Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
864,305
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế
Tác giả: Toàn Anh Anh/全英英
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 全英英

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Vả Mặt, Hài Hước, Học Bá, Trả Thù, Điền Văn

Team dịch: Hạt Đậu Xanh

Giới thiệu

Ta xuyên thành bạch nguyệt quang của nam chính, những tưởng đời này sẽ bình an và hạnh phúc hơn. Nhưng nữ phụ cũng trùng sinh, cô ta thay đổi vận mệnh của cả gia đình ta. Hại anh chị ta sống một cuộc đời không ai kính trọng, người người khinh ghét, còn bản thân ta lại mang trọng bệnh mà ch/ết sớm. 

Nữ chính: Truyện quái quỷ gì đây? Bà đây muốn đổi kịch bản!!!!
 
Chương 1


Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa.

Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa.

Người lớn đang bận rộn chuẩn bị những bữa ăn phong phú cho đêm giao thừa, đám trẻ con lại đang rượt đuổi và chơi đùa trong các con hẻm, nói cười vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón mừng năm mới.

Đúng lúc này, trên gác mái nhỏ, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mê mang, sững sờ nhìn môi trường xa lạ.

Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc, không gian chật hẹp và lờ mờ khiến người ta khó thở.

Cô gái nhỏ nằm yếu ớt trên sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, giống như băng lửa giao nhau.

Cô đang phát sốt, đây là sốt đến hồ đồ sao? Tất cả đều không phải sự thật! Đúng, chỉ là ảo giác mà thôi!

Cô đang học tiến sĩ năm hai, với vô số bằng sáng chế và giá trị hàng trăm triệu của bản thân, thì làm sao có thể sống ở một nơi tồi tàn như vậy?

Thế nhưng, đột nhiên có một ký ức xa lạ xông vào trong tâm trí cô, cảm giác xé rách kịch liệt khiến cho cô hít thở khó khăn.

Cái gì? Cô xuyên qua rồi!?

Xuyên vào một cô bé có cùng họ tên, là Cố Vân Tịch, con gái út của nhà họ Cố ở ngõ Bách Hoa, Hải Thành, cha mẹ mất sớm, cô cùng ba anh chị em nương tựa vào nhau, còn phải ăn nhờ ở đậu, hoàn cảnh vô cùng đáng thương… Có lẽ, đây chính là thế giới song song của mình?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng mọi thứ thì bỗng nhiên âm thanh của một cuộc cãi vã kịch liệt ở bên ngoài khiến cho cô không thể không giãy dụa lấy đứng lên.

Trong sân, Cố Hải Triều, con trai cả của nhà họ Cố, dáng người gầy như cọc tre, quần áo mỏng, bờ môi đông lạnh phát tím, hốc mắt phiếm hồng, lại quật cường không chịu rơi lệ.

"Chú hai, lúc trước chú đã nói chờ cháu tròn mười sáu tuổi thì sẽ trả lại công việc của cha cháu, nhưng bây giờ cháu đã mười bảy tuổi, chú, chú mau trả lại công việc cho cháu, đến lúc đó một nửa tiền lương sẽ giao cho bà nội, không, cháu sẽ giao hai phần ba.”

Dáng vẻ của anh rất đáng thương, nhưng chú Cố lại giống như nhìn một đứa nhóc không hiểu chuyện: “Đứa nhỏ này, sao cháu lại không hiểu lý lẽ như vậy? Không phải chú không muốn trả lại, mà hiện tại chú có thể nhận được sáu mươi tám tệ một tháng, nhưng một người học việc mới vào nhà máy chỉ có thể nhận được mười tám tệ một tháng, đây không phải là muốn cả nhà chúng ta về sau uống gió tây bắc mà sống sao?”

Người này là con trai thứ hai của nhà họ Cố, Cố Kiến Bình, trong mắt thế gian, ông ta là một người chú tốt, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con cái của anh trai đã khuất.

Ông ta làm người hiền lành nhiệt tâm, mặc kệ nhà ai có việc đều sẽ phụ một tay, cho nên, danh tiếng vô cùng tốt.

"Cho dù nhiều năm qua chú có vất vả như thế nào, chú thà ăn trấu thì cũng sẽ nuôi lớn bốn anh chị em các cháu, chú không hy vọng mấy đứa sẽ biết ơn, nhưng chú không ngờ mình lại bị ghi hận và ghét bỏ, ai.”

Những người hàng xóm lần lượt thở dài: "Kiến Bình, mọi người đã nhìn thấy sự nỗ lực của vợ chồng anh trong những năm qua, vợ chồng anh rất tốt, là do đám trẻ này không có lương tâm.”

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, đáy lòng Cố Hải Triều dâng lên một cỗ tuyệt vọng nồng đậm, quả nhiên tứ cố vô thân.

Ai có thể hiểu được nỗi thống khổ của việc ăn nhờ ở đậu? Nhìn bên ngoài thì tốt, nhưng bên trong phải sống e dè hẹn mòn hơn bất kỳ người nào.
 
Chương 2


Cố lão thái còn đang chỉ trích anh: “Hải Triều, cậu làm bà nội thất vọng quá, chú hai và thím hai của cậu đã vất vả nuôi lớn bốn anh chị em, thế nhưng cậu lại đi nghe lời xúi giục của người ngoài!?”

Bà còn hung hăng trừng mắt nhìn cháu trai: “Còn thất thần làm gì? Mau quỳ xuống xin lỗi chú hai, xin chú tha thứ cho cháu, cảm ơn chú đã chăm sóc bốn anh chị em của cháu trong những năm qua, để cho các cháu có thể bình an lớn lên.”

Hàng xóm Phương Đa Nương khuyên nhủ: "Hải Triều, hôm nay là cháu làm sai, bốn anh chị em các cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ, nếu như không được chú thím hai nuôi lớn thì làm sao mấy đứa có ngày hôm nay, bọn họ nuôi lớn mấy đứa, đáng lẽ mấy đứa còn phải biết cảm ơn ân tình.”

Chú hai hơi nhếch môi lên, tầm mắt rủ xuống để che giấu một phần đắc ý, còn vẻ ngoài thì vẫn làm bộ chất phác thành thật như trước: “Đừng nói như vậy, bọn chúng là cháu trai chái gái của tôi, coi như ta ăn trấu bán máu, thì cũng phải nuôi lớn chúng nó.”

Hàng xóm sát vách vẫn là khen không dứt miệng: “Nghe đi, đây mới là Nhân Nghĩa, Kiến Bình à, tôi không phục ai mà chỉ phục có anh thôi đấy.”

Ba anh chị em Cố Hải Triều khẽ run rẩy, đều nhìn thấy nước mắt óng ánh trong mắt nhau. Thế gian chỉ nhìn thấy lòng nhân từ, chính nghĩa của chú hai, thím hai, nhưng lại không thấy đây là thanh danh tốt đẹp mà bọn họ cố tình tạo ra.

Ngày thường mấy anh em bọn họ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ em gái nhỏ còn đang phát sốt nằm ở trên gác mái, bất tỉnh nhân sự.

Chú thím hai còn ngại gần sang năm mới lại sinh bệnh, quá xúi quẩy, cho nên không chịu cầm tiền mua thuốc men.

Đây chính là người thân của bọn họ, là chú thím nhân nghĩa ở trong mắt thế gian!

Cố lão thái rất tức giận, đã sắp sang năm mới còn gây chuyện? Đúng là không ngại mất mặt: “Nếu cậu còn xem tôi là bà nội thì mau quỳ xuống xin lỗi chú thím, thề về sau không được gây chuyện nữa.”

“Bà nội, em gái đang bị bệnh nặng…” Cố Hải Triêu đau buồn phẫn nộ, ngoài miệng bà nội nói yêu thương bọn họ, nhưng thật ra vẫn yêu thương chú hai nhất, mọi chuyện đều nghe theo chú thím, cũng luôn dùng chú thím để áp chế tâm tư bọn họ.

Anh đã chịu đựng đủ rồi, bây giờ càng không thể chịu đựng được nữa, em gái vẫn đang chờ có tiền cứu mạng.

“Mau quỳ xuống.” Cố lão thái tức giận trừng mắt nhìn ba đứa trẻ mà không có một chút thương hại nào. Lúc này Cố Vân Khê đi ra nhìn thấy cảnh tượng ngột ngạt như vậy, thì đột nhiên nổi giận.

Cô nhìn anh cả nghiến răng gắng gượng, nhìn chị hai đang rơi nước mắt, nhìn ánh mắt anh ba đầy oán hận, thì một trận lửa giận dâng lên không kiềm chế được.

Giống như là một loại liên kết đau buồn và phẫn nộ trong huyết thống, tức giận đến mức muốn cầm búa đi nện một số người.

Tuy nhiên, càng tức giận, cô phải càng trở nên bình tĩnh, "Đây có phải là hiện trường xét xử công khai của các cơ quan chấp pháp hay không? Tôi không biết anh trai và chị gái mình đã làm gì sai? Mà phải để một đám người lớn đến bức bách bọn họ? Một đám người lớn khi dễ mấy đứa trẻ không có cha có mẹ, không thấy quá đáng sao?”

Cố lão thái quay đầu nhìn qua, trong mắt lóe lên một tia chán ghét và bất mãn, bà khịt mũi lạnh lùng: "Đồ sao chổi này, mày cũng mau quỳ xuống.”

Thím hai khẩu phật tâm xà cũng che giấu đi ác ý dày đặc dưới mắt, giống như mèo trêu chọc chuột, gắt gao đè bả vai Cố Vân Khê, ép cô quỳ xuống.

Cố Vân Khê cười lạnh, cô chưa từng quỳ xuống dưới chân ai, chớ đừng nói chi là quỳ trước một người xa lạ, mau mau cút đi.

Thế là cô quay đầu lại, hung hăng cắn một ngụm, thím hai hét thảm rồi rụt mạnh tay về phía, cả người lập tức nổi giận đùng đùng, “Mày cắn tao, đồ sao chổi này…”

Thím hai vung tay lên muốn đánh, anh cả Cố Hải Triều thấy vậy liền hốt hoảng chạy tới, bảo vệ ở trước mặt Cố Vân Khê: “Em gái đang bị sốt cao, làm sao thím hai lại có thể ra tay?”

Anh ba Cố Hải Ba chậm vài bước, cậu nháy mắt với Cố Vân Khê, "Em gái, bên ngoài lạnh lắm, em còn chưa khỏe, mau mau trở về phòng đi?”

“Em gái, sao em lại chạy ra ngoài?” Chị hai Cố Vân Thải cũng vội vàng chạy tới, ánh mắt đầy lo lắng chạm vào trán của cô, "Tay em lạnh quá, trán lại nóng như vậy, mau mau về phòng nghỉ ngơi.”

Nhìn anh chị quan tâm mình như vậy, trái tim của Cố Vân Khê không khỏi nóng lên, cái mũi chua xót, cảm giác kỳ lạ điên cuồng dâng lên trong lòng.

Lớn lên cùng nhau, tương hỗ làm bạn, bất kể lúc nào cũng đều đứng ra bảo vệ mình, đây có phải là ý nghĩa của anh chị em ruột thịt hay không? Cô bỗng nhiên có chút rõ ràng.
 
Chương 3


Thím hai khí thế hung hăng quát tháo, “Tụi mày lo lắng làm gì, một sao chổi đáng để tụi mày quan tâm như vậy sao? Đừng quên, nếu không phải vì nó, cha mẹ tụi mày đã không chết, có muốn trách thì trách nó, là nó khắc c.h.ế.t cha mẹ của tụi mày.”

Cố Vân Khê không dám tin, mẹ vì mang thai long phượng, c.h.ế.t do khó sinh, cha là cứu tài sản tập thể trong lúc xưởng cháy cho nên mới hy sinh vì công, nhưng bây giờ người phụ nữ này lại đổ trách nhiệm lên đầu của một đứa bé?

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Quá ác độc.

Không chỉ kích đ ộng tình cảm của anh chị em, mà còn đặt một xiềng xích nặng nề như vậy lên một cô bé, để cô bị thế giới lên án, tự dằn vặt chính mình.

Thử nghĩ xem, một cô bé lớn lên lại nghe những lời ác độc như vậy, đau đớn biết bao, phải chịu bao nhiêu áp lực, trách không được cô luôn trầm mặc, không thích nói chuyện, sống như một cái bóng.

“Bà nói ai là sao chổi?”

“Nói mày đó, mày chính là sao chổi…” Thím hai bỗng nhiên kịp phản ứng, mặt đỏ lên, bà ta chỉ vào Cố Vân Khê và mắng giận dữ như thường lệ: "Ai dính vào liền xui xẻo, trừng cái gì, còn dám trừng, tao liền xử lý mày…”

Cố Vân Khê không tránh không né, lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà đánh, chỉ cần bà dám đụng vào một đầu ngón tay của anh chị em chúng tôi, tôi sẽ đi tố cáo bà phong kiến mê tín, ngược đãi cháu gái ruột, để chú công an dạy dỗ bà thật tốt, nhân tiện, nghe nói bị giam ngắn hạn cũng sẽ để lại hồ sơ vụ án, ba thế hệ con cháu không thể trở thành quân nhân hay cán bộ công nhân."

“Nhớ kỹ, bà không phải đánh tôi mà là đánh vào tương lai của con cháu mình.”

Ngay khi những lời này nói ra, toàn trường đều im lặng, không dám tin mà nhìn về phía Cố Vân Khê.

Thím hai vẫn giơ cao cánh tay lên cao, nhưng cuối cùng lại không thể đánh xuống.

Cố lão thái lập tức đứng dậy, quát: “Mày trách móc người lớn như vậy thì còn ra thể thống gì, không có quy củ, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học, để cho mày có thể hiểu thế nào là tôn trọng trưởng bối, thế nào là hiểu biết lễ nghĩa."

Bà ta ghét nhất là đứa cháu gái sao chổi này, nếu không phải mấy đứa trẻ trong phòng lớn ngăn cản bà, thì bà đã sớm ném sao chổi này ra ngoài đường. Lão thái thái cay nghiệt này luôn kiểm soát bọn trẻ bằng cái gọi là ân tình, thậm chí còn đánh gãy xương sống của chúng, muốn bắt chúng làm nô lệ cho đến hết đời.

Mà, Cố Vân Khê từ trước đến nay vẫn luôn sống theo nguyên tắc của mình, ai khiến cô không vui, cô liền để cho người đó không thể vui vẻ cả đời!

Đến đây, tôi sẽ chiến đấu hết mình!

Cô mở to đôi mắt lóng lánh, giọng điệu hơi lạnh lùng.

“Quy củ là lấy công việc của trưởng tử nhượng lại cho thứ tứ, lại ép c.h.ế.t con cái của trưởng tử có đúng hay không?”

"Hay rõ ràng là chính sách quốc gia tốt, nhà máy nhân từ và chính trực, mỗi tháng phân bổ hai mươi tệ để nuôi bốn anh chị em chúng tôi, nhưng các người lại giành công lao cho vợ chồng thứ tử, đây cũng là quỷ củ?”

"Tham công lao của quốc gia và nhà máy, đó là quy củ của mấy người, quy củ của mấy người còn có thể lớn hơn nhà máy, lớn hơn quốc gia sao? Nếu không chúng ta đi gặp giám đốc nhà máy để phân xử? Tôi dám đi, mấy người có dám không?”

“Ầm ầm,” cái này đã chọc vào tổ ong vò vẽ.

Cố lão thái nổi giận, nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất rồi vung về phía cô bé gầy gò...

Vào thời khắc mấu chốt nhất, chú Thích hàng xóm vội đoạt lấy cây gậy gỗ rồi ném ra xa: “Đánh đứa bé là không đúng, có chuyện gì thì cứ từ từ nói.”

Những người khác cũng ôm lấy Cố lão thái, không để bà đến gần bọn trẻ.

"Bà nội, đây là bị nói trúng sự thật cho nên mới thẹn quá, muối g.i.ế.c người diệt khẩu?” Cố Vân Khê rất thông minh, há miệng ra liền có thể tóm lấy điểm cao đạo đức, nắm bắt trọng điểm, từng chữ đều đ.â.m vào lòng người.

Một câu g.i.ế.c người diệt khẩu làm cho tất cả mọi người đổi sắc mặt, cũng để bọn hắn tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ lại một chút chuyện cũ mơ hồ.

Theo thời gian, nhiều thứ dần dần mờ nhạt và sự thật cũng bị che đậy.
 
Chương 4


Cố lão thái phẫn nộ đến cực điểm, "Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, mày..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Khê gầy gò đến trũng xuống, đôi mắt đặc biệt to, "Bà nội, vừa rồi trong lúc bị bệnh đến mơ hồ, cháu đã nhìn thấy cha, ông ấy bảo cháu nói với bà nội một câu.”

Mấy đứa trẻ ở phòng lớn bị nuôi quá thành thật, nhưng cũng không có cách, không có ai dạy dỗ chúng, từ nhỏ đã bị truyền bá những tư tưởng lộn xộn, như có thể còn sống đã rất tốt.

Cô nói rõ ràng từng chữ một: “Bốn đứa con của tôi đều là bảo bối, nhưng mẹ lại không chịu lấy tiền ra để chữa trị cho đứa trẻ, nếu đứa con gái nhỏ c.h.ế.t thì hàng đêm tôi đều sẽ quay về tìm người mẹ nhẫn tâm này để nói chuyện.”

Ngón tay như que củi khô chỉ về phía chú hai, giọng điệu phát lạnh, "Còn có, em trai giả nhân giả nghĩa của tôi.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, chú hai bất giác rùng mình, trên lưng xuất hiện một cơn ớn lạnh.

Sắc mặt thím hai cũng tái nhợt, bờ môi run rẩy, "Qủy!”

Bản thân bà ta rất mê tín, cho nên mới sợ hãi như vậy.

Những người hàng xóm đồng loạt nhìn cô bé gầy gò, chỉ thấy cô bé mặc quần áo mỏng, nhưng cả ngươi đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng bất thường, còn đôi mắt lại lóe sáng.

“Tiểu Khê bị bệnh sao? Đã đứa con bé đi bệnh viện chưa?”

Cố Vân Khê gắng gượng một trận, nên đã sớm hao hế chút sức lực cuối cùng, cô bất lực ngã vào vòng tay chị gái, một đôi mắt ngây thơ, lộ ra dấu vết ủy khuất cùng mê mang.

“Sốt cao suốt hai ngày, anh chị cháu không có tiền đưa cháu đi khám, bà nội nói, mệnh sao chổi rất cứng rắn, không cần phải lo, cho nên không cho tiền đi khám bệnh, nếu nó c.h.ế.t thì trong nhà bớt đi một miệng ăn cũng tốt.”

Yếu thế ai không biết? Diễn kịch ai không biết? Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là lời mà con người có thể nói sao? Hơn nữa con bé còn là cháu gái ruột, một người đáng sống sờ sờ.

Thân làm bà nội, cho dù không thích đứa cháu này thì cũng không thể trơ mắt mặc kệ nó chết?

Cũng khó trách mấy đứa nhỏ ở phòng lớn lại gây chuyện ồn ào.

Cố lão thái phủ nhận, "Tôi không có, là nó bịa đặt, từ nhỏ nó đã sống không thành thật…”

Thím hai bỗng nhiên hoảng sợ, hét lên: “Mẹ, trước kia con nhóc này bị đánh cũng không dám hé một tiếng, nhưng tại sao hôm nay lại trở nên kỳ quái như vậy? Không phải là bị thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào?”

Cố lão thái đảo mắt, lập tức nói: “Không sai, nó bị ma nhập rồi, mau trói nó lại đánh một trận, đuổi mấy thứ không sạch sẽ đi.”

Ba anh chị em Cố Hải Triều nhanh chóng bảo vệ Cố Vân Khê ở giữa, "Ai dám động đến em gái? Em của tôi đang bị bệnh, các người đừng có làm loạn.”

Tư thế liều mạng của bọn họ làm cho tâm Vân Khê cảm động sâu sắc, một trái tim mềm mại như được ngâm trong nước suối.

Có người bảo vệ mình, thật sự không tệ.

Cô hơi hạ mắt xuống, thân thể run rẩy, "Anh cả, em khó chịu quá, toàn thân đau nhức, em sắp c.h.ế.t rồi sao?"

Thân thể cô ngã xuống đất, Cố Hải Triều nhanh chóng dùng ôm lấy cô, anh không khỏi cảm thấy đau đớn trong lòng, bật khóc, "Em gái, đừng sợ, em sẽ không chết.”

Người Cố Vân Khê ướt đẫm mồ hôi lạnh, thi thoảng rùng mình, bờ môi trắng dọa người, "Anh cả, em không sợ, khi em c.h.ế.t em có thể nhìn thấy cha mẹ, em sẽ nói cho họ biết, anh chị rất thương yêu em, đối xử với em rất tốt, chỉ là bà nội không cho em ăn uống, thím hai mắng em là đồ sao chổi, chú hai đánh em…”

Sắc mặt của Cố Hải Triều thay đổi, oán giận nhìn về phía chú hai, “Chú lén đánh em gái tôi? Còn muốn đánh chết?”
 
Chương 5


Mọi người không dám tin mà nhìn về phía chú hai, không phải chứ? Cố lão thái tính tình nóng nảy, thím hai thì mạnh mẽ, chuyện hai người đó mắng chửi người cũng không phải chưa từng thấy qua, nhưng chú hai nhà họ Cố lại có danh tiếng rất tốt.

Cho nên làm sao có thể ngược đãi mấy đứa nhỏ ở phòng lớn?

Phải biết, sau khi con cả của nhà họ Cố hy sinh vì công việc, trong xưởng mới ra mặt điều Cố lão nhị tiếp nhận công việc của anh trai, tiếp tục chăm sóc mẹ cùng mấy đứa cháu trái cháu gái.

Không nghĩ tới hắn lại là loại người hai mặt, sau lưng là một bộ mặt hoàn toàn khác!

Danh tiếng trong nháy mắt sụp đổ!

Chú Cố tái mặt, hắn nóng nảy, "Đây là vu hãm, tôi không có đánh nó…”

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới hình tượng mình khổ tâm kinh doanh mười mấy năm lại bị một câu nói lơ đãng của Cố Vân Khê phá hủy.

Hắn cực lực biện bạch cho mình, nhưng không ai tin tưởng, cho dù là ai cũng sẽ không hoài nghi Cố Vân Khê nói hoảng, cô vẫn là một đứa trẻ.

Hơn nữa, đứa nhỏ đang phát sốt, lấy đâu ra sức mà vu hãm người khác?

Khuôn mặt Cố Vân Khê trắng bệch, mồ hôi làm ướt tóc, cả người giống như mới vớt từ dưới sông lên.

Ánh mắt cô dại ra, thì thào nói, “Người c.h.ế.t cũng không cần nhịn đói nhịn khát, sẽ không bị lạnh, cũng sẽ không bị đánh? Thật tốt, em rất muốn gặp cha mẹ…”

Ánh mắt cô từ từ khép lại, tay phải vô lực trượt xuống, thân thể nho nhỏ mềm mại ngã vào trong n.g.ự.c Cố Hải Triều.

Một màn này đã k1ch thích đám người có mặt ở đây, cảnh tưởng đau lòng đ.â.m vào trong mặt của vô số người.

Trước mắt Cố Vân Thải tối sầm, phát ra một tiếng thê lương thét chói tai, "Không không không, em gái, em không thể chết, mau tỉnh lại.”

Đầu Cố Hải Ba giống như bị búa lớn hung hăng đập vài cái, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, em gái đã c.h.ế.t sao?! Là những người này hại c.h.ế.t em gái! Là chú hai, là thím hai, là bà nội! Sao bọn họ không c.h.ế.t đi? Thật uất hận!

Thân thể Cố Hải Triều lung lay, tê tâm liệt phế đau đớn tràn ngập ra, "Em gái, em không thể chết, anh đã đáp ứng cha mẹ, sẽ nuôi lớn các em, tiểu Khê, năm nay em chỉ mới mười bốn tuổi, em còn chưa có trưởng thành.”

Tiếng khóc thê lương, nương theo gió lạnh lạnh lẽo, càng tăng thêm mấy phần bi thương.

Một màn này khiến vô số người đau lòng, hốc mắt không tự chủ được mà nóng lên.

Bàn tay run rẩy của Cố Vân Thải hướng về phía chóp mũi của em gái, vẫn còn hơi nóng!

“Con bé còn sống!” Cô quay người lại, quỳ xuống trước mặt mọi người, đau khổ cầu xin, "Các vị ông bà nội chú thím, van cầu mọi người cứu em gái nhà cháu đi, nó còn nhỏ như vậy, nó không thể chết, van cầu mọi người cứu nó, cho chúng cháu mượn ít tiền..."

Hai huynh đệ Cố Hải Triều một trái một phải quỳ xuống, không ngừng cầu xin.

Người có lòng dạ sắt đá nhìn thấy một màn như vậy cũng không khỏi đỏ hốc mắt, hài tử không cha không mẹ thật đáng thương.

Sao có thể thê thảm như vậy? Con trai nhà họ Cố kia mới là đồ chó mất lương tâm.

Đều là hàng xóm nhiều năm, mọi người nhìn những đứa trẻ này lớn lên, cho nên đều nhanh chóng tiến lên.

“Mấy đứa này mau mau đúng lên, chú còn nhiêu tiền đây, mấy đứa cứ cầm dùng trước đi.”

“Nhà tôi có xe ba bánh, tôi đưa mấy đứa đi bệnh viện.”

“Nhà tôi có áo bông dày, tôi đi lấy cho con bé phủ thêm trước, đúng là nghiệp chướng!”

Tất cả đều không phải người xấu, bình thường cho dù có mâu thuẫn gì, cũng không có khả năng thấy c.h.ế.t mà không cứu, dù sao đây cũng là một cái mạng sống sờ sờ, cho nên mọi người đều nhanh chóng đi tới giúp một tay.

Chú hai Cố ngược lại muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng mọi người lại cố tình hay vô ý ngăn cách hắn, do đó hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người đi xa, tâm cũng rơi thẳng xuống đáy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom