Dịch Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 750


Chương 750

Nam Mẫn vừa đứng lên thì bị Dụ Lâm Hải nắm chặt cổ tay.

“Đừng đi”.

Bầu không khí trầm lắng một giây.

“Ôi trời, tôi còn hẹn bác sĩ Tô khám cho, suýt thì quên”.

Bà cụ Dụ nói: “Ông lão, chúng ta đi thôi, chẳng phải ông muốn đến viện bảo tàng à?”

Ông cụ Dụ gật đầu: “Ồ ồ, đúng đúng đúng! Vậy, Tiểu Mẫn à, ông về trước đây!”

Chú hai Dụ và chú ba Dụ cùng giơ tay lên xem giờ.

“Công ty còn có rất nhiều việc, chúng tôi cũng về đây, A Hải, cháu giữ sức khỏe nhé”.

Dụ Trạch Vũ: “Anh cả, trường em cũng có chút chuyện, em về trước đây! Chị Nam, bye bye!”

Dụ Gia Hàng và Dụ Phạn Âm cũng đều vẫy tay tạm biệt Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn.

Dụ Phượng Kiều nheo mắt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh cho họ.

Trong phút chốc người nhà họ Dụ giải tán, vừa nãy phòng bệnh còn đầy người, bây giờ đã trống không.

Nam Mẫn hơi ngẩn người, cổ tay lại bị nắm chặt.

Cô cúi đầu, phát hiện Dụ Lâm Hải vẫn đang nắm tay cô, bèn cau mày.

“Xin lỗi”.

Dụ Lâm Hải sợ cô giận, vội vàng xin lỗi, buông cổ tay cô ra.

Trên ngón tay còn lưu lại hơi ấm của cô, cũng phải co lại.

Nam Mẫn cúi đầu nhìn anh: “Có lời cần nói với tôi à?”

“Ừm”.

Dụ Lâm Hải gật đầu, ra ý cho cô: “Ngồi đi”.

Nam Mẫn bình tình ngồi xuống, lại lên tiếng trước: “Chuyện lần này, cảm ơn anh”.

“Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn”.

Dụ Lâm Hải cất giọng khàn khàn: “Bảo vệ em không bị tổn thương là việc tôi nên làm”.

“Không có nên hay không nên, anh cũng không nợ gì tôi”.

Nam Mẫn nói: “Ngược lại là tôi, hại anh bị đánh hai lần, gặp rất nhiều tai họa bất ngờ. Tôi đã xử lý máu tụ trong đầu anh, có điều phẫu thuật mở đầu rất nguy hiểm, khả năng nhiễm trùng hậu phẫu cũng rất cao, nhất định phải điều dưỡng thật tốt, giữ gìn sức khỏe”.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều dưỡng tốt”.

Dụ Lâm Hải đăm đắm nhìn cô: “Cảm ơn em, lại cứu tôi thêm một lần”.

Lần này đến lượt Nam Mẫn nói: “Việc nên làm, nói cho cùng anh đã thay tôi chịu một gậy đó, là tôi nợ anh. Anh có gì cần tôi làm thì cứ nói, tất cả những việc trong phạm vi năng lực của tôi, nhất định sẽ giúp anh”.

Cô đột nhiên nói trịnh trọng như vậy, khiến trái tim Dụ Lâm Hải thình thịch đập mạnh.

Vừa nãy những lời người nhà nói với anh, cổ vũ khích lệ anh, lâp tức hiện lên trong đầu.
 
Chương 751


Chương 751

Anh biết không nên lợi dụng người lúc khó khăn, càng không nên được nước lấn tới, nhưng, nhưng…

Đây có lẽ lần đầu tiên anh lại gần cô sau khi li hôn!

Chỉ số nhịp tim, nhiệt độ hiển thị trên máy đo bên cạnh đang tăng lên.

Nam Mẫn lướt nhìn một cái, cau mày: “Anh kích động cái gì?”

Cô rót một chén trà bón cho anh uống, vuốt ngực cho anh ta, miệng lẩm bẩm: “Người vừa làm xong phẫu thuật não kiêng kỵ nhất là xúc động, nhiệt độ tăng lên, rất dễ nhiễm trùng, anh kiềm chế cảm xúc cho tôi…”

Dụ Lâm Hải cũng muốn kiềm chế cảm xúc, nhưng tay của cô vuốt trên lồng ngực anh, giống như một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng bóp trái tim anh vậy, khiến trái tim anh đập càng nhanh hơn.

Nhìn chỉ số nhịp tim trên máy đo càng lúc càng tăng, Nam Mẫn ý thức được điều gì, mau chóng buông tay.

Vừa buông ra thì bị Dụ Lâm Hải tóm chặt tay.

Lần này không phải cổ tay, mà là ngón tay.

Đôi mắt sâu của anh hơi ửng đỏ, nói với Nam Mẫn; “Để yên, cứ để như vậy, để tôi bình tĩnh lại là được”.

Nắm tay của cô, cảm nhận hơi ấm của cô, anh cảm thấy an tâm.

Chỉ số nhịp tim dần ổn định lại.

Nam Mẫn theo dõi máy đo, nhìn nhịp tim và nhiệt độ trở lại bình thường, mới thở nhẹ nhõm.

Cô muốn rút tay về, lại sợ kích động đến anh, chỉ đành để anh nắm như vậy.

Anh nằm, cô đứng, hơi nghiêng người, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.

Dụ Lâm Hải nắm tay của cô, hơi thở của hai người gần như giao hòa với nhau, quấn quýt không dứt.

Cảnh này đúng là nhìn thế nào cũng quái dị.

“Được chưa?”

Nam Mẫn không được tự nhiên, hơi lùi về phía sau.

“Ừm, được rồi”.

Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng buông tay của cô, Nam Mẫn vừa định rút tay về thì bị anh tóm lấy.

Lần này Nam Mẫn cau mày thật, người đàn ông này sao cứ làm vậy, có chuyện gì thế?

Cô không biết, giờ đây cái đầu trọc đang giằng co thế nào.

Cái cân giữa đạo đức và cảm tính đang không ngừng chao đảo bập bênh, ép anh phải đưa ra lựa chọn!

Cuối cùng Dụ Lâm Hải nhìn đôi mắt động lòng người của Nam Mẫn, cuối cùng bên phía cảm tính đánh đổ đạo đức với thế trận áp đảo, anh đưa ra quyết định.

“Tiểu Mẫn”.

Dụ Lâm Hải cất giọng khàn khàn lên tiếng: “Trong khoảng thời gian tôi nằm viện, em đến với tôi, được không?’

Nam Mẫn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu u tối của anh, rơi vào trầm mặc.



“Cái gì? Anh ta nằm viện, em đến chăm sóc anh ta?”

Bạch Lộc Dư nổi khùng: “Đây là điều kiện của tên nhóc Dụ Lâm Hải đưa ra cho em phải không?”
 
Chương 752


Chương 752

Nam Mẫn ngồi khoanh chân trên sofa, ăn một quả táo, thản nhiên gật đầu.

Bạch Thất đấm vào gối ôm, nói với các anh: “Các anh xem đấy, em đã nói gì, tên họ Dụ đó chịu thay Tiểu Lục một gậy, chắc chắn không phải chịu không, lại coi Tiểu Lục của chúng ta là hộ lý rồi”.

Quyền Dạ Khiên chế nhạo bĩu môi: “Anh ta còn muốn đi lại con đường cũ ba năm trước đấy chắc?”

“Anh ta nằm mơ đi!”

Bạch Lộc Dư quay đầu cảnh cáo Nam Mẫn: “Em phải cứng rắn cho anh, tuyệt đối không được mềm lòng!”

“Ôi trời, em biết rồi”.

Nam Mẫn bực mình nói: “Em là người mềm lòng sao?”

Bạch Lộc Dư xùy một tiếng: “Nếu em máu lạnh, vô tình, thì lần này không nên ra tay cứu anh ta, chết đi cho êm xuôi, tránh cho anh ta cứ bám lấy em”,

“Không thể nói như vậy”.

Quyền Dạ Khiên nói: “Nói thế nào cũng là Dụ Lâm Hải chịu một gậy đó thay Tiểu Lục, nếu em ấy thấy chết không cứu, cả đời sẽ cắn dứt lương tâm, vậy thì càng không dứt khỏi Dụ Lâm Hải, cứu người là đúng”.

Nam Mẫn cũng nghĩ vậy gật đầu: “Vẫn là anh hai hiểu rõ đại nghĩa”.

“Em bớt nịnh bợ đi”.

Quyền Dạ Khiên lạnh lùng liếc nhìn cô: “Cứu sống người là được rồi, em còn bám theo ở bên người ta, em rảnh rỗi quá hả? Cậu cả nhà họ Dụ thiếu y tá ư, anh mời một đám đến cho anh ta, cần gì em phải đi hầu hạ?”

“Đâu phải hầu hạ, chỉ là nấu cơm nói chuyện mà thôi”.

Nam Mẫn thầm nghĩ: Chỉ cần đừng nói đến chuyện tái hôn hay quay lại với cô, thì tất cả đều dễ nói.

Bảo cô làm hầu gái già cô cũng đồng ý.

Ai bảo chuyện này khiến trong lòng cô cảm thấy thiếu nợ.

Tô Duệ hiểu tâm tư của Nam Mẫn, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Phải chăm sóc đến khi nào?”

Nam Mẫn suy nghĩ: “Thế nào cũng phải đợi tóc anh ta dài ra”.

“…”

Ba ông anh cạn lời.

Tô Duệ lại hỏi: “Vậy bao giờ em đi nước Y?”

Nam Mẫn ném hạt táo vào thùng rác, nuốt xuống miếng táo cuối cùng, mơ hồ nói: “Chờ hạng mục trường đua ngựa thuận lợi khai trương thì em đi ngay, khoảng sau Thất Tịch đi. Em muốn nhanh chóng gặp được anh cả, nghĩ thôi đã kích động”.

Cô dựa người vào phía sau, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải.

“Anh trai nào muốn đi cùng em không? Anh cả đã mua cho em một hòn đảo đó ~”.

Khoe khoang này của Nam Mẫn lập tức khiến ba ông anh bất mãn.

“Aiz yo, được rồi được rồi, biết anh cả mua đảo cho em rồi, bọn anh không có được chưa?”
 
Chương 753


Chương 753

Bạch Lộc Dư trừng mắt nhìn em gái: “Khoe khoang không biết xấu hổ”.

Nam Mẫn cực kỳ khoa trương cười châm chọc anh ta.

“Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là các anh có đi cùng em đến nước Y không?”

Vừa nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc của anh cả, Nam Mẫn thật sự có chút sợ hãi: “Chuyện ‘vượt ngục’ lần này của em cũng xem như châm ngòi nổ rồi, anh cả tuyên bố tìm em ‘tính sổ trực tiếp’, các anh cũng không thể thấy chết mà không cứu”.

Bạch Lộc Dư lập tức chột dạ: “Anh không đi, anh cả muốn tìm em tính sổ, anh không đi tự chuốc lấy tai hoạ đâu”.

“Xì, thật không trượng nghĩa, anh đi rồi dù sao có thể gánh vác được một phần hỏa lực”.

Nam Mẫn vỗ vỗ anh nhỏ, sau đó hướng ánh mắt cầu cứu sang Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, anh đi đi mà ~”.

“Không đi”.

Quyền Dạ Khiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lão đại đâu có tặng anh một hòn đảo”.

“…”

Nam Mẫn chép miệng, giờ mới biết thế nào gọi là mang đá đập vào chân mình.

Mấy ông anh này thật sự ghen rồi.

Cô chưa từ bỏ ý định nhìn sang Tô Duệ: “Anh Duệ…”

“Messuri có cả đống việc, mấy ngày nữa anh đưa Tô Âm về”.

Tô Duệ tỏ ra lạnh lùng: “Chuyện của em, em tự giải quyết đi”.

Nam Mẫn: Aiz, thật cô đơn.

Cô vươn người lười biếng: “Xem ra em được định trước độc hưởng sủng ái của anh cả rồi”.

Ba anh: “…”

Đánh em gái phạm pháp không?



Phòng bệnh trong bệnh viện.

“Không phải chứ, vất vả lắm anh mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, chỉ nói một điều kiện như vậy với cô ấy?”

Lạc Ưu ngồi trước giường bệnh nhìn chiến hữu cũ, cảm thấy có khả năng sau khi anh u đầu sức trán, cả người cũng ngu theo rồi.

Ngay cả Phó Vực cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Đúng vậy, cơ hội ngàn năm có một, cậu lại không bắt lấy, bảo cô ấy quay về với cậu? Xem ra cậu thật sự muốn nhường cô ấy cho tôi rồi, cảm ơn trước nhé người anh em!”

Phó Vực chắp tay thành quyền với Dụ Lâm Hải, anh chẳng buồn để ý đến anh ta.

Lạc Ưu nhướn mày nhìn Phó Vực: “Sao hả, anh cũng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, muốn theo đuổi Mẫn?”

“Lời này của cô là thế nào, cái gì mà ‘cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga’ hả, cô đã từng nhìn thấy con cóc ghẻ nào đẹp trai như vậy chưa?”, Phó Vực chỉ vào bộ mặt đẹp trai của mình: “Hơn nữa, tôi không phải muốn theo đuổi, tôi luôn theo đuổi nhé, được chưa?”

Lạc Ưu không nhịn được liền bật cười: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhìn ra, vậy anh tiến triển thế nào rồi?”
 
Chương 754


Chương 754

“Tôi đây không phải… luôn theo đuổi, mà đuổi không kịp”.

Phó Vực mặt đầy thất bại.

Lạc Ưu không chút phúc hậu cười lớn: “Nghe nói anh còn muốn cả ‘trân châu nhỏ’ của Mẫn mà”.

“Chậc, cô…”, Phó Vực nháy mắt với Lạc Ưu.

Dụ Lâm Hải nghi ngờ nhíu mày: “Cái gì mà ‘trân châu nhỏ’?”

“Thì là ‘trân châu nhỏ’ để sinh sôi đời sau đó, anh nói xem anh ta có đê tiện không”, Lạc Ưu điên cuồng phá đám Phó Vực.

Dụ Lâm Hải nhìn sang Phó vực, đôi mắt như kim độc: “Phó Vực!”

“Đừng hét đừng hét”.

Phó Vực: “Mẫn nói rồi mà, cậu vừa phẫu thuật xong, tâm trạng không thể kích động”.

Đối diện với Dụ Lâm Hải mặt đầy sương lạnh, khí thế hung hăng, Phó Vực né tránh ánh mắt của anh, nhưng thật sự không tránh né nổi: “Được rồi được rồi, không phải tôi bị ông già nhà tôi giục cưới giục sinh con sao, vậy nên chỉ đành đưa ra hạ sách này. Nhưng Tiểu Mẫn không đồng ý, còn suýt chút nữa ném dép vào mặt tôi. Aiz, người phụ nữ này thật sự quá khó theo đuổi!”

Lạc Ưu hừ nhẹ: “Có một người dễ theo đuổi, còn chạy theo đuổi anh, không phải anh không cần sao?”

Phó Vực oán hận một câu: “Bây giờ tình hình của cô không khác gì tôi đâu, đừng có mà chó chê mèo lắm lông”.

Vừa nghĩ đến thế tiến công của Quyền Dạ Khiên, Lạc Ưu không khỏi ỉu xìu.

Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng đàn ông theo đuổi, về mặt này đúng là không có kinh nghiệm gì.

Cô ấy muốn nhận anh ta làm đại ca, nhưng anh ta lại cứ muốn cô ấy làm vợ mình, điều này khiến người ta vô cùng phiền não.

Aiz.

Ba kiếm khách của đội đặc chiến Giao Long ngày xưa đều rơi vào vấn đề tình cảm của riêng mình, khó mà dứt ra được.

Cuối cùng vẫn là Phó Vực quay về chủ đề ban đầu: “Tôi nói này, cá trọc đầu”.

Đối diện với ánh mắt hung hăng trợn trừng của Dụ Lâm Hải, anh ta tạm thời làm như không thấy, dù sao tên nhãi này bây giờ rất yếu ớt, lại không thể nhảy xuống giường đánh mình, anh ta không hề sợ hãi nói: “Không phải cậu thật sự muốn ôn lại cảnh tượng ba năm trước đấy chứ?”

Dụ Lâm Hải ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ánh mắt trở nên sâu vạn phần.

“Không phải ôn lại”.

Anh cử động đôi môi khô khốc, nói ra có chút khó khăn: “Là đền bù, là chuộc tội”.

Anh muốn nhân cơ hội này bù đắp lại toàn bộ những gì đã bạc đãi Nam Mẫn.

Anh muốn an ủi, chữa trị từng chút vết thương trong lòng cô.

Anh không muốn cô hận mình nữa.



“Đám người kia đến bây giờ vẫn không chịu buông tha cho em, sau này em đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận từng chút một”.
 
Chương 755


Chương 755

Quyền Dạ Khiên nói với Nam Mẫn: “Anh sẽ phái mấy tên vệ sĩ bên cạnh mình đến cho em, dù đi đâu em cũng phải mang theo, không được phép tự tiện hành động, biết chưa? Một khi xảy ra nguy hiểm gì, phải thông báo cho anh đầu tiên”.

Anh ta nói rất nghiêm túc, Nam Mẫn cũng không dám lấy an nguy của mình ra làm trò đùa, nghiêm mặt gật đầu.

Bạch Lộc Dư vẫn lo lắng.

“Khiêm tốn như vậy rồi mà vẫn không giấu được, mấy người đó đúng là âm hồn không tan”.

Nam Mẫn nghĩ đến người đó đứng sau cửa kính nhìn cô bằng đôi mắt thâm độc, còn có nụ cười tà ác, giống như cô là con mồi hắn để mắt đến, sớm muộn gì cũng bị tên thợ săn là hắn lột sạch sẽ nuốt vào bụng.

Năm đó mười bốn tuổi bị bắt cóc, đến nay vẫn là ác mộng đối với cô.

Mà người kia chính là bóng mờ trong lòng Nam Mẫn.

Vốn tưởng rằng hắn đã chết, nhưng hắn vẫn chưa, làm nhiều chuyện ác như vậy mà vẫn sống tốt.

Đúng là người tốt sống không lâu, người gieo họa thì sống cả ngàn năm.

“Anh nhỏ”.

Nam Mẫn nặng nề mở miệng: “Anh phái người trông chừng Nam Ninh Tùng và Nam Ninh Bách, trực giác mách bảo em Kiều Lãnh nhất định sẽ tìm đến bọn họ. Năm đó bố mẹ em bị tai nạn giao thông qua đời, em luôn nghi ngờ có người bày mưu tính kế cho Nam Ninh Tùng và Nam Ninh Bách, uy hiếp dụ dỗ bọn họ làm, nếu không thì dù bọn họ tâm ác nhưng cũng không có lá gan đó”.

Đôi mắt Bạch Lộc Dư lạnh lẽo: “Không phải em nói là có thế lực khác sao?”

“Thế lực khác kia vốn có mối quan hệ đối nghịch với đám Kiều Lãnh, nhưng Kiều Lãnh có thể sống sót trên tay bọn họ, chuyện không hề đơn giản như vậy. Anh đừng quên, bọn họ trăm sông đổ về một biển, thứ đồ mong muốn đều giống nhau”, biểu cảm Nam Mẫn nghiêm túc, híp mắt: “Có lẽ giữa bọn họ đã có thỏa thuận nào đó thì sao?”

Suy đoán này khiến ba anh em mặt cũng trầm xuống.

Nếu như hai thế lực thật sự ở chung một chỗ, vậy thì tình cảnh của Nam Mẫn chỉ càng nguy hiểm.

Yên lặng trong chốc lát, Tô Duệ trầm giọng: “Vẫn phải tiếp tục điều tra tung tích của Kiều Lãnh, anh bảo bên chỗ Hành mau chóng sắp xếp xong xuôi, đón em qua nước Y. Bây giờ chúng ta ở trong sáng địch trong tối, cần phải cẩn thận, không thể xảy ra chút sơ xuất nào”.

Ba người còn lại đồng thời gật đầu.

Quyền Dạ Khiên nói: “Chỗ Hạ Thâm và Lý Vân cũng phải báo cho bọn họ một tiếng, để bọn họ nắm tình hình”.

Bạch Lộc Dư nói: “Mẹ và bố nhỏ không còn nữa, chúng ta phải bảo vệ Tiểu Lục, ai muốn làm con bé tổn thương thì phải hỏi chúng ta đồng ý hay không. Tiểu Lục, em đừng sợ, các anh đều ở đây, các anh bảo vệ em!”

Nam Mẫn thoải mái cười một tiếng: “Yên tâm đi, em đã không còn là cô bé con non nớt mười năm trước rồi, từ đầu đến cuối thứ Kiều Lãnh muốn không phải mạng của em, mà là máu và gen của em, hắn không dễ dàng giành được như vậy đâu”.

Cho dù chết, cô cũng sẽ không dễ dàng để bọn chúng có được!

Hễ là chuyện Nam Mẫn đồng ý, tất cả đều được đồng ý.
 
Chương 756


Chương 756

Cô nhận nhiệm vụ chăm sóc cho Dụ Lâm Hải, người nhà họ Dụ một mặt vui mừng khôn xiết, một mặt lại ngại ngùng sắp xếp thêm hai vệ sĩ và hai y tá giúp đỡ Nam Mẫn, để cô có việc gì thì sẽ dặn dò bọn họ.

Phòng bệnh của Dụ Lâm Hải là phòng bệnh đơn rất rộng rãi.

Sáng sớm hôm sau, Cố Hoành dẫn theo người gõ cửa phòng bệnh: “Xin lỗi tổng giám đốc Dụ, quấy rầy một chút”.

Sau đó chỉ huy người ta khuân đồ: “Mang vào đi, cẩn thận”.

Dụ Lâm Hải khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy người công nhân mặc đồng phục chuyển một chiếc giường sofa vào.

Ngay sau đó, bàn làm việc, ghế làm việc, laptop, đèn bàn, ống đựng bút, kệ sách,…

Vô số đồ nhanh chóng được chất đầy phòng bệnh, chiếm một nửa không gian.

Thậm chí còn có hai con thỏ nhồi bông một trắng một hồng đang ngồi nhìn anh nhoẻn miệng cười.

Dụ Lâm Hải: “…”

Ngay cả thỏ cũng là một đôi.

Sắp xếp xong xuôi, công nhân rời đi.

Cố Hoành nhìn căn phòng, tỉ mỉ đối chiếu bản vẽ thiết kế của nhà thiết kế chuyên nghiệp đưa ra.

Sau đó, anh ta cau mày, gọi một cuộc điện thoại cho Lỗ Hằng.

“Cái ống đựng bút này không đúng, loại tổng giấm đốc Nam nhìn trúng là màu trắng gạo, sao cậu lại lấy cái màu xám trắng, nhanh lên, nhân lúc tổng giám đốc Nam còn chưa tới, mua thêm một ống nữa, chú ý chi tiết, cẩn thận một chút!”

Cúp điện thoại, xác nhận mấy chỗ khác không có vấn đề gì, Cố Hoành mới hài lòng gật đầu.

Anh ta lại mang đồ dùng rửa mặt thường ngày bỏ vào trong phòng vệ sinh.

Sau khi từ nhà vệ sinh ra, anh ta thấy vẻ mặt Dụ Lâm Hải có chút phức tạp, lúc này mới giải thích.

“À, tổng giám đốc Dụ đừng hiểu lầm, bình thường buổi tối tổng giám đốc Nam sẽ không ngủ lại đây, chuẩn bị những thứ này đều là cho cô ấy làm việc”, Cố Hoành híp mắt cười nói: “Cô cả đều rất chú trọng chất lượng cuộc sống và hoạt động làm việc thường ngày”.

Dụ Lâm Hải gật đầu: “Tôi hiểu sắp xếp của Mẫn”.

Chỉ là anh phát hiện, dường như anh đã có chút hiểu lầm sở thích và phong cách của Nam Mẫn trong suốt thời gian qua.

Dinh thự nhà họ Dụ trước kia được cô sắp xếp vô cùng ấm áp, vì vậy anh luôn cho rằng cô nhất định là kiểu phụ nữ có trái tim thiếu nữ, có giấc mơ công chúa. Nhưng ngoại trừ hai chú thỏ vô cùng đáng yêu kia ra, dù là giường, bàn làm việc hay đồ dùng văn phòng đều dùng sản phẩm kim loại mang phong cách công nghiệp và đơn giản, trông rất lạnh lẽo.

Ngược lại khá giống với phong cách của anh.

Nhưng cô bằng lòng chuyển đồ của mình tới, vậy là có ý chuẩn bị ở lâu dài.

Trong lòng Dụ Lâm Hải vui mừng, khuôn mặt luôn cứng rắn cũng trở nên dịu dàng, còn gọi Cố Hoành qua uống trà.

Lỗ Hằng vội vàng mang ống bút mới mua đến cũng được mời uống trà.

“Aiz ya mẹ ơi, gấp chết em rồi, may mà phát hiện kịp thời, nếu không tổng giám đốc Nam sẽ đập cái ống bút kia vào gáy em mất”, Lỗ Hằng rót một chén trà lớn, biểu cảm như vừa sống sót sau tai nạn.

 
 
Chương 757


Chương 757

Dụ Lâm Hải nhướn mày nhìn bọn họ: “Mẫn đáng sợ đến vậy sao?”

Cố Hoành và Lỗ Hằng đồng loạt ngẩng đầu, miệng đồng thanh nói: “Làm ơn bỏ chữ ‘sao’ và dấu chấm hỏi đi, cảm ơn”.

Nhân cơ hội, hai người bắt đầu nói xấu sếp.

Bắt chước động tác và giọng điệu của Nam Mẫn.

“Cố Hoành, anh là lợn hả? Sau này đừng có mà nói mình là sinh viên xuất sắc của trường nổi tiếng nữa, không đủ mất mặt. Đi theo tôi nhiều năm như vậy, ngay cả so sánh lãi ròng và nợ vốn cũng nhìn không hiểu, cần anh làm gì nữa?”

Phía Cố Hoành vừa nói xong, Lỗ Hằng vội vàng tiếp lời.

“Làm việc phải chú ý hiệu suất, hiệu suất! Ai cũng lười như con lừa kéo cối vậy, thứ bây giờ đàn ông sợ nhất lúc này không phải nghèo, mà là lười. Thời gian anh lười, nữ thần cũng sẽ nhào ngực người đàn ông khác, còn không biết nắm chắc thời gian!”

Lỗ Hằng đẩy kính, bắt chước giống y như đúc.

Cố Hoành rơi vào đam mê diễn xuất, người dựa vào ghế, học theo dáng vẻ lạnh lùng của Nam Mẫn.

“Ồn ào đủ chưa? Nếu chưa đủ thì để tôi dựng cho các anh cái sân khấu ở cửa công ty, một người hát mấy câu rồi livestream, đảm bảo tiền còn kiếm được nhiều hơn so với bây giờ. Ai muốn đi? Muốn đi thì lập tức viết đơn xin nghỉ việc”.

Lỗ Hằng hắng giọng, “Tôi không nuông chiều tật xấu của các anh được, muốn theo tôi thì phải làm cho tốt, cái khác không dám nói, chỉ cần ở dưới quyền tôi làm tròn ba năm, trong 500 xí nghiệp mạnh toàn quốc anh muốn đi đâu thì cứ đi, muốn đổi nghề tôi sẽ viết thư giới thiệu giúp, muốn khởi nghiệp tôi sẽ đầu tư cho anh, nếu mang hai lòng thì nói sớm, tôi sẽ tiễn anh đến miền cực lạc”.

Hai người nói xong, không hẹn cùng bật cười.

Dụ Lâm Hải đã nhìn qua công lực miệng lưỡi độc ác của Nam Mẫn từ lâu, lúc này cũng không khỏi bật cười.

Nụ cười này của anh lại khiến Cố Hoành và Lỗ Hằng không khỏi thu liễm vài phần, chuyển đề tài câu chuyện.

“Đương nhiên tổng giám đốc Nam yêu cầu nghiêm khắc một chút cũng là tốt cho chúng tôi”.

“Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc Nam đối xử tốt với chúng tôi, chúng tôi đều khắc trong tâm khảm, trọn đời khó quên”.

Lỗ Hằng vội vàng bổ sung, có chút chột dạ nhìn về phía Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ anh cũng nghe ra chứ?”

Dụ Lâm Hải nghiêm túc lắc đầu “Cái này không nghe ra”.

Cố Hoành và Lỗ Hằng: “…”

“Ai cho cậu nói xấu sếp sau lưng, có phải không muốn làm nữa không?”

Cố Hoành cắn Lỗ Hằng một câu trước.

Lỗ Hằng híp mắt: “Đại ca, anh khởi đầu trước”.

“Hả? Tôi khởi đầu trước?”

Trên mặt Cố Hoành lộ vẻ hốt hoảng: “Sao có thể chứ? Tôi rất tôn trọng tổng giám đốc Nam mà”.
 
Chương 758


Chương 758

Lỗ Hằng cũng vội vàng nói: “Tôi cũng rất thích tổng giám đốc Nam, cả đời này tôi xác định theo cô ấy rồi”.

Lúc hai người anh một lời tôi một câu thể hiện trung thành thì Nam Mẫn dẫn theo vệ sĩ đi đến.

Cửa vừa mở ra, một luồng gió phả vào mặt.

Nam Mẫn mặc áo hoodie, váy da, đeo đôi hoa tai lớn kiểu cổ điển, vừa ngang tàng vừa ngầu, một vẻ đẹp lạnh lùng đến bức người.

“Tổng giám đốc Nam!”

Da trên người Cố Hoành và Lỗ Hằng siết chặt, bọn họ lần lượt đứng nghiêm túc.

Nam Mẫn lạnh lùng liếc bọn họ: “Nhìn thấy tôi chột dạ như vậy làm gì? Nói xấu tôi sau lưng?”

“Không có!”

Hai cái miệng của Cố Hoành và Lỗ Hằng cùng đồng thanh, lắc đầu như trống lắc, ngượng ngùng cười một tiếng.

“Cô nói thế nào đó, sao có thể chứ?”

“Đúng vậy, sao chúng tôi có thể bưng bát cơm lên rồi lại đặt bát cơm xuống mắng bà… sếp chứ?”

Nam Mẫn nhíu mày, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu bọn họ.

Giữa lúc bầu không khí đang ngưng đọng, Dụ Lâm Hải mở miệng: “Bọn họ đang khen em cư xử bá đạo, rất có khả năng lãnh đạo. Anh muốn cướp bọn họ, nhưng trái tim bọn họ theo em rất kiên định, anh đề nghị trả mức lương hàng năm lên đến cả triệu, bọn họ cũng không chịu đi theo anh”.

“Cướp người của tôi?”

Nam Mẫn nghe đến đây thì thả lỏng lông mày, khẽ cười nhìn sang Cố Hoành và Lỗ Hằng: “Đừng nói tôi không cho các anh cơ hội, muốn đi theo tổng giám đốc Dụ sao? Nếu muốn thì tôi cũng không ngăn cản các anh”.

Cố Hoành nói: “Tổng giám đốc Dụ, tôi còn phải lấy vợ, không đi cùng anh được”.

Lỗ Hằng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Dụ khen ngợi, chỉ là đại sư coi bói nói trong đời tôi thiếu một nhà tài trợ nữ, phải đi cùng một cô chủ vô cùng xinh đẹp thì cuộc đời này mới có khả năng phát tài… Cả cuộc đời này tôi chỉ có thể đi theo tổng giám đốc Nam”.

Dụ Lâm Hải nghe lời giải thích kỳ cục này, anh chỉ biết lắc đầu.

Anh còn có thể nói gì đây, chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của bọn họ, còn chúc bọn họ tiền đồ lộng lẫy.

Sau khi Cố Hoành và Lỗ Hằng sắp xếp đồ đạc của Nam Mẫn xong liền lui ra ngoài.

Dụ Lâm Hải không nhịn được cười: “Hai trợ lý của em thật nhây, giống như em vậy”.

Nam Mẫn không chịu nổi lời nịnh nọt này, cô lẳng lặng nhìn anh.

“Tổng giám đốc Dụ, tốt nhất anh đừng dùng giọng điệu cưng chiều như vậy nói chuyện với tôi, giống như trêu đùa vậy. Chú ý một chút”.

Dụ Lâm Hải cười: “Được”.

Gần đến trưa, Nam Mẫn đỡ Dụ Lâm Hải ngồi dậy, bày thức ăn lên.

Dụ Lâm Hải nhìn thức ăn bày la liệt, đột nhiên bật cười.

Nam Mẫn nhìn nụ cười trên mặt Dụ Lâm Hải, sao mà càng nhìn càng không thấy tự nhiên, cứ thấy quái dị thế nào ấy.
 
Chương 759


Chương 759

Cô mở não anh chứ không phải điểm trúng huyệt cười của anh, cứ cười thế là sao?

“Cười cái gì?”

Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn cô: “Có cảm thấy cảnh này rất quen không?”

Hả?

Nam Mẫn ngây ra, bất chợt phản ứng được anh đang nói gì.

Đúng thật,

Mấy ngày trước là cô nằm viện, anh xách hộp cơm đến thăm cô, bây giờ ngược lại.

Nam Mẫn cười khổ một tiếng: “Đúng là năm tháng xui xẻo, hai ta đều cùng cắm mốc ở bệnh viện”.

Một câu ‘hai ta’ khiến Dụ Lâm Hải nghe mà run rẩy trong lòng.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt, trong con ngươi sâu thẳm không thấy đáy giống như chưa đầy sao và biển khơi, lóe lên sáng loáng.

“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có cơm?”

Nam Mẫn giống như gái thẳng không hiểu phong tình, vốn không cho anh cơ hội và không gian thả thính, cô liền đưa đũa cho anh: “Ăn cơm”.

“Ờ”, Dụ Lâm Hải giống như cậu học sinh ngoan ngoãn, anh cầm đũa, lại hỏi: “Em ăn chưa?”

Nam Mẫn: “Ăn rồi, anh ăn của anh đi”.

Dụ Lâm Hải ăn cơm, Nam Mẫn dọn dẹp bàn, cô muốn đi đổ rác thì Dụ Lâm Hải vội vàng cản lại: “Em không cần thu dọn, có y tá…”

“Tiện tay thôi, trước kia không phải chưa từng làm chuyện này”.

Mặc dù Nam Mẫn được cưng chiều từ bé, nhưng không phải mười ngón tay chưa từng dính nước xuân, làm việc rất nhanh nhẹn.

Dụ Lâm Hải nhìn cô nhanh nhẹn quét dọn phòng, trong lòng chua xót.

Đúng vậy, trước kia khi cô chăm sóc anh, có gì mà chưa từng làm qua?

Đừng nói là vứt rác quét sàn, ngay cả chuyện đổ bô nước tiểu cô cũng từng làm qua rồi, còn xoa bóp mát xa cho anh…

Khi đó có phải cô thích anh rất nhiều, vậy nên mới giống một bảo mẫu nhẫn nhục chịu khó phục vụ anh?

Nhưng anh lúc đó chỉ đắm chìm trong ưu sầu phiền não của bản thân, buồn lòng nản chí, oán trời trách người, ai ở gần anh nhất anh liền tổn thương người đó, vốn không nhận thức được lòng tốt của người khác với anh, cũng không cảm nhận được tình cảm và những gì Nam Mẫn bỏ ra cho anh, anh chỉ coi như tất cả những thứ này là chuyện đương nhiên.

Bây giờ nghĩ lại, thật vô cùng xấu hổ.

Cô đã phải thất vọng về anh thế nào mới có thể thoải mái ký tên, quyết định đường ai nấy đi với anh vào khoảnh khắc anh đề nghị ly hôn?

Yêu là không chịu nổi sự chà đạp và lãng phí, anh nên hiểu đạo lý này sớm hơn.

“Mẫn”.

Dụ Lâm Hải cầm đôi tay đang quét sàn của Nam Mẫn, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em đừng bận bịu thế chứ, anh bảo em đến bên cạnh anh không phải để hầu hạ anh”.

Nam Mẫn ngược lại có chút kỳ quái nhìn anh: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
 
Chương 760


Chương 760

“Em không cần làm gì cả, em cứ làm việc của mình, anh có thể ngắm em là tốt rồi”,

“…”

Nam Mẫn có chút bất đắc dĩ, cô quả thật không chịu nổi tạo hình tình sâu nghĩa nặng hèn mọn của Dụ Lâm Hải hiện giờ.

Người không biết còn tưởng anh yêu cô rất nhiều.

Nếu anh không cho cô bận rộn, vậy cô cũng vui vẻ nhàn rỗi đi làm việc của mình.

Cô bảo Cố Hoành thu dọn một khu làm việc trong phòng bệnh chính là để thuận lợi cho mình xử lý công chuyện, dù không ở thành phố Nam, nhưng việc vẫn không thiếu.

Dụ Lâm Hải cũng vậy, cho dù đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nhưng có một chút chuyện gấp không thể nhờ người làm hộ, vẫn phải đích thân anh làm.

Phòng bệnh lớn như vậy, hai vị tổng giám đốc đều bận bịu với công việc riêng, một người bận ký văn kiện, một người bận họp từ xa qua điện thoại.

Dụ Lâm Hải bận đến phát mệt, anh dựa vào gối nghỉ ngơi một chút, nhân tiện ngắm dáng vẻ làm việc của Nam Mẫn.

Giữa câu chuyện Cố Hoành và Lỗ Hằng kể lại với những gì anh tận mắt nhìn thấy lại không hề giống nhau.

Nhưng Nam Mẫn làm việc quả thật nghiêm túc hơn nhiều so với ngày thường.

Cô giống như không biết mệt mỏi, vẫn luôn bận rộn giống như con quay, tốc độ nói chuyện rất nhanh, nhưng mạch lạc rõ ràng, phân tích vô cùng lợi hại và rõ ràng.

Lúc phê bình người khác quả thật miệng lưỡi độc ác, Dụ Lâm Hải không nhịn được nghĩ, nếu mình mà làm việc dưới tay cô, e rằng sẽ bị cô ngược đãi đến chết.

Chắc sẽ không đâu, anh thông minh hơn Cố Hoành nhiều.

Sau này nếu thật sự không lăn lộn nổi nữa thì đến tập đoàn Nam Thị làm trợ lý cũng được, đuổi Cố Hoành đi, trở thành tâm phúc của cô, giúp cô vượt qua khó khăn, bảo vệ cô.

Nghĩ vậy, Dụ Lâm Hải đột nhiên nghĩ đến lúc về hưu, ở nhà cùng vợ dạy con, đây mới là hạnh phúc.

Nam Mẫn và phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đang nói chuyện về hạng mục trường đua ngựa.

Trường đua ngựa phía bắc sắp khai trương, cô không ở thành phố Nam, chuyện khai trương trường đua ngựa giao cho Tưởng Phàm quản, mắt thấy sắp khai trương rồi, còn có rất nhiều chỗ chưa đầy đủ, thật khiến người ta lo lắng, cô giục Tưởng Phàm mau chóng đi giải quyết, đừng làm chậm trễ tiến trình khai trương. “… Được, cứ như vậy nhé”.

Đang định cúp máy, phía Tưởng Phàm lại nói gì đó.

Nam Mẫn cau mày nói: “Chuyện ở suối nước nóng do Dụ Thị phụ trách, vừa hay tôi ở cùng chỗ với tổng giám đốc Dụ, anh cứ trực tiếp hỏi anh ta”.

Thấy Nam Mẫn xoay người, đưa điện thoại di động qua, Dụ Lâm Hải thu hồi cảm xúc: “Sao thế?”

“Suối nước nóng của trường đua ngựa có chút vẫn đề cụ thể cần bàn bạc”.

Dụ Lâm Hải gật đầu: “Em mở loa ngoài, anh nói với anh ta”.
 
Chương 746


Chương 746

Khó khăn lắm mới được ra khỏi phòng diễn thuyết, Nam Mẫn thở dài một hơi.

Các viện trưởng đều đuổi theo ra, chân thành mời: “Bác sĩ Grace, vừa nãy bài diễn thuyết của cô thực sự quá đặc sắc! Tối nay tôi làm chủ nhà, chúng ta cùng ăn bữa cơm, được không? Về mặt y thuật, tôi còn rất nhiều điều muốn thỉnh giáo cô…”

“Xin lỗi, tôi có hơi nhiều việc, thực sự không có thời gian”.

Nam Mẫn giật khóe miệng, từ chối khéo léo.

Nhưng bác sĩ Grace chẳng dễ gì mới đến một chuyến, cơ hội ngàn năm có một như này giáng xuống bệnh viện bọn họ, đúng là cơ hội tốt để nổi danh, quảng cáo thương hiệu, bọn họ làm sao nỡ bỏ qua? Cho dù không vì điều này, bọn họ cũng thật lòng muốn thỉnh giáo cô.

Nam Mẫn sợ nhất việc này.

Tại sao cô khiêm tốn ở trong nước như vậy, rất ít lộ mặt, chính là vì một khi lộ mặt, sẽ bị những việc này quấn lấy, các bệnh viện lớn mời đến giúp đỡ, diễn giảng, nghiên cứu thảo luận, tham dự lễ công bố của tập đoàn y tế… có lúc còn ngại nên nể mặt không thể không đi, rất phiền phức.

Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Nam Mẫn nháy mắt với Cố Hoành, Cố Hoành vội vàng lên trước ngăn các viện trưởng, hắng giọng: “Các viện trưởng, bác sĩ Grace thực sự không có thời gian…”

Nam Mẫn phùng má thở ra một hơi, mới nhận điện.

Giọng lanh lảnh vang lên: “Anh cả”.

Đầu bên kia vang lên giọng trầm thấp thanh nhẹ của Lạc Quân Hành: “Mệt rồi phải không?”

“Ừm”.

Nam Mẫn vừa lên tinh thần, lập tức uể oải, tìm ghế dài ngồi xuống.

“Anh cả”.

Nam Mẫn gọi một tiếng, cẩn thận hỏi: “Anh không giận em nữa à?”

Vì chuyện cô ‘vượt ngục’ khỏi phòng khám trung y, Tô Duệ đã trách mắng cô một trận, nói sở dĩ Lạc Quân Hành cấm túc cô, không phải là để trừng phạt cô, mà vì biết sẽ có nguy hiểm, cho nên mới bảo cô ngoan ngoãn ở lại phòng khám trung y, kết quả cô không nghe lời, cùng Bạch Lộc chạy ra ngoài.

Bây giờ cuối cùng cô phải trả giá vì tính bướng bỉnh và không nghe lời của mình.

Trong lòng Nam Mẫn hổ thẹn áy náy, cũng không dám gọi điện cho anh cả.

Phía bên kia dừng một lúc.

Lạc Quân Hành nói: “Em đến nước Y đi”.

Giọng thanh nhẹ: “Tính sổ thẳng mặt”.

Cất điện thoại, Nam Mẫn bỗng vui vẻ.

Mỗi lần trò chuyện xong với anh cả, tâm trạng đều rất vui vẻ, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dường như xảy ra chuyện lớn cũng không cần lo lắng, vì đã có anh ấy.

Chỉ là anh cả quá bận, lại vướng thân phận, không thể tùy ý ra nước ngoài, xem ra chỉ có thể là cô bay đến nước Y, đến thăm hỏi quý tộc đơn thân.

Còn nói gì mà “em không đến thăm hòn đảo mà anh mua cho à?”

Rõ ràng là nhớ cô mà.

Anh chàng cứng miệng.
 
Chương 747


Chương 747

Khóe miệng Nam Mẫn khẽ cong lên, bị Phó Vực bắt được.

“Có chuyện vui gì mà cười vui vẻ thế?”

Phó Vực cau mày: “Nói ra để mọi người cùng vui đi”.

Anh ta đi đến định ngồi cạnh Nam Mẫn, bị Nam Mẫn đẩy ra, bên phía Lạc Ưu gần như cùng lúc ra tay tóm Phó Vực lên: “Chỗ này là cho anh ngồi hả?”

Sau đó, dưới sự hỗ trợ của Nam Mẫn, Lạc Ưu hiên ngang ngồi xuống.

Phó Vực… chỉ có thể đứng.

Anh ta không phục hừ một tiếng.

“Để tôi đoán”.

Lạc Ưu chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn sang Nam Mẫn: “Có phải lão Dụ biến thành cá đầu trọc rồi? Nghĩ đến cảm thấy rất vui phải không, ha ha ha”.

Nam Mẫn giật khóe miệng: “Cá đầu trọc?”

“Đúng thế, biệt danh mới của tôi và Phó Vực đặt cho lão Dụ, hay không?”

Lạc Ưu bày vẻ lập được công lớn.

Nam Mẫn ngẫm nghĩ cái biệt hiệu ‘cá đầu trọc’, lại liên tưởng đến cái trán hói của Dụ Lâm Hải, thực sự cảm thấy rất hợp, gật đầu: “Rất hay”.

Phó Vực không nhịn được cười, uể oải dựa vào bức tường đối diện.

“Lão Dụ tỉnh rồi, đang tìm em khắp nơi, em có muốn đi thăm cậu ta không?”

Nam Mẫn nghĩ chắc anh cũng sắp tỉnh rồi, cô có lòng tin với y thuật của mình, đích thân cô làm phẫu thuật, biết rõ tình hình của Dụ Lâm Hải, cũng không bất ngờ.

Cô xoa cổ gáy đau mỏi, khẽ thở ra một hơi.

“Phải đi chứ, còn cần phải nói cho anh biết những việc cần chú ý sau phẫu thuật”.

Nam Mẫn đứng lên, ấn nhẹ lên cánh tay của Lạc Ưu, đi về phía phòng bệnh.

Lạc Ưu ngồi vắt chân phải lên đầu gối chân trái, thế ngồi bá đạo, nhìn bóng dáng thon gầy của Nam Mẫn rời đi, khẽ thở dài: “Tiểu Mẫn nhà mình thật vất vả”.

Phó Vực đứng mệt, đến ngồi xuống chỗ ngồi của Nam Mẫn vừa nãy, cũng vắt hai chân.

“Đây gọi là ‘người có tài nhiều nhọc nhằn’, thiên tài giống như chúng tôi đều rất mệt”.

Anh ta cảm khái nói cứ như thật vậy.

“Các anh? Thiên tài?”

Lạc Ưu đưa tay sờ trán Phó Vực: “Người anh em, anh không bị bệnh chứ?”

“Cô mới bị bệnh!”

Phó Vực vừa đáp trả một câu, mắt liếc thấy một bóng dáng cao lớn từ chỗ góc rẽ đi đến, vẻ mặt âm sầm, đôi mắt như mũi tên bôi độc: “Anh mắng ai đấy?”

Quyền Dạ Khiên vừa đến, đã phi hai con đao ánh mắt về phía Phó Vực.

Anh ta nói giọng không vui, đương nhiên Phó Vực cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế.

“Tôi và chiến hữu của tôi đấu khẩu, mà còn cần được sự đồng ý của cậu Quyền chắc?”
 
Chương 748


Chương 748

“Cần”.

Quyền Dạ Khiên không hề do dự trả lời.

Phó Vực tức cười: “Ha ha, tại sao? Anh là gì của Lạc Ưu?”

“Tôi là bạn trai cô ấy”.

Quyền Dạ Khiên đến bên cạnh Lạc Ưu, nhét tay vào túi quần, nhìn chằm chằm Phó Vực.

“Không muốn ăn đòn, thì mau cút đi”.

Phó Vực nghĩ thầm: Anh bảo tôi cút thì tôi cút, vậy há chẳng phải rất mất mặt sao?

Anh ta ngồi im ở đó, nhìn sang Lạc Ưu: “Hai người đang yêu nhau à?”

Lạc Ưu lắc đầu: “Không có”.

Rồi lại không chắc chắn nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Có không?”

Quyền Dạ Khiên: “Có!”

Lạc Ưu: “…”

Bọn họ đang yêu nhau? Tại sao cô ấy không biết?

“Là tôi quá lâu chưa xuống núi, lạc hậu rồi chăng?”

Lạc Ưu không chắc chắn lắm nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Bây giờ chuyện yêu đương, không cần người trong cuộc đồng ý nữa hả? Chỉ cần một bên đồng ý là được ư?”

Yêu kẻ ngây ngô thì phải dùng logic ngây ngô.

Vậy là Quyền Dạ Khiên gật đầu: “Đúng, thanh niên đều yêu như vậy”.

Thanh niên.

Để chứng minh mình là thanh niên, cho nên Lạc Ưu cảm thấy…

Hình như chuyện này không có vấn đề.

Phó Vực nhìn Quyền Dạ Khiên ăn nói linh tinh một cách nghiêm túc, cảm thấy rất buồn cười.

“Thật không ngờ, đường đường cậu Quyền cũng có ngày hôm nay”.

Phó Vực nhếch mép: “Tôi cứ tưởng anh là gay cơ”.

Tinh thần hóng hớt nhiều chuyện của Lạc Ưu lên cao, nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Anh là gay hả?”

“Đương nhiên không phải! Đừng nghe anh ta nói linh tinh”.

Quyền Dạ Khiên hằm hằm nhìn sang Phó Vực, cắn răng cắn lợi nói: “Anh muốn chết hả?”

“Không muốn”.

Phó Vực ngông nghênh nói: “Nhưng nếu cậu Quyền muốn tán người anh em của tôi, tốt nhất nên khách sáo với tôi thì hơn, dù sao những lịch sử đen của anh, tôi sưu tầm cả một rổ đấy”.

Đôi mắt như lang như hổ của Quyền Dạ Khiên lập tức bắn ra tia lạnh.

Phó Vực không hề sợ hãi trừng mắt lại.

Lạc Ưu nhìn sang trái, ngó sang phải.

Chiến tranh giữa hai người đàn ông, dường như sắp bùng nổ.
 
Chương 749


Chương 749

“Các anh muốn đánh nhau à? Đợi đã, tôi tránh ra xa đã”.

Lạc Ưu đứng lên, nhường chỗ, tìm một góc khá an toàn, ngồi xổm dựa tường, bày tư thế xem kịch rất thoải mái, sau đó nói: “Được rồi, đánh đi”.

Phó Vực: “?”

Quyền Dạ Khiên nhướn mày.

Lạc Ưu thấy bọn họ không động đậy, thân thiện hỏi: “Có cần tôi hô cho các anh không?”

Cô hắng giọng, giơ tay: “Chuẩn bị! Bắt đầu!”

Quyền Dạ Khiên: “…”

Giám định hoàn tất, cô vợ này là cô ngốc.



Nam Mẫn vừa vào phòng bệnh, phát hiện người nhà họ Dụ đều có mặt.

Cô vừa đi vào thì nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.

“Tiểu Mẫn!”

Bà cụ Dụ tươi cười kéo tay của cô đi vào, người nhà họ Dụ lập tức tránh nhường một lối đi, cũng nhường ghế cho cô: “Mau mau mau, ngồi đi”.

Nam Mẫn hơi không đỡ nổi sự nhiệt tình như vậy, cười ngài ngại.

Vừa ngồi xuống, ngước mắt đã đối thẳng với đôi mắt rực lửa của Dụ Lâm Hải.

Đầu của anh vẫn bị quấn băng, để tránh nhiễm lạnh, chỉ là quấn băng như vậy, cũng không che khuôn mặt anh tuấn của anh, năm đó khuôn mặt này đã khiến cô kinh ngạc.

Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đều là động lòng với nhan sắc, câu này không sai chút nào.

Nếu Dụ Lâm Hải trông xấu một chút, có lẽ duyên phận giữa cô và anh sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn ‘đền ơn’, sẽ không có quá nhiều tình cảm, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra nghiệt duyên sau này.

“Cảm thấy thế nào rồi?”, cô thản nhiên lên tiếng hỏi.

Dụ Lâm Hải động đôi môi khô: “Vẫn ổn, chỉ là đầu hơi khó chịu”.

“Anh vừa làm phẫu thuật, thể trạng vẫn còn yếu, dư âm chấn thương não cũng chưa hoàn toàn qua đi, hơi chóng mặt cũng là bình thường. Chú ý nghỉ ngơi, cố gắng đừng để nhiều người trong phòng bệnh”.

Nam Mẫn vừa nói xong, người nhà họ Dụ đồng loạt gật đầu.

“Biết rồi biết rồi, chúng tôi thăm nó xong sẽ đi ngay, thay phiên nhau đến chăm sóc”.

Nam Mẫn gật đầu, lại dặn dò một số việc cần chú ý.

Mọi người yên lặng lắng nghe, ghi nhớ kỹ, bây giờ lời của Nam Mẫn là vàng là ngọc đối với bọn họ, nghe từng lời dặn dò, trong lòng vừa khâm phục vừa cảm thấy thần kỳ.

“Chị Nam, chị thật quá lợi hại! Sao cái gì chị cũng biết thế!”

Dụ Trạch Vũ nhìn Nam Mẫn với vẻ mặt sùng bái: “Nếu em học y thì tốt rồi, chắc chắn sẽ bái chị làm thầy”.

Chú ba Dụ vỗ nhẹ đầu của con trai mình: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, nói cứ như con học y thì người ta sẽ thu nhận con vậy, với cái đầu gỗ của con, chị Nam Mẫn của con sẽ để ý đến con sao?”

Mọi người đều bật cười, Nam Mẫn nhìn Dụ Trạch Vũ tỏ vẻ mặt không phục, cũng không nhịn được cười.

“Cũng chỉ có những việc này thôi, không còn việc gì khác thì tôi đi trước đây”.
 
Chương 750


Chương 750

Nam Mẫn vừa đứng lên thì bị Dụ Lâm Hải nắm chặt cổ tay.

“Đừng đi”.

Bầu không khí trầm lắng một giây.

“Ôi trời, tôi còn hẹn bác sĩ Tô khám cho, suýt thì quên”.

Bà cụ Dụ nói: “Ông lão, chúng ta đi thôi, chẳng phải ông muốn đến viện bảo tàng à?”

Ông cụ Dụ gật đầu: “Ồ ồ, đúng đúng đúng! Vậy, Tiểu Mẫn à, ông về trước đây!”

Chú hai Dụ và chú ba Dụ cùng giơ tay lên xem giờ.

“Công ty còn có rất nhiều việc, chúng tôi cũng về đây, A Hải, cháu giữ sức khỏe nhé”.

Dụ Trạch Vũ: “Anh cả, trường em cũng có chút chuyện, em về trước đây! Chị Nam, bye bye!”

Dụ Gia Hàng và Dụ Phạn Âm cũng đều vẫy tay tạm biệt Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn.

Dụ Phượng Kiều nheo mắt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh cho họ.

Trong phút chốc người nhà họ Dụ giải tán, vừa nãy phòng bệnh còn đầy người, bây giờ đã trống không.

Nam Mẫn hơi ngẩn người, cổ tay lại bị nắm chặt.

Cô cúi đầu, phát hiện Dụ Lâm Hải vẫn đang nắm tay cô, bèn cau mày.

“Xin lỗi”.

Dụ Lâm Hải sợ cô giận, vội vàng xin lỗi, buông cổ tay cô ra.

Trên ngón tay còn lưu lại hơi ấm của cô, cũng phải co lại.

Nam Mẫn cúi đầu nhìn anh: “Có lời cần nói với tôi à?”

“Ừm”.

Dụ Lâm Hải gật đầu, ra ý cho cô: “Ngồi đi”.

Nam Mẫn bình tình ngồi xuống, lại lên tiếng trước: “Chuyện lần này, cảm ơn anh”.

“Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn”.

Dụ Lâm Hải cất giọng khàn khàn: “Bảo vệ em không bị tổn thương là việc tôi nên làm”.

“Không có nên hay không nên, anh cũng không nợ gì tôi”.

Nam Mẫn nói: “Ngược lại là tôi, hại anh bị đánh hai lần, gặp rất nhiều tai họa bất ngờ. Tôi đã xử lý máu tụ trong đầu anh, có điều phẫu thuật mở đầu rất nguy hiểm, khả năng nhiễm trùng hậu phẫu cũng rất cao, nhất định phải điều dưỡng thật tốt, giữ gìn sức khỏe”.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều dưỡng tốt”.

Dụ Lâm Hải đăm đắm nhìn cô: “Cảm ơn em, lại cứu tôi thêm một lần”.

Lần này đến lượt Nam Mẫn nói: “Việc nên làm, nói cho cùng anh đã thay tôi chịu một gậy đó, là tôi nợ anh. Anh có gì cần tôi làm thì cứ nói, tất cả những việc trong phạm vi năng lực của tôi, nhất định sẽ giúp anh”.

Cô đột nhiên nói trịnh trọng như vậy, khiến trái tim Dụ Lâm Hải thình thịch đập mạnh.

Vừa nãy những lời người nhà nói với anh, cổ vũ khích lệ anh, lâp tức hiện lên trong đầu.
 
Chương 751


Chương 751

Anh biết không nên lợi dụng người lúc khó khăn, càng không nên được nước lấn tới, nhưng, nhưng…

Đây có lẽ lần đầu tiên anh lại gần cô sau khi li hôn!

Chỉ số nhịp tim, nhiệt độ hiển thị trên máy đo bên cạnh đang tăng lên.

Nam Mẫn lướt nhìn một cái, cau mày: “Anh kích động cái gì?”

Cô rót một chén trà bón cho anh uống, vuốt ngực cho anh ta, miệng lẩm bẩm: “Người vừa làm xong phẫu thuật não kiêng kỵ nhất là xúc động, nhiệt độ tăng lên, rất dễ nhiễm trùng, anh kiềm chế cảm xúc cho tôi…”

Dụ Lâm Hải cũng muốn kiềm chế cảm xúc, nhưng tay của cô vuốt trên lồng ngực anh, giống như một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng bóp trái tim anh vậy, khiến trái tim anh đập càng nhanh hơn.

Nhìn chỉ số nhịp tim trên máy đo càng lúc càng tăng, Nam Mẫn ý thức được điều gì, mau chóng buông tay.

Vừa buông ra thì bị Dụ Lâm Hải tóm chặt tay.

Lần này không phải cổ tay, mà là ngón tay.

Đôi mắt sâu của anh hơi ửng đỏ, nói với Nam Mẫn; “Để yên, cứ để như vậy, để tôi bình tĩnh lại là được”.

Nắm tay của cô, cảm nhận hơi ấm của cô, anh cảm thấy an tâm.

Chỉ số nhịp tim dần ổn định lại.

Nam Mẫn theo dõi máy đo, nhìn nhịp tim và nhiệt độ trở lại bình thường, mới thở nhẹ nhõm.

Cô muốn rút tay về, lại sợ kích động đến anh, chỉ đành để anh nắm như vậy.

Anh nằm, cô đứng, hơi nghiêng người, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.

Dụ Lâm Hải nắm tay của cô, hơi thở của hai người gần như giao hòa với nhau, quấn quýt không dứt.

Cảnh này đúng là nhìn thế nào cũng quái dị.

“Được chưa?”

Nam Mẫn không được tự nhiên, hơi lùi về phía sau.

“Ừm, được rồi”.

Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng buông tay của cô, Nam Mẫn vừa định rút tay về thì bị anh tóm lấy.

Lần này Nam Mẫn cau mày thật, người đàn ông này sao cứ làm vậy, có chuyện gì thế?

Cô không biết, giờ đây cái đầu trọc đang giằng co thế nào.

Cái cân giữa đạo đức và cảm tính đang không ngừng chao đảo bập bênh, ép anh phải đưa ra lựa chọn!

Cuối cùng Dụ Lâm Hải nhìn đôi mắt động lòng người của Nam Mẫn, cuối cùng bên phía cảm tính đánh đổ đạo đức với thế trận áp đảo, anh đưa ra quyết định.

“Tiểu Mẫn”.

Dụ Lâm Hải cất giọng khàn khàn lên tiếng: “Trong khoảng thời gian tôi nằm viện, em đến với tôi, được không?’

Nam Mẫn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu u tối của anh, rơi vào trầm mặc.



“Cái gì? Anh ta nằm viện, em đến chăm sóc anh ta?”

Bạch Lộc Dư nổi khùng: “Đây là điều kiện của tên nhóc Dụ Lâm Hải đưa ra cho em phải không?”
 
Chương 752


Chương 752

Nam Mẫn ngồi khoanh chân trên sofa, ăn một quả táo, thản nhiên gật đầu.

Bạch Thất đấm vào gối ôm, nói với các anh: “Các anh xem đấy, em đã nói gì, tên họ Dụ đó chịu thay Tiểu Lục một gậy, chắc chắn không phải chịu không, lại coi Tiểu Lục của chúng ta là hộ lý rồi”.

Quyền Dạ Khiên chế nhạo bĩu môi: “Anh ta còn muốn đi lại con đường cũ ba năm trước đấy chắc?”

“Anh ta nằm mơ đi!”

Bạch Lộc Dư quay đầu cảnh cáo Nam Mẫn: “Em phải cứng rắn cho anh, tuyệt đối không được mềm lòng!”

“Ôi trời, em biết rồi”.

Nam Mẫn bực mình nói: “Em là người mềm lòng sao?”

Bạch Lộc Dư xùy một tiếng: “Nếu em máu lạnh, vô tình, thì lần này không nên ra tay cứu anh ta, chết đi cho êm xuôi, tránh cho anh ta cứ bám lấy em”,

“Không thể nói như vậy”.

Quyền Dạ Khiên nói: “Nói thế nào cũng là Dụ Lâm Hải chịu một gậy đó thay Tiểu Lục, nếu em ấy thấy chết không cứu, cả đời sẽ cắn dứt lương tâm, vậy thì càng không dứt khỏi Dụ Lâm Hải, cứu người là đúng”.

Nam Mẫn cũng nghĩ vậy gật đầu: “Vẫn là anh hai hiểu rõ đại nghĩa”.

“Em bớt nịnh bợ đi”.

Quyền Dạ Khiên lạnh lùng liếc nhìn cô: “Cứu sống người là được rồi, em còn bám theo ở bên người ta, em rảnh rỗi quá hả? Cậu cả nhà họ Dụ thiếu y tá ư, anh mời một đám đến cho anh ta, cần gì em phải đi hầu hạ?”

“Đâu phải hầu hạ, chỉ là nấu cơm nói chuyện mà thôi”.

Nam Mẫn thầm nghĩ: Chỉ cần đừng nói đến chuyện tái hôn hay quay lại với cô, thì tất cả đều dễ nói.

Bảo cô làm hầu gái già cô cũng đồng ý.

Ai bảo chuyện này khiến trong lòng cô cảm thấy thiếu nợ.

Tô Duệ hiểu tâm tư của Nam Mẫn, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Phải chăm sóc đến khi nào?”

Nam Mẫn suy nghĩ: “Thế nào cũng phải đợi tóc anh ta dài ra”.

“…”

Ba ông anh cạn lời.

Tô Duệ lại hỏi: “Vậy bao giờ em đi nước Y?”

Nam Mẫn ném hạt táo vào thùng rác, nuốt xuống miếng táo cuối cùng, mơ hồ nói: “Chờ hạng mục trường đua ngựa thuận lợi khai trương thì em đi ngay, khoảng sau Thất Tịch đi. Em muốn nhanh chóng gặp được anh cả, nghĩ thôi đã kích động”.

Cô dựa người vào phía sau, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải.

“Anh trai nào muốn đi cùng em không? Anh cả đã mua cho em một hòn đảo đó ~”.

Khoe khoang này của Nam Mẫn lập tức khiến ba ông anh bất mãn.

“Aiz yo, được rồi được rồi, biết anh cả mua đảo cho em rồi, bọn anh không có được chưa?”
 
Chương 753


Chương 753

Bạch Lộc Dư trừng mắt nhìn em gái: “Khoe khoang không biết xấu hổ”.

Nam Mẫn cực kỳ khoa trương cười châm chọc anh ta.

“Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là các anh có đi cùng em đến nước Y không?”

Vừa nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc của anh cả, Nam Mẫn thật sự có chút sợ hãi: “Chuyện ‘vượt ngục’ lần này của em cũng xem như châm ngòi nổ rồi, anh cả tuyên bố tìm em ‘tính sổ trực tiếp’, các anh cũng không thể thấy chết mà không cứu”.

Bạch Lộc Dư lập tức chột dạ: “Anh không đi, anh cả muốn tìm em tính sổ, anh không đi tự chuốc lấy tai hoạ đâu”.

“Xì, thật không trượng nghĩa, anh đi rồi dù sao có thể gánh vác được một phần hỏa lực”.

Nam Mẫn vỗ vỗ anh nhỏ, sau đó hướng ánh mắt cầu cứu sang Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, anh đi đi mà ~”.

“Không đi”.

Quyền Dạ Khiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lão đại đâu có tặng anh một hòn đảo”.

“…”

Nam Mẫn chép miệng, giờ mới biết thế nào gọi là mang đá đập vào chân mình.

Mấy ông anh này thật sự ghen rồi.

Cô chưa từ bỏ ý định nhìn sang Tô Duệ: “Anh Duệ…”

“Messuri có cả đống việc, mấy ngày nữa anh đưa Tô Âm về”.

Tô Duệ tỏ ra lạnh lùng: “Chuyện của em, em tự giải quyết đi”.

Nam Mẫn: Aiz, thật cô đơn.

Cô vươn người lười biếng: “Xem ra em được định trước độc hưởng sủng ái của anh cả rồi”.

Ba anh: “…”

Đánh em gái phạm pháp không?



Phòng bệnh trong bệnh viện.

“Không phải chứ, vất vả lắm anh mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, chỉ nói một điều kiện như vậy với cô ấy?”

Lạc Ưu ngồi trước giường bệnh nhìn chiến hữu cũ, cảm thấy có khả năng sau khi anh u đầu sức trán, cả người cũng ngu theo rồi.

Ngay cả Phó Vực cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Đúng vậy, cơ hội ngàn năm có một, cậu lại không bắt lấy, bảo cô ấy quay về với cậu? Xem ra cậu thật sự muốn nhường cô ấy cho tôi rồi, cảm ơn trước nhé người anh em!”

Phó Vực chắp tay thành quyền với Dụ Lâm Hải, anh chẳng buồn để ý đến anh ta.

Lạc Ưu nhướn mày nhìn Phó Vực: “Sao hả, anh cũng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, muốn theo đuổi Mẫn?”

“Lời này của cô là thế nào, cái gì mà ‘cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga’ hả, cô đã từng nhìn thấy con cóc ghẻ nào đẹp trai như vậy chưa?”, Phó Vực chỉ vào bộ mặt đẹp trai của mình: “Hơn nữa, tôi không phải muốn theo đuổi, tôi luôn theo đuổi nhé, được chưa?”

Lạc Ưu không nhịn được liền bật cười: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhìn ra, vậy anh tiến triển thế nào rồi?”
 
Chương 754


Chương 754

“Tôi đây không phải… luôn theo đuổi, mà đuổi không kịp”.

Phó Vực mặt đầy thất bại.

Lạc Ưu không chút phúc hậu cười lớn: “Nghe nói anh còn muốn cả ‘trân châu nhỏ’ của Mẫn mà”.

“Chậc, cô…”, Phó Vực nháy mắt với Lạc Ưu.

Dụ Lâm Hải nghi ngờ nhíu mày: “Cái gì mà ‘trân châu nhỏ’?”

“Thì là ‘trân châu nhỏ’ để sinh sôi đời sau đó, anh nói xem anh ta có đê tiện không”, Lạc Ưu điên cuồng phá đám Phó Vực.

Dụ Lâm Hải nhìn sang Phó vực, đôi mắt như kim độc: “Phó Vực!”

“Đừng hét đừng hét”.

Phó Vực: “Mẫn nói rồi mà, cậu vừa phẫu thuật xong, tâm trạng không thể kích động”.

Đối diện với Dụ Lâm Hải mặt đầy sương lạnh, khí thế hung hăng, Phó Vực né tránh ánh mắt của anh, nhưng thật sự không tránh né nổi: “Được rồi được rồi, không phải tôi bị ông già nhà tôi giục cưới giục sinh con sao, vậy nên chỉ đành đưa ra hạ sách này. Nhưng Tiểu Mẫn không đồng ý, còn suýt chút nữa ném dép vào mặt tôi. Aiz, người phụ nữ này thật sự quá khó theo đuổi!”

Lạc Ưu hừ nhẹ: “Có một người dễ theo đuổi, còn chạy theo đuổi anh, không phải anh không cần sao?”

Phó Vực oán hận một câu: “Bây giờ tình hình của cô không khác gì tôi đâu, đừng có mà chó chê mèo lắm lông”.

Vừa nghĩ đến thế tiến công của Quyền Dạ Khiên, Lạc Ưu không khỏi ỉu xìu.

Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng đàn ông theo đuổi, về mặt này đúng là không có kinh nghiệm gì.

Cô ấy muốn nhận anh ta làm đại ca, nhưng anh ta lại cứ muốn cô ấy làm vợ mình, điều này khiến người ta vô cùng phiền não.

Aiz.

Ba kiếm khách của đội đặc chiến Giao Long ngày xưa đều rơi vào vấn đề tình cảm của riêng mình, khó mà dứt ra được.

Cuối cùng vẫn là Phó Vực quay về chủ đề ban đầu: “Tôi nói này, cá trọc đầu”.

Đối diện với ánh mắt hung hăng trợn trừng của Dụ Lâm Hải, anh ta tạm thời làm như không thấy, dù sao tên nhãi này bây giờ rất yếu ớt, lại không thể nhảy xuống giường đánh mình, anh ta không hề sợ hãi nói: “Không phải cậu thật sự muốn ôn lại cảnh tượng ba năm trước đấy chứ?”

Dụ Lâm Hải ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ánh mắt trở nên sâu vạn phần.

“Không phải ôn lại”.

Anh cử động đôi môi khô khốc, nói ra có chút khó khăn: “Là đền bù, là chuộc tội”.

Anh muốn nhân cơ hội này bù đắp lại toàn bộ những gì đã bạc đãi Nam Mẫn.

Anh muốn an ủi, chữa trị từng chút vết thương trong lòng cô.

Anh không muốn cô hận mình nữa.



“Đám người kia đến bây giờ vẫn không chịu buông tha cho em, sau này em đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận từng chút một”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom