Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 575


 

 Đồng thời, nền tảng vốn không vững chắc của anh vì đột phá liên tiếp trước đó, lúc này cũng trở nên ổn định hơn rất nhiều!  

 

"Ầm!"  

 

 

Lại một lần va chạm mạnh mẽ!  

 

 

Hai người tạm thời tách ra, cách nhau trăm mét, lơ lửng trên mặt biển, nhìn nhau từ xa.  

 

 

Adv

Lâm Phong mồ hôi đầm đìa, mồ hôi đã làm ướt tóc anh.  

 

 

Còn Khương Ngôn Khê ngoại trừ sắc mặt có hơi hồng lên, thì trông không có chút thay đổi nào!  

 

 

"Tiểu sư đệ, cậu như vậy không phải là đối thủ của chị đâu! Giờ chị còn chưa dùng đến tám phần sức!"  

 

 

Khương Ngôn Khê trêu chọc nói.  

 

Adv

 

"Nhị sư tỷ, thật ra tôi rất muốn biết, bây giờ chị đang ở cảnh giới nào?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Nguyên Anh đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là có thể Nguyên Thần Xuất Khiếu, du ngoạn Thái Hư!"  

 

 

Khương Ngôn Khê nói.  

 

 

"Quá lợi hại! Chẳng trách tôi không thể nhìn ra cảnh giới của chị! Hóa ra chị đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới Xuất Khiếu rồi!"  

 

 

Lâm Phong vẻ mặt tán thưởng, lại nói:  

 

 

"Tôi mới có Nguyên Anh trung kỳ, nói ra thì trận chiến này thật sự không công bằng!"  

 

 

"Công bằng? Trên đời này có cái gì gọi là công bằng chứ? Sau này nếu cậu gặp tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu, đối phương sẽ nói công bằng với cậu sao?"  

 

 

"Đêm nay cậu xem phim Tây Du Ký với Tiểu Luyến Luyến! Trong Tây Du Ký có nhắc đến nước Sư Đà, toàn bộ bách tính trong thành, từ vua chúa cho đến ăn mày, đều bị Kim Sí Đại Bằng ăn sạch sẽ, xương chất thành đống, chuyện này chẳng lẽ các vị thần tiên, Phật Tổ không ai biết sao?"  

 

 

"Nhưng chỉ vì Kim Sí Đại Bằng là cậu của Như Lai Phật Tổ, nên có ai dám lên tiếng không?"  

 

 

"Cho nên, trong tam giới chưa từng có công bằng! Chỉ cần có thực lực tuyệt đối, thì tất cả nhân quả trong thiên hạ này đều không cần quan tâm!"  

 


 

Khương Ngôn Khê cười lạnh một tiếng.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến.  

 

 

Không ngờ vị nhị sư tỷ này lại dùng đạo lý để chỉ bảo anh, khiến anh không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười!  

 

 

Anh chỉ tin vào bản thân mình, không tin vào nhân quả!  

 

 

Nếu không thì trước đó cũng sẽ không giết nhiều người như vậy!  

 

 

Lúc này, lời nói của Khương Ngôn Khê chuyển hướng, lại hứng thú hỏi.  

 

 

"Nói đi cũng phải nói lại, cậu nói những lời này với chị! Không lẽ muốn làm chị mềm lòng?”  

 

 

"Mềm lòng? Trong từ điển của tôi không có từ này!"  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

"Đàn ông khi nên mềm thì cũng phải mềm, nếu không thì không tốt cho cơ thể đâu! Tam sư huynh của cậu trước đây cứ nhất quyết phải cứng rắn với chị, kết quả là nửa năm không xuống giường được!"  

 

 

Khương Ngôn Khê tốt bụng khuyên nhủ.  

 

 

"Được thôi! Muốn tôi mềm mỏng rất đơn giản, nếu chị có thể đỡ được một kiếm của tôi, sau này tôi sẽ nghe lời chị! Chị bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không đi hướng tây!"  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 201


 Anh đổi sang chuyện khac: “Đêm nay anh vợ ngủ phòng anh, em và anh ngủ trong phòng Tiểu Dao!”  

 

“Hả?”  

 

 

Trần Y Nặc sững ra, gương mặt lập tức đỏ bừng như một quả táo chín, khiến người ta nhìn muốn cắn một cái.  

 

 

“Dù sao cái gì cần làm chúng ta cũng làm rồi, không nên làm cũng làm rồi! Em biết anh dài ngắn thế nào, anh cũng biết em nông sâu ra sao, mọi người cứ thẳng thắn với nhau không tốt hơn sao?” Lâm Phong với vẻ mặt chính trực nói.  

 

 

“Anh vẫn khốn nạn như trước, chỉ biết chiếm lợi từ tôi!”  

 

 

Trần Y Nặc nói như tiếng muỗi kêu, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại thấy hơi vui vẻ.  

 

Adv

 

Bởi vì đây là Lâm Phong trong trí nhớ của cô ấy!  

 

 

Không phải người vừa nãy ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng vô tình.  

 

 

“Xem em nói gì này! Nhà tắm ở đằng sau, trong phòng Tiểu Dao chắc còn nhiều nội y trước kia anh mua, em đi lấy hai bộ đẹp nhất rồi đi tắm đi!”  

 

 

“Anh vào bếp xem có gì ăn khuya được không.”  

 

 

Adv

Lâm Phong tiến lên, rất tự nhiên khoác lấy eo  Trần Y Nặc, thoải mái không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn!  

 

 

Trần Y Nặc cúi đầu, cơ thể hơi cứng đờ, không khí trong phòng đột nhiên rất kỳ lạ.  

 

 

Đúng lúc này…  

 

 

“Rầm rầm!”  

 

 

Cửa phòng dưới tầng đột nhiên có người gõ ầm lên.  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Lâm Phong ra, nói:  

 

 

“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu, để mai đến viện gặp con gái đã.”  

 

 

“Mẹ nó!” Lâm Phong âm thầm tức giận.  

 

 

Muộn thế này rồi còn có thằng ngu nào tới gõ cửa thế?  

 

 

Anh bước ra ngoài mở cửa thì phát hiện người đứng ngoài lại chính là Phó minh chủ của liên minh võ đạo  Dương Đỉnh Thiên!

 

“Lâm Phong, đêm hôm khuya khoắt cậu không ở nhà mà chạy đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tới mấy lần rồi mà cậu đều không ở nhà?”  

 

Dương Đỉnh Thiên vừa nhìn thấy Lâm Phong, sắc mặt không tốt nói.  

 

 

Trước đó minh chủ nói ông dẫn Lâm Phong tới gặp ông ta.  

 

 

Kết quả ông ta tìm được nhà Lâm Phong nhưng lại uổng công chạy mấy chuyến!  

 

 

Nên chuyện này khiến trong lòng ông ta rất không vui!  

 


 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

Người này có phải bị bệnh không?  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Anh dùng một cước đá bay Dương Đỉnh Thiên ra ngoài, lạnh lùng nói:  

 

 

“Ông mà có bệnh thì cút về khám bệnh đi! Đừng có đêm hôm khuya khoắt tới chỗ tôi làm tôi buồn nôn nữa.”  

 

 

“Lâm Phong, cậu bị điên hả? Tôi nói chuyện với cậu, cậu đá tôi làm gì?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên từ mặt đất bò dậy, tức giận nói.  

 

 

“Tôi muốn đá thì đá, cần phải có lý do sao?”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên tức tới ói máu.  

 

 

Nhưng lại nghĩ tới Lâm Phong mạnh hơn mình, nên ông ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trầm giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, tôi tới là để nói với cậu, minh chủ bọn tôi muốn gặp cậu!”  

 

 

“Phù~”  

 

 

Lâm Phong thực sự thấy buồn cười.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 576


 

 Trong đầu cô ta đột nhiên nhớ lại lúc ban ngày, Lâm Phong đã từng thi triển qua Hạo Thiên Kiếm Khí!  

 

Nói cách khác.  

 

 

Vị tiểu sư đệ này của mình còn là một kiếm tu!  

 

 

"Cậu đúng là to gan thật, thế mà còn dám tính toán định bẫy chị!"  

 

 

Khương Ngôn Khê nói.  

 

Adv

 

"Chị không dám sao?"  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 


 

"Không dám? Hừ hừ... Nếu cậu có thể dùng một kiếm đánh bại chị, từ nay về sau, chị nghe lời cậu thì có làm sao?"  

 

 

Adv

"Nhưng nếu cậu không đánh bại được chị, chị sẽ cho cậu biết mấy người sư huynh của cậu, tại sao lại sợ chị đến vậy!"  

 

 

Khương Ngôn Khê cười lạnh một tiếng.  

 

 

Nghe vậy.  

 

 

Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng, tay nhanh chóng bắt kiếm quyết, hét lớn:  

 

 

"Kiếm tới!"  

 

 

……..

 

"Xoảng!"  

 

Một tiếng kiếm ngân vang như tiếng sấm sét kinh thiên động địa!  

 

 

Ngay sau đó, một thanh kiếm dài ba thước toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng xuất hiện giữa không trung, bay đến trước mặt Lâm Phong,  

 

 

Lâm Phong chắp hai tay, miệng đọc kiếm pháp.  

 

 

Thanh kiếm dài ba thước đó "vù" một tiếng run lên, từ một hóa thành muôn vàn thanh kiếm!  

 

 

Vô số kiếm ảnh lơ lửng giữa bầu trời đêm, tạo thành một kiếm trận khổng lồ!  

 

 

"Xoạt~"  

 


 

Trong nháy mắt.  

 

 

Một lượng lớn kiếm khí sắc bén tỏa ra từ trong kiếm trận.  

 

 

Ánh kiếm sáng chói rực rỡ bắn ra, khiến bầu trời đêm trên mặt biển trở nên sáng như ban ngày, chói đến mức không ai mở nổi mắt!  

 

 

Lâm Phong đứng trong kiếm trận, vạt áo tung bay, như một vị tiên giáng trần!  

 

 

Toàn bộ khí chất của anh đã thay đổi, sắc mặt lạnh nhạt, mang theo một loại khí thế ngạo nghễ thiên hạ.  

 

 

Thấy cảnh này.  

 

 

Đôi mắt đẹp của Khương Ngôn Khê hơi co lại, toàn thân nổi da gà không khỏi run rẩy, thậm chí còn cảm thấy một tia kinh hoàng!  

 

 

Đây chính là cảm ứng nguy hiểm của cường giả đỉnh cao!  

 

 

Nói cách khác, kiếm trận này đã đe dọa đến tính mạng của cô ta, Khương Ngôn Khê luyện tập ở khắp các quốc gia trên thế giới, rất ít khi có cảm giác bất lực này, điều này khiến cô ta không thích ứng được!  

 

 

Mà ngay lúc này, Lâm Phong đột nhiên nói:  

 

 

"Nhị sư tỷ, cái gọi là kiếm đạo vô tình, bây giờ chị nhận thua vẫn còn kịp! Cực Kiếm Sát Trận của tôi một khi thi triển ra, thì không thu hồi lại được!"  

 

 

Khương Ngôn Khê nghe vậy thì sắc mặt không đổi, nhàn nhạt nói:  

 

 

"Nói ít thôi, để chị lĩnh giáo xem kiếm trận này của cậu lợi hại đến mức nào!"  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 577


 Vô số kiếm ảnh lơ lửng xung quanh anh như ong vỡ tổ, lao về phía Khương Ngôn Khê, gần như trong nháy mắt đã bao vây lấy thân thể đầy đặn của Khương Ngôn Khê!  

 

 

Vô số kiếm ảnh!  

 

 

Năm nghìn ở trên, năm nghìn ở dưới, tạo thành một kiếm trận hình tròn!  

 

 

Trong kiếm trận, kiếm khí tàn phá bừa bãi, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số thanh kiếm dài chém nhanh về phía Khương Ngôn Khê, ánh sáng dữ dội phát ra che lấp mọi thứ!  

 

 

Lâm Phong nhìn thấy cảnh này, cũng chuẩn bị tinh thần để cứu nhị sư tỷ bất cứ lúc nào!  

 

Adv

 

Kiếm trận này rất mạnh!  

 

 

Lúc trước, anh dùng kiếm trận này thậm chí còn giam cầm được lão già kia vài giây!  


 

 

Mặc dù cuối cùng vẫn bị lão già kia phá giải, nhưng lão già kia là tu sĩ Độ Kiếp, còn nhị sư tỷ chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn mà thôi, rất có khả năng không chống đỡ được!  

 

 

Adv

…..  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Trong kiếm trận, Khương Ngôn Khê phải chịu một đòn tấn công không thể tưởng tượng nổi!  

 

 

Kiếm khí cuồng bạo hung hăng cọ xát vào cơ thể cô ta, khiến chiếc váy dài màu xám trên người cô ta xuất hiện những vết rách, lộ ra một chút da thịt trắng nõn.  

 

 

Hơn nữa theo thời gian trôi qua.  

 

 

Cô ta phát hiện ra rằng sự tấn công của kiếm trận không những không suy yếu đi, mà còn ngày càng mạnh mẽ hơn!  

 

 

"Sức tấn công của kiếm trận này sẽ theo thời gian mà chuyển từ yếu sang mạnh, mình phải nhanh chóng phá trận, nếu không càng về sau càng nguy hiểm!"  

 

 

Nghĩ đến đây.  

 

 

Khương Ngôn Khê vừa thúc đẩy linh khí bảo vệ thân thể, vừa bắt đầu kết ấn pháp thuật!  

 

 

"Vù~"  

 

 

Từng đạo pháp ấn thần thánh được đánh ra từ đôi tay ngọc ngà của Khương Ngôn Khê!  

 

 

Những pháp ấn này giống như phù văn, chậm rãi lưu động xung quanh cơ thể cô ta, tạo thành một lớp bảo vệ màu vàng, trên đó có năng lượng mênh mông cuồn cuộn, thậm chí tạm thời chống đỡ được sự tấn công của kiếm khí!  

 

 

Tiên Phong Vân Quyển Thuật!  

 

 

Đây là thuật pháp mạnh nhất mà cô ta có thể thi triển hiện tại, nếu như thuật pháp này cũng không phá được kiếm trận, vậy thì cô ta chỉ còn cách nhận thua!  

 

 

Theo pháp ấn cuối cùng được kết ra.  

 

 

Trong đôi mắt đẹp của Khương Ngôn Khê đột nhiên lóe lên một tia lửa màu vàng, cô ta hét lớn:  

 

 

"Phá cho tôi!"  

 

 

"Ầm!!!!!"  

 

 

Những phù văn màu vàng xung quanh cơ thể cô ta đột nhiên bùng phát ra ánh sáng chói lọi, một luồng năng lượng tiên đạo khổng lồ ùa về bốn phía!  

 

 

Năng lượng tiên đạo va chạm mạnh mẽ với kiếm quang trong kiếm trận!  

 

 

Khoảnh khắc vĩnh hằng!  

 

 

Thời gian như dừng lại một giây, ngay sau đó…  

 

 

"Ầm ầm ầm!"  

 

 

Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đó là năng lượng va chạm, tiếp theo là linh khí nổ tung…  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 202


 Một đá này của Lâm Phong trực tiếp khiến Dương Đỉnh Thiên bay ra ngoài mười mấy mét.  

 

“Đồ thần kinh!”  

 

 

“Cút xa một chút, còn dám gõ cửa lần nữa, tôi giết ông luôn!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, trực tiếp đóng cửa lớn lại.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên cố gắng bò dậy từ mặt đất, không nhịn được phun ra một ngụm máu.  

 

 

Adv

Ông nhìn về phía cửa lớn, tay nắm chặt nắm đấm, trong lòng vừa phẫn nộ vừa uất ức!”  

 

 

Không hề nghĩ rằng mình chỉ là gõ cửa vài tiếng, nói vài câu, đã bị đánh thành thế này!  

 

 

Vô cùng nhục nhã!  

 

 

Đúng là vô cùng nhục nhã!  

 

 

Adv

Lâm Phong, cậu dám sỉ nhục tôi như vậy! Cậu nhất định sẽ hối hận!!  

 

 

Dương Đỉnh Thiên lau vết máu trên khóe miệng, bước tới chiếc xe bên đường, mau chóng rời đi.  

 

 

……  

 

 

Lâm Phong trở về phòng, chuẩn bị tiếp tục việc mình vừa làm.  

 

 

Kết quả lại phát hiện Trần Y Nặc đã đi vào phòng của tiểu Dao và khóa cửa lại.  

 

 

“Y Nặc, mở cửa cho anh vào!”  

 

 

Lâm Phong cười nói.  

 

 

“Không, muộn lắm rồi, tôi phải đi ngủ rồi, anh đi qua chen chúc với anh tôi đi.”  

 

 

Trần Y Nặc trả lời.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy có chút bất đắc dĩ.  

 

 

Tưởng mình sắp tấn công được rồi, kết quả lại bị Dương Đỉnh Thiên phá đám!  

 

 

Đúng là tạo nghiệp!  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Trần Thiên Húc vẫn đang còn hôn mê ở phòng bên cạnh, dứt khoát đi ra bên ngoài tìm một nơi bằng phẳng ngồi khoanh chân.  

 

 

Sau đó, lấy cuộn vải cũ nát kia từ trong túi Càn Khôn ra!  

 

 

Anh chưa bao giờ nhìn thấy da Ảo Mạc, cho nên cũng không dám khẳng định cuộn vải này có phải là da Ảo Mạc hay không.  

 

 

“Lão già nói, da Ảo Mạc nhất định phải dùng máu của tu giả mới có thể khiến những văn tự trên đó hiện ra, mình có thể thử xem!”  

 

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, trực tiếp cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi xuống cuộn vải cũ nát.  

 

 

Quả như mong đợi.  

 

 

Theo đó, giọt máu dung hòa vào trong cuộn vải.  

 

 

Cuộn vải vốn không có chữ nào vậy mà lại bắt đầu tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt.  

 

 

Từng dòng chữ vàng xuất hiện trên đó.  

 

 

Những kiểu chữ này tương tự như chữ khắc trên xương thú, chi chít chi chít hàng nghìn chữ.  

 

 

Những thứ trên đó ghi chép lại không phải phép thần thông, cũng không phải phương pháp hít thở, mà là một loại thuật bàng môn tà đạo.  

 

 

Nói chính xác thì gọi là thuật con rối!  

 

 

Chính là dùng các thiên tài địa bảo để luyện ra con rối, và dùng thần thức để khống chế con rối chiến đấu vì mình!!!  

 

 

Không nghi ngờ đây là môt môn pháp thuật rất lợi hại, lúc đánh nhau với người khác, đột nhiên bạn triệu hồi một con rối ra, vậy chẳng phải là lấy nhiều đánh ít hay sao?  

 

 

Hơn nữa dựa theo những gì trên đó nói, chỉ thần thức của bạn đủ mạnh, thì có thể không chế nhiều con rối.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 578


Khương Ngôn Khê thì chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, cho rằng mình có thể phá được kiếm trận chết tiệt này!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Cô ta phát hiện ra rằng kiếm trận đột nhiên trở nên hỗn loạn!  

 

 

Vô số kiếm ảnh cùng lúc xuất hiện, trực tiếp nuốt chửng năng lượng tiên đạo của cô ta, sau đó kiếm khí cuồng bạo trong nháy mắt tràn về phía cơ thể cô ta, xé nát quần áo trên người cô ta.  

 

 

Làn da trắng như tuyết bắt đầu nứt ra, dần dần xuất hiện vết máu…  

 

Adv

 

"Thua rồi… mình thật sự thua rồi!"  

 

 

Ánh mắt Khương Ngôn Khê trong nháy mắt tối sầm lại.  

 

 

Nhưng bây giờ đã không kịp nghĩ đến những điều này nữa, cô ta cảm nhận được một tia sợ hãi khi cận kề cái chết, kiếm khí đó chỗ nào cũng len lỏi vào, như thể muốn xé nát cơ thể cô ta vậy!  

 

 

Mà ngay lúc cô ta cho rằng mình sắp chết.  

 

Adv

 

Thì một bóng người thon dài đột nhiên xông vào trong kiếm trận, một tay ôm lấy cô ta, cứu cô ta ra ngoài!  

 

 

"Tiểu… Tiểu sư đệ!"  

 

 

Khương Ngôn Khê theo bản năng hét lên một câu.  

 

 

Sau đó.  

 

 

Cô ta kiệt sức ngất đi!  

 

 

"Haiz! Một người phụ nữ cả đời mạnh mẽ!"  

 

 

Lâm Phong nhìn Khương Ngôn Khê ngất đi trong lòng mình, không khỏi thở dài.  

 

 

Anh thuận tay thi triển Thuỷ Cầu Thuật, rửa sạch vết máu trên người Khương Ngôn Khê, rồi lại lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ trong túi Càn Khôn mặc cho chị ta, mới dời tầm mắt nhìn về phía kiếm trận không xa!  

 

 

Cực Kiếm Sát Trận trên danh nghĩa là kiếm trận.  

 

 

Thực tế là một loại kiếm thuật!  

 

 

Lấy một thanh kiếm dài hóa thành vô số kiếm ảnh.  

 

 

Kiếm ảnh đan xen với nhau, tạo thành một lĩnh vực kiếm khí!  

 

 

Cho nên một khi thi triển ra, anh cũng không dám cưỡng ép dừng lại, nếu không chắc chắn sẽ bị phản phệ nghiêm trọng, phải đợi đến khi năng lượng kiếm khí tiêu tan mới được!  

 

 

Cứ như vậy khoảng mười mấy giây.  

 

 

Lâm Phong mới kết ấn kiếm quyết, triệu hồi kiếm bản mệnh của mình về!  

 

 

Lúc này đã là nửa đêm, sau khi không còn tiếng đánh nhau, mặt biển trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước biển trào lên tạo thành từng tiếng vang trong trẻo…  

 

 

Lâm Phong do dự một chút.  

 

 

Anh cảm thấy cứ ôm nhị sư tỷ trần trụi như vậy về nhà họ Trần có lẽ hơi không ổn.  

 

 

Vì vậy, anh tìm một hòn đảo gần đó hạ xuống, đốt một đống lửa, đặt nhị sư tỷ đang hôn mê bên cạnh, còn mình thì bắt vài con cá biển nướng lên.  

 

 

Anh không lo lắng cho nhị sư tỷ!  

 

 

Nhị sư tỷ chỉ bị xé rách quần áo, bị thương ngoài da mà thôi.  

 

 

Cô ta ngất đi chắc do lần cuối cưỡng ép thi triển thuật pháp mạnh mẽ, quá mức suy yếu, tạm thời hôn mê!  

 

 

Với thể chất của tu sĩ, hẳn là một lát nữa sẽ tỉnh lại!  

 

 

……

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 203


Thời gian khống chế dài hay ngắn sẽ liên quan tới độ mạnh thần thức của bản thân và khoảng cách khống chế!  

 

 

“Ơ…Không phải chứ! Chỉ là thuật con rối cấp thấp thôi sao?”  

 

 

Xem tới cuối cùng, Lâm Phong lại có chút bất lực.  

 

 

Cấp cao nhất mà phía trên kia giới thiệu, chỉ có thể luyện ra con rối Kim Đan kỳ trở xuống!  

 

 

Hơn nữa những nguyên liệu luyện chế cần thiết cũng rất quý giá, đều là những nguyên liệu mà gần như không thể gặp được ở thế giới hiện nay!  

 

 

Một số nguyên liệu như là tinh thể hồn lực, Lâm Phong còn chưa nghe qua bao giờ!  

 

Adv

 

Có điều những kiến thức cơ bản trên đó lại rất toàn diện.  

 

 

Lâm Phong xem nó với vẻ thích thú.  

 


 

…….  

 

 

Ở một diễn biến khác.  

 

Adv

 

Căn cứ của liên minh võ đạo.  

 

 

Sau khi Dương Đỉnh Thiên lái xe trở về, vẻ mặt u ám tới văn phòng của minh chủ.  

 

 

Minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên lúc này đang đứng trước bàn làm việc, cầm một cây bút luyện viết thư pháp.  

 

 

Trên giấy Tuyên hình rồng bay phượng múa có viết hai chữ “vô địch”!  

 

 

Đối với ông ta mà nói, hai chữ này tương trưng cho tâm tư của ông ta lúc này!  

 

 

Kể từ sau khi được phía trên điều tới chi nhánh Kim Lăng làm minh chủ của liên minh võ đạo, ông ta nhận thấy rằng mình đã không có đối thủ trong khu vực này ở thành phố Kim Lăng!!!  

 

 

“Minh chủ!!!”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên vừa bước vào liền cung kính nói.  

 

 

“Tạm thời đừng nói!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên cắt ngang lời của Dương Đỉnh Thiên.  

 

 

Dường như ông ta đang có cảm hứng, cầm bút đầy khí lực, viết lên trên giấy Tuyên.  

 

 

“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.”  

 

 

“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh bất trường mộng.”  

 

 

“Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ, bạch cốt như sơn điểu kinh phi.”  

 

 

“Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ kỉ nhân hồi.”  

 

 

Đặt bút: Ta vô địch, mặc ý người!  

 

 

Sau khi viết xong những chữ này, Vương Nhạc Hiên khá tự hào cầm lên giấy Tuyên, nói:  

 

 

“Dương Đỉnh Thiên, ông xem thử mấy chữ này, thơ này của tôi thế nào?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ co giật.  

 

 

Đây không phải là “Giang Hồ Hành” của Lý Bạch sao?  

 

 

Làm như kiểu bản thân cậu sáng tác ra vậy.  

 

 

Có điều ông ta rất hiểu tính cách của minh chủ, lập tức mỉm cười tâng bốc nói:  

 

 

“Rất hay, rất hay! Lời thơ trôi chảy dễ nghe, kiểu chữ mạnh mẽ đầy khí lực, rồng bay phượng múa!”  

 

 

“Chỉ có một chữ thôi, tuyệt!”  

 

 

……

 

"Quả nhiên là nhóc con cậu biết nhìn!"  

 

Vương Nhạc Hiên thoả mãn gật đầu, lập tức thả tờ giấy ra, bưng tách trà Bích Loa Xuân trên bàn lên nhấp một ngụm, từ tốn nói:  

 

 

"Chuyện thế nào?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức u ám đi, nói:  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 579


 Hòn đảo không tên này nằm ở Vịnh Bắc Bộ, giáp với quần đảo Nam Sa nên có thành viên của tổ thủ vệ tuần tra ở đây thường xuyên, ngăn ngừa cao thủ nước ngoài lẻn vào.  

 

 

Vào hai ngày trước, tiểu tổ thủ vệ của họ nhận được tin rằng tối nay rất có thể sẽ có một đội lính đánh thuê từ Vịnh Bắc Bộ vào để thực hiện hành vi khủng bố.  

 

 

Vì vậy họ đã bố trí phòng thủ ở đây từ sớm, chuẩn bị xử gọn đội lính đánh thuê nước ngoài này trong một lần.  

 

 

Ai dè họ phòng thủ đến tận khuya, lính đánh thuê đâu không tới, ngược lại nhìn thấy một người đàn ông bế một người phụ nữ hôn mê bất tỉnh bay lên đảo.  

 

 

Có thể bay ở khoảng cách gần chứng tỏ người đàn ông này ít nhất cũng phải là cao thủ tông sư võ đạo!  

 

Adv

 

Điều này khiến các thành viên tiểu tổ thủ vệ lập tức trở nên cảnh giác.  

 

 

“Trương Lỵ, nửa đêm nửa hôm người này bắt một người phụ nữ lên đảo là rõ ràng không có ý tốt! Chúng ta có cần ra tay cứu người phụ nữ đó không?”  

 

 

Phó tổ trưởng tiểu tổ thủ vệ Tôn Bình nhỏ giọng hỏi người phụ nữ áo đen bên cạnh.  

 

 

“Trước hết cứ chờ xem đã, tối nay chúng ta còn có nhiệm vụ khác!  

 

Adv

 

Việc này liên quan đến sự an toàn trong nước, không thể lỗ mãng!”  

 

 

Trương Lỵ trả lời.  

 

 

“Nhưng…”  

 

 

Tôn Bình còn định nói gì đó nhưng lại bị Trương Lỵ ngắt lời.  

 

 

“Đặt đại cục lên trên hết!”  

 

 

“Dạ vâng!”  

 

 

Tôn Bình gật đầu, không nói thêm gì nữa.  

 

 

Anh ta nhìn về phía Nhị sư tỷ đang nằm trên bờ cát cách đó xa xa, trong mắt có tia sáng loé qua.  

 

 

Dù cách hơn một nghìn mét, anh ta vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng thân hình tuyệt vời của Nhị sư tỷ.  

 

 

Đúng là muốn gì có đó, tỉ lệ vàng!  

 

 

Đặc biệt lúc này Nhị sư tỷ chỉ mặc chiếc áo rộng thùng thình của Lâm Phong, đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra ngoài, trông càng thêm quyến rũ!  

 

 

Mẹ nó, bông hoa nhài bị cắm lên bãi cứt trâu mất rồi!  

 

 

Chờ khi nào giải quyết đám lính đánh thuê kia xong, mình phải ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, cho bãi cứt trâu này một bài học mới được.  

 

 

Tôn Bình nghĩ thầm trong lòng.  

 

 

…  

 

 

Bên cạnh đống lửa.  

 

 

Lâm Phong vừa nướng cá, vừa dùng thần thức quét tất cả mọi thứ trên đảo.  

 

 

Vậy nên anh phát hiện ra đám người nằm trong bụi cỏ rất nhanh, cũng đã nghe hết đoạn đối thoại giữa Tôn Bình và Trương Lỵ.  

 

 

“Việc này liên quan đến sự an toàn trong nước? Chẳng lẽ đám người này là thành viên thủ vệ biên phòng?”  

 

 

Lâm Phong nói thầm.  

 

 

Anh cũng biết rất nhiều về tình hình trong nước hiện nay.  

 

 

Biết mặt nổi trong nước có hai bộ môn lớn.  

 

 

Một là bộ chấp pháp, hai là tổ thủ vệ.  

 

 

Thành viên tổ thủ vệ chịu trách nhiệm canh giữ biên giới, ngăn cao thủ nước ngoài lẻn vào, bảo vệ an toàn cho quốc gia.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 204


 Thật... Thật mạnh!  

 

Đây mới chính là Thiên Cảnh!  

 

 

Chỉ mình tên Lâm Phong thì là thá gì chứ?  

 

 

Con ngươi Dương Đỉnh Thiên hơi co lại, trong lòng khiếp sợ vô cùng.  

 

 

"Cậu ta nói vậy thật sao?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên lạnh lùng hỏi.  

 

Adv

 

Dương Đỉnh Thiên giơ áo ra, giọng nói căm hận:  

 

 

"Minh chủ, ông nhìn bụng tôi này, dính đầy máu! Là do cậu ta đạp đó, nếu không phải do thực lực của tôi mạnh thì một cú đá của cậu ta đã suýt nữa đạp chết tôi rồi!"  

 

 


"Láo xược!"  

 

 

Nét mặt Vương Nhạc Hiên lạnh băng, sát khí trên mặt toả tứ phía, ông ta lạnh lùng nói"  

 

Adv

 

"Chỉ là một thằng nhãi ranh mà cũng dám không coi tôi ra gì!"  

 

 

"Minh chủ, bây giờ chúng ta đi qua tìm cậu ta sao?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên kích động nói.  

 

 

"Bây giờ muộn quá rồi! Đợi ngày mai tôi xử lý xong việc nhà họ Giang rồi nói sau!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên u ám nói.  

 

 

"Nhà họ Giang?"  

 

 

"Chính xác, nhà họ Giang muốn phát triển! Họ mời tôi tham gia lễ đính hôn của Giang Quân Lâm với cháu gái trưởng Trần Y Nặc của nhà họ Trần ở Vân Xuyên ngày mai!"  

 

 

"Lúc trước tôi cũng không muốn đi lắm, chỉ là lần này nhà họ Giang mời một vị khách quý tới, tôi thân là minh chủ liên minh võ đạo ở Kim Lăng đương nhiên phải qua thăm hỏi một chút!"  

 

 

"Khách quý? Là ai?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên giật mình.  

 

 

"Thầy thuốc Dược Vân, từ Dược Vương cốc!"  

 

 

Trong mắt Vương Nhạc Hiên loé lên một tia sáng!  

 

 

...  

 

 

Kim Lăng.  

 

 

Trong phòng họp của nha fhoj Giang.  

 

 

Gia chủ nhà họ Giang, Giang Phi Vân, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, trên mặt ông ta nở nụ cười.  

 

 

Giang Thiên Hoà, Giang Tịch Ninh, Dương Thiên Bảo và các nhân vật quan trọng của nhà họ Giang thì ngồi hai bên, trông vô cùng háo hức.  

 

 

Bây giờ bọn họ đều đang vô cùng phấn khích!  

 

 

Vì chỉ cần chờ tới ngày mai, sau khi thầy thuốc Dược Vân chữa khỏi cho bé gái kia rồi.  

 

 

Thì đó chính là lúc nhà họ Trần và nhà họ Giang đính hôn!  

 

 

Đến khi đó, không những có được sự đón tiếp các cao nhân từ Dược Vương cốc, mà còn nhận được lời chúc mừng từ con trai trưởng nhà họ Trần!  

 

 

Từ đây, nhà họ Giang có thể đàn áp rất nhiều thế lực ở thành phố KIm Lăng, phát triển nhanh chóng, trở thành thế gia võ đạo hàng đầu!  

 

 

"Kỳ lạ, đã trễ thế này rồi mà sao nhóm Quân Lâm đi tham gia đấu giá vẫn chưa quay về?"  

 

 

Giang Phi Vân nhìn thoáng qua đồng hồ, hơi nghi hoặc hỏi.  

 

 

"Ha ha... Gia chủ! Cũng không dễ dàng gì mà cô cả nhà họ Trần đó mới chịu đi ra ngoài với cậu Quân Lâm một lần, chắc chắn cậu Quân Lâm phải nhân cơ hội này mà buông thả một chút rồi!"  

 

 

"Tốt nhất là tối nay khỏi về luôn!"  

 

 

Dương Thiên Bảo vừa cười vừa nói.  

 

 

"Nói có lý lắm! Cái thằng nhóc Quân Lâm này từ nhỏ đã biết điều, là niềm kiêu hãnh không chỉ của tôi mà còn của cả nhà họ Giang! Thằng bé làm việc gì tôi cũng yên tâm!"  

 

 

Giang Phi Vân gật đầu cười.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 580


 Còn chuyện giữa anh và Hạ Vân Đỉnh cũng không cần phải làm liên luỵ đến những võ giả cống hiến cho đất nước này.  

 

 

Nghĩ đến Hạ Vân Đỉnh, một tia sát ý xẹt nhanh qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh hiện đang ở Kinh Thành, mà Kinh Thành là trung tâm của nước Đại Hạ, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ. Khi nào giải quyết vụ Mộ tiên xong, anh sẽ tới  

 

 

Kinh Thành xử lão già Hạ Vân Đỉnh này!  

 

 

Tổ trưởng tổ thủ vệ thì sao? Quyền cao chức trọng thì thế nào?  

 

 

Đắc đội Lâm Phong anh thì chỉ có một con đường chết!  

 

Adv

 

…  

 

 

Lúc này.  

 

 

Mặt biển yên ả đột nhiên nổi sóng gió dữ dội, bọt nước văng tung toé, có năm người nhảy từ dưới biển lên trên đảo.  

 

 

Năm người này đều mặc đồ lặn màu đen, thân hình khá cường tráng, đôi mắt lãnh đạm nhưng khuôn mặt trông rất dữ tợn, cứ như là cướp biển vậy!  

 

 

Adv

Lâm Phong bâng quơ nhìn thoáng qua năm người rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục nướng cá.  

 

 

Mà lúc này, năm người cũng nhìn thấy Lâm Phong, họ đi tới gần anh.  

 

 

“Mày là ai?”  

 

 

Người đàn ông đi đầu lên tiếng hỏi.  

 

 

Giọng anh ta nghe rất máy móc, như thể không phải con người mà là một cái máy vậy.  

 

 

“Anh thấy tôi nướng cá ở đây thì đáng lẽ phải biết tôi là một cậu ấm nhà giàu dẫn gái đẹp đi cắm trại ‘chơi’ dã ngoại chứ nhỉ!”  

 

 

Lâm Phong thờ ơ đáp.  

 

 

“Cậu ấm nhà giàu?”  

 

 

Người đàn ông đi đầu ngẩn ra.  

 

 

“Jack đội trưởng, nơi này là đảo hoang, đêm hôm khuya khoắt sao người nước Đại Hạ có thể chạy tới đây cắm trại dã ngoại được chứ? Chắc chắn là người của tổ thủ vệ nhận được tin tức nên tới đây ngăn cản chúng ta đấy!”  

 

 

Một tên đồng đội sau lưng người đàn ông lạnh giọng nhắc nhở.  

 

 

Jack không trả lời.  

 

 

Tròng mắt phải của anh ta chuyển động thật khẽ rồi bắn ra một tia hồng ngoại quét cả người Lâm Phong.  

 

 

Sau đó, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Jack.  

 

 

“Người Đại Hạ! Khí tức võ đạo không, sức chiến đấu yếu, có thể giết dễ dàng!”  

 

 

Nghe vậy, Jack không kìm được nở nụ cười, nói:  

 

 

“Ngải Nhĩ Phu, sau khi hệ thống thăm dò võ đạo quét, người này không có khí tức võ đạo, đúng thật là người thường!”  

 

 

“Ha ha, không ngờ người Đại Hạ lại có thể làm mấy chuyện ngu xuẩn này! Một người thường mà cũng dám cắm trại dã ngoại ở đây lúc nửa đêm.”  

 

 

Vừa nghe vậy, Ngải Nhĩ Phu không nhịn được mà cười phá lên.  

 

 

Lâm Phong nhìn hai người nói chuyện với nhau, mày hơi chau lại.  

 

 

Nước ngoài có cả hệ thống thăm dò võ đạo ư?  

 

 

“Người Đại Hạ! Mày thật xui xẻo khi gặp phải tiểu phân đội Thí Thần chúng tao! Mày cũng chỉ có thể chấp nhận số phận thôi! Kẻ nào bị tao nhìn  

 

 

thấy đều phải chết!”  

 

 

Ngải Nhĩ Phu cười gằn, chuẩn bị xử Lâm Phong.  

 

 

Nhưng vào lúc này.  

 

 

Mấy luồng sóng năng lượng đáng sợ đột nhiên bắn ra từ trong tối, đánh thật mạnh vào người Ngải Nhĩ Phu làm cho anh ta văng ra xa mấy chục mét.  

 

 

Nhưng Ngải Nhĩ Phu lại không hề hấn gì, anh ta nhanh chóng từ dưới đất bò dậy.  

 

 

Anh ta nhìn về phía nơi phát ra sóng năng lượng, nhếch môi cười một cách hết sức kỳ lạ:  

 

 

“Khà khà khà… Tao biết ngay có võ giả của tiểu tổ thủ vệ Đại Hạ đang ẩn nấp mà! Lũ chuột nhắt nước Đại Hạ này thích đánh lén sau lưng người khác nhất luôn!”  

 

 

“Đánh lén? Chúng tôi chỉ gậy ông đập lưng ông thôi! Các anh tới biên giới của nước Đại Hạ chúng tôi vào lúc nửa đêm mới là chuột nhắt đấy!”  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 205


 

 "Đã báo rồi ạ! Đã báo cho cả liên minh võ đạo, nhà họ Tần, nhà họ Lý, tứ đại bang phái, và các thế lực lớn nhỏ trong thành phố Kim Lăng rồi ạ!"  

 

"Nhưng mà bên phía thương hội Bách Vân vẫn chưa trả lời lại, chắc là sẽ không tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà vừa cười vừa nói:  

 

 

"Trước giờ thương hội Bách Vân vẫn luôn độc lập với các thế lực to lớn kia, không tới cũng là điều bình thường!"  

 

 

Giang Phi Vân phất tay không để ý!  

 

 

Adv

Đúng lúc này, Giang Thiên Hoà thấy điện thoại mình đổ chuông.  

 

 

Ông ta nhìn thoáng qua điện thoại, bắt máy nói vài câu rồi cúp máy!  

 

 

"Ai gọi?"  

 

 

Giang Phi Vân tò mò hỏi.  

 

Adv

 

"Gia chủ! Ông trời phù hộ cho nhà họ Giang chúng ta rồi! Là đích thân trưởng lão Phùng của thương hội Bách Vân gọi tới! Ông ấy nói rằng ngày mai sẽ tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà kích động nói.  

 

 

Vừa dứt lời!  

 

 

Đông đảo người nhà họ Giang đang ở đó đều mừng rỡ vô cùng.  

 

 

Từ trước tới nay Trưởng lão Phùng của thương hội Bách Vân luôn là rồng thần chỉ thấy đuôi không thấy đầu.  

 

 

Ông ấy đại diện cho bộ mặt của thương hội Bách Vân, nếu lúc đó ông ấy tới thì chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc!  

 

 

"Chắc chắn là nhờ có thầy thuốc Dược Vân! Chắc hẳn là trưởng lão Phùng nể mặt thầy thuốc Dược Vân nên mới tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà kích động nói.  

 

 

"Ha ha ha... Tốt lắm! Kim lân há lại là vật trong ao, vừa gặp gió mây là đã hoá rồng, nhà họ Giang chúng ta vùng lên chính là định mệnh đã an bài!"  

 

 

Ánh mắt Giang Phi Vân loé lên một tia sáng, ông ta cũng có hơi phấn khích.  

 

 

Lúc này, con nhóc Giang Tịch Ninh hỏi:  

 

 

"Ba, bên phía chị cả thì sao? Ngày mai chị ấy có về không?"  

 


 

"Tịch Ninh, con bé là đệ tử chân truyền của Huyền Linh Môn, được một vị trưởng lão trong môn phái coi trọng, bây giờ đang là thời điểm quan trọng để tu luyện, đương nhiên là không thể về được!"  

 

 

"Chỉ là chờ tới ngày kết hôn của Quân Lâm và Trần Y Nặc, con bé sẽ dẫn theo rất nhiều sư huynh sư đệ của mình tới! Làm thế lực trợ giúp cho nhà họ Giang chúng ta!"  

 

 

Giang Phi Vân nói xong đứng dậy, nói tiếp:  

 

 

"Được rồi! Tất cả mọi người đi nghỉ sớm chút đi, chờ ngày mai rồi tới!"  

 

 

"Vâng, gia chủ!"  

 

 

"Vâng, gia chủ!"  

 

 

Mọi người nhà họ Giang đều cực kỳ hưng phấn!  

 

 

...  

 

 

Phía bên kia.  

 

 

Ở nhà họ Tần, trong phòng họp.  

 

 

Bầu không khí ở hiện trường ngột ngạt vô cùng!  

 

 

Tần Thiên Trụ chờ các nhân vật quan trọng của nhà họ Tần tập trung lại, sắc mặt ông ta xanh mét.  

 

 

Vì trước đây không lâu nhà họ Giang đã cho người tới báo tin, bảo ngày mai bọn họ cần phải tham dự lễ đính hôn, còn tuyên bố là nếu không tới thì tự gánh lấy hậu quả!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 581


Lúc nãy mấy người bọn họ hợp lực đánh lén nên đã thành công đánh trúng Ngải Nhĩ Phu, kết quả đối phương lại chẳng hề hấn gì!  

 

Điều này có nghĩa là gì?  

 

 

Nghĩa là thực lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với thông tin tình báo!  

 

 

Tổ tình báo làm việc kiểu gì vậy?  

 

 

Để cho tiểu đội của cô ta đi đối phó năm người cải tạo có thực lực mạnh mẽ này, như vậy có khác nào đang đùa đâu chứ?  

 

 

Adv

Mặc dù trong lòng Trương Lỵ rất tức giận, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra bình tĩnh.  

 

 

Cô ta nháy mắt với đám người Tôn Bình, ra hiệu cho mọi người cẩn thận.  

 

 

Đám người Tôn Bình hiểu ý, lập tức chia nhau ra bao vây năm người cải tạo.  


 

 

“Bọn mày là người của tiểu đội số mấy?”  

 

 

Adv

Lúc này, Jack đội trưởng quan sát Trương Lỵ và những người khác, mỉm cười hỏi.  

 

 

“Việc này không liên quan đến các anh! Bây giờ các anh hãy mau rút khỏi lãnh thổ của nước Đại Hạ chúng tôi đi! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”  

 

 

Trương Lỵ lạnh lùng cảnh cáo.  

 

 

“Rút? Bọn tao phải băng qua đại dương xa xôi, khó khăn lắm mới đến được đây, sao có thể rút được? Đầu óc của người nước Đại Hạ chúng mày đều đơn giản thế hả?”  

 

 

Jack đội trưởng cười sằng sặc.  

 

 

Bốn người đám Ngải Nhĩ Phu cũng cười khà khà khà liên tục.  

 

 

Dáng vẻ khinh miệt này khiến các thành viên tiểu tổ thủ vệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

 

 

“Các anh cười gì đó? Đừng tưởng mình lợi hại lắm, chỉ cần chúng tôi báo tin một cái là cao thủ trong nước sẽ tới đây cứu viện ngay! Lúc đó các anh muốn đi cũng không đi được đâu!”  

 

 

Tôn Bình lạnh giọng nói.  

 

 

“Vậy sao?”  

 

 

Ngải Nhĩ Phu cười khẩy rồi đột nhiên giơ tay phải lên.  

 

 

Cánh tay phải của anh ta chuyển động một cách máy móc, sau đó xuất hiện một cái nòng pháo đen nhánh, một viên đạn pháo phát ra ánh sáng đỏ rực bay nhanh về phía Tôn Bình.  

 

 

“Kim Cương Tráo!”  

 

 

Tôn Bình lập tức hét to, điều động linh khí bên trong cơ thể tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng nhạt bao quanh cơ thể.  

 

 

Trên cương vị là phó đội trưởng tiểu tổ thủ vệ, thực lực của anh ta không hề yếu, rõ ràng là một võ giả tông sư võ đạo trung kỳ!  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Đạn pháo va chạm mạnh vào vòng Kim Cương Tráo, phát ra một tiếng nổ rung trời.  

 

 

Ngay sau đó Kim Cương Tráo bao quanh người Tôn Bình từ từ nứt ra, anh ta cũng bị văng ra xa mười mấy mét do làn sóng xung kích mạnh mẽ, sau đó mới loạng choạng đứng vững lại được.  

 

 

Tôn Bình nhìn Ngải Nhĩ Phu với vẻ mặt cực kỳ khó coi.  

 

 

Sao có thể?  

 

 

Tại sao Kim Cương Tráo của anh ta lại không thể cản được công kích của một viên đạn pháo cỡ nhỏ?  

 

 

Khi nhìn thấy cảnh này, nét mặt của các thành viên tiểu tổ thủ vệ khác cũng trở nên nặng nề.  

 

 

Trong số họ, Tôn Bình là người có thực lực chỉ đứng sau Trương Lỵ, nhưng anh ta lại không đỡ nổi một chiêu của Ngải Nhĩ Phu!  

 

 

Rõ ràng thực lực của đối phương đáng sợ hơn họ tưởng rất nhiều!  

 

 

Lâm Phong tò mò nhìn cánh tay phải của Ngải Nhĩ Phu…  

 

 

Người máy?  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 206


 Tần Khôn trầm giọng nói.  

 

 

"Chú ba, sao mà cháu không biết đây là một buổi Hồng Môn yến được, nhưng nhà họ Tần chúng ta hiện giờ có thể làm gì được? Nếu không tới, chắc chắn nhà họ Giang sẽ trở mặt!"  

 

 

"Nếu như đi, ít nhất còn có một khoảng thời gian đệm!"  

 

 

Tần Thiên Trụ cười khổ.  

 

 

Một cuộc đối thoại ngắn gọn, sau đó hiện trường lại yên tĩnh.  

 

 

Adv

Rất nhiều người nhà họ Tần đều mang vẻ mặt phẫn nộ và tuyệt vọng!  

 

 

Lẽ nào, kể từ nay, nhà họ Tần đã sụp đổ rồi sao?  

 

 


Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên giữa phòng.  

 

 

"Nếu nhà họ Giang đã thành tâm mời chúng ta, thì sao chúng ta có thể từ chối được?"  

 

 

Adv

Mọi người nhìn về phía âm thanh cất lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên áo đen sải bước đi tới.  

 

 

Khí thế người đàn ông trung niên áp đảo, vẻ mặt không giận mà vẫn uy nghiêm, đem đến cho người ta một cảm giác áp bức cực lớn!

 

"Gia chủ!"  

 

"Gia chủ!"  

 

 

"Gia chủ!"  

 

 

Trên gương mặt mọi thành viên nhà họ Tần đều tỏ ra vui mừng bất ngờ.  

 

 

"Anh cả! Anh... Anh đột phá rồi sao?"  

 

 

Tần Thiên Trụ cũng tiến tới đón tiếp, run rẩy hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Anh đã đột phá Thiên Cảnh, anh còn muốn xem xem nhà họ Giang muốn làm gì đây!"  

 

 

Tần Vô Đạo cười khẩy một tiếng, một khí thế uy nghiêm đáng sợ thuộc về bậc Hậu Thiên Cảnh toả ra.  

 

 

Khiến cho những người có mặt đều kích động đến nỗi muốn khóc!  

 

 

Bọn họ không thể nào ngờ rằng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, trưởng tộc lại đột phá xuất quan thành công!  

 

 

Thiên Cảnh!  

 

 

Chính là Thiên Cảnh đó!  

 

 

Cả Kim Lăng này, ngoài minh chủ Vương Nhạc Hiên của võ đạo liên minh và thương hội Bách Vân vốn luôn không màng thế sự ra, thì đã bao giờ có vị cao thủ Thiên Cảnh thứ hai chứ?  

 

 

Tên Lâm Phong lúc trước có vẻ rất lợi hại, nhưng cũng chỉ được đồn đoán là Thiên Cảnh mà thôi, chẳng có tí uy nghi của Thiên Cảnh gì cả!  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Bịch!"  

 

 

Tần Thiên Trụ quỳ xuống.  

 

 

"Em trai, em làm gì đấy!"  

 

 

Vẻ mặt Tần Vô Đạo vô cùng nghi hoặc.  

 

 

Tần Thiên Trụ run rẩy nói:  

 

 

"Anh cả, em có lỗi với anh! Tiểu... Tiểu Phong chết rồi!"  

 

 

...  

 

 

Một đêm nay.  

 

 

Tin tức nhà họ Giang sắp thành thông gia với nhà họ Trần, thế gia võ đạo hàng đầu Vân Xuyên, đã được lan truyền khắp thành phố Kim Lăng.  

 

 

Hầu như tất cả các thế lực lớn nhỏ trong thành phố Kim Lăng đều được mời!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 582


 Một là vì cá đã nướng chín, anh phải ăn cá nướng trước đã. Hai là anh cũng muốn xem xem mấy người cải tạo này có năng lực gì đặc biệt, nếu không anh vừa ra tay đã giết họ bằng một chiêu sẽ nhàm chán lắm!  

 

 

Vào lúc này.  

 

 

“Mọi người cùng nhau xông lên!”  

 

 

Trương Lỵ lạnh lùng hạ lệnh, xung phong xông lên.  

 

 

Cô ta rút một cây Viên Nguyệt loan đao từ bên hông ra, loan đao phát sáng nhàn nhạt trong bóng đêm, trông vô cùng lạ.  

 

 

Cùng với chức vụ tổ trưởng của tiểu tổ thủ vệ, cô ta cũng là một cao thủ tông sư võ đạo đỉnh phong!  

 

Adv

 

Sau khi đội trưởng xung phong tấn công, mười mấy thành viên còn lại của tiểu tổ thủ vệ kể cả Tôn Bình cũng hét lên một tiếng, lao lên tấn công không chút sợ hãi.  

 

 

Sau khi gia nhập tổ thủ vệ, nhiệm vụ của họ là bảo vệ an ninh tổ quốc!  


 

 

Đây là vinh quanh, cũng như là trách nhiệm!  

 

 

Do đó, dù đối phương có mạnh đến đâu đi chăng nữa, họ cũng sẽ không lùi bước!  

 

Adv

 

“Này lũ người Đại Hạ yếu ớt kia! Võ đạo chẳng là cái thá gì khi đứng trước khoa học kỹ thuật cả! Biết chưa hả?”  

 

 

Ngải Nhĩ Phu cười khinh bỉ, sau đó đưa tay ra ấn lên nút kim loại trên bụng, cơ thể anh ta run nhè nhẹ rồi xuất hiện một lớp áo giáp kim loại!  

 

 

Bề mặt áo giáp kim loại có hoa văn vàng nhạt lập loè bao trùm khắp cả người anh ta.  

 

 

“Chiến sĩ cơ giáp?”  

 

 

Lâm Phong gặm cá nướng, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt.  

 

 

“Chỉ cần một mình tao là đủ đối phó với bọn mày rồi!”  

 

 

Ngải Nhĩ Phu cười mỉa một tiếng rồi nhẹ nhàng đạp một chân xuống đất, sau đó anh ta lao vùn vụt về phía các võ giả tiểu tổ thủ vệ như một mũi tên.  

 

 

“Giết!”  

 

 

Mười mấy võ giả của tiểu tổ thủ vệ la hét liên tục, cố hết sức chống cự nhưng đều vô ích!  

 

 

Ngải Nhĩ Phu như con hổ lạc vào bầy dê, cứ giơ tay vung đấm là đánh bay bốn năm tên võ giả.  

 

 

Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, mười mấy thành viên tiểu tổ thủ vệ bao gồm Tôn Bình đều bị thương ngã xuống đất, miệng hộc máu, mặt mày trắng bệch!  

 

 

Lúc này chỉ còn Trương Lỵ đang đứng.  

 

 

Nét mặt của cô ta bình tĩnh đến đáng sợ.  


 

 

Cho dù thấy đồng đội của mình đều đã ngã gục vẫn không hề bối rối, ngược lại cô ta còn nín thở ngưng thần tìm cơ hội đột phá!  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Nhân lúc Ngải Nhĩ Phu xoay người, Trương Lỵ lập tức dốc hết toàn lực chém một nhát đao về phía lưng Ngải Nhĩ Phu.  

 

 

“Viên Nguyệt Trảm!”  

 

 

Đây là tuyệt chiêu trong võ kỹ cô ta học!  

 

 

Có thể nói chiêu thức này có thể làm gãy cả thép tinh luyện!  

 

 

Nên chỉ cần có thể đánh trúng Ngải Nhĩ Phu, anh ta nhất định sẽ chết!  

 

 

Nhưng Ngải Nhĩ Phu chỉ nghiêng người đã dễ dàng né được đòn tấn công của cô ta, ngược lại còn bóp lấy cổ của cô ta rồi nhấc cô ta lên.  

 

 

“Đội trưởng!”  

 

 

“Đội trưởng!”  

 

 

Vừa thấy cảnh này, đám người Tôn Bình bị thương nặng hoảng sợ la lên, toàn thân lạnh run.  

 

 

Quá mạnh!  

 

 

Đối phương quá mạnh!  

 

 

Chỉ một người đã đánh bại cả tiểu tổ bọn họ dễ như trở bàn tay, ngay cả đội trưởng Tông Sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ đỡ được một chiêu của anh ta!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 207


 Lần này nhà họ Giang nhân cơ hội mời nhiều người như thế, có thể nói là ai cũng biết dã tâm của nhà họ Giang, đến cả người qua đường cũng biết!  

 

Chắc chắn là muốn bọn họ xếp thành hàng quỳ gối khuất phục, nhưng nếu chọn không đi thì đoán chừng hậu quả còn nghiêm trọng hơn, bọn họ chỉ đành chọn cách đi qua xem tình hình.  

 

 

...  

 

 

Thoáng cái đã trôi qua một đêm.  

 

 

Nắng sớm hắt vào mặt Lâm Phong.  

 

 

Adv

Lâm Phong không khỏi bẻ cổ, vươn người một cái, xương cốt cả người đều kêu răng rắc.  

 

 

"Học tập đúng là khiến người ta vui vẻ thật!"  

 

 

Lâm Phong cảm thán một tiếng.  


 

 

Chẳng biết từ lúc nào mà anh đã học suốt cả một đêm.  

 

 

Adv

Anh phát hiện ra khôi lỗi thuật này vô cùng thú vị.  

 

 

Trong thuật đó có sự dung hợp giữa kiến thức về trận đạo, phù đạo và luyện khí.  

 

 

Có thể nói là cực kỳ huyền diệu.  

 

 

"Cứ làm từ từ! Một thuật kỳ diệu thế này không thể làm một lần là thành công được."  

 

 

Lâm Phong đứng dậy đi xuống về phía nhà mái bằng.  

 

 

Bên trong căn nhà mái bằng, có vẻ như Trần Y Nặc vừa mới tỉnh dậy, cô ấy đang đứng trước gương rửa mặt.  

 

 

Mái tóc dài xoã tung rối bời, gương mặt mộc lại toát lên một vẻ quyến rũ kỳ lạ.  

 

 

Ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên mặt cô ấy, như có thể nhìn thấy cả những cọng lông tơ rất nhỏ trên da.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lâm Phong có hơi thất thần.  

 

 

Anh cũng không phải kẻ háo sắc!  

 

 

Nếu anh mà là kẻ háo sắc, thì khi Vương Xung sắp xếp cho anh ba cô người mẫu trẻ mười tám tuổi kia, anh đã không để yên rồi.  

 

 

Anh chỉ có một thứ tình cảm đặc biệt với Trần Y Nặc mà thôi!  

 

 

Thứ tình cảm ấy có thể là tình yêu, nhưng nhiều hơn thế chính là tình thân!  


 

 

Ở bên nhau bảy năm, đó cũng không phải một khoảng thời gian ngắn.  

 

 

"Y Nặc, sao em dậy sớm thế."  

 

 

Lâm Phong lên tiếng hỏi.  

 

 

Trần Y Nặc quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Phong thì cảm thấy gương mặt có hơi nóng lên.  

 

 

Cô ấy nhẹ nhàng đáp:  

 

 

"Hừm, hôm nay tôi muốn đi giúp Tiểu Luyến Luyến chữa bệnh! Tôi phải đến bệnh viện sớm, đưa bông sen tuyết hôm qua tôi mua tới."  

 

 

"Có anh ở đây, không cần phải dùng thứ này."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì lắc đầu không nói gì.  

 

 

Cô ấy buộc mái tóc đen thành kiểu tóc đuôi ngựa, rồi đi thẳng về phía căn phòng cách vách.  

 

 

Lâm Phong đi qua theo.  

 

 

"Khi nào thì anh trai tôi có thể tỉnh lại?"  

 

 

"Chuyện này thì còn phải xem khả năng khôi phục của anh ta nữa, nhanh thì đến xế chiều hôm nay, còn chậm thì ngày mai."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 116: Có nhìn khắp cả thành phố


Mà nó đến từ thực lực khủng khiếp của tam đại đường chủ bọn họ! Cách đây không lâu Đệ Nhị Đường Chủ đã đột phá đến hậu kỳ Địa Cảnh!

Mặc dù Đệ Nhị Đường Chủ và Đệ Tam Đường Chủ chỉ là trung kỳ Địa Cảnh, nhưng cũng chỉ cách hậu kỳ một bước nữa thôi!

Cho nên, Tư Đồ Hạo hắn ta! Chính là một bậc siêu cường giả ở đỉnh cao trung kỳ Địa Cảnh!

Có nhìn khắp cả thành phố Kim Lăng thì số người có thể so sánh với hắn ta cũng chỉ lác đác vài người!

"Nếu cậu đã chủ động tới cửa thì tôi cũng chỉ đành đích thân ra tay xử lý cậu thôi!"

"Chết đi!" "ÄmF

Tư Đồ Hạo đạp một chân xuống đất, sức lực mạnh mẽ khiến cho gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch trong phòng khách vỡ tan nát!

Cả người hắn ta thậm chí còn dùng sức bản ra, tung mạnh một nắm đấm vào đầu Lâm Phong!

"Vèo vèo..." Gió gào thét, sức lực khủng khiếp!

Ngay cả tốc độ cũng nhanh đến mức cực hạn, tạo ra những tiếng nổ đùng đoàng.

Nhưng mà, đối mặt với đòn tấn công kinh khủng này, Lâm Phong cũng chỉ nhẹ nhàng hất rượu vang đỏ trong ly ra.

Khi rượu vang đỏ mềm mại bay lên giữa không trung, nó lập tức biến thành một thanh băng màu đỏ, đánh mạnh vào năm đấm của Tư Đồ Hạo bằng tốc độ mà mắt thường khó mà thấy được.

"CạchI"

"Cạch!"

"Cạch!"

Một tiếng vang nặng nề giòn tan đột nhiên vang lên trong căn phòng khách rộng lớn.

Dường như thời gian bị tua chậm lại gấp trăm lần bình thường. Đầu tiên là từ nắm đấm, rồi tới cổ tay, sau đó là cánh tay...

Toàn bộ cánh tay phải của Tư Đồ Hạo bị nổ tung, xương cốt, máu thịt đều biến thành những bọt máu màu đỏ tung lên trong không khí.

"A!"

Tư Đồ Hạo thảm thiết kêu một tiếng.

Nỗi đau tận cùng khiến hắn ta lùi về sau liên tục, cuối cùng ngồi phịch xuống sàn gạch.

Hắn ta che vết thương chảy đầy máu, nhìn cánh tay phải đã biến mất, trong mắt hắn ta đầy vẻ kinh hãi.

Sao...

Sao có thể như vậy được!

Ly rượu hóa kiếm, dùng rượu chém người!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 583


 Nhìn thấy cảnh này, lòng Trương Lỵ như chùng xuống tận đáy vực.  

 

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?  

 

 

Cho dù tình báo có sai thì cũng không thể nào khác nhiều đến mức này chứ!  

 

 

Đối mặt với năm người cải tạo giáp trắng này, có lẽ chỉ có các tiểu tổ trong top ba trên bảng xếp hạng tổ thủ vệ mới có thể đánh lại được thôi nhỉ?  

 

 

Tiểu tổ hạng xoàng như họ chỉ có nước chịu chết thôi!  

 

 

Đồng thời cô ta cũng rất nghi hoặc.  

 

Adv

 

Rốt cuộc năm người cải tạo mạnh như thế lẻn vào nước Đại Hạ vì mục đích gì?  

 

 

“Khà khà khà, những võ giả này quá yếu! Tao còn chưa dùng tới một phần mười nguồn năng lượng đã có thể giải quyết bọn chúng dễ dàng vậy rồi!”  

 

 

Ngải Nhĩ Phu cười lạ một tiếng, sau đó ném Trương Lỵ xuống đất.  

 

 

Đúng lúc này, Jack bước tới gần hỏi Trương Lỵ:  

 

Adv

 

“Bây giờ tao muốn hỏi mày vài câu, chỉ cần mày thành thật trả lời, tao có thể cân nhắc việc tha cho chúng mày!”  

 

 

“Xì! Anh mơ đi! Đừng hòng moi được tin tức gì của quốc gia từ trong miệng tôi!”  

 

 

Trương Lỵ cười khẩy, nhổ thẳng một ngụm nước bọt vào mặt Jack.  

 

 

Jack đưa tay lau nước bọt trên mặt rồi thè lưỡi ra liếm tay, sau đó nở nụ cười, bảo:  

 

 

“Nước bọt của mày rất ngọt! Tao thích lắm!”

 

Trương Lỵ nghe vậy thì đổng tử chợt co rụt.  

 

Thái độ biến thái kiểu này khiến da đầu cô ta tê dại.  

 

 

"Tao cũng chẳng ngại nói với bọn mày, lần này tao đến nước Đại Hạ của bọn mày là để đến Vân Xuyên tìm một người tên Lâm Phong! Chỉ cần mày đồng ý đưa bọn tao đi tìm Lâm Phong, sau khi bọn tao xử lý Lâm Phong sẽ tha cho các cô!"  

 

 

Jack mỉm cười nói.  

 

 

Lâm Phong?  

 

 

Trương Lỵ nhíu mày, chỉ cảm thấy hình như mình đã nghe đến cái tên này ở đâu đó rồi.  

 

 

Mà đúng lúc này, Lâm Phong vứt cá nướng trong tay, đứng lên nói:  

 

 

"Tôi chính là Lâm Phong! Anh tìm tôi làm gì?"  

 

 

Vừa dứt lời, đám người xung quanh đổ dồn ánh mắt vào Lâm Phong.  

 


 

Đám Trương Lỵ, Tôn Bình tỏ ra kinh ngạc.  

 

 

Còn Jack và Ngải Nhĩ Phu nhíu mày, bọn họ vốn không tin Lâm Phong!  

 

 

Căn cứ vào ra-đa của hệ thống thăm dò võ đạo, thanh niên trước mặt này chỉ là một người bình thường, chắc chắn không thể nào là Lâm Phong!  

 

 

Ở trong tình báo, Lâm Phong là một võ giả rất mạnh!  

 

 

Nếu không phía trên tổ chức cũng không đồng thời điều động năm người bọn họ!  

 

 

"Một con kiến như mày cũng biết quấy rối cơ đấy!"  

 

 

Ngải Nhĩ Phu nhe răng cười, giơ tay bắn súng laze về phía Lâm Phong hòng xử lý anh!  

 

 

"Cẩn thận!"  

 

 

Mấy người của tiểu tổ thủ vệ thấy vậy bèn kêu lên một tiếng.  

 

 

Nhưng một giây sau, bọn họ lập tức kinh ngạc!  

 

 

Chỉ thấy súng laze đứng khựng lại cách Lâm Phong một mét, khó tiến thêm được nữa!  

 

 

Nhìn thật kỹ sẽ phát hiện phía ngoài Lâm Phong có một lớp bảo vệ khá nhạt, chính vòng bảo vệ này đã chặn súng laze!  

 

 

"Hóa ra anh ta mạnh đến vậy!"  

 

 

Trong lòng Trương Lỵ chấn động!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 208


Lâm Phong nghe vậy, đang định nói gì thì đúng lúc này điện thoại lại reo lên.  

 

 

Vừa bắt máy.  

 

 

Giọng nói có vẻ hơi trầm trọng của Đàm Thiên Hồng đã truyền tới.  

 

 

"Ngài Lâm, có chuyện không hay rồi, người phụ nữ mà cậu thích hôm nay sẽ đính hôn với Giang Quân Lâm đó! Nhà họ Giang đã gửi thiệp mời, bây giờ cả thành phố Kim Lăng đều đang sôi sùng sục. Tôi cũng nhận được thiệp mời."  

 

 

"Sao?"  

 

Adv

 

Lâm Phong có hơi ngạc nhiên.  

 

 

Sau khi nghe Đàm Thiên Hồng giải thích xong, anh mới hiểu rõ nguyên nhân.  

 


 

Xem ra là người nhà họ Giang vẫn chưa biết rằng Giang Quân Lâm đã chết rồi!  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:  

 

Adv

 

"Được, tôi biết rồi! Ông cứ qua nhà họ Giang trước chờ tôi đi, bây giờ tôi qua."  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy thì do dự một lát, rồi nói:  

 

 

"Ngài Lâm, hay là ngài nhẫn nhịn lần này nhé? Đi đối đầu với nhà họ Giang vào ngày hôm nay không phải lựa chọn sáng suốt đâu, đoán chừng sẽ có không ít thế lực lớn tới đó! Tôi nghe nói còn có cả cao thủ Thiên Cảnh giống ngài nữa đó."  

 

 

"Không cần!"  

 

 

Lâm Phong cúp máy luôn.  

 

 

Trần Y Nặc tò mò hỏi: "Ai gọi vậy?"  

 

 

"Một cấp dưới của anh!"  

 

 

Lâm Phong cười nói lại những gì Đàm Thiên Hồng đã nói cho Trần Y Nặc.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì cắn môi, vẻ mặt có hơi bứt rứt bất an.  

 

 

"Nếu như vậy thì Tiểu Luyến Luyến cũng bị người nhà họ Giang tới bệnh viện đón đi?"  

 

 

"Hẳn là vậy!"  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.  


 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì thở hắt ra, cô ấy nghiêm túc nói:  

 

 

"Lâm Phong, hay là anh đừng đi vội ! Chờ tới khi thầy thuốc Dược Vân chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến rồi nói."  

 

 

"Em không tin anh sao?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

"Vấn đề không phải là có tin hay không, tôi sẽ không lấy con gái ra đánh cược! Hơn nữa..."  

 

 

Trần Y Nặc đột nhiên dừng lại.  

 

 

"Hơn nữa gì?"  

 

 

"Hơn nữa, Tiểu Luyến Luyến, Tiểu Luyến Luyến, con bé cũng là..."  

 

 

Trần Y Nặc nghiến răng, rõ ràng là nội tâm cô ấy đang giãy dụa kịch liệt.  

 

 

Cô ấy hít thở sâu một hơi, rồi nói:  

 

 

"Lâm Phong, anh hãy nghe lời tôi một lần thôi được không? Chờ tới khi chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến, anh muốn thế nào thì làm thế đó! Trước khi đó, tôi không muốn xảy ra bất cứ sai lầm nào!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì suy tư một lát, đáp:  

 

 

"Anh có thể tạm thời không ra tay, nhưng anh nhất định phải qua đó cùng em. Huống hồ em cũng biết y thuật của anh rồi, có anh ở đây, có lẽ cũng có thể phát hiện ra có gì không ổn."  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 117: Ra vẻ hiểu biết


"Chuyện đã đến nước này thì ông nói xem tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là lấy mạng ông rồi, đồ đần!"

Lâm Phong nhẹ nhàng đáp.

“Cậu đừng có ép tôi! Bây giờ cút ngay cho tôi, nếu không tôi chết rồi thì cậu cũng đừng hòng sống sót!"

Tư Đồ Hạo nghiến răng gay gắt uy hiếp. "Hử?" Lâm Phong hơi kinh ngạc.

Chuyện tới nước này, chẳng lẽ tên Tư Đồ Hạo này còn con át chủ bài gì trong tay sao?

Nhưng mà anh cũng không dừng bước lại.

Vì cho dù đối phương có con át chủ bài gì đi nữa thì với anh mà nói, cũng vô dụng cả thôi!

"Là cậu ép tôi đấy!" Tư Đồ Hạo nhe răng cười một tiếng. Hắn ta lấy một viên đá màu trắng ở trong ngực ra, trên tảng đá khắc đầy những ký hiệu chỉ chít, lúc này những ký hiệu đó hơi lóe sáng, trông có vẻ kỳ lạ vô cùng.

"A!!"

Lâm Phong dừng bước.

Anh nhìn tảng đá trong tay Tư Đồ Hạo với vẻ mặt kinh ngạc!

Là một viên linh thạch!

Linh Thạch là cái gì?

Theo dân gian thì đó chính là thứ chứa đựng linh khí.

Bên trong mỗi viên linh thạch đều chất chứa nguồn linh khí đất trời dày đặc, có thể hỗ trợ cho người tu luyện xung kích các đại huyệt, thanh lọc kinh mạch, hỗ trợ đột phá...

Tiếc là từ sau thời Mạt Pháp thì linh thạch trên thế gian ngày càng ít đi, không còn bắt gặp được nữa!

Cho dù lúc đầu ở trên núi, trong tay lão già cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng dường như tất cả số linh thạch đó đều được dùng để anh tôi luyện cơ thể!

Lâm Phong không ngờ một võ giả như Tư Đồ Hạo mà lại còn có linh thạch trong tay, hơn nữa trên viên linh thạch này còn được khắc đầy những ký hiệu tấn công!

"Trông dáng vẻ này của cậu thì chắc hẳn cậu cũng nhận ra trong tay tôi đang cầm thứ gì?"

"Bây giờ cút ngay cho tôi, nếu không hai chúng ta cùng chết chung!"

Tư Đồ Hạo lạnh lùng nói.

"Ông có được viên linh thạch này từ đâu ra?"

Lâm Phong hỏi.

"Linh thạch?”

Tư Đồ Hạo cười nhạo, đáp:


"Ra vẻ hiểu biết, tôi đánh giá cao cậu đấy!"

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Thứ trong tay tôi đây là đạn linh bạo, ẩn chứa sức mạnh đất trời! Một khi nó nổ thì công lực thực tế có thể sánh ngang với 500kg lượng thuốc nổ TNT tương đương!"

"Đến khi đó, cho dù cậu có là cao thủ Thiên Cảnh thì không chết cũng sẽ bị trọng thương!"

Đạn linh bạo?

Lâm Phong có hơi câm nín.

Cái tên nghe kỳ cục, ai nghĩ ra vậy chứ?

Chỉ là điều này cũng khiến trong lòng anh hơi lay động! Chắc chắn phải có nhiều hơn một viên đạn linh bạo thế này!

Chỉ cần biết được ai là người chế tạo ra đạn linh bạo thì chẳng phải có thể thu được một đống linh thạch rồi sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nóng lòng đi về phía Tư Đồ Hạo.

"Cậu..."

Tư Đồ Hạo không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo như thế, còn dám đi về phía mình.

Trong lòng hắn ta bộc phát, ném thẳng viên đạn linh bạo qua. "Đi chết đi!" Lâm Phong duỗi tay phải ra, dễ dàng bắt được đạn linh bạo.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 584


 Nếu nói đến nước ngoài, bây giờ anh chỉ mới kết thù với nhóm Bát Kỳ của nước Nhật!  

 

Mà rõ ràng năm người này không phải người nước Nhật, chuyện này khiến anh lấy làm lạ!  

 

"Rõ ràng mày không phải võ giả, sao có thể cản được đòn tấn công của súng laze?"  

 

Ngải Nhĩ Phu tò mò hỏi.  

 

"Mẹ anh không dạy khi người khác đang hỏi thì trước tiên phải trả lời câu hỏi của người ta sao?"  

 

Lâm Phong cười lạnh.  

 

Adv

Ngải Nhĩ Phu nghe vậy, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ, lạnh lùng nói:  

 

"Mày rất phách lối! Cho dù mày có phải Lâm Phong hay không, tao đều quyết định phải bắt mày lại, cho mày biết kết cục của việc nhục mạ tao!"  

 

Lâm Phong lười nói nhảm, lập tức vươn tay bắt lấy Ngải Nhĩ Phu!  

 

"Hừ!"  

 

Adv

Ngải Nhĩ Phu hừ lạnh, kích hoạt áo giáp kim loại quanh người, không hề sợ hãi trước đòn đánh của Lâm Phong!  

 

"Ầm!"  

 

Bàn tay hai người va chạm trực diện, phát ra tiếng nổ lớn ấm trời!  

 

Sau một giây, Ngải Nhĩ Phu đã kêu la thảm thiết!  

 

Toàn bộ cánh tay phải đều bị Lâm Phong đánh nát, lộ ra các đường dây điện chằng chịt ở bên trong!  

 

"Tới đây đi!"  

 

Lâm Phong lại vươn tay ra tóm lấy Ngải Nhĩ Phu, sau đó thi triển Sưu Hồn Thuật!  

 

Nhưng ngay tức khắc, Lâm Phong lại nhíu mày!  

 

Ngải Nhĩ Phu lại không có đầu óc?  

 

Nói đúng ra trong đầu Ngải Nhĩ Phu là một khối chip hình tròn rất tinh vi, điều này khiến anh không thể thi triển được Sưu Hồn Thuật!  

 

Mà khi thấy cảnh tượng ấy, đám người Trương Lỵ và Tôn Bình lại chấn động!  

 

Ngải Nhĩ Phu có thể dễ dàng chém giết bọn họ lại không chịu nổi một đòn của thanh niên trước mặt này?  

 


Vẻ mặt Jack trở nên nghiêm túc, lại dùng hệ thống thăm dò võ đạo quét Lâm Phong, nhưng mà kết quả khí tức võ đạo vẫn là 0, chỉ là một người bình thường!  

 

Chẳng lẽ hệ thống xuất hiện trục trặc ư?  

 

Jack sa sầm mặt mày.  

 

Đúng lúc này, bên tai mọi người vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ngải Nhĩ Phu.  

 

Chỉ thấy Lâm Phong đánh một đòn xuyên qua ngực Ngải Nhĩ Phu, lấy ra một quả cầu năng lượng tản ra ánh sáng nhạt!  

 

Khi quả cầu năng lượng bị lấy ra, hai mắt Ngải Nhĩ Phu mất dần ánh sáng, cơ thể không nhúc nhích, rõ ràng là đã chết!  

 

"Đây chính là nơi phát ra sức mạnh chèo chống cho đòn tấn công của bọn họ sao?"  

 

"Không phải linh khí, mà là một loại kỹ thuật khoa học năng lượng!"  

 

Lâm Phong quan sát quả cầu năng lượng trong tay, cảm thấy rất hứng thú.  

 

Không ngờ ngoài tiên đạo, võ đạo, mà chỉ cần phát triển khoa học kỹ thuật đến trình độ nhất định cũng sẽ có được trạng thái mạnh mẽ như thế này!  

 

Anh thu quả cầu năng vào túi càn khôn, định khi nào về sẽ nghiên cứu cẩn thận, không chừng sẽ giúp mình nâng cao thực lực!  

 

"Hóa ra thực lực của mày mạnh như vậy! Mày thật sự là Lâm Phong sao?"  

 

Lúc này, Jack lên tiếng hỏi.  

 

Ba người cải tạo khác thi nhau triệu hồi áo giáp của mình, ăn ý vây quanh Lâm Phong để đề phòng Lâm Phong chạy trốn.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom