Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 502


Chương 502:

 

Trong lòng Nhan Từ Khuynh thầm căng thẳng, lần đầu tiên bà dùng tính mạng uy hiếp anh như vậy.

 

“Mẹ biết con không thích đứa nhỏ, mẹ cũng nhìn ra, căn bản không thể nào thay đổi được việc này. Mẹ cũng không ép con. Đợi đến lúc tìm được quả tim thích hợp với đứa trẻ này, làm xong phẫu thuật thì con muốn đưa đứa trẻ này đi đâu cũng được. Nhưng nó bây giờ vẫn chỉ là một bệnh nhân, đến cả tính mạng của bản thân nó cũng không thể nào bảo vệ được, bây giờ con không thể cứ đuổi nó đi như thế được”

 

Nhìn thấy Nhan Từ Khuynh không có ý định thoả hiệp, Hoàng Ánh đành cắn răng nói: “Chỉ cần trị khỏi bệnh cho đứa bé, những chuyện còn lại thì con muốn thế nào cũng được, mẹ cũng không xen vào nữa. “

 

“Được” Lúc này anh mới nghiêm nghị đáp lời.

 

“Nhưng nếu cuối cùng thực sự không tìm thấy tim phù hợp cho nó…”

 

“Nếu thực sự tìm không được trái tim phù hợp thì là do số mệnh Niệm Sơ không tốt, nhưng đuổi nó đi ngay lúc này chính là muốn lấy mạng của nó” Hoàng Ánh nói: “Mặc kệ là có thể chữa khỏi bệnh cho nó hay không, mẹ sẽ đều thực hiện theo lời mẹ đã hứa, mặc kệ giữa hai người các con đang xảy ra vấn đề gì”

 

Nhan Từ Khuynh âm trầm gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Nhan Thùy Ngọc: “Món nợ trước giờ với đứa trẻ này tôi có thể không tính toán, Nhan Thùy Ngọc chính cô cũng đã nói, là do cô không trông giữ con cho tốt”

 

Nhan Thùy Ngọc run rẩy nói: “Bây giờ anh muốn thế nào? “

 

“Nhan Niệm Sơ nhiều lần ra tay đánh Dương Họa Y..” Nhan Từ Khuynh giống như quỷ Satan, lạnh lùng ra lệnh: “Hoặc là cô tự mình ra tay, hoặc là tôi sẽ gọi người giúp cô thực hiện”

 

Nhan Thùy Ngọc run sợ, tự tay tát chính mình một cái tát thật mạnh, lại lấy tay kia tát mạnh thêm một cái.

 

Cô không dám chậm trễ, phát nào phát nấy đều dùng hết sức lực, hai tiếng “Bốp” giòn tan vang lên, vừa thấm lại vừa đau Nhan Từ Khuynh nhìn chảm chäm cô ta: “Tát xong rồi?”

 

Khuôn mặt Nhan Thùy Ngọc bắt đầu đau nhức, nghe vậy cô bèn lấy tay che mặt, cẩn thận từng li từng tí giải thích: “Niệm Sơ chỉ đạp mợ chủ hai cái” Nhan Thùy Ngọc cảm thấy cô ta lại tát lại chính mình hai cái cũng coi như công bằng.

 

Đáy mắt anh chợt lóe tia sáng quỷ dị, Nhan Từ Khuynh bỗng cười lạnh nói: “Không phải cô nói bản thân cô không để ý đứa trẻ, mãi tới khi Họa Y té xỉu cô mới có mặt hay sao, vậy tại sao cô lại biết cô ấy bị đạp hai cái?”

 

Cô vốn nghĩ răng Nhan Từ Khuynh chỉ muốn phát tiết, muốn trừng phạt mình trả thù cho mợ chủ thôi, không nghĩ tới anh lại ở đây đào sẵn hố đợi cô nhảy vào.

 

Nhan Thùy Ngọc trợn tròn mắt, tránh né ánh mắt của Nhan Từ Khuynh, muốn tìm lý do biện minh cho mình nhưng lại chẳng tìm thấy lý do nào phù hợp.

 

Nhan Từ Khuynh cười lạnh: “Mới vừa rồi còn mang theo đứa trẻ đi xin lỗi, nói năng đầy lý lẽ cơ mà sao giờ lại không nói gì, hả?”

 

Nhan Thùy Ngọc đứng yên tại chỗ lúng túng nửa ngày cũng không biết nên nói gì, đẫn đo mãi cuối cùng vẫn không thốt ra lò Hoàng Ánh cũng không phải kẻ ngốc, chẳng qua vừa rồi chỉ mải lo cho đứa trẻ mà gạt đi những khúc mắc đẳng sau. Bây giờ nghe con trai nói vậy, bà cũng hiểu đại khái câu chuyện.

 

Nhất định Nhan Thùy Ngọc đã trông thấy nhưng cô ta lại không ngăn cản, để mặc đứa trẻ tìm Họa Y trút giận. Cô ta bề ngoài tỏ vẻ dịu dàng đơn thuần nhưng thâm tâm lại không được như vậy.

 

Hoàng Ánh chỉ nghĩ cô ta có dã tâm nhưng lại không thể ngờ đứa trẻ dám cả gan làm vậy cũng là nhờ công Nhan Thùy Ngọc xúi giục: “Được rồi, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, lần sau kêu cô ta chú ý chút là được”

 

Dù sao cô ta cũng là người mà Nhan Niệm Sơ gần gũi nhất, nếu thật sự làm gì cô ta thì trong lòng của đứa trẻ này cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

 

“Còn chưa đánh xong đâu” Nhan Từ Khuynh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Nhan Thùy Ngọc: “Phòng quan sát đã gửi đoạn video được ghi lại vào hôm đó cho tôi, đứa nhỏ này đã tay đấm chân đá với vợ tôi không ít, mà cô chỉ tát mình có hai cái nhẹ nhàng như vậy. Cô đã là không có sức vậy thì hay là để tôi nhờ bảo vệ tới giúp cô?”

 

Mặt mũi Nhan Thùy Ngọc trắng bệch, video đã bị tra ra vậy thì cô ta phải tự tát mình bao nhiêu cái mới đủ?
 
Chương 503


Chương 503:

 

Mặt cô ta nhất định sẽ bị tát đến sưng lên không còn nhìn ra được.

 

Nhan Từ Khuynh ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Nhan Niệm Sơ, anh chậm rãi nói: “Cha hói con, lần trước con ngã như thế nào? Lại bị ai đánh cho một cái hả?”

 

Nhan Niệm Sơ sợ hãi không dám nói. Hoàng Anh nhíu mày: “Dương Họa Y vô tình đụng vào đứa nhỏ, không ai trách cô ta cả, bây giờ con hỏi vậy là có ý gì?” Anh cười nhạo một tiếng, đứng lên nói: “Thế này đi, mẹ vào phòng giám sát với Nhan Thùy Ngọc đi.” Thái độ của con trai khiến cho Hoàng Anh vô cùng khó chịu. Bà vất vả nuôi anh lớn lên, kết quả anh lại quay lưng chống đối mọi chỗ chỉ vì một người phụ nữ.

 

“Mẹ không đi”

 

“Vậy con sẽ dẫn mẹ qua đây xem một đoạn video! “Quân, ý của con là gì?”

 

“Con chỉ muốn mẹ biết sự thật”

 

“Chỉ cần đứa nhỏ này có thể sống tốt, mẹ không quan tâm những thứ khác.”

 

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! “Mẹ, trước đây mẹ không như vậy”.

 

“Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ muốn cháu của mình sống tốt” Hoàng Anh bảo vệ Nhan Niệm Sơ, vì đây là người cháu đầu tiên của nhà họ Lâm,

 

Nhan Từ Khuynh lạnh lùng liếc nhìn Nhan Thùy Ngọc nói: “Cô đứng đây làm gì? Còn phải chờ tôi mời cô qua à?”

 

Nhan Thùy Ngọc rụt cổ nhìn về phía Hoàng Anh cầu cứu, Hoàng Anh cũng đang rối bời, chẳng quan tâm đến cô ta một chút nào cả. Nhan Thúy Ngọc không còn cách nào khác che mặt đi về phía phòng giám sát. Hoàng Anh đỡ lấy đứa cháu nhỏ đứng lên nói: “Mẹ đưa Niệm Sơ về phòng bệnh nghỉ ngơi” Nhan Từ Khuynh không ngăn cản.

 

Bác sĩ đi tới, nói: “Hay là Tổng giám đốc Nhan đi vào phòng họp nghỉ ngơi đi, đứng ở cửa buồn như thế này, rất dễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà xã của anh, hiện tại tình trạng thai nhi của bà xã anh cực kỳ không ổn định.”

 

Tình trạng thai nhi? Hoàng Ánh dừng lại. Nhan Từ Khuynh đột nhiên ngẩng đầu, hù dọa bác sĩ một trận: “Tình trạng thai nhi gì cơ?”

 

“Anh không biết sao? Bà chủ đang mang thai.” Bác sĩ thận trọng giải thích. Nhưng vì vừa rồi cô ấy bị va đập mạnh vào bụng nên suýt bị sẩy thai. Tốt nhất là nên nằm trên giường không được di chuyển lung tung.”

 

“Cô ấy đang mang thai, cô ấy đang mang thai .” Nhan Quần thì thào, cuối cùng vui mừng lao vào phòng bệnh. Dương Họa Y ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn suy nghĩ điều gì đó. Anh vừa xông vào, vừa ôm chặt cô, vừa nói: “Thật tốt, tốt quá..” Cô đang mang thai, cô có con riêng của anh, cô sẽ không bỏ anh cũng sẽ không vứt bỏ cuộc hôn nhân này. Cho dù là vì bọn nhỏ, cô nhất định sẽ không rời đi.

 

“Nhan Từ Khuynh, anh buông em ra, anh ôm chặt quá, em cảm thấy không thoải mái.”

 

“Tổng giám đốc Lâm, trước hết hãy bỏ bà xã anh ra, bà xã anh bây giờ rất yếu, không được gây sức ép. Anh không thể ôm chặt như vậy được.”

 

Lời nói của bác sĩ như thể làm người trong mộng bừng tỉnh, Nhan Từ Khuynh vội vàng buông ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi”

 

Đáy mắt Nhan Từ Khuynh có một tia gần như điên cuồng, càng như thế này, Dương Họa Y càng rối loạn, môi mở ra, ngây ngốc hỏi: “Làm sao vậy?”

 

Anh nắm chặt tay cô, bàn tay to bao bọc chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Chúng ta sẽ có thêm một đứa bé, Họa Y, em mang thai rồi” Dương Họa Y đột nhiên sửng sốt, cô có thai, lúc này lại mang thai.

 

Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không chính xác, cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.

 

Bụng dưới quả nhiên có thêm một ít thịt, cô còn tưởng mình đang mập lên, không nghĩ tới là đang mang thai. Tại sao, lại có thai vào thời điểm này. Lệ Họa Y sững người, trên mặt không có một tia vui mừng.
 
Chương 504


Chương 504:

 

Mấy tháng nay, Nhan Từ Khuynh ngày nào cũng cố gắng làm mưa làm gió ở trên người cô, sau khi làm mưa làm gió xong còn chắn ở bên trong sống chết không chịu đi ra, anh nói là muốn có con. Ngay cả khi có biện pháp tránh thai trước đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để không cho cô uống thuốc hoặc lén lút không mang bao cao su.

 

Cô bị chậm kinh, bác sĩ cũng nói cô có cơ địa lạnh không dễ có thai.

 

Thật không ngờ, cô có thai thật. Dương Họa Y cứng đờ, chậm rãi củi đầu, nhìn bụng dưới khá bằng phẳng của mình, trong lòng trở nên một quả bóng, “Em… có thai.”

 

Con của bọn họ, anh và những đứa trẻ khác cùng lúc xuất hiện trong thế giới của cô. Bây giờ cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao giờ? Con của anh và Nhan Thùy Ngọc phải làm sao?

 

“Đúng vậy, em đang mang thai, chúng ta sẽ có em bé” Nhan Từ Khuynh cố nén kích động trong lòng, không dám ôm chặt cô vì sợ cô và đứa bé bị thương..

 

“Nhóc con… Cánh tay từ từ buông xuống bụng dưới, biết mình còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng anh không thể không chạm vào cô.

 

Đây là con của cô và Nhan Từ Khuynh, nhưng cũng là con của cô. Hoàng Anh đưa đứa bé về phòng rồi vội vàng chạy về, bà kéo bác sĩ với ánh mắt tràn đầy vui mừng: “Cô ta đang mang thai, Họa Y thật sự có thai?!”

 

“Vâng, thưa mợ chủ đã mang bầu” Bác sĩ cười nói: “Chúc mừng bà, đây là một chuyện rất vui ạ”.

 

“Tuyệt, tuyệt vời! Họa Y đang mang thai!” Hoàng Anh không nhịn được cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Họa Y. Dương Họa Y sờ bụng, nhìn nụ cười yêu thương đến bất ngờ của Hoàng Anh, trong lòng càng thêm phức tạp. Có vẻ như Hoàng Anh rất thích trẻ con, vừa mới mang thai, thái độ của bà đối với chính có thay đổi ngay lập tức. Sau khi sinh con xong, bà nhất định sẽ tập trung vào cháu trai, mối quan hệ mẹ chồng – con dấu nhanh chóng dịu đi. Nhưng … đứa bé này đến không đúng lúc. Vấn đề của Nhan Niệm Sơ còn không được giải quyết, đứa trẻ đã đến rồi.

 

Nhan Niệm Sơ ở ngay phòng bệnh bên cạnh, lần nào gặp cô cũng chửi mắng như kẻ thù, cô thật sự không thể chấp nhận được đứa trẻ đó.

 

Cô vừa phải chăm sóc con mình, vừa phải canh chừng đứa trẻ đó, những ngày như vậy thật quá mệt mỏi.

 

Dương Họa Y suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của Nhan Từ Khuynh, bình thản, lãnh đạm nói: “Em muốn về nước Mỹ để dưỡng thai”

 

Cô học xong đại học ở nước Mỹ. Ở thành phố Hà Nội, nhà của cô và bạn bè của cô đã không còn nữa. Nước Mỹ là nơi duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn. Nụ cười của Nhan Từ Khuynh trở nên cứng ngắc nói: “Đừng nói nhảm, em đang mang thai, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt”

 

“Nhưng không phải chỉ có em, là anh phải chăm sóc, anh còn phải chăm sóc con trai của anh.” Tay cô xoa nhẹ bụng dưới: “Bây giờ em đang rất rối loạn, nhà họ Lâm, Nhan Niệm Sơ, cả thái độ của mẹ nữa, em cần phải đưa nhận định mới trong hôn nhân của chúng ta”

 

Giống như Hạ Lan Châu đã nói, hiện tại cô đang sống trong chiếc lồng chim bằng vàng mà anh đúc cho chính cô, anh là người duy nhất trong thế giới của cô, cô không thể nhận thức rõ ràng những gì đang xảy ra bên ngoài và cô không thể làm được cần phải nhận định chính xác.

 

Cô cần bình tĩnh. Mà có được sự bình tĩnh là tiền đề cô rời khỏi nơi đã trói buộc mình một cách vô hình, Nhan Quản trịnh trọng từ chối: “Họa Y, em không thể rời anh đi được, em càng không thể mang theo con chúng ta rời khỏi

 

anh.”

 

Anh không thể chịu được việc cô bỏ đi một mình, chưa kể bây giờ cô còn đang mang thai đứa con của họ.
 
Chương 505


Chương 505:

 

“Em chỉ muốn bình tĩnh lại. Sau khi đứa trẻ được sinh ra an toàn, em sẽ suy nghĩ đến chuyện khác. Chờ đến khi đứa trẻ ra đời, cho dù là có muốn ly hôn hay không thì em sẽ trở về nói rõ với anh.”

 

Lời nói của cô như những nhát dao sắc bén, tuy nhẹ nhàng nhưng chỉ cần rơi vào người anh sẽ khiến anh máu me đầm đìa. Ly hôn. Hai chữ nghiêm trọng như vậy nhưng cô lại nói ra một cách dễ dàng.

 

Ánh mắt của anh trở nên xót xa: “Em không thể tước đoạt đi quyền được sống cùng với vợ và con của anh, như vậy thật là quá tàn nhẫn. Anh cũng muốn được nhìn con mình lớn lên, cảm nhận cử động của thai nhi và là người đầu tiên ôm con khi con ra đời”

 

Dương Họa Y bắt gặp ánh mắt nặng nề của anh: “Nhan Niệm Sơ và Nhan Thùy Ngọc, anh định làm thế nào với họ? Hai gái cùng hầu một chồng? Hai đứa trẻ, và hai người mẹ của chúng nó, anh muốn sắp xếp như thế nào đây?”

 

Anh lo lắng giải thích: “Mẹ của Nhan Niệm Sơ là chị của Nhan Thùy Ngọc, Nhan Thùy Vân. Nhan Thùy Vân đã chết rồi, không có chuyện gì xảy ra giữa anh và Nhan Thủy Ngọc cả. Anh thề, giữa anh vào Nhan Thủy Ngọc hoàn toàn không có chuyện gì cả”.

 

Hai mắt Lệ Họa Y ấm áp, mùi chua xót: “Mặc dù vậy, Nhan Niệm Sơ cũng tồn tại. Đứa bé đó là người chứ không phải đồ vật. Dù không muốn, anh cũng không thể vứt bỏ”

 

Cho dù Nhan Từ Khuynh không muốn nuôi nấng Nhan Niệm Sơn, thì Hoàng Anh chắc chắn sẽ không đồng ý. Hoàng Anh rất thích trẻ con…

 

“Đưa em đến nước Mỹ để dưỡng thai đi, em cần bình tĩnh, anh cũng cần” Tay của Dương Họa Y xoa nhẹ bụng dưới của cô, cho dù bây giờ cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho con của mình.

 

Ngay cả khi đứa trẻ đến không đúng lúc, cô cũng sẽ không từ bỏ đứa trẻ. Đứa trẻ không chỉ là con của Nhan Từ Khuynh, không chỉ là kết tinh của cuộc hôn nhân này mà còn là báu vật của riêng cô. Nhan Quần lắc đầu, không hề chấp nhận chuyện này: “Không, cả em và con của em đều không thể rời đi được.”

 

Cổ họng Dương Họa Y hơi nghẹn lại: “Nếu em không ra đi thì con em thật sự có thể an toàn đến lúc được sinh ra hay sao? Em còn không thể bảo vệ chính mình, con của tôi … em làm sao có thể giữ an toàn cho nó.”

 

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Trái tim của Nhan Từ Khuynh như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào một cái: “Họa Y”

 

“Nếu anh thật sự muốn tốt cho em, tốt cho con và tốt cho cả tương lai sau này của chúng ta thì anh hãy đi em rời khỏi đây một thời gian. Hiện giờ tâm trí của em thật sự rất rối bời, em không dám tin tưởng bất kì điều gì. Cho dù là chuyện gì cũng làm em cảm thấy sợ hãi, Sợ mọi người có chuyện giấu diếm em, em không muốn tiếp tục sống như một con rồi nữa”.

 

Đôi mắt cô đỏ hoe: “Lúc trước tới đây cũng chỉ có mình em. Bị giấu giếm hay lừa dối cũng không sao cả, cùng làm thì em tự chịu đựng vết thương của chính mình, đó là do em tự làm tự chịu, nhưng bây giờ thì em không thể.”

 

Cô cố kìm nén sự nghẹn ngào: “Bây giờ em đã có con, em hy vọng con của em có thể được tự do và hạnh phúc. Ít nhất thì nó cũng có thể bình an”

 

Dương Họa Y chưa bao giờ nói những lời như vậy với anh, trong lòng của Nhan Từ Khuynh cảm thấy đau đớn: “Được, em có thể ra nước ngoài, anh sẽ cùng đi với em”.

 

Hoàng Anh lo lắng ngắt lời: “Không, cả hai đều không được ra nước ngoài”.

 

“Ra nước ngoài thì có gì tốt? Nếu con không muốn nhìn thấy Niệm Sơ thì mẹ sẽ để cho người khác chăm sóc nó, không để nó xuất hiện trước mặt con”

 

Hoàng Anh kéo con trai mình: “Con còn định đi theo để gây thêm rắc rối à, làm sao có thể để con dâu đang mang thai mà ra nước ngoài một mình?”

 

Bác sĩ kịp thời nói: “Bà chủ nói không sai, tình trạng của mợ chủ thực sự không thích hợp với một chuyến bay đường dài ra nước ngoài. Mợ chủ đã nhận một cú đá vào bụng nên sẽ có khuynh hướng sẩy thai. Hiện giờ tình trạng của mẹ và thai nhi đều không ổn định, nếu vất vả quả độ thì nhất định sẽ không giữ được đứa trẻ”
 
Chương 506


Chương 506:

 

Lời nói của bác sĩ khiến cho ba người bọn họ trở nên bình tĩnh lại. Đầu ngón tay của Dương Họa Y lạnh buốt: “Tôi có khuynh hướng sảy thai?”.

 

“Đúng vậy, cô chủ quả yểu. Thời gian gần đây tốt nhất là cô nên nằm yên trên giường để dưỡng thai. Tốt nhất là đừng động đậy. Có muốn xoay người hay bước xuống giường cũng nên cẩn thận” Bác sĩ lại nói: “Thai nhi vừa hơn hai tháng, mới được thành hình vốn dĩ rất yếu, cơ thể của cô chủ lại càng yếu ớt, nếu không chăm sóc chu đáo thì đứa trẻ chắc chắn không thể giữ được”

 

Trái tim cô đau nhói: “Con tôi…”

 

“Thưa cô, cô hãy chăm sóc nó. Vẫn còn 70% hy vọng để đứa trẻ có thể ra đời an toàn” Cô chớp mắt và nước mắt nhanh chóng trượt dài trên mả. Cô quả ngây thơ, ngây thơ đến độ trở nên ngốc nghếch, Nếu cô có thể thông minh hơn và tránh được đứa bé Nhan Niệm Sơ kia thì bây giờ con của cô không cần phải chịu đựng những đau khổ cùng với cô như thế này.

 

“Mợ chủ hãy nằm xuống đi, lần truyền thuốc tiếp theo của cô đã đến rồi. Cô cũng đừng cử động lung tung lúc đặt kim tiêm, nếu không đứa trẻ cũng sẽ bị ảnh hưởng

 

Dương Họa Y lau nước mắt rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Bây giờ đứa trẻ là thứ quý giá nhất của cô, cô phải bảo vệ đứa con của mình.

 

Thấy tình hình của Lệ Họa Y đã ổn định, Hoàng Anh thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, hãy yên tâm ở bệnh viện dinh dưỡng, mẹ sẽ bố trí thêm y tá chăm sóc, chỉ cần con không nghĩ đến chuyện ra nước ngoài nữa thì con của con chắc chắn sẽ ổn định lại thôi.”

 

Nhan Từ Khuynh nhìn chằm chằm: “Không cần, con sẽ chăm sóc Họa Y và đứa trẻ” Hoàng Anh biết ngay con trai mình đang định ngủ lại bệnh viện.

 

Bà ta ngẫm nghĩ lại cũng thấy bây giờ việc có thể giữ được đứa nhỏ trong bụng Dương Họa Y là điều quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

 

Hoàng Anh quay đầu lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Lý, đứa con trong bụng của Họa Y cũng là con của Nhan Từ Khuynh, anh nghĩ nếu làm phẫu thuật ghép tủy thì có bao nhiêu phần trăm thành công?”

 

“Cùng cha khác mẹ thì tỷ lệ thành công phải là 50%”

 

“Nếu đứa con trong bụng Linh sinh ra, nó có thể làm cấy ghép với Niệm Sơ ngay lập tức được không?” Hoàng Anh suy nghĩ một chút, nhưng lại cảm thấy không ổn, thể chất của Niệm SƠ quả yếu, bệnh tình cũng ngày càng chuyển biến xấu đi, cơ bản là không thể đợi được nữa rồi”. Hoàng Ánh suy nghĩ một hồi rồi tàn nhẫn nói: “Anh có thể chọc dò và lấy máu cuống rốn của đứa trẻ để xét nghiệm được không?”

 

Bác sĩ lắc đầu: “Tình huống của mợ chủ không thích hợp để chọc dò lấy máu cuống rốn. Mặc dù chỉ là một ca tiểu phẫu nhưng nó cũng có rủi ro. Đứa bé trong bụng của mợ chủ vẫn còn quá nhỏ, không những nó chưa phát triển mà còn có xu hướng sảy thai. nữa”

 

“Sau bao lâu thì có thể làm?” Không phải Hoàng Ánh, mà là Nhan Quận thanh âm nói. Đó là Nhan Quần! Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ít nhất phải mất một tháng nữa, tùy thuộc vào thể trạng của cô chủ”. Nhan Từ Khuynh trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi, anh ra ngoài trước đi” Hoàng Anh bảo với bác sĩ: “Mau gọi y tá đến, truyền nước cho Họa Y thêm lần nữa”

 

“Bà chủ yên tâm, tôi sẽ cho người lại ngay”.

 

Dương Họa Y nằm úp sấp ở trên giường, nước mắt rốt cục không thể ngăn lại nữa, nó không ngừng trượt qua khoẻ mắt của cô rồi biến mất trên mặt gối: “Sao anh không hỏi ý kiến em? Đây là con của em, có muốn làm tiểu phẫu hay không chẳng phải nên hỏi em trước hay sao?”

 

Cô cho rằng Hoàng Anh rất vui khi biết tin cô có thai vì bà ấy thích trẻ con. Nhưng bây giờ thực chất có vẻ là không phải như vậy. Hoàng Anh và Nhan Từ Khuynh đã rất mong đợi cô có thai, chỉ để tiến hành ghép tủy cho Nhan Niệm Sơ Nhan Niệm Sơ là con cháu của họ, vậy con của cô là gì? ! Một thiết bị điều trị hay là một công cụ lấy máu?!
 
Chương 507


Chương 507:

 

“Con không đồng ý làm tiểu phẫu lấy máu cuống rốn” Dương Họa Y nói.

 

“Họa Y, con không thể ích kỷ như vậy được. Dù nó không phải là con của con nhưng dù sao nó cũng là một sinh mạng. Con không thể thấy chết mà không cứu được.” Hoàng Anh trở nên lo lắng khi bị cô từ chối.

 

Nhan Từ Khuynh cũng đã làm xét nghiệm với Nhan Niệm Sơ, nhưng không phù hợp. Bây giờ chỉ có đứa con trong bụng của Dương Họa Y là hy vọng duy nhất, bà ấy không bao giờ cho phép Dương Họa Y từ chối.

 

“Con không làm tiểu phẫu chọc dò” Hai tay Dương Họa Y nhẹ nhàng che trước bụng dưới của cô, thân hình mỏng manh nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

 

Cô cũng không phải máu lạnh đến mức không muốn cứu Nhan Niệm Sơ.

 

Nhưng mà bây giờ cơ thể của cô cũng chưa ổn định, vậy mà lúc này họ lại muốn chọc dò để lấy máu cuống rốn của con cô mang đi cứu người khác?

 

Nếu có chuyện gì xảy ra với con cô thì sao? Ai sẽ đảm bảo an toàn cho con cô khi làm phẫu thuật chọc dò cuống rốn?

 

“Mẹ nói rằng con máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng được, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm tiểu phẫu” Họ đều chỉ nghĩ đến Nhan Niệm Sơ, chỉ có mình cô mới có thể bảo vệ được con mình.

 

Nhan Từ Khuynh sợ có kích động quá sẽ làm tổn thương đứa trẻ, trầm giọng giải thích: “Trước khi cơ thể em ổn định lại thì sẽ không làm tiểu phẫu chọc dò đầu”

 

Lời nói của Nhan Từ Khuynh hoàn toàn khiến trái tim Dương Họa Y lạnh đi, cô nhìn Nhan Từ Khuynh một cách hoài nghi: “Anh cũng nghĩ như vậy sao?” Nhan Niệm Sơ là con của anh, chẳng lẽ đứa con trong bụng cô không phải sao?

 

Nhan Quần nói: “Sức khoẻ của em và thai nhi sẽ là ưu tiên hàng đầu, chúng ta sẽ không làm xét nghiệm nếu như cơ thể của em không chịu đựng được.”

 

Dương Họa Y yếu ớt ôm lấy chính mình: “Anh nói sau khi thân thể ổn định. Vậy nếu như sức khỏe em không thể ổn định lại thì anh sẽ từ bỏ ý định lấy máu cuống rốn của con chúng ta sao?”

 

Từ trước đến nay Dương Họa Y luôn không có được cảm giác an toàn. Đặc biệt là khi biết mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại bị Hạ Huy Thành phản bội, tất cả những người cô có thể tin tưởng đều trở nên mơ hồ, cô không dám tin bất kỳ ai.

 

Cô muốn có câu trả lời chính xác cho tất cả những câu hỏi. Nhan Từ Khuynh còn chưa nói gì thì người trả lời đầu tiên là Hoàng Ánh: “Đương nhiên là không rồi, nhất định phải lấy máu cuống rốn” Hoàng Anh hạ quyết tâm: “Chỉ cần con phối hợp với bác sĩ chăm sóc thân thể, chuyện lấy máu cuống rốn cũng không cần phải giải phẫu, cơ bản là không thể xảy ra vấn đề gì được

 

Dương Họa Y cứng rắn phản bác lại: “Con không muốn, con không muốn, không muốn!” Tại sao con của của lại bị bắt làm vật hy sinh cho đứa con ngoài giá thú của Nhan Từ Khuynh? Cô không muốn!

 

*Họa Y, anh sẽ không ép em. Chuyện lấy máu cuống rốn đợi cơ thể em ổn định lại rồi nói sau” Nhan Từ Khuynh ôm cô, cố gắng trấn an cố.

 

Nhưng mà lời nói của anh vừa rồi khiến cô càng lạnh sống lưng, rốt cuộc anh vẫn muốn lấy con của bọn họ để cứu Nhan Niệm So.

 

Tay chân của Dương Họa Y lạnh ngắt, cô nhìn Nhan Từ Khuynh thất vọng: “Em đang hỏi anh, mấy ngày nay anh gấp gáp muốn em mang thai có phải là vì Nhan Niệm Sơ không? Đừng nói dối em, em muốn nghe sự thật”.

 

Nhan Từ Khuynh bị câu hỏi của cô làm cho sững người. Anh rất nóng lòng muốn cô có thai vì muốn giữ cô lại bên cạnh anh. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng từng nghĩ đến chuyện làm xét nghiệm, Nếu như kết quả xét nghiệm của con bọn họ có thể phù hợp với Nhan Niệm Sơ thì sau này anh sẽ không nợ đứa trẻ kia cái gì cả.

 

Mặc kệ sau này đứa trẻ đó có sống hay là chết thì anh đều không nợ nó điều gì, anh có thể buông tay mà chẳng bận tâm gì.

 

Nếu như xét nghiệm thất bại thì cũng không sao…. Nhưng nếu kết quả xét nghiệm phù hợp thì chẳng phải mọi người đều vui mừng sao? Nhan Từ Khuynh dừng lại một lát rồi gật đầu.

 

“Quả nhiên là như vậy, tôi hiểu… tôi hiểu rồi.” Dương Họa Y kéo chăn mền lên rồi xoay người về phía khác, không nhìn anh nữa.
 
Chương 508


Chương 508:

 

Sự thay đổi trong thái độ của cô khiến anh không khỏi hoảng hốt, anh muốn chạm vào cơ thể của cô, để hai mắt nhìn vào nhau nhưng nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ anh không dám hành động sơ suất nữa.

 

Chỉ có thể kiềm cớ mà hỏi: “Em hiếu cái gì?”

 

“Hiểu rõ những gì mà lẽ ra tôi phải hiểu từ lâu” Cô cuộn mình thành một quả bóng, cố gắng dùng cánh tay mảnh mai của mình sưởi ấm cho con.

 

Đối với họ, đứa con của cô chỉ là một thứ để mà lấy máu và chỉ có cô mới có thể bảo vệ đứa bé, chỉ có bản thân cô.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, nhịn không được mà giải thích: “Em đừng nghĩ lung tung, cho dù như thế nào thì đối với anh mà nói, em và con vẫn quan trọng nhất, không có gì có thể so sánh với em và con cả”

 

Giọng cô trầm thấp và nghẹn ngào: “Vậy ng mình, nhẹ giọng thì anh có thể không lấy máu cuống rốn của con chúng ta được không?”

 

Nhan Từ Khuynh năm chặt tay thành năm đấm, có vẻ do dự.

 

“Được rồi …” Sự an toàn của mẹ con họ quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

 

Nhưng Hoàng Ánh không để anh nói hết câu, được cái gì mà được?

 

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Chuyện này có thể đồng ý được sao?

 

“Đó chỉ là một vết đâm xuyên qua dây rốn Dù rủi ro nhưng nó không nguy hiểm đến tính mạng của con và con của con. Tại sao con cứ sống chết không đồng ý như vậy?”

 

Sợ rằng tâm trạng không thoải mái của Dương Họa Y sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô và làm tổn thương con cô, Hoàng Ánh kiên nhẫn nói về điều tốt hay điều xấu: “Niệm Sơ là cháu trai của mẹ và đứa trẻ trong bụng của con cũng là cháu của nhà họ Lâm, mẹ sẽ không thiên vị bên nào cả. Chỉ là tình hình của Niệm Sơ bây giờ rất nguy cấp, chỉ cần con chịu đau một chút để cứu mạng nó mà thôi”

 

“Mẹ biết thân phận của Niệm Sơ khiến cho con không vui. Nhưng đó đều là chuyện của quá khứ rồi, con có không vui cũng không thay đổi được gì. Chỉ bằng hãy rộng lượng một chút, chấp nhận Niệm Sơ, để đứa con trong bụng của con ghép tủy cho nó. Nếu như cấy ghép thành công thì đứa bé Niệm Sơ này sẽ biết ơn con cả đời”

 

Dương Họa Y cuộn mình thành một quả bóng, khóc thầm, cô hỏi Hoàng Ánh: “Nếu hôm nay, đứa con trong bụng tôi không giữ lại được.”

 

Sự thuyết phục của Hoàng Ánh đã bị chặn lại.

 

“Nếu như con tôi mất đi vì hai cú đá của Nhan Niệm Sơ thì sao?”

 

Hoàng Ánh không nói nên lời.

 

“Các người cứ coi như con tôi không còn nữa được không?”

 

“Có ai lại nguyền rủa con mình như thế bao giờ?” Nhìn thấy sự cứng đầu của Dương Họa Y, Hoàng Ánh hoàn toàn sa sầm mặt: “Linh, cô đừng quên thân phận của mình, cô vẫn là con dâu nhà họ Lâm, cô nên xem nhà họ Lâm..”

 

Dương Họa Y chợt mỉm cười, nước mắt và nụ cười hòa vào nhau làm ướt đâm má cô: “Vậy thì … ly hôn”

 

Hoàng Ánh tròn mắt, cô nghỉ ngờ lỗ tai của mình.

 

Cô đã nói gì?

 

Ly hôn?

 

Dương Họa Y thật sự nói muốn ly hôn vào lúc này?
 
Chương 509


Chương 509:

 

“Ly hôn đi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần con tôi thôi” Cô sẽ không bao giờ để sự sống của con cô vào tay kẻ khác, cũng không muốn con mình bị trói buộc ở nhà họ Lâm.

 

Nếu vậy thì tốt nhất là nên ly hôn.

 

Dù chỉ có một mình thì cô cũng sẽ chăm sóc con thật tốt.

 

Ngay cả khi không có một gia đình trọn vẹn, cô cũng sẽ dành hết tình yêu thương cho con của cô.

 

“Họa Y!” Nhan Từ Khuynh vội vàng ngắt lời cô: “Anh biết rằng em rất tức giận, nhưng em không thể lấy chuyện ly hôn ra mà nói lung tung”

 

“Tôi không nói nhảm, cũng không có ý lấy ly hôn ra để uy hiếp” Giọng cô nhàn nhạt lạnh lùng: “Tôi biết bây giờ anh đang ở trong tình thế khó xử. Nhan Niệm Sơ là con của nhà Lâm.

 

Cho dù anh có thể buông tay, nhà họ Nhan cũng không thể. Tính tình của Nhan Niệm Sơ không hề biết chừng mực, cho dù con của tôi có được sinh ra một cách bình an hay không thì sống chung với nó tôi cũng không thể yên lòng”

 

“Những chuyện này anh sẽ sắp xếp, sau khi bệnh của nó được chữa khỏi, anh sẽ đưa nó đi”

 

Nhan Từ Khuynh không chấp nhận hai từ “ly hôn” được nói ra từ miệng cô: “Sau khi em khỏe hơn, chỉ cần làm xét nghiệm thôi. Nếu như xét nghiệm thất bại thì cũng là mạng sống của Nhan Niệm Sơ”

 

“Nhưng nếu như xét nghiệm phù hợp, con tôi sẽ phải rút tủy để hành phẫu thuật cho đứa trẻ kia ngay khi nó vừa mới chào đời”

 

Đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời, vẫn còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu trách nhiệm cứu vớt sinh mệnh một người.

 

Khi Dương Họa Y nghĩ đến cảnh tượng đó cô cảm thấy thật đau lòng: “Ra đi không có nghĩa là biến mất hay vĩnh biệt, sau này nó nhất định sẽ quay lại. Chờ đến khi con lớn lên, cho đến khi con có thể đi học, người trong trường mẫu giáo hỏi con chúng ta vì sao không cùng một mẹ với Nhan Niệm Sơ thì anh muốn nó trả lời thế nào? Thậm chí còn có người sẽ chê cười nó, nói rằng con chúng ta sinh ra là để chữa bệnh cho Nhan Niệm Sơ và nó sẽ cảm thấy khó chịu đến thế nào?”

 

Bàn tay to lớn của Nhan Từ Khuynh vuốt ve bờ vai nghẹn ngào của cô qua chăn bông: “Tin vào anh, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu?”

 

“Lần nào tôi cũng đã tin anh, nhưng lần nào anh cũng nói dối em. Quá tam ba bận, nhưng anh hãy đếm lại xem anh đã lừa dối tôi bao nhiêu lần rồi”

 

“Họa Y…”

 

“Trước đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi nói ra từ ly hôn tôi đột nhiên cảm thấy rất thoải mái. Ly hôn thật là tốt, đứa con là của mình tôi. Nó không cần phải gánh vác sinh mạng của ai khác, nó có thể yên ổn bình an ở lại trong bụng của tôi”

 

“Tôi hứa với anh nếu đứa trẻ sau khi sinh ra an toàn và khỏe mạnh thì tôi sẽ dẫn nó đến làm phẫu thuật cấy ghép cho Nhan Niệm Sơ.

 

Nhưng bây giờ con của tôi còn chưa ổn định được, nó còn chưa được sinh ra, tôi tuyệt đối sẽ không để nó gặp bất cứ sự nguy hiểm nào”

 

Nhan Từ Khuynh siết chặt nằm tay rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi siết chặt, nhưng lông mày cau lại của anh trong thoáng chốc không khỏi: “Không lấy máu cuống rốn cũng được, nhưng tuyệt đối không thể ly hôn”

 

Dương Họa Y im lặng và không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

 

Hoàng Ánh không thể chịu đựng được nữa, con trai của bà ta chưa từng cư xử nhún nhường với người khác như vậy?

 

“Muốn ly hôn cũng được, nhưng cấy ghép tuỷ nhất định phải làm”

 

Dương Họa Y đột nhiên trở mình ngồi dậy: “Tại sao?”
 
Chương 510


Chương 510:

 

“Khi mang thai không thể ly hôn. Dù muốn ly hôn thì ít nhất cũng phải đợi đến khi đứa trẻ hết thời kỳ bú sữa mẹ. Trong giai đoạn này, cô vẫn là con dâu của nhà họ Lâm. Vì vậy cô cũng phải cân nhắc vì nhà họ Lâm. Niệm Sơ cũng là con trai của Nhan Từ Khuynh, tại sao cô không nghĩ cho Nhan Từ Khuynh một chút chứ? Chỉ yêu cầu cô làm xét nghiệm cuống rốn, cho dù là có nguy hiểm nhưng cũng không bảo con cô đi chết, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy?”

 

Bị ép đến tình thế tuyệt vọng, Dương Họa Y gần như cảm thấy nghẹt thở, cô luống cuống ôm đầu, chật vật tìm cơ hội cho mình.

 

Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.

 

Cô gần như hét lên: “Tôi chỉ muốn con tôi được sinh ra một cách an toàn?!”

 

Các bác sĩ và y tá đi cùng thuốc thấy Dương Họa Y quá kích động, vội vàng đè cô không cho cô động đậy.

 

Ống nhỏ giọt được điều chỉnh, đầu kim mát lạnh đâm vào mạch máu của cô: “Đây là lọ thuốc mới được điều chế. Mợ không được di chuyển nó nữa, thưa mợ. Như vậy rất dễ gây thương tích cho bản thân và đứa trẻ.”

 

Với thân thể không cử động được, cô thì thầm: “Tôi đau bụng… Bụng, đau…”

 

Bác sĩ cảm thấy có gì đó không ổn: “Đưa đi cấp cứu trước!”

 

Tâm trí của Nhan Từ Khuynh đều đi theo cô, nhưng không thể nào đi vào trong được, chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa.

 

‘Vẻ mặt của Hoàng Ánh trở nên không tốt: “Họa Y thật không hiểu chuyện gì cả, chỉ là gật đầu một cái thôi. Sao lại làm mọi thứ trở nên ồn ào, xấu hổ như vậy chứ”

 

Nhan Từ Khuynh đưa đôi mắt lặng lẽ nhìn không chớp mắt vào cửa phòng cấp cứu, trầm giọng nói một tiếng: “Mẹ”

 

“Nhan à”

 

“Nếu bác sĩ đi ra và nói với chúng ta rãng đứa trẻ không còn nữa thì con lấy cái gì làm phẫu thuật ghép tủy cho Nhan Niệm Sơ”

 

Hoàng Ánh sửng sốt.

 

*Mẹ đừng quan tâm đến chuyện giữa chúng con nữa. Con biết, từ trước cho tới giờ.

 

mẹ luôn hy vọng con sống tốt, hi vọng toàn bộ nhà họ Nhan sống tốt. Nhưng thứ mà con muốn và thứ mà mẹ đang cố gắng cân bằng vốn không giống nhau” Nhan Từ Khuynh dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo mùi thuốc sát trùng lan tràn quanh chóp mũi anh, hít một hơi thôi, đã cảm thấy được cái lạnh thấu tim gan: “Con chỉ cần cô ấy và con con, ngoài ra con không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.”

 

Đôi mắt Hoàng Ánh đỏ cả lên, bà nói với anh: “Nhưng con là con trai của mẹ, Niệm Sơ là con trai của con mà!”

 

“Vậy đứa nhỏ trong bụng Họa Y thì sao, nó không phải là con của con sao?” Lòng Nhan Từ Khuynh nặng trĩu tựa như bị một tảng đá lớn đè lên, làm cho anh có cảm giác chỉ hít thở thôi cũng thật khó khăn: “Nếu như không giữ được đứa nhỏ, chắc chẳn con cũng sẽ mất cô ấy”

 

“A Quân!”

 

Nhan Từ Khuynh nhảm hai mắt lại, khóe mắt anh hơi phiếm hồng: “Mẹ, chúng ta trao đổi điều kiện lần cuối cùng nhé”

 

“Nếu như con của con và Họa Y có thể giữ lại, mẹ không được tới làm phiền cô ấy nữa. Ngay cả Nhan Niệm Sơ và Nhan Thùy Ngọc cũng phải cách xa cô ấy một chút. Con sẽ thuyết phục cô ấy, chờ đến khi thân thể cô ấy ổn định, cho dù là có phải lừa gạt cô ấy, con cũng sẽ lừa cô ấy tới làm phẫu thuật cấy ghép cho Nhan Niệm Sơ” Nhan Từ Khuynh hạ quyết tâm, giọng nói của anh lạnh lùng đến mức đáng sợ: “Cho dù kết quả cuộc phẫu thuật có thế nào đi chăng nữa, con cũng sẽ hết lòng quan tâm, giúp đỡ, cố gắng đảm bảo cho thằng bé được bình an”

 

“Nhưng, nhưng từ nay về sau, Nhan Niệm Sơ không được phép xuất hiện trong cuộc sống của con. Mẹ, nếu như mẹ muốn dùng Nhan Niệm Sơ để ép con, ép Họa Y. Vậy con cũng không ngại lập tức dừng lại mọi trị liệu đang tiến hành cho thăng bé”

 

“Dừng lại mọi trị liệu ư2 Con muốn Niệm Sơ chết sao?”
 
Chương 511


Chương 511:

“Chết thì chết đi, coi như con là một kẻ ích kỷ, vô tình. Nếu như để thãng bé được sống sót mà phải dùng cuộc hôn nhân của con và Họa Y cùng với đứa nhỏ trong bụng Họa Y để đánh đổi, vậy thì thà rãng con để thằng bé chết đi”

Hoàng Ánh bị dáng vẻ quyết tuyệt của con trai bà dọa cho phát sợ, bà cũng biết con trai quan tâm đến Dương Họa Y và đứa bé trong bụng cô đến nhường nào.

Hít một hơi thật sâu bà cắn răng nói: “Được, mẹ đồng ý với con. Nhưng con phải đảm bảo bản thân nói được làm được, nhất định phải giúp Niệm Sơ làm xét nghiệm. Nếu như quá trình xét nghiệm thành công, phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho thằng bé”

“Chắc chắn con sẽ làm được. Nhưng mẹ cũng phải đồng ý với điều kiện con đưa ra. Mẹ đừng quên, nếu như mọi người có ý định đến quấy rầy cô ấy và con của con, con sẽ lập tức dừng lại toàn bộ những gì đang trợ cấp cho Nhan Niệm Sơ”

Hoàng Ánh cần răng đồng ý.

Điên rồi, điên rồi, đứa con trai này của bà điên thật rồi.

Nhan Từ Khuynh đã đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật rất lâu.

Tin tức mà bác sĩ mang đến không phải là tin tức tốt nhất đối với anh lúc này, thế nhưng cũng không phải là tin xấu nhất.

“Cô nhà đã không sao rồi, đứa bé cũng đã được giữ lại. Nhưng cơ thể của cô nhà quá yếu, thật sự không thể chịu thêm bất cứ chút kích thích nào nữa” Bác sĩ xoa xoa cái đầu đầy mồ hôi lạnh tiếp tục nói: “Chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày cũng phải cẩn thận, nếu không cần phải xuống giường thì tốt nhất đừng nên xuống. Việc tốt nhất cần làm là năm yên một chỗ tĩnh dưỡng cơ thể. Bây giờ, bất cứ một tác động nào cũng đều có khả năng dẫn đến sinh non”

“Tôi biết rồi” Nhan Từ Khuynh thở ra một hơi, lúc này sao anh có thể buông lỏng bản thân được.

Dương Họa Y nằm trên xe đẩy, được đưa tới phòng bệnh tĩnh dưỡng.

Bác sĩ cẩn thận từng li từng tí một hỏi Nhan Từ Khuynh: “Anh có muốn vào thăm cô ấy chút không?”

Anh nặng nề gật đầu, rồi theo bác sĩ đi vào phòng bệnh.

Dương Họa Y đang năm ở trên giường, so với trước đó sắc mặt của cô càng thêm khó coi.

Ống truyền dịch gắn trên cánh tay không ngừng truyền chất dinh dưỡng vào trong cơ thể cô. Nhìn cô mỏng manh, yếu ớt tựa như có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào.

Nhan Từ Khuynh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cô. Bàn tay to lớn của anh cẩn thận từng li từng tí một bao quanh bàn tay lạnh lẽo như băng của cô, giúp bàn tay cô ấm lên đôi chút, cũng muốn qua đó truyền cho cô chút hơi ấm của bản thân mình Dương Họa Y ngủ rất say, nhưng anh lại không dám ngủ, cũng không dám chớp một lấy một cái, cứ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô như thế.

Anh muốn đưa tay chạm lên bụng cô một chút, lại sợ làm tổn thương đến đứa bé đang trong đó. Bàn tay Nhan Từ Khuynh lơ lửng ở giữa không trung sau đó lại chậm rãi thu về.

Anh chỉ có thể khẽ hôn lên mu bàn tay của cô thì thầm nói: “Chắc chắn đứa nhỏ sẽ không sao đâu. Con của chúng ta chắc chắn sẽ là cục cưng kiên cường nhất trên thế giới. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì hết”

Lúc Dương Họa Y tỉnh lại lân nữa đã là buổi trưa ngày hôm sau. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt ngập tràn tơ máu của Nhan Từ Khuynh.

Cô nhẹ nhàng giật lầu ngón tay, anh đã lập tức nắm chặt lấy tay cô, vội vã hỏi: “Sao thế em? Có chỗ nào không thoải mái không?

Anh đi gọi bác sĩ nhé!”

Cô mấp máy môi khẽ nói: “Tôi..con.

“Con không sao hết, cục cưng của chúng ta vẫn còn ở đó’“
 
Chương 512


Chương 512:

 

Nghe được đáp án này từ miệng anh, nét cười dần hiện ra trên khuôn mặt yếu ớt của cô.

 

Tốt quá, cục cưng vẫn còn ở đó.

 

Nhan Từ Khuynh nắm lấy tay cô bảo: “Chắc chắn em không biết bản thân em tuyệt vời nhường nào đâu. Bây giờ trong bụng em có tận hai cục cưng đấy. Là hai cục cưng sinh đôi. Thế nên nhất định em phải cố gắng chăm sóc cho bản thân thật khỏe mạnh”

 

“Sinh đôi sao?” Nét cười trên khuôn mặt cô chợt tắt: “Ý của anh là, có thể làm xét nghiệm độ phù hợp hai lần cho Nhan Niệm Sơ, đúng không?”

 

Thân thể anh đột nhiên cứng lại, vội vã nói: “Không phải, ý anh không phải như thế.

 

Với anh mà nói em quan trọng nhất. Em và con là quan trọng nhất”

 

Đôi môi cô trắng bệch không có lấy một tia hồng hào. Dương Họa Y không nói nổi một chữ nào, tựa như kiệt sức tới nơi rồi: “Nếu như tôi và con là quan trọng nhất, vậy anh có thể đồng ý với tôi, không dùng phương pháp chọc cuống rốn để lấy máu của cục cưng đem đi xét nghiệm được không?”

 

Cõi lòng cô mang theo hy vọng tràn trề khi đặt câu hỏi cho anh, thế nhưng cái cô nhận được lại là sự im lặng không đáp lời của anh.

 

Dương Họa Y rất muốn cười. Nhưng cô cười không nổi, chỉ có thể cố gắng hấp háy mắt, không cho nước mắt rơi xuống.

 

Anh vừa nói anh yêu cô, anh cũng yêu con.

 

Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nahf! Nhưng bên cạnh cô và con anh còn quá nhiều thứ khác để yêu…

 

“Nhan Từ Khuynh, hay là chúng ta cứ nghe theo lời mẹ đi. Đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra, chúng ta sẽ ly hôn” Nước mắt vẫn không kìm nén được chảy vào trong khóe môi cô, vị mặn chát từ đầu lưỡi lan vào đến tận đáy lòng cô: “Em không cần bất cứ thứ gì hết, chỉ cần con thôi”

 

“Không cho phép em suy nghĩ lung tung như thế. Không tốt cho con một chút nào”

 

Anh bình tĩnh nhẹ giọng từ chối cô: “Sau này không cho phép em nói máy lời như thế nữa.

 

Trước hết em cứ cố gắng bồi dưỡng thân thể cho thật tốt”

 

“Bồi dưỡng thân thể cho tốt là vì muốn làm xét nghiệm lấy máu cuống rốn cho Nhan Niệm Sơ sao, tôi không cam lòng! Tôi không cam lòng!”

 

Nếu như Nhan Niệm Sơ không đá vào hai chân cô, bây giờ con của cô cũng đâu có bị tổn thương, yếu ớt như thế mọi người ai ai cũng đang rình rập, chỉ đợi con cô thành hình sẽ mang đi làm xét nghiệm độ phù hợp với Nhan Niệm Sơ.

 

Thật sự cô không cam lòng.

 

Nhan Từ Khuynh thấy tâm trạng của cô đột nhiên bị kích động như thế, vội vàng rung chuông gọi bác sĩ tới *Mợ chủ, mợ không thể kích động được.

 

Bây giờ cơ thể mợ quá yếu ớt, mợ chỉ cần làm ra vài động tác lớn một chút thôi đều có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Thế nên mợ tuyệt đối không thể kích động được.”

 

Nghe xong lời của bác sĩ nói, Dương Họa Y cố gắng hít sâu để bản thân bình tĩnh lại, nhưng cô không làm được.

 

Bác sĩ quay đầu lại nhìn về phía Nhan Từ Khuynh nói: “Tổng giám đốc Quân, anh đi ra ngoài trước đi. Anh ở đây, tâm trạng của mợ chủ không thể ổn định được”

 

Nhan Từ Khuynh bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dương Họa Y, nhẫn nhịn cảm giác đau lòng không ngừng dâng lên, cất bước đi ra khỏi phòng bệnh.

 

Mãi đến tận khi hình bóng của anh biến mất khỏi tầm mắt cô, Dương Họa Y mới có thể bình tính lại một chút.

 

Thế nhưng, nước mắt vẫn dâng lên, đong đầy trong đôi mắt cô.
 
Chương 513


Chương 513:

 

Nhan Từ Khuynh sợ Dương Họa Y sinh non, càng sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện. Thế nên anh không dám tới làm phiền cô, mỗi ngày anh chỉ dám đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào.

 

Có lẽ tâm trạng của Dương Họa Y càng ngày càng đi xuống. Thế nên ngoại trừ những lúc bác sĩ tới kiểm tra cô mới mở miệng nói mấy câu liên quan đến tình hình đứa nhỏ, còn lại những lúc bình thường, cả ngày cô cũng không mở miệng nói lấy một câu Phụ nữ có thai dễ buồn bực dẫn tới trâm cảm, điều này khiến cho Nhan Từ Khuynh càng cảm thấy bất an.

 

Lúc nhận được điện thoại từ Nhan Từ Khuynh, Hà Dĩ Phong vừa mới cãi nhau với Dương Minh Nguyệt một trận xong.

 

Anh ta thực sự không hiểu rốt cuộc trong đầu Dương Minh Nguyệt chứa những thứ ngổn ngang gì không biết nữa. Anh †a dùng tiền thuê cô, là muốn cô đóng giả làm bạn gái mình chứ không phải bỏ tiền ra thuê cô về làm người giúp việc!

 

Đêm nay anh ta phải tham dự một bữa tiệc, trong bữa tiệc này tất cả mọi người đều theo bạn gái. Thế nên Hà Dĩ Phong cũng đã suy nghĩ tới chuyện sẽ dẫn Dương Minh Nguyệt tới đó.

 

Kết quả thì sao chứ, không biết trong đầu Dương Minh Nguyệt nghĩ cái gì mà cho dù những người kia có nói thế nào cô cũng đều vui cười hớn hở tiếp lời. Cho dù có bị người ta mắng cũng làm như không thấy, không thèm để ý.

 

Cuối cùng có người còn dám trêu chọc cô, kêu cô đi hỗ trợ mang đồ ăn lên, Thế mà cô lại thật sự đi giúp đỡ người phục vụ mang đồ ăn lên, thậm chí còn bày ra dáng vẻ vô cùng mừng rỡ.

 

Hà Dĩ Phong cũng bị Dương Minh Nguyệt làm cho tức gần chết. Thế nhưng Dương Minh Nguyệt còn không tự ý thức được vấn đề của bản thân mình ở đâu. Trên trở về nhà còn ngẩng đầu ưỡn ngực tranh luận với anh ta nữa.

 

Hà Dĩ Phong vô tình nói mấy câu nặng lời, khiến cho hai mắt Dương Minh Nguyệt đỏ lên, phải mất một lúc lâu sau mới có thể trở về màu sắc vốn có.

 

Tuy rằng đôi mắt đã bình thường trở lại, nhưng cô vẫn không thèm để ý đến anh ta. Dương Minh Nguyệt tự nhốt bản thân mình trong phòng không nói, còn dám khóa trái cửa.

 

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Nhan Từ Khuynh gọi điện tới kêu Hà Dĩ Phong dẫn Dương Minh Nguyệt đến thăm Dương Họa Y.

 

Tốt nhất là có thể khiến cho Dương Minh Nguyệt ở lại bệnh viện với cô nhiều thêm một chút.

 

Hà Dĩ Phong vừa nghe thấy thế, trong lòng đau đớn không thôi Nhan Từ Khuynh kia thật đáng chết. Nếu như lúc trước Dương Họa Y đi theo anh ta, chí ít đến bây giờ anh ta cũng chưa có đứa con ngoài giá thú nào tìm tới cửa?

 

Khẽ thở hắt ra một hơi, Hà Dĩ Phong vẫn cảm thấy không yên lòng. Anh ta nhanh chóng khoác áo ngủ chạy đi gõ cửa phòng Dương Minh Nguyệt một chuyến.

 

“Dương Minh Nguyệt, ra đây đi. Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”

 

Dương Minh Nguyệt không thèm đáp lại, cô vẫn còn đang hờn dỗi “Dương Minh Nguyệt, ra đây mau. Ra đây bàn chuyện chính sự”

 

Dương Minh Nguyệt khịt mũi một cái, tức giận không thèm đáp lời anh ta.

 

Có lần nào mà anh ta không dùng chiêu nói chuyện chính sự để gạt cô ra ngoài?

 

Kết quả thì sao chứ? Sau khi lừa được cô ra ngoài rồi, lần nào anh ta cũng khiến cô mất mặt. Cho dù cô không muốn đi, không phải cũng bị anh ta lừa đi hay sao?

 

Nếu như anh ta đã ngại mất mặt thì tìm những cô gái khác là được rồi. Anh ta có giàu như thế, nhiều tiền như thế, thuê một mình cô là thuê, thuê nhiều người khác cũng là thuê, không phải sao?

 

Không thấy cô trả lời, Hà Dĩ Phong đập mạnh lên ván cửa mấy cái rồi gào lên: “Dương Minh Nguyệt, Họa Y mang thai rồi”

 

Thân thể nhỏ bé của Dương Minh Nguyệt lập tức nhảy lên, như một làn khói chạy tới cửa, trợn to hai mắt nhìn anh ta: “Họa Y mang thai á?”

 

Người ta vẫn thường nói, kiếp này có duyên cùng họ, chắc chẩn ba kiếp trước đã từng là người một nhà.
 
Chương 514


Chương 514:

 

Cho tới nay cảm giác mà Dương Minh Nguyệt dành cho Dương Họa Y chính là cảm giác như vậy. Có lẽ rất nhiều năm về trước, hai người là chị em cùng huyết thống cũng nên €ô rất thích Dương Họa Y, cái thích xuất phát từ bản năng.

 

Dương Minh Nguyệt thích khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của Dương Họa Y, thích tính cách dịu dàng phóng khoáng của cô, còn thích cả trái tim thiện lương khoan dung của cô ấy nữa..

 

Tuy rằng những chuyện này không liên quan gì tới bản thân Dương Minh Nguyệt, nhưng cô thích Dương Họa Y như thế, nên theo bản năng sẽ quan tâm đến Dương Họa Y hơn.

 

Dương Minh Nguyệt thầm nghĩ, có lẽ cô và Dương Họa Y thật sự có chút họ hàng thân thích cũng nên.

 

Hà Dĩ Phong tiếp tục nói: “Là mang thai sinh đôi đấy”

 

“Má nó, Nhan Từ Khuynh mạnh mẽ ghê hai Lần đầu mang thai đã là sinh đôi, Họa Y chịu nổi sao!” Dương Minh Nguyệt kích động tựa như chính cô đang mang thai vậy: “Tôi muốn đến thăm Họa Y, muốn xem xem cái bụng sinh đôi so với cái bụng sinh một khác gì nhau.”

 

“Bầu đôi bầu đơn có giống nhau hay không thì tôi không biết. Thế nhưng tình hình của Họa Y gần đây không được tốt cho lắm. Cô ấy có hiện tượng sinh non, sợ rằng không giữ được đứa bé”

 

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Họa Y bị làm sao thế?”

 

Hà Dĩ Phong vội vã lùi lại cách xa Dương Minh Nguyệt vài mét, bình tĩnh nói: “Cô về phòng thu dọn ít quần áo và đồ dùng cá nhân đi, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cô biết.”

 

Dương Minh Nguyệt đứng ngay ở cửa không chịu di chuyển bước chân. Cô vươn tay ôm ngực bày ra dáng vẻ đau tim lắm nói: “Anh cứ nói cho tôi nghe trước đi, bây giờ trái tim tôi đã không nghe tôi sai khiến nữa rồi.”

 

Hà Dĩ Phong cũng biết đầu óc Dương Minh Nguyệt hơi ngốc nghếch, sợ cô không biết nói chuyện, nói sai cái gì thì không hay.

 

Thế nên anh ta mang mọi chuyện giữa Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh nói cho Dương Minh Nguyệt biết, đồng thời cũng căn dặn cô mấy ngày tới phải giữ mồm giữ miệng trước mặt Dương Họa Y, không được nói lung tung.

 

Phải biết lẩn tránh tất cả các đề tài không nên nói, chỉ nói mấy chuyện mang tính thư thái, chớ nên khiến cho Dương Họa Y suy nghĩ quá nhiều.

 

“Tâm tình tốt, cơ thể mới tốt” Hà Dĩ Phong phát biểu tổng kết: “Sự tồn tại của cô, chính là để khiến tâm tình Họa Y tốt”

 

Dương Minh Nguyệt dùng sức gật đầu: “Anh nói có lý, tôi đi thu dọn đồ đạc”

 

Cô nhanh như chớp chạy về phòng, nhanh chóng thu dọn quần áo.

 

Giữa Dương Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong, rõ ràng không hợp lại nhưng có thể luôn cột vào nhau, bởi vì Dương Họa Y.

 

Họ không giống về kế hoạch cuộc sống, cũng không giống về nhu cầu sinh hoạt và tiêu dùng, mức độ tư tưởng và thế giới quan càng không giống.

 

Nhưng bọn họ vẫn có thể ầm ï cho đến bây giờ, tất cả đều dựa vào ba chữ Dương Họa Y.

 

Mặc kệ bên ngoài tranh cãi thế nào, đối với sự việc có bao nhiêu bất đồng.

 

Nhắc đến Dương Họa Y, hai người lập tức thống nhất chiến tuyến, giống như lúc này.

 

Dương Minh Nguyệt không mang thù, Hà Dĩ Phong cũng không so đo cuộc cãi vã trước đó của bọn họ khó nghe thế nào, thu dọn đồ đạc xong chạy nhanh nhất đến bệnh viện.

 

Xem từ góc độ này, hai người có một loại tương xứng kỳ lạ.

 

Dương Minh Nguyệt vừa thấy vẻ yếu ớt của Dương Họa Y. Lập tức quyến định ở lại bệnh viện bảo vệ không chịu đi.

 

Dương Họa Y thấy Dương Minh Nguyệt, vẻ mặt cũng mềm mại hơn nhiều.
 
Chương 515


Chương 515:

 

Thân thể Dương Họa Y quá yếu, bác sĩ dặn không được xuống giường, Dương Minh Nguyệt sợ cô khó chịu còn cẩn thận vắt khăn nóng lau người cho cô.

 

Dương Họa Y có chút đau lòng cô: “Nguyệt, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

 

Dương Minh Nguyệt là bạn của cô, không phải người hầu của cô, Dương Minh Nguyệt đối với cô quá tốt, trong lòng cô luôn có chút áy náy.

 

“Tôi không mệt, lau cổ xong cho cô, tôi sẽ ngồi bên giường tán gẫu với cô” Dương Minh Nguyệt là đứa trẻ lớn lên ở một trấn nhỏ, cô làm việc tùy tiện không so đo gì, rõ ràng đến thăm Dương Họa Y chọc cô vui vẻ, nhưng chăm sóc người còn chu đáo hơn y tá Y tá chỉ là lấy tiền làm việc, rất nhiều chuyện làm cũng không tỉ mi.

 

Vì giữ thai, Dương Họa Y vẫn không xuống giường, ngay cả xoay người ngồi dậy cũng phải cẩn thận, giữ thai mệt như vậy, đối với cơ thể mẹ quả thật là đày đọa to lớn, Dương Minh Nguyệt đau lòng muốn chết.

 

Dương Minh Nguyệt cẩn thận hỏi: “Có thể cử động cổ một chút không? Tôi lau cho cô thoải mái chút”

 

Dương Họa Y quay đầu, xoay cổ.

 

Chiếc khăn mềm mại nhẹ nhàng xoa nhẹ cổ cô, giọng nói của Dương Minh Nguyệt nhẹ nhàng: “Được rồi, đổi bên”

 

Cô bị vẻ mặt đáng sợ của Dương Minh Nguyệt chọc cười, nghiêng đầu sang bên khác.

 

Mã Kim ấm áp lau cổ cô, Dương Minh Nguyệt bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Họa Y, Họa Y, vết bớt sau gáy cô thật đẹp! Là hình trái tim, còn là màu hồng!”

 

Dương Họa Y bình thường đều xoã tóc, dấu vết sau cổ rất ít người thấy.

 

Cô cười, dịu dàng giải thích: “Thật ra không phải là vết bớt, là vết sẹo, lúc nhỏ thích chơi đùa, ngã ngửa về phía sau đập vào cổ.

 

Chảy rất nhiều màu để lại vết sẹo, thịt non mới dài ra màu nhạt hơn chút, không ngờ chó ngáp phải ruồi tạo thành dáng vẻ này”

 

“Có người để lại vết sẹo chính là hủy hoại nhan sắc, nhưng vết sẹo của cô thật sự rất đẹp”

 

Dương Minh Nguyệt nhịn không được cảm thán, quả nhiên cùng là người nhưng khác mệnh, một vết sẹo có thể làm ra hiệu quả khác biệt lớn như vậy.

 

“Vết sẹo mà thôi, nào có khoa trương như’ cô nói” Vị trí đó quá xa, cô tự xem không tiện, cũng không quá chú ý, chỉ thấy qua gương, đại khái là có hình trái tim.

 

Dương Minh Nguyệt lấy điện thoại di động lén chụp một tấm, đưa tới trước mặt cô: “Này, cô tự xem, có phải rất đẹp không?”

 

Cô ngưng mắt nhìn, quả thật rất nổi b: nếu không nói, thật nhìn không ra là một vết sẹo.

 

Dương Minh Nguyệt tùy ý đặt điện thoại bên cạnh giường của cô, lại lục trong túi mình những câu chuyện cười chuẩn bị trước đó, tìm một vài chuyện cười cho Dương Họa Y.

 

Cô luôn cẩn thận ghi nhớ trách nhiệm của mình, làm Dương Họa Y vui vẻ chút, làm cục cưng trong bụng Họa Y cũng vui vẻ chút.

 

Thực ra câu chuyện Dương Minh Nguyệt kể không quá buồn cười, nhưng vẻ nghiêm túc của Dương Minh Nguyệt luôn có thể khiến Dương Họa Y nở nụ cười.

 

Nói không rõ vì sao, chỉ cần Dương Minh Nguyệt không có việc gì nói chuyện với cô, cô có thể hấp thu năng lượng từ trên người Dương Minh Nguyệt.

 

Cô cũng biết, Dương Minh Nguyệt rất quan tâm đến cô.

 

Cho dù Dương Minh Nguyệt không nói gì, cô có thể từ trong ánh mắt của Dương Minh Nguyệt nhìn ra mọi thứ.
 
Chương 516


Chương 516:

 

Duyên phận thực sự là một điều rất kỳ lạ, có lúc, thậm chí Dương Họa Y sẽ nghĩ, kiếp trước của mình và Dương Minh Nguyệt có phải là chị em ruột hay không.

 

Điện thoại di động của Dương Minh Nguyệt rơi bên giường, màn hình còn sáng, trên màn hình là tấm hình chụp sau gáy cô.

 

Một hình trái tim tình yêu màu hồng nhạt.

 

Giờ nghĩ lại, Nhan Từ Khuynh hẳn rất thích trái tim hồng này.

 

Nghĩ đến Nhan Từ Khuynh, ánh mắt Dương Họa Y không khỏi ảm đạm một chút.

 

Kế từ ngày hôm đó Nhan Từ Khuynh rời đi, nửa tháng nay anh vẫn chưa từng xuất hiện lại Cô chỉ là ba đến năm lần sẽ phát hiện anh nhìn lén ở cửa, chỉ lén nhìn mà thôi, không tiến vào.

 

Đôi khi cô cũng sẽ mềm lòng, muốn gọi tên anh, muốn gọi anh vào.

 

Nhưng nghĩ đến hai đứa con trong bụng mình còn chưa ổn định, cô làm sao cũng không mở miệng được.

 

Anh cũng là cha của đứa bé, nhưng lại muốn cục cưng của cô có thể tốt lên để ghép tủy cho một đứa trẻ khác…

 

Dương Minh Nguyệt rất để tâm chăm sóc Dương Họa Y.

 

‘Vừa nhìn thấy Dương Họa Y phân tâm, chỉ sợ cô suy nghĩ lung tung làm bản thân phiền n, lập tức đánh gãy suy nghĩ của cô, khiến cô quên đi những chuyện không vui đó.

 

Có sự chăm sóc của Dương Minh Nguyệt, cơ thể của Dương Họa Y đã hồi phục khá tốt.

 

Bác sĩ nói, quan sát thêm nửa tháng nữa, nếu không có vấn đề gì, có thể rời giường đi qua đi lại thích hợp.

 

cả nhà đọc tiếp trên app truyện hola nhé! Nhưng nhất định phải cẩn thận, đặc biệt cẩn thận.

 

Dương Minh Nguyệt vui vẻ lập tức nói tin này cho Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong vui mừng, lập tức mang hoa đến bệnh viện thăm Dương Họa Y.

 

Thật ra không cần mượn tin tức làm lời cớ, Hà Dĩ Phong cũng mỗi ngày sẽ đến bệnh viện thăm cô.

 

Hà Dĩ Phong nắm bắt tiêu chuẩn rất tốt, mỗi ngày đến một chuyến, phần lớn ở lại nửa giờ, nhiều nhất là một giờ sẽ rời đi, không lưu lại điểm sơ hở cho bất kỳ ai có thể khuếch đại lên.

 

Mặc dù người ngoài bới không ra khuyết điểm, nhưng người trong nhà có thể nhận thấy điều không thích hợp.

 

Hà Dĩ Phong bình thường ghét bệnh viện nhất, ghét mùi thuốc khử trùng, ngửi thấy sẽ muốn nôn mửa. Nếu không phải chuyện cần thiết, anh ta chắc chắn không đến bệnh viện, càng miễn bàn nửa tháng này mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, hoàn toàn không bình thường.

 

Hà Vi Nhiên biết em trai mình có một trái tim ‘phóng đãng’ cỡ nào, có tiền án vừa ý người phụ nữ có chồng, cậu ta cũng không phải chưa phạm qua.

 

Vừa ý chơi đùa người khác cũng chỉ quá khứ, nếu thật sự vừa ý Dương Họa Y… thì không tốt lắm.

 

Hà Vi Nhiên thấp tha thấp thỏm theo em trai đến bệnh viện, nhìn thấy trong phòng ngoài Dương Họa Y còn có Dương Minh Nguyệt, lúc này mới yên tâm.

 

Hóa ra người em trai vừa ý không phải Dương Họa Y mà là người chăm sóc Dương Họa Y.

 

Người chăm sóc cũng không có gì đáng xấu hổ mà, em trai còn giấu giếm, có nhàm chán không?

 

Em trai vừa đi, Hà Vi Nhiên gọi Dương Minh.

 

Nguyệt ra ngoài, muốn trò chuyện với em dâu tương lai.
 
Chương 517


Chương 517:

 

Dương Minh Nguyệt muốn cầu cứu Hà Dĩ Phong, nhưng Hà Vi Nhiên không cho cô ấy cơ hội đã túm thẳng cô ấy đi Nhìn thấy dáng vẻ Dương Minh Nguyệt nơm nớp lo sợ đi theo sau Hà Vi Nhiên, Dương Họa Y không khỏi bật cười, thật ra Hà Vi Nhiên rất tốt, Dương Minh Nguyệt sẽ biết sau khi tiếp xúc.

 

Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng cứng trên mặt, bởi vì Nhan Thuỳ Ngọc xuất hiện ở cửa với vẻ châm chọc, chậm rãi đi về phía cô.

 

Trận này của Nhan Thuỳ Ngọc trải qua có vẻ không được tốt lắm, vẻ mặt có chút chán nản, ánh mắt cũng u ám.

 

Dương Họa Y cảm thấy bất an, cẩn thật nâng người mình lên, từ trên giường ngồi dậy.

 

Cảnh giác vươn tay, bấm chuông cứu hộ.

 

“Cô không cần phải phòng tôi như vậy, dù tôi có ngu đến đâu, cũng sẽ không làm gì cô lúc không có ai, trừ khi giết cô” Nhan Thuỳ Ngọc từng bước đến gần cô: “Giết người phải đền mạng, tạm thời tôi không muốn chết, huống gì, tôi còn đợi đứa trẻ trong bụng cô cứu con tôi đấy”

 

‘Sau khi Dương Họa Y bấm chuông cứu thương mới thả lỏng một chút.

 

‘Vẻ khăng khăng của Nhan Thuỳ Ngọc khiến cô cảm thấy bực bội: “Đó là con của chị cô, không có chút liên quan gì đến cô”

 

Đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện là bình thường.

 

Nhưng Nhan Thuỳ Ngọc lại lôi kéo đứa bé gọi cô ta là mẹ, có thể thấy rắp tâm làm bậy.

 

Sắc mặt Nhan Thuỳ Ngọc lạnh lùng: “Con của chị tôi, làm sao không liên quan gì đến tôi, chị tôi chết rồi, người thân nhất của Niệm Sơ chính là tôi”

 

Dương Họa Y cười nhẹ, trong nụ cười mang theo ý trào phúng, cũng không biết trào phúng cô ta, hay đang trào phúng bản thân.

 

“Nếu cô đến đây để nói với tôi những chuyện hoàn toàn không cần thiết này. Tôi không hề muốn biết cô nghĩ thế nào, muốn làm thế nào”

 

“Cô không quan tâm chuyện của tôi, tôi không tin, cô cũng không hiếu kỳ chút nào nào đối với chị gái tôi”

 

Lòng Dương Họa Y đau đớn, thân thể cứng nhất trong phút chốc.

 

Nhan Thuỳ Ngọc chú ý đến biểu cảm nhỏ của cô, tiếp tục nói: “chủ tịch Nhan làm việc cẩn thận bao nhiêu cô cũng biết, nếu anh không muốn, cho dù ở bên cạnh anh nhiều năm, Lưu Ly thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh, cũng không có cách bò lên giường anh càng đừng nói đến có đứa trẻ của nhà họ Lâm”

 

Kéo dài giọng điệu, Nhan Thuỳ Ngọc cố ý kẹp chặt chủ đề: “Mà chị tôi có thể, điều này biểu đạt cái gì, trong lòng cô cũng hiểu rõ”

 

“Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu”

 

Dương Họa Y cố gắng khống chế nỗi buồn nhấp nhô bất định của mình, khiến bản thân bình tĩnh lại.

 

“Nhưng cô không thể không hiểu, nếu cô và chủ tịch Nhan không ly hôn, sau này cô phải nuôi nấng Niệm Sơ, cho nên cô nhất định phải biết, vị trí của Niệm Sơ là như thế nào” Nhan Thuỳ Ngọc cuối cùng bước đến đứng bên giường bệnh của Dương Họa Y, mắt không hề chớp nhìn Dương Họa Y Dương Họa Y hít sâu một hơi để điều chỉnh nỗi buồn, trên cánh tay vẫn còn ống truyền dịch, cô không thể dùng lực, nếu không kim truyền dịch sẽ lại nhảy ra.

 

Cô dặn đi dặn lại mình, không được kích động, nhất định không thể kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.

 

Trong bụng có hai cục cưng đợi cô bảo vệ. Cô nhất định không thể bị Nhan Thuỳ Ngọc cố ý kích thích.

 

Nhan Thuỳ Ngọc nở nụ cười đắc ý, cô ta thổi phồng nói: “Chị tôi và chủ tịch Nhan quen biết ở đại học, là chủ tịch Nhan theo đuổi chị tôi. Bọn họ rất ân ái, nếu không cô đột nhiên xuất hiện, đoạt hạnh phúc vốn nên thuộc về chị tôi, thì bây giờ chị ấy và chủ tịch Nhan mới là một gia đình hạnh phúc.”

 

“Chủ tịch Nhan rất để ý chị, nếu không, cũng không mượn cơ hội khiến chị ấy có đứa trẻ. Bởi vì không thể kết hôn, chủ tịch Nhan cho chị một tấm thẻ đen, hạn mức thấu chỉ cực kỳ cao, đủ để chị ấy nửa đời không lo cơm ăn áo mặc”
 
Chương 518


CHương 518:

 

Nói xong, lấy trong túi ra tấm thẻ mà Nhan Từ Khuynh là người mở tài khoản, đặt bên giường cô.

 

“Vốn dĩ còn muốn cho cô xem ảnh của chị gái và chủ tịch Lâm, nhưng không tiện, nên tôi lấy điện thoại chụp lại” Nhan Thuỳ Ngọc ngồi xổm xuống, mở màn hình di động chỉnh đến album ảnh, đưa đến trước mặt Dương Họa Y cho cô xem.

 

Dương Họa Y không nhìn điện thoại, cô chỉ nhàn nhạt nhìn gương mặt xinh đẹp của Nhan Thuỳ Ngọc, bình tĩnh đâm thủng lời nói dối của cô ta: “Nhan Thuỳ Ngọc, cô đang nói dối”

 

Không ngờ Dương Họa Y không dính chiêu này, vẻ mặt của Nhan Thuỳ Ngọc nháy mắt dữ tợn, nhưng rất nhanh đã khôi phục như ban đầu Cô ta đứng thẳng người, cất điện thoại, ra vẻ bình tĩnh: “Tôi chẳng qua kể những chuyện năm đó cho cô nghe, cô không tin cũng không sao cả”

 

“Câu chuyện đầy lỗ hổng” Biết rõ mục đích của Nhan Thuỳ Ngọc là muốn kích thích mình, lại nghe Nhan Thuỳ Ngọc cố ý nói những chuyện khiến cô không chịu nổi, ngược lại Dương Họa Y bình tĩnh lại: “Ngoài một tấm ảnh chung mơ hồ không nhìn rõ, cũng không thể chứng minh được chuyện gì khác”

 

Nhan Thuỳ Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Cô cứ tự lừa dối mình đi, nếu chủ tịch Nhan không đủ yêu chị tôi, làm sao có thể để chị tôi sinh đứa trẻ! Cô phá hỏng tình cảm của chị tôi và chủ tịch Lâm, bây giờ cô không dám thừa nhận thì bỏ đi, không cần thiết phủ nhận những chuyện đã từng kia”

 

Dương Họa Y chọc thủng lời nói dối vụng về của cô ta: “Cô làm sao biết chị cô và Nhan Từ Khuynh trước đó rất yêu nhau? Cô đã tinh thần trượng nghĩa giữ gìn tình cảm của chị cô như vậy, lúc trước sao lại ở Nhan thị bằng lòng làm vợ nhỏ của chủ tịch Lâm?”

 

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhiều nhiều nhé! Nhan Thuỳ Ngọc đỏ mặt.

 

Dương Họa Y thật không ngốc, thậm chí còn được coi là cực kỳ thông minh, nếu không cũng không một mình ở nước ngoài lấy được học vị thạc sĩ có lợi.

 

Cô chỉ là được Nhan Từ Khuynh bảo vệ quá chặt, rất nhiều chuyện chưa kịp suy nghĩ đã kết thúc.

 

Chỉ cần cho cô thời gian, để cô bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện tự cô cũng có thể xử lý rõ ràng, không dễ dàng bị khiêu khích như thế.

 

“Nhan Thuỳ Ngọc, lúc trước cô hoàn toàn không biết mối quan hệ của Nhan Niệm Sơ và Nhan Từ Khuynh, cũng không biết mối quan hệ của chị cô và Nhan Từ Khuynh, sau khi cô ta qua đời cô mới ngoài ý muốn phát hiện những chuyện , Bây giờ cô cố ý nói những chuyện này để kích thích tôi, muốn làm tôi sinh non nhỉ”

 

Trong phòng hoàn toàn không có thiết bị nghe lén, mặc dù Nhan Từ Khuynh bí mật lắp đặt thiết bị giám sát ở cửa cũng không chứng minh được gì Dù sao Nhan Thuỳ Ngọc chỉ đến đây nói vài câu, hoàn toàn không đụng vào thân thể Cô.

 

Cho dù là sinh non, cũng chỉ có thể trách bản thân Dương Họa Y tâm tình lên xuống bất định, không chăm sóc tốt cho đứa bé.

 

Nhan Thuỳ Ngọc không thừa nhận: “Tôi còn đợi đứa bé trong bụng cô cứu Niệm Sơ đấy, tôi sao có thể để cô sinh non”

 

“Nếu tôi không sinh non, thì phải đi ghép tủy cho Nhan Niệm Sơ, nếu ghép tủy thành công, Hoàng Ánh hoàn toàn không thể để tôi và đứa bé rời khỏi nhà họ Lâm. Nếu ghép tủy thất bại, Nhan Niệm Sơ không thể sống được, đứa bé trong bụng tôi chính là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Lâm, Hoàng Ánh càng không thể để cháu của nhà họ Nhan lưu lạc bên ngoài.

 

Lần này Nhan Từ Khuynh không xuất hiện, cô nghĩ rất nhiều Những mảnh vỡ trong tâm trí ghép lại với nhau từng chút một, cô có lẽ cũng có thể đoán được chân tướng là như thế nào.

 

“Nếu đứa bé trong bụng tôi không giữ được. Hoàng Ánh nhất định cảm thấy tôi không độ lượng, bởi vì không muốn cứu Nhan Niệm Sơ, tính toán chỉ li, cuối cùng ngay cả đứa bé của bản thân cũng không giữ được”

 

Không ai hy vọng nhà mình sẽ có một đứa con dâu độc ác đến hại người hại mình”

 

Nhan Thuỳ Ngọc không muốn để cô sinh ra đứa bé.

 

Chỉ khi đứa con trong bụng cô biến mất, Nhan Thuỳ Ngọc mới có cơ hội.
 
Chương 519


Chương 519:

 

Không ngờ Dương Họa Y thông minh như vậy suy nghĩ một chút đã đoán được kế hoạch của cô ta, nhưng cô ta không thể thừa nhận “Qô nói bậy, nếu con cô không giữa được, Niệm Sơ sẽ thiếu đi một phần cơ hội được sống tiếp, Niệm Sơ là đứa con duy nhất của chị tôi, tôi không thể để Niệm Sơ chết: “Nếu có thể vì đạt được mọi thứ của chị gái cô, thì sống chết của đứa bé này, đối với cô thật ra không quan trọng như thế” Dương Họa Y bình tĩnh đâm thủng trái tim độc ác của cô ta “Cô không chỉ không bất bình vì chị gái cô, cô thậm chí cô còn hâm mộ đố ký chị gái mình”

 

“Ngoại hình và học thức của cô không thua gì chị gái, cô còn cảm thấy bản thân giữ mình trong sạch, vì sao chị có thể sinh con cho nhà họ Lâm, cô lại bị Nhan Từ Khuynh đuổi khỏi Hà Nội. Cô cảm thấy không cam lòng, nhưng không làm sao được. Cho đến khi chị gái cô qua đời, cô mới phát hiện một bước ngoặt, cô muốn giẫm vào hài cốt của chị mình để leo lên.

 

Bị nói trúng đau khổ, Nhan Thuỳ Ngọc nằm chặt tay: “Đúng thì sao, tôi dựa vào nỗ lực của bản thân muốn sống một cuộc sống tốt hơn thì sai sao?”

 

“Nhưng nỗ lực của cô chính là tổn thương người khác, cô không có chút áy náy sao?

 

Nhan Niệm Sơ còn nhỏ như vậy, mỗi ngày cô đều truyền cho nó suy nghĩ kinh tởm đến mức nào?”

 

Dương Họa Y luôn tin tưởng rằng bản tính con người ban đầu vốn hiền lành lương thiện.

 

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Trẻ em là ngây thơ nhất, mọi người dẫn dắt thế nào, chúng mới trưởng thành như thế.

 

Nó không thể vô duyên vô cớ có thái độ thù địch lớn như vậy với cô, cho dù có, cũng chỉ là những chuyện khóc lóc quậy phá.

 

Nhưng Nhan Thùy Ngọc lại hận không thể sắp đặt cô vào chỗ chết, nếu nói sau lưng không có ai xúi giục, cô không tin.

 

Nhan Thuỳ Ngọc ngụy biện: “Chị tôi đã chết rồi, chẳng lẽ Niệm Sơ không nên báo thù cho chị ấy sao, nếu không phải vì cô chiếm đi vị trí của chị ấy, Bây giờ Niệm Sơ sẽ không phải là cô nhi”

 

“Tôi không phải đồ ngốc Nhan Thuỳ Ngọc à, chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào, chỉ có tự chị cô biết, tính tình của Nhan Từ Khuynh, nếu thật sự muốn kết hôn với cô ta, mặc kệ có tôi hay không, cũng sẽ ở cùng cô ta” Dương Họa Y thông minh nắm bắt được sơ hở trong lời nói của cô ta.

 

“Nhan Niệm Sơ đã bốn tuổi rồi, nếu Nhan Từ Khuynh thật sự có tình cảm sâu đậm như vậy với chị cô, đã đem cô ta và Niệm Sơ về nhà họ.

 

Nhan từ lâu rồi, cũng không kéo dài đến lúc này để cô đưa Nhan Niệm Sơ về”

 

“Chỉ có một khả năng, chị cô mang thai chỉ là một điều bất trắc, Nhan Từ Khuynh không biết, là chị cô lén lút sinh ra đứa bé.”

 

Dương Họa Y nhìn thấu suy nghĩ của cô ta: “Cô hoàn toàn không để ý chị cô và Nhan Niệm Sơ như thế, cô chỉ muốn mượn Nhan Niệm Sơ để tiếp cận nhà họ Nhan thôi”

 

Một chữ Dương Họa Y nói cũng không sai, sắc mặt Nhan Thuỳ Ngọc giữ không nổi nữa rồi, ngũ quan xinh xắn có chút méo mó.

 

Đúng vậy, nhan sắc của Nhan Thuỳ Ngọc thật ra một chút cũng không thua chị cô ta.

 

Cô ta và chị cô ta giống nhau, có một loại cảm giác dịu dàng của con gái cưng được yêu thương, nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, có vẻ là một người tính tình ôn hòa, nhìn có vẻ là một khuôn mặt tuyệt đối vô hại.

 

Nhưng khuôn mặt như vậy là lừa dối nhất.

 

Ngay từ đầu Nhan Thuỳ Ngọc đã có suy nghĩ không nên có với Nhan Từ Khuynh, cho dù biết Nhan Từ Khuynh kết hôn rồi, vẫn thản nhiên tiếp nhân sự trêu chọc như cô vợ nhỏ của Nhan tổng, thật ra trong lòng cô ta một chút cũng không muốn chống cự, thậm chí có chút mong đợi.

 

Mà lúc trong tay Nhan Thuỳ Ngọc không có át chủ bài Nhan Niệm Sơ, cô ta biết mình không có phần thắng, cũng vẫn muốn ở lại Nhan thị.

 

Cho nên Nhan Thuỳ Ngọc ngụy trang bản thân rất tốt, ngoài ngoài nhìn vào, cô ta có dáng vẻ đơn giản, ngâu thơ không có mưu tính.
 
Chương 520


Chương 520:

 

Sau khi bị đuổi khỏi Nhan thị, Nhan Thuỳ Ngọc đến bước đường cùng, mới từng chút phóng thích bản tính của mình.

 

Bản tính của cô ta tham lam và ích kỷ, sự địu dàng tốt bụng từ đầu chỉ là màu sắc bảo vệ sự ngụy trang, biểu hiện giả dối để tranh thủ đồng cảm và mến mộ của người khác.

 

Biểu hiện giả dối bị lột mất, Nhan Thuỳ Ngọc chỉ có thể tìm cách khác để tìm con đường sống cho bản thân.

 

Cùng đường, lúc trở về trấn nhỏ quê nhà, Nhan Thuỳ Ngọc cũng nghĩ cứ như vậy rồi thôi.

 

Nhưng ông trời cho cô ta cơ hội, để cô ta phát hiện bí mật của chị gái.

 

Nếu chị gái đã chết, vì sao cô ta không thể lợi dụng cơ hội này để leo lên cao hơn?

 

Dương Họa Y làm nhục chính mình nhiều như vậy, mình nhất định phải nhục nhã lại cô ta mới đúng.

 

Nhưng lại không nghĩ tới, vốn cô ta đã thuận lợi lấy được sự tín nhiệm của Hoàng Ánh, thế mà Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y lại cư xử không theo lẽ thường Nhan Từ Khuynh thích Dương Họa Y như vậy, thậm chí tự nguyện vì Dương Họa Y mà chống đối lại Hoàng Ánh.

 

Tất cả mọi người đều biết Nhan Từ Khuynh tự do hào phóng không kiềm chế được, nhưng lại là đứa con có hiếu, đối với cha mẹ gần như là muốn gì có đó, nếu không lúc trước cũng sẽ không kết hôn cùng Dương Họa Y.

 

Chỉ là hiện tại, Nhan Từ Khuynh thế mà lại chống đối Hoàng Ánh vì Dương Họa Y, hơn nữa hoàn toàn không chịu nhường bước Nhan Từ Khuynh lấy video giám sát của bệnh viện, tuy hình ảnh không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thế nhìn ra lúc trước Nhan Niệm Sơ ra tay với Dương Họa Y, cô ta lại đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

 

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Thái độ của Hoàng Ánh với cô ta lập tức thay đổi.

 

Hoàng Ánh thích cô ta, nhưng chỉ bởi vì bà thích con gái có tính cách ngoan hiền, bị Hoàng Ánh nhìn thấy tâm kế mưu mô của mình, Nhan Thùy Ngọc lập tức bị ném sang một bên.

 

Ngày đó Nhan Từ Khuynh để cho cô ta tự tát chính mình ba mươi mấy cái tát vào mặt, thật vất vả mặt cô ta mới hết sưng, thế nhưng Nhan Từ Khuynh lại muốn đuổi cô ta khỏi thành phố Hà Nội Nhan Từ Khuynh nói, nếu lần này cô ta không đi, vậy sau này cô ta cũng đừng mong có thể đứng lên được nữa.

 

Đây là có ý sẽ đánh gãy chân của mình!

 

Nếu không phải Nhan Niệm Sơ ôm chân mình khóc lóc, Hoàng Ánh thương tiếc Nhan Niệm Sơ nên cho mình một cơ hội, để mình được ở cùng Nhan Niệm Sơ vài ngày nữa, chỉ sợ hiện tại mình đã sớm không còn ở thành phố Hà Nội này nữa rồi Chẳng qua là một vài ngày chung quy.

 

cũng nhanh chóng trôi qua Nhan Thùy Ngọc không cam lòng, dựa vào cái gì mà mình phải rời đi, không chiếm được cái gì cả?

 

Mấy ngày cuối cùng này, cô ta làm ra hành động trả thù, lúc trước cô ta ở tập đoàn Nhan Thị thê thảm cơ nào thì cô ta sẽ khiến Dương Họa Y đau khổ bấy nhiêu.

 

Nhưng mà Dương Họa Y lại không để mình bị cô ta xoay vòng như ý muốn.

 

“Dương Họa Y, cô đừng đắc ý quá sớm!”

 

Nhan Thùy Ngọc phẫn hận cắn răng: “Cho dù hiện tại tôi không làm gì thì đứa bé trong bụng cô cũng không giữ được”

 

Lời nói của Nhan Thùy Ngọc đầy độc ác, 1im Dương Họa Y như bị gai đâm, ngực cô phập phồng kịch liệt: “Nhan Thùy Ngọc, tránh lếu tôi không tránh thì sao? Với cơ thế hiện tại của cô, cô có thể xuống giường đuổi tôi đi được à?”

 

“Nhan Thùy Ngọc, làm người cần phải giữ lại chút mặt mũi”

 

Nhan Thùy Ngọc coi như không nghe được những lời này, cô ta cười lạnh, tiến đến cạnh giường Dương Họa Y, hận không thể khiến cô sinh non ngay lập tức, cô ta nhất quyết không.

 

chịu rời đi Dương Họa Y nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mặt Nhan Thùy Ngọc, cố gắng khiến tâm trạng bình ổn lại Nhan Thùy Ngọc cũng không để cô được yên, cô ta không ngừng nói lời trào phúng châm chọc đầy khó nghe.
 
Chương 521


Chương 521:

 

Rốt cuộc y tá của đi tới, nhìn thấy Nhan Thùy Ngọc thì sửng sốt hỏi: “Cô Lâm, sao cô lại ở chỗ này, tổng giám đốc Quân không cho cô đến gần phòng bệnh của bà chủ”

 

Nhan Thùy Ngọc thấy y tá đến đây thì nhanh chóng thay đổi vẻ mặt xấu xí của mình: “Tôi đến thăm mợ chủ.”

 

“Cô vẫn nhanh chóng rời đi thôi, nếu tổng giám đốc Nhan mà biết thì sẽ không để yên cho cô đâu” Tuy rằng hộ sĩ nói lời tôn trọng, nhưng ngữ khí và vẻ mặt thì hoàn toàn không có chút tôn trọng nào.

 

Cả bệnh viện đều biết Nhan Thùy Ngọc tự tát mình ba mươi mấy cái tát, muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu thê thảm.

 

Nhan Thùy Ngọc phần hận cắn răng, kiềm chế lửa giận, nặn ra một nụ cười với y tá: “Tôi đi ngay là được chứ gì.”

 

Y tá cũng không để ý đến cô ta nữa, quay ra ân cần hỏi tình huống của Dương Họa Y: “Mợ chủ, hôm nay cô đã truyền nước đủ rồi, cô có muốn ngồi dậy cho thoải mái hơn không?”

 

“Không phiền toái, đây là công việc của tôi Dương Họa Y bị chọc giận, ngực đè nén khó chịu, ngồi dậy sẽ thoải mái hơn một ít.

 

Y tá cầm một cái dây buộc tóc đến buộc gọn tóc lên giúp Dương Họa Y: “Như vậy sẽ thoải mái hơn”

 

Dương Họa Y nhẹ giọng nói cảm ơn.

 

“Ytá “Tính cách của mợ chủ tốt thật đ: vừa làm vừa cảm thán.

 

Bệnh nhân năm ở phòng VIP của bệnh viện đều là không giàu sang thì cũng phú quý, mặc dù đều đã phải vào viện rồi ai nhưng cũng mang theo thái độ mắt cao hơn đỉnh đầu.

 

Chỉ mình Dương Họa Y là đối xử ôn hòa với tất cả bác sĩ và y tá chăm sóc bệnh cho cô.

 

Lần đầu tiên cô tiêm cho Dương Họa Y, trước đó đã lấy ven cho một bệnh nhân ở phòng bên cạnh rồi, bị người đó mắng té tát, nói cô đâm mạnh, khiến người đó bị đau.

 

Bệnh nhân không phân biệt tốt xấu mắng cô một hồi còn bị trừ tiền thưởng nữa.

 

Lúc đấy đây lấy ven cho Dương Họa Y, tâm trạng của cô vẫn chưa bình ổn, dẫn tới việc bị đâm lệch mũi kim tiêm.

 

Còn tưởng rằng mình sẽ lại bị làm khó dễ, ai ngờ Dương Họa Y lại không trách cô mà thay đổi một cánh tay khác: “Tay trái lấy ven nhiều rồi nên bị sưng rồi, cô lấy ở bên này đi.”

 

Lúc này y tá cảm kích đến mức suýt nữa thì khóc ra tiếng.

 

Lúc sau, cô ấy cũng đặc biệt chăm sóc Dương Họa Y, dù sao thứ gọi là dịu dàng ôn nhu này cũng là xem đối phương đối xử với mình như thế nào rồi mình sẽ đối xử lại như thế ấy.

 

Y tá rót một cốc nước ấm cho Dương Họa Y, quay đầu lại thấy Nhan Thùy Ngọc vẫn đứng đó chứ chưa rời đi, cô ấy nói: “Cô Thuỳ Ngọc à, sao cô còn chưa đi? Còn đợi bảo vệ đến đây mời cô ra ngoài nữa Nhan Thùy Ngọc thấy y tá đối với mình thì khinh miệt ra mặt, còn đối với Dương Họa Y thì cẩn thận che chở, trong lòng khó chịu cực kỳ, nhưng không thể phát hỏa ngay tại đây, chỉ có thể làm bộ tốt tính nói: “Tôi đi ngay đây”

 

Ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng ở trên người Dương Họa Y, còn muốn tìm xem có gì có thể kích thích đến Dương Họa Y hay không.

 

Nhưng y tá lại không cho cô ta có được cơ hội đó, sau khi rót nước cho Dương Họa Y, lại đỡ cô nằm xuống, y tá lập tức tiễn Nhan Thùy Ngọc ra ngoài.

 

Dương Họa Y không muốn nhìn khuôn mặt khiến người phiền lòng kia của Nhan Thùy Ngọc, cô nghiêng người sang hướng khác.

 

Nhan Thùy Ngọc nhìn thấy vết bớt hình trái tim màu hồng sau cổ Dương Họa Y, cô ta bỗng nhiên ngẩn người.

 

Trên cổ Nhan Thùy Ngọc cũng có một vết bớt tương tự như thế này, tuy nhiên vết bớt của cô ta nhỏ hơn một chút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom