Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 80


"Vì vậy, cấp trên đã cử tôi đến đây, phối hợp xử lý vụ án Tiêu Tuấn Phu. Nếu cần sự hỗ trợ của nhân viên kỹ thuật, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cục trưởng Lộ không khỏi vỗ trán, thầm nghĩ phóng viên này hành động thật nhanh. Loại ảnh hiện trường này được đăng lên báo, áp lực của cảnh sát chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều.

Bây giờ rất nhiều phóng viên đều như vậy, gan rất lớn. Chỉ có những thứ họ không chụp được, không có gì họ không dám chụp, quả thực là vua không ngai, gặp phải chuyện này, ông cũng không thể làm gì được.

Tuy nhiên, La Chiêu bên kia đã có manh mối, ông cũng không có nhiều áp lực, liền nói: "Được, chuyện này do Đại La đội phụ trách, tôi sẽ để cậu ấy qua đây một chuyến, lát nữa có gì cần tìm hiểu, ông cứ việc tìm cậu ấy."

"Về phần hỗ trợ kỹ thuật, hiện tại có lẽ không cần. Theo phản hồi của La đội, bên cậu ấy đã điều tra ra được nghi phạm, hung thủ rất có thể là một tên tội phạm bị truy nã. Hiện tại chúng tôi đã cử người đi tìm tung tích hung thủ."

kiểm sát viên Hạ nghe được tin này, vừa bất ngờ vừa vui mừng. Tiến triển nhanh như vậy, đối với phía ông ta cũng là chuyện tốt. Viện Kiểm Sát bên kia cũng rất bận, nếu bên này có thể sớm bắt được người, ông ta cũng có thể sớm quay về. Càng có thể giải thích cho xã hội, tránh để sự việc lên men, ảnh hưởng đến dư luận.

Cục trưởng Lộ dặn dò xong những việc này, liền gọi điện thoại đến văn phòng La Chiêu. Tất nhiên La Chiêu không có ở đó, lúc này Hình Nhất Binh vẫn chưa đi, ông ấy nghe điện thoại, liền đơn giản nói về nơi La Chiêu đang ở.

Cục trưởng Lộ cúp điện thoại, thầm nghĩ sao nhà Lâm Linh lại đột nhiên xảy ra chuyện?

Lẽ ra lúc này La Chiêu nên qua đây, ít nhất cũng phải trình bày tình hình vụ án với kiểm sát viên Hạ.

Nhưng bây giờ người gặp chuyện là nhà Lâm Linh, mà dạo này Lâm Linh lại giúp đỡ đội cảnh sát rất nhiều, cũng rất quen thuộc với La Chiêu. Lúc này, dù sao thì La Chiêu cũng nên đi một chuyến.

Nhưng giải thích những chuyện này với kiểm sát viên Hạ cũng khá tốn công sức, Cục trưởng Lộ bỏ điện thoại xuống, liền cười nói: "Lão Hứa này, tôi vừa nhận được tin, đột nhiên có án, La đội đến hiện trường rồi, nhất thời không thể quay lại."

"Người phụ trách điều tra vụ án của Tiêu Tuấn Phu là Trung đội trưởng đội 1 Quan Bảo Lương, cậu ta đã dẫn đội đi điều tra rồi, không biết khi nào sẽ quay lại đội. Thế này đi, tôi để lão Hình dẫn anh qua đó, vụ án này anh ta cũng quen, hồ sơ đều ở bên anh ta."

Kiểm sát viên Hạ cảm thấy La Chiêu có thể có chuyện gì đó, nhưng Cục trưởng Lộ không nói, ông ta cũng không hỏi. Rất nhanh, Hình Nhất Binh đến, dẫn ông ta đến đội cảnh sát hình sự, lại lấy hồ sơ ra cho ông ta xem.

Khoảng hai giờ chiều, chiếc Santana của La Chiêu dừng lại ở đường Thành Tài, phía tây khu Nam Tháp, nhà máy đồ uống lạnh của Lâm Khánh Đông nằm trên con đường này.

Trên đường đi, La Chiêu đã liên lạc với Trưởng đồn Lưu đã đến nhà nhà máy đồ uống lạnh trước, khu vực này nằm trong khu vực quản lý của đồn cảnh sát nơi Trưởng đồn Lưu làm việc. Xe vừa đến, đã có người ra đón đoàn người của La Chiêu đi vào.

Bên trong sân nhà máy khá trống trải, công nhân không đi lại lung tung.

Nhà máy có diện tích khoảng hơn 600 mét vuông, khu vực văn phòng khá đơn sơ, chỉ là một dãy nhà trệt gồm 5 phòng, còn lại là xưởng sản xuất và kho lạnh.

Trưởng đồn Lưu dẫn La Chiêu đi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu tình hình.

Lâm Linh nhìn thấy xe của Lâm Khánh Đông trong bãi đậu xe nhỏ, nhưng lúc này Lâm Khánh Đông không ra ngoài.

"Nhà máy không sử dụng nguồn điện dự phòng sao? Những việc tôi dặn dò đã được thực hiện chưa?" La Chiêu hỏi.

Trưởng đồn Lưu nói: "Có nguồn điện dự phòng, nhưng khi sự cố xảy ra, ông Lâm và em trai ông ấy đều không có mặt ở nhà máy. Đến khi công nhân nhận ra cần khởi động nguồn điện dự phòng thì phát hiện nguồn điện đã bị phá hoại. Hiện trường còn để lại một số dấu vết."

"Hai mươi phút trước, cục điện lực đã cử người đến, một lát nữa có thể khôi phục nguồn điện, nhưng một số tổn thất đã không thể vãn hồi."

"Theo ý của La đội, ngay khi chúng tôi đến, chúng tôi đã phong tỏa hiện trường, công nhân hiện đang ở trong nhà máy, không cho họ rời đi. Nhân viên điều tra của chúng tôi cũng chưa vào hiện trường để điều tra."

Nói đến đây, ông ta liếc nhìn Lý Nhuệ và chiếc vali đựng dụng cụ điều tra trong tay anh ta, nói: "So với đội cảnh sát hình sự, công tác điều tra của chúng tôi còn sơ sài. Sợ rằng sẽ phá hủy hiện trường."

"Thực ra, trước đây ông Lâm cũng đã báo án, cách đây hơn một tuần, có bốn thanh niên đến nhà máy đập phá, chúng tôi đã bắt được, hiện đang bị giam giữ. Không ngờ chưa đầy mười ngày, chuyện này lại xảy ra."

La Chiêu nghe xong liền biết chuyện này có ẩn tình. Chắc chắn có người muốn đối phó với Lâm Khánh Đông. Đầu tiên là cử người đến đập phá, sau đó lại cắt điện. Một loạt hành động này, tự nhiên là có mục đích, có thể là tranh chấp trong thương trường, cũng có thể là có lý do khác.

Lâm Linh nhớ lại dạo gần đây Lâm Khánh Đông thường xuyên ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn, thậm chí có khi cả đêm không về, cũng đoán được trong nhà máy chắc chắn có chuyện gì đó, mà chuyện này Lâm Khánh Đông cũng biết rõ.

Đoàn người nhanh chóng đi vào khu vực văn phòng, lúc họ mở cửa bước vào, Lâm Khánh Đông đang ngồi trên một chiếc ghế, một tay dùng sức gãi đầu, cho người ta cảm giác ông đang rất khổ sở.

Lâm Khánh Nam thì không biết làm sao đứng ở một tay, dùng tay kéo tay áo Lâm Khánh Đông, nói: "Anh hai, cảnh sát đến rồi."

Lâm Khánh Đông lại không nhúc nhích, đoán chừng là đang vô cùng khổ sở, cảm thấy chuyện này tìm cảnh sát cũng vô ích.
 
Chương 81


Lúc này Lâm Khánh Nam cũng phát hiện Lâm Linh, thấy cô đứng chung một chỗ với La Chiêu, tuy thấy lạ nhưng lúc này ông ấy cũng không kịp nghĩ nhiều, lại nói: "Anh hai, Linh Linh cũng đến."

Lâm Khánh Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lâm Linh thì rất ngạc nhiên. Rất nhanh, trong mắt ông lại lộ vẻ lúng túng.

Trong lòng ông thực sự rất khó chịu, không muốn để con gái nhìn thấy dáng vẻ bất lực của người làm ba như mình.

Ông xây dựng nhà máy đến quy mô như vậy, đã trả giá không ít mồ hôi nước mắt cũng không phải chưa từng trải qua sóng gió. Nhưng lần này, ông cảm thấy mình thực sự không chịu đựng nổi nữa. Xem ra bọn người kia đã quyết tâm muốn ông chết, ông không chịu khuất phục, bọn họ sẽ đánh đến khi ông khuất phục.

Cho dù tìm cảnh sát thì có ích gì? Bọn côn đồ lưu manh kia đều là do người ta thuê, cho dù có bắt hết những kẻ gây rối phá hoại, đám người kia cũng không quan tâm, dù sao mấy tên lưu manh côn đồ đều đã quen vào đồn cảnh sát. Đối với bọn chúng mà nói, đánh nhau phá hoại gì đó, chỉ cần nhốt một thời gian thì được thả ra, nhiều lần hay ít lần cũng không khác biệt là mấy.

Chờ sau khi ra tù lại đến trả thù ông ác hơn, như vậy nhà máy của ông còn làm ăn thế nào được nữa?

La Chiêu liếc nhìn Trưởng đồn Lưu, rồi nói với những người trong văn phòng: "Mọi người ra ngoài trước, tôi có vài lời muốn nói với ông Lâm."

Tất nhiên Lâm Khánh Đông cũng nhìn thấy La Chiêu, ông đoán La Chiêu là vì quen biết với Lâm Linh nên mới đích thân đi một chuyến.

Ông cười khổ nhìn ra ngoài cửa sổ nhà máy, nói: "La đội, làm phiền anh đi một chuyện, để anh chê cười rồi."

La Chiêu thờ ơ vẫy tay, trực tiếp nói: "Ông Lâm, tại sao lại xảy ra chuyện này, chắc ông biết nguyên nhân đúng không?"

"Lần này tôi đến, là vì muốn giải quyết vấn đề. Nếu không giải quyết được những tau họa ngầm này, nhà máy của ông còn làm ăn thế nào được? Không mở nhà máy, vậy cuộc sống sau này của Tiểu Lâm ai sẽ lo, ông cũng không muốn cô ấy chịu khổ đúng không?"

Thực ra đây cũng là điều Lâm Khánh Đông lo lắng, ông cũng sợ mình biến thành người nghèo không có gì, thậm chí sẽ còn mang nợ trên lưng.

Nếu như vậy, sau này Lâm Linh sẽ như thế nào? Ông tìm con gái về, không phải là muốn để cô chịu khổ với mình.

Là một người làm ăn nhỏ, ông thực sự không muốn gây phiền phức. Cho nên cho dù ông có phỏng đoán về bối cảnh của những người kia, ông cũng cũng không dám nói với người ngoài. Nhưng bây giờ những người kia không có ý định cho ông đường lui, cho dù ông vẫn sợ, cũng không còn đường lui nữa. Vì vậy, ông hơi do dự, rồi quyết định, phải nói chuyện mà ông biết cho La Chiêu.

"Giữa tháng 8, một người họ Cừu tìm đến tôi, nói bên mình có nguồn nguyên liệu giá rất rẻ, muốn hợp tác với nhà máy của chúng tôi, ký hợp đồng cung cấp nguyên liệu dài hạn, chủ yếu là cung cấp đường trắng. Tôi cảm thấy đường trắng của anh ta quá rẻ, nguồn gốc có thể không chính đáng, nên đã từ chối ngay lập tức."

Đường trắng... Giá rất rẻ... Những từ khóa này kết nối với nhau, khiến La Chiêu nhanh chóng đoán ra nguyên nhân.

Đường trắng thuộc loại hàng hóa phổ biến, lượng tiêu thụ rất lớn. Trong khi đó, chi phí sản xuất đường trắng trong nước khá cao, giá cả tự nhiên sẽ không quá thấp. So với trong nước, chi phí sản xuất đường trắng ở các nước Đông Nam Á rõ ràng thấp hơn nhiều.

Nhưng đường lại là mặt hàng chiến lược, thuộc loại hàng hóa mà một khi bước vào thời chiến, trong nước nhất định phải có, do đó trong nước phải duy trì chuỗi sản xuất hoàn chỉnh. Trong khi đó, thuế quan mà nhà nước áp dụng đối với đường trắng nhập khẩu từ nước ngoài là khá cao, việc làm này chính là để bảo vệ dây chuyền sản xuất đường trắng trong nước.

Nhiều phần tử bất hợp pháp đã nhắm vào lợi nhuận ở đây, bằng mọi cách tuồn đường trắng từ các khu vực Đông Nam Á vào, sau đó thông qua các kênh khác nhau bán cho các ngành liên quan trong nước. Một số doanh nghiệp ăn uống, nhà máy thực phẩm, thậm chí cả nhà máy dược phẩm, vì lý do chi phí, đều có thể lén mua loại đường trắng nhập lậu này.

Điều này, Lâm Linh cũng nhanh chóng nghĩ đến. Ngay cả hai mươi năm sau, việc nhập lậu đường trắng vẫn là chuyện thường xảy ra.

Lần này chắc là Lâm Khánh Đông gặp phải chuyện ép mua ép bán, ông không muốn mua loại đường trắng nhập lậu rẻ tiền này, nên đối phương muốn dằn mặt ông. Có lẽ là muốn dằn vò Lâm Khánh Đông đến sợ hãi, dằn vò đến khuất phục, thì con đường này mới có thể thông suốt.

Có lẽ, Lâm Khánh Đông không phải là người đầu tiên gặp phải mánh khóe này, chỉ sợ trước đó đã có những thương gia hoặc cá nhân khác đã trúng chiêu.

Loại án này, La Chiêu xử lý không nhiều, nhằm vào tình trạng buôn lậu nghiêm trọng trong những năm gần đây, thành phố có đội chống buôn lậu chuyên phụ trách, thường xuyên hợp tác với hải quan. La Chiêu thỉnh thoảng sẽ phối hợp hành động với họ, nhưng bản thân anh thường không tự mình xử lý loại án này.

Anh hơi trầm ngâm, sau đó nói với Lâm Khánh Đông: "Ông cảm thấy đường trắng do những người này cung cấp có thể là nhập lậu vào, đúng không?"

Lâm Khánh Đông gật đầu, nhìn Lâm Linh, nói: "Đúng vậy, tôi chỉ là một người dân bình thường, không muốn dính vào chuyện này. Ngay cả sau đó họ lại nhờ người chuyển lời, tôi vẫn không đồng ý."

La Chiêu gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi, thế này nhé, tôi sẽ liên lạc với Vương đội của đội chống buôn lậu thành phố càng sớm càng tốt, vụ án này của ông tôi nhất định sẽ quan tâm."

Đội chống buôn lậu? Nghe La Chiêu nói sẽ liên lạc với người của đội chống buôn lậu, trái tim nặng nề của Lâm Khánh Đông cũng phần nào dịu đi. Nếu lần này La Chiêu không chịu giúp đỡ, ông cũng không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
 
Chương 82


La Chiêu lại nói với Lâm Khánh Đông: "Trước tiên tôi sẽ đưa Tiểu Lý và con gái ông Tiểu Lâm đi khảo sát một chút, cố gắng tìm thêm manh mối. Ông ở lại đây, để Lưu đồn trưởng lấy lời khai của ông."

Trưởng đồn Lưu cũng biết vụ án này có uẩn khúc, không phải đồn cảnh sát khu vực nhỏ có thể xử lý được. Ông ở lại lấy lời khai của Lâm Khánh Đông. Còn Lâm Linh, thì theo La Chiêu và Lý Nhuệ đến phòng thiết bị đặt nguồn điện dự phòng.

Lâm Khánh Nam dẫn đường phía trước, trong lòng không khỏi thắc mắc. Loại người như đội trưởng cảnh sát hình sự này, bình thường ông ấy không tiếp xúc đến, nhưng cháu gái ông lại có thể đi sóng vai với La đội, rốt cuộc sao con bé có thể làm được?

Ông đè nén nghi vấn đầy bụng, dẫn La Chiêu và những người khác đến nơi. Phòng thiết bị này chủ yếu là để đặt nguồn điện dự phòng, diện tích không lớn, chỉ có hơn 20 mét vuông, bình thường sẽ khóa cửa, không có người đi vào. Do đó trên mặt đất có một lớp bụi mỏng.

Trong phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ hẹp, ánh sáng ảm đạm. Nhưng điện vẫn chưa được nối, cho dù có đèn cũng không thể sử dụng.

Lâm Khánh Nam mang theo đèn pin, ông ấy bật đèn pin, dựa theo lớp bụi mỏng trên đất, lúc này mấy người có thể thần gần chỗ máy phát điện có một ít dấu chân. Chỉ dựa vào mắt thường mà xem, cũng không thấy rõ.

Nhìn dấu chân, thì không phải của một người. Lâm Khánh Nam giải thích: "Sau khi điện cúp, có hai công nhân đã đến. Họ định khởi động nguồn điện dự phòng, lúc đến nơi, thì thấy khóa cửa bị phá hỏng, động cơ cũng bị phá hỏng, vì hai người họ đã vào, nên dấu chân ở đây có chút loạn..."

Ông ấy có chút lo lắng, sợ sau khi hai công nhân này vào sau, đã che mất dấu chân của người gây án, ảnh hưởng đến việc cảnh sát xử lý vụ án.

Lý Nhuệ lại nói: "Không sao, trước tiên tôi phun chất phát quang thử một chút."

Nói đến đây, anh ta từ trong rương giám định lấy ra một bình xịt, bên trong cũng không biết là thứ gì, phun ra có chút mùi của rượu và nhựa thông.

Lâm Khánh Nam đứng ở cửa, không hiểu cũng không dám động vào. Nhưng Lâm Linh lại rất rõ ràng, loại bình phun chất phát quang của Lý Nhuệ sử dụng chính là chất xịt hiện vết chân, thuộc loại chất cố định bụi cũ, có thêm nhựa thông và dung môi cồn.

Loại chất xịt hiện vết này, sau khi khô sẽ mất nhiều thời gian, muốn thành công hiện ra dấu chân, cần một chút thời gian, không phải là tức thì.

Lý Nhuệ xịt lên sàn nhà từng hàng một, Lâm Linh đứng phía sau im lặng quan sát.

Ban đầu dấu chân không hiện ra, cho đến khi Lý Nhuệ xịt hết gần nửa căn phòng, những chỗ xịt trước mới bắt đầu hiện rõ dấu chân.

La Chiêu đứng chờ dấu chân hiện rõ rồi, mới hỏi Lâm Linh: "Tiểu Lâm, cô nhìn thấy gì trong những dấu chân này không?" Lâm Linh dùng ngón tay chỉ ra ba cặp dấu chân, nói: "Những người vào đây trong hai ngày gần đây có khoảng ba người, người này nhẹ nhất, chắc không quá 120 cân, trọng tâm ở bàn chân trước, khoảng 20 tuổi."

"Người này khi vừa vào có hướng giống người trước, và cùng dừng lại, tôi đoán họ cùng vào. Người này khi đi gót chân chạm đất trước, tuổi khá lớn, ít nhất cũng 40, 50 tuổi."

Nghe vậy, Lâm Khánh Nam nói: "Hai người này chắc là hai người trong nhà máy của chúng ta, một là Tiểu Vương, một là thợ điện trong nhà máy. Bọn họ là đi cùng nhau, tuổi cũng đúng." Ông ấy nói vậy, nhưng trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.

Ông không hiểu được rốt cuộc cháu gái mình đã nhìn ra những gì, làm sao cô có thể chỉ nhìn dấu chân liền nói được tuổi, chiều cao và cân nặng, thật quá khó tin.

Dấu chân dần hiện ra, Lý Nhuệ không dừng lại ở đó, anh ta lại lấy ra một ít bột rắc lên dấu chân để làm nổi màu. Nhưng Lâm Linh không cần phải xem điều này, những dấu in trước đã đủ để cô phân tích rồi.

Cô lại chỉ vào một nhóm dấu chân khác nói: "Dấu chân này gần máy điện, và có động tác cúi xuống. Chắc chính là người gây án. Ít nhất là người được chỉ đạo đến gây án."

La Chiêu gật đầu, tìm vài cặp dấu chân rõ ràng hơn, bảo Lý Nhuệ chụp ảnh và lấy mẫu.

Lúc Lý Nhuệ chuẩn bị lấy máy ảnh ra chụp, Lâm Linh đã nói với La Chiêu đặc điểm ngoại hình của hung thủ: "Người này khá cao, gần 1m8, vóc dáng cũng khá to, lòng bàn chân rộng và mập, vóc dáng to như vậy vào xưởng, không ai phát hiện ra sao? Hay là người này vốn dĩ đã ở trong xưởng?"

Câu hỏi này của cô dành cho Lâm Khánh Nam, Lâm Khánh Nam sửng sốt, sau đó cũng nghĩ ra điều gì đó. Từ khi xảy ra chuyện vài ngày trước, ông ấy và Lâm Khánh Đông đều dặn dò bảo vệ cửa không cho người lạ vào xưởng. Xung quanh nhà máy ngoài cổng chính còn có tường rào cao một người. Vậy nếu người này là người ngoài thì hoặc là bảo vệ cho vào, hoặc là nhảy tường vào.

Còn nhà máy của họ thì cũng có một người to con, là công nhân khuân vác. Bình thường người này làm việc khá tốt, ít nói, nhìn cũng thật thà, sẽ không phải là người này chứ?

"Trong xưởng có người nào phù hợp với đặc điểm này không?" La Chiêu lập tức nhìn ra suy nghĩ của Lâm Khánh Nam.

"Có, có một người. Bây giờ người này vẫn còn trong xưởng." Lâm Khánh Nam cũng không biết có oan uổng người ta hay không, nhưng lúc này ông ấy chỉ có thể lựa chọn phối hợp. Huống hồ có một số người thật thà cũng không phải là thật thà, chỉ là bề ngoài thôi, bộ mặt thật sự như thế nào có lẽ chỉ có bản thân họ biết.

La Chiêu đã để cho Trưởng đồn Lưu sắp xếp người tập hợp tất cả mọi người trong nhà máy lại, nên bây giờ anh không vội đi tìm người.

Lý Nhuệ chụp xong ảnh dấu chân, lấy mẫu dấu chân, lại lấy đèn khảo sát ra chuẩn bị tìm vân tay.

Lần này anh ta lấy ra là đèn khảo sát đa dải, đèn chiếu trong phòng một lúc, trên một tấm thép phẳng của động cơ chiếu ra hai dấu vân tay.
 
Chương 83


Lấy cọ quét nhúng vào bột bạc, Lý Nhuệ nhanh chóng lấy mẫu hai dấu vân tay này, cũng kết thúc hành động kiểm tra lần này.

Về phần DNA, vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, kỹ thuật cũng chưa hoàn thiện, lúc này khảo sát hiện trường thường không lấy mẫu DNA.

La Chiêu và những người khác không nán lại nhà máy lâu, công nhân khuân vác nghi là hung thủ đã bị Trưởng đồn Lưu đưa đi.

Trước khi rời đi, Lý Nhuệ đã lấy dấu vân tay và dấu chân của người công nhân này. Dấu chân do Lâm Linh nhận dạng, người xuất hiện trong phòng thiết bị chắc là công nhân khuân vác này.

Nhưng sau khi bọn họ trở về đội cảnh sát hình sự, còn sẽ đối chiếu dấu vân tay, rồi đưa ra bản giám định dấu vân tay. Nếu dấu vân tay và dấu chân trong phòng thiết bị đều trùng khớp với người này, thì chứng tỏ công nhân khuân vác này có nghi vấn gây án.

Lúc Lâm Linh rời đi, hai anh em Lâm Khánh Đông đứng ở cửa nhà máy tiễn họ rời đi. Mãi đến khi bóng xe biến mất, Lâm Khánh Nam mới có cơ hội hỏi Lâm Khánh Đông: "Anh hai, sao Linh Linh lại biến thành như vậy?"

Lâm Khánh Đông thở dài, những chuyện xảy ra hôm nay khiến ông đột nhiên cảm thấy, không biết từ lúc nào con gái ông, lại trở thành chỗ dựa tinh thần cho ông.

Từ khi cô xuất hiện đến khi cô rời đi, người làm ba như ông như có được cây cột chống trời. Lúc đầu ông không biết phải làm sao để tiếp tục mở nhà máy, sự xuất hiện của Lâm Linh lại khiến ông cảm thấy, có lẽ những điều này cũng không có gì to tát.

Ông cũng không nói với Lâm Khánh Nam quá chi tiết, chỉ nói với anh: "Trước kia Linh Linh ở bên ngoài, có thể đã trải qua rất nhiều chuyện, tích lũy được một số tài năng mà chúng ta không biết. Dù sao thì anh cũng đã nhìn ra, đứa nhỏ này không phải người bình thường. Sau này anh làm ba, nói không chừng còn phải dựa dẫm vào con bé."

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Linh không thể trực tiếp về nhà. Cô ngồi ở ghế sau xe Santana, lòng bắt đầu lo lắng, nếu không nhanh chóng nâng cao vận may, sau này cô ảnh hưởng đến những người khác trong gia đình thì sao?

Ví dụ như Diêu Ngọc Lan, ví dụ như Lâm Giảo, thậm chí ông bà nội và bác cả ở quê?

Trong lòng cô tràn đầy nghi vấn, hệ thống đột nhiên nhắc nhở: "Lý chủ cần kiếm điểm nhanh chóng, đổi lấy giá trị may mắn, giá trị may mắn đạt 50, gia đình sẽ không bị ảnh hưởng bởi cô, bản thân cô cũng sẽ không gặp vấn đề lớn. Cố lên nhé."

Giá trị may mắn phải đạt 50? Lâm Linh nhanh chóng tính toán một chút, vậy cô còn thiếu 41, đổi thành điểm tích lũy, tức là 4100 điểm!

Rất nhiều điểm, cô phải phá rất nhiều vụ án mới có thể có được!

Nghĩ thông suốt điều này, cô cảm thấy mình không thể tiếp tục thụ động chờ La Chiêu đi tìm cô giúp phá án.

Ngoài việc chủ động ra, cô không còn lựa chọn nào khác.

La Chiêu qua gương chiếu hậu nhận thấy Lâm Linh vẫn luôn im lặng, tưởng tâm trạng cô sa sút, thất vọng, bèn nói vài câu an ủi: "Tiểu Lâm, chuyện nhà máy của ba cô không cần lo lắng quá, chuyện buôn lậu tôi sẽ bàn bạc với đội chống buôn lậu sau, bên họ rất muốn có người cung cấp manh mối.” "Chỉ cần những người đó bị bắt, rắc rối của ba cô sẽ được giải quyết. Còn về những tên côn đồ phá hoại, cũng có cách, tôi không phải đang triển khai hành động đặc biệt sao? Đã bắt đầu rồi, những loại người như vậy phải quét sạch. Xem thử trước đây những người này đều gây ra vụ án gì, gom tất cả các vụ án này lại, dù mỗi vụ án không lớn, nhưng số lượng nhiều, vẫn có thể định tội nặng."

Lâm Linh tỉnh táo lại, vội nói: "La đội, tôi không sao. Tôi đang nghĩ, lần hành động này có thể sẽ có nhiều việc nhận dạng dấu vân tay hoặc dấu chân, sau này rảnh rỗi tôi sẽ đến giúp đỡ, bắt những người này sớm một chút, môi trường xã hội cũng sẽ tốt hơn nhiều.

"Còn những vụ án tồn đọng trong cục của anh, sau này rảnh rỗi anh có thể tìm vài vụ phù hợp cho tôi xử lý."

Nhất thời La Chiêu có chút ngây người, ngạc nhiên vì sao Lâm Linh lại đột nhiên tích cực như vậy.

Trước đây Lâm Linh cũng khá sẵn lòng giúp đỡ, nhưng chưa từng chủ động như vậy.

Anh ấy không suy nghĩ quá nhiều về việc Lâm Linh đang nghĩ gì, anh ấy cảm thấy có lẽ là do bị kích thích bởi những chuyện hôm nay.

Dù sao đi nữa, Lâm Linh sẵn sàng chủ động giúp đỡ, thì đương nhiên là tốt hơn, anh ấy còn cầu mong điều đó!

Nhưng anh ấy cân nhắc đến việc Lâm Linh vẫn đang học lớp 12, bèn hỏi: "Mùa hè năm sau thi đại học, em không sợ ảnh hưởng đến việc học sao?"

Lâm Linh lắc đầu: "Sẽ không, học ở trường là đủ rồi, đợi nghỉ hè tôi sẽ dành thời gian ôn tập lại, không vấn đề gì."

Lý Nhuệ kính cẩn nhìn Lâm Linh, trong lòng nghĩ cô nói quá nhẹ nhàng, hồi anh ta thi đại học suýt chút nữa là treo cổ tự tử rồi.

La Chiêu tin tưởng vào năng lực của Lâm Linh, yên tâm, bèn nói: "Vậy thì tốt quá, có cô giúp đỡ, hành động của chúng ta chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn. Về phần án tồn đọng, đợi tôi về sắp xếp lại, xem cái nào phù hợp với cô."

Lý Nhuệ cười nói: "Tiểu Lâm, cảnh giới tư tưởng của cô thật cao."

Lâm Linh cười, trong lòng tự giễu, cô chăm chỉ gì chứ, nếu không phải bị ép buộc, cô cũng không muốn vất vả như vậy!



Đội cảnh sát hình sự, văn phòng La Chiêu.

Sau khi đến đội cảnh sát hình sự, La Chiêu hỏi Lý Nhuệ trước: "Dấu vân tay lấy được ở nhà máy đồ uống lạnh vừa rồi cậu có thể tự làm được không?"

Dấu vân tay do Lý Nhuệ tự lấy, lấy được như thế nào anh ta biết rõ. Anh ta gật đầu: "Cái này tôi tự làm được, không làm phiền Tiểu Lâm."

La Chiêu bèn nói: "Được, vậy cậu nhanh chóng làm đi, một khi đặc điểm trùng khớp, tôi sẽ thông báo cho Trưởng đồn Lưu, để ông ấy tăng cường thẩm vấn, nhanh chóng khai ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ án nhà máy đồ uống lạnh."
 
Chương 84


Lý Nhuệ đồng ý, xách hộp khám nghiệm về văn phòng của mình. Lúc này La Chiêu mới nói với Lâm Linh: "Trong tay tôi kiểu vụ án nào đều có, tôi suy nghĩ một chút, không bằng xem vụ án phóng hỏa liên hoàn ở thôn Nguyệt Tuyền trước."

Thôn Nguyệt Tuyền nằm ở nơi giáp ranh giữa khu Nam Tháp và ngoại ô, hiện vẫn là một thôn quê. Nhưng có tin đồn, thôn sắp được giải tỏa.

Nhưng cho đến nay, thôn vẫn chưa có dấu hiệu giải tỏa, nhà nhà vẫn ở nhà cấp bốn. Mỗi nhà đều chất đống củi trước cửa, nhất là đến mùa đông, củi chất cao ngất, để tránh mùa đông lạnh, củi không đủ đun.

Mùa đông năm ngoái, nông thôn cũng có hiện tượng cháy nhà. Nhưng năm ngoái và năm trước, thôn Nguyệt Tuyền xảy ra hỏa hoạn quá thường xuyên. Đặc biệt là năm trước, chỉ trong chưa đầy một tháng trước và sau Tết, thôn hơn hai trăm hộ đã liên tiếp xảy ra hỏa hoạn bốn lần.

Điểm phát lửa đều là đống củi ngoài sân, có một nhà bị thiêu rụi, không cứu được gì, coi như là nghèo đói trong một đêm. May mắn là mọi người đều chạy ra ngoài, nếu không tính chất của vụ án sẽ càng tồi tệ hơn.

Mặc dù vậy, người dân thôn Nguyệt Tuyền cũng rất hoang mang. Đến mùa đông năm ngoái, các hộ gia đình thậm chí còn tự nguyện tổ chức tuần tra đêm luân phiên. Mặc dù vậy, cũng đã xảy ra hỏa hoạn hai lần. Rất nhiều vụ phóng hỏa liên tiếp xảy ra, gần như có thể khẳng định là do con người cố ý phóng hỏa.

La Chiêu giới thiệu sơ qua về vụ án, sau đó đến phòng lưu trữ hồ sơ, lấy hồ sơ về loạt án này, quay lại nói với Lâm Linh: "Những vụ án này, ảnh hưởng rất lớn đến xã hội. Nếu không kịp thời dập lửa, hỏa hoạn lan rộng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Chúng tôi đã tìm thấy cùng một loại đầu mẩu t.h.u.ố.c lá và hộp t.h.u.ố.c lá tại hai hiện trường, từ đó lấy được dấu vân tay. Dấu vân tay khá mờ, cô thử xem."

Lâm Linh hiểu, loại vụ án phóng hỏa này thực sự rất nguy hiểm, lỡ như gặp ngày gió lớn, không kịp cứu, người dân ở xung quanh cũng sẽ bị liên lụy. Nghiêm trọng hơn, nửa thôn thậm chí là toàn thôn đều có thể bị đốt cháy.

Mùa thu đã đến, mùa đông cũng không còn xa. Tên thủ phạm vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không ai biết tên đó sẽ ra tay lần nữa vào lúc nào. Dĩ nhiên, việc bắt giữ phải làm càng sớm càng tốt.

Dấu vân tay được in trên giấy, Lâm Linh chỉ liếc qua đã nhận ra nó mờ hơn so với vài dấu vân tay cô đã xử lý gần đây.

Khác với dấu vân tay được Lý Nhụy chụp từ ảnh, dấu vân tay này vừa mờ vừa tối. Các đường vân trên dấu vân tay chập chờn, thậm chí có chỗ gần như không nhìn thấy.

La Chiêu đứng bên cạnh, chống tay lên bàn, quan sát phản ứng của Lâm Linh. Thấy cô im lặng một lúc, sợ cô bị áp lực, anh vội vàng nói: "Nếu thực sự không làm được, chúng ta lại thử một vụ án khác." Lâm Linh đang suy nghĩ trong đầu nên làm thế nào, mỗi dấu vân tay có độ khó khác nhau, cách làm đương nhiên phải khác nhau. Giống như giải toán, mỗi bài toán có cách giải khác nhau, cô vừa suy nghĩ xem dấu vân tay cụ thể này nên xử lý như thế nào cho hiệu quả hơn.

Lúc này, cô đã có phương án đại khái, nghe La Chiêu hỏi, cô nói: "Có thể thử xem."

La Chiêu thấy hình như cô đã có cách, lòng nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì thử xem. Lý Nhụy đã lưu trữ tất cả dấu vân tay của các vụ án khó vào máy tính, lát nữa cậu ấy bận xong, trực tiếp lấy dấu vân tay này ra là có thể thao tác được."

Lúc này Lý Nhụy vẫn chưa xử lý xong dấu vân tay lấy được từ nhà nhà máy đồ uống lạnh, La Chiêu liền đưa cô đến đó đợi trước.

Còn về phần La Chiêu, anh quay trở lại văn phòng, gọi điện cho đội trưởng đội chống buôn lậu của thành phố, gửi cho đối phương hồ sơ ghi chép do Lưu Khánh Đông cung cấp. Bên kia hứa sẽ giải quyết nhanh chóng.

Tiếp theo, anh quay lại phòng máy tính, lúc này Lý Nhụy đã xử lý xong dấu vân tay vừa lấy được. Các điểm đặc trưng mà anh ta đánh dấu cũng trùng khớp với dấu vân tay của người công nhân khuân vác.

"Đội trưởng, xác nhận rồi, người phá hoại máy phát điện dự phòng chính là công nhân khuân vác của nhà máy đồ uống lạnh. Tôi có thể đưa ra một bản giám định vân tay."

"Tốt lắm, những việc tiếp theo giao cho tôi. Cậu lấy vân tay của vụ án phóng hỏa liên hoàn của thôn Nguyên Tuyền ra đi, làm trợ thủ cho Tiểu Lâm, xem thử có trùng với dấu tay của mấy người chúng ta đang nghi ngờ không." La Chiêu nói.

Anh ấy vừa dặn dò xong, Hình Nhất Binh liền đến tìm anh ấy, nói: "La đội, bên Viện Kiểm Sát đến, kiểm sát viên Hạ vẫn còn ở đây. Vừa rồi ông ấy xem hồ sơ, có một số vấn đề muốn tìm hiểu, chủ yếu liên quan đến việc xác thực dấu vân tay. Bây giờ anh đã quay lại, nên đi nói chuyện với ông ấy."

Việc kiểm sát viên Hạ đến, Cục trưởng Lộ đã nhắn tin thông báo cho La Chiêu. Đối với sự xuất hiện của người này, La Chiêu không hề phản kháng.

Bởi vì có kiểm sát viên tham gia điều tra chung, nên hồ sơ mà đội cảnh sát hình sự làm, dự thảo cáo trạng có thể đưa cho ông ấy xem trước. Nếu ông ấy phát hiện những tài liệu này có vấn đề về hình thức hoặc văn bản, đội cảnh sát hình sự có thể sửa chữa kịp thời, thiếu tài liệu gì cũng có thể bổ sung kịp thời, tránh việc tài liệu trực tiếp gửi đến Viện Kiểm Sát, lại bị bác bỏ, phải bổ sung hoặc làm lại, càng phiền toái hơn.

Còn về những thắc mắc mà kiểm sát viên Hạ đang muốn biết, La Chiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, anh nói với Hình Nhất Binh: "Được, tôi sẽ qua đó ngay. Lát nữa Giang Sơn sẽ đưa người về, anh chú ý một chút."

Hình Nhất Binh bố trí cho kiểm sát viên Hạ một văn phòng riêng, đưa cho ông ấy xem hồ sơ, ngoài vụ án Tiêu Tuấn Phu bị sát hại trên đường, còn có vụ án của băng nhóm trộm cắp liên tỉnh. Trước đó, một người trong băng nhóm này đột nhập vào nhà một phụ nữ mang thai để trộm cắp bị bắt, Viện Kiểm Sát cho rằng chứng cứ không đủ, đã trả hồ sơ yêu cầu đội cảnh sát hình sự bổ sung điều tra.
 
Chương 85


Lần này, La Chiêu và họ, với sự giúp đỡ của Lâm Linh, đã đối chiếu thành công dấu vân tay mà tên trộm để lại trong nhà người phụ nữ mang thai, củng cố bằng chứng. Không chỉ vậy, họ còn điều tra được các thành viên khác của băng nhóm trộm cắp này.

Giang Sơn đã dẫn người bắt giữ được bốn thành viên trong băng nhóm, ba trong số bốn người này đã khai nhận, tên cầm đầu cuối cùng cũng sẽ sớm bị bắt giữ.

Lần này, lực lượng cảnh sát đã bắt giữ được toàn bộ các thành viên trong băng nhóm, có lời khai, có bản giám định đối chiếu vân tay thành công, cũng thu giữ được không ít tang vật. Vụ án được tiến hành đến mức này, chuỗi bằng chứng của vụ án băng nhóm trộm cắp này được coi là đủ vững chắc.

Họ không chỉ hoàn thành xuất sắc việc bổ sung chứng cứ theo yêu cầu của Viện Kiểm Sát, mà còn bắt giữ được đồng bọn, vụ án này được xử lý rất hoàn mỹ. Vì vậy, La Chiêu rất tự tin.

Bước vào văn phòng của kiểm sát viên Hạ, La Chiêu gõ cửa, kiểm sát viên Hạ ở bên trong nghe thấy, đi ra mở cửa, để cho La Chiêu đi vào.

Vào trong, ông ấy khách sáo nói: "Lần trước chúng tôi trả hồ sơ về, bên cậu xử lý khá nhanh, không chỉ tìm được chứng cứ tên trộm đột nhập vào nhà, mà còn bắt được đồng bọn của tên đó. Điều đáng quý nhất là, còn tìm được một phần tang vật, điều này rất có lợi cho việc xét xử vụ án."

Thái độ của ông ấy khá hòa nhã, nhưng La Chiêu cảm thấy đây là “trải đường trước khi phát huy”. Nói lời hay trước, làm nền trước, tiếp đó đưa ra vấn đề.

Quả nhiên, La Chiêu vừa ngồi xuống, giọng điệu của kiểm sát viên Hạ đã thay đổi, ông ấy nói: "Tuy nhiên, tôi cảm thấy trong tài liệu các anh cung cấp, có một số vấn đề đáng ngờ."

La Chiêu nghĩ thầm, quả nhiên là đến. Anh ấy ung dung ngồi xuống, tỏ vẻ hợp tác, lịch sự hỏi: "Có chỗ nào không ổn? Ông cứ nói. Nếu cần bổ sung điều tra thì tôi sẽ cố gắng hết sức." . Đam Mỹ Hài

Kiểm sát viên Hạ cũng không phải đến để nói chuyện xã giao, sau khi nói lời mở đầu, ông ấy trực tiếp đặt câu hỏi: "Vụ án băng nhóm trộm cắp này, vừa có lời khai của một số người, vừa thu được tang vật, về cơ bản vụ án không có vấn đề gì. Thắc mắc của tôi là về việc đối chiếu dấu vân tay."

Nói xong, ông ấy lấy ra một tài liệu, trên đó in một dấu vân tay mờ, chính là dấu vân tay mà tên trộm đột nhập để lại trong nhà của người phụ nữ mang thai. "Dấu vân tay này, theo thông thường, không thể giám định được. Nhưng lần này các anh đã giám định được, kết quả này, tôi cho rằng cần phải tìm chuyên gia để chứng minh, xác định độ tin cậy. Hơn nữa, người giám định là Lâm Linh, trước đây tôi chưa từng nghe qua, nên về kết luận của cô ấy, cá nhân tôi có ý kiến ​​bảo lưu."

"Cái này, không phải tôi muốn làm khó các anh, các anh cũng biết, bây giờ tình hình đã thay đổi. Trước đây, tính lưu động xã hội của chúng ta rất thấp, là xã hội quen biết, cảnh sát các anh điều tra án, chủ yếu dựa vào sàng lọc, thẩm vấn. Nhưng bây giờ không được rồi, tính lưu động của người dân ngày càng nhanh, cấp trên cũng ngày càng coi trọng tư liệu kiểm tra sinh học, coi trọng bằng chứng hơn lời khai là xu hướng tất yếu."

"Gặp phải những vụ án trọng đại, đặc biệt là những vụ án có khả năng bị tử hình, sẽ có nhiều cơ quan khác nhau tiến hành thẩm tra nhiều lần, ngay cả khi vụ án đã được tuyên án, cấp trên cũng sẽ tùy lúc tiến hành xử lại. Vì vậy, lúc chúng ta bắt đầu thụ lý vụ án, chúng ta phải đảm bảo rằng mọi khâu trong chuỗi bằng chứng đều có thể chịu được thử thách, nếu không sau này khi xử án lại có vấn đề, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm."

Những điều ông ấy nói, tất nhiên La Chiêu hiểu. Còn tư liệu kiểm tra sinh học mà kiểm sát viên Hạ nói đến, chính là dấu vân tay, dấu chân, xét nghiệm m.á.u và xét nghiệm chất độc...

Anh ấy tỏ vẻ lắng nghe, biểu thị đồng ý với lời nói của kiểm sát viên Hạ, đợi đối phương nói xong, anh ấy mới nói: "Tôi hiểu ý ông, ông không chắc chắn về dấu vân tay mà chúng tôi đưa ra trong vụ án này. Muốn tìm thêm một vài chuyên gia để xác nhận, tôi cho rằng đó là yêu cầu hợp tình hợp lý. Tôi cũng giống như ông, hy vọng mọi khâu đều có thể trải qua việc khảo sát, đắn đo."

"Tuy nhiên, tôi có thể đảm bảo với ông, bạn học Tiểu Lâm làm dấu vân tay, cô ấy thực sự có bản lĩnh không tầm thường. Ông có thể đi tìm chuyên gia, tốt nhất là để họ khôi phục lại quá trình Tiểu Lâm sử dụng máy tính để tăng cường hình ảnh làm dấu vân tay. Tôi cũng hy vọng Tiểu Lâm có thể được các cơ quan có liên quan công nhận, như vậy sau này khi chúng tôi thụ lý vụ án, cần cô ấy hỗ trợ, có thể trực tiếp mới cô ấy đến giám định."

Tăng cường hình ảnh? Kiểm sát viên Hạ không quen lắm với thuật ngữ này, nhưng ông ấy cũng nghe ra được là kỹ thuật liên quan đến việc làm dấu vân tay.

Ông ấy không phủ nhận lời nói của La Chiêu, cũng luôn giữ thái độ cẩn thận, suy nghĩ một chút, ông ấy nói: "Về việc tăng cường hình ảnh này, ở Giang Ninh chúng ta, nhân tài như vậy chắc là rất ít. Bây giờ công nghệ mới ngày càng phát triển, cách thức thụ lý vụ án của chúng ta cũng phải thay đổi theo."

La Chiêu nói: "Lần trước trong tỉnh tổ chức đào tạo liên quan, giảng viên là giáo sư Đào của khoa máy tính Đại học Giang Ninh, ông có thể cân nhắc liên lạc với ông ấy, nếu ông có người phù hợp, cũng có thể cân nhắc. Có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp."

Lần này kiểm sát viên Hạ không phản đối nữa, gật đầu đồng ý, nói: "Được, tôi sẽ cân nhắc thêm. Sắp xếp xong xuôi. Tôi sẽ liên lạc với cậu."

"Đúng rồi, bạn học Tiểu Lâm mà cậu nói, cô ấy bao nhiêu tuổi? Tôi nghe lão Hình nói, dạo gần đây cô ấy đã làm cho các anh khá nhiều dấu vân tay, phá được khá nhiều vụ án rồi, thật sự lợi hại như vậy sao?"
 
Chương 86


La Chiêu cười nói: "Tiểu Lâm đang học lớp 12, sang năm mới thành niên, hiện tại cô ấy vẫn đang ở phòng máy vi tính hỗ trợ đội cảnh sát chúng tôi thụ lý vụ án, nếu kiểm sát viên Hạ có hứng thú, không bằng đi đến xem thử. Có một số việc, nghe người ta nói không bằng tận mắt nhìn thấy."

Kiểm sát viên Hạ đã xem xong hồ sơ vụ án của Tiêu Tuấn Phu, vì vẫn chưa bắt được nghi phạm nên nội dung hồ sơ không nhiều, chủ yếu là kết quả khám nghiệm hiện trường. Hiện tại ông ấy không có nhiều việc phải làm, trong lòng cũng có một chút tò mò, liền đồng ý.

La Chiêu dẫn kiểm sát viên Hạ xuống lầu, đi đến cửa phòng máy vi tính, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hé mở.

Lúc này trong phòng máy vi tính không chỉ có Lý Nhuệ và Lâm Linh, mà còn có hai cảnh sát trẻ tuổi. Hai cảnh sát đó cúi người đứng sau Lý Nhuệ, trong tiếng ồn ào của quạt máy tính, mắt họ đều nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nghe tiếng bước chân, hai cảnh sát quay đầu lại, nhìn thấy La Chiêu.

Lý Nhuệ cũng quay đầu lại, La Chiêu thấy Lâm Linh vẫn tập trung vào màn hình máy tính, liền nhỏ giọng hỏi Lý Nhuệ: "Thế nào, làm được không?"

Lý Nhuệ tiện tay đưa cho anh ấy một tờ giấy, trên giấy có một cái tên: "Ngưu Vượng Tài."

Anh ta nói với La Chiêu: "Cái này làm được một lúc rồi, dấu vân tay trên bao t.h.u.ố.c lá của vụ án phóng hỏa liên hoàn là của Ngưu Vượng Tài."

Ngưu Vượng Tài?

La Chiêu đã suy nghĩ rất nhiều về vụ án này, vì vậy anh y biết rất rõ về những nghi phạm trọng điểm trong vụ án.

Ngưu Vượng Tài này khoảng 35 tuổi, kiếm sống bằng nghề nông. Thỉnh thoảng, ông ta cũng làm thêm vài công việc lặt vặt, nhưng không phải là người siêng năng, làm việc ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng. Ông ta còn có tật nghiện rượu, uống say thường đánh vợ để giải tỏa. Mấy năm trước vợ ông ta không thể chịu đựng được nữa nên đã ly hôn với ông ta, còn mang theo con cái. Bây giờ Ngưu Vượng Tài sống một mình.

Nếu là ông ta, cũng có thể coi là có động cơ gây án. Bởi vì nhà người khác đều là vợ con ấm cúng, trong nhà ít nhiều cũng có chút tiền tiết kiệm. Chỉ có ông ta cô đơn lẻ bóng, còn kiếm được hai tiêu ba, trong túi luôn không có tiền dư. Lâu ngày, ông ta có khả năng không nhỏ nảy sinh tâm lý ghen ghét người khác.

La Chiêu có chút phấn khích, anh ấy nghĩ, nếu thực sự tìm được hung thủ, vậy tám vụ án phóng hỏa này sẽ được phá án cùng một lúc, mối nguy tiềm ẩn của thôn Nguyệt Tuyền cũng sẽ được loại bỏ.

Không những thế, việc phá án của họ đều có thể được tính điểm, mỗi vụ án sẽ được tính điểm riêng, cộng lại không phải là một con số nhỏ. Lúc đó, thứ hạng trên bảng xếp hạng chiến lực toàn thành phố chắc chắn sẽ lại tiến thêm một bậc.

Anh ấy lập tức nói: "Tôi liên lạc với đồn cảnh sát bên thôn Nguyệt Tuyền, để họ bắt người trước." Nhưng Lý Nhuệ lại nói: "Đội trưởng, không cần bắt người nữa. Hôm kia Ngưu Vượng Tài vừa bị tạm giữ, vẫn đang giam giữ."

Lý do bắt giữ là do đánh bạc, chơi khá lớn.

La Chiêu nghĩ, vậy thì tốt quá, trực tiếp cho người đưa Ngưu Vượng Tài đến thẩm vấn là được.

Giang Sơn vẫn chưa về, đội 1 cũng không có mấy người, La Chiêu liền phái hai thanh niên trong phòng vi tính đi, để họ đến đồn cảnh sát bên thôn Nguyệt Tuyền để đưa người về.

Hai cảnh sát trẻ tuổi lập tức mang theo thủ tục đi, còn về phía kiểm sát viên Hạ, thì lặng lẽ bước lên vài bước, đứng sau Lý Nhuệ, nhìn vào hình dạng vân tay đang thay đổi chậm chạp trên màn hình máy tính.

La Chiêu cũng không nói gì, càng không làm phiền Lâm Linh đang bận rộn thao tác, nhẹ nhàng hỏi Lý Nhuệ: "Tiểu Lâm lại đang làm vân tay nào?"

Lý Nhuệ nói với anh ấy: "Là vân tay vụ cướp bệnh viện tháng trước."

La Chiêu "Ồ" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Tháng trước, trên cầu vượt đối diện Bệnh viện Nhân dân số 2 thành phố đã xảy ra một vụ cướp, nạn nhân là một phụ nữ nông thôn. Lần này cô ấy vào thành phố đến bệnh viện số 2 để đưa con đi khám bệnh, bị cướp mất số tiền vay mượn để cứu mạng con. Đứa trẻ bị bệnh tim, cần phải phẫu thuật sớm.

Lúc người phụ nữ phát hiện mất tiền, đã xảy ra xô xát với đối phương, và giật lấy thanh sắt mà đối phương cầm trên tay. Tất nhiên đầu cô ấy cũng bị thương, bị thanh sắt đánh trúng.

Lúc đó chuyện này rất ầm ĩ, có cán bộ quần chúng của một số cơ quan còn phát động quyên góp từ thiện cho người phụ nữ này, để con trai cô ấy có thể kịp thời phẫu thuật.

Nhưng vụ án vẫn chưa được phá, vì nghi phạm gây án đeo khẩu trang và mũ, vành mũ che rất thấp. Ngay cả khi có nhân chứng xung quanh, cũng không ai nhìn rõ mặt hắn. Về phần chiều cao và cân nặng của người đó, đều khá phổ biến, không có nhiều giá trị tham khảo.

Sau đó, cảnh sát đã lấy được dấu vân tay trên thanh sắt mà người phụ nữ giật được, vì thanh sắt có hình dạng trụ tròn dài, lúc các ngón tay dùng lực ấn mạnh đã khiến cho các đường vân và rãnh bị biến dạng nghiêm trọng, nên một số dấu vân tay thu được vẫn luôn không có tác dụng phá án.

Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, những ngón tay thon dài của thiếu nữ gõ bàn phím một cách thành thạo, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình. Kiểm sát viên Hạ ở bên cạnh có thể nhìn thấy mặt bên của cô, trông đặc biệt tĩnh lặng.

Mặc dù chất tóc của cô không được tốt lắm, hơi thô ráp, bộ dạng cũng gầy yếu, nhưng dáng vẻ tĩnh lặng và nghiêm túc của cô lại có một ma lực không thể nói thành lời, giống như những sợi băng lạnh buốt, thấm vào lòng người, khiến những người xung quanh cô cũng không khỏi trở nên yên lặng.

Kiểm sát viên Hạ có con gái, con gái ông ấy bằng tuổi Lâm Linh, học ở trường cấp ba tốt nhất toàn thành phố, học cũng rất giỏi.
 
Chương 87


Ông ấy thường đến trường đón con gái, cũng nhiều lần tham dự họp phụ huynh. Trẻ con ở độ tuổi này, ông ấy không biết đã nhìn thấy bao nhiêu người, tính cách khí chất gì cũng có. Nhưng Lâm Linh lại rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những học sinh mà ông ấy từng gặp.

Mặc dù có thiện cảm với Lâm Linh, nhưng kiểm sát viên Hạ vẫn giữ được sự tỉnh táo cần thiết.

Đối với ông ấy, kết quả giám định vân tay có liên quan rất lớn, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ。Nếu như về mặt kỹ thuật cô gái này không thể khiến ông tin phục, mặc kệ cô có ưu tú như thế nào, để lại cho ông ấy ấn tượng tốt đến mức nào, nên phủ định ông ấy vẫn sẽ giữ thái độ phủ định.

Ông ấy không hiểu thao tác của Lâm Linh, chỉ cảm thấy về mặt này chắc cô thật sự rất giỏi. Nhưng kết quả giám định mà cô đưa ra phải có một kết quả khiến người ta tin tưởng, nếu không nói gì cũng vô ích.

Khoảng 20 phút sau, cuối cùng Lâm Linh cũng dừng thao tác, quay lại nói với La Chiêu: "Vân tay này nhìn biến dạng nghiêm trọng, thực ra cũng không khó làm lắm, cho nên vẫn tương đối nhanh. Chủ yếu là phải thu hẹp khoảng cách biến dạng giữa các đường vân, sau đó khử nhiễu, kết quả đã có."

La Chiêu gật đầu, ra lệnh cho Lý Nhuệ: "Trước tiên cậu cứ lấy mẫu dấu vân tay trong kho dữ liệu ra, so sánh xem có thể tìm được người không?"

La Chiêu đang suy nghĩ, loại tội phạm cướp giật này rất có thể có tiền án. Một khi có tiền án, dấu vân tay của hắn có thể đã được ghi vào kho dữ liệu vân tay. Nếu trong kho dữ liệu thực sự có, thì có thể dễ dàng khớp với mục tiêu.

Lý Nhuệ gật đầu, dưới sự tham mưu của Lâm Linh, anh ta đánh dấu các điểm đặc trưng trước, sau đó bắt đầu so sánh.

Rất nhanh, hai mươi dấu vân tay có độ tương đồng cao nhất đã được lấy ra, La Chiêu cũng tiến lại gần, quan sát màn hình.

Lý Nhuệ xem đi xem lại hai lần, chỉ vào dấu vân tay ở góc dưới bên phải, nói: "Cái này, có lẽ là nó rồi."

Lâm Linh cũng gật đầu, tỏ ý đồng ý, La Chiêu liền bảo Lý Nhuệ lấy thông tin của người này ra.

Kết quả đúng như phỏng đoán của La Chiêu, tên cướp giật này thực sự có tiền án.

Sau khi lấy ảnh của hắn ra, La Chiêu liền gọi điện thoại gọi Hình Nhất Binh đến. Anh ấy chỉ vào bức ảnh trên màn hình hỏi: "Lão Hình, ông có từng gặp người này chưa?"

Tuy tuổi của Hình Nhất Binh đã cao, nhưng những người thường xuyên phạm tội ở địa phương, không nói có thể biết quen mặt hết, nhưng phần lớn thì đều nhớ được mặt.

Ông ấy nhìn chằm chằm vào tên đầu trọc trên màn hình vài giây, lập tức nói: "Đây không phải là Lan Ngũ sao? Vài năm trước từng vào tù." Tiếp theo, ông ấy kể về tình hình gia đình và địa chỉ của Lan Ngũ, Lâm Linh ở bên cạnh nghe mà kinh ngạc, thầm nghĩ vị cảnh sát già này nhìn bề ngoài hiền lành, nhưng lại có tuyệt chiêu riêng, bộ não này quả thực là một kho dữ liệu sống.

Đã có thông tin của đối phương, La Chiêu đương nhiên sẽ không chần chừ, lại cử thêm ba cảnh sát hình sự đi. Lo ngại Lan Ngũ có đồng bọn khác ở đó, La Chiêu tạm thời lại mượn hai người từ đồn cảnh sát gần đó, hai người này cùng ba cảnh sát hình sự lên đường, đến nhà Lan Ngũ tìm người.

Cảnh sát bắt người luôn như vậy, không cổ súy cho anh hùng đơn độc. Đảm bảo an toàn cho cảnh sát mới là yêu cầu cơ bản nhất. Vì vậy, trong trường hợp có đủ người, điều động thêm vài người mới là cách sắp xếp an toàn nhất.

Lâm Linh đang cân nhắc xem có nên xử lý thêm vài vụ án nữa không, thì lúc này trong đầu cô vang lên âm thanh nhắc nhở: "Chúc mừng ký chủ, hung thủ gây ra vụ hỏa hoạn liên hoàn đã bị bắt giữ, ký chủ nhận được 800 điểm tích lũy, tiếp tục cố gắng."

Lâm Linh:... Có khả năng hai cảnh sát lúc nãy đã đến trại giam, cũng tìm được hung thủ là Ngưu Vượng Tài.

Số điểm tích lũy lần này là dễ kiếm nhất từ trước đến nay. Có lẽ một vụ hỏa hoạn được tính là một trăm điểm, Ngưu Vượng Tài gây án tám lần, cộng lại là tám trăm điểm.

Cô thở phào nhẹ nhõm, trong đầu tạm thời không có âm thanh nhắc nhở nào khác vang lên. Ước chừng tên cướp giật Lan Ngũ ở cổng bệnh viện nhất thời vẫn chưa bị bắt. Còn lại là chờ đợi.

Lúc này đã hơn năm giờ chiều, cô đang nghĩ xem có nên ở lại xử lý thêm vài vụ án nữa không. Nhưng La Chiêu lại nói: "Tiểu Lâm, hôm nay cứ thế này đã, cô cũng vất vả rồi, hôm khác cô lại qua giúp. Huống hồ bây giờ dưới tay tôi đã không còn người, tất cả đều được phái đi rồi, cô mà moi thêm nghi phạm ra thì tôi cũng không có người đi bắt."

"Bây giờ cũng không còn sớm nữa, đi, hôm nay tôi đãi, mời mấy người đến Hối Tân Lầu ăn cơm."

Lý Nhuệ reo lên một tiếng, nói: "Đội trưởng, anh mời khách thì tôi không khách sáo đâu."

La Chiêu vung tay một cái: "Tôi là một thằng độc thân, lại không cần nuôi gia đình, tôi vẫn có thể mời được một bữa cơm. Đi thôi, kiểm sát viên Hạ cũng đi đi."

Lúc này Lâm Linh mới đặc biệt nhìn kiểm sát viên Hạ, cũng chú ý đến ánh mắt dò xét của đối phương.

Cô bình tĩnh nhìn lại, cũng không nói gì. Cô hiểu trong lòng, công, kiểm, pháp nhất thể, cô muốn để kỹ thuật giám định vân tay và dấu chân của mình được phát huy tác dụng, chỉ có sự công nhận của La Chiêu là không đủ, các cơ quan kiểm sát và các ban ngành khác cũng phải công nhận mới được.

Điều này cần có một quá trình, không thể một sớm một chiều là làm được.

Hối Tân Lầu chỉ cách đội cảnh sát hình sự hai con phố, kinh doanh rất tốt, lại là giờ cơm, nếu không đặt chỗ trước thì sẽ không có phòng riêng.

Kiểm sát viên Hạ liền nói: "Không phải lát nữa Giang Sơn sẽ áp giải người về sao? Còn phải bận rộn, hôm nay không uống rượu, không cần đặt phòng riêng, cứ ăn đơn giản ở đại sảnh là được."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom