Vô Độ Nuông Chiều

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
864,305
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vô Độ Nuông Chiều

Vô Độ Nuông Chiều
Tác giả: Trần Thập Niên
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Trần Thập Niên

Thể loại: Cô đại, ngôn tình, HE, 1v1, Cung đình hầu tước

Số chương: 89 chương + 10 ngoại truyện

Editor: Manh Lan

Văn án:

Trưởng công chúa có một người con gái tên là Tạ Từ, mặt ngọc môi đỏ, tư dung vô song, là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Nhưng nàng tính tình phô trương, thậm chí có thể xem là kiêu ngạo ương bướng, vậy nên cũng đắc tội không ít người.

Năm nàng mười lăm tuổi này, Tạ Từ được cho biết, nàng vốn không phải con gái của trưởng công chúa.

Nhưng trưởng công chúa niệm tình xưa, không đuổi Tạ Từ đi, vẫn cho nàng ở lại kinh thành. Nhưng cũng chỉ vì nhân từ mà thôi, không còn tình nghĩa mẹ con gì nữa.

Sau khi tiểu thư thật được tìm về, trưởng công chúa đặt tên nàng là Tạ Nghênh Hạnh, đi tới đâu cũng đem theo nàng, trong phút chốc nàng trở nên vô cùng nổi bật.

Tạ Nghênh Hạnh tính tình ôn nhu như nước, lại biết lý hiểu chuyện hơn nàng, càng so sánh thì lại khiến Tạ Từ thành ra càng thêm không tốt.

Tạ Từ cùng Tạ Nghênh Hạnh cùng tham gia tiệc ngắm hoa, hai người tranh cãi gì đó, sau đó mọi người thấy được Tạ Từ tự tay đẩy Tạ Nghênh Hạnh xuống hồ.

Mọi người đều bị hoảng sợ, ai cũng cảm thấy Tạ Từ quá mức không biết phép tắc, đã khó khăn tới mức này còn không biết kìm nén tính tình của mình lại. Trong bữa tiệc còn có con trai của trưởng công chúa là Tạ Vô Độ ở, y là quyền thần đương triều quyền thế ngập trời, là vị huynh trưởng ruột thịt của Tạ Nghênh Hạnh.

Mọi người chờ xem trò hay, lại chỉ thấy vị quyền thần dùng một tay có thể che cả trời kia đi tới bên Tạ Từ, vẻ mặt rõ ràng rất lo lắng, hỏi Tạ Từ tay có bị thương không.

Tạ Từ bĩu môi, nhào vào trong ngực Tạ Vô Độ “Nàng ta ăn hiếp muội.”

…… Rốt cuộc là ai ăn hiếp ai hả?

Người đời đều cho rằng trưởng công chúa là chỗ dựa của Tạ Từ, chăng ai ngờ tới việc thật ra Tạ Vô Độ mới chính là chỗ dựa của nàng.

Tạ Từ được Tạ Vô Độ tự tay nuôi lớn, từ bé nàng đã được nuông chiều, muốn gì được đó, ngay cả chút ủy khuất cũng chưa từng gặp phải.

Cái ngày mà Tạ Từ bị đuổi ra khỏi phủ đệ của trưởng công chúa, cũng vừa hay là lúc Tạ Vô Độ trở về, người ngày thường luôn kiêu ngạo như nàng dùng đôi mắt đỏ ửng hỏi y:

“Tạ Vô Độ, huynh cũng tin nàng ta phải không?”

Tạ Vô Độ nhẹ tay vuốt lên đôi mắt đỏ hoe của nàng, ánh mắt thâm sâu, “Ta chỉ tin mỗi mình A Từ thôi.”

Tạ Vô Độ đem Tạ Từ trở về để đòi lại công đạo, muốn động vào Tạ Nghênh Hạnh, tuy trưởng công chúa tức giận mắng chửi, nhưng lại bị người của Tạ Vô Độ ngăn lại, chỉ đành trơ mắt nhìn, Tạ Vô Độ nhìn về phía trưởng công chúa rồi cười khẽ nói: “Mẫu thân, người của con chỉ có con được động vào.” Ngữ điệu đầy mùi cảnh cáo.

Trưởng công chúa nhìn về phía đứa con trai này, không nhịn được mà run cả người, bà đã sớm biết mà, hắn là tên điên.
 
Chương 1: Thế giới hiện đại nào đó


Thời đại hiện nay là thời đại nào. Tôi không biết...

Bây giờ công nghệ phát triển đến mức thông minh như thế nào rồi... Tôi thật sự không biết.

- --

Tôi chỉ biết ở thời điểm này, ai sở hữu công nghệ cao, nghiên cứu ra nhiều tính năng công nghệ mới thì họ sẽ giàu, càng giàu, giàu hàng đầu thế giới nữa là khác.

- ---

Và trong thế giới nhà giàu có đó, có một gia tộc nằm trong lĩnh vực công nghệ bậc nhất. Công nghệ Bạch Gia, một tập đoàn nhất nhì trong giới phát triển công nghệ trên toàn cầu..

- --

Theo tin đồn đón họ mới nghiên cứu được một tính năng công nghệ liên quan đến thời gian. Tính năng đó đang trong quá trình nghiên cứu bảo mật....

" Đại nhân..!!! Nghe nguồn tin chính xác từ người của chúng ta, Bạch gia đang thử nghiệm một tính năng mới ạ...."

" Tôi biết việc đó rồi, họ tìm được một ít nguồn năng lượng bí mật nào đó, từ một phi hành gia bí mật, thứ đó rất đáng sợ..."

- ---

Sau khi nghe lão đại ngầm nào đó nói ra, tất cả người trong cuộc hợp tối sầm mặt lại, bọn họ đều lo lắng.

Tên Lão Đại thấy vậy bất giác cười to ha há nói tiếp:

" Nhưng mà ta rất hứng thú với thứ đó, Bạch Gia...!!! Ta quá xem thường các người..."

Hắn nét mặt lộ lên sát khí, tay hắn nắm chặt lại rất đáng sợ. Hắn ta muốn giết ai đó. Ánh mắt hắn liếc nhìn một tên đứng bên phải. Tên đó vội hiểu ý gật đầu rồi lui nhanh ra ngoài hành sự...

Hắn ta là ai. Một ông trùm không thua không kém Bạch gia trong giới công nghệ. Và đương nhiên, chung nghề thì sẽ không chịu thua kém. Hắn đã kêu thuộc hạ tìm cách phá hoại hoặc biện pháp mạnh hơn là giết một người nào đó...

- ---

Ở một nơi khác, ngoài những cuộc chiến ngầm của giới công nghệ cao.

Những con người ở đây đều được huấn luyện một cách khắc khe nhất. Họ làm việc chỉ cần sai một tí là cái chết sẽ chào đón họ. Họ là ai. Bọn xác thủ của thời đại này đấy..

Những con người vốn sinh ra không biết họ đến từ đâu, gia đình họ là ai, vì sao họ lại tồn tại theo kiểu này.

Tất cả bọn họ được một ông trùm nhận nuôi và huấn luyện thành sát thủ máu lạnh.

Nơi mà nam hay nữ đều không quan trọng, nơi mà chỉ có kẻ mạnh mới sống sót. Một cuộc tập luyện diễn ra là sẽ mang đi một số người vô dụng xuống thế giới khác.. Có người nghĩ đó là thoát kiếp, có người nghĩ đó là chuyện đáng sợ. Tuỳ cách suy nghĩ của từng người.

Ở thế giới đổ máu như thế, lại xuất hiện một ánh mặt trời len lối. Vốn là mặt trời ấm áp, nhưng cô ấy lại phải che giấu bằng vẻ ngoài lạnh lẽo đến đáng sợ. Vì ở đây, không cho phép mặt trời tồn tại. Nó sẽ bị dập tắt ngay nếu phát ra ánh sáng.

" Đàm Thanh cô đang làm trò gì vậy...!!!

Cô gái tên Đàm Thanh với nét mặt vô cùng dễ mến, nhưng lại ẩn sau đôi mắt lạnh lùng pha tí ranh mãnh, thân thủ của cô linh hoạt vô cùng. Cô đang nhảy nhót từ cành này sang cành cây khác, kèm bắt nhạc sinh động. Khiến người nhìn vào không phải trầm trồ về thân thủ, mà là như xem một DJ vừa đánh nhạc vừa khiêu vũ vậy..

Người cất vọng kêu Đàm Thanh là Đàm Dung người bạn người chị tri kỹ, đi chung với hai cô gái là một chàng trai vô cùng điển trai. Hắn cũng là sát thủ hàng đầu trong giới sát thủ của cả một vùng, cả địa cầu...

Trước giờ chưa bao giờ ám sát ai mà xảy ra tí trục trặc nhỏ nào. Luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Đặc biệt ở đây, họ là sát thủ, nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp. Chỉ giết người được thuê giết. Không sát hại người vô tội. Hay nói cách khác đúng hơn, không đụng tới người không cần thiết, tránh mất thời gian, vì giá một người được trả rất cao.

- ---

Đàm Dung có vẻ đẹp sắc sảo, đôi mắt cô sâu thâm thẳm khác hẳn vẻ ranh mãnh như Đàm Thanh. Cô có vẻ tà khí hơn, đẹp theo kiểu đáng sợ.

- ---

" Hai người đến tìm em có việc gì, em đang luyện loại khinh công mới... Để phục vụ cho việc bỏ trốn..."

- " Haha... Em đang nói gì vậy... Chúng ta mà cần bỏ trốn ư... một là hoàn thành nhiệm vụ, hai là trốn, trốn xuống gặp Diêm Vương..." Đàm Vũ vỗ vỗ đầu cô gái ngốc cười to. Không hiểu suốt 20 năm qua, cô vẫn sống trong cái tổ chức được. Không biết nên khen cô bản lĩnh hay là quá may mắn.

Nhưng nói may mắn thì đúng hơn,có nhiều lúc, kết thúc một sinh mạng toàn là hắn làm thay cô.

Đàm Dung vì chuyện đó cũng mấy lần cải nhau với Đàm Vũ. Vì cô có cảm tình với Đàm Vũ, nhưng luôn bị hắn từ chói... Còn Đàm Thanh lại được ưu ái hơn mình.. Trong khi cô từ ngoài vào trong có gì thua..

- --

" Các người ở đây thì hay quá... chủ nhân đang tìm ba người có việc lớn..."

Cả ba đang bình thản nói chuyện lại chuyển đổi sắc mặt đầy vẻ lạnh lùng, sát khí. Họ cùng nhau gật đầu đi theo người đàn ông truyền tin.

- --

Tổ chức sát thủ, họ được huấn luyện từ nhỏ, từng nhận không ít nhiệm vụ, nhưng họ chưa bao giờ thấy mặt thật của chủ nhân.. Nhưng trong thâm tâm họ cũng chẳng cần phải biết để làm gì...

- ---
 
Chương 2: Nhìn Thấy


- --

" Nhiệm vụ là gì....!!! "

Chưa bước đến sảnh lớn của tổng bộ.. Đàm vũ đã hỏi to từ ngoài vào.

Hắn thật sự không thích nơi này. Đàm Vũ chán ghét nơi này từ rất lâu, tuy là sát thủ hàng đầu nhưng hắn thật sự ghét mùi máu tanh. Mỗi khi bước đến đây, là biết sắp đến sẽ có người chết dưới tay hắn...

" Nhiệm vụ lần này tôi cần cả ba người phối hợp, rất quan trọng..."

Tên chủ nhân giọng trầm trầm nói vọng từ bên trong phòng tối ra..

" Chuyện quan trọng gì mà nghe giọng của Lão Đại có chút thận trọng, làm tôi cũng thấy hồi hộp theo.." Đàm Vũ đáp lại lời hắn.

Thật ra Đàm Vũ cũng chả sợ gì tên Lão Đại... Kết cuộc tệ nhất cũng là cái chết thôi. Khi tồn tại ở đây hơn 20 năm hắn đã quá hiểu điều đó..

- --

" Đàm Vũ...!!! Cậu đừng nói chuyện châm biếm tôi được không... haha.. Nhiệm vụ lần này và điều kiện của nó, tôi sẽ không khiến cậu và hai cô gái của cậu thất vọng đâu... "

Đàm Thanh và Đàm Dung đang đứng cuối đầu chờ nghe lệnh ám sát ai đó, bất giác họ nghe câu:

" Hai cô gái của cậu.."

Ánh mắt hai người họ không đổi ngạc nhiên liếc nhìn nhau...

- --

Đàm Vũ nói: " Thẳng vấn đề đi lão đại..."

- " Được...!!! Tốt lắm...!!! Tôi muốn ba người ám sát con trai Bạch Lão Đại... Thành công các người sẽ được tự do mãi mãi, thất bại các người tự hiểu rồi đấy nhé...."

- -

Vừa nghe xong lời Chủ nhân giới sát thủ thốt ra. Ai trong sảnh đó cũng tối sầm mặt mũi. Họ nắm chặt tay lại.

Kêu họ đi ám sát Bạch gia chẳng khác gì kêu họ đi chết đi.. Nhưng đổi lại thành công là thứ họ mong muốn nhất. Một cuộc sống đúng chất con người, mỗi ngày không cần nghe mùi máu tươi nữa...

Đánh đổi một lần trong đời để đổi lấy thứ xứng đáng như vậy tính ra cũng lợi nhiều hơn hại..

" Ông nói thật không..." Đàm Thanh nhìn thẳng vào nơi tối tăm cất giọng lạnh lùng..

Bên trong cất lên tiếng cừoi sang sảng:

" Cô bé... lời của ta trước giờ có làm sai với cô khi nào chưa..."

- " Được tôi làm..."

Đàm Thanh nói một cách dứt khoát, sự mạnh mẽ quyết tâm trỗi dậy trong cô.. Cô muốn sống như một phụ nữ bình thường. Cô ghét nơi này tận xương tuỷ...

- -

Hai người còn lại nhìn cô gái chầm chầm rồi quay sang nhìn nhau. Cuối cùng tất cả bọn họ đều gật đầu đồng ý.

- --

" Haha... Tốt lắm.. Tốt lắm... Tôi chờ tin tốt lành của các người..."

Hắn ta vừa nói vừa bỏ đi khuất dần trong bóng tối. Để lại gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng của ba con người.. À không... Ba tên sát thủ máu lạnh....

- ---

" Bàn kế hoạch đi...."

Đàm Dung nảy giờ mới bình tĩnh cất giọng trầm trầm nói với hai người kia...

Đàm Thanh cười ha há lên

" kế hoạch gì chứ, kế hoạch bây giờ là chúng ta nên đi ăn uống no say, đi chơi cho thoả thích, mua hết những gì mình thích đi..."

- " Em nghĩ mình sẽ chết sao..." Đàm Vũ cau mày nhìn qua Đàm Thanh hỏi cô..

Cô lại lấy lại nét lạnh lùng không nói thêm lời nào. Chỉ nhìn thẳng hắn lắc đầu mà thôi.

Đàm Vũ tiến lại cô vuốt vuốt tóc cô rồi nở nụ cười ngọt ngào...

Còn cô gái còn lại đứng khoanh tay tỏ ra không mấy thích cảnh tượng trước mắt...

" Giờ này còn nghĩ đến chơi... đúng chỉ có em thôi... "

Vùa nói cô ấy vừa khó chịu bỏ đi..

Thế là hai người còn lại cùng nhau đi vui chơi thoả thích. Ai không đi cùng sẽ tiếc ráng chịu...

- --

Đàm Vũ vừa đi dạo quanh bờ hồ trên chiếc xe mui trần, Đàm Thanh ngồi kế bên cười tươi hưởng thụ cuộc sống cô mong muốn.. Cô đang nghĩ, cố lên, chỉ cần lần này thành công, cuộc đời cô sẽ bước sang trang khác.. Cô sẽ chính tay vẻ nên một màu hồng của cuộc đời mình.. Nghĩ đến đây cô vô cùng hưng phấn hét to lên....

" Em đã nghĩ sẽ làm gì chưa..."

- " Cô giáo dạy nhảy múa khiêu vũ...hay đại loại như đàn piano, sáng tác nhạc..."

Nói đến những thứ đó, ánh mắt lạnh lùng bỗng tỏ sáng lên, không còn dấu sâu bên trong nữa..

" Nét mặt đó giờ này của em còn quá sớm đấy, thu lại nó đi, giờ chưa phải lúc..."

Đàm Vũ vừa nói vừa cười nhẹ nhàng " Em có tuyển trợ lý không, anh cũng thích học đàn..."

Hai người bọn họ bất giác nhìn nhau. Chiếc xe thắn lại bên lề.. Chàng trai đưa tay chạm lấy cằm cô gái.. Hai người họ trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng.. Bỗng nhiên Đàm Thanh đẩy mạnh hắn ra thở hổn hểnh nói:

" Dung tỉ sẽ không thích điều này, anh biết tâm tư của chị ấy mà đúng không? "

- " Anh biết...!!! Nhưng người anh yêu là em, không phải Tiểu Dung..."

Cô cảm nhận ánh mắt đầy lửa tình đang ngày càng rực rỡ hướng về cô, như thiu đốt cả con người cô vậy. Tay cô run run không biết nói gì thêm. Lòng cô lúc này rối bời.

" Chuyện đó em cần thời gian, chúng ta nên lo chuyện trước mắt ngày mai đi...Về thôi, chuẩn bị cho cuộc đời tự do nào..."

Cô vừa nói vừa nhìn đi về hướng khác né tránh ánh mắt đầy ải tình của Đàm Vũ..

Hắn cau mày vì tỏ tình lần này có vẻ thất bại. Nhưng không sao, chỉ cần ngày mai thành công, hắn sẽ có cả cuộc đời để dành tỏ tình với cô...

Chiếc xe lao vun vút đi về hướng khách sạn cực lớn ở gần Bạch Gia nhất..

Sau khi chiếc xe lau đi... Một chiếc xe màu trắng đậu gần đó cũng từ từ chạy đi.. Trong xe là một cô gái xinh đẹp nét mặt buồn và hận xen kẻ nhau...

" Đàm Vũ..!!! Tôi có gì không tốt... Tiểu Thanh tốt ở điểm nào, tôi sẽ cho nó ngày mai biến khỏi cuộc đời này... Dù kế hoạch có thành công hay không nó cũng phải chết.."

Người ta nói không sai, đàn ông hận nhau ra đánh một trận là xong, còn không gì độc bằng lòng dạ đàn bà, chị em cùng vào sinh ra tử tưởng chừng thân thiết lại vì một người đàn ông mà muốn dồn nhau vào chổ chết.
 
Chương 3: Dễ dàng


- --

Nghe thiên hạ đồn đoán, Công tử nhà họ Bạch là một người đàn ông sống khép kính. Hắn ta chỉ được trí thông minh kiệt xuất mà thôi.

Nhờ hắn mà nhiều năm gần đây, Bạch gia như diều gặp gió, ngày càng lớn mạnh trong lĩnh vực công nghệ ảo, công nghệ sinh hoá học, công nghệ vũ khí....

Muốn ám sát một người không có khả năng tự phòng thủ như hắn không khó những cũng không hề dễ dàng. Xung quanh hắn có Song Vương, hai hộ pháp, cánh tay trái phải bảo vệ hắn xuyên suốt..

Dịp mai hiếp thấy là, trong hai ngày kế tiếp. Song Vương có một chuyến đi bí mật qua hai quốc gia khác nhau, thay hắn giao dịch công nghệ vận chuyển gì đó..

Hắn đang bận nghiên cứu sản phẩm mới trong giai đoạn cuối rất quan trọng, nên không rời khỏi cùng song vương.

Bây giờ là thời điểm duy nhất nguồn tin mật cho hay, Bạch công tử gì đó chỉ có một mình ở Bạch Gia, việc ra tay lúc này thật sự chưa bao giờ dễ dàng hơn.

- ---

" Kế hoạch trao đổi xong rồi, lần này dù như thế nào cũng là lần cuối..."

Đàm Vũ nói với giọng đầy quả quyết.. Hắn là người đàn ông yêu tự do và ghét máu tươi hơn cả Đàm Thanh. Nên ở cô ấy hắn tìm được sự đồng cảm trong sâu thẳm trái tim.

- -

" Hàng động thôi..."

Đàm Dung đột nhiên phấn khích. Thái độ này không đúng là của cô ta. Cô ta cũng yêu tự do ư, hoàn toàn không đúng. Cô ta không quan tâm thứ đó là gì, cô ấy chỉ biết thứ cô thích phải thuộc về cô. Người cô ghét phải biến mất trên cõi đời này..

" Em có vẻ thích thú..."

Sát khí trên mặt cô ta hiện rõ lên. Nhìn như công tử Bạch gia có thù với cô ta lắm không bằng. Nhưng hai người kia đâu hiểu sát khí đó đang dành cho ai.

Đàm Vũ hỏi Đàm Dung với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Đàm Thanh cũng ngẩn người nhìn cô ả, ánh mắt lạnh lùng pha tí nhiệt quyết.

- -

Bọn họ tiến hành nhiệm vụ cuối cùng trong đêm nay. Cuộc đời họ có được giải thoát theo nghĩa nào đi nữa thì tất cả cũng sẽ kết thúc ở Bạch Gia.

- --

Hai chiếc xe chở hàng đang tiến vào cổng Bạch gia... Một trong hai chiếc đã bị Đàm Vũ và Đàm Dung khống chế..

Bọn họ dễ dàng tiến vào bên trong thông qua tất cả an ninh và giám sát. Việc này đối với họ tương đối dễ dàng.

Chuyện quan trọng còn lại là Đàm Thanh. Cô ấy vào bằng đường nào. Đàm Thanh được mệnh danh là " Thanh Ảnh.." cô ấy có khinh công như một cơn gió và khả năng ẩn mình vô cùng lợi hại.

Cả những thiết bị tân tiến nhất cũng không thể quét ra cô. Cô dễ dàng đi vào bên trong phòng điều hành của Bạch Gia.

Có vẻ hoạt động xâm nhập hôm nay của họ quá đơn giản. Bạch gia là một gia tộc công nghệ, việc xâm nhập đơn giản như vậy không phải là chuyện gì hay ho.

" Mọi người có nghe tôi nói không..."

- " Nghe rõ.." Họ đồng thành cất lên.

" Nên cẩn thận, việc không đơn giản vậy đâu..."

Đàm Vũ cất giọng trầm trầm ra lệnh cho hai người còn lại.

Tất cả tập trung cao độ. Ở phòng giám sát Đàm Thanh đang ngồi khống chế hết những camera, thiết bị thông tin. Cô cẩn thận xâm nhập, vì chỉ cần cô ấn sai một nút thì tính mạng cô và đồng đội cũng vì thế mà ra đi.

" Đàm Thanh..!! như thế nào rồi.."

Một giọng nữ vang lên thì thào hỏi cô. Đàm Dung đứng trong kho chờ đợi tiến hành nhiệm vụ. Cô ta có tin tức từ một đồng đội.

Bạch gia có một vũ khí sinh học rất đáng sợ đó là khi độc không gây chết người ngay mà làm họ như đóng băng trong vài giây. Ở đây họ thích bắt sống bạn để từ từ làm chuột bạch nghiên cứu.

Còn đáng sợ hơn ra tay giết bạn một cách dễ dàng. Biết được điều đó, Đàm Dung đã chuẩn bị mỗi người một mặt nạ phòng độc đó. Nhưng đồng thời cô ta cũng giở trò với mặt nạ của Đàm Thanh.

- --

" Xong rồi...!!! Giờ chúng ta có thể tiến vào phòng nghiên cứu hoàn thành nhiệm vụ..."

Cô tươi cười, nụ cười của cô mang theo tự do chứ không phải chết chóc gì..

- --

Cô tiến vào bên trong đó theo con đường thông gió phía trên. Đàm Thanh đi đầu dùng máy ra soát thiết bị.

Chỉ cần máy cô rung lên ở đâu, thì sẽ có thiết bị tân tiến ở đó mà cô không tắt được trong hệ thống lúc nảy..

Cô di chuyển chậm rãi đến phòng nghiên cứu nơi vị công tử Bạch Gia đang ở bên trong.

" Vào..."

Tiếng ra hiệu nhẹ nhàng nhưng dứt khoát từ Đàm Thanh. Cả ba người lẻn vào bên trong.. Họ đều đã nhìn thấy nhau..
 
Chương 4: Khu rừng


Bên trong là một toà nhà trống không. nhìn từ xa chỉ thấy có một cổ máy. Bên trong cổ máy có ánh sáng màu đỏ ma mị, phát ra từ một viên đá.

Nhìn màu đỏ đó, rất đáng sợ khiến người ta muốn tránh xa ra chứ không ai dám tiến lại gần..

" Đàm Thanh...!!! Đây có đúng là phòng nghiên cứu không? "

Đàm Vũ tỏ vẻ lo lắng, gấp ráp hỏi cô một lần nữa.

" Đúng rồi.. không sai nhưng tại sao, người đâu..."

- " Ở đâu hả...!!! Sau lưng các người đây..." Một tiếng người đàn ông vọng ra...Đó là Bạch Vương, người đứng đầu Bạch Gia.. Tại sao không phải Bạch Thiếu gia mà lại là Bạch Vương ở đây lúc này..

Bọn họ đã bị phát hiện hay đây là một trò lừa quái ác. Không ai biết chuyện gì đang diễn ra. Họ nhìn nhau nhăng mặt..

" Các người không cần phải bất ngờ, muốn ám sát con trai tôi, các người còn quá yếu kém.. Thả khí độc.."

Vừa nghe hiệu lệnh, xung quanh khí độc bay ra mù mịch...

Cả ba đã có chuẩn bị, đẹo mặt nạ vô.

Hai người kia nhanh chóng sử dụng bản lĩnh của mình tẩu thoát ngay..

Tức nhiên người phải tẩu thoát nhanh nhất là Đàm Thanh. Vì kỹ thuật của cô là cao nhất về tốc độ mà.

Nhưng lúc Đàm Dung kéo Đàm Vũ đi, hắn ta sững lại..

" Đàm Thanh cô ấy hình như không ổn..." Lúc này Đàm Dung càng ra sức kéo, ánh mắt đầy sát khí nhìn về hướng ngược lại, nhưng vẫn lạnh lùng kéo Đàm Vũ chạy theo cô.

" Nhanh lên.. Phải thoát trước mới tính tiếp được, cô ấy có thể thoát nhanh hơn chúng ta..."

Đàm Vũ suy nghĩ 2 giây cũng vội bỏ đi. Hôm nay là thất bại đầu tiên trong đời của hắn ta. Tự do hai từ này quả thật khó khăn. Nhưng trước tiên muốn có nó phải giữ được mạng sống cái đã.

Đàn Vũ cũng nhanh chóng tẩu thoát..

Còn Đàm Thanh thấy hình như mặt nạ có vấn đề. Chuyện này không thể nào xảy ra với cô.

Những thứ này đã được kiểm tra rất kỹ. không thể nào xảy ra sự cố. Tại sao lại như vậy? Nhưng lúc này chỉ có vài giây không thể suy nghĩ..

Cô cố gắng nín thở nhìn thấy trước mắt là cổ máy có ánh sáng đó. Nó có cửa kính, cô vội nhanh chân chui vào đó đóng kính cửa lại. Rồi hít thở liên tục.

Sau khi cô vào cổ máy... Mọi âm thanh xung quanh cô vang lên.. Tiếng vang rất đáng sợ như đang khởi động con quái vật đó.

Bên ngoài có tiếng la hét chói tai:

" Cô ta đang làm gì thế, cô ta đang khởi động nghiên cứu của cậu chủ..."

- ----

Một âm thanh vang lên vô cùng lớn...

" Ầm Ầm Ầm....!!! "

Đàm Thanh không còn nghe thấy nhiều tiếng động ồn ào nữa... Xung quanh thật yên tĩnh. Bọn họ đi hết rồi sao..

Cô dần dần mở mắt ra...

Cả người cô đau đớn, vết thương trầy sướt đầy người.. Trên tay cô đang cầm một viên đá. Viên đá chỉ còn 1/2 màu đỏ, 1/2 còn lại đã mất hết màu sắc rồi..

Cô bò ra khỏi cổ máy. Vội cất viên đá kỹ vào người.. Cô đứng dậy nhìn xung quanh hét lớn:

" Á... "

Cô nhìn xung quanh vài vòng rồi nghĩ, cô lái phi thuyền bay ra khỏi Bạch Gia ư, tốc độ phi thuyền nhanh đến vậy sao.. Đây là một khu rừng hoang vắng..

Cô nhớ khu vực nơi cô sống. Làm gì có rừng. Cổ máy này bay xa kinh khủng vậy ư...

Đàm Thanh không nghĩ nữa ngồi dậy dùng con dao nhỏ chặt mấy nhánh cây xung quanh cô, càng nhiều càng tốt, để cô che cổ máy lại rồi làm dấu trên thân cây và di chuyển khỏi nơi đó..

- --

Cô đi trong khó khăn, người cô đầy thương tích.. Bước ra khỏi khu rừng người Đàm Thanh hết sức cô ngất xĩu gục ngã xuống dưới một gốc cây to...
 
Chương 5: Được giúp đỡ


" Cô nương tỉnh lại đi..."

Một thanh niên mặc trang phục cổ trang, đang đứng cạnh một chú cún lông trắng như sói.. Hắn ta thấy cô gái bị thương đầy người. Chú chó của hắn đã phát hiện không ngừng sủa về phía gốc cây to của khu rừng.

Đàm Thanh từ từ tỉnh lại thấy người đàn ông trước mặt ăn mặc kì dị nhìn cô chầm chầm.. Cô liền động tay chân tính bỏ chạy thủ thế. Nhưng e rằng bây giờ thì hơi khó, cả ngừoi cô không những bị thương lại còn trúng phải một ít khí độc nên toàn thân tê liệt.

Đàm Thanh vô cùng chóng mặt nhưng không thể nhúc nhích. Cô mở to mắt nhìn kỹ lại người đàn ông. Không tin nổi khi nhìn thật kỹ cô phát hiện người trước mặt là Đàm Vũ. Sao anh ta lại ở đây, còn mặc những thứ đồ quái dị đó.

Chuyện gì đang diễn ra thế. Hắn ta đang cố dìu cô đi đâu vậy..Cô chỉ biết mở to mắt nhìn hắn muốn đưa cô đi đâu thì đi.

- --

Cứ đi mãi mãi, thế là xuống được chân núi không xa. Cô một biệt viện cổ kính đến lạ lùng chưa từng nhìn thấy.

Cô được hắn ta đưa vào bên trong. Người hầu và hạ nhân ra nghênh đón. Họ đều mặc đồ cổ trang. Đàm Thanh kinh ngạc. Cô đang đóng phim truyền hình hay sao. Mà thời đại cô sống làm gì còn phim truyền hình kiểu trang phục xấu thế này.

Đàm Thanh bị trúng một ít khí độc nên miệng cô cứng đơ không thốt nên lời. Chỉ im lằng trợn tròn mắt nhìn mọi thứ xung quanh này.

" Cô nương nàng hãy ở lại trong căn phòng này, ta không biết vì sao nàng không nói được, ta tên Lưu Khải là chủ nhân ở đây, ta sẽ mời đại phu đến khám cho nàng, nàng hãy yên tâm nghĩ ngơi nhé..."

Nghe người đàn ông có gương mặt giống Đàm Vũ, nhưng cữ chỉ và cách ăn nói lại rất tao nhã, giống nhưng lại hoàn toàn không giống. Cô nghe xong suy nghĩ một đến hai giây rồi cố gắng gật đầu ra hiệu.

Hắn ta nhìn thấy cô gật đầu thì mĩm cười nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng. Bên ngoài nghe hắn ra lệnh hạ nhân giúp cô thay trang phục mới và mời đại phu đến.

- --

Đàm Thanh nằm im bất động, cô cố gắng cữ động từng ngón tay một để nhanh lấy lại sức lực.

Cô còn phải tìm hiểu xem mình đã bay đến nơi nào rồi. Đây là nơi quỹ quái gì, đồng đội cô có xảy ra chuyện không. Người đàn ông trước mặt cô vừa nảy là ai..

Một lát sau, Đàm Thanh cử động nhẹ được hai tay, cô lấy viên ngọc đỏ cất dưới tấm chăn bông trong phòng.

- -

Hai nô tì bên ngoài đến cúi chào cô. Rồi họ đỡ cô vô một bồn tắm bằng gỗ thật to và đẹp nhẹ ngàng tắm và thay quần áo cho cô...

Đàm Thanh nói thầm trong bụng:

" các người làm gì thế, các người mặc thứ đồ gì quấn đủ kiểu lên người tôi vậy, mặc lại trang phục của tôi cho tôi mau...nơi đây là nơi quái nào cứu tôi.."

Vừa nghĩ trong bụng tay chân cô cố gắng động đậy nhưng bất lực. Làm cả người cô toát mồ hôi. Một nữ nô tì thấy vậy đi bẩm báo lại, chắc họ nghĩ cô phát bệnh hay gì đấy..

- --

" Đại phu...!!! Đại phu nhanh lên cô ấy đang rất khó chịu..."

Một giọng nữ bên ngoài truyền vô.

Vị đại phu được mời đến nhanh chóng bắt mạch cho cô. Cô trợn trừng mắt. Họ đang đùa với cô sao.

Trò đùa này hơi dai à nhe. Cô không thích trò đùa thế này. Bác sĩ đâu không thấy, lại lấy đại phu thời trung cổ là sao...

Ông ta bắt mạch cho đã đời rồi lắc lắc đầu, không biết là kiểu không hiểu hay là không qua khỏi nữa..

Nhìn nét mặt vị đại phu đi ra tên chủ nhân gì đó nét mặt hơi cau mày tỏ vẻ lo lắng nhìn cô một cái rồi đi theo vị đại phu ra ngoài..

- --

" Thuốc của cô, tôi sẽ đúc cho cô uống, từ từ thôi nhé, rất nóng.."

Đàm Vũ...!! À không phải..!! Lưu Khải mới đúng. Hắn ta cho cô uống từng tí thuốc, ân cần nhẹ nhàng lau khéo miệng cho cô.

Đàm Thanh bất giác cảm thấy ấm lòng, loại cảm giác này chưa tồn tại ở cô bao giờ, nó là cảm giác được yêu thương chăm sóc ư, thứ cảm giác rất dễ bị gây nghiện.

- --

" Tốt rồi..!! Đại phu nói uống thuốc này để cô thanh lọc cơ thể, 1-2 ngày nữa là không sao cả, vì trong người cô có độc tính, mà loại độc đó khá kì lạ... cần đẩy hết ra ngoài... Yên tâm nghĩ ngơi nhé"
 
Chương 6: Ôm là phải cưới


- --

Hai ngày trôi qua thật nặng nề vời Đàm Thanh. Cô từng chút từng chút một đã dần hồi phục. Cô cũng phải công nhận thuốc của vị đại phu đó không biết là thần dược gì mà giúp cô đẩy chất độc ra nhanh như vậy.

Đàm Thanh đứng dậy vươn hai tay tập nhẹ bài thể dục.

Cố bước tới cửa sổ định mở cửa ra thì nghe đâu đó tiếng đàn rất hay. Âm hưởng này phải là bậc kỳ tài mới có thể đàn lên được khúc nhạc như vậy.

Cô là người yêu âm nhạc, nên cô cảm thụ rất nhanh, và cũng có chút nghiên cứu. Đàm Thanh chưa từng nghe qua khúc nhạc hay như thế.

Cô bị tiếng đàn lôi kéo đến một khuông viên rộng lớn đầy hoa thơm cây cói xanh mát. Trong suốt 20 năm cuộc đời trong bóng tối. Đây là một ngày cô cảm thấy ánh mặt trời đúng tươi đẹp làm sao.

Nhìn về phía trước, một người đàn ông đang ngồi đánh đàn tranh. Tiếng đàn quá hút làm Đàm Thanh không nhịn được dùng kỹ thuật tạo thành vũ điệu tuyệt đẹp, kết hợp trang phục cổ trang va gương mặt rạng ngời như hoa của cô.

Điệu múa đã làm tan chảy tất cả cảnh vật xung quanh. Cô vừa múa vừa nhảy nhỏ tựa thần tiên tỉ tỉ đang hạ phàm. Làm người đánh đang say mê ngắm nhìn, tiếng đàn càng mạnh mẽ thu hút hơn...

" Anh thật là một nghệ nhân... rất tuyệt..."

- " Cảm ơn tiểu thư quá khen, cô đã khoẻ rồi ư... Chẳng hay tại hạ mấy ngày qua đã mạo phạm..."

Đàm Thanh nghe xong nhìn thẳng mặt hắn đặt câu hỏi kỳ lạ. " Mạo phạm...mạo phạm gì chứ.. anh có làm gì tui đâu..??? Khó hiểu thật..."

- --

Cô cất giọng vui vẻ hỏi:

" Cho hỏi đây là khu vực phim trường nào vậy, đường nào ra được khỏi đây, rất cám ơn anh những ngày qua đã giúp tôi.."

- --

" Đây là biệt viện của tôi, không phải Phim Phim gì như cô nói.."

Nghe xong Đàm Thanh cau mày sửng người một lát. Hắn diễn quá xuất thần hay là hắn đang nói thật. Nhưng nếu nói thật thì câu chuyện này không vui tí nào.

" Đây là đâu, mọi người đều đang mặc đồ cổ trang, đóng phim thời nào thế..."

Nghe cô gái hỏi những câu hỏi khó hiểu, cũng không biết cô ta là ai. Hắn đã cứu cô ta, mà hắn lại là chủ nhân, nhưng cô gái này hành xử thất lễ vô cùng.

Lưu Khải trước nay là bật giàu có của cả vùng này, hắn được người người tôn kính, đơn giản mà nói là trùm ẩn danh ở đây, vậy mà cô nương này lại ăn nói kiểu đó, tra hỏi hắn những câu hỏi kì lạ. Lưu Khải hơi khó chịu nhìn vị tiểu thư.

Hắn không biết cô từ đâu đến hắn giải thích cho cô nghe đây là thời đại...., năm...., cô đang ở...

- --

Nghe xong hắn nói Đàm Thanh tính cười to, nhưng nhìn nét mặt nghiêm nghị của hắn cô biết hắn không phải đang nói đùa..

Đàm Thanh tay chân rung rẩy, cô ngồi vô cổ máy đó.. Thì ra Bạch Gia đang nghiên cứu một thứ quan trọng, đó là Cổ Máy Thời Gian. Và cô là người thử nó đầu tiên. Đàm Thanh đang ở thời cổ.

Cô lui lui mấy bước choáng váng chuẩn bị ngất xĩu và rơi thẳng xuống nước. Ngay lập tức có một cánh tay kéo cô lại ôm cô vào lòng.

Đàm Thanh do đang rất hoảng sợ, hoang man, cô bất giác ôm chặt người đó rung rẩy nhưng không buông tay.

- ---

" Tôi không tin, tôi không muốn tin, ai đó đánh thức tôi dậy đi, tại sao tôi lại mơ giấc mơ đáng sợ thế này..."

Cô ôm người nào đó, tựa vào ngực hắn khóc to. Lần đầu tiên cô thể hiện cảm xúc thật sự ra bên ngoài. Đàm Thanh lúc này không thể kiềm chế cảm xúc.

Lưu Khải bị vị tiểu thư kỳ lạ này ôm chặt, nhiều người hầu đi từ xa nhìn thấy cũng cuối đầu đi qua. Họ đều để lộ ánh mắt kinh ngạc vô cùng.

Hắn trước giờ sống cuộc sống thanh tao, cũng chưa hề gần nữ nhi như vậy.

Hắn đi lên khu rừng vì nghe có tiếng nổ lớn. Một chú chó của hắn mang theo đã tìm thấy cô ở đó.

Lưu Khải đã chính tay mang cô về, trong sự kinh ngạc của nhiều người. Rồi giờ lại ôm cô giữa thanh thiên bạch nhật.

Hắn nghĩ thầm trong lòng, người phụ nữ này không cưới hắn chắc chẳng còn ai dám cưới cô đâu.. Ôm gì chặt thế không biết

( thời cổ nam nữ thụ thụ nhé, thích anh nào về thời cổ ôm lấy anh đó là cưới thôi...).

- ---
 
Chương 7: Ra Đi


- --

Cô tỉnh lại thì đang nằm trong căn phòng của mình rồi. Sau cổ khá đau. Đàm Thanh nhớ không lầm là có ai đó đã đánh phía sau cô, làm cô ngất xĩu..

" Là ta... Xin thứ lỗi, do nàng quá rung rẩy nên ta phải dùng biện pháp đó...không biết vì sao nàng lại sợ đến như vậy...."

Nghe Lưu Khải hỏi cô ngước nhìn hắn, tay cô đang xoa xoa sau cổ.

Đàm Thanh im lặng nhìn ánh mắt của người đàn ông trước mặt. Tuy hắn ta có gương mặt rất giống Đàm Vũ nhưng khí chất toát ra lại khác vô cùng.

Khí chất tao nhã, cao ngạo và quan trọng nhất khi ở bên cạnh hắn ta cô thấy ấm áp vô cùng.

" Người thân của nàng đâu, ta sẽ cho người đưa nàng về nhà.."

- " Tôi không có người thân, cũng không có nhà, tôi.....tôi......" Cô bất giác nghĩ gì đó rồi không nói tiếp. Đàm Thanh không muốn nói mấy điều vô bổ, vô căn cứ đại loại như: Cổ máy thời gian, cô là người tương lai gì gì đó. Ai tin cô chứ, chính cô còn không tin đây là sự thật nữa mà.

- --

Lưu Khải nhìn nét mặt người phụ nữ đang mắt đối mắt với hắn. Hắn liền nở nụ cười đầy sự bao dung. Đàm Thanh thấy nụ cười đó chả hiểu sao mắt cô lại rưng rưng lên. 20 năm nay, người ta cười vô cô, chỉ là nụ cười lạnh lùng, nụ cười tàn đọc, hoặc với Đàm Vũ cô mới thấy được nụ cười tươi nhưng vẫn có chút che giấu, gượng gạo.

Lưu Khải tiến lại gần khi thấy vị cô nương mắt ngấn lệ hắn ôm cô vào lòng nói:

" nếu đã là vậy, nàng có thể ở lại bên ta, ta trước đây chưa có cận kề nữ nhân nào, mạo phạm ôm chặt nàng như thế này, nhiều người đã nhìn thấy chúng ta như thế, nếu ta không cưới nàng, thì thật có lỗi..."

- " Cưới tôi... haha... không cần nghiêm túc vậy đâu, tôi không sao, mấy cái động tay động chân đó tôi không trách anh đâu..." Vừa nói Đàm Thanh vừa đẩy hắn ra vừa cười.

Lưu Khải cau mày nhìn cô gái trước mắt

" Nàng tuỳ tiện đến thế sao, không lẻ trước đây gặp người đàn ông nào nàng cũng có thế cho họ động tay chân với mình sao..."

- " Anh nói đi đâu vậy... Ý tôi không phải thế, anh không rút lại mấy lời vừa nói, tôi sẽ không thèm nói chuyện với anh luôn đấy..."

Nghe xong mấy lời của tên chủ nhân biết viện này Đàm Thanh cảm thấy khó chịu vô cùng. Mấy cái ấm áp cô nhận bay đi đâu chơi lúc này mất rồi.

- ---

" Ta cho nàng suy nghĩ tới sáng mai, nếu không làm phu nhân của ta cũng được, ta có thể ra đi vào sáng mai..."

Lời nói có vẻ chứa đựng sự nóng giận trong hắn. Chắc bị từ chói, bị cười vào mặt, sĩ diện của một chủ nhân đang trổi dậy đây mà.

- -

Đàm Thanh nhìn hắn biễu môi:

" Đi thì đi, mắc gì ở lại đây làm vợ nhà ngươi, đúng thời đại này chả phù hợp với mình tí nào.."

Vừa nằm vừa suy nghĩ. Mình muốn tự do, nhờ cổ máy thời gian đưa mình tới thời đại mới này. Mình chẳng phải đã có tự do rồi sao. Không bị tổ chức nói hai lời, không cần làm sát thủ phải chết, cũng không cần ám sát Bạch Gia. Làm lại cuộc đời ở đây cũng chẳng có gì không ổn cả, mãi mãi không về lại đó có thể mãi mãi được tự do tự tại.

Đàm Thanh nghĩ thông suốt thầm cám ơn Bạch Gia tạo ra thứ quái này cho cô thử nghiệm... Cô sau đó nhanh chóng đi vào một giấc ngủ ngon lành tới sáng. Giấc ngủ chưa bao giờ ngon như vậy.

- --

Sáng hôm sau cô thức dậy thì mặt trời đã lên cao. Hôm nay không có tiếng đàn vang vọng. Đàm Thanh nghĩ trong lòng:

" Cô sẽ rời khỏi đây, và không quên xin tí lộ phí lên đường.."

Cô vui vẻ mở cửa ra thì có hai hộ vệ đứng canh trước cửa...

" Tiểu Thư xin dừng bước..."

- " Chuyện gì thế, tại sao..."

- " Đây là mệnh lệnh của chủ nhân ạ..."

Cô vội đóng cửa lại mặt mũi nhăn lại tức điên lên. Tên khốn đó làm gì vậy nhỉ, hắn định bức hôn mình sao. Giam lõng mình ư. Đàm Tham tức tối một vài giây.

Cô lại cười nhếch mép nói:

" Anh chưa đủ tư cách đó..."

- ---

Cô nhanh như cơn gió mở cửa sổ dùng kỹ thuật ẩn mình bay ra ngoài theo những tán cây đi ra khỏi biệt viện một cách dễ dàng..

- --

Đàm Thanh cứ đi theo quán tính của mình. Cô cứ đi cứ đi như thế đến một thị trấn đầy người mặc đồ cổ trang.

Lúc này cô vô cùng đói bụng, người thì chả có tí tiền nào. Vì lúc trốn do nóng giận cô quên chôm chĩa vài món để phòng thân.

Trên đường đầy quán ăn đồ ăn làm cô đói chết mất đi được.

Đàm Thanh liều đại vô một quán mì lề đường ăn trước đi rồi tính sao.

Mì vừa ra cô ăn như kẻ chết đói, làm ông chủ quán nhìn cô khó hiểu... Đang ăn ngon lành thì trên đường ngựa phi vèo vèo qua.

Trời ơi cái thời không có xe hơi, không có máy bay, bị ngựa tong chết thì thật đúng số nhọ. Cả thị trấn nháo nhào người né qua hai bên đường, kẻ thì bỏ chạy. Cơ hội ăn quỵt của cô tới rồi.

Đàm Thanh cũng giả vờ hoảng sợ tay vẫn còn cằm theo tô mì, vừa la to, vừa ăn mì, vừa bỏ chạy...

Vứt tô mì đi, bụng cũng đã no nê... Đàm Thanh đang đi kiếm một căn nhà nào đó phi thân vào ngủ một giấc..

Cô lại tiếp tục lang thang. Đau lưng đau chân, cô mới phát hiện những ngày ở trong Lưu phủ cô thấy sướng hơn nhiều. Biết cưới quách tên chủ nhân đẹp trai đó có lẻ sống tốt hơn. Giờ quay lại không biết hắn có chịu cưới mình nữa không ta.

Cô bất giác nghĩ thầm rồi cười ha hả. Tự do cũng vui thật mà cũng chán thật. Vì trong lòng không biết đi đâu về đâu, không có thứ gì để bận tâm cũng đúng chán chường thật.

Đi ra ngoại ô ở dốc núi cô thấy một căn nhà tranh bỏ hoang. Đàm Thanh bay ngay tới đó chui vào trong đóng rơm đánh một giấc..

" Thức dậy đi... Mau thức dậy... "

Có tiếng kêu ngay tay cô, tiếng của đàn ông, cô bật ngồi dậy thấy Lưu Khai đang ngồi cạnh bên. Cô tính giơ tay đánh cho hắn một phát vì tội dám đi theo cô.

Nhưng nhìn kỹ lại thì không đúng, hắn đang bị thương ư. Cả người đầy máu.
 
Chương 8: Tương Phùng


- --

" Anh có sao không..."

Cô hốt hoảng định la to lên thì bị Lưu Khải ra dấu nhỏ tiếng. Hắn bị người ta truy sát ư, người như hắn cô tưởng có tiền có quyền chứ. Không ngờ lại có sở thích đi gây hấng kiếm thêm chuyện sao.

- --

" Ta bị kẻ gian phục kích, họ ngấm ngầm tạo phản đã lâu, nay họ chính thức ra tay, đó làm anh họ của ta...Họ muốn cướp toàn bộ gia sản đẩy ta vào chổ chết..."

- " Anh bị thường thì im lặng đi, nói nhiều giải thích cho tôi làm gì, tôi không là gì của anh, không cần hiểu mấy chuyện đó.."

Vừa nghe xong câu nói vô tình của vị cô nương đây hắn liền quay sang hướng khác. Xé vạt áo tự mình cầm máu...

" Haizz...!!! Dù gì anh cũng cứu tôi xem như trả ơn anh vậy..." Đàm Thanh quay qua hướng hắn cởi áo hắn ra một cách tư nhiên. Cô ngồi tỉnh táo lai với thương và xử lý rất chuyên nghiệp. Một lát sau đã băng bó xong đâu vào đó hết...

" Vết thương không gây nguy hiểm, giờ chúng ta làm gì tiếp đây..."

- " Tên của nàng là gì...."

Lúc này hắn còn tâm trạng hỏi tên cô sao. Cô nhìn hắn chăm chú khó hiểu

" Gọi tôi là Đàm Thanh..."

- " Đàm Thanh cô nương cám ơn nàng...!! Nhưng lần này lại mạo phạm nàng..". Trời ơi bỏ mấy cái mạo phạm đó giùm đi.

Cô ấy là người hiện đại rồi, có lỡ nhìn hết toàn thân anh thì cũng phải xin lỗi anh đấy. Đúng là người cổ ngốc nghếch kiểu đáng yêu thật.

- --

" Tôi mạo phạm anh mà, nhưng tôi hiện tại chưa có hứng thú kết hôn... À không phải nói là thành thân..."

Nhưng sau này thì không chắc, hiện tại mới được tự do bắt người ta cưới còn giam lõng người. Ai điên mới đi cưới hắn.

" Ta cho hộ vệ bảo vệ nàng, sao nàng lại có mặt ở đây được vậy..."

Hả... Không phải hắn ta giam lỏng cô ư... Hắn cho người bảo vệ cô. Đàm Thanh đưa ánh mắt ngạt nhiên nhìn hắn..

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Bảo vệ cô, đây cũng là lần đầu nghe có người cho người bảo vệ một sát thủ. Cô có nên cảm động không..

- -

Hai người đang nhìn nhau thì có tiếng động từ bên ngoài đạp mạnh cánh cửa..

Lưu Khải liền tiến ra phía trước chắn ngang che người Đàm Thanh. Cô phía sau lưng hắn lại kinh ngạc thêm lần nữa...

Cô không ngờ hắn đang bị thương, lại đang có

nhiệm vụ quan trọng bảo vệ cả cái gia sản đồ sộ của hắn. Trước đám người xấu đang đứng đó đầy vũ khí, Lưu Khải đang bị thương vẫn xong lên bảo vệ cô. Đàm Thanh bất giác mĩm cười nói nhỏ bên tai hắn:

" Nếu hôm nay chúng ta toàn mạng trở về, tôi chắc sẽ nhận lời cưới anh... Người như anh bỏ qua thật lãng phí cuộc đời..." câu nói có chút thành ý pha lẫn tí đùa cợt..

- --

" Lưu Khải...!! Thì ra em trốn ở đây, xem ra bị thương chưa chết được, bây giờ còn đang ân ân ái ái với người đẹp, thật khâm phục em trai tôi mà...

Vậy để tôi tiển đôi uyên ương xuống suối vàng làm bạn với nhau.."

- " Câm mòm...!! Tên phải bội như anh không có tư cách nói tôi.. Người của tôi sắp đến, anh không thoát đâu..."

Haha...!!! Tên anh họ cười lớn lên. Tất cả những người đi theo hắn gồm 10-15 người. Tất cả đều là đàn ông cao to lực lưỡng.

" Sắp đến...!!! Đến nơi thì chỉ có hốt xác nhà người thôi... lên cho ta..."

Sau khi tên phản tặc kia ra lệnh cho bọn thuộc hạ tiến lên. Đàm Thanh ánh mắt lạnh lùng trở lại, sát khí tràn ngập nơi khoé mắt cô. Cô ở thời hiện đại tuy là sát thủ nhưng chưa từng dứt điểm tuyệt đối ai, mà chỉ để Đàm Vũ kết thúc cuối cùng.

Nhưng hôm nay, ở thời cổ đại này, thời điểm sinh tử này, một là vì báo ơn, hai là vì bảo vệ chính cô, ba là vì bọn này thật sự đáng chết... Cô sẽ ra tay vì ba lí do vô cùng chính đáng đó...

"Anh ngồi yên đây...Cẩn thận vết thương..."

- " Nàng định làm gì... đừng hành động khinh xuất...đợi..."

- " Đợi ai nữa... đợi Diêm Vương đến đón hai chúng ta sao, muốn cưới tôi thì ngồi yên cho tôi..."

Đàm Thanh vừa nói xong mấy lời ớn lạnh xương sống, cô cũng cười chính cô một cái rồi xông lên nhanh như cái bóng ma, ra đòn vô cùng chí mạng...

Tất cả mấy người đàn ông gục xuống vũng máu tươi chưa hiểu lý do họ chết.. Trong tích tắt mặt tên phản đồ xanh mét lên... Hắn liền bỏ chạy, nhưng lúc này người của Lưu Khải đã đến bao vậy bắt lấy hắn.

- --

" Nàng bị thương rồi đưa ta xem..."

- " Tôi đâu phải siêu nhân làm gì không bị thương cho được..."

Đang nói tự nhiên cô ấy ngất xĩu.. Trên vết thương có độc. Số nhọ hết biết..

- --
 
Chương 9: Kết hôn và con cái


Độc tố đó may mà chửa trị kịp thời nên Đàm Thanh chẳng hề hấn gì.. Với nghề của cô trước đó là sát thủ.. Tức nhiên có tiêm một số vắcxim ngừa mấy loại độc thông thường này. Tuy không lấy mạng được cô nhưng cũng làm cô khổ sở hết hơn nữa tháng trời. Ai kia cũng ngày ngày chăm sóc cô, nở nụ cười hòng quyến rủ cô hay sao mà cứ nhìn cô là cười vui vẻ...

- --

Đàm Thanh hôm nay khoẻ tinh thần vui vẻ đi dạo hết cái biệt viện to lớn...

Cô bất giác cau mày đứng sửng lại...

" Anh biết kungfu..."

- " Ta chưa hề nói nàng là ta không biết chút ít.. nhưng chắc không nhanh bằng nàng..."

Đương nhiên rồi, cô ấy được mệnh danh là " Thanh Ảnh " mà. Tốc độ là khả năng của cô ấy.

- --

" Anh dám lừa tôi, để tôi bị thương xém chết..."

Đàm Thanh nổi điên mặt đầy sát khí bước tới.. Hai hộ vệ có vẻ võ công cao cường bước ra ngăn cô lại:

" Phu nhân bình tĩnh đi ạ...!!! chủ nhân không phải có ý đó..."

- " Phu nhân gì chứ, tránh ra cho tôi, không tôi sẽ không khách khí..."

- ---

Giọng vị chủ nhân nào đó trầm trầm miệng mĩm cười nhẹ nhìn cô.. Lại nụ cười này đừng hòng dùng nó dụ dỗ cô.. Nhưng đúng rất hiệu lực, nó đánh tan mọi sát khí trên người cô. Cơn tức giận cũng chạy trốn mất.

" Nàng đã kêu ta ngồi im, thì mới cưới được nàng làm nương tử... Ta lại thân thủ nàng khá cao cường, nên ta mới ngồi yên...Phu nhân khi nào cũng ta có thể làm lễ thành hôn, ta trân trọng ý kiến của nàng..."

Nghe xong câu gọi phu nhân của hắn mặt Đàm Thanh đỏ phừng phừng.. Cô ngay lập tức quay lưng lại không thèm trả lời bỏ đi ngay lập tức sau đó.

Cô bị gì vậy, cô đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác này còn khó chịu hơn chất độc vô tới tim gan nữa.. Đáng sợ quá, nụ cười và ánh mắt của tên Lưu Khải đó thật không thể xem thường.

- --

Thế là Đàm Thanh ngoan ngoãn kết hôn. Đây là lời cô hứa với hắn lúc sinh tử. Tuy có phần đùa cợt, nhưng ai kia từng lời từng chữ đều nhớ.

Đàm Thanh thật sự cảm động. Cô thấy tự do hiện tại không còn là điều cô mong muốn nhất nữa. Mà đều cô vui nhất bây giờ là ở cạnh người đàn ông này.

Đột nhiên cô muốn sinh con, sinh thêm nhiều thật nhiều đứa con cho hắn. Đàm Thanh muốn một gia đình, thứ này mới là thứ cô mong muốn suốt 20 năm qua, chứ không hẳn là tự do.

Nhờ cổ máy thời gian đó, đã mang Đàm Thanh đến với thế giới cô mong ước nhất.

- ---

Thời gian trôi qua 5 năm 10 năm rồi đến 20 năm sau...

Trong hậu hoa viên của Lưu Gia. Một người đàn ông của gương mặt uy nghiêm lâu lâu lại mĩm cười đầy yêu thương đang đánh đàn, người phụ nữ đang múa những điệu múa mê người.

Đã 20 mà nhan sắc vẫn không hề thay đổi, người phụ nữ nào đó chắc do được yêu chiều quá hay hạnh phúc quá nên thời gian không cướp đi thanh xuân và ánh mặt trời trong mắt cô ta được..

- --

Hai người họ có với nhau 3 người con. Hai nam và một tiểu yêu tinh nghịch ngộm, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của tiểu yêu đó...

- --

Tất cả mọi người trong Lưu Phủ đều tập trung toàn lực chuẩn bị.. Tới Lưu Khải cũng cau mày hỏi Đàm Thanh..

" Năm nay tặng quà gì cho Mộng Lâm...""

" Thiếp cũng đang suy nghĩ đây, không đúng ý nó hai chúng ta sẽ khó sống yên ổn... Cũng do tướng công cả thôi, chiều hư nó..."

- " Ai bảo nó quá giống nàng...."

- " Không dám... không dám... Nó hơn thiếp tưởng tượng nhiều..."

Vị tiểu công chúa đó có ngoại hình giống Đàm Thanh y đúc, nhưng tính tình cổ quái giống Lưu Khai, nhan sắc của mẹ, mưu trí của cha... Cô nàng này khá yêu nghiệt đây...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom