Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1487


Chương 1487

 

Thì ở phía trên biển lửa, một thân ảnh từ lỗ thủng không gian bay tới gân bọn họ.

 

“Là Tân Trạm?”

 

Đám người ngẩng đầu, ai nấy đều có chút phấn khích.

 

Nhưng khi thân ảnh kia đáp xuống trước mặt bọn họ, mấy người đều choáng váng.

 

“Vân công tử, sao anh lại chạy đến nơi này”

 

“Hóa ra các người còn sống, Tân Trạm đâu?” Vân công tử nhìn thấy mấy người cũng sững sờ.

 

“Tân Trạm bảo tôi tìm được trận bàn, liền tới chỗ này gặp mặt, thật không ngờ anh ta vẫn chưa quay về.”

 

Vân công tử có chút hối hận nói: “Sớm biết anh ta không đáng tin cậy như vậy, ba cái cái trận bàn kia đáng lý phải giao cho tôi”

 

“Anh nói ai không đáng tin cậy”

 

Nhưng đúng lúc này, lại có một thân ảnh từ bên trên bay xuống, rất khác với các bay xuống từ từ của Vân công tử.

 

Toàn thân Tân Trạm được lửa bao phủ, giống như chiến thần lửa vậy, anh trực tiếp bước vào trong biển lửa.

 

“Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, đây là trận bàn mà tôi tìm được”

 

Vân công tử cười khan một tiếng, ném trận bàn cho Tân Trạm.

 

Tân Trạm giơ tay đón lấy, lúc này trong tay của anh xuất hiện năm cái trận bàn giống y hệt nhau.

 

“Cái này là cái gì? Mẹ nó, bản nguyên khí hỗn loạn xông vào đây rồi”

 

Vân công tử đột nhiên cảm ứng được điều không ổn, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức bị dọa đến suýt chút nữa hồn phi phách tán.

 

Chính là lúc Tân Trạm xông vào bản nguyên lửa này, phía sau lưng anh có vô số bản nguyên khí hỗn loạn đuổi theo, số lượng bản nguyên khí hỗn loạn đông nghịt không đếm nổi giống như trời mưa vậy, không ngừng xông vào trong biển lửa còn ngoan cố lao vào kén lửa.

 

Một khi những khí tức này tiếp xúc đến Tân Trạm, cho dù Tân Trạm có bản lĩnh hơn người, cũng sẽ lập tức bị bạo thể mà chết.

 

Tuy thần thức cảm nhận được động tĩnh ở phía trên, nhưng ánh mắt của Tân Trạm lại vẫn như cũ rất yên tĩnh, không có chút hỗn loạn nào.

 

U lam Minh Hỏa và Vĩnh Dạ Cực Hỏa từ trong lòng bàn tay của anh trào ra, nhiệt độ cực nóng tỏa ra xum quanh bốn phía, chỉ trong nháy mắt bao trùm lên năm cái cái trận bàn này.

 

Tân Trạm huy động bản nguyên chỉ lực ở trong không gian lửa này, khiến nhiệt độ tăng lên.

 

Chí hoả và bản nguyên hỏa diễm hòa quyện với nhau, nhiệt độ của năm cái trận bàn này càng lúc càng nóng, ken két, phía trên năm cái trận bàn dần dần xuất hiện một chút vết tích hoà tan.

 

Mà lúc này, khoảng cách giữa những bản nguyên khí hỗn loạn kia và Tân Trạm, còn không đến một bước chân.

 

“Móng vuốt của Thanh Long”

 

Đôi mắt của Tân Trạm lóe lên một tia sáng, anh không đợi được hỏa diễm chậm rãi làm trận bàn tan chảy, anh dùng sức huy động khí tức, một tia sáng màu xanh lóe lên biến thành ba cái móng vuốt, anh dùng lực đẩy một cái long trảo lập tức hung hăng đập vào trận bàn.

 

Oanht Dưới tác động của long trảo năm trận bàn vỡ vụn.

 

Cùng lúc đó, bản nguyên hỗn loạn ở trên đỉnh đầu Tân Trạm đột nhiên ỉu xìu giống như bị người ta rút hết toàn bộ sức lực, như cành liễu trôi lơ lửng xum quanh Tân Trạm.

 

Vẻ mặt của mọi người đều có chút vi diệu.

 

Những bản nguyên khí hỗn loạn này tưởng chừng như không có điểm yếu, vậy mà Tân Trạm có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm được phương pháp phá giải.

 

Hơn nữa vào những lúc quan trọng, mắt thấy bọn họ đều sắp xong đời rồi, vẫn là Tân Trạm ngăn cơn sóng dữ, cứu tất cả mọi người.

 

Ánh mắt của Vân công tử khẽ động, vừa rồi Tân Trạm biến ra một cái bóng xanh thật cường đại, rốt cuộc là cái gì.
 
Chương 1488


Chương 1488

 

Còn Diệp Thành và râu quai nón lại tràn đây hưng phấn, nhìn về phía Tân Trạm cách đó không xa.

 

“Kết thúc rồi?”

 

Đám người rời khỏi không gian hỏa diễm, trở lại sơn cốc, tâm tình giống như đang nằm mơ.

 

Vân công tử tê liệt nằm trên mặt đất, những người khác cũng không tốt hơn là mấy.

 

“Tân Tân lại cứu chúng ta thêm một lần nữa”

 

Từ Kim Thanh cười khổ, dọc theo con đường này, anh nhớ không rõ nữa đây là lần thứ mấy anh cảm ơn Tân Trạm.

 

“Cái tên Mộc Thăng Khanh đáng chết, chờ đến sáng sớm ngày mai, tôi nhất định sẽ không tha cho ông ta.” Vân công tử từ trong miệng mọi người, biết được ngọn nguồn của chuyện này, liền hừ lạnh nói.

 

“Không sai, phải thiên đao vạn quả hắn, tra tấn ba ngày ba đêm: p Thành cũng hùa theo nói.

 

“Văn là suy nghĩ làm thế nào để sống sót tới ngày mai thì tốt hơn.”

 

Tân Trạm lắc đầu nói: “Có thể làm ra trận bàn như thế này, còn có thể tìm được một sơn cốc toàn bản nguyên thế này, có thể tìm được người có tu vi Bản nguyên Ngũ Hành, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được, muốn làm được chuyện này người đó phải hiểu rất rõ thánh cảnh cường đại, còn phải có thực lực vô cùng cường đại nữa”

 

“Thánh Cảnh một ngàn năm mới mở ra một lần, người bình thường tuyệt không có khả năng rảnh rỗi không có việc gì liền chạy đến nơi đó, cũng không có đủ bản lĩnh bày bố cạm bẫy này” Từ Kim Thanh cũng đồng ý nói.

 

“Là nhà họ Tống ở Đông Hoàng”

 

Một câu của Vân công tử, liền khiến bầu không khí lập tức trầm mặc.

 

“Tộc Đông Hoàng, chúng ta phải đối phó với loại quái vật khổng lồ này ư” Viên Khánh nuốt nước bọt nói.

 

Đem ra so sánh với Tộc Đông Hoàng, mấy người bọn họ thực sự quá nhỏ bé.

 

“Có khả năng này, nhưng cho dù là nhà họ Tống đi chăng nữa, cũng sẽ không huy động toàn bộ sức lực của người trong tộc mình làm việc này” Tân Trạm thản nhiên nói.

 

“Hơn nữa cho dù là ai, giữa chúng ta và bọn họ không có khả năng hòa giải hữu nghị, sáng mai lúc bọn họ đến, đó cũng chính là lúc chúng ta quyết chiến.”

 

“Nghỉ ngơi lấy sức, bất kể là ai sáng mai chúng ta sẽ có một trận ác chiến.”

 

Diệp Thành hừ nhẹ nói: “Mặc kệ là nhà họ Tống hay là ai khác, cùng lắm thì chết: So với Diệp Thành và râu quai nón đã trải qua sinh tử, khi nghe Tân Trạm nói sẽ có một trận ác chiến bọn họ biểu hiện vô cùng thoải mái, không giống như Từ Kim Thanh và Viên Khánh, còn cả Vân công tử trên mặt bọn họ đều tràn ngập vẻ lo lăng.

 

Đám người ai nấy đều có tâm tư riêng, phân tán ra mới chỗ ngồi xuống an tâm nghỉ ngơi, tăng tu vi, dưỡng sức chờ ngày mai quyết chiến.

 

Tân Trạm đưa ánh mắt nhìn về phía không trung.

 

Những linh khí ban ngày bao bọc bản nguyên khí hỗn loạn, lúc này nó đã bị phân tán đến xum quanh bốn phía sơn cốc, cũng giống như vậy, những tinh huyết thần thú cũng mất đi linh khí bảo vệ.

 

Bọn chúng hội tụ thành một đoàn, phiêu đãng ở giữa không trung, biến hóa khôn lường thành các loại hư ảnh thần thú.

 

Tuy là máu nhưng không hề có mùi tanh, ngược lại ở dưới ánh sao chiết xạ ra ánh sáng vô cùng mỹ lệ, giống như bảo thạch vậy.

 

Trong đó bao gồm cả máu của Thanh Long và Phượng Hoàng, đương nhiên cũng có máu của Phượng hoàng băng biến chủng của Phượng Hoàng.

 

Đôi mắt của Tân Trạm lướt qua một vòng.

 

Vật này không có vật chứa đặc thù gì cũng không có cách nào hấp thu nó, cho nên Vân công tử và mọi người, đều không để ý đến vật này, nhưng đối với mình mà nói, cái này cũng không phải là vấn đề.
 
Chương 1489


Chương 1489

 

Ngay lúc mọi người đang khoanh chân trên mặt đất, hấp thu linh khí của trời đất, Tân Trạm bay lượn đến giữa không trung.

 

Những huyết đoàn này, có chút tàn linh vừa mới ra đời, có chút thì không có ý thức, tương đương với việc nhưng huyết đoàn này hoàn toàn bảo vật không có chủ.

 

Tân Trạm đổ đây máu Phượng hoàng băng vào tất cả vật chứa, sau đó tìm một chỗ ẩn chứa huyết đoàn máu của Thanh Long.

 

Còn chưa tới gần huyết đoàn này, anh đã có thể cảm nhận được một cỗ uy thế cường đại thuộc về long tộc.

 

Trong thức hải, hồn Thanh Long cũng bắt đầu rối loạn, phát ra từng tiếng khát vọng long khiếu.

 

Tân Trạm đưa tay lên, đâm thủng huyết đoàn, một giọt máu Thanh Long liền thuận theo ngón tay của anh, chảy xuôi xuống.

 

Máu của thần thú nóng vô cùng, nhiệt độ giống như nham thạch vậy.

 

Tân Trạm kêu lên một tiếng đau đớn, anh thu cánh tay về, trên ngón tay hiện ra một vết thương.

 

Khẽ lắc đầu, Tân Trạm trực tiếp triệu hoán hồn Thanh Long ra.

 

Hồn Thanh Long nhìn huyết đoàn, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, không biết ra tay như thế nào.

 

Cuối cùng vẫn là dưới sự chỉ dẫn của Tân Trạm, hồn Thanh Long mới lấy long trảo đâm thủng máu, sau đó hấp thu nhập dần dần vào long trảo.

 

Mắt thường có thể thấy, cái Thanh Long trảo này dần dần †oả sáng trông rất sức sống, không còn là dáng vẻ âm u đầy tử khí như trước đây nữa, năm cái móng bắt đầu trở nên sắc bén, tràn ngập quang trạch, lân phiến trên long trảo, cũng dần dần kiên cố sau đó tỏa sáng.

 

Thậm chí Tân Trạm còn có cảm giác, sau khi cái long trảo này hút đây máu tươi, hình như so với trước kia long trảo lại lớn thêm một khúc nữa thì phải.

 

Nếu cứ tiếp tục tái sinh dài ra như vậy, không biết có thể từ một con long trảo, khôi phục thành toàn bộ thành bộ dáng của Thanh Long hay không.

 

Nhưng chuyện này cũng không phải là không có khả năng, dù sao Thanh Long chính là Thần thú, đương nhiên là sẽ có chỗ đặc biệt.

 

Tân Trạm có chút chờ mong.

 

Nếu mình có được một con Thanh Long thần thú hoàn chỉnh, chỉ sợ ngay cả cảnh giới hợp thể cũng phải tránh mũi nhọn.

 

Chỉ là đáng tiếc, những tinh huyết của thần thú khác mình không cách nào mang đi, nhưng cũng không phải là không có cách nào lợi dụng.

 

Trong lòng Tân Trạm giật giật, bắt đầu sắp xếp.

 

Một đêm này, thời gian trôi qua rất nhanh.

 

Từ một bầu trời đầy sao trời ảm đạm, đến khi ánh bình minh ló rạng.

 

Thân ảnh của Mộc Thăng Khanh, lại xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc.

 

Nhìn linh khí ở cửa vào sơn cốc dần dần biến mất, Mộc Thăng Khanh nhếch miệng lên một nở ra một nụ cười.

 

“Thời gian một đêm đã trôi qua, đám người Tân Trạm chắc là đã chết rồi, dù sao đối phó với những bản nguyên hỗn loạn kia, đến ngay cả mình còn không chắc có thể kiên trì được đến giờ này hay không”

 

“Mà những người này, tu vi còn thấp hơn mình mấy cấp bậc”

 

Cất bước đi vào sơn cốc, Mộc Thăng Khanh nhìn xum quanh bốn phía, không phát hiện ra cái gì bất thường, mới thở phào nhẹ nhõm, thu hồi thần thức.

 

“Là mình lo lắng quá rồi, cho dù Tân Trạm có chút đầu não đi chăng nữa, nhưng tu vi không đủ, cũng chỉ là một phế vật”

 

Mộc Thăng Khanh lầm bầm lầu bầu, lật tay lấy ra một vật có hình dáng giống y hệt thanh đồng trận bàn, chỉ là kích thước của trận này bàn to họ một chút.

 

Lấy linh khí khởi động vật này, bên trong trận pháp lập tức có một cỗ khí tức tản ra, sau đó giống như một vòng xoáy, bắt đầu chuyển động, khuấy động linh khí trời đất trong sơn cốc.

 

Rất nhanh, phương xa liền bay tới một bản nguyên khí hỗn loạn, rơi vào trong trận bàn.

 

“Thủy Chi Bản Nguyên, không tệ.”
 
Chương 1490


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1490

 

Mộc Thăng Khanh không ngừng tản ra linh khí, vòng xoáy càng chuyển động càng nhanh, sau đó một Kim Chỉ Bản Nguyên cũng bay vào trong đó.

 

“Lần này tính chất của bản nguyên đều rất thuần túy, công tử nhìn thấy nhất định sẽ rất hài lòng”

 

Mộc Thăng Khanh mỉm cười, tiếp tục thi triển trận pháp.

 

Nhưng ngay sau đó, anh ta không cười được nữa.

 

Bởi vì bất luận anh lại khởi động trận bàn như thế nào, tăng lực hút của vòng xoáy lên, cũng không có đạo bản nguyên thứ ba bay tới.

 

“Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy hả?”

 

Mộc Thăng Khanh đột ngột đứng bật dậy, trên mặt xuất hiện đầy vẻ nghi ngờ.

 

Nhà họ Mộc làm việc hơn mấy ngàn năm nay, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Chuyện không thu thập thành công bản nguyên Ngũ Hành cũng là lần đầu tiên xảy ra.

 

“Kim chỉ bản nguyên này chính là khí tức của người phụ nữ cầm kiếm kia, còn thủy chỉ bản nguyên chính là khí tức của nam tu kia. Vậy còn những người khác thì sao hả? Bản nguyên của Vân công tử, Viên Khánh và Từ Kim Thanh đâu rồi hả?”

 

Soạt!

 

Ngay khi Mộc Thăng Khanh còn đang kinh ngạc thì đột nhiên ông ta cảm nhận được sự xuất hiện của một thân ảnh ở đẳng xa, cách nơi này không mấy xa, đang lướt qua một cách nhanh chóng, chớp mắt một cái là đã biến mất không thấy đâu nữa.

 

“Ai đó?” Mộc Thăng Khanh vội vàng ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

 

“Chẳng lẽ còn có người chưa chết, là ai đang ở đây giả thần giả quỷ vậy hả?”

 

Trong lòng của Mộc Thăng Khanh có chút kinh động, ông †a nhìn chằm chằm vào bên trong sơn cốc.

 

“Tân Trạm, cần chỉ phải ở đây giả thần giả quỷ kia chứ?

 

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


 

Nhưng cũng đúng vào lúc này, bóng dáng của Tân Trạm chậm rãi từ trong màn sương mù của sơn cốc bước ra.

 

“Không ngờ là ông cũng thông minh thật đấy, mới có một chút đó thôi mà đã nhận ra là tôi rồi.

 

“Tân Trạm à, cậu quả nhiên là còn sống. Bản nguyên của ba người kia có vấn đề cũng là chiêu trò mà cậu bày ra có đúng hay không hả?”

 

Mộc Thăng Khanh híp mắt lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Mặc dù nói là đã dự đoán trước được rồi, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy Tân Trạm bình an vô sự như vậy, ông ta cũng thật sự là có chút khó tin.

 

Trong cái chỗ mà khắp nơi bản nguyên đều hỗn loạn đến như vậy, Tân Trạm làm cách nào mà có thể sống sót sau một đêm dài như vậy được kia chứ, đây đúng thật là một kỳ tích không thể nào tưởng tượng nổi được mà.

 

Cái tên Tân Trạm này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã nhìn lầm Tân Trạm rồi.

 

“Ông đang nói đến bản nguyên sao?”

 

Tân Trạm phất tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái trận bàn, trên đó còn có một chút khí tức còn sót lại của bản nguyên.
 
Chương 1491


Chương 1491

 

Đồng tử của Mộc Thăng Khanh liền co rút lại, ông ta không ngờ rằng bản thân mình thật sự đã đoán đúng rồi.

 

Ba loại bản nguyên còn sót lại kia quả thực là đang nằm trong tay của Tân Trạm.

 

“Cậu không có tư cách để sở hữu vật này, mau giao ra đi, tôi có thể tha cho cậu tội chết” Mộc Thăng Khanh lạnh lùng nói.

 

“Ha ha, giao ra vật này, sợ rằng ông sẽ giết tôi ngay lập tức mới đúng chứ. Hơn nữa, ông thật sự cho rằng tôi còn có thể tin những lời mà ông nói được à?”

 

Tân Trạm cười và nói: “Muốn có được vật này, rất dễ dàng.

 

Chỉ cần ông đủ khả năng để bắt được tôi thì tôi sẽ giao ra ngay cho ông.”

 

Nói xong, Tân Trạm nắm lấy trận bàn đó, đầu cũng không ngoảnh lại mà trực tiếp hướng về phía sâu bên trong sơn cốc mà bay đi. Trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm tích.

 

Bộ mặt của Mộc Thăng Khanh vô cùng âm lãnh, tư duy suy nghĩ không ngừng.

 

Ai cũng có thể nhận ra được, Tân Trạm là đang cố ý dẫn dụ ông ta vào sâu bên trong sơn cốc.

 

Trong này nhất định là có mai phục.

 

Nhưng mà cái tên Tân Trạm đáng ghét này, không hề bày mưu tính kế gì cả, mà còn trực tiếp đặt mọi chuyện ra ngay trước mắt như thế này.

 

Nếu muốn lấy được trận bàn thì bắt buộc phải bắt được Tân Trạm.

 

Nếu không thì chờ cho đến lúc công tử đến rồi mà ông ta lại không hoàn thành được nhiệm vụ, nhất định sẽ bị đối phương xem thường cho mà coi.

 

Hơn nữa, Tân Trạm nói đến cùng thì cũng chỉ mới đạt được cấp chín của khiếu cảnh mà thôi.

 

“Cứ cho rằng người này đã có mai phục sẵn rồi đi, chỉ cần có thể vượt qua được đêm nay thì thực lực của tên này nhất định cũng sẽ bị tiêu hao đi không ít, tu vi chênh lệch với mình đến tận năm cấp, như vậy thì có gì mà đáng sợ được kia chứ?”

 

Mộc Thăng Khanh suy nghĩ được một lúc, ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng một cái, cuối cùng cũng quyết định sẽ đi giết Tân Trạm.

 

Ông ta tin rằng với thực lực của bản thân mình, lại cộng thêm con át chủ bài tốt kia, Tân Trạm tuyệt đối không thể giở trò được.

 

Vụt!

 

Cơ thể của Mộc Thăng Khanh lóe lên một cái, trong nháy mắt liền bay vào trong sơn cốc.

 

“Muốn thiết kế dụ dỗ tôi đi vào trong sơn cốc. Hừ, để tôi xem coi cậu làm sao mà giết được tôi!”

 

Mộc Thăng Khanh phân tán thần thức của mình ra xung quanh, bay vào bên trong sơn cốc, rất nhanh liền bắt được khí tức của Tân Trạm.

 

Ông ta từ trên không trung đột ngột đáp xuống, Tân Trạm lúc này đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên mặt đất cách đó không xa.

 

Nhìn thấy Mộc Thăng Khanh, Tân Trạm liền mở mắt ra. Lấy vị trí của anh làm trung tâm, một đại trận pháp khổng lồ đột nhiên được hình thành, sương trắng bay lên trên không trung, từ trong màn sương trắng xóa đó hình thành ra một con yêu thú, từ từ bước ra khỏi màn sương trắng xóa kia.

 

Mặc dù là được biến hóa bởi sương mù, nhưng hung tính của những con yêu thú này lại không hề tệ một chút nào. Đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn Mộc Thăng Khanh chằm chằm, trong cái miệng mọc đầy hàm răng sắc nhọn đó phát ra những tiếng gầm rú vô cùng đáng sợ.

 

“Trận pháp linh thú à, đây chính là con át chủ bài của cậu hay sao?”

 

Mộc Thăng Khanh liếc nhìn xung quanh một cái và cười một cách đầy khinh bỉ: “Như thế thì cũng thực sự làm tôi thất vọng quá đi”

 

“Đi!” Tân Trạm vẻ mặt thản nhiên, chỉ tay vào Mộc Thăng Khanh.

 

Những con yêu thú này khí thế hùng hồn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để bay lên cùng một lúc và lao về phía của Mộc Thăng Khanh rồi.

 

“Đi chết hết đi!”

 

Mộc Thăng Khanh rút một ngọn giáo dài ra và hét lớn lên.
 
Chương 1492


Chương 1492

 

Xung quanh ông ta đột nhiên phát ra những cơn gió vô cùng mạnh mẽ, ngọn giáo này vừa quét qua một cái, vạn đạo phong quang liền xẹt qua, quét khắp tứ phương.

 

Những nơi mà ngọn gió dữ dội đó lướt qua, những con yêu thú được biến hóa từ sương mù kia liền giống như là đậu phụ vậy, tất cả đều dễ dàng bị chém thành nhiều đoạn.

 

Sắc mặt của Tân Trạm có chút tối sầm lại, di chuyển rời khỏi vị trí trung tâm, chuẩn bị lùi ra sau.

 

“Mày sẽ không quên đấy chứ, ông đây là cảnh giới Phân Thần cấp bốn đấy!”

 

Khóe miệng của Mộc Thăng Khanh tự đắc mà vươn lên, thân hình của ông ta như là bão táp vậy, bay nhanh đến. Sương trắng xung quanh đều bị thổi bay đi như muốn tan ra hết vậy.

 

Ông ta vừa bước lên một cái liền bắt được Tân Trạm trong lòng bàn tay.

 

Con ngươi của Tân Trạm co rút lại, không ngờ được Mộc Thăng Khanh lại nhanh đến như vậy.

 

Chỉ một bước này thôi, anh ta đã vượt xa tốc độ có thể đạt được của thần cảnh cấp bốn rồi.

 

“Tao chính là cảm ngộ được phong chi bản nguyên, nghiên cứu chính là bước đi có tốc độ nhanh như gió vậy. Đây cũng chính là sức mạnh mà từ trước đến giờ tao chưa từng để lộ cho người khác biết, thế nên mày cứ việc yên tâm mà đi chết đi!”

 

Phì!

 

Vẻ mặt của Mộc Thăng Khanh không mang chút sự thương tiếc nào cả. Anh ta lấy ngọn giáo đâm thẳng một nhát vào Tân Trạm. Sau đó hai mắt liền hiện lên một màu đỏ rực lửa, cầm lên trận bàn mà khi nãy trong lúc Tân Trạm còn đang hoang mang nên là quên mang đi.

 

“Năm loại bản nguyên cuối cùng cũng đã tụ lại đầy đủ, lần này coi như là đã thoát hiểm rồi”

 

Mộc Thăng Khanh cười nhẹ một cái và cẩn thận xem xét trận bàn trong tay.

 

Nhưng ngay sau đó, ông ta đã không thể cười nổi nữa.

 

Bởi vì trận bàn trong tay ông ta như thể đang tự động tan chảy ra vậy, trong nháy mắt liền biến mất khỏi lòng bàn tay.

 

Dự đoán được điều gì đó, trái tim của Mộc Thăng Khanh đập loạn xạ cả lên, đột nhiên cúi gầm đầu xuống.

 

Ở bên cạnh đó, cái được xem là thi thể của Tân Trạm cũng đã hóa thành một đám khói rồi tiêu tán.

 

“Ảo trận! Đáng chết, trúng phải ảo trận của tên nhóc này tồi: Ngay lập tức Mộc Thăng Khanh liền phản ứng trở lại, gầm lên một tiếng và vẫy tay một cái.

 

Ngay lập tức ngọn gió liền tràn ngập khắp xung quanh, rít lên và phá hủy mọi thứ trên mặt đất.

 

Rất nhanh sau đó, cảnh vật thực sự đã được phơi bày ra, nơi đó làm gì có bất kỳ trận bàn hay thi thể nào của Tân Trạm kia chứ, ông ta hoàn toàn ở trong một vùng đất hoang.

 

Mộc Thăng Khanh có chút kinh hãi, ông ta vốn đã tăng thêm sự đề phòng rồi, nhưng lại không ngờ được Tân Trạm lại có thể dùng thủ đoạn đặc biệt này.

 

Ông ta rốt cuộc là từ lúc nào đã rơi vào trong ảo trận này kia chứ?

 

Sau khi thổi bay ảo trận này, Mộc Thăng Khanh đang chuẩn bị bay lên, nhưng cũng đúng vào lúc này, mặt đất xung quanh ông ta đột nhiên run lên và những chuỗi xích được tạo bởi linh lực đột nhiên trói buộc ông ta lại.

 

“Nguy rồi”

 

Trong lòng Mộc Thăng Khanh kêu lên một tiếng không hay.

 

Kéo thử dây xích được làm bằng linh lực đó một cái, lại phát hiện thứ này vô cùng cứng cáp.

 

Mà Tân Trạm lúc này đang đứng ở một nói cách ông ta không xa, lẳng lặng nhìn ông ta.

 

“Tân Trạm, mày quả nhiên cũng có chút thủ đoạn đấy”

 

Mộc Thăng Khanh vẻ mặt vô cùng khó xem, lạnh lùng mở miệng nói.

 

“Nhưng dây xích này chỉ cần một chút thời gian là tao có thể tháo ra được ngay. Lẽ nào mày thật sự cho rằng thứ này có thể cố định được cơ thể của tao và giết chết tao được hay sao hả?”

 

“Ai nói là cái dây xích này là do tôi muốn kéo dài thời gian kia chứ. Hơn nữa một mình tôi không giết chết được ông, nhưng nếu còn cộng thêm những người khác nữa thì sao hả?”

 

Tân Trạm nhàn nhạt nói.
 
Chương 1493


Chương 1493

 

Trái tim của Mộc Thăng Khanh nhảy lên một cái.

 

Tân Trạm có ý gì vậy chứ? Chẳng lẽ người sống sót không chỉ có một mình ông ta, nhưng chuyện này làm sao mà có thể xảy ra được kia chứ?

 

“Tất cả đều ra đi” Tân Trạm nói.

 

Xung quanh anh ta, bọn người Diệp Thành, Râu quai nón, Vân công tử và những người khác đều lần lượt bước ra và bao vây lấy Mộc Thăng Khanh ở chính giữa.

 

“Ông không ngờ tới được có đúng hay không, tất cả bọn tôi đều không có chết” Diệp Thành cười chế nhạo.

 

“Chuyện này tuyệt đối không thể. Những bản nguyên hỗn loạn kia không thể nào bị tiêu diệt được, nó chỉ có thể tạm thời bị phá hủy mà thôi. Nhưng số lượng lên đến tận trăm vạn, bọn mày cũng chỉ có vài người mà thôi, làm sao mà có thể sống sót được kia chứ?”

 

Nhìn thấy tất cả bọn họ đều bình yên đứng sừng sững ngay trước mặt, Mộc Thăng Khanh vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy tức “Cũng may là nhờ có Tân Trạm cả đấy, anh ta đã phá hủy cái trấn bàn mà mày đã để lại, thế nên bọn tao mới có thể sống sót mà đứng ở đây đấy” Từ Kim Thanh nói.

 

“Tân Trạm, lại là mày!”

 

Mộc Thăng Khanh trợn tròn cả hai mắt lên, trong đầu vang lên một tiếng gầm thét, tức giận đến mức suýt chút nữa là đã ọc máu ra rồi.

 

“Bọn mày tìm thấy được trấn bàn, lại còn hủy cả thứ này”

 

Mộc Thăng Khanh phản ứng lại và nghiến răng nghiến lợi.

 

Trấn bàn đó kiên định đến như vậy, đến cả ông ta còn không có đủ cái khả năng để mà phá hủy được vật đó. Nhưng mà Tân Trạm chẳng những tìm ra được vật đó, mà còn tận tay phá hủy cả nó.

 

Cái kế hoạch trong sơn cốc này vốn dĩ là rất hoàn hảo, trải qua hàng ngàn năm nay cũng chưa từng xảy ra bất kỳ sơ xuất nào cả.

 

Nhưng mà lần này, ngày từ đầu đã xảy ra vô số tình huống.

 

Mà tất cả những điều này đều là vì cái tên tiểu tu sĩ mà từ trước đến giờ ông ta chưa từng bao giờ để trong mắt.

 

Cái tên Tân Trạm chết tiệt này, không những đã phát hiện ra vấn đề từ sớm, mà còn sống sót qua cả một đêm. Hơn nữa còn cứu sống cả những người kia, hơn hết chính là đã phá hủy trấn bàn!

 

Mộc Thăng Khanh như thể phát điên cả điên, chỉ bởi vì cái tên chết tiệt này mà kế hoạch của ông ta đã thất bại hoàn toàn. Khiến ông ta cảm nhận được cái cảm giác thất bại mà trước giờ ông ta chưa từng trải nghiệm qua bao giờ.

 

Bản nguyên Ngũ Hành, ba trong số đó còn chưa thu thập được thì đã thôi đành, không nói nữa làm gì, nhưng ngay đến cả trấn bàn cũng đã bị phá hủy, ông ta còn bị xiềng xích linh lực này xích lại.

 

“Điều mà tao hối hận nhất chính là đã đồng ý với mày đưa Tân Trạm đến đây” Mộc Thăng Khanh nhìn Viên Khánh đầy cay đắng và nói.

 

“Ngược lại, đây là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của tôi” Viên Khánh cười và nói.

 

“Đừng nói nhảm với ông ta nữa, giết ông ta đi” Từ Kim Thanh nói.

 

“Ha ha, chỉ dựa vào tụi bây thôi hay sao hả?”

 

Mộc Thăng Khanh tức giận đến mức bậc cười và nói: “Tao thừa nhận, lần này tao đã thất bại đến mức vô cùng nhảm nhí.

 

Không những không giết được bọn mày, còn tạm thời bị bọn mày bắt lại”

 

“Nhưng mà, cho dù là hiện tại tao không thể động đậy, thì cũng là cường giả cảnh giới Phân Thần cấp bốn đấy. Bọn mày là cái thá gì chứ, hơn nữa bọn bây thật sự cho là tao không có phòng bị gì mà lại dám xông thẳng vào trong sơn cốc này hay sao?”

 

“Tụi bây nhìn cho kỹ vào đây”

 

Mộc Thăng Khanh đột nhiên mở to miệng ra, trên đầu lưỡi lóe lên một đạo bùa màu vàng. Tiếp theo đó, ông ta liền cắn gấy miếng bùa đó ra làm đôi.
 
Chương 1494


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1494

 

Đầu lưỡi của ông ta cũng đồng thời bị cắn đứt, Mộc Thăng Khanh hét lên một tiếng đầy đau đớn.

 

Nhưng cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể của Mộc Thăng Khanh phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, một tấm chắn linh lực vô cùng vững chắc xuất hiện và bao bọc lấy toàn thân ông †a ở bên trong.

 

“Ra tay ngay!”

 

Sắc mặt của bọn Diệp Thành đột nhiên thay đổi, đợi bọn họ kịp phản ứng lại thì cũng đã quá muộn rồi.

 

Sau đó, mấy người bọn họ đồng thời đều ra tay, linh khí gào rít cả lên, tiếng va chạm rung chuyển cả bầu trời.

 

Nhưng mà, cho dù bọn họ có xuất ra bao nhiêu là thủ đoạn thì cũng đều bị tấm lá chắn này chặn lại, không thể làm Mộc Thăng Khanh bị thương được.

 

“Ha ha, tụi bây cứ ở đó mà phí công sức đi. Để tao nói cho bọn bây nghe một thông tin xấu. Sau khi tao thu thập đủ bản nguyên Ngũ Hành thì công tử cũng sẽ dẫn người tới đây. Chỉ cần tao cầm cự thêm một chút nữa thôi thì bọn bây cũng coi như là xong đời rồi” Mộc Thăng Khanh cười toe toét và nói.

 

Dù sao thì lần này cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ, điều mà hiện giờ ông ta muốn thấy nhất chính là cái chết của bọn người Tân Trạm này.

 

“Tên chết tiệt kia, bị bắt rồi mà còn ở đó kiêu ngạo à”

 

Viên Khánh tức giận hét lên, anh ta bay đến phía trước của tấm lá chắn này và đưa hai tay lên để xuất chưởng.

 

Tuy nhiên, ngay khi bức màn sáng lóe lên một cái thì Viên Khánh cũng bị nó đánh bật lại và té văng ra xa.

 

“Ha ha, bọn mày cứ ở đó mà chờ chết đi”

 

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


 

Lại tiếp tục nữa hay sao?” Mộc Thăng Khanh cười chế nhạo và nói: “Tao đã trúng phải ảo trận của mày một lần rồi, lẽ nào còn sợ nữa hay sao hả?”

 

“Là vậy sao?”

 

Tân Trạm vươn tay ra chỉ một cái, trong màn sương trăng xóa đó, những con yêu thú khổng lồ vừa mới được hình thành đó liền kêu gào gầm rú cả lên và lao thẳng về phía của Mộc Thăng Khanh.

 

Rầm rầm!

 

Vài con thú khổng lồ lao mạnh vào tấm chắn bên ngoài của Mộc Thăng Khanh, làm ông ta ở bên trong cũng bị rung chuyển lên xuống.

 

“Không đúng, đây không phải ảo giác, đây là cái gì chứ?”

 

Mộc Thăng Khanh giật mình, ông ta nhìn ra bên ngoài của tấm chắn, đột nhiên liên cảm thấy vô cùng kinh sợ, suýt chút nữa là đã tự cắn vào lưỡi của mình rồi.

 

Những con cự thú khổng lồ đó đang không ngừng tấn công liên tục vào tấm chắn từ phía bên ngoài, từng con từng con một đều trông vô cùng quen thuộc, tất cả đều là những con quái thú trong huyền thoại.

 

“Thần thú, pháp trận vạn thú này của mày, làm sao có thể xuất hiện thần thú được chứ” Mộc Thăng Khanh kinh ngạc kêu lên.

 

Bọn người Diệp Thành, Từ Kim Thanh và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc. Giữa những tiếng gầm rú của bọn dã thú này, tấm chắn bảo vệ bên ngoài của Mộc Thăng Khanh cũng đã bắt đầu lắc lư và biến dạng, những đường nứt nẻ lần lượt xuất hiện và sau đó rất nhanh liền lan ra khắp nơi.

 

Sắc mặt của Mộc Thăng Khanh trông vô cùng khó coi, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được sự sợ hãi rồi.
 
Chương 1496


Chương 1496

 

Người đứng đầu là một thanh niên áo xanh, nhìn thấy nguyên thần của Mộc Thăng Khanh, anh ta nhíu mày.

 

“Cậu chủ, cậu phải báo thù cho tôi đấy. Chuyện lần này bại lộ, Bản nguyên Ngũ Hành chỉ lấy được hai loại, những người khác vẫn còn sống trong sơn cốc”

 

Mộc Thăng Khanh vẻ mặt đau khổ, trình trận bàn của mình cho thanh niên.

 

“Chỉ có hệ Kim và hệ Thủy, xem ra lần này ông thực xảy ra chuyện” Thanh niên cất trận bàn đi, thản nhiên nói.

 

“Ông đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại giao cho chúng tôi” Ông già bên cạnh lên tiếng nói.

 

Mộc Thăng Khanh gật đầu, lộ ra sắc mặt vui mừng sống sót sau tai nạn. Đang sắp lui ra, nhưng ngay sau đó ông già lại đột nhiên ra tay, một tay nắm lấy nguyên thần của Mộc Thăng Khanh.

 

“Thôi trưởng lão, ông muốn làm gì!”

 

Cảm nhận được không gian ngoài nguyên thần của mình đều bị ông già phong tỏa, Mộc Thăng Khanh cực kỳ hoảng sợ, miễn cưỡng kêu lên.

 

Toàn thân ông ta bị ông già bóp vang lên tiếng răng rắc, linh khí không ngừng bị cuốn trôi mất, dần dần trở nên suy yếu.

 

“Cậu chủ cứu tôi, cậu chủ cứu tôi với”

 

“Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, cứu ông thì có ích gì” Thanh niên lạnh lùng nói.

 

Mộc Thăng Khanh trong lòng chợt lạnh, xin tha: “Cậu chủ, lần này tôi đã làm hỏng chuyện, nhưng nhà họ Mộc chúng tôi đã làm việc cho cậu mấy ngàn năm, không có công lao cũng có khổ lao, cầu xin cậu tha cho tôi một lần này”

 

“Mộc Thăng Khanh à Mộc Thăng Khanh, vốn dĩ tôi có thể tha cho ông, nhưng vận may của ông quá kém” Thanh niên vẻ mặt thương hại nói: “Cậu chủ tôi huyết mạch dị biến rồi”

 

Thanh niên lắc đầu, anh ta đột nhiên há to miệng, nuốt thẳng hai luồng hơi thở trong trận bàn vào bụng.

 

Sau đó, anh ta giơ tay lên, trong bàn tay không chỉ có nguyên khí của Ngũ hành, còn có từng ngọn gió màu xanh biếc và một tia sấm sét hình vòng cung lập lòe.

 

“Phong Lôi, ngoài việc cậu có thể chiếm đoạt Bản nguyên Ngũ Hành của người khác, vẫn còn có thứ khác cậu có thể chiếm đoạt” Mộc Thăng Khanh kinh sợ nói.

 

“Đúng vậy, bây giờ tôi có thể chiếm đoạt bản nguyên Phong Lôi, còn ông vừa khéo là bổn nguyên Phong, cho nên xin lỗi nhé Mộc Thăng Khanh”

 

Thanh niên cười nói: “Nếu nhà họ Mộc của ông đã cúc cung tận tụy vì gia tộc chúng tôi, vậy chắc hẳn vì người chủ là tôi, giao ra tính mạng của ông, ông cũng sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện nhỉ”

 

“Không!”

 

Tay ông già tàn nhẫn nắm chặt trong tiếng kêu thảm thiết của Mộc Thăng Khanh.

 

Mộc Thăng Khanh không ngờ, mình thoát được sự truy sát của đám người Tân Trạm, cuối cùng lại chết trong tay cậu chủ mà mình luôn trung thành.

 

Theo sau cái chết của Mộc Thăng Khanh, một luồng hơi thở nguyên bản bay lửng lơ trong sơn cốc.

 

“May nhờ trận bàn cậu chủ tôi đây mang theo dự bị, lát nữa các người hãy bày nó ra, đợi qua tối nay, tôi sẽ có thể hấp thụ bổn nguyên Phong tinh thuần”

 

“Cậu chủ, vậy còn vật tế khác thì sao?” Ông già hỏi.

 

“Vận khí của những người này khá tốt, bất luận nguyên nhân gì, tóm lại sống thêm một ngày, nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi, bởi vì tôi sẽ đích thân giải quyết họ”

 

Thanh niên cười cười, nhìn ba người bên cạnh nói: “Hai người các người canh giữ lối ra duy nhất ở sơn cốc này, những chỗ khác đều là nơi hỗn loạn, bên cạnh càng hoang vắng đổ nát, các người không có đường có thể đi”

 

“Vâng” Hai người có bộ dạng hộ vệ đó lập tức gật đầu.

 

“Thôi trưởng lão, ông đi bày trận bàn mới, nhớ lần này phải tìm chỗ bí mật một chút”
 
Chương 1497


Chương 1497

 

Ông già cũng gật đầu, lại không nhịn được nói: “Cậu chủ, một mình cậu đối phó với những tên kia, có phải nên để tôi tiêu diệt chúng trước giúp cậu không.”

 

“Hừ, lẽ nào trưởng lão xem thường thực lực của tôi?” Vẻ mặt thanh niên thoáng hiện tia lạnh lùng nói.

 

Trong lúc anh ta nói chuyện, tu vi lớn mạnh cấp bảy của cảnh giới Phân Thần bạo phát ra trong nháy mắt.

 

“Không dám, cậu chủ kỳ tài ngút trời, sao tôi dám kinh thường”

 

Ông già bỗng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục gật đầu.

 

Ông ta biết, cậu chủ vẻ bề ngoài thoạt nhìn hào hoa phong nhã này, thủ đoạn có bao nhiêu độc ác tàn nhãn, quả thực giết người không chớp mắt.

 

“Yên tâm đi, cậu chủ tôi đây mà ra tay, bất luận những người trong sơn cốc có là ai cũng đều phải chết!”

 

Thanh niên tự tin hừ một tiếng, vươn người bay lên, lao vào trong sơn cốc.

 

“Các người canh giữ lối ra cho cẩn thận, nhớ không thể để bất cứ ai rời khỏi”

 

Ông già bất lực nhìn hình bóng đã biến mất của thanh niên, nhắc nhở hai người hộ vệ.

 

Sau đó ông ta cũng bay về phía rìa của sơn cốc.

 

Thanh niên không bao lâu thân hình liền dừng lại, chậm rãi đáp xuống.

 

Tân Trạm xuất hiện lảng lặng đứng đối diện với anh ta.

 

“Vậy mà anh lại đang đợi tôi, nhìn có vẻ có chút can đảm, hiểu biết”

 

Thanh niên có hơi ngạc nhiên đánh giá nhìn Tân Trạm vài cái, đôi mắt thoáng hiện vẻ kinh thường nói: “Đáng tiếc tu vi quá yếu, chỉ có cấp chín cảnh giới Xuất Khiếu. Rốt cuộc Mộc.

 

Thăng Khanh ngu ngốc này sao lại để người như anh cũng có thể sống tiếp chứ”

 

“Mộc Thăng Khanh chưa nói với anh sao?” Tân Trạm có hơi bất ngờ.

 

“Người này làm việc vô dụng đã bị tôi giết rồi. Với lại tôi cũng không cần biết chuyện của hai người, bởi vì hai người sắp là người chết rồi” Thanh niên cười lạnh nói.

 

“Có điều tôi đích thực có hơi bất ngờ. Anh đợi tôi ở đây, là vì làm mồi nhử bị đồng bọn vứt bỏ, hay còn có cạm bãy khác?”

 

“Đều không phải” Tân Trạm lắc đầu nói.

 

“Tôi đứng đây chỉ là muốn xem xem anh là người thế nào.

 

Bây giờ tôi đã biết rồi”

 

“Tôi? Ha ha, bây giờ tôi xuất hiện anh liền có thể đoán được thân phận của tôi, vậy anh thử nói xem”

 

Một chút hiếu kỳ xẹt qua trong mắt thanh niêt †âm đi, tôi sẽ không nhân lúc anh nói mà ra tay bất chợt, có người canh giữ bên ngoài, tôi không ngại nói thêm vài câu với con kiến thú vị như anh”

 

“Dù sao thì các người là sự tồn tại sống sót duy nhất qua được buổi tối trong sơn cốc này”

 

“Vậy được thôi”

 

Tân Trạm giơ tay, cầm hẳn một tảng đá xanh, trực tiếp ngồi lên trên.

 

“Đầu tiên, có thể bày ra trận lớn trong sơn cốc hẻo lánh này, hơn nữa mỗi lần đều tìm được tu sĩ có Bản nguyên Ngũ Hành, tu vi thích hợp, cần thế lực rất lớn, bối cảnh vô cùng hiểu rõ Thánh Cảnh, và đủ sức mạnh, đúng không”

 

“Đúng vậy, chỉ riêng trận bàn này, giá trị chế tạo đã rất xa xỉ, hơn nữa tìm tu sĩ Bản nguyên Ngũ Hành cũng thực rất khó kiếm” Thanh niên gật đầu nói.

 

“Trong thành cổ Đông Hoàng này, chỉ có vài thế lực có thể tìm được tất cả những thứ này” Tân Trạm nói: “Tôi vốn nghĩ rằng nhà họ Mộc bày ra tất cả thứ này, nhưng sau đó tôi đã đổi ý “Tại sao?”

 

“Bởi vì nhà họ Mộc là vương giả ở thành cổ Đông Hoàng, bọn họ người đông thế mạnh, căn bản không cần dùng chút suy nghĩ nhỏ nhặt này lén lút sắp xếp những thứ này. Bọn họ hoàn toàn có thể dùng cách thô bạo ngang ngược bắt người tới sơn cốc này chứ không cần phải dụ dỗ”

 

Lời của Tân Trạm khiến thanh niên đối diện mắt híp lại, càng thêm hứng thú.

 

“Mà người có thể làm được tất cả những chuyện này, lại còn không thể không khiêm tốn thì chỉ còn lại một lựa chọn, đó là nhà họ Sài” Tân Trạm chợt nhìn thanh niên nói: “Anh chính là Sài Chính Đạo, cậu cả nhà họ Sài đúng không”
 
Chương 1498


Chương 1498

 

“Ốố? Vậy vì sao tôi là Sài Chính Đạo, mà không phải là cậu chủ khác của nhà họ Sài” Thanh niên cười hỏi với vẻ mặt không chút thay đổi.

 

“Bởi vì Thánh Cảnh này, một ngàn năm mới có thể vào một lần. Nhà họ Sài tỉ mỉ bố trí, tiêu phí lượng lớn tài nguyên, người muốn đào tạo, chỉ có người mạnh nhất thế hệ này” Tân Trạm thản nhiên nói.

 

“Mà Sài Chính Đạo chính là hi vọng của thế hệ này của Nhà họ Sài, mày cũng vừa khéo là cấp bảy cảnh giới Phân Thần, chuyện trùng hợp thế giới này rất nhiều, nhưng sẽ không trùng hợp đến vậy” Tân Trạm khẳng định nói.

 

“Ha ha ha, thật thú vị đấy!”

 

Thanh niên vẻ mặt tán thưởng, nhìn sâu vào Tân Trạm: “Thật không ngờ, tôi tưởng rằng chỉ là chuyện chém giết đơn giản, lại gặp phải một con kiến thông minh như mày. Bây giờ tôi thấy tôi đã hiểu sai, bọn mày có thể sống qua một tối này, có lẽ là công lao của mày nhỉ”

 

Tân Trạm từ chối cho ý kiến, cười lạnh một tiếng.

 

“Đáng tiếc! Nhân tài như anh đáng lẽ nên có tiền đồ rộng mở hơn, nhưng anh đã biết bí mật lớn nhất của nhà họ Sài tôi, vì vậy tôi cũng không muốn giữ lại anh”

 

Sài Chính Đạo lắc đầu thở dài nói: “Anh có trách thì trách nhà họ Mộc kia quá đáng, khiến nhà họ Sài tôi mỗi lân đi vào Thánh Cảnh chỉ được hai mươi người, còn phải thoát khỏi sự giám sát của bọn chúng, nếu không cần gì phải sắp xếp nhà họ Mộc thay mặt cho bọn tôi”

 

“Chỗ gọi là nghĩa trang Đại Năng kia cũng là thủ thuật che mắt của các người đúng không?” Tân Trạm nói.

 

“Phải mà cũng không phải. Ba tôi tung tin tức này ra, nhà họ Mộc chắc chắn sẽ nhìn tới nghĩa trang Đại Năng, tạo ra cơ hội cho tôi. Nhưng tới khi tôi hấp thụ nguyên khí của các người xong, cơ nghiệp mà Đại Năng để lại cũng là của tôi”

 

Sài Chính Đạo tham lam cười nói: “Được rồi, nói nhảm quá nhiều rồi, giờ để tao giải quyết mày, thấy mày cũng khiến tao vui vẻ, tao quyết định sẽ để mày ra đi vui vẻ”

 

Sài Chính Đạo lời còn chưa dứt, người đã lóe lên trước người Tân Trạm, một tay nhấc Tân Trạm lên.

 

“Không phải vừa rồi mày nói, khi nói chuyện sế không ra tay à?” Tân Trạm nhìn chằm chằm Sài Chính Đạo nói.

 

“Ha ha, chiến tranh không ngại dối lừa, đến đạo lý này mày cũng không hiểu?”

 

Sài Chính Đạo cười châm biếm, đánh một chưởng lên người Tân Trạm.

 

Linh khí điên cuồng tràn vào, thân thể này của Tân Trạm chợt bị xé rách.

 

Nhưng không có máu bắn ra, cũng không có nguyên thần bay ra.

 

Chỉ có một vài bộ phận của con rối rải rác trên đất.

 

“Là giả!”

 

Trên mặt nụ cười của Sài Chính Đạo đông cứng, anh ta chợt nhíu mày, đôi mắt bắn ra một đạo thần quang.

 

“Nhưng mày có thể kiểm soát vật này nói chuyện với tao, còn không bị tao phát hiện, mày không thể ở quá xa, rất rốt, tìm được mày rồi”

 

Sài Chính Đạo chợt chú ý tới một hướng, anh ta cười lạnh một tiếng rồi bay ra lần nữa.

 

Ngay gần đó, bóng dáng Tân Trạm cũng lướt đi xa.

 

“Lần này, tao xem mày trốn đi đâu!”

 

Sài Chính Đạo đột nhiên tăng tốc, xuyên qua nơi Tân Trạm từng dừng chân.

 

Thế nhưng ngay trong lúc này, vài bóng người đột nhiên bay ra từ khắp nơi.

 

Linh khí bị xiêng xích trỗi dậy từ mặt đất, hướng về phía Sài Chính Đạo mà quấn lấy.

 

Còn Viên Khánh căn đứt đầu lưỡi, phun ra ngụm máu tươi, run rẩy một trận trên mặt đất, những bùn đất vách tường dâng lên nhốt Sài Chính Đạo trong đó.

 

“Vạn mộc sinh huy!”

 

Thân ảnh của Từ Kim Thanh xuất hiện, anh ta chuyển sức mạnh nguyên bản tới cực hạn, trên đỉnh đầu Sài Chính Đạo, một cây cổ thụ cao chọc trời đâm xuống, đưa anh ta vào trong hàng rào bùn đất này.
 
Chương 1499


Chương 1499

 

Lúc này Sài Chính Đạo bị linh khí trói buộc, bên ngoài là nhà giam bùn đất, đỉnh đầu bị bao trong rễ của cây lớn, thoạt nhìn đã bị khống chế hoàn toàn.

 

“Một đám kiến còn muốn mai phục tao”

 

Dù bị vậy nhưng Sài Chính Đạo sắc mặt không hề thay đổi chút nào, đôi mắt mang theo vẻ giễu cợt.

 

Anh ta khẽ quát, linh khí bạo phát như nước lũ phá đê, trời đất biến sắc, không gian rung chuyển.

 

Trong chớp mắt, dù là linh khí xiầng xích hay hàng rào bùn đất, hoặc là cây cổ thụ khổng lồ kia đều đang nổ tung trong nháy mắt dưới sự tác động của luồng linh khí này.

 

Rầm!

 

Ba người Từ Kim Thanh đã bị phản phệ, lần lượt nôn ra máu rồi bay lộn ngược.

 

Mà ngay trong lúc Sài Chính Đạo bị trói buộc, Vân công tử, Diệp Thành, râu quai nón cũng đã chuẩn bị xong từ lâu.

 

Hai người Diệp Thành lại chuyển Xung Thiên Phong Bạo.

 

Hai người một đao một kiếm mang theo xé nát tất cả Phong Bạo mà họ gặp phải rồi lao về phía Sài Chính Đạo.

 

Một bên khác, Vân công tử trong tay cầm trường kiếm màu đỏ của lửa, con rồng lửa khổng lồ lại xuất hiện, gầm thét rồi hướng về phía Sài Chính Đạo, muốn căn nuốt anh ta.

 

Grào grào grào!

 

Cùng lúc đó, thần thú gầm rú một trận, xung quanh bạo phát, trong sương trắng ngút trời, thần thú lại xuất Bất kể là Thanh Long Huyền Vũ hay là Phượng Hoàng Chu Tước đều che khuất bầu trời, tấn công về phía Sài Chính Đạo.

 

Trong chớp mắt, mọi người đã bộc phát sức chiến đấu mạnh nhất.

 

Hơn nữa phối hợp với nhau, dẫn tới kết cục nhất định phải giết.

 

“Tàn hồn Thanh Long, dị thuật hợp thân, đại trận thần thú, hay hay hay, tới thật hay!”

 

Sài Chính Đạo không ngạc nhiên mà còn cười lớn, nhưng nụ cười có hơi dữ tợn, hiển nhiên là giận dữ.

 

“Không ngờ những con kiến như bọn mày vẫn thật làm ra trò đó. Nếu tao chỉ có cấp năm cấp sáu cảnh giới Phân Thần, nếu tao chỉ là tu sĩ bình thường, không chừng thực sự đã trúng chiêu, bị bọn mày hại. Nhưng tao là Sài Chính Đạo, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Sài”

 

“Muốn giết tao, bọn mày còn kém xal”

 

Sài Chính Đạo gào thét, trên trán anh ta đột nhiên xuất hiện bảy đốm sáng.

 

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi!

 

Đây là bảy loại sức mạnh bản nguyên đánh thức Sài Chính Đạo khi anh ta đột phát cảnh giới Phân Thần.

 

Mọi người đồng tử co rút lại, trong lòng khẽ run.

 

Một tu sĩ bình thường, thông thường khi đột phá cảnh giới Phân Thần có hai, ba bản nguyên là đã rất tốt rồi, đạt tới năm cái thì đó là thiên tài.

 

Mà Sài Chính Đạo không chỉ có thất đại bản nguyên, hơn nữa toàn bộ đều là bản nguyên nguyên tố, phối hợp lẫn nhau nối thành một thể trong chớp mắt.

 

Chẳng trách anh ta có thể được liệt vào một trong hai cậu lớn ở thành cổ Đông Hoàng, bảo sao anh ta trở thành người thừa kế của nhà họ Sài một cách xứng đáng.

 

Giữa không trung, trong bảy đốm sáng bản nguyên này, có cái sáng vô cùng, có cái thì hơi tối, nhưng khi những đốm sáng này hợp lại với nhau, xoay vòng tạo thành vòng tròn hoàn mỹ, chớp mắt hóa thành một nhóm bạo phát trời đất kinh người.

 

Khoảng không vỡ vụn, mặt đất rung chuyển.

 

Bầu trời quang đãng ban đầu chớp mắt bị mây đen bao trùm. Toàn bộ cây cối hoa cỏ trong sơn cốc sớm đã bị đánh bay, nổ nát bởi linh khí tùy tiện trào ra mãnh liệt.

 

Gió lốc này càng lúc càng lớn, nơi trung tâm vòng tròn đã hình thành một lốc xoáy đen như mực, giống như hang động tối tăm.

 

Giữa tiếng ầm vang, thủ đoạn của đám người Diệp Thành đều bị Phong Bạo này hút vào, không tự chủ được mà rơi vào lốc xoáy sức mạnh của bảy ngôi sao này, sau đó chỉ thấy lốc xoáy này phát ra từng hồi âm thanh chói tai.
 
Chương 1500


Chương 1500

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

 

Những công kích đánh về phía Sài Chính Đạo đó hoàn toàn bị lốc xoáy đánh tan tác, linh khí giống như gợn sóng bình thường, lấy Sài Chính Đạo là trung tâm, điên cuồng khuếch tán ra xung quanh.

 

Bịch bịch!

 

Mọi người bị luồng linh khí này oanh kích, đều bay ngược ra, rơi xuống mặt đất.

 

Khóe miệng một vài người không chịu nổi tràn ra máu tươi.

 

Sự tuyệt vọng thoáng hiện trong đôi mắt Viên Khánh, Vân công tử cũng rất không cam tâm.

 

Họ vì một chiêu này mà tối qua đã phối hợp mài luyện mấy tiếng đồng hồ, không ngờ vẫn không đánh thắng nổi Sài Chính Đạo.

 

Tên này thực quá mạnh.

 

Chỉ riêng tu vi cấp bảy cảnh giới Phân Thần cũng đã vượt quá mọi người quá nhiều.

 

“Ha ha, con kiến là con kiến, dù hợp lại với nhau cũng không bằng một mình tao”

 

Vòng xoáy bảy ngôi sao khổng lồ đang trên đỉnh đầu Sài Chính Đạo, anh ta đầy kiêu ngạo.

 

“Tao mạng lớn, là gia chủ tương lai của nhà họ Sài. Bọn mày là thá gì mà xứng giết tao. Bây giờ, chết hết cho tao”

 

Anh ta giơ hai tay, lốc xoáy bảy ngôi sao kia lại xoay tròn, linh khí trong đó không ngừng ngưng tụ, phát ra từng hồi âm thanh trầm đục, một luồng sức mạnh đáng sợ không ngừng hình thành ấp ủ trong đó.

 

Đám người Diệp Thành tạm thời không còn sức để chiến đấu, sắc mặt bọn họ tái nhợt nhìn về phía Sài Chính Đạo, hoặc nói đúng hơn là nhìn về phía đỉnh đầu Sài Chính Đạo.

 

Bây giờ bọn họ đã làm xong, còn lại tất cả đều dựa vào Tân Trạm.

 

“Ai nói bọn tao không thể giết mày”

 

“Cái gì?”

 

Ngay khi Sài Chính Đạo đang tạo ra lốc xoáy, anh ta cảm nhận được có gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên. Mà lúc này, một thân hình đang lao xuống, hiện lên trong mắt Sài Chính Đạo càng ngày càng lớn.

 

Đó là Tân Trạm.

 

“Mày chạy đến bên cạnh tao khi nào Sài Chính Đạo có chút kinh sợ, trong lúc chiến đấu anh ta đã không ngừng thả thần thức của mình ra.

 

Phân Thần tầng bảy thế mà lại không phát hiện được Tân Trạm ẩn nấp ở cách đó không xa.

 

“Chuyện mà mày không biết còn nhiều lắm”

 

Tân Trạm chế nhạo, nhanh chóng tiếp cận.

 

Ở trên không cách đó không xa, Nhạc Nhu lau mồ hôi. Lúc này, cô đang lượn lờ phía sau lưng Tân Trạm, bàn tay không ngừng đặt trên lưng Tân Trạm.

 

Bản nguyên của khí tức không những có thể phân biệt được hơi thở mà còn có thể ẩn dấu hơi thở đi.

 

Ban nấy Tân Trạm triệt để thu liễm toàn bộ hơi thở lại, sau đó thi triển ẩn thuật thêm cả cách của Nhạc Nhu, phối hợp cùng với đám người Diệp Thành, giúp bản thân có thể bay lên trên đỉnh đầu Sài Chính Đạo, vậy nên đối phương mới phát hiện ra bóng dáng của anh.

 

“Xuất Khiếu tầng chín, thế mà lại có thể lẻn vào nơi cách †ao mười mét, cho dù ta có chết, thì cũng có thể tự hào rồi”

 

Sài Chính Đạo cười lạnh, đánh ra song chưởng, phát ra rất nhiều linh lực, hoàn toàn phá vỡ khoảng không trước mặt anh ta ta.

 

Càn Khôn Di Chuyển Quyết!

 

Đôi mắt Tân Trạm chợt lóe lên, thi triển thuật pháp không gian, nhoáng một cái, khoảng cách giữa anh và Sài Chính Đạo chỉ còn vài mét.

 

Đám người bọn họ tính kế rất lâu, chính vì thời khắc này, một khi bản thân thất bại, công sức của mọi người đều đổ sông đổ biển, mà sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai.
 
Chương 1501


Chương 1501

 

Vì thế Tân Trạm nhất định phải thành công, đây không đơn giản chỉ là chiến thăng hay thất bại, mà là sự khác biệt giữa sống hay chết.

 

“Viêm Hoàng Chỉ!”

 

Tân Trạm hét lớn, Viêm Ma thể trong thân thể ngay tức thì bùng lên.

 

Giữa ngọn lửa cháy hừng hực, U Lam Minh Hỏa và Viễn Dạ Cực Hỏa sớm đã hòa hợp trên tay Tân Trạm chờ thi triển, hội †ụ thành một vòng xoáy linh lực.

 

Bùm!

 

Hai cụm hỏa linh lực hợp lại, xuyên thủng không gian trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Sài Chính Đạo.

 

“Thiên Địa Chí Hỏa, có chút thú vị, nhưng như thế vẫn không đủ!”

 

Đáy mắt Sài Chính Đạo xoẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhưng đột nhiên hét lớn một tiếng.

 

Anh ta mở to miệng, một đám lệ quỷ bay ra khỏi miệng hắn, rầm rầm đánh lên người Viêm Hoàng Chỉ.

 

Lệ quỷ bị Viêm Hoàng Chỉ đánh trúng, trong chốc lát bị lửa bao trùm, tiếng hét thảm thiết bên trong lập tức biến thành tro bụi.

 

“Thuật thế thân”

 

Sắc mặt Tân Trạm khẽ biến, những đệ tử của các gia tộc lớn này quả nhiên mỗi người đều có muôn vàn thủ đoạn.

 

Viêm Hoàng Chỉ là loại chiêu thức độc nhất vô nhị này có thể công kích hơi thở đối thủ, nhưng thế thân vốn dĩ là linh hồn, giống như thân thể, vì vậy Viêm Hoàng Chỉ mới không thể phân biệt được .

 

“Mày có bản nguyên Hỏa Chí, tốt lắm, đây là thu hoạch ngoài ý muốn, đợi tao giết mày, tao sẽ lấy đi bản nguyên của mày, cũng xem như là lưu lại dấu vết của mày trên đời này” Sài Chính Đạo liếm môi tham lam nhìn Tân Trạm nói.

 

“Mày còn cách gì sao, hiện tại chắc hẳn mày phải tuyệt vọng lắm rồi nhỉ”

 

Tròng mắt Tân Trạm khẽ híp lại, Viêm Hoàng Chỉ bị chặn lại, thế nhưng anh không lùi, mà thân hình lân nữa xẹt qua, đè lên vai Sài Chính Đạo.

 

Một tấm phù văn tràn đầy nguyên khí trong không gian từ trong tay áo bay ra, theo bàn tay dừng lại trên bờ vai Sài Chính Đạo.

 

“Mày sai rồi, đây mới là sát chiêu của tao”

 

“Đây là thứ gì?”

 

Cảm nhận được ánh sáng của tấm phù này sáng lên, dân dần bao phủ khiến cho sắc mặt Sài Chính Đạo lần đầu tiên biến đổi.

 

Tân Trạm đập vào phù văn trên người mình, cũng không cảm thấy có bất cứ nguy hiểm gì, nhưng dần dần lại mang cho anh cảm giác không thể khống chế được.

 

Dường như, bất cứ khi nào anh cũng có thể bị tấm khí tức này đánh bay, bay đến một nơi nào đó mà anh không hề hay biết.

 

“Mày sai rồi, Viêm Hoàng Chỉ này cũng chỉ là hư chiêu mà thôi. Mày là Phân Thần thất phẩm, tao cũng không hy vọng chiêu này có thể giết được mày. Nói đúng hơn, ngay từ khi bắt đầu, tao đều không nghĩ tới có thể giết được mày” Tân Trạm cười lạnh nói.

 

“Đây là một loại bí thuật không gian, không thể giết mày, nhưng có thể truyền tống mày đến một nơi bất kỳ”

 

Thuật Phật Độn có thể thi triển vì người khác, khi đó đang ở phía sau núi của Vấn Đạo Tông thì đám người Tân Trạm đã dùng chính thứ này để mà trốn thoát như thế.

 

Nhưng khuyết điểm lớn nhất của Thuật Phật Độn chính là bắt buộc phải tiếp xúc thân thể. Đây cũng là lý do Tân Trạm mạo hiểm tiếp cận đến trước mặt Sài Chính Đạo.

 

“Không!”

 

Sài Chính Đạo gào lớn, thân thể anh ta ở ngoài, không gian từng đợt lay động, không ngừng nuốt lấy thân thể anh ta, mà thân ảnh anh ta cũng ngày càng mờ nhạt không rõ.

 

Một cõ lực lượng không gian đang không ngừng bài xích hắn, cho dù anh ta có dùng bản nguyên thế nào, đều không có cách nào ngăn cản sự biến hóa này.
 
Chương 1502


Chương 1502

 

Anh ta cảm giác mình sẽ bị đưa đến một nơi khác, nhưng không thể biết được nơi mình sẽ bị đưa tới.

 

Mắt nhìn thấy bản thân chắc thắng, Tân Trạm đương nhiên muốn đưa anh ta đến nơi xa lạ.

 

Soạt một tiếng.

 

Trong tiếng hét bất đắc dĩ của Sài Chính Đạo, cơ thể và vòng xoáy trên đầu anh ta biến mất ngay lập tức, như thể anh †a chưa bao giờ ở trong sơn cốc này.

 

Nhìn thấy Sài Chính Đạo đã rời đi, mọi người thở phào một hơi, ngồi xuống dưới mặt đất.

 

“Người này cũng quá lợi hại đi, cuối cùng cũng bị Tân Trạm đuổi đi Vẻ mặt đám người Diệp Thành đều có chút phấn khởi.

 

“Đừng vui mừng quá sớm, trận đấu này chỉ mới bắt đầu thôi” Tân Trạm lắc đầu nói.

 

“Tiến vào sơn cốc này tổng cộng có bốn người, Sài Chính Đạo chẳng qua chỉ là người mạnh nhất, nhưng bốn người này đều mạnh hơn chúng ta, hơn nữa thần thú trận đã bị phá hủy rồi, người ở bị ảo trận vây khốn kia đã phục hồi được trận bàn rồi. Viêm Hoàng Chỉ này của tôi tạm thời cũng không có cách nào dùng”

 

“Đúng vậy, cho dù người đó không thể phục hồi trận bàn thì cũng vẫn còn hai Phân Thần cấp bốn”

 

Niềm vui sướng trên mặt mọi người bỗng chốc quét sạch, trong lòng có chút lắng đọng.

 

Theo lời Tân Trạm nói thì vào lúc này không có gì để đáng mừng cả.

 

“Hơn nữa Thuật Phật Độn của tôi, không biết có thể đưa Sài Chính Đạo đến nơi nào, có thể hàng ngàn hoặc hàng trăm dặm, cũng không biết Sài Chính Đạo có thủ đoạn nào khác không, có khả năng trong nháy mắt dịch chuyển trở về”

 

“Nếu như Sài Chính Đạo thực sự quay lại, chúng ta đều xong đời rồi” Diệp Thành cắn răng nói.

 

Mọi người cũng không phải là không có dũng khí, chỉ là với sức lực này nếu so với trước mắt thì có thể truyền tống Sài Chính Đạo đi đã là kết quả tốt nhất có thể đạt được rồi.

 

“Đợi khi tăng tu vi, có thể có cơ hội báo thù, trước tiên chuẩn bị tốt cho trận tử chiến tiếp theo” Tân Trạm nói.

 

Mọi người đều sững người.

 

Tử chiến, Tân Trạm nói không sai.

 

Mọi người tuy đông, nhưng tu vi cao nhất chỉ là Phân Thần tam phẩm của Vân công tử, hơn nữa còn Hỏa Long lại bị hao tổn để mà đối phó với hai người Phân Thần cấp bốn thì thực sự vô cùng nguy hiểm.

 

Huống hồ còn có tu sĩ đang tạm thời bị ảo trận vây lại, còn không biết được Sài Chính Đạo đã đi đến đâu.

 

“Mọi người, nếu như sau này tôi chết rồi xin hãy tìm Nhà họ Sài báo thù cho tôi, xin làm phiền mọi người rồi” Viên Khánh trịnh trọng nói.

 

“Sống chết có số, có thể sống đến bây giờ, tôi đã rất mãn nguyện rồi, nếu không có Tân Trạm, tối qua chúng ta đã sớm chết rồi” Tử Kim Thanh cũng đáp.

 

“Tóm lại, liều mạng một phen, chỉ cần tôi còn sống, thù của nhà họ Sài nhất định phải báo” Diệp Thành cũng tiếp lời.

 

Lối ra ở bên ngoài sơn cốc, hai tên bảo vệ Nhà họ Sài vẫn đang canh gác.

 

Vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc, lạnh lẽo quét quanh một vòng.

 

Rầm!

 

Đột nhiên, một bóng người bay từ trong sơn cốc ra, loạng choạng rớt xuống đất, chính là Vân công tử.

 

Vân công tử mặt tái nhợt dường như là đã gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.

 

Lúc này nhìn thấy hai người thủ hộ canh giữ ngoài sơn cốc, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, giống như có chút sợ hãi, lập tức bỏ chạy về phía xa, nhảy vào trong sương mù.

 

“Tên nhãi này cách chúng ta rất gần, có cần giết anh ta ta không” Trong hai người, hộ vệ cao hơn nhíu mày nói.

 

“Không cần nhiều chuyện, Thôi lão trưởng đã nói, đám người này đều có thể sống sót ra ngoài thì ai cũng không đơn giản, nói không chừng vừa nấy đều là bãy của bọn họ, đừng tự rước lấy phiền phức, bảo hộ tốt chỗ này mới là nhiệm vụ mà công tử giao cho chúng ta” Tên thủ hộ thấp hơn nói.

 

Tên kia gật đầu, cả hai người đều không rời đi nửa bước.
 
Chương 1503


Chương 1503

 

“Sài Chính Đạo, mày nhất định sẽ chết không tử tế”

 

Có điều không bao lâu sau, thân thể Vân công tử lại một lần nữa từ sương mù trong sơn cốc bay ra.

 

Lần này khoảng cách càng gần hơn, bùm một tiếng, Vân công tử thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất cách hai tên thủ hộ mấy chục mét.

 

Trên người Vân công tử đầy vết máu, xem ra bị thương khá nghiêm trọng.

 

Anh ôm ngực, phun ra một ngụm máu, thậm chí còn loạng choạng không đứng dậy được.

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Sắc mặt hai tên thủ hộ đều thay đổi.

 

Tu vi người này với công tử của bọn họ cách biệt một trời một vực, sao có thể không chết trong tay công tử được, hơn nữa anh ta còn kêu tên của công tử.

 

Theo lý mà nói, công tử sẽ không để lộ ra những điều này.

 

Trong lòng hai người đều có chút nghi ngờ, với lại phiền toái nhất chính là tên này gục ngay cạnh bọn họ.

 

Nên làm bộ không chú ý đến, hay trực tiếp một đao giết anh ta đây?

 

Nếu như không hành động, lỡ như anh ta ta đang bị thương nặng, lén lút thi triển bí pháp muốn chạy, thế thì phiền phức rồi.

 

“Cậu đi giải quyết anh ta ta đi, tôi ở lại đây” Tên thủ hộ thấp hơn nghĩ một hồi rồi nói.

 

Tên cao hơn gật đầu, anh ta cũng đang có ý định này.

 

Bàn tay to nắm lấy trên hư không ngưng tụ thành một cây rìu thật lớn, sau đó nghiêng mình đến trước Vân công tử.

 

“Thằng nhãi, vận khí của mày cũng thật tốt đấy, không phải chịu tra tấn, để tao tới giúp mày chết một cách sảng khoái”

 

Tên thủ hộ cao hơn cười lớn, cây rìu lớn sắc bén, chém xuống đầu Vân công tử.

 

Ngay lúc cây rìu chuẩn bị chém xuống, Vân công tử thoạt nhìn như đang bị thương nặng, đáy mắt đột nhiên xoẹt qua vẻ tinh ranh.

 

Anh đột ngột giơ cánh tay của mình lên, một luồng ánh sáng đỏ thãm bay ra từ tay áo của anh, tiếng chạm vang lên, chiếc rìu lớn lập tức bị đánh bay đi.

 

Sau đó Vân công tử hét lớn một tiếng, ngọn lửa cuồn cuộn bùng lên.

 

Bùm!

 

Lúc này viên ngọc rồng giả mà Tân Trạm giao cho Vân công tử đã nổ tung, lối vào của thung lũng bỗng chốc biến thành biển lửa.

 

Ngọn lửa hung dữ nuốt chửng hai tên thủ hộ.

 

Trong ngọn lửa, cảm nhận được sức nóng vây quanh, đồng tử tên thủ hộ cao hơn khẽ co lại, anh ta muốn tạm thời rút lui để tránh ngọn lửa, nhưng mà anh ta nghiến răng dừng lại khi nghĩ đến mệnh lệnh của công tử.

 

“Đúng thật là muốn chết mà!”

 

Hai người khởi động vòng linh khí bảo hộ, chống lại ngọn lửa ngập trời, mọi phẫn nộ căm hận của bọn họ đều trút lên người Vân công tử, từng người lấy ra bảo vật của mình muốn anh phải chết.

 

Tiếng âm ầm vang lên, mặt đất như nứt toác ra những vệt lớn, linh quang kiếm khí bay tán loạn.

 

“Cứu mạng!”

 

Vân công tử sắc mặt tái nhợt, lúng túng né tránh từ trái sang phải.

 

Vì để đảm bảo tính chân thật, thực tế mà nói thì bản thân anh thực sự đã bị đánh đến phun máu, hiện tại đối mặt với hai tên Phân Thần cấp bốn này thì thật sự không có đủ lực để đánh trả.

 

Kình khí vãy vùng khắp nơi ở phía sau nhưng mà tuy rằng Vân công tử trông nhếch nhác chật vật, thế nhưng hai tên thủ hộ mỗi lần nhìn thì tưởng rằng đều có thể giết được anh, vậy mà hết lần này đến lần khác đều thiếu một chút nữa thôi.

 

Vân công tử nhanh như chớp chạy sâu vào trong biển lửa.
 
Chương 1504


Chương 1504

 

“Đừng đuổi theo, bên trong, lửa cháy rất mạnh thần thức của chúng ta đã bị ảnh hưởng, không thể rời khỏi chỗ này”

 

Đuổi theo một hồi lâu, tên thủ hộ thấp hơn nhắc nhở.

 

Hai người nhìn Vân công tử đã chạy xa, cả hai đều dừng bước.

 

“Bọn mày tỉnh ngộ sớm đấy nhưng tiếc rằng vẫn là quá muộn rồi”

 

Ngay lúc này trong biển lửa một âm thanh vang lên.

 

“Là ai đang nói chuyện?” Sắc mặt hai người khẽ thay đổi, quay đầu nhìn qua.

 

Viu viu viu.

 

Dưới đất đột nhiên chấn động, từng luồng nguyên khí hướng về phía hai người bọn họ, tóm chặt lấy bọn họ.

 

“Có bẫy” trong lòng hai người trầm xuống.

 

Lui! Đầu tiên hai người tránh về phía sau.

 

Lúc này ba thân ảnh đã lao về phía hai người bọn họ.

 

Viên Khánh một lần nữa thi triển Nê Thổ Tù Lao, tạm thời trói hai người bọn họ lại, gió lốc của Diệp Thành và Râu quai nón cũng đã được hình thành trong hỏa diễm, cuồng bạo đánh về phía hai tên thủ hộ.

 

Hai người bị trận cuồng phong đánh bay, chỉ có thể rút lui.

 

“Sao có thể như thế, trong sơn cốc này rốt cuộc có bao nhiêu người, công tử đâu rồi”

 

Tên thủ vệ thấp cảm thấy vừa kinh vừa sợ.

 

Hai người bọn họ ít nhiều gì cũng biết đôi chút về bí mật của sơn cốc này, cho dù Mộc Thăng Khanh có làm loạn lần này thì việc sống sót qua sơn cốc qua một đêm là điều hiếm có xảy ra, nhưng họ không ngờ rằng lại có nhiều người còn sống như vậy.

 

Hơn nữa, công tử đã vào thung lũng trước đó, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì truyền ra.

 

Những người này đã đánh giết tới lối vào của sơn cốc, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy.

 

Nhìn thấy đám người Diệp Thành lần nữa vọt tới, trong lòng hai người họ trở nên tức giận.

 

“Thật đúng là tìm chết, có điều là mấy người bọn mày cũng chỉ là Xuất Khiếu và Phân Thần mà thôi tuy rằng lúc trước tao không hiểu được tình hình trước đó, nhưng mà cứ coi như không có chủ ý gì,chẳng nhẽ bọn mày thực sự còn có thể giết tao sao.”

 

Hai người họ đầu tiên nghiêng mình tránh, định tránh khỏi phong mang trước tiên, sau đó lần nữa ra tay giết chết ba người.

 

Nhưng sau đó, hai người họ thay đổi vẻ mặt.

 

Bởi vì đòn tấn công của đám người Diệp Thành là một hành động giả vờ, họ bắn một phát vào không trung rồi sau đó chạy về phía lối ra của sơn cốc.

 

“Chết tiệt, đám này không muốn đánh nhau, còn muốn chạy thoát sao.”

 

Hai người nghiến răng, không ngờ lại bị cả ba lừa. Họ đánh ra rất nhiều linh lực về phía ba người muốn đập tan cả ba thành từng mảnh.

 

Nhưng mà ba người Diệp Thành ngay cả ngẩng đầu cũng không thèm ngẩng, dường như không quan tâm đến công kích của hai bọn họ, cả đám chỉ tăng tốc độ đến cực hạn.

 

Ngay trước khi linh lực rơi xuống, lại có ba thân ảnh xuất hiện, đem những linh lực ấy hóa thành hư vô.

 

“Bước đầu tiên xem như thành công rồi Tân Trạm hạ xuống, nhìn ba người Diệp Thành bay ra khỏi sơn cốc, trong lòng thoáng an tâm.

 

Khác với đối phó với Sài Chính Đạo, hai thủ hộ này không phải là không thể đối phó, nhưng cần phải có một số cách.

 

Hơn nữa sau khi Sài Chính Đạo bị truyền tống đi, bên trong sơn cốc còn có một lão già bị nhốt trong ảo trận mà không biết khi nào lão sẽ phát hiện ra bọn họ.

 

Thế nên điều mà Tân Trạm làm là để mấy người có tu vi yếu hơn của đám Diệp Thành đi ra ngoài sơn cốc để thúc giục đại trận truyền tống mà anh đã bố trí sẵn, còn bọn họ ở lại đối phó với hai tên thủ hộ, cho đến khi trận pháp được mở ra.
 
Chương 1505


Chương 1505

 

Về phần trận pháp kia, có Phù Ma cùng Diệp Thành, Tân Trạm hiển nhiên cũng yên tâm.

 

“Nhạc Nhu, cô cũng đi trước đi” Từ Kim Thanh nhìn về phía Nhạc Nhu đang đứng sau ba người, nói.

 

Ba người cũng vì cô, mới khiến đối phương dễ dàng lẻn vào đây.

 

“Bảy người, thật không nghĩ tới, cả bảy người đều còn sống” Tên thủ hộ thấp hơn nheo mắt lại nói.

 

Chuyện tới thời điểm bây giờ, ngược lại anh ta cũng không hề vội vàng.

 

Tu vi của bảy người này, anh ta cũng có thể nhìn ra, giết bọn họ cũng không tốn bao nhiêu sức lực cả.

 

“Có điều bọn mày cũng có chút thực lực, thế mà có thể tránh thoát truy sát của công tử”

 

“Mày sai rồi, là công tử nhà bọn mày quá kém, nên bỏ chạy rồi” Vân công tử cười nói.

 

“Ha ha, mày cho là tao sẽ tin mấy lời vớ vẩn của bọn mày.

 

Công tử nhà tao chính là người bất khả chiến bại, chỉ cần tóm được bọn mày, đương nhiên sẽ tự biết được đã xảy ra chuyện gì thôi” Tên thủ vệ thấp hơn cười lạnh nói.

 

“Lên cho tao.”

 

Tân Trạm im lặng không lên tiếng, nhắm thẳng về phía tên thủ hộ thấp hơn, hai người Vân công tử đối phó với tên cao hơn.

 

“Nhanh chóng giải quyết bọn họ, truy bắt những kẻ chạy trốn, sau đó sẽ hỏi tung tích của công tử” Tên thủ hộ thấp hơn căn dặn.

 

“Nhóc con, mày cũng chỉ là một Xuất Khiết cửu phầm mà thôi cũng xứng ngăn tao sao. Hôm nay tao sẽ cho mày biết dù chỉ là một hộ vệ của Nhà họ Sài thì cũng không phải là người mà để đám tán tu bên ngoài như bọn mày có thể sánh được!”

 

Tên hộ vệ thấp cười lạnh, bàn tay vừa lật liền xuất hiện một pháp bảo hình tòa tháp cao.

 

Pháp bảo này cao tới tận bảy tầng, từ trên xuống dưới đều là màu xanh, cũng chẳng có hoa văn gì, thoạt nhìn lại mang phong cách vô cùng cổ xưa.

 

Anh ta cầm nó ở trong tay, nhất thời một lượng khí nặng nề dày đặc tuôn trào ra ngoài, bốn phía khắp không gian vang lên từng tiếng đùng đùng rung động mang tới cảm giác áp bách,   một tiếng nổ ầm đầy nặng nề ngay lập tức vang lên truyền khắp mọi nơi.

 

Đôi mắt Tân Trạm chăm chú nhìn cũng cảm giác được thứ này cũng không hề đơn giản, nó ít nhất cũng là linh khí bát phẩm trở lên, thậm chí còn có thể là cấp chín.

 

“Thanh Điền Tháp, trấn áp cho tao”

 

Hộ vệ thấp khẽ quát, mạnh mẽ nhập một luồng linh khí vào trong đó, bảo tháp này thuận theo chiều gió bắt đầu phình †o ra, nhất thời biến thành một tòa tháp to lớn cao tới trăm trượng ụp xuống phía Tân Trạm.

 

Thứ ấy tuy rằng rất lớn nhưng tốc độ lại cực kì nhanh, Tân thành một hố sâu trên mặt đất.

 

“Đừng nghĩ cách trốn nữa, mày trốn không thoát đâu” Hộ vệ thấp cười lạnh, lại nhập một luồng linh khí nữa vào tòa bảo tháp này, trong nháy mắt một tiếng nổ ầm lần thứ hai vang lên, âm thanh này giống như có được ma lực nào đó khiến cho suy nghĩ của người ta không khỏi trở nên chậm chạp đình trệ.

 

Tân Trạm hơi hoảng hốt trong nháy mắt liền phản ứng được.

 

Nhưng lúc này, tòa bảo tháp kia đã sắp bay lên lần thứ hai rồi hóa thành tòa tháp to lớn đổ ầm ầm xuống người anh.

 

Âm một tiếng.

 

Lúc này Tân Trạm không kịp trốn liền bị bảo tháp đè xuống.

 

Mà tốc độ của tòa tháp to lớn này lại không hề giảm đi chút nào, một đường thẳng tắp xuyên xuống dưới, trực tiếp đập ầm ầm ra một hố sâu trăm mét.

 

Đất đá văng tung tóe khắp nơi, truyền ra từng tiếng nổ vang bẻ gãy, nghiền nát đất đá.

 

Bụi mù nổi lên khắp nơi che khuất hết cả bầu trời đẹp đẽ.
 
Chương 1506


Chương 1506

 

“Tân Trạm”

 

Vân công tử và Tử Kim Thanh ở bên kia nỗ lực chặn lại công kích của hộ vệ cao ráo, lúc này lại nhìn thấy Tân Trạm bị một tiếng nổ lớn đập xuống đất nhất thời giật mình.

 

“Thứ ấy ngay cả Phân Thần cấp bốn cũng còn bị giết nữa là một tên Xuất Khiếu, nếu như không phải là muốn tốc chiến tốc thẳng thì mày vốn cũng chẳng xứng để tao dùng thứ này”

 

Hộ vệ thấp vô cùng tự tin, anh ta vung tay lên thu hồi tòa tháp cao.

 

“Grào!”

 

Nhưng mà ngay lúc này ở bên trong hố sâu trăm mét kia lại đột nhiên truyền đến tiếng gầm trầm thấp.

 

Tiếp theo đó, một luồng khí tức khác thường bắt đầu tản ra khắp nơi, mà tiếng gầm kia lại không ngừng vang lên.

 

Con ngươi của hộ vệ thấp nhanh chóng co rụt lại, quay đầu nhìn về phía trong hố sâu u ám kia.

 

Nhưng mà khí tức bắt đầu tán loạn phun ra khắp nơi, bùi mù dày đặc.

 

Anh ta chẳng thể thấy rõ bên trong đã xảy ra cái gì.

 

Nhưng mà chính mình đã trấn áp Tân Trạm sao lại có thể truyền ra tiếng thú gầm.

 

“Không chết sao? Cho dù mày dùng cách gì thì tao đều có thể trấn mày thêm lần nữa, để xem xem mày có chết hay không”

 

Hộ vệ thấp kia hừ lạnh, lần nữa lấy Bảo tháp kia ra.

 

Bảo tháp nhanh chóng biến hóa, hóa thành một toà tháp cao lớn, lần nữa đập xuống phía dưới hố sâu này.

 

Âm!

 

Nhưng mà hiện giờ, tòa tháp cao lớn ấy còn chưa kịp đập xuống dưới đáy hố sâu thì đã bị chặn lại ở giữa không trung, dường như ở dưới có một nguồn lực nào đó đang đọ sức với hắn.

 

“Đè tên đó cho tao” Hộ vệ thấp hét lớn, đánh ra hai chưởng, linh khí ùn ùn không ngừng được nhập vào bên trong tháp to lớn này.

 

Nhưng mà cho dù anh ta có dùng sức thế nào đi chăng nữa thì tòa cự tháp này cũng không tiếp tục ấn xuống được nữa, ngược lại lại còn kịch liệt run rẩy.

 

Ở phía trên tòa tháp bắt đầu xuất hiện từng đường khe nứt, sau đó khe hở ngày càng không ngừng mở rộng ra.

 

Cuối cùng ầm một tiếng nổ tan.

 

Tòa Bảo tháp này trực tiếp vang lên từng tiếng ầm ầm rồi nổ tung.

 

Phụt! Bị chính bảo vật của mình làm phản phệ, hộ vệ thấp kia nôn ra một ngụm máu tươi, ngã xuống dưới đất.

 

“Rốt cuộc là thứ gì mà có thể trực tiếp nổ nát bảo vật của tao: “Tao không tin, người này rốt cuộc là thế nào”

 

Anh ta che ngực đứng dậy, tức giận gào lên bay về phía hố sâu kia.

 

Lúc này hộ vệ thấp đã giận dữ lắm rồi, bảo vật bị hủy khiến cho anh ta hoàn toàn mất đi lí trí của mình.

 

Tân Trạm cũng chỉ là một Xuất Khiếu dựa vào cái gì mà có thể phá hủy pháp bảo của mình chứ.

 

Hơn nữa, cho dù làm được gì đi chăng nữa thì nhất định đối phương còn bị thương nặng hơn so với hẳn, có lẽ chẳng cần phải dùng sức đánh một trận thì chính anh ta cũng có thể tự tay giết anh.

 

Nhưng mà anh ta lúc này đã quên trong hố sâu ban nãy âm thanh vang lên chính là tiếng thú gào chứ không phải là tiếng người hét.

 

Ánh sáng ở bên trong kia mang theo từng luồng khí thế bễ nghễ thiên hạ và cả sự khinh thường nồng đậm, giống như là một vị vua của thiên địa đang cúi đầu nhìn xuống chúng sinh.

 

“Thần, thần thú, con này thế mà lại là Thanh Long”

 

Da đầu tên hộ vệ thấp kia run lên từng đợt, nháy mắt trở nên thanh tỉnh, lí trí hơn, trong lòng anh ta bắt đầu run sợ, mạnh mẽ bay lên phía trên.

 

Nhưng mà Thanh Long lại như hình với bóng, long trảo sắc bén kia xé rách không khí, mang theo từng luồng khí thế hủy diệt vạn vật giống như tia chớp mau lẹ lại hung ác đánh tới phía sau lưng hắn.

 

Ngay tại lúc hộ vệ thấp kia vừa bay ra khỏi mặt hố thì long trảo cũng mạnh mẽ đập tới.

 

Dưới ánh mắt đầy chấn động của ba người Vân công tử, long trảo kia hung hăng đập vào người hộ vệ thấp, tóm anh ta trong lòng bàn tay.

 

Sau đó năm móng mạnh mẽ khép dần lại.
 
Chương 1507


Chương 1507

 

“A!”

 

Hộ vệ thấp kêu lên một tiếng hét thảm thiết, thân thể liền bị tan rã, chia năm xẻ bảy, bị một trảo này của Thanh Long làm cho thân thể và cả hồn phách đều bị hủy diệt.

 

“Thanh Long hóa ra lại là thần thú Thanh Long”

 

Vân công tử ngơ ngác nhìn chăm chú tất cả, anh mới chợt nhớ tới lúc trước khi mà Tân Trạm đối phó với Mộc Thăng Khanh thì có một thân ảnh màu xanh vụt ra trên người anh lúc đó.

 

Khi đó, anh cũng cảm nhận được một loại lực lượng không tầm thường xuất hiện vô cùng kì lạ lại cực kì mãnh liệt.

 

Nhưng mà anh lại chẳng thể ngờ rằng, thân ảnh màu xanh bên người Tân Trạm khi đó thế mà lại là một con rồng.

 

Hơn nữa lại còn là thần thú có huyết thống thuần khiết, là Thanh Long, một trong bốn thánh thú.

 

“Lê Thịnh!”

 

Hộ vệ cao ráo kia chợt kinh sợ, anh ta trơ mắt nhìn thấy hộ vệ thấp kia chết ở ngay trước mắt chính mình, nhịn không được hét lên một tiếng thật to.

 

Anh ta bỗng nhiên nhào tới, nhưng mà khí tức của thần thú này cùng cả long trảo kia lại tiêu tán đi như là một làn sương mù, bóng dáng biến mất.

 

Bốn phía đều không cảm ứng được bất kì khí tức nào cả.

 

Vân công tử và Tử Kim Thanh cũng sửng sốt, Thanh Long còn trọn vẹn như thế, chứng tỏ Tân Trạm cũng không bị tòa bảo tháp kia trấn áp, nhưng mà Tân Trạm đâu rồi.

 

“Bắt lấy tên đó”

 

Nhưng mà vào lúc này, trong lòng Vân công tử và Tử Kim Thanh đồng thời vang lên tiếng của Tân Trạm.

 

Đôi mắt hai người chợt sáng lên, đã nhiều lần phối hợp với Tân Trạm nên bọn họ cũng nhanh chóng ý thức được ý đồ của Tân Trạm.

 

Lần này, hai người chợt bất chấp tất cả liều lĩnh lao tới chỗ hộ vệ cao ráo kia, đều tự mình thi triển phương thức, liều mạng dây dưa giữ chặt lấy hắn.

 

Ở ngoài biển lửa, phía trên bầu trời cao kia, Tân Trạm tĩnh lặng ngồi xếp bằng trên huyền phù.

 

Ở trên đầu anh có một cái chưởng ấn thật lớn đang không ngừng hình thành.

 

Một lượng lớn yêu khí nhanh chóng trào ra trên người anh, giống như làn sương mù bị bốc hơi, nhanh nhẹn, mạnh mẽ chui vào chưởng ấn này.

 

Yêu Hoàng Chưởng!

 

Đây chính là lần đầu tiên Tân Trạm thi triển chiêu thức này sau khi đi vào thế giới này.

 

Uy lực của Yêu Hoàng Chưởng vô cùng cường địi, có thể đánh chết cả người trên cấp mình, hơn nữa lại chẳng thể tránh né nổi nó.

 

Nhưng mà khuyết điểm duy nhất đó là nếu muốn đạt được tới hiệu quả lớn nhất thì thời gian chuẩn bị trước đó sẽ cực kì lâu.

 

Đây cũng là nguyên nhân mà vì sao trước đây Tân Trạm vẫn luôn không thi triển thuật này.

 

Nhưng mà hiện giờ, hộ vệ thấp kia tự cho là đã trấn áp được anh vào trong hố sâu nên đã tạo cho Tân Trạm cơ hội.

 

Một luồng sương mù suy yếu từ bên dưới bay lên chui vào mi tâm Tân Trạm.

 

Hồn của Thanh Long đã trải qua một cuộc chiến trước đó nên lúc này có chút mệt mỏi, trốn vào trong biển thần thức của Tân Trạm, yên tâm phun ra nuốt vào long huyết, hấp thu tinh hoa ở trong đó, đã không còn lực đánh tiếp rồi.

 

Mà đối phó với tên hộ vệ kia thì Yêu Hoàng Chưởng là cách tốt nhất.

 

Cùng lúc với Tân Trạm đang không ngừng trào ra yêu khí, Hỏa Sắc chưởng ấn cuối cùng cũng ngưng tụ tới cực hạn.

 

Trong lòng Tân Trạm vừa động, một vệt U Lam và Hắc Hỏa Diễm tỉnh khiết cùng nhau bay ra, hùng dũng xông vào bên trong chưởng ấn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom