Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 700: Gặp gió (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi, Peach, Hạ Tiểu Hi đồng loạt nhìn xuống dưới tầng... ngoài cửa, một người phụ nữ phách lối để tóc dài xoăn lọn, mái tóc màu đỏ rực như hồ ly lửa đập vào tầm mắt của mọi người.

Lăng Vi vẫy vẫy tay với cô ấy: “Kaya, nơi này!”

Kaya ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy ba đại mỹ nhân đang vẫy vẫy tay với mình. Kaya nâng mi mắt lên, nở nụ cười quyến rũ, lắc hông, chậm rãi bước lên tầng.

Nhiệt huyết của đám đàn ông lại tăng vọt lên!

Bốn cô gái... lại đi chung với nhau?

Mặc dù phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng mỗi một người đều là cực phẩm nhân gian...

Kaya đang đi lên tầng, đột nhiên nghe thấy nam ca sĩ trầm thấp: “ Mạc thiếu bàn số 18, gửi đến bốn mỹ nhân ở bàn số 16 khu vực khách VIP một bài hát ——Take Me to Your Heart...” sau đó, ca sĩ cúi đầu chào bàn số 16 khu khách VIP và bàn số 18.

Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi, Peach trố mắt nhìn nhau, ai lại rảnh rỗi gửi tặng các cô một bài hát vậy? Bọn họ nhìn sang bàn số 18, nơi đó có mấy người đàn ông đang ngồi.

Âm nhạc vang lên, trong tiếng hát chứa chan tình cảm của nam ca sĩ, Kaya thản nhiên đi tới trước mặt Lăng Vi.

Cô ấy giang hai tay ra: “ Cục cưng, chúc mừng cậu —— mình đã nhìn thấy bức tranh cậu vẽ rồi, đúng là làm người ta vô cùng khiếp sợ!” Cả người Kaya đều một màu đỏ rực sát lại gần, Lăng Vi đứng lên, ôm chào hỏi cô ấy.

Kaya ôm lấy Lăng Vi, dùng sức “Chụt “ ở trên má Lăng Vi.

Trên má Lăng Vi, chợt in một vết son môi đỏ rực, tứ đại mỹ nhân cùng cười phá lên.

Không ít đàn ông xung quanh, đều nhìn về phía bốn người. Bốn người này đều có phong cách riêng.

Có quyến rũ mị hoặc, có thanh thuần tinh khiết, có năng động tràn đầy sức sống, có điềm mỹ nhàn tĩnh.

Bốn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn 18 gần đó, một người trong đó nhìn chằm chằm vào Lăng Vi nói: “Mạc thiếu... tôi thích cô gái mặc váy trắng đó. Cậu xem, trong mắt của cô ấy tràn đầy sự kiên cường, nếu theo đuổi, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Người đàn ông được gọi là Mạc thiếu, lắc lư ly rượu vang trong tay, nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, từ từ giơ ly rượu lên, thả vào bên mép tinh tế thưởng thức: “ Không sai, là một người phụ nữ đáng để từ từ thưởng thức.”

Hai người đàn ông còn lại, mỗi người vừa thưởng thức rượu vừa nói: “Cảm giác đó chắc chắn là rất thú vị.”

Lăng Vi không biết có người đang đàm luận về các cô, cô giơ ly rượu lên, kính Kaya: “Yaya, lần trước cậu bói bài Tarot cho mình, thật đúng là chính xác. Mình đã kiếm được không ít tiền từ cổ phiếu đó.”

Kaya vui vẻ cụng ly với cô, nở nụ cười quyến rũ, ném cho cô ánh mắt quyến rũ: “Bảo bối, cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”

Peach chợt hưng phấn nói: “Bài tarot? Yaya, cậu biết bói bằng bài tarot hả?”

Kaya cười thần bí.

Lăng Vi ôm lấy Kaya ngồi xuống, cười nói với Peach: “Cô ấy là chuyên gia đó!”

“Thật hả?” Peach lập tức xoa xoa tay: “Dạy mình đi dạy mình đi —— mình muốn học!” Vừa nói, cô ấy vừa hưng phấn dịch mông về phía đối diện, lấy mông đẩy Lăng Vi ra, ngồi sát bên cạnh Kaya.

Lăng Vi vỗ mạnh vào mông cô ấy, đổi vị trí với cô ấy, rồi cùng ngồi với Hạ Tiểu Hi.

Hạ Tiểu Hi ôm đĩa trái cây, chuyên chú ăn. Nếu có đồ ăn, ánh mắt của cô ấy tuyệt đối sẽ không đặt ở chỗ khác. Trên weibo, wechat của Hạ Tiểu Hi, đều chỉ có ảnh các món ăn ngon hay địa điểm ăn ngon nào đó... Lăng Vi thường xuyên nói, may cho cậu đánh người là trái pháp luật, chứ nếu không phải là trái pháp luật, cậu đã sớm bị đánh chết không biết bao nhiêu lần rồi, làm gì còn có thể ngày ngày trả thù xã hội ở nơi này... Đám nhân viên phải làm thêm giờ đói meo cả bụng, đã muốn giết cậu bao nhiêu lần rồi, cậu có biết không?

Hạ Tiểu Hi không quan tâm đến xung quanh, ăn ngốn nghiến.

Cô ấy thấy Lăng Vi ngồi cạnh, vội vàng đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cô: “Oh —— miếng dưa hấu này ngọt ghê.”

Lăng Vi giơ tay lên nhéo má cô ấy, thứ mà cái con hàng ăn vặt này... làm cho người ta ghen tỵ chính là, vóc người của Hạ Tiểu Hi... ăn thế nào cũng không mập được! Haizzz... lãng phí lương thực, ăn bao nhiêu cũng không đắp được thịt vào người, còn không phải là lãng phí sao?
 
Chương 701: Nụ hôn thiên sứ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi cầm dĩa lên, xiên một miếng dưa hấu ăn, dưa hấu vào miệng, Lăng Vi lại cảm thấy... không ngọt như dưa hấu ở nhà?

A, Diệp Đình đã nuôi miệng cô đến mức khó chiều rồi.

...

Với tính cách của Peach, thì nhân duyên của cô ấy cực kỳ tốt. Chỉ trong chốc lát, Peach đã thân thiết với Kaya.

Lăng Vi lắc đầu, mỉm cười.

Mấy người bạn của cô, đều có tính cách khác nhau, không hiểu sao bọn họ lại chơi với nhau được.

Hạ Tiểu Hi là người an tĩnh, thích ăn quà vặt, hay mơ mộng. Tính cách của Peach thì hoạt bát, tùy tiện, thích phạm ngốc.

Kaya hoang dã, quyến rũ, thành thục, có sức cuốn hút đặc biệt của phái nữ.

“Yaya, cậu dạy mình đi? Mình rất muốn học...” Peach hưng phấn nhìn T Kaya.

Kaya nhìn đôi mắt sáng như sao của cô ấy, hơi nhướn mày, nói: “Muốn học bói bài tarot, phải có ngộ tính.”

Peach vội vàng gật đầu: “Tôi rất có ngộ tính!”

Kaya bán tín bán nghi nhìn co ấy, suy nghĩ kỹ, rồi lại nói: “Mình có thể dạy cậu, nhưng mình có một điều kiện!”

“Được! Cậu nói đi!” Peach hào sảng vỗ ngực nói: “Cậu có điều kiện gì, cứ việc nói!”

Kaya nói: “Mình rất thích văn hóa Trung Quốc của các cậu, mình muốn học may sườn xám, học vẽ tranh cát, học trà đạo, học thơ Đường, học viết chữ hãn. Nếu cậu biết giáo viên nào tốt, có thể giới thiệu cho mình.”

Peach sửng sốt, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, rất lâu sau cũng không nói nên lời.

Lăng Vi biết đại khái tại sao Kaya muốn học những thứ này, bởi vì... Lần trước cô đã biểu diễn vẽ tranh cát ——《 nửa hồ cát 》trong bữa tiệc sinh nhật của Louis Tư...

Mà, Tần Sinh thích người phụ nữ có phong cách cổ điển.

Kaya muốn học những thứ này, chắc chắn là vì Tần Sinh.

Lăng Vi hơi lo lắng nhìn cô ấy: “Lần này cậu tới đây, là vì muốn học những thứ này?”

Kaya cười khổ, rồi vẫn nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy... Mình thích anh ấy, những thứ anh ấy thích, mình đều sẵn sàng thử làm.”

Lăng Vi trầm mặc.

Kaya... có thể làm bất cứ thứ gì vì Tần Sinh.

Lăng Vi nhìn chằm chằm vào Kaya một lúc lâu, rồi mới nói: “Yaya, những thứ như học vẽ tranh cát, học trà đạo, học thơ Đường, đều có nơi dạy; nhưng mà... học may sườn sám, cũng không phải là người bình thường có thể học được. Chuyện đó cần phải có kỹ năng rất vững. Hơn nữa, thiết kế quần áo không chỉ xem thiên phú, mà ngày nào cũng phải chăm chỉ thực hành cắt vẽ.”

“Không sao cả, mình có sự kiên nhẫn.”

Lăng Vi thấy cô đã quyết tâm làm bằng được, nói: “ Được, mình sẽ giúp cậu sắp xếp.”

Peach và Hạ Tiểu Hi không biết rõ về Kaya, nên không chen miệng vào.

Kaya nhìn về phía Peach, nở nụ cười quyến rũ, hỏi cô ấy: “Muốn học bói bài Tarot?”

Peach vội vàng gật đầu, toét miệng cười nói: “Ừ! Muốn học!”

“Được, mình sẽ dạy cậu.” Kaya không bao giờ để bài rời người, cô ấy mở túi xách ra, lấy một bộ bài tarot cực kỳ đẹp bên trong ra.

Peach vội vàng thu dọn mặt bàn sạch sẽ.

Kaya trải một chiếc khăn nhung tinh tế màu đen ở trên mặt bàn.

Kaya cầm bài lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi, Peach đều mặt đầy thành kính nhìn Kaya.

Đặc biệt là Peach, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô ấy trừng thật to, vẻ mặt tràn đầy trang trọng, như thể cô ấy đều phải ghi nhớ mỗi một câu nói của Kaya ở trong lòng.

Lúc này, Kaya mỉm cười với các cô, rồi đột nhiên nói: “Chờ mình, mình phải đi vào phòng vệ sinh đã.”

“Phốc —— “

Peach chợt phun ra một búng máu!

Cô ấy đã làm xong công tác chuẩn bị rồi, không ngờ Kaya lại nói như vậy... cô ấy muốn đi vào phòng vệ sinh...
 
Chương 702: Nụ hôn thiên sứ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi Kaya đứng dậy, Lăng Vi đẩy đẩy Peach: “Cậu không đi theo?”

“Hả?” Peach mờ mịt không hiểu gì.

Lăng Vi nói: “ Trước khi bói bài, phải rửa tay. Không phải cậu muốn học bói bài tarot sao?”

“A —— thì ra là vậy! Sư phụ ơi, chờ con với ——” Peach vội vàng đứng lên, đạp giày cao gót, chạy chậm theo đuôi Kaya. Nhưng cô ấy không có thói quen đi giày cao gót, đi được mấy bước đã xiêu xiêu vẹo vẹo.

Kaya quay đầu lại, khoanh hai tay ở trước ngực trêu ghẹo cô ấy: “Bát giới đừng vội...”

“Phốc —— “

Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đều cười như điên như dại.

“Ối mẹ ơi ——” Peach thiếu chút nữa là té ngã tư thế chó gặm bùn, cô ấy lảo đảo đi giày cao gót nhào vào trong ngực Kaya: “Sư phụ... người nước ngoài cũng xem Tây Du ký sao?”

Kaya ôm lấy cô ấy nói: “Đúng vậy! Đây là một trong những bộ phim mình yêu thích nhất. Nó là kiệt tác của nền phim ảnh Trung Quốc, sao mình không xem cho được?”

“Ha ha —— sư phụ đúng là si mê văn hóa Trung Quốc!” Peach cười phá lên. Hai người ôm nhau đi vào rửa tay.

Đám đàn ông vẫn luôn chú ý đến bọn họ, đều đồng loạt cười.

Tính cách của cô gái mặc áo trễ vai màu vàng đó... thật đúng là... hào sảng.

“Bàn số16, đưa đến hai ly nụ hôn thiên sứ, hai ly hồng phấn giai nhân.” Người đàn ông ngồi ở nàm chủ tịch khu vực khách VIP ở tầng hai, giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ.

“Dạ, Vinh thiếu.”

Khu vực khách VIP ở tầng hai quán bar Vân Hào, tất cả đều là công tử trẻ tuổi có mặt mũi.

Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đang mỉm cười, thì nhìn thấy nhân viên phục vụ mang đến bốn ly rượu.

Lăng Vi kỳ quái chớp mắt: “Chúng tôi không gọi cái này.”

Nhân viên phục vụ kia khách khí nói: “Là bàn chủ tịch, ông chủ chúng tôi mời hai vị...”

Lăng Vi nhìn xung quanh, nhìn thấy bàn chủ tịch. Nơi đó có người hả? Lăng Vi uyển chuyển cự tuyệt: “Tôi cũng không quen biết ông chủ của các anh.”

Nhân viên phục vụ liền thấp giọng nói: “Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi mời rượu cô, nói rõ bàn của các cô không cần thanh toán. Cô không cần phải khách khí...”

Nói xong, nhân viên phục vụ đặt rượu ở trên bàn, rồi xoay người đi ra ngoài.

Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi bốn mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía bàn chủ tịch, nào có người?

Chỉ chốc lát sau, Kaya và Peach cùng trở lại, thấy trên bàn nhiều thêm bốn ly rượu, Kaya bưng ly lên uống, Lăng Vi ngăn tay cô ấy lại, nói: “Đây không phải là chúng ta gọi, là ông chủ quán bar mời.”

Kaya cười nói: “Mời? Vậy thì quá tốt rồi! Không phải trả tiền thì sao lại không uống.”

Hạ Tiểu Hi lo lắng nói: “Không biết trong rượu này có thứ gì lạ không? Nhỡ uống vào rồi lại...”

Lăng Vi nhìn chằm chằm vào ly rượu kia nói: “Chắc là không đâu, nếu ông chủ quán bar mời rượu khách, mà uống xảy ra vấn đề, vậy ông ta cũng đừng nghĩ đến chuyện làm ăn nữa. Với lại quán bar của ông ta lớn thế này, chắc ông ta sẽ không ngu đến mức, nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc đó đâu.”

“Ha ha...” Kaya uống rượu, cười với Lăng Vi. Cô ấy rất thích Lăng Vi, nhìn có thể nhìn thông suốt mọi chuyện, làm việc rộng rãi, ánh mắt của lão đại đúng là không bình thường.

“Muốn học bói bài tarot, trước hết cậu phải làm quen với ý nghĩa của từng lá bài.” Kaya không nói gì cả, trực tiếp đưa bài cho cô ấy: “Cậu xem những lá bài này trước đi, trên mỗi lá bài đều có hình vẽ, bây giờ, cậu hãy viết ra suy nghĩ trực quan của mình về những hình vẽ trên lá bài đi.”

Kaya nhờ nhân viên phục vụ lấy giấy và bút tới, đưa cho Peach.

Peach chăm chú nhìn hình vẽ lên lá bài.

Nghiêm túc viết viết vẽ vẽ trên giấy. Kaya châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Lúc trở lại, cô ấy đi xuyên qua sàn nhảy, thấy đám thiếu niên thiếu nữ đang nhảy loạn với nhau, điên cuồng nhảy múa ở dưới ánh đèn chớp lập lòe nhức mắt, vui sướng, nhiệt tình, năng động, bầu không khí trên sàn nhảy cực kỳ bốc lửa.

Đang đi về phía trước, đột nhiên, cô ấy cảm giác được một cái tay đặt lên ngang hông mình.

“Oh… vóc dáng của cô gái này… không tệ.”
 
Chương 703: Thử thân thủ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tạp Nhã không phải là nhân vật bình thường, nháy mắt nắm tay người nọ, xoay người một cái, ném người nọ qua vai.

“á...” Sàn nhảy lập tức rối loạn.

“Á, đánh nhau...”

Người xung quanh Tạp Nhã đều lùi ra sau, Lăng Vi đứng lên nói với Hạ Tiểu Hi và Hoa Đào: “Tiểu Hi, em đi tìm quản lý của bar đến đây, Hoa Đào gọi điện báo cảnh sát.”

Nói cong Lăng Vi đi xuống lầu, Phong Bão ở ngay bên cạnh cô còn sợ cái gì?

Người nọ bị ném là người đầu trọc đầy hình xăm.

“Báo ca —— anh không sao chứ?” Mười mấy thủ hạ của tên Báo đầu trọc vây quanh Tạp Nhã và Lăng Vi.

Lúc này tên Báo đầu trọc bò dậy nhất thời cảm thấy mất mặt.?

Báo đầu trọc lau khóe miệng, híp mắt nói: “Em gái, ngày đầu tiên tới nơi này chơi đùa hả?”

Đám đàn em của Báo đầu trọc vây quanh Lăng Vi và Tạp Nhã.

Nam nữ trẻ tuổi tới bar đều lùi khỏi sàn nhảy, có người nhát gan thì chạy lên lầu hoặc là chạy ra cửa.

“*** nó, hai con đàn bà thối, dám ra tay với Báo ca, nhanh xin lỗi Báo ca ngay.”

ở trên lầu hai, Hoa Đào và Hạ Tiểu Hi nhìn thấy Tạp Nhã và Lăng Vi bị một đám đàn ông cao to vậy quanh, Hạ Tiểu Hi sợ tới mức mặt trắng bệch, nhanh chóng đi tìm quản lý. Hoa Đào đang gọi điện thoại báo cảnh sát, báo cảnh sát xong thì ném điện thoại chạy xuống lầu.

Lúc này Tạp Nhã bị vậy quanh, duỗi tay đẩy Lăng Vi ra, cô có thân thủ, đối phó đám du công lưu mạnh này, 5, 6 người thì không thành vấn đề. Hiện tại có mười mấy người, cô đối phó hơi tốn sức nhưng không thể kéo Lăng Vi vào được.

Lăng Vi đứng yên, ném áo choàng, vén tay áo.

Động tác này của cô khiến cả đám người mở to mắt: “Muốn làm gì đây? Hạt cay nhỏ này muốn đánh nhau với Báo ca sao?”

“Ha ha —— nhìn tay chân nhỏ bé kia... bẻ một cái là gãy, còn dám đánh nhau với chúng ta, quả thật là...”

Người đang cười nhạo Lăng Vi đột nhiên cảm thấy bóng trắng xinh đẹp vọt tới trước mặt, sau đó... lỗ mũi đau xót.

Sau đó máu mũi phun ra.

Máu đỏ rươi theo kẽ hở ngón tay chảy xuống.

Á đau quá, người nọ che mũi, chảy cả nước mắt.

Lăng Vi thu hồi nắm đấm, lạnh lẽo đứng bên cạnh Tạp Nhã, cười lạnh nhìn tên chảy máu mũi đang đau không đứng dậy nổi.

Đột nhiên Tạp Nhã cười cười: “Thân thủ không tệ...”

Lăng Vi xoa xoa ngón tay, nói: “Mỗi ngày một giờ huấn luyện ma quỷ, còn có chút tác dụng.” hiện tại cô chẳng hề sợ đám người này.

Mặc dù có đến mười mấy người nhưng không phải đám người ghê gớm gì.

Có Phong Bạo ở đây âm thầm bảo vệ cô, cô chỉ cần mở miệng là có thể tùy tiện thu thập đám người này.

Nhưng mà Lăng Vi không gấp gáp, cô và Diệp Đình luyện quyền cước nhiều ngày như vậy, lúc này cô muốn cùng đám du côn này thử thực lực.

Ánh mắt Lăng Vi lạnh lẽo.

Nhấc chân lên, giày cao gót đạp ngay vào mặt một người đàn ông.

“’Á...” người đàn ông đau đớn che mặt.

“Ha ha…… Cũng không tệ lắm!” Cô còn nhớ rõ, lúc Diệp Đình mới huấn luyện cô, chân cô chỉ đá đến khuỷu tay của anh... nhưng mà so sánh Diệp Đình với đám lâu la này thật quá phí.

“Ối, ớt cay nhỏ đau đây?”

Vừa nãy tên nào mù mắt kêu nữ thần hả?

Báo đầu trọc và đám người kia ngây ngẩn cả người.
 
Chương 704: Thử thân thủ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Một cú đá này của Lăng Vi vừa nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn.

Tuy cô không có lực chân nhưng tư thế vẫn rất dọa người.

Đặc biệt ánh mắt lạnh lùng của cô cộng thêm giày cao sót quét qua mặt người kia chảy máu, nhìn kĩ mới thấy kẽ tay của người kia còn chảy máu, trong lòng mắng to: “** nó, không phải người bình thường mà, một cú đá này tàn đủ *** nó nhẫn

Cú đá của Lăng Vi cực kì dọa người.

Tạp Nhã nhìn Lăng Vi một lúc hạ hai tên, không khỏi híp mắt cười: “Ồ... thập nhất à, thân thủ của cô... sắp xếp trước tôi rồi.”

Tạp Nhã đứng hàng thứ 9... chỉ mạnh hơn Chính Hiền một chút...

Lăng Vi nhếch môi cười: “Hôm nào tìm cô huấn luyện.”

“***nó, không để Báo ca của chúng ta vào mắt đúng không? Đánh cho tao.”

Thủ hạ của Báo đầu trọc có hai người xông lên, Tạp Nhã duỗi tay ngăn một người, sau đó xoay người né tránh, Lăng Vi chẳng thèm tránh, trực tiếp nhấc chân đá vào bụng người kia. Sau đó thu chân hoàn toàn không để lại lỗ hổng.

*** nó đau.

“..”

“Ôi mẹ ơi... đau quá.” Giày cao gót đúng là vũ khí tốt, tuy sức lực Lăng Vi không lớn nhưng giày cao gót đá người đau muốn chết rồi.

“Người đàn bà này quá trâu bò, đàn bà mà có thể đánh nhau đến mức này sao?”

Lăng Vi hoàn toàn học theo Diệp Đình, Diệp Đình đánh nhau chính là như vậy, dù ai xông lên anh cũng đã trở về.

Đôi chân này của Lăng Vi thật đáng sợ.

“Người đàn bà này ** nó có phải đàn bà không vậy?” đàn bà đánh nhau không phải là túm tóc, xé áo với cào mặt sao? Người ta... trâu bò quá rồi.

Mãi một lúc sau đám người của Báo đầu trọc không ai dám di chuyển.

Sợ Lăng Vi là cảnh sát.

“Ôi này…” một tên thủ hạ của Báo đầu trọc đột nhiên ôm chân, đau đớn nhảy dựng: “Ôi chao má ơi.. cái chân tôi.”

Mọi người quay đầu nhìn thấy một cô gái mặc váy vàng nhạt cũng ôm chân, nhe răng trợn mắt mà nhảy.

Hiển nhiên cô ấy vừa giẫm chân người kia… bị đau ngược.

Lăng Vi và Tạp Nhã muốn bật cười.

Rõ ràng không khí rất khẩn trương được không?

Hoa Đào, cô trời sinh có khả năng diễn hài sao?

Lúc này đột nhiên âm nhạc ngừng lại.

“A Báo… chơi không tệ nhỉ?”

Nam nữ xung quanh không biết ai nói, sau đó lại nghe thấy âm thanh trầm thấp vang lên: “Liếm cho sạch mà cút đi…”

Hình như Báo đầu trọc rất kiêng kị âm thanh này, là giọng của ông chủ quản bar, ai mà không biết thiếu gia Vinh Tứ cơ chứ?

Báo đầu trọc vung tay cho an hem: “Đi…’ thủ hạ lập tức ngồi xuống lau sạch vết máu, lại nhặt áo choàng của Lăng Vi lên cung kính đưa cho cô, lúc này mới rời khỏi sàn nhảy.

Lăng Vi rũ áo, áo bẩn chẳng muốn khoác.

Thuận tay ném xuống ghế bên cạnh quay đầu hỏi Tạp Nhã: “Nhã Nhã, cô quen ông chủ quán bar này sao?”

Lăng Vi nhìn Tạp Nhã, âm thanh vừa nãy khá quen: “Sao giống anh Vinh Tứ vậy nhỉ?” Tạp Nhã bĩu môi cười.
 
Chương 705: Cái tay nào làm chuyện bỉ ổi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tạp Nhã nhìn Lăng Vi đầy khen ngợi, không nghĩ tới vậy mà cô ấy đoán ra được hả?

Sức quan sát tỉ mỉ như vậy đúng là lợi hại.

Tạp Nhã che miệng, thần bí nói: “Là Tứ ca… quán bar này là của anh ấy.” Nói xong đột nhiên nghiêm mặt: “Chúng tôi tới đây chơi, không ra gặp mặt muốn làm quỷ gì vậy?” Muốn trốn người sao?

Lăng Vi giật mình, khó trách vừa nãy ông chủ mời các cô uống rượu…

Khó trách Tạp Nhã dám gây chuyện ở trong bar…

Thì ra là sản nghiệp người nhà…

“Tiểu Vi, sự phụ, hai người có bị thương không?” vẻ mặt Hoa Đào lo lắng xông tới, thấy hai người không làm sao còn cười nói như vậy mới thở ra.

Hoa Đào vỗ ngực.

Vừa nãy trái tim như văng ra khỏi cổ họng, nháy mắt cũng hạ xuống.

“Vi Vi…” Lúc này Hạ Tiểu Hi chạy tới, vừa nãy cô đi tìm quản lý, cả người đầy mồ hôi.

Lăng Vi xoa tóc cô ấy: “Không sao, đám người kia đi rồi, chúng ta lên lầu đi.”

Từ trước tới nay Hạ Tiểu Hi đối với Lăng Vi là nói gì nghe nấy, chưa bao giờ hỏi lại cũng không phản bác, Lăng Vi bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó.

Lăng Vi nói xong liền lên lầu.

Đột nhiên Hoa Đào hỏi: “Còn ở lại chơi sao? Có về nhà không… Vừa nãy đám người kia có còn tới không? Thật sợ hãi..”

Tạp Nhã vén tóc, vẻ mặt chả sao cả nói: “Sợ gì chứ? Bọn họ dám đến thì đánh cho bọn họ cút đi.”

Lăng Vi bình tĩnh nói: “Bọn họ không dám tới đâu, cũng không có lá gan đó, chúng ta chơi của chúng ta, không cần để người ảnh hưởng.”

Hạ Tiểu Hi và Hoa Đào nhìn nhau, nháy mắt cảm thấy Lăng Vi và Tạp Nhã sao lại trâu vậy chứ?

Thật sùng bái quá đi….

Bốn người các cô vừa muốn lên lầu.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“Á… tiểu nhân có mắt như mù, sau này tiêu nhân không dám nữa, á….”

“Mời tiên sinh bỏ qua cho chúng tôi, Báo ca vừa từ nơi khác trở về còn chưa biết nơi này của chúng ta là do tiên sinh định đoạt.”

“Bùm…”

Lăng Vi, Tạp Nhã quay đầu thấy mặt mũi Báo ca bầm dập, bị người xách vào ném dưới chân Lăng Vi.

Sau đó bốn người mặc tây trang màu đen cao lớn từ trong đám người đi ra.

Đại sảnh nháy mắt yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn từ ngoài cửa đi tới, gương mặt lạnh lùng, vẻ mặt cao ngạo, thân hình cao lớn hơn người xung quanh một cái đầu, anh ta nhìn người đang kêu thảm thiết dưới đất từng bước đi tới.

“Trời ạ… người đàn ông này quá đẹp trai mà.” Vừa lạnh lùng vừa đẹp trai hơn minh tinh, đẹp làm người ta không dời mắt được, lại không dám nhìn thẳng, thật mâu thuẫn… khí thếp làm người ta hít thở không thông.

Lăng Vi ngước mắt, chỉ thấy sắc mặt Diệp Đình âm trầm trừng cô.

Lăng Vi lùi ra sau.

Có phần hối hận lại gây phiền toái cho anh.

Diệp phu nhân… tới quán bar ẩu đả… tin tức này truyền ra thật khó coi.

Lăng Vi bĩu môi… hình như cái người này… tức giận rồi.

Lăng Vi nhìn anh từng bước đi về phái cô.

Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt đen thâm trầm nhìn cô chằ chằm. Nháy mắt Lăng Vi bị khí thế cường đại của anh bao phủ.

“Em không biết như vậy nguy hiểm như thế nào sao?” Anh nhíu mày, Lăng Vi hít một hơi thật sâu, mạnh miệng: “Không nguy hiểm lắm mà.” Lăng Vi lầm bàm.

Không phải mấy tên tiểu lâu la… không phải bị cô đánh cho bỏ chạy hết sao?

Hơn nữa có Phong Bạo âm thầm bảo vệ, còn có thể làm cô bị thương sao?

Sắc mặt Diệp Đình trầm xuống, nhìn cô, âm thanh ác liệt: “Nhỡ may bọn họ có dao găm, có vũ khí thì thế nào hả? Hai người là con gái tay không đánh nhau, sau đầu lại không có mắt, nhỡ may người ta dùng dao ăm đâm vào sau lưng thì thế nào?”

“…” Lăng Vi không nghĩ tới chuyện này….

Cô cúi đầu khoanh tay, theo bản năng bảo vệ mình.

Diệp Đình thấy cô rụt người nhất thời cảm thấy mình hơi nặng lời, anh đưa tay nắm lấy tay cô: “Lần sau không được như vậy nữa, có chuyện gì thì để Phong Bạo giairq uyết, không thể tùy hứng như vậy nữa biết không?”

Lăng Vi chẳng thế nói gì.

Còn bảo cô tùy hứng
 
Chương 706: Cái tay nào làm chuyện bỉ ổi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mọi người xung quanh đều nhìn các cô, Lăng Vi không muốn nói nhiều, thành thật gật đầu.

Diệp Đình nắm ta cô, cảm thấy đầu ngón tay của cô lạnh lẽo.

Lăng Vi nắm tây nh, nháy mắt cảm thấy ấm áp hẳn lên. Vừa nãy khi đánh nhau, áo choàng của cô bẩn rồi, cô không mặc nữa nên hơi lạnh.

Bàn tay cô lạnh lẽo, đụng vào bàn tay ấm áp của anh đột nhiên nổi da gà.

Diệp Đình cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô.

Lăng Vi nắm chăt áo khoác của anh, chỉ thấy gương mặt của Diệp Đình trầm xuống, nói nhỏ bên tai cô:”Mấy người này cũng không phải tình huống khẩn cấp không cần em phải ra tay, lần tới tìm chỗ nghỉ ngơi ant oàn, cố gắng rời xa cái chỗ này một chút.”

Lăng Vi bĩu môi: “Em chỉ muốn nghiệm chứng một chút thành quả luyện tập mấy ngày này…”

Diệp Đình bất mãn đưa tay nhéo má cô: “Muốn kiểm nghiệm thành quá thật không dễ, anh tìm người cho em luyện chẳng phải sẽ biết sao? Lần tới không cần đánh nhau với đám lưu mạnh, xảy ra ngoài ý muốn không ai cứu được biết chưa?”

“Vâng.”

Lăng Vi không muốn nhiều lời, tài ăn ói của anh ba ngày ba đêm cũng không nói lại anh.

Diệp Đình thuyết phục được cô lúc này mới cúi đầu trầm mặt nhìn chằm chằm Báo đầu trọc: “Không biết cô ấy là ai hả? Tay nào dám làm chuyện bỉ ổi?” âm thanh của Diệp Đình phiêu phiêu… dọa Báo đầu trọc sợ tới mức mém đái ra quần, Diệp thiếu đang muốn phế tay anh ta sao? Báo đầu trọc chịu đựng đau đớn khó khăn đứng lên run run giải thích: “Diệp thiếu, tiểu nhân không biết tốt xấu, tiểu nhân có mắt như mù, không biết phu nhân tới chơi…”

Diệp Đình không còn kiên nhẫn: “Tay nào?”

Báo đầu trọc ra sức dập đầu: “Diệp thiếu bớt giận, Diệp thiếu bớt giận, tiểu nhân không dám nữa.”

Lăng Vi kéo tay Diệp Đình nhỏ giọng: “Nhanh cho hắn ta đi đi, nhìn thật phiền.”

Loại du côn này nhìn thêm một chút thật chán, hơn nữa lần đầu tiên Hoa Đào tới nơi này chơi lại gặp chuyện này, chẳng chơi vui gì cả.

Diệp Đình ôm cô vào lòng, thờ ơ nhìn Báo đầu trọc: “Phu nhân rộng lượng không so đo, cút.”

“Vâng, Diệp thiếu yên tâm, cảm ơn Phu nhân khai ân, cảm ơn Diệp thiếu khai an.” Báo đầu trọc đứng lên cúi chào Lăng Vi: “Phu nhân, sau này tiểu Báo nguyện lý làm chó ngựa phục vụ cho ngài.”

Đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh không khỏi chấn động, bình thương Báo đầu trọc tác oai tác quái… vậy mà nguyện ý làm đàn em cho người ta hả?

Thấy Lăng Vi ghét bỏ xí một tiếng.

Cô nhíu mày ghét bỏ nói: “Chó ngựa phục vụ? Tôi cũng không tìm anh, bộ dáng khó coi như vậy làm tôi sợ hãi…”
 
Chương 707: Người này còn chẳng đứng đắn bằng người kia (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Phụt…”

Xung quanh tiếng cười vang lên.

Lăng Vi nghĩ nghĩ đột nhiên nói: “Không đúng, không nên thả anh đi, loại người xấu chuyên ỷ thế hiếp người như anh nên bị bắt lại.” Cô nói hồn nhiên như vậy lại khiến đám người xung quanh ồn ào hẳn lên.

Báo đầu trọc mặt xám mày trò nhanh chân bỏ chạy, lúc này có hai chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới.

“Những người tụ tập đều mang đi hết..”

Không ít thủ hạ của Báo đầu trọc bị bắt, Báo đầu trọc nhân cơ hội chui vào đám người chạy ra cửa sau, kết quả… cửa sau vừa hay Lôi Tuấn chờ ở đó. Lôi Tuấn đá mấy cái vào người Báo đầu trọc bay đến cửa, xui xẻo bị bắt lại mang lên xe cảnh sát.

“Chúng ta về nhà hả?” Hạ Tiểu Hi yếu ớt hỏi Lăng Vi.

Hạ Tiểu Hi sợ nhất là Diệp Đình… cứ luôn cảm thấy ánh mắt Diệp Đình có thể giết người.

Cô rất bội phục, sao tiểu Vi có thể chịu đựng được áp lực như vậy cơ chứ, lại ở bên cạnh người nguy hiểm như Diệp Đình.

Lăng Vi vung tay lên: “Về nhà làm gì? Khó khăn lắm mới ra ngoài được, nhanh lên lầu uống rượu. Không cần để đám người này phá hủy hứng thú của chúng ta. Đúng rồi, không phải vừa nãy Hoa Đào nói muốn hỏi Tarot sao?”

“Đúng vậy, sư phụ, cô xem tôi giải bài nha.”

Nháy mắt bốn cô gái vui vẻ chơi đùa.

Diệp Đình thấy các cô lộc cộc lên lầu liền quay đầu nhìn Lôi Tuấn và Hàn Yến ngoài cửa: “Sao đột nhiên lão Tứ lại về Châu Á?”

Lôi Tuấn xấu hổ nói: “Cái đó…” Hai ngày trước Vinh Tứ tới công ty tìm Hạ Tiểu Hi, kết quả gặp được anh ta và Hạ Tiểu Hi… hôn nhau, chắc là thương tâm rồi…

Hàn Yến nhìn xung quanh: “Sao cậu ta không ở đây? Tốt xấu gì tôi cũng ở xa trở về, đã nửa năm không gặp cậu ta rồi.”

Diệp Đình nhìn Lôi Tuấn, híp mắt nói: “Nếu cậu ta không ở đây, tại sao Vi Vi và Tạp Nhã toàn thân mà lui?”

“Ừ…” Hàn Yến gật đầu, nhưng mà người đâu?

Trong lòng Lôi Tuấn chột dạ, vội vàng kéo đề tài: “Cũng đúng, chỉ bằng thân thủ của chị dâu và Tạp Nhã… hù dọa vài người thì được chứ nếu đánh nhau thật sự là hai người sẽ chịu thiệt.”

Mười mấy anh em của Báo đầu trọc nếu không kiêng kị lão tứ sao lại đi rồi.

Diệp Đình mím môi không nói gì, cho tay vào túi đi lên lầu.

Vừa đi được hai bước liền nghe phía sau có người kêu: “Cảnh sát Giang, hôm nay rảnh thì qua nhé.”

Diệp Đình quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Giang Quân nghiêm túc đi tới, Diệp Đình lại gần, anh cũng lại gần Diệp Đình, hai người nhìn nhau.

Sau đó Giang Quân lên lầu nói với quản lý: “Vừa nãy có người tụ tập đánh nhau ở đâu đều phải mang đi ghi chép.”

Quản lý khẩn trương nói: “Mọi người đánh nhau đều bị mang đi, cảnh sát Giang không phải vừa tiến vào sao? Anh không thấy sao? Báo đầu trọc vừa bị mang đi rồi.”

Giang Quân nói: “Có người nói còn hai cô gái.”

“Hả?” Quản lý nhìn thoáng qua Diệp Đình, yếu ớt nói: “Hình như có hai cô gái nhỏ… không cẩn thận đá Báo đầu trọc một cái…”

Giang Quân hừ một tiếng: “Hình như dùng giày cao gót đúng không? Đi giày chỉ để giẫm đất thôi sao? Sao dưới đất có máu đây?”

Lúc này Lăng Vi nhìn xuống lâu, vui vẻ gọi Giang Quân: “Anh, sao anh cũng tới đây?”

Giang Quân vừa nhìn lên lầu: “Sao em lại ở đây?”

Lăng Vi nói: “Em có vẽ một bức tranh được giải nhất, em muốn mời mọi người đến chung vui một chút, anh tan việc rồi sao? Lên đây đi.”

Giang Quân khó xử: “Anh còn phải trực, em chơi đi.”

Nói xong nhìn Lăng Vi một lúc.

Lăng Vi gật đầu hơi thất vọng.

Quản lý khẩn trương nói: “Thật sự không ai đánh nhau đâu, vừa nãy là Báo đầu trọc gây chuyện, bị người ta thu thập một chút, Những người đó đều đi không thấy người nữa… chúng tôi không tìm thấy người ta.”

Giang Quân không nói gì mà xoay người rời đi.
 
Chương 708: Người này còn chẳng đứng đắn bằng người kia (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lầu dưới khổi phục làm ăn, âm nhạc lại vang lên, quán bar từ từ náo nhiệt lên.

Lăng Vi vẫn nhìn theo Giang Quân ra cửa bar.

Ngoài cửa bar, Giang Quân và đồng đội nói chuyện sau đó ném chìa khóa cho người nọ, người nọ lái xe rời đi.

Giang Quân quay trở lại bar.

Lăng Vi vẫy tay với anh: “Xong việc rồi hả?”

Giang Quân gật đầu nhanh chân lên lầu, anh thong thả đi tới chỗ cô nói: “Vừa nãy đang sắp hết giờ, bọn họ về đồn, anh không còn chuyện gì nữa.”

Giang Quân nói xong nháy mắt cảm thấy tầm mắt không có ý tốt nhìn anh.

Ánh mắt đầu tiên là Diệp Đình, như lưỡi hái tử thần nhìn anh.

Ánh mắt khác đương nhiên là anh em của Diệp Đình.

Ghế số 16 trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Chỉ thấy bốn người đàn ông ngồi bên cạnh bốn cô gái: Diệp Đình, Giang Quân, Lôi Tuấn, Hàn Yến.

Bốn người đàn ông này khí thế cường đại, anh tuấn đẹp trai, giống như đại minh tinh trong phim thần tượng vậy.

Dưới lầu, các cô gái thét chói tai, điên cuồng lắc eo hy vọng mấy người đàn ông trên lầu chú ý.

Nháy mắt không khí quản bar tăng vọt.

Nhưng mà chỉ những người gần đó mới thấy sắc mặt bốn người đàn ông không vui vẻ sáng sủa gì, bốn người như tứ đại kim cương, ánh mắt hung mãnh, giương cung bạt kiếm.

Bốn cô gái bên cạnh họ chẳng hề chú ý mà hưng trí bừng bừng đoán tarot.

……

“Hoa Đào, em nói về lý giải lá bài này đi.”

Tạp Nhã rút ra một lá bài, để cho Hoa Đào giải, sau đó để Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi lý giải lá bài của mình.

Tạp Nhã lấy một lá bài ngẫu nhiên: “Người ngốc, nhìn hình trên đầu đội vòng nguyệt kế, không có vách núi đen, đầu ngẩng lên, tay phải cầm đóa hoa hồng trắng, tay phải cầm quyền trượng đầy quyền lực, phía trên còn có túi quần áo tượng trưng cho kinh nghiệm.”

Tạp Nhã rút bài để các cô nói ra phân tích của bản thân.

Hoa Đào nghĩ nghĩ nói: “Một người đàn ông đeo bao, muốn nhảy vực. Nhưng mà không muốn nhảy, trong lòng kêu rên: Tôi đến từ đâu, tôi nên đi đâu đây?” Sau đó nói một câu: Xin hỏi đường ở đâu, đường dưới chân á…” người kia kêu lên.

Trên trán Tạp Nhã chảy ba vạch đen: “Cô đang hát khúc Trung Hoa hả?”

“Haha…” Lôi Tuấn cười văng.

Hàn Yến nhìn anh ta cười lớn, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lôi Tuấn, định lực đâu, định lực đâu?

Lôi Tuấn vội vàng che miệng, làm bộ không thấy gì.

Diệp Đình và Giang Quân chẳng có biểu hiện gì, ánh mắt nhìn nhau xoẹt xoẹt.

“Tiểu Hi, cô lý giải thế nào?” Tạp Nhã hỏi Hạ Tiểu Hi.

Hạ Tiểu Hi nhìn chăm chằm người đàn ông trên lá bài, ấp a ấp úng nói: “Anh ta và ba mẹ cãi nhau, muốn mang theo đồ ăn vặt trốn nhà rời đi….”

“Hahaha…” Lôi Tuấn lại cười văng lên, ôi chao má ơi… cô vợ nhỏ của anh ta ngoại trừ ăn thì chẳng nghĩ được gì khác.
 
Chương 709: Người người kinh hoàng muôn dạng, chỉ có một người tâm vô bàng vụ… (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(*) Tâm vô bàng vụ: Không để ý những chuyện khác, chuyên tâm làm chuyện của mình.

Lôi Tuấn vừa phun liền phun đầy mặt Hàn Yến.

Hàn Yến giơ tay lau mặt, sát trùng 360 độ mạnh mẽ giết Lôi Tuấn! Phun đâu thế? Đây là mặt! Không phải bồn cầu!

Lôi Tuấn vội cầm khăn giấy lau mặt cho anh ta. Hàn Yến đẩy tay anh ra, đi rửa mặt.

Kaya nhìn ý nghĩa lá bài của hai người, trong nháy mắt đen mặt… Lá bài biểu thị không thể yêu…

Cô nhìn Lăng Vi: “Của Tiểu Vi thì sao?”

Lăng Vi nhìn tranh ảnh, nghiêm túc nói: “Người đàn ông này hái một đóa hoa, đang hát…”

Kaya nhức đầu… Đúng là 1000 độc giả thì có 1000 Hamlet*.

(*) Không rõ có từ lúc nào, là ai nói. Có lẽ là một cảm nhận thông thường của độc giả, câu này còn nửa đoạn sau: “1000 độc giả thì có 1000 Hamlet, nhưng Hamlet sẽ không biến thành vua Lear.” Người đó cho thấy tính khác biệt khách quan và tính nhất trí chủ quan trong thưởng thức văn nghệ, sát hợp quy luật thẩm mỹ của mọi người, vì vậy nó trở thành ngạn ngữ một mực truyền tụng đến nay.

Không có mức hiểu biết!

Sau đó nghe Lôi Tuấn đột nhiên hát lên: “Hoa dại ven đường, em không muốn ngắt… không ngắt thì không ngắt…”



Hát xong, nhìn thấy mọi người đều nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường.

Lôi Tuấn lập tức im lặng, ngượng ngùng cười: “Tiếp tục tiếp tục…”

Kaya hung ác trợn mắt nhìn anh ta. Nói ý nghĩa lá bài cho mọi người.

Tiếp đó, Kaya rút lá thứ hai, The Holy Grail.

Mọi người nhìn chằm chằm hình vẽ trên lá bài. Rối rít lắc đầu, tỏ ý không hiểu…

Hình vẽ trên lá bài này là một người mặc đồ hoa, nhìn một con có trong ly. Cá tượng trưng cho trí tưởng tượng, đầu cá thò ra, biểu thị người này có trí tưởng tượng hơn người.

Hoa Đào chưa nghĩ ra nói thế nào, cô chống cằm nhìn chung quanh, thấy Hàn Yến trở lại, đầu lóa sáng, cười ha ha cười: “Cho anh chạy! Cho anh chạy! Nhìn xem tôi bắt anh!”

Hàn Yến ý vị thâm trường nhìn cô.

Mặt Hoa Đào đầy tranh công nhìn Kaya.

Kaya muốn khen cô vài câu, nhưng… thật sự không mở miệng được…

Kaya nhíu mày…

Mức hiểu biết này… quá kém!

Kaya hơi thất vọng, mức hiểu biết của Hoa Đào, hoàn toàn chịu thua ——

Sau đó lại hỏi Hạ Tiểu Hi.

Hạ Tiểu Hi suy nghĩ một lát, nói: “Ha ha —— bắt một con cá, tối có thể nấu canh ăn rồi!”

Mặt Kaya xanh mét!

Hôm nay cô mang bài ra chính là một sai lầm!

Cô đã không hy vọng với câu trả lời của Lăng Vi, nghe Lăng Vi nghiêm túc nói: “Cái này không khoa học nha! Trong ly không có nước, sao con cá này không chết?”

Kaya khóc không ra nước mắt, hãy cho cô chết đi…

Kiếp sau, cô sẽ không dạy người khác bói bài Tarot nữa!

Lúc này, Lôi Tuấn đột nhiên hát: “Không có em., giống như rời khỏi nước… sẽ không sống nổi… không thể ở bên nhau, bơi qua bơi lại…”



Kaya bị hành hạ đến hơn chín giờ tối, Tần Sênh tới mới giải cứu Kaya…

Kaya đi ra ngoài, giơ tay nhéo cánh tay Tần Sênh: “Đều tại anh!”

Tần Sanh thật vô tội: “Là anh cứu em ra ngoài, sao lại trách anh? Anh từ vùng khác chạy về, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn nữa.”

Kaya tức giận, trong lòng lặng lẽ hừ một tiếng, còn không phải vì anh, em mới đến Trung Quốc sao!

Nhưng cô sẽ không nói lời này ra ngoài.

Bất kể người ở nơi nào, bất kể cô học gì, làm gì, đều là cô cam tâm tình nguyện…

Cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh ta.

Không oán không hối.

Tần Sênh lái xe tìm quán ăn, Kaya bỗng nhiên cong môi, cười ấm áp với anh: “Về nhà, em nấu cơm cho anh. Em vừa học một món cay Tứ Xuyên!”

Tần Sênh thích ăn cay, Kaya cố ý đi học.

Tần Sênh ấm áp trong lòng, chuẩn bị quay đầu xe về nhà, đột nhiên nhìn tay nhỏ bé mềm mại của cô, lại đổ ý: “Hay là ăn ở ngoài đi.”

Tay cô ngay cả chén cũng chưa từng rửa, mềm mại đến mức có thể vắt ra nước.

Nấu cơm? Làm thức ăn? Anh khó có thể tưởng tượng, cũng không muốn hành hạ đôi tay nhỏ bé kia của cô.

Tần Sênh tiếp tục tìm quán ăn.

Kaya nhất thời đen mặt.
 
Chương 710: Người người kinh hoàng muôn dạng, chỉ có một người tâm vô bàng vụ… (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quay đầu đi, không chịu nói nữa. Tần Sênh nghiêng đầu thấy cô tức giận, cười cười, định quay đầu xe về nhà. Lúc này, điện thoại anh vang lên, cầm lên nghe, là người trong đội gọi tới: “200 thước phía trước, trung tâm thương mại Phú Dân, chỗ A, xin lập tức rời khỏi trước! Hiện trường có nhân viên tháo gỡ bom đạn, nhưng quả bom này vô cùng phức tạp, rất khó gỡ. Thời gian còn lại 4 phút 27 giây ——”

Sắc mặt Tần Sênh ngưng trọng, ném điện thoại, đạp mạnh cần ga.

Đến trung tâm thương mại Phú Dân, có người lập tức mặc trang phục chống chất nổ cho anh: “Mau mau mau —— cũng may có đứa bé chui vào dưới piano, khi mẹ kéo ra, phát hiện bom, bằng không… Tòa cao ốc này sẽ gặp nguy hiểm.”

Kaya không nghe trong điện thoại Tần Sênh nói gì, đến nơi mới biết… Anh tới để gỡ bom! Cô kéo tay anh: “Anh Sênh…” Nước mắt trong mắt cô sắp tràn ra, tuy có mặc đồ chống chất nổ, nhưng một khi bom nổ, người gỡ bom hầu như không có cơ hội sống sót…

Tần Sênh nhìn cô, môi Kaya run run: “Anh Sênh, đừng đi mà, không phải còn người khác sao?”

Tần Sênh không lên tiếng, gỡ bom phải tranh thủ từng giây từng phút! Chậm một giây, hậu quả ắt sẽ không tưởng tượng nổi! Bom còn lại một phút, Tần Sênh không mặc đồ chống chất nổ, trực tiếp đeo nút cách âm vào tai, đi gỡ bom. Kaya liền theo sau, đột nhiên bị người khác ngăn cản: “Tiểu thư, xin cô lui đến khu an toàn!”

“Không ——”

Cô hất tay người kia ra, thái độ vô cùng tàn bạo!

Cảnh sát kia nhìn cô, không rảnh xen vào nữa. Vội đi giải cứu đám người.

Hiện trường hỗn loạn, thương gia trên lầu năm liều mạng chạy ra ngoài, còn có nhiều người dân đi dạo trong trung tâm thương mại.

Khu piano ở sân thượng, may mắn không có ai xông tới ảnh hưởng Tần Sênh, tình hình vô cùng cấp bách —— thời gian trôi qua từng giây từng giây. Còn 32 giây ——

“Có bom —— Chạy mau đi! Tôi không muốn chết ——” Mọi người khủng hoảng thét lên chạy ra ngoài.

Mặc dù có một khu vực gần bom, nhưng nếu bom nổ, cả tầng lầu kia sẽ bị nổ tung.

Trong lòng Kaya tràn đầy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, cô siết chặt quả đấm! Tần Sênh ở đây, cô cũng phải ở đây!

Cảnh sát đang khẩn trương giải tán đám người, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Kaya cũng đi theo cảnh sát giải tán đám đông, người càng ít, áp lực của anh Sênh càng nhỏ.

“Mọi người đừng chen chút, xin trật tự! Xin mọi người trật tự ——” Kaya vừa lau nước mắt vừa giơ tay chỉ cửa an toàn: “Bên kia có cửa an toàn, đừng chạy ra cửa chính toàn bộ ——”

Cô vừa hô xong, liền có người chạy qua.

Mọi người thét chói tai, túi giấy khắp nơi. Có vài người vì chạy thoát thân mà đồ mới mua bị rớt: “A —— Túi xách của tôi!”

“Còn túi gì? Bom sắp nổ —— Chạy mau! Túi xách quan trọng hơn mạng sao?”

Chung quanh hét tán loạn.

Mọi người kinh hoàng muôn dạng, chỉ có một người tâm vô bàng vụ…

Kaya nhìn Tần Sênh, nước mắt rơi xuống: “Xin mọi người đừng kinh hoảng, hãy trật tự…” Cô lau nước mắt, hít mũi, lớn tiếng kêu, nhưng bản thân lại không có sức lực… Tim quá đau… quá đau…
 
Chương 711: Không có anh, sinh mạng em còn có ý nghĩa gì? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tần Sênh đã biết cấu tạo của bom, anh cực kỳ chuyên chú. Cắt một vào sợi dây không ảnh hưởng, bây giờ chỉ còn lại một sợ màu đỏ, một sợi màu lam. Hai sợi này, cắt đúng, bom liền dừng thời gian, cắt sai liền nổ! Thời gian còn lại… 13 giây —— 12,11, Tần Sênh đặt cây kéo trên dây đỏ, 10, 9…

Cảm giác hít thở không thông mạnh mẽ áp tới.

Tần Sênh cầm dây đỏ, chuẩn bị cắt, đột nhiên thấy một đôi giày đỏ dừng lại cạnh anh, Tần Sênh cau mày, nhưng không bị quấy nhiễu. Anh dùng sức cầm chặt kéo.

Kaya đứng cạnh anh, vô cùng an tĩnh ở bên anh. Tần Sênh bỗng không dám cắt. Nếu mình anh, chết thì chết… Từ ngày bắt đầu, anh đã chuẩn bị tâm tư hi sinh bất cứ lúc nào. Nhưng mà… Kaya, tại sao em tới? Tay Tần Sênh run rẩy, thời gian còn lại 6 giây, 5 giây… Kaya tháo nút cách âm trong tai anh, nắm tay anh: “Tần Sênh, em ở bên anh. Không có anh, sinh mạng em còn có ý nghĩa gì?” Tay cô lạnh băng, run rẩy. 3, 2, 1… Nín thở! Tựa như cả thế giới đều dừng lại.

Dừng.

Dừng! Nước mắt Kaya chảy xuống theo khóe mắt, cô đưa tay ôm Tần Sênh: “Anh Sênh…” Cô run rẩy liên tục.

Tần Sênh đưa tay ôm cô, Kaya bật khóc, cô bị dọa sợ, chân mềm nhũn ngã ngồi dưới đất, tay Tần Sênh dùng sức ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Em có ngu không? Em vào đây làm gì?”

Kaya khóc không nói nên lời, cô toét miệng, nghẹn ngào nói: “Anh mới ngu! Anh ngu nhất! Hai mươi mấy, mắt thấy gần 30 rồi, anh còn độc thân, ngay cả hôn cô gái cũng chưa hôn, anh lại chết như vậy, anh có thiệt thòi không?!” Kaya vung đấm, dùng sức đánh anh! Cô biết tất cả, cô biết anh sợ điều gì, anh sợ anh yêu đương, anh kết hôn, lỡ như có một ngày không thể trở về, vợ sẽ thành quả phụ, đứa nhỏ không có ba. Anh luôn đơn độc. Anh đã rất có lỗi với ba mẹ, không thể có lỗi với vợ và con tương lai nữa. Nhưng mà…

“Tần Sinh, em mặc kệ… Em mặc kệ anh có thể ở bên em bao lâu. Dù chỉ có một giây, chúng ta có thể ở bên nhau, cho dù hôm sau chết đi cũng không có tiếc nuối gì.”

Cằm Tần Sênh đặt trên trán cô, cánh tay có lực ôm chặt cô. Mắt anh dần mơ hồ, con tim chua xót, khóe mắt hơi ướt.

Kaya nhìn anh, thấy anh nhíu mày càng chặt, cô giơ tay vuốt cho anh: “Anh Sênh, lúc nào anh muốn em, em liền cho anh lúc ấy. Anh không muốn em, em liền độc thân cả đời. Anh muốn em già rồi lại không có ký ức tươi đẹp để hồi tưởng sao? Anh nhẫn tâm sao?”

Tần Sênh nhìn cô. Ngón tay run rẩy nâng mặt cô, Kaya cố nén nước mắt, nhìn anh ta chăm chú. Trong mắt không có thống khổ, không có cầu xin, chỉ có yêu nồng đậm, còn có mị lực dã tính không thể che giấu. Ngón tay Tần Sênh vuốt môi cô, anh đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Nước mắt Kaya rơi xuống, níu cổ áo anh, cắn anh thật mạnh, anh cạy răng cô ra, hôn mãnh liệt như bão táp.

Lăng Vi, Diệp Đình đều không biết bên Tần Sênh đang rung động lòng người.

Bọn họ chơi đến rất khuya, mới đi ra ngoài.
 
Chương 712: Không có anh, sinh mạng em còn có ý nghĩa gì? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đêm đông giá rét, gió lạnh thổi vào cổ. Lăng Vi đưa mắt nhìn Lôi Tuấn mang Hạ Tiểu Hi đi, hai người vừa lên xe vừa cãi vả: “Anh thật bội phục kẻ ăn hàng như em! Ba câu không rời khỏi ăn uống, từng chữ đều liên quan tới ăn!”

Hạ Tiểu Hi khinh thường anh: “Em bội phục kho nhạc Trung Hoa của anh, ba câu không rời khỏi ca hát, người ta nói gì anh cũng có thể hát đôi câu!”

“…”

Sau khi hai người họ lái xe đi, Lăng Vi từ giả Giang Quân.

Giang Quân thấy cô khoác áo choàng dài của Diệp Đình, dặn dò cô: “Thời tiết lạnh, phải mặc nhiều quần áo, đừng vì đẹp mà đông lạnh cơ thể.”

Lăng Vi đỏ mặt, lập tức gật đầu: “Anh, anh cũng vậy. Phải chăm sóc tốt mình, đừng vì công việc mà làm thân thể mệt mỏi sụp đổ.”

Giang Quân ấm áp trong lòng, thì ra Tiểu Vi hy vọng anh ta nhàn nhã, chủ yếu sợ anh ta làm việc quá mệt mỏi…

Quả thật, anh ta quá bận rộn. Từ khi điều về đây, mỗi ngày anh ta chỉ ngủ ba đến bốn tiếng, có lúc vì theo dõi nghi phạm mà thường xuyên thức trắng liên tục ba bốn ngày.

Hôm nay… coi như anh ta nghỉ ngơi! Nếu không phải gặp Lăng Vi, bây giờ anh ta còn đang làm thêm giờ ở đồn cảnh sát.

Sau khi Giang Quân đón xe đi, Diệp Đình lái xe tới. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo khoác mỏng màu xám tro, vì áo choàng dài khoác cho Lăng Vi… Lăng Vi níu áo choàng, vội chui vào xe, cô đưa tay sờ tay anh, lạnh băng…

“Anh khoác áo đi, em không lạnh.” Trong xe có mở điều hòa, cô run lập cập.

Diệp Đình biết cô lo lắng, thản nhiên nhếch môi nói: “Chồng em rèn luyện mỗi ngày, thân thể khỏe mạnh. Em khoác áo đi, vừa nóng vừa lạnh dễ bị cảm.”

Lăng Vi mím môi, vẫn cởi áo choàng ra. Tuy cô không có áo choàng, nhưng đồ cô mặc không tính là mỏng. Còn Diệp Đình cởi áo choàng dài ra, nhất định rất lạnh. Bên ngoài trời đông giá rét, trong xe có điều hòa, nhưng không mặc áo choàng vẫn sẽ lạnh.

“Anh mặc đi, em không lạnh.” Lăng Vi kiên quyết đưa áo choàng cho anh. Diệp Đình nghiêng mặt nhìn cô, bỗng nhiên cười tà khí: “Em mặc đi, em bị cảm, anh còn phải cho em nghỉ ngơi…”

Lăng Vi lập tức nghe ra điểm nhơ trong lời nói của anh, trừng mắt nhìn anh, cường thế khoác áo lên người anh.

Lúc này, Hoa Đào và Hàn Yến đi ra, hai người vào phòng vệ sinh, nên ra chậm nhất.

Lăng Vi mở cửa sổ kêu Hoa Đào lên xe.

Kết quả, Hàn Yên cũng lên theo…

Rõ ràng Hàn Yến có xe riêng, anh ta không tự lái xe, lại lên xe Diệp Đình?

Xe Diệp Đình là xe mới, là chiếc MG V1 chỉ có 5 chiếc toàn thế giới, nhưng có hai chiếc ở trong garage của Diệp Đình.

Anh lấy chiếc Damai 8 cho Lăng Vi làm thí nghiệm, hiện tại anh đều lái chiếc xe này.

Xe này bề ngoài rất huyễn khốc, thân xe màu đen, hàng ghế xếp đôi, nhưng chỗ ngồi phía sau vô cùng đẹp. Hoa Đào vốn định lên sau xe nằm một lúc, không nghĩ tới Hàn Yến lại lên xe.

Lăng Vi hỏi Hàn Yến: “Không phải anh có xe riêng sao?”

Hàn Yến nhìn Hoa Đào, nói: “Uống rượu, không muốn lái.”

Hoa Đào lập tức ngồi dậy, chừa chỗ cho anh ta.

Hàn Yến ưu nhã ngồi cạnh cô ta, dáng vẻ quân tử nhún nhường.

Hàn Yến ngồi lên xe, điều chỉnh tư thế ngồi, sửa áo choàng màu trắng. Chỗ ngồi còn chút hơi ấm, anh ta không thích ứng lắm, nhưng không cảm thấy chán ghét.
 
Chương 713: Dễ thỏa mãn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoa Đào sợ anh ta không thoải mái, chừa thêm chỗ cho anh ta, Hoa Đào dính vào bên cửa kia.

Hàn Yến không nói gì, mặt đầy hờ hững gật đầu với cô ta.

Xe chạy, Hoa Đào cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người Hàn Yến từ từ xâm chiếm cô ta.

Mùi hường nhẹ nhàng dễ ngửi kia dần bay vào mũi cô ta, Hoa Đào nín thở, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù cách xa người đàn ông kia, nhưng Hoa Đào vẫn cảm thấy mặt mình không ngừng nóng lên.

Xe chạy được một đoạn, Hàn Yến hỏi cô ta: “Cô tới từ đâu?”

“Hả?” Hoa Đào không nghĩ tới anh ta sẽ nói chuyện với mình, cho là anh ta hỏi Diệp Đình và Lăng Vi. Hoa Đào nhìn Lăng Vi và Diệp Đình, thấy hai người họ đều không quay đầu, lúc này mới nhìn Hàn Yến.

Hàn Yến đang nhìn cô ta chằm chằm.

Đôi mắt sáng ngời đẹp mắt của anh ta nhìn vào mắt cô ta, giống như đang nói cho cô ta biết, tôi đang nói chuyện với cô.

Hoa Đào nín thở, một lúc lâu mới trả lời: “Tôi làm việc ở Đế Đô, là biên tập manga của Tiểu Vi.”

“Ừ…”

Hàn Yến đáp. Nghe Lăng Vi nói: “Không phải hai người đã quen biết trong buổi triển lãm tranh lần trước sao?”

Hao Đào che mặt, cô ta có thể nói… trong buổi triển lãm đó, cô ta bị đau bụng, cơ bản đều ở trong nhà vệ sinh không?

Lăng Vi thấy hai người họ đều không lên tiếng, chủ động điều hòa bầu không khí: “Hoa Đào rất lợi hại, rất nhiều tác giả nổi tiếng đều là một tay cô ấy đào tạo.”

Hàn Yến gật đầu.

Một lát sau, Hàn Yến lại hỏi: “Cô định khi nào về đây?”

Hoa Đào nín thở, yếu ớt nói: “Ngày mai còn phải họp, sáng mốt trở về…”

“Ừ…”

Hàn Yến không hỏi nữa.

Lăng Vi nhìn Diệp Đình, hình như đang hỏi: “Anh em của anh…. Đây là muốn làm gì? Điều tra hộ khẩu à?”

Diệp Đình nhìn cô, tựa như không hiểu gì, cũng không quan tâm.

Một hồi, Hoa Đào đột nhiên phát hiện không đúng lắm, hỏi anh ta: “Anh có việc gì thế?”

Hàn Yến nhìn cô ta, lãnh đạm nói: “Không có chuyện gì, tùy tiện hỏi vài câu thôi.”

“À.”

Hoa Đào thầm nghĩ: “Thật sự tùy tiện…” Bỗng nhiên nghĩ tới lá bai Kaya rút được: “Cô tới từ nơi nào, muốn đi nơi nào…”

Không phải Hàn Yến hỏi hai câu này sao?

Hoa Đào bật cười, thật giống lời thoại trong Tây Du Ký: “Thí chủ từ đâu tới? Muốn đi nơi nào?”

Hoa Đào che miệng cười, Hàn Yến quay đầu nhìn cô ta, không biết tại sao cô ta cười vui vẻ như vậy.

Anh ta tâm tình tốt hỏi một câu: “Nghĩ tới gì mà cười vui vẻ như vậy?”

Hoa Đào khoát tay, thấy Lăng Vi quay đầu nhìn cô ta, liền nói: “Không có gì, tôi suy nghĩ rất phong phú, cô biết đó.”

Lăng Vi nhìn Hoa Đào, thấy mặt cô ta khi cười trở nên mềm mại trơn bóng, cực kỳ yêu kiều, hài lòng người.

Còn Hàn Yến đang ý vị thâm trường nhìn cô ta chằm chằm… Hoa Đào cười một hồi, hỏi anh: “Sao thế?”

Mãi nhìn cô ta chằm chằm như vậy, rất lúng túng nha…

Hàn Yến hơi nghi hoặc.

Anh ta rũ mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Cho tới nay, tôi chưa từng thấy… có người dễ cảm thấy vui vẻ như vậy…”

Nói xong, ngước mắt nhìn Hoa Đào.

Hoa Đào cong môi, nhíu mày, dường như không hiểu lời anh ta lắm: “Vui vẻ thì rất dễ nha. Người càng dễ thỏa mãn thì càng dễ vui vẻ.”

Hàn Yến nhìn cô ta chăm chú, đôi mắt đen nhánh dấy lên tia sáng.

Thấy Hoa Đào lại cười nói: “Tôi nhớ trong truyện của Tiểu Vi có viết một câu: Người càng dễ thỏa mãn thì càng dễ vui vẻ. Tôi chính là loại người rất dễ thỏa mãn đó. Cho nên, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện vui, ha ha ——”

Lăng Vi quay đầu, nhìn Hoa Đào bật cười, cực kỳ chắc chắn nói: “Đúng vậy, cô là một người rất dễ thỏa mãn.”

Hoa Đào ngẩng đầu cười lớn.
 
Chương 714: Dễ thỏa mãn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hàn Yến nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì thêm… Ngoài cửa sổ tối đen, đêm rét, nhưng trong xe ấm áp, không phải vì trong xe có điều hòa, mà vì… người ngồi bên cạnh… ấm áp như ánh mặt trời, nóng ấm như cây đuốc. Thời thời khắc khắc có thể lây nhiễm người bên cạnh…

Hình như anh ta… đã rất lâu, không vui vẻ như hôm nay.

Đưa Hoa Đào đến cửa khách sạn, Lăng Vi mở cửa, muốn đưa cô ta lên lầu.

Hàn Yến đột nhiên nói: “Bên ngoài lạnh, cô và A Đình về đi. Tôi đưa cô ấy lên.”

Lăng Vi khó hiểu nhìn anh ta: “Chúng tôi về, vậy anh làm sao? Anh không lái xe, chỗ này cũng không dễ đón xe.”

Hàn Yến khoát tay, nói: “Không sao, tôi ở đây. Đúng lúc tôi tới tra sổ sách.”

Lăng Vi quay đầu nhìn Diệp Đình, Diệp Đình gật đầu, lãnh đạm nói: “Khách sạn này là sản nghiệp của cậu ấy.”

“…”

Lăng Vi cảm giác được, có phải Hàn Yến muốn theo đuổi Hoa Đào không?

Nhưng mà… công việc của Hàn Yến không phải Nam Cực thì là Bắc Cực, hoặc là Grand Canyon,… vừa đi, liền đi hơn nửa năm không thấy người…

Hoa Đào là bạn tốt của cô, bất kể hai người sau này phát triển thế nào, cô ta nhất định chịu thiệt thòi.

Lăng Vi muốn kêu Hoa Đào nói cho cô ta.

Lúc này, Diệp Đình đột nhiên nắm tay cô.

Lăng Vi chuẩn bị kêu Hoa Đào liền nghẹn lại, Diệp Đình nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Bạn em cũng không ngốc, người ta tự có chừng mực.”

“…” Lăng Vi thầm nghĩ, Hoa Đào không ngốc… tim Hoa Đào quá lớn!

Bây giờ Hoa Đào nhất định còn chưa cảm nhận được Hàn Yến có ý với cô ta.

Lăng Vi khắc khoải luống cuống.

Lúc này, Hoa Đào đi vào cửa khách sạn, cô ta quay đầu khoát tay với Lăng Vi, lắc lắc điện thoại trong tay, ý là: “Đến nhà, gọi điện thoại báo bình an cho tôi.”

Lăng Vi ra dấu tay “OK” cho cô ta.

Hoa Đào khoát tay, đi theo Hàn Yến vào thang máy.

Trên đường về nhà, Lăng Vi lo lắng.

Mắt Diệp Đình trầm xuống, nhéo mặt cô: “Sao thế? Sao có biểu tình này?”

Lăng Vi cắn răng, nói ra lo âu trong lòng: “Anh không nhìn ra anh em của anh muốn theo đuổi chị em của em sao?”

Diệp Đình mím môi, nhàn nhạt hỏi: “Thì sao?”

Lăng Vi nói: “Công việc của Hàn Yến… Hoặc đi Nam Cực, hoặc đi Bắc Cực, hay là Grand Canyon gì. Hơn nửa năm không thấy mặt một lần…”

Diệp Đình suy nghĩ một lúc, nói: “Con người lão Lục, anh hiểu rõ. Nếu cậu ấy đã động lòng, nhất định có suy xét của chính cậu ấy. Hơn nữa, hai bọn họ vừa quen, còn chưa tiếp xúc… tính cách có hợp nhau hay không, có thích nhau hay không, vẫn chưa chắc chắn đâu.”

“Cũng đúng…”

Diệp Đình vuốt tóc cô, lại nhéo tai cô: “Mỗi một người đều có duyên phận của mình, duyên phận tới, muốn ngăn cản cũng không ngăn nổi. Nếu bọn họ thật sự thích đối phương, nói không chừng Hàn Yến sẽ trở về Đế Đô, tiếp nhận sự nghiệp gia tộc. Hoặc là, nói không chừng bạn em sẽ từ chức, đi khắp thế giới theo cậu ấy…”
 
Chương 715: Giá trị (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đôi mắt của Lăng Vi sáng lên: “Cũng đúng!”

Thôi, cứ xem từ từ...

Chuyện sau này diễn biến thế nào, cũng không ai biết được.

Về đến nhà, hai người chuẩn bị lấy bộ đồ ngủ đi tắm rồi đi ngủ.

Lăng Vi đi tới phòng thay đồ để thay quần áo.

Lúc cô mở ra tủ quần áo ra, bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi!

Hai hàng trang phục mùa đông được treo đầy trong tủ quần áo, những chiếc áo khoác dài… đủ các loại phong cách, các loại kiểu dáng, và đủ mọi màu sắc.

Lăng Vi không biết gì nhiều về thương hiệu này, nhưng từ tay nghề và kiểu dáng của mấy chiếc áo khoác này, cô có thể đoán ra giá trị của những trang phục này tuyệt đối không rẻ!

Lăng Vi cẩn thận nhìn kỹ.

Không thể dùng từ tinh tế để hình dung cách may của những trang phục này được, nhưng vậy là đánh giá quá hà khắc với những người may ra trang phục này. Mỗi một đường kim mỗi một chi tiết may đều được thực hiện rất cẩn thận.

Cô nhìn về phía thương hiệu, hình như là thương hiệu thời trang cao cấp trên thế giới... GHz!

Thương hiệu thời trang này, được đánh giá là có phong cách tinh tế, biết phá cách trong việc sử dụng chất liệu vải, còn mang đậm hơi thở tiên phong của xu thế thời trang trên thế giới.

Nếu... cô nhớ không nhầm, quản gia Vương đã từng đề cập tới người này. Bộ trang phục này...

Được chính tay nhà thiết kế thời trang cao cấp nổi tiếng trên thế giới Galen thiết kế. Nói cách khác, những chiếc áo khoác này, chỉ có một… trên toàn thế giới!

Là duy nhất trên đời.

Lăng Vi nhăn mày, hơi không biết phải làm sao.

Đầy ắp hai ngăn quần áo, tất cả đều là thương hiệu thời trang cao cấp nổi tiếng trên thế giới.

Hiển nhiên... Là Diệp Đình đã định chế cho cô từ mấy tháng trước...

Trong lòng cô rất cảm động, thật sự rất cảm động.

Anh thận trọng như vậy, chu đáo như vậy.

Lúc anh đặt thiết kế những bộ trang phục này, chắc chắn đến chính anh cũng không xác định là bọn họ có thể đi thẳng đến bây giờ, phải không?

Lúc đó, bọn họ chỉ có hợp đồng ba tháng.

Hợp đồng của bọn họ kết thúc vào tháng chính, nếu có bất kỳ bên nào quyết định ngừng hợp đồng, thì toàn bộ những bộ trang phục anh đã đặt này sẽ thành làm không công.

Lăng Vi vui mừng vì mình đã không phụ tâm ý của anh.

Chỉ là... nhiều trang phục thế này, chỉ sợ là đã phải tốn mấy trăm triệu.

Cô và Diệp Đình là vợ chồng, vốn không nên để ý những chuyện này...

Nhưng mà, nói như thế nào thì nói...

Nó thật sự quá đắt.

Nếu chỉ là một hai bộ trang phục, cô có thể mua nổi.

nhưng đột nhiên…. Có nhiều thế này... khiến cô hơi bị giật mình.

“Sao vậy? Sao em thay quần áo lâu vậy?”

Lúc Diệp Đình đi tới, Lăng Vi đang chìm đắm trong vô vàn cảm xúc, cô cảm thấy có hàng trăm hàng triệu cảm xúc không tên bỗng nhảy vào trong trái tim cô.

Không biết nên nói cái gì.

Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Đôi mắt trầm tĩnh của anh cũng đang nhìn về phía cô. Anh mặc bộ đồ thể thao đen trắng kết hợp, nhìn qua khá là thoải mái nhẹ nhàng, thân hình cao một mét tám chín đứng chắn ở cửa, cánh tay chống ở vách tường, hai chân vắt chéo, nhìn cực kỳ nhàn nhã.

Lăng Vi đứng lên, chăm chú nhìn anh, rồi chỉ vào mấy chiếc áo khoác dài được xếp đầy trong tủ quần áo, nói: “Anh giúp em đặt?”

Diệp Đình buồn cười nhìn cô, mỉm cười.

“Nếu không thì sao? Trong phòng này... Còn có người phụ nữ khác?”

Lăng Vi “ặc “.

Diệp Đình đi tới, ôm lấy eo cô: “Sao vậy? Không đủ mặc?”

Lăng Vi trừng to mắt nhìn anh, sửa lại nói: “Quá nhiều!”

“Oh... Nhiều không?” Diệp Đình nhìn vào trong tủ quần áo: “Không nhiều lắm đâu? Còn có một phần chưa được chuyển tới đó.”

“...”

Rắc rắc ——

Một tia sét đánh trúng đỉnh đầu của Lăng Vi: “Còn có một phần chưa được chuyển tới?”

Diệp Đình gật đầu, suy nghĩ rồi lại nói: “Chắc... còn một phần lớn.”

“Còn một phần lớn?”

Trời ơi là trời! Ai có thể nói cho cô biết, cô nên làm gì đây?
 
Chương 716: Giá trị (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô cho rằng cái đống này đã đủ nhiều rồi... vậy mà nó chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Lăng Vi nhíu chặt mày lại, biểu tình phức tạp đến nỗi khiến người ta không khỏi buồn cười.

Diệp Đình không nhịn được cười ra tiếng, trước đó, anh đã thật nghĩ tới cô sẽ có biểu tình này...

Xác xác thật thật, bây giờ... cô có cái biểu tình này.

Rất bối rối...

Cũng rất đáng yêu.

Anh giơ tay lên, nhéo vào cái má hồng hào của cô: “ Không phải anh đã nói rồi sao, chồng em có tiền, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó, em không tiêu... Chẳng lẽ muốn tiết kiệm cho người phụ nữ khác tiêu? Dù sao quần áo cũng đã làm xong rồi, em không mặc, thì chỉ có thể lãng phí...”

“Em đã nói là em không mặc chưa!”

Lăng Vi chống eo, giọng điệu hơi tàn nhẫn.

“Em sẽ mặc!” Cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Gía trị thực sự của một món đồ, không hoàn toàn dựa vào giá tiền của nó. Chủ yếu nhất vẫn là xem nó có thể phát huy được bao nhiêu giá trị. Ví dụ như một đôi giày thể thao trị giá mười đồng, được một vận động viên thể thao đi vào, đoạt được chức vô địch thế giới, vậy đôi giày này đã có thể thể hiện được giá trị của nó. Đổi lại, một chiếc áo khoác dài cao cấp được thiết kế riêng, giá tiền mấy trăm ngàn, nhưng mà... không được ai mặc vào. Vẫn luôn bị đặt ở trong tủ quần áo. Vậy... Nó, đã hoàn toàn mất đi giá trị.”

Không sai...

“Nói rất hay.” Diệp Đình đồng ý với quan điểm của cô. Anh chăm chú nhìn đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô, vui vẻ vì con người cô, thông suốt giống như ánh mắt của cô vậy.

Anh biết cô sẽ hiểu rõ điều này, vì vậy, anh biết, cô chắc chắn sẽ mặc, những trang phục anh đã đặt này.

Bởi vì, giá trị quan của cô mang tầm vĩ mô.

Anh biết...

Cô sẽ đối xử tử tế với những trang phục này.

Diệp Đình hiểu rõ tính cách của cô, nghĩ đến đây, anh bỗng bật cười.

“Cười cái gì?” Lăng Vi ngước mắt lên nhìn anh.

Diệp Đình thôi không cười nữa, nghiêm túc nói: “Sắp hết năm rồi, có lẽ, em nên chuẩn bị quà tặng cho anh.”

Lăng Vi có thâm ý khác nhìn anh, đột nhiên thấy anh mỉm cười, cười giống như con hồ ly.

Được rồi!

Thật ra thì, cô đã đang chuẩn bị món quà tặng anh, nhưng mà... bây giờ cô có thể phải thay đổi sách lược...

Buổi tối mấy ngày sau.

“Đi, đi kiểm tra thành quả tập luyện của em, nhìn xem mấy ngày qua em liên tục huấn luyện, có đạt được mục tiêu hay không!”

...

Trong phòng thể dục, Lăng Vi bị bốn người Bạo Phong vây quanh.

Bốn người bọn họ có thần thái khác nhau, nhưng ánh mắt đều vô cùng tàn bạo, không giống như dáng vẻ sẽ nhường cô.

Lăng Vi bày trận chờ đợi!

Cô nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt, cô đang đứng giữa bốn người bọn họ, tiểu chánh thái có vóc người thấp nhất, Lăng Vi híp mắt lại, nhanh chóng ra quyền, quét chân, nhưng mà... đều không có động tác nào đánh trúng đối thủ.

Đáng hận hơn là... Cô không ngừng bị ngườita cười nhạo!

Dĩ nhiên, cái người cười nhạo cô này, ngoài tên quỷ đáng ghét Diệp Đình này ra, còn có người nào?

“Chú ý tốc độ! Em là con rùa đen rúc đầu hả?”

“Chú ý lực đánh! Em xem cú đấm của em này, giống như đánh vào trên bông vải vậy! Cái chân của em chỉ để trang trí thôi hả? Chú ý tập trung! Tới tiếp —— “

Cả người Lăng Vi toát hết mồ hôi, bị bốn người bọn họ đùa bỡn thành quay vòng vòng.

Lăng Vi giận đến mức cả người đều bốc lửa!

Hôm nay, lúc cô thu thập nhóm người đầu báo kia, rõ ràng là cô đã rất uy phong!

Chán nản ——

Xem ra, nhóm người đầu báo kia thật sự quá yếu...

Lúc cô chân chính đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, người ta sẽ cười nhạo cô giống như mèo cười nhạo chuột vậy!

Lăng Vi bị bắt nạt đến nỗi bụng đầy lửa giận.

Nhưng mà, chỗ tốt khi chiến đấu với đối thủ có thực lực mạnh mẽ như Bạo Phong là... Cô có thể nhập vào trong trân chiến một cách nhanh chóng.

Cũng có thể trải nghiệm được bầu không khí chiến đấu thực sự.

Lăng Vi chuyên chú cảm nhận hơi thở và tiếng động xung quanh, cô như chợt hòa nhập được với không gian xung quanh, lại nghe được có người ra quyền về phía sau lưng cô, cô nhanh chóng cúi người xuống ——

“Ầm —— phanh ——” Hai người đồng thời đánh về phía cô một trước một sau, đột nhiên đụng vào nhau.
 
Chương 717: Vui vẻ nói chuyện phiếm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bởi vì, hai người bọn họ đồng thời đánh về phía trước và sau lưng của Lăng Vi, Lăng Vi nắm chặc thời cơ, bất ngờ cúi người tránh thoát, hai người kia không thu quyền lại được: “ Ầm” đụng vào nhau.

Cũng may, bọn họ đều mang găng tay, còn cố tình khống chế lực đánh, bằng không... Nói không chừng sẽ gãy xương.

Diệp Đình nhướn mày, bày tỏ sự tán thưởng với việc cô đột nhiên lĩnh ngộ được “Chân lý” đánh nhau.

Chẳng bao lâu, thể lực của Lăng Vi dần giảm xuống, sức phán đoán cũng kém hơn rất nhiều.

Trên người, trên đầu, đều không ngừng bị đấm, bốn người Bạo Phong đều có chừng mực, ra quyền đến mức nào đó thì ngừng, cũng sẽ không làm cô bị thương.

Nhưng mà, Lăng Vi vẫn bị đánh đến hơi mộng...

Cô cắn răng kiên trì, không từ bỏ công kích cùng và tránh.

Cô quật cường cắn răng.

Diệp Đình vẫn không hô ngừng lại, anh muốn kích thích năng lượng ẩn bên trong cô! Anh muốn cho cô biết, lúc con người... cạn kệt năng lượng đến cuối cùng, vẫn có thể đứng lên theo bản năng, tiếp tục chiến đấu.

Đây chính là, năng lực tiềm ẩn của con người!

Lăng Vi mệt đến tê liệt, nhưng một lần lại một lần đứng lên.

Bây giờ, cô đã không giơ nổi cánh tay, chân lên được nữa, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Bốn người Bạo Phong đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô...

Không ngờ rằng... phu nhân của bọn họ, lại có tính bền bỉ như vậy.

Mới bắt đầu, bọn họ còn hơi có ý muốn trêu chọc cô, kết quả, càng đánh đấu, càng kính nể cô.

Dù sao, gả cho người như Diệp Đình, giống như một bước lên mây, chỉ trong giây lát đã có thể đứng ở trên đỉnh cao ở trên thế giới.

Vì vậy, rất dễ dàng khiến người ta khinh thường, không phục.

Nhưng mà... Lăng Vi, không hề như vậy.

Cô vẫn bền bỉ.

Vẫn giữ nguyên nguyên tắc của mình!

Cô tích cực đi lên.

Cô cố gắng hoàn thiện bản thân của mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn phụ thuộc vào ai, muốn lợi dụng ai.

Cô… là người phụ nữ có nguyên tắc nhất bọn họ đã từng gặp.

Bốn người bọn họ, đánh đánh, rồi chợt không xuống tay được nữa.

“Được rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi.”

Luyện tập xấp xỉ một giờ, Lăng Vi cũng sắp mệt đến tê liệt... Diệp Đình thấy bốn người Bạo Phong đều đồng thời thu tay lại, anh mới kêu ngừng.

Mặc dù anh rất muốn cô nhanh chóng tiến bộ, nhưng mà... dự tính ban đầu của anh cũng không phải là muốn mệt chết cô.

Để cô học chiến đấu, chủ yếu nhất là để giúp cô có ý thức chiến đấu, thứ yếu là để cô rèn luyện thân thể nhiều hơn, nếu không cả ngày cúi đầu vào bản vẽ, bả vai và cổ sẽ phải chịu áp lực rất lớn, nếu không mau chóng cải thiện, sẽ dễ bị mắc bệnh về vai và thoái hóa đốt sống cổ.

Sau khi bốn người Bạo Phong đi ra ngoài, Lăng Vi tức giận quăng găng tay đi.

Tối hôm nay Diệp Đình không vận động, nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở trước mặt cô.

Nếu có sự so sánh giữa hai người, rõ ràng là lửa giận của Lăng Vi cháy mạnh hơn!

A ——

Cô mệt đến nỗi muốn sống muốn chết, còn anh lại thoải mái ung dung...

Tiện nghi chết anh!

Đây không phải là phong cách của cô, hừ hừ...

Lăng Vi nheo mắt lại, cười âm hiểm.

Phải dày vò dày vò anh mới được, hừ! Không làm cho anh toát hết cả mồ, thì sao không phụ lòng cô khổ khổ sở sở chiến đấu cá tiếng đồng hồ được?

Diệp Đình nhìn biểu tình kia của cô, đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy, a a... làm anh thấy có loại dự cảm mãnh liệt: Con nhóc này muốn chơi lớn...

Sau đó, Lăng Vi mỉm cười nói với anh: “Chồng ơi, em mệt quá...” Nói xong, cô còn hất hất tóc, vô tình hay cố ý chớp chớp mắt với anh.

Người cô đổ đầy mồ hôi, cởi bỏ chiếc áo tập của mình ra, cô cảm thấy cả người bủn rủn, lập tức ngồi xuống trên đệm mềm.

Sau đó, phát hiện ra... bây giờ ngay cả ngồi cô cũng ngồi không yên, cô dứt khoát nằm thẳng ở trên sàn.

“Trên sàn lạnh lắm, em mau dậy đi.” Diệp Đình đi tới bên cạnh cô, nhìn cô nằm thẳng dưới sàn.

Lúc này, cô chỉ mặc chiếc áo ba lỗ, lớp vải mỏng bị thấm ướt mồ hôi hoàn toàn dính vào trên người, hoàn toàn không thể nào ngăn che được cảnh tượng rực rỡ bên trong, dáng vẻ quyến rũ lười biếng của cô, đặc biệt có sức lôi cuốn rất lớn.

Cũng không biết có phải là cô cố tình hay không, cô chợt xoay người ở trên sàn hai lần. Giống như đang điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhưng mà... chỉ động tác đơn giản thế này, lại đột nhiên... khụ —— làm cho máu trong người Diệp Đình sôi trào!
 
Chương 718: Vui vẻ nói chuyện phiếm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ánh mắt của anh thâm thúy, nhưng vẫn giữ được tia lý trí cuối cùng, bởi vì hôm nay cô đã thật sự là quá mệt mỏi, và anh đã định, để cô nghỉ ngơi thật khỏe.

Đôi mắt của anh như bốc lửa nhìn về phía cô, trong mắt có một tia ẩn nhẫn.

“Em mau dậy đi, cẩn thận kẻo lạnh.” Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, mang theo sự từ tính, Lăng Vi biết chiêu chơi xấu của mình đã có hiệu quả, cô cũng không đứng lên, ngược lại còn nở nụ cười quyến rũ với anh.

Diệp Đình thấy cô không nghe lời, còn muốn làm ngược lại lời anh, liền đưa tay ra kéo cô lên. Đột nhiên —— Lăng Vi chợt dùng lực: “Ặc ——” Diệp Đình bị cô kéo ngã, nửa quỳ xuống.

Toàn bộ người anh đều áp ở phía trên cô. Hai cánh tay giang ra chống ở hai bên gò má của cô.

Ánh sáng trên đỉnh đầu Lăng Vi hoàn toàn bị anh che kín, anh bất đắc dĩ mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, cười tà mị nói: “Em muốn đùa với lửa hả?”

Ánh mắt của anh vô cùng có tính xâm lược.

Giống như là một con sư tử đang đi săn, muốn phát động công kích bất cứ lúc nào!

Lăng Vi biết anh sẽ không làm gì mình, cô cố tình chu mỏ lên nói: “Không có, em cảm thấy... đã rất lâu rồi chúng ta không vui vẻ nói chuyện với nhau, như vậy không tốt gì cả, sẽ làm chúng ta cách xa nhau.”

“Em muốn nói chuyện gì?” Anh nắm lấy cằm của cô, ngón cái khẽ vuốt lên đôi môi căng mọng của cô.

Lăng Vi nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay của anh.

Ánh mắt của cô cực kỳ quyến rũ, giống như yêu tinh đang câu hồn đoạt phách.

A... con nhóc này! Diệp Đình chợt cảm thấy ngón tay mình nóng rực lên, xúc cảm mềm mại kia, giống như dòng điện chạy qua người anh.

Anh đưa ngón tay vào miệng của cô, khuấy đảo...

Xúc cảm mềm mại chợt bao bọc lấy ngón tay của anh. Mềm mại, trơn nhẵn, hô hấp của anh cũng ngày càng nặng faafn.

Lăng Vi hài lòng mỉm cười, từ từ giơ tay lên, vẽ vòng ở trên ngực anh. Cô nhìn về phía anh, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nói cái gì cũng được...”

“Nếu không, nói xem bây giờ kế hoạch của em đã tiến hành đến bước nào rồi?”

“Được...” Lăng Vi đột nhiên níu lấy cổ áo của anh, kéo anh xuống, xoay mình ngồi vào bên hông của anh.

Diệp Đình nằm im, trong lòng anh hiểu rõ.

Anh biết cô đang cố ý tán tỉnh anh, vì vậy, anh không phối hợp!

Nhiệt độ trong mắt anh dần biến mất, ngược lại anh muốn xem cô còn ra chiêu nào nữa.

Lăng Vi cắn răng, ngồi bên hông anh, nửa cúi người xuống, cô biết mình có ưu thế gì.

Cô liếm liếm môi, nhẹ nhàng nói: “Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, đầu mùa xuân sang năm, chúng ta có thể làm được mô hình thử nghiêm chiếc xe đầu tiên của chúng ta.”

“Nhanh vậy sao?” Diệp Đình hơi giật mình nhìn chằm chằm vào cô. Cô kiêu ngạo cười, thần thái như một nữ vương đầy quyền lực.

Bàn tay của Diệp Đình vuốt ve phần eo của cô, xúc cảm làn dan mịn màng đánh thức tỉnh tất cả dây thần kinh trên đầu ngón tay của anh, khiến cả người anh đều cảm thấy đặc biệt vui thích.

Anh híp mắt lại, chăm chú nhìn cô.

“À, trước khi ăn tết, em sẽ rất bận rộn... Thời gian có thể ở cạnh anh sẽ giảm đi rất nhiều.” Lăng Vi lắc lắc eo, tựa như là lơ đãng tựa như sửa sang lại chiếc áo ba lỗ của mình.

Diệp Đình hít hơi, như thể cố tình, anh không nhìn lên mặt cô, cũng không nhìn về phía ngực của cô.

Giống như là muốn kìm nén đến tận cùng!
 
Chương 719: Tiềm năng của con người, là vô hạn.. (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi đột nhiên đưa tay ra, giữ lấy gương mặt anh tuấn của anh, điều chỉnh tầm mắt của anh.

Quả nhiên... dưới sự kiểm soát của cô, ánh mắt của Diệp Đình không tự chủ được dời xuống.

Cô nửa cúi người xuống, dáng người uyển chuyển cực kỳ nóng bỏng, khiến người ta không đành lòng dời tầm mắt đi.

“Vợ ơi...”

Giọng nói của anh cực kỳ quyến rũ, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.

Thậm chí Lăng Vi có thể cảm giác được anh như vừa ăn phải cái bàn là, từng tế bào nóng ran đang liều mạng nhảy nhảy nhảy, chạy chạy chạy.

Cô ngồi ở ngang bụng anh, như cảm thấy chân mình bị nhiệt độ của anh hâm chín.

“Vợ ơi...” Anh nắm lấy eo cô, bàn tay dần không an phận.

Lăng Vi đánh rớt cái tay của anh, cố ý dời vị trí: “Nầy? Sắp hết năm rồi, bao giờ tổ chức cuộc họp thường niên?”

“Sắp rồi: “ Diệp Đình rịn mồ hôi trên trán: “Em muốn giết chết anh hả?”

Lăng Vi rất hài lòng với hiệu quả này: “À... Không có, không phải chúng ta đang vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau sao? Đến cuộc họp hàng năm lại phải biểu diễn tiết mục, thật là buồn...”

“Không phải em thích biểu diễn nhất sao?” Diệp Đình đột nhiên xoay mình áp đảo lấy cô: “Ai nha...” Lăng Vi ngã xuống trên đệm. Anh chặn cô lại, người áp ở phía trên cô, chống cùi chỏ xuống đất. Từ phần ngực đi xuống, hai người dán sát lấy nhau.

Anh híp đôi mắt đen lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô qua khe hở. Trong mắt cô lóe lên ánh sáng giảo hoạt, giống như thấy chuyện anh bị mình moi con sâu thèm ăn ra, là chuyện đáng để kiêu ngạo đến nhường nào.

Diệp Đình cắn lên vành tai của cô, nói: “Thật ra thì em không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần em nói hai chữ, chồng em sẽ lập tức không quan tâm tất cả hiến thân cho em.”

Lăng Vi buồn cười nhìn anh, hỏi lại anh: “Hai chữ gì?”

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước của cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.

Nhẹ nhàng nói: “Muốn anh...”

Mặt của Lăng Vi chợt đỏ bừng lên như ngọn đuốc bùng cháy!

Cô nhìn chằm chằm vào anh, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng ran lên, cả người cũng dần nóng lên! Ánh mắt của Diệp Đình cực kỳ hoang dã, cả người giống như là một khối đá nam châm lớn, đôi mắt của anh, giống như có ma thuật, hút lấy cô, quấn lấy cô.

Lăng Vi đột nhiên ý thức được, có vẻ như cô đang đùa với lửa.

Nếu không phải quá mệt mỏi, cô nghĩ mình sẽ thật sự bị anh chơi một lần.

Diệp Đình như nhìn thấu sự kỳ vọng và quấn quýt của cô, anh nởi nụ cười xấu xa với cô, cúi người xuống, cọ cằm ở trên đôi môi cô: “Vợ ơi, em có còn nhớ mục đích khóa huấn luyện hôm nay của chúng ta không?”

Lăng Vi giật giật chân mày, cô đột nhiên cảm thấy có loại dự cảm xấu. Cô cố gắng bình tĩnh nói: “ Tiềm năng của con người... Là vô hạn?”

“Chính xác!” Diệp Đình giữ lấy cằm của cô, tùy tiện hôn xuống đôi môi của cô.

“...”

Trời ơi...

Lăng Vi khổ não! Đây không phải là kết quả cô mong muốn!

Cô đang rất mệt mỏi! Tên cầm thú này định muốn cô mệt chết sao?

Ặc... Hình như là cô... tự làm tự chịu...

Tuy nhiên, nếu cứ nhận thua như thế này, cũng không phải là tính cách của cô...

Ngay lúc Diệp Đình hôn đến động tình, Lăng Vi đột nhiên đẩy anh ngã trên sản, rồi cô lăn một vòng sang bên cạnh, nhanh chóng bật dậy rồi chạy ra ngoài: “Ha ha —— bái bai ~ “

Diệp Đình như đang bốc lửa trong người, trong lúc nhất thời ngay cả động anh cũng không cử động được.

Con nhóc hoang dã này!

Chờ —— đến tối hôm nay, thế nào anh cũng phải ăn cô đến cái xương cũng khong còn!

Lăng Vi chạy trở về phòng, vừa tắm, vừa ngâm nga hát.

Tâm tình của cô đang cực kỳ tốt, cô vốn cho rằng kết hôn với Diệp Đình, sẽ là một chuyện rất nhàm chán, lại không nghĩ rằng...

Ha ha, rất ngọt ngào, còn rất thú vị nữa chứ.

“Cạch——” cửa phòng tắm đột nhiên bị vặn ra.

Lăng Vi cả kinh, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô đã khóa thêm rồi sao?

Cô khóa trái ở bên trong, bên ngoài mở thế nào được?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom