Dịch Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 959: C959: Trần mộc giao đồ bên trong ra đây


"Quả nhiên là dược liệu ngàn năm!" Trần Mộc kêu lên.

Nhưng vào lúc này, xung quanh biển dung nham, lại lần nữa vang lên một tiếng xé gió sắc bén, một ngọn giáo xé nát hư không, giải phóng dao động bất diệt chỉ có thể tìm thấy ở Bất Diệt Cảnh, đánh thẳng về phía cổ họng của Trần Mộc.

Trần Mộc nhướng mày, đành phải rút lui để tránh ngọn giáo.

"Vút!" Chỉ thấy một thanh niên mặc đồ đen lao về phía này, có vẻ như hắn ta cũng cảm nhận được sự chuyển động của tinh hoa nhật nguyệt nên mới tìm đến đây.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng phía trên dung nham, sắc mặt hắn ta hơi sững lại, có vẻ ngạc nhiên.

"Trần Mộc? Tại sao lại là ngươi?"

"Tại sao ngươi lại đến đây?"

Trần Mộc nhìn đối phương, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Sao ngươi cũng ở đây?"


Chàng trai trẻ kia không ai khác chính là đại thiếu gia của nhà họ Quý, Quý Chung, người mà Trần Mộc đã gặp trên núi khi hắn tham dự đại hội Bách Hoa trong chuyến đi đến Trung Thổ Thần Châu.

Hai người họ thậm chí còn có một cuộc đấu kiếm với nhau!

Tuy nhiên, khi gặp lại Quý Chung ở đây, Trần Mộc lại cảm thấy có chút bất ngờ. Bởi vì cho dù Quý Chung có đến thánh mộ thì lẽ ra hắn ta cũng phải theo nhà họ Quý đến một dãy núi khác mới phải?

Quý Chung nhìn long tinh trong tay Trần Mộc, trong mắt không khỏi lộ ra một tia nóng rực. Là đại thiếu gia của nhà họ Quý, tài nguyên tu luyện dồi dào, nhưng long tinh ngàn năm này chắc chắn là hiếm gặp.

"Không ngờ, thứ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt lại không phải đại yêu, mà là long tinh ngàn năm!"

"Đáng tiếc là chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nếu là người khác, ta đã giết hắn ta ngay tại chỗ rồi, nhưng nếu là ngươi..."

Quý Chung gãi đầu, có chút bối rối.

Hắn ta rất coi trọng Trân Mộc, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, hắn ta thực sự không muốn trở thành kẻ thù của Trần Mộc. Ngược lại, hắn ta muốn làm bạn với Trần Mộc hơn.

Tuy nhiên, Quý Chung chưa kịp nói chuyện thì lại có thêm vài âm thanh xé gió lao tới. Trần Mộc nhanh tay bỏ long tỉnh nghìn năm tuổi vào trong nhẫn không gian. Nhưng đáng tiếc, năng lượng của long tinh còn sót lại trên cánh tay hắn vẫn chưa tiêu tán.

Trần Mộc nhìn quanh, phát hiện có vài bóng người từ phía sau núi lao về phía mình, quan trọng nhất là hắn không xa lạ gì với những bóng người này.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp, ta đi đâu các ngươi cũng theo ta, các ngươi tuổi chó à?" Trần Mộc nói.

Nhóm người này không ai khác chính là các đệ tử của Linh Khư Điện, Phùng Giai Giai và Tiêu Tuyền vừa mới đánh nhau cùng họ trước đó.

Khi Trần Mộc phát hiện ra Tiêu Tuyền, hắn ta cũng nhìn thấy hắn, đặc biệt chú ý đến tinh hoa nhật nguyệt còn sót lại giữa hai cánh tay hắn, mí mắt co giật dữ dội, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.

Hắn ta biết rằng mình đã đến muộn.

"Trần Mộc, giao đồ bên trong ra đây!" Phượng Giai Giai tiến lên một bước, hô lớn.


Quý Chung nhìn Trần Mộc với ánh mắt kỳ quái, cười nói: "Ngươi vừa mới tới Trung Thổ Thần Châu chưa bao lâu mà đã có nhiều kẻ thù như vậy sao?"

Trần Mộc lắc đầu cười nói: "Trong giang hồ chỗ nào mà không có đao kiếm? Có dăm ba kẻ thù là chuyện bình thường, đâu có gì phải ngạc nhiên!"

Hai người bình tĩnh nói đùa với nhau, tựa như hoàn toàn không để ý đến đệ tử của Linh Khư Điện.

Tiêu Tuyền thấy vậy thì càng tức giận hơn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Mộc, sau đó liếc nhìn Quý Chung bên cạnh. Thân là thiên tài hàng đầu của Trung Thổ Thần Châu, hắn ta hiển nhiên không còn xa lạ gì với Quý Chung.

Trong một gia tộc võ đạo như nhà họ Quý có vô số thiên tài. Tuy nhiên, ngay cả những nhân vật mạnh như Quý Minh Hiên đều bị Quý Chung trước mặt áp chế đến không thể ngẩng đầu lên, vì vậy Tiêu Tuyền rất sợ Quý Chung.

"Quý đại thiếu gia, đây là chuyện riêng giữa Linh Khư Điện bọn ta và tên nhóc. này, hy vọng đại thiếu gia không can thiệp!" Tiêu Tuyền chắp tay nói.

Quý Chung cười nhạo: "Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám bảo ta phải thế này thế kia, cho dù sư phụ có ở đây thì cũng sẽ phải khách khí với ta đấy!"

Sắc mặt Tiêu Tuyền có chút khó coi, bị Quý Chung giễu cợt nhưng cũng không dám phản bác.

Bởi vì tên tuổi của nhà họ Quý rất nổi tiếng, là một gia tộc võ đạo đã có ngưồn gốc từ Trung Thổ Thần Châu hàng nghìn năm, cho dù Linh Khư Điện có hùng mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với họ được.

ừ, đồ nhát gan!" Thấy Tiêu Tuyền bị mình chỉ mặt mà mắng, ngay cả đánh rắm cũng không dám, Quý Chung chỉ cười nhạo một tiếng.

Cũng không thèm để ý đến những kẻ tầm thường như vậy.


Hắn ta quay sang nhìn Trần Mộc rồi nói: "Kẻ thù của ngươi thì ngươi tự giải quyết đi, đánh xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!"

Nói rồi, hắn ta lùi về phía bờ của biển dung nham, khoanh tay lại, như thể đang chuẩn bị xem một màn kịch hay.

Phương Thanh Điệp hơi giật mình, sau đó đôi mắt đẹp trở nên nghiêm túc, khế bước về phía trước, hiển nhiên là muốn tham gia trận chiến. Tuy nhiên, Trần

Mộc lại giơ tay lên để ngăn nàng ta lại.

Trần Mộc nhìn về phía người của Linh Khư Điện, sau khi phát hiện Phùng Tiên Khâu không có ở đây, hắn ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ của các ngươi không tới sao?"

"Hừ, ngươi muốn cầu xin sư phụ bọn ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đâu, hôm nay ngươi sẽ phải chết!" Tiêu Tuyền lạnh lùng mỉm cười.

Trần Mộc lắc đầu, tỏ vẻ bình thản.

"Không, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!"

"Ý của ta là, không có sư phụ ở đây, sao các ngươi lại có can đảm tới đánh nhau với ta?"
 
Chương 959: C959: Trần mộc giao đồ bên trong ra đây


"Quả nhiên là dược liệu ngàn năm!" Trần Mộc kêu lên.

Nhưng vào lúc này, xung quanh biển dung nham, lại lần nữa vang lên một tiếng xé gió sắc bén, một ngọn giáo xé nát hư không, giải phóng dao động bất diệt chỉ có thể tìm thấy ở Bất Diệt Cảnh, đánh thẳng về phía cổ họng của Trần Mộc.

Trần Mộc nhướng mày, đành phải rút lui để tránh ngọn giáo.

"Vút!" Chỉ thấy một thanh niên mặc đồ đen lao về phía này, có vẻ như hắn ta cũng cảm nhận được sự chuyển động của tinh hoa nhật nguyệt nên mới tìm đến đây.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng phía trên dung nham, sắc mặt hắn ta hơi sững lại, có vẻ ngạc nhiên.

"Trần Mộc? Tại sao lại là ngươi?"

"Tại sao ngươi lại đến đây?"

Trần Mộc nhìn đối phương, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Sao ngươi cũng ở đây?"


Chàng trai trẻ kia không ai khác chính là đại thiếu gia của nhà họ Quý, Quý Chung, người mà Trần Mộc đã gặp trên núi khi hắn tham dự đại hội Bách Hoa trong chuyến đi đến Trung Thổ Thần Châu.

Hai người họ thậm chí còn có một cuộc đấu kiếm với nhau!

Tuy nhiên, khi gặp lại Quý Chung ở đây, Trần Mộc lại cảm thấy có chút bất ngờ. Bởi vì cho dù Quý Chung có đến thánh mộ thì lẽ ra hắn ta cũng phải theo nhà họ Quý đến một dãy núi khác mới phải?

Quý Chung nhìn long tinh trong tay Trần Mộc, trong mắt không khỏi lộ ra một tia nóng rực. Là đại thiếu gia của nhà họ Quý, tài nguyên tu luyện dồi dào, nhưng long tinh ngàn năm này chắc chắn là hiếm gặp.

"Không ngờ, thứ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt lại không phải đại yêu, mà là long tinh ngàn năm!"

"Đáng tiếc là chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nếu là người khác, ta đã giết hắn ta ngay tại chỗ rồi, nhưng nếu là ngươi..."

Quý Chung gãi đầu, có chút bối rối.

Hắn ta rất coi trọng Trân Mộc, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, hắn ta thực sự không muốn trở thành kẻ thù của Trần Mộc. Ngược lại, hắn ta muốn làm bạn với Trần Mộc hơn.

Tuy nhiên, Quý Chung chưa kịp nói chuyện thì lại có thêm vài âm thanh xé gió lao tới. Trần Mộc nhanh tay bỏ long tỉnh nghìn năm tuổi vào trong nhẫn không gian. Nhưng đáng tiếc, năng lượng của long tinh còn sót lại trên cánh tay hắn vẫn chưa tiêu tán.

Trần Mộc nhìn quanh, phát hiện có vài bóng người từ phía sau núi lao về phía mình, quan trọng nhất là hắn không xa lạ gì với những bóng người này.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp, ta đi đâu các ngươi cũng theo ta, các ngươi tuổi chó à?" Trần Mộc nói.

Nhóm người này không ai khác chính là các đệ tử của Linh Khư Điện, Phùng Giai Giai và Tiêu Tuyền vừa mới đánh nhau cùng họ trước đó.

Khi Trần Mộc phát hiện ra Tiêu Tuyền, hắn ta cũng nhìn thấy hắn, đặc biệt chú ý đến tinh hoa nhật nguyệt còn sót lại giữa hai cánh tay hắn, mí mắt co giật dữ dội, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.

Hắn ta biết rằng mình đã đến muộn.

"Trần Mộc, giao đồ bên trong ra đây!" Phượng Giai Giai tiến lên một bước, hô lớn.


Quý Chung nhìn Trần Mộc với ánh mắt kỳ quái, cười nói: "Ngươi vừa mới tới Trung Thổ Thần Châu chưa bao lâu mà đã có nhiều kẻ thù như vậy sao?"

Trần Mộc lắc đầu cười nói: "Trong giang hồ chỗ nào mà không có đao kiếm? Có dăm ba kẻ thù là chuyện bình thường, đâu có gì phải ngạc nhiên!"

Hai người bình tĩnh nói đùa với nhau, tựa như hoàn toàn không để ý đến đệ tử của Linh Khư Điện.

Tiêu Tuyền thấy vậy thì càng tức giận hơn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Mộc, sau đó liếc nhìn Quý Chung bên cạnh. Thân là thiên tài hàng đầu của Trung Thổ Thần Châu, hắn ta hiển nhiên không còn xa lạ gì với Quý Chung.

Trong một gia tộc võ đạo như nhà họ Quý có vô số thiên tài. Tuy nhiên, ngay cả những nhân vật mạnh như Quý Minh Hiên đều bị Quý Chung trước mặt áp chế đến không thể ngẩng đầu lên, vì vậy Tiêu Tuyền rất sợ Quý Chung.

"Quý đại thiếu gia, đây là chuyện riêng giữa Linh Khư Điện bọn ta và tên nhóc. này, hy vọng đại thiếu gia không can thiệp!" Tiêu Tuyền chắp tay nói.

Quý Chung cười nhạo: "Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám bảo ta phải thế này thế kia, cho dù sư phụ có ở đây thì cũng sẽ phải khách khí với ta đấy!"

Sắc mặt Tiêu Tuyền có chút khó coi, bị Quý Chung giễu cợt nhưng cũng không dám phản bác.

Bởi vì tên tuổi của nhà họ Quý rất nổi tiếng, là một gia tộc võ đạo đã có ngưồn gốc từ Trung Thổ Thần Châu hàng nghìn năm, cho dù Linh Khư Điện có hùng mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với họ được.

ừ, đồ nhát gan!" Thấy Tiêu Tuyền bị mình chỉ mặt mà mắng, ngay cả đánh rắm cũng không dám, Quý Chung chỉ cười nhạo một tiếng.

Cũng không thèm để ý đến những kẻ tầm thường như vậy.


Hắn ta quay sang nhìn Trần Mộc rồi nói: "Kẻ thù của ngươi thì ngươi tự giải quyết đi, đánh xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!"

Nói rồi, hắn ta lùi về phía bờ của biển dung nham, khoanh tay lại, như thể đang chuẩn bị xem một màn kịch hay.

Phương Thanh Điệp hơi giật mình, sau đó đôi mắt đẹp trở nên nghiêm túc, khế bước về phía trước, hiển nhiên là muốn tham gia trận chiến. Tuy nhiên, Trần

Mộc lại giơ tay lên để ngăn nàng ta lại.

Trần Mộc nhìn về phía người của Linh Khư Điện, sau khi phát hiện Phùng Tiên Khâu không có ở đây, hắn ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ của các ngươi không tới sao?"

"Hừ, ngươi muốn cầu xin sư phụ bọn ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đâu, hôm nay ngươi sẽ phải chết!" Tiêu Tuyền lạnh lùng mỉm cười.

Trần Mộc lắc đầu, tỏ vẻ bình thản.

"Không, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!"

"Ý của ta là, không có sư phụ ở đây, sao các ngươi lại có can đảm tới đánh nhau với ta?"
 
Chương 960: C960: Đúng là ngông cuồng


Nghe vậy, khóe miệng Phùng Giai Giai hiện lên một nụ cười mỉa mai. Nàng ta có thể cảm nhận được rằng cảnh giới của Trần Mộc cho đến bây giờ vẫn còn ở cấp tầng một của Vạn Pháp Cảnh.

"Đúng là ngông cuồng, không cần sư phụ của ta ra tay, chỉ cần mấy người bọn ta cũng đủ để giẫm nát ngươi dưới chân rồi!" Phùng Giai Giai lạnh lùng quát lên.

"Sư muội, không cần phí lời với nữa, cứ giết hắn rồi lấy hết tất cả đồ trên người hắn là xong!" Tiêu Tuyền cũng đáp lại.

Sau đó, không lãng phí thêm thời gian nữa, linh lực của hắn ta bùng nổ, cơ thể lao thẳng lên trời.

Năm thành viên còn lại của Linh Khư Điện cũng bay lên trời, khi sức mạnh linh lực trong cơ thể được giải phóng, họ đồng loạt bao vây lấy Trân Mộc.

Sáu người đồng thời tung cú đấm, hư không rung chuyển, áp lực linh lực chồng chất đè bẹp khoảng không trước mặt, nhắm về phía Trần Mộc.

Đối mặt với cơn sóng linh lực điên cuồng này, Trần Mộc vẫn bình tĩnh tiến lên một bước. Cửu U Kiếm Vực bùng nổ, dòng lửa vô tận cuồn cuộn nổi lên, tàn nhãn quét sạch những làn sóng linh lực kia.

"Kiếm vực mạnh quá!" Một đệ tử của Linh Khư Điện kinh ngạc nói.


Một đệ tử khác của Linh Khư Điện hung hăng cười nhạo: "Hừ, cho dù là Kiếm Hoàng thì cũng có sao? Hắn ta chỉ là một tên nhãi Vạn Pháp Cảnh tầng một. Ta không tin mấy người chúng ta lại không giết được hắn!"

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta vừa dứt lời, khoảng không trên bầu trời đột nhiên vặn vẹo, một âm thanh xé gió sắc bén vang lên. Khoảnh khắc tiếp theo, một ma kiếm cổ xưa mang theo khí tức hung ác vô tận, đã giống như một bóng ma đã bắn ra từ phía sau lưng hắn ta.

Dưới sát khí hung hấn, thanh kiếm nhanh như chớp, đệ tử của Linh Khư Điện thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi kiếm đã sượt qua cổ hắn ta rồi.

Một cái đầu đầy máu không báo trước rơi xuống, máu phun ra như suối.

“Liễu sư đệ!" Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều chấn động, thậm chí ngay cả cơ hội chuẩn bị cũng không có.

"Lần sau muốn nói mấy lời như vậy thì phải xem đối thủ của mình là ai trước đất"

Trần Mộc lạnh lùng nói, sau đó duỗi một tay ra. Ma kiếm thượng cổ tự bay ra như thể có linh tính.


Từ lưỡi kiếm, dòng máu đỏ tươi chảy nhỏ xuống biển dung nham, khiến lòng người chấn động.

Khuôn mặt của Phùng Giai Giai trông cực kỳ khó coi, bảy đại đệ tử của Linh Khư Điện đều là những thiên tài hàng đầu, trong đó có hai người đã chết trong tay Trần Mộc, điều này đúng là có phần khó tin.

Đối với Trần Mộc, khoảng cách về cảnh giới dường như không thành vấn đề!

"Đừng sơ suất, tên nhóc này có hai đại ấn thần đấy!" Tiêu Tuyền gầm lên.

Hắn ta không dám khinh suất nữa, hai tay hơi cong về phía trước, một luồng sáng màu tím sáng chói bắn ra từ trên người hắn ta. Ánh sáng tím đó ngưng tụ, hóa thành một chiếc gương bát quái màu vàng tím, trên mặt gương có khắc vô

Số văn tự, xung quanh tỏa ra những dao động cổ xưa thần bí.

Hiển nhiên, đây cũng là một linh khí thượng cổ cao cấp.

Tiêu Tuyền dùng lòng bàn tay vỗ vào gương bát quái, chiếc gương xoay nhanh rồi đột nhiên dừng lại, phóng ra hào quang chói mắt, chiếu thẳng về phía Trần Mộc.

Luồng ánh sáng mạnh mẽ này dường như sở hữu khí nóng như mặt trời, tạo ra những luồng hơi bốc lên trpng không trung.
 
Chương 960: C960: Đúng là ngông cuồng


Nghe vậy, khóe miệng Phùng Giai Giai hiện lên một nụ cười mỉa mai. Nàng ta có thể cảm nhận được rằng cảnh giới của Trần Mộc cho đến bây giờ vẫn còn ở cấp tầng một của Vạn Pháp Cảnh.

"Đúng là ngông cuồng, không cần sư phụ của ta ra tay, chỉ cần mấy người bọn ta cũng đủ để giẫm nát ngươi dưới chân rồi!" Phùng Giai Giai lạnh lùng quát lên.

"Sư muội, không cần phí lời với nữa, cứ giết hắn rồi lấy hết tất cả đồ trên người hắn là xong!" Tiêu Tuyền cũng đáp lại.

Sau đó, không lãng phí thêm thời gian nữa, linh lực của hắn ta bùng nổ, cơ thể lao thẳng lên trời.

Năm thành viên còn lại của Linh Khư Điện cũng bay lên trời, khi sức mạnh linh lực trong cơ thể được giải phóng, họ đồng loạt bao vây lấy Trân Mộc.

Sáu người đồng thời tung cú đấm, hư không rung chuyển, áp lực linh lực chồng chất đè bẹp khoảng không trước mặt, nhắm về phía Trần Mộc.

Đối mặt với cơn sóng linh lực điên cuồng này, Trần Mộc vẫn bình tĩnh tiến lên một bước. Cửu U Kiếm Vực bùng nổ, dòng lửa vô tận cuồn cuộn nổi lên, tàn nhãn quét sạch những làn sóng linh lực kia.

"Kiếm vực mạnh quá!" Một đệ tử của Linh Khư Điện kinh ngạc nói.


Một đệ tử khác của Linh Khư Điện hung hăng cười nhạo: "Hừ, cho dù là Kiếm Hoàng thì cũng có sao? Hắn ta chỉ là một tên nhãi Vạn Pháp Cảnh tầng một. Ta không tin mấy người chúng ta lại không giết được hắn!"

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta vừa dứt lời, khoảng không trên bầu trời đột nhiên vặn vẹo, một âm thanh xé gió sắc bén vang lên. Khoảnh khắc tiếp theo, một ma kiếm cổ xưa mang theo khí tức hung ác vô tận, đã giống như một bóng ma đã bắn ra từ phía sau lưng hắn ta.

Dưới sát khí hung hấn, thanh kiếm nhanh như chớp, đệ tử của Linh Khư Điện thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi kiếm đã sượt qua cổ hắn ta rồi.

Một cái đầu đầy máu không báo trước rơi xuống, máu phun ra như suối.

“Liễu sư đệ!" Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều chấn động, thậm chí ngay cả cơ hội chuẩn bị cũng không có.

"Lần sau muốn nói mấy lời như vậy thì phải xem đối thủ của mình là ai trước đất"

Trần Mộc lạnh lùng nói, sau đó duỗi một tay ra. Ma kiếm thượng cổ tự bay ra như thể có linh tính.


Từ lưỡi kiếm, dòng máu đỏ tươi chảy nhỏ xuống biển dung nham, khiến lòng người chấn động.

Khuôn mặt của Phùng Giai Giai trông cực kỳ khó coi, bảy đại đệ tử của Linh Khư Điện đều là những thiên tài hàng đầu, trong đó có hai người đã chết trong tay Trần Mộc, điều này đúng là có phần khó tin.

Đối với Trần Mộc, khoảng cách về cảnh giới dường như không thành vấn đề!

"Đừng sơ suất, tên nhóc này có hai đại ấn thần đấy!" Tiêu Tuyền gầm lên.

Hắn ta không dám khinh suất nữa, hai tay hơi cong về phía trước, một luồng sáng màu tím sáng chói bắn ra từ trên người hắn ta. Ánh sáng tím đó ngưng tụ, hóa thành một chiếc gương bát quái màu vàng tím, trên mặt gương có khắc vô

Số văn tự, xung quanh tỏa ra những dao động cổ xưa thần bí.

Hiển nhiên, đây cũng là một linh khí thượng cổ cao cấp.

Tiêu Tuyền dùng lòng bàn tay vỗ vào gương bát quái, chiếc gương xoay nhanh rồi đột nhiên dừng lại, phóng ra hào quang chói mắt, chiếu thẳng về phía Trần Mộc.

Luồng ánh sáng mạnh mẽ này dường như sở hữu khí nóng như mặt trời, tạo ra những luồng hơi bốc lên trpng không trung.
 
Chương 960: C960: Đúng là ngông cuồng


Nghe vậy, khóe miệng Phùng Giai Giai hiện lên một nụ cười mỉa mai. Nàng ta có thể cảm nhận được rằng cảnh giới của Trần Mộc cho đến bây giờ vẫn còn ở cấp tầng một của Vạn Pháp Cảnh.

"Đúng là ngông cuồng, không cần sư phụ của ta ra tay, chỉ cần mấy người bọn ta cũng đủ để giẫm nát ngươi dưới chân rồi!" Phùng Giai Giai lạnh lùng quát lên.

"Sư muội, không cần phí lời với nữa, cứ giết hắn rồi lấy hết tất cả đồ trên người hắn là xong!" Tiêu Tuyền cũng đáp lại.

Sau đó, không lãng phí thêm thời gian nữa, linh lực của hắn ta bùng nổ, cơ thể lao thẳng lên trời.

Năm thành viên còn lại của Linh Khư Điện cũng bay lên trời, khi sức mạnh linh lực trong cơ thể được giải phóng, họ đồng loạt bao vây lấy Trân Mộc.

Sáu người đồng thời tung cú đấm, hư không rung chuyển, áp lực linh lực chồng chất đè bẹp khoảng không trước mặt, nhắm về phía Trần Mộc.

Đối mặt với cơn sóng linh lực điên cuồng này, Trần Mộc vẫn bình tĩnh tiến lên một bước. Cửu U Kiếm Vực bùng nổ, dòng lửa vô tận cuồn cuộn nổi lên, tàn nhãn quét sạch những làn sóng linh lực kia.

"Kiếm vực mạnh quá!" Một đệ tử của Linh Khư Điện kinh ngạc nói.


Một đệ tử khác của Linh Khư Điện hung hăng cười nhạo: "Hừ, cho dù là Kiếm Hoàng thì cũng có sao? Hắn ta chỉ là một tên nhãi Vạn Pháp Cảnh tầng một. Ta không tin mấy người chúng ta lại không giết được hắn!"

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta vừa dứt lời, khoảng không trên bầu trời đột nhiên vặn vẹo, một âm thanh xé gió sắc bén vang lên. Khoảnh khắc tiếp theo, một ma kiếm cổ xưa mang theo khí tức hung ác vô tận, đã giống như một bóng ma đã bắn ra từ phía sau lưng hắn ta.

Dưới sát khí hung hấn, thanh kiếm nhanh như chớp, đệ tử của Linh Khư Điện thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi kiếm đã sượt qua cổ hắn ta rồi.

Một cái đầu đầy máu không báo trước rơi xuống, máu phun ra như suối.

“Liễu sư đệ!" Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều chấn động, thậm chí ngay cả cơ hội chuẩn bị cũng không có.

"Lần sau muốn nói mấy lời như vậy thì phải xem đối thủ của mình là ai trước đất"

Trần Mộc lạnh lùng nói, sau đó duỗi một tay ra. Ma kiếm thượng cổ tự bay ra như thể có linh tính.


Từ lưỡi kiếm, dòng máu đỏ tươi chảy nhỏ xuống biển dung nham, khiến lòng người chấn động.

Khuôn mặt của Phùng Giai Giai trông cực kỳ khó coi, bảy đại đệ tử của Linh Khư Điện đều là những thiên tài hàng đầu, trong đó có hai người đã chết trong tay Trần Mộc, điều này đúng là có phần khó tin.

Đối với Trần Mộc, khoảng cách về cảnh giới dường như không thành vấn đề!

"Đừng sơ suất, tên nhóc này có hai đại ấn thần đấy!" Tiêu Tuyền gầm lên.

Hắn ta không dám khinh suất nữa, hai tay hơi cong về phía trước, một luồng sáng màu tím sáng chói bắn ra từ trên người hắn ta. Ánh sáng tím đó ngưng tụ, hóa thành một chiếc gương bát quái màu vàng tím, trên mặt gương có khắc vô

Số văn tự, xung quanh tỏa ra những dao động cổ xưa thần bí.

Hiển nhiên, đây cũng là một linh khí thượng cổ cao cấp.

Tiêu Tuyền dùng lòng bàn tay vỗ vào gương bát quái, chiếc gương xoay nhanh rồi đột nhiên dừng lại, phóng ra hào quang chói mắt, chiếu thẳng về phía Trần Mộc.

Luồng ánh sáng mạnh mẽ này dường như sở hữu khí nóng như mặt trời, tạo ra những luồng hơi bốc lên trpng không trung.
 
Chương 961: C961: Cẩn thận


“Vút!” Đột nhiên, một cột lửa có vô cùng hung bạo từ trong gương b ắn ra, bay lên trời, hướng thẳng về phía kiếm vực của Trần Mộc.

“Bùm!” Kiếm vực bao phủ bầu trời bị cột lửa cưỡng ép xé toạc một góc, ánh sáng mạnh mẽ xuyên vào, muốn k1ch thích nhãn cầu của Trần Mộc.

Những người khác cũng nhân cơ hội này nhanh chóng ra tay, linh lực lần lượt bộc phát. Mỗi người đều sử dụng linh khí của mình như Huyền Kim Chùy, Thiên Huyết Thương, Thiết Mộc Xích. Các làn sóng linh lực đều lơ lửng trên không trung, nhắm vào Trần Mộc rồi nổ tung.

Những luồng năng lượng lao lên bầu trời như những đám mây đủ màu sắc, †ạo ra những dao động cực kỳ mãnh liệt, khiến thế giới phải rung chuyển!

Bùm, bùm, bùm!

Đột nhiên, trên bầu trời nổi lên sấm sét, hào quang lóe lên, dư chấn của linh lực cưồng nộ khiến không gian cũng phải sụp đổ, những vết nứt dữ dội có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức hiện ra.

Sắc mặt của Phương Thanh Điệp chợt thay đổi. Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai đều là những cường giả Bất Diệt Cảnh, lại có linh khí thượng cổ trợ lực, cộng thêm ba đệ tử còn lại của Linh Khư Điện đang ở Vạn Pháp Cảnh đỉnh cao, Trần Mộc sao có thể là đối thủ của họ được?

Quý Chung ở bên cạnh theo dõi, hai tay vẫn khoanh tay trước ngực, khóe môi nở nụ cười bình thản. Hắn ta tin tưởng vào trực giác và phán đoán của mình, người mà hắn ta coi trọng chắc chắn sẽ không yếu đuối như vậy.


Quả nhiên, khi gió mạnh và khói bụi dần tản đi, phía trên bầu trời trống rỗng không còn một bóng người.

"Làm sao có thể như vậy?" Phượng Giai Giai trợn mắt, không thể tin nổi.

"Chạy đi đâu rồi? Lẩn trốn như thế còn gọi gì là kiếm tu nữa?" Một thanh niên tóc nâu hơi gầy trong Linh Khư Điện nhìn bốn phía. Sau khi phát hiện không có dấu vết của Trần Mộc, sắc mặt hắn ta trở nên u ám, đứng xuống gầm lên.

Ánh mắt Tiêu Tuyền cũng trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn xung quanh.

Trước đây, hắn ta đã từng chiến đấu với Trần Mộc, mặc dù trong lời nói khinh thường Trần Mộc, nhưng trong lòng hắn ta rất coi trọng Trần Mộc!

“Vútl" Đột nhiên, một âm thanh xé gió chói tai lại vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong khoảng không, một thanh ma kiếm bộc phát ra năng lượng hung hãn, vượt qua hàng ngàn dặm và bắn thẳng về phía họ.

Kiếm khí như một tia sáng, quét qua khoảng cách tám trăm dặm, từ trên trời bắn xuống với tốc độ nhanh như sấm sét, nhắm vào thanh niên tóc nâu vừa lên tiếng.


"Cẩn thận!"

Tiêu Tuyền sửng sốt hô lên.

"Hừ, muốn giết ta, không dễ như vậy đâu!"

Thanh niên tóc nâu gầm lên, lấy ra chiếc búa trong tay ra, vung thẳng lên trời.

"Bùm!" Có thể thấy chiếc búa của hắn ta đã tạo ra những vết nứt trong khoảng không. Sau đó linh lực to lớn và vô tận phun ra như sóng biển điên cuồng, tạo thành một loại năng lượng giống như sao băng, va chạm với ma kiếm của Trần Mộc.

"Bùm"

Lại vang lên một tiếng kêu kinh hãi, Huyền Kim Chùy va chạm với ma kiếm, lửa lóe lên, không gian xung quanh liên tục bị nghiền nát, thậm chí biển dung nham bên dưới cũng rung chuyển đến mức tạo ra hàng vạn đợt sóng, khung cảnh vô cùng ngoạn mục.

"Két két!" Trong lúc va chạm, ngọn lửa lưu chuyển trong ma kiếm đã mạnh mẽ áp chế năng lượng trong Huyền Kim Chùy, như thể hai người không cùng đẳng cấp vậy.

Không lâu sau, thanh niên tóc nâu cảm thấy cánh tay mình có cảm giác đau đớn mãnh liệt. Cánh tay của hắn ta đang bốc cháy, quần áo phát nổ và chiếc búa của hắn ta cũng bị thổi bay xuống biển dung nham.

Thanh niên tóc nâu trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, còn chưa kịp ra tay lần nữa thì ma kiếm đã đâm xuyên qua đỉnh đầu của hắn ta.
 
Chương 961: C961: Cẩn thận


“Vút!” Đột nhiên, một cột lửa có vô cùng hung bạo từ trong gương b ắn ra, bay lên trời, hướng thẳng về phía kiếm vực của Trần Mộc.

“Bùm!” Kiếm vực bao phủ bầu trời bị cột lửa cưỡng ép xé toạc một góc, ánh sáng mạnh mẽ xuyên vào, muốn k1ch thích nhãn cầu của Trần Mộc.

Những người khác cũng nhân cơ hội này nhanh chóng ra tay, linh lực lần lượt bộc phát. Mỗi người đều sử dụng linh khí của mình như Huyền Kim Chùy, Thiên Huyết Thương, Thiết Mộc Xích. Các làn sóng linh lực đều lơ lửng trên không trung, nhắm vào Trần Mộc rồi nổ tung.

Những luồng năng lượng lao lên bầu trời như những đám mây đủ màu sắc, †ạo ra những dao động cực kỳ mãnh liệt, khiến thế giới phải rung chuyển!

Bùm, bùm, bùm!

Đột nhiên, trên bầu trời nổi lên sấm sét, hào quang lóe lên, dư chấn của linh lực cưồng nộ khiến không gian cũng phải sụp đổ, những vết nứt dữ dội có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức hiện ra.

Sắc mặt của Phương Thanh Điệp chợt thay đổi. Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai đều là những cường giả Bất Diệt Cảnh, lại có linh khí thượng cổ trợ lực, cộng thêm ba đệ tử còn lại của Linh Khư Điện đang ở Vạn Pháp Cảnh đỉnh cao, Trần Mộc sao có thể là đối thủ của họ được?

Quý Chung ở bên cạnh theo dõi, hai tay vẫn khoanh tay trước ngực, khóe môi nở nụ cười bình thản. Hắn ta tin tưởng vào trực giác và phán đoán của mình, người mà hắn ta coi trọng chắc chắn sẽ không yếu đuối như vậy.


Quả nhiên, khi gió mạnh và khói bụi dần tản đi, phía trên bầu trời trống rỗng không còn một bóng người.

"Làm sao có thể như vậy?" Phượng Giai Giai trợn mắt, không thể tin nổi.

"Chạy đi đâu rồi? Lẩn trốn như thế còn gọi gì là kiếm tu nữa?" Một thanh niên tóc nâu hơi gầy trong Linh Khư Điện nhìn bốn phía. Sau khi phát hiện không có dấu vết của Trần Mộc, sắc mặt hắn ta trở nên u ám, đứng xuống gầm lên.

Ánh mắt Tiêu Tuyền cũng trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn xung quanh.

Trước đây, hắn ta đã từng chiến đấu với Trần Mộc, mặc dù trong lời nói khinh thường Trần Mộc, nhưng trong lòng hắn ta rất coi trọng Trần Mộc!

“Vútl" Đột nhiên, một âm thanh xé gió chói tai lại vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong khoảng không, một thanh ma kiếm bộc phát ra năng lượng hung hãn, vượt qua hàng ngàn dặm và bắn thẳng về phía họ.

Kiếm khí như một tia sáng, quét qua khoảng cách tám trăm dặm, từ trên trời bắn xuống với tốc độ nhanh như sấm sét, nhắm vào thanh niên tóc nâu vừa lên tiếng.


"Cẩn thận!"

Tiêu Tuyền sửng sốt hô lên.

"Hừ, muốn giết ta, không dễ như vậy đâu!"

Thanh niên tóc nâu gầm lên, lấy ra chiếc búa trong tay ra, vung thẳng lên trời.

"Bùm!" Có thể thấy chiếc búa của hắn ta đã tạo ra những vết nứt trong khoảng không. Sau đó linh lực to lớn và vô tận phun ra như sóng biển điên cuồng, tạo thành một loại năng lượng giống như sao băng, va chạm với ma kiếm của Trần Mộc.

"Bùm"

Lại vang lên một tiếng kêu kinh hãi, Huyền Kim Chùy va chạm với ma kiếm, lửa lóe lên, không gian xung quanh liên tục bị nghiền nát, thậm chí biển dung nham bên dưới cũng rung chuyển đến mức tạo ra hàng vạn đợt sóng, khung cảnh vô cùng ngoạn mục.

"Két két!" Trong lúc va chạm, ngọn lửa lưu chuyển trong ma kiếm đã mạnh mẽ áp chế năng lượng trong Huyền Kim Chùy, như thể hai người không cùng đẳng cấp vậy.

Không lâu sau, thanh niên tóc nâu cảm thấy cánh tay mình có cảm giác đau đớn mãnh liệt. Cánh tay của hắn ta đang bốc cháy, quần áo phát nổ và chiếc búa của hắn ta cũng bị thổi bay xuống biển dung nham.

Thanh niên tóc nâu trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, còn chưa kịp ra tay lần nữa thì ma kiếm đã đâm xuyên qua đỉnh đầu của hắn ta.
 
Chương 961: C961: Cẩn thận


“Vút!” Đột nhiên, một cột lửa có vô cùng hung bạo từ trong gương b ắn ra, bay lên trời, hướng thẳng về phía kiếm vực của Trần Mộc.

“Bùm!” Kiếm vực bao phủ bầu trời bị cột lửa cưỡng ép xé toạc một góc, ánh sáng mạnh mẽ xuyên vào, muốn k1ch thích nhãn cầu của Trần Mộc.

Những người khác cũng nhân cơ hội này nhanh chóng ra tay, linh lực lần lượt bộc phát. Mỗi người đều sử dụng linh khí của mình như Huyền Kim Chùy, Thiên Huyết Thương, Thiết Mộc Xích. Các làn sóng linh lực đều lơ lửng trên không trung, nhắm vào Trần Mộc rồi nổ tung.

Những luồng năng lượng lao lên bầu trời như những đám mây đủ màu sắc, †ạo ra những dao động cực kỳ mãnh liệt, khiến thế giới phải rung chuyển!

Bùm, bùm, bùm!

Đột nhiên, trên bầu trời nổi lên sấm sét, hào quang lóe lên, dư chấn của linh lực cưồng nộ khiến không gian cũng phải sụp đổ, những vết nứt dữ dội có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức hiện ra.

Sắc mặt của Phương Thanh Điệp chợt thay đổi. Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai đều là những cường giả Bất Diệt Cảnh, lại có linh khí thượng cổ trợ lực, cộng thêm ba đệ tử còn lại của Linh Khư Điện đang ở Vạn Pháp Cảnh đỉnh cao, Trần Mộc sao có thể là đối thủ của họ được?

Quý Chung ở bên cạnh theo dõi, hai tay vẫn khoanh tay trước ngực, khóe môi nở nụ cười bình thản. Hắn ta tin tưởng vào trực giác và phán đoán của mình, người mà hắn ta coi trọng chắc chắn sẽ không yếu đuối như vậy.


Quả nhiên, khi gió mạnh và khói bụi dần tản đi, phía trên bầu trời trống rỗng không còn một bóng người.

"Làm sao có thể như vậy?" Phượng Giai Giai trợn mắt, không thể tin nổi.

"Chạy đi đâu rồi? Lẩn trốn như thế còn gọi gì là kiếm tu nữa?" Một thanh niên tóc nâu hơi gầy trong Linh Khư Điện nhìn bốn phía. Sau khi phát hiện không có dấu vết của Trần Mộc, sắc mặt hắn ta trở nên u ám, đứng xuống gầm lên.

Ánh mắt Tiêu Tuyền cũng trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn xung quanh.

Trước đây, hắn ta đã từng chiến đấu với Trần Mộc, mặc dù trong lời nói khinh thường Trần Mộc, nhưng trong lòng hắn ta rất coi trọng Trần Mộc!

“Vútl" Đột nhiên, một âm thanh xé gió chói tai lại vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong khoảng không, một thanh ma kiếm bộc phát ra năng lượng hung hãn, vượt qua hàng ngàn dặm và bắn thẳng về phía họ.

Kiếm khí như một tia sáng, quét qua khoảng cách tám trăm dặm, từ trên trời bắn xuống với tốc độ nhanh như sấm sét, nhắm vào thanh niên tóc nâu vừa lên tiếng.


"Cẩn thận!"

Tiêu Tuyền sửng sốt hô lên.

"Hừ, muốn giết ta, không dễ như vậy đâu!"

Thanh niên tóc nâu gầm lên, lấy ra chiếc búa trong tay ra, vung thẳng lên trời.

"Bùm!" Có thể thấy chiếc búa của hắn ta đã tạo ra những vết nứt trong khoảng không. Sau đó linh lực to lớn và vô tận phun ra như sóng biển điên cuồng, tạo thành một loại năng lượng giống như sao băng, va chạm với ma kiếm của Trần Mộc.

"Bùm"

Lại vang lên một tiếng kêu kinh hãi, Huyền Kim Chùy va chạm với ma kiếm, lửa lóe lên, không gian xung quanh liên tục bị nghiền nát, thậm chí biển dung nham bên dưới cũng rung chuyển đến mức tạo ra hàng vạn đợt sóng, khung cảnh vô cùng ngoạn mục.

"Két két!" Trong lúc va chạm, ngọn lửa lưu chuyển trong ma kiếm đã mạnh mẽ áp chế năng lượng trong Huyền Kim Chùy, như thể hai người không cùng đẳng cấp vậy.

Không lâu sau, thanh niên tóc nâu cảm thấy cánh tay mình có cảm giác đau đớn mãnh liệt. Cánh tay của hắn ta đang bốc cháy, quần áo phát nổ và chiếc búa của hắn ta cũng bị thổi bay xuống biển dung nham.

Thanh niên tóc nâu trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, còn chưa kịp ra tay lần nữa thì ma kiếm đã đâm xuyên qua đỉnh đầu của hắn ta.
 
Chương 962: C962: Tên khốn


Bùm!

Tiếng nổ vang lên, thân thể thanh niên tóc nâu bị cắt làm đôi, máu thịt nổ tung, rơi xuống nham.

Hiện trường vô cùng đẫm máu, k1ch thích thị giác của mọi người! Một đệ tử khác của Linh Khư Điện đã chết!

Toàn bộ quá trình không quá một nén hương, cảnh tượng chấn động này khiến chân tay của các đệ tử Linh Hư Điện lạnh đi.

Giết một con gà cũng không nhanh như vậy!

"Tên khốn!"

Sắc mặt Phùng Giai Giai cực kỳ khó coi, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ sắc lạnh, nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Trong một màn sáng linh lực, một bóng người trẻ tuổi nhỏ bé như một vì sao lạnh lùng đứng đó, trên mặt không có chút thay đổi.

Trong mắt hắn, Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong cũng chỉ cần một nhát kiếm mà thôi.


Linh Khư Điện được coi là nơi hội tụ rất nhiều các thiên tài của Thiên Nguyệt Thần Thành, nhưng trong mắt Trần Mộc, họ chỉ là một đám phế vậy. Ngoại trừ Phùng Giai Giai và Tiêu Tuyền là còn có thể để ý một chút thì những người khác. Trần Mộc đều không xem ra gì.

"Không có Phùng Tiên Khâu, Linh Khư Điện chẳng khác gì một ao cá, mặc cho người ta tàn sát cả!" Trần Mộc nhận xét.

Khi hắn bị thương nặng ở rừng tre trong đầm lầy, Linh Khư Điện cũng không thể làm gì hắn, huống hồ là lúc sức mạnh của hắn dồi dào như vậy, Linh Khư Điện chẳng khác nào một con cừu non đang chờ bị làm thịt!

Sắc mặt Tiêu Tuyền trở nên dữ tợn, linh lực lại bùng nổ, tràn vào trước gương. bát quái màu tím vàng. Chẳng bao lâu, tấm gương lại lóe lên, hào quang chói mắt lại phóng ra, chiếu về phía Trần Mộc.

Một lúc sau, mọi người nheo mắt lại, cảm thấy nhấn cầu đau nhói!

Cho dù ánh sáng rực rỡ này không nhắm vào họ, họ vẫn cảm thấy vô cùng chói mắt.

“Ta sẽ tốt bụng nói cho ngươi biết, loại ánh sáng này vô dụng đối với ta!"

Trần Mộc xé một mảnh vải đen trong tay áo buộc lên mắt, để mặc ánh sáng mạnh chiếu vào mắt mà không hề hấn gì.

"Là một kiếm tu, nếu như còn cần dùng mắt để bắt kẻ thù, vậy thì không xứng làm kiếm tu nữa rồi!" Trần Mộc lạnh lùng nói.


Vừa dứt lời, hắn đã cầm thanh ma kiếm trong tay, tiến lên một bước và làm động tác rút kiếm.

Kiếm vực rung chuyển, hồn hỏa bản ra từ mọi hướng, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ, bao trùm cơ thể Trần Mộc.

Ý cảnh kiếm đạo dần lan rộng, tạo thành một sự cộng hưởng bí ẩn nào đó với đại đạo hư không.

Khoảnh khắc tiếp theo, khoảng không phía sau Trần Mộc vỡ nát, một cơ thể vô hình to lớn bước ra ngoài. Cơ thể vô hình này đứng sau lưng hắn, giống như một vị thần địa ngục giáng thế, thiêu đốt ngọn lửa cuồng nội!

Mặc dù đôi mắt của Trần Mộc bị che khuất bởi tấm vải đen nhưng lại có kiếm tâm soi sáng, hắn cũng đã quen với việc cảm nhận thế giới bằng kiếm tâm của mình.

Nhìn thấy hành động của Trần Mộc, Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai đồng thời cảm thấy trong lòng lạnh giá, có một loại cảm giác nguy hiểm chết chóc vô hình.

"Thú vị!" Từ xa, Quý Chung khoanh tay, chứng kiến tất cả những chuyện này, khóe miệng hiện lên nụ cười thích thú, kiếm đạo của Trần Mộc đúng là không ngoài dự đoán của hắn ta.

Mặc dù cảnh giới của Trần Mộc thấp nhưng sức mạnh chấn động mà thanh kiếm này phóng ra lại gấp mười lần so với cường giả trong Bất Diệt Cảnh. Ít nhất, xét về kiếm đạo thì hắn ta cảm thấy mình không bằng Trần Mộc.

"Sư huynh!" Phùng Giai Giai run rẩy nhìn Tiêu Tuyền, vẻ mặt trắng bệch đã nói rõ ý định muốn rút lui của nàng ta. . W𝘦b‎ đọc‎ 𝗻ha𝗻h‎ tại‎ ++‎ Tr𝑼m‎ Tr𝑢y𝘦𝗻.𝗏𝗻‎ ++

Tiêu Tuyền nghiến răng nghiến lợi, hắn ta không muốn tin rằng những thiên tài của Linh Khư Điện lại không thể đánh bại một tên nhóc Vạn Pháp Cảnh tầng một.

"Chúng ta cùng nhau ra tay!" Tiêu Tuyền gầm lên.
 
Chương 962: C962: Tên khốn


Bùm!

Tiếng nổ vang lên, thân thể thanh niên tóc nâu bị cắt làm đôi, máu thịt nổ tung, rơi xuống nham.

Hiện trường vô cùng đẫm máu, k1ch thích thị giác của mọi người! Một đệ tử khác của Linh Khư Điện đã chết!

Toàn bộ quá trình không quá một nén hương, cảnh tượng chấn động này khiến chân tay của các đệ tử Linh Hư Điện lạnh đi.

Giết một con gà cũng không nhanh như vậy!

"Tên khốn!"

Sắc mặt Phùng Giai Giai cực kỳ khó coi, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ sắc lạnh, nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Trong một màn sáng linh lực, một bóng người trẻ tuổi nhỏ bé như một vì sao lạnh lùng đứng đó, trên mặt không có chút thay đổi.

Trong mắt hắn, Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong cũng chỉ cần một nhát kiếm mà thôi.


Linh Khư Điện được coi là nơi hội tụ rất nhiều các thiên tài của Thiên Nguyệt Thần Thành, nhưng trong mắt Trần Mộc, họ chỉ là một đám phế vậy. Ngoại trừ Phùng Giai Giai và Tiêu Tuyền là còn có thể để ý một chút thì những người khác. Trần Mộc đều không xem ra gì.

"Không có Phùng Tiên Khâu, Linh Khư Điện chẳng khác gì một ao cá, mặc cho người ta tàn sát cả!" Trần Mộc nhận xét.

Khi hắn bị thương nặng ở rừng tre trong đầm lầy, Linh Khư Điện cũng không thể làm gì hắn, huống hồ là lúc sức mạnh của hắn dồi dào như vậy, Linh Khư Điện chẳng khác nào một con cừu non đang chờ bị làm thịt!

Sắc mặt Tiêu Tuyền trở nên dữ tợn, linh lực lại bùng nổ, tràn vào trước gương. bát quái màu tím vàng. Chẳng bao lâu, tấm gương lại lóe lên, hào quang chói mắt lại phóng ra, chiếu về phía Trần Mộc.

Một lúc sau, mọi người nheo mắt lại, cảm thấy nhấn cầu đau nhói!

Cho dù ánh sáng rực rỡ này không nhắm vào họ, họ vẫn cảm thấy vô cùng chói mắt.

“Ta sẽ tốt bụng nói cho ngươi biết, loại ánh sáng này vô dụng đối với ta!"

Trần Mộc xé một mảnh vải đen trong tay áo buộc lên mắt, để mặc ánh sáng mạnh chiếu vào mắt mà không hề hấn gì.

"Là một kiếm tu, nếu như còn cần dùng mắt để bắt kẻ thù, vậy thì không xứng làm kiếm tu nữa rồi!" Trần Mộc lạnh lùng nói.


Vừa dứt lời, hắn đã cầm thanh ma kiếm trong tay, tiến lên một bước và làm động tác rút kiếm.

Kiếm vực rung chuyển, hồn hỏa bản ra từ mọi hướng, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ, bao trùm cơ thể Trần Mộc.

Ý cảnh kiếm đạo dần lan rộng, tạo thành một sự cộng hưởng bí ẩn nào đó với đại đạo hư không.

Khoảnh khắc tiếp theo, khoảng không phía sau Trần Mộc vỡ nát, một cơ thể vô hình to lớn bước ra ngoài. Cơ thể vô hình này đứng sau lưng hắn, giống như một vị thần địa ngục giáng thế, thiêu đốt ngọn lửa cuồng nội!

Mặc dù đôi mắt của Trần Mộc bị che khuất bởi tấm vải đen nhưng lại có kiếm tâm soi sáng, hắn cũng đã quen với việc cảm nhận thế giới bằng kiếm tâm của mình.

Nhìn thấy hành động của Trần Mộc, Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai đồng thời cảm thấy trong lòng lạnh giá, có một loại cảm giác nguy hiểm chết chóc vô hình.

"Thú vị!" Từ xa, Quý Chung khoanh tay, chứng kiến tất cả những chuyện này, khóe miệng hiện lên nụ cười thích thú, kiếm đạo của Trần Mộc đúng là không ngoài dự đoán của hắn ta.

Mặc dù cảnh giới của Trần Mộc thấp nhưng sức mạnh chấn động mà thanh kiếm này phóng ra lại gấp mười lần so với cường giả trong Bất Diệt Cảnh. Ít nhất, xét về kiếm đạo thì hắn ta cảm thấy mình không bằng Trần Mộc.

"Sư huynh!" Phùng Giai Giai run rẩy nhìn Tiêu Tuyền, vẻ mặt trắng bệch đã nói rõ ý định muốn rút lui của nàng ta. . W𝘦b‎ đọc‎ 𝗻ha𝗻h‎ tại‎ ++‎ Tr𝑼m‎ Tr𝑢y𝘦𝗻.𝗏𝗻‎ ++

Tiêu Tuyền nghiến răng nghiến lợi, hắn ta không muốn tin rằng những thiên tài của Linh Khư Điện lại không thể đánh bại một tên nhóc Vạn Pháp Cảnh tầng một.

"Chúng ta cùng nhau ra tay!" Tiêu Tuyền gầm lên.
 
Chương 962: C962: Tên khốn


Bùm!

Tiếng nổ vang lên, thân thể thanh niên tóc nâu bị cắt làm đôi, máu thịt nổ tung, rơi xuống nham.

Hiện trường vô cùng đẫm máu, k1ch thích thị giác của mọi người! Một đệ tử khác của Linh Khư Điện đã chết!

Toàn bộ quá trình không quá một nén hương, cảnh tượng chấn động này khiến chân tay của các đệ tử Linh Hư Điện lạnh đi.

Giết một con gà cũng không nhanh như vậy!

"Tên khốn!"

Sắc mặt Phùng Giai Giai cực kỳ khó coi, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ sắc lạnh, nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Trong một màn sáng linh lực, một bóng người trẻ tuổi nhỏ bé như một vì sao lạnh lùng đứng đó, trên mặt không có chút thay đổi.

Trong mắt hắn, Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong cũng chỉ cần một nhát kiếm mà thôi.


Linh Khư Điện được coi là nơi hội tụ rất nhiều các thiên tài của Thiên Nguyệt Thần Thành, nhưng trong mắt Trần Mộc, họ chỉ là một đám phế vậy. Ngoại trừ Phùng Giai Giai và Tiêu Tuyền là còn có thể để ý một chút thì những người khác. Trần Mộc đều không xem ra gì.

"Không có Phùng Tiên Khâu, Linh Khư Điện chẳng khác gì một ao cá, mặc cho người ta tàn sát cả!" Trần Mộc nhận xét.

Khi hắn bị thương nặng ở rừng tre trong đầm lầy, Linh Khư Điện cũng không thể làm gì hắn, huống hồ là lúc sức mạnh của hắn dồi dào như vậy, Linh Khư Điện chẳng khác nào một con cừu non đang chờ bị làm thịt!

Sắc mặt Tiêu Tuyền trở nên dữ tợn, linh lực lại bùng nổ, tràn vào trước gương. bát quái màu tím vàng. Chẳng bao lâu, tấm gương lại lóe lên, hào quang chói mắt lại phóng ra, chiếu về phía Trần Mộc.

Một lúc sau, mọi người nheo mắt lại, cảm thấy nhấn cầu đau nhói!

Cho dù ánh sáng rực rỡ này không nhắm vào họ, họ vẫn cảm thấy vô cùng chói mắt.

“Ta sẽ tốt bụng nói cho ngươi biết, loại ánh sáng này vô dụng đối với ta!"

Trần Mộc xé một mảnh vải đen trong tay áo buộc lên mắt, để mặc ánh sáng mạnh chiếu vào mắt mà không hề hấn gì.

"Là một kiếm tu, nếu như còn cần dùng mắt để bắt kẻ thù, vậy thì không xứng làm kiếm tu nữa rồi!" Trần Mộc lạnh lùng nói.


Vừa dứt lời, hắn đã cầm thanh ma kiếm trong tay, tiến lên một bước và làm động tác rút kiếm.

Kiếm vực rung chuyển, hồn hỏa bản ra từ mọi hướng, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ, bao trùm cơ thể Trần Mộc.

Ý cảnh kiếm đạo dần lan rộng, tạo thành một sự cộng hưởng bí ẩn nào đó với đại đạo hư không.

Khoảnh khắc tiếp theo, khoảng không phía sau Trần Mộc vỡ nát, một cơ thể vô hình to lớn bước ra ngoài. Cơ thể vô hình này đứng sau lưng hắn, giống như một vị thần địa ngục giáng thế, thiêu đốt ngọn lửa cuồng nội!

Mặc dù đôi mắt của Trần Mộc bị che khuất bởi tấm vải đen nhưng lại có kiếm tâm soi sáng, hắn cũng đã quen với việc cảm nhận thế giới bằng kiếm tâm của mình.

Nhìn thấy hành động của Trần Mộc, Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai đồng thời cảm thấy trong lòng lạnh giá, có một loại cảm giác nguy hiểm chết chóc vô hình.

"Thú vị!" Từ xa, Quý Chung khoanh tay, chứng kiến tất cả những chuyện này, khóe miệng hiện lên nụ cười thích thú, kiếm đạo của Trần Mộc đúng là không ngoài dự đoán của hắn ta.

Mặc dù cảnh giới của Trần Mộc thấp nhưng sức mạnh chấn động mà thanh kiếm này phóng ra lại gấp mười lần so với cường giả trong Bất Diệt Cảnh. Ít nhất, xét về kiếm đạo thì hắn ta cảm thấy mình không bằng Trần Mộc.

"Sư huynh!" Phùng Giai Giai run rẩy nhìn Tiêu Tuyền, vẻ mặt trắng bệch đã nói rõ ý định muốn rút lui của nàng ta. . W𝘦b‎ đọc‎ 𝗻ha𝗻h‎ tại‎ ++‎ Tr𝑼m‎ Tr𝑢y𝘦𝗻.𝗏𝗻‎ ++

Tiêu Tuyền nghiến răng nghiến lợi, hắn ta không muốn tin rằng những thiên tài của Linh Khư Điện lại không thể đánh bại một tên nhóc Vạn Pháp Cảnh tầng một.

"Chúng ta cùng nhau ra tay!" Tiêu Tuyền gầm lên.
 
Chương 963: C963: Phía trên bầu trời


Lập tức, một luồng linh lực cuồn cuộc được truyền vào trong gương bát quái màu vàng tím, mặt gương sáng chói như một chiếc đ ĩa bạc, vô cùng lộng lẫy.

Phùng Giai Giai cắn răng, đồng thời siết chặt cây thương trong tay. Nàng ta giải phóng thương ý, ánh sáng đỏ thẫm vô tận phun trào như lũ lụt, sau đó hòa

vào trong gương bát quái màu tím vàng.

Hai đệ tử còn lại của Linh Khư Điện cũng nghiến răng đưa linh khí thượng cổ của mình ra, tạo thành một thế tấn công đáng sợ ngưng tụ trên bầu trời.

Bốn người hợp sức, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, những biến động dữ dội quét ra bốn phía.

Cuối cùng, năng lượng của mọi người đều được đổ vào gương bát quái, tấm gương tỏa ra hào quang rực rỡ, ngưng tụ thành một con rồng vàng tím có kích thước khoảng cả nghìn trượng, gầm lên rồi lao lên trời với dao động cực độ.

Minh Đạo Tử Long Ngâm!


Đây là hình dáng khi linh hồn của gương bát quái bộc phát hoàn toàn!

Trần Mộc hít sâu một hơi, rút kiếm ra.

Kiếm khí đột nhiên xuất hiện bầu trời bị che khuất, nhật nguyệt mờ đi.

"Bùm!" Trong hư không cổ xưa, một vết nứt bỗng lan ra rộng, ánh sao lấp lánh tỏa ra từ sâu trong hư không. Trong nhát mắt, toàn thân ma kiếm đã tỏa

sáng rực rỡ!

Trần Mộc chém xuống, một cỗ quan tài cổ xưa mang theo hàng vạn ngôi sao hiện ra.

Con rồng và chiếc quan tài va chạm dữ dội trên bầu trời, trông cực kỳ mãn nhãn!

"Bùm!"

Trên bầu trời vang lên một âm thanh lớn như tiếng chuông. Ánh sáng lóe lên, toàn bộ biển dung nham rung chuyển dữ dội.

Những tia sáng giống như dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, chứa đựng áp lực khủng khiếp, đánh mạnh vào con rồng màu vàng tím.

Một lúc sau, con rồng vàng tím trước mặt phát nổ, dư chấn quét ra bốn phía.

"Rắc!" Chiếc gương bát quái màu vàng tím cũng nứt ra, những vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan rộng như mạng nhện.


Nguồn linh lực trong gương bát quái dường như cạn kiệt, linh hồn trong đó cũng hoàn toàn bị áp chế, hóa thành từng làn khói nhẹ, biến mất giữa không trung.

Tiêu Tuyền, Phùng Giai Giai và những người khác đang trốn sau gương bát quái đã bị cơn bão linh lực dữ dội thổi bay, khuôn mặt của họ ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy, miệng phun ra một ngụm máu.

“Sao có thể như vậy được?” Đôi mắt đẹp của Phùng Giai Giai tràn đầy vẻ khó Tin.

Nàng ta và Tiêu Tuyền đều là cường giả Bất Diệt Cảnh, hai đệ tử còn lại của Linh Khư Điện đều là Vạn Pháp cảnh đỉnh phong, vậy mà lại không chịu nổi đòn tấn công của một Vạn Pháp Cảnh tầng một.

Chiếc gương bát quái bằng đồng rơi xuống đất, toàn bộ ánh sáng mờ đi. Sắc mặt Tiêu Tuyền tái nhợt, cánh tay đầy máu, cơ thể lảo đảo, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn ta không hiểu tại sao một tên nhóc Vạn Pháp Cảnh lại có kiếm đạo cao. cường như vậy.

"Đi!' Phùng Giai Giai nghiến răng, kéo Tiêu Tuyền đang loạng choạng lên, điên cuồng chạy ra khỏi khu vực dung nham. Thấy vậy, hai đệ tử khác của Linh Khư Điện cũng nhanh chóng rút lui theo.

"Vút!" Phía trên bầu trời, Trần Mộc lạnh lùng nhìn bóng lưng bọn họ, ngón tay đan vào nhau. Từ trong Cửu U Kiếm Vực, hai kiếm khí mang theo ánh sáng chói mắt b ắn ra ngoài, xuyên thẳng vào người hai đệ tử của Linh Khư Điện.


Hai đệ tử khác của Linh Khư Điện chết ngay tại chỗ! . T𝐫𝑢𝘺ệ𝐧‎ ha𝘺‎ l𝑢ô𝐧‎ có‎ 𝘁ại‎ ﹙‎ T𝐑UMT𝐑‎ U𝗬ỆN.VN‎ ﹚

Linh Khư Điện được coi là nơi tụ tập của rất nhiều thiên tài trong Thiên Nguyệt Thần Thành, giờ đây đã bị Trần Mộc tàn sát chỉ còn lại Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai.

Có lẽ cảm nhận được cái chết đang đến gần, Tiêu Quyền vốn đã suy sụp. bỗng nhiên trở nên hung hăng hơn, dùng tay đẩy mạnh Phùng Giai Giai về phía Trần Mộc.

“Sư huynh, ngươi...' Phùng Giai Giai ngơ ngác nhìn Tiêu Tuyền.

Nàng ta không thể hiểu được, vị sư huynh luôn tràn đầy tự tin và bình tĩnh, mang đến cho mọi người làn gió xuân ấm áp giờ đây lại phản bội nàng ta và chạy trốn một mình!

“Sư muội, đừng trách ta, thế giới võ giả vốn tàn khốc như vậy!"

Tiêu Tuyền nhìn Phùng Giai Giai với ánh mắt lạnh lẽo, nhân cơ hội này nhanh chóng lao ra khỏi biển dung nham.
 
Chương 963: C963: Phía trên bầu trời


Lập tức, một luồng linh lực cuồn cuộc được truyền vào trong gương bát quái màu vàng tím, mặt gương sáng chói như một chiếc đ ĩa bạc, vô cùng lộng lẫy.

Phùng Giai Giai cắn răng, đồng thời siết chặt cây thương trong tay. Nàng ta giải phóng thương ý, ánh sáng đỏ thẫm vô tận phun trào như lũ lụt, sau đó hòa

vào trong gương bát quái màu tím vàng.

Hai đệ tử còn lại của Linh Khư Điện cũng nghiến răng đưa linh khí thượng cổ của mình ra, tạo thành một thế tấn công đáng sợ ngưng tụ trên bầu trời.

Bốn người hợp sức, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, những biến động dữ dội quét ra bốn phía.

Cuối cùng, năng lượng của mọi người đều được đổ vào gương bát quái, tấm gương tỏa ra hào quang rực rỡ, ngưng tụ thành một con rồng vàng tím có kích thước khoảng cả nghìn trượng, gầm lên rồi lao lên trời với dao động cực độ.

Minh Đạo Tử Long Ngâm!


Đây là hình dáng khi linh hồn của gương bát quái bộc phát hoàn toàn!

Trần Mộc hít sâu một hơi, rút kiếm ra.

Kiếm khí đột nhiên xuất hiện bầu trời bị che khuất, nhật nguyệt mờ đi.

"Bùm!" Trong hư không cổ xưa, một vết nứt bỗng lan ra rộng, ánh sao lấp lánh tỏa ra từ sâu trong hư không. Trong nhát mắt, toàn thân ma kiếm đã tỏa

sáng rực rỡ!

Trần Mộc chém xuống, một cỗ quan tài cổ xưa mang theo hàng vạn ngôi sao hiện ra.

Con rồng và chiếc quan tài va chạm dữ dội trên bầu trời, trông cực kỳ mãn nhãn!

"Bùm!"

Trên bầu trời vang lên một âm thanh lớn như tiếng chuông. Ánh sáng lóe lên, toàn bộ biển dung nham rung chuyển dữ dội.

Những tia sáng giống như dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, chứa đựng áp lực khủng khiếp, đánh mạnh vào con rồng màu vàng tím.

Một lúc sau, con rồng vàng tím trước mặt phát nổ, dư chấn quét ra bốn phía.

"Rắc!" Chiếc gương bát quái màu vàng tím cũng nứt ra, những vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan rộng như mạng nhện.


Nguồn linh lực trong gương bát quái dường như cạn kiệt, linh hồn trong đó cũng hoàn toàn bị áp chế, hóa thành từng làn khói nhẹ, biến mất giữa không trung.

Tiêu Tuyền, Phùng Giai Giai và những người khác đang trốn sau gương bát quái đã bị cơn bão linh lực dữ dội thổi bay, khuôn mặt của họ ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy, miệng phun ra một ngụm máu.

“Sao có thể như vậy được?” Đôi mắt đẹp của Phùng Giai Giai tràn đầy vẻ khó Tin.

Nàng ta và Tiêu Tuyền đều là cường giả Bất Diệt Cảnh, hai đệ tử còn lại của Linh Khư Điện đều là Vạn Pháp cảnh đỉnh phong, vậy mà lại không chịu nổi đòn tấn công của một Vạn Pháp Cảnh tầng một.

Chiếc gương bát quái bằng đồng rơi xuống đất, toàn bộ ánh sáng mờ đi. Sắc mặt Tiêu Tuyền tái nhợt, cánh tay đầy máu, cơ thể lảo đảo, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn ta không hiểu tại sao một tên nhóc Vạn Pháp Cảnh lại có kiếm đạo cao. cường như vậy.

"Đi!' Phùng Giai Giai nghiến răng, kéo Tiêu Tuyền đang loạng choạng lên, điên cuồng chạy ra khỏi khu vực dung nham. Thấy vậy, hai đệ tử khác của Linh Khư Điện cũng nhanh chóng rút lui theo.

"Vút!" Phía trên bầu trời, Trần Mộc lạnh lùng nhìn bóng lưng bọn họ, ngón tay đan vào nhau. Từ trong Cửu U Kiếm Vực, hai kiếm khí mang theo ánh sáng chói mắt b ắn ra ngoài, xuyên thẳng vào người hai đệ tử của Linh Khư Điện.


Hai đệ tử khác của Linh Khư Điện chết ngay tại chỗ! . T𝐫𝑢𝘺ệ𝐧‎ ha𝘺‎ l𝑢ô𝐧‎ có‎ 𝘁ại‎ ﹙‎ T𝐑UMT𝐑‎ U𝗬ỆN.VN‎ ﹚

Linh Khư Điện được coi là nơi tụ tập của rất nhiều thiên tài trong Thiên Nguyệt Thần Thành, giờ đây đã bị Trần Mộc tàn sát chỉ còn lại Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai.

Có lẽ cảm nhận được cái chết đang đến gần, Tiêu Quyền vốn đã suy sụp. bỗng nhiên trở nên hung hăng hơn, dùng tay đẩy mạnh Phùng Giai Giai về phía Trần Mộc.

“Sư huynh, ngươi...' Phùng Giai Giai ngơ ngác nhìn Tiêu Tuyền.

Nàng ta không thể hiểu được, vị sư huynh luôn tràn đầy tự tin và bình tĩnh, mang đến cho mọi người làn gió xuân ấm áp giờ đây lại phản bội nàng ta và chạy trốn một mình!

“Sư muội, đừng trách ta, thế giới võ giả vốn tàn khốc như vậy!"

Tiêu Tuyền nhìn Phùng Giai Giai với ánh mắt lạnh lẽo, nhân cơ hội này nhanh chóng lao ra khỏi biển dung nham.
 
Chương 963: C963: Phía trên bầu trời


Lập tức, một luồng linh lực cuồn cuộc được truyền vào trong gương bát quái màu vàng tím, mặt gương sáng chói như một chiếc đ ĩa bạc, vô cùng lộng lẫy.

Phùng Giai Giai cắn răng, đồng thời siết chặt cây thương trong tay. Nàng ta giải phóng thương ý, ánh sáng đỏ thẫm vô tận phun trào như lũ lụt, sau đó hòa

vào trong gương bát quái màu tím vàng.

Hai đệ tử còn lại của Linh Khư Điện cũng nghiến răng đưa linh khí thượng cổ của mình ra, tạo thành một thế tấn công đáng sợ ngưng tụ trên bầu trời.

Bốn người hợp sức, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, những biến động dữ dội quét ra bốn phía.

Cuối cùng, năng lượng của mọi người đều được đổ vào gương bát quái, tấm gương tỏa ra hào quang rực rỡ, ngưng tụ thành một con rồng vàng tím có kích thước khoảng cả nghìn trượng, gầm lên rồi lao lên trời với dao động cực độ.

Minh Đạo Tử Long Ngâm!


Đây là hình dáng khi linh hồn của gương bát quái bộc phát hoàn toàn!

Trần Mộc hít sâu một hơi, rút kiếm ra.

Kiếm khí đột nhiên xuất hiện bầu trời bị che khuất, nhật nguyệt mờ đi.

"Bùm!" Trong hư không cổ xưa, một vết nứt bỗng lan ra rộng, ánh sao lấp lánh tỏa ra từ sâu trong hư không. Trong nhát mắt, toàn thân ma kiếm đã tỏa

sáng rực rỡ!

Trần Mộc chém xuống, một cỗ quan tài cổ xưa mang theo hàng vạn ngôi sao hiện ra.

Con rồng và chiếc quan tài va chạm dữ dội trên bầu trời, trông cực kỳ mãn nhãn!

"Bùm!"

Trên bầu trời vang lên một âm thanh lớn như tiếng chuông. Ánh sáng lóe lên, toàn bộ biển dung nham rung chuyển dữ dội.

Những tia sáng giống như dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, chứa đựng áp lực khủng khiếp, đánh mạnh vào con rồng màu vàng tím.

Một lúc sau, con rồng vàng tím trước mặt phát nổ, dư chấn quét ra bốn phía.

"Rắc!" Chiếc gương bát quái màu vàng tím cũng nứt ra, những vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan rộng như mạng nhện.


Nguồn linh lực trong gương bát quái dường như cạn kiệt, linh hồn trong đó cũng hoàn toàn bị áp chế, hóa thành từng làn khói nhẹ, biến mất giữa không trung.

Tiêu Tuyền, Phùng Giai Giai và những người khác đang trốn sau gương bát quái đã bị cơn bão linh lực dữ dội thổi bay, khuôn mặt của họ ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy, miệng phun ra một ngụm máu.

“Sao có thể như vậy được?” Đôi mắt đẹp của Phùng Giai Giai tràn đầy vẻ khó Tin.

Nàng ta và Tiêu Tuyền đều là cường giả Bất Diệt Cảnh, hai đệ tử còn lại của Linh Khư Điện đều là Vạn Pháp cảnh đỉnh phong, vậy mà lại không chịu nổi đòn tấn công của một Vạn Pháp Cảnh tầng một.

Chiếc gương bát quái bằng đồng rơi xuống đất, toàn bộ ánh sáng mờ đi. Sắc mặt Tiêu Tuyền tái nhợt, cánh tay đầy máu, cơ thể lảo đảo, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn ta không hiểu tại sao một tên nhóc Vạn Pháp Cảnh lại có kiếm đạo cao. cường như vậy.

"Đi!' Phùng Giai Giai nghiến răng, kéo Tiêu Tuyền đang loạng choạng lên, điên cuồng chạy ra khỏi khu vực dung nham. Thấy vậy, hai đệ tử khác của Linh Khư Điện cũng nhanh chóng rút lui theo.

"Vút!" Phía trên bầu trời, Trần Mộc lạnh lùng nhìn bóng lưng bọn họ, ngón tay đan vào nhau. Từ trong Cửu U Kiếm Vực, hai kiếm khí mang theo ánh sáng chói mắt b ắn ra ngoài, xuyên thẳng vào người hai đệ tử của Linh Khư Điện.


Hai đệ tử khác của Linh Khư Điện chết ngay tại chỗ! . T𝐫𝑢𝘺ệ𝐧‎ ha𝘺‎ l𝑢ô𝐧‎ có‎ 𝘁ại‎ ﹙‎ T𝐑UMT𝐑‎ U𝗬ỆN.VN‎ ﹚

Linh Khư Điện được coi là nơi tụ tập của rất nhiều thiên tài trong Thiên Nguyệt Thần Thành, giờ đây đã bị Trần Mộc tàn sát chỉ còn lại Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai.

Có lẽ cảm nhận được cái chết đang đến gần, Tiêu Quyền vốn đã suy sụp. bỗng nhiên trở nên hung hăng hơn, dùng tay đẩy mạnh Phùng Giai Giai về phía Trần Mộc.

“Sư huynh, ngươi...' Phùng Giai Giai ngơ ngác nhìn Tiêu Tuyền.

Nàng ta không thể hiểu được, vị sư huynh luôn tràn đầy tự tin và bình tĩnh, mang đến cho mọi người làn gió xuân ấm áp giờ đây lại phản bội nàng ta và chạy trốn một mình!

“Sư muội, đừng trách ta, thế giới võ giả vốn tàn khốc như vậy!"

Tiêu Tuyền nhìn Phùng Giai Giai với ánh mắt lạnh lẽo, nhân cơ hội này nhanh chóng lao ra khỏi biển dung nham.
 
Chương 964: C964: Ta và ngươi tuy rằng là kẻ thù


Thân hình mảnh khảnh của Phùng Giai Giai cứ thế lao đi, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn về phía trước, tấm lưng ngày xưa vốn có vẻ cao lớn trong mắt nàng ta bây giờ trông thật bẩn thỉu.

Trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, dần dần nhắm mắt lại, để cho thanh kiếm hung ác sau lưng đâm vào trái tim mình.

"Cuối cùng thì bản chất độc ác của con người đã chiếm thế thượng phong! Chỉ trách ngươi không có mắt nhìn người mà thôi!"

Từ phía sau, Trần Mộc chậm rãi đi tới, rút ma kiếm ra từ trong cơ thể mảnh dẻ của Phùng Giai Giai ra. Hai giọt nước mắt từ khóe mắt Phùng Giai Giai rơi xuống, khiến nàng ta thêm vài phần buồn bã và thê lương.

Bị người mình tin tưởng nhất phản bội! Trần Mộc cũng đã từng trải qua loại cảm giác này!

"Ta và ngươi tuy rằng là kẻ thù, nhưng... Ta sẽ không tha cho kẻ đáng phải chết đâu, Tiêu Tuyền sẽ sớm theo bước chân của ngươi thôi!" Trần Mộc lạnh lùng nói.


Hắn không xử lý xác Phùng Giai Giai nữa.

Mặc dù Tiêu Tuyền đã thoát khỏi biển dung nham này nhưng Trần Mộc tin rằng sớm muộn hai người cũng sẽ gặp lại nhau!

Phía trên bầu trời, bóng dáng Quý Chung chậm rãi đi tới, liếc nhìn những thi thể nằm xung quanh, không khỏi vỗ tay, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng.

"Không tệ, rất có năng lực, ta không ngờ có thể diệt trừ bọn họ nhanh như vậy!

Hắn ta tin tằng Trần Mộc sẽ thắng, nhưng không ngờ hắn lại thắng nhanh như vậy. Hai cường giả Bất Diệt Cảnh, cộng thêm bốn cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, tất cả đều bị Trần Mộc đánh bại trong vòng chưa đầy một nén nhang.

"Vậy long tỉnh kia sẽ là của ngươi!" Quý Chung nói.

Long tinh tuy rằng có giá trị, nhưng đối với hắn ta cũng không quá cần thiết, hắn ta muốn dùng cái này long tinh này để kết bạn với Trần Mộc hơn!

Trần Mộc quay đầu nhìn hắn ta, trong đôi mắt đen mang theo ý cười, hỏi: "Lần này tới thánh mộ, nhà họ Quý mang theo đội hình hùng hậu như vậy, còn mang theo cả linh khí vương đạo. Ngươi không gia nhập đội ngũ nhà họ Quý mà lại một mình đi một đường, xem ra ngươi rất tự tin vào thực lực của mình!"

Quý Chung nhếch môi, không hề bận tâm.

"Đi cùng những lão già đó, cho dù ta có thể nhặt được bảo vật thì nó cũng sẽ thuộc về gia tộc. Điều đó có nghĩa là mọi nỗ lực đều vô ích, ta sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy!"


Trần Mộc mỉm cười đồng ý, nếu đi theo loại gia tộc võ đạo này, tất cả thứ mọi người thu hoạch được đều không có khả năng giữ lại.

Quý Chung liếc nhìn biển dung nham đang cuồn cuộn ngọn lửa phía dưới, vươn vai nói: “Ngoại trừ long tỉnh ngàn năm, ở đây không có gì khác để săn, ta đi trước đây. Hy vọng lần sau sẽ không có xung đột lợi ích với ngươi! Nếu không, ta sẽ không nương tay nữa đâu!"

Trần Mộc cười nói: "Nếu đã là đồ mà ta đã nhìn trúng thì không cần ngươi nương tay đâu!"

"Hừ, tên nhóc nhà ngươi... Cũng có cá tính đấy!" Quý Chung nhìn Trần Mộc, khế mỉm cười.

"Bảo trọng!" Trần Mộc nói.

"Bảo trọng!" Quý Chung chắp tay rồi hóa thành một lưồng ánh sáng, bay về bầu trời phía xa.

Hai người đều không có ý định đi cùng nhau. Thánh mộ này vô cùng rộng lớn, họ có lòng tin rằng họ sẽ tìm được cơ hội cho riêng mình.


Một khi đi cùng nhau, hai người chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn vì lợi ích nào đó.

Sau khi Quý Chung rời đi, thân hình mảnh dẻ của Phương Thanh Điệp cũng bay tới.

"Chúng ta cũng đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh hơn, ta định sẽ thăng cấp sức mạnh một lát!" Trần Mộc nói với Phương Thanh Điệp nói.

Lập tức, linh khí xung quanh hai người bùng nổ, họ lại biến thành hai tia sáng, lặng lẽ rời khỏi biển dung nham.

Sau khi hai người rời đi, một giờ sau, Phùng Tiên Khâu và Tiêu Tuyền vội vàng đến nơi.

Hơi thở của Phùng Tiên Khâu hiển nhiên có phần gấp gáp, bộ quần áo trắng sạch sẽ trên người ông ta một nửa đã thấm đẫm máu tươi, xung quanh vẫn còn đọng lại một làn sóng cổ xưa, có vẻ như ông ta vừa mới trải qua một trận chiến khó khăn, miễn cưỡng mới có thể thoát thân.
 
Chương 964: C964: Ta và ngươi tuy rằng là kẻ thù


Thân hình mảnh khảnh của Phùng Giai Giai cứ thế lao đi, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn về phía trước, tấm lưng ngày xưa vốn có vẻ cao lớn trong mắt nàng ta bây giờ trông thật bẩn thỉu.

Trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, dần dần nhắm mắt lại, để cho thanh kiếm hung ác sau lưng đâm vào trái tim mình.

"Cuối cùng thì bản chất độc ác của con người đã chiếm thế thượng phong! Chỉ trách ngươi không có mắt nhìn người mà thôi!"

Từ phía sau, Trần Mộc chậm rãi đi tới, rút ma kiếm ra từ trong cơ thể mảnh dẻ của Phùng Giai Giai ra. Hai giọt nước mắt từ khóe mắt Phùng Giai Giai rơi xuống, khiến nàng ta thêm vài phần buồn bã và thê lương.

Bị người mình tin tưởng nhất phản bội! Trần Mộc cũng đã từng trải qua loại cảm giác này!

"Ta và ngươi tuy rằng là kẻ thù, nhưng... Ta sẽ không tha cho kẻ đáng phải chết đâu, Tiêu Tuyền sẽ sớm theo bước chân của ngươi thôi!" Trần Mộc lạnh lùng nói.


Hắn không xử lý xác Phùng Giai Giai nữa.

Mặc dù Tiêu Tuyền đã thoát khỏi biển dung nham này nhưng Trần Mộc tin rằng sớm muộn hai người cũng sẽ gặp lại nhau!

Phía trên bầu trời, bóng dáng Quý Chung chậm rãi đi tới, liếc nhìn những thi thể nằm xung quanh, không khỏi vỗ tay, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng.

"Không tệ, rất có năng lực, ta không ngờ có thể diệt trừ bọn họ nhanh như vậy!

Hắn ta tin tằng Trần Mộc sẽ thắng, nhưng không ngờ hắn lại thắng nhanh như vậy. Hai cường giả Bất Diệt Cảnh, cộng thêm bốn cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, tất cả đều bị Trần Mộc đánh bại trong vòng chưa đầy một nén nhang.

"Vậy long tỉnh kia sẽ là của ngươi!" Quý Chung nói.

Long tinh tuy rằng có giá trị, nhưng đối với hắn ta cũng không quá cần thiết, hắn ta muốn dùng cái này long tinh này để kết bạn với Trần Mộc hơn!

Trần Mộc quay đầu nhìn hắn ta, trong đôi mắt đen mang theo ý cười, hỏi: "Lần này tới thánh mộ, nhà họ Quý mang theo đội hình hùng hậu như vậy, còn mang theo cả linh khí vương đạo. Ngươi không gia nhập đội ngũ nhà họ Quý mà lại một mình đi một đường, xem ra ngươi rất tự tin vào thực lực của mình!"

Quý Chung nhếch môi, không hề bận tâm.

"Đi cùng những lão già đó, cho dù ta có thể nhặt được bảo vật thì nó cũng sẽ thuộc về gia tộc. Điều đó có nghĩa là mọi nỗ lực đều vô ích, ta sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy!"


Trần Mộc mỉm cười đồng ý, nếu đi theo loại gia tộc võ đạo này, tất cả thứ mọi người thu hoạch được đều không có khả năng giữ lại.

Quý Chung liếc nhìn biển dung nham đang cuồn cuộn ngọn lửa phía dưới, vươn vai nói: “Ngoại trừ long tỉnh ngàn năm, ở đây không có gì khác để săn, ta đi trước đây. Hy vọng lần sau sẽ không có xung đột lợi ích với ngươi! Nếu không, ta sẽ không nương tay nữa đâu!"

Trần Mộc cười nói: "Nếu đã là đồ mà ta đã nhìn trúng thì không cần ngươi nương tay đâu!"

"Hừ, tên nhóc nhà ngươi... Cũng có cá tính đấy!" Quý Chung nhìn Trần Mộc, khế mỉm cười.

"Bảo trọng!" Trần Mộc nói.

"Bảo trọng!" Quý Chung chắp tay rồi hóa thành một lưồng ánh sáng, bay về bầu trời phía xa.

Hai người đều không có ý định đi cùng nhau. Thánh mộ này vô cùng rộng lớn, họ có lòng tin rằng họ sẽ tìm được cơ hội cho riêng mình.


Một khi đi cùng nhau, hai người chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn vì lợi ích nào đó.

Sau khi Quý Chung rời đi, thân hình mảnh dẻ của Phương Thanh Điệp cũng bay tới.

"Chúng ta cũng đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh hơn, ta định sẽ thăng cấp sức mạnh một lát!" Trần Mộc nói với Phương Thanh Điệp nói.

Lập tức, linh khí xung quanh hai người bùng nổ, họ lại biến thành hai tia sáng, lặng lẽ rời khỏi biển dung nham.

Sau khi hai người rời đi, một giờ sau, Phùng Tiên Khâu và Tiêu Tuyền vội vàng đến nơi.

Hơi thở của Phùng Tiên Khâu hiển nhiên có phần gấp gáp, bộ quần áo trắng sạch sẽ trên người ông ta một nửa đã thấm đẫm máu tươi, xung quanh vẫn còn đọng lại một làn sóng cổ xưa, có vẻ như ông ta vừa mới trải qua một trận chiến khó khăn, miễn cưỡng mới có thể thoát thân.
 
Chương 964: C964: Ta và ngươi tuy rằng là kẻ thù


Thân hình mảnh khảnh của Phùng Giai Giai cứ thế lao đi, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn về phía trước, tấm lưng ngày xưa vốn có vẻ cao lớn trong mắt nàng ta bây giờ trông thật bẩn thỉu.

Trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, dần dần nhắm mắt lại, để cho thanh kiếm hung ác sau lưng đâm vào trái tim mình.

"Cuối cùng thì bản chất độc ác của con người đã chiếm thế thượng phong! Chỉ trách ngươi không có mắt nhìn người mà thôi!"

Từ phía sau, Trần Mộc chậm rãi đi tới, rút ma kiếm ra từ trong cơ thể mảnh dẻ của Phùng Giai Giai ra. Hai giọt nước mắt từ khóe mắt Phùng Giai Giai rơi xuống, khiến nàng ta thêm vài phần buồn bã và thê lương.

Bị người mình tin tưởng nhất phản bội! Trần Mộc cũng đã từng trải qua loại cảm giác này!

"Ta và ngươi tuy rằng là kẻ thù, nhưng... Ta sẽ không tha cho kẻ đáng phải chết đâu, Tiêu Tuyền sẽ sớm theo bước chân của ngươi thôi!" Trần Mộc lạnh lùng nói.


Hắn không xử lý xác Phùng Giai Giai nữa.

Mặc dù Tiêu Tuyền đã thoát khỏi biển dung nham này nhưng Trần Mộc tin rằng sớm muộn hai người cũng sẽ gặp lại nhau!

Phía trên bầu trời, bóng dáng Quý Chung chậm rãi đi tới, liếc nhìn những thi thể nằm xung quanh, không khỏi vỗ tay, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng.

"Không tệ, rất có năng lực, ta không ngờ có thể diệt trừ bọn họ nhanh như vậy!

Hắn ta tin tằng Trần Mộc sẽ thắng, nhưng không ngờ hắn lại thắng nhanh như vậy. Hai cường giả Bất Diệt Cảnh, cộng thêm bốn cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, tất cả đều bị Trần Mộc đánh bại trong vòng chưa đầy một nén nhang.

"Vậy long tỉnh kia sẽ là của ngươi!" Quý Chung nói.

Long tinh tuy rằng có giá trị, nhưng đối với hắn ta cũng không quá cần thiết, hắn ta muốn dùng cái này long tinh này để kết bạn với Trần Mộc hơn!

Trần Mộc quay đầu nhìn hắn ta, trong đôi mắt đen mang theo ý cười, hỏi: "Lần này tới thánh mộ, nhà họ Quý mang theo đội hình hùng hậu như vậy, còn mang theo cả linh khí vương đạo. Ngươi không gia nhập đội ngũ nhà họ Quý mà lại một mình đi một đường, xem ra ngươi rất tự tin vào thực lực của mình!"

Quý Chung nhếch môi, không hề bận tâm.

"Đi cùng những lão già đó, cho dù ta có thể nhặt được bảo vật thì nó cũng sẽ thuộc về gia tộc. Điều đó có nghĩa là mọi nỗ lực đều vô ích, ta sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy!"


Trần Mộc mỉm cười đồng ý, nếu đi theo loại gia tộc võ đạo này, tất cả thứ mọi người thu hoạch được đều không có khả năng giữ lại.

Quý Chung liếc nhìn biển dung nham đang cuồn cuộn ngọn lửa phía dưới, vươn vai nói: “Ngoại trừ long tỉnh ngàn năm, ở đây không có gì khác để săn, ta đi trước đây. Hy vọng lần sau sẽ không có xung đột lợi ích với ngươi! Nếu không, ta sẽ không nương tay nữa đâu!"

Trần Mộc cười nói: "Nếu đã là đồ mà ta đã nhìn trúng thì không cần ngươi nương tay đâu!"

"Hừ, tên nhóc nhà ngươi... Cũng có cá tính đấy!" Quý Chung nhìn Trần Mộc, khế mỉm cười.

"Bảo trọng!" Trần Mộc nói.

"Bảo trọng!" Quý Chung chắp tay rồi hóa thành một lưồng ánh sáng, bay về bầu trời phía xa.

Hai người đều không có ý định đi cùng nhau. Thánh mộ này vô cùng rộng lớn, họ có lòng tin rằng họ sẽ tìm được cơ hội cho riêng mình.


Một khi đi cùng nhau, hai người chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn vì lợi ích nào đó.

Sau khi Quý Chung rời đi, thân hình mảnh dẻ của Phương Thanh Điệp cũng bay tới.

"Chúng ta cũng đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh hơn, ta định sẽ thăng cấp sức mạnh một lát!" Trần Mộc nói với Phương Thanh Điệp nói.

Lập tức, linh khí xung quanh hai người bùng nổ, họ lại biến thành hai tia sáng, lặng lẽ rời khỏi biển dung nham.

Sau khi hai người rời đi, một giờ sau, Phùng Tiên Khâu và Tiêu Tuyền vội vàng đến nơi.

Hơi thở của Phùng Tiên Khâu hiển nhiên có phần gấp gáp, bộ quần áo trắng sạch sẽ trên người ông ta một nửa đã thấm đẫm máu tươi, xung quanh vẫn còn đọng lại một làn sóng cổ xưa, có vẻ như ông ta vừa mới trải qua một trận chiến khó khăn, miễn cưỡng mới có thể thoát thân.
 
Chương 965: C965: Yên tâm


Lần này, tất cả đệ tử của Linh Khư Điện đều được điều động đến, sức chiến đấu vô song. Bọn họ tưởng rằng có thể đương đầu với bất cứ nguy hiểm nào, nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi xâm nhập chín ngọn núi không lâu, họ lại bị mắc kẹt trong trận pháp phong thủy.

Trận pháp phong thủy ở đây giống như một sát trận siêu cấp, không thể tìm ra dấu vết, ngay cả Phùng Tiên Khâu cũng bị hành cho thừa sống thiếu chết. Cuối cùng, Phùng Tiên Khâu đã đẩy tất cả sáu đệ tử còn lại ra ngoài, sau đó một mình chống lại trận pháp phong thủy, đến bây giờ mới miễn cưỡng thoát được.

Thoát khỏi cạm bẫy không lâu, Tiêu Tuyền lại trở về báo tin dữ nên giờ ông †a mới hoảng sợ lao tới biển dung nham.

Khi Phùng Tiên Khâu đến đây, trận chiến đã kết thúc, có vài xác chết không đầu trôi nổi trên biển dung nham, tất cả đều là đệ tử của Linh Khư Điện. Trên một

đỉnh núi xa hơn, Phùng Giai Giai đã hương tiêu ngọc vẫn, trái tim bị xuyên thủng, máu chảy khắp mặt đất.

"Giai Giai"

Giọng nói của Phùng Tiên Khâu trở nên run rẩy, cơ thể cứng ngắc của ông ta chậm rãi di chuyển, đi đến chỗ Phùng Giai Giai và ôm lấy nàng ta.


"Đừng sợ, cháu gái, đừng sợ, ông nội ở đây rồi!"

"Ông nội đã ở đây rồi!"

Nhưng dù Phùng Tiên Khâu có gọi thế nào, cô gái trong tay ông ta cũng không còn cử động nữa!

Nàng ta chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay của Phùng Tiên Khâu, giống như một người đẹp đang ngủ say, máu trong tim gần như đã khô cạn.

Nhìn thấy Phùng Giai Giai như vậy bây giờ, trái tim Phùng Tiên Khâu đau như bị dao cắt.

Dần dần... Những tiếng nức nở lặng lẽ vang lên.

Giờ đây, ở tuổi sáu mươi, Phùng Tiên Khâu lại bật khóc thật ro.

Điều đáng buồn nhất trên đời là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh!

“Phịch” một tiếng, Tiêu Tuyền cũng quỳ xuống đất, tự tát mình một cái thật đau.

"Sư phụ, là ta vô dụng, không bảo vệ được tiểu sư muội, là lỗi của ta!"

"Ta vốn là muốn mang sư muội cùng nhau trốn thoát, nhưng không ngờ, vì bảo vệ ta, sư muội lại đẩy ta ra, một mình ngăn cản tên ác quỷ Trần Mộc!"

"Đều là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được sư muội!"


"Sư phụ, xin hãy giết ta đi, ta cầu xin người hãy giết ta đi! Ta có tội với sư muội, có tội với toàn bộ Linh Khư Điện!"

Tiêu Tuyền nước mắt ngắn nước mắt dài, không ngừng dùng nắm đấm đập xuống đất, dáng vẻ đau khổ rất chân thực.

Một lúc lâu sau.

Phùng Tiên Khâu từ từ đặt cơ thể của Phùng Giai Giai xuống và lau bụi trên má nàng ta.

Mất cháu gái vào những năm cuối đời, khuôn mặt vốn đã già nua của Phùng Tiên Khâu lại càng già thêm.

Sau đó, ông ta lại đỡ Tiêu Tuyền đứng dậy.

"Tiêu Tuyền, ta không trách ngươi, đều là lỗi của sư phụ, ban đầu ta còn muốn thu ma đầu này làm đồ đệ!"

"Sư phụ, tất cả đều do Trần Mộc gây ra, Giai Giai và các đệ tử trong Linh Khư Điện đều bị một tay Trần Mộc gi ết chết. Người không thể để hắn cứ nhởn nhơ như vậy được!" Tiêu Tuyền hung dữ nói.

"Yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không quên mối hận này!”


Vẻ mặt của Phùng Tiên Khâu đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ, trong đôi mắt phong trần ngập tràn sát ý.

Ông ta vẫy tay, hàng trăm phù truyền âm đồng thời lóe lên từ bên trong nhẫn không gian.

"Sư phụ, người định... " Tiêu Tuyền có chút khó hiểu.

"Ta vẫn còn một số mối quan hệ ở Trung Thổ Thần Châu!"

"Ta sẽ nói những cường giả ở Trung Thổ Thần Châu rằng chỉ cần họ lấy được đầu của Trần Mộc, ta sẽ cho họ bất cứ tài nguyên nào họ muốn trong Linh

Khư Điện, tuyệt đối không giờ hối hận!"

Sát khí của Phùng Tiên Khâu khiến nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, lạnh đến thấu xương.
 
Chương 965: C965: Yên tâm


Lần này, tất cả đệ tử của Linh Khư Điện đều được điều động đến, sức chiến đấu vô song. Bọn họ tưởng rằng có thể đương đầu với bất cứ nguy hiểm nào, nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi xâm nhập chín ngọn núi không lâu, họ lại bị mắc kẹt trong trận pháp phong thủy.

Trận pháp phong thủy ở đây giống như một sát trận siêu cấp, không thể tìm ra dấu vết, ngay cả Phùng Tiên Khâu cũng bị hành cho thừa sống thiếu chết. Cuối cùng, Phùng Tiên Khâu đã đẩy tất cả sáu đệ tử còn lại ra ngoài, sau đó một mình chống lại trận pháp phong thủy, đến bây giờ mới miễn cưỡng thoát được.

Thoát khỏi cạm bẫy không lâu, Tiêu Tuyền lại trở về báo tin dữ nên giờ ông †a mới hoảng sợ lao tới biển dung nham.

Khi Phùng Tiên Khâu đến đây, trận chiến đã kết thúc, có vài xác chết không đầu trôi nổi trên biển dung nham, tất cả đều là đệ tử của Linh Khư Điện. Trên một

đỉnh núi xa hơn, Phùng Giai Giai đã hương tiêu ngọc vẫn, trái tim bị xuyên thủng, máu chảy khắp mặt đất.

"Giai Giai"

Giọng nói của Phùng Tiên Khâu trở nên run rẩy, cơ thể cứng ngắc của ông ta chậm rãi di chuyển, đi đến chỗ Phùng Giai Giai và ôm lấy nàng ta.


"Đừng sợ, cháu gái, đừng sợ, ông nội ở đây rồi!"

"Ông nội đã ở đây rồi!"

Nhưng dù Phùng Tiên Khâu có gọi thế nào, cô gái trong tay ông ta cũng không còn cử động nữa!

Nàng ta chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay của Phùng Tiên Khâu, giống như một người đẹp đang ngủ say, máu trong tim gần như đã khô cạn.

Nhìn thấy Phùng Giai Giai như vậy bây giờ, trái tim Phùng Tiên Khâu đau như bị dao cắt.

Dần dần... Những tiếng nức nở lặng lẽ vang lên.

Giờ đây, ở tuổi sáu mươi, Phùng Tiên Khâu lại bật khóc thật ro.

Điều đáng buồn nhất trên đời là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh!

“Phịch” một tiếng, Tiêu Tuyền cũng quỳ xuống đất, tự tát mình một cái thật đau.

"Sư phụ, là ta vô dụng, không bảo vệ được tiểu sư muội, là lỗi của ta!"

"Ta vốn là muốn mang sư muội cùng nhau trốn thoát, nhưng không ngờ, vì bảo vệ ta, sư muội lại đẩy ta ra, một mình ngăn cản tên ác quỷ Trần Mộc!"

"Đều là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được sư muội!"


"Sư phụ, xin hãy giết ta đi, ta cầu xin người hãy giết ta đi! Ta có tội với sư muội, có tội với toàn bộ Linh Khư Điện!"

Tiêu Tuyền nước mắt ngắn nước mắt dài, không ngừng dùng nắm đấm đập xuống đất, dáng vẻ đau khổ rất chân thực.

Một lúc lâu sau.

Phùng Tiên Khâu từ từ đặt cơ thể của Phùng Giai Giai xuống và lau bụi trên má nàng ta.

Mất cháu gái vào những năm cuối đời, khuôn mặt vốn đã già nua của Phùng Tiên Khâu lại càng già thêm.

Sau đó, ông ta lại đỡ Tiêu Tuyền đứng dậy.

"Tiêu Tuyền, ta không trách ngươi, đều là lỗi của sư phụ, ban đầu ta còn muốn thu ma đầu này làm đồ đệ!"

"Sư phụ, tất cả đều do Trần Mộc gây ra, Giai Giai và các đệ tử trong Linh Khư Điện đều bị một tay Trần Mộc gi ết chết. Người không thể để hắn cứ nhởn nhơ như vậy được!" Tiêu Tuyền hung dữ nói.

"Yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không quên mối hận này!”


Vẻ mặt của Phùng Tiên Khâu đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ, trong đôi mắt phong trần ngập tràn sát ý.

Ông ta vẫy tay, hàng trăm phù truyền âm đồng thời lóe lên từ bên trong nhẫn không gian.

"Sư phụ, người định... " Tiêu Tuyền có chút khó hiểu.

"Ta vẫn còn một số mối quan hệ ở Trung Thổ Thần Châu!"

"Ta sẽ nói những cường giả ở Trung Thổ Thần Châu rằng chỉ cần họ lấy được đầu của Trần Mộc, ta sẽ cho họ bất cứ tài nguyên nào họ muốn trong Linh

Khư Điện, tuyệt đối không giờ hối hận!"

Sát khí của Phùng Tiên Khâu khiến nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, lạnh đến thấu xương.
 
Chương 965: C965: Yên tâm


Lần này, tất cả đệ tử của Linh Khư Điện đều được điều động đến, sức chiến đấu vô song. Bọn họ tưởng rằng có thể đương đầu với bất cứ nguy hiểm nào, nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi xâm nhập chín ngọn núi không lâu, họ lại bị mắc kẹt trong trận pháp phong thủy.

Trận pháp phong thủy ở đây giống như một sát trận siêu cấp, không thể tìm ra dấu vết, ngay cả Phùng Tiên Khâu cũng bị hành cho thừa sống thiếu chết. Cuối cùng, Phùng Tiên Khâu đã đẩy tất cả sáu đệ tử còn lại ra ngoài, sau đó một mình chống lại trận pháp phong thủy, đến bây giờ mới miễn cưỡng thoát được.

Thoát khỏi cạm bẫy không lâu, Tiêu Tuyền lại trở về báo tin dữ nên giờ ông †a mới hoảng sợ lao tới biển dung nham.

Khi Phùng Tiên Khâu đến đây, trận chiến đã kết thúc, có vài xác chết không đầu trôi nổi trên biển dung nham, tất cả đều là đệ tử của Linh Khư Điện. Trên một

đỉnh núi xa hơn, Phùng Giai Giai đã hương tiêu ngọc vẫn, trái tim bị xuyên thủng, máu chảy khắp mặt đất.

"Giai Giai"

Giọng nói của Phùng Tiên Khâu trở nên run rẩy, cơ thể cứng ngắc của ông ta chậm rãi di chuyển, đi đến chỗ Phùng Giai Giai và ôm lấy nàng ta.


"Đừng sợ, cháu gái, đừng sợ, ông nội ở đây rồi!"

"Ông nội đã ở đây rồi!"

Nhưng dù Phùng Tiên Khâu có gọi thế nào, cô gái trong tay ông ta cũng không còn cử động nữa!

Nàng ta chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay của Phùng Tiên Khâu, giống như một người đẹp đang ngủ say, máu trong tim gần như đã khô cạn.

Nhìn thấy Phùng Giai Giai như vậy bây giờ, trái tim Phùng Tiên Khâu đau như bị dao cắt.

Dần dần... Những tiếng nức nở lặng lẽ vang lên.

Giờ đây, ở tuổi sáu mươi, Phùng Tiên Khâu lại bật khóc thật ro.

Điều đáng buồn nhất trên đời là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh!

“Phịch” một tiếng, Tiêu Tuyền cũng quỳ xuống đất, tự tát mình một cái thật đau.

"Sư phụ, là ta vô dụng, không bảo vệ được tiểu sư muội, là lỗi của ta!"

"Ta vốn là muốn mang sư muội cùng nhau trốn thoát, nhưng không ngờ, vì bảo vệ ta, sư muội lại đẩy ta ra, một mình ngăn cản tên ác quỷ Trần Mộc!"

"Đều là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được sư muội!"


"Sư phụ, xin hãy giết ta đi, ta cầu xin người hãy giết ta đi! Ta có tội với sư muội, có tội với toàn bộ Linh Khư Điện!"

Tiêu Tuyền nước mắt ngắn nước mắt dài, không ngừng dùng nắm đấm đập xuống đất, dáng vẻ đau khổ rất chân thực.

Một lúc lâu sau.

Phùng Tiên Khâu từ từ đặt cơ thể của Phùng Giai Giai xuống và lau bụi trên má nàng ta.

Mất cháu gái vào những năm cuối đời, khuôn mặt vốn đã già nua của Phùng Tiên Khâu lại càng già thêm.

Sau đó, ông ta lại đỡ Tiêu Tuyền đứng dậy.

"Tiêu Tuyền, ta không trách ngươi, đều là lỗi của sư phụ, ban đầu ta còn muốn thu ma đầu này làm đồ đệ!"

"Sư phụ, tất cả đều do Trần Mộc gây ra, Giai Giai và các đệ tử trong Linh Khư Điện đều bị một tay Trần Mộc gi ết chết. Người không thể để hắn cứ nhởn nhơ như vậy được!" Tiêu Tuyền hung dữ nói.

"Yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không quên mối hận này!”


Vẻ mặt của Phùng Tiên Khâu đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ, trong đôi mắt phong trần ngập tràn sát ý.

Ông ta vẫy tay, hàng trăm phù truyền âm đồng thời lóe lên từ bên trong nhẫn không gian.

"Sư phụ, người định... " Tiêu Tuyền có chút khó hiểu.

"Ta vẫn còn một số mối quan hệ ở Trung Thổ Thần Châu!"

"Ta sẽ nói những cường giả ở Trung Thổ Thần Châu rằng chỉ cần họ lấy được đầu của Trần Mộc, ta sẽ cho họ bất cứ tài nguyên nào họ muốn trong Linh

Khư Điện, tuyệt đối không giờ hối hận!"

Sát khí của Phùng Tiên Khâu khiến nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, lạnh đến thấu xương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom