Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 200


Chương 200

Đáp án đương nhiên là có. Năm năm trước người phụ nữ đáng chết kia nói rằng chỉ có một mình Hoắc Dận sống sót.

Nhưng bây giờ thì sao?

Chẳng những là Ôn Hủ Hủ chết đi sống lại, bây giờ còn nhảy ra một đứa con trai vô cùng hoạt bát, hắn không tức giận mới là lạ. Nếu không phải cô rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết nằm ở trong phòng phẫu thuật, chỉ sợ đã sớm bị hắn ném xuống biển rồi.

Nhưng hiện tại……

Cảnh tượng máu me đầm đìa xẹt qua trước mắt Hoắc Tư Tước, khóe môi mỏng manh của hắn nhếch lên, lắc đầu.

“Sẽ không, mẹ con đã nuôi lớn con như vậy, ba sẽ không trách mẹ con.”

“Thật sao?”

Mặc Bảo vui mừng như trút được gánh nặng. Khuôn mặt nhỏ của cậu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Hoắc Tư Tước lập tức “Ừ” một tiếng: “Đương nhiên là thật, ba chưa bao giờ lừa các con.”

“Vâng, vậy ba sẽ chăm sóc mẹ chứ?”

“Đương nhiên!”

Hoắc Tư Tước lại không chút do dự cho cậu một đáp án khẳng định.

Tất nhiên những vấn đề này rất cần thiết, huống chi hiện tại người phụ nữ kia còn đang bị thương. Nếu không sắp xếp người chăm sóc cô không thể nào cựa quậy được. Và đặc biệt cô còn là mẹ của con hắn, nên chắc chắn hắn sẽ không thể nào làm lơ.

Đứa nhỏ này rốt cục cũng chịu tha thứ cho hắn.

Hai ba con đã giải quyết hết hiềm khích lúc trước. Kế tiếp với tư cách một người ba, trong thời gian Ôn Hủ Hủ nằm viện hắn sẽ thay cô đưa các con về vịnh Thiển Thủy để chăm sóc.

Đương nhiên, đối với Nhược Nhược, hắn vẫn có chút chán ghét.

“Đi thôi, mẹ con còn ở bệnh viện, con chỉ có thể đi theo chú về nhà.”

Lúc hắn dẫn cô bé về, từ trên cao nhìn xuống thái độ thờ ơ.

Nhược Nhược nghe thấy những lời này, trong lòng cô bé có chút chua xót chu cái miệng nhỏ muốn khóc.

Hắn cũng là ba cô bé, tại sao hắn lại tốt với anh trai như vậy, còn với cô thì lạnh nhạt?

Cũng may lúc này Mặc Bảo chạy tới, thấy em gái chịu ủy khuất, vội vàng đưa đôi tay nhỏ ôm lấy cô bé: “Nhược Nhược, chúng ta hiện tại không thể nói ra. Anh sợ nếu mẹ tỉnh lại nếu thấy ngay cả em cũng không thuộc về mẹ, mẹ sẽ rất đau lòng.”

“Đúng, chờ mẹ tỉnh lại!”

Hoắc Dận cũng ở bên cạnh khuyên nhủ.

Cô bé lúc này mới không đau lòng, cô bé quơ nắm đấm nhỏ quyết định bảo vệ tốt đứa con cuối cùng của mẹ. Kiên quyết không để cho người ba xấu xa cướp đi toàn bộ con của mẹ.

Sau đó ba anh em cùng nhau trở về vịnh Thiển Thủy.

Nhưng trên thực tế, Hoắc Tư Tước vẫn không nhận ra Nhược Nhược cũng là con của hắn, một phần lớn nguyên nhân năm đó cô bé là đứa bé sinh ra sau cùng.

Năm đó Ôn Hủ Hủ mang thai tám tháng thì sinh non, sau khi được đưa đến bệnh viện, ba đứa nhỏ may mắn được bác sĩ Kim cứu sống.
 
Chương 201


Chương 201

Khi đó, Nhược Nhược sinh rất nhẹ cân, cô bé trông giống như con chuột nhỏ. Cho nên sau này lớn lên, so với hai anh trai thì cô bé có vẻ ngoài trông nhỏ hơn một hai tuổi.

Một phần nữa là cô bé có ngoại hình giống mẹ, Hoắc Tư Tước không nhìn thấy bóng dáng của hắn trong gương mặt của cô bé. Chính vì những lẽ đó mà hắn không nhận ra việc mình có đứa con gái này.

Trung tâm thành phố, Cố gia.

Sau khi Cố Hạ biết chuyện này, phổi như muốn nổ tung!

Ả đàn bà Ôn Hủ Hủ kia! Cô ta lại còn vụng trộm giấu một đứa nhỏ? Năm đó sinh đôi lại không chết!!

Cô ta muốn tức điên lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo đến đáng sợ.

Cố Thanh Liên cũng tức giận không kém.

Chuyện này, vốn là do bà ta sắp đặt. Mỗi bước đi đều thuận lợi. Trước tiên là bà ta cho người bắt cóc đứa nhỏ. Sau đó để cho bọn bắt cóc tìm Hoắc Tư Tước đòi tiền chuộc. Cứ như vậy, Hoắc Tư Tước sẽ biết con trai của hắn đã sớm bị Ôn Hủ Hủ mua chuộc, thường xuyên lui tới hai nơi.

Và một khi hắn biết bởi vì Hoắc Dận bởi vì thường xuyên lui tới chỗ cô cho nên mới bị bắt cóc, thì hắn sẽ không để yên cho ôn hủ hủ, lúc đó nói không chừng hắn sẽ ném cô ra nước ngoài.

Nhưng ai biết rằng một kế hoạch kín kẽ như vậy cuối cùng lại bị phá vỡ bởi một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện!

Sinh đôi!

Ả đàn bà kia, quả nhiên có chút thủ đoạn!

Cố Thanh Liên một bên cho người xử lý chuyện này một cách sạch sẽ, một bên nhìn chằm chằm cô cháu gái đang phát cuồng.

“Con hét cái gì? Xảy ra chuyện chỉ có biết hét, hét lên có thể giải quyết chuyện này không?”

“……”

Bị bà ta hung hăng mắng một câu, Cố Hạ không la hét làm loạn nữa, chậm rãi lấy lại tinh thần.

Nhưng trong ánh mắt của cô ta, dễ dàng nhìn ra vẫn đằng đằng sát khí.

“Bây giờ không còn cách nào khác. Hoắc Tư Tước đang nổi giận, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Điều chúng ta phải làm bây giờ là tránh giông bão và không làm gì cả.”

“không làm gì cả? Vậy để cho ả đàn bà kia trở về Hoắc gia sao? Dì có biết hai đứa con của cô ta đều được đưa đến vịnh Thiển Thủy rồi không?”

Cố Hạ nghe xong kích động hét lên.

Cố Thanh Liên này rất có thủ đoạn, nhìn vào cách cô ta đối phó với Ôn Hủ Hủ là có thể nhìn ra.

Nhưng hiện tại, vì liên tiếp chịu đả kích, làm cho cô ta mất đi lý trí. Đến thời khắc mấu chốt, chỉ biết la hét, chỉ biết tức giận.

So với loại ngu ngốc thì không có gì khác biệt.

Cố Thanh Liên liếc nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Dì đưa con ra nước ngoài thư giản.”

“Cái gì? Ra nước ngoài?” Cố Hạ lập tức mở to hai mắt:” Ra nước nào? Vào thời điểm mấu chốt này sao?”

Nhưng Cố Thanh Liên mặt không chút thay đổi nhìn cô ta một cái, sau đó liền trực tiếp đi xem vé máy bay.
 
Chương 202


Chương 202

“Con cần bình tĩnh, hơn nữa chúng ta cần tránh bão. Nếu lúc này ở lại đây, bị Hoắc Tư Tước phát hiện việc bắt cóc có liên quan đến chúng ta, vậy con đừng mơ mộng gì cả.”

“……”

Cố Hạ nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi thật lâu, cuối cùng, vẫn không lên tiếng nữa.

Cố Thanh Liên liền đặt hai tấm vé máy bay, đồng thời lại hời hợt nói một câu: “Con cũng có thể tranh thủ đi học tập. Năm đó hắn thích con, không phải là vì con viết chồng thư kia sao?”

Cố Thanh Liên lại một lần nữa nhắc nhở đứa cháu gái này.

Cố Hạ nghe được không nói gì nữa……

——

Hai ngày sau, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng đã tỉnh.

Cô bị thương cũng không phải nặng lắm, nhưng vì mất máu quá nhiều, hơn nữa sức khỏe cô vôn cũng không tốt lắm. Cho nên, sau khi phẫu thuật, cô ở trong phòng bệnh nằm ròng rã hai ngày mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết trên đỉnh đầu, đầu óc cô hôn mê quá lâu, nhất thời không thể nhớ tới rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?

Không lâu sau, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên bên tai cô: “Con tỉnh rồi?”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Một hồi lâu, lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn về phía người này.

“Cậu?”

“Còn có thể nhận ra cậu, vậy là không sao rồi. Cậu đi rót cho con ly nước.”

Đỗ Hoa Sanh thấy cô nhận ra mình thì thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, ông lập tức lăn xe lăn đi rót nước cho Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ thấy thế, liền vùng dậy muốn đứng lên. Nhưng vừa cử động, lại động đến vết thương.

“Đừng quậy nữa, bây giờ con vừa tỉnh, nằm yên đi.”

“……”

Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống. Đợi đến khi cậu rót nước lại, cô dựa vào đầu giường uống một ngụm, lúc này mới dùng giọng khàn khàn của mình bắt đầu nói chuyện.

“Cậu, Mặc Mặc đâu? Đứa nhỏ không sao chứ?”

“Không sao, bây giờ đứa nhỏ được Hoắc Tư Tước đưa đến vịnh Thiển Thủy rồi, con yên tâm đi.” Đỗ Hoa Sanh an ủi cô một câu.

Nhưng ông ta nào biết, ông ta không nói lời này còn tốt hơn, vừa nói xong Ôn Hủ Hủ mới vừa tỉnh lại bị một chậu nước lạnh hắt vào người.

“Vậy hắn…… đã biết đứa nhỏ là con hắn sao?”

“Con không phải đang hỏi thừa à? Hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, trừ phi nó là kẻ ngốc, mới không biết đó không phải con của nó.” Đỗ Hoa Sanh tức giận nói.

Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ càng thêm tái nhợt.

Làm sao bây giờ?

Hắn đã biết sự tồn tại của Mặc Bảo, nhất định sẽ cướp đứa nhỏ đi. Cậu bé là con trai Hoắc Tư Tước, hắn làm sao có thể không đem cậu về Hoắc gia được chứ?
 
Chương 203


Chương 203

Hốc mắt Ôn Hủ Hủ thoáng cái đỏ lên.

Đỗ Hoa Sanh nhìn thấy, chỉ có thể thở dài một hơi: “Bây giờ con đừng nghĩ nhiều như vậy. Chờ con khỏe lại rồi nói sau, nếu như đứa nhỏ mà con nuôi lớn, hắn muốn cướp đi đến lúc đó chúng ta kiện lên tòa là được.”

Người cậu này biết rõ nếu đấu với Hoắc gia chính là lấy trứng chọi đá. Lại còn nói với cô, cùng lắm thì lên tòa với Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ nghe xong nước mắt càng rơi dữ dội.

Vì sức khỏe Đỗ Hoa Sanh không được tốt. Ở cùng với Ôn Hủ Hủ một hồi ông ta cũng ra về. Giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô. Không bao lâu, cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại lần nữa là buổi chiều. Tuy cô không có nhìn thời gian, nhưng trong lỗ tai lại loáng thoáng nghe giống như tiếng của trẻ nhỏ.

“Anh, mẹ thật sự tỉnh rồi sao?”

“Tỉnh rồi, ba đã nhận được điện thoại thông báo rồi nên mới dẫn chúng ta tới đây. Em không cần lo lắng nha.”

Đó là giọng nói quen thuộc của đứa nhỏ. Cậu bé bắt chước giọng người lớn an ủi em gái. Giọng nói đầy cưng chiều.

Đó là Mặc Mặc của cô à?

Còn có Nhược Nhược!

Ôn Hủ Hủ lập tức tỉnh lại, cô mở to hai mắt, người cũng lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Quả nhiên, cô vừa ngồi dậy một bóng dáng nhỏ bên ngoài liền vui vẻ nhào tới: “Mẹ, mẹ cuối cùng tỉnh rồi! Con rất nhớ mẹ.”

Cô bé như chim non, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ đã ngồi dậy trên giường bệnh, lập tức bay tới.

Ôn Hủ Hủ liền cười giang hai tay ra: “Mẹ cũng rất nhớ con.”

Cô ôm lấy đứa con gái mỏng manh mềm mại của mình.

Sau đó không lâu, trước cửa lại xuất hiện hai cậu bé giống nhau như đúc. Sau khi nhìn thấy mẹ tỉnh, cũng đều bước nhanh vào.

Hoắc Dận vẫn còn rụt rè một chút, tính tình cậu ít bộc lộ ra ngoài, cũng không phải thuộc loại người có cảm xúc phóng khoáng, cho dù nhìn thấy me cũng chỉ cất giấu niềm vui trong lòng, chậm rãi đi tới.

“Mẹ……”

“Ừ, Mặc Mặc, con trai nhỏ bé của mẹ!”

Ôn Hủ Hủ lập tức ôm chặt đứa con trai nhỏ tưởng chừng đã mất này vào trong lòng. Kích động đến mức cổ họng nghẹn ngào mấy lần.

Hoắc Dận đứng từ xa nhìn.

Thật ra cậu cũng muốn mẹ ôm, nhưng lần này cậu phạm lỗi lớn. Cậu hại em trai thiếu chút nữa đã mất mạng, còn làm hại mẹ bị thương nặng như vậy.

Cho nên, lúc này cậu không dám tiến lên. Cậu sợ mẹ sẽ không thích và không tha thứ cho cậu.

Thế nhưng một lát sau, Ôn Hủ Hủ ôm con trai nhỏ hai mắt đẫm lệ kia, đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng con trai lớn: “Dận Dận, con đứng ở đó làm gì? Mau, mau tới đây để mẹ ôm một cái.”

Cô hiện tại đã biết, đứa con trai này đã sớm biết cô là mẹ của cậu.

Hoắc Dận lúc này mới vui vẻ đi vào, sau đó cùng nhau nhào vào lòng mẹ.
 
Chương 204


Chương 204

Mấy phút sau, Hoắc Tư Tước cũng đi lên, xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Một thân hình cao lớn mặc âu phục, dưới ánh sáng đã dần dần tối lại, hai tay hắn nhàn nhã đút vào trong túi quần tây, áo khoác âu phục mở rộng, lộ ra áo sơ mi màu xanh lá cây được may thủ công bên trong. Thoạt nhìn vô cùng tao nhã thanh lịch, gương mặt anh tuấn càng thêm tôn lên vẻ cao quý của hắn. Sau khi hắn xuất hiện Ôn Hủ Hủ lập tức cảm giác được trái tim mình bị rơi một nhịp.

“Anh….. cũng tới đây.”

Cô có chút lo lắng chào hỏi hắn.

Về chuyện bắt cóc lần này, cô kỳ thật là có chút đuối lý. Nếu như không phải do cô không nói cho hắn biết mọi chuyện về Hoắc Dận có lẽ sẽ không phát sinh ra chuyện này.

Hơn nữa quan trọng nhất là, cô đã dẫn theo con trai dưới mắt của hắn lòng vòng lâu như vậy.

Ôn Hủ Hủ cẩn thận nhìn hắn.

Người đàn ông này không để ý tới cô. Sau khi bước chân đi vào, mặt không chút thay đổi, hắn tiện tay cầm lấy bệnh án đặt trên bàn.

Ôn Hủ Hủ: “……”

“Mẹ, Con cũng nhớ mẹ. Mẹ nhìn xem khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của con đều gầy rồi, mẹ sờ đi.”

Bầu không khí đang ngượng ngùng thì giọng Nhược Nhược bỗng nhiên trêu lên. Sau khi bò lên giường bệnh của mẹ, lập tức chui vào trong lòng của cô, đem cái đầu nhỏ tiến tới trước mặt Ôn Hủ Hủ, muốn cho cô sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lúc này mới thu hồi tâm tư sờ vào mặt cô con gái của mình.

“Ừ, đúng là gầy rồi. Con gái thật đáng thương.”

“Không sao ạ, chỉ cần sau này khi mẹ khỏe lại, con muốn mẹ làm đùi gà lớn cho con được không? Cái loại thơm ngào ngạt đó.”

Cô bé lại càng thêm làm nũng, giọng nói mềm mại khiến cho người nghe đều muốn tan chảy.

Ôn Hủ Hủ nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái. Đang định đồng ý thì lúc này lại cảm giác được đối diện có hai ánh mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm cô, cô ngẩng đầu lên nhìn qua.

Hoắc Tư Tước: “……”

Hắn có chút xấu hổ giống như vừa bị bắt quả tang làm chuyện phi pháp vậy.

Hắn phải thừa nhận rằng mặc dù không thích gương mặt nhỏ của cô bé này, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô bé thể hiện ánh mắt dịu dàng và dễ thương như vậy với người khác, hắn lại cảm thấy rất tức giận.

Hắn đáng sợ đến thế sao?

Dù sao hắn cũng ở cùng cô bé hai ngày rồi!!

“Nhân tiện đây tôi cũng cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc con tôi hai hôm nay.”

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn, lấy hết dũng khí chủ động mở lời trước.

Cô cảm kích hắn tại thời khắc mấu chốt đã ra tay cứu mẹ con cô. Nhưng cô không biết hắn sẽ có thái độ như thế nào khi biết tất cả sự thật.

Cô cũng chỉ có thể cẩn thận ứng phó với hắn.

Quả nhiên, vừa dứt lời khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Tôi nuôi con của tôi, thì cần cô cám ơn cái gì?”
 
Chương 205


Chương 205

Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!

“Nhưng nếu cô đã tỉnh, vậy kêu người nhanh chóng đến đưa bé gái này đi đi.”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên: “Đưa đi? Đưa đi đâu?”

“Làm sao tôi biết đưa đi đâu? Chính cô tự đi tìm người đàn ông khác để sinh nó ra, còn tới hỏi tôi?”

Hoắc Tư Tước lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, giọng điệu chán ghét, tựa như hắn chỉ cần nói thêm nữa sẽ lấy mạng hắn vậy.

Ôn Hủ Hủ sợ ngây người……

Vậy nên, cho tới bây giờ, người đàn ông này không biết cô bé cũng là con của hắn?!

Hắn chỉ nhận ra Mặc Bảo, lại không có phát hiện còn có một cô con gái?!

Ôn Hủ Hủ trong lúc nhất thời không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của mình. Cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm, tuy là không giữ được con trai bên cạnh nhưng cô vẫn còn một cái áo bông nhỏ. Điều này đối với cô mà nói, coi như là có chút an ủi.

“Cô yên tâm, năm năm trước chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Tôi cũng không có hứng thú với những chuyện rắc rối của cô, cô nói ra tôi cũng sẽ không làm gì anh ta.”

“……”

Thật lâu sau, Ôn Hủ Hủ mới ôm con gái vào lòng nhẹ nhàng nói một câu: “Anh ấy chết rồi.”

Hoắc Tư Tước: “……”

Chết rồi à?

Ngừng một chút hắn ý thức được bản thân hình như nói có hơi quá đáng, tự mắng mình một câu, sau đó không lên tiếng nữa.

Nhưng mà khi hắn lần nữa nhìn về phía Nhược Nhược, ngay cả chính hắn cũng không phát ra hắn đã không còn ghét cô bé như trước nữa.

Mấy đứa nhỏ ở trong phòng bệnh đợi một lúc là phải về vì Hoắc Tư Tước còn phải đến công ty. Nhưng trước khi ra về hắn còn hỏi bác sĩ tình hình bệnh của Ôn Hủ Hủ sau đó mới đưa đám trẻ về nhà.

“Hoắc tổng, tình hình của bệnh nhân đang hồi phục rất tốt. Nếu như không có gì ngoài ý muốn hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

“Ừ, thật tốt quá, mẹ có thể xuất viện rồi. Vậy mẹ, mẹ có muốn cùng chúng con đến vịnh Thiển Thủy ở không? Con nói với mẹ, nơi đó có nhà thật lớn, rất đẹp.”

Nhược Nhược vừa nghe mẹ còn hai ngày nữa là có thể xuất viện, cô bé vui mừng hỏi mẹ có muốn cùng bọn họ đi vịnh Thiển Thủy ở hay không.

Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không. Nhược Nhược, nhà chúng ta không phải ở đó. Hai ngày nay mẹ nằm viện, mới nhờ chú chăm sóc con, chờ mẹ khỏe lại, chúng ta sẽ về nhà.”

Khuôn mặt nhỏ của Nhược Nhược suy sụp: “Được.”

Mặc Bảo nghe được, cũng lập tức chen vào: “Được rồi mẹ, hai ngày nữa con thu dọn đồ đạc, chờ mẹ xuất viện, chúng ta cùng nhau trở về.”

Đứa con trai này, không hổ là do cô nuôi lớn. Mẹ nói đi đâu liền đi đó.

Nhưng mà, cậu vừa nói xong, Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã quét ánh mắt đáng sợ về phía cô.
 
Chương 206


Chương 206

“Mặc Mặc, hiện tại số 1 hoàng đình chính là nhà của con, về sau con cứ ở đó!”

Hắn cự tuyệt một cách đầy uy nghiêm, gần như bốn mẹ con ngay lập tức cảm nhận được một loại áp bức đáng sợ ập đến.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ cũng dần tái mét.

Cô ôm lấy đứa con trai nhỏ đang sợ hãi, bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông: “Anh làm gì vậy? Anh dọa con rồi.”

Lúc này vẻ lạnh lùng trên mặt Hoắc Tư Tước mới dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn kiên trì với quyết định của mình.

“Tôi chỉ đang giải thích với thằng bé về sự thật, bây giờ thằng bé là con trai Hoắc Tư Tước tôi, nó không thể quay về sống với cô. “

“Tuy rằng anh là ba thằng bé, nhưng tôi cũng là mẹ của nó. Năm năm nay thằng bé sống cùng tôi. Tại sao giờ không thể?”

Ôn Hủ Hủ cũng có chút tức giận, đồng thời xen lẫn một tia sợ hãi.

Bởi vì, điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông này đã bắt đầu cướp con trai của cô, hắn đã không chịu để đứa nhỏ về ở với cô.

Tiếp theo hắn muốn làm gì?

Có phải không cho cô gặp con nữa đúng không?

Ôn Hủ Hủ ôm chặt lấy con trai.

Giọng Hoắc Tư Tước quả nhiên lại bắt đầu khô khốc: “Nói bậy bạ! Đứa nhỏ là máu thịt của Hoắc Tư Tước tôi, tất nhiên phải đi theo tôi. Hơn nữa, nhà cô là nơi để người ở sao? Ít nhất ở chỗ tôi còn có người giúp việc. Chắc chắn điều kiện sống sẽ tốt hơn cô. Sao cô có thể dám để con mình sống ở một nơi rách nát như vậy?”

“Anh……”

Ôn Hủ Hủ tức giận đến không thể cảm xúc chính mình. Miệng vết thương còn chưa kịp lành lại đã bắt đầu nứt ra.

Mặc Bảo thấy vậy, trong lòng lo lắng, vội vàng dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy mẹ: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng giận, mẹ yên tâm, Mặc Mặc không đi đâu cả, Mặc Mặc sẽ ở căn nhà rách nát với mẹ!”

Hoắc Tư Tước: “……”

Còn chưa kịp mở miệng,thì có một bàn tay nhỏ kéo lấy hắn.

“Ba còn bắt nạt mẹ nữa, con cũng sẽ ở cùng với mẹ!” Là Hoắc Dận, cậu bé cũng đứng về phía mẹ mình.

Hoắc Tư Tước nở nụ cười, lửa giận trong lòng hắn từng đoàn xông lên. Hận không thể đánh cho mỗi đứa một cái vào mông.

Đó là cách hai đứa nhỏ hiếu thảo với hắn sao?

Hai ngày nay hắn dẫn mấy đứa nhỏ đi ăn, đi uống, ngay cả công việc cũng cho lùi lại. Bây giờ lại đối xử với hắn như vậy sao?!

Hắn nhịn không được cục tức này, cuối cùng mang cả ba đứa nhỏ đi.

Sau đó, liên tiếp hai ngày hắn đều không dẫn bọn nhỏ tới. Đương nhiên, bản thân hắn cũng không tới.

Ôn Hủ Hủ trông sao trông trăng. Hai ngày sau, cô trông đến lúc mình xuất viện.

“Cô Ôn, chúng tôi nhận được sự phân phó của tổng giám đốc, nói đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy.”
 
Chương 207


Chương 207

“Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ vừa mới thay quần áo xong, nghe thấy lời này thì lập tức nhảy dựng lên, giống như gặp phải quỷ xe tăng vậy.

Đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy?

Tại sao? Tại sao lại đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy? Tên đàn ông chó kia muốn làm gì? Đầu óc hắn không bị úng nước đó chứ? Chẳng lẽ cho cô qua chỗ hắn ở?!

Ôn Hủ Hủ cảm thấy nhất định là mình nghe lầm.

Nhưng đám vệ sĩ đến đón cô xuất viện cũng không giải thích gì. Sau khi làm xong thủ tục liền tống cô lên xe.

Vì thế vài phút sau, chiếc Cayenne màu đen nhanh như chớp chạy về phía vịnh Thiển Thủy.

Mà lúc này trong vườn hoa ở vịnh Thiển Thủy, mấy đứa nhỏ đang tụm lại ở đây.

Mặc Bảo: “Bên em cũng đã sắp xếp xong rồi, mẹ qua là có thể lập tức vào ở, Hoắc Dận còn anh?”

Hoắc Dận: “Đã phái người đón mẹ!

Nhược Nhược: “Nhược Nhược cũng dọn dẹp phòng của mẹ xong rồi, ở bên cạnh căn phòng rất đẹp của Nhược Nhược.”

Được rồi!

Ba anh em báo cáo xong tiến độ hạng mục do mình phụ trách. Với tư cách là người lên kế hoạch, Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

“Được, vậy chuyện kế tiếp của chúng ta là nghênh đón mẹ. Hai người đặc biệt phải nhớ kỹ, nhất định phải để cho mẹ cảm thấy, đây là ba để cho mẹ tới ở, biết không?”

“Được, anh.”

“Ừ.”

Hoắc Dận cũng gật đầu lời ít ý nhiều.

Nhưng mà, cậu vừa trả lời xong lại nghĩ tới một vấn đề khác. Vì vậy hơi nhíu mày nhìn nhìn về phía em trai song sinh: “Vậy ba đâu? Lỡ ba phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”

Mặc Bảo lập tức khoát bàn tay nhỏ bé: “Cái này anh không cần lo lắng, em đã sớm sắp xếp xong rồi. Ba sẽ không biết.”

Hoắc Dận và Nhược Nhược nghe được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ước chừng qua nửa giờ, bên ngoài có một chiếc Cayenne màu đen chạy tới. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy, lập tức từ bên trong chạy ra.

“Mẹ, mẹ tới rồi.”

Người chạy nhanh nhất đương nhiên là Nhược Nhược, cô bé bao giờ cũng bám mẹ hơn hai anh trai, lại còn thích làm nũng.

Vì thế Ôn Hủ Hủ mới vừa từ trong xe đi xuống, liền nhìn thấy cục bột nhào vào trong lòng mình. Cục bột mềm mại ôm lấy đùi của cô, suýt chút nữa làm tan chảy trái tim cô.

“Ừ, mẹ đến rồi, con có vui không?”

“Chúc mừng mẹ, Nhược Nhược đã nói với mẹ rồi. Nhược Nhược đã dọn phòng của mẹ rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh Nhược Nhược, phòng của mẹ rất đẹp.”

Cô bé giống như bảo vật quý. Sau khi ôm lấy mẹ, lập tức nói ra chuyện cô bé giúp mẹ dọn dẹp phòng và chờ mẹ khen ngợi.
 
Chương 208


Chương 208

Ôn Hủ Hủ nghe xong, lại giật mình sửng số.

Ngay cả phòng cũng đã được dọn dẹp?

Nói như vậy, thật sự là người đàn ông kia bảo cô tới ở? Là bởi vì vết thương trên người cô hiện tại còn chưa khỏi và không tiện di chuyển sao?

Nghĩ đến đây, Ôn Hủ Hủ trong lòng cảm thấy bớt bài xích. Đồng thời ngay cả cô cũng không biết, trong lòng cô sinh ra một tia mừng rỡ.

Lúc này Mặc Bảo cũng cười híp mắt đi tới, nhìn thấy mẹ đã bị em gái dụ thành công. Vì thế cậu chạy lại giúp mẹ xách túi

“Hoắc Dận, lại đây, chúng ta cùng nhau giúp mẹ mang túi vào.”

“Ừm!”

Hoắc Dận từ trước đến nay ít nói, tương đối lạnh lùng, nghe em trai bảo liền lập tức chạy tới, giúp đỡ em trai cùng nhau nâng túi xách của mẹ vào biệt thự.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vừa cảm động vừa vui mừng.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến cô cảm thấy ấm lòng nhất chính là, sau khi cô đi vào dì Vương cũng bước ra đón: “Là cô Ôn đến, cô thế nào rồi? Vết thương trên người đã đỡ hơn chút nào chưa? Thật sự là khổ cho cô, tôi ở trong bếp nấu canh cá cho cô bổ máu, sau khi cô thu dọn xong, tôi sẽ bưng cho cô uống.”

Dì Vương này, lại còn đặc biệt nấu canh cho cô.

Ôn Hủ Hủ nghe điều xong rất cảm động. Đã lâu rồi cô không được chăm sóc như thế này. Năm năm qua, cô một mình chăm sóc hai đứa nhỏ vô cùng vất vả.

Nhưng bây giờ, lại có người nấu canh cá cho cô……

Mũi Ôn Hủ Hủ hơi cay, vội vàng gật đầu: “Được, cám ơn dì Vương.”

Sau đó cô đi xách túi sách đi lên.

Lên lầu, trước kia lầu hai vốn chỉ có một mình Hoắc Dận ở. Nhưng bây giờ các phòng bên cạnh đều được quét dọn sạch sẽ.

Theo thứ tự chính là Mặc Bảo, Nhược Nhược, sau đó là phòng của cô!

Cũng may, lúc trước Hoắc Tư Tước mua biệt thự này đủ lớn, đủ cho bốn mẹ con các cô mỗi người một phòng.

“Mẹ, thích căn phòng này không?”

“Ừm……”

Ôn Hủ Hủ vội vàng né tránh ánh mắt của con trai, bắt đầu thu dọn rồi lấy một ít thuốc và quần áo mang về từ bệnh viện ra.

Mặc Bảo thấy vậy liền tập hợp ba anh em lại với nhau bắt đầu họp.

“Thấy chưa? Mẹ đã hoàn toàn tin tưởng là ba bảo mẹ tới đây. Em muốn khen ngợi anh trai của em quá thông minh. Hoắc Dận, chiêu đi tìm dì Vương nhờ giúp đỡ này, thật sự rất tốt!”

Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng tán thưởng giơ ngón tay cái nhỏ lên về phía Hoắc Dận.

Hoắc Dận không giỏi ăn nói, càng chưa từng được người khen ngợi như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Nhưng mà, trong lòng cậu rất vui.
 
Chương 209


Chương 209

Nhược Nhược liền chớp mắt: “Vậy anh, tiếp theo chúng ta sẽ làm sao? Phải làm thế nào? Ba sắp về rồi.”

Mặc Bảo: “……”

——

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không biết chuyện gì, cô còn ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, tay không tiện lắm, cho nên làm việc có chút chậm.

Dưới nhà, dì Vương phía dưới thấy cô còn chưa xuống, lo canh cá nguội liền chủ động đi lên.

“ Cô Ôn, cô còn chưa thu dọn xong sao? Canh cá sắp nguội rồi, cô có muốn tôi giúp cô không?”

“A? Chị Vương, không cần không cần. Tôi ổn rồi, lập tức xuống ngay.”

Ôn Hủ Hủ dịu dàng nói rồi nhanh chóng đi xuống nhà cùng với dì Vương.

Sự chăm sóc quan tâm của Dì Vương làm Ôn Hủ Hủ có chút nhạc nhiên. Lúc trước thái độ của dì Lưu rất ác liệt, lần đầu tiên nhìn thấy cô liền giống như trúng tà, hết lần này đến lần khác muốn đối đầu với cô.

Cũng may, lần này đổi người giúp việc mới, tốt hơn rất nhiều.

Ôn Hủ Hủ đi theo dì Vương xuống lầu, trực tiếp đi tới phòng ăn.

“Cô Ôn, vậy cô từ từ uống. Tôi có việc bận phải làm, tiểu thiếu gia nói buổi tối muốn ăn sủi cảo, tôi phải làm cho cậu ấy.”

“Sủi cảo sao?”

Ôn Hủ Hủ theo bản năng liền hỏi một câu.

Về Hoắc Dận, cô đối với cậu bé vẫn còn cảm giác áy náy. Tuy rằng hiện tại mẹ con đã nhận nhau. Nhưng cô rất lo lắng về cậu, nên mọi thứ về cậu cô luôn cố gắng chú ý nhiều hơ.

Dì Vương gật đầu: “Đúng, trước kia tôi cũng không biết tiểu thiếu gia thích ăn món này. Nên trước khi đến không có học, không biết lát nữa làm ra, tiểu thiếu gia có thích không?”

“A? Vậy…… Hay là tôi vào làm cùng dì? Tôi biết làm cái này.”

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn người giúp việc đầy khao khát. Hy vọng dì ta có thể cho cô một cơ hội, để cô làm gì đó cho bọn nhỏ.

Cô thực sự biết cách làm sủi cảo, Mặc Bảo và Nhược Nhược đều thích ăn. Thậm chí cô còn làm chúng cách đây không lâu.

Dì Vương cũng rất vui vẻ: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhưng tay cô không tiện lắm……”

“Không có việc gì, dì có thể nhào bột, tôi gói là xong.”

Ôn Hủ Hủ vội vàng tỏ vẻ không sao. Dì Vương nghe được, lúc này mới yên tâm dẫn theo cô cùng đi vào phòng bếp.

Cả buổi chiều Ôn Hủ Hủ đều ở trong phòng bếp cùng với dì Vương.

“Cuối cùng cũng ổn rồi. Cô không sao chứ? Cô Ôn.”

“Không sao đâu.”

Ôn Hủ Hủ vội vàng xua tay tỏ ý không có việc gì, sau đó đi rửa tay.

Dì Vương vui vẻ, cầm những cái sủi cảo mới làm này, mở miệng nói: “Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ. Bảo ngài về sớm một chút, để ngài ấy nếm thử sủi cảo chúng ta tự làm.”

Vừa nói xong, bàn tay Ôn Hủ Hủ đang rửa cứng đờ.

Hoắc Tư Tước?

Hắn sắp về sao?
 
Chương 210


Chương 210

Không hiểu sao, trong lòng cô lại có chút căng thẳng, thậm chí không thể nói năng thoải mái như trước.

“Cô Ôn? Cô cảm thấy thế nào?”

“Anh ta có chướng mắt mấy thứ này không?” cô lơ đãng đáp, cố gắng tìm cớ khuyên can người giúp việc này từ bỏ ý nghĩ ấy đi.

Nhưng người giúp việc cũng rất cố chấp, miệng nói Hoắc Tư Tước không kén ăn, sau đó liền đi gọi điện thoại.

Hoắc Tư Tước không kén ăn?

Trong mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc. Bởi vì cô nhớ rất rõ ràng, trước kia người đàn ông này, hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cô đều biết rõ ràng.

Hắn sẽ thích chứ?

Đó rõ ràng là một sự lựa chọn tàn ác, phải không?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể buông tha cho dì ta đi gọi điện. Cô nhanh chóng thu dọn một chút rồi bưng mấy cái sủi cảo đã nấu xong lên lầu.

“Dận Dận, mẹ đã làm xong sủi cảo rồi, con mau ra nếm thử.”

Bởi vì ý định làm sủi cảo ban đầu là của Hoắc Dận. Nên sau khi Ôn Hủ Hủ đi lên, cô trực tiếp mang đến phòng của con trai lớn, định để cậu nếm thử trước.

Nhưng sau khi cô mở cửa căn phòng……

“Mặc Bảo? Nhược Nhược? Sao các con lại ở đây?!”

“……”

Mấy đứa nhỏ đang chụm đầu vào nhau không biết tính toán cái gì, lập tức từ dưới đất bò dậy, lo lắng nhìn mẹ.

Sao đột nhiên mẹ lại lên đây?

Không phải đang làm sủi cảo sao?!

Nhược Nhược hoảng hốt đứng đó, cô bé không biết đặt tay và chân ở đâu.

May mà lúc này có Mặc Bảo, sau khi cậu hoảng loạn lập tức lấy lại bình tĩnh. Chạy tới bên mẹ: “Mẹ, chúng con đang chơi, anh Hoắc Dận thật lợi hại!”

“ Mặc Mặc nhà chúng ta cũng không kém. Đều là con trai của mẹ, đứa nào cũng không kém đứa nào.”

Ôn Hủ Hủ làm sao biết được tâm tư của đứa nhỏ này. Nghe cậu bé khen anh trai lợi hại, cô lập tức xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu. Nói cho cậu biết, cậu cũng rất giỏi.

Mặc Bảo nghe được, lúc này mới lộ ra bộ dáng vui vẻ.

Nếu mấy đứa nhỏ đều ở đây, Ôn Hủ Hủ liền đem sủi cảo bưng lên đặt ở trên bàn, để cho mọi người cùng nhau ăn.

“Mẹ, con cũng muốn ăn, cái bụng nhỏ của con cũng đói rồi.”

“Mẹ, con cũng muốn, có bắp thịt heo không?”

Nếu như Mặc Bảo và Nhược Nhược thường xuyên ăn đồ ăn do Ôn Hủ Hủ làm. Nên vừa nhìn thấy sủi cảo, hai đứa nhỏ bảo mẹ lấy nhân bắp thịt heo cho chúng.

Đương nhiên là Ôn Hủ Hủ rất vui vẻ gắp cho con trai.
 
Chương 211


Chương 211

Cô gắp sủi cảo bỏ vào miệng của tụi nhỏ, sau đó nhìn qua thấy con trai lớn còn đứng đó.

“Dận Dận, sao con không tới đây? Không phải con muốn ăn sủi cảo sao? Mau tới đây, hôm nay đều là mẹ làm, con nếm thử đi.”

“……”

Hoắc Dận có chút do dự.

Thật ra cậu chưa từng ăn loại đồ ăn như sủi cảo này. Sức khỏe cậu không tốt, ba cũng chưa bao giờ cho cậu ăn những món nhiều dầu mỡ như vậy. Hơn nữa ở vịnh Thiên Thủy, cũng rất ít khi làm món Trung Quốc, phần lớn thời gian cậu ăn đồ Tây.

Hoắc Dận tiến lên hai bước, đôi mắt đẹp như ngọc đen nhìn chằm chằm sủi cảo trong tay mẹ. Cuối cùng, khi nhìn thấy em trai và em gái ăn một cách ngon lành, mới gật đầu.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ cười cười rồi tự mình gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng đứa nhỏ.

“Có ngon không?”

“Ừm……”

Lần này, Hoắc Dận mới cam tâm tình nguyện gật đầu. Hai mắt sáng ngời, giống như tinh tú trên trời cao.

Đứa nhỏ này, không phải ban đầu cậu muốn ăn sủi cảo sao?

Sao biểu hiện này của Hoắc Dận lại ngờ nghệch như vậy?

Mẹ con bốn người Ôn Hủ Hủ Hủ ngồi ở trong phòng, một bên ăn sủi cảo, một bên hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau ấm áp hiếm hoi này…

——

Bảy giờ tối, Hoắc Tư Tước trở về.

Vừa bước vào cổng, hắn đã sững người. Vì hắn thấy trên giá giày ở lối vào có thêm một đôi giày nữ!!

Chà, một đôi, đó là đôi của cô bé.

Một đôi khác…

“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi, bọn nhỏ vẫn đang chờ ngài về ăn cơm.”

Ngay lúc hắn đang dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào đôi giày. Bỗng nhiên dì Vương đi ra, nhìn thấy hắn vừa trở về, dì ta lập tức vui mừng chạy ra đón.

Hoắc Tư Tước lúc này mới tạm thời thu hồi ánh mắt, từ cửa đi vào.

Từ khi những đứa nhỏ đến đây, tối nào hắn cũng về cùng ăn cơm cùng với chúng. Thứ nhất là trong nhà có nhiều trẻ con, hắn lo lắng người giúp việc sẽ không chăm sóc cẩn thận được.

Mà nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân chính là Mặc Bảo đã về, hắn muốn bồi dưỡng thêm tình cảm với cậu bé nhiều hơn.

“Bọn nhỏ đâu?”

“Ngài nói bọn nhỏ, đang ở trên lầu, bây giờ tôi đi gọi bọn nhỏ xuống ngay.” Dì Vương nói xong, vội vàng lên lầu hai gọi bọn nhỏ.

Nhưng Hoắc Tư Tước lại ngăn dì ta lại.

“Không cần, để tôi lên lầu thay quần áo trước. Lát nữa xuống dưới tiện thể gọi bọn nhỏ luôn.”

Sau đó người đàn ông này liền cầm laptop công việc đi lên, dáng người thẳng tắp cao lớn, chỉ riêng bóng lưng này cũng khó có thể che giấu vẻ kiêu ngạo toát ra từ người hắn.
 
Chương 212


Chương 212

Hắn vừa định đi thẳng lên thay quần áo. Lúc đi qua lầu hai, lại bất thình lình nghe thấy trong phòng con

trai lớn Hoắc Dận truyền ra âm thanh.

“Vậy sau đó Kim Hà có tỉnh lại không?”

“Tất nhiên, anh trai cô ấy và mẹ cô ấy rất yêu cô ấy. Bọn họ cổ vũ và giúp đỡ cô ấy, tất nhiên cô ấy sẽ tỉnh lại!”

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ, giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt sông, cô trả lời câu hỏi của bọn trẻ, cho dù câu hỏi đó nghe có vẻ nặng nề.

Nhưng lúc này bọn nhỏ trong phòng giống như cô bé trong câu chuyệnchuyện, đều cảm giác được ấm áp đến từ mẹ.

Ai ở trong đó?

Bước chân Hoắc Tư Tước dừng lại, đôi mắt lập tức âm trầm nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ kia.

Đúng là có người, bởi vì hắn nhìn thấy trong căn phòng không đóng kín hoàn toàn hình như có vài bóng người. Lúc này, mấy cái bóng nhỏ vây quanh cái bóng lớn thành một vòng tròn.

Ôn Hủ Hủ!!

Hắn đã nhìn thấy rõ ràng là Ôn Hủ Hủ, thoáng chốc lông mày theo thói quen đọng lại một tầng âm u, hắn bước những bước chân dài đi tới gần.

“Mẹ, câu chuyện này thật sự rất đáng thương, Nhược Nhược một chút cũng không muốn nghe, chúng ta có thể kể một câu chuyện khác hay hơn được không?”

“Được, vậy chúng ta sẽ……”

Trong phòng, Ôn Hủ Hủ đang định lục tìm một ít sách có chuyện vuii. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng khép hờ “Rầm” một tiếng đã bị người từ bên ngoài mở ra!

Ôn Hủ Hủ: “……”

Nhược Nhược: “……”

Ngay cả Hoắc Dận và Mặc Bảo đang vây quanh mẹ, cũng bị tiếng đẩy cửa bất ngờ này làm cho hoảng sợ. Sau đó quay đầu lại nhìn thấy người ba lạnh lùng ở cửa, hai khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch.

“Các người đang làm gì vậy?”

“Ba, ba cuối cùng cũng đã về!”

Thật không nghĩ tới, ngay lúc Hoắc Tư Tước sắp mất bình tĩnh thì Hoắc Dận vốn luôn luôn trầm mặc ít nói bỗng nhiên bò dậy khỏi mặt đất, nhào tới trước mặt hắn sau đó ôm chặt hai chân hắn.

Hoắc Tư Tước: “……”

Ôn Hủ Hủ càng sửng sốt, hoàn toàn không hiểu con trai mình tại sao lại làm như vậy?

“Ba, cám ơn ba.”

“Cái gì?”

Hoắc Tư Tước ở trong hoàn cảnh này cũng không kém, thậm chí còn tệ hơn, bởi vì hắn từ đầu đến chân đều không biết chuyện gì đang xảy ra!

Lúc này cái miệng lanh lợi của Mặc Bảoi lên sân khấu: “Ba, ba, anh trai nói cám ơn ba đã cho mẹ tới đây ở. Vốn chúng con định hôm nay sau khi mẹ xuất viện, sẽ đến chỗ mẹ, nhưng giữa chừng chú Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới, nói ba muốn mẹ tới đây chữa bệnh cho ba nên đã đưa mẹ tới đây. Sau đó anh em chúng con không cần đi qua đó nữa.”
 
Chương 213


Chương 213

Mấy đứa nhỏ này thật sự rất biết lên kế hoạch. Rõ ràng là đang nói bậy bạ nhưng lúc này lại hùng hồn lý lẽ không chút sai sót nào.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước càng thêm ảm đạm.

Hắn không biết chuyện này có phải do Lâm Tử Dương làm hay không?

Nhưng có một điều chắc chắn, những đứa trẻ này đã hoàn toàn đứng về phía mẹ bọn chúng. Nhìn xem tình huống này, còn có những lời kia, bọn chúng đều đang bắt đầu liên kết lại để đối phó với hắn! !

Hoắc Tư Tước đột nhiên lại đau đầu.

“Thì ra là như vậy, nếu đã như vậy thì tôi sẽ rời đi. Xin lỗi anh Hoắc tổng, cũng không phải tôi muốn tới nơi này,mà là lúc tôi vừa xuất viện thì bị vệ sĩ của anh cưỡng chế đưa tôi tới đây, thật xin lỗi.”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng lên tiếng, cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cau có của hắn, cô cụp mắt cúi đầu, chôn vùi tất cả những cảm xúc không nên có vào trong lòng.

Tiếp theo, cô cúi xuống ôm con gái mình lên chuẩn bị rời đi.

Đây là kết không lường trước được.

Ai cũng không nghĩ tới!

Bao gồm cả hai cậu bé đã lên kế hoạch bày ra toàn bộ chuyện này.

Sao lại như vậy?

Mọi chuyện không suôn sẻ sao? Ba cũng không nói gì mà, tại sao mẹ còn muốn đi?

Hai đứa nhỏ hoàn toàn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng nếu chúng biết rằng khi người lớn đối mặt với một điều gì đó, ngoại trừ nhìn bề ngoài còn cần phải quan sát sắc mặt của đối phương.

Nếu như vậy, bọn nhỏ có lẽ sẽ hiểu.

“Mặc Mặc, đi thôi.”

Ôn Hủ Hủ ôm con gái sau đó đưa tay ra cho con trai.

Tất nhiên cô không thể bỏ cậu ở đây, cậu là con của cô.

Nhưng Hoắc Dận còn đang ôm hai chân ba mình, sau khi nghe mẹ chỉ gọi em trai, đột nhiên cậu quay đầu nhìn về phía mẹ, đôi mắt nhỏ lại đỏ lên.

Mặc Bảo: “……”

Ngay khi trong phòng ngủ này lại sắp diễn ra một màn kịch bi thảm mẹ con bị chia cắt. Hoắc Tư Tước đang đứng ở cửa cuối cùng cũng lên tiếng

“Ôn Hủ Hủ, cô cố ý đúng không?”

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn: “Anh nói cái gì?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước bắt đầu chùng xuống: “Tôi nói sai sao? Để cô tới đây ở không phải để cô đem nơi này biến thành gà chó không yên. Cô nhìn xem nơi này bị cô biến thành cái dạng gì rồi?”

Hắn nhìn lướt qua phòng ngủ.

“Tôi……”

Ôn Hủ Hủ nhìn quanh lập tức cứng họng không nói được gì.

Quả thật, không khí lúc này trong phòng khá căng thẳng. Vừa rồi bọn nhỏ còn rất vui vẻ, giờ thì ngoại trừ cô đang ôm con gái, còn lại là hai ánh mắt nhỏ của hai đứa trẻ kia đều đã đỏ hoe, bọn chúng đều đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.
 
Chương 214


Chương 214

Không phải, cô không muốn như vậy.

Ôn Hủ Hủ mất đi vẻ tự tin vừa rồi, cô mở miệng định giải thích. Nhưng người đàn ông này cũng đã khom lưng bế Hoắc Dận lên.

“Đi, cùng ba xuống ăn cơm. Mặc Mặc, con cũng lại đây, cùng ba đi xuống.”

Hắn lại vẫy vẫy tay với Mặc Bảo.

Mặc Bảo: “……”

Đây thật đúng là!!

Bố và mẹ sao có thể như vậy? Cậu là cái bánh thơm ngon hay sao? Cứ giành qua giật lại như vậy?

Mặc Bảo bị hai bên giành giật, cậu cảm thấy rất không vui.

Tuy nhiên, cậu vốn dĩ là một đứa trẻ vô cùng thông minh, sau khi cân nhắc một chút, cậunghe lời đi qua chỗ ba: “Được rồi Hoắc Dận, anh đừng đau lòng, mẹ sẽ không đi đâu. Anh tới dẫn mẹ và em gái xuống ăn tối đi, cẩn thận vết thương của mẹ nha.”

Sau khi Mặc Bảo đã đi ngang qua chỗ hắn cậu đã nghĩ cách để trao đổi ám hiệu với anh trai mình.

Chỉ số thông minh của Hoắc Dận cũng không kém em trai, cho nên vừa nghe thấy lời này đã hiểu Mặc Bảo muốn nói gì. Cậu lập tức tuột xuống khỏi người ba, chần chừ đi tới trước mặt mẹ: “Mẹ –”

Ánh mắt ủy khuất của Hoắc Dận thật sự làm thổn thức trái tim cô.

Ôn Hủ Hủ lập tức ngồi xổm xuống trước mặt con trai: “Xin lỗi Dận Dận, mẹ sẽ không đi, mẹ ở bên cạnh con.”

“Vâng, mẹ.”

Cậu bé nghe vậy mừng rỡ, dang rộng vòng tay ôm mẹ thật chặt.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý ở lại. Nhưng trên thực tế, ngoại trừ sự thuyết phục của con trai cô, còn có một lý do khác, đó là cô nghe được hàm ý từ câu nói của Hoắc Tư Tước, anh ta chỉ cô cảm thấy cô đã không chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ mà thôi.

Ôn Hủ Hủ lau nước mắt trên mặt con trai mình.

Hoắc Tư Tước nhìn ba mẹ con nhà này diễn kịch mà không nói thêm lời nào nữa.

Cuối cùng khi mọi chuyện được giải quyết xong, hắn nhếch miệng sau đó ôm con trai đi xuống.

“Nhìn xem, ba thật sự không đuổi mẹ đi!”

——

Sau vài phút, cả gia đình bước xuống.

“Mọi Người cuối cùng cũng xuống rồi, mau ăn đi. Trời hôm nay lạnh, e rằng lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”

Dì Vương đợi ở dưới lầu đã lâu, thấy cả nhà ông chủ đi xuống liền vui vẻ chào hỏi.

Hoắc Tư Tước khẽ gật đầu, ôm con trai đi tới.

“Ba, ba thích ăn gì vậy?”

Mặc Bảo rất vui vẻ, sau khi đi theo ba tới bàn ăn cậu dùng bắp chân và cánh tay nhỏ của mình bò lên ghế ngồi cười híp mắt hỏi ba.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước thản nhiên liếc qua cậu: ” Ba cái gì cũng ăn.”

“Vậy hôm nay mẹ làm sủi cảo, ba cũng sẽ thích ăn chứ?” Mặc Bảo lại đột nhiên nói một câu.

Thoáng chốc, Hoắc Tư Tước bên này còn chưa lên tiếng. Bên kia Ôn Hủ Hủ đang thắt khăn ăn cho con gái, tay run lên, thiếu chút nữa siết chặt cái cổ nhỏ của cô bé!
 
Chương 215


Chương 215

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đây là Nhược Nhược của mẹ, mẹ phải cẩn thận một chút, nếu mẹ bóp cổ con, sẽ không có con để ôm đâu.”

“……”

Trong hơn mười giây, bầu không khí xấu hổ tràn ngập trong phòng ăn, khiến mỗi người ở đây đều muốn tìm lỗ chui xuống!

Dì Vương vẫn nhịn cười, thấy thiếu gia đang nhìn chằm chằm mình khóe mắt cũng giật giật một chút. Dì ta vội vàng đi vàovào phòng bếp bưng một đĩa sủi cảo lớn vừa nấu xong ra.

“Vâng, ông chủ, hôm nay bọn nhỏ ầm ĩ đòi ăn sủi cảo. Cô Ôn không ngạingại trên người có thương tích vẫn giúp tôi làm những thứ này. Ông chủ nếm thử xem? Mùi vị của sủi cảo khá ngon.”

Dì Vương đặc biệt lấy một đôi bát đũa sạch sẽ, đặt thêm một đĩa gia vị nhỏ trước mặt Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ đột nhiên siết chặt các ngón tay của mình lại.

Thật ra Hoắc Tư Tước không thích ăn sủi cảo.

Hắn từ nhỏ đã rất kén ăn, gia đình hắn lại thuộc giới trâm anh thế phiệt vì thế chỉ cần có một số thứ hắn nếm thử không thích thì sẽ không bao giờ ăn lại nữa. Loại đồ ăn Sủi cảo này, cũng chỉ có năm đó Ôn Hủ Hủ và ba mẹ của cô đến Hoắc gia mới làm. Bởi vì bọn họ là người phương bắc tới cho nên Hoắc gia cố ý chuẩn bị Sủi Cảo cho bọn họ.

Ôn Hủ Hủ nhớ rất rõ ràng, lần đó cô cùng với một người con trai lớn hơn cô năm tuổi cùng ăn sủi cảo, nhưng anh trai đó vừa cắn một miếng thì không ăn nữa.

Anh trai đó nói sủi cảo khó ăn muốn chết!

Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống, không nhìn phía đối diện, mà chuyên tâm đút cho con gái ăn.

Vài giây sau……

“Ba, có phải rất ngon không?”

“Có thể ăn……”

Hoắc Tư Tước chậm rãi ăn xong một cái sủi cảo. Lúc này không có tỏ ra thái độ như năm đó. Hắn cảm giác được trong miệng đang được kích thích vị giác, liền thẳng thắn gật đầu.

Ôn Hủ Hủ sửng sốtĐọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Có phải cô nghe nhầm rồi không? Hắn vừa nói có thể ăn? Nhưng năm đó rõ ràng hắn vừa cho vào miệng liền ném đi.

Ôn Hủ Hủ nhìn thật lâu cũng không dời tầm mắt.

Có lẽ là cảm giác được có người đang nhìn mình, người đàn ông đang ngồi ăn phía đối diện cũng hơi nâng mí mắt quét qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Ôn Hủ Hủ lại sợ đến nỗi chiếc đũa trong tay xém rơi xuống đất!!

Cô điên rồi sao?

Cô đang làm gì vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào hắn, cô có bệnh sao?

Trái tim Ôn Hủ Hủ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vội quay đi chỗ khác giả vờ như đang pha nước sốt cho đứa nhỏ, cô cố tránh ánh mắt của người đàn ông này.

May mắn là, sau khi cô thu hồi ánh mắt đột nhiên phía công ty của hắn gọi điện thoại tới. Hoắc Tư Tước đi ra ngoài nhận cuộc gọi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền vội vàng rời đi ngay.

“Mẹ, có phải mẹ sợ ba không?”
 
Chương 216


Chương 216

Thật không ngờ, Hoắc Tư Tước vừa đi, Nhược Nhược luôn ngây thơ lại đến gần lén lút hỏi Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ đương nhiên sẽ không thừa nhận!

Cô vội nhét sủi cảo vào miệng cô bé, chặn sự tò mò của cô bé lại: “Không có không có, mau ăn đi, ăn no rồi mẹ đi tắm cho con.”

Lúc này cô bé mới ngừng nói.

Ăn xong bữa tối. Vì Ôn Hủ Hủ đã ở lại đây, mấy đứa nhỏ cũng không chạy đi làm phiền Hoắc Tư Tước. Tất cả tự tắm rửa xong liền chạy đến phòng của Ôn Hủ Hủ, quấn lấy cô để cô kể chuyện trước khi đi ngủ.

Ôn Hủ Hủ đương nhiên rất vui.

Khi ở cùng Mặc Bảo và Nhược Nhược, buổi tối cô thường sẽ kể chuyện cho hai đứa nhỏ nghe. Bọn nhỏ đã hình thành nên thói quen, hiện tại lại có thêm một đứa con trai lớn nữa.

Đương nhiên, cô làm chuyện này lại càng thêm hạnh phúc.

Vì vậy đêm đó, bọn nhỏ đều ngủ trong phòng mẹ, sau đó cô mới bảo dì Vương đưa bọn nhỏ về phòng mình.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau.

Ôn Hủ Hủ bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“Mẹ, mẹ dậy chưa? Con là Nhược Nhược, oa ~~~, mẹ mau dậy đi.”

“……”

Tiếng khóc này!

Ôn Hủ Hủ lập tức tỉnh lại, sau đó từ trên giường nhanh chóng tới mở cửa.

Quả nhiên là Nhược Nhược, sáng sớm cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô bé mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn, trong tay còn ôm một con búp bê thỏ tai dài, đứng khóc ngay trước cửa phòng Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ bị dọa, vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: “Sao vậy? Con gái, sao đột nhiên lại khóc? Nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?”

Cô nghĩ, chắc là cô con gái nhỏ của mình chưa thích ứng với nơi này.

Nhưng sau khi cô bé nhào vào trong lòng mẹ, lại nghẹn ngào nói: “Mẹ, Nhược Nhược cũng muốn đi nhà trẻ. Các anh đều đã đi rồi, chỉ có Nhược Nhược không được đi, mẹ…”

Nhược Nhược nói không được hai câu, lại òa khóc.

Nhà trẻ?

Đúng rồi, trong khoảng thời gian cô nằm trong bệnh viện đã quên béng đi chuyện này. Hai đứa nhỏ còn đang đi nhà trẻ.

Vì thế cô lập tức lại hỏi: “Sao lại không cho con đi? Hai anh em con không phải đều ở cùng một nhà trẻ sao?”

“Không… không phải, sau khi chúng con về đây ba bảo anh trai đến nhà trẻ của anh Dận Dận. Mẹ, Ba… ba không cho Nhược Nhược đi…”

Cô bé khóc rất thương tâm. Đặc biệt là câu cuối cùng, ngay cả cơ thể nhỏ bé cũng run rẩy trong lòng mẹ.

Ôn Hủ Hủ nghe xong mới hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.

Tim cô như bị dao cắt, một ngọn lửa giận từ trong lồng ngực bùng lên!

 
 
Chương 217


Chương 217

Nhưng mà, sau khi bùng lên thì sao?

Đi tìm ba cô bé sao?

Không, không được. Hiện tại hắn không biết Nhược Nhược là con gái của hắn. Hơn nữa, cô cũng không muốn cho hắn biết.

Nếu đã như vậy, cô lấy lý do gì đi tìm hắn đây?

Ôn Hủ Hủ ôm chặt con gái mình, cố gắng an ủi cô bé: “Vậy… chúng ta về nhà trẻ trước đây có được không?”

“Không, không cần, Nhược Nhược muốn đi học cùng một chỗ với anh trai. Mẹ, có phải mẹ cũng không yêu con nữa không?”

Cô bé rơm rớm nước mắt nhìn mẹ, dáng vẻ buồn bã đến suýt nữa làm tan nát cõi lòng.

“Được rồi, hôm nay mẹ nhất định sẽ cho con đi nhà trẻ với các anh!

Ôn Hủ Hủ sẽ dốc hết toàn lực để con gái được đi nhà trẻ. Để con gái ở trong phòng chờ cô, sau đó làm vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng đi thẳng lên lầu ba.

“Hoắc tư Tước? Hoắc tư Tước? Anh dậy chưa? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”

Đây là lần thứ hai cô đi tới lầu ba, Ôn Hủ Hủ kỳ thật rất không muốn lên đây, bởi vì mỗi một lần cô lên đây cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Không phải cùng hắn ầm ĩ, thì cũng là cãi nhau với hắn.

Không có nổi một lần nói chuyện đàng hoàng.

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, nghĩ đến lần này tới nói chuyện cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Cô liền cố ý đứng xa một chút.

Đợi khoảng một phút, bên trong cuối cùng cũng có tiếng động, cũng không biết hắn đang làm gì một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân đi tới mở cửa.

“Chuyện gì?”

Cánh cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông đứng đó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi được may thủ công màu sẫm, cổ áo mở một nửa lộ ra xương quai xanh tinh xảo bên trong, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra chiếc thắt lưng kim loại lạnh lẽo quanh eo.

Ôn Hủ Hủ thấy được hình ảnh này của hắn không hiểu vì sao dáng vẻ tự tin lúc đầu của cô đã giảm đi ba phần.

“Cái đó… cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi vừa nghe nói anh đưa Mặc Mặc đến nhà trẻ của Dận Dận. Vậy có thể… để Nhược Nhược cũng đi cùng không?”

“Tại sao tôi phải để nó đi? Đó không phải là việc của tôi!”

Người đàn ông này đã từ chối một cách rất nhanh chóng và thô lỗ!

Ôn Hủ Hủ càng chột dạ: “Cho… cho dù con bé không phải là con của anh. Nhưng Nhược Nhược cũng là em gái của Mặc Mặc và Dận Dận. Anh có thể nể tình hai con trai mà để con bé cùng đi nhà trẻ được không?”

“Không thể!”

Lại là một câu nói không chút lưu tình, người đàn ông quay người định đóng cửa lại.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng mà đã quên vừa rồi mình còn tránh xa hắn, cô vội vàng chạy tới ngăn ngay cánh lại nói: “Anh đừng như vậy, chúng ta thương lượng một chút đi.”

“Cút!”

“Tôi biết, tôi trước kia đối với Hoắc tổng có nhiều chỗ bất kính. Như vậy đi, anh đại nhân không thèm chấp tiểu nhân. Anh muốn tôi làm gì tôi làm nấy được không?”
 
Chương 218


Chương 218

Ôn Hủ Hủ tuyệt đối bất chấp tất cả, mặt dày mày dạn chen vào phòng. Vì con gái mà ngay cả lời như vậy cô cũng nói ra.

Làm tất cả mọi thứ?

Nghe được câu này, Hoắc Tư Tước vốn mặt xanh mét muốn ném cô ra ngoài, bất chợt dừng lại.

“Cái gì cũng được?”

Hắn lãnh đạm, một đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng, chỉ nhìn chằm chằm cô mang theo cảm xúc không rõ ràng. Trong ánh mắt khó phân biệt được giữa cảm xúc và tức giận, khiến ai cũng phải rùng mình.

Ôn Hủ Hủ chớp chớp mắt, cô nhất thời cảm giác đầu óc trống rỗng, nuốt một ngụm nước bọt, lại không biết nên trả lời tiếp như thế nào?

Hắn làm ra dáng vẻ dọa người như vậy, là muốn làm gì?

“Như thế nào? Sợ rồi sao?”

Hoắc Tư Tước ép người phụ nữ này tới ngưỡng cửa. Rõ ràng hắn nhìn thấy sự hoảng sợ trên mặt cô, đột nhiên khóe miệng hắn lướt qua một tia châm chọc.

Hai mắt Ôn Hủ Hủ mở to!

“Không có không có, anh nói, anh muốn tôi làm cái gì? Đúng rồi, có phải anh muốn tôi chữa bệnh cho anh không? Tôi có thể làm điều đó ngay bây giờ.” Nói xong, cô nhìn thấy trên mày và mắt của hắn có vết xanh, liền vươn tay trực tiếp sờ lên mặt của hắn.

Hoắc Tư Tước: “……”

Hắn còn chưa kịp phản ứng, giữa hai lông mày đột nhiên xuất hiện hai ngón tay thon dài, vì trời mùa đông nên tay cô lạnh buốt. Sau khi sờ qua lông mày của hắn, chuẩn xác và nhanh chóng tìm được huyệt vị trên mặtmặt, những đầu ngón tay mềm mại và dịu dàng giúp hắn chậm rãi ấn lên.

Hoắc Tư Tước giật mình.

Có lẽ là vì hắn không ngờ người phụ nữ đáng chết này lại to gan như vậy, dám trực tiếp “tấn công” hắn.

Hoặc là bởi vì sau khi cô “động” tay, đôi mắt vẫn luôn sưng tấy nhức nhối vì đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, lại có cảm giác được khoan khoái.

“Thế nào? Có cảm thấy khá hơn chút nào không? Tôi nói cho anh biết, đối với người có lượng công việc lớn như anh lại còn chưa khỏi hẳn bệnh, mỗi sáng tôi mát xa cho anh sẽ rất tốt đấy.”

Ôn Hủ Hủ đang nghiêm túc giúp người đàn ông này trị liệu.

Bởi vì, cô đang trông cậy điều này có thể giúp con gái mình.

Tuy nhiên, cô không biết rằng chỉ vì quá nghiêm túc mà cô càng ngày càng gần hắn. Dáng người cô thì thấp bé mà người đàn ông này thì cao một mét tám mấy. Để có thể áp sát người hắn, cô phải tiến lên phía trước.

Trong mắt Hoắc Tư Tước tối sầm lại.

Bởi vì hắn phát hiện, khoảng cách giữa người phụ nữ chết tiệt này và hắn bây giờ, chỉ cần hắn cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi trong veo của cô.

Huống chi, trên người cô còn có nhàn nhạt mùi chanh, sau khi cô nói chuyện mùi hương này có xen lẫn trong hơi thở ấm áp bay ra. Thậm chí ngay cả hai đôi môi nhạt màu nhưng vô cùng hấp dẫn khiến hắn nhìn chằm đến mê người…

“A……”

Bởi vì Ôn Hủ Hủ dùng sức quá mạnh nên đã đụng phải vết thương chưa lành.
 
Chương 219


Chương 219

Ngay lập tức, cô nghiêng người sang một bên.

Hoắc Tư Tước thấy vậy không chút nghĩ ngợi, dùng hai tay đỡ rồi kéo cô đứng dậy. “Ầm” một tiếng, Ôn Hủ Hủ bị kéo lên trên người hắn, cô kinh hoàng ngẩng đầu lên. Đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô vô tình lướt qua chiếc áo sơ mi vừa bị xé toạc của Hoắc Tư Tước……

Thời gian dường như đứng yên.

Giờ khắc này, cả hai người đều không nhúc nhích. Sau một lúc tê dại, ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ càng sâu.

Còn người phụ nữ? Cô lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú trắng đỏ bừng giống như một con nai con bị kinh hãi đến tột độ.

Bọn họ vừa làm gì vậy?

Như thế nào…… mà thoáng cái liền biến thành như vậy?

Đại não của Ôn Hủ Hủ hoàn toàn sụp đổ. Cô ngã trên người người đàn ông này, bàn tay to rộng của hắn vẫn vòng qua eo cô.

Rất nóng, có lẽ do cô ăn mặc có hơi mỏng nên cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn qua lớp quần áo.

Cô chưa từng tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như vậy.

Ngay cả khi cô đã sinh cho hắn ba đứa con.

Hô hấp của Hoắc Tư Tước càng ngày càng nặng nề. Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô.

Thật ra cô có dung mạo không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, một đôi mắt hoa mai trong veo giống như bảo thạch tinh khiết, cùng với đôi môi như quả đào chín mọng tản ra mùi thơm quyến rũ.

Hoắc Tư Tước không kiềm chế được, ánh mắt lại tối sầm lại…

Ôn Hủ Hủ: “……”

Nhìn người đàn ông này càng lúc càng gần mình, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Ba ba có sao không?”

Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một giọng trẻ con lanh lảnh, còn có tiếng bước chân nhỏ chạy lên.

Là con trai?!

Ôn Hủ Hủ lập tức hoàn hồn, giãy dụa đẩy người đàn ông trước mặt ra.Cô bây giờ giống như kẻ trộm, hốt hoảng xông tới cửa lao ra ngoài.

Hoắc Tư Tước: “……”

Mặc Bảo vừa chạy lên: “……”

Xong rồi, hình như quấy rầy chuyện tốt của ba mẹ, làm sao bây giờ?

Đứa nhỏ có thị lực tốt, vừa nhìn thấy bộ dáng của mẹ và ba biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Lập tức cậu bé không chạy lên mà đứng dậm chân một chỗ.

“Ba, cái kia…… Con thật ra cũng không có chuyện gì, hai người tiếp tục, tiếp tục đi……”

Mặc Bảo quyết định làm như không thấy gì, phất phất bàn tay nhỏ bé xoay người lại đi xuống.

Ôn Hủ Hủ ở trên lầu nhìn thấy, nhất thời vừa thẹn vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ bừng kia không biết để đâu cho hết xấu hổ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom