Dịch Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 40: C40: Danh chấn thiên hạ


Chỉ có điều dưới bàn cơm thì cô dùng sức cấu đùi Diệp Phong, ai ngờ bị bắt lại cái tay, giãy cũng không ra.

Liễu Thanh Thanh nhìn một lượt, thấy không ai chú ý, cô bèn không giấy nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Lý Hạc không nhìn thấy động tác nhỏ ở dưới bàn, anh ta mừng cho bạn tốt

"Người có tình rồi sẽ thành gia đình, chúc mừng các cậu! Tôi rất muốn có con gái, khổ nỗi vợ tôi lại sinh con trai, nó giỏi khóc giỏi quậy làm tôi đau hết cả đầu!”

"Lão Lý, sinh nam hay nữ đều như nhau, nhưng con gái tôi đáng yêu xinh xắn còn nghe lời, con bé cứ gọi tôi ba ba ba ba, ù ôi lòng tôi tan chảy luôn.

".... Diệp Phong, cậu thật bỉ ổi, hôm nay không uống say thì cậu đừng hòng đi!”

"Ha ha ha.”

Diệp Phong nói chuyện với Lý Hạc, anh cảm giác như được trở về thời cấp ba tươi đẹp vậy.

Lúc này.

Cửa phòng lại mở ra.


Các nhân viên phục vụ bê cao lương mỹ vị nối đuôi nhau đi vào.

Cua hoàng đế, tôm hùm to, phật nhảy tường, dê hấp,...vv

Ba mươi món ăn đều được nấu một cách công phu, sắc hương vị đủ cả, xứng đáng với với cái giá đắt đỏ là từ một trăm ngàn tệ một bàn.

“Mọi người đừng khách khí, cứ ăn uống hết mình vào."

Tiền Hồng chủ bữa tiệc nhiệt tình hô: "Cậu Tôn, chồng tôi ở nước ngoài không về được, anh ấy bảo tôi xin lỗi cậu, anh ấy bảo hôm khác anh ấy sẽ làm tận chức trách của dân địa phương sau."

"Lớp trưởng, cậu khách khí quá."

Hai người chạm cốc.

Trên mặt Tiền Hồng hiện lên vài rặng mây đỏ, cô ta cũng là một cô gái xinh đẹp, uống rượu vào lại càng xinh đẹp hơn. Truyện Tổng Tài

Tuy chồng mình kinh doanh dược liệu, giá trị con người lên đến mấy chục triệu tệ, nhưng anh ta đã hơn bốn mươi, còn hơi hói, làm gì đẹp trai bằng Tôn Chính.

Mà Tiền Hồng.

Năm đó còn yêu thầm Tôn Chính.

Nếu có thể nhân lúc chồng ra nước ngoài, rồi phát sinh chút gì gì đó với Tôn Chính...

Nghĩ đến những cái này, Tiền Hồng đỏ mặt tim đập thình thịch.

Có một bạn học cảm khái nói: "Lớp trưởng lăn lộn tốt thật đấy, tòa Bạch Nguyệt này người bình thường không vào được đâu”

Tiền Hồng ra vẻ khiêm tốn nói: "Cũng tạm thôi, phí hội viên hàng năm ở đây mới có ba trăm ngàn tệ thôi, mọi người cũng trả được. Một bàn tiệc như tối nay, chỉ cần một trăm ngàn là có rồi”

"Hít."

Mọi người hít khí lạnh.


Những người như bọn họ vừa tốt nghiệp đại học một năm, thu nhập một năm giao động từ một trăm ngàn đến ba trăm ngàn, một bữa cơm tốn hết một trăm ngàn là điều xa xỉ mà họ không thể tưởng tượng nổi.

"Lớp trưởng khiêm tốn quá, ai mà không biết tòa Bạch Nguyệt là chỗ của nhà họ Bạch ở Giang Nam, có thể tới đây dùng bữa là biểu tượng của địa vị."

"Nhà họ Bạch ở Giang Nam gì vậy, sao tôi chưa nghe bao giờ."

"Nhà họ Bạch là nhà giàu số một số hai ở Giang Nam, tồn tại từ thời nhà Minh, sau lưng rất nhiều sản nghiệp ở hai mươi ba thành phố ở Giang Nam đều có bóng dáng của nhà họ Bạch, tài sản trên danh nghĩa lên tới hàng trăm tỉ, còn trong tối... thì không ước lượng được! Nghe nói, nhà họ Bạch còn là thế gia võ đạo, địa vị cực cao."

Mọi người lại kinh hãi lần nữa.

Bọn họ vốn chưa nghe về nhà họ Bạch ở Giang Nam bao giờ, và càng chưa từng được nghe về võ đạo gì gì đó.

"Lớp trưởng, võ thuật không phải là kỹ năng giả lừa người à, lấy đâu ra thế gia võ đạo" Có bạn học ngạc nhiên hỏi.

Tất nhiên là có, những thế gia võ đạo này không khoe khoang và có địa vị cao cơ, người bình thường căn bản không tiếp xúc được, như chồng tôi thì cũng chỉ có may mắn nghe nói về những thứ này."

Tiền Hồng rất hưởng thụ cái cảm giác được mọi người chú ý này, cô ta nói với vẻ ước ao: "Thế giới này của chúng ta phức tạp lắm, có nhà giàu truyền thừa từ hàng trăm đến hàng ngàn năm, có thế gia trung y y thuật trác tuyệt, tất nhiên cũng có thế gia võ đạo vượt qua tưởng tượng của người bình thường, nghe nói võ giả lợi hại có thể ngắt lá cây giết người qua một ý niệm, tay đấm vỡ núi chân đá đứt sông, bản lĩnh cao cường các kiểu, có thể nói là thần tiên trên đất liền!"

"Những thứ này xa vời với chúng ta quá, tầng lớp như chúng ta không tiếp xúc được." Có bạn học cười khổ.

"Chưa chắc nhé, hot boy Tôn Chính của chúng ta chính là hậu duệ của dược vương Tôn Tư Mạc. Ở giới y học, nhà họ Tôn là gia tộc đại danh đỉnh đỉnh, được coi là tồn tại được mọi người kính trọng. Cho dù là nhà họ Bạch cực kỳ hưng thịnh ở Giang Nam, thì cũng phải nể mặt nhà họ Tôn."

"Hơn nữa lần này cậu Tôn tới Đông Hải, chính là để khám bệnh cho cô chủ nhà họ Bạch, ông cụ nhà họ Bạch đã bỏ ra một số tiền lớp treo giải cho các bác sĩ giỏi trên thế giới, cậu Tôn ra tay thì chắc chắn thuốc vào bệnh ra, danh chấn thiên hạ.”


Tiền Hồng giơ ly rượu lên, mỉm cười nói: “Cậu Tôn, chồng tôi làm kinh doanh dược liệu đông y, sau này làm phiền cậu chiếu cố thêm.”

Các bạn học đều kinh hãi.

Không ngờ Tôn Chính có lai lịch lớn như thế, mọi người ào ào nâng ly tỏ lòng tôn kính.

Dược vương Tôn Tư Mạc là bác sĩ đông y thần tiên mà người nước Hoa nào cũng từng nghe nói qua, không ngờ hậu duệ của người nối tiếng lại ở ngay bên cạnh mình!

Tôn Chính khẽ nhíu mày.

Thực ra anh ta vẫn luôn giấu chuyện mình là con cháu nhà họ Tôn, không ngờ lại bị Tiền Hồng biết, thậm chí còn biết cụ thể mục đích lần này anh ta tới thành phố Đông Hải..

Nhưng vẻ vang trước mặt Liễu Thanh Thanh vẫn là chuyện rất sảng khoái.

Tôn Chính hăng hái nhìn sang Liễu Thanh Thanh, cứ tưởng có thể thấy vẻ mặt sùng bái của đối phương, không ngờ Liễu Thanh Thanh chẳng nhìn sang bên này, anh ta lập tức nhụt chí.

Nhưng Diệp Phong thì kinh ngạc, nét mặt anh là lạ.

Tôn Chính là con cháu của dược vương Tôn Tư Mạc, thế xét theo bối phận thì anh được tính là lão tổ tông của Tôn Chính rồi
 
Chương 41: C41: Cái duyên


Cái này cũng không phải là Diệp Phong muốn chiếm tiện nghỉ đâu.

Mà là y thuật mà Diệp Phong kế thừa, là của một vị lão tổ nào đó ở Ngọc Nữ Quan.

Lúc vị lão tổ đó xuống núi hành y cứu thế, bên cạnh ông có hai tiểu dược đồng một nam một nữ.

Trong điển tịch có ghi lại, vị dược đồng nữ thiên phú bình thường kia theo lão tổ lên núi, trở thành quan chủ đời tiếp theo.

Vị lão tổ này thường xuyên cảm khái Tôn Tư Mạc không phải phận nữ nhi, cho nên ông không thể đưa về Ngọc Nữ Quan, nhưng ông cũng truyền cho một số đạo pháp thần thông, coi như chấm dứt một đoạn duyên sư đồ.

Thảo nào Diệp Phong vừa nhìn thấy Tôn Chính đã cảm thấy thân thiết, thân thiết đến mức nắm nứt cả xương tay đối phương, thì ra đây là con cháu của Tôn sư huynh cách anh không biết bao nhiêu đời.

Cái duyên.

Đúng là thứ tuyệt không thể tả.

Trông thấy ánh mắt cưng chiều kia của Diệp Phong.

Tôn Chính nổi da gà, có chuyện gì vậy, tự nhiên có cảm giác không được khỏe. cho lắm.


Tôn Chính được các bạn học tâng bốc, anh ta cũng chẳng nghĩ nhiều, anh ta nâng ly nói:

"Nhà họ Tôn tôi làm thầy thuốc từ đời này sang đời khác, sau này các vị bạn học có việc thì có thể liên hệ với tôi, tôi làm được tôi sẽ cố hết sức!"

"Kính cậu Tôn!"

Các bạn học mừng như điên, thế là lại chúc một vòng rượu nữa.

Chưa qua được bao lâu, có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi

tuổi đi vào phòng, khuôn mặt chữ quốc trông cực kỳ dễ gần, đi theo sau ông ta là một nhân viên tạp vụ bưng rượu vang.

Nhìn thấy người tới.

Tiền Hồng hơi kinh ngạc, cô ta lập tức đứng dậy đón tiếp: "Quản lý Bạch, sao ngài lại tới đây."

Quản lý Bạch cười ha ha nói: "Nghe cấp dưới bảo, cô mở tiệc đãi bạn ở đây, tôi tới tặng một chai rượu, không làm phiền đến các cô chứ?”

Tiền Hồng có hơi thụ sủng nhược kinh: "Không phiền không phiền, quản lý Bạch ngài cũng khách sáo quá."

Quản lý Bạch trò chuyện với Tiền Hồng mấy câu, sau đó ôn tồn nói: "Tôi kính các vị một ly, sau này có cơ hội thường xuyên tới chơi nhé."

Các bạn học không rõ nguyên do.

Nhưng nhìn vẻ mặt của lớp trưởng Tiền Hồng, có thể đoán ra vị quản lý Bạch này có thân phận không tâm thường, bọn họ nâng ly tới tấp."

"Các cậu trai xinh gái đẹp tiếp tục ăn uống nhé, có vấn đề gì cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào. Tôi còn có một vị khách quý cần tiếp đãi, tôi đi trước đây."

Quản lý Bạch mỉm cười đi ra ngoài. Các bạn học sôi nổi hóng chuyện.

"Lớp trưởng, người đó là ai vậy."


"Thoạt nhìn không phú cũng quý, hơn nữa còn họ Bạch, chẳng lẽ..."

"Đúng vậy, quản lý Bạch là người nhà họ Bạch, và cũng là người phụ trách tòa Bạch Nguyệt. Hôm nay coi như mọi người may mắn đấy, chứ bình thường quản lý Bạch thần long lộ đầu không lộ đuôi, chỉ tiếp đón những phú hào có giá trị con người trên trăm triệu, hoặc quyền quý có địa vị cao thôi."

Mặt Tiền Hồng hồng hào, lòng hư vinh được thỏa mãn cực lớn.

"Lớp trưởng có thể diện cao quá."

"Lớp chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, có một cậu Tôn, còn có một lớp trưởng."

Người nhà họ Bạch bễ nghễ Giang Nam đặc biệt tới để chúc rượu, đấy là tượng trưng cho thân phận, các bạn học cũng cảm thấy vinh quang theo, cứ như

thể họ đã bước lên tầng lớp xã hội mới vậy.

Tiền Hồng cười khổ nói: "Haiz, tôi thì có mặt mũi gì, chồng tôi với quản lý Bạch xem như là bạn bè, thỉnh thoảng uống vài chén với nhau thôi."

Mọi người lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Rõ ràng mấy năm trước bọn họ còn học chung một lớp, nay mọi người lại là người ở hai giai tầng.

Một bạn học bỗng hỏi: "Lớp trưởng, trước đây tôi nghe nói, có một quan nhị đại không có mắt gây chuyện ở tòa Bạch Nguyệt, xong bị đánh gãy chân vứt ra ngoài, bố của nhị đại đó là phó thị trưởng, ông ta không những không giận, trái lại

còn dẫn con trai đến nhà quỳ xuống xin lỗi, chuyện này có phải là thật không?”


Tiền Hồng hơi bất ngờ, cô ta nói: "Cậu biết nhiều thật đấy, chuyện này không chỉ có thật, mà còn do đích thân quản lý Bạch ra tay nữa.”

Lời Tiền Hồng nói.

Làm cho nhóm thanh niên đưa mắt nhìn nhau.

Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, quản lý Bạch nhìn mặt trông hiền lành, thế mà khi ra tay lại tàn nhãn như vậy, điều này khiến cho bọn họ hiểu sâu sắc về sự khủng bố của nhà họ Bạch.

Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi.

Bầu không khí náo nhiệt trong phòng bao lên đến đỉnh điểm.

Mọi người chúc rượu nhau rồi hàn huyên, hỏi han về tình hình gần đây của nhau, cũng có bạn học nữ năm xưa từng thích Diệp Phong đi tới mời rượu anh.

Sau khi biết hiện giờ Diệp Phong không nghề nghiệp, cũng không có bằng đại học, bạn học nữ không hề che dấu nét mặt thất vọng, cô ta quay người đi sang

bên Tôn Chính, rồi gọi cậu Tôn ngọt sớt.
 
Chương 42: C42: Sao thế


Sau đó trừ Lý Hạc là quan tâm Diệp Phong ra, thì anh bị các bạn học khác lãng quên một cách triệt để.

Chỉ có Tôn Chính, người đã bị chúc không biết bao nhiêu lượt rượu, uống đến nỗi say bí tỉ, là thỉnh thoảng quay sang nhìn Diệp Phong với ánh mắt bất thiện.

Xương tay ở tay phải anh ta bị nứt rồi. Cho dù ăn cơm hay uống rượu, cũng chỉ dùng được tay trái.

"Cậu Tôn, cậu thử món hải sâm xào hành này đi, món ăn Sơn Đông chính thống đấy."

Tiền Hồng tươi cười gắp đồ ăn cho Tôn Chính, các bạn học nữ khác cũng nhốn nháo bu lại.

"Cậu Tôn đã kết hôn chưa?"

"Chúng ta là bạn cũ này, ngày xưa hai chúng ta ngồi cùng bàn đấy, hai chúng ta uống một ly đi."

Vẻ mặt Tiền Hồng kiểu âm tình bất định.

Mấy con tiểu tiện nhân này, không biết phép tắc gì cả, cậu Tôn là người mà †ầng lớp các cô có thể chấm mút sao?

Đó là nhà họ Tôn cao quý đấy!

Một Tôn Chính có tương lai sáng lạn, tiền đồ rộng mở, thế mà lại nhớ mãi không quên Liễu Thanh Thanh tám năm trời, đã vậy Liễu Thanh Thanh còn không biết trân trọng.


Vừa nghĩ tới đây, Tiền Hồng lại thấy đố kị.

Nhất là vừa nãy Liễu Thanh Thanh còn chẳng nể mặt cô ta mà ngồi cạnh Tôn Chính, điều này khiến Tiền Hồng càng bực hơn.

Bởi vì có sự tâng bốc của các bạn học, Tiền Hồng cảm thấy mình rất oai, cô ta không kìm nén lòng căm hờn với Liễu Thanh Thanh nữa, cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Nhoáng cái đã tốt nghiệp cấp ba được năm năm rồi, các bạn cũ người thì kết hôn, người thì học lên nghiên cứu sinh, chỉ có Thanh Thanh là người chiến thắng nhân sinh, sinh con trước đã, rồi đi học đi làm nuôi con, chẳng chậm trễ cái gì cả."

Cô ta vừa nói xong. Các bạn nữ trong phòng bao xì xào chế nhạo, mười tám tuổi chưa kết hôn đã sinh con thì sao có thể gọi là người chiến thắng nhân sinh, đây là đang ngấm

ngầm đâm chọc bảo Liễu Thanh Thanh không biết giữ mình.

Tôn Chính chỉ cúi đầu uống rượu, không nói gì hết, thực ra anh ta cũng rất bực vì Liễu Thanh Thanh cứ từ chối anh ta hết lần này đến lần khác.

Đương sự Liễu Thanh Thanh rất là lãnh đạm nói: "Không bằng được lớp trưởng, vừa tốt nghiệp xong là lấy luôn một ông chồng tốt. Tôi xem qua ảnh đám cưới cậu đăng trong mục khoảnh khắc, chồng cậu phải sáu mươi tuổi rồi nhỉ?"

"Chồng tôi mới bốn mươi chín, lấy đâu ra sáu mươi tuổi hả!" "Thế thì đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn đấy."

Lời Liễu Thanh Thanh nói không thua gì một con dao sắc, hung hăng đâm vào lòng Tiền Hồng, cô ta tức đến nỗi không biết phải phản bác thế nào.

Nhưng có một bạn nữ chơi thân với Tiền Hồng lên tiếng với giọng quái gở: "Liễu Thanh Thanh, cậu ghen tị với lớp trưởng như vậy, chắc không phải cậu cũng muốn lấy chồng nhà giàu đấy chứ."

"Tôi ghen tị cậu ta có ông chồng năm mươi tuổi hói đầu, chín chẳn lại chững chạc. Tôi ghen tị cậu ta tính cách rộng lượng, rõ ràng kết hôn vì tiền còn có thể giả bộ là gả cho tình yêu."

"Tôi ấy à, thật sự ghen tị quá mà."

Trong phòng bao bây giờ cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.

Nét mặt của các bạn học là lạ, bọn họ không ngờ bạn mọt sách Liễu Thanh Thanh hiền như khúc gỗ năm xưa, bây giờ nói câu nào cũng có thể làm cho Tiền Hồng câm nín và bại trận.

Tiền Hồng đỏ bừng mặt: 'Liễu Thanh Thanh, cậu miệng lưỡi sắc bén thật đấy, cậu coi thường chồng tôi, thế Diệp Phong của cậu thì tốt chỗ nào? Gậu ta chỉ là một tên vô dụng chẳng làm nên trò trống gì mà thôi!"

Liễu Thanh Thanh nhấp một ngụm trà: "Đúng là hiện giờ Diệp Phong chưa giàu như chồng cậu, nhưng anh ấy thắng ở tuổi trẻ. Tôi tin là cùng lắm là mười năm, Diệp Phong sẽ mạnh hơn chồng cậu một vạn lần."

Trong lòng Diệp Phong cảm thấy ấm áp: "Thanh Thanh, em không cần phải khiêm tốn thế đâu, bây giờ anh đã mạnh hơn chồng cậu ta vạn lần rồi."


Ngoài mặt Liễu Thanh ung dung thản nhiên.

Nhưng dưới gầm bàn cô dùng sức cấu vào đùi Diệp Phong mấy cái, khoác lác hai câu cho anh anh còn khoác lác theo, về nhà sẽ xử lý anh sau!

Tiền Hồng cười khẩy, khi cô ta đang định nói gì đó.

Tôn Chính say bí tỉ hình như giờ mới có phản ứng, anh ta cười ha ha rồi nói: "Hiếm khi mới có dịp các bạn cũ tụ họp, cãi nhau mất mặt như thế làm cái gì, mọi người mỗi bên lùi một bước."

Tiền Hồng kìm lại cơn tức, cô ta hừ lạnh nói: "Được, tôi nể mặt cậu Tôn, không chấp nhặt với một số người nào đó.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Câu Chuyện Đã Qua
2. Chẳng Nhận Ra Nàng
3. Anh Ấy Là Ma Cà Rồng
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Nói xong, cô ta đứng lên đi ra nhà vệ sinh với cô bạn khá thân với cô ta.

Nhưng lúc trở lại phòng, hai cô gái hùng hổ chửi: "Thật xui xẻo!"

"Sao thế."

"Đừng nhắc nữa, vừa nấy lúc tôi đi rửa tay, không cẩn thận vẩy nước vào mặt người khác, tôi đã xin lỗi rồi, thế mà người đàn ông kia còn định đánh tôi với lớp trưởng."


"Hả? Các cậu chưa bị đánh chứ."

"Đương nhiên là chưa, lớp trưởng có thân phận gì, quản lý Bạch của tòa Bạch Nguyệt còn phải sang kính rượu, cậu ấy lại chịu cái nỗi ấm ức này chắc?"

Bạn nữ ôm cánh tay Tiền Hồng, hai mắt sáng lấp lánh nói: "Các cậu không biết vừa nấy lớp trưởng ngầu cỡ nào đâu, cậu ấy cho đối phương một cái bạt tai luôn!"

"Lớp trưởng siêu."

Các bạn học nịnh một trận, Tiền Hồng được nịnh mà lâng lâng luôn.

Diệp Phong ngồi trong góc phòng bỗng bật cười: "Có trò hay để xem rồi."

Liễu Thanh Thanh nghi hoặc nhìn Diệp Phong một cái.

Ngay sau đó.

Cửa phòng bao bị đá tung ra.

"Mẹ nó chứ, vừa nấy đứa nào tát ông đây, cút ra đây cho tao!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom