Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 500: Đừng nhìn người khác quá thấp (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngày mai là lễ Quốc khánh, mắt thấy sắp nghỉ, tất cả mọi người trong công ty đều bắt đầu nghiên cứu đến đây du lịch, đến kia ăn, đến đó chơi…

Lòng người trong công ty đều bay đi.

Bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều, mắt thấy sắp tan sở, Hứa Tử Huân đột nhiên tới Bộ thiết kế tìm cô.

Trong tay cầm bó tường vi tím: “Tiểu Vi, ngày mai sẽ nghỉ, anh muốn mời em về nhà cùng anh…”

Anh ta đi vào phòng làm việc, đóng cửa. Lăng Vi nhướng mày: “Anh muốn về nhà có liên quan gì tới tôi?”

“Anh muốn giới thiệu em cho người nhà anh…”

“Ha… Hứa Tử Huân, anh không có bệnh chứ?”

Loại yêu cầu mất trí đột nhiên muốn mời cô về nhà này! Còn trong giờ làm việc ôm một bó hoa tới phòng làm việc cô! Hành động không phân biệt công tư này cũng khiến cô cực kỳ khinh bỉ!

Bây giờ cô lại phiền chán anh ta!

“Chuyện riêng nói sau khi tan việc, mời anh đi ra ngoài!”

Hiện tại cô là Bộ trưởng Bộ thiết kế, có phòng làm việc riêng, nhưng quả thực không muốn vì những chuyện xấu này mà ảnh hưởng tới tâm tình làm việc của mình!

Hứa Tử Huân giống như không nghe được, cố chấp đứng đó, ánh mắt lóe sáng nhìn cô chằm chằm.

“Tiểu Vi… Em đừng gạt anh. Em và Diệp Đình ký hợp đồng, hai người đám cưới giả! Anh đã nói loại người như anh ta không đáng tin cậy, bây giờ hợp đồng hai người đã hết hạn, em rời khỏi anh ta! Nếu anh ta bức bách em, không cho em rời đi, em hãy nói với anh. Anh nhất định sẽ nghĩ cách giúp em.”

Lăng Vi cảm thấy đau đầu!

“Hứa Tử Huân! Não anh mở rộng quá to! Con tôi và Diệp Đình cũng sắp sinh rồi còn nói là đám cưới giả? Anh đây gọi là chó bắt chuột xen vào việc người khác, biết không? Tôi lặp lại lần nữa! Bây giờ là thời gian làm việc, phiền anh đi ra ngoài!”

Lăng Vi đứng lên, đi ra cửa phòng.

Hứa Tử Huân đột nhiên kéo cô, anh ta tức giận ép cô vào góc tường! Hai tay anh ta chống hai bên mặt cô, chân kẹp chặt chân cô, làm cô không thể động đậy! Người anh ta cũng dán sát vào cô.

Trong phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ!

“Lăng Vi!” Hứa Tử Huân hung ác nâng cằm cô, bắt cô đối mặt với anh ta: “Lăng Vi, em mở mắt ra nhìn anh, em nhìn anh đi có được hay không? Anh yêu em như vậy, tại sao em không thấy được?”

“Em yêu anh như vậy, yêu đến mức lên giường người khác, phải không?”

Lăng Vi nổi giận! Mắt cô sắc bén như dao, nhìn chằm chằm Hứa Tử Huân!

Dù sao quen biết anh ta ba năm, qua lại một năm, nói không khó chịu là giả!

Hứa Tử Huân hít một hơi thật sâu, buộc mình đè nén lửa giận.

“Lần đó anh thật sự uống say! Anh theo đuổi em hai năm, qua lại với em một năm, anh có chạm vào em lần nào không?! Em không muốn ngủ cùng anh, anh có từng ép buộc em không? Trên thế giới này còn có người đàn ông nào đối xử với em như anh?”

Lăng Vi khinh thường liếc anh ta: “Hứa Tử Huân, đừng tự nhìn bản thân quá cao! Cũng đừng nhìn người khác quá thấp!”

Hứa Tử Huân cười lạnh: “Em ly dị với Diệp Đình! Cho dù em có con của anh ta, anh cũng không ngại. Tiểu Vi, đừng lừa mình dối người, anh mới là người thích hợp với em nhất. Em mở to mắt nhìn rõ, cho dù em thật sự ở bên Diệp Đình, sớm muộn cũng sẽ bị tổn thương. Hai người thật sự không thích hợp.”
 
Chương 501: Trong mắt chỉ có anh (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi không muốn nói gì, nhưng cô không nói lời nào, người đàn ông kia nhất định sẽ hôn cô, Lăng Vi chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy chán ghét. Chỉ có thể không ngừng nói chuyện với anh ta: “Hứa Tử Huân, anh buông tôi ra trước, tôi đứng như vậy rất khó chịu.”

Hứa Tử Huân cúi đầu nhìn giày cao gót của cô, đứng dựa vào tường như vậy… quả thật rất khó chịu.

Lòng anh ta lập tức mềm xuống: “Vậy em đừng đi được không? Chúng ta trò chuyện thật tốt, anh cũng sẽ không làm chuyện xấu gì với em. Em biết mà… Cho tới giờ anh đều sẽ không làm tổn thương em.”

Lăng Vi vội gật đầu: “Tôi không đi. Chúng ta trò chuyện thật tốt.”

Hứa Tử Huân lui về sau một bước, giống như sợ cô chạy trốn, không lập tức buông cô ra, thấy cô thật sự không muốn đi, mới từ từ buông tay.

Lăng Vi đi tới sofa: “Anh ngồi một lát đi, tôi đi rót trà cho anh.”

“Có phải em muốn đi ra ngoài gọi điện thoại không?” Hứa Tử Huân hỏi ra câu này, cảm thấy mình cực kỳ hẹp hòi.

Lăng Vi hít một hơi: “Tôi đã nói trò chuyện với anh.”

“Anh biết anh biết… Tiểu Vi, em biết bây giờ… anh ở trước mặt em, vô cùng không tự tin.”

Ánh mắt anh ta rất ủy khuất, trong mắt tràn đầy bi thương.

Lăng Vi gật đầu, thật nhức đầu mà.

Cô nhìn thời gian, còn giờ làm tám phút, hy vọng tám phút này có thể giải quyết anh ta.

Nếu không, Diệp Đình đợi cô sẽ sốt ruột.

Lăng Vi rót cho anh ta một ly trà, lại rót cho mình một ly.

Tâm bình khí hòa nhìn anh ta, hỏi: “Hôm nay anh tới tìm tôi là muốn tôi về nhà cùng anh?”

Hứa Tử Huân cười thảm: “Nếu không, anh còn có thể lấy cớ gì để gặp em?”

Lăng Vi rũ mắt, nhìn ly trà: “Bất kể anh lấy cớ gì gặp tôi, thật ra tôi đều sẽ không tái hợp với anh.”

Cô giương mắt nhìn anh ta, anh ta đang uống trà, tay bưng ly trà bỗng khựng lại, ánh mắt đờ đẫn.

Anh ta sửng sốt, hiển nhiên không tin điều mình nghe được..

Anh ta lặp đi lặp lại lời cô, giống như đang hỏi cô, giống như đang tự nhủ, anh ta ngước mắt nhìn vào mắt cô, nói: “Tiểu Vi, em nói… Bất kể sau này anh làm gì em, em đều sẽ không tái hợp với anh… Phải không? Em không gạt anh?”

“Tôi không gạt anh, tôi thật sự sẽ không tái hợp với anh, bất kể sau này anh làm gì, cho dù anh giao mạng của mình cho tôi, tôi cũng sẽ không quay đầu.” Biểu tình Lăng Vi rất nghiêm túc, gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng.

Hứa Tử Huân hít thở sâu, mặt anh ta đột nhiên trắng bệch, anh ta hít hơi thật sâu, tựa như không dùng sức hít hơi thì sẽ nghẹt thở.

Thật lâu, anh ta mới lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đau thương nhìn cô: “Em nói thật sao? Có phải em có điều gì khó nói không? Có phải Diệp Đình ép em nói vậy không? Anh ta không cho em rời khỏi anh ta, nên em không thể ở bên anh có phải không? Tiểu Vi, nếu quả thật là vậy, em không phải sợ, anh lập tức trở lại gia tộc! Anh tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, anh sẽ làm mình lớn mạnh đến mức đủ chống lại anh ta! Anh sẽ bảo vệ em, Tiểu Vi!”

Lăng Vi đỡ trán, lại không muốn nói chuyện với anh ta.

Anh ta đã chui vào ngõ cụt, bất kể cô nói thế nào, anh ta đều cho là Diệp Đình ép cô.

Lăng Vi hơi tức giận, cô nhíu mày, nhìn anh ta như nhìn khác loài: “Toàn bộ những gì tôi nói với anh đều là thật, nhưng anh không tin! Tôi thật sự không biết còn phải nói gì với anh!”
 
Chương 502: Trong mắt chỉ có anh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô tức giận trợn mắt nhìn anh ta, thái độ cũng thay đổi, không có kiên nhẫn như vừa rồi: “Hứa Tử Huân, muốn tôi nói thế nào anh mới hiểu được, tôi nói thật với anh, ban đầu là tôi và Diệp Đình ký hợp đồng, nhưng hợp đồng kết thúc, tôi thích anh ấy! Là thích thật lòng, thích ở bên anh ấy, thích được anh ấy chạm vào, thích tâm sự cùng anh ấy. Anh hiểu chưa? Cảm giác đó… từ lúc ở bên anh tới nay chưa từng có. Lúc tôi và anh ở bên nhau, tôi cho là tôi thích anh, tôi cũng từng thật lòng gửi gắm. Nhưng sau khi gặp Diệp Đình, tôi mới biết… loại thích của tôi đối với anh, thì ra gọi là… tán thưởng… Tôi thật sự từng tán thưởng anh…”

Nhưng sau đó, anh tự tay phá hỏng phần tán thưởng này… Lăng Vi nhìn anh ta, trong mắt thoáng qua tia bi thương.

Ly trà trong tay Hứa Tử Huân rơi xuống đất.

Nước trà tung tóe vào quần và giày anh ta. Nhưng anh ta không hề hay biết.

Anh ta lắc đầu, dùng sức lắc đầu: “Tán thưởng? Em chỉ tán thưởng anh?”

Anh ta không tưởng tượng nổi nhìn cô chằm chằm: “Lăng Vi, em làm tổn thương anh! Em làm tổn thương anh! Em thật sự nhẫn tâm tổn thương anh?! Lăng Vi, em biết chỗ này của anh đau lắm không?” Anh ta chỉ tim mình: “Chỗ này thật sự rất đau! Lăng Vi, thật sự rất đau! Em nhẫn tâm sao? Em nhẫn tâm?” Nước mắt Hứa Tử Huân rơi xuống, cả khuôn mặt vặn vẹo.

“Xin lỗi.” Lăng Vi nhắm mắt, vào giờ phút này, cô không có lời nào đáp trả.

Hứa Tử Huân không biết sao mình có thể đi ra ngoài, anh ta lảo đảo, giống như cái xác không hồn biết đi.

Lúc anh ta đi ra ngoài, khóe mắt còn dính nước mắt.

Nhưng anh ta không phát hiện, anh ta chỉ muốn tìm ra sự thật! Anh ta chỉ muốn biết, Lăng Vi nói rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả?!

“Ting ——” Đồng hồ vang lên, đến giờ tan sở.

Tâm tình Lăng Vi buồn rầu, mặc dù giải quyết được phiền phức lớn là Hứa Tử Huân, nhưng tâm tình cô…

Thật sự không thể gọi là tốt được.

Lui tới hơn một năm, thế nào đi nữa cũng có tình cảm.

Kệ đi, đã qua rồi, con người dù sao cũng phải cầm được… buông được.

Đi ra công ty, thấy Diệp Đình đã đứng chờ dưới lầu. Anh đứng dưới nắng chiều, mặt mũi tuấn tú, thân hình thon dài cao ngất trong ánh hào quang khiến người khác nhìn chăm chú. Anh đứng dưới ánh nắng, không thấy rõ biểu tình, như một pho tượng thiên thần.

Nam nam nữ nữ chung quanh đều nhìn anh: “Diệp tổng! Là Diệp tổng! Anh ấy vừa vào Hội đồng quản trị rồi, bây giờ là Phó chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của chúng ta! Hình như đã dời phòng làm việc!”

“Hả? Có thật không? Sau này Diệp tổng làm việc ngay khu đông Laroe của chúng ta? Trời ơi!”

“Tôi không phải đang nằm mơ chứ? Đường đường đại boss Đỉnh Phong Quốc Tế lại hạ mình tới chi nhánh khu đông của Laroe làm việc…”

Đây quả thực là huyền ảo không có khả năng nha!

“A, thật ngọt! Diệp tổng… đẹp trai qua đẹp trai quá đẹp trai quá!”

“Sai! Chữ đẹp trai này thật sự không đủ để hình dung anh ấy!”

“Ầm ——” Một người phụ nữ đột nhiên đụng phải bồn hoa… chỉ vì mãi nhìn Diệp Đình mà không nhìn đường.

“Ai u, người nào đạp chân tôi vậy!”

“Đi bộ đàng hoàng không được sao? Cô che tầm mắt tôi!”

Quảng trường rộng rãi lại bị những người này đi thành hình chữ S.

Còn Diệp Đình cứ đứng thế, tựa như tất cả chung quanh đều không tồn tại.
 
Chương 503: Đổi góc độ nhìn thế giới (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Dưới ánh mặt trời, Diệp Đình tựa như đứng trên con đường hào quang… Các cô gái hận không thể bước lên con đường màu vang kia của anh.

Anh đột nhiên nhúc nhích! Có người phụ nữ kêu lên: “Diệp tổng nhìn qua tôi! Trời ạ, tôi sắp chết…”

Nhưng một giây sau khi cô ta kinh hô, tầm mắt Diệp Đình lướt qua cô ta, nhìn cửa công ty.

Còn Diệp Đình, một khắc thấy Lăng Vi xuất hiện, vẻ mặt vốn cao ngạo lập tức ôn hòa… Anh ôn nhu cười lên, đi tới đưa tay ra…

“Diệp tổng đang nhìn ai?”

Tất cả mọi người đều dừng bước nhìn sau lưng.

Nhìn thấy Lăng Vi mặc áo sơ mi trắng, váy đen, cô mang giày cao gót bảy phân đi ra.

Áo sơ mi của cô bỏ vào váy, eo thon cực kỳ hoàn mỹ, vóc người cô cao, ngực lại đầy đặn khiến người khác ghen tỵ!

Ngũ quan Lăng Vi tinh xảo, ánh mắt trong suốt sáng ngời bị nắng chiều chiếu chói lọi.

Lúc cô thấy Diệp Đình, mày vốn nhăn lại trong nháy mắt dãn ra. Cô bước đi, nhàn nhạt cười.

Cô dưới nắng chiều, khí chất ôn uyển, khiến đàn ông ở đó đều nín thở, không có ai có thể hít không khí… Tất cả đàn ông đều nhìn say mê… sao trước kia không thấy cô ấy đẹp như vậy?



Quả nhiên, một người ở một thời khắc đặc biệt mới có thể phát ra tia sáng chói mắt nhất!

Diệp Đình vươn tay về phía cô, cô đi nhanh, vừa đưa tay vừa chạy tới anh, anh cưng chiều nhìn cô: “Coi chừng ngã…” Anh ôn nhu nhìn cô. Nắm tay cô, kéo cô vào trong ngực: “Ngày mai nghỉ, dẫn em đi một chỗ đẹp.”

Sau khi hai người rời đi, đột nhiên có người kinh hô: “Tôi biết tại sao Diệp tổng bỗng nhiên chuyển sang làm việc ở Laroe rồi! Chẳng lẽ… là vì… Lăng Vi ở đó?”

“Không thể nào! Diệp tổng có thân phận gì, đừng đùa được kkhông?”

“Vậy cô nói tại sao? Chẳng lẽ vì cô?”



Diệp Đình dẫn Lăng Vi tới một bãi đậu máy bay lớn.

Có một chiếc trực thăng đang bay lơ lửng.

Quạt trực thăng xoay tròn, tạo ra gió lớn!

“Đi, dẫn em đổi góc độ nhìn thế giới.” Diệp Đình nắm tay cô, đi tới trực thăng.

Trực thăng thoáng hạ xuống, hai người leo thang dây lên trực thăng.

Diệp Đình nhét máy chụp hình độ phân giải cao vào tay cô, quay đầu phân phó cơ trưởng Hoa cất cánh.

Trực thăng chậm rãi lên cao, cảm giác mất trong lực làm đầu óc Lăng Vi choáng váng, quạt trên đỉnh đầu xoay vòng, Lăng Vi rất muốn hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu?

Nhưng thấy anh hứng thú bừng bừng, thần thần bí bí, cô không hỏi ra.

Dù sao… Nơi anh chọn, nhất định chơi rất vui.

Trực thăng nhanh chóng bay lên không trung: “Mau nhìn bên dưới.” Diệp Đình chỉ chỉ cửa khoang, cửa không khóa, gió đêm vù vù thổi vào. Cuối hè đầu thu, gió đêm không quá nóng, mát lạnh thoải mái.

Lăng Vi nhìn xuống dưới, tòa nhà chọc trời trong thành phố cũng nhỏ đi mấy trăm lần…

Tòa nhà dưới nắng chiều phản xạ tia nắng, sáng chói rực rỡ như vàng.

Lăng Vi lập tức nhớ tới trong manga mình lúc trước có vẽ thành phố nhìn xuống từ trên cao, nhưng cô không vẽ ra ý cảnh này, vì không chính mắt nhìn thấy, cô vẽ bằng tưởng tượng.

“Em muốn chụp ảnh!” Cô nhìn chằm chằm phía dưới, từ từ cầm máy chụp hình lên.

Cảnh trí này thật khó gặp!

Mắt cô tỏa sáng lấp lánh, trong nháy mắt cảm thấy… tưởng tượng thế nào cũng không bằng tận mắt nhìn thấy!

Cô cầm máy chụp hình, “rắc rắc rắc” biến hóa góc độ, chụp mười mấy tấm.

Trong gió đêm, tóc cô bị gió thổi cuốn lên như một yêu tinh nhảy múa trong gió.

Diệp Đình sợ cô không giữ thăng bằng được, hai tay luôn giữ eo cô.
 
Chương 504: Đổi góc độ nhìn thế giới (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi lại làm mấy động tác có độ khó cao! Hiển nhiên thấy được cảnh sắc cực hạn!

“Wow! Đẹp quá!” Cảnh đẹp này thật sự nhìn thế nào cũng không đủ. Lăng Vi tham lam ngắm nhìn, mỗi một cảnh đều muốn dùng máy chụp hình chụp lại.

Nhưng cô không thể, cô vẫn muốn dùng ánh mắt ngắm nhìn thật kỹ.

Nếu toàn bộ đều nhìn từ ống kính liền mất đi cơ hội ngắm cảnh đẹp.

Hồi lâu, cô mới lưu luyến ngồi về chỗ, cô thật không nỡ ngồi xuống, cảnh đẹp này quả thật nhìn thế nào cũng không đủ. Nhưng tê chân… hơn nữa hơi choáng váng.

Trực thăng lắc lư, cô muốn nôn.

“Đừng gấp, lần đầu tiên em ngồi phải chú ý.” Diệp Đình đưa một chai nước suối cho cô: “Uống nước, từ từ thôi.”

Lăng Vi nhận lấy, đột nhiên rất muốn cười: “Lần đầu tiên ngồi… phải chú ý…” Bất kể nói gì, để anh nói ra sao trở nên ý vị như vậy?

Lăng Vi uống nước, nước mát lạnh theo cổ họng trượt xuống, cảm giác tốt hơn nhiều.

Diệp Đình nhìn cô uống nước, cái miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy miệng chai, ôn nhu mềm mại, cực kỳ đẹp mắt.

Lúc cô uống nước, cằm hơi ngẩng, đường cong cổ vô cùng nhu mỹ.

Diệp Đình liền nghĩ tới đêm bọn họ lĩnh giấy hôn thú…

Cô bưng rượu vang, đặt bên mép, rượu vang từ từ chảy vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô… Sau đó, anh hôn cô…

Yết hầu Diệp Đình trượt lên trượt xuống, hai tay ôm eo cô, hơi dùng lực, kéo cô ngồi lên đùi anh.

Ngực anh dán chặt vào sau lưng cô, tay vẫn ôm eo cô, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt tươi cười của cô.

Lăng Vi bị chọc ngứa, nghiêng đầu nhìn anh, anh chợt cắn môi cô, dùng sức vồ lấy. Lăng Vi muốn tránh, anh đưa tay giữ cằm cô: “Um…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra, lưỡi anh liền đi vào. Cô chủ động hôn lại anh.

Hơi thở của cô êm tai dễ nghe, như mèo nhỏ tiếng kêu cào lòng anh, trong nháy mắt khiến máu anh bùng cháy! Cô sắp không thở được, tựa như linh hồn bị anh rút đi, tay nhỏ bé dùng sức đẩy anh.

Diệp Đình lưu luyến buông môi cô ra: “Em ăn gì? Thật ngọt…” Môi hơi tê, còn nhiệt độ âm ấm khi cô gặm cắn anh.

Mắt Lăng Vi mông lung, cô cắn môi: “Chưa ăn gì nha, chỉ uống trà thôi.” Hai tay cô ôm mặt đỏ bừng.

Anh cười nói: “Có lẽ vậy.” Lại thấp giọng nói bên tai cô: “Thích không?”

“Hả?” Gật đầu nói: “Thích.”

“Không tệ… Anh cũng rất thích.” Tay anh nâng cằm cô: “Em thích như vậy, không bằng một lần nữa.”

Anh xấu xa cong mi mắt, bá đạo hôn lên môi cô.

Lăng Vi lúng túng, cô không nói chuyện này được không… Cô cho là anh đang hỏi cô có thích chuyến đi này hay không.

Anh bật cười, giọng mị hoặc vang lên bên tai cô: “Có muốn thể nghiệm mức cao nhất không?”

Mặt Lăng Vi trong nháy mắt đỏ cháy, mức cao nhất… Cô nghĩ tới lần trước ở tầng thượng cao ốc nhìn biển…
 
Chương 505: Chờ mong lần tiếp theo (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi đỏ mặt vô cùng khó xử gật đầu: “Anh muốn em có thể ra sức phối hợp.”

Cả người cô kiều diễm… lại… đột nhiên thấy anh cầm cái dù nhảy.

Trời ơi… Diệp Đình không phải muốn chơi cái đó cơ chứ.

Máy bay trực thăng bay tới thành phố liền bay qua đó một đoạn.

Lúc đi qua một rừng cây lớn, máy bay trực thăng lượn một vòng ở gần bãi biển.

Diệp Đình thay trang phục nhảy dù cho cô, buộc lại túi dù sau đó kéo cô nhảy ra ngoài… Lăng Vi không có chuẩn bị trước, đột nhiên bay trên không.

Cô sợ tới mức ôm chặt lấy anh thét chói tai. Đột nhiên Diệp Đình nói bên tai cô: “Anh thích nghe em gọi như vậy.”

Lăng Vi lườm anh: “Khẩu vị của anh quá nặng rồi, á… sợ quá.” Gió gào rít bên tai, cả người bay như chim.

Diệp Đình cười lồng ngực chấn động, bộ dạng của cô quá ngọt ngào, quá đáng yêu.

Từ đầu đến cuối anh đều nắm tay cô, bọn họ bay trong không trung… cảm giác cực kì tuyệt mĩ,

“Thích…” cô mỉm cười.

“Kích thích không?”

Lăng Vi muốn chết rồi: “Vô nghĩa.”

Diệp Đình cũng cười: “Còn có chuyện càng kích thích hơn.”

Anh ôm cô vào lòng, ra sức hôn, đột nhiên anh giữ lấy tay cô đặt vào áo anh, chạm tới lồng ngực anh, mà anh cũng tiến vào quần áo cô, lắng nghe nhịp đập trái tim mình.

Nháy mắt cảm xúc lên đến đỉnh điểm, đột nhiên lại nghe anh nói: “Chờ em luyện thêm nhiều lần chúng ta có thể tiến tới độ khó hơn.” Hai mắt anh lóe sáng, Lăng Vi hiểu, đồ sói háo sắc này, làm giữa không trung, anh không sợ đứt sao?

Đột nhiên anh cười vô cùng hư hỏng: “Lần tới có thể không mang theo dù, em muốn đi đâu?”

“…”

“…” Diệp Đình kéo dù, hai người lắc lắc đi xuống dưới.

Hạ xuống bờ cát, hai chân Lăng Vi run rẩy, quỳ rạp xuống đất… cô không có hình tượng nằm chữ đại duwosi đất, Diệp Đình nhìn cô cười kéo cô lên: “Nhanh đứng lên, dưới đất rất lạnh.”

Lăng Vi không để ý được nhiều như vậy, hiện tại cô vừa choáng váng vừa hưng phấn… haha, cảm giác tuyệt mĩ mà kỳ quái.

Nói ra lời trong lòng thì cảnh sắc đẹp lắm, nhưng mà nhảy dù thật dọa người mà. Cảm giác bay trên trời thật sảng khoái, haha… thật đáng giá.

Diệp Đình đỡ cô lên trêu gọi: “Anh còn chưa nổ súng chân em đã run rồi hả?”

Lăng Vi nhấc chân đạp anh một cái: “Anh không run hả?”

“…” Diệp Đình cười cười: “Anh lớn lên ở trên máy bay, nhảy dù chỉ là chuyện bình thường, đã quen rồi.”

“Ừ…” thật vất vả… Lăng Vi ôm eo anh, trong lòng đau lòng… cô dịu dàng ôm anh, mặt dán vào lồng ngực anh, muốn cho anh một chút ấm áp.

Thật khó tưởng tượng… nhiều năm như vậy một mình anh làm sao mà trôi qua…

Diệp Đình ôm cô, cảm nhận sự dịu dàng của cô, cả trái tim ngất ngây…

“Nhanh thay quần áo đi bơi thôi.”

Diệp Đình thay đổi đồ bơi, Lăng Vi không thay. Nước biển tháng 10 khá lạnh, cô không muốn lạnh chết. Hai người nắm tay đi về phía bờ biển.

Bãi biển này rất sạch, nước rất xanh, người rất ít, nam nữ này nọ đang chơi đùa ở trên bờ cát.

“Em còn tưởng chỗ anh tới sẽ chẳng có người…”

Diệp Đình hiểu ý cô, nở nụ cười nói: “Thật ra anh thích nhiều người. Mặc dù có nguy hiểm nhưng chơi ở bờ biển, nếu không có người thì cực kì nhàm chán, căn bản chơi không vui.”

“Anh nói quá đúng.” Lăng Vi cười tươi rói: “Anh đi bơi đi, em đi chơi nước.” Anh lớn lên ở biển, đến biển chơi sao lại không bơi chứ.
 
Chương 506: Chờ mong lần tiếp theo (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Một cô gái và một chàng trai đang chơi ở bên cạnh, té nước ướt cả người Lăng Vi, cô không giậnmaà chỉ mỉm cười.

Đưa tay vấy nước hất lên người Diệp Đình.

Diệp Đình mỉm cười bổ nhào vào nước, bơi một vòng.

Lăng Vi chơi ở vùng nước cạn, dẫm lên sóng biển.

Chỉ một lát sau Diệp Đình bơi về, nhìn thấy trong tay Lăng Vi là chiếc súng nước.

Cô ra ngoài không cầm tiền, súng từ đâu ra vậy?

“Anh về rồi hả?” Lăng Vi nhìn thấy Diệp Đình nhô ra từ mặt nước đắc ý giơ súng len, anh phì phì.

Diệp Đình giơ tay chắn nước nhưng vẫn bị cô bắn lên mặt, Lăng Vi cười haha: “Vũ khí này không tệ…”

“Em làm gì vậy?” Diệp Đình đi tới cạnh cô, Lăng Vi khẩn trương đưa khăn tám cho anh.

Cô đắc ý nói: “Là một soái ca cho em mượn.”

“Soái ca?” Diệp Đình nhăn mày, cô vợ nhỏ của anh lại gây vạ rồi.

Anh vừa rời không tới nửa phát cô đã kéo tình địch về cho anh rồi hả?

Diệp Đình lia đôi mắt đầy sát khí nhìn qua, khụ khuk… suýt chút nữa bị nước biển làm sặc chết..

Quả nhiên là tiểu soái ca..

Người ta chỉ là thằng nhóc 4, 5 tuổi gì dó.

Diệp Đình che trán, thật không nghĩ tới… cô vợ nhỏ của anh… vậy mà lại dành đồ chơi với đứa bé.

Anh nhếch môi, bảo Jayson mua cái mới: “Cái mới này đưa cho bạn nhỏ đi em thích bé thì chơi với bé.”

Lăng Vi quay đầu hỏi bé trai: “Em muốn cái nào? Cái mới hay là cái của mình?”

Bé trai không hề có lòng tham, kiên định nói: “Muốn cái của em.”

Lăng Vi trả lại khẩu súng nước cho bé: “Cảm ơn em đã cho chị mượn chơi.”

Bé trai nhếch môi cười lên: “Không cần khách khí, là em chủ động cho chị mượn, chị thích không?”

Lăng Vi gật đầu cười nói: “Đương nhiên là thích, em xem chị đã mua cái mới rồi này.”

Nói xong bắt đầu đổ nước bắn vào đứa bé.

Bé trai chơi quen, nháy mắt hỗn chiến với cô.

Diệp Đình đỏ mồ hôi…

Lực hấp dẫn của anh chẳng bằng đứa bé sao?

ở cô nhi viện đã thế, ở bờ biển cũng thế…

Xem ra đại bảo bối của anh… thích trẻ con… anh phải cố gắng thêm chút nữa.

Chờ đến khi cô mang thai, nhất định sẽ vui vẻ, hạnh phúc, anh nhìn thoáng qua căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển.

Anh quay đầu nhìn cô, cô chơi cực kì vui vẻ, giống như đứa bé ngây thơ.

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng nồng đậm không thể tan ra.

Chơi một lúc, Lăng Vi thúc giục anh đi bơi: “Anh không cần để ý đến em.” Cô chơi rất vui.

Diệp Đình bơi hai vòng, quay đầu chỉ thấy cô đang cười haha, bên cạnh có mấy người đang chơi với cô, còn hẹn cùng nhau đi ăn đồ nướng.

Mấy người kia đều là sinh viên đại học, mang theo rất nhiều đồ ăn, giống như chuẩn bị đi dã ngoại.

Lăng Vi đang trò chuyện với bọn họ đột nhiên phát hiện đằng xa có nhiều người lén lút làm gì đó…

Lăng Vi lập tức cảnh giác.
 
Chương 507: Mỹ nhân cứu anh hùng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô muốn gọi Diệp Đình trở lại nhưng không biết anh bơi đến đâu rồi.

Cô rất khẩn trương, nhanh chóng gọi cho Jayson: “Jayson, anh chú ý xung quanh một chút, tôi cảm thấy xung quanh có người lén la lén lút…”

Đột nhiên Jayson cười văng lên: “Không sao, không sao, cô yên tâm đi, họ là người tôi thuê đấy.”

“Sao cơ? Anh đang làm gì vậy?”

Jayson cười khổ: “Tôi làm gì đương nhiên không thể nói cho cô biết rồi”… Boss nhà anh ta muốn tạo ra kinh hỉ mà…

Jayson tùy tiện bịa một câu: “Tôi đang tìm UFO…”

Lăng Vi bó tay.

Đột nhiên bên cạnh cô có một nữ sinh kêu lên: “Các người mau nhìn xem, bên kia có một người đàn ông thật đẹp trai.”

“Đúng thế, trái tim thiếu nữ của tôi..”

Bơi trong nước hơn 30ph, Diệp Đình lên bờ, dáng người như người mẫu của anh nháy mắt trở thành tiêu điểm.

“Haha… rất đẹp trai.” Lăng Vi kiêu ngạo: “Đó là người đàn ông của tôi.”

“Sao cơ?”

Mấy cô gái cười rộ lên: “Ôi trời ai, thật không nghĩ tới hai người là một đôi. Hahaha… lát nữa đi ăn đồ nướng, buổi tối chúng ta đi đốt lửa trại Jayson.”

“Được, không thành vấn đề.” Lăng Vi cao hứng đồng ý.

Lăng Vi nhanh chóng cầm khăn tới đưa cho anh quàng: “Nhanh đi tắm đi, lạnh lắm không?”

Mấy cô gái ồn ào: “Ôi ngọt chết rồi.” Sau đó cười gọi cô: “Nhanh qua đây, sắp nướng rồi.”

“Được.”

Trở lại căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển, Lăng Vi rót cho Diệp Đình một ly nước ấm: “Nước biển có lạnh không? Tháng 10 cũng chỉ có anh mới dám xuống biển.” Vừa nói vừa lau lưng cho anh.

Trong lòng Diệp Đình ấp áp, bảo bối nhà anh thật săn sóc… thật làm cho người ta ấm lòng: “Vận động một chút sẽ không lạnh…”

“Ừm… người xấu.” Anh ôm cô vào phòng tắm, vừa xả nước nhưng nhìn thấy cô không yên lặng nhìn anh.

Diệp Đình xoa tóc cô: “Xảy ra chuyện gì?” Hai mắt cô như con nai con ướt sũng, không biết nghĩ gì đó, trong mắt đầy lo lắng.

Cô nghiêng đầu nói: “Em đồng ý với bọn họ đi ăn nướng, sợ anh không thích…”

“Chơi với bọn họ chắc… không có nguy hiểm gì chứ? Vừa nãy em thấy có người lén lút…”

“…” biểu tình của Diệp Đình có chút phức tạp, ôm cô vào lòng, trong lòng ngũ vị tạp trần, vậy mà cô lại lo lắng chuyện này…

Sống cùng anh, lúc nào cô cũng phải cẩn thận như vậy sao??

Anh đau lòng xoa tóc cô: “Không có việc gì, em yên tâm chơi cùng bọn họ đi, sau này không cần em quan tâm nữa, anh có thể mang em đến đâu thì nơi đó sẽ không có nguy hiểm, ra ngoài thì thả lỏng mà chơi.”

“Được.” Lăng Vi hôn lên má anh một cái, biết anh tới nơi này nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, tắm xong, thay T-shirt, quần đùi.

Hai người năm tay nhau vui vẻ chơi cùng đám người.

Cô và Diệp Đình cố ý mua đồ ăn vặt và bia mang qua.

Nhóm người tổng cộng 12 người, có ba đôi tình nhân, còn lại đều là bạn bè đi cùng, cả trai lẫn gái cãi nhau ầm ĩ, cực kì náo nhiệt.

Bọn họ đốt lửa trên bờ biển, Lăng Vi và Diệp Đình ngồi bên cạnh.

Có mấy nam sinh vừa hát vừa nướng thịt.

Còn lại đều ngồi chơi trò chơi sát thủ với nhau.

“Đến đến, sát thủ tới đây, mau nhắm mắt.”

Lăng Vi dựa gần Diệp Đình, không biết có phải Diệp Đình may mắn hay không, anh không ngừng làm sát thủ.

Kết quả Lăng Vi chưa bao giờ bị chết….

Đoàn người chơi cực kì vui vẻ, Lăng Vi và Diệp Đình gần như trở thành tiêu điểm trong đám người, đoàn người vây quanh hai người bọn họ.

Chỉ trong chốc lát lại chơi nói thật, đại mạo hiểm. Có nữ sinh hỏi Lăng Vi: “Hai người là quan hệ gì hả? Noí thật, nếu không hoặc là uống rượu hoặc là phải đại mạo hiểm.”

Lăng Vi nói thật: “Vợ chồng.”

“Ôi, kết hôn rồi sao? Kết hôn rồi hả?”

Lăng Vi gật đầu, đoàn người nhìn Diệp Đình, một đám đều đấm ngực, dậm chân không ngừng kêu rên: “Qủa nhiên… annh hùng tốt đẹp nhất… chỉ là của người ta…”

Đoàn người cười haha…
 
Chương 508: Mỹ nhân cứu anh hùng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chỉ một lúc, có nữ sinh hỏi Diệp Đình: “Tại sao hai người lại kết hôn Nói thật hoặc uống rượu.”

Lăng Vi che mặt, là vì hợp đồng… nói ra thì đám người này có phát điên không…

Diệp Đình bình tĩnh cầm ly rượu uống hết.

“Ôi chao, còn xấu hổ.” Mọi người lại ồn ào, Diệp Đình nhận đại mạo hiểm tết tóc cho một cô gái…

Diệp Đình cầm lược cẩn thận chải tóc cho Lăng Vi.

Có người trêu ghẹo: “Không phải trừng phạt, nhìn anh giống hưởng thụ thì đúng hơn, haha…”

Đoàn người cực kì vui vẻ.

Một cô gái bảo Lăng Vi kể tình sử của bọn họ.

Lăng Vi quẫn bách, bọn họ làm gì có tình sử… có đâu chứ?

Lúc này đột nhiên Diệp Đình nói: “Chúng tôi cưới chui, kết hôn trước yêu sau.”

Lại có đợt bùng nổ nữa.

“Mẹ của tôi ơi, các người thật tiến bộ.” đôi mắt mấy cô gái lấp lánh nhìn bọn họ.

Một cô gái ôm má nói: “Là tổng giám đốc bá đạo và cô bé lọ lem hả? Sao tôi lại… có mùi … khoa trương giả tạo vậy…”

Bình tĩnh như Lăng Vi lúc này chẳng bình tĩnh nổi, âm thầm cho cô em này một ngón tay cái bật thẳng, trong lòng thầm nghĩ: “Em gái à, em hiểu quá đấy. Sao lại thông minh như thế chứ, mẹ em có biết không?” Lúc này trên bầu trời có vô số pháo hoa đang bắn.

“..” tiếng vang thật lớn vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, sau đó một đợt pháo hoa nổ tung trên bầu tời…

Pháo hoa xinh đẹp như những đóa hoa nở rộ, như sao băng vậy.

Pháo hoa còn chưa bắn xong đợt này thì đợt khác đã nổ theo, từng đợt từng đợt khắp nơi như những đóa hoa đầy màu sắc.

“Pháo hoa này ai bắn vậy? Đẹp quá à.” Đám con gái lại ríu ra líu ríu kêu lên.

Jayson ở đằng xa chỉ huy đám người bắt pháo…

Lăng Vi ngẩng đầu lên, ôm chặt lồng ngực, cô nhìn Diệp Đình, chỉ thấy anh om cô, khóe môi mỉm cười như đang cười với cô.

Cô hít vào một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, mênh mông, mãnh liệt.

Diệp Đình nhìn cô, kế thứ tam theo đuổi vợ: “Bà xã thích náo nhiệt, thích bạn bè, thích pháo hoa…”

Sau đó đoàn người hăng như đánh tiết gà vây hai người ở giữa truy hỏi vấn đề.

Lăng Vi đổ mồ hôi như thác nước… thật đúng là… một người là một tên bát quái…

Diệp Đình cực kì kiễn nhãn trả lời từng người.

“Tiên sinh, làm sao các người quen nhau?”

Diệp Đình nói: “Có một lần tôi bị thương xông vào nhà cô ấy, cô ấy cứu tôi.”

“Òa, anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Tiên sinh, hai người định khi nào có con vậy?”

Diệp Đình cười dịu dàng: “Nhanh thôi…”

Lăng Vi đỏ mặt, nhanh.. nhanh thôi… hai chữ này giống như con thiêu thân vẫy cánh bay qua bay lại trong đầu cô.
 
Chương 509: Bờ biển lãng mạn, yêu sâu đậm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi che gò má, cả người nóng lên! Cũng không biết vì lời nói của Diệp Đình hay vì gió biển… Cô đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.

Diệp Đình vươn tay ôm cô, một cô gái chợt nói: “Chúng tôi có thể chụp hình chung với hai người không? Em cảm thấy hai người giống như đại minh tinh. Nếu sau này hai người nổi tiếng, ảnh chụp chung này rất đáng giá nha…”

Lăng Vi đỡ trán, trong đầu nghĩ: Cô gái! Tương lai không lâu, em sẽ phát hiện, hôm nay em lời lớn!

Diệp Đình ôm Lăng Vi, đám người vây sau bọn họ chụp ảnh.

Lăng Vi lại hỏi bọn họ học ngành gì, các cô gái nói bọn họ đều học chuyên ngành anime 3D, bây giờ còn chưa tốt nghiệp, nghỉ hè, bọn họ làm bài khảo sát và huấn luyện cho công ty trò chơi.

“Có điều…” Tiểu Như nói: “Chúng tôi học chuyên ngành này khó tìm công việc.”

“Tại sao?”

Tiểu Trúc hỏi: “Vì phải thức đêm, nữ sinh không chịu nổi. Cho nên công ty đều tuyển nam sinh nhiều hơn.”

Lăng Vi cùng bọn họ trò chuyện rất nhiều, còn trao đổi phương thức liên lạc với hai cô gái.

Diệp Đình bảo Jason đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp, chính là tấm danh thiếp của công ty trò chơi anh vừa thu mua.

Các cô gái nói cảm ơn, nhận danh thiếp.

Lăng VI ấm áp ôm Diệp Đình, gò má dán vào trên cánh tay anh, cảm thấy anh thật tốt… Mặc dù ung dung thản nhiên, nhưng mấy cô gái này cầm tấm danh thiếp ấy đi xin việc nhất định sẽ có cơ hội được nhận.

“Cánh gà nướng lâu quá ——” Các nam sinh gắp cánh gà nướng xong bỏ vào mâm, để trên bàn nhỏ tự chuẩn bị của bọn họ.

Đoàn người mang bao tay, bắt đầu ăn.

Lúc này, có nữ sinh khui mấy lon bia, nói: “Đây đây đây, chơi đố số! Thua, hoặc uống bia, hoặc biểu diễn tiết mục!”

“Được nha được nha!” Đoàn người vui vẻ quơ tay.

Kết quả, bi kịch Lăng Vi… cô đều không đoán được, cùng tham giai náo nhiệt, luôn thua… Cô lại không thể uống bia, ca hát thì lạc giọng… làm sao đây?

“Ha ha ha —— chị Vi, chị lại thua rồi! Chồng chị có thể uống thay chị mấy lon!”

Đoàn người cười ngã nghiêng ngã ngửa…

Diệp Đình cầm lon bia… im lặng uống bia, thật ra anh chơi đố số rất lợi hại, không thua lần nào. Nhưng không ngăn được Lăng Vi thua mọi bàn…

Lăng Vi cướp bia trong tay anh, còn chưa uống đã muốn say…

Đoàn người cười đến gập cả người!

“Tiên sinh! Hay là anh đừng uống, anh hát một bài cho chúng tôi nghe đi!”

Một nữ sinh cầm micro đưa cho anh, Diệp Đình đưa tay nhận, tìm đàn guitar.

Lăng Vi rất kinh ngạc!

Diệp Đình còn biết đàn guitar sao?

Anh nguyện ý đàn guitar, ca hát trước mặt nhiều người như vậy?

Trên bờ biển an tĩnh, Diệp Đình ôn đàn, mắt nhìn Lăng Vi, ngón tay anh nhẹ nhàng chuyển động trên dây đàn, nhịp điệu ưu thương, thê mỹ, khiến người nghe ra “Thiên không chi thành”.

(*) Thiên không chi thành (Tenkuu no Shiro Laputa) là một bộ phim năm 1986, biên kịch và đạo diễn bởi Hayao Miyazaki.

Bài hát này làm người nghe muốn rơi nước mắt. Tiếng đàn tựa như đang kể lể: “Thân ái, anh yêu em, nhưng tình yêu anh dành cho em khiến em gặp nhiều trắc trở, anh biết em không thể nhanh chóng tiếp nhận anh, vậy hãy cho anh chờ đợi mãi. Cho dù chúng ta đều đã già đi, anh vẫn yuê em, đến khi chúng ta đều đến thiên đường, anh vẫn muốn nói với em, anh luôn yêu em sâu đậm.”

Tiếng đàn của anh như đôi cánh bay vào trong lòng cô, chạm vào mỗi một tiếng lòng của cô.

Lăng Vi bất tri bất giác rơi một giọt nước mắt, Diệp Đình, sao anh có thể tốt như vậy?

Kết thúc, Diệp Đình giơ tay lau nước mắt cho cô.
 
Chương 510: Bờ biển lãng mạn, yêu sâu đậm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mấy cô gái đều rất thương cảm, lập tức yên tĩnh, Tiểu Trúc len lén liếc mắt nam sinh cô ta thầm mến, tịch mịch rũ mắt.

Diệp Đình bỗng nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay anh lại rải đàn, nhịp điệu vui vẻ trong nháy mắt xua đuổi không khí đau thương, đoàn người đều nghe ra, đây là bài hát vui vẻ “Từng đóa bọt sóng”!

Mấy cô gái đều lớn tiếng hát theo: “Anh muốn em đi cùng anh, nhìn rùa biển bơi lội dưới nước, từ từ bò lên cát, đếm từng bọt sóng.

Em không cần phải sợ, cũng sẽ không tịch mịch. Anh sẽ luôn ở bên em, làm em cười vui vẻ…”

Đoàn người hi hi ha ha vừa hát vừa nhảy: “Cuộc sống qua từng ngày từng ngày, chúng ta sẽ từ từ trưởng thành, anh mặc kệ em có hiểu anh đang hát gì hay không.”

Diệp Đình lại rải đàn, nhẹ nhàng hát: “Anh biết có một ngày em nhất định sẽ yêu anh, vì anh cảm thấy anh thật sự rất tốt…”

Lăng Vi cười với anh.

“Thời gian vội vã trôi qua, sẽ không quay lại, người đẹp biến thành bà lão.

Ai ya na na na, khi đó, anh anh anh cũng đã là một lão già.”

Lăng Vi giả làm bà lão, khom người đi. Lại làm bộ vuốt râu dưới cằm Diệp Đình.

Đoàn người vui vẻ muốn điên rồi!

“La la la ~~ la la~ la la la ~ chúng ta cùng nhau tay trong tay, la la la ~ la la la ~ la la la ~~ đếm từng đóa bọt sóng!”

“Chúng ta đếm từng đóa… bọt sóng…”

(*) Link bài hát:

Hôm nay Diệp Đình cho cô mở rộng tầm mắt!

Hôm nay Diệp Đình tỏa ra mị lực!

Thì ra anh cũng là một chàng trai thích đàn, thích ca hát… Chẳng qua, anh phải sáng lập đế quốc kinh doanh của mình, rất ít có thời gian đụng tới mấy thứ này.

Hôm nay…

Đối với Diệp Đình mà nói, cũng là một đêm rất khó quên…

Đã lâu anh không thả lỏng như vậy.

Từ thần kinh đến tâm hồn đều rất nhẹ nhõm.

Lăng Vi chuyên chú nghe anh đánh đàn. Cảnh trí như vậy, bầu không khí như vậy khiến cô rất muốn hôn anh…

Diệp Đình nhìn cô. Lúc này, ánh mắt cô nhu hòa, lóe lên tia sáng. Mặt đẹp trắng nõn, biểu tình say mê… Tựa như hạnh phúc toàn thế giới đều ở trong mắt một mình cô…

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, đột nhiên ngừng tay, anh đưa đàn cho một nam sinh khác, đi tới Lăng Vi, anh nâng mặt cô, một tay ôm eo cô, dùng sức hôn lên môi cô.

“Bùm ——” Pháo hoa bùng lên!

Mười mấy sinh viên lập tức hưng phấn hét rầm lên ——

Tiểu Vĩ phóng khoáng cầm lon bia lớn tiếng nói: “Sinh con! Sinh con! Sinh con!”

Sau đó, đoàn người lớn tiếng kêu theo!

Lăng Vi hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, cô giãy giụa, nhưng không giãy ra, tay Diệp Đình ôm cô cực chặt.

Lăng Vi thật sự không ngờ anh lại hôn cô trước mặt nhiều người như vậy.

Anh luôn trấn tĩnh, khắc chế…

Không nghĩ tới, anh cũng có thể làm ra chuyện kích động như vậy.

Diệp Đình bá đạo hôn cô, tất cả chung quanh tựa như đều vô hình, trong thế giới của anh chỉ có anh và cô. Cho tới nay, anh chưa từng kích động như vậy! Anh muốn hôn cô! Một giây cũng không muốn chờ đợi!

Hai người ôm nhau hôn kịch liệt, lúc buông ra vẫn lưu luyến không thôi, bọn họ nhìn thấy tia sáng động tình trong mắt đối phương.

Diệp Đình ôm cô vào trong ngực, cảm giác hạnh phúc xưa nay anh chưa từng có được bao phủ toàn thân anh!
 
Chương 511: Dụng tâm lương khổ*, yêu rất nhiều rất sâu đậm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

(*) Vô cùng phí tâm tư, dụng ý sâu xa, âm thầm lo nghĩ cho đối phương, nhưng đều không biểu lộ rõ ràng.

Anh rốt cuộc biết được khi yêu một người, sẽ muốn giao tất cả của mình cho cô ấy! Mỗi phút mỗi giây đều muốn ôm cô, hôn cô. Hận không thể cùng cô làm một cặp liền thân, thời thời khắc khắc đều dính chung một chỗ…

Đoàn người ồn ào một trận, Diệp Đình thản nhiên tựa như không xảy ra chuyện gì, chỉ có Lăng Vi luôn vùi mặt vào hõm vai anh, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ cô vợ nhỏ bị khi dễ…

Đốt lửa tới 11 giờ đêm.

Bọn họ dựng lều vải chuẩn bị đi ngủ. Những sinh viên này đi dã ngoại, nên đều mang theo lều vải.

Cuối tháng chín, đêm hơi lạnh, Lăng Vi lo cho bọn họ: “Lạnh như vậy, mấy em ngủ ở đây, sẽ không bị cảm chứ?”

Tiểu Vĩ cười ha ha: “Không sao, không sao! Kẻ ngốc ngủ giường lạnh, hoàn toàn dựa vào sức chịu lạnh!”

Lăng Vi che miệng cười, đây là tỉ dụ cái gì ah…

Giúp bọn họ dựng lều vải xong.

Diệp Đình và Lăng Vi chào tạm biệt họn họ, hai người trở về nhà gỗ.

Lăng Vi chơi một đêm, vừa hưng phấn vừa kích động, cô thật sự mểt lả, vùi trong ngực Diệp Đình, ngủ ngon giấc…

Ngày hôm sau, 1 tháng 10.

Bảy ngày nghỉ, ngày đầu tiên.

Buổi sáng Diệp Đình đột nhiên nói đau thắt lưng… Lăng Vi cười nhạo anh: “Cho anh không biết tiết chế! Chắc hư thận rồi!”

Jason nhịn cười, bưng điểm tâm tới nói: “Có lẽ hôm qua bơi lạnh cóng… ông chủ, tôi biết một bác sĩ trung y ở gần đây, muốn đi lấy thuốc cảm lạnh không?”

Lăng Vi đồng ý: “Được! Thuốc bắc tốt!”

Diệp Đình không muốn, nhưng vẫn đáp ứng.

Trong lòng Jason bội phục, chiều vợ đến mức này… Thế gian hiếm có nha!

Rõ ràng cố ý dẫn người ta tới chữa bệnh, lại không chịu nói cho người ta… Rõ ràng mình không bị bệnh, còn phải gây bệnh, có lý do tốt đi khám bệnh…

Ăn sáng xong, ba người đi tới phòng khám.

Hôm qua Jason đã đưa hồ sơ bệnh án của Lăng Vi cho Hồ lão tiên sinh xem, cũng đã dặn trước, nên không sợ ông lão lỡ miệng.

Vừa vào phòng khách liền thấy một phụ nữ chanh chua mặc đồ trắng đang oán trách: “Sao lão già này lớn lối như vậy? Tôi đã chờ một giờ! Chương trình của tôi sắp bắt đầu! Các người làm việc thế nào vậy? Thời gian của tôi rất quý báu! Các người không biết sao?”

“Chị Giai Ny, thật xin lỗi, bác sĩ Hồ có nhiều bệnh nhân, mọi người đều hẹn trước, chiều mới có thể đến phiên chúng ta.”

“Phế vật! Đi mua chỗ cho tôi! Xem ai chịu bán!”

Lúc này, Diệp Đình, Lăng Vi và Jason đi vào, người phụ nữ kia nhìn thấy Diệp Đình, mắt liền sáng lên!

“A —— Diệp Đình!” Người phụ nữ vô cùng vui vẻ: “Sau khi tốt nghiệp đại học nhiều năm không gặp! Không nghĩ tới gặp anh ở đây!”

Diệp Đình hờ hững liếc cô ta, không lên tiếng, nắm tay Lăng Vi đi vào phòng khám.

Người phụ nữ kia nghẹn họng, tính cách Diệp Đình luôn như vậy, hơn nữa bọn họ khác ban, Diệp Đình không biết cô ta cũng bình thường…

Người phụ nữ đi tới hỏi anh: “Anh cũng đến khám bệnh?” Diệp Đình không lên tiếng, cô ta tìm lời, nói: “Đúng rồi, anh có số khám bệnh không? Bây giờ tôi có việc gấp, có thể để bác sĩ khám cho tôi trước không?”

Diệp Đình không để ý cô ta, Jason nói: “Xin lỗi, cô cản cửa.” Người phụ nữ kia đành phải lui về sau một bước, Jason đóng cửa, người phụ nữ kia bị nhốt ở ngoài.

Cô ta giận đến cắn răng, Diệp Đình vẫn lạnh lùng như vậy! Đầu óc xoay chuyển, muốn tạo quan hệ với Diệp Đình, rất đơn giản, tìm anh làm ăn là được mà…

Cô ta câu môi cười, bây giờ cô ta cũng không còn là cô ta lúc đi học!



Bác sĩ Hồ bắt mạch cho Diệp Đình, kê một toa thuốc, cho người đi lấy thuốc.

Diệp Đình nói cảm ơn, Hồ lão tiên sinh đột nhiên nhìn qua Lăng Vi: “Đến cô.”

Lăng Vi cười nói: “Tôi không khám bệnh, tôi tới cùng chồng tôi.”

Lão tiên sinh cau mày, quan sát kỹ cô: “Mệt mỏi uể oải, sợ lạnh, máu ứ đọng chứng khí hư…” Nói xong, đứng lên, bắt mạch cho cô, kéo cô xuống bàn bên cạnh.
 
Chương 512: Dụng tâm lương khổ*, yêu rất nhiều rất sâu đậm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi nhìn Diệp Đình, thấy anh không lên tiếng, cô cũng không nói gì. Ông lão xem một hồi, chân mày nhíu chặt hơn, thật lâu mới nói: “Không có chuyện lớn gì, điều dưỡng là được.”

Tim Lăng Vi đập thình thịch ——

Sau khi Diệp Đình đi ra ngoài, Jason hỏi: “Lão tiên sinh, ông thấy…”

Lão tiên sinh vừa viết toa thuốc vừa nói: “Trước tiên uống thuốc ba tháng rồi lại tới. Tôi phải quan sát lâu dài.”

“Cảm ơn ông, ông vất vả rồi.”

Lão tiên sinh không nói rõ, nhưng kê toa vẫn có bài bản, chuẩn bị trường kỳ tác chiến.

Từ bờ biển trở về, Diệp Đình đến cô nhi viện cùng Lăng Vi. Hôm nay xảy ra một chuyện rất trùng hợp.

Lăng Vi mua rất nhiều trái cây, còn mua cặp mới, đồ dùng học tập mới cho bọn nhỏ.

Diệp Đình mua một ít màu nước và giấy vẽ.

Đến cửa cô nhi viện, Lăng Vi cười nói: “Anh xem, có phải hoàn cảnh ở đây đã khá hơn nhiều không?”

Diệp Đình gật đầu. Thiết bị công cộng cũ kỹ trước kia đều được đổi mới, phòng học cũng được tân trang, hai cây hòe lớn trong sân cũng được xây một bồn hoa nhỏ.

Lăng Vi vô cùng vui vẻ: “Ha ha, em thích nơi này, thật đẹp nha!”

Ra nước ngoài thực tập ba tháng, cô nhi viện liền đổi mới, chẳng qua… không biết là ai bỏ vấn xây cất.

“Vi Vi! Diệp tiên sinh!” Hiệu trưởng Trần vừa nhìn thấy là Lăng Vi và Diệp Đình tới, trên mặt lập tức cười như hoa.

Bà cười ha ha đi tới cạnh Lăng Vi và Diệp Đình, cười hiền hòa với Diệp Đình. Bà muốn nói cảm ơn anh, nếu không phải anh bỏ vốn sửa lại, còn mua thiết bị mới, nơi này sao có thể trở nên tốt đẹp như vậy. Môi trường xung quanh đẹp khiến người nhìn cũng cảm thấy thoải mái.

Hiệu trưởng Trần rất muốn cảm ơn anh, nhưng ngại vì Tiểu Vi ở đây, bà cười hỏi: “Hai người ăn sáng chưa?”

Diệp Đình gật đầu: “Ăn rồi.”

Hiệu trưởng Trần cười vui vẻ: “Vậy hai người đi dạy học bọn nhỏ đi, tôi đi mua thức ăn, trưa nay hai người ở lại ăn cơm.”

“Được, làm phiền bà.”

Tâm tình hiệu trưởng Trần rất tốt, xách giỏ đi chợ.

“Cô Vi Vi —— chú Diệp Đình!” Những bạn nhỏ thấy bọn họ tới, tranh nhay chạy ra ôm bọn họ: “Cô Vi Vi —— chú Diệp Đình! Con rất nhớ hai người!”

“Ngoan!” Lăng Vi ôm bọn nhỏ.

“Nhìn xem cô Vi Vi mang quà gì đến cho các con nè?” Lăng Vi phát giấy vẽ và đồ dụng học tập cho bọn họ, mỗi bé đều có một phần.

“Cảm ơn cô Vi Vi ạ!”

Lăng Vi ngồi xổm xuống, xoa mặt đứa bé: “Các con phải hiểu chuyện, không được chọc giận Hiệu trưởng, biết không?”

“Cô Vi Vi yên tâm! Chúng con rất hiểu chuyện! Chúng con sẽ giúp Hiệu trưởng và cô làm việc nhà!”

“Con sẽ quét sân!”

“Con sẽ lau bàn!”

“Con có thể giúp bưng mâm!”

“Các con thật giỏi! Cô Vi Vi rất vui!” Lăng Vi cười lên, Diệp Đình cũng ngồi xổm xuống, nói với bọn nhỏ: “Chú là chồng của cô Vi Vi, không phải các con muốn gọi chú là ba sao?” Nói xong, lấy ra một cái túi: “Ba phát hoa dâm bụt cho các con có được không?”

“Được ạ!” Các bạn nhỏ đồng thanh.

Lăng Vi cười đến chóng mặt… Tên siêu cấp phúc hắc Diệp Đình này!
 
Chương 513: Nhìn với cặp mắt khác xưa (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Diệp Đình lấy ra một đống hoa dâm bụt, đeo ở ngực cho bọn nhỏ. Đây là hoa Lăng Vi đặc biệt nhét cho anh. Muốn anh và các bạn nhỏ tạo quan hệ.

“Cảm ơn ba Diệp Đình, con thích ba!”

“Moa moa…” Tiểu Đậu Định đột nhiên hôn má Diệp Đình.

“Moa moa moa…” Các bạn nhỏ lập tức vây quanh Diệp Đình, dùng sức hôn.

Diệp Đình bị hôn nước miếng đầy mặt… Nhưng trong lòng ấm áp.

Từ nhỏ anh không được hưởng thụ tình thương của cha mẹ, cũng không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nhưng Vi Vi cho anh một ngôi nhà ấm áp, những đứa nhỏ này làm anh cảm thấy ấm áp, bọn chúng đều là thiên sứ nhỏ, tâm hồn bọn nhỏ thuần khiết nhất, ai tốt với chúng, chúng liền tốt với người đó.

Nụ cười của bọn nhỏ lây người nhất. Diệp Đình nhìn từng đứa nhỏ mặt mày hồn nhiên vui vẻ, đột nhiên cảm thấy cả người ung dung, tựa như trong nháy mắt tháo xuống toàn bộ gánh nặng.

Anh cười với Lăng Vi, nắm tay cô. Vợ nhỏ của anh thật hiểu lòng người, cô giao những đóa hoa này cho anh tặng là muốn anh cảm nhận được ấm áp được tình người và sự quan tâm.

Lăng Vi và Diệp Đình bị các bạn nhỏ vây quanh đi vào phòng học, Lăng Vi bắt đầu dạy vẽ cho bọn nhỏ.

Học được một giờ, đến trưa bọn nhỏ đều đói, hiệu trưởng Trần còn chưa nấu ăn xong. Tiểu Đậu Đinh la hét: “Cô Vi Vi! Con thi vẽ được giải nhất toàn thành phố! Giám khảo khen con có trí tưởng tượng! Còn nói con có một cô giáo tốt! Tiền thưởng tới 500 đồng nha, con có nhiều tiền như vậy! Hôm nay con mời cô ăn đậu hủ nóng!”

“Có thật không? Tiểu Đậu Đinh thật giỏi nha!” Lăng Vi ôm bé lên, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của bé.

Lăng Vi thật tự hào! Đây là học sinh của cô đó! Dạy học thành công là vinh hạnh của cô! Cũng may cô không phụ lòng trách nhiệm này!

“Cô Vi Vi, 500 đồng có thể mua rất nhiều rất nhiều đậu hủ nóng, con muốn mọi người cùng ăn!”

“Được…”

Lúc này, các bạn nhỏ vừa nghe có đậu hủ nóng ăn, vui mừng nhảy cỡn lên: “Tiểu Đậu Đinh giỏi nhất! Tiểu Đậu Đinh biết kiếm tiền!”

“Mình cũng muốn tham gia thi vẽ! Chờ mình kiếm được tiền, mình sẽ mời mọi người ăn đậu hủ nóng.” Tiểu Dưa Hấu vỗ ngực.

Lăng Vi cười vui vẻ: “Các con đều rất giỏi, các con đều là niềm tự hào của cô Vi Vi!”

“Đi thôi, đi thôi! Đi ăn đậu hủ nóng!”

Trước cô nhi viện có một bà lão bán đậu hủ nóng.

Bọn nhỏ vui mừng chạy tới trước gian hàng.

Lăng Vi nói bà lão múc cho bọn họ một tô lớn, lát nữa ăn cơm, mọi người ăn chung.

Bà lão cười ha ha múc cho bọn họ một tô lớn!

“Bà, lần này là cháu trả tiền nha! Đây là tiền cháu tự kiếm được!” Tiểu Đậu Đinh kiêu ngạo lấy 500 đồng ra.

500 đồng kia đã bị bé làm nhăn nhúm.

Bà lão kinh ngạc hỏi bé: “Aiya, bạn nhỏ, cháu rất lợi hại nha, cháu làm sao kiếm được tiền? Cháu trai bà lớn hơn cháu một tuổi, nó còn chưa biết kiếm tiền đấy.”

Tiểu Đậu Đinh sảng giọng nói: “Cháu thi vẽ kiếm được! Là cô Vi Vi dạy cháu vẽ.” Nói xong, kiêu ngạo hất cằm.

“A, vậy cháu thật lợi hại! Cô Vi Vi của cháu cũng rất lợi hại!” Bà lão cười vui vẻ, chỉ lấy 10 đồng.
 
Chương 514: Nhìn với cặp mắt khác xưa (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi sợ bà lỗ vốn, muốn cho thêm ít tiền, nhưng bà lão kiên quyết không nhận. Lúc này, thấy cách đó không xa có một ông già nằm một chỗ. Ông lão bẩn thỉu, rất gầy rất gầy, không biết đã bao lâu không có đồ ăn.

Lăng Vi mua hơn ba chén đậu hủ, đem qua cho ông lão kia.

Cô còn chưa kịp mở miệng, ông lão kia đã chống gậy đi xa.

Lăng Vi quay lại.

Bà lão than thở: “Ông lão kia thật đáng thương… Bà già này mỗi ngày còn có thể làm chút đậu hủ để kiếm sống… Chân ông lão kia hơi khập khễnh, đi bộ cũng rất tốn sức. Ngày nào bà không bán được hết, còn lại mấy chén đều sẽ cho ông ấy ăn.”

Lăng Vi suy nghĩ, lấy 300 đồng đưa cho bà lão, thấp giọng nói: “Bà bà, đậu hủ nóng hai đồng một chén, mỗi ngày bà cho ông ấy ăn ba chén, số tiền này đủ ông ấy ăn một tháng.”

Bà lão nhận tiền, suy nghĩ một lát, nói: “Tiền còn thừa, bà lại mua bánh bao cho ông ấy.”

“Được, làm phiền bà.”



Thật khó có kỳ nghỉ, Lăng Vi phải nắm bắt thời gian làm chuyện của mình!

Rạng sáng hôm sau, Lăng Vi đến một kho hàng cho thuê phế liệu ở ngoại ô. Cô dùng lương cao mời tới bốn thầy dạy hàn của “Lão Long Đằng”.

Lại liên lạc con trai của Long Hằng Đạt.

Lăng Vi gọi điện thoại, nói: “Long tiên sinh, chào anh, tôi là Lăng Vi. Lần trước tôi đã gặp mặt cha anh, ông ấy đưa danh thiếp của anh cho tôi.”

Long Diệc Hân “ừ” một tiếng: “Hôm nay đúng lúc tôi rảnh rỗi, cô ở đâu? Tôi đến tìm cô.”

Giọng anh ta rất trầm thấp, chẳng qua… giọng điệu cứng nhắc, không có chút cao thấp chận chùng nào…

Lăng Vi kinh ngạc… Danh hiệu “Tiến sĩ chế tạo và tự động hóa máy móc” quả nhiên danh bất hư truyền…

Ngay cả nói chuyện cũng giống như máy móc vậy!

Không có tia ưu tư nào.

Lăng Vi nói địa chỉ kho hàng, chỗ này vô cùng dễ tìm, gần đây không có kiến trúc khác.

Lúc Long Diệc Hân tới, Lăng Vi thật sự cho là anh ta đi nhầm chỗ… Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần màu ngà, giày trắng. Cả người chỉnh tề khoan khoái, lối ăn mặc không lôi thôi…

“Anh là Long tiên sinh?” Lăng Vi đứng lên, đi ra cửa kho hàng, dưới ánh mặt trời, người đàn ông mang kính lịch sự liếc cô, không tự nhiên “ừ” một tiếng.

Long Diệc Hân nhìn vào kho hàng, đẩy mắt kính, quay đầu nói với Lăng Vi: “Xế chiều hôm nay tôi còn có một hội nghị nghiên cứu, tôi chỉ có chút thời gian để giúp cô.”

Anh ta nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã là 10 giờ, chúng ta còn hai tiếng.”

Lăng Vi lập tức mời anh ta vào trong, trong kho hàng rất nóng, đỉnh đầu có một cái quạt trần.

Lăng Vi vừa đặt hai cây quạt đứng lớn ở trung tâm thương mại, lúc này còn chưa giao tới.

“Long tiên sinh, chỗ này hơi nóng… Xin lỗi.” Lăng Vi áy náy cười nói.

Long Diệc Hân không lên tiếng, đi tới cạnh bàn dài, cầm bản vẽ sơ bộ của cô nhìn qua: “Cô vẽ?” Mắt anh ta sáng lên nhìn cô, dường như không tin tưởng lắm.

“Ừ.” Lăng Vi gật đầu.

Long Diệc Hân lại xem tiếp. Xem một hồi, chân mày liền nhướng lên. Càng nhìn, chân mày nhướng càng cao. Lăng Vi thấy biểu tình kia của anh ta, hơi kinh hãi…

Hồi lâu, Long Diệc Hân để bản vẽ xuống, mắt lóe sáng nhìn cô: “Ý tưởng không tệ.”

“Long tiên sinh, anh có sáng kiến gì không?”

Long Diệc Hân nhìn cô nói: “Tôi chỉ lớn hơn cô vài tuổi, cô gọi tôi là anh đi, cha tôi và ba mẹ cô cũng là bạn thân. Đừng khách sáo như vậy.”

(*) Trong bản raw, Lăng Vi gọi Long Diệc Hân là ngài.

Lăng Vi kinh ngạc, vừa rồi còn là bộ dạng cứng nhắc không có tình cảm, sao đột nhiên đổi tính rồi?
 
Chương 515: Hơn người (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tuy giọng điệu của anh cực kì bình tĩnh không hề lên xuống nhưng Lăng Vi lại cảm thấy cực kì ấm áp.

Lăng Vi nhìn anh mỉm cười: “Anh Hân.”

Anh nhìn cô, đẩy mắt kính cúi đầu nhìn bản phác thảo.

Nhìn một lúc anh mới nói: “Hiện tại chúng ta nói đến bản phác thảo này của em đi.”

Ngón tay thon dài của anh chỉ chỉ lên bản phác thảo, từ tận đáy lòng khen ngợi: “Ý tưởng của em rất tốt, có thể nhìn ra em đã nghiên cứu rất nhiều về hệ thống động cơ, hiểu rất sâu, nghiên cứu cực kì tỉ mỉ cẩn thận. Lấy trình độ hiện tại của em, anh gần như không thể giúp gì. Em đã hiểu biết trình độ cao như vậy, nếu đổi lại là anh, có lẽ không thể thiết kế tỉ mỉ như vậy…”

Lăng Vi nhìn anh nhưng không nói gì.

Anh còn nói: “Từ bản thiết kế này của em có thể nhìn ra hiện tại em đang làm thực nghiệm về cải tạo động cơ, cải tạo để giảm nhiên liệu dầu, tăng công suất, có thể gia tăng tốc độ lên mức tối đa.”

Lăng Vi vội vàng gật đầu.

Lăng Diệc Hân đột nhiên cười nói: “Em thiết kế cực kì tốt, muốn đạt tới hiệu quả như của em cũng chỉ có thể thực nghiệm từng bước một, không có cách nào khác.”

“Vâng, cảm ơn anh Hân chỉ bảo.”

Trò chuyện với anh xong, Lăng Vi cảm thấy như vũ trụ nhỏ bùng nổ.

Sức mạnh hồng hoang trong người như nghịch lưu.

Năng lượng tràn trề, nháy mắt có tự tin gấp trăm lần.

Lăng Diệc Hân tìm ghế dựa ngồi xuống, trò chuyện với bốn chuyên gia, trao đổi kinh nghiệm của mình với họ.

Lăng Vi thấy bốn người chuyện gia thi thoảng mở to mắt, liên tiếp gật đầu bày tỏ tán thưởng.

Nhìn bọn họ và Lăng Diệc Hân nói chuyện cũng có ích không nhỏ.

Trong kho quá nóng, quạt chưa được mang tới, quạt trần trên đầu không có nhiều tác dụng.

Lăng Vi thấy cả người Lăng Diệc Hân đầy mồ hôi, ngay cả áo sơ mi cũng ướt. Cô sợ Lăng Diệc Hân không chịu nổi liền bảo anh về trước.

Lăng Diệc Hân nói: “Không sao, bình thường anh làm thử nghiệm còn khó chịu hơn việc này.” Nói xong xắn tay áo sơ mi lên, xoay người cùng chuyện gia hàn điện rời đi.

30ph sau, rốt cuộc quạt cũng được mang tới, Lăng Vi chọn 20 chiếc Tshirt cũng được mang tới.

Làm việc ở đây rất vất vả, quần áo cực kì dễ ướt, cho nên cô chuẩn bị nhiều trang phục cho đám chuyên gia thay đổi.

Lăng Diệc Hân rất thoải mái, không hề ghét bỏ, cởi áo sơ mi của mình mặc Tshirt vào.

Đến 12h trưa, Lăng Vi nhắc nhở anh:”Anh Hân, không phải buổi chiều anh có hội nghị nghiên cứu phải không? Hiện tại có cần về luôn không?”

Anh nhìn Lăng Vi một cái, nói: “Anh đi gọi điện thoại một chút.”

Anh cầm di động ra ngoài, một lúc sau quay về nói: “Anh xin nghỉ phép rồi, không phải hội nghị quan trọng, không cần tới.”

“Xin phép?”

Lăng Vi giật mình nhìn anh.

Hội nghị này hẳn là quan trọng lắm mà, vắng mặt không sao chứ?

Nhưng mà nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh giống như trong lòng đã quyết, Lăng Vi không nói nhiều mà gọi đồ ăn nhanh bảo họ mang qua.

Bọn họ vất vả chờ cả ngày, vẽ rất nhiều bản thảo, chờ đến khi hơn 10h, Lăng Vi mới phát hiện mình đã ở bên ngoài rất lâu rồi.

“Trời ạ, đã hơn 10h rồi.” Muộn như vậy cô còn chưa quay về, không biết Diệp Đình có sốt ruột hay không… cô sờ điện thoại, sao lại không thấy đâu?

Lúc này Lăng Vi mới cảm thấy đầu mình phát đau.

Cô và Lăng Diệc Hân vẫn vùi đầu vẽ, ngay cả bốn chuyện gia rời đi cũng không biết.

“Chúng ta nhanh về thôi.” Lăng Vi vừa thu dọn bản thảo vừa nhìn Lăng Diệc Hân, anh vẫn đang cầm bút sửa chữa bản thảo.
 
Chương 516: Hơn người (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh vừa vẽ, cực kì chuyên chú, giống như một chuyên gia vậy.

Đúng lúc này bên ngoài nhà kho truyến đến tiếng bước chân xôn xao.

Sau đó vang lên âm thanh xôn xao.

“Ầm, ầm - -” là tiếng đóng cửa xe, hình như có rất nhiều xe.

Bên ngoài có người tới sao? Hình như không khí không thích hợp.

Lăng Vi hoảng sợ ngẩng đầu…

Chỉ thấy Diệp Đình vội vã đi vào nhà kho.

Anh vào cửa, nhìn thấy Lăng Vi, hàng lông mày của anh mới buông lỏng.

“Làm gì ở đây vậy? Điện thoại mất đâu cũng không biết?” âm thanh của anh mang theo sự tức giận.

Lăng Vi chạy tới nắm tay anh lắc lắc, sau đó nhếch môi cười: “Thật xin lỗi… Em không chú ý…”

Rõ ràng gương mặt anh buông lỏng.

Diệp Đình nhét di động vào tay cô: “Sau này thứ này không thể rời khỏi người biết không?”

“Biết rồi… lần tới em sẽ chú ý.”

“Trời ơi, chị dâu nói nhẹ quá.” Lôi Tuấn tức giận oán: “Chị vứt di động có biết bọn tôi tìm bao lâu không hả? Từ 4h chiều đã bắt đầu tìm rồi, còn lật khắp Giang thành mới tìm thấy cái chỗ quỷ quái này đấy. Chị nói sao mà chị rộng rãi như vậy, không biết Đình ca lo lắng cho chị sao? Nhỡ may chị bị ai bắt được còn không phải Đình ca liều mạng mình đi cứu sao?”

“Ra ngoài..” Diệp Đình trừng mắt nhìn Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn cũng biết mình nói nhiều nên bĩu môi ra ngoài.

Trong kho chỉ còn lại Diệp Đình, Lăng Vi … và Lăng Diệc Hân…

Diệp Đình nhìn Lăng Diệc Hân, chưa hỏi gì, Lăng Vi nhanh chóng giới thiệu cho cho hai người.

“Đây là tiên sinh nhà em, Diệp Đình.”

“Đây là Lăng Diệc Hân, là chuyên gia tự động hóa động cơ, em mời anh ấy tới giúp em thiết kế động cơ.”

Diệp Đình nhìn Lăng Diệc Hân, đưa tay bắt tay với anh.

Hai người chào nhau sau đó Lăng Diệc Hân rời đi.

Diệp Đình cầm một tờ bản thảo của Lăng Vi hừ một tiếng: “Chuyên gia chế tạo động cơ tự động hóa… ý kiến của ông xã là anh đấy tệ hơn anh ta sao?”

“Nói xong kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt rơi vào bản thảo cẩn thận nghiên cứu.

Lăng Vi nghĩ… ý kiến của anh có thể tốt hơn chuyên gia sao?

…..

Em không tin đâu.

Nhìn một lúc, Diệp Đình chỉ vào bản thảo nói: “Hiện tại động cơ của ô tô đều là dạng đọng co đốt trong, thông qua nhiên liệu đốt chuyển hóa năng lượng hóa học làm thành nhiệt năng lại chuyển hóa nhiệt năng thành năng lượng cơ giới.”

“Ừ.” Lăng Vi gật đầu, cái này ai mà chả biết.

Diệp Đình còn nói: “Cho nên đối với lượng điều tiết động cơ benzen mà nói, lúc bộ phận động cơ hoạt động với cường độ nhỏ dẫn đến khí tiêu hao nhiều, do đố hạ thấp hiệu suất của động cơ.”

Lăng Vi nhìn anh nhưng không nói gì.

Lại nghe anh nói: “Hiện tại em cần phải làm là hủy bở cánh cửa này. Đây là biện pháp căn bản nhất, tiết kiệm nhất cho động cơ benzen. Nhưng mà… trước mắt cửa điều tiết động cơ benzen là hỗn hợp khí, nếu hủy bỏ nó động cơ sẽ tiêu hai không cách nào khống chế, cho nên em cần phải tìm cách mới.”

“…” Lăng Vi không nghĩ tới anh biết những kiến thúc này.

Chuyện khó hiểu như thế làm sao anh biết được?

Diệp Đình… lại làm cho cô có nhận thức mới về anh.
 
Chương 517: Vì sao không yên lòng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Anh nói đúng không?”

Anh nhìn mồ hôi trên mặt cô, gương mặt cô ửng hồng, mồ hôi chảy xuống hai gò má.

Anh duỗi tay lau mồ hôi cho cô.

Lăng Vi cười cười: Anh nói rất đúng, để em nghĩ cách khác...”

“Nghĩ được không?” Vẻ mặt của anh rất đáng đánh.

Lăng Vi mím môi lại chu miệng lên.

Diệp Đình nói: ‘Nghĩ đi, nghĩ không được lại tìm anh nghiên cứu.”

Lăng Vi kinh ngạc, ý của anh là…… Anh đã nghĩ ra cách sao? Nhưng mà…… Anh hy vọng cô từ từ trưởng thành, phải dựa vào mình tự nghĩ cách mới được.

“Được!” Cô gật đầu, nháy mắt dâng trào ý chí chiến đấu! “Chúng ta đi thôi, nơi này thật sự quá nóng.”

“Ừ.” Diệp Đình đứng lên, duỗi tay nắm tay cô.

Lăng Vi nhét tay vào lòng bàn tay anh, đột nhiên nói: “Ba của Diệc Hân là giám đốc bộ phận phát triển của Long Đằng cũ...”

Diệp Đình cúi đầu nhìn cô: “Anh không bảo em giải thích, nếu em cứ tiếp xúc với người đàn ông nào đều giải thích với anh thì mỗi ngày chúng ta chẳng cần làm gì khác nữa.”

Lăng Vi nhéo eo anh: “Anh không ghen sao?”

“Ghen chứ, mùi giấm bay khắp nơi, em không ngửi được sao?” đột nhiên Diệp Đình hừ một tiếng: “Ghen thì ghen nhưng tin tưởng là tin tưởng, đó là hai chuyện khác nhau...”

Đột nhiên Lăng Vi đứng lại nhìn thẳng vào mắt anh. Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, lấp lánh. Sau đó lại nhón chân hôn lên má anh: “Ông xã Đình Đình à, anh thật tốt, anh là ông xã tốt nhất trên đời này.”

Cô nghịch ngợm cười, đột nhiên Diệp Đình duỗi tay ôm cô, ánh mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Gọi gì đấy? Gọi to lên nào!”

Cô nhếch miệng cười, cố ý nói: “Ông xã Đình Đình.”

Diệp Đình duỗi tay xách cổ áo cô: “Khiêu chiến sự nhẫn nại của anh phải không? Kho này kín lắm, làm một lần ở chỗ này cũng không tệ đâu.”

Lăng Vi kinh ngạc, sau đó cười mỉa: “Ông xã thân yêu à, cái eo già của anh... có được không vậy?”

“Không có việc gì, liều cái mạng này anh cũng có thể làm cùng em.”

Gương mặt Lăng Vi như khổ: “Em sai rồi… Ông xã thân yêu là số 1, anh là người anh minh thần võ nhất. Toàn thể đàn ông trên thế giới nói gộp lại cũng không bằng một phần vạn trí tuệ của anh.”

Diệp Đình cười cười: “Vỗ mông ngựa đến không tồi.” Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, kéo cô ra ngoài: “Đi mau, không khí nơi này … Thật sự là…” Ở lâu thêm một giây, anh sắp hít thở không thông rồi, khổ cho cô làm sao có thể ở chỗ này cả ngày đây?

Từ kho hàng đi ra, Diệp Đình gửi tin nhắn cho Jason, bảo anh ta tìm kho hàng tốt hơn……

Lăng Vi mệt sắp nằm liệt, xe còn chưa về đến nhà đã ngủ trong lòng anh rồi.

“Anh, đời này em chẳng phục ai ngoài anh, sao động cơ chế tạo nào anh cũng hiểu hết vậy?” Lôi Tuấn đi đằngtrên xe còn chưa tới gia liền nằm hắn trong lòng ngực ngủ rồi!

Diệp Đình nói: “Tra trên mạng!”

Phốc ——

Diệp Đình ôm Lăng Vi nói: “Chị dâu cậu khắc khổ nghiên cứu nhiều năm như vậy còn chưa hiểu hết, một người bình thường như anh làm được cái gì?”

Lôi Tuấn choáng váng: “Vậy vừa nãy anh nói thật hay là... anh nói... chị dâu không nghĩ ra được thì tìm anh là sao?”

“...” Diệp Đình nhìn anh ta: “Cho nên cậu mới không tìm được bà xã...”

Phốc ——

Diệp Đình nói: “Chủ yếu là cho cô ấy sự tin tưởng, để cô ấy không c ần sợ thất bại. Kém cỏi thì còn có ông xã, anh tin tưởng cô ấy nhất định có thể làm được.”

Sao Lôi Tuấn vẫn cảm thấy bội phục cơ chứ, đơn giản là đang tự ngược mình.
 
Chương 518: Vì sao không yên lòng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

5h sáng hôm sau. Đồng hồ báo thức vang lên làm đầu cô phát đau, trời còn chưa sáng mà. Lăng Vi mê mang mở đôi mắt còn buồn ngủ ra liền thấy khuôn mặt anh tuấn ngay trước mặt: “...” Lăng Vi hoảng sợ, mở to mắt liền thấy Diệp Đình, một tay anh đang chui vào áo cô, dịu dàng hôn cô.

“’Đừng làm rộn nữa.” Cô cầm lấy tay anh.

“Vì sao không được làm rộn?” Anh lại tiếp tục động tác.

“Mới 5h, không lo mà nghỉ anh còn muốn làm gì?”

“Anh muốn làm gì em còn không biết?”

Lăng Vi đá anh: “Bà đây không muốn biết.”

Diệp Đình ngăn chân cô lại, nghiêm túc nói: “Rèn luyện thân thể, em muốn rèn luyện ở chỗ này sao? Hay là ra ngoài luyện?”

Lăng Vi thật muốn khóc...

Anh hôn nhẹ lên trán cô nói: “Nhanh lên, chạy bộ trước rồi đi đua xe, anh hẹn trường đua rồi.”

Trường đua?

Lúc này Lăng Vi mới nhớ hôm nay hẹn tiểu Hi và Thiên Mặc đi đua xe.

“Được.”

Lăng Vi nhanh chóng ngồi dậy, từ phòng tắm ra ngoài đã thấy Diệp Đình đã chọn xong quần áo cho cô.

Là bộ trang phục màu hồng nhạt, màu sắc tươi sáng...

“Thay đi.” Diệp Đình đẩy cô vào phòng thay đồ.

Lăng Vi ôm quần áo nói: “Anh ra ngoài đi, anh ở đây em thay thế nào được?”

Diệp Đình cười tà khí: “Anh ở đây, em ngại sao? Lòng em tĩnh lặng như mặt nước còn sợ anh làm gì chứ.”

Lăng Vi cắn răng cả giận: “Anh không ngày không chọc em sẽ chết có phải không? Nhanh đi ra.”

Diệp Đình dựa vào cửa không chịu đi, hôm nay anh mặc trang phục màu trắng, quần vàng thoải mái càng thêm đẹp trai, cực kì năng động.

Lăng Vi trừng anh.

Diệp Đình cười cười ra ngoài, còn đóng hộ cánh cửa.

Lăng Vi thay quần áo, buộc tóc thành đuôi ngựa.

Thanh thanh sảng sảng.

Mái tóc buộc lên lộ trán trơn bóng.

Bộ dáng như vậy, khí chất trên người đều thay đổi.

Cô nhìn mình trong gương, cảm thấy mình như học sinh cấp 3 vậy... gương mặt bị màu hồng của quần áo phản chiếu càng thêm hồng hào, như có thể véo ra nước vậy.

Cô thay xong quần áo liền ra ngoài.

Liền thấy hai mắt Diệp Đình sáng lên: “Thật mới mẻ.” Anh khen thưởng một tiếng, duỗi tay về phía cô. Lăng Vi nắm tay anh, tự nhiên kéo nhau ra ngoài biệt thự.

Từ con đường nhỏ đi tới con đường chạy bộ, không khí buổi sáng rất trong lành, chạy 2km, Lăng Vi không nhấc nổi chân... xong rồi, chạy quá xa, ngay cả đường về nhà cũng không chạy nổi... Diệp Đình cõng cô nhẹ như bay về nhà...

“Có mệt không?” Lăng Vi lau mồ hôi cho anh.

Diệp Đình cười nói: “Không mệt, như cõng sofa vậy...”

Lăng Vi cố ý dính sát người anh: “Cảm giác sofa thế nào?”

Diệp Đình cười cười: “Mềm mại...”

Lăng Vi nhéo lỗ tai anh: “Bát giới chạy mau, Hầu ca tới rồi.”

“Ừ... cũng đúng, chúng ta về nhà sinh con khỉ con đi.”

5h sáng đã dậy, bị lăn lộn đến 9h30 mới đến trường dạy lái xe.

Đứng ngoài cổng đã thấy Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc chờ từ lâu.

“Vi Vi...”

Lăng Vi vừa xuống xe, Hạ Tiểu Hi đã nhào tới: “Vi Vi, chị thật xinh đẹp... làm sao mà càng trưởng thành càng nhỏ vậy hả?”

Diệp Đình hừ một tiếng, nhìn ngực Lăng Vi, nhỏ chỗ nào hả?

Lăng Vi nhéo tay anh nói với Hạ Tiểu Hi: “Bộ quần áo này nhìn giống học sinh cấp 3 đúng không?”

“’Đúng thế, em cũng muốn mua một bộ như vậy, màu hồng quá đẹp.”

Lý Thiên Mặc ở bên cạnh buồn nôn: “Nếu cô mặc bộ quần áo này thì không phải là học sinh cấp 3 mà là bọn trẻ con trường mầm non...”

“Ha ha ha ——” đột nhiên Lôi Tuấn cười sảng khoái làm đám người giật mình.

“Sao anh lại tới đây?” Lăng Vi hỏi anh ta.

Lôi Tuấn sờ mũi: “Không chỉ tôi tới... anh tư cũng tới...” Vinh Tứ muốn tới, anh ta không tới lại cảm thấy không yên lòng... không biết là vì sao nữa...
 
Chương 519: Vô cùng xấu hổ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thấy Vương Tứ đi tới, cả người Lôi Tuấn cảm thấy khó chịu.

Vương Tứ đi tới trước mặt Hạ Tiểu Hi cười nói: “Em gái đang học lớp mấy rồi?”

Hạ Tiểu Hi thành thật nói: “Vừa tốt nghiệp, hiện đang đi làm ở Laroe.”

Lôi Tuấn sốt ruột: “Người ta còn chưa hỏi anh đi làm ở đâu, anh nói nhiều như vậy làm gì?”

“Hả?”

Vương Tứ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Lôi Tuấn xua tay: “Đi thôi, đi thôi, không phải muốn đua xe phục thù sao?”

Đoàn người đi vào cửa hàng quần áo.

Quá nhiều người, Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc đến gian bên cạnh ăn kem.

Lôi Tuấn thấy hai người bọn họ ra ngoài cũng đi theo.

Trong lòng thầm nghĩ: “Hai người này biết nhiều bí mật của Lăng Vi như vậy, không bằng giúp Đình ca tìm hiểu chút tin tức, ở chung cũng không cần vất vả...”

Lôi Đình nhìn thấy Lôi Tuấn muốn đi ra ngoài.

Cô cũng đi theo tới cửa hàng kem, quả nhiên nhìn thấy.. anh trai nhà cô đang đùa giỡn Hạ Tiểu Hi.

“Anh mình đúng là mặt dày, không nghĩ tới theo đuổi em gái da mặt con dày hơn.” Lôi Đình xoay xoay tròng mắt thầm nghĩ: “Năm nay ông anh mình cũng già đầu rồi, thật vất vả mới thích một cô nhóc... phải giúp anh ấy mới được.”

Hạ quyết tâm, Lôi Đình đi vào cửa hàng liền thấy Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi ngồi đối diện nhau...

Mà anh trai.. bị tắc nghẹn ngồi bàn bên cạnh... ngồi lẻ loi một mình...

Cô trừng Lý Thiên Mặc một cái: “Sao cậu không có mắt vậy hả?”

Không thấy anh trai cô đang muốn nói chuyện với Hạ Tiểu Hi sao?

Mắt chả thèm hoạt động, thiếu tâm nhãn mới ngồi ở đây làm bóng đèn 250V.

Lôi Đình đẩy cửa ra đi thẳng tới chỗ Lý Thiên Mặc.

“Bạn học này, có thể nhờ cậu một chút không, tôi có một quả cầu thủy tinh rơi vào trong xe của cậu, cậu có thể tìm giúp tôi không?”

Lý Thiên Mặc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô lại nhìn Lôi Tuấn, thầm nghĩ: “Không phải anh cô đang ở đây sao? Muốn người ngoài như tôi giúp cái gì chứ?”

Lôi Tuấn cũng mơ hồ rồi...

Phản ứng đầu tiên trong đầu là: “Chẳng lẽ tiểu Đình coi trong tên nhóc này? Muốn chơi đùa với người ta cũng không cần lấy cớ như vậy chứ... thật không nghĩ tới em gái mình theo đuổi con trai lại phóng khoáng như vậy... không thèm diễn đã tỏ thái độ luôn rồi.”

Lôi Tuấnn không nhúc nhích nhìn Hạ Tiểu Hi.

Hạ Tiểu Hi tốt bụng thúc giục anh ta: “Đi đi, đeo mắt kính lên, nếu không anh không nhìn thấy đâu.”

Nói xong lại nhìn Lôi Đình: “Thị lực của tôi là 5.2, hay là tôi tìm giúp cô?”

Trong lòng Lôi Đình thầm nghĩ: “Tôi tạo cơ hội cho cô, cô đi theo tôi làm cái gì? Cô gái này... chỉ số thông minh thua xa thị lực.”

Lúc này Lôi Tuấn mới nói: “Để hai người họ đi tìm đi, vừa nãy không phải em đang nói chuyện Lăng Vi vẽ truyện tranh sao? Mau kể tiếp đi.”

Hạ Tiểu Hi hăng như đánh tiết gà nói thao thao bất tuyệt.

Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ chỉ đành đi cùng Lôi Đình.

Vừa ra ngoài đã bị Lôi Đình hành hạ cả ngày... xe không đi được còn bị kéo đi dạo bờ biển cả ngày.

Vương Tứ thử xong quần áo đi vào cửa hàng bên cạnh: “Đang nói gì mà cao hứng như vậy?”

Anh ta nhìn Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi khí thế ngất trời như gặp được tri âm, anh ta cười haha: “Nói chuyện phiếm vui gì chứ, đi đấu địa chủ không?”

Vương Tứ bảo Hạ Tiểu Hi đi thuê phòng.

Hạ Tiểu Hi ngốc nghếch gật đầu: “Thuê xong rồi.”

“Ừ, tôi vào đây...”

Hạ Tiểu Hi hỏi anh ta: “Anh biết chơi sao?”

Vương Tứ nói: “Kỹ thuật của anh trai rất tốt... “
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom