Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 300


Chương 300

Cố Thanh Liên vừa uống cà phê, vừa khinh thường nhìn lướt qua bản thảo lộn xộn trên máy tính trước mặt Cố Hạ.

Cố Hạ thấy vậy, nhất thời trên mặt có chút khó chịu.

“Dì nói bậy bạ gì vậy? Quyển sách này của con đã ký hợp đồng rồi.”

“Vậy sao? Vậy con cần phải viết thật tốt, nếu như bị phát hiện trình độ không giống với những sách trước, sẽ phiền toái lớn.”

Cố Thanh Liên vẫn không chút khách khí.

Sắc mặt Cố Hạ trắng bệch, muốn phản kích lại, nhưng cuối cùng cô vẫn ngượng ngùng không muốn nói đến đề tài này nữa.

Chuyện này, đúng là chỗ đau của Cố Hạ, cô ta cho xuất bản nhiều quyển sách như vậy, bao gồm quyển “Em là hình xăm trong lòng anh” là tác phẩm bán chạy nhất mấy năm trước.

Nhưng mà, hai năm nay trình độ văn tự của cô ta không bằng lúc trước.

Ngay cả nhà xuất bản phá lệ cho Cố Hạ ký hợp đồng quyển sách này. Cô ta cũng không thể viết ra được.

Cố Hạ tức giận tắt máy tính, cầm cốc cà cà phê lên.

“Chúng ta nên nói chuyện tiếp theo nên làm như thế nào. Con tiện nhân Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ đi, Hoắc Tư Tước nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Con cảm thấy con có thể về nước rồi.”

“Đề nghị này không tệ.”

Lần này Cố Thanh Liên cuối cùng cũng đồng ý cùng cách nhìn với cháu gái.

Trong nhà bỗng nhiên gặp phải biến cố lớn như vậy, Người đàn ông không kìm được nhất định sẽ cần một người an ủi.

Mặc kệ hắn có lấy lại được đứa nhỏ hay không, nhưng lúc này hắn rất cần một người phụ nữ ở bên cạnh hắn. Sau này nếu lấy lại được đứa nhỏ về, cô ta có thể lại đóng vai một người vợ hiền, một người mẹ tốt.

Nếu không lấy về được, vậy càng tốt cô ta có thể ở bên cạnh hắn an ủi hắn.

Cố Hạ lộ vẻ đắc ý: “Có điều, trước khi con về, con có thể đi tìm hiểu về người phụ nữ này.”

Cố Thanh Liên sửng sốt: “Con còn đi tìm hiểu cô ta? Con điên rồi?”

“Yên tâm đi, ý con chính là đi điều tra, đương nhiên là giả bộ thôi. Tất nhiên, nếu như con tiện nhân kia không may để chúng ta tìm được vậy thì càng tốt, không bằng giết chết cô ta, sau đó đem con trai cô ta mang về. Không phải càng tốt sao?”

Cố Hạ chậm rãi thưởng thức cà phê nói ra lời này.

Cố Thanh Liên quả nhiên nói đúng, cô ta chỉ cần bình tĩnh ổn định lại, nhìn xem cô ta hiện tại đang nói cái gì. Đầu óc cô ta không phải đã trở lại thời kỳ đỉnh cao khi ở Hoắc gia sao?

Cố Thanh Liên rất hài lòng.

Ngay lập tức, hai dì háu cô ta bắt đầu sắp xếp chuyện này.

Tuy nhiên, điều mà cả hai không ngờ tới là điều chờ đón họ lại là một tin dữ!

“Hoắc Tư Tước mất trí rồi sao? Hắn mang cô ta về làm gì? Tại sao lại đưa cô ta về? Sau đó có xử lí cô ta nữa kông?”

Cố Thanh Liên sau khi nghe được tin tức này dì ta rất tức giận.

Nhưng Cố Hạ thì bình tĩnh lạ thường.

Bởi vì, cô ta nhớ rõ cái ngày ở trung tâm thương mại. Khi Ôn Hủ Hủ cùng người đàn ông kia rời đi, Hoắc Tư Tước đã đáng sợ cỡ nào!
 
Chương 301


Chương 301

Hắn dường như coi Cố Hạ trở thành không khí, không thèm để ý đến cô ta. Sau đó hắn thông báo người đến nhà trẻ đón bọn nhỏ.

Thật sự bộ dáng lúc ấy của hắn cô ta chưa từng thấy qua.

Đó là mất kiểm soát và ấu trĩ…

Đường đường là một tổng giám đốc của một đế chế hùng mạnh như Thái Sơn, nhưng giờ lại giống như một đứa nhỏ bị chọc giận, hành động của hắn quả thực làm cho người ta dở khóc dở cười.

Vì vậy, hắn bằng mọi cách đưa người phụ nữ đó trở lại đây mục đích là để trừng trị cô ta sao?

Không, không thể nào.

Hắn mang cô về, nói không chừng là muốn trói buộc cô bên mình.

Răng rắc – –

Cố Hạ bóp nát cái ly trong tay, khoảnh khắc máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra. Trong mắt cô ta lửa hận tới cực điểm, một tia sát ý bộc phát.

Ôn Hủ Hủ, cô thật sự không nên sống trên đời này.

——

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng trở lại thành phố A.

Lúc xuống trực thăng cô liền dắt hai đứa nhỏ rời đi, cô không muốn ngồi nhờ xe của Hoắc Tư Tước.

Tuy rằng cô đồng ý trở về, nhưng không có nghĩa là giữa cô và hắn có thể hòa giải. Cô và hắn từ nay về sau sẽ chỉ là người xa lạ, ngoại trừ mối quan tâm chung là đứa nhỏ, không còn bất kỳ liên quan nào khác.

Hoắc Dận ở sau lưng nhìn thấy mẹ như thế, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt lấy tay ba buồn rầu nói:

“Ba, mẹ đi rồi……”

“……”

Hoắc Tư Tước không có cách nào trả lời, hắn vất vả lắm mới đem người phụ nữ chết tiệt này trở về đã là đã không tệ rồi, còn trông cô ngoan ngoãn nghe lời hắn sao?

Bàn tay to giơ lên ôm đứa con vào trong lòng, thờ ơ trả lời: “Đi thì đi, cũng không phải không gặp lại, ngày mai sau khi tan học, mẹ con sẽ tới đón con.”

“Thật sao?”

Cậu bé vừa nghe ba nói quả nhiên rất vui, đôi mắt xinh đẹp nhìn ba sáng lên rực như sao.

Hoắc Tư Tước dẫn Hoắc Dận lên xe.

Ôn Hủ Hủ thì sao?

Sau khi cô đưa hai đứa nhỏ vào nội thành, vì căn nhà trước đó đã trả lại không thuê, cô chỉ có thể mang theo hai đứa nhỏ đi tìm nhà trước.

“Mẹ, chúng ta sẽ ở đâu? Lần này có thể ở một căn nhà đẹp một chút không?”

Nhược Nhược đi theo mẹ, sau khi nghe mẹ nói lại muốn tìm nhà trọ để ở, cô bé nghĩ đến căn phòng trọ rách nát trước kia, nhịn không được cẩn thận khẩn cầu một câu.

Hai đứa nhỏ này, kỳ thật đều rất hiểu chuyện.

Bất luận là lúc trước ở Clear, hay tới ở khu nhà cũ, bọn nhỏ đi theo Ôn Hủ Hủ, đều không nói gì.

Nhưng lần này, cô bé bỗng nhiên muốn ở trong một căn nhà đẹp.

Có thể là bởi vì quá lạnh hoặc có thể theo ba ở trong căn nhà to lớn trong một khoản thời gian nên có ảnh hưởng đến tâm lý bạn nhỏ, nói cho cùng bọn nhỏ cũng vẫn còn là những đứa bé.

Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhỏ: “Được, lần này chúng ta đổi một căn nhà đẹp nhé.”
 
Chương 302


Chương 302

Nhược Nhược: “Thật tuyệt vời, cám ơn mẹ.”

Vì thế hai giờ sau, ba mẹ con cuối cùng cũng tìm thuê được một gian nhà trọ nhỏ tương đối cao cấp ở trung tâm thành phố.

“Anh,mau mau, chúng ta mau đi xem phòng, xem nên chọn cái nào? Nhược Nhược nhất định phải chọn căn phòng đẹp nhất.”

“Ừ, được.”

Mặc Bảo cũng rất vui, hai đứa nhỏ liền đi xem phòng.

Ôn Hủ Hủ nhìn bóng lưng hai con nở nụ cười. Sau đó cô bắt đầu thu dọn hành lý. Dự tính thừa dịp trời còn chưa tối, thu dọn phòng xong sau đó nấu cơm cho hai con.

Tinh……

Nhưng lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhận được một tin nhắn.

Cô cúi đầu mở màn hình nhìn phát hiện là một tin nhắn ngân hàng, số tiền vừa vặn là 100 vạn.

Một trăm vạn?

Ôn Hủ Hủ cười lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại di động mở áp ngân hàng trực tuyến, sau khi cô trả lại số tiền vừa nhận được lại lập tức gọi nhân viên ngân hàng khóa thẻ lại.

Sau đó, cô liền tiếp tục bận rộn.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của cô đều thờ ơ.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nói muốn một trăm vạn này. Bởi vì, cô trở về căn bản không liên quan tới hắn.

Từ sau khi trở về, đây là buổi tối yên tĩnh đầu tiên trong nhà mới của ba mẹ con cô.

Ngày hôm sau.

“Mặc Mặc, Nhược Nhược, nên rời giường thôi, hôm nay các con phải đi nhà trẻ.”

“Vâng, mẹ.”

Giọng nói của đứa nhỏ mang sự lười biếng từ trong chăn truyền ra. Rất nhanh, cơ thể nhỏ bị mẹ ôm ra, bắt đầu mặc quần áo và rửa mặt.

Đương nhiên, Mặc Bảo vẫn là tự mình làm.

Mấy phút sau, hai đứa nhỏ đều mặc quần áo chỉnh tề có mặt ở phòng khách.

Ôn Hủ Hủ: “Các con muốn ăn gì? Mẹ đi làm cho các con.”

Mặc Bảo: “……”

Đang muốn trả lời mẹ, lúc này, đồng hồ điện thoại đeo tay Mặc Bảo đeo trên cổ tay bỗng nhiên vang lên. Cậu nhìn thấy thông tin người gọi liền nhận điện thoại trước.

“Alo? Hoắc Dận?”

“Ừ, tới rồi.”

Ai cũng thật không ngờ, sau khi đồng hồ điện thoại này vừa kết nối, bên trong truyền đến thanh âm đứa nhỏ, chỉ có ba chữ này.

Ôn Hủ Hủ sửng sốt.

Thế nghĩa là sao?

 
 
Chương 303


Chương 303

Cái gì tới?

Cô có chút nghe không hiểu, nhưng đúng lúc này, đứa con trai đang đứng trước mặt đã nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Hoắc Dận, anh thật sự tới rồi.”

“……”

Ôn Hủ Hủ kinh ngạc vội vàng chạy ra ban công. Lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào có một bóng người nhỏ bé cùng một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm đang đứng dưới căn hộ của bọn.

Đứa nhỏ này thật là……

Ôn Hủ Hủ vội vàng quay về phòng, cô lập tức mở cửa đi xuống.

“Mẹ……”

Sau khi cô đi xuống, liếc mắt một cái liền thấy được một cậu bé đứng ở cửa tòa nhà.

Mặc dù cậu mặc một chiếc áo lông thật dày, cũng mang theo mũ và găng tay nhỏ, nhưng vì thời tiết quá lạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vẫn lạnh đến đỏ bừng, ngay cả nước mũi cũng đông cứng lại.

“Chuyện gì đã xảy ra với các người vậy? Sao lạnh như vậy còn đưa thằng bé tới đây?”

“Xin lỗi cô Ôn, chúng tôi thật sự không có cách nào khác. Là tiểu thiếu gia làm loạn nói muốn tới, cậu ấy nói muốn cùng tiểu thiếu gia Mặc Mặc đi nhà trẻ.”

Tên vệ sĩ đang che dù vội vàng giải thích.

Thấy thế, Ôn Hủ Hủ cũng không có cách nào khác, đành phải ôm đứa nhỏ vào nhà, chờ hai đứa nhỏ trên lầu ăn xong, lại cùng nhau đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ.

——

Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.

Hoắc Tư Tước vừa tới công ty, sau khi nhận được ảnh chụp toàn bộ ba đứa trẻ đã đi vào nhà trẻ từ vệ sĩ gửi tới, hắn mới tắt điện thoại di động, mang theo laptop vào bàn làm việc.

Lâm Tử Dương cầm lịch trình ngày hôm nay đi vào.

“Tổng giám đốc, hai ngày ngài không ở công ty, lịch trình sắp xếp hơi nhiều. Ngài có muốn xem email cô Cố gửi cho ngài trước không?”

“Cố Hạ?”

Hoắc Tư Tước vừa ngồi xuống, nghe được những lời này, vốn tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng giờ hai lông mày trên mắt lập tức nhíu lại: “Email gì?”

Lâm Tử Dương lập tức cầm laptop của mình lên, mở email Cố Hạ gửi tới.

Điều này thực sự là một chút mỉa mai.

Bởi vì Cố Hạ theo Hoắc Tư Tước nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gửi được email cho hắn. Hòm thư của Hoắc Tư Tước, thiết lập bộ lọc email rác, ngoại trừ chuyện công ty, cơ bản là không có bất cứ ai có thể tùy tiện gửi email cho hắn.

Trong đó, bao gồm cả Cố Hạ!

Hoắc Tư Tước nhìn về phía bưu kiện kia, lại phát hiện đó là một bản thảo.

“Tổng giám đốc, cô Cố nói, đây là bản thảo cô ấy vừa viết xong, lập tức sẽ nộp cho biên tập viên xem. Cô ấy muốn anh xem giúp cô ấy nếu không có vấn đề gì cô ấy sẽ nộp.”

Lâm Tử Dương giải thích.

 
 
Chương 304


Chương 304

Đúng là như vậy, trước kia chỉ cần mỗi lần Cố Hạ xuất bản một quyển sách, thì bản thảo nào cũng sẽ để Hoắc Tư Tước xem qua, mà hắn cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của cô ta.

Nhưng hôm nay cô ta lại bảo hắn xem giúp, trong mắt hắn lại hiện lên một tia không kiên nhẫn.

“Bỏ qua một bên đi, đem hành trình khác tới đây.”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Lâm Tử Dương liền tắt laptop, sau đó đưa lên lịch trình.

Không đến mười phút, hắn xem xong lịch trình liền cầm tài liệu và sổ ghi chép trên mặt bàn đi đến phòng họp.

Cả ngày không ngừng nghỉ.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới, hôm nay còn có thể đột nhiên phát sinh một chuyện ngay cả hắn cũng không có dự liệu được.

“Tổng giám đốc, không hay rồi. Lão gia bỗng nhiên đến nhà trẻ, còn đưa hai cậu tiểu thiếu gia đi.”

“Cậu nói cái gì?”

Hoắc Tư Tước ở trong phòng họp vừa nghe, lập tức khiếp sợ đến mức ngay cả bút đang cầm trong tay cũng rơi xuống bàn.

Không phải chứ, Hoắc lão gia đang yên đang lành sao lại ra tay như vậy? Ông không biết là hắn vừa mới đưa đứa nhỏ này từ nước ngoài về sao? Ngàn vạn lần đừng có đi chọc giận người phụ nữ chết tiệt kia.

Ôn Hủ Hủ mà giận lên, cô sẽ lại một lần nữa bốc hơi khỏi nhân gian thì phải làm sao?

Sắc mặt Hoắc Tư Tước hoàn toàn thay đổi, “Đằng” một cái đứng lên. Hắn chẳng còn tâm trí quan tâm đến mình đang họp mà vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.

Để một đám lãnh đạo cấp cao ở trên tầng đang tráo mắt nhìn nhau.

Tính tình tổng giám đốc giống như càng ngày càng bất ổn……

Vài phút sau, một chiếc Bentley màu đen chạy như bay ra khỏi bãi đỗ xe dưới lầu. Hoắc Tư Tước vừa đạp chân ga, vừa đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại cho ông lão.

“Ù…ù…”

“A lô?”

“Ba, ba đang làm gì vậy? Sao ba lại đột nhiên đón hai đứa nhỏ từ trong nhà trẻ đi? Ba đã được con đồng ý chưa?”

Cuối cùng hắn cũng nghe được giọng của ông, Hoắc Tư Tước lập tức cả giận nói qua điện thoại.

Nhưng không nghĩ tới, hắn vừa dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng rống lên: “Thằng khốn, con còn không biết xấu hổ mà nói ba? Con biết ba còn có hai đứa cháu, con dâu ba vẫn còn sống. Sao con không nói cho ba biết!!”

Hoắc Tư Tước: “……”

“Ba, con không nói cho ba biết, tất nhiên là có nguyên nhân của con.”

“Cũng chỉ có con bé Hủ Hủ đơn thuần, nếu đổi lại là phụ nữ khác, con cho rằng con bé sẽ buông tha con sao?”

Hoắc lão gia lại mắng to một trận.

Hoắc Tư Tước nghe xong, gân xanh đột nhiên nổi lên, từng phút giây đều muốn chửi thề.
 
Chương 305


Chương 305

Đơn thuần?

Có nên lột trần cô ra cho ông biết không? Nhìn xem hai ngày nay cô làm những chuyện gì?!

“Ba, ba bình tĩnh trước nghe con nói. Ba mà cứ như vậy mà đưa hai đứa nhỏ đi, nếu để cho cô ấy biết, cô ấy nhất định sẽ tức giận. Trước khi mang đi, ba không thể nói cho chúng con biết trước sao?”

“Con bé Hủ Hủ đã sớm nói với ba là nó muốn đưa hai đứa trẻ đến gặp ba rồi, nhưng ba đã đợi hai ngày cũng không thấy bóng người, đây không phải là do con một mực ngăn cản con bé sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?”

Sau đó ông “bốp” một tiếng liền cúp điện thoại.

Hoắc Tư Tước thiếu chút nữa bị tức chết.

Không sai, ở trong mắt Hoắc lão gia, hắn vĩnh viễn là người xấu, mà bất luận Ôn Hủ Hủ có làm chuyện gì đi nữa thì cũng là người vô tội.

Hoắc Tư Tước nhẫn nhịn lửa giận, cuối cùng chỉ có thể tăng tốc chạy về phía nhà cũ.

Hắn sẽ kịch liệt phản đối chuyện như vậy, kỳ thật là có nguyên nhân, thứ nhất đương nhiên là Ôn Hủ Hủ vừa mới làm loạn một trận, hắn chật vật lắm mới để cho cô mang theo con trai ngoan ngoãn trở về.

Nếu như lúc này lại xảy ra chuyện gì kích thích đến cô, hắn chỉ sợ cô lại hành động như vậy thêm một lần nữa.

Mà khi đó, người phụ nữ đáng chết này, có trời mới biết cô sẽ làm ra cái gì?

Còn nữa, chính là Mặc Bảo.

Mặc Bảo chưa từng gặp qua ông nội, cũng chưa từng trở về nhà cũ, bỗng nhiên đón cậu đi qua, hắn sợ cậu sẽ không thích ứng dọa cho cậu sợ.

Dù sao, cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi.

Hoắc Tư Tước lại đạp mạnh chân ga xuống vài phần.

Mà lúc này, trước cửa nhà cũ Hoắc gia.

Sản nghiệp của Hoắc gia rất lớn. Nếu như trước kia bọn họ ở sơn trang Raymond, Nhược Nhược nói rằng rất lớn thì có thể nói rằng sản nghiệp Hoắc thị còn lớn hơn.

Tất nhiêu, điều đang nói không phải là vịnh Thiển Thủy mà là nhà cổ Hoắc gia.

Nhà cổ Hoắc gia này, là đã có từ thời triều nhà Thanh, căn nhà là nhà cổ chân chính đã trải qua mấy trăm năm, định giá thị trường đã lên đến mấy tỷ, ở thành phố A, có thể nói bất kỳ một chỗ bất động sản nào đều không đáng giá bằng nó.

Hai người Mặc Bảo và Hoắc Dận đột nhiên được đưa tới đây, liếc mắt nhìn thấy tòa nhà cao tầng được chạm trổ tinh xảo này. Hoắc Dận vẫn thấy ổn vì cậu lớn lên trong tòa nhà này.

Nhưng sau khi Mặc Bảo nhìn thấy căn nhà cổ mà cậu chưa bao giờ được thấy qua, lại bỗng nhiên không muốn đi vào.

Cậu cảm thấy có chút sợ hãi.

“Cháu ngoan của ông, tại sao không đi vào? Đây mới là nhà của con, chúng ta mau đi vào, được không?”

Hoắc lão gia thấy đứa cháu nội của mình đang bất động, vội vàng tự mình tới dỗ đứa nhỏ.

Nhưng Mặc Bảo vẫn không tiến lên.

Hoắc Dận thấy vậy, trong lòng hơi giao động, đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ của em trai: “Đừng sợ.”

Sau đó cậu dắt em trai đi vào bên trong, lúc này Mặc Bảo mới đi theo cậu vào.

“Đến rồi đến rồi, một đứa cháu trai khác của chúng ta, rốt cục cũng đến rồi!!”
 
Chương 306


Chương 306

“Thật vậy sao? Để tôi xem thử.”

“Tôi cũng muốn…”

Giống như ong vỡ tổ, Mặc Bảo cũng vừa mới bước vào cửa lớn của ngôi nhà cổ, lập tức một đống người từ bên trong chạy ra, giống như chạy đến để xem vật phẩm quý hiếm vậy.

Không có cách nào, chuyện này thật sự là quá khiếp sợ!

“Thật không ngờ, lúc trước nói thai ba chỉ sống một đứa nhỏ. Thế nhưng năm năm sau, còn có thêm một đứa còn sống nữa, hơn nữa còn lớn như vậy.”

Mọi người nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang tiến vào này. Những ánh mắt kia, thật giống như ánh đèn sân khấu, một khắc cũng không có buông tha cậu.

Mặc Bảo: “……”

Cậu là khỉ à? Sao cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy?

Hoắc lão gia ở bên cạnh cười ha hả: “Cháu ngoan, nhìn xem, đây đều là các chú thím của cháu. Còn có mấy ông họ, bọn họ nghe thấy cháu về nên tới đây thăm cháu.”

Vì sợ làm đứa cháu nội này sợ hãi, ông vội vàng chỉ ra những người này và giới thiệu họ với Mặc Bảo.

Có vài người kích động khi nhìn thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc.

Càng khống chế không được lcảm xúc mà đi tới véo véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu nói: “Là thật!”

Mặc Bảo: “……”

Cậu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bị véo đau, bỗng nhiên đôi mắt như tiểu hồ ly của cậu cong lên nở nụ cười.

“Con đương nhiên là thật rồi, thím, dì, véo thấy con đáng yêu như vậy, là định cho con tiền lì xì sao? Mặc Mặc không để ý đâu.”

“Hả?”

Người dì đang véo cậu, bỗng nhiên nghe được lời nói dí dỏm và ngây thơ như vậy, lại có chút không kịp phản ứng: “Đương nhiên, dì nhất định cho con tiền lì xì.”

Dì ta hoàn toàn bị sốc, bởi vì Hoắc Dận chưa bao giờ nói như vậy.

Mặc Bảo nghe thật sự có tiền lì xì, khuôn mặt nhỏ càng cười vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, dì xinh quá.”

“Ha ha ha ha ha……”

Lời này vừa nói ra, trong sân càng vui vẻ hơn. Tất cả mọi người thật không ngờ, đứa nhỏ mới xuất hiện này, lại có tính cách hoàn toàn khác với anh trai sinh đôi của mình.

“Cái miệng nhỏ này, quá ngọt ngào. Bác cả, đứa nhỏ này rốt cuộc là nuôi lớn như thế nào? Cái gì cũng giống Dận Dận nhưng tính tình lại không giống?”

“Đúng vậy đúng vậy, yêu chết thằng bé này rồi. Trời ạ, nếu không phải là hai khuôn mặt nhỏ này giống nhau như đúc, tôi quả thực cũng không thể tin được, bọn nhỏ lại là anh em sinh đôi.”

“Đúng! Thật đáng yêu!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Mặc Bảo, đều vây quanh muốn ôm cậu.

Mặc Bảo lúc này cũng không rụt rè nữa. Khi bọn họ tới, cậu sẽ để bọn họ từng người một ôm cậu, sau đó cậu sẽ ngọt ngào gọi họ. Chỉ như vậy đã làm cho bọn họ vỡ òa sung sướng.

Không bao lâu, tiền lì xì tới tay cậu ngay cả ôm cũng ôm không hết.
 
Chương 307


Chương 307

Hoắc Dận nhìn thấy, trên khuôn mặt nhỏ cũng hơi cau lại.

“Tại sao em phải nhận những thứ này? Ba chúng ta cũng có mà!”

“Biết rồi biết rồi, em chỉ đang đùa với họ. Chờ lát nữa em sẽ đưa toàn bộ cho ông nội, yên tâm đi.”

Mặc Bảo vỗ vỗ vai anh trai mình, tỏ vẻ cậu làm như vậy hoàn toàn là vì cậu gặp dịp thì chơi, chứ thực ra cậu cũng không muốn tiền của bọn họ.

Hoắc Dận nghe được, lúc này mới vui vẻ.

Thế nhưng, điều khiến hai đứa nhỏ không ngờ tới chính là, khi bọn họ ngay cả tiền lì xì cũng không có ý định nhận. Thì một chú họ Hoắcbỗng nhiên cầm một hộp gấm đi tới.

“Anh cả, em thật sự là không nghĩ tới, Hoắc gia chúng ta còn có thể có thêm một truyền nhân. Vậy lúc trước anh đem kim khóa giao cho em, không bằng bây giờ em trả lại cho hai đứa cháu trai này.”

Nói rồi anh ta rơm rớm nước mắt đưa chiếc hộp gấm trong tay cho Mặc Bảo.

Mặc Bảo: “……”

Đây là tình huống gì?

Đang yên đang lành, sao đột nhiên còn tặng cho cậu một thứ như vậy?

Hoắc Dận gật đầu: “Anh cũng có.”

Mặc Bảo dừng một chút.

Là vậy sao?

Mặc Bảo không biết, vì gia nghiệp Hoắc gia quá lớn. Từ thời tổ sáng lập sản nghiệp tới nay, đã rất coi trọng xuất thân. Người thừa kế, chỉ có huyết mạch chính thống mới có thể thừa kế.

Các nhánh khác thì không có tư cách gì.

Dòng dõi của Hoắc lão gia là dòng trực hệ, cho nên Hoắc Tư Tước trở thành người cầm quyền của Hoắc thị.

Nhưng có chút đáng tiếc, mấy năm nay, tuy Hoắc Tư Tước có Hoắc Dận, nhưng sức khỏe Hoắc Dận vẫn không tốt lắm. Mà Hoắc Tư Tước mấy năm nay cũng không muốn kết hôn nữa.

Cho nên, Hoắc lão gia chỉ đành đem kim khóa tổ truyền giao cho đứa em trai này.

Nhưng bây giờ, nếu Mặc Mặc đã trở về……

Ông gật đầu: “Mặc Mặc, nếu đã như vậy con nhận đi. Cái này vốn là của con.”

Sau đó, ông không chút do dự để cho Mặc Bảo nhận lấy lễ vật mà năm xưa ông tự mình đưa cho em trai.

Mặc Bảo chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên sẽ không suy nghĩ phức tạp như vậy.

Ông nội đã nói nhận, vậy cậu liền nhận.

Sau đó, cậu vui vẻ đeo chiếc khóa vàng nhỏ vào. Không lâu sau, hai anh em được ông nội dẫn vào sảnh trong, chuẩn bị ăn cơm.

Mà ông chú nhỏ này?

Khi mọi người còn ở đây, trên mặt ông ta đều tươi cười. Nhưng khi mọi người rời đi, xung quanh trở nên yên tĩnh, nụ cười trên mặt ông ta hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là một ánh mắt vô cùng nham hiểm và hung ác.

Thật đúng là trời thích trêu ngươi

Lại còn là một đứa trẻ khỏe mạnh!

——
 
Chương 308


Chương 308

Lúc Hoắc Tư Tước chạy tới nhà cổ, trong nội sảnh náo nhiệt đã chính thức khai tiệc.

Cả sảnh đều là người, cũng không biết vị Hoắc lão gia này có phải cố ý hay không? Ông thậm chí còn mời các thành viên của gia tộc Hoắc thị cũng như một số người thân và bạn bè đến đây.”

“Ba……”

Hoắc Tư Tước đi vào, nhìn lướt qua hai con trai đang ngồi bên cạnh ông nội ăn ngon lành, hắn hướng về chỗ ông đang ngồi ở trên ghế chủ tọa gọi lớn một tiếng.

Ánh mắt Hoắc lão gia nâng lên. Đúng như Hoắc Tư Tước dự đoán, đối với đứa con trai cuối cùng cũng tới này, ông không có chút vui vẻ nào.

“Rốt cục cũng tới rồi? Vậy cùng nhau ăn đi.”

“……”

Hoắc Tư Tước cũng không muốn cãi nhau với ông, liền gật đầu đi vào ngồi xuống bên cạnh hai đứa con trai.

“Ba, ba tới rồi, mẹ không đi cùng sao?”

Ngược lại Mặc Bảo thấy được ba, cậu rất vui.

Nhưng mà, Mặc Bảo sau khi vui vẻ nhìn xung quanh, phát hiện mẹ không có tới, khuôn mặt tươi cười của cậu lập tức lại sụp xuống.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, mím môi một lúc lâu, mới chậm rãi giải thích: “Mẹ con đang đi làm, xin nghỉ là bị trừ tiền lương.”

“Ồ.”

Mặc Bảo không hỏi gì thêm.

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, mẹ hiện tại một mình nuôi cậu và em gái, trừ tiền lương quả thật không tốt.

Hai đứa nhỏ liền tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Mười phút sau, có thể là bởi vì Hoắc Tư Tước cũng tới, không khí trên bữa tiệc bắt đầu trở nên vô cùng thận trọng. Không lâu sau, những người này tùy tiện ăn hai miếng, liền vội vàng rời đi.

Hoắc Tư Tước ở trong nhà này, vẫn rất đáng sợ, đặc biệt là sau khi hắn cầm quyền.

Thấy tất cả mọi người đi rồi, Hoắc Tư Tước liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cũng định đưa hai đứa nhỏ trở về: “Ba, nếu họ hàng và bạn bè ở nhà đều đã gặp nhau, con cũng đưa hai đứa nhỏ về trước.”

“Gấp gáp cái gì? Mẹ bọn nhỏ còn chưa tới.”

Đột nhiên, ông lão này ngồi ở nơi đó không nóng không lạnh lại nói một câu.

Con ngươi Hoắc Tư Tước chợt co rụt lại.

Ý ông là sao? Ông còn thông báo cho cô sao?

Sắc mặt hắn thay đổi, trong lông mày hiện lên một tia tức giận, ngữ khí của hắn trở nên không khách khí: “Ba, người đang muốn làm gì? Hiện tại cứ tự mình quyết định, sao không hỏi ý kiến con?”

“Nực cười, ba là trưởng lão, làm việc gì còn muốn thương lượng với con sao?”

Ông không nhượng bộ chút nào.

“Hiện tại con mới là người đứng đầu Hoắc gia. Con có quyền đưa ra quyết định đối với tất cả mọi chuyện. Ba xem chuyện ba làm bây giờ, ba có cân nhắc qua hậu quả không?”
 
Chương 309


Chương 309

“Hoắc Tư Tước, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, ba làm những thứ này không phải đều là giúp con cân nhắc hậu quả sao?”

“Ba có ý gì?”

“Con còn không hiểu ý ba sao? Con không muốn mẹ bọn nhỏ đứng chung sổ hộ khẩu với con thì cứ đàng hoàng ly hôn với con bé đi. Làm trò bẩn thỉu như vậy để làm gì? Con có còn là đàn ông không?”

Hoắc lão gia sai người đưa hai đứa nhỏ đi, nhịn không được mắng.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi.

Hắn giống như là bị người giẫm trúng đuôi. Rõ ràng vừa rồi hắn còn trách Hoắc lão gia, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn câm nín.

Ngay cả khuôn mặt anh tuấn kia cũng đỏ trắng đan xen hết sức đặc sắc.

“May là tính tình Hủ Hủ tốt, không so đo với con. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, con cho rằng mình còn có thể bình thường đứng ở chỗ này sao?”

“……”

Qua vài giây, Hoắc Tư Tước đứng đó lộ ra vẻ không được tự nhiên, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Con đã nói bồi thường cho cô ấy, là cô ấy không cần.”

“Bồi thường? Con bồi thường cho con bé bao nhiêu? Hai trăm triệu? Hay là ba trăm triệu?” Hoắc lão gia vẫn còn giận luôn miệng chất vấn.

Lấy tài sản hiện tại của Hoắc gia, Ôn Hủ Hủ là mẹ của hai đứa trẻ này, thì bồi thường vài đồng cho cô có tính là thỏa đáng không.

Hoắc Tư Tước hoàn toàn câm miệng.

Hắn không thể nói với ông là vừa rồi hắn đem 100 vạn lừa từ trong tay cô trả lại cho cô. Ông mà biết chắc hắn phải nằm viện nằm luôn nữa đời còn lại mất.

Còn nữa, hắn cũng không hiểu lắm, tại sao hắn phải bồi thường cho cô nhiều tiền như vậy?

Chỉ đùa một chút mà thôi, hắn cũng đã nói xin lỗi với cô rồi và mọi chuyện đã kết thúc. Tại sao ông lại làm to chuyện lên như thế?

“Tốt, đã như vậy, vậy chuyện này ba thay con làm chủ. Đợi Hủ Hủ lại đây, con đi lấy hộ khẩu của con bé ra, hôm nay các con đi cục dân chính ly hôn!”

“Ba nói gì, ly hôn?”

Lúc này hắn mới kịp phản ứng lại, hắn nhìn chằm chằm ông lão này, vẻ mặt kinh ngạc chưa từng thấy.

Hoắc lão gia trừng mắt nhìn hắn: “Ba đã nói rồi, lúc trước là ba giúp con đường đường chính chính từ Ôn gia cưới về. Vậy hôm nay con muốn con bé trở về Ôn gia, cũng phải quang minh chính đại bước từ cái nhà này đi ra ngoài. Ba không cho phép con làm càn như vậy!”

Hoắc Tư Tước: “……”

Đầu óc hắn bỗng nhiên trống rỗng, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, một câu đã thốt ra: “Ai nói con muốn ly hôn với cô ấy?”

Hoắc lão gia ngẩn người: “Con không ly hôn với con bé? Vậy con dùng thủ đoạn ti tiện này để làm gì? Con lén lút đem hộ khẩu của con bé ở nhà chúng ta hủy đi. Không phải con muốn hoàn toàn không có liên quan đến con bé sao?”

Hoắc Tư Tước nghẹn họng!

Giống như có thứ gì đó đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, hắn muốn phủ nhận nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Bởi vì, trước kia hắn làm chuyện này quả thật cũng có loại ý nghĩ này.
 
Chương 310


Chương 310

Ôn Hủ Hủ, bất kể là năm năm trước hay là năm năm sau, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn cô một cái. Cô quá ngu xuẩn, quá tham lam, còn không biết liêm sỉ, khiến cho hắn chỉ cần vừa nghĩ đến tên của cô, hắn đều sẽ cảm thấy ghê tởm.

Cho nên, sau khi ở Clear tìm được cô, hắn lập tức bảo Lâm Tử Dương đi làm chuyện này.

Mục đích, chính là để cô không liên quan gì đến hắn nữa.

Nhưng bây giờ, đột nhiên nói ly hôn, hắn lại phát hiện hắn không còn vui như tưởng tượng.

“Con không có ý đó, ý con là……”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Ba, ba nhất định là hiểu lầm anh ấy. Anh ấy không phải là không muốn cùng con ly hôn mà là không muốn gióng trống khua chiêng làm ầm ĩ như vậy. Dù sao, anh ấy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị, hiện tại lại một đôi với Cố Hạ. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải người ta anh ấy chưa ly hôn đã ra ngoài ngoại tình, sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Không ai ngờ rằng ngay khi Hoắc Tư Tước dự định tìm vài câu lấy làm cái cớ tạm thời. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói cắt đứt câu của hắn.

Nói xong, hai người trong phòng lập tức ngừng lại, nhìn về phía cửa.

Đó là một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác kaki đơn giản, phía dưới là quần jean phối với giày thể thao màu trắng.

Có thể đang trong giờ làm bị gọi tới đây nên cô ăn mặc rất bình thường, tóc cũng tùy tiện buộc đuôi ngựa, nhưng chính những điều đơn giản như vậy lại làm cho người ta hai mắt tỏa sáng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả dưa gang to bằng lòng bàn tay, làn da vô cùng trắng nõn, trên nền của chiếc áo len cổ cao kia, trông như một viên ngọc bích cao cấp, một đôi mắt như nước mùa thu đen trắng nhìn như hoang vắng, nhưng bên trong lại như là chứa đầy ánh sáng lấp lánh rực rỡ, tỏa sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Ôn Hủ Hủ?

Cô thật sự đến đây sao?

Hoắc Tư Tước hơi giật mình.

Cô gái này, thật đúng là khác với Cố Hạ.

Cố Hạ thích hàng hiệu, đồ trên người cô ta bất kể là mặc hay là đeo, đều phải là hàng hiệu, lúc ra ngoài tuyệt đối phải kỳ công trang điểm thật xinh đẹp.

Giống như sợ người khác không biết cô ta là phu nhân tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị.

Mà người phụ nữ trước mắt này, lại hoàn toàn không phải như vậy.

Ôn Hủ Hủ thích mặt mộc, trên người ăn mặc đơn giản, cô không thèm để ý những thứ hư vô kia, cả người cô có chút quá mức bình thường.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Hoắc Tư Tước vẫn cảm thấy không khó coi, ngược lại có loại cảm giác mình như được gột rửa sạch sẽ.

Cái quái gì vậy!

“Hủ Hủ, cuối cùng con cũng đã tới? Mau vào đi, ăn cơm chưa? Có muốn ba cho người hầu bưng cho con chút đồ ăn không?”

Hoắc lão gia vừa thấy Ôn Hủ Hủ, ông cảm thấy rất vui, nhanh chóng thu xếp để cho người giúp việc chuẩn bị cơm nước cho cô.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới khoát tay áo: “Không cần, ba, con đã ăn rồi, lát nữa còn phải đi làm. Ba tìm con đến, chính là vì chuyện vừa rồi ba nói sao?”
 
Chương 311


Chương 311

Ôn hủ lại còn trực tiếp hỏi nguyên nhân ông gọi cô tới đây.

Hoắc lão gia nghe vậy cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Đúng vậy, Hủ Hủ, ba đã nghĩ kỹ rồi chuyện trước đây đều là lỗi của ba. Ba cho rằng để cho con gả vào Hoắc gia chính là tốt cho con, nhưng hiện tại ba biết sai rồi. Cho nên, chỉ cần con đồng ý, ba sẽ ngay lập tức cho hai con ly hôn, con cảm thấy thế nào?”

Hoắc Tư Tước: “……”

Ôn Hủ Hủ: “Con đồng ý.”

Gần như không chút do dự, cô gái vừa bước vào đã nhanh chóng nói ra ba từ này.

Mà ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều không nhìn qua hắn đang đứng bên cạnh lấy một cái.

Hoắc Tư Tước siết chặt nắm đấm, gân xanh trên thái dương giật giật.

“Được rồi, bây giờ ba đi lấy hộ khẩu. Con yên tâm, chúng ta chỉ cần đến cục công an, khôi phục hộ khẩu của con. Các con có thể lập tức làm giấy ly hôn.”

Ông nói xong, lập tức cho người đi lấy hộ khẩu Hoắc gia.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lại đồng ý gật đầu: “Được, cám ơn ba. Kỳ thật, chuyện này, con vẫn cảm thấy không nên quá phô trương, để tránh gây bất lợi cho công ty.”

“Vậy ý của con là……?”

“Tùy tiện chọn một ngày, con và anh ấy đi cục dân chính một chuyến là được. Đương nhiên, nếu Hoắc thiếu gia ngay cả chuyện này cũng không muốn. Ba, ba đi với con cũng được.”

Bọn họ ở trong đại sảnh không coi ai ra gì mà thảo luận. Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ đã đưa ra một đề nghị rất thấu tình.

Hoắc lão gia lần nữa bị cô làm cho cảm động đến, ngẩng đầu, dùng đôi mắt già nua đục ngầu của ông đỏ hoe nhìn cô. Đang định đồng ý..

Thì trong đại sảnh một tượng đá đã nhịn hồi lâu không phát ra thanh âm, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Cái gì? Cô là muốn cùng ba tôi đi ly hôn sao?”

“……”

Trong đại sảnh yên tĩnh lại.

Bởi vì, lời này thật sự rất nồng mùi thuốc súng!

Ông lão với hàng râu quai nón trừng mắt nhìn, hiện tại ông rất muốn ngay lập tức nếm tên hỗn hào này ra khỏi cửa.

Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ đã thản nhiên nói: “Anh cũng có thể hiểu như vậy, dù sao giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta lúc trước cũng làm như vậy.”

“Cô……”

Hoắc Tư Tước giận đến mức suýt chút nữa tức chết tại chỗ.

Hôm nay hẳn là ngày tồi tệ của hắn. Không ngờ trong vòng một ngày, hắn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, lại bị người ta giẫm hai lần ở chính ngôi nhà của mình.

“Ôn Hủ Hủ, có phải cô muốn chết?!” Hắn giận không kìm được nhìn chằm chằm người phụ nữ chết tiệt này.

Nhưng mà, cô không thèm đem hắn để vào mắt.

“Tại sao tôi lại muốn chết? Hoắc thiếu gia, không phải anh vẫn muốn đem hộ khẩu của tôi chuyển ra ngoài sao? Để cho người phụ nữ của anh đường đường chính chính bước vào ngôi nhà này. Vậy hiện tại tôi chủ động dời đi, thành toàn cho các người, cái này còn không tốt?”
 
Chương 312


Chương 312

“……”

“Hay là, anh không muốn cho tôi chút tôn nghiêm, cho nên muốn dùng thủ đoạn của anh để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hoắc, điều đó không có khả năng! Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, Ôn Hủ Hủ tôi gả cho anh, tuy rằng không phải do anh tự nguyện, nhưng dù sao tôi cũng sinh cho anh hai đứa con trai. Nếu như anh nhất định phải làm như vậy, cũng đừng trách tôi trở mặt không nhận người. Cùng lắm, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa án!”

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.

Ánh mắt cô lạnh như băng, thần sắc sắc bén, thanh âm không có bất kỳ độ ấm nào. Nói đến câu cuối cùng kia, càng giống như là con dao nhỏ được rèn lạnh. Tràn đầy tức giận!

Đúng vậy, hiện tại hắn không muốn ly hôn với cô, nhất định là như vậy.

Vốn hắn muốn cùng cô thoát khỏi mối quan hệ này, mà ngay cả thủ đoạn như vậy cũng dùng, làm sao hắn có thể không muốn ly hôn với cô chứ?

Hắn hiện tại không chịu ly hôn là vì Hoắc lão gia muốn dùng phương thức như vậy để cho Ôn Hủ Hủ rời đi. Hắn hận cô đến cực điểm, lại còn đang yêu người phụ nữ kia, tất nhiên hắn không muốn cô ta bị một chút tổn thương nào.

Mà công khai ly hôn, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với danh dự của cô.

Ôn Hủ Hủ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, khóe mắt đỏ lên, đau đớn làm cho cả người cô khẽ run rẩy.

Hoắc Tư Tước giật mình trong giây lát.

Cô đang hối hận?

Hối hận cái gì? Hối hận vì đã lấy hắn? Hay là đang hối hận, ngay từ đầu đã không nên gặp hắn?

Khóe môi hắn mím chặt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ngay cả chính hắn cũng không hiểu vì sao? Hắn luôn biết khống chế cảm xúc của mình, thế nhưng giờ đây hắn lại không kiểm soát được cơn hoảng loạn của bản thân.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy trong mắt cô xuất hiện một tia chán ghét!

“Ôn Hủ Hủ, cô có bệnh không? Tôi đã nói sẽ không ly hôn với cô? Sao cô giống như chó điên vậy! Được, bây giờ tôi sẽ cho người chuẩn bị đơn ly hôn, cô chờ đó cho tôi!”

Hắn cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc không nên có này. Sau khi nói những lời này với giọng điệu cực kỳ khó chịu, hắn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rời đi.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Nhìn bóng lưng người đàn ông nhanh chóng rời đi,đột nhiên cô như bị lấy đi toàn bộ sức lực, lắc lư ngã xuống chiếc ghế phía sau.

“Hủ Hủ, con không sao chứ?”

Hoắc lão gia vừa rồi vẫn im lặng ở bên cạnh, thấy cô đột nhiên ngã xuống liền đứng dậy vội hỏi.

Ôn Hủ Hủ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình ngay cả sức lực nói cũng không có.

Đúng vậy, một cảm giác kiệt sức bao trùm lên thân thể cô..

Thứ chống đỡ đau khổ trong tâm lý của cô bây giờ đã sụp đổ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Trong giây lát, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.

Đúng vậy, cuối cùng cô cũng được tự do.

Cuối cùng cô không cần phải luôn mang theo một tia hy vọng hèn mọn, đi chờ đợi một thứ không có khả năng sẽ ngoái đầu nhìn lại. Lại càng không cần lừa gạt chính mình, mỗi một lần hắn thương tổn cô đều có nguyên nhân, hắn làm chuyện gì bất lợi cho cô tuyệt đối không phải cố ý.
 
Chương 313


Chương 313

Không cần, hết thảy đều không cần.

Từ bây giờ cô như được tái sinh. Cô không còn là tù nhân trong chiếc lồ ng của chính mình.

Ôn Hủ Hủ ngồi trên ghế, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong khóe mắt bắt đầu lăn xuống. Cô che ngực muốn khóc lớn một hồi, nhưng không khóc ra được.

Vạn tiễn xuyên tâm, không gì đau hơn cái này!

——

Buổi chiều hôm đó Ôn Hủ Hủ không rời khỏi nhà cổ Hoắc gia.

Hoắc Tư Tước nói, hắn sẽ lập tức sai người đưa đơn ly hôn tới, cho nên, cô không rời đi mà vẫn ở trong nhà chờ.

Nhưng đợi cả buổi chiều, Hoắc Tư Tước lại không tới.

Ngược lại trong lúc cô chờ đợi, cũng không biết có phải buổi trưa tâm tình bị kích động quá độ hay không? Cô lại ngủ thiếp đi.

“Ông nội, mẹ con ngủ rồi.”

Lúc Mặc Bảo cùng Hoắc Dận tới chỗ mẹ. Hai đứa nhỏ phát hiện mẹ đã ngủ rồi vì thế hai anh em chạy tới chỗ ông nội.

Hoắc lão gia đang xuất thần nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ trong tay, bỗng thấy hai đứa cháu nhỏ chạy tới, ông vội vàng buông xuống.

“Đúng, mẹ ngủ rồi, hai người các con sao lại tới đây? Không chơi ở chỗ ông chú nhỏ sao?”

“Không không không, chúng con phải trở về thôi.”

Mặc Bảo nhìn thoáng qua đồng hồ điện thoại trên bàn tay nhỏ, cười híp mắt đứng ở trước mặt ông nội giải thích.

Đương nhiên phải trở về, em gái còn đang ở nhà trẻ, phải nhanh chóng qua đón cô bé nếu không cô bé sẽ khóc nhè.

Nhưng khi ông nghe xong lời này, ánh mắt đột nhiên rơi trên khuôn mặt nhỏ của cậu: “Không được, đêm nay các con không được về? Các con phải ở lại ngủ cùng ông nội.”

“Hả?”

Hai đứa nhỏ đơ ra một lúc.

Hoắc Dận vẫn không sao, dù sao từ nhỏ cậu đã thường xuyên ở đây. Nhưng sau khi Mặc Bảo nghe xong, lập tức sinh ra một loại cảm xúc kháng cự.

Cậu còn không có thói quen ngủ ở nơi lạ mà không có ba và mẹ.

“Không được, mẹ nói, chúng con phải về nhà ngủ,như vậy buổi sáng đi nhà trẻ mới không bị muộn. Cho nên, ông nội cuối tuần chúng con lại đến thăm ông.”

Cậu bé rất thông minh, không chỉ không có trực tiếp cứng nhắc từ chối ông nội, cậu còn dùng cái miệng nhỏ ngọt ngào nói cho ông nội, cuối tuần sẽ đến thăm ông.

Kết quả thì sau khi ông nghe được, trong lòng càng thêm luyến tiếc.

Đúng vậy, hai đứa nhỏ cũng không biết, ngay tại thời điểm bọn nhỏ tiến vào. Ông vẫn đang cầm hộ khẩu và đang tự hỏi về vấn đề quyền nuôi dưỡng Mặc Bảo.

Không hề nghi ngờ, Mặc Bảo nhất định phải trở về Hoắc gia.
 
Chương 314


Chương 314

Nhưng lúc Mặc Bảo còn chưa đi vào, trong lòng ông ít nhiều vẫn sẽ đứng ở lập trường của Ôn Hủ Hủ mà suy nghĩ.

Dù sao, ông cũng cảm thấy Hoắc gia mắc nợ Ôn Hủ Hủ rất nhiều.

Cho tới bây giờ Mặc Bảo bỗng nhiên cùng Hoắc Dận đi vào, ở trước mặt ông ngoan ngoãn lễ phép như vậy. So với Hoắc Dận không được khỏe mạnh, Mặc Bảo lại càng hoạt bát đáng yêu.

Ông đột nhiên không muốn buông tay.

“Không sao, sau này ông nội có thể đặc biệt đưa đón các con đến trường. Ông nội cam đoan với các con, nhất định sẽ không để các con đến muộn được không?”

“Hả?”

“Được rồi, trước tiên ông bảo bác quản gia dẫn các con đi xem phòng, chúng ta bố trí phòng thật đẹp.”

Ông vừa nói xong câu này, liền trực tiếp gọi quản gia trong nhà cổ tới, muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, sau đó bố trí chỗ ở cho bọn nhỏ ở lại.

Hoắc Dận nhìn thấy, liền biến sắc ngay tại chỗ.

“Không đi!”

“Con……”

Hoắc lão gia thiếu chút nữa bị đứa cháu trai tính cách quái gở này làm cho tức chết.

May mà có Mặc Bảo ở đây, sau khi cậu thấy được liền cười híp mắt lại nhanh chóng an ủi ông nội: “Ông nội đừng nóng giận, tính tình anh ấy chính là như vậy. Phải từ từ khuyên nhũ, ông chờ cháu ra ngoài nói chuyện với anh ấy.”

Sau đó cũng mặc kệ ông có đồng ý hay không, cậu lôi kéo anh trai chạy ra ngoài.

Vài phút sau, một chỗ tương đối khuất bên ngoài sân.

“Hoắc Dận, vừa rồi anh cố ý đúng không?”

“Ừ.”

Hoắc Dận bị em trai lôi kéo chạy ra ngoài, có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau vành tai xinh xinh của cậu dâng lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt.

Mặc Bảo vỗ vỗ bả vai nhỏ của anh trai, ý bảo anh làm rất tốt.

Sau đó, Mặc Bảo bắt đầu phân tích vấn đề.

“Ba và mẹ nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không ông nội cũng sẽ không có thái độ như vậy.”

“Ừ.:

Hoắc Dận không thích nói chuyện, cũng nhíu mày đồng ý với cách nhìn của em trai.

Mặc Bảo tiếp tục: “Cho nên hiện tại chúng ta tuyệt đối không thể ở lại chỗ này, chúng ta phải làm rõ ràng hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“……”

“Nếu quả thật là như vậy, sẽ rất phiền toái. Ba nhất định muốn cướp em từ tay mẹ. Ba mà đã ra tay sẽ không dễ đối phó, không chỉ có mẹ không có lực đánh trả, cả em và anh hai người chỉ sợ không giúp được gì cho mẹ.”

Mặc Bảo dùng ngữ khí vô cùng trầm trọng nói ra hậu quả.

Vừa dứt lời, Hoắc Dận vẫn đang đứng bên cạnh nãy giờ không lên tiếng. Tay cậu cầm Transformers siết chặt hơn!

Không được!

Tuyệt đối không được bắt nạt mẹ như vậy, đó là mẹ của bọn họ, ai cũng không thể làm tổn thương mẹ!!
 
Chương 315


Chương 315

Đứa nhỏ, lần đầu tiên siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt cũng lộ ra thần sắc vô cùng kiên định……

——

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị đứa nhỏ đánh thức.

“Mẹ, chúng ta phải nhanh chóng đi đón em gái, bây giờ đã gần bốn giờ rồi.”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ nghe được, lập tức mở hai mắt, sau đó ngồi dậy: “Sắp bốn giờ? Vậy mau…… Chúng ta mau dậy, đi đón em gái.”

Cô luống cuống tay chân từ trên ghế đi xuống, vội mang giày chuẩn bị rời đi.

Mặc Bảo thấy được, liền cầm khăn quàng cổ cùng túi xách của mẹ tới, chờ sau khi mẹ đeo lên, rất tự nhiên liền đan bàn tay nhỏ bé vào trong lòng bàn tay mẹ.

Ôn Hủ Hủ cầm bàn tay nhỏ của con trai nhỏ, theo bản năng quét mắt nhìn một vòng chung quanh: “Anh con đâu? Anh con đi đâu rồi?”

Mặc Bảo cười híp mắt giải thích: “Anh muốn ở lại đây, buổi tối ba sẽ tới đón anh.”

Thì ra là như vậy……

Ôn Hủ Hủ nghe được, cũng không nói gì.

Dù sao, hai anh em nhà này vốn đã ở tách nhau, một là theo mẹ, một là theo ba.

Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ vội vã từ trong gian phòng đi ra. Cô đang định rời khỏi đây đi nhà trẻ đón con gái, nhưng lúc này Hoắc lão gia chống gậy xuất hiện.

“Hủ Hủ, con phải về đúng không? Chờ một chút, ba có thứ muốn cho con.”

“……”

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể ngừng lại, sau đó nhìn ông lão tóc hoa râm đi tới trước mặt mình.

Đối với ông, Ôn Hủ Hủ cho tới bây giờ vẫn còn cảm kích. Cô thật không ngờ ông còn có thể thay cô làm chủ, hơn nữa hoàn toàn không có thiên vị con trai của mình.

Ôn Hủ Hủ ngoan ngoãn đứng ở đó: “Ba, sao ba còn ra ngoài? Thời tiết lạnh như vậy, có chuyện gì có thể để người giúp việc trong nhà nói với con.”

“Không, bọn họ làm việc không đáng tin. Ba tới, là muốn đưa cái này cho con.”

Hoắc lão gia nói xong, đưa một quyển sổ nhỏ màu đỏ thẫm tới.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người, theo bản năng cúi đầu nhìn lại phát hiện trên quyển sổ nhỏ này rõ ràng viết ba chữ “Sổ hộ khẩu”, hai tròng mắt của cô đột nhiên trừng lớn!

“Ba, đây là……”

“Xin lỗi, hôm nay lại để cho con chờ mất một buổi chiều. Ba có gọi điện thoại hỏi qua, công ty hôm nay có một vị khách quan trọng nên tên tiểu tử thối kia không thể không đi gặp. Cho nên, hôm nay ba đem sổ hộ khẩu Hoắc gia chúng ta giao cho con, chỉ cần thân phận của con khôi phục, Có có thể tùy ý tìm nó ly hôn.”

Ông lão cầm quyển sổ nhỏ này, trong cõi lòng đầy áy náy giải thích một câu.

Ôn Hủ Hủ bị khiếp sợ!

Không thể nào? Hắn sao có thể lại… đưa sổ hộ khẩu Hoắc gia cho cô? Có phải cô nghe lầm hay không?

Cô nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ này, thật lâu, mọi người đều không thể tin được đây là sự thật.
 
Chương 316


 

Chương 316

Hoắc lão gia thấy thế, có chút mất kiên nhẫn, dứt khoát đem quyển sổ nhỏ này nhét vào trong tay dắt Mặc Bảo: “Thay mẹ con cầm, đừng làm mất, biết không?”

“Vâng, con biết rồi, ông nội.”

Mặc Bảo ngược lại rất vui, sau khi nhận được quyển sổ nhỏ này, lập tức một đôi tay nhỏ bé cầm nó, liền đem nó cất vào trong ngực.

Thì ra là muốn ly hôn!

Được, lần này đã đưa tới tận cửa, cô cũng không cần suy nghĩ được mất gì nữa.

Mặc Bảo vui vẻ cùng mẹ ra về.

Buổi tối hôm đó, sau khi Ôn Hủ Hủ về nhà cô tắm rửa cho em gái, Mặc Bảo gọi điện thoại cho Hoắc Dận ở vịnh Thiển Thủy.

“Này, Hoắc Dận, em biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chuyện gì?”

“Bọn họ muốn ly hôn!” Mặc Bảo ở trong điện thoại không khỏi tức giận nói.

Cậu thực sự tức chết mà, chưa từng thấy qua người lớn nào mà khó chịu như vậy. Đã lâu như vậy, cậu cùng anh trai cố gắng làm bao nhiêu việc, vì cái gì hai người này luôn luôn không thể hòa hợp?

Lần này còn tệ hơn, cả ba lẫn mẹ đã bắt đầu muốn ly hôn.

Hoắc Dận ở đầu dây bên kia nghe xong, nhìn thoáng qua dưới lầu hiện tại vẫn chưa thấy bóng người, khuôn mặt cũng càng thêm u ám.

“Lại do ba à?”

“Không biết, nhưng đây không phải là vấn đề mà em muốn chúng ta cùng bàn luận. Cái mà em bàn luận cùng anh là: Anh có muốn hai người bọn họ ly hôn hay không?”

Mặc Bảo bỗng nhiên hỏi một câu.

Hoắc Dận sửng người một chút. Có thể do cậu không ngờ tới mọi chuyện đã đến mức này rồi, mà đứa em trai sinh đôi của cậu còn có thể hỏi vấn đề như vậy.

Cho nên, đáp án trong lòng cậu là gì?

Là muốn bọn họ ly hôn đúng không?

Nếu không, Mặc Bảo sẽ không đột nhiên không đầu không đuôi hỏi cậu một câu như vậy.

Hốc mắt Hoắc Dận đỏ lên, gần như chỉ mấy giây sau, cậu đứng trong phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch vì bệnh bỗng nhiên không còn chút máu nào. Cậu ném mạnh đồng hồ điện thoại vào trong tủ!

“Hoắc Dận? Hoắc Dận?”

Mặc Bảo ở trong điện thoại nghe được động tĩnh, sợ tới mức vội vàng hô to.

Thế nhưng, trong điện thoại không có tiếng trả lời. Đáp lại cho Mặc Bảo, chỉ không ngừng truyền đến tiếng “Bang bang”, khiến người ta sởn gai ốc sau khi nghe.

Hoắc Dận!

Mặc Bảo bị dọa sợ, cậu không cần quan tâm nhiều nữa, nhanh chóng từ trong phòng ngủ đi ra liền vọt vào trong phòng tắm.

“Mẹ, mẹ, không ổn rồi, Hoắc Dận bên kia xảy ra chuyện, mẹ mau qua xem!”

“Cái gì?” Ôn Hủ Hủ đang tắm cho con gái lập tức đứng lên: “Xảy ra chuyện gì? Anh con làm sao?”
 
Chương 317


Chương 317

“Con… con không biết, vừa rồi lúc chúng con đang gọi điện thoại, bỗng nhiên con nghe thấy anh không nói gì. Sau đó không ngừng truyền đến tiếng vang rất lớn. Mẹ, con không phải cố ý…”

Đứa nhỏ này vô cùng hoảng hốt, ngay cả đôi mắt bình thường cong cong thích cười cũng bị dọa đỏ lên.

Ôn Hủ Hủ vội ngồi xổm xuống an ủi cậu: “Không có việc gì không có việc gì, chuyện này không liên quan đến con. Có thể là chỗ anh trai xảy ra chuyện gì. Bây giờ mẹ qua xem một chút, con đừng lo lắng ha.”

Sau đó Ôn Hủ Hủ liền ôm con gái đi ra mặc quần áo vào, dặn dò cậu chăm sóc thật tốt cho em gái, sau đó cô vội vàng ra cửa.

Liệu có chuyện gì xảy ra với Dận Dận?

Đứa nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Hôm nay ở nhà cổ không phải vẫn rất tốt sao? Sao bỗng nhiên trở về đã xảy ra chuyện?

Lòng cô nóng như lửa đốt, cô lấy điện thoại di động ra, nghĩ có nên gọi điện thoại cho Hoắc Tư Tước hỏi không, xem bên kia đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng cuối cùng, cô nhớ tới chuyện ban ngày của hai người ở nhà cổ, đành từ bỏ ý định này.

Đúng vậy, hắn đã muốn ly hôn với cô, ai biết được cú điện thoại này gọi đi, hắn còn cho cô vào thăm đứa nhỏ hay không?

Ôn Hủ Hủ đặt điện thoại xuống và bồn chồn suốt cả quãng đường. Cũng may buổi tối xe cộ đi lại tương đối ít, sau khi cô bảo tài xế tăng tốc từ nội thành đến vịnh Thiển Thủy cũng chỉ mất khoảng nửa giờ đã tới nơi.

“Cô Ôn? Đã trễ thế này, sao cô lại tới đây?”

Vệ sĩ của Hoàng Đình số 1 biết cô, nhìn thấy cô đã trễ như vậy còn tới, hết sức kinh ngạc.

Ôn Hủ Hủ nóng lòng, cũng không muốn giải thích với anh ta, liền đứng ở cửa lớn hỏi một câu: “Tiểu thiếu gia các người đâu?”

Vệ sĩ ngẩn người: “Tiểu thiếu gia? Cậu ấy không có việc gì, làm sao vậy?”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Cô lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp đẩy cánh cửa lớn chạm trổ hoa kia ra, sau đó cô liền từ bên ngoài đi vào.

Vài phút sau, trong đại sảnh biệt thự sáng đèn, Ôn Hủ Hủ mang theo khí chất băng lãnh vội vàng đi tới, bước vào cổng liền thấy bên trong im ắng.

Đêm đông rất yên tĩnh, bên ngoài còn mang theo hơi lạnh thấu xương, lúc này căn biệt thự không người nhìn thấy lại rất vắng vẻ.

Sao lại như vậy?

Không phải nói đứa nhỏ đã xảy ra chuyện sao?

Ôn Hủ Hủ kinh ngạc đứng đó, một hồi lâu mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

“Hả? Cô Ôn? Sao cô tới rồi? Cô đến lúc nào? Sao không thông báo một tiếng?”

Lúc này dì Vương còn chưa có ngủ, nghe được bên ngoài có động tĩnh dì ta từ phòng bếp đi ra.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới giật mình, nhìn về phía dì ta: “Dì Vương, Dận Dận đâu? Đứa nhỏ không sao chứ?”

“Tiểu thiếu gia? Không có việc gì sau khi tôi tắm rửa cho cậu ấy, liền đưa cậu ấy lên ngủ, cậu ấy rất bình thường mà.” Dì Vương cũng giống như vệ sĩ bên ngoài, hoàn toàn mơ hồ.

Ôn Hủ Hủ không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn lướt qua biệt thự, một lát sau cô nhấc chân đi lên cầu thang.
 
Chương 318


Chương 318

Mặc Mặc tuyệt đối sẽ không lừa cô, nếu cậu đã nói anh trai đã xảy ra chuyện vậy nhất định là đã xảy ra chuyện. Những người này không biết, có thể là vì bọn họ không phát hiện ra mà thôi.

Ôn Hủ Hủ đi thẳng lên lầu hai.

“Dận Dận?”

Cô kêu lên và cố đẩy cửa đi vào.

Kết quả, làm cô lo lắng đó chính là cửa này thật sự đã bị khóa lại, từ bên ngoài căn bản là đẩy không ra.

“Đứa nhỏ này…… Nó làm sao vậy? Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại khóa cửa?”

Dì Vương cùng đi theo thấy được sắc mặt thay đổi, dì ta lập tức xoay người xuống lầu đi tìm chìa khóa phòng ngủ này.

Đây quả thật là một chuyện rất không ổn, bởi vì ở hoàng đình số 1, tất cả người giúp việc đều biết cửa phòng của tiểu thiếu gia không thể khóa trái. Sức khỏe cậu không tốt, tính cách còn quái gở, một khi cửa khóa ai cũng không biết cậu ở bên trong sẽ xảy ra chuyện gì?

Cho nên, Hoắc Tư Tước cũng quy định cửa phòng này không thể khóa trái.

Mà từ trước tới giờ, đứa nhỏ này cũng ngoan ngoãn.

Nhưng bây giờ, cậu lại khóa trái.

Dì Vương hoảng hốt tìm chìa khóa: “Cô Ôn, chìa khóa, chìa khóa tới rồi, cô mau mở cửa ra xem.”

Ôn Hủ Hủ cũng đã sớm chờ đến thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy chìa khóa được đưa tới, cô lập tức nhận lấy mở cánh cửa phòng ra.

“Dận Dận, con…”

Ngay từ đầu khi Ôn Hủ Hủ nghe Mặc Bảo nói con trai lớn gặp chuyện không may, trong lòng cô nghĩ có khả năng lớn là đứa con lớn này của cô lại tái phát bệnh không? Hoặc là có chỗ nào không thoải mái?

Nhưng cô không ngờ tới trường hợp khi cô mở cánh cửa này ra, đập vào mắt cô là khung cảnh hỗn độn!

Tại sao lại như vậy?

Ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt cô tái nhợt đi, một bước dài tiến vào. Cô nhìn thấy trên mặt đất khắp nơi đều là đồ vật cùng mảnh vỡ bị đánh đổ, vội vàng tìm đứa nhỏ ở trong phòng này.

“Dận Dận? Dận Dận con ở đâu?”

“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, cậu ở đâu a?”

Dì Vương cũng tìm khắp phòng.

Nhưng mà, làm cho sắc mặt hai người càng ngày càng hoảng đó là khi bọn họ lục tung cái phòng này lên, đến mỗi một góc trong phòng cũng không bỏ qua cũng không thấy bóng dáng đứa nhỏ nào.

Đứa nhỏ này, giống như biến mất vào hư không!

“Sao có thể như vậy? Đứa nhỏ đi đâu rồi?”

Dì Vương hoàn toàn luống cuống, lập tức đi tìm vệ sĩ.

Ôn Hủ Hủ cũng không khá hơn chút nào, nhưng cô không tin đứa nhỏ sẽ mất tích. Đứa nhỏ dù sao cũng chỉ mới năm tuổi, cho dù mất tích cậu cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Ôn Hủ Hủ cố gắng ngăn chặn sự khủng hoảng trong lòng, tiếp tục tìm trong phòng ngủ.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi cô nghe được tiếng thở yếu ớt phát ra từ tủ quần áo lớn.

“Dận Dận……”
 
Chương 319


Chương 319

Cô lập tức mở cửa tủ quần áo ra!

Quả nhiên, bên trong có một đứa nhỏ đang nằm cuộn mình lại. Mà lúc này khuôn mắt trắng như tuyết của cậu lại đang tái xanh đi. Hoắc Dận rơi vào trạng thái hôn mê.

“Dận Dận……”

——

Hoắc Tư Tước ở một hộp đêm nhận được điện thoại từ nhà gọi tới.

Buổi chiều sau khi từ nhà cổ trở về, Kỷ Lan liền tìm tới cửa. Anh ta nói hộp đêm mà Hoắc thị đầu tư đã mở cửa. Anh ta muốn cùng hắn tới xem, nhân tiện hưởng thụ một chút.

Nhận được điện thoại, trong tay hắn đang bưng ly rượu vừa pha xong còn chưa uống xuống cổ họng.

“Hoắc Tư Tước, anh đang ở đâu vậy? Đã giờ này rồi, còn không biết mà trở về. Anh có biết trong nhà xảy ra chuyện không?”

Đột nhiên xuất hiện tiếng mắng, giống như là ăn phải thuốc súng. Sau một hồi điên cuồng oanh tạc bên tai hắn, hắn phải dời đi điện thoại di động ra xa, sững sờ mấy giây.

Kỷ Lan bên cạnh: “Sao vậy? Ai tìm anh?”

Anh ta có chút kinh ngạc, với thân phận của hắn còn có người dám gọi điện thoại mắng hắn ư.

Nghe xong những lời mắng mỏ qua điện thoại, hắn chỉ khựng lại một chút.

Sau đó, hắn lại đem di động đặt ở bên tai: “Ôn Hủ Hủ, cô đang phát điên cái gì? Cô còn giám quản tôi?”

“Anh bị bệnh sao? Anh chăm sóc cho con kiểu gì? Tôi gọi bảo anh về vì đứa nhỏ đã xảy ra chuyện, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Anh làm ba mà không chịu trách nhiệm như vậy sao?”

Ôn Hủ Hủ ở trong điện thoại lại nuốt không nổi cơn phẫn nộ quát lớn.

Hoắc Tư Tước: “……”

Kỷ Lan: “Thật lợi hại, rốt cuộc đây là nữ anh hùng nào? Lát nữa tôi nhất định phải gặp cô ấy.”

Vừa nói xong, sắc mặt Hoắc Tư Tước càng thêm khó coi.

Nhưng quỷ dị, trong lòng hắn không thế nào tức giận. Sau khi hắn nhận được cú điện thoại, nghe được bên trong tiếng mắng, còn cảm thấy tâm tình không tệ.

Giống như vợ của các lãnh đạo cấp cao trong công ty. Bởi vì về nhà quá muộn, đều bị vợ mắng như vậy.

Hoắc Tư Tước đặt ly rượu trong tay xuống.

“Biết rồi.”

“……”

Ôn Hủ Hủ trực tiếp cúp điện thoại.

Kỷ Lan đứng bên cạnh lại hóa đá!

Anh ta thề, anh ta nhất định phải gặp được vị nữ hán tử này. Sau đó nhất định phỏng vấn cô gái đó rốt cuộc lấy dũng khí ở đâu ra, có thể hết mắng rồi quát cái tên bạo chúa này?

Mấu chốt là hắn hình như hắn còn không tức giận!!

Kỷ Lan đi tới, thấy Hoắc Tư Tước sắp đi, hắn vẫn lắm miệng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Hoắc Tư Tước hôm nay quá khác thường, hắn ở đây cả buổi chiều không nói lời nào, thậm chí tâm trạng của hắn cũng rất u ám lo lắng. Bản thân anh ta không hỏi, nhưng với tư cách là anh em hơn mười năm, anh ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Vậy, chuyện quái gì đã xảy ra với hắn?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom