Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1734: Thật là đồ hẹp hòi!"


Diệp sư phụ, hãy cố gắng chém đường giữa của hắn ...  

 

 

Diệp sư phụ thực sự rất muốn chém đường giữa của Tề Đẳng Nhàn, có điều, với lực đấm kia của người ta, thể lực kia của người ta, công lực kia của người ta, chỉ sợ sau khi chém vào, sẽ bị băm nát trong phút chốc...  

 

Thấy người gây chuyện là Tề Đẳng Nhàn, Diệp sư phụ chỉ muốn nói một câu: "Vậy thì không sao đâu."  

 

Bùi Bất Khí không khỏi tức giận nói: "Diệp sư phụ, anh xem tên ngông cuồng này, làm ra chuyện vô lễ như vậy, lại còn dám cười đùa cợt nhả ở đây!"  

 

Diệp sư phụ ho khan liên tục và bất đắc dĩ nói: "Bùi thiếu gia, Tề giáo chủ là bạn của nhà họ Quý chúng tôi."  

 

"Bạn bè của nhà họ Quý?"  

 

"Ha ha......"  

 

“Tôi biết những người tới hôm nay đều là bạn bè của nhà họ Quý.”  

 

"Nhưng mà, bạn bè thì cũng phải phân chia quan trọng và không quan trọng chứ!"  

 

"Ai là bạn bè quan trọng của các người, ai là bạn bè thứ yếu, Diệp sư phụ, chẳng lẽ anh không phân rõ sao?"  

 

Bùi Bất Khí nhìn Diệp sư phụ, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng.  

 

Diệp sư phụ nhíu mày một cái, chỉ cảm thấy Bùi Bất Khí này bị Tề Đẳng Nhàn đánh hai bạt tai đến chảy máu đầy mặt, quả thật cũng khá đáng đời...  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Kamiyama Yui muốn đứng ra nói chuyện, không khỏi lạnh lùng nói: “Im miệng, Kiệt Bành quỷ tử, nếu cậu còn nói thêm một câu nào nữa, tôi sẽ trực tiếp bán cậu cho trung tâm Anh Đào làm kỹ thuật viên!"  

 

Lời vừa ra khỏi miệng, Tề Đẳng Nhàn liền hối hận.  

 

Không phải bởi vì cảm thấy lời nói này có chút thô tục quá mức, mà là do hắn vô tình vạch trần chính mình.  

 

May mắn thay, không ai quan tâm đến những chi tiết này, không nghĩ đến hướng hắn thường xuyên đến trung tâm massage, chỉ cho rằng những gì hắn nói chẳng qua chỉ là những lời nói ác động thông thường mà thôi.  

 

Kamiyama Yui bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cái người này, đường đường là Tổng giám mục của Thánh giáo khu vực phía Nam, lại phát ngôn thô bỉ và không có tố chất như vậy! Giáo Hoàng chọn người kiểu gì đấy? Mắt nhìn kiểu gì vậy chứ!  

 

Để loại người như thế này làm Tổng giám mục, sao không thay bằng một con chó luôn đi!  

 


"Hôm nay họ Tề này đánh tôi ở nhà họ Quý, làm tôi mất mặt như vậy, làm nhà họ Quý mất mặt như vậy, chắc chắn phải dạy cho hắn một bài học! Nếu không, thương hội Hoa Minh của chúng ta sẽ như thế nào, thậm chí là nhà họ Quý, tương lai phải làm người như thế nào?" Bùi Bất Khí nhịn không được nói.  

 

Trần Ngư ở một bên thậm chí còn cắn hạt dưa, khá lắm, cô biết rằng Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ gây rắc rối, nhưng cô không ngờ là lại ra tay sớm như vậy, lại còn trực tiếp gây chuyện tại hiện trường đại thọ lần thứ 80 của ông cụ Quý! Lá gan này, thật sự là quá lớn rồi.  

 

Một tiếng rắc rắc, Trần Ngư nuốt hạt dưa đã cắn vỡ, thấy Giang Khuynh Nguyệt nhìn mình đầy quái lạ, liền đưa tay ra nói: "Muốn ăn chút không? Vị bơ đấy, cũng không tệ lắm ối!"  

 

Giang Khuynh Nguyệt không khỏi sửng sốt, lập tức giật lấy toàn bộ hạt dưa trong tay Trần Ngư.  

 

Trần Ngư cười nói: "Thật là đồ hẹp hòi!"  

 

Nói xong câu này, cô lại lấy từ túi bên kia ra một nắm hạt dưa khác.  

 

Giang Khuynh Nguyệt tức giận trợn mắt, chuyện này rõ ràng là do người phụ nữ này gây ra, nhưng cô ta lại hết lần này đến lần khác làm ra vẻ như không liên quan gì đến mình, còn đứng một bên ăn dưa xem kịch, thực sự làm cho người ta khó chịu!  

 

Tên chó má Tề Đẳng Nhàn này nữa, tại sao lại nuông chiều cô ta đến như vậy? Giữa hai người này có câu chuyện gì?  

  Lời nói của Bùi Bất Khí khiến cho Diệp sư phụ rơi vào im lặng, anh ta cũng không thể thay mặt người nhà họ Quý nói gì được.  

  "Thương hội Hoa Minh có thực lực mạnh mẽ, vừa mới đạt thành hợp tác với nhà họ Quý, nhà họ Quý dự định cùng bọn họ xây dựng một tòa kiến ​​trúc ở vòng đất Nam Dương, mối quan hệ lợi ích này rất bền chặt!"  

  "Giáo mục Tề thật không biết nhìn xa trông rộng, vốn đã có bất hòa với nhà họ Quý rồi, lần này lại gây chuyện trong tiệc đại thọ thứ 80 của ông cụ Quý, quá nửa là sẽ khiến cho nhà họ Quý hoàn toàn nổi điên."  

  "Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhà họ Quý nhất định là đang hướng về phía thương hội Hoa Minh, lần này giáo mục Tề đã làm lớn chuyện rồi. Nếu như nhà họ Quý thật sự muốn quyết tâm nhắm vào doanh nghieeph nhà nào, ở Hương Sơn, tuyệt đối không có một nhà nào có thể sống sót!”  

  Những vị khách quý đang có mặt đều không khỏi lắc đầu, cảm thấy nhà họ Quý nhất định sẽ ra mặt cho thương hội Hoa Minh.  

  Dù sao, nếu như nhà họ Quý có thể xây dựng một tòa kiến ​​trúc trong vòng đất Nam Dương thì lợi ích sẽ rất lớn, ngay cả một tỷ đô la Mỹ cũng không mua được.  

  Quý Khải không biết từ lúc nào đã xuất hiện, nói với Bùi Bất Khí: "Anh nói tới nói lui, đừng có kéo theo cả nhà họ Quý chúng tôi vào, đây là chuyện giữa anh và giáo mục Tề, không liên quan gì đến nhà họ Quý chúng tôi."  

  Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe thấy như vậy, lại vô cùng khó chịu mà cau mày một cái.  

 
Chương 1734: Thật là đồ hẹp hòi!"


Diệp sư phụ, hãy cố gắng chém đường giữa của hắn ...  

 

 

Diệp sư phụ thực sự rất muốn chém đường giữa của Tề Đẳng Nhàn, có điều, với lực đấm kia của người ta, thể lực kia của người ta, công lực kia của người ta, chỉ sợ sau khi chém vào, sẽ bị băm nát trong phút chốc...  

 

Thấy người gây chuyện là Tề Đẳng Nhàn, Diệp sư phụ chỉ muốn nói một câu: "Vậy thì không sao đâu."  

 

Bùi Bất Khí không khỏi tức giận nói: "Diệp sư phụ, anh xem tên ngông cuồng này, làm ra chuyện vô lễ như vậy, lại còn dám cười đùa cợt nhả ở đây!"  

 

Diệp sư phụ ho khan liên tục và bất đắc dĩ nói: "Bùi thiếu gia, Tề giáo chủ là bạn của nhà họ Quý chúng tôi."  

 

"Bạn bè của nhà họ Quý?"  

 

"Ha ha......"  

 

“Tôi biết những người tới hôm nay đều là bạn bè của nhà họ Quý.”  

 

"Nhưng mà, bạn bè thì cũng phải phân chia quan trọng và không quan trọng chứ!"  

 

"Ai là bạn bè quan trọng của các người, ai là bạn bè thứ yếu, Diệp sư phụ, chẳng lẽ anh không phân rõ sao?"  

 

Bùi Bất Khí nhìn Diệp sư phụ, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng.  

 

Diệp sư phụ nhíu mày một cái, chỉ cảm thấy Bùi Bất Khí này bị Tề Đẳng Nhàn đánh hai bạt tai đến chảy máu đầy mặt, quả thật cũng khá đáng đời...  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Kamiyama Yui muốn đứng ra nói chuyện, không khỏi lạnh lùng nói: “Im miệng, Kiệt Bành quỷ tử, nếu cậu còn nói thêm một câu nào nữa, tôi sẽ trực tiếp bán cậu cho trung tâm Anh Đào làm kỹ thuật viên!"  

 

Lời vừa ra khỏi miệng, Tề Đẳng Nhàn liền hối hận.  

 

Không phải bởi vì cảm thấy lời nói này có chút thô tục quá mức, mà là do hắn vô tình vạch trần chính mình.  

 

May mắn thay, không ai quan tâm đến những chi tiết này, không nghĩ đến hướng hắn thường xuyên đến trung tâm massage, chỉ cho rằng những gì hắn nói chẳng qua chỉ là những lời nói ác động thông thường mà thôi.  

 

Kamiyama Yui bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cái người này, đường đường là Tổng giám mục của Thánh giáo khu vực phía Nam, lại phát ngôn thô bỉ và không có tố chất như vậy! Giáo Hoàng chọn người kiểu gì đấy? Mắt nhìn kiểu gì vậy chứ!  

 

Để loại người như thế này làm Tổng giám mục, sao không thay bằng một con chó luôn đi!  

 


"Hôm nay họ Tề này đánh tôi ở nhà họ Quý, làm tôi mất mặt như vậy, làm nhà họ Quý mất mặt như vậy, chắc chắn phải dạy cho hắn một bài học! Nếu không, thương hội Hoa Minh của chúng ta sẽ như thế nào, thậm chí là nhà họ Quý, tương lai phải làm người như thế nào?" Bùi Bất Khí nhịn không được nói.  

 

Trần Ngư ở một bên thậm chí còn cắn hạt dưa, khá lắm, cô biết rằng Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ gây rắc rối, nhưng cô không ngờ là lại ra tay sớm như vậy, lại còn trực tiếp gây chuyện tại hiện trường đại thọ lần thứ 80 của ông cụ Quý! Lá gan này, thật sự là quá lớn rồi.  

 

Một tiếng rắc rắc, Trần Ngư nuốt hạt dưa đã cắn vỡ, thấy Giang Khuynh Nguyệt nhìn mình đầy quái lạ, liền đưa tay ra nói: "Muốn ăn chút không? Vị bơ đấy, cũng không tệ lắm ối!"  

 

Giang Khuynh Nguyệt không khỏi sửng sốt, lập tức giật lấy toàn bộ hạt dưa trong tay Trần Ngư.  

 

Trần Ngư cười nói: "Thật là đồ hẹp hòi!"  

 

Nói xong câu này, cô lại lấy từ túi bên kia ra một nắm hạt dưa khác.  

 

Giang Khuynh Nguyệt tức giận trợn mắt, chuyện này rõ ràng là do người phụ nữ này gây ra, nhưng cô ta lại hết lần này đến lần khác làm ra vẻ như không liên quan gì đến mình, còn đứng một bên ăn dưa xem kịch, thực sự làm cho người ta khó chịu!  

 

Tên chó má Tề Đẳng Nhàn này nữa, tại sao lại nuông chiều cô ta đến như vậy? Giữa hai người này có câu chuyện gì?  

  Lời nói của Bùi Bất Khí khiến cho Diệp sư phụ rơi vào im lặng, anh ta cũng không thể thay mặt người nhà họ Quý nói gì được.  

  "Thương hội Hoa Minh có thực lực mạnh mẽ, vừa mới đạt thành hợp tác với nhà họ Quý, nhà họ Quý dự định cùng bọn họ xây dựng một tòa kiến ​​trúc ở vòng đất Nam Dương, mối quan hệ lợi ích này rất bền chặt!"  

  "Giáo mục Tề thật không biết nhìn xa trông rộng, vốn đã có bất hòa với nhà họ Quý rồi, lần này lại gây chuyện trong tiệc đại thọ thứ 80 của ông cụ Quý, quá nửa là sẽ khiến cho nhà họ Quý hoàn toàn nổi điên."  

  "Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhà họ Quý nhất định là đang hướng về phía thương hội Hoa Minh, lần này giáo mục Tề đã làm lớn chuyện rồi. Nếu như nhà họ Quý thật sự muốn quyết tâm nhắm vào doanh nghieeph nhà nào, ở Hương Sơn, tuyệt đối không có một nhà nào có thể sống sót!”  

  Những vị khách quý đang có mặt đều không khỏi lắc đầu, cảm thấy nhà họ Quý nhất định sẽ ra mặt cho thương hội Hoa Minh.  

  Dù sao, nếu như nhà họ Quý có thể xây dựng một tòa kiến ​​trúc trong vòng đất Nam Dương thì lợi ích sẽ rất lớn, ngay cả một tỷ đô la Mỹ cũng không mua được.  

  Quý Khải không biết từ lúc nào đã xuất hiện, nói với Bùi Bất Khí: "Anh nói tới nói lui, đừng có kéo theo cả nhà họ Quý chúng tôi vào, đây là chuyện giữa anh và giáo mục Tề, không liên quan gì đến nhà họ Quý chúng tôi."  

  Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe thấy như vậy, lại vô cùng khó chịu mà cau mày một cái.  

 
Chương 1735: "Ông cụ Quý tới!"


 Bởi vì hắn còn đang chờ đợi Quý Khải nhảy ra, giả bộ trước mặt hắn, mắng hắn nói có phải gây chuyện ở tiệc đại thọ của ông cụ Quý là muốn tự tìm cái chết hay không...  

 

 

Giang Khuynh Nguyệt nghe thấy lời của Quý Khải, không khỏi lấy làm ngạc nhiên, cô không ngờ rằng vị thiếu gia nhà họ Quý Quý Khải này, lại chủ động phủi sạch mối quan hệ giữa mình với thương hội Hoa Minh? Ý này của anh ta, là sẽ làm như không thấy sự tàn ác của Tề Đẳng Nhàn?  

 

"Khải thiếu, ý của anh là gì?" Bùi Bất Khí lạnh lùng nhìn sang: "Anh có biết mình đang nói cái gì hay không? Anh có biết hiện tại giữa thương hội Hoa Minh chúng tôi và nhà họ Quý các anh đang là quan hệ hợp tác hay không?"  

 

Quý Khải nhún vai nói: "Hợp tác chính là hợp tác, cũng chỉ giới hạn ở hợp tác, mọi người cùng nhau kiếm tiền là được rồi.  n oán giữa anh và giáo mục Tề, dựa vào đâu mà lại có thể tính lên đầu nhà họ Quý chúng tôi chứ?"  

 

Bùi Bất Khí giận dữ nói: “Tôi thấy anh chính là một cậu ấm quần là áo lụa, ngay cả rắm cũng không biết đánh! Nếu bởi vì chuyện này mà mối quan hệ giữa thương hội Hoa Minh và nhà họ Quý tan vỡ, anh có thể gánh nổi trách nhiệm này sao? "  

 

Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt ở hiện trường đều cảm thấy như vậy, mối hợp tác giữa thương hội Hoa Minh và nhà họ Quý, đối với cả hai bên đều có lợi, dù sao thì đó cũng là một liên kết hùng mạnh.  


 

Ông cụ Quý có lẽ cũng không muốn nhìn thấy ​​mối quan hệ giữa hai bên bị phá hủy vì chút vấn đề này.  

 

"Rắc rắc-"  

 

Tại hiện trường, chỉ có tiếng Trần Ngư và Giang Khuynh Nguyệt cắn hạt dưa vang lên, mọi người lại đều là yên lặng như tờ.  

 

Kamiyama Yui lạnh lùng nói: "Giáo mục Tề vô lễ ở trên địa bàn của nhà họ Quý như vậy, nếu như nhà họ Quý không chịu cho chúng tôi một lời giải thích, vậy tôi sẽ tự mình kêu người đi hỏi!"  

 

Hiện tại Tề Đẳng Nhàn có hơi nhớ nhung Tôn phu nhân rồi, nếu như bà ấy nghe được lời này, bà ấy nhất định sẽ lấy ra một cuộn băng dính đưa cho Kamiyama Yui.  

 

Đúng lúc này, ông cụ Quý bước ra từ trong nhà.  

 

"Ông cụ Quý tới!"  

 

Có người hét lên kinh ngạc, sau đó mọi người rối rít nhường đường  

 

Ông cụ Quý gừng càng già càng cay, mặc bộ đồ thời nhà Đường màu đỏ, cả người vui mừng, cau mày từ từ đi ra.  

 

Đương nhiên, ông ta vừa nhìn đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sau đó hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"  

 

Bùi Bất Khí trầm giọng nói: "Ông cụ, họ Tề thô tục vô lễ, ở trong đại thọ 80 của ngài, hắn uy hiếp tiểu thư Kamiyama Yui, còn tát vào mặt tôi, đánh trọng thương vệ sĩ của tôi!"  

 


"Tôi vốn tưởng rằng Quý Khải cháu trai của ngài, muốn đại diện cho nhà họ Quý đứng ra chủ trì công đạo cho chuyện này, kết quả, anh ra lại nói, nói chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Quý!"  

 

"Tôi muốn hỏi một chút, ý của Quý Khải, có phải đại biểu cho ý của nhà họ Quý không?"  

 

"Có phải nhà họ Quý căn bản cũng không hề coi trọng thương hội Hoa Minh chúng tôi chút nào hay không?"  

 

Lúc này Tề Đẳng Nhàn nhìn ông cụ Quý, cố tình giả vờ mặt đầy sợ hãi, như thể hắn đã thật sự làm sai điều gì vậy——  

 

Hắn tựa như đang nói với ông cụ Quý, ông nhìn này, tôi thật con mẹ nó sợ hãi, mau đến bắt nạt tôi đi nè!  

 

Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn, không khỏi âm thầm thở dài, chàng trai trẻ, khí thế của ông cụ Quý thực sự cường hãn, khiến tổng giám mục Tề cũng phải sợ hãi!

Bùi Bất Khí là người giỏi quan sát, khóe mắt hắn ta cũng nhận thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ kinh hãi.  

 

Trong nhất thời hắn ta không khỏi cảm thấy đắc ý, thậm chí còn nhìn về phía Trần Ngư, như muốn nói - người đàn ông mà cô nhìn trúng, có lẽ cũng chỉ như vậy, chỉ là rác rưởi mà thôi.  

  "Ông cụ Quý, có phải là tôi hẳn nên nói xin lỗi hay không?" Tề Đằng Nhàn đáng thương hỏi, trong bùng tràn đầy ý xấu sôi lên ùng ục.  

  Bùi Bất Khí lạnh lùng nói: "Ông cụ, nhất định phải bắt hắn xin lỗi, nếu không, mặt mũi của thương hội Hoa Minh chúng tôi và nhà họ Quý phải để ở đâu đây? Thậm chí còn phải bắt hắn quỳ xuống xin lỗi, tỏ ra thành khẩn mới được."  

  Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không khỏi có một loại cảm giác xúc động, đã lâu lắm rồi không có người nào yêu cầu hắn quỳ xuống để nói xin lỗi!  

  Lâu như vậy nghe lại, vậy mà lại có cảm giác rất sảng khoái? Chẳng lẽ, bản thân cũng giống như thư ký Dương, là một người máu M sao? (ý là thích bị ngược)  

  Nhưng ông cụ Quý lại lãnh đạm nói: "Ở đây là nhà họ Quý, cậu tự coi mình là chủ nhân rồi sao? nhà họ Quý chúng ta hành sự như thế nào, từ khi nào lại đến lượt người ngoài ở đây khua tay múa chân?"  

  Lời nói của ông cụ Quý khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều không khỏi giật mình.  

  Ngay cả Trần Ngư cũng không khỏi sửng sốt, suýt chút nữa cắn vào ngón tay của chính mình.  

  Cô đương nhiên biết cái loại tính cách không sợ trời không sợ đất của Tề Đẳng Nhàn không thể nào kinh hãi được, bộ dạng vừa rồi của hắn nhìn một cái cũng biết là chỉ đang giả vờ, không chừng trong bụng còn đang giấu ý xấu gì đó.  

 
Chương 1735: "Ông cụ Quý tới!"


 Bởi vì hắn còn đang chờ đợi Quý Khải nhảy ra, giả bộ trước mặt hắn, mắng hắn nói có phải gây chuyện ở tiệc đại thọ của ông cụ Quý là muốn tự tìm cái chết hay không...  

 

 

Giang Khuynh Nguyệt nghe thấy lời của Quý Khải, không khỏi lấy làm ngạc nhiên, cô không ngờ rằng vị thiếu gia nhà họ Quý Quý Khải này, lại chủ động phủi sạch mối quan hệ giữa mình với thương hội Hoa Minh? Ý này của anh ta, là sẽ làm như không thấy sự tàn ác của Tề Đẳng Nhàn?  

 

"Khải thiếu, ý của anh là gì?" Bùi Bất Khí lạnh lùng nhìn sang: "Anh có biết mình đang nói cái gì hay không? Anh có biết hiện tại giữa thương hội Hoa Minh chúng tôi và nhà họ Quý các anh đang là quan hệ hợp tác hay không?"  

 

Quý Khải nhún vai nói: "Hợp tác chính là hợp tác, cũng chỉ giới hạn ở hợp tác, mọi người cùng nhau kiếm tiền là được rồi.  n oán giữa anh và giáo mục Tề, dựa vào đâu mà lại có thể tính lên đầu nhà họ Quý chúng tôi chứ?"  

 

Bùi Bất Khí giận dữ nói: “Tôi thấy anh chính là một cậu ấm quần là áo lụa, ngay cả rắm cũng không biết đánh! Nếu bởi vì chuyện này mà mối quan hệ giữa thương hội Hoa Minh và nhà họ Quý tan vỡ, anh có thể gánh nổi trách nhiệm này sao? "  

 

Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt ở hiện trường đều cảm thấy như vậy, mối hợp tác giữa thương hội Hoa Minh và nhà họ Quý, đối với cả hai bên đều có lợi, dù sao thì đó cũng là một liên kết hùng mạnh.  


 

Ông cụ Quý có lẽ cũng không muốn nhìn thấy ​​mối quan hệ giữa hai bên bị phá hủy vì chút vấn đề này.  

 

"Rắc rắc-"  

 

Tại hiện trường, chỉ có tiếng Trần Ngư và Giang Khuynh Nguyệt cắn hạt dưa vang lên, mọi người lại đều là yên lặng như tờ.  

 

Kamiyama Yui lạnh lùng nói: "Giáo mục Tề vô lễ ở trên địa bàn của nhà họ Quý như vậy, nếu như nhà họ Quý không chịu cho chúng tôi một lời giải thích, vậy tôi sẽ tự mình kêu người đi hỏi!"  

 

Hiện tại Tề Đẳng Nhàn có hơi nhớ nhung Tôn phu nhân rồi, nếu như bà ấy nghe được lời này, bà ấy nhất định sẽ lấy ra một cuộn băng dính đưa cho Kamiyama Yui.  

 

Đúng lúc này, ông cụ Quý bước ra từ trong nhà.  

 

"Ông cụ Quý tới!"  

 

Có người hét lên kinh ngạc, sau đó mọi người rối rít nhường đường  

 

Ông cụ Quý gừng càng già càng cay, mặc bộ đồ thời nhà Đường màu đỏ, cả người vui mừng, cau mày từ từ đi ra.  

 

Đương nhiên, ông ta vừa nhìn đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sau đó hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"  

 

Bùi Bất Khí trầm giọng nói: "Ông cụ, họ Tề thô tục vô lễ, ở trong đại thọ 80 của ngài, hắn uy hiếp tiểu thư Kamiyama Yui, còn tát vào mặt tôi, đánh trọng thương vệ sĩ của tôi!"  

 


"Tôi vốn tưởng rằng Quý Khải cháu trai của ngài, muốn đại diện cho nhà họ Quý đứng ra chủ trì công đạo cho chuyện này, kết quả, anh ra lại nói, nói chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Quý!"  

 

"Tôi muốn hỏi một chút, ý của Quý Khải, có phải đại biểu cho ý của nhà họ Quý không?"  

 

"Có phải nhà họ Quý căn bản cũng không hề coi trọng thương hội Hoa Minh chúng tôi chút nào hay không?"  

 

Lúc này Tề Đẳng Nhàn nhìn ông cụ Quý, cố tình giả vờ mặt đầy sợ hãi, như thể hắn đã thật sự làm sai điều gì vậy——  

 

Hắn tựa như đang nói với ông cụ Quý, ông nhìn này, tôi thật con mẹ nó sợ hãi, mau đến bắt nạt tôi đi nè!  

 

Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn, không khỏi âm thầm thở dài, chàng trai trẻ, khí thế của ông cụ Quý thực sự cường hãn, khiến tổng giám mục Tề cũng phải sợ hãi!

Bùi Bất Khí là người giỏi quan sát, khóe mắt hắn ta cũng nhận thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ kinh hãi.  

 

Trong nhất thời hắn ta không khỏi cảm thấy đắc ý, thậm chí còn nhìn về phía Trần Ngư, như muốn nói - người đàn ông mà cô nhìn trúng, có lẽ cũng chỉ như vậy, chỉ là rác rưởi mà thôi.  

  "Ông cụ Quý, có phải là tôi hẳn nên nói xin lỗi hay không?" Tề Đằng Nhàn đáng thương hỏi, trong bùng tràn đầy ý xấu sôi lên ùng ục.  

  Bùi Bất Khí lạnh lùng nói: "Ông cụ, nhất định phải bắt hắn xin lỗi, nếu không, mặt mũi của thương hội Hoa Minh chúng tôi và nhà họ Quý phải để ở đâu đây? Thậm chí còn phải bắt hắn quỳ xuống xin lỗi, tỏ ra thành khẩn mới được."  

  Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không khỏi có một loại cảm giác xúc động, đã lâu lắm rồi không có người nào yêu cầu hắn quỳ xuống để nói xin lỗi!  

  Lâu như vậy nghe lại, vậy mà lại có cảm giác rất sảng khoái? Chẳng lẽ, bản thân cũng giống như thư ký Dương, là một người máu M sao? (ý là thích bị ngược)  

  Nhưng ông cụ Quý lại lãnh đạm nói: "Ở đây là nhà họ Quý, cậu tự coi mình là chủ nhân rồi sao? nhà họ Quý chúng ta hành sự như thế nào, từ khi nào lại đến lượt người ngoài ở đây khua tay múa chân?"  

  Lời nói của ông cụ Quý khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều không khỏi giật mình.  

  Ngay cả Trần Ngư cũng không khỏi sửng sốt, suýt chút nữa cắn vào ngón tay của chính mình.  

  Cô đương nhiên biết cái loại tính cách không sợ trời không sợ đất của Tề Đẳng Nhàn không thể nào kinh hãi được, bộ dạng vừa rồi của hắn nhìn một cái cũng biết là chỉ đang giả vờ, không chừng trong bụng còn đang giấu ý xấu gì đó.  

 
Chương 1736: Càng trở nên lớn mạnh hơn nữa.”


 

 Nhưng điều cô không ngờ tới là ông cụ Quý vậy mà lại thực sự không muốn đắc tội Tề Đẳng Nhàn? Thà rằng vứt bỏ mối hợp tác với thương hội Hoa Minh?  

 

Phải biết rằng, nếu nhà họ Quý hợp tác với thương hội Hoa Minh, vậy thì không chỉ đơn giản như ôm đất, xây nhà, mà còn đồng nghĩa với việc họ có thể lấy được tấm vé tiến vào thị trường khu vực Nam Dương.  

 

Ông cụ Quý, vậy mà lại có thể dứt khoát vứt đi lợi ích khổng lồ như vậy!  

 

Rõ ràng, những gì ông cụ Quý nói nằm ngoài những gì Bùi Bất Khí dự liệu, khuôn mặt đầy đắc ý của hắn ta cứng đờ trong nháy mắt.  

 

"Ông cụ Quý, ngài... nói cái gì cơ?!" Bùi Bất Khí ngạc nhiên nói, trên mặt hiện đầy vẻ hoài nghi.  

 

Ngược lại, Tề Đẳng Nhàn lại đầy vẻ thất vọng, thậm chí có chút đau lòng.  

 

Mọi người đều bối rối, tại sao ông cụ Quý đứng về phía bên này của tổng giám mục Tề hắn, hắn lại không hề hài lòng chút nào?  

 

Dương Quan Quan ở bên cạnh nhìn mà không nhịn được muốn bật cười, tên chó má này, quá nửa là lại muốn bứt lông dê đấy phải không? Thật sự xem nhà họ Quý như con dê béo rồi đấy à?  

 

Nghĩ đến đây, Dương Quan Quan bước ra, đá một cái vào lưng Bùi Bất Khí, đá mạnh đến mức hắn ta ngã sõng soài, cằm đập xuống đất vỡ ra, chảy máu đầm đìa.  

 

"Trò hài chó cậy thế chủ, lại còn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Tề Đẳng Nhàn à!" Dương Quan Quan cười lạnh nói.  

 

Trong bụng cô đương nhiên đang tức giận, cô biết chắc chắn là tên Bùi Bất Khí đạo đức giả này đứng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm nay thấy người, đương nhiên là phải trả thù!  

 

Bùi Bất Khí đau đớn kêu lên, tức giận nói: "Ông cụ Quý, ngài định cứ đứng nhìn tôi bị người ngoài bắt nạt sao?"  

 

"Người ngoài? Nghĩ lại thì, anh hẳn mới là người ngoài chứ! Một tên thiếu gia ăn chơi ở Nam Dương, ở trước mặt ta giả bộ cái gì chứ? Mối làm ăn với thương hội Hoa Minh, không làm nữa cũng được vậy!” Ông cụ Quý lạnh nhạt nói.  

 

"Anh bạn trẻ, lo mà về nhà càng sớm càng tốt đi, phải đợi đến khi bị đuổi ra đường mới nhận ra sai lầm của mình sao?"  

 

Câu thứ hai của ông cụ Quý, cũng trực tiếp dùng phương ngữ của Hương Sơn.  

 

Bùi Bất Khí che chiếc cằm vẫn đang chảy máu của mình, tức giận đến mức cả người run rẩy, hắn ta hoàn toàn không ngờ được rằng, nhà họ Quý mà hắn ta dựa vào, lại hoàn toàn không giúp gì cho hắn ta, ngay cả ông cụ Quý cũng không thèm quan tâm đến việc hợp tác với thương hội Hoa Minh! Chuyện này sao có thể như thế?  

 

Điều càng khiến cho hắn ta cảm thấy khó chịu chính là, bản thân lại mất mặt đến như vậy trước mặt Trần Ngư.  

 

Thân là thiếu chủ của thương hội Hoa Minh, bao nhiêu năm nay, hắn ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy trước mặt người khác? Từ trước đến nay vẫn luôn là hắn ta ra vẻ, còn người khác bị vả mặt.  

 

Tề Đẳng Nhàn thở dài, cảm thấy chuyện này thật không thú vị, ông cụ Quý ngài tốt xấu gì cũng nên giúp người ta một tay chứ, dù sao người ta cũng là người vùng khác! Ngài làm như vậy, sẽ khiến người khác cho rằng người dân Hương Sơn rất thô lỗ đó!  

 

Bùi Bất Khí không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy như thế này mới có chút thú vị, chó biết cắn người đều sẽ không sủa, tên này cũng không buông lời ác độc gì, hiển nhiên là đang muốn tìm cơ hội cắn ngược lại hắn.  

 


Kamiyama Yui không nói gì, sau khi gật đầu một cái, cô rời đi theo Bùi Bất Khí, chỉ có điều, ngay trong mắt lại có sự lạnh lùng và oán giận.  

 

"Giáo chủ Tề, xin lỗi nhé, vừa rồi bên trong có chút việc làm chậm trễ, cho nên mới ra ngoài muộn!" Ông cụ Quý khách khí cười nói với Tề Đẳng Nhàn.  

 

"Ông cụ Quý nói chuyện khách sáo quá rồi, hôm nay ông là người được chúc thọ đấy!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, trên mặt có chút tiếc nuối.  

 

Ông cụ Quý là người dàn dạn kinh nghiệm, đương nhiên có thể nhìn rõ toàn bộ biểu cảm của hắn, khóe miệng nhất thời nhếch lên, cậu con mẹ nó cũng biết ông đây là người được chúc thọ, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại muốn gây chuyện vào lúc này!  

 

Trên thực tế, ông cụ Quý vẫn cảm thấy hơi đau lòng khi phải từ bỏ hợp tác với thương hội Hoa Minh, nhưng cảm giác đau lòng vẫn tốt hơn nhiều so với nỗi đau thể xác trực tiếp.  

 

Tề Đẳng Nhàn khi dùng dao thực sự rất tàn nhẫn, thực sự không quan tâm đến giới hạn cuối cùng, hơn nữa tên này còn có thể mời được Giáo hoàng cho nhà họ Lôi, có thể thấy hắn có địa vị ở trong thánh giáo.  

 

Nếu như nhà họ Quý thực sự chọc giận hắn, liệu sau này họ còn thể tiếp tục những mối làm ăn kia ở chấu  u hay không?  

 

Nếu như ngày mai tên này lại ngang nhiên tới cửa, bắt Quý Khải đi, vậy thì phải làm sao?  

 

"Dẫu sao thì ông đây cũng chính là không mắc câu!" Ông cụ Quý nghĩ thầm, rồi cười lạnh hai tiếng.  

 

Quý Khải không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn người này có lòng tham không đáy, lại nhân cơ hội gây khó dễ cho nhà họ Quý.  

  Ông cụ Quý nói với Diệp sư phụ: "Diệp sư phụ, anh ứng đối rất khá, xin hãy tiếp tục cố gắng."  

  Diệp sư phụ sửng sốt, tiếp tục cố gắng là có ý gì? Anh ta khôi phục tinh thần lại, liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ý của câu nói này, rõ ràng cho thấy sau này họ Tề vẫn sẽ còn tìm cơ hội để đâm chọc nhà họ Quý, anh ta nhất định phải tiếp tục khắc chế!  

  "Mọi người không cần để ý những chuyện nhỏ nhặt này, đều vui vẻ lên đi! Hôm nay, cảm ơn các cị đã đến góp vui cho lão già này, vô cùng cảm kích." Ông cụ Quý ôm quyền, hướng về phía mọi người mà vòng vo một hồi.  

  Bấy giờ mọi người mới tản ra, sau đó lại cầm sâm panh tiếp tục cười nói.  

  Tề Đẳng Nhàn không khỏi nói: "Ông cụ Quý, thương hội Hoa Minh kia là một trong những thương hội lớn nhất của người Hoa ở Nam Dương đó, nếu như ông hợp tác với bọn họ, coi như đã có thể mở ra thị trường Nam Dương rồi! Mặc dù người Nam Dương không có nhiều tiền, nhưng dù sao họ cũng có tài nguyên phong phú như vậy, tôi nghĩ đây là cơ hội rất tuyệt vời để nhà họ Quý khai chi tán diệp, càng trở nên lớn mạnh hơn nữa.”  

  "Bỏ đi, Bùi Bất Khí đắc tội cậu, tôi cũng không để ý tới hắn ta nữa." Ông cụ Quý mỉm cười nói.  

  "Hắn ta không có đắc tội tôi, chẳng qua chỉ là một mâu thuẫn nhỏ mà thôi! Hơn nữa, hắn ta còn là chồng chưa cưới của Trần Ngư, bạn tốt của tôi, tôi và Trần Ngư có mối quan hệ tốt như vậy, tại sao tôi lại có thể đểý chút mâu thuẫn này với hắn chứ? Cho nên, nhà họ Quý các người không cần phải cân nhắc đến cảm nhận của tôi, việc làm ăn vẫn là cần phải hoàn thành, cần hợp tác thì phải hợp tác." Tề Đẳng Nhàn cười nói với ông cụ Quý.  

  Khóe miệng ông cụ Quý giật giật, xoay người rời đi, nói với Quý Khải: "Quý Khải, cháu chiêu đãi giám mục Tề cho thật tốt đi, ông còn có chút việc ở bên này, đợi sau khi tiệc chính bắt đầu sẽ quay lại."  

 
Chương 1736: Càng trở nên lớn mạnh hơn nữa.”


 

 Nhưng điều cô không ngờ tới là ông cụ Quý vậy mà lại thực sự không muốn đắc tội Tề Đẳng Nhàn? Thà rằng vứt bỏ mối hợp tác với thương hội Hoa Minh?  

 

Phải biết rằng, nếu nhà họ Quý hợp tác với thương hội Hoa Minh, vậy thì không chỉ đơn giản như ôm đất, xây nhà, mà còn đồng nghĩa với việc họ có thể lấy được tấm vé tiến vào thị trường khu vực Nam Dương.  

 

Ông cụ Quý, vậy mà lại có thể dứt khoát vứt đi lợi ích khổng lồ như vậy!  

 

Rõ ràng, những gì ông cụ Quý nói nằm ngoài những gì Bùi Bất Khí dự liệu, khuôn mặt đầy đắc ý của hắn ta cứng đờ trong nháy mắt.  

 

"Ông cụ Quý, ngài... nói cái gì cơ?!" Bùi Bất Khí ngạc nhiên nói, trên mặt hiện đầy vẻ hoài nghi.  

 

Ngược lại, Tề Đẳng Nhàn lại đầy vẻ thất vọng, thậm chí có chút đau lòng.  

 

Mọi người đều bối rối, tại sao ông cụ Quý đứng về phía bên này của tổng giám mục Tề hắn, hắn lại không hề hài lòng chút nào?  

 

Dương Quan Quan ở bên cạnh nhìn mà không nhịn được muốn bật cười, tên chó má này, quá nửa là lại muốn bứt lông dê đấy phải không? Thật sự xem nhà họ Quý như con dê béo rồi đấy à?  

 

Nghĩ đến đây, Dương Quan Quan bước ra, đá một cái vào lưng Bùi Bất Khí, đá mạnh đến mức hắn ta ngã sõng soài, cằm đập xuống đất vỡ ra, chảy máu đầm đìa.  

 

"Trò hài chó cậy thế chủ, lại còn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Tề Đẳng Nhàn à!" Dương Quan Quan cười lạnh nói.  

 

Trong bụng cô đương nhiên đang tức giận, cô biết chắc chắn là tên Bùi Bất Khí đạo đức giả này đứng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm nay thấy người, đương nhiên là phải trả thù!  

 

Bùi Bất Khí đau đớn kêu lên, tức giận nói: "Ông cụ Quý, ngài định cứ đứng nhìn tôi bị người ngoài bắt nạt sao?"  

 

"Người ngoài? Nghĩ lại thì, anh hẳn mới là người ngoài chứ! Một tên thiếu gia ăn chơi ở Nam Dương, ở trước mặt ta giả bộ cái gì chứ? Mối làm ăn với thương hội Hoa Minh, không làm nữa cũng được vậy!” Ông cụ Quý lạnh nhạt nói.  

 

"Anh bạn trẻ, lo mà về nhà càng sớm càng tốt đi, phải đợi đến khi bị đuổi ra đường mới nhận ra sai lầm của mình sao?"  

 

Câu thứ hai của ông cụ Quý, cũng trực tiếp dùng phương ngữ của Hương Sơn.  

 

Bùi Bất Khí che chiếc cằm vẫn đang chảy máu của mình, tức giận đến mức cả người run rẩy, hắn ta hoàn toàn không ngờ được rằng, nhà họ Quý mà hắn ta dựa vào, lại hoàn toàn không giúp gì cho hắn ta, ngay cả ông cụ Quý cũng không thèm quan tâm đến việc hợp tác với thương hội Hoa Minh! Chuyện này sao có thể như thế?  

 

Điều càng khiến cho hắn ta cảm thấy khó chịu chính là, bản thân lại mất mặt đến như vậy trước mặt Trần Ngư.  

 

Thân là thiếu chủ của thương hội Hoa Minh, bao nhiêu năm nay, hắn ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy trước mặt người khác? Từ trước đến nay vẫn luôn là hắn ta ra vẻ, còn người khác bị vả mặt.  

 

Tề Đẳng Nhàn thở dài, cảm thấy chuyện này thật không thú vị, ông cụ Quý ngài tốt xấu gì cũng nên giúp người ta một tay chứ, dù sao người ta cũng là người vùng khác! Ngài làm như vậy, sẽ khiến người khác cho rằng người dân Hương Sơn rất thô lỗ đó!  

 

Bùi Bất Khí không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy như thế này mới có chút thú vị, chó biết cắn người đều sẽ không sủa, tên này cũng không buông lời ác độc gì, hiển nhiên là đang muốn tìm cơ hội cắn ngược lại hắn.  

 


Kamiyama Yui không nói gì, sau khi gật đầu một cái, cô rời đi theo Bùi Bất Khí, chỉ có điều, ngay trong mắt lại có sự lạnh lùng và oán giận.  

 

"Giáo chủ Tề, xin lỗi nhé, vừa rồi bên trong có chút việc làm chậm trễ, cho nên mới ra ngoài muộn!" Ông cụ Quý khách khí cười nói với Tề Đẳng Nhàn.  

 

"Ông cụ Quý nói chuyện khách sáo quá rồi, hôm nay ông là người được chúc thọ đấy!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, trên mặt có chút tiếc nuối.  

 

Ông cụ Quý là người dàn dạn kinh nghiệm, đương nhiên có thể nhìn rõ toàn bộ biểu cảm của hắn, khóe miệng nhất thời nhếch lên, cậu con mẹ nó cũng biết ông đây là người được chúc thọ, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại muốn gây chuyện vào lúc này!  

 

Trên thực tế, ông cụ Quý vẫn cảm thấy hơi đau lòng khi phải từ bỏ hợp tác với thương hội Hoa Minh, nhưng cảm giác đau lòng vẫn tốt hơn nhiều so với nỗi đau thể xác trực tiếp.  

 

Tề Đẳng Nhàn khi dùng dao thực sự rất tàn nhẫn, thực sự không quan tâm đến giới hạn cuối cùng, hơn nữa tên này còn có thể mời được Giáo hoàng cho nhà họ Lôi, có thể thấy hắn có địa vị ở trong thánh giáo.  

 

Nếu như nhà họ Quý thực sự chọc giận hắn, liệu sau này họ còn thể tiếp tục những mối làm ăn kia ở chấu  u hay không?  

 

Nếu như ngày mai tên này lại ngang nhiên tới cửa, bắt Quý Khải đi, vậy thì phải làm sao?  

 

"Dẫu sao thì ông đây cũng chính là không mắc câu!" Ông cụ Quý nghĩ thầm, rồi cười lạnh hai tiếng.  

 

Quý Khải không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn người này có lòng tham không đáy, lại nhân cơ hội gây khó dễ cho nhà họ Quý.  

  Ông cụ Quý nói với Diệp sư phụ: "Diệp sư phụ, anh ứng đối rất khá, xin hãy tiếp tục cố gắng."  

  Diệp sư phụ sửng sốt, tiếp tục cố gắng là có ý gì? Anh ta khôi phục tinh thần lại, liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ý của câu nói này, rõ ràng cho thấy sau này họ Tề vẫn sẽ còn tìm cơ hội để đâm chọc nhà họ Quý, anh ta nhất định phải tiếp tục khắc chế!  

  "Mọi người không cần để ý những chuyện nhỏ nhặt này, đều vui vẻ lên đi! Hôm nay, cảm ơn các cị đã đến góp vui cho lão già này, vô cùng cảm kích." Ông cụ Quý ôm quyền, hướng về phía mọi người mà vòng vo một hồi.  

  Bấy giờ mọi người mới tản ra, sau đó lại cầm sâm panh tiếp tục cười nói.  

  Tề Đẳng Nhàn không khỏi nói: "Ông cụ Quý, thương hội Hoa Minh kia là một trong những thương hội lớn nhất của người Hoa ở Nam Dương đó, nếu như ông hợp tác với bọn họ, coi như đã có thể mở ra thị trường Nam Dương rồi! Mặc dù người Nam Dương không có nhiều tiền, nhưng dù sao họ cũng có tài nguyên phong phú như vậy, tôi nghĩ đây là cơ hội rất tuyệt vời để nhà họ Quý khai chi tán diệp, càng trở nên lớn mạnh hơn nữa.”  

  "Bỏ đi, Bùi Bất Khí đắc tội cậu, tôi cũng không để ý tới hắn ta nữa." Ông cụ Quý mỉm cười nói.  

  "Hắn ta không có đắc tội tôi, chẳng qua chỉ là một mâu thuẫn nhỏ mà thôi! Hơn nữa, hắn ta còn là chồng chưa cưới của Trần Ngư, bạn tốt của tôi, tôi và Trần Ngư có mối quan hệ tốt như vậy, tại sao tôi lại có thể đểý chút mâu thuẫn này với hắn chứ? Cho nên, nhà họ Quý các người không cần phải cân nhắc đến cảm nhận của tôi, việc làm ăn vẫn là cần phải hoàn thành, cần hợp tác thì phải hợp tác." Tề Đẳng Nhàn cười nói với ông cụ Quý.  

  Khóe miệng ông cụ Quý giật giật, xoay người rời đi, nói với Quý Khải: "Quý Khải, cháu chiêu đãi giám mục Tề cho thật tốt đi, ông còn có chút việc ở bên này, đợi sau khi tiệc chính bắt đầu sẽ quay lại."  

 
Chương 1737: Trần Ngư giận tím cả mặt khi nghe điều này.


Thái độ của ông cụ Quý khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất thất vọng, rõ ràng nhà họ Quý đã chịu đủ đau khổ vì hắn rồi, không muốn lại đối địch với hắn nữa.  

 

 

Vì lý do này, bọn họ thậm chí còn trực tiếp từ bỏ một đống lợi ích ở Nam Dương, không tiếp tục hợp tác với thương hội Hoa Minh nữa.  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, Quý Khải ở một bên cười nói: “Giáo mục Tề, anh không cần để ý chút chuyện nhỏ này, hôm nay là một ngày đáng để vui mừng, anh có thể tới nhà họ Quý góp vui thật là vinh hạnh quá!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt nhìn anh ta, không có ý tốt mà nói: "Ông đây là tổng giám mục của khu vực phía Nam. Cậu gọi tôi giáo mục Tề là có ý gì? Có phải là cậu khinh thường tôi hay không, có phải coi thường sự uy nghiêm của thánh giáo hay không, có phải muốn là một kẻ dị giáo hay không?"  

 


Sắc mặt Quý Khải tái xanh, hắn mẹ nó vậy mà cũng có thể gây phiền toái?  

 

Anh ta cảm thấy gần như nghẹt thở, sau đó nhanh chóng sửa lại lời nói: "Tổng giám mục Tề, tôi xin lỗi, là tôi sơ suất, xin anh hãy bỏ qua cho!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất vô cùng buồn chán, xua tay một cái, cười nói: "Sao tôi lại để ý đươc chứ! Con người tôi đối với chút ít chuyện nhỏ này đều không buồn để tâm, Khải thiếu cậu muốn gọi tôi như thế nào cũng được, tôi rất hiền hòa. "  

 

"Hiền hòa cái con mẹ mày!"  

 

Quý Khải không nhịn được thầm chửi rủa trong lòng, sau khi chắp tay, lập tức rời đi, sợ mình lại bị hắn gây chuyện.  

 

Sau khi Quý Khải rời đi, Trần Ngư đi tới, cười nói: “Không nhìn ra nha, thái độ của nhà họ Quý đối với anh lại tốt như vậy, nếu như là người bình thường gây ra loại chuyện này, trong phút chốc đã bị bọn họ đem đi nuôi cá mập rồi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn thở dài và nói: "Quả nhiên, lông dê cũng không thể đè cả một gia đình mà bứt được. Bằng không, dù dê có mập đến đâu, cũng sẽ không muốn cho cô lấy lông nữa..."  

 

Khóe miệng Trần Ngư giật giật, cũng chính là loại đàn ông lẳng lơ như anh đây, đã coi nhà họ Quý như một con dê béo có thể bứt lông thỏa thích đấy phải không?  

 

Nếu có người dám bứt lông dê của nhà họ Quý, còn không phải lập tức bị đánh cho gãy tay gãy chân hay sao?  


 

"Hôm nay anh đắc tội người ta thê thảm như thế, tát vào mặt người ta trước mặt biết bao nhiêu người thế này, tôi thấy… chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu." Trần Ngư thở dài nói.  

 

“Kamiyama Yui hiện tại có Quần Lang chống lưng, quá nửa là cô ta sẽ đến gây rắc rối cho anh.”  

 

"Bị cái tổ chức này để mắt tới, anh phải cẩn thận một chút. Dù sao, thủ đoạn mà bọn họ sử dụng đều tương đối mang tính chất khủng bố."  

 

Đối mặt với lời nhắc nhở của Trần Ngư, Tề Đẳng Nhàn một chút cũng không để ý, Husky... à, Tham Lang, Tham Lang người này còn đang gãy một cái chân làm con chó canh cửa cho hắn kia kìa, hắn còn sợ Quần Lang cái gì chứ?  

  Giang Khuynh Nguyệt không khỏi thở dài nói: "Anh vẫn cứ thích tát vào miệng người khác như mọi khi!"  

  Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Giả vờ là tát vào mặt, giả vờ là tát vào mặt, không tát vào mặt thì làm sao còn giả vờ được?”  

  Giang Khuynh Nguyệt trực tiếp bị hắn nói cho không còn lời nào để chống đỡ, mạch não của anh chàng này lúc nào cũng kỳ lạ như vậy.  

  "Nếu nhà họ Quý kính nể anh như vậy, vậy chi bằng anh giúp tôi giật dây bắc cầu, để nhà họ Quý hợp tác với tôi đi! Bằng cách này, tôi cũng có thể lợi dụng sức lực của nhà họ Quý để ổn định địa vị của chúng ta." Trần Ngư cười tủm tìm nói với Tề Đẳng Nhàn, trong một đôi mắt biết nói, trao gửi làn thu thủy của tình cảm thầm kín.  

  "Đây... Chuyện này thì không được đâu, tôi còn đang mog chờ một ngày nào đó nhà họ Quý sẽ đắc tội tôi mà! Nếu như bọn họ hợp tác với cô, vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ chung một chiến tuyến với tôi sao? Đến lúc đó, làm sao tôi còn có thể xuống dao được?" Tề Đẳng Nhàn do dử một lúc lâu, sau đó mới nói ra một đống lời chết tiệt như vậy.  

  Trần Ngư dở khóc dở cười nói: “Anh có thể đừng coi người khác như dê béo như thế được không? Nhà họ Quý là một gia tộc có sức lực và tài chính rất mạnh mẽ, có bọn họ làm đồng minh, so với việc anh cứ bắt thóp bọn họ thì tốt hơn nhiều!”  

  Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Không, con người này của tôi tầm nhìn thấp, mắt nhìn thiển cẩn, chỉ thích bứt lông dê thôi."  

  Trần Ngư giận tím cả mặt khi nghe điều này.  

 
Chương 1737: Trần Ngư giận tím cả mặt khi nghe điều này.


Thái độ của ông cụ Quý khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất thất vọng, rõ ràng nhà họ Quý đã chịu đủ đau khổ vì hắn rồi, không muốn lại đối địch với hắn nữa.  

 

 

Vì lý do này, bọn họ thậm chí còn trực tiếp từ bỏ một đống lợi ích ở Nam Dương, không tiếp tục hợp tác với thương hội Hoa Minh nữa.  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, Quý Khải ở một bên cười nói: “Giáo mục Tề, anh không cần để ý chút chuyện nhỏ này, hôm nay là một ngày đáng để vui mừng, anh có thể tới nhà họ Quý góp vui thật là vinh hạnh quá!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt nhìn anh ta, không có ý tốt mà nói: "Ông đây là tổng giám mục của khu vực phía Nam. Cậu gọi tôi giáo mục Tề là có ý gì? Có phải là cậu khinh thường tôi hay không, có phải coi thường sự uy nghiêm của thánh giáo hay không, có phải muốn là một kẻ dị giáo hay không?"  

 


Sắc mặt Quý Khải tái xanh, hắn mẹ nó vậy mà cũng có thể gây phiền toái?  

 

Anh ta cảm thấy gần như nghẹt thở, sau đó nhanh chóng sửa lại lời nói: "Tổng giám mục Tề, tôi xin lỗi, là tôi sơ suất, xin anh hãy bỏ qua cho!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất vô cùng buồn chán, xua tay một cái, cười nói: "Sao tôi lại để ý đươc chứ! Con người tôi đối với chút ít chuyện nhỏ này đều không buồn để tâm, Khải thiếu cậu muốn gọi tôi như thế nào cũng được, tôi rất hiền hòa. "  

 

"Hiền hòa cái con mẹ mày!"  

 

Quý Khải không nhịn được thầm chửi rủa trong lòng, sau khi chắp tay, lập tức rời đi, sợ mình lại bị hắn gây chuyện.  

 

Sau khi Quý Khải rời đi, Trần Ngư đi tới, cười nói: “Không nhìn ra nha, thái độ của nhà họ Quý đối với anh lại tốt như vậy, nếu như là người bình thường gây ra loại chuyện này, trong phút chốc đã bị bọn họ đem đi nuôi cá mập rồi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn thở dài và nói: "Quả nhiên, lông dê cũng không thể đè cả một gia đình mà bứt được. Bằng không, dù dê có mập đến đâu, cũng sẽ không muốn cho cô lấy lông nữa..."  

 

Khóe miệng Trần Ngư giật giật, cũng chính là loại đàn ông lẳng lơ như anh đây, đã coi nhà họ Quý như một con dê béo có thể bứt lông thỏa thích đấy phải không?  

 

Nếu có người dám bứt lông dê của nhà họ Quý, còn không phải lập tức bị đánh cho gãy tay gãy chân hay sao?  


 

"Hôm nay anh đắc tội người ta thê thảm như thế, tát vào mặt người ta trước mặt biết bao nhiêu người thế này, tôi thấy… chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu." Trần Ngư thở dài nói.  

 

“Kamiyama Yui hiện tại có Quần Lang chống lưng, quá nửa là cô ta sẽ đến gây rắc rối cho anh.”  

 

"Bị cái tổ chức này để mắt tới, anh phải cẩn thận một chút. Dù sao, thủ đoạn mà bọn họ sử dụng đều tương đối mang tính chất khủng bố."  

 

Đối mặt với lời nhắc nhở của Trần Ngư, Tề Đẳng Nhàn một chút cũng không để ý, Husky... à, Tham Lang, Tham Lang người này còn đang gãy một cái chân làm con chó canh cửa cho hắn kia kìa, hắn còn sợ Quần Lang cái gì chứ?  

  Giang Khuynh Nguyệt không khỏi thở dài nói: "Anh vẫn cứ thích tát vào miệng người khác như mọi khi!"  

  Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Giả vờ là tát vào mặt, giả vờ là tát vào mặt, không tát vào mặt thì làm sao còn giả vờ được?”  

  Giang Khuynh Nguyệt trực tiếp bị hắn nói cho không còn lời nào để chống đỡ, mạch não của anh chàng này lúc nào cũng kỳ lạ như vậy.  

  "Nếu nhà họ Quý kính nể anh như vậy, vậy chi bằng anh giúp tôi giật dây bắc cầu, để nhà họ Quý hợp tác với tôi đi! Bằng cách này, tôi cũng có thể lợi dụng sức lực của nhà họ Quý để ổn định địa vị của chúng ta." Trần Ngư cười tủm tìm nói với Tề Đẳng Nhàn, trong một đôi mắt biết nói, trao gửi làn thu thủy của tình cảm thầm kín.  

  "Đây... Chuyện này thì không được đâu, tôi còn đang mog chờ một ngày nào đó nhà họ Quý sẽ đắc tội tôi mà! Nếu như bọn họ hợp tác với cô, vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ chung một chiến tuyến với tôi sao? Đến lúc đó, làm sao tôi còn có thể xuống dao được?" Tề Đẳng Nhàn do dử một lúc lâu, sau đó mới nói ra một đống lời chết tiệt như vậy.  

  Trần Ngư dở khóc dở cười nói: “Anh có thể đừng coi người khác như dê béo như thế được không? Nhà họ Quý là một gia tộc có sức lực và tài chính rất mạnh mẽ, có bọn họ làm đồng minh, so với việc anh cứ bắt thóp bọn họ thì tốt hơn nhiều!”  

  Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Không, con người này của tôi tầm nhìn thấp, mắt nhìn thiển cẩn, chỉ thích bứt lông dê thôi."  

  Trần Ngư giận tím cả mặt khi nghe điều này.  

 
Chương 1738: “Tôi không biết làm thế nào để thua!”


 Giang Khuynh Nguyệt ở một bên nói: "Đúng vậy, dựa vào đâu mà phải giúp cô chứ! Đây là khiến hắn nợ nhà họ Quý một ân tình sao, chỉ vì một câu nói của cô thì người ta nhất định phải làm theo à?"  

 

 

Sắc mặt Trần Ngư trở nên lạnh lẽo trước lời nói của Giang Khuynh Nguyệt, ánh mắt khó chịu nhìm cô chằm chằm.  

 

GIang Khuynh Nguyệt cảm thấy bị người phụ nữ này nhìn một cái, lại khiến cô có một loại cảm giác rợn tóc gáy, điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao bản thân lại cảm thấy người phụ nữ này có chút cảm giác áp bức?  

 

"Được rồi được rồi, chỉ là nói đùa chút thôi, tôi sẽ nói với ông cụ Quý. Nhà họ Quý hiện tại không muốn đắc tội tôi, sau này chắc chắn cũngsẽ không đắc tội tôi, để bọn họ hợp tác với cô, quả thật là cách để tối đa hóa lợi ích." Tề Đẳng Nhàn thở dài nói.  

 


Hắn không nhịn được cảm thấy em gái cao kều này có chút cản trở, khiến cho hắn bỏ lỡ cơ hội quang minh chính đại nhận được lợi ích từ Trần Ngư.  

 

Trần Ngư lúc này mới hài lòng cười nói: "Tốt lắm, vậy lát nữa anh mau đi trao đổi với ông cụ Quý, đến lúc đó tôi sẽ tới thương lượng cụ thể với ông ấy!"  

 

“Nếu nhà họ Quý muốn xây dựng tòa kiến trúc trong vòng đất Nam Dương, vậy thì thứ tập đoàn Trần của chúng ta có dưới tay chính là đất xây dựng.”  

 

"Những gì tôi có thể cho bọn họ chắc chắn không ít hơn những gì thương hội Hoa Minh có thể cho!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ rằng gia tộc Quý mà hắn đã bứt lông dê nhiều như vậy lại có một ngày trở thành đồng minh của nhà họ Trần...  

 

Ông cụ Quý thật đúng là người có thể chèo chống trong bụng tể tướng...  

 

Trong khi Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tiếc nuối, hắn cũng không khỏi cảm thán rằng nhà họ Quý có thể làm ăn giàu có đến mức ngang ngửa một đất nước như thế này, cũng không phải là không có nguyên nhân.  

 

Sau khi tiệc chính bắt đầu, ông cụ Quý nghiêm túc cảm ơn những vị khách đã đến dự tiệc sinh nhật của ông hôm nay.  

 

Trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay, cũng không có mấy người đối địch với Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, có lẽ bọn họ cũng đã ngửi thấy có mùi gì đó bất thường từ cách ông cụ Quý gửi thiệp mời, vì vậy dứt khoát không tới nữa, chỉ cử người đưa quà đến là xong chuyện.  


 

Bè phái của Lôi thị vẫn chưa bị mấy nhà có dã tâm ăn thịt người còn không nhả xương chia năm xẻ bảy, giờ đây ngay cả nhà họ Quý hùng mạnh cũng đang duy trì giao hảo với Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho những kẻ muốn Hương Sơn thay trời đổi đất đều cảm thấy thất vọng và bất lực.  

 

Sau khi Hoàng Văn Lãng giải quyết phe cánh cứng đầu của nhà họ Lục, chỗ đứng ở Hương Sơn cũng đã tương đối vững vàng, giờ đây lại có được sự ủng hộ của nhà họ Lôi, nhà họ Quý sẽ không đi ngược lại, mà nhà họ Hạ vốn có thù oán với bọn họ lại đang lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng... Điều này khiến những kẻ cố ý điều động Hoàng Văn Lãng đến Tương Sơn công tác, muốn làm khó ông ta, đều cảm thấy khó chịu muốn ói.  

 

Suy cho cùng, việc đưa Hoàng Văn Lãng đến Hương Sơn là một sự đề bạt đặc biệt, nhưng trên thực tế là muốn lợi dụng tình hình hỗn loạn ở Hương Sơn bên này để trực tiếp chon vùi con đường làm quan mấy chục năm sau này của ông ya.  

 

Tuy nhiên, với những động thái của Tề Đẳng Nhàn ở Hương Sơn, Hoàng Văn Lãng lại càng ngày càng đứng vững hơn...  

  Tề Đẳng Nhàn thấy thời gian cũng đã sắp hết, bèn chủ động đi tìm ông cụ Quý để uống một ly, sau đó nói với ông cụ Quý về nhà họ Trần ở Nam Dương.  

  "Trần thị ở Nam Dương à..." Ông cụ Quý vừa nghe, con ngươi đảo một cái, ý nghĩ đầu tiên là có chút phản kháng.  

  Bởi vì, hướng gió hiện tại bên phía Đế Đô đang không ổn, tập đoàn Trần thị đã bị đẩy vào trong phe phản diện, hợp tác với tập đoàn Trần thị vào lúc này, không nghi ngờ gì cũng sẽ mang lại chút hận thù cho nhà họ Quý.  

  Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Ông cụ Quý, Lôi tiên sinh cũng là người làm ăn, nhưng danh tiếng Lôi tiên sinh, cũng không phải là thứ mà một người làm ăn bình thường có thể đạt được.”  

  Ông cụ Quý nghe vậy không khỏi ngước mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn thật sâu, sau đó cười nói: "Vậy thì nhất định phải thắng mới được!"  

  Tề Đẳng hàn liền nói: “Tôi không biết làm thế nào để thua!”

Nhà họ Lôi ở Hương Sơn, nhắc đến Lôi Thiên Tứ, tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi.  

  Còn khi đề cập đến nhà họ Quý... Hầu hết mọi người sẽ phỉ nhổ một tiếng, sau đó sẽ mắng một câu ‘Tư bản chó chết’.  

 
Chương 1738: “Tôi không biết làm thế nào để thua!”


 Giang Khuynh Nguyệt ở một bên nói: "Đúng vậy, dựa vào đâu mà phải giúp cô chứ! Đây là khiến hắn nợ nhà họ Quý một ân tình sao, chỉ vì một câu nói của cô thì người ta nhất định phải làm theo à?"  

 

 

Sắc mặt Trần Ngư trở nên lạnh lẽo trước lời nói của Giang Khuynh Nguyệt, ánh mắt khó chịu nhìm cô chằm chằm.  

 

GIang Khuynh Nguyệt cảm thấy bị người phụ nữ này nhìn một cái, lại khiến cô có một loại cảm giác rợn tóc gáy, điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao bản thân lại cảm thấy người phụ nữ này có chút cảm giác áp bức?  

 

"Được rồi được rồi, chỉ là nói đùa chút thôi, tôi sẽ nói với ông cụ Quý. Nhà họ Quý hiện tại không muốn đắc tội tôi, sau này chắc chắn cũngsẽ không đắc tội tôi, để bọn họ hợp tác với cô, quả thật là cách để tối đa hóa lợi ích." Tề Đẳng Nhàn thở dài nói.  

 


Hắn không nhịn được cảm thấy em gái cao kều này có chút cản trở, khiến cho hắn bỏ lỡ cơ hội quang minh chính đại nhận được lợi ích từ Trần Ngư.  

 

Trần Ngư lúc này mới hài lòng cười nói: "Tốt lắm, vậy lát nữa anh mau đi trao đổi với ông cụ Quý, đến lúc đó tôi sẽ tới thương lượng cụ thể với ông ấy!"  

 

“Nếu nhà họ Quý muốn xây dựng tòa kiến trúc trong vòng đất Nam Dương, vậy thì thứ tập đoàn Trần của chúng ta có dưới tay chính là đất xây dựng.”  

 

"Những gì tôi có thể cho bọn họ chắc chắn không ít hơn những gì thương hội Hoa Minh có thể cho!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ rằng gia tộc Quý mà hắn đã bứt lông dê nhiều như vậy lại có một ngày trở thành đồng minh của nhà họ Trần...  

 

Ông cụ Quý thật đúng là người có thể chèo chống trong bụng tể tướng...  

 

Trong khi Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tiếc nuối, hắn cũng không khỏi cảm thán rằng nhà họ Quý có thể làm ăn giàu có đến mức ngang ngửa một đất nước như thế này, cũng không phải là không có nguyên nhân.  

 

Sau khi tiệc chính bắt đầu, ông cụ Quý nghiêm túc cảm ơn những vị khách đã đến dự tiệc sinh nhật của ông hôm nay.  

 

Trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay, cũng không có mấy người đối địch với Tề Đẳng Nhàn xuất hiện, có lẽ bọn họ cũng đã ngửi thấy có mùi gì đó bất thường từ cách ông cụ Quý gửi thiệp mời, vì vậy dứt khoát không tới nữa, chỉ cử người đưa quà đến là xong chuyện.  


 

Bè phái của Lôi thị vẫn chưa bị mấy nhà có dã tâm ăn thịt người còn không nhả xương chia năm xẻ bảy, giờ đây ngay cả nhà họ Quý hùng mạnh cũng đang duy trì giao hảo với Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho những kẻ muốn Hương Sơn thay trời đổi đất đều cảm thấy thất vọng và bất lực.  

 

Sau khi Hoàng Văn Lãng giải quyết phe cánh cứng đầu của nhà họ Lục, chỗ đứng ở Hương Sơn cũng đã tương đối vững vàng, giờ đây lại có được sự ủng hộ của nhà họ Lôi, nhà họ Quý sẽ không đi ngược lại, mà nhà họ Hạ vốn có thù oán với bọn họ lại đang lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng... Điều này khiến những kẻ cố ý điều động Hoàng Văn Lãng đến Tương Sơn công tác, muốn làm khó ông ta, đều cảm thấy khó chịu muốn ói.  

 

Suy cho cùng, việc đưa Hoàng Văn Lãng đến Hương Sơn là một sự đề bạt đặc biệt, nhưng trên thực tế là muốn lợi dụng tình hình hỗn loạn ở Hương Sơn bên này để trực tiếp chon vùi con đường làm quan mấy chục năm sau này của ông ya.  

 

Tuy nhiên, với những động thái của Tề Đẳng Nhàn ở Hương Sơn, Hoàng Văn Lãng lại càng ngày càng đứng vững hơn...  

  Tề Đẳng Nhàn thấy thời gian cũng đã sắp hết, bèn chủ động đi tìm ông cụ Quý để uống một ly, sau đó nói với ông cụ Quý về nhà họ Trần ở Nam Dương.  

  "Trần thị ở Nam Dương à..." Ông cụ Quý vừa nghe, con ngươi đảo một cái, ý nghĩ đầu tiên là có chút phản kháng.  

  Bởi vì, hướng gió hiện tại bên phía Đế Đô đang không ổn, tập đoàn Trần thị đã bị đẩy vào trong phe phản diện, hợp tác với tập đoàn Trần thị vào lúc này, không nghi ngờ gì cũng sẽ mang lại chút hận thù cho nhà họ Quý.  

  Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Ông cụ Quý, Lôi tiên sinh cũng là người làm ăn, nhưng danh tiếng Lôi tiên sinh, cũng không phải là thứ mà một người làm ăn bình thường có thể đạt được.”  

  Ông cụ Quý nghe vậy không khỏi ngước mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn thật sâu, sau đó cười nói: "Vậy thì nhất định phải thắng mới được!"  

  Tề Đẳng hàn liền nói: “Tôi không biết làm thế nào để thua!”

Nhà họ Lôi ở Hương Sơn, nhắc đến Lôi Thiên Tứ, tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi.  

  Còn khi đề cập đến nhà họ Quý... Hầu hết mọi người sẽ phỉ nhổ một tiếng, sau đó sẽ mắng một câu ‘Tư bản chó chết’.  

 
Chương 1739: Lúc đầu tôi cũng bị như vậy!"


 

Đây cũng chính là nút thắt vẫn luôn tồn tại trong lòng ông cụ Quý, tuy những năm gần đây ông ta đã cố gắng hết sức để khắc phục, nhưng một thứ như danh tiếng sao có thể dễ dàng khôi phục như vậy?  

 

Lời nói của Tề Đằng Nhàn đã chạm trúng chỗ đau của ông ta!  

 

Mặc dù việc thành lập liên minh với nhà họ Trần ở Nam Dương ít nhiều cũng sẽ mang đến một số rủi ro cho nhà họ Quý, nhưng cuối cùng nếu Tề Đằng Nhàn thực sự thành công, danh tiếng của nhà họ Quý chắc chắn sẽ được phục hồi!  

 

Vì vậy, ông cụ Quý trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu nói: "Cậu hãy bảo cô Trần đến đây nói chuyện với tôi. Nhà họ Quý chúng tôi gần đây cũng muốn đầu tư vào thị trường Nam Dương."  

 


Tề Đằng Nhàn bèn gọi Trần Ngư đến đây, để cô ấy đàm phán với ông cụ Quý.  

 

"Bạn trai, lát nữa anh đưa tôi về nhà có được không? Tôi cảm thấy hơi say rồi!" Giang Khuynh Nguyệt hơi đỏ mặt nói với Tề Đằng Nhàn.  

 

"Chị gái ơi, thứ chị vừa uống chỉ là nước trái cây thôi! Hơn nữa, tôi chỉ là bạn trai cũ của cô, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi." Tề Đằng Nhàn khinh thường nói.  

 

Khóe miệng của Giang Khuynh Nguyệt giật giật, cô ta giơ ngón tay cái lên với Tề Đằng Nhàn rồi nói: "Được rồi, anh thật trâu bò! Tôi không có gì để nói, lát nữa tôi sẽ tự mình đi về."  

 

Tề Đằng Nhàn nói: “Nếu cô muốn tôi đưa cô về nhà thì cứ trực tiếp bảo tôi đưa cô về nhà.”  

 

“Tôi không muốn cô muốn tôi đưa về nhà lại kiếm cớ như mình say rượu rồi bảo  tôi đưa cô về nhà.”  

 

"Điều tôi muốn là cô chỉ cần nói thẳng với tôi rằng cô muốn tôi đưa cô về nhà nên muốn tôi đưa cô về nhà, cô hiểu chưa?"  

 

Lòng trả thù của Tề Đằng Nhàn vẫn rất mạnh nên đã cải biên lại lời nói của Giang Khuynh Nguyệt ở bệnh viện lúc trước rồi trả lại cô ta.  

 

Giang Khuynh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, bị lời nói của hắn làm cho choáng váng.  

 


"Tôi có nên hỏi lại anh một câu, rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Giang Khuynh Nguyệt nắm chặt tay, nghiến răng nói.  

 

"Này..." Tề Đãng Nhàn không khỏi mỉm cười: "Choáng váng sao? Lúc đầu tôi cũng bị như vậy!"  

 

Trên khuông mặt của Giang Khuynh Nguyệt lộ vẻ khó chịu, Tề Đằng Nhàn lại nhẹ nhàng ôm cái eo nhỏ nhắn của cô ta rồi nói: "Lát nữa tôi còn có chút việc, không có thời gian đưa cô trở về. Thời gian này cô cứ yên tâm quay chụp đi, hôm nào rảnh tôi sẽ hẹn cô, được không?”  

 

Giang Khuynh Nguyệt vốn đang phụng phịu, nhưng sau khi nghe giọng nói Hương Sơn hài hước của hắn, khuôn mặt của cô ta lập tức lộ ra ý cười rồi nói: "Thời gian này tôi làm sao có thể an tâm mà quay phim chứ? Đạo diễn Từ thực sự rất nghiêm khắc. Hơn nữa, yêu cầu đối với diễn viên của loại phim cổ trang này thực sự rất nghiêm ngặt..."  

 

"Mặc dù tôi đã từng học diễn xuất, nhưng sau này lại trở thành người mẫu, có chút kinh nghiệm quay phim, nhưng dù sao hai người cũng khác nhau..."  

  “Nếu không nghĩ tới việc phải tạo dựng tên tuổi ở Hương Sơn, tôi đã muốn bỏ cuộc rồi!”  

  "Cũng may bộ phim gần đây đã gần như hoàn thành, hơn nữa sẽ sớm được phát sóng..."  

  "Tôi thực sự rất mong chờ. Tôi không biết liệu mình có thể giành được giải thưởng đề cử nào cho bộ phim đầu tay của mình không. Anh nghĩ rằng tôi có cơ hội hay không?"  

  "Bạch, ba, ba, ba..."  

  Tề Đằng Nhàn sững sờ, lại bắt đầu rồi, người phụ nữ xinh đẹp nhất Thượng Hải vốn vô cùng lạnh lùng lại biến thành một người nói nhiều! Sau khi nghe thấy những lời kia, hắn cảm thấy giọng nói của Giang Khuynh Nguyệt giống như của lão Giáo Hoàng kia... Giống ở chỗ khi lão Giáo Hoàng đọc kinh đều khiến cho người ta không muốn nghe nữa.  

  Tề Đằng Nhàn vội vàng vươn tay ra nói: "Dừng lại!"  

  "Em gái cao kều à, dù sao thì cô cũng có hào quang là người phụ nữ xinh đẹp nhất Thượng Hải. Miệng của cô có thể ngừng lảm nhảm như vậy nữa được không?"  

  “Tôi quả thực nghi ngờ việc bố cô vào bệnh viện tâm thần do cái miệng của cô cứ lải nhải.”  

 
Chương 1739: Lúc đầu tôi cũng bị như vậy!"


 

Đây cũng chính là nút thắt vẫn luôn tồn tại trong lòng ông cụ Quý, tuy những năm gần đây ông ta đã cố gắng hết sức để khắc phục, nhưng một thứ như danh tiếng sao có thể dễ dàng khôi phục như vậy?  

 

Lời nói của Tề Đằng Nhàn đã chạm trúng chỗ đau của ông ta!  

 

Mặc dù việc thành lập liên minh với nhà họ Trần ở Nam Dương ít nhiều cũng sẽ mang đến một số rủi ro cho nhà họ Quý, nhưng cuối cùng nếu Tề Đằng Nhàn thực sự thành công, danh tiếng của nhà họ Quý chắc chắn sẽ được phục hồi!  

 

Vì vậy, ông cụ Quý trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu nói: "Cậu hãy bảo cô Trần đến đây nói chuyện với tôi. Nhà họ Quý chúng tôi gần đây cũng muốn đầu tư vào thị trường Nam Dương."  

 


Tề Đằng Nhàn bèn gọi Trần Ngư đến đây, để cô ấy đàm phán với ông cụ Quý.  

 

"Bạn trai, lát nữa anh đưa tôi về nhà có được không? Tôi cảm thấy hơi say rồi!" Giang Khuynh Nguyệt hơi đỏ mặt nói với Tề Đằng Nhàn.  

 

"Chị gái ơi, thứ chị vừa uống chỉ là nước trái cây thôi! Hơn nữa, tôi chỉ là bạn trai cũ của cô, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi." Tề Đằng Nhàn khinh thường nói.  

 

Khóe miệng của Giang Khuynh Nguyệt giật giật, cô ta giơ ngón tay cái lên với Tề Đằng Nhàn rồi nói: "Được rồi, anh thật trâu bò! Tôi không có gì để nói, lát nữa tôi sẽ tự mình đi về."  

 

Tề Đằng Nhàn nói: “Nếu cô muốn tôi đưa cô về nhà thì cứ trực tiếp bảo tôi đưa cô về nhà.”  

 

“Tôi không muốn cô muốn tôi đưa về nhà lại kiếm cớ như mình say rượu rồi bảo  tôi đưa cô về nhà.”  

 

"Điều tôi muốn là cô chỉ cần nói thẳng với tôi rằng cô muốn tôi đưa cô về nhà nên muốn tôi đưa cô về nhà, cô hiểu chưa?"  

 

Lòng trả thù của Tề Đằng Nhàn vẫn rất mạnh nên đã cải biên lại lời nói của Giang Khuynh Nguyệt ở bệnh viện lúc trước rồi trả lại cô ta.  

 

Giang Khuynh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, bị lời nói của hắn làm cho choáng váng.  

 


"Tôi có nên hỏi lại anh một câu, rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Giang Khuynh Nguyệt nắm chặt tay, nghiến răng nói.  

 

"Này..." Tề Đãng Nhàn không khỏi mỉm cười: "Choáng váng sao? Lúc đầu tôi cũng bị như vậy!"  

 

Trên khuông mặt của Giang Khuynh Nguyệt lộ vẻ khó chịu, Tề Đằng Nhàn lại nhẹ nhàng ôm cái eo nhỏ nhắn của cô ta rồi nói: "Lát nữa tôi còn có chút việc, không có thời gian đưa cô trở về. Thời gian này cô cứ yên tâm quay chụp đi, hôm nào rảnh tôi sẽ hẹn cô, được không?”  

 

Giang Khuynh Nguyệt vốn đang phụng phịu, nhưng sau khi nghe giọng nói Hương Sơn hài hước của hắn, khuôn mặt của cô ta lập tức lộ ra ý cười rồi nói: "Thời gian này tôi làm sao có thể an tâm mà quay phim chứ? Đạo diễn Từ thực sự rất nghiêm khắc. Hơn nữa, yêu cầu đối với diễn viên của loại phim cổ trang này thực sự rất nghiêm ngặt..."  

 

"Mặc dù tôi đã từng học diễn xuất, nhưng sau này lại trở thành người mẫu, có chút kinh nghiệm quay phim, nhưng dù sao hai người cũng khác nhau..."  

  “Nếu không nghĩ tới việc phải tạo dựng tên tuổi ở Hương Sơn, tôi đã muốn bỏ cuộc rồi!”  

  "Cũng may bộ phim gần đây đã gần như hoàn thành, hơn nữa sẽ sớm được phát sóng..."  

  "Tôi thực sự rất mong chờ. Tôi không biết liệu mình có thể giành được giải thưởng đề cử nào cho bộ phim đầu tay của mình không. Anh nghĩ rằng tôi có cơ hội hay không?"  

  "Bạch, ba, ba, ba..."  

  Tề Đằng Nhàn sững sờ, lại bắt đầu rồi, người phụ nữ xinh đẹp nhất Thượng Hải vốn vô cùng lạnh lùng lại biến thành một người nói nhiều! Sau khi nghe thấy những lời kia, hắn cảm thấy giọng nói của Giang Khuynh Nguyệt giống như của lão Giáo Hoàng kia... Giống ở chỗ khi lão Giáo Hoàng đọc kinh đều khiến cho người ta không muốn nghe nữa.  

  Tề Đằng Nhàn vội vàng vươn tay ra nói: "Dừng lại!"  

  "Em gái cao kều à, dù sao thì cô cũng có hào quang là người phụ nữ xinh đẹp nhất Thượng Hải. Miệng của cô có thể ngừng lảm nhảm như vậy nữa được không?"  

  “Tôi quả thực nghi ngờ việc bố cô vào bệnh viện tâm thần do cái miệng của cô cứ lải nhải.”  

 
Chương 1740: "Vậy anh đi trước."


 

 Tề Đằng Nhàn ngượng ngùng cười cười, đúng là lúc trước hắn hãm hại Giang Sơn Hải cũng có chút độc ác, tuy nhiên, những người giống như Giang Sơn Hải, làm việc không có điểm mấu chốt, thủ đoạn âm hiểm độc ác, trái tim đã bị quyền lực ăn mòn đến mức đen kịt.  

 

Một chức vị đà chủ của một phân đà trong Long Môn có thể khiến người ta si mê đến mức độ này, có thể tưởng tượng được những thứ khác nổi tiếng hơn và mạnh mẽ hơn thì sẽ như thế nào...  

 

Khi Tề Đằng Nhàn nghĩ đến đây, hắn cảm thấy mình nên dừng lại, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể giao tiếp với Irena Jinva bằng ngôn ngữ Tuyết Quốc, nếu không có thể bị mời đi uống trà bất cứ lúc nào thì không tốt lắm.  

 

Sau khi cắt ngang những lời lảm nhảm của em gái cao kều, Tề Đãng thản nhiên để cô ta về nhà trước.  

 


Bữa tiệc cũng đã gần kết thúc, một số vị khách đã lần lượt rời đi.  

 

Giang Khuynh Nguyệt nói: "Mấy ngày nữa mẹ tôi sẽ từ Đức về, bà ấy muốn gặp anh, muốn cảm ơn anh thật tốt."  

 

Tề Đằng Nhàn nói: "A, được, đương nhiên không thành vấn đề!"  

 

Mẹ của Giang Khuynh Nguyệt tên là Lý Nguyệt Mai, bởi vì bị bệnh nên đã ra nước ngoài chữa bệnh, tuy nhiên, Giang Sơn Hải vì muốn bức bách Giang Khuynh Nguyệt phải nghe lời của mình, Giang Sơn Hải chưa bao giờ chữa bệnh tử tế cho Lý Nguyệt Mai, lấy chuyện này để áp chế Giang Khuynh Nguyệt.  

 

Tề Đằng Nhàn đã thông qua mối quan hệ của Gusinsky để giúp Giang Khuynh Nguyệt giải quyết những lo lắng này, Lý Nguyệt Mai được điều trị tại bệnh viện liên kết Đại học Tự do ở thành phố Berlin của Đức, quá trình điều trị tiến triển nhanh chóng và hiệu quả trị liệu cũng rất tốt.  

 

Tề Đằng Nhàn bèn tiễn Giang Khuynh Nguyệt đến cửa xe rồi để cô ta lên xe, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô ta.  

 

Em gái cao kếu thực sự một cô gái ngốc nghếch và táo bạo, trước khi lên xe, cô ta còn tiến lại gần, xoay người rồi hôn một cái lên má Tề Đằng Nhàn.  

 

Tề Đằng Nhàn không khỏi cảm thấy khó chịu, chết tiệt, bị một người phụ nữ hôn lên mặt khiến người ta phải cúi xuống! Tính tổn thương không lớn những tính sỉ nhục lại rất mạnh!  

 

Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc liệu sau này mình có phải kiễng chân để chơi bóng bàn với em gái cao kều hay không...  


 

"Tên khốn này, tức chết mất!" Giang Thanh Nguyệt nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy Tề Đằng Nhàn sau khi cô ta rời đi lại lập tức lấy tay lau đi vết son môi trên mặt hắn.  

 

Sở dĩ Tề Đằng Nhàn muốn xóa sạch đương nhiên là vì cảnh giác, dù sao Dương Quan Quan vẫn còn ở trong nhà họ Quý, nếu để cho cô ấy nhìn thấy, tất nhiên sẽ không tránh khỏi một vòng địa ngục.  

 

Hôm qua cô ấy rất tức giận, hắn tốn rất nhiều công sức cuối cùng cũng dỗ được, nếu hôm nay xe bị lật thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.  

 

Là một người đàn ông ấm áp có đủ tư cách, hắn không thể để cho bạn gái biết sự tồn tại của bạn gái cũ, huống hồ hắn vẫn còn vương vấn không dứt ra được.  

  Sau khi chắc chắn đã lau sạch vết son môi do em gái cao kều để lại, Tề Đằng Nhà quay trở lại nhà họ Quý, sau đó nói với Dương Quan Quan một tiếng, nói rằng mình phải ra ngoài một chuyến.  

  “Anh đi đâu vậy?” Dương Quan Quan đang trò chuyện với bạn mình hỏi.  

  "Đi bắt Tà giáo Dracula, đúng lúc biết được địa phương ẩn trốn của bọn chúng." Tề Đằng Nhan cười ác ý nói: "Ngọc Tiểu Long đã điều động một đội đặc biệt đến bao vây nơi đó, tôi thấy bọn chúng có chạy đằng trời!"  

  Dương Quan Quan hừ một tiếng, sau đó nói: "Vậy anh đi trước."  

  Tề Đằng Nhàn đoán chừng hôm nay Trần Ngư sẽ phải đàm phán với ông cụ Quý một lúc lâu, nên cũng không buồn đi tìm cô ấy nữa, sau khi vội vã rời khỏi nhà Quý, hắn lập tức bấm số của Ngọc Tiểu Long.  

  Không lâu sau, Ngọc Tiểu Long lái xe tới đón hắn.  

  Sau khi lên xe, bọn họ đi thẳng đến một khu biệt thự nổi tiếng khác ở Hương Sơn, cư dân trong khu biệt thự này phần lớn là người nước ngoài.  

  Ba tên tà giáo đồ Dracula đang ẩn náu ở đây với tư cách là doanh nhân nước ngoài.  

 
Chương 1740: "Vậy anh đi trước."


 

 Tề Đằng Nhàn ngượng ngùng cười cười, đúng là lúc trước hắn hãm hại Giang Sơn Hải cũng có chút độc ác, tuy nhiên, những người giống như Giang Sơn Hải, làm việc không có điểm mấu chốt, thủ đoạn âm hiểm độc ác, trái tim đã bị quyền lực ăn mòn đến mức đen kịt.  

 

Một chức vị đà chủ của một phân đà trong Long Môn có thể khiến người ta si mê đến mức độ này, có thể tưởng tượng được những thứ khác nổi tiếng hơn và mạnh mẽ hơn thì sẽ như thế nào...  

 

Khi Tề Đằng Nhàn nghĩ đến đây, hắn cảm thấy mình nên dừng lại, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể giao tiếp với Irena Jinva bằng ngôn ngữ Tuyết Quốc, nếu không có thể bị mời đi uống trà bất cứ lúc nào thì không tốt lắm.  

 

Sau khi cắt ngang những lời lảm nhảm của em gái cao kều, Tề Đãng thản nhiên để cô ta về nhà trước.  

 


Bữa tiệc cũng đã gần kết thúc, một số vị khách đã lần lượt rời đi.  

 

Giang Khuynh Nguyệt nói: "Mấy ngày nữa mẹ tôi sẽ từ Đức về, bà ấy muốn gặp anh, muốn cảm ơn anh thật tốt."  

 

Tề Đằng Nhàn nói: "A, được, đương nhiên không thành vấn đề!"  

 

Mẹ của Giang Khuynh Nguyệt tên là Lý Nguyệt Mai, bởi vì bị bệnh nên đã ra nước ngoài chữa bệnh, tuy nhiên, Giang Sơn Hải vì muốn bức bách Giang Khuynh Nguyệt phải nghe lời của mình, Giang Sơn Hải chưa bao giờ chữa bệnh tử tế cho Lý Nguyệt Mai, lấy chuyện này để áp chế Giang Khuynh Nguyệt.  

 

Tề Đằng Nhàn đã thông qua mối quan hệ của Gusinsky để giúp Giang Khuynh Nguyệt giải quyết những lo lắng này, Lý Nguyệt Mai được điều trị tại bệnh viện liên kết Đại học Tự do ở thành phố Berlin của Đức, quá trình điều trị tiến triển nhanh chóng và hiệu quả trị liệu cũng rất tốt.  

 

Tề Đằng Nhàn bèn tiễn Giang Khuynh Nguyệt đến cửa xe rồi để cô ta lên xe, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô ta.  

 

Em gái cao kếu thực sự một cô gái ngốc nghếch và táo bạo, trước khi lên xe, cô ta còn tiến lại gần, xoay người rồi hôn một cái lên má Tề Đằng Nhàn.  

 

Tề Đằng Nhàn không khỏi cảm thấy khó chịu, chết tiệt, bị một người phụ nữ hôn lên mặt khiến người ta phải cúi xuống! Tính tổn thương không lớn những tính sỉ nhục lại rất mạnh!  

 

Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc liệu sau này mình có phải kiễng chân để chơi bóng bàn với em gái cao kều hay không...  


 

"Tên khốn này, tức chết mất!" Giang Thanh Nguyệt nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy Tề Đằng Nhàn sau khi cô ta rời đi lại lập tức lấy tay lau đi vết son môi trên mặt hắn.  

 

Sở dĩ Tề Đằng Nhàn muốn xóa sạch đương nhiên là vì cảnh giác, dù sao Dương Quan Quan vẫn còn ở trong nhà họ Quý, nếu để cho cô ấy nhìn thấy, tất nhiên sẽ không tránh khỏi một vòng địa ngục.  

 

Hôm qua cô ấy rất tức giận, hắn tốn rất nhiều công sức cuối cùng cũng dỗ được, nếu hôm nay xe bị lật thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.  

 

Là một người đàn ông ấm áp có đủ tư cách, hắn không thể để cho bạn gái biết sự tồn tại của bạn gái cũ, huống hồ hắn vẫn còn vương vấn không dứt ra được.  

  Sau khi chắc chắn đã lau sạch vết son môi do em gái cao kều để lại, Tề Đằng Nhà quay trở lại nhà họ Quý, sau đó nói với Dương Quan Quan một tiếng, nói rằng mình phải ra ngoài một chuyến.  

  “Anh đi đâu vậy?” Dương Quan Quan đang trò chuyện với bạn mình hỏi.  

  "Đi bắt Tà giáo Dracula, đúng lúc biết được địa phương ẩn trốn của bọn chúng." Tề Đằng Nhan cười ác ý nói: "Ngọc Tiểu Long đã điều động một đội đặc biệt đến bao vây nơi đó, tôi thấy bọn chúng có chạy đằng trời!"  

  Dương Quan Quan hừ một tiếng, sau đó nói: "Vậy anh đi trước."  

  Tề Đằng Nhàn đoán chừng hôm nay Trần Ngư sẽ phải đàm phán với ông cụ Quý một lúc lâu, nên cũng không buồn đi tìm cô ấy nữa, sau khi vội vã rời khỏi nhà Quý, hắn lập tức bấm số của Ngọc Tiểu Long.  

  Không lâu sau, Ngọc Tiểu Long lái xe tới đón hắn.  

  Sau khi lên xe, bọn họ đi thẳng đến một khu biệt thự nổi tiếng khác ở Hương Sơn, cư dân trong khu biệt thự này phần lớn là người nước ngoài.  

  Ba tên tà giáo đồ Dracula đang ẩn náu ở đây với tư cách là doanh nhân nước ngoài.  

 
Chương 1741: cường giả lấy một chọi mười.


 

Suy cho cùng, Giáo Hoàng cũng là người đứng đầu thế giới tôn giáo phương Tây, thậm chí sức ảnh hưởng đến Thánh giáo ở phương Đông cũng khá lớn.  

 

Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn với Giáo Hoàng ở vùng đất Hương Sơn này, sẽ không ai có thể gánh trách nhiệm được.  

 

Vì vậy, Ngọc Tiểu Long gánh vác trách nhiệm giám sát mọi động tĩnh ở Hương Sơn, không lâu sau khi Giáo Hoàng xuất hiện, cô mới phát hiện ra động tĩnh của ba tà giáo đồ Dracula.  

 

Tề Đằng Nhàn vốn muốn một lưới bắt hết những tên này, nhưng hắn nhớ lại việc Giáo Hoàng lừa gạt mình, hắn cảm thấy khá bất mãn, tại sao hắn lại phải tay đấm miễn phí cho lão Giáo Hoàng này?  

 

Sau đó, hắn liên lạc với Ngọc Tiểu Long, yêu cầu cô án binh bất động, chờ đến thời điểm thích hợp thì hành động.  

 

Ba tên dị đoan không hề nhận ra rằng mình đã bị bại lộ, bọn hắn chỉ tiếc là Giáo Hoàng đã rời khỏi Hương Sơn quá nhanh, khiến cho sát chiêu mà bọn hắn sắp xếp chưa kịp dùng đến.  

 

"Cô đã phát hiện ra manh mối nào về ba tên dị đoan này chưa?" Tề Đằng Nhàn hỏi.  

 

"Anh xem thường bọn hắn, hay là anh đang xem thường tôi?" Ngọc Tiểu Long thản nhiên hỏi, giữa đôi lông mày lộ vẻ hơi bất mãn.  

 

Tề Đằng Nhàn không khỏi cười ha hả rồi nói: "Đừng đánh giá thấp những kẻ dị đoan này. Không biết bọn hắn đã thông qua phương pháp không xác định nào để đạt được một loại lực lượng mạnh mẽ. Loại lực lượng này không đến từ bản thân bọn hắn, mà có phần giống với nước Thánh của Thánh giáo chúng ta. Loại lực lượng mà bọn hắn có được giúp bọn hắn trở nên rất cường tráng và nhanh nhẹn, đồng thời có khả năng chống chịu các đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ!  

 

Ngọc Tiểu Long nghe xong ngẩn người, rồi trầm ngâm nói: "Vậy anh có thể cân nhắc gửi đến Viện Khoa Học cắt thành miếng ra nghiên cứu một chút..."  

 

Tề Đằng Nhàn dở khóc dở cười, hắn không ngờ cô lại có ý tưởng như vậy.  

 

"Tuy nhiên, nhiều khả năng cũng khó nghiên cứu ra cái gì. Cũng giống như nước thánh, sau khi được rất nhiều chuyên gia phân tích và nghiên cứu, kết luận được đưa ra đó là nước khoáng." Ngọc Tiểu Long lại phủ định lời nói của mình.  

 

Chẳng bao lâu sau, cả hai đã đến khu biệt thự nơi hầu hết người ngoại quốc đang sinh sống.  

 

Nhóm người dưới quyền của Ngọc Tiểu Long đều là tinh nhuệ được điều động từ thủ đô, chỉ có khoảng hai mươi người, nhưng đều là cường giả lấy một chọi mười.  

 

Ngọc Tiểu Long nói: “Hành động nhất định phải nhanh chóng, gọn lẹ. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người có sức ảnh hưởng lớn! Nếu để bọn họ quay phim chúng ta dùng bạo lực đối với người nước ngoài, chắc chắn sẽ bị truyền thông nước ngoài phóng đại và tạo ra phản ứng dư luận rất tiêu cực đối với chúng ta."  

 

Tề Đằng Nhàn nghe xong bèn gật đầu nói: “Cũng được, mọi chuyện đều nghe lời cô quyết định.”  

 

Ngọc Tiểu Long lập tức sắp xếp việc mỗi người phải làm, đồng thời mở bản vẽ thiết kế của biệt thự ra.  

 

“Tổ một, tổ hai và tổ ba, phân biệt đột phá qua cửa lớn và cửa sổ hai bên hông …”  

 

“Sau khi vào biệt thự, tổ một lập tức khống chế các lối ra.”  

 

"Nghe nói thực lực cá nhân của ba tên tà giáo đồ này rất mạnh mẽ. Tổ hai, mấy người phụ trách kiềm chế bọn hắn."  


 

“Người của tổ ba, chuẩn bị sẵn súng gây mê để bắt người…”  

 

Ngọc Tiểu Long cẩn thận bố trí nhiệm vụ, trước tiên phân công nhiệm vụ của từng tổ một, sau đó phân phối nhiệm vụ cho từng người, giải thích cặn kẽ từng việc một để bọn họ nắm rõ.  

 

Tề Đằng Nhàn không khỏi âm thầm nể phục, quả thực là người có chuyên môn có khác, nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ không thể đưa ra những chiến thuật chính xác như vậy!  

 

"Bắt đầu hành động!" Sau khi Ngọc Tiểu Long ra lệnh, hơn hai mươi tinh nhuệ trang bị hạng nặng đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lẻn ra xung quanh biệt thự.  

 

Tề Đằng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đương nhiên cũng đi theo, thực lực cá nhân của bọn họ rất mạnh mẽ, đề phòng có bất ngờ gì, hai người bọn họ hợp tác, ba người kia có chạy đằng trời.  

 

Ba tên dị đoan đang uống cà phê trong phòng khách và nói về sự nghiệp vĩ đại lật đổ Thánh Giáo, nhân tiện bọn hắn cũng than thở, lão già Giáo Hoàng chó chết kia thật may mắn, không ngờ lại chạy trước.  

 

Đột nhiên, ba người không nói chuyện nữa, sau đó trên khuôn mặt của bọn hắn đồng thời lộ ra một chút lạnh lùng.  

 

Giây tiếp theo, tiếng phá cửa sổ và cửa ra vào đồng thời vang lên, một đám chiến sĩ tinh nhuệ trang bị súng thật đạn thật xông vào biệt thự.  

 

Ba tổ thi hành chiến thuật theo sự chỉ dẫn của Ngọc Tiểu Long, phản ứng của ba tên dị đoan cũng rất nhanh, sau khi bọn họ xông vào, bọn hắn đá một cước đá văng bàn trà ra xa, sau đó bắt đầu hung hãn tấn công!  

 

Nhưng hai mươi người này đều là tinh nhuệ hàng đầu, phản ứng cũng rất nhanh, ba tổ lập tức giơ súng bắt đầu bắn, tạo thành một lưới hỏa lực, buộc ba người phải nhảy lên nhảy xuống né tránh khắp nơi.  

 

Người của tổ một khống chế chặt chẽ tất cả các lối ra, cùng với cầu thang dẫn lên tầng hai.

Những người ở tổ hai đều là những cao thủ võ thuật cận chiến, trong khi những người ở tổ ba là những tay thiện xạ, cầm súng ẩn nấp.

 

  

 
Chương 1741: cường giả lấy một chọi mười.


 

Suy cho cùng, Giáo Hoàng cũng là người đứng đầu thế giới tôn giáo phương Tây, thậm chí sức ảnh hưởng đến Thánh giáo ở phương Đông cũng khá lớn.  

 

Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn với Giáo Hoàng ở vùng đất Hương Sơn này, sẽ không ai có thể gánh trách nhiệm được.  

 

Vì vậy, Ngọc Tiểu Long gánh vác trách nhiệm giám sát mọi động tĩnh ở Hương Sơn, không lâu sau khi Giáo Hoàng xuất hiện, cô mới phát hiện ra động tĩnh của ba tà giáo đồ Dracula.  

 

Tề Đằng Nhàn vốn muốn một lưới bắt hết những tên này, nhưng hắn nhớ lại việc Giáo Hoàng lừa gạt mình, hắn cảm thấy khá bất mãn, tại sao hắn lại phải tay đấm miễn phí cho lão Giáo Hoàng này?  

 

Sau đó, hắn liên lạc với Ngọc Tiểu Long, yêu cầu cô án binh bất động, chờ đến thời điểm thích hợp thì hành động.  

 

Ba tên dị đoan không hề nhận ra rằng mình đã bị bại lộ, bọn hắn chỉ tiếc là Giáo Hoàng đã rời khỏi Hương Sơn quá nhanh, khiến cho sát chiêu mà bọn hắn sắp xếp chưa kịp dùng đến.  

 

"Cô đã phát hiện ra manh mối nào về ba tên dị đoan này chưa?" Tề Đằng Nhàn hỏi.  

 

"Anh xem thường bọn hắn, hay là anh đang xem thường tôi?" Ngọc Tiểu Long thản nhiên hỏi, giữa đôi lông mày lộ vẻ hơi bất mãn.  

 

Tề Đằng Nhàn không khỏi cười ha hả rồi nói: "Đừng đánh giá thấp những kẻ dị đoan này. Không biết bọn hắn đã thông qua phương pháp không xác định nào để đạt được một loại lực lượng mạnh mẽ. Loại lực lượng này không đến từ bản thân bọn hắn, mà có phần giống với nước Thánh của Thánh giáo chúng ta. Loại lực lượng mà bọn hắn có được giúp bọn hắn trở nên rất cường tráng và nhanh nhẹn, đồng thời có khả năng chống chịu các đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ!  

 

Ngọc Tiểu Long nghe xong ngẩn người, rồi trầm ngâm nói: "Vậy anh có thể cân nhắc gửi đến Viện Khoa Học cắt thành miếng ra nghiên cứu một chút..."  

 

Tề Đằng Nhàn dở khóc dở cười, hắn không ngờ cô lại có ý tưởng như vậy.  

 

"Tuy nhiên, nhiều khả năng cũng khó nghiên cứu ra cái gì. Cũng giống như nước thánh, sau khi được rất nhiều chuyên gia phân tích và nghiên cứu, kết luận được đưa ra đó là nước khoáng." Ngọc Tiểu Long lại phủ định lời nói của mình.  

 

Chẳng bao lâu sau, cả hai đã đến khu biệt thự nơi hầu hết người ngoại quốc đang sinh sống.  

 

Nhóm người dưới quyền của Ngọc Tiểu Long đều là tinh nhuệ được điều động từ thủ đô, chỉ có khoảng hai mươi người, nhưng đều là cường giả lấy một chọi mười.  

 

Ngọc Tiểu Long nói: “Hành động nhất định phải nhanh chóng, gọn lẹ. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người có sức ảnh hưởng lớn! Nếu để bọn họ quay phim chúng ta dùng bạo lực đối với người nước ngoài, chắc chắn sẽ bị truyền thông nước ngoài phóng đại và tạo ra phản ứng dư luận rất tiêu cực đối với chúng ta."  

 

Tề Đằng Nhàn nghe xong bèn gật đầu nói: “Cũng được, mọi chuyện đều nghe lời cô quyết định.”  

 

Ngọc Tiểu Long lập tức sắp xếp việc mỗi người phải làm, đồng thời mở bản vẽ thiết kế của biệt thự ra.  

 

“Tổ một, tổ hai và tổ ba, phân biệt đột phá qua cửa lớn và cửa sổ hai bên hông …”  

 

“Sau khi vào biệt thự, tổ một lập tức khống chế các lối ra.”  

 

"Nghe nói thực lực cá nhân của ba tên tà giáo đồ này rất mạnh mẽ. Tổ hai, mấy người phụ trách kiềm chế bọn hắn."  


 

“Người của tổ ba, chuẩn bị sẵn súng gây mê để bắt người…”  

 

Ngọc Tiểu Long cẩn thận bố trí nhiệm vụ, trước tiên phân công nhiệm vụ của từng tổ một, sau đó phân phối nhiệm vụ cho từng người, giải thích cặn kẽ từng việc một để bọn họ nắm rõ.  

 

Tề Đằng Nhàn không khỏi âm thầm nể phục, quả thực là người có chuyên môn có khác, nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ không thể đưa ra những chiến thuật chính xác như vậy!  

 

"Bắt đầu hành động!" Sau khi Ngọc Tiểu Long ra lệnh, hơn hai mươi tinh nhuệ trang bị hạng nặng đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lẻn ra xung quanh biệt thự.  

 

Tề Đằng Nhàn và Ngọc Tiểu Long đương nhiên cũng đi theo, thực lực cá nhân của bọn họ rất mạnh mẽ, đề phòng có bất ngờ gì, hai người bọn họ hợp tác, ba người kia có chạy đằng trời.  

 

Ba tên dị đoan đang uống cà phê trong phòng khách và nói về sự nghiệp vĩ đại lật đổ Thánh Giáo, nhân tiện bọn hắn cũng than thở, lão già Giáo Hoàng chó chết kia thật may mắn, không ngờ lại chạy trước.  

 

Đột nhiên, ba người không nói chuyện nữa, sau đó trên khuôn mặt của bọn hắn đồng thời lộ ra một chút lạnh lùng.  

 

Giây tiếp theo, tiếng phá cửa sổ và cửa ra vào đồng thời vang lên, một đám chiến sĩ tinh nhuệ trang bị súng thật đạn thật xông vào biệt thự.  

 

Ba tổ thi hành chiến thuật theo sự chỉ dẫn của Ngọc Tiểu Long, phản ứng của ba tên dị đoan cũng rất nhanh, sau khi bọn họ xông vào, bọn hắn đá một cước đá văng bàn trà ra xa, sau đó bắt đầu hung hãn tấn công!  

 

Nhưng hai mươi người này đều là tinh nhuệ hàng đầu, phản ứng cũng rất nhanh, ba tổ lập tức giơ súng bắt đầu bắn, tạo thành một lưới hỏa lực, buộc ba người phải nhảy lên nhảy xuống né tránh khắp nơi.  

 

Người của tổ một khống chế chặt chẽ tất cả các lối ra, cùng với cầu thang dẫn lên tầng hai.

Những người ở tổ hai đều là những cao thủ võ thuật cận chiến, trong khi những người ở tổ ba là những tay thiện xạ, cầm súng ẩn nấp.

 

  

 
Chương 1742: Tôi muốn biết ai đang giải vây cho ba tên dị đoan này!"


 "Ừm... Ba người này, quả thực rất kỳ lạ, khí huyết trên người cũng không quá dồi dào, nhưng thân thủ lại mạnh mẽ nhanh nhẹn như vậy!" Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói với Tề Đằng Nhàn.  

 

 

"Trước đây tôi đã từng chiến đấu với loại người này, khả năng chịu đòn của bọn hắn rất mạnh." Tề Đằng Nhàn cười cười, thoải mái nói.  

 

Với sự sắp sếp cẩn thận tinh vi như vậy, ba người này dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể trốn thoát.  

 

Ba tổ chiến sĩ trực tiếp khiến cho ba tên dị đoan luống cuống tay chân, tuy nhiên, ba người này phối hợp đã lần lượt hạ gục nhiều chiến sĩ, sau đó chuẩn bị phá vây xông ra.  

 

Nhưng đúng lúc này, Ngọc Tiểu Long đứng dậy, dừng lại trước mặt một người, giơ tay tung chiêu "Thất Tinh Chủy" của Thái cực quyền, hai cánh tay giơ lên lúc mềm như bông, khi hắn phát lực lại giống như sấm sét. Quyền thế kinh khủng giống như một cơn sóng thần!  

 

"Nguy rồi, là Ngọc Tiểu Long của Hắc Long Quân Trung Quốc!" Một tên dị đoan không khỏi hét lên.  


 

Tề Đằng Nhàn nghe xong không khỏi cảm giác trong miệng mình đầy chanh, Ngọc Tiểu Long nổi tiếng như vậy, ngay cả những tên dị đoan này cũng biết! Trước khi hắn trở thành Tổng giám mục, sợ rằng trong mắt những tên dị đoan này, hắn chỉ là một kẻ vô danh mà thôi.  

 

“Danh tiếng lớn cũng có chỗ ốt!” Tề Đằng Nhàn suy nghĩ một chút, lại trở nên lạc quan, không biết mình đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, trên mặt tràn đầy ý cười.  

 

Có cường giả như Ngọc Tiểu Long giả tham chiến, ba tên dị đoan chẳng bao lâu sau không thể chịu đựng được nữa, bị binh lính vây quanh, bắn súng gây mê vào người khiến ba người lập tức ngã nhào xuống đất.  

 

"Ngọc Tiểu Long tướng quân, chúng tôi không có oán hận gì với cô, cũng chưa bao giờ làm điều gì uy hiếp đếm an ninh quốc gia. Tại sao cô lại tấn công ba doanh nhân nước ngoài như chúng tôi?" Một tên dị đoan nói.  

 

"Các người dự định lúc Giáo Hoàng xuất hiện sẽ ám sát Giáo Hoàng, tôi đương nhiên sẽ bắt giữ anh." Vẻ mặt của Ngọc Tiểu Long không hề thay đổi đáp lại, nói tiếng nước ngoài rất lưu loát.  

 

Tề Đằng Nhàn cảm thấy nếu Ngọc Tiểu Long mặc bộ trang phục công sở đen trắng cổ điển, nói ngoại ngữ lưu loát như vậy, lại có khí chất lạnh lùng, cao ngạo như vậy thì nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của vô số đàn ông.  

 

Ba tên dị đoan nghe xong không khỏi hét lên: "Các người có chứng cứ gì không? Cho chúng tôi xem!"  

 

Ngọc Tiểu Long không thèm giải thích, trực tiếp vung tay lên, yêu cầu cấp dưới áp giải ba tên dị đoan rời khỏi biệt thự.  

 

Nhưng động tĩnh mà bọn họ gây ra rốt cuộc vẫn quá lớn, kinh động đến những người sống xung quanh, tất cả đều chạy ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.  

 

Nhìn thấy một nhóm binh lính tinh nhuệ áp giải ba tên dị đoan đi ra khỏi biệt thự, những người nước ngoài này không khỏi hét lên!

Điều khiến cho Ngọc Tiểu Long lo lắng quả thực đã xảy ra, việc bắt giữ ba tên dị đoan này đã khiến cho các thương nhân nước ngoài trong khu biệt thự cảm thấy kinh hãi.  

 

Những doanh nhân nước ngoài đến đây đều có uy tín và nổi tiếng ở quốc gia của họ.  

 


“Đất nước dã man này thật thô lỗ, không ngờ lại dùng bạo lực để đối phó và nhắm vào ba doanh nhân nước ngoài tuân thủ pháp luật như chúng tôi, mọi người, chúng ta nhất định phải vạch trần họ trên mạng xã hội!” Một tên dị đoan lớn tiếng nói.  

 

Nghe xong lời này, đám người vây xem đều không khỏi tức giận, hợp thành một đội ngũ, trực tiếp chặn đường của Ngọc Tiểu Long.  

 

Bọn họ lập tức chỉ trích Ngọc Tiểu Long kiêu ngạo và vô lý, không ngờ lại dùng phương thức như vậy đối xử với thương nhân nước ngoài, thực sự không tốt chút nào, phải cho bọn họ một lời giải thích!  

 

Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long tối sầm lại, người của cô kiên nhẫn giải thích mấy câu, nhưng mọi người không những không chịu nghe mà còn tố cáo bọn họ không tôn trọng nhân quyền, lạm dụng bạo lực.  

 

Lúc này Tề Đằng Nhàn mới đứng dậy, lạnh lùng nói: "Thánh Giáo chúng ta ủy thác cho quân đội Trung Quốc bắt giữ những kẻ dị đoan. Các người cố ý cản trở đúng không?"  

 

Một vị Tổng giám mục của khu phía Nam như Tề Đằng Nhàn đứng ra, rất có trọng lượng.  

 

Những người có quyền lực ở Trung Quốc này có thể không coi trọng hắn, nhưng những người ngoại quốc này không thể không coi trọng hắn.  

 

Suy cho cùng, hầu hết các nước phương Tây đều tin ngưỡng Thánh Giáo.  

  "Việc bắt giữ những kẻ dị đoan không phải do Thần Thánh Kỵ Sĩ Đoàn thực hiện hay sao? Tại sao việc này lại do quân đội Trung Quốc thực hiện?" Một người nước ngoài lớn tiếng hỏi.  

  Tề Đằng Nhàn cũng lười nhiều lời với gã, lạnh lùng nói: "Cho tôi biết tên của anh. Tôi muốn biết ai đang giải vây cho ba tên dị đoan này!"  

  Những lời này khiến cho sắc mặt của người nước ngoài kia trở nên tái nhợt, không dám nói thêm gì nữa.  

  Nếu bị chụp mũ là dị đoan, không ai có thể chịu nổi.  

  Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói: "Ba tên dị đoan này mấy ngày trước đã lên kế hoạch ám sát Giáo Hoàng. Hôm nay tôi yêu cầu phía chính quyền phối hợp bắt giữ bọn hắn. Các người có vấn đề gì thắc mắc hay sao?"  

  Hắn nhìn quanh đám người một lượt rồi nói: “Nếu có người dám chặn đường lần nữa, tôi đây không thể không nghi ngờ người đó muốn bảo vệ ba tên dị đoan này, chống lại Thánh Giáo chúng ta!”  

  Nhóm người nước ngoài nghe thấy những lời này đều lặng im không một tiếng động.  

  "Đi thôi!" Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói.  

 
Chương 1742: Tôi muốn biết ai đang giải vây cho ba tên dị đoan này!"


 "Ừm... Ba người này, quả thực rất kỳ lạ, khí huyết trên người cũng không quá dồi dào, nhưng thân thủ lại mạnh mẽ nhanh nhẹn như vậy!" Ngọc Tiểu Long nhíu mày nói với Tề Đằng Nhàn.  

 

 

"Trước đây tôi đã từng chiến đấu với loại người này, khả năng chịu đòn của bọn hắn rất mạnh." Tề Đằng Nhàn cười cười, thoải mái nói.  

 

Với sự sắp sếp cẩn thận tinh vi như vậy, ba người này dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể trốn thoát.  

 

Ba tổ chiến sĩ trực tiếp khiến cho ba tên dị đoan luống cuống tay chân, tuy nhiên, ba người này phối hợp đã lần lượt hạ gục nhiều chiến sĩ, sau đó chuẩn bị phá vây xông ra.  

 

Nhưng đúng lúc này, Ngọc Tiểu Long đứng dậy, dừng lại trước mặt một người, giơ tay tung chiêu "Thất Tinh Chủy" của Thái cực quyền, hai cánh tay giơ lên lúc mềm như bông, khi hắn phát lực lại giống như sấm sét. Quyền thế kinh khủng giống như một cơn sóng thần!  

 

"Nguy rồi, là Ngọc Tiểu Long của Hắc Long Quân Trung Quốc!" Một tên dị đoan không khỏi hét lên.  


 

Tề Đằng Nhàn nghe xong không khỏi cảm giác trong miệng mình đầy chanh, Ngọc Tiểu Long nổi tiếng như vậy, ngay cả những tên dị đoan này cũng biết! Trước khi hắn trở thành Tổng giám mục, sợ rằng trong mắt những tên dị đoan này, hắn chỉ là một kẻ vô danh mà thôi.  

 

“Danh tiếng lớn cũng có chỗ ốt!” Tề Đằng Nhàn suy nghĩ một chút, lại trở nên lạc quan, không biết mình đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, trên mặt tràn đầy ý cười.  

 

Có cường giả như Ngọc Tiểu Long giả tham chiến, ba tên dị đoan chẳng bao lâu sau không thể chịu đựng được nữa, bị binh lính vây quanh, bắn súng gây mê vào người khiến ba người lập tức ngã nhào xuống đất.  

 

"Ngọc Tiểu Long tướng quân, chúng tôi không có oán hận gì với cô, cũng chưa bao giờ làm điều gì uy hiếp đếm an ninh quốc gia. Tại sao cô lại tấn công ba doanh nhân nước ngoài như chúng tôi?" Một tên dị đoan nói.  

 

"Các người dự định lúc Giáo Hoàng xuất hiện sẽ ám sát Giáo Hoàng, tôi đương nhiên sẽ bắt giữ anh." Vẻ mặt của Ngọc Tiểu Long không hề thay đổi đáp lại, nói tiếng nước ngoài rất lưu loát.  

 

Tề Đằng Nhàn cảm thấy nếu Ngọc Tiểu Long mặc bộ trang phục công sở đen trắng cổ điển, nói ngoại ngữ lưu loát như vậy, lại có khí chất lạnh lùng, cao ngạo như vậy thì nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của vô số đàn ông.  

 

Ba tên dị đoan nghe xong không khỏi hét lên: "Các người có chứng cứ gì không? Cho chúng tôi xem!"  

 

Ngọc Tiểu Long không thèm giải thích, trực tiếp vung tay lên, yêu cầu cấp dưới áp giải ba tên dị đoan rời khỏi biệt thự.  

 

Nhưng động tĩnh mà bọn họ gây ra rốt cuộc vẫn quá lớn, kinh động đến những người sống xung quanh, tất cả đều chạy ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.  

 

Nhìn thấy một nhóm binh lính tinh nhuệ áp giải ba tên dị đoan đi ra khỏi biệt thự, những người nước ngoài này không khỏi hét lên!

Điều khiến cho Ngọc Tiểu Long lo lắng quả thực đã xảy ra, việc bắt giữ ba tên dị đoan này đã khiến cho các thương nhân nước ngoài trong khu biệt thự cảm thấy kinh hãi.  

 

Những doanh nhân nước ngoài đến đây đều có uy tín và nổi tiếng ở quốc gia của họ.  

 


“Đất nước dã man này thật thô lỗ, không ngờ lại dùng bạo lực để đối phó và nhắm vào ba doanh nhân nước ngoài tuân thủ pháp luật như chúng tôi, mọi người, chúng ta nhất định phải vạch trần họ trên mạng xã hội!” Một tên dị đoan lớn tiếng nói.  

 

Nghe xong lời này, đám người vây xem đều không khỏi tức giận, hợp thành một đội ngũ, trực tiếp chặn đường của Ngọc Tiểu Long.  

 

Bọn họ lập tức chỉ trích Ngọc Tiểu Long kiêu ngạo và vô lý, không ngờ lại dùng phương thức như vậy đối xử với thương nhân nước ngoài, thực sự không tốt chút nào, phải cho bọn họ một lời giải thích!  

 

Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long tối sầm lại, người của cô kiên nhẫn giải thích mấy câu, nhưng mọi người không những không chịu nghe mà còn tố cáo bọn họ không tôn trọng nhân quyền, lạm dụng bạo lực.  

 

Lúc này Tề Đằng Nhàn mới đứng dậy, lạnh lùng nói: "Thánh Giáo chúng ta ủy thác cho quân đội Trung Quốc bắt giữ những kẻ dị đoan. Các người cố ý cản trở đúng không?"  

 

Một vị Tổng giám mục của khu phía Nam như Tề Đằng Nhàn đứng ra, rất có trọng lượng.  

 

Những người có quyền lực ở Trung Quốc này có thể không coi trọng hắn, nhưng những người ngoại quốc này không thể không coi trọng hắn.  

 

Suy cho cùng, hầu hết các nước phương Tây đều tin ngưỡng Thánh Giáo.  

  "Việc bắt giữ những kẻ dị đoan không phải do Thần Thánh Kỵ Sĩ Đoàn thực hiện hay sao? Tại sao việc này lại do quân đội Trung Quốc thực hiện?" Một người nước ngoài lớn tiếng hỏi.  

  Tề Đằng Nhàn cũng lười nhiều lời với gã, lạnh lùng nói: "Cho tôi biết tên của anh. Tôi muốn biết ai đang giải vây cho ba tên dị đoan này!"  

  Những lời này khiến cho sắc mặt của người nước ngoài kia trở nên tái nhợt, không dám nói thêm gì nữa.  

  Nếu bị chụp mũ là dị đoan, không ai có thể chịu nổi.  

  Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói: "Ba tên dị đoan này mấy ngày trước đã lên kế hoạch ám sát Giáo Hoàng. Hôm nay tôi yêu cầu phía chính quyền phối hợp bắt giữ bọn hắn. Các người có vấn đề gì thắc mắc hay sao?"  

  Hắn nhìn quanh đám người một lượt rồi nói: “Nếu có người dám chặn đường lần nữa, tôi đây không thể không nghi ngờ người đó muốn bảo vệ ba tên dị đoan này, chống lại Thánh Giáo chúng ta!”  

  Nhóm người nước ngoài nghe thấy những lời này đều lặng im không một tiếng động.  

  "Đi thôi!" Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói.  

 
Chương 1743: Xem ra anh không muốn hợp tác!"


 Ngọc Tiểu Long nhìn thấy hắn đã áp chế được những người nước ngoài này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó phất tay dẫn đội rời đi.  

 

 

Ngọc Tiểu Long cười nói: "Tôi quên mất thân phận phi phàm của anh, có thể làm cho những người nước ngoài này ngoan ngoãn nghe lời! Xem ra lo lắng lúc trước là không cần thiết."  

 

Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói: “Những người nước ngoài này thích bắt nạt kẻ yếu và thích gây rắc rối. Tuy nhiên, nếu sự việc liên quan đến bọn họ, bọn họ sẽ không sẵn lòng ra mặt.”  

 

Ngọc Tiểu Long khẽ gật đầu nói: "Cũng có một số người rất thành công, khiến cho những người nước ngoài này cảm thấy mình tài trí hơn những người khác, làm bọn họ cảm thấy mình là người có đặc quyền, được ưu tiên ở nước ta."  

 

Ba tên dị đoan được đưa thẳng đến một bộ phận hoạt động bí mật.  

 

Ba người bị trói vào ghế và ngồi cạnh nhau.  

 

"Vì chuyện này mà các người sẽ gặp rắc rối lớn! Chúng tôi là những doanh nhân trung thực, không phải những kẻ dị đoan!" Bọn hắn vẫn đang bào chữa cho mình, lớn tiếng nói.  

 


Tề Đằng Nhàn cũng không kiên nhẫn nữa, trực tiếp lấy ra quyền trượng Tổng giám mục của mình, mỉm cười với ba người rồi nói: “Tôi cần các người làm giúp tôi một việc, người đồng ý có thể sống! Không muốn giúp thì sẽ chết trong tay tôi!”  

 

Khi ba người nhìn thấy quyền trượng trong tay Tề Đằng Nhàn, sắc mặt không khỏi trắng bệch, lộ ra chút hoảng sợ.  

 

Tề Đằng Nhàn với nụ cười trên môi hỏi: "Có ai sẵn lòng phối hợp với tôi không?"  

 

Dị đoan bên trái đột nhiên giận dữ hét lên: "Muốn tao hợp tác với tay sai của Thánh Giáo? Cứ nằm mơ đi! Thần Dracula nhất định sẽ trừng phạt mày!"  

 

Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói: "Xem ra anh không muốn hợp tác!"  

 

"Hừ..." Dị nhân hừ lạnh một tiếng.  

 

Tề Đằng Nhàn mỉm cười, giơ quyền trượng trong tay lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung ác, đập xuống đầu gã ta, gầm lên: "Avada Kedavra!"  

 

"Phanh!"  

 

Chỉ một đòn, đầu của tên dị đoan vỡ ra, máu từ trên trán chảy xuôi xuống dưới.  

 

"Này thì! Này thì!" Tề Đằng Nhàn thấy đầu gã ta vẫn chưa vỡ tung, hắn không khỏi cảm thấy khó chịu, tiếp tục đập xuống hai lần liên tiếp.  

 

Sau đó, hộp sọ vỡ nát, thân thể của tên dị đoan nghiêng đi, kéo theo cả chiếc ghế ngã xuống đất, thân thể gã ta co giật mấy cái rồi không cử động nữa.  

 

Hai tên dị đoan còn lại nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều trắng bệch, liếc nhìn lẫn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi và ngạc nhiên trong mắt nhau.  

 

Tại sao vị Tổng giám mục này lại có tính tình táo bạo đến thế...  

 

Tề Đằng Nhàn mỉm cười, quay đầu nhìn về phía tên dị đoan thứ hai rồi nói: "Còn anh, anh có sẵn lòng hợp tác không?"  

 

Tên dị đoan sửng sốt một lúc, vừa định nói gì thì Tề Đằng Nhàn lại dùng gậy đánh gã ta.  


 

"Thoạt nhìn có vẻ anh không muốn hợp tác phải không? Kedavra! Kedavra! Avada Kedavra!" Hắn liên tục vung tay, đập xuống ba cái, tên dị đoan ngã xuống đất, hộp sọ vỡ nát.  

 

Sau đó, trên chiếc quyền trượng không rõ được làm bằng chất liệu gì trong tay Tề Đăng Tiên dính đầy máu và não, trông vô cùng ghê tởm.  

 

Vẻ dữ tợn trên khuôn mặt của hắn đột nhiên thu liễm lại, hắn quay đầu nhìn về phía tên dị đoan cuối cùng, nở nụ cười nói: "Còn anh, anh có chịu hợp tác không?"  

 

"Tôi hợp tác! Tôi hợp tác! Tôi hợp tác!" Tên dị đoan hét lên, dục vọng muốn sống sót rất mãnh liệt. Gã ta thậm chí còn hét lên ba lần liên tiếp, dường như muốn ngăn Tề Đằng Nhàn ba lần lấy mạng.  

 

Tề Đằng Nhàn nghe xong lập tức hài lòng nói: "Ồ, anh bằng lòng hợp tác với tôi. Thật tuyệt với, điều này có nghĩa là anh còn có lương tâm, nguyện ý tiếp nhận cứu vớt!"  

 

Tên dị đoan toàn thân run rẩy, cơ mặt méo mó, cảm thấy vô cùng sợ hãi.  

 

Cảnh tượng hai tên đồng bọn vỡ nát đầu mất mạng ngã xuống đất thật sự quá đáng sợ...  

 

Vị tổng giám mục của Thánh Giáo này là cái quái gì vậy? Rõ ràng là một tên ác ma điên cuồng, Hannibal trong chiếc áo choàng lớn màu đỏ...  

 

"Như vậy, anh nên phối hợp với công việc của tôi như thế nào?" Tề Đằng Nhàn trầm tư hỏi, hắn lắc lắc chiếc quyền trượng trong tay, chậm rãi nói.  

 

"Tổng giám mục Tề nói cái gì thì tôi sẽ làm cái đó! Chỉ cần ngài tha mạng cho tôi." Tên dị đoan lộ vẻ mặt kinh hoàng nói, gã ta sợ rằng mình trả lời chậm một giây sẽ bị đánh vỡ đầu.  

  Nghe vậy, Tề Đằng Nhàn lập tức hài lòng rồi mỉm cười nói: "Như vậy rất tốt. Tôi sẽ không cần phải dùng Avada Kedavra của mình để tiếp đón anh nữa."  

  Tên dị đoan nghĩ thầm trong lòng: "Avada Kedavra là cái quái gì vậy? Rõ ràng là đòn tấn công vật lý... Rõ ràng giống như một chiến binh, nhưng lại giả vờ là một pháp sư!"  

  Ngọc Tiểu Long đi vào, cô không khỏi sững sờ, chỉ trong nháy mắt mà trong ba tên dị đoan đã có hai người bị đánh chết? Người còn lại bị dọa đến mức sợ chết khiếp.  

  "Mang đi cắt miếng để nghiên cứu đi. Không cần khách khí!" Tề Đằng Nhàn phất phất tay với Ngọc Tiểu Long, chỉ chỉ vào hai tên dị đoan đang nằm trên mặt đất.  

  Tên dị đoan còn sống sót không khỏi run rẩy, bày tỏ sự bi ai với hai tên đồng bọn, thật đáng thương, đầu đã bị vỡ nát, còn bị kéo đi để xẻ thịt nghiên cứu...  

  Gã ta nhìn Tề Đằng Nhàn, nơm nớp lo sợ hỏi: "Tôi chỉ cần hợp tác là có thể sống sót, phải không?"  

  Tề Đằng Nhàn nói: "Đương nhiên, chỉ cần trong lòng có sám hối, người đó chính là cừu non chờ được giải cứu! Thánh Chủ nhân từ, Amen!"  

  Tên dị đoan cũng run giọng nói theo: "Amen..."

 
Chương 1743: Xem ra anh không muốn hợp tác!"


 Ngọc Tiểu Long nhìn thấy hắn đã áp chế được những người nước ngoài này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó phất tay dẫn đội rời đi.  

 

 

Ngọc Tiểu Long cười nói: "Tôi quên mất thân phận phi phàm của anh, có thể làm cho những người nước ngoài này ngoan ngoãn nghe lời! Xem ra lo lắng lúc trước là không cần thiết."  

 

Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói: “Những người nước ngoài này thích bắt nạt kẻ yếu và thích gây rắc rối. Tuy nhiên, nếu sự việc liên quan đến bọn họ, bọn họ sẽ không sẵn lòng ra mặt.”  

 

Ngọc Tiểu Long khẽ gật đầu nói: "Cũng có một số người rất thành công, khiến cho những người nước ngoài này cảm thấy mình tài trí hơn những người khác, làm bọn họ cảm thấy mình là người có đặc quyền, được ưu tiên ở nước ta."  

 

Ba tên dị đoan được đưa thẳng đến một bộ phận hoạt động bí mật.  

 

Ba người bị trói vào ghế và ngồi cạnh nhau.  

 

"Vì chuyện này mà các người sẽ gặp rắc rối lớn! Chúng tôi là những doanh nhân trung thực, không phải những kẻ dị đoan!" Bọn hắn vẫn đang bào chữa cho mình, lớn tiếng nói.  

 


Tề Đằng Nhàn cũng không kiên nhẫn nữa, trực tiếp lấy ra quyền trượng Tổng giám mục của mình, mỉm cười với ba người rồi nói: “Tôi cần các người làm giúp tôi một việc, người đồng ý có thể sống! Không muốn giúp thì sẽ chết trong tay tôi!”  

 

Khi ba người nhìn thấy quyền trượng trong tay Tề Đằng Nhàn, sắc mặt không khỏi trắng bệch, lộ ra chút hoảng sợ.  

 

Tề Đằng Nhàn với nụ cười trên môi hỏi: "Có ai sẵn lòng phối hợp với tôi không?"  

 

Dị đoan bên trái đột nhiên giận dữ hét lên: "Muốn tao hợp tác với tay sai của Thánh Giáo? Cứ nằm mơ đi! Thần Dracula nhất định sẽ trừng phạt mày!"  

 

Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói: "Xem ra anh không muốn hợp tác!"  

 

"Hừ..." Dị nhân hừ lạnh một tiếng.  

 

Tề Đằng Nhàn mỉm cười, giơ quyền trượng trong tay lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung ác, đập xuống đầu gã ta, gầm lên: "Avada Kedavra!"  

 

"Phanh!"  

 

Chỉ một đòn, đầu của tên dị đoan vỡ ra, máu từ trên trán chảy xuôi xuống dưới.  

 

"Này thì! Này thì!" Tề Đằng Nhàn thấy đầu gã ta vẫn chưa vỡ tung, hắn không khỏi cảm thấy khó chịu, tiếp tục đập xuống hai lần liên tiếp.  

 

Sau đó, hộp sọ vỡ nát, thân thể của tên dị đoan nghiêng đi, kéo theo cả chiếc ghế ngã xuống đất, thân thể gã ta co giật mấy cái rồi không cử động nữa.  

 

Hai tên dị đoan còn lại nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều trắng bệch, liếc nhìn lẫn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi và ngạc nhiên trong mắt nhau.  

 

Tại sao vị Tổng giám mục này lại có tính tình táo bạo đến thế...  

 

Tề Đằng Nhàn mỉm cười, quay đầu nhìn về phía tên dị đoan thứ hai rồi nói: "Còn anh, anh có sẵn lòng hợp tác không?"  

 

Tên dị đoan sửng sốt một lúc, vừa định nói gì thì Tề Đằng Nhàn lại dùng gậy đánh gã ta.  


 

"Thoạt nhìn có vẻ anh không muốn hợp tác phải không? Kedavra! Kedavra! Avada Kedavra!" Hắn liên tục vung tay, đập xuống ba cái, tên dị đoan ngã xuống đất, hộp sọ vỡ nát.  

 

Sau đó, trên chiếc quyền trượng không rõ được làm bằng chất liệu gì trong tay Tề Đăng Tiên dính đầy máu và não, trông vô cùng ghê tởm.  

 

Vẻ dữ tợn trên khuôn mặt của hắn đột nhiên thu liễm lại, hắn quay đầu nhìn về phía tên dị đoan cuối cùng, nở nụ cười nói: "Còn anh, anh có chịu hợp tác không?"  

 

"Tôi hợp tác! Tôi hợp tác! Tôi hợp tác!" Tên dị đoan hét lên, dục vọng muốn sống sót rất mãnh liệt. Gã ta thậm chí còn hét lên ba lần liên tiếp, dường như muốn ngăn Tề Đằng Nhàn ba lần lấy mạng.  

 

Tề Đằng Nhàn nghe xong lập tức hài lòng nói: "Ồ, anh bằng lòng hợp tác với tôi. Thật tuyệt với, điều này có nghĩa là anh còn có lương tâm, nguyện ý tiếp nhận cứu vớt!"  

 

Tên dị đoan toàn thân run rẩy, cơ mặt méo mó, cảm thấy vô cùng sợ hãi.  

 

Cảnh tượng hai tên đồng bọn vỡ nát đầu mất mạng ngã xuống đất thật sự quá đáng sợ...  

 

Vị tổng giám mục của Thánh Giáo này là cái quái gì vậy? Rõ ràng là một tên ác ma điên cuồng, Hannibal trong chiếc áo choàng lớn màu đỏ...  

 

"Như vậy, anh nên phối hợp với công việc của tôi như thế nào?" Tề Đằng Nhàn trầm tư hỏi, hắn lắc lắc chiếc quyền trượng trong tay, chậm rãi nói.  

 

"Tổng giám mục Tề nói cái gì thì tôi sẽ làm cái đó! Chỉ cần ngài tha mạng cho tôi." Tên dị đoan lộ vẻ mặt kinh hoàng nói, gã ta sợ rằng mình trả lời chậm một giây sẽ bị đánh vỡ đầu.  

  Nghe vậy, Tề Đằng Nhàn lập tức hài lòng rồi mỉm cười nói: "Như vậy rất tốt. Tôi sẽ không cần phải dùng Avada Kedavra của mình để tiếp đón anh nữa."  

  Tên dị đoan nghĩ thầm trong lòng: "Avada Kedavra là cái quái gì vậy? Rõ ràng là đòn tấn công vật lý... Rõ ràng giống như một chiến binh, nhưng lại giả vờ là một pháp sư!"  

  Ngọc Tiểu Long đi vào, cô không khỏi sững sờ, chỉ trong nháy mắt mà trong ba tên dị đoan đã có hai người bị đánh chết? Người còn lại bị dọa đến mức sợ chết khiếp.  

  "Mang đi cắt miếng để nghiên cứu đi. Không cần khách khí!" Tề Đằng Nhàn phất phất tay với Ngọc Tiểu Long, chỉ chỉ vào hai tên dị đoan đang nằm trên mặt đất.  

  Tên dị đoan còn sống sót không khỏi run rẩy, bày tỏ sự bi ai với hai tên đồng bọn, thật đáng thương, đầu đã bị vỡ nát, còn bị kéo đi để xẻ thịt nghiên cứu...  

  Gã ta nhìn Tề Đằng Nhàn, nơm nớp lo sợ hỏi: "Tôi chỉ cần hợp tác là có thể sống sót, phải không?"  

  Tề Đằng Nhàn nói: "Đương nhiên, chỉ cần trong lòng có sám hối, người đó chính là cừu non chờ được giải cứu! Thánh Chủ nhân từ, Amen!"  

  Tên dị đoan cũng run giọng nói theo: "Amen..."

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom