Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1381


Chương 1381

 

Lúc này Hồ Phong đã hoàn toàn sững sờ, sắc mặt ông ta tái nhợt, nhìn Tân Trạm với vẻ mặt không thể tin được.

 

Ai có thể ngờ rằng một tên tiểu bối chỉ mới ở cảnh giới Xuất Khiếu lại nắm giữ được sức mạnh của Thanh Long.

 

“Giao mệnh hồn của ông ra đây, tôi sẽ tha chết cho ông” Tân Trạm đáp xuống đất, lạnh lùng nói.

 

Hồ Phong do dự một chút, nhìn về phía Thanh Long tướng mạo.

 

hung tợn đang gần trong gang tấc, cuối cùng thở dài một hơi, lấy ra một sợi mệnh hồn giao vào tay Tân Trạm.

 

Sau khi lấy được sợi mệnh hồn, lúc này thân thể Tân Trạm mới run lên, phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thu linh hồn Thanh Long về lại thần thức.

 

Vừa rồi hắn gắng gượng khống chế Thanh Long, khiến hắn cũng bị thương không nhẹ.

 

Vẫy tay một cái, hai ngọn lửa hừng hực bao quanh thân thể Hồ Phong như một lời cảnh báo.

 

Ngồi bệt trên mặt đất, Tân Trạm uống không ít linh dược, phải một lúc sau mới khôi phục được thương thế.

 

Lúc này, Tân Trạm mới duỗi tay, thu lại hai ngọn lửa phừng phực kia.

 

Hai người lúc này mới yên lặng nhìn nhau, lúc trước hai bên vẫn còn chênh lệch thân phận giữa tiền bối và hậu bối, nhưng bây giờ tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.

 

“Haizz, cuối cùng vẫn là nhìn lầm người”

 

Hồ Phong vẻ mặt ủ rũ ngồi dưới nền đất, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tân Trạm.

 

Giao nộp mệnh hồn của mình đồng nghĩa với việc sinh tử đều do.

 

Tân Trạm định đoạt.

 

“Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết rồi chứ”

 

Tân Trạm nhìn chăm chằm Hồ Phong, cau mày nói: “Ông thân là dược tôn cấp năm, tôi dùng ba Quả Lôi Nguyên để đổi lấy Băng Nguyên Đan do ông luyện ra, ông không đồng ý, lại mạo hiểm nguy cơ phương pháp luyện đan bị tiết lộ để gắng gượng ra tay với tôi. Rốt cuộc là vì cái gì?

 

“Ha ha, vì cái gì à?”

 

Hồ Phong cười khổ một tiếng, lúc này đã mất đi phong thái phấn chấn lúc trước, gương mặt đầy chán nản, ảo não lắc đầu.

 

“Tôi còn tưởng rằng tôi sẽ mang bí mật này xuống mồ, không ngờ có ngày vẫn bị người ta phát hiện ra”

 

Tân Trạm nhíu mày thật chặt, anh có một dự cảm không lành, có lẽ Hồ Phong này không đơn giản chỉ có sở trường luyện đan như mình tưởng tượng.

 

“Cậu muốn biết thì đi theo tôi”

 

Hồ Phong đứng dậy, đi về phía hậu viện.

 

Có mệnh hồn trong tay, Tân Trạm cũng không sợ bị đối phương lừa gạt, cũng cùng đi vào hậu viện.

 

“Nhìn thấy những thứ này rồi chứ?”

 

Trong hậu viện nơi Hồ Phong ở, ngoài phòng luyện đan mà tất cả các luyện đan sư đều có, trong một góc nhỏ còn để rất nhiều bã thuốc.

 

Tân Trạm bước tới, cầm lên một ít quan sát.

 

“Tôi đã từng điều tra, biết cậu cũng là luyện đan sư, cậu có thể nhìn ra những dược liệu này là để sử dụng làm gì không” Hồ Phong nói.

 

“Nguyên liệu của Băng Nguyên Đan”

 

Ánh mắt Tân Trạm khẽ động, nhìn về phía Hồ Phong.

 

Trong đống bã thuốc phế thải này lại có một lượng lớn nguyên liệu cần thiết để điều chế Băng Nguyên Đan, cũng có nghĩa là Hồ Phong luyện đan đều uổng công hết rồi?

 

“Ông không luyện ra được Băng Nguyên Đan”

 

Trái tim Tân Trạm nhảy dựng, nói: “Ông không phải là dược tôn cấp năm sao?”

 

“Ha ha, đây chính là bí mật lớn nhất của tôi, thế nào, có phải là rất bất ngờ không” Hồ Phong cười khổ nói.
 
Chương 1382


Chương 1382

 

“Người khắp thiên hạ đều cho rằng tôi là dược tôn cấp năm, suốt ngày đến nhờ tôi giúp đỡ, nhưng thật ra, tôi là dược tôn cấp năm không thể luyện ra tiên đan cấp năm”

 

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tân Trạm cau mày nói.

 

“Chuyện đã đến nước này, bây giờ cũng không còn gì phải nữa. Cậu tha cho tôi một mạng, chắc cũng là vì muốn tôi giúp cậu luyện Băng Nguyên Đan phải không. Bây giờ tôi không luyện được, chắc hẳn lát nữa cậu sẽ lại giết tôi”

 

Gương mặt Hồ Phong mang nét tuyệt vọng nói: “Vì vậy tôi thành thật nói cho cậu biết, linh khí của tôi có vấn đề”

 

“Vừa rồi chắc cậu cũng quan sát thấy nhỉ, khi tôi và cậu đánh nhau, con hỏa long đó đột nhiên biến mất, là vì tôi cũng không thể khống chế được linh khí của mình”

 

Tân Trạm suy nghĩ cẩn thận, quả nhiên đúng như lời Hồ Phong nói.

 

Nếu nói như thế, không phải Hồ Phong không chịu giúp mình luyện đan, mà là ông ta luyện đan thất bại.

 

“Tôi đồng ý với cậu, là vì Băng Nguyên Đan này chỉ là thứ rất thông thường, khi thân thể tôi không có vấn đề gì cũng từng luyện chế thành công. Nhưng không ngờ trong ba ngày, tôi đã phải bỏ hơn hai mươi lò thuốc mà không luyện được thành công dù chỉ một viên”

 

Hồ Phong buồn bã nói: “Cậu cũng là luyện đan sư, chắc cũng hiểu cảm giác mỗi lần phải đổ bỏ đan dược là như thế nào. Ba ngày nay tôi đã luyện tới mức tuyệt vọng rồi. Tôi không phải kẻ dối trá. Tất cả là do căn bệnh quái lạ này ép tôi”

 

“Trước đó thanh danh của ông bê bối, cũng chính là vì nguyên nhân này sao” Tân Trạm nói.

 

“Phải, năm đó tôi phong nhã hào hoa, cũng là dược sư kiêu hùng đương thế được nhiều người kỳ vọng. Nhưng không ngờ lại mắc phải căn bệnh quái lạ này, khiến đan dược tôi luyện chế ngay chính bản thân tôi cũng không chắc cái nào có vấn đề”

 

“Sau này tôi rời khỏi thành cổ Đông Hoàng chính là để tìm cách chữa bệnh cho cơ thể. Cũng trải qua mấy lần sinh tử nhưng vẫn không tìm được đáp án, nhưng tình cờ lại tìm được phương pháp luyện đan hoàn hảo này. Long Huyết Thánh Linh Đan này không đòi hỏi phải khống chế linh khí nhiều. Vì vậy tôi mới có đủ can đảm để quay trở lại thành cổ, tiếp tục tìm kiếm cơ hội chữa bệnh.

 

“Nhưng đã tìm hơn trăm năm rồi, vẫn chỉ là một vũng bùn, có khả năng cả đời này tôi cũng sẽ không tìm được phương pháp chữa trị.”

 

“Chuyện này là tôi làm sai. Những chuyện mà cậu muốn biết tôi đã nói ra hết rồi, muốn chém muốn róc thịt hay giết tôi tùy cậu.’ Hồ Phong bi thảm nói.

 

Ông ta vung tay lên, lấy quả Lôi Nguyên từ trong thức hải ra, trả lại cho Tân Trạm.

 

Lúc này ông ta đã từ bỏ phản kháng, sau khi nói ra tất cả, đột nhiên ông có cảm giác như trút hết được gánh nặng xuống người cũng nhẹ nhõm Có lẽ, cứ như vậy kết thúc cuộc đời này cũng tốt.

 

Tân Trạm rơi vào trầm mặc.

 

Anh chưa từng nghĩ tới chuyện lại phát triển đến mức này.

 

Cái tên Hồ Phong này cũng thật là không may mắn.

 

Vốn là luyện dược sư nổi bật hơn người, kết quả là bởi vì bệnh lạ mà xuống dốc.

 

Từ một thiếu gia nhà giàu, biến thành người lừa đảo đi qua đường người người kêu đánh.

 

Ông ta đau khổ tìm cả đời, nhưng vẫn tìm không ra phương pháp khống chế linh khí, ông ta đã không thể tìm được hăng hái mà thời trẻ mình đã từng có nữa.

 

Khả năng viên Băng Nguyên đan này, chính là lần thử nghiệm cuối cùng của ông ta, nhưng niềm kiêu ngạo của ông ta vẫn lại bị đánh nát.

 

Nhìn đống bã thuốc kia, Tân Trạm khế lắc đầu.

 

Cho dù không tận mắt thấy được tình huống lúc ấy, nhưng anh có thể tưởng tượng được, tâm trạng của Hồ Phong lúc hai mươi mấy lô đan dược kia bị phế đã tuyệt vọng đến mức nào.
 
Chương 1383


Chương 1383

 

“Vậy tại sao ông lại đồng ý với tôi, cho dù ông có quả Lôi Nguyên, vấn đề về linh khí của ông cũng không được giải quyết, quả Lôi Nguyên cũng không thể tăng thực lực của ông lên được” Tân Trạm nghỉ ngờ nói.

 

“Tôi đã từng nhìn thấy trong một cuốn sách cổ xưa, căn tu của quả Lôi Nguyên có thể phối thành bí phương, có khả năng trị được bệnh của tôi, nhưng sau khi uống thử, lại phát hiện vẫn phí công vô ích không hề có tác dụng.”

 

“Căn tu của quả Lôi Nguyên này đã bị tôi phá hư, nếu tôi trả lại cho cậu, cậu nhất định sẽ nghỉ ngờ, nói không chừng từ đấy mà suy đoán ra bí mật của tôi, cho nên tôi không thể để cho cậu sống được”

 

“Việc này là lỗi của tôi, nếu như cậu lo lắng giết tôi sẽ chọc phiền phức, vậy tôi sẽ tự sát, dù sao cũng là tôi mắc nợ cậu”

 

Hồ Phong cũng rất kiên quyết, hoặc là nói ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

 

Ông ta đột nhiên rút ra một thanh kiếm, không chút do dự hướng về phía cổ của mình chém xuống.

 

“Keng” một tiếng.

 

Tân Trạm gảy nhẹ tay, xuất ra một đạo linh khí, đánh bay thanh kiếm trên tay của Hồ Phong.

 

Hồ Phong mở mắt ra, hơi kinh ngạc nhìn Tân Trạm.

 

Tân Trạm không giết ông ta, cũng không cho ông tatự sát, rốt cuộc là muốn cái gì.

 

“Giết chết ông là chuyện rất dễ dàng, nhưng Băng Nguyên đan cấp năm, tôi phải tìm ai luyện chế đây” Tân Trạm lắc đầu nói.

 

“Nhưng căn bản là tôi không luyện chế ra được cấp năm tiên đan”“

 

Hồ Phong bất đắc dĩ nói.

 

“Trước kia không được, nhưng bây giờ ông gặp được tôi thì chưa chắc” Tân Trạm nói.

 

Hồ Phong sững sờ, Tân Trạm là có ý gì?

 

Mặc dù thực lực của Tân Trạm không tệ, nhưng ông dám khẳng định là anh ta không có thực lực của Dược Tôn, cho nên dù ông có dạy cho anh ta đi chăng nữa, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn luyện chế ra cấp năm tiên đan.

 

Tân Trạm cũng không giải thích, thỉnh thoảng anh lại hỏi chuyện liên quan tới linh khí của Hồ Phong.

 

Những chuyện này cũng không có gì là bí mật mà phải giấu diếm, Tân Trạm hỏi gì ông cũng trả lời.

 

Đồng thời, Tân Trạm cũng trò chuyện với Phù Ma trong thức hải .

 

Trước lúc Hồ Phong tự sát, anh đột nhiên nghĩ đến một loại phương pháp đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

 

“Ý cậu nói là loại phương pháp thần hồn tương thông phù lục.’ Phù Ma hơi nghi hoặc một chút nói: “Vậy vật này có tác dụng gì.”

 

“Tôi muốn luyện đan với Hồ Phong” Tân Trạm nói.

 

“Hai người cùng luyện đan?”

 

Phù Ma hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Tân Trạm lại nghĩ đến loại phương pháp này.

 

Tân Trạm truyền tin tức mà anh từng thấy ở trong điển tịch mà cha anh để lại cho Phù Ma.

 

Đã từng có hai vị luyện đan sư, bởi vì mỗi người đều có một khuyết điểm, nên đã lựa chọn hợp tác với nhau để luyện chế đan dược vừa có bổ sung khuyết điểm của nhau, vừa muốn thử nghiệm loại phương pháp chưa ai làm này.

 

Kết quả là đan dược được luyện chế thành công, thậm chí vượt qua cả cấp bậc của hai người.

 

Chỉ trong một ngày vang danh thiên hạ, được ca tụng và ghi lại trong sử sách.

 

“Tân Trạm, tôi thấy phương pháp này nếu có thể thành công, thật đúng là tuyệt vời.”

 

Phù Ma xem xong, suy nghĩ kỹ một hồi thì hai mắt sáng lên.

 

Nếu làm được thì rất đáng mong đợi.
 
Chương 1384


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1384

 

Luyên đan sư tăng lên không nhanh bằng tu luyện, tu vi của bản thân, cảm ngộ trong luyện đan, thiên phú và cả kinh nghiệm tích lũy đều là những thứ không thể thiết Tân Trạm muốn tu luyện đến dược tôn cấp năm sợ rằng phải mất một thời gian khá lâu.

 

Nhưng nếu hai người luyện đan thành công đồng nghĩa với việc Tân Trạm lắc mình một cái sẽ biến thành dược tôn cấp năm!

 

Đến lúc đó, đừng nói là Băng Nguyên đan, những tiên đan từ cấp năm trở xuống đều có thể luyện chế được.

 

Đây chính là bước nhảy vọt lớn.

 

Một người ở cảnh giới Xuất Khiếu, luyện ra số lượng lớn tiên đan cấp năm, suy nghĩ một chút đã thấy vô cùng kích thích.

 

“Ông có loại phù lục này không?” Tân Trạm hỏi.

 

“Ha hả, loại phù lục này thuộc về thời kỳ thượng cổ, rất ít phù sư sở hữu nó, nhưng đúng lúc lão phu lại không phải phù sư bình thường” Phù Ma đắc ý nói.

 

“Nhưng Tân Trạm, cậu không lo lắng Hồ Phong không đáng tin cậy sao?” Phù Ma hỏi lại.

 

“Tuy rằng cậu có mệnh hồn của ông ta, nhưng thần hồn tương thông, nếu ông ta muốn hại cậu sau thì sẽ rất nguy hiểm”

 

“Chỉ cần tôi có thể hợp tác luyện đan với ông ta, tương lai ông ta nếm được quả ngọt thì sao lại hại tôi được?” Tân Trạm cười nhạt.

 

Phù Ma suy nghĩ cẩn thận, cũng gật đầu.

 

Điều đau khổ nhất của Hồ Phong lúc này chính là có danh tiếng của dược tôn cấp năm, nhưng lại không luyện chế ra được đan dược, một khi Tân Trạm có thể thực hiện giúp ông ta, vậy thì ông ta chỉ còn cách lệ thuộc vào Tân Trạm.

 

Bên kia, Tân Trạm cơ bản đã hỏi xong thông tin muốn biết từ Hồ Phong.

 

Đúng như anh đoán, Hồ Phong quả thực có thể thỏa mãn yêu cầu hai người hợp tác.

 

Điều này cũng khiến Tân Trạm hoàn toàn an tâm.

 

“Đi theo tôi”

 

Tân Trạm lật tay lấy ra một ngọc bội lớn bằng lòng bàn tay, sau đó đánh ra một đạo linh khí, nhất thời không gian trong sân run lên, một vòng xoáy không gian xuất hiện.

 

Sau đó Tân Trạm bước vào trong đó, Hồ Phong cũng đi theo.

 

“Đây là nơi nào?”

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


mà lại cất giấu một báu vật như vậy.

 

“Nhưng cậu để cho tôi vào đây làm gì? Vấn đề của tôi không phải kinh nghiệm, mà là linh khí không tốt, cho dù có luyện tập nhiều lần cũng không được” Hồ Phong cười khổ nói.

 

“Ông có từng nghĩ qua chuyện hợp tác luyện đan chưa?” Tân Trạm hỏi.

 

Hồ Phong sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói: “Tôi cũng đã từng nghĩ tới, nhưng mà hai người phối hợp cần quá nhiều điều kiện”

 

“Ví dụ như, hai người nên phải có đủ thời gian luyện tập, tu vi của người kia cũng phải tương tự với tôi, có thể chịu được linh khí tôi vận chuyển, có kinh nghiệm luyện chế đặc biệt tốt, còn phải hai bên tin tưởng nhau, sẽ không phản bội tôi, người như thế thật sự là lông phượng sừng lân.”
 
Chương 1385


Chương 1385

 

“Cuối cùng, tốt nhất nên có một phù lục câu thông thần hồn hoặc một đại trận, thứ này càng khó tìm hơn”

 

Hồ Phong nói đén đây liền buông tay: “Cho nên, phương pháp này hoàn toàn không thể thực hiện được”

 

“Nhưng nếu tôi nói, tôi có đáp ứng điều kiện mà ông đề cập thì sao?” Tân Trạm không nhanh không chậm nói.

 

“Ý cậu là?”

 

Hồ Phong đột nhiên mở to mắt nhìn Tân Trạm.

 

“Đúng, tôi và ông hợp tác luyện chế đan dược thì thế nào?” Tân Trạm hỏi.

 

“Không được, không được”

 

Hồ Phong không ngừng lắc đầu nói: “Tuy rằng cậu có thể luyện chế đan dược nhưng giữa chúng ta không tồn tại vấn đề tín nhiệm, hơn nữa †u vi của cậu quá thấp, chúng ta không có biện pháp hợp tác, về cơ bản không thể luyện chế được tiên đan cấp năm”

 

“Không thử thì làm sao biết được” Tân Trạm ngắt lời Hồ Phong.

 

Tân Trạm vừa nói vừa ném phù lục do Phù Ma vừa luyện chế cho Hồ Phong.

 

“Đây là không gian luyện chế đan dược của tôi, tài nguyên gần như vô tận, được hay không được, thử một chút thì có mất mát gì đâu”

 

“Được rồi, nhưng tôi khuyên cậu không nên kỳ vọng quá nhiều”

 

Cầm phù lục, Hồ Phong thở dài.

 

Sau khi trải qua bao nhiêu hy vọng và thất vọng, Hồ Phong không còn ôm hi vọng quá lớn vào việc có thể luyện chế ra tiên dược cao cấp.

 

Xem Tân Trạm thái độ đã quyết, ông ta đành phải cùng nhau thí nghiệm mấy lần, để cho Tân Trạm từ bỏ ý định này.

 

“Vậy chúng ta trước hết khơi thông thần thức, sau đó bắt đầu từ đan dược sơ cấp nhất”

 

Tân Trạm lên tiếng, sau đó hai người bắt đầu khơi thông thần thức.

 

Cùng với ánh sáng rực rỡ của phù lục, trên đỉnh đầu hai người dâng lên từng đạo thần thức, sau đó những ánh sáng rực rỡ này dần dần hội tụ, một cây cầu nối liền thân thức hiện lên giữa hai người họ.

 

Thức hải Tân Trạm đột nhiên run lên, cảm thấy trong cơ thể mình nhiều ra một cảm giác huyền ảo khó tả.

 

Anh mở mắt, tâm niệm vừa động, cánh tay của Hồ Phong đã bị mình nâng lên.

 

Hồ Phong nhất thời sợ hết hồn.

 

Mà cùng lúc đó, trong cơ thể của Tân Trạm, dấu vết do cha anh để lại cũng lay động một cái, dường như cảm nhận được cổ sức mạnh này.

 

Khí tức màu vàng kim khuếch tán ra ngoài, giống như một bức màn sáng, bảo bọc phần lớn thức hải của Tân Trạm bên trong.

 

Hai mắt Tân Trạm sáng lên, có sự che chở của cha, anh không cần phải lo lắng Hồ Phong hai lòng.

 

Hồ Phong cũng có hơi mới la, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận phương thức khơi thông thần hồn này.

 

Nhưng ông ta vẫn không cho là hai người luyện đan sẽ thành công.

 

Bước đầu tiên là khơi thông thần hồn, vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết đối với luyện đan.

 

Sau một hồi thích ứng, Hồ Phong vận chuyển thần thức của mình vào trong cơ thể Tân Trạm, hai người chính thức bắt tay hợp tác luyện chế đan dược.

 

Bởi vì vấn đề linh lực của Hồ Phong, quá trình luyện chế thuốc vẫn do Tân Trạm vận hành.

 

Anh cầm lên từng bó linh thảo, bỏ vào lò luyện đan, khống chế linh hỏa liên tục đốt cháy.
 
Chương 1386


Chương 1386

 

Phương pháp luyện đan hai người phối hợp vô cùng phức tạp, như ban đầu cha anh, Phù Ma, muốn chiếm lấy thân xác của Tân Trạm.

 

Nhưng là không phải như thế, Hồ Phong có thể cùng Tân Trạm chia sẻ tất cả kinh nghiệm nhưng không thể thao túng Tân Trạm làm bất cứ gì.

 

Lúc này trong đầu Tân Trạm đã có tất cả thông tin về luyện chế đan dược của Hồ Phong, bao gồm chỉ tiết, kinh nghiệm, còn có cường độ thần thức cảnh giới Phân Thần cấp bốn của đối phương.

 

Nói cách khác, linh lực là của Tân Trạm, thần thức quan sát đan dược là do Hồ Phong cung cấp.

 

Lúc đầu, hai người họ hợp tác khá lạnh nhạt, lò luyện đan phát ra một tiếng phốc, lô linh đan cấp một cũng bị thất bại.

 

Điều này khiến cho một chút hy vọng vừa dân lên của Hồ Phong trong lúc nhất thời rơi vào khoảng không.

 

Tân Trạm im lặng không nói, cũng không cảm thấy thất vọng vì thất bại.

 

Anh phân tích nguyên nhân, lại bắt đầu luyện đan lần nữa.

 

Lần lượt thất bại, lần lượt lặp lại.

 

Quá trình này kéo dài một giờ, cuối cùng, một viên linh đan cấp một hoàn mỹ ra lò.

 

Hồ Phong cười khổ, lúc ông ta mới sáu tuổi đã luyện chế ra linh đan cấp một, hiện tại lại phải dựa vào Tân Trạm mới có thể luyện chế ra.

 

“Tân Trạm, cậu tính đi, luyện chế một viên linh đan cấp một cần một tiếng đồng hồ, chúng ta khi nào thì mới có thể phối hợp luyện chế ra được tiên đan chứ” Hồ Phong lại khuyên bảo.

 

“Ông không cảm thấy, với sự phối hợp ngày càng thành thạo của chúng ta, tỷ lệ thành công đang tăng lên sao?”

 

Tân Trạm lắc đầu.

 

Hồ Phong này đã bị liên tục đả kích quá nhiều lần, hiện tại không có chút tự tin nào.

 

Tiếp theo, dưới sự cưỡng ép của Tân Trạm, Hồ Phong không còn cách nào khác là lên tinh thần tiếp tục.

 

Chỉ là đúng như lời Tân Trạm nói, sau lần đầu tiên không suôn sẻ giờ đã dần dần trôi chảy, tốc độ phối hợp luyện đan của hai người đã tăng lên một cách nhanh chóng.

 

Linh đan cấp hai, cấp ba đều là một lần thành công, linh đan cấp bốn sau khi nổ lò một lần cũng thành công.

 

Tâm trạng của Hồ Phong theo đó cũng trở nên có chút hưng phấn, không còn than thở nói mấy câu bực bội nữa mà dốc hết tâm sức vào trong.

 

Cứ như vậy một vài tiếng đồng hồ nữa trôi qua.

 

Sau khi một viên linh đan cấp chín ra lò, cảm nhận của Hồ Phong khá phức tạp.

 

Ngón tay ông ta không kìm được run rẩy, trong lòng không kìm nén được sự kích động và vui sướng.

 

Ông ta đã quên mất bao nhiêu năm bản thân không luyện chế ra linh đan này, mặc dù mượn tay của Tân Trạm, nhưng kinh nghiệm và thần thức sử dụng đều là của ông ta.

 

Điều này khiến Hồ Phong cảm thấy không khác mấy so với ông ta tự mình luyện đan.

 

Mặc dù chưa phải tiên đan nhưng cách tiên đan đã không xa.

 

Điều này có nghĩa là ý tưởng của Tân Trạm đã thành công.

 

Từ lúc ban đầu ông ta không tín nhiệm, cho rằng tuyệt đối không có khả năng thành công cho đến việc Tân Trạm cưỡng ép ông ta luyện cùng, hiện tại chỉ cách thành công một bước nữa.

 

Cái này khiến Hồ Phong vô cùng bái phục Tân Trạm.

 

Ông ta mặc dù mượn tay Tân Trạm nhưng lại tìm được cảm giác vui vẻ khi luyện chế đan dược.

 

Loại cảm giác mất đi rồi có lại này khiến ông ta suýt nữa rơi nước mắt.

 

Hít một hơi thật sâu, lần này Hồ Phong còn khẩn trương hơn so với Tân Trạm, ông ta vô cùng nóng lòng muốn luyện chế ra tiên đan.
 
Chương 1387


Chương 1387

 

Nhưng lúc này ông ta lấy lại được sự tự tin của mình nhưng vẫn hơi lo lắng đối với Tân Trạm.

 

“Tân Trạm, muốn luyện chế ra đan dược cấp bậc tiên đan, tu vi ít nhất phải đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín, linh khí của cậu có thể theo kịp không?” Hồ Phong bất an hỏi.

 

Hai người đã phối hợp mấy tiếng đồng hồ, mối quan hệ giữa bọn họ đã trở thành đồng bạn hợp tác, không còn sự thù địch như trước đây, mà càng giống như bạn thân hơn.

 

Tuy nhiên, luật sắt kế thừa từ xưa đến nay là muốn luyện chế ra một viên tiên đan cấp một, tu vi ít nhất phải đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín, trong khi đó Tân Trạm mới chỉ cấp tám.

 

“Chuyện này không thành vấn đề, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta tiếp tục.

 

Tân Trạm gật đầu, anh vẫn có sự tự tin này.

 

Việc thiếu hụt linh khí quả thực là vấn đề lớn nhất khiến các tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu cấp tám gặp khó khăn trong việc luyện chế tiên dược, tuy nhiên, phần lớn dược sư trước đây đều tập trung vào luyện đan mà bỏ bê việc tu luyện.

 

Giống như Tần Trạm lấy tu luyện là chính, luyện đan là phụ, còn có thể nâng cao trình độ luyện đan đến cấp độ này đúng là không tệ.

 

Linh khí của anh vốn dĩ dư thừa so với các tu sĩ khác, Tân Trạm tự tin cái này sẽ không phát sinh vấn đề gì.

 

Nhưng không gian luyện dược này cái gì cũng tốt, nhược điểm duy nhất là không có linh khí trời đất, cho nên một khi tiêu hao hết thì không thể nào bổ sung lại.

 

Cho nên hai người chỉ có thể rút lui trước, hấp thụ linh khí của trời đất ở bên ngoài, khôi phục lại trạng thái sung mãn rồi mới có thể tiếp tục.

 

Lúc Tân Trạm và Hồ Phong tiến vào không gian luyện dược mới gần đến đêm, nhưng lúc bọn họ đi ra, trời đã gần sáng.

 

“Chúng ta tổng cộng đã luyện chế bao nhiêu tiếng?” Tân Trạm hỏi.

 

“Khoảng năm, sáu tiếng, có chuyện gì vậy?” Hồ Phong ngạc nhiên hỏi.

 

“Không có gì.”

 

Tân Trạm lắc đầu, nhìn thoáng qua không gian luyện chế đan dược, tạm thời đè xuống tia nghỉ hoặc trong lòng.

 

Hồ Phong cũng không quan tâm đến chuyện này, hiện tại toàn bộ tâm trí của ông ta đều tập trung vào việc luyện chế tiên đan.

 

Sau một lúc nghỉ ngơi, cả hai lại tiến vào không gian.

 

“Tân Trạm, thực xin lỗi, là tôi không quen tay” Sau khi nổ lò, Hồ Phong nói xin lỗi.

 

Ông ta có hơi căng thẳng, ngoại trừ Long Huyết Thánh Linh đan, ông ta đã rất nhiều năm không có luyện chế thành công tiên đan.

 

“Không sao, còn nhiều thời gian” Tân Trạm ngược lại không trách cứ cái gì.

 

Ban đầu, bởi vì tâm trạng phức tạp của Hồ Phong đã liên tiếp nổ lò hai lần.

 

Dưới sự nhắc nhở của Tân Trạm, Hồ Phong mới dần dần tỉnh táo lại.

 

Một khi nhớ lại những kỹ xảo luyện đan quen thuộc trong quá khứ, Hồ Phong bắt đầu phát huy thực lực thực sự của mình.

 

Cho dù ông ta đã từng yên lặng bao lâu, nhưng lúc trước, ông ta dù sao cũng mang danh hiệu luyện đan sư thiên tài, tiếng tăm vang khắp Đông Vực.

 

Hồ Phong rất nhanh tìm lại được cảm giác năm đó.

 

Lần luyện đan thứ ba, tiên đan cấp một cuối cùng cũng được luyện chế thành công, Hồ Phong hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng, khóe mắt có chút ẩm ướt.

 

Cầm đan dược tỉnh xảo trong tay, trong lòng ông ta tràn đầy cảm khái.
 
Chương 1388


Chương 1388

 

Mặc dù ở trong không gian luyện chế, những đan dược này không có cách nào mang đi được, nhưng cái này dù sao cũng là tiên đan ông †a luyện chế ra được sau nhiều năm.

 

Hơn nữa có thể luyện chế được trong không gian cũng có nghĩa là ở thế giới bên ngoài cũng như vậy.

 

“Tân Trạm, sau này cậu và tôi cùng nhau luyện chế đan dược, tôi đảm bảo chúng ta có thể làm ăn phát đạt. Với danh tiếng của tôi cộng thêm năng lực của cậu, sau này hai chúng ta sẽ không cần phải buồn rầu về vấn đề linh tệ nữa”

 

Mặc dù tiên đan cấp một và linh đan cấp chín chỉ cách nhau một bước, nhưng đối với nhiều dược sư lại là cách biệt một trời một vực.

 

Bởi vì dược hiệu của tiên đan và linh đan có sự khác biệt khá lớn, chỉ cần có thể luyện chế ra tiên đan thì ngay cả cấp một cũng sẽ thu hút rất nhiều tu sĩ đổ xô vào.

 

“Mới chỉ là cấp một, ông đã kích động thành như thế h Tân Trạm không nhịn được cười một tiếng: “Không phải chúng ta đã nói muốn luyện chế ra tiên đan cấp năm sao?”

 

“Nhưng tiên đan cấp năm yêu cầu quá nhiều linh khí, cậu thật sự có thể chịu đựng được sao?” Hồ Phong lúng túng nói.

 

Trong ánh mắt của Tân Trạm, ông ta có vẻ như hơi không phóng khoáng, nhưng Tân Trạm thật sự có thể dùng linh khí luyện chế ra tiên đan cấp năm sao?

 

Hồ Phong ít nhiều có hơi hoài nghi.

 

Mới vừa rồi Tân Trạm thúc giục linh khí của cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín, ngược lại không có xảy ra chuyện gì, nhưng khoảng cách giữa tiên đan cấp một và cấp năm dù sao cũng quá lớn.

 

Tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu ở đại lục không phải không có dược tôn cấp một, nhưng sở dĩ cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện dược tôn cấp hai nguyên nhân chính là bởi vì tiên đan cấp hai trở lên cần quá nhiều linh khí.

 

Cảnh giới Xuất Khiếu cơ bản không theo kịp hao tổn khi luyện đan.

 

“Tôi có một biện pháp, nhưng không thể duy trì được lâu, cho nên lần này chúng ta không từ từ tăng lên cấp nữa mà trực tiếp luyện chế tiên đan cấp năm” Tân Trạm nói.

 

“Cậu nói thật sao? Được rồi, chúng ta thử một chút!”

 

Hồ Phong hít một hơi thật sâu, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.

 

Lần này ông ta cũng không hắt bát nước lạnh nữa, thật ra ông ta cũng có chút tò mò, Tân Trạm mới đến cảnh giới Xuất Khiếu thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích một lần nữa sao?

 

Dù sao luyện đan ở đây cũng không có tổn thất gì, cùng lắm là thất bại mà thôi.

 

Hồ Phong nhớ lại phương pháp luyện chế Băng Nguyên đan rồi gật đầu một cái.

 

Tân Trạm cũng chuẩn bị xong xuôi, anh sở dĩ chắc chắn như thế tất nhiên không phải là kiêu căng.

 

Linh khí mà tiên đan cấp năm cần có được, cho dù anh chưa từng luyện chế qua cũng biết phải tăng lên gấp bội.

 

Bản thân anh không có loại linh khí này, nhưng ưu thế của anh là có tiên khí.

 

Tân Trạm đã trải nghiệm sự mạnh mẽ của tinh thần khí vô số lần, một khi vận dụng tiên khí thì hiệu quả gần như gấp đôi linh khí.

 

Hơn nữa, anh còn có Chí Hỏa, tiêu hao sẽ ít hơn linh hỏa bình thường.

 

Chỉ là tiên khí có hạn, Tân Trạm không thể từng bước đề cao, cho nên anh trực tiếp đi thẳng đến cấp năm.

 

Lần đầu tiên luyện hóa Băng Nguyên đan vẫn bị thất bại.

 

Nhưng điều khiến Hồ Phong có hơi xấu hổ là nguyên nhân không phải ở Tân Trạm, mà là do ông ta đã lâu không luyện chế tiên đan cấp năm, trong lúc nhất thời có hơi lộn xộn.

 

Ngược lại, linh khí của Tân Trạm luôn ổn định, không hề xảy ra tình trạng ngắt quãng.

 

“Xin lỗi, lại luyện chế một lần, lần này tuyệt đối sẽ không có vấn đề”

 

Hồ Phong xin lỗi, ông ta cũng có thể nhìn ra Tân Trạm đang sử dụng một loại linh khí cực kỳ hiếm thấy.
 
Chương 1389


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1389

Thứ này hẳn là rất quý giá, nhưng bởi vì mình lại khiến luyện đan thất bại.

 

Hồ Phong không nhịn được nổi lên một ít lòng hiếu thắng, ông ta dù sao cũng một bó tuổi, không thể để thua một thằng nhóc được.

 

Tân Trạm ngược lại không ngạc nhiên, khi đó Hồ Phong là dược tôn cấp năm, Băng Nguyên đan là đan dược có cấp bậc cao nhất mà ông ta có thể luyện chế ra, cộng thêm nhiều năm hoang phế như vậy, một lần đã thành công sợ là còn khó hơn so với việc ra cửa nhặt được Quả Lôi Nguyên.

 

Tuy nhiên, Hồ Phong vẫn lại thất vọng, hai lần sau đều là thất bại.

 

“Lần này nhất định sẽ thành công”

 

Hồ Phong bất chấp tất cả, lần này điều động toàn bộ thần thức của mình.

 

Vù vù! Tân Trạm chỉ cảm thấy trên cầu khơi thông thần thức truyền đến từng đạo khí tức thần thức vô cùng cô đọng, xem ra lần này Hồ Phong hoàn toàn nghiêm túc.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


như có thể đạt tới cảnh giới muốn gì được nấy.

 

Anh trước đây còn chưa phát hiện ra nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như ánh sáng vàng này đưa đến tác dụng không nhỏ.

 

Nếu không phải lần này Hồ Phong dốc hết sức ra tay, Tân Trạm sợ räng khó mà phát hiện được.

 

Nếu không có vật này, cho dù anh có thể phối hợp thành công với Hồ Phong cũng tuyệt đối không có tốc độ nhanh như vậy.

 

Tâm trạng Tân Trạm có chút phức tạp, mặc dù anh chưa từng nhìn thấy cha.

 

Nhưng mỗi khi gặp phải rất nhiều nguy hiển gian nan trên con đường tu luyện này, anh đều dựa vào những thứ cha anh để lại để vượt qua cửa ải khó khăn.

 

“Ba mình rốt cuộc là ai?”

 

Cho dù đi tới thế giới này, Tân Trạm vẫn không tìm được quá nhiều manh mối.

 

Nhưng anh cũng tin rằng khi anh tiến gần hơn đến trung tâm của lục địa này, sớm muộn gì anh cũng có thể tìm ra được manh mối của cha mình.

 

Ít nhất hiện tại nhìn đến cái ấn ký kỳ diệu này, cha anh tuyệt đối không chỉ là tu sĩ cảnh giới Phân Thần, thế thì sẽ là cái gì đây?

 

Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, thậm chí là cao hơn…

 

“Tân Trạm, cậu thế nào, có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Hồ Phong thấy Tân Trạm có hơi sững sờ liền ân cần hỏi.

 

“Tôi không sao, tiếp tục đi”

 

Tân Trạm hít một hơi thật sâu, thu hồi những suy nghĩ lung tung hỗn loạn.

 

Mặc dù anh vô cùng tò mò, nhưng cho dù tu vi của ba anh là gì đều cách anh quá mức xa xôi, anh vẫn nên làm đến nơi đến chốn, từng bước một tiến lên.

 

Luyện chế Băng Nguyên đan cấp năm, Tân Trạm và Hồ Phong gặp phải khó khăn chưa từng có trước đây.

 

Hồ Phong lần này không có sai lầm, nhưng Tân Trạm lại xảy ra không ít vấn đề.
 
Chương 1390


Chương 1390

 

Lần này Hồ Phong khá cân bằng, cũng mở miệng truyền thụ cho Tân Trạm rất nhiều kinh nghiệm và kỹ xảo luyện chế đan dược của bản thân.

 

Những thứ này đối với luyện dược sư vô cùng quý giá, ngoại trừ những đệ tử nhập môn thì hầu như không tiết lộ ra ngoài, nhưng loại chuyện này, Hồ Phong tất nhiên sẽ không giấu diếm.

 

Cho nên, trong lúc hai người phối hợp với nhau, sự hiểu biết về luyện đan của Tân Trạm cũng nhanh chóng được cải thiện.

 

Cuối cùng, sau khi lò luyện đan tỏa ra một màn sương trắng mang theo cảm giác mát lạnh, một viên tiên đan giống như băng tuyết ngưng tụ thành hạt ngọc xuất hiện trước mặt hai người.

 

“Thành công, hai chúng ta thực sự chế tạo ra tiên đan cấp năm”

 

Hồ Phong khiếp sợ nâng Băng Nguyên đan, giống như đang nâng một trân bảo vừa chạm liền vỡ.

 

Thật khiến người khác không thể tin tưởng vào mắt mình!

 

Hồ Phong nhìn Tân Trạm vừa kính nể vừa thổn thức.

 

Chỉ với tu vi cảnh giới Xuất Khiếu cấp tám, Tân Trạm không chỉ luyện chế ra tiên đan mà còn luyện chế ra tiên đan cấp năm!

 

Anh phá vỡ nhận thức trước đây của Hồ Phong và cũng phá vỡ quy luật sắt thép của giới luyện đan.

 

Hồ Phong không biết Tân Trạm làm như thế nào, nhưng dù sao đi chăng nữa, đó cũng là năng lực thực sự của Tân Trạm.

 

Có thể lấy cảnh giới Xuất Khiếu khống chế được linh khí cảnh giới Phân Thần, bản thân anh đã là một kỳ tích.

 

Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ lập tức gây ra sóng to gió lớn.

 

“Ha ha, cuối cùng ông già này cũng đã luyện chế ra tiên đan cấp năm lần nữa. Nhiếp Cuồng Vân muốn hủy diệt ông già này, nhưng không ngờ tôi lại có ngày hôm nay.”

 

Hồ Phong ngửa mặt lên trời cười to, ông ta gào lên, trút ra áp lực và không cam lòng tích góp suốt bấy nhiêu năm qua.

 

Nhưng cười rồi lại cười, Hồ Phong lại không nhịn được mà rơi nước mắt, quỳ rạp xuống đất.

 

Ông ta lẩm bẩm nói mấy câu đã giấu kín trong lòng những năm qua.

 

Có đạo lữ mình từng yêu nhưng cuối cùng không thể không nhẫn tâm nói lời chia ly, có những đồng môn thua kém ông ta nhưng lại từng bước vượt qua, quay lại chế nhạo ông ta, cũng có sư phụ tin tưởng vô hạn vào ông ta, cuối cùng chính ông ta lại phụ lòng hết lần này đến lần khác.

 

Tân Trạm đứng ở bên cạnh, im lặng đối Tất cả những chuyện mấy năm nay Hồ Phong phải chịu đựng, không từng tự mình trải qua thì khó mà hiểu được.

 

“Tân Trạm, để cậu chê cười rồi”

 

Thật lâu sau, Hồ Phong mới hít một hơi thật sâu, ông ta lau nước mắt, khôi phục lại như bình thường.

 

“Cảm ơn cậu đã khiến tôi có thể lấy lại niềm vui khi luyện chế thuốc ngày xưa.”

 

Hồ Phong cung kính, cúi đầu với Tân Trạm.

 

Ông ta thật sự cảm kích Tân Trạm từ đáy lòng, là ông ta giở trò trước, nhưng đối phương lại không giết mình mà còn cho ông ta một cuộc sống mới, cho dù Tân Trạm có mục đích riêng thì đã sao chứ.

 

Mình thực sự đã lấy lại được phẩm giá của Luyện Dược Sư.

 

“Chuyện này cũng không đáng gì, dù sao chúng ta cũng chưa thực sự luyện được Băng Nguyên Đan thực sự” Tân Trạm mỉm cười nói.

 

“Yên tâm, ông già này sẽ phối hợp, bất kể luyện chế bao nhiêu Băng Nguyên Đan, tôi đầu có thể làm được” Hồ Phong rất tự tin nói.

 

Tân Trạm cũng gật đầu, anh cũng khá chờ mong, đã ở không gian luyện tập chế thuốc lâu như vật cũng đã đến lúc thực chiến.

 

Trở lại hậu viện, trời đã sáng rõ, Hồ Phong dặn tôi tớ ở tiền viện, bảo bọn họ treo biển hôm nay không tiếp khách.
 
Chương 1391


Chương 1391

 

“Thư gặp mặt này người khác có thể thành công tìm được ông, nhưng cơ thể ông có vấn đề, không thể tinh chế tiên đan. Chẳng lẽ mọi người đến tìm ông đều giống tôi sao?” Tân Trạm tò mò hỏi khi nhìn thấy nó.

 

“Đương nhiên không phải.” Hồ Phong hơi lúng túng nói: “Nói thật, ông già này cũng đã lừa gạt mấy người, nhưng bọn họ đều bị ép đến mức không làm gì được. Đa số tôi vẫn phải dùng biện pháp khác, chẳng hạn như mua lại bằng giá cao, giúp bọn họ hoàn thành công việc được giao phó. “

 

“Như vậy ông không mệt sao?” Tân Trạm hỏi.

 

“Mệt không nổi, bình thường ông già này toàn chọn những tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu có thực lực yếu một chút. Thứ những người này cần nói chung cũng không quá khó lấy, bởi vì Long Huyết Thánh Linh Đan có chút quan hệ với Tụ Bảo Các, cho nên có thể trực tiếp bảo bọn họ giúp tôi tìm kiếm”

 

“Đáng tiếc tôi không ngờ cậu lại cần tiên đan cấp năm, tôi thật sự không có cách nào tìm được” Hồ Phong cười khổ nói.

 

“Dùng linh tệ của những người mà ông đã từ chối để mua bảo vật cho những tu sĩ mà ông đã đồng ý”

 

Tân Trạm có chút không nói nên lời, cũng có chút khâm phục.

 

Thật ra não của Hồ Phong này rất thông minh, ông ta thậm chí có thể nghĩ ra được chiêu này, ngược lại hiệu quả rất tốt.

 

“Chỉ là tôi cũng hiểu dù sao đây cũng là lừa gạt, làm lâu sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người giống như cậu. Tôi dự định sau này sẽ không làm như vậy nữa, sẽ chuyên tâm hợp tác chế thuốc với cậu.’ Hồ Phong nói.

 

“Không cần đâu, ông cứ tiếp tục làm ăn thế này là được rồi, nhưng ông chỉ nhận ủy thác luyện chế đan dược và những thứ cần thiết, ngoài những thứ cần thiết để luyện chế thuốc thì còn cần thêm một ít nội đan của yêu thú, tốt nhất là ở cảnh giới Phân Thần” Tân Trạm nghĩ nghĩ, lắc đầu nói.

 

Danh tiếng của Hồ Phong lớn như vậy, hợp tác làm ăn với người lão làng thế này này, nếu từ bỏ thì rất đáng tiếc.

 

Chỉ bằng lợi dụng danh tiếng của ông ta lấy một ít nội đan của yêu thú, như vậy mình có thể sử dụng nội đan để chuyển hóa tiên khí, từ đó luyện chế tiên đan, như thế lại thích hợp hơn.

 

“Được, vậy ông già này sẽ tiếp tục làm”

 

Hồ Phong không biết tại sao, nhưng hiện tại ông ta càng thêm hâm mộ Tân Trạm, không chút do dự nào mà đồng ý.

 

Lúc trước Hồ Phong mua rất nhiều linh thảo tiên thảo để luyện chế Băng Nguyên Đan nhưng vẫn dùng chưa hết, cho nên sau khi hai người nghỉ ngơi một khoảng thời gian liền bắt đầu thực sự luyện chế.

 

Tân Trạm lật lòng bàn tay, lấy Thông Thiên Đỉnh ra, hai người lại kích hoạt lá bùa thông câu thông thần thức lần thứ hai.

 

Điều kỳ diệu của không gian luyện chế thuốc là việc luyện chế thuốc ở trong đó gần như không khác gì so với thế giới bên ngoài.

 

Luyện chế nhiều lần, hai người đều thuận buồm xuôi gió.

 

Lần này, luyện chế thuốc ở thế giới bên ngoài, một lần là thành công, Tân Trạm cầm lấy một viên tiên dược giống như bông tuyết bỏ vào trong một cái bình sứ.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, bầu trời đột nhiên chấn động, bầu trời vốn dĩ trong xanh bỗng nhiên xuất hiện vài đám mây màu tím.

 

Từng đám mây màu tím tụ lại, xuất hiện trên đỉnh đầu Tân Trạm.

 

Ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc chiếu xuống, kèm theo những lời rì rầm của cổ nhân, tiên đan luyện thành, thiên đạo chúc mừng.

 

Hai người đều bị ánh sáng rực rỡ bao phủ, trong đó cũng chứa đựng một số hiểu biết về nguồn gốc của đan dược.

 

Tuy nhiên, loại khí tức này rất hiếm, đối với các Luyện Đan Sư mà nói, sự xuất hiện của đan vân này mang tính biểu tượng hơn là phần thưởng thực tế.

 

Nhưng Tân Trạm lại rất sửng sốt, cơ thể cứng đờ đứng tại chỗ.
 
Chương 1392


Chương 1392

 

Anh chỉ cảm thấy có một luồng khí tức tràn đầy của đan dược xông thẳng vào thần thức.

 

Điều này hoàn toàn khác với khí tức nhẹ nhàng ban đầu của Đan ‘Vân mà anh cảm nhận được trong quá khứ.

 

Cảm ngộ khí tức tràn đây như sông như biển, trong chớp mắt đó, có rất nhiều thứ mà anh có thể hiểu được về chế thuốc.

 

“Mẹ kiếp, sợ là đan vân này coi cậu như là Dược tôn cấp năm luôn”

 

Phù Ma cũng giật mình đến mức suýt cắn vào lưỡi.

 

“Bởi vì cảm ngộ ban đầu này là nhằm vào Dược tôn cấp năm, cho nên tôi nhận được phần thưởng ban đầu của Dược tôn cấp năm”

 

Tân Trạm cũng hiểu được điều này, không khỏi hai mắt sáng rực.

 

Mình chỉ ở trình độ luyện dược sư cấp tám, nhưng lại nhận được phần thưởng của Dược tôn cấp năm, đây là một thu hoạch lớn với bản thân mình.

 

Điều này có nghĩa là chỉ cần mình phối hợp với luyện chế đan dược với Hồ Phong, cho dù linh khí ban đầu của phần thưởng mỏng manh, nhưng góp gió thành bão, mình cũng sẽ có một con đường tắt nhanh chóng thăng chức thành Dược Tôn.

 

“Dược Tôn luyện đan, chẳng trách hôm nay đóng cửa không tiếp khách”

 

Bên ngoài cửa nhà Hồ Phong, một số tu sĩ nhìn thấy Đan Vân hình thành đầu có chút rung động.

 

“Có mấy tin đồn trên phố rằng Hồ dược tôn có vấn đề, ông ta không thể luyện chế được tiên đan, xem ra tất cả đều là giả. Đan vân của tiên đan cấp năm không thể làm giả được”

 

“Biết đâu có những Dược Tôn khác luyện chế thuốc ở đây chăng?”

 

“Mày bị ngu à, làm gì có Dược Tôn nào thể hiện ra bản lĩnh của mình ở trước mặt người khác chứ” Có người cạn lời, nói.

 

Điều mà Hồ Phong không ngờ là một số nghi vấn từng được lưu truyền đã biến mất hoàn toàn vì sự xuất hiện của đan vân này.

 

Sau đó, Tân Trạm và Hồ Phong luyện chế thêm hai lò Băng Nguyên Đan, sử dụng hết tất cả nguyên liệu mà Hồ Phong đã mua.

 

Tân Trạm cũng đã được lợi rất nhiều, khí tức bổn nguyên này đối với dược tôn cấp năm mà nói chính như gân gà ăn thì không ngon mà vứt thì tiếc, nhưng đối với anh cũng có lợi rất nhiều.

 

Nhìn thấy đan vân liên tục hình thành, thậm chí những người còn nghi ngờ Hồ Phong đang tìm người khác luyện chế thuốc lúc trước cũng ngậm miệng lại.

 

“Ông có thể tiếp nhận luyện chế thuốc được người ta đặt, nhưng đừng hẹn trước thời gian luyện thành. Tôi có việc khác, không thể cùng luyện thuốc mỗi ngày với ông nữa”

 

Trước khi đi, Tân Trạm dặn dò Hồ Phong.

 

“Ừ, cậu yên tâm đi. Bên này tôi cũng sẽ mua nhiều linh thảo tiên thảo một chút. Đến lúc đó, cậu tới thì trực tiếp luyện đan luôn, không đến nỗi phải chờ đợi” Hồ Phong cũng gật gật đầu nói.

 

Theo số lần phối hợp ngày càng nhiều của hai người, có một vài sự ăn ý sẽ tự nhiên mà hình thành.

 

Tuy giữa hai người, hiển nhiên Hồ Phong có tu vi cao hơn, trình độ luyện dược cũng mạnh hơn, nhưng quan hệ thì mơ hồ có vẻ là Tân Trạm làm chủ.

 

“Đúng rồi, những đan dược này đều là linh đan do tôi luyện chế, ông có thể bán đi một ít, cứ nói là đan dược ông mới nghiên cứu chế tạo ra.

 

Giá bán thấp hơn giá thị trường là được rồi”

 

Tân Trạm giao cho Hồ Phong một ít linh dược, lại nói thêm chút về cách dùng và hiệu quả.

 

Lúc trước, những đan dược này anh đã bày bán ở hội dược sư, lượng tiêu thụ không hề cao. Nhưng nếu đổi lại thành tên tuổi của đại sư Hồ Phong này thì lại khác rồi.

 

Tuy giá linh đan giá thấp, nhưng tích lũy số lượng nhiều cộng vào thì cũng là một khoản tiền lãi không hề nhỏ.
 
Chương 1393


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Truyen.one cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!
 
Chương 1395


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1395

 

Nhưng sau một phút, Vân công tử liền cảm thấy lòng bàn tay nhói nhói.

 

Anh ta cảm thấy thứ mình đang nắm chặt không phải là cánh tay của Tân Trạm mà là vạn kim thép, càng nắm càng đau.

 

Bỗng nhiên anh ta thu tay lại, chỉ thấy trên lòng bàn tay có thêm một vài đốm lửa, làn da bị cháy xém.

 

“Chí hỏa, thằng khốn mày!” Vân công tử tức giận, lại chộp tay tới một lần nữa.

 

Rầm!

 

Giờ phút này, ngọn lửa trong cơ thể của Tân Trạm hoàn toàn bộc phát, ngọn lửa màu xanh và đen thuần túy thiêu đốt cơ thể anh, còn chưa chạm vào Tân Trạm mà Vân công tử đã bị bỏng, lùi về phía sau ba bước.

 

Sắc mặt có chút kinh ngạc.

 

“Đến chạm vào tôi anh còn chẳng dám, thế mà cũng đòi xứng với Tô Uyên?”

 

Tân Trạm khinh thường lạnh lùng nở nụ cười, cất bước đi vào trong sân.

 

“Mày, mày!”

 

Khuôn mặt của Vân công tử đỏ lên, tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng.

 

Anh ta vừa thẹn lại vừa giận, vừa rồi mình chỉ là nhất thời bị chí hỏa làm cho có chút rối loạn, bây giờ nghĩ lại, Tân Trạm chỉ mới đạt đến tu vi cấp tám cảnh giới Xuất Khiếu, cho dù có chí hỏa, thì có thể làm gì được mình chứ.

 

Đáng tiếc một khi bỏ lỡ cơ hội này, thì sẽ không bao giờ có khả năng quay lại nữa.

 

“Tân Trạm đúng không, mày chờ đó cho tao”

 

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


 

“Tô Uyên”

 

Vừa đẩy cửa đại điện ra, một luồng không khí băng giá ập vào mặt anh.

 

Bên trong trận pháp, Tô Uyên kết thúc tu luyện, từ từ mở mắt.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tràn ngập tình cảm.

 

“Tân Trạm anh đừng tới đây, hàn khí này sẽ làm anh bị thương”

 

Tô Uyên thấy Tân Trạm đi vào trận pháp, gương mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

 

“Không sao đâu, hàn khí này không thể làm anh bị thương được”

 

Tân Trạm cười nhạt một tiếng, đi đến bên cạnh Tô Uyên nói: “Em sao rồi, cảm thấy khá hơn chưa?”

 

“Thật xin lỗi” Tô Uyên có chút áy náy nói: “Em cũng không nghĩ tới hàn độc sẽ phát tác, làm liên lụy đến mọi người.”

 

“Cũng không phải lỗi của em, có cái gì phải xin lỗi chứ?” Tân Trạm lắc đầu nói.

 

Nói đến liên lụy, sợ là mình đã khiến Tô Uyên phải chịu nhiều thiệt thòi hơn.

 

Từ ban đầu, mình hôn mê được Tô Uyên cứu, sau đó hết lần này đến lần khác hỗ trợ mình, giúp sự nghiệp của mình không ngừng đi lên.
 
Chương 1396


Chương 1396

 

Lúc tiến đánh Hiệp hội Võ đạo thủ đô, là Tô Uyên mang băng điêu đến cứu mình. Sức khỏe của mẹ chậm chạp không có cách nào khôi phục, là Tô Uyên mạo hiểm săn giết yêu thú, đưa đến Dược Vương.

 

Nơi thí luyện, mình bị đạo văn phản phệ, cũng là Tô Uyên là người dám đến đầu tiên. Nghĩ cách cứu Diệp Thành và Râu quai nón, Tô Uyên càng không hề do dự.

 

Tô Uyên vì chính mình làm nhiều như vậy, chút chuyện này thì coi là cái gì.

 

“Em cứ yên tâm dung hợp băng phách đi, chuyện khác cứ giao cho.

 

anh, trước kia đều là em giúp anh vượt qua khó khăn, lần này đến phiên anh giúp em chống đỡ mưa gió. Tân Trạm thề son sắt nói.

 

Sắc mặt của Tô Uyên tràn đầy dịu dàng, tựa vào ngực của Tân Trạm, Tân Trạm đỡ lấy Tô Uyên, cảm thấy cơ thể của cô lạnh buốt thì không khỏi đau lòng.

 

“Đúng rồi, khi em bị băng phách phản phệ đã tìm thấy một thứ tốt.”

 

Đột nhiên Tô Uyên nghĩ đến cái gì, bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ động, lấy ra một gốc tiên thảo đỏ tươi.

 

“Đây là Ngọc Tử tiên thảo, khi tu luyện giả đột phá cảnh giới Phân Thần, có được vật này, có thể tăng thêm cơ hội cảm ngộ thiên địa bản nguyên” Tô Uyên đặt tiên thảo vào trong tay của Tân Trạm.

 

“Em rơi xuống núi chính là vì lấy vật này cho anh?”

 

Cầm lấy tiên thảo, trong lòng Tân Trạm run lên, mũi vừa cảm thấy chua xót vừa có chút dở khóc dở cười.

 

Tiên thảo cũng không phải là vật không có chủ, những yêu thú ở trong núi rừng khi cảm ứng được tiên thảo, đều sẽ tiến về bảo vệ, cam đoan mình có thể nuốt chửng nó ngay lập tức.

 

Có thể suy ra, lúc ấy Tô Uyên vì muốn lấy được Ngọc Tử tiên thảo này mà trải qua một trận chiến lớn.

 

Thậm chí có khả năng, chiến đấu cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến cô bị chí hàn băng phách phản phệ.

 

Tô Uyên thật sự quá ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến anh cảm thấy áy náy.

 

“Anh đừng trách em, em cũng không nghĩ tới phản phệ sẽ đến nhanh như thế, tóm lại em là bệnh nhân, anh không thể mắng em nha”

 

Tô Uyên thè lưỡi, trong lòng Tân Trạm chỉ có thể nuốt xuống, khổ sở cười lắc đầu.

 

“Tân Trạm, anh nói chuyện với em đi, lâu lắm rồi chúng ta không ở bên cạnh nhau đấy”

 

Hai người dựa sát vào nhau rồi tâm sự một hồi.

 

Một lát sau, Tô Uyên ngủ thật say, do chí hàn băng phách tồn tại ở trong cơ thể của cô khiến khoảng thời gian này cô có chút suy yếu.

 

“Tô Uyên, bất kể em có bị băng phách phản phệ bao nhiêu lần, bất kể em có muốn bảo vật gì, anh đều sẽ mang đến cho em, anh sẽ không để em phải chết.”

 

Anh có chút đau lòng đặt Tô Uyên lên xe trượt tuyết, Tân Trạm thì thào nói nhỏ, giống như thề nguyện.

 

Anh nhẹ nhàng sờ lên cái trán lạnh buốt của Tô Uyên, sau đó đi ra đại điện.

 

“Thật xin lỗi cung chủ, đã để bà phải đợi lâu” Tân Trạm nói.

 

Cực Hàn cung chủ đã sớm đến, nhưng vẫn không tới quấy rầy hai người.

 

“Tôi nhìn ra được, tình cảm giữa hai người đúng là rất sâu đậm, nhưng việc cậu đến thăm đối với bệnh của Tô Uyên không có chỗ tốt nào đâu, sẽ chỉ càng làm cô ấy phân tâm mà thôi”

 

Cực Hàn cung chủ lãnh đạm nói: “Nếu cậu có thời gian đến thăm cô ấy, còn không bằng dùng thời gian đi tìm Máu của phượng hoàng băng và Băng Nguyên đan. Đó mới là thứ có thể cứu mạng Tô Uyên.

 

“Làm sao bà biết Tân Trạm không đi tìm chứ?” Diệp Thành lập tức không vui.

 

“Hừ, vậy cậu nói cho tôi, hai thứ đó, các người đã tìm được chưa?”

 

Chân bà bà lạnh lùng nói: “Đừng nói các người vất vả nhé, thế giới này chỉ nhìn kết quả thôi, cho dù có tìm được thật, tôi cũng chỉ coi là các người có chút bản lĩnh mà thôi.”

 

“Tân Trạm, lấy ra cho bọn họ nhìn đi”
 
Chương 1397


Chương 1397

 

Trong lòng Diệp Thành và Râu quai nón khó chịu, trước đó Tân Trạm nói đã giải quyết rồi, như vậy nhất định là đã lấy được Băng Nguyên đan.

 

Chân bà bà này đúng là mắt chó coi thường người khác.

 

Tân Trạm cười nhạt một tiếng, lấy ra một cái bình sứ giao cho Cực Hàn cung chủ.

 

“Bà xem vật này một chút đi?”

 

Lông mày của Cực Hàn cung chủ khẽ nhíu lại, mở cái bình sứ ra, bà ấy chưa cần nhìn kỹ đã cảm giác được hàn ý lạnh lẽo từ trong bình tuôn ra, khiến đại điện trong nháy mắt lạnh xuống.

 

“Băng Nguyên đan, thế mà cậu lại thật sự tìm được”

 

Dùng một ít linh khí lấy tiên đan trong bình sứ ra, nhìn thấy đan dược sáng óng ánh long lanh, Cực Hàn cung chủ có chút giật mình.

 

Chân bà bà càng trợn tròn con mắt, khó có thể tin được.

 

Băng Nguyên đan là tiên đan cấp năm, tu luyện giả tầm thường, cho dù là cảnh giới Phân Thần đều rất khó chiếm được một viên, dù sao thân phận của Dược tôn Cấp năm cao quý, đến cả hợp thể cảnh đại tu đều phải khách sáo mà đối đãi.

 

Nhưng lúc này mới mấy ngày, một kẻ tu vi cấp tám cảnh giới Xuất Khiếu như Tân Trạm, thế mà lại thật sự có thể lấy về tay?

 

Hơn nữa nhìn tính chất vô cùng tỉnh khiết kia, dược hiệu sung mãn đồi dào, có vẻ cũng không phải đan dược được cất giữ lâu năm mà là vừa mới luyện được.

 

“Thấy không, lão thái bà, đừng có suy nghĩ về chúng tôi khó coi như thế”

 

“Đúng là mắt chó coi thường người khác”

 

Diệp Thành và Râu quai nón nhìn thấy vẻ mặt này của Chân bà bà thì trong lòng vô cùng sảng khoái.

 

“Hừ, gặp may thôi, hẳn là vận khí của mấy người tốt cho nên mới gặp được một Dược Tôn tình nguyện hỗ trợ nhỉ” Chân bà bà hừ nhẹ, không nhận thua nói.

 

Mặc dù loại chuyện này hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có.

 

Có Dược tôn bản tính thiện lương, dễ dàng bị những người cố chấp đả động, ví dụ nếu như Tân Trạm quỳ lạy ba ngày ba đêm, có lẽ họ sẽ giúp một tay.

 

Nhưng bà ta còn chưa nói xong, Tân Trạm đã lấy ra cái bình sứ thứ hai giao cho Cực Hàn cung chủ.

 

Cực Hàn cung chủ nghĩ đến cái gì, có chút biến sắc, bà ấy chậm rãi mở cái bình sứ ra.

 

Hai viên Băng Nguyên đan khác lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.

 

“Cái gì, cậu lấy được ba viên tiên đan Cấp năm ư!”

 

Chân bà bà như bị sét đánh, trong đầu gầm thét một trận, lên tiếng kinh hô.

 

Bà ta vốn cho rằng Tân Trạm có thể lấy được một viên đã là may mắn, nhưng lại có hẳn ba viên.

 

“Ba viên có đủ hay không, nếu không đủ, tôi còn có thể lấy thêm một ít” Tân Trạm từ tốn nói.

 

“Đủ, đủ rồi”

 

Gương mặt của Chân bà bà đỏ bừng, thật giống như bị Tân Trạm hung hăng cho một bạt tai.

 

Nếu như chỉ có một viên tiên đan, còn có thể nói Tân Trạm vận khí tốt, nhưng kia có tận ba viên…

 

Coi như thật sự gặp được Dược tôn tốt bụng, cũng không thể nào liên tiếp luyện chế ba viên tiên đan cho người xa lạ đi.

 

Bà ta phát hiện lần này mình thật sự nhìn lầm rồi.

 

Hoặc là Tân Trạm có một sư phụ Dược tôn Cấp năm trở lên, hoặc là Tân Trạm có được vật có thể đánh động dược tôn cấp năm, khiến cho đối phương phải cam tâm tình nguyện luyện dược.

 

Bất kể là cái nào, đều đầy đủ khiến cho người ta rung động.

 

Đến cả Diệp Thành và Râu quai nón ở một bên cũng đều trợn tròn mắt, khó mà che giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.

 

Mặc dù bọn họ biết Tân Trạm lấy được Băng Nguyên đan, nhưng cũng không nghĩ tới Tân Trạm lại chuẩn bị được gấp ba số lượng.
 
Chương 1398


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Truyen.one cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!
 
Chương 1399


Chương 1399

 

“Bà bà, tổ huấn của Cực Hàn Cung chúng ta là nhất định phải đối xử tốt với băng phách chỉ thể, cố gắng mượn sức. Cho nên đối với tôi mà nói, cho dù Tô Uyên không gia nhập Cực Hàn cung cũng không sao cả, tôi không quan tâm đến Tân Trạm, bà như thế cũng quá cực đoan rồi: Cực Hàn cung chủ lắc đầu, hơi thất vọng rời đi.

 

Để lại Chân bà bà ngây người đứng ở đó.

 

“Ha ha, vui quá đi, Tân Trạm cậu có nhìn thấy lúc cậu lấy ra Băng Nguyên đan không, vẻ mặt của Chân bà bà và cung chủ choáng váng luôn”

 

Đi khỏi tòa nhà này, Diệp Thành mở miệng cười nói.

 

Mấy ngày nay bị đè nén, bây giờ đều bị quét sạch.

 

“Hai người trở về tu luyện đi, tôi đi Hội Dược sư lấy thẻ bài. Đúng rồi, Đao Quyết vẫn để ở chỗ tôi lâu rồi, vẫn quên đưa cho anh”

 

Tân Trạm cười cười, đưa thẻ ngọc cho Râu quai nón.

 

Anh vừa đến đã bị chuyện của Tô Uyên làm phân tâm, bây giờ cuối cùng mới trầm tĩnh lại được.

 

“Nhóc con Tân Trạm không tệ nha, còn cho tôi đồ vật này nọ”

 

Nhận lấy Đao Quyết, Râu quai nón nhìn mấy lần, lập tức tỏ vẻ hưng phấn, tỏ ra vô cùng vui vẻ.

 

“Tôi thì sao?” Diệp Thành thấy Tân Trạm không có hành động gì nữa, khẽ hỏi.

 

“Không tìm được thứ thích hợp cho cậu” Tân Trạm nói.

 

“Con mẹ nó, cậu thật không công bằng. Râu quai nón có mà tôi không có, uổng công tôi phí sức vì cậu và Tô Uyên” Diệp Thành bắt đầu giả vờ oán trách.

 

Tân Trạm dở khóc dở cười, rõ ràng tên này giả vờ thảm mà.

 

Lúc đầu không thèm quan tâm, nhưng mà Tân Trạm nghĩ lại, lại nghĩ đến một món đồ.

 

“Chỗ này tôi có một thứ tốt, nếu cậu có thể dùng thì tôi sẽ cho cậu”

 

Tân Trạm mở không gian trữ đồ ra, ném trường kiếm màu vàng không thể nào rời khỏi vỏ cho anh ta.

 

Không nói chuyện khác, mặc dù thứ này không mở ra được, nhưng bề ngoài lại tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, lập tức đôi mắt Diệp Thành sáng rực lên.

 

Nhưng mà, Diệp Thành dùng hết sức mình, kìm nén sắc mặt đỏ lên lại không thể nào mở được thanh kiếm vàng này.

 

“Xem ra cậu không có duyên với thứ này rồi” Tân Trạm cười nói.

 

“Diệp Thành, Tân Trạm thật sự muốn đưa cậu, nhưng mà cậu không có tiền đồ rồi” Râu quai nón nhìn có vẻ hả hê mà nói.

 

“Đừng nóng vội, tôi cũng không tin.”

 

Diệp Thành bị khơi dậy cơn giận, anh ta cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên thanh trường kiếm màu vàng này.

 

“Mở cho tôi!”

 

Diệp Thành hét lớn một tiếng, cánh tay phải dùng sức.

 

Kiếm lóe sáng!

 

Tân Trạm hơi kinh ngạc, vậy mà Diệp Thành có thể mở thanh kiếm này tạo ra một cái khe, nhưng sau đó Diệp Thành lại không thể mở ra được nữa.

 

Hơn nữa ngay lúc này, hiện tượng lạ xảy ra.

 

Vô số linh khí màu đen thuận theo khe hở kia điên cuồng tuôn ra, phát ra tiếng gào thét của lệ quỷ.

 

Đột nhiên bầu trời trầm xuống, trời u ám, sấm chớp từng trận.

 

Một vòng xoáy linh khí cực lớn hình thành trên cổ thành Đông Hoàng, liên tục vờn quanh.

 

“Con mẹ nó, tình hình sao vậy”

 

Thanh kiếm vàng trong tay không ngừng run rẩy, vô số linh khí phát ra.

 

Diệp Thành trợn tròn mắt, Râu quai nón cũng ngây ngốc.

 

Đất trời thay đổi, giống như mình đã thả ra sự tồn tại đáng sợ nào đó.

 

Nhưng mà cái này, chẳng phải chỉ là một thanh kiếm thôi sao?”
 
Chương 1400


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1400

 

Bỗng nhiên con ngươi của Tân Trạm co rút lại, tay mắt anh nhanh lẹ, một tay đè lên tay Diệp Thành, thu thanh kiếm vàng này về.

 

Xoạt một tiếng, mây gió cuốn ngược.

 

Ngay lúc Tân Trạm kéo chuôi kiếm lại, tất cả những hiện tượng lạ trong đất trời dường như không tồn tại, trong chớp mắt biến mất không còn tung tích.

 

“Ngây người cái gì, mau thu lại đi!” Tân Trạm khẽ quát.

 

Sau khi thanh kiếm vàng này bị máu của Diệp Thành làm cho kích hoạt thì anh không thể nào thu hồi nó vào không gian chứa vật nữa.

 

“Được” Diệp Thành cũng phản ứng kịp, tay chân luống cuống thu vật này lại.

 

Ba người đều căng thẳng, vừa rồi tình huống trên trời kia nhất định sẽ rất gây chú ý. Nếu bị người khác phát hiện thanh kiếm vàng có vấn đề thì phiền toái to rồi.

 

Quả nhiên, ngay lúc ba người đi ra hẻm nhỏ.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


ta đi tuần tra chỗ này thì đột nhiên bay tới, quát hỏi ba người Tân Trạm.

 

Trong lòng Tân Trạm run lên, khí tức tu vi của lão giả này vô cùng cuồng loạn. Dù cho lúc vô tình thả ra áp bức, đều giống như núi cao cho người ta cảm giác nặng nề, tu vi này ít nhất cũng là Thần cảnh cấp tám trở lên.

 

“Tiền bối, chúng tôi vừa mới cảm nhận được thiên địa biến hóa vô cùng đáng sợ, xin hỏi tiền bối nơi này vừa xảy ra chuyện gì.” Tân Trạm giả vờ không biết mà nói.

 

“Cậu hỏi tôi?”

 

Lão già cau mày, ánh mắt lạnh thấu xương. Ông ta cách nơi đây gần nhất, là người đầu tiên đuổi tới, ông ta cảm thấy nơi này là nơi phát ra điều dị thường nhất.

 

Mà vị trí ba người Tân Trạm cách nơi ông cảm ứng gần nhất.

 

Ba người này thật sự không biết hay đang lừa mình.

 

Có thể tạo ra thiên địa dị tượng này, nhất định là bảo vật xuất thế.

 

Cho dù ba người này có cũng nhất định sẽ nói láo không có.

 

“Giao túi trữ vật của mấy người ra đây, lão phu muốn kiểm tra một chút” Ông lão nhìn về phía Tân Trạm, ra lệnh.

 

Tân Trạm biến sắc.

 

Ông lão này, vậy mà lại ngang ngược như thế.

 

Trong túi trữ vật của mỗi tu sĩ đều có bí mật của mình, cho nên kiểm tra túi trữ vật của người khác gần như là một loại sỉ nhục.

 

Hơn nữa, dù cho kiếm kim kia trong tay bọn họ, ông lão này có tư cách gì đòi lấy chứ?

 

“Tiền bối, cái này không ổn đâu” Râu quai nón nhíu mày nói.

 

“Hừ? Cậu dám chất vấn tôi”

 

Đôi mắt ông lão trở nên lạnh lẽo, một sự uy nghiêm giống như hổ gầm, đánh về phía thân thể Râu quai nón.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom