Dịch Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 209: C209: Lại nói tiếp


“Sức chiến đấu của đỉnh cao Huyền cấp hậu kỳ đã rất tốt rồi, giống với các đại phủ của cục võ quản, sức chiến đấu như vậy đã xem như là chủ lưu, về phần phủ huyện phía dưới, thậm chí còn không có phối trí như vậy!” Quý Hải Phàm thở dài nói:

“Trên tổng thể số lượng, nhân viên của chúng ta vẫn chưa có biện pháp bao. phủ toàn bộ khu vực!”

“Tông sư Quý, vừa rồi ông cũng nghe được, tôi có một loại Luyện Thể đan, sau khi luyện hóa Huyền cấp sơ kỳ, tố chất thân thể và sức chiến đấu đơn thuần sẽ đạt tới Hoàng cấp hậu kỳ... Bốn viên đến năm viên Luyện Thể đan, hẳn là có thể để sức chiến đấu thuần tuý của thân thể đạt tới đỉnh cao Huyền cấp hậu kỳ! Thứ như

vậy, cục võ quản chúng ta có hứng thú hay không?” Trương Phàm nghiêm túc hỏi.

“Rất có hứng thú!” Kỳ thật vừa rồi Quý Hải Phàm đã nghe được Trương Phàm và Lữ Hoa nói chuyện, lúc ấy đã động tâm tư.

Bây giờ lại thấy Trương Phàm hỏi, ông cũng vội vàng tỏ thái độ.

Đỉnh cao Huyền cấp hậu kỳ, nhìn như ở trong mắt cổ võ giả cấp độ tông sư không tính là gì.

Nhưng đừng quên, cục quản lý vũ khí còn có vũ khí nóng! Có vũ khí nóng đặc biệt nhắm vào cổ võ giả!


Càng là chế độ tác chiến tiểu nếu như những thành viên tác chiến tiểu đội này, đều có chiến lực đỉnh cao Huyền cấp hậu kỳ, lại kết hợp với vũ khí nóng...

Hình ảnh này khiến Quý Hải Phàm không nhịn được mà rung động.

“Cung phụng Trương, tôi đề nghị cung ứng toàn bộ loại đan dược này cho cục võ quản!” Quý Hải Phàm nghiêm túc nói.

“Đương nhiên rồi!” Trương Phàm gật đầu.

Đương nhiên, hắn vẫn còn một câu, nếu như người của cục võ quản mua Luyện Thể đan quá ít, hắn sẽ mở rộng ra ngoài.

Dù sao, số lượng cổ võ giả của cục võ quản so sánh với toàn bộ giới cổ võ thì vẫn tương đối ít.

Nhưng những lời này không cần phải nói ngay bây giờ.

Dù sao giá cả Luyện Thể đan cũng không thấp, cục võ quản bên kia có thể tiếp nhận hay không, cái này chưa nói được đâu.

Lữ Hoa len lén đánh giá Quý Hải Phàm, nghĩ đến cách Trương Phàm gọi ông. Hắn ta nghĩ thầm đây chẳng lẽ là một tông sư sao?

Kỳ thật, đừng thấy Trương Phàm có thể cảm giác được Quý Hải Phàm rất chói mắt, nhưng Lữ Hoa bên này lại không cảm giác được.

Đây là năng lực cảm nhận đặc thù sau khi Trương Phàm sinh ra tinh thần lực.

“Lữ Hoa, tôi dạy anh công pháp luyện thể, anh tu luyện một chút, nhìn xem chiến lực thân thể có thể tăng lên tới trình độ nào!” Trương Phàm suy nghĩ, Luyện Thể đan không có công pháp luyện thể phối hợp, đơn thuần tăng tố chất thân thể lên, kỳ thật có chút lãng phí.

Chỉ có phối hợp với phương pháp luyện thể, mới có thể phát huy hiệu quả chân chính của Luyện Thể đan ra.


Đương nhiên, hắn dạy công pháp luyện thể đều là cơ bản nhất, chắc chắn không thể so sánh với Thần Hoàng Càn Khôn thể.

Không tu luyện Thần Hoàng Càn Khôn Kinh, cũng không có khả năng tu luyện thành Thần Hoàng Càn Khôn thể, đây vốn là liên hệ lẫn nhau.

“Cảm ơn tiên sinh!” Lữ Hoa mừng rỡ.

“Tiếp đón tông sư Quý một chút!” Trương Phàm áy náy gật đầu với Quý Hải Phàm, sau đó nhanh chóng đến phòng chính, lấy giấy bút ra, sau đó bắt đầu suy tư nên cho Lữ Hoa công pháp luyện thể gì.

Công pháp luyện thể này, không thể quá mạnh mẽ.

Cái này có chút khó khăn đối với Trương Phàm.

Bởi vì trong trí nhớ của hắn, phương pháp luyện thể cơ bản rất ít... Ngược lại phương pháp luyện thể cao thâm thì có rất nhiều, nhưng nếu quá cao thâm, thì không thích hợp mở rộng ở Địa Cầu bên này.

Đúng vậy, chính là mở rộng, Luyện Thể đan, phối hợp với công pháp luyện thể, hiệu quả rõ ràng như vậy, mới có thể được ưu ái.

Càng được ưu ái, hắn mới có thể kiếm được càng nhiều điểm cống hiến. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ đến một phương pháp luyện thể.


Đây là hắn đã đến cấp tu tiên Chí Tôn, sau đó ẩn giấu thân phận tự do đến một cấp rất thấp ở biên giới.

Biên giới kia, tôn sùng chính là luyện thể, Trương Phàm đã tận lực hiểu rõ qua.

Lại nói tiếp, cái này là công pháp luyện thể, chậm rãi đi xuống, có thể lấy được lực chứng đạo thành tiên chỉ lộ...

Nhưng trong môi trường trái đất này, không chừng sẽ rất khó. Nhưng dùng để phối hợp mở rộng Luyện Thể đan thì không có vấn đề gì.

Cho nên, Trương Phàm bắt đầu viết, công pháp này tên là “Cửu Luyện Đoán Thể”, chia thành chín cấp, chín tầng viên mãn, có thể thành tiên!

Thế nhưng, Trương Phàm không có ý định viết ra Cửu Luyện Đoán Thể hoàn chỉnh!

Ba tầng đầu tiên là hoàn toàn ổn rồi!

Tu luyện tới ba tầng đầu, thì thực lực tuyệt đối có thể đạt tới Địa cấp.
 
Chương 244: C244: Đương nhiên là có điều kiện


“Đương nhiên là có điều kiện!” Chúc Tính Tinh uống một ngụm nước, sau đó nói ra điều kiện của Trương Phàm.

“Khoản nợ mười ba tỷ xóa sạch! Phải trả trước năm mươi tỷ! Tất cả chi phí thành lập công ty mới còn phải do chúng ta gánh vác! Có phải Trương Phàm hẳn quá tham lam hay không?”

“Nếu như sản phẩm vẫn luôn duy trì được hiệu quả này thì còn có thế chấp nhận, nhưng bây giờ cái gì cũng không thấy được, ai biết sản phẩm này có phải cũng chỉ có một chút như vậy hay không! Bây giờ nhìn lại, sản phẩm này thật quá thần kỳ rồi!"

“Mấu chốt là, Trương Phàm khẳng định hiểu rõ về Chúc gia chúng ta! Yêu cầu trả cho hẳn năm mươi tỷ, lại thành lập một công ty mỹ phẩm có quy mô không nhỏ cũng cần không ít tiền đâu! Đây không phải là móc sạch Chúc gia chúng ta sao! Hơn nữa còn là đem hết thảy sản nghiệp của chúng ta đưa ra!”

“Cái này quá điên cuồng rồi! Thật sự quá điên cuồng! Làm sao hẳn dám!”

....

Sau khi Chúc Tinh Tinh nói ra điều kiện của Trương Phàm, rất nhiều người Chúc gia đều oán giận, rất nhiều người đều kích động.


Nhưng Chúc lão gia tử, Chúc Tinh Tỉnh, mẹ Chúc “Tinh Tinh và mấy người căm quyền Chúc gia không tỏ thái độ gì, mà lại rơi vào trầm tư.

Bọn họ rất rõ ràng, đây là một cuộc đánh cược.

Có thể nói muốn đánh cược tất cả của Chúc gia!

Một khi không thành công, hoặc là bị Trương Phàm hãm hại, vậy Chúc gia sẽ bị đá vào vực sâu không đáy trong nháy mắt.

“Tinh Tính, con thấy thế nào?” Chúc lão gia tử khoát tay, đè xuống tất cả âm thanh rồi trầm giọng hỏi.

“Lập tức đăng ký công ty, ký hợp đồng cổ phần với Trương tiên sinh!" Chúc Tính Tinh tỏ thái độ vô cùng kiên quyết.

Có người lập tức muốn nói chuyện, nhưng Chúc lão gia tử lại khoát tay, vẫn đè tất cả thanh âm xuống.

“Sản nghiệp châu báu là gốc rễ của nhà chúng ta, cũng là sản nghiệp có giá trị nhất! Liên hệ các công ty lớn, truyền lời đi, tập đoàn sản nghiệp châu báu của Chúc gia sẽ đấu thầu, người ra giá cao sẽ có được Chúc lão gia tử trầm ngâm ước chừng năm phút, sau đó dứt khoát nói.

Mặc kệ rốt cuộc có bao nhiêu người trong Chúc gia phản đối thì cũng vô dụng!

Chúc lão gia tử mới là nòng cốt tuyệt đối của Chúc gia, quyết định của ông không ai dám phản đối, cũng không ai có thể phản đối.


Chức Tỉnh Tinh nằm chặt tay, cô biết, lão gia tử đã quyết định, vậy là được rồi!

Cơ hội để Chúc gia một bước lên mây, tới rồi!

Sau khi Chúc Tỉnh Tinh đi, Trương Phàm liền nghênh đón Ngụy Thành Vân và Thạch Chí Kiên của Thánh Võ Tông.

“Cung phụng Trương!”

Ngụy Thành Vân và Thạch Chí Kiên ôm quyền chào, đối với rất nhiều người mà nói, hoàn toàn không biết tin tức Trương Phàm gia nhập cục võ quản làm cung phụng.

Nhưng đối với Ngụy Thành Vân và Thạch Chí Kiên đang ở Thánh Võ Tông mà nói, tin tức như vậy ngay thời gian đầu bọn họ đã biết rồi.

Giống như cục võ quản vô cùng chú ý đến các thế lực siêu cấp, thì các thế lực siêu cấp cũng vô cùng chú ý đến cục võ quản bên này vậy.

“Vết thương lành rồi à?" Trương Phàm cười híp mắt nhìn Ngụy Thành Vân.


Tính toán thời gian, Ngụy Thành Vân phải sớm nên tới mới đúng.

“Lành rồi! Lúc trước vì một ít chuyện nên chậm trễ không kịp đến đây, kính xin cung phụng Trương thông cảm! Đây là một viên Thánh Vũ Đan và hạt giống của Tinh Huyễn Thảo!" Ngụy Thành Vân đầu tiên là xin lỗi, sau đó lấy Thánh Vũ Đan và hạt giống Tinh Huyễn “Thảo đã chuẩn bị tốt ra.

Trương Phàm không chút khách khí nhận lấy, trước nhìn Thánh Vũ Đan một chút, sau đó lại nhìn hạt giống Tinh Huyễn Thảo một chút, sau khi xác định đều là thật thì trên mặt mới hiện ra nụ cười.

Linh tài có thể trồng lại nhiều thêm một cái rồi.

Còn có Huyết Hồng Thảo, hắn cũng trồng rồi, bởi vì Huyết Hồng Thảo có hoạt tính nên có thể trồng sống.

Chỉ cần có thể trồng sống, cho một chút thời gian, Trương Phàm có lòng tin có thể tăng số lượng bất kỳ loại linh tài nào.
 
Chương 210: C210: Vậy thì cứ gọi theo công việc đi


Trương Phàm gọi điện cho Khương Nhạc Nhạc.

Theo hắn thấy, công ty Nhạc Khang của Khương Nhạc Nhạc bên kia là có khả năng trong thời gian ngắn thu hồi lại một lượng lớn tài chính nhất.

Hơn nữa, công thức đã cho Khương Nhạc Nhạc rất nhiều ngày rồi, cô bây giờ chuẩn bị như thế nào rồi?

Dù sao hắn cũng là đại cổ đông của Nhạc Khang, có tới bảy mươi phần trăm cổ phần.

“Trương tổng...” Khương Nhạc Nhạc nghe điện thoại, cũng thay đổi xưng hô với Trương Phàm.

“Khương... Tổng!” Trương Phàm cũng không thể không nhập gia tuỳ tục, bởi vì hắn phát hiện, bất kể gọi là bà chủ Khương Nhạc Nhạc hay là Nhạc Nhạc hay là những tên khác, đều không quá thích hợp.

Vậy thì cứ gọi theo công việc đi.

“Cách điều chế bên kia thế nào rồi?” Qua xưng hô rối rắm trên, ngữ khí của Trương Phàm liền trở nên thông thuận.

“Cách điều chế đã hoàn thành đo lường kiểm tra toàn diện cấp phòng thí nghiệm rồi, hiện giờ đang trong quá trình trình báo độc quyền, còn có phân đoạn sản xuất cách điều chế, tôi đã bắt tay vào mua sắm máy móc và bố trí nhà xưởng, còn có sản xuất sau đó, cũng đang khẩn cấp xử lý!” Khương Nhạc Nhạc báo cáo. bình thường.


“Nếu nói như vậy, còn cần thời gian dài nữa mới có thể đưa ra thị trường sao?” Trương Phàm hỏi.

“Nhiều nhất là hai tháng! Sản phẩm của chúng tôi sẽ có thể được đưa ra thị trường!” Khương Nhạc Nhạc nghiêm túc nói.

Hai tháng... Trương Phàm nhíu mày, thời gian hơi lâu.

“Khương tổng, cô có nghĩ tới vấn đề định vị thị trường không?” Trương Phàm nghiêm túc hỏi.

“Định vị thị trường? Trương tổng nói là định giá sản phẩm của chúng ta phải không?” Khương Nhạc Nhạc lập tức hiểu được ý tứ của Trương Phàm.

“Đúng!” Trương Phàm gật đầu.

“Căn cứ vào chỉ phí công thức còn có các loại chỉ phí khác, thì sản phẩm của chúng tôi không thể định giá thấp được! Tôi định định giá ở khoảng hai mươi đến ba mươi đồng!” Khương Nhạc Nhạc nói: “Như vậy lợi nhuận mặc dù chỉ có khoảng năm đồng, nhưng lợi nhuận biên này đã rất cao rồi!”

“Quá thấp!” Trương Phàm trầm giọng nói.


“Quá thấp?” Khương Nhạc Nhạc hỏi: “Định giá quá thấp sao?” “Đúng vậy!” Trương Phàm nghiêm túc nói: “Sản phẩm của Nhạc Khang nhất định phải phù hợp với những người cao cấp, hoặc là nói, phải đối mặt với những người cam lòng bỏ ra giá cao kia! Bởi vì công hiệu của Nhạc Khang, không cho. phép nó có nửa điểm liên quan gì đến giá rẻ!”

Khương Nhạc Nhạc nghĩ đến công hiệu của Nhạc Khang. Từ góc độ của cô mà nói, cô đã không thể rời khỏi Nhạc Khang... Chỉ cần không ngủ, cô đều uống Nhạc Khang, mỗi thời mỗi khắc đều duy trì tinh lực tràn đầy và đầu óc minh mẫn nhất, giá trị kèm theo mà điều này mang đến rốt cuộc cao bao nhiêu?

Mà giá cả Nhạc Khang cao hay là thấp, đối với cô mà nói, dường như căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì... Bởi vì dù cho một chai Nhạc Khang là một ngàn đồng, cô nên uống vẫn uống, tuyệt đối không dừng lại được.

Như vậy, cái giá này trả có đáng không?

Vô cùng đáng giá đó nha!

Nhạc Khang không rẻ... Khương Nhạc Nhạc dường như hiểu ý của Trương Phàm.

Cũng đúng, đồ tốt như vậy, giá cả lại thấp như thế... Kỳ thật từ góc độ marketing mà nói, cũng không dễ để quảng bá.

Bởi vì có người sẽ cho rằng giá cả thấp, thì chất lượng và hiệu quả sản phẩm của bạn không tốt như bạn tuyên truyền.

Đây là một sự thật khiến người ta bất đắc dĩ, bởi vì đây chính là lòng người.

“Vậy nên định giá bao nhiêu đây?” Khương Nhạc Nhạc hỏi.

“Ba trăm đồng đi! Ba trăm đồng mua được một tiếng tinh thần tư duy tuyệt đối minh mẫn, cái này vô cùng có lời! Huống hồ chúng ta còn kèm theo tác dụng giấc ngủ sâu!” Trương Phàm nghiêm túc nói:
 
Chương 249: C249: Năng lực học tập mạnh


Hưng phấn chính là, trên cơ bản anh ta có thể chắc chắn Trương Phàm tuyệt đối có thiên phú trời sinh tự mang ở súng ống, mất mát chính là... Có cái gì mà Trương Phàm không biết sao?

Hoặc là nói, có cái gì Trương Phàm không học được sao?

Ba đến năm phút đồng hồ mà hắn đã nắm giữ được một loại súng ống đến mức độ ngay cả anh ta cũng cảm thấy mặc cảm... Loại năng lực học tập này mới là thứ đáng sợ nhất.

Anh ta đột nhiên nghĩ đến, quá trình huấn luyện sở dĩ có thể nhanh chóng đi tới giai đoạn súng ống như thế, cũng là bởi vì tốc độ Trương Phàm tiếp thu huấn luyện vô cùng vô cùng nhanh, đây chính là một loại năng lực học tập siêu mạnh.

Kỳ thật, thật sự không cần sợ thực lực của một người quá mạnh mẽ.

Thực lực mạnh không đáng sợ.

Đáng sợ chính là.. Năng lực học tập mạnh!


Bởi vì năng lực học tập mạnh, liền đại diện cho rất nhiều loại khả năng.

Kế tiếp, cũng xác minh được suy đoán của Tần Kiến An.

Bất kể là loại súng ống gì, Trương Phàm chỉ cần bắn hai phát, thì lập tức có thể hoá thân làm thiện xạ, tháo rời hay lắp lại cũng đắm chìm trong cả đời lão binh dùng súng ống này, không có bất kỳ sự khác biệt

Súng lục là như vậy, sau khi chuyển sang tiếp xúc với các loại súng trường bên ngoài cũng như thế. Dường như chỉ cần để cho Trương Phàm thoáng tiếp xúc một lúc, thì hẳn có thể nhanh chóng nắm giữ.

Kỳ thật Tân Kiến An nào biết, sở dĩ Trương Phàm yêu nghiệt như thế, thật đúng là không phải thiên phú tốt gì, mà là vì tâm tính hẳn tốt, khi nổ súng có thể khống chế tâm tình của mình, hoàn toàn tập trung vào bản thân khẩu súng.

Hơn nữa sự tồn tại của tinh thần lực, khiến hẳn có độ sâu về lý giải đối với súng ống người khác khó có thể so sánh được, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.

Thế nhưng, khi tiếp xúc với súng bản tỉa, Trương Phàm cuối cùng vẫn gặp phải một số vấn đề khó khăn.

Lực giật mạnh mế của súng bản tỉa, lực cản của đạn trên không trung, còn có ảnh hưởng của gió... Sau khi để hắn chơi nửa tiếng, cũng chỉ có thể trúng mục tiêu vật gì đó trong tám trăm mét, một khi quá tám trăm mét, hẳn không thể bách phát bách trúng nữa.

Điều này làm cho Trương Phàm vô cùng có cảm giác thất bại.

Tuy rằng rất nhiều lúc, bắn tỉa tám trắm mét đã đủ dùng rồi.

Nhưng tay súng bản tỉa thật sự giỏi, đều phải đột phá khoảng cách trên tám trăm mét.

Mà Trương Phàm muốn đột phá, cũng chỉ có thể, đầu tư thời gian...


Tăn Kiến An nhìn Trương Phàm dường như có chút không hài lòng, cả người anh ta đều choáng váng.

Anh ta cũng không biết nói cái gì cho phải, súng bắn tỉa cũng có thể ở dưới sự tiếp xúc chơi thành như vậy, anh ta có thể nói cái gì đây? Dám nói gì chứ?

Anh ta vô cùng muốn để cho Trương Phàm trở. thành một thiện xạ... Bất luận là súng ống nào ở trong tay đều có thể trở thành thiện xạ bách phát bách trúng.

Nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi.. Để cho Trương Phàm chuyên chú vào chuyện này, dường như tuyệt đối là không biết quý trọng nhân tài!

Mà hết lần này tới lần khác, bất kỳ một tay súng nào có thể có thực lực như Trương Phàm như vậy, cũng đã có thể tung hoành cả đời rồi.

Thiên phú cường đại, cảm giác súng tuyệt đối, đây là thứ mà bất cứ tay súng nào cũng tha thiết mơ ước.

“Đội trưởng Tân, tôi có thể thường xuyên đến luyện súng không?” Trương Phàm cảm thấy bản thân nên luyện tập nhiều hơn trên súng bản tỉa.

Đặc biệt là loại súng bản tỉa công phá phối trí của Cục võ quản còn có các loại đạn đặc chế, lực sát thương thật sự quá lớn.


Trương Phàm tự mình xạ kích, cho nên vô cùng rõ ràng, lực sát thương của loại đạn bắn tỉa này, cho dù là hẳn biết như vậy, nhưng chỉ cần bị trúng mục tiêu vào chỗ yếu hại, cũng sẽ tử vong trong nháy mắt, tuyệt đối không có bất kỳ khả năng sống sót nào.

Mà súng ống, ở trong nước lại được giám sát tuyệt đối

Cho dù có người len lén có được, thì loại súng bản tỉa công phá này và đạn đặc chế hẳn là vẫn không có.

Như vậy, bản thân hắn chính là một loại uy hiếp mạnh mẽ đối với tất cả thế lực cổ võ trên giang hồ.

Hắn biết vì sao mới vào cục võ quản đã có hạng mục huấn luyện như vậy... Bởi vì bản thân nó chính là một loại biểu hiện thực lực cường đại của bản thân cục võ quản.

“Đương nhiên có thể rồi, không chỉ được, mà một khi có nhiệm vụ, anh có thể xin bất luận súng ống nào để xuất chiến! Đương nhiên, lúc bình thường, anh cũng sẽ được trang bị súng! Anh tuỳ ý chọn loại súng!" Tần Kiến An vừa cười vừa nói.

“Súng bản tỉa công phá có thể làm súng phối hợp không?" Trương Phàm thích loại súng ống đường kính lớn bạo lực này.
 
Chương 245: C245: Có thể xem một chú


“Cung phụng Trương! Ừm, sư thúc tôi vẫn luôn có bệnh nan y trong người, có thể giúp đỡ xem một chút không?" Ngụy Thành Vân hỏi.

“Có thể nha!” Trương Phàm cười gật đầu. ngôn tình tổng tài

Y thuật của hắn cũng không hoàn toàn bị trói buộc trong cục võ quản.

“Chuyện là, sư thúc tôi, là tông sư..” Ngụy Thành 'Vân nhỏ giọng nhắc nhở.

“Có thể xem một chút! Chỉ có sau khi xem mới có thể nói có thể chữa hay không!" Trương Phàm rất thâm ý nhìn Ngụy Thành Vân một cái.

Hắn hiểu vì sao Ngụy Thành Vân lại cẩn thận như thế.

Nguyên nhân thứ nhất đương nhiên là bởi vì sư thúc ông ta là tông sư Cổ Võ Giả, sợ cấp độ quá cao, Trương Phàm căn bản không có biện pháp trị liệu.

Nguyên nhân thứ hai đó chính là thân phận cung phụng của Trương Phàm ở cục võ quản, dù sao cục võ quản cũng vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy thực lực Thánh Võ Tông suy yếu.


Huống hồ còn là một tông sư!

Ngụy Thành Vân đang lo lắng vì sư thúc ông ta là tông sư sẽ khiến Trương Phàm trực tiếp cự tuyệt giúp đỡ trị liệu

“Được! Tôi sẽ mau chóng đưa sư thúc tới!" Ngụy Thành Vân mừng rỡ, trong lòng càng bội phục Trương Phàm không thôi, lòng dạ Trương Phàm thật lớn nha.

Đều do Định Thiên Tông!

Nếu như không phải do Định Thiên Tông bức. bách, sợ rằng Trương Phàm cũng sẽ không gia nhập. cục võ quản đi? Có lẽ đến lúc đó Thánh Võ Tông còn có thể có cơ hội lôi kéo... Đáng tiếc, bây giờ đã chậm rồi.

“Ừ!" Trương Phàm gật đầu, hắn không đề cập đến chuyện tiền khám, dù sao còn chưa biết đối phương đến cùng có triệu chứng gì, hiện tại cũng không có cách nào đưa ra mức thù lao hợp lý được.

“Cung phụng Trương, vậy chúng tôi cáo từ!” Ngụy Thành Vân và Thạch Chí Kiên ôm quyền hành lễ, lễ nghĩ chu đáo.

“Cái kia, Thạch Chí Kiên!” Trương Phàm gi Thạch Chí Kiên lại hỏi: “Các anh vẫn tiếp tục điều tra Đoạt Hồn Tán bên kia à?”

Trương Phàm không quên bản thân mình rốt cuộc đã đi tới cỗ thân thể này như thế nào.

Hết thảy đều bởi vì Đoạt Hồn Tán.

Hắn vẫn luôn không quên chuyện này.

Mà ngoại trừ hắn ra, hiện tại hẳn biết người duy nhất cũng trúng Đoạt Hồn Tán chỉ có Thạch Chí Kiên, cho nên hẳn muốn hỏi một chút, Thạch Chí Kiên có phải còn đang điều tra hay không, hơn nữa có phải có manh mối gì hay không.


Dù sao Thạch Chí Kiên cũng là người của Thánh Võ Tông, thân là một trong những thế lực siêu cấp, chắc cũng có phát hiện gì chứ?

“Cung phụng Trương, tông môn đang toàn lực điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quải”

“Chỉ xác định được là đối phương muốn khơi mào khoảng cách giữa chúng ta và môn phái phụ thuộc, khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn”

Vẻ mặt Thạch Chí Kiên nghiêm túc nói.

Lần trước anh ta thiếu chút nữa đã chết, chuyện này sao có thể bỏ qua như vậy?

Mà anh ta có thể đại biểu Thánh Võ Tông tham gia hội nghị thường lệ của tông môn, có thể nói vẫn phải có thân phận địa vị, cũng không thiếu bối cảnh bên trong ở Thánh Võ Tông.

Cho nên lực lượng Thánh Võ Tông tham dự điều tra rất nhiều... Nhưng đáng tiếc, đối phương thật sự quá giảo hoạt, căn bản không phát hiện được dấu vết để lại.

“Khoảng cách? Như này cũng quá rõ ràng đi!" Trương Phàm rất muốn nói, Thánh Võ Tông các anh đều là kẻ ngốc sao? Anh chết thì sẽ đổ lỗi cho những môn phái phụ thuộc kia à?

“Cung phụng Trương... Mấu chốt là, ngoại trừ cậu ra thì căn bản không ai biết Đoạt Hồn Tán, cũng không ai biết tôi bị Đoạt Hỗn Tán giết chết” Thạch Chí Kiên cười khổ nói.


Trương Phàm lúc này mới giật mình.

Hắn lấy những gì mình biết đi thay thế người khác, điều này dường như rất đương nhiên.

Ngẫm lại Hoa Hưng, đã thực sự có cấp bậc thần y rồi, nhưng khi đối mặt với Đoạt Hồn Tán cũng bó tay hết cách thì không nói, mấu chốt là còn không nhìn ra rốt cuộc có vấn đề gì.

Những người khác có thể còn chẳng bằng Hoa Hưng!

Như thế thì Thánh Võ Tông sẽ không hoài nghỉ những người của tông môn phụ thuộc tham dự tụ hội sao?

Cho dù sẽ duy tỉ lý trí, nhưng nếu như đối phương vẫn tiếp tục gây ra cái chết thì sao?

Một lần lại một lần khiêu khích, nói không chừng có lúc sẽ không tự chủ được mà bị lừa...
 
Chương 250: C250: Bối phận


Một mặt là vì lớn tuổi, chức năng cơ thể đang suy giảm.

khác là vì bị kẹt ở hậu kỳ Thiên cấp thời gian dài, nên tâm khí từ từ tiêu tán.

Nhưng giờ phút này Khổng Nhã đã hoàn toàn khác với lúc trước.

Trên người bà tràn đầy tính thần phấn chấn.

Giống như trong nháy mắt, cải lão hoàn đồng vậy.

“Chị Nhã, thế nào rồi?" Khổng Vân Huy chờ mong hỏi.

“Bối phận" của Khổng Nhã rất cao, ngay cả Khổng Vân Huy là người đứng đầu cục võ quản Lỗ Châu cũng rất tôn kính

“May mà không hổ thẹn!” Khổng Nhã đầu tiên là cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Phàm, khom người nói cảm ơn:


“Đa tạ ân tái tạo của cung phụng Trương”

“Trưởng lão Khổng khách khí rồi!” Trương Phàm không thể không nói một câu: “Chúng ta giao dịch công bằng, không có gì phải cảm ơn hay không cảm ơn cả”

Có đôi khi, Trương Phàm cảm thấy cục võ quản rất không giống cơ quan nhà nước.

Bởi vì bất kể là danh hiệu cung phụng, hay danh hiệu trưởng lão... đều không giống phía chính phủ nên có.

Nhưng có lẽ cũng bởi vì danh hiệu như vậy khiến cục võ quản có thể liên kết chặt chẽ với giang hồ như vậy.

Giống như Khổng Nhã, chính là một thành viên trưởng lão đoàn cục võ quản Lỗ Châu.

Trưởng lão, cũng không phải tủy tiện người nào cũng có thể có được danh hiệu này, cái này ở trong cục võ quản xem như một loại chức danh, không có thực lực nhất định và những cống hiến to lớn, hoàn toàn không có khả năng đi đến bước này.

“Một trăm viên Đại Bổ Đan, nhất định sẽ dâng lên!" Khổng Nhã cười cười.

Bà thích cách nói chuyện của Trương Phàm, khiến cho áp lực trong lòng bà giảm bớt rất nhiều... đôi khi, gánh vác ân tình như lưng đeo núi, cũng là một loại áp lực.

Mà cách nói giao dịch công bằng này của Trương Phàm, rất rõ ràng chính là phương thức giảm bớt áp lực ân tình như núi này.

“Cung phụng Trương!" Khổng Vân Huy vừa cười vừa nói: “Ừm, tổng cục đã đưa tới một nhóm phỉ thúy, mà trưởng lão đoàn cục võ quản Lỗ Châu chúng ta cũng không chỉ có một người là chị Nhã, cậu xem?”

Trưởng lão đoàn Lỗ Châu, bởi vì Trương gia ở Lỗ Châu cho nên thành viên ước chừng có năm người!


Tất cả đều là hậu kỳ Thiên cấp, thời gian kẹt ở hậu kỳ Thiên cấp còn dài hơn cả Khổng Vân Huy và Tân Kiến An.

Nhưng Khổng Nhã là người bị kẹt lâu nhất trong năm người này.

Hiện tại, ngay cả Khổng Nhã cũng thành công rồi!

Đã có ba người thành công.

Cho nên Khổng Vân Huy vô cùng chờ mong bốn trưởng lão còn lại cũng đều có thể cảm ngộ ra chân ý' võ đạo, thành công thăng cấp trở thành tông sư.

“Ha ha ha, cơ hội để lấy Đại Bổ Đan, tôi sẽ không. bỏ lỡ!” Trương Phàm vừa cười vừa nói:

“Tôi lập tức bố trí!"

“Mời!" Khổng Vân Huy vui mừng, vội vã không thể chờ đợi.

Trương Phàm gật đầu với Khổng Nhã rồi đi theo Khổng Vân Huy... Cũng rất dứt khoát đích thân bố trí cảm ngộ trận pháp một lần nữa.


“À, cung phụng Trương, trận pháp như vậy có thể bố trí một làn được mấy cái không?” Khổng Vân Huy xoa xoa tay nói:

“Trưởng lão đoàn chúng ta còn bốn trưởng lão đợi thăng cấp, một người rồi đến một người tuy cũng được, nhưng mặc kệ ai ở phía trước, người phía sau cũng rất nóng lòng, cho nên... Đương nhiên, mặc kệ là ai, chỉ cần dùng cảm ngộ trận pháp thì nhất định sẽ trả một trăm viên Đại Bổ Đan!”

“Các ông có đủ phi thúy không?” Bố trí nhiều cảm ngộ trận pháp thật ra cũng không có gì, một cái là bố. trí, hai cái ba cái hay bốn cái cũng vậy, cái này cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, nhưng nguyên vật liệu đâu?

“Đủ! Tuyệt đối đủ!" Khổng Vân Huy nói: “Tống cục. cho không ít!”

Trương Phàm rất nhanh đã nhìn thấy phi thúy “rất không ít” trong miệng Khổng Vân Huy là gì.

Điều này làm cho hẳn có cảm giác cấp bách.

Dựa theo cường độ thu thập phi thúy như thế của cục võ quản, rất nhanh sẽ tác động đến thị trường, hắn nhất định phải mau chóng kiếm cho mình một ít phỉ thúy mới được!
 
Chương 211: C211: Sao có thể như vậy được chứ


“Chờ đến khi một mẻ bắt gọn, thành lập nên danh tiếng, chúng ta có thể lần lượt đẩy ra các sản phẩm khác. Ví dụ như hiệu quả pha loãng một nửa Nhạc Khang, pha loãng mười phần mười hiệu quả Nhạc Khang, thậm chí pha loãng 99%. hiệu quả Nhạc Khang... Cho dù pha loãng đến công hiệu hiện tại đến 90%, làm một đồ uống thuần nâng cao về mặt tinh thần, cũng cao hơn cấp sản phẩm hiện tại trên thị trường đúng không?”

Khương Nhạc Nhạc tặc lưỡi!

Giá ba trăm đồng!

Vậy thì lợi nhuận ròng của mỗi chai không phải cao tới hai trăm bảy mươi lăm đồng sao?

Cho dù tính cả mở rộng tài chính, thì mặt khác khi đóng gói cũng hung hăng làm một chút công phu, lợi nhuận của mỗi một bình cũng sẽ không thấp hơn hai trăm năm mươi đồng!

Đây là khái niệm gì chứ?

Mỗi lần bán ra một vạn bình, lợi nhuận ròng liền có hai trăm năm mươi vạn!


Mà chỉ vẻn vẹn là thời gian cao cấp trong nước, có thể mua được Nhạc Khang có bao nhiêu người chứ?

Xa hơn là một vạn người, đừng nói đến một vạn người! Không có vấn đề gì với việc mở rộng quy mô thì con số này lên đến hàng triệu người.

'Trăm vạn người, cho dù mỗi người mỗi ngày chỉ uống một chai, đây là khái niệm gì chứ?

Lợi nhuận ròng mỗi ngày là hai trăm năm mươi triệu?

Khương Nhạc Nhạc không dám tiếp tục tính toán nữa, bởi vì con số này khiến cô rất khó bình tĩnh, cũng có chút dọa người.

Vấn đề là, bất kể có thu hoạch được bao nhiêu.

Nhạc Khang mang đến cho bọn họ, đều phải trả giá nhiều hơn hắn... Đây là kiếm tiền đồng thời còn mang đến cho khách hàng lợi ích chân chính.

Sản phẩm như vậy, ai mà không thích chứ?

“Trương tổng, nếu như vậy, thì quy mô sản xuất cũng không cần mở rộng lớn như vậy! Thời gian chúng ta quảng bá sản phẩm trên thị trường, ít nhất có thể rút ngắn nửa tháng!” Lúc này Khương Nhạc Nhạc xuất hiện chí lớn cao ngất, cô muốn làm nên đế quốc buôn bán của chính mình.

Cũng để cho gia tộc của những người kia nhìn xem, cô Khương Nhạc Nhạc, dù dựa vào bản thân, cũng hoàn toàn vứt bỏ đi nhân tố vẻ ngoài, cũng có thể thành công, hơn nữa còn là vô cùng thành công.

Ngẫm lại cảnh tượng hãnh diện kia, Khương Nhạc Nhạc cảm thấy cả người mình giống như bay lên.

“Được rồi, cô tự khống chế thời gian, các phân đoạn đều phải làm tốt, đặc biệt là bảo vệ cách điều chế, nhất định phải hết sức cẩn thận!” Trương Phàm trầm giọng nói.


Thị trường và lợi nhuận khổng lồ như vậy, muốn không bị người khác nhớ thương?

Sao có thể như vậy được chứ!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Trương tổng yên tâm, một khi chúng ta xin được độc quyền, thì không có bất luận kẻ nào dám vi phạm quy định sản xuất của chúng ta! Cho dù bọn họ có ăn cắp công thức cũng không thể!” Khương Nhạc Nhạc tự tin nói.

“Xin cấp bằng sáng chế, thì cách điều chế của chúng ta có nguy cơ bị tiết lộ!” Trương Phàm đối với phương diện này vẫn là hiểu rõ, xin độc quyền, tương đương với việc đem bí mật của bản thân giao cho chính phủ, đồng thời được bảo hộ, nhưng độc quyền của bạn cũng không phải là duy nhất.

“Tôi có để lại một phần không xin! Hơn nữa bộ phận này không xin cũng sế không ảnh hưởng đến việc thông qua xét duyệt bằng sáng chế!” Khương Nhạc Nhạc giải thích.

“Có thể không xin bằng sáng chế hay không?” Trương Phàm nhớ rõ, nước ngoài có hai ông trùm đồ uống lớn, chính là nắm vững vàng cách điều chế của nhà mình trong tay, không xin độc quyền.

Như vậy mặc dù không có bằng sáng chế đến từ sự bảo vệ chính thức và pháp lý, nhưng ngăn chặn được bất cứ khả năng nào mà người khác bắt chước lại.


Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bạn có năng lực bảo vệ cách điều chế này.

Dù sao, ở trước lợi ích tuyệt đối, rất nhiều người cũng sẽ nhịn không được mà nhìn trộm thậm chí biến nó thành hành động.

“Không xin độc quyền, chỉ dựa vào lực lượng của công ty thì rất khó để ngăn cản một số người theo dõi!” Khương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nói.

Cô không phải ngốc bạch ngọt.

Người bình thường hiểu được đến gián điệp thương mại, nhân viên quan trọng phản bội!

Những thủ đoạn này kỳ thật đều coi như là lạc hậu. Một số cổ võ giả một khi tham gia vào, sẽ dùng thực lực tuyệt đối để cướp...

Tiền bạc, luôn có thể khiến người ta điên cuồng, hơn nữa có thể điên cuồng đến mức độ không quan tâm.
 
Chương 246: C246: Làm hỗn loạn thì có lợi gì cho hắn ta


Thạch Chí Kiên không có manh mối của Đoạt Hồn Tán khiến Trương Phàm có chút thất vọng.

Nhưng cũng không tuyệt vọng.

Tối thiểu thì hắn cũng xác định được một điểm, mỗi một lần chủ nhân Đoạt Hồn Tán ra tay đều đang châm ngòi ly gián.

Chọn Thạch Chí Kiên, chính là muốn cho Thánh Võ Tông loạn lên.

Chỉ là Trương Phàm nghĩ mãi mà không rõ, tại sao phải chọn hẳn? Chọn hắn thì có ích lợi gì? Có thể châm ngòi ly gián ai?

Hắn đã chết như thế, ai sẽ ra mặt vì hắn đây?

Không đúng!

Thật đúng là có!

Trương Duyệt, Trương Xuyên thậm chí cả nha đầu Lâm Linh Nhi kia trăm phần trăm đều sẽ thay hẳn ra mặt!

Tạm thời không nói đến nha đầu Lâm Linh Nhi kia, dù em ấy muốn giúp hẳn ra mặt thì dường như cũng không có năng lực lớn như vậy.


Nhưng Trương Duyệt và Trương Xuyên lại không như vậy, bọn họ có năng lực này!

Thử nghĩ xem, đến lúc đó, họ sẽ nghỉ ngờ ai? Hoài nghỉ ai trong Trương gia, hoài nghỉ Tô Nhược Tuyết, thậm chí sẽ hoài nghỉ Lâm gia, mâu thuẫn này không phải đã xuất hiện sao?

Nếu như tiếp theo lại có một ít bí mật dẫn dắt, thậm chí càng kích thích thêm mâu thuẫn, cái này có thể được xem là rối loạn chưa?

Chỉ là, vì sao đối phương trăm phương ngàn kế muốn xảy ra hỗn loạn như thế?

Làm hỗn loạn thì có lợi gì cho hắn ta?

Cũng không biết tại sao, đột nhiên hẳn nghĩ tới Huyết Ma vào lúc này.

Giả thiết chủ nhân Đoạt Hồn Tán là người thần bí chế tạo Huyết Ma kia, một khi hẳn để cho các thế lực đại siêu cấp và cục võ quản, thậm chí thêm các gia tộc Cổ Võ, môn phái, đều lâm vào hoàn cảnh công phạt lẫn nhau, có phải sẽ không ai chú ý đến bọn họ hay không? Có phải bọn họ có thể yên lặng phát triển tích góp lực lượng tốt hơn hay không?

Lời giải thích này, dường như rất có thể.

'Đương nhiên, cũng không loại trừ còn có thế lực khác muốn làm cho giang hồ loạn lên.


Không quan tâm cục võ quản có hùng mạnh hay không, có vài người không chịu được yên tĩnh nên trăm phương ngàn kế làm cho hết thảy đều loạn lên.

Bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể kiếm được lợi ích đủ lớn.

“Vậy thì chờ lần xuất hiện tiếp theo của mày! Mặc kệ mày có mục đích gì, nếu đã ra tay với tao vậy thì không thể tha thứ được!” Trương Phàm lắc lắc đầu, hiện tại ngoại trừ tiếp tục chờ đợi, cũng không còn biện pháp nào khác.

Nhưng nhìn phong cách hành sự của người sau lưng này, e rằng sẽ không ngừng lại đâu, nhất định sẽ tiếp tục tạo ra mâu thuẫn.

Buổi tối ăn bữa tiệc hải sản lớn.

Trương Phàm ăn rất vui vẻ, uống với Quý Hải Phàm cũng rất vui vẻ.

Đồng thời, cũng lấy tinh thần lực tỉ mỉ dò xét các loại hải sản mà Lữ Hoa mang về, cuối cùng cũng hiểu rõ trong lồng.

Kỳ thật, những loại trên Địa Cầu có, ở tu tiên giới cũng có.

Mà loại ở tụ tiên giới có thì trên Địa Cầu lại chưa chắc đã có.

Cho nên Trương Phàm cũng không phải thuần túy muốn tìm hiểu, chỉ là làm quen một chút, dù sao ở tu tiên giới, đối với những đồ vật ở tầng dưới chót này, hẳn tiếp xúc vẫn tương đối ít.

“Lữ Hoa, chính anh nghĩ cách đi, ngoại trừ những hải sản hôm nay, có thể kiếm bao nhiêu loại hải sản khác thì kiếm bấy nhiêu loại khác... Cho dù không ăn được cũng kiếm một ít!” Sau khi ăn xong, Trương Phàm dặn dò Lữ Hoa.

Giống như kem dưỡng da cho Chúc Tỉnh Tỉnh, tất cả đều lấy từ thảo dược bình thường nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Điều này khiến Trương Phàm hiểu được, muốn kiếm tiền thì nhất định phải mở ra nhiều hạng mục như vậy, những thứ liên quan đến dược liệu quý báu kia thậm chí là sản phẩm của linh tài, căn bản không có tính phổ biến mấy.
 
Chương 251: C251: Bối phận


Một mặt là vì lớn tuổi, chức năng cơ thể đang suy giảm.

khác là vì bị kẹt ở hậu kỳ Thiên cấp thời gian dài, nên tâm khí từ từ tiêu tán.

Nhưng giờ phút này Khổng Nhã đã hoàn toàn khác với lúc trước.

Trên người bà tràn đầy tính thần phấn chấn.

Giống như trong nháy mắt, cải lão hoàn đồng vậy.

“Chị Nhã, thế nào rồi?" Khổng Vân Huy chờ mong hỏi.

“Bối phận" của Khổng Nhã rất cao, ngay cả Khổng Vân Huy là người đứng đầu cục võ quản Lỗ Châu cũng rất tôn kính

“May mà không hổ thẹn!” Khổng Nhã đầu tiên là cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Phàm, khom người nói cảm ơn:


“Đa tạ ân tái tạo của cung phụng Trương”

“Trưởng lão Khổng khách khí rồi!” Trương Phàm không thể không nói một câu: “Chúng ta giao dịch công bằng, không có gì phải cảm ơn hay không cảm ơn cả”

Có đôi khi, Trương Phàm cảm thấy cục võ quản rất không giống cơ quan nhà nước.

Bởi vì bất kể là danh hiệu cung phụng, hay danh hiệu trưởng lão... đều không giống phía chính phủ nên có.

Nhưng có lẽ cũng bởi vì danh hiệu như vậy khiến cục võ quản có thể liên kết chặt chẽ với giang hồ như vậy.

Giống như Khổng Nhã, chính là một thành viên trưởng lão đoàn cục võ quản Lỗ Châu.

Trưởng lão, cũng không phải tủy tiện người nào cũng có thể có được danh hiệu này, cái này ở trong cục võ quản xem như một loại chức danh, không có thực lực nhất định và những cống hiến to lớn, hoàn toàn không có khả năng đi đến bước này.

“Một trăm viên Đại Bổ Đan, nhất định sẽ dâng lên!" Khổng Nhã cười cười.

Bà thích cách nói chuyện của Trương Phàm, khiến cho áp lực trong lòng bà giảm bớt rất nhiều... đôi khi, gánh vác ân tình như lưng đeo núi, cũng là một loại áp lực.

Mà cách nói giao dịch công bằng này của Trương Phàm, rất rõ ràng chính là phương thức giảm bớt áp lực ân tình như núi này.

“Cung phụng Trương!" Khổng Vân Huy vừa cười vừa nói: “Ừm, tổng cục đã đưa tới một nhóm phỉ thúy, mà trưởng lão đoàn cục võ quản Lỗ Châu chúng ta cũng không chỉ có một người là chị Nhã, cậu xem?”

Trưởng lão đoàn Lỗ Châu, bởi vì Trương gia ở Lỗ Châu cho nên thành viên ước chừng có năm người!


Tất cả đều là hậu kỳ Thiên cấp, thời gian kẹt ở hậu kỳ Thiên cấp còn dài hơn cả Khổng Vân Huy và Tân Kiến An.

Nhưng Khổng Nhã là người bị kẹt lâu nhất trong năm người này.

Hiện tại, ngay cả Khổng Nhã cũng thành công rồi!

Đã có ba người thành công.

Cho nên Khổng Vân Huy vô cùng chờ mong bốn trưởng lão còn lại cũng đều có thể cảm ngộ ra chân ý' võ đạo, thành công thăng cấp trở thành tông sư.

“Ha ha ha, cơ hội để lấy Đại Bổ Đan, tôi sẽ không. bỏ lỡ!” Trương Phàm vừa cười vừa nói:

“Tôi lập tức bố trí!"

“Mời!" Khổng Vân Huy vui mừng, vội vã không thể chờ đợi.

Trương Phàm gật đầu với Khổng Nhã rồi đi theo Khổng Vân Huy... Cũng rất dứt khoát đích thân bố trí cảm ngộ trận pháp một lần nữa.


“À, cung phụng Trương, trận pháp như vậy có thể bố trí một làn được mấy cái không?” Khổng Vân Huy xoa xoa tay nói:

“Trưởng lão đoàn chúng ta còn bốn trưởng lão đợi thăng cấp, một người rồi đến một người tuy cũng được, nhưng mặc kệ ai ở phía trước, người phía sau cũng rất nóng lòng, cho nên... Đương nhiên, mặc kệ là ai, chỉ cần dùng cảm ngộ trận pháp thì nhất định sẽ trả một trăm viên Đại Bổ Đan!”

“Các ông có đủ phi thúy không?” Bố trí nhiều cảm ngộ trận pháp thật ra cũng không có gì, một cái là bố. trí, hai cái ba cái hay bốn cái cũng vậy, cái này cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, nhưng nguyên vật liệu đâu?

“Đủ! Tuyệt đối đủ!" Khổng Vân Huy nói: “Tống cục. cho không ít!”

Trương Phàm rất nhanh đã nhìn thấy phi thúy “rất không ít” trong miệng Khổng Vân Huy là gì.

Điều này làm cho hẳn có cảm giác cấp bách.

Dựa theo cường độ thu thập phi thúy như thế của cục võ quản, rất nhanh sẽ tác động đến thị trường, hắn nhất định phải mau chóng kiếm cho mình một ít phỉ thúy mới được!
 
Chương 212: C212: Nhưng mà


Trương Phàm trước đây đã từng làm việc ở công ty Nhạc Khang.

Cho nên cũng tính là biết khá rõ năng lực bảo vệ công thức riêng của công ty Nhạc Khang như thế nào.

Nói thế nào nhỉ, chỉ cần không liên quan đến tình hình cấp bậc của các Cổ Võ Giả, năng lực bảo vệ sẽ không thành vấn đề.

Nhưng mà...

Một khi nhắc đến Cổ Võ Giả, sự bảo vệ của công ty Nhạc Khang sẽ giống như keo dán giấy vậy.

Cho nên, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Trương Phàm không thể luôn ngồi yên ở công ty Nhạc Khang đóng vai người bảo vệ, tình hình này người của Cục Võ Quản không thể không có ai ra tay, để mình bảo vệ mọi lúc.

Nguồn lực xã hội thuộc về Cục Võ Quản, ngưồn lực xã hội không thể sử dụng hoàn toàn cho một công ty.


Như vậy, chỉ có tự mình chiêu nạp mới có đường để di.

Thực ra, về phương diện này, không chỉ công ty Nhạc Khang có vấn đề, còn có Dược phẩm Hoa Gia, cũng đang gặp phải vấn đề như vậy.

Nếu không có lực lượng bảo vệ mạnh mẽ, căn bản không thể kiếm tiền một cách an toàn.

Cho nên, tự mình bồi dưỡng Cổ Võ Giả, để bảo vệ sản nghiệp của chính mình?

€ó vẻ như chỉ có một con đường này có thể đi. Nhưng thời gian liệu có đủ không?

“Gô tạm dừng đơn xin cấp bằng sáng chế, rút lại đi! Sau này tôi sẽ liên lạc. với cô, nói với cô biện pháp giải quyết cụ thể!” Trương Phàm trầm giọng nói.

“Được!” Khương Lạc Lạc do dự một lát rồi nói được.


Trương Phàm bỏ điện thoại xuống, suy nghĩ cẩn thận một chút, rồi đi tìm Quý Hải Phàm

“Cung phụng Trương.” Trương Phàm vừa đến gần Quý Hải Phàm, ông liền mở mắt ra, cười nói: “Cái sân này của cậu đã sắp đuổi kịp mật địa của chúng tôi rồi.”

“Tông sư Quý, tôi rất tò mò, mật địa rốt cuộc là cái gì? Cục Võ Quản của chúng ta có, Trương gia hình như cũng có! Vậy thì, hẳn là những gia tộc và tông môn siêu cấp khác cũng có, thậm chí những gia tộc và tông môn cấp thấp hơn một chút, có lẽ cũng phải có đúng không?” Trương Phàm tạm thời gác lại vấn đề ban đầu của mình, tò mò hỏi.

Vấn đề này, không biết có được đưa vào nội dung huấn luyện không, ít nhất là hiện tại hắn chưa từng tiếp xúc...

Cho nên, khi Quý Hải Phàm đề cập đến mật địa, hắn phải nhanh chóng giải quyết mối nghi ngờ trong lòng này trước tiên.

“Mật địa, thực ra rất đơn giản, chính là thổ nhưỡng đào ra từ di tích! Khi những thổ nhưỡng này chồng lên nhau, mật địa sẽ được hình thành!” Quý Hải Phàm nói: “Thổ nhưỡng trong di tích, chứa đựng rất nhiều linh khí, cho nên hình thành mật địa cho các cổ võ giả có thể tu luyện! Đồng thời có thể trồng ra rất nhiều linh tài!”

“Rất nhiều nguyên liệu chế tạo ra Đại Bổ Đan của chúng ta, đều thu được từ trong di tích, sau đó được bồi đắp phát triển ở mật địa, mới cho ra Đại Bổ Đan!”

Trương Phàm sửng sốt một lát. Hắn chợt nhận ra, chính mình cực khổ làm linh điền, hơi giống như đi lạc lối. Đi lấy thổ nhưỡng đào ra từ di tích, chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao?

Nhưng Quý Hải Phàm còn chưa nói xong, hắn đã tiếp tục nói: “Thực ra, trong di tích có rất nhiều thứ có ích với chúng ta! Chưa kể thổ nhưỡng, đào thổ nhưỡng tương đương với việc vận chuyển linh khí từ bên trong di tích đến thế giới của chúng ta! Còn nữa, khoa học phân tích thành phần của thổ nhưỡng, khoa học phân tích và ghép một số thực vật, một số động vật, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng không phải là chúng ta không thu hoạch được một số xác động vật!”
 
Chương 247: C247: Khả năng kiếm tiền đã đủ rồi


Mà không có tính phổ biến, cũng đại biểu không. có khả năng kiếm tiền liên tục.

Không thể kiếm tiền liên tục thì cũng hiển nhiên không có cách nào để cung cấp tiền tài liên tục không ngừng trợ giúp cho Trương Phàm.

Sao cơ? Mở rộng kem dưỡng da, Nhạc Khang và sản phẩm làm đẹp lần này, khả năng kiếm tiền đã đủ rồi?

Không, không hề, còn lâu mới đủ!

Luyện thể đan, cần bao nhiêu nguyên vật liệu?

Sau này hẳn lại cần bao nhiêu nguyên vật liệu tiêu phí cho luyện thể? Những thứ này đều phải sớm chuẩn bị, nếu không đến lúc cần dùng lại không có tiền để mà dùng.

“Tiên sinh, tôi nhớ rồi!” Lữ Hoa nghiêm túc gật đầu, chỉ là trên mặt lại có chút xấu hổ.

“Không đủ tiền?” Nhìn sắc mặt Lữ Hoa, Trương Phàm đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi thẩm vấn Lữ Hoa, dường như anh ta đã từng nói, anh ta chỉ có ba mươi vạn?


Ba mươi vạn thật ra cũng không tính là ít.

Nhưng anh ta phục vụ việc ăn uống tiêu phí cũng không ít, hơn nữa có một ít hải sản giá cả rất đắt, nếu chuẩn bị đầy đủ mà nói...

Nếu như anh ta không tự mình đi chợ mà thông qua người trung gian để mua, tiêu phí cũng sẽ càng nhiều hơn.

“Thật xin lỗi tiên sinh, lúc trước tôi không tiết kiệm tiền!" Lữ Hoa rất xấu hổ, anh ta hối hận muốn chết, trước kia tích góp chút tiền thì sẽ chết à.

“Không sao, cầm lấy tấm thẻ kia đi, hẳn là còn mấy chục vạn, xài hết lại nói tôi!" Trương Phàm nhớ rõ rong thẻ của mình còn chút tiền, lấy được khi giúp Hoa Hưng sửa lại phương thuốc, nhưng cụ thể còn lại bao nhiêu cũng không nhớ rõ, nhưng mấy chục vạn tuyệt đối có.

“Tiên sinh, tôi..” Vành mất Lữ Hoa đỏ lên, anh ta đã nhận được nhiều chỗ tốt như vậy từ Trương Phàm bên này, vậy mà hiện tại ngay cả lấy tiền giúp Trương Phàm làm chút chuyện gì đó cũng không giúp được, anh ta sắp xấu hổ muốn chết rồi.

“Đừng kích động, tôi không thích bộ dáng này đâu! Tranh thủ thời gian làm gì thì làm gì đi! Đúng rồi, luyện thể đan cần nắm vững thời gian ăn!" Trương Phàm còn muốn thử nghiệm dưới tình huống tu luyện cửu luyện đoàn thể, luyện thể đan rốt cuộc sẽ mất đi hiệu quả ở tầng thứ mấy đây.

Về phần bồi dưỡng Lữ Hoa... Bất quá chỉ là thuận tiện mà thôi.

Buổi tối, Trương Phàm ngoại trừ việc trồng Tính Huyễn Thảo bên cạnh Huyết Hồng Thảo ở bên ngoài, cũng không làm chuyện gì khác, mà ngủ một giấc thật ngon.

Mấy ngày nay, buổi tối huấn luyện, ban ngày bận rộn, lại chạy đến Bạc thành một chuyến nên có chút mệt mỗi.

Một giấc ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh.

Tinh thần sảng khoái.

Mà Lữ Hoa cũng chuẩn bị xong bữa sáng rồi, Trương Phàm rửa mặt là có thể ăn.


“Tiên sinh, tôi lại luyện hóa hai viên luyện thể đan, tiến bộ rất nhanh, đã là trung kỳ tầng thứ hai của cửu luyện đoàn thể” Lữ Hoa nhẹ giọng báo cáo.

"Đây là viên luyện thể đan thứ năm phải không?” Trương Phàm cản một miếng bánh quấy rồi hỏi.

“Vâng, tổng cộng có năm viên luyện thể đan” Lữ Hoa gật gật đầu.

Trung kỳ tầng thứ hai của cửu luyện đoàn thể, phù hợp với trung kỳ Cổ Võ Huyền cấp.

Năm viên luyện thể đan đã đạt đến trình độ này, đổi lại là người bình thường, đại khái cần sáu đến bảy viên luyện thể đan mới có hiệu quả như vậy.

Dù sao lúc trước Lữ Hoa cũng là Cổ Võ Giả Huyền cấp nên có cơ sở.

"Tiếp theo vẫn phải xem có thể tiếp tục tiến bộ hay không, rốt cuộc luyện thể đan có thể thúc đẩy Lữ Hoa tới tăng thứ mấy.

Có thể tới tầng thứ ba cửu luyện đoàn thể hay không?

Nếu như có thể đến tầng thứ ba thì rất tốt.


Cổ Võ Giả Địa cấp, dù đặt bên trong cục võ quản cũng không phải tiểu lâu la đâu.

Ngẫm lại Bành Giang Hoa, cấp độ Huyền cấp, có thể đảm nhiệm cục trưởng của một phủ võ quản rồi...

“Tiếp tục tu luyện! Không căn lo lắng tiêu hao luyện thể đan” Trương Phàm dặn dò, trong tay Lữ Hoa còn ba viên luyện thể đan, bây giờ ngược lại không căn gấp gáp cho anh ta thêm.

“Vâng, tiên sinh!" Lữ Hoa kiên quyết gật đầu.

Anh ta cũng biết mình là một vật thí nghiệm.

Nhưng anh ta rất vui vẻ làm vật thí nghiệm này, bởi vì anh ta đạt được chỗ tốt thật sự.

Được lợi ích, còn quan tâm có phải vật thí nghiệm hay không làm gì.

Ăn xong bữa sáng, Trương Phàm dự định mang Quý Hải Phàm đến cục võ quản tiếp tục huấn luyện, huấn luyện tiếp theo dường như chính là thành thạo súng ống, Trương Phàm cảm thấy rất hứng thú đối với cái này.
 
Chương 252: C252: Sau này sẽ không còn như vậy nữa


Trương Phàm bố trí bốn cảm ngộ trận pháp.

Nhưng phi thúy tổng cục cho vẫn còn không ít, còn có thể bố trí thêm một cái cảm ngộ trận pháp nữa.

Nếu tính cả, sau khi hoàn thành từng cảm ngộ trận pháp, thật ra thì năng lượng phỉ thúy vẫn không hoàn toàn tiêu hao hết.

Tích góp từng chút phi thúy một thì còn có thể bố trí ra hai cái cảm ngộ trận pháp nữa.

Trương Phàm đang lo lắng giá cả của phỉ thúy, đồng thời cũng mừng rỡ hẳn sắp có được nhiều Đại Bổ Đan hơn.

Đại Bổ Đan khác với Luyện Thể Đan.

Luyện Thể Đan đẳng cấp không đủ sẽ không có bất kỳ trợ giúp gì cho Thần Hoàng Càn Khôn Thể.

Nhưng bên trong Đại Bổ Đan là năng lượng linh khí tỉnh khiết, dù đẳng cấp Trương Phàm tăng lên đến trình độ nào, chỉ cần còn hấp thụ linh khí thì Đại Bổ Đan vĩnh viễn sẽ không lỗi thời.


Cho nên, Đại Bổ Đan, đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Sau khi bố trí xong bốn cái cảm ngộ trận pháp, Trương Phàm và bốn vị trưởng lão khác gặp mặt một lần.

Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ gặp mặt một lần mà thôi, coi như quen biết một chút, cũng không trò chuyện tỉ mỉ, bởi vì bọn họ đã không thể chờ đợi được mà muốn tiến vào trận pháp luôn rồi.

“Trong cục chúng ta, rốt cuộc có bao nhiêu Cổ Võ giả bị kẹt ở hậu kỳ Thiên cấp?” Nhìn bốn trưởng lão này, người trẻ tuổi nhất cũng đã qua năm mươi lăm tuổi, Trương Phàm nhịn không được mà hỏi Khổng Vân Huy.

Dù sao, chỉ ở Lỗ Châu đã có bảy Cổ Võ Giả như vậy.

Phóng tầm mắt nhìn cả nước thì sẽ có bao nhiêu?

“Có hơn trăm người!” Khổng Vân Huy thở dài nói.

Cổ Võ Giả có thể đi tới hậu kỳ Thiên cấp, chưa nói đến thiên phú, đều là những người vì cục võ quản mà liều mạng đổi lấy tài nguyên, sau đó mới đi tới giai đoạn này.

Nhưng bản thân lại bị kẹt lại... không tiến thêm được, cái loại cảm giác tuyệt vọng này, thật sự vô cùng khó chịu.

Dù sao ông cũng bị kẹt mười năm! Mười năm đó nha!

“Hơn trăm?" Trương Phàm rất kinh ngạc.

Con số này, rất lớn rất lớn đó.


Lấy điều kiện tu luyện ở Địa Cầu, có thể có nhiều Cổ Võ Giả ở cấp bậc này đã rất khó lường rồi

“Có một số không còn hy vọng gì nữa, cố ý đi làm một vài nhiệm vụ nguy hiểm, hi sinh vì nhiệm vụ! Có một số đã cao tuổi hoặc bệnh tật quấn thân, đi rồi!" Trên mặt Khổng Vân Huy thoáng qua vẻ thống khổ:

“Gần như hàng năm đều phải đưa đi một hai vị Cổ Võ giả thế hệ trước!"

“Sau này sẽ không còn như vậy nữa!" Trương Phàm võ vỗ bả vai Khổng Vân Huy.

“Đúng vậy, có cung phụng Trương ở đây, về sau sẽ không, cục chúng ta tuyệt đổi sẽ càng ngày càng tốt!”

Khổng Vân Huy thụ lại tâm tình, trở nên phấn chấn hơn.

Trương Phàm tự tin nói: “Có tôi ở đây, muốn không tốt lên cũng không có khả năng!”

“Ha ha ha!” Khổng Vân Huy cười to, sau đó nghiêm tú nói: "Tôi sẽ lập tức xin tổng cục cho cung phụng Trương xét cấp bậc khinh công! Cung phụng... Thân phận này không xứng với cậu!”

"Những cái này không quan trọng!” Trương Phàm khoát khoát tay: “Nhưng tôi không muốn rời khỏi Nam Tuyền, cho nên mặc kệ thân phận gì thì tôi đều sẽ ở chỗ này, ông nói rõ tình huống này với phía trên một chút!”


“Tôi sẽ nói rõ ràng!" Khổng Vân Huy gật gật đầu, sau đó nói: “Nhưng cậu huấn luyện kết thúc, dựa theo thông lệ thì cần tiếp nhận chấp hành một nhiệm vụ”

“Nhiệm vụ? Được!" Trương Phàm trong lúc huấn luyện đã biết được chuyện này.

Hân vô cùng tò mò về nhiệm vụ của minh.

Khổng Vân Huy dẫn Trương Phàm trở lại văn phòng, gọi Tân Kiến An tới, Tân Kiến An mang đến một túi văn kiện.

“Cung phụng Trương, anh xem cái này đi, đây chính là nhiệm vụ của anh!" Tần Kiến An đưa túi văn kiện cho Trương Phàm.

Trương Phàm lập tức mở túi văn kiện ra nhìn.

Chẳng qua là nhìn nội dung bên trên, sả mặt hắn có chút kỳ quái.
 
Chương 213: C213: Hiệu quả tuyệt đối có tính đột phá


“Gen, máu, xương và các bộ phận khác của những con vật này, đều có giá trị cho việc nghiên cứu!”

“Thậm chí... một số nước phương Tây, dựa trên những điều này, đã mở ra một con đường hoàn toàn mới! Chỉ là chúng ta không đồng ý với con đường này, nhưng cũng không thể phủ nhận, họ vẫn rất mạnh!”

Trương Phàm tò mò hỏi: “Con đường gì vậy?”

"Nói là luyện thể, nhưng thực chất là nghiên cứu gen của một số động vật, sau đó nghĩ ra biện pháp tiến hành cải tạo con người! Để người bị cải tạo có thực lực mạnh hơn!” Trên mặt Quý Hải Phàm không hề che giấu sự chán ghét: “Phương pháp này nên bị tiêu diệt, tất cả những người tham gia loại nghiên cứu này, đều nên bị xử bắn!”

Trương Phàm ngược lại không tức giận như Quý Hải Phàm.

Bởi vì theo đuổi con đường lực lượng và tiến hóa, thì không có con đường nào là sai lầm cả....

Chỉ là với giá trị quan của Quý Hải Phàm, thậm chí là giá trị quan trên Địa Cầu, rất khó để chấp nhận một con đường tiến hóa như vậy mà thôi.


“Tôi càng ngày càng tò mò về di tích rồi đó!” Trương Phàm h lớn đều bị chúng ta kiểm soát, những gia tộc siêu cấp và môn phái siêu cấp sẽ không có ý kiến gì sao?”

“Đương nhiên là không phục rồi!” Quý Hải Phàm giải thích: “Cho nên di tích khai phá lúc trước kia, mỗi năm đều cố định mở ra hai lần! Còn có di tích ở nước ngoài, họ cũng đi thăm dò..."

“Điều quan trọng nhất là, di tích sớm nhất đó đã có từ rất lâu, chúng đã có được một nền tảng vững chắc! Tương đối mà nói, mặc dù những di tích hiện tại này đều bị Cục Võ Quản kiểm soát, nhưng bên trong và thời gian bồi đắp, không sâu sắc bằng họ được!”

Trương Phàm hiểu được.

Đây thực ra là một loại thỏa hiệp.

Điều này thậm chí không quan trọng Cục võ quản rốt cuộc mạnh đến mức nào... chỉ là không thể hoàn toàn ngăn cản người khác nhìn thấy bất kỳ chút hy vọng nào.

Khi con người không còn chút hy vọng nào, họ có thể làm ra bất cứ chuyện điên rồ nào.

“Di tích ở nước ngoài, có thể tùy ý ra vào không?” Trương Phàm hỏi. “Có hai di tích ở tiểu quốc, họ không đủ năng lực bảo vệ hoàn toàn nên mới thu vé, cho dù là ai, chỉ cần trả tiền đều có thể vào, lợi nhuận hoàn toàn thuộc về họ!”

Quý Hải Phàm giải thích.

Trương Phàm thở dài... Còn có thể chơi như vậy ư.


Nhưng mà, đây có lẽ là một việc không thể lựa chọn, dù sao nếu thực lực không đủ mạnh, mà vẫn muốn độc chiếm, thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Tông sư Quý, thực ra tôi cũng có một số kế hoạch kinh doanh, tôi đã nghiên cứu một loại cao hỗ trợ mọc tóc cực mạnh, còn có một loại nước uống tăng lực! Hiệu quả này, tuyệt đối có tính đột phá!”

“Nhưng tôi không muốn nộp đơn xin cấp bằng sáng chế trên thế giới, cũng không tin vào uy tín của các nước phương Tây, chứ đừng nói đến đặt cược vào uy tín của họ, vì vậy tôi muốn nắm chắc công thức này trong tay mình!”

“Nhưng khi tiến hành sản xuất hàng loạt, việc bảo mật là một vấn đề rất khó khăn!”

“Ông có đề xuất gì về chuyện này không?” Trương Phàm hỏi.

“Hiệu quả tuyệt đối có tính đột phá?”

Quý Hải Phàm không hiểu nhiều về kinh doanh, cũng tính là một cổ võ giả tương đối thuần túy.

Nhưng mà một sản phẩm có hiệu quả mang tính đột phá rốt cuộc tượng. trưng cho điều gì.


“Nói là đột phá thì thậm chí có hơi thấp! Phải nói là một... sản phẩm mang tính thời đại mà không có sản phẩm nào có thể so sánh được!” Trương Phàm giải thích đây đủ hơn.

“Cái này... Không dễ nha! Một khi có tác dụng này, nhất định sẽ mang đến lợi nhuận khổng lồ! Đám quỷ thần, rắn rết chỉ sợ là sẽ đều xông tới!” Quý Hải Phàm cau mày nói.

“Cho nên, tôi cần lực lượng bảo an mạnh mẽ!” Trương Phàm nhìn Quý Hải Phàm nói.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, Cục Võ Quản có thể can thiệp, nhưng trước khi xảy ra chuyện, Cục Võ Quản không thể cử người đến bảo vệ cho cậu được!”

Quý Hải Phàm cười khổ nói:

“Đây là vấn đề nguyên tắc! Đối tượng phục vụ của chúng tôi là toàn dân, không phải bất kỳ ai, hay công ty nào cả!”
 
Chương 248: C248: Đưa súng cho tôi


Cục võ quản có sân bắn chuyên môn, còn không chỉ có một chỗ.

Có sân trong nhà, có sân ngoài trời.

Bên trong chủ yếu là bản súng lục, bên ngoài là súng trường và súng bắn tỉa

Hơn nữa bên này có vô cùng nhiều loại súng, có thể nói là được trang bị hết thảy các loại súng ống ở quốc nội, ở bên này cái gì căn có đều có.

Ngoài ra còn có một số loại súng ở nước ngoài.

Đây là vì để quen thuộc với những loại súng ống nước ngoài này, miễn cho lúc mấu chốt cần phải dùng.

Ở bên ngoài tác chiến, không phải phân thắng bại, đa số thời điểm đều là phân sống chết, bất kể làm nhiều bất luận chuẩn bị gì, chỉ cần có thể tăng cường tỷ lệ bảo mệnh, thì đều đáng giá. Trang gì 𝓶à hay hay thế _ TrU𝓶Truy𝑒 n.V𝑁 _


“Lúc trước anh chưa từng sờ qua súng, chúng ta bất đầu luyện tập từ bia mười mét” Tần Kiến An đã hoàn thành thăng cấp tông sư, nghe nói Trương Phàm đã huấn luyện đến khối súng ống này, nên anh ta chủ động làm huấn luyện viên.

Nói xong, anh ta đưa cho Trương Phàm một khẩu súng lục cười nói: “Rất nhiều người cho rằng bắn súng là một việc rất đơn giản, chỉ cần trong tay có súng là có thể muốn làm gì thì làm, nhưng lại không biết để bắn súng một cách dễ dàng, trở thành một tay súng thiện xạ lại rất khó! Thứ xem, đừng lo vẽ viên đạn... Số lượng đạn anh luyện tập không giới hạn”

Trương Phàm một bên gật đầu một bên nhận lấy súng lục, giơ tay bắn mấy phát về phía bia cách đó mười mét.

Tân Kiến An nhìn Trương Phàm bản được số vòng lẻ tẻ, trên mặt nhiều hơn một phần ý cười: “Thế nào, tâm cũng không dễ trúng phải không?”

Nói thẳng ra, nhìn thấy phương diện này của “Trương Phàm rốt cuộc cũng không còn yêu nghiệt nữa, trong lòng Tần Kiến An thật đúng là thở phào nhẹ nhõm, có loại cảm xúc thổn thức như Trương Phàm hắn cũng có một mặt bình thường.

Chỉ là, Tân Kiến An bên này vừa dứt lời, Trương Phàm lại giơ tay nổ súng bản.

Mỗi một phát súng đều bản vào trong bia mười điểm.

Nhìn thấy thành loại thành tích này, Tân Kiến An ngổn ngang: “Cung phụng Trương, anh xác định lúc trước chưa từng chơi qua súng sao?"

Trương Phàm trầm tự, lúc trước người bên cạnh Thiệu Vĩ cầm súng nhằm vào hẳn, hẳn cướp lại súng, nhưng không có nổ súng, đây không tính là chơi súng đúng chứ? Cho nên hẳn nhẹ nhàng lắc đầu nói:

“Quan sát tốt đường đạn, không phải rất dễ dàng trúng hồng tâm sao?”

Tần Kiến An trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, theo đó căm một khẩu súng lục trên giá súng ống rồi nói:


“Khẩu súng này đã bị hư nòng tuyển, vòng ngầm đã có lệch, anh dùng khẩu súng này trúng hồng tâm cho tôi xem!"

Trương Phàm nhận lấy súng, đầu tiên là tuỳ ý bản mấy phát súng, sau đó liên tục bóp cò, viên đạn nhất thời liên tục xuyên qua hồng tâm!

“Tấm bia lùi về phía sau năm mươi mét" Tần Kiến An đột nhiên ra lệnh, sau đó nhìn về phía Trương Phàm.

Trương Phàm lần này lại giống như ngay cả nhìn cũng không nhìn, thay băng đạn rồi liên tục nổ súng, viên đạn vẫn như cũ từng viên đều trúng hồng tâm!

Tần Kiến An phát hiện, lúc Trương Phàm thay băng đạn, thủ pháp rất vụng, tuyệt đối là người mới.

Nhưng khi thay đến cái thứ ba, lại thuần thục khiến Tân Kiến An cũng cảm thấy rất nhanh.

“Đưa súng cho tôi!" Tân Kiến An muốn khẩu súng trong tay Trương Phàm nói: “Nhớ kỹ xem tôi tháo súng như thế nào!”

Nói xong, Tăn Kiến An tốc độ cực nhanh tháo khẩu súng trong tay thành một đống linh kiện.


“Lắp lại! Tân Kiến An nói với Trương Phàm.

Trương Phàm tiến lên, không ngờ một chứt suy tư cũng không có, vô cùng lưu loát lắp ráp lại khẩu súng này.

Vẫn chưa thành thạo, sau khi lắp xong, hẳn lại tháo nó ra và lắp lại.

Một lần hai lần ba lần..

Ba lần sau, tốc độ hắn tháo súng và lắp lại, đã khiến Tân Kiến An cảm thấy mặc cảm, giống như đảm chìm vào bên trong cả đời lão binh dùng súng ống!

“Anh thử lại súng ống khác xem!" Tần Kiến An có loại hưng phấn không nói nên lời còn có cả mất mát.
 
Chương 253: C253: Cái này thì quá đơn giản


Vốn dựa theo ý nghĩ của hẳn, nhiệm vụ của hắn hắn là diệt trừ hoặc bắt giữ một Cổ Võ Giả cùng hung cực ác, Cổ Võ giả làm nhiều chuyện ác, hoặc là giết người, hoặc là cưỡng dâm các loại.

Nhưng thực tế có sự khác biệt rất lớn so với suy nghĩ của hắn.

Nhiệm vụ này dĩ nhiên vô cùng thực tế, khiến cho Trương Phàm hoàn toàn thấy được tội ác ở một cấp độ khác.

Hải sản Thanh Cảng!

Đây là một chuỗi các thương hiệu ăn uống ở phú Thanh Cảng.

Trong toàn bộ phủ Thanh Cảng có khoảng mười ba cửa hàng

Kinh doanh rất phát đạt, lợi nhuận mỗi ngày đầu hơn một triệu.

Mà ông chủ hải sản Thanh Cảng, tài sản hơn mười tỷ!


Tuy không phải là cá sấu thương nghiệp gì, nhưng có khối tài sản như vậy thì cũng có thế dùng từ khổng lồ để hình dung.

Nhưng gần đây, ông chủ hải sản Thanh Cảng báo án với phủ Thanh Cảng, nói là hải sản Phúc Nguyên có ác ý ngầm chiếm sản nghiệp của ông ta.

Mà thủ đoạn chính là uy hiếp vũ lực, ép buộc ông ta ký tên chuyển nhượng đãy đủ năm cửa hàng hải sản Thanh Cảng, tuy rằng kim ngạch chuyển nhượng phù hợp với quy luật thị trường.

Nhưng đây vốn là con gà mái siêu đẻ trứng vàng từ lâu, ai sẽ cam lòng chuyển nhượng ra ngoài?

Trong đó, nghi ngờ liên quan đến hải sản Phúc Nguyên dùng Cổ Võ giả để uy hiếp ông chủ hải sản Thanh Cảng.

Theo lời ông chủ hải sản Thanh Cảng thì thủ đoạn của đối phương bao gồm bắt cóc vợ con ông ta, đánh đập, ép buộc ông ta ký tên.

Nhưng điều quan trọng là ông ta không thể cung cấp bất kỳ thông tin bằng chứng có giá trị nào.

Cho nên phủ Thanh Cảng bên kia sau khi chuyển giao vụ án này cho cục võ quản địa phương, cục võ quản địa phương cũng không tra ra được chứng cứ đặc biệt có giá trị gì.

Vì vậy vụ án này liền đệ trình lên cục võ quản Lỗ Châu, hy vọng cục bên này có thể trợ giúp.

Dù sao người sáng suốt cũng đều nhìn ra hải sản Phúc Nguyên khẳng định sử dụng thủ đoạn cạnh tranh không phải thông thường.

Nếu như không thể trả lại công bằng cho hải sản Thanh Cảng

Nếu mọi người không có khả năng đe dọa và ép buộc ai đó chuyển giao sản nghiệp và của cải của mình, trật tự xã hội và trật tự kinh tế sẽ bị phá hoại nghiêm trọng, dẫn đến sự sụp đổ rất nghiêm trọng.

Nhìn xem, một vụ án như vậy, được coi là nhiệm vụ cuối cùng trong quá trình huấn luyện của Trương Phàm, rốt cuộc khác biệt lớn bao nhiêu so với suy nghĩ lúc trước của Trương Phàm

Điều này cũng làm cho Trương Phàm hoàn toàn ý thức được... Mối liên hệ giữa Cổ Võ giả và hiện thực chặt chẽ đến mức nào.


Dù lúc trước cũng biết Cổ Võ Giả không độc lập. với xã hội bên ngoài, nhưng vụ án cụ thể thực tế đến như vậy, hẳn vẫn muôn vàn cảm khái.

Vi sao trên giang hồ nhiều Cổ Võ Giả như vậy mà không gia nhập hết cục võ quản đi?

Không phải chỉ bởi vì đãi ngộ trong cục võ quản không bằng của cải của một vài thiên môn có tài năng vơ vét của người khác sao?

Về phần bọn họ lấy tiền để làm gì.

Cái này thì quá đơn giản.

Trước đừng nói đến tu luyện, mà nói đến hưởng thụ...

Có tiền thì có cái gì mà không hưởng thụ được? Ăn, uống, ở, chơi... những cái này đều cần tiền!

Niềm vui có tiền sẽ làm cho người ta trầm mê.

Lấy Lữ Hoa ra mà nói!


Hắn ta nhận một vài nhiệm vụ trộm cấp, thật ra cũng kiếm được không ít tiền, nhưng không để dành được tiền, vì sao như thế? Không phải là hưởng thụ sao?

Không thế cứ nghĩ Cổ Võ Giả bảo thủ như vậy, bọn họ cũng là người, người sống sờ sờ, rất nhiều ham muốn thật ra cũng không có gì khác với người bình thường.

Đơn giản chỉ là ham muốn tu luyện để trở nên mạnh hơn nhiều hơn người bình thường mà thôi!

Nhưng ham muốn tụ luyện này cũng không phải là tuyệt đối.

Có một ít Cổ Võ Giả thật đúng là không quá để ý đến cái này.

Mà tập trung vào hưởng thụ.

Đây chính là người, người bình thường sống trên thế giới này, phong cách hành sự và theo đuổi của mỗi người đều không giống nhau!

“Nhiệm vụ này chính là tìm ra chứng cứ chứng mình hải sản Phúc Nguyên chiếm giữ năm cửa hàng hải sản Thanh Cảng một cách bất chính?" Trương Phàm suy nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi.
 
Chương 214: C214: Không thể nào


Đối với kết quả mà Quý Hải Phàm nói, Trương Phàm cũng đã nghĩ tới, nhưng hắn vẫn cố gắng tranh thủ:

“Có thể để cho người của cục võ quản chiếu cố công ty tôi nhiều một chút hay không? Công ty đều ở Nam Tuyền, công thức cũng sẽ ở Nam Tuyền! Ví dụ như có thể bố trí một số nhân viên cố định của cục võ quản ở gần công ty hay không?”

“Không thể nào!”

Quý Hải Phàm lắc đầu nói: “Người của cục võ quản bề bộn nhiều việc lắm... Bây giờ cậu vẫn chưa rõ lắm, người của cục võ quản nhiều, nhưng sự tình cũng nhiều, đội chấp pháp xem như thật sự bày lực lượng ở bên ngoài, nhưng đội chấp pháp mới có bao nhiêu cổ võ giả chứ? Cho người đến chỗ cậu, chuyện này không có khả năng!”

Trương Phàm nhíu mày.

“Tại sao công thức cậu không để ở trong viện này? Cậu có trận pháp thủ hộ, hoàn toàn không cần lo bị người khác ăn cắp!” Quý Hải Phàm đề nghị.

“Không thể nào! Công ty còn phải sản xuất! Phân đoạn sản xuất..” Trương Phàm đột nhiên nảy ra một ý tưởng.


Phân đoạn sản xuất nhất định phải cắt đứt, nhân viên tham gia không thể khống chế toàn bộ cách điều chế, cùng lắm chỉ biết được một phần của cách điều chế, tương tự như mỗi người khống chế một phần trăm toàn bộ cách điều chế?

Ừm, gần như chính là mô hình như vậy.

Thế nhưng, bất kể chia làm bao nhiêu phân đoạn, tóm lại là có một phần tổng hợp!

Phần tổng hợp này, chính là điểm nguy hiểm.

Thế nhưng, nếu như tập hợp bộ phận lại, rồi dùng trận pháp thủ hộ thì sao? Người có thể tiếp xúc được với tổng hợp, thì cho linh phù ra vào là được rồi! Như vậy còn cần lo lắng bị người khác đánh cắp sao?

Đương nhiên, nhân viên tham gia cũng là một vấn đề.

Bị người khác ăn cắp, hay là cảm xúc bị phản bội, cũng có khả năng tiết lộ cách điều chế.


Nhưng đây đều có thể thông qua một số thủ đoạn để tránh khỏi, ví dụ như tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, lại ví dụ như một số biện pháp an ninh cần thiết.

Chỉ cần không phải người biết cách điều chế hoàn chỉnh phản bội, thì cũng không cần quá mức lo lắng.

Chỉ là, vấn đề lại tới rồi.

Bố trí Mê Huyễn trận, hay là cảnh tỉnh loại hình trận pháp thì đều cần có phỉ thuý.

Vấn đề hình như lại trở về điểm xuất phát... Hắn vốn đang rầu rĩ đi đâu lấy phỉ thuý, quanh đi quẩn lại, làm thế nào cũng không thoát khỏi vấn đề này.

“Tông sư Quý, tôi có thể tự bồi dưỡng người của mình không?”

Trương Phàm hỏi:

“Giống với cổ võ giả, là phương diện luyện thể! Nhưng thực lực có lẽ sẽ không quá yếu! Khẳng định là cấp Huyền cấp!”

“Vì sự an toàn của công ty?” Quý Hải Phàm nhíu mày nói: “Cậu phải tin tưởng cục võ quản chúng ta, coi như tạm thời bị ăn cắp, sau đó cục võ quản chúng ta cũng có thể phá án cho cậu lấy lại!”
 
Chương 249: C249: Năng lực học tập mạnh


Hưng phấn chính là, trên cơ bản anh ta có thể chắc chắn Trương Phàm tuyệt đối có thiên phú trời sinh tự mang ở súng ống, mất mát chính là... Có cái gì mà Trương Phàm không biết sao?

Hoặc là nói, có cái gì Trương Phàm không học được sao?

Ba đến năm phút đồng hồ mà hắn đã nắm giữ được một loại súng ống đến mức độ ngay cả anh ta cũng cảm thấy mặc cảm... Loại năng lực học tập này mới là thứ đáng sợ nhất.

Anh ta đột nhiên nghĩ đến, quá trình huấn luyện sở dĩ có thể nhanh chóng đi tới giai đoạn súng ống như thế, cũng là bởi vì tốc độ Trương Phàm tiếp thu huấn luyện vô cùng vô cùng nhanh, đây chính là một loại năng lực học tập siêu mạnh.

Kỳ thật, thật sự không cần sợ thực lực của một người quá mạnh mẽ.

Thực lực mạnh không đáng sợ.

Đáng sợ chính là.. Năng lực học tập mạnh!


Bởi vì năng lực học tập mạnh, liền đại diện cho rất nhiều loại khả năng.

Kế tiếp, cũng xác minh được suy đoán của Tần Kiến An.

Bất kể là loại súng ống gì, Trương Phàm chỉ cần bắn hai phát, thì lập tức có thể hoá thân làm thiện xạ, tháo rời hay lắp lại cũng đắm chìm trong cả đời lão binh dùng súng ống này, không có bất kỳ sự khác biệt

Súng lục là như vậy, sau khi chuyển sang tiếp xúc với các loại súng trường bên ngoài cũng như thế. Dường như chỉ cần để cho Trương Phàm thoáng tiếp xúc một lúc, thì hẳn có thể nhanh chóng nắm giữ.

Kỳ thật Tân Kiến An nào biết, sở dĩ Trương Phàm yêu nghiệt như thế, thật đúng là không phải thiên phú tốt gì, mà là vì tâm tính hẳn tốt, khi nổ súng có thể khống chế tâm tình của mình, hoàn toàn tập trung vào bản thân khẩu súng.

Hơn nữa sự tồn tại của tinh thần lực, khiến hẳn có độ sâu về lý giải đối với súng ống người khác khó có thể so sánh được, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.

Thế nhưng, khi tiếp xúc với súng bản tỉa, Trương Phàm cuối cùng vẫn gặp phải một số vấn đề khó khăn.

Lực giật mạnh mế của súng bản tỉa, lực cản của đạn trên không trung, còn có ảnh hưởng của gió... Sau khi để hắn chơi nửa tiếng, cũng chỉ có thể trúng mục tiêu vật gì đó trong tám trăm mét, một khi quá tám trăm mét, hẳn không thể bách phát bách trúng nữa.

Điều này làm cho Trương Phàm vô cùng có cảm giác thất bại.

Tuy rằng rất nhiều lúc, bắn tỉa tám trắm mét đã đủ dùng rồi.

Nhưng tay súng bản tỉa thật sự giỏi, đều phải đột phá khoảng cách trên tám trăm mét.

Mà Trương Phàm muốn đột phá, cũng chỉ có thể, đầu tư thời gian...


Tăn Kiến An nhìn Trương Phàm dường như có chút không hài lòng, cả người anh ta đều choáng váng.

Anh ta cũng không biết nói cái gì cho phải, súng bắn tỉa cũng có thể ở dưới sự tiếp xúc chơi thành như vậy, anh ta có thể nói cái gì đây? Dám nói gì chứ?

Anh ta vô cùng muốn để cho Trương Phàm trở. thành một thiện xạ... Bất luận là súng ống nào ở trong tay đều có thể trở thành thiện xạ bách phát bách trúng.

Nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi.. Để cho Trương Phàm chuyên chú vào chuyện này, dường như tuyệt đối là không biết quý trọng nhân tài!

Mà hết lần này tới lần khác, bất kỳ một tay súng nào có thể có thực lực như Trương Phàm như vậy, cũng đã có thể tung hoành cả đời rồi.

Thiên phú cường đại, cảm giác súng tuyệt đối, đây là thứ mà bất cứ tay súng nào cũng tha thiết mơ ước.

“Đội trưởng Tân, tôi có thể thường xuyên đến luyện súng không?” Trương Phàm cảm thấy bản thân nên luyện tập nhiều hơn trên súng bản tỉa.

Đặc biệt là loại súng bản tỉa công phá phối trí của Cục võ quản còn có các loại đạn đặc chế, lực sát thương thật sự quá lớn.


Trương Phàm tự mình xạ kích, cho nên vô cùng rõ ràng, lực sát thương của loại đạn bắn tỉa này, cho dù là hẳn biết như vậy, nhưng chỉ cần bị trúng mục tiêu vào chỗ yếu hại, cũng sẽ tử vong trong nháy mắt, tuyệt đối không có bất kỳ khả năng sống sót nào.

Mà súng ống, ở trong nước lại được giám sát tuyệt đối

Cho dù có người len lén có được, thì loại súng bản tỉa công phá này và đạn đặc chế hẳn là vẫn không có.

Như vậy, bản thân hắn chính là một loại uy hiếp mạnh mẽ đối với tất cả thế lực cổ võ trên giang hồ.

Hắn biết vì sao mới vào cục võ quản đã có hạng mục huấn luyện như vậy... Bởi vì bản thân nó chính là một loại biểu hiện thực lực cường đại của bản thân cục võ quản.

“Đương nhiên có thể rồi, không chỉ được, mà một khi có nhiệm vụ, anh có thể xin bất luận súng ống nào để xuất chiến! Đương nhiên, lúc bình thường, anh cũng sẽ được trang bị súng! Anh tuỳ ý chọn loại súng!" Tần Kiến An vừa cười vừa nói.

“Súng bản tỉa công phá có thể làm súng phối hợp không?" Trương Phàm thích loại súng ống đường kính lớn bạo lực này.
 
Chương 254: C254: Phải tìm được chứng cứ


Hóa ra, cục võ quản không chỉ có mỗi nhiệm vụ chém chém giết giết.

Trương Phàm xem như được mở mang tầm mắt.

Nhưng hắn sợ còn có chỗ chưa biết nên vẫn hỏi rõ ràng cho chắc.

Mặc dù xét trên nhiều phương diện, có vẻ như hắn không cần lo những vấn đề này.

Nhưng Trương Phàm vẫn muốn xử lý một lần thử xem.

Thứ nhất, đây dù sao cũng là nhiệm vụ sau huấn luyện, thuộc quy định. Hắn muốn liên kết chặt chẽ với cục vỡ quản, mượn tài nguyên của cục võ quản để phát triển bản thân thì nhất định phải theo quy định này.

Thứ hai, chẳng bao lâu nữa sản nghiệp của hắn sẽ tăng nhanh, đến lúc đó, chắc chắn sẽ giáp mặt với rất nhiều Cổ Võ và va chạm trên thương trường. Bây lờ biết rõ một chút góc khuất trong này thì sau này càng có thể bình tĩnh đối mặt trước đủ mọi trường hợp xây ra với sản nghiệp của mình, biết nên xử lý thế nào.


“Đúng, đây là nút thắt của vụ án!” Tân Kiến An nghiêm túc trả lời thắc mắc của Trương Phàm.

Anh ta biết đây là lần đầu tiên Trương Phàm xử lý kiểu vụ án như này, thậm chí là lần đầu tiên tiếp xúc với những vụ án này, nên anh ta nhất định phải nói rõ cho Trương Phàm hiểu.

“Để tôi ngẫm lại đã, bây giờ điều chúng ta có thể xác định đó là hải sản Phúc Nguyên đang chiếm đoạt bất hợp pháp năm cửa hàng hải sản Thanh cảng đúng không? Chỉ là không có chứng cứ chứng minh hải sản Phúc Nguyên dùng thủ đoạn bẩn thỉu, vậy nên cần phải tìm được chứng cứ!" Trương Phàm hỏi

“Không sai!" Tân Kiến An gật đầu.

“Vậy có phải chúng ta quá cứng nhắc rồi không?” Trương Phàm nhíu mày hỏi.

“Cứng nhắc?” Tân Kiến An cười khổ nói: “Cung phụng Trương, anh không biết điều này rồi, vụ án khác với những việc khác, phải có chứng cứ, không có chứng cứ thì không thể định tội!"

Khổng Vân Huy nói xen vào: "Cung phụng Trương, dù cho biết kẻ giết người là ai thì cũng chỉ có thể thả ra vì không có chứng cứt Hệ thống của chúng ta nghiêm ngặt, chứng cứ là quan trọng nhất, không có chứng cứ chứng minh có tội, tức là người đó vô tội! Hệ thống tư pháp của chúng ta chưa từng có tiền lệ nghỉ tội! Cho tới bây giờ cũng không thế định tội bất kỳ ai chỉ vì nghĩ ngờ!"

“Cung phụng Trương, thật ra cũng cần thiết điều này đấy!” Tân Kiến An bổ sung:

“Nếu chỉ dựa vào nghỉ ngờ mà đã có thể định tội, vậy sẽ tập trung quá nhiều quyền lực vào giới đầm quyền, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu án oan!”

Trương Phàm gật đầu, nói: "Tôi biết phải có chứng cứ! Ý của tôi là, về cơ bản chúng ta đã khẳng định hải sản Phúc Nguyên có vấn đề, vậy cứ tra hỏi chủ của hải sản Phúc Nguyên! Dùng một số mánh khóe để tra hỏi không được sao?”


“Tra hỏi cũng bị hạn chế! Không được bức cung!" Khổng Vân Huy nghiêm tức nói: “Cung phụng Trương phải nhớ kỹ điều này, không thì là vấn đẽ lớn đấy!”

“Cục trưởng Khống, ông hiểu sai ý của tôi rồi! Ý của tôi là chỉ dùng mánh khóe để tra hỏi chứ không phải bức cung!” Trương Phàm lắc đầu.

Bây giờ hắn đã sinh ra tinh thần lực, dù không dùng để bức cung thì hắn vẫn có rất nhiều cách bắt một người phải mở miệng.

“Mánh khóe mà cung phụng Trương nói là gì?”

Tần Kiến An hỏi.

“Một số thứ tương tự thuật pháp, không gây thương tích, cũng không bức cung mà có thể làm đối phương ngoan ngoãn khai ra!" Trương Phàm vừa cười vừa nói.

Dù đối tượng bị tra khảo có là Cổ Võ Giả, Trương Phàm cũng tin chắc có thể làm cho đối phương khai ra theo ý của mình.

Trừ phi đối phương cũng có tỉnh thần lực, hoặc là Cổ Võ Giả cấp rất cao, tâm trí vô cùng vững vàng!


Khổng Vân Huy nghiêm túc nói: “Cung phụng Trương, mấy thứ tương tự thôi miên hoặc thuốc gây ảo giác cũng bị cấm sử dụng!”

Tần Kiến An cũng lập tức bổ sung: "Đây sợ dưới tác dụng của ám thị, thôi miên, ảo giác, lời khai cũng không còn đúng!"

“Mánh khóe của tôi không phải kiểu thôi miên hay ảo giác!" Trương Phàm hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “So với những thứ này thì còn cao cấp hơn, lời khai chắc chắn là thật!”

Khổng Vân Huy và Tần Kiến An vẫn hơi do dự.... .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Không phải là không tin Trương Phàm
 
Chương 215: C215: Thế nhưng


“Tại sao tôi phải mạo hiểm như vậy chứ?”

Trương Phàm mở hai tay ra.

“Tự cậu bồi dưỡng nhân viên thì có thể, không vi phạm nguyên tắc!” Quý Hải Phàm cân nhắc một chút rồi nói.

“Yên tâm, tôi có thể chấp nhận bất kỳ hình thức giám thị nào, tôi chỉ cần những người này bảo vệ an toàn cho công ty tôi, còn những chuyện khác không cần phải làm!” Trương Phàm nghiêm túc nói.

“Bồi dưỡng những người này chắc chắn tốn rất nhiều tiền! Hơn nữa, chọn người cũng là một vấn đề!” Quý Hải Phàm nhắc nhở.

“Lính xuất ngũ thì sao?” Trương Phàm vừa cười vừa nói: “Tôi biết bây giờ khác với trước kia, lính xuất ngũ không thiếu lựa chọn việc làm. Nhưng mà, đãi ngộ tôi cung cấp khẳng định là tốt hơn, cũng có thể cho càng nhiều cơ hội trong tương lai. Mấu chốt là, lúc cần thiết, những người này cũng có thể trở thành trợ lực của cục võ quản!”

“Về nguyên tắc thì được! Cũng có thể cho cậu lợi ích này! Nhưng cậu xác định người bình thường cũng có thể dùng loại Luyện Thể đan của cậu đạt được thăng

cấp sao?” Quý Hải Phàm nghiêm túc nhìn Trương Phàm.


Nếu như người bình thường cũng có thể dựa vào Luyện Thể đan có được chiến lực của cổ võ giả Huyền cấp.

Vậy thì thật khủng khiếp.

“Tông sư Quý, tôi biết ông đang suy nghĩ cái gì, tôi muốn nói là, có thể thì có thể, nhưng đại giới rất lớn, điều kiện cũng rất hà khắc! Thứ nhất, người được chọn, không thể quá lớn tuổi, tố chất thân thể phải vượt xa người bình thường! Thứ hai, Luyện Thể đan cũng không rẻ, tài nguyên đập xuống ở trên người mỗi người, tuyệt đối phải tính đến ngàn vạn!”

“Thứ ba, còn cần đồng bộ công pháp luyện thể, điểm ấy mặc dù tôi có, nhưng mở rộng quy mô lớn, liên quan đến quá nhiều vấn đề trong này! Còn có điểm thứ tư, hấp thu Luyện Thể đan, dưới tình huống không phải là thân phận cổ võ giả, dù có công pháp luyện thể, nhưng khi bắt đầu cũng cần dẫn dắt! Dẫn dắt này, không phải chỉ thực lực mạnh là được, còn cần dùng đến biện pháp đặc thù! Trừ tôi ra, sợ là không ai có thể làm được!”

Trương Phàm nghiêm túc nói.

Quý Hải Phàm có chút thất vọng...

Nhưng, ông vẫn nói: “Tôi có thể phản ánh với phía trên, trước tiên cho cậu một nhóm người cho cậu thử xem một chút!”

“Được!” Trương Phàm gật đầu.

Kỳ thật, cục võ quản cho người để chọn, tính khuynh hướng... Rất khó khống chế.

Nhưng Trương Phàm tin, là sau khi để cho bọn họ nhận thức được sự biến hoá của bản thân, thì những người này sẽ trung thành!

Chỉ sợ phải cộng thêm một điều kiện tiên quyết.

Không làm bất cứ điều gì có hại cho đất nước, có hại cho nhân dân. Mà điểm này, Trương Phàm có thể cam đoan.

Hắn chỉ là vì tu luyện của bản thân, kiếm tiền cũng là vì mục đích này...

Đương nhiên, cổ võ giả như Lữ Hoa, Thiệu Vĩ, Trình Dũng cũng có thể thu nạp một ít.


Những người này có thể dễ dàng dạy dỗ hơn người bình thường. Về phần có nghe lời hay không.

Nhìn Lữ Hoa xem, còn có Thiệu Vĩ, Trình Dũng, bọn họ dám không nghe lời sao?

Trương Phàm cả ngày đều ở nhà, ứng đối với đủ loại vấn đề của Lữ Hoa.

Tuy rằng Cửu Luyện Đoán Thể đã là công pháp luyện thể cấp thấp mà Trương Phàm tìm ra, nhưng đối với Lữ Hoa chưa từng tiếp xúc qua Cửu Luyện Đoán Thể mà nói, muốn chân chính gặm xuống, thật đúng là không phải chuyện quá dễ dàng như vậy.

Thế nhưng, Lữ Hoa dù sao cũng là cổ võ giả, đầu óc cũng không ngu lắm.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cho nên dưới tình huống Trương Phàm có thể giúp hắn ta giải đáp bất kỳ nghỉ hoặc gì, một ngày trôi qua, hắn ta cơ bản cũng đã nắm giữ trước hết thảy ba tầng của Cửu Luyện Đoán Thể.

'Trương Phàm để Lữ Hoa thừa dịp buổi tối tu luyện một chút, dựa theo phân tích của hắn, tầng thứ nhất của Cửu Luyện Đoán Thể hẳn là đối ứng với cổ võ Hoàng cấp, tầng thứ hai có thể đối ứng với cổ võ Huyền cấp, tầng thứ ba thì trực tiếp đối ứng với cổ võ Huyền cấp.


Lúc trước Lữ Hoa không vận dụng nội lực, chỉ bằng tố chất thân thể đã có chiến lực Hoàng cấp hậu kỳ.

Như vậy, tu luyện Cửu Luyện Đoán Thể, hẳn là có thể trực tiếp đánh tới tầng thứ hai, cũng chính là chỉ bằng tố chất thân thể liền có được sức chiến đấu của Huyền cấp sơ kỳ!

'Trương Phàm thì tiếp tục đi tới cục võ quản tiến hành huấn luyện nhậm chức, nếu quy trình này tuyệt đối không thể bỏ qua, vậy thì mau chóng đi cho hết.

Về phần vấn đề kiếm tiền trong thời gian ngắn, Trương Phàm đã có một ít manh mối, hắn cũng đã hẹn Chúc Tinh Tinh ngày mai gặp mặt. Hắn tin là chỉ cần vận hành tốt, hẳn là có thể so với nhà họ Hoa và Nhạc Khang bên kia giúp hắn cung cấp lượng tài chính nhanh hơn.

Về phần cung cấp các loại đan dược... Vẫn là câu nói kia, nguyên vật liệu không đầy đủ hết, hơn nữa hắn cũng không có tiền đi mua nhiều dược liệu như vậy.

Một đêm huấn luyện, Trương Phàm tiếp nhận rất nhanh, thậm chí còn thừa dịp thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị xong đồ cho Chúc Tinh Tỉnh.

Cho nên sáng sớm, sau khi ăn sáng cùng Quý Hải Phàm ở căn tin cục võ quản, hắn lập tức chạy về tiểu viện ở Tây Giao.

“Tông sư Quý, Lỗ Châu bên này còn có không ít cổ võ giả Thiên cấp hậu kỳ, mỗi một châu của chúng ta đều như thế sao?” Trên đường đi, Trương Phàm đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
 
Chương 250: C250: Bối phận


Một mặt là vì lớn tuổi, chức năng cơ thể đang suy giảm.

khác là vì bị kẹt ở hậu kỳ Thiên cấp thời gian dài, nên tâm khí từ từ tiêu tán.

Nhưng giờ phút này Khổng Nhã đã hoàn toàn khác với lúc trước.

Trên người bà tràn đầy tính thần phấn chấn.

Giống như trong nháy mắt, cải lão hoàn đồng vậy.

“Chị Nhã, thế nào rồi?" Khổng Vân Huy chờ mong hỏi.

“Bối phận" của Khổng Nhã rất cao, ngay cả Khổng Vân Huy là người đứng đầu cục võ quản Lỗ Châu cũng rất tôn kính

“May mà không hổ thẹn!” Khổng Nhã đầu tiên là cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Phàm, khom người nói cảm ơn:


“Đa tạ ân tái tạo của cung phụng Trương”

“Trưởng lão Khổng khách khí rồi!” Trương Phàm không thể không nói một câu: “Chúng ta giao dịch công bằng, không có gì phải cảm ơn hay không cảm ơn cả”

Có đôi khi, Trương Phàm cảm thấy cục võ quản rất không giống cơ quan nhà nước.

Bởi vì bất kể là danh hiệu cung phụng, hay danh hiệu trưởng lão... đều không giống phía chính phủ nên có.

Nhưng có lẽ cũng bởi vì danh hiệu như vậy khiến cục võ quản có thể liên kết chặt chẽ với giang hồ như vậy.

Giống như Khổng Nhã, chính là một thành viên trưởng lão đoàn cục võ quản Lỗ Châu.

Trưởng lão, cũng không phải tủy tiện người nào cũng có thể có được danh hiệu này, cái này ở trong cục võ quản xem như một loại chức danh, không có thực lực nhất định và những cống hiến to lớn, hoàn toàn không có khả năng đi đến bước này.

“Một trăm viên Đại Bổ Đan, nhất định sẽ dâng lên!" Khổng Nhã cười cười.

Bà thích cách nói chuyện của Trương Phàm, khiến cho áp lực trong lòng bà giảm bớt rất nhiều... đôi khi, gánh vác ân tình như lưng đeo núi, cũng là một loại áp lực.

Mà cách nói giao dịch công bằng này của Trương Phàm, rất rõ ràng chính là phương thức giảm bớt áp lực ân tình như núi này.

“Cung phụng Trương!" Khổng Vân Huy vừa cười vừa nói: “Ừm, tổng cục đã đưa tới một nhóm phỉ thúy, mà trưởng lão đoàn cục võ quản Lỗ Châu chúng ta cũng không chỉ có một người là chị Nhã, cậu xem?”

Trưởng lão đoàn Lỗ Châu, bởi vì Trương gia ở Lỗ Châu cho nên thành viên ước chừng có năm người!


Tất cả đều là hậu kỳ Thiên cấp, thời gian kẹt ở hậu kỳ Thiên cấp còn dài hơn cả Khổng Vân Huy và Tân Kiến An.

Nhưng Khổng Nhã là người bị kẹt lâu nhất trong năm người này.

Hiện tại, ngay cả Khổng Nhã cũng thành công rồi!

Đã có ba người thành công.

Cho nên Khổng Vân Huy vô cùng chờ mong bốn trưởng lão còn lại cũng đều có thể cảm ngộ ra chân ý' võ đạo, thành công thăng cấp trở thành tông sư.

“Ha ha ha, cơ hội để lấy Đại Bổ Đan, tôi sẽ không. bỏ lỡ!” Trương Phàm vừa cười vừa nói:

“Tôi lập tức bố trí!"

“Mời!" Khổng Vân Huy vui mừng, vội vã không thể chờ đợi.

Trương Phàm gật đầu với Khổng Nhã rồi đi theo Khổng Vân Huy... Cũng rất dứt khoát đích thân bố trí cảm ngộ trận pháp một lần nữa.


“À, cung phụng Trương, trận pháp như vậy có thể bố trí một làn được mấy cái không?” Khổng Vân Huy xoa xoa tay nói:

“Trưởng lão đoàn chúng ta còn bốn trưởng lão đợi thăng cấp, một người rồi đến một người tuy cũng được, nhưng mặc kệ ai ở phía trước, người phía sau cũng rất nóng lòng, cho nên... Đương nhiên, mặc kệ là ai, chỉ cần dùng cảm ngộ trận pháp thì nhất định sẽ trả một trăm viên Đại Bổ Đan!”

“Các ông có đủ phi thúy không?” Bố trí nhiều cảm ngộ trận pháp thật ra cũng không có gì, một cái là bố. trí, hai cái ba cái hay bốn cái cũng vậy, cái này cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, nhưng nguyên vật liệu đâu?

“Đủ! Tuyệt đối đủ!" Khổng Vân Huy nói: “Tống cục. cho không ít!”

Trương Phàm rất nhanh đã nhìn thấy phi thúy “rất không ít” trong miệng Khổng Vân Huy là gì.

Điều này làm cho hẳn có cảm giác cấp bách.

Dựa theo cường độ thu thập phi thúy như thế của cục võ quản, rất nhanh sẽ tác động đến thị trường, hắn nhất định phải mau chóng kiếm cho mình một ít phỉ thúy mới được!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom