Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 820: Ép sát từng bước —— (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Từ khi trùm ma túy Lạc Khôn bị Diệp Đình tiêu diệt, đám người Sa Khôn trở nên xảo quyệt hơn, ấn náu nhiều nơi, cách một thời gian lại đổi chỗ đóng quân. Cho nên vô cùng khó tìm chỗ ẩn náu của bọn họ.

Lần này Diệp Đình phối hợp toàn lực với chiến đội quốc tế, làm ra kế hoạch chu đáo nhất, định đi sâu vào hang cọp!

Tất cả trong tiệc rượu trước đó đều là kế hoạch thả hổ về rừng.

Bây giờ, sở dĩ Diệp Đình đuổi cùng giết tận đám người này chính là muốn cho đối phương nhìn ra anh gấp rút! Anh càng gấp, đối phương liền cho rằng anh để ý, anh càng để ý, tù binh bọn họ bắt được lại càng có giá trị!

“Mau chạy vào rừng thông, mau ——” Laroe A1 chạy quen đường, hiển nhiên đã sớm nắm rõ hoàn cảnh nơi này như lòng bàn tay, bọn họ thành thạo, đã tạo ra vô số vết bánh xe ở tuyết gần đó, nên bọn họ lái vào rừng cây, Diệp Đình không cách nào tìm ra bọn họ dựa vào vết bánh xe.

Trực thăng trên đỉnh đầu cũng mất tác dụng. Vì lá cây thông cực kỳ rậm rạp. “Tắt đèn ——” A tắt đèn trên xe, trực thăng căn bản không thấy bọn họ.

Xe rẽ bảy tám lần, rốt cuộc lái tới nơi tiếp ứng bọn họ đã sớm sắp xếp.

“Mau đổi xe!”

A mở cửa sau xe, kéo “Lăng Vi” ra ngoài: “Mau cho cô ta uống nước, đút cô ta ăn chút gì. Nếu cô ta chết, tất cả việc chúng ta làm liền uổng công!”

Những người khác nhanh chân, A truyền tin: “Báo cáo lão đại! A đã mang Lăng A tới điểm G an toàn! Nhưng đoàn xe và trực thăng của Diệp Đình đang truy tìm gần đây, xin lão đại chỉ thị!”

Còn chưa nhận được lệnh, đột nhiên nghe trực thăng bay về phía bọn họ!

“Báo cáo lão đại! Có lẽ trực thăng đã phát hiện hành tung của chúng ta——”

Đầu bên kia lập tức trả lời: “Mau đến bến tàu Đạt Thái tập họp trước!”

“Dạ!”

“Đi mau ——”

Lôi Đình uống nước xong, ăn không ít. Bị ném vào cóp xe.



Trong phòng giám sát ở trang viên Diệp Đình, Lý Thiên Mặc tỉnh lại, mặt đầy mờ mịt nói: “Mình đã nói rồi… Mình đã nói rồi!” Anh ta kích động giậm chân, giậm chân, giậm chân: “Mình đã nói Bạch Lộ đó là giả!”

Anh ta lại nhìn Lăng Vi, quan sát từ trên xuống dưới, kích động nói: “Lúc ấy mình đã nhìn ra… Cậu đó, quả nhiên là Lôi Đình cải trang!”

Hạ Tiểu Hi hỏi anh ta: “Sao cậu nhìn ra được?”

Lý Thiên Mặc gãi đầu nói: “Mình không dám nói, mình nói, sợ cậu đánh mình…”

Hạ Tiểu Hi thúc giục anh ta: “Cậu nói mau!”

Lý Thiên Mặc cực kỳ nghiêm túc nói: “Thật ra…. Các cậu trong mắt mình đều là mật mã…. Ví dụ như Tiểu Vi.” Anh ta lấy Lăng Vi làm ví dụ, Lăng Vi trong nháy mắt có dự cảm xấu…

Quả nhiên, nghe Lý Thiên Mặc nói: “Tóc Tiểu Vi là licilu… hợp thành mật mã, ánh mắt, lỗ mũi, miệng và cằm là cvisldid… hợp thành. Nhưng Lôi Đình cải trang cậu ấy, mặc dù hình dáng giống, nhưng tổ hợp chung chính là sxcvsd…”

Lăng Vi trong nháy mắt cảm thấy không còn tình bạn…

Quen biết Thiên ma hơn bốn năm, ở trong mắt anh ta… cô lại là một tổ mật mã! Tên tiểu thúi này, cậu còn dám nói ra?!

Nhất định không biết chữ “Chết” viết thế nào…

“Còn mình thì sao?” Hạ Tiểu Hi nghiêng đầu hỏi anh ta, Lý Thiên Mặc gãi đầu nói: “Tóc và lông mày của cậu là do tslskok hợp thành, bả vai và cánh tay là do lisikili hợp thành…”

“Lý, Thiên, Mặc ——” Hạ Tiểu Hi cắn răng nghiến lợi, nhảy cỡn lên đánh anh ta!

Giao lưu bạn bè cẩu thả…. Giao lưu bạn bè cẩu thả…



Chiếc xe ô tô màu bạc vòng tới vòng lui trong rừng cây, rốt cuộc cắt đuôi được xe và trực thăng của Diệp Đình, A khẩn trương nhìn ra sau: “Cắt đuôi rồi?”
 
Chương 821: Truy đuổi đến cùng —— (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Thật sự cắt đuôi được rồi?” A không ngừng nhìn ra ngoài.

Mặt những người khác trong xe đầy lãnh khốc. Nhưng thần kinh đều khẩn trương.

Hình như trực thăng không đuổi theo nữa, hơn nữa, bọn họ ra đường lớn, xe trên đường dần nhiều, chiếc xe của bọn họ lúc này vô cùng tầm thường, chạy trên đường hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì.



Lăng Vi ở nhà, nằm trên giường, liên lạc với Diệp Đình: “Chồng, bây giờ tiến triển thế nào? Anh có mệt không…”

Diệp Đình và Lôi Tuấn ở trong xe, vừa lái xe vừa hút thuốc, đã sắp nửa đêm, thời gian này, người mệt rả rời. Diệp Đình cười nói: “Không sao, để bọn họ chạy thêm 200m… Chờ đường rộng rãi, lại đuổi theo. Đuổi sát mãi, bọn họ sẽ sợ.”

“Tiểu Đình thế nào? Anh phải coi chừng cô ấy!”

Diệp Đình hút thuốc, cười cười. Lôi Tuấn đột nhiên đoạt lấy máy truyền tin, chen vào: “Chị dâu! Chị không biết anh tôi xuất thân là gì sao? Chị đây là nhìn người qua khe cửa*, coi thường người ta?”

(*) Tương tự câu ếch ngồi đáy giếng.

“Hứ —— Chồng tôi có bản lĩnh gì, đương nhiên tôi biết. Người ta không có hiện trường, tôi sốt ruột…”

“Chị dâu, chị đừng lo, chị mau ngủ đi.”

Diệp Đình đoạt máy truyền tin lại: “Vợ, em nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ quá trễ sẽ ảnh hưởng đứa bé trổ mã.”

“Ừ, em lập tức ngủ. Lo cho các người, không ngủ được.”

Diệp Đình cầm máy truyền tin, chợt nghe bên kia truyền tới tiếng “chụt”…

“Chồng, hôn anh, em nhớ anh, chú ý an toàn nha…” Tai Diệp Đình trong nháy mắt đỏ lên. Lôi Tuấn bên cạnh gào khóc, kêu thảm thiết: “Hai người thật sự đủ rồi! Vợ tôi thì sao? Vợ tôi thì sao?”

“Em ở đây…” Đầu bên kia máy truyền tin truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Tiểu Hi.

Lôi Tuấn thiếu chút nữa bật khóc: “Vợ, mau hôn chồng…”

“Tút tút tút ——” Đầu kia ngắt máy.

Lôi Tuấn khóc “hu hu”…. Nha đầu thúi, em chờ đó cho anh! Chờ anh trở về, làm thế nào cũng phải trừng trị em thật tốt! Hừ! Anh không chỉ gạo sống nấu thành cơm, anh còn phải nấu thành cháo trước!

Lôi Tuấn đang bi phẫn không thôi, máy truyền tin lại vang lên, Diệp Đình ấn nút, liền nghe Hạ Tiểu Hi ở đầu bên kia nói: “Xin lỗi… Vừa rồi Tiểu Vi đưa máy truyền tin cho em, kết quả em cầm không cẩn thận, ấn nút ngắt…”

“Ôi má ơi…” Lạnh lẽo trong lòng Lôi Tuấn cuốn sạch, thật ấm…

Hạ Tiểu Hi che ống nói, nói: “Anh phải chú ý an toàn, không được bị thương nha.”

“Ừ, vợ, em không hôn anh sao? Lỡ như anh bị thương, không về được thì sao?” Hạ Tiểu Hi liền nóng nảy: “Đừng nói bậy bạ! Các anh không tìm chỗ ngủ sao?”

Lôi Tuấn không vui: “Không thể ngủ, phải để cho kẻ địch có cảm giác chúng ta luôn truy đuổi, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ.”

“À.” Hạ Tiểu Hi cầm máy truyền tin, mặt đỏ bừng, cô ta muốn nói vài lời buồn nôn, nhưng da mặt mỏng… Thật sự không thể nói ra. Lăng Vi cười cười, cố ý duỗi người: “Mình đi rửa mặt…”

Sau khi Lăng Vi đi ra phòng ngủ, Hạ Tiểu Hi mới yếu ớt nói: “Lôi Tuấn, em nhớ anh, chờ anh trở lại nha. Chụt…”

Lập tức ngắt máy.

Lôi Tuấn muốn bay…

Tiểu vũ trụ trong nháy mắt bùng nổ: “Anh, chúng ta đuổi theo chưa? Chạy xa quá cũng không đuổi kịp!”

Diệp Đình hí mắt, hút thuốc nói: “Đuổi theo đi ——”

Một cước đạp lút cần ga. Xe thể thao MG lập tức chạy như bay.
 
Chương 822: Truy đuổi đến cùng —— (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đến chỗ bọn họ…” Đám người A lái xe tới bến tàu Đạt Thái, lúc chạm mặt người tiếp ứng A Nô đã là 3 giờ sáng.

“Đi theo tôi.” A Nô dẫn bọn họ lên chiếc thuyền câu cũ nát.

Chiếc thuyền này cùng ba chiếc thuyền bên cạnh là hang ổ bán ma túy nhỏ.

A và A Nô đỡ “Lăng Vi” đi vào khoang thuyền. A Nô vừa đen vừa gầy, ánh mắt đục ngầu, lúc đi giống như con sói.

Anh ta ngoắc ngoắc phía sau: “Mau lên đây.”

Những người khác đang nghỉ dưỡng sức, A ném “Lăng Vi” vào trong khoang thuyền, mở máy truyền tin, báo cáo lên trên: “Lão đại, chúng tôi tụ họp với A Nô ở Đạt Thái, xin chỉ thị tiếp theo.”

“Làm theo kế hoạch, bắt Diệp Đình đóng tiền chuộc!”

“Dạ! Lão đại!” Vừa dứt lời, đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cảnh sát chói tai ——

“Xảy ra chuyện gì? Các người bị theo dõi sao?” A Nô giận không thôi!

A nói: “Chắc không có, lúc tới đây, chúng tôi vô cùng chú ý, hẳn không bị theo dõi.”

A Nô lén lén lút lút thò đầu nhìn ra ngoài, tiếng còi xe cảnh sát chợt ngừng, chỉ thấy một tên cướp chạy về phía này, mấy cảnh sát nhanh chóng đuổi theo sau.

Khi A nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy tên cướp đó nhảy lên thuyền bên cạnh bọn họ!

Mẹ nó —— Có cần xui xẻo vậy không? Sao tên cướp kia lại nhảy lên đó? Bến tàu có nhiều thường anh ta không trốn, sao phải trốn trên thuyền cạnh bọn họ?

“Mau giấu cô ta đi!”

A Nô lật tấm ván trên khoang thuyền: “Mau đưa cô ta vào đây!”

Mọi người vội nâng “Lăng Vi” lên, nhét vào đó. Thuyền đánh bắt như bọn họ trước sau đều thông thoáng, căn bản không có cửa.

“Mau nằm xuống ngủ ——” A thấp giọng ra lệnh, tất cả mọi người đều nằm lên ghế trên khoang thuyền, nhắm mắt, che mặt, giả vờ ngủ.

Tiếng bước chân của cảnh sát ngày càng gần: “Đội trưởng! Tôi thấy người kia chạy đến gần đây.”

“Lục soát!” Giọng Giang Quân lạnh lùng trầm thấp, đi chậm rãi trong khoang thuyền.

Trương Tư Minh hít hít mũi: “Trong khoang thuyền này có mùi gì?”

Tóc gáy cả người A đều dựng đứng lên, cô ta lắng tay nghe, chỉ một lát sau, tiếng bước chân của cảnh sát đi qua bọn họ: “Đội trưởng! Anh ta ở đó!”

“Mau đuổi theo ——”

Sau khi cảnh sát đi, A nhảy cỡn lên, lật tấm ván: “Không thể ở đây, đi mau ——”

“Đi đâu? Không phải chúng ta đã bàn xong, phải ở đây đòi tiền chuộc sao? Chúng ta vẫn xin phép lão đại trước chứ?”

“Đúng nha, chị A, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

“Đúng vậy, xảy ra chuyện, chúng ta không chịu trách nhiệm nổi.”

A híp mắt, mở máy truyền tin: “Lão đại, vừa rồi cảnh sát đã tới khoang thuyền chúng ta. Mặc dù không phát hiện người chúng ta bắt, nhưng e là mùi trong khoang thuyền chúng ta sẽ làm cảnh sát hoài nghi, nếu không nhanh chóng đổi địa điểm, chúng ta sẽ bại lộ.”

“Ừ, lập tức rút lui! Gần bến tàu Đạt Thái có một nhà dân cư là hang ổ của chúng ta, bảo A Nô dẫn các người đi.”

A lập tức giao máy truyền tin cho A Nô, A Nô nghe chỉ thị, dẫn bọn họ đến dân cư gần đó.

Sau khi bọn họ đi, Giang Phân nhắn tin cho Diệp Đình: “Kế hoạch gài bẫy A hoàn thành, tiếp theo tới anh.”
 
Chương 823: Giết đến cùng!!! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giang Quân làm ký hiệu trên mấy chiếc thuyền đánh bắt, bây giờ vẫn không thể bắt người, vì còn phải thả dây dài, câu cá lớn —— con đường này quá quan trọng, tiếp theo, có thể lôi ra chuỗi ma túy lớn!



Lăng Vi ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng ấn máy truyền tin: “Chồng, tình hình thế nào?” Đầu bên kia truyền tới thanh âm trầm thấp của Diệp Đình: “Sắp bắt cá lớn, em ngủ tiếp đi, hôn em.”

Mặt Lăng Vi dính sát máy truyền tin, tựa như có thể cảm nhận được nụ hôn của anh. Mắt cũng không mở ra, lại mơ mơ màng màng ngủ đi. Cô vốn cho là không ngủ được, ai biết lại buồn ngủ như vậy…

Hai ngày nay cô thường đói bụng. Khi đói bụng liền khó chịu, một hai phút không ăn gì, liền muốn cào người.

Cô không biết trong bụng cô có hai đại bảo đang cướp dinh dưỡng của cô.

Cho nên, cả ngày đói bụng, buồn ngủ!

Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc luôn túc trực không ngủ, Hạ Tiểu Hi đang ở trong phòng giám sát, tuy bây giờ không có cách nào biết trước tình hình, nhưng cô ta không ngủ được.

Lo cho Lôi Tuấn, lo cho Diệp Đình, lo cho Tiểu Đình.

Lý Thiên Mặc và nhóm ám dạ tra hỏi Tiểu Điệp, ngoài ra còn có ba gián điệp.

Lý Thiên Mặc thật sự mở rộng tầm mắt: “Ai u —— lão đại Diệp Đình của các người thật trâu… Lại nuôi nhiều gián điện trong nhà như vậy, không sợ những người này hạ độc sao?”

Tiểu Kha trong nhóm ám dạ nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc…

Lý Thiên Mặc lúng túng, đoán chừng là không có cơ hội mang độc trên người.

Cảm thấy mình bị xem là kẻ ngốc, anh ta lại cười ha ha, nói: “Không hạ độc cũng có nguy hiểm mà, ví dụ như dao trong bếp… còn có gạt tàn thuốc… Tiện tay cầm một cái cũng có thể chết người nha.”

Tiểu Kha chờ anh ta nói xong mới nói cho anh ta: “Tất cả đồ dùng trong biệt thự đều có người quản lý, hơn nữa, Sa Khôn nghèo rớt mồng tơi, thứ anh ta muốn nhất là tiền. Kế hoạch của anh ta là vơ vét càng nhiều tiền càng tốt, cuối cùng mới hạ độc thủ.”

Nói xong, lấy cái lư hương, nhấc chân đạp Tiểu Điệp: “Mùi hương trong lư hương này là độc dược mãn tính, nếu ngửi cái này thời gian dài, người sẽ từ từ trúng độc mà chết.”

Tiểu Điệp bị trói tay chân. Miệng bị nhét vải.

Cô ta hận đến cắn răng —— nhưng không cắn nổi, muốn cắn răng cũng không được!

Cho tới hôm nay, cô ta mới biết… hương trong phòng ngủ Lăng Vi căn bản không phải cái cô ta bỏ vào… Nhưng rõ ràng mùi giống nhau… Sao Diệp Đình phát hiện? Còn nhanh chóng tìm ra mùi hương giống, lại không có độc?

Không nghĩ ra… Không nghĩ ra!

Đáng hận hơn là Diệp Đình đã sớm biết bọn họ là gián điệp, nếu không anh sẽ không đề phòng nghiêm mật như vậy.

Tiểu Điệp đã đoán được nhiệm vụ bắt cóc thất bại, nhưng cô ta tin tưởng lão đại Sa Khôn nhất định sẽ có cách hạ gục Diệp Đình! Giết chết Diệp Đình!



Năm giờ sáng, trời vẫn tối, A từ nhà dân đi ra, đi tới buồng điện thoại công cộng, gọi tới trang viên Diệp Đình: “Phu nhân các người ở trong tay tôi, nói ông chủ các người chuẩn bị 200 triệu! Địa chỉ giao dịch, đợi điện thoại của tôi!”

“Tút ——”

Cúp điện thoại.

Vương quản gia lập tức báo cáo Diệp Đình, Diệp Đình nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị tiền cho anh ta.”

Vương quản gia và Jason tới cây cầu bỏ hoang đối phương chỉ định, ném vali tiền xuống.

Mười mấy chiếc xe lấy toàn bộ vali tiền đi.

Một người ném bao bố xuống xe.

Lôi Tuấn trong góc tối lập tức lao ra, mở bao bố: “Mẹ! Tiện nhân giở trò lừa bịp!” Người bên trong không phải Tiểu Đình!

Lôi Tuấn nổi giận: “Khốn kiếp —— Lão tử liều mạng với các người! Đuổi theo cho tôi!”

“Đùng đùng ——”

Xe phía trước đột nhiên bắn súng: “Đùng ——”

“Mẹ nó! Mau tránh ——”

Bên tai vang tiếng đùng đùng, trước mắt khói đen cuồn cuộn.

“Khụ ——” Cũng may tránh mau, Lôi Tuấn nằm trong đống tuyết, bị đạn đại bác chấn động đến ngực cũng sắp vỡ vụn!

Xe đã chạy mất dạng. Lôi Tuấn ấn máy truyền tin: “Kế hoạch đưa tiền hoàn thành, hết.”
 
Chương 824: Giết đến cùng!!! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong xe, A mở vali, từng xấp tiền giấy làm cô ta hoa cả mắt!

“Tất cả đều là thật sao!”

“Mẹ nó —— nhiều tiền như vậy!”

Mắt tên nghiện ma túy xanh biếc, tham lam nuốt nước miếng: “Nhiều tiền như vậy!”

Gan mấy tên nghiện ma túy lập tức ngứa ngáy, hận không thẻ nhét tiền vào trong miệng, gặm hết.

Nhưng bọn họ không dám nuốt riêng tiền này, trong người bọn họ đều có thiết bị nổ, cầm tiền đi cũng không có mạng tiêu xài.

“Kiểm tra xem có thiết bị theo dõi không!”

A nhịn cơn thèm, cầm máy dò xét lên, dò xét quanh vali: “Tích tích ——”

“Khốn kiếp!” Quả nhiên có thiết bị theo dõi —— Diệp Đình đủ nham hiểm! Nhưng anh không nham hiểm bằng lão đại chúng tôi!

Những chiếc xe khác cũng phát hiện thiết bị theo dõi, đập nát, ném ra ngoài cửa sổ.

“Lão đại —— đã nhận được tiền! Thiết bị theo dõi bị tháo bỏ. Người đàn bà kia làm thế nào?”

Thanh âm trong máy truyền tin cười dâm đãng: “Anh tôi chết trong tay anh ta! Lão tử bắt cô ta đền mạng! Đàn bà của Diệp Đình, mùi vị nhất định không tệ, mang về, cho anh em sảng khoái, sau đó bán làm gái, không phải Diệp Đình bản lĩnh lắm sao… Lão tử cho anh ta đội nón xanh mỗi ngày… Ha ha! Diệp Đình, lão tử chơi cùng anh!”

“Ha ha ha ——” Máy truyền tin truyền tới tiếng cười lớn: “Giết anh ta! Giết anh ta!”

Biên giới, A gánh “Lăng Vi” lên một chiếc trực thăng.

Khóe miệng A nở nụ cười âm lãnh: “Đi ——” Ra khỏi biên giới quốc gia, các người muốn tìm lão tử, giống như mò kim đáy biển!

Trực thăng vừa bay lên không trung không lâu, sau lưng chợt truyền tới tiếng báo động: “Đi mau ——”

Đám người A khiếp sợ, nhưng suy nghĩ một lát: “Vợ Diệp Đình còn trong tay chúng ta, bọn họ không dám động tay!”

Quả nhiên, không có đạn bắn tới, chỉ thấy hai chiếc trực thăng đuổi theo sau, nhưng cách quá xa, chỉ chốc lát, trực thăng của A liền cắt đuôi bọn họ, bay vào vùng tam giác.

Chiến đội quốc tế, đồn chỉ huy.

Trong tờ tiền ẩn thiết bị theo dõi, một đường theo A trở lại chỗ ấn náu chính của Sa Khôn.

Thiết bị theo dõi do Diệp Đình thiết kế, cực kỳ nhỏ bé, nhưng có tác dụng, trong năm ngày, nắm trong tay toàn bộ phạm vi của anh ta.

A mang tiền qua tay rất nhiều nơi, rốt cuộc tới ổ Sa Khôn! Sau đó, Sa Khôn mang một số tiền đưa đến kho bạc của anh ta!

Một số tiền khác phân phối các hang ổ nhỏ ——

Trung tâm chỉ huy chiến đội quốc tế.

“Báo cáo Thủ trưởng! 200 triệu đã đến hang ổ của Sa Khôn! Bên tôi đã theo dõi toàn bộ!”

Quan chỉ huy ra lệnh: “Được, hành động ——”

Mấy ngày kế tiếp, chiến đội quốc tế huyết tẩy hang ổ Sa Khôn! Qua mấy ngày chiến đấu đẫm máu, hang ổ bán ma túy cực kỳ lớn của Sa Khôn bị loại trừ hoàn toàn!

Lôi Đình được giải cứu, nhưng lưng cô bị trọng thương! Tình hình vô cùng nguy cấp —— chiến đội quốc tế hộ tống Lôi Đình về nước.

200 triệu đi một vòng, lại trở về trong tay Diệp Đình.

Trong nhà giam, Diệp Đình khoanh hai tay, ánh mắt khinh miệt nhìn Sa Khôn bằng nửa con mắt: “Kế hoạch rất hoàn mỹ nha…”

Mắt Sa Khôn lộ ra sát ý!

Diệp Đình cười nhạt, nhìn anh ta chằm chằm! Anh ta cắn răng, gằn từng chữ, trả lại cho anh ta: “Anh trai anh chết trong tay tôi, anh, cũng vậy!”

“A ——”
 
Chương 825: Mau đến xem bánh chưng lớn.. (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cách một lớp song sắt, chẳng khác nào cách trời à đất.

Diệp Đình hạnh phúc hoa nở ở bên ngoài, Sa Khôn đang ngã gục giãy giụa ở bên trong.

“Cứ từ từ hưởng thụ...”

Diệp Đình lạnh lùng nhìn anh ta, lái xe trở về biệt thự, đã năm ngày rồi anh không nhìn thấy Vi Vi, anh thật sự rất muốn ôm cô, rất muốn cuồng nhiệt hôn cô.

Cửa trang viện từ từ mở ra, Diệp Đình đi nhanh vào trong đại sảnh.

Còn chưa đi vòng qua hồ bơi, Lăng Vi đang đứng ở ban công lập tức kêu lên: “Chồng —— “

Diệp Đình ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy cô che miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc vui mừng nhìn anh.

Cô liều mạng quơ quơ tay nhỏ: “Chồng!” Đôi mắt của Diệp Đình chợt bùng cháy lên, khoảng khắc lúc nhìn thấy cô... trái tim anh, chấn động mạnh! Nhiệt huyết trong thân thể như bùng cháy lên —— nhìn thấy cô vui sướng chạy xuống tầng.

“Chồng —— “

Vi vi bước xuống bậc thang, chạy thật nhanh vêf phía anh, Diệp Đình giang hai cánh tay ra, cô lập tức nhảy vào trong ngực anh.

“Cẩn thận, lớn đầu mà còn giống như trẻ con thế này.” Anh ôm lấy cô, bế ngang cô lên, bước nhanh đi vào trong: “Bên ngoài lạnh thế này, em không sợ bị cảm lạnh hả?”

Lăng Vi ôm lấy cổ anh, vui vẻ nói: “Vừa nhìn thấy anh, cả người em đã nóng lên rồi, không cảm thấy lạnh gì cả!”

Diệp Đình rất vui vẻ, cả người anh cũng nóng lên... Bọn họ dang biến thành máy phát nhiệt sao?

“Chồng, anh càng ngày càng đẹp trai ra!” Cô chăm chú nhìn anh, sau đó... nhìn thấy lỗ tai của anh càng ngày càng đỏ lên, ha ha... đã là vợ chồng với nhau rồi, còn xấu hổ.

Diệp Đình tỳ trán vào trán cô, trầm thấp nói ở bên tai cô: “Em cũng càng ngày càng đẹp, còn có phong vị nữa.”

Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Hai chúng ta cứ khen nhau thế này, khen khen khen, khen đến tận bầu trời, đừng có ngừng!”

“Ừ“ Diệp Đình đặc biệt nghe lời gật đầu: “Vợ, làn da của em càng ngày càng đẹp hơn, vừa trắng lại vừa mềm, làm anh thật sự muốn bóp bóp.”

Lăng Vi cười trêu ghẹo: “Vừa trắng lại vừa mềm, anh đang tả lợn đó hả? Đúng là khen hay!”

Diệp Đình nhanh chóng nhìn cô cẩn thận: “Anh thấy... có vẻ như sắc mặt của em hồng nhuận hơn rất nhiều, anh không ở nhà, em dễ chịu đến vậy sao?”

Lăng Vi cười “Ha ha”, hôn chụt lên má anh: “Em nhớ anh!”

Diệp Đình vui vẻ hỏi: “Nhớ cái gì về anh? Sao ngày nào cũng nhớ đến đỏ mặt thế này?”

“Phốc...” Lăng Vi che mặt... Người này thật là xấu... Cô kéo thấp cổ anh xuống, sát lại gần bên lỗ tai anh nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn, đáng tiếc, anh không ăn được em! Ha ha ha —— “

Hơi thở ấm áp của cô đều phun ở bên mặt anh, làm anh cảm thấy tê dại.

Diệp Đình cắn răng, quyến rũ nói ở bên tai cô: “Em có thể ăn được anh.”

“Đi —— ghét!” Đúng là lão xe lửa Thomas! Cô đưa tay nhỏ vỗ lên mặt anh...

Diệp Đình: “...” Anh ôm cô đi, tay không phản kích lại...

Lăng Vi hất cằm nhìn anh, anh cũng vểnh môi nhìn cô, hai người anh nhìn em, em nhìn anh, đều cùng cười với nhau.

Vừa mới đi tới phòng khách, cô không kìm lòng được nữa ôm hôn anh nhiệt tình, Diệp Đình ôm cô ngồi ở trên ghế sa lon. Cô ngồi ở trên đùi anh, vừa hôn anh, vừa níu lấy cổ áo của anh, bá đạo nói: “Cả người toàn là mùi thuốc lá! Sau này không cho phép hút thuốc nữa, biết không?”

Cô đưa tay sờ vào trong ngực anh... Tay nhỏ như mang điện, chỉ chốc lát sau đã mò được một bao thuốc lá bằng sắt ở trong túi áo sơ mi của anh.

Cô lấy ra, lắc lắc lư lư ở trước mắt anh: “Phía trên viết, hút thuốc có hại cho sức khỏe, mắt to thế này, mà không nhìn thấy.”

Diệp Đình vểnh môi, không lên tiếng, tiện tay ném bao thuốc và bật lửa vào trong thùng rác, dù sao sau này anh cũng không dùng nữa. Anh đưa tay ôm chặt lấy cô, chuẩn bị lên tầng tắm, mặc dù anh tắm xong rồi mới trở về, nhưng trong xe, tất cả đều là mùi thuốc lá.

Trên trang phục cũng dính không ít.
 
Chương 826: Mau đến xem bánh chưng lớn.. (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lên tầng hai, Lăng Vi đẩy anh vào phòng tắm: “Để em tới kiểm tra, nhìn xem có chỗ nào bị thương hai không.”

Diệp Đình đặc biệt phối hợp cởi quần áo ra.

Lăng Vi tỉ mỉ, nhìn trước nhìn sau, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn tất cả một lần.

Làm Diệp Đình lại... nóng lên...

Con nhóc này chắc chắn cố tình...

Bây giờ cô đang mang thai, không thể sờ, không thể đụng vào, chỉ khổ anh.

Cũng may là vợ mình thân thiện, còn có thể giúp anh giải quyết, thật hạnh phúc.

Diệp Đình tắm xong đi ra. Đến thư phòng xử lý công việc.

Đến chạng vạng tối, anh mới đi ra khỏi thư phòng. Lăng Vi ôm chặt lấy cổ anh, hỏi: “Lần này hành động có nguy hiểm không? Tiểu Đình đã trở về chưa?”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy lo âu.

Cô đã hỏi mấy người, nhưng không có ai trả lời cô cả. Kết quả, cô lại càng lo lắng hơn!

Diệp Đình là biết, tính tình của cô quật cường như thế nào.

Hôm nay cô không hỏi ra kết quả, sợ rằng sẽ ngủ không yên giấc.

“Có phải... xảy ra chuyện... hay không?” Lăng Vi nhìn sắc mặt của Diệp Đình càng ngày càng nghiêm nghị, cô lại càng lo lắng...

Cô cảm thấy... Trong lòng mình như có hai con thỏ đang chạy nhảy, tim đập càng ngày càng nhanh, cô không có cách nào suy nghĩ không bậy bạ được.

Diệp Đình thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, mím chặt môi.

Anh không trả lời ngay, không ai dám nói cho Lăng Vi, Lôi Đình bị thương.

Lôi Đình bị thương rất nặng, mọi người không dám đưa cô ấy trở lại, trực tiếp để cô ấy lại bệnh viện biên giới cấp cứu.

Diệp Đình đi tới mép giường, vững vàng đặt cô ngồi yên trên giường.

Lăng Vi nhìn chằm chằm vào anh, biết chuyện anh sắp nói...

Có thể sẽ rất dọa người...

Diệp Đình nửa quỳ ở bên cạnh cô, cầm lấy tay cô. Lăng Vi thấy trong đôi mắt đen của anh lộ ra tia ẩn nhẫn.

Anh nói: “Lôi Đình bị trọng thương, vẫn còn đang cấp cứu ở bệnh viện... Tạm thời chưa trở về.”

“Hả? Trọng thương? Còn phải cấp cứu?”

Vậy chẳng phải là rất nghiêm trọng?

Trái tim của Lăng Vi trở nên căng thẳng, cô cũng đều cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!

Cô siết chặt quả đấm, muốn đứng lên: “Em muốn đi thăm cô ấy!”

Diệp Đình giữ cô lại: “Bây giờ cô ấy... Còn ở lại bệnh viện biên giới bên kia, ngày mai tiểu Tuấn sẽ đưa cô ấy trở lại. Chờ ngày mai cô ấy trở lại, em đi thăm cô ấy. Bây giờ em không thể chịu mệt nhọc được. Đường quá xa, rất nguy hiểm.”

Anh giơ tay lên xoa xoa mái tóc của cô: “Đừng lo lắng, tiểu Đình không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đội đặc chiến quốc tế vây công hang ổ của Sa Khôn, khay trà bằng thủy tinh bên cạnh cô ấy bị nổ nát vụn, có mấy mảnh vụn thủy tinh văng vào sau lưng cô ấy, bây giờ đã gắp hết được những mảnh vụn thủy tinh kia ra rồi, ngày mai sẽ đưa cô ấy trở lại.”

“À? Vậy chắc đau lắm nhỉ?” Lăng Vi nắm chặt lấy cổ áo, tiểu Đình đã bị thương thay cô.

Lăng Vi siết chặt quả đấm, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Cô thật sự rất muốn đi thăm Lôi Đình...”Ngày mai cô ấy sẽ trở lại à?” Nếu ngày mai cô ấy không trở lại, vậy cô sẽ ngồi máy bay qua thăm!

Diệp Đình gật đầu nói: “Đã phẫu thuật xong rồi, ngày mai trở lại sẽ không thành vấn đề.”

Suy nghĩ lại, vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại video cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn đứng ở bên cạnh giường bệnh của Lôi Đình, cười ha ha nói: “Tới đây tới đây tới đây, mấy người nhìn xem... Cho mấy người nhìn cái gì gọi là ——bánh chưng lớn!”

Vừa nói, vừa chĩa ống kính về phía đầu của Lôi Đình...

“Anh mới là bánh chưng lớn! Anh là anh ruột của em hả? Anh cút đi cho em——” Lôi Đình nằm sấp ở trên giường, dáng vẻ đặc biệt khó chịu: “Chị dâu —— cứu mạng... ngày nào cũng phải nằm thế này, ngực sẽ đè bẹp mất...”

“Ha ha ha...” Lôi Tuấn, Vinh tứ không tim không phổi cười ngặt nghẽo ở bên cạnh.
 
Chương 827: Sương mù dày đặc (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Nhìn thấy không? Ai nha, em gái của anh ơi... Khổ cho em rồi rồi ——

“Anh còn cười nữa! Bà sẽ giết chết anh!” Lôi Đình muốn đứng dậy, nhưng lại bất lực không thể đứng dậy nổi.

Lôi Tuấn còn trêu ghẹo: “Tới đây tới đây, anh thích nhìn cái dáng vẻ em hận không thể đạp anh đến chết, nhưng lại không thể làm được gì. Ha ha ha —— “

Đúng là bỉ ổi đúng là bỉ ổi! Lôi Đình bi phẫn: “Sao em lại có một người anh ngốc nghếch thế này? Cũng may là Hạ Tiểu Hi đã tiếp quản nửa đời sau của anh.” Nói xong, chính cô lại cảm thấy buồn cười: “Em chợt cảm thất cảm thông cho Hạ Tiểu Hi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lôi Tuấn muốn đánh vào mông của cô, nhưng phát hiện ra không có chỗ ra tay...

Lôi Tuấn hét lên: “Ai nha, cho mấy người nhìn xem này, cả người chỉ có mắt là không bị băng bó, còn lại đều bị gói như cái bánh chưng, ha ha ha...”

Lôi Tuấn chuyển chuyển ống kính máy quay.

Sau đó, Lăng Vi nhìn thấy... trên đầu, trên cổ, sau lưng của Lôi Đình... Tất cả đều bị quấn băng vải màu trắng thật dầy.

Ai nha, ôi trời ơi —— đúng là làm cho người ta đau lòng muốn chết!

Diệp Đình đứng ở phía sau Lăng Vi, hai người cùng nhìn về phía Lôi Đình.

“Anh, chị dâu, xin chào...” Lôi Đình toét miệng, cười đùa vẫy vẫy tay với Lăng Vi: “Chị dâu, chị đừng lo lắng cho em, chị nhìn em mạnh như rồng như cọp thế này này! Ai ôi —— “

Cử động quá mạnh, động đến vết thương trên người, cô ây nhe răng toét miệng cười...”Không sao, không sao, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi!”

Lăng Vi nhìn cô ấy, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, Lôi Đình đúng là cô gái tốt, cô gái đặc biệt tốt... Cô ấy là sợ cô lo lắng, sợ cô áy náy, vì vậy đang đau đến nhe răng toét miệng, vẫn còn cười hi hi ha được... tâm tính của Lôi Đình đúng là thiện lương.

Hy vọng cô ấy có thể tìm được người đàn ông tốt, nhưng trong lòng Lăng Vi... lại chợt đau đó. Lôi Đình dường như rất thích Hoa Thiểu Kiền... Nhưng có vẻ như, Hoa Thiểu Kiền vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định.

“Haizz...” Lăng Vi càng nghĩ càng khổ sở, trong lòng đè nén lại không thể phun ra được.

Rõ ràng là Lôi Đình thích Hoa Thiểu Kiền, nhưng trong lòng Hoa Thiểu Kiền lại thích chị dâu cô ấy...

Nếu đổi là cô gái khác, không chừng đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng Lôi Đình lại chẳng so đo gì cả, còn vào sinh ra tử thay tình địch...

Lăng Vi đang suy nghĩ, Diệp Đình chợt tắt video đi, anh giơ tay lên lau trên khóe mắt của cô, lúc này Lăng Vi mới phát hiện ra, hốc mắt của cô ướt... Cô càng ngày càng khó khống chế được cảm xúc của mình? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cũng không biết tại sao: “Chồng, tại sao em lại đói?”

Trước khi Diệp Đình trở về, cô vừa mới ăn điểm tâm xong...

“Ôi trời ơi! Đừng nói là em thật sự bị trư bát giới nhập thân đấy chứ?”

“Mập mới tốt: “Diệp Đình nhéo má cô: “Mập lên cảm giác mới tốt.”

“Đi —— “

Diệp Đình cùng cô đi xuông tầng tìm đồ ăn, Bạch Lộ đang đi ra từ khúc quanh cậu thang.

Cô ta phức tạp nhìn chằm chằm vào Diệp Đình một lúc, rồi chậm rãi trở về phòng của mình.

Diệp Đình không lên tiếng.

Lăng Vi cảm giác được không khí cổ quái, cũng không nhiều miệng.
 
Chương 828: Sương mù dày đặc (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đứng một lúc, Lăng Vi đụng vào cánh tay của anh.

“Bạch Lộ chắc chắn muốn nói gì đó với anh.”

Diệp Đình gật đầu, nắm nhỏ của cô nói: “Đi ăn cơm trước đã, lát nữa nói sau.”

Lăng Vi lại nói: “Anh đi xem cô ta muốn nói gì trước đi, em thấy vẻ mặt của cô ta hơi kỳ lạ. Có lẽ là có chuyện rất quan trọng muốn nói.”

Diệp Đình vẫn kiên trì nói: “Ăn cơm trước, cơm nước xong, chúng ta cùng đi.”

“...” Lăng Vi gật đầu: “Vậy cũng được.”

Thật ra thì, trong mấy ngày tiếp xúc với Bạch Lộ, Bạch Lộ mang đến cho cô ấn tượng rất tốt. Đặc biệt là, trong mấy ngày Diệp Đình đi truy lùng bắt trùm buôn bán thuốc phiện, Bạch Lộ đặc biệt quan tâm chăm sóc cho cô, giống như một người chị vậy.

Chỉ là... tâm trạng của Bạch Lộ luôn không ổn định, lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng không có gì công kích tính, vẫn luôn coi cô làm em gái để chăm sóc.

Ban đầu cô còn hoài nghi Bạch Lộ là nội gián, sau đó cô dần dần từ bỏ cái suy nghĩ này đi, dù sao Diệp Đình đều không phòng bị cô ta, nói rõ ràng là tuyệt đối tim được nhân phẩm của cô ta.

Hai người đi vào phòng ăn, ăn một túi bánh xùi cảo, rồi nắm tay nhau đi đến cửa phòng của Bạch Lộ.

Lăng Vi đưa tay lên gõ cửa.

Bọn họ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bước chân, sau đó: “Cạch” Bạch Lộ kéo cửa ra. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người bọn họ, miễn cưỡng mỉm cười, hơi nghiêng người ra say, để cho bọn họ đi vào.

Diệp Đình và Lăng Vi đi vào. Bạch Lộ cắn môi, hơi khó xử đứng ở đó, tay siết chặt, lúc buông lỏng lúc lại nắm chặt vào, giống như đang cố gắng tiếp thêm can đảm cho mình... rồi mới có thể nói ra được những lời sắp nói.

“Chị Bạch, chị sao vậy? Chị có lời gì muốn nói với Diệp Đình sao? Nếu em ở đây không tiện, vậy em đi về trước...” Lăng Vi là người đầu tiên phá vỡ sự bế tắc.

Bạch Lộ vội vàng lắc đầu: “Không... chuyện không liên quan đến em.”

Cô ta siết chặt quả đấm, tìm ghế ngồi xuống. Diệp Đình và Lăng Vi đều cùng ở trên hai chiếc ghế bên mép giường.

Bạch Lộ cúi đầu, rồi che mặt, khóc òa lên.

Rồi cô ta lại buông lỏng tay ra, chăm chú nhìn Diệp Đình: “Những lời này, rất quan trọng, nhưng mà, tôi không biết nên nói với anh thế nào...”

Diệp Đình chăm chú nhìn cô ta.

Nước mắt của Bạch Lộ điên cuồng rơi xuống, cô ta khổ khổ sở sở lau nước mắt, rồi chợt nói: “Tiểu Ngũ không chết...”

Diệp Đình giật mình: “Ngũ ca không chết?” Tim chợt nảy lên!

Ngày đó, Ngũ ca đã chắn đạn thay anh, trên người trúng ít nhất năm sáu phát đạn—— tất cả đều là bộ phận quan trọng!

Lúc ấy anh như phát điên lên, nhào về phía kẻ thù, anh nhặt một khẩu súng trường lên, bắn loạn xạ bắn ba chết người kia, sau đó anh kéo ngũ ca đến cây đại thụ cạnh đó, bắt sùng tín hiệu, chờ đợi đội cấp cứu tới đón ngũ ca. Chờ đợi ở đó, hai chiếc máy bay trực thăng có trang bị vũ trang của đội đến, nhanh chóng dẫn độ 27 người kia đi.

Tiểu Ngũ cũng được đưa lên máy bay trực thăng.

Diệp Đình lập tức leo lên một chiếc máy bay trực thăng khác, chạy thẳng tới hang ổ của Lạc Khôn. Lúc ấy anh đang rất kích động, một phát súng thủng dầu Lạc Khôn.

Sau đó, trong đội truyền tới tin tức: “Tiểu Ngũ hy sinh...”

Anh còn tham dự tang lễ của anh ta. Anh đã áy náy, tự trách bao nhiêu năm qua. Mỗi lần nhớ tới ngũ ca, trái tim của anh đều đau như muốn nứt ra.

...

Bây giờ, Bạch Lộ lại nói: “Tiểu Ngũ không chết...”

Diệp Đình chợt... như ngừng thở —— tin tức này, làm anh khiếp sợ, thậm chí anh còn không dám tin tưởng!

Bởi vì biểu tình của Bạch Lộ... thật sự không thể làm cho anh mừng rỡ được.

Bạch lộ giơ tay lên, dùng sức nắm tóc, biểu tình của cô ta hơi dữ tợn, giống như sắp không thể khống chế được cảm xúc của mình, giống như sắp sụp đổ!

Tay của cô ta run rẩy, sắc mặt càng ngày càng trắng, đôi môi run rẩy nói: “Tiểu Ngũ không chết, anh ta ở trong căn cứ địch... Là một trùm buôn bán thuốc phiện... con của tôi là của anh ta.”

Diệp Đình trắng bệch mặt! Anh đứng bật dậy, cái ghế sau lưng anh bị ngã đổ xuống đất. Lăng Vi lập tức đứng lên, ôm lấy anh: “Đừng nóng đừng nóng, anh nghe cô ta nói xong đã...”

Diệp Đình không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt của anh càng ngày càng trắng bệch!

Sao anh có thể tiếp thu được chuyện này?

“Tôi không tin! Nhất định là có nguyên nhân! Có phải anh ấy đi nằm vùng hay không?”

Đó là đồng đội của anh, đó là anh em của anh! Đó là người đã nguyện ý dùng người mình chắn đạn cho anh, đẩy anh trở về từ bờ vực của cái chết, mà mình lại hy sinh mạng sống- tiểu Ngũ!
 
Chương 829: Thay đổi tình cảm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lồng ngực cuả Diệp Đình như bị chặn lại, làm anh cảm thấy như không thở nổi.

Lăng Vi ôm anh thật chặt: “Chồng, em cũng tuyệt đối không tin chuyện tiểu Ngũ sẽ phản bội! Anh ta chắc chắn đã thoát khỏi cái chết, đến phe địch nằm vùng!”

Bạch Lộ đau đớn khóc thành tiếng.

“Tôi cũng không tin anh ta phản bội, nhưng không ai trên thế giới này... có thể hiểu rõ anh ta hơn tôi.”

Bạch lộ thống khổ nói: “Tôi kiên trì bao nhiêu năm qua là vì cái gì? Bởi vì tôi không tin anh ấy chết! Năm tháng trước, tôi đã gặp được anh ta ở căn cứ của Sa Khôn, anh ta đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nhưng... chỉ cần là anh ta, tôi có thể vừa nhìn là đã nhận ra luôn được. Lúc anh ta nhìn thấy tôi, anh ta cũng ngây người, bởi vì tôi không còn dáng vẻ lúc đầu. Nhưng… chỉ cần một cái liếc mắt anh ta cũng đã nhận ra tôi.”

Bạch Lộ che ngực, giống như đau đến muốn nghẹt thở...”Tôi rất nhớ anh ta, rất nhớ anh ta... Nhưng anh ta đã thay đổi rồi. Anh ta đã trở thành người không có tội ác nào không làm! Anh ta giết người không chớp mắt... Không —— cũng không thể nói là anh ta đã thay đổi, anh ta vẫn luôn xấu xa như vậy! Là do mắt chúng ta bị mù —— anh ta chưa bao giờ thuộc về chúng ta! Cha anh ta vốn là trùm buôn bán thuốc phiện khét tiếng nhất vùng tam giác vàng —— Nộ Đăng! Lạc Khôn và Sa Khôn đều là anh em ruột của Ngũ ca... Mặc dù hai người đó là anh em của anh ta, nhưng anh ta không hề thân cận với bọn họ, thậm chí anh ta còn hận bọn họ đến tận xương! Anh ta chỉ muốn xưng vương ở khu vực tam giác vàng! Dáng vẻ bây giờ mới là bộ mặt thật của anh ta! Còn anh ta của trước kia, không phải là anh ta! Đó tất cả đều là lớp ngụy trang của anh ta mà thôi...”

Bạch Lộ nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô ta không dám mở mắt ra, giống như chỉ cần vừa mở ra, người nọ sẽ biến thành ma quỷ!

Cô ta ôm mặt khóc, Lăng Vi và Diệp Đình cứ đứng như vậy, nhìn cô ta.

“Không thể nào...” Lăng Vi lắc đầu liên tục, sao cô nghe thế nào, cũng đều cảm thấy đây không phải là thật. Có quá nhiều điểm khả nghi.

Vừa hỗn loạn, lại vừa mơ hồ không rõ.

Hơn nữa cảm xúc của Bạch Lộ cũng đã đến bên bờ sụp đổ.

Lăng Vi khó mà tin tưởng được. Cô không ngừng lắc đầu, sao cô có thể tin tưởng tiểu Ngũ là người xấu được? Mặc dù cô chưa từng gặp tiểu Ngũ, nhưng Diệp Đình đã từng rát tin tưởng tiểu Ngũ, tiểu Ngũ còn chắn đạn cho Diệp Đình, là chắn đạn đó——

Có con trai của trùm buôn bán thuốc phiện nào, dám không muốn sống như vậy?

Con người ta cần phải có bao nhiêu dũng khí và tình cảm mới dám chết thay cho người khác! Nếu tiểu Ngũ không coi Diệp Đình là anh em, sao khoảng khắc đó anh ta có thể xông lên lấy người mình đổi mạng cho anh em?

Không thể tin ——

Tuyệt đối không thể tin!

Lăng Vi nói một lần lạ một lần: “Chắc chắn tiểu Ngũ có nỗi khổ riêng. Anh ta nhất định đã nằm vùng ở tận sâu trong nội bộ của kẻ địch.”

Tim Bạch Lộ đau như sắp nứt ra, nhưng cô ta vẫn khóc nức nở nói: “Tôi biết, càng đến gần chân tướng, càng làm cho người ta khó mà tiếp nhận. Nhưng… đó chính là sự thật. Lần này tôi trở lại, bởi vì anh ta cử tôi trở lại. Tôi xin lỗi hai người... Nhưng tôi quá yêu anh ta, cho dù anh ta có biến thành dáng vẻ gì... Tôi cũng không có cách nào ngừng yêu anh ta... Tôi nên làm gì bây giờ?”

Nước mắt của Bạch Lộ chàng chảy nhiều hơn. Không cách nào ức chế được...

Chính Diệp Đình cũng không biết, anh ra khỏi phòng của Bạch Lộ như thế nào. Bên tai anh, tất cả đều là tiếng khóc của Bạch Lộ: “Nộ Đăng, Lạc Khôn, Sa Khôn, kẻ thì chết người thì sa lưới, người duy nhất được lợi bây giờ chính là anh ta! Bây giờ anh ta chỉ còn lại một người anh em ruột, chỉ cần giết chết người cuối này, anh ta sẽ trở thành vua ma túy ở khu vực tam giác vàng!”

“Chồng ——” Lăng Vi lắc lắc cánh tay của anh, biểu tình của Diệp Đình rất phức tạp, anh không dám tin, sao anh có thể tiếp nhận những tin tức này được?
 
Chương 830: Thay đổi tình cảm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạch Lộ lặng lẽ đi theo ra ngoài, Diệp Đình quay đầu lại hỏi cô ta: “Bây giờ Ngũ ca đang ở đâu?”

Bạch Lộ nói: “Anh ta có thể bảo tôi trở lại, chắc chắn đã chuẩn bị xong tinh thần tôi phản bội anh ta rồi... vì vậy, cho dù tôi có mang theo đội đặc chiến quốc tế bao vây chỗ đó, thì cũng chỉ vô ích mà thôi. Thuận tiện, anh ta còn có thể kiểm tra mức độ trung thành của tôi với anh ta.”

Cô ta nói xong, Lăng Vi và Diệp Đình đều không hỏi gì nữa...

Đầu óc của Lăng Vi rất loạn, nhưng Diệp Đình cảm thấy không cần thiết hỏi. Người nọ là Ngũ ca của anh, chính là Ngũ ca của anh, tuyệt đối sẽ không thay đổi vì bất cứ lý do gì!

Nếu tiểu Ngũ là người xấu, vậy đã đến lượt Diệp Đình anh xuống địa ngục rồi——

Diệp Đình nhức đầu, mặc dù không tin, nhưng anh không thể nào làm như không biết... tin tức này.

Anh muốn tra rõ chân tướng sự thật!

Đêm nay, Diệp Đình ngủ không ngon giấc, anh không ngừng gặp ác mộng.

Bởi vì, nhân phẩm của Bạch Lộ chính là uy tín bảo đảm... Độ đáng tin cậy trong lời nói của cô ta rất cao. Diệp Đình gần như rơi vào bóng tối, cảm giác đó rấ đau khổ, rất thống khổ!

Lăng Vi thật sự đau lòng cho anh.

Cô ôm anh, hôn anh, hy vọng cô bầu bạn ở bên cạnh có thể xua tan bóng tối trong anh.

Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của tháng 12. Ngày mai là năm mới, cuộc họp thường niên của Đỉnh Phong được tổ chức trong ngày hôm nay.

Bình thường cuộc họp thường niên không tổ chức muộn như vậy, năm nay đều vì chuyện bắt Sa Khôn.

Ngày 31 này, Lăng Vi mong đợi Lôi Đình trở lại.

Sáng sớm, Hạ Tiểu Hi đột nhiên gọi điện thoại tới: “Tiểu Vi, tiểu Vi! Có tin tức lớn nè!”

“Tin tức gì có thể làm cho cậu kích động thế này?”

Hạ Tiểu Hi lén lén lút lút nói: “Tối hôm qua mình tới biên giới thăm Lôi Đình, cậu đoán xem ai đi cùng với mình?”

“Thiên Ma cũng đi?”

“Không phải! Mình cho cậu xem đoạn video này, chắc chắn nó sẽ làm cậu sợ hãi!” Hạ Tiểu Hi mở video lên, Lăng Vi nhìn thấy cô ấy đi vào phòng bệnh...

Kết quả...

Cô nhìn thấy Hoa Thiểu Kiền... ở trong ống kính camera của Hạ Tiểu Hi!

Điều đáng ngạc nhiên là, Hoa Thiểu Kiền xin nghỉ phép đến biên giới...

Ha ha ha!

Hey, có có gian tình à?

Hoa Thiểu Kiền đã bị tình cảm của Lôi Đình cảm động?

Đúng là thú vị, đúng là thú vị.

Cô nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Hoa Thiểu Kiền trong ống kính camera, Lăng Vi chợt cảm thấy... mùa xuân của tiểu Đình sắp đến rồi.

Ha ha ha.

Lăng Vi yên tâm cùng Diệp Đình đến công ty, giúp anh trong cuộc họp thường niên. Diệp Đình không muốn để cô chịu mệt, nhưng Lăng Vi hơi lo lắng cho anh, sợ chuyện của tiểu Ngũ, sẽ ảnh hưởng lớn đến anh.

Lúc con người yếu đuối nhất, là lúc họ cần bầu bạn nhất.

Vì vậy, cô muốn ở bên cạnh anh, dịu dàng an ủi tâm hồn anh.

Mặc dù Hoa Thiểu Kiền cố tình chạy mấy nghìn cây số đến thăm Lôi Đình, nhưng với tính cách kia của anh ta, chắc anh ta sẽ không biểu lộ cái gì.

Lôi Tuấn trêu ghẹo anh ta: “Ai nha, con người của công việc, anh nghỉ một ngày thế này, Lan Mị sẽ phải tổn thất bao nhiêu tiền dây?”

Hoa Thiểu Kiền không để ý tới lời trêu ghẹo của anh ta, cứ ngồi ở bên cạnh Lôi Đình, lặng im không nói gì.

Hạ Tiểu Hi kéo Lôi Tuấn ra ngoài. Lôi Tuấn chỉ mong ăn cô ấy, lập tức tìm chỗ gặm cô ấy.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền. Lôi Đình nằm một lát, rên hừ hừ: “Anh có biết cứ nằm riết thế này, sẽ mệt như thế nào không?”

Hoa Thiểu Kiền ngồi ở đó, nắm chặt quả đấm hỏi cô ấy: “Cô muốn ngồi dậy hả?”

Giọng nói lạnh lùng cứng ngắt, giống như đi bộ đụng phải miếng sắt.

Lôi Đình rên hừ hừ, chơi xấu nói: “Không có ông chồng quốc dân đỡ tôi, tôi không lên nổi...”

Hoa Thiểu Kiền như muốn cười, nhưng nhịn được, đứng lên, đi tới bên cạnh cô ta, đưa tay đỡ lấy cánh tay của cô ta.

Lôi Đình “Gào khóc” lớn tiếng kêu: “Không được, anh đùng kéo tôi thế này, anh đang làm tôi đau đấy—— “

Hoa Thiểu Kiền trở nên căng thẳng...

Lôi Đình mất hứng, nhíu mày nói: “Anh vẫn nên gọi y tá đến đi, cô ấy luôn ôm tôi, mới có thể đỡ tôi dậy.”
 
Chương 831: Làm rõ mong muốn của mình (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoa Thiểu Kiền bỗng buông lỏng tay ra.

Lôi Đình ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thấy gương mặt tuấn tú của anh ta đang dần đỏ ửng.

Đôi bàn tay nắm thật chặt, như đang giao chiến với người trời.

Lôi Đình bĩu môi, than thở nói: “Anh mau giúp tôi gọi y tá đi, sáng sớm tôi đánh răng rửa mặt, ăn cơm cũng phải nằm. Rất mệt mỏi, ép tới nỗi ngực cũng phát đau...”

Hoa Thiểu Kiền chợt không còn lạnh lùng nữa, cười ra tiếng. anh ta giùng giằng đưa tay đến dưới nách cô ấy...

Lôi Đình nằm đến tứ ngưỡng bát xoa(*), anh ta phải mặt đối mặt mới có thể ôm cô ấy lên được.

(*)Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách

Anh ta ngồi xổm người xuống, sát lại gần cô. Lôi Đình ngửi thấy hơi thở riêng biệt của phái nam trên người anh ta. Anh ta dùng sức, đỡ cô ấy dậy, mặt của hai người dần kề sát nhau...

Hai người chợt đều ngừng thở, bởi vì anh ta cũng cảm nhận được mùi hương phái nữ của cô ấy, không phải mùi hương nữ tính đã bị mùi thuốc sát trùng che mất, mà là sờ được ôn như nhuyễn ngọc trong lòng bàn tay.

Mặc dù trên người cô ấy đang quấn rất nhiều băng vải, nhưng phần ngực không quấn nhiều băng vải của cô ấy mang đến xúc cảm rất rõ ràng. Hoa Thiểu Kiền chợt muốn đổ mồ hôi. Nhưng anh ta không có cách nào buông tay, lúc này Lôi Đình đang nửa quỳ, cả người đều dán vào trong ngực của anh ta, khuôn mặt nhỏ của cô tỳ ở trên hõm vai của anh ta.

Lôi Đình hít thật sâu: “Mùi hương trên người anh thật dẽ chịu, làm tôi muốn cắn anh quá.”

Hoa Thiểu Kiền không biết tại sao, người hơi run rẩy, hậu tri hậu giác phát hiện ra, cảm thấy ấm áp ở cổ, thì ra cô đã há miệng, cắn lên cổ anh ta.

Hoa Thiểu Kiền chưa từng bị người nào làm cho choáng váng thế này, mặc dù anh ta được vô số phụ nữ nhớ thương, nhưng, chân chính bị chiếm tiện nghi thế này thì đúng là lần đầu tiên.

Anh ta hơi dùng sức, muốn đẩy cô ấy ra. Nhưng cô ấy đau đến nỗi phát ra tiếng, anh ta lại lập tức ngừng lại.

Không bỏ được để cho nàng đau. Mặc cho nàng ở trên cổ hắn gặm cắn.

Anh ta không biết mình có loại cảm xúc này trong lòng? Đáng lẽ anh ta nên ghét Lôi Đình mới đúng, cô ấy vẫn luôn trêu cợt anh.

Lôi Đình vẫn còn đang cắn anh ta... trời ơi, muốn chết đi được! Nhiệt độ trong người Hoa Thiểu Kiền đều dần nóng lên, anh ta khẩn trương nuốt nước miếng. Lôi Đình nhìn chằm chằm vào hầu trên trên cổ họng của anh ta, rồi cắn xuống: “Oanh ——” Hoa Thiểu Kiền xong rồi...

Trong lòng anh ta hiểu rõ, Lôi Đình chỉ đơn thuần muốn cắn anh ta mà thôi, chứ không có cái lòng xấu muốn dụ anh ta lên thuyền....

Nhưng hô hấp của anh ta vẫn trở nên rối loạn... hơi thở nặng nề như hơi nước phun lên từ bình nước nóng đang sôi, Lôi Đình vẫn còn đang mải chơi, Hoa Thiểu Kiền đã sắp không cầm được. Vội vàng kéo cô ngồi thẳng, mặc kệ cô ấy có đau đớn hay không, lập tức kéo cô ấy ra xa, tay anh ta chống đỡ lấy người cô ấy, làm ho người cô ấy cách xa anh ta khoảng cách nửa mét.

Lôi Đình cau mày, chu mỏ, nhưng lần này không rên hừ hừ nữa.

Hoa Thiểu Kiền nhìn chằm chằm vào đôi môi phấn hồng đang buồn bực trề lên của cô ta, không biết tại sao, đôi mắt của anh ta nóng bừng lên. Bởi vì vừa mới hôn cắn cổ của anh ta, nên đôi môi nhỏ của cô ấy hơi ánh nước...

“Cô và bình thường không giống nhau...” Anh ta đột nhiên nói một câu.

“Hả?” Lôi Đình nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Sao không giống chứ?” Nói xong, đột nhiên cười nói: “Bởi vì tôi không trang điểm!”

Hoa Thiểu Kiền gật đầu: “Không trang điểm cũng thấy...” Hôn mê! Anh ta đang nói gì vậy?

Hoa Thiểu Kiền cảm thấy bối rối!

Anh ta vốn muốn tìm đề tài, xua tan bầu không khí lúng túng này...

Không ngờ rằng, người luôn ít nói chuyện như anh ta lại văng ra câu nói kinh người thế này.

Lôi Đình cũng kinh hãi, cô ấy giơ tay lên, nhịn đau sờ lên trán anh ta: “Anh đang rất nóng...”

Đôi mắt sáng như sao của cô ấy...
 
Chương 832: Làm rõ mong muốn của mình (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoa Thiểu Kiền muốn nói, người đàn ông nào bị phụ nữ hôn hầu kết ở cổ họng mà không nóng, vậy chắc chắn không phải là thẳng(*).

(*) Ý muốn chỉ nói: thẳng (thích phụ nữ) và cong (thích đàn ông)

Anh ta lúng túng, muốn buông tay đi ra ngoài yên tĩnh, nhưng lại không thể buông tay...

Lôi Đình chớp mắt, buồn cười hỏi anhta: “Là bởi vì tôi hôn anh sao?”

“Oanh...” Hoa Thiểu Kiền lại xong rồi.

Trái tim, đập loạn nhịp.

Muốn tìm người bóp bóp, xoa xoa.

Anh ta chăm chú nhìn cô ấy, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc tại sao trước kia cô luôn đi theo tôi, ngày ngày quấn lấy tôi?”

Lôi Đình thành thật trả lời: “Bởi vì anh Đình nói muốn tìm mười người phụ nữ quấn lấy anh, tránh cho anh có thời gian nhớ thương chị dâu của tôi.”

Sắc mặt của Hoa Thiểu Kiền trở nên khó coi: “Tôi biết...” Anh ta muốn hỏi, sau đó thì sao? Có sự thay đổi nào hay không?

Bởi vì anh ta phát hiện ra, anh ta lại sinh ra phản ứng hóa học với cô ấy.

Mặc dù anh ta vẫn cho rằng, ngoài Lăng Vi ra, không có bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này có thể cộng hưởng được với trái tim anh ta, nhưng anh ta lại nhớ đến người phụ nữ mệt nhọc này...

Chính anh ta cũng không hiểu tại sao, Lôi Đình không biết vẽ, cũng không biết thiết kế, thậm chí không thông minh, có lúc còn rất ngốc nghếch...

Nhưng mỗi lần cô ấy thay đổi cách trang điểm xuất hiện ở trước mặt anh ta, anh ta đều có thể vừa nhìn đã nhận ra cô ta, thậm chí còn bắt đầu mong đợi dáng vẻ thay đổi lần kế của cô ấy.

Anh ta đã gặp không ít phụ nữ, cũng có rất nhiều người chủ động đầu hoài tống bão(*) với anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn về phía mấy người phụ nữ đó lấy một lần.

(*)投怀送抱:Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác

Kỳ quái là, anh ta không ghét Lôi Đình tới ôm anh ta, dây dưa với anh ta...

Anh ta cảm thấy bối rối... rõ ràng trong lòng anh ta có một người khác mà... như anh ta có được coi là ngoại tình bằng tinh thần hay không?

Hoa Thiểu Kiền nhíu mày lại, nội tâm bùng cháy, rồi anh ta nghe thấy Lôi Đình cười nói: “Lúc mới bắt đầu tôi cảm thấy trêu chọc anh rất thú vị, sau đó lại không nhịn được muốn đi tìm anh... Tôi cũng không biết tại sao, mình rất muốn hôn anh, muốn mượn cơ hội trêu chọc anh để chiếm ngươi tiện nghi. Có lẽ tôi đã thích anh rồi?”

Cô nói, mặt dần đỏ ửng như quả táo. Hoa Thiểu Kiền chấn động mạnh, đầu có như bị gió lốc tàn phá qua! Anh ta nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi bất ngờ hôn lên môi của cô ấy...

Quả nhiên, mềm mại ngọt ngào giống như trong tưởng tượng, giống như mùi vị trong mộng.

Lôi Đình bị anh ôm đến phát đau, nhưng cô ấy không nỡ kêu lên, run run rẩy rẩy cảm thụ nụ hôn điên cuồng của anh ta.

Lôi Đình nắm lấy bả vai của anh ta suy nghĩ, quả nhiên giống như cô ấy nghĩ, người ngày như cái hũ nút! Nhưng cô ấy thích, hì hì.

Hoa Thiểu Kiền hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy, nghe tiếng rên vì đau đớn xen lẫn vui vẻ của cô, anh cũng có thể cảm giác rõ ràng người mình nóng lên như muốn nổ tung...

Có mấy lời đè nén trong lòng, nếu không nói ra, anh ta tin chắc mình sẽ nổ tung mất.

Môi của cô ấy giống như có ma lực, đụng vào là không thể rời ra được, anh ta buồn rầu nói: “Lôi Đình, tôi thích cô. Cô có tin không?”

“...”

Trái tim của Lôi Đình đập loạn nhịp ——

Cô lại nghe anh ta nói: “Nhưng tôi cần phải có thời gian... tôi muốn tìm ra nghi hoặc trong lòng mình...”

Lôi Đình buông anh ta ra, chăm chú nhìn. Mái tóc của anh ta rối bù lên, môi bị cô ấy cắn đỏ.

Hoa Thiểu Kiền biết những lời của mình rất hỗn trướng! Sao người đàn ông không nhìn rõ trái tim của mình, đã tiếp nhận tình yêu mới...

Anh ta đúng là người vô liêm sỉ! Chính anh ta cũng muốn quất chết mình.

Nhưng lại nghe thấy cô ấy nói: “Không sao cả, cứ đi từ từ, em sẽ đi cùng anh.”

Hoa Thiểu Kiền lại bị chấn động, sắc mặt của anh tat hay đổi liên soành soạch, như bị kích thích dữ dội ——

Anh ta nâng cằm cô lên: “Anh nghĩ... chắc không cần chờ nữa, anh đã làm rõ mong muốn của mình...”

Ánh mắt của anh ta dần chứa đầy cảm xúc.

Anh ta giữ lấy cằm của cô, dán môi của mình lên môi cô ấy: “Anh đã làm rõ mong muốn của mình...”

Lôi Đình run rẩy, mặc dù tâm tư của cô ấy đơn thuần, nhưng không ngu ngốc.

Anh ta hôn cô ấy một lần lại một lần: “Anh đã làm rõ mong muốn của mình...” Anh ta động tình nói ở bên tai cô ấy: “Anh muốn em.”
 
Chương 833: Kiên quyết không cần mặt mũi! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Đình cảm giác cả người nóng bừng, anh muốn em? Câu này… Là ý trên mặt chữ? Hay còn có ý nghĩa sâu xa nào khác?

Cô cũng hơn 20 tuổi rồi, cái này, cô bối rối...

Mặt Lôi Đình đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng nóng bừng, cô không dám ngẩng đầu.

Cảm giác mặt mình, nóng đến sắp chiên bánh được rồi.

Lúc này, từ bên ngoài, vài y tá lục tục tiến vào, bọn họ vừa đo nhiệt độ, đo huyết áp cho Lôi Đình, vừa trộm liếc mắt ngắm Hoa Thiếu Kiền.

Vốn công việc này chỉ cần hai y tá là được rồi, nhưng bốn người khác thế nào cũng phải làm bộ theo vào bận việc.

Bọn họ mặc dù đang làm việc, nhưng là ánh mắt không ngừng nhìn về phía Hoa Thiếu Kiền.

“Tiên sinh, ngài đến thăm bệnh sao?”

Hoa Thiếu Kiền không trả lời câu hỏi vô nghĩa này.

Y tá kia cũng không cảm thấy xấu hổ, cười cười với anh. Cười đến vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.

Người này thật đẹp trai! Mấy y tá trực tiếp hai mắt lóe sáng.

Anh khuôn mặt lạnh lùng, dưới dôi mày kiếm là đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước mê hoặc lòng người, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi mím lại thành một độ cong tuyệt đẹp.

Anh mặc một bộ tây trang màu xám, đường cong lưu loát, bao vây lấy thân ảnh cao lớn, lại không mất ổn trọng.

Ánh mắt mấy cô gái kia gần như dính trên người anh, chỉ kém móc tròng mắt ra dán lên mặt anh.

Lôi Đình tức giận phồng má, lúc Hoa Thiếu Kiền không tới, thái độ mấy y tá này cực kỳ kém, lúc này ngược lại, một đám đều cười nhẹ như hoa... Thật đáng ghét!

Hơn nữa, mấy người này rõ ràng cố ý hóa trang đến câu dẫn Hoa Thiếu Kiền! Hừ —— Ăn mặc trang điểm xinh đẹp như thế, làm cô so ra không bằng... Cô bây giờ cực kỳ đáng thương, cả người đều là vết thương...

Hu hu hu ——

Lôi Đình giận dỗi bĩu môi, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên nói: “Đo nhiệt độ xong rồi, mấy người có thể đi ra ngoài. Người bệnh cần nghỉ ngơi.”

“A?” Mấy y tá lúc này mới hoàn hồn, đều mặt đỏ tim đập. Tuy người này sắc mặt lạnh lẽo, thái độ lạnh lùng xa cách, giống như dựng thẳng một tấm sắt lạnh như khối lạnh như băng trước mặt các cô, nhưng còn muốn nhìn nhiều hơn một chút thì làm sao đây?

Quả thực đẹp trai muốn chết a...

“Còn gì khác phải kiểm tra à?” Hoa Thiếu Kiền thái độ cường ngạnh, không nể mặt mũi đuổi người ra bên ngoài.

Vài y tá kia lại lưu luyến không rời nhìn mặt anh, lúc này mới cẩn thận bước đi ra ngoài.

“Cạch ——” Một y tá đụng phải cửa...

Hoa Thiếu Kiền đóng cửa, trở về đỡ Lôi Đình, để cô ngồi xuống: “Đừng quỳ mãi như thế, đầu gối đau.”

Nhưng Lôi Đình ngồi cũng không dám ngồi, vẻ mặt đau khổ, hai tay, đầu gối chống giường, đặc biệt khó chịu nói: “Mông đau... Không dám ngồi.”

Tuy tủy tinh cắm vào mông không nhiều lắm, nhưng ngồi xuống phải chịu sức mạnh nửa người cũng không được a.

Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đột nhiên sáng lên, anh nhìn thấy chỗ không nên nhìn...

Cô hai tay chống xuống giường như vậy, những thứ trong cổ áo hiện hết ra.

Anh hít một hơi, đối với cô bé tùy tiện này tỏ vẻ sau phải giáo dục lại một phen mới được...

Anh bắt mình phải bình tĩnh lại, vội vàng đưa tay ôm cô: “Vậy đứng một lát, em nằm úp sấp lên người anh.”

Anh đưa cánh tay cô đặt lên vai mình, hai người dán sát vào nhau, anh đỡ cô đứng lên.
 
Chương 834: Kiên quyết không cần mặt mũi! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Đình gian nan đứng vững. Phía sau lưng và mông đau đến mức cô nhếch miệng.

Cô không phải người yếu ớt, nhưng lúc này cũng không chịu nổi, mồ hôi trên trán như hạt châu trong suốt rơi xuống.

“Đau lắm à?” Hoa Thiếu Kiền hận không thể đau thay cô...

Giọng anh cũng run run, Lôi Đình nghe vào tai lại như mật ngọt...

Cô quả thực muốn say... Được người mình thích đau lòng vì mình, hóa ra lại ngọt ngào như vậy, tốt đẹp như vậy.

Cô cả người nóng lên, trong lòng loạn như con nai đi lạc.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhu say lòng người.

Hoa Thiếu Kiền khẽ vỗ về gương mặt ướt mồ hôi của cô, đau lòng đến mức ngay cả chính anh cũng cảm thấy bất ngờ...

Chính anh cũng không ngờ tới, nghe tin cô bị thương, anh lại liều lĩnh chạy hơn 3 nghìn km đến chỗ cô. Lúc này, nhìn thấy cô đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vậy mà lại khó chịu muốn đau thay cô.

Tốc độ tiến triển này, có phải nhanh quá rồi không?

Thân thể của cô dán sát vào mình, mềm mại, ôn nhu. Cô tuy đem toàn bộ sức nặng đè lên người anh, nhưng cũng không nặng bao nhiêu: “Em gầy quá...” Anh nhịn không được nói.

Đầu óc Lôi Đình cũng không vòng vo, đột nhiên ưỡn ngực, kiêu ngạo mà nói: “Cũng không gầy lắm. Chị em còn nói còn là rất có độ cong mà?”

Hoa Thiếu Kiền 囧... Đối với kiểu con gái ngay thẳng này thật là không biết nói gì...

Lôi Đình nói xong... Đột nhiên muốn đập đầu... Cô vừa nói cái gì? Điên rồi à?

Cô thật muốn tát cho mình một cái... Không phải chỉ là trai đẹp thôi sao? Lại bị nam sắc mê hoặc thành như vậy?

Hoa Thiếu Kiền cũng không lý trí hơn cô bao nhiêu.

Lúc này, anh ôm cô, ngay cả tự hỏi cũng không thể.

Cả người giống như một lò lửa, nóng bừng bừng tỏa hơi nước... Bình thường bình tĩnh cũng không biết giờ chạy đi đâu hết rồi, mỗi lần gặp gỡ cô, anh đều cảm thấy mình như đổi thành người khác vậy.

Anh đột nhiên hỏi cô: “Từ giờ trở đi, em làm bạn gái anh nhé, em đồng ý không?”

Lôi Đình thật muốn đấm cho anh một cái, hỏi vấn đề này... Cũng quá theo chủ nghĩa đàn ông con trai rồi! Nhưng vì sao lại thích như vậy a a a?

Cô cũng có khuynh hướng bị M sao... Còn nữa, giọng anh thật hay, huhu, muốn mang thai quá phải làm sao bây giờ?

Lôi Đình làm bộ hừ một tiếng: “Anh cũng ôm em rồi, hôn em rồi, giờ mới tính bắt đầu à? Thế vừa nãy là ôm không, hôn không à?”

Hoa Thiếu Kiền kinh ngạc một chút, lập tức sửa lại: “Vậy từ vừa rồi bắt đầu.”

Anh nói rất nghiêm trang, đặc biệt nghiêm túc

Lôi Đình cắn môi, nở nụ cười, gật đầu: “Ai nha, người ta miễn cưỡng đồng ý đi. Tiện nghi đều cho anh chiếm cả rồi, không đồng ý anh thì lại có vẻ như em già mồm cãi láo...” Thật ra, nội tâm một vạn con thảo nê mã (lạc đà/ Alpaca) gào thét chạy qua! Người ta đã là bạn gái anh rồi, mau nhào tới đây chiếm tiện nghi đi! Ngốc quá ——

Hoa Thiếu Kiền cũng vui vẻ, môi khẽ cười.

Lôi Đình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nói: “Cái kia... Anh vừa rồi nói cái kia, anh muốn em... gì gì đó... Giờ em đang bị thương, không tiện lắm đâu...”

Ai nha, che mặt... Xấu hổ quá... Nhưng vì sao lại chờ mong như vậy nha?

Trong đầu một tiểu thiên sứ nhảy ra, nghiến răng nghiến lợi: Lôi Đình! Từ lúc nào cô trở nên không biết xấu hổ như vậy?

Một tiểu ác quỷ ngạo kiều hất cằm: Từ khi nào tôi cần mặt mũi chứ... Sau khi không biết xấu, cả người đều thoải mái hơn, được không?

Hơn nữa, không phát hiện bên ngoài còn có nhiều người khác như hổ rình mồi muốn cướp anh ấy à?

Lúc này cô chùn tay, anh ấy không biết chắc sẽ thuộc về ai đâu! Hừ ——

...

Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy cô lúc thì cười, lúc thì nhăn mặt, sau đó lại cười... Rồi lại cắn răng, tiếp đó lại nhăn nhó...

Thật sự quá đáng yêu...

Lôi Đình còn đang lâm vào giữa cuộc chiến của thiên ma ——

Tiểu thiên sứ nhảy nhảy nhảy: Rụt rè rụt rè.

Tiểu ác quỷ lầm bầm hầm hừ: gục gục ——
 
Chương 835: Yêu, thì ra là thế (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“...”

Hoa Thiếu Kiền câm lặng nửa ngày, đặc biệt nghiêm túc nói: “Anh muốn em làm bạn gái anh không phải vì có ý nghĩ không an phận với em, em đừng hiểu lầm. Anh vừa rồi nói câu kia cũng vô cùng thuần khiết, anh là muốn bản thân mình ra quyết định. Quyết định của anh là anh chọn em. Bởi vì anh biết rõ trong lòng anh... Thích em, mà không phải loại tán thưởng đơn thuần như với Lăng Vi.”

Anh nói đến phần sau, Lôi Đình căn bản đã không nghe thấy gì nữa, đầu óc hoàn toàn dừng lại ở nửa câu đầu của anh... Anh nói, anh không có ý nghĩ không an phận gì với cô?

Lôi Đình không hài lòng: “Vì sao không thể không có suy nghĩ không an phận gì được? Em hoàn toàn có thể phối hợp...”

Hoa Thiếu Kiền lại ngây người...

Đột nhiên hơi hoài nghi chính mình đưa ra lựa chọn này có thật sự chính xác không?

Cô gái này... Tính cách quá phóng khoáng rồi, thật sự...

Làm cho anh, có chút... Chống đỡ không nổi.

“Ách!” Anh đột nhiên hỏi: “Em nhiều nhất có thể phối hợp đến bước nào? Ví dụ như, hôn môi, hoặc là ôm?”

Lôi Đình ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng theo dõi anh, giống như muốn ăn sạch anh: “Còn có thể làm bước sâu hơn.”

“Bước sâu hơn?” Hoa Thiếu Kiền nuốt nước miếng, thanh âm dễ nghe hỏi: “Ách... Vuốt ve?”

Lôi Đình mặt đỏ phừng phừng...”Còn có thể càng...” Ai nha, ngượng quá đi! Thật đáng ghét —— cô bĩu môi. Bộ dáng thật đáng yêu... Còn có, ánh mắt cô chờ mong như vậy là có chuyện gì?

Cô đang ám chỉ, hay là mời chào?

Hoa Thiếu Kiền cũng đỏ mặt: “Từ từ sẽ đến... Không thể sốt ruột.” Anh thanh thanh yết hầu, định nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu tính cách không thích hợp, có chia tay... Đối với em cũng là không tôn trọng.”

Lôi Đình đột nhiên nổi giận: “Vừa mới bắt đầu, anh đã nghĩ chia tay? Anh có ý gì? Không cho nghĩ! Nói lại!”

Hoa Thiếu Kiền đơ người, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của cô, trái tim đột nhiên “Thình thịch” đập loạn, sợ cô tức giận, vì sao nhỉ? Anh cũng là thê nô sao?

“Anh nói sai rồi, anh nói lại...” Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nói: “Anh vừa rồi nói gì? Đột nhiên quên mất...” Cũng chỉ là nhìn chằm chằm gương mặt cô, đại não anh liền trống rỗng, đây là có chuyện gì?

Anh bây giờ trong đầu toàn là dấu chấm hỏi “?“. Từng hàng từng hàng, anh cảm thấy tinh thần mình sắp thác loạn!

Lúc này, Lôi Đình đột nhiên túm cổ áo anh: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đầu tiên hôn trước thích ứng. Thích ứng rồi, sẽ không có cái gọi là tính cách không hợp.”

“A ——”

Hoa Thiếu Kiền bị cường hôn, đột nhiên có loại... Anh cũng bị mạnh mẽ đẩy ngã dắt lừa thuê là vì cái gì?

Quên đi, cô nói rất đúng... Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đầu tiên hôn một chút thích ứng, thích ứng rồi, tự nhiên sẽ thích hợp... Hơn nữa, cho dù không thích hợp, anh cũng sẽ cố gắng điều chỉnh để phù hợp với cô.

Đàn ông mà, mình cứ... tùy theo mức độ hưng phấn mà biến hóa.

Trong nháy mắt! Không hẹn mà tâm hồn chạm vào nhau.

“Đồ, muộn, tao” Cánh tay Hoa Thiếu Kiền khẽ ôm cô, gắn bó cùng bá đạo xâm nhập cùng đoạt lấy, cảm giác này thật sự cực kỳ tốt, miệng cô rất nhỏ, anh cuốn lấy cô, cảm giác thật đẹp thực ngọt, thật sự thích hợp đến không thể thích hợp hơn.

Hoa Thiếu Kiền thành khách thường trú ở phòng bệnh...

Anh làm việc gọn gàng ngăn nắp, hầu hạ thuận theo Lôi Đình. Rót nước, đút thuốc, ôm cô đi lại... Vô cùng chu đáo.

Giữa trưa đút cô ăn cơm xong, thuốc mỡ đặc chế của Quân Dương đã đưa tới.

“Anh bôi giúp em.”

Hoa Thiếu Kiền rửa tay, bôi lên cho cô...
 
Chương 836: Yêu, thì ra là thế (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi tháo băng gạc ra, Hoa Thiếu Kiền chỉ cảm thấy ánh mắt đau đớn! Phía sau lưng cô, trên làn da tuyết trắng như vậy, tất cả đều là... vết rạch chằng chịt máu chảy đầm đìa...

Ngón tay thon dài của anh chấm thuốc mỡ, bôi lên miệng vết thương của cô.

Ngón tay anh mỗi chạm đến miệng vết thương của cô lại không tự giác lui một chút.

Hoa Thiếu Kiền cuối cùng bôi không nổi nữa...

Tay anh dừng lại, Lôi Đình quay đầu lại nhìn anh. Chỉ thấy nhăn mặt nhìu mày thành hình chữ xuyên (川): “Anh đi gọi y tá.”

Nghĩ cô đau, anh làm thế nào cũng không xuống tay được.

Nhưng, lại tưởng tượng... Y tá càng không biết nặng nhẹ, bởi vì bọn họ sẽ không giống anh để ý đau đớn của cô như vậy.

Anh lại cầm lấy thuốc mỡ, chậm rãi bôi cho cô.

Lôi Đình đột nhiên cầm chặt tay trái của anh, anh bôi thuốc bằng tay phải.

Cô lại quay đầu lại nhìn anh. Sau lưng cô lộ ra, đằng trước mặc áo sơmi cũng bởi vì cô xoay lại nắm tay anh mà trượt xuống cổ tay. Hai người bọn họ đồng thời nhìn áo sơ mi trượt xuống... Tiếp theo, ánh mắt cùng nhau hướng về phía trước... Nhìn thẳng ——

Sắc mặt Lôi Đình đỏ bừng, nâng tay phải lên che. Kéo áo sơ mi lại.

Hoa Thiếu Kiền ngẩng đầu, hình như mũi sắp chảy máu... Đây là phản ứng bình thường của đàn ông con trai đi?

Lôi Đình đột nhiên nhéo lên tay trái anh một cái.

Hoa Thiếu Kiền hít sâu, tâm không tạp niệm chuyên tâm tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.

Lôi Đình đột nhiên nói: “Anh tới gần chút nữa, em có lời muốn nói với anh.”

Anh nghe lời lại gần, cô đột nhiên hôn lên mặt anh một cái...

Tim Hoa Thiếu Kiền như muốn bùng chát, anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập “thình thịch“.

Anh quăng thuốc mỡ đi, lập tức ôm cô vào lòng, điên cuồng hôn.

“Tiểu Đình... Đàn ông không thể trêu chọc như vậy, biết không?”

“Em biết chứ, người khác không thể trêu chọc như vậy. Nhưng anh là của em mà...”

Hoa Thiếu Kiền hôn cổ cô, tay nâng lên: “Anh... sẽ khinh nhờn em.”

Lôi Đình mặt đỏ tim đập ôm anh, ngón tay vói vào áo anh, ngượng ngùng lại ngọt ngào ghé vào lỗ tai anh nói: “Người yêu nhau, không thể gọi là khinh nhờn, đó gọi là tình nồng khó tan...”

Cảm thụ được nụ hôn nóng rực của anh, trong lòng Lôi Đình tràn đầy ngọt ngào... Cô thích anh thật lâu thật lâu... Thật sự lâu lắm rồi... Từ lúc cô biết trên thế giới này có một người tên là Hoa Thiếu Kiền mà bắt đầu...

Anh, vẫn giống như thiên thần, nơi nơi đều truyền kỳ về anh.

Cô nhìn lên anh.

Thật sự động tình, là ngày đó anh uống rượu, anh tham gia họp mặt bạn bè, anh biết chị dâu có thai con của anh Đình.

Anh liên tục ba ngày, uống say đến không còn biết gì. Anh nằm ở trên sân thượng biệt thự, ngửa mặt chỉ vào sao trời xa xa, từng chữ từng chữ, đâm sâu vào tim máu chảy đầm đìa: “Lăng Vi, Diệp Đình. Hai người có thể yêu nhau, nắm tay, gắn bó... Vì sao tôi lại vui vẻ như vậy? Trong lòng ngọt ngào, giống như chính mình đang yêu vậy, tôi có phải biến thái không? Diệp Đình, lẽ ra tôi nên hận cậu, ghen tị với cậu, giết chết cậu! Nhưng vì sao tôi lại muốn cậu đối xử tốt với cô ấy, không được phụ cô ấy... Tôi hy vọng hai người sống với nhau hạnh phúc, tôi hy vọng cậu và cô ấy đầu bạc răng long... Nhưng tình yêu của tôi thì sao? Yêu, không phải nên ích kỷ sao? Yêu, không phải muốn chiếm lấy toàn bộ sao? Có phải tôi điên rồi không? Ghen tị của tôi đâu? Oán hận của tôi đâu? Tình yêu của tôi cũng đi đâu mất rồi?”

Anh nâng tay: “Choang——” quăng vỡ bình rượu.

Anh lảo đảo đứng lên, đi đến bên cạnh mái nhà. Tự sinh ra nghi ngờ với tình cảm của mình.

Gió, đặc biệt lạnh, anh lại đứng một giờ.

Cô không đành lòng, cầm tay anh, đưa anh quay về phòng ngủ, anh lại đột nhiên áp đảo cô, giống như vô cùng bất ngờ khi thấy cô. Anh lắc đầu: “Sao cô lại ở đây? Nhà tôi chưa từng có phụ nữ tới.”

Lôi Đình nâng mặt anh, nghiêm túc nói: “Là anh kéo tôi tới...”

Cô biết con gái hẳn nên rụt rè, nhưng cô rất muốn cho anh biết, tình yêu chân chính là sẽ oán hận, thật sự sẽ ghen tị! Thật sự muốn chiếm lấy toàn bộ!
 
Chương 837: Đản đản và cơm cơm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nụ hôn của Hoa Thiếu Kiền ngày càng cuồng nhiệt.

Muốn dùng sức ôm cô, sợ miệng vết thương của cô bị đau.

Vừa muốn buông cô ra lại không nỡ.

Quá nhanh, quá nhanh rồi...

Hoa Thiếu Kiền buông môi cô ra, thầm mắng mình cầm thú. Anh thật muốn đánh chết mình, tiểu Đình đang bị thương, vậy mà anh… không khống chế được mình.

Anh vẫn là người vô cùng tự chủ, đừng nói ngồi trong lòng không loạn, ngay cả đàn bà còn chưa chạm qua. Nhiều đàn bà theo đuổi anh như vậy anh còn chưa bao giờ nhìn qua bọn họ.

Hôm nay cô nghịch ngợm hôn anh làm cho anh hoàn toàn không khống chế được, còn hôn lên mặt anh nữa chứ… nếu mà hôn môi thì anh có phát điên luôn không?

Hoa Thiếu Kiền buông cô ra, đi vào nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh.

Lôi Đình nhìn anh, đột nhiên đỏ mặt…

Trái tim thiếu nữ bay mất rồi….

Ôi chao, người đàn ông của cô thật đẹp trai, thật có khí độ có phong độ, vừa săn sóc lại hiểu chuyện, có tài hoa còn tinh mắt, cô nhìn… haha, đều là ưu điểm.

Một lúc sau anh ra khỏi toilet, sắc mặt ửng hồng.

Anh tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.

Anh vừa rửa tay xong, xoa xoa tay, mãi đến khi tay khô ấm mới tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi vẫn chưa quay lại.

Hai người đang chạy đến rạp chiếu phim chơi đùa.

Tay trái Hạ Tiểu Hi ôm thùng Popcorn, tay phải cầm coca, bên cạnh Lôi Tuấn cầm túi khoai tây chiên lớn, sợi cá mực, thịt bò khô, chocalate, sữa chua… cô ăn ăn uống uống, hết phim cũng không biết đang xem cái gì dù sao cũng ăn no rồi.

Hết phim, Lôi Tuấn kéo cô ra ngoài.

Vừa ra tới đại sảnh đột nhiên có một cô gái nhét hộp chocalate vào tay Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn theo bản năng giữ chặt cánh tay kia…

Vệ sĩ ở chỗ tối nhanh chóng vọt tới bảo vệ anh.

“Á.. xã hội đen?” rạp chiếu phim bùng nổ rồi…

“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.” Cô gái bạn thân chạy tới, run run tay mắng: “Anh là ai? Không phải cho anh số điện thoại thôi sao? Cần anh giết cô ấy sao?”

Lôi Tuấn xấu hổ buông tay…

Hai ngày này vây bắt Sa Khôn, tinh thần quá khẩn trương, đột nhiên có người tiếp cận anh, anh theo bản năng chế trụ đối thủ.

“Không thấy tôi có vợ rồi hả?” Lôi Tuấn ôm Hạ Tiểu Hi ra ngoài, không nghĩ tới dân phong ở đây trâu bò như vậy.

Anh tiện tay ném chococalate cho thủ hạ kiểm tra, xác nhận bên trong an toàn, chỉ có chocolate và số điện thoại, Lôi Tuấn ôm Hạ Tiểu Hi ra ngoài.

Cô gái kia ngây ngốc tại chỗ.

Trong lòng có chút buồn bực, bọn họ quan sát đôi nam nữ này, cô gái vẫn mải ăn, người đàn ông chẳng chạm vào cô ta, vừa nhìn liền thấy giống anh em.

Nếu là tình nhân đối với bộ phim vừa rồi đã sớm ôm hôn nhau rồi.

Thật đáng giận.

Rời khỏi rạp chiếu phim, Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay Lôi Tuấn khen ngợi: “Lôi Tuấn, anh thật đẹp trai…”

Lôi Tuấn đẹp trai cười nói: “Đương nhiên, chồng em là ai chứ, ngọc thụ lâm phong hơn cả Phan An, là hoa lê áp chế hải đường.”

Hạ Tiểu Hi cười haha, vẻ mặt sáng lạn: “Đúng thế.”

Trong lòng Lôi Tuấn vui vẻ.

Hạ Tiểu Hi than nhẹ, nghịch ngợm nói: “Đáng tiếc hộp chocolate đó giữ lại thì hay rồi, em ăn hết hộp này rồi.”

Lôi Tuấn gõ đầu cô: “Tiền đồ đâu hả? Người ta tặng quà đính ước cho chồng em, em cũng cần hả?” Lôi Tuấn thật muốn đánh cô.

Hạ Tiểu Hi cười haha: “Em đùa anh thôi, nhìn anh thật dễ đùa.”

Lôi Tuấn thật muốn đánh mông cô: “Em cái đồ tham ăn còn biết nói đùa.”
 
Chương 838: Đản đản và cơm cơm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh cũng không hiểu sao nghĩ tới gì đó, đột nhiên sa sầm mặt, đưa tay nhéo má cô: “Chúng ta là quan hệ gì rồi hả? Sao cứ gọi anh là Lôi Tuấn? Không thể đổi xưng sao?”

Hạ Tiểu Hi nháy mắt nhìn anh: “Không gọi là Lôi Tuấn thì gọi là gì? Là Tuấn Tuấn hả?”

“Haha…”

Lôi Tuấn buồn bực: “Chúng ta ở Hoa Hạ, có thể gọi là: Thân ái… ông xã… gì gì đó…”

Hạ Tiểu Hi đỏ mặt, nhăn mặt với anh: “Gọi không được.” Buồn nôn như thế… thật xấu hổ….

Lôi Tuấn nói: “Chúng ta đặt tên yêu đi… ví dụ như bảo bối, điềm điềm gì đó… dù sao cũng không thể gọi cả họ được.”

Giọng điệu anh vô cùng ác độc, giống như tức giận chuyện này lâu rồi.

Hạ Tiểu Hi gật đầu: “Cũng được, nhưng mà… bảo bối, điềm điềm gì đó nghe tục quá, chúng ta gọi gì tươi mới hơn đi.”

Lôi Tuấn nhìn cô cười cười: “Em thích ăn như vậy, gọi là cơm cơm cũng được, thật đúng, chuẩn tươi mới luôn.”

Hạ Tiểu Hi trừng anh: “Hừ, gọi em là cơm cơm thì anh là đản đản đi.”

Vệ sĩ ở bên cạnh nén cười, nhìn trời… làm vệ sĩ cho hai người này thật ** nó mệt lòng…

Mỗi ngày nén cười, nhịn nội thương rồi…

Lôi Tuấn trừng bọn họ, lá gan càng ngày càng lớn rồi, cũng dám cười ra tiếng.

Anh nắm tay Hạ Tiểu Hi: “Đã trưa rồi, đi ăn cơm nhé?”

Hạ Tiểu Hi sờ bụng: “Em ăn no nhưng mà đi cùng anh, anh muốn ăn gì?”

Lôi Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cơm rang trứng.”

“Haha…” nháy mắt đám vệ sĩ cười văng…

Cơm cơm, đản đản… cơm rang trứng… haha….

Không để ý Hạ Tiểu Hi đang lờ mờ… có gì buồn cười sao?

Sau đó chỉ thấy Lôi Tuấn kéo cô vào nhà hàng năm sao….

“Đến ăn cơm rang trứng sao?” Hạ Tiểu Hi xoay người rời đi.

Lôi Tuấn ôm eo cô, quẹt thẻ, muốn một gian phòng tổng thống. Kết quả phòng tổng thống đã bị đặt rồi: “Tiên sinh, nơi này của chúng tôi chỉ còn một gian phòng trăng mật, ngài muốn không?”

Lôi Tuấn nói: “Vậy thì càng tốt.”

Nhân viên lễ tân dẫn bọn họ đến tầng cao lớn, htj sống chết không chịu vào.

Lôi Tuấn cường ngành đẩy cô vào sau đó khóa cửa.

Hạ Tiểu Hi muốn khóc…

Đột nhiên Lôi Tuấn mỉm cười: “Anh đuổi theo Sa Khôn, đuổi theo năm ngày, quá mệt mỏi, em vào cùng anh nghỉ ngơi đi…”

“Hả?...” sao không nói sớm, cô còn tưởng anh muốn làm gì kia.

Lôi Tuấn xoa mặt cô: “Ngốc…” Nói xong tiến vào phòng tắm rửa.

Lúc ra ngoài, cô gái kia lại không để tâm mà ngồi xem tivi… yên tâm với anh như vậy hả?

Gian phòng trăng mật này, phòng tắm đều là thủy tinh trong suốt: “Vừa nãy em nhìn lén anh hả?”

Vẻ mặt Lôi Tuấn đầy mong chờ.

Hạ Tiểu Hi chính trực lắc đầu: “Em không thấy gì.”

“Hừ…” Lôi Tuấn tức giận, anh bày cơ bụng của mình, bắp thịt trên người ném đi đâu rồi hả…

Đột nhiên anh đi tới trước mặt cô, khom lưng nhìn cô, chỉ thấy cô đỏ mặt, anh cố ý chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hơi thở bá đạo của người đàn ông, bắp thịt chắc nịch rơi vào mắt cô, Hạ Tiểu Hi cụp mắt lại.

Lôi Tuấn kéo tay cô, cô dùng tay kia cản lại, Lôi Tuấn giữ cả hai tay cô để cô nhìn anh.

Hạ Tiểu Hi càng đỏ mặt, được thôi, không phải muốn dùng sắc quyến rũ sao? Cô ấy hả? Thành toàn cho anh thôi.

Cô cắn răng đẩy anh đứng lên… hùng dũng khí phách đi vào phòng tắm.

Hạ Tiểu Hi vừa tắm vừa giao chiến với thiên thần trong người… mày là con gái, anh ấy là bạn trai máy, là ông xã tương lại… động phòng trước mà thôi.
 
Chương 839: Không làm theo lẽ thường an bài (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phòng tắm này thiết kế thật không an toàn…

270 độ đều là trong suốt (ý ngoài mặt tường thì 3 mặt còn lại đều trong suốt).

Không tệ, Lôi Tuấn ở bên ngoài gọi điện thoại, nếu không cô quẫn bách muốn chết rồi.

Phòng tắm này có rèm che màu trắng nhạt, cô kéo lại nhưng có cảm giác cái này chẳng khác gì đang chơi đùa.

Càng như ẩn như hiện.

Gian phòng tuần trăng mật này trang trí đúng là dẹp, màu phần hồng, rất có tình điệu.

Trong phòng tắm có một cái giá, bên trong có rất nhiều chai lọ nhỏ.

Mỗi chai đều có nhãn hiệu tiếng Anh, giới thiệu vật dụng tắm gội…

Cô nhìn qua một lần.

Cẩn thận nghiên cứu một chút, có một chai khắc hoa cực kì thơm, phía dưới viết tên nước hoa. Cô nhỏ một giọt, xoa xoa: “Ôi thật là thơm….”

Cô cẩn thận nhìn, có sữa tắm, có dầu gội, tinh dầu hoa hồng, còn nhiều nhãn hiệu khác, cô không hiểu, chắc là tinh dầu an thần chăng?

Ôi thật giỏi, Hạ Tiểu Hi không dám sờ, khó trách phòng tuần trăng mật, thật đúng là thỏa mãn nhu cầu tình nhân.

Cô cẩn thận cầm lấy một lọ sữa tắm: “Ồ, lạ thật, Lôi Tuấn không dùng sữa tắm sao? Sao lọ này còn chưa mở ra?”

Cô quơ quơ, thầm nghĩ: “Đàn ông không thích dùng sữa tắm sao?”

Bên ngoài, Lôi Tuấn nói với người trong điện thoại: “Bye.” Hạ Tiểu Hi quay đầu, không thấy anh đi vào, đây không phải là phong cách của Lôi Tuấn á, vốn cô còn nghĩ, lấy tinh cách thích chơi đùa của Lôi Tuấn nói không chừng sẽ giả quỷ dọa cô.. kết quả không biết người chạy đi đâu rồi.

Cô yên tâm từ từ tắm.

Tắm xong, quấn khăn tắm ra ngoài, phát hiện Lôi Tuấn nằm trên giường.. ngủ rồi. Hình như anh mệt lắm, sáng hôm nay không có tinh thần. Hiển nhiên mấy hôm trước bắt kẻ xấu căn bản không ngủ đủ.

Cô nhẹ nhàng đi tới, nhìn tóc anh vẫn còn ướt: “Cái con người này, chẳng biết chăm sóc mình chút nào cả.”

Cô cầm hai chiếc khăn sạch sẽ ngồi bên cạnh lau tóc cho anh, tóc anh rất ngắn, lau một lúc thì đã khô.

Cô cầm chăn đắp cho anh, anh nhíu mày, sắc mặt mệt mỏi, cô nâng tay, xoa trán, xoa huyệt thái dương cho anh.

Lôi Tuấn tỉnh lại, biết là cô nhưng chắc mở mắt mà nhắm mắt ngủ tiếp, chẳng có ý làm gì với cô, Hạ Tiểu Hi nhìn anh, ấm lòng mỉm cười.

Cúi người hôn má anh một cái lại tiếp tục mát xa.

Trong phòng có điều hoa nhưng không ấm lắm vì phòng quá lớn, cô đi chân trần, cảm thấy hơi lạnh. Cô sợ quấy rầy anh ngủ liền không sấy tóc, chỉ cầm khăn bọc tóc lại.

Cô run rẩy bò lên giường chui vào chăn.

Chiếc giường này thật là lớn.

Cô nằm bên cạnh anh, tùy tiện lắc lắc người, tránh đụng vào anh nhưng chiếc chăn này không rộng.

Cô lại gần anh.

Lôi Tuấn đưa lưng về phía cô, cô có chút yên lòng, thật ra không phải lần đầu đắp chăn ngủ với anh… hì hì… nhưng cô không đồng ý nên Lôi Tuấn không đụng vào cô.

Tuy anh thích trêu đùa nhưng rất quân tử, cực kì tôn trọng cô.

Cô ăn no, nằm ấp liền cảm thấy mệt nhọc.

Cô đúng là cầm tinh con heo, ăn no thì ngủ, ngủ đủ thì ăn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom