Dịch Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 20


“Dâm tà chỉ khí gọi là hổ tức.”

Nghe vậy, Dương Phàm kinh ngạc nói: “Xích Diễm Hổ Vương muốn giở trò với nữ tử váy xanh...”

Tuy nhiên, Dương Phàm vẫn chưa kịp nói xong, Xích Diễm Hổ Vương đột nhiên gầm lên một tiếng về phía hän đang đứng.

“Grừ..”

“Ai đang quấy rầy chuyện tốt của bản vương, mau cút ra đây cho ta.”

Sóng âm mạnh mẽ xông thẳng vào chỗ Dương Phàm đang đứng, những cây cổ thụ nhân sâm gãy lìa.

Nữ tử thần bí cong ngón tay búng một cái, một luồng kiếm quang bay ra, nhanh chóng hóa giải đòn công kích của sóng âm đó.

Lúc này, Dương Phàm không hề có trở ngại xuất hiện trong tâm mắt của Xích Diễm Hổ Vương.

Dương Phàm đang định lên tiếng thì nghe thấy nữ tử váy xanh truyền âm nói mình: “Ngươi đưa ta đi nhanh lên!”

“Nhanh lên, ta không chịu đựng được nữa!”

Giọng nói của nữ tử váy xanh đầy vội vã và bất lực, nàng ta có thực lực mạnh mẽ nhưng lúc này đôi chân lại mềm nhữn, tứ chỉ không còn sức lực.

Dương Phàm ngước mắt nhìn sang, lúc này cả người nữ tử váy xanh đang run lên, khuôn mặt hoảng hốt lo sợ.

Thấy vậy, Dương Phàm quay đầu lại nói với nữ tử thần bí: “Tiền bối, chúng ta cứu nàng ta đi.”

Nữ tử thần bí ngẩng đầu liếc nhìn nữ tử váy xanh, sau đó khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị nói.

“Ngươi đi cứu nữ tử váy xanh đi, để ta ngăn Xích Diễm Hổ Vương lại.”

Nghe vậy, tuy Dương Phàm cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lúc này hắn không thể nghĩ nhiều.

Dương Phàm lao về phía nữ tử váy xanh, thấy vậy, Xích Diễm Hổ Vương giận giữ hét lên: “Oät con, ngươi muốn chết à.”

Ngay sau đó, Xích Diễm Hổ Vương liền chạy. về phía Dương Phàm, nhưng đúng lúc này, một lưồng sức mạnh vây nó tại chỗ, khiến nó không thể động đậy được.

Xích Diễm Hổ Vương vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sang với vẻ mặt kinh hãi, chỉ thấy nữ tử thần bí cười hờ hững nói: “Đừng làm phiền họ.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Xích Diễm Hổ Vương chợt ngẩn ngơ.

Đúng lúc này, Dương Phàm trực tiếp ôm eo. nữ tử.

“Chuyện khẩn cấp, mạo phạm rồi.”

Khi Dương Phàm ôm nữ tử váy xanh đi đến bên cạnh nữ tử thần bí, hăn nói: “Tiền bối, chúng †a đi thôi!”

Tuy nhiên, nữ tử thần bí lại nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi đưa nàng ta rời đi trước, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi.”

“Nhanh lên!”

Thấy nữ tử thần bí như vậy, Dương Phàm gật đầu rồi vội vàng bế nữ nữ tử váy xanh chạy vào trong rừng sâu.

"Thấy Dương Phàm rời đi, nữ tử thần bí nở nụ cười quỷ dị, sau đó nàng ta đi thẳng vào động phủ của Xích Diễm Hổ Vương.

Thấy vậy, Xích Diễm Hổ Vương lập tức hét lên: “A..”

“Loài người, ngươi đi ra cho bản vương!”

Tuy nhiên, cho dù Xích Diễm Hổ Vương gào thét thế nào thì nữ tử thần bí cũng không thèm để ý đến nó.

Sau khi vào động phủ, nữ tử thần bí lập tức phát hiện ra Cửu Tinh Ngọc Liên mọc giữa ao trong động phủ.

Nữ tử thần bí mỉm cười nói: “Thứ này giúp ích rất lớn cho Dương Phàm, chuyến này đúng là không uổng công chút nào.”

Nói đoạn, nữ tử thần bí phất tay áo, Cửu Tinh Ngọc Liên liền biến mất.

Khi nữ tử thần bí xuất hiện lần nữa đã đến bên cạnh Xích Diễm Hổ Vương, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Nể tình ngươi hôm nay có công lao nên ta không giết ngươi.”

Nghe vậy, Xích Diễm Hổ Vương lại lộ vẻ mặt ngơ ngác, nó nổi giận mắng chửi: “Loài người, rốt cuộc ngươi lại muốn làm gì?”

Tuy nhiên, nữ tử thần bí lại quay người đi, không thèm để ý đến Xích Diễm Hổ Vương.

Ở bên khác!

Dương Phàm bế nữ tử váy xanh chạy như điên trên đường, hắn còn chưa kịp thưởng thức thân thể mềm mại thơm tho trong vòng tay mình.

Đúng lúc này, nữ tử váy xanh nằm trong lòng Dương Phàm đột nhiên nói: “Thả ta xuống.”

Nghe thấy nàng ta nói vậy, Dương Phàm chậm rãi dừng bước đặt nàng ta xuống.

Dương Phàm lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Cô nương, ngươi..."

Tuy nhiên, Dương Phàm vừa lên tiếng, không biết nữ tử váy xanh đột nhiên lấy sức lực ở đâu ra đè thẳng lên người hắn.

Thấy vậy, Dương Phàm nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Cô nương, ngươi muốn làm gì?”
 
Chương 21


Lúc này, mặt Dương Phàm đang đần ra, hắn không ngờ mình lại bị nữ tử váy xanh cưỡi lên mình.

"Thấy nữ tử váy xanh không nói lời nào, Dương Phàm định xô nàng ta ra.

Nhưng bất kể hắn xô mạnh cỡ nào cũng không thể làm nữ tử váy xanh nhúc nhích mảy may.

Lúc này, Dương Phàm đột nhiên phát hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đã đỏ tới mức gần như có thể nhỏ ra máu.

Nét mặt nàng ta ngập tràn quyến rũ và cám dỗ, từng nhịp thở của nàng ta đều k1ch thích thần kinh của Dương Phàm.

Dương Phàm lắc đầu, vội vàng la to: “Này, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”

“Ngươi nói cho ta biết đi, chưa biết chừng ta lại giúp được ngươi!"

Nhưng...

Lời Dương Phàm nói chẳng khác gì đá chìm biển sâu, không hề nhận lại được bất kỳ lời hồi đáp nào!

Đúng lúc này, toàn thân nữ tử váy xanh bắt đầu run lên khe khẽ, biểu cảm trở nên cực kì điên cuồng, nàng ta đột nhiên không chịu đựng nổi, bắt đầu lột quần áo trên người Dương Phàm ra.

"Thấy vậy, Dương Phàm giật mình la lên: “Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Trong lúc hẳn nói câu này, y phục của hẳn đã bị xé rách.

Thấy nữ tử váy xanh cứ như thể đã phát điên, Dương Phàm lập tức bất chấp tất cả, vội vàng vận chuyển linh lực, định ra tay với nàng ta.

Nhưng đúng lúc này...

Nữ tử váy xanh đột nhiên lại phong bế đan điền của Dương Phàm, hắn cảm thấy mình lại quay trở về làm một tên phế vật.

Nữ tử váy xanh xé sạch y phục của Dương Phàm xong, đôi môi đỏ ướt át, quyến rũ của nàng ta trực tiếp hôn lên người hẳn

Khoảnh khắc ấy.

Đầu óc Dương Phàm trống rỗng, hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Ngay khi Dương Phàm còn đang ngẩn người, nữ tử váy xanh bỗng vung tay áo lên, xung quanh lập tức xuất hiện một vòng bảo hộ băng linh lực bao trùm lấy hai người họ.

Một giây sau!

Bên trong vòng bảo hộ vang lên tiếng la to của Dương Phàm:

“Mẹ nó, đồ nữ yêu râu xanh nhà ngươi.”

“Sao ngươi lại cưỡng.."

Thế nhưng, Dương Phàm chỉ mới nói được. nửa câu đã tắt tiếng.

Một lúc lâu sau!

Khi vòng bảo hộ bằng linh lực được dỡ bỏ, nữ tử váy xanh mặt lạnh như tiền, nét mặt của nàng ta đã bình thường trở lại, không còn bối rối nữa, chẳng qua màu da ửng hồng vẫn còn chưa †an hết.

Nhưng lúc này, Dương Phàm lại áo rách quần manh thất thần năm trên mặt đất!

Nữ tử váy xanh nhìn về phía Dương Phàm, hai nắm đấm siết chặt, sát ý bùng lên.

Dường như Dương Phàm cảm nhận được. sát ý của nàng ta, hẳn cười gãn hỏi:
 
Chương 22


“Sao vậy? Không phải vừa rồi biểu cảm còn như sỉ như say lắm sao?”

“Giờ đã lại muốn giết người diệt khẩu rồi à!”

Nghe Dương Phàm nói vậy, nữ tử váy xanh tức nổ phổi đáp:

“Ngươi...”

“Ngươi có tin nếu ngươi còn dám nhắc tới chuyện vừa rồi nữa thì ta sẽ giết ngươi luôn không?”

Thế nhưng, Dương Phàm lại chẳng hề để tâm tới lời nàng ta nói, vẫn cười găn hỏi:

“Chẳng phải ngươi đã chuẩn bị ra tay rồi sao?

Nữ tử váy xanh nhìn Dương Phàm, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ muốn giế t chết Dương Phàm.

Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không ra tay! Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, nàng ta không tài nào xuống tay nổi với nam nhân trước mặt.

Một lát sau!

Nữ tử váy xanh chậm rãi quay người, định bỏ. đi

Lúc này, Dương Phàm gắn giọng bảo: “Nếu như hôm nay ngươi không giết ta thì sau này nhất định ta sẽ đòi lại mối nhục ngày hôm nay”

“Ngươi ngủ với ta một lần thì ta sẽ ngủ với ngươi hai lần!”

Nghe vậy, nữ tử váy xanh nhíu mày.

Một khắc sau!

Nàng ta lách người bước tới gần Dương Phàm, sút bay hẳn xong rồi nói:

“Ngươi còn dám nói thêm một câu nữa xeml”

"Trên người nữ tử váy xanh tỏa ra sát ý đáng sợ như thể nữ ma đầu chuẩn bị nổi điên.

Thế nhưng, chắc chắn trên đời này không có nữ ma đầu nào lại hào hoa phong nhã, đẹp như tiên giáng trần như vậy!

Dương Phàm nắm dưới đất, khóe môi rớm máu tươi, hẳn sầm mặt tuyên bố:

“Chỉ cần hôm nay ta không chết thì sau này nhất định ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội."

Nghe vậy, nữ tử váy xanh hừ lạnh nói:

“Hừ!”

"Dù có cho ngươi mười năm, ngươi cũng không có tư cách ấy!”

Lời này của nữ tử váy xanh không hề khoa. trương chút nào. Với cảnh giới hiện tại của nàng ta và thế lực chống lưng cho nàng ta thì một Võ Giả cấp chín hoàn toàn không thể làm gì được cả.

Đúng vậy! Chỉ mới một thời gian ngắn mà Dương Phàm đã tăng một lúc ba tiểu cảnh giới như một kỳ: tích.

Hiện tại, hắn đã là Võ Giả cấp chín!

Nhưng Dương Phàm nghe câu này xong lại cười khẩy, giễu cợt đáp trả:

“Ha ha!”

“Thật không nhìn ra.”

“Không ngờ ngươi lại kiêu ngạo, không nhuốm bụi trần như vậy đấy”

Nữ tử váy xanh nghe vậy lập tức nhíu mày, lời này của Dương Phàm làm nàng ta cực kỳ khó. chịu.

Lúc này, Dương Phàm lại nói tiếp:

“Ngươi có dám nói tên mình ra không? Nếu ngươi sợ ta trả thù thì giờ ngươi có thể đi."

Nghe vậy, nét mặt nữ tử váy xanh lộ vẻ mỉa mai, nàng ta cười nhạt đáp:
 
Chương 23


“Không ngờ ngươi lại dùng phép khích tướng với ta, sao ngươi lại ngây thơ thế nhỉ?”

“Ta tên là Lâm Thanh Trúc, nếu như ngươi có thể rời khỏi Nam Vực thì có thể tới tìm ta!”

Nghe vậy, Dương Phàm khinh khỉnh đáp: “Lâm Thanh Trúc, một ngày nào đó nhất định ta sẽ tới tìm ngươi, hơn nữa còn trả lại cho ngươi gấp bội chuyện ngày hôm nay.”

Nghe vậy, Lâm Thanh Trúc đột nhiên lách mình bước tới, túm cổ Dương Phàm, nói:

“Mặc dù chuyện hôm nay là tại ta nhưng ngươi cũng đã nhận được ích lợi không tưởng rồi đấy thôi."

“Nếu không sao ngươi lại có thể đột phá liên tiếp ba tiểu cảnh giới chứ!”

“Tốt nhất là ngươi hãy quên chuyện hôm nay đi, nếu không, chẳng ai cứu nổi ngươi đâu, dù có là gia tộc của ngươi đi chăng nữa”

Nói xong, Lâm Thanh Trúc phẩy tay áo, dưới chân lập tức xuất hiện một đóa sen.

Trước cái nhìn chăm chú của Dương Phàm, Lâm Thanh Trúc gần như biến mất chỉ trong nháy mắt, như thể chưa từng xuất hiện ở đây.

"Thấy giai nhân đã đi mất, Dương Phàm cười gắn:

“Kiểu gì cũng có ngày nhất định ta phải đòi lại gấp bội từ ngươi”

“Hơn nữa, ta còn muốn nói ngay trước mặt ngươi rằng, nữ nhân mà ta đã ngủ qua thì là của tạ!

Nói xong, Dương Phàm chầm chậm nhằm hai mắt lại, cảm nhận thử tu vi của mình.

Một lát sau!

Nét mặt Dương Phàm lộ vẻ khó hiểu, hắn tự lẩm bẩm một mình:

“Mẹ kiếp, làm chuyện đó mà cũng có thể tăng tu vi ư?”

Đúng lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương Phàm, nàng ta nói

“Không tồi, Võ Giả cấp chín.”

“Có phải hiện giờ đã bắt đầu lâng lâng rồi không?”

Dương Phàm quay đầu nhìn về phía nữ tử thần bí, buồn rười rượi đáp:

“Tiền bối, ở trước mặt nữ nhân kia, chút thực lực nhỏ bé này chẳng hề đáng nhắc tới.”

Lúc này, Dương Phàm lại thắc mắc hỏi:

“Tiền bối, tại sao ta lại đột nhiên đột phá liên tiếp ba tiểu cảnh giới?”

Nữ tử thần bí khế cười nói:

“Bởi vì trong cơ thể tiểu nha đầu kia có huyết mạch Võ Thần!”

“Ngươi kết hợp với nàng ta nên đương nhiên cũng được huyết mạch Võ Thần của nàng ta tẩm bổ”

Nghe vậy, Dương Phàm gật đầu như đã hiểu ra.

Nhưng, đúng lúc này...

Hai mắt hăn lại trợn lên nhìn nữ tử thần bí, bối, vừa rồi ngươi đã trông thấy bọn ta làm chuyện đó à?”

Nghe vậy, nữ tử thần bí cười nói:

“Không!”

“Chẳng qua là hiện tại trên người ngươi vẫn còn loáng thoáng khí tức của huyết mạch Võ. "Thần mà thôi.”

Nghe vậy, Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:

“May mà tiền bối không nhìn thấy, nếu không. sau này còn nhìn mặt tiền bối thế nào được nữa!”

Lúc này, Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói:

“Tiền bối, ta đã đột phá tới Võ Giả cấp chín rồi”

“Chúng ta nên về thôi!” Nữ tử thần bí khẽ gật đầu nói:

“Mặc dù lần này ngươi đột phá cảnh giới rất nhanh nhưng không ảnh hưởng tới nền tảng”

“Chờ thời cơ chín muồi, ta sẽ giúp ngươi tiến thêm một bước nữa.”
 
Chương 24


Sau một đêm nghỉ ngơi, Dương Phàm lên đường về nhà.

So với lúc đến, chỉ mới ba tháng ngản ngủi mà Dương Phàm đã thay đổi hoàn toàn.

Lúc mới tới dãy núi Thanh Vân, thực lực của. Dương Phàm chỉ mới là Võ Giả cấp bốn.

Còn hiện tại...

"Tu vi của Dương Phàm đã lên tới Võ Giả cấp. chín!

Cho dù có so khắp toàn bộ Thương Lan giới thì tốc độ tu luyện cỡ này cũng là dạng có một không hai.

Đây không chỉ là kết quả nhờ Dương Phàm. liều mình nỗ lực mà trên hết có một phần là nhờ may mắn.

Chỉ ba tháng ngắn ngủi đã từ một phế vật không thể tu luyện được trở thành Võ Giả cấp chín, đây quả là chuyện hi hữu

Hiện tại, Dương Phàm đã không còn là một tên phế vật nữa, thay vào đó, hắn trở thành thiếu niên thiên tài hiếm có trên đời.

Cùng với cảnh giới tăng lên, tốc độ thân pháp của Dương Phàm cũng hoàn toàn đổi khác.

Quãng đường mà lúc tới đi hết một ngày thì hiện tại chỉ mới nửa ngày, Dương Phàm đã ra tới gần lối ra của dãy núi Thanh Vân.

Trên đường đi, Dương Phàm có gặp một con yêu thú cấp một nhưng với thực lực Võ Giả cấp chín của hản bây giờ thì chỉ cần chém một nhát là hạ gục được ngay.

Hiện tại, Dương Phàm đã thực sự biết khoái cảm giế t chết đối thủ trong nháy mắt là như thế nào.

Nhìn về phía lối ra ở xa xa, Dương Phàm cười nói:

“Cuối cùng cũng sắp đi ra ngoài rồi!” Nhưng, ngay khi Dương Phàm vừa dứt lời. Tiếng hô hoán của một nữ tử chợt vang lên: “Cứu với...”

Nghe tiếng hét, Dương Phàm chậm rãi quay. đầu lại nhìn.

Một nữ tử chạy tới từ hướng bên tay trái của hẳn, khóc như hoa lê đọng mưa, dù ai nhìn thấy cảnh này cũng khó nén nổi sinh lòng thương hại.

Nhưng, Dương Phàm nhìn thấy đối phương xong lại khẽ cau mày nói:

“Là nàng ta!”

Dương Phàm nhận ra đối phương, nàng ta chính là thành viên nữ của đội săn bắt Phi Lang.

Nhớ hôm đó, nữ tử này còn mở miệng cười nhạo hằn!

Đúng lúc này, có vẻ như nàng ta đã phát hiện ra Dương Phàm, đôi mắt hạnh mở to đầy kinh ngạc:

“Là ngươi!"

“Ngươi chưa chết à?”

Dương Phàm nhìn nữ tử, cười nói:

“Cô nương muốn thấy ta chết tới vậy à?”

Nghe vậy, thoạt tiên nữ tử hơi sững sờ, sau đó nàng ta xua tay đáp:

“Không phải... Ý ta không phải như vậy.”

“Ta chỉ thấy lạ thôi, một Võ Giả cấp bốn như. ngươi..."

Thế nhưng...

Nữ tử còn chưa nói hết câu đã kinh ngạc la

“Ngươi đã đột phá lên Võ Giả cấp chín rồi ư?”

“Sao lại như vậy được?”
 
Chương 25


“Rõ ràng ba tháng trước ngươi chỉ mới là Võ Giả cấp bốn, sao chỉ mới ba tháng ngắn ngủi mà ngươi...”

Nói đến đây, rốt cuộc nữ tử không nói gì nổi nữa.

Nàng ta nhìn chăm chăm Dương Phàm như nhìn một con quái vật, đôi mắt sáng lên đầy tò mò.

Dương Phàm lắc đầu, cười một tiếng, nói:

“Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác!”

“Chẳng phải vừa rồi ngươi còn đang gấp gáp lắm sao?”

“Giờ không sao nữa rồi à?”

Nghe vậy, nữ tử mới nhớ ra các đồng đội của mình vẫn còn đang bị yêu thú chém giết.

Ngay sau đó, nàng ta vội vàng nói:

“Công tử có thể cứu đồng đội của ta được không?”

Dương Phàm cười nhìn nữ tử, nói:

“Chẳng phải ba tháng trước ngươi còn xem thường ta sao?”

“Giờ lại chạy tới cầu xin ta, vậy là sao?”

Nghe vậy, nữ tử lập tức lúng túng ra mặt.

Nàng ta nghĩ thầm:

“Hồi đầu làm sao ta biết được ngươi lại có thể trở thành Võ Giả cấp chín chỉ sau một thời gian ngăn như vậy chứ, nếu biết trước thì chắc. chẵn ta đã chẳng dám coi thường ngươi rồi.”

Nhưng lúc này nàng ta đang có chuyện cần nhờ Dương Phàm nên chỉ còn biết cúi đầu im lặng.

Thấy vậy, Dương Phàm cười nói:

"Nếu ngươi không có gì để nói thì ta xin phép. đi trước."

Nói rồi, Dương Phàm cất bước định bỏ đi.

"Thấy vậy, nữ tử lập tức luống cuống.

Nàng ta vội vàng ấm ức giặt chặt cánh tay Dương Phàm lại, nói:

“Trước đây là lõi của ta, ta không nên coi thường ngươi.”

“Xin ngươi mau cứu đồng đội của ta!”

Thấy nét mặt nàng ta đáng thương như vậy, Dương Phàm lập tức mềm lòng nói:

“Đồng đội của ngươi bị làm sao vậy?”

Nghe vậy, nữ tử lập tức nhoẻn miệng cười, nói

“Vừa rồi, ta và các đồng đội gặp phải một con yêu thú cấp hai, hiện tại, đã có mấy người bị trọng thương rồi.”

"Yêu thú cấp hai!

Nghĩa là yêu thú tương đương với cấp bậc Võ Sư.

Nghe nàng ta nói vậy, Dương Phàm lập tức thấy cạn lời:

“Ngươi bảo ta đi giết yêu thú cấp hai hả?” “Thế khác nào bảo ta đi chịu chết chứ?”

"Thấy thái độ của Dương Phàm như vậy, nàng ta lập tức lắc đầu nói:

“Không phải...

“Mấy đồng đội của ta đã hợp sức đánh con yêu thú cấp hai đó bị thương nhưng bọn họ cũng không còn sức để chiến đấu tiếp nữa”

“Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để giết con yêu thú cấp hai đó, nếu không các đồng đội của ta sẽ bỏ phí mạng tại đây”

Nghe vậy, Dương Phàm hỏi:

“Vậy sao ngươi không giết con yêu thú đó. đi?”

Nếu như con yêu thú cấp hai đó đã bị thương rồi thì sao nữ tử trước mặt hản lại không giết luôn đi?

Lúc này, nữ tử cúi đầu nói nhỏ:

“Ta chỉ là Võ Giả cấp năm, thực lực chênh lệch quá lớn với yêu thú cấp hai.”
 
Chương 26


Nghe vậy, Dương Phàm chợt nheo mắt lại hỏi:

“Không đúng!”

“Sao ngươi lại có thể là Võ Giả cấp năm được?”

“Ta hoàn toàn không nhìn thấu được tu vi của ngươi, trong khi ngươi lại có thể nhìn một cái là biết ngay cảnh giới của ta.”

Lần này đến lượt Dương Phàm kinh ngạc, hắn thực sự không ngờ nữ tử trước mặt mình chỉ là Võ Giả cấp năm.

Lúc này, nàng ta chợt tháo chiếc nhẫn đeo. trên tay ra, nói:

“Tất cả là nhờ chiếc nhẫn này, nó giúp ta có thể nhìn thấy cảnh giới của người khác, đồng

thời che giấu tu vi của bản thân.”

Nghe vậy, Dương Phàm vô cùng kinh ngạc, thế gian này thật sự có thứ thần kỳ như vậy sao?

Ngay sau đó, Dương Phàm lập tức quan sát lại nữ tử kia một lần nữa.

Một lát sau!

Hắn kinh ngạc nói:

“Ngươi đúng là Võ Giả cấp năm!” “Chiếc nhãn này thật quá thần kỳ.”

Lúc này, nữ tử đưa chiếc nhãn đó cho Dương Phàm, nói:

“Xin ngươi đi cứu đồng đội của ta.”

“Chiếc nhãn này coi như là thù lao ta trả cho. ngươi.”

Nhìn chiếc nhẫn trong tay nữ tử, ánh mắt Dương Phàm cháy hừng hực.

"Thứ này có tác dụng cực lớn đối với hẳn.

Dương Phàm chậm rãi nhận lấy chiếc nhãn rồi quan sát thử, toàn thân của nó màu đen, mặt ngoài bóng loáng, trông không khác gì một chiếc

nhãn trữ vật.

Điểm khác biệt duy nhất chính là chiếc nhãn này không có không gian để lưu trữ.

Dương Phàm chậm rãi đeo chiếc nhẫn màu đen này vào tay, nói:

“Dẫn đường đi!”

Ngay sau đó, Dương Phàm đi theo nữ tử kia, nhanh chóng tới chỗ đồng đội của nàng ta.

Một lát sau!

Khi nhìn thấy con yêu thú kia, Dương Phàm hoảng sợ nói:

“Trời ạ, không ngờ lại là Tử U Huyết Lang cấp hai!"

Yêu thú cấp hai!

Nó là yêu thú tương đương với cấp bậc Võ Sư, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Lúc mới tới dãy núi Thanh Vân chưa lâu, Dương Phàm đã gặp một con yêu thú cấp hai là Độc Nhãn Hắc Lang, khi đó hẳn không hề có khả năng chống trả.

Nhưng hiện tại hẳn đã là Võ Giả cấp chín.

Hiện tại, khi giáp mặt với yêu thú cấp hai, Dương Phàm không còn phải thấp thỏm lo âu nữa.

Không chỉ vậy, hắn thậm chí còn có vẻ hưng phấn.

Đây xem như là lần đầu tiên hẳn đối đầu trực tiếp với một yêu thú cấp hai.

Hiện tại, sáu vị đồng đội của nữ tử kia đang liều mình chiến đấu với Tử U Huyết Lang, Dương Phàm nhận thấy, bọn họ đã sắp gục ngã đến nơi rồi.

Bọn họ hầu như đã hao hết linh lực toàn thân, thân thể cũng bị trọng thương ở những. mức độ khác nhau.

Nếu như cứ tiếp tục chiến đấu như vậy thì chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị yêu thú cấp hai sát hại.

Lúc này, nữ tử đứng bên cạnh lại tiếp tục khẩn cầu:

“Công tử, xin ngươi mau cứu đồng đội của ta đi”

“Bọn họ sắp không kiên trì nổi nữa rồi.”
 
Chương 27


Cuộc chiến đang diễn ra cực kỳ khốc liệt, điều này khiến trong lòng Dương Phàm thêm phần mong đợi.

Với thực lực Võ Giả cấp chín của hắn hiện tại thì khi đối mặt với yêu thú cấp hai sẽ như thế nào?

Dương Phàm gật nhẹ đầu, nói với nữ tử:

“Yên tâm đi, ta đã nhận đồ của ngươi rồi thì sẽ không thấy chết không cứu.”

Nói xong, Dương Phàm xòe lòng bàn tay ral

"Thoáng chốc, Kiếm Gàn Khôn xuất hiện trong tay hắn.

Kể từ khi thôn phệ Kiếm Càn Khôn, Dương. Phàm có thể triệu hồi nó ra tùy theo ý mình.

Đồng thời, giữa hän và Kiếm Càn Khôn hình thành một mối liên kết kỳ diệu, hiện tại, hãn sử dụng Kiếm Càn Khôn cũng càng thêm dễ dàng.

Đột nhiên, Dương Phàm cầm kiếm lao tới trước mặt Tử U Huyết Lang.

Đúng như nữ tử nói, hiện tại Tử U Huyết Lang đã thấm mệt, trên thân thể khổng lồ của nó chẳng chịt vết máu.

Nếu như có thể tốc chiến tốc thẳng vào lúc. này, chắc chăn là một chuyện tốt đối với Dương Phàm.

Thanh trường kiếm trong tay Dương Phàm vung vẩy, một luồng kiếm khí mạnh mẽ lập tức đâm thẳng vào mình Tử U Huyết Lang.

Cảm nhận được đòn đánh của Dương Phàm, Tử U Huyết Lang trợn to đôi mắt màu đỏ hung. dữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Dương Phàm.

Ngay sau đó, nó giơ chân lên, triệt tiêu được kiếm khí của Dương Phàm.

"Thấy vậy, Dương Phàm cười gãn một tiếng, nói:

“Nhìn cái đầu ngươi, lão tử muốn giết ngươi đấy:

Nói xong, Dương Phàm lại nói với mấy người khác trong đội săn bắt Phi Lang:

“Các ngươi rời đi trước đi.” “Cứ giao nơi này cho ta là được rồi."

Nghe vậy, trưởng đội săn bät Phi Lang lập tức thều thào từ chối:

“Tiểu huynh đệ, ngươi tới đây cứu bọn ta.” “Sao bọn ta có thể bỏ ngươi lại mà đi được!” Dương Phàm phẩy tay, nói:

“Mau đi đi!"

“Với tình trạng của các ngươi bây giờ, chẳng những không thể giúp ta mà trái lại còn liên lụy ta"

Dương Phàm không hề xem thường bọn họ, hăn chỉ nói thật mà thôi.

Hiện tại, bọn họ đã bị thương nặng, có thể sẽ bị Tử U Huyết Lang gi ết chết bất cứ lúc nào, đến lúc đó hắn cũng sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

€ó lẽ là hiểu rõ tình hình của mình, trưởng đội săn bắt Phi Lang lại nói thêm:

“Vậy bọn ta đứng bên cạnh xem, nếu tiểu huynh đệ gặp nguy hiểm, bọn ta sẽ mau chóng nghĩ cách cứu ngươi.”
 
Chương 28


Nghe vậy, Dương Phàm chỉ còn biết gật đâu bất đắc dĩ.

Đợi bọn họ rời khỏi khu vực trung tâm của chiến trường, Dương Phàm bất thình lình xách kiếm chạy về phía Tử U Huyết Lang với tốc độ rất nhanh, khiến người ta trố mắt ra nhìn.

"Tử U Huyết Lang điên cưồng hét lớn một tiếng, lao về phía Dương Phàm, một người, một thú lập tức lao vào đánh nhau.

Thanh trường kiếm của Dương Phàm chém ngang trời, va chạm với móng vuốt của Tử U Huyết Lang thêm một lần nữa, tiếng va chạm vang lên.

Ẩm...

Cùng với tiếng va chạm, Tử U Huyết Lang cũng bị đánh lùi lại mấy bước, trong khi đó, Dương Phàm chỉ lùi lại nửa bước.

Không chỉ vậy, Dương Phàm lại tiếp tục xông tới, đâm thẳng một kiếm vào Tử U Huyết Lang.

Tử U Huyết Lang thấy vậy, đôi mắt lập tức. lóe lên lệ khí hung hãn, đạp mạnh chân phải, một lưồng linh lực màu đỏ vô cùng mạnh mẽ bỗng lượn lờ quanh mình nó.

Dương Phàm cười khẩy một tiếng, nói: “Chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi!”

Nói xong, Dương Phàm nhún nhẹ mũi chân, vọt lên trên không trung, hung hăng bổ một nhát kiếm về phía Tử U Huyết Lang.

Thấy kiếm của Dương Phàm chém tới, ánh mắt của Tử U Huyết Lang lóe lên vẻ mỉa mai, huyết khí toàn thân phun trào, nó vỗ mạnh một chưởng về phía Dương Phàm.

Âm...

Lại một tiếng động lớn nữa, lần này cả Dương Phàm và Tử U Huyết Lang đều đồng thời lùi lại mấy bước.

Lúc này, Dương Phàm mỉm cười nói: “Ta muốn xem xem rốt cuộc huyết khí của ngươi mạnh tới cỡ nào, có chịu nổi ba đòn liên tiếp của ta không."

Nói xong, Dương Phàm lại chém tiếp, tiếng kiếm reo lên, lần này hắn làm Tử U Huyết Lang phải lùi lại hai bước.

Thấy vậy, đội săn bắt Phi Lang đứng bên cạnh đều lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ không ngờ răng thực lực của Dương Phàm lại mạnh tới vậy.

Lúc này, đội trưởng đội săn bắt Phi Lang hỏi:

“Tiểu Nhã, ngươi gặp được vị tiểu huynh đệ này ở đâu vậy?”

Tiểu Nhã chính là nữ tử cho Dương Phàm chiếc nhãn!

Tiểu Nhã nói: “Lúc ấy, vị công tử này đang định rời khỏi dãy núi Thanh Vân thì vừa hay ta cũng đang chạy

khắp nơi tìm kiếm sự giúp đỡ”

“Sau một hồi cầu xin, hắn đồng ý tới đây cứu các ngươi.”

Lúc này, đội trưởng đội săn bắt Phi Lang hỏi thêm:

“Vậy vì sao thực lực của hän lại đột phá nhanh như vậy?”

Tiểu Nhã khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này thì ta không rõ.”

“Ba tháng trước hắn chỉ mới là Võ Giả cấp. bốn, vậy mà giờ đã là Võ Giả cấp chín rồi.”

Nghe vậy, đội trưởng đội săn bắt Phi Lang kinh ngạc ra mặt hỏi:

“Gì cơ?” “Võ Giả cấp chín?” “Chuyện này... Sao có thể”
 
Chương 29


Cảnh giới của Dương Phàm cao hơn bọn họ. nên cả đội săn bắt Phi Lang không ai nhìn ra được cảnh giới thực của hẳn.

Còn một nguyên nhân khác nữa là hiện tại trên tay Dương Phàm đang đeo chiếc nhẫn màu đen, cho nên dù có cảnh giới cao hơn hẳn cũng không thể nhìn ra cảnh giới thực của hắn.

Nét mặt của mấy đội viên còn lại của đội săn bắt Phi Lang đều lộ rõ sự khó tin.

Bọn họ lắc đầu như trống bỏi, không ai tin đây là thật.

Đội săn bắt Phi Lang có tổng cộng bảy người, trong số này, ngoài đội trưởng là Võ Giả cấp tám ra, còn có bốn Võ Giả cấp bảy và một Võ Giả cấp sáu, cùng với Tiểu Nhã là Võ Giả cấp năm.

Mỗi người đều phải khắc khổ tu luyện nhiều năm mới có được thực lực như ngày hôm nay, vậy mà chỉ mới ba tháng thôi, thực lực của Dương Phàm đã đột phá từ Võ Giả cấp bốn lên Võ Giả cấp chín.

Điều này thực sự quá đả kích bọn họ!

Lúc này, Tiểu Nhã lại nói tiếp:

“Hản thật sự là Võ Giả cấp chín, ta đã nhìn rồi”

“Nếu không có nhẫn Hắc Minh, ta cũng không thể biết cảnh giới thực của hẳn.”

Nghe vậy, mọi người sực hiểu ra.

Bọn họ đều biết chiếc nhãn Hắc Minh là bảo. vật tổ truyền của Tiểu Nhã, nếu Tiểu Nhã đã nói đối phương là Võ Giả cấp chín thì chắc chẳn là đúng.

Chỉ có điều, trong lòng bọn họ vẫn thấy khó tin, chỉ mới ba tháng thôi, vì sao trên đời này lại có người kỳ lạ như vậy chứ.

Đúng lúc này, đằng xa vọng tới một tiếng vang.

Ầm..

Mọi người nhìn về phía tiếng động thì thấy trong lúc bọn họ nói chuyện, Dương Phàm đã gi ết chết được con yêu thú cấp hai Tử U Huyết Lang.

Thấy vậy, mọi người không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Nếu như không có thực lực Võ Giả cấp chín thì sao có thể là đối thủ của yêu thú cấp hai được?

Nhưng đội trưởng đội săn bắt Phi Lang vẫn thắc mắc:

“Cho dù hắn là Võ Giả cấp chín thì đáng ra cũng không thể dễ dàng gi ết chết được con yêu thú cấp hai này như vậy chứ”

Lúc này, Dương Phàm bước tới trước mặt cả bọn:

“Ta đã giết Tử U Huyết Lang xong rồi, xin phép cáo từ.”

Một vị Võ Giả cấp bảy thuộc đội săn bắt Phi Lang đột nhiên chỉ vào tay Dương Phàm, nói:

“Kia là nhãn Hắc Minh của Tiểu Nhãt” Nghe vậy, mọi người đều cúi đầu nhìn. Dương Phàm giơ tay lên cười nói: “Hóa ra thứ này tên là nhãn Hắc Minh!”

Đội trưởng đội săn bắt Phi Lang nói với Tiểu Nhã:

“Tiểu Nhã, sao chiếc nhân của ngươi lại trong tay hản?”

"Tiểu Nhã không biết phải giải thích như thế nào, cần chặt môi đỏ, tỏ ra hết sức khó xử.

Lúc này, Dương Phàm cười nhạt nói:

“Chiếc nhãn Hắc Minh này là vật trao đổi để cứu các ngươi!”
 
Chương 30


Vật trao đổi!

Nghe vậy, cả đội săn bät Phi Lang đều nhìn về phía Tiểu Nhã.

Sao có thể dùng món đồ quý giá như vậy để trao đổi chứ?

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tiểu Nhã khế gật đầu một cái.

Lúc này, đội trưởng đội săn bắt Phi Lang quay đầu nói với Dương Phàm:

“Tiểu huynh đệ, chiếc nhẫn Häc Minh này rất quan trọng với Tiểu Nhã, liệu ngươi có thể trả nó lại cho Tiểu Nhã được không?”

“Bọn ta đồng ý trao đổi bằng vật phẩm khác.”

Nghe vậy, Dương Phàm lắc đầu cự tuyệt: “Không được!”

“Vật này cũng rất quan trọng với ta, hơn nữa, của đi thay người.”

“Ta đã hoàn thành lời hứa với Tiểu Nhã, vậy thì chiếc nhãn Hắc Minh này đã thuộc về ta rồi!”

Đội trưởng đội săn bắt Phi Lang vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tiểu Nhã ngắt lời:

“Phi Lang ca, chỉ cần mọi người đều bình an vô sự thì ta không cần chiếc nhẫn Häc Minh này”

“Ngươi đừng làm khó công tử đây nữa.”

Nghe vậy, Dương Phàm hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Nhã, trong lòng thầm nghĩ:

“Không ngờ tính cách nàng ta lại phóng khoáng như thế, vừa rồi mình đã xem thường nàng ta rồi”

Lúc này, Tiểu Nhã lại nói với Dương Phàm:

“Cảm ơn công tử cứu mạng, Tiểu Nhã vô cùng cảm kích”

“Từ giờ, nhãn Häc Minh đã là của công tử!”

Nghe vậy, säc mặt của cả đội săn bắt Phi Lang đều cực kỳ khó coi, nhưng Tiểu Nhã đã khăng khăng vậy rồi thì bọn họ cũng không thể ngăn cản được.

Dương Phàm khẽ gật đầu nói

“Vậy thì ta đi đây.”

“Ta biết nhất định chiếc nhãn Häc Minh này có lai lịch không tầm thường, ngươi hãy giữ xác con yêu thú cấp hai này lại coi như là một chút an ủi đi”

Nghe vậy, Tiểu Nhã lập tức kinh ngạc ra mặt.

Xác của yêu thú cấp hai có giá hơn yêu thú cấp một rất nhiều, không ngờ Dương Phàm lại cho nàng ta.

Tiểu Nhã vội vàng xua tay nói:

“Không, ta không thể nhận được.”

“Con yêu thú cấp hai này là ngươi giết được, ta..."

Nhưng Tiểu Nhã còn chưa nói xong đã bị Dương Phàm ngắt lời, hắn nói:

“Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy, ta nói cho là cho:

“Chẳng lẽ Dương Phàm này lại còn chiếm món hời của một tiểu cô nương hay sao!”

Nói xong, Dương Phàm sải bước bỏ đi. "Thoáng chốc, hẳn đã đi mất hút!

Nhìn theo hướng Dương Phàm đi khuất, Tiểu Nhã lẩm bẩm một mình:

“Dương Phàm!”
 
Chương 31


Lúc này, cả đội săn bắt Phi Lang đều nhìn về phía xác của con yêu thú cấp hai dưới đất.

Mắt ai nấy đều cháy bỏng, cái xác này thực. sự rất quan trọng đối với những người ở tầng chót như bọn họ.

Tiểu Nhã cười nói:

“Phi Lang ca mau nhận lấy xác của con yêu thú cấp hai này đi”

“Chỗ này không tiện ở lâu!”

Nghe vậy, Phi Lang tỏ ra do dự nói:

“Tiểu Nhã, cái xác này là Dương Phàm tặng cho ngươi.”

Tiểu Nhã läc đầu nói:

“Mấy người chúng ta mà còn phân biệt rạch ròi nữa sao?”

“Nếu không có các đại ca bảo vệ thì liệu Tiểu Nhã ta có thể sống đến hôm nay không?”

“Đồ của ta thì cũng là đồ của đội săn bắt Phi Lang chúng ta!”

Nghe vậy, cả bọn đều nở nụ cười.

Ngay sau đó, Phi Lang thu xác của yêu thú cấp hai vào trong chiếc nhẫn trữ vật.

Chỉ lát sau, mọi người trong đội săn bắt Phi Lang nhanh chóng đi về phía lối ra.

Nhưng không ai biết rằng, kể từ ngày đó, trong lòng Tiểu Nhã đã in dấu một bóng hình cao. lớn!

Hoàng hôn buông xuống. Một bóng người màu trẳng bỗng xuất hiện ở thành Thanh Vân, người này chính là Dương Phàm vừa mới bôn ba trở về.

Dương Phàm tới tiệm tạp hóa bán yêu thú săn bắt được ở dãy núi Thanh Vân trước, vì hiện tại hẳn vẫn là một kẻ nghèo túng, không xu dính Túi.

Trong ba tháng ở dãy núi Thanh Vân, Dương Phàm không hề được ăn một bữa cơm nào tử tế, cho nên chuyện đầu tiên hẳn làm khi trở lại thành Thanh Vân chính là ăn cơm.

Sau khi đã cơm nước no nê, Dương Phàm mới thong thả đi về phía Dương gia

Một lát sau!

Khi Dương Phàm lại đứng trước cổng chính của Dương gia một lần nữa, trong lòng hắn chợt thấy vô cùng thoải mái.

Trước đây, mỗi lần gặp phải chuyện gì lớn là trong lòng hän lại thấy bất an.

Còn lần này, trong lòng hẳn vẫn tĩnh lặng như nước!

Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng:

“Có lẽ đây chính là sự tự tin khi bản thân có thực lực.”

Sau đó, Dương Phàm nghênh ngang bước qua cổng lớn của Dương gia.

Hăn đi đến đâu, mọi người đều lộ vẻ kiêng. dè đến đó.

Nhớ tới sự đáng sợ của nữ tử thần bí, trong lòng người của Dương gia vẫn còn chưa hết sợ hãi.

Ngay khi Dương Phàm về tới trước cửa tiểu viện của mình thì một bóng người xinh đẹp đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn.

Nhìn thấy đối phương, Dương Phàm kinh ngạc nói:

“Dương Tuyết!” “Sao lại là ngươi?”

Người này là cháu gái của Đại trưởng lão, đồng thời là tỷ tỷ của Dương Khang.

Dương Tuyết có nước da trắng và nhan sắc xinh đẹp, khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ động lòng người, vóc dáng nóng bỏng của nàng ta lại càng khiến người ta tơ tưởng.

Dương Tuyết lạnh lùng nhìn Dương Phàm, nói:

“Ta chờ ba tháng, cuối cùng cũng đã chờ được ngươi về.”

Dương Phàm nhíu mày hỏi:

“Chẳng phải ngươi tới học viện Thương Lan học rồi sao?”

“Về khi nào vậy?”
 
Chương 32


Nghe vậy, khuôn mặt lạnh như sương của Dương Tuyết nở nụ cười lạnh giá:

“Ta không trở lại thì ngươi cho rằng có thể giấu ta mãi được sao?”

“Ngươi giết ông nội và đệ đệ ta, cuối cùng ta vẫn phải tìm ngươi tính sổ.”

Dương Phàm cau mày nói:

“Dương Tuyết, chuyện không như ngươi nghĩ”

“Ta cũng...”

Nhưng Dương Phàm còn chưa nói xong đã bị Dương Tuyết ngắt lời:

“Ta đã điều tra rõ ràng đầu đuôi sự việc từ lâu rồi, cho dù bọn họ làm sai trước thì ngươi cũng không nên giết bọn họ chứ.”

“Mặc dù không phải ngươi tự tay giết bọn họ nhưng bọn họ cũng là tại ngươi nên mới chết.”

“Một ngày nào đó ta sẽ tìm ra nữ nhân đứng sau ngươi, báo thù rửa hận.”

Ngay khi Dương Tuyết vừa dứt lời, nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.

Nàng ta nhìn Dương Tuyết, nói:

“Báo thù?”

“Ngươi có tư cách ấy à?”

Nói rồi, nữ tử thần bí đột nhiên cong ngón tay, búng ra một luồng kiếm quang bay thẳng về phía Dương Tuyết.

Cảm nhận được sự mạnh mẽ của luồng kiếm quang này, Dương Tuyết lập tức không còn dám phản kháng.

Thấy tia kiếm quang sắp băn tới người mình, Dương Tuyết nhằm hai mắt lại, dù không cam lòng.

Đúng lúc này, Dương Phàm vội vàng hô:

“Tiền bối, đừng giết nàng ta.”

“Tất cả những chuyện này không liên quan gì tới nàng ta cả”

Dương Phàm vừa nói xong thì tia kiếm quang này đột nhiên biến mất.

Dương Tuyết mở hai mắt ra nói:

“Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta thì ta sẽ cảm kích ngươi.”

Nghe vậy, Dương Phàm cười nói:

“Ta sợ giết ngươi rồi sẽ không nhìn thấy cơ thể hút hồn này nữa nên mới giữ ngươi lại để ngằm cho thỏa mà thôi.”

Nghe vậy, Dương Tuyết tức nghiến răng, gò bồng đảo trước ngực nhấp nhô lên xuống vô cùng sống động.

Dương Tuyết vừa tức vừa giận nói:

“Ngươi... Ngươi là đồ khốn vô liêm sỉ.”

Nói xong, Dương Tuyết đỏ mặt xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Dương Tuyết đi xa, Dương Phàm cảm thán nói:

“Cơ thể này đúng là rất nóng bỏng, không biết sau này là tên khốn nào được hời."

Lúc này, nữ tử thần bí cười khẩy nói:

“Vừa mới ngủ với một người ở dãy núi Thanh Vân mà vẫn còn thấy chưa đủ à?”

Nghe vậy, Dương Phàm lập tức lúng túng, trong lòng mắng thầm:

“Ôi trời, đó mà là mình ngủ với người ta sao?"

“Rõ ràng là người ta ngủ với mình mà!”
 
Chương 33


Ngủ!  

Nói đến đây, Dương Phàm lập tức nghĩ ngay tới nữ tử làm hắn vừa yêu vừa hận kia.  

Yêu là bởi sau lần mây mưa tiêu hồn thực cốt đó, Dương Phàm đã bất tri bất giác mê say cảm giác này.  

Hận là bởi Lâm Thanh Trúc lại cưỡng bức hắn, sau đó còn bỏ đi thẳng một mạch.  

Dương Phàm cười xấu xa nói:  

“Sớm muộn gì cũng có ngày ông đây nhất định sẽ đòi lại gấp bội từ người nàng ta.”  

“Ta cũng muốn để nàng ta biết cảm giác bị người khác cưỡng bức là thế nào!”  

Nghe vậy, nữ tử thần bí hừ lạnh nói:  

“Với chút tu vi cỏn con đó của ngươi mà còn không biết xấu hổ đứng đây ba hoa chích choè.”  

“Có thời gian thì mau tranh thủ tu luyện đi.”  

“Không có thực lực thì mọi lời ngươi nói đều là nói nhảm!”  

Nghe vậy, Dương Phàm cười rầu rĩ, gật đầu một cái.  

Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy từ đằng xa tới.  

Người tới chính là Dương Khôn!  

Dương Phàm cười nói:  

“Cha!”  

Đã ba tháng nay Dương Khôn không gặp Dương Phàm, lúc này gặp lại hắn, ông ta vô cùng vui mừng.  

Nhưng, đúng lúc này!  

Dương Khôn phát hiện ra bên cạnh hắn có một nữ tử mặc váy vải, ông ta lập tức khom mình hành lễ:  

“Xin bái kiến tiền bối!”  

Nữ tử thần bí khẽ gật đầu đi vào trong tiểu viện.  

Thấy vậy, Dương Khôn cũng không để bụng, cao nhân ắt có phong phạm của cao nhân!  

Đúng lúc này, Dương Khôn đột nhiên phát hiện ra tu vi của Dương Phàm, ông ta cau mày hỏi:  

“Tiểu Phàm, ba tháng nay con không tu luyện gì à?”  

Chiếc nhẫn Hắc Minh có thể tự do biến hóa tu vi của chủ nhân tùy thích nên Dương Phàm ấn định là tu vi gì thì người khác sẽ thấy hắn là tu vi đó.  

Để che giấu tai mắt của người khác, Dương Phàm cố ý ẩn giấu thực lực Võ Giả cấp chín của mình.  

Nếu để những người khác biết chỉ mất ba tháng hắn đã đột phá lên Võ Giả cấp chín thì rất có thể sẽ gặp phải một số rắc rối không cần thiết.  

Dương Phàm vừa cười vừa nói:  

“Ba tháng nay nay con cố ý không tu luyện cảnh giới, lần trước thăng cấp quá nhanh nên con dành ba tháng vừa qua để từ từ thích nghi với thực lực của Võ Giả cấp bốn.”  

Nghe vậy, Dương Khôn gật đầu.  

Sau đó, ông ta nghiêm mặt nói:  

“Tiểu Phàm, ngày mai sẽ có khách quý tới bái phỏng Dương gia ta.”  

“Lần này không biết là phúc hay là họa đây!”  

Khách quý!  

Dương Phàm nhíu mày hỏi:  

“Cha, khách quý là ai vậy?”  

Dương Khôn nói đến đây, nét mặt đượm vẻ lo lắng, ông ta từ tốn nói:  

“Hôm qua Thanh Nham trưởng lão của Thanh Vân tông đã gửi bái thiếp tới nói ngày mai sẽ đại diện cho Thanh Nhu tông chủ tới bái phỏng Dương gia ta.”  

Nghe vậy, Dương Phàm lập tức nheo hai mắt lại:  

“Nam Cung Tuyết!”  

Dương Khôn khẽ gật đầu nói:  

“Vi phụ cũng nghĩ giống con.”  

“Ngoại trừ vì chuyện của con và Nam Cung Tuyết ra, Dương gia ta đâu còn chuyện gì đáng để Thanh Vân tông lừng danh Nam Vực rồng ghé nhà tôm nữa đâu!”  

“E là lần này bọn họ tới là có ý xấu.”  

Nghe vậy, Dương Phàm lập tức siết chặt nắm đấm, chuyện này chính là do chênh lệch về thực lực.  

Nếu như Dương gia của hắn có đủ thực lực để tự vệ thì há lại sợ Thanh Vân tông tìm tới tận cửa khiêu khích hay sao.
 
Chương 34


Hắn cứ nghĩ mình đột phá lên được Võ Giả cấp chín thì đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, nhưng giờ hắn lại cảm thấy chút tu vi này rõ ràng là không đủ.  

Đối mặt với một quái vật khổng lồ như Thanh Vân tông, đừng nói là hắn mà thậm chí cả Dương gia cùng hợp sức lại cũng khó có thể rung chuyển Thanh Vân tông nửa phân.  

Nghĩ đến đây, Dương Phàm cảm thấy vô cùng bất lực.  

Bị người khác tới tận nhà bắt nạt mới nhận ra mối uy hiếp thì đã muộn.  

Dương Phàm chậm rãi nhắm hai mắt lại, thầm hét lên giận dữ trong lòng:  

“Ta muốn trở nên mạnh hơn...”  

“Không phải để trở thành kẻ vô địch mà chỉ vì để không còn ai dám bắt nạt ta nữa!”  

“Ta muốn để người cả thiên hạ không còn ai dám bắt nạt ta nữa.”  

Ngay khi Dương Phàm vừa dứt dưới, thanh kiếm gỉ trong cơ thể hắn bỗng lao ra ngoài cơ thể.  

Từng tiếng kiếm reo êm tai vang vọng khắp Dương gia.  

Đột nhiên, nữ tử thần bí xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.  

Khóe miệng nàng ta hơi cong lên, cánh môi đỏ hé mở:  

“Cường giả chi tâm!”  

Một lát sau!  

Khi hết thảy lắng xuống, Dương Phàm chậm rãi mở hai mắt ra.  

Trong đôi mắt sắc bén lóe lên hai ánh kiếm!  

Dương Khôn đứng bên lo lắng hỏi:  

“Tiểu Phàm, con không sao chứ?”  

Thấy Dương Phàm đột nhiên như biến thành người khác, Dương Khôn vô cùng lo lắng hắn xảy ra chuyện.  

Dương Phàm cười nói:  

“Cha, con không sao.”  

“Cha không cần phải lo lắng về chuyện của Thanh Vân tông, nếu cần con sẽ nhờ tiền bối hỗ trợ.”  

Nghe vậy, Dương Khôn quay đầu nhìn nữ tử mặc váy vải.  

Ngay sau đó, cảm giác lo lắng lập tức biến mất.  

Nữ tử mặc váy vải này chỉ cần một nhát kiếm là đã giết được cả Thiên Đạo Chi Nhãn, nói gì tới Thanh Vân tông còn chẳng bằng Thiên Đạo Chi Nhãn.  

Dương Khôn lập tức tươi cười đi khỏi đây.  

Nữ tử thần bí khẽ nói:  

“Không ngờ ngươi lại có cường giả chi tâm nhanh như vậy.”  

Dương Phàm thắc mắc hỏi:  

“Tiền bối, cường giả chi tâm là gì?”  

Nữ tử thần bí nói:  

“Cường giả chi tâm là một dạng tâm tính, cũng là một loại cảnh giới về ý thức, ngươi có cường giả chi tâm nghĩa là ngươi tự tin có thể chiến thắng hết thảy khó khăn, không e ngại bất kỳ vật gì, bất kỳ người nào.”  

“Cường giả chi tâm khiến ngươi dũng cảm xông pha trên con đường tu luyện, không sợ bất kỳ kẻ địch nào trên đời này.”  

Nghe vậy, Dương Phàm im lặng.  

Mặt trời xuống núi, bóng đêm nhanh chóng bao phủ!  

Hôm sau!  

Một giọng nói vang lên trong tiểu viện của Dương Phàm:  

“Thiếu gia, tộc trưởng mời thiếu gia tới phòng tiếp khách.”  

Cọt kẹt…  

Cùng với tiếng mở cửa, Dương Phàm mặc áo trắng chậm rãi đi ra.  

Một lát sau!  

Khi Dương Phàm bước vào phòng tiếp khách, trong phòng đã có sẵn một đám người mặc trang phục giống nhau ngồi bên trong.  

Người dẫn đầu chính là Thanh Nham trưởng lão của Thanh Vân tông!  

Dương Phàm liếc nhìn Thanh Nham trưởng lão, giật mình tự nhủ:  

“Ôi trời, không ngờ người này lại là Võ Quân cấp ba.”  

Kể từ khi có nhẫn Hắc Minh, Dương Phàm đã có thể xem được cảnh giới của những người có tu vi cao hơn mình.  

Đứng bên cạnh Thanh Nham trưởng lão là một nữ tử xinh đẹp, đoan trang, động lòng người.  

Nàng chính là Nam Cung Tuyết mà Dương Phàm từng gặp mặt một lần!  

Thấy Dương Phàm đến, Nam Cung Tuyết chán ghét trừng Dương Phàm một cái. 
 
Chương 35


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Dương Khôn nói với Thanh Nham trưởng lão:  

“Thanh Nham trưởng lão, đây là khuyển tử của ta.”  

Nghe vậy, Thanh Nham trưởng lão chậm rãi quay đầu nhìn, nói với Dương Phàm:  

“Người đã đến đông đủ rồi, vậy ta không lãng phí thời gian nữa.”  

“Lần này ta được Thanh Nhu tông chủ nhờ vả đến đây giải trừ hôn ước cho Nam Cung Tuyết.”  

Nghe vậy, có vẻ như Dương Khôn đã sớm lường trước được chuyện này, ông ta siết chặt nắm đấm, không nói lời nào.  

Đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên nói:  

“Thanh Nham trưởng lão, lúc trước hôn ước là do ông nội ta và Nam Cung Chính ấn định.”  

“Giờ ông vâng lệnh Thanh Vân tông chủ đến đây đòi giải trừ hôn ước, phải chăng là quá tự đề cao mình?”  

“Nếu muốn giải trừ hôn ước thì phải là Nam Cung Chính đến đây nói chuyện, ông không có tư cách này.”  

Dương Phàm nói xong, trong phòng tiếp khách lập tức lặng ngắt như tờ.  

Mọi người không ai dám thở mạnh lấy một hơi!  

Lúc này, tim Dương Khôn đã thót lên tới tận cổ.  

Nghe vậy, Thanh Nham trưởng lão lập tức tái mét mặt, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng.  

Ông ta chậm rãi bước tới trước mặt Dương Phàm, uy hiếp hắn:  

“Ngươi có giỏi thì nhắc lại một lần nữa ta xem!”  

Thấy Thanh Nham trưởng lão tỏ ra hùng hổ như vậy, Dương Phàm cười khẩy nói:  

“Thanh Nham trưởng lão, thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu muốn giải trừ hôn ước thì ông không có tư cách!”

Không có tư cách!  

Nghe thấy Dương Phàm nhắc lại cụm từ này một lần nữa, Thanh Nham trưởng lão lập tức nổi trận lôi đình.  

Ông ta từ từ giơ tay phải lên, một luồng linh lực mạnh mẽ lập tức vờn quanh tay ông ta.  

Sau đó, ông ta hằm hè ra mặt, tung chưởng về phía người Dương Phàm.  

Thấy vậy, Dương Khôn sợ hãi, đứng bật dậy hô:  

“Tiểu Phàm...”  

Những người còn lại của Dương gia đều tới tấp nhìn chằm chằm vào Thanh Nham trưởng lão, mặc dù bình thường bọn họ có khúc mắc với Dương Phàm.  

Nhưng hiện tại, có người ngoài bắt nạt người của Dương gia, sao bọn họ có thể không tức giận cho được.  

Thấy Thanh Nham trưởng lão ra tay với Dương Phàm, Nam Cung Tuyết vốn định mở miệng ngăn cản nhưng lời đến khóe miệng lại thôi.  

Nếu như Thanh Nham trưởng lão giết Dương Phàm thì nàng sẽ không phải phiền não vì chuyện ép duyên này nữa.  

Còn hậu quả do giết Dương Phàm, Nam Cung Tuyết không nghĩ một Dương gia nho nhỏ lại có thể uy hiếp được Thanh Vân tông.  

Nghĩ đến đây, khóe môi nàng không khỏi nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.  

Nhưng, đúng lúc này...  

Nữ tử mặc váy vải đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương Phàm, cong ngón tay búng ra một tia kiếm quang, ghim Thanh Nham trưởng lão xuống đất.  

Thấy vậy, mọi người trong phòng tiếp khách đều vô cùng sợ hãi.  

Thanh Nham trưởng lão là Võ Quân cấp ba!  

Vậy mà vẫn bị nữ tử mặc váy vải này hạ gục trong nháy mắt.  

Lúc này, những người khác của Thanh Vân tông đều sợ hãi nhìn nữ tử mặc váy vải.  

Đương nhiên, Nam Cung Tuyết cũng đang sầm mặt nhìn chằm chằm vào nàng ta, nàng không ngờ rằng ở Dương gia còn ẩn giấu một vị cao thủ mạnh như vậy.  

Thanh Nham trưởng lão là Võ Quân cấp ba, dù cho sư phụ Thanh Nhu của nàng có muốn giết Thanh Nham trưởng lão cũng không thể dễ dàng như vậy được.  

Lúc này, dường như Nam Cung Tuyết nghĩ ra điều gì đó, trong lòng không tin nổi nghĩ thầm:  

“Lẽ nào nữ tử mặc váy vải này đã đạt đến cảnh giới Võ Tông?”  

“Nếu không thì không đời nào lại có thể giết được Thanh Nham trưởng lão trong nháy mắt chỉ bằng một nhát kiếm được.”  
[Diendantruyen.Com] Tuyệt Kiếm Phá Thiên
 
Chương 36


Thấy vậy, Nam Cung Tuyết lập tức tái mét mặt, cơ thể run lên.  

Nhưng Dương Phàm lại ngăn nữ tử mặc váy vải lại, nói:  

“Tiền bối, tạm thời tha cho nàng ta một mạng đi.”  

Nghe vậy, nữ tử mặc váy vải nhìn về phía Dương Phàm hỏi:  

“Chẳng lẽ ngươi thèm khát thân thể của nàng ta ư?”  

Nghe vậy, mọi người trong phòng đều nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt kỳ dị.  

Thấy thế, Dương Phàm sầm mặt lại, nhìn nữ tử mặc váy vải, nói:  

“Ta muốn để nàng ta trở về nhắn giùm lời cho Thanh Nhu tông chủ của Thanh Vân tông.”  

Nói rồi, Dương Phàm nhìn về phía Nam Cung Tuyết, cười nói:  

“Ngươi về nói với Thanh Nhu, Dương Phàm ta sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay.”  

“Hôm khác, chắc chắn ta sẽ leo lên Thanh Vân Sơn đòi lại lẽ công bằng.”  

Nói xong, Dương Phàm bước tới trước bàn, cầm bút lên, vừa nói vừa viết:  

“Hưu thư!”  

“Nam Cung Tuyết tâm địa ác độc, không tuân thủ hứa hẹn, muốn giết phu mà bị bắt quả tang.”  

“Nay, Dương Phàm ta quyết hưu phụ nhân đanh đá, độc ác, tự cao tự đại này.”  

“Dương Phàm thân bút!”  

Nói xong, Dương Phàm quẳng bút xuống.  

Nghe Dương Phàm nói vậy, mọi người trong phòng tiếp khách đều nín thở.  

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Phàm ném tấm hưu thu đó vào ngực Nam Cung Tuyết, nói:  

“Từ nay ngươi được giải thoát rồi!”  

Nam Cung Tuyết nhìn tờ hưu thư trước mặt, mặt đỏ lựng, nàng còn chưa xuất giá, vậy mà Dương Phàm đã hưu nàng rồi.  

Nếu chuyện này bị truyền đi thì sau này Nam Cung Tuyết nàng còn gặp người khác thế nào được nữa.  

Nghĩ đến đây, Nam Cung Tuyết cắn răng nghiến lợi nói:  

“Dương Phàm, ngươi khinh người quá đáng rồi đấy.”  

“Ngươi...”  

Nhưng không đợi Nam Cung Tuyết nói cho hết lời, Dương Phàm đã thẳng thừng ngắt lời nàng:  

“Khinh người quá đáng?”  

“Ngươi nói câu này ra mà không thấy ngại à?”  

“Ngươi kéo cả đám cường giả Thanh Vân tông tới Dương gia ta chẳng phải là vì muốn cậy mạnh hiếp yếu hay sao?”  

Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức nghiến chặt hàm răng nói:  

“Ngươi...”  

Nhưng Nam Cung Tuyết mới vừa bật ra được một chữ, Dương Phàm lại ngắt lời nàng một lần nữa:  

“Chẳng phải ngươi luôn cho rằng mình hơn người, không ai với tới được hay sao?”  

“Vậy được, ta sẽ tự tay đánh vỡ ảo tưởng của ngươi.”  

“Nhanh thì ba năm, lâu thì năm năm, nhất định ta sẽ hủy diệt Thanh Vân tông mà ngươi vẫn luôn lấy đó làm kiêu ngạo.”  

Nghe vậy, Nam Cung Tuyết như thể nghe thấy một chuyện cười, nàng cười khẩy, nói:  

“Ha ha...”  

“Chỉ dựa vào ngươi?”  

“Ngươi xứng hả?”  

Bốp...  

Ngay khi Nam Cung Tuyết vừa dứt lời, một cái tát vang dội đánh bay Nam Cung Tuyết ra ngoài.  

Người ra tay chính là Dương Phàm, mọi người thấy vậy đều giật nảy mình.  

Dương Phàm cười nói:  

“Ta vốn không muốn đánh nữ nhân, nhưng, ngươi khiến ta không thể nhịn được nữa.”  

“Ta có xứng hay không không do ngươi quyết định!”  

“Hạng sài lang hổ báo như ngươi, dù hôm nay ta có đánh chết ngươi cũng vẫn thấy chưa đủ.”  

Nam Cung Tuyết nằm dưới đất lau vệt máu ở khóe miệng, thù hằn nói:  

“Ngươi dám đánh ta?”  

“Thù này không báo, Nam Cung Tuyết ta không được chết tử tế.” 
 
Chương 37


Nhìn đôi trai thanh gái lịch vốn nên kết thành một đôi ở giữa sân, trong lòng mọi người ngổn ngang nhiều xúc cảm.  

Chẳng ai ngờ được rằng, chuyện lại thành ra thế này, hai người vốn nên trở thành phu thê, giờ lại trở thành kẻ thù.  

Đúng là ý trời trêu ngươi!  

Sau khi bóng lưng cô độc của Nam Cung Tuyết rời đi, người của Dương gia không ai vui nổi.  

Bọn họ biết, tới khi Nam Cung Tuyết trở lại Thanh Vân tông, Dương gia và Thanh Vân tông sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.  

Với căn cơ vững chắc của Thanh Vân tông thì sao Dương gia có thể đấu lại được?  

Đợi về tới tiểu viện của mình, Dương Phàm mới hỏi nữ tử mặc váy vải:  

“Tiền bối có thấy ta ngông cuồng không?”  

“Còn ỷ vào tiền bối, cáo mượn oai hùm nữa?”  

Nghe vậy, nữ tử mặc váy vải khẽ lắc đầu nói:  

“Nếu bị người ta kéo tới tận nhà rồi mà vẫn còn im lặng thì mới là ngu không ai bằng.”  

“Là một kiếm tu thì phải có tấm lòng không bị trói buộc, nếu không kiếm đạo chi tâm của ngươi cũng sẽ bị trói buộc.”  

“Ngươi có biết vì sao trên đời này lại có ít kiếm tu như vậy không?”  

Ban đầu Dương Phàm hơi sững sờ, sau đó hắn hỏi:  

“Vì sao?”  

Dương Phàm vẫn luôn lấy làm lạ, tại sao cả thành Thanh Vân này lại chưa từng có một vị kiếm tu nào?  

Nữ tử mặc váy vải thản nhiên nói:  

“Hầu hết kiếm tu đều nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói đó, không biết giấu giếm.”  

“Chỉ có vậy thì kiếm tu chi tâm mới không bị trói buộc.”  

“Nhưng cũng bởi vậy mà hầu hết kiếm tu đều khó có thể trưởng thành.”  

Nghe vậy, Dương Phàm thắc mắc:  

“Lẽ nào gặp chuyện gì kiếm tu cũng đều phải cứng rắn hay sao?”  

Nữ tử mặc váy vải nói:  

“Chỉ khi trong lòng kiếm tu thẳng thắn vô tư thì kiếm đạo chi tâm của hắn mới có thể thuần túy.”  

“Nếu nghĩ một đằng, làm một nẻo thì rất có thể sẽ khiến đạo tâm của kiếm tu sụp đổ, không gượng dậy nổi.”  

Nghe vậy, Dương Phàm nói:  

“Ta lại cảm thấy kiếm tu chưa chắc đã phải cứng rắn.”  

“Kiếm đạo chi tâm chính là cái tâm của mình, chỉ cần trong lòng không sợ thì kiếm đạo sẽ ở ngay dưới chân mình.”  

Nghe vậy, nữ tử mặc váy vải mỉm cười nói:  

“Xem ra kiếm đạo của ngươi sẽ là một kiếm đạo mới xưa nay chưa từng có!”

Hôm sau!  

Dương Phàm đang luyện tập kiếm kỹ trong tiểu viện thì Dương Khôn cười to bước vào:  

“Tiểu Phàm, có chuyện tốt đây.”  

“Quả là một chuyện tốt vô cùng.”  

Dương Phàm dừng động tác đang làm dở lại, hỏi:  

“Cha, có chuyện gì vậy?”  

Dương Khôn nói:  

“Ta vừa nhận được tin tức, một tháng nữa, học viện Thương Lan sẽ lại tới thành Thanh Vân chiêu sinh.”  

“Đến lúc đó, vi phụ sẽ nghĩ cách xem có thể giúp ngươi nhập học học viện Thương Lan không.”  

Học viện Thương Lan!  

Đây là học viện nức tiếng khắp Thương Lan giới, nghe nói thực lực của viện trưởng học viện này là Võ Thánh.  

Học viện Thương Lan có rất đông cao thủ, dù so khắp toàn bộ Thương Lan giới thì cũng hầu như không ai không biết đến nó.  

Nghe cha nói vậy, Dương Phàm cau mày hỏi:  

“Học viện Thương Lan?”  

Dương Khôn gật đầu nói:  

“Trăm năm qua, học viện Thương Lan đã dạy dỗ rất nhiều học sinh xuất sắc, hiện tại đều là cao thủ nổi tiếng khắp Thương Lan giới.”  

Dương Phàm im lặng!  

Hắn biết tiêu chuẩn chiêu sinh của học viện Thương Lan rất cao, người bình thường khó lòng trúng tuyển. 
 
Chương 38


Chỉ có những thiên tài hàng đầu hay kỳ tài tuyệt thế mới có thể lọt vào mắt xanh của học viện Thương Lan.  

Bởi vì học viện Thương Lan có một tiêu chuẩn tuyển sinh là mười sáu tuổi nhất định phải đạt tới Võ Giả cấp chín.  

Nếu không, học viện Thương Lan nhất định không tuyển!  

Trong lúc Dương Phàm còn đang do dự, trong đầu hắn chợt vang lên giọng nói của nữ tử mặc váy vải:  

“Học viện Thương Lan có lẽ hợp để ngươi tới đó quá độ một chuyến.”  

“Đoạn đường còn lại, ngươi phải tự dựa vào mình.”  

Nghe vậy, Dương Phàm vội vàng hỏi:  

“Tiền bối định đi ư?”  

Nữ tử mặc váy vải nói:  

“Thứ ngươi nhìn thấy chỉ là một phân thân của ta, hiện tại, phân thân này đã sắp tan biến.”  

Nghe vậy, Dương Phàm vô cùng chấn động, hắn vội vàng hỏi:  

“Vậy chân thân của tiền bối ở đâu?”  

Nữ tử mặc váy vải nói:  

“Phân thân này của ta không cảm ứng được rốt cuộc chân thân của ta đang ở đâu.”  

“Vũ trụ mênh mông vô bờ, ngươi cố gắng tu luyện thật tốt, chờ tới ngày ngươi bước vào vũ trụ, ngươi sẽ cảm thấy Thương Lan giới này chỉ là một hạt bụi.”  

Nghe vậy, Dương Phàm im lặng, hắn đã quen có nữ tử mặc váy vải làm bạn bên cạnh rồi.  

Nếu như nữ tử mặc váy vải đột nhiên biến mất, hắn phải làm thế nào đây?  

Dương Phàm lại hỏi:  

“Vậy phân thân này của tiền bối bao giờ thì biến mất?”  

Nữ tử mặc váy vải nói:  

“Trong mấy ngày tới!”  

“Nhưng trước khi đi, ta sẽ giúp ngươi một lần cuối cùng.”  

“Ngày mai ngươi kiếm một chỗ yên tĩnh, ta sẽ dạy ngươi đột phá lên Võ Giả cấp mười.”  

Nghe vậy, Dương Phàm thắc mắc:  

“Võ Giả cấp mười?”  

“Có phải tiền bối nhầm lẫn gì không?”  

“Mỗi đại cảnh giới chỉ có chín tiểu cảnh giới thôi.”  

Nữ tử mặc váy vải khẽ lắc đầu nói:  

“Không phải ta lầm mà là các ngươi ngu dốt đấy thôi.”  

Nghe vậy, Dương Phàm sầm mặt lại, sao nữ tử mặc váy vải này nói năng khó lọt tai như vậy chứ.  

Lúc này, nữ tử mặc váy vải lại nói tiếp:  

“Mỗi đại cảnh giới đều có mười cấp, cấp thứ mười được gọi là cực cảnh.”  

“Người bình thường rất khó đạt được cực cảnh nên dần dần người ta không còn biết tới nó nữa.”  

Dương Phàm hỏi ngược lại:  

“Nếu không lên được cấp mười cũng vẫn có thể đột phá một đại cảnh giới thì cần gì phải vẽ vời thêm chuyện chứ?”  

Nữ tử mặc váy vải nhìn chằm chằm Dương Phàm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:  

“Ngu dốt!”  

“Nhưng chuyện này không phải lỗi của ngươi.”  

“Ngươi có biết nếu tu sĩ đạt tới cực cảnh thì thực lực sẽ tăng gấp bội hay không?”  

“Nếu như đại cảnh giới nào cũng đều đạt được cực cảnh thì sẽ dễ dàng giế t chết được các đối thủ cùng cảnh giới, giết người trên cảnh giới mình cũng không phải chỉ là chuyện hão huyền.”  

Nghe vậy, trong lòng Dương Phàm như dời sông lấp biển, vô cùng kinh ngạc, hắn hỏi nhỏ:  

“Không ngờ cực cảnh lại lợi hại như thế!”  

Lúc này, nữ tử mặc váy vải hỏi lại lần nữa:  

“Ngươi có muốn lên được cực cảnh không?”  

“Nếu không muốn thì ta có thể giúp ngươi lên luôn cảnh giới Võ Sư.”  

Nghe nữ tử mặc váy vải nói vậy, Dương Phàm lắc đầu quả quyết:  

“Không!”  

“Sớm lên được cảnh giới Võ Sư đương nhiên sẽ giúp ta trên người khác một bậc, nhưng như vậy cũng chẳng có ưu thế gì hơn người.”
 
Chương 39


“Mặc dù tiến vào cực cảnh sẽ kéo chậm thời gian lên tới Võ Sư cảnh nhưng nó có ý nghĩa to lớn với ta sau này.”  

“Bởi vậy, ta muốn đột phá lên cực cảnh.”  

“Không chỉ cảnh giới Võ Giả mà các cảnh giới khác ta cũng đều muốn đạt tới cực cảnh.”  

Nghe vậy, nữ tử mặc váy vải gật đầu hài lòng.  

Hôm sau!  

Trời vừa tảng sáng, Dương Phàm đã nhanh chóng rời khỏi thành Thanh Vân.  

Sau một đêm bàn bạc, cuối cùng Dương Phàm quyết định quay lại dãy núi Thanh Vân.  

Chỉ có ở đó mới không bị người ngoài làm phiền.  

Vì thời gian cấp bách nên Dương Phàm không dám lười biếng mảy may.  

Nửa ngày sau!  

Dương Phàm đã đi sâu vào trong dãy núi Thanh Vân, với thực lực Võ Giả cấp chín của hắn hiện tại, tốc độ nhanh hơn trước không biết hằng bao nhiêu lần.  

Lần này vì tiết kiệm thời gian, Dương Phàm đi theo hướng dẫn của nữ tử mặc váy vải.  

Mấy canh giờ sau!  

Dương Phàm tới trước một thác nước, ở đây không chỉ có phong cảnh tươi đẹp mà ngay cả yêu thú cũng rất ít lui tới.  

Lúc này, nữ tử mặc váy vải chậm rãi xuất hiện.  

Nàng ta nhìn xung quanh rồi chợt cong ngón tay, chỉ vào vách núi cheo leo, một tia kiếm quang lập tức bắn về phía vách núi.  

Chỉ một lát, trên vách núi cheo leo đã xuất hiện một động phủ.  

Chứng kiến cảnh ấy, Dương Phàm không khỏi kinh hãi:  

“Tiền bối kiểm soát sức mạnh tài tình đến mức khiến người đời kinh hãi.”  

“Rõ ràng tia kiếm quang đó của tiền bối có thể dễ dàng nổ tung cả ngọn núi này nhưng dưới sự kiểm soát hoàn hảo của tiền bối, nó chỉ nổ ra một động phủ.”  

Lúc này, nữ tử mặc váy vải nói với Dương Phàm:  

“Còn ngây ra đó làm gì?”  

“Nhanh lên!”  

Không đợi Dương Phàm nói gì, nữ tử mặc váy vải đã phất tay áo, Dương Phàm lập tức được một luồng lực êm ái nhẹ nhàng nâng lên.  

Giây lát sau, Dương Phàm đã tới được cửa động phủ.  

Động phủ này rất lớn, rộng chừng một trăm mét vuông.  

Lúc này, nữ tử mặc váy vải xòe lòng bàn tay ra, một đóa sen đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Phàm.  

Nữ tử mặc váy vải nói:  

“Đây là Cửu Tinh Ngọc Liên, lần này ngươi hãy dùng nó để tiến vào cực cảnh đi.”  

Cửu Tinh Ngọc Liên!  

Nghe thấy cái tên này, Dương Phàm cảm thấy khá quen tai.  

Sau một hồi suy nghĩ, Dương Phàm giật mình la lên:  

“Đây chẳng phải là thứ mà hôm đó Lâm Thanh Trúc muốn cướp hay sao?”  

Nữ tử mặc váy vải cười nói:  

“Xem ra ngươi cũng không ngốc nhỉ?”  

“Cửu Tinh Ngọc Liên cực kì hiếm có, nó xuất hiện ở dãy núi Thanh Vân này đúng là một chuyện ngoài ý muốn.”  

“Dù sao đi chăng nữa, vật này cũng rất hữu ích với ngươi, chỉ có nó mới có thể giúp ngươi bước vào cực cảnh.”  

Nghe vậy, Dương Phàm lập tức kích động.  

Hắn lại hỏi:  

“Tiền bối, rốt cuộc phải làm sao mới có thể lên tới cực cảnh đây?”  

Nữ tử mặc váy vải nói:  

“Cực cảnh nghĩa là giới hạn tối đa của một cảnh giới.”  

“Tiếp theo, trong lúc tu luyện, ngươi chỉ cần cắn răng không cho bản thân đột phá cảnh giới là được, để linh lực của Cửu Tinh Ngọc Liên đẩy thực lực Võ Giả cấp chín của ngươi tăng tới trạng thái hoàn hảo nhất.”  

“Dù cho ngươi cảm thấy đan điền phồng lên cũng không được đột phá cảnh giới, trong quá trình này, có lẽ ngươi sẽ phải chịu đựng đau đớn khó lòng chịu nổi nhưng tuyệt đối không được khinh suất, bỏ cuộc.”  

“Nếu không, hết thảy sẽ thất bại trong gang tấc.”  

“Đến lúc đó, không chỉ sẽ lãng phí đóa Cửu Tinh Ngọc Liên này mà thậm chí cả tính mạng của ngươi cũng khó lòng đảm bảo.”  

Nghe vậy, Dương Phàm đột nhiên căng thẳng hỏi:  

“Nguy hiểm vậy ư?”  

Thấy sắc mặt căng thẳng của hắn, nữ tử mặc váy vải cười nói:  

“Sao vậy? Sợ à?” 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom