Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 580:  Các học trò chắp tay tạm biệt


Sau khi hỏi xong, các học trò trở về với vẻ chán nản. 

 Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu không bán con gái, lớn bé cả nhà đều không thể sống tiếp! Bán con gái đi, mọi người đều có thể sống tiếp! Hơn nữa, cô con gái còn có thể sống tốt hơn! Bây giờ các ngươi còn cảm thấy bán con gái không đúng nữa không?” 

 “Chuyện này…” 

 Mọi người đưa mắt nhìn nhau. 

 “Vấn đề lại tới rồi!” 

 Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu các ngươi làm quan sẽ giải quyết mấy vấn đề con cái có người nuôi lớn này thế nào? Để bọn họ đều có thể ở bên cha mẹ, yên tâm trưởng thành, hưởng thụ niềm vui gia đình?” 

 Các học trò lại đưa ra các kiến nghị, nhưng đều bị Lâm Bắc Phàm phủ nhận như cũ. 

 Vì kiến nghị mà bọn họ đưa ra, ý tưởng rất tốt nhưng không có cách nào có thể thực hiện được. 

 Tiếp theo, hắn dẫn mọi người tới trước mặt một tên ăn mày trẻ tuổi tay chân khỏe mạnh. 

 “Loại tình huống này, các ngươi thấy thế nào?” 

 Các học trò lại nổi giận! 

 Trước đó, bọn họ gặp được hai ông lão và một hộ gia đình nghèo, bọn họ vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, dù cuộc sống gian khó nhưng vẫn chọn lao động để nuôi sống bản thân như cũ, khiến người vô cùng khâm phục… 

 Kết quả, người trẻ tuổi tay chân khỏe mạnh này lại đi làm ăn mày. 

 Một học trò tức giận nói: “Ngươi có tay có chân, tại sao lại muốn xin tiền ở bên đường?" 

 Người ăn mày trẻ tuổi ngơ ngác: “Ta có tay có chân nhưng ta không có tiền!” 

 Học trò tiếp tục nổi giận nói: “Cố gắng làm việc sẽ kiếm được tiền!” 

 Người ăn mày trẻ tuổi phụt một tiếng bật cười: “Cố gắng làm việc có thể kiếm được tiền? Loại lời này đi mà lừa quỷ ấy! Ngươi nhìn thấy mấy người nông dân trồng trọt đó không, cả đời cắm đầu vào ruộng đồng, lưng đều còng cả xuống, nhưng bọn họ đã từng phát tài chưa? Ngươi lại nhìn mấy người làm công đó, cả đời bọn họ làm bao nhiêu việc bẩn việc mệt việc khổ, mệt đến mức không giống người nữa, nhưng cuộc sống đã từng tốt hơn chút nào chưa?” 

 “Ngươi!” Mọi người á khẩu cạn lời. 

 “Cho nên bây giờ ta đã nghĩ thoáng rồi! Đói thì đi xin ăn, khát thì đi tìm nước uống! Bình thường có rất nhiều thời gian nhàn rỗi có thể đi phơi nắng, có thể thưởng thức cảnh đẹp trên đường, còn có thể ngắm người đẹp, muốn làm gì thì làm cái đó, cuộc sống sảng khoái bao nhiêu! Đời người ngắn ngủi năm mươi năm, khổ cả một đời, mệt cũng cả một đời, tại sao ta không chọn một cuộc đời vui vẻ chứ?” 

 “Ngươi làm như thế là không đúng…” 

 “Có gì không đúng?” 

 Người ăn mày trẻ tuổi vắt chéo hai chân: “Ta một không ăn trộm, hai không ăn cướp, ba không làm việc phạm pháp, các ngươi có thể làm gì được ta? Nhìn các ngươi đều là người đọc sách, đừng đọc sách cả đời, đọc rồi đầu óc ngu đi đấy! Ha ha!” 

 Đám học trò lại chán nản trở về. 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tên ăn mày đó nói rất đúng, cố gắng làm việc chưa chắc đã kiếm được tiền, nhưng không cố gắng nhất định sẽ sống rất thoải mái, nghe mà ta cũng thấy động lòng rồi! Nếu là các ngươi, các ngươi sẽ chọn thế nào?” 

 Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không có câu trả lời. 

 “Vậy vấn đề lại tới rồi, nếu các ngươi làm quan sẽ làm thế nào để bọn họ làm việc?” 

 Các học trò vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết, mọi người đều không muốn làm việc mà nằm thẳng đợi chết, ngươi có thể làm thế nào được? 

 Trừ phi cầm dao kề lên cổ hắn ta, nhưng loại chuyện này có thể làm được bao lâu? 

 “Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi, các ngươi về đi, trở về từ từ suy nghĩ về các vấn đề đã gặp được hôm nay, nghĩ cho rõ ràng rồi các ngươi sẽ biết phải làm quan thế nào?” 

 “Rõ, thưa tế tửu đại nhân, chúng học trò xin lui!” 

 Các học trò chắp tay tạm biệt. 

 Lâm Bắc Phàm cũng quay người rời đi. 

 “Tế tửu đại nhân, xin dừng bước!” Diêu Chính vừa gọi vừa đuổi theo… 

 Lâm Bắc Phàm quay người lại, cười nói: “Diêu đại nhân, có chuyện gì sao?” 

 Diêu Chính lại hành lễ một lần nữa, đoạn chau mày nói: “Tế tửu đại nhân, xin thứ lỗi cho hạ quan ngu dốt, ta có hơi không hiểu đạo làm quan ban nãy mà ngươi nói, mong ngươi chỉ giáo nhiều hơn!” 

 Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hóa ra là vậy! Cũng tới giờ ăn cơm tối rồi, hay là ngươi theo bản quan về phủ, vừa uống rượu ăn cơm vừa đàm luận chuyện này, ngươi thấy thế nào?” 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 581: Đúng vậy!


Lâm Bắc Phàm buông đũa xuống, đoạn nghiêm túc nói: “Đạo làm quan thứ nhất mà bản quan muốn dạy các học trò là đạo chỗ đứng! Đạo chỗ đứng chính là chỗ đứng khi chúng ta làm quan, chúng ta làm quan để làm gì! Bản quan nghĩ tới nghĩ lui và đã tổng kết thành bốn từ: Vì nước vì dân!” 

 Diêu Chính lập tức gật đầu: “Tế tửu đại nhân nói rất đúng!” 

 “Vì nước vì dân, lấy dân làm gốc, có dân mới có đất nước, thế nên trước hết bản quan phải xuất phát từ dân chúng! Chúng ta thường hay nói bách tính khổ cực, chúng ta cũng biết nỗi khổ của dân chúng, thế nhưng trên thực tế họ còn… khổ hơn so với tưởng tượng của chúng ta!” 

 Lâm Bắc Phàm uống một ngụm rượu, đoạn tiếp tục nói: “Thế nên bản quan đã cho bọn họ tiếp xúc với những người ở tầng lớp dưới để tìm hiểu về những nỗi khổ trong dân gian! Diêu đại nhân, ta hỏi ngươi, một ông già tuổi đã gần đất xa trời mà vẫn phải đi khiêng kiệu kiếm tiền, ngươi nói xem ông già đó có khổ không?” 

 Diêu Chính gật đầu: “Khổ!” 

 “Diêu đại nhân, ta hỏi ngươi, gia đình nghèo khó chỉ có thể bán con gái đi làm người ở để nuôi sống cả nhà từ già đến trẻ, ngươi nói xem có khổ không?” 

 Diêu Chính tiếp tục gật đầu: “Khổ!” 

 “Diêu đại nhân, ta lại hỏi ngươi, người trẻ tuổi khỏe mạnh, cuối cùng chỉ đành làm ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, ngươi nói xem có khổ không?” 

 “Chuyện này…” 

 Diêu Chính liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn nói: “Tế tửu đại nhân, hạ quan thấy hắn ta không khổ! Bản thân hắn ta có tay có chân, cơ thể khỏe mạnh, hoàn toàn có thể làm việc nuôi sống bản thân, ấy vậy mà hắn ta lại không muốn lao động khổ cực, đúng là đáng đời!” 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn lắc đầu: “Diêu đại nhân, ngươi chỉ nhìn được vẻ bề ngoài mà không thấy được nội tâm của hắn ta! Mặc dù hắn ta không khổ trong cuộc sống nhưng hắn ta lại khổ trong lòng! Bởi lẽ hắn ta không trông thấy một chút hi vọng nào cả, cũng không nhìn thấy cơ hội chuyển mình, người có rất nhiều hoài bão mà lại không thể thực hiện, thế nên hắn ta mới khiến chính bản thân mình trở nên mờ nhạt!” 

 Hắn liếc nhìn người bên cạnh mình, đoạn bảo: “Kiểu khổ này gọi là nỗi khổ có tài mà không gặp thời, nỗi khổ uất ức vì không thành công! Diêu đại nhân, chắc ngươi cũng đã từng được trải nghiệm!” 

 “Hóa ra là vậy!” 

 Diêu đại nhân uống một ngụm rượu, nhớ lại quá khứ, trông hắn ta lại khổ sở hơn: “Đúng là rất khó khăn!” 

 “Thế nên bản quan mới để bọn họ đi trải nghiệm dân tình! Chỉ cần sau này khi được lên làm quan bọn họ nhớ lại những khung cảnh ngày hôm nay thì trong lòng sẽ biết cảm thông, có thể bênh vực dân chúng, như vậy là bản quan đã hài lòng rồi!” 

 “Tế tửu đại nhân nói đúng lắm, hạ quan kính ngươi một ly!” 

 Hai người cụng ly và uống cạn. 

 Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Đạo làm quan thứ hai mà bản quan muốn dạy các học trò là đạo nghị luận! Đạo nghị luận tức là cách nhìn nhận một vấn đề nào đó, thấy được mặt tốt nhưng cũng phải thấy được mặt xấu! Thấy được hiện tượng nhưng cũng phải thấy được bản chất!” 

 “Lấy chuyện ông già khiêng kiệu cho người trẻ tuổi làm ví dụ!” 

 “Từng đọc sách của Khổng Tử, Mạnh Tử thì đều biết làm như vậy là không đúng, người già không thể khiêng kiệu cho người trẻ tuổi, người trẻ tuổi không thể ngồi kiệu cho người già khiêng, bằng không sẽ vi phạm đạo đức lẽ thường!” 

 “Thế nhưng chúng ta hãy nhìn nhận dưới một góc độ khác!” 

 “Người già có làm sai điều gì không? Hắn ta chẳng làm sai gì cả, hắn ta chỉ đành làm những việc nặng nhọc như vậy vì muốn được sống, muốn được miếng cơm ăn! Nếu hắn ta không làm thì chỉ còn nước chết đói!” 

 “Còn người trẻ tuổi có làm sai gì không? Hắn ta cũng chẳng làm sai gì cả, bởi lẽ hắn ta bỏ tiền ra, đã bỏ tiền ra thì phải được hưởng sự phục vụ xứng đáng với số tiền đó! Nếu hắn ta không ngồi kiệu thì hai người già kia có thể sẽ chết đói!” 

 “Mọi người đều không làm sai gì cả…” 

 Lâm Bắc Phàm xòe tay ra, hỏi: “Chẳng lẽ đạo của Khổng Tử, Mạnh Tử sai rồi sao?” 

 “Chuyện này…” Diêu đại nhân không nói nên lời, không thể trả lời được. 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đạo của Khổng Tử và Mạnh Tử khuyên chúng ta phải kính già yêu trẻ, nếu chúng ta không kính già yêu trẻ thì già trẻ không có tôn ti trật tự gì cả, lí luận làm người cũng không còn nữa, và thế giới này sẽ loạn lên!” 

 Diêu đại nhân khẽ gật đầu: “Đúng vậy!” 

 “Nếu mọi người đều không sai thì rốt cuộc ai mới là người sai?” Lâm Bắc Phàm hỏi. 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 582: Nói thật thì rất khó!


Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Một số người có đạo đức sẽ không chấp nhận nổi việc bán con gái đi làm người ở! Hơn nữa đúng thật là chuyện này trái với đạo đức, trái với pháp luật, không được pháp luật ủng hộ! Thế nhưng không làm như vậy thì cả nhà từ già đến trẻ chỉ còn nước chết đói!” 

 “Làm một người thực thi pháp luật, lúc này chúng ta phải làm thế nào, phải lựa chọn ra sao?” 

 Diêu Chính chau mày không đáp lời. 

 “Nói thật thì rất khó!” 

 Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi, lắc đầu: “Nếu ngươi muốn bảo vệ sự uy nghiêm của pháp luật thì một nhà tám người kia sẽ chết vì đói! Nếu ngươi không làm như vậy thì ngươi có xứng với chức quan trên người mình không?” 

 Diêu Chính chắp tay, xin được chỉ giáo: “Tế tửu đại nhân, lúc này nên làm thế nào, ngươi chỉ ta với!” 

 Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không có cách nào thiết thực hết, chỉ đành dân không báo thì quan không làm, cứ coi như không nhìn thấy!” 

 “Ô, thế cũng khó!” Diêu Chính thở dài một hơi… 

 “Đạo làm quan thứ tư mà bản quan muốn dạy cho các học trò là đạo khát vọng! Đạo khát vọng tức là khi làm quan ngươi mong muốn điều gì, muốn thực hiện mục tiêu gì, giải quyết vấn đề gì, đây chính là thứ cuối cùng mà chúng ta theo đuổi khi làm quan!” 

 “Diêu đại nhân, ngươi nói xem cái cuối cùng chúng ta theo đuổi khi làm quan là gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi. 

 Diêu Chính chau mày đáp: “Vì nước vì dân?” 

 “Đây là chỗ đứng, là xuất phát điểm, giờ ta đang hỏi chúng ta theo đuổi cái gì!” Lâm Bắc Phàm nói. 

 Nét mặt của Diêu Chính lộ vẻ khổ sở: “Thứ lỗi hạ quan ngu dốt không hiểu được!” 

 “Thực ra đáp án đã rất rõ ràng rồi!” 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn nói: “Chỉ cần người già không phải ra ngoài khiêng kiệu mà có thể ở nhà dưỡng lão, có con có cháu chăm lo! Gia đình nghèo khổ không cần phải bán con gái đi, bất cứ gia đình nào cũng nuôi được con! Người trẻ tuổi không phải tuyệt vọng về xã hội nữa, bỏ ra công sức thì sẽ đạt được tất cả những gì mình muốn!” 

 “Tổng kết lại bằng mười ba từ: Già có chỗ dựa, trẻ được nuôi dưỡng, lao động được đền đáp!” 

 “Chỉ cần làm được ba chuyện này…” 

 Lâm Bắc Phàm cười một cách kiêu ngạo: “Thì chắc chắn sẽ quốc thái dân an, dân giàu nước mạnh, thiên hạ thái bình!” 

 “Nói đúng lắm!” 

 Diêu Chính vỗ đùi, kích động nói: “Vấn đề lão phu nghĩ cả đời cũng không hiểu mà chỉ cần tế tửu đại nhân nói một câu thôi đã vỡ ra ngay! Thứ chúng ta mong muốn khi làm quan là già có chỗ dựa, trẻ được nuôi dưỡng, lao động được đền đáp ư? Chỉ cần làm được ba chuyện này thì thiên hạ sẽ thái bình?” 

 Diêu Chính lập tức giơ ly rượu lên: “Đa tạ tế tửu đại nhân đã chỉ điểm, hạ quan kính ngươi một ly!” 

 Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Cạn ly!” 

 Sau khi uống liền ba ly rượu, hai người đều thấy rất thoải mái! 

 Diêu Chính bỗng chau mày, cười khổ: “Đây đúng là thứ chúng ta mong muốn cuối cùng khi làm quan! Thế nhưng để làm được ba điều này là rất khó, gần như không thể hoàn thành!” 

 Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng tình, hắn bảo: “Đúng thật là rất khó! Ngươi xem ta đấy, vì để thực hiện khát vọng này mà một mình tranh đấu với biết bao tham quan gian thần trong triều đình, thậm chí còn không ngại tham ô cùng, đúng là làm khó ta quá rồi! Không biết ta đã phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu khổ ải, Diêu đại nhân ngươi có biết không?” 

 Nhớ lại quá khứ, trong lòng Lâm Bắc Phàm lại khó chịu, ngậm ngùi. Hắn không nhịn được mà nhấp một ngụm rượu, mượn rượu giải sầu. 

 Diêu Chính trông thấy dáng vẻ uống rượu của Lâm Bắc Phàm, rồi lại nhìn một bàn đầy những món ngon, hắn ta nói: “Tế tửu đại nhân, ngươi nói ngươi có nỗi khổ riêng thì bản quan có thể hiểu được! Nhưng ngươi nói ngươi chịu uất ức, chịu khổ cực thì xin thứ lỗi bản quan không thể đồng tình!” 

 “Diêu đại nhân, ngươi chỉ nhìn được vẻ bên ngoài mà thôi, nỗi khổ trong lòng bản quan cũng đâu mấy ai có thể thấy được?” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực, buồn bực nói. 

 Diêu Chính trừng mắt: “Rất khổ sao? Ta thấy ngươi ăn uống sảng khoái lắm mà!” 

 “Ý ta là trong lòng ta khổ chứ không phải cái miệng ta khổ!” 

 Gương mặt Lâm Bắc Phàm đầy vẻ đau thương: “Trong lòng ta thực ra khổ sở lắm, có rượu ngon cũng không thể làm vơi đi nỗi khổ trong lòng ta! Đôi khi ta cũng chỉ muốn sống trong mơ màng mà thôi!” 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 583: Nói đúng lắm!


Bách tính có cực khổ không? 

 Cực khổ! 

 Họ còn khổ hơn nhiều so với những gì ngươi nhìn thấy, nghe thấy hay tưởng tượng! Làm sao để giúp bọn họ thoát khỏi bể khổ đây? 

 Không có cách nào hết! 

 Dù ngươi có chí lớn thay đổi trời đất, có kiến thức thâm sâu, có võ công cường thế, có quyền lực đỉnh cao thì ngươi cũng không làm gì được, chỉ có thể đứng nhìn bách tính chịu khổ! 

 Ngươi cứu được một thời chứ không cứu được cả một đời họ, đây không phải là chuyện mà ý chí của ngươi có thể thay đổi được! 

 Thế nên khi làm quan, ngươi hãy cố gắng hết sức thấu hiểu dân chúng, bênh vực họ và giúp đỡ họ nhiều hơn! 

 Bọn họ đã rất khổ rồi, đừng khiến bọn họ phải khổ tiếp nữa! 

 Diêu Chính suy nghĩ rất sâu sắc, hắn ta cảm giác cách giáo dục này đúng là cực kì tốt! Có tác dụng hơn nhiều so với cho học trò đọc sách ở lớp học! 

 “Uổng cho ta làm ngôn quan bao nhiêu năm nay, hiện giờ còn làm ti nghiệp, chịu trách nghiệm việc bồi dưỡng đạo đức cho các học trò, kết quả lại không nhìn nhận vấn đề thấu đáo bằng một người trẻ tuổi, không làm tốt bằng hắn!” Diêu Chính thấy lòng mình chua xót. 

 Hắn ta cảm giác cách dạy học này của Lâm Bắc Phàm rất hay, chắc chắn phải áp dụng rộng rãi để các học trò được tìm hiểu nhiều hơn về nỗi khổ của người dân. 

 Chỉ có được trải nghiệm nỗi khổ của dân chúng thì các học trò mới biết sau này nên làm thế nào. 

 Mặt trời xuống núi, hoạt động dạy học diễn ra trong ba ngày cuối cùng cũng kết thúc. 

 “Đây chính là đạo làm quan mà bản quan dạy cho các ngươi!” 

 Lâm Bắc Phàm đứng trước các học trò, nói bằng giọng bình thản mà chân thành: “Về phần học được bao nhiêu, trải nghiệm được bao nhiêu thì phải xem bản thân các ngươi! Dẫu sao thì các ngươi đều là những người đang sống, có suy nghĩ và cách lý giải riêng của mình, bản quan có nói nhiều cũng vô dụng!” 

 “Xin được tế tửu dạy bảo!” Mọi người đồng thanh nói. 

 “Trước khi chia tay, bản quan hỏi các ngươi một câu hỏi, đây cũng là câu hỏi cuối cùng!” Lâm Bắc Phàm nói. 

 “Mời tế tửu hỏi, chúng học trò biết sẽ tích cực trả lời!” Mọi người lại đồng thanh nói. 

 “Câu hỏi này có hơi hóc búa!” 

 Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn bảo: “Sau này các ngươi bước lên quan trường chắc chắn sẽ phải đứng trước rất nhiều sự mê hoặc và cả sự chèn ép đến từ cấp trên! Nếu các ngươi không tham, hoặc không hối lộ thì không thể thực hiện được hoài bão của mình! Thế nhưng nếu tham, nếu hối lộ rồi thì các ngươi lại vi phạm pháp luật, hủy hoại danh tiếng cả đời!” 

 “Vậy nên lúc đó các ngươi phải lựa chọn như thế nào?” 

 Mọi người trừng to mắt một cách kinh ngạc, có người còn há to miệng đến mức có thể nuốt chửng một quả trứng gà. 

 Câu hỏi này nào chỉ dừng lại ở việc hóc búa, nó còn rất sắc sảo nữa! 

 Nó đã đâm thẳng vào xương cốt của bọn họ, một đao chí mạng! 

 Trông vẻ mặt hoang mang của đám học trò, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn bảo: “Câu hỏi này bắt buộc phải trả lời, ai cũng có phần, Diêu đại nhân cũng không phải ngoại lệ.” 

 “Hả? Hạ quan cũng phải trả lời ư?” Diêu Chính ngẩn người. 

 Một học trò chắp tay, nói: “Khởi bẩm tế tửu đại nhân, chuyện này còn phải hỏi hay sao ạ? Chúng ta đều được đọc sách thánh hiền, được học theo đạo của Khổng Tử, Mạnh Tử nên chắc chắn phải biết kỉ luật, trong sạch, khắc chế bản thân, thứ không nên lấy thì đừng lấy, chuyện không nên làm thì đừng làm, có vậy mới không phụ lòng bệ hạ, không thẹn với các thánh nhân trong lịch sử, không thẹn với trời đất và chính bản thân mình!” 

 “Đúng vậy, bất kể ra sao thì cũng không được tham lam!” 

 “Không được làm tham quan!” 

 “Chúng ta đọc sách thánh thì phải hiểu nghiêm minh, công chính, làm quan là phải tạo phúc!” 

 “Bằng không chúng ta đọc nhiều sách như thế để làm gì?” 

 Câu trả lời này của học trò kia đã được rất nhiều người ủng hộ. 

 “Nói đúng lắm!” 

 Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn híp mắt cười: “Thế nhưng nếu có người kề đao lên cổ ngươi, bắt ngươi tham ô, ngươi không tham thì sẽ chặt rơi đầu ngươi, lúc đó ngươi tính làm thế nào?” 

 Đối phương vẫn tiếp tục nói với giọng đầy chính nghĩa, sắc mặt cũng không thay đổi: “Dẫu có phải đánh đổi bằng cái mạng này thì ta cũng không thỏa hiệp! Ta không sợ tan xương nát thịt, trên cuộc đời này ta chỉ muốn làm một người chính trực!” 

 Lâm Bắc Phàm lại nói: “Nếu hắn ta kề đao lên cổ vợ con ngươi thì ngươi có chịu tham không?” 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 584: Hiểu rồi thưa tế tửu đại nhân!


“Chuyện này… sao có thể có chuyện này được?” Học trò kia bắt đầu hoang mang. 

 “Sao lại không có? Ví dụ như ngươi nước mất nhà tan, song quân chủ của địch quốc vô cùng yêu thích tài năng của ngươi, muốn trọng dụng ngươi, thế là lấy người dân ở đất nước ngươi ra để uy hiếp ngươi! Ngươi sẽ chọn chịu đựng nhẫn nhục, gánh cái danh tham sống sợ chết hay là ngươi kéo tất cả dân chúng cùng xuống suối vàng để bảo vệ sự trong sạch của mình?” 

 “Ta…” 

 Đối phương sợ đến mức đờ người ra. 

 Lâm Bắc Phàm lại nói: “Trung hiếu nhân nghĩa là đại đạo chí thánh mà các bậc hiền nhân để lại cho chúng ta, là luân thường đạo đức mà chúng ta bắt buộc phải tuân theo! Ban nãy ngươi không lo đến sống chết của vợ con là bất nghĩa! Không lo đến sống chết của cha mẹ là bất hiếu! Không lo đến sống chết của quân vương nghĩa là bất trung! Không lo đến sống chết của dân chúng là bất nhân!” 

 “Đến trung hiếu nhân nghĩa ngươi còn không có mà còn đòi giữ gìn sự trong sạch của mình ư? Lúc ấy ngươi cần trong sạch thì có tác dụng gì? Để bảo vệ sự trong sạch của mình, ngươi lại nhẫn tâm hại chết tất cả mọi người sao?” 

 Học trò kia sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hắn ta run như cầy sấy. 

 Lâm Bắc Phàm lại gọi học trò thứ hai ra hỏi: “Ngươi thấy thế nào về câu hỏi của bản quan?” 

 “Chuyện này…” 

 Học trò thứ hai tên là Quản Trung, mới nãy hắn ta đã bị Lâm Bắc Phàm hỏi một loạt các câu hỏi chết chóc, hỏi đến mức hắn ta hoa mắt chóng mặt. 

 Hắn ta đáp, giọng nói tràn ngập vẻ “xin tha”: “Vậy thì trò… trò sẽ chọn tham một chút!” 

 Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Nói hay lắm!” 

 Đối phương đang định vui mừng thì Lâm Bắc Phàm lại làm động tác chém đầu: “Dám tham cơ à? Chém đầu!” 

 “Nhưng ta tham vì cả nhà cơ mà! Bọn họ lấy tính mạng gia đình ta ra để làm khó ta, ta không tham thì cả nhà đều sẽ mất mạng, ta không thể không tham!” Đối phương tranh cãi. 

 “Biết hiếu thuận là điều đáng mừng, nhưng tham ô là phạm pháp, vẫn phải chém đầu!” Lâm Bắc Phàm tiếp tục làm động tác cắt cổ. 

 Đối phương lại nói: “Ta tham vì bệ hạ, như này chắc không sai nữa rồi chứ?” 

 Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ngươi nói vậy người khác có tin nổi không? Bệ hạ sẽ để ngươi tham ô là chuyện gây tranh cãi nhất cái thiên hạ này! Vẫn phải chém đầu, người đầu tiên giết ngươi chính là bệ hạ!” 

 Đối phương muốn đổ gục: “Ta tham vì dân chúng, như vậy được rồi chứ?” 

 Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười: “Nực cười! Dân chúng sẽ để ngươi tham sao? Mọi người ghét nhất là tham quan đó! Chỉ cần ngươi tham thật thì bọn họ sẽ hận ngươi đến chết, cuối cùng kẻ giết ngươi chính là những người dân mà ngươi bảo vệ!” 

 Tất cả mọi người đều sụp đổ: “Không tham là sai, tham cũng là sai, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào đây? Mong tế tửu đại nhân chỉ bảo!” 

 Lâm Bắc Phàm thầm cười khổ, ta mà biết làm thế nào thì hay biết mấy! 

 Dù sở hữu hệ thống nhưng hắn cũng chỉ đành vất vả tìm đường sống, một mình chịu đựng tất cả nghiệp chướng! 

 Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đó giờ câu hỏi này không hề có đáp án tiêu chuẩn.” 

 “Về sau khi gặp phải vấn đề này, lúc nào cần tham thì hãy tham, lúc nào không cần tham thì đừng tham! Dù hiện giờ ngươi không tham thì sau này có khả năng ngươi sẽ tham! Hiện giờ tham, sau này có lẽ ngươi sẽ tỉnh ngộ!” 

 “Song mong các ngươi hãy nhớ rõ!” 

 Ánh mắt Lâm Bắc Phàm bỗng trở nên nghiêm khắc: “Sau này không cần biết các ngươi có tham hay không, tốt nhất là các ngươi nên cẩn thận cho ta! Một khi để ta phát hiện ra các ngươi đã tham ô được bao nhiêu thì ta sẽ cuỗm đi của các ngươi bấy nhiêu! Lần thứ hai phát hiện thì sẽ tăng lên! Lần thứ ba tăng tiếp… Nếu các ngươi không giao ra thì cứ việc đợi ăn đòn! Giống như khi ta ở Quốc Tử Giám ấy, các ngươi hiểu chưa?” 

 Nhớ đến những gì Lâm Bắc Phàm đã làm ở Quốc Tử Giám, mọi người bèn run bần bật. 

 “Hiểu rồi thưa tế tửu đại nhân!” 

 Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Ừm, các ngươi hiểu là tốt, trở về đi!” 

 Mọi người chào tạm biệt, Lâm Bắc Phàm cũng quay đầu rời đi. 

 Diêu Chính đang định đi thì lại do dự, hắn ta quay đầu nhìn bóng dáng Lâm Bắc Phàm, đột nhiên cảm thấy hắn thật cô độc. 

 Còn một người nữa cũng thấy bóng lưng của Lâm Bắc Phàm toát lên vẻ cô độc là Lý Ngọc Tâm cô nương. Nàng khẽ hô một tiếng: “Lâm đại nhân!” 

 Lâm Bắc Phàm nhìn về hướng tiếng gọi, chỉ thấy Lý Ngọc Tâm mặc đồ trắng toát đang đeo một giỏ thuốc. Hắn bèn chạy bước nhỏ tới, mỉm cười nói: “Ngọc Tâm cô nương, ngươi vừa mới xem bệnh về hả?” 

 “Đúng vậy, Lâm đại nhân, ta vừa mới đi xem bệnh về!” 

 Lý Ngọc Tâm đã tới trước mặt Lâm Bắc Phàm. 

 Lâm Bắc Phàm trông thấy một tầng mồ hôi trên gò má và vầng trán của nàng, trên người nàng còn tỏa ra hương thuốc nhàn nhạt. 

 Không biết vì sao nhưng hắn lại hơi động lòng trước một Lý Ngọc Tâm như thế này. 

 “Ngọc Tâm cô nương, để ta đeo giỏ thuốc giúp ngươi!” 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 585: Vâng thưa vương gia!


“À đúng rồi, Ngọc Tâm cô nương, sao muộn vậy ngươi mới về? Đã thế còn đi một mình nữa, quá nguy hiểm!” Lâm Bắc Phàm hỏi. 

 Lý Ngọc Tâm mỉm cười, nói: “Được đại nhân quản lý, vấn đề trị an ở kinh thành đã tốt hơn rất nhiều, một mình đi trên phố vẫn an toàn, đại nhân không cần lo lắng! Còn sở dĩ tiểu nữ về muộn là vì bệnh nhân nhiều quá.” 

 Đôi mắt Lâm Bắc Phàm lộ vẻ khó hiểu: “Bệnh nhân nhiều sao? Chuyện gì thế?” 

 Lý Ngọc Tâm nhìn dáng vẻ của Lâm Bắc Phàm là biết hắn đang lo lắng điều gì, nàng cười: “Đại nhân không cần lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là bọn họ đã ăn phải thứ gì đó không tốt nên đau bụng, đã được uống thuốc rồi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe!” 

 “Hóa ra là vậy, bản quan yên tâm rồi!” 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi đưa ra lời mời: “Ngọc Tâm cô nương đã lâu không tới phủ ta! Mời không bằng tình cờ gặp, tối nay ngươi tới nhà ta ăn cơm rồi hẵng đi, nương tử nhà ta vẫn luôn nhắc đến ngươi đó!” 

 “Đa tạ đại nhân đã mời, tiểu nữ từ chối thì bất kính ạ!” Lý Ngọc Tâm vui vô cùng. 

 Hai người vừa nói vừa cười cho đến khi về tới Lâm phủ. 

 Lâm Bắc Phàm phải tới thư phòng xử lý một vài chuyện, Lý Sư Sư bèn tiếp đãi Lý Ngọc Tâm. 

 Nàng vui vẻ lắm: “Ngọc Tâm muội muội, cuối cùng ngươi cũng tới, trông ngươi gầy đi nhiều lắm đó!” 

 “Sư Sư tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, khí sắc của ngươi càng lúc càng tốt!” 

 Lý Ngọc Tâm cũng rất vui, nàng nắm lấy tay Lý Sư Sư, nói: “Nghe đại nhân bảo ngươi thường nhắc đến ta, thế nên ta qua thăm ngươi!” 

 “Ta thường nhắc đến ngươi… đâu có đâu?” Lý Sư Sư chớp mắt. 

 “Không sao?” Gương mặt Lý Ngọc Tâm lộ vẻ mờ mịt. 

 Lý Sư Sư khẽ đảo mắt, nàng khẽ cười: “Thực ra là phu quân thường hay nhắc đến ngươi! Bảo những khi không có ngươi, một ngày mà cứ như một năm! Thế nên Ngọc Tâm muội muội à, rảnh thì thường xuyên tới nhé!” 

 “Đại nhân… thường nhắc đến ta thật à?” Lý Ngọc Tâm vừa mừng vừa ngại ngùng. 

 “Chẳng lẽ thiếp thân lại lừa ngươi?” 

 Lý Sư Sư mỉm cười: “Thế nên ngươi nhất định phải thường xuyên tới đây, cứ coi nơi này như nhà của mình, thiếp thân muốn làm tỷ muội tốt với ngươi cả đời!” 

 “Ừm!” Lý Ngọc Tâm cúi đầu, đáp với giọng nhỏ như muỗi kêu. 

 Lúc bấy giờ, tiểu quận chúa chạy ùa vào: “Tới rồi đây tới rồi đây, ta tới rồi đây. Tối nay có món gì ngon thế? Đã nấu xong cơm tối chưa, ta đói bụng sắp chết rồi đây!” 

 Lý Sư Sư vừa cười vừa bảo: “Tiểu quận chúa, cơm sắp xong rồi! Đợi nửa nén hương nữa là có thể ăn!” 

 “Được được!” Tiểu quận chúa vui vẻ gật đầu. 

 Lâm Bắc Phàm thấy ồn ào, bèn bất lực nói: “Ngày thường không thấy bóng dáng quận chúa đâu, lúc ăn cơm thì lại rất tích cực!” 

 “Ăn cơm không tích cực thì chắc não có vấn đề!” Tiểu quận chúa đáp một cách hùng hổ. 

 “Ăn cơm quá tích cực, thần kinh cũng có vấn đề!” 

 Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt: “Để ta xem dây thần kinh nào của quận chúa bị sai nào, sao mà quận chúa cứ ngơ ngơ ra thế?” 

 “Đồ đáng ghét! Cái tên nhà ngươi xấu xa ghê, ta tới nhà bếp đây, không thèm để ý đến ngươi nữa!” 

 Ngoài sân tràn đầy những tiếng cười vui vẻ. 

 Tuy nhiên lúc này, tâm trạng của Giang Nam vương ở Giang Nam lại không hề vui vẻ. 

 Hắn ta đang đội ánh nắng chói chang tới một thửa ruộng, mồ hôi mồ kê đầm đìa. 

 Nhìn dòng sông khô cằn cùng với những cây lúa đang dần héo úa, trong lòng sốt sắng: “Thời tiết bị làm sao thế không biết? Đã ba tháng liên tiếp không thấy một giọt mưa nào cả, trời nóng như đổ lửa, sông cũng khô cằn hết… Còn tiếp diễn như này nữa thì vụ mùa sẽ thất thu mất!” 

 Hiện giờ hắn ta đang ở trong thời kỳ quan trọng, chỉ có đợi sau khi thu hoạch, chuẩn bị lương thực đầy đủ thì hắn ta mới có thể phất cờ khởi nghĩa. 

 Kết quả vụ mùa thất thu, quân lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều. 

 Một đám quan viên bên cạnh sợ đến mức run cầm cập, bọn họ chỉ sợ vương gia giáng tội. 

 Giang Nam vương không trách tội bọn họ, bởi lẽ hắn ta biết rõ một điều rằng chuyện này không hề liên quan đến những người ấy. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 586: Nữ đế nổi giận! 


“Đúng là đáng chết!” Giang Nam vương tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. 

 Bản thân hắn ta sống trầy trật từng ngày mà kẻ địch lại càng ngày càng tốt lên, hắn ta nghe mà thấy khó chịu! 

 Nhất là cứ nghĩ đến đối phương có số lượng lớn lương thực dự trữ là hắn ta lại càng khó chịu, tức đến mức sắc mặt tối tăm! 

 Vương Phú Quý trông thấy cảnh tượng ấy bèn thầm kêu một tiếng không hay rồi, đoạn vội vàng nói: “Vương gia, mặc dù tình hình bên chúng ta không được ổn cho lắm, nhưng bên Ký Bắc hay Võ Tây cũng không chẳng hề kém cạnh!” 

 “Ký Bắc vẫn luôn là nơi đất đai cằn cỗi, sản lượng lương thực có hạn! Hiện giờ vấn đề dân bỏ đi đang ở mức nghiêm trọng, người trồng ruộng cũng ít đi nên năm nay vụ mùa của bên đó chắc chắn sẽ thất thu!” 

 “Ở Võ Tây cũng tương tự thế! Hơn nữa hiện giờ bọn họ đang bị nghĩa quân làm loạn, binh tướng không ngừng bị tổn thất, tình cảnh còn cam go hơn cả chúng ta!” 

 “Trong ba vị vương gia thì chúng ta được coi là rất tốt rồi!” 

 “Nói cũng phải!” 

 Cuối cùng sắc mặt của Giang Nam vương cũng tốt hơn. 

 Thời buổi bây giờ hay so sánh ai thảm hơn ai. Mặc dù ta rất thảm nhưng chỉ cần ngươi còn thảm hơn ta thì ta vẫn vui, vẫn hài lòng. 

 Nhìn những cây lúa héo úa, sắc mặt Vương Phú Quý lộ vẻ lo lắng: “Vương gia, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?” 

 “Còn có thể làm gì nữa?” 

 Giang Nam vương bực bội bảo: “Mau chóng đào sông, đào giếng sâu, dẫn nước tới, bằng không năm nay không có lương thực mà ăn đâu!” 

 “Đúng vậy đúng vậy… vương gia, thuộc hạ sẽ cho người đi làm!” 

 Đúng lúc ấy, có những tiếng vù vù truyền tới từ phía xa. 

 Mấy người Giang Nam vương quay đầu nhìn, chỉ thấy có một đám côn trùng dày đặc tạo thành một mảnh đen sì đang xông đến. 

 Giang Nam vương ngẩn người: “Cái… thứ gì thế?” 

 Rất nhiều quan viên bắt đầu thấy sợ. 

 “Nạn châu chấu!” 

 “Đây là nạn châu chấu!” 

 … 

 Chỉ thấy đàn châu chấu đó bay vèo tới, để lại sau lưng một ruộng lúa hoang tàn. 

 Giang Nam vương hét lên một cách thảm thương: “Lương thực của bản vương!” 

 Chuyện này nhanh chóng được truyền tới triều đình, nữ đế lập tức triệu tập các quan viên để thương lượng về chuyện này. 

 “Ở Giang Nam xuất hiện nạn châu chấu đang hoành hành trên các đồng ruộng của Giang Nam! Theo thông tin tình báo thì nạn châu chấu này có quy mô lớn nhất trong vòng trăm năm nay, mức độ nguy hiểm cực lớn! Nạn châu chấu đang di chuyển đến kinh thành, các vị ái khanh có cách gì để phòng tránh không?” 

 Các quan văn võ trong triều thi nhau cười khổ, nạn châu chấu thì phòng tránh kiểu gì? 

 Nạn châu chấu, nạn lũ lụt và hạn hán là ba loại thiên tai có mức độ hủy hoại kinh khủng nhất. 

 Trong đó nạn châu chấu là dã man nhất, có số lượng cực lớn, xuất hiện như gió và hoàn toàn không thể dập tắt hay khống chế được! 

 Một khi nạn châu chấu xuất hiện thì sẽ gây ra tổn thất cực lớn, khiến cho ruộng đồng thất thu, sức người hoàn toàn không thể kiểm soát được! 

 Dưới ánh mắt của nữ đế, bách quan thi nhau cúi đầu. 

 Nữ đế nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nàng hỏi với vẻ mong đợi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì không?” 

 “Khởi bẩm bệ hạ, thần có một vài đề nghị hơi trẻ con!” Lâm Bắc Phàm chắp tay. 

 Hai mắt nữ đế sáng lên: “Nói đi!” 

 “Khởi bẩm bệ hạ, những con gà, con vịt mà ngày thường chúng ta nuôi đều ăn châu chấu! Chỉ cần chúng ta thả gà vịt ra thì còn cần phải sợ nạn châu chấu sao?” Lâm Bắc Phàm cười ha ha. 

 Hai mắt nữ đế lại càng sáng hơn nữa: “Ý kiến này nghe có vẻ được đó!” 

 “Có điều thưa bệ hạ, số lượng châu chấu quá nhiều, trong khi đó số lượng gà vịt chúng ta nuôi lại quá ít, có thể sẽ không giải quyết được nạn châu chấu đâu!” 

 Ánh sáng trong đôi mắt của nữ đế trở nên ảm đạm: “Vậy à!” 

 “Bệ hạ, vi thần còn có một kế!” 

 Hai mắt nữ đế lại sáng lên: “Nói đi!” 

 “Thực ra vị của châu chấu cũng khá ngon, hơn nữa hàm lượng dinh dưỡng lại cao, chúng ta có thể cho người bắt chúng về ăn!” Lâm Bắc Phàm lại nói. 

 Hai mắt nữ đế càng sáng hơn: “Nghe có vẻ cũng được đấy!” 

 “Có điều, bắt châu chấu là một chuyện vô cùng khó khăn, số lượng châu chấu lớn, dân chúng cũng chẳng bắt được mấy con, chúng ta vẫn phải bỏ công sức ra!” 

 Hai mắt nữ đế lại mất đi ánh sáng: “Đúng vậy, khó bắt châu chấu lắm!” 

 “Bệ hạ, thần vẫn còn một kế nữa…” 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 587: Châu chấu di chuyển về phía Bắc?


Ánh mắt nữ đế ảm đạm. 

 “Có điều thực ra bệ hạ cũng đừng lo lắng quá!” 

 Ánh mắt nữ đế lại sáng lên: “Ái khanh nói vậy là có ý gì?” 

 Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đối với chúng ta mà nói thì nạn châu chấu này có sức uy hiếp rất lớn, song phải có điều kiện thì nó mới xuất hiện! Thông thường chỉ cần thời tiết nắng nóng, hanh khô thì nạn châu chấu mới xuất hiện! Thời tiết bên Giang Nam vừa hay đang trong giai đoạn này! Song từ đầu năm đến nay, kinh thành chúng ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, khí hậu ẩm ướt, sức uy hiếp của nạn châu chấu đối với chúng ta sẽ bị hạn chế!” 

 “Chỉ mong là như vậy thôi.” 

 Nữ đế thở dài, nghe giọng nàng tràn ngập âu lo. 

 Lúc bấy giờ, hai huynh đệ còn lại cũng biết chuyện Giang Nam gặp nạn châu chấu. 

 Tại vương phủ ở Võ Tây. 

 Võ Tây vương biết được chuyện này xong thì vô cùng vui vẻ, hắn ta bật cười ha ha: “Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, không có lương thực thì ngươi đấu với bản vương được sao? Trận tranh đấu hoàng vị này ngươi phải thua cuộc trước rồi! Ha ha!” 

 “Người đâu, chú ý tình hình nạn châu chấu ở Giang Nam sát sao cho bản vương! Có động tĩnh gì thì lập tức bẩm báo!” 

 “Vâng thưa vương gia!” 

 Tại vương phủ ở Ký Bắc. 

 Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ, sắc mặt hắn ta như gió xuân: “Hoàng đệ, ngươi gặp phải hai lần thiên tai liên tiếp, đây có được tính là ý trời không nhỉ? Xem ra ngươi không có duyên với hoàng vị rồi! Người đâu, mau tặng cái chuông kia cho Giang Nam vương để an ủi hắn ta! Ha ha!” 

 “Vâng thưa vương gia!” 

 Sự chú ý của cả nước đều đặt tại Giang Nam. 

 Giang Nam vương nhìn đàn châu chấu dày đặc như nuốt chửng cả bầu trời đang điên cuồng gặm nhấm lúa của hắn ta, tức đến mức đầu cũng muốn nổ tung. 

 Nhìn thêm một giây là có hàng trăm cây lúa phải chịu tai ương. 

 Hắn ta kéo lấy quan viên của Giang Nam, sốt sắng nói: “Rốt cuộc là các ngươi có cách giải quyết không hả, mau nghĩ cách cho bản vương! Nếu không nghĩ được cách giải quyết đám châu chấu này thì lương thực của bản vương sẽ bị chúng nó ăn hết mất!” 

 Các quan viên của Giang Nam nhìn nhau với vẻ mặt khổ sở, bọn họ đồng loạt lắc đầu. 

 “Vương gia, chúng ta thực sự bó tay!” 

 “Nạn châu chấu này là một trong những thiên tai kinh khủng nhất, không thể giải quyết được!” 

 “Đây là thiên tai, con người làm sao đấu lại được ông trời?” 

 Giang Nam vương gấp gáp nói: “Thế những nạn châu chấu trước kia biến mất kiểu gì?” 

 “Vương gia, cái này thì thuộc hạ biết!” 

 Giang Nam vương mừng rỡ: “Mau nói!” 

 Vương Phú Quý chắp tay, vẻ mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng: “Khi chúng nó ăn hết tất cả lúa và lương thực xong, không còn cái gì để ăn nữa thì tất nhiên chúng nó sẽ chết vì đói!” 

 Giang Nam vương sầm mặt, hắn ta lảo đảo chỉ chực ngã. 

 “Vương gia cẩn thận!” 

 “Vương gia!” 

 “Các ngươi tránh ra, bản vương không cần người đỡ!” 

 Giang Nam vương hất tay của mọi người ra, nhìn đám châu chấu chỗ nào cũng thấy kia, hắn ta phẫn nộ nói: “Các ngươi nói đây chính là thiên tai, không thể dựa vào sức người để điều khiển được ư? Bản vương không tin! Người đâu, mau triệu tập tất cả các võ giả, binh sĩ, diệt châu chấu bảo vệ ruộng đồng cho bản vương!” 

 “Vâng thưa vương gia!” 

 Mọi người đồng thanh đáp. 

 Thế là những binh sĩ mà Giang Nam vương bồi dưỡng thi nhau ra ruộng diệt châu chấu. 

 Những binh sĩ không có võ công hay tu vi thì cầm lưới đánh cá để bắt châu chấu, hoặc là dùng chổi làm bằng cành cây để tiến hành diệt châu chấu. 

 Những người có hiệu suất làm việc cao nhất là các võ giả, bọn họ thi triển khí kình khắp người là có thể khiến rất nhiều châu chấu bỏ mạng. 

 Nhất là những võ giả Tiên Thiên, bọn họ đánh một trận thôi gần như đã khiến một mảnh đất trở nên trống rỗng. 

 Giang Nam vương nhìn hiệu quả như vậy bèn mừng rỡ: “Chính là như vậy! Tiếp tục giết cho bản vương! Một con cũng không được để lại!” 

 “Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp rồi tiếp tục công cuộc giết châu chấu. 

 Tuy nhiên lúc mọi người đều đã thấm mệt mà châu chấu vẫn còn rất nhiều, chúng nó vĩnh viễn không biết mệt. 

 Giết xong một đàn thì lại có một đàn khác tới, cứ giết mãi cũng chẳng hết. 

 Ba ngày liên tiếp trôi qua như vậy, các binh sĩ của Giang Nam vương mệt đến mức gục xuống, song đám châu chấu thì chẳng thấy vơi đi là bao. 

 Còn ruộng đồng thì bị chúng nó ăn gần như hết sạch. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 588: Mọi người thi nhau thở dài


“Ha ha, đi là tốt! Cứ đi tới phía Bắc đi!” 

 Giang Nam vương bật cười ha ha rồi đứng dậy: “Ta không còn lương thực nữa, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc giữ lại được lương thực! Để bản vương xem xem đám châu chấu kia sẽ gặm cắn lương thực của các ngươi như thế nào! Ha ha!” 

 Trông thấy cảnh tượng ấy, các quan viên Giang Nam thi nhau lo lắng. 

 “Có phải vương gia bị điên rồi không? Lúc khóc lúc cười…” 

 “Chắc là do chịu kích thích quá lớn thôi, vương gia đáng thương! Ôi!” 

 “Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?” 

 “Vù vù!” 

 Cả đàn châu chấu với số lượng cực lớn ào ào bay về phía Bắc, dọc đường chúng ăn hết các loại thực vật, nhất là cây lúa. 

 Sức phá hoại của chúng đúng là quá kinh khủng, gần như có thể hình dung bằng câu “một ngọn cỏ cũng không còn!” 

 Trông thấy cảnh tượng ấy, cơn giận của Giang Nam vương lại bừng lên. 

 “Cứ ăn thế đi, ăn hết sạch đi! Bản vương không được sống tốt thì các ngươi cũng đừng hòng sống tốt!” 

 Tin tức đàn châu chấu di chuyển về phía Bắc rất nhanh được truyền khắp thiên hạ! 

 Tại vương phủ ở Võ Tây. 

 “Đàn châu chấu lại bay về phía Bắc cơ à, bay thẳng đến hoàng thành sao?” 

 Võ Tây vương nghe được tin này xong thì hớn hở: “Ha ha, đúng là quá tốt rồi! Tốt nhất là cứ ăn hết sạch lương thực của triều đình đi, vụ mùa thu không có lương thực, vừa đúng lúc chúng ta phất cờ khởi nghĩa!” 

 “Vương gia nói chí phải!” Sắc mặt của Phượng Sồ tiên sinh hồng hào, hắn ta nói. 

 Tại vương phủ ở Ký Bắc. 

 Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ: “Trận thiên tai này đến đúng lúc quá! Vụ mùa thu không có lương thực thì triều đình khó mà sống rồi! Đây đúng là ý trời, trời muốn diệt triều đình đây mà! Ông trời đứng về phía ta!” 

 “Vương gia nói chí phải!” 

 Ngọa Long tiên sinh mừng rỡ nói: “Sau vụ mùa thu, chúng ta cũng chuẩn bị được binh mã, đúng thời cơ khởi nghĩa, đại nghiệp ngay trước mắt đây rồi!” 

 “Quân sư nói phải, chú ý tình hình kinh thành sát sao cho bản vương, và cả hướng đi của nạn châu chấu nữa!” Ký Bắc vương kiêu ngạo nói. 

 “Vâng thưa vương gia!” Quân sư lớn giọng đáp. 

 Những nước khác, những kẻ có dã tâm khác trông thấy cảnh tượng này cũng vui vẻ vô cùng, còn triều đình thì phải đối mặt với một kẻ địch lớn. 

 Đây là nạn châu chấu lớn nhất cả trăm năm nay, đi đến đâu là nơi đó không còn một ngọn cỏ! 

 Vụ mùa thu đang sắp tới, nếu không giải quyết nạn châu chấu thì năm nay sẽ thất thu, và kéo theo đó sẽ là một loạt những hậu quả. 

 Để ứng phó với nạn châu chấu sắp tới, kinh thành đã tập trung lượng lớn gà, vịt, ngỗng cho chúng ăn châu chấu. 

 Ngoài ra triều đình còn điều động thêm lượng lớn binh mã và các võ giả tiến hành diệt châu chấu. 

 Tóm lại, triều đình đã tập hợp tất cả các lực lượng để đương đầu với thiên tai. 

 Dẫu vậy, nữ đế vẫn thấp thỏm lo âu. Cứ hai ba hôm là nàng lại mở cuộc họp, triệu tập quân thần để bàn luận về chuyện này, u sầu đến mức bạc cả tóc. 

 Chỉ có Lâm Bắc Phàm là vẫn cực kỳ thong thả, hắn ăn uống như thường và chẳng coi chuyện này là gì cả. 

 Còn về mệnh lệnh của triều đình thì hắn cứ làm theo là xong. 

 Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ đế tức tối nói: “Ái khanh, rốt cuộc là ngươi có cách gì không?” 

 Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Bệ hạ đừng lo lắng, chúng nó không tới kinh thành được đâu!” 

 Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lòng nóng như lửa đốt, hắn ta nói: “Sao lại không tới được? Chúng nó đã tới rồi đấy!” 

 Lâm Bắc Phàm bình tĩnh liếc nhìn hắn ta: “Giờ có sốt sắng thì cũng có tác dụng gì? Những gì cần làm chúng ta cũng đã làm rồi, chỉ có thể nghe theo ông trời thôi!” 

 “Ôi!” 

 Mọi người thi nhau thở dài. 

 Bảy, tám ngày sau, đám châu chấu đã tới được kinh thành. 

 Khoảnh khắc ấy, khắp thiên hạ đều đổ dồn ánh mắt về nơi đây. 

 Bọn họ muốn xem kinh thành, xem triều đình có thể vượt qua chuyện này không, khả năng lớn là không vượt qua được đâu! 

 Nếu vượt qua được thì đã chẳng là nạn châu chấu khiến người ta khiếp sợ rồi! 

 Binh mã của triều đình đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, ngoài ra binh lính và các vị võ giả cũng chuẩn bị tiến hành ngăn cản! 

 Nhất là các vị võ giả, trừ những người đang làm thị vệ ra thì gần như đều tham gia, quân số lên đến hơn năm nghìn người! 

 Bên cạnh đó còn có rất nhiều nông dân, người dân tự nguyện tới để chống nạn châu chấu. Song dẫu vậy, triều đình vẫn không dám lơ là. 

 Bởi lẽ nạn châu chấu này vô cùng kinh khủng! Là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm nay! 

 Vì nó, dù Giang Nam vương đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể làm được gì! 

 Bọn họ đã triệu tập nhiều binh mã vậy mà vẫn chưa thể tự tin, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. 

 Tại kinh thành, dân chúng ai cũng lo lắng, để ý trận chiến giữa người và châu chấu này. 

 Nếu thua thì cuộc sống của bọn họ sẽ khó khăn vô cùng. 

 Giang Nam vương bám theo tới gần kinh thành, trông thấy đoàn binh mã của triều đình rồi lại thấy đám châu chấu ngập trời, hắn ta nở một nụ cười điên cuồng. 

 “Đi đi lũ châu chấu, nhất định phải gặm sạch lương thực của bọn họ!” 

 “Thể hiện sức mạnh của các ngươi đi!” 

 “Bản vương không được sống tốt thì những người khác cũng đừng hòng sống tốt!” 

 “Ha ha ha ha…” 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 589: Vậy sao?


Giang Nam vương trông thấy cảnh tượng trước mặt thì khinh thường: “Nếu làm vậy có tác dụng thì bản vương đã thắng từ lâu rồi! Cơ mà vậy cũng tốt, không giãy giụa một tí thì các ngươi không biết thế nào gọi là tuyệt vọng đâu! Ha ha!” 

 Đám châu chấu bay vùn vụt, gần như che lấp cả bầu trời! Chỉ liếc nhìn thôi người ta đã thấy không một chút hi vọng nào rồi! 

 Tại cổng kinh thành, Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm: “Kinh khủng thật đấy!” 

 Dù đã từng nghe nói nạn châu chấu vô cùng đáng sợ song đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, đúng là còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng! 

 Chỉ liếc một cái thôi, những người mắc chứng sợ lỗ tròn chắc chắn sẽ ngất xỉu! Ở thời cổ đại hoàn toàn không có kế sách gì để ứng phó! 

 Dù có là võ giả khi đối mặt với đám châu chấu đông nghìn nghịt thì cũng phải bó tay chịu chết. 

 Cũng may, Lâm Bắc Phàm không phải không có cách để chống lại. Thứ có thể đối phó với thiên tai chỉ có… 

 Thiên tai! 

 “Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!” 

 Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời thì trời bỗng nổi trận gió lớn, thổi từ Bắc sang Nam. 

 Gió thổi vù vù và ngăn lại đám châu chấu, trông như có một bàn tay đang chặn chúng lại. 

 Hàng tỉ con châu chấu tạo thành âm thanh vù vù, chúng không thể tiến lên dù chỉ một bước. 

 “Là gió! Gió đang chặn lũ châu chấu lại!” Có người kinh ngạc thốt lên. 

 Mọi người hớn hở. 

 “Nếu gió có thể thổi mãi thì tốt biết bao!” 

 Mặc dù đây là một ước muốn tốt lành nhưng tất cả mọi người đều biết, gió tới được thì cũng đi được! 

 Khi gió đi là lúc bọn họ phải nghênh chiến tiếp! 

 “Tiếng sấm rền vang san lấp đất, mưa gió vạn dặm!” 

 Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời, trên trời bỗng xuất hiện những tia chớp rẹt rẹt. 

 Tiếp đó mây đen kéo đến che lấp đi mặt trời, tiếp theo mưa bắt đầu trút xuống. 

 Mưa không lớn, chỉ như mưa xuân táp lên mặt, thấm ướt da mặt và cả ruộng đồng. 

 Cả kinh thành ngập trong màn mưa bay bay, hơi nước mờ ảo, trông thơ mộng vô cùng. 

 Song với lũ châu chấu mà nói thì trận mưa này vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì một tai họa, mà bọn chúng thì không thể bay qua được! 

 Chúng quanh quẩn ở bên ngoài mãi không vượt qua được. Quan văn võ trong kinh thành và cả dân chúng đều mừng rỡ. 

 “Mưa rồi! Kinh thành có mưa rồi!” 

 “Cơn mưa này đến đúng lúc quá, chặn luôn đám châu chấu ở bên ngoài!” 

 “Châu chấu sợ nhất là mưa, trận mưa này đúng đến đúng lúc thật!” 

 “Mưa hay lắm!” 

 Giang Nam vương đang âm thầm quan sát tình hình cũng đờ người ra: “Sao có thể như vậy?” 

 Hắn ta vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới kinh thành là để xem đám châu chấu phá hoại kinh thành như thế nào, đồng thời giúp lòng hắn ta tìm được cảm giác cân bằng. 

 Giờ thì hay rồi, trời nổi gió, lại còn đổ mưa nữa. 

 Dù ban đầu hắn ta không hiểu về châu chấu, song mấy hôm nay cũng đã giúp hắn ta nhận ra châu chấu là loài sợ nước, còn sợ mưa hơn. 

 Trời vừa nổi gió vừa đổ mưa thế này, chắc chắn đám châu chấu sẽ không bay được. 

 “Sao có thể như vậy, sao đột nhiên lại mưa thế này?” Giang Nam vương thấy lòng mình sụp đổ. 

 Ngược lại, người dân trong kinh thành thì vô cùng vui vẻ. 

 “Mưa rồi tốt quá!” 

 “Mưa rồi, bọn châu chấu không dám tới nữa đâu!” 

 “Tiếp tục mưa đi, đừng có tạnh!” 

 Trên lầu cổng thành, nữ đế và các quan văn võ trông thấy màn mưa bèn nở nụ cười tươi rói. 

 “Đây đúng là một trận mưa tốt, đến rất đúng lúc!” 

 “Có mưa thì tạm thời đám châu chấu sẽ không tới, ruộng đồng của chúng ta sẽ được bảo vệ!” 

 “Ông trời đang phù hộ Đại Võ, phù hộ triều đình ta!” 

 Nữ đế liếc nhìn bách quan, binh sĩ và dân chúng, sắc mặt mọi người đều rạng rỡ như vừa mới thoát khỏi một kiếp nạn. 

 Song lúc này, nàng chú ý đến một người, đó chính là Lâm Bắc Phàm. 

 Hắn vẫn thản nhiên như thế, trông thấy mưa mà chẳng vui cũng chẳng buồn. 

 Nữ đế bỗng nhớ đến những lời trước đây Lâm Bắc Phàm đã nói, nàng cười rồi hỏi hắn: “Lâm ái khanh, đó giờ ngươi vẫn luôn giữ dáng vẻ thản nhiên như thế này, có phải ngươi đã liệu trước được chuyện này rồi không?” 

 Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Đúng vậy thưa bệ hạ! Vi thần đã nói rằng đám châu chấu không tới được mà!” 

 Mọi người đồng loạt nhìn hắn, ai cũng tò mò không rõ sao hắn biết được. 

 Nữ đế thay mọi người hỏi. 

 Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười: “Trước kia vi thần đã từng nói từ đầu năm đến nay kinh thành ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, không khí ẩm ướt, không thích hợp cho châu chấu sinh sống! Châu chấu thích khô, chúng sẽ không tới nơi này đâu!” 

 Nữ đế mỉm cười, nàng gật đầu: “Ngươi nói có lý lắm!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 590: Đúng là một trận mưa tốt!


Bên ngoài kinh thành, Giang Nam vương lảo đảo, hắn ta vuốt nước mưa trên mặt, trông kinh thành thấp thoáng dưới làn mưa mờ ảo mà căm phẫn: “Tạm thời cho các ngươi đắc ý! Chỉ là một cơn mưa nhỏ, rất nhanh thôi gió sẽ ngừng, mưa cũng sẽ tạnh, tới khi ấy sẽ là lúc các ngươi phải rơi nước mắt!” 

 Thế là hắn ta lại ở tại chỗ chờ, chờ cho đến khi gió ngừng mưa tạnh, sau đó lũ châu chấu sẽ tiến vào kinh thành, hoành hành nơi đó. 

 Kết quả, hắn ta cứ đợi mãi đợi mãi, đợi hết một nén nhang mà mưa vẫn chưa ngừng. 

 Giang Nam vương tự an ủi chính mình: “Không sao hết! Cơn mưa này vừa mới tới, có thể kéo dài lâu một chút nhưng chắc chắn sẽ tạnh nhanh thôi! Một khi mưa ngừng rơi thì cũng là lúc kinh thành các ngươi gặp nạn!” 

 Hắn ta lại đợi mãi, đợi mãi, đợi tiếp một canh giờ nữa mà mưa vẫn chưa ngừng. 

 “Đã mưa cả một canh giờ rồi sao mà vẫn chưa tạnh thế? Cơ mà không sao hết, hiện giờ đang là mùa hè, kiểu mưa này không kéo dài được lâu đâu, chắc sắp tạnh rồi! Cứ đợi thêm tí nữa, đợi thêm tí nữa là được!” 

 Giang Nam vương tiếp tục đợi, đợi thêm ba canh giờ nữa nhưng mưa vẫn chưa ngừng. 

 “Sao vẫn mưa thế này? Cơn mưa này định tiếp diễn đến bao giờ?” 

 Đôi mắt của Giang Nam vương như mất đi ánh sáng, hắn ta nhìn bầu trời, để mặt nước mưa lành lạnh táp lên mặt. 

 Song trong lòng hắn ta thì nóng như lửa đốt. Hắn ta muốn xả giận nhưng lại không biết xả kiểu gì, lúc này chỉ nhớ đến Giang Nam của mình. 

 Trước kia ở Giang Nam cũng hay có mưa như thế này, lượng mưa không lớn, gió cũng không mạnh, song mưa kéo dài rất lâu. 

 Được nước mưa tưới tắm, lúa của hắn ta sinh trưởng mạnh mẽ, năm nào cũng bội thu. 

 Thế nhưng năm nay lại rất kì lạ, hạn hán đến, ba tháng trời không có một giọt nước, sông cũng khô cạn hết sạch, ruộng đồng héo úa, điều kiện như vậy lại càng thu hút đám châu chấu hơn. 

 Nếu Giang Nam của bọn họ cũng có mưa thì hắn ta đâu phải ra nông nỗi này? Lúc bấy giờ, trời đã sẩm tối, hắn ta phải về ăn cơm thôi. 

 Giang Nam vương liếc nhìn bầu trời đầy mây, rồi lại nhìn kinh thành ở phía xa xa, hậm hực nói: “Bản vương không tin mưa sẽ rơi cả ngày! Ngày mai bản vương lại tới chiêm ngưỡng dáng vẻ khóc lóc của các ngươi!” 

 Ngày hôm sau, Giang Nam vương đến chỗ cũ. 

 Mưa vẫn rơi, nhìn kinh thành mờ ảo phía xa, hắn ta tức đến mức phát khóc. 

 “Sao mưa vẫn chưa ngừng, ngươi muốn mưa đến khi nào nữa hả?” 

 Các binh sĩ ứng phó với nạn châu chấu ở phía xa giờ đang thu binh, trở về sưởi ấm. 

 Có trận mưa này ngăn cản, đám châu chấu không thể bay vào. 

 Thế nhưng Giang Nam vương vẫn không từ bỏ, hắn ta tiếp tục cầu mong. 

 Hắn ta chắp tay, nói với vẻ cực kì thành khẩn: “Ông trời ơi, mau cho mưa dừng lại đi! Bản vương tình nguyện dùng một trăm cân thịt trên người mình để đổi lấy một đợt hạn hán khủng khiếp! 

 “Rào rào rào.” 

 Bỗng nhiên mưa càng nặng hạt hơn, những tiếng rào rào vang lên, còn Giang Nam vương thì ướt như chuột lột. 

 Giang Nam vương: “…” 

 Hắn ta cứ đợi như thế, đợi đến khi trời tối mà mưa vẫn chưa ngừng. 

 “Bản vương không tin trận mưa này có thể kéo dài ba ngày! Còn không tạnh nữa thì tên của bản vương sẽ viết ngược!” 

 Ngày thứ ba, cuối cùng Giang Nam vương đứng dầm mưa cũng sụp đổ. 

 Hắn ta quỳ rạp xuống, liên tiếp dập đầu: “Ông trời ơi, cầu xin ngươi đấy, đừng như vậy nữa! Ngươi đã mưa đủ rồi, đừng mưa nữa! Bọn chúng đều là một lũ trẻ hư, không xứng được ngươi thương yêu đâu! Chỉ có ta mới là đứa trẻ mà ngươi thương nhất! Ngươi mà cho mưa nữa thì trái tim của bản vương không chịu được nữa đâu, cầu xin ngươi đấy…” 

 “Vù vù” 

 Âm thanh của đám châu chấu bỗng lớn hơn. 

 Giang Nam vương ngẩng đầu dậy, vẻ mặt khó hiểu: “Chuyện gì thế này?” 

 Chỉ thấy đàn châu chấu đông nghịt bỗng chuyển hướng bay về phía Tây, rất nhanh sau đó đã chẳng thấy bóng dáng đâu. 

 Giang Nam vương ngớ người ra: “Bọn chúng bay đi hả? Định bay đi đâu?” 

 Tại kinh thành, nữ đế và các quan văn võ cùng dân chúng trông thấy châu chấu bay đi thì bắt đầu hưng phấn. 

 “Cuối cùng chúng ta cũng vượt qua nạn châu chấu rồi!” 

 “Từ đầu đến cuối bọn chúng đều không vào được kinh thành chúng ta, không phá hoại được ruộng đồng của chúng ta!” 

 “Năm nay chắc chắn sẽ là một mùa bội thu!” 

 “Đúng là một trận mưa tốt!” 

 Mọi người đều hớn hở vô cùng, ca hát nhảy múa như vừa đánh thắng một trận chiến lớn. Thực chất đối với họ mà nói thì đây đúng là một trận thắng lớn. 

 Nếu không vượt qua được nạn châu chấu này, lương thực của bọn họ sẽ sụt giảm, từ đó kéo theo hàng loạt vấn đề khiến cho đất nước phải chịu khó khăn. 

 Nữ đế vui mừng nói: “Đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm qua, cuối cùng chúng ta cũng vượt qua rồi! Chắc chắn sản lượng lương thực năm nay sẽ tăng, trẫm phải đại xá thiên hạ mới được!” 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 591:  Hắn ta có thể làm được gì chứ?


“Bệ hạ, chúng thần cũng bỏ ra rất nhiều công sức, bệ hạ không thể chỉ thưởng cho mỗi Lâm đại nhân!” 

 “Bệ hạ suy nghĩ đến chúng thần đi chứ!” 

 “Chúng thần đều là các lão thần, cũng chẳng dễ dàng gì mà!” 

 Nhìn dáng vẻ kêu than của bách quan, nữ đế hào phóng nói: “Ai cũng có cả! Mỗi người được thưởng một trăm lượng, tạ chủ long ân đi!” 

 Bách quan văn võ: “…” 

 Mà lúc bấy giờ, tin tức triều đình Đại Võ vượt qua nạn châu chấu được truyền đi khắp thiên hạ, khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc. 

 “Triều đình Đại Võ có thể vượt qua nạn châu chấu ư? Vượt qua kiểu gì thế?” 

 “Thế mà lại có một trận mưa liên tiếp trong ba ngày!” 

 “Ông trời thương triều đình Đại Võ thật đấy, đúng là cái vận may đáng chết!” 

 “Nếu không có trận mưa này thì chắc chắn kinh thành sẽ hỗn loạn!” 

 Tại vương phủ ở Ký Bắc. 

 Ký Bắc vương không vui, ban đầu hắn ta còn cho rằng nạn châu chấu sẽ khiến triều đình gặp đại họa, từ đó để hắn ta ngư ông đắc lợi. 

 Kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra, hại hắn ta hục hặc khó chịu suốt hai ngày. 

 Quân sư Gia Cát tiên sinh khuyên nhủ: “Vương gia, triều đình đúng là may mắn thật, nhưng vận may đâu phải lúc nào cũng có! Đánh trận cần phải dựa vào chính sức mạnh của mình, chúng ta có đại quân với hàng vạn cường giả, vương gia đâu cần phải lo đại nghiệp không thành?” 

 “Quân sư, ngươi nói phải đấy!” Ký Bắc vương gật đầu. 

 Tại vương phủ ở Võ Tây. 

 Võ Tây vương cũng đang bực bội. 

 Ban đầu hắn ta tưởng nạn châu chấu có thể chơi triều đình một vố khiến bọn họ tổn thất lương thực, kết quả bọn họ chẳng bị uy hiếp gì cả. 

 Tâm trạng của hắn ta đang tốt, sắp đến lúc lên cao trào kết quả lại cho hắn ta nghe được tin tức này? 

 Một trận mưa dội sạch niềm vui của hắn ta, đang trêu đùa người khác hay gì? 

 Quân sư Phượng Sồ tiên sinh khuyên nhủ: “Vương gia, triều đình chỉ ăn may thôi, nhưng vận may này không kéo dài đâu! Tới nay chúng ta đã có quân đội mạnh mẽ, chỉ cần đợi sau vụ mùa thu là có thể khởi binh đánh kinh thành!” 

 Võ Tây vương gật đầu: “Quân sư nói chí phải! Bảo vệ lương thực của chúng ta cho thật tốt! Sau vụ mùa thu là lúc chúng ta xây dựng triều đại!” 

 “Vương gia nói đúng!” Phượng Sồ tiên sinh mỉm cười. 

 Đúng lúc đấy, có một người vội vàng chạy vào. 

 “Vương gia, có chuyện không hay rồi, châu chấu đang bay về phía Võ Tây chúng ta!” 

 Sắc mặt của Võ Tây vương biến đổi: “Sao cơ?” 

 Nạn châu chấu! 

 Đó là nạn châu chấu! 

 Nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay! 

 Hắn ta đã chứng kiến nạn châu chấu này hai lần, lần nào cũng vô cùng đáng sợ. Nơi châu chấu đi qua đến một ngọn cỏ cũng không còn, toàn bộ lương thực đều bị chúng ăn sạch, con người cũng không địch lại được, hoàn toàn không thể tiêu diệt được chúng nó! 

 Nạn châu chấu còn đáng sợ hơn cả lũ lụt hay hạn hán! 

 Võ Tây vương bắt đầu hoảng loạn! 

 Ngày xưa khi còn ở dãy núi Thanh Long, lúc phải đối mặt với cả vạn cường giả hắn ta cũng không hoảng loạn đến mức độ này! 

 Dẫu hiện giờ cái đám quỷ quái kia xuất hiện, hắn ta cũng không hề hoang mang! 

 Ban đầu hắn ta chỉ định ngồi xem trò hay, ai ngờ nó lại đến lượt mình! 

 Võ Tây vương túm lấy cánh tay binh sĩ, vội hỏi: “Ngươi nói thật sao? Nạn châu chấu tới rồi, ngươi đang lừa bản vương đúng không?” 

 “Vương gia, chuyện này sao thuộc hạ dám lừa vương gia ạ? Có cho thuộc hạ chín cái đầu cũng không đủ chặt!” Vẻ mặt binh sĩ kia hiện vẻ khổ sở. 

 “Chuyện này là thật ư?” 

 Thân người Võ Tây vương loạng choạng. Nếu là trước đây thì hắn ta không hề lo lắng như vậy! 

 Không có lương thực, cùng lắm hắn ta sẽ đi cướp, hoặc bỏ tiền ra để mua, thể nào cũng sẽ có cách. 

 Song hiện giờ hắn ta nghèo rớt mùng tơi, chỉ đợi đến sau vụ mùa thu để khởi binh. Ấy vậy mà chưa tới vụ mùa lương thực của hắn ta đã bị ăn hết, như thế thì hắn ta biết làm thế nào? 

 Khó cho hắn ta quá, có khả năng chưa đánh đến dãy núi Phượng Hoàng thì binh sĩ của hắn ta đã chết vì đói rồi! 

 Võ Tây vương túm lấy cánh tay của Phượng Sồ tiên sinh đứng bên cạnh, hắn ta lắc mạnh: “Quân sư, ngươi nói xem giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Ngươi mau nghĩ cách cho bản vương đi, mau nghĩ cách đi.” 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 592: Vâng thưa vương gia!


“Quân sư nói chí phải, mới nãy bản vương đã quá kích động rồi!” 

 Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh. 

 Đúng lúc ý, có một binh sĩ vội vã chạy từ bên ngoài vào. 

 “Khởi bẩm vương gia, đám châu chấu đang bay về phía khu lương thực của chúng ta!” 

 Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Bay về phía khu lương thực á?” 

 “Đúng vậy thưa vương gia!” 

 Võ Tây vương lại kích động, hắn ta túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và ra sức lắc: “Quân sư, đám châu chấu đó đã bay về phía khu lương thực của chúng ta rồi kìa, ngươi mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi…” 

 Phượng Sồ tiên sinh lại bị lắc đến mức trợn trắng mắt. 

 Hắn ta cố gắng giãy ra, bảo: “Vương gia bình tĩnh lại đi! Không được hoảng loạn! Hiện giờ vẫn chưa phải lúc cần lo lắng đâu!” 

 Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra, hắn ta lấy làm lạ, bèn hỏi: “Quân sư, ngươi nói vậy là có ý gì?” 

 Phượng Sồ tiên sinh ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Vương gia, dù châu chấu có bay đến khu lương thực của chúng ta thì chúng ta cũng không được hoảng loạn! Bởi lẽ bọn chúng chỉ trùng hợp bay ngang qua mà thôi, đợi bọn chúng bay hẳn vào khu lương thực rồi hẵng nói!” 

 “Quân sư nói đúng, mới nãy bản vương lại kích động quá, tự mình dọa mình!” Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh. 

 Đúng lúc ấy, binh sĩ thứ ba vội vàng chạy vào. 

 “Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đã bay vào khu lương thực!” 

 Võ Tây vương kinh ngạc: “Châu chấu đã bay vào khu lương thực rồi ư, tốc độ nhanh vậy sao?” 

 Hắn ta lại túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và lắc lấy lắc để: “Quân sư, bọn chúng bay vào khu lương thực rồi, ngươi mau nói cho bản vương biết phải làm thế nào đi! Rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây, quân sư…” 

 Phượng Sồ tiên sinh trợn trắng mắt: “Khụ khụ…” 

 Hắn ta giãy giụa: “Vương gia, hiện giờ không cần lo lắng! Nơi đó chúng ta có mười vạn quân, khí thế ngút trời, sát khí bừng bừng, họ có thể ngăn cản mọi loại côn trùng động vật, đám châu chấu kia chắc chắn sẽ không dám tới gần đâu! Đợi bọn chúng ăn vào ăn lương thực rỗi hẵng nói.” 

 “Quân sư nói phải, mới nãy bản vương lại kích động, thật xin lỗi!” Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra. 

 Lúc bấy giờ, lại có người binh sĩ thứ tư vội vã chạy vào. 

 “Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đang gặm lương thực của chúng ta! Có quá nhiều châu chấu, phải làm sao bây giờ?” 

 Võ Tây vương quay đầu nhìn Phượng Sồ tiên sinh, Phượng Sồ tiên sinh thốt lên trước: “Vương gia!” 

 Võ Tây vương hỏi với vẻ mong chờ: “Quân sư có kế hay gì sao?” 

 “Vương gia, kế hay thì không dám! Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở vương gia…” 

 Phượng Sồ tiên sinh chắp tay, nói: “Hiện giờ vương gia có thể lo lắng rồi!” 

 Cái bạt tai của Võ Tây vương bay vèo đến: “Đậu má nhà ngươi, cái đồ mồm quạ đen!” 

 Tiếp đó, hai người bèn nhanh chóng tới khu lương thực. 

 Chỉ thấy khắp nơi đều là châu chấu, chúng như che lấp cả bầu trời, ánh nắng chiếu xuống dường như cũng trở nên tối đi! 

 Đám châu chấu ấy đang ăn lúa của Võ Tây vương, ăn một cách cực kì vui vẻ. Một cây lúa mà có tới mười mấy con châu chấu đang gặm. 

 Võ Tây vương vừa hoang mang vừa hoảng sợ: “Lập tức giết châu chấu bảo vệ lương thực! Mau!” 

 “Vâng thưa vương gia!” 

 Mọi người lập tức hành động. 

 Võ Tây vương xung phong đi đầu, ra tay diệt lũ châu chấu để bảo vệ ruộng đồng. Tin tức châu chấu hoành hành Võ Tây nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ. 

 Tại vương phủ Ký Bắc. 

 Quân sư Gia Cát tiên sinh hớn ha hớn hở, hắn ta xông vào, nói: “Vương gia, tin vui!” 

 Ký Bắc vương không hiểu: “Quân sư, tin vui từ đâu?” 

 Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Ban nãy thuộc hạ nhận được tin nạn châu chấu bắt đầu từ Giang Nam đã di chuyển đến Võ Tây! Hiện giờ chúng nó đang ăn sạch lương thực của Võ Tây vương!” 

 Ký Bắc vương nghe xong thì mừng rỡ: “Chuyện này là thật sao? Ha ha… vậy thì tốt quá rồi! Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì trời đất không dung thứ nên mới rước phải cái nạn châu chấu này! Ông trời muốn gây khó dễ cho ngươi đây mà, ha ha!” 

 “Vương gia nói phải!” Gia Cát tiên sinh cười tươi rói. 

 “Chú ý tình hình nạn châu chấu bên Võ Tây từng giây từng phút một cho bản vương, báo cáo mỗi một động thái của bọn họ! Nhất là sắc mặt của hoàng đệ phải thường xuyên báo cáo!” 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 593: Bản vương chưa thua!


“Ha ha ha…” 

 Giang Nam vương thẳng eo lên, hắn ta cười: “Đây đúng là ý trời, đúng là báo ứng! Đây mới đúng là hướng đi chính xác của nạn châu chấu! Hoàng đệ đáng thương của ta, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…” 

 Sự u sầu mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng được xả ra, Giang Nam vương chỉ thấy một từ thôi: sảng khoái! 

 “Phú Quý à, bản vương muốn nhờ ngươi một chuyện!” 

 “Mời vương gia nói!” 

 “Tặng cái chuông kia cho hoàng đệ của bản vương để an ủi hắn ta, ha ha!” 

 “Vâng thưa vương gia!” 

 Tại kinh thành, triều đình Đại Võ, nữ đế cũng đang rất vui, nàng cứ híp mắt cười mãi, cả buổi triều sớm miệng cũng không khép lại được. 

 “Không ngờ hoàng thúc của trẫm lại gặp phải nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm này, trẫm rất thông cảm… à không, trẫm rất lấy làm tiếc! Người đâu, mau viết kinh nghiệm chống thiên tai rồi truyền cho hoàng thúc của trẫm!” 

 Bách quan hoang mang: “Bệ hạ, chúng ta có kinh nghiệm chống thiên tai gì chứ?” 

 “Đương nhiên là cầu trời ban mưa rồi!” 

 Nữ đế cười tươi rói: “Lâm ái khanh, ngươi nói kinh nghiệm chống thiên tai của chúng ta đi!” 

 Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Bệ hạ, chuyện này phải tích đức! Người có đức thì trời mới ban mưa, châu chấu mới bị diệt! Người không có đức thì sẽ phải ngươi sống ta chết với đám châu chấu!” 

 Nữ đế vỗ bàn, cười nói: “Nói đúng lắm, chuyện này phải xem nhân phẩm!” 

 Một người khác cũng rất vui vẻ là quân Tà Nguyệt đang nuôi thỏ và dúi mốc ở hai dãy núi. 

 “Công chúa điện hạ, Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu! Theo thuộc hạ được biết thì đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay, sức người khó mà địch nổi, lần này Võ Tây vương phải chịu khó khăn rồi! Chuyện này vô cùng có lợi cho đại nghiệp của chúng ta!” 

 Tử Nguyệt công chúa hớn hở: “Nói đúng lắm, nạn châu chấu cũng là thiên tai, chứng tỏ ông trời đang giúp chúng ta! Võ Tây vương không còn lương thực nữa, còn chúng ta lại có rất nhiều thịt cá, lương thực, phần thắng đang nghiêng về phía chúng ta!” 

 “Điện hạ nói chí phải, đại nghiệp của chúng ta có hi vọng thành công rồi!” 

 Bọn họ liếc mắt nhìn, khắp dãy núi những thỏ là thỏ. Đám thỏ này chính là thức ăn của bọn họ, quy mô hiện tại khá là lớn. 

 Rất nhiều quân Tà Nguyệt đang bận bịu chế biến thỏ thành thịt khô để dự trữ như lương thực. 

 “Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu, đây đúng là thời cơ để chúng ta ra tay!” 

 “Công chúa điện hạ, công chúa định…” 

 “Không sai!” 

 Tử Nguyệt công chúa gật đầu, nàng mỉm cười: “Võ Tây vương đang bận đối phó với châu chấu, không thể không lo vì chúng nó! Chúng ta có thể nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, giết người, đốt lương thực, làm giảm sức mạnh của bọn họ!” 

 “Công chúa điện hạ nói rất đúng, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp người!” 

 “Khoan đã! Không cần phái quá nhiều người, cử một vài cao thủ thôi là được!” 

 “Vâng thưa công chúa điện hạ!” 

 Thế là quân Tà Nguyệt bắt đầu hành động, trận chiến du kích lại bắt đầu. 

 Bọn họ giết người, phóng hỏa, đốt lương thực, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch tiêu diệt châu chấu của Võ Tây vương! 

 Võ Tây vương lo cái nọ mất cái kia, tức đến nỗi cả người như sắp nổ tung: “Cái đám quân kia dám nhân cơ hội làm loạn, làm gì có cái lí ấy! Bản vương không đội trời chung với các ngươi! Đợi diệt xong nạn châu chấu, bản vương sẽ ra tay cho các ngươi đẹp mặt!” 

 Cuối cùng, Võ Tây vương vẫn không vượt qua được nạn châu chấu, đã thế còn bị quân Tà Nguyệt gây tổn hại thêm. 

 Hắn ta nhìn ruộng lúa bị cắn nham nhở, nôn một ngụm máu: “Lương thực của bản vương mất hết rồi!” 

 Võ Tây vương thấy tuyệt vọng vô cùng! 

 Chỗ lương thực này chính là hy vọng của hắn ta, hắn ta chỉ đợi đến vụ mùa thu để khởi binh! 

 Giờ thì hay rồi, lương thực mất sạch thì hắn ta còn khởi binh gì nữa? Hoàn toàn không thể đánh trận được. 

 Dù hiện giờ có khởi binh cũng vô dụng, số lương thực dự trữ của hắn ta không chống đỡ nổi hai tháng! 

 Hắn ta bắt buộc phải đánh tan dãy núi Phượng Hoàng trong vòng hai tháng rồi tấn công vào Trung Nguyên, như vậy mới có thể giành được đầy đủ lương thực. 

 Thế nhưng triều đình đã phái binh lính canh phòng ở tất cả các ngả đường vào núi Phượng Hoàng, binh lính của hắn ta muốn vào đúng là khó hơn lên trời. 

 Dựa theo tính toán của hắn ta thì dù không phải đánh đổi tất cả cũng phải mất ba đến bốn tháng mới có thể phá tan núi Phượng Hoàng. Tới khi ấy, binh mã của hắn ta đã chết vì đói rồi. 

 Hơn nữa trong quá trình diễn ra trận chiến còn phải cẩn thận đám quân Tà Nguyệt kia. 

 Hiện giờ đối phương đã có quy mô, không thể không đề phòng. 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 594: Đúng là trung thần mà trẫm tin yêu nhất! 


Tại vương phủ Giang Nam. 

 Lúc này, Giang Nam vương đã đi đến bước đường cùng. 

 Kinh tế tại Giang Nam sụp đổ hoàn toàn, lương thực cũng không còn nữa, giờ chỉ còn cách đánh một trận sống chết. Nếu không đánh thì hắn ta cũng xong đời. 

 “Năm ngày sau chúng ta sẽ khởi binh đánh vào kinh thành!” Giang Nam vương nói với phụ tá của mình. 

 Vương Phú Quý kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia à, chúng ta không có đủ lương thực, không đánh trận được đâu!” 

 “Ai bảo không có?” 

 Giang Nam vương lớn giọng nói: “Mặc dù chúng ta không có lương thực nhưng chúng ta có thể mua của Đại Viêm!” 

 Vương Phú Quý do dự, hắn ta nói một cách uyển chuyển: “Nhưng mà vương gia này, Đại Viêm là địch quốc, bọn họ đồng ý bán cho chúng ta sao?” 

 Hắn ta chỉ thiếu điều nói rằng bọn họ không thể bán lương thực cho chúng ta đâu! 

 “Bọn họ không muốn tiền tài, thế không biết bọn họ có muốn xương rồng quý báu hay không?” Giang Nam vương lạnh lùng cười, hắn ta cẩn thận lấy xương rồng mà mình cất giữ ra, ánh mắt thoáng lộ vẻ không nỡ. 

 Đây là báu vật tuyệt thế, là niềm hi vọng cho sự trường sinh thành tiên của hắn ta! Vì nó mà gần như hắn ta đã khuynh gia bại sản! 

 Thế nhưng hắn ta cũng hiểu rằng, báu vật là thứ của tự nhiên, phải là người có đức hạnh mới có thể sở hữu. Nếu hắn ta đã không còn thực lực thì chắc chắn không bảo vệ được xương rồng. 

 Đã thế chi bằng hắn ta đem xương rồng đổi lấy lương thực, đổi lấy một cơ hội cho mình. Nếu thành công thì về sau hắn ta vẫn có cơ hội lấy được xương rồng. 

 Còn nếu thất bại thì hắn ta sẽ từ bỏ tất cả, không cần phải bận tâm nữa. 

 “Vâng thưa vương gia! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!” Vương Phú Quý nói. 

 “Khoan đã!” Giang Nam vương gọi. 

 “Vương gia còn có gì cần dặn dò sao?” 

 “Liên lạc với Lâm Bắc Phàm trước đã, cái tên này rất xảo quyệt, trong tay hắn chắc chắn còn xương rồng!” 

 “Vương gia, ý của vương gia là…” 

 “Lấy hết tiền tài, châu báu của bản vương ra đổi lấy xương rồng, sau đó dùng xương rồng đổi lấy lương thực! Lần này…” 

 Ánh mắt của Giang Nam vương trở nên điên cuồng: “Không thành công cũng phải thành nhân!” 

 “Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp. 

 Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm nhận được chỗ vàng bạc châu báu trị giá hơn năm trăm vạn lượng của Giang Nam vương. 

 Thế là hắn đành ngậm ngùi chia xương rồng trong tay thành hai phần. 

 “Xương rồng đúng là một thứ đồ tốt! Hai tháng nay chẳng mất gì mà đã kiếm được mấy ngàn vạn lượng! Đã thế còn không ngừng giúp mình kiếm tiền…” 

 Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng, hắn cho rằng việc ngụy tạo ra cú lừa xương rồng này chính là quyết định sáng suốt nhất của hắn! 

 “Võ Tây vương nghèo rớt mồng tơi, Giang Nam vương cũng nghèo rớt mồng tơi, nội chiến chuẩn bị diễn ra rồi! Xem ra ta bắt buộc phải làm công tác chuẩn bị thôi!” Lâm Bắc Phàm tới phủ nha đưa ra hai mệnh lệnh. 

 Dưới tình hình này không chỉ hắn nhận ra mà cả triều đình cũng “đánh hơi” được. 

 Tại buổi triều, nữ đế đi thẳng vào vấn đề, nàng nói: “Trải qua nạn châu chấu, Võ Tây hết lương thực, Giang Nam cũng hết lương thực, hai vị hoàng thúc của trẫm đã đến bước đường cùng nên chắc chắn sẽ tức nước vỡ bờ! Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?” 

 “Khởi bẩm bệ hạ, đúng là hai vị vương gia đã đến bước đường cùng, trừ cách mưu phản ra thì bọn họ không còn con đường nào để đi nữa! Trong đó về phía Võ Tây chúng ta có điểm yếu để lợi dụng! Chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt dãy núi Phượng Hoàng thì Võ Tây vương đừng hòng tiến vào Trung Nguyên dù chỉ một bước.” 

 “Ngoài ra, bên ngoài Võ Tây có Đại Nguyệt vương triều đang nhìn chằm chằm như hổ đói, bên trong thì có nghĩa quân đang làm mưa làm gió. Dưới tình hình cả trong lẫn ngoài đều bất ổn như vậy, Võ Tây chắc chắn sẽ không lo chu toàn được, chúng ta tạm thời không phải sợ bọn họ!” 

 “Vi thần chỉ lo Võ Tây vương quên mất gốc gác mà đi cấu kết với Đại Nguyệt vương triều thôi!” 

 Nữ đế ngồi trên long ỷ nở nụ cười lạnh lùng, bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu rồi! 

 “Ngoài ra, vi thần còn lo nghĩa quân có khả năng sẽ hòa giải với Võ Tây vương và cùng nhau đối phó triều đình ta! Điều đáng sợ hơn nữa là ba thế lực này sẽ liên minh… Khả năng này là rất thấp, nhưng chúng ta không thể không đề phòng!” 

 Nữ đế cười thầm trong lòng, không cần phải lo bọn họ sẽ hợp tác, bởi lẽ nghĩa quân có thù nước nợ nhà với Đại Nguyệt, hai bên như nước với lửa, bọn họ sẽ không hợp tác với nhau. 

 Đại Nguyệt vương triều và Võ Tây vương cấu kết với nhau nên chắc chắn nghĩa quân sẽ đối đầu với bọn họ. 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 595: Lại là hắn?


Bách quan lần lượt đưa ra ý kiến, nữ đế gật đầu. 

 Tóm lại là: Võ Tây vương chắc chắn sẽ tạo phản, nhưng chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng thì tạm thời không phải lo lắng về hắn ta. 

 Giang Nam vương chắc chắn sẽ tạo phản, Giang Nam và kinh thành đều là những vùng bằng phẳng, đường thủy phát triển và không có địa thế hiểm trở, khi đánh trận cực kì nguy hiểm, thế nên bắt buộc phải chuẩn bị từ sớm, điều động binh mã, bày binh bố trận. 

 Ký Bắc vương có thể sẽ thừa nước đục thả câu, bắt buộc phải đề phòng thật chắc. 

 Còn những nước xung quanh cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn, không thể không đề phòng. 

 “Lâm ái khanh, ngươi có cao kiến gì không?” Nữ đế hỏi. 

 Lâm Bắc Phàm chắp tay nói với giọng điệu thản nhiên: “Khởi bẩm bệ hạ, như bách quan đã nói, chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng là tạm thời không cần phải lo về Võ Tây! Ký Bắc vương có thể sẽ nhân cơ hội làm loạn, các nước xung quanh cũng vậy, nhưng bọn họ đều là những kẻ gió chiều nào theo chiều nấy. Chỉ cần chúng ta có thể giữ được một cục diện ổn định là bọn họ sẽ không dám hành động ngông cuồng!” 

 “Vậy nên hiện giờ người mà chúng ta chủ yếu phải đối mặt là Giang Nam vương và binh mã của hắn ta! Chỉ cần nắm chắc Giang Nam là có thể nắm chắc mọi thứ!” 

 Nữ đế gật đầu: “Ái khanh, ngươi tiếp tục nói đi!” 

 “Mặc dù kinh thành và Giang Nam không có địa thế hiểm trở, vô cùng bị động, song lại có sông Tùng! Con sông này rộng hơn ba mươi trượng, nước sâu khoảng sáu trượng, miễn cưỡng được coi là nguy hiểm!” 

 “Chúng ta sắp xếp binh lính ở đó, Giang Nam vương muốn đánh cũng chưa chắc đã dễ!” 

 Nữ đế lại gật đầu: “Nói hay lắm, tiếp tục đi!” 

 “Thứ hai, trận chiến này chúng ta hãy cố gắng kéo dài, không được hy sinh vô nghĩa! Giang Nam không còn lương thực, chúng ta lại có lương thực, chỉ cần giữ vững sông Tùng, kéo dài càng nhiều thời gian thì càng có lợi cho chúng ta, không cần đánh Giang Nam vương cũng tự động thua!” 

 Nữ đế gật đầu: “Hay lắm!” 

 “Thứ ba, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là sơ tán dân chúng, chuyển hết người dân ở gần Giang Nam tới bên sông Tùng để tránh việc Giang Nam vương lấy họ làm quân bài! Bên cạnh đó di dời luôn cả lương thực và tiền tài, không mang theo được thì đốt hết!” 

 “Nói đúng lắm!” 

 Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại đưa ra thêm vài đề nghị nữa. 

 Nữ đế rất hài lòng, nàng híp mắt cười, nhìn Lâm Bắc Phàm và nói: “Ái khanh, xem ra ngươi đúng là người nhìn xa trông rộng, hiểu cách bày binh bố trận, là một đại tướng tài ba! Một chuyện không thể để hai người làm chủ nên việc này trẫm giao cho ngươi xử lý! Trẫm phong ngươi làm giám quân, chủ quản quân vụ Giang Nam!” 

 Lâm Bắc Phàm ngớ người: “Lại bảo thần đi đánh trận?” 

 Bách quan cũng ngớ người: “Lại là hắn?” 

 “Một lần chưa quen thì hai lần khắc quen mà!” 

 Nữ đế cười tươi rói: “Trước kia ngươi dẫn binh bảo vệ được Hổ Lao Quan, đánh bại thái tử Đại Hạ và hoàng triều Đại Hạ, đến Đại Hạ mà ngươi cũng đánh bại được thì Giang Nam vương có là gì, đúng không?” 

 Lâm Bắc Phàm trộm lười, hắn tìm một cái cớ: “Nhưng mà việc ở kinh thành nhiều lắm…” 

 Nữ đế lắc đầu: “Ngươi đừng gạt trẫm! Hiện giờ mọi việc ở kinh thành đều đang đi đúng với quỹ đạo của nó, bách quan mỗi người một chức trách, còn cái tên phủ doãn kinh thành nhà ngươi thì hay nhân lúc rảnh rỗi đi quyến rũ con gái nhà người ta lắm!” 

 Lâm Bắc Phàm: “…” 

 Hắn tranh cãi: “Bệ hạ, làm gì có chuyện ấy, bệ hạ đừng nghe người khác nói linh tinh!” 

 Nữ đế hừ một tiếng: “Thế y nữ Lý Ngọc Tâm không phải à?” 

 Lâm Bắc Phàm: “…” 

 “Vệ sĩ Mạc Như Sương bên cạnh ngươi không phải à?” 

 Lâm Bắc Phàm: “…” 

 “Với cả cái cô kiều nữ tên Tử Nguyệt kia không phải à?” 

 Lâm Bắc Phàm: “…” 

 Hắn thấy hoang mang quá, sao nữ đế lại biết rõ ngọn ngành như vậy chứ? Đừng bảo nữ đế điều tra hắn đấy nhé? 

 Thế thì những chuyện hắn âm thầm làm… 

 Thấy sắc mặt Lâm Bắc Phàm biến đổi, nữ đế thở dài một hơi, đoạn bảo: “Được rồi ái khanh à, chuyện nam nữ riêng tư tạm thời bỏ qua một bên, trận chiến lần này sẽ do ngươi đảm nhiệm! Ngươi đi thì trẫm vô cùng yên tâm!” 

 Tiếp đó, nữ đế bèn ban thánh chỉ. 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 596: Công chúa nói phải


Tại vương phủ Ký Bắc. 

 Quân sư Gia Cát tiên sinh hưng phấn chạy vào: “Vương gia, có tin vui rồi! Cuối cùng Võ Tây vương cũng không nhịn được, dẫn đại quân sáu mươi vạn người tấn công núi Phượng Hoàng, đang đối đầu với binh mã của triều đình ở cứ điểm quan trọng! Giang Nam vương cũng không nhịn được mà khởi binh đánh Đại Võ! Hiện giờ triều đình đang phải đối mặt với hai thế lực địch, cơ hội của chúng ta tới rồi!” 

 Ký Bắc vương bật cười: “Bản vương biết ngay hai vị hoàng đệ của bản vương sẽ không chịu ngồi yên mà! Không có lương thực thì bọn họ chỉ còn cách đánh cược một vố thôi! Bằng không về sau sẽ không còn cơ hội nữa!” 

 “Vương gia nói chí phải!” Gia Cát tiên sinh mỉm cười. 

 “Quân sư, cơ hội của chúng ta tới rồi, hiện giờ ngươi có kế sách gì hay không?” 

 Ký Bắc vương hỏi với vẻ mong chờ. 

 “Vương gia, cơ hội của chúng ta đã tới là thật, song hiện giờ chưa phải lúc để ra tay!” 

 Gia Cát tiên sinh nói: “Giờ đang là ba bên tranh đấu ngươi sống ta chết, nhất thời chưa phân biệt được thắng thua!” 

 “Đợi lúc cả ba bên đều chịu thiệt hại mới là lúc chúng ta ra tay! Thời gian càng lâu thì thực lực của bọn họ càng yếu đi, chúng ta thì càng mạnh, điều này vô cùng có lợi cho chúng ta! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!” 

 Ký Bắc vương gật đầu, hắn ta cũng nghĩ như vậy. 

 “Có điều vương gia à, tuy giờ chưa phải lúc chúng ta khởi binh, song chúng ta có thể phái vài cao thủ đi âm thầm làm loạn khiến bọn họ đánh nhau ác liệt hơn!” Gia Cát tiên sinh lại nói. 

 “Ngươi nói không sai! Chuyện này giao cho quân sư phụ trách, bản vương tin tưởng ngươi!” Ký Bắc vương vỗ vai Gia Cát tiên sinh. 

 “Đa tạ vương gia đã tin tưởng!” Gia Cát tiên sinh lớn giọng nói. 

 Tại Võ Tây, quân Tà Nguyệt cũng biết được chuyện này. 

 “Võ Tây vương đã khởi binh rồi! Chuyện này bất ngờ mà cũng hợp tình hợp lý!” 

 “Đúng vậy, không khởi binh thì quân Võ Tây sẽ chết đói mất!” 

 “Bọn họ đã bị ép đến đường cùng rồi, chỉ còn cách mưu phản thôi!” 

 … 

 “Các vị tướng sĩ, đây chính là cơ hội để Tà Nguyệt chúng ta báo thù!” 

 Tử Nguyệt công chúa vui vẻ nói: “Quân sư nói đúng, Võ Tây vương đã khởi binh, chắc chắn hắn ta sẽ cấu kết với Đại Nguyệt mời bọn họ phái binh giúp đỡ! Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào lợi thế địa hình để cho quân Đại Nguyệt một kích chí mạng!” 

 Mọi người bắt đầu thấy hưng phấn. 

 “Công chúa nói phải, đã đến lúc chúng ta báo thù rồi!” 

 “Chúng ta đã đóng quân ở Võ Tây lâu rồi, dù có là Võ Tây vương thì cũng chẳng làm gì được chúng ta! Một khi quân Đại Nguyệt tiến vào Võ Tây, chúng chắc chắn sẽ trở thành cái bia ngắm của chúng ta, chúng ta muốn đánh như thế nào cũng được!” 

 “Bọn họ đến bao nhiêu thì chúng ta đánh bấy nhiêu! Tuyệt đối không thể để bọn họ sống sót trở về!” 

 “Chỉ cách một bước nữa thôi là có thể khôi phục đại nghiệp của chúng ta rồi, ha ha!” 

 Tử Nguyệt công chúa hăm hở nói: “Các vị tướng sĩ, hiện giờ chúng ta có thể làm xao nhãng quân Võ Tây, khiến bọn chúng bị bao vây tứ phía! Như vậy Võ Tây vương sẽ không địch lại được và phải mời quân Đại Nguyệt tới, khi ấy sẽ là lúc chúng ta báo thù!” 

 “Công chúa nói phải!” 

 Mọi người đồng loạt gật đầu. 

 Cơn giông tố cứ thế bắt đầu! 

 Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã mang theo hoàng mệnh tới bên bờ sông Tùng. 

 “Hạ quan/Mạt tướng bái kiến Trung Dũng Bá, phủ doãn Lâm đại nhân!” Bách quan đồng thanh nói. 

 Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình hiện giờ ra sao rồi? Đã sơ tán toàn bộ dân chúng chưa? Bố trí ổn thỏa rồi chứ? Binh mã của Giang Nam vương thì sao, giờ đã đánh đến đâu rồi?” 

 “Khởi bẩm Lâm đại nhân, sau khi nhận được mệnh lệnh từ triều đình, binh mã của chúng ta đã lập tức hành động. Về cơ bản, bách tính đã được di dời đến bờ bên kia của sông Tùng! Những gì có thể mang theo cũng đã mang theo, không mang được thì đều hủy bỏ, tuyệt đối không cho quân Giang Nam lợi dụng được bất cứ thứ gì!” 

 “Còn về quân Giang Nam thì hiện giờ toàn quân đang xuất phát! Do chúng ta không cử người đi phản kích nên tốc độ của bọn họ rất nhanh! Chắc khoảng trưa mai là bọn họ sẽ đến sông Tùng để đối phó với chúng ta!” 

 Lâm Bắc Phàm liếc nhìn sông Tùng, người dân đông nghịt bên bờ đang bắt đầu nổi lửa thổi cơm. Hắn rất hài lòng: “Tốt! Các ngươi làm rất tốt! Ta sẽ ghi công các ngươi!” 

 “Đa tạ Lâm đại nhân!” Bách quan hớn hở. 

 Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã được coi là người đứng đầu trong triều rồi! 

 Hắn quyền cao chức trọng, lại được nữ đế tin yêu, được hắn khen thưởng và khẳng định khiến bọn họ vô cùng vui vẻ và kích động. 

 “Hiện giờ chúng ta đang ở sông Tùng đối địch với quân Giang Nam, không được để bọn họ bước qua sông!” 

 “Vâng thưa Lâm đại nhân!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 597: Im miệng!


Đây là lần thứ hai Lâm Bắc Phàm trông thấy Giang Nam vương. 

 Lần đầu tiên là khi lương thực của đối phương bị đốt sạch. 

 Lần thứ hai dẫn binh đi gặp hắn ta, hắn thấy tâm tình mình rối bời vô cùng. 

 Có lẽ hắn chính là khắc tinh trong cuộc đời này của Giang Nam vương chăng? 

 Giang Nam vương nhìn chằm chằm vào thanh niên đẹp trai ngời ngời phía bên kia bờ, trên người hắn mặc quan bào màu đỏ, được bách quan bao vây xung quanh, nhìn cái là biết hắn chính là trọng thần trong triều đình. 

 Tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí đó, cả triều đình chắc cũng chỉ có mình hắn làm được. Trung Dũng Bá, phủ doãn kinh thành, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm. 

 Đây là lần đầu tiên Giang Nam vương trông thấy Lâm Bắc Phàm, người này hoàn toàn khác với hình tượng tham quan trong tưởng tượng của hắn ta! 

 Một tham quan trong tưởng tượng của hắn ta là một kẻ xấu xí và đáng ghét! 

 Thế nhưng người trước mắt hắn ta đây lại khiến người ta cảm giác hắn kiêu ngạo, tự cho mình là thanh cao, khác hoàn toàn với người thường. 

 Song, cứ nghĩ đến việc hắn đã cuỗm mất mấy nghìn vạn lượng bạc từ tay mình, hiện giờ còn dẫn binh đối đầu với mình là tâm trạng của Giang Nam vương lại vô cùng phức tạp. 

 Ngươi lấy mất bao nhiêu tiền của ta rồi còn quay ngược lại đối phó ta, ngươi không thấy lương tâm mình day dứt à? 

 Lâm Bắc Phàm có day dứt hay không Giang Nam vương cũng chẳng biết, chứ hắn ta thì day dứt lắm, hắn ta cảm giác đã ném mấy nghìn vạn lượng của mình cho chó ăn. 

 Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Xin chào Giang Nam vương điện hạ, vương gia thiên tuế!” 

 “Lâm Bắc Phàm, cuối cùng thì bản vương cũng được gặp ngươi! Không ngờ lần đầu tiên gặp nhau lại diễn ra trong tình cảnh này!” 

 Giọng điệu của Giang Nam vương phức tạp vô cùng: “Thực ra bản vương rất thích ngươi, cho rằng ngươi là người tài và luôn muốn chiêu mộ ngươi! Song tiếc rằng số phận trêu đùa, chúng ta còn chưa kịp gặp nhau mà đã phải đối đầu rồi!” 

 “Đa tạ vương gia đã yêu thích, bản quan không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm chắp tay nói. 

 “Có điều cho đến nay bản vương vẫn rất thích ngươi! Đứa cháu gái kia của bản vương là hôn quân, ngươi theo nàng sẽ chẳng có tương lai gì đâu, chi bằng đến chỗ bản vương, chúng ta cùng nhau làm nên sự nghiệp, ngươi thấy thế nào?” 

 Giang Nam vương đang nói lời thật lòng, mặc dù hắn ta đau lòng chuyện Lâm Bắc Phàm đã cuỗm mất số tiền lớn của mình song hắn ta thực sự yêu thích tài hoa của người này. 

 Hắn có thể quản lý kinh thành đâu vào đấy chứng tỏ hắn rất có năng lực. 

 Ngoài ra hắn còn có nhiều năng lực khác nữa. 

 Hắn quá toàn năng, hầu như biết tất cả mọi thứ. 

 Tóm lại, có được Lâm Bắc Phàm đồng nghĩa với việc có được một tướng tài, vô cùng có lợi cho sự nghiệp của hắn ta. 

 Hơn nữa trong tay đối phương còn có xương rồng, thứ này hắn ta cũng rất muốn. 

 “Giang Nam vương điện hạ, ngươi đang nói liên thiên gì đấy?” 

 Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ chính trực: “Ta là trung thần của triều đình, chỉ trung thành với bệ hạ, tuyệt đối sẽ không cấu kết với một tên giặc như ngươi!” 

 Giang Nam vương tức đến mức suýt chút nữa thì ngã khỏi xe ngựa. 

 Ngươi mà là trung thần ư? 

 Những chuyện ngươi âm thầm làm, tất cả số tiền tài mà ngươi tham ô được, có giết ngươi một trăm lần cũng không thể xóa sạch. 

 Nói mình là trung thần, trước tiên ngươi cứ nôn tiền của bản vương ra đi đã! 

 Giang Nam vương phẫn nộ: “Lâm Bắc Phàm, ngươi nói vậy có biết xấu hổ không? Đừng quên những chuyện mà ngươi đã làm!” 

 Lâm Bắc Phàm mắng lại: “Giang Nam vương, ta thấy ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ! Hoàng gia nuôi ngươi, ngươi lại không trung thành với triều đình, ngược lại còn đâm triều đình một kiếm! Lương tâm của ngươi bị chó gặm mất rồi hay gì? Gái điếm còn có tình có nghĩa hơn ngươi!” 

 Hắn dám coi mình như gái điếm vậy đó, Giang Nam vương tức đến nỗi kêu ầm lên. 

 Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Giang Nam vương, bản quan khuyên ngươi nên đầu hàng nhận thua đi! Niệm tình ngươi là thân vương của triều đình, bệ hạ nhất định sẽ khoan hồng tha cho ngươi một mạng! Nếu ngươi còn tiếp tục ngoan cố thì đừng trách bản quan vô tình!” 

 “Muốn bản vương nhận thua trước đứa cháu gái kia sao? Không có khả năng!” 

 Giang Nam vương hừ một tiếng: “Từ lúc bản vương bước lên con đường này đã không nghĩ đến đường lui rồi! Một là ta khoác được hoàng bào, một là chôn thân tại hoàng thành!” 

 Lâm Bắc Phàm thấy nuối tiếc vô cùng: “Giang Nam vương điện hạ, ngươi cần gì phải như thế? Con kiến còn biết sống tạm bợ…” 

 “Im miệng!” 

 Giang Nam vương quát: “Hoàng đế phải thay phiên nhau làm, năm nay đến nhà ta! Hiện giờ là lúc nàng ta nên nhường lại vị trì rồi! Các vị tướng sĩ, vượt sông cho bản vương, đánh vào hoàng thành!” 

 “Vâng thưa điện hạ!” 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 598: Đây là mùi thịt!


Triều đình là bên phòng thủ ở bờ sông nên chỉ bắn tên và ném đá trên bờ là được. Nhiệm vụ đơn giản, mức độ nguy hiểm cũng thấp. 

 Quân Giang Nam là bên qua sông, vừa phải qua sông vừa phải tránh tên của triều đình nên cực kì nguy hiểm. 

 Nước sông gần như bị máu của quân Giang Nam nhuộm đỏ. Giang Nam vương thấy vậy bèn than không ổn, tổn thất quá lớn. 

 Binh mã của hắn ta còn chưa qua được sông Tùng mà đã chết mất một nửa. Giang Nam vương giơ trường đao trong tay lên, hét lớn: “Để các võ giả qua sông trước, cao thủ Tiên Thiên dẫn đường, những võ giả khác theo sau, mở một lối đi cho bản vương!” 

 “Vâng thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp. 

 Sau đó các võ giả tiến lên trước, thi triển khinh công để băng qua sông. 

 Trong đó lợi hại nhất là các cường giả Tiên Thiên, bọn họ qua bờ bên kia một cách dễ dàng và bắt đầu giết binh mã của triều đình. 

 Lâm Bắc Phàm phất tay một cách bình tĩnh: “Binh đánh binh, tướng đánh tướng, ngăn bọn họ lại cho ta!” 

 “Vâng thưa Lâm đại nhân!” 

 Cường giả Tiên Thiên của triều đình bắt đầu xuất trận. 

 Theo ý của Lâm Bắc Phàm, kẻ mạnh sẽ đấu với kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ đấu với kẻ yếu, cố hết sức ngăn chặn. 

 Hai bên đối đầu tại sông Tùng tạo thành một trận đại chiến. 

 “Keng.” 

 “Coong.” 

 Đao kiếm giao nhau, chân khí hoành hành! 

 Binh mã hai bên lần lượt lùi lại ba mươi trượng, để lại một khoảng đất trống rộng lớn. 

 Cuối cùng do quá nguy hiểm nên các võ giả không thể không lùi lại, chỉ để các cao thủ Tiên Thiên tiếp tục tranh đấu trên sông Tùng. 

 Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn nhìn Dạ Lai Hương: “Tiếp theo nhờ vào ngươi đấy,” 

 Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa kiêu ngạo nói: “Cứ để ta!” 

 Hắn ta gấp quạt lại rồi đổi thành một thanh đao nhỏ trông có vẻ bình thường, bắt đầu tấn công về phía sông Tùng. 

 Lão giả bảo vệ bên cạnh Giang Nam vương bỗng mở mắt, sau đó bay vụt đến sông Tùng và ngăn Dạ Lai Hương lại, khí thế mạnh mẽ vô cùng. 

 Dạ Lai Hương kinh ngạc: “Tông Sư cơ à!” 

 Giang Nam vương cười ha ha: “Dạ Lai Hương, bản vương đã biết ngươi từ lâu rồi, sao có thể không đề phòng ngươi chứ?” 

 Vị lão giả này đúng thật là Tông Sư, do nợ ân tình Giang Nam vương nên được hắn ta mời đến trợ giúp. 

 Chỉ thấy cường giả Tông Sư bình thản nói: “Dạ Lai Hương, bản tọa có quen biết sư phụ của ngươi! Nể mặt sư phụ ngươi, ngươi lui xuống đi, bản tọa sẽ không động đến ngươi!” 

 Dạ Lai Hương vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Bảo ta lui xuống á? Nhỡ đâu ngươi giết bách tính bên ta thì sao?” 

 Vị cường giả Tông Sư kia kiêu ngạo nói: “Yên tâm, bản tọa cũng là người sống cần mặt mũi! Trừ phi xuất hiện cường giả cùng cấp bậc hoặc có người uy hiếp đến Giang Nam vương điện hạ không thì bản tọa sẽ không ra tay!” 

 “Được! Nói lời giữ lời!” Dạ Lai Hương bèn quay về. 

 Hắn ta bất lực báo cáo với Lâm Bắc Phàm: “Đối phương là Tông Sư, đã thế còn quen biết sư phụ ta, ta không thể ra tay!” 

 “Ta hiểu được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu. 

 Sau khi khuyên Dạ Lai Hương lui xuống, vị Tông Sư kia lại quay về canh chừng bên người Giang Nam vương, trông hắn ta như một pho tượng. 

 Cứ thế, hai bên chỉ để các Tiên Thiên đại chiến trên sông. 

 Trận chiến này diễn ra trong một ngày, hai bên không làm gì được đối phương, cuối cùng đánh trống thu binh, nổi lửa thổi cơm. 

 Thế nhưng do bên Lâm Bắc Phàm có nhiều dân hơn, được họ nấu cho nên cơm canh đã xong xuôi từ lâu. 

 Vừa mới thu binh xong, hương thơm của cơm trắng lan tỏa, không chỉ toàn quân ngửi thấy mà bên bờ bên kia cũng ngửi thấy, khiến các binh sĩ của Giang Nam đói meo. 

 “Mùi cơm thơm quá!” 

 “Lâu lắm rồi chưa được ăn cơm thơm như vậy, muốn ăn quá!” 

 “Hoài niệm thật đấy!” 

 Phải biết rằng Lâm Bắc Phàm phụng chỉ tới đây đánh trận. Sao hắn có thể ngược đãi binh lính của mình được chứ? 

 Thế nên gạo mà hắn mang tới là chuyển từ kho lương thực của triều đình, là loại gạo tốt nhất của triều đình. 

 Còn quân Giang Nam thì sao, do trận lũ lụt năm đó cộng thêm một mồi lửa của Lâm Bắc Phàm khiến nửa năm nay bọn họ đã chẳng được ăn một bữa cơm tử tế, không bị đói bụng đã là tốt lắm rồi. 

 Dù hiện giờ có lương thực để ăn nhưng đều là gạo cũ Đại Viêm không cần đến nữa, sao so được với gạo mới của Lâm Bắc Phàm? 

 Lúc này, lại có hương thơm truyền đến, quân Giang Nam ngưỡng mộ đến mức mắt muốn long ra ngoài. 

 “Đây là mùi thịt! Bọn họ có thịt ăn kìa!” 

 “Hành quân đánh trận mà vẫn có thịt để ăn ư?” 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 599: Thế ngươi có cách gì hả?


Vận chuyển lương thực là một vấn đề cực lớn chứ đừng nói đến vận chuyển rượu. 

 Rượu là thứ dễ va đập, đó giờ chưa thấy ai đi đánh trận mà mang theo rượu cả. 

 Vậy mà đối phương lại có rượu để uống… 

 Điều này khiến các binh sĩ Giang Nam đã mấy tháng không biết mùi rượu là gì ngưỡng mộ vô cùng. Đến lương thực bọn họ còn chẳng có thì lấy đâu ra rượu? 

 Giang Nam vương cũng rất kinh ngạc, triều đình không những có lương thực ngon mà còn có cả rượu thịt, đây đâu phải ra ngoài đánh trận nữa, đây rõ ràng là đi hưởng thụ thì có! 

 Giờ triều đình giàu có tới vậy à? 

 Nhìn binh sĩ của mình chảy nước miếng, trông cực kì thảm bại, Giang Nam vương vô cùng thẹn. Hắn ta phẫn nộ nói: “Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau nhóm lửa nấu cơm đi?” 

 “Vâng thưa vương gia!” 

 Binh lính của Giang Nam mau chóng đi nấu cơm. 

 Nói là nấu cơm nhưng thực chất chẳng khác gì nấu cháo. 

 Bởi lẽ bọn họ không có nhiều lương thực nên chỉ có thể ăn tiết kiệm. Hơn nữa lương thực đều đã vàng hết, trông như kiểu còn có côn trùng, cứ thả vào nồi là lại vàng. 

 Bữa tối ngoài cái đó ra thì không còn gì khác nữa. 

 Quân Giang Nam lại nhìn về phía bờ bên kia, nước miếng chảy ròng ròng. Tại sao cùng là đánh trận mà đối phương có thể ăn ngon đến thế? Bất giác, chí khí của bọn họ đã tụt xuống. 

 Giang Nam vương thấy vậy bèn than thầm, thế này không được, chí khí của binh sĩ không có thì làm sao đánh trận được nữa? Hắn ta lập tức nói: “Các vị tướng sĩ, mặc dù hiện giờ chúng ta chỉ được ăn gạo vàng, song chúng ta chắc chắn sẽ không ăn nó mãi mãi! Chỉ cần chúng ta sang được bờ bên kia, chỗ lương thực của bọn họ sẽ là của chúng ta, thịt cũng là của chúng ta, rượu cũng là của chúng ta!” 

 Binh sĩ Giang Nam nghe vậy bèn lấy lại tinh thần! 

 Vương gia nói đúng! 

 Chỉ cần sang được bờ bên kia thì lương thực sẽ là của bọn họ, thịt là của bọn họ, lương thực cũng là của bọn họ! 

 Chúng ta có thể cơm no rượu say, được ăn thịt, được uống rượu! 

 Giang Nam vương thấy lời nói của mình có hiệu lực bèn tiếp tục: “Thế nên hiện giờ các ngươi ăn cơm ngay cho bản vương, ăn nhiều vào, ăn no thì mới có sức đánh, có sức mà qua bên kia bờ cướp rượu cướp thịt!” 

 “Vâng thưa vương gia!” 

 Tinh thần của mọi người sôi sùng sục. 

 Tuy nhiên lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại phất tay, trời bỗng đầy mây đen tối mịt, mưa bắt đầu trút xuống. 

 Giang Nam vương và các tướng sĩ Giang Nam đờ đẫn! 

 Đang yên đang lành sao lại có mưa thế này? 

 Muốn mưa thì mưa, nhưng sao chỉ mưa ở bên chúng ta còn bên kia thì không? 

 Má nó cái cơn mưa kỳ lạ này! 

 Các binh sĩ Giang Nam ướt như chuột lột. Tuy nhiên, việc xui xẻo hơn nữa đã xảy đến. 

 Trận mưa này làm ướt tất cả củi của bọn họ, đồng thời cũng làm tắt ngọn lửa đang nấu cháo của bọn họ. 

 “Đậu má! Tắt lửa rồi!” 

 “Trời mưa lửa tắt, thế này thì nấu cơm kiểu gì?” 

 “Củi cũng bị ướt hết rồi!” 

 Binh sĩ Giang Nam lập tức thấy tê dại! 

 Nước vừa mới được nấu, độ ấm còn chưa đủ, như thế này thì nấu cơm kiểu gì? Chẳng lẽ bọn họ phải ăn gạo sống ư? 

 Thôi xin, ăn gạo sống thì hại đường tiêu hóa lắm! 

 Lúc này, ở bên bờ đối diện, Lâm Bắc Phàm và mấy vị quan viên bưng rượu tới, nhìn bờ bên kia tối đen, hắn bèn gọi: “Vương gia, nay trời mưa không nấu cơm được, đúng là khiến người ta đau đầu! Vương gia có muốn bản quan tặng ngươi chút gạo thịt không?” 

 “Vương gia, chúng ta còn có rượu nữa!” 

 “Ngươi muốn uống rượu gì chúng ta cũng có, chúng ta tặng ngươi!” 

 “Nếu ngươi đói mà gầy đi thì chúng ta có tội lớn mất!” 

 Giang Nam vương cực kỳ phẫn nộ, cái lũ khốn khiếp này đang khích hắn ta đây mà! 

 “Hừ! Bản vương không cần, các ngươi cứ lo cho mình đi!” 

 Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mặc dù vương gia không cần nhưng chúng ta cũng phải bày tỏ một chút chứ, bằng không thì bất kính lắm! Thôi thì chúng ta bày bàn tại đây luôn, mời Giang Nam vương điện hạ nhìn mơ giải khát cho đỡ đói, vương gia thấy thế nào?” 

 Hai mắt các quan viên sáng lên: “Ý kiến hay đó!” 

 Thế là bàn được bày ra, cơm canh và rượu được dọn lên. 

 Lâm Bắc Phàm và các vị quan viên, tướng quân vừa ăn uống vừa cười khanh khách, còn cùng nhau ngắm nhìn màn mưa bên bờ đối diện, nhìn Giang Nam vương ướt như chuột lột. 

 Giang Nam vương tức đến mức run rẩy: “Cái đám tiện nhân này!” 

 Gương mặt của Vương Phú Quý lộ vẻ khổ sở: “Vương gia, mưa thế này thì không nấu cơm được rồi, chúng ta phải làm sao đây?” 

 Giang Nam vương hừ một tiếng: “Dựng lều, nấu trong đó!” 

 Vương Phú Quý do dự: “Nhưng mà tốn nhiều thời gian lắm, các tướng sĩ…” 

 Giang Nam vương quát: “Thế ngươi có cách gì hả?” 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom