Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 680: Một phần vạn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình áp cô ở trên tường, Lăng Vi dùng đôi mắt ướt nhẹp như con mèo nhỏ nhìn anh, dây váy của cô đã trượt xuống tận cùi chỏ. Da thịt trắng như tuyết lập tức đập vào tỏng mắt anh.

Nếu không phải chuẩn bị tham dự buổi triển lãm tranh, Diệp Đình thật sự sẽ đi vào.

Lăng Vi đỏ ửng mặt đẩy anh ta: “Chồng, anh không thể kích động thế này được, anh phải tự kiểm soát chính mình...”

Diệp Đình nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, nhướn mày cười xấu xa: “Tại sao anh phải kiểm chế? Người đàn ông mà ngay cả vợ mình cũng không thể thỏa mãn được, thì còn gọi gì là đàn ông?”

Lăng Vi che mặt, cô có thể nói... cô thật sự rất thỏa mãn mà!

Không chỉ là thỏa mãn, mà còn là đặc biệt đặc biệt thỏa mãn đấy, được chưa?

Anh nói: “ Số lần giao chiến càng nhiều, cuộc sống vợ chồng mới có thể càng hòa hài hơn được...

Cô chỉ có thể nói: “Anh đang kéo trứng(*) đấy hả?”

(*)扯蛋: tùy từng vùng miền khác nhau thì có cách gọi khác nhau, và cũng do tùy văn hóa mỗi vùng miền mà nói lại có một định nghĩa khác nhau.Thường dùng để ẩn dụ những chuyện không rõ nguồn gốc, không có cơ sở. Trong ngôn ngữ mạng hiện đại từ ‘扯’(kéo, xé) thường được sử dụng rộng rãi.

*

Hai người vui vẻ cười đùa ở trong phòng khách tầng hai, Diệp Đình mò được đủ tiện nghi, mới chịu buông cô ra.

Lúc này, dưới tầng, có một vị doanh nhân mập mạp cười thần thần bí bí. Ông ta lấy tay che miệng, nhưng âm lượng lại tăng cao gấp đôi, như sợ người khác không nghe được vậy...

Ông ta nói với người Xung quanh: “Các ông chỉ biết một, mà không biết hai! Theo tôi đoán, Diệp tiên sinh và Nghiêm tiên sinh tuyệt đối không phải là bạn bè chi giao được! Các ông suy nghĩ thử xem, Diệp tiên sinh là người khiêm tốn, anh áy rất hiếm khi xuất hiện ở trước giới truyền thông. Một cái buổi triển lãm nhỏ thế này, sao Diệp tiên sinh có thể mời nhiều người tới nhà đến vậy. Trước kia, tôi đã từng nghe nói... Diệp tiên sinh chưa bao giờ mở tiệc đón khách nhà, trừ phi là vị khách cực kỳ quan trọng.”

Lăng Vi đang tô lại son môi trở nên căng thẳng... chân mày của cô đột nhiên giật giật!

Cô chợt nhớ tới, mấy tháng trước, ngày cô mới tới nhà của Diệp Đình...

Người đó là Lưu Tân Á? Lão tổng của tập đoàn Tân Á! Anh... nói cái gì ấy nhỉ? Anh nói: “Nếu tập đoàn Tân Á và Đỉnh Phong hợp tác, nhất định có thể độc bá toàn thế giới!”

Lăng Vi run rẩy, Lưu Tân Á đó chắc chắn là vị khách cực kỳ quan trọng với Diệp Đình.

Mà ngày đó... cô đã đắc tội với con gái của Lưu Tân Á... Diệp Đình còn trực bảo bọn họ cút đi...

Với Diệp Đình mà nói, Lưu Tân Á đó...

Hẳn là vị khách cực kỳ quan trọng phải không?

Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy ——

Lăng Vi hồi tưởng lại, từ sau ngày hôm đó, không còn ai đến biệt thự bàn chuyện kinh doanh nữa.

Cô ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Đình, Diệp Đình rũ mi mắt nhìn vào mắt cô, hỏi “Sao vậy?”

Cô nhíu chặt mày lại, hỏi anh: “Cái người tên là Lưu Tân Á đó, có hợp tác với anh nữa không?”

“Không.” Diệp Đình nhàn nhạt lắc đầu.

“Á...” Lăng Vi ôm lấy eo anh, xấu hổ nói: “Đều do em cả...”

“ Ngốc: “ Diệp Đình mỉm cười, anh đưa ngón tay vuốt ve bờ môi của cô, trầm thấp nói: “Anh đã tìm được thứ tốt hơn rồi.”

Ánh mắt của Lăng Vi sáng rực lên, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh tìm được người hợp tác tốt hơn?”

Vậy thì quá tốt rồi!

Diệp Đình cong môi cười, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Bỏ đi một người hợp tác, lại khiến anh tìm được một người... có thể nắm tay đi hết cuộc đời với anh... Không phải tốt hơn sao?”

“...” Lăng Vi chỉ cảm thấy cả người mình nóng bừng lên. Trái tim cô như ngừng đập, hô hấp cũng ngưng lại.

Giống như một giây kế tiếp, có thể say đến chết vậy.

Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ngọt như mật vậy.

Cô nên đối xử với anh thế nào, mới có thể đổi được một phần vạn của anh đây?
 
Chương 681: Đang có chương trình gì vậy? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi run rẩy, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt của cô như sóng nước lưu chuyển, rực rỡ như thủy tinh dưới ánh sáng mặt trời.

Cô nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng gọi tên anh: “Diệp Đình...”

Anh dịu dàng nhìn về phía cô. Từ từ nắm lấy tay cô, đặt ở bên mép, cẩn thận hôn xuống.

Cả trái tim của Lăng Vi đều như tan thành nước, Diệp Đình... Sao anh lại tốt với em đến vậy?

Anh tốt với em như vậy, em phải yêu anh thế nào... mới có thể đền đáp được anh?

Mặc kệ mình bỏ ra bao nhiêu, cũng vẫn cảm thấy tình yêu của em, không đuổi kịp được một phần vạn của anh!

Diệp Đình, anh có biết không? Lúc anh dịu dàng bày tỏ tình cảm với em, lớp phòng ngự trong trái tim em từ từ sụp đổ, toàn bộ trái tim em đều trao hết cho anh. Trong lòng em, trong nỗi nhớ của em, tất cả đều là anh.

Cô đột nhiên nhón mũi chân lên, đưa tay ôm lấy cổ anh.

Lúc môi của cô càng ngày càng gần kề anh, Diệp Đình đặt đôi môi xuống đáp lại nụ hôn của cô, bá đạo si mê!

Anh chợt cảm giác được tình yêu bất tận trong trái tim cô, dường như muốn giao phó sinh mạng của cô cho anh!

“Tiên sinh, các khách mời đều đã đến đông đủ cả rồi, cậu có muốn mời bọn họ lên tầng hai hay không?”

Diệp Đình buông Lăng Vi ra, phất phất tay với Vương quản gia.

Quản gia Vương liền đi ra ngoài phòng khách.

Lăng Vi lấy đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, nhìn quản gia Vương đi xuống phòng khách tầng một, nói với mọi người: “Hoan nghênh các vị đã đến Diệp gia, mời các vị cùng lên tầng.”

Quản gia Vương ôn nhã cúi người mời mọi người đi lên tầng hai.

“Được được được, cực khổ cho ông rồi.”

Quản gia Vương dẫn đường đi trước, ông ta bước lên chiếc thảm len màu trắng.

Lăng Vi nhìn đám người này bước từng bước lên thảm, trong đầu nghĩ, lại phải thay chiếc thảm này rồi.

Sau đó, quản gia Vương dẫn mọi người đi vào phòng triển lãm ở tầng hai.

Quản gia Vương kính cẩn nói: “Các vị, nơi này chính là phòng triển lãm, xin các vị cứ tùy tiện.”

“Được được được, xin ông cứ tự nhiên.”

Phòng triển lãm ở tầng hai, đặc biệt có phong cách, vô cùng lớn. Đây là căn phòng Diệp Đình cố tình giành ra cho tập đoàn đa quốc gia Phương Chu tổ chức buổi triển lãm.

Chờ lúc mọi người đi tới phòng triển lãm, bọn họ lại kinh hãi lần nữa, diện tích của nơi này rất lớn, hơn nữa phòng triển lãm nầy được bố trí vô cùng chuyên nghiệp, giống như phòng triển lãm thực sự vậy.

Những bức tranh được trưng bày ở trong phòng triển lãm này, đều là những tác phẩm xuất sắc trong cuộc thi lần này.

*

“ Anh, buổi triển lãm lần này khá thú vị.” Một người cô gái mặc chiếc váy thời thượng màu be kiêu ngạo hất cằm nói: “Chỉ là, không có một bức tranh nào có thể so sánh được với bức tranh của anh Mặc Phi.” Nói xong, cô ta quay đầu tìm gì đó ở trong đám người: “Anh Mặc Phi... còn chưa tới...”

Người dàn ông anh tuấn mặc bộ âu phục màu trắng thẳng thớm lãnh đạm nhìn vào bức tranh trên tường, quả đúng như em gái anh ta nói, những bức tranh ở đây, không có bức tranh nào có thể so sanh đực với bức “Thành phố phế tích” của Mặc Phi!

Triển lãm hội họa quốc tế, cũng chỉ là thế này mà thôi.

Cô gái đang đi vòng quanh một vòng trong phòng triển lãm, hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Anh Đình đi đâu rồi? Anh từ bắc cực xa xôi chạy về tìm anh ấy, mà anh ấy lại trốn không thèm gặp anh.”

Người đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, tựa như đang cảnh cáo.

Cô gái lập tức ngậm miệng lại: “Em đi ra cửa nhìn xem, chắc anh Mặc Phi cũng sắp đến rồi.” Nói xong, cô ta chạy biến đi như một làn khói.

“Lão Thất!”

Người đàn ông mặc âu phục trắng nghe thấy có người gọi mình, nghiêng đầu sang, chỉ thấy Diệp Đình đang tiêu sái đi về phía anh ta.

Anh ta con môi cười, giang hai cánh tay với Diệp Đình, hai người nhiệt tình ôm nhau, Diệp Đình chăm chú nhìn anh ta: “Bắc cực đúng là thiếu ánh mặt trời, mới ngây người nửa năm ở đó, cậu đã trắng thành thế này rồi.”

Hàn Yến cười nói: “Là do quần áo thôi...”

Lăng Vi nhìn về phía người đàn ông âu phục trắng, thật lòng cảm thấy người này khá là thú vị. Vừa rồi Diệp Đình gọi anh ta là lão Thất, hẳn là anh em trong “Tổ đội mười người “?

Diệp Đình giới thiệu với anh ta: “Lão thập nhất, vợ tôi, Lăng Vi.”
 
Chương 682: Đang có chương trình gì vậy? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi 囧, từ lúc nào mà cô có cái biệt hiệu siêu cấp biến thái này.

Hàn Yến đưa tay ra, gọi cô: “Chị dâu.”

Lăng Vi bắt tay với anh ta: “Xin chào. Diệp Đình thường xuyên nhắc tới anh, nói anh đi bắc cực, tôi cũng rất tò mò, hy vọng có một ngày có thể đến nhìn xem.”

Hàn Yến thu tay về, gật đầu, ánh mắt thâm thúy khó dò: “Quả thật nên đi một lần cho biết...”

“Anh Đình!”

Cô gái mặc váy màu be vừa nãy tên là Hàn Linh Tê, cô ta cười ngọt ngào nói với Diệp Đình: “Anh Đình, em quen biết anh bao nhiêu lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tới nhà anh đấy! Thì ra nhà anh sang trọng thế này, lớn thế này!”

Diệp Đình không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.

Hàn Linh Tê đột nhiên “A “ lên: “Anh Mặc Phi đến rồi!” Cô ta nở nụ cười rạng rỡ.

Đạp giày cao gót: “cạch cạch cạch” chạy về phía Mặc Phi. Nhan Mặc Phi kiêu ngạo nhìn xung quanh, dáng vẻ bất cần đời, như muốn nhìn thế giới bằng nửa con mắt vậy!

Nhan Mặc Phi là?

Lăng Vi hơi kinh ngạc!

Nhan Mặc Phi… lại cũng tham dự buổi triển lãm lần này?

Anh ta… là họa sỹ đẳng cấp thế giới. Những bức tranh được vẽ theo trường phái hiện đại của anh ta nhận được rất nhiều lời ca ngợi!

Bây giờ Nhan Mặc Phi là họa sỹ nổi tiếng thế giới rồi.

Lăng Vi vẫn cho rằng anh ta có phong thái nhẹ nhàng của một học giả, nhưng hôm nay gặp mặt, mới biết thì ra anh ta là người rất hợp mốt.Kiểu tóc của anh ta rất khốc, mái tóc uốn xoăn, vén ra sau ót, tóc mái được hất sang một bên, lộ ra cái trán sáng bóng, còn cạo một phần tóc bên trái đầu nữa, làm nổi bật lên vẻ bướng bỉnh trên mặt, tầm mắt chuyên tâm nhìn về phía những bức tranh trên tường.

Anh ta cong môi, nở nụ cười giễu cợt như có như không, bộ ria mép phác thảo lên hơi thở quyến rũ, cực kỳ có sức cuốn hút.

Cả người đều tỏa ra hơi thở nghệ thuật.

Lăng Vi nhìn về phía anh ta, đột nhiên cảm thấy Nhan Mặc Phi hẳn nên có cái dáng vẻ này.

Mặc kệ tham dự buổi triển lãm hội họa có hình thức thế nào, anh ta cũng đều ăn mặc theo phong cách thoải mái này. Người khác đều mặc âu phục thắt cà vạt, chỉ có mình anh ta mặc bộ đồ đơn giản, nhưng lại không đánh mất thần thái riêng của mình.

Lăng Vi nhìn theo tầm mắt của anh ta, nhìn lên trên tường.

Chỗ bọn họ đứng bây giờ, chính là bức tranh Nhan Mặc Phi đã vẽ —— thành phố phế tích!

Lăng Vi chăm chú nhìn bức tranh anh ta vẽ, cẩn thận nhìn từng chi tiết. Đường nét mềm mại mà tráng lệ, bố cục rộng lớn, lối vẽ kỳ lạ, nhưng lại đặc biệt có sức công phá!

Quả nhiên là thiên tài hội họa!

Nhan Mặc Phi! Lăng Vi nhìn bức tranh anh ta vẽ, lại nhìn về phía anh ta, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh, Nhan Mặc Phi đang cầm cọ vẽ, màu vẽ vương ra khắp người, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trong bức tranh đang vẽ dở.

“Anh Mặc Phi, trong tất cả các bức tranh trưng bày ở buổi triển lãm này, chỉ có bức tranh của anh là xuất sắc nhất. Anh xem tác phẩm của anh này, xuất sắc hơn so với tác phẩm của những người khác không biết bao nhiêu lần! Đúng là có thể giết chết hết tất cả chỉ trong giây lát!”

Hàn Yến chợt nhìn về phía Hàn Linh Tê bằng ánh mắt sắc như dao: “Mỗi một người đều ý tưởng sáng tạo riêng của mình, em cảm thấy em đánh giá tác phẩm của những người khác như vậy, là lịch sự hả?”

Từ nhỏ, cô em gái này của anh ta đã bị nuông chiều hư, không xấu bụng, mồm miệng nhanh nhảu, nhưng lại không suy nghĩ nên nói gì trước khi nói, nói mà không thèm cân nhắc, không quan tâm đến cảm thụ của người khác.

Hàn Linh Tê dẩu miệng, cúi đầu nhỏ xuống thấp.

Nhan Mặc Phi hơi cong khóe miệng lên, bắt tay với Diệp Đình, Hàn Yến, và Lăng Vi.

“Anh Mặc Phi, chúng ta qua bên kia xem đi.” Hàn Linh Tê sợ Hàn Yến lại mắng mình nữa, vội vàng ôm lấy cánh tay của Nhan Mặc Phi, lôi anh ta đi.

Chỉ chốc lát sau, biên tập bộ manga của Lăng Vi gửi cho cô một tin nhắn: “Mẹ già tới cửa rồi! Ôi mẹ của tôi ơi! Đang có chương trình gì vậy?”
 
Chương 683: Mặc gì mà lại trêu chọc tới cô rồi hả? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoa Đào gọi tới, run rẩy nói: “Tiểu Thải Vi à… cô để tôi tới chỗ nào đây? Bà mặc bộ quần áo 200 tệ, thật không dám vào á.”

Lăng Vi khẩn trương nói với Diệp Đình: “Hoa Đào đến, em đi đón cô ấy.”

Hoa Đào tới Giang thành làm việc, hành trình rất kín, các cô muốn gặp nhau, Lăng Vi không thể gặp cô ấy liền để cô ấy tới tham gia triển lãm tranh.

“Cô chờ tôi, tôi lập tức ra ngay.” Lăng Vi bảo Hoa Đào chờ cô ngoài cửa, cô vội vàng xuống lầu.

Nửa đường lại thấy Hứa Tử Huân.

Lăng Vi cảm thấy hơi xấu hổ… muốn làm bộ không phát hiện ra anh ta, hiện tại cô không muốn để anh ta nhìn thấy liền đi vào đám đông.

Hứa Tử Huân không nhìn thấy cô, chờ chiếc xe thương vụ màu đen chạy tới thì đưa tay đỡ cô gái trong xe xuống.

Lăng Vi nhìn thấy mỹ nữ xinh đpẹ mặc váy đỏ lộ vai tên Dung Cẩm, lần trước chính là cô ấy kéo Hứa Tử Huân đi thuê phòng.

Hiện tại hai người quan hệ thân mật như vậy, tuy còn chưa cong khai nhưng cũng xem như là người yêu.

Hứa Tử Huân nắm tay Dung Cẩm đi vào đại sảnh.

Dung Cẩm giống như Vương phi được gả cho Vương gia, hất cằm, biểu tình tự phụ, nhìn người khác đầy khinh thường.

Dung Cẩm nhìn đại sảnh xa hoa, trong lòng trào dâng.

Thật không nghĩ tới… bạn trai của cô ta giỏi như vậy.

Thế mà có thể đến được bữa tiệc xa hoa như thế.

Cô ta chỉ biết gia tộc của Hứa Tử Huân ở Giang thành là số 1, số 2 nhưng lại không nghĩ tới… Hứa Tử Huân có nhân lực như vậy, còn có thể quen biết đại gia đến mức này?

Dung Cẩm và Hứa Tử Huân còn chưa biết đây là nhà của Diệp Đình, bọn họ chỉ biết chủ nhân nơi này họ Diệp.

Lăng Vi đi ra cửa nhìn thấy Hoa Đào bị lạnh đang trốn một góc.

“Hoa Đào…”

Lăng Vi vẫy tay với cô ấy, Hoa Đào mặc áo lông trắng, bên trong lộ ra lễ phục màu đen.

“Lạnh hả? Mau tới đây, tôi chuẩn bị lễ phục cho cô rồi, tôi mang cô đi thay quần áo.” Lăng Vi đi tới nắm tay Hoa Đào.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt, Hoa Đào hoảng sợ.

Tuy nhìn qua hình nhưng mà…” Cô là Thải Vi sao?”

Lăng Vi trang điểm và mặt mộc có hơi giống… lại không giống.

“Ôi, trừ tôi ra còn ai quen cô sao?” Lăng Vi buồn cười nhìn cô ấy.

“Á.. đúng vậy.” Hoa Đào là người vừa mơ hồ vừa tùy tiện, tính cách sảng khoái.

“Đi nhanh lên, bên ngoài trời lạnh.” Lăng Vi không mặc áo khoác, chỉ mặc lễ phục nên bị lạnh run lên rồi.

“Được.” lần đầu tiên Hoa Đào đến lễ hội xa hoa như avyaj, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.

Tiểu Vi sắp xếp như thế nào cô nghe vậy là được.

Lăng Vi dẫn cô vòng bên gnaofi đi vào, không trực tiếp đi qua đại sảnh, sợ Hoa Đào xấu hổ.

Hoa Đào sợ cô bị lạnh nên cởi áo lông ra, bọc cho hai người. Lăng Vi được hơi ấm bao lấy.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy một cô gái, người này mặc váy đỏ lộ vai, đúng là Dung Cẩm đang đứng trong góc gọi điện thoại.

Biểu tình của Dung Cẩm cực kì khoa trương: “Nơi này như cung điện vậy, quá xa hoa… đúng thế, là bạn của bạn trai tôi. Có là gì chứ, lần tới có cơ hội mang các cô đi cùng.”

Cô ta biểu hiện đầy hư binh nói phét đám người ở đây xa hoa đến mức nào.
 
Chương 684: Mặc gì mà lại trêu chọc tới cô rồi hả? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thấy Lăng Vi đi tới liền vội vàng tắt máy cười: “Không phải quản lý Lăng sao?”

Lăng Vi gật đầu.

Dung Cẩm mỉm cười: “Mặt mũi quản lý Lăng thật lớn, dạng người này mà cũng được mới tới.” Nói xong còn lườm hai người khoác chung áo khoác lông.

Sau đó bĩu môi cười.

Như chiếm được thượng phong xoay người rời đi.

Hoa Đào muốn bùng nổ, người đàn bà này cố ý tới gây khó dễ Lăng Vi sao?

Lăng Vi giữ tay cô: “Cô ta có bệnh, đừng để ý đến cô ta làm gì, làm như ba mình là hoàng đế vậy, không ngại đau răng. Người có thể nói ra lời này chắc chắn nhân cách chẳng cao quý gì, đừng chấp nhăt với cô ta làm gì mà hạ thấp cấp bậc của chúng ta.”

“Ừ.”

Đi vào bên trong, Lăng Vi ấy ra ba bộ lễ phục cho cô ấy: “Tôi đã chuẩn bị cho cô xong rồi, không biết cô thích loại nào, cô tự chọn đi.”

Hoa Đào không hiểu là nhãn hiệu gì, tùy tiện chọn chiếc váy ngắn màu đen: “Tôi mặc màu đen trông có vẻ gầy hơn.”

Lăng Vi cười lớn: “Cô gầy như vậy rồi còn muốn gầy hơn hả?”

Hoa Đào đứng lên cho Lăng Vi nhìn bụng mình: “Cô nhìn cái bụng này xem, đều là thịt… tôi lại béo hơn rồi, không biết còn tưởng tôi có thai năm tháng ấy.”

“Làm gì đến mức như cô nói chứ.” Lăng Vi kéo cô ấy nhìn một lần: “Làm gì có, căn bản không có bụng luôn. Đều là cô đoán mò thôi. Cô đừng mặc màu đen, tôi mặc màu trắng rồi, cô mặc đen nữa nhìn chúng ta như Hắc Bạch vô thương vậy… cô mặc màu hồng phấn nha, tôi cảm thấy cô mặc màu này còn gầy hơn.”

Lăng Vi cầm váy công chúa màu hồng phấn lên đo với người cô ấy: “Thật xinh đẹp, cô trắng trẻo như vậy mặc hồng phấn rất đẹp, nhanh thay đi, một lúc nữa tôi búi tóc giúp cô.”

Hoa Đào mù mờ cầm váy đi thay, thay xong, hai mắt Lăng Vi sáng lên: “Qúa đẹp…. Rất hợp với cô..” đôi mắt Hoa Đào rất đpẹ, như hai quả hạch đào vậy.

Lăng Vi nhanh chóng cho người trang điểm, làm tóc cho cô ấy.

Hoa Đào yếu ớt nói: “Tiểu Vi, đây là chỗ nào vậy? Sao cô lại ở đây?”

Lăng Vi nghĩ nghĩ một chút nói: “Đây là nhà chồng tôi.”

“…” Hoa Đào rụt cổ: “Chồng cô có tiền như vậy…” đột nhiên nhìn Lăng Vi đang cười, Hoa Đào thầm nghĩ, cô ấy nói là nhà chồng cũng không nói là nhà mình… chắc là bên trong có uẩn khúc.

Hoa Đào không hỏi nhiều, hóa trang xong liền theo Lăng Vi đi triểm làm tranh.

Hai người tay trong tay rời đi.

Đến tiền thính liền nghe Dung Cẩm nói chuyện với một người đàn bà: “Xí, xem mình là ai, chơi với bạn thế nào… mặc thành như vậy dám tới buôi triển lãm tranh cao cấp này?”

“Lễ phục gì?” cô gái kia hỏi.

Dung Cẩm nói: “Áo lông.”

Cô gái kia cười ra tiếng.

Lăng Vi đi tới gần Dung Cẩm, chỉ thấy Dung Cẩm cao ngạo nói chuyện với một cô gái.

Dung Cẩm trợn mắt, nhếch lên nụ cười chán ghét.

Lăng Vi và Hoa Đào đi tới trước mặt Dung Cẩm.

“Quản lý Dung, sao lại nói xấu sau lưng người khác vậy? Qúa thất lễ rồi.”

Âm thanh của Lăng Vi cực lạnh lẽo, như luyện ra từ hầm băng vậy.”

Dung Cẩm quay đầu, cả người sững lại.

Chỉ thấy Lăng Vi không vui trừng cô ta, Dung Cẩm đối với Lăng Vi là bản năng đối nghịch, Lăng Vi là bạn gái trước của Hứa Tử Huân, cho tới giờ hvh vẫn nhớ mãi không quên Lăng Vi.

Dung Cẩm thấy Lăng Vi sẽ sinh lòng chán ghét, cô ta hận không thể hung hăng cấu mặt Lăng Vi.

“À.. quản lý Lăng, cô giận gì chứ? Tôi chưa nói là bạn cô, nhìn cô giận thành cái dạng gì rồi này.”
 
Chương 685: Mang hệ thống phát điện (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi hừ lạnh: “Dám nói không dám nhận sao? Mặc áo lông thì làm sao? Mùa đông lạnh như vậy cô không mặc sao? Cô dám nói cô chưa bao giờ mặc? Cô dám nói trong nhà cô không có áo lông nào sao? Chẳng lẽ quản lý Dung tự động phát điện nên không sợ lạnh?”

“Cô…” Dung Cẩm cắn răng không phản bác được một lời.

Lăng Vi nhìn cô ta, cười khinh thường: “Trách không được quản lý Dung ăn mặc ít vải như vậy, thì ra là quản lý Dung có thể tự động nóng lên.”

Không hiểu sao có cô gái nào đó thêm một câu: “Đâu chỉ tự nóng lên, cô ta còn có thể tự động phát dục.”

“Miệng cô thúi lắm sao?” Dung Cẩm trừng mắt.

Gương mặt vừa đỏ vừa đen như gan heo.

Dung Cẩm không khách khí trừng Lăng Vi: “Quản lý Lăng, sao cô nói quá đáng vậy, tôi ở trước mặt cô nói bạn cô sao?”

“À…” Lăng Vi cười lạnh: “Cho nên nói xấu sau lưng mới đáng xấu hổ không phải sao?”

Dung Cẩm hung hăng trừng Lăng Vi, cô ta vô tình nhìn người bên cạnh Lăng Vi thì sửng sốt.

Cô gái này là ai, mắt tròn như hạch đào, sáng lấp lánh như vậy? Làn da trắng mịn, mặc váy hồng như công chút, mềm mại như có thể vắt ra nước vậy.

Hiển nhiên cô ta không nhận ra đó là Hoa Đào vừa nãy bị cô ta cười nhạp…

Lăng Vi chẳng thèm nói lời vô nghĩa với cô ta.

Lúc này Diệp Đình và Hàn Yến từ lầu hai đi xuống.

Nhìn thấy Lăng Vi ở đại sảnh, sắc mặt cô không tốt, sắc mặt Diệp Đình cũng trầm xuống.

“Vi Vi, sao em ở đây?” Lúc này Hứa Tử Huân đột nhiên đi tới bên cạnh Lăng Vi.

Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm Lăng Vi, muốn nói gì đó lại nuốt trở lại.

Hứa Tử Huân nhớ thương nói: “Trời lạnh, đừng mặc ít như vậy, em sẽ đau bụng đấy.” Anh ta vừa nói, biểu tình càng trở nên phức tạp.

Dung Cẩm kéo tay anh ta: “Anh nói cái gì vậy?”

Hứa Tử Huân lấy lại tinh thần vội vàng sửa lời, lễ phép cười với Lăng Vi: “Vi Vi, em cũng đến xem triển lãm tranh sao? Triển lãm tranh hôm nay cực kì thành công, anh còn mời bạn của anh tới chẳng qua cậu ấy chưa tới. Em muốn đi xem không, nghe nói hôm nay người vẽ tranh cực giỏi.”

Lăng Vi chẳng thèm muốn nói vói anh ta, gật đầu liền kéo Hoa Đào lên lầu.

Đến đầu cầu thang liền thấy Diệp Đình và hy từ trên cầu thang đi xuống.

Lúc đi qua hai người, thi nhr thoảng có thương nhân muốn chào hỏi bọn họ nhưng sợ bị Diệp Đình cự tuyệ tnên không dám lại gần…

Bên cạnh cũng có nhiều cô gái do dự đi tới đi lui.

Hiển nhiên mong muốn được Diệp Đình và hy chú ý.

Lăng Vi và Hoa Đào đi tới: “Xin giới thiệu cho mọi người, vị này là biên tập truyện tranh của tôi, gọi là Hoa Đào.”

Diệp Đình và Hàn Yếnthay nhau bắt tay cô ấy, giới thiệu chính mình. hy nhìn chằm chằm Hoa Đào một lúc mới nói: “Có phải hai tháng trước cô mới đi du lịch ở Bắc cực không?”

Tính tình Hoa Đào cực kì rộng rãi, cười nói: “Đó là chị sinh đôi của tôi, chị ấy thích mạo hiểm, đi khắp nơi trên thế giới, lần trước đi Bắc cực suýt chút nữa thì không về được, bị nhốt ở chỗ kia cả tháng, may mắn được một con thuyền cứu giúp, nếu không chị ấy đã không về được rồi… chị tôi nói lần đó thật nguy hiểm vì con thuyền cứu bọn họ cũng suýt chút nữa gặp chuyện không may…”

Hoa Đào vừa nói xong lại thấy kỳ quái: “Sao anh lại biết?”

Hàn Yến nói: “Không có gì.”

Nháy mắt Lăng Vi nhớ tới Hàn Yến vừa từ bắc cực trở về, chẳng lẽ có chuyện gì với chị của Hoa Đào sao?

Lăng Vi sợ Hoa Đào xấu hổ nên nói với Diệp Đình và Hàn Yến: “Em mang cô ấy đi dạo, hai người nói chuyện nhé.”

“Ừ.” Hoa Đào muốn nhanh chóng rời đi, lúc này Hứa Tử Huân đi tới, Dung Cẩm ở bên cạnh anh ta cũng đi theo.
 
Chương 686: Mang hệ thống phát điện (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc Dung Cẩm nhìn tháy Diệp Đình, lập tức cười nịnh nọt: “Tổng giám đốc, xin chào.”

Sắc mặt Diệp Đình cực kì không tốt.

Anh không biết người đàn bà này là ai, chỉ thấy cô ta đi theo bên người Hứa Tử Huân.

Vừa nãy sắc mặt tiểu Vi lại không vui.

Hiển nhiên… người đàn bà này cngf tiểu Vi và Hoa Đào không vui vẻ lắm.

Diệp Đình lạnh lẽo nhìn cô ta.

Dám chọc bà xã nhà anh, cô ta có mấy lá gan vậy?

Diệp Đình lạnh đạm hất cằm với quản gia.

“Tiên sinh. “ Vương quản gia đi tới gần anh cúi người chào: “Tiên sinh có gì phân phó?”

Diệp Đình kỳ quái hỏi: “Thiệp mời lần này là ai làm, mời khách mà không xét duyệt qua sao?”

Dung Cẩm lườm Hoa Đào, thầm nghĩ nhìn đi, chủ nhân ghét bỏ các người keo kiệt, còn mặt mũi đúng đó, còn không cút nhanh đi?

Vương quản gia cung kính nói: “Là Phương Chu tiên sinh liệt kê.”

Diệp Đình nhìn Dung Cẩm: “Cô gái này đắc tội với phu nhân của tôi và bạn, phiền ông mời cô ta ra ngoài.”

“Cái… cái gì?” Dung Cẩm chấn kinh.

Vương quản gia lặp lại lời Diệp Đình: “Tiểu thư, tiên sinh nhà tôi mời cô ra ngoài.”

Dung Cẩm không thở nổi.

Cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn.

Dựa vào gì chứ: “Tổng giám đốc, tôi có làm gì đâu?”

Sắc mặt Dung Cẩm như dải lụa hồng, ngay cả môi cũng run lên.

Hứa Tử Huân vội vàng đỡ cô ta, còn chưa kịp nói thì đã nghe Diệp Đình nói:”Đại sảnh lạnh, em lên lầu đi.” Anh nói với Lăng Vi, giọng điệu vô cùng dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng nóng bỏng theo.

Hứa Tử Huân chỉ cảm thấy mi mắt cay cay, đôi mắt như bị dao cắt qua.

Lăng Vi…đã từng là bạn gái của anh ta, là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời anh ta… nhưng mà cô ở bên cạnh người khác, anh ta chỉ có thể bất lực… trải qua lần dạy dỗ trước, anh ta học được ngoan ngoãn, trong lòng có thích thế nào cũng không được u mê nữa. Anh ta cũng có thay đổi về quan điểm nhìn nhận dđ, Diệp Đình đối với tiểu Vi không giống như trước kia anh ta nghĩ là giả kết hôn gì đó mà thật sự rát tốt với cô.

Hứa Tử Huân yên lặng lùi ra sau, đau lòng, anh ta vừa buông tay, Dung Cẩm ôi một tiếng suýt chút nữa ngã sấp xuống.

“A - - Tử Huân, anh làm cái gì vậy?” Dung Cẩm chật vật quơ tay.

Lăng Vi nói với Hoa Đào: “Tôi dẫn cô đi xem triển lãm tranh, lần triển lãm này có rấtn hiều tác phẩm nổi tiếng.”

“Được.” Hoa Đào vui vẻ vỗ tay.

Đột nhiên nghe Hàn Yến nói: “Thập nhất, cô và a Đình tiếp khách đi, tôi đi cùng vị tiểu thư này.”

“Hả?” lạnh lùng như Hàn Yến sao lại chủ động như thế?

...

Không chờ cô nói, Hoa Đào đã bị Hàn Yến bắt cóc đi mất rồi…

Lăng Vi nhíu mày liền nghe Diệp Đình cười mộ ttieengs.

“Anh cười cái gì?” cô ngẩng đầu nhìn anh.

Biểu tình của Diệp Đình rất lạ, nghĩ nghĩ liền thầm nói bên tai cô: “Hoa đào nhà em có thể kéo đào hoa theo rồi…”

“Tại sao?” Lăng Vi nghĩ không ra.

Diệp Đình nói: “Con thuyền cứu chị của Hoa Đào chính là đám người Hàn Yến đó.”

“Hả?” anh vừa nói, Lăng Vi càng lo lắng: “Hàn Yến sẽ không muốn thông qua Hoa Đào mà làm quen chị cô ấy đấy chứ? Trên thuyền nhiều người như vậy sao anh ta chỉ nhớ mỗi mình chị Hoa Đào thôi?”
 
Chương 687: Bức tranh cuối cùng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình nói: “Cái này thật ra không cần lo lắng. Hàn Yến là phái hành động, nếu thật sự muốn quen biết chị của cô ấy cũng khong tới mức hai tháng không làm quen. Anh ta muốn quen ai thì dễ lắm, không cần phải thông qua Hoa Đào.”

Lăng Vi cảm thấy có lý, rốt cuộc cũng không lo lắng như vừa nãy nữa.

Nhưng mà tính cách của Hoa Đào... cùng Hàn Yến sao? Phong cách này... thật cay mắt người ta mà.

Diệp Đình không nói đến việc này nữa, triển lãm tranh sắp bắt đầu, hai người cùng lên lầu.

Dung Cẩm đứng bên cạnh sắc mặt như tro tàn, giống như chó có tang vậy, cô ta nhận ra cô gái bị Hàn Yến mang đi, là cô gái vừa nãy mặc áo lông kia sao?

Đồ nhà quê như vậy lại được người xuất sắc như Hàn tiên sinh vừa ý?

Dung Cẩm cúi đầu nhìn mình, thua người ta ở chỗ nào chứ?

Vì sao cô ta đi theo thiếu gia như Hứa Tử Huân còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà?

Vừa nãy giọng điệu của tổng giám đốc, hình như xem mình... như rác rưởi mà ném đi vậy.

Vì mình và Lăng Vi cùng cô gái kia không vui sao? Vì chút việc nhỏ đó mà tổng giám đốc đã tức giận.

Nhưng mà sao bạn trai của mình không thèm ra mặt chứ?

Dung Cẩm tàn nhẫn trừng Hứa Tử Huân, chỉ cảm thấy người đàn ông này... thật vô dụng.

Đồ bỏ đi.

Mắt thấy bạn gái mình chịu uất ức, ngay cả cái rắm anh ta cũng chẳng dam phóng.

“Ôi, sao hai vị lại đứng đây?” Lúc này Nghiêm Phương Chu tiên sinh từ trên lầu đi xuống.

Anh ta nhìn Hứa Tử Huân đứng trong đại sảnh cười nói: “Sao Hứa thiếu không lên lầu xem triển lãm tranh?”

Biểu tình của Hứa Tử Huân vô cùng phức tạp, khổ mà không thể nói, vừa rồi Diệp Đình muốn đuổi Dung Cẩm ra ngoài.

Nghiêm Phương Chu không biết việc này nên mới mời anh ta: “Đi, đi lên nhìn thôi, lần này bày ra những bức tranh này còn không phải do bạn gái anh vẽ sao?”

Anh ta nhìn Dung Cẩm, Dung Cẩm cười cười thầm nghĩ: “Triển lãm tranh lần này là Nghiêm tiên sinh tổ chức, Diệp tổng lại có thế lực, chẳng thèm để ý gì đến nội dung triển lãm.

Sau đó to gan kéo Hứa Tử Huân lên lầu.

Trên lầu, vị trí ‘Ngôi sao vinh quang’ đang được bình xét vô cùng gay cấn.

Mỗi họa sĩ ở đây đều có lựa chọn của riêng mình.

Đám bình phẩm cũng có kết luận riêng cho mình, bức họa của Nhan Mặc Phi có đường cong lưu sướng, khí thế rộng rãi, kiến trúc kỳ quái, rất có lực hấp dẫn.

Người đứng đầu dành lấy ‘Ngôi sao vinh quang’ là vô cùng xứng đáng.

Mọi người ca ngợi ‘Thành thị phế tích’ lại bị ‘Thần quỷ thủ’ Diệp Lương Sơn ghét bỏ: “Cũng chỉ được có thể, như nhau cả thôi.”

“...”

Mọi người xung quanh chưa ai dám lên tiếng, người ta là tong sư hội họa... thần quỷ thủ. Kỹ xảo vẽ tranh của người ta đã đạt cảnh giới có thể nói là ‘So với quỷ hồn có quỷ bí hơn, so với thần tiên càng có linh khí hơn’.

Đây là thế hệ tông sư... thần quỷ thủ, ngoại hiệu khác là Ngọn Nguồn.

Ông ấy nói như vậy thì chính là như vậy.

Không ai có thể phản bác.

Nhưng mà vị trí thứ hai vẫn phải chọn ra.

Còn tác phẩm còn lại... kém xa tác phẩm của Nhan Mặc Phi.

Nhưng trình độ các tác phẩm còn lại đều tương đương nên chọn ra vị trí thứ hai khá khó.

Đám bình phẩm đề cử số phiếu không giống nhau.

Vị trí thứ hai thật khó chọn.

Trong đó có nhà bình phẩm chọn tác phẩm của Dung Cẩm, nhìn mãi mới thổn thức nói: “Bức tranh này... có ý sự mới mẻ.”

Dung Cẩm lập tức tiến lên nói chuyện với nhà bình phẩm kia.

Lòng hư vinh của cô ta thật muốn nổ tung.

Không nghĩ tới.. tác phẩm cô ta tùy tiện vẽ xấu lại được họa sĩ lớn đẳng cấp thế giới thưởng thức.

Dung Cẩm đắc ý hất cằm.
 
Chương 688: Bức tranh cuối cùng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc cô ta đang hưng phấn không kiềm chế được thì Hứa Tử Huân gật đầu với người bình phẩm kia tỏ lòng biết ơn.

Nhà bình phẩm kia vẫy tay với anh ta, tỏ vẻ quen biết đã lâu, cậu nhờ tôi chút chuyện như vậy chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Nhưng mà khen ngợi một câu lại không phải bắt ông ta đề cử tác phẩm rác rưởi như vậy.

Dung Cẩm hoàn toàn không biết nhà bình phẩm kia nể mặt mũi Hứa Tử Huân mà khen cô ta một câu.

Cô ta cứ cho là thật.

Nhanh chóng phát weibo khoe tác phẩm của mình, sau đó có người bình luận đáp lại “…”

Dung Cẩm thầm nghĩ… tay mỏi hả? Bức tranh của bà được họa sĩ đẳng cấp thế giới chiêm ngưỡng, các người mắt mù thì biết cái gì.

Hứa Tử Huân thấy cô ta vui vẻ cũng không nói gì.

Dần dần, kết quả đề cử cũng có.

Gần như các nhà bình phẩm đều đứng trước bức tranh “Thành thị phế tích’ của Nhan Mặc Phi khen không ngừng miệng.

Hàn Linh Tê vô cùng vui vẻ: “Anh Mặc Phi, em đã nói mà, ‘Ngôi sao vinh quang’ không phải của anh thì không thể.”

Nhan Mặc Phi lại thờ ơ.

Hàn Linh Tê khen: “Dù triển lãm tranh quốc tế nổi danh nhất, anh Mặc Phi, anh cũng là người xuất sắc nhất.”

Nhan Mặc Phi nhướn mày, dường như đối với loại khen ngợi này đã tập mãi thành thói quen.

Anh ta tùy ý nhìn lướt qua tiền thính, hôm nay không có gì thú vị……

Anh ta tính toán rời đi.

“Các vị……”

Lúc này, đột nhiên Nghiêm Phương Chu đi lên vị trí cao nhất.

Ông đứng đó cầm Micro nghiêm túc nói: “Cảm ơn các vị đã ủng hộ Phương mỗ, cảm ơn các vị bỏ trăm công ngàn việc rút thời gian đến tham gia triển lãm tranh. Các vị ở đây đều là danh gia hội họa, là phú thương hào môn, có suy nghĩ của mình đối với hội họa, trong lòng đều đã chọn được cho mình tác phẩm ưng ý. Haha... nhưng mà đừng vội... cá bức tranh ở đại sảnh không phải là toàn bộ tác phẩm.”

“Ồ, còn nữa sao?”

“’Có ý gì vậy?” Mọi người ngừng thảo luận.

Tất cả đều nghi hoặc nhìn Phương Nghiêm Chu.

Phương Nghiêm Chu nói: “Thật ra lần triển lãm này còn một tác phẩm khác chưa giới thiệu cho mọi người, mọi người có hứng thú có thể đi theo tôi chiêm ngưỡng.” Nghiêm Phương Chu đưa tay mời.

Có người nghe không hiểu: Có ý gì?”

Vương quản gia tiến lên giải thích: “Còn một tác phẩm ở bên trong, mời mọi người đi theo tôi vào thưởng thức.”

“Ồ... vậy hả? Còn có tác phẩm bên trong, vì sao không mang ra luôn?”

Vương quản gia giải thích: “Không tiện cho lắm... ngài có thể xem thì biết.”

“Được, chúng ta qua xem đi.”

Trong tiếng nghi hoặc, Vương quản gia dẫn mọi người đi về phía sau tòa nhà, đến nơi, có thể nghe thấy tiếng hít không khí.

Hiện tại là tháng 12, vừa rơi một trận tuyết, kiến trúc ngôi nhà phủ trong màn quyết trắng được ánh nắng ấm áp phủ lên một tầng ấm áp.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, tòa kiến trúc càng phá lệ sinh động.

“Tử Huân, anh nhìn… sao bể bơi lại có hơi nước?” Dung Cẩm kéo Hứa Tử Huân: “Nhà chúng ta cũng mua bể bơi lớn như vậy đi, mùa đông nấu chút nước ấm thì bơi mới không lạnh.”

Hứa Tử Huân nhìn cô ta: “Dưới bể bơi của người ta là suối nước nóng, em nghĩ là người ta đi nấu nước nóng sao?”

Dung Cẩm bị nghẹn họng.

Lại không dám nói một câu đi theo Hứa Tử Huân vào tòa nhà.

Vương quản gia khom người nói: “Một bức họa cuối cùng là ở gian vẽ tranh này, mời mọi người đi vào nhưng đừng làm hỏng đồ đạc bên trong.”
 
Chương 689: Thần cảnh* (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(*) Cảnh giới thần tiên, hoặc quan niệm nghệ thuật huyền diệu.

Vương quản gia dẫn bọn họ đi tới phòng vẽ của Lăng Vi.

Ông mở cửa: “Mời mọi người vào…”

“Wow ——” Đột nhiên có người kinh hô! Trên vách tường đối diện cửa là bức tranh “Tuyết điên thương lang”* của Jame!

(*) Con sói màu xám trên đỉnh núi tuyết.

Con ngươi mọi người co rúc.

Bọn họ thấy trên mặt tường… có một con sói…

Một mình đứng trên núi tuyết, con sói đơn độc đón gió!

Con sói há miệng lộ ra răng nhọn, mắt nó màu xanh dầu, chuyên chú, cao ngạo, là máu. Lông nó bị gió thổi dựng lên, tầng tầng lớp lớp, trên lông màu xám dính đầy băng tuyết, giống như một chiến sĩ không sợ lạnh!

Phía sau con sói có sáu con sói từ rất xa điên cuồng chạy tới nó, hình ảnh lập tức trở nên sống động như thật.

Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn, tuy bức tranh này hay hỗn loạn, nhưng lại rất có kết cấu.

Nhất là đôi mắt xanh biếc của con sói kia và lông màu xám tro bị gió thổi, tinh tế trong hỗn loạn, cảnh giới này… thật sự khiến người ta tán thưởng!

Mọi người liền tràn vào phòng vẽ.

“Thật lợi hại, lợi hại. Không hỗ là tác phẩm áp trục* nha.”

(*) Áp trục: Thuật ngữ các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc, ý là phát triển, nổi bật, khuếch trương.

“Đúng vậy, tuyệt đối không thua kém “Thành phố hoang tàn” của Nhan Mặc Phi tiên sinh…”

“Ừ… Không phân cao thấp!”

Có điều, đại đa số vẫn cảm thấy tác phẩm graffiti này… chưa đủ cấp độ trưng bày…

Nếu đánh giá quan điểm, vị trí á quân, graffiti ‘Thành phố hoang tàn’ hơn hẳn.

Nhưng cũng có người bất đồng quan điểm. Có người khen bức graffiti này không dứt miệng: “Chính vì tùy ý nên càng động lòng người!”

“Đúng vậy, tùy ý khua tay lại có thể vẽ ra khí thế hùng hồn như vậy, tinh tế trong hỗn loạn, cái này đã vượt qua kỹ thuật vẽ tranh, đây là một loại thần kỹ*!”

(*) Thần kỹ: Kỹ năng thần kỳ.

Trong căn phòng nổ tung.

Các lời khen, lời tâng bốc liên tục.

Dường như muốn dở nóc phòng.

Bỗng nhiên có người chỉ sau lưng: “Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Mọi người mau nhìn bên này ——”

Diệp Lương Sơn quay đầu nhìn theo mọi người, vẻ mặt vừa rồi còn khinh thường chợt cứng đờ!

Chỉ thấy trên vách tường là một con hùng ưng vẽ rất sống động.

Nó, đang giương cánh cao tường; nó, đang bay giữa bầu trời mênh mông; nó, đang hiên ngang bay thẳng lên trời cao; nó, đang khinh thường bầu trời ——

Nhất là cặp mắt của con hùng ưng, sắc bén, nhạy bén, đơn độc, trang nghiêm! Nó áp đảo vạn vật, uy phong lẫm liệt, khí thế nuốt cả thiên hạ, trong mắt đầy ắp khinh thường và tự tin.

Diệp Lương Sơn nhìn chằm chằm con hùng ưng giương cánh trên tường, tim đập chậm lại theo.

Vẻ khinh thường trên mặt hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là khiếp sợ!

Diệp Đình nhìn biểu tình lão già* thay đổi, nhếch môi cười.

(*) Có ý ghét.

Không nghĩ tới một bức tranh Graffiti Tiểu Vi tùy tiện vẽ lại làm lão gia tử chấn động…

Thú vị.

Lúc này, không ít người trong phòng đều quay đầu, khi bọn họ thấy hùng ưng trên tường kia, không khỏi rối rít hít một hơi lạnh.

Có người hưng phấn, kinh ngạc hét lên: “Đây mới là kinh điển! Đây mới là thần tới chi bút*.”

(*) Thần tới chi bút: chỉ tác phẩm do thần linh trợ giúp. Hình dung tác phẩm câu văn xuất sắc, nét vẽ sinh động, có thần.

Cùng là graffiti… lại rung động lòng người hơn bức tranh vừa rồi.

Có người khen ngợi: “Graffiti, có thể… vẽ ra thần cảnh như vậy? Quá tuyệt…”

“Đúng… Bức hùng ưng này, thật sự… quá giống thật.”

Mọi người không keo kiệt ca ngợi, thán phục.

Có vài người chen mặt tới, nhìn cẩn thận: “Mọi người nhìn đi, lông của con hùng ưng này rất sống động nha —— nhìn ánh mắt kia!”
 
Chương 690: Thần cảnh* (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ánh mắt con hùng ưng mang theo cô độc, trang nghiêm nhìn chằm chằm mọi người!

Khí thế kia giống như chúa tể áp đảo vạn vật. Nó, uy phong lẫm liệt, khinh thường thiên hạ! Từ ánh mắt đến lông đều tản ra khí thế kinh người!

Tất cả mọi người đều nhìn bức tranh này không chớp mắt.

Hiện trường vốn hò hét ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại.

An tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Mỗi một người đều nhìn chằm chằm con hùng ưng kia. Tựa như có một luồng ma lực thu hút bọn họ, không thể không nhìn vào nơi đó.

Hứa Tử Huân ngẩng đầu nhìn bức tranh kia, tóc gáy từ từ dựng lên.

Vẻ mặt anh ta chuyên chú, tâm tình hòa vào bức tranh.

Tới khi Dung Cẩm kéo anh ta, anh ta phát hiện lòng bàn tay mình chảy đầy mồ hôi.

“Bức này là ai vẽ? Không có ký tên? Vẽ thật đẹp!” Dung Cẩm cũng không thể không thừa nhận, bức tranh này có thể xưng là “Thiên tác”.

Không nghe trả lời, cô ta quay đầu nhìn Hứa Tử Huân.

Hứa Tử Huân nhìn chăm chú vách tường, khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt đen như mực đầy khiếp sợ!

Dung Cẩm hơi mất buồn bực.

Cô ta còn nhớ biểu tình của anh ta lúc nhìn tranh cô ta vẽ… biểu tình miễn cưỡng.

Hứa Tử Huân lúc ấy đang cười nhưng trong mắt không có tán thưởng.

Mặc dù giám khảo khen cô ta rất có sáng tạo…

Nhưng hoàn toàn không thể nào so sánh với bức tranh này.

Hứa Tử Huân vừa rồi chỉ có thể nói là miễn cưỡng! Nhưng Hứa Tử Huân bây giờ…

Lúc nhìn bức hùng ưng kia, ánh mắt mê ly, mặt đỏ ửng, hoàn toàn là trạng thái si mê. Giống như đang nhìn người đẹp trong lòng mình.

Bạn trai mình lại tán thưởng tác phẩm của người khác, đây là vô cùng không tôn trọng cô ta! Không nghĩ tới, cô ta nói chuyện với anh ta, anh ta cũng làm bộ như không nghe.

Mà lúc này, Hứa Tử Huân không phải giả vờ không nghe. Anh ta thật sự không nghe được.

Tim anh ta đập nhanh lên!

Anh ta có dục vọng mãnh liệt, anh ta muốn biết tác giả của bức tranh này.

Nếu có thể cho anh ta biết tác giả, anh ta sẽ kích động đến mức tối ngủ không yên. Thậm chí đối với anh ta mà nói… đó sẽ là vinh hạnh to lớn!

Anh ta chợt nghĩ, nếu biết tác giả này, anh ta không uổng sống đời này.

Rất nhiều người đều như Hứa Tử Huân.

Bọn họ bị rung động, trừ khiếp sợ, nhiều hơn là bị kinh động!

“Đây là một thiên tài!”

“Mọi người nhìn mắt con hùng ưng kia đi, đúng là quá có thần rồi! Ánh mắt là khó vẽ nhất, một bức tranh có thành công hay không chủ yếu dựa vào ánh mắt, đó là nguyên nhân rất nhiều người không vẽ nhân vật, chỉ vẽ sông núi.”

Có người vỗ tay cảm thán: “Triển lãm hôm nay thật không uổng phí nha!”

“Đúng đúng đúng, cũng may tôi tới tham gia, cũng may tôi thấy được bức tranh này, nếu không tôi sẽ hối hận cả đời.”

Lăng Vi và Diệp Đình nhìn bức tranh này.

Diệp Đình nhìn con hùng ưng kia, hài lòng gật đầu, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Không hỗ là vợ anh.”

“…” Lăng Vi thầm nghĩ, không hỗ là Diệp đại boss… nói chuyện cũng tự đại, cuồng ngạo, tự lấy mình làm trung tâm như vậy.

Nhưng mà… cô vẫn rất thích…

Che mặt.

Lăng Vi nhìn Nghiêm Phương Chu, thấy anh ta không ngừng gật đầu, lại giống như kích động không nói nên lời.

Nghiêm Phương Chu nhìn Lăng Vi, nói tự đáy lòng: “Tôi tổ chức nhiều cuộc triển lãm như vậy, cho tới nay chưa từng rung động, chỉ có lần này!”

Lăng Vi gật đầu.

Hàn Yến đột nhiên hỏi: “Thập nhất, đây là cô vẽ?”
 
Chương 691: Quy nhẫn đại pháp? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giọng Hàn Yến rất nhỏ, không có người nào khác nghe được.

Lăng Vi khẽ gật đầu.

Hàn Yến nhướng mày, ánh mắt sâu xa nhìn cô từ trên xuống dưới.

Hồi lâu, anh ta cười nói: “A Đình nhìn đúng người…. Quả nhiên bất phàm.”

Lăng Vi囧.

Sao nói cùng một giọng điệu với Diệp Đình?

Hàn Yến quay đầu, nhìn kỹ con hùng ưng ki, lại thêm hiểu biết về Lăng Vi.

Có thể trói A Đình ở bên người, nhất định có điểm đặc biệt của cô.

Hàn Yến hí mắt, khẽ mỉm cười. Dường như anh ta biết chút ít…

“Trời ạ, bức graffiti này là ai vẽ thế?” Hoa Đào nâng hai tay, mắt lóe sáng: “Nếu có thể vẽ manga cho tôi, nhất định kiếm được lợi nhuận lớn ha ha ha ——” Cô ta cắn môi, trong mắt đầy sùng bái.

Lăng Vi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: “Hoa Đào đại nhân! Con hùng ưng này xuất thân từ… một manga nhỏ dưới quyền cô… Thải Vi đó… →_→”

Mắt nhỏ nhìn tôi đầy khinh bỉ….

→_→

Tầm mắt Lăng Vi lướt qua Hứa Tử Huân, Dung Cẩm, cuối cùng rơi vào trên mặt Nhan Mặc Phi.

Bây giờ cô rất muốn xem biểu tình của người đàn ông này.

Cô muốn biết…

Người đàn ông luôn cao cao tại thượng, tự đại kiêu căng đột nhiên bị người khác chèn ép sẽ có biểu tình gì…

Lăng Vi tìm ra Nhan Mặc Phi trong đám người, anh ta đứng gần hùng ưng nhất.

Anh ta im lặng đứng đó, tựa như hòa thành một thể với bức tranh.

Anh ta nhìn chằm chằm con hùng ưng, hai mắt như bị niêm phong, không chớp mắt, mặt đầy không thể tin!

Cũng không biết tại sao, anh ta bỗng nhiên có cảm giác không thấy người nào ở chung quanh.

Tiếng huyên náo cũng biến mất…

Tựa như anh ta và bức tranh này hòa thành một thể.

Anh ta tiến vào trạng thái quên mình…

Lại có một tác phẩm có thể rung động tâm hồn anh ta?

Bức graffiti này thật sự không thể xưng là một bức tranh, anh ta thấy được toàn bộ hàm ý trong bức tranh này!

Chỉ nhìn ánh mắt con hùng ưng kia, tựa như có thể tiếp thu tầm mắt hùng ưng, nhưng nhìn kỹ khí thế kia lại có thể cảm nhận được lòng dạ và sức mạnh vật lộn với bầu trời mênh mông của con hùng ưng kia!

Anh ta không thể không thừa nhận con hùng ưng này không chỉ có khí phách, còn có khí thế cao ngạo, kiên cố.

Ánh mắt sắc bén, nhạy bén, đơn độc, trang nghiêm kia tựa như có thể nhắm thẳng vào lòng người!

Đột nhiên có người la lớn: “Bức tranh này mới xứng đáng là “Quán quân”!”

“Đúng vậy, không sai!”

Phòng vẽ vốn ngột ngạt dần vang lên tiếng ca ngợi.

Trong nháy mắt náo nhiệt.

“Bức tranh này là ai vẽ? Nhất định chính là một thiên tài!”

“Đúng! Tôi vô cùng muốn biết! Tác giả này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Hàn Linh Tê nhíu chặt mày.

Tiếng ca ngợi bên tai giống như dao đâm vào tai cô ta! Vừa rồi rõ ràng tất cả mọi người đều ca ngợi “Thành phố hoang tàn”… sao đột nhiên đều quay đầu?

Cô ta lắc đầu, không hiểu. Tác phẩm của anh Mặc Phi chính là đệ nhất thiên hạ.

Cô ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ anh Mặc Phi bị người khác giẫm dưới chân.

Hàn Linh Tê giậm chân, cao giọng nói: “Đều khong phải! Bức tranh này không tốt như các người nói!”

Có không ít người nhìn cô ta.

Mặt Hàn Linh Tê đầy vội vã hét ầm lên: “Các người vừa nói tác phẩm của Nhan Mặc Phi là xứng đáng nhất! Các người quên lời các người vừa nói rồi sao? Các người nhìn bức này đi ——” Cô ta đưa tay chỉ con hùng ưng trên tường, cắn răng nghiến lợi cao giọng kêu la: “Các người nhìn đi, đây chỉ là một bức graffiti, căn bản quá tệ để trưng bày, sao nó có thể ngang bằng với “Thành phố hoang tàn” của anh Mặc Phi?!”
 
Chương 692: Quy nhẫn đại pháp? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lời của Hàn Linh Tê làm bầu không khí trong nháy mắt giảm xuống.

Không ít người nhìn cô ta rồi nhìn bức tranh. Có người nghi ngờ, có người khinh thường, cười cô ta.

Lúc này, Nhan Mặc Phi chợt quay đầu, nhìn Hàn Linh Tê chăm chú. Ánh mắt anh ta sắc bén tựa như muốn nhận biết về cô ta từ đầu, quan sát cô ta từ trên xuống dưới.

Hàn Linh Tê bị ánh mắt này của anh ta nhìn đến hô hấp không thông.

Sắp nghẹt thở.

Mắt anh ta giống như muốn tìm hiểu cô ta lần nữa.

Hồi lâu, Nhan Mặc Phi nhíu mày, nói với Hàn Linh Tê: “Linh Tê, em học vẽ mười mấy năm… Thì ra… Ý tưởng của em nông cạn như vậy? Em cảm thấy bức graffiti này quá tệ?”

Hàn Linh Tê trợn to mắt, nghẹn họng.

Cô ta muốn nói gì, nhưng môi run rẩy, nửa chữ cũng không nói được.

Nhan Mặc Phi thất vọng lắc đầu, trịnh trọng nhìn cô ta, nói: “Graffiti thì thế nào? Tác phẩm graffiti nên được tôn trọng hơn! Tiêu chuẩn một người vẽ tranh và dày công luyện tập không thể giới hạn ở bút pháp và kỷ xảo của bản thân, mà phải nhìn thấy nội hàm và linh hôn của cả bức tranh!”

Hàn Linh Tê giống như bị anh ta vô căn cứ tát một bạt tai.

Cô ta cắn chặt môi, cảm thấy gò má đau nóng.

“Anh Mặc Phi… Em đang giúp anh nói chuyện mà! Anh lại phản bác em?”

Nhan Mặc Phi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh không phản bác em, anh phản bác quan điểm của em. Em không hiểu nghệ thuật, anh và em không có lời nào để nói.”

Hàn Linh Tê nhìn anh ta chằm chằm. Lời anh ta giống như tạt thau nước lạnh vào cô ta —— làm cả người cô ta run rẩy!

Môi cô ta trắng bệch, mắt rưng rưng chứa đầy không dám tin: “Anh Mặc Phi, anh lại nói em… không hiểu nghệ thuật? Anh lại nói… anh và em không còn lời nào để nói?”

Cô ta âm thầm thích anh ta 12 năm!

Mỗi ngày cô ta dành ba tiếng để học vẽ! 12 năm —— không có gián đoạn ngày nào!

Triển lãm tranh nổi tiếng toàn thế giới cô ta đều nhất định phải đến! Cô ta muốn cải thiện mình, cô ta không ngừng học tập, cô ta rất sợ không theo kịp bước chân anh ta ——

Cô ta làm tất cả đều là vì cái gì?

Anh ta lại nói… lại nói cô ta không hiểu nghệ thuật? Anh ta lại nói… lại nói… không còn lời nào để nói với cô ta…

Hàn Linh Tê sụp đổ!

Hốc mắt cô ta ứa nước, cắn nát răng, cô ta muốn xoay người chạy đi, nhưng cô ta không nhấc chân. Đối với cô ta mà nói, nơi có Nhan Mặc Phi thì có ánh mặt trời… Không có anh ta, nơi nào cũng là bóng đêm.

Hàn Linh Tê kéo tay Nhan Mặc Phi: “Anh Mặc Phi, thật xin lỗi… Vừa rồi em nói sai, xin anh tha thứ cho em… có được không?”

“…” Nhan Mặc Phi hất tay cô ta ra, không nói gì.

Nhưng những người bên cạnh nổi điên!

“Trời ạ… người phụ nữ này không bị điên chứ?”

“Có bệnh à?”

Người chung quanh đều không nhìn nổi. Người ta mắng cô ta như vậy, cô ta còn nói xin lỗi, còn xin người ta tha thứ…

“Trời ạ… Có phải người phụ nữ này luyện “Quy nhẫn đại pháp” không?”

Lăng Vi cay mắt…. Sự nhẫn nại của người phụ nữ này đã vượt qua hiểu biết của cô về nhân loại.

Nhìn Hàn Linh Tê, Lăng Vi không ngừng lắc đầu. Cô thật sự rất không hiểu… Một người phụ nữ lại có thể vì một người đàn ông mà hạ mình đến mức này?
 
Chương 693: Sát thủ tình yêu… (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hàn Linh Tê làm bộ tội nghiệp cầu xin Nhan Mặc Phi.

Lăng Vi ngứa tay, nếu đây là em gái cô, cô sẽ xông lên kéo cô ta!

Hàn Linh Tê… Sao có thể như vậy? Tôn nghiêm đâu? Cô ta thấp giọng hạ mình cầu xin, hèn mọn để cho người ta phỉ nhổ.

Đều là phụ nữ, Lăng Vi hơi tức giận.

Lúc này, tay Diệp Đình đột nhiên nhéo eo cô, Lăng Vi quay đầu nhìn anh.

Diệp Đình nhìn cô, trong mắt mang theo tia tà khí.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên nụ cười giễu cợt, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cô: “Ánh mắt đó của em là gì? Khinh thường như vậy là sao?”

Lăng Vi bĩu môi, ngẩng đầu khiêu khích hỏi ngược lại: “Anh có thể vì em mà làm đến mức đó? Từ bỏ tôn nghiêm, bất kể đối phương đúng hay sai, bất kể đối phương có tuyệt tình mắng anh trước mặt mọi người hay anh, anh có thể từ bỏ tôn nghiêm, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không?”

Anh mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, nói: “Em sẽ không đối với anh như vậy.”

Lăng Vi bật cười: “Không sai, anh cũng sẽ không đối với em như vậy.”

Hai người nhìn nhau cười.

“Linh Tê!” Hàn Yến đột nhiên đi tới cạnh Hàn Linh Tê, kéo cô ta: “Nhìn chút tiền đồ của em đi, xa một người đàn ông, em liền không sống nổi? Anh ta là gì chứ? Anh ta nói em không hiểu nghệ thuật, em liền không hiểu thật sao? Em có hiểu không, trừ chính em, bất kỳ người nào khác đều không có tư cách bình luận! Huống chi, cho dù em không hiểu nghệ thuật có liên quan gì tới chuyện anh ta thích con người em hay không?”

“Anh… Anh không hiểu… hội họa giống như sinh mạng của anh ấy, sao anh ấy có thể dễ dàng tha thứ cho người yêu mình không tôn trọng sinh mạng anh ấy? Cho nên em mới không thể đi vào lòng anh ấy…” Nước mắt Hàn Linh Tê rơi xuống.

Hàn Yến nhíu chặt mày, sức lực trên tay càng lớn!

Hàn Linh Tê hít mũi, yếu ớt nói: “Em không thể nào rời xa anh ấy… Em quyến luyến anh ấy…”

Nhan Mặc Phi đã cố định ở đáy lòng cô ta, là chấp niệm khó loại bỏ nhất!

Học vẽ, xem triển lãm, thăm bác anh ta… đã trở thành việc không thể thiếu trong sinh mạng cô ta. Bây giờ, phần này bị chính tay Nhan Mặc Phi phá bỏ!

Cho nên, cô ta đau lòng. Nhưng… cô ta quyến luyến.

Hàn Yến vô cùng thất vọng! Anh ta mặc kệ, cương quyết kéo cô ta tới chỗ Diệp Đình và Lăng Vi đứng.

Giọng nghiêm nghị, lãnh khốc: “Linh Tê! Em suy nghĩ thật kỹ, em rốt cuộc thích con người anh ta hay là thích hào quang của anh ta?”

Hàn Linh Tê chấn động, không nói một chữ. Cắn môi, xoay người rơi nước mắt.

Lăng Vi ưu sầu nhìn hai anh em này…

Cô thật sự không nghĩ tới chỉ vì một bức tranh thông thường lại dẫn tới trận chiến không nhỏ…

Hàn Linh Tê và Nhan Mặc Phi rạn nứt, Hứa Tử Huân và Dung Cẩm cũng sắp chia tay…

Lăng Vi bỗng dâng lên cảm giác kỳ diệu…

Tranh của cô lại có lực sát thương lớn như vậy!

Diệp Đình nói bên tai cô: “Bức tranh này của em không nên được xưng là “Ngôi sao vinh quang”, nên được xưng là “Sát thủ tình yêu…”

“Đáng ghét!” Lăng Vi huých anh, Diệp Đình cười lên.

Anh vốn cho rằng chỉ là cuộc triển lãm, không ngờ lại diễn biến thành như vậy…

Diệp Đình đột nhiên phát hiện dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ!

Ánh mắt sắc bén quét quanh, nguy hiểm kia… bỗng nhiên… biến mất!

Anh cho là mình lầm. Hoặc là… thần kinh quá nhạy?

Không! Ánh mắt vừa rồi vô cùng có lực uy hiếp!

Không phải chỉ đơn giản là âm thầm quan sát… anh tin vào trực giác của mình! Phán đoán của anh chưa từng sai.

Diệp Đình âm thầm thông báo Lôi Tuấn: “Triển lãm hôm nay… chắc có “quỷ” trà trộn vào.”

Lôi Tuấn đang giám sát: “Tiểu Đình, phòng bị! Anh Đình nói có “quỷ” trà trộn vào!”

“Được!” Lôi Đình lập tức lên tinh thần nhìn chăm chú màn hình, bày trận mà đợi.
 
Chương 694: Sát thủ tình yêu… (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, bầu không khí hiện trưởng bị đẩy về phía ác liệt.

Có người chất vấn ai vẽ bức tranh này. Có người đang tranh chấp, rốt cuộc kỹ thuật của “Đỉnh núi” và “Khinh thường bầu trời” cái nào xuất sắc hơn.

Trong tiếng tranh chấp này, còn có người khàn giọng gây gổ, ví dụ như Nhan Mặc Phi và Hàn Linh Tê…

Còn có người thất vọng như Dung Cẩm nhìn thấu Hứa Tử Huân.

Còn có người châm dầu vào lửa, hy vọng làm lớn chuyện.

Phòng vẽ liền bùng nổ, ầm ĩ vang dội.

Lúc này, Jame đột nhiên cười ha ha.

Jame liếc mắt nhìn Lăng Vi, khoác tay lên vai Lăng Vi: “Thế nào? Còn không mau cảm ơn tôi? Anh em của cô là tôi đây có thể giúp cô làm chuyện lớn đúng không?”

Lăng Vi cho anh ta ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn anh.”

Jame không hài lòng, tay ôm ngực: “Chỉ cảm ơn là đủ rồi sao? Cô sờ trái tim nhỏ bé này của tôi đi, làm người ta tổn thương thế nào?”

Tay anh ta ôm ngực, cực kỳ đau khổ xoa ngực: “Haiz… Vừa rồi khi bọn họ khen ngợi tôi, biểu tình…. Kích động biết bao! Ca ngợi kia… chân thành biết bao! Tại sao sau khi thấy tranh của cô… Lại nhìn tranh của tôi giống như nhìn một đống rác vậy? Bức sói xám của tôi cũng không tệ như vậy chứ?”

Lăng Vi che miệng, buồn cười nhưng cố nén nói: “Nhất định không tệ nha, anh là thầy của tôi mà! Không có anh khai sáng, nào có tác phẩm này của tôi!”

“Bingo!” Jame ném ánh mắt quyến rũ cho Lăng Vi: “Này! Hay là cô hôn tôi một cái, bày tỏ cảm kích với tôi, thế nào?”

Ánh mắt màu xanh biếc của Jame bắn điện, nháy mắt với Lăng Vi.

Lăng Vi cảm nhận được bên cạnh có một ánh mắt sắc bén như dao bắn tới Jame.

Lăng Vi nhịn cười không lên tiếng, thấy Diệp Đình xách cánh tay Jame lên…

Mà cánh tay đó của Jame là cánh tay vừa khoác lên vai cô.

“Ách…” Jame rút tay về, nói bên tai Lăng Vi: “Chỉ yêu cầu một nụ hôn thuần khiết… Không có ý gì khác. Đồ đệ cũng có thể hôn sư phụ mà!”

Lăng Vi “khụ” một tiếng, nói: “Hai ta là bạn…”

Jame vỗ trán: “Bạn? Ha! Đúng… hai ta là bạn! Cô luôn không nhận sư phụ này! Tôi tan nát cõi lòng…”

Anh ta cắn răng: “Nhìn tôi hao phí đi, nâng cô cao như vậy, lại đạp thấp chính tôi, tôi đây là bị coi thường sao?”

Anh ta giơ tay muốn tát miệng mình.

Lăng Vi biết anh ta đùa, nhịn không được bật cười, thấp giọng nói: “Không phải sắp tới sinh nhật anh sao? Tôi tặng anh một chiếc xe tôi thiết kế.”

“Thật sao?” Jame hưng phấn chà tay.

Một chiếc xe đó nha!

Hai mắt Jame lóe sáng.

Lăng Vi nháy mắt với anh ta: “Có khi nào tôi gạt anh chưa?” Xe cho người già cũng là xe nha…

“Được được được… Hôm sinh nhật tôi nhất định lái xe cô tặng, chở cô gái xinh đẹp chạy quanh phố lớn!”

Lăng Vi mím môi cười, tưởng tượng ra hình ảnh: Jame mặc âu phục chở cô gái xinh đẹp… ngồi trên xe cho người già… đi khắp thành phố… cảnh tượng bão táp...
 
Chương 695: Một loạt chuỗi kinh sợ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa nghĩ đến dáng vẻ kia của Jamie, cô lại cảm thấy nóng mắt.

Lăng Vi cố gắng nín cười, cô chỉ muốn cười phì ra thôi! Bây giờ cô mới phát hiện ra, thì ra cô lại phúc hắc như thế này?

Có phải là do bị Diệp Đình lây bệnh hay không?

Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, chắc chắn là cô bị lây từ anh! Cô phải đi tìm anh mới được!

Lúc này, trong phòng hội họa, tiếng huyên náo vang vọng cả căn phòng, chợt có người vọt tới trước mặt Nghiêm Phương Chu, hỏi: “Nghiêm tiên sinh, xin hỏi, hai tác phẩm này đều là tác phẩm trong buổi triển lãm lần này sao?”

“Nghiêm tiên sinh ——hai tác phẩm này đều không được ký tên, xin hỏi ai đã vẽ hai tác phẩm này?” Có người đột nhiên kêu lên: “ Hai tác phẩm này đều là tác phẩm Graffiti(*), chẳng lẽ là cùng một người vẽ?”

(*)Tranh phun sơntừ gốc tiếng Anh làGraffitibắt nguồn từ tiếng Latin:Graffitocó nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bứctườngở cácđường phố, khu phố và được vẽ bằngsơnhoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng haynghệ thuật đường phốcó thể hình thành bằng các hình thức đơn giản trên các bức tranh tường.

“Chắc là không phải—— mặc dù đều là tác phẩm Graffiti, nhưng mà... nhìn phong cách vẽ rõ ràng không phải là cùng một người.”

Nghiêm Phương Chu giơ tay lên, đè nghi vấn của tất cả mọi người xuống: “Trong hai tác phẩm này, chỉ có bức "Ngạo thị bầu trời" là tác phẩm dự thi.”

Vừa nói, anh ta vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Lăng Vi, giới thiệu với mọi người: “Vị nữ sĩ Lăng Vi này, chính là tác giả của bức "Ngạo thị bầu trời". Cô ấy lấy bút danh Thải Vi lúc gửi bản thảo tới.”

“Cái gì?” Peach là người đầu tiên phản ứng!”Thải Thải Thải Thải Thải... Vi...” cô ta trợn to mắt nhìn về phía Lăng Vi...

Oh my god! Hù chết tôi mất?

Chắc cô ta bị mù rồi, nên mới không nhìn ra... tác giả manga nho nhỏ cô ta đang biên tập... lại lại lại... là Thải Vi...

“Dạ dạ dạ là... là Thải Vi đó sao?”

Lăng Vi nhìn về phía Peach, sợ hù dọa đến cô ta, cô nhẹ nhàng gật đầu nói: “Là tôi... Không sai.”

“Ai nha... Ai nha... Ai nha… mẹ của tôi ơi!” Peach che tim, trợn trắng mắt.

Cô ta thật sự chỉ muốn trực tiếp ngất đi mà thôi. Cô ta tham dự buổi triển lãm này... là để rèn luyện tim à! Sớm biết như vậy, trước khi tới đây, cô đã tiêm một liều thuốc trợ tim rồi!

Peach che tim, hai chân như nhũn ra, Hàn Yến đỡ lấy cô ta, cúi đầu xuống ân cần hỏi cô ta: “Sao rồi?”

Peach ngây ngốc lắc đầu, nhìn về phía Lăng Vi nói: “Tiểu Vi... Tiểu Vi! Cô đừng làm mù đôi hỏa nhãn kim tinh của lão nương...”

“...” Lăng Vi 囧 囧 lúng túng cười.

Peach cảm thấy choáng váng đầu óc, cô ta không ngừng nắm lấy cổ áo của mình: “Mình đầu có tức giận, có phải là do mình mặc váy quá chặt hay không?”

Hàn Yến kéo tay cô ta theo bản năng, khuôn mặt dần nóng lên.

Anh ta giả vờ như không nhìn thấy gì cả, chuyển tầm mắt đến trên mặt cô ta, bình tĩnh nói: “Có thể là do ở đây có quá nhiều người nên khá nóng nực, để tôi đưa cô ra ngoài hít thở không khí thoáng đãng.” Hàn Yến đưa tay đỡ lấy tay của Peach, đỡ lấy thân thể lảo đảo như muốn ngã của cô ta, dùng ánh mắt dò hỏi cô ta, Peach gật đầu: “ Được, đi ra ngoài đi. Tôi sắp chết ngộp rồi!”

Sau khi hai người đi ra ngoài, Hàn Linh Tê đứng ở bên cạnh Hàn Yến không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Lăng Vi.

Cô ta móc móc lỗ tai.

Cho rằng mình đã nghe lầm, Hàn Linh Tê dùng ánh mắt như nhìn quái vật, nhìn về phía Lăng Vi...

“Tranh này, là cô vẽ?”

Bộ não của Hàn Linh Tê như ngừng trệ lại, cô ta không thể nào suy nghĩ được.
 
Chương 696: Một loạt chuỗi kinh sợ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người phụ nữ này, giỏi đến vậy sao? Tác giả hung hăng giẫm anh Mặc Phi ở lòng bàn chân, lại là một cô gái?

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Hàn Linh Tê quan sát Lăng Vi từ trên xuống dưới. Cô ta còn tưởng rằng, tác giả của tác phẩm này là một ông lão...

Lăng Vi lãnh đạm nói: “Tầm tầm tuổi cô.”

Hàn Linh Tê trợn mắt: “Cô có ý gì? Cô đang lấy le đấy hả? Cô cảm thấy lần này mình đoạt được "Ngôi sao vinh dự " là có thể độc bộ thiên hạ, đúng không? Cô đang châm chọc tôi, học hội họa được mười mấy năm, còn không làm nên trò trống gì, có phải không?”

Lăng Vi lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Tôi có nói qua như vậy sao?”

Có phải người phụ nữ này nhỏ mọn quá hay không?

Lăng Vi tức giận nhìn cô ta: “Hàn tiểu thư, nếu cô không viết tiểu thuyết, thì đúng là làm lu mờ tài năng của cô. Trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy... thứ lỗi cho tôi không theo kịp được tiết tấu của cô.”

Hàn Linh Tê nghiến răng nghiến lợi, còn không chờ cô ta đáp lại. Đột nhiên có người đẩy Hàn Linh Tê ra: “Phiền cô nhường đường —— “

Hàn linh tê đột nhiên bị đụng lảo đảo một cái.

“Tiểu Vi ——” Tay của Lăng Vi chợt bị ai đó nắm lấy: “Tiểu Vi —— tranh này là do em vẽ?”

Hứa Tử Huân như phát điên lên, đôi mắt anh ta mở lớn giống như chiếc chuông đồng lớn!

Anh ta kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên: “Tiểu Vi! Bức tranh này là do em vẽ?”

Anh ta đưa hai tay nắm lấy bả vai của Lăng Vi, dùng sức lắc lắc: “Trời ơi! Trời ơi! Tiểu Vi —— em đúng là sự kiêu ngạo của anh! Anh đã nói gì ấy nhỉ? Anh đã nói rồi, em rất có thiên phú về hội họa! Còn nhớ mùa hè năm ấy, anh và em cùng tham gia hoạt động báo chí do nhà trường tổ chức. Lúc đó, anh đã nói là tương lai em chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng! Em xem, đúng là đã bị anh đoán đúng rồi! Tiểu Vi —— “

Lăng Vi bị dáng vẻ của anh ta hù dọa, Hứa Tử Huân đỏ bừng mặt, miệng mở lớn, giống như là muốn ăn thịt người!

“Buông tay ra!” Diệp Đình đột nhiên đưa tay đẩy tay của Hứa Tử Huân ra, anh lạnh mắt nhìn Hứa Tử Huân.

Hứa Tử Huân chợt phục hồi lại tinh thần, anh ta vừa làm gì thế này? Bị thu hút???... Hứa Tử Huân như bị chận cả một miệng lông ngỗng, ngay cả nửa chữ cũng không nói được.

Gương mặt của anh ta đỏ bừng lên. Vừa rồi anh ta đã quá kích động, lại quên hết tất cả... Quên mất tiểu Vi và anh ta đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.

Bây giờ... cô đã là vợ của Diệp Đình, hai người bọn họ yêu nhau sâu đậm, trong mắt của cả hai đều không thể chứa nổi thêm nửa hạt cát nào cả.

Đột nhiên —— ánh mắt của Hứa Tử Huân đông cứng lại! Không đúng —— hình như anh ta đã bỏ sót chuyện gì đó?

Diệp Đình? Bức tranh được trưng bày trong buổi triển lãm của Tiểu Vi... là vẽ ở trên tường... mà nơi này là nhà của Diệp Đình?

Hứa Tử Huân kinh ngạc nhìn Diệp Đình, hơi không xác định đất hỏi: “Buổi triển lãm này... là do anh tổ chức?”

Chủ nhân của tòa trang viện này mang họ Diệp... Mà Diệp Đình lại xuất hiện ở trong phòng khách... Còn có nhiều người cung kính chào hỏi với Diệp Đình...

Tất cả... đều đã rõ ràng. Vậy mà bây giờ anh ta mới nhận ra...

Hứa Tử Huân cắn chặt răng, chỉ hy vọng câu trả lời của Diệp Đình là một chữ “Không”!

Nhưng, Diệp Đình chỉ nhìn lướt qua anh ta, rồi dời tầm mắt sang chỗ khác.

Sớm biết là Diệp Đình tổ chức, anh ta nhất định nhất định sẽ không tới tham dự!

Lúc này, quản gia Vương bước lên trước, khiêm tốn nói: “Đúng như lời của cậu. Buổi triển lãm hội họa lần này, được chính tiên sinh nhà tôi tổ chức.”

Hứa Tử Huân bị đả kích rất lớn... Vừa rồi anh ta còn khen ngợi phong cách thiết kế của nơi này rất đặc biệt, còn khen ngợi buổi triển lãm lần này được tổ chức rất thành công ——

Nơi này lại là nhà của Diệp Đình... Diệp Đình đã giết chết anh ta đến ngay cả một mảnh xương vụn cũng không còn dư lại chỉ trong giây lát!

Cảm giác thất bại này, giống như xoắn chặt lấy trái tim anh ta.

Nếu trước kia anh ta còn ảo tưởng một phần vạn hi vọng xa vời với Lăng Vi, thì bây giờ ngay cả một tia hi vọng này cũng đã tiêu tan theo mây khói.

Hứa Tử Huân xoay người muốn đi, anh ta cảm thấy nếu còn đứng ở trong nhà Diệp Đình nhiều thêm một giây nào nữa, anh ta cũng sẽ bị nghẹt thở mà chết mất...

Dung Cẩm giật cả mình.

Cô ta nghe thấy lời của Hứa Tử Huân, trợn to hai mắt, kinh ngạc che miệng...

Lắp ba lắp bắp nói: “Tổng tổng tổng tài... Tòa trang viện này... Là của anh?” Khó trách vừa rồi tổng tài muốn mời cô ta đi ra ngoài...

Mà bây giờ cô ta còn ở nơi này, trời ơi, trái tim của Dung Cẩm run lên cậm cập.

Run run rẩy rẩy nói: “Tổng tài... Không ngờ rằng anh sẽ tổ chức buổi triển lãm hội họa ở tong nhà, vừa rồi… tôi tôi tôi tô… không biết đây là nhà của anh...”
 
Chương 697: Ngọn gió (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dung Cẩm run rẩy nghĩ... tại sao Lăng Vi đứng ở bên cạnh tổng tài Diệp?

Mà tay của tổng tài Diệp, lại ôm ngang hông của Lăng Vi?

Lúc này, Vương quản gia giới thiệu với tất cả mọi người: “Tòa trang viện này, đúng là thuộc sở hữu của tiên sinh nhà tôi. Còn tiểu thư Thải Vi, chính là phu nhân nhà tôi.”

“Cái gì?” Dung Cẩm hoàn toàn ngu người: “ Quản lý Lăng... là vợ của anh... vậy vậy nơi này... nơi này...”

Đây là nhà của Lăng Vi? Ôi chúa ơi!

Dung Cẩm như cảm thấy có một tia sét đánh trúng người——vừa rồi cô ta còn cười nhạo người bạn kia của Lăng Vi là một “Tên nhà quê”...

Dung Cẩm che miệng lại, cô ta đi công tác hơn một tháng, nên cô ta không biết chuyện tổng tài Diệp và Lăng Vi là vợ chồng. Nhân duyên của cô ta ở công ty cực kỳ kém, cô ta cũng lười giao tiếp với những người đó. Cô ta chỉ một lòng quan tâm nên làm thế nào để nắm chặt được Hứa Tử Huân, mà cô ta cũng chỉ biết Lăng Vi là bạn gái trước của Hứa Tử Huân.

Hai ngày trước, cô ta mới trở về nước. Vì vậy, lúc tin tức của Diệp Đình và Lăng Vi huyên náo đến mức nóng nhất, cô ta lại không có mặt ở trong nước, nên cô ta cũng không biết chuyện này.

Trái tim của Dung Cẩm đập loạn nhịp, cô ta vốn cho rằng, tham dự yến hội lần này, là một chuyện rất đáng giá lấy le.

Bây giờ nhìn lại... cô ta chỉ giống như chú hề nhảy nhót lung tung mà thôi...

Cô ta còn ngu ngốc cười nhạo Lăng Vi và bạn của cô...

Diệp Đình nhìn thấy Dung Cẩm, sắc mặt của anh đột nhiên tối sầm xuống, anh dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn về phía quản gia Vương. Quản gia Vương lập tức hỏi: “Cô lên tiếng làm nhục nữ chủ nhân nhà tôi, tiên sinh nhà tôi đã mời cô đi ra ngoài, cô không nghe thấy sao?”

Dung Cẩm ngây người.

Diệp Đình đảo mắt nhìn xung quanh!

Trong nháy mắt, bốn vệ sỹ mặc âu phục đen đi từ trong góc ra.

Bốn người này chợt vây quanh Dung Cẩm. Quản gia Vương nói: “Nữ sĩ, mời cô tự trọng...”

Vệ sỹ mặc âu phục đen, mặt đầy nghiêm túc đưa tay ra, làm động tác mời Dung Cẩm đi ra ngoài.

Dung Cẩm run rẩy kéo lấy Hứa Tử Huân.

Lại nghe thấy Hứa Tử Huân đột nhiên quát khẽ: “Đừng đụng vào tôi ——” Anh ta tức giận hất tay của Dung Cẩm ra.

Hứa Tử Huân chưa bao giờ bị mất thể diện đến vậy: “Còn đứng ở đây làm gì? Cô còn ngại không đủ mất thể diện?” Hứa Tử Huân tức giận đi ngang qua bên cạnh cô ta.

Nhan Mặc Phi nhìn về phía Lăng Vi.

Anh ta dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, quan sát cô một lần từ trên xuống dưới: “Cô là... người vẽ bức tranh này?”

Trong mắt anh ta có sự hoài nghi, có sự khiếp sợ!

Ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, Lăng Vi nhìn về phía anh ta, nhưng không trả lời thẳng.

Nhan Mặc Phi vừa hỏi ra lời, bầu không khí trong phòng hội họa đã chợt nổ tung.

“A —— “

“Sao tác giả của Ngạo thị bầu trời… lại có thể... trẻ đến vậy? Còn là một cô gái nữa chứ?”

“Đúng vậy... nét vẽ kia, ý cảnh kia... Ít nhất phải là người đã có kinh nghiệm trong cuộc sống, mới có thể vẽ ra được tác phẩm thế này?”

Lăng Vi không phản bác lại, mặc dù cô trẻ tuổi, nhưng kinh nghiệm sống của cô, tuyệt đối không ít hơn.

Tiếng chất vấn càng ngày càng lớn: “Là cô ấy vẽ sao? Chắc chắn không phải. Sao một cô gái có thể có nét bút hùng hồn thế này được?” Có một số người, nhìn về phía bức tranh, rồi lại nhìn về phía Lăng Vi.

Những người đứng cách khá xa đó không nhận biết Lăng Vi, không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, vì vậy bọn họ cũng không biết cô là vợ của Diệp Đình, chỉ thấy cô đứng ở bên cạnh Diệp tiên sinh. Có thể là do bọn họ quen biết nhau, nếu không, cũng sẽ không vẽ ở trên vách tường nhà của Diệp tiên sinh.
 
Chương 698: Ngọn gió (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong đó có một họa sỹ trung nên tên là Lý Hội Thông, gãi gãi đầu, nói: “Đúng là sự ngạc nhiên lớn, Nhan Mặc Thông đã là người trẻ tuổi tài cao rồi, không ngờ rắng tiểu thư Thải Vi, lại còn trẻ hơn so với Nhan tiên sinh...”

Có người kinh ngạc về tuổi tác của Lăng Vi, đồng thời cũng có người bán tín bán nghi, rốt cuộc có phải bức tranh này có phải là do cô vẽ hay không.

Dù sao, cái tên… Thải Vi này...

Đến bây giờ... Cũng không có danh tiếng gì...

Diệp Lương Sơn vuốt râu lắc đầu, cố tình đâm chọt nói: “Có chứng cứ gì có thể chứng minh, bức tranh này là do Lăng tiểu thư vẽ không? Chúng ta vẽ xong một bức họa, sẽ in con dấu lên đó, mà bức tranh "Ngạo thị bầu trời" này lại không có con dấu, vậy sao có thể chứng minh được là cô ấy vẽ?”

“Đúng vậy! Tôi cũng không tin lắm...”

Lăng Vi dửng dưng đứng đó, như không nghe được tiếng chất vấn đang vang lên bốn phía xung quanh.

Đột nhiên có một người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi: “ Tiểu thư Thải Vi—— xin hỏi, cô ta tác giả… của quyển manga 《 Người xâm nhập 》kia sao?”

Lăng Vi nhìn về phía đối phương, người đang nói chuyện... Là Lý Thiên Mặc...

Thiên ma đến đây từ lúc nào? Cô lại không chú ý tới.

Lăng Vi khẽ gật đầu: “《 Người xâm nhập 》 là tác phẩm của tôi.”

“A ——” Lý Thiên Mặc chợt kêu lên, đôi mắt của anh ta sáng lên: “Vậy thì đúng rồi! Cách vẽ con chim ưng này hoàn toàn giống với phong cách vẽ của ‘Người xâm nhập’!”

Sau đó, anh ta hăng như đánh tiết gà nhìn về phía mọi người, trịnh trọng vỗ ngực nói: “Tôi có thể dùng nhân cách của mình ra để bảo đảm, bức tranh này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là tác phẩm của tiểu thư Thải Vi!”

Nói xong, anh ta còn như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lại sáng lên: “Hôm nay tôi vừa vặn mang đến một bộ, đây —— “

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một quyển manga từ trong ngực.

Anh ta hất cằm, mặt đầy kiêu ngạo giơ quyển manga trong tay lên, quét mắt nhìn mọi người: “Ai nghi ngờ?”

Trong phòng khách chợt an tĩnh lại.

Diệp Lương Sơn lớn tiếng nói: “Tôi nghi ngờ!”

“Được, cho ông xem trước.” Lý Thiên Mặc đưa quyển sách cho ông ta.

Diệp lão gia cẩn thận xem từng chi tiết.

“Như thế nào? Như thế nào? Phong cách vẽ có giống nhau không?” Không ít người xung quanh đều lại gần.

Ánh mắt của Diệp lão gia càng ngày càng sáng lên: “ Phong cách vẽ của tiểu thư Thải Vi khá là đặc biệt!”

“Đúng vậy... Tính khả dụng rất cao...” Người đàn ông trung niên kia gãi đầu nói: “ Phong cách chim ưng trong quyển truyện này đúng là cực kỳ giống với trong bức họa.”

“Cho tôi xem với —— cho tôi xem với —— “

Quyển manga của Lăng Vi, chợt được truyền cho hết người này đến người khác...

Diệp lão gia chăm chăm nhìn quyển manga được truyền qua tay hết người này đến người khác, vừa rồi ông ta mới chỉ nhìn lướt qua mấy trang, ông còn chưa xem đã đâu...

“Tôi còn chưa xem xong đâu!” Sau khi Diệp lão gia thốt ra lời này, ông ta chợt cảm thấy có điểm không đúng, ông ta nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng kinh hãi!

Vừa rồi ông ta đã nói gì vậy?

Diệp lão gia cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ông ta bao nhiêu tuổi rồi, còn cướp xem manga với đám người trẻ tuổi? Nếu để cho người ta nghe được, ông ta còn không phải bị cười đến rụng răng...

Cũng may là đám người xung quanh đã loạn thành một nồi cháo, không ai nghe được lời ông ta vừa mới nói.

Diệp lão gia híp mắt lại, cô gái này rất có thực lực...

Ha ha... Chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.

Diệp lão gia nhìn về phía Lăng Vi, Diệp Đình đang đứng ở bên cạnh cô, dùng tư thế giống như gà mẹ bảo vệ gà con ở bên cạnh cô.

Ánh mắt của Diệp lão gia trầm xuống.

Đám con cháu trong nhà ông, ai cũng đều có cái tính bao che này... Đúng là không chữa được!

Này? Đúng rồi... Quyển manga kia tên là gì ấy nhỉ? ‘Người xâm nhập’? Có vẻ như nó khá thú vị? Trở về, ông phải bảo người mua hộ một bộ mới được, phải nghiên cứu xem thế nào.

Lúc này Lăng Vi, còn không biết quan hệ giữa Diệp lão gia và Diệp Đình...

Nếu cô biết... ông lão này chính là ông ngoại của Diệp Đình...

Cô chắc chắn sẽ cố gắng hết sức ngăn cản Diệp lão gia xem quyển manga này!

Bởi vì... Bởi vì... Phong cách vẽ quyển《Người xâm nhập》này... Thật sự có hơi “bẩn”!
 
Chương 699: Gặp gió (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cuộc bình chọn kết thúc: “Ngạo thị bầu trời” của Lăng Vi chiếm được ưu thế tuyệt đối, dành được danh hiệu “Ngôi sao vinh dự “.

Nhan Mặc Phi nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, nhìn khoảng mấy phút.

Đến khi người xung quanh giải tán sạch sẽ, anh ta mới xoay người rời khỏi phòng hội họa.

“Ánh mắt đó của anh ta là sao vậy?” Hàn Yến hừ bằng giọng mũi.

Diệp Đình hé mắt, thờ ơ nói: “Mặc kệ ánh mắt đó của anh ta có ý nghĩa như thế nào, vợ tôi thủy chung là vợ tôi, bất kỳ ai cũng không thể chấm mút được!”

Hàn Yến tặng cho anh một ngón tay cái: “ A Đình nhà mình, đúng là ngang ngược!”

Buổi triển lãm kết thúc bằng tiếng vỗ tay khen ngợi.

Tin tức cũng lan ra theo.

Sau đó, danh tiếng của Thải Vi đích, như —— quả bong bóng bay cao đến tận bầu trời! Chợt trở thành đề tài thảo luận của mọi người trong một thời gian dài.

Quyển manga《Người xâm nhập》cũng nhanh chóng được tiêu thụ hết sạch.

Mấy quyển manga liên quan trước đó, cũng đều được bán chạy theo.

Không ít công ty giải trí vội vàng tìm tới cửa, hy vọng có thể hợp tác với cô.

Lăng Vi chợt như ngồi trên xe đi qua đỉnh núi, chìm đắm trong sương mù mờ ảo.

Quán bar Vân Hào, Peach và Hạ Tiểu Hi cùng tổ chức tiệc chúc mừng cho Lăng Vi.

Lăng Vi cà thẻ VIP ở cửa, đi vào trong quán bar, trong giây lát, đã bị ánh đèn ngũ sắc lập lòe làm hoa cả mắt.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng bó sát người, quàng hờ chiếc khăng quàng màu be trên cổ. Lúc ánh đèn chớp lập lòe chiếu xuống, chiếc váy màu trắng của cô như nhuộm một tầng ánh sáng tím dạ quang, nhìn cực kỳ chói mắt!

Phong phạm nữ thần ưu nhã, chợt trở thành tâm điểm chú ý của cánh mày râu.

Trong quán bar, gần như tất cả đàn ông đều nhìn về phía cô.

“Đẹp...” Có người nhìn thẳng vào cô mà không thèm chớp mắt.

Làm da của Lăng Vi cực kỳ trắng, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên trên mặt cô, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng bóng, mi mắt đen nhánh, nhìn cả người tuyệt tục xuất trần, lại không mất đi vẻ linh động.

Cô đi vào trong phòng khách, hơi cẩn trọng. Cô rất ít khi tới những nơi thế này, vì vậy cô không thích ứng lắm.

Sự cẩn trọng này của cô, càng làm cho đám đàn ông nhìn đến nóng mắt.

Người phụ nữ có phong phạm nữ thần giống như cô là khao khát của tất cả đàn ông, bởi vì cua được nữ thần, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Vi Vi —— chờ chúng mình với...” Lúc này, Hạ Tiểu Hi và Peach đi vào theo đi

Hạ Tiểu Hi mặc chiếc váy màu hồng, nhìn vừa ngọt ngào lại vừa kín đáo, một đôi mắt to giống như quả nhỏ, ngây thơ chớp chớp mắt, làm một số người đàn ông trẻ tuổi đều thất điên bát đảo.

Peach mặc chiếc áo trễ vai màu vàng, phối hợp với quần da màu đen bó sát người, nhìn phong cách cực kỳ đẹp trai, lại có sức sống.

Ba cô vừa xuất hiện, đã dẫn tới không ít tiếng xì xào vang lên.

Đám đàn ông trong quán đều dán mắt vào ba người bọn họ.

“Đẹp...”

“Không sai, ba cô gái này, đúng là... mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười!”

Hạ Tiểu Hi đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm vào như vậy, mặt của cô ấy dần trở nên đỏ như con tôm luộc. Cô ấy thẹn thùng quẫn bách cúi đầu xuống, đi theo phía sau Lăng Vi và Peach né tránh.

Mặc dù Lăng Vi không quen đến những nơi thế này, nhưng mà, tính cách của cô tương đối trầm ổn, bình tĩnh, lập tức có thể Hold ở trong này.

Peach tùy tùy tiện tiện đi vào không cảm thấy bất cứ điều gì, kéo hai người đi về phía cầu thang: “Lên tầng lên tầng —— “

Tầng hai là khu vực khách VIP, có sàn nhảy và quầy rượu riêng, ba người cùng nâng ly chúc mừng.

Chỉ chốc lát sau, trong quán bar lại truyền tới tiếng hít hơi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom