Chương 621: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người (4)


"Âu Dương Thiến?" Mặc Lâm nhíu mày, "Âu Dương Thiến là ai?"

Mặc Khê nhìn Mặc Lâm tựa như nhìn một tên ngốc, nói: "Gia gia thật ngốc, Âu Dương Thiến đương nhiên là con người a."

Nghe vậy, Mặc Lâm cứng họng, trên trán hiện lên ba hắc tuyến.

Lời này của ngươi không phải là vô nghĩa sao?

Hắn hít sâu một hơi, nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, cười nhạt nói: "Nếu ta đoán không sai, ngươi là người có khế ước với Khê Nhi?"

Lúc nói chuyện, hắn đánh giá kỹ nữ nhân trước mắt.

Không thể không nói nữ nhân này quả thật rất ưu tú, nếu người bình thường nhìn thấy hắn, không cung kính cũng sợ hãi, chỉ có nữ nhân này vẫn thản nhiên coi hắn như người bình thường.

Còn có...

Mặc Lâm híp mắt nhìn về phía Dạ Vô Trần, hô hấp lập tức căng thẳng, đáy mắt có chút trầm trọng.

Nam nhân này, thực lực rất mạnh!

Hắn rốt cuộc là ai?

"Đúng vậy", Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Lúc trước Mặc Mặc vì muốn cứu ta, cho nên mới lập ra khế ước sinh tử với ta."

"Cô nương, vậy hẳn là ngươi biết ta tìm người là vì chuyện gì", Mặc Lâm cười nhạt nói, "Ta hi vọng ngươi có thể giải trừ khế ước với Khê Nhi, khế ước sinh tử là loại khế ước không công bằng nhất, hơn nữa hắn là tôn tử của Mặc Lâm ta, tuyệt đối sẽ không lập khế ước với con người!"

"Gia gia!"

Sắc mặt Mặc Khê đột nhiên trắng bệch, kinh ngạc nhìn Mặc Lâm, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói: "Gia gia, ta không muốn, ngươi đừng bắt chúng ta giải trừ khế ước được không?"

Hắn không cần giải trừ khế ước với Như Nguyệt!

Mặc Khê cắn môi, thân thể gầy yếu đơn bạc run lên, lông mi dính nước mắt trong suốt, đôi mắt sáng ngời mang ý tứ khẩn cầu.

Nhìn bộ dáng tôn tử như thế, trong lòng Mặc Lâm mềm nhũn, suýt nữa đáp ứng rồi, nhưng hắn nghĩ tới những điều bất lợi trong khế ước sinh tử, lại nhẫn tâm nói: "Cô nương, ngươi quyết định thế nào? Có nguyện ý giải trừ khế ước với Khê Nhi hay không?"

Trái tim Mặc Khê run rẩy, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Mộ Như Nguyệt.

Như Nguyệt sẽ không giải trừ khế ước với hắn!

"Được." Mộ Như Nguyệt khẽ nhắm mắt lại, lúc mở ra, đáy mắt xẹt qua tia kiên định: "Ta đồng ý yêu cầu của ngươi, giải trừ khế ước với Mặc Khê."

Lúc này, đến phiên Mặc Lâm ngây ngẩn.

Không phải con người đều muốn ma thú cường đại trở thành công cụ chiến đấu của mình hay sao? Huống chi hai người còn có khế ước sinh tử, đối với nàng có bao nhiêu lợi ích?

Mặc Lâm vốn dĩ còn tính dùng lợi ích trao đổi, nếu không được thì cưỡng ép, ai ngờ hắn còn chưa nói gì, vị cô nương này đã dễ dàng đồng ý rồi...

"Cô nương, ngươi thật sự đáp ứng?"

Cho đến bây giờ, Mặc Lâm còn không dám tin vào tai mình, dù sao chuyện này vượt quá tưởng tượng của hắn, năm đó, cha mẹ Khê Nhi vì không muốn lập khế ước với con người nên mới bị những người đó tàn nhẫn giết hại.

Tuy Mặc Lâm cũng không vì chuyện đó mà hận con người, nhưng hắn vẫn không muốn người Mặc gia có quan hệ gì với loài người âm hiểm xảo trá, cho nên hiện tại mới vội vàng gọi Mặc Khê trở về để giải trừ khế ước với nữ nhân này.

"Phải", Mộ Như Nguyệt nâng mắt, nói, "Lúc trước Mặc Mặc vì muốn cứu ta, bất đắc dĩ mới lập khế ước với ta, bây giờ có thể giải trừ."

Mặc Lâm chớp chớp mắt, bây giờ hắn mới xác định mình không nghe lầm, nữ nhân này thật sự muốn giải trừ khế ước với Khê Nhi....
 
Chương 622: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người (5)


"Như Nguyệt!"

Mặc Khê rốt cuộc từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại, gương mặt trắng nõn càng thêm tái nhợt, nước mắt lạch cạch rơi xuống, tội nghiệp nhìn nàng.

"Như Nguyệt, ngươi muốn vứt bỏ ta sao?"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, nhưng mà nàng hiểu rõ, nếu vẫn duy trì quan hệ khế ước này, nàng sẽ liên lụy Mặc Khê...

Nếu có một ngày nàng bị hồn phi phách tán thì không thể dựa vào khế ước sinh tử để hoàn hồn, Mặc Khê cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này.

"Như Nguyệt, ngươi đừng vứt bỏ ta được không?" Mặc Khê ủy khuất, thật cẩn thận nói, "Nếu ta làm sai cái gì, ngươi cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ sửa lại, sẽ không chọc ngươi tức giận, cũng sẽ không quấn lấy ngươi, ngươi... đừng bỏ lại ta ở đây, được không?"

Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, xoay người đưa lưng về phía Mặc Khê, cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào cũng không thể ức chế thanh âm run rẩy.

"Mặc Mặc, không phải ngươi vẫn luôn muốn về nhà sao? Bây giờ đã về nhà rồi, vậy ngươi không cần phải ra ngoài đối mặt với những người đó nữa, không phải điều này là điều ngươi luôn hi vọng sao?"

Nàng khẽ nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực tìm thấy ấn ký trói buộc hai người trong đầu mình, sau đó hủy diệt ấn ký, rồi mới mở mắt ra.

Ấn ký bị hủy bỏ, giống như sợi dây liên kết giữa hai người bọn họ bị cắt đứt, khiến Mặc Khê không thể cảm thụ được hơi thở từ linh hồn đối phương.

Loại cảm giác này giống như con thuyền lênh đênh trên mặt biển, không có cảm giác an toàn...

"Vô Trần, chúng ta đi thôi."

Lông mi Mộ Như Nguyệt run rẩy, nhàn nhạt nói.

Dạ Vô Trần yên lặng gật đầu, hắn ngóng nhìn bóng dáng Mộ Như Nguyệt, bất giác có chút đau lòng, chỉ cần nàng nói một câu, hắn tuyệt đối sẽ không để Mặc Lâm bắt nàng giải trừ khế ước với Mặc Khê.

Nhưng Dạ Vô Trần cũng hiểu, chuyện này không phải bởi vì Mặc Lâm.

Nếu nàng thật sự muốn giữ Mặc Khê lại bên cạnh mình thì sẽ không cam chịu bất kì uy hiếp gì, nhưng hiện tại, nàng đã quyết tâm...

"Như Nguyệt!"

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trái tim Mặc Khê tựa như bị xé nát, đau đớn khó có thể hô hấp, giờ khắc này, hắn cảm thấy như mình bị vứt bỏ, trên thế giới rộng lớn này đã không còn nơi để dựa vào...

Không!

Không thể!

Nàng tuyệt đối không thể vứt bỏ hắn!

Mặc Khê giống như điên rồi, lao về phía trước, nhưng lại bị một thân thể cường tráng ngăn cản. Lửa giận trong lòng hắn bùng lên, toàn thân phát ra khí thế cường đại, phẫn nộ quát: "Cút ngay, ta muốn đi tìm Như Nguyệt!"

Phụt!

Thân thể khổng lồ của Hùng lão đại bay ngược ra ngoài, hung hăng té trên mặt đất.

Mặc Khê vừa định đuổi theo Mộ Như Nguyệt, cánh tay lại bị túm chặt, không thể động đậy.

Thân thể hắn chấn động, hai mắt rưng rưng, thanh âm run rẩy chất vấn: "Gia gia, vì sao ngươi bắt ta và Như Nguyệt giải trừ khế ước? Vì sao muốn ta và Như Nguyệt tách ra? Để ta đi tìm nàng được không? Gia gia, coi như ta cầu xin ngươi... từ nhỏ cha mẹ đã rời bỏ ta rồi, chẳng lẽ ngươi muốn Như Nguyệt cũng rời bỏ ta sao?"

Nhắc tới nhi tử và con dâu, trong lòng Mặc Lâm bỗng run lên, hắn khẽ thở dài nói: "Khê Nhi, gia gia cũng vì tốt cho ngươi..."

"Ta không cần!"

Nước mắt lại trào ra, hắn liều mạng muốn gỡ tay Mặc Lâm ra, nhưng căn bản không thể thoát được giam cầm.

"Nếu... nếu như ta và nàng giải trừ khế ước, lỡ như nàng gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ? Gia gia, nếu Như Nguyệt chết, ta sẽ hận ngươi!"
 
Chương 623: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người (6)


Trong lòng Mặc Lâm đau xót.

Đây là tôn tử hắn, nhưng lại vì người khác mà hận hắn... Tiểu tử này mới rời khỏi sơn mạch ma thú không bao lâu, đã nhanh đứng về phía người khác như vậy.

Hắn làm sao chịu nổi?

Nhưng ai bảo tiểu tử này từ nhỏ đã được hắn sủng ái quen, thật sự không nỡ trách mắng hắn...

"Khê Nhi, ngươi nghe ta nói, hiện tại thực lực của ngươi quá kém, nếu nàng chết, có thể dựa vào ngươi để sống lại, nhưng nếu linh hồn tan biến, vậy ngươi và nàng sẽ cùng nhau biến mất, chỉ khi ngươi đột phá đến cảnh giới vô thượng mới có thể không biến mất cùng với linh hồn nàng, chờ tới lúc đó, ta sẽ cho ngươi đi gặp nàng, dù ngươi muốn lập khế ước với nàng cũng được."

Trên hoàng, huyền, địa, thiên, là cảnh giới chân nguyên, mà trên chân nguyên là vô thượng, cho nên muốn đột phá đến vô thượng, tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể thành công.

Dù là Mặc Lâm, hiện tại cũng chỉ gần đạt đến vô thượng thôi...

"Được", Mặc Khê nhấp nhấp môi, "Ngươi nói phải giữ lời, chờ đến khi ta đột phá đến vô thượng, nhất định phải để ta đi gặp Như Nguyệt, nếu như... nếu như ngươi gạt ta, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

Mặc Lâm cười cười, nói: "Ta đã khi nào lừa ngươi chưa? Khê Nhi, gia gia đáp ứng ngươi, sau khi ngươi đột phá vô thượng sẽ cho ngươi đi gặp nàng, ngươi không cần lo lắng an nguy của nha đầu kia, có nam nhân kia bên cạnh, trong Vô giới không ai có thể động tới nàng."

Nghe vậy, trong lòng Mặc Khê thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt kiên định.

Hắn phải nhanh chóng đột phá vô thượng, như vậy có thể rời khỏi sơn mạch ma thú đi tìm nàng...

"Nguyệt Nhi."

Trên sơn mạch ma thú, gió nhẹ hiu hiu, đột nhiên, Dạ Vô Trần kéo nữ tử bên cạnh vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài, sắc mặt nhu hòa nói: "Yên tâm đi, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ gặp lại, nếu nàng thật sự không bỏ được hắn, ta giúp nàng cướp hắn trở về, thế nào?"

Mộ Như Nguyệt nhịn không được nở nụ cười, tất cả thương cảm ly biệt đều tan biến hết.

"Vô Trần, chàng là trượng phu đầu tiên muốn giúp thê tử đoạt nam nhân."

Dạ Vô Trần khẽ rũ mắt, cực kì nghiêm túc nhìn nữ tử trong ngực: "Nếu nàng vui vẻ, làm như vậy có sao đâu? Đừng nói là đoạt một người, dù là một trăm, ta cũng sẽ cướp về, chẳng qua, đoạt thì đoạt, nàng vẫn chỉ là thê tử của một mình ta, bọn họ đều không được phép quá thân cận nàng, nếu không, ta sẽ ghen...."

"Vô Trần, để Mặc Mặc ở lại đây càng bảo đảm an toàn của hắn hơn, dù sao ta cũng không thể cam đoan mình luôn an toàn, chờ đến khi thực lực của ta đủ cường đại, ta sẽ đến đón hắn, lúc đó, ai cũng không thể ngăn cản ta mang hắn đi."

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một tia sáng, thần sắc kiên định nói.

Nàng để hắn ở lại là vì thực lực của nàng không đủ mạnh, không muốn Mặc Mặc theo nàng chịu nguy hiểm, chờ đến khi thực lực của nàng đủ cường đại, nàng sẽ đến dẫn hắn đi.

Đây là lời hứa của nàng với hắn...

"Đi thôi, chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian, hiện tại chạy đến Đông Phương gia có lẽ vừa kịp lúc."

Mộ Như Nguyệt cười khẽ.

Lúc này, nàng cần phải thu phục mấy thế lực lớn vào tay mình, trở thành trợ lực lớn nhất khi đối mặt với Nam Cung Tử Phượng!

Mà nơi này là bước đầu tiên!
 
Chương 624: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người (7)


Nam Cung Liệt nhìn Nam Cung Tử Lan, khẽ thở dài nói: "Những người đó nói không sai, Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt quả thật là một đôi yêu nhau, chẳng qua Khiếu Nguyệt bị Đông Phương Tuấn vứt bỏ..."

Sắc mặt Nam Cung Tử Lan tái nhợt, hai mắt rưng rưng, liều mạng lắc đầu, bước chân lảo đảo: "Sao Tuấn ca ca có thể là loại người như vậy? Hắn vì ta mà tự dấn thân vào hiểm cảnh bắt tiểu bạch hổ làm lễ vật cho ta, Tuấn ca ca dũng cảm như vậy sao có thể là loại người hèn nhát, lừa gạt tình cảm nữ nhân?"

Cái nàng để ý không phải là tư tình giữa Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt, ai mà không có quá khứ? Chỉ cần hiện tại Tuấn ca ca yêu nàng là đủ rồi.

Nếu chỉ là như vậy, nàng cũng sẽ không tuyệt vọng như thế.

Nhưng Tuấn ca ca dũng cảm trong mắt nàng lại vì tư lợi bản thân mà vứt bỏ nữ nhân mình yêu? Điểm này nàng vĩnh viễn không thể tiếp nhận được...

"Tử Lan, còn một chuyện ta muốn nói với ngươi", Nam Cung Liệt nhìn Nam Cung Tử Lan sắc mặt tái nhợt, dù không đành lòng nhưng vẫn nói ra sự thật, "Tiểu bạch hổ không phải do Đông Phương Tuấn tự bắt mà là sai người khác đi làm, cuối cùng giả vờ bị thương, lừa gạt ngươi..."

Nghĩ đến đây, Nam Cung Liệt đầy một bụng hỏa.

Hắn đã từng vì hạnh phúc của cháu gái mà không điều tra nhân phẩm của Đông Phương Tuấn, cũng bởi vì đối phương che giấu quá sâu nên không điều tra được, nhưng lần này sau khi nghe những lời này, hắn vận dụng toàn bộ nhân lực của Nam Cung gia điều tra hơn nửa năm mới biết được nhân phẩm chân chính của Đông Phương Tuấn.

Không ngờ Đông Phương Tuấn lại tồi tệ đến mức này.

Nam nhân như vậy làm sao xứng đôi với cháu gái bảo bối của hắn? Cháu gái hắn đáng giá được một nam nhân tốt yêu thương, nam nhân kia tuyệt đối không phải hắn!

"Tử Lan..."

Nam Cung Liệt có chút lo lắng, muốn đỡ lấy cánh tay Nam Cung Tử Lan, nhưng nàng lại tránh né, lông mi hơi run rẩy, dính nước mắt trong suốt.

Sắc mặt nàng tái nhợt, thanh âm run rẩy nói: "Gia gia, ta muốn một mình bình tĩnh một chút, những chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng, Tuấn ca ca hoàn mỹ trong lòng ta lại là loại người này, lừa gạt tình cảm của ta, nếu không phải việc hắn làm khiến ta cảm động, ta cũng sẽ không tiếp nhận hắn..."

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, dung nhan xinh đẹp lộ vẻ thống khổ.

Nếu không nhờ có Mộ Như Nguyệt nhắc nhở nàng, chỉ sợ đến bây giờ nàng vẫn còn u mê không hay biết gì, cho đến khi gả cho nam nhân kia, buồn bực không vui rồi mới biết được chân tướng...

"Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, còn mấy ngày nữa sẽ đến đại hội tứ đại gia tộc, lúc đó, ta lại gọi ngươi." Nam Cung Liệt thở dài, đau lòng nói.

"Gia gia, vậy ta đi xuống trước."

Nam Cung Tử Lan đè nén thống khổ trong lòng, xoay người đi ra khỏi thư phòng, cho đến thời điểm vừa bước ra khỏi cửa, nước mắt nhịn không được rơi xuống...

Đông Phương Tuấn, thì ra tất cả đều là lừa gạt! Ngươi muốn cưới Nam Cung Tử Lan ta thật sự vì yêu sao? Chỉ sợ chờ đến ngày ta gả cho ngươi, sẽ là ngày ngươi thâu tóm Nam Cung gia này...

May mắn... may mắn nàng còn chưa làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời....

Giờ phút này, Nam Cung Tử Lan mới hiểu vì sao lúc trước Khiếu Nguyệt không để ý tới hắn, bị nam nhân mình yêu tổn thương đến mức đó, làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra?
 
Chương 625: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người (8)


Đại hội tứ đại gia tộc sẽ tổ chức ở Đông Phương thành, hiện tại trong Đông Phương thành đã chật kín người, khắp nơi trên đường phố đều có thể gặp võ giả cường đại.

Ngoài cửa thành, Mộ Như Nguyệt dừng chân, ngửa đầu nhìn cửa thành trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.

"Giá!"

"Giá giá!"

Bỗng nhiên, tiếng quất ngựa từ xa truyền đến.

Phía sau, bụi bay mù mịt, một hồng y nữ tử ngồi trên tuấn mã, tay cầm trường tiên hung hăng quất ngựa, ngạo nghễ quát: "Mau tránh ra!"

"Là Đông Phương gia Đông Phương Anh."

Mọi người cả kinh, vội vàng dạt ra hai bên đường.

Trước cửa thành chỉ còn lại hai người....

Hai người kia tựa như không nghe thấy động tĩnh phía sau, vẫn đứng yên ở đó, nhìn thấy tuấn mã sắp đụng phải, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh thay hai người kia.

"Cút ngay!"

Đông Phương Anh liếc nhìn hai người phía trước, nhưng cũng không ghìm cương ngựa, hét lớn một tiếng, phi nhanh như bay.

Phanh!

Đúng lúc này, chân ngựa tựa như bị một vật gì đó đánh trúng, người trên lưng ngựa ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

Không biết ai bất cẩn cười một tiếng, hoàn toàn chọc giận Đông Phương Anh, ánh mắt nàng lạnh lẽo đảo qua đám người, vung trường tiên quấn lấy cổ một người, vẻ mặt lãnh diễm nói: "Vừa rồi là ngươi cười?"

Người nọ bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ.

Đông Phương Anh khẽ nheo mắt, trường tiên dùng lực một chút, đầu người nọ đã lộc cộc lăn vào trong đám người.

Tĩnh....

Tất cả mọi người đều an tĩnh, sợ hãi không dám nói lời nào, thậm chí không dám phát ra một thanh âm nào.

Người nọ bất quá chỉ cười một tiếng liền bị giết, người Đông Phương gia cũng quá bá đạo đi?

Đông Phương Anh hung hăng vung trường tiên, âm trầm nói: "Đây là kết cục của kẻ dám cười nhạo ta! Người tới, vứt thi thể này cho chó ăn, miễn ở chỗ này bẩn mắt ta!"

Dứt lời, ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần.

"Vừa rồi ta bảo các ngươi cút ngay, chẳng lẽ các ngươi điếc không nghe thấy sao?"

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Đông Phương Anh, cười nhạt nói: "Xin lỗi, ta không nghe thấy tiếng người nói, nhưng lại nghe thấy tiếng một con súc sinh đang tru lên."

Súc sinh?

Đông Phương Anh trợn tròn mắt, nữ nhân này dám nói nàng là súc sinh?

Những người khác cũng dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, phải biết rằng nơi này là địa bàn của bọn rắn độc Đông Phương gia, mà Đông Phương Anh này trời sinh bá đạo, lại là nữ nhi Đông Phương gia, muội muội ruột của Đông Phương Tuấn, ai dám nói chuyện với nàng như vậy?

Không phải là chán sống sao?

"Ngươi vừa nói ta là súc sinh?" Đông Phương Anh tức xanh mặt, ánh mắt âm trầm, không ngờ nữ nhân này dám mắng nàng!

"Xin lỗi, hình như ta cũng không chỉ tên nói họ ngươi là súc sinh, là ngươi tự thừa nhận thôi." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, vận đạm phong khinh nói.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đông Phương Anh thay đổi mấy lần, vung trường tiên về phía Mộ Như Nguyệt.

Có vài người không đành lòng nhìn cảnh này, nhịn không được nhắm mắt lại, bọn họ tựa hồ đã tưởng tượng ra tình cảnh đầu của tiểu cô nương xinh đẹp này rơi xuống đất...

Đối địch với Đông Phương Anh không phải muốn chết sao? Nàng bá đạo như vậy, sao có thể bỏ qua cho cô nương này?
 
Chương 626: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người (9)


Thời điểm trường tiên sắp tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, nam nhân bên cạnh khẽ động, chắn trước người nàng, ngay sau đó, không ai nhìn thấy hắn ra tay thế nào, Đông Phương Anh đột nhiên văng ra ngoài, rơi vào giữa đám người.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, tựa như không dự đoán được nam nhân này lại động thủ, nếu Đông Phương gia chủ biết được chuyện này, hai người kia chỉ có kết cục bầm thây vạn đoạn...

"Ngươi dám động thủ với ta?" Đông Phương Anh giận run, từ trên mặt đất bò dậy, lau vết máu bên môi, phẫn nộ quát, "Tiểu tử thúi, có bản lĩnh thì dùng mặt thật gặp người, đeo mặt nạ làm gì? Bất quá ta thấy không phải ngươi có gì thần bí mà là dung mạo quá xấu không thể gặp người! Một khi đã như vậy, ta liền tháo mặt nạ ngươi xuống xem ngươi rốt cuộc có bộ dáng gì!"

Nàng không hề nhìn thấy ánh mắt tối tăm của nam nhân, vung trường tiên muốn tháo mặt nạ bạc kia xuống, khóe môi gợi lên nụ cười châm chọc.

Nếu không phải vì quá xấu, tại sao phải đeo mặt nạ? Vậy nàng sẽ vạch trần dung mạo xấu xí của hắn trước mặt mọi người!

Ngay tại thời điểm Đông Phương Anh sắp động thủ, một tiếng cười nhạo vang lên: "Thì ra đây là tố chất của Đông Phương gia, thật khiến ta mở rộng tầm mắt."

Phanh!

Một đạo kình phong bắn tới, hất trường tiên của Đông Phương Anh sang một bên.

Đông Phương Anh thu hồi trường tiên, híp mắt nhìn hai người đang đi tới, ánh mắt tối tăm: "Điền Phi, Cố Oanh Oanh!"

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cũng nhịn không được quay đầu nhìn hai người đang tới.

Nam nhân tay cầm quạt xếp, trên mặt là nụ cười ôn hòa, một thân cẩm y càng tôn lên khí chất cao quý, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Bên cạnh là một nữ tử áo vàng, khí chất cao nhã, thanh âm giống như chim hoàng oanh, thanh thúy động lòng người, trên gương mặt trái xoan xinh đẹp đầy ý cười, mắt phượng hơi nhướng lên.

Người vừa mở miệng nói chuyện chính là vị nữ tử Cố Oanh Oanh này.

"Cố Oanh Oanh, ngươi muốn xen vào chuyện người khác?" Ánh mắt Đông Phương Anh âm trầm, lạnh giọng hỏi.

"Không không không", Cố Oanh Oanh lắc đầu, "Sao lại nói là xen vào chuyện người khác? Ta chỉ đơn thuần là chướng mắt Đông Phương gia các ngươi thôi, đúng không? Phu quân."

Điền Phi mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh, ôn nhu nói: "Phu nhân nói gì cũng đúng, nếu phu nhân chướng mắt bọn họ, vậy ta cũng chướng mắt đám người Đông Phương gia bọn họ."

Nghe nam nhân nói vậy, hai mắt Cố Oanh Oanh cong lên, tràn đầy ý cười: "Người của Đông Phương gia không ai là thứ tốt, không phải dối trá khiến người ta ghê tởm thì chính là thích đoạt phu quân người khác."

Đông Phương Anh hoàn toàn biến sắc.

Nàng nhìn nụ cười ôn nhu của Điền Phi, đáy lòng dâng lên đố kị mãnh liệt, ánh mắt sắc như kiếm trừng Cố Oanh Oanh.

Chuyện năm đó nàng điên cuồng theo đuổi Điền Phi cũng không phải bí mật gì, mà Đông Phương gia và Điền gia cũng coi như môn đăng hộ đối, cố tình lại chui ra một Cố Oanh Oanh này, không quyền không thế, nhưng lại được Điền Phi yêu thương, cho đến nay nàng vẫn không cam lòng chuyện này.

Hiện giờ, Cố Oanh Oanh còn dám ngấm ngầm vũ nhục nàng.

Trong mắt nàng, nữ nhân này mới là tiện nhân đoạt phu quân người khác! Năm đó nếu không có nữ nhân này thì nàng đã là thê tử của Điền Phi rồi....
 
Chương 627: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người (10)


"Cố Oanh Oanh, ngươi nói cái gì?"

Đông Phương Anh đã sớm vứt Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần ra sau đầu, phẫn nộ trừng mắt Cố Oanh Oanh: "Rốt cuộc là ai đoạt nam nhân của ai còn chưa biết được, ngươi nói vậy là có ý gì?"

Cố Oanh Oanh cười nói: "Phu quân, chàng nói cho ta biết, là ai đoạt nam nhân của ai?"

Điền Phi lạnh nhạt quét mắt Đông Phương Anh một cái, sau đó lại nhìn Cố Oanh Oanh, ôn nhu cười nói: "Từ đầu đến cuối, ta đều chỉ là nam nhân của một mình nàng, Đông Phương Anh vẫn luôn tự cho mình là vị hôn thê của ta, nhưng lúc đó ta cũng lười để ý, cho đến khi nàng xuất hiện, ta mới không muốn nàng có bất kì hiểu lầm gì, đối với nữ nhân này cứ trực tiếp làm lơ là được, nàng muốn đoạt nam nhân cũng phải xem ta có cho nàng cơ hội đoạt hay không."

Cố Oanh Oanh cười cười, ôm chặt eo Điền Phi, ánh mắt đầy ý cười nhìn Đông Phương Anh sắc mặt xanh mét, giống như đang khoe ra.

Ai bảo trong vòng nửa năm này Đông Phương gia thường xuyên động thủ với Điền gia, vài đệ tử Điền gia vừa ra ngoài đã bị Đông Phương gia bắt nhốt hoặc đánh trọng thương, ngay cả mỏ khoáng thạch cũng bị phá hủy, cho nên nàng dĩ nhiên muốn hung hăng đả kích nữ nhân Đông Phương gia.

Nhìn hành động thân mật của hai người, trong mắt Đông Phương Anh phun trào lửa giận, ánh mắt kia tựa như muốn bầm thây vạn đoạn nữ nhân đáng chết kia!

"Điền Phi", Đông Phương Anh ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của Điền Phi, "Năm đó ngươi lựa chọn nữ nhân này, sau này nhất định sẽ hối hận!"

Chờ đến khi ta hoàn toàn thống nhất tứ đại gia tộc, mà không phải chỉ là người dẫn dắt trên danh nghĩa, không sợ Điền Phi khóc lóc tới cầu nàng gả cho hắn!

Lúc đó, nàng sẽ nói Điền Phi làm thịt nữ nhân đáng chết Cố Oanh Oanh này!

Đến lúc đó nàng chết trên tay nam nhân mình yêu, càng thống khổ hơn mình mấy năm nay, nếu không như vậy, khó tiêu trừ mối hận trong lòng mình....

Cố Oanh Oanh bĩu môi, không cho là đúng: "Nếu chọn ngươi, hắn mới hối hận đó, loại nữ nhân bá đạo dã man như ngươi, động một chút liền giết người, phu quân mới sẽ không thích, những người này lại không làm gì sai, tại sao muốn giết bọn họ? Đương nhiên, nếu là mấy chuyện nhàn rỗi khác, Cố Oanh Oanh ta cũng lười xen vào, cố tình là chuyện liên quan đến Đông Phương Anh ngươi, vậy ta liền không thể khoanh tay đứng nhìn!"

Đông Phương Anh hừ lạnh một tiếng: "Nơi này là địa bàn Đông Phương gia, hắn ở địa bàn của ta cười nhạo ta, ta giết hắn thì có gì không đúng? Những người này chặn đường ta đều phải chết! Như vậy cũng không thể trách ta, chỉ đổ thừa bọn họ không có thực lực! Trên thế giới này, người không có thực lực chỉ có con đường chết! Cho nên ta không cho rằng mình làm sai cái gì!"

Ánh mắt Cố Oanh Oanh ám trầm, loại người vô duyên vô cớ giết người như nàng, phu quân thích mới là lạ, thế giới này dù cá lớn nuốt cá bé, nhưng hành vi của Đông Phương Anh thật sự rất quá đáng!

"Đông Phương Anh, ngươi đã quên, hiện tại là đại hội tứ đại gia tộc, làm sao ngươi biết người trước mắt ngươi không có bối cảnh gì? Nói không chừng hai người kia là người Nam Cung gia hoặc Âu Dương gia."

"Nam Cung gia và Âu Dương gia? Ha ha!" Đông Phương Anh cười điên cuồng, châm chọc nói, "Ngươi cho rằng ai cũng có thể tham dự đại hội tứ đại gia tộc? Người có thể tới tham gia đều là dòng chính của các gia tộc, ta biết rất rõ dòng chính của các gia tộc, trong số đó không có hai người này, trừ phi bọn họ là hộ vệ, đương nhiên, hai đại gia tộc kia sẽ không vì hai hộ vệ nho nhỏ mà đối địch với Đông Phương gia..."

_____________mỏi tay quá  ╮(╯▽╰)╭_____________
 
Chương 628: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (1)


Cố Oanh Oanh cười như không cười, đảo mắt qua vẻ mặt kiêu ngạo của Đông Phương Anh, châm chọc nói: "Xem ra tố chất của Đông Phương gia bất quá chỉ như vậy..."

"Ngươi..."

Hai mắt Đông Phương Anh phun hỏa, đáy mắt âm trầm.

Nhưng dù sao Cố Oanh Oanh cũng là người Điền gia, huống chi bên cạnh còn có Điền Phi, so thực lực, nàng căn bản không phải đối thủ của Điền Phi!

"Cố Oanh Oanh, nể mặt Điền gia hôm nay ta tạm tha cho ngươi, chờ sau này lại tính sổ với ngươi", Đông Phương Anh hung tợn trừng mắt Cố Oanh Oanh một cái, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, hừ lạnh nói, "Hai người các ngươi đã có gan chặn đường ta thì nên tự có giác ngộ thừa nhận lửa giận của ta!"

Trường tiên lần nữa vung về phía mặt nạ trên mặt Dạ Vô Trần.

Hiện tại trong lòng nàng nghẹn một bụng lửa giận, cần có chỗ phát tiết, cố tình không thể động đến Cố Oanh Oanh, chỉ có thể trút giận lên hai gia hỏa đáng chết này.

Huống chi, chuyện này vốn do bọn họ gây ra.

Nam nhân đứng yên không có bất kì động tác gì, thậm chí tay cũng không nâng, quanh thân hắn nổi lên một trận cuồng phong, tóc đen bay múa, quyến rũ tà mị không nói nên lời.

Đông Phương Anh hơi ngây người, còn chưa hoàn hồn đã nghe "oanh" một tiếng, một cỗ lực lượng cường hãn có thể phá hủy lục phủ ngũ tạng nàng hung hăng đánh tới, thân thể nàng lập tức bay ra ngoài, tạo thành một vòng cung đẹp mắt trên không trung rồi nện thật mạnh xuống đất.

Bụi đất bay đầy trời, bao phủ dung nhan diễm lệ của Đông Phương Anh, nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vì đau đớn mà trắng bệch.

Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là thực lực của nam nhân...

Thực lực như thế, thật sự chỉ là hộ vệ của một gia tộc sao? Gia tộc nào có thể có hộ vệ cường hãn như vậy?

Điền Phi khẽ cau mày, quét mắt về phía nam nhân đeo mặt nạ bạc, đáy mắt xẹt qua tia sáng không dễ phát giác.

Nam nhân này.... không đơn giản....

"Ngươi... các ngươi chờ đó cho ta!" Đông Phương Anh từ trên mặt đất bò dậy, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần, nhưng lại không dám có bất kì hành động nào.

Nàng ngay cả roi cũng không kịp nhặt, chạy như bay vào trong thành.

Cho đến khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất, đám dân chúng xung quanh với phát ra tiếng cười, tiếng bàn tán xôn xao...

"Hai vị", Cố Oanh Oanh nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, mỉm cười tiến lên phía trước, "Các ngươi đắc tội Đông Phương Anh, nàng nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi, bất quá nếu nàng đến tìm ngươi, ngươi có thể tìm ta hỗ trợ, tục ngữ nói kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu."

Cố Oanh Oanh cười nhạt, nụ cười kia rất đẹp, tựa như một đóa bách hợp lay động trong gió.

"Đa tạ."

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nghĩ đến chuyện mình đánh Đông Phương Tuấn tàn phế khiến Đông Phương gia ngộ nhận là Điền gia làm, trong lòng nàng có chút áy náy.

Trong nửa năm này, Đông Phương gia và Điền gia đã như nước với lửa, chỉ cần đệ tử hai bên nhìn thấy nhau là xông vào chiến đấu kịch liệt, nếu không phải nơi này là ngoài cửa Đông Phương thành, nàng có thể cam đoan Cố Oanh Oanh nhất định sẽ không dễ dàng để Đông Phương Anh rời đi như vậy...

"Phu quân, chúng ta đi thôi", Cố Oanh Oanh quay đầu nhìn Điền Phi, cười nói, "Ta muốn nhìn xem Đông Phương gia chiêu đãi Điền gia chúng ta thế nào...."
 
Chương 629: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (2)


Điền Phi dịu dàng gật đầu, trước khi đi lơ đãng quét mắt về phía Dạ Vô Trần, khóe môi nhàn nhạt cong lên.

Hắn có cảm giác, Điền gia và nam nhân này về sau nhất định có liên quan...

Trong Đông Phương thành, tiếng người cười nói ồn ào, cực kì náo nhiệt.

Mộ Như Nguyệt dựa theo thông tin Âu Dương Vân Cẩm để lại, tìm được khách điếm, bởi vì trên đường đi quá tiêu hao tinh lực cho nên hai bên gặp nhau xong, liền về phòng nghỉ ngơi.

Bất quá, Mộ Như Nguyệt tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của Dạ Vô Trần, có một nam nhân tinh lực tràn đầy như lang như hổ bên cạnh, nàng có thể nghỉ ngơi được mới lạ....

Đêm tối không trăng, yên lặng, tĩnh mịch.

Trong Đông Phương gia đèn đuốc sáng trưng, thanh âm ầm ĩ cũng phá vỡ bóng đêm yên tĩnh...

"Là bọn họ!"

Đông Phương Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai người trong đám đông, đáy mắt hiện lên lệ khí: "Hai người kia còn dám xuất hiện ở Đông Phương gia, bất quá nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như là người Âu Dương gia..."

Dòng chính Âu Dương gia cũng chỉ có Âu Dương Vân Cẩm và Âu Dương Vân Thư, Âu Dương Vân Cẩm cũng chỉ có một nữ nhi là Âu Dương Thiến, nữ nhi của Âu Dương Vân Thư mấy năm trước đã bệnh chết, cho nên bọn họ cũng không phải là dòng chính. Có điều, thực lực của nam nhân kia quá mạnh, nếu là chi thứ, nam nhân có thiên phú cao như vậy, nàng không thể không biết.

Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dời sang Mộ Như Nguyệt.

Ban ngày vẫn chưa tinh tế quan sát, bây giờ xem ra, dung nhan nữ nhân này khuynh quốc khuynh thành, nàng vốn cho rằng Cố Oanh Oanh đã đủ diễm lệ, hiện tại có người còn đẹp hơn nàng.

Nếu nói Cố Oanh Oanh kiều diễm động lòng người, thì Mộ Như Nguyệt lại đẹp như hàn trúc, đẹp ở khí chất.

Mỹ nhân trên đời này rất nhiều, nhưng mỹ nhân có khí chất lại rất ít, ngay cả Khiếu Nguyệt mà đại ca thích cũng không sánh bằng nàng...

"Thì ra là thế!"

Đông Phương Anh cười lạnh: "Nữ nhân này hẳn là chi thứ của Âu Dương gia, còn hắn là nam nhân của nàng, dung mạo nữ nhân này đúng là hấp dẫn được rất nhiều cường giả, nhưng mà như vậy thì Âu Dương gia cũng quá vô sỉ đi, còn lấy nữ nhân đi câu dẫn cường giả gia nhập!"

Chỉ có lý do này mới có thể nói rõ vì sao nam nhân kia cường đại như vậy mà nàng cũng không biết.

"Anh Nhi, làm sao vậy?" Đông Phương Lượng nhíu mày, nhìn theo tầm mắt Đông Phương Anh, lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đứng giữa Âu Dương gia thì hơi ngừng lại.

Nữ nhân kia, không phải là người Âu Dương gia sao?

Anh Nhi quen biết nàng?

"Cha, ban ngày ở ngoài cửa thành là nàng cho người đả thương ta" Đông Phương Anh hừ lạnh, "Nếu không phải Cố Oanh Oanh cũng ở đó, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua hai người kia."

Nói tới đây, Đông Phương Anh hận nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện hôm nay đúng là sỉ nhục lớn nhất đời nàng từ lúc chào đời đến giờ!

Bất luận là hai người Âu Dương gia này, hay là Cố Oanh Oanh đều phải chết!

Đông Phương Lượng cau mày, ánh mắt lạnh lùng: "Anh Nhi, hai người kia là người Âu Dương gia, hiện tại chúng ta và Điền gia như nước với lửa, tuyệt đối không thể cùng lúc khiêu chiến cả hai gia tộc, mọi việc chờ đại ca ngươi cưới Nam Cung Tử Lan rồi nói sau."

Hắn suy tính không tồi, nhưng lại không nghĩ tới Nam Cung Tử Lan không muốn gả cho Đông Phương Tuấn, dù nàng gả cho hắn, nếu biết được nhân phẩm tồi tệ của Đông Phương Tuấn, còn hủy hoại hạnh phúc cả đời Nam Cung Tử Lan, sao Nam Cung Liệt có thể dễ dàng tha cho Đông Phương gia?
 
Chương 630: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (3)


Chỉ sợ đến lúc đó, hắn phải đối mặt với ba gia tộc này.

"Cha, nữ nhi hiểu rồi." Đông Phương Anh cắn chặt môi nói.

Sao nàng có thể không rõ lời Đông Phương Lượng nói chứ? Nhưng mà hiện tại cứ bỏ qua nữ nhân kia như vậy nàng không cam lòng...

Lúc này Âu Dương Vân Cẩm đang bắt chuyện với các gia tộc khác, bất chợt bị một thân ảnh ngăn trở trước mặt, hắn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nữ tử yêu diễm trước mặt.

"Đông Phương tiểu thư, không biết ngươi có chuyện gì?"

Đối với Đông Phương gia, hắn dĩ nhiên không có hảo cảm gì, cũng khinh thường cho bọn họ sắc mặt hòa nhã.

Đông Phương Anh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Không biết nữ nhân này có quan hệ gì với Âu Dương gia?"

Theo tầm mắt nàng, Âu Dương Vân Cẩm nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hắn cau mày, chuyện ban ngày xảy ra ở cổng thành, hắn đương nhiên đã nghe nói tới.

Nhưng dạ yến hôm nay, Đông Phương Anh lại công khai khiêu khích.

Âu Dương Vân Cẩm còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nữ đạm mạc từ bên cạnh vang lên: "Một người nhỏ bé không đáng kể thôi."

Từ đầu đến cuối, thần sắc Mộ Như Nguyệt đều rất đạm mạc, tựa như không nhận thấy địch ý của Đông Phương Anh.

Biến cố ở chỗ này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, Nam Cung gia và Điền gia đều nhìn về phía hai người đang tranh chấp bên này.

"Mộ cô nương?" Nam Cung Tử Lan hơi sửng sốt, hai mắt hơi lóe sáng, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không tiến lên.

"Âu Dương gia, nói vậy, các ngươi hẳn là một chi thứ của Âu Dương gia", Đông Phương Anh khẽ nhếch môi, đáy mắt chợt lóe tia sáng âm hiểm, "Không biết thực lực của đệ tử Âu Dương gia như thế nào, vị cô nương này, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến?"

Dù có vài người không biết ân oán giữa hai bên, nhưng cũng nhìn ra Đông Phương Anh cố ý gây phiền toái cho vị cô nương này, trong lòng bất giác có cảm giác đồng tình.

Đại tiểu thư Đông Phương gia chẳng những điêu ngoa tùy hứng mà còn là một cường giả đỉnh thiên phú, phải biết rằng, hiện tại Đông Phương Anh chỉ mới hai mươi tuổi thôi.

Một đỉnh thiên phú 20 tuổi ở Đông Phương gia đã coi như một thiên tài rồi, có người nói, không tới nửa năm nữa, Đông Phương Anh sẽ có thể đột phá cảnh giới huyền nguyên.

Mà nữ nhân này thoạt nhìn cũng bằng tuổi Đông Phương Anh, dù là người Âu Dương gia nhưng rõ ràng cũng chỉ là chi thứ mà thôi.

Âu Dương gia sao có thể toàn lực bồi dưỡng chi thứ?

Cho nên không cần suy nghĩ cũng biết nàng chắc chắn sẽ thua...

"Xin lỗi, ta không có hứng thú."

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt ngước mắt liếc Đông Phương Anh một cái, thanh âm vẫn đạm mạc như cũ, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo...

Trong mắt nàng, thực lực Đông Phương Anh quá kém, thật sự không thể khơi dậy hứng thú chiến đấu của nàng.

"Thì ra ngươi sợ hãi", Đông Phương Anh cười lạnh, "Nếu sợ thì cứ nhận thua là được, Đông Phương Anh ta từ trước đến nay thâm minh đại nghĩa, sẽ không truy cứu đến cùng! Cái loại nữ nhân ra vẻ ta đây, chỉ biết dựa vào nam nhân như ngươi không đáng để ta đặt vào mắt, có điều, ta không ngờ Âu Dương gia lại vô sỉ như thế, lợi dụng tư sắc nữ tử đi câu dẫn nam nhân cường đại."

Lúc nói chuyện, nàng quét mắt về phía Dạ Vô Trần, ý cười càng sâu: "Bất quá, chắc nam nhân này quá xấu, nếu không làm sao có thể bị ngươi câu dẫn được? Trên thế giới này, nếu nữ nhân không có thực lực, chỉ biết trốn phía sau nam nhân, nhất định chẳng làm nên trò trống gì, chờ đến khi hắn vứt bỏ ngươi, ngươi chỉ còn một con đường chết!"
 
Chương 631: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (4)


Đông Phương Anh nói thật đã mồm, phát tiết hết ủy khuất mà hôm nay phải chịu, nhưng không hề nhìn thấy ánh mắt ngày càng âm trầm của nam nhân...

Một trận gió nhẹ màu đen từ trên người hắn nổi lên, càng lúc càng lớn, tạo thành một trận cuồng phong nhỏ, khiến người ta khó hô hấp.

Ánh mắt Đông Phương Lượng trầm xuống, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần, rơi vào trầm ngâm...

Âu Dương gia từ khi nào có được một nam nhân cường đại như thế? Xem ra chuyện kia còn phải xem xét lại một chút...

Không khí trước mặt như bị rút hết, Đông Phương Anh cảm thấy khó thở, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, dùng hết toàn lực quát lên: "Ngươi luôn dựa vào nam nhân thì tính cái gì? Có bản lĩnh thì chiến đấu với ta! Đừng luôn trốn sau lưng nam nhân làm con rùa đen rụt đầu, cái loại tính cách yếu đuối như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn vứt bỏ!"

Sát ý trên người Dạ Vô Trần càng đậm, tại thời điểm hắn sắp động thủ, một bàn tay chậm rãi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

"Vô Trần, để ta."

Thanh âm nữ tử nhẹ nhàng vang lên, lại khiến Dạ Vô Trần dần dần thu lại sát khí, nhưng đôi mắt tím kia vẫn âm trầm tựa như rắn độc quấn lấy Đông Phương Anh.

Sắc mặt Đông Phương Anh tái nhợt, cắn chặt môi mới có thể khiến bản thân không ngã sấp xuống.

Thực lực nam nhân này thật sự quá mạnh, đến mức chỉ dựa vào khí thế uy áp là đã khiến nàng trước nay không coi ai ra gì cảm thấy khủng bố.

Nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ trong nháy mắt, nam nhân kia sẽ không chút do dự đặt ngón tay thon dài của hắn lên cổ nàng, kết thúc sinh mạng của nàng...

"Ngươi nói ta chỉ biết trốn sau lưng hắn?" Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.

Không biết vì sao, bị Mộ Như Nguyệt nhìn chăm chú, trong lòng Đông Phương Anh dâng lên cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói: "Đúng vậy! Nếu ngươi muốn chứng minh mình không dựa vào nam nhân, vậy chiến đấu với ta một trận, để những người khác thấy được thực lực của ngươi!"

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Đông Phương Anh: "Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú chiến đấu với ngươi, ngươi không chịu nổi một chiêu của ta!"

Đám người chấn động.

Bất luận là người Đông Phương gia hay đệ tử các gia tộc khác đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt. Tuy bọn họ cũng không có hảo cảm với Đông Phương Anh nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một thiên tài cấp đỉnh thiên phú.

Bây giờ nàng lại nói Đông Phương Anh không chịu nổi một chiêu của nàng?

Nàng còn có thể ngông cuồng hơn nữa không?

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy!

Đông Phương Lượng vốn dĩ còn muốn ngăn lại, dù sao thời điểm hiện tại còn chưa thể hoàn toàn trở mặt với Âu Dương gia, nhưng sau khi nghe lời Mộ Như Nguyệt nói, bước chân hắn liền thu lại.

Nếu nàng đã tự tin như thế, vậy hắn ngồi xem trò hay thôi.

"Ha ha", Đông Phương Anh cười khẽ, "Ngươi nói ta không chịu nổi một chiêu của ngươi? Chỉ nói miệng thì không có bản lĩnh gì, có ngon thì đấu với ta một trận!"

Xôn xao!

Một thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt Đông Phương Anh, thân kiếm hiện ra ánh sáng đỏ, phản chiếu dung nhan yêu diễm kia.

Đông Phương Anh cầm chặt trường kiếm, toàn thân tản ra khí thế sắc bén, sau đó nhắm về phía Mộ Như Nguyệt...
 
Chương 632: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (5)


Gió đêm thổi qua, bạch y bay múa, tóc đen hỗn loạn, dung nhan tuyệt sắc lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen cực kì lạnh nhạt.

Nàng không có bất kì động tác gì, thậm chí không thèm phòng ngự, chỉ đứng yên ở đó chờ trường kiếm tới gần...

Sắc mặt Nam Cung Tử Lan tái nhợt.

Nói thật, nàng và Mộ Như Nguyệt cũng không quen thuộc lắm, chỉ là cảm kích nàng ấy đã nói cho nàng biết nhân phẩm thật của Đông Phương Tuấn thôi, chỉ dựa vào điểm này, nàng không hi vọng nhìn nữ nhân này chết trong tay Đông Phương Anh.

Giờ khắc này, mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, trong suy nghĩ của bọn họ, Mộ Như Nguyệt chắc chắn sẽ chết, tuyệt đối không có ngoại lệ...

"Đây là kết cục của kẻ đắc tội ta! Tiện nhân, đi chết đi!!!" Đông Phương Anh cười lạnh, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào yết hầu Mộ Như Nguyệt, có vài người đã không đành lòng nhìn tiếp, nhắm mắt lại.

Nhưng mà, thời điểm mũi kiếm cách yết hầu cực gần, bỗng nhiên ngừng lại...

Một bàn tay trắng nõn như ngọc chắn trước yết hầu, chặn trường kiếm lại. Nhưng trong lòng bàn tay lại không hề có vết thương, tựa như một khối thiết cứng rắn...

Mọi người đều ngây ngẩn, trợn to hai mắt như chứng kiến chuyện gì khó tin, há hốc mồm nhìn thân ảnh bạch y khẽ bay trong gió đêm.

"Ngươi... ngươi làm sao có thể..."

Thanh âm Đông Phương Anh run rẩy.

Nữ nhân này chỉ dùng một bàn tay có thể chặn được kiếm của nàng? Hơn nữa, dưới công kích của nàng mà lông tóc không tổn hao gì...

"Cũng chỉ có chút lực lượng đó thôi sao?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi, nhàn nhạt nói, "Ngươi hẳn là nên dùng thêm một chút sức nữa, lực đạo này quá nhẹ rồi, còn không đủ gãi ngứa."

Tim Đông Phương Anh bỗng run lên, hồi phục tinh thần, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ: "Quái vật, ngươi là quái vật!"

Đúng vậy!

Ngoại trừ quái vật, còn ai có thể có năng lực như vậy?

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Nếu ngươi đã công kích trước, vậy có phải bây giờ đến lượt ta không? Ta cũng đã nói, đối với ngươi, chỉ cần một chiêu!"

Mà một chiêu này, ngay cả vũ khí cũng không cần dùng!

Phanh!

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, hung hăng tát một cái về phía Đông Phương Anh, Đông Phương Anh lập tức bay ra ngoài, ngã "phịch" một tiếng giữa đám người.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Con ngươi Đông Phương Anh co rụt lại, hoảng sợ nhìn nữ tử tiến về phía mình, thân thể nhịn không được nhích về phía sau: "Nơi này là Đông Phương gia, ngươi không thể làm gì ta!"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi tới gần Đông Phương Anh sắc mặt tái nhợt.

"Dừng tay!"

Khóe mắt Đông Phương Lượng như muốn nứt ra, vội vàng quát lớn.

Nhưng đã không kịp nữa rồi...

Trong lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt xuất hiện một ngọn lửa, đánh vào ngực Đông Phương Anh, mọi người chỉ nhìn thấy nàng phun ra một ngụm máu tươi, nghoẹo đầu, hôn mê bất tỉnh.

Oanh!

Trên người Đông Phương Lượng đột nhiên phát ra lửa giận mãnh liệt, suýt chút nữa khiến hắn mất đi lý trí, đôi mắt thị huyết nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, gằn từng chữ một: "Ngươi dám giết người Đông Phương gia ta, Âu Dương gia cũng không thể che chở ngươi!"

Nữ nhân đáng chết này, dám hạ sát thủ trước mặt hắn, nếu không giết nàng, sau này hắn còn mặt mũi nào đối mặt người đời?
 
Chương 633: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (6)


"Giết nàng?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Ngươi thấy ta giết nàng lúc nào? Chẳng qua nàng nhiều lần dựa vào thiên phú của mình gây phiền toái cho ta, mà ta lại sợ phiền toái, lần đầu tiên ta có thể không so đo nhưng không có nghĩa ta sẽ bỏ qua lần này, vì khiến nàng sau này không gây phiền toái cho ta nữa, ta chỉ có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn, phế thực lực của nàng!"

Quá tam ba bận, lần này mới là lần thứ hai.

Nàng có thể cho nàng ta một cơ hội thì sẽ không có lần thứ hai! Huống chi, nếu không phế thực lực của nàng, chỉ sợ về sau sẽ phiền toái không ngừng, đã như vậy tại sao nàng phải tự tìm phiền toái cho mình?

"Ngươi có biết đối với võ giả, thực lực có ý nghĩa gì hay không?" Hai mắt Đông Phương Lượng đỏ tươi, khí thế bộc phát, nhưng khi nhìn đến nam nhân đeo mặt nạ bạc bên cạnh Mộ Như Nguyệt, dù trong lòng phẫn nộ cỡ nào cũng không tới mức đánh mất lý trí.

"Phế thực lực của một võ giả còn khiến nàng thống khổ hơn chết, đặc biệt Anh Nhi còn là một người cao ngạo như thế, ngươi làm như vậy căn bản là thiên lý bất dung, nhất định phải xuống địa ngục!"

"Địa ngục?" Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Bất luận là thiên đường hay địa ngục đều sẽ có một người bồi ta cùng đi, cho nên, dù xuống địa ngục, chúng ta vẫn có thể tự tạo cho mình một mảnh trời riêng, cho nên, ta không cần phải sợ hãi cái gì!"

Có hắn ở đây, đời này còn có gì phải sợ?

Ánh mắt Dạ Vô Trần nhu hòa.

Nghe lời nàng nói, lệ khí trong mắt Dạ Vô Trần tiêu tán hết, trong đôi mắt tím kia chỉ có bóng dáng một mình nàng....

"Đông Phương gia chủ, chuyện này là ngươi không đúng rồi." Điền Phi cười nói, ánh mắt đảo qua hai người thâm tình nhìn nhau kia, sau đó nhìn về phía Đông Phương Lượng.

"Vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy rất rõ, là Đông Phương Anh hạ sát thủ với vị cô nương này trước, chẳng lẽ có người muốn giết nàng, nàng còn phải chạy tới ôm đùi người ta? Hoặc là đưa đầu ra cho người ta chém? Ta nghĩ, vị cô nương này không giết nàng đã là quá nhân từ rồi, còn thực lực... Mấy năm nay Đông Phương Anh ỷ vào thực lực của mình giết người vô tội còn ít sao? Nói không chừng nàng bị phế thực lực là một chuyện tốt, nếu không, một ngày nào đó Đông Phương gia trêu vào cường giả khiến Đông Phương gia bị hủy hoại cũng không biết chừng!"

Ánh mắt Đông Phương Lượng càng thêm âm trầm, hừ lạnh nói: "Anh Nhi là nữ nhi của ta, còn nàng chỉ là một chi thứ của Âu Dương gia, sao có thể so được?"

Ngụ ý, nữ nhi của ta giết nàng là chuyện bình thường, nàng phế nữ nhi hắn thì chính là thiên lý bất dung!

Tuy lần trước đến Âu Dương gia, Đông Phương Lượng đã gặp Mộ Như Nguyệt rồi, nhưng cũng không biết rõ thân phận của nàng, vừa rồi lại nghe Đông Phương Anh nói cho nên cũng cho rằng Mộ Như Nguyệt là chi thứ của Âu Dương gia.

"Ha ha!" Âu Dương Vân Cẩm cười to, khinh miệt nói, "Đông Phương gia chủ, ngươi có nhầm hay không? Mộ cô nương không phải là chi thứ của Âu Dương gia mà là người Âu Dương gia nguyện trung thành!"

Lời hắn nói giống như một tảng đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên ngàn vạn gợn sóng.

Nhưng cảm giác đầu tiên trong lòng mọi người chính là không dám tin!

Âu Dương gia là gì? Nữ tử này là người thế nào? Rốt cuộc có năng lực gì khiến Âu Dương gia nguyện trung thành?

Nhất định là vì Âu Dương gia muốn đả kích Đông Phương gia nên mới cố ý nói như vậy!
 
Chương 634: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (7)


Nhìn những ánh mắt không tin của mọi người, Âu Dương Vân Cẩm cũng không giải thích thêm gì, hắn chỉ muốn nói cho Đông Phương Lượng biết, Mộ Như Nguyệt không phải người hắn có thể đụng đến.

Nếu muốn động đến nàng, tất nhiên Âu Dương gia sẽ cùng hắn cá chết lưới rách!

Sắc mặt Đông Phương Lượng chuyển từ xanh thành trắng, rồi từ trắng thành xanh, trong lúc hắn còn chưa biết hóa giải chuyện này thế nào, một thanh âm ôn hòa từ phía sau truyền đến: "Phụ thân."

Dưới ánh mắt mọi người, Đông Phương Tuấn chậm rãi đi đến, trên dung nhan anh tuấn là ý cười nhàn nhạt, nhưng khi nhìn về phía Điền Phi, ánh mắt chợt tối sầm lại.

Điền gia!

Nghĩ đến tình huống của mình hiện tại, đáy lòng Đông Phương Tuấn thầm hận, trên mặt lại không biểu hiện gì, trước sau vẫn là nụ cười khéo léo.

"Tuấn Nhi, sao ngươi lại ra đây?" Đông Phương Lượng khẽ cau mày.

"Ta đến xem", Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt đảo qua Đông Phương Anh nằm trên mặt đất, xẹt qua một tia khinh thường, "Bây giờ nên đưa muội muội về phòng trước, sau đó mời đại sư xem có phương pháp nào hồi phục được không."

"Tốt." Đông Phương Lượng gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.

Hắn biết chuyện này là Đông Phương Anh khơi mào trước, nếu bây giờ trừng phạt nữ nhân kia, dĩ nhiên sẽ khiến các gia tộc khác bất mãn.

Cho nên, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn!

Nhưng món nợ này hắn nhớ kĩ, chờ sau này trả lại nàng gấp đôi! Khiến nàng hiểu rõ, người Đông Phương gia không phải dễ bắt nạt như vậy!

"Tử Lan."

Đông Phương Tuấn nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, mở quạt xếp trong tay, khuôn mặt tươi cười đi về phía nữ tử trong đám người, ánh mắt nhu hòa nói: "Xin lỗi, bởi vì thân thể không khỏe cho nên không thể bồi ngươi, chờ mấy ngày nữa khỏe hẳn, ta sẽ bồi ngươi đi dạo trong Đông Phương thành."

Trái tim Nam Cung Tử Lan run lên.

Trong đầu nàng vang lên lời Nam Cung Liệt đã nói, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, cắn chặt môi, trong mắt lộ vẻ kháng cự.

"Tử Lan?" Đông Phương Tuấn cau mày, "Xảy ra chuyện gì? Mới nửa năm không gặp, ngươi đã xa lạ với Tuấn ca ca sao? Hay là có người nói gì đó với ngươi?"

Lúc nói lời này, hắn nhịn không được quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt.

"Không có!" Nam Cung Tử Lan vội vàng phủ nhận, khẽ cắn môi, đôi mắt to tròn hàm chứa hơi nước nhìn về phía nam nhân mặc cẩm y bên cạnh xin giúp đỡ.

Cẩm y nam nhân hiển nhiên cảm thấy khó chịu với hành vi của Đông Phương Tuấn, nhíu chặt mày, nói: "Đông Phương công tử, mấy ngày nay muội muội ta có chút không thoải mái, chỉ sợ không thể cùng ngươi đi dạo, xin Đông Phương công tử thứ lỗi."

Nghe vậy Đông Phương Tuấn mới thu hồi tầm mắt, nở nụ cười khách sáo: "Thần huynh nói quá lời, nếu đã như vậy, cứ để Tử Lan nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy, nếu có thời gian, hay là Thần huynh cùng ta uống vài chén, thế nào?"

Không ai chú ý đến, trong nháy mắt này, đáy mắt Đông Phương Tuấn ám trầm, hàm chứa tia sáng khó hiểu....

Nam Cung Tử Lan, cuối cùng vẫn xa lạ hắn.

Hắn dời mắt qua phía Mộ Như Nguyệt, trong lòng bốc lên lửa giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Nữ nhân này không những ngăn trở hắn và Khiếu Nguyệt, bây giờ còn lời ra tiếng vào với Nam Cung Tử Lan làm hắn ngay cả cơ hội này cũng mất.

Nếu Nam Cung Tử Lan không muốn gả cho hắn, phụ thân sẽ suy xét lại vị trí thiếu chủ Đông Phương gia, như vậy, tình huống sẽ rất bất lợi với hắn....
 
Chương 635: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (8)


Lúc trước, Đông Phương Lượng nói một câu, ai có được Nam Cung Tử Lan, người đó sẽ là gia chủ đời kế tiếp, cho nên hắn mới không tiếc vứt bỏ Khiếu Nguyệt để có được thân phận thiếu chủ này...

"Mộ cô nương, Dạ công tử, đã lâu không gặp." Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía hai người, cười như không cười nói.

Đông Phương Lượng nhíu mày, hơi bất mãn nói: "Tuấn Nhi, ngươi quen những người này?"

"Đã từng gặp qua", Đông Phương Tuấn cười cười, "Chẳng qua hình như hai vị có chút hiểu lầm ta, hiện tại ta có chuẩn bị cho hai vị một phần đại lễ, nhận lỗi với hai vị, người tới, đưa đại lễ lên."

Dứt lời, một người cầm một cái hộp đi đến trước mặt Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn tiếp nhận cái hộp, vung tay lên, nói: "Đi xuống đi!"

"Vâng, thiếu chủ!" Người nọ yên lặng lui xuống.

Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Đông Phương Tuấn, có lẽ vì không hiểu tại sao Mộ Như Nguyệt phế Đông Phương Anh mà Đông Phương Tuấn còn muốn đưa lễ vật cho Mộ Như Nguyệt đi.

Có điều, từ lúc Đông Phương Tuấn tiếp nhận cái hộp, Mộ Như Nguyệt liền không cách nào dời mắt được...

"Huyễn ưu thảo!"

Không sai, trong cái hộp kia là huyễn ưu thảo! Chỉ cần ngửi được mùi hương này, nàng liền đoán ra loại dược liệu...

Huyễn ưu thảo là một loại dược liệu mê huyễn, nghe nói nếu cho một người dùng, hắn sẽ quên mất người mà hắn yêu nhất, hơn nữa sẽ yêu người khác phái đầu tiên mà hắn nhìn thấy.

Đương nhiên, đối với Mộ Như Nguyệt, huyễn ưu thảo không chỉ có một công hiệu này, bởi vì muốn luyện đan dược thiên giai trung cấp cần dùng loại dược liệu này.

Không ngờ bây giờ lại có người đưa tới tận cửa...

Có điều, Đông Phương Tuấn đưa huyễn ưu thảo cho bọn họ có mục đích gì?

Trong lúc Mộ Như Nguyệt còn đang trầm ngâm, Đông Phương Tuấn cười ôn hòa, nói: "Mộ cô nương, Dạ công tử, các ngươi đi đường cũng mệt nhọc vất vả rồi, hình như Âu Dương gia không mang theo nha hoàn tới, nếu đã như vậy ta liền đưa nha hoàn của ta cho hai vị, hi vọng các ngươi sẽ tiếp nhận ý tốt của ta."

Trong mắt Đông Phương Tuấn xẹt qua một tia sáng, phân phó: "Vũ nương, từ nay về sau, ngươi sẽ hầu hạ Dạ công tử và Mộ cô nương."

Hắn vừa dứt lời, một làn hương thơm ngát đã ập tới trước mặt, một nữ tử quyến rũ từ trong đám người đi ra.

Nữ tử này kinh diễm tuyệt luân, khóe mắt lông mày hàm xuân, dáng người khiến nam nhân huyết mạch phun trào, đặc biệt là làn váy quá ngắn, khi bước đi lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn nà, có vài người không chịu được cảnh tượng hương diễm này, hạ thân trực tiếp có phản ứng.

"Không được xem!"

Cố Oanh Oanh nhéo nhéo tay Điền Phi, bá đạo nói.

Điền Phi cười nhạo nói: "Loại nữ nhân phóng đãng này làm sao so được với phu nhân? Chỉ sợ lúc này Đông Phương Tuấn..."

Nam nhân kia nhìn thế nào cũng không giống đồ háo sắc.

Bất luận ở nơi nào, trong mắt hắn chỉ có vị bạch y nữ tử kia, cho nên Đông Phương Tuấn lập kế hoạch muốn dùng Vũ Nương câu dẫn nam nhân kia chỉ sợ sẽ ngâm nước nóng...

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, quét mắt Đông Phương Tuấn, phát hiện ý cười lạnh trong mắt hắn, lại nhớ đến dược liệu vừa rồi, nhất thời hiểu ra.

Thì ra hắn có chủ ý này!

Nghĩ kỹ ý đồ của đối phương, sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi lạnh xuống, khóe môi gợi lên độ cong lạnh băng, đôi mắt đen xẹt qua hàn ý...
 
Chương 636: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (9)


Đây xem như đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần trước mặt nàng? Xem ra mặt ngoài Đông Phương Tuấn cũng không làm tốt như nàng nghĩ...

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mấy người kia.

Sao bọn họ có thể không nhìn ra ý nghĩ chân thật của Đông Phương Tuấn?

Dù sao ở đây có nhiều người như vậy, hắn không đưa nha hoàn cho những người khác mà cố tình đưa cho đôi phu thê kia, nói không có âm mưu gì, ai mà tin được.

Huống chi, nữ tử quyến rũ kia giống nữ tử thanh lâu hơn chứ sao có thể là một nha hoàn? Bọn họ chưa từng gặp nha hoàn nào phóng đãng yêu mị như thế.

"Dạ công tử."

Vũ Nương khẽ khom người, lộ ra cái cổ trắng tuyết, loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn ngực đầy đặn...

Thanh âm dụ hoặc, nũng nịu chọc người yêu thương.

Nếu bị nàng dùng thanh âm như vậy kêu gọi, phỏng chừng chân bọn họ đều nhịn không được mềm nhũn, sau đó bất chấp tất cả mà nhào lên....

Lập tức, có nam nhân dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Dạ Vô Trần, vì sao hắn có vận khí tốt như vậy, bên cạnh đã có một thê tử tuyệt sắc, bây giờ còn có thêm một nữ tử quyến rũ tận xương, chỉ nhìn dáng người là biết công phu trên giường của nữ tử này cực tốt, có thể khiến nam nhân dục tiên dục tử.

Còn Mộ Như Nguyệt, nhất thời hoàn toàn bị bỏ qua một bên.

Cho dù nàng là người Âu Dương gia cũng không thể ngăn cản phu quân mình nạp thiếp, thế giới này vốn là như thế, mặc kệ nữ nhân có thực lực cỡ nào đều phải coi phu quân là trên hết, nếu ngăn cản phu quân cùng nữ nhân khác ân ái triền miên sẽ bị coi là ghen tị, đố phụ.

Huống chi nam nhân này còn là một cường giả.

Là cường giả đương nhiên sẽ có nhiều nữ nhân hơn người khác.

Xem ra có trò hay để nhìn....

"Dạ công tử?"

Thấy nam nhân này từ đầu đến cuối không hề nhìn mình, trong lòng Vũ Nương có chút khó chịu, mấy nam nhân trước đây nàng chỉ cần nói một câu liền lên giường, không phải Đông Phương Tuấn cũng vậy sao? Hơn nữa, Đông Phương Tuấn còn khen nàng công phu trên giường cực tốt, hầu hạ hắn thật thoải mái, cũng vì thế mà Vũ Nương càng tự tin hơn.

Nhưng mà nam nhân trước mắt lại không thèm nhìn nàng, lúc nàng hành lễ cũng không đỡ nàng lên...

Một khi đã như vậy, nàng nhất định phải câu dẫn được hắn, làm hắn hưởng thụ mị lực của nàng trên giường...

Đặc biệt là, tuy nam nhân này xấu xí nên phải đeo mặt nạ nhưng dáng người thon dài kia rất tốt, nam nhân sao, lên giường rồi thì đều giống nhau, nàng đều có thể ăn hết.

Có điều, không biết tinh lực trên giường của hắn thế nào, nàng cũng muốn nếm thử một chút...

"Ai yêu! Đầu ta choáng váng, công tử giúp ta..."

Vũ Nương nâng tay đỡ trán, thân thể yêu kiều tận xương ngã về phía Dạ Vô Trần...

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người có thể tưởng tượng ra thần sắc nam nhân kia khi ôm cái thân thể mềm mại kia, nhưng Vũ Nương này cũng thật lớn mật, câu dẫn phu quân người ta trước mặt đối phương như vậy cũng hơi quá đáng.

Bất quá, Vũ Nương quả thật là cố ý!

Nàng không phục trong mắt Dạ Vô Trần không có nàng, càng muốn khiêu chiến, Mộ Như Nguyệt đúng là rất đẹp, nhưng lại quá ngây ngô, sao có thể quyến rũ bằng nàng?

Quan trọng hơn là Đông Phương công tử đã giao nhiệm vụ cho nàng, phải phá hư quan hệ của hai người bọn họ, chỉ cần nàng làm được điều đó, sẽ đảm bảo nàng cả đời sống sung sướng.

Cho nên, nếu bây giờ Dạ Vô Trần ôm nàng, lòng tự trọng của nữ nhân kia tất nhiên sẽ không thể chấp nhận được, vậy nàng cũng coi như hoàn thành một nửa nhiệm vụ...
 
Chương 637: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (10)


Về phần Dạ Vô Trần có tiếp nhận nàng hay không, Vũ Nương rất tự tin, nam nhân vốn thương hoa tiếc ngọc, thấy mỹ nhân sắp té ngã nhất định sẽ đỡ nàng một phen...

Nhưng mà, chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra...

Thời điểm Vũ Nương sắp ngã vào lòng Dạ Vô Trần, thân thể nam nhân chợt lóe, tránh sang một bên, vì thế, "bịch" một tiếng, thân thể yêu kiều kia ngã lăn trên mặt đất...

Mọi người ngây ngẩn, nghiễm nhiên còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Mỹ nhân phóng đãng yêu mị trước mắt, cho dù không động tâm với nàng, nhưng ai mà không muốn chơi một chút? Vậy mà nam nhân này lại từ bỏ cơ hội?

Hơn nữa, đỡ nàng một lần cũng không muốn?

Đầu óc Vũ Nương trống rỗng, nàng thật sự không ngờ, chiêu thức này lại mất hiệu lực đối với nam nhân này?

Nàng cắn chặt môi, không cam lòng, chẳng lẽ mị lực của nàng còn chưa thể hiện ra hết cho nên nam nhân này mới không động tâm?

"Dạ công tử, ngươi có ý gì?" Sắc mặt Đông Phương Tuấn trầm xuống, "Vũ Nương là nha hoàn ta đưa để hầu hạ các ngươi, dù nàng có gì không đúng cũng không nên đối đãi với nàng như vậy!"

Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Đông Phương Tuấn sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: "Đối đãi với nàng? Không biết phu quân ta phải đối với nàng thế nào? Bản thân nàng cố ý té ngã chẳng lẽ còn phải đi đỡ nàng? Có lẽ đổi thành Đông Phương công tử, nhất định sẽ không đành lòng mà đỡ nàng một phen."

Sắc mặt Đông Phương Tuấn hơi đổi, theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: "Chuyện này quả thật là nàng sai, không thể trách Dạ công tử, một khi đã như vậy, ta sẽ để nàng qua hầu hạ các ngươi."

Chỉ cần tiếp cận bọn họ, tìm cơ hội cho Dạ Vô Trần ăn huyễn ưu thảo, lúc đó, Dạ Vô Trần sẽ quên nữ nhân này, yêu Vũ Nương.

Mà hắn, cũng muốn khiến nữ nhân đáng chết này nếm thử tư vị yêu mà không có được!

"Là tới hầu hạ chúng ta, hay là lên giường hầu hạ phu quân ta?" Mộ Như Nguyệt cười nói, trong mắt xẹt qua hàn ý lạnh lẽo tận xương.

Dù Đông Phương Tuấn không nói rõ ràng nhưng bất kì ai đều hiểu rõ, Vũ Nương chính là nữ nhân Đông Phương Tuấn đưa lên giường Dạ Vô Trần.

"Mộ cô nương, đồng ý hay không đồng ý cũng không phải ngươi nói", ánh mắt Đông Phương Tuấn càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói, "Phu quân ngươi là trời của ngươi, ngươi dĩ nhiên phải nghe lời hắn, chỉ cần hắn muốn, đừng nói là lên giường hầu hạ hắn, dù hưu ngươi, cưới nàng cũng là tất nhiên!"

Đông Phương Tuấn biết rõ Dạ Vô Trần rất yêu Mộ Như Nguyệt, từ ánh mắt có thể nhìn ra được. Nhưng có yêu một người đến mức nào cũng không thể kháng cự được dụ hoặc.

Cũng giống như hắn, yêu Khiếu Nguyệt, nhưng trong khoảng thời gian cùng nàng yêu nhau, hắn cũng vẫn có vài hồng nhan tri kỷ, hơn nữa thỉnh thoảng còn đến thanh lâu phát tiết nhu cầu.

Cho dù Dạ Vô Trần và Vũ Nương có phát sinh quan hệ cũng không thể khiến hắn không yêu Mộ Như Nguyệt, cho nên hắn mới dùng huyễn ưu thảo, chỉ có dùng loại dược liệu này mới có thể khiến hắn quên Mộ Như Nguyệt, yêu nữ nhân khác!

Đến lúc đó, nữ nhân này nhất định sẽ đau đến tê tâm liệt phế! Như vậy có thể khiến nàng nếm chịu nỗi đau đớn khi hắn mất Khiếu Nguyệt...

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Vô Trần, hắn nói ngươi muốn hưu ta, cưới người khác, còn nói ngươi là trời của ta, tất cả mọi chuyện đều phải nghe lời ngươi, là như vậy sao?"
 
Chương 638: Đột phá cảnh giới Địa Nguyên (1)


Bầu không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nam nhân đeo mặt nạ kia, chờ đợi câu trả lời của hắn...

Quanh người nam nhân bao phủ một tầng lệ khí, đôi mắt tím lạnh băng không có chút độ ấm, lạnh lùng đảo qua Vũ Nương, trên người chợt xuất hiện ngọn lửa màu đen mãnh liệt.

Oanh!

Ngọn lửa bắn về phía Vũ Nương, nháy mắt đã bao trùm cái thân thể kiều mị kia, đối phương còn chưa kịp mở miệng kinh hô đã bị ngọn lửa nuốt hết...

Đây... chính là đáp án của hắn!

Từ đầu đến cuối, nam nhân không nói bất kì lời nào, nhưng hành động của hắn lại càng khiến mọi người chấn động hơn.

Dù hắn không để nữ tử quyến rũ kia vào mắt, nhưng nỡ lòng nào ra tay giết một vưu vật nóng bỏng như vậy?

Bất quá, Dạ Vô Trần không nghĩ mình làm vậy có gì không đúng.

Đông Phương Tuấn chẳng những đưa huyễn ưu thảo, mà còn đưa nữ nhân này cho hắn, mục đích là gì còn chưa rõ ràng sao, đối với loại nữ nhân cam nguyện bị Đông Phương Tuấn lợi dụng để phá hư tình cảm của hai người bọn họ, tại sao hắn phải buông tha?

Nếu nàng vì quyền lợi hay phú quý mà làm việc cho Đông Phương Tuấn thì nên hiểu rõ kết cục của mình sẽ thế nào!

"Quỷ Vương!" Đông Phương Tuấn biến sắc, hành vi của Dạ Vô Trần là trắng trợn tát vào mặt hắn, làm sao hắn còn tiếp tục giả bộ được nữa? Lập tức phẫn nộ quát: "Ngươi đang làm cái gì?"

Dạ Vô Trần lạnh lùng đảo mắt về phía Đông Phương Tuấn, thanh âm tràn ngập hàn ý: "Như ngươi nhìn thấy!"

"Ngươi..." Đông Phương Tuấn xanh mặt, "Thì ra Quỷ Vương là thê nô!"

Trên đời này, nam nhân hận nhất chính là bị người khác nói mình là thê nô, đối với bọn họ đây là một loại sỉ nhục.

Thân là nam nhân, yêu cầu nữ nhân phải nói gì nghe nấy, chứ không phải sợ hãi thê tử của mình.

Đông Phương Tuấn vốn cho rằng sau khi nghe mình nói lời này, bất luận thế nào Dạ Vô Trần cũng sẽ chứng minh mình không phải là thê nô, nhưng nam nhân kia lại chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: "Giữa chúng ta, lời nàng nói mới tính, lời của ta không tính là gì."

Tuy thanh âm của nam nhân cũng không lớn lắm nhưng từng chữ vẫn rơi vào tai mọi người.

Bọn họ có chút không thể tin vào tai mình.

Nam nhân này gián tiếp thừa nhận mình là thê nô? Chuyện này đối với nam nhân là vô cùng nhục nhã a!

Đông Phương Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một thanh âm lạnh lùng khác ngắt ngang: "Đông Phương công tử, cái chân thứ ba của ngươi tốt không? Lại có thể tới chỗ này gây sóng gió?"

Mộ Như Nguyệt cười như không cười quét mắt về phía hạ thân Đông Phương Tuấn, ý tứ trong mắt không nói cũng biết.

Ở đây có rất nhiều người đều là người từng trải, làm sao có thể không rõ cái chân thứ ba là ý gì? Bọn họ đều sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn hoàn toàn biến sắc!

Hắn không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ nói ra chuyện này, ánh mắt âm u: "Mộ cô nương, ta không hiểu lời này là có ý gì?"

"Có ý gì?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, "Ý của ta đương nhiên là Đông Phương Tuấn ngươi đã là một phế vật, chẳng lẽ bởi vì ngươi đã là phế vật cho nên muốn phá hoại tình cảm của người khác?"

Oanh!

Trên người Đông Phương Tuấn bộc phát lực lượng cường đại trực tiếp đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng nàng lại đứng im không động, bên môi còn mang ý cười nhàn nhạt.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi dám vu hãm ta?"
 
Chương 639: Đột phá cảnh giới Địa Nguyên (2)


Sắc mặt Đông Phương Tuấn xanh mét, khí thế toàn thân trở nên sắc bén: "Ngươi đường đường là nữ tử, vậy mà dám nói ra mấy lời hạ lưu như vậy, không sợ người đời nhạo báng?"

"Ta chỉ nói sự thật mà thôi, không giống kẻ nào đó chuyên làm mấy chuyện hạ lưu" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không chút sợ hãi nói, "Đông Phương Tuấn, ta có bôi nhọ ngươi hay không, bản thân ngươi rõ ràng!"

Đến yến hội lần này, mục đích chủ yếu của nàng chính là khiến Đông Phương gia bị cô lập với ba gia tộc khác, tuy nói Nam Cung gia đã xem xét lại hôn sự này nhưng nếu muốn làm Nam Cung gia đối địch với Đông Phương gia thì chưa đủ.

Cần phải khiến Nam Cung gia thất vọng với hành vi của hắn.

Mà Đông Phương Tuấn giấu giếm tình huống của bản thân, tiếp tục liên hôn, đây chính là cơ hội khiến hai gia tộc trở mặt thành thù.

Còn Điền gia...

Đó hoàn toàn là Đông Phương gia tự tìm chết!

"Đông Phương công tử lại vô nhân đạo như thế? Chậc chậc, thật nhìn không ra a..."

"Hắn đã biến thành như vậy mà còn muốn cưới Tử Lan tiểu thư, vậy không phải hại người ta mất đi hạnh phúc cả đời sao?"

"Cũng chưa chắc, nói không chừng đây là âm mưu của Âu Dương gia, mục đích là muốn phá hỏng liên hôn giữa hai nhà...."

Một câu cuối cùng được rất nhiều người tán thành.

Đông Phương Tuấn sao có thể là phế vật? Nếu nói là phá hỏng liên hôn còn có khả năng...

Mộ Như Nguyệt cười ngả ngớn, lòng bàn tay bắn ra một đạo kiếm quang, cắt đứt ống quần của Đông Phương Tuấn, lộ ta quang cảnh bị tàn phá bên trong...

Bọn nữ tử ở đây mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu không dám nhìn cảnh tượng kia.

Đông Phương Tuấn cũng ngây dại, hắn làm thế nào cũng không ngờ được Mộ Như Nguyệt dám làm chuyện lớn mật như vậy trước mặt mọi người.

Nàng vẫn là nữ nhân sao?

"Không được nhìn!" Dạ Vô Trần bá đạo kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, ấn đầu nàng vào trong ngực mình.

Mộ Như Nguyệt cũng không phản kháng, tùy ý hắn ấn đầu nàng vào ngực.

"Các ngươi mau nhìn, Đông Phương Tuấn quả thật là phế vật, hắn thật sự bị phế!"

Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Đám nữ tử đều tò mò quay đầu nhìn, ánh mắt kinh ngạc, sau đó khuôn mặt lại đỏ bừng...

"Đông Phương gia chủ, ngươi có ý gì!" sắc mặt Nam Cung Thần trầm xuống, phẫn nộ nói, "Còn muốn muội muội ta gả cho một thái giám! Nếu nàng thật sự gả cho Đông Phương Tuấn, cả đời nàng đều bị hủy rồi! Chuyện này, ngươi phải cho chúng ta một công đạo!"

Nam Cung Thần vẫn chưa nghĩ ra cách nào thoái thác hôn sự này, hiện tại có một cơ hội tốt như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua, huống chi, Đông Phương Tuấn vốn không xứng với muội muội hắn.

"Này..." Đông Phương Lượng nhất thời sửng sốt, không biết nên giải thích thế nào.

Dù sao Đông Phương Tuấn bị phế cũng là sự thật, Đông Phương gia lại không nói muốn giải trừ hôn ước, hành vi lừa gạt như thế, Nam Cung gia sao có thể không thống hận?

"Nam Cung công tử, ngươi trước hết nghe ta nói..."

Đông Phương Lượng do dự nửa ngày, hạ quyết tâm nói: "Kỳ thật ta cũng không biết rõ chuyện này, ta cũng bị Đông Phương Tuấn lừa gạt, nếu Nam Cung công tử không hài lòng, ta còn có mấy nhi tử khác đều có thể..."

"Ha ha!" Nam Cung Thần ngửa đầu cười to, "Các ngươi coi muội muội ta là cái gì? Tử Lan là bảo bối của Nam Cung gia chúng ta, bình thường còn không nỡ để nàng chịu một chút ủy khuất nào, các ngươi lại dám dùng phương pháp này lừa gả! Ai biết các ngươi tìm một người khác có phải lại là thái giám hay không? Hoặc là không cẩn thận biến thành thái giám? Đông Phương gia chủ, ta thấy liên hôn giữa hai nhà đến đây là chấm dứt đi!"
 
Chương 640: Đột phá cảnh giới Địa Nguyên (3)


Thanh âm hắn vạn phần lạnh lẽo, ánh mắt phẫn nộ, chán ghét đảo qua Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn ngây ngẩn, hắn thật sự không ngờ thời khắc mấu chốt lại bị phụ thân vứt bỏ, nhưng hắn càng sợ hãi Nam Cung Tử Lan rời đi hơn: "Tử Lan, ngươi nghe ta nói, ta..."

Lúc nói chuyện, hắn tiến lên muốn bắt lấy tay Nam Cung Tử Lan, lại bị Nam Cung Thần ngăn cản.

Giờ phút này, trong mắt Đông Phương Tuấn tràn đầy thống khổ, có điều là thật hay giả thì không ai biết...

"Tử Lan, ta thật sự không cố ý muốn lừa gạt ngươi, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật lòng thích ngươi, ta chỉ quá sợ hãi mất đi ngươi cho nên mới giấu giếm chuyện này, ngươi phải tin ta, ta nhất định sẽ khôi phục lại bình thường, ngươi cho ta một cơ hội, được không?"

"Bình thường?" Nam Cung Thần cười lạnh, "Đông Phương Tuấn, ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết? Bộ dạng này của ngươi còn có thể khôi phục bình thường sao? Nam Cung gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép Tử Lan gả cho một thái giám, ta khuyên ngươi chết tâm đi."

Hắn che chắn Nam Cung Tử Lan sau lưng, không cho Đông Phương Tuấn tiếp cận chút nào.

Đông Phương Tuấn không nói gì, hắn ngước mắt ngóng nhìn Nam Cung Tử Lan, trong mắt hàm chứa tia khẩn cầu: "Tử Lan, ngươi phải tin ta, Tuấn ca ca nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi quên rồi sao? Lúc trước ta bất chấp nguy hiểm bắt tiểu bạch hổ cho ngươi vui vẻ, vì sao bây giờ chúng ta chỉ gặp chút trắc trở, ngươi liền muốn bỏ ta mà đi? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta không quan trọng chút nào sao?"

Trong suy nghĩ của hắn, Nam Cung Tử Lan thiện lương, lại dễ mềm lòng, chỉ cần hắn nói vài lời nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả nhào vào lòng hắn.

Mà hắn cũng đã dang hai tay chuẩn bị đón nhận nàng...

Nhưng hiện tại, suy nghĩ của hắn hoàn toàn sai.

Nếu hắn không đề cập tới chuyện tiểu bạch hổ thì còn đỡ, bây giờ nhắc tới, sắc mặt Nam Cung Tử Lan lạnh lẽo, nói: "Đông Phương Tuấn, bản thân ngươi đã làm chuyện gì thì tự ngươi biết, Nam Cung Tử Lan ta không phải nữ tử vô tri ngu xuẩn, bị ngươi lừa gạt như vậy đủ rồi, ta không muốn làm một ngốc tử đau khổ lưu luyến một kẻ lừa đảo!"

Sắc mặt Đông Phương Tuấn tái nhợt, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ Nam Cung Tử Lan đã biết chuyện đó?

Không!

Không thể nào, hắn làm kín đáo như vậy, Nam Cung Tử Lan sao có thể biết được?

Đông Phương Tuấn trấn định lại, nói: "Tử Lan, có phải ngươi có hiểu lầm gì đó không? Ta thề với trời tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với ngươi!"

Nghe lời này, Nam Cung Tử Lan nở nụ cười, nụ cười này không còn đáng yêu như trước mà mang theo thất vọng.

"Đông Phương Tuấn, tới bây giờ mà ngươi còn muốn lừa gạt ta sao?" Nam Cung Tử Lan lắc đầu, ánh mắt dần dần rưng rưng, "Ngươi lừa một nữ nhân, bây giờ còn lấy danh nghĩa tình yêu lừa gạt ta, nếu ngươi không làm như vậy, có lẽ chúng ta còn có thể chia tay trong hòa bình, nhưng mà hành động của ngươi đã làm ta chán ghét ngươi, Đông Phương Tuấn, đời này ta thống hận nhất chính là bị lừa dối!"

Bước chân Đông Phương Tuấn lảo đảo, nhịn không được lui về phía sau hai bước, hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng cuối cùng vẫn biết hết tất cả...

Nhưng Đông Phương Tuấn thật không cam lòng, thắng lợi đã ngay phía trước, lại bị nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia phá hủy, nữ nhân kia nhất định cố ý xả giận cho Khiếu Nguyệt....
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom