Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 461


Chương 461

Đó chỉ là một ly nước bình thường, nhưng cô nghĩ rằng hắn đầu độc cô, giam cầm cô, muốn giết người diệt khẩu, cho nên sau đó cô còn từ chối uống.

Cuối cùng đó chẳng qua chỉ là một ly nước.

Còn đến buổi chiều, trong lòng cô tràn đầy vui sướng nhìn thấy ông cụ đến thăm mình, cô không nghi ngờ ông ta bất luận cái gì, nhưng cuối cùng ông ta lại nói với cô, ông ta mới là người muốn giam cầm cô, nhốt cô lại.

Thật là mỉa mai!

Ôn Hủ Hủ chậm rãi nhắm hai mắt.

“Hôm nay uống thuốc chưa?”

“…… Uống rồi.”

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Vậy tiêm?”

“Tiêm rồi.”

Hắn vừa hỏi cô vừa trả lời, không hề có chướng ngại, hoàn toàn có thể đuổi kịp.

Hoắc Tư Tước đang rót nước cho bản thân uống thì ngạc nhiên xoay người lại, hắn nhìn về phía người phụ nữ vẫn còn ở trên giường đang duy trì tư thế kia không hề nhúc nhích.

Đây có phải là khỏi bệnh rồi không?

Hắn đi qua và kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Tốc độ khôi phục của cô thật đúng là làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác.”

“Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ nghe không hiểu câu này, cô mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông này.

Dưới ánh đèn trắng lạnh nhàn nhạt trong phòng bệnh, người đàn ông ngồi thẳng người vắt chéo chân, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt đẹp trai, một tay lật hồ sơ bệnh án của cô, còn một tay tùy ý đặt lên tay vịn ghế, nhìn rất bình thường nhưng lại có loại khí chất tao nhã khó tả, đẹp trai đến mức làm cho người khác không thể rời mắt.

“Nhìn đủ chưa?”

“…… Hả? À!!” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhanh chóng đỏ ửng, lập tức quay đi, cô vùi bản thân vào trong chăn.

Xấu hổ!

Người đàn ông cười yếu ớt.

Hắn nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp sau khi nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của người phụ nữ: “Xét thấy biểu hiện của cô rất tốt, tôi đồng ý ngày mai cho cô xuất viện.”

“Thật sao?”

Người phụ nữ giống như kẻ ngốc quả nhiên quay người lại lại.

Hoắc Tư Tước nhíu mày: “Thật, sáng mai tôi tới làm thủ tục, vừa hay ngày mốt chính là ngày tết Ông Táo, đến lúc đó cô ở nhà chuẩn bị cho tốt chút, tôi không rảnh.”

Vài ba câu đã đẩy những chuyện này lên người Ôn Hủ Hủ.

Nếu đổi lại là trước kia, Ôn Hủ Hủ nhất định rất vui vẻ.

Thật sự quá ít những lúc người đàn ông này dịu dàng với cô, chứ đừng nói còn có thể giao việc cho cô, khoảng thời gian trước khi hắn giao những chuyện vặt trong nhà cho cô xử lý, cô rất vui vẻ.

Nhưng bây giờ…
 
Chương 462


Chương 462

Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông mặt mày dịu dàng này, cuối cùng cô lại xoay người ngồi dậy.

“Tôi đói bụng.”

“Đói bụng? Cô vừa nói đã ăn tối rồi?”

Hoắc Tư Tước đang lật xem hồ sơ bệnh án trong tay, sau khi nghe cô nói, đôi mắt xinh đẹp ngước lên.

Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn về nơi khác.

“Tôi đang nói là … Cơm trưa.”

Giọng nói của cô trở nên mềm mại giống như con mèo con, lời nói có chút hụt hơi, Hoắc Tư Tước nghe thấy vậy tim đập thình thịch.

Vẻ ngoài đáng thương như này của cô rất hiếm thấy.

Hắn không nói gì nữa, cầm lấy điện thoại gọi sai người đưa đồ ăn tới.

Vì thế nửa tiếng sau, Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trước cửa phòng bệnh xuất hiện một nhân viên giao đồ ăn với hai hộp thức ăn lớn.

Cái này để làm gì?

Một mình cô ăn, cần nhiều như vậy sao?

Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông lúc này đã ngồi xuống sô pha: “Anh gọi nhiều như vậy, sao tôi ăn hết?”

“Ai nói là một mình cô ăn? Tôi không phải là con người à?”

Hoắc Tư Tước ngồi vắt chéo chân trên sô pha, vừa nhẹ nhàng lướt lướt ngón tay trên máy tính, vừa không chút để ý trả lời cô.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy kinh ngạc!

Hắn cũng chưa ăn à?

Không, đây có phải là vấn đề hắn ăn hay chưa? Đây rõ ràng là sao hắn có thể ăn ở nơi như này?!!

Hơn nữa còn ăn cùng cô!

Ôn Hủ Hủ trợn tròn hai mắt, cho rằng mình nghe lầm.

Hoắc Tư Tước thấy một lúc lâu không có động tĩnh gì, đôi mắt đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính bỗng ngước lên: “Làm sao vậy?”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Một lúc lâu, cô mới trả lời cứng ngắc, sau đó đi đến xách hộp cơm: “Không sao, vậy… cùng qua ăn đi, nếu không nó sẽ nguội mất.”

“Biết rồi, xong mail này.”

Hoắc Tư Tước lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục bận rộn chuyện trong tay hắn.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nuốt nước miếng, cuối cùng cô cũng tiếp nhận được chuyện này.

Điều này thực sự làm cho cô không thể nào tưởng tượng được.

Vừa rồi cô nói đói bụng, chẳng qua là muốn hôm nay hắn ở lại đây thêm một chút mà thôi, cô thật sự chưa từng nghĩ tới còn có vinh dự cùng nhau ăn cơm.

Ôn Hủ Hủ lấy hết hộp cơm ra.

Sau đó Ôn Hủ Hủ phát hiện, người đàn ông này thật đúng là giàu có, chỉ có hai người, nhưng lại gọi rất nhiều, ngoại trừ bốn món mặn, còn có hai món đồ ăn kèm, món chính là cháo, phở, canh, cơm…
 
Chương 463


Chương 463

Hắn làm gì vậy?

Ôn Hủ Hủ lại nhìn về phía người đàn ông: “Anh gọi nhiều quá, hai người chúng ta cũng ăn không hết.”

“Ăn không hết thì vứt đi, ăn một bữa cơm còn phải suy nghĩ có thể ăn hết hay không? Ôn Hủ Hủ, cô không cảm thấy sống rất mệt mỏi sao?”

Quả nhiên là giọng điệu bá đạo điển hình của tổng giám đốc Hoắc thị!

Ôn Hủ Hủ thở dài, chỉ có thể ngồi xuống.

Một lát sau, cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng làm xong việc, hắn đứng dậy, sau đó đến bên cạnh cái bàn nhỏ ngồi đối diện Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: “Anh muốn ăn cái gì? Có cháo, mì…”

“Đó là cho cô ăn, cô bị thương chưa khoẻ, ăn thanh đạm một chút.” Người đàn ông nói một cách thản nhiên, sau đó hắn bưng chén cơm trắng lên.

Dứt lời, Ôn Hủ Hủ đang gắp một sợi mì đưa vào miệng, ngay lập tức giật mình dừng động tác lại!

Cô có nghe nhầm không? Tất cả những thứ này đều gọi cho cô?

Tại sao?

Hắn trở nên chu đáo như vậy từ khi nào vậy? Trước kia không phải đều là châm chọc khiêu khích cô, ước gì có thể dùng lời nói xỉa xói chết cô sao?

Hắn quan tâm cô từ khi nào vậy?

Ôn Hủ Hủ càng cảm thấy chuyện này rất kinh hãi.

Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng cô vẫn rất hạnh phúc sau khi nghe thấy điều đó.

Vì thế cô cẩn thận xác nhận một chút, phát hiện hắn thật sự chỉ xuống tay với chén cơm kia, không hề đụng vào thứ khác, cô lập tức bưng tô canh cô muốn ăn đến trước mặt mình.

Hoắc Tư Tước: “…”

Ngu ngốc!

Hai người ăn được một lúc, bầu không khí xấu hổ vừa rồi trôi qua, sau đó bắt đầu đối thoại bình thường.

“Bọn trẻ ở nhà thế nào?”

“Vẫn tốt, cô không có ở đây, bọn chúng đều rất nghe lời tôi.”

Hoắc Tư Tước vừa ăn, vừa thuận miệng nói.

Ba đứa nhỏ này hai ngày nay quả thật coi như nghe lời, tuy bọn chúng vẫn luôn lo lắng cho mẹ, nhưng từ khi hắn bảo đảm với bọn chúng ngoan ngoãn thì nhất định sẽ mang mẹ hoàn hảo trở về.

Ôn Hủ Hủ liền ngừng lại: “Nhược Nhược cũng nghe lời sao? Con bé có làm anh không vui không?”

“Con nhóc kia?” Người đàn ông đang vùi đầu ăn, quả nhiên nhíu mày lại

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy lòng có chút hồi hộp.

“Sao vậy? Con bé không vâng lời sao? Anh đừng tức giận, nó từ nhỏ đã được chiều hư, anh kiên nhẫn dỗ dành nó hơn chút, nó rất ngoan.”

Ôn Hủ Hủ thật ra rất muốn nói với người này nhất định phải đối xử tốt với Nhược Nhược.

Bởi vì đó cũng là con gái hắn.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không ra được lời này, cô lo lắng nếu nói vào lúc này thì hắn nhất định sẽ nghi ngờ.

Còn nữa, cô đột nhiên nói cho hắn biết, Nhược Nhược cũng là con của hắn, chỉ sợ hắn sẽ không tin, cho rằng đó nhất định lại là cô có âm mưu khác.
 
Chương 464


Chương 464

Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị dao cắt!

Người đàn ông nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, hắn nói: “Cô lo lắng cái gì? Tôi cũng không làm gì con bé cả, cô yên tâm, nó ổn.”

Ôn Hủ Hủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ổn là tốt rồi, vậy thì cô cũng yên tâm.

Cô cụp mắt xuống, chỉ một khoảnh khắc như vậy, cô không biết mình nên vui hay nên buồn?

Bọn trẻ nghe lời hắn, cô nên vui không đúng sao?

Ôn Hủ Hủ muốn làm cho bản thân vui vẻ.

Nhưng sự thật sau khi cô nghe thấy điều này, ngay cả đũa cũng không nhấc lên nổi, chỉ cảm thấy đáy lòng như có một tảng đá lớn đè lên, khổ sở đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau.

“Cô sao vậy? Sao cô không ăn?”

“…… Hả? Ăn thôi, ăn thôi.” Ôn Hủ Hủ lấy lại tinh thần, vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân.

Hoắc Tư Tước liếc nhìn cô vài lần.

Hắn nhìn ra cô có gì đó không đúng, nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn vẫn còn tưởng rằng là di chứng, cũng giống như lúc hắn tới, cô giống như một kẻ ngốc ngồi hóng gió lạnh ở bên cửa sổ.

Ăn khoảng một giờ, cuối cùng hai người cũng đã ăn xong.

Nhưng trên cơ bản đều là Ôn Hủ Hủ ăn, người đàn ông này không động đũa mấy.

Hắn kén ăn, cũng cực kỳ khắc khe với hoàn cảnh ăn cơm, cho nên vừa rồi Ôn Hủ Hủ mới có thể kinh hãi khi hắn lại có thể ở đây ăn cơm cùng cô.

“Cô muốn về sao?”

“Ừm, dì Vương không thể đi đi lại lại miết được, về sớm một chút để bọn họ được nghỉ ngơi.”

Người đàn ông dọn dẹp bàn làm việc, sau đó đi vào phòng tắm để rửa tay, hắn mặc áo khoác vào và chuẩn bị đi.

Ôn Hủ Hủ lẳng lặng nhìn hắn.

Cô có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt hắn, có thể hai ngày nay chạy giữa bệnh viện và công ty, khiến anh mệt mỏi.

Nhưng cho dù như vậy, một người đàn ông bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không ăn được, còn có thể chăm sóc con cái trong nhà, thật sự là rất đủ tư cách làm một người ba.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình thật sự có thể yên tâm rồi.

“Được, đi đường cẩn thận.”

Cô nhẹ nhàng dặn dò, ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ quyến luyến, giờ khắc này, giống như ước gì có thể nhìn hắn nhiều thêm chút nữa.

Muốn vĩnh viễn khắc sâu nét mặt, giọng nói, thậm chí cả người của hắn vào trong đầu.

Hoắc Tư Tước: “…”

Có lẽ ánh mắt quá nồng nhiệt.

Hắn quay lại.

Nhưng mà ngay lúc này, tầm mắt của người phụ nữ này đã thu hồi lại, cô xoay người làm bộ rót cho mình ly nước, bình tĩnh đến mức làm cho người khác hoàn toàn không thể nhìn ra một chút manh mối nào.
 
Chương 465


Chương 465

Ánh mắt Hoắc Tư Tước nheo lại.

Có lẽ hắn đã nhầm.

Hoắc Tư Tước rời khỏi bệnh viện, lúc đi không quên gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, bảo anh ta sáng sớm đến làm thủ tục xuất viện.

Người phụ nữ này cứ lải nhải suốt, có lẽ thật sự muốn về nhà rồi.

Vậy thì để cô trở về sớm.

Chỉ là hắn không biết, mấy giờ sau, khi bệnh viện chìm vào màn đêm yên tĩnh, y tá và bác sĩ trực đều nghỉ ngơi thì có một bóng người giống như một con mèo chui vào phòng bệnh này.

Sau đó, Ôn Hủ Hủ biến mất vào đêm đó.

——

Lúc tin tức truyền đến nhà họ Hoắc, ông Hoắc đang ở trong phòng khách chờ người tới.

Bên cạnh để mấy tờ giấy tờ nhà còn có vài món trang sức có giá trị, vừa nghe nói Ôn Hủ Hủ mất tích, ông ta giận dữ đứng lên, hất toàn bộ mấy thứ này xuống đất!

“Ôn Hủ Hủ! Mày làm tao thất vọng quá!”

Tiếng gầm tức giận của ông ta bùng nổ trong phòng khách này, toàn bộ nhà cũ xôn xao.

Thật kinh khủng!

Người nhà họ Hoắc căn bản không ai dám đi ra.

Chỉ có quản gia Hà Đình Ngọc sau khi nhìn thấy vậy, ông ta vội vàng quát lớn với người đến bẩm báo: “Các người còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi tìm? Tôi nói cho cậu biết, người chết thì phải thấy xác! Nếu không tìm được thì coi chừng cái đầu của cậu.”

“Vâng, lão gia!”

Mặt người này vàng như nghệ lập tức đi xuống truyền đạt mệnh lệnh.

Lúc này Hà Đình Ngọc mới tiến vào an ủi ông cụ đang tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.

“Lão gia, ngài trước hết bớt giận đã, chỉ trong một đêm cô ta không thể chạy đi đâu được, cho dù thật sự rời khỏi thành phố A, nhưng chỉ cần chúng ta điều tra đường cô ta rời khỏi đây thì nhất định có thể tìm được cô ta.”

“……”

Ông ta tức giận đến mức lồ ng ngực kịch liệt phập phồng, nghe vậy mới bình tĩnh được chút.

Nhưng mà sát khí trên người ông ta vẫn không hề giảm bớt chút nào, ngược lại, sau khi bình tĩnh lại càng trở nên đáng sợ hơn!

“Đúng là đã đánh giá thấp nó, lại dám giở trò trước mặt tôi.”

“Đúng vậy, thật ra tôi đã nhắc nhở ông từ lâu, con của người khác vĩnh viễn là của người khác, năm đó cô ta đã dám giả chết lừa gạt ông, thì còn chuyện gì không làm được chứ?”

“Răng rắc——”

Lúc này cái gậy trong tay cũng bị ông ta bẻ gãy.

Quản gia nhìn thấy vậy cũng sợ hãi!

“Thông báo xuống, thấy được người, trực tiếp xử lý!”
 
Chương 466


Chương 466

“Vâng, lão gia.”

Sau đó quản gia lập tức đi sắp xếp người, hơn nữa lúc ông ta sắp xếp còn cố ý dặn dò những người này nhất định phải chú ý động tĩnh bên Hoắc thị.

Không được để cho bên kia phát hiện ra.

Hoắc thị đương nhiên là đang ám chỉ Hoắc Tư Tước.

Còn Hoắc Tư Tước lúc này vẫn chưa biết được tin tức này, Lâm Tử Dương gọi hắn mấy lần nhưng hắn bắt máy.

Bởi vì lúc này hắn đang ở lầu hai dỗ dành cô nhóc kia.

“Mẹ ơi, con muốn mẹ, ô~~~ ”

Tiểu Nhược Nhược sáng nay không biết có phải cảm ứng được mẹ đã xảy ra chuyện hay không, vừa mở mắt ra đã bắt đầu khóc ầm lên, dì Vương dỗ dành thế nào cũng không dỗ được.

Cuối cùng chỉ có Hoắc Tư Tước đích thân xuống dỗ.

“Nín, đừng khóc nữa!”

Hoắc Tư Tước vừa xuống, nhìn thấy cô bé ở trong phòng ngủ chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng mỏng manh, không mang dép, ôm con búp bê thỏ tai dài khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm hem.

Rốt cuộc là ai chọc con nhóc này chứ?!

Hoắc Tư Tước đi tới định ôm cô bé, mặc áo khoác cho cô để tránh cho cô bị cảm lạnh.

Nhưng cô bé vừa nhìn thấy hắn đến, thậm chí còn khóc to hơn: “Mẹ ơi, con muốn mẹ đến đây, con không muốn chú, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”

Bàn tay nhỏ bé mập mạp của cô vung vẩy lung tung, hoàn toàn không để cho Hoắc Tư Tước tới gần.

Hoắc Tư Tước hít sâu một hơi.

Khi hắn muốn xách cô bé tới đánh mấy cái vào mông, bỗng nhiên từ cửa chui vào hai bóng người nhỏ nhắn, bọn chúng nhìn thấy ba đã bị em gái làm cho sứt đầu mẻ trán.

Một người đi qua vội vàng bảo vệ em gái.

Một người lại tới chắn trước mặt ba: “Ba, ba muốn làm gì?”

Đó là Hoắc Dận!

Thằng nhóc này vì cứu em gái vội chạy tới đây mà không thèm mang cả dép.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy vậy, chợt cảm thấy đau đầu: “Ba có thể làm gì? Ba bảo con nhóc này đừng khóc, con không nghe thấy sao? Sáng sớm giống như cắt tiết lợn, cả biệt thự đều có thể nghe thấy tiếng khóc của nó.”

Hoắc Dận: “…”

Mặc Bảo đang che chở em gái: “…”

Ba không có vấn đề gì chứ? Sao lại nói tiếng khóc của em gái giống như cắt tiết lợn vậy?
 
Chương 467


Chương 467

Quả nhiên ba giây sau, tiếng khóc long trời lở đất của cô bé lại xuất hiện: “Mẹ ơi, con muốn mẹ——”

Tiểu Nhược Nhược nghẹn ngào đau khổ, cô bé đẩy anh trai ra, không cần cái gì cả, như thể cô bé đang phải chịu một tổn thương lớn vậy, sau đó chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần mềm mại.

Hoắc Tư Tước giậm chân chỉ đành đuổi theo.

Vài phút sau, rốt cục hắn cũng bắt được Tiểu Bánh Bao ở trong đại sảnh dưới lầu đang khóc ầm ĩ như mẹ cô đã không còn, sau đó hắn một tay xách cô vào trong ngực mình.

“Được rồi, là chú sai rồi, chú không nên hét lên với con, không nên nói con khóc khó nghe, chú xin lỗi con, đừng khóc nữa có được không?”

Hoắc Tư Tước sắp quỳ lạy nhóc con này rồi!

Đường đường là bá chủ trong giới thương nghiệp, lần đầu tiên phải nhỏ giọng dỗ dành người khác như vậy, còn ôm tất cả lỗi lầm lên người mình.

Tiểu Nhược Nhược thấy vậy, tuy nước mắt vẫn còn lạch cạch rơi từ đôi mắt to long lanh của cô bé, nhưng được nằm trong vòng ôm của ba, tiếng khóc đã không còn đáng sợ nữa.

“Con… Con muốn mẹ.”

“Chú biết rồi, cho nên đợi lát nữa chú sẽ đi đưa mẹ con trở về, được không?” Hoắc Tư Tước nhẫn nại dỗ dành.

Lúc này cô nhóc mới chớp chớp đôi mắt to đang rưng rưng nước mắt, sau đó không khóc nữa.

Tuy nhiên biểu cảm của cô bé vẫn rất bi thương.

“Chú có thể đảm bảo với con chứ? Con vừa có một giấc mơ rất đáng sợ, con mơ thấy mẹ mất rồi, chú, con không thể không có mẹ, nếu không có mẹ thì Nhược Nhược sẽ trở thành một đứa trẻ không ai cần cả.”

“……”

Đây là kiểu con nít gì vậy? Mới năm tuổi, sao lại nói như vậy?

Hoắc Tư Tước nhíu mày.

Muốn lại răn dạy cô bé vài câu, nhưng nhìn thấy đôi mắt to đầy nước mắt của cô, còn lộ ra vẻ bi thương hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của cô bé.

Đột nhiên, hắn không nói nên lời.

Đúng vậy, đứa trẻ này không có ba, cô bé không có cảm giác an toàn cũng không có gì lạ.

“Không, nếu mẹ con không còn, thì không phải còn có chú sao, chú nuôi con.” Hoắc Tư Tước hiếm khi rộng lượng an ủi cô bé một câu.

Đương nhiên đây cũng là đùa giỡn, người phụ nữ kia sao có thể không có ở đây chứ?

Ôn Hủ Hủ giống như cỏ dại, đi đâu cũng có thể ngoan cường sinh trưởng, đánh cũng đánh không chết, giống như năm đó cô lẩn trốn vậy.

Hoắc Tư Tước nhớ tới chuyện này, vẫn có chút tức giận.

Cũng may cô nhóc nghe câu này của hắn, không khóc nháo nữa, sau đó Hoắc Tư Tước giao cô cho hai đứa con trai, dặn dò bọn họ chăm sóc tốt cho em gái, rồi hắn lên lầu ba.

Đi lên, đúng lúc điện thoại di động lại vang lên.

“Alo?”

“Trời ạ, tổng giám đốc, anh vừa đi đâu vậy? Sao gọi cho anh mãi mà anh không nghe máy, bệnh viện bên này xảy ra chuyện rồi!”
 
Chương 468


Chương 468

Hoá ra là Lâm Tử Dương gọi tới, vừa nghe được giọng nói của anh ta trong điện thoại đã sắp khóc đến nơi rồi.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi.

Bệnh viện?

Bệnh viện xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là người phụ nữ kia…?

Hắn ngay lập tức nắm lấy chìa khóa xe trên bàn và lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”

Giọng Lâm Tử Dương lắp bắp kèm theo nức nở: “Cô Ôn… cô Ôn, cô ấy đã biến mất rồi! Chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện, kiểm tra máy giám sát cũng không thấy cô ấy, cô ấy biến mất rồi!”

Hoắc Tư Tước: “…”

Hai chân đang bước nhanh xuống cầu thang, đột nhiên dừng lại giữa chừng.

Trong đầu hắn lập tức hiện ra một màn vừa rồi nhóc con kia khóc nháo, cô bé nói với hắn, mẹ biến mất rồi…

Sao mẹ con bé có thể biến mất chứ?

Đánh rắm!

Ánh mắt hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, gầm nhẹ với điện thoại: “Người sống sao có thể biến mất? Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm ra cô ấy.”

Hắn hoảng sợ, từ trước đến nay hắn luôn kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng lúc này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã có dấu hiệu không thể kiểm soát được.

Lâm Tử Dương nghe vậy, vội vàng nói thêm: “Không phải, tổng giám đốc, ông cụ tới bệnh viện rồi.”

“Cậu đang nói gì? Ông cụ?”

“Đúng vậy! Hơn nữa sau khi ông ta rời đi, thông qua máy giám sát, chúng tôi đã phát hiện ra người của ngôi nhà cũ bên kia cũng ở trong bệnh viện, tổng giám đốc, điều này… có nghĩa là gì?”

Lâm Tử Dương thật sự không dám nói ra câu cuối cùng.

Bởi vì một khi anh ta nói ra, hai cha con nhà này sẽ không tránh khỏi lại nổ ra chiến tranh, vốn dĩ mối quan hệ giữa bọn họ đã không được tốt đẹp rồi, bây giờ xem ra càng tồi tệ hơn.

Thế nhưng quan hệ của bọn họ tồi tệ, thật sự quan trọng so với một mạng người sao?

Hoắc Tư Tước lập tức cúp máy, sau đó người trong biệt thự nhìn thấy hắn mang theo sát khí như một cơn gió cuốn ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Thật sự khủng khiếp!

Mặc Bảo đi ra: “Ba đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Dận ôm em gái, vẫn luôn dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, nghe em trai hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu nhìn ra bên ngoài.

“Muốn biết?”

“…” Mặc Bảo bỗng nhiên có chút do dự.

Cậu cũng không muốn biết chuyện của người lớn, thế giới của bọn họ quá phức tạp, hiện tại cậu chỉ muốn ba và mẹ hoà thuận, sau đó cả nhà bọn họ vui vẻ ở cùng nhau.

Mặc Bảo cuối cùng cũng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai ngồi bên cạnh anh trai, chờ mẹ về nhà.

——

Nhà cũ nhà họ Hoắc.

Lúc ông Hoắc làm chuyện này, thật ra có nghĩ tới thằng con trai mình sẽ biết.
 
Chương 469


Chương 469

Nhưng mà ông ta không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy, ông ta vừa mới biết tin, hơn nữa vừa thả người ra ngoài thì xe của đứa con trai này đã giống như báo săn nhào tới chỗ ông ta.

“Thiếu gia, ngài tới rồi?”

“Cút!”

Quản gia Hà Đình Ngọc nghe thấy động tĩnh, lập tức từ trong nhà chạy ra định ngăn cản hắn trước.

Nhưng Hà Đình Ngọc mới vừa đi ra, thì vừa hay Hoắc Tư Tước cũng bước xuống xe, sau khi hắn nhìn thấy ông ta, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm ông ta, hung dữ gầm lên, một cước đạp ông ta ngã xuống đất.

Hoắc Tư Tước chưa từng để người quản gia này vào mắt.

Hắn khinh thường, cũng không thích!

Hoắc Tư Tước đằng đằng sát khí đi vào trong, nghe thấy tiếng động người nhà họ Hoắc nhao nhao chạy tới, nhìn thấy tiểu tổ tông này mới sáng sớm đã tìm tới cửa, trên người còn mang theo sát khí đáng sợ như vậy.

Ngay lập tức, bọn họ chạy trốn lần nữa.

Đây chính là Diêm Vương, không trêu nổi, vẫn nên nhanh chóng trốn đi thôi.

Vì thế vốn dĩ ông cụ đang chờ tin ở trong sảnh, nhưng lại đợi được đứa con trai sát khí đằng đằng tìm đến cửa.

“Người đâu?”

Hoắc Tư Tước nhìn thấy ông ta, cũng không muốn nói nhảm với ông ta, trực tiếp đòi người.

Ông cụ nhìn hắn, sắc mặt biến đổi ngay tại chỗ.

Ông ta đứng dậy, sau khi suy nghĩ ông ta quyết định chọn không thừa nhận: “Người gì? Sáng sớm mày không đến công ty mà chạy về nhà để làm gì?”

Hoắc Tư Tước cười lạnh.

Hắn cho rằng ông ta có cùng huyết thống với hắn, ít nhất cũng sẽ thông minh giống như hắn, nhưng bây giờ ông ta lại giống như một tên hề trình diễn kỹ năng diễn xuất vụng về ở trước mặt hắn.

Hoắc Tư Tước tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, hắn vốn rất tức giận, nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh.

“Nếu cô ấy chết trong tay ông giống như người bác sĩ năm đó, ông có tin bây giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát để đầu thú, nói tôi đã giết người không?”

“Mày——”

Ông cụ không ngờ tới hắn lại đột nhiên nói với ông ta câu này, ông ta tức giận chợt đứng phắt dậy.

Hắn điên rồi sao? Vì một người phụ nữ?

Ông ta không thể tin nhìn hắn như một người xa lạ mà ông ta không hề quen biết.

“Hoắc Tư Tước, tao đang giúp mày, điều tao có thể làm được chính là giúp mày chôn giấu bí mật này vĩnh viễn, tao làm vậy có gì sai?”

“Không, ông không sai.”

Hoắc Tư Tước lắc đầu, vẻ mặt vẫn rất bình thản: “Nhưng đây không phải là lý do cho chúng ta giết người.”

Ông cụ sửng sốt: “Mày đang nói cái gì?”

Hoắc Tư Tước nhìn ông ta, bỗng nhiên con ngươi đỏ rực nheo lại, lộ ra vẻ quỷ dị.
 
Chương 470


Chương 470

“Bởi vì ông như vậy, sẽ làm cho tôi cảm thấy tôi đã giết bọn họ, tôi giết hết người bên cạnh mình, bây giờ đến phiên mẹ của con tôi, ông nói cho tôi biết sau khi giết cô ấy, thì kế tiếp sẽ là ai? Có phải là ông không? Ông cũng biết bí mật của tôi mà!”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sát ý chợt hiện ra trong hai tròng mắt đỏ rực như máu, cực kỳ dữ tợn làm cho người khác phải sởn tóc gây.

Ông cụ bị doạ sợ!

Ông ta liên tục lui về phía sau vài bước, cả người lạnh thấu xương, kinh hãi không nói nên lời.

“Mày… thật sự điên rồi!”

“Đúng vậy, tôi điên rồi, nếu ông giết cô ấy, tôi không thể bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì.” Hoắc Tư Tước nghiến răng nói ra từng chữ.

Đúng vậy, đây là mục đích hắn đến hôm nay!

Hôm nay, một là giao Ôn Hủ Hủ trong tay ông ta ra, hai là ông ta cứ chờ hắn phát điên lần nữa đi.

Sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt.

Ông ta vốn tưởng rằng sau khi hắn biết chuyện thì chỉ hơi khó giải thích với hắn thôi, nhưng không ngờ thái độ của hắn lại cứng rắn đến mức lấy chính mình ra uy hiếp ông ta.

Từ khi nào mà hắn lại quan tâm một người phụ nữ nhiều như vậy?

Chẳng phải trước giờ hắn luôn mặc kệ sự sống chết của người phụ nữ đó sao?

Ông cụ nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, vừa sợ vừa giận, lần đầu tiên ông ta cảm thấy hắn xa lạ như thế, cũng làm cho ông ta không thể nhìn thấu được.

“Tao không có giết nó, càng không động đến nó, mày đừng có mà phát điên!” Ông cụ giống như một con gà trống bại trận, chán nản nói ra lời này.

Hoắc Tư Tước nguy hiểm lập tức nheo mắt lại.

“Không có?”

“Đúng vậy, tao vốn không có suy nghĩ muốn giết nó, tao chỉ bảo nó ngoan ngoãn ở bên cạnh tao đừng đi ra ngoài nữa, nhưng con nhóc này tối hôm qua đã chạy mất rồi, hiện tại tao cũng đang tìm nó.”

Lúc ông cụ nói đến đây, nhịn không được lại tức giận.

Ngày hôm qua, ông ta quả thật không có lòng độc ác như vậy, vì muốn bồi thường cho cô thậm chí ông ta còn chuẩn bị mấy cái sổ đỏ, còn có một số trang sức quý giá.

Định sẽ giao cho cô sau khi cô được đưa tới đây.

Nhưng ai mà ngờ cô đã bỏ chạy!

Hoắc Tư Tước hiểu ra, trong lòng hắn như có một tảng đá lớn rơi xuống, đồng thời hắn nhìn chằm chằm vào người ba này, trong mắt cũng xẹt qua một tia châm chọc.

“Cô ấy không chạy chẳng lẽ còn chờ bị ông nhốt cả đời sao?”

“Mày——”

Ông cụ lại bị nghẹn tức chết.

Cũng may đứa con trai của ông lúc này không điên cuồng nữa, hắn đứng lên, thần sắc bình tĩnh sửa sang lại quần áo trên người một chút.

“Tôi sẽ tìm người về, nhưng tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện như này nữa, cô ấy là loại người gì, thật ra ông là người hiểu rõ hơn tôi, không phải sao?”

“Mày nói gì?”

 
 
Chương 471


Chương 471

“Tôi nói, không phải năm đó ông biết cô ấy là ai cho nên ông mới tìm cô ấy để kết thông gia sao?”

Hắn quay đầu lại.

Ánh mắt lúc này thậm chí còn đáng sợ hơn.

Hắn nhìn ông ta, không có bất kỳ biểu cảm tức giận nào, nhưng đôi mắt đen nháy đáng sợ kia lại giống như xuyên thẳng vào trong lòng ông ta, đào ra những thứ ông ta chôn giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm không thể nói cho người khác biết!

Hắn biết những thứ này từ khi nào?!!

Cuối cùng sắc mặt của ông ta hoàn toàn trắng bệch.

Ngay lúc này, ông ta không còn sức đấu với hắn nữa, cả người giống như bị bắt hiện ra nguyên hình, khuôn mặt già nua của ông ta lúc xanh lúc trắng, khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy vậy, cười khẩy rồi xoay người rời đi.

Đúng vậy, mối hôn sự năm đó, tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Hoắc vươn tay giúp đỡ lúc người nghèo túng, giúp đỡ một cô gái lúc tan cửa nát nhà, lúc một thân một mình.

Tuy nhiên bọn họ không biết ông ta làm như vậy, vốn dĩ vì ông ta cần cô gái này chứ?

Bởi vì cô nhìn trộm được bí mật của Hoắc Tư Tước, ông ta lo lắng cô ở bên ngoài, một ngày nào đó cô nói ra bí mật này, hủy hoại Hoắc Tư Tước.

Sau đó, ông ta cố ý đến cửa cầu hôn vào lúc cô nghèo túng nhất.

Còn cô thì sao?

Từ nhỏ cô vì chuyện năm đó, luôn tự trách bản thân, cảm thấy áy náy với Hoắc Tư Tước, còn vì trong lòng cô quả thật vẫn luôn thích hắn.

Cô từ bỏ trường đại học mà cô đã trúng tuyển, từ bỏ cơ hội vực dậy nhà họ Ôn, đặt cược hết tất cả gả đến nhà bọn họ.

Nhưng kết quả là gì?

Cô đổi lấy kết thúc như vậy.

Lúc Hoắc Tư Tước lái xe rời đi, cả người vẫn run rẩy.

Thật ra hắn cũng không biết những thứ này, nhưng vừa rồi khi nói chuyện với ông già kia, hắn nhìn thấy trong mắt ông ta không hề có chút quan tâm nào đến sống chết của Ôn Hủ Hủ, lúc ấy hắn mới hiểu ra.

Cú sốc quá lớn!

Hắn chưa bao giờ biết ba mình hoá ra lại là một người lòng dạ độc ác như vậy.

Kỹ năng diễn xuất của ông rất tốt, ngay cả hắn cũng bị lừa.

“Bíp——”

Cảm xúc của hắn đạt tới đỉnh điểm, hắn đập mạnh tay vào vô lăng!

Đó là đau.

Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, hắn sẽ đau lòng vì người phụ nữ này.

Như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào tim hắn, cảm giác đau đớn chân thật kia làm cho hắn không thể ngồi thẳng người chỉ có thể nằm trên sấp trên vô lăng.

Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy?

Vì hắn, thật sự đáng sao?
 
Chương 472


Chương 472

Khi hắn phát hiện cô chính là người viết thư năm đó hắn chỉ có chút bất ngờ mà thôi, khi hắn biết cô vẫn giữ mật của hắn mà không nói ra, hắn cũng không hề dao động.

Nhưng bây giờ hắn đau lòng.

Đau như kim châm, như dao cắt, đến mức không thể cầm vững tay lái.

Thoáng chốc, chiếc xe Bentley huênh hoang chạy trên đường làm cho xe cộ xung quanh sợ hãi tránh nó thật xa.

Người lái xe này bị sao vậy?

Có phải say rồi không?

Ai đó nhìn thấy, thậm chí còn muốn báo cảnh sát.

Lúc này, trong chiếc xe Bentley có một cuộc gọi tới.

“Tổng giám đốc có tin tốt, bên bệnh viện gọi điện thoại tới, nói tối hôm qua có một y tá tình cờ dùng điện thoại ghi lại cảnh cô Ôn rời đi với một người khác, không phải bị ông cụ bắt đi.”

Là giọng nói của Lâm Tử Dương, anh ta không thể chờ đợi muốn báo tin tức này cho Hoắc Tư Tước.

Khoé mắt người đàn ông ở trong xe đỏ rực, lúc này cảm xúc mới từ từ bình tĩnh lại.

“Là ai?”

“Cái này… rất mờ, vẫn chưa nhìn ra là ai, tuy nhiên tôi đã để cho kỹ thuật đi xử lý, tin chắc sẽ sớm tra ra.”

“Biết rồi, tôi tới ngay.”

Sau đó người đàn ông này đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía trung tâm thành phố.

——

Đúng là Ôn Hủ Hủ đi theo một người khác.

Người này không phải ai khác, chính là người mà ban ngày cô nhờ dì Vương tìm giúp, Trì Úc.

“Đồ ngốc, cô thật sự quyết định đến quốc gia nơi bác sĩ tâm lý đó đang học tiến sĩ sao? Có quá xa không? Xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, chạy tới chỗ anh ta có ích lợi gì chứ?”

Trong một phim trường cách trung tâm thành phố A không xa, hai ngày nay nhị thiếu gia nhà họ Trì cảm thấy nhàm chán đang ủ rũ ngồi trên sô pha, nhìn cô gái cách đó không xa đang viết viết vẽ vẽ trên một tấm bản đồ.

Cô gái này đương nhiên là Ôn Hủ Hủ rồi.

Chiều hôm qua Ôn Hủ Hủ biết được ông cụ muốn mang cô đi, cô lập tức bí mật liên lạc với Trì Úc, bảo anh ta đến đón cô vào buổi tối, sau đó cô trực tiếp đi theo anh ta đến phim trường này.

Phim trường này đúng là một nơi an toàn.

Hiện tại nhà họ Trì gà bay chó sủa, đoán chắc sẽ không có người nào nghĩ đến, cô lại có thể đi theo vị nhị thiếu gia nhà họ Trì đến ở đây.

Ôn Hủ Hủ đã lên kế hoạch những nơi mình muốn đi, sau đó mới nhìn về phía vị thiếu gia này: “Đương nhiên, nếu anh nói anh trai của anh không hề cho người kia số tiền này, vậy chúng ta phải tra từ số tiền này trước!”

“Nhưng điều tra tiền cũng không cần phải ra nước ngoài mà, tiền là từ tài khoản của anh trai tôi ở trong nước chuyển qua.”

“Ai biết được? Hiện tại rất nhiều tài khoản không gian, bọn họ lén lút rút tiền, anh cũng không hề hay biết, tên đăng ký trên bề ngoài chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”
 
Chương 473


Chương 473

Ôn Hủ Hủ có khá nhiều kinh nghiệm.

Mà kinh nghiệm này, xuất phát từ năm đó cô và Lôi Mông hợp tác đầu cơ tài chính.

Trì Úc không phát biểu thêm ý kiến gì nữa.

Tuy nhiên anh ta vẫn có chút tò mò, vì sao người phụ nữ này lại tin lời anh ta nói?

Phải biết rằng, vào ngày xảy ra chuyện, anh ta không chỉ đi tìm cậu cầu cứu, mà còn tự minh đi tìm tên khốn Hoắc Tư Tước kia, nói việc này không phải nhà họ Trì bọn họ làm, nhưng hai người họ đều không tin lời anh ta nói.

Làm cho nhà họ Trì tan tành.

Vậy tại sao người phụ nữ này lại tin chuyện này không phải do bọn họ làm?

Trì Úc lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới hỏi: “Ôn Hủ Hủ, vì sao cô lại tin tôi? Nhà họ Trì chúng tôi hình như đối xử với cô cũng chẳng tốt lành gì.”

“……”

Ôn Hủ Hủ đang vẽ vẽ viết viết trên bản đồ chợt nhướng mi, nhìn nhị thiếu gia nhà họ Trì giống như cún con bị thương đang chờ cô an ủi.

“Bởi vì tôi cảm thấy nhà họ Trì các anh chắc là không ngu đến mức như vậy.”

“Cái gì?” Trì Úc hơi sửng sốt: “Ngu?”

Ôn Hủ Hủ gật đầu: “Đúng vậy, muốn mạng của tôi thôi mà, cần gì phải công khai trong tiệc mừng thọ của mẹ anh chứ? m thầm lén lút giết không phải là tốt hơn sao?”

Trì Úc: “…”

Anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ này, không biết nên dùng lời gì nói với cô.

Người phụ nữ này thật sự đã thay đổi, chuyện sống chết quan trọng mà ở trong mắt cô, hiện tại cũng có thể tùy tiện nói cười.

Cuối cùng Trì Úc không hỏi nữa, anh ta nghe theo sự sắp xếp của Ôn Hủ Hủ, sau khi sắp xếp một chiếc trực thăng đến vào buổi tối, anh ta ra khỏi phòng.

Lúc anh ta rời đi không hề phát hiện, cô gái đang cười lạnh nhạt ngồi bên bàn làm việc.

Nhưng sau đó vẻ mặt của cô ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, siết chặt nắm tay, dùng sức bóp chặt tấm bản đồ đã lên kế hoạch kia, đôi mắt hạnh nhân hiện lên sát khí sắc bén!

Đương nhiên không phải vì chuyện đó mà cô tin chuyện này không chỉ một mình nhà họ Trì làm.

Cô không tin điều đó vì người bác sĩ tâm lý kia.

Không ai biết rằng cô chưa bao giờ đề cập đến căn bệnh “tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền” với bất cứ ai ngoại trừ một nơi.

Đó là một cuốn sách mà cô đã viết trước đó.

Trong cuốn sách, cô đã tạo ra một nam chính hoàn hảo về mọi thứ, có chỉ số IQ cực cao, năng lực xuất sắc, nhưng khiếm khuyết duy nhất là anh ta mắc một căn bệnh.

Căn bệnh này là “tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền”.

Lúc ấy bởi vì thiết lập này cho nên cuốn sách kia vừa đăng tải lên đã rất nổi tiếng, nhưng sau đó vì nhà họ Ôn cô phá sản, cô lại gả đến nhà họ Hoắc, vì thế không còn quan tâm đến nó nữa.

Nhưng trở về lần này, cô đột nhiên phát hiện ra nó đã được xuất bản.

Hơn nữa, nơi nó xuất bản vừa hay ở nước M, cũng là nơi bác sĩ tâm lý kia đang theo học, có phải rất trùng hợp hay không?
 
Chương 474


Chương 474

Ôn Hủ Hủ cầm ly nước đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trời lặn từ từ nghiêng về phía tây, mặt mày lạnh lẽo, khóe miệng cũng chỉ còn lại sát khí lạnh lùng.

Hai giờ sau, cuối cùng Trì Úc cũng hoàn thành cảnh quay, chuẩn bị trở về.

Thế nhưng, ngay khi anh ta vừa nhấc chân lên, trợ lý lại đưa điện thoại của anh ta tới: “Nhị thiếu, điện thoại của anh.”

Trì Úc đưa điện thoại di động vào tai: “Alo?”

“Tôi cho anh thời gian trong vòng ba phút, nếu như tôi không nhìn thấy người phụ nữ kia đi ra, tôi bảo đảm sẽ giết hết người nhà họ Trì các người ở cục cảnh sát!”

Giọng nói giống như ma quỷ đột nhiên vang lên trong điện thoại, Trì Úc nghe xong sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên.

Chết tiệt!

Tên khốn kiếp này sao lại đến nhanh như vậy?

Hắn làm bằng cách nào? Rõ ràng lúc sáng anh ta và Ôn Hủ Hủ rời đi, anh ta đi đã tìm cao thủ hack hệ thống giám sát của bệnh viện, sao nhanh như vậy hắn đã tìm ra rồi.

Khuôn mặt Trì Úc trắng bệch: “Hoắc Tư Tước, anh đừng làm bậy! Đồ ngốc kia không phải tù nhân của anh, dựa vào cái gì phải giao cho anh chứ?”

Tên này cũng coi như còn có nghĩa khí, lúc này không hề bán đứng Ôn Hủ Hủ.

Thế nhưng, người đàn ông trong điện thoại nghe thấy lời này của anh ta, đột nhiên có một luồng khí lạnh lẽo truyền đến đường dây điện thoại, giọng nói của hắn càng đáng sợ hơn!

“Anh đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi?”

“……”

“Được, vậy tôi sẽ tác thành cho anh.”

Sau đó, Trì Úc nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng gào khóc dữ dội của Trì Thiên Thuỵ: “Đừng, đừng, A Úc, A Úc cứu mạng …”.

Trì Úc: “!!!!”

Tên khốn kiếp này! !

Cuối cùng Trì Úc chỉ có thể tức giận cầm di động chạy đi tìm Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ lúc này đang chờ ở phòng nghỉ.

Cô đã thu dọn xong mọi thứ, chỉ chờ Trì Úc trở về, sau đó hai người sẽ xuất phát.

Thế nhưng Trì Úc trở về với khuôn mặt u ám.

Ôn Hủ Hủ: “Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trì Úc lập tức đỏ lên: “Đồ ngốc, xin lỗi, bọn họ tìm được chúng ta rồi.”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cô sững sờ trong giây lát, ngay sau đó cô vội cầm lấy đồ đạc bỏ chạy!

“Anh điên à, bây giờ mới đến nói cho tôi biết, không phải anh nói chỗ này của anh rất an toàn sao? Tín hiệu đều bị chặn, sao bây giờ còn bị hắn tìm được?”

Ôn Hủ Hủ gấp đến độ vừa chạy, vừa chửi ầm lên.

Trì Úc nào dám trả lời, chỉ đành đi theo ở phía sau.

Kết quả hai người vừa từ phim trường đi ra, đã nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen, phía sau còn mang theo vài chiếc xe Suv xếp hàng dài ở trước cửa.
 
Chương 475


Chương 475

Trận thế kia giống như dã thú há to miệng đang chờ con mồi như cô tự chui đầu vào lưới!

Mẹ kiếp!

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trong nháy mắt trắng bệch.

Vừa sợ hãi lui về phía sau vài bước, cô nhìn người đàn ông từ trong xe bước xuống, trong đêm tối lạnh lẽo, dáng người hắn cao lớn, chiếc áo gió dài hoà vào màn đêm tối, mang theo khí chất sắc bén đầy sát khí, hắn bước lên một bước thì mỗi một đường nét trên khuôn mặt dần hiện rõ sự lạnh lẽo, trông đặc biệt dọa người.

Ôn Hủ Hủ bối rối!

Đầu óc cô trống rỗng, nghĩ đến những lời hai cha con bọn họ nói với cô trong bệnh viện, cô sợ hãi, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Có phải hắn đến đây để bắt cô không?

Không, cô không thể rơi vào tay hắn.

Cô không thể bị bọn họ nhốt lại, cô không thể sống như một cái xác không hồn được.

“Bịch ————”

Cô tuyệt vọng, cô ném toàn bộ đồ đang xách trong tay xuống đất.

Hoắc Tư Tước đang đi về phía cô: “…”

Còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ này bỗng nhiên xoay người lại chạy vào trong!

“Ôn Hủ Hủ, cô chạy cái gì? Cô đứng lại cho tôi!”

Hoắc Tư Tước càng tức giận hơn càng hét lớn lên, sau đó chạy đuổi theo.

Thế nhưng người phụ nữ chết tiệt này, người nhỏ con nhưng chân lại chạy rất nhanh, sau khi hắn đuổi theo, chạy theo bốn năm phút mà vẫn không bắt được cô.

Mãi cho đến khi hai người chạy vào phim trường, phía trước là cảnh trí bụi cỏ được dựng lên, cuối cùng cô cũng rơi vào đường cùng.

“Chạy đi, sao không chạy nữa?”

Nhìn thấy đã không còn đường chạy nữa, Hoắc Tư Tước vừa điên cuồng đuổi theo có chút thở dốc, đứng đó tức giận chửi cô.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác bi thương dâng lên từ tận đáy lòng, cô cũng thở hồng hộc nhìn người đàn ông này, lộ ra nụ cười ảm đạm chưa từng có.

“Tại sao anh không để cho tôi đi? Dù gì tôi cũng sinh cho anh mấy đứa con, anh vội muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy sao.”

Hoắc Tư Tước: “…”

Người phụ nữ này có bệnh sao? Hắn muốn đẩy cô vào chỗ chết khi nào?

Hắn nhẫn nhịn đi qua, vươn tay về phía cô: “Lại đây.”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Chỉ trong nháy mắt, cô cắn răng xoay người chạy về phía cần cẩu treo dây cáp ở phim trường sau lưng!

Hoắc Tư Tước giật mình!

Hắn không chần chừ nữa, vội xông tới ngay lập tức bắt được người phụ nữ này, sau đó ấn mạnh cô vào trong ngực.
 
Chương 476


Chương 476

Nhân viên trong đoàn làm phim lúc này nghe được tiếng động cũng đi ra, thấy xuất hiện cảnh tượng kinh điển như vậy, cả đám đều sợ ngây người!

“Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Chúa ơi, nhiều xe sang chặn ở cửa vậy, là ai thế?”

“Đúng vậy, tôi có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ thấy cảnh tượng như này!”

Tất cả mọi người đều bị sốc bởi những thứ bọn họ nhìn thấy trước mắt.

Và rồi sau đó, sau lưng một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, đang vác một người phụ nữ từ bên trong phim trường đi ra.

“Hoắc Tư Tước! Anh buông tôi ra! Đồ khốn, thả tôi xuống!”

Đó đúng là đang vác!

Bởi vì người phụ nữ này giãy dụa quá ghê gớm, khua tay múa chân chỉ mong thoát khỏi người đàn ông này.

Thế nhưng sức lực của người đàn ông này quá khoẻ.

Không để ý đến tiếng gào thét phẫn nộ của cô, hắn dùng một tay không tốn chút sức lực đã nhét cô chiếc Bentley màu đen vẫn còn sáng đèn đang đậu trước cửa phim trường.

Mọi người ngơ ngác nhìn!

Wow, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?

Buổi sáng bọn họ nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với Trì ảnh đế nổi tiếng nhất trong giới giải trí, buổi tối cô lại đổi một người đàn ông tuyệt vời như này.

Người đàn ông này, bất kể là tư thế uy nghiêm, hay là khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của hắn, đều có thể nhìn ra hắn không phải là một người đàn ông bình thường, thân phận người này chỉ sợ hơn chứ không kém so với Trì ảnh đế.

Vậy người phụ nữ này là ai?

Cô dựa vào cái gì mà làm cho hai người đàn ông đứng ở đỉnh cao này đều điên cuồng vì cô?

Chỉ dựa vào gương mặt chẳng có gì đặc sắc của cô sao?

Các nữ diễn viên trong đoàn làm phim ghen tị đến sắp phát điên rồi.

Còn trong chiếc xe dựng bên cạnh, Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng nhét được người phụ nữ này vào trong, cơn giận còn chưa hết nên hắn đẩy cô vào một cách hung bạo!

“Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ đây, nếu cô không chịu thành thật, tôi bảo đảm cả đời này cô đừng hòng gặp lại bọn nhỏ!”

Sau đó “ầm” và đóng cửa lại.

Quả nhiên Ôn Hủ Hủ không dám động đậy nữa.

Hai mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong hốc mắt tràn đầy nước mắt và phẫn nộ, nhưng lúc này cô vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.

Sau đó đoàn xe rời đi với khí thế hoành tráng.

Một giờ sau, vịnh Thiển Thuỷ.

Lúc Ôn Hủ Hủ từ trong xe đi xuống, ánh đèn của Hoàng Đình số 1 đa phần đều đã tắt, cũng chỉ còn lại có mấy ngọn đèn đường lờ mờ trong khu vườn rộng lớn.

Ôn Hủ Hủ muốn tự mình đi vào.

Nhưng lúc này, một bàn tay to từ sau lưng cô, túm lấy cổ áo của cô một cách tự nhiên.
 
Chương 477


Chương 477

“Anh đang làm gì vậy? Anh buông tôi ra, tôi sẽ không chạy đâu.”

“Ha.”

Đáp lại cô chỉ có tiếng cười khẩy.

Sau đó, cô giống như một con thú cưng đi lạc bị tên đàn ông chết tiệt này xách về.

“Mẹ ơi, là mẹ về, mẹ…”.

Nhưng không ngờ giờ này, đáng lẽ bọn trẻ đã nên đi ngủ từ sớm, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của cô và người đàn ông này trở về.

“Tách” tiếng đèn được bật lên, Ôn Hủ Hủ đứng ở phía cửa, nhìn thấy ba đứa nhóc vẫn đang ngồi ngay ngắn bên sô pha.

Trời ơi!

Ôn Hủ Hủ sợ ngây người.

Và ngay lúc này, truyền đến tiếng khóc nất của trẻ con: “Huhu ~ ~ mẹ, cuối cùng mẹ cũng trở về rồi.”

Đó là tiếng khóc của Tiểu Nhược Nhược, sau khi cô bé nhìn thấy mẹ đã trở về, cô bé oà khóc lớn lên, đôi chân ngắn ngủi mập mạp ngay lập tức nhào về phía Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy trong lòng lập tức cảm thấy chua xót.

Cô con gái bé bỏng của cô!

Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống, ôm tiểu bảo bối này: “Ừm, mẹ về rồi, hôm nay Nhược Nhược có ngoan không?”

“Không ngoan, mẹ ơi, hôm nay Nhược Nhược không ngoan tí nào, mẹ, mẹ không nên bỏ lại Nhược Nhược, sau này Nhược Nhược sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chọc mẹ tức giận nữa, được không?”

Cô bé khóc lớn, tự nói bản thân mình không ngoan.

Cô được mẹ ôm vào trong ngực, từng giọt nước mắt rơi xuống lạch cạch, cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt Ôn Hủ Hủ, dường như sợ Ôn Hủ Hủ lại biến mất.

Trong lòng Ôn Hủ Hủ càng thêm khó chịu.

Cô ôm chặt cô bé, lại hận không thể cho bản thân một bạt tai.

Rốt cuộc hôm nay cô đã làm gì chứ?

Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng nhào tới.

Bọn họ nhìn thấy mẹ ôm chặt em gái vào trong ngực, hai đứa nhỏ cũng rưng rưng nước mắt, đáng thương gọi mẹ: “Mẹ…”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cô còn có thể nói gì đây?

Điều duy nhất cô có thể làm chính là ôm chặt ba tiểu bảo bối này vào trong ngực.

Khoảng mười phút sau, cảm xúc của bốn mẹ con cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này Hoắc Tư Tước mới gọi dì Vương tới, dẫn bọn nhỏ đi ngủ trước.

“Đi thôi, các tiểu bảo bối, cùng dì Vương đi ngủ nào.”

“Còn mẹ thì sao? Mẹ cũng sẽ lên chứ?” Tiểu Nhược Nhược vẫn không muốn buông mẹ ra.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nhịn xuống chua xót trong lòng, dịu dàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé.

“Được, lát nữa mẹ lên.”

“Được ạ.”

Cô bé đồng ý, sau đó quay đầu đi theo dì Vương lên lầu.
 
Chương 478


Chương 478

Ba đứa nhỏ đều đã được dẫn lên, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, một người là Ôn Hủ Hủ, người kia đương nhiên là Hoắc Tư Tước.

Có nên nói gì không?

Cuối cùng hắn cũng bắt cô về, bọn nhỏ cũng thấy, lần này có phải đã tuyên án cho cô rồi hay không?

Đáy lòng Ôn Hủ Hủ lạnh lẽo, chỉ còn lại một nụ cười ảm đạm trên khóe miệng tái nhợt.

“Nhìn thấy bọn chúng thế nào? Giày vò thành ra như vậy, hài lòng chưa?”

“Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ chậm rãi ngẩng đầu lên, thắc mắc có phải bản thân mình nghe lầm hay không.

Hoắc Tư Tước tiếp tục châm chọc: “Tôi nói, bây giờ cô nhìn thấy bọn chúng như thế này, cô có cảm giác gì? Không phải lúc nào cũng khoe khoang mình là một người mẹ tốt sao?”

Giọng điệu hắn không chút khách khí, rất sắc bén.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.

Cô không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì hôm nay cô thực sự cảm thấy xấu hổ với bọn trẻ, cô cảm thấy có lỗi với bọn chúng vì quyết định của mình.

Nhưng mà những thứ này là do cô muốn sao?

Không phải, đây đều do bị nhà họ Hoắc bọn họ ép!

Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay đã giàn giụa nước mắt.

“Tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Tôi trốn đi, ít nhất sau này còn có cơ hội gặp lại bọn chúng, nhưng nếu tôi rơi vào tay các người, có phải đến chết tôi cũng không thể nhìn thấy bọn chúng không?”

Lời nói của cô cực kỳ phẫn nộ.

Giống như một lưỡi dao sắc bén, sau khi xuyên qua không khí lạnh lẽo trong phòng khách, rồi đâm thẳng vào trong lòng Hoắc Tư Tước, trong chốc lát, hắn ngồi ở đó không nói nên lời.

Quả nhiên cô chạy trốn vì chuyện này.

Nhưng tại sao cô không tin hắn? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng hắn có cùng suy nghĩa với lão già kia sao?

Người đàn ông có hơi tức giận.

Nhưng ngay sau đó, khi hắn nhớ tới những năm gần đây, không, không đúng, là sau khi hắn quen biết cô, hắn chưa từng làm một chuyện tốt nào cho cô cả, vì thế lửa giận cũng bị nghẹt ngay cổ họng.

Đúng vậy, sao cô có thể tin hắn có thể bảo vệ cô chứ?

Hắn đối xử tệ với cô như vậy, cho tới bây giờ chưa từng đối xử tốt với cô, đổi lại là hắn thì hắn cũng không tin.

Hoắc Tư Tước không nói lời nào.

“Sao vậy? Anh không nói gì sao? Là bị tôi nói trúng rồi?”

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn không lên tiếng, vẻ mặt cô càng đầy vẻ giễu cợt hơn

Gân xanh trên thái dương Hoắc Tư Tước nổi lên.

Cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa: “Nói gì? Tôi thấy đầu óc cô có vấn đề thì có, cái gì mà bây giờ rơi vào tay tôi? Không phải cô luôn ở trong tay tôi sao?”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Hắn nổi điên cái gì?
 
Chương 479


Chương 479

Người đàn ông này giống như tìm được chỗ phản kích.

“Khi cô bị tôi tóm được từ Clear về, tôi không cho cô gặp con sao? Thậm chí cô còn xúc giục đứa con trai tôi nuôi trong năm năm chống lại tôi mà, cô còn muốn thế nào nữa? Hả?”

“……”

Lần này Ôn Hủ Hủ thật sự chết lặng, cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông này đang nói cái gì?

Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận trái tim cô đã thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe câu trả lời không phải như những gì cô nghĩ.

“Đó cũng là con trai tôi!”

“Đúng vậy, con trai của cô, vậy tôi nói cái gì sao? Cô muốn gặp thì gặp, muốn dẫn đi thì dẫn đi. Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói rồi ngay cả việc tôi không ly hôn với cô, chính là vì muốn cùng nhau nuôi nấng hai đứa nhỏ, vì sao bây giờ cô còn sinh ra cái suy nghĩ như vậy chứ? Đầu cô thật sự bị đụng hỏng rồi sao?”

Dưới cơn tức giận, hắn thật sự muốn nhào tới lột da đầu người phụ nữ này ra, sau đó nhìn xem bên trong rốt cuộc làm bằng cái gì?

Chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào ngu ngốc như vậy!

Ôn Hủ Hủ sững sờ!

Giống như có thứ gì đó đập mạnh vào đầu cô, cô sững sờ không hề nhúc nhích, mở to hai mắt nhìn người đàn ông này.

Đúng vậy, sao cô lại quên chứ?

Bây giờ bọn họ không ly dị, bởi vì người đàn ông này nói họ sẽ để cho bọn trẻ lớn lên trong một gia đình có đầy đủ ba mẹ.

Vậy thì hắn còn phải nhốt cô lại làm gì chứ?

Cô bị điên rồi sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo, hiểu ra mọi chuyện.

Cô ngay lập tức cảm giác được niềm vui sướng dâng lên từ tận đáy lòng, những mù mịt, lạnh lẽo, bi thương tuyệt vọng đè lên người cô đều biến mất.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong mắt cô hoàn toàn khôi phục ánh sáng rực rỡ.

Hoắc Tư Tước: “…”

Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa khô héo của cô, cuối cùng cũng sống động rạng rỡ trở lại, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không thể nói rõ với cô.

Nói rõ thì ắt hẳn sẽ dính tới ông già kia, đến lúc đó với sự thông minh của cô, nếu biết sự thật về việc cô gả vào nhà họ Hoắc năm đó, chỉ sợ lại là một đả kích lớn hơn.

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng rảnh xoa xoa cái trán đau nhức: “Còn gì muốn nói nữa không? Không thì đi lên ngủ!”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cô nhìn người đàn ông này xong ngoan ngoãn đi lên ngủ.

Cô là như vậy, nếu chịu dỗ dành cô, cô sẽ giống như một con mèo ngoan ngoãn rất nghe lời.

Mà trước đây Hoắc Tư Tước lại chưa từng phát hiện ra điểm này.

——

Cố Hạ đích thân nhìn Ôn Hủ Hủ bị Hoắc Tư Tước bắt về nhà.

Khoảnh khắc Ôn Hủ Hủ bị bắt về, cô ta rất vui.
 
Chương 480


Chương 480

Bởi vì nó có nghĩa là người phụ nữ này sẽ không đi đến nước M nữa, nếu cô không đi nữa, tất nhiên sẽ không tra ra người đứng sau giật dây người bác sĩ tâm lý kia, cũng sẽ không tra được cuốn sách kia.

Vì vậy tâm trạng cô ta đang rất tốt.

Nhưng ngay sau đó, lúc cô ta sắp xếp người theo dõi biệt thự ở vịnh Thiển Thủy, người đó gửi tin tức nói cho cô ta biết sau khi người phụ nữ kia bị bắt trở về, Hoàng Đình số 1 không hề xuất hiện động tĩnh gì quá lớn.

Cô ta cảm thấy không hài lòng.

Không có động tĩnh, điều đó có nghĩa là hai người này không có xung đột.

Tại sao bọ họ không có xung đột? Chẳng lẽ Hoắc Tư Tước thật sự không sợ người phụ nữ này tiết lộ bí mật của hắn ra ngoài sao? Có ông cụ ở trên gây sức ép, cũng không ăn thua gì sao?

Cố Hạ điên cuồng ghen tị.

“Dì, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi.”

“Mày còn muốn thành công? Hiện tại Hoắc Anh Nga không khai ra chúng ta đã là tốt lắm rồi, tao nói cho mày biết, lúc này đừng gây thêm rắc rối cho tao nhờ, nếu không tao sẽ là người đầu tiên giết chết mày đấy!”

Hai ngày nay Cố Thanh Liên vẫn luôn nơm nớp lo sợ, vừa nghe đứa cháu gái lại nhắc tới chuyện này, dì ta ngay lập tức mất bình tĩnh.

Hai ngày nay bọn họ thực sự ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Sau khi chuyện tiệc mừng thọ nổ ra, kế hoạch của bọn họ thất bại, không ngờ Hoắc Tư Tước lại giống như một kẻ điên, lập tức bắt cả nhà họ Trì, còn đưa cả cô ruột của hắn đến cục cảnh sát.

Nếu không phải dì ta nhanh nhạy, tìm người trấn an Hoắc Anh Nga trước khi bà ta thú nhận, hứa hẹn sẽ giúp nhà họ Trì bọn họ bình an vô sự.

Thì chỉ sợ hai dì cháu bọn họ bây giờ cũng không thể đứng yên ở đây được.

Cố Thanh Liên vò đầu bứt tóc lượn qua lượn lại.

Cố Hạ thấy thế cũng không nói lời nào, nhìn vào cuốn sách trong tay nhiều lần, nhìn vào mấy chữ trong sách —— chứng tâm thần phân liệt khiếm khuyết di truyền.

Tâm thần phân liệt, xem ra cô ta thật sự hiểu đúng rồi.

Trên người đàn ông kia cất giấu một bí mật giật gân như vậy, vậy thì hiện tại dì cháu bọn họ dựa vào cái gì còn phải chịu bị hắn áp chế chứ? Trong tay bọn họ đã có con át chủ bài lớn, không phải sao?

Móng tay đỏ tươi của người phụ nữ vuốt ve mấy dòng chữ kia, cuối cùng nở một nụ cười hài lòng…

——

Tối nay Ôn Hủ Hủ ngủ khá sâu giấc.

Có lẽ là bởi vì cuối cùng trái tim cũng được thả lỏng, còn nữa, cơ thể cô thật ra cũng chưa hoàn toàn khôi phục như trước, dù gì cũng chạy trực tiếp từ bệnh viện ra.

Vì vậy, ngày hôm sau khi cô thức dậy, mặt trời bên ngoài đã lên cao.

“Anh trai, chúng ta phải chờ mẹ cùng nhau ăn sủi cảo sao?”

“Ừm, hôm nay Tết ông Công ông Táo.”

Trong căn phòng yên tĩnh, có những giọng nói nhỏ nhẹ của trẻ con, nói chuyện thì thầm.

Ôn Hủ Hủ đứng lên, nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi chơi trên tấm chiếu tatami gần cửa sổ phòng ngủ của cô.

Một đẹp trai lạnh lùng, một dễ thương xinh xắn.

Chính là Hoắc Dận và em gái Nhược Nhược.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom