Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 138: Đã xảy ra chuyện gì vậy?


Anh ta thích cảm giác đứng sau màn, nắm giữ tất cả này. Lâm Phong a Lâm Phong,

Chỉ cần tao tùy tiện phái ra một thằng đàn em, là có thể bóp chết mày một cách dễ dàng rồi!

Mày lấy gì ra đấu với tao đây?

Tao thật sự muốn xem xem lát nữa mày sẽ quỳ xuống cầu xin tao giúp đỡ thế nào.

Tần Phong liên tục cười mỉa trong lòng. Chỉ cần đợi Lâm Phong rơi vào tuyệt vọng, anh ta sẽ chủ động cất lời!

Đến lúc đó không chỉ có thể khoe khoang, còn có thể tha hồ làm nhục Lâm Phong, hung hăng trút ra hết cơn giận trong lòng.


Đương nhiên chỉ là trút giận mà thôi!

Tất nhiên anh ta sẽ không thật sự giải quyết nguy cơ giúp Lâm Phong, anh ta còn hận không thể đẩy Lâm Phong vào chỗ chết đây này!

“Anh... Lâm Vân Dao kéo áo Lâm Phong, hơi lo lắng.

Lâm Phong khế lắc đầu, lau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Vương Xung.

Hiện tại chuyện này rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức anh đã sinh ra ý muốn giết người mãnh liệt.

Nếu Vương Xung không thể cho mình một câu trả lời vừa lòng, vậy thì tập đoàn xây dựng Thanh Long kia không cần thiết phải tồn tại nữa!

Cùng lúc đó. Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn xây dựng Thanh Long.

Vương Xung đang ngồi trên ghế, bắt chéo chân, vui vẻ đọc tiểu thuyết trong sáng.

Kết quả lại nhận được điện thoại của Lâm Phong.

Sau khi nghe được lời Lâm Phong nói, ông ta lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, sắc mặt khiếp sợ tới cực điểm.

Gì cơ?


Em gái của cậu em Lâm bị đánh?

Còn do con trai của Tổng giám đốc Chương Minh trong tập đoàn mình đánh? Chương Minh là một trong số đàn em theo ông ta lăn lộn sớm nhất.

Vì năng lực làm việc không tồi, được ông ta đề bạt thẳng lên trên, không ngờ lại rước lấy phiền toái lớn như vậy cho bản thân.

Giây phút này, trong lòng Vương Xung cũng hơi bối rối.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta vừa bảo thư ký Hắc T¡ chuẩn bị xe đến trường đại học Kim Lăng, vừa gọi điện thoại cho Chương Minh. Ông ta lạnh lùng nói: “Chương Minh, ngay bây giờ lập tức, chạy mau đến đại học Kim Lăng cho tôi, tôi sẽ chờ cậu ở đó!”

Vẻ mặt Chương Minh mờ mịt.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hình như giọng điệu của chủ tịch không thích hợp lắm.

Đúng lúc ấy, ông ta cũng nhận được điện thoại của con trai Chương Khâu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 135: Mày ngông cuồng quá nhỉ?


“Cậu chính là anh trai của Lâm Văn Dao à?”

Lâm Phong không đáp lời, mà đẩy Trần Lộ ra, đi tới trước người em gái.

“Anh..”

'Trông thấy anh trai đến, Lâm Văn Dao cất giọng khàn khàn gọi một tiếng.

“Em..."

“Không cần nói gì cả! Không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, người hôm nay. bắt nạt em và Tiểu Khả đừng mong chạy thoát một ai!”

Lâm Phong lau nước mắt giúp em gái.

Sau đó, anh lại bước đến trước mặt Lý Tiểu Khả, đỡ Lý Tiểu Khả đứng lên.

“Ch... Chú!”

Giọng Lý Tiểu Khả nghẹn ngào.

Trong trí nhớ của Lâm Phong, Lý Tiểu Khả là một cô gái nhỏ rất vui vẻ hoạt bát, nhưng bây giờ đã khóc nước mắt đầm đìa rồi.

Hơn nữa hai má còn sưng đỏ, vết máu tràn ra từ khóe miệng vẫn chưa khô.

“Đừng khóc... Nói cho chú, là ai đánh em?”

Lâm Phong hỏi.

Không biết vì sao, nghe thấy câu hỏi ấy, Lý Tiểu Khả lại cảm thấy sống mũi cay cay, sau đó càng khóc to hơn.

Có điều, cô ấy cũng dùng tay che miệng lại.

Đôi con ngươi tràn đây nước mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, khẽ lắc đầu, không muốn nói.

'Tân Phong có lai lịch rất lớn!

Không kém Hội trưởng Đàm Tử Minh của hội học sinh bao nhiêu! Cô ấy không muốn Lâm Phong làm ra chuyện gì lỗ mãng vì mình.

Nhìn khuôn mặt như hoa lê dưới mưa của Lý Tiểu Khả, sắc mặt Lâm Phong càng bình tĩnh hơn, không nhìn ra một chút dao động nào.

Nhưng người hiểu rõ anh lâu sẽ biết, giây phút này, lửa giận trong lòng anh đang khủng bố đến mức nào.

“Là ai đánh cô ấy?”

Lâm Phong nhìn bốn phía xung quanh, bình tĩnh hỏi.

“Mày ngông cuồng quá nhỉ?”

Chương Khâu thản nhiên bước ra ngoài, vẻ mặt khinh thường nói. “Là mày đánh à?” Lâm Phong hỏi.

“Là tao thì thế nào? Mày làm gì được tao? Ở trước mặt tao, bớt ra vẻ ngông nghênh lại, không dọa được tao đâu, biết chưa? Đồ chó đẻ!”

Chương Khâu cười mỉa một tiếng.

Tân Phong bên cạnh cũng nhếch môi cời đểu, tay khoanh trước ngực, thích thú xem kịch hay.

Nhưng ngay sau đó. Đồng tử trong mắt anh ta lập tức co lại.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 605


 

 “Trước đây có rất nhiều cường giả muốn chinh phục Đoạn Hồn Cốc, thậm chí một thế gia võ đạo đã cửu người trong dòng tộc mình vào, kết quả chỉ có một người chạy ra được. Chính người ấy đã mang một cây Đoạn Hồn Thảo ra!”  

 

“Tiếc rằng mấy chỉ mấy ngày sau, do hấp thụ quá nhiều khí độc, người kia đã tự bỏ mạng!”  

 

 

Nghe xong lời Dược Tư Mạc nói, Lâm Phong lập tức thấy hứng thú!  

 

 

Ở Thập Vạn Đại Sơn thế mà còn có chỗ kiểu này ư?  

 

 

Anh sở hữu thể chất vô song, bách độc bất xâm, không sợ khí độc!  

 

Adv

 

Về phần Mê Hồn Trận?  

 

 

Anh thông thạo về trận đạo, Mê Hồn Trận nho nhỏ này đã là gì!  


 

 

Quan trọng nhất chính là anh cảm giác chỗ này phải 80-90% là có thứ tốt. Cơ duyên không ai biết thường tồn tại trong những nơi nguy hiểm!  

 

 

Adv

“Một khi đã vậy, chúng ta hãy tới Đoạn Hồn Cốc một chuyến đi. Một mình tôi vào là được, mọi người cứ đứng chờ tôi bên ngoài!” Lâm Phong bình thản nói.  

 

 

Dược Tư Mạc không ngờ mình đã nói đến vậy rồi mà Lâm Phong vẫn sẵn sàng dấn thân vào nơi nguy hiểm!  

 

 

Điều này khiến ông ấy rất kính nể, cảm giác mặc dù Lâm Phong xông xáo nổi loạn nhưng cũng khảng khái nghĩa hiệp, quả thực làm cho người ta khâm phục không thôi!  

 

 

“Mọi người vào đây hết đi!” Dược Tư Mạc không trả lời Lâm Phong, trái lại gọi toàn bộ những dược sư bên ngoài vào!  

 

 

“Tình hình sao rồi?” Đoàn người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân, Dược Trần, Dược Viêm vừa vào đã vội vàng hỏi.  

 

 

“Là thế này…” Dược Tư Mạc kể rành rọt dự định của Lâm Phong.  

 

 

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khiếp sợ, bị quyết định của Lâm Phong làm cho rúng động!  

 

 

Từ góc nhìn của họ, người vào Đoạn Hồn Cốc chết chắc khỏi nghi ngờ.  

 

 

Vậy mà Lâm Phong vẫn sẵn lòng lấy tính mạng của mình ra thử một lần!  

 

 

Một số dược sư của Dược Vương cốc nhớ lại mình vừa tỏ vẻ khó chịu thì càng áy náy khôn nguôi, đồng loạt lên tiếng:  

 

 

“Không ngờ cậu Lâm lại là người có tấm lòng nghĩa hiệp cao cả đến vậy! Chúng tôi dốt nát quá rồi!”  

 

 


“Không tệ! Hành động nhìn tuổi bắt hình dong của chúng tôi đúng là không nên!”  

 

 

“Thánh giả cao khiết, y giả lấy từ bi độ thiên hạ! Cậu Lâm đã sẵn sàng lấy thân mạo hiểm, tôi cũng sẵn sàng trả mọi giá để cùng cậu thăm dò Đoạn Hồn Cốc!”  

 

 

Ngay cả Triệu Vô Cực và Hoàng Mi Đạo Nhân cũng giàn giụa nước mắt, cảm động không thôi!  

 

 

Từ rất lâu rồi, họ đã đoán ra Lâm Phong là một nhân sĩ yêu nước ngoài lạnh trong nóng mà!  

 

 

Hiện giờ quả nhiên suy đoán này đã được chứng thực!  

 

 

“Cậu Lâm! Triệu Vô Cực tôi quả nhiên không nhìn nhầm cậu! Tôi sẵn sàng đi cùng cậu!”  

 

 

“Hoàng Mi Đạo Nhân tôi cũng sẵn sàng xông vào Đoạn Hồn Cốc một lần!”  

 

 

…  

 

 

Nghe mấy người này nói, Lâm Phong hơi cạn lời.  

 

 

Toàn thứ gì đâu không vậy!  

 

 

“Không cần đâu! Tôi vào một mình thôi, mọi người cứ chờ tôi bên ngoài.” Lâm Phong nói.  

 

 

Hiển nhiên, Triệu Vô Cực không đồng ý, muốn nói thêm gì đó.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 230


 "Bốp!"  

 

 

Lâm Phong tát một phát.  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, miệng hộc ra một ngụm máu tươi lớn.  

 

 

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy cả người mình ớn lạnh.  

 

 

Rốt cuộc thực lực của Lâm Phong là gì đây?  

 

Adv

 

Dù gì minh chủ cũng là cường giả Hậu Thiên cảnh bậc ba, nhưng đứng trước mặt Lâm Phong lại không có chút khả năng chống trả nào.  

 

 

"Cậu... Cậu có ý gì?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên chật vật bò dậy, lau máu bên khoé miệng đi, nghi ngờ nhìn Lâm Phong.  

 

 

Trong lòng ông ta vừa phẫn nộ vừa uất ức.  

 

Adv

 

Phẫn nộ là vì mình lại bị đánh nữa, ông ta là người giữ thể diện như thế, hôm nay lại mất hết cả cái mặt mũi già nua này rồi.  

 

 

Còn uất ức là vì, có phải Lâm Phong cậu bắt nạt người khác hơi quá đáng không?  

 

 

Buổi sáng đánh tôi, buổi chiều lại chạy đến nhà tôi đánh tôi?  

 

 

Dù sao thì cậu cũng chỉ cần bắt ngài Vương tôi đây rồi ra tay một trận là được mà?  

 

 

"Cái tên thương pháo sư nước ngoài đó có phải là do ông tìm tới không?"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Thương pháo sư gì cơ? Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả."  

 

 

Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên mờ mịt.  

 

 

"Không sao, để tôi lục soát thử xem."  

 

 

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, rồi dịch chuyển tới trước mặt Vương Nhạc Hiên, vương bản tay lớn ra chộp lấy trán Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên hơi thay đổi.  

 

 

Mặc dù ông ta không biết Lâm Phong muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt!  

 

 

Cho nên ông ta lập tức vùng vẫy, nhưng lúc này, một thứ áp lực kinh khủng bao phủ lấy toàn thân ông ta, khiến ông ta không thể cử động được chút nào.  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Toàn thân Vương Nhạc Hiên lạnh buốt, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.  

 

 

Ông ta hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai, vì sao Lâm Phong lại muốn giết chết ông ta? Trong lòng vô cùng uất ức và tuyệt vọng.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Lâm Phong, dừng tay!"  

 

 

Một tiếng sấm sét vang lên trong lỗ tai mọi người có mặt ở đây.  

 

 

Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía khác, khi thấy có người tới thì ai nấy đều tỏ ra vui mừng!  

 

 

Thì ra là Vân Trung Thiên, ngài Vân!  

 

 

Ngài Vân chính là người chấp pháp ở thành phố Kim Lăng đó!  

 

 

Người chấp pháp ở nước Đại Hạ có địa vị đặc biệt, họ chủ yếu phụ trách bảo vệ an ninh trong nước, cho nên mỗi một thành phố đều có một hoặc thậm chí vài người chấp pháp trông giữ!  

 

 

Mà để trở thành người chấp pháp thì chỉ có hai điều kiện.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 139: Sao hả?


Trước cổng đại học Kim Lăng.

Lâm Phong vừa bỏ điện thoại xuống, Trần Lộ đã tỏ vẻ khinh thường nói:

“Thế nào? Cậu đang gọi điện tìm người đấy hả? Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này của cậu đi, đừng giả vờ nữa!”

Lâm Phong nhìn Trần Lộ, nhíu mày. Bất kể thế nào, đây cũng là giáo viên phụ đạo của em gái!

Dù em gái mình làm nổ xe người ta là sai, nhưng trong tình huống bình thường, cô ta cũng sẽ không thể châm chọc mỉa mai mình như vậy!

Mà bây giờ, hành động này của Trần Lộ cảm giác như đang cố tình nhắm vào mình!

Đúng lúc này, Lâm Phong cũng chú ý tới Tân Phong đứng trong đám người hóng trò hay, anh càng nhíu chặt mày hơn.

“Sao hả? Tôi nói vậy nên cậu chột dạ không dám nói gì à?” Trần Lộ lãnh đạm nói.

“Là em gái tôi hay tôi từng đắc tội cô?”

Lâm Phong hỏi.

“Hai anh em cậu không có ai đắc tội tôi!”

Trần Lộ cười lạnh trả lời.

“Đã thế thì sao từ lúc tôi tới đây đến giờ, cô cứ luôn châm chọc mỉa mai tôi?”

Lâm Phong hỏi.

“Bởi vì tôi là giáo viên phụ đạo cho Lâm Vân Dao, tôi không cho phép học sinh của tôi phạm lỗi, còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thết Lý do vậy đã được chưa?”

Trần Lộ bình thản nói.

“Ừ! Lý do cũng hay đấy!”

Lâm Phong gật đầu.

Sau đó anh đột nhiên lạnh mặt, một cái tát bay tới.

“Rầm!”

Trần Lộ bị tát bay ra hơn hai mươi mét.

Cuối cùng ngã dập mông xuống đất, cô ta ôm mặt, khó tin mà nhìn Lâm Phong.

“Gậu... cậu dám đánh tôi?” “Đánh cô thì sao?”

Lâm Phong thản nhiên hỏi lại. “Cậu, tôi liều mạng với cậu!”

“Rầm!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 136: Máu tươi đầy mặt


Khoảnh khắc này.

Bầu không khí ở hiện trường áp lực đến mức dọa người!

Hiện giờ đang là thế kỷ 21, Đại Hạ đã xây dựng hoàn thiện quốc pháp! Trước mặt bao người, có ai dám kiêu ngạo đánh người ta thành ra như vậy? Hàm dưới vỡ vụn, răng nanh rơi mất!

Máu tươi đầy mặt...


Chắc chắn có thể tính là bị thương nặng rồi!

Sau khi giây phút khiếp sợ ngắn ngủi trôi qua.

Quần chúng xem náo nhiệt ở hiện trường lại bắt đầu thì thầm thảo luận: “Người kia là ai thế? Sao lại dũng mãnh như vậy!”

“Vừa rồi cậu không nghe thấy à? Anh ấy chính là anh trai của nữ sinh kia đó! Khả năng vì thấy em gái mình bị bắt nạt, nên mới nóng giận như vậy!”

“Ail Em gái ngốc nghếch thì thôi, vậy mà anh trai này còn ngốc nghếch hơn cả cô ấy! Đánh người ta bị thương như vậy rồi, rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Quả nhiên

nhà dột từ nóc!”

“Nghe nói người bị đánh là con nhà giàu đó! Cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố Kim Lăng.”

“Chậc chậc... Anh em nhà này thảm rồi! Khả năng đời này không còn hy vọng xoay người nữa!”

Tiếng xì xào của một đám người lập tức giúp Tần Phong bừng tỉnh.

Giây phút này trong lòng anh ta ngoài kinh hãi ra, đa phần là hưng phấn.

'Thậm chí, sắp không nhịn được đã điên cuồng cười thầm trong bụng rồi!

Lâm Phong này, đúng là ngu hết thuốc chữa!

Vốn dĩ chỉ định dạy cho mày một bài học nho nhỏ, không ngờ mày lại kích động như vậy, dám ra tay đánh người khác bị thương nặng trước mặt bao nhiêu người.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 231


Lâm Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người tới đây chính là lão già mặc áo bào xám mình gặp ở con dốc nhỏ cách đây không lâu.  

 

 

"Lão Vân! Cứu tôi! Mau cứu tôi với!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên rống to.  

 

 

Lúc này đây trong lòng ông ta đã kích động đến nỗi sắp khóc rồi!  

 

 

Tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng!  

 

Adv

 

Đây mới thật sự là tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng này!  

 

 

Vốn dĩ tưởng rằng lần này mình đi thật rồi, thế mà không ngờ rằng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, lão Vân lại tới!  


 

 

Lão Vân chính là cường giả siêu cấp Tiên Thiên cảnh, Lâm Phong cậu có gì mà đòi ngăn chặn ông ấy?  

 

 

Adv

"Lâm Phong, cậu đúng là có hơi coi trời bằng vung đó!"  

 

 

Vân Trung Thiên nhíu mày.  

 

 

Sau khi ông ấy báo cáo việc của Will với cấp trên thì lập tức chạy đến liên minh võ đạo, định tìm Vương Nhạc Hiên để bàn bạc một số việc, mà không ngờ rằng vừa vào đây đã thấy Lâm Phong đang định giết Vương Nhạc Hiên!  

 

 

"Minh chủ Vương cũng không đắc tội với cậu nhỉ, chẳng lẽ lòng dạ cậu cay độc vậy sao?"  

 

 

"Thì sao?"  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong vô cảm.  

 

 

"Cậu thả minh chủ Vương ra trước đi rồi nói! Nếu cậu thật sự có nguyên nhân gì khác thì có thể nói ra, mọi người thành thật với nhau, không nhất thiết phải làm cho mọi chuyện quá căng thẳng."  

 

 

Vân Trung Thiên trả lời.  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong hơi lay động một chút, rồi nói:  

 

 

"Tôi nghĩ thương pháo sư lúc trước là do Vương Nhạc Hiên tìm."  

 

 

"Gì chứ! Tôi hoàn toàn không biết thương pháo sư gì cả, oan cho tôi quá! Tôi còn oan hơn cả Thị Mầu luôn đó!  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức lớn tiếng giải thích, tủi thân vô cùng.  


 

 

Vân Trung Niên cũng quả quyết bác bỏ:  

 

 

"Không thể nào! Liên minh võ đạo cũng được coi như là một nửa bộ phận quốc gia, tất cả mọi người trong liên minh võ đạo đều không thể nào có cấu kết gì với các sát thủ của các tổ chức nước ngoài! Tất cả bọn họ đều nằm dưới sự theo dõi của chúng tôi, một khi vào web đen thì chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay."  

 

 

"Nói tiếp đi."  

 

 

Lâm Phong vô cảm.  

 

 

"Lâm Phong, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì! Chỉ là cậu bị ám sát cho nên mới nóng lòng báo thù chứ gì! Những người chấp pháp như chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, cậu không cần phải nhúng tay!"  

 

 

Nói đến đây, Vân Trung Thiên hạ giọng nói:  

 

 

"Tôi đảm bảo, đến khi đó sẽ cho cậu một câu trả lời, cho nên bây giờ mời cậu buông minh chủ Vương ra ngay đi!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì suy nghĩ một lát, rồi thẳng tay ném Vương Nhạc Hiên ra ngoài, Vương Nhạc Hiên va mạnh vào tường, gãy không biết bao nhiêu xương cốt trong người, ông ta ngất luôn tại chỗ.  

 

 

Vân Trung Thiên thấy vậy thì lập tức tức giận vô cùng!  

 

 

Mình đã nói lời hay ý đẹp rồi mà Lâm Phong vẫn dám làm Vương Nhạc Hiên bị thương nặng sao?  

 

 

Quả đúng là không coi mình ra gì!  

 

 

"Lâm Phong, cậu quá ngông cuồng! Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu một bài học, để cậu biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Có tôi đây ở thành phố Kim Lăng, tôi sẽ không dung túng cho cậu làm càn!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 606


Đôi dòng tâm sự của ad: Các đọc giả thân mến, hiện tại truyện lên mỗi ngày 20 chương thì sau khoảng một thời gian nữa sẽ chạy tới các chương mà tác giả đang viết, đến lúc ấy sẽ không còn chương để lên nhiều như thế này được nữa, lúc ấy một ngày tác giả lên bao nhiêu thì sẽ up bấy nhiêu, nên mong các đọc giả hiểu và thông cảm ạ.  

 

 

...........................  

 

 

Dược Tư Mạc thở hắt ra một hơi, nói với Lâm Phong: “Cậu Lâm, cậu chờ một lát, tôi đi xử lý chút chuyện vặt, xong rồi chúng ta sẽ bàn tiếp về việc tiến vào Đoạn Hồn Cốc!”  

 

 

“Không cần đâu! Chúng ta cùng nhau qua đó đi!” Lâm Phong trả lời.  

 

 

Adv

Dược Tư Mạc do dự một lát mới gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, trước khi ra khỏi cửa, ông ấy vẫn không yên tâm dặn dò: “Cậu Lâm, tôi nghe phía Dược Trần nói rằng cậu rất mạnh, thế nhưng người của Ngũ Độc Giáo đều là hạng hiểm độc tàn ác, đặc biệt còn am hiểu hạ độc sâu, khiến người ta khó lòng đề phòng. Lát nữa cậu cứ xem ở một bên là được, tránh cho bị Dược Vương cốc của tôi làm liên lụy!”  

 

 

“Tôi hiểu rồi!” Lâm Phong gật đầu nghiêm túc.  

 


 

…  

 

 

Một biển người đi tới trước ngọn núi của Dược Vương cốc!  

 

Adv

 

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tới trước một sân rèn luyện, nơi đây là chỗ đả tọa thường ngày của các đệ tử Dược Vương cốc.  

 

 

Lúc này, có ba người ăn mặc quái lạ đang đứng trên sân.  

 

 

Lâm Phong liếc mắt quan sát qua bọn họ.  

 

 

Ba người này không hẳn là mạnh. Một ở Võ Hồn Cảnh, hai ở Tông Sư Đỉnh, song lại đứng đó với tư thế hùng hổ đầy khí phách.  

 

 

Một dàn thủ vệ Dược Vương cốc bao vây quanh ba người, nét mặt còn thoáng vẻ căng thẳng!  

 

 

“Độc lão lục, ý ông là sao? Ba ngày hai bữa lại tới Dược Vương cốc bọn tôi gây sự, không chịu để yên đúng không?”  

 

 

Dược Trần mở lời trước, lạnh lùng quát.  

 

 

“Cái gì gọi là gây sự? Chúng tôi tới nơi này một cách công khai, muốn giao lưu y thuật với Dược Vương cốc các người! Sao các người lại không dám?”  

 

 

Ông lão Võ Hồn Cảnh dẫn đầu bình thản nói.  

 

 

Dược Tư Mạc ngăn cản Dược Trần muốn ra tay, nói: “Ngũ Độc Giáo các người cũng biết y thuật?”  


 

 

“Y và độc trong thiên hạ vốn chung một nhà! Chúng tôi am hiểu việc hạ độc thì ắt cũng hiểu về y thuật! Thế nào? Đừng nói là các người không dám nhé?”  

 

 

Độc lão lục mỉa mai một lượt.  

 

 

“Dược Vương Cốc chúng tôi là thánh địa y dược trong nước! Tất nhiên không sợ! Chẳng qua, ông không tới đây chỉ để đánh cược thôi đúng không?” Dược Tư Mạc híp mắt.  

 

 

“Quả nhiên, cốc chủ Dược thông minh hơn người!”  

 

 

“Chúng ta so một trận. Nếu chúng tôi thắng, tôi muốn Dược Vương cốc các người đầu quân cho Ngũ Độc Giáo chúng tôi, từ đây trở thành một phần trực thuộc Ngũ Độc Giáo!” Độc lão lục cất giọng u ám.  

 

 

Vừa dứt lời, đông đảo các đệ tử Dược Vương cốc đều bực tức ra mặt, lòng đầy căm phẫn!  

 

 

Tiếng xấu của Ngũ Độc Giáo về tác phong hành xử luôn nổi lềnh bềnh trong giới võ đạo. Để họ thành phần trực thuộc Ngũ Độc Giáo thì tổ tiên các đời của Dược Vương cốc cũng phải tức đến trèo ra khỏi quan tài mất!  

 

 

Dược Tư Mạc nghe vậy thì lạnh lùng nhìn Độc lão lục, không nói một lời!  

 

 

Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng biết được xuất xứ của Ngũ Độc Giáo từ lời Triệu Vô Cực bên cạnh.  

 

 

Ngũ Độc Giáo là một thế lực đến từ núi Hoành Đoạn của Nam Lĩnh, xưa giờ luôn đối đầu với Dược Vương cốc, giống với Quỷ Ẩn Tông anh tiêu diệt trước đây, được xem như Ma Giáo!  

 

 

Lâm Phong đứng phắt dậy, nói với Độc lão lục: “Ông mới nói gì? Ông thắng thì Dược Vương cốc phải trở thành một phần trực thuộc của Ngũ Độc Giáo các người?”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 140: Ông ta không chịu trách nhiệm


Lý Tiểu Khả quẹt nước mắt, cắn răng, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc. Thực ra thân phận của cô ấy cũng không bình thường.

Cô ấy là con cháu dòng chính của nhà họ Lý, một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Kim Lăng, hoặc phải nói cô ấy là con hoang thì đúng hơn.

Mẹ của cô ấy là con gái nhà bần nông, nhưng lại rất đẹp, mộc mạc và ngây thơ.

Hai mươi năm trước, mẹ cô ấy đến thành phố Kim Lăng làm việc, hấp dẫn sự chú ý của cậu hai nhà họ Lý là Lý Như Hải.

Lúc đó Lý Như Hải còn trẻ, nhiều tiền, cũng đẹp trai. Sau những lời ngọt ngào lừa dối đã khiến người chưa trải sự đời như mẹ cô ấy chìm đắm!

Sau đó không lâu, hai người lên giường, còn có kết tinh của tình yêu!

Kết tinh tình yêu này không hợp pháp!

Mẹ cô ấy tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, trong lòng tràn đầy vui vẻ đợi Lý Như Hải kết hôn với mình, lại không ngờ rằng Lý Như Hải đã kết hôn từ lâu, đồng thời còn có một đứa con trail


“Tiểu Tuệ, anh là người nhà họ Lý, mà em chỉ là con gái nông dân, em không có khả năng được gả vào nhà họ Lý này! Chỉ là anh có thể bao nuôi em, cho em một cuộc sống không buồn không lo.”

Lý Như Hải khuyên.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nghe thấy câu này, mẹ của Lý Tiểu Khả là Lưu Tiểu Tuệ tức giận tung cửa chạy ra ngoài, trong lòng thầm thề dù không có Lý Như Hải thì bà vẫn sống tốt!

Trên thực tế, đúng là vậy! Mười tám năm qua, Lưu Tiểu Tuệ mang theo con gái Lý Tiểu Khả, đi qua một chặng đường gian nan vất vả, hiện giờ cũng coi như có chút tài sản, nhìn lên thì

chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng thấy ai bằng mình!

Trước đó không lâu, Lý Như Hải tìm được Lưu Tiểu Tuệ, mong được hàn gắn với bà, Lưu Tiểu Tuệ không chịu khuất phục đương nhiên không thèm phản ứng.

Vậy là ông ta chuyển mục tiêu sang con gái, đưa cho cô ấy số điện thoại của mình, bảo con gái có chuyện gì cứ tìm đến mình!

Thực ra, Lý Tiểu Khả rất ghét người cha này!

Ông ta không chịu trách nhiệm, vứt bỏ mẹ cô ấy, từ nhỏ đến lớn luôn mặc kệ cô ấy...

Nhưng bây giờ vì Lâm Phong, cô ấy chỉ có thể xin người cha này giúp đỡ.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối!

“Tiểu Khả, cuối cùng con cũng chịu gọi điện cho chai Lý Như Hải ở đầu dây bên kia đang rất vui vẻ, nói. “Tôi bị người ta đánh!”

Lý Tiểu Khả nói.


“Gái gì? Là ai dám đánh con gái của Lý Như Hải này? Con đừng sợ, nói cho cha biết, giờ con đang ở đâu?”

Lý Như Hải nổi giận hỏi. “Bây giờ tôi đang ở cổng đại học Kim Lăng.”

“Được, cha tới ngay đây!”

Lâm Vân Dao thấy Lý Tiểu Khả cúp điện thoại, nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Khả, cậu gọi điện cho ai đấy?”

“Cậu còn nhớ lúc trước tớ có kể với cậu về người cha phủi bỏ trách nhiệm không? Tớ vừa gọi điện cho ông ta, có ông ta ở đây nhất định có thể giải quyết xong chuyện này! Cậu yên tâm đi.”

Lý Tiểu Khả xiết chặt điện thoại di động, cố nặn ra một nụ cười.

Lâm Vân Dao nghe thấy vậy rất cảm động.

Cô ấy biết Tiểu Khả rất ghét người cha kia.

Nhưng bây giờ vì mình và anh trai mà lại buông bỏ thành kiến.

“Tiểu Khả... Thực ra cậu không cần làm như thết Anh trai tớ có thể giải quyết được.”

“Tiểu Dao, cậu chính là bạn tốt nhất của tới” Lý Tiểu Khả cười nói. Lâm Vân Dao cầm tay cô ấy, cảm động không biết nên nói gì.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 137: Cậu ăn nói kiểu gì vậy?


“Tôi là Trần Lộ, giáo viên phụ đạo của Lâm Vân Dao!” Trần Lộ tự giới thiệu một lượt, sau đó lại dùng sắc mặt âm trầm nói:

“Tôi gọi cậu tới là để cậu xử lý chuyện này, có gọi cậu tới để đánh người không? Cậu còn tí tố chất nào không thế?”

Lâm Phong bình tĩnh nhìn cô ta, nói:

“Tôi thật sự muốn hỏi cô một câu, thân là giáo viên phụ đạo, nhìn thấy học sinh của mình bị người ta đánh thành ra như vậy, cô cũng không quản sao?”


Nghe vậy Trần Lộ không nhịn được nở nụ cười, cô ta giễu cợt:

“Chẳng trách em gái lại ngu ngốc như vậy, hóa ra là vì có một người anh trai ngu không ai bằng. Em gái cậu làm sai trước, dựa vào đâu tôi phải xen vào?”

“Nếu đã như vậy, thì ếp cô cũng đừng xen vào chuyện gì cả. Còn lắm lời nữa, tôi cam đoan người tiếp theo nằm trên mặt đất chính là cô đấy!”

Lâm Phong lạnh lùng nói.

“Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Lâm Phong, tôi nói cho cậu biết... Hôm nay cậu gây ra họa lớn rồi! Cậu có biết người cậu đánh là ai không?”

Trần Lộ xẵng giọng nói.

“Ồ, người tôi đánh là ai thế? Có bối cảnh gì sao?”

Lần này ngược lại Lâm Phong tỏ vẻ nghiêm túc hỏi lại.


Trần Lộ còn tưởng rằng Lâm Phong sợ, nở nụ cười khinh thường, nói:

“Người cậu đánh tên là Chương Khâu, là con trai của Chương Minh, cậu có biết Chương Minh là ai không?”

“Chương Minh là tổng giám đốc của tập đoàn xây dựng Thanh Long, có quyền cao chức trọng, tài sản vài triệu, là tôn tại cậu không đắc tội nổi!”

Lời vừa nói ra.

Quần chúng vây xem náo nhiệt ở hiện trường đều giật mình kinh ngạc.

ới dân chúng bình thường như bọn họ mà nói, tập đoàn xây dựng Thanh Long chắc chăn là tồn tại trâu bò, là tập đoàn lớn nhất, lũng đoạn ngành xây dựng ở thành phố Kim Lăng, thường xuyên xuất hiện trên bản tin thời sự, có thể nhìn thấy rất nhiều tin tức liên quan đến tập đoàn này trên mạng.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 607


 

 “Bốp!”  

 

Chỉ với một cái tát, Lâm Phong cứ thế đập cho Độc lão lục thành sương máu. Hai nhát vỗ tiếp theo cũng đập nốt hai đệ tử khác của Ngũ Độc Giáo thành sương máu!  

 

 

Tốc độ này quá nhanh, nhanh tới nỗi ba người Ngũ Độc Giáo còn chưa kịp thả độc!  

 

 

“Trên thế giới sao lại có người ngu thế nhỉ? Cái kiểu đánh đố trực tiếp ngu xuẩn cỡ này mà cũng nói được!”  

 

 

Lâm Phong không khỏi cười lạnh một tiếng.  

 

Adv

 

Chứng kiến cảnh này, đám đông đệ tử Dược Vương cốc đồng loạt trợn tròn mắt!  

 

 


Thế… thế là chết luôn rồi sao?  

 

 

Đến giờ họ vẫn chưa hồi hồn!  

 

Adv

 

Kể cả Dược Tư Mạc, Dược Trần và Dược Viêm cũng khiếp sợ ra mặt. Ba người nhìn vết máu dưới đất… rồi lại nhìn sang Lâm Phong, trong lòng không khỏi hơi sởn gai ốc!  

 

 

Trên thực tế, Độc lão lục đã đến Dược Vương cốc của họ khiêu khích vô số lần. Tuy họ bực nhưng cũng không muốn gây thù với Ngũ Độc Giáo, chủ yếu do người Ngũ Độc Giáo quá xảo trá khó chơi!  

 

 

Chẳng qua bây giờ…  

 

 

Lâm Phong vừa đi lên đã tát một phát chết cả đám!  

 

 

“Cậu Lâm không thay đổi gì nhỉ! Vẫn nguyên nước nguyên vị như xưa!”  

 

 

Triệu Vô Cực cười gượng một tiếng, phá vỡ bầu không khí áp lực trong sân.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Triệu Vô Cực, sau đó lạnh nhạt nói: “Được rồi, Hoa Vân Phi sắp đăng xuất tới nơi mà các người còn lãng phí thời gian với loại ngu đần này làm gì, mau mau lo việc chính đi!”  

 

 

“Đúng đúng đúng đúng vậy! Cứu Hoa viện sĩ vẫn là quan trọng nhất, bây giờ chúng ta tới Đoạn Hồn Cốc thôi!” Triệu Vô Cực vội vàng trả lời.  

 

 

…  

 

 

Ngay lập tức, một đội nhóm bảy người chạy như bay tới sâu trong Thập Vạn Đại Sơn!  

 

 

Bảy người trong nhóm lần lượt là Lâm Phong, Triệu Vô Cực, Dược Trần, ngoài ra còn có bốn vị trưởng lão của Dược Vương cốc!  


 

 

Về phần Dược Tư Mạc, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân… Do họ khá mạnh mẽ nên được Lâm Phong khuyên ở lại gác Dược Vương cốc, bảo vệ tốt Hoa Vân Phi…  

 

 

Không chỉ dừng ở đó, để đảm bảo không sơ suất gì, Lâm Phong còn gửi tin cho Hàn Phi ở Thanh Thành Kiếm Phái, để Hàn Phi dẫn người tới Dược Vương cốc trông coi chút!  

 

 

Mặc dù Hoa Vân Phi đã gần chết nhưng không ai dám chắc sẽ không có sát thủ rình rập bên ngoài!  

 

 

Lâm Phong đã quyết định cứu Hoa Vân Phi thì tuyệt đối sẽ không để Hoa Vân Phi gặp chuyện bất ngờ!  

 

 

Không lâu sau, đoàn người đi tới trước một thung lũng!  

 

 

Thung lũng này hình thành bởi hai ngọn núi cao ngất trong mây, tạo ra một dải đường dài như dẫn lên tận trời!  

 

 

Từ xa nhìn lại, sâu trong cửa hang đen kịt không thấy được gì, đem đến cho người ta cảm giác chật hẹp ngột ngạt, vô thức thấy hơi sởn gai ốc.  

 

 

“Cậu Lâm, chúng ta tới rồi! Chỉ cần băng qua cửa vào hẹp này là sẽ tới Đoạn Hồn Cốc!” Dược Trần nói.  

 

 

Nghe vậy, Lâm Phong khẽ gật đầu, đang định nói gì đó.  

 

 

Bỗng, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, bàn tay vồ về phía gần đó.  

 

 

“Ai? Lăn ra đây cho tôi

 

Sau đó Lâm Phong vươn tay ra bắt lấy.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 232


Nhìn thấy cảnh này.  

 

Sắc mặt của đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương đều thay đổi hẳn, trong lòng khiếp sợ tột cùng!  

 

 

Đây chính là thực lực của võ giả Tiên Thiên cảnh đó sao?  

 

 

Khủng khiếp đến cỡ này, chỉ dùng áp lực thôi đã khiến bọn họ suýt thì hít thở không thông rồi!  

 

 

Ai mà cản được một đòn tấn công như thế chứ?  

 

 

Adv

Dường như bọn họ đã có thể đoán trước được kết cục bi thảm của Lâm Phong!  

 

 

Nhưng mà, ngay sau đó.  

 

 

Lâm Phong chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

Adv

 

Vân Trung Thiên đến nhanh, mà đi cũng nhanh, cuối cùng đập mạnh vào tường, máu tươi tràn ra ồ ạt từ khoé miệng.  

 

 

Ông ấy cố gắng vùng vẫy mấy lần, muốn bò dậy mà không bò dậy nổi!  

 

 

"Shh..."  

 

 

Nhóm người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương lập tức hít sâu một hơi.  

 

 

Chuyện gì thế này?  

 

 

Ngài Vân chính là võ giả Tiên Thiên cảnh đó!  

 

 

Ông ấy chủ động ra tay tấn công trước, mà Lâm Phong mới tuỳ ý vung tay một cái ông ấy đã bay ra ngoài rồi?  

 

 

Lúc này đây, trong lòng bọn họ đã sợ hãi vô cùng!  

 

 

Rốt cuộc tên Lâm Phong này là ai chứ?  

 

 

Lần nào cũng phá vỡ sự hiểu biết của bọn họ, Lâm Phong cứ như một vị thần tiên từ trên trời rơi xuống vậy, cho dù là đối mặt với kẻ địch thế nào thì vẫn có thể dễ dàng đánh bại, hoàn toàn không thể nhìn ra điểm giới hạn của anh ở đâu.  

 

 

"Cậu... Cậu..."  

 

 

Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong mà không thể tin nổi, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì.  

 

 


"Nếu ông đã nói nhóm người chấp pháp các ông có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau!"  

 

 

"Vậy thì tôi cho các ông ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu các ông không thể tìm ra kẻ thuê tên thương pháo sư đó! Tôi sẽ dùng cách của mình để giải quyết vấn đề, tôi đã cho các ông cơ hội rồi, đến khi đó đừng có nói lòng dạ tôi độc ác!"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

"Cách của cậu là gì?"  

 

 

Vân Trung Thiên lau máu tươi bên khoé miệng, run rẩy hỏi.  

 

 

"Tất cả những kẻ mà tôi nghi ngờ đều phải chết! Tôi sẽ khiến thế lực của tất cả những kẻ đó tan tành không còn mảnh giáp!"  

 

 

Lâm Phong dừng lại một chút, rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Trung Thiên nói:  

 

 

"Thà rằng dạy tôi phụ bạc người trong thiên hạ, chứ đừng dạy người trong thiên hạ phụ bạc tôi."  

 

 

Nói xong, Lâm Phong quay người rời khỏi liên minh võ đạo luôn.  

 

 

Thấy Lâm Phong đã đi xa rồi.  

 

 

Đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương mới dám bước ra trước đỡ Vân Trung Thiên dậy.  

 

 

"Lão Vân... Rốt cuộc thực lực của tên Lâm Phong này là gì?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên đã cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lời nói vẫn không kìm được mà run rẩy.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 141: Con bị đánh thảm quá


Cùng lúc đó, Chương Khâu và Trần Lộ cũng thấy hai người đang đến.

Ánh mắt Trần Lộ sáng lên.

Còn Chương Khâu thì bắt đầu khóc bù lu bù loa lên, lúng búng trong miệng:

“Cha... Cha! Con... Con bị đánh thảm quá, hàm răng... Rơi cả rồi!”

Rắc rắc!

Gương mặt Chương Minh lạnh như băng, đôi tay xiết chặt kêu răng rắc!

Tuy rằng trong điện thoại, con trai nói bị đánh rất thê thảm, nhưng ông ta chủ quan, cho rằng con trai cố tình nói như vậy là để dễ kêu mình qua giải quyết chuyện của nó!

Nhưng không ngờ rằng lại thê thảm tới vậy!

Nhìn không ra hình người gì nữa rồi!

“Là ai dám đánh con trai của Chương Minh này? Chán sống rồi hả?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Chương Minh bắn ra bốn phía, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.

Là tổng giám đốc của tập đoàn xây dựng Thanh Long, là một trong số những nguyên lão đi theo Vương Xung sớm nhất, đương nhiên ông ta cũng có quan hệ với xã hội đen.

Lúc còn trẻ, càng không biết đã chém giết bao người!

Cho nên lúc này khi vẻ mặt ông ta nặng nề như vậy, vô hình khiến khí thế chèn ép tỏa ra, lập tức khiến những người đứng đây cảm giác bị áp đảo mãnh liệt.

“Tổng giám đốc Chương, là cậu ta, chính là người này! Cậu ta không chỉ làm nổ xe của Chương Khâu mà còn tát cho Chương Khâu mười mấy cái!”

Trần Lộ bò dậy từ mặt đất, vẻ mặt hưng phấn chỉ vào Lâm Phong. Hoàn toàn không còn cái mặt nạ dối trá kia nữa. Hai cái tát ban nãy đã khiến cô ta ghi hận trong lòng!

Hiện tại cô thâm muốn Chương Minh đánh cho thằng nhãi Lâm Phong này một trận thật đau, để xả cơn tức này!

“Mày đánh con tao?”

Chương Minh nheo mắt lại, nở một nụ cười nguy hiểm. Lâm Phong không đáp lời Chương Minh, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Xung.

Thấy ánh mắt như muốn giết người của Lâm Phong, Vương Xung cảm giác như mình vừa rơi vào hầm băng, cả người run lẩy bẩy.

Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, vừa định lên tiếng giải thích một chút thì đúng lúc này, Chương Minh hừ lạnh một tiếng nói:

“Tao đang nói chuyện với mày, mày nhìn chủ tịch của tao làm gì?”

“Sao hả? Nhìn ánh mắt này, mày còn định đánh cả chủ tịch của tao đấy à?”

“Ông đoán đúng rồi!”

Lâm Phong nhướn mày, bước tới đạp Vương Xung một cái.

Vương Xung ngồi sụp xuống đất, ôm bụng, đau tới mức khuôn mặt nhăn nhó.

Nhưng ông ta lại căn chặt răng không dám kêu thành tiếng!

Ông ta sợ kêu ra thì Lâm Phong sẽ cho thêm một đạp nữa!

Nhìn thấy thế, mọi người đều há hốc mồm, ngu cả người.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 138: Đã xảy ra chuyện gì vậy?


Anh ta thích cảm giác đứng sau màn, nắm giữ tất cả này. Lâm Phong a Lâm Phong,

Chỉ cần tao tùy tiện phái ra một thằng đàn em, là có thể bóp chết mày một cách dễ dàng rồi!

Mày lấy gì ra đấu với tao đây?

Tao thật sự muốn xem xem lát nữa mày sẽ quỳ xuống cầu xin tao giúp đỡ thế nào.

Tần Phong liên tục cười mỉa trong lòng. Chỉ cần đợi Lâm Phong rơi vào tuyệt vọng, anh ta sẽ chủ động cất lời!

Đến lúc đó không chỉ có thể khoe khoang, còn có thể tha hồ làm nhục Lâm Phong, hung hăng trút ra hết cơn giận trong lòng.


Đương nhiên chỉ là trút giận mà thôi!

Tất nhiên anh ta sẽ không thật sự giải quyết nguy cơ giúp Lâm Phong, anh ta còn hận không thể đẩy Lâm Phong vào chỗ chết đây này!

“Anh... Lâm Vân Dao kéo áo Lâm Phong, hơi lo lắng.

Lâm Phong khế lắc đầu, lau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Vương Xung.

Hiện tại chuyện này rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức anh đã sinh ra ý muốn giết người mãnh liệt.

Nếu Vương Xung không thể cho mình một câu trả lời vừa lòng, vậy thì tập đoàn xây dựng Thanh Long kia không cần thiết phải tồn tại nữa!

Cùng lúc đó. Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn xây dựng Thanh Long.

Vương Xung đang ngồi trên ghế, bắt chéo chân, vui vẻ đọc tiểu thuyết trong sáng.

Kết quả lại nhận được điện thoại của Lâm Phong.

Sau khi nghe được lời Lâm Phong nói, ông ta lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, sắc mặt khiếp sợ tới cực điểm.

Gì cơ?


Em gái của cậu em Lâm bị đánh?

Còn do con trai của Tổng giám đốc Chương Minh trong tập đoàn mình đánh? Chương Minh là một trong số đàn em theo ông ta lăn lộn sớm nhất.

Vì năng lực làm việc không tồi, được ông ta đề bạt thẳng lên trên, không ngờ lại rước lấy phiền toái lớn như vậy cho bản thân.

Giây phút này, trong lòng Vương Xung cũng hơi bối rối.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta vừa bảo thư ký Hắc T¡ chuẩn bị xe đến trường đại học Kim Lăng, vừa gọi điện thoại cho Chương Minh. Ông ta lạnh lùng nói: “Chương Minh, ngay bây giờ lập tức, chạy mau đến đại học Kim Lăng cho tôi, tôi sẽ chờ cậu ở đó!”

Vẻ mặt Chương Minh mờ mịt.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hình như giọng điệu của chủ tịch không thích hợp lắm.

Đúng lúc ấy, ông ta cũng nhận được điện thoại của con trai Chương Khâu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 608


 Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Triệu Vô Cực đều lộ vẻ ngạc nhiên.  

 

Không ngờ ở lối vào Đoạn Hồn Cốc này vẫn có người ẩn náu trong bóng tối.  

 

 

Dược Trần lặng lẽ dán mắt vào người đàn ông trung niên, chỉ cảm thấy người đàn ông trung niên này trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời ông ta lại không thể nhớ ra!  

 

 

"Không ngờ áo khoác hoa văn màu vàng này lại là pháp bảo linh khí cấp thấp!"  

 

 

Adv

Lâm Phong liếc nhìn người đàn ông đang bất tỉnh, ánh mắt hơi dao động.  

 

 

Những đồ như pháp bảo là cực kỳ trân quý!  

 

 

Ngay cả trong giới tu chân thời viễn cổ cũng hiếm thấy!  


 

 

Đừng nhìn pháp bảo mà người đàn ông khoác trên người chỉ là linh khí cấp thấp, nhưng cho dù là tu giả ở đại viên mãn Trúc Cơ Kỳ cũng chưa chắc có thể phá hủy được khả năng phòng ngự của nó!  

 

Adv

 

Mà theo như những gì Lâm Phong biết, tu tiên mạnh hơn tu võ, luận về sức mạnh chiến đấu thựctế thì đại viên mãn Trúc Cơ Kỳ đã có thể sánh ngang với hậu kỳ Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Nói cách khác, miễn là mặc pháp bảo này, trong thế giới hiện tại, về cơ bản không cần phải lo lắng về vấn đề tính mạng!!!  

 

 

"Chiếc áo khoác này đã xỉn màu, những hàng hoa văn phòng ngự trên đó cũng đã bị ăn mòn gần hết, người này chắc chắn trước đó đã bị sinh linh đáng sợ nào đó tấn công!"  

 

 

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ.  

 

 

Chính vào lúc này, Dược Trần bên cạnh đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Tôi nhớ ra rồi, người này không phải là thất trưởng lão của Thần Võ Môn, Thái Húc sao? Sao hắn lại ở đây nhỉ!"  

 

 

"Trưởng lão của Thần Võ Môn?"  

 

 

Lâm Phong khẽ cau mày.  

 

 

"Đúng thế! Vừa rồi tôi cảm thấy người đàn ông này trông mặt rất quen. Sau khi nghĩ kỹ, phát hiện ra trước đây người này từng đại diện cho Thần Võ Môn tới Dược Vương cốc chúng tôi hỏi thuốc!"  

 

 

Dược Trần chắc chắn nói.  

 

 

Nghe những lời của Dược Trần nói, đám người Triệu Vô Cực đều bắt đầu bàn tán sôi nổi.  

 

 

Dù gì thì Thần Võ Môn cũng là môn phái đứng đầu trong Thập Vạn Đại Sơn, thất trưởng lão trong môn phái này bị thương nặng ở đây, rõ ràng có chuyện gì đó không ổn!  

 


 

Chẳng lẽ những người của Thần Võ Môn đã vào Đoạn Hồn Cốc trước bọn họ?  

 

 

Đám người Triệu Vô Cực nói tới đây thì trong lòng chấn động, vẻ mặt trở nên ngưng trọng!  

 

 

Lâm Phong đều nghe hết lời mọi người nói, trực tiếp đẩy ra một tia linh khí muốn cứu Thái Húc tỉnh dậy.  

 

 

Thần Võ Môn là môn phái của lục sư huynh Phùng Mục Trần!  

 

 

Phùng Mục Trần đối với anh cũng xem như khá tốt, trước đó vẫn luôn nói nếu gặp chuyện gì có thể tìm anh ta giúp đỡ, cho nên về tình về lý anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn!!!  

 

 

…..  

 

 

Bởi vì có pháp bảo bảo vệ nên Thái Húc bị thương không nặng, chỉ là kiệt sức mà ngất đi thôi!  

 

 

Vì vậy sau khi Lâm Phong truyền vào một tia linh khí, Thái Húc đã nhanh chóng từ từ mở mắt.  

 

 

Lúc đầu ông ta có vẻ giật mình, nhưng sau khi nhìn xung quanh và thấy đám người Lâm Phong, ông ta lại nhảy lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn mọi người, hỏi:  

 

 

"Các người là ai?"  

 

 

"Thái trưởng lão, tôi là Dược Trần của Dược Vương cốc, ông không nhận ra tôi sao?"  

 

 

Dược Trần nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 233


 Con ngươi những người có mặt ở đây đều co rúm lại, trong lòng choáng váng.  

 

 

Tổng chấp pháp tỉnh Giang Nam?  

 

 

Đó là một nhân vật to lớn cỡ nào, bọn họ còn chẳng dám nghĩ tới!  

 

 

Những người thế này đã là những người cấp cao tuyệt đối ở nước Đại Hạ rồi, là những nhân vật siêu phàm của các tông môn trên núi kia!  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp đó có tu vi gì?"  

 

 

Adv

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.  

 

 

"Hai vị tổng chấp pháp đó đã là tông sư võ đạo, không thua kém gì so với một vài môn chủ của các tông môn!"  

 

 


Vân Trung Thiên đáp.  

 

 

Đám người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì im lặng, nhưng đôi bàn tay đang khẽ run lên.  

 

 

Adv

Tông sư võ đạo, là cảnh giới trên cả Thiên Tiên cảnh!  

 

 

Chỉ có tông sư võ đạo mới có thể đánh bại Lâm Phong, nếu vậy nghĩa là ít nhất Lâm Phong cũng phải cỡ Tiên Thiên cảnh bậc tám chín!  

 

 

Một người mới khoảng ba mươi tuổi đã Thiên Tiên cảnh bậc chín, thế này là sao chứ?  

 

 

Bọn họ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ!  

 

 

"Ngài Vân, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"  

 

 

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.  

 

 

"Không phải chúng ta có ba ngày sao? Tên thương pháo sư kia trước khi hành động đã gọi hai cuộc điện thoại, thông qua thông tin từ hai cuộc gọi này chúng ta có thể tìm ra tên đứng đằng sau!"  

 

 

Vân Trung Thiên nói đến đây lại thở dài một hơi:  

 

 

"Về phần Lâm Phong, lòng dạ tên này rất cứng rắn, nói chuyện thì lạnh lùng, hoàn toàn không coi mạng người ra gì! Sau này các người gặp cậu ta thì tốt nhất là nên cung kính chút, nếu không sẽ mất mạng uổng phí!"  

 

 

"Với lại, Lâm Phong tuổi còn trẻ mà đã có thực lực cỡ đó, lai lịch của cậu ta thế nào, các người có thể tự nghĩ thử xem."  

 

 

Nghe Vân Trung Thiên nói vậy, những người có mặt ở đây đều nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nghĩ sau này gặp Lâm Phong thì nhất định phải nịnh nọt tí.  

 

 

...  

 

 


Bên kia.  

 

 

Sau khi Lâm Phong rời khỏi liên minh võ đạo, cơn giận của anh đã dịu đi nhiều.  

 

 

Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Y Nặc.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, em gái Tiểu Dao lại gọi điện cho anh.  

 

 

Vừa bắt máy, giọng nói có hơi gấp gáp của Tiểu Dao đã vang lên.  

 

 

"Anh... Bây giờ anh đang ở đâu? Có thể mau tới đây được không? Tiểu Khả có chuyện rồi."  

 

 

"Tiểu Khả bị làm sao?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

"Em gửi địa chỉ cho anh, anh nhanh nhanh tới đây là được!"  

 

 

Lâm Vân Dao thúc giục.  

 

 

Lâm Phong cúp máy, trong lòng nghĩ đến việc mình vẫn chưa nói chuyện giữa mình và Y Nặc cho em gái, lần này đi qua cũng tiện thể dẫn em gái về gặp Y Nặc và cháu gái nhỏ thôi!  

 

 

Thế là, anh vội vã chạy đến địa chỉ em gái gửi cho.  

 

 

...  

 

 

Chỉ chốc lát sau.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 142: Đúng lúc này!


Nhưng không ngờ rằng Vương Xung vừa đứng lên đã trở tay cho ông ta một cái tát.

“Bốp!”

“Gậu cút ra sau cho tôi!”

“Chủ tịch, anh..”

Chương Minh ôm mặt, vẻ mặt mờ mịt.

Những người đứng vây xem cũng ngẩn người ra, đầu óc trì trệ.

Tình hình hiện tại là sao?

Chương Minh gây phiền phức cho Lâm Phong, Lâm Phong đạp Vương Xung. Kết quả Chương Minh lại ăn một cái tát?

Quá phức tạp!


Mọi người hoa mắt chóng mặt, không hiểu gì.

Cả Tân Phong, Trần Lộ và Chương Khâu cũng nhăn mặt không hiểu chuyện gì.

Một giây sau, bọn họ cũng hiểu!

Bởi vì sau khi Vương Xung cho Chương Minh một cái bạt tai thì lập tức khom người trước mặt Lâm Phong, lo lắng nói:

“Cậu em Lâm, việc này không liên quan gì tới tôi! Tôi oan quá...” “Đừng gọi tôi là em, chúng ta không thân quen như thết”

Lâm Phong lạnh lùng nói.

Vương Xung nghe thế, vẻ mặt cực kì khó coi.

Vất vả mãi ông ta mới có chút quan hệ với Lâm Phong, kết quả bây giờ lại bị thằng con ngu như lợn của Chương Minh phá hỏng hết!

“Chương Minh, cậu và thằng con ngu xuẩn của cậu mau quỳ xuống, xin lỗi cậu Lâm!”

Vương Xung lạnh lùng nhìn về phía Chương Minh. Chương Minh nghe thế thì thay đổi vẻ mặt, cuối cùng cũng biết vấn đề ở đâu!

Không ngờ rằng thanh niên này còn có thân phận kinh khủng như thế, đến chủ tịch cũng cực kì sợ hãi!

“Chủ tịch, cậu Lâm này.... Là?”

Chương Minh cẩn thận, định hỏi thêm một chút. Nhưng không ngờ Vương Xung lại cho ông ta thêm một cái tát, lạnh lẽo nói:

“Thân phận của cậu Lâm, cậu có thể hỏi được à?” Lời nói này khiến tất cả mọi người đều rùng mình, cực kì khiếp sợ. Ai nấy đều nói:

“Tôi vừa nhìn đã biết thăng nhóc này không phải người đơn giản, hiện tại quả nhiên là như thết”

“Tôi đồng ý! Người này từ đầu đã càn quét mọi thứ rồi, gặp ai đánh kẻ đó, không có thực lực nhất định mà dám làm vậy ư? Buồn cười là vẫn có mấy người

đứng ngoài chê chê bôi bôi, bảo người ta ngui”


“Tôi nghĩ chắc chủ tịch của tập đoàn xây dựng Thanh Long đến đây không phải vì Chương Khâu, mà vì Lâm Phong này thì đúng hơn!”

Nghe lời người xung quanh nói, gương mặt Trần Lộ tái nhợt, sợ hãi nhìn Tân Phong đứng trong đám người.

Tân Phong thấy ánh mắt của Trần Lộ thì nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ ở Giang Nam này có nhà họ Lâm nào là đại gia tộc ư?

Nhưng nghĩ lại thì đúng là có!

Ở thành phố Kinh Hàng, tỉnh Giang Nam có một đại gia tộc họ Lâm!

Lế nào đây là người của đại gia tộc họ Lâm ở Kinh Hàng?

'Tân Phong nheo mắt lại, không hề kiêng dè gì.

Tuy rằng nhà họ Lâm mạnh nhưng nhà họ Tân anh ta cũng không thua kém!

Hơn nữa đây là thành phố Kim Lăng, còn chưa tới lượt nhà họ Lâm giương oail

Đúng lúc này!

“Bộp bộp!”

Chương Minh kéo con trai là Chương Khâu quỳ xuống trước mặt Lâm Phong.

Mặt họ trắng bệch, cực kì sợ hãi.

“Cậu Lâm, thằng con ngu xuẩn này vô tình đắc tội cậu, xin cậu rộng lượng tha thứ cho chúng tôi một lần.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 139: Sao hả?


Trước cổng đại học Kim Lăng.

Lâm Phong vừa bỏ điện thoại xuống, Trần Lộ đã tỏ vẻ khinh thường nói:

“Thế nào? Cậu đang gọi điện tìm người đấy hả? Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này của cậu đi, đừng giả vờ nữa!”

Lâm Phong nhìn Trần Lộ, nhíu mày. Bất kể thế nào, đây cũng là giáo viên phụ đạo của em gái!

Dù em gái mình làm nổ xe người ta là sai, nhưng trong tình huống bình thường, cô ta cũng sẽ không thể châm chọc mỉa mai mình như vậy!

Mà bây giờ, hành động này của Trần Lộ cảm giác như đang cố tình nhắm vào mình!

Đúng lúc này, Lâm Phong cũng chú ý tới Tân Phong đứng trong đám người hóng trò hay, anh càng nhíu chặt mày hơn.

“Sao hả? Tôi nói vậy nên cậu chột dạ không dám nói gì à?” Trần Lộ lãnh đạm nói.

“Là em gái tôi hay tôi từng đắc tội cô?”

Lâm Phong hỏi.

“Hai anh em cậu không có ai đắc tội tôi!”

Trần Lộ cười lạnh trả lời.

“Đã thế thì sao từ lúc tôi tới đây đến giờ, cô cứ luôn châm chọc mỉa mai tôi?”

Lâm Phong hỏi.

“Bởi vì tôi là giáo viên phụ đạo cho Lâm Vân Dao, tôi không cho phép học sinh của tôi phạm lỗi, còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thết Lý do vậy đã được chưa?”

Trần Lộ bình thản nói.

“Ừ! Lý do cũng hay đấy!”

Lâm Phong gật đầu.

Sau đó anh đột nhiên lạnh mặt, một cái tát bay tới.

“Rầm!”

Trần Lộ bị tát bay ra hơn hai mươi mét.

Cuối cùng ngã dập mông xuống đất, cô ta ôm mặt, khó tin mà nhìn Lâm Phong.

“Gậu... cậu dám đánh tôi?” “Đánh cô thì sao?”

Lâm Phong thản nhiên hỏi lại. “Cậu, tôi liều mạng với cậu!”

“Rầm!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 609


 

Vừa dứt lời, Thái Húc tìm đúng phương hướng sau đó liền chạy như bay.  

 

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong ngăn ông ta lại, hỏi:  

 

 

"Ông đừng gấp gáp, hãy nói cho tôi biết chuyện ông vừa gặp phải."  

 

 

"Hiện giờ tôi không có thời gian nói với các người những chuyện này! Môn chủ bọn họ đang gặp nguy hiểm, còn đang đợi tôi dẫn người tới cứu!!"  

 

 

Thái Húc vội vàng nói.  

 

Adv

 

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của đám người Triệu Vô Cực, Dược Trần ngưng trọng tới cực điểm.  

 

 

Môn chủ của Thần Võ Môn là một cao thủ đỉnh cao trong Thập Vạn Đại Sơn, tu vi đã đạt đến cấp đỉnh phong Võ Hồn!  

 


 

Cường giả như vậy mà còn có thể gặp nguy hiểm?  

 

 

Adv

"Chẳng lẽ hiện giờ Phùng môn chủ bọn họ đang ở trong Đoạn Hồn Cốc sao?"  

 

 

Dược Trần nhịn không được hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Thần Võ Môn chúng tôi đã bị kẻ gian của Ngũ Độc Giáo hãm hại. Môn chủ bọn họ đang bị mắc kẹt trong Đoạn Hồn Cốc, bây giờ tính mạng đang gặp nguy hiểm!"  

 

 

"Dược phó cốc chủ, tôi thật sự không thể lãng phí thêm thời gian nữa! Tôi phải quay về tìm thiếu môn chủ! Hiện tại cũng chỉ có thiếu môn chủ mới có thể cứu người!"  

 

 

Thái Húc vẻ mặt sốt ruột.  

 

 

Dược Trần nghe xong muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Phong ngăn lại.  

 

 

"Ông đi đi!"  

 

 

"Cảm ơn!"  

 

 

Thái Húc gật đầu, dồn hết sức lực chạy thật nhanh về phía rừng rậm, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người!  

 

 

Nhìn Thái Húc rời đi, đám người Dược Trần, Triệu Vô Cực vẻ mặt càng thêm ngưng trọng!  

 

 

Lại là Ngũ Độc Giáo!  

 

 

Lần này, Ngũ Độc Giáo không chỉ có chủ ý đánh Dược Vương cốc bọn họ mà còn vươn tay đụng tới Thần Võ Môn!  

 

 


Chỉ là tại sao những người của Thần Võ Môn lại chạy tới Đoạn Hồn Cốc?  

 

 

Chẳng lẽ bị Ngũ Độc Giáo dụ tới?  

 

 

"Lâm Phong, hiện tại e rằng ở Đoạn Hồn Cốc rất nhiều nguy hiểm, chúng ta..."  

 

 

Dược Trần còn chưa nói xong đã bị Lâm Phong cắt ngang.  

 

 

"Các ông cứ đợi ở đây, tôi có thể đi vào một mình! Hãy nhớ rằng, trước khi tôi bước ra ngoài thì đừng có vào bên trong!"  

 

 

Vừa nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, Lâm Phong liền sải bước đi vào cửa hang tối tăm và sâu thẳm.  

 

 

Đám người Dược Trần và Triệu Vô Cực nhìn Lâm Phong rời đi, tất cả bọn họ đều tỏ ra lo lắng!  

 

 

Nhưng nếu Lâm Phong đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm một chỗ khoanh chân ngồi thiền, yên lặng chờ đợi.  

 

 

……..  

 

 

Đường vào Đoạn Hồn Cốc rất hẹp!  

 

 

Những bức tường núi ở hai bên đã che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, khiến xung quanh trở nên u ám đáng sợ!  

 

 

Các loại trùng độc, rắn độc đáng sợ phát ra tiếng “rít”, những âm thanh này giống như ma quỷ, người bình thường đi trên con đường này chắc hẳn sẽ sợ chết khiếp!  

 

 

Nhưng Lâm Phong lại cảm thấy rất thú vị, anh vừa đi, vừa dùng linh hỏa đốt cháy dây leo, trùng độc và rắn độc trên vách đá, phát ra tiếng nổ tách tách!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 143: Ai hiểu con hơn cha chứ!


Vẻ mặt Lâm Phong vẫn như cũ, tiếp tục nói:

“Tôi cho cậu thêm một cơ hội, rốt cuộc là ai xúi cậu làm?”

“Tôi... Tôi...”

Trên mặt Chương Khâu xuất hiện những giọt mồ hôi lớn.

Mồ hôi hột và máu tươi trên mặt cậu ta hòa vào nhau, thoạt nhìn cực kì kinh khủng.

Ai hiểu con hơn cha chứ!

Thấy thằng con trai lo sợ không yên, trong lòng Chương Minh run rẩy!


“Bốp!”

Ông ta chợt cho Chương Khâu một cái tát, lạnh lùng nói:

“Thằng súc sinh này! Còn giấu diếm cái gì! Mau khai với cậu Lâm, xem ai sai khiến con?”

Chương Khâu bùng nổ, giận dữ hét lên: “Là... Là cậu chủ Tần! Là cậu chủ Tần bảo tôi làm!”

“Cậu chủ Tần nói nữ sinh này không nể mặt cậu ấy nên muốn tôi hôm nay tới đây, dạy cô ta một bài học!”

“Hu hu hu, tôi không biết gì hết! Nếu tôi biết Lâm Vân Dao là em gái của anh Lâm thì đánh chết tôi cũng không dám tới!”

“Tôi chỉ là một thằng vô dụng, anh Lâm, anh coi tôi như rác, vứt đi là được!”

Sau khi Chương Khâu nói xong, cả người xụi lơ quỳ rạp trên mặt đất, khóc. lóc bù lu bù loa.

Từ nhỏ tới lớn, cậu ta chẳng cần quan tâm chuyện cơm áo gạo tiền, đã bao giờ gặp phải trường hợp này?

Thấy người cha mà mình luôn dựa dẫm cũng phải quỳ trước mặt anh Lâm đây, cậu ta cảm thấy cả người không có sức, nhữn cả ra.

“Cậu chủ Tân? Cậu chủ Tần nào?” Vẻ mặt Chương Minh rất khó coi. “Là cậu chủ Tân Phong nhà họ Tần!” Chương Khâu run rẩy đáp lời.

Vừa nói xong, Chương Minh như muốn chết cho rồi, khiến cho Vương Xung đứng cạnh cũng căng thẳng!

Tân Phong?

Đây không phải là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tần, một trong ba gia tộc lớn của thành phố Kim Lăng sao?

Đây là người đứng đầu đám cậu ấm cô chiêu ở thành phố Kim Lăng! Đúng lúc này, Tân Phong chậm rãi bước ra, vẻ mặt bỡn cợt khinh thường. “Không sai, là tao sai bảo đấy, thì sao?”

“Tao cũng biết là mày, xem ra hôm qua tao thân thiện với mày quá rồi à?” Lâm Phong bình thản nói.

Tân Phong nghe thế, gương mặt lập tức trở nên u ám!

Không đề cập tới chuyện hôm qua thì không sao, vừa nhắc tới đã khiến lửa giận trong lòng anh ta muốn bùng lên!

Lúc đó ở trước mặt bao người, anh ta bị Lâm Phong đẩy một cái là ngã, bị người qua đường chụp ảnh được, đăng lên diễn đàn của trường học, khiến anh

†a mất hết mặt mũi!

“Lâm Phong, tao mặc kệ mày có phải người của đại gia tộc nào không! Ở trong Kim Lăng này, đắc tội với Tân Phong tao thì kết quả của mày chỉ có chết!”

“Hôm qua tao một mình một ngựa, cho mày được làm anh hùng!”

“Mày cho rằng hôm nay khác rồi, tao vẫn phạm phải sai lầm đó ư?”

Tân Phong lạnh lùng nói mấy câu, sau đó vẫy tay.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom