Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 800


Chương 800

“Tiểu Mộ điên rồi à? Biết mình có anh nên không vui hả? Chẳng lẽ hai đứa đang đánh nhau?” Lòng Mục Chỉ Huyên nóng như lửa đốt, đó là hai đứa con trai của bà đấy.

Mất một đứa con trai nên bà đã đau lòng suốt một khoảng thời gian, sau đó đưa Ôn Khanh Mộ về nhà họ Mục, thấy trong nhà có nhiều con nít đến vậy, thậm chí Mục Chỉ Huyên còn ảo tưởng đứa con kia của mình vẫn còn sống, hai đứa con trai cãi nhau sẽ ầm ĩ đến cỡ nào…

Nhưng khi hai đứa con đánh nhau thật, bà lại…

“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con đoán chắc là anh ấy đang kiểm tra xem rốt cuộc anh Ngọc có phải là anh trai của anh ấy không.” Tô Lạc Ly vội vàng an ủi Mục Chỉ Huyên.

“Kiểm tra? Nó biết kiểm tra gì đâu?”

“Ừ thì… Cái đó đó, chẳng phải mẹ nói trên người hai anh em có nốt ruồi son à?” Vì vị trí của nốt ruồi nên Tô Lạc Ly cũng ngại nói ra.

Tô Lạc Ly vừa nói xong, Mục Chỉ Huyên thấy cũng yên tâm.

“Nếu thế thì cũng tốt.”

“Chúng ta về phòng đợi đi, chắc lát nữa sẽ có kết quả thôi.” Tô Lạc Ly khuyên mọi người đi.

Trong phòng, hai người đàn ông đang đánh nhau.

Giản Ngọc cảm thấy Ôn Khanh Mộ thật khó hiểu: “Ôn Khanh Mộ, cậu bị gì à?” Anh ta gào lên.

“Bảo anh cởi thì cởi đi, sao nói nhảm nhiều vậy!” Ôn Khanh Mộ ra sức tụt quần Giản Ngọc.

Tất nhiên Giản Ngọc không phải là đối thủ của Ôn Khanh Mộ, dù sao trong người Ôn Khanh Mộ đang chảy dòng máu ma cà rồng, không bao lâu sau Giản Ngọc hoàn toàn thua cuộc.

Ôn Khanh Mộ cũng theo đó tụt quần Giản Ngọc xuống.

Khi nhìn cảnh tượng trước mặt, anh hoàn toàn ngơ ngác.

Giản Ngọc vội vàng mặc quần vào: “Ôn Khanh Mộ, não cậu bị úng nước à? Nếu không phải nể tình Lạc Ly thì tôi đã trở mặt với cậu rồi!”

Ôn Khanh Mộ lại hơi ủ rũ, đối diện với cơn quát mắng của Giản Ngọc, anh không hề phản ứng lại, chỉ ỉu xìu rời khỏi phòng Giản Ngọc, quay về phòng mình.

Tô Lạc Ly đang ở trong phòng ngủ, thấy Ôn Khanh Mộ về thì vội vàng đứng lên.

“Anh thấy chưa?”

Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ lập tức gượng gạo, cười toe toét lộ ra hai hàng răng trắng.

“Mọi người nói sai hết rồi! Anh ta hoàn toàn không có nốt ruồi đó! Anh đã nói mà, anh đẹp trai vậy, đâu phải ai cũng được làm anh em sinh đôi với anh?”

Ôn Khanh Mộ đắc chí nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Lạc Ly.

“Khoảnh khắc anh mới vừa bước vào, em đã đoán chắc hẳn anh đã thấy nốt ruồi son đó rồi, bây giờ anh nói vậy, em càng chắc chắn hơn.”

Tô Lạc Ly lắc đầu khinh thường.

“Diễn xuất của anh kém vậy à?”

“Diễn xuất của anh rất tốt, chỉ là em quá hiểu anh thôi.”

Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly để cô ngồi lên giường, đặt hai tay lên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.

“Ly Ly, em có phải vợ anh không?”

“Anh nói gì vậy, anh nói em có phải không?” Tô Lạc Ly chỉ mình rồi chỉ vào bụng mình.

“Nếu em là vợ anh thì giữ bí mật giúp anh đi, nói dối với anh đi, đừng vạch trần anh!”

Điều này làm Tô Lạc Ly không thể tin nổi: “Tại sao? Có anh không tốt à? Sau này anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau, đây còn là nỗi khổ tâm của bố mẹ nữa, anh Ngọc cũng tìm được bố mẹ của mình. Chuyện tốt vậy mà, tại sao phải giấu?”

“Không tốt, không tốt chút nào! Đây là chuyện xấu nhất trần đời này!”

Ôn Khanh Mộ như đang gặp phải kẻ thù.

“Không hiểu anh luôn đấy.”

“Không cần phải hiểu! Em cứ làm theo lời anh là được, lát nữa anh sẽ báo tin này cho bố mẹ, lát nữa em đừng lên tiếng!”
 
Chương 801


Chương 801

Tô Lạc Ly nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên, đang định nói thì Ôn Khanh Mộ hừ một tiếng: “Em là vợ anh thì nhất định phải nghe lời anh!”

Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cuối cùng Mục Chỉ Huyên cũng không chịu nổi nữa, lập tức sang đây hỏi, Ôn Khanh Mộ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Tô Lạc Ly rồi mới đi mở cửa.

“Tiểu Mộ, thế nào rồi?”

“Ha ha! Hai người đoán nhầm rồi! Trên người anh ta hoàn toàn không hề có nốt ruồi son! Con đã tụt quần anh ta xuống quan sát thật kỹ rồi! Anh ta không phải anh con, anh ta xấu vậy sao có thể làm anh con được!”

Nhìn bộ dạng đắc chí của Ôn Khanh Mộ, Mục Chỉ Huyên vội vã nhìn sang Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly dè dặt lắc tay với Mục Chỉ Huyên, Mục Chỉ Huyên lập tức hiểu ngay.

“Tiểu Mộ, tại sao con lại nói dối? Có anh không tốt à?”

Ôn Khanh Mộ vội vàng chớp mắt vài lần: “Con nói dối hồi nào? Mẹ, con biết mẹ mong con trai mẹ còn sống nhưng sự thật là sự thật! Chấp nhận thực tế đi, dù sao có một đứa con trai là đủ rồi!”

Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo không nói gì, rời khỏi phòng họ.

Ôn Khanh Mộ thấy rất lạ, xoay người nhìn Tô Lạc Ly: “Ban nãy diễn xuất của anh thế nào?”

Tô Lạc Ly mỉm cười giơ ngón cái với Ôn Khanh Mộ.

“Vậy chắc không sao đâu nhỉ, chắc em không bán đứng anh đâu nhỉ?”

Tô Lạc Ly lập tức xua tay: “Tuyệt đối không có!”

“Ui trời, mặc kệ đi! Dù sao cũng đã như vậy rồi!” Ôn Khanh Mộ bước sang khoá cửa lại rồi về bên cạnh Tô Lạc Ly: “Em bé rất khoẻ, có phải anh có thể…”

“Biết ngay anh chỉ nhớ chuyện này thôi, vậy anh cẩn thận chút nhé.”

“Sẽ không làm em đau đâu, nếu em không thoải mái thì nói cho anh biết.” Tô Lạc Ly chưa kịp trả lời thì Ôn Khanh Mộ đã sốt ruột hôn lên môi Tô Lạc Ly.

Hương vị ngọt ngào, cảm xúc mềm mại thổi bùng ngọn lửa của anh.

Đêm nay họ triền miên, nhớ lại kỷ niệm đẹp lúc trước.

Hôm sau, tất cả mọi người bị triệu tập đến phòng khách, Giản Ngọc còn tưởng họ đang tổ chức cuộc họp gia đình, định tránh mặt nhưng Mục Chỉ Huyên lại cương quyết muốn giữ anh ta lại.

Ôn Khanh Mộ thì có chút suy sụp, rõ ràng hôm qua anh đã nói không có nhưng Mục Chỉ Huyên vẫn nói chuyện này cho Giản Ngọc.

Giản Ngọc nghe hết đầu đuôi câu chuyện, mặt vẫn không có cảm xúc gì.

Tất cả mọi người đều đang đợi anh ta lên tiếng, đặc biệt là Mục Chỉ Huyên, bà sốt ruột muốn được nhận con trai.

“Ông Ôn, bà Ôn, tôi rất cảm ơn hai người đã nói cho tôi nghe những chuyện này nhưng tôi nghĩ chắc hai người nhầm rồi, tôi không phải con trai của hai người.”

“Mẹ nhìn đi anh ta nói không phải thì chắc chắn là không phải! Tối qua con đã kiểm tra rồi!” Ôn Khanh Mộ là người đầu tiên nhảy ra nói.

“Miếng ngọc mà hai người nói, tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”

“Hơn nữa, nếu anh ta là ma cà rồng thì mắt phải màu xanh! Nhưng mắt anh ta màu đen!” Ôn Khanh Mộ lại đưa ra luận cứ.

“Cho nên xin lỗi, để hai người thất vọng rồi!”
 
Chương 802


Chương 802

Giản Ngọc lịch sự rời phòng khách, ra ngoài biệt thự.

Những người còn lại đều im lặng, không biết nên đối mặt với tình huống này thế nào, chỉ có Ôn Khanh Mộ là vui vẻ.

“Em xem, anh đã nói rồi mà, chắc chắn không thể là anh ta!” Ôn Khanh Mộ tiếp tục đắc ý.

Lúc này Tô Lạc Ly không nhịn được nữa: “Rõ ràng hôm qua anh thấy nốt ruồi son đó nhưng anh lại nói anh không thấy, thật sự không biết rốt cuộc anh có ý đồ gì?”

Ôn Khanh Mộ không ngừng nháy mắt với Tô Lạc Ly.

“Anh có nháy mắt thì em cũng sẽ nói vậy thôi!”

“Chẳng phải đã thống nhất là cùng một phe à? Sao em bán đứng anh?”

Ôn Khanh Mộ có thể chấp nhận bất cứ ai bán đứng anh nhưng Tô Lạc Ly thì không thể, anh tức giận đi thẳng lên tầng.

“Mẹ, thực ra con nghĩ miếng ngọc không thể tượng trưng cho điều gì cả, dù sao thì lúc ở trong rừng anh Ngọc vẫn là trẻ sơ sinh, làm mất cũng rất bình thường.” Tô Lạc Ly vội an ủi Mục Chỉ Huyên.

“Mẹ biết, chỉ là từ lời nói của thằng bé thì có thể thấy, cho dù là thật thì thằng bé cũng không muốn nhận chúng ta.”

Đây mới là điều khiến Mục Chỉ Huyên buồn.

“Còn một điểm đáng ngờ nữa, thực ra anh rể nói đúng, nếu anh Ngọc là anh em sinh đôi với anh rể, vậy anh Ngọc cũng là con cháu của loài người và ma cà rồng, anh ấy nên có mắt và máu xanh mới đúng.”

Tô Kiêm Mặc đưa ra quan điểm mới.

“Rất có khả năng thằng bé đã giải phong ấn rồi.” Ôn Hạo vẫn luôn im lặng, lúc này lên tiếng.

“Bố, thật sự có thể giải phong ấn sao?” Biết thông tin này, Tô Lạc Ly vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nếu như vậy thì Ôn Khanh Mộ cũng có thể giải được phong ấn.

“Luôn có truyền thuyết như vậy, nhưng không có ma cà rồng nào tìm thấy trường hợp như thế. Dù sao thì cũng không có nhiều thể kết hợp bị phong ấn như Tiểu Ôn, tất nhiên giải được phong ấn thì càng ít hơn. Nhưng truyền thuyết cũng có căn cứ, thể kết hợp giải được phong ấn về cơ bản không khác gì loài người.”

Lúc này, Giản Ngọc ngồi trên con dốc đất ở gần biệt thự, một chân duỗi thẳng một chân co lại, nhìn miếng ngọc trên cổ mình.

Quả thực anh ta có một miếng ngọc, lúc Mục Chỉ Huyên nhắc đến miếng ngọc đó, anh ta đã biết anh ta đúng là con trai của họ.

Chỉ là không biết tại sao anh ta lại từ chối.

Tô Lạc Ly trèo lên con dốc đất, cảm nhận được có người đến Giản Ngọc lập tức cất lại miếng ngọc của mình.

Anh ta luôn đeo miếng ngọc này, từ khi anh ta vẫn còn đi lại bằng hai tay hai chân thì anh ta đã bảo vệ miếng ngọc này rồi.

“Mang thai mà leo cao như vậy làm gì?”

“Không leo cao thế này thì sao tìm được anh chứ?”

Giản Ngọc duỗi tay ra kéo Tô Lạc Ly, cô ngồi xuống bên cạnh Giản Ngọc.

“Anh Ngọc, tại sao anh không nhận lại họ?” Tô Lạc Ly nhìn sợi dây đỏ trên cổ Giản Ngọc.

“Vì họ nhầm rồi.”

“Họ có nhầm hay không thì trong lòng anh rõ nhất, cần gì phải thế chứ?”
 
Chương 803


Chương 803

Giản Ngọc cúi đầu cười khổ: “Vẫn bị em nhìn thấu rồi.”

Anh ta lại lấy miếng ngọc trên cổ ra, đó là một miếng ngọc trong suốt long lanh, trông rất đẹp.

“Miếng ngọc này gắn bó với anh từ khi anh được sinh ra, anh cũng không biết tại sao mình luôn có tình cảm đặc biệt với nó. Cho dù sau này gặp nhóm trộm mộ đó, bọn họ bảo anh đi dò mộ anh cũng không từ chối, nhưng khi bọn họ định cướp ngọc của anh thì anh mới nổi giận.”

Tô Lạc Ly im lặng nghe Giản Ngọc nói, cô biết Giản Ngọc là người có tâm sự.

“Về sau gặp được bố nuôi, em cũng biết ông ấy làm về trang sức mà, ông ấy nói miếng ngọc này của anh rất đáng giá, có lẽ là bố mẹ anh để lại cho anh, anh phải giữ gìn cẩn thận, biết đâu có thể tìm được bố mẹ anh.”

“Vậy tại sao anh không nhận?”

“Em cảm thấy anh nên nhận sao?” Nụ cười của Giản Ngọc khiến người ta không đoán được.

“Chẳng lẽ không nên sao? Lúc đó họ cho rằng anh đã chết rồi nên mới đưa anh vào rừng, tổ chức lễ tang theo cách của ma cà rồng, ai mà ngờ anh vẫn còn sống, cái này không trách họ được.”

“Anh hiểu, chỉ là nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ sẽ tìm lại bố mẹ. Anh một thân một mình quen rồi, anh không muốn đột nhiên có người có quan hệ thân thiết gì đó với mình, giống như Ôn Khanh Mộ cũng quen rồi, không muốn chia sẻ bố mẹ của mình cho người khác vậy.”

Từ những lời của Giản Ngọc, đột nhiên Tô Lạc Ly nhận ra tại sao Ôn Khanh Mộ không muốn thừa nhận Giản Ngọc là anh em của mình.

Quả nhiên giữa hai anh em sinh đôi sẽ có suy nghĩ giống nhau.

Chuyện cô nghĩ không ra nhưng Giản Ngọc lại nghĩ ra.

“Anh Ngọc, em có thể hiểu tâm trạng của anh. Nhưng anh biết không, mẹ em luôn rất muốn nhận anh, đây là điều họ trông mong nhiều năm, họ chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi anh làm gì cho họ, cũng sẽ không trói buộc anh.”

“Để anh suy nghĩ.”

Tô Lạc Ly không quấy rầy Giản Ngọc nữa mà dành thời gian và không gian cho anh ta, để anh ta tự đưa ra quyết định.

Màn đêm dần buông, Giản Ngọc vẫn ngồi trên con dốc, bữa tối cũng không ăn.

Dường như cả nhà đều không muốn ăn, Tô Lạc Ly nấu một bàn thức ăn cũng chỉ có một mình Ôn Khanh Mộ là ăn ngon lành.

Sau bữa tối, mọi người đều ở trong phòng khách, cửa để mở.

Mọi người đều nhìn về phía cửa, Giản Ngọc cứ thế đứng ở đó, miếng ngọc ở cổ để lộ ra ngoài một cách rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

Ai cũng nhìn thấy miếng ngọc đó!

Trên mặt Giản Ngọc mang theo ý cười, có vẻ hơi ngượng ngùng, anh ta đứng ở cửa vài giây rồi lập tức đi lên tầng.

“Chẳng phải anh nói anh chưa từng thấy miếng ngọc sao?” Ôn Khanh Mộ gào lên với Giản Ngọc.

Trước đó Tô Lạc Ly không nói với Mục Chỉ Huyên, nếu Giản Ngọc thật sự không muốn nhận lại họ thì cũng đừng ép anh ta.

“Mẹ, anh Ngọc nhận rồi!” Tô Lạc Ly lập tức phấn khởi nói tin này với Mục Chỉ Huyên: “Anh ấy lấy miếng ngọc ra cho mọi người xem thì có nghĩa là anh ấy nhận mọi người rồi!”

“Tốt quá rồi! Thật sự tốt quá!” Mục Chỉ Huyên không khỏi phấn khích.

“Anh Ngọc một thân một mình quen rồi nên cách anh ấy thể hiện tình cảm hơi kín đáo, điểm này hai anh em họ rất giống nhau.”
 
Chương 804


Chương 804

“Anh thể hiện tình cảm rất kín đáo sao?” Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ khó chịu, anh cảm thấy mình hoàn toàn bị vợ bán đứng!

Anh tức giận lên lầu đi về phòng.

Tô Lạc Ly thè lưỡi với Mục Chỉ Huyên: “Có thể là con phải đi dỗ anh ấy rồi.”

“Thằng bé là đàn ông mà có gì phải dỗ, con chiều nó quá rồi. Lạc Ly, con thế này về sau sẽ bị bắt nạt đấy.”

“Không đâu, con đi xem anh ấy thử.” Tô Lạc Ly cũng vội lên lầu, hậu quả khi người đàn ông này tức giận cũng rất nghiêm trọng.

Trong phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đang bực bội nằm trên giường.

“Vừa có một người anh thì nên vui mới phải chứ, sao cứ cáu kỉnh vậy nhỉ?”

Ôn Khanh Mộ vội xoay người sang một bên, đưa lưng về phía Tô Lạc Ly.

“Chết trong tay vợ mình mà anh có thể không cáu sao? Anh nói em này, Tô Lạc Ly, anh không ngờ em sẽ bán đứng anh đấy!”

“Em cũng không ngờ anh trẻ con thế này luôn.”

“Giận dỗi kiểu trẻ con, em nói anh là đồ trẻ con?”

Ôn Khanh Mộ bật phắt dậy khỏi giường như xác chết vừa vùng dậy, vốn dĩ anh cũng đang tức sẵn chuyện Tô Lạc Ly bán đứng mình rồi.

“Chẳng lẽ em nói sai gì à? Được rồi, được rồi, em cảm thấy không có vấn đề gì mà, anh có thêm một người anh em sinh đôi cũng tốt mà.”

“Tốt cái rắm.” Ôn Khanh Mộ phát điên lên.

Tô Lạc Ly không hiểu nổi tại sao Ôn Khanh Mộ lại phản ứng gay gắt đến thế.

Chẳng lẽ đúng như lời Giản Ngọc nói, anh không muốn chia sẻ bố mẹ mình với người khác?

“Chồng ơi… rốt cuộc thì anh đang có tâm sự gì vậy, có thể nói cho em biết được không?” Tô Lạc Ly nói với giọng dịu dàng.

“Anh chẳng có tâm sự gì cả, anh đang nén giận.” Ôn Khanh Mộ ngồi xếp bằng trên giường.

“Vậy tại sao anh lại phải nén giận?”

“Tại sao anh lại phải nén giận à? Em cũng tự hiểu đi chứ, đã bảo là chúng ta về cùng một phe rồi mà em lại bán anh đi, anh là chồng em đấy!”

“Anh xin lỗi, anh và cục cưng trong bụng đều xin lỗi anh. Xin lỗi chồng, xin lỗi bố đứa bé, đáng ra em không nên bán anh thế.”

Tô Lạc Ly cúi sâu người với Ôn Khanh Mộ.

Thấy thái độ của Tô Lạc Ly thành khẩn như vậy, cộng thêm việc lấy cả con của họ ra để nói, Ôn Khanh Mộ lập tức hoảng sợ.

“Lần sau không được làm như vậy nữa!” Vừa nói anh vừa ôm Tô Lạc Ly vào lòng, yêu chiều xoa bụng cô: “Em biết là mình mang thai rồi thì đừng có tùy tiện cúi người xuống nữa, nhỡ chẳng may làm hại đến đứa bé trong bụng thì sao?”

Tô Lạc Ly nằm trong lòng Ôn Khanh Mộ, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Tại sao anh lại không muốn có thêm một người anh em nữa?”

“Anh thấy thiếu tự nhiên! Mặc dù mẹ anh nấu cơm không ngon, bố thì lại hay đánh anh. Nhưng mà bây giờ bỗng có người bảo rằng phải chia bố mẹ cho người đó, anh cảm thấy không thoải mái. Giống như bị người ta cướp mất đồ ấy!”
 
Chương 805


Chương 805

“Thế là đúng như anh Ngọc đoán à.”

Tô Lạc Ly chợt phát hiện ra tính chiếm hữu của Ôn Khanh Mộ không chỉ thể hiện ở việc muốn chiếm hữu cô, mà còn thể hiện cả ở việc chiếm lấy bố mẹ, và tất cả những chuyện khác nữa.

“Anh ta đoán trúng cái gì cơ?”

“Chồng ơi, sau này chúng ta sinh hai đứa bé nhé?”

“Tại sao lại phải sinh hai đứa?” Cô đổi chủ đề bất ngờ như vậy, khiến cho Ôn Khanh Mộ cảm thấy không quen lắm.

“Bởi vì em cảm thấy nuôi con một có rất nhiều vấn đề, những đứa bé đó thường ích kỷ, không biết chia sẻ, chỉ thích chiếm mọi thứ về mình, sinh hai đứa thì có vẻ tốt hơn.”

Ôn Khanh Mộ phản ứng lại, anh lập tức giơ tay lên cao, nhưng sau đó chỉ nhẹ nhàng hạ xuống.

“Em đang nói anh là người ích kỷ, không biết chia sẻ, lại còn hay thích chiếm mọi thứ về làm của riêng đấy à?”

“Anh tự hiểu là tốt rồi, lại còn bảo em phải nói rõ ra à? Anh nhìn em đi, em chẳng bao giờ nghĩ như thế cả, bởi vì em và Tô Kiêm Mặc lớn lên với nhau, nên không bao giờ nghĩ như vậy cả.”

“Tô! Lạc! Ly! Em là vợ anh mà lại đi nói đỡ cho người khác à, lại còn không an ủi anh! Em làm vợ kiểu gì thế?”

Ôn Khanh Mộ thật sự cảm thấy rất oán hận, nhưng trong mắt Tô Lạc Ly thì anh chỉ là một cậu nhóc nghịch ngợm mà thôi.

Tô Lạc Ly ôm lấy Ôn Khanh Mộ: “Thật ra anh không chia sẻ bố mẹ mình với ai cả, mà vừa có thêm một người bảo vệ mình, với cả…”

Tô Lạc Ly ngồi thẳng người lên, ghé vào tai của Ôn Khanh Mộ: “Anh không bao giờ phải chia sẻ vợ của mình với ai cả, bởi vì vợ thì mãi mãi thuộc về mình anh.”

Nghe thấy câu đó, Ôn Khanh Mộ vui như mở cờ trong bụng, cuối cùng thì anh cũng cảm thấy mình được an ủi rồi.

“Vậy bây giờ anh muốn được tận hưởng người vợ của riêng anh.”

Ôn Khanh Mộ nở nụ cười xấu xa: “Dạo này em thân thiết hơi quá với anh ta rồi đấy, anh đã thấy hết rồi, sau này không được làm như vậy nữa, phải giữ khoảng cách với anh ta!”

Tô Lạc Ly cảm thấy bó tay, lúc nào người đàn ông này cũng ghen tuông như vậy!

Sáng sớm hôm sau, Mục Chỉ Huyên kéo Tô Lạc Ly vào phòng bếp, từ khi biết rằng đứa con trai còn lại của mình vẫn còn sống, Mục Chỉ Huyên vui đến mức cả đêm không ngủ được.

“Lạc Ly, con nấu ăn ngon như vậy, qua đây dạy mẹ nấu mấy món đi, vất vả lắm mẹ mới tìm lại được con trai, mẹ muốn nấu cho nó vài món.”

“Vâng ạ, mẹ muốn học nấu món gì thế?”

“Làm món nào đơn giản thôi, trước mẹ học theo mấy công thức để làm mà tiếc là làm mãi chẳng được.”

Mục Chỉ Huyên rất buồn phiền, nhiều năm như vậy rồi mà tài nấu nướng của bà vẫn chẳng tiến bộ chút nào.

Tô Lạc Ly bắt tay vào việc dạy Mục Chỉ Huyên nấu ăn, mà Mục Chỉ Huyên cũng rất nghiêm túc nhớ kỹ từng bước một.

“Lạc Ly, mẹ cũng biết sơ sơ rồi, con đi nghỉ ngơi đi, để mẹ tự làm tiếp.”

“Mẹ, cố lên!” Tô Lạc Ly đi ra khỏi bếp, vừa mới vào đến phòng khách thì đã thấy Ôn Khanh Mộ chạy đến.

“Mẹ đâu rồi?”

“Mẹ đang ở trong bếp học nấu ăn.”
 
Chương 806


Chương 806

Ôn Khanh Mộ hừ một tiếng: “Anh còn chẳng bao giờ được đối xử như vậy, bây giờ biết anh ta quay về rồi thì lại đi học nấu ăn cho anh ta ngay!”

“Có phải cho mình anh ấy ăn đâu, anh cũng có thể ăn mà.”

Tô Lạc Ly phát hiện ra Ôn Khanh Mộ đúng là một chiếc bình dấm chua khổng lồ.

“Đợi đến lúc về nhà mình rồi thì em chỉ được nấu cho mình anh ăn tôi! Chỉ mỗi anh ăn!”

“Vâng, được rồi, em sẽ nấu ăn cho anh, chỉ cho anh ăn thôi, được chưa?”

“Hề hề, vậy được rồi.” Ôn Khanh Mộ đi đến trước mặt Tô Lạc Ly, hôn nhẹ cô một cái rồi chui vào bếp.

“Mẹ, con có việc cần nói với mẹ.”

“Mẹ đang bận lắm, không có thời gian để ý đến con đâu!” Mục Chỉ Huyên tập trung vào việc nấu ăn, thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn Ôn Khanh Mộ lấy một lần.

“Người ta còn chưa gọi mẹ là mẹ đâu! Chưa gì mà mẹ đã bất công như vậy rồi à? Còn chẳng buồn nhìn lấy con một cái.”

Ôn Khanh Mộ đứng thẳng người, chặn trước mặt Mục Chỉ Huyên.

Mục Chỉ Huyên còn tưởng Ôn Khanh Mộ lớn như vậy rồi thì sẽ không có chuyện tranh giành tình cảm của phụ huynh theo kiểu trẻ con nữa.

Nhưng bà đã đánh giá con trai mình cao quá rồi.

“Mẹ nhìn con rồi được chưa? Sắp làm bố rồi mà sao con trẻ con thế!”

“Mẹ, con hỏi mẹ này, con và anh ta là anh em sinh đôi, vậy chắc chắn là có đứa sinh trước đứa sinh sau đúng không? Ai là anh ai là em thế?”

Thật ra Mục Chỉ Huyên cũng không để ý đến vấn đề này lắm, lúc ấy mọi người đều tưởng rằng Giản Ngọc đã chết ngay từ khi mới lọt lòng, vậy nên không ai nhắc đến anh ta nữa, coi như chỉ sinh ra được một đứa con thôi.

“Nó là anh trai, con là em trai. Nó được sinh ra trước, lúc sinh đứa đầu mẹ đã bị khó sinh, mất rất nhiều thời gian, đến khi sinh con thì thuận lợi hơn nhiều.”

Đối với Ôn Khanh Mộ mà nói thì đây là một sự đả kích rất nặng nề.

Chẳng những phải chia sẻ bố mẹ mình với một người khác, giờ lại còn phải gọi người đó là anh trai, đùa à?

“Mẹ, chúng ta có thể thương lượng với nhau một chút không. Mẹ đừng nói chuyện này cho anh ta biết, cứ nói con được sinh ra trước, anh ta sinh ra sau nhé. Được không?”

“Tiểu Mộ, con rảnh lắm à?” Đây là lần đầu tiên Mục Chỉ Huyên thấy đứa con trai này của mình phiền phức đến vậy.

“Mẹ đồng ý với con thì con sẽ không làm phiền mẹ nữa! Mẹ nhìn đi, trong nhà này cũng nên có thứ tự trước sau chứ. Con đến trước thì tất nhiên con phải làm anh, còn anh ta phải làm em trai rồi! Không thể theo thứ tự sinh ra được!”

Mục Chỉ Huyên đau đầu: “Được rồi, mẹ đồng ý với con, mau đi ra ngoài đi.”

“Chúng ta thỏa thuận rồi đấy nhé.”

Bầu không khí trên bàn cơm có vẻ hòa hợp đến lạ.

Từ nhỏ, Giản Ngọc đã không có bố mẹ, mặc dù anh ta chưa lên tiếng gọi bố gọi mẹ nhưng cũng đã chấp nhận mối quan hệ này rồi. Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo cũng đều cảm thấy rất mỹ mãn.
 
Chương 807


Chương 807

Mục Chỉ Huyên gắp ớt xanh xào thịt băm và cải trắng bóp giấm cho vào bát của Giản Ngọc.

“Món này mẹ mới học Lạc Ly để nấu đấy, con mau nếm thử đi.”

Giản Ngọc hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn rất lễ phép ăn đồ mà Mục Chỉ Huyên vừa gắp cho mình.

Ôn Khanh Mộ không vui ra mặt, Tô Lạc Ly lập tức gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát cho anh.

“Món sườn xào chua ngọt anh thích nhất này, hôm nay em cố ý nấu riêng cho anh đấy.” Tô Lạc Ly cẩn thận nói với Ôn Khanh Mộ.

Cuối cùng thì biểu cảm của Ôn Khanh Mộ cũng dịu trở lại, dù sao thì anh cũng có vợ rồi, cũng có ưu thế hơn so với Giản Ngọc.

“Đúng rồi, giữa anh Ngọc và anh rể thì ai là anh trai, ai là em trai vậy ạ?” Tô Kiêm Mặc lên tiếng hỏi.

Sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ phải nói đến vấn đề này.

Ôn Khanh Mộ lập tức ho khan một tiếng rồi ngồi tử tế lại, ra vẻ mình là anh trai, chuẩn bị dùng thân phận anh trai để dạy dỗ Giản Ngọc một phen.

“Giản Ngọc sinh ra trước, tất nhiên nó là anh trai rồi, Tiểu Mộ là em trai.”

Tô Lạc Ly suýt thì phun cả cơm trong miệng mình ra. Cô cũng biết là lúc nãy Ôn Khanh Mộ lo lắng, muốn nói chuyện riêng với Mục Chỉ Huyên chắc chắn là có âm mưu gì đó, hóa ra là vì lý do này.

Nghe xong những gì Mục Chỉ Huyên nói, khí thế của Ôn Khanh Mộ lập tức yếu hẳn đi.

“Mẹ, hôm nay mẹ đã nói khác mà, mẹ bảo với con rằng con là anh trai cơ mà?” Ôn Khanh Mộ yếu ớt lên tiếng, cố gắng cứu vớt lại chút hình tượng.

“Đó là do con tự nói thôi, không phải là mẹ nói. An trai chính là anh trai, em trai là em trai, sao mẹ có thể nhớ nhầm được thứ tự mà hai đứa sinh ra chứ? Chuyện này có gì mà phải tranh giành với nhau, con ăn cơm của mình đi!”

Ôn Khanh Mộ có cảm giác như mình vừa bị đấm mạnh một cái, cứ như cả thế giới này đều đang ghét bỏ anh vậy.

“Mẹ, sao mẹ hồ đồ thế, tình nghĩa hơn hai mươi năm qua của chúng ta nay còn đâu? Từ hôm nay trở đi con sẽ tuyệt giao với mẹ!”

“Tuyệt giao thì tuyệt giao, mẹ sợ con chắc? Nào, ăn rau đi.” Mục Chỉ Huyên lại tiếp tục gắp thêm đồ ăn cho Giản Ngọc.

“Con không thể ăn nổi bữa cơm này nữa!” Ôn Khanh Mộ ném thẳng đôi đũa xuống mặt bàn.

“Em trai thì em trai thôi, có thêm một người anh cũng tốt mà, sau này anh ấy sẽ chăm sóc anh, chăm sóc anh. Hồi nhỏ em rất muốn có một người anh trai đi đánh nhau với mình.”

Tô Lạc Ly lại bắt đầu an ủi Ôn Khanh Mộ.

“Anh không cần!”

Tô Lạc Ly đặt tay của Ôn Khanh Mộ lên bụng mình: “Chú ý, dưỡng thai.”

Ôn Khanh Mộ sờ lên bụng Tô Lạc Ly, sau đó lại cầm đôi đũa lên, ăn cơm tiếp.

“Anh Ngọc, bây giờ anh không còn bất kỳ điểm đặc thù nào của ma cà rồng nữa, vậy tức là anh đã được giải trừ phong ấn rồi nhỉ? Vậy anh có biết cách để giải trừ phong ấn không?”

Đây mới là chủ đề mà Tô Lạc Ly quan tâm, cô không muốn Ôn Khanh Mộ phải chịu khổ vào đêm trăng tròn nữa.

“Chuyện này… anh không hề có ấn tượng gì cả.” Giản Ngọc mỉm cười đầy vẻ áy náy.

“Vậy con có nhớ là lúc ở với đàn sói, con đã bị cả đàn bài xích từ bao giờ không vậy?” Ôn Hạo vốn ít nói bỗng hỏi dò.

“Bị bài xích?” Giản Ngọc không hiểu câu hỏi này cho lắm.
 
Chương 808


Chương 808

“Nếu như bố đoán không nhầm thì đàn sói đã tiếp nhận con là vì ban đêm mắt con cũng sẽ sáng lên như chúng. Vào ban đêm, mắt của ma cà rồng sẽ hơi sáng lên, đó cũng chính là lý do mà đàn sói chịu chấp nhận con. Nếu như con giải phong ấn thì chắc hẳn ánh sáng trong mắt con sẽ không còn nữa, nên đàn sói sẽ bài xích con.”

Ôn Hạo nói ra phân tích của mình, mấy ngày qua ông vẫn luôn suy nghĩ về những vấn đề đó.

Giản Ngọc cẩn thận nghĩ lại đến những chuyện đã xảy ra hồi anh ta còn nhỏ.

“Kể ra thì đúng là có sự thay đổi, tôi nhớ là khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã bò trong khắp rừng rậm rồi, khi đó trên người tôi sẽ không có vết thương nào cả. Nhưng sau này thì khác, có một khoảng thời gian, trên người tôi lúc nào cũng là những vết thương chảy máu.”

Đó là khoảng thời gian mà Giản Ngọc không hề muốn nhớ lại chút nào.

Bởi vì trên tay anh ta có rất nhiều sẹo nên bây giờ lúc nào anh ta cũng đeo găng tay, chỉ để lộ ra mấy đầu ngón tay mà thôi.

Anh ta cũng chưa bao giờ mặc đồ mùa hè, lúc nào cũng khoác áo để che khuất làn da trên cơ thể mình bởi vì anh ta đã có rất nhiều vết thương.

“Con nghĩ kỹ lại xem đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến con phải thay đổi như thế?” Ôn Hạo tiếp tục dẫn dắt.

“Tôi nhớ là có một đoàn người trộm mộ đi vào rừng rậm rồi phát hiện ra tôi. Họ thấy chân tay tôi nhanh nhẹn thì muốn tôi đi dò mộ cùng. Thế là tôi đi theo họ đến ngôi mộ dưới lòng đất, ngôi mộ đó có rất nhiều loại bẫy khác nhau, cũng may là thân thủ của tôi tốt nên đã tránh được hết, nhưng những người đi cùng thì đã chết mất kha khá.”

Tất cả mọi người, kể cả Ôn Khanh Mộ đều tập trung nghe Giản Ngọc kể chuyện.

“Chúng tôi đã đi quanh ngôi mộ đó một lúc lâu nhưng vẫn không đi vào được bên trong ngôi mộ chính. Nhưng lại phát hiện ra ở đó có một hồ nước, chỉ cần đi qua hồ nước đó là có thể đi vào phần mộ chính. Vậy là họ bảo tôi đi.”

“Nhưng mà đúng lúc đi vào hồ nước tôi lại có cảm giác như cả người bị thiêu sống vậy, mà đám người kia cũng vội vàng rời khỏi ngôi mộ đó. Lúc đó tôi đã ngất đi, cũng không nhớ được là mình đã rời khỏi đó kiểu gì.”

“Tóm lại thì khi quay lại rừng thì tôi có cảm giác mọi thứ đều là lạ, thậm chí có sói hú với tôi, nhưng khi đó tôi không để ý đến chuyện đó lắm.

“Chắc hẳn là hồ nước kia đã giải trừ phong ấn trên người con rồi! Không sai đâu, bố cũng đã từng nghe truyền thuyết về hồ nước đó rồi, nhưng không biết nó nằm ở đâu.” Ôn Hạo nói với vẻ chắc nịch.

“Vậy tức là chúng ta phải quay lại rừng rậm Zalava lần nữa rồi đi tìm hồ nước đó thì sẽ giải trừ được phong ấn trên người anh đúng không” Tô Lạc Ly hưng phấn nhìn sang Ôn Khanh Mộ.

“Chúng ta có thể thử một lần, biết đâu lại có thể giải trừ được phong ấn. Nhưng mà rừng Zalava có địa hình rất hiểm trở, sương mù dày đặc, anh cũng không chắc là chúng ta sẽ tìm được chỗ đó.”

“Vậy chúng ta cứ thử một lần đi, nếu giải trừ được phong ấn trên người anh thì tốt!”

Tô Lạc Ly là người hưng phấn nhất trong số những người ở đây.

“Anh Ngọc, anh cũng nói là nếu chúng ta đi đường bộ thì trên đường về sẽ phải đi qua khu rừng Zalava đó mà. Vừa khéo chúng ta cũng có thể đi qua đó.”

“Không đi đường bộ nữa, bụng em to như vậy rồi thì đi đường bộ kiểu gì?” Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, anh không muốn để cho Tô Lạc Ly gặp nguy hiểm chút nào.

“Không có gì đáng ngại cả.”

“Sao lại không có gì đáng ngại, sau này chúng ta nói chuyện này sau, cứ đợi cho em sinh con đi đã.”

Thái độ của Ôn Khanh Mộ kiên quyết đến lạ.
 
Chương 809


Chương 809

“Mọi người ăn cơm đi đã, chuyện này để bàn sau đi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng xua đi sự xấu hổ.

Nhưng sau khi ăn cơm xong, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly lại bắt đầu cãi nhau.

“Chồng, bây giờ đã có cách rồi thì chúng ta tuyệt đối không thể kéo dài chuyện này được. Chúng ta đi đường bộ đi, cùng lắm thì đi chầm chậm thôi là được chứ gì.”

“Anh nói không được là không được, giờ bụng em cũng sắp phình lên rồi, em có biết là chuyến đi này xa lắm không hả?”

“ Nhưng mà em không muốn để anh chịu khổ, nhỡ em sinh con vào đêm trăng tròn thì làm sao?”

“Sao anh có thể làm hại đến con mình chứ?”

“Nhỡ chẳng may thì sao?”

“Em không tin anh! Em làm vậy cũng chỉ vì con thôi à! Con còn chưa sinh ra đời mà đã có địa vị cao hơn cả anh rồi hả?”

Ôn Khanh Mộ có cảm giác như gần đây mình phải nén giận quá nhiều, bỗng xuất hiện thêm một người anh trai chia sẻ tình thương của bố mẹ với mình, rồi ngay cả đứa con chưa sinh ra này cũng muốn tranh giành vợ với anh nữa!

“Đây không phải là vấn đề địa vị gì cả, đây là sự thật.”

“Em ghét bỏ anh à?”

“Em không ghét bỏ anh!”

“Em vừa nói như thế tức là ghét bỏ anh rồi! Tô Lạc Ly, em đang ghét bỏ anh!”

Lúc này Ôn Khanh Mộ nổi giận thật rồi.

“Hai đứa đừng cãi nhau nữa, ở với nhau lâu như vậy rồi mà cãi nhau ầm ỹ gì chứ? Mẹ cảm thấy Lạc Ly nói rất đúng, nếu đã biết cách giải trừ phong ấn thì cứ đi giải càng sớm càng tốt.”

Mục Chỉ Huyên cũng đứng ra nói chuyện.

“Tiểu Mộ, con làm như thế thì vừa tốt cho con, mà sau này con của con được sinh ra thì cũng tốt cho cả đứa bé nữa.”

Tất cả mọi người đã nói như vậy rồi thì Ôn Khanh Mộ cũng đành phải thỏa hiệp, sao anh lại không muốn giải trừ phong ấn sớm chứ.

“Vậy thì anh đưa Ly Ly về nhà với tôi trước, sau đó chúng ta lại đi tiếp.” Ôn Khanh Mộ nói câu này với Giản Ngọc.

“Không, nếu muốn đi thì phải đi cùng nhau, không thì thôi.” Cách nói chuyện của Tô Lạc Ly cũng không phải là quá gay gắt, nhưng vẫn có thể nghe ra là cô đã hạ quyết tâm rồi.

“Em nói đùa gì vậy? Em là phụ nữ mang thai, chạy khắp nơi làm gì chứ? Em có biết là chỗ đó nguy hiểm lắm không hả?”

Không hiểu là đã xảy ra chuyện gì mà Ôn Khanh Mộ lại tiếp tục cãi nhau.

“Đúng đấy, Lạc Ly, bọn anh sẽ dùng thuyền đưa em về nhà trước rồi sau đó thì sẽ quay lại rừng Zalava sau, cùng lắm thì chỉ chậm mất nửa tháng thôi, không có chuyện gì đâu.” Giản Ngọc đứng bên cạnh vội vàng nói thêm.

“Lạc Ly, bây giờ con đã mang thai hơn ba tháng rồi, bụng cũng càng ngày càng to ra, không thể chịu khổ được đâu, con nghe lời mọi người về nhà dưỡng thai trước rồi để Tiểu Mộ và Giản Ngọc đi vào rừng Zavala đi.”

Tô Lạc Ly nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, nhưng vẫn kiên quyết: “Con vẫn nói câu cũ, đi thì cùng đi không thì thôi.”

Nói xong, Tô Lạc Ly đi thẳng lên lầu, quay về phòng ngủ.

Những người còn lại thì chỉ biết quay ra nhìn nhau, không biết Tô Lạc Ly đang nghĩ gì, nếu xét về mặt lý thuyết thì đáng ra cô phải quan tâm đến đứa con trong bụng lắm.
 
Chương 810


Chương 810

Mà cô cũng biết là đi rừng Zavala sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Ôn Khanh Mộ vội vàng đuổi theo cô: “Ly Ly, sao em lại không chịu nghe lời mọi người như vậy chứ? Em bảo anh giải trừ phong ấn sớm thì anh cũng nghe theo em rồi, nhưng em không cần phải đi theo anh.”

Tô Lạc Ly dọn dẹp phòng, không chịu nói lời nào.

“Có chuyện gì vậy? Em nói chuyện đi xem nào! Sao lại phải đi cùng anh chứ? Anh cũng biết là chúng ta không hề rời khỏi nhau, chỉ là tạm thời chia xa nhau khoảng một tháng thôi. Anh đảm bảo là sẽ trở về sớm mà!”

Nhưng Tô Lạc Ly vẫn giả vờ như không nghe thấy gì cả, không để ý đến anh.

Ôn Khanh Mộ đi về phía trước, nắm lấy tay Tô Lạc Ly: “Em có nghe thấy anh nói gì không? Bây giờ không phải là lúc để giận dỗi với nhau. Anh thề là anh sẽ sớm quay lại với em, anh đảm bảo là sẽ an toàn trở về. Được không?”

Nhưng biểu cảm của Tô Lạc Ly lại bình tĩnh như mặt hồ đang yên ả vậy.

“Anh đã từng lừa em một lần, em không tin anh nữa đâu.”

Giọng điệu của cô cũng bình tĩnh y như nét mặt của cô vậy.

Ôn Khanh Mộ nhìn mặt Tô Lạc Ly, nhưng lại chẳng thể nói được lời nào.

“Có một số chuyện đã qua, em không muốn nhắc lại nhưng đó không có nghĩa là em quên hết rồi. Anh có nhớ là anh đã từng đồng ý chuyện gì với em không? Anh nói là hằng năm sẽ dành một khoảng thời gian để nghỉ phép với em, anh nói là chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, nhưng anh lại nuốt lời.”

Hốc mắt của Tô Lạc Ly đỏ lên, ký ức về khoảng thời gian Ôn Khanh Mộ rời xa cô từ từ hiện lên như những thước phim.

Không ai biết rằng khoảng thời gian đó cô đã từng đau khổ như thế nào.

Ôn Khanh Mộ từ từ cúi đầu xuống, thả lỏng tay ra.

“Vốn dĩ em cũng không định nhắc đến, nhưng nếu đã nói đến mức này rồi thì cứ dứt khoát nói rõ ràng ra đi. Nếu như anh gặp chuyện ngoài ý muốn, hay chết gì đó thì không nói làm gì. Nhưng mà anh cứ lừa dối em hết lần này đến lần khác.”

Ôn Khanh Mộ đứng yên tại chỗ, có cảm giác như cả người mình đang cứng đờ lại, không thể động đậy được.

“Anh nghĩ rằng mình đã sắp xếp mọi chuyện rất chu đáo rồi à? Anh nghĩ rằng anh chuyển hết tài sản của mình sang tên em thì em sẽ sống bình yên cả đời à? Anh tưởng rằng mình đã bảo anh Ngọc chăm sóc cho em thì em sẽ quên anh à? Anh dựa vào đâu mà nghĩ vậy chứ?”

Tô Lạc Ly không kiềm chế được cảm giác cay cay nơi khóe mắt, cuối cùng, nước mắt của cô vẫn chảy xuống.

“Anh tưởng rằng anh là một người rất vĩ đại. Nhưng trong mắt em, anh chỉ là một tên lừa đảo, là một tên khốn. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu! Em còn không biết rằng anh còn sống, chỉ tưởng rằng anh đã chết thật rồi cơ. Khi đó em còn nghĩ, em cũng muốn chết, biết đâu lại có thể đuổi kịp được anh.”

Tô Lạc Ly nhanh chóng đứng dậy, dùng tay lau nước mắt trên mặt mình.

“Em không muốn nói thêm nữa, chỉ có câu nói kia thôi, đi thì cùng đi, không thì thôi. Tùy anh đấy.”

Tô Lạc Ly quay người đi chỗ khác, tiếp tục dọn phòng.

Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy như vừa có một con dao cứa vào tim mình vậy. Thậm chí, anh còn không dám nhìn vào Tô Lạc Ly, chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng.

Mãi đến tận bây giờ anh mới phát hiện ra rằng chuyện này đã để lại ấn tượng rất mạnh trong lòng Tô Lạc Ly, cũng đã làm tan biến lòng tin của Tô Lạc Ly dành cho anh.
 
Chương 811


Chương 811

Ôn Khanh Mộ ngồi trên nóc nhà, nghĩ ngợi rất lâu, việc mất đi niềm tin là một chuyện rất đáng sợ, nhất là khi đó còn là niềm tin của Tô Lạc Ly.

Anh nhớ rất rõ, lúc Tiêu Mạch Nhiên ở hoa viên Crystal thì Tô Lạc Ly đã từng nói rất chắc nịch rằng: Anh ấy là chồng tôi, tôi không tin anh ấy thì còn tin ai nữa?

Nhưng bây giờ, lòng tin ấy đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

“Hóa ra cậu ở đây.” Giản Ngọc cũng đi đến, ngồi xuống cạnh Ôn Khanh Mộ.

“Sau khi tôi rời đi thì Ly Ly đã có chuyện gì à?”

“Cô ấy tự sát.”

Ôn Khanh Mộ cũng không quá bất ngờ, lúc nghe giọng của Tô Lạc Ly anh cũng đã đoán được ra phần nào.

“Cũng may là tôi đã phát hiện ra kịp thời rồi đưa cô ấy đến bệnh viện nên không có gì đáng ngại, mà khi đó cũng là lúc phát hiện ra cô ấy mang thai.”

“Sao lúc anh tới anh lại không nói cho tôi biết?”

“Vốn dĩ tôi định nói rồi, nhưng thấy hai người lâu ngày gặp lại nên tôi định để cho mối quan hệ của hai người dịu lại đi đã. Thật ra, sau khi cậu rời đi, tình hình của Lạc Ly vẫn rất tệ, không hề có chuyện đợi mười ngày nửa tháng là cô ấy sẽ bình thường lại, thậm chí là đợi một tháng rồi mà cô ấy vẫn không khá lên chút nào, khi ấy tôi đã gọi hết các loại bác sĩ tâm lý đến rồi.”

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới phát hiện ra rằng mình đã đánh giá thấp tình yêu của Tô Lạc Ly dành cho mình rồi.

Lúc biết Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly chỉ đau buồn khoảng một tháng rồi đã bình thường lại.

Vậy nên anh cũng cho rằng nếu mình biến mất thì Tô Lạc Ly sẽ bình thường lại nhanh hơn, dù sao thì anh cũng cho rằng trong lòng Tô Lạc Ly, Tô Kiêm Mặc có vị trí quan trọng hơn anh một chút.

“Lạc Ly không thể chịu đựng nổi nên mới chọn việc tự sát, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi thì sau này cậu hãy đối xử tốt với cô ấy đi.”

“Bây giờ cô ấy không tin tôi nữa rồi, cô ấy bảo là sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa, sẽ không bao giờ tin tôi nữa.”

Ôn Khanh Mộ ngẩng mặt lên nhìn trời, cảm thấy rất đau khổ.

“Cô ấy nói linh tinh đấy, chuyện niềm tin thì sau này tạo dựng lại từ từ là được. Cậu đừng để ý quá.”

“Tôi quyết định dẫn cô ấy đi cùng.”

“Cậu điên rồi à? Cậu để phụ nữ đang mang thai đi lăn lộn ở đấy làm gì chứ? Cậu không thể thỏa hiệp chỉ vì mấy câu nói của cô ấy được!”

Ôn Khanh Mộ đứng dậy trên nóc nhà.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy muốn gì thì sẽ được nấy, có tôi bảo kê cho rồi.”

“Cậu điên à! Đúng là không thể nói lý với cậu được. Cậu để một người phụ nữ bụng mang dạ chửa đi thám hiểm trong rừng với mình hả? Dù cậu không để ý đến cô ấy thì cũng phải quan tâm đến đứa bé trong bụng cô ấy chứ!”

“Tôi cam tâm tình nguyện!” Ôn Khanh Mộ vỗ mông rồi nhảy phắt xuống nóc nhà, lao vào phòng ngủ như tên bắn.

Lúc này Tô Lạc Ly đã thu dọn sạch sẽ phòng ngủ rồi.

“Ly Ly, anh quyết định rồi, anh muốn dẫn em đi cùng! Anh đi đâu thì em theo đó. Chúng ta không chia xa nhau nữa!”

Ôn Khanh Mộ nắm lấy tay của Tô Lạc Ly, nở một nụ cười tươi.

“Anh quyết định thật à?”
 
Chương 812


Chương 812

“Anh quyết định thật rồi, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu. Anh muốn lấy lại lòng tin của em từng chút, từng chút một!”

Lúc này Tô Lạc Ly mới thở phào một hơi, cô còn tưởng rằng sẽ còn phải tốn một khoảng thời gian nữa.

Đến khi hai người thông báo tin này cho những người khác trong gia đình, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Lạc Ly, Tiểu Mộ nó điên rồi, con cũng định điên theo nó đấy à? Con đang mang thai đấy, con đừng lấy đứa bé trong bụng mình ra để đùa như vậy!” Mục Chỉ Huyên chỉ thấy hai người này điên rồi.

“Chị, chị cũng nên để ý đến cháu trai của em chứ. Trước kia chị đã từng sảy thai một lần rồi, chẳng lẽ chị còn định… phi!” Tô Kiêm Mặc lập tức ngậm miệng lại.

Ôn Hạo thì lại không nói gì, bây giờ Ôn Khanh Mộ đang cư xử rất giống ông ta ngày xưa.

“Hai người đều điên hết rồi!” Giản Ngọc cũng chẳng thể nói gì được nữa, dù sao thì anh ta cũng biết là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

“Anh muốn đi thì đi, không đi thì thôi. Tôi có trói anh bắt đi theo đâu. Người phụ nữ của tôi thì tôi tự bảo vệ, không cần nhờ vả gì anh.”

Ôn Khanh Mộ lập tức quay sang gắt gỏng với Giản Ngọc.

“Anh đừng nói chuyện với anh cả như vậy.” Tô Lạc Ly vội vàng trách móc.

Nghe thấy cách xưng hô đó, Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc đều hơi giật mình.

“Anh ta trở thành anh cả từ bao giờ vậy?”

“Mới hôm qua thôi.”

Giảng Ngọc hắng giọng: “Nếu như đã gọi là anh cả rồi thì phải nghe lời anh đi nào. Chúng ta đưa Lạc Ly về trước rồi đến rừng Zavala gì đó sau.”

“Anh tỉnh mộng lại đi, dù anh có là anh trai tôi thì tôi cũng không nghe lời anh đâu, tôi còn chẳng nghe lời bố mẹ nữa kìa!”

“Đúng là một gã điên!”

Giản Ngọc cũng chẳng hiểu sao mình lại có một đứa em trai như thế này.

Rõ ràng là lấy mạnh địch yếu, nhưng lại chẳng thể thắng nổi, bên phe mạnh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Mặc dù cả nhà đều phản đối nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn quyết định dẫn Tô Lạc Ly đến rừng Zavala cùng mình.

Vậy nên hai người không thể chần chừ thêm được nữa, họ phải lên đường ngay lập tức, dù sao thì cũng chẳng còn bao lâu nữa là bụng của Tô Lạc Ly sẽ to lên rồi.

Mục Chỉ Huyên thấy mình có nói gì thì cũng không cản mấy người này lại được, cuối cùng cũng đành để cho họ làm vậy. Bà đến chỗ bác sĩ Hách để lấy mấy món đồ dinh dưỡng, và thuốc bổ về, đồng thời bảo bác sĩ Hách viết những điều cần lưu ý ra rồi về đưa cho Tô Lạc Ly.

Ba người lên đường trong nắng sớm.

Bởi vì gia tộc Butt có thể quay về báo thù bất kỳ lúc nào nên Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên không thể rời khỏi nơi này, vốn dĩ Tô Kiêm Mặc cũng muốn đi cùng ba người nhưng cuối cùng lại bị Ôn Khanh Mộ cản lại.

Vậy là ba người và một con chó trắng đi lên đường đi về phía rừng Zavala.

Nếu muốn đến được rừng Zavala thì họ phải đến lục địa, vì còn có Tô Lạc Ly đi cùng nên ba người đã phải đi rất chậm.
 
Chương 813


Chương 813

Trời tối, ba người tìm một khách sạn ở đó để nghỉ lại, bởi vì muốn đảm bảo có lượng đồ ăn thật dồi dào nên họ không thể ở lại khách sạn ở khu vực quá xa.

Mà mặc dù gọi nơi này là khách sạn, nhưng thực ra đây chỉ là một khách sạn tư nhân nhỏ mà thôi.

Điều kiện rất kém.

“Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm chút gì đó để ăn đã.” Giản Ngọc nói xong thì ra khỏi khách sạn.

Vốn dĩ Tô Lạc Ly tưởng rằng mình mới mang thai ba tháng thì sẽ không gặp vấn đề gì. Nhưng cô đã nhầm rồi. Mang thai là mang thai, dù rằng bây giờ bụng cô vẫn còn nhỏ thì cô vẫn là phụ nữ có thai.

Chỉ cần đi lâu một chút thôi là cô đã cảm thấy rất mệt rồi, nhất là phần thắt lưng.

Mặc dù không còn phản ứng nôn nghén, nhưng bây giờ cô vẫn không thèm ăn gì cả.

“Mệt không?”

“Không sao đâu, em chỉ hơi đau lưng thôi.”

“Để anh xoa cho em.” Ôn Khanh Mộ ngồi sau lưng Tô Lạc Ly, nhẹ nhàng ấn vào eo cô.

Ôn Khanh Mộ vừa đau lòng lại vừa cảm thấy có lỗi, nếu biết là vất vả như thế này thì hôm đó dù có đánh mất đi lòng tin của Tô Lạc Ly thì anh cũng sẽ kiên quyết đưa Tô Lạc Ly về nhà trước.

“Ly Ly, hay là anh đưa em về nhà trước nhé, chúng ta cũng đang ở gần sân bay rồi, để anh bảo họ điều máy bay tư nhân của anh đến, cũng may là bây giờ bụng em chưa to hẳn, vẫn có thể lên máy bay được.”

“Không có gì đáng ngại đâu.”

“Cái gì mà không có gì đáng ngại chứ? Bây giờ anh đang hối hận thối ruột rồi đây này! Sau này điều kiện tiên quyết của mọi chuyện đó là phải đảm bảo an toàn cho em, không được để em chịu nguy hiểm hay đau khổ gì hết!”

“Em cũng đâu có yếu ớt đến mức ấy. Anh nhìn đi, bây giờ vẫn đang rất tốt mà. Thật ra em thấy như bây giờ cũng hay mà. Con của chúng ta có thể đi theo chúng ta đến những nơi thế này ngay từ khi còn nằm trong bụng, ngắm được bao nhiêu là cảnh đẹp, cũng coi như là gia đình ba người chúng ta đang đi du lịch.”

Tô Lạc Ly xoa bụng mình rồi mỉm cười.

“Đến tận giờ này rồi mà em còn lạc quan được nữa à? Lại còn du lịch chứ? Còn chẳng biết là nó đã có mắt hay chưa.” Ôn Khanh Mộ chỉ vào bụng của Tô Lạc Ly rồi nói.

“Đã đến tận đây rồi, đừng có bỏ cuộc giữa chừng. Em muốn đi cùng với anh thôi mà. Thật ra thì anh cả nói rằng khi chúng ta đến rừng Zavala rồi thì đường về nhà cũng không còn xa nữa, khi qua bên đó rồi thì chúng ta có thể đi máy bay về nhà.”

Gần đây Ôn Khanh Mộ làm việc một cách rất dứt khoát, nhưng một khi gặp phải chuyện gì liên quan đến Tô Lạc Ly thì anh lại hay cảm thấy bối rối.

“Anh thật sự không biết là làm như vậy là đúng hay sai nữa.”

“Đúng, đúng, đúng, chắc chắn là đúng rồi. Anh phải tin tưởng vào bản thân!”

Tô Lạc Ly nịnh nọt rúc vào lòng của Ôn Khanh Mộ.

Ba người cứ đi một lúc rồi ngừng, quãng đường này đã cực kỳ gian khổ, cũng may là bụng của Tô Lạc Ly vẫn chưa quá lớn.

Vậy là ba người đi hơn một tháng trời mới đến được rừng Zavala.

Địa hình của Zavala rất hiểm trở, bên trong còn có rất nhiều cây độc, thường xuyên có các loại động vật nguy hiểm đi qua đi lại.

Buổi tối đầu tiên, ba người dừng lại để ngủ lấy sức, ăn uống một bữa nó say, sau khi hồi sức lại rồi thì sáng hôm sau ba người lại lên đường đi vào rừng Zavala.
 
Chương 814


Chương 814

Lúc mới đi vào Zavala, Giản Ngọc bắt đầu đánh dấu lên các thân cây trên đường đi, địa hình ở rừng rất phức tạp, anh ta cũng không chắc rằng mình có thể đi vào trong rừng hay không.

“Rốt cuộc thì anh có nhớ đường hay không vậy? Hình như chúng ta cứ đi vòng quanh từ nãy đến giờ rồi!”

Ôn Khanh Mộ đỡ Tô Lạc Ly, lại phát hiện ra ký hiệu mà vừa nãy Giản Ngọc đã khắc lên thân cây.

Giản Ngọc nhìn thấy những dấu hiệu này thì cảm thấy rất bối rối.

“Lạ thật đấy, tại sao chúng ta không ra được vậy?”

“Anh đừng vội, từ từ nghĩ kỹ lại đi.”

Mà Wing vẫn luôn đi theo ba người cũng bắt đầu có vẻ hơi mất bình tĩnh.

Hình như đằng trước có thứ gì đó đang thu hút nó.

Tô Lạc Ly cúi người xuống sờ lông của Wing, mấy ngày vừa rồi nó đi theo các cô, phần lông trắng của nó đã bị dính rất nhiều đất bẩn nhìn có vẻ khá chật vật.

“Wing, yên lặng đi, chúng ta sắp ra ngoài rồi, đợi khi nào chúng ta ra ngoài rồi thì có thể về nhà.”

Giản Ngọc cúi xuống nhìn Wing: “Đây là nhà của nó.”

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đồng thời quay sang nhìn Giản Ngọc với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Khoảng chừng bảy, tám năm trước tôi đã từng quay lại đây một lần, khi đó tôi biết được là con sói đầu đàn đã bị mất một đứa con trai. Ngày xưa tôi được con sói đầu đàn cũ nuôi lớn, con sói đầu đàn lúc bấy giờ là con của nó, còn đây chính là con của sói đầu đàn mới.”

“Sao anh biết vậy? Chúng nó nhìn giống hệt nhau mà!”

“Biết là biết thôi, con sói này chắc là do em mua về đúng không?”

“Em mua lại từ một người thợ săn, lúc ấy nó vẫn còn là một con chó con thôi.”

“Cũng hợp lý, thường thì các tay thợ săn sẽ vào rừng Zavala sẽ bắt các thú con rồi bán lại với giá cao, chắc là vì thế nên nó mới về đến tay em”

Giản Ngọc nhìn thẳng vào Wing.

“Anh nói đùa gì thế? Lúc nó bị bắt khỏi khu rừng này nó chỉ là một con sói non, nó biết đường à?”

“Em nuôi lớn nó mà chẳng hiểu gì nó cả, có nhiều thứ được gọi là bẩm sinh đấy.”

Giản Ngọc ngồi xổm xuống, sờ Wing rồi cởi dây xích của nó ra.

Ngay sau đó, Wing lập tức lao về phía trước, ba người đi theo sau.

Không biết có phải là vì ở với người lâu rồi hay không mà Wing cũng khá hiểu người, nó đi rất chậm, thi thoảng còn quay người lại nhìn Tô Lạc Ly.

Nhờ sự dẫn dắt của Wing, cuối cùng thì họ cũng đã đi được vào trong rừng, sau khi đi vào thì Giản Ngọc như cá gặp nước vậy, dù sao thì đây cũng là nơi mà anh ta đã lớn lên.

Đây là một khu rừng rậm nguyên sinh chưa hề bị khai phá bởi con người, bên trong có rất nhiều bụi gai, bụi cỏ, Tô Lạc Ly đã phải cố gắng rất nhiều mới đi qua được.

Sau một ngày bôn ba, cuối cùng thì mọi người cũng đã đến cửa khu mộ vào lúc trời tối.

Bởi vì trời đã tối dần rồi nên mọi người đã quyết định nghỉ ngơi rồi đến ngày hôm sau mới vào khu mộ.

Buổi tối hôm đó, Giản Ngọc đã liên lạc với bên tập đoàn Dark Reign để họ chuẩn bị máy bay để bay đến đây rồi bay về, chờ khi nào ba người ra khỏi rừng rậm thì sẽ lập tức lên máy bay.
 
Chương 815


Chương 815

Mặc dù buổi tối hôm nay là để nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng không ai chợp mắt nổi.

Hơn một tháng lặn lội, cuối cùng thì cũng đến bước cuối cùng rồi, đêm nay chính là đêm mà mọi người cảm thấy khẩn trương nhất.

Khi mặt trời vừa ló rạng, cả ba người không hẹn mà cùng tỉnh giấc, ăn lót dạ rồi đi vào trong khu mộ.

“Lạc Ly, em đợi ở đây đi, để hai bọn anh đi vào là được rồi, trong khu mộ này có rất nhiều bẫy, nói khó nghe thì hai bọn anh còn chẳng thể lo nổi cho bản thân ấy chứ. Với cả, trong này sẽ có rất nhiều thi thể.”

Nghe như vậy, Tô Lạc Ly sợ đến mức toát cả mồ hôi.

“Làm gì mà phải nói khủng bố như thế? Anh làm cô ấy sợ rồi!” Ôn Khanh Mộ vội vàng ôm lấy Tô Lạc Ly vào lòng, bảo vệ vợ.

Giản Ngọc cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, không nói quá lên như vậy thì liệu Tô Lạc Ly có chịu nghe lời không?

“Ly Ly, em ở bên ngoài đợi bọn anh đi, bọn anh sẽ quay lại rất nhanh, bên trong đó có rất nhiều thứ kinh khủng, nhỡ chẳng may dọa đến em thì sao?”

“Vượt qua bảy bảy bốn chín kiếp nạn rồi, còn có chút nữa thôi là sẽ đạt được mục đích, vậy mà anh lại bảo em chờ ở bên ngoài? Chẳng lẽ em lại sợ mấy bộ xương trắng chắc? Mau đi vào đi không muộn.”

Tô Lạc Ly đi về phía trước một bước.

Hai người đàn ông đều không thể cản cô lại, nên cuối cùng họ đành phải đi theo, bảo vệ cô ở phía sau mình.

Giản Ngọc không nói dối, có vẻ như khu đại mộ này đã từng bị nhòm ngó bởi rất nhiều kẻ trộm mộ, dù sao thì ở đây cũng không có ai nên tất cả mọi người đều muốn chiếm lấy kho báu ở nơi này.

Nhưng vì chỗ này có rất nhiều bẫy nên có rất nhiều người đã thiệt mạng ở đây

Trên đường đi, xương trắng như tuyết.

Nhưng chẳng hiểu sao ba người lại đi rất thuận lợi, bởi vì đã từng có rất nhiều người trộm mộ ghé qua đây rồi, nên hầu hết các bẫy ở đây đều đã được kích hoạt hết rồi, mà mỗi một cái bẫy chỉ sử dụng được một lần thôi là sẽ mất tác dụng.

Vậy nên ba người đã rất may mắn đi một mạch đến bên hồ ở trong khu mộ.

Chẳng ai ngờ rằng trong bóng tối ở nơi này lại còn có một nơi đẹp như vậy.

Mặt hồ gần như trong suốt, lăn tăn gợn sóng, xung quanh còn có những bụi cỏ rất dài, mà bên trên mặt hồ còn có một làn khói mỏng, nhìn vào thì nơi này giống như là suối nước nóng vậy.

“Có phải là tôi chỉ cần nhảy xuống là xong rồi không?” Ôn Khanh Mộ quay đầu lại nhìn Giản Ngọc.

“Cậu xuống thử đi.”

Dù sao thì khi đó Giản Ngọc cũng còn rất nhỏ, anh ta cũng không chắc là mình đã nhớ đúng.

“Đợi chút!” Tô Lạc Ly dùng hai tay kéo tay Ôn Khanh Mộ lại.

Lần đầu tiên nhìn xuống hồ thì cô cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng nhìn lại lần hai cô lại cảm thấy nơi này rất âm trầm, rất đáng sợ.

Một nơi âm u dưới lòng đất sao lại có một cái hồ như thế này chứ, thật sự rất kỳ lạ.

Mà những thứ nhìn vào có vẻ đẹp như vậy thì lại thường rất nguy hiểm.

“Hồ nước này sâu lắm không? Ở sâu trong lòng đất như vậy rồi mà vẫn có hồ nước nghe lạ quá. Liệu trong hồ nước này có quái vật gì không? Em thấy hơi sợ.”

Nhìn vào ánh mắt của Tô Lạc Ly cũng đủ để thấy sự hoảng sợ và lo lắng của cô.

“Ly Ly, em ở yên trên bờ chờ anh đi, không sao cả. Nếu có quái vật gì thì anh sẽ lập tức chạy lên, bây giờ anh vẫn chưa phải là người bình thường, vẫn còn sức mạnh.”
 
Chương 816


Chương 816

Ôn Khanh Mộ vội vàng an ủi Tô Lạc Ly, sau đó sờ vào bụng cô.

“Anh cả, không có việc gì thật chứ?”

Giản Ngọc lấy súng ra, nạp đạn, lên nòng, sau đó kiểm tra lại con dao của mình.

“Em yên tâm đi, nếu có nguy hiểm gì thì anh sẽ giúp cậu ấy.”

“Ai mượn anh giúp chứ!” Ôn Khanh Mộ vẫn quen cãi lại Giản Ngọc, ai bảo anh ta là anh trai của anh chứ.

“Cậu nên cảnh giác thì hơn, nếu có gì kỳ lạ thì cứ gọi tôi.”

Ôn Khanh Mộ sờ đầu Tô Lạc Ly sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái:

“Đợi anh.”

Nói xong, anh tung người nhảy lên, bay thẳng vào hồ nước.

Tô Lạc Ly chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện.

Ôn Khanh Mộ từ từ đi về phía sâu nhất của hồ nước.

“Cũng khá nóng đấy, cảm giác như đang ngâm ở suối nước nóng thôi!” Ôn Khanh Mộ quay đầu lại cười với Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly thì lại cảm thấy mắt mình càng ngày càng mờ dần, không rõ là do sương mù hay do thứ gì khác nữa.

Cô dụi dụi mắt, bỗng nhiên hồ nước trước mắt cô đổi màu, đổi sang màu xanh ngắt giống bầu trời vậy.

Ôn Khanh Mộ đến chỗ sâu nhất của hồ nước, không hiểu là anh đã bị cái gì cắn phải, anh giãy mạnh người.

“Chồng ơi! Mau quay lại đây! Đừng đi về phía trước nữa.”

Giản Ngọc phản ứng rất nhanh, anh ta nhanh chóng rút súng ra, bắn hai phát vào mặt hồ.

Tiếng súng quanh quẩn trong khu mộ.

“Chồng ơi, đừng mà!”

Hồ nước bỗng chuyển sang màu đỏ, đỏ như màu máu tươi vậy.

Tô Lạc Ly cảm giác như người mình vừa bị đông cứng lại, không thể động đậy được, dù cô có hét to đến mấy thì Giản Ngọc và Ôn Khanh Mộ cũng không nghe thấy gì cả.

“Đừng như vậy mà, mau quay lại đây!”

Tô Lạc Ly cứ vậy trơ mắt ra nhìn Ôn Khanh Mộ từ từ chìm xuống dưới đáy hồ, Giản Ngọc cũng chạy đến, định túm lấy tay Ôn Khanh Mộ, nhưng rồi anh ta cũng bị kéo xuống dưới mặt nước theo.

Vậy là cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai người họ biến mất ngay trước mắt mình.

Tô Lạc Ly ngã phịch xuống đất, ngất đi.

Bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, gần như không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào ngoài tiếng thở yếu ớt của người đang nằm trên giường.

Tô Lạc Ly từ từ mở mắt ra, tất cả những chuyện mới xảy ra giống như một giấc mơ vậy.

Mọi thứ trước mặt đều rất quen thuộc với cô, nhưng những hình ảnh trong đầu cô vẫn khiến cô hoảng sợ, cô ngồi phắt dậy.

“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi ạ?”

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lê Hoa, Tô Lạc Ly lại càng cảm thấy bối rối hơn.

“Lê Hoa?”
 
Chương 817


Chương 817

“Mợ chủ, tôi nhớ mợ muốn chết, chuyến đi vừa rồi mợ đã đi mất ba tháng trời đấy ạ!”

Giọng nói của Lê Hoa lộ vẻ uất ức.

“Cậu chủ đâu rồi? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Anh ấy đâu rồi?”

“Mợ chủ, mợ đừng hoảng, cậu chủ không sao cả. Ở công ty có rất nhiều việc cần giải quyết nên bây giờ cậu chủ đang ở thư phòng giải quyết các loại tài liệu!”

“Cô nói thật, không lừa tôi chuyện gì đấy chứ?” Tô Lạc Ly túm chặt tay của Lê Hoa.

“Sao tôi lại có thể lừa mợ chủ được chứ. Mợ ngủ lâu quá, trong khoảng thời gian vừa rồi bác sĩ cũng đã đến kiểm tra cho mợ rồi, đứa bé không sao, nhưng mà sức khỏe của mợ đang rất yếu.”

Lê Hoa kể hết những chuyện đã xảy ra cho Tô Lạc Ly.

“Tôi ngủ bao nhiêu lâu rồi?”

“Mợ ngủ từ lúc trở về đây đến giờ, cũng khoảng một ngày một đêm rồi ạ.” Lê Hoa gãi đầu, cẩn thận nhớ lại.

Cửa phòng ngủ mở ra, Giản Ngọc đi vào.

“Ấy, em tỉnh rồi à? Dì Phương có nấu cho em nồi súp đấy, em có muốn uống không?”

“Anh cả, anh ấy đâu rồi? Em đã thấy rất rõ là hai người đã gặp chuyện! Anh ấy bị thứ gì đó kéo xuống nước, sau đó anh chạy theo để cứu anh ấy cũng bị kéo xuống nước theo, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trí nhớ của Tô Lạc Ly vẫn còn dừng lại ở lúc đó, cô không biết đó là giấc mơ của mình hay là sự thật nữa.

“Anh Giản, mợ chủ đang nói mớ hay sao vậy ạ?” Lê Hoa khó hiểu nhìn Giản Ngọc.

“Cô đi ra ngoài chuẩn bị ít đồ ăn cho mợ chủ đi, để tôi trông chừng cô ấy.” Giản Ngọc đến bên giường, ngồi xuống chỗ mà Lê Hoa vừa ngồi.

Lê Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể lắc đầu rồi đi ra ngoài.

“Anh cả, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là em đã nhìn nhầm rồi sao?”

“Đúng là em đã nhìn nhầm rồi, khu đại mộ đó ngầm dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời, có rất nhiều các loại bẫy nguy hiểm, mà trong đó cũng có một loại khí nữa. Vì anh đã từng xuống đó rồi nên loại khí đó không ảnh hưởng gì đến anh cả, nhưng em mới xuống đó lần đầu, cộng thêm việc em đang mang thai, rồi quá căng thẳng nên đã sinh ra ảo giác.”

“Ảo giác? Nói vậy tức là những gì em đã nhìn thấy đều là giả à?”

“Đúng đấy, mọi thứ đều là giả, loại khí đó có tác dụng gây ảo giác, những người đã chết bên ngoài, có rất nhiều người đã chết trong cơn ảo giác, bị nỗi sợ của chính họ giết chết. Em nghĩ cho kỹ đi, lúc sau chúng ta cùng nhau lên máy bay, em đã từng mở mắt một lần đấy.”

Tô Lạc Ly xoa xoa vào huyệt thái dương của mình, đồng thời cố nhớ lại những gì đã xảy ra, hình như đúng là có chuyện đó.

Cô không nhớ cụ thể, chỉ mơ màng cảm nhận được là đã từng có người cõng cô ra khỏi rừng, rồi lên máy bay, còn chuyện sau đó thế nào thì cô không nhớ rõ.

“Cơ thể của em quá yếu, bác sĩ nói là em đã bị chảy ít máu, đã kê thuốc và dặn em là phải nghỉ ngơi trên giường. Cũng may là không có gì quá nguy hiểm cả.”

“Anh ấy đâu rồi? Anh không nói dối gì em chứ, anh ấy không gặp chuyện gì thật không? Nếu như anh ấy không gặp chuyện gì thì sao lại không ngồi cạnh giường để trông chừng em?”

Nếu là trước kia thì chắc chắn là Ôn Khanh Mộ sẽ canh chừng bên giường cô, không chịu rời đi, nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa thấy anh đâu cả!

Chuyện này rất kỳ lạ, Tô Lạc Ly không thể không chú ý đến.
 
Chương 818


Chương 818

“Cậu ta không sao đâu mà, ngay cả lời anh cả nói mà em cũng không tin à? Ở công ty có quá nhiều việc nên cậu ấy đang bận thôi.”

“Không thể nào, chắc chắn là anh đang lừa em! Dù có nhiều công việc đến mấy thì anh ấy cũng phải qua thăm em trước chứ!”

Về chuyện này thì trước giờ Tô Lạc Ly luôn chắc chắn.

“Chuyện này…”

Tô Lạc Ly vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường, Giản Ngọc lập tức cản cô lại.

“Cậu ta không sao thật mà! Em muốn anh nói thế nào thì em mới chịu tin đây? Bác sĩ nói là bây giờ em phải nằm nghỉ ngơi trên giường!”

“Em muốn thấy anh ấy tận mắt thì mới tin!”

Giản Ngọc không thuyết phục nổi Tô Lạc Ly, đành phải dẫn cô đến thư phòng.

Cửa thư phòng có một khe hở, nhìn qua khe hở đó, có thể thấy Ôn Khanh Mộ đang ngồi ở bàn, giải quyết các loại tài liệu.

Các loại văn bản tài liệu chất cao như một ngọn núi nhỏ, gần như lấp kín cả Ôn Khanh Mộ rồi.

Mãi đến khi tận mắt thấy Ôn Khanh Mộ thì Tô Lạc Ly mới cảm thấy yên tâm hơn.

“Thấy thì cũng đã thấy rồi, anh không lừa em mà. Cậu ấy không sao cả, chỉ bị bận quá thôi, em mau về nghỉ ngơi đi!”

Giản Ngọc vội vàng giục cô.

Lúc này Tô Lạc Ly mới thỏa mãn quay lại phòng ngủ, lại nằm xuống giường. Tất nhiên là cô cũng không muốn mình bị sao cả.

“Bác sĩ nói là mấy ngày tới em phải nằm yên trên giường để nghỉ ngơi, nên là em đừng có mà cậy mạnh đấy nhé.”

Vẻ mặt Tô Lạc Ly vẫn còn rất nhợt nhạt, nhưng nụ cười của cô vẫn xinh đẹp như trước.

“Em biết rồi, nhưng mà phong ấn của anh ấy đã được giải chưa?”

Đây mới là vấn đề mà Tô Lạc Ly quan tâm đến nhất, nếu như chưa giải trừ được phong ấn thì chuyến đi này của các cô coi như công cốc rồi.

“Phong ấn đã được giải trừ rồi… Nhưng mà tình trạng của Ôn Khanh Mộ…” Giản Ngọc cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Có vấn đề gì ạ?” Tô Lạc Ly quay đầu sang hỏi anh ta.

“Không có vấn đề gì cả, nhưng có vẻ như bây giờ cậu ta còn chưa quen với cơ thể của mình lắm, cũng chưa chấp nhận hẳn về mặt tâm lý, chắc là sẽ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thì mới quen được. Em đừng quá sốt ruột.”

Nghe thấy Giản Ngọc nói vậy thì Tô Lạc Ly cũng thấy yên tâm hơn: “Chuyện này rất bình thường, không có vấn đề gì là tốt rồi, cứ để anh ấy từ từ làm quen đi.”

Lê Hoa chuẩn bị một bát súp bổ dưỡng và ít đồ ăn rồi bưng lên cho Tô Lạc Ly.

Tâm trạng tốt nên khấu vị của Tô Lạc Ly cũng không quá tệ.

Thấy Tô Lạc Ly đang ngồi ăn ngon lành, Giản Ngọc cũng rời khỏi phòng ngủ.

Trong thư phòng, Ôn Khanh Mộ vẫn đang vùi đầu vào công việc.

Giản Ngọc không gõ cửa mà cứ thế đi thẳng vào trong thư phòng.

Ôn Khanh Mộ nghe thấy có tiếng bước chân, anh chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Tôi đã dặn là nếu không có sự cho phép của tôi thì không ai được vào đây rồi cơ mà!”
 
Chương 819


Chương 819

“Là tôi.”

Nghe thấy giọng của Giản Ngọc, Ôn Khanh Mộ mới ngẩng đầu lên.

“Ly Ly sao rồi, cô ấy tỉnh lại chưa?”

“Cậu quan tâm cô ấy như thế thì sao không đến bên giường cô ấy mà trông chừng đi? Đống công việc này quan trọng với cậu đến thế à? Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu làm việc chăm chỉ như thế này chứ?”

“Tôi bảo anh trả lời câu hỏi của tôi sao anh lại nói luyên thuyên nhiều thế? Rốt cuộc thì Ly Ly sao rồi?”

“Cô ấy phải sang tận đây để nhìn cậu thì mới yên tâm được, mà cô ấy cũng rất thắc mắc, bảo là nếu là trước kia thì chắc chắn cậu sẽ ngồi cạnh giường cô ấy để trông chừng, vậy nên tôi có nói thế nào thì cô ấy cũng không chịu tin. Mãi đến khi sang đây thấy cậu rồi thì cô ấy mới yên tâm.”

Nghe anh ta nói vậy, Ôn Khanh Mộ thầm cảm thấy rất xúc động: “Anh phải theo dõi cô ấy cho kỹ vào. Bác sĩ nói là mấy ngày tới phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn ngon, ngủ kỹ.”

“Sao cậu không tự đi mà nói?”

“Tôi bảo anh đi nói thì anh đi nói đi! Anh không thấy là tôi đang bận bao nhiêu việc đây à?”

Ôn Khanh Mộ lại tiếp tục cúi đầu xuống phê duyệt các loại hợp đồng.

“Lạc Ly sẽ không ghét bỏ cậu đâu.” Giản Ngọc cảm thấy cậu em trai này đúng là kẻ lạ đời.

“Luyên thuyên, tất nhiên là cô ấy sẽ không ghét bỏ tôi rồi, trong mắt cô ấy tôi luôn là người đàn ông hoàn bảo, có một không hai!”

Khí thế của Ôn Khanh Mộ rất dũng mãnh.

“Đã vậy rồi thì cậu còn lo cái quái gì vậy?”

“Tôi có lo gì đâu, tôi chẳng lo gì cả! Chẳng qua là tôi đang bận thôi, anh không thấy à? Mắt của anh có vấn đề rồi sao? Nói xong chuyện rồi thì đi đi!”

Ôn Khanh Mộ ra lệnh đuổi khách.

Giản Ngọc thở dài một hơi rồi ra ngoài.

Sau ba tháng bôn ba bên ngoài, cuối cùng thì Tô Lạc Ly cũng trở về nhà mình.

Mọi chuyện đều rất ổn, tâm trạng của Tô Lạc Ly rất tốt, cộng thêm nồi súp bổ dưỡng của dì Phương, chẳng bao lâu sau Tô Lạc Ly đã hồi phục lại, mặt mũi cũng hồng hào, khỏe mạnh như ban đầu.

Nhưng vì mấy tháng vừa rồi cô đã không tích cực bổ dưỡng nên bụng của cô vẫn không lớn thêm chút nào.

Có điều, Tô Lạc Ly cảm thấy rất kỳ quặc khi đã ba ngày liền rồi mà cô vẫn chưa thấy Ôn Khanh Mộ đâu.

Vì bác sĩ đã dặn cô nên ngày nào cô cũng chỉ nằm yên trên giường, không đi ra ngoài, mà buổi tối Ôn Khanh Mộ thường quay về khi cô đã ngủ, sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì Ôn Khanh Mộ đã rời đi rồi.

Mới đầu cô chỉ nghĩ là do Ôn Khanh Mộ quá bận rộn nên cô cũng không đến làm phiền anh.

Nhưng về sau cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó là lạ.

Ngày thứ tư, Giản Ngọc đến thông báo cho cô rằng bác sĩ đã dặn cô là hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.

Vì lần trước cô đã bị chảy máu, không thể vận động được nên không thể đến bệnh viện kiểm tra kỹ.

“May quá, em đang sắp buồn chết rồi, giờ đi khám, tiện thể hít thở chút không khí bên ngoài luôn. Nhưng mà anh cả, sao anh lại đến thông báo cho em? Anh ấy không đi à?”

“Cậu ta… vẫn bận nhiều việc lắm, nên anh sẽ đi cùng em.” Giản Ngọc cũng không biết nên nói gì về Ôn Khanh Mộ nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom