Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 60


Dù sao trong tương lai bọn họ sẽ sống cùng nhau trong một khoảng thời gian rất dài, cứ từ từ quan sát cũng được.

“Biểu tỷ, vậy ngươi cứ thu dọn trước đi, ta sẽ đi làm cơm trưa.”

Giờ này nấu cơm trưa còn hơi sơm, nhưng buổi chiều còn rất nhiều chuyện cần làm, vì vậy ăn sớm xuất phát sớm, sau khi thu xong cua lông phải nhanh trở về, trong nhà còn rất nhiều việc.

Lê Tường vào nhà bếp, liếc mắt một cái đã thấy được túi đồ ăn tiểu cữu cữu đặt trên bàn cơm kia. Nhìn một đám tròn trịa nổi lên trong bao tải, không cần mở ra, nàng cũng biết đó là một túi cây đậu.

Chẳng lẽ mỗi ngày biểu tỷ ở nhà ăn đều ăn cây đậu?

……

“Tương Nhi, ta vừa đi cắt chút rau, giữa trưa nay nấu cháo rau nhé?”

Quan thị cầm một mớ cây cải dầu đã được rửa sạch sẽ tiến vào, liếc mắt một cái cũng thấy túi cây đậu trên bàn.

Lại nói tiếp nhà bà cũng còn hơn bảy tám cân cây đậu, vốn dĩ chỗ đó là nửa tháng lương thực của gia đình bà. Nhưng đã nhiều ngày nay rồi, phần lớn thời gian đều là nữ nhi ở nhà nấu cơm, cho nên không cần ăn cây đậu nữa.

“Nương, cây đậu này ……”

“Mang đi cất trong ngăn tủ, bảo Thúy Nhi cứ ăn cùng chúng ta trước. Nếu ngày nào cũng ăn cây đậu kia, người cũng nghẹn muốn chết.”

“Được ạ……”

Lê Tường ngoan ngoãn cất túi cây đậu đó đi, đổ nước châm lửa, bắt đầu ninh cháo. Thừa dịp đang ninh cháo, nàng đi qua mở ngăn tủ trong nhà xem, lại phát hiện ngoại trừ chút ngô và cây đậu, trong nhà nàng đã không còn loại thức ăn nào khác.

Ngẫm lại căn nhà của nàng ở thời hiện đại, chưa nói tới các loại ngũ cốc trứng gà, các loại hải sản hàng khô, đồ chua dưa muối, cá mặn thịt khô lạp xưởng… phải nói là cái gì cần đều có.

Haizzz, đúng là không nên tưởng, tưởng tượng nhất định sẽ ch ảy nước miếng.

Lần sau kiếm được tiền, nên mua chút trứng gà mang về, cũng nên muối một chút dưa chua, mỗi ngày uống cháo, ăn dưa chua cũng rất ngon.

“Nương, ta đã ninh cháo xong rồi, không biết khi nào phụ thân mới trở về đây?”

“Hắn ư? …… Chắc là nhanh thôi, cứ phần hắn một chén là được, ta đi gọi biểu tỷ ngươi ra ăn cơm.”

Trong lòng Quan thị cũng biết, không chỉ một mình bà không muốn nhắc tới nhà mẹ đẻ, người bên đó cũng không ưa gì bà.

Đệ đệ của bà cũng hiểu rõ chuyện này, phỏng chừng khi trượng phu đưa hắn đi được phân nửa đường, hắn nhất định sẽ bảo trượng phu bà mau quay trở về.

Khúc mắc này, nhất thời chẳng ai có thể cởi bỏ được.

…………

Sau nửa canh giờ, cả nhà đều ăn xong cháo. Quan Thúy Nhi vội vàng đứng lên tranh việc rửa chén, Lê Tường cản không kịp, đành phải để nàng ấy làm.

Vừa lúc có nàng ấy ở nhà làm bạn với nương, nương cũng có thêm người nói chuyện. Nàng và phụ thân đi ra ngoài thu cua lông có thể yên tâm hơn một chút.

“Phụ thân, ngươi mang lưới qua đi, chúng ta vừa thu vừa tự mình vớt một ít.”

“Được! Ngươi không sợ mệt thì được.”

Vừa nghe nói muốn làm việc, Quan Thúy Nhi đang rửa chén lập tức từ nhà bếp chạy ra.

“Dượng! Mang theo ta đi! Ta cũng có thể làm việc!”

Lê Giang: “……”

Vớt cá không phải một công việc nhẹ nhàng, với lại, quanh con sông này, gia đình nhà họ quen biết quá nhiều người, nếu bị người ta nhìn thấy, chưa biết được người ta sẽ thêu dệt, lan truyền loại tin đồn vớ vẩn gì nữa đây. Lại nói, hắn cho nữ nhi đi theo làm việc là chuyện hiển nhiên, không ai bắt bẻ được, nhưng cho hài tử nhà tiểu cữu tử đi, lại là một chuyện hoàn toàn khác.

“Lần sau, lần sau nhất định sẽ mang theo ngươi. Hôm nay ngươi vừa mới tới, cứ ở nhà trò chuyện với cô cô ngươi đi.”

Quan thị cũng lên tiếng: “Đúng vậy, ngươi cứ ở nhà trò chuyện với ta đi. Nếu tất cả các ngươi đều đi hết, vậy ta ở nhà một mình buồn lắm.”

Hai trưởng bối đều lên tiếng, Quan Thúy Nhi cũng không tiện nói thêm gì nữa, nàng ấy chỉ có thể xoay người trở về tiếp tục rửa chén.
 
Chương 61


Lúc này đôi phụ thân nữ nhi mới thu dọn đồ vật, lên thuyền đi ra cửa.

Lại nói, một buổi chiều này hai người bọn họ còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Cũng không biết bình tương mỡ cua lần trước bán cho quán bánh ngô đã dùng hết hay chưa, có cần bổ sung hàng hay không, cho nên nhân tiện chiều hôm nay, hai người qua đó xem sao. Một chuyện khác chính là thu cua lông, cố gắng hết sức thu được càng nhiều càng tốt, còn thuận tiện thả hai cái lưới, vớt chút cá mang về nhà.

Lê Tường đã sớm không nhịn nổi nữa.

Buổi sáng vừa mua được ớt cay, buổi chiều vớt được chút cá trở về, buổi tối làm cá hầm ớt, càng nghĩ nàng càng cảm thấy vui sướng, không thể nhịn nổi.

“Tương Nhi, ngươi qua sạp bán bánh ngô nhé! Để phụ thân tìm ngư dân phụ cận thu mua chút cua lông, ba mươi phút sau sẽ trở về đón ngươi.”

“Vâng!”

Lê Tường mang theo hai bình mỡ cua dự phòng sau đó nhanh nhẹn bước xuống thuyền.

Lúc trước khi qua đây bán, nàng không nghĩ tới sau này gia đình mình sẽ vào trong thành phát triển, cho nên hôm nay cần tới bên này nói chuyện một chút, tốt nhất là cố định được thời gian giao hàng, như vậy hai bên đều tiện lợi.

Chỉ là……

Khi nàng tới bên ngoài học viện lại không thấy sạp bánh ngô!

Sau đó nàng hỏi lão bản cửa hàng bên cạnh mới biết, trong nhà Lý đại thúc kia có chuyện tang lễ, nên phải tạm nghỉ vài hôm.

Lê Tường đã biết được lý do, vì vậy nàng lại mang theo hai bình tương mỡ cua quay về bến tàu, an tĩnh chờ ba mươi phút qua đi.

“Ai! Tiểu nha đầu.”

Lúc đầu khi nghe được lời này, Lê Tường đâu có biết người ta đang gọi mình, mãi cho đến khi nàng cảm giác đuôi tóc của mình đang bị người ta túm lấy, mới giật mình một cái.

Quay đầu lại nhìn qua, là một thiếu niên cao xấp xỉ bằng Ngũ Thừa Phong, nhưng vóc dáng lại cao hơn hắn một chút, người cũng rắn chắc hơn nhiều. Bộ quần áo trên người đối phương có vẻ rách nát, giữa chân mày hằn lên vết sẹo khiến cho dáng vẻ có chút hung dữ.

“Ngươi gọi ta?”

“Ừm, ta đã từng gặp ngươi. Ngũ Thừa Phong thường xuyên ngồi thuyền nhà ngươi, chắc hẳn hai người cũng quen biết. Gần đây hắn đi đâu vậy, tại sao không tới bến tàu?”

“Hắn…… Hắn chỉ là người cùng thôn ta, ngày thường đâu có nói chuyện, ta không biết hắn đã đi đâu rồi.”

Lê Tường không nói thật. Theo nàng suy đoán, dường như người này không phải bằng hữu của Ngũ Thừa Phong. Nếu quan hệ giữa hai bên tốt đẹp, vậy trước khi rời đi chắc chắn Ngũ Thừa Phong sẽ tự mình nói cho đối phương nghe, đâu cần đối phương phải thông qua mình để tìm hiểu. Dù sao cứ lừa gạt qua loa là được rồi.

“Ngươi khẳng định có biết! Nói cho ta hắn đã đi đâu, bằng không ta sẽ đánh ngươi.”

Người nọ còn nhỏ tuổi, nhưng khí thế đã rất hung hãn, những tiểu hài tử bướng bỉnh luôn dễ dàng bị những lời này của hắn doạ sợ.

Còn Lê Tường ư? Nàng chỉ nhàn nhạt lui về phía sau hai bước, một câu đầy ghét bỏ đã lập tức phá vỡ thế công của hắn.

“Đứng ra xa ta một chút, nước miếng của ngươi đã phun hết lên mặt ta rồi.”

Lạc Trạch: “……”

Đại khái là đối phương không nghĩ tới chuyện sẽ gặp một tiểu cô nương không sợ hắn, cho nên hắn đứng lặng im một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Lê Tường mở miệng hỏi trước.

“Ngươi tìm Ngũ Thừa Phong có chuyện gì? Nếu có chuyện quan trọng cứ nói với ta, ngày nào đó nếu ta nhìn thấy hắn sẽ giúp ngươi chuyển lời.”

Lạc Trạch nhíu nhíu mày, người ta đã không chịu nói, hắn cũng không thể thật sự ra tay với tiểu cô nương này, vì thế được đối phương bắc cho một cái thang, hắn cũng thuận thế leo xuống.

“Tìm hắn đánh nhau! Nói cho hắn, ta tên là Lạc Trạch, tự nhiên hắn sẽ hiểu.”

Nói xong, tên kia ra vẻ ung dung, vắt áo lên vai sau đó nghênh ngang rời đi, bỏ lại Lê Tường ở phía sau với vẻ mặt ngơ ngác.

Lê Tường: “……”

Đúng là mấy tên tiểu thí hài không làm việc đàng hoàng.
 
Chương 62


Một đoạn nhạc đệm vớ vẩn này đã bị nàng ném qua một bên. Lại nói, Ngũ Thừa Phong chỉ nhắc qua chuyện hắn muốn vào thành, chứ đâu có nói sẽ làm việc ở đâu, trong thành rộng lớn như vậy, nàng đâu có thừa hơi mà ngây ngốc chạy đi tìm người chứ? Có duyên nhìn thấy rồi nói sau.

Phì, sắp sang tháng 11, thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là đứng ngay cạnh bến tàu như thế này, từng đợt gió thổi tới thổi lui, chỉ một lát nàng đã cảm thấy rét không chịu nổi. Ngay lúc Lê Tường nghĩ tới chuyện nên tìm nơi tránh gió, nàng đã phát hiện ra thuyền đánh cá nhà mình đang từ từ tiến tới.

Lúc này còn chưa tới ba mươi phút đâu.

Lê Tường nhảy lên thuyền, tới khi bước vào khoang thuyền nàng mới cảm thấy ấm áp hơn.

“Phụ thân, tại sao ngươi trở về nhanh như vậy?”

“Hôm nay mấy ngư dân đó đi đánh cá hơi xa, ta gặp được đám người Cừu thúc, vừa lúc hắn đi ngang qua nên ta nhờ hắn hỗ trợ chuyện cua lông rồi, chờ một lúc nữa chúng ta trực tiếp đến bến tàu thu là được.”

“Vậy tốt quá rồi, phụ thân, chúng ta qua kéo lưới lên, vớt chút cá mang về buổi tối ta sẽ hầm.”

Lê Tường rất hưng phấn, phảng phất như nàng đã nhìn thấy nồi cá hầm ớt bốc lên hơi nóng hầm hập đang vẫy tay gọi nàng.

Nhìn bộ dáng sốt ruột muốn ngay lập tức qua kéo lưới lên của nàng, Lê Giang lại cho rằng nữ nhi thèm thịt. Hắn nghĩ thầm, chờ lát nữa đi thu cua lông lại thuận tiện mua chút thịt trở về, vừa hay trong nhà có khách, làm chút món ăn ngon cho Thúy Nhi nếm thử. Nha đầu kia cũng là một hài tử đáng thương.

Đã mấy ngày rồi không giăng lưới, nhưng đôi phụ thân nữ nhi vẫn tỏ ra phối hợp cực kỳ ăn ý, gần hai canh giờ kéo bốn lần lưới, vậy mà lại được một con cá trê vàng.

Chỉ là con cá trê vàng này hơi nhỏ một chút, bộ dáng chỉ trên dưới một cân, vẫn còn là một nhóc cá ‘vị thành niên’, cuối cùng cả hai lại quyết định phóng sinh cho nó.

Tới thời điểm này, hầu hết các ngư dân đều đến bắt đầu quay về bến tàu bán cá, đôi phụ thân nữ nhi nhà Lê Tường cũng bắt đầu xuôi thuyền bến tàu đi.

Nàng lại bắt tay vào kiểm tra và cọ sạch chiến lợi phẩm trong mẻ lưới cuối cùng, có năm con cá diếc, ba con cá trắm cỏ, hai con cá mè trắng, bốn con cá cam Nhật Bản. Ngoài ra còn có 23 con cua lông và một chậu nhỏ tôm trắng.

Chỉ một buổi trưa mà thu hoạch được chừng này đã rất không tồi, nếu bán đi nói không chừng cũng kiếm được mấy chục đồng bối.

Lê Giang ăn khổ quen, vì vậy căn bản không nghĩ tới chuyện chừa lại một chút cho gia đình mình ăn.

Chỉ là khi cập thuyền vào bờ, ngay thời điểm hắn chuẩn bị mang tất cả lên bán, lại nhìn thấy ánh mắt đầy trông mong của nữ nhi, lúc này hắn mới nhớ ra hồi nãy nữ nhi đã nói nàng muốn ăn cá.

Thứ khác hắn không có nhưng chỉ là cá thì hắn có đầy một thùng. Nữ nhi đã nhiều ngày bận trước bận sau kiếm tiền cho gia đình như vậy, bây giờ nàng chỉ muốn ăn một chút cá, sao hắn có thể từ chối được? Đã vậy, bỏ ra chút cá là chuyện cực kỳ đơn giản.

“Tương Nhi, hôm nay nhà ta không bán chậu tôm trắng và mấy con cá mè trắng kia, cá trắm cỏ cũng bỏ lại một con đi, mang về nhà chúng ta ăn.”

Lê Tường vui mừng hét lên một tiếng, sau đó nàng lập tức dựa theo lời phụ thân nói, cất kỹ cá muốn mang về nhà vào một cái thùng riêng.

Kỳ thật, nàng không thích ăn cá mè trắng, cá mè trắng thịt mềm nhưng quá nhiều xương, ăn vào cực kỳ không thoải mái. Chỉ là hiện tại nhà nghèo quá, có cá ăn là may mắn lắm rồi, đâu thể kén chọn?

“Tương Nhi, ta phải mang cá đi bán, chờ lát nữa bọn họ đưa cua tới, ngươi cứ tự mình thu đi.”

“Vâng, ta biết rồi.”

Lê Tường nhìn phụ thân bê thùng cá đi xa mới xoay người thu dọn lại đồ vật trên đầu thuyền.
 
Chương 63


Treo lưới đánh cá lên, những con cá bỏ lại đều mang hết vào khoang thuyền, lại múc nước lên cọ rửa sạch sẽ boong thuyền.

“Tương nha đầu chăm chỉ quá nhỉ.”

Lê Tường vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chiếc thuyền dựa sát vào thuyền nhà nàng, đầu thuyền là một vị thúc thúc mặt mũi thành thật, nàng lập tức cười chào hỏi. Hai người khách sáo vài câu, cuối cùng mới nói tới chuyện chính.

“Nghe nói nhà các ngươi thu cua lông, hôm nay ta vớt được không ít, ngươi qua cân lên đi.”

Vốn dĩ nghe người này nói hắn vớt được không ít, nàng chỉ cho rằng hắn vớt được vài chục con, không nghĩ tới khi nàng qua bên đó, lại nhìn thấy tràn đầy ba bốn túi.

Này……

“Ồ, đúng là không ít. Vương thúc, ngươi có bí quyết gì mà bắt được nhiều vậy?”

“Hắc hắc, Tương nha đầu, ngươi mau qua cân đi.”

Người ta đã không nguyện ý nói, Lê Tường cũng không hỏi nhiều, dù sao nhà mình có hàng là được. Nàng lập tức hướng sự chú ý với chuyện cân cua, tổng cộng có 50 cân, ước chừng hơn 160 con cua.

“Vương thúc, chắc ngươi cũng biết giá thu cua của nhà chúng ta rồi, mười cân bốn đồng bối, nơi này của ngươi tổng cộng được 50 cân, tổng giá hai mươi đồng bối.”

Nói xong nàng đang chuẩn bị bỏ tiền, đột nhiên lại thấy Vương thúc kia ghé qua mang cua trở về.

“Tương nha đầu, ta đã ăn qua cua lông rồi, hương vị rất ngon nha, không kém hơn thịt heo đâu. Mười cân chỉ mua có giá bốn đồng bối, giá này quá rẻ đi. Ngươi phải cho ta thêm một chút nữa mới được.”

Lê Tường: “……”

Mười cân giá bốn đồng bối đúng là hơi ít thật. Lúc trước cũng là trong nhà thật sự không có tiền, hơn nữa chẳng ai cần loại cua lông này nên mới không chú ý tới giá cả. Nhưng con người mà, ai chẳng muốn bán đồ trong tay mình với giá cao một chút, nàng cũng hiểu được tâm lý này.

“Vậy mười cân sáu đồng bối, ta trả ngươi 30 đồng bối.”

Vừa dứt lời, người đối diện đã bật cười.

“Tương nha đầu, ngươi không biết, ông chủ quán ngô cách vách kia là tiểu cữu tử nhà ta. Hắn đã tự mình nói cho ta nghe, ngươi bán một bình tương kia với giá 40 đồng bối. Ta cũng nếm thử rồi, loại tương kẹp bánh ngô kia được làm từ cua lông. Lại nói, loại nguyên liệu quý như vậy, ngươi chỉ trả sáu đồng bối để mua mười cân, mua bán gian thương như vậy sao được?”

Hoá ra người này đã biết chuyện tương mỡ cua rồi, chẳng trách hắn lại có thái độ như vậy.

Lê Tường chẳng hoảng hốt chút nào, nếu nàng đã dám bán, vậy cũng làm tốt chuẩn bị có người phát hiện ra chuyện này rồi. Chẳng qua nếu có thể hoà bình mua bán, nàng cũng không muốn làm chuyện này trở nên quá khó coi.

“Vương thúc, vậy ngươi nói xem, ngươi muốn bán giá bao nhiêu?”

“Một cân một đồng bối, cho ta 50 đồng bối, ngươi mang chỗ cua này đi.”

“Không có khả năng!” Lê Tường trưng ra vẻ mặt ngươi không biết xấu hổ.

“Vương thúc, nếu ngươi đã ăn qua cua lông, vậy ngươi cũng biết, một cân cua ít nhất cũng có tới một nửa là xác cua không thể sử dụng được. Thứ chân chính có thể ăn cũng chỉ là một chút mà thôi. Cái giá một cân một đồng bối quá cao, nhà chúng ta mua về không được chút lợi nào, còn phải vất vả làm cả nửa ngày, ai nguyện ý chứ? Đã bán giá cao như vậy, vậy ngươi tự mình mang về ăn đi, nhà chúng ta không mua.”

“Không mua? Không mua cũng được, vậy ta xem nhà các ngươi có thể mua được cua ở đâu. Ta đã mua hết sạch cua từ tay những người khác rồi. Tương nha đầu, chuyện này ngươi không làm chủ được đâu, đi kêu phụ thân ngươi trở về nói chuyện với ta.”

Vương Lão Bát bày ra bộ dáng nắm chắc thắng lợi, nhìn Lê Tường ngứa răng không biết nên làm thế nào.

Người này quá đê tiện!

Tâm lý ai cũng muốn bán đồ trong tay mình với giá cao hơn thì không đáng trách, nhưng hắn lén lút ở sau lưng nhà nàng thu mua hết sạch cua lông, rồi mượn nguyên nhân này ép nhà nàng mua hàng của hắn với giá cao, loại hành vi này quá vô sỉ.
 
Chương 64


Có điều, tính toán của họ Vương này sẽ thất bại thôi.

Chưa nói tới chuyện nhà nàng đã tích trữ được hơn mười cân tương mỡ cua, tạm thời chưa quá gấp gáp cần phải làm ngay lập tức, chỉ nói tới chuyện cua lông đã bắt lên, cho dù chăm chút cẩn chúng nó cũng chỉ sống được bốn, năm ngày, trước mắt trong trấn trên này, chỉ có một mình nhà nàng có thể thu mua cua lông với số lượng lớn, nếu nhà nàng không mua, vậy đống cua lông của hắn chỉ có thể để thối ở nhà mà thôi.

Tưởng tượng đến cảnh này, Lê Tường không còn nghẹn khuất nữa, hơi thở cũng dần trở lại bình thường, thậm chí còn cười một cái rất chân thành nhìn về phía người đối diện.

“Vương thúc, ngươi cứ giữ lại cho nhà mình ăn đi, kể cả khi phụ thân ta trở lại, hắn cũng vẫn sẽ nói câu kia, không mua là không mua.”

“Hừ, ngươi... cái tiểu nha đầu này……”

Sau đó, mặc kệ hắn nói cái gì, Lê Tường cũng không thèm để ý tới nữa, chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi trong khoang thuyền cột hai mươi mấy con cua nhà mình vớt lên.

Vương Lão Bát cũng không dám mắng quá mức, rốt cuộc đống cua nhà hắn vẫn phải bán cho Lê gia, không thể làm quá khó coi.

Hài tử nhà hắn Tiểu Bát từ phía sau thuyền đi tới, hơi có chút phát sầu nói: “Phụ thân, có phải chúng ta nói giá quá cao hay không? Chúng ta mua vào có bốn đồng bối, người ta trả sáu đồng bối là bán được rồi. Nếu thật sự làm người ta giận lên, người ta không mua thì biết làm sao?”

“Ngươi biết cái gì! Ngươi có biết tình huống trong nhà Lê Đại Giang kia là gì không? Đã thiếu một đống nợ, tức phụ còn là một con ma ốm. Một bình tương nhà hắn có thể bán được 40, kiếm tiền quá dễ dàng, ngươi nói xem, hắn có thể bỏ chuyện mua bán lời cao như vậy để trở về tiếp tục vớt cá ư?”

Vương Tiểu Bát ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, vớt cá cả một ngày chỉ kiếm được mấy chục đồng bối, chỉ bằng người ta bán đi một bình tương, nếu là hắn, hắn cũng sẽ không từ bỏ chuyện mua bán này.

“Vẫn là phụ thân ngươi cao minh.”

“Dĩ nhiên, Tiểu Bát, ngươi còn phải học nhiều lắm.”

Thanh âm của hai phụ tử kia không lớn không nhỏ, nhưng Lê Tường lại nghe được rành mạch.

Nàng phải nhịn lắm mới không xông ra ngoài cãi nhau với bọn họ. Một nữ đối hai nam, nếu thật sự động tay động chân, vậy chỉ có mình nàng thiệt hại.

Vẫn nên chờ phụ thân trở về lại nói.

Ba mươi phút sau……

Lê Giang đã bán xong cá, trong tay còn cầm một miếng thịt mỡ trắng bóng quay trở lại. Vừa thấy phụ thân lên thuyền Lê Tường lập tức kéo hắn vào khoang thuyền cáo trạng, lại thêm mắm thêm muối bôi đen đôi phụ tử cách vách kia.

Trong nhát mắt, khuôn mặt đang vui vẻ của Lê Giang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy biến thành đen xì.

Hắn bực bội nói: “Nhà ta vẫn còn tương, không mua cua của nhà hắn nữa, mặc kệ, đừng quan tâm tới lão Vương Bát kia.”

Hắn vừa dứt lời, từ phía cách vách đã vang lên tiếng gọi.

“Đại Giang huynh đệ, qua bên này hai ta tâm sự chút đi.”

Lê Giang buông miếng thịt trong tay xuống, không nói hai lời, trực tiếp đi đến đuôi thuyền lấy nước uống, chẳng thèm chú ý tới Vương Lão Bát bên kia.

“Tương Nhi, buông dây thừng, chúng ta về nhà nấu cơm ăn.”

“Vâng…”

Phụ tử Vương Lão Bát: “……”

Tại sao diễn biến tình hình lại không như bọn họ tưởng tượng???

“Phụ thân, Đại Giang thúc đi rồi……”

“Phụ thân ngươi cũng không có mù, ta thấy rồi!”

Vương Lão Bát nghẹn một bụng lửa giận, đang muốn giơ chân đá một cái, lại thấy dưới chân mình là đống cua lông phải chi tiền mới mua về được, hắn lại vội vàng rụt chân về.

“Hừ! Ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi thu, không có cua lông ta xem bọn họ lấy cái gì làm tương! Sớm muộn gì cũng phải đi tới trước mặt chúng ta thôi! Hiện tại bọn họ chỉ giả vờ như vậy thôi.”

Vương Tiểu Bát: “……”

Không hiểu sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
 
Chương 65


Nói gì thì nói, thuyền của Lê gia kia cũng đi quá nhanh, còn sạch sẽ lưu loát như vậy. Chẳng khác nào người ta muốn nói cho nhà mình biết, chuyện này không cách nào thương lượng được nữa.

Hắn nhìn kiểu gì cũng thấy người ta không chịu thoả hiệp đâu. Chẳng qua hắn cũng không dám trái ý lão phụ thân, chỉ đành buồn bực dong thuyền đi mà không hé răng nửa lời.

Hắn cũng mong đúng như lão phụ thân đã suy nghĩ, Đại Giang thúc chỉ giả vờ như vậy thôi.

Sự thật cũng đúng như Vương Lão Bát đã suy nghĩ, kỳ thật trong lòng Lê Giang cũng chưa chịu suy nghĩ cẩn thận, hắn chỉ nhất thời tức giận quá đà mà dong thuyền đi luôn.

Không đi được bao xa, hắn đã có chút hối hận, rốt cuộc thứ kiếm ra tiền nhất trong nhà hắn chính là tương mỡ vàng, nhân của bánh bao cũng được làm từ cua lông.

Nếu không mua cua của Vương Lão Bát, chẳng lẽ hắn phải tự mình vớt chúng nó sao? Vậy vớt tới bao giờ mới đủ số đây?

Hắn vừa suy nghĩ, vừa lái thuyền, khiến cho con thuyền đi lắc lư lảo đảo, lúc qua hướng đông lúc lại qua hướng tây, khi đi rất nhanh, khi lại đi chậm như rùa bò.

Ban đầu Lê Tường còn chưa phát hiện ra, mãi cho đến khi hắn đi quá nhà bọn họ, nàng mới phản ứng được.

“Phụ thân, chúng ta đi qua nhà rồi kìa!”

“À à à!”

Lê Giang lấy lại tinh thần vội vàng quay đầu lại.

“Phụ thân, ngươi đang lo lắng không mua được cua ư?”

“Có... có một chút.”

“Trời, ta còn tưởng là chuyện gì, hoá ra ngươi vẫn canh cánh trong lòng chuyện hồi nãy ư?”

Sau đó, Lê Tường ngồi vào đuôi thuyền, vô cùng nghiêm túc phân tích một phen cho phụ thân nhà mình.

“Nhà ta còn trữ được mười mấy bình tương, không cần biết là làm bánh bao hay đi cung ứng hàng hoá, sẽ đủ được bảy, tám ngày. Nhưng cua lông kia đã vớt lên cạn, chỉ để được bốn, năm ngày, nhất định sẽ thối. Vậy mới nói, người sốt ruột khẳng định không phải chúng ta. Hơn nữa hiện tại đã sắp qua tháng 11 rồi, sắp qua mùa cua lông, vốn dĩ nhà chúng ta cũng không coi chuyện này là mối làm ăn lâu dài. Hiện tại bán bánh bao không phải rất tốt hay sao? Không có tương mỡ vàng, chúng ta có thể làm bánh bao nhân khác. Tóm lại ta có rất nhiều biện pháp, phụ thân, ngươi cứ yên tâm đi.”

Có những lời này của nữ nhi, trong lòng Lê Giang cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vừa rồi hắn đúng là suy nghĩ đi vào lối mòn, đã quên mất hắn còn mấy bằng hữu tốt, như mấy người Cừu Tứ Hải vậy.

Chỉ cần hắn nói với bọn họ một câu, mua mấy chục con cua chắc chắn không phải vấn đề lớn, hơn nữa tự hắn cũng có thể ra ngoài thả lưới. Nói chung, kiểu gì thì kiểu, cũng không lo gia đình hắn không kiếm được một con cua nào.

Suy nghĩ cẩn thận đâu vào đó, trong lòng liền cảm thấy khoan khoái hẳn lên, động tác trên tay hắn cũng không còn cứng nhắc như hồi nãy nữa. Chỉ trong chốc lát thuyền đã tới gần nhà.

Lê Tường đi ở đằng trước một tay ôm một chậu tôm trắng, tay còn lại cầm theo nửa bao tải cua lông. Quan Thúy Nhi đang bận rộn rửa lá cây, vừa thấy thuyền cập bờ, nàng ấy đã vội vàng buông những thứ trong tay xuống chạy ra đón tiếp.

Quan thị nhìn một màn này cũng chẳng nói câu gì, chỉ biết thở dài. Thông qua nửa ngày ở cạnh chất nữ, bà cũng có thể hiểu được cuộc sống bình thường của nàng ấy ở nhà.

“Nương, ta thấy nhà chúng ta sạch sẽ hơn nhiều lắm, cả quần áo cũng được giặt sạch rồi, lá cây cũng hái xong xuôi, tất cả đều là biểu tỷ làm à?”

“Ngoại trừ nàng ấy thì còn ai nữa? Nha đầu này chẳng chịu ngồi yên một khắc nào cả. Ta bảo nàng nghỉ ngơi một chút, nàng nhất quyết không chịu, quét tước xong lập tức đi qua tưới rau, rồi lại giặt đồ. Lúc nghe nói ngươi bán bánh bao phải dùng lá cây bọc hàng, nàng lại đi kiếm rổ đựng rồi hái một đống lá cây về rửa thật sạch sẽ.”

Tuy nàng ấy không phải nữ nhi của bà, nhưng tiểu cô nương này chăm chỉ đến mức khiến người ta đau lòng.
 
Chương 66


“Nương, biểu tỷ vừa tới, phải cho nàng làm việc, nàng mới cảm thấy mình có chút giá trị, cứ tùy nàng đi, chờ tới khi quen thuộc nàng sẽ biết nhà chúng ta không ghét bỏ nàng. Ta đi nấu cơm trước, đêm nay nhà chúng ta sẽ được ăn ngon.”

Lê Tường nhìn thùng cá tôm, nước miếng rất nhanh đã ứa ra.

“Phụ thân! Giúp ta làm thịt mấy con cá trắm cỏ đi!”

“Ta tới đây!”

Lê Giang mang cá, cầm d.a.o trực tiếp ra bờ sông, Quan thị lại theo nữ nhi cùng nhau vào nhà bếp. Chuyện khác bà làm không được, chỉ có thể nhóm lửa thay nàng.

“Tương Nhi, giữa trưa nấu canh cá phải không?”

“Món này sao? Bí mật nha, nương à, ngươi cứ chờ ăn ngon là được.”

Lê Tường ra vẻ thần bí mang nửa cân ớt cay và thịt mỡ hôm nay vừa mua về, bỏ vào trong ngăn tủ, loại thịt mỡ này bỏ ra làm tương mỡ cua rất ngon, phải để dành.

Nếu muốn xào rau với thịt, nàng chỉ thích dùng thịt nạc. Thế nhưng người thời cổ đại chỉ thích ăn thịt mỡ, ngược lại còn bán hạ giá thịt nạc, đúng là không biết nhìn hàng.

Ơ? Trong nhà sắp ăn hết ngô rồi.

Haizzz!

Hôm nay bị tiểu thí hài kia và Vương Lão Bát đánh lạc hướng chú ý, khiến cho nàng lại quên mua trứng gà …… Nếu không mở tủ bát ra nhìn, đúng là nàng lại tiếp tục quên mất chuyện này.

Tính toán một chút, ngày mai nàng lại đi mua cũng được, trước tiên phải nấu cơm cái đã.

Chỉ còn chút gạo này, nấu cơm ra cũng không đủ cho ba người ăn lửng dạ, cho nên chỉ có thể nấu cháo. Nói như vậy, vốn dĩ nàng đang muốn chuẩn bị thêm món canh, nhưng trong nhà còn không quen ăn cháo chan canh.

Lê Tường mang chút ngô còn lại trong nhà ra rửa sạch sẽ, đổ thêm nước vào gạo, chuẩn bị ninh cháo. Sau đó nàng đi ra ngoài nhổ mấy cây tỏi mầm trở về.

Cứ như vậy một lát sau, phụ thân đã làm thịt xong mấy con cá trắm cỏ nàng cần rồi.

“Tuệ Nương, trời sắp tối rồi, trước tiên ta phải mài chỗ tiểu mạch kia đã, các ngươi cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ ta.”

Quan thị gật gật đầu, ngày mai còn phải đi bán bánh bao, vì vậy nhất định phải nghiền bột mỳ trong ngày hôm nay.

Lê Tường đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, đại khái còn ba mươi phút nữa trời sẽ tối, vì vậy nàng vội vàng đuổi theo phụ thân, hô hai tiếng.

“Phụ thân, nếu ngươi nghiền không xong thì nghiền một nửa cũng được, dù sao ngày mai chúng ta cũng làm không hết.”

“Đã biết.”

Lê Giang khiêng một túi lúa mạch kia lại cầm thùng theo, sau đó rất nhanh đã biến mất ở khúc ngoặt gần con đường nhỏ. Lúc này Quan Thúy Nhi đột nhiên xông ra.

“Biểu muội, dượng muốn đi làm gì vậy? Có cần ta hỗ trợ không?”

“Không cần không cần! Biểu tỷ, ngươi đã bận rộn cả một buổi trưa rồi, ngươi nghỉ một lát đi, một lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.”

“Ta đi giúp ngươi nấu cơm!”

Lê Tường: “……”

Đúng là lần đầu tiên nàng gặp được người chăm chỉ như vậy.

“Biểu tỷ, ngươi đừng nhận hết mọi chuyện về mình như vậy, người bên ngoài sẽ nói ta lười đó. Ngươi đó nha… nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút. Ừm, nếu ngươi cảm thấy không thể ngồi yên nổi, vậy chạy qua dọn giường của ngươi đi, xem ngươi thích ngủ chỗ nào, băng ghế ở đó, ngươi tự mình sắp xếp đi, chuẩn bị xong rồi thì qua tìm nương của ta lấy đệm giường.”

Hai mắt Quan Thúy Nhi trở nên sáng ngời, đúng vậy, giường của nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt đâu, một chút việc này đâu thể làm phiền cô cô và biểu muội được.

“Vậy ta đi làm ngay đây.”

Nàng ấy thấy có chuyện để làm, lập tức cảm thấy lên tinh thần hơn hẳn. Lê Tường thấy nàng ấy tự tìm việc để làm rồi, lúc này nàng mới vào nhà bếp bắt đầu chế biến đồ ăn.

Vốn dĩ nàng đã tính toán trong lúc hấp cơm khô lại bỏ cá ra hầm ớt, kết quả cơm không đủ, chỉ còn cách mang ra nấu cháo, nhưng ăn cháo thì không hợp với món cá hầm ớt, Nghĩ một chút, nàng quyết định nên mang cá đi chiên, vừa lúc rất hợp để ăn với cháo ngô.
 
Chương 67


Con cá trắm cỏ này rất lớn, khoảng trên dưới bốn cân, cá lớn dễ chế biến hơn cá nhỏ, làm món gì cũng ngon.

Lê Tường lóc thịt ở hai bên bụng cá, cắt thành từng miếng dày, lại bỏ thêm chút gừng lát, bỏ ít rượu vàng và muối ướp chừng mười lăm phút mới đem ra.

Điều kiện trong nhà có hạn, rất nhiều gia vị phối liệu đều không có, chỉ có thể tạm chấp nhận dùng một chút gia vị nguyên bản để ướp.

Nàng ôm bình mỡ heo ra, lấy đũa hớt một chút mỡ heo, bỏ vào trong nồi. Dầu màu trắng sữa xèo một tiếng nhanh chóng tan chảy thành chất lỏng.

Rất nhanh, mùi hương của dầu mỡ đã tản ra không khí, khiến bất cứ ai ngửi thấy cũng nhịn không được muốn nuốt nước miếng. Lê Tường cũng không ngoại lệ.

Chuyện này hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, rốt cuộc cả nhà nàng, ngoại trừ hai ngày nay còn được ăn một chút đồ ăn chứa chất béo, trước đó hoàn toàn là ăn chay.

“Tương Nhi, ngươi đang chuẩn bị làm cái gì vậy?”

Sau khi nhà mình mua nồi sắt, đây vẫn là lần đầu tiên Quan thị thấy nàng dùng nó làm thức ăn.

Lê Tường vừa gắp lấy từng miếng cá đã ướp xong bỏ vào nồi, vừa đáp: “Chúng ta chiên một chút cá để ăn.”

Trong lúc nói chuyện, từng miếng cá đã bắt đầu nổi lên bọt khí trong nồi, thanh âm ùng ục ùng ục phát ra càng ngày càng to, nghe rất dọa người.

Đương nhiên với Lê Tường, loại tình huống này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nàng đã quá quen thuộc rồi nên làm sao phải sợ nữa.

Quan thị nhìn bộ dáng bình tĩnh của nữ nhi, trong lòng dù sợ hãi cũng không dám biểu lộ ra. Là nương mà còn không bằng nữ nhi của mình, chuyện đó thật sự rất mất mặt.

“Thơm quá ……”

Khi từng miếng cá vừa được bỏ vào nồi, bà đã ngửi thấy hương thơm của rượu bốc lên, không nghĩ tới vừa chiên được một lát, mùi vị đã thay đổi.

Nói thật, hiện giờ nếu hỏi bà xem đó là loại mùi hương gì, chắc chắn bà cũng không phân biệt rõ được nó là những loại mùi gì, chỉ là bà cảm thấy, sau khi ngửi mùi hương này, bụng cũng trở nên cực kỳ đói.

“Nương, ngươi nếm thử đi, ta ướp khá nhạt.”

Lê Tường cầm một cái chén sạch sẽ, gắp một miếng cá vừa chín tới, vẫn còn đang ở trong nồi dầu sôi ùng ục mang ra.

“Thổi một chút nữa mới ăn được, vẫn còn nóng lắm.”

Quan thị nhận chén đũa từ tay Lê Tường, theo bản năng bà lại nuốt một ngụm nước miếng, sau đó vừa thổi được hai cái, bà đã không nhịn được cắn một ngụm.

Lớp da bên ngoài thật sự rất ngon!!

Vừa giòn vừa thơm!

Bà vừa cắn được một miếng đã cảm thấy tất cả giác quan của mình đều tràn ngập vị thơm của cá chiên.

Tuy rằng thịt cá bên trong không được mềm mịn như khi nấu canh, nhưng lại giòn tan, nhai trong miệng cực kỳ đã, mùi hương này còn chứa hương rượu nồng đậm, cũng coi như một khẩu vị hoàn toàn mới lạ.

“Ăn ngon, ăn ngon! Hương vị rất vừa vặn.”

Sau khi ăn xong một miếng cá, Quan thị vẫn thấy chưa đã thèm, bà hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn từng miếng cá vàng ươm trong nồi, chỉ hận không vớt tất cả chúng lên mang đi ăn cơm ngay.

A, tại sao được ăn một miếng rồi mà lại cảm thấy càng thêm đói bụng chứ……

Thật vất vả mới chờ được đến lúc tất cả những miếng cá đã chiên xong, còn tưởng ngay lập tức sẽ ăn cơm, cho nên Quan thị rất sốt sắng đứng lên chuẩn bị chén đũa.

Vậy mà chỉ quay người một cái, bà lại thấy nữ nhi kẹp từng miếng cá chiên thơm vàng ra, sau đó lại bỏ thêm củi khô vào trong bếp.

Hơn nữa, nàng không chỉ bỏ thêm củi khô mà còn hớt thêm dầu bỏ vào nồi nữa!

Trời đất, Quan thị lại xót ruột……

Một đũa kia của nữ nhi nhà bà đủ cho cả nhà ăn được mấy ngày đó.

“Nương, có thể gọi biểu tỷ qua ăn cơm rồi, ta lập tức sẽ rang xong tôm trắng.”

“A……”

Rang tôm trắng ư? Bà chưa từng nghe món này, thế nhưng mấy cọng tỏi non kia thả vào trong nồi, dậy lên hương vị vô cùng thơm nha……
 
Chương 68


Khó khăn lắm, Quan thị mới dời được ánh mắt khỏi chiếc nồi kia để quay người đi gọi chất nữ ra ăn cơm.

“Thúy Nhi, đừng làm nữa, qua ăn cơm trước đi.”

“Cô cô…… Ta sắp dọn đẹp xong giường rồi.”

Giường?

Lúc này Quan thị mới nhớ tới mấy tấm ván hồi chiều bà đã phơi bên ngoài, muốn chuẩn bị buổi tối sẽ trải giường chiếu cho chất nữ. Chỉ quên đi một chút mà nàng ấy đã làm xong xuôi mọi chuyện rồi.

“Đừng làm vội nha, giường sắp xếp xong còn phải trải đệm giường cỏ khô, một hồi nữa ngươi gọi biểu muội vào cùng làm với ngươi đi.”

Quan Thúy Nhi muốn nói tự nàng ấy cũng làm được, nhưng đây là lần đầu nàng ấy tới nhà cô cô, đệm giường cỏ khô là thứ gì, rồi nó được đặt ở đâu nàng cũng không biết. Vì vậy, nàng chỉ còn biết nghe lời đi theo vào nhà bếp chuẩn bị ăn cơm.

Bàn ăn xám xịt cơ hồ giống y như bàn ăn của nhà nàng ấy, nhưng thức ăn được đặt trên bàn kia lại là những món nàng ấy chưa từng được thấy.

Không khí trong nhà bếp tràn ngập mùi hương, đó cũng là loại mùi hương nàng ấy chưa bao giờ được ngửi.

Phảng phất giống như đang nằm mơ vậy, bởi vì nàng ấy thấy cô cô còn bưng cho nàng ấy một chén cháo ngô vàng óng ánh.

“Cô cô…… Ta, ta không thể ăn, ta ăn cây đậu là được rồi……”

“Ta đâu có nấu cây đậu, hôm nay cứ ăn cùng chúng ta đi. Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ đồ ăn nhà ta sao?”

Quan thị kiên trì đẩy chén cháo ngô qua cho nàng.

“Ta không có……”

Nàng ấy đâu có ghét bỏ, chén cháo này còn đặc sánh hơn cháo nhà nàng ấy nhiều, chỉ nhìn thoáng qua nàng ấy đã không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng.

Kỳ thật, Quan Thúy Nhi ở trong nhà quanh năm suốt tháng như vậy, nhưng đâu được bao nhiêu lần ăn cháo đâu, vì vậy nàng rất lo lắng, vẫn đứng yên tại chỗ, không dám đi qua lấy đũa.

Lê Tường dứt khoát cầm chiếc đũa trực tiếp nhét vào trong tay nàng ấy.

“Biểu tỷ, nếu ngươi không ăn vậy ngày mai đừng có làm việc của nhà ta nữa. Làm gì có chuyện khách tới nhà chơi, làm nhiều việc như vậy lại không cho người ta ăn chứ.”

“Biểu muội ngươi nói đúng đó, Thúy Nhi, nếu ngươi không ăn, về sau ngươi đừng làm chuyện gì trong nhà cô cô nữa, ta sợ người khác mắng ta ăn ở thất đức không ra gì.”

“Cô cô, ta…… Ta ăn.”

Ngay từ lúc bước chân vào đây, Quan Thúy Nhi đã tâm niệm nàng ấy nhất định phải làm việc thật chăm chỉ.

Ngay cả phụ thân và nương của nàng ấy cũng lặp đi lặp lại, dặn dò nàng ấy phải nghe lời cô cô, còn nói thân thể cô cô không tốt, nhất quyết không được chọc cho cô cô giận dữ. Chuyện gì cũng phải nghe theo lời cô cô.

Thấy nàng ấy cuối cùng cũng chịu bưng chén cháo lên ăn, lúc này hai mẫu nữ Lê Tường mới nở nụ cười, sau đó hai mẫu nữ bọn họ lại thi nhau gắp đồ ăn bỏ vào chén của nàng ấy.

“Đây là cá lát do biểu muội ngươi chiên, ăn rất ngon, Thúy Nhi à, ngươi ăn nhiều một chút nhé.”

“Biểu tỷ, đây là tôm trắng ta rang, ngươi ăn rồi nhớ phải phun đầu tôm và vỏ tôm ra ngoài nhé.”

Sợ nàng ấy không hiểu, Lê Tường còn tự mình lột một con làm mẫu cho nàng ấy.

“Những món này đều là ta và phụ thân bắt cá vớt lên, không tốn tiền, biểu tỷ, ngươi cứ yên tâm ăn đi.”

Nghe nói không phải tiêu tiền, áp lực trong lòng Quan Thúy Nhi cũng nhỏ hơn phân nửa. Cô cô và biểu muội đều rất quan tâm nàng ấy, khiến trong lòng nàng ấy lại dâng lên một nỗi chua xót không nói nên lời.

Đầu tiên nàng ấy cắn một miếng cá lát, lại ăn một miếng tôm trắng, sau đó cả người đều ngây ngốc ra.

Tay nghề của biểu muội thật sự quá tốt!

Lát cá kia vừa giòn vừa thơm, tôm trắng trong veo, mang một chút hương vị ngọt ngào tươi mới, nói thật nàng còn luyến tiếc chẳng nỡ nhai chúng.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên trong trí nhớ Quan Thúy Nhi được ăn một món ăn mặn. Cũng không biết vì quá xúc động hay sao, chỉ thấy nàng ấy vừa ăn vừa lặng lẽ rơi lệ.
 
Chương 69


Rơi lệ trên bàn cơm thật sự quá không ra gì, Quan Thúy Nhi áy náy, không dám ngẩng đầu nhìn lên, cơ hồ nàng ấy dúi đầu vào trong chén rồi lặng lẽ ăn.

Lê Tường cũng hiểu, ngày hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, mọi người cần có thời gian để quen thuộc lẫn nhau, nàng cũng không thể đòi hỏi biểu tỷ sẽ ngay lập tức cởi mở thoải mái ngay được. Cứ để cho nàng ấy thời gian để từ từ hoà nhập với gia đình nàng đi.

Cứ như vậy, ba người an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa cơm, Quan Thúy Nhi vẫn như cũ tranh việc rửa chén. Lê Tường cũng đi ôm cỏ khô để làm đệm giường cho nàng ấy.

Hiện tại đã là cuối mùa thu, nhà của nàng lại nằm ngay cạnh bờ sông, buổi tối hơi nước rất nồng, vừa ướt lại vừa lạnh, nhưng chỉ cần trải một chút cỏ khô lên đệm giường, sẽ không chịu cảm giác ướt át và lạnh lẽo như vậy nữa.

Chờ sau khi dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, mặt trời cũng dần dần rơi xuống phía sau núi. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa từ trong thôn truyền đến.

Lê Tường cứ có cảm giác là lạ ở đâu đó, suy nghĩ một hồi lâu, tới khi nàng nhìn thấy tiểu oa nhi của nhà đối diện chạy ra ngoài chơi, lúc này nàng mới hiểu chỗ không thích hợp là ở đâu.

“Nương, tại sao hai ngày nay Kiều thẩm không mắng chửi người? Ngày bình thường vào thời điểm này nhà đối diện nhất định sẽ ầm ĩ rồi?”

“Bà ta sao? Trượng phu nhà bà ta đã trở lại. Vốn dĩ Ngũ Đại Khuê đã ghét bỏ vì bà ta làm hắn xấu mặt, cho nên dù bà ta muốn mắng chửi cũng phải chịu khó nghẹn trong họng không dám phát ra bên ngoài.”

“Khó trách……”

Thảo nào nàng cảm thấy tại sao hai ngày này lại an tĩnh như vậy, hoá ra trượng phu của bà ta đã trở lại. Nếu không phải trời đã tối, thật đúng là Lê Tường cũng muốn chạy qua nhà đối diện nhìn một cái, xem nam nhân có thể chế ngự được Kiều thẩm kia có hình dáng và mặt mũi như thế nào.

Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng hai nhà ở đối diện nhau nhưng nguyên thân lại chưa từng gặp qua Ngũ Đại Khuê.

Tuy trong chuyện này cũng có thể hiểu do nguyên thân thường xuyên phải ở trên thuyền, không có mặt ở nhà nhiều, nhưng ngày lễ ngày tết thì sao, nàng ấy đâu phải lên thuyền, tại sao vẫn chưa từng gặp qua đối phương?

Chẳng qua người này không có liên quan gì tới chuyện của nhà mình, Lê Tường chỉ cảm thấy lạ một chút rồi cũng ném nó ra sau đầu, không còn chú ý tới nữa.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, gà trong thôn còn chưa cất tiếng gáy chào bình minh, nàng đã rời giường. Nàng nhớ hôm nay cả nhà còn phải vào trong thành bán bánh bao, cho nên cần phải nhồi bột sớm một chút mới tốt.

Chạng vạng ngày hôm qua, phụ thân nàng đã nghiền xong hết tiểu mạch rồi, nàng cũng muốn làm hết sạch chỗ bột mì, nhưng ngẫm lại vẫn nên lấy ổn định làm trọng, hôm nay cũng chưa biết tình huống bán bánh bao sẽ như thế nào, vì vậy nàng cứ làm ít một chút thì hơn.

Lê Tường múc khoảng mười cân bột mì ra ngoài, đúng lúc nàng đang thắp đèn chuẩn bị thêm nước vào bột mì, thì cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra. Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn, hoá ra là phụ thân đi vào.

“Tương Nhi, ngươi cứ bỏ bột mì và nước đủ liều lượng, xong rồi đi ngủ thêm một lát đi, phụ thân sức lực lớn, để phụ thân tới nhồi bột cho.”

“Hắc hắc, phụ thân, ngươi không nói ta cũng phải qua gọi ngươi. Nhiều bột mì như vậy ta đâu thể nhồi được.”

“Vậy được, chờ ta đi rửa tay trước.”

Những loại đồ ăn cần bỏ vào miệng như thế này, nhất định phải giữ gìn vệ sinh.

Lời này cũng do Lê Tường nói cho mọi người nghe, quan trọng nhất chính là người trong nhà nàng đều nghe và ghi nhớ lại cẩn thận. Đây chính là chuyện khiến nàng vui mừng nhất.

Rất nhanh, Lê Tường đã trộn bột và nước xong xuôi, kế tiếp chính là việc của Lê Giang.
 
Chương 70


Lê Giang đang độ tráng niên, lại hàng năm kéo lưới đánh cá, sức lực trên tay còn mạnh hơn những người nam nhân bình thường khác, việc nhồi mười mấy cân bột chỉ là một chút chuyện nhỏ đối với hắn.

Lê Tường rửa tay sạch sẽ nhưng không chịu trở về đi ngủ, nàng lại quay sang thu dọn mấy thứ linh tinh như băng ghế, lồ ng hấp, sau đó bắt đầu chuyển chúng lên đặt gọn gàng trên thuyền.

Dọn xong những đồ vật cần dùng khi làm bánh bao, nàng lại nhìn nhìn hai mươi mấy con cua lông hôm qua vừa vớt được, nghĩ một chút, nàng cũng bỏ chúng lên trên thuyền.

Chờ sau khi bán xong bánh bao trở về, trên đường sẽ mang chúng nó ra hấp, cũng dùng khoảng thời gian đó lọc hết thịt của chúng nó ra.

Đã tận dụng, vậy thì phải tận dụng tất cả thời gian.

Đôi phụ thân nữ nhi, một người bận rộn trong bếp, một người bận rộn trong nhà, nhưng động tác của cả hai đều cố gắng nhẹ nhàng hết mức, không muốn đánh thức hai người khác trong nhà.

Trời dần dần sáng, bột mì cũng được nhồi xong xuôi. Lê Tường lấy ra chừng một cân bột, chuẩn bị dùng để kéo mì sợi, nàng đã tính toán cơm sáng hôm nay sẽ cho mỗi người một chén mì.

Không còn cách nào khác, trong nhà nàng hiện giờ không còn ngô, chỉ còn lại một đống cây đậu, cũng chẳng biết tìm loại lương thực nào để ăn nữa.

“Phụ thân, ngươi giúp ta hái một chút rau về đi.”

“Được rồi, để ta mang chỗ bột mì này đặt lên trên thuyền đã.”

Mười cân bột mì, nhồi xong xuôi chính là bảo bối của nhà bọn họ, Lê Giang không dám qua loa chút nào.

Trong quãng thời gian hai người nói chuyện, Quan thị cũng rời khỏi giường, sau khi bà rửa mặt xong xuôi, đã đi ngay vào phòng bếp nhóm lửa cho nữ nhi.

Lúc này Lê Tường cũng đã kéo mì sợi xong, nàng đang bóc tỏi. Buổi tối hôm qua đã dự tính làm một món ớt cay nhưng lại bỏ lỡ, tới sáng hôm nay nàng nhất thiết phải ăn mới được.

“Nương, chờ ta làm tương xong hẵng vào, mùi hương này sặc mũi ngươi mất, ngươi đi ra ngoài trước đi, chờ ta làm xong ngươi lại tiến vào.”

“Không sao đâu, trước kia chúng ta còn không có bệ bếp, mỗi ngày đi vào nấu cơm ta đều bị sặc, lâu như vậy ta đã quen rồi.”

Lê Tường: “……”

Mùi khói làm sao có thể so sánh được với mùi ớt cay chứ? Nàng lại khuyên thêm vài câu nữa nhưng không có kết quả, cuối cùng cũng đành phải quên đi.

“Được rồi, vậy ngươi cứ vào đây đi, nhưng nếu không chịu nổi nhất định phải đi ra ngoài, đừng cố gắng quá nhé.”

Lê Tường bạch bạch một cái, đập dập hai củ tỏi rồi bắt đầu băm nhỏ chúng, tiếp theo nàng đun nóng cục mỡ lợn, lại bỏ thêm chút muối vào trong nồi xào tỏi. Chờ đến khi tỏi băm đã được xào tới mức chuyển sang màu vàng nhạt, ngay khi rụt bớt lửa, nàng đem bột ớt đổ một ít vào.

Mùi hương tỏi thơm ngào ngạt nháy mắt đã bị mùi cay xè lưỡi thay thế.

“Khụ khụ khụ…… Khụ khụ khụ……”

Quan thị đang đứng bên cạnh, lập tức khụ một tiếng lau nước mắt, rồi chạy ngay ra khỏi nhà bếp, một hồi lâu sau bà mới cảm thấy cảm giác muốn ho sặc sụa đã lui dần đi.

Quay đầu nhìn lại, nữ nhi của bà vẫn đang không nhanh không chậm mang thứ nước trong nồi đựng vào trong bình.

???

Vì sao nữ nhi của bà có thể bình thản đến vậy, dường như nàng không ngửi được hương vị khó chịu kia??

“Nương, ngươi đừng vào nữa, chờ khi ta làm xong mì, ta sẽ mang ra bên ngoài cho mọi người.”

Quan thị ngửi mùi vị của nước sốt làm từ tỏi và ớt, cảm thấy nó rất lạ lùng, vì vậy chẳng cần chờ tới lúc trộn chung với mì sợi, bà đã múc lên một muỗng nhỏ tương ớt tỏi nhuyễn lên để nếm thử.

Dầu vẫn còn nóng, khiến cho hương vị của tỏi toả ra, lại hoà quyện cùng hương vị của ớt cay nồng, hai thứ hương vị này cực kỳ phù hợp với nhau, dù cay nhưng lại cay theo phương thức k1ch thích vị giác, khiến cho người ta thèm ăn đến cực độ.
 
Chương 71


Quan thị thầm nghĩ, cho dù chỉ là mì canh nước thịt, nhưng bỏ thứ tương này vào, chắc hẳn một mình bà cũng có thể ăn ba chén!

Mười lăm phút sau, mì sợi chín.

Lê Tường bỏ rau đã chín vào từng chén, nêm gia vị xong lại bỏ thêm hai muỗng thịt cua vụn, sau đó bắt đầu gắp mì vào cùng.

Chờ sau khi mang bốn bát mì ra bên ngoài, nàng mới phát hiện biểu tỷ vẫn chưa rời giường.

Sao lại vậy được nhỉ? Ngày hôm qua, dựa theo bộ dáng biểu tỷ nàng biểu hiện ra bên ngoài, rất dễ dàng nhận ra nàng ấy chỉ hận không thể làm việc suốt mười hai canh giờ, tại sao hiện tại vẫn chưa rời giường?

“Nương, các ngươi ăn trước đi, ta đi gọi biểu tỷ.”

Lê Tường đi tới cửa, nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa, nàng còn chưa mở miệng gọi đâu, vậy mà cánh cửa lại tự mình chầm chậm mở ra.

“Biểu tỷ ngươi……”

Nàng vừa mở miệng nói được vài từ, bỗng nhiên cả người ngây ngẩn.

Trên giường, biểu tỷ vẫn đang ngủ say sưa, chăn cũng bị đá văng ra, dáng người hiển lộ không sót thứ gì. Khó trách biểu tỷ vẫn luôn cúi đầu khom lưng, hoá ra tại đằng trước nàng ấy ph@t dục quá tốt……

Lê Tường cúi đầu nhìn nhìn chính mình, dưới lớp quần áo, chẳng có chút phập phồng gì cả, ngẫm lại cũng cảm thấy vô cùng bế tắc. Thật là buồn bực, cùng là ăn cây đậu uống cháo lớn lên, vì sao biểu tỷ lớn như vậy, còn nàng chẳng có chút dấu hiệu bắt đầu ph@t dục nào.

“Biểu tỷ…… Tỉnh dậy đi, mau lên ăn cơm sáng, chúng ta muốn ra ngoài rồi.”

Vừa nghe muốn ra ngoài, Quan Thúy Nhi lập tức tỉnh táo lại. Tới bây giờ, nàng ấy mới nghĩ đến hiện tại mình đang ở nhà cô cô, vì vậy nàng ấy lập tức luống cuống tay chân bò dậy mặc quần áo.

“Biểu muội, ta, ta… tối hôm qua ta ngủ quá muộn, thực xin lỗi ……”

“Không sao mà, không sao mà, không muộn đâu.”

Đột nhiên phải tới một nơi cực kỳ xa lạ, buổi tối ngủ không yên cũng là chuyện bình thường, nàng hiểu mà.

“Biểu tỷ, ta đi ra ngoài trước, ngươi thu dọn xong xuôi thì ra ăn mì nhé.”

“Được, ta đã biết……”

Tim Quan Thúy Nhi bắt đầu rơi vào hoảng loạn, trong lòng không ngừng oán trách chính mình không biết cố gắng.

Vừa tới ngày đầu tiên đã ngủ nướng, còn chờ biểu muội làm xong cơm sáng đi qua gọi nàng ấy, thật sự là hư không thể tưởng tượng được rồi.

Chờ nàng ấy sửa sang lại quần áo, lại tự mình ra cửa nhìn thấy cơm sáng, trong lòng nàng ấy lại càng luống cuống.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy dầu mỡ, loại món ăn quý giá này, trước nay nàng ấy chỉ nhìn thấy trong chén của đại bá phụ.

Không phải phụ thân đã nói điều kiện nhà cô cô cũng không tốt sao? Vì sao những lời phụ thân nói và những điều nàng nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau……

“Thúy Nhi, mau ăn nha, ăn xong chúng ta phải đi rồi.”

“A…… Được ạ……”

Quan Thúy Nhi lập tức vùi đầu ăn xong chén mì trước mặt nàng.

Cũng không biết do tay nghề của biểu muội quá tốt, hay bởi chất béo quá nhiều, khiến cho nàng ấy cảm thấy chén mì này còn ngon hơn chén cháo và đồ ăn tối hôm qua nhiều lắm. Nàng đã ăn xong mì, còn không chần chừ chút nào mà húp hết nước canh.

Đây là buổi sáng đầu tiên từ khi nàng ấy biết nhận thức tới nay, nàng ấy mới được ăn no nê như vậy. Nếu phụ thân và nương cũng được ăn một miếng thì tốt biết bao……

“Biểu tỷ, đi thôi.”

“Là đánh bắt cá sao?”

Quan Thúy Nhi vừa đi theo lên thuyền vừa vén tay áo lên tìm việc để làm, nàng ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay nhất định phải làm việc chăm chỉ hơn bình thường nhiều lần. Thức ăn ngon như vậy, không làm chút gì đó nàng ấy sẽ cảm thấy trong lòng vô cùng lo lắng.

Lê Tường bị động tác nhỏ của nàng ấy chọc cười, kéo nàng ấy bước vào trong khoang thuyền ngồi xuống.

“Chúng ta không đánh bắt cá, chúng ta vào trong thành bán bánh bao, biểu tỷ, nếu ngươi không chịu ngồi yên thì qua giúp đỡ ta cán vỏ bánh bao đi.”

“Cán vỏ bánh bao?”
 
Chương 72


Đây là cụm từ Quan Thúy Nhi chưa từng nghe thấy bao giờ.

“Ngươi lại đây, ta dạy cho.”

Dù sao một đường đi từ nhà nàng vào trong thành cũng hao phí không ít thời gian, dạy cho nàng ấy một chút cũng có thêm người giúp đỡ một tay.

Lê Tường nhìn ra được, biểu tỷ là một cô nương cực kỳ không tự tin, thậm chí có thể nói là tự ti.

Kỳ thật, đó cũng là chuyện bình thường, ở thời đại này, hầu hết những cô nương nông thôn không được người trong nhà quan tâm đều có loại tính cách như vậy.

Từ nhỏ đã bị người trong nhà bắt làm việc, khi trưởng thành được gả tới một nhà khác lại tiếp tục làm việc. Sinh được một nhi tử còn coi như có giá trị, sinh không ra nhi tử thì phải tiếp tục sinh, bằng không cả đời sẽ không dám ngẩng cao đầu.

Thời đại này có một ít tư tưởng đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Nàng không thay đổi được người khác, nhưng nàng lại muốn thử giúp đỡ biểu tỷ trước mắt nàng thay đổi một chút.

Vì thế Lê Tường tay cầm tay dạy Quan Thúy Nhi cách cán bột, gói bánh bao. Nàng vừa dạy nàng ấy vừa chịu khó khen nàng ấy gói đẹp, học rất nhanh, muốn tăng lên một chút tự tin cho nàng ấy thông qua những chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Từ trước tới nay, Quan Thúy Nhi chưa từng được một người nào tán thành như vậy, bởi vậy, nàng ấy cầm bánh bao trong tay, nở một nụ cười cực kỳ thoả mãn, giống hệt một hài tử.

Cứ như vậy, vừa đi, ba người vừa cùng nhau làm bánh bao, quan hệ nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.

Sau khi vào trong thành, vẫn như cũ là Lê Tường vác rổ đi ra ngoài bán, những người khác ở lại trên thuyền làm bánh bao.

Trước khi đi, Lê Tường đã dò hỏi Quan Thúy Nhi, hỏi nàng ấy có nguyện ý ra ngoài bán bánh bao với nàng hay không. Quan Thúy Nhi có chút động tâm, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn từ chối. Thật sự nàng ấy không có dũng khí theo nàng cùng đi ra bên ngoài.

Người ta đã không muốn, Lê Tường cũng không bắt buộc, rốt cuộc giúp đỡ người khác chỉ là thứ yếu, đi bán bánh bao mới là chính sự.

Nàng lại vác rổ tới con phố hôm qua, tiếp tục bán bánh bao. Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng hôm nay cũng phải thét to như hôm qua, sau đó chờ thêm chốc lát mới có người tới, kết quả lại ngoài dự đoán của nàng. Khi nàng vừa tới nơi, từ sớm đã có người đứng chờ nàng ở chỗ đó rồi.

“Tiểu ca, là ngươi sao? Sớm như vậy.”

“Còn sớm ư? Ngươi nhìn một vòng quanh đây xem, mặt trời đã mọc lên rồi. Ngươi buôn bán tại sao không để tâm một chút chứ? Nếu ngươi muộn thêm chút nữa, chắc chắn ta cũng đi mất rồi.”

“Xin lỗi xin lỗi, tại nhà ta ở quá xa nơi này, chèo thuyền đi lên cũng mất hơn nửa canh giờ rồi, lần tới ta nhất định sẽ chú ý hơn một chút, tới sớm hơn một chút. Ta đưa hai cái bánh bao này cho tiểu ca, xin ngươi bớt giận.”

Lê Tường vừa thành khẩn xin lỗi vừa gói xong hai cái bánh bao đưa cho người nọ. Chẳng phải người xưa đã có câu, đưa tay không đánh mặt người tươi cười sao? Lời này vẫn có đạo lý nhất định.

Trì Tử cũng vậy, vốn dĩ hắn đang rất tức giận, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương nở nụ cười, lại đưa qua hai bánh bao, bụng lửa giận hồi nãy của hắn bỗng dưng không cánh mà bay rồi.

“Vậy ngày mai ngươi nhớ phải tới sớm một chút, công tử nhà ta ăn bánh bao của ngươi cảm thấy không tồi, ngài đã dặn dò ta, nhiều ngày tới đây phải qua đây mua bánh bao. Hôm nay cứ gói hai mươi cái trước cho ta đi.”

“Hai mươi?! Nhiều như vậy!”

Trong rổ của Lê Tường chỉ có ba mươi cái, tiểu ca này vừa nói một tiếng đã mua hơn phân nửa.

“Có chuyện gì mà kinh ngạc đâu? Trong phủ chúng ta đâu chỉ có một mình công tử, có mấy chủ tử cơ, mỗi người nếm hai cái, đã hết sạch rồi. Ngươi mau gói nhanh đi, ta chỉ ra ngoài được chốc lát thôi.”

Trì Tử vừa thúc giục vừa đưa đồng bối qua.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom