Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 155: Đi rồi?


Lâm Phong thấy vậy thì nhíu mày.

Người đàn ông trung niên này là ba của Tiểu Khả sao?

Thì ra là một võ giả sơ kỳ Địa Cảnh!

"Ba cũng buồn cười thật đấy, người ta đã đi rồi ba mới chạy tới!"

Lý Tiểu Khả không nhịn được mà chế nhạo một câu.

Lúc nãy đúng là cô ấy cũng có thông báo cho người ba vô trách nhiệm này của mình, nhưng mà không ngờ rằng ba lại đến chậm như thế, điều này khiến lòng cô ấy càng căm tức hơn!

"Đi rồi?"

Vẻ mặt Lý Như Hải hơi giật mình.

Thật ra ông ta đã chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng mà nhà họ Lý ở tít bên phía tây thành phố, cách nơi này một quãng đường 50km, hơn

nữa trên đường còn kẹt xe, cho nên mới tới muộn!

"Đúng đó! May mà có ông chú cứu con! Chờ đến khi ba tới thì có khi con đã bị người ta đánh chết rồi!"

Lý Tiểu Khả lạnh lùng đáp.

Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc.


Sao Tiểu Khả lại tỏ ra lạnh lùng với ba mình như thế chứ?

"Là cậu đã cứu con gái tôi sao?"

Lý Như Hải nhìn về phía Lâm Phong rồi hỏi.

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu, không thể phủ nhận!

Lý Như Hải nghe vậy thì liền nháy mắt với cấp dưới đang đứng phía sau. Cấp dưới lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng ở trong túi ra.

"Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, trong tấm thẻ này có năm trăm vạn, coi như là cảm ơn công lao của cậu!"

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 624


 Tổ Sư Ngũ Độc lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn Lâm Phong, sắc mặt âm trầm.  

 

 

Thanh niên trước mắt này đúng là quá mạnh!  

 

 

Cho lão ta một cảm giác không thể địch nổi, khiến lão ta muốn bỏ cuộc!  

 

 

"Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh! Nhưng bây giờ ta chiếm giữ cơ thể này, ngươi cũng không làm gì được ta! Ngươi thả ta ra, đợi sau này ta tìm được vật chủ thích hợp, bảo đảm sẽ trả lại cơ thể này nguyên vẹn như cũ được không?"  

 

 

Tổ Sư Ngũ Độc nói.  

 

 

"Hôm nay mày chắc chắn phải chết, lúc nãy tao nói rồi mà!"  

 

Adv

 

Thần sắc Lâm Phong lạnh lùng.  

 

 

Anh toàn lực ra tay, đưa một bàn tay lớn ra nắm lấy Tổ Sư Ngũ Độc, lần này lão ta không kịp phản ứng đã bị Lâm Phong tóm gọn vào tay.  


 

 

"Đại đạo hành vân, Càn Khôn tác pháp!"  

 

 

"Ma ri ma ri..."  

 

Adv

 

“Tao muốn thằng già mày hồn phi phách tán!"  

 

 

Lâm Phong đọc ra một loạt chú ngữ bí ẩn, cuối cùng trực tiếp chạm một ngón tay lên trán Tổ Sư Ngũ Độc, trán lão ta lập tức sáng lên kim quang!  

 

 

Trên mặt Tổ Sư Ngũ Độc càng lộ ra vẻ kinh sợ, giọng run run nói:  

 

 

"Tr... Tru... hồn chú, ng... ngươi, ngươi làm sao biết được Đạo môn Tru..."  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Lời nói đột ngột dừng lại!  

 

 

Đôi mắt trắng dã của Thái Văn Cơ dần dần khôi phục lại bình thường, thân thể mềm mại ngay lập tức mềm nhũn ra, trực tiếp ngã xuống đất.  

 

 

Lâm Phong thấy vậy thì trực tiếp đưa tay ra đỡ lấy Thái Văn Cơ, sau đó tùy tiện ném cô ấy sang bên cạnh Thái Khôn!  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm…!"  

 

 

Thái Khôn nhìn đứa cháu gái đang hôn mê, kích động đến mức nước mắt già nua rơi lã chã.  

 

 

Lâm Phong không để ý đến Thái Khôn, trực tiếp đưa tay ra, bắt Độc Tam Kinh vào trong tay.  

 

 

Lần này anh không cho Độc Tam Kinh thời gian nói nhảm, trực tiếp sử dụng thuật soát hồn!  

 

 

Sau khi soát hồn xong.  


 

 

Thần sắc Lâm Phong vui mừng, vội vàng lấy túi trữ vật của Độc Tam Kinh ra xem, quả nhiên bên trong có hơn ba nghìn linh thạch!  

 

 

Ngoài linh thạch ra!  

 

 

Còn có một số phương thuốc chế độc của Ngũ Độc Giáo, cùng với một số độc trùng, cỏ độc...  

 

 

Những thứ này giống như xương gà…  

 

 

Giữ lại thì vô dụng, bỏ đi thì tiếc...  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một chút, thu linh thạch lại, sau đó triệu hồi một ngọn linh hoả, đốt thi thể của Độc Tam Kinh và mấy thứ vô dụng khác thành tro bụi.  

 

 

Thấy cảnh này.  

 

 

Trái tim của Phùng Thiên Luân lại run lên, chỉ cảm thấy thủ đoạn của Lâm Phong đúng là đã vượt ngoài phạm vi tưởng tượng của ông ta, còn cường đại hơn cả con trai Phùng Mục Trần của ông ta rất nhiều!  

 

 

"Cậu… cậu Lâm! Lần này cảm ơn cậu!"  

 

 

Phùng Thiên Luân thở ra một hơi, đi đến trước mặt Lâm Phong nói.  

 

 

"Ông biết tôi hả?"  

 

 

Lâm Phong nhướng mày hỏi.  

 

 

"Con trai tôi, Phùng Mục Trần là bạn cậu! Trước đó nó dặn tôi..."  

 

 

"Dặn ông cái gì?"  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 159: Có chuyện gì thì nói thẳng


“Cái thằng nhóc này cũng thú vị phết đấy!"

Vương Nhạc Hiên suy tư một lát rồi thản nhiên nói:

"Cậu đi tìm cậu ta đi, bảo cậu ta là tôi muốn gặp!"

Dương Đỉnh Thiên do dự một lát rồi trả lời:

“Nhưng... Nếu như cậu ta từ chối không muốn tới thì sao?" "Cậu ta có dám sao?”

Vương Nhạc Hiên cười gần một tiếng.

Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì vẻ mặt càng thêm cung kính.


Minh chủ quả đúng là minh chủ!

Cho dù có là Thiên Cảnh thì trong mắt ông ta cũng chẳng hơn gì thế này cả!

Bên kia.

Sau khi Lâm Phong rời khỏi đại học Kim Lăng thời anh đi thẳng tới cửa tiệm thuốc đông y.

Ngày mai là ngày chẩn đoán bệnh cho con gái của Y Nặc!

Mặc dù anh tự tin có thể chữa trị tất cả các căn bệnh khó khăn phức tạp, nhưng cái gì cần chuẩn bị vẫn nên chuẩn bị, để tránh khi đó lại nảy sinh một vài vấn đề nhỏ bên ngoài.

Với lại, y thuật chủ yếu của anh đều cần phải triển khai mười ba châm vàng âm dương, cho nên bắt buộc phải mua một ít kim châm!

Thật ra lúc trước khi anh tu luyện trên núi, lão già đã từng chế tạo một bộ châm vàng cho anh.

Bộ châm vàng này đã qua muôn vàn lần gọt giữa của lão già, đã có thể được coi là linh khí, nhưng do nỗi oán hận với lão già mà anh cũng không đem xuống núi.

Còn về phần mười ba kim âm dương, đây là một thuật châm cứu đã thất truyền từ lầu của giới đông y.

Theo như lão già nói thì từ thời thượng cổ, có một nhà hiền triết y học vĩ đại hiểu biết những bí ẩn về cơ thể con người đã sáng tạo ra.

Nguyên lý chủ yếu là dùng linh khí làm chất dẫn, chỉ ra 52 đan huyệt, 309 song huyệt, 50 kinh ngoại kỳ huyệt, 36 trí mạng huyệt, từ đó cho linh khí đi vào cơ thể qua những huyệt vị này, lưu thông đi khắp cơ thể.

Mặc dù cơ thể con người bí ẩn phức tạp, nhưng với cách thức này thì lại có thể đơn giản hoá, khám phá được tất cả nguyên nhân của bệnh tật!

"Người ta luôn nói y học phương tây là khoa học, mà lại không biết rằng trên thế giới này có nhiều thứ mà khoa học không thể nào giải thích được!"


Lâm Phong lắc đầu.

Anh đi vừa cửa tiệm thuốc đông y muốn mua một bộ châm vàng, nhưng thấy không bán nên chỉ đành mua một bộ châm bạc thay thế!

Đối với đại đa số các thầy thuốc đông y mà nói thì châm vàng dùng để bổ, châm bạc dùng để tiết ra!

Nhưng đối với Lâm Phong mà nói thì thật ra cũng như nhau cả, sự khác biệt có lẽ chỉ là khả năng chứa đựng linh khí mà thôi!

Sau khi mua châm bạc xong Lâm Phong định gọi điện thoại cho em gái, gọi cô ấy và Tiểu Khả đi ăn.

'Thế nhưng đúng lúc này điện thoại lại reo lên.

“Cậu Lâm, là tôi!"

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cung kính.

Lâm Phong nhớ giọng nói này.

Là giọng nói của Đàm Thiên Hồng, đại đường chủ của Tam Khẩu Đường

Nhưng điều khiến anh tự hỏi là Đàm Thiên Hồng gọi điện cho anh vào lúc này làm gì?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 250


 “Cảm ơn tôi làm gì? Tôi chỉ tiện tay đập con ruồi vo ve bên tai tôi mà thôi, chứ không phải ra mặt thay cho các ông.”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Thực tế thì từng câu anh nói đều là thật.  

 

 

Sở dĩ anh ra tay, đơn giản là vì Nam Cung Vấn Thiên cứ phải tỏ vẻ tình cảm trước mặt anh, khiến anh thấy có chút phiền phức mà thôi.  

 

 

Adv

Nhưng mấy người Tần Vô Đạo thì lại không hề nghĩ như vậy!  

 

 

Bọn họ cảm thấy Lâm Phong chính là kiểu người cứng miệng mềm lòng điển hình, vừa rồi sở dĩ nói ra những lời đó, chẳng qua là để đả kích lòng tin của bọn họ mà thôi.  

 


 

Nhưng không ngờ ngài Lâm bên ngoài thủ đoạn độc ác, nhưng bên trong lại là người nhiệt tình như vậy!  

 

 

Adv

Trong lòng mấy người có chút cảm động, bỗng nhiên cảm thấy Lâm Phong trước mặt thật dễ thương.  

 

 

Chính vào lúc này.  

 

 

“Lâm Phong, anh muốn chết hả!”  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên hoàn hồn trở lại, thét lên giận dữ.  

 

 

Luồng khí đáng sợ tràn ra từ cơ thể hắn càn quét qua phòng khách rộng lớn, những người trong phòng khách đều bị thổi cho lật nhào.  

 

 

Toàn thân giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, bắn xả về phía Lâm Phong.  

 

 

Cảnh tượng này khiến cho mọi người ở hiện trường như hít một hơi lạnh.  

 

 

Lúc này bọn họ mới nghĩ tới Nam Cung Vấn Thiên không phải là hạng chó mèo gì, mà là một cường giả bậc bốn Hậu Thiên!  

 

 

Sở dĩ vừa rồi bị Lâm Phong nện cho, rất có khả năng chỉ là vì hắn sơ ý mà thôi!  

 

 

“Xì xào!”  

 

 

Lâm Phong cau mày, tát tới Nam Cung Vấn Thiên đang trong không trung.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên trực tiếp bị nổ thành một đám sương máu, chết thảm tại trận.  

 

 

“Cực kỳ nhàm chán!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, cảm thấy không có gì thú vị, trực tiếp đưa em gái và Tiểu Khả rời khỏi trang viên Lý gia.

 

Nhìn đám người Lâm Phong rời đi, Tần Vô Đối, Đế Thích Thiên,  Long Hạo và Vương Phú Quý mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.  

 

Bọn họ đã coi trọng thực lực của Lâm Phong rồi, nhưng chưa từng nghĩ rằng vẫn không đủ!  

 

 

“Các ông nói, rốt cuộc cậu Lâm đã tới cảnh giới gì rồi?” Đế Thích Thiên đột nhiên hỏi.  

 

 

“Có thể coi một võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng bốn như món đồ chơi để đùa giỡn, ít nhất cũng phải có chênh lệch trình độ kha khá, khoảng Hậu Thiên Cảnh tầng sáu! Chỉ là với những gì cậu Lâm thể hiện thì tôi nghĩ thực lực của cậu ta hẳn là cao hơn nữa!”  

 

 

“Chắc là Hậu Thiên Cảnh tầng bảy, thậm chí là tầng tám, tầng chín!”  

 

 

Vẻ mặt Long Hạo rất khoái chí, lập tức nói tiếp:  

 

 

“Thực ra suy nghĩ kĩ lại, chúng ta đều hiểu lầm cậu Lâm, rõ ràng cậu ta là một người tốt có tinh thần trượng nghĩa!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 625


 

 Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

Phùng Thiên Luân nghe vậy thì sắc mặt vui mừng khôn xiết!  

 

 

Ông ta đang lo không biết làm sao để kết giao với Lâm Phong, không ngờ Lâm Phong lại là sư đệ của con trai mình!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

"Ưm..."  

 

 

Thái Văn Cơ hôn mê trong chốc lát phát ra một tiếng rên rỉ quyến rũ, chậm rãi mở mắt ra.  

 

Adv

 

Cô ấy chỉ cảm thấy cơ thể đau nhức, mềm nhũn, cả người không có sức.  

 

 

"Đau quá!"  

 


 

Thái Văn Cơ đau đớn nói một câu, sau đó nhìn về phía ông nội bên cạnh hỏi:  

 

 

"Ông nội, cháu bị làm sao vậy?"  

 

Adv

 

Thái Khôn do dự một lát, không dám nói ra chuyện vừa rồi.  

 

 

Ông ta không thể nói là do Lâm Phong làm!

 

Khi thấy ông nội không nói gì, Thái Văn Cơ không hỏi tiếp nữa.  

 

Cô ấy ôm ngực thì phát hiện ngực mình sưng to, đau đến mức không kìm được phải “ưm” một tiếng.  

 

 

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?  

 

 

Tại sao cô ấy chỉ ngất xỉu một lúc thôi mà ngực lại đau như thế?  

 

 

Thái Văn Cơ ảo não nghĩ thầm.  

 

 

Lúc này Lâm Phong chú ý đến cuộc đối thoại của hai ông cháu, bèn lên tiếng:  

 

 

“Không có gì phải giấu giếm cả, cô vừa mới bị một lão già nhập vào người, tôi bị buộc phải đánh cô một trận!”  

 

 

“Hả? Là anh làm sao?”  

 

 

Gương mặt xinh đẹp của Thái Văn Cơ nghệch ra.  

 

 

“Đúng vậy! Là tôi làm!”  

 

 

Lâm Phong trả lời một cách khẳng định.  

 

 

Nghe vậy, Thái Văn Cơ bèn nhìn xuống ngực, mặt lập tức đỏ bừng lên như một quả táo đỏ khiến người ta rất muốn cắn một miếng.  

 

 

Cô ấy nói với giọng nhỏ như muỗi kêu:  

 

 

“Anh… Sao anh lại thô bạo thế chứ.”  

 

 

Khoé miệng Lâm Phong khẽ giật.  

 

 

Mạch não cô này lạ thật đấy!  

 

 

Trong tình huống này vẫn có thể tỏ ra ngượng ngùng ư?  

 

 

Chẳng lẽ cô ấy không biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, bản thân cô ấy suýt chút nữa chết sao?  

 

 

“Vết thương của cô cũng chẳng có vấn đề gì lớn đâu, nếu muốn bình phục sớm thì có thể tìm một anh người yêu! Đừng có ở đây õng a õng ẹo nữa!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Ai õng a õng ẹo chứ hả!”  

 

 

Thái Văn Cơ suýt tức chết.  

 

 

Đúng thật là!  

 

 

Thái độ gì vậy không biết!  

 

 

Đánh ngực cô thành ra thế này mà còn chê cô õng a õng ẹo!  

 

 

Lâm Phong không để ý tới Thái Văn Cơ nữa mà dời mắt nhìn sang bia Phong Ma.  

 

 

Chung quy bia Phong Ma này vẫn là một món linh khí!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 156: Em đi chăm sóc Tiểu Khả!


Mà bây giờ người nhà họ Lý lại thưa thớt, không có người kế tục.

Tiểu Khả là người mà ông cụ chỉ định phải đưa về, chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể nhắm đến được.

Lâm Phong nghe vậy thì lắc đầu đáp: "Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ coi Tiểu Khả như em gái thôi!"

"Như vậy thì tốt, xin cảnh báo trước, con gái tôi không phải người mà cậu có thể nhăm nhe đâu!”

Lý Như Hải bình tĩnh nói. Lâm Phong nghe vậy không kìm được mà bật cười, anh thản nhiên đáp: "Ông anh à, khoan hãng nói tới việc tôi có ý gì với Tiểu Khả hay không!"

"Tôi nghĩ là người lớn trong nhà không nên nhúng tay vào những chuyện thế này thì hơn! Ông cảm thấy sao?"


"Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, ông là ba của Tiểu Khả, việc phải làm là cổ vũ Tiểu Khả, chứ không phải đi ngăn cản Tiểu Khả!"

"Người như cậu chính là điển hình cho tư tưởng bần nông! Trên thế giới này làm gì có nhiều tình yêu thế chứ, cậu còn quá trẻ tuổi!"

Lý Như Hải cười khinh.

"Lý Như Hải, bố đang nói lung tung cái gì đấy? Chuyện của con không cần ba phải lo, con cũng không cho phép ba sỉ nhục ông chú!”

Lý Tiểu Khả không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói.

Dường như Lý Như Hải đã quen với việc con gái tỏ thái độ với mình.

Ông ta cũng không thèm để ý, mà lắc đầu đáp:

"Tiểu Khả, trước khi đến đây ba đã gọi điện cho mẹ con, ý của mẹ con là muốn quay lại với ba! Cho nên bây giờ con coi như là đại tiểu thư nhà họ Lý chúng ta rồi!"

"Ngoại trừ anh trai con ra thì thế hệ trẻ của nhà họ Lý chỉ còn mỗi con nữa thôi! Con phải hiểu răng, ba sẽ không bao giờ làm hại con!"

Lý Tiểu Khả nghe vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó nói với giọng điệu không thể tưởng tượng nổi:

“Mẹ, đồng ý quay lại với ba sao?”

“Đúng thết"


Lý Như Hải nhẹ nhàng gật đầu.

Nghe vậy, tâm trạng của Lý Tiểu Khả bỗng chợt sụp đổ.

“Cho dù mẹ có chịu tha thứ cho ba, thì con cũng không tha thứ cho bai Ba chính là kẻ cặn bã vô trách nhiệm! Ba không xứng làm bai”

Nói xong, Lý Tiểu Khả ôm mặt, nghẹn ngào chạy về phía ký túc xá trường học.

"Em đi chăm sóc Tiểu Khả!"

Lâm Vân Dao nói một câu rồi vội vàng đuổi theo.

Đưa mắt nhìn theo hai cô gái rời đi, sắc mặt Lý Như Hải có hơi tệ hại.

Ông ta rời ánh mắt về phía Lâm Phong, trầm giọng nói:

"Tôi là một người biết nói lý lẽ, cậu đã cứu con gái tôi, tôi vô cùng cảm ơn cậu! Nhưng nếu cậu mà có những suy nghĩ lung tung khác thì đừng trách tôi lấy oán báo ơn!"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 160: Lát nữa sẽ tới!


Cùng lúc này, trong tổng bộ của Tam Khẩu Đường.

Mấy nhân vật quan trọng, bao gồm đệ nhất đường chủ Đàm Thiên Hồng và đệ tam đường chủ Chu Vân Mai đang ngồi vây quanh.

"Đại ca, bên phía cậu Lâm nói sao?” Chu Vân Mai hỏi.

"Lát nữa sẽ tới!"

Ánh mắt Đàm Thiên Hồng hơi lay động.

Tối hôm qua, sau khi bị Lâm Phong đánh bại, ông ta đã đi tìm cao thủ danh y Tái Hoa Đà khám qua tình hình cơ thể mình.

Kết quả, ông ta biết được quả đúng là trong mạch máu của mình có một luồng năng lượng thần bí quấn lấy!

Hơn nữa nguồn năng lượng này lại đang chưa hoạt động, một khi bị kích hoạt thì ông ta sẽ lập tức hộc máu mà chết.

Sau đó, ông ta đã nhờ Tái Hoa Đà giải quyết giúp mình!

Nhưng lại không ngờ rằng ngay cả một bậc cao nhân y đạo như Tái Hoa Đà cũng không có cách chữa!

Điều này khiến ông ta càng kính sợ Lâm Phong hơn!

Khi biết rằng cấp dưới của mình đã điều tra ra thông tin về đạn linh bạo, ông ta lập tức báo cho Lâm Phong!

"Đại ca, chẳng lẽ chúng ta khuất phục trước cậu ta thật sao?”

"Nếu cậu ta coi chúng ta là con người thì còn đỡ! Nhưng trong mắt cậu ta, chúng ta chỉ là đám chó săn thôi! Thế này thật sự là sỉ nhục chúng ta mà!”

Một vị võ giả sơ kỳ Địa Cảnh có hơi không cam lòng nói.

"Nhân cách quan trọng hay cái mạng quan trọng? Nếu mày muốn chết thì đợi lát nữa cậu ta tới, mày có thể đề cập với cậu ta ý kiến của mày!"

Đàm Thiên Hồng cười khẩy một tiếng. Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh nghe vậy thì cười gượng, không dám bi bô nữa!

Bây giờ toàn bộ Tam Khẩu Đường, có ai mà không sợ Lâm Phong như sợ một tên đại sát thần?

Tỏ ra bất mãn trước mặt Lâm Phong thì đúng là muốn chết rồi!

Người kia có hơi không vui, nên không kìm được mà nói linh tinh trước mặt đại ca, nhưng hắn ta cũng không phải tên ngu, cẵn nhăn là được rồi, còn bảo hắn †a đi dâng mạng thì còn lâu!

"Đại ca, chúng ta thật sự không báo tin tức gì cho Huyền Linh Môn sao?"

"Nếu Huyền Linh Môn có thể giúp đỡ được, thì cho dù cậu ta có là Thiên Cảnh em cũng tin là cậu ta sế nhượng bội”

Lúc này, Chu Vân Mai đề nghị một lần nữa.

"Không được! Một khi báo cho Huyền Linh Môn thì có nghĩa là làm mất lòng Lâm Phong! Không có tí lợi ích gì cho chúng ta cả, với lại trước đây tôi đã nói rồi, Huyền Linh Môn cũng chẳng tốt đẹp gì!"

Đàm Thiên Hồng lắc đầu từ chối.

Chu Vân Mai nghe vậy, mặt dù trên mặt thì tỏ ra không đồng tình, nhưng cũng không nói tiếp gì nữa.

.

Đúng lúc này.

"Cạch..."

Lâm Phong mở cửa đi thẳng vào.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 251


 “Gia chủ Tần, chuyện qua rồi thì cho qua đi! Tôi nghe nói con trai ông chết vì có ý xấu với em gái của cậu Lâm, cũng là có nguyên nhân, không thể trách người ta được!” Long Hạo vỗ vai Tần Vô Đạo.  

 

 

Tần Vô Đạo thở hắt ra một hơi, gật đầu nói: “Ông nói cũng phải, rất nhiều chuyện là do chúng ta thiên vị quá! Trên thực tế nếu đứng trên góc độ của cậu Lâm, cậu ta làm vậy cũng không sai. Sai là do chúng ta trêu chọc cậu ta trước!”  

 

 

…  

 

 

Bên phía Lâm Phong đương nhiên không biết mấy thế lực lớn đang tự biện lý do cho mình. Nếu như biết, chắc anh sẽ vô cùng cảm thán.  

 

 

Adv

Quả nhiên, chỉ cần có thực lực thì bạn làm gì cũng đúng hết!  

 

 

“Anh Phong, chuyện lúc nãy thật sự cảm ơn anh.” Lý Tiểu Khả nghiêm túc nói.  

 

 

Vừa nãy dưới yêu cầu mãnh liệt của Lâm Phong, Lý Tiểu Khả cuối cùng cũng không gọi anh là chú nữa, mà đổi thành anh Phong.  

 

 

“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi.” Lâm Phong không đồng ý, lắc đầu.  

 

Adv

 

“Đúng vậy Tiểu Khả, cậu đừng khách khí như thế! Anh trai tớ nhiệt tình, sao chuyện của cậu mà anh ấy bỏ mặc được!” Lâm Vân Dao đứng bên cạnh cười hì hì nói.  

 

 

Lý Tiểu Khả nghe vậy rất cảm động, gật đầu, sau đó nói mình hơi mệt nên muốn quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.  

 

 

Hai anh em đưa Lý Tiểu Khả về ký túc xá.  

 

 

Sau đó Lâm Vân Dao chuẩn bị đồ đến thư viện để đọc sách nhưng bị Lâm Phong gọi lại.  

 

 

“Tiểu Dao, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”  

 

 

“A? Chuyện gì?” Lâm Vân Dao hơi khó hiểu.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ chốc lát rồi nói chuyện của Trần Y Nặc và Tiểu Luyến Luyến ra.  

 

 

Lâm Vân Dao nghe xong thì im lặng, một lúc lâu không biết nên đáp lại thế nào.  

 

 

Đối với cái tên Trần Y Nặc này, cô ấy không xa lạ gì, bởi vì trước kia hai người này còn yêu nhau, anh trai luôn nhắc tới cái tên này trước mặt cô ấy, khiến cô ấy ấn tượng tới bây giờ.  

 

 

Mười năm trước anh trai mất tích, cha mẹ đến Vân Xuyên tìm Trần Y Nặc, không lâu sau đó truyền tới tin cha mẹ gặp tai nạn. Điều ấy khiến cho cô bé chín tuổi là cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, nên không có ấn tượng gì tốt với Trần Y Nặc này.  

 


 

“Sao vậy?” Lâm Phong thấy em gái khác thường, cười hỏi.  

 

 

“Không sao, nếu như anh thích, mà cô ấy cũng thật lòng với anh thì em chúc hai người hạnh phúc!” Lâm Vân Dao nói rất chân thành.  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi, anh thật sự sợ em gái sẽ phản đối, điều này sẽ làm khó anh.  

 

 

“Em cũng đi gặp Y Nặc với anh đi, tiện gặp luôn cháu gái nhỏ của em.”  

 

 

“Ừ.” Lâm Vân Dao gật đầu.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, hình như cô ấy nhớ ra điều gì đó, bèn nói:  

 

 

“Anh… Anh về cũng được một thời gian rồi, nhưng đã đến thăm mộ cha mẹ chưa.”  

 

 

Lâm Phong nghe thấy vậy thì ngẩn người, ánh mắt phức tạp nói:  

 

 

“Người mất như đèn tắt thôi, xem hay không cũng đâu có ý nghĩa gì? Chỉ đau lòng thêm.”  

 

 

Từ sau khi tu tiên, Lâm Phong phát hiện quan niệm của mình đã thay đổi nhiều.  

 

 

“Vậy ngày mai anh có thể đi cùng em không? Em bỗng rất nhớ cha mẹ.”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 626


 Dù sao cũng phải công nhận chuyến đi Đoạn Hồn Cốc lần này thu hoạch được khá nhiều!  

 

Chẳng những tìm được Quả Hồn, con sâu màu xanh lục, mà còn tìm được hơn ba nghìn viên linh thạch và vật liệu đá thánh văn!  

 

 

Tiếp đến anh có thể thu thập vật liệu phụ trợ của Thần Hồn Đan, luyện chế Thần Hồn Đan, thử đột phá Xuất Khiếu Cảnh!  

 

 

Lâm Phong dặn Phùng Thiên Luân:  

 

 

“Các ông đi gần tôi khoảng năm mét là có thể an toàn ra ngoài!”  

 

 

Adv

“Gì… Gì cơ?”  

 

 

Phùng Thiên Luân ngơ ngác.  

 

 

Đám người Thái Khôn và Thái Văn Cơ cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.  

 

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

Adv

 

Họ đã khiếp sợ!  

 

 

Chỉ thấy quanh người Lâm Phong đột nhiên toả ra ánh sáng vàng nhạt, ánh sáng chiếu ra bốn phía xua tan toàn bộ chướng khí và sâu độc trong vòng năm mét ở xung quanh.  

 

 

“Đi!”  

 

 

Lâm Phong bảo một câu rồi bắt đầu đi ra ngoài.  

 

 

“Mọi người đi theo đi!”  

 

 

Đám người Phùng Thiên Luân dằn lại cảm xúc khiếp sợ trong lòng, đi theo sát sau lưng Lâm Phong.  

 

 

Thái Văn Cơ tò mò nhìn Lâm Phong, nghĩ thầm tại sao Lâm Phong lại lợi hại như vậy, cùng là con người mà chênh lệch lớn quá!  

 

 

…  

 

 

Chỉ sau mười mấy phút ngắn ngủi.  

 

 

Cả đám đi ra khỏi Đoạn Hồn Cốc dưới sự dẫn đường của Lâm Phong.  

 

 

“Tốt quá! Cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”  

 

 

“Hu hu… Tự nhiên tôi muốn khóc quá đi mất! Suýt chút nữa chúng ta đã chết trong Đoạn Hồn Cốc rồi!”  

 

 

“Mẹ nó, cái chỗ kỳ quặc Đoạn Hồn Cốc này, lần sau tôi sẽ không quay lại nữa đâu!”  

 

 

Đám đệ tử Thần Võ Môn vừa ra ngoài đã kích động hét thật to để trút hết cảm xúc ấm ức trong lòng.  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại cau mày quan sát xung quanh.  

 

 

Anh nhớ mình đã dặn đám người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân và Dược Trần chờ ở ngoài mà, chẳng lẽ họ đi về trước?  

 

 

Lúc này, Phùng Thiên Luân đi tới cười nói:  

 

 

“Cậu Lâm, chính vì câu đại ân không lời nào cảm tạ hết được, mà cậu còn là đồng môn của con tôi, tôi không khách khí với cậu nữa nhé!”  

 

 

“Nếu bây giờ cậu rảnh thì đến nhà tôi làm khách, để tôi tiếp đãi cậu một bữa được không?”  

 

 

Nghe vậy, Thái Văn Cơ ở bên cạnh cũng hào hứng nói chen vào:  

 

 

“Anh Lâm, anh đến nhà chúng tôi chơi đi, tôi có thể giới thiệu rất nhiều người chị em cho anh làm quen!”  

 

 

“Không cần!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu từ chối.  

 

 

Một là vì Thập Vạn Đại Sơn bao la bát ngát, mặc dù Thần Võ Môn và Dược Vương cốc đều nằm ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng thực tế lại cách xa nhau hàng trăm kilomet đường núi.  

 

 

Hai là vì Hoa Vân Phi còn đang đợi cỏ Đoạn Hồn để cứu mạng, anh phải trở về thật nhanh mới được.  

 

 

Lúc này trong rừng đột nhiên vang lên tiếng xào xạc.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 157: Ở đại sảnh nhà họ Tần


Ở đại sảnh nhà họ Tần.

Bầu không khí ngột ngạt đến cùng cực.

Tân Thiên Trụ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ hoa lê ở phía trên, sắc mặt u ám không nói một lời nào.

Có rất nhiều người đang đứng phía dưới ông ta!

Có chừng ba mươi bốn mươi võ giả ở các cấp Địa Cảnh, Huyền Cảnh, Hoàng kỳ!


Người nào cũng có khí tức không tầm thường, cảm giác áp bức vô cùng. Đây đều làn những người gốc gác nhà họ Tần, là tinh anh trong tinh anh.

Mà lúc này đây trên gương mặt những bậc cường giả như thế lại hiện lên vẻ phần nộ và đau thương.

Vì trước mắt bọn họ, là một cái xác lạnh đang nằm đó! Chính là Tân Phong!

Thi thể của Tân Phong cứng ngắc mà trắng bệch, gương mặt tím tái, máu trên khóe miệng cũng đã khô lại đóng vảy, trông thê thảm biết bao.

"Chú hai, cháu sai rồi, cháu sẽ sửa sai... Chú đưa cháu về nhà đi! Cháu muốn về nhà."

Nghĩ đến những lời cháu mình nói trước khi chết, Tân Thiên Trụ không khỏi siết chặt năm đấm, trái tim đau quặn.

Chính ông ta đã nhìn Tân Phong trưởng thành!

Vì để luyện võ mà cả đời ông ta không con không cái.

Cho nên trong mắt ông ta, Tân Phong cũng như chính con trai mình vậy! Nhưng bây giờ, ông ta lại tự tay giết chết Tân Phong!

Như cắn chết đứa con mình vậy!


Không một ai có thể thấu hiểu được nỗi đau này!

"Nhị gia, lẽ nào cứ cho qua chuyện này như thế sao? Cậu chủ nhỏ không thể chết vô ích được!"

"Đúng đó! Thật đúng là nhục nhã vô cùng, nhà họ Tân chúng ta là một trong ba danh môn vọng tộc lớn của thành phố Kim Lăng, chưa từng bị bắt nạt như vậy bao giờ!"

"Nếu không trả mối thù này, nhà họ Tần chúng ta còn mặt mũi nào mà ở lại thành phố Kim Lăng nữa?”

Một đám võ giả lạnh lùng nói dồn dập.

"Tất cả bình tĩnh hết lại cho tôi! Chúng ta nhiều người thế này, nhưng cho dù có cùng xông lên thì cũng chưa đủ để giết chết tên cường giả Thiên Cảnh kia!"

Tân Thiên Trụ lạnh lùng đáp. Vừa cất lời. Trong sân lập tức trở nên yên tĩnh.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 161: Đấu giá ngầm sao?


Điều này khiến trong lòng cô ta nhẹ nhõm hẳn, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Ông nói ông nghe ngóng được thông tin về đạn linh bạo?"

Lâm Phong hỏi.

"Là thế này, tối nay ở sẽ có một cuộc đấu giá ngầm ở vùng ngoại ô, theo như thông tin tôi nhận được thì trên cuộc đấu giá đó sẽ có đấu giá đạn linh bạo! Thậm chí không chỉ có một viên!"

Đàm Thiên Hồng cung kính đáp.

"Đấu giá ngầm sao?”

Trong lòng Lâm Phong hơi lay động!

"Tương đương với một cuộc đấu giá trong giới võ đạo, những người tham gia đều là võ giả của thành phố Kim Lăng, người đứng ra tổ chức là thương hội Bách Vân!"

Đàm Thiên Hồng đáp.

"Ð? Lai lịch của thương hội Bách Vân này thế nào? Có khả năng tổ chức. cuộc đấu giá giới võ đạo thế này thì chắc hẳn là không giản nhỉ?"

Lâm Phong tò mò hỏi.

"Chuyện này thì tôi không biết! Thương hội Bách Vân vô cùng bí ẩn, có chỉ nhánh ở trên khắp cả nước, về cơ bản thì trên đời này mua bán thứ gì thì thương hội đó đều có thể bán được!"

"Có người nói đằng sau thương hội Bách Vân là nhà nước! Cũng có người lại bảo đằng sau là một tông môn rất lớn! Tóm lại... Bảo sao hay vậy, không một ai có thể khẳng định cả."

"Chỉ là có một điều chắc chắn, đó là thương hội Bách Vân này rất phức tạp, chắc chắn không phải hạng đơn giản!"

Đàm Thiên Hồng nói hết những điều mà mình biết ra. "Nếu đã vậy! Vậy thì chờ tới khi buổi đấu giá tối nay bắt đầu!" Lâm Phong dừng một chút, rồi lại hờ hững nói:

"Đúng rồi, trong tay tôi không có nhiều tiền, chỉ có mấy trăm vạn thôi, có đủ không?”

Khoé miệng Đàm Thiên Hồng hơi giật giật. Mấy trăm vạn?

Con mẹ nó đến cả tư cách tham gia buổi đấu giá cậu cũng không có luôn đó?

Mua đạn linh bạo cái cọng lông ấy! Tất nhiên, ông ta không dám nói những điều này ra khỏi mồm.

Với lại ông ta cũng biết chắc chắn trên người Lâm Phong không chỉ có mấy trăm vạn!

Một cao thủ Thiên Cảnh nói mình chỉ có mấy trăm vạn thì ai mà tin được! Mục đích nói lời này chẳng qua là bắt ông ta dâng tiền ra thôi!

"Ngài Lâm nói đùa, đương nhiên không thể nào để ngài chỉ số tiền này được! Đạn linh bạo cũng chỉ có mấy trăm triệu, Tam Khẩu Đường tôi vẫn chỉ được!"

Trên mặt Đàm Thiên Hồng cố nặn ra vẻ tươi cười.

"Nếu ông đã nói vậy, tôi cũng có hơi xấu hổ! Cảm ơn nhé!" Lâm Phong vỗ vỗ bả vai Đàm Thiên Hồng.

Xấu hổ?

Tôi thấy là cậu có ý đó thì có!

Mọi người trong sân đều trách thầm trong lòng!

Khoảng hai giờ chiều, một nhóm người lái xe đi về phía ngoại ô. Có tổng cộng bốn người.

Ngoài Lâm Phong và Đàm Thiên Hồng ra thì còn có hai vị võ giả Huyền Cảnh.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trên đường đi, Đàm Thiên Hồng nói với Lâm Phong một số hạng mục quan trọng trong buổi đấu giá.

Ví dụ như khi đã bước vào sàn đấu giá thì tuyệt đối không được gây chuyện thị phi, đây là lệnh nghiêm cấm của thương hội Bách Vân.

Hoặc ví dụ như trong buổi đấu giá thì không được phép ra giá lung tung, một khi đã thắng thầu rồi mà không có tiền trả thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

"Ông yên tâm, thật ra tôi đây rất khiêm tốn, bình thường không gây chuyện thị phi!"

Lâm Phong từ tốn nói.

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở một câu thôi, tôi cũng tin rằng tính cách ngài Lâm đây điềm tĩnh như vậy, chắc chắn sẽ không gây ra chuyện gì quá đáng!"

Đàm Thiên Hồng khẽ mỉm cười đáp lại.

"Buổi đấu giá này có rất nhiều đồ tốt, nghe nói tam đại gia tộc và tứ đại bang phái cùng với một vài người bình thường ở thành phố Kim Lăng đều tới đây! Có lẽ sẽ náo nhiệt lắm!”

Lâm Phong nghe vậy thì hơi động lòng, anh hỏi:

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 252


 

 Anh vẫn luôn tránh đề cập đến chuyện này, nhưng hôm nay nghe thấy lại khiến anh cảm thấy khó chịu. Cảm giác không thoải mái chút nào! Anh rất không thích!  

 

“Đi, ngày mai chúng ta cùng đến thăm mộ cha mẹ, để cha mẹ thấy cháu gái nhỏ của họ.” Lâm Phong gật đầu.  

 

 

…  

 

 

Adv

Sau khi trao đổi một hồi, Lâm Phong gọi điện cho Trần Y Nặc, biết bọn họ được Phùng Hải sắp xếp cho ở trong khách sạn hàng đầu ở Kim Lăng, anh bèn chuẩn bị dẫn em gái đến đó.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, một quán vỉa hè ở ven đường hấp dẫn sự chú ý của Lâm Phong.  

 

 

Lúc này là chạng vạng hơn sáu giờ, là giờ cao điểm, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước. Nhưng cái quán vỉa hè đó lại bày ở góc vắng vẻ nhất, hơi có vẻ kỳ lạ.  

 

Adv

 

“Anh, làm sao thế?” Lâm Vân Dao nhìn theo ánh mắt anh trai, cũng phát hiện ra cái quán nhỏ kia.  

 

 

Có một thanh niên mặc áo trắng ngồi ở đó, thanh niên có khuôn mặt sắc cạnh, sau lưng đeo một thanh kiếm, tản ra khí chất phiêu diêu thần tiên.  

 

 

Trước mặt thanh niên đó để vài viên đá màu trắng.  

 

 

Trừ những thứ đó ra thì không có gì khác!  

 

 

Chơi cosplay hả?  

 

 

Lâm Vân Dao hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Em đứng đây chờ anh, anh qua xem!” Lâm Phong nói với em gái một câu, sau đó rảo bước đi về phía đó.  

 

 

Anh nhìn thoáng qua mấy viên đá màu trắng, trong lòng vui mừng.  

 

 

Không ngờ đống đá này lại là linh thạch!  

 

 

Linh thạch đúng nghĩa, chứ không phải mấy cái viên đạn linh bạo kia!  

 

 

Trong những viên linh thạch này còn nồng đậm linh khí, tốt xấu gì cũng thuộc tầm trung!  

 

 

“Ông chủ, thứ này bao nhiêu tiền?” Lâm Phong cầm viên linh thạch của sạp hàng vỉa hè lên hỏi.  

 

 

Thanh niên mặc áo trắng ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong nói: “Thứ này không bán bằng tiền, mà bằng duyên! Nếu như người có duyên, đưa luôn thì đã sao?”  

 

 

Lâm Phong nhìn thanh niên với ánh mắt sâu xa, hỏi:  

 

 

“Vậy người nghĩ tôi có duyên không?”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 627


 Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là tổ trưởng tiểu tổ thủ vệ được anh cứu ở Vịnh Bắc Bộ của Nam Hải, Trương Lỵ!  

 

Lạ thật.  

 

 

Tại sao Trương Lỵ lại đi chung với lục sư huynh?  

 

 

Vẻ kinh ngạc lướt qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Đám người Phùng Mục Trần cũng nhìn thấy đám Lâm Phong, bèn vội vàng đi qua.  

 

 

“Ba ơi, ba không sao chứ?”  

 

Adv

 

Phùng Mục Trần hỏi.  

 

 

“Ba không sao, lần này phải cảm ơn cậu sư đệ này của con! Nếu không có cậu ấy, chắc cả ba và mọi người đều đã chết rồi!”  

 

 

Phùng Thiên Luân nhìn về phía Lâm Phong, cười đáp.  


 

 

Nghe vậy Phùng Mục Trần cũng nhìn sang Lâm Phong, nói với vẻ mặt biết ơn:  

 

 

“Lúc nãy Thái Húc vừa nói cho anh biết tình hình đại khái là anh đã đoán có thể là cậu! Tiểu sư đệ, cảm ơn cậu nhé!”  

 

Adv

 

“Không cần cảm ơn đâu ạ! Em có việc nên đi trước nhé!”  

 

 

Lâm Phong quay lưng chuẩn bị đi.  

 

 

Trong đầu anh chỉ toàn Dược Vương cốc, anh muốn giải quyết càng sớm càng tốt để tránh xảy ra sự cố.  

 

 

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ lọt vào tai anh.  

 

 

“Cậu là Lâm Phong à?”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua thì thấy người hỏi là một người đàn ông mặc áo trắng.  

 

 

Người đàn ông cao khoảng một mét sáu, oai phong lực lưỡng, mang lại cho người ta cảm giác rất cường tráng.  

 

 

Mặt khác, thực lực của người đàn ông áo trắng này cũng rất mạnh, chắc chỉ khoảng bốn mươi tuổi thôi mà đã đạt Võ Hồn Cảnh hậu kỳ!  

 

 

Với thiên phú này có thể gọi là thiên tài ở nước Đại Hạ!  

 

 

Mà bên cạnh người đàn ông áo trắng là Trương Lỵ.  

 

 

Trương Lỵ đang phấn khích nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng.  

 

 

“Anh biết tôi hả?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Xin tự giới thiệu nhé, tôi tên là Trương Lương! Tối hôm đó cậu đã cứu em gái tôi, con bé cứ nhắc về cậu với tôi, tôi nghe nhiều nên đương nhiên phải biết rồi!”  

 

 

Trương Lương mỉm cười đáp.  

 

 

“Anh à, anh đang nói lung tung gì vậy!”  

 

 

Trương Lỵ đỏ mặt, véo thật mạnh vào eo của Trương Lương.  

 

 

Trương Lương đau đến mức hít hà một hơi, sau đó đành cười bất đắc dĩ.  

 

 

Anh ta thật sự bó tay với cô em gái này rồi…  

 

 

Em gái anh ta coi thường những người đàn ông cùng lứa ngay từ lúc còn nhỏ, cậu Tôn Bình nhà họ Tôn kia theo đuổi con bé gần mười năm rồi mà vẫn chưa thành công!  

 

 

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy em gái quan tâm một người đàn ông đến vậy…  

 

 

Nếu là một người đàn ông bình thường, đương nhiên anh ta sẽ không đồng ý.  

 

 

Nhưng Lâm Phong thì khác!  

 

 

Lâm Phong không chỉ là sư đệ của Phùng Mục Trần, mà thực lực cũng sâu không lường được, những việc cậu ấy làm trước đó đều khiến anh ta vô cùng bất ngờ!  

 

 

Người đàn ông như vậy có tư cách trở thành con rể nhà họ Trương!  

 

 

“Anh Lâm, anh đừng nghe anh tôi nói lung tung, tôi chỉ nhắc sơ qua về anh thôi!”  

 

 

Trương Lỵ nhỏ giọng giải thích với Lâm Phong.  

 

 

“Thật ra vốn dĩ cũng chỉ là một chuyện nhỏ, cô không cần để tâm đâu. Tối hôm đó bất luận là ai, dù có là một con heo thì tôi cũng sẽ ra tay cứu thôi!”  

 

 

Lâm Phong trả lời.  

 

 

Trương Lỵ nghe vậy thì cười xấu hổ, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, Thái Văn Cơ đứng đằng sau nở nụ cười hả hê.  

 

 

Cô ấy vừa mới được chứng kiến phong cách xử sự của Lâm Phong rồi!  

 

 

Lúc đó cô ấy còn thấy bực, nghĩ thầm sao anh Lâm lại độc mồm độc miệng thế kia…  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 158: Chờ tới khi đại ca qua ải!


"Ngoài ra, Trần Thiên Hủ, con trai trưởng nhà họ Trần ở Vân Xuyên đã tới thành phố Kim Lăng dưới sự sắp xếp của nhà họ Giang rồi, bây giờ đang ở khách sạn Kim Lăng, chuyện này cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam!"

"Tóm lại, khoảng thời gian này là lúc rất rối loạn, nhà họ Giang đang nhăm nhe chúng ta, quyết tâm tiêu diệt nhà họ Tần chúng ta, chúng ta nhất định phải kiên định!"

"Chờ tới khi đại ca qua ải! Đó chính là lúc nhà họ Tân chúng ta nở mày nở mặt!"

"Đến khi đó, mọi nỗi tủi nhục chúng ta từng phải chịu! Đều phải trả lại cho bọn chúng gấp bội!"

Cùng lúc này. Nội bộ liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.


Một người đàn ông trung niên mặc áo đen chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa gỗ, nhìn về dòng xe cộ tấp nập ở đằng xa.

Người này chính là võ giả Thiên Cảnh duy nhất được biết đến hiện tại ở thành phố Kim Lăng, Vương Nhạc Hiên.

Mà ở phía sau ông ta chính là hai vị cường giả võ đạo! Một người là phó minh chủ Dương Đỉnh Thiên, trung kỳ Địa Cảnh.

Gòn một người khác là Viên Thiên Cương, đỉnh phong Huyền Cảnh, là thành viên cốt lõi.

"Ý của các người là, tên cường giả Thiên Cảnh đột nhiên xuất hiện kia không những can thiệp vào chuyện Huyết Thủ Nhân Đồ, mà còn đi khắp nơi giết hại người vô tội bừa bãi?"

Vương Nhạc Hiên quay đầu lại từ tốn nói.

"Đúng vậy! Tên này thật sự vô cùng hống hách, xem mạng người như cỏ rác, không xem bất cứ ai ra gì cải"

Viên Thiên Cương cung kính đáp.

Người chết là cháu họ của gã, đương nhiên gã phải ra sức bôi nhọ Lâm Phong!

"Minh chủ, tên này làm rung chuyển thành phố Kim Lăng quá chừng, đến cả tam đại gia tộc mà tên đó cũng không coi ra gì, với lại theo như tin tức ngầm thì có vẻ như đến cả Tam Khẩu Đường cũng bị tên này doạ cho một phen."

Dương Đỉnh Thiên nói xong thì lắc đầu:

"Lai lịch tên này không rõ, cứ như bỗng dưng xuất hiện vậy! Không có gốc rễ, tên đó hành động hung hãn như thế cũng chẳng phải chuyện tốt với thành phố Kim Lăng!"

giờ tam đại gia tộc thành phố Kim Lăng đang chia ra mà trị, tứ đại bang phái phụ trách quản lý an ninh trật tự, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ thì mọi thứ sẽ rối loạn!"

'Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì tỏ ra trầm tư.

Suốt hồi lâu sau ông ta mới hỏi:

"Các người không đi điều tra thân phận của tên đó sao?" "Có điều tra! Nhưng toàn là tư liệu trống!"

“Tên này tên là Lâm Phong, nhà ở thôn Lâm Gia ở ngoại thành, từ nhỏ lớn lên ở thành phố Kim Lăng, mười năm trước tốt nghiệp đại học Kim Lăng!"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 162: Lâm Phong ngẩng đầu nhìn


Khoảng nửa giờ sau, xe dừng trên một sườn dốc đất đỏ.

“Ngài Lâm, xe chỉ có thể đi tới đây thôi, chúng ta phải xuống đi bộ lên núi!” Đàm Thiên Hồng nhỏ giọng nói.

Lâm Phong khẽ gật đầu, theo Đàm Thiên Hồng xuống xe.

Nhìn qua thì thấy, con dốc đất đỏ này rõ ràng bị người ta cố ý san ủi, diện tích khoảng 40, 50 mẫu.

Có rất nhiều xe đã đậu trên sườn dốc đất đỏ như Land Cruiser, Haval H9, Ford F150, Hummer H1,....

'Thậm chí Lâm Phong còn nhìn thấy một con Mercedes-Benz Unimog giống hệt như xe tải vậy.

Những chiếc xe này đều là những chiếc xe thực sự dùng để chạy dã ngoại, mã lực kinh người, lực quay lớn, ở vùng dã ngoại gần như có thể đi ngang được...


Ngoại trừ xe hơi ra thì còn có rất nhiều người!

Những người này đều là võ giả, hai ba người một nhóm, không hẹn mà gặp. cùng nhau đi lên núi.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn.

Ngọn núi này so với mặt biển không cao, ước chừng cũng khoảng hai ba trăm mét.

Cây cối trên núi tươi tốt, rậm rạp, không nhìn ra được điểm gì đặc biệt.

Dường như biết được nghỉ hoặc của Lâm Phong, Đàm Thiên Hồng chủ động giới thiệu:

“Bởi vì buổi đấu giá kiểu này thường tương đối kín kẽ, cho nên thương hội Bách Vân đã đặc biệt cho xây dựng một hội trường cỡ lớn trong núi này, hội trường này ẩn bên trong núi, không thể nhìn thấy từ bên ngoài!”

“Ngoài điểm này ra, nếu muốn tham gia buổi đấu giá này, còn phải có tư cách nhất định! Thông thường thì người phụ trách của thương hội Bách Vân sẽ

gửi thư mới tới tất cả các thế lực lớn trước một tháng!”

Sau khi nghe những lời của Đàm Thiên Hồng nói, Lâm Phong lại ngày càng thấy tò mò về thương hội Bách Vân này.

Chính vào lúc này, một âm thanh giễu cợt truyền đến từ phía sau:

“Ôi chao? Đây không phải là đường chủ Đàm sao? Lần này là cơn gió mạnh nào đã đưa đường chủ Đàm tới đây vậy?”

Đàm Thiên Hồng quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người tới, thần sắc có chút khó coi.

Lâm Phong cũng quay đầu lại nhìn. Chỉ nhìn thấy có tám người đang đi về phía mình.

Dẫn đầu là một người trung niên mặc áo choàng trắng, cảnh giới võ đạo của người trung niên này tương đương với Đàm Thiên Hồng, đều là hậu kỳ Địa Cảnh!

Có điều người vừa mới nói chuyện lại không phải là người trung niên, mà là một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi ở bên cạnh người trung niên đó.

Người thanh niên này mặc đồ đen, vẻ mặt ngang ngược, mang bộ dáng ông đây vô địch thiên hạ.

Cùng lúc này, rất nhiều võ giả xung quanh đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, họ dừng bước chân lại, bắt đầu nhỏ giọng bàn luận không ngớt.

“Đây không phải là Thành Vân của Phong Vân Bang sao?”

“Trong bốn bang lớn ở Kim Lăng, Tam Khẩu Đường đứng chót, chỉ có một người võ giả hậu kỳ Địa Cảnh là Đàm Thiên Hồng, mà hai đại bang chủ Thành Phong, Thành Vân của Phong Vân Bang đều là võ giả hậu kỳ Địa Cảnh!”

“Nghe đồn là Đàm Thiên Hồng và Thành Vân vẫn luôn không ưa nhau, bây giờ nhìn thấy quả nhiên là vậy! Cậu thanh niên bên cạnh Thành Vân kia tên là Thành Khôn, năm nay mới có ba mươi tư tuổi thôi mà đã là đỉnh phong Huyền Cảnh rồi, tương lai không khéo có thể bước vào Thiên Cảnh!”

“Chậc chậc, Thành Khôn thân là hậu bối, vậy mà chủ động khiêu khích Đàm Thiên Hồng, chắc là bị Thành Vân sai khiến! Lúc này Đàm Thiên Hồng chắc mất hết mặt mũi!”

“Hậu bối? Anh gặp qua hậu bối nào là đỉnh phong Huyền Cảnh chưa? Tôi nghe nói Thành Khôn có thể chiến đấu vượt cấp đấy, đã từng đánh bại một cao

thủ sơ kỳ Địa Cảnh!”

“Hả~Lợi hại thế sao? Chả trách ngông cuồng như vậy!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 253


Không thể không nói, thanh niên áo trắng rất mạnh, mạnh hơn Nam Cung Vấn Thiên kia nhiều!  

 

Đáng tiếc so với Lâm Phong thì vẫn còn yếu, dù đã phóng hết uy áp ra nhưng với Lâm Phong, nó vẫn yếu đến đáng thương.  

 

 

“Dừng lại.” Lâm Phong nhẹ nhàng phẩy tay, uy áp kinh khủng lập tức tan ra.  

 

 

“Quả nhiên có chút bản lĩnh!”  

 

 

Adv

Đôi mắt thanh niên áo trắng lóe sáng, huy động chân khí trong cơ thể, đấm thẳng vào Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong dễ dàng bắt được nắm đấm của hắn, tiện đà ném đi, thanh niên áo trắng nháy mắt đã bay ra hơn mười mét, cuối cùng lảo đảo trên đất thêm chừng vài chục bước nữa mới ổn định được thân mình!  

 

 

“Cậu bày hàng ở đây không phải vì chờ tôi đấy chứ?”  


 

 

Lâm Phong vừa nhặt linh thạch trên đất lên bỏ vào túi càn khôn, vừa điềm tĩnh hỏi.  

 

Adv

 

Thực ra anh đã nhìn ra được cảnh giới của thanh niên này rồi, khoảng Hậu Thiên Cảnh tầng năm.  

 

 

Thực lực như vậy xuất hiện trên người một thanh niên hai bảy hai tám tuổi cũng hơi bất ngờ.  

 

 

“Không sai! Tôi vì giết anh mà tới!”  

 

 

Thanh niên áo trắng nặng nề nói, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn.  

 

 

Thực lực của Lâm Phong còn mạnh hơn hắn nghĩ, chỉ vài chiêu đã đánh tan đòn tấn công của hắn.  

 

 

Điều này nghĩa là hắn phải ra tuyệt chiêu!  

 

 

“Giết tôi? Chúng ta lần đầu gặp mặt đúng không?” Lâm Phong hứng thú hỏi.  

 

 

“Tôi vì nhà họ Giang! Sư tỷ của tôi là tiểu thư nhà họ Giang, Giang Tịch Vũ! Anh vì một mối thù mà diệt cả nhà họ, đúng là làm hại cả thiên hạ.” Thanh niên áo trắng lạnh lùng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày. Anh cho rằng mình đã diệt sạch cả nhà họ Giang, không ngờ vẫn còn mầm mống tai họa.  

 

 

Anh nhớ trước kia Trần Thiên Hủ từng nói với mình nhà họ Giang có một nhân vật lớn, chính vì thế mà hai nhà Giang, Trần mới đính hôn với nhau…  

 

 

Nói như vậy nhân vật lớn này chính là Giang Tịch Vũ rồi!  


 

 

“Chậc, đúng là cháy rừng mãi không tắt, gió thổi chút thôi lại bùng lên.” Lâm Phong thở dài một hơi.  

 

 

Lúc này, thanh niên áo trắng rút trường kiếm sau lưng mình ra.  

 

 

Trong nháy mắt, một luồng kiếm khí bén nhọn xuất hiện, khiến không khí xung quanh xơ xác tiêu điều.  

 

 

“Anh còn di ngôn nào không?”  

 

 

“Vì sao sư tỷ của cậu không tự ra mặt? Lại phái cậu tới đây tìm chết?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Buồn cười, sư tỷ của tôi là người thế nào chứ, sao lại tự tới tìm anh được? Vừa nãy cho anh ba phần, anh nghĩ mình thật sự là đối thủ của tôi sao?” Thanh niên áo trắng cười khẽ, đưa kiếm chỉ Lâm Phong, lạnh lẽo nói:  

 

 

“Nhỡ kĩ, tối nay, người giết anh là Bạch Vũ của Huyền Linh Môn!”  

 

 

“Ong!”  

 

 

Bạch Vũ không hề do dự, bổ luôn hai phát ra.  

 

 

Hai luồng kiếm khí nhanh chóng lao ra, chém nát mấy hàng cây xung quanh, nhưng khi vọt tới trước mặt Lâm Phong, vẫn bị Lâm Phong dễ dàng đón được.  

 

 

“Không hổ là đệ tử tông môn, biết cách rót linh lực vào kiếm, có thể nói, mấy nhát kiếm này của cậu, ở phàm thế này, võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng sáu hay thậm chí là tầng bảy cũng không phải đối thủ của cậu!” Lâm Phong giương mắt nhìn về phía Bạch Vũ, rồi thản nhiên nói: “Đáng tiếc là cậu gặp tôi!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 628


Anh ta vừa dứt lời.  

 

 

Rất nhiều Thần Võ Môn đều kinh ngạc, nhìn Trương Lương bằng ánh mắt kính nể hơn rất nhiều.  

 

 

Những người có thể trở thảnh Chân Long Chi Tử tương lai chắc chắn sẽ đứng đầu nước Đại Hạ!  

 

 

Thiếu chủ Phùng Mục Trần của họ cũng được chỉ định là Chân Long Chi Tử!  

 

 

Lâm Phong ngạc nhiên nhìn Trương Lương.  

 

 

Thảo nào người này lại có thực lực mạnh như vậy, hoá ra địa vị của anh ta cao như thế!  

 

Adv

 

Có điều những việc này không liên quan gì tới anh lắm, đừng nói là hạng mười bảy Bảng Hạ, dù hạng nhất Bảng Hạ có tới trước mặt anh thì cũng chẳng là cái thá gì!  

 

 

Cho đến hiện tại, trừ phi là trên Võ Hồn, nếu không thì không ai có thể đỡ được đòn tấn công của anh!  


 

 

Theo như anh được biết, ngày nay không còn sự tồn tại của cao thủ trên Võ Hồn nữa.  

 

 

“Ha ha, anh Mục Trần quá khen rồi!”  

 

Adv

 

Trương Lương mỉm cười, thái độ rất khiêm tốn.  

 

 

Anh ta lại quay sang nói với Lâm Phong:  

 

 

“Lâm Phong, tôi cũng có biết đôi chút về chuyện của cậu! Lão Hạ Vân Đỉnh đó có lai lịch lớn đấy, nhưng nhà họ Trương tôi không sợ! Cậu đã cứu em gái tôi nên tôi có thể giúp cậu thoả hiệp phần nào đó!”  

 

 

“Thoả hiệp cái gì? Tôi nhất định sẽ giết Hạ Vân Đỉnh!”  

 

 

“Mọi người, tôi có việc khác nên xin phép đi trước!”  

 

 

Nói xong, Lâm Phong không đợi mọi người trả lời đã nhanh chóng rời đi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Trương Lương nhíu mày, chỉ cảm thấy Lâm Phong thật ngông cuồng!  

 

 

Nhân vật như Hạ Vân Đỉnh nói giết là có thể giết được à? Đó là một trong các Chân Long Chi Tử đời trước đấy!  

 

 

Còn Trương Lỵ thì trông có vẻ hơi thất vọng.  

 

 

Cô ta còn nghĩ nếu như có thể gặp lại Lâm Phong thì sẽ mời anh ăn một bữa đây này, ai ngờ Lâm Phong lại chạy mất!  

 

 

“Anh Trương Lương, tính cách của tiểu sư đệ tôi là vậy đấy, mong anh thứ lỗi cho nhé!”  

 

 

Phùng Mục Trần bất đắc dĩ nói.  


 

 

“Không sao! Tôi sống ở Kinh Thành, có kiểu thanh niên tài tuấn nào chưa từng gặp đâu? Tôi cũng gặp nhiều người như Lâm Phong rồi!”  

 

 

Trương Lương lắc đầu.  

 

 

Nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm bắt em gái tránh xa Lâm Phong một chút.  

 

 

Loại người ỷ mình có chút thực lực nên không coi ai ra gì này sớm muộn gì cũng sẽ thất bại thôi, không nên tiếp xúc quá nhiều!  

 

 

…  

 

 

Ở nơi khác.  

 

 

Lâm Phong trở về Dược Vương cốc.  

 

 

Nhưng lại phát hiện Dược Vương cốc vô cùng náo nhiệt giờ đây lại trống không, không còn bóng dáng một ai.  

 

 

Nước trà trên bàn còn ấm.  

 

 

Lò lửa trong phòng luyện dược còn đang cháy hừng hực…  

 

 

Như thể tất cả mọi người đều biến mất chỉ trong nháy mắt!  

 

 

“Xảy ra chuyện gì rồi ư?”  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi.  

 

 

Khi thấy Hoa Vân Phi trúng độc mãn tính thì anh đã có suy đoán rồi, chắc chắn kẻ chủ mưu vẫn chưa lộ diện!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 159: Có chuyện gì thì nói thẳng


“Cái thằng nhóc này cũng thú vị phết đấy!"

Vương Nhạc Hiên suy tư một lát rồi thản nhiên nói:

"Cậu đi tìm cậu ta đi, bảo cậu ta là tôi muốn gặp!"

Dương Đỉnh Thiên do dự một lát rồi trả lời:

“Nhưng... Nếu như cậu ta từ chối không muốn tới thì sao?" "Cậu ta có dám sao?”

Vương Nhạc Hiên cười gần một tiếng.

Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì vẻ mặt càng thêm cung kính.


Minh chủ quả đúng là minh chủ!

Cho dù có là Thiên Cảnh thì trong mắt ông ta cũng chẳng hơn gì thế này cả!

Bên kia.

Sau khi Lâm Phong rời khỏi đại học Kim Lăng thời anh đi thẳng tới cửa tiệm thuốc đông y.

Ngày mai là ngày chẩn đoán bệnh cho con gái của Y Nặc!

Mặc dù anh tự tin có thể chữa trị tất cả các căn bệnh khó khăn phức tạp, nhưng cái gì cần chuẩn bị vẫn nên chuẩn bị, để tránh khi đó lại nảy sinh một vài vấn đề nhỏ bên ngoài.

Với lại, y thuật chủ yếu của anh đều cần phải triển khai mười ba châm vàng âm dương, cho nên bắt buộc phải mua một ít kim châm!

Thật ra lúc trước khi anh tu luyện trên núi, lão già đã từng chế tạo một bộ châm vàng cho anh.

Bộ châm vàng này đã qua muôn vàn lần gọt giữa của lão già, đã có thể được coi là linh khí, nhưng do nỗi oán hận với lão già mà anh cũng không đem xuống núi.

Còn về phần mười ba kim âm dương, đây là một thuật châm cứu đã thất truyền từ lầu của giới đông y.

Theo như lão già nói thì từ thời thượng cổ, có một nhà hiền triết y học vĩ đại hiểu biết những bí ẩn về cơ thể con người đã sáng tạo ra.

Nguyên lý chủ yếu là dùng linh khí làm chất dẫn, chỉ ra 52 đan huyệt, 309 song huyệt, 50 kinh ngoại kỳ huyệt, 36 trí mạng huyệt, từ đó cho linh khí đi vào cơ thể qua những huyệt vị này, lưu thông đi khắp cơ thể.

Mặc dù cơ thể con người bí ẩn phức tạp, nhưng với cách thức này thì lại có thể đơn giản hoá, khám phá được tất cả nguyên nhân của bệnh tật!

"Người ta luôn nói y học phương tây là khoa học, mà lại không biết rằng trên thế giới này có nhiều thứ mà khoa học không thể nào giải thích được!"


Lâm Phong lắc đầu.

Anh đi vừa cửa tiệm thuốc đông y muốn mua một bộ châm vàng, nhưng thấy không bán nên chỉ đành mua một bộ châm bạc thay thế!

Đối với đại đa số các thầy thuốc đông y mà nói thì châm vàng dùng để bổ, châm bạc dùng để tiết ra!

Nhưng đối với Lâm Phong mà nói thì thật ra cũng như nhau cả, sự khác biệt có lẽ chỉ là khả năng chứa đựng linh khí mà thôi!

Sau khi mua châm bạc xong Lâm Phong định gọi điện thoại cho em gái, gọi cô ấy và Tiểu Khả đi ăn.

'Thế nhưng đúng lúc này điện thoại lại reo lên.

“Cậu Lâm, là tôi!"

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cung kính.

Lâm Phong nhớ giọng nói này.

Là giọng nói của Đàm Thiên Hồng, đại đường chủ của Tam Khẩu Đường

Nhưng điều khiến anh tự hỏi là Đàm Thiên Hồng gọi điện cho anh vào lúc này làm gì?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 163: Chính vào lúc này


“Tam Khẩu Đường bây giờ quả thực vắng vẻ! Chi bằng gia nhập vào Phong Vân Bang luôn đi!”

Đàm Thiên Hồng nghe thấy lời này thì khẽ nheo mắt lại.

Mà chính vào lúc này, một người võ giả đỉnh phong Huyền cảnh phía sau Đàm Thiên Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:

“Đúng là đồ vô lại thì không thốt ra được lời nào tốt đẹp, nếu như anh đã biết bản thân mình là hậu bối, thì nên có ý thức của một hậu bối, trước mặt đường chủ của bọn tôi mà cũng có tư cách lớn tiếng ầm ï sao?”

“Anh là aï?”

Nụ cười trên mặt Thành Khôn từ từ tắt ngúm.

Tôi là chấp sự đệ nhất đường của Tam Khẩu Đường, Thái Văn! Anh muốn thế nào?”

Thái Văn cười lạnh một tiếng.

Thành Khôn là đỉnh phong Huyền Cảnh, mà anh ta cũng là đỉnh phong Huyền Cảnh, vì thế đương nhiên không sợ.

“Tôi muốn giết anh!”

Thành Khôn cười lạnh, dứt khoát nhanh gọn, anh ta trực tiếp tung đòn tấn công về phía Thái Văn, một nắm đấm dài tung ra với uy lực kinh người!


Sắc mặt Thái Văn hơi thay đổi, nhanh chóng ra tay chặn đánh! “Phich!”

“Am”

Ngay lập tức, hai võ giả đỉnh phong Huyền Cảnh đã đánh nhau.

Hai bên qua lại, đánh đấm rất mạnh, mọi người ở hiện trường nhìn thấy mà rối hết cả mắt.

“Đây đúng là kẻ thù gặp mặt, hai mắt rực đỏ, nói đánh là đánh luôn!”

“Ngài là lần đầu tiên tham gia buổi đấu giá sao? Mọi năm Tam Khẩu Đường thường bị người của Phong Vân Bang chặn đánh ở đây, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ!”

“Phong Vân Bang muốn sỉ nhục Tam Khẩu Đường, cũng chỉ có thể ra tay ở đây thôi! Bằng không đợi vào tới bên trong buổi đấu giá, có thương hội Bách Vân ở đó, ai dám làm loạn chứ?”

“Cũng không biết ai có thể thắng được đây?”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà.

Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Thái Văn này tuy cũng là đỉnh phong Huyền Cảnh nhưng tuyệt đối không

phải đối thủ của Thành Khôn, Thành Khôn đã bước một nửa bước chân vào Địa Cảnh rồi!”

Chính vào lúc này.

“Phế vật, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn cản tôi sao?”

Thành Gôn cười gắn một tiếng sau khi né được một đấm của Thái Văn. Một cú đá cực hiểm đá vào mặt bên thắt lưng của Thái Văn.

“Rắc!"

Thái Văn hét lên thảm thiết.

Cả người bị đá văng ra xa mười mấy mét.

Anh ta nằm sấp trên mặt đất không ngừng vùng vãy, cố gắng bò dậy nhưng thử mấy lần đều không thể thành công!

“A Văn!" Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Đàm Thiên Hồng có chút thay đổi.


Một cú nhảy mười mấy mét đến bên cạnh Thái Văn, cẩn thận kiểm tra một lượt, phát hiện xương sống thắt lưng của Thái Văn đều đã bị gấy!

Nói cách khác, A Văn đã bị phế rồi!

Rất có khả năng sẽ phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại!

“Thành Khôn, mày ác lắm!”

Đàm Thiên Hồng đột nhiên quay đầu, găn giọng nói, ánh mắt tràn đầy sát ý.

Thành Côn thấy vậy thì trong lòng có chút căng thẳng, không thể không lùi lại một bước.

Tuy rằng hắn kiêu ngạo nhưng cũng biết bản thân chắc chắn không phải là đối thủ của Đàm Thiên Hồng là hậu kỳ Địa Cảnh!!

Lúc này, Thành Vân bước lên một bước, nhàn nhạt nói:

“Đàm đường chủ, chuyện đánh nhau giữa các tiểu bối với nhau, người làm bậc đàn anh như ông chẳng lẽ lại muốn nhúng tay vào hay sao? Bản lĩnh không bằng người khác, chỉ có thể trách bản thân vô dụng, chứ không trách được người khác được!”

“Qiẹtl"

Đàm Thiên Hồng năm chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Nhưng ông ta lại không thể ra tay.

Nếu không Thành Vân tuyệt đối sẽ tìm cớ để ra tay, tới lúc đó thì sẽ không còn đơn giản là một trận đánh nhau nữa!

Nếu như Tam Khẩu Đường có thể đấu lại Phong Vân Bang thì còn đỡ, mấu chốt là hiện tại bọn họ thực sự không phải là đối thủ của Phong Vân Bang.

“Đường...Đường chủ, xin....xin lỗi! A Văn khiến ngài nhục nhã!” Lúc này, Thái Văn run rẩy nói.

Hắn biết bản thân mình đã vô dụng rồi, phần thân dưới đã không còn chút cảm giác.

“Không! Là tôi xin lỗi cậu!” Đàm Thiên Hồng nhìn dáng vẻ của A Văn mà đôi mắt đỏ lên!

A Văn là người anh em đầu tiên đi theo ông ta bắt đầu sự nghiệp, bây giờ lại thành ra như thế này!

“Đường chủ, tôi báo thù cho A Văn!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 629


Lâm Phong nhắm mắt lại, phóng ra một tia thần thức tìm kiếm xung quanh thật kỹ, muốn tìm ra manh mối nào đó…  

 

 

Nhiều cao thủ tập trung như vậy, dù đối phương đánh áp đảo thì cũng không thể nào không có dấu vết hư hỏng.  

 

 

Ngay cả anh cũng không làm được!  

 

 

Anh có thể chém nát Dược Vương cốc bằng một nhát kiếm, nhưng không thể khiến tất cả mọi người bỗng dưng biến mất như thế này!  

 

 

Nhưng ngay sau đó, Lâm Phong mở mắt ra, nhíu mày thật chặt.  

 

 

Quả thật không có lấy một dấu vết đánh nhau!  

 

Adv

 

Chẳng lẽ có cao thủ Hóa Thần Cảnh ra tay, thi triển đòn tấn công ảnh hưởng đến linh hồn, đánh vỡ thần hồn của mọi người trong nháy mắt ư?  

 

 

Không thể nào!  

 


 

Thế giới này không thể có cao thủ Hóa Thần Cảnh được!  

 

 

Dù có thì thông thường họ đều sẽ tập trung vào việc theo đuổi con đường thành tiên, sao có thể đi giết một người bình thường như Hoa Vân Phi!  

 

Adv

 

…  

 

 

Khi Lâm Phong đang trầm tư suy nghĩ.  

 

 

Tại một mảnh đất bằng phẳng,  

 

 

Dược Tư Mạc, Triệu Vô Cực, Hàn Phi và những người khác đang lo lắng nhìn màn hình lơ lửng trên không.  

 

 

Trên màn hình đang hiển thị bóng dáng của Lâm Phong.  

 

 

Từ khi Lâm Phong vào Dược Vương cốc đến hành động tìm kiếm khắp nơi trong Dược Vương cốc của anh đều lọt hết vào mắt họ.  

 

 

Họ nhắc Lâm Phong rất lớn tiếng.  

 

 

Rằng đây là ảo cảnh, không phải hiện thực!  

 

 

Nhưng… bất kể họ la hét thế nào, Lâm Phong cũng không thể nghe thấy!  

 

 

Giờ phút này, lòng mọi người cứ như chùng xuống tận đáy vực, lạnh thấu xương!  

 

 

Nếu Lâm Phong không phá giải được huyễn thuật này thì lần này họ toi đời thật rồi!  

 

 

“Lâm Phong! Cậu mau tỉnh táo lại đi!”  

 

 

Triệu Vô Cực không nhịn được nữa mà hét to lên.  

 

 


Nhưng ngay sau đó.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Triệu Vô Cực bị đạp mạnh một phát, lập tức hộc ra một búng máu.  

 

 

“Đừng la hét nữa! Một khi trúng huyễn thuật của Huyễn Thuật Sư đại nhân, dù Lâm Phong mạnh có đến đâu thì cũng không thể thoát ra được! Thứ chờ cậu ta chỉ có con đường chết thôi!”  

 

 

Dược Viêm cười khẩy.  

 

 

“Dược Viêm, thằng phản bội này, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”  

 

 

Triệu Vô Cực nhìn đăm đăm vào Dược Viêm, phẫn nộ nói.  

 

 

“Tao có chết hay không thì không biết, nhưng lát nữa chúng mày và cả Lâm Phong chết là cái chắc!”  

 

 

Dược Viêm cười mỉa mai.  

 

 

Đám người Dược Tư Mạc và Dược Trần nhìn Dược Viêm, vẻ đau khổ hiện lên trên mặt họ.  

 

 

Dù đã đến lúc này, họ vẫn không có thể tin được rằng ông bạn chung sống mấy chục năm với mình sẽ là kẻ phản bội!  

 

 

Chính Dược Viêm đã hạ độc Hoa Vân Phi!  

 

 

Cũng chính ông ta đã hạ độc Tán Linh cho mọi người, làm cho họ mất công lực, trở thành kẻ vô dụng chỉ có thể nằm co ro dưới đất!  

 

 

Trong tình huống bình thường, họ là Dược Sư cấp cao, sẽ không thể nào rơi vào tình cảnh này được!  

 

 

Chủ yếu là do quá tin tưởng vào phó cốc chủ Dược Viêm!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom