Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2209


Chương 2209

Cô không phải thiên kim nhà giàu, đồng thời không rõ chuyện làm ăn, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa.

Cô làm bế mặt anh, thậm chí còn thi rớt tín chỉ, học đại học còn phải học bổ túc.

Vì vậy cô muốn hỏi, nếu thời gian quay ngược, anh liệu có đưa ra lựa chọn khác hay không?

Ở thời điểm anh mất trí nhớ, anh nói anh điên rồi nên mới lựa chọn cô.

Vậy phải chẳng nếu không điên, hai người sẽ mãi mãi là người dưng?

Cô càng nghĩ càng đau lòng. Thực ra cô cũng không dám hỏi, sợ đáp án khiến bản thân không thể thừa nhận.

Cô từ từ thở dài, từ từ đưa tay mình chạm vào mi tâm anh, bắt đầu vuốt ve các nếp gấp trên lông mày, châm chậm mà vuốt…

Ma xui quỷ khiến thế nào mà bàn tay nhỏ của cô tự động bắt đầu vuốt ve lông mi dài của anh, rồi đến sống mũi thẳng tắp và cánh môi nhỏ nhắn.

Khoảnh khác bàn tay dừng ở bờ môi, người đàn ông đang ngủ bỗng mở miệng, ngậm lấy ngón tay cô.

Hơi thở nóng ẩm phả vào ngón tay, kèm theo đó là cảm xúc mềm mại.

Cả người cô giống như bị giật điện, toàn thân run lên nhè nhẹ.

Này..Đây là tình hình gì vậy?

Người đàn ông vốn phải đang ngủ lại chậm rãi mở mắt.

Trong mắt anh không có sự mờ mịt của người mới ngủ dậy, tất cả đều là sự sắc sảo và khôn ngoan.

Đầu lưỡi anh đảo quanh, cô lúc này mới hồi phục tỉnh thần, nhanh chóng rút tay trở về, lo lắng đặt tay ra sau lưng.

“Anh…Lúc nãy anh dậy rồi à?”

“Vừa rồi anh định làm gì vậy?”

“Không làm gì hết.”

“Vợ à, em biết phụ nữ bình thường đi trêu ghẹo đàn ông thì sẽ xảy ra việc gì không? Mà em còn là người đẹp mỹ lệ làm người say đắm nhường này, đúng thật là dụ hoặc trí mạng.”

Đây là khen cô?

Già rồi còn không đứng đắn, già rồi còn không biết xấu hổ.

Trên mặt cô biểu lộ ghét bỏ nhưng trong lòng đầy đắc ý.

Nghe, cái này cũng tốt.

“Việc này…Không tính là trêu ghẹo, trên mặt anh dính mấy thứ bẩn thỉu, em giúp anh lau sạch thôi. Còn nữa, sao bây giờ chúng ta lại nằm trên cùng một cái giường rồi?

“Chúng ta là vợ chồng, ngủ cùng một giường là điều bình thường. Được, không nên năm trên giường quá lâu, để anh đưa em ra ngoài một lát. Lúc về thì vừa khéo ăn tối luôn.”

Anh kéo Hứa Trúc Linh, không cho cô cơ hội phản đối.

Lúc hai người họ xuống lầu, tất cả mọi người đều kinh ngạc, y chang nhìn thấy ma.

Hứa Trúc Linh cúi đầu, chẳng dám nhìn vào mắt họ. Hôm qua cô vừa mới làm yên lòng bọn họ, không ngờ nhanh thế lại tự đem đá nện chân mình.

Bây giờ thì tốt rồi, cô sắp thành tình địch của mấy người này.
 
Chương 2210


Chương 2210

Quả nhiên, sau khi cô trở về, Cố Thành Trung đến thư phòng làm việc thì cô bị họ vây lại.

Bọn họ hung ác nhìn cô, nói: “Cô không phải nói không thích à? Sao vẫn còn tay trong tay với anh ấy?”

“Cái này…Là do anh ta tự mình cầm tay tôi, tôi vô tội.”

“Cô còn ngụy biện! Cô đến đây là muốn thành nữ phu nhân cái nhà này chứ gì? Uổng công mấy người chúng tôi đối tốt với cô, cô còn mặt mũi không M2) “Đúng vậy, tôi nói cho cô biết. Vị trí của cô Trúc Linh trước kia là không thể thay đổi, cô chẳng qua là thế thân của cô ấy thôi.”

“Thế thân, hồ ly tinh, vô liêm sỉ.”

“Được, mấy người muốn nói gì thì nói đi, dù sao sự thật cũng không phải như mấy người nghĩ. Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi.”

Dứt lời, cô lập tức lên lầu nhưng bị người ngăn lại, muốn đòi công đạo.

“Muốn bàn gì nữa?”

Hứa Linh Trúc nhíu mày, nhanh chóng giãy khỏi sự kìm hãm của người kia.”

Đây là nữ hầu ở vườn hoa dạo trước.

“Tôi ở cùng ai, đó là việc của tôi, không cần báo cáo với mấy người. Nhớ kỹ, là do Cố Thành Trung quấn lấy tôi, mấy người không có não lẫn mắt để nhìn sao? Tôi không làm gì để câu dẫn anh ta, là Cố Thành Trung chủ động nhào tới.”

“Nếu tôi thật sự là thế thân của Hứa Ý Noãn thì sao? Có liên quan đến mấy người à? Mấy người là người hầu ở cái nhà này, làm tốt bổn phận của mình đi, đừng xen vào chuyện của tôi.”

“Còn nữa, mấy người sinh ra ở biển à mà muốn quản được rộng thế? Sinh hoạt tình cảm của người khác cũng muốn quản, không để anh ta cây khô gặp mùa xuân à?”

Hứa Trúc Linh tức thật rồi, giải thích cỡ nào mấy người này cũng không thèm tin. Giờ dứt khoát nói hết ra, để bọn họ e dè mình, sau này cũng không tìm đến gây sự nữa.

Lời vừa dứt, mấy nữ hầu kia đã bị dọa sợ. Bọn họ chưa từng thấy qua một Hứa Trúc Linh như này, hai mặt nhìn nhau.

Mà toàn bộ khung cảnh này đều bị Cố Thành Trung thấy rõ, khắp nơi trong nhà đều gắn camera và máy nghe trộm, anh không sợ mình sẽ bỏ qua bất cứ tin tức gì.

Khi anh nghe được “Mấy người sinh ra ở biển à mà muốn quản được rộng thế?” liền biết đây là phong cách nói chuyện quen thuộc của Hứa Trúc Linh.

Cô lên lầu, Cố Thành Trung bước ra từ thư phòng. Thấy sắc mặt cô khó coi, anh giả bộ cái gì cũng không biết.

“Làm sao vậy? Ai chọc em mất hứng à?”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, mở miệng muốn kể lại toàn bộ sự việc, nhưng lời chưa thoát ra đã bị nuốt trở vào.

Suy cho cùng cùng vì trước kia cô gây họa, bọn họ đều rất trung thành.

Cô xua tay, cảm giác như mình đang nuốt răng gãy vào bụng.

Hiện tại cô không có cách nào để lộ thân phận thật. Ngay khi công khai thì việc cô rời khỏi đây càng trở nên khó khăn.

Đợi cô ngẫm kỹ bản thân có yêu Cố Thành Trung hay không, muốn rời khỏi anh bắt đầu cuộc sống mới hay không.

Tới khi đó nói ra vẫn chưa muộn.

Chọn cuộc sống bình yên hay vẫn yêu Cố Thành Trung là vấn đề khiến cô khó giải.

Cố Thành Trung nghe vậy hơi hơi híp mắt, rõ ràng là cô chịu ủy khuất.
 
Chương 2211


Chương 2211

Cũng tại anh không quản kỹ người hầu trong nhà, để bọn họ tự tung tự tác.

Bọn họ được mời tới để làm việc, nên an phận thủ thường, không nên quan tâm việc của chủ làm chỉ.

“Lúc nấy anh nghe dưới lầu có tiếng ồn, do đám người hầu gây sự sao em?”

“Không phải, bọn họ đều rất tốt.”

Cô mỉm cười, giấu đi toàn bộ phiền lòng.

“Em cảm thấy ở đây ngột ngạt quá, chúng ta đi du lịch được không? Cũng tốt cho bệnh tình của anh nữa, trong hay ngoài nước đều do anh quyết.”

“Vậy đi Hòa Thiên đi, trời vào thu rồi, lá phong đỏ cũng đẹp.”

“Hòa Thiên?”

Địa điểm này nghe quen quá, xem bộ dạng Cố Thành Trung thì chắc là trước kia có đi qua.

Ban đêm cô lên Google tìm hiểu về Hòa Thiên, Google cho ra rất nhiều kết quả, nào là người dân Hòa Thiên, lá phong, động nhân duyên.

Động nhân duyên…

Cô bình tĩnh xem, một cây cổ thụ treo lời câu nguyện của những đôi tình nhân già, bức tượng đá của các vị thần, vân vân.

Cô đang xem thì trong đầu bỗng hiện ra một đoạn ký ức.

Mưa như trút nước!

Cô bị lạnh đến run rẩy, hình ảnh của một trận lở đất.

Ký ức còn hiện lên hình ảnh của Cố Thành Trung, hai người đang trốn ở sau một tảng đá, chính là động nhân duyên.

Cố Thành Trung ôm chặt cô trong lòng!

Cô ngay lập tức xem lại ngày, gân đến ngày 31 tháng 8, đó chính là sinh nhật côi Đầu càng ngày càng đau, cô muốn nhớ lại thêm nhưng không tài nào nhớ được.

Chuyện này để sau nói, hiện cô cũng rất háo hức với chuyến đi Hòa Thiên này.

Ngày thứ hai, Cố Thành Trung chuẩn bị tốt mọi thứ, đưa cô đi du lịch.

“Lần đầu tiên là anh đưa phòng tài vụ đi chơi, em cũng ở đó cùng Bạch Hoan Hoan. Lúc đó là gần tháng 10 rồi, màu lá phong rất thâm, bây giờ đi thì chắc chưa có lá phong.”

“Nhưng không sao, chúng ta có thể nghỉ dưỡng ở đó một thời gian, chờ đến khi lá phong đổi màu. Bây giờ hai ta có rất nhiều thời gian để làm bạn cùng nhau mà.”

“Em không thể uống rượu nhưng rất muốn uống. Chủ quán rượu trái cây nói em uống say quên trời quên đất, xuống Suối nước nóng rồi vẫn mơ màng, vấn nhờ anh vác em về.”

Nghĩ đến đây, anh bắt đầu dở khóc dở cười.

“Cố Thành Trung…”

Hứa Trúc Linh đánh gãy hồi ức của anh, nói: “Những việc của quá khứ em đều không thích nghe. Làm người thì phải hướng về phía trước, anh nói lại những việc đó để làm gì?”

Cô đập tan niềm vui của anh, cũng bởi cô có vò đầu bứt tai thế nào cũng không nhớ ra nên rất khó chịu.

Những hồi ức này vốn thuộc về hai người, nhưng hiện tại chỉ có một người nhớ.
 
Chương 2212


Chương 2212

Sau hai giờ đồng hồ, xe cũng dừng lại ở ngoại thành Hòa Thiên.

Cố Thành Trung đã đặt phòng trước. Hai người đi vào, bà chủ tiệm niềm nở hỏi thăm.

“Cậu Gố, chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, phòng của ngài ở tầng ba.”

“Ừm”

“Cô gái này…”

Bà chủ tiệm đã từng gặp qua Hứa Trúc Linh, cũng nghe qua một số tin tức. Bà vốn nghĩ Cố Thành Trung một mình đến chỗ này để nhớ nhung quá khứ, nào ngờ còn dẫn theo một cô gái.

Bà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, khiến cô mất tự nhiên.

Cố Thành Trung nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đây là vợ tôi – Hứa Trúc Linh, bà chủ tiệm không phải đã từng gặp rồi sao?”

“Chuyện này…”

Bà chủ tiệm còn muốn nói gì đó nhưng bị Hứa Trúc Linh ngắt lời.

“Cố Thành Trung, anh đi lên nhìn phòng xem sao đi, em đi mua chút đồ ăn vặt rồi lên sau.”

“Được thôi, lát anh xuống tìm em”

Sau khi Cố Thành Trung lên tâng, Hứa Trúc Linh lập tức giải thích cho bà chủ tiệm.

“Trạng thái tâm thần của anh ấy không ổn định, hiện giờ anh ấy coi tôi như người vợ đã mất của anh, bây giờ đang hồi phục dần. Mong bà giả bộ cái gì cũng không biết, nếu bà bảo rằng Hứa Trúc Linh đã chết, anh ấy sẽ phát điên mất.”

“Hèn chỉ, thật đáng tiếc cho một đôi tình nhân đẹp. Bây giờ hai người họ lại âm dương cách biệt. Hai người họ đến chỗ tôi hai lần, để lại ký ức sâu đậm cho tôi… Từ nay về sau, tôi không được gặp hai người họ nữa rồi.”

“Họ đã làm gì khi đến đây?”

“Lần đầu tiên là trong một buổi họp bộ phận, lúc đó tôi không để ý hai người này là một đôi. Lần thứ hai là sinh nhật mười chín tuổi của cô Trúc Linh được tổ chức ở đây, vô cùng lấng mạn. Tôi còn quay video lại nữa.”

Bà chủ tự hào nói: “Rất nhiêu người đều biết hai người họ hẹn ước ở Hòa Thiên. Từ đó Hòa Thiên bắt đầu phát triển! Động Nhân Duyên nhìn thì an toàn nhưng thực ra vẫn có chỗ nguy hiểm, sau khi việc kia xảy ra. Cậu Cố đã mua lại toàn bộ khu du lịch này, gia cố ngọn núi, ngăn không cho đất đá trôi để xảy ra nguy hiểm nữa.”

“Bây giờ nhiều người đến Động Nhân Duyên để cầu khấn thần linh, từ đó hương hỏa cũng phất lên nhiều!

Nhưng hôm nay cậu Cố đặc biệt bao toàn bộ khu du lịch Hòa Thiên bởi vì sợ nhiều người quấy rầy làm ảnh hưởng.”

“Lại nói, cậu Cố cũng là một người đáng thương. Nhận nhầm cô thành vợ quá cố thực ra cũng là một loại an ủi với cậu ấy.”

Bà chủ tiệm vừa nói liền nói không ngừng, kể rất nhiều việc đã xảy ra.

Hứa Trúc Linh nghe, trái tim run nhè nhẹ. Cô hỏi bà chủ có thể cho cô một bản copy video đến điện thoại di động hay không?

Cô muốn mở ra xem nhưng Cố Thành Trung ở trên tâng đã nóng lòng đi xuống tìm cô, Cô tắt điện thoại, vội vàng vơ một ít đồ ăn vặt đem lên tâng.

Lái xe đến đây cũng mệt rồi, vừa hay đến giờ ăn tối nên hai người họ nghỉ ngơi tại phòng luôn.

Hai người cùng một phòng, Hứa Trúc Linh không phản đối.
 
Chương 2213


Chương 2213

Bà chủ tiệm đặc biệt đem rượu trái cây lên phòng, còn dặn trước khi ngâm suối nước nóng mà uống cái này sẽ rất thoải mái.

Hứa Trúc Linh nghĩ đến việc Cố Thành Trung nói trên xe, muốn thử uống một ít.

Phòng tắm nam nữ tách ra, vậy nên Hứa Trúc Linh đi tắm một mình.

Cố Thành Trung đã dặn cô nhất định không được uống rượu, tránh cô say chết.

Cô bước đi trên nền đá, tay cầm điện thoại.

Đây là video bà chủ tiệm quay được.

“Hôm nay núi Thiên Hương được đón một nhân vật lớn đến thăm. Anh ấy ở khách sạn của chúng ta để trải qua sinh nhật thứ mười chín của bạn gái anh ấy. Mọi người nhìn khinh khí cầu trên bầu trời đi, bên trong đều là hoa hồng, còn có thảm đỏ. Cậu Cố đây tự mình quay video, tôi bí mật cho mọi người xem nó.”

Ống quay lia đến một góc khác, cô thấy khinh khí cầu đang trôi nổi trên nóc nhà.

Nhìn gian phòng được trang trí ngọt ngào, ở giữa còn có một màn hình lớn.

Bà chủ tiệm trộm mở nó ra, ống kính nhắm ngay màn hình.

Trong màn hình tất cả đều là hình của cô. Đầy đủ tất cả các khoảnh khắc khác nhau, đều do Cố Thành Trung gom nhặt.

Nhất là câu nói cuối cùng xuất hiện ở cuối video…

[Hứa Trúc Linh, sinh nhật mười tám của em trải qua trên giường anh, sinh nhật thứ mười chín cũng thế.

Nhưng sinh nhật thứ hai mươi của em, chúng ta sẽ cùng trải qua ở Cục Dân Chính nhé!] Nhìn thấy câu nói này, cô không kìm lòng nổi, khóe mắt rớm nước.

Cô không ngừng lau sạch nước mắt nhưng không khống chế nổi. Nước mắt cứ như những viên ngọc trai vụn vỡ, không thể lau khô.

ElHUIG Bờ vai cô run rẩy, khóc thành tiếng.

Cuối cùng như một đứa trẻ bắt đầu khóc lớn.

Không vì gì cả, chỉ là có một loại nỗi đau, đau đến mức không nói thành lời được. Trái tim như bị đâm mạnh mẽ, đau đớn tột cùng.

“Nhìn đi, cậu Cố còn chuẩn bị cho cô Trúc Linh bánh gato, tôi phải bảo chồng tôi để ông ấy học hỏi mới được.”

Bà chủ tiệm tắt video, cô thấy chiếc bánh gato hình heo Peppa kỳ dị.

Hình ảnh cuối video là khuôn mặt của Cố Thành Trung.

Bởi vì quay lén cho nên khoảng cách khá xa, hình ảnh trông rất mờ.

Nhưng cô thấy rõ nụ cười của Cố Thành Trung, nụ cười đó tràn ngập mong đợi, giống như anh đang chờ được lấy nữ chính trong câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp.

Sau khi video kết thúc, cô khóc đến mức không dừng được.

Thật may cả suối nước nóng chỉ có mình cô, không có ai khác nên cô có thể khóc không chút kiêng ky nào.

Cô không rõ bản thân đã khóc bao lâu, chờ cho nước mắt khô cạn mới ngừng khóc được.

Cô không thể chờ chết, nhất định phải nhớ lại đoạn ký ức kia.
 
Chương 2214


Chương 2214

Vội vàng mặc quần áo, ra khỏi suối nước nóng liền lập tức gọi điện thoại tìm bác sĩ thôi miên của mình.

Rất nhanh đã có người nghe máy, Hứa Trúc Linh gấp gáp nói: “Bác sĩ, tôi không muốn quên anh ấy, thuật thôi miên này làm sao để xóa bỏ đây?”

“Trừ cách người bệnh phải bị kích thích nhớ ra toàn bộ thì không có cách nào khác thưa cô. Tôi không biết trí nhớ của cô xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hướng dẫn cô giúp cô dần quên đi người này cũng vì vậy mọi chuyện liên quan đến người này cô đều đã quên hết.”

“Tiếp nữa, tôi đã kiểm tra cho câu, cô bị thôi miên quá sâu, tôi cũng không có cách nào. Lúc đầu là cô cầu xin tôi làm, nên bây giờ tôi bó tay.”

“Tôi… Tôi điên rồi, điên rồi nên mới muốn quên đi Cố Thành Trung. Anh…

Anh ấy thật sự rất yêu tôi, nhưng tôi lại quên anh ấy. Đáng hận thật mà, sao tôi có thể quên anh ấy?”

“Cô lại lần nữa yêu người đàn ông đó?”

“Tôi không rõ… Lòng tôi hiện giờ rất loạn, có thể bây giờ tìm lại được ký ức tôi sẽ đưa ra đáp án chính xác rằng tôi có yêu anh ấy hay không. Nhưng bây giờ đầu tôi không có lấy một mảnh ký ức nào, không hiểu vì sao lại đau lòng, vì sao lại khóc.”

“Cô Trúc Linh, tôi không có biện pháp giúp cô, thực sự là lực bất tòng tâm. Cô có thể đi tới những nơi hai người đã đi qua, may mắn thì sẽ tìm lại được từng phần ký ức.”

“Được được thôi, tự tôi sẽ có biện pháp.”

Hứa Trúc Linh cúp điện thoại, đi ra khỏi suối nước nóng.

Động Nhân Duyên…

Cô muốn đến Động Nhân Duyên!

Cô lảo đảo một đường thẳng tắp đi lên núi, không thèm nhìn bảng hướng dân nhưng cô có thể biết được đường nào đến đó.

Cuối cùng cô cũng đến nơi, cây đại thụ ở cửa động, hang đá, tượng đá.

So với ảnh chụp ở Google còn đẹp hơn, nhìn là biết vừa được tu sửa lại.

Nhưng cũng chẳng thay đổi nổi những thăng trầm của quá khứ.

Trên cây treo đầy những sợi dây đỏ, cô nghĩ bản thân mình chắc cũng đã treo dây ở đây, nhưng nhiều dây thế này tìm sao nổi.

Tựa như những ký ức cô để mất với Cố Thành Trung, bây giờ muốn tìm về cũng rất khó khăn.

Lảo đảo đến gàn hang đá, cô qufy xuống với bồ tát ở bên trong.

Cô thành kính nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ra.

“Thổ Hoàng Thiên Hậu, Hứa Trúc Linh con sai rồi. Con không nên tùy hứng nói muốn quên mất Cố Thành Trung. Nhìn thấy anh ấy đau đớn, con còn đau khổ hơn. Con muốn biết, biết trước khi con yêu anh ấy vỡ nào. Cầu xin người… Cầu xin người giúp con khôi phục ký ức được không…”

“Cầu xin người, xin người hãy giúp con.”

Trong lúc cô đau khổ thành tâm cầu xin, sau lưng có tiếng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.

“Em… Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trái tim bỗng đập rất nhanh, lập tức đứng dậy quay đầu ra nhìn.

Cố Thành Trung không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng, đôi mắt mang theo nỗi buồn man mác, nhưng lại ẩn chứa niềm vui khó tả.

Bởi vì căng thẳng, hai tay nắm chặt, không dám tiến lên bước nào, cũng không dám lùi lại bước nào.

Hai người cách nhau không xa, nỗi nhớ, nhưng như thể cách nhau nghìn ngọn núi vạn con sông.
 
Chương 2215


Chương 2215

Khuôn mặt của Hứa Trúc Linh lộ ra vẻ hốt hoảng, và phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.

Cố Thành Trung thấy vậy liền lao nhanh về phía trước ôm chặt cô vào lòng.

“Đừng rời xa anh nữa!”

“Anh……anh sớm biết rồi đúng không? Anh……anh trêu tôi à?”

Cảm giác đau buồn và phần nộ, Hứa Trúc Linh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bắt đầu từ bao giờ?

Nhất định phải là bắt đầu từ khi anh †a giữ mình lại, cái gì mà lương tháng năm triệu tệ, cái gì mà điểu chỉnh dạ dày và ruột, đều là nói dối.

Chỉ là anh ta nghĩ cách giữ mình lại.

Anh ta không ngốc, Phó Lâm cũng nói dối theo, nếu không thì tại sao hai người lại kẻ xướng người hoạ ở bệnh viện như thế.

Mình lại bị hai anh em anh ta vào gùa trêu chọc mà không hề hay biết.

Nếu hôm nay anh ta không chủ động thừa nhận, thì có phải là bản thân vân bị lừa rồi không?

Mấy người họ coi mình là cái gì? Là đồ ngốc sao?

Cố Thành Trung ôm chặt lấy cô, môi mỏng áp vào tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn có chút đau lòng.

“Ở trong bệnh viện ăn cơm em nấu, anh đã biết em là Trúc Linh rồi, nhưng lúc đó vấn chưa giám chắc chắn, đến tận tối tranh thủ lúc em ngủ say, mở mặt nạ da người của em ra, anh mới thật sự tin, em vấn chưa chết, em vẫn còn sống.”

“Thậm trí anh thấy rằng đây là ông trời đang ban ơn cho anh, anh cũng tìm nhà họ Diên và nhà họ Lý để kiểm chứng cho đến khi rõ ngọn nguồn. Em quên rồi cũng không sao, anh vẫn nhớ tới em, chúng ta cùng nhau rồi cũng sẽ tìm lại được cảm giác ban đầu.”

Hứa Trúc Linh đã rất sốc khi nghe thấy điều này.

Nhà họ Diên và nhà họ Lý đều đã biết rồi, nhưng họ đều không nói gì với mình.

Cô vẫn còn ngu ngốc muốn kiếm chút tiền sữa bột cho con, giờ thì hay rồi, ngược lại còn “Gậy ông đập lưng ông”.

Cô chưa bao giờ giám công khai thân phận, sợ bản thân khó mà thoát thân.

Cho tới bây giờ cô đều rất thận trọng, chẳng lẽ chỉ là một trò hề thôi sao?

“Ai nói không sao chứ?” Trong mắt cô như bị phủ một tâng sương mờ: “Tôi đã quên anh rồi, hiện tại tôi không yêu anh chút nào, và thậm chí tôi có thể yêu người khác. Cái gì mà không sao, em có thể quên tôi đi, nói những lời bạc tình làm tổn thương người khác đó, tôi cũng nói được.!”

Cố Thành Trung cảm thấy khó chịu khi nghe điều này.

Quả nhiên cô vẫn canh cánh trong lòng.

“Đối với lời nói và việc làm của anh trong thời gian mất trí nhớ, anh không thể ngụy biện được. Anh sẽ cố gắng đền bù, Trúc Linh, anh sẽ đến bù cho „ em.

“Anh lấy cái gì ra để đền bù? Tôi vốn không thèm những gì thuộc về anh!”

Câu cuối cùng cô gào thét một cách điên loạn.

Cô dùng sức lực của toàn thân đẩy mạnh anh ra.

Cơn gió mùa thu hơi hiu hiu thổi vào hai người họ.

Thung lũng kỳ ảo vẫn đầy những tiếng vang vọng.

Tiếng vang vọng, lặp đi lặp lại nhiều lần.
 
Chương 2216


Chương 2216

Tôi vốn không thèm những gì thuộc về anh.

Những lời này như mũi dao, xuyên qua tim một cách dữ dội, khiến người ta đau đớn đến khó thở.

Anh ấn nhẹ một tay lên ngực mình, đau đớn khủng khiếp.

“Khụ khụ…..”

Anh ấy không khỏi ho lên một tiếng.

Anh lấy một tay che miệng, nhưng máu vấn không ngừng chảy ra từ kẽ tay anh.

“Anh……anh lại định lừa tôi đúng không, máu này chắc chắn là đạo GHI TC Khoảnh khắc nhìn thấy máu tươi, cô đã rất sốc.

Cô trợn tròn mắt, hỏi với vẻ khó tin.

Cố Thành Trung nắm chặt tay, sợ cô nhìn thấy vũng máu.

Anh lau mạnh khóe miệng, nhưng cơ thể lại run rẩy không kiểm soát được.

Hứa Trúc Linh không thể ngồi yên được nữa và chạy vê phía anh.

Khi cô đến nơi, thân thể to lớn của Cố Thành Trung không còn chống đỡ được nữa, từ từ ngã xuống, vừa khéo ngã vào lòng cô.

Giọng anh yếu đi rất nhiều: “Cuối cùng thì em cũng… chủ động đi về phía anh.”

“ANn|)…..– anh đừng nói nhảm với tôi, tôi sợ anh chết rồi, tôi sẽ bị cảnh sát đưa đi tra hỏi, không may họ nghi ngờ rằng tôi đã giết anh thì sao?”

“Cố Thành Trung……Anh nặng như vậy, làm sao có thể khiêng anh đi xuống bây giờ? Anh đừng nhắm mắt, tôi sẽ gọi điện tìm người!”

Cô vội vàng bấm điện thoại gọi cho Khương Anh Tùng, kêu anh ta lên nhanh.

Cô không dám ngồi yên chờ chết, chỉ lo bản thân đưa anh đến bệnh viện muộn mốt phút thôi, Cố Thành Trung sẽ càng nguy hiểm hơn.

Cô vốn không muốn anh chết.

Bây giờ không muốn chút nào, ngược lại, vẫn muốn anh ấy sống tốt.

Cô cống anh khó nhọc, sức bật của con người là vô tận, nghĩ đến sự chậm trễ của mình, Cố Thành Trung có thể sẽ chết, cơ thể cô như tràn đầy sức mạnh.

Cho dù phải chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể của Cố Thành Trung, cũng có thể chịu được.

Cô khó khăn di chuyển xuống các bậc đá, Cố Thành Trung vẫn chưa bất tỉnh nhưng vô cùng yếu ớt.

Nhìn cô đẫm đìa mồ hôi vì kiệt sức, đau lòng không tả.

“Trúc Linh, bỏ anh xuống, em yếu như vậy làm sao chịu nổi, đợi Khương Anh Tùng tới là được.”

“Anh đừng nói nhảm”

Cô nhìn anh một cách hằn học.

“Tôi thấy gặp phải anh là không có chuyện gì tốt cả! Tôi không nên trở về, vui vẻ gì chứ!”

Cô càng nghĩ càng buồn, tủi thân vô cùng.

“Nhưng em vân trở về, có lẽ ông trời không muốn chúng ta bỏ lỡ như thế này.”

Cố Thành Trung gắng sức nhếch mép lên, lộ ra nụ cười khoái chí.

Ông trời không bạc đãi anh.

“Trúc Linh, lần trước đến đây để đón sinh nhật em, chúng ta cũng vào bệnh viện, lần này cũng vậy. Xem ra phong thủy nơi này xung khắc với chúng ta, sau này không tới đây nữa.”
 
Chương 2217


Chương 2217

“Hàn Thành Trung……anh đừng nói nữa được không? Yên lặng không được sao?”

“Không được, có quá nhiều lời muốn nói với em. Ngộ nhỡ bây giờ không cứu được anh, vẫn có thể nói với em nhiều chuyện, anh nghĩ chết cũng không hối hận “

“Anh……anh nói linh tinh gì thế? Cái gì mà chết với không chết, xui xẻo.”

“Trúc Linh… Nếu em thực sự không nhớ ra được, thì đừng nghĩ nữa. Nếu anh chết, nhân tiện em cũng quên được anh, tìm một người phù hợp cũng tốt.”

“Nhưng anh có một điều kiện. Người em chọn phải được .Jane kiểm định cho em. Anh ta thật lòng tốt với em, không hề có ý đồ gì khác. Ngoài anh ta ra, anh không tin có ai trên đời này có thể chăm sóc cho em.”

Trái tim của Hứa Trúc Linh đau đến khó thở khi cô ấy nghe thấy điều này.

Nó như vô số mũi kim cực nhỏ đâm vào tim một cách dữ dội.

Cô cắn chặt môi dưới, sợ bản thân khóc lên thành tiếng.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, khiến cô trượt chân, cả hai cùng ngã lăn.

Vào thời điểm quan trọng này, cô ôm chặt lấy Châu Thành Trung và để anh đè lên mình.

Khi ngã xuống bãi cỏ, quần áo của cô bị bụi gai cứa rách mấy nhát, còn anh không bị thương chút nào.

Cô hít một hơi khí lạnh, gắng sức tiếp túc cống anh lên.

Nhưng hơi thở của Cố Thành Trung càng ngày càng yếu, giọng nói khàn khàn, càng lúc càng khẽ.

“Để anh xuống đi, em bị thương yði….. Iiirtffe IL[lnÏm……ˆ “Cố Thành Trung, bây giờ tôi có thể trả lời anh, nếu anh chết rồi, chắc chắn tôi sẽ lấy người khác.

Nghe vậy, Cố Thành Trung im lặng hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười rạng ngời, nói: “Cũng tốt.”

Nói xong, anh hoàn toàn hôn mê.

Hứa Trúc Linh nghe được hai chữ này, tim đau thắt dữ dội.

Cô thấy anh hoàn toàn hôn mê, giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn anh hộc máu, bản thân rất khổ sở, nhưng khi nghe được hai chữ này, chỉ còn lại sự tức giận.

Cô vừa chảy nước mắt vừa mắng: “Hay lắm? Hay cho anh, đồ quỷ đầu to, hay cho anh tên khốn kiếp, hay cho anh đồ cháu con rùa, hay cho anh đồ trứng gà thối, hay cho anh đồ Trư Bát Giới, hay cho anh đồ chết tiệt cút đi…

hay cái gì hay? Anh mong tôi tái hôn đúng không? Chết rồi mới tái hôn đã là cái gì, tôi muốn anh còn sống, trơ mắt nhìn tôi tái hôn, khiến cho anh không có cách nào ăn nói, mồm miệng thất đức!

Sao anh không lên trời đi?”

“Bây giờ anh đang giả vờ rộng lượng với tôi sao? Để cho tôi tái hôn? Đi cái ông nội anhl”

Cô khóc mãnh liệt, chạy vọt ra ngoài cũng không lấy tay lau nước mắt. Nước mắt tí tách rơi xuống, làm ướt vạt áo.

Cô chạy khoảng mười phút, đi được nửa đường thì gặp Khương Anh Tùng.

Khương Anh Tùng trực tiếp cống Cố Thành Trung, mọi người nhanh chóng xuống tầng, đưa tới bệnh viện gần nhất.

Tâm buồn rầu thành bệnh.

Bởi vì lời nói của cô, kích thích thân kinh của anh, đau lòng cực kỳ sâu, mới dân đến khí huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu bầm.
 
Chương 2218


Chương 2218

Bác sĩ nói bệnh nhân không thể lại bị kích thích, muốn tu thân dưỡng tính, tốt nhất là tâm tình phải thoải mái, nếu không Đại La thần tiên cũng không cứu được anh.

Hứa Trúc Linh nghe được lời này không nhịn được lúng túng, vậy sau này bản thân cùng anh gây gổ, hay không cùng anh gây gổ, hay là không gây gổ đây?

“Cô Annie, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, tại sao anh Trung lại thành ra như này?” Khương Anh Tùng khẩn trương hỏi.

Hứa Trúc Linh vô cùng không được tự nhiên, nói: “Tôi… tôi đã nói một ít lời tổn thương người.”

“Cô Annie, tôi có thể xin cô giơ cao đánh khẽ không? Anh Trung từ sau khi cô Từ qua đời, cả người giống như là cái xác biết đi, anh ấy không chịu ngủ, không chịu ăn cơm đúng giờ, phá hủy bản thân từng chút chút một, anh ấy rất muốn bị bệnh đến không dậy nổi, nhưng lại muốn giết Ayako Nikkeikawa, báo thù cho cô Trúc Linh.”

“Tôi biết, lúc anh ấy mất trí nhớ, đã nói một số lời khó nghe, nhưng cũng chỉ có một tháng ngắn ngủi mà thôi. Anh ấy quên cô Trúc Linh, còn có thể sống được thật tốt, nhưng bây giờ nhớ lại rồi, sống cũng sống không nổi nữa. Tôi thật sự rất mong muốn, tốt hơn là anh ấy không nên nhớ lại, nếu tôi mà biết anh ấy bây giờ sống không bằng chết, còn không băng lòng dạ lang sói một chút, ít nhất vì chính mình mà sống.”

“Bây giờ anh ấy coi cô như cô Trúc Linh, cũng hy vọng cô Amnie coi anh ấy như bệnh nhân mà chăm sóc, chứ không phải là coi trọng giao tình với cô Hứa. Hay là cô An Ny cảm thấy, khiến anh ấy tức chết, để cho anh ấy buồn bực không vui, thì có thể báo thù giúp cô Trúc Linh?”

“Xin hỏi, cô Trúc Linh thật sự muốn khiến anh ấy chết sao?”

Câu nói sau cùng, Khương Anh Tùng gần như là nhả ra từng chữ từng chữ một.

Không giống đang dò hỏi, mà càng giống như là chất vấn hơn.

Lời này tràn đầy khí thế, trực tiếp đánh vào tư tưởng.

Hứa Trúc Linh sau khi nghe xong, lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Khương Anh Tùng.

Sự thật chứng minh, trả thù được Cố Thành Trung, bản thân cũng không †hu được chút vui vẻ gì, ngược lại còn rất hối hận.

Nếu như thời gian quay lại một lần nữa, cô chắc chắn sẽ không nói những lời đả thương người kia.

Cô nắm chặt vạt áo, không biết lúc này nên trả lời như thế nào, Cố Thành Trung trên giường bệnh tỉnh lại.

“Được rồi, Khương Anh Tùng, cậu đi ra ngoài trước đi, cô ấy cũng không phải cố ý.”

“Nhưng anh Trung… thân thể anh…”

“Thân thể tôi tôi biết, cậu đi ra ngoài trước, tôi cần phải tĩnh dưỡng.” Thanh âm Gố Thành Trung lãnh lẽo, âm trầm phát ra.

Khương Anh Tùng không biết phải làm sao, nói: “Cô Annie nghe được chưa? Anh Trung muốn được tĩnh dưỡng.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, đi theo sau Khương Anh Tùng để ra ngoài, lại bị Cố Thành Trung gọi lại.

“Em ở lại.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, sống lưng khế run lên.

Khương Anh Tùng nhìn cô một cái thật sâu, muốn nói cái gì đó, nhưng ngại vì Cố Thành Trung ở đây, không biết mở lời như thế nào.

Thật ra thì Hứa Trúc Linh biết, Khương Anh Tùng sợ mình lại nói ra những lời tổn thương người.

Sau khi rời khỏi, Khương Anh Tùng đóng cửa lại.

Từ lúc Cố Thành Trung hôn mê đến bây giờ cũng không quá một tiếng.

Anh vừa mới được tiêm một liều thuốc trợ tim mạnh, thế mà nhanh như vậy đã tỉnh lại.
 
Chương 2219


Chương 2219

Cô yếu ớt xoay người, nói: ‘Anh bảo em ở lại làm gì? Không sợ em lại khiến anh tức chết sao?”

“Cái mạng này của anh vốn chính là của em, em lấy đi cũng không sao.”

Thanh âm của anh yếu ớt, muốn lấy nước uống, nhưng cả người không có sức, trên tay còn đang truyên dịch.

Nhìn dáng vẻ chật vật khi hoạt động của anh, cô không nhìn nổi, tiến lên giúp anh.

Có thể do anh nằm ngang, không có cách đứng lên uống nước.

Cô đỡ anh dậy, nhưng là đỡ được một nửa liền bị kẹt.

Đúng là bệnh viện nhỏ phòng khám nhỏ, trang thiết bị kém như vậy, hỏng rồi cũng không biết đổi.

Cô vừa tức vừa gấp, muốn đi tìm người sửa một chút, lại sợ trong chốc lát không sửa được.

Dáng vẻ của anh bây giờ, rời giường căn bản là không thể.

Cuối cùng cô đành phải cắn răng, ngồi ở mép giường cẩn thận đỡ anh dậy, tựa vào ngực mình.

Cố Thành Trung lúc này vô cùng vui vẻ, cái giường này sắp hỏng, anh muốn đầu tư vào bệnh viện này!

Mở rộng quy mô, mời bác sĩ giỏi nhất, mua thiết bị tốt nhất.

Phong thủy chỗ này đối nghịch với anh, cải thiện các thiết bị chữa bệnh, cũng là vì suy nghĩ cho chính mình.

Ngoài miệng tuy rằng nói mình có thể không sống được nữa nhưng anh vận muốn cố gắng sống, anh không muốn âm dương cách biệt với Hứa Trúc Linh.

Đời này, còn rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, sao có thể cam lòng chết chứ?

Anh uống xong nước, giọng dễ chịu hơn nhiều, nói: “Trúc Linh, anh biết em sẽ không bỏ mặc, không quan tâm đến anh mà.”

“Anh nghĩ quá nhiều, em thật sự vẫn sẽ bỏ mặc, không quan tâm anh. Anh còn nhớ anh đã nói gì không? Anh nói nếu anh chết đi, em cứ tái hôn. Không cần anh nói, em sẽ tái hôn, dù anh có chết hay không.”

Cô thở hổn hển nói.

“Ồ? Trên đường trở về anh có nói sao? Làm sao mà anh không nhớ vậy?”

Cố Thành Trung trợn tròn mắt, khuôn mặt mờ mịt nhìn cô.

Hứa Trúc Linh bị lừa gạt lên xuống, một người đàn ông thực thụ lại không biết xấu hổ, lời đã nói ra còn chối?

“Cố Thành Trung, anh cố ý có phải không?”

Cô tức giận.

“Anh thừa nhận, anh có rất nhiều khuyết điểm, em hẳn cũng rất hận anh, nhưng cái chuyện không có thật này, không thể chụp lên trên đầu anh được.

Em có ghi âm, hay có người làm chứng không?”

“Trái lại là mọi người đều biết, em khiến anh tức đến như vậy, em sẽ phải chịu sự khiển trách của dư luận. Ngoài ra, anh tạm thời bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm của mình, sẽ không yêu cầu em trả tiền thuốc.”

Hứa Trúc Linh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là tài ăn nói.

Cố Thành Phong không hổ là gian thương đó, ngụy biện rất có lí lẽ, tràn đây thuyết phục.

Ông trời ơi, mưu mô quá sâu đi, giờ phút quan trọng đó, có quỷ mới nghĩ ra phải ghi âm.
 
Chương 2220


Chương 2220

“Cố Thành Trung, anh đúng là ức hiếp người quá đáng! Em, em không quan tâm anh, anh thích làm sao thì làm Cô tức giận đến muốn xoay đầu rời đi, không nghĩ tới lại làm cho Cố Thành Trung hít một ngụm khí lạnh.

“Đaul”

Hứa Trúc Linh lập tức mềm lòng, nhấc chân đi, từng bước giống như nặng ngàn cân.

Thế rốt cuộc là đi hay không đi.

“Nếu em rời đi, anh sợ là sẽ bị em tổn thương lần thứ hai, cho dù mạng cứng rắn, cũng sợ là phải chết thật.”

“Hứa Trúc Linh, em thật sự muốn tự mình đưa anh xuống suối vàng sao?”

“Em không có, em chưa từng nghĩ khiến anh chết, là anh tự mình…”

Lời còn chưa nói hết, Hứa Trúc Linh liền ý thức được cái gì.

Anh ta cố ý!

Cô xoay người nhìn khóe miệng anh đang nhếch lên một nụ cười thoải mái, cái gì cũng rõ ràng.

Anh chẳng qua là đến xác nhận, xem rốt cuộc mình có bỏ để cho anh chết được hay không mà thôi!

Đồ đàn ông xảo quyệt!

Gian thương!

“Cố Thành Trung! Anh lên trời đi!”

Cô nổi giận đùng đùng hét lên, sau đó đóng rầm cửa đi ra ngoài.

Khương Anh Tùng luôn canh giữ ở ngoài cửa, nghe được lời này, vô cùng lo lắng lập tức vọt vào kiểm tra Cố Thành Trung, sợ anh lại tức giận rồi bị nguy hiểm.

Nhưng mà vừa vào đến cửa liền thấy anh Trung nhà mình đang nhếch miệng cười, giống như là cái âm mưu nhỏ nào đó đã thực hiện được vậy.

Chẳng lẽ… là tức quá nên hồ đồ?

“Anh Trung… anh không sao chứ?”

“Không sao, cậu đi theo cô ấy đi, tôi sợ cô ấy đang bực bội, dễ xảy ra chuyện.”

“Anh Trung, anh có cảm thấy quá dung túng cô Hứa rồi không? Bây giờ thân phận của cô ấy là Annie, tại sao có thể đối xử với anh như vậy chứ?”

“Khi ở động Nhân Duyên cô ấy đã thừa nhận thân phận của mình, cũng muốn nhớ lại, chúng ta không cần giấu giếm.”

“Á? Nhanh vậy sao anh Trung?”

“Ừ, không nhịn được, mau đi theo đi.”

Khương Anh Tùng lập tức gật đầu đi theo ra ngoài.

Hứa Trúc Linh tức giận đi dạo khắp nơi, mua mua mua đủ thứ.

Cô vấn cầm thẻ đen của Cố Thành Trung, phải tiêu thật thỏa thích.

Anh đã biết cô là ai, vậy cô có thể yên tâm, thoải mái tiêu tiền rồi.

Nhưng mà mức tiêu dùng ở nơi này thật sự là quá thấp, ăn một nồi lẩu oden lại không thể quẹt thẻ để thanh toán, cuối cùng cô lại phải quét Alipay của mình để trả.

Cô nhìn Khương Anh Tuấn đang ở cách đó không xa, cả giận: “Anh theo cái gì mà theo? Lại không biết ẩn náu cẩn thận vào, quang minh chính đại như thế định làm gì? Còn không mau qua đây trả tiền giúp tôi, Alipay hết tiền rồi!”

” Dạ”

Khương Anh Tuấn lập tức đi đến, quét cho cô 90.000 đồng để trả tiền mì cầu Vân Nam.
 
Chương 2221


Chương 2221

Lúc cô ăn, Khương Anh Tuấn đến ngồi ở đối diện.

“Hôm nay tôi mua cái gì, anh đều trả tiền hết, khi nào về tìm Cố Thành Trung thanh toán.”

“Dạ, cô Trúc Linh.”

“Hả? Anh biết rồi?”

“Thật ra thì ban đầu đã biết rồi.”

Khương Anh Tuấn thật thà cười một tiếng.

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, rất muốn khóc.

“Các anh đều lừa gạt tôi, vậy mà tôi chẳng hay biết gì, bị các anh đùa bốn Xoay vòng vòng.”

“cô Trúc Linh đừng khóc, đợi lát nữa tôi mua ít kem ly đền cho cô?”

“Chỉ vậy thôï?”

“Ăn một vài đĩa trái cây, còn có tiệm | bánh ngọt, gân đây còn có khu vui chơi.”

“Máy gắp thú thì sao? Còn có bắn súng, ném vòng tròn, rất nhiều trò chơi hay.”

“Quả thực không được, chúng ta đi chơi trò chơi điện tử, máy nhảy, hát karaoke luôn đi…”

“Khu vực này phát triển chậm chạp, cũng không có đồ ăn vặt gì đặc sắc, món ăn địa phương nổi tiếng, chúng ta ăn no uống đủ, chơi đã rồi lại trở về, chúng tôi khiến cô chẳng hay biết gì, là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi tập thể”

Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, đáy mắt phát ra ánh sáng.

Nghe qua cũng không tồi, cảm giác thật tốt!

“Thế này cũng gần được rồi, nhưng đừng tưởng rằng chút lợi lộc này là có thể mua chuộc được tôi! Tôi là người rất có tiết tháo! Còn phải xem biểu hiện sau này của các anh, nếu anh cảm thấy áy náy với tôi, thì anh phải đứng về phía của tôi, Cố Thành Trung ở đó có hành động gì, anh cũng phải nói cho tôi, biết không?”

“2 cô Trúc Linh là muốn mua chuộc tôi?”

“Không thể được sao?”

“Dĩ nhiên có thể, sau này tôi sẽ theo bà chủ lăn lộn, chính xác, không sai.”

Khương Anh Tuấn không hai lời chút nào, đáp ứng hoàn toàn.

Hứa Trúc Linh hài lòng gật đầu, đi ra ngoài lại ăn lại chơi, nhưng cô chơi cũng không quá an lòng, bởi vì lo lắng cho Cố Thành Trung đang ở trong phòng bệnh.

Anh còn đang ở bên trong chịu khổ, thế mà mình lại ở bên ngoài tha hồ ăn uống, hình như rất không có lương tâm.

Đến bốn giờ chiều cô liền trở về, một mình lao vào phòng bếp, bắt đầu làm chút đồ ăn thanh đạm cho anh, còn nấu nồi canh cá diếc, nước canh màu trắng sữa, vô cùng tốt cho cơ thể.

Cửa vừa mới đẩy ra, mùi thơm xông vào mũi.

Cố Thành Trung để máy tính xuống, có chút kinh ngạc.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy tiên nữ à?”

“Chỉ từng thấy một nàng, đó chính là vợ anh.”

“Hừ, miệng lưỡi trơn tru, miệng lưỡi đàn ông là quỷ gạt người, còn có… không nên nghe đàn ông nói, trừ khi heo nái có thể lên cây!”
 
Chương 2222


Chương 2222

“Lên cây cũng không khó, em muốn mấy con, anh cũng có thể đưa bọn chúng lên.

Hứa Trúc Linh không nói lại được, đây chính là cảm giác phô trương của người giàu có sao?

Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ?

Cô bất mãn bĩu môi: “Ăn đi.”

“Đút cho anh… hai tay của anh không có tí sức lực nào.”

“Anh cho rằng em mù sao? Rõ ràng vừa nãy em còn thấy anh đang đánh máy!”

“Vậy bây giờ không được rồi.”

Cố Thành Trung trực tiếp cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, đưa tay rạch một đường.

Ra tay chính xác, tàn độc, không có chút do dự nào, khi trên tay xuất hiện vết rách, chân mày anh cũng không nhăn một chút.

Hứa Trúc Linh bị dọa sợ, lập tức để đồ xuống, kiểm tra vết thương của anh.

Cô không biết nên tức giận hay nên khổ sở, anh làm sao lại tích cực như vậy?

“Anh bị ngu à? Vì muốn em đút cơm, anh lại tự hại mình?”

“Ừ, như vậy thì anh không thể tự làm rồi, mấy ngày tiếp theo, em đều phải đút cơm cho anh, nếu không anh sẽ phải chết đói.”

“Anh…

Cô giận đến cả người run rẩy, nước mắt không ngăn được rơi xuống.

Cố Thành Trung lập tức mềm lòng, muốn lau giúp cô, lại bị cô dùng sức gạt ra.

Cô nhanh chóng tìm bác sĩ để lấy thuốc, vết thương rất dễ xử lý, cũng không cần tìm nhân viên y tế.

“Cố Thành Trung, anh có biết anh rất quá đáng không? Thân thể là của anh, tại sao phải dùng nó để uy hiếp em, anh biết em không đành lòng, không thể cự tuyệt, cho nên anh cứ ăn em đến chết, đúng không?”

“Anh không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao? Cũng rất ích kỷ! Anh như vậy là muốn làm cái gì? Rốt cuộc là trừng phạt bản thân, hay là trừng phạt em?”

Cô vừa khóc vừa than phiền.

“Vậy sau này, nếu như em nói muốn mạng của anh, có phải anh cũng tự đâm mình một dao không?”

“Chỉ cần em muốn, anh tất nhiên cho.”

Tay trái vẫn còn nguyên vẹn của Cố Thành Trung nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên ngực mình.

Cách lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được trái tim bên dưới da thịt đang đập nhẹ nhàng, có sức sống.

“Anh…”

Không ngờ, vừa nãy cô nói nhiều như thế cũng vô dụng sao?

“Không cho phép anh tự hủy hoại mình, anh có hiểu không?”

“Anh biết, nhưng quả thật nếu có một ngày, em muốn tim của anh, mạng của anh, anh sẽ cho, tuyệt đối không hai lời.”

Anh dẫn từng chữ từng chữ một, căn bản không phải nói đùa, mà là cam kết.

Hứa Trúc Linh cũng không biết hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào, thật sự là ngoan cố không thay đổi, giống như là con lừa cứng đầu vậy, hồ đồ ngu xuẩn.

“Tốt lắm, đừng khóc, lần này là anh không đúng, anh xin lỗi em được không?”
 
Chương 2223


Chương 2223

“Nói xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?”

“Anh có thể nhờ cảnh sát đến nói hộ anh, em muốn thấy sao?”

“Nhiều tiền thì giỏi lắm à?” Cô nổi giận đùng đùng nói.

“Tiền của anh đều là của em.”

“Anh còn đang mất trí nhớ, em lúc nào cũng có thể vứt bỏ anh, tìm người đàn ông khác đi”

“Lần này có thể không cần Diên kiểm định rồi, em có thể đưa người sống tới đây cho chồng em nhìn một chút, anh nhìn một chút xem anh ta có mấy cái mạng.”

Mẹ, đồ đàn ông chó má, lời nói trước sau không giống nhau.

Ngoài miệng vừa nói có thể tái hôn, một giây sau đã bắt đầu đổi ý không thừa nhận, hơn nữa còn uy hiếp mình!

Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám nói gì.

Cô cầm chén đũa mang tới trước mặt anh, bất đắc dĩ đỡ anh dậy, nói: “Hay là chúng ta ăn cơm đi, đừng tán gầu, trời sắp tàn rồi!”

Cô bị sự cương quyết của Cố Thành Trung dọa cho sắp chết rồi!

Hôm nay hầm canh bí đao sườn heo, là món cô dùng lửa nhỏ hầm trong một tiếng, bên trong còn bỏ thêm một ít dược liệu bồi bổ cơ thể.

Cô dùng thìa múc canh đưa qua, Cố Thành Trung thử, lắc đầu nói: “Nóng lắm, em thổi cho anh đi.”

“Nóng? Nóng đâu ra?”

Cô nghỉ ngờ, uống thử một hớp, rõ ràng là vừa ổn mà.

Nhưng cô vừa mới thử xong, không ngờ Cố Thành Trung đã vươn một bàn tay tới, khống chế lấy gáy của cô, đôi môi mỏng đè xuống dưới.

Cánh môi chạm nhau, cô ngừng thở trong một khoảnh khắc, mở to mắt luống cuống chân tay nhìn anh.

Mình… mình đang bị cưỡng hôn sao?

Cô đã quên sạch chuyện trong năm năm này, sao còn nhớ cảm giác này được?

Bây giờ đối với cô mà nói, “thân mật” trong tình yêu điều vô cùng xa lạ.

Thậm chí cô cảm thấy, đây còn là nụ hôn đầu của cô.

Cứ vậy bị người ta lấy mất?

Sau một lúc lâu cô cũng không có phản ứng lại, nhưng Cố Thành Trung thì phải dời môi đi khi vẫn chưa thỏa mãn.

Anh vươn đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng, tựa như đang tìm lại mùi vị.

“Hương vị ngon lắm”

Hứa Trúc Linh nghe thấy câu có hai nghĩa này, thoáng chốc đỏ mặt.

Cô không biết, anh đang nói canh ngon, hay là đang nói mình.

Cô như một chú mèo con bị giãm đuôi, vội vàng giậm chân.

Cố vội vàng phóng xuống giường, bàn tay nho nhỏ lên án anh: “Sao… sao anh có thể làm như vậy? Anh đang giở trò lưu manh đó anh biết không? Tôi…

tôi có thể kiện anh tội sàm sỡ!”

“Cũng nên đến cục công an, để khôi phục thân phận xã hội cho em rồi.”
 
Chương 2224


Chương 2224

“Hả?”

“Anh cũng hỏi một chút, anh hôn vợ của anh, thì có phạm pháp sao?”

“Cố Thành Trung, tôi quên anh rồi, tôi không có tình cảm với anh.”

“Chuyện không có tình cảm này có thể từ từ vun đắp, nhưng bây giờ em vân còn là vợ của anh, chúng ta chưa ly hôn, em vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, em hiểu chưa?”

Anh nói đầy đạo lí, thứ tự rõ ràng.

“Anh có ý gì? Nghĩa vụ của người vợ gì chứ?”

“Hai ta yêu thương nhau, bên nhau suốt quấng đời còn lại, không có việc gì thì làm vài chuyện thích làm.”

Sau khi nghe nửa câu sau, mặt của Hứa Trúc Linh đỏ như mông khi.

Mẹ ơi, có người giở trò lưu manh giữa ban ngày ban mặt, có ai tới quản lý không?

“Cố Thành Trung, bây giờ tôi đã có một thân phận mới, không phải là vợ của anhl”

“Em nghĩ hay thật đó, ngoài việc em sử dụng thân phận của người khác, là hành vi phạm pháp, thì nói đơn Diên à, em có thể trở thành người không có hộ khẩu, người không có hộ khẩu nhập cư trái phép, em có biết em phải chịu hình phạt cỡ nào không? Nếu em không thừa nhận em là vợ của anh, vậy thì em chính là kẻ lừa đảo, em lừa lấy tiên trước kia của Trúc Linh. Tất cả di chúc, con dấu cá nhân, đều là em làm giả, em trộm nhiều tiền như vậy, dựa theo pháp luật…”

“Từ từ, từ từ! Số tiền này đều là của tôi”

“Không phải là em không thừa nhận sao?”

“..

Hứa Trúc Linh bị chặn miệng không nói được một câu, cô chớp chớp đôi mắt to, nhìn anh một cách đáng thương.

“Anh hai, anh nói cái gì thì là cái đó, chúng ta thương xót cho nhau, xinh hãy bỏ qua cho tôi được không? Không có hộ khẩu, lừa đảo gì đó, là nói quá. Quan hệ của chúng ta là gì, anh hãy giơ cao đánh khẽ, đừng truy cứu nhé!”

Cô lập tức sợ hãi biến thành con cún, hoàn toàn quên mất những lỗ hổng trong đó.

Nếu Diên không xử lý ổn thỏa chuyện thân phận giúp cô, thì vốn dĩ không thể để cô ra ngoài, dễ người ta năm bắt được nhược điểm như vậy, thì hiệu sức làm việc của Kettering thật sự quá thấp.

Nhưng Hứa Trúc Linh là một tên đồng đội heo, nhìn thì như rank cao thủ, thật ra lại là rank đồng, hơn nữa người phải đối mắt là kẻ thù rank cao thủ, không có lấy chút sức chiến đấu.

Người ta nói ba xạo, là đã dễ dàng diệt được đồ ngốc là cô.

Cố bắt đầu cười một cách nịnh nọt, ngữ khí lấy lòng.

Ngoài mặt thì người hì hì, trong lòng đã mắng cha mắng mẹ từ lâu.

Cô thật sự rất hối hận, ngay từ đầu mình đã không nên quay về.

“Vậy anh có thể hôn không?”

“Hôn đi hôn đi, nhiều chuyện quá.”

“Còn chuyện khác thì sao?”

“Chuyện khác, nghĩ hay lắm, chó cùng thì rứt giậu, anh đừng có quá đáng”

“Anh biết rồi, vậy anh hôn thêm một cái.”

Cố Thành Trung mím môi cười nói, trong lòng rất vui vẻ.

Vợ nhỏ thật dễ dụ.
 
Chương 2225


Chương 2225

“Hả?”

Hứa Trúc Linh sững sờ.

Ngay lúc cô đang ngây ngốc, Cố Thành Trung cúi người sang.

Cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng anh lại nắm cằm cô, làm cho cô không thể nhích được chút nào.

Môi mỏng hôn lên, lần này còn dịu dàng hơn lần trước nhiều, hơi thở đan vào nhau.

Cô ngây ngốc, đầu lưỡi không biết nên né ở đâu, hơi thở hỗn loạn cả lên.

Cô sợ tới mức không dám nhắm mắt, cứ vậy nhìn anh một cách hoảng SỢ.

Đúng lúc này, trên cánh môi mỏng dâng lên chút đau đớn, còn cả âm thanh hơi bất mãn của Cố Thành Trung.

“Nhắm mắt đi, em mở to mắt nhìn anh làm gì, có thể ăn anh sao?”

“Muốn… nhưng không dám.”

Cô thành thật nói, vô cùng trung thực.

Cố Thành Trung bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không công thành chiếm đất, chỉ mổ nhẹ lên cánh môi của cô, sau đó hôn lên trán.

“Đút cơm cho anh đi, anh đói.”

Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn sự giơ cao đánh khẽ của anh.

Canh rất ngon, cháo cũng rất nóng, bầu không khí vừa ổn.

Nhưng Hứa Trúc Linh ra khỏi cổng bệnh viện, lập tức gọi điện thoại cầu cứu Diên.

Vừa nghe thấy tiếng của Diên, cô không kìm được bắt đầu khóc.

“Diên, cứu tôi với, Cố Thành Trung đúng là một con quỷ! Anh ta nói tôi là người không có hộ khẩu, còn nói tôi lừa đảo, anh ta còn sàm số tôi! Hu hu, tôi không muốn tới đây, tôi rất sợ, anh đưa tôi về đi.”

“Không kịp nữa rồi.”

Diên khó xử nói.

“Tại sao?”

“Cố Thành Trung đã phong tỏa các cổng hải quan, cả xuất và nhập cảnh, không thể ra ngoài với thân phận Amnie.”

“Sao anh ta có thể như vậy chứ?

Anh chắc chắn sẽ có cách mà.”

“Trúc Linh, thật ra em cũng không muốn ra đi, chỉ là nhất thời em không thể chấp nhận người chồng này, gánh vác trách nhiệm của Hứa Trúc Linh, em đang sợ hãi mà thôi.”

“Tôi đã không nhớ anh anh ta, tôi thật sự đã rất cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng nhớ ra chuyện gì hết. Lỡ đâu cả đời này tôi cũng không nhớ ra thì phải làm sao? Chẳng lẽ tôi phải ở chung với anh ta mãi mãi sao?”

“Em xách định… em không thể yêu anh ấy lại sao?”

Diên nói một sách sâu xa.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, cơ thể mạnh mẽ run lên, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
 
Chương 2226


Chương 2226

Cô cúi đầu, nước mắt trong suốt rơi trên mặt đất, cơ thể cô bất lực ngồi xổm xuống, dựa vào góc tường.

“Tôi rất sợ, sợ rằng tôi sẽ lại yêu thương anh ta. Không biết tại sao mỗi khi nghĩ đến đó, trái tim tôi sẽ vô cùng sợ hãi. Tôi và anh ta chắc chắn đã từng có những ký ức rất tồi tệ, tôi rất mâu thuẫn”

“Nếu tôi quay về, có phải chúng ta sẽ không xuất hiện cùng nhau nữa, tôi đang nghĩ, đến lúc đó tôi có thể sống tốt hay không.”

“Trúc Linh, em lúc mười tám tuổi, chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào tốt hơn Cố Thành Trung, nên em đắm chìm, không có khuyết điểm nào.

Em của bây giờ, đã được tiếp xúc với rất nhiều người đàn ông xuất sữa, nếu em vẫn yêu anh ấy, thì đây là cái số. Em mười tám tuổi, suy nghĩ và tâm tính vẫn còn nhỏ, nhưng bây giờ em hai mươi ba tuổi, tư tưởng của em không thể so với trước kia được.”

“Em trưởng thành, cũng chín chắn rồi, có đủ sức hút của phái nữ. Nếu em của bây giờ, vân bị Cố Thành Trung hấp dân nhiều, chuyện đó chứ minh một thực tế, dù cho hai người có cách xa nhau bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu người muôn hình vạn trạng, thì em cuối cùng vẫn sẽ lựa chọn anh ấy.”

“Trúc Linh, đây là con đường của em, em trốn thoát thì có thể thay đổi kết quả ư? Cố Thành Trung biết em vẫn còn sống, anh ấy sẽ không chịu để yên đâu.”

“Nhỡ đâu… anh ta bằng lòng tác thành cho tôi, cho tôi một cơ hội lựa chọn công băng thì sao?”

“Sẽ không đâu.”

Diên nói một cách chắc chắn: “Anh ấy chắc chăn sẽ cho em cơ hội, nhưng anh ấy sẽ làm gì đó. Trúc Linh, em trốn không thoát đâu, từ khi em quay về, Tôi đã biết hai em sẽ gặp lại nhau lân nữa.”

Âm thanh của anh du dương êm tai, như đang kể một câu chuyện ngụ ngôn xa xưa.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, lập tức hiểu rằng, mình sẽ trốn không thoát, dù có là Diên vô cùng quyền thế cũng không thể giúp được cô.

Chỉ cần Cố Thành Trung biết cô còn sống, thì dù cô có chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Thật là… đau đầu.

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi không có cách nào để đè lên đầu anh ta sao? Bây giờ tôi bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay, chẳng lẽ trước kia tôi cũng sống khuất phục như vậy sao?”

Cô oán hận nói, vẽ mấy vòng tròn trên đất nguyền rủa Cố Thành Trung.

“Hửm? Anh ấy áp chế em? Không thể nào chứ?”

Diên vô cùng nghi hoặc: “Trước kia anh ấy đều nghe theo em, em nói hướng đông anh ấy không dám đi hướng tây.

Em nói một, anh ấy không dám nói hai.

Tất cả mọi người đều biết Cố Thành Trung là tên cuồng vợ, tình tứ với em cả trước mặt và sau lưng mọi người, chuyện gì cũng làm cho em.”

“Hửm?”

Người mà hai người họ nói là một à?

“Vậy tại sao bây giờ tôi lại bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay thế? Hoàn †oàn ngược lại, anh ta nói một tôi không dám nói hai, rất là nhịn nhục!”

Cô vô cùng ấm ức nói.

Nghe vậy Diên cũng ngây ngốc.

“Có cách nào tóm được tên ác ma này không, bây giờ tôi bị ăn hiếp mỗi ngày, vô cùng đáng thương.”
 
Chương 2227


Chương 2227

“Tôi bảo tôi tái hôn, anh ta liền uy hiếp tôi, tôi mà dẫn người ta về, anh ta sẽ làm cho người đó đẹp mặt. Lại còn nắm bắt điểm yếu của tôi, người ta vô cùng quyền thế, gia tài bạc triệu, tôi thì chỉ có một nhà hàng cơm Tây, lại còn không dám đi thu tiền. Diên, tôi đáng thương quá đi!”

Hứa Trúc Linh không nhịn được mà khóc lóc kể lể, nhớ đến mấy ngày hôm nay mình bị áp bước rất đáng thương, thế là vô cùng ấm ức.

“Trước kia em không hề sợ anh ấy, hay là em đổi cách ở chung đi, cứng hơn một chút?”

“Không được… không dám.”

“Khí phách của em đâu?”

“Không biết nữa, cũng không biết tôi đã vứt bỏ từ khi nào, bây giờ tôi thấy anh ta cứ như là chuột thấy mèo vậy đó.”

“Vậy thì em cứ không có việc gì là khóc, đàn ông đỡ không được đâu. Anh ấy uy hiếp em, thì em làm nũng giả vờ đáng thương, nếu thật sự không được thì cứ không quan tâm anh ấy, xem thử có hữu dụng không.”

Diên bị ép hết cách, chỉ có thể nghĩ cách cho cô.

Nghe xong, ánh mắt cô sáng lên, cảm thấy rất có lý.

Phụ nữ làm nũng là người tốt số nhất.

Cô hớn hở cúp điện thoại, Diên ở đầu bên kia cũng cười không biết làm Sao.

Cười được một nửa, khóe miệng cậu lại cứng đờ.

Bắt đầu từ khi nào, cậu không còn ghen, khó chịu nữa, thậm chí còn chân thành hy vọng họ có thể sống cùng nhau thật tốt, thậm chí còn có thể thản nhiên bình tĩnh bày mưu tính kế giúp họ?

Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại cười, có phần dễ chịu.

Cậu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa xa, nhìn người xe như nước ở phía trước.

Trước đây cậu chưa từng ngắm nhìn thế giới này kĩ, luôn cảm thấy bên cạnh mình đều là những kẻ phản bội và vứt bỏ cậu.

Bây giờ cậu bỗng nhiên hiểu ra, chẳng ai vứt bỏ cậu cả, mẹ đã tính toán tất cả mọi thứ vì cậu, chưa bao giờ lo lắng đến cảm nhận của cậu, không phải là không thương cậu, mà là muốn giúp cậu đứng ở đỉnh cao quyền lực, không bị người khác ăn hiếp.

Josh luôn làm thế thân cho cậu, giúp cậu cản lại rất nhiều tai nạn, thậm chí còn hy sinh cả hôn nhân của mình, nhưng cô ấy vẫn yêu thương cậu rất nhiều, xem cậu như em trai, bảo vệ cậu.

Halley và Acecilia cũng luôn hỗ trợ cậu, giúp đỡ cậu vô điều kiện.

Tuy cậu và cố Thành Trung là tình địch, nhưng không tới nỗi là không qua lại với nhau cả đời, cũng là đối thủ cạnh tranh thương mại. Cậu cũng bắt đầu vô cùng thưởng thức anh, hiểu anh.

Còn có Trúc Linh, cậu nhớ rõ cảm giác yêu cô, nhưng sẽ không bao giờ cố chấp phiến diện nữa.

Quả thật rất khó để buông tay, nhưng buông rồi, mọi người đều sống rất dễ chịu.

Mình còn trẻ, có rất nhiều thời gian chờ đợi chính mình.

Tương lai đáng mong đợi.

Cố Thành Trung đợi ở bệnh viện một ngày, ngày hôm sau trở lại khách sạn, anh bảo là muốn ở đây chơi một thời gian, chơi chán sẽ về.
 
Chương 2228


Chương 2228

Trong thời gian này, trừ người dân bản địa, thì không có bất kì người nào từ bên ngoài đến.

Một mình anh bao trọn cả dây chuyền sản xuất du lịch Hương Sơn, đảm bảo thu nhập của mọi người sẽ cao hơn bình thường, mọi người cũng vô cùng vui vẻ.

Cố Thành Trung nằm trên giường tỉnh dưỡng vài ngày, sau đó vui vẻ dẫn cô lên núi ngắm lá phong.

Lá phong đã đỏ từ lâu, còn có một mái đình cổ kính.

“Đẹp thật đấy!”

Trông thấy cảnh đẹp, cô cũng vui vẻ thoải mái, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cô nhặt rất nhiều chiếc lá xinh đẹp, định mang về để làm bookmark.

“Em thích nơi này không?”

“Thích chứ.”

“Vậy được, anh bảo Khương Anh Tùng sắp xếp xuống dưới, mua cả ngọn núi này, đổi thành villa tư nhân, mỗi năm chúng ta sẽ đến đây ở vài tháng, ngắm lá cây khắm núi từ từ ngả sang màu đỏ.”

“Khụ khu…”

Hứa Trúc Linh bị sặc nước miếng của mình, tiền bạc dư giả là gì? Là đây!

Nhìn đi, nhà có người là mỏ vàng là cấp độ gì, hở tí là muốn mua một ngọn núi, đây là tài sản quốc gia đó!

“Không được không được, rất phí.

Tuy chỗ này đẹp, nhưng đồ ăn không nhiều, tôi vẫn thích nơi náo nhiệt hơn.”

“Anh lập tức sắp xếp nhà hàng Trung Quốc và nhà hàng Tây…”

“Đừng!”

Cô vội vàng ngắt lời Cố Thành Trung, cứ theo lời anh nói, nơi này có thể mở mang thành khu đô thị mới.

“Anh hai, tôi biết anh có tiên, nhưng anh không thể tiêu như vậy biết không?

Chúng ta tiết kiệm một chút có được không?”

“Anh hai gì mà anh hai, kêu là chồng.”

“Kêu là daddy cũng được.”

Cố Thành Trung nghĩ đến chuyện gì đó, bổ sung nói.

“Cái gì?” Cô trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn anh: “Anh nói lại lần nữa, trước kia chúng ta cũng chơi trò kích thích như vậy sao? Tôi gọi anh… bằng †-từ đó sao?

“Ừm.” Hai mắt Cố Thành Trung trung thực đến mức có thể nhìn thấy bản thân, gật đầu hai cái.

Cô lập tức có cảm giác huyết áp của mình tăng lên, choáng váng đầu óc.

Sao cô lại lươn như vậy, danh xưng này cũng có thể gọi tùy tiện sao?

“Chuyện cũ không dám nhớ lại!”

Cô cảm thán nói: “Lời này… đừng nói nữa, để cho nó qua đi. Chúng ta nói chuyện khác nhé?”

“Trong nhà còn có rất nhiều áo da, roi da, đồ y tá, đồng phục học sinh, quần áo nàng thỏ.”

Cô trợn mắt há mồm “Của… của tôi?”

“Ừm”“

Tuy chuyện khi ấy, đồ là do Ngọc Vy tặng, cô thẹn thùng không chịu nhận, nhưng đồ quả thật đã được đưa đến nhà, cũng không thể vứt hết, vẫn còn để trong tủ chén bát, sắp bám một lớp bụi rồi.

Anh cũng không nói rõ ngọn nguồn, chỉ nói cái có cái không.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom