Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 180


Chương 180

Hôm nay là ba tới đón Mặc Bảo về nhà.

Đón chừng lúc ở bệnh viện Hoắc Dận không chọn về cùng hắn mà chọn đi cùng với Ôn Hủ Hủ cho nên khuôn mặt anh tuấn kia vẫn luôn u ám.

Ngay cả khi Hoắc Tư Tước chủ động chào cậu, cậu cũng giữ khoảng cách với hắn.

Người ba thối tha này cậu không thèm để ý tới. Đến nói chuyện cậu cũng lười.

Mặc Bảo đeo cặp sách nhỏ ngồi ở phía sau xe, mở ra chiến lợi phẩm hôm nay thu được trong nhà trẻ, một bên vui tươi hớn hở bóc ra một que kẹo cho vào mồm.

“Con đang làm gì vậy?”

“Hả? Con không làm gì cả, con đang chơi.”

Mặc Bảo sẽ không nói cho ba biết, hôm nay ở nhà trẻ cậu đã thay anh em tốt Hoắc Dận của mình đánh hạ một nửa giang sơn như thế nào.

Mặc Bảo lấy ra một chiếc ô tô đồ chơi trong chiến lợi phẩm ra, ngắm nghía một hồi rồi thốt lên nhạc nhẽo, trẻ con, giờ còn chơi đồ ấu trĩ như vậy!

Hoắc Tư Tước thông qua kính chiếu hậu quan sát đứa nhỏ này. Hắn tức giận, không ngờ công sức hắn nuôi năm năm không bằng một người phụ nữ vừa mới xuất hiện.

Nhưng mà đứa nhỏ này đang làm gì vậy?

Hắn nhìn hành động của con trai có chút kỳ quái. Đặc biệt là khi cậu cởi cặp sách nhỏ sau sau đó tùy tiện ném ở chỗ ngồi, rồi khoanh chân ngồi xuống, những hành động này của cậu khiến hắn càng thêm kinh ngạc.

“Hoắc Dận, ai dạy con ngồi như vậy? Ba không phải dạy con cách đứng ngồi rồi sao? Sao con mới đi nhà trẻ hai ngày mà đã đã học được những điều xấu này? ”

“……”

Sau hai giây, Mặc Bảo phía sau mới chậm rãi thu chân lại, bắt chước dáng vẻ của Hoắc Dận.

Thì ra Hoắc Dận ngồi như một ông già là do người ba xấu xa này dạy ra.

Mặc Bảo thở dài một tiếng.

May mắn thay, sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi, thì hắn không lãi nhãi gì thêm nữa mãi cho đến khi hai ba con về tới vịnh Thiển Thủy.

“Thiếu gia về rồi, đói bụng chưa? Dì Vương làm xong món bánh ngọt yêu thích của con rồi, có muốn lấy một ít cho con không?”

“Vâng, cảm ơn dì Vương.”

Mặc Bảo mỉm cười đồng ý. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa như mặt trời khiến Dì Vương sửng sốt.

Tiểu thiếu gia đang cười với một người giúp việc sao?

Trời ạ, tiểu thiếu gia hôm nay tự nhiên lại nở nụ cười! Thì ra tiểu thiếu gia cũng biết cười, nụ cười này cũng quá đẹp đi!

Dì Vương kinh ngạc, lập tức chạy vào bếp lấy chút đồ ăn vặt ra. Mặc Bảo thấy dì ta đi rồi, cũng đeo cặp sách nhỏ chuẩn bị trở về phòng mình ở lầu hai.

Cậu phải đi gọi điện thoại cho Hoắc Dận. Vừa rồi lúc ở trong xe Hoắc Dận gọi tới nhưng cậu không nghe được vì sợ ba sẽ phát hiện, nên cậu ngắt máy ngay.

 
 
Chương 181


Chương 181

“Hoắc Dận, con đi đâu vậy? Không thay quần áo sao?”

“Hả?”

Mặc Bảo đang chuẩn bị lên lầu chỉ có thể lại ngừng lại, một đôi mắt xinh đẹp như trăng lưỡi liềm ngơ ngác nhìn ba.

Thay đồ?

Thay quần áo gì vậy?

Mặc Bảo hoàn toàn không hiểu lời ba nói.

Bởi vì cậu là Mặc Bảo nên không biết tính cách sạch sẽ của người ba này, từ nhỏ Hoắc Dận đã bị yêu cầu rất nghiêm khắc về vấn đề vệ sinh cá nhân.

“Còn ở đó làm gì? Trước kia không phải mỗi khi con về phòng mình đều đến phòng khử trùng thay quần áo? Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả cái này cũng quên.”

Hoắc Tư Tước cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay đứa con trai này làm sao vậy? Sao lại có nhiều chỗ khác thường như thế?

Mặc Bảo sợ hãi!

Phòng khử trùng?!!

Người ba bảo thủ này còn ở trong nhà xây một phòng khử trùng nữa sao?

Mặc Bảo thật sự bất lực, cậu chỉ có thể nhấc chân từ trên cầu thang đi xuống: “Xin lỗi ba, con quên mất, con lập tức đi ngay.”

Sau đó cậu bé đeo cặp sách nhỏ lúc đi đến phòng khử trùng.

Hoắc Tư Tước: “……”

Vừa vặn lúc này, dì Vương cũng bưng dĩa bánh ngọt đi ra, chứng kiến một màn như vậy, chị ta lên tiếng hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì sao?”

Hoắc Tư Tước nhíu mày, muốn nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ kia đã đi qua, cũng không lên tiếng mà đi lên lầu.

Phải mất mười mấy phút Mặc Bảo mới về tới phòng của mình, sau đó cậu cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Hoắc Dận.

“Alo, Hoắc Dận?”

“Anh, anh, không xong rồi, mẹ muốn đưa chúng ta về Clear. Anh Hoắc Dận giận rồi, anh ấy không để ý tới ai hết.”

Bất ngờ, người nghe điện thoại lại là Nhược Nhược. Sau khi cô bé nghe được giọng nói của anh trai trong điện thoại, vội vàng nói cho Mặc Bảo biết tình hình hiện tại.

Mẹ đưa bọn chúng đi à? Tại sao?

Mặc Bảo lo lắng, cậu vội vàng hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì mẹ nhầm anh Dận Dận là anh. Sau khi anh dận Dận đi khám ở bệnh viện, bị một ông giáo sư già nói anh Dận Dận bị nhiều bệnh. Mẹ rất đau lòng, tưởng là anh nên mẹ muốn dẫn chúng ta về Clear, để chữa bệnh cho anh!”

Đừng nhìn cô bé bình thường ngốc nghếch, nhưng khi miêu tả tình hình rất trật tự và rõ ràng.

Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ lập tức có sự thay đổi!

“Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Không được, nói như vậy anh phải nhanh chóng trở về.”
 
Chương 182


Chương 182

“Đúng vậy đúng vậy, em cũng cảm thấy anh mau về đi. Em không biết phải làm sao, anh Dận dận đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu rồi, mẹ gọi anh ấy cũng không ra.”

Nhược Nhược ở trong điện thoại vừa nhìn cửa phòng còn đóng, vừa đồng ý với quyết định của anh trai.

Lúc này, ngoại trừ để Mặc Bảo trở về thì không còn cách nào khác.

Mặc Bảo dặn dò em gái, để cô bé trấn an Hoắc Dận trước, sau đó cậu sẽ tìm cơ hội lập tức đi về, và giải thích chuyện này với mẹ.

Xem ra, sự tình không giấu được nữa.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Mặc Bảo có chút phiền não.

Không ngờ lúc này Hoắc Tư Tước lại đi lên, hắn nhìn thấy cửa phòng con trai đang đóng, thong thả bước tới cạnh cánh cửa vươn ngón tay thon dài gõ: “Hoắc Dận, con đang làm gì vậy?”

“Hả? Ba, con có làm gì đâu, con ở trong phòng chơi.”

Nghe tiếng ba gọi, Mặc Bảo nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, sau đó chạy tới mở cửa phòng ra.

“Ba, sao ba lại lên đây? Ba tìm con có việc gì sao?”

“……”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười híp mắt này, Hoắc Tư Tước luôn có loại cảm giác không đúng.

Thằng nhóc này, nó học cười từ khi nào vậy? Không phải trước giờ nó luôn có bộ dạng lạnh lùng sao? Mới năm tuổi đã không thích cười đùa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cũng hiếm khi nhìn thấy một chút biểu cảm hoạt bát nào.

Giờ thì sao?

Hoắc Tư Tước chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn này một hồi lâu, lúc này mới nhíu mày nói: “Ừ, ba tới là nói với con một tiếng. Bắt đầu từ ngày mai, dì bác sĩ kia sẽ không tới đây nữa.”

“Tại sao?” Mặc Bảo lập tức mở to đôi mắt như trăng lưỡi liềm.

Mẹ không đến à?

Nguyên nhân gì? Là do cô không muốn tới, hay là tại người ba này không cho cô tới?

Mặc Bảo cảm thấy, hẳn là khả năng phía sau nhiều hơn một chút.

Quả nhiên, nhìn thấy con trai hỏi ngược lại mình, Hoắc Tư Tước liền lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không đến thì không đến, làm gì có nhiều lý do như vậy?”

“Con nói với ba, việc này ba không thể trách dì. Là con gọi điện thoại cho dì, con cảm thấy ba bận quá nên bảo dì đưa con đi bệnh viện. Ba đừng giận.”

Mặc Bảo còn đang thử giải thích, lúc ở nhà trẻ Hoắc Dận đã nhắn tin nói hết mọi chuyện cho Mặc Bảo, nên lúc này Mặc Bảo mới cho rằng nguyên nhân ba tức giận là vì chuyện này.

Cậu “bị bệnh”, nhưng người cậu thông báo trước là mẹ cậu chứ không phải là hắn.

Không ngờ, Mặc Bảo vừa nói xong thì khuôn mặt của ba lại càng khó coi!

“Bây giờ ba nói với con chuyện này. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chú Lâm sẽ đưa con đi học, trong nhà cũng có dì Vương chăm sóc con.”

“Cái gì? Chú Lâm?”

Mặc Bảo vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút không vui.

 
 
Chương 183


Chương 183

Hắn lại để cho chú Lâm mỗi ngày đưa Hoắc Dận đi nhà trẻ?

Nói như vậy, hắn thật sự không định để cho mẹ tới đây nữa sao? Sao hắn có thể như vậy? Hắn còn nói đạo lý không?

Hai đứa nhóc Ôn Kỳ Mặc và Hoắc Dận, vì muốn để Hoắc Dận ở bên mẹ, cũng không biết đã tốn bao nhiêu công sức, thậm chí còn hoán đổi vị trí cho nhau.

Nhưng hắn thì ngược lại. Nói không cần cô tới là ngay lập tức không cho cô tới.

Hắn có biết vì sự việc này mà mẹ đã chịu bao nhiêu hiểu lầm không? Ôn Hủ Hủ cho rằng người bị bệnh là Mặc Bảo, cô đang áy náy không thể tha thứ cho mình.

Sao Hoắc Tư Tước lại như vậy? Tại sao lại không thể nói lý như vậy?

Mặc Bảo tức giận, cậu nắm chặt nắm đấm nhỏ đứng trước mặt ba. Trên khuôn mặt nhỏ đầy phẫn nộ, mất luôn nụ cười lúc nãy.

“Ba, ba có biết ba thật sự làm cho người ta chán ghét hay không?”

“Con nói cái gì? Chán ghét?”

“Đúng, con muốn thích ba, nhưng ba thử xem lại chính mình xem. Động một chút liền nổi giận, động một chút liền bắt nạt người. Sẽ không ai thích ba như vậy, con cũng sẽ không!!”

Đứa nhỏ vô cùng đau khổ và thất vọng nói những lời này với đôi mắt đỏ hoe. Trong giây phút cậu xoay người đi liền đem cửa phòng đóng “Rầm” một tiếng.

Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.

Phỏng chừng, hắn không nghĩ tới đứa nhỏ này đột nhiên nổi giận với hắn, hơn nữa còn nói một tràn dài.

Cái gì gọi là muốn thích hắn?

Trước giờ cậu không thích hắn sao? Hắn chính là ba của cậu, vì cái gì lại không thích hắn? Cậu bị sao vậy? Sao hôm nay cậu giống như thay đổi thành một người khác vậy?

Hoắc Tư Tước lại tức giận.

Nhưng vì đứa nhỏ đã đóng cửa lại, hắn đành nhịn xuống. Nghĩ đợi lát nữa chờ cho cậu hết giận, sẽ cùng nhau nói chuyện và giải quyết vấn đề này.

Ôn Hủ Hủ, nhìn xem chuyện tốt cô đã làm!

Khi người đàn ông rời đi, anh ta vẫn nghĩ rằng tính khí thay đổi đột ngột của con trai mình là do Ôn Hủ Hủ gây ra.

——

Ôn Hủ Hủ vốn định đưa hai đứa nhỏ về nhà. Sau khi về đến nhà, cô đăng nhập vào máy tính, bắt đầu tra vé máy bay.

Còn Nhược Nhược vẫn phải luôn quan sát tình hình. Nếu như Hoắc Dận vẫn không lên tiếng thì thỉnh thoảng cô bé sẽ nhìn cậu qua cánh cửa. Anh trai Mặc Bảo dặn cô phải luôn chú ý đến anh trai Dận Dận.

Không thể để chuyện gì xảy ra với anh Dận Dận.

Sau đó cô bé đầy trách nhiệm nhìn về phía Hoắc Dận.

Cũng may, sau khi mẹ xem trên máy tính một hồi. Có thể là bởi vì thời tiết trong khoảng thời gian này quá rét lạnh, nên không có vé máy bay bay tới Clear. Ôn Hủ Hủ chỉ đành mất hứng tắt máy tính.

“Nhược Nhược, con đang làm gì vậy? Anh trai đâu?”

“Anh à, anh đang ở trong phòng. Mẹ, chúng ta phải đi rồi sao?” Nhược Nhược vẫn quan tâm đến vấn đề này, sau khi nhìn thấy mẹ đi ra, lập tức hỏi.
 
Chương 184


Chương 184

Ôn Hủ Hủ lắc đầu: “Không, có thể hai ngày nữa, anh trai còn chưa ra sao?”

Ôn Hủ Hủ hỏi lại một câu.

Sau khi Hoắc Dận trở về nhốt mình vào trong phòng, Ôn Hủ Hủ có đi dỗ dành cậu, nhưng không biết vì sao? Con trai trước giờ rất thấu tình đạt lý, cũng rất nghe lời.

Hôm nay, bất kể cô gọi thế nào, bên trong cũng không có tiếng động.

Có phải vì bị mẹ phát hiện bí mật cậu bị bệnh hay không? Nên thẹn với mẹ, sau đó trốn đi?

Ôn Hủ Hủ chợt cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như là dao cắt.

Nhược Nhược gật đầu: “Đúng vậy, mẹ, anh trai có thể không muốn trở về, chúng ta có thể không trở về không?”

“Không được, cơ thể anh con bị bệnh nên nhất định phải trở về. Không còn việc gì nữa, mẹ đi nấu cơm trước. Chờ ăn cơm xong, mẹ lại nói chuyện với anh con, chắc chắn anh con sẽ đồng ý.”

Ôn Hủ Hủ an ủi con gái, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.

Ôn Hủ Hủ quả thật có lòng tin đối với con trai. Bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu luôn là đứa trẻ biết lý lẽ. Chỉ cần cô nói chuyện cho cậu hiểu thì sẽ không có việc gì.

Thế nhưng không ngờ, sau khi cô đã làm xong bữa cơm, đợi đến khi cô từ trong phòng bếp đi ra, cầm chìa khóa đi mở cửa vậy mà trong phòng đã không còn ai.

Trời ạ!

Ôn Hủ Hủ sắc mặt thay đổi: “Nhược Nhược, anh con đâu? Anh con đi đâu rồi?”

“Hả? Anh, anh đang ở trong phòng. Từ nãy tới giờ con không thấy anh đi ra.”

Nhược Nhược còn ở trong phòng khách vểnh cái mông nhỏ lên gấp máy bay giấy. Nên cô bé cũng không biết anh trai đi từ khi nào.

Cô bé nhỏ như vậy, tâm hồn trong sáng dễ thương. Không giống hai anh của mình, sao có thể để ý được nhiều thứ. Khi mẹ cô bé hỏi, mắt cô bé chớp chớp rất mờ mịt.

Ôn Hủ Hủ vừa nhìn đã biết hỏi con gái cũng vô dụng. Vì thế cầm một cái áo khoác vội vàng đi ra ngoài tìm.

Mà lúc này, đã là gần bảy giờ tối.

——

Bảy giờ, Hoàng Đình số 1 vịnh Thiển Thủy cũng đã đến giờ cơm tối.

Hoắc Tư Tước ở trên lầu nghe được tiếng gọi của chị Vương, liền thu dọn, từ trong thư phòng đi ra.

“Ông chủ, tiểu thiếu gia còn chưa có ra. Tôi đã gõ cửa rất lâu, cũng không có nghe thấy động tĩnh, ngài xem…”

“Tôi biết rồi, chị đi làm việc trước đi, tôi sẽ đi xem.”

Hoắc Tư Tước mới từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy chị Vương ở lầu hai nói cho hắn biết. Hoắc Dận còn chưa ra, vì bận rộn một ngày trời nên trên khuôn mặt của hắn hiện lên sự mệt mỏi giờ lại có thêm một tia phiền não.

Kiên nhẫn đi lên lầu hai, hắn lại gõ cửa phòng con trai: “Hoắc Dận? Mở cửa, ra ăn cơm.”

“……”

Không có động tĩnh. Yên tĩnh giống như là bên trong không có người.

 
 
Chương 185


Chương 185

Chẳng lẽ, cậu bé này đang ngủ?

Hoắc Tư Tước nhíu mày, cuối cùng hắn quyết định vào xem.

Răng rắc – –

“Trời ạ, chuyện gì xảy ra? Trong phòng sao không có ai? Tiểu thiếu gia đi đâu rồi?”

Chị Vương vẫn đi theo phía sau, nhìn thấy cửa phòng mở ra không có một bóng người, chị liền che miệng kêu lên một tiếng.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước cũng thay đổi!

Hoắc Dận tuy thích nổi giận, thích nhốt mình trong phòng. Nhưng chưa bao giờ không chào hỏi mà biến mất trong phòng. Cậu không có tính xấu như vậy.

Hoắc Tư Tước cũng tuyệt đối không cho phép cậu làm như vậy.

Vậy giờ cậu đi đâu rồi?

Mặt Hoắc Tư Tước xanh mét, lập tức từ trên lầu sải bước xuống quát to: “Đi gọi toàn bộ vệ sĩ bên ngoài vào, điều tra rõ ràng cho tôi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

“Vâng, ông chủ!”

Chị Vương lập tức đi làm.

Đã trễ thế này, đứa trẻ nhỏ như vậy đột nhiên không thấy bóng dáng. Đây đúng là một chuyện quá đáng sợ. Nếu như tối nay không tìm được đứa nhỏ trong vườn hoa biệt thự này.

Chị Vương đoán chắc, đám vệ sĩ này tất cả đều phải chết!

Vì thế trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ khu biệt thự thắp đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng người chạy tới chạy lui tìm người.

Mà lúc này tiểu thiếu gia “Mặc Bảo” đâu?

Cậu quả thật không ở trong biệt thự, chỉ có thể đã lẻn ra ngoài.

Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác. Vì khi nãy cậu nghe em gái nói hai ngày nữa mới trở về nên cậu dự định sáng mai đến nhà trẻ đổi lại thân phận của hai người.

Lúc cậu đi nhà trẻ, cũng là lúc ba đi làm, vậy cậu sẽ không bị phát hiện.

Nhưng cậu không ngờ. Hai mươi phút trước, Hoắc Dận đột nhiên gọi một cú điện thoại tới: “Có phải mẹ không cần tôi nữa không?”

Mặc Bảo nghe xong, vội giải thích: “Không phải, không phải, mẹ làm như vậy là bởi vì mẹ tưởng tôi là cậu. Vì mẹ quá lo lắng nên mới như vậy.”

Nhưng mà, đứa nhỏ kia bỗng nhiên dùng ngữ khí khó chịu nói: “Cho nên, có thể nói mẹ lựa chọn cậu mà không cần tôi, không phải sao?”

Thật là một đứa trẻ ngây thơ.

Sau khi chuyện này xảy ra. Ôn Hủ Hủ cứ nghĩ đứa con bị bệnh đó là Mặc Bảo. Cô cảm thấy áy náy tự trách. Muốn nhanh chóng đưa con trai về Clear trị bệnh.

Nhưng từ một góc độ khác, làm sao Ôn Hủ Hủ lại một lần nữa buông bỏ cho đứa con lớn này?

Mặc Bảo đang ngẩn người, Hoắc Dận đã cúp điện thoại.

Sau đó Mặc Bảo có gọi lại, nhưng lần nào Hoắc Dận cũng tắt máy.

Trong trường hợp như vậy đột nhiên còn tắt đồng hồ điện thoại, làm sao có cơ hội nói rõ điều gì?

 
 
Chương 186


Chương 186

Mặc Bảo vô cũng lo lắng, cậu cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt. Cho nên, cậu quyết định lẻn ra ngoài, định nhanh chóng về nhà gặp người anh em này.

Để không xảy ra chuyện gì với Hoắc Dận.

Mặc Bảo đã vội vàng chạy về nhà ngay.

Thế nhưng, khi cậu thở hồng hộc bắt xe về đến nhà, lại phát hiện chỉ có em gái ở nhà.

“Anh , anh về rồi. Không xong rồi, anh Dận Dận đã mất tích, mẹ đang tìm, làm sao bây giờ?”

Nhược Nhược vừa nhìn thấy Mặc Bảo. Cô bé ngay lập tức nhận ra đây là anh trai Mặc Mặc sống cùng cô bé năm năm qua. Vội vàng xông tới chỗ anh trai đem chuyện vừa xảy ra ở nhà nói cho cậu biết.

Mặc Bảo nghe được, trong lòng hoàn toàn chùng xuống.

Thằng nhóc bảo thủ này, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Sao tính tình Hoắc Dận lại nóng như vậy? Không thể chờ cậu sao?

Mặc Bảo lòng nóng như lửa đốt. Cậu không còn cách nào khác chỉ đành phải ra cửa đi tìm Hoắc Dận.

Có Mặc Bảo đi tìm Hoắc Dận, cơ hội tìm thấy càng lớn. Vì giữa bọn họ có đồng hồ điện thoại thông tin cho nhau. Mà điểm này, cậu vốn là hacker, dùng ipad của cậu là có thể tìm được vị trí của Hoắc Dận.

Mặc Bảo ra khỏi nhà rồi cậu nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống. Từ trong cặp sách lấy ra máy tính bảng.

Nhưng thật không ngờ, ngay lúc này, lại có người nhìn thấy cậu……

“Thanh Liên, tôi nhìn thấy có đứa bé giống như con riêng của người yêu cháu gái cô ở khu phố cũ, không biết có phải không?”

Vừa đúng lúc có một chiếc xe đi ngang qua tiểu khu cũ này. Lúc đầu không ai để ý lắm, cho đến khi Mặc Bảo mở máy tính bảng ra, ánh sáng trên màn hình chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mới khiến cho người này liếc mắt.

“Tiểu khu cũ?”

Cố Thanh Liên nhận được điện thoại, lúc này đang lo lắng cho Cố Hạ.

Hai ngày trước,cháu gái bà ta nói đi Hoắc thị làm việc nhưng ngay cả cửa công ty cũng không được vào đã phải trở về.

Trong nhà này, loạn cả lên rồi.

“Bà có chắc thấy rõ không?”

“Chỉ là lướt qua thôi. Nhưng nếu bà cần xác nhận, tôi có thể quay lại xem.”

Người đang gọi điện thoại này, quan hệ với Cố Thanh Liên cũng không tệ lắm. Nghe được Cố Thanh Liên cần xác nhận chuyện này, bà ta còn nhiệt tình bảo có thể quay xe trở lại.

Cố Thanh Liên nhìn thoáng qua phòng khách, lúc này cô cháu gái của mình đang tàn nhẫn cắt chậu cây cảnh như một kẻ thần kinh, bà ta liền đồng ý với đầu dây bên kia.

Vài phút sau, trong điện thoại di động của Cố Thanh Liên nhận được một tấm ảnh.

Trong bức ảnh chụp chính là một đứa bé quen thuộc. Cậu đeo cặp sách nhỏ ngồi ở trên bậc thang, trong tay thì cầm một cái máy tính bảng, chính là thứ cậu thích nhất.

Thật đúng là con riêng của người yêu cháu gái bà ta!

Cố Thanh Liên lập tức ngồi dậy, nhìn thoáng qua cháu gái còn đang hành hạ cái cây, bà ta vẫy vẫy tay: “Được rồi, đừng cắt đồ chơi rách nát của con nữa. Có cắt chết nó thì con cũng không được vào Hoắc thị. Con vẫn nên tới xem cái này đi, cái này có lẽ đối với con còn có ích.”

 
 
Chương 187


Chương 187

Cố Hạ đang điên cuồng cắt: “……”

Thật ra cô không thích cắt cành cây cho lắm. Nhưng không biết từ khi nào cô ta đã bắt đầu sử dụng những chiếc kéo sắc bén cắt chúng hết lần này đến lần khác. Cắt những chậu cây mỏng manh này đến khi không còn sự sống nữa.

Đặc biệt là sau khi người phụ nữ chết đi sống lại kia trở về, cô càng chịu khó cắt.

Cô cầm kéo trong tay, cũng không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt một trận oán hận lóe qua, giây tiếp theo, răng rắc – –

Toàn bộ chậu cây bị cắt thành một cái cột trọc.

Cố Thanh Liên: “……”

Lại đợi vài giây, cuối cùng cô ta mới ném kéo xuống, mặt không chút thay đổi đi tới.

Cố Thanh Liên lập tức đưa ảnh chụp trong tay qua: “Con xem xem, đây là ai?”

“Hoắc Dận?”

Nghe được cái tên này, cặp mắt đầy nham hiểm và thù hận của Cố Hạ mới giật mình, nhìn về phía tấm ảnh.

“Ở đâu ra?” Cô ta vừa nhìn, quả nhiên mở miệng nói chuyện.

Cố Thanh Liên đứng lên: “Vừa rồi một chị em của dì thấy được chụp gửi cho dì. Con nói xem đây là tiểu khu cũ. Cố Hạ, con trai của Hoắc Tư Tước tại sao lại ở tiểu khu cũ này?”

Ánh mắt Cố Hạ lại giật giật: “Đứa nhỏ không thể đến nơi đó, nơi đó vừa bẩn vừa loạn.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ vốn là tiểu thiếu gia của Hoắc thị. Vốn là con nhà quyền quý làm sao lại đến khu nhà cũ đó được? Dì cũng cảm thấy kỳ quái, cho nên không bằng chúng ta điều tra một chút đi. Biết đâu chúng ta sẽ phát hiện ra điều gì bất ngờ thì sao?”

Người phụ nữ trung niên này quả thật đủ khôn khéo, chỉ một tấm ảnh chụp cũng có thể khiến cho bà ta chú ý. Đầu óc thật sự xem như không tệ.

Cố Hạ cuối cùng cũng gật đầu.

Đúng vậy, bắt đầu điều tra từ khu phố cũ này thì mẹ con Ôn Hủ Hủ khẳng định trốn không thoát. Tuy rằng nơi này không được giám sát chặt chẽ như các khu phố mới, nhưng trên đường chính vẫn có không ít thiết bị theo dõi.

Cho nên ba mẹ con Ôn Hủ Hủ sắp không thoát khỏi nanh vuốt của dì cháu Cố Hạ!

“Ôn Hủ Hủ!! Ôn Hủ Hủ ở chỗ này!!!”

Cố Hạ nhìn thấy, lập tức hét lên với hình ảnh camera giám sát được gửi tới trong điện thoại. Vẻ mặt dữ tợn và kích động kia, hận không thể lập tức xé nát Ôn Hủ Hủ.

Cố Thanh Liên cũng có chút bất ngờ.

Nhưng bà ta cũng không phát hiện ra là Mặc Bảo và Ôn Hủ Hủ xuất hiện trong camera giám sát chứ không phải Hoắc Dận. Hai anh em này rất giống nhau. Bì ta cho rằng, Mặc Bảo chính là Hoắc Dận.

“Con đàn bà này, đã sớm đem đứa nhỏ trở về bên cô ta. Bảo sao đứa nhỏ trong thời gian ngắn lại gần gũi với cô ta như vậy. Dì thấy không?”

Cô chỉ vào ba mẹ con trên màn hình, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cố Hạ đã tức điên rồi.

Vốn là hai ngày nay Cố Hạ có đến công ty tìm hiểu tình hình. Những chuyện cô ta nghe ngóng được đã làm cô ta phát bực, hiện tại lại phát hiện ra chuyện này, cô ta càng mất đi lý trí.

“Con muốn giết cô ta, ả đàn bà chết tiệt!!” Cố Hạ điên tiết muốn lao ra khỏi cửa.
 
Chương 188


Chương 188

Cố Thanh Liên thấy được, lập tức túm lấy cô ta!

“Muốn giết một ả tiện nhân, còn cần con phải tự mình động thủ sao?”

Người đàn bà này đang nhìn chằm chằm bức ảnh có Mặc bảo, lộ ra dáng vẻ rắn độc!

——

Vịnh Thiển Thủy, Hoàng Đình số 1.

Cuối cùng Hoắc Tư Tước đã tìm được Hoắc Dận, cậu đeo cặp sách nhỏ, đứng ở ngoài khu biệt thự, không nói tiếng nào.

“Con……”

Hoắc Tư Tước giận đến cả người run rẩy, muốn vung tay đánh đứa nhỏ không biết nghe lời này một trận!

Nhưng cuối cùng, hắn nhìn thấy đôi mắt ướt đỏ của con trai liền không nỡ xuống tay. Sau khi Hoắc Tư Tước nhìn vào mặt con trai, thấy cậu không có biểu hiện gì, trong lòng hắn dịu lại, lửa gì cũng không phát ra được.

Nói cho cùng, vẫn là do người làm ba như hắn không đúng. Nếu không phải tại hắn vô duyên vô cớ phát hỏa, thì vị tiểu thiếu gia này sẽ không tức đến mức thành như vậy.

“Nói cho ba biết, vừa rồi con đi đâu?”

Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa nhất hỏi cậu.

Lại không ngờ, sau khi thái độ ôn hòa của hắn, đứa nhỏ mới vừa rồi còn đối với hắn vẫn bướng bỉnh, bỗng nhiên mở cánh tay nho nhỏ, nhào về phía hắn: “Ba –”

Hoắc Dận khóc!

Sau khi ở chỗ mẹ chịu nhiều ủy khuất, cậu đã chạy về bên cạnh ba. Giờ phút này, cậu nhịn không được nữa, ôm ba nước mắt lã chã rơi.

Mẹ không cần cậu, em trai em gái cũng không cần cậu.

Nhưng cậu còn có ba, ba sẽ cần cậu. Hoắc Dận không phải là con mèo nhỏ không ai cần.

Hoắc Tư Tước chưa bao giờ thấy con trai như vậy?

Nhất thời, hắn có chút luống cuống tay chân: “Làm sao vậy? Ba đây, con làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Dận Dận? Mau nói cho ba biết?”

Hắn lo lắng, ngay cả lúc hắn đàm phán hợp đồng lớn mấy tỷ đô, cũng không có lo lắng như vậy.

Đồng thời, trên người hắn cũng truyền ra một cảm giác ớn lạnh đáng sợ. Giống như giây tiếp theo, nếu như đứa nhỏ này thật sự có chuyện gì, hắn rất có thể sẽ đem toàn bộ thành phố A đều lật tung lên.

Nhưng Hoắc Dận không nói, cậu chỉ nằm sấp trên người ba mà khóc.

Cậu khóc đến lúc mệt, liền ở trong lòng ba nói một câu: “Ba, đêm nay con muốn ngủ với ba.”

Hoắc Tư Tước: “……”

Hoắc Tư Tước một lần nữa bị làm cho sững sờ, định thần lại liền bế đứa nhỏ lên, sát khí trên người càng thêm nồng đậm!

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thu mình. Tuy rằng rất ỷ lại hắn, nhưng đã rất lâu không đòi ngủ cùng hắn. Nhiều năm trôi qua, cậu dần dần trưởng thành như một người đàn ông thực thụ. Nhiều khi với tính cách nhạy cảm và lòng tự trọng cực cao của cậu sẽ không bao giờ đòi ngủ với ba. Nhưng đêm nay, cậu lại đột nhiên đòi ngủ cùng.
 
Chương 189


Chương 189

Hoắc tư Tước cảm thấy tối nay nhất định đã có chuyện gì đó đã xảy ra với đứa nhỏ này.

Vì thế sau khi hắn đi lên, lập tức ra lệnh cho tất cả vệ sĩ dưới trướng Hoắc thị. Hắn cho họ trong vòng một đêm, cho dù là lật ngược thành phố này lên cũng phải điều tra rõ ràng trong khoảng thời gian tiểu thiếu gia mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

——

Ôn Hủ Hủ bên này lại không tìm được con trai.

Cô đã tìm cả đêm, nhưng vẫn không có bóng dáng của đứa nhỏ.

“Mặc Mặc, Mặc Mặc con ở đâu? Mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con về, Mặc Mặc.”

Cô muốn điên rồi. Suốt một đêm, cô cầm đèn pin thất thần tìm từng ngóc ngách của khu phố cũ. Thậm chí, dưới sự sợ hãi cô còn không khống chế được đến gõ cửa từng nhà, hỏi xem có ai nhìn thấy con của cô hay không?

Cô ấy hoàn toàn suy sụp.

May mắn lúc này trong nhà còn có một Nhược Nhược, sau khi cô bé nhìn thấy anh trai và mẹ đều đi ra ngoài thật lâu cũng không về. Trong lúc sợ hãi cô bé cầm lấy điện thoại trong nhà gọi cho ông cậu.

“Ông cậu, mẹ và anh trai đều không thấy, làm sao bây giờ? Ô……”

Cô bé nhỏ lập tức khóc lên ngay khi đầu dây bên kia bắt máy.

Trời hôm nay rất lạnh hơn nữa đã mười hai giờ đêm, hai người Đỗ Hoa Sanh và Lưu Bội lúc này đều đã ngủ.

Bỗng nghe thấy giọng nói của cô cháu gái, Đỗ Hoa Sanh lập tức tỉnh táo lại: “Nhược Nhược? Con là Nhược Nhược sao?”

Nhược Nhược ở đầu dây bên này lại gào khóc một trận: “Vâng… Con là Nhược Nhược. Ông Cậu mau tới đây đi, mẹ… mẹ và anh trai đều không thấy đâu, chỉ còn mình Nhược Nhược, oa~”

Tiếng khóc nghe thật đau lòng.

Đỗ Hoa Sanh cúp điện thoại lập tức từ trên giường bò dậy. Ông ta muốn nhanh chóng tới nhưng lúc này Lưu Bội lại ngăn cản ông ta lại.

“Trời lạnh như vậy, ông đi làm gì? Được rồi, để tôi sắp xếp.”

Sau đó người phụ nữ này rời giường thay áo bông dày, gọi một cuộc điện thoại gọi vài người tới. Sau đó, cùng đi đến khu nhà cũ.

Ước chừng hai mươi phút Lưu Bội đã chạy tới nơi. Trước mắt bà ta là hình ảnh nửa đêm canh ba có một cô gái trẻ đang hốt hoảng gõ cửa từng nhà.

“Mở cửa, mở cửa, mọi người có thấy con tôi không? Mở cửa đi.”

Cổ họng cô đã hoàn toàn khàn cứng, nước mắt cũng khóc khô. Nhưng mà, cô vẫn máy móc vỗ cửa nhà người khác, để cho họ đi ra nói cho cô biết, rốt cuộc có nhìn thấy Mặc Mặc của cô hay không.

“Cô ta điên thật sao?”

Lưu Bội nhìn thấy, vội vàng tới ngăn cô lại: “Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì? Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Thật lâu, thật lâu, khuôn mặt sưng đỏ, hốc hác đến mức nhìn không nổi nữa, từng chút một quay người lại, nhìn về phía mợ của mình.

“Mợ, Mặc…… Mặc, Mặc Mặc mất tích rồi, mợ……”
 
Chương 190


Chương 190

Vừa nhìn thấy mợ, lập tức cô như cá dìm nước lâu ngày cuối cùng cũng thoát ra được, vớ lấy chiếc phao cứu mạng. Cô ôm lấy mợ bật khóc.

Cho dù trong đôi mắt khóc sưng húp của cô, sớm đã không còn nước mắt.

Lưu Bội chưa từng thấy qua bộ dạng này của cô. Nhất thời, trong lòng cũng nghẹn lại, đưa hai tay vội đỡ cô lên.

“Sẽ không mất, ở chỗ này, chỉ cần mợ con ở đây, con của con sẽ không mất, biết chưa?”

“…… Vâng.”

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng không khóc nữa. Một câu nói giống như là làm cho cô đang trôi nổi trong cuồng phong sóng lớn thấy được một tia ánh sáng. Cô tạm thời cũng cảm thấy an tâm hơn.

Đúng vậy, mợ cô rất lợi hại.

Lúc trước, Ôn gia bọn họ phá sản là một mình mợ gánh vác. Ôn Hủ Hủ ở Hoắc gia gây ra chuyện lớn như vậy, cũng chính là người mợ này của cô đứng ra giải quyết.

Vậy tối nay mợ cô nhất định sẽ giúp cô tìm được con trai.

Ôn Hủ Hủ nhìn Lưu Bội một cách mong chờ.

Tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là sau khi Lưu Bội dẫn người đi tìm cả đêm, thì nhận được tin tức Mặc Bảo đã bị bắt đi!

“Ngay tối hôm qua, có một cậu bé ngồi ở chỗ này chơi máy tính bảng. Sau đó đột nhiên có một chiếc xe tải màu đen đi tới, tôi thấy có một người đàn ông bịt mặt đã ôm cậu bé đi.”

Người này kể lại mọi chuyện cho bọn họ nghe. Sợ bọn họ không tin, còn miêu tả ra quần áo và cặp sách nhỏ lúc ấy của Mặc Bảo.

Ôn Hủ Hủ nghe được, trước mắt liền tối xầm, ngã xuống!

“Mặc Mặc, Mặc Mặc của tôi…”

Không một ai có thể hiểu được loại cảm giác này. Đối với một người mẹ, đứa con là cả cuộc đời của mình. Cô hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ nằm trên xe mợ thật lâu, cho đến khi bầu trời trắng xóa khiến bụng cô đau thắt vì hôm qua giờ cô chưa ăn gì, nuốt xuống cổ họng khô rát và đau đớn, cô mới từ từ mở mắt ra.

“Tỉnh rồi? Con không cần gấp, mợ đã báo cảnh sát, hiện tại cảnh sát đang điều tra chuyện này.”

Lưu Bội cũng ở trong xe, sau khi thấy cô tỉnh, an ủi một câu.

Cảnh sát?

Ôn Hủ Hủ bị đả kích quá lớn, thế cho nên cô nhất thời không thể nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.

Phải mất vài giây, cô lúc này mới chậm rãi hồi phục lại ý thức. Lập tức, cô ngồi thẳng người dậy!

“Không được, không thể báo cảnh sát, không thể. Báo cảnh sát thì hắn sẽ biết, không thể, con muốn tự mình đi tìm Mặc Mặc, tự mình đi…”

Cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn. Hơn nữa lúc này đây, không biết cô đã nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên giống như người điên, tóc tai bù xù từ trong xe chạy ra ngoài.

“Ôn Hủ Hủ, con làm gì? Con mau trở về đây!”

Lưu Bội thấy cô chạy, lập tức cũng từ trong xe đi ra, muốn đuổi theo cô.

Nhưng mà, tốc độ của cô nhanh cỡ nào? Còn chưa tới năm giây, bên ngoài đã không thấy bóng dáng của cô, cũng không biết cô đi đâu?
 
Chương 191


Chương 191

Con bé chết tiệt này!

Lưu Bội thở hổn hển, không có cách nào, đành phải đi qua tìm cảnh sát.

Bà ta đương nhiên biết ý từ lời Ôn Hủ Hủ nói “Hắn” trong miệng cô chính là ba của đứa nhỏ Hoắc Tư Tước. Báo cảnh sát, chuyện này sau khi làm lớn lên có thể sẽ truyền đến tai hắn.

Bởi vì, đây là buôn bán người, khi cảnh sát nhận được trình báo họ nhất định sẽ đăng hình ảnh của đứa trẻ lên phương tiện truyền thông Internet để tìm người. Chỉ cần có người biết Hoắc Tư Tước có một đứa con trai là sẽ nhận ra đứa nhỏ này ngay.

Nhưng Lưu Bội không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm cảnh sát.

——

Thế nhưng, điều khiến họ không ngờ tới chính là, trong khi họ đang tính trăm phương ngàn kế không để cho ba đẻ của đứa nhỏ biết chuyện. Thì ở vịnh Thiển, Thủy Hoắc Tư Tước vừa rời giường đã nhận được điện thoại của bọn bắt cóc.

“Hoắc tổng, buổi sáng tốt lành, tối hôm qua con trai ông không ngủ bên cạnh ông, ông có khỏe không?”

Giọng nói của tên bắt cóc đã qua xử lý, nên khi bắt đầu nói chuyện cũng rất kiêu ngạo.

Hoắc Tư Tước nghe xong, nhìn qua con trai đang nằm ở còn chưa tỉnh ngủ, lạnh lùng cúp điện thoại.

Điện thoại rác cũng dám gọi tới chỗ hắn?

Hoắc Tư Tước đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Một lát sau, hắn thay quần áo xong xuống lầu.

“Tổng giám đốc, hành tung của tiểu thiếu gia tối hôm qua đã điều tra ra, cậu ấy đến khu nhà cũ.”

Mới vừa xuống lầu, vệ sĩ tối hôm qua được hắn phái đi đã đến báo cáo. Sau Một đêm theo dõi, cuối cùng phát hiện ra rằng Hoắc Dận đã đi đến tiểu khu cũ.

Tiểu khu cũ?

Hoắc Tư Tước nhíu mày lạnh lùng: “Nó tới đó làm gì?”

Tên vệ sĩ lập tức cúi đầu: “Tiểu thiếu gia tới đó làm gì thì tôi không biết, nhưng theo tìm hiểu chúng tôi biết được cậu ấy đi vào một tòa nhà cho thuê. Mà tòa nhà này, trải qua điều tra của chúng tôi, phát hiện… phát hiện cô Ôn cũng ở đó!”

“Cậu nói cái gì? Ôn Hủ Hủ?”

Lời này vừa nói ra, quả nhiên bầu không khí trong phòng khách giảm xuống nhanh chóng.

Thì ra, con trai hắn nửa đêm canh ba chạy ra ngoài, lại là đi tìm người phụ nữ kia.

Rốt cuộc cô cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì? Mới có vài ngày trở lại đây, đứa nhỏ này đã bị cô mê thành như vậy. Tối hôm qua thì xúi giục con trai hắn bỏ nhà đi, vậy bước tiếp theo của cô có phải là bắt cóc Hoắc Dận?

Hoắc Tư Tước tái mặt!

“Tổng giám đốc……”

“Gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, nói cho cậu ta biết. Lập tức sắp xếp cho người phụ nữ kia cút ra khỏi thành phố A, vĩnh viễn cũng không cần lại xuất hiện ở chỗ này!”

“Hả?”

Vệ sĩ ngơ ngác.

Rời khỏi thành phố A?
 
Chương 192


Chương 192

Vậy…… lúc trước không phải là hắn hao tổn tâm tư đưa cô từ nước ngoài về sao? Bây giờ lại để cô cút khỏi đây?

Vệ sĩ hoàn toàn ngơ ngác.

Nếu tổng giám đốc đã ra lệnh, bọn họ sẽ không dám không làm theo..

Vài phút sau, Hoắc Tư Tước lại lên lầu chuẩn bị cầm cặp xách để đi làm.

Nhưng hắn vừa mới đi lên, dì động của hắn lại reo. Hoắc Tư Tước còn tức chuyện vừa rồi, tâm trạng không tốt bắt máy: “Alo?”

“Hoắc tổng, ông không cần con trai ông sao? Nếu không, tôi sẽ giết con tin!”

Lại là người đó!

Hoắc Tư Tước lập tức giận xanh mặt: “Các người muốn tiền đến phát điên rồi sao? Lại chơi trò này với tôi.”

“Xem ra Hoắc tổng vẫn không tin. Được, vậy để tôi gửi cho ông một tấm ảnh. Ông thấy rõ chưa? Nếu đã xác định đây là con trai ông thì làm phiền ông chuẩn bị một tỷ tới đây.”

Nói xong, người này liền cúp điện thoại.

Sau đó không bao lâu, điện thoại Hoắc Tư Tước liền nhận được một tấm hình.

Đó đúng là ảnh chụp một đứa nhỏ bị trói, cũng không biết rõ là được chụp ở nơi nào. Đứa nhỏ mặc một cái áo khoác nhỏ màu cam, bị trói vào trong một cái ghế nhỏ bằng một sợi dây thừng vừa thô vừa lớn. Làn da đứa nhỏ trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa. Tuy rằng cặp mắt bị một tấm vải đen che kín, nhưng cái miệng và cái mũi nhỏ nhắn còn lộ ra.

Hoắc Tư Tước nhìn xong, bất thình lình dừng lại.

Đó đúng là gương mặt của con trai hắn, là hạt giống của hắn, được hắn tự tay nuôi dưỡng năm năm, hắn không thể nào không nhận ra.

Nhưng Hoắc Dận…

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên phát hiện, không biết từ lúc nào con trai đã xuất hiện ở đó. Lúc hắn xuống đây Hoắc Dận còn đang ngủ trên giường mà. Cậu bé đang gắt gao nắm chặt Transformers trong tay, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm hắn.

Trái tim Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tiện tay đem cái tin nhắn rác này xóa đi, hắn lập tức sải bước đi tới: “Con dậy từ lúc nào?”

Hắn muốn bế con trai trở về mặc quần áo.

Nhưng Hoắc Dận đột nhiên lùi lại một bước, tránh hắn: “Ba, vừa rồi ba gọi điện thoại cho ai?”

Đứa nhỏ này, hôm nay còn nghe lén điện thoại hắn nữa.

Hoắc Tư Tước liền trả lời qua loa: “Không có, điện thoại công ty mà thôi, con nghe lầm rồi.”

“Con nghe thấy rồi, có phải người đó nói con trai của ba bị bắt cóc không? Có phải không?” Hoắc Dận đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, cậu siết chặt nắm tay nhỏ trắng bệch, lớn tiếng chất vấn ba.

Hoắc Tư Tước không hiểu: “Đúng vậy, nhưng không phải con vẫn đang đứng đây sao?”

Hoắc Dận không nói nữa…

Trong nháy mắt, Hoắc Tư Tước cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vậy mà đứa nhỏ này cả người đều run rẩy, khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt.
 
Chương 193


Chương 193

Đứa nhỏ này, cậu làm sao vậy?

Hoắc Tư Tước cho rằng cậu bị lạnh, đi tới hỏi thăm: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, để ba ôm con lên mặc quần áo. Trời lạnh như vậy, con sẽ bị bệnh mất.”

Hắn cúi xuống chuẩn bị ôm cậu.

Nhưng Hoắc Dận giống như phát điên, không mặc quần áo, cũng không mang giày, cứ như vậy thất thần từ trên cầu thang nhanh chóng chạy xuống.

“Hoắc Dận, con làm gì vậy? Con quay lại đây!”

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, cũng vội vàng từ trên lầu chạy xuống đuổi theo cậu. Đáy mắt tức giận, hận không thể lập tức bắt đứa con này rồi đánh vào mông nhỏ hai cái.

Đứa nhỏ này, cậu từ khi nào trở nên không nghe lời như vậy?

Một đường đuổi sát. Cũng may, khi Hoắc Dận sắp chạy ra cửa chính, Hoắc Tư Tước cũng bắt được cậu và kéo cậu trở về.

“Hoắc Dận, rốt cuộc con đang làm gì? Con muốn ba xử lý con ra sao?”

“Buông ra, con muốn đi tìm dì, ba buông con ra!”

Hoắc Dận giãy dụa kịch liệt, trong giọng nói kia đã xen lẫn tiếng khóc.

Đúng vậy, cậu muốn đến chỗ mẹ. Cậu muốn đi xem một chút, có phải Mặc Bảo đã xảy ra chuyện hay không? Tối hôm qua sau khi cậu trở về, lúc bình tĩnh lại liền gọi điện thoại cho Mặc Bảo, nhưng không thể liên lạc được.

Sáng nay ngủ dậy gọi lại vẫn không liên lạc được cho Mặc Bảo nên cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

Như vậy, kẻ xấu vừa gọi điện thoại kia thật sự đã bắt cóc Mặc Bảo sao? Tưởng Mặc bảo là cậu sao?

Hoắc Dận càng tự trách mình. Cậu dùng sức giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bởi vì dùng hết sức mà đỏ bừng, cổ họng cũng khàn, cậu hét lớn xin ba buông cậu ra.

Hoắc Tư Tước tức giận đến trán cũng nổi gân xanh!

Hắn rất muốn lập tức cho đứa nhỏ này hai cái tát. Nhưng khi hắn thật sự giơ tay lên, hắn lại phát hiện mình đánh không nỡ xuống tay.

Chẳng lẽ, đây thật sự là quan hệ mẹ con ruột thịt sao?

Cho dù hắn có ra sức ngăn cản như thế nào? Làm mọi cách để ngăn cách ra sao? Đều không thể khống chế được mối liên hệ, sự dây liên kết của bọn họ. Cho dù bây giờ cậu vẫn chưa biết đó chính là mẹ cậu!

Hoắc Tư Tước nhắm mắt lại, cuối cùng hắn cũng đành phải thỏa hiệp.

“OK, ba dẫn con qua, nhưng điều trước hết con cần làm là lập tức đi lên mặc quần áo cho tử tế vào.”

“Được, con lập tức đi mặc!”

Cậu bé quả nhiên không khóc nữa, từ trên người hắn bước xuống. Cậu lập tức lên lầu, tự mình chủ động đi thay quần áo.

Hoắc Tư Tước: “……”

Cũng tốt, nhân cơ hội này để hắn đến gặp người phụ nữ kia, và cũng nói cho cô biết đây là lần cuối mẹ con cô gặp nhau. Từ nay về sau hắn nhất quyết sẽ không cho cô cơ hội xuất hiện ở thành phố này nữa.

Hoắc Tư Tước nén lửa giận trong lòng đi lên lấy chìa khóa xe.

Mười phút sau, hai ba con ra cửa.

Về chỗ ở của Ôn Hủ Hủ, Hoắc Tư Tước quả thật chưa từng quan tâm, hắn vẫn cho rằng cô ở chỗ của cậu, mà vốn dĩ Ôn Hủ Hủ cũng từng nói với hắn như vậy.
 
Chương 194


Chương 194

Cho tới hôm nay, hắn mới biết được người phụ nữ ấy đã lừa hắn, cô đã tìm một nơi ở khác.

Hoắc Tư Tước dắt theo con trai lên xe lái đến tiểu khu cũ. Nơi này cũ nát và bẩn thỉu không thể chấp nhận được. Cho dù là đi ngang qua, hắn còn chưa tới. Mặt mày đã xuất hiện sự chán ghét cực hạn.

Nhưng Hoắc Dận bên cạnh thì khác.

Khi cậu nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài càng ngày càng gần chỗ ở của mẹ, cái đầu nhỏ ghé bên cửa sổ hận không thể chui ra ngoài ngay lập tức để đi tìm mẹ.

Đáng tiếc, lần này khi cậu tới mẹ không còn mở rộng hai tay vui vẻ nghênh đón cậu như trước nữa. Hai ba con đến dưới tòa nhà, liếc mắt thấy được một nơi có người vây quanh. Trong đám đông có một cô bé đang sợ hãi được một người nắm tay đứng đó.

Đó không phải là Nhược Nhược sao?

Hoắc Dận nhìn thấy, liền bảo ba dừng xe lại rồi mở cửa xe chạy đến chỗ em gái.

“Nhược Nhược……”

“Hả?”

Nhược Nhược đang được một người chú xa lạ tạm thời chăm sóc. Bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này cô còn đang mang khuôn mặt sợ hãi và lo lắng, lập tức quay lại.

“Là anh, anh Dận Dận đến rồi!”

Cô bé nhỏ nhìn thấy anh trai, lập tức vung tay bỏ người chú tốt bụng ra chạy như bay về phía anh trai: “Anh Dận Dận, cuối cùng anh cũng tới rồi, òa òa~”

Cô nhào vào vòng tay anh trai.

Cô bé quá sợ hãi,lo lắng suốt một buổi tối vì không nhìn thấy mẹ, cũng không nhìn thấy hai anh trai. Phòng tuyến chịu đựng trong lòng của cô bé nhỏ này đã tới cực điểm.

Hoắc Dận dùng hai tay nhỏ của mình ôm chặt lấy em gái.

Hoắc Tư Tước đi xuống, nhận ra cô bé này chính là “con gái riêng” ngày hôm qua ở bệnh viện với Ôn Hủ Hủ. Bỗng dưng, đáy lòng hắn lại có chút không vui, đôi lông mày lạnh lùng nhìn ra một tia chán ghét.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại ở dưới này? Mẹ con đâu?”

Không thích thì không thích, nhưng khi nhìn thấy cô bé chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa nơi này còn đang loạn hết lên, Hoắc Tư Tước vẫn nhíu mày hỏi một câu.

Nhược Nhược đang được anh trai ôm, đột nhiên nghe được giọng nói của ba. Nhất thời giật mình một cái, cô bé liền co rúm lại trốn ở phía sau anh trai.

Hoắc Tư Tước: “……”

Hoắc Dận: “……”

Cuối cùng, vẫn là cậu nhẫn nại nhìn về phía em gái, hỏi: “Nhược Nhược, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh Mặc Mặc?”

Nhược Nhược vừa nghe, lúc này mới bĩu môi nhỏ nhắn nói: “Anh Mặc Mặc không thấy đâu nữa. Ngày hôm qua sau khi anh đi, anh Mặc Mặc đã trở về. Nhưng nghe nói anh đi rồi, anh Mặc Mặc cũng đi ra ngoài tìm anh, sau đó liền không thấy anh ấy đâu, òa ~ mẹ đã đi tìm anh ấy, cũng không thấy đâu~”

Cô bé càng nói càng thương tâm, cuối cùng ghé vào ngực nhỏ của anh trai gào khóc.
 
Chương 195


Chương 195

Hoắc Dận nghe xong, sắc mặt càng thêm thêm tái nhợt.

Hoắc Tư Tước không rõ chân tướng, thấy cô bé này khóc thành ra như vậy, hắn nhíu mày đi tới: “Con nói ai mất tích?”

Tiểu Nhược Nhược: “Anh Mặc Mặc, anh ấy bị người xấu bắt đi.”

“Anh Mặc Mặc? Anh Mặc Mặc là ai?”

“Chính là anh trai của Nhược Nhược, một đứa con khác của mẹ. Chú sẽ tìm anh ấy về sao?… Chú?” Nhược Nhược lấy hết can đảm nhìn về phía ba. Nhưng vì không được mẹ cho phép cô bé vẫn không gọi ba, mà thông minh gọi chú.

Cô bé đã chủ động nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn nhìn ra cô bé vẫn còn rất sợ hắn.

“Một đứa con khác? Cho nên mẹ con sinh ra không chỉ có một mình con phải không?”

“……”

Nhược Nhược tỏ vẻ rất bối rối

Đương nhiên không phải, cô bé không phải còn có hai anh trai sao? Không phải đều là do mẹ sinh ra sao?

May mà Hoắc Dận thông minh, sau khi thấy vẻ mặt ba không ổn, vội vàng tới nắm chặt tay ba: “Ba, ba mau cứu Mặc Bảo đi, nếu không cứu thì không kịp mất.”

Hoắc Tư Tước cười lạnh một tiếng: “Tại sao ba phải cứu? Việc này thì liên quan gì đến ba?”

Người đàn ông này, lửa giận trong lòng lại dân lên!

Cũng đúng, một đứa con riêng cũng đủ rồi, bây giờ còn có thêm một đứa nữa, điều này làm sao mà chịu được? Coi như là người phụ nữ đó hắn không cần nữa, hắn cũng cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến hắn hiện tại vừa nghe đến cái tên này liền muốn nổi trận lôi đình!

Nhưng mà, vào lúc này điện thoại di động của hắn lại vang lên.

“A lô?”

“Hoắc Tư Tước, ông thật sự không cần con trai mình đúng không? Được, tôi thành toàn cho ông.”

Sau đó, trong điện thoại chỉ nghe thấy “Phanh” một tiếng súng vang lên. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một tiếng thét chói tai đã xông vào màng nhĩ của hắn: “Đừng –”

Đầu óc Hoắc Tư Tước có chút trống rỗng.

Có lẽ, là chưa từng nghe qua tiếng kêu tuyệt vọng mà thê lương như vậy.

Hoắc Dận cũng nghe thấy tiếng la này, thoáng chốc cậu đứng bên cạnh chân hắn khóc lớn: “Mẹ ơi! Ba, tại sao ba không cứu mẹ, không cứu Mặc Mặc?”

Hoắc Dận nắm tay em gái bỏ chạy. Không thèm để ý tới ba cậu nữa. Hai anh em liền nhanh chóng chạy về phía trước, cũng không biết đi đâu, nhưng bọn họ cũng chỉ muốn đi tìm mẹ, còn có đứa em trai sinh đôi của cậu.

Hoắc Tư Tước lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó sải bước qua, bắt hai đứa nhỏ này trở về.

“Các con chạy đi đâu?”

“Ba buông chúng con ra, ba không cứu mẹ, con tự mình đi cứu!”

Hoắc Dận vẫn vô cùng phẫn nộ, hai mắt ngấn nước của cậu nhìn chằm chằm ba, trong miệng nhỏ nhắn cũng một lần nữa nói rõ ràng chữ “Mẹ”.

Cậu kêu xong, nhận thấy không ổn. Lúc này mới lập tức ngậm cái miệng nhỏ lại.

Thế nhưng, làm cho cậu rất bất ngờ chính là tính tình ba rất không tốt. Lúc đối mặt với chữ “Mẹ” mà cậu hai lần thất thanh kêu lên hắn càng thêm bức bối.
 
Chương 196


Chương 196

Hắn liền từ trên cao nhìn xuống liếc cậu một cái. Sau đó, trực tiếp đem cậu cùng em gái ném vào trong xe đi.

“Được, ở bên trong đợi cho ba!”

Hắn nói xong liền khởi động xe.

Vài phút sau, chiếc Maybach màu đen đã rời khỏi khu nhà cũ. Nhận điện thoại của Lâm Tử Dương: “Tổng giám đốc, đã tìm được vị trí, là trên một chiếc thuyền bỏ hoang trên bến tàu, bên này đã phái trực thăng và tay súng bắn tỉa hạng nặng qua đó.”

“Biết rồi.”

Hoắc Tư Tước nghe xong liền cúp điện thoại.

Lúc này hắn không có bất kì biểu hiện nào. Thoạt nhìn không giống như là đang đi đến hiện trường bắt cóc mà giống như đến công ty đi làm như mọi ngày.

Tuy nhiên, chỉ là một tên bắt cóc. Hắn đã huy động trực thăng còn có tay súng bắn tỉa hạn nặng tới. Có làm lố quá không?

Mười lăm phút, bọn bắt cóc không nhận được cuộc gọi lại của Hoắc Tư Tước, bọn bắt cóc đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

Vừa nhìn thấy điện thoại reo, bọn chúng lập tức mừng rỡ như điên bắt lấy: “Alo?”

“Đứa nhỏ đâu?”

Điện thoại vừa được kết nối, Hoắc Tư Tước ở bên trong không có bất kỳ âm thanh ấm áp nào, trực tiếp hỏi một câu như vậy.

Tên bắt cóc lập tức ngẩn người: “Sao ông biết đứa nhỏ chưa chết?”

Hoắc Tư Tước cười lạnh: “Mục đích của các người là tiền, nếu như các người giết nó, lấy cái gì làm lợi thế? Hơn nữa, các người dám giết sao?”

Tên bắt cóc: “……”

Sắc mặt của tên bắt cóc như tắc kè hoa hết đỏ lại trắng, không nói được lời nào.

Đây chính là sự chênh lệch IQ!

Tên bắt cóc cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng thừa nhận: “Đúng, vậy bây giờ ông đã chuẩn bị xong một tỷ chưa?”

“Được rồi, nhưng trước tiên các người phải cho tôi xem người đã!” Hoắc Tư Tước lạnh lùng nói trong điện thoại.

Số tiền một tỷ, cũng không phải là số nhỏ, hắn không xác định người còn sống hay không? Hay là có an toàn không? Làm sao hắn có thể đưa tiền cho bọn bắt cóc?

Có lẽ bọn bắt cóc cũng nghĩ tới điều này, cho dù tên đó có chút không muốn nhưng cũng đành đem điện thoại chỉnh thành chế độ gọi video, và chĩa máy về phía con tin.

Trong nháy mắt, Hoắc Tư Tước cũng đã tin vụ bắt cóc này là có liên quan đến hắn.

Đó thực sự là một đứa nhỏ.

Nhưng hiện tại trong ống kính không chỉ mình đứa nhỏ mà còn có thêm một người phụ nữ, trên mặt còn loang lỗ vết máu. Người phụ nữ ấy đang ôm đứa nhỏ cuộn tròn mình lại.
 
Chương 197


Chương 197

“Anh muốn làm gì? Anh không được đụng vào con của tôi!”

Sau khi thấy tên bắt cóc muốn dí mặt Mặc Bảo, người phụ nữ này lập tức che kín khuôn mặt của đứa nhỏ ở trong lòng, gắt gao ôm nó vào trong ngực.

Đó chính là Ôn Hủ Hủ.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước híp lại. Gần như là trong nháy mắt, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, một tia hàn ý lạnh thấu xương từ trong đôi mắt hắn bắn ra.

“Nếu không muốn hai mẹ con cô đều chết ở đây thì cô cút ra một bên ngay cho tôi!”

Bọn bắt cóc làm sao để Ôn Hủ Hủ che chở đứa nhỏ. Sau khi nhìn thấy cô ôm chặt không buông, tên bắt cóc lập tức nâng chân lên không chút do dự đạp mạnh lên người cô.

“Mẹ……”

Mặc Bảo bị buông ra khóc lớn, cậu nhìn mẹ bị đạp xuống đất, máu đỏ từ trên vai mẹ chảy ra, mặt đất chỗ nào cũng có vết máu.

Hoắc Tư Tước ngay cả xương ngón tay cũng phát ra một tiếng giòn tan đáng sợ!

“Mẹ, mẹ……”

“Mày lại đây cho tao. Nếu mày không muốn mẹ mày chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Tên bắt cóc này đem Mặc Bảo kéo lại,cậu bé mới năm tuổi, súc sinh này bắt lấy cậu giống như là diều hâu bắt gà con, không tốn chút sức liền nhắc lên.

“Buông con tôi ra! Ngươi buông nó ra!!!”

Ôn Hủ Hủ ở trên mặt đất thấy vậy dùng hết sức kêu lên, bò tới kéo Mặc Báo lại. Cô cố gắng để tên súc sinh này buông tha con trai cô, nhưng tên bắt cóc làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của cô?

Rất nhanh, tên bắt cóc này liền đem đứa nhỏ dí tới trước ống kính.

Hoắc Tư Tước đang nhìn chằm chằm vào màn hình, con ngươi chợt mở ra!

Giống như có điều gì đó đánh mạnh vào tâm trí của hắn. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trong ống kính. Có một khoảnh khắc hắn ngây người.

Ai đây?

Hoắc Dận sao?

Không, không thể nào, Hoắc Dận đang ở phía sau hắn, vậy rốt cuộc cậu bé đó là ai? Tại sao lại giống Hoắc Dận như vậy?

Đồng tử của hắn co lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn này không chớp mắt. Trong đôi mắt đen kịt khiếp người kia, có thứ gì đó đang cuồn cuộn thật sâu.

“Là anh!! Anh Dận Dận mau nhìn kìa, là anh Mặc Mặc!”

Thời khắc mấu chốt, bọn nhỏ phía sau cũng thấy được. Bọn chúng ở phía sau lớn tiếng kêu lên, bao gồm cả Hoắc Dận!

“Hoắc tổng, cuối cùng ông cũng thấy rõ ràng rồi chứ? Nó có phải là con ông không? Ông có muốn đưa một tỷ để đổi không?”

Bọn bắt cóc nhìn thấy cảnh này, cho rằng đã nắm chắc phần thắng nên càng thêm dữ tợn nở nụ cười đắc ý.

Hoắc Tư Tước hoảng hốt.
 
Chương 198


Chương 198

Cũng chính lúc này, Ôn Hủ Hủ đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy, cô kéo lê nửa người đang đầm đìa máu tươi, đập cái cà lên vào người tên bắt cóc.

Hoắc Tư Tước: “……”

Đồng tử hắn lại co rút dữ dội, hắn không chần chừ thêm nữa liền ấn vào một công tắc nút trong tay, ở bên kia bến tàu đã sớm đang chờ mệnh lệnh từ công tắc.

Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ muốn đánh lén, thì chỉ nghe được một tiếng “Xì” trầm đục. Cô còn chưa kịp phản ứng, thứ chất lỏng ấm đã từ phía trước bắn ra.

Vừa vặn phun toàn bộ trên mặt của cô!

Ôn Hủ Hủ: “……”

Giống như vừa trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, cô đứng ngây ra, thật lâu thật lâu. Thần trí cô đều đình trệ. Cho đến khi xung quanh cô dường như có rất nhiều người chạy tới. Có một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay cô. Lúc này cô mới chậm rãi cúi đầu nhìn.

“Mẹ, ba tới cứu chúng ta.”

“……”

Ôn Hủ Hủ đã ngất xỉu trước mặt con trai.

Cô đã quá mệt mỏi. Từ tối qua đến giờ cô đã sợ hãi cả đêm. Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Lúc nãy cô thay con trai đỡ cái đạp của tên bắt cóc, mặc dù không có đánh trúng chỗ hiểm.

Nhưng máu chảy quá nhiều cũng sẽ chết người.

——

Ôn Hủ Hủ được đưa vào bệnh viện.

Mặc Bảo thì được vệ sĩ mang về. Cũng chính lúc này, Hoắc Tư Tước đã thấy được mặt đứa con trai mà suốt năm năm qua hắn chưa biết đến sự tồn tại.

Ôn Hủ Hủ, cô có thể làm như vậy!

“Mặc Mặc, tôi xin lỗi.”

Khoảnh khắc Hoắc Dận nhìn thấy Mặc Bảo đã vội vã đi qua, cúi đầu xin lỗi nhận sai.

Mặc Bảo nhìn thấy, vỗ vỗ bờ vai nhỏ của anh trai hào phóng nói: “Không có gì, chúng ta là anh em, kỳ thật tôi rất vui. Cũng may những người xấu này bắt cóc tôi, nếu thật sự là cậu thì với cơ thể ốm yếu như vậy đã xảy ra chuyện lớnrồi.”

Thật không ngờ, đứa nhỏ mới trải qua một phen nguy hiểm như vậy mà cũng có thể lạc quan nói ra những lời này.

Lời vừa dứt, khóe mắt Hoắc Dận lập tức đỏ lên.

Ngay cả Hoắc Tư Tước cũng cúi đầu nhìn đứa con trai mới gặp này, chăm chú nhìn thật lâu.

Đột nhiên có thêm một đứa con trai, hắn đương nhiên là rất vui.

Nhưng hắn cho rằng năm năm qua, chỉ có hắn mới có thể giáo dục Hoắc Dận vô cùng tốt. Nhưng thật không ngờ, đứa nhỏ lớn lên cùng người phụ nữ kia cũng không kém cạnh.

Cậu bé có phong thái và tính cách hoạt bát, e rằng không phải đứa nhỏ bình thường có thể so sánh được.

Tâm trạng Hoắc Tư Tước càng lúc càng vui.

“Được rồi, chúng ta đi gặp ba đi?”
 
Chương 199


Chương 199

Hoắc Dận cũng cảm nhận được niềm vui của ba. Vì thế sau khi hai anh em trò chuyện xong, chủ động kéo Mặc Bảo đi chào hỏi ba.

Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là bình thường Mặc Bảo vốn rất cởi mở cũng không có ác cảm với ai. Lúc này khi nghe được câu nói qua chào hỏi ba thì cậu lại ngay lập tức đem bàn tay nhỏ của mình rút trở về.

“Tôi đi chờ mẹ. Nhược Nhược, lại đây, chúng ta qua bên kia chờ mẹ.”

“Vâng anh.”

Nhược Nhược đang ở bên cạnh lập tức theo sát anh trai, hai đứa nhỏ kia cứ như vậy mà rời đi.

Hoắc Tư Tước: “……”

What?

Hắn đây là bị con trai ruột ghét bỏ? Không muốn nhận hắn?

Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại trầm xuống. Hoắc Dận nhìn thấy, cho rằng ba đang nổi giận, vì vậy vội vàng muốn giải thích. Nhưng ba cậu chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu sau đó liền bước về phía hai đứa nhỏ kia.

Có một số việc, chỉ có ba con trực tiếp đối mặt mới có thể giải quyết.

Huống chi, trước đó hắn còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người ba nên làm với đứa nhỏ này!

“Mặc Mặc, con tên là Mặc Mặc đúng không?”

Hoắc Tư Tước đi tới, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang đứng bên ngoài phòng giải phẫu. Hắn thong thả đi tới trước mặt đứa nhỏ. Đây lần đầu tiên người đàn ông cao to này hạ thấp sự cao ngạo, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ này.

Mặc Bảo nhìn thấy lập tức quay mặt đi.

Trong đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm kia lại có thể nhìn thấy một tia ửng đỏ.

Hoắc Tư Tước thấy vậy càng thêm tự trách.

“Xin lỗi con, mấy năm nay là ba không xứng đáng với con. Ba không biết đến sự tồn tại của con. Cho nên, lúc ba nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, cũng không tin thật sự mình còn có một đứa con trai. Nếu như ba sớm biết, ba nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào lập tức cứu con ra. Ba thật sự không phải cố ý.”

Hoắc Tư Tước không hổ là người có kinh nghiệm nuôi một đứa nhỏ năm năm. Hắn hiểu đứa con này vì sao không để ý tới hắn? Cũng không muốn nhận hắn, vì thế tự mình tới giải thích với cậu.

Đúng vậy, Mặc Bảo quả thực vì cái lý do này mà không muốn nói chuyện với ba.

Lúc cậu bị bắt cóc, cậu rõ ràng thấy tên bắt cóc kia gọi điện thoại cho hắn ba lần!

Thế nhưng, hắn một lần lại một lần làm cho cậu thất vọng. Hắn đối với chuyện này hoàn toàn không quan tâm, cuối cùng mẹ phải thông qua máy tính bảng của cậu tìm được vị trí của cậu rồi đi tới.

Chính vì thế mà mẹ cậu mới bị thương nặng như vậy.

Mặc Bảo lau nước mắt. Thật lâu sau, tâm trạng tốt hơn một chút.

“Vậy có trách mẹ không?”

“Cái gì?”

“Mẹ không nói cho ba biết về sự tồn tại của con. Vậy khi mẹ tỉnh lại, ba có trách mẹ không?” Mặc Bảo tập trung nhìn về phía ba, trong đôi mắt nhỏ đỏ hoe của cậu đang cố gắng đợi câu trả lời của hắn.

Hoắc Tư Tước sẽ trách cứ Ôn Hủ Hủ sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom