Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 720: Tiềm năng của con người, là vô hạn.. (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô đang cầm vòi hoa sen tưới nước rửa trôi bọt trên khắp cơ thể, nhìn thấy Diệp Đình mặt đầy tà khí đứng dựa ở cửa, khoanh hai tay trước ngực nhìn cô.

“Ha ha... anh cũng vào tắm à, thật là trùng hợp!” Cô toét miệng cười.

“Đúng vậy! Vừa rồi em gấp gáp tán tỉnh anh, còn không kịp đợi đến lúc tắm, có phải vi phu nên thỏa mãn em thật tốt không?”

Tầm mắt của anh dán lên trên người cô. Mặc dù trên người cô đều là bọt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh thưởng thức vẻ đẹp của cô.

Anh vừa nói, vừa bước vào trong phòng tắm.

Ánh mắt xấu xa lượn quanh khắp trên người cô.

“Á á ——” Lăng Vi đưa tay ôm lấy trước ngực, lùi về phía sau, đôi mắt của người này đã đỏ ngầu lên rồi, cô chưa từng nhìn thấy anh như vậy đâu đấu!

Đặc biệt nguy hiểm.

Cô giơ tay lên, chỉnh vòi hoa sen trên đầu nhắm ngay vào mặt anh: “Rào rào rào rào rào rào” dòng nước ấm áp phun đầy mặt anh.

Chiếc áo màu trắng và chiếc quần dài màu đen của Diệp Đình đều bị làm cho ướt nhẹp, mặt và tóc của anh tất cả đều bị ướt, anh giơ tay lên hất hất tóc ra đằng sau, rõ ràng là phải rất chật vật mới đúng, nhưng mà... Diệp Đình bây giờ, nhìn lại hoang dã đến kinh người!

Anh cởi hai chiếc cúc áo ra, một tay đặt ở quần, môi mỏng hé mở: “Muốn tắm chung với anh đến vậy sao? Vi phu sẽ thỏa mãn cho em.”

Vừa nói, anh vừa bước đến bên cạnh cô, một tay chống ở bên cạnh cô. Lăng Vi đang tựa lưng vào vách tường, anh kéo cô đến bên cạnh: “Vách tường lạnh lắm, chồng em sẽ cho em dựa vào.”

Đôi mắt của anh tràn đày ý cười.

Vừa nói, vừa ôm cô vào trong ngực. Nước từ từ chảy qua giữa thân thể hai người, ấm áp, ngứa ngáy, rất thoải mái.

Lăng Vi hít thật sâu, lui về phía sau.

Anh đột nhiên hỏi cô: “Em có mệt không?”

Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi...”

Anh cười xấu xa, vừa muốn há miệng nói chuyện, Lăng Vi bỗng nói ra những lời anh muốn nói: “Tiềm năng của con người... Là vô hạn...”

“Thông minh!” Diệp Đình khen cô, bá đạo hôn lên.

...

Cô vốn cho rằng, Diệp Đình sẽ không để ý đến tất cả, để cô trải nghiệm cái gì gọi là... tiềm năng của con người... là vô hạn!

Kết quả, anh vừa hôn cô, vừa tắm giúp cô, rồi ôm cô trở về phòng ngủ

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, cả người Lăng Vi đều đau nhức... ặc, là bởi vì hôm qua đánh quyền quá lâu...

Nhưng mà, cơ thể ấm áp, cô còn cảm giác ngủ rất thoải mái nữa.

Lúc cô tỉnh lại, phát hiện ra tay nhỏ của mình... Đang không đàng hoàng sờ mó lồng ngực của người ta.

Cô xấu hổ đến đỏ mặt, nhanh chóng thu tay về. Một đêm này, cô gối ở trên cánh tay của anh... Không biết cánh tay của anh có tê rần hay không?

Cô ngẩng đầu lên, dịch cánh tay của anh, cọ cọ ở trong ngực anh.

Cô đưa tay ra ôm lấy anh, cánh tay mịn màng, chân cũng quấn ở trên người anh, mặt dán trên ngực anh, nghe tiếng tim đập thình thịch của anh, cảm thấy cực kỳ an tâm.

Cảm giác an tâm chưa từng có này... cực kỳ tuyệt vời.

Nhớ tới sự quan tâm của anh tối qua, mặt cô lại nóng lên lần nữa.

Cô hít thật sâu, xung quanh đều là hơi thở của anh, bầu không khí đều như hóa thành vị ngọt. Cô duỗi người, thật sự chẳng muốn dời giường tý nào, bây giờ ngay cả nhúc nhích cô cũng không muốn, chứ đừng nói là ngồi dậy.

Cô híp mắt lại, nhìn đôi môi mỏng và gò má anh tuấn của cô... Cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đang tràn đầy trong lồng ngực mình như lúc này.

Cô đưa đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên chóp mũi của anh, chợt nhìn thấy anh cong cong khóe miệng... Anh đang mỉm cười, cô giống như bị đầu độc, đột nhiên nhỏm dậy, ôm lấy khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng hôn xuông.

“Ừ... con nhóc xấu xa...”
 
Chương 721: Em có chân mà (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh cuồng nhiệt hôn đáp lại cô: “Con nhóc hoang dã, xem ra em ngủ rất ngon...”

Lăng Vi mỉm cười, quả thật cô ngủ rất ngon...

Tối ngày hôm qua, bọn họ đã ngủ rất lâu, hơn nữa còn ngủ đặc biệt ngon.

Có lẽ là do hôm qua tập võ vận động mạnh trong một thời gian dài, khiến cho cô mệt mỏi đến tê liệt.

Từng tế bào trong cơ thể cô đều hò hét muốn nghỉ ngơi thật khỏe.

Tay và chân của Lăng Vi, đều đang đâu ê ẩm.

Diệp Đình rên khẽ, anh đưa tay ra vòng qua sau lưng cô, xoay mình áp cô lại, một tay anh giữ lấy đôi tay của cô, kéo lên đến đỉnh đầu, một tay khác thăm dò đi xuống: “Đã lâu rồi không massage, để anh kiểm tra xem có co lại hay không.” Vừa nói, vừa muốn cố gắng xoa xoa.

Diệp Đình cố gắng khống chế cảm xúc, tối hôm qua cô thật sự mệt lả, anh còn không mất trí đến mức, mới sáng sớm đã tới dày vò cô.

Anh cố đè ngọn lửa đang chỉ trực bùng cháy trong thân thể xuống, ôm cô đi đánh răng rửa mặt, ngay cả kem đánh răng cũng lấy giúp cô. Cô đánh răng, rửa mặt xong, anh lại bế cô đi ra ngoài, đi tới trên ghế trước bàn trang điểm. Lăng Vi buồn cười nói: “Em có chân mà...”

Diệp Đình nói: “Anh có lực khí, không có chỗ sử dụng.”

Lăng Vi lườm anh: “Anh nhanh đi thay quần áo đi, sắp trễ rồi đấy.”

“Ừ...” Diệp Đình cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xoay người đi tới phòng thay quần áo.

Lăng Vi đang bôi mỹ phẩm dưỡng da lên, chợt để ý mình trong gương có rất nhiều vết hôn đỏ chói trên cổ,.

“Haizzz —— xem ra hôm nay phải mặc áo cao cổ rồi...”

Không biết hôm qua anh đã phải nhẫn nhịn khó chịu bao nhiêu, mới ngược cái cổ của cô như thế này.

...

Sắp đến cuối năm, vốn cho rằng công việc sẽ rất nhiều.

Đi tới công ty làm việc, Lăng Vi bất ngờ phát hiện ra, công việc ngày hôm nay của cô đặc biệt ít...

Giống như công việc của cô đã được chuyển hết cho người khác làm rồi.

Làm cô cả ngày đều ngồi không trong phòng làm việc.

Từ sáng sớm đến tối, không có người nào... tới làm phiền cô?

Điều này thật là kỳ quái?

Trong phòng trà, Lăng Vi vô tình nghe thấy có hai người đang nói chuyện đến quên cả trời đất, nghe giọng nói là hai nhân viên của phòng thiết kế: Lusha và Anna.

Lăng Vi không vội đi vào, bởi vì cô nghe thấy hai người bọn họ đang thảo luận về cô.

Cô nghe thấy Lusha than phiền nói: “Haizzz... Tôi thật sự không hiểu... Lăng Vi có cái gì tốt? Sao Tổng tài chúng ta cưng chiều cô ta như vậy?”

“Ai biết được...” Anna nói: “Đã đến cuối năm rồi, ngày nào công việc cũng ngập đầu, vậy mà tổng tài còn đặc biệt chuyển công việc của cô ta cho người khác.”

Lusha không phục nói: “Điều kiện của Tổng tài tốt như vậy, loại phụ nữ nào mà không tìm được? Tại sao cứ phải thích Lăng Vi? Lần trước cô ta về nhà với người đàn ông khác, làm tổng tài mất hết cả mặt mũi, tổng tài lại vẫn không ly dị với cô ta. Hoặc là, lời đồn đại kia là thật...”

“Lời đồn đại gì?” Anna hỏi.

lusha nói: “Tôi nghe người ta nói... Tổng tài và Lăng Vi có hợp đồng... Không biết là thật hay giả? Theo như những gì tôi thấy bây giờ, rất có thể là thật. Nếu không, sao Lăng Vi làm mất mặt của tổng tài như vậy, anh ấy cũng không tức giận. Rõ ràng là không quan tâm đến nên mới vậy, đúng không?”

Anna kinh ngạc nói: “Hả? Hợp đồng gì? Cô nghe ai nói?”

Lusha nói: “Tôi quên mất là nghe ai nói rồi... Hình như là có chuyện như vậy.”

Anna ý vị thâm trường nói: “Chẳng lẽ tổng tài cưng chiều Lăng Vi, đều là đang diễn trò? Không trách... cô ta phách lối như vậy...”

“Cũng không phải là đâu... Tổng tài chúng ta là người cao lãnh, nếu anh ấy thật sự kết hôn, che giấu còn chưa kịp, chứ sao có thể cao điệu như muốn cho toàn bộ thế giới đều biết như vậy? Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến Lăng Vi, anh ấy sẽ không nỡ để cô ấy xuất hiện ở trước giới truyền thông đâu, đúng không?”

Anna lập tức nói: “Có đạo lý! Càng nghĩ tôi càng thấy lời đồn này là sự thật...”
 
Chương 722: Em có chân mà (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lusha cười lạnh ha ha, còn nói: “Thật ra thì cũng đúng, cô nhìn Lăng Vi xem, tính cách mạnh mẽ như vậy, rắn như đá vậy, người đàn ông nào có thể chịu được cô ta? Tôi thật sự không nhìn ra cô ta nữ tính ở chỗ nào...”

“Đúng vậy. Tôi cũng không nhìn ra cô ta tốt ở chỗ nào. Cô ta quá mạnh mẽ không giống phụ nữ gì cả.”

Lusha lập tức phụ họa: “Tôi cảm thấy, chắc tổng tài thích mẫu người dịu dàng như chúng ta hơn đó?”

Anna nghe Lusha nói xong, ‘Ừ’ đáp lại cô ta, hai người mỗi người đều cười cực kỳ thâm ý.

Lăng Vi đứng ở cửa phòng trà, cười phá lên “Ha ha“.

Tiếng cười này của cô, cực kỳ dọa người! Làm hai người phụ nữ đang đứng bên trong hít phải ngụm khí lạnh.

Lăng Vi nghe thấy tiếng hít thở kia, chậm rãi khoan thai nhấc chân, đi vào phòng trà.

Cô vừa đi vào, Lusha và Anna đều như bị sét đánh, sắc mặt của bọn họ lúc đỏ lại đen.

“Cạch cạch cạch” Lăng Vi đi đôi giày cao gót cao năm phân, đứng áp sát trước mặt Lusha.

“Cô nói không ít nhỉ? Bình thường đâu thấy cô chăm chỉ làm việc như thế này.” Lăng Vi ung dung đứng nhìn vẻ mặt như ăn phải cứt của Lusha.

Lăng Vi mỉm cười với cô ta, nói: “Có nữ tính hay không, không phải do phụ nữ định đoạt.”

Lăng Vi cao một mét bảy mốt, cộng thêm đôi giày cao gót của cô, trong nháy mắt đã ép cho Lusha cao một mét năm tám không thể thở nổi.

Lúc này, Lusha đứng ở bên cạnh Lăng Vi, chênh lệch chiều cao lập tức có thể làm cho người ta hiểu lầm Lusha là học sinh trung học cơ sở.

Vóc người của Anna cũng không cao, đi đôi giày cao gót 11 cm vào, miễn cưỡng lên được đến một mét sáu bảy.

Hai người đứng ở trước mặt Lăng Vi, bị khí thế của cô đè ép xuống, ngay cả đầu cũng không ngóc được lên.

Chỉ trong giây lát, khí thế của hai người bọn họ liền héo.

Lăng Vi ung dung đi tới bên cạnh tủ quầy, mở tủ quầy ra, cô cầm lấy một túi trà đen.

Hôm nay Lăng Vi mặc chiếc áo sơ mi bó sát người và chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới mặc chiếc váy bút chì màu xanh đậm.

Đôi chân dài thẳng tắp, eo thon.

Bộ ngực có thể khiến cho rất nhiều người phụ nữ vừa ghen tỵ lại bị hạ thấp lòng tự trọng.

Áo sơ mi được cắt may tinh tế, vừa thanh lịch lại vừa đoan trang.

Nhìn cả người như đã từng trải, nhưng lại cực kỳ nữ tính.

Lusha và Anna chợt bị đánh thẳng vào mặt.

Thật ra thì Lăng Vi không thường xuyên đi giày cao gót, hôm nay cô đi chỉ vì phối hợp với bộ trang phục này, bởi vì phải che kín vết hôn Diệp Đình đánh dấu trên cổ, vạn bất đắc dĩ cô mới đi giày cao gót.

Chỉ là...

Ngoài dự liệu là... thì ra ngày hôm nay cô nhàn nhã như vậy, là do Diệp Đình gợi ý.

Khó trách không có ai đến tìm cô...

Lăng Vi đi tới cạnh máy nước uống.

Cô điềm đạm cười, nói với hai người phụ nữ đang sợ đến ngây người: “Xin nhường đường.”

“...” Lusha vội vàng đứng tránh qua bên cạnh.

Lusha và Anna nhìn nhau, bọn họ đã buôn chuyện ở chỗ này rất lâu rồi, không biết Lăng Vi nghe được bao nhiêu.

Lăng Vi liếc nhìn hai người, cầm ly lấy nước.

Lusha ấp a ấp úng hỏi: “ Quản lý Lăng... Chúng tôi không cố ý nói… nói xấu cô đâu... Không biết... cô nghe được bao nhiêu?”

Lăng Vi liếc mắt nhìn cô ta, hỏi ngược lại cô ta: “Cô muốn cho tôi nghe bao nhiêu?”

“...” Lusha lập tức á khẩu.

Lăng Vi thật ra thì không nghe được bao nhiêu, nhưng mà, nhưng cô cố ý cười nói: “Những thứ cô không muốn để cho tôi nghe thấy, tôi đều đã nghe thấy cả rồi.”
 
Chương 723: Lo lắng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Quản lý Lăng….”

Vẻ mặt Lusa sợ hãi nhìn cô.

Trong lòng đầy hối hận.

Nếu Lăng Vi định làm khó dễ cô ta thì sau này nhất định cô ta sẽ không thể ở đây nữa.

Lăng Vi cầm ly của mình lên, vừa rót nước vừa hừ: “Có thời gian rảnh rỗi nói luyên thuyên, làm xong việc rồi hả?”

Lusa xấu hổ nói: “Tôi đi làm việc.”

“Quản lý Lăng, thật xin lỗi… chúng tôi nói gì đó mong cô bỏ qua cho, tôi đi làm việc đây.” Anna cũng cầm ly của mình rồi rời đi.

Lăng Vi nhìn hai người kia.

Nói không thèm để ý là giả.

Đàn bà có ai nguyện ý nghe người khác nói xấu mình?

Trong lòng Lăng Vi buồn bực.

Nhưng cô không truy cứu chuyện này.

Ban đêm, Lăng Vi thực hiện xong huấn luyện ma quỷ, xoa mồ hôi rời khỏi phòng huấn luyện, cô gọi điện thoại cho chuyên gia Dương, nghiên cứu chuyện động cơ.

Tin tức tốn là… động cơ mới cơ bản định rồi, nửa tháng nữa là có thể lắp vào xe thử nghiệm.

Lăng Vi cực kì cao hứng, xem ra… năm trước cô quá vội vàng rồi.

Nói không chừng đầu năm sau Long Đằng có thể sản xuất ra khoản ô tô đàu tiên rồi.

Hôm sau Lăng Vi chạy tới kho hàng, vừa vào cửa liền thấy bốn chuyện gia đang hưng phấn thảo luận gì đó, Lăng Vi khẩn trương đặt hoa quả và nước khoáng xuống, nhanh chóng tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Chuyên gia Dương thấy cô tới liền vui vẻ ra mặt.

Ông ta đứng lên, hưng phấn chỉ dưới mặt đấy: “Tiểu Vi, cô xem động cơ này thế nào?”

Nói xong mở chốt, động cơ ong ong khởi động.

Lăng Vi cẩn thận nhìn chằm chằm ngạc nhiên: “Có phải tốc độ nhanh hơn rồi không?”

Hai mắt chuyên gia Dương sáng lên: “Cô có thể nhận ra sao? Ôi, cô gái nhỏ này quá giỏi rồi.”

“Thật sao? Thật sự tốc độ tăng lên sao? Chúng ta có thể lắp vào xe thử nghiệm một phen.” Trái tim Lăng Vi đập thình thịch, quả thật cô không tin vào mắt mình.

“Được, ngày mai tìm một chiếc xe phế loại thay thử xem.”

“Không được.” Lăng Vi lắc đầu: “Tôi đi mua một chiếc mới, xe cũ thử không đạt hiệu quả.”

“Xe mới? Rẻ nhất cũng hơn 10 vạn, quá lãng phí, cô có nhiều tiền vậy sao?”

Thời gian trước cô bỏ tiền trong người mua hết cổ phiếu, vừa muốn chăm sóc chú và anh ta, cô lại mua thêm xe mới, quả thật không lấy ra được hơn 10 vạn.

Cô nghĩ nghĩ nói: “Tôi để bạn mình làm thử nghiệm trước, nếu thực nghiệm thành côn thì tôi đi chuẩn bị tiền.”

Nói xong thì gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc.

Lý Thiên Mặc nghiên cứu máy tình đến trình độ cao nhất, làm thực nghiệm bắt chước với anh ta mà nói thật sự chỉ là bữa ăn sáng mà thôi.

Lý Thiên Mặc đến đây, hai người lái xe đến căn cứ thực nghiệm của Lý Thiên Mặc.

Lý Thiên Mặc ngoại trừ mê máy tính thì chính là khoa học thực nghiệm.

Nói là căn cứ thực nghiệm thì thật ra nơi này chính là một nhà kho lớn mà thôi.

Lý Thiên Mặc kéo rèm cửa cuốn, cả nhà khó lớn bị gió thổi ào ào tới.

Sau đó anh ta lại kéo rèm cửa xuống.

“Cô ngồi trước một lúc đi, tôi làm vài thứ linh tinh trước đã.”

Lý Thiên Mặc mở laptop bắt đầu gõ gõ, Lăng Vi bày sổ vẽ ra bắt đầu vẽ tranh.

Hơn 1h sau, đột nhiên Lý Thiên Mặc lờ mờ ngẩng đâu fleen.

Sững sờ nhìn Lăng Vi, biểu tình vô cùng phức tạp.

Lăng Vi nhìn biểu tình anh ta không thích hợp, liền hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì? Làm không được sao?”

“Không phải, thực nghiêm bắt chước này rất đơn giản, tôi đã chuẩn bị xong.” Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ bĩu môi: “Nhưng mà… tôi vừa làm xong thì máy tình đột nhiên nhiễm vi rút.”

“Sao cơ?” Lăng Vi khẩn trương chạy tới, chỉ thấy màn hình của Lý Thiên Mặc…xuất hiện nhiều dữ liệu.

Tình cảnh này sao lại quen thuộc như vậy?
 
Chương 724: Lo lắng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau đó chỉ thấy đám dữ liệu này sắp xếp chỉnh tề.

Để Lăng Vi tan vỡ chính là màn hình… xuất hiện một cái mông lắc lắc… tròn tròn béo béo… là con heo.

Lăng Vi đen mặt.

Nhất định là Diệp Đình làm.

“Là virut Diệp Đình làm hả? Anh ấy hack máy tính của anh làm gì?”

Lý Thiên Mặc nghĩ nghĩ: “Có thể là vừa rồi tôi dùng chứng minh, điện thoại còn một chút thông tin cá nhân của cô…”

“Hả?”

Lăng Vi không nghe hiểu gì cả.

Lý Thiên Mặc giải thích: “Vừa nãy tôi làm thực nghiệm, muốn làm cho cô một kho dữ liệu… cho nên điền số liệu của cô, vì sau này nhất định cô tự làm nên điền tiên cô luôn.”

“Annh viết tư liệu liên quan đến tôi sao Diệp Đình biết được? Anh ấy theo dõi máy tính của anh sao?”

Lý Thiên Mặc lắc đầu, vô cùng chắc chắn: “Anh ta theo dõi tất cả mạng máy tính mới đúng.”

“...”

Tất cả mạng máy tính?

“Anh ấy muốn làm gì chứ?”

Lý Thiên Mặc đẩy mắt kính nghiêm túc nói: “Nhất định keyword ở trên mạng tìm kiếm về trình dữ liệu có tên cô, sinh nhật, số điện thoại, địa chỉ này nọ, chỉ cần có người muốn lấy tin tức về cô, Diệp Đình có thể phá hủy máy tính đối phương trước tiên.”

Lăng Vi ngạc nhiên: “Đây là Diệp Đình muốn bảo vệ riêng tư của tôi sao?”

“Chắc không chỉ vậy mà còn lo lắng có người gây bất lợi cho cô, dù sao địa vị xã hội của anh ta còn đó, kẻ thù lại nhiều, dù anh ta có năng lực lớn đi nữa cũng không thể nào có nhiều cánh tay như vậy, cũng không thể với tay đi mọi ngõ ngách, nhưng mà hiện tại có chương trình này, quả thật có thể bảo đảm an toàn cho cô, Diệp Đình này làm việc thật là chu đáo.”

Nói xong Lý Thiên Mặc gật đầu đồng ý: “Cô đi theo anh ta, tôi thật sự rất yên tâm.”

Lăng Vi giận dữ nhìn anh ta sau đó cười một cái, lời này… giống như ba cô nên nói mới đúng, Lý Thiên Mặc nói ra cảm thấy rất có ưu tú.

“Sao cơ? Anh xác định sao?” Lăng Vi không chắc chắn.

Lý Thiên Mặc nói: “Muốn tin tức của cô có phải có ý định gì với cô hay không, nếu bọn hộ còn không sợ thì chức tỏ là tổ chức hắc đạo gì đó, hoặc là một khu vực không an toàn, sẽ có người tự đi xác nhận tình huống.” Lý Thiên Mặc cười nói: “Diệp Đình đối với cô thật để tâm, anh ta lo lắng cho an nguy của cô chắc là sợ cô gặp nguy hiểm.”

Lăng Vi cảm thấy hơi kinh sợ.

Vậy mà Diệp Đình lại làm vậy gì cô.

Trái tim Lăng Vi nhảy thình thịch, cô cảm thấy gò má nóng lên, lồng ngực chảy qua dòng nước ấm.

Giống như hai chiếc xe lửa chạy qua người cô.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, con heo trên màn hình đang làm nũng đáng yêu, chu môi, cầu ấm giường…

“Lý Thiên Mặc, vậy máy tính của anh phải làm sao đây?” Lăng Vi buồn rầu: “Làm sao mà diệt laoij virut này? Máy tính không thể dùng nữa sao? Có cần tìm Diệp Đình giệt virut không?”
 
Chương 725: Chu đáo (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thiên Mặc bình tĩnh nói: “15ph sau tự động hóa giải.”

Lăng Vi á một tiếng: “Nó còn có thể tự động hóa giải hả?” Nhưng mà một câu của Thiên Mặc khiến cô muốn thổ huyết: “Nhưng mà trong vong 10ph nữa lại có người áo đen xuất hiện tới mời tôi dùng trà đấy.”

Lăng Vi suýt chút nữa thì chửi văng lên, cả kinh nói: “Không phải lần đầu tiên hả?”

Thiên Mặc cực kì bình tĩnh, vươn ngón tay đếm: “Tôi nghĩ… ừ hình như lần ths ba.”

Khóe miệng Lăng Vi giật giật.

Lúc này có một chiếc xe thương vụ màu đen xa hoa xuất hiện ngoài cửa căn cứ thực nghiệm.

“Ầm…” bốn người đàn ông mặc trang phục màu đen bước xuống xe, nhìn thấy Lăng Vi đều sửng sốt…

“Phu nhân, thì ra cô ở đây.. cô lại không mang theo di động bên người sao?”

Lăng Vi ừ một tiếng, di động của cô rơi ở kho hàng lớn rồi.

Bốn người áo đan thấy cô đang bình an vô sự liền vội vàng lui ra ngoài.

Thiên Mặc đụng cánh tay Lăng Vi: “Ông xã cô thật thương cô mà, cầm điện thoại đình vị hành tung của cô.”

Lăng Vi phức tạp nhìn Thiên Mặc, hai người nhìn nhau.

Đột nhiên Thiên Mặc cười vui vẻ: “Nhất định lần tới cô phải mang theo di động bên người, nếu không cô ở ngoại thành dùng máy tính của mình thì cũng bị hack thôi, haha… tôi xem như hiểu rồi, chỉ có di động của cô định vị và thông tin máy tính liên quan với nhau thfi máy tính mới không bị hack…”

“…” Lăng Vi chống trán: “Hiểu rồi.”

Ở căn cứ thực nghiệm của Thiên Mặc một ngày, hai người làm mười mấy thực nghiệm mô phỏng, cải tạo động cơ thành công còn có thể nâng cao tốc độ, nhưng mà Lăng Vi cảm thấy không gian cũng rộng hơn, sau đó cùng Thiên Mặc về nhà kho của mình, nghiên cứu với bốn chuyên gia dến 8h tối mới về nhà.

Trở lại biệt thự, Diệp Đình vẫn chưa về, cô quá mệt nên tắm rửa xong liền nằm sếp trên giường ngủ mất.

Diệp Đình trở về vẻ mặt âm trầm đứng bên giường nhìn cô.

“Tiên sinh, cậu xem… phu nhân luôn quên điện thoại, như vậy quá nguy hiểm, dù không nguy hiểm nhưng khi tìm cô ấy cực rất bất tiện.”

Diệp Đình cúi đầu nhìn Lăng Vi ngủ say, anh bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái khác mỗi ngày chẳng rời được đi động, hơn nữa anh còn cố ý đưa cô khoản định chế, tính năng cực kì tốt, các loại trò chơi, phần mềm cô muốn chơi sao thì chơi, nhưng mà… buồn thay cô luôn bỏ quên.

Vương quản gia cung kính nói: “Không bằng để a Tổ tới trồng một thiết bị truy tung trên tay của phu nhân?”

Diệp Đình ngước mắt, ánh mắt sắc bén trừng Vương quản gia, Vương quản gia toát mồ hôi lạnh.

Sau đó khom lưng nhận sai: “Tiên sinh đừng trách phạt, lão già tôi cũng chỉ quan tâm an nguy cho phu nhân mà thôi.”

Diệp Đình không nói gì, vung tay, trồng thứ kia rất đau… không phải anh chưa nếm qua cảm giác đó…

Vương quản gia rất muốn nói: “Hiện tại cậu không muốn để cho phu nhân chịu đau da thịt, sau này… nhỡ may có một ngày phu nhân bị bắt đi hoặc bị bắt cóc, đến lúc đó chịu khổ đâu thua gì lúc này.”

Diệp Đình nghĩ nghĩ, ngồi xuống cạnh Lăng Vi, anh nhìn chằm chằm miệng cô một hồi mới nói với Vương quản gia: “Để nha sĩ Vương qua đây.” Nha sĩ Vương là bác sĩ có kỹ thuật cực kì cao siêu.
 
Chương 726: Chu đáo (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vương quản gia gật đầu ra ngoài, thầm nghĩ tiên sinh định để thiết bị truy tung vào răng cấm của phu nhân sao? Cũng đúng, tiên sinh đau lòng phu nhân như thế, làm sao đồng ý để thiết bị truy tung trồng trên tay phu nhân đây, nếu cho vào cánh tay trước hết phải cắt da, sau đó trồng vào thịt, khó tránh khỏi chịu đau, tiên sinh làm sao mà nỡ chứ. Cho vào răng cấm thì khác, chỉ cần mài một lỗ trong răng sau đó để thiết bị truy tung vào đó là được.

Vẫn là tiên sinh có biện pháp.

Vương quản gia ra ngoài nhanh chóng mờ nha sĩ Vương tới.

“Tiên sinh, trước hết để tôi làm kiểm tra cho phu nhân đã.” Nha sĩ Vương cung kính nói.

Diệp Đình đưa tay ngăn cản ông ta: “Chờ một chút…”

Diệp Đình không muốn đánh thức Lăng Vi, tiện thể để nha sĩ Vương cho cô một chút thuốc ngủ, Diệp Đình ngồi bên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Anh để cô dựa vào anh, để đầu cô gối lên cánh tay anh, một cánh tay kia nâng lên nắm miệng cô để Vương quản gia mớm thuốc cho cô.

Diệp Đình mở miệng cô ra, hơi nâng cằm cô, nhìn cô lầm bầm nuốt thuốc sau đó để quản gia cho cô uống nước.

Vương quản gia khẩn trương cầm nước cho cô uống, Diệp Đình khép miệng cô lại, thấy cô nuốt nước mới ôm cô như ôm đứa bé, vỗ tay cô ở trong ngực đung đưa.

Lăng Vi vẫn ngủ nhưng ngủ không sâu nên Diệp Đình vẫn ôm cô.

Chờ cô ngủ sâu mới nói: “Kiểm tra răng hỏng cho cô ấy đi.” Diệp Đình ôm cô rời khỏi phòng ngủ đi tới một phòng khám răng.

Vương quản gia và nha sĩ Vương nhìn nhau, nha sĩ Vương nghi hoặc nhìn Diệp Đình, ý của tiên sinh là nếu không sao thì không cần gắn nữa hả?

Vương quản gia bình tĩnh bảo ông ấy không cần lắm miệng.

Chỉ hy vọng phu nhân có răng sâu, vừa hay cho thiết bị truy tung vào chỗ dó.

Nếu không có răng sâu thì phải nghĩ cách khác.

Đi tới phòng khám răng, Diệp Đình đặt Lăng Vi xuống, anh ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô.

Nha sĩ Vương khẩn trương ngồi xuống: “Tiên sinh, mờ tách miệng phu nhân ra, nhìn xem có chiếc răng cấm nào bị sâu không.”

Diệp Đình tách miệng cô ra.

Lăng Vi mở miệng, nha sĩ Vương cầm đèn pin nhỏ trong tay soi vào bên trong, nhìn một hồi cũng không thấy chiếc răng sâu nào.

Trên trán nha sĩ Vương đổ mồ hôi, cái này… có cần nói tình hình thực tế không đây?

Tiên sinh rất hy vọng để thiết bị truy tung vào trong răng cấm của phu nhân, nhưng phu nhân không có răng hư, vậy làm sao cho vào đây?

Cố ý cho vào thì rất… đau.

Tiên sinh nhìn phu nhân, ánh mắt cưng chiều đó tuyệt đối không để ông ta dùng răng của phu nhân tới khai đao.

Tuy trước đó đã cho cô ấy uống thuốc ngủ.

“Không có răng hư sao?” Diệp Đình nhạy cảm, sao lại không hiểu suy nghĩ của nha sĩ Vương cơ chứ?

Anh buông miệng Lăng Vi ra, phất tay với hai người kia.

Vương quản gia lầm bầm, kiên trì khuyên giải: “Tiên sinh, lúc này phu nhân đã uống thuốc ngủ rồi, đau đớn cũng nhẹ đi, vẫn nên để nha sĩ Vương làm giải phẫu cho cô ấy đi, với tính tình của phu nhân rất khó bị khống chế, nhỡ may ngày nào đó cô ấy quên mang theo di động, nếu gặp phải cướp thì chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Thân phận của cậu không thể so với người bình thường, vẫn nên chuẩn bị chu đáo.”

Đột nhiên Diệp Đình rét căm nhìn ông ta.
 
Chương 727: Yêu, ngọt ngào (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vương quản gia sợ tới mức đổ mồ hôi, Vốn nha sĩ Vương cũng định nói vài câu nhưng nhìn thấy Diệp Đình đã sa sầm mặt thì liền ngậm miệng không dám nói.

Diệp Đình vẫy tay, Vương quản gia và nha sĩ Vương yên lặng lui ra ngoài, hai người không dám nói nhiều một câu.

Vương quản gia khóa cửa, lau trán mới phát hiện đều là mồ hôi rơi xuống. Đây là lần đầu tiên trong thời gian dài ông sống ở biệt thự mà được cho qua như vậy, nếu là người khác dám lắm mồm thì nhất định không thể dễ dàng mà ra ngoài.

Nha sĩ Vương run rẩy cả người: “Nên làm gì tiếp theo đây?”

Vương quản gia vung tay: “Nghe tiên sinh phân phó đi, cậu ấy sẽ có cách.”

Vào ban đêm, Diệp Đình ngồi trước máy tính cả đêm.

Anh thiết kế một chiếc di động mới dành cho Lăng Vi.

Loại di động này có thể đeo ở cổ tay, giống đồng hồ bình thường nhưng có mấy viên kim cương nhỏ có công năng đặc biệt.

Viên kim cương lớn nhất, chạm nhẹ, cánh tay sẽ xuất hiện hình chiếu, trên đó có mấy dòng chữ sẽ tổng hợp tính năng. Tuy là thiết kế ẩn nhưng mà sản xuất ra nhanh nhất cũng cần mấy tháng…

Buổi sáng Lăng Vi tỉnh dậy, doa trán, cảm thấy mình ngủ rát say.

Sờ bên cạnh, thế mà không có Diệp Đình ở bên.

Cô khoác áo choàng xuống lầu, ở trên hành lang nghe thấy Lôi Tuấn và Vương quản gia nói chuyện với nhau. Lăng Vi dừng chân không tiếp tục đi nữa liền nghe Lôi Tuấn nói: “Cả đêm qua Đình ca không ngủ sao? Làm gì vậy chứ?”

Vương quản gia cung kính nói: “Hình như tiên sinh đang nghiên cứu kĩ thuật mới…”

“Cái gì mà quan trọng như vậy? Thậm chí còn chẳng thèm ngủ?”

Vương quản gia nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì phu nhân ra ngoài thường không mang theo điện thoại, tiên sinh lo lắng cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn… hôm qua tôi đề nghị nói để a Tổ trồng thiết bị truy tung trên tay phu nhân hoặc là để nha sĩ Vương trồng vào răng cấm cho cô ấy… két quả phu nhân không có răng hư… tiên sinh sợ phu nhân không thể chịu đau nên không đồng ý. Tôi nghĩ chắc tiên sinh đang nghĩ ra một thiết bị truy tung mới…”

………

Lăng Vi cả kinh, Diệp Đình lo lắng cho an nguy của cô đến mức này à? Chẳng lẽ gần đây mấy kẻ thù lớn của anh lại có động tác gì sao?

Hai ngày sau, lúc ăn tối, Diệp Đình và cô cùng đi ăn, Lăng Vi cười với anh, nhìn thấy trong mắt anh đầy tơ máu, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

Hiển nhiên ban ngày anh bận chuyện công ty, buổi tối còn phải nghiên cứu kĩ thuật mới.

Lăng Vi cắn thức ăn, đột nhiên che má á một tiếng.

“Sao vậy?”

“Á…” cô đau đớn vung tay: “Ăn xương không cẩn thận cắn vào răng rồi…” cô ném đũa, hai tay che mặt: “Á… hình như cắn hỏng mất cái răng rồi.”

Diệp Đình cau mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, hôm qua nha sĩ Vương nói cô không có răng hư, hôm nay liền cắn hỏng một cái… là trùng hợp sao?

Chờ nha sĩ Vương tới thì Lăng Vi đã đánh răng chờ ông ấy tới rồi.

Nha sĩ Vương nhìn cô… nói thật loại trùng hợp này ông cũng thấy kỳ quái, nhưng không thể nói gì, để Lăng Vi nằm xuống, dùng dụng cụ soi miệng cô, không nhịn được nhíu mày: “Thật là…” ăn bữa cơm mà có thể cắn hỏng một nửa răng… phu nhân, xem như cô là tiên…

Nha sĩ Vương nhìn tiên sinh, chỉ thấy tiên sinh gật đầu, hiển nhiên ngầm đồng ý gắn thiết bị định vị.

Gài xong thiết bị, nha sĩ Vương gàn răng cho cô.

Lăng Vi che mặt bộ dạng thật xui xwro, hầm hừ mãi mới đi ngủ.
 
Chương 728: Yêu, ngọt ngào (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sáng hôm sau, đầu bếp nữa đi tìm Diệp Đình báo cáo: “Tiên sinh…”

Diệp Đình ngước mắt thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô ta, không kiên nhẫn nói: “Tôi rất bận rộn.” Nói xong lại cúi đầu đọc báo tài chính và kinh tế.

Đầu bếp nữ khẩn trương nói: “Là về phu nhân.”

Diệp Đình ngước mắt nhìn cô ta, sau đó thả báo xuống. Đầu bếp nữ nhẹ giọng nói: “Không biết có phải phu nhân có thai hai không, hai hôm trước đột nhiên đòi uống dấm chua… còn bảo tôi mua hoa quả thật chua… tôi biết bình thường phu nhân không thích ăn chua, chỉ chua một chút đã không chịu nổi, hôm qua còn bảo tôi mua chanh…thức ăn của phu nhân rất có quy luật, đột nhiên thay đổi, tôi hơi tò mò cho nên báo cáo cho ngài.”

Diệp Đình nhìn cô ta một hồi mới chống tay lên bàn từ từ đứng lên. Anh muốn lên lầu hỏi cô tại sao cứ liều mạng uống dấm, là muốn cắn hỏng răng sao?

…….

“Phu nhân…”

Lúc này trời đã tối, Lăng Vi hưng phấn gọi điện thoại cho chuyên gia Dương: “Chú Dương, xe mới đã có, tôi vừa tham gia thiết kế được giải thưởng, bọn họ cho tôi 28 vạn, hiện tại tôi chuyển qua cho chú, ngày mai chú đi cửa hàng xe nhìn xem, chọn một chiếc tốt một chút.”’

“Được.” Chuyên gia Dương cũng không từ chối.

Muốn làm chuyện lớn thì không được so đo quá nhiều, những thứ đầu tư này vẫn cần phải có.

Lăng Vi thảo luận với chuyên gia Dương khí thét ngất trời, đột nhiên Vương quản gia tới gọi cô một cái: “Phu nhân…”

Lăng Vi hưng phấn, giơ tay ra hiệu Vương quản gia chờ một chút.

Cô nói chuyện với chuyên gia Dương một lúc, xác định kết hoạch tiếp theo mới tắt máy.

Cô nhìn Vương quản gia hỏi: “Có chuyện gì không?” Lăng Vi thấy ông ấy vội vàng, trong lòng nghĩ nghĩ, không biết xảy ra chuyện gì rồi.

Vương quản gia khom lưng: “Phu nhân, có một ông cụ họ Diệp tới chơi.”

Lăng Vi nhíu mày, tròng mắt xoay một vòng: “Họ Diệp?”

“Phải, họ Diệp… ông ấy chỉ đích danh… muốn gặp phu nhân.”

“Muốn gặp tôi?”

Thật là lạ.

“Hiện tại ông ấy ở đâu?” Lăng Vi đứng lên đi tới cửa sổ.

Vương quản gia nói: “Ở bên ngoài trang viên, ở cách đó ba dặm thì bị bảo vệ bắt lại.”

“...” Lăng Vi buồn cười quay đầu nhìn Vương quản gia: “Ông ta là người thân của Diệp Đình hả? Sao không cho ông ta vào?”

Còn dùng từ ‘bắt’ ở đây nữa.

Vương quản gia có chút khó xử, suy nghĩ một hồi mới nói: “Ông cụ này… có thân phận hơi đặc biệt. Tiên sinh cho người điều tra qua, hình như… hình như là … tiên sinh…”

“Là gì của Diệp Đình?” Lăng Vi truy vấn.

Vương quản gia thấy hai mắt cô sáng len, như muốn hỏi đến cùng.

Liền nói thật: “Ông cụ này là… ông ngoại của tiên sinh…”

“Hả?” Lăng Vi rùng mình…

“Ông ngoại của Diệp Đình?” Cô tới trước mặt Vương quản gia, ánh mắt sáng lên hỏi: “Ông ngoại của Diệp Đình thì sao còn bắt lại? Hiểu nhầm gì sao?”

Còn chưa đợi Vương quản gia trả lời, Lăng Vi liền hỏi: “Có phải bọn họ chưa bao giờ gặp qua không? trước kia Diệp Đình vẫn không biết sự tồn tại của ông ngoại hả? Diệp Đình vẫn chưa nhận người thân với ông ấy hả?”

Nếu không sao lại bị ngăn lại ở ngoài ngoài ba dặm chứ?
 
Chương 729: Bảo bảo tò mò (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nếu Diệp Đình công nhận là ông ngoại, dĩ nhiên là người nhà, sẽ không bị ngăn cản.

Vương quản gia nói: “Cô nói đúng. Trước kia tiên sinh… không muốn nhận lão gia tử. Cuộc triển lãm lần trước, lão gia tử đột nhiên xuất hiện, tiên sinh mới bắt tay điều tra.”

Lăng Vi không hiểu: “Nếu tiên sinh đã biết ông lão đến tìm chúng tôi, tại sao còn lạnh nhạt ông lão như vây?”

Vương quản gia cười nói: “Bởi vì… Trong cuộc triển lãm lần trước, ông lão từng làm khó cô. Nên tiên sinh đang tranh hơn thua với ông ấy.”

“Từng làm khó tôi?” Trong đầu Lăng Vi bỗng thoáng qua một ông lão râu tóc bạc trắng.

Cô cau mày, không chắc chắn hỏi: “Là lão tiên sinh chất vấn tôi?”

Cô còn nhớ, lúc đó… ông lão kia xúi giục mọi người, nói con hùng ưng kia không phải do cô vẽ.

Vương quản gia gật đầu: “Đúng vậy, chính là Diệp Lương Sơn tiên sinh.”

Lăng Vi bừng tỉnh: “Thì ra là vậy…”

Lăng Vi suy nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như cô nghĩ.

Bây giờ Diệp Đình không có một người thân nào… Lúc anh thấy ông ngoại anh, trong lòng anh phải kích động, hưng phấn biết bao?

Anh luôn tìm tung tích của mẹ anh!

Hiện tại, ông ngoại tìm tới, chẳng phải đây là một thời cơ rất tốt sao?

Nhưng…. Tại sao Diệp Đình không nhận lão gia tử? Cô không tin vì lão gia tử làm khó cô mà không nhận ông.

Nhất định còn có chuyện khác.

Lăng Vi không muốn tùy tiện ra quyết định, nói: “Chuyện này vẫn thông báo tiên sinh trước đi. Ông ấy đồng ý gặp tôi, thì tôi gặp.”

Dù sao… đó là người thân của Diệp Đình.

Nếu Diệp Đình không đồng ý, cô cũng không thể can dự, tránh cho Diệp Đình khó chịu.

Nghĩ tới đây, Lăng Vi kinh ngạc!

“Mình quả thật đã thay đổi…” Lăng Vi ôm ngực nghĩ, hiện tại cô suy nghĩ chuyện gì, đều phải cân nhắc đến cảm nhận của Diệp Đình, còn luôn đặt anh ở vị trí thứ nhất…

Nghĩ tới đây, Vương quản gia đột nhiên nói: “Phu nhân —— lão gia tử muốn xông vào!”

Lăng Vi phục hồi tinh thần, chớp mắt: “Ai u, lão gia tử thật bá đạo…”

Vốn không muốn để ý, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là ông ngoại của Diệp Đình, làm ông bị thương sẽ không tốt, nói: “Mời lão gia tử vào trước đi, tôi gặp ông ấy.” Nếu có hiểu lầm gì, liền tháo gỡ thay bọn họ.

“Dạ, Phu nhân!”

Lăng Vi tắm, sấy khô tóc, mặc áo len ngắn tay màu trắng, váy màu xám nhạt.

Nhàn nhã ngồi đọc manga trong phòng khách.

Một lát sau, một ông lão râu tóc bạc trắng đi vào…

Lão gia tử mặc áo choàng dài màu xám tro, đội mũ màu đen, nói lầm bầm, bọc gió lạnh đi tới.

“Đám con cháu chẳng ra gì này! Hừ —— xem lão già này là cái gì? Cho rằng hai đứa có đống tiền thúi đó thì có thể không coi tôi ra gì? Khi lão tử nghịch súng làm đạn, hai đứa còn mặc tả đấy! Dám khiêu chiến lão tử! Coi như hai nhóc con có bản lĩnh!”

Lão gia tử mặt đầy tức giận đi tới: “Ầm ——” Đập mạnh cửa, trong phòng khách chỉ còn ông, Lăng Vi và Vương quản gia.

Lăng Vi ngẩng đầu nhìn ông, không nghĩ tới lão gia tử nóng tính như vậy.

Để manga xuống, Lăng Vi cười, lẳng lặng đứng nhìn ông.

Lão gia tử nhìn cô, hừ nói:”Cuối cùng còn có người có mắt!”

Lăng Vi khẽ mỉm cười với ông, giọng lễ phép nhưng nhàn nhạt nói: “Mời ông ngồi.”

Sau đó, nói với Vương quản gia: “Vương quản gia, bên ngoài lạnh, ông chuẩn bị chút trà bánh cho ông lão này giảm khí lạnh đi.”

Lão gia tử lập tức không hài lòng.

Nhướng mày, hừ một tiếng, nói: “Ông lão gì? Tôi là ai, cô không biết?”

Lăng Vi kinh ngạc chớp mắt, quan sát ông từ trên xuống dưới: “Tôi phải biết ông sao?”
 
Chương 730: Bảo bảo tò mò (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp lão gia tử phùng mang trợn mắt: “Không phải tiểu tử thúi Diệp Đình từng điều tra tôi sao? Nó không nói với cô —— cô là cháu ngoại dâu của tôi sao?”

Lăng Vi dửng dưng đứng đó, tựa như nghe không hiểu ông nói gì.

Lão gia tử nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, đột nhiên híp mắt cười: “Nha đầu này… còn diễn xuất với ông…”

Ông giơ ngón tay lên chỉ Lăng Vi, chọt chọt: “Quỷ nha đầu này! Vừa rồi ông bị ngăn cản, không phải cháu cho ông vào sao? Tiểu tử thúi Diệp Đình không cho ông vào, vẫn là cháu ra lệnh cho người đón ông vào, lão già này nói không sai chứ?”

Lăng Vi cười, không chối.

Mặc dù cô phái người đi, nhưng… Nếu Diệp Đình không cho phép, lão gia tử tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây.

“Lão tiên sinh, ông uống chút tra giảm lạnh.”

Người giúp việc bưng một ít trà bánh đặt trên bàn.

Diệp lão gia tử cũng không khách sáo, cởi áo choàng dài màu xám ra, đặt mông ngồi xuống sofa: “Hừ —— hai đứa cùng nhau nằm trong nhà ấm áp, cho lão già này ở ngoài hưởng gió lạnh!”

Ông bưng ly trà, uống mấy hớp, biểu tình trên mặt hòa hoãn: “Trà này không tệ.”

Lão gia tử ăn bánh uống trà, khóe mắt liếc Lăng Vi, hỏi cô: “Cháu không tò mò chút nào sao?”

Lăng Vi cười lên, hỏi ông: “Cháu tò mò cái gì?”

Lão gia tử nhất thời cảm thấy khó chịu.

Ông nghẹn một bụng! Chờ cô hỏi, nhưng sao cô gái này có thể bình tĩnh, không hỏi nửa chữ?

Diệp lão gia tử nổi giận: “Cháu không hỏi ông là ai? Cháu không hỏi ông và chồng cháu có quan hệ thế nào? Cháu không hỏi ông là ông ngoại của chồng cháu, nhưng tại sao không nhận nhau? Những chuyện đó, cháu không muốn biết?”

Lăng Vi bưng ly trà, cười nói: “Không phải ông đã nói hết rồi sao? Còn cần cháu hỏi…”

“Phốc ——”

Lão gia tử phun trào…

Cũng không phải chứ… Ông đã nói ra hết!

Nhưng còn có chi tiết chưa nói mà ——

Sao cô không hỏi?

Lão gia tử tỏ vẻ rất tức giận!

Xoay người, không nhìn Lăng Vi nữa.

Lăng Vi buồn cười, lão gia tử này, nhìn qua cũng sắp 70 tuổi… lại giống như một đứa bé bướng bỉnh.

Lăng Vi chọn một chuyện không quá đau lòng hỏi: “Năm nay ông nhìn qua cũng 70 tuổi, Diệp Đình 26 tuổi, khi ba mẹ anh ấy sinh anh ấy, hình hình cũng 26 phải không? Vậy 18 tuổi, ông đã sinh mẹ Diệp Đình sao? Ông kết hôn sớm vậy ạ?”

Gương mặt già nua của lão gia tử biến sắc…

Lập tức giận đến phùng mang trợn mắt.

Cô bé này, có phải là ông trời cố ý phái xuống chọc giận ông không?

Hoặc là không hỏi gì.

Hoặc là… chuyên chọn chuyện xấu của ông để hỏi.

Lão gia tử tức giận không muốn trả lời, nhưng cháu dâu ngoại ít khi mở miệng hỏi, ông cũng không thể làm như không nghe thấy, nếu không, đứa nhỏ này không hỏi tiếp thì sao?

Ông làm bộ ho khan, hắng giọng nói: “Ông ngoại cháu đây lúc còn trẻ được nhiều cô gái vây quanh. Mỗi một người đều muốn động phòng vói ông, ông tuổi trẻ khí thịnh, luôn có lúc không nhịn được.”

Lăng Vi囧…

Đã lớn tuổi, sao còn nói chuyện như vậy?
 
Chương 731: Quấy rối (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lão gia tử thấy cô lúng túng đến mặt đỏ rần, tự giác im lặng. Đột nhiên vui vẻ, lại bổ sung thêm: “Chuyện này không thể trách ông, chính là vì… dáng dấp bà ngoại cháu quá xinh đẹp…” Nói xong, ánh mắt thay đổi…

Biểu tình kia của lão gia tử rất say mê, tựa như say mê.

Lăng Vi khó hiểu hỏi: “Ông và bà ngoại tách ra rất lâu sao?”

Sắc mặt lão gia tử chợt âm trầm, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm.

Lăng Vi vội nói sang chuyện khác: “Bà ngoại nhất định rất thông minh.”

“A?” Lão gia tử chớp mắt: “Sao nói vậy?”

Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Ông anh tuấn tiêu sái, nhiều cô gái thích ông, nhưnh chỉ có bà ngoại làm ông động lòng, có thể thấy bà ngoại nhất định là cô gái băng tuyết thông minh.”

“Ha ha…” Lão gia tử bật cười, tiểu nha đầu này thật biết nói chuyện.

Trong nháy mắt xua đuổi buồn bã trong lòng ông.

Sau đó, lại nghe cô không biết sống chết bổ sung thêm: “Hơn nữa… Con gái ông, Diệp Đình là một nhà sinh vật học tế bào làm người ta tôn kính. Mà ông là họa sĩ, như vậy… đầu óc thông minh của con gái ông cp1 lẽ được di truyền từ phu nhân ông đúng không ạ?”

“Phốc ——”

Lão gia tử lại hộc máu!

“Khụ —— khụ ——” Lão gia tử sặc đến đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ Lăng Vi: “Nha đầu này! Không phải chính cháu cũng là họa sĩ sao? Cháu đây là thừa nhận chính cháu không thông minh phải không?”

Lăng Vi cười nói: “Cháu chắc chắn không thông minh như Diệp Đình.”

Lão gia tử tức giận.

Cô nói thật, ông lại không vui nổi.

Tức giận nửa ngày, đột nhiên hừ nói: “Hừ! Coi như tiểu tử Diệp Đình có lương tâm, nếu đổi theo họ mẹ, vậy ông chính là ông nội nó, chứ không phải ông ngoại gì. Sau này, cháu cũng phải gọi ông là ông nội, biết chưa? Cái đó… phòng ở đâu? Ông muốn đi tắm đi ngủ!”

Lăng Vi và ông đứng lên, ân cần hỏi: “Ông nội, không phải ông còn rất nhiều lời muốn nói sao? Ông không tính tán gẫu với cháu?”

Lão gia tử trợn trắng mắt, khoát tay: “Thôi khỏi, ông không muốn chết ngộp! Tán gẫu với cháu, ông sẽ chết sớm 10 năm!”

Nói xong: “hừ” một tiếng, mặt đầy bất mãn.

Vừa muốn đi, chợt thấy một cuốn manga cạnh Lăng Vi.

Mắt lão gia tử sáng lên: “A? Đây là cháu vẽ đúng không?”

Lăng Vi cầm cuốn manga, nói: “Đúng vậy. Ông muốn đọc sao?”

Lão gia tử cười ha ha, cố ý hừ một tiếng: “Ai muốn đọc?”

Nói xong, xoay người đi theo Vương quản gia lên lầu.

Sau đó, Lăng Vi nghe lão gia tử lén nói với Vương quản gia: “Lát nữa ông đi trộm manga trong tay nó… Đúng đúng, thêm mấy cuốn.”

Lăng Vi nghe ông nói, khóe miệng cong lên. Cô cố ý đặt manga trên bàn trà.

Xoay người lên lầu. Cuốn manga cô để lại không phải là “Người xâm nhập”, mà là manga những thiếu nữ vô vẽ trước kia…

Vì không để cho lão gia tử cho rằng cô là tác giả vẽ bạo lực chuyên nghiệp.

Cho nên, cô cố ý lấy cuốn manga thiếu nữ cực kỳ trong sáng…

Bởi vì “Người xâm nhập” thuộc kiểu nhiệt huyết, phần lớn hình ảnh là đánh nhau, quan trọng nhất là… có hơi bẩn. Dĩ nhiên không phải quá bẩn… khi cô in bản thảo, cũng từng đổi hình ảnh bẩn thành phong trào vẽ bình thường. Cho nên, trừ nam chính lộ cơ bụng tám múi ra, không có gì cả, chẳng qua đối thoại rất lộ liễu.

Nếu để cho ông nội Diệp Đình thấy… cô thật sự hơi lúng túng.
 
Chương 732: Quấy rối (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vừa lên lầu hai liền nghe thanh âm huyên náo từ phòng khách* truyền ra, Lăng Vi loáng thoáng nghe được giọng chê bai của lão gia tử: “Tiểu tử này! Biệt thự này là lão tử để lại, bây giờ lão tử muốn vào còn phải trải qua sự đồng ý của nó?”

(*) Phòng ngủ dành cho khách.

Lăng Vi đi tới cửa, thấy cửa phòng mở rộng.

Tiếp đó, nghe Vương quản gia nói: “Thiếu gia chưa từng gặp ông, đương nhiên không hiểu rõ ông. Chờ ông quen thuộc với hai người họ, dĩ nhiên cậu ấy sẽ gần gũi với ông.”

Lão gia tử “hừ” một tiếng: “Không phải nó giận tôi đoạn tuyệt quan hệ với mẹ nó sao? Nhưng đó cũng là A Khanh làm chuyện có lỗi với tôi trước! Nếu không phải nó cố ý gả cho tên kia, tôi có thể đoạn tuyệt quan hệ với nó sao?”

Lăng Vi dừng chân…

Thì ra là vậy.

Sau đó, Vương quản gia nói tiếp: “Thiếu gia quật cường, muốn nói cho cậu ấy hiểu, rất khó. Không bằng… để Thiếu phu nhân đi tới với cậu ấy. Thiếu phu nhân luôn rất thông tình đạt lý.”

“Hừ —— cô ta thông tình đạt lý? Ông đang trêu chọc tôi sao?” Lão gia tử cả giận: “Tính cách nha đầu kia cũng không quật cường sao? Ông không nhìn thấy vừa rồi cô ta có thái độ gì với tôi? Cô ta hoàn toàn đứng về phe chồng.”

Lăng Vi đứng bên ngoài bĩu môi: “Cháu có thái độ gì? Thái độ cháu rất tốt có được không? Sợ ông ở ngoài bị lạnh, còn phái người đón ông vào. Nếu không nhờ cháu, bây giờ ông còn không có gì ăn đúng không?”

Cô hừ trong cửa một tiếng. Cô còn nghĩ thời tiết lạnh, cho lão gia tử thêm một cái chăn.

Bây giờ nhìn lại, miễn đi! Lăng Vi xoay người đi về phòng mình.

Sau khi Lăng Vi đi, hai người bên trong rối rít nhìn quanh ra ngoài.

Diệp lão gia tử nhẹ giọng hỏi: “Nó nghe không?”

Vương quản gia nói: “Chắc nghe được, cửa mở lớn như vậy, không thể nào không nghe…”

Diệp lão gia tử yên tâm: “Nghe thì tốt. Ha ha ha ha…”

Vương quản gia lau mồ hôi, thật khó hiểu, tại sao lão gia tử phải làm vậy… Nói xấu người ta thì cũng được đi, kỳ quái là, nói xấu người ta, còn muốn người ta nghe được…

“Ông ra ngoài trước đi, tôi nhìn xem tiếp theo nha đầu đó đối với tôi thế nào.”

Ông muốn khảo nghiệm Lăng Vi, làm cháu dâu của Diệp gia ông, cũng không dễ dàng như vậy.

Cha mẹ Diệp Đình đều không có ở đây, ông là ông nội, tất nhiên muốn kiểm định thay anh. Nếu không phải thấy tin tức khắp nơi đều nói tiểu tử thúi nàykết hôn, ông sẽ không bẽ mặt tiếp cận.

Vương quản gia vừa đi tới cửa, lão gia tử đột nhiên gọi ông ta lại: “Này! Tiên sinh và Phu nhân nhà ông kết hôn bao lâu rồi?”

Vương quản gia nói đúng sự thật: “Gần nửa năm…”

“Gần nửa năm rồi?” Lão tử không vui! Nói tiếp: Cũng kết hôn gần nửa năm, sao vợ nó không thấy động tĩnh gì?”

“Cái gì không thấy động tĩnh?” Vương quản gia nhất thời không theo kịp.

Diệp lão gia tử vội la lên: “Tôi nói bụng cô ta, sao không thấy động tĩnh gì? Gần nửa năm rồi còn chưa mang thai?”

“…” Vương quản gia nghẹn lời, thầm nghĩ, chuyện này chúng tôi không quản được, ai dám quản? Ai dám hỏi?

“Là bọn chúng không muốn? Hay là có vấn đề gì không mang thai được?”

Vương quản gia hấp tấp nói: “Lão gia, ông đừng đoán mò… Người trẻ tuổi bây giờ đều thích sống thế giới hai người, không muốn có con sớm như vậy.”

“Vậy sao được? Chuyện này không thể trễ nãi! Phải nắm chắc!”
 
Chương 733: Niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lão gia tử nóng nảy, chớp mắt: “Chắc chắn là các người không làm việc hết lòng! Mau lấy thực đon cho tiên sinh, phu nhân các người tới đây cho tôi xem! Tôi sửa thực đơn cho bọn chúng, đảm bảo có thai trong vòng hai tháng.”

Vương quản gia chảy mồ hôi… thầm nghĩ: Ông muốn cho họ uống… thuốc kích tình sao?

Ông không nhiều lời, thật sự đi lấy tờ thực đơn.

Lão gia tử cầm bút ghi thêm mấy món “đại bổ”, sau đó lại len lén nói với Vương quản gia: “Mỗi tối ông cho thêm một món canh, ngày mai ông đi mua thêm một ít hương về xông. Còn có tinh dầu, sữa tắm… đều thêm tác dụng kích tình.”

“…” Vương quản gia đầu sắt đặt câu hỏi: “Những thứ ông nói đều đáng tin không? Đừng tổn hại thân thể tiên sinh, phu nhân…”

“Yên tâm! Sẽ không! Đảm bảo bọn chúng càng ngày càng chắc khỏe!”

“Phốc…” Càng ngày càng chắc khỏe, là heo sao?

“Ông mau đi làm đi!” Lão gia tử đuổi ông ta đi.

Hài lòng cười cười.

Lão gia tử quen cửa quen nẻo tìm được phòng tắm, đi tắm.

Căn nhà này là ông tự thiết kế, giám sát xây dựng, cửa nào hướng nào, ông nắm trong lòng bàn tay.

Chẳng qua sau đó mẹ Diệp Đình bỏ nhà ra đi, vợ lại bệnh qua đời. Ông quả thực thương tâm, liền bỏ lại căn nhà, một mình đi vòng quanh thế giới. Ông nhìn chung quanh, Diệp Đình thiết kế thêm không ít phòng, cũng sửa trang viên cả biệt thự rộng ra rất nhiều.

Lão gia tử khoan khoái nằm trên giường, đột nhiên phiền não.

Nhấn chuông tìm Vương quản gia, hỏi: “Manga tôi kêu ông lấy đâu?”

Vương quản gia liền nói: “Phòng khách dưới lầu có mấy cuốn manga, đều là phu nhân vẽ, tôi mang lên giúp ông?”

“Mau mau mau ——” Lão gia tử vung tay, Vương quản gia bước nhanh ra ngoài.

“Tiểu nha đầu này…” Lão gia tử xoa xoa tay: “Hừ hừ… muốn hiểu một người, bắt đầu từ nét vẽ của người đó.”

Vương quản gia nhanh chóng đi vào phòng.

“Lão gia, manga đây.”

Vương quản gia đặt trước mặt lão gia tử, lão gia tử làm bộ khinh thường “hừ” một tiếng: “Không làm họa sĩ cho tốt, còn đi vẽ manga gì? Diệp gia bạc đãi cô ta à? Là Diệp Đình không nuôi nổi cô ta sao?”

“Hừ ——” Lão gia tử hất cằm về phía tủ đầu giường: “Để đó đi!”

Vương quản gia đặt manga xuống, lão gia tử khoát tay, đuổi ông ta đi: “Ông đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Dạ, lão gia. Ông nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì, ông trực tiếp kêu tôi.”

Lão gia tử không kiên nhẫn khoát tay.

Vương quản gia cung kính lui ra ngoài, trong nháy mắt cửa được đóng lại, lão gia tử liền nhìn chồng manga, mắt sáng lên!

Diệp lão gia tử cười ha ha, nhảy qua, cầm một cuốn manga lên đọc.

Mắt ông sáng quắc nhìn chăm chú trang đầu tiên.

“Đây là cái gì?” Ông nhướng mày: “Sao toàn là nam nữ nói yêu đương?”

Ông lật sách từ đầu đến cuối, lúc này mới nhận ra… hình như bị trêu chọc?!

Cuốn manga ông thấy trong triển lãm rõ ràng không phải cuốn này.

“Nha đầu thúi này ——” Lão gia tử cắn răng nghiến lợi.

Biết rất rõ ràng ông muốn quyển đánh đấm kia, sao cô lại lấy mấy thứ rách rưới này lừa bịp ông?

Tức chết tứ chết tức chết!

Ném manga xuống đất, tiểu tử thúi Diệp Đình dám đối nghịch với ông, nha đầu thúi này cũng dám trêu chọc ông! Cho là ông già này là người dễ trêu chọc vậy sao?

Hừ hừ hừ —— nha đầu thúi, cháu chờ đó!

Lão gia tử lăn qua lộn lại không ngủ được, nhấn chuông kêu Vương quản gia.
 
Chương 734: Niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc này không giả vờ nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Những cuốn manga rách rưới này thật sự không có ý nghĩa, ông đi trộm cuốn “Người xâm nhập” kia! Chính là cuống đó, hình như có vẽ cháu tôi, tôi phải nhìn xem A Đình có bộ dạng gì trong lòng cô gái đó.”

Vương quản gia cười như không cười đi ra ngoài.

“Phốc ——” Rốt cuộc không nhịn được, sau khi đóng cửa liền bật cười.

Tính cách lão gia tử vẫn vậy… không hề thay đổi… quan tâm người ta thì cứ nói thẳng đi, làm thế nào cũng phải giấu diếm, thế nào cũng phải làm bộ không có vấn đề.

Tính cách kỳ quặc này nha…

Vương quản gia tới thư phòng lấy bản thảo “Người xâm nhập” cho lão gia tử.

Thật ra ông từng đọc bộ manga “Người xâm nhập”, một câu chuyện vô cùng tuyệt vời, nhiệt huyết, tích cực, khích lệ người khác, cực kỳ đáng đọc.

Nhưng… Vương quản gia không nghĩ tới… nội dung của bản thảo… ách, và nội dung công bố khác rất nhiều… trong đón còn có… lần đầu hai người giao chiến vào ngày sinh nhật Diệp Đình.

Lăng Vi về phòng, mở sáng tất cả đèn trong phòng.

Cô ngồi trên giường vẽ bản thảo, nghĩ tới vừa rồi, chỉ cảm thấy buồn cười.

Ông nội Diệp Đình, đúng là tính cách kỳ quặc.

Nhưng mà người rất tốt đúng không? Chẳng qua quá mặt mũi, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Lăng Vi chuẩn bị đi tắm đi ngủ, nghe Tiểu Nhu gõ cửa nói: “Phu nhân, tôi tới đổi sữa tắm.”

Lăng Vi thầm nghĩ, sữa tắm còn rất nhiều, sao phải đổi?

Cô cũng không nghĩ nhiều, mở cửa, thấy Tiểu Nhu bưng hai mâm đồ, Tiểu Khiết đi theo sau cô ta, bưng một chén canh vào. Lăng Vi ăn canh, Tiểu Khiết và Tiểu Nhu vào phòng tắm, đổi dầu gội đầu, sữa tắm, tinh dầu, đổi tất cả đồ dùng trong phòng tắm.

Lăng Vi muốn hỏi bọn họ sao lại đổi hết? Kaya gọi tới: “Thân ái! Tôi và Tần Sênh sắp kết hôn rồi!”

“Hả? Lúc nào?” Lăng Vi thiếu chút nữa bị hù chết, cũng quá nhanh rồi?

“Ngày nào thế?”

“A ——” Giọng Kaya kích động: “Tần Sênh nói mùng sáu năm sau! Anh ấy nói mùng sáu có đầy đủ người nhà, vừa vặn tổ chức hôn lễ.”

Trời ạ… ha ha…

Lăng Vi ôm ngực: “Chúc mừng cô…” Lăng Vi kích động không nói nên lời.

Kaya đã chờ Tần Sênh bao nhiêu năm ah, hôm qua còn là bạn bình thường, hôm nay đã tuyên bố kết hôn. Quả thật khiến người khác khó tin, có điều, hai người họ kết hôn, cô không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy vui vẻ, cực kỳ cực kỳ vui vẻ.

Thật lòng hy vọng người có tình trong thiên hạ đều có thể trở thành người một nhà.

Lăng Vi liền hỏi: “Hai người đã xảy ra chuyện gì sao? Sao anh ấy đột nhiên muốn kết hôn với cô?”

Kaya hắng giọng: “Chờ gặp mặt rồi nói.”

“Được.”

Lăng Vi vừa cúp điện thoại, Hoa Đào lại gọi tới.

Lăng Vi nhận điện thoại.

Nghe Hoa Đào nói: “Bảo bối, hôm nay tôi phải về rồi, sao đây…”

Lăng Vi “a” một tiếng.

“Không phải chuyến bay của cô là sáng mai sao? Cô đổi thời gian? Cô ở sân bay à? Tôi đến tiễn cô!”

Hoa Đào ấp úng nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: “Không cần cô tiễn tôi, cái đó… có người tiễn tôi…”

“Hả?” Lăng Vi kinh ngạc: “Ai tiễn cô?”

Hoa Đào nuốt nước miếng: “Bạn cô… Hàn Yến.”

“Hàn Yến muốn tiễn cô?”

Đây là tình huống gì?
 
Chương 735: Phong hỏa luân vô địch (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi bị kinh động.

Giọng nói của Peach trở nên lúng túng: “Mình cũng không biết... anh ta nói, vừa vặn muốn đến đế đô gặp bạn... thuận đường đi cùng mình luôn.”

“...” Lăng Vi hơi sửng sốt.

Hàn Yến... anh ta thật sự muốn tới?

“Cậu chờ tôi với, tôi sẽ tới sân bay ngay.”

Lăng Vi đứng lên, cầm điện thoại di động đi tới phòng thay đồ, Peach muốn đi về, mặc kệ nói thế nào, cô cũng phải đưa cô ấy đi.

Peach nói ở đầu điện thoại bên kia: “Vi Vi, cậu không cần phải tới đâu, chúng mình sắp đi rồi.”

Đầu điện thoại bên kia như truyền tới tiếng gió rất to, giọng nói của Peach cũng bị thổi tan.

Lăng Vi dừng động tác lại, chống eo, hỏi cô ấy: “Sao cậu đột nhiên đi gấp như vậy? Bây giờ các cậu đang ở sân bay à? Đã trễ thế này rồi, có máy bay cất cánh sao?”

Peach không biết nên nói làm sao, rất lâu sau, cô ấymới yếu ớt nói: “Hàn Yến nói... Ngồi máy bay tư nhân của anh ta...”

... Một người hai người đều có tiền như vậy sao? Máy bay tư nhân, mà giống như xe đạp tư nhân vậy. Nói đi là đi được?

Cúp điện thoại.

Lăng Vi Không biết phải hình dung... tâm tình của mình như thế nào...

Đột nhiên nghĩ tới, ngày đó Diệp Đình nói: “Peach... sắp có số đào hoa.”

Ha ha... nhân phẩm của Hàn Yến không tệ, Peach cũng rất tốt.

Nếu bọn họ thật sự có thể chung một chỗ, vậy đúng... đúng là không tệ.

Hàn Yến là người phúc hắc... Peach là cô gái thích quậy phá, mặc dù tính cách của hai người này không có một điểm chung nào, nhưng mà, nếu đụng vào nhau, chắc chắn sẽ rất thú vị, chắc chắn sẽ.

Chỉ là, công việc của Hàn Yến là công việc quanh năm không được nhìn thấy người... Thật khiến cho người ta lo lắng. Cô còn cảm thấy hơi sợ, sợ Peach sẽ thua thiệt... chỉ là... Hàn Yến vẫn có thể tin tưởng được. Nếu anh ta có tâm tư với Peach, vậy anh ta sẽ nhất định suy nghĩ kỹ rồi mới hành động. Nếu không, anh ta sẽ không đi chọc cô ấy.

Lăng Vi yên lòng. Có vẻ như năm nay có rất nhiều chuyện vui? Một chuyện lại nối tiếp một chuyện...

Đặt quyển sách xuống, đi tắm.

Tắm xong, sao cô cứ có cảm giác nóng nực... cô chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh mà vẫn cảm thấy nóng, cô cầm remote điều khiển từ xa lên, hạ nhiệt độ thấp hơn hai độ.

Sấy khô tóc xong, cô lại nghĩ tới một chuyện... ấn chuông, gọi tiểu Nhu đi vào.

“Phu nhân, có gì căn dặn?” sau khi tiểu Nhu đi vào, hỏi Lăng Vi.

Lăng Vi ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bông tuyết đang bay lượn trên bầu trời.

Cô nói với tiểu Nhu: “Thời tiết bây giờ khá lạnh, chăn trong phòng khách hơi mỏng, cô mang một chiếc chăn dày đến cho ông ngoại đi.”

“Dạ, phu nhân!”

“Đúng rồi: “ Lăng Vi vừa cầm quạt quạt gió, vừa gọi cô ta lại, nói: “Sau này ông ngoại sẽ sống chung một nhà với chúng ta, trong nhà có người lớn, vì vậy phải chú cách xưng hô.”

Tiểu Nhu hơi sửng sốt, sau đó cô ta gật đầu nói: “Dạ, Thiếu phu nhân. Tôi sẽ nói rõ ràng với những người khác.”

“Được.”

Chín giờ tối, lúc Diệp Đình trở về, Lăng Vi đang bật đèn ngủ.

Cô ngủ đặc biệt không yên giấc... Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có người tắt đèn. Vị trí bên cạnh lún xuống, mang theo một luồng gió lạnh, đôi tay ôm lấy cô, rồi chiếc cằm cọ cọ lên môi cô.

“Đừng làm rộn... lạnh lắm...” Lăng Vi đưa tay ra nắm lấy cổ tay của anh.

Diệp Đình luồn tay vào trong quần áo của cô, yêu thích không buông nỡ tay, cũng không chịu buông tay ra. Rồi anh cúi đầu ngửi tới ngửi lui ở trên cổ cô.

“Vợ... em thơm ghê... em đổi nước hoa rồi à?” Mùi thơm này chợt khiến anh xao động. Lăng Vi bị anh làm cho nhột, hơi hé mắt nhìn anh, tay nhỏ vô lực đẩy anh ta, rồi nói: “Anh biến thành chó rồi à?”

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho cả người Diệp Đình đều cảm thấy tê dại.

“Nhớ anh không?” Anh luồn bàn tay đi xuống, níu lấy vạt áo của cô, tay hơi dùng lực, làm bộ đồ ngủ của cô trượt xuống.
 
Chương 736: Phong hỏa luân vô địch (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi lim dim buồn ngủ, bị gió lạnh thổi qua, mắt còn không mở ra, đã bị anh cuồng nhiệt hôn lên môi. Anh đắp kín chăn cho cô, thân thể nóng bỏng sát lại gần cô.

“Sao không đợi anh về? Còn tự ý ngủ trước nữa? Ừ? Hôm nay là ngày phúc lợi hai chiều, em lại không tuân thủ ước định...” giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh làm cho từng sợi dây thần kinh của cô đều lay động.

Lăng Vi mơ mơ màng màng nhớ tới lời anh nói nói...”Mỗi tuần, ba năm bảy là ngày một phúc lợi chiều. Hai tư sáu là ngày phúc lợi hai chiều.”

Cái gọi là ngày phúc lợi một chiều... là, anh có thể táy máy chân tay có thể làm bất cứ điều gì với cô một chiều.

Cái gọi là ngày phúc lợi hai chiều... là, anh không những có thể táy máy chân tay, làm bất cứ điều gì với cô, mà cô còn phải phối hợp với anh! Hơn nữa cô còn táy máy chân tay, làm bất cứ điều gì với anh!

Lăng Vi phẫn hận muốn cắn anh.

Hai tư sáu, ba năm bảy… ngày nào cũng vận động thế này, anh thật sự không biết mệt mỏi sao? Vốn, cô còn hơi vui mừng... cũng may là còn có một ngày chủ nhật để nghỉ ngơi.

Kết quả... ĐM, anh đã đặt cho ngày —— chủ nhật là ngày phúc lợi đại tiệc “Phong hỏa luân vô địch “!

Vừa nghe thấy cái tên này, cô đã biết là sẽ không có chuyện tốt gì rồi...

Chỉ là, còn chưa tới cuối tuần, nên cô chưa biết cái ngày phúc lợi đại tiệc “Phong hỏa luân vô địch “ này như thế nào.

Hôm nay mới là thứ ba, cô còn có thời gian mấy ngày để chiến đấu.

Cô phân tâm suy nghĩ chuyện này, làm cho Diệp Đình cực kỳ bất mãn.

Diệp Đình hôn lên môi cô thật mạnh, chút bỏ hết tất cả khao khát của mình. Mấy tiếng không gặp, anh nhớ cô nhớ đến phát điên lên được.

Thậm chí anh còn cảm giác mình giống như là trúng tà!

Nếu không... thì là trúng độc của cô.

Lăng Vi bị anh hôn đến choáng váng, cảm giác buồn bực trong thân thể cũng nhất thời trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

“Cộc cộc cộc ——” Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa: “ Nhóc con! Đã trở lại rồi à? Hừ —— không biết ông ngoại của cháu đã tới đây sao? Hừ, cái thằng nhóc thối nhà cháu, về nhà cũng không qua chào hỏi ông một tiếng —— cút ra nhanh lên, ông có lời muốn nói!”

Lăng Vi mở hẳn mắt ra, hơi xấu hổ nói: “Là ông ngoại anh.”

“Không cần quan tâm đến ông ấy, lúc ông ấy ném xuống bỏ mặc mẹ con anh, sao ông ấy không đến chào anh.”

Diệp Đình bịt tai không nghe tiếng gõ cửa này. Anh hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, hô hấp cũng trở nên rối loạn lên.”Cộc cộc cộc —— thằng nhóc thối này! Có phải cháu giả chết ở bên trong hay không? Mau ra đây cho ông! Lớn đầu rồi còn không biết tôn trọng người lớn! Ông ngoại đây sẽ dạy dỗ cháu một trận cho biết mặt!”

“Diệp Đình... Mau dậy đi, đừng làm rộn.” Lăng Vi đưa tay đẩy anh ta: “Anh cũng không thể để ông ấy đứng ở bên ngoài gõ cửa được?”

Diệp Đình không hài lòng, bất ngờ cắn lên môi của cô.

Lăng Vi không để ý gì cả: “A —— “ lên.

Tiếng gõ cửa bên ngoài, đột nhiên dừng lại. Diệp lão gia không biết… đây là phòng của Lăng Vi, vừa rồi ông ấy nhìn thấy Diệp Đình đi vào, sau đó không thấy đi ra. Ông ấy đương nhiên cho rằng đây là phòng của Diệp Đình...

Mà, ông ấy càng không ngờ rằng... Bên trong còn có một người khác...

Hừ hừ... hai người này, muốn đi ngủ hả? Bây giờ mới mấy giờ? Chín giờ mười lăm phút... giờ này mà đã ngủ rồi? Đúng là không thể chịu nổi?

Lăng Vi 囧, bây giờ cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch... Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi trừng anh: “Diệp Đình! Hình tượng của em —— “

Hình tượng của cô đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, phải không? Không biết ông ngoại sẽ nghĩ cô như thế nào?

Còn chưa đến đêm, đã cuốn drap trải giường với chồng... Mới chín giờ, trời ơi!
 
Chương 737: Chọc cô, còn không bằng chọc Diệp Đình (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi che mặt. Sau này cô phải lăn lộn thế nào ở cái nhà này đây?

Diệp Đình chợt cười phá lên, nói: “Em còn có hình tượng hả? Ông ngoại có thể đều đã xem xong mấy bộ manga em vẽ rồi đấy.”

“Hừ ——” Lăng Vi tức giận nói: “Trong mấy quyển manga của em có gì nào? Chẳng có gì cả! Lúc em gửi bản thảo, em đã bảo Peach xóa đi rồi. Ngoài nam chính lộ cơ bụng ra, những cái khác đều không có gì cả, không có gì cả!”

“Phải không?” Diệp Đình cười tà nói: “Vậy không phải là anh hy sinh vô ích rồi sao?”

Lăng Vi vừa tức vừa buồn cười.

Cô xoay mình, áp lên người anh chế trụ anh: “Đừng làm rộn, đi ra mở cửa đi. Anh cứ thế này nữa em sẽ tức giận đấy.”

Sau lưng cô còn quấn drap trải giường, mặc dù đã tắt đèn, nhưng tuyết trắng xóa bay bay bên ngoài, phản chiếu làn da trắng như tuyết của cô. Đôi mắt của Diệp Đình chợt dấy lên ánh lửa: “Vợ ơi, thấy em chủ động thế này, anh rất vui vẻ. Xem ra em rất thích phúc lợi hai chiều này...”

Lăng Vi giận đến nghiến răng trèo trẹo, đưa tay bóp cổ anh: “Anh có thể không nháo được không? Ông ngoại đứng ở bên ngoài nghe thấy bây giờ!”

“Không—— ông đã đi rồi! Ông chẳng nghe thấy gì cả!” Bên ngoài, Diệp lão gia dí sát vào cửa rống lên.

Lăng Vi hận không thể đào hố chui xuống...

Ông ngoại ơi! Có phải ông không mang chỉ số thông minh ra cửa rồi hay không?

Ông nghe lén, thì cứ lén lút nghe đi...

Ông còn nói ra lời làm gì!

Lăng Vi trợn trắng mắt, nhéo cổ tay của Diệp Đình, hơi dùng lực: “Anh mau dậy đi!”

Diệp Đình cười đểu nói: “Đã dậy rồi, em không cảm giác được sao?”

Lăng Vi chợt có cảm giác không thể yêu thương nổi...

Sau đó, cô lại nghe thấy tiếng Diệp lão gia gầm nhẹ ở bên ngoài: “Các cháu cứ làm việc đi! Có chuyện gì, cứ để sáng sớm ngày mai nói tiếp!” Vừa đi, còn vừa lớn tiếng rêu rao: “Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là lúc nào cũng vội vàng, bây giờ mới có mấy giờ? Đúng là!”

Lăng Vi cảm thấy nóng bừng cả người.

Nhất thời... cảm thấy khó chịu!

“Diệp Đình —— anh cái tên khốn kiếp này —— đều do anh cả, hình tượng của em đã bị mất sạch sành sanh rồi! Còn cả chuyện manga đó, em chưa tìm anh tính sổ đâu.”

“Ha ha...” Diệp Đình cười phá lên: “ hình tượng có ích lợi gì? Đều là giả CẢ... Mình sống thoải mái mới là chuyện đứng đắn. Hơn nữa... quyển manga đó là do em vẽ... Tại sao em lại trách anh?”

Lăng Vi cúi người cắn mạnh ở trên cổ anh: “Đều là anh dạy em vẽ!”

“...” Diệp Đình ủy khuất: “Vậy em cũng phải phối hợp mà... em chưa từng nghe qua, một cái bạt tai đánh không vang sao? Không có em phối hợp, anh có thể làm được chuyện gì?”

“Á á á —— anh đừng nói nữa!”

Lăng Vi bịt kín lỗ tai.

Ba câu không rời khỏi công việc, không bẩn anh không gọi là Diệp Đình nữa!

Diệp Đình duỗi tay ra, đẩy ngã cô xuống, giữ lấy cô. Anh lấn người áp mình lên cô, cọ cọ vành tai nhỏ đáng yêu của cô, cười xấu xa nói: “Không muốn nghe anh nói? Vậy anh chỉ có thể làm...”

Lăng Vi vùi tay vào tóc anh, khều khều ngón tay: “Tới đây! Em sợ anh hả?” Diệp Đình hôn cô, mở hết hỏa lực. Cảm giác hôm nay cô hơi không giống thường ngày, hôm nay cô đặc biệt chủ động, dường như cởi mở hơn so với trước kia?

Lăng Vi cũng không hiểu tại sao, cả người đều nóng như lửa đốt, giống như trúng thuốc gì đó vậy, ngọn lửa kia từ từ trào ra ngoài. Cô mệt mỏi đến tê liệt, Diệp Đình còn chưa hài lòng: “Không phải đã nói phúc lợi hai chiều rồi sao? Em chẳng phối hợp gì cả.” Lăng Vi nhéo mạnh đầu ti của anh: “Anh lặp lại lần nữa thửu xem? Bà đây chưa cho anh hưởng phúc lợi hai chiều?”

Diệp Đình híp mắt lại: “Hình như là đã cho một hai lần thì phải...”

“Anh lặp lại lần nữa xem? Bà bị anh giơ đến ngang hông, mấy lần rồi?”

“Ặc... Bốn năm lần thì phải. Chỉ là... biểu hiện còn chưa đủ nhiệt tình, hy vọng lần sau em tiếp tục cố gắng!”

“Cố gắng cái đầu anh ấy ——” Lăng Vi cho anh ăn “Phật sơn vô ảnh cước”...
 
Chương 738: Chọc cô, còn không bằng chọc Diệp Đình (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Vi vác theo đôi mắt thâm quầng xuống tầng.

“Khụ ——” Diệp lão gia không hài lòng chép miệng: “Người trẻ tuổi, sao không hiểu tiết chế là thế nào?”

Lăng Vi lập tức tức giận nói: “Ông ngoại! Theo như ông nói! Vậy ông không phải là người biết xấu hổ à? Dù sao Diệp Đình đã giữ gìn trinh tiết được 26 năm, còn ông thì sao? 18 tuổi, đã có một đàn con rồi!”

“Phốc...” Diệp lão gia đang cầm ly sữa bò uống, chợt phun sữa ra đầy bàn...

Con nhóc này... Tính khí còn nóng nảy hơn cả thằng cháu nhà ông...

Chọc cô, còn không bằng chọc Diệp Đình.

Diệp lão gia làm ra vẻ hung dữ, đập mạnh ly sữa xuống trên bàn: “Thằng nhóc con đâu rồi Sáng sớm, chúng ta đã ngồi đây rồi, nó còn nằm ườn ra trên giường hả? Lão Vương! Mau chuẩn bị roi da cho tôi, xem tôi có đánh chết nó không!”

Quản gia Vương toát hết cả mồ hôi hột, trong đầu nghĩ: “Lão gia, ông cứ nháo đi... Ông nói ông xem, ai là người bảo đưa canh tối hôm qua? Ai là người bảo đổi tinh dầu? Người ta cố gắng cháu trai sinh chắt trai cho ông, ông còn làm mình làm mẩy, ông không thể dừng lại được sao?”

Sau đó, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của Diệp Đình, mọi người ngẩng đầu lên, thấy anh mặc âu phục màu đen, ung dung đứng ở trên cầu thang. Đôi mắt đen phủ một tầng sương băng, nhìn về phía Diệp lão gia.

Diệp lão gia cũng đang ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh nở nụ cười nhàn nhạt, bước từng bước từ trên cầu thang đi xuống.

Bởi vì vóc dáng của Diệp Đình rất cao, anh lại đứng ở chỗ cao, khí chất mạnh mẽ, nhìn càng đặc biệt đẹp trai!

Diệp lão gia “ Hừ “: “Nhân mô cẩu dạng, còn không phải là theo ông...”

Diệp Đình đi đến trước mặt Diệp lão gia, bình tĩnh hỏi: “Ông là ai vậy? HInfh như tôi chưa gặp ông bao giờ? Xin hỏi ông là thần thánh phương nào?”

Diệp lão gia bị làm cho nghẹn họng, trơ mắt nhìn Diệp Đình đi qua bên cạnh mình, bước từng bước từng đi tới.

Diệp Đình ngồi vào bên cạnh Lăng Vi, phất phất tay với nữ đầu bếp, nữ đầu bếp nhanh chóng cho người bưng bữa sáng tới.

Diệp Đình vừa muốn chạy, Lăng Vi đã nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Đều là người một nhà, có gì cứ thẳng thắn nói với nhau.”

Diệp Đình ngước mắt nhìn cô.

Lăng Vi nhìn chăm chú anh.

Hai người đối mặt với nhau, Lăng Vi nghiêm túc nói: “Có lời gì, anh cố gắng nói hết ra. Đều là máu mủ ruột già, không có gì là không thể nói.”

Diệp Đình mím chặt môi lại, hiển nhiên là đang tức giận.

Lăng Vi giơ tay lên, xoa xoa ngực anh, đôi mắt trong suốt như thủy tinh nhìn thẳng vào anh.

“Ăn đi!” Diệp Đình múc tổ yến đút cho Lăng Vi: “Tối hôm qua em đã mệt lả rồi, chồng sẽ bồi bổ cho em.”

...

Hiển nhiên, anh không muốn nói những chuyện này.

Sắc mặt của Diệp lão gia không được tốt lắm.

Lăng Vi bị kẹp ở giữa hơi khó chịu...

Cô không có người thân, vì vậy... cô quan tâm đến chuyện, ông ngoại đột nhiên xuất hiện này.

Từ lúc Diệp Đình mới sinh ra, anh đã cô độc một mình, chưa từng được hưởng tình thương của cha, tình thương của mẹ.

Có lẽ anh không cố ý bài xích ông ngoại, mà là... có lẽ anh không biết nên sống chung với ông thế nào. Quan trọng hơn là, Diệp Đình hơi khó có thể vượt qua nổi cửa ải trong lòng kia... sau khi mẹ Diệp Khanh của anh rời đi, không có ai trong Diệp gia quan tâm đến chuyện của Diệp Đình... Nếu không, anh cũng sẽ không bị lão Louis Tư ngược đãi nhiều như vậy. Nhưng, trong đó có chuyện gì... cô cũng không biết được, cũng không thể kết luận được.
 
Chương 739: Tay tay tay tay... Bản thảo.. (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Ăn cơm trước đi.” Lăng Vi nắm lấy tay của Diệp Đình, cô rất hy vọng có người thân quan tâm đến anh, rất hy vọng anh cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Cho dù là ông ngoại, anh em chú bác... hay là những quan hệ khác.

Chỉ cần... anh không còn cô độc như trước nữa.

Diệp lão gia đại khái cũng nghĩ tới những chuyện này, vì vậy, ông ấy không rối rắm trong chuyện này nữa.

Một lúc lâu, Diệp Đình nói với Lăng Vi: anh đã xem xong chương mới của “《 Người xâm nhập 》 rồi, rất hay.”

“Hả?” Diệp lão gia chợt mở to hai mắt, vui mừng hỏi: “Có chương mới rồi sao? Ở đâu ở đâu? Cho ông nhìn xem!”

Lăng Vi 囧 囧 nhìn Diệp lão gia.

Vừa rồi còn làm ra vẻ coi đây là kẻ thù đấy, sao bây giờ lại đột nhiên quên mất rồi.

Lăng Vi cảm thấy bất lực, Diệp lão gia đã bằng tuổi này rồi... còn thích xem manga... Đây là sở thích gì vậy?

Lăng Vi muốn đập bàn, đúng là một ông lão không bình thường!

Cô lại nhìn về phía Diệp Đình, thấy môi của anh vểnh lên, rõ ràng là đang cười vui vẻ.

Chắc chắn là anh cố ý nói như vậy...

Diệp Đình đột nhiên gian trá híp mắt lại: “À à... Cháu xem bản thảo gốc, còn phải chờ một tuần nữa mới xuất bản...”

“Phốc ——” Rốt cuộc Diệp lão gia cũng hiểu rõ! Con thỏ nhỏ chết bầm này xem bản thảo Lăng Vi vừa mới vẽ! Còn chờ phát hành, thì phải chờ một tuần nữa!

“Đúng là đám cháu chắt không biết tôn trọng người lớn! Hừ —— “

Diệp lão gia nhảy cỡn lên, không thèm ăn sáng nữa, phất tay áo ròi đi!

Lăng Vi u oán nhìn về phía Diệp Đình, giống như đang nói: “Ngươi Sao anh lại làm quá mức vậy... Người ta là ông ngoại của anh đấy... Không biết kính già yêu trẻ hả?”

Diệp Đình học dáng vẻ của Diệp lão gia: “ Hừ “, nhíu mày nhìn cô, như muốn đáp lại: “Ai bảo nửa đêm ông ấy tới gõ cửa phòng anh! Tối hôm qua ông ấy tới gõ bảy lần! Nếu không phải ông ấy tới gõ cửa, đánh thức anh dậy, anh có thể chiến đấu với em nhiều lần như vậy sao?

Lăng Vi che mặt, mặt nóng bừng lên... Cũng không biết có phải là Diệp lão gia bị úng não hay không, tối hôm qua tới gõ cửa mấy lần, như sợ bọn họ ngủ mất. Không ngừng tới làm ầm ĩ...

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nóng bỏng, khiến cô hết cả hồn...

Lăng Vi đụng đụng vào tay anh, mở miệng nói: “Dù sao ông ấy cũng là ông ngoại của anh, có hiểu lầm gì, cứ nói ra là được.”

Diệp Đình khoác tay ra sau lưng cô, lãnh đạm nói: “Em che chở cho ông ấy làm gì? Em có biết ngày hôm qua ông ấy làm gì em không? Hết làm khó em, lại muốn kiểm tra em. Em còn nói chuyện giúp ông ấy?”

“Ông ấy kiểm tra em, cũng vì muốn tốt cho anh... lỡ như em thật sự là một con hồ ly tinh, ông ấy vừa vặn có thể giúp anh kiểm tra. Nhiều lúc người ngoài thường sáng suốt hơn người trong cuộc, anh thích em, em làm gì anh cũng đều cảm thấy tốt. Bây giờ có người nhìn giúp anh, chẳng phải là chuyện tốt sao.”

Hai người đang tìm bậc thang cho nhau, chợt thấy Diệp lão gia lại đi từ trên tầng xuống.

Ông âm trầm trợn mắt nhìn Diệp Đình.

Sau đó, quay mặt sáng, liền mỉm cười nói với Lăng Vi: “Cháu dâu, cái... cái chương cháu mới vẽ đâu, cho ông nhìn thử có được không? Nói thế nào đi nữa, ông cũng là ông ngoại của cháu, chắc có cái đặc quyền... được xem trước này chứ?”

Lăng Vi chỉ cảm thấy “Bộp”, bị búa tạ đập trúng đầu!

Có phải ông ngoại trở mặt quá nhanh không?

Vừa rồi còn làm bộ “Ông muốn giết chết hai người các cháu”, làm bây giờ đã trở thành “Cháu là áo bông nhỏ thân thiết của ông” rồi?

Nhìn cái nụ cười đó...

Lăng Vi 囧 囧, gật đầu nói: “ Vâng, lát nữa cháu sẽ lấy cho ông xem.”

Diệp lão gia lập tức mất hứng!

“Sao lát nữa mới lấy đưa cho ông? Bây giờ lấy cho ông không được sao?”

“...”

Tâm tình của Lăng Vi vô cùng phức tạp... thấy có người thích manga của mình như vậy, cô hẳn nên cao hứng mới đúng chứ ——

Nhưng mà, tại sao cô lại cảm thấy có áp lực lớn như thế này?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom