Dịch Tru Tiên Chi Thượng

Chương 20: C20: Hơi thở sinh mệnh


Chỉ là Sở Dạ cũng không có chú ý tới, sau khi nhìn thoáng qua liền trực tiếp đi vào lối đi thứ chín mươi tám.

Từ đầu đến cuối, không hề có chứt do dự nào. Nhưng trong nháy mắt Sở Dạ bước vào hành lang, ánh mắt của xác khô chợt chuyển động.

Tất cả bụi băm trên cơ thể đều tan biến, cơ thể vốn khô héo của hản ta lấy lại sự sống ngay lập tức.

"Mùi hương quen thuộc.” Nhìn vào cửa hang nơi Sở Dạ biến mất, giọng nói xác khô vang lên.

Nhưng chẳng bao lâu, trong lối đi lại khôi phục sự yên tĩnh.

Sau khi vào lối đi cuối cùng, lần này không lâu sau, trước mắt Sở Dạ xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt.

Dần đần, ánh sáng được khuếch đại.

Sở Dạ cuối cùng cũng bước ra khỏi hang đá và đi đến một đại điện tráng lệ.


Trước đây, những người tu hành tiến vào hang đá sẽ vĩnh viễn lạc vào sai lối, hoặc đi được giữa chừng sẽ sợ hãi muốn lui ra khỏi hang. Chỉ có Sở Dạ đi đến đây chỉ trong hai giờ.

Bên trong đại điện vàng son lộng lẫy, cột trụ thuỷ tình, bầu trời phía trên tràn ngập các vì sao, ánh sáng bay múa, giống như một mô hình thu nhỏ của vũ trụ.

Trong đại điện có dựng rất nhiều tượng đá. Tổng cộng có ba trăm sáu mươi bốn bức tượng.

Điều khiến người ta tê da đầu chính là...

Những bức tượng đá này không phải của con người.

Mà là yêu!

Một bức tượng đá trong đó mặt hổ mình người, thân hình như bàn thạch, tay nâng núi cao, chân đạp hai con giao long màu đỏ trông rất sống động.

Một bức tượng khác cầm quạt xếp, dáng vẻ nho. nhã, giống như một thư sinh ở nhân gian, nhưng trong đôi mắt tà mị của gã bao gồm âm dương, dưới chỗ ngồi có tám con thiên lang đang truy đu:

Còn có một pho tượng khác tai to mặt lớn, thắt lưng có quấn một trăm lẻ tám cái đầu lâu, trong tay lăn lượt ôm hai cái xác, làm dáng ăn thịt.

Những bức tượng đá trước mặt này, dù đã trải qua vô số năm tháng gột giữa và thời gian trôi qua, mọi người vẫn có thể cảm nhận được khí tức bễ nghễ thiên hạ, coi thường chúng sinh.

Chúng không phải là yêu bình thường. Mà là yêu vương, ba trăm sáu mươi bốn bức tượng yêu vương.

Mà bức tượng đá yêu vương này cuối cùng cũng nhìn về đỉnh đại điện với sự tôn kính.


Như một tư thái thần phục!

Ở đó chỉ có một chiếc ghế đá trống rỗng.

Chính giữa chiếc ghế đá có một chiếc hộp sắt không rõ làm bãng chất liệu gì.

Nhìn thoáng qua hộp sắt, Sở Dạ cũng không vội tiến lên. Thay vào đó là cẩn thận quan sát những bức tượng đá trong đại điện một lượt.

Sở Dạ nhận thấy có tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm ngôi sao trên bầu trời phía trên đại điện.

Chúng tương ứng với ba trăm sáu mươi bốn bức tượng đá trong đại điện.

Chỉ có một ngôi sao, ngôi sao sáng nhất, nhưng lại không có tượng đá Yêu tộc tương ứng.

Nói cách khác, trong đại điện thiếu một bức tượng đá. . Truyện Ngôn Tình

“Điện Yêu Hoàng! Chờ đợi tám ngàn năm, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”


Đột nhiên, một giọng nói trăm hùng hồn vang lên sau lưng Sở Dạ.

Xoay người nhìn lại, chỉ thấy người trước mặt có. đặc thù sinh mệnh rõ ràng, tỉnh khí thần tràn đầy.

Mặc dù hoàn toàn cách một trời một vực với xác khô trước đây nhưng Sở Dạ vẫn nhận ra Người này chính là cái xác khô trước đó.

Sở Dạ chăm chú nhìn vào xác khô, xác khô cũng. thu hồi lại về tươi cười, nhìn chằm chằm vào Sở Dạ.

Bởi vì trong lòng hắn ta có một nghỉ vấn rất lớn.

“Lối đi dẫn đến điện Yêu Hoàng đã bị phân nhánh tổng cộng mười ba lăn. Hướng của lối đi sẽ thay đổi một giờ một lần, số lượng thay đổi chứa đựng trong đó vượt quá không chỉ ngàn vạn lần.

Ngay cả ta cũng phải mất tám ngàn năm, vào hang đá không dưới một trăm lần mới an toàn đến được lần phân nhánh cuối cùng. Sau đó ta đứng yên suốt chín năm mà không có tiến triển gì, nhưng ngươi lại có thế tìm ra được điện Yêu Hoàng một cách chính xác... Nói cho ta biết, ngươi đã làm như thế nào?"
 
Chương 21: C21: Tinh khí tràn đầy


Phải mất tám ngàn năm?

Nói cách khác, người trước mặt đã sống được tám ngàn năm?

Nếu không phải người đàn ông này tự mình nói ra, ai đám tin hẳn ta đã sống được tám ngàn năm?

Sở Dạ không trả lời câu hỏi của xác khô mà hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai?"

Xác khô lầm bẩm câu hỏi này, đôi mắt trở nên thâm thuý.

Như đang nghĩ về những ký ức đã mất từ lâu, phải rất lâu xác khô mới nói ra từng chữ một: “Tám ngàn năm trước, ta dùng một kiếm chém yêu vương, toạ trấn Trường Uyên, từng lập lời thề chấp đao dạ. hành, vĩnh viễn không nhìn lại Cửu Châu. Ta là một Người Gác Đêm.

Tên ta là Vương Thủ Dạ. Trên người ngươi có một loại khí tức mà ta quen thuộc, khí tức đến từ việc tu luyện Trường Sinh Quyết. Ngươi cũng là Người Gác Đêm?"

Tám ngàn năm trước, một kiếm giết yêu vương?


Hắn chợt nhớ lại bức bích hoạ đã thấy ở Tử Doanh. Nói cách khác, người trước mặt là Người Gác Đêm đầu tiên của Trường Uyên Tuyệt Cảnh?

Sở Dạ không ngờ ông ta vẫn còn sống.

Hơn nữa, ông ta đã sớm tìm được vị trí của điện Yêu Hoàng, chỉ là mãi vẫn không thể tiến vào.

Sở Dạ gật đầu: “Dựa theo thân phận, hiện tại ta quả thực là Người Gác Đêm”

Vương Thủ Dạ nói: “Chín năm trước, ta từng trở lại Trường Uyên Tuyệt Cảnh, thu một đồ đệ. Sau đó ta ôm quyết tâm xông vào điện Yêu Hoàng. Ta tưởng rằng đây sẽ là lần cuối cùng ta nhìn thấy Người Gác Đêm.

Không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây”

Sở Dạ nói: "Ngươi là ngự toạ trước đây của Người Gác Đêm?”

Vương Thủ Dạ cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Kỳ thật tám ngàn năm qua, ta vẫn luôn là ngự toạ của Người Gác Đêm, nhưng quanh năm đều ở trong điện Yêu Hoàng này, chỉ thỉnh thoảng trở về Trường Uyên Tuyệt Cảnh. Nhưng tại sao ngươi lại nói là trước đân

Sở Dạ không chút giấu diếm nói: "Bởi vì hiện tại ta là ngự toạ của Người Gác Đêm, vả lại Trường Uyên Tuyệt Cảnh đã không còn Người Gác Đêm Trường Uyên, chỉ có Người Gác Đêm Tử Doanh. Ngay cả đồ đệ của ngươi cũng đã chết. Chết trong tay ta."


Vương Thủ Dạ bình tính gật đầu, cũng không tức giận vì đồ đệ của mình đã chết: "Sống hay chết do số. phận quyết định, có một số việc không thể thay đổi được. Nhưng Trường Uyên Tuyệt Cảnh có ngươi rất tốt."

Sở Dạ nói: "Ngươi dường như rất hiểu nơi này?”

Vương Thủ Dạ nói:“Ta vào hang đá không dưới trăm lần, nhưng biến hoá quá nhiều. Nếu không có ngươi, ta cũng không đến được đây. Cho nên hiểu biết của ta về nơi này cũng không hơn ngươi.”

Sở Dạ gật đầu, sau đó đi lên đại điện, vươn tay định lấy cái hộp sắt kia.

Bóng dáng Vương Thủ Dạ di chuyển, xuất hiện trước mặt Sở Dạ, giơ tay ngăn cản Sở Dạ

Sở Dạ nhìn Vương Thủ Dạ không nói gì.

Ánh mắt Vương Thủ Dạ rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức trông giống như một ông lão tốt bụng không tranh với đời:

Một lúc lâu sau, Vương Thủ Dạ mới nói: “Ta có. thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng ta không thể không lấy cái hộp sắt này. Đây là hy vọng duy nhất của ta”

Vương Thủ Dạ cũng không nói mình có hy vọng gì, nhưng Sở Dạ đã rút tay lại.

Có lẽ cảm thấy có chút áy náy, sau khi Sở Dạ thu tay về, Vương Thủ Dạ lại nói thêm: "Đợi ngươi ra khỏi đây, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn."

Sau đó, Vương Thủ Da trực tiếp mở hộp sắt ra.
 
Chương 22: C22: Không tranh với đời


"Cạch!”

Tiếng mở hộp sắt vang vọng trong đại diện.

Khi hộp sắt được mở ra, không chỉ đại điện mà cả đất trời đều rơi vào sự yên tính khác thường.

Khi Vương Thủ Dạ và Sở Dạ đang quan sát, ba trăm sáu mươi bốn bức tượng đá trong điện đột nhiên di chuyển, quay về phía trên đại điện, cúi người quỳ lễ cúng bái.

Khiến tượng đá không có ý thức cúng bái?

Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến Vương Thủ Dạ không khỏi cau mày.

Thiên Mệnh Dị Thể Châu!

"Vậy mà là Thiên Mệnh Dị Thể Châu!" Mà khi nhìn rõ bên trong hộp sắt có thứ gì, Vương Thủ Dạ không, khỏi thốt lên kinh ngạc.

Thế gian biết đến một trăm lẻ tám loại thiên mệnh dị thể, chia làm hai loại: tiên thiên và hậu thiên, không xếp theo thứ tự cụ thể nào, có thần thông khác nhau,

Cứ mỗi chín ngàn năm sẽ xuất hiện trở lại.

Theo thời gian, thiên mệnh dị thể cực kỳ hiếm có.

Ngay cả Đại đế nhiều đời cũng chỉ nghe qua mà không thấy được đối với thiên mệnh dị thể.


Bất cứ ai có thiên mệnh dị thể đều sẽ để lại truyền kỳ của riêng mình trên thế giới này không thể nghĩ ngờ.

Có thể nói, có được thiên mệnh dị thể tương đương với có một nửa cơ hội thừa nhận thiên mệnh, đăng lâm Đại đế.

Chỉ là vận may hoàn toàn xứng đáng.

Hạt châu trong suốt trong hộp sắt này chứa đựng tinh thần vạn tượng, thiên địa vô tận.

Mơ hồ có Cửu Long bay vút lên.

Nghe nói hoàn toàn giống với phách thể Cửu. Long trong Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

Nhưng lúc này Vương Thủ Dạ dường như không quá hưng phấn.

Bởi vì ông ta còn nhìn thấy những thứ khác trong Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

Một con “mắt”.

Khi Vương Thủ Dạ mở hộp sắt ra, mắt này từ từ mở mắt ra theo hộp sắt mở ra.

Làm lộ ra đôi con ngươi đen dưới mi mắt đen nhánh.

Nhìn châm chẫm vào con mắt đó, Vương Thủ Dạ không thể tin được những gì mình nhìn thấy.


Một bóng dáng vừa cổ kính vừa tỏa sáng đứng trên đình cung Vu Vân, chuông rung cuối trời khiến vạn tộc đến triều bái, phủ phục dưới đất mà quỳ lạy.

Ngay lập tức, hình ảnh thay đổi, kèm theo những thiên âm cuồn cuộn.

Thân thể của bóng dáng này thực ra đã phân tán thành mười hai bộ phận và chìm vào những dòng sông thời gian và không gian khác nhau.

Ngay sau đó, hình ảnh lại thay đổi.

Vương Thủ Dạ nhìn thấy một con đại yêu với đôi vai sánh như trời đất, cõng một ngọn núi khổng lồ trên lưng, bước đi chậm rãi trong Hoang Vực,

Và trên đỉnh núi, có một bóng người không nhìn rõ bộ dạng,

Bất cứ nơi nào đi qua, vô số Yêu tộc đều quỳ bái.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Vương Thủ Dạ lộ ra vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.

Vương Thủ Dạ cảm thấy như mình đang ở trong thời gian và không gian trong con mắt đó, tận mắt chứng kiến toàn bộ Yêu tộc và vô số sinh linh trong Hoang Vực, hiến tế tính mạng của mình, nhuộm đỏ. vùng đất trong Hoang Vực.

Huyết khí ngập trời bao trùm Hoang Vực, cuối cùng vọt tới đỉnh núi. Cùng lúc đó còn có toàn bộ linh khí của cả Cửu Châu Vực đổ về.

Sau đó, Vương Thủ Dạ không còn thấy được cảnh tượng nào nữa

Xoay người, lần nữa nhìn ba trăm sáu mươi bốn bức tượng đá của Yêu tộc, trong mắt Vương Thủ Dạ tràn đầy vẻ khó tin.

Yêu tộc từng hoành hành Hoang Vực, nguyên. nhân diệt vong lại là do chính mình hủy diệt?

Vì cái gì?

Vì con “mắt” trước mặt này?

Vương Thủ Dạ không dám nghĩ tiếp nữa, thậm chí cũng mất đi mấy phần hứng thú với Thiên Mệnh Dị Thể Châu. Bởi vì ông ta cảm thấy mình đã giải phóng ra một tồn tại đáng sợ. Sự tồn tại này sẽ mang đến thám họa cho Cửu Châu Vực.
 
Chương 23: C23: Sự tồn tại đáng sợ


Trong tiềm thức, ông ta muốn ném chiếc hộp sắt xuống và rời khỏi nơi này. Nhưng ngay khi Vương Thủ Dạ muốn vứt bỏ hộp sắt trong tay thì phát hiện cơ thể mình đã không còn nắm trong tầm khống chế của bản thân.

Còn chưa kịp nhận ra, Vương Thủ Dạ đã nâng chiếc hộp sắt trong tay lên quá đầu, quỳ một gối xuống. Giống như ba trăm sáu mươi bốn pho tượng đá yêu vương của Yêu tộc, quỳ xuống chào đón sự tồn tại trong hộp sắt

Khi hộp sắt được nâng lên quá đầu Vương Thủ Dạ, Thiên Mệnh Dị Thể Châu cũng bay lơ lửng lên từ hộp sắt và đứng trên không trung.

Chỉ thấy một đạo quang mang hiện lên, Thiên Mệnh Dị Thể Châu đáp xuống trên người một pho. tượng đá trong đó.

Lớp vỏ của tượng đá rơi ra, lộ ra một thân hình tuấn mỹ xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại.

Đây là tượng đá hình yêu hồ chín đuôi, Hồ tộc chín đuôi bẩm sinh xinh đẹp, dù nam hay nữ đều vô. cùng tuấn mỹ. Hồ ly chín đuôi trước mặt tuy có vẻ ngoài quyến rũ nhưng lại có nét nam tính rõ ràng.

Cảnh tượng như vậy khiến trái tim Vương Thủ Dạ chấn động. Trong những bức tượng đá này vậy mà lại niêm phong chân thân của yêu vương.

Lúc này, giữa trán yêu hồ có một con mắt tách ra.


Một giọng nói tràn ngập cảm giác năm tháng vang lên từ miệng yêu hồ.

“Thân thể hèn mọn này có thể gánh vác một phần số mệnh của ta, dù chỉ trong chốc lát cũng đáng giá mạng sống của ba trăm sáu mươi lăm Yêu tộc”

"Trong lời nói, chủ nhân của giọng nói này không hề tỏ ra hổ thẹn hay thương cảm. Thậm chí còn coi đó là vinh dự của bọn họ.

Quay người lại, yêu hồ nhìn Sở Dạ. Giọng nói đó lại vang lên: “Ngươi rất đặc biệt, ta không thể nhìn thấy. quá khứ của ngươi từ trên người ngươi. Thật thú vị. Cho nên ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi cơ thể, ngươi sẽ mang theo vận mệnh của ta. Phách thể Cửu Long là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi."

Đang khi nói chuyện, Thiên Mệnh Dị Thể Châu đã đáp xuống trong tay yêu hồ. Giọng nói của yêu hồ bình tĩnh nhưng lại không thể che giấu được sự bễ nghễ bá đạo bẩm sinh của yêu hồ.

Nhìn yêu hồ, Sở Dạ mở miệng nói ra lời đầu tiên: "Ngươi là ai?"

“Ta là ai?" Yêu hồ nói: "Tên của ta đã bị người đời lăng quên từ lâu. Nhưng mười tám ngàn năm trước, ta từng được gọi Phục Thiên!"

"Yêu Hoàng Phục Thiên!”

“Yêu Hoàng Phục Thiên?”

Vương Thủ Dạ đang quỳ gối trên đại điện vô thức. run lên khi nghe thấy cái tên này.

Yêu Hoàng! Phục Thiên!

Ở thời bấy giờ, Yêu tộc cô đơn, yêu vương khó ra mặt.

Hai chữ “Yêu Hoàng” hiếm khi có người nhắc tới

Đó là hoàng giả đại diện cho Yêu tộc, đã từng vượt qua mười hai cảnh giới tiên đạo, nắm giữ thiên mệnh cả đời, lên đỉnh Đại đế. Chính là người mạnh nhất thời đại đó.


Vương Thủ Dạ từng nghe đến cái tên Yêu Hoàng Phục Thiên vô số lần. Nhưng ông ta không thể tưởng tượng được.

Làm sao một sự tồn tại như Yêu Hoàng Phục Thiên vẫn có thể ở lại nhân gian?

Mọi người đều biết rằng bất kỳ sự tồn tại nào đăng lâm Đại đế đều sẽ biến mất khỏi nhân gian trước khi đại thế tiếp theo xuất hiện.

Nhưng hiện tại, kể từ thời đại Yêu Hoàng đã trôi qua hai đại thế, Yêu Hoàng Phục Thiên lại vẫn có thể xuất hiện ở nhân gian, điều này hiển nhiên vi phạm nhận thức của Vương Thủ Dạ đối với quy tắc của thế giới này.

Khi Vương Thủ Dạ cảm thấy kinh ngạc thì Sở Dạ đã ngước đôi mắt bình tĩnh lên nhìn về phía yêu hồ, song cũng không chấn động vì ngưồn gốc của yêu hồ.

Thấy phản ứng của Sở Dạ rất bình thường, điều này có phần vượt quá dự liệu của yêu hồ.

Nhìn Sở Dạ, yêu hồ cầm Thiên Mệnh trong tay, tựa hồ là cố ý cám dỗ Sở Dạ.

"Xem ra ngươi không động lòng với Thiên Mệnh Dị Thể Châu?”

Sở Dạ nhìn Thiên Mệnh Dị Thể Châu trong tay yêu hồ, hỏi: “Tại sao ta phải động lòng?”


Yêu hồ có vẻ rất kiên nhãn, giải thích: "Mỗi thời đại đều sẽ xuất hiện một người thừa nhận thiên mệnh: đứa con của thiên mệnh tranh đoạt đại đế. Chỉ căn có sự giúp đỡ của Thiên Mệnh Dị Thế Châu và ta, Đại đế đời này không ai khác chính là ngươi!"

Sở Dạ lắc đầu.

Yêu hồ nghỉ hoặc nhìn Sở Dạ nói: “Ngươi không. muốn tiếp nhận sao?”

Sở Dạ nói: “Ta không nghĩ mình có gì khác biệt Trong mắt ta, bất cứ ai đến đây đều có thể nhận được sự giúp đỡ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu và ngươi.”

Yêu hồ không phủ nhận: “Ngươi rất thông minh, người thông minh thường có thể đưa ra những lựa chọn thông minh”

Sở Dạ nói: "Ta lựa chọn cự tuyệt”

Con mắt trên trán yêu hồ hơi chớp động, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau mới nói: “Ta không nghĩ ra lý do ngươi từ chối?"

Sở Dạ bình tĩnh nói: "Bởi vì ta chưa bao giờ tin rên đời này có thứ gì cho đi không lý do."
 
Chương 24: C24: Thảm họa


“Không bao giờ tin rằng trên đời này không có thứ gì cho đi không lý do." Yêu hồ lặp lại lời Sở Dạ nói, trong giọng nói đột nhiên mang theo ý cười.

“Thú vị” Câu này thực sự thú vị. “Nhưng so với những gì ngươi nhận được, trả giá một chút có tính là gì? Để thừa nhận thiên mệnh, đăng lâm tôn sư Đại Đế, có bao nhiêu tu sĩ sẵn sàng hy sinh tính mạng, thậm chí có người còn đi xa đến mức tàn nhẫn giế,t chết người thân, tàn sát huynh đệ của mình. So với bọn họ, trả giá của ngươi nhiều hơn”

Sở Dạ lúc này hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: “Ta căn trả giá những gì?"

Ánh mắt yêu hồ vẫn dán chặt vào Sở Dạ, im lặng. hai giây mới nói: "Lấy thân thế của ngươi, kế thừa số mệnh của ta. Ta muốn cơ thể ngươi. Nếu ngươi đồng ý, tôn sư Đại Đế ở đời này sẽ thuộc về ngươi."

Sở Dạ không nhanh không chậm nói: "Kế thừa vận mệnh của ngươi, vậy vận mệnh của ta còn thuộc. về ta sao?”


Yêu hồ không ngạc nhiên khi Sở Dạ có thể nghĩ tới điểm này, nói: "Đương nhiên, thân thể của ngươi mang theo vận mệnh của ta. Đến khi đăng lâm Đại Đế, ta sẽ rời khỏi cơ thể của ngươi. Đến lúc đó, thân thể và vận mệnh của ngươi đều thuộc về ngươi.”

Sở Dạ nhún vai nói: "Đã như vậy, ngươi còn chờ. cái gì?"

Yêu hồ lắc đầu: "Ta không mạnh."

Sở Dạ đột nhiên cười lớn, nhìn yêu hồ nói: “Cái mà ngươi gọi là vận mệnh chẳng qua là lấy ý chí của mình thay thế thân thể người khác mà thôi. Nếu chủ nhân cơ. thể từ chối ngươi, ý chí của ngươi sẽ bị phản phệ. Tất nhiên, với sức mạnh của ngươi có thể xóa bỏ phản phệ này. Thế nhưng, đối với mỗi một tồn tại kế thừa thiên mệnh, lên đỉnh Đại đế, bất kỳ tì vết nào cũng có thể trở thành trở ngại cho vị Đại đế vô duyên. Nếu ta không lầm, mười tám ngàn năm trước, Yêu Hoàng Phục Thiên kế thừa thiên mệnh sau khi dung hợp vận mệnh của ngươi chỉ là một con rối”

Đôi mắt trên trán yêu hồ lại nhấp nháy vài lần, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi thông minh hơn ta nghĩ

Sở Dạ nói: “Cho nên, ngươi là Yêu Hoàng Phục Thiên, nhưng kỳ thật cũng không phải Yêu Hoàng Phục Thiên”

Yêu hồ nói: "Nói chính xác, Yêu Hoàng Phục Thiên chỉ là một phần trong vận mệnh của ta mà thôi."

Sở Dạ gật đầu nói: “Ta đột nhiên hơi tò mò về lai lịch thực sự của ngươi”

Yêu hồ nói: “Nếu ngươi lựa chọn cự tuyệt thì ngươi không có tư cách biết rõ lai lịch của ta. Chỉ là... Ta sẵn sàng cho ngươi một cơ hội. Nhưng ngươi phải biết, sau khi biết được lai lịch của ta thì ngươi không còn đường lui nữa, chỉ có thể lựa chọn chấp nhận hoặc chết!"


Nhìn yêu hồ, ánh mắt Sở Dạ bình tĩnh, không trả lời.

Hoặc có lẽ đã hiểu được ánh mắt của Sở Dạ, yêu hồ nói thẳng: “Tám vực Huyền Nguyên, Cực Bắc Băng. Nguyên, Vô Tẵn Hải Vực, Cửu Châu Vực, Hoang Vực. gộp lại thành mười hai vực Huyền Nguyên. Đây chính là thế giới chúng ta đang sống. Mười tám ngàn năm trước, ta dùng lấy vận mệnh của Yêu tộc Hoang Vực cướp đoạt nguyên linh của Cửu Châu Vực, khiến linh khí Cửu Châu Vực khô cạn nên mới kế thừa thiên mệnh lên đỉnh đế vị, thành công đổi lấy cơ hội kế thừa thiên mệnh. Cái giá phải trả, con người sao có thể, tưởng tượng được!"

Mười hai vực Huyền Nguyên.

Ngoài Hoang Vực, Cửu Châu Vực là nơi kém phát triển nhất. Đó là vì linh khí trong Cửu Châu Vực đã cạn kiệt.

Suốt mười tắm ngàn năm, tất cả tông môn tu tiên ở Cửu Châu Vực đều đang cố gảng tìm ra nguyên nhân khiến linh khí cạn kiệt. Không ngờ ngưồn gốc lại ở đây.

Trong giọng nói linh hoạt kỳ ảo của yêu hồ, hẳn ta. chậm rãi giơ tay lên, khiến toàn bộ đại điện rơi vào. trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.


Đúng vậy, chính là tĩnh lặng.

Không chỉ là sự tĩnh lặng của thời gian.

Ngay cả toàn bộ không gian cũng rơi vào tĩnh lặng. Lúc này, yêu hồ và Sở Dạ không còn ở trong đại điện nữa mà ở chiều không gian thứ ba từ không đến một.

Giọng nói của yêu hồ lại vang lên. Chỉ có Sở Dạ mới có thể nghe được.

"Bảy trăm vạn năm trước, ta dùng Giải Tự Kinh chia cơ thể thành mười hai phần, tượng trưng cho. mười hai vận mệnh của ta. Ta đã rải những vận mệnh này vào những dòng thời gian khác nhau, chỉ để kế thừa thiên mệnh mười hai kiếp. Kế thừa là để siêu thoát! Bây giờ chỉ thiếu một kiếp cuối cùng này!”
 
Chương 25: C25: Không cần lí do


Nói đến đây, giọng nói của yêu hồ tràn đầy kích động.

Lập tức, những âm thanh to lớn từ bốn phía truyền đến, truyền đến tai Sở Dạ.

"Đại đế thọ mạng chín ngàn năm, chỉ ta trường tồn muôn đời”

Một tay nâng nhật nguyệt, thân gánh vạn trùng sơn.

"Khua Thiên Chung, đạp Vân Cung. Mười hai tuyệt địa bái Kinh Hồng. Bảy trăm vạn năm trước, ta tên là... Đệ Ngũ Kinh Hồng!”

Đệ Ngũ Kinh Hồng.

Cái tên này cực kỳ xa lạ đối với Sở Dạ.

Ngay cả trong bảy trắm vạn năm trôi qua cũng rất ít người từng nghe đến cái tên này.

Điều mà thế nhân biết nhiều hơn chính là cái tên mà khi Đệ Ngũ Kinh Hồng kế thừa thiên mệnh mười một kiếp, đăng lâm Đại đế. Nhưng không ai biết mười một vị Đại đế xuất hiện trong bảy trăm vạn năm đều chỉ đến từ vận mệnh của cùng một người.


Và người này tên là Đệ Ngũ Kinh Hồng.

Sở Dạ gật đầu, cực kỳ nghiêm tức nói: "Đệ Ngũ Kinh Hồng, ta đã nhớ kỹ cái tên này.”

Đây là lần đầu tiên Sở Dạ trịnh trọng như vậy kế từ khi đến thế giới này.

Bởi vì sự xuất hiện của Đệ Ngũ Kinh Hồng, Sở Dạ phát hiện thế giới này thú vị hơn hẳn tưởng tượng.

Sở Dạ bổ sung: "Nhưng ta vẫn tò mò. Kế thừa thiên mệnh, lên đỉnh Đại đế đã là mạnh nhất đương thời. Còn ngươi cắt xẻ vận mệnh, tính toán bảy trăm vạn năm, tranh đoạt thiên mệnh mười hai kiếp là vì điều gì?"

Đệ Ngũ Kinh Hồng nói: "Sau khi mười hai phần vận mệnh của ta bị phân chia, chúng sẽ trở thành những tồn tại độc lập. Đáp án của câu hỏi này chỉ sau khi ta kế thừa thiên mệnh đời này mới có thể biết được.

Nói xong, Đệ Ngữ Kinh Hồng ngước mắt lên nhìn Sở Dạ: "Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi, hiện tại đến lượt ngươi trả lời ta. Ngươi đã lựa chọn xong chưa?"

Sở Dạ nhìn chãm chằm vào đôi mắt giữa trán yêu hồ: “Không phải ngươi vẫn luôn biết lựa chọn của ta sao?”

Đệ Ngũ Kinh Hồng nói: "Ta hiểu rõ lựa chọn của ngươi, chỉ là ta không tin có người có thể từ chối sự cám dỗ kế thừa thiên mệnh, đăng lâm Đại đế. Phần vận mệnh thứ mười hai của ta có thể thành công thức tỉnh, có nghĩa mười một kiếp đầu tiên, không ai lựa chọn từ chối.”

Sở Dạ nói: "Kết cục đã định, còn gọi là lựa chọn sao?”

“Ha ha... Thú vị, thực sự quá thú vị! Ngươi nói đúng, kết quả đã định trước không gọi là lựa chọn, kết quả có thể quyết định đã không gọi là vận mệnh. Những kẻ được gọi là Đại đế và con người cùng lắm là một nhóm giun kiến đang nỗ lực sinh tõn mà thôi."

Lúc này, giọng nói của Đệ Ngũ Kinh Hồng buồn bã.

Những kẻ như Đệ Ngũ Kinh Hồng vốn sẽ không nhiều lời như vậy với Sở Dạ chứ đừng nói gì đến việc. bộc lộ cảm xúc.

Có lẽ là bởi vì năm tháng dài vô tận khiến cho Đệ. Ngũ Kinh Hồng cảm thấy cô đơn. Hoặc có lẽ, hắn ta thật sự cho rằng Sở Dạ là một người thú vị

Nhưng bây giờ, Sở Dạ lại từ chối, khiến hẳn ta đành phải tự tay tiêu diệt Sở Dạ, kèm theo một tiếng thở dài thầm lặng.


Đệ Ngũ Kinh Hồng cách không tóm lấy Sở Dạ.

Không gian vẫn trì trệ như cũ, nhưng sức mạnh vô. hình của pháp tắc đã bao trùm Sở Dạ, muốn nghiền nát hẳn.

Cảm nhận sức mạnh xung quanh đang ào đến, Sở Dạ ngước mắt lên, vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Mười hai pháp tắc của thiên địa ẩn chứa vạn tượng thần dị, nhưng chúng không có tác dụng gì với ta."

“Linh hồn, chôn vùi!"

Nếu vận mệnh của Đệ Ngũ Kinh Hồng là dung hợp. với cơ thể thực tế, Sở Dạ có lẽ sẽ cảm thấy đau đầu.

Tiếc thay, hắn ta chỉ là một phần vận mệnh.

Sức mạnh của linh hồn là thiên địch của vận mệnh.

Cùng với giọng nói của Sở Dạ, mọi sức mạnh truyền tới dường như biến mất vào hư vô, không gợi lên chút gợn sóng nào.

Nhìn thấy thế, trong mắt Đệ Ngũ Kinh Hồng hiện lên vẻ kinh ngạc: Sức mạnh kỳ quái... Thử cái này xem sao."

Đệ Ngũ Kinh Hồng nhẹ nhàng điểm ngón tay vào. hư không.


"Ầm ầm!"

Không gian tĩnh lặng ban đầu đột nhiên sụp đổ, co lại rất nhanh.

Trong chớp mắt đã có thể khiến cơ thể của Sở Dạ bị đày vào không gian bị nén, khiến Sở Dạ bị mắc kẹt rong khoảng không mãi mãi.

Sở Dạ vẫn bình tĩnh.

Giọng nói đó lại vang lên: “Linh hồn, thiêu đốt”

Ngay khi Sở Dạ vừa dứt lời, không gian xung quanh đột nhiên vỡ vụn như thủy tỉnh.

Vô số mảnh vỡ không gian biến thành ánh sáng rong suốt và từ từ tiêu tan.

Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến trong mắt Đệ Ngũ Kinh Hồng hiện lên một tia kỳ qu;

Đối với sức mạnh trên người Sở Dạ... hẳn ta không cách nào lý giải được.
 
Chương 26: C26: Không cách nào lí giải


Lúc này Sở Dạ lại lên tiếng: "Ta đã nói rồi, mười hai pháp tắc thiên địa không có tác dụng với ta."

Đệ Ngũ Kinh Hồng quay lại nhìn Sở Dạ, lăn đầu tiên trong giọng điệu mang theo vẻ khó hiểu và nghi ngờ: "Linh hồn trong miệng ngươi là loại lực lượng gì?"

Sở Dạ không giấu giếm gì: “Mười hai tầng linh hồn, bao hàm tất cả pháp tắc của trời đất, không được. coi là lực lượng. Cũng không phải là linh hồn mà các ngươi biết.”

Đệ Ngũ Kinh Hồng nói: "Lực lượng không tính là lực lượng? Nhưng nó có thể nắm bắt được mọi pháp tắc. Thật sự rất hấp dẫn”

Sở Dạ không để ý đến Đệ Ngũ Kinh Hồng đang suy nghĩ gì, nói: "Ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Đệ Ngũ Kinh Hồng hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"

Sở Dạ nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, mục đích của ngươi là gì, nhưng ngươi không nên... cố gắng tiêu diệ ta!"


Ánh mắt của Đệ Ngũ Kinh Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, đến khi nhìn về phía Sở Dạ thì có chút khinh miệt “Ta không hiểu linh hồn trong miệng ngươi rốt cuộc là loại lực lượng gì, nhưng ngươi muốn dựa vào lực lượng này để khiêu chiến uy nghiêm của ta. Thế thì thật quá ngây thơ!"

Sở Dạ nói: “Trong mắt ta, ngươi không có chút uy nghiêm nào cả.”

"Vút!"

Dưới cái búng tay giòn giã của Sở Dạ, một ngọn lửa màu xanh lục xuất hiện từ không trung.

Tia lửa này được gọi là Thần Tẫn Thiên Diễm! Đó là ngưồn ánh sáng duy nhất trong Oố Thổ mai táng. Thần Ma.

Nó huyền diệu đến mức khó có thế tưởng tượng được.

Một cơ thể không có ý thức không thể cảm nhận được cơn đau bỏng rát. Nhưng nhìn ngọn lửa xanh lan tràn trên người, Đệ Ngũ Kinh Hồng lại cảm thấy bị sỉ nhục.

Dù chỉ là thân thể tạm bợ kế thừa của hắn ta cũng không xứng để người khác chạm vào.

Búng tay một cái, Đệ Ngũ Kinh Hồng muốn quét sạch ngọn lửa xanh. Nhưng Đệ Ngũ Kinh Hồng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra lực lượng của mình trực tiếp biến mất khi tiếp xúc với ngọn lửa.

Không, chính xác hơn thì lực lượng của chính hắn ta đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Đệ Ngũ Kinh Hồng dường như muốn xác định lại, một lần nữa rót lực lượng của mình vào ngọn lửa xanh. Nhưng kết quả vẫn như vậy.


Lúc này Đệ Ngũ Kinh Hồng nhìn vẽ phía Sở Dạ: "Đây là chỗ dựa vào của ngươi sao? Rất kỳ lạt Nhưng vẫn chưa đủ!"

Giọng vừa dứt, Đệ Ngũ Kinh Hồng hạ bút thành. văn, pháp tắc vô hình biến thành một chiếc lồng không gian cỡ lòng bàn tay, trong nháy mắt bao trùm ngọn lửa xanh, khiến ngọn lửa cách ly khỏi người yêu hồ. Chỉ là còn không chờ Đệ Ngũ Kinh Hồng căm “cái löng” rong tay lên quan sát, ngọn lửa xanh đã hoàn toàn nuốt chửng chiếc lồng không gian trong tay hắn ta.

Sau đó nó tiếp tục lan rộng trên cơ thể yêu hồ.

Không đến mười giây, thân thể của yêu hồ đã bị Thần Tãn Thiên Diễm đốt cháy hoàn toàn vào hư vô, không để lại một hạt bụi nào.

Tốc độ đốt cháy nhanh đến mức ngay cả Đệ Ngũ Kinh Hồng cũng không kịp phản ứng. Hắn ta đã hoàn toàn đánh giá thấp lực lượng của Thần Tân Thiên Diễm.

Chỉ có viên Thiên Mệnh Dị Thể Châu vẫn còn trôi nổi trong không trung.

Giơ tay lên, Sở Dạ cầm Thiên Mệnh Dị Thể Châu. trong tay. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Đệ Ngũ Kinh Hồng đang biến mất trong đại điện.

Nhưng Sở Dạ không tin Đệ Ngũ Kinh Hồng lại chết như vậy.


Lúc này, Vương Thủ Dạ chậm rãi tỉnh lại.

Khi Sở Dạ đang định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì chỉ thấy toàn bộ đại điện bắt đầu rung chuyển dữ dội

Ngay sau đó, giọng nói của Đệ Ngũ Kinh Hồng lại vang lên trong không gian. Chỉ nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy bóng dáng.

“Ngọn lửa có thể nuốt chửng pháp tắc nằm ngoài dự đoán của ta. Dường như ngươi đã mang đến cho ta một bất ngờ lớn hơn. Nhưng ta có thể cảm nhận được lực lượng của ngươi rất yếu, chỉ cần giết ngươi là có thể khiến ngọn lửa thần kỳ này biến mất, phải không?" . Đam Mỹ Sắc

Không đợi Sở Dạ trả lời, hơi thở của Đệ Ngũ Kinh Hồng hoàn toàn biến mất.

"Ầm ầm!"
 
Chương 27: C27: Ngọn lửa thần kì


Núi lở đất nứt bất ngờ kéo theo cả Vô Phong Nhai.

Trong Vô Phong Nhai, Thập Tuyệt Phong vốn đã đứng vững đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhảy lên giữa không trung.

Những người tu hành ở trên Thập Tuyệt Phong đều bị chấn động lan đến, ngoại trừ một số người tìm được chỗ dựa, những người còn lại đều bị đá bay ra ngoài

"Gầm!"

Ngay sau đó, một tiếng gầm chói tai cắt ngang bầu trời, làm rung chuyển toàn bộ Hoang Vực.

Dưới làn sóng âm thanh do tiếng gầm truyền đến, vô số tồn tại đáng sợ ẩn sâu trong Hoang Vực đều thức tỉnh.

Chờ cho mọi người đứng vững trở lại, bọn họ kinh hãi nhìn Thập Tuyệt Phong đang lơ lửng trên không rung.

Chỉ thấy đáy của Thập Tuyệt Phong được nối thành một dãy.


Kèm theo một chút động đậy, trong Thập Tuyệt Phong lần nữa lại long trời lở đất, vô số đá vụn cây rừng từ trên trời rơi xuống.

Nhìn thì có vẻ lực lượng nhỏ bé nhưng lại có sức như trăm vạn con rồng.

Những người tu hành vẫn còn ở Thập Tuyệt Phong vừa đứng vững đã bị ảnh hưởng bởi lực lượng này.

Tất cả nội tạng đều bị xé nát, cơ thể bị vỡ thành từng mảnh. Hàng ngàn xác chết rơi xuống đất kèm theo bụi băm, tựa như sao bằng rơi xuống. Cuối cùng Thập Tuyệt Phong đã lộ bộ mặt thật của mình.

Một con yêu thú có chiều cao vạn trượng,

"Bùm!"

Yêu thú từ từ đứng thẳng dậy.

Che khuất bầu trời, trời đất rung chuyển.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, Thập Tuyệt Phong. ban đầu chỉ là mười cái gai trên lưng con yêu thú này.

Lúc này, Sở Dạ và Vương Thủ Dạ đã bị nhổ ra khỏi bụng của yêu thú.

Bị nhổ ra còn có những người tu hành khác trước đây bị mắc kẹt trong hang đá.

Nhìn vào con yêu thú khổng lồ trước mặt, sắc mặt Vương Thủ Dạ nặng nề, nói ra lai lịch của nó.

"Yêu Vương, Đại Thao! Hóa ra là yêu vương Đại Thao từ tám ngàn năm trước! Nó vẫn còn sống à?”

"Gầm!"


Dưới ánh mắt nặng nề của Vương Thủ Dạ, miệng Đại Thao lại phát ra tiếng gầm thét, dường như đang rút bỏ nỗi bưồn chán tám ngàn năm qua

Mà tiếng găm này đã hoàn toàn thu hút toàn bộ Hoang Vực.

Ở sâu trong Hoang Vực, vô số mãnh thú đáng sợ đã thức tỉnh. Trong mắt đầy sợ hãi và kính nể, phủ phục tại chỗ, nơm nớp lo sợ. truyện tiên hiệp hay

Nhưng ở những nơi khác của Hoang Vực, vô số người tu hành đã bị tiếng gầm lớn này hấp dẫn.

Tiếng găm của Đại Thao không làm họ sợ hãi mà khiến bọn họ nghỉ ngờ trong Vô Phong Nhai có bảo vật xuất thế,

Thế cho nên rất nhiều người tu hành từ bốn phương tám hướng đều hướng về phía Vô Phong Nhai.

Chỉ có một số rất nhỏ những người tu hành lý trí chọn cách chờ xem.

Nhìn Yêu Vương Đại Thao, chỉ có Sở Dạ biết, Đại Thao trước mặt không phải là Đại Thao thực sự, mà là Đệ Ngũ Kinh Hồng còn đáng sợ hơn Yêu Vương Đại Thao nhiều.

"Thì ra là vậy!”

Nhìn chằm chằm vào cơ thể của Yêu Vương Đại Thao, Sở Dạ đột nhiên lẩm bẩm.


Vương Thủ Dạ ở một bên cho là Sở Dạ nhìn ra huyền cơ gì, không khỏi hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”

Sở Dạ nói: "Trong điện Yêu Hoàng có ba trăm sáu mươi lăm ngôi sao, tương ứng với ba trăm sáu mươi lăm pho tượng đá của yêu vương. Trong điện Yêu Hoàng thực tế chỉ có ba trăm sáu mươi bốn bức tượng đá yêu vương. Đại Thao này chính là pho tượng cuối cùng. Điện Yêu Hoàng luôn tồn tại trong bụng Đại Thao”

Vương Thủ Dạ sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Còn gì nữa không?”

Sở Dạ bình tính lắc đầu: "Không có nữa.”

Vương Thủ Dạ lơ đãng một lúc.

Trong tình thế nguy cấp như vậy, Sở Dạ vẫn có thể nghĩ tới điều này. Ông ta có nên khen Sở Dạ bình tĩnh hay nói Sở Dạ ngu ngốc đây?

Nhưng tình hình hiện tại không còn cho phép. Vương Thủ Dạ suy nghĩ quá nhiều nữa.

Chỉ nhìn thấy cái đuôi của Đại Thao tuỳ ý cuộn lên, toàn bô lối ra của Vô Phong Nhai đều bị chặn lại.
 
Chương 28: C28: Không còn cho phép


Mấy vạn người tu hành, tất cả đều bị nhốt trong phạm vi cơ thể của Đại Thao.

Bên ngoài Vô Phong Nhai, ngày càng có nhiều người tu hành từ khắp nơi chạy đến tụ tập ở Hoang Vực.

Lúc nhìn thấy Yêu Vương Đại Thao, họ vốn tưởng răng báu vật sẽ được sinh ra cho nên người tu hành nào cũng muốn đến tranh đoạt cơ hội.

Họ sợ tới mức bỏ chạy tản ra.

Cũng không dám đến gần nữa, ẩn mình trong. bóng tối.

Những Tu người tu hành Hành Giả có thực lực rất mạnh cũng cực kỳ cẩn trọng.

Chỉ cần phát hiện ra có điều gì đó hơi không ổn là họ lập tức chạy trốn.

Nhưng trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu. những người có lòng chính trực.

Kiên định tuân theo câu người và yêu không thể cùng tồn tại.

“Yêu Vương xuất thế, nếu không ngăn cản, chắc chẩn sẽ làm loạn Cửu Châu.”

“Chư vị, hãy đi theo ta, chúng ta cùng nhau giết chết Yêu Vương”

"Roẹt!"

Hàng trăm chùm sáng từ trên trời rơi xuống, âm. thanh lớn truyền đến.


Bảy cụ già râu tóc bạc trắng xuất hiện bên trong Vô Phong Nhai.

“Thiên Khu!"

“Thiên Tuyền!”

"Thiên Cơ!"

“Thiên Quyền!"

“Ngọc Hành!"

"Khai Dương!"

"Diêu Quang!”

"Khi cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ về phía Đông, thiên hạ đều là mùa xuân; Cán chùm sao Bắc Đẩu chỉ về phía Nam, thiên hạ đều là mùa hạ; Cán chùm sao Bắc Đầu chỉ về phía Tây, thiên hạ đều là mùa thu; Cán chùm sao Bắc Đầu chỉ về phía Bắc, thiên hạ đều là mùa đông!"

“Hí khúc Liên Hoa Lạc!”

“Ầm!"

Dường như giữa trời đất thực sự có một tiếng bàn. cờ hí khúc Liên Hoa Lạc vang lên.

Vạn vật chúng sinh là bản cờ, thiên đạo cầm cờ.

Một đứa con rơi xuống, Thương Long bay lên không trung!

"Gào!"

Nương theo tiếng ngâm nga đỉnh tai nhức óc, một con Cự Long dài ngàn thước từ giữa tỉnh bàn bay vút lên.

Cự Long ngửa mặt lên trời, găm một tiếng gầm dài, rung chuyển bầu trời, trút ra thiên uy cưồn cuộn, sau đó trực tiếp lao vào cần xé Yêu Vương Đại Thao.

Nhìn vào con Cự Long đó.

Vương Thủ Dạ khẽ vuốt bộ râu, khen ngợi nói "Tuy rằng những lão già ở Bắc Đầu Thiên Oốc bảo thủ và ngu xuẩn, nhưng không thể không nói, tỉnh bàn vô thường đại trận, quả thực tất kinh người”

"Thật đáng tiếc, thực lực của những người áp.

dụng pháp trận này quá yếu... Họ đánh giá bản thân mình quá cao, cũng như đánh giá thấp thực lực của Yêu Vương”

Cuối cùng, Vương Thủ Dạ không hề lưu tình phun ra bốn chữ.

“Đáng đời bị đâm đầu vào chỗ chết!"


Quả nhiên, Vương Thủ Dạ vừa nói xong câu đó, đã nhìn thấy Đại Thao duỗi chân trước ra, nó không làm ra bất kỳ động tác cầu kì nào mà chỉ vỗ nhẹ xuống.

Con Cự Long kia trực tiếp vỡ tan.

Bảy vị trưởng lão của Bắc Đấu Thiên Oốc bị sức. mạnh phản phệ, khí tức trên người hỗn loạn, trên

khuôn mặt già nua ban đầu của họ thậm chí còn không nhìn thấy một chút máu.

Trong Vô Phong Nhai, còn có hơn một ngàn người tu tiên đã bị sức mạnh còn sót lại bóp ngặt.

Chết ngay tại chỗ.

Khoảnh khắc nhìn thấy những người tu hành này lập tức chết đi, Sở Dạ có thể cảm nhận được khí tức của Vương Thủ Dạ đang dao động.

Dường như đang kìm nén cảm xúc của chính mình.

Cảm xúc tức giận.

Đúng lúc này, một ánh mắt khó nhận ra trên trán Yêu Vương Đại Thao đã khóa chặt trên người Sở Dạ trong đám đông.

Sự áp lực vô tận đột nhiên phát ra.

Bao phủ toàn bộ Hoang Vực.

Dưới sự áp lực, trong Vô Phong Nhai, chỉ có Vương Thủ Dạ và Sở Dạ vẫn còn đứng thẳng.

Trông rất nổi bật.

Năm ngón tay phải của Sở Dạ không ngừng cọ xát vào nhau.

Nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng bình tĩnh và chăm chú quan sát hành động của Yêu Vương Đại Thao.


Không một ai có thể cảm nhận được máu trong cơ thể Sở Dạ đang sôi sùng sục.

Kể từ khi đi vào thế giới này.

Sở Dạ chưa từng thực sự quan tâm đến bất cứ. chuyện gì.

Cho đến khi Đệ Ngũ Kinh Hồng xuất hiện. Điều này mới làm cho Sở Dạ có hơi hứng thú đối với thế giới này.

Mà Yêu Vương Đại Thao trước mặt này đã đốt lên sự nhiệt huyết đã ngủ yên bấy lâu nay của Sở Dạ.

Sở Dạ chưa bao giờ có những khoảnh khắc cảm thấy hưng phấn như vậy.

Chỉ là cảm giác hưng phấn này những người khác không thể cảm nhận được.

Càng gặp nhiều nguy hiểm, ở trong mắt người khác, Sở Dạ lại càng bình tĩnh. Đại Thao tập trung sự chú ý của mình lên người Sở Dạ.

Vào lúc này, Sợ Dạ cũng đã chuyển động.

Nhẹ nhàng nâng chân bước đi, vào lúc Sở Dạ chuẩn bị bước ra ngoài thì thấy Vương Thủ Dạ lại giơ. tay lên ngăn cản hắn lăn nữa.

Sở Dạ vẫn chăm chú nhìn Đại Thao, hắn cũng không nhìn đi chỗ khác mà chỉ nói:"Mục tiêu của hẳn là ta."

Vương Thủ Dạ nói: "Ngươi là ngự tọa của Tử Doanh, có tránh nhiệm gánh vác trấn thủ Trường Uyên một lần này thôi, ngươi chỉ có thể để ta đi ở phía Trước."

Sở Dạ dừng bước, hắn nhìn Vương Thủ Dạ.
 
Chương 29: C29: Hưng phấn


"Chẳng phải lúc đó ngươi cũng ngự tọa ở Trường Uyên sao?"

“Ngự tọa chỉ có thể có một người, từ lúc ngươi trở thành ngự toạ của Tử Doanh, ta cũng chỉ là một Người Gác Đêm bình thường."

Hai bên đối diện với nhau

Vương Thủ Dạ lại nói: "Ngươi có biết vì sao ta đã từng phải lập lời tuyên thệ nặng nề và cam tâm tình nguyện trấn thủ Trường Uyên, vĩnh viễn không bao giờ trở về nhìn Cửu Châu không?"

Sở Dạ lắc đầu.

Khóe miệng Vương Thủ Dạ chợt xuất hiện một nụ cười, ông ta tự kể chuyện xưa cho Sở Dạ: "Đã từng có. một thiếu niên bị bắt nạt từ nhỏ, sống không bằng chết"

"Hắn cho rằng, cả đời này hẳn chỉ có thể sống như vậy cho đến khi hắn chết đi.”

"Thế nhưng sau đó hắn gặp một người con g

Nói đến đây, Vương Thủ Dạ nhìn Sở Dạ với ánh mất hoài niệm và nói: "Đó là một người rất tốt bụng cũng là một nữ nhân xinh đẹp."

Sở Dạ thì lại rất bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?”

Vương Thủ Dạ nói: Nàng ấy đã dành cho thiếu niên ấy sự tôn trọng mà hắn chưa bao giờ có cũng như mang lại sự hy vọng mà người thiếu niên ấy chưa bao giờ có.”

“Thậm chí còn giúp thiếu niên đó luyện tập thành công một pháp quyết do Đại Đế lưu lại, để cho thiếu niên đó có tư cách đứng thắng người ở thiên hạ này."


"Nhưng nô lệ là nô lệ!"

"Luôn có những người không muốn nhìn thấy một người đã từng sống trong vũng bùn, đứng cao hơn họ”

"Cuối cùng, thiếu niên kia bị phế đi toàn gân cốt trên cơ thể, lại rơi xuống vũng bùn một lần nữa, nhưng nữ nhân kia đã cứu được hắn."

"Điều kiện để thiếu niên kia có thể sống sót đó. chính là cả đời này, hai người đó sẽ không bao giờ gặp nhau nữa."

"Lần từ biệt đó lại thực sự là mãi mãi.”

Câu chuyện xưa mà Vương Thủ Dạ kể rất ngắn, giong điệu cũng rất thờ ơ, như thể thiếu niên trong truyện xưa kia và nữ nhân trong chuyện xưa đó không hề liên quan gì đến ông ta.

Chẳng qua là, bất cứ ai cũng có thể nghe ra Vương Thủ Dạ chính thiếu niên trong chuyện xưa.

Vương Thủ Dạ cũng không nói gì về những chuyện đã xảy ra sau đó.

Nhưng mà Sở Dạ lại thoải mái mim cười và sâu sắc nói: "Thế giới này quá bẩn, không nhìn cũng không sao."

"Nhưng người ta yêu chôn cất tại Cửu Châu, kế tục thiên mệnh, lên ngôi hoàng đế, đó là hy vọng duy nhất để hồi sinh nàng ấy.”

Sau đó Vương Thủ Dạ nhìn về phía chân trời mênh mông.

Ông ta lại nói tiếp: "Bây giờ, hy vọng cuối cùng này cũng đã tan vỡ."

"Ta cũng nên đi rồi."

Vừa dứt lời, Vương Thủ Dạ cũng đã đi về phía Yêu. Vương Đại Thao.

Nhìn bóng lưng của Vương Thủ Dạ, Sở Dạ biết là lão đầu này đã chết tâm rồi.

Bởi vì niềm hy vọng của ông ta đã tan vỡ, nhưng mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, cũng như phải gánh chịu hậu quả từ sự lựa chọn của chính mình.

Cho nên dù Sở Dạ có thể ngăn cản, thì hắn cũng sẽ không ngăn cản.

Vương Thủ Dạ vừa thả lỏng một tay ở phía sau vừa bước lên từng bước từng bước một.

Nhẹ nhàng nỉ non: "Đợi tám nghìn năm!"

Không ngờ lại chờ đợi sự xuất hiện của Đại Thao, có lẽ, đây là số mệnh.


Lúc này, trong tay phải của ông ta có một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt, không biết là thanh trường kiếm đó đã xuất hiện trong tay Vương Thủ Dạ từ lúc nào.

Trên thân thanh trường kiếm khắc hai chữ "Cửu Thiên."

Đúng tám ngàn năm trước, Vương Thủ Dạ đã dùng Cửu Thiên Kiếm để chém Yêu Vương Đại Thao.

Khoảnh khắc Cửu Thiên Kiếm xuất hiện, cơ thể của Đại Thao run lên một cách kỳ lạ không rõ lý do.

Dường như là đang sợ hãi.

Chẳng qua là nỗi sợ này cũng không xuất phát từ Đệ Ngũ Kinh Hồng.

Mà nó xuất phát từ bản năng cơ thể của Đại Thao.

Đột nhiên, Vương Thủ Dạ quét qua không khí và nhảy thắng vào mây xanh.

Đứng giằng co với cơ thể cao lớn của Đại Thao.

Sự tương phản rõ rệt giống như một con kiến làm rung chuyển ngọn núi.

Bi tráng không thể giải thích được.

Vương Thủ Dạ cầm Cửu Thiên Kiếm trong tay và giơ cao lên đỉnh đầu.

Tay trái ngưng quyết, tay phải cầm kiếm.

Trong miệng ngâm tụng lời thề của Người Gác Đêm.


“Trấn thủ Trường Uyên, chấp đao dạ hành.". Truyện Hot

“Cuộc đời này như vậy, quãng đời còn lại cũng giống nhau!

“Người Gác Đêm Tử Doanh Vương Thủ Dạ mời ngự tọa xem."

Giọng nói của Vương Thủ Dạ lan truyền và làm lay động toàn bộ Hoang Vực, Sở Dạ ngẩng đầu nhìn ra xa.

Vô số người tu hành trong Hoang Vực cũng ngắng đầu nhìn ra xa.

Ngoại trừ Sở Dạ, chưa một ai từng nghe đến cái tên Vương Thủ Dạ này.

Cũng không một ai biết danh tính thực sự của Vương Thủ Dạ.

Nhưng vào lúc này, bởi vì Vương Thủ Dạ kêu hô mà địa vị của Vương Thủ Dạ ở trong lòng vô số người tu hành bỗng nhiên tăng lên.

Giống như một thác đổ xuống sông, điên cưồng gào thét không dừng lại.

Vương Thủ Dạ xuất kiếm chém Yêu Vương chỉ để bảo vệ những người tu hành bên trong Vô Phong Nhai.

Ánh sáng đỏ mờ ảo ban đầu của Cửu Thiên Kiếm cũng phá tan bầu trời vào lúc này.

Bất cứ ai ở trong Hoang Vực cũng đều có thể chứng kiến lưồng ánh sáng chói lọi đó. Đều có thể cảm nhân được kiếm ý hủy thiên diệt địa này.
 
Chương 30: C30: Hủy thiên diệt địa


“Giết!"

Tiếng hét to như sấm.

Vỡ cả màng nhĩ.

Thanh kiếm cuối cùng cũng rơi xuống.

Đối mặt với một kiếm này, cơ thể của Đại Thao sợ run tẩy không thôi.

Dường như số phận của tám ngàn năm trước lại được nặng nề ghỉ lại một lần nữa

Nhưng ánh mắt giữa trán của Đại Thao lại vô cùng bình tĩnh.

Một móng vuốt đơn giản là phản ứng của nó đối với một kiếm này.

"Âm ầm!"

Dưới tiếng nổ chói tai.

Kiếm quang tiêu tán, máu thịt trên người Vương Thủ Dạ bay khắp nơi, xương cốt vỡ vụn.


Đây chính là cái giá đất phải trả cho việc sử dụng Cửu Thiên Kiếm

Nhưng cái giá đất này rất đáng giá...

Một kiếm này, chém vỡ nửa người của Đại Thao.

Ngay lúc Vương Thủ Dạ cho rằng mình đã thành công chém giết Đại Thao, trên khóe miệng ông ta xuất hiện một nụ cười khổ sở thì ông ta sợ hãi phát hiện.

Chưa đầy mười hơi thở, thế mà phần cơ thể bị đến phá hủy của Đại Thao thực sự đang hồi phục lại

Cơ thể khổng lồ, cao hơn vạn trượng thế mà đã hoàn toàn khôi phục lại, như thể nó chưa từng có một vết thương nào cả.

"Lực lượng pháp tắc, thời không đáo lưu!" Từ phía xa xa, nhìn thể cơ thể của Đại Thao hồi phục lại. Sở Dạ từ từ phun ra mấy chữ.

Sự lĩnh ngộ của Đệ Ngũ Kinh Hồng đối với pháp tắc, vượt ra khỏi dự đoán của Sở Dạ.

Khôi phục lại cơ thể, sức mạnh của Yêu Vương không những không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm,

Nó hướng về chỗ Vương Thủ Dạ và lập tức vỗ móng vuốt của mình.

Sức mạnh của một vuốt này đã tăng hơn mười lần so với trước đây.

Vương Thủ Dạ tự biết rằng mình khó có thể ngăn cản cho nên ông ta đã nhanh chóng lui ra sau.

Trong mắt ông ta cảng thêm kiên định.

Ông ta nghiêng người nhìn sang Sở Dạ đang ở. trên mặt đất và nói: "Nếu một ngày nào đó ngươi đến Thanh Châu, hãy thay ta mang một câu đến trước phần mộ Dạ gia”

"Vương Thủ Dạ ta trấn thủ Trường Uyên tám nghìn năm, không nợ thiên hạ muôn dân trăm họ bất cứ thứ gì cả, duy chỉ thiếu nợ nàng một câu... Ta nguyện ý lấy nàng”

Không đợi câu trả lời của Sở Dạ, Vương Thủ Dạ đã xoay người đi rồi.

Cửu Thiên Kiếm trong tay ông ta lại phát ra ánh. sáng màu đỏ một lần nữa. Cơ thể của Vương Thủ Dạ cũng phát ra ánh sáng đỏ tương tự.

Giọng nói lại vang lên một lần nữa.

"Kinh Phong một lưồng xây sóng lớn,


Ngàn năm năm tháng dẫn đầu

"Ta dùng cơ thể để vươn tới bầu trời

Cửu Thiên nhất kiếm chém Đại Yêu!”

Người Gác Đêm Tử Doanh Vương Thủ Dạ mời ngự toạ xem nhất kiếm."

"Một kiếm này có thể chém chết Yêu Vương! Một kiếm này là Vương Thủ Dạ chém ra với cái giá phải trả rất đắt, thiêu đốt sinh mệnh."

Thanh kiếm bay lên, gió dừng lại!

Kiếm rơi xuống, mây tan đi!

Sau một kiếm đó, hình bóng của Yêu Vương Đại Thao đã không còn tồn tại nữa.

Thi thể của Vương Thủ Dạ cũng rơi từ trên trời xuống, phiêu dật như một con diều ở phía chân trời.

Đi tới trước mặt Vương Thủ Dạ, ánh mắt Sở Dạ trở nên phức tạp.

Sau khi đứng một lúc lâu, hắn nhàn nhạt phun ra vài chữ.

“Ta sẽ chuyển lời thay ngươi.” Sau đó Sở Dạ ngước mắt nhìn về phía bầu trời.

Yêu Vương Đại Thao vốn dĩ đã bị Vương Thủ Dạ chém chết thế mà cơ thể của lại ngưng tụ một lần nữa

Khí tức phun ra nuốt vào, đều mang đến sự tuyệt vọng cho những người tu hành bên trong Vô Phong Nhai.


Dưới một đòn kiếm đáng sợ như vậy của Vương Thủ Dạ, Yêu Vương Đại Thao vẫn bình an võ sự.

Vậy thì ở bên trong Vô Phong Nhai làm gì còn ai có thể ngăn cản Đại Thao chứ?

Chỉ trong chốc lát mà những người tu hành bên trong Vô Phong Nhai đã loạn thành một đoàn.

Sở Dạ đi vào trong đám đông hoảng loạn, không một ai chú ý tới hần.

Chỉ có Đại Thao bao phủ trời xanh vẫn luôn chăm chú nhìn Sở Dạ.

Trước mặt Sở Dạ, tựa như có một nấc thang vô. hình, dẫn thẳng lên trời.

Mỗi lần Sở Dạ tiến lên phía trước một bước, trên không trung, bóng dáng của hẳn sẽ cao lên thêm một chút.

Cho đến khi bóng dáng của Sở Dạ bay lên không trung.

Lúc này mới có người bắt đầu chú ý tới Sở Dạ.

"Ai vậy? Hắn đang muốn làm gì?"

Trong Vô Phong Nhai, phần lớn các người tu hành đều không biết Sở Dạ.
 
Chương 31: C31: Bình an vô sự


Nhưng khi nhìn thấy Sở Dạ đến gần Đại Thao, họ dường như đã đoán được Sở Dạ đang định làm gì, nhưng họ cũng có hơi không chắc chắn.

Dù sao thì đó cũng là Yêu Vương Đại Thao Muốn chứng minh sự tồn tại của bất tử à.

Ngay cả một cường giả như Vương Thủ Dạ cũng. đã rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu, huống hồ gì là tên tiểu bối vô danh.

Có thể thấy được khoảng cách giữa Sở Dạ và Đại Thao càng lúc càng gần.

Mặc dù không thể tin được nhưng họ cũng không thể nghĩ ra một điều gì khác.

Hành động của Sở Dạ đã thu hút vô số người tu. hành cả bên trong lẫn bên ngoài Vô Phong Nhai.

Không một ai nghĩ rằng Sở Dạ sẽ đủ thực lực để đối mặt với Yêu Vương.

Họ chỉ tò mò hơn, lúc này, bất cứ ai đứng ra đều sẽ khơi dậy sự tò mò như vậy.

"Đây là đệ tử của tông môn nào thế? Dám khiêu khích Yêu Vương... Muốn làm vậy chỉ để lấy lòng mọi người, thế thì cũng đáng chết”

Trong đám đông, có người mở miệng mỉa mai.

Nhưng rồi cũng làm cho nhiều người phải cau mày.


Yêu Vương Đại Thao hiện thế, làm cho hàng vạn người tu hành phải bỏ mình.

Ngay cả một cường giá như Vương Thủ Dạ cũng đã bỏ mạng lại vì chuyện này.

Lúc này, mặc dù hành động của Sở Dạ có thể sẽ chọc giận Yêu Vương.

Nhưng Sở Dạ có thể đứng ra cũng đủ để làm cho. người khác phải khâm phục rồi

Vào thời khắc sinh tử, họ không có dũng khí kề vai sát cánh chiến đấu bên cạnh Sở Dạ thì cũng tuyệt đối không nên chỉ trích sau lưng Sở Dạ.

Nhưng cuối cũng không có một ai đứng ra bênh vực Sở Dạ.

Dù sao thì hành động của Sở Dạ chắng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết

Ai sẽ thay một người đã chết giải thích chứ?

Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.

Rốt cuộc Sở Dạ cũng đã đi tới và đứng ở độ cao gần giống Vương Thủ Dạ đứng lúc trước.

Một Yêu Vương cao vạn trượng và một nhân loại nhỏ bé.

Sự tương phản rõ rệt, ngay cả khi đã nhìn thấy nó. một lần, thì khi nhìn lại nó một lần nữa ai cũng phải cảm thấy choáng váng.

Bên trong và bên ngoài Vô Phong Nhai, lúc này, tất cả những tiếng bàn tán cũng đều im bặt.

“Ta, ban thưởng cho ngươi một cái chết! Bất động thì như trấn hải núi cao, động thì lập tức xới đất.”

Đây là lần đầu tiên Yêu Vương Đại Thao mở. miệng nói chuyện, cũng là lần đầu tiên nó có phản ứng mạnh liệt như vậy.

Âm lôi cuồn cuộn.

Đại Thao không ngừng quay cưồng giữa trời xanh.


Cơ thể cao vạn trượng của nó cũng không bị ảnh hưởng

Mà xung quanh Đại Thao, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh cho đến khi lan ra toàn bộ Hoang Vực.

Mọi người đều cảm nhận được sự thay đối trong không khí.

Trong tầm mắt của họ, sương mù lạnh lẽo trong không khí ngưng tụ thành từng giọt nước, tất cả đều chạy quanh cơ thể của Đại Thao, bắt đầu nhanh chóng nhập lại thành hình...

Cuối cùng, một nhũ băng giống như ngọn núi đã được hình thành.

Nhũ băng rậm rạp chẳng chịt, đếm không xuể, che lấp toàn bộ Vô Phong Nhai.

Đặc biệt tráng lệ.

Ai cũng cảm nhận được sự áp lực chết chóc do. nhũ băng này mang lại

Những người dưới nhũ băng không có tâm trạng để thưởng thức một khung cảnh như vậy.

Họ chỉ thầm nghĩ muốn chạy trốn.

Khoảnh khắc những nhũ băng này hình thành, họ hoảng sợ nhận ra, bên trong toàn bộ Vô Phong Nhai đã hình thành một không gian khép kín.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

Ngay cả khi mắt họ có thể nhìn rõ mọi thứ.


Nhưng năm giác quan đã bị đóng lại và không còn có thể tìm ra phương hướng.

Ngay cả những người tu hành bên ngoài Vô.

Phong Nhai cũng chỉ nhìn thấy một màn sương mù trắng xóa, họ không thể nhìn rõ hình ảnh trong sương mù.

Đây là mới chính là thủ đoạn thực sự mà Đệ Ngũ Kinh Hồng dùng để đối phó với Sở Dạ.

Trong phạm vi của mình, Yêu Vương Đại Thao chính là chủ nhân của tất cả chúng sinh.

Kiểm soát mọi quyền sinh sát trong phạm vi này.

Giải thích nó theo một nghĩa khác.

Trừ khi người đó phải có sức mạnh cường đại để mạnh mẽ phá vỡ phạm vi này.

Đột phá khả năng khống chế sức mạnh trong phạm vi mà Đại Thao có thể kiểm soát.

Nếu không, Đại Thao sẽ bất khả chiến bại bên trong pham vi này.
 
Chương 32: C32: Bất khả chiến bại


Đệ Ngũ Kinh Hồng đã sớm nhìn ra, thực lực của Sở Dạ rất yếu.

Cho nên mới nghĩ đến chuyện sử dụng phạm vi của Đại Thao để đối phó với Sở Dạ.

"Biển cát Đại Thao, bằng ngưng vạn dặm. Cái lạnh ở biển cát Bắc Nguyên muôn đời không thay đổi, được gọi là cấm địa người tu tiên, tất cả đều dựng lên vì đôi cánh lớn.”

"Hôm nay, ngươi tiến thân vào trong phạm vi của Đại Thao, có cách nào để phá giải không?"

Sở Dạ đang ở trong phạm vi của Đại Thao, Đệ Ngũ Kinh Hồng ngược lại cũng không vội giết hắn.

Vào lúc này, hẳn ta càng muốn xem thử là liệu rằng Sở Dạ có thể mang đến cho hắn ta một thứ gần giống với bất ngờ hay không?

Nói cách khác, hẳn ta muốn nhìn thấy bộ dạng giấy giụa của Sở Dạ.

Đệ Ngũ Kinh Hồng cho rằng Sở Dạ sẽ lại sử dụng hỏa diễm thần kỳ đó.

Nhưng chỉ có thể để cho Đệ Ngũ Kinh Hồng phải thất vọng rồi.

Sở Dạ chỉ ngước mắt lên nhìn, đối diện với đôi mất khổng lö của Đại Thao.

Hắn thờ ơ nói: "Đã từng có một vị thăn ở trên đỉnh Thiên Hà, ngộ ra được thiên đạo, muốn phá vỡ vòng. luân hồi, nghịch chuyển càn khôn, dùng sức mạnh để khai thiên, bói toán âm dương."


“Một ngón tay phá vỡ thế gian!"

"Vị thần?"

Lời nói của Đệ Ngũ Kinh Hồng chứa đựng vẻ hoài nghị, đây là lăn thứ hai hắn ta nghe được những từ ngữ xa lạ từ trong miệng Sở Dạ

Tuy rằng hắn ta không tin vào cái gì là đỉnh Thiên Hà, bói âm dương, nhưng hẳn ta vẫn muốn biết vị thần đại biểu cho cái gì.

Chỉ là Sở Dạ lại không hề có ý định nói cho Đệ Ngũ Kinh Hồng biết.

"Muốn do thám phải trả một cái giá thật lớn." Đối với sự từ chối của Sở Dạ, Đệ Ngũ Kinh Hồng cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Mỗi người đều có bí mật không thể nói. Huống hồ, bây giờ hẳn ta và Sở Dạ thậm chí còn có suy nghĩ hủy diệt đối phương.

“Được rồi, vậy thì hãy để cho ta thấy cái gọi sức mạnh của vị thần mà ngươi nói đi."

“Hy vọng rằng nó sẽ không làm cho ta quá thất vọng."

Nương theo lời nói của Đệ Ngũ Kinh Hồng, những nhũ băng che lấp đầy bầu trời đồng thời rơi xuống, đánh về phía Sở Dạ.

Lúc này, Sở Dạ cũng đã có hành động.

Âm thanh lúc có lúc không, lan truyền làm lay động tám hướng, vang vọng hàng trăm dặm.

"Người Gác Đêm Trường Uyên Sở Dạ, hôm nay đặt chân đến Hoang Vực, giết chết Yêu Vương, mượn sức mạnh của thần tiên, sau đó hoàn trả đủ”

Vào lúc này, Sở Dạ không thể lấy thân phận ngự. tọa Tử Doanh của mình, mà tự xưng là Người Gác Đêm Trường Uyên, đó cũng là một sự tôn trọng đối với Vương Thủ Dạ."

"Vạn linh tụ họp nguyên tế đại hung; Nhất chỉ Hoàng Tuyền nhất chỉ trủng!"

"Thôn thiên!

"Trong chớp mắt, hai tay Sở Dạ kết thành cổ ấn ngàn năm.


Trên người của hàng vạn người tu hành bên trong Vô Phong Nhai đồng thời lóe lên ánh sáng kỳ lạ, những quang mang này được phát ra bởi linh lực bên trong cơ thể của mỗi người tu hành.

Mượn lời nói trong miệng Sở Dạ.

Có thể tạo thành một phương thức hội tụ linh lực cực kỳ bá đạo,

Những người tu hành này vốn dĩ không thể nào. ngăn cản linh lực rút ra khỏi cơ thể họ.

Linh lực của mấy vạn người tu hành cuối cùng cũng hóa thành mấy vạn cột sáng, lao lên trời, dung nhập vào trong cơ thể Sở Dạ

Tài nghệ của các vị thần mạnh đến mức nào, Sở Dạ không thể nói trước được.

Nhưng nếu hân không hội tụ linh lực của mấy vạn người tu hành bên trong Vô Phong Nhai, chỉ dựa vào. thực lực bây giờ của hân, sẽ khó có thể đẩy nó đến cực hạn.

Linh lực của mấy vạn người tu hành hội tụ.

Tích thủy thành dòng, hội tụ thành sông.

Chẳng mấy chốc, cả người Sở Dạ bị linh lực hị thành một dòng sông bao quanh.

Ngay cả trong từng lỗ chân lông của Sở Dạ, đều. tỏa ra khí tức của linh lực.

Bàn tay Sở Dạ lại kết ấn.

Vào lúc ấn thành, thiên địa tĩnh lặng.


Trong phạm vi kiểm soát của Yêu Vương Đại Thao đã xảy ra biến hóa cực kỳ lớn.

Sương mù trắng vốn đang che chân Vô Phong Nhai bỗng nhiên tán loạn.

Rốt cuộc, tất cả người tu hành đã có thể nhìn rõ con đường phía trước, cũng như nhìn thấy rõ Sở Dạ phía chân trời.

Tóc bay tán loạn, áo bào phiêu dật.

Dưới ánh nhìn của vạn vật chúng sinh, Sở Dạ từ từ chỉ ra một ngón tay.

Nhìn thì chậm chạp nhưng thực ra đó là dư ảnh để lại do tốc độ nhanh đến cực hạn.

"Ngón tay phá vỡ thế gian!"

"Xé trời!"

"Toái hồn! Đoạn Hoàng Tuyền!"

"Chỉ một ngón tay phá vỡ thế gian, càn khôn vỡ vụn!"
 
Chương 33: C33: Càn khôn vỡ vụn


Trong phút chốc, ngón trỏ của Sở Dạ dường như. biến thành thiên vạn đạo hư ảnh.

Những nhũ băng vốn đã che lấp phía chân trời lăn lượt nát bấy, hóa thành những giọt nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống Vô Phong Nhai, giống như một cơn mưa.

Sức mạnh ngón tay vẫn chưa dừng lại.

Cho đến khi lao vào đôi mắt trên trán của Đại Thao, cảm nhận được sự áp bách do ngón tay của Sở

Dạ mang lại, sự sợ hãi lần đầu tiên lộ ra trong đôi mắt muôn đời không thay đổi.

Dưới ngón tay chỉ thế giới, chỉ có sự hủy diệt và không có cơ hội sống sót

Trong lúc bàng hoàng và xúc động, Đệ Ngũ Kinh Hồng thậm chí còn không nghĩ đến việc ngăn cản lưỡng sức mạnh này.

Thay vào đó, hắn ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất ngăn tách vận mệnh và thoát ly khỏi cơ thể của Đại Thao.

Nhưng vốn dĩ đã không kịp nữa rồi.

Khi vận mệnh của Đệ Ngũ Kinh Hồng muốn thoát ly khỏi cơ thể của Đại Thao, Sở Dạ trực tiếp dùng ngón tay xuyên thủng cơ thể của Đại Thao.


Dưới sức mạnh của ngón tay hủy thiên diệt địa, cơ thể của Đại Thao hóa thành sương máu trên bầu. trời, xen lẫn những hạt mưa nhỏ giọt xuống Vô Phong Nhai.

Người Gác Đêm Trường Uyên, chỉ dùng một ngón tay đã tiêu diệt Yêu Vương?

Bên trong và bên ngoài Vô Phong Nhai, vô số người tu hành nhìn lên bóng dáng trên không trung đều trở nên ngơ ngẩn.

Đầu tiên là Vương Thủ Dạ, sau đó là Sở Dạ.

Từ khi nào mà những Người Gác Đêm trấn giữ. Trường Uyên lại trở nên đáng sợ như vậy?

Ba chữ Người Gác Đêm đều đã bị những người tu hành ở Cửu Châu đưa vào quên lãng từ lâu, quá lâu rồi.

Nhưng có thể sau ngày hôm nay, Người Gác Đêm chắc chắn sẽ lan rộng khắp toàn bộ Cửu Châu một lần nữa.

“Người này, người này... Đây là đại ca của ta!"

Trong đám đông, có một gã nam nhân trung niên với tướng mạo hèn mọn bi ổi chỉ vào Sở Dạ giữa không trung, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động, nằm lấy cổ áo của người khác và la lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều ánh nhìn.

Người này không ai khác chính là Lý Nhị Cẩu.

Lúc này, một con mắt xen lẫn mưa máu thoát khỏi xiềng xích trong không gian, trực tiếp chui vào. trong Thiên Mệnh Dị Thế Châu.

Nhưng khi đôi mắt đó và Thiên Mệnh Dị Thể Châu hợp nhất, điều kỳ lạ không thể che giấu được. nữa, hình ảnh chín con rồng bay lên từ bên trong Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

Không ngừng điên cưồng gầm thét.

Cảnh tượng này trực tiếp làm kinh động đến tất cả những người tu hành bên trong và bên ngoài Vô Phong Nhai.

"Cửu Long Bá Thể!"

"Đó là Thiên Mệnh Dị Thể Châu trong truyền thuyết!"


Những người tu hành tinh mắt đã có thể nhận ra ngưồn gốc của hạt châu này.

Dục vọng tham lam lập tức dâng lên trong lòng vô số người tu hành.

Đó chính là Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

Bất cứ ai có được nó đều có tư cách đăng lâm Đại đế.

Nhìn Thiên Mệnh Dị Thể Châu này hiện ra những dị tượng.

Sợ Dạ không ngờ là dưới bốn chiêu phá vỡ thế. gian của hẳn thế mà Đệ Ngũ Kinh Hồng lại phân chia vận mệnh của mình thành hai phần.

Một phần được sáp nhập vào bên trong Thiên Mệnh Dị Thể Châu. Cho hắn ta một tia sáng của sự. sống.

Nhưng Sở Dạ cũng không ngăn cản Đệ Ngũ Kinh Hồng. Sau bốn chiêu phá vỡ thế gian đó, những linh lực hội tụ trong cơ thể Sở Dạ tựa như chim bay tản ra, tất cả đều trở về cơ thể của nguyên chủ

Sở Dạ lập tức ngã xuống đất.

Cảm giác suy yếu sau khi bị rút hết sức lực đã lan tỏa khắp cơ thể hắn.

Cho nên Sở Dạ chỉ có thể ngồi xuống, dựa lưng vào một khối đá xanh.


Sắc mặt hắn tái nhợt, trông vô cùng suy yếu.

Sự xuất hiện của Thiên Mệnh Dị Thể Châu đã khơi dậy sự thèm muốn của mọi người.

Cũng làm Sở Dạ vốn dĩ đang được vạn vật chúng sinh chú ý nhưng lúc này lại không có bất kỳ ai đến hỏi thăm hắn.

Thiên Mệnh Dị Thể Châu vừa vặn rơi vào trong tay Sở Dạ từ một góc độ xảo quyệt

Cảm nhận khí tức không trọn vẹn của Đệ Ngũ Kinh Hồng bên trong Thiên Mệnh Dị Thể Châu, Sở Dạ biết là Đệ Ngũ Kinh Hồng đang cố ý làm như vậy.

Tuy nhiên, Sở Dạ biết rất rõ là cho dù Đệ Ngũ Kinh Hồng có thể sống sót trước sức mạnh của ngón tay. phá vỡ thế gian thì hình hình hiện tại của hắn ta cũng không khá hơn là bao.

Nếu không, với sự kiêu ngạo của Đệ Ngũ Kinh Hồng, tại sao hắn ta lại có thể sử dụng phương pháp. như vậy để đối phó với mình.

Chẳng qua là Sở Dạ cũng không còn đủ sức lực. để dây dưa với Đệ Ngũ Kinh Hồng nữa...

Khoảnh khắc Thiên Mệnh Dị Thể Châu rơi vào trong tay Sở Dạ, có vô số người tu hành vây quanh vị trí của Sở Dạ chật như nêm cối.
 
Chương 34: C34: Phá vỡ thế gian


Trông thấy Sở Dạ dựa vào tảng đá xanh, không ai dám dễ dàng bước tới.

Dù sao vừa mới nãy Sở Dạ đã giết chết Yêu Vương Đại Thao với khí thế khiếp người

Điều này đã khiến tất cả mọi người kinh hoàng.

Tuy nhiên, sự cám dỗ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu quá lớn, hơn nữa lúc này Sở Dạ rõ ràng đang ở trong trạng thái rất yếu

Hiển nhiên đây là di chứng của việc sử dụng. phương pháp bí mật nào đó.

Điều này khiến phần lớn mọi người đều nối lên tâm tư cướp đoạt Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

Đúng lúc này, phía sau đám người truyền đến tiếng ồn ào.

Trưởng lão của Chân Võ Tiên Môn và các Tiên Đạo Tông Môn dẫn theo đệ tử của mình xua đám đông sang hai bên rồi bước tới

Đối với cách làm của các Tiên Đạo Tông Môn này, những người tu hành không có thế lực chỉ có thể tức. giận mà không dám nói gì.

Sau khi đến gần, Thanh Minh của Chân Võ Tiên Môn đánh giá Sở Dạ một lượt trước, ở sâu trong mắt hắn ta vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến sự ồn tại của Thiên Mệnh Dị Thể Châu, nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt Thanh Minh đần đần biến thành sát khí do dục vọng sinh ra.


Tiếng bước chân không ngừng tiến gần về phía Sở Dạ.

Hàng ngàn tu sĩ phía sau cũng theo bước chân của Thanh Minh và bắt đầu tiếp cận Sở Dạ.

Người Gác Đêm đã trấn thủ Trường Uyên tám nghìn năm và chiếm giữ nghĩa cử lớn lao.

Nếu là ngày thường, những tu sĩ Tiên Môn này. còn chú ý đến thanh danh nên tuyệt đối sẽ không bao giờ có bất kỳ xung đột nào với Người Gác Đêm.

Nhưng sự cám dỗ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu quá lớn, nó không chỉ có thể chỉ phối đến vận mệnh của một tông môn mà còn có thể trở thành chìa khóa gánh thiên mệnh.

Vì vậy, bọn họ cũng mặc kệ cái sự giả tạo đó.

Nhìn thấy hành động của Thanh Minh, không một tu sĩ hay tiên môn nào có mặt ở đây ngăn cản hẳn ta.

Rõ ràng là bọn họ đã ngầm thừa nhận hành vi như thế này.

Vương Thủ Dạ từng nói: Thế giới này rất bẩn thu, không thấy cũng được.

Nhưng hẳn ta vẫn đứng dậy không chút chùn bước.

Dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ thế giới và con người bẩn thiu này. Dường như hắn ta đã thay đổi điều gì đó?

Nhìn những người tu hành kia đang đến gần mình, Sở Dạ thở ra rồi dùng lưng đỡ lấy cơ thể suy yếu của mình và chậm rãi đứng dậy.

Trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút sắc. máu, khiến cơ thể Sở Dạ trở nên tao nhã bệnh tật hơn một chút,

Sở Dạ đứng dậy, hàng ngàn người tu hành vốn đang sáp lại gần Sở Dạ cũng sợ hãi lùi đồng loạt lại nửa bước.

Ở sâu thẳm trong lòng, bọn họ sợ hãi Sở Dạ như một loại bản năng.

Chỉ là Sở Dạ không để ý đến phản ứng của những người này.


Bàn tay mảnh khảnh của hẳn chậm rãi duỗi ra, để cho những giọt mưa đẫm máu rơi xuống lòng bàn tay.

Khi mưa máu rơi xuống, trong miệng Sở Dã cũng vang lên tiếng lẩm bẩm: “Nếu trật tự của nhân gian chỉ có thể được thiết lập thông qua giết chóc. Vậy trò chơi giết chóc đó... sẽ bắt đầu từ nơi này.”

Đột nhiên, tiếng nói của Sở Dạ dừng lại.

Khóe miệng hẳn cũng nhếch lên một nụ cười khó. hiểu.

Trong khi mọi người đang nhìn chăm chú, Sở Dạ uiống máu loãng trong lòng bàn tay của hẳn, nằm chặt tay thành quyền và để ra sau người

Trong mắt hẳn như thể có một bầu trời đầy sao sáng, sâu thẩm vô tận.

Không biết hắn đang trông ngóng nơi nào ở phương xa.

Giọng nói lại vang lên: “Người Gác Đêm Tử Doanh ở đâu?"

Giọng nói của Sở Dạ rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại có thể lọt vào tai của từng người trong Vô Phong Nhai.

Mà hành động của Sở Dạ cũng khiến Vô Phong Nhai rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Nhưng sau một thời gian dài chờ đợi vẫn không có gì xảy ra.


Ngay tại lúc mọi người cho rằng Sở Dạ đang ra vẻ thần bí thì một bóng người nhanh chóng vụt đến từ phía cuối Vô Phong Nhai, từ trên trời giáng xuống và đáp xuống trước mặt Sở Dạ rồi quỳ gối

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một bóng người khác lại từ trên trời rơi xuống.

Ngay sau đó, từng bóng người lần lượt hạ xuống. và quỳ gối dưới đất.

“Tham kiến ngự tọa!”

Ước chừng có ba trăm bóng người bay từ cuối Võ Phong Nhai đến và xuất hiện trước mặt Sở Dạ

Những người này mặc áo bào mây đen, trên đầu bện năm bím tóc, thắt lưng đeo đao Quỷ Đầu.

Đúng là Người Gác Đêm Tử Doanh đã bị động tĩnh trong Vô Phong Nhai kinh động.

“Chấp đao!”

Đối với những tu sĩ tiên môn trước mặt, Sở Dạ truyền mệnh lệnh cho Tử Doanh mà không nói một lời vô nghĩa.
 
Chương 35: C35: Lời nói vô nghĩa


Khi lớp ngụy trang bị xé rách, việc giết chóc sẽ không cần kiêng nể gì nữa

"Tạch.”

Với âm thanh vũ vù chói tai, ba trăm thanh đao trảm tiên lần lượt được rút ra khỏi vỏ.

Khi ánh sáng lạnh lẽo giữa các lưỡi đao phản chiếu trong mắt các tu sĩ tiên môn, đao ảnh đã chém ngang cổ và cắt đút đầu của bọn họ.

Chỉ trong một lần chạm trán, đầu của ba trăm tu. sĩ đã rơi xuống đất

Trong chốc lát, một cuộc chiến đã nổ ra ở Vô Phong Nhai.

Với sự cám dỗ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu, không ai quan tâm đến nhóm người trước mặt là ai hay thân phận của họ là gì

Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sức mạnh của những Người Gác Đêm này.

Chỉ trong chốc lát, Người Gác Đêm đã lấy đi không dưới hai nghìn cái đầu.


Đối mặt với mọi loại công kích, Người Gác Đêm có thể dùng lực phá hủy và một đao chém đứt đầu, không ai có thể chống cự lại được.

Sức mạnh của thần ma vượt xa thế giới này, việc giết chóc sẽ không khiến Người Gác Đêm cảm thấy. mệt mỏi mà chỉ tăng cường sức mạnh của họ đến vô hạn.

Việc gia tăng sức mạnh do việc giết người tu hành mang lại còn mạnh mẽ hơn nhiều so với việc giết mãnh thú.

Vì vậy, khi những người tu hành này sợ hãi và mệt mới thì đối với Người Gác Đêm, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu

Chẳng bao lâu, trong những người tu hành này đã xuất hiện sự hỗn loạn.

Họ phát hiện ra rằng những Người Gác Đêm này không chỉ có sức mạnh khủng bố mà cơ thể cũng giống như không biết mệt mỏi.

Khi bắt đầu giết chóc, căn bản sẽ không để cho bất cứ người nào có thời gian lấy hơi.

Ngay lập tức những người tu hành xông lên phía trước mất tỉnh thần chiến đấu sau khi cảm nhận được sự khủng bố của những Người Gác Đêm này, chỉ muốn rút lui về sau.

Nhưng những người tu hành phía sau vẫn tiếp tục lao về phía trước do không rõ tình hình.

Điều này dẫn đến việc người muốn chạy không thể chạy thoát và người muốn vào thì không vào được.

Mà cục diện thế này khiến cho việc giết chóc của Người Gác Đêm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngày càng có nhiều người tu hành chờ chết, có người dân dần tỉnh táo lại, nhưng lúc này, xác chết đã nâm la liệt khắp nơi.

Lúc này muốn chạy trốn thì đã quá muộn rồi.

Không biết trôi qua bao lâu..


Trọn vẹn hai vạn hai nghìn người tu hành đã bị chặt đầu.

Chỉ có không đến sáu nghìn người thấy tình thế không ổn nên đã lựa chọn chạy trốn.

Khi chỉ còn lại Sở Dạ và ba trắm Người Gác Đêm ở Vô Phong Nhai, Sở Dạ chậm rãi đi tới bên cạnh thi thể của Vương Thủ Dạ, hẳn bình tĩnh nói: "Ngươi nói đúng, thế giới thật bẩn thỉu."

“Người Gác Đêm có thể trấn giữ Trường Uyên, bảo vệ Cửu Châu, ngăn chặn mãnh thú, duy chỉ có lòng người là không thay đổi được”

“Vì vậy, ta sẽ dẫn dắt Người Gác Đêm Tử Doanh theo cách của riêng mình.”

Sau khi nói xong, một hạt châu chứa đựng tất cả các ngôi sao xuất hiện trong tay Sở Dạ.

Đó là Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

Nhìn thi thể thảm thương của Vương Thủ Dạ, Sở Dạ khẽ cử động ngón tay, trực tiếp ném Thiên Mệnh Dị Thể Châu trên tay vào miệng Vương Thủ Dạ.

Đó cũng bao gồm vận mệnh của Ngũ Kinh Hồng suy yếu đến tận cùng bên trong Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

"Tách.”


Tiếng búng tay trong trẻo vang lên.

"Linh hồn, dung hợp!”

Theo lời nói của Sở Dạ, "Vương Thủ Dạ" vốn đã chết bỗng trợn tròn hai mắt và bất ngờ sống lại.

Khoảnh khắc "Vương Thủ Dạ” sống lại, ngay cả máu thịt nứt toác trên cơ thể ông ta cũng hoàn toàn lành lặn.

"Vương Thủ Dạ" sống lại cũng không hề tỏ ra bất ngờ.

Ngược lại ông ta nhìn Sở Dạ và hỏi: "Rốt cuộc linh hồn là loại sức mạnh gì? Vậy mà có thể khiến cho vận mệnh của ta có thể dung hợp một cách hoàn hảo với cơ thể lẽ ra phải chết này? Giống như đây vốn là cơ thể của ta vậy.

Sở Dạ nhìn "Vương Thủ Dạ” và nói một câu rất quen thuộc với hẳn ta.

“Muốn thăm dò thì cần trả cái giá rất lớn. Ngươi lại dự định trả cái giá nào đây?”
 
Chương 36: C36: Trả giá


Ba canh giờ sau.

Từng toà Truyền Tống Trận được thành lập bên trong Hoang Vực.

Truyền Tống Trận cần hao phí một lượng linh thạch lớn.

Mục đích ban đầu của các đại tông môn là dẫn độ các cao thủ trong tông môn thông qua Truyền Tống Trận sau khi chuẩn bị xác định tính chân thật của điện Yêu Hoàng,

Nhưng hôm nay, việc thành lập Truyền Tống Trận lại là vì muốn đối phó với những Người Gác Đêm trấn thủ Trường Uyên

Sau khi Truyền Tống Trận được hoàn thành, các. cao thủ đại tông môn thi nhau tiến vào trong Hoang Vực thông qua Truyền Tống Trận.

Nhưng có ai ngờ, thứ bọn họ nhìn thấy sau khi tiến vào Hoang Vực là đầu của hai vạn hai ngàn người tu hành.

Đối diện với những thí thể đó, các trưởng lão chư. tông đều cau mày, ánh mắt trông có vẻ nghiêm trọng.

Hơn hai vạn người tu hành bị giết, đây là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử cận đại Cửu Châu Vực.

Tổng cộng hơn hai vạn hai ngàn sinh mệnh...

Cho dù những đệ tử này thuộc tông môn nào chăng nữa thì cũng khiến người ta cảm thấy trái tìm phát lạnh.

Chưa kể, việc bị kết liễu cuộc đời một cách cực đoan thế này chẳng khác nào chà đạp lên sự uy: nghiêm của hàng trăm giáo phái ở Huyền Châu. Vậy nên dù đối phương có là ai, dù họ có lý do gì chăng nữa, tất cả họ sẽ phải hứng chịu cơn giận ngút trời của tất cả tông môn tiên đạo ở Huyền Châu.


“Các vị tiền bối chư tông, đệ tử Chân Võ Tiên Môn - Thanh Minh xin quỳ xuống cầu xin các chư vị lùng bắt Sở Dạ và chất vấn ba trăm Người Gác Đêm của Tử Doanh, báo thù cho hai vạn đồng chí của Vô Phong. Nhai.”

“Sở Dạ? Người Gác Đêm?”

Trưởng lão chư tông giật minh, sau đó hỏi với giọng ngờ vực: “Chuyện này có liên quan tới Người Gác Đêm Tử Doanh sao?”

“Đúng vậy”

Thanh Minh nói với điệu bộ chắc nịch: “Sở Dạ ngự tọa Tử Doanh lấy được Thiên Mệnh Dị Thể Châu trong điện Yêu Hoàng, vì để tránh việc rò rỉ ra bên ngoài nên kẻ đó đã mang ý đồ diệt khẩu, sai hơn ba trăm Người Gác Đêm đến tàn sát người tu hành trong Vô Phong Nhai.”

Ngự toạ Tử Doanh? Tránh việc rò rỉ ra ngoài? Giết người diệt khẩu?

Hơn ba trăm Người Gác Đêm tàn sát hai vạn người tu tiên?

Lời khai của Thanh Minh cả có hàng trăm hàng ngàn lỗ hổng, chẳng có mấy người trong số những người ở đây tin.

Nhưng trưởng lão chư tông đã nghe ra vấn đề mấu chốt ở đây.

Vô Tương Tử - trưởng lão phái Tẩy Nhan Kiếm bỗng xuất hiện trước mặt Thanh Minh, túm lấy cánh tay hẳn ta rồi hỏi với giạng kích động: “Ngươi nói Sở Dạ có Thiên Mệnh Dị Thể Châu ư?"

Thanh Minh gật đầu trong sững sờ.

Ngay giây tiếp theo, hẳn ta nghe Vô Tương Tử nói với các đại diện của các đại tông môn đang đứng phía sau rằng: “Trăm tông của Huyền Châu cùng giữ vững tinh thần đoàn kết, Sở Dạ và Người Gác Đêm của Tử Doanh chém giết hai vạn đệ tử tu hành một cách vô. cớ, hành vi này được xem như tội ác tày trời, không thể dung thứ, tất cả các đại tiên môn nên liên thủ để trừng phạt hẳn. Vậy nên ta xin đề nghị tất cả các đại tông môn ở trong Hoang Vực hãy dốc toàn lực tìm kiếm tung tích Sở Dạ, hễ nhìn thấy ở đâu thì chém giết ngay ở đó. Để minh chứng cho những kỷ cương đúng đắn của Huyền Châu Tiên Môn chúng ta”

Lời đề nghị của Vô Tương Tử được mọi người tán thành.

Thật ra trong lòng những người này đều hiểu nhưng không ai nói, mặc dù mượn cái danh muốn bảo vệ chính nghĩa, nhưng thực tế họ chỉ muốn chiếm lấy Thiên Mệnh Dị Thể Châu trong tay Sở Dạ.

Mà cũng không ai vạch trần suy nghĩ của Vô Tương Tử, cũng như không ai vạch trần Thanh Minh vậy. Bọn họ căn một lý do hợp lý như đứng về phía công lý.

...

Cả trăm tông Huyền Châu cùng liên thủ.

Các cao thủ đại tông môn cũng thi nhau tiến vào Hoang Vực thông qua Truyền Tống Trận.

Càng ngày càng có nhiều Truyền Tống Trận xuất hiện trong Hoang Vực.

Tin tức truyền đi cũng cực kỳ nhanh.


Chưa tới một canh giờ sau, tất cả đệ tử tiên môn trong Hoang Vực đều nhận được mệnh lệnh giống nhau.

Đuổi giết Sở Dạ và Người Gác Đêm. Đồng thời, đệ tử các tông phái còn nhận được. một mệnh lệnh bí mật, đó là nhất định phải lấy được Thiên Mệnh Dị Thể Châu trên người Sở Dạ.

Tuyệt đối không được để người khác tới đó trước,

Một bệ đá Truyền Tống xuất hiện trước Thanh Hoa Lĩnh.

Là do Thương Lan tiên tông vừa tạo ra.

Giờ phút này đây, Sở Dạ dẫn theo ba trăm Người Gác Đêm Tử Doanh đi tới với thái độ nghênh ngang.

Phía sau mọi người vẫn còn thi thể của hàng trăm đệ tử Thương Lan tiên tông đang nằm đó.

Kẻ giết người, rồi sẽ bị giết.

Dường như người trong khắp Hoang Vực đều đang điên cưồng tìm kiếm tung tích của Sở Dạ và Người Gác Đêm.

Nhưng không ai biết rằng, Sở Dạ lại dẫn đầu Người Gác Đêm, xuất hiện trong bệ đá Truyền Tống ở Thanh Hoa Lĩnh.

Nhìn bệ đá Truyền Tống trước mặt, Sở Dạ cũng không vội khởi động trận pháp, thay vào đó, hẳn hỏi người bên cạnh: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Không sai, người đứng bên cạnh Sở Dạ chính là Vương Thủ Dạ - người vừa chết đi sống lại.

Nói một cách chính xác thì Đệ Ngũ Kinh Hồng đã dung hợp với cơ thể Vương Thủ Dạ

Trong ánh mắt Đệ Ngũ Kinh Hồng thoáng hiện sự. do dự.


Hắn ta rất muốn từ chối, nhưng bây giờ hẳn ta đã mất đi cơ hội từ chối rồi

Vào khoảnh khắc mà Sở Dạ dung hợp lĩnh hồn của hắn ta vào thân thể Vương Thú Dạ, Sở Dạ đã khống chế hoàn toàn linh hồn hắn ta

Linh hồn, từ ngữ này vẫn rất xa lạ với Đệ Ngũ Kinh Hồng.

Nhưng Đệ Ngũ Kinh Hồng hiểu rõ, chỉ trừ phi hẳn ta có dũng khí phá nát linh hồn của mình, nếu không bản thân hắn ta không thể thoát khỏi sự quản chế của Sở Dạ.

Mặc dù Sở Dạ chưa từng dùng bất kỳ thủ đoạn gì để tra tấn linh hồn hần ta, nhưng Đệ Ngũ Kinh Hồng vẫn có thể cảm nhận được... Những áp lực và cảm giác bị giam căm thông qua việc bị khống chế này, thậm chí hắn ta còn sinh lòng kính sợ người khống chế.

Thật lâu sau, Đệ Ngũ Kinh Hồng mới mở miệng đáp: “Thần phục đồng nghĩa với việc mất đi cuộc đời của riêng mình rồi”

“Vậy là ngươi muốn từ chối.”

“Nhưng mà... Ta không có sự lựa chọn”

Sở Dạ nói: "Tất nhiên là ngươi có quyền lựa chọn. Khống chế linh hồn ngươi không có nghĩa là khống chế. cả ý chí của ngươi. Nếu ngươi muốn từ chối, ngươi có thể chọn từ chối, chỉ có điều là ngươi sẽ phải trả một cái giá tương ứng. Cái giá của việc cố gắng trốn thoát khỏi sự kiểm soát linh hồn chính là, sinh mạng ngươi sẽ bị tiêu tán hoàn toàn”

Mấy lời Sở Dạ nói khiến mí mắt Đệ Ngũ Kinh Hồng giật liên hồi.

Suốt hàng chục ngàn năm nay, chưa một ai có. thể làm ảnh hưởng tới trạng thái tỉnh thăn của hắn ta.
 
Chương 37: C37: Tiêu tán


Nhưng giờ phút này đây, dù chỉ có một cơ hội nhỏ. nhoi, Đệ Ngũ Kinh Hồng sẽ không thể kiềm chế được lòng mà xuống tay giết Sở Dạ.

Có điều, Đệ Ngũ Kinh Hồng biết rõ rằng hắn ta chẳng có chút cơ hội nào.

Không phải Đệ Ngũ Kinh Hồng không thể sử dụng sức mạnh của mình, mà với tiền đề là linh hồn bị khống chế, dù hắn ta có bất kỳ suy nghĩ gì cũng bị người khống chế linh hồn phát hiện.

Vậy cho nên, e là Đệ Ngũ Kinh Hồng chỉ mới nhen nhóm ý định giết người thôi, Sở Dạ cũng sẵn sàng bóp nát linh hồn hân ta mà không do dự dù chỉ một chút.

Còn nói thêm gì được nữa, Đệ Ngũ Kinh Hồng thật sự sợ bản thân không thể khống chế được cảm xúc của minh, rồi nhịn không được mà động thủ với Sở Dạ.

Đơn giản là Đệ Ngũ Kinh Hồng không mở miệng, hắn ta lùi về sau nửa bước, hơi cúi đầu, thể hiện sự lựa chọn của bản thân

Không có cái gọi là tôn nghiêm, đối với người như Đệ Ngũ Kinh Hồng mà nói thì" tôn nghiêm” chính là từ ngữ nực cười nhất.

Hắn ta cúi đầu trước số phận, cúi đầu trước Sở Dạ.

Chỉ là thay đổi một người để mình cúi đầu thôi mà, miễn là còn sống, rồi sẽ có ngày hẳn ta có thể, ngẩng đầu, còn nếu chết thì chẳng có cái khi gì cả.

Khoảnh khắc Đệ Ngũ Kinh Hồng đưa ra lựa chọn, khoé miệng Sở Dạ khẽ nhếch để lộ nụ cười hờ hững, hắn nói: “Quên cái tên Đệ Ngũ Kinh Hồng đi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đi theo bên cạnh ta, tên là Sửu Nô!”


Đệ Ngũ Kinh Hồng lại nhẫn nhịn thêm lần nữa, nhưng hắn ta không thể chịu nổi việc Sở Dạ đập nát sự: ngạo mạn, giãm đạp lên uy nghiêm của hản ta hết lần này tới lần khác.

Khi nghe thấy cái tên Sửu Nộ, cuối cùng Đệ Ngũ Kinh Hồng không nhịn nổi nữa, cơn phẫn nộ và ý muốn giết người mà hẳn ta đã cố kiềm chế chợt bùng nổ, khiến nhiệt độ trong Hoang Vực giảm đi vài phần.

Sở Dạ không để Đệ Ngũ Kinh Hồng kịp hành động gì, hần nói tiếp: “Để giúp ngươi nhanh chóng thích ứng được với cái tên này, ta sẽ tặng ngươi một món quà!”

“Tách!"

Tiếng búng ngón tay thanh thuý vang lên.

“Linh hồn, đốt cháy!"

“A!"

Những cảm xúc tràn ngập trong lòng Đệ Ngũ Kinh Hồng bỗng sụp đổ, chỉ còn lại những nỗi đau đớn vô tận.

Một nỗi đau mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được, cũng không thế phát tiết bằng giọng nói.

Vào khoảnh khắc linh hồn bắt đầu bị đốt cháy, ngay cả việc mở miệng cũng là điều xa xỉ

Đệ Ngũ Kinh Hồng từng trải qua vô số loại đau đến khổ sở, nhưng dường như tất cả nỗi đau ấy chỉ sánh bằng một phần vạn việc linh hồn bị đốt cháy.

Găn như là sau mười giây, nỗi đau từ linh hồn khiến Đệ Ngũ Kinh Hồng không thể chịu nổi, hẳn ta muốn xin tha,

Hắn ta chính là Đệ Ngữ Kinh Hồng!

Trước đây, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có lúc phải xin tha thế này.

“Tách!"

Đúng vào lúc này, tiếng búng tay lại vang lên lần nữa.

Linh hồn đốt cháy tiêu tán.

Đệ Ngũ Kinh Hồng nẫm co ro trên nền đất, há to mồm để hít thở bầu không khí trong lành.


Đệ Ngũ Kinh Hồng chưa bao giờ có cảm giác chớp nhoáng tồi tệ như vậy, một cảm giác khiến hẳn ta cảm thấy cái chết chính là sự giải thoát.

Khi Đệ Ngũ Kinh Hồng đứng dậy lần nữa, trên mặt hản ta đã không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa, tất cả những gì hắn ta thế hiện chỉ là sự cung kính và sự kính sợ hiện hữu trong ánh mắt, giống như hẳn ta chính là một nô bộc.

Sau đó, Sở Dạ đưa cho hẳn ta một cái mặt nạ quỷ, nó mang ý nghĩa là một thân phận mới.

“Khởi động trận pháp đi!”

Đúng lúc này, Sở Dạ hạ lệnh khởi động trận pháp. lá Truyền Tống.

Giây tiếp theo, Sở Dạ và Người Gác Đêm xuất hiện ở trong cổng núi Thương Lan tiên tông.

Truyền Tống Trận của Thương Lan tiên tông được. thành lập trên một bệ đá cao của ngọn núi, nếu quan sát từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Thương Lan tiên tông.

Người chịu trách nhiệm trông coi Truyền Tống Trận của Thương Lan tiên tông là ba đệ tử trẻ tuổi, ba gã đệ tử kia còn chưa kịp phản ứng, đầu của bọn họ đã bị Trảm Tiên Đao chém bay.

Nhưng đến tận lúc chết bọn họ vẫn không dám tin vào mắt mình, có người dám xông thẳng vào cửa núi Thương Lan tiên tông thông qua Truyền Tống Trận.

Sở Dạ đứng thẳng người trên đỉnh ngọn núi, hẳn nhìn ra toàn bộ Thương Lan tiên môn, hắn để mặc. từng cơn gió lạnh ập tới.

Thứ Sở Dạ muốn không phải sự công bằng hay đúng sai, để đi đến cục diện như ngày hôm nay thì tất cả đều do Thanh Minh và đám người tu hoành kia vu oan hãm hại hẳn mà ra, hẳn không muốn đi giải thích.

Sở Dạ biết rõ rằng thế giới này sẽ chẳng có ai rủ lòng thương hại chỉ vì ngươi nhỏ yếu, nhưng họ sẽ sợ hại vì ngươi quá mạnh.


Người Gác Đêm Tử Doanh cần trưởng thành thông qua việc giết chóc, nhưng Sở Dạ chưa từng chủ động khơi mào trận chiến giết chóc. Có điều, khi không thể tránh khỏi những cuộc chiến giết chóc ấy, Sở Dạ cũng không ngại để nó xảy ra.

“Hoàng Triêu đâu?”

“Có Hoàng Triêu!”

Hoàng Triêu - người mặt hổ mắt báo đứng dậy.

Sở Dạ nói: “Các cuộc giết chóc của Tử Doanh, lấy. Trảm Tiên Đao làm đầu, lấy Đồ Linh Cổ làm hiệu. Đồ Linh Cổ vang lên, Tử Doanh giá lâm. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người chấp cổ* cho Tử Doanh”

*Chấp cổ: đánh trống ra hiệu bắt đầu trận đấu.

Khi Sở Dạ vừa dứt lời, trong đầu Hoàng Triêu bỗng xuất hiện bảy mươi hai chiêu thức công pháp của Đồ Linh Gổ.

Hoàng Triêu còn chưa kịp hưng phấn, giọng nói của Sở Dạ lại truyền đến lần nữa

“Tiếng xấu của Tử Doanh sẽ bắt đầu lan rộng từ. đây”

“Chấp cổ!"
 
Chương 38: C38: Chấp cổ


Khi Sở Dạ ra mệnh lệnh, Hoàng Triêu vận dụng. bảy mươi hai chương công pháp Đồ Linh Cổ.

Không lâu sau, một cái trống to hư ảo xuất hiện trước mặt hẳn ta.

Có tổng cộng một trăm tám mươi hai tôn thần ma xung quanh thân trống, mấy vị thần ma này đã từng chết trong Đồ Linh Cổ.

“Tùng!”

Hoàng Triêu thử đánh vào mặt trống, chiếc trống to phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng, mặc dù tiếng không quá to nhưng đứng cách xa ngàn dặm vẫn có thể nghe thấy.

Khoảnh khắc tiếng trống vang lên, tất cả mọi người trong Tử Doanh đều cảm nhận được sự rung động từ trong linh hồn, máu sôi trào, sức mạnh mênh mông, tựa như tiếng trống do Đồ Linh Cổ tạo ra là một bài ca chiến tranh.

Mà Sửu Nô đứng bên cạnh lại có cảm nhận hoàn toàn khác.

Khoảnh khắc tiếng trống vang lên, Sửu Nô nhận ra nguồn sức mạnh trong cơ thể hẳn ta đang dần cạn kiệt. Mặc dù tốc độ cạn kiệt rất chậm, nhưng Sửu Nô vẫn nhận thấy điều đó.

“Tùng!"

“Tùng!”

“Tùng!”


Tân suất Hoàng Triêu gõ vang Đồ Linh Cổ càng. lúc càng nhanh, động tác cũng ngày càng thuần thục.

Cùng với những tiếng trống dày đặc đó, tốc độ. cạn kiệt sức mạnh trong cơ thể Sửu Nô cũng càng lúc càng nhanh hơn

Sửu Nô chịu đựng sự chấn động bên trong cơ thể mình, chăm chú nhìn Hoàng Triêu bằng ánh mắt không dám tin

Sửu Nô không thể hiểu nổi, rốt cuộc đây là thứ sức mạnh gì?

Sau đó Sửu Nô lại nhìn về phía Sở Dạ, sự kính sợ trong ánh mắt hẳn ta càng thêm rõ ràng. Dường như. sự thần bí của Sở Dạ đã vượt quá sức tưởng tượng của hẳn ta

...

Khi đến tai người của Tử Doanh, tiếng trống dày. đặc biến thành khúc ca chiến đấu.

Nhưng khi lọt vào tai người khác, đây lại là thứ. tạp âm làm xáo trộn tâm trạng của họ.

Nó không chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng mà còn khiến linh lực trong cơ thể đối phương bị cạn

Chẳng mấy chốc, cả Thương Lan tiên tông đã bị tiếng trống khuấy đảo.




phút này, đám người Sở Dạ trên vách núi cũng thu hút sự chú ý của vô số người, mãi đến một lúc lâu sau mới có người phản ứng lại.

“Bọn họ không phải đệ tử của Thương Lan tiên tông.”

“Có người đột nhập vào Hoang Vực thông qua Truyền Tống Trận, xông vào cửa núi, mau đi bẩm báo với các trưởng lão trong viện.”

...

Cùng lúc đó, khi Đồ Linh Cổ vang lên, trưởng lão các viện của Thương Lan tiên tông đã nhìn thấy đám người Ninh Trường Tô, đâu căn phải thông báo nữa.

Cảm nhận được tiếng trống quỷ dị, trưởng lão các phong biết ngay những người này đến với ý đồ chẳng.

tốt đẹp gì.

Không lâu sau, mười tám viện trưởng lão Thương Lan tiên tông cùng hiện thân, đứng sừng sững phía chân trời

Nhìn mười tám bóng dáng khí thế bàng bạc, đôi mắt Sở Dạ vẫn vô cùng bình tĩnh.

Sở Dạ nói với người bên cạnh: "Ta giao mấy người này cho ngươi!"

Mặc dủ Sửu Nô không muốn, nhưng động tác của hắn ta lại không có sự chăn chữ do dự.

Sửu Nô tiến lên trước một bước, trong tích tắc, thân hình hẳn ta xuất hiện trước mặt mười tám vị trưởng lão

“Súc Địa Thành Thốn, gần nhau trong gang tấc mà tưởng cách cả biển trời!”

Mười tám vị trưởng lão chứng kiến thủ đoạn của Sửu Nộ, ánh mắt ai nấy cũng trở nên nghiêm trọng, họ nhìn ra được rằng Sửu Nô phi phàm tới mức nào.

Linh Không - đại trưởng lão Thương Lan tiên tông mở miệng đầu tiên: “Các hạ là ai? Chẳng lẽ các. hạ không biết tự tiện xông vào cửa núi mà chưa được cho phép là điều tối ky ư?"
 
Chương 39: C39: Tích tắc


Chỉ một chiêu duy nhất, Sửu Nô đã kết liễu một trưởng lão.

Chiêu thức này khiến người trong Thương Lan tiên tông chấn động.

Không chỉ có những đệ tử tông môn đứng quan sát từ xa, ngay cả mười bảy vị trưởng lão còn lại cũng ngây ngẩn trong vài giây.

Đó chính là trưởng lão của Thương Lan tiên tông, một người đột phá tới cảnh giới tu tiên Cửu Trọng Thiên cứ vậy mà chết ư?

Không ai dám tin, nhưng sự thật đã rành rành trước mặt, không phải bọn họ không tin là được.

“Ta chỉ tung ra một nhát kiếm, nếu có thể tiếp được nhát kiếm này, các người có thể sống sót”

Sửu Nô không cho mọi người cơ hội phản bác, một thanh kiếm dài đỏ rực xuất hiện trong tay hắn ta.

Chính là thanh kiếm Cửu Thiên đã chặt xác Yêu Vương Đại Thao trước đó.

Vương Thủ Dạ dùng thân mình đựng kiếm, lấy. kiếm Cửu Thiên làm xương, vì vậy nên cơ thể hắn ta và thanh kiếm Cửu Thiên đã hoà làm một.

Nói theo cách khác, Vương Thủ Dạ chính là kiếm Cửu Thiên, mà kiếm Cửu Thiên cũng chính là Vương. Thủ Dạ,

Đây cũng là lý do vì sao mà sau khi Vương Thủ Dạ tung một nhát kiếm xong, kiếm Cửu Thiên biến mất.

“Nhát kiếm này của ta được gọi là Triêu Dương Kiến Nam Quy.”

Trong lúc Sửu Nô nói, kiếm Cửu Thiên di chuyển theo tiếng động, cùng với đó là sự thay đổi của gió mây, màn mưa che phủ khắp trời


“Thập nguyệt hàn sương niệm nam quy, nhất kiếm phong vũ kiến triều dương. Chung niệm Nam. Quy! Chung kiến Triều Dương!"

Cơn mưa ngập trời dừng lại trong tích tắc, nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời.

Thanh kiếm trong tay Sửu Nô chính là ánh sáng mặt trời

Ánh sáng mặt trời lên cao, rồi đâm xuyên qua tầm mắt của mười bảy vị trưởng lão trong vài giây.

Ngay khi Sửu Nô muốn kết thúc sinh mạng của mười bảy vị trưởng lão, một bóng người và tiếng quát lớn từ xa đang đến gần.

“Dám đả thương người của Thương Lan môn ta, ngươi thật to gan.”

Khi nhìn thấy bóng dáng người nọ, các đệ tử của. Thương Lan tiên tông vốn đang rơi vào khủng hoảng bỗng vui mừng ra mặt.

“Là tông chủ.”

“Tông chủ ra tay.”

“Nghe đồn tông chủ đã thành nguyên thần, chắc chắn là có thể giết chết người này"

...

Người tới chính là tông chủ của Thương Lan tiên tông - Trịnh Tam Phong.


Nhưng sự xuất hiện của Trịnh Tam Phong không thể khiến Sửu Nô đắn đo, thanh kiếm sáng rực trong tay hẳn ta vẫn đang rơi xuống.

Thấy mười bảy vị trưởng lão của Thương Lan tiên tông sắp bỏ mạng tại đây, cơ thể Trịnh Tam Phong bỗng xuất hiện vãng sáng vàng.

Cơ thể ông ta phóng to, biến thành người khổng lồ cao hàng trăm thước trong chớp mắt.

Đây chính là pháp tướng Thiên Địa của Trịnh Tam Phong.

Cơ thể cao lớn của Trịnh Tam Phong đứng chẳn trước người của mười bảy vị trưởng lão để ngăn cản tên Sửu Nô.

Đúng lúc này, chín bóng rồng khổng lồ bay ra khỏi cơ thể Sửu Nô,

“Gầm!"

Chín con rồng kia cùng phát ra tiếng gào rống vang trời, sau đó chúng nhằm thắng về phía thân hình to lớn của Trịnh Tam Phong.

"“Rầm!”

Dưới đòn tấn công của chín con rồng, pháp tướng của Trịnh Tam Phong không thể trụ được thêm một giây nào nữa, ông ta bị đánh bay ra ngoài.

Khoảnh khắc Trịnh Tam Phong bị đánh bay, pháp. tướng cũng dần tiêu tán, hơi thở của ông suy yếu hẳn đi

Đây là sức mạnh của phách thể Cửu Long, bá đạo độc đoán.

Cùng lúc đó, thanh kiếm sáng rực kia rơi xuống.

Chỉ bằng một nhát kiếm, mười bảy vị trưởng lão của Thương Lan tiên tông bỏ mạng trong một chớp mắt.

Mười bảy thi thể rơi xuống như sao băng.

Vào khoảnh khắc Trịnh Tam Phong bị đánh bay, thi thể của mười bảy vị trưởng lão rơi xuống, ba trăm. Người Gác Đêm Tử Doanh cũng rút Trảm Tiên Đao bên hông ra rồi tán sát khắp Thương Lan tiên tông trong tiếng trống Đồ Linh Cổ.

Cuộc giết chóc chính thức bắt đầu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom