Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 780


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 780

“Em cũng vậy…”

Nghĩ đến quãng thời gian đau khổ đã trải qua trong quá khứ, nước mắt Tô Lạc Ly lại trào ra.

Hơn hai tháng qua giống như một khảo nghiệm sinh tử, lúc đầu cô còn tưởng rằng Ôn Khanh Mộ thật sự đã chết rồi, hận không thể đi theo Ôn Khanh Mộ, sau đó đưa bé này đột nhiên tới.

Lúc đó, cô mới bắt đầu nhen nhóm hi vọng sống, sau đó cô biết Ôn Khanh Mộ vẫn chưa chết, lao vào hành trình đi tìm anh, lại là thập tử nhất sinh.

May là cô đã kiên trì được.

May là cô vẫn còn sống.

Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng hôn lên mắt Tô Lạc Ly, hôn lên những giọt nước mắt của cô.

Anh biết rằng mình có lỗi với Tô Lạc Ly, anh lại khiến cô khóc.

Nhưng khi hôn lên từng giọt nước mắt của Tô Lạc Ly, anh đã thầm thề rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ để Tô Lạc Ly rơi nước mắt nữa.

“Ly Ly, xin lỗi em, là anh không tốt.”

Môi của Ôn Khanh Mộ áp lên môi Tô Lạc Ly, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Hơn hai tháng qua, không biết bao nhiêu lần anh hôn cô trong mơ, bây giờ cuối cùng giờ anh cũng hôn cô thật rồi.

Tô Lạc Ly vừa khóc vừa tiếp nhận nụ hôn của Ôn Khanh Mộ, cô nào phải chưa từng ôm hôn anh trong mơ chứ?

Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly, hận không thể ôm cô vào trong cơ thể mình.

Anh điên cuồng hôn lên môi cô, không thể dừng lại.

Ôn Khanh Mộ vẫn mút môi Tô Lạc Ly thật mạnh, giống như có hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Tô Lạc Ly cũng không từ chối, chỉ phối hợp với nụ hôn của anh.

“Chị!” Một giọng nói không hoà hợp vang lên ngoài cửa.

Tô Lạc Ly lập tức ngừng lại, dù Ôn Khanh Mộ không muốn ngừng nhưng vì Tô Lạc Ly đã ngừng rồi nên anh mới tiếc nuối rời môi Tô Lạc Ly.

“Anh biết ngay mà!”

Hiển nhiên Ôn Khanh Mộ rất không phục.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con


Hơn nữa, nơi này xa như vậy, sao anh lại đưa cô ấy đến đây? Cô ấy đang mang thai đó, chẳng lẽ anh không biết à?”

Ôn Khanh Mộ bắt đầu ra quân hỏi tội, trách Giản Ngọc một trận.
 
Chương 781


Chương 781

Nghe những lời trách móc của anh, Giản Ngọc chỉ từ từ tựa vào sofa, bắt chéo chân.

“Lạc Ly không thèm để ý đến cậu, cậu đừng tức rồi đổ hết lên người tôi.”

Giản Ngọc đã nhìn thấu hết rồi.

“Tôi… Tôi đang hỏi anh đó, anh trả lời nhanh lên đi, sao hai người đến được đây?”

“Đi thuyền đến, đi suốt một tháng trời, sau đó đến được đây, tốn thêm nửa tháng nữa.”

“Cái gì? Anh để Ly Ly đi thuyền, anh có biết Ly Ly bị say sóng không vậy?” Ôn Khanh Mộ càng sốt ruột giẫm chân.

“Sau khi tôi đưa cô ấy lên thuyền mới phát hiện cô ấy bị say sóng, đi thuyền là an toàn nhất rồi. Bởi vì cô ấy mang thai, thử nghĩ xem nếu chúng tôi đi đường đất liền, thế sẽ cực đến nhường nào.”

Giản Ngọc thật sự không muốn tranh luận với người đàn ông trước mặt nhưng anh ta cũng đang rất chán, thế thì đấu võ mồm với anh vậy.

“Anh không nên đưa cô ấy đến đây, cô ấy có thai, lỡ như đứa con trong bụng có sơ xuất gì thì sao! Anh đền cho tôi à?”

Giản Ngọc duỗi hai tay ra nhún vai: “Tôi rất sẵn sàng cống hiến.”

“Anh…” Giản Ngọc làm Ôn Khanh Mộ tức thật rồi.

Anh đi vòng quanh sofa hai vòng rồi quay lại trước mặt Giản Ngọc.

“Anh gan thật đấy! Chẳng phải tôi đã nói với anh là đợi Ly Ly đỡ hơn thì hãy sống thật tốt với cô ấy à? Anh đưa cô ấy đến đây như vậy, nguy hiểm quá!”

Ôn Khanh Mộ vẫn không chịu bỏ qua, hẳn là anh nên cảm ơn Giản Ngọc đã đưa Tô Lạc Ly đến đây nhưng vừa nghĩ đến những gian khổ và nguy hiểm mà Tô Lạc Ly phải chịu, anh không cảm ơn nổi.

“Ôn Khanh Mộ, nếu tôi là cậu, điều mà bây giờ tôi muốn hỏi không phải là tại sao lại đưa Tô Lạc Ly đến đây, mà sẽ chất vấn trong khoảng thời gian cậu không ở đây, giữa tôi và Tô Lạc Ly đã xảy ra chuyện gì.”

Giản Ngọc hất cằm với Ôn Khanh Mộ, ra vẻ cực kỳ đắc chí.

Ôn Khanh Mộ trợn to mắt, tuýp đàn ông tính chiếm hữu cực lớn như anh ngửi thấy thái độ thù địch trên người của Giản Ngọc.

“Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải nên làm theo kịch bản của cậu à? Tôi nhớ chính cậu đã đau khổ cầu xin tôi ở lại chăm sóc Lạc Ly, cũng chính cậu nói muốn tôi và Lạc Ly ở bên nhau, sinh một đứa con với cô ấy.”

Giản Ngọc phát hiện trêu Ôn Khanh Mộ cũng thú vị lắm, quan trọng là người có chỉ số IQ cực cao như Ôn Khanh Mộ lại dễ lừa đến vậy!

Lầu dưới đang đấu khẩu, cảnh tượng ở lầu trên thì ấm áp hơn nhiều.

Tô Lạc Ly nhẹ nhàng giơ tay xoa mặt Tô Kiêm Mặc, da cậu lạnh, sau đó từ từ dịch xuống chỗ tim cậu.

Không có nhịp tim.

Tô Kiêm Mặc nắm lấy tay của Tô Lạc Ly: “Chị, em xin lỗi, thật ra em nên nói cho chị biết.”

“Vậy tại sao em lại không nói với chị, em có biết là chị buồn lắm không?”

 
 
Chương 782


Chương 782

“Vì bác trai đã nói với em rằng một khi biến thành ma cà rồng thì không nên liên hệ với những người lúc trước nữa, làm vậy cũng là bảo vệ chính bản thân em. Với chị mà nói, cứ ngỡ em đã chết sẽ tốt hơn, thực tế em cũng đã chết thật rồi.”

Tô Kiêm Mặc vẫn cười tươi như ánh mặt trời.

“Chị, bây giờ em chỉ đang tồn tại bằng một cách khác mà thôi.”

“Vậy em đã quen với thân phận mới của mình chưa?”

Về việc Tô Kiêm Mặc biến thành ma cà rồng, Tô Lạc Ly cũng thấy vui và yên tâm. Dù sao lúc còn sống, Tô Kiêm Mặc đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, biến thành ma cà rồng, ít nhất cậu vẫn có thể nhìn thấy thế giới này.

“Ừm, lúc bắt đầu em cứ không kiểm soát được mình, muốn cắn người nên bác trai đưa em đến một nơi rất xa để em kiểm soát dục vọng của mình. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc trước em không thể nói cho chị biết, cũng sợ sẽ làm hại đến chị.”

Tô Lạc Ly vui mừng gật đầu: “Vậy thì tốt, em vui là được.”

“Chị, bây giờ em đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi, em có thể biến mất ngay trước mặt chị chỉ trong nháy mắt, thậm chí có thể tay không giết một con sư tử! Hơn nữa không cần phải lo tim mình sẽ đau!”

Hiển nhiên Tô Kiêm Mặc phấn khích cực kỳ, lập tức báo cáo tình hình của mình cho Tô Lạc Ly.

“Có điều…” Tô Kiêm Mặc cúi đầu xuống: “Chúng ta vẫn không thể gặp nhau thường xuyên, cũng có lẽ là không nên gặp nhau. Bác trai nói, loài người có cuộc sống của loài người, ma cà rồng có cuộc sống của ma cà rồng. Nếu em tiếp tục dây dưa với những người lúc còn sống, cuối cùng chúng ta sẽ là người đau khổ.”

“Kiêm Mặc, chỉ cần được nhìn thấy em là chị đã thấy vui lắm rồi. Sau này em sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, em cứ sống thật tốt là được, đừng nhớ đến chị.”

Khi Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc bước từ trên lầu xuống, Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc trong phòng khách vẫn đang đấu dữ dội!

Thậm chí họ đã bắt đầu thảo luận đến vấn đề đứa con trong bụng Tô Lạc Ly là của ai!

“Tôi nói cho anh biết Giản Ngọc, nếu tôi mà biết đứa con trong bụng là của anh, tôi nhất định sẽ giết anh!” Ôn Khanh Mộ gào lên với Giản Ngọc.

“Cậu như vậy lạ lắm đấy, chính cậu bảo tôi ở bên cạnh Lạc Ly, bảo chúng tôi sinh một đứa con. Bây giờ nếu đứa trẻ là của tôi thì cậu lại muốn giết tôi, cậu thế này chẳng phải tự mâu thuẫn sao?”

Giản Ngọc vẫn thong dong nhìn Ôn Khanh Mộ đang giẫm chân liên tục.

“Chẳng phải tại tôi không còn cách nào khác à? Tôi không ngờ con người anh lại vô liêm sỉ thừa nước đục thả câu đến vậy, có phải anh ép Ly Ly không? Anh nói cho tôi biết đi, chắc chắn là anh ép Ly Ly! Ly Ly không thể làm chuyện thế này được!”

Trông Ôn Khanh Mộ giống như phải tra ra sự thật cho bằng được.

“Nếu cậu tin tưởng Lạc Ly đến vậy thì tại sao cậu còn nghi ngờ đứa con trong bụng cô ấy là của ai?” Giản Ngọc càng thấy buồn cười hơn.

“Tôi?” Ôn Khanh Mộ cũng cảm thấy mình nói năng hơi mâu thuẫn.

Giản Ngọc thấy Tô Lạc Ly đã xuống rồi, lập tức nói: “Lạc Ly, em biết không? Bây giờ người đàn ông này đang nghi ngờ đứa con trong bụng em là của anh!”

Từ cuộc nói chuyện của Giản Ngọc và Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly cũng đoán được một vài chi tiết.

“Anh không có!” Ôn Khanh Mộ vừa nghe Giản Ngọc nói thế với Tô Lạc Ly, lập tức bối rối.

Anh có thể giằng co với Giản Ngọc nhưng tuyệt đối không thể để Tô Lạc Ly biết chuyện này.
 
Chương 783


Chương 783

“Anh rể, anh cũng vô lý quá rồi đó? Nếu chị em và anh Ngọc có gì thật thì cần gì phải chịu nhiều trắc trở chỉ để chạy đến đây tìm anh?”

Đến Tô Kiêm Mặc cũng không chấp nhận được.

Tô Lạc Ly thì lại bình tĩnh hơn nhiều.

“Ly Ly, em nhất định phải tin anh, anh tuyệt đối không hề nghi ngờ, anh chỉ đang cãi nhau với anh ta mà thôi, anh ta cứ dẫn dắt để anh hiểu lầm đứa con trong bụng em là của anh ta!”

“Cho nên anh tin luôn à?” Tô Lạc Ly khoanh tay như đang dò xét.

“Đương nhiên anh không tin rồi!” Ôn Khanh Mộ lập tức tỏ vẻ trung thành.

“Nếu cậu đã không tin thì ban nãy cậu tranh luận với tôi nhiều vậy làm gì?” Giản Ngọc lập tức chém một đao.

“Giản Ngọc! Anh đừng có mà quá đáng! Khó khăn lắm tôi mới được đoàn tụ với Ly Ly, anh lại làm chúng tôi cãi nhau, anh đang có âm mưu gì?” Ôn Khanh Mộ lại chĩa mũi dùi về phía Giản Ngọc.

“Tôi có âm mưu gì? Chuyện hai người thì liên quan gì đến tôi? Tôi đưa Lạc Ly đến đây, nửa tháng nay Lạc Ly chịu khổ nhiều như vậy, vậy mà cậu lại nghi ngờ Lạc Ly?”

“Anh anh anh…” Giản Ngọc làm Ôn Khanh Mộ tức muốn hộc máu.

Trong lúc họ đang tranh luận, Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đã về.

Ôn Khanh Mộ lập tức bước đến trước mặt Tô Lạc Ly, thì thầm: “Bố mẹ anh về rồi, giữ thể diện cho anh nha.”

Nói xong anh lập tức nắm tay Tô Lạc Ly, bước đến trước mặt Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên: “Bố, mẹ, giới thiệu với hai người, đây là Tô Lạc Ly – vợ con.”

Khoảnh khắc khi Tô Lạc Ly gặp Mục Chỉ Huyên, cô chợt cảm giác như sấm sét giữa trời quang.

Thần tượng của cô lại là mẹ chồng cô?

Hơn nữa mẹ chồng còn cực kỳ trẻ?

Năm đó Mục Chỉ Huyên rút lui khỏi giới giải trí khi mới ngoài ba mươi, từ đó về sau không thấy xuất hiện nữa.

Lúc đó mọi người đồn đoán rất nhiều, có người nói Mục Chỉ Huyên lấy đại gia nào đó, có người nói Mục Chỉ Huyên đi tu, thậm chí còn có người nói Mục Chỉ Huyên tự tử.

Nhưng tất cả những thứ đó đều là đồn đoán, không có bất kỳ kết luận nào.

Khi Mục Chỉ Huyên đứng trước mặt Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly nhìn gương mặt vẫn trẻ trung và đôi mắt xanh lam của bà, cô hiểu ra mọi chuyện.

Chắc hẳn năm đó Mục Chỉ Huyên yêu ma cà rồng, sau đó mang thai Ôn Khanh Mộ, không may qua đời khi sinh con nên mới được Ôn Hạo biến thành ma cà rồng.

“Có phải ngơ ngác rồi đúng không? Thần tượng của em tự dưng biến thành mẹ chồng em, hơn nữa còn trẻ đến vậy?”

Ôn Khanh Mộ vừa nhìn thoáng qua là biết suy nghĩ trong lòng Tô Lạc Ly, dù sao lúc trước Tô Lạc Ly đã từng nói Mục Chỉ Huyên là thần tượng của cô vài lần rồi.

Đối diện với thần tượng của mình, Tô Lạc Ly hơi căng thẳng.

“Mẹ, Ly Ly là fan của mẹ đó.”

Mục Chỉ Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Lạc Ly: “Chúng ta đã từng gặp nhau.”
 
Chương 784


Chương 784

“Hả?” Tô Lạc Ly ngỡ ngàng, hoàn toàn chưa gặp bao giờ mà!

“Quên nói với em, mẹ anh là nhà tiên tri, bà ấy đã từng tiên đoán chuyện của em, em còn nhớ lần trước em gặp chuyện ở sân bay không? Là mẹ anh báo với anh đó, bởi vì bà ấy đã tiên đoán được, thế nên anh mới đi cứu em.”

Ôn Khanh Mộ vội vàng giải thích thay Mục Chỉ Huyên.

“Không những lần đó, mẹ đã tiên đoán chuyện của con vài lần rồi.” Ánh mắt Mục Chỉ Huyên nhìn xuống bụng Tô Lạc Ly: “Dưỡng thai cho tốt nhé, cái thai này sẽ rất vất vả.”

Tô Lạc Ly gật đầu ngại ngùng: “Dạ mẹ.”

“Tiểu Mộ, mọi người đều mệt hết cả rồi, đưa Lạc Ly đi nghỉ ngơi đi, con bé đi đường cũng vất vả.”

Ôn Hạo thì không nói gì, đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ, Mục Chỉ Huyên theo sau.

Điều này làm Tô Lạc Ly thấy hơi gượng.

“Em đừng quan tâm đến bố anh, bố anh là vậy đấy, ông ấy là ông già cổ hủ, sống được mấy trăm năm rồi.”

“Hình như ông ấy không thích em lắm?”

“Anh thích em là được rồi, mẹ anh thích em là được rồi. Mẹ anh đã thích em thì ông ấy cũng sẽ thích em thôi, ông ấy bị mẹ anh quản lý dữ lắm!”

Ôn Khanh Mộ vạch trần bố mình không hề do dự.

Trong phòng ngủ, Ôn Hạo ngồi trên giường, sắc mặt hơi nghiêm túc, Mục Chỉ Huyên bước sang ngồi cạnh ông ấy.

“Em thấy được thật à?”

“Em thấy được, không phải vì giải vây cho Tiểu Mộ đâu, mà là em thấy thật. Chúng ta không thể ngăn cản họ cho nên bây giờ phải nghĩ xem làm thế nào để xoa dịu gia tộc Butt.”

Mục Chỉ Huyên cũng hơi lo lắng, dù sao hôn lễ đã bàn bạc xong rồi nhưng bây giờ lại bị huỷ, gia tộc Butt là gia tộc có tiếng tăm, sao có thể để yên như vậy được?

“Huyên Huyên, ý em là Tiểu Mộ sẽ ở bên cô gái đó à?”

Ôn Hạo vẫn hơi không tin nổi, ông ấy nhìn thẳng vào mắt Mục Chỉ Huyên giống như muốn quan sát cho thật kỹ.

Ông ấy hiểu vợ mình, vợ rất yêu thương con trai và chỉ có một mình bà ấy biết tiên đoán.

“Đương nhiên, bọn trẻ sẽ có hai đứa con, anh không tin em à?”

“Nhưng chẳng phải lúc trước em nói cô gái đó sẽ giết Tiểu Mộ à?”

“Không, em chỉ nói là có thể thôi, bởi vì trong bức ảnh mà em tiên đoán được, đúng là cô gái đó cầm nanh sói chĩa vào Tiểu Mộ nhưng sau đó thì không có nữa, nên em nghĩ chắc cô ta sẽ không giết Tiểu Mộ, huống chi bây giờ cô ta đang có thai.”

“Có thai thì thế nào? Lỡ như sau này cô ta muốn giết thằng bé thì sao?”

“Không đâu, em cũng là phụ nữ, con cái là tử huyệt của phụ nữ. Nếu không phải vì lúc trước em đã mang thai Tiểu Mộ thì sợ rằng em sẽ không nhất quyết đi theo anh đâu.”

Mục Chỉ Huyên nhìn Ôn Hạo với ánh mắt trìu mến: “Tác thành cho bọn trẻ đi, với Tiểu Mộ mà nói, mặc dù như vậy sẽ hơi đau khổ một chút nhưng đây cũng là kết cục tốt nhất.”

“Để anh nghĩ xem phải trả lời với gia tộc Butt thế nào.”

“Được, vậy anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi, có khách nên em đi chào hỏi chút.”
 
Chương 785


Chương 785

Mục Chỉ Huyên lại xuống lầu, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đã về phòng ngủ rồi, Giản Ngọc và Tô Kiêm Mặc đang ngồi trên sofa.

“Kiêm Mặc, em không nên đến gần Wing thì hơn, nó không biết em, bây giờ em là ma cà rồng, lỡ như nó cắn em bị thương thì sao?”

Giản Ngọc vẫn xích Wing lại.

“Anh Ngọc, dọc đường hai người vất vả lắm đúng không?”

“Anh vẫn ổn, quan trọng là chị em cứ nôn hết cả quãng đường, bây giờ cô ấy đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ, là lúc nôn nhiều nhất. Anh thấy cô ấy cực đến vậy nên không thể để Ôn Khanh Mộ hời thế được.”

Khoé môi trái của Giản Ngọc khẽ cong trông rất ranh.

“Cho nên anh cố tình nói khích anh rể em? Chiêu này cao tay thật đấy! Chắc hẳn bây giờ anh ấy đang giải thích với chị em!”

Hai người đều rất mong chờ xem Ôn Khanh Mộ sẽ giải thích với Tô Lạc Ly thế nào.

“Cậu Giản.” Mục Chỉ Huyên đứng sau sofa.

Giản Ngọc lập tức đứng dậy gật đầu với Mục Chỉ Huyên.

“Đi đường vất vả rồi, bây giờ tôi dẫn cậu đến phòng cho khách nghỉ ngơi một lúc.”

“Vậy phiền bà.”

Mục Chỉ Huyên dẫn Giản Ngọc đến phòng cho khách: “Tạm thời cậu cứ ở đỡ nhé.”

“Bà Ôn không cần phải khách sáo.”

“Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi.” Khoảnh khắc Mục Chỉ Huyên xoay người đi, bà thấy ký hiệu trên cổ Giản Ngọc.

Đó là một ký hiệu màu đỏ, trông giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Giản Ngọc xoay người lại thì phát hiện Mục Chỉ Huyên đang nhìn cổ mình chằm chằm.

“Bà Ôn, có việc gì nữa không?”

“Không có gì.” Mục Chỉ Huyên cười tỏ vẻ xin lỗi rồi lập tức ra khỏi phòng ngay.

Trong một căn phòng khác, quả nhiên giống hệt với dự đoán của Giản Ngọc và Tô Kiêm Mặc.

Ôn Khanh Mộ đang ra sức giải thích.

“Ly Ly, em nhất định phải tin anh, sao anh có thể nghi ngờ đứa con trong bụng em không phải của anh chứ? Em bất chấp cả nguy hiểm tính mạng để đến tìm anh mà, sao anh lại nghi ngờ đứa con trong bụng em? Giản Ngọc muốn chia rẽ đôi ta!”

Tô Lạc Ly ngồi trên giường Ôn Khanh Mộ, trông như em cứ im lặng nhìn anh vậy đó.

“Ly Ly, chẳng lẽ em tin lời Giản Ngọc thật à?”

“Lúc em xuống thì nghe hai người đang thảo luận vấn đề này, em không có lý do gì để không tin anh ấy cả.” Giọng Tô Lạc Ly cực kỳ lạnh nhạt.

“Sao em lại tin anh ta mà không tin anh? Anh mới là chồng em!”

Ôn Khanh Mộ lập tức sốt ruột, mới đây mà hai người này đã tin nhau đến vậy rồi hả?

“Nhưng chính tai em nghe thấy mà, em không tin anh ấy cũng chẳng tin anh, em chỉ tin tai của em thôi.” Tô Lạc Ly nhún vai.
 
Chương 786


Chương 786

“Anh ta cứ dụ anh theo hướng đó, anh ta cố ý mà, anh ta muốn chia rẽ, ban nãy anh đã nói rồi! Anh phải giải thích thế nào thì em mới chịu tin anh?”

Ôn Khanh Mộ chỉ thiếu nước quỳ xuống với Tô Lạc Ly, khó khăn lắm mới được ở bên nhau mà lại cãi nhau vì vấn đề này.

“Anh ấy dụ anh là anh rơi vào bẫy của anh ấy à? Anh thông minh thế mà lại bị anh ấy lừa hả? Trừ phi lòng anh có chuyện mờ ám!”

“Anh không có thật mà, anh oan muốn chết! Rốt cuộc mục đích của Giản Ngọc là gì? Có phải anh ta đưa em đến đây là để em mất niềm tin vào anh, sau đó hoàn toàn chiếm được em không?”

Tô Lạc Ly nhịn không được trợn mắt lên trời: “Sao anh không viết tiểu thuyết đi?”

“Sao anh…”

“Trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy!”

“Ly Ly! Em phải tin anh!”

“Được rồi được rồi, bản thân em tự biết chuyện gì mà.”

“Em biết chuyện gì?” Sao Ôn Khanh Mộ lại thấy hơi không tin nhỉ?

“Lòng nghi ngờ của anh quá nặng! Đụng đến chuyện tình cảm là IQ của anh tuột dốc không phanh! Anh Ngọc cố tình chọc giận anh, bởi vì suốt quãng đường em quá vất vả nên anh ấy không muốn anh được hời thôi! Anh bị anh ấy lừa thật rồi!”

Ôn Khanh Mộ lập tức bước đến trước mặt Tô Lạc Ly: “Vậy nếu em đã biết thì đừng giận nữa.”

“Em sẽ không giận anh vì chuyện này, nhưng em sẽ giận anh vì chuyện khác, còn việc tại sao em lại giận thì đợi mình về nhà sẽ tính sổ sau.”

Tô Lạc Ly vẫn rất lý trí, bây giờ tình hình bên này rất phức tạp, nhóm ma cà rồng đó không dễ dây vào, nếu cô muốn đưa Ôn Khanh Mộ đi, sợ rằng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.

Rõ ràng Ôn Khanh Mộ cảm nhận được Tô Lạc Ly đang đợi thời cơ để tính sổ, cho nên anh nhân cơ hội này tranh thủ dập lửa.

“Ly Ly, anh biết em tốt nhất mà, chắc chắn em sẽ không giận anh đâu.”

“Anh đừng có giở trò này với em!”

“Được rồi, em đã đi một chặng đường dài rồi, ngủ đi, anh ngồi kế bên trông em.”

Tô Lạc Ly cũng mệt thật, khu rừng này quá rộng, sơ ý chút là lạc đường ngay, cô và Giản Ngọc đã đi nhầm đường rất nhiều.

“Nếu em ngủ, anh không được đi nhé.”

Ôn Khanh Mộ cảm nhận rõ bàn tay đang nắm lấy tay mình của Tô Lạc Ly hơi run.

Anh lập tức đặt tay còn lại lên tay của Tô Lạc Ly: “Yên tâm đi, anh ngồi ở mép giường trông em, một bước không rời.”

“Anh có biết mấy ngày nay, mỗi lần mở mắt ra không thấy anh đâu, em đã buồn đến mức nào không?”

“Sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ luôn nắm tay và ngủ cùng em, được không?”

Lúc này Tô Lạc Ly mới yên tâm nằm lên giường, Ôn Khanh Mộ đi lấy ít thuốc lại đây.

“Anh xử lý vết thương trên mặt em trước đã.”

Vết thương trên mặt không nghiêm trọng lắm, chỉ bị cành cây quệt mà thôi, vết thương rất nông.

“Không cần bôi thuốc, vết thương nhỏ nên không sao đâu, bây giờ em mang thai rồi, không thể dùng thuốc tuỳ tiện được.”

Ôn Khanh Mộ nhìn chai thuốc trong tay, anh cũng không chắc nên đành phải đặt lại chỗ cũ.
 
Chương 787


Chương 787

Tô Lạc Ly nghiêng người, phát hiện gần mình có thứ gì đó, cô lấy tay sờ thì thấy là điện thoại của Ôn Khanh Mộ.

Ấn nút, màn hình sáng lên, màn hình khoá là ảnh của cô, Tô Lạc Ly nhớ bức ảnh này chụp lúc đi du lịch.

Điện thoại này là điện thoại lúc trước của Ôn Khanh Mộ, password là sinh nhật của Tô Lạc Ly nên Tô Lạc Ly bấm là mở được ngay.

Điều làm cô bất ngờ là điện thoại không có gì ngoài album chứa đầy ảnh và video của cô.

Thảo nào lúc đi du lịch anh lại chụp cô nhiều như vậy, thì ra là chuẩn bị cho chuyện này.

Tô Lạc Ly chỉ thấy đau lòng, chắc chắn anh cũng trằn trọc và nhớ cô cả đêm.

Ôn Khanh Mộ vội vàng lấy điện thoại lại: “Đừng xem nữa, ngủ đi.”

Tô Lạc Ly nhắm mắt nắm chặt tay Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ không buông ra thật, anh cứ ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn Tô Lạc Ly.

Tay anh chỉ mới nhúc nhích nhẹ thôi là thấy Tô Lạc Ly nhíu mày.

Chắc cô đã rất lo việc thức dậy sẽ không thấy anh đúng không?

Những ngày tháng đó, Tô Lạc Ly đã sống thế nào?

Nghĩ đến đây, Ôn Khanh Mộ chỉ thấy lòng mình đau nhói.

Mà bên kia, Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đã bắt đầu bàn cách giải quyết.

“Chồng à, anh định trả lời gia tộc Butt thế nào vậy?”

“Chỉ có thể nói thật thôi, thì nói thật ra Tiểu Mộ đã kết hôn rồi, vốn dĩ không có gì nhưng tự nhiên có con nên đành phải huỷ buổi hôn lễ này. Anh sẽ xin lỗi gia tộc Butt.”

Bây giờ Ôn Hạo cũng không còn cách nào khác, dù sao chuyện này xảy ra ngay trong hôn lễ, họ cũng không thể nói dối được.

“Nhưng em nghĩ với tính tình của gia tộc Butt, họ sẽ không bỏ qua như vậy đâu, liệu ông ta có trả thù chúng ta không? Liệu Tiểu Mộ và Lạc Ly có gặp nguy hiểm gì không?” Mục Chỉ Huyên hơi lo lắng.

“Nơi này là địa bàn của anh, tuy gia tộc Butt lợi hại nhưng người của chúng ta ai nấy đều có tài nghệ, chắc họ sẽ xem xét đến chuyện này.”

“Nhưng lỡ như họ thẹn quá hoá giận thì sao? Từ trước đến nay người của Love Valley đều yêu hoà bình, mặc dù mọi người sẵn sàng giúp chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể để họ sa vào chiến tranh.”

Mục Chỉ Huyên muốn tiên đoán chuyện này nhưng bà tiên đoán không được.

“Sẽ không đâu, họ không dám làm bậy.”

“Tại sao? Anh tự tin vậy à? Gia tộc Butt nổi tiếng là gia tộc không dễ ức hiếp, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”

“Em nghĩ tại sao họ lại muốn Tiểu Mộ kết hôn với Daisy? Em nghĩ chỉ vì Daisy thích Tiểu Mộ thật à?”

Khi Mục Chỉ Huyên nghe câu này, bỗng nhiên hiểu ra, ban đầu họ chỉ muốn tìm một gia tộc có thể che chở cho Ôn Khanh Mộ.

Trong cuộc liên hôn này, họ có mục đích nhưng còn gia tộc Butt thì sao?

“Trong truyền thuyết, ngày ma cà rồng biến thành ma cà rồng sẽ có một năng lực đặc biệt nhưng cũng có ma cà rồng không có năng lực này. Ma cà rồng như thế trông có vẻ yếu ớt nhưng trên thực tế, họ mới là ma cà rồng mạnh nhất, bởi vì năng lực của họ chỉ xuất hiện trong tình huống đặc biệt.”
 
Chương 788


Chương 788

Mục Chỉ Huyên chăm chú nghe chồng mình nói.

“Hơn nữa năng lực này có tính huỷ diệt, đáng sợ cực kỳ!”

“Tiểu Mộ không có năng lực đặc biệt, nhưng đó là vì thằng bé bị phong ấn, không phải ma cà rồng hoàn chỉnh không có nghĩa thằng bé là loại đó.”

“Nhưng dù là ma cà rồng bị phong ấn thì cũng có năng lực đặc biệt, gia tộc Butt muốn liên hôn với chúng ta, thứ nhất là chấm năng lực của anh, thứ hai là chấm năng lực của em, thứ ba là họ đang đặt cửa, họ đang cược Tiểu Mộ.”

Bây giờ Ôn Hạo mới nói tình hình thực tế của vụ liên hôn cho Mục Chỉ Huyên nghe.

“Nhưng đây chỉ là đánh cược thôi mà, lỡ như Tiểu Mộ không phải thì sao.”

“Nguyên nhân chính vì rất có thể thằng bé là loại ma cà rồng đó nên gia tộc Butt mới không dám manh động. Họ lo nếu kích phát năng lực đặc biệt của Tiểu Mộ thì không ai có thể chạy thoát được.”

Mục Chỉ Huyên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thế xem ra chắc họ sẽ không gây sự đâu.”

“Cho nên em cứ giao chuyện này cho anh đi, anh sẽ xử lý thật tốt.”

Lúc này Mục Chỉ Huyên mới nở nụ cười lâu rồi mới thấy: “Vậy giờ em đi nấu cơm nhé, chúng ta có con dâu, sắp là ông bà nội rồi.”

Ôn Hạo nhìn Mục Chỉ Huyên với ánh mắt đầy cưng chiều: “Em là bà nội trẻ nhất anh từng gặp.”

“Anh cũng là ông nội trẻ nhất em từng gặp.”

Bữa tối, Mục Chỉ Huyên bảo Tô Kiêm Mặc đi gọi Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly và Giản Ngọc.

Tô Kiêm Mặc gọi Giản Ngọc trước, sau đó mới đến phòng Ôn Khanh Mộ.

“Chị, anh rể, ăn cơm thôi!”

Tô Lạc Ly vẫn đang ngủ, vẫn nắm tay Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ không dám trả lời, sợ sẽ làm ồn đến Tô Lạc Ly nhưng anh lại không nỡ thả tay ra.

“Anh rể, hai người đang làm gì vậy? Lên tiếng đi, ăn cơm này!” Tô Kiêm Mặc nhịn cười, cứ cảm giác hai người đang làm chuyện mờ ám trong phòng.

Ôn Khanh Mộ trả lời không được mà không trả lời cũng không xong, kết quả là làm Tô Lạc Ly thức giấc.

Khoảnh khắc mở mắt ra, thấy Ôn Khanh Mộ đang ở ngay trước mắt, Tô Lạc Ly cũng yên tâm.

“Kiêm Mặc đang gọi chúng ta xuống ăn cơm à? Sao anh lại không trả lời?”

“Anh sợ làm ồn đến em.”

Tô Lạc Ly ngồi dậy thấy hai người vẫn đang nắm chặt tay.

“Anh không đi à?”

“Đương nhiên rồi, anh muốn em vừa mở mắt ra là thấy anh ngay.”

“Được rồi, ăn cơm thôi.”

Trong phòng ăn, Giản Ngọc đã ngồi vào chỗ, Mục Chỉ Huyên đưa chén đũa cho anh ta.

“Cậu Giản, cậu là người vùng nào?” Mục Chỉ Huyên bắt đầu nói chuyện vu vơ với Giản Ngọc.

“Bà Ôn đang hỏi quê của tôi à?” Vì lịch sự nên Giản Ngọc vẫn trả lời.

“Đúng vậy, quê cậu ở đâu?”

“Nhà ở thành phố S.”

“Ồ, vậy năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
 
Chương 789


Chương 789

Mặc dù cảm thấy Mục Chỉ Huyên giống đang điều tra hộ khẩu nhưng vì lịch sự nên Giản Ngọc vẫn trả lời.

“Bản thân tôi cũng không rõ nữa.”

“Tại sao lại không rõ? Chẳng lẽ bản thân cậu cũng không biết mình bao nhiêu tuổi?”

“Tôi là trẻ mồ côi.”

Giản Ngọc không hề muốn nhắc đến chuyện này.

“Ngại quá, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng xin lỗi.

“Không sao.”

Mục Chỉ Huyên còn định hỏi gì đó thì nghe Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đã xuống lầu.

Mọi người đều ngồi vào chỗ.

Ôn Khanh Mộ nhìn bàn ăn, không hề nể tình gì, nói thẳng với Tô Lạc Ly: “Cơm của mẹ anh nấu rất khó ăn, bảo đảm em ăn lần này, suốt đời không bao giờ muốn ăn cơm bà ấy nấu nữa.”

Tô Kiêm Mặc không nhịn nổi, cười “phụt” một tiếng.

Bị con trai vạch trần không thương tiếc, ít nhiều gì Mục Chỉ Huyên cũng thấy ngại.

“Khụ khụ…” Ôn Hạo lập tức ho khan.

Ôn Khanh Mộ nhìn ông ấy: “Bố ho cũng vô dụng thôi, con đang nói sự thật!”

“Ăn cơm đi đừng nói nhảm nữa!” Ôn Hạo ghét nhất là có người nói cơm vợ mình nấu khó ăn.

“Cơm mẹ con nấu cũng ngon như cơm bố nấu vậy, nhưng đánh giá của bố không được tính, bố ủng hộ vì tình cảm.” Ôn Khanh Mộ tiếp tục khen Tô Lạc Ly.

“Bố, bố đừng không phục, con nói bố nghe, ngày mai để Ly Ly nấu cho mọi người một bữa, mọi người sẽ biết thế nào là một bữa ăn thực sự.”

Nói đến tay nghề của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ tự hào cực kỳ.

“Chẳng lẽ đánh giá của con thì không ủng hộ vì tình cảm à?” Ôn Hạo phản bác ngay.

“Cơm vợ con nấu được mọi người công nhận là ngon, cơm vợ bố nấu chỉ có mình bố thấy ngon!” Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng dám tranh cãi với Ôn Hạo.

“Cơm vợ bố nấu mình bố thấy ngon là đủ rồi.”

Lúc Ôn Hạo nói câu này, mặt ông ấy vẫn lạnh nhạt như cũ.

Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Ly được chứng kiến, đàn ông mà cũng cưng vợ mình đến vậy à?

“Chị, chị biết không? Đến đây em mới biết, tính cưng vợ của nhà họ Ôn là gen di truyền.”

Tô Kiêm Mặc lập tức nói chen vào.

“Ai thèm di truyền ông ấy.” Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không phục.

“Được rồi, có chịu ăn chưa?” Mục Chỉ Huyên nhìn Giản Ngọc đứng ngoài cuộc đang nghiêm túc ăn cơm.

Phải thừa nhận rằng, Giản Ngọc rất lịch sự, mặc dù cơm rất khó ăn nhưng anh ta không nói chữ nào.

Tô Lạc Ly ăn muỗng đầu tiên, đúng như những gì Ôn Khanh Mộ nói, ăn lần này là suốt đời không bao giờ muốn ăn lần thứ hai.

Nhưng cô phải nhịn không được nói ra.

“Mẹ, Ly Ly đang có thai, mẹ nấu cơm dở vậy bảo người ta ăn thế nào?”
 
Chương 790


Chương 790

Ôn Khanh Mộ vừa thấy vẻ mặt của Tô Lạc Ly là bắt đầu lên án.

“Thằng nhóc này chưa chịu thôi đi à?” Ma đầu cưng vợ Ôn Hạo đã online.

“Đương nhiên chưa thôi rồi, bình thường ngược đãi con thì thôi đi! Bây giờ còn ngược đãi cả cháu của hai người! Lỡ như con của chúng con không lớn nổi thì sao?”

Tô Lạc Ly lập tức đá chân Ôn Khanh Mộ dưới gầm bàn, đương nhiên cô biết Ôn Khanh Mộ muốn tốt cho mình nhưng cũng không nên trách móc mẹ mình như vậy.

“Em đá anh làm gì? Anh nói thật mà!”

“Thích thì ăn, không ăn thì biến!”

Ôn Hạo không thể nhịn nổi nữa, dám bắt bẻ vợ ông ấy ngay trước mặt ông ấy!

Mục Chỉ Huyên và Tô Lạc Ly nhìn nhau, hai người đều bất lực thật sự.

Người trong cuộc thấy bình thường mà hai người đàn ông này thì cãi nhau.

Bữa cơm kết thúc trong sự ồn ào ầm ĩ.

Mới vừa ăn cơm xong, Ôn Khanh Mộ lập tức sốt ruột dắt Tô Lạc Ly về phòng.

Ôn Hạo nhìn hai người: “Sốt ruột vậy à?”

“Năm đó anh chỉ hơn chứ chẳng kém gì đâu, con anh cũng di truyền từ anh chứ ai.” Mục Chỉ Huyên nói.

“Năm đó… anh có hả?” Giọng Ôn Hạo nhỏ đi nhiều.

Về phòng ngủ, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.

Ôn Khanh Mộ ngồi trên giường háo hức nhìn Tô Lạc Ly chằm chằm.

Nhìn đến mức Tô Lạc Ly rợn tóc gáy.

Cô nhìn sang chỗ khác, bởi vì cô biết mặt mình có vết thương, cộng thêm một tháng rưỡi này phải bôn ba nên không rảnh quan tâm đến việc chăm sóc da.

“Đừng nhìn, em xấu rồi.”

“Ai nói?” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng xoay mặt Tô Lạc Ly lại: “Đẹp hơn trước nhiều mà?”

“Mặt bị xước quá trời, da khô hơn trước, vậy mà đẹp à?”

“Đẹp, đẹp lắm, nhìn trăm lần vẫn không chán.”

Tô Lạc Ly bặm môi cười: “Miệng ngọt hơn trước nhỉ? Chắc luyện với vợ mới đúng không?”

“Vợ mới?” Bỗng dưng Ôn Khanh Mộ không kịp hiểu là Tô Lạc Ly đang nhắc đến Daisy.

“Là cô dâu hôm nay đấy, người đã đẹp, dáng còn chuẩn, chắc hợp gu anh lắm nhỉ?”

“Gì mà vợ mới! Trong mắt và trong lòng anh chỉ có mình em là vợ thôi, đừng nhắc đến cô ấy nữa!”

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly ngồi lên đùi mình, ôm cả người cô vào lòng.

Ở vị trí này, anh cụp mắt xuống là có thể xuyên qua cổ áo của Tô Lạc Ly, nhìn cảnh đẹp bên trong.

Vốn dĩ Ôn Khanh Mộ không định làm gì nhưng mới nhìn thoáng qua thôi anh đã nuốt nước bọt.

Tô Lạc Ly phát hiện Ôn Khanh Mộ nhìn chằm chằm ngực mình, lập tức bịt cổ áo lại.

“Biết ngay anh ôm em lên đây không phải chuyện tốt lành gì!”

“Anh bất cẩn nên thấy thôi! Ôm em vào lòng là vì anh muốn gần em hơn, không phải vì muốn nhìn…”

“Có quỷ mới tin anh!”

“Ly Ly, có phải mang thai rồi nên anh không được động vào em không?”
 
Chương 791


Chương 791

Tô Lạc Ly vòng tay lên cổ Ôn Khanh Mộ, cúi đầu ngại ngùng.

“Ông trời tốt với anh thật đấy, ba tháng đầu chắc chắn không thể động vào nhưng sau ba tháng là ổn định rồi, anh cẩn thận chút là được.”

“Thật không?” Ôn Khanh Mộ lập tức phấn khích hẳn lên.

“Anh nhìn anh kìa, ban nãy còn nói không phải… Anh chỉ nghĩ đến chuyện này thôi!”

“Anh đâu có, tại nhắc tới nên anh thuận miệng hỏi thôi mà!” Ôn Khanh Mộ ghé vào tai Tô Lạc Ly: “Anh chỉ có suy nghĩ này với em thôi.”

Mặc dù câu này làm Tô Lạc Ly rung rinh rồi nhưng lòng cô vẫn ngất ngây.

“Đúng rồi, sao giường phòng anh nhỏ vậy?” Lúc mới vào Tô Lạc Ly đã muốn hỏi rồi nhưng lúc đó mệt quá không hỏi nổi.

Phòng của Ôn Khanh Mộ không rộng như phòng ở hoa viên Crystal và khu Rainbow, so với phòng bên đó, căn phòng này nhỏ hơn nhiều, đặc biệt là giường.

Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ thích giường to nhưng giường trong căn phòng này chỉ khoảng một mét rưỡi thôi.

“Giường của ma cà rồng không dùng để ngủ, thậm chí bình thường ma cà rồng còn không cần giường. Bởi vì họ không cần ngủ, ma cà rồng mà cần giường, đa số đều để…”

Ôn Khanh Mộ nói một câu mờ ám bên tai Tô Lạc Ly: “Làm tình.”

Nói đến mức làm Tô Lạc Ly ngại ngùng.

“Mỗi ngày anh ngủ cũng được mà không ngủ cũng chẳng sao, mà ngủ thì ba bốn tiếng là đủ rồi, cho nên giường không quan trọng đến vậy. Từ lúc ở bên em, anh mới có thói quen mỗi ngày đều ngủ thật lâu.”

Ôn Khanh Mộ nghịch ngợm nhìn xung quanh: “Nếu em ngại giường này nhỏ quá lăn không thoải mái thì chúng ta lên lầu đi, phòng trên lầu là phòng tân hôn mẹ anh chuẩn bị cho anh, giường đó khá to!”

“Cút đi! Anh bảo em ngủ ở phòng tân hôn của anh và người khác hả?”

Khó khăn lắm Tô Lạc Ly mới quên được chuyện này mà bây giờ anh lại nhắc tới nữa.

“Không đi, không đi, anh trêu em thôi mà! Sau này lúc chúng ta kết hôn, anh sẽ chuẩn bị cho em phòng tân hôn rộng và xịn hơn !”

Ôn Khanh Mộ vội vàng đổi giọng, tiện thể hôn lên mặt Tô Lạc Ly.

Hai người nhìn nhau trìu mến, nhìn rồi không nhịn được bắt đầu hôn nhau, mọi thứ cứ diễn ra suôn sẻ như thế.

Lâu rồi không gặp nhau, quá nhiều điều muốn nói nhưng bây giờ lại không muốn nói gì.

Ôn Khanh Mộ từ từ cọ môi Tô Lạc Ly, mặc dù lòng anh rất sốt ruột nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng.

Tay anh đặt lên cúc áo của Tô Lạc Ly, cởi từng cúc một.

“Tiểu Mộ!” Giọng Mục Chỉ Huyên vang lên ngoài cửa.

Tô Lạc Ly hoảng hốt đẩy Ôn Khanh Mộ ra, vội vã bắt đầu cài cúc áo lại!

“Đúng là mẹ ruột! Biết lựa giờ thật đấy!” Không cần nói cũng biết Ôn Khanh Mộ tức tối đến nhường nào!

Tô Lạc Ly cài cúc áo xong, sờ gương mặt đang hơi nóng của mình.

“Tại anh hết, bây giờ mới mấy giờ!”

“Tại anh, tại anh!” Ôn Khanh Mộ đứng dậy lười biếng mở cửa.
 
Chương 792


Chương 792

Mục Chỉ Huyên đứng ngoài cửa.

“Gì vậy mẹ? Phá hỏng chuyện tốt của con rồi!” Câu sau hiện rõ giọng điệu trách móc.

“Mẹ biết ngay con không làm chuyện gì tốt lành hết! Con không biết Lạc Ly đang mang thai à? Con không biết kiềm chế chút hả! Con nhìn xem con có ra dáng làm bố không?”

Mục Chỉ Huyên nghiêm mặt mắng một trận.

Bà nhìn gương mặt đỏ ửng của Tô Lạc Ly là thấy giận sôi máu.

Vốn dĩ cho rằng trời còn sớm, hai đứa đâu đến nỗi này, chắc là sẽ tâm sự, không ngờ lại nhanh như vậy.

“Sao con lại không ra dáng làm bố? Đương nhiên con biết Ly Ly mang thai rồi!”

“Con biết mà còn…”

Có vài câu Mục Chỉ Huyên cũng ngại nói ra: “Đêm nay để Lạc Ly lên lầu ngủ, con thì ngủ phòng này, đi, Lạc Ly, mẹ dẫn con lên lầu.”

Mục Chỉ Huyên nói rồi nắm tay Tô Lạc Ly chuẩn bị lên lầu.

“Mẹ làm gì vậy?” Ôn Khanh Mộ vội vàng kéo Tô Lạc Ly lại, ôm chặt vào lòng mình: “Tụi con không được ngủ chung à?”

“Mẹ không nói hai con không thể ngủ chung, Lạc Ly có thai, ít nhất con phải kiềm chế chút chứ! Bôn ba vất vả lâu vậy rồi, mẹ đã nói với bác sĩ Hách là ngày mai đến nhà bà ấy khám thử, trước khi xác định đứa nhỏ không sao thì con không được làm gì cả!”

“Vậy em cũng đâu được tách chúng con ra? Hôm nay con muốn ngủ chung với Ly Ly đấy!”

“Con…” Hôm nay Ôn Khanh Mộ làm Mục Chỉ Huyên tức muốn chết.

“Con sẽ cố nhịn!” Ôn Khanh Mộ bất lực nói.

Tô Lạc Ly ở bên cạnh không nói câu nào cúi đầu nhịn cười.

“Vậy hai đứa lên lầu ngủ đi, phòng con nhỏ quá.”

“Không đi! Được rồi được rồi, mẹ đừng quan tâm nữa!”

Nói rồi Ôn Khanh Mộ đẩy Mục Chỉ Huyên ra ngoài.

Ôn Khanh Mộ lập tức khoá cửa phòng thật kỹ.

Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.

“Em còn cười! Có gì buồn cười đâu? Mẹ anh đến thời kỳ mãn kinh rồi! Càng ngày càng thích lằng nhằng!”

“Em cảm thấy tốt mà!”

Mục Chỉ Huyên về đến phòng ngủ của mình cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, ngồi trên giường, bỗng lòng cảm xúc ngổn ngang.

Ôn Hạo bước đến thấy bà là lạ nên hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Anh còn nhớ con trai của chúng ta không?”

“Con trai? Chẳng phải em mới sang phòng thằng bé à?”

“Không, ý em là đứa kia.”

Nhắc tới người con trai khác của bọn họ, Ôn Hạo cũng ngẩn ra, dường như phần ký ức đó đã bị phong ấn trong con sông dài ký ức.

“Thôi, nhiều năm trôi qua rồi, đừng nhắc lại nữa, ngủ sớm đi, mai anh còn phải xử lý gia tộc Butt.”

Mục Chỉ Huyên cũng không nói gì thêm, nằm xuống, bà biết sợ rằng bây giờ Ôn Hạo không có thời gian quan tâm đến chuyện này, cứ chờ sau khi xử lý chuyện gia tộc Butt rồi hẵng bàn sau.
 
Chương 793


Chương 793

Sáng sớm hôm sau, từ sáng sớm Ôn Hạo đã đến một căn biệt thự khác thương lượng chuyện đám cưới với gia tộc Butt.

Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Ôn Hạo, gia tộc Butt không dám làm gì ở địa bàn của Ôn Hạo, cộng thêm họ cũng lo lắng nên đành phải nuốt cơn giận này.

Gia tộc Butt đưa Daisy đang khóc như mưa rời khỏi Love Valley, xem như kết thúc cuộc tranh chấp.

Mục Chỉ Huyên đưa Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ đến nhà bác sĩ Hách.

Lúc bác sĩ Hách còn là con người, bà ấy là một bác sĩ nổi tiếng, sau đó lúc sắp chết được Ôn Hạo biến thành ma cà rồng.

Bà ấy đam mê y học, sau khi biến thành ma cà rồng cũng không ngừng nghiên cứu y học, trong nhà có đầy đủ đồ dùng y học.

Bác sĩ Hách là một người phụ nữ trung niên cực kỳ thân thiện, tối qua đã gặp Tô Lạc Ly trong hôn lễ nên không hề thấy xa lạ.

“Vào đây với cô đi.” Bác sĩ Hách dẫn Tô Lạc Ly đến thẳng vào khám.

“Cháu cũng đi nữa!” Ôn Khanh Mộ không yên tâm nên cũng muốn đi theo.

“Con là đàn ông, đi theo làm gì?” Mục Chỉ Huyên vội vàng kéo Ôn Khanh Mộ lại.

“Người phụ nữ của con, có gì mà con không được nhìn? Hơn nữa, con muốn gặp bé cưng của con, đây là lần đầu con và bé cưng gặp nhau!”

“Để cậu ấy vào đi, không có việc gì đâu.” Bác sĩ Hách thấy cặp vợ chồng son này mặn nồng như vậy nên cũng cho Ôn Khanh Mộ vào.

Ôn Khanh Mộ lập tức vào phòng khám với Tô Lạc Ly, để Mục Chỉ Huyên ở ngoài một mình.

Tô Lạc Ly nằm lên giường xét nghiệm, cởi quần áo theo yêu cầu của bác sĩ Hách.

Bác sĩ Hách bắt đầu siêu âm cho Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ thì cứ nắm tay Tô Lạc Ly.

“Em bé rất khoẻ, có điều hơi nhỏ, cháu gầy quá, nên bổ sung nhiều chất dinh dưỡng hơn mới được.”

Bác sĩ Hách vừa quan sát màn hình siêu âm vừa nói với Tô Lạc Ly.

“Cháu nôn quá nhiều, ăn gì nôn đấy, không những không tăng cân mà còn sụt nữa.” Tô Lạc Ly cũng mong mình tròn trịa hơn.

“Không sao, rất nhiều thai phụ ba tháng đầu cũng vậy.”

Mắt của Ôn Khanh Mộ cứ nhìn màn hình chằm chằm.

“Em bé của chúng cháu ở đâu vậy ạ?”

Bác sĩ Hách chỉ vào một vật trên màn hình: “Đây là em bé, bây giờ mới có ba tháng, không thấy gì đâu, tháng càng lớn sẽ thấy càng rõ. Máy móc bên cô không hiện đại nên không rõ lắm.”

“Em bé của chúng cháu nhỏ vậy à? Giống hạt đậu xanh vậy!” Ôn Khanh Mộ nhíu mày nhìn chấm nhỏ trên màn hình.

“Gì mà đậu xanh? Làm gì có người bố nào nói con mình là đậu xanh.” Nghe Ôn Khanh Mộ nói, Tô Lạc Ly dở khóc dở cười.

“Được rồi, có thể ngồi dậy được rồi, không có vấn đề gì nữa.” Bác sĩ Hách vội vàng đưa khăn giấy, Ôn Khanh Mộ nhận lấy, cẩn thận lau gel siêu âm trên bụng Tô Lạc Ly.

Ra ngoài bác sĩ Hách thuật lại tình hình với Mục Chỉ Huyên, lúc này Mục Chỉ Huyên mới yên tâm.

Trên đường về.

“Lạc Ly, trưa nay con nấu cơm đi, mẹ sẽ phụ con, giúp con chuẩn bị hết. Con chỉ cần cầm muôi là được, cơm mẹ nấu con không ăn được, bây giờ con phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng.”
 
Chương 794


Chương 794

Lúc Mục Chỉ Huyên nói câu này, bà cũng hơi ngại, dù gì Tô Lạc Ly đang mang thai, bản thân là mẹ chồng nên chăm sóc nhưng tay nghề nấu nướng của bà không tốt lắm.

“Sao mẹ lại bảo Ly Ly nấu cơm? Rõ ràng mẹ biết Ly Ly đang mang thai mà!” Ôn Khanh Mộ là người đầu tiên phản đối.

“Vậy con nấu nhé?”

“Con không biết!”

“Cho nên nhà ta ai biết nấu cơm?”

Ôn Khanh Mộ bị mẹ ruột làm cho không nói nên lời.

“Mẹ, không sao, để con nấu đi. Bây giờ con không còn yếu vậy nữa, nấu bữa cơm thôi mà.”

Tô Lạc Ly vội giảng hoà.

“Chỉ có Lạc Ly là hiểu chuyện! Không biết con phước bao nhiêu đời nữa!” Mục Chỉ Huyên liếc xéo con trai mình.

“Ha ha!” Ôn Khanh Mộ không hề quan tâm, hôn lên má Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly lau mặt cúi đầu ngại ngùng, phải biết Mục Chỉ Huyên còn đang ở đây mà!

Cô vội vàng ra hiệu cho anh, Ôn Khanh Mộ lại chẳng thèm để ý.

“Không sao, bố mẹ anh cũng thường xuyên hôn nhau trước mặt anh!”

Lần này đến lượt Mục Chỉ Huyên ngại, mình nuôi con kiểu gì thế này?

Vừa về đến nhà, Tô Lạc Ly đã vào bếp ngay, Mục Chỉ Huyên cũng vào theo cô, tiện thể giúp đỡ.

Vốn dĩ Ôn Khanh Mộ định đi theo Tô Lạc Ly nhưng Mục Chỉ Huyên chê anh phá rối nên đẩy anh ra khỏi bếp.

Tô Lạc Ly chuẩn bị bữa trưa một cách chuyên nghiệp, Mục Chỉ Huyên nhìn mà trợn mắt há mồm.

“Lạc Ly, con học ai vậy? Sắp thành đầu bếp chuyên nghiệp rồi đấy!”

“Mười tuổi con đã bắt đầu học nấu ăn rồi, tập suốt bao nhiêu năm qua, quen tay hay việc thôi ạ.”

Mục Chỉ Huyên gật đầu liên tục: “Đúng là không biết Tiểu Mộ nhà mẹ có phước mấy đời, tính tình quá tệ, buồn vui thất thường, còn ham chơi. Sau này con phải quản lý thằng bé chặt hơn, nếu nó ức hiếp con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ xử nó cho con.”

Tô Lạc Ly cười ngại ngùng.

“Đúng rồi, Lạc Ly, cậu Giản là bạn của hai đứa à?”

Mục Chỉ Huyên bắt đầu tiến hành thăm dò thật cẩn thận.

“Mẹ nói anh Ngọc à, chúng con là bạn thân, anh ấy giao con cho anh Ngọc, dọc đường đi anh Ngọc cũng chăm sóc con lắm.”

“Mẹ thấy cậu ấy là người tài, đưa con đến được đây khó rồi, vào được Love Valley càng khó hơn.”

“Đúng vậy, anh Ngọc rất giỏi, anh ấy là trẻ mồ côi nên đã trải qua khá nhiều chuyện.”

Tô Lạc Ly vừa nấu ăn vừa nói chuyện với Mục Chỉ Huyên.

“Quê cậu ấy ở đâu, mẹ nghe giọng cậu ấy nhưng không nhận ra, cậu ấy nói là thành phố S nhưng mẹ nghe thấy không giống.”

Mục Chỉ Huyên rửa thức ăn giúp Tô Lạc Ly.

“Thật ra… Bản thân anh ấy cũng không biết quê mình ở đâu nữa, anh ấy bị người ta vứt trong rừng từ nhỏ, đi theo sói một khoảng thời gian, sau đó thì được cậu cháu phát hiện, mang ra khỏi rừng.”

Trước mặt Mục Chỉ Huyên, tất nhiên Tô Lạc Ly không cần phải giấu giếm điều gì.

“À… Ra là có chuyện này nữa à.” Mục Chỉ Huyên suy nghĩ gì đó.
 
Chương 795


Chương 795

“Nhưng mà, mẹ, dù gì đây cũng là chuyện riêng tư của anh Ngọc, mẹ đừng nhắc trước mặt anh ấy nhé, tránh gợi lại chuyện buồn.”

“Đương nhiên sẽ không rồi, Lạc Ly, con biết cậu ấy lớn lên ở khu rừng nào không?”

Bỗng Tô Lạc Ly thấy hơi lạ, sao Mục Chỉ Huyên cứ hỏi thăm chuyện Giản Ngọc mãi vậy?

“À, con đừng hiểu lầm, mẹ chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi thôi.”

Tô Lạc Ly cũng cười gượng.

“Thật ra con cũng không biết là khu rừng nào, anh Ngọc không nói với con.”

Mục Chỉ Huyên không hỏi nữa.

Bữa trưa là một bàn ăn rất phong phú, mọi người đều hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ tự hào cực kỳ, bản thân anh cũng ăn thoả thuê, dù sao cũng đã lâu rồi anh không được ăn món Tô Lạc Ly nấu.

Giản Ngọc ăn cơm xong thì đặt chén đũa lên bàn.

“Lạc Ly, anh đã đưa em đến chỗ Ôn Khanh Mộ an toàn rồi, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, đã đến lúc nên rời đi.” Giản Ngọc nhìn Tô Lạc Ly chăm chú.

“Này, anh nhìn vợ tôi vậy là bất lịch sự lắm đấy!” Ôn Khanh Mộ không thèm quan tâm anh ta đi hay ở, nhìn vợ anh vậy là không được!

“Anh Ngọc, anh phải đi à?”

Ở chung với Ôn Khanh Mộ đã lâu nên cô cũng học được cách tự động chặn lời nói và hành động của anh.

“Ừ, anh phải đi.”

“Không được!” “Bụp” một tiếng, Mục Chỉ Huyên đặt đũa lên bàn.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang chỗ bà.

Đến Ôn Hạo cũng cảm thấy vợ mình rất lạ.

Với họ mà nói, Giản Ngọc có ở đây hay không đều được, chưa kể Giản Ngọc là người, nếu cứ ở nơi đóng quân của ma cà rồng thì sẽ gặp nguy hiểm, nếu anh ta muốn đi cũng không có gì đáng trách.

Mục Chỉ Huyên cũng chợt nhận ra mình giọng mình hơi quyết liệt.

Bà lập tức cầm đũa lên che đi sự hoảng loạn của mình: “Không, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thấy bây giờ Lạc Ly có thai, sợ là chỉ ở đây vài ngày rồi phải đi, đường về cũng rất dài. Nếu chỉ có mình Tiểu Mộ, thằng bé sẽ không đối phó nổi, cho nên mong cậu Giản đã giúp thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.”

“Ý mẹ là sao? Bố, mẹ, hai người đang đuổi chúng con đi à?” Ôn Khanh Mộ tranh nói trước.

“Mẹ con nói đúng đó, gia tộc Butt là gia tộc nham hiểm gian xảo, có thù tất báo. Lần này họ phải nhịn nhục ở địa bàn của chúng ta như vậy, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho nên mấy đứa ở đây nghỉ ngơi vài ngày là phải rời khỏi đây ngay.”

Ôn Hạo đồng ý với lời của vợ mình.

“Đúng vậy, cậu Giản, chặng đường này nhờ có cậu bảo vệ Lạc Ly nhưng càng ngày cái thai càng lớn, cơ thể càng ngày càng bất tiện. Nếu có cậu bảo vệ, đường về sẽ an toàn hơn.”

“Con tự bảo vệ vợ con được!” Ôn Khanh Mộ cố chấp không phục, anh không cần Giản Ngọc bảo vệ Lạc Ly đâu!

Anh ta là tình địch của anh!

Ánh mắt Giản Ngọc lóe lên, thật ra anh ta không muốn ở đây.

“Anh Ngọc, anh ở lại đi, đến lúc đó đi với chị và anh rể em.” Tô Kiêm Mặc cũng giữ Giản Ngọc lại.
 
Chương 796


Chương 796

“Vậy được rồi.” Giản Ngọc miễn cưỡng đồng ý, thật ra anh ta cũng lo cho Tô Lạc Ly.

Cuối cùng Mục Chỉ Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, Ôn Hạo nhìn Mục Chỉ Huyên, cứ cảm thấy bà lạ lạ.

Ăn cơm xong, Mục Chỉ Huyên gọi Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ vào phòng ngủ.

Vẻ mặt của Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên khá nghiêm túc.

“Bố mẹ đang định tra khảo à? Ly Ly còn phải ngủ trưa đấy, có chuyện gì thì nói nhanh đi!”

Thái độ của Ôn Khanh Mộ rất tệ, Tô Lạc Ly khẽ lắc đầu nháy mắt ra hiệu với anh.

Ôn Hạo gật đầu với Mục Chỉ Huyên, Mục Chỉ Huyên lên tiếng.

“Tiểu Mộ, bố mẹ vẫn chưa nói cho con biết, thật ra con có anh em sinh đôi.”

“Là sao? Anh em sinh đôi?” Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên đến mức suýt rơi cằm xuống đất.

Tô Lạc Ly càng ngạc nhiên hơn.

“Đúng vậy, năm đó mẹ mang thai đôi nhưng vì mọi người có dòng máu ma cà rồng mà mẹ thì chỉ là một người bình thường nên sinh rất vất vả, lúc trở dạ thì nghìn cân treo sợi tóc.”

Nhắc đến chuyện đã qua, sắc mặt Ôn Hạo khó coi cực kỳ, ông ấy là người không muốn nhắc đến chuyện này nhất.

“Lúc sinh hai anh em con, mẹ thật sự đã vắt hết sức lực. Có lẽ vì lúc mang thai không chú ý lắm, cũng có lẽ vì năng lực của hai anh em con quá mạnh, một mình mẹ không thể cung cấp thêm năng lượng cho hai đứa nên…”

Mục Chỉ Huyên nói đến đây, giọng hơi nghẹn ngào.

Ôn Hạo nhẹ nhàng ôm vai Mục Chỉ Huyên: “Để anh nói vậy.”

Ôn Hạo bắt đầu kể tiếp theo lời của Mục Chỉ Huyên.

“Đứa con kia mới sinh ra đời đã không còn thở nữa, phong tục của ma cà rồng không có chôn cất, tất cả những ma cà rồng đã chết sẽ được đặt lên đỉnh núi để hấp thụ tinh hoa trời đất. Nghe nói làm vậy mới có thể tiến hành đầu thai, đương nhiên có thể đây chỉ là mê tín mà thôi.”

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly nhìn nhau, hai người đều thấy không thể tin nổi.

Đặc biệt là Tô Lạc Ly, dường như cô đã loáng thoáng đoán được gì đó.

“Nhưng bố cũng làm theo phong tục của ma cà rồng, đưa người anh đã chết của con lên đỉnh Rừng Zavala, mong kiếp sau thằng bé sẽ sống thật tốt.”

“Vậy là bố mẹ ném anh ta luôn à? Sao lúc trước bố mẹ không nói cho con? Mà bây giờ lại mang chuyện này ra nói làm gì?” Ôn Khanh Mộ cực kỳ khó hiểu.

“Tiểu Mộ, bởi vì bố mẹ phát hiện có thể thằng bé không chết.” Mục Chỉ Huyên dịu dàng nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Không chết? Sao lại thế được, xem như lúc đó anh ta không chết thì rừng rậm có nhiều thú dữ như vậy, cộng thêm việc mới là trẻ sơ sinh, không chết cũng phải chết!”

Bỗng nhiên nghe nói mình có một người anh, có lẽ vì không lớn lên cùng nhau nên anh không có tình cảm gì.

“Rất có thể không chết thật.” Lần này người nói lại là Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên nhìn Tô Lạc Ly: “Sao em biết?”

“Có lẽ số mệnh của đứa trẻ đó chưa đến lúc chết cho nên được sói trong rừng nuôi.”

“Có phải em mang thai rồi nên đầu óc không được bình thường không?” Ôn Khanh Mộ sờ đầu Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly vội lấy tay anh ra: “Em không giỡn với anh! Anh Ngọc được sói trong rừng nuôi.”
 
Chương 797


Chương 797

Nghe câu này, Ôn Khanh Mộ càng ngạc nhiên hơn!

Ôn Khanh Mộ nhìn từng người một, lúc Tô Lạc Ly nói câu này, Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo đều nhìn cô.

“Cho nên bây giờ mọi người đang nghi ngờ Giản Ngọc là người anh sinh đôi đã chết của con?”

Ôn Khanh Mộ thông minh nên thoáng chốc đã đoán được ngay.

Im lặng vài giây, Ôn Khanh Mộ chợt cười: “Không thể nào! Anh ta nói mười câu, hết tám câu là giả rồi, em đừng tin anh ta! Gì mà được sói nuôi, chắc chắn anh ta đang lừa em!”

Ôn Khanh Mộ xoa mái tóc dài của Tô Lạc Ly.

“Anh Ngọc sẽ không mang chuyện này ra để lừa em đâu. Anh ấy cứ đeo bao tay là vì lúc trước anh ấy bò, di chuyển trong rừng rậm suốt một khoảng thời gian dài, tay nhiều sẹo, hơn nữa lúc cậu em đưa anh ấy ra khỏi rừng, cậu em cũng từng nhắc đến chuyện này.”

Tô Lạc Ly biết chắc chắn Ôn Khanh Mộ sẽ không tin chuyện này nên cô đành phải dẫn ra nhiều luận cứ hơn.

“Không… Không thể nào, chuyện này quá khó tin!”

Ôn Khanh Mộ tuyệt đối không tin tình huống của mình, mới đây tự nhiên thành anh em sinh đôi của mình!

“Nhưng hai người rất giống nhau, anh không phát hiện hả?”

Rất lâu trước kia Tô Lạc Ly đã phát hiện ra rồi, nhưng lúc đó cô cứ nghĩ có thể là vì cô quá thích Ôn Khanh Mộ nên nhìn ai cũng thấy giống Ôn Khanh Mộ.

Đặc biệt là nụ cười tinh nghịch của Giản Ngọc giống Ôn Khanh Mộ như đúc, bây giờ cuối cùng cũng tìm được đáp án.

“Hôm qua lúc mẹ dắt cậu ấy đến phòng cho khách nghỉ ngơi, phát hiện trên cổ cậu ấy có một vết bớt nên mẹ mới nghi ngờ, hơn nữa Lạc Ly nói cậu ấy lớn lên trong rừng.”

Mục Chỉ Huyên vội vàng bổ sung.

“Mẹ, mẹ ngây thơ quá rồi đó, chỉ dựa vào một vết bớt mà mẹ xác định anh ta là con trai mẹ? Mẹ đùa hả, mẹ chỉ có một đứa con trai là con! Cùng lắm thì sau này con nghe lời bố mẹ, hiếu thảo với bố mẹ nhiều hơn.”

Có chết Ôn Khanh Mộ cũng không tin.

“Đương nhiên chỉ một vết bớt thôi không thể xác định được, vẫn còn manh mối khác, không thể chắc chắn. Trên mông hai anh em con có nốt ruồi son, lúc anh con chết, trên người thằng bé có đeo một miếng ngọc.”

“Trên mông con hoàn toàn không hề có nốt ruồi son nào hết! Mẹ xem đến chuyện này mẹ còn không nhớ, vết bớt đó không tính!”

Ôn Khanh Mộ hất tay giống như đang chơi xấu.

“Mông anh có nốt ruồi son thật, bên trái.” Tô Lạc Ly nói với Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ cứng đờ ngay, bởi vì chính anh hoàn toàn không biết mình có nốt ruồi son nhưng câu này lại thốt ra từ miệng của Tô Lạc Ly…

“Thì ra em quan sát anh kỹ vậy à, em nhìn lén anh hồi nào vậy?”

Tô Lạc Ly hận không thể cắn đầu lưỡi ngay, sao cô lại lắm miệng làm gì vậy?

Trước mặt Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên, người đàn ông này kiêng dè chút được không hả.
 
Chương 798


Chương 798

“Em nhìn đi em đỏ mặt rồi! Có phải em nhìn lén anh lúc mình thân mật không? Hay nhìn lén lúc anh tắm?” Ôn Khanh Mộ không chịu buông tha, so với việc thảo luận anh em sinh đôi thì anh thích thảo luận vấn đề này với Tô Lạc Ly hơn.

Tô Lạc Ly vươn tay nhéo cánh tay Ôn Khanh Mộ.

“Tiểu Mộ! Đàng hoàng chút đi.” Ôn Hạo lên tiếng.

“Lạc Ly, con có thể hỏi cậu Giản giúp bố mẹ xem cậu ấy lớn lên ở khu rừng nào không?” Mục Chỉ Huyên gửi tín hiệu cầu cứu đến Tô Lạc Ly.

“Dạ, lát nữa con sẽ hỏi anh ấy.”

“Chuyện này vẫn chưa chắc lắm nên con đừng nói quá chi tiết cho cậu ấy biết, cứ hỏi rừng nào là được rồi, tránh xảy ra hiểu lầm.”

Tô Lạc Ly đồng ý.

Màn đêm đang dần buông, hoàng hôn ở Love Valley rực rỡ sắc màu, lá cây phủ đầy trên mặt cỏ, giẫm lên đi rất êm chân.

Giản Ngọc đứng dưới ánh hoàng hôn như một bức tượng, ánh chiều tà làm nổi bật đôi mắt đen của anh ta.

Tô Lạc Ly lén bước đến: “Hoàng hôn ở đây đẹp thật.”

“Đúng vậy, rất đẹp.” Giản Ngọc không nhìn Tô Lạc Ly, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt trời sắp lặn xuống núi.

“Anh Ngọc, cảm ơn anh chịu đã ở lại giúp mọi người.”

“Không phải vì giúp mọi người mà vì giúp em.”

Tô Lạc Ly bặm môi cười khẽ, câu này cực kỳ giống Ôn Khanh Mộ, cô càng xác định quan hệ giữa Giản Ngọc và Ôn Khanh Mộ.

“Vậy em càng phải cảm ơn anh, hình như anh thích nắng chiều tà?”

“Lúc anh còn nhỏ, khu rừng anh sống cũng khá giống nơi này, mỗi khi hoàng hôn, nắng chiều cũng đẹp như vậy.”

Tô Lạc Ly mừng thầm vì Giản Ngọc chủ động nhắc đến, trước khi cô đến đây cô đang không biết phải hỏi thế nào.

“Khu rừng anh sống nằm ở đâu?”

Giản Ngọc từ từ quay đầu, ánh mắt dán lên người Tô Lạc Ly.

Ánh mặt trời ráng chiều che phủ nên mặt Tô Lạc Ly không đỏ lắm.

“Em chỉ hỏi thế thôi, dù sao chuyến này em ra ngoài, nếu đúng lúc gần khu rừng anh đã từng ở thì lúc về chúng ta đi xem thử.”

“Rừng Zavala.” Trước mặt Tô Lạc Ly, Giản Ngọc không hề đề phòng: “Còn vị trí thì nếu chúng ta đi đường đất liền, trên đường về sẽ đi ngang qua, cũng lâu rồi anh không về đó.”

“Nếu anh muốn về đó thì chuyến về chúng ta sẽ đi đường đất liền.”

“Em nghĩ Ôn Khanh Mộ sẽ đồng ý à?”

Tô Lạc Ly đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nói chuyện với Giản Ngọc thêm một lúc, tối đến ăn cơm xong cô vội vàng báo tin này cho mọi người.

“Vậy xem ra, rất có thể anh Ngọc là người anh sinh đôi của anh rể?” Tô Kiêm Mặc giành nói trước.

“Ừ, lúc trước bố đặt thằng bé lên đỉnh của Rừng Zavala.” Ôn Hạo vội vàng bổ sung.

Người vui nhất không ai khác ngoài Mục Chỉ Huyên: “Đúng là tốt quá, cảm ơn trời đất, con trai con còn sống.”
 
Chương 799


Chương 799

“Vốn dĩ con mẹ vẫn đang sống mà!” Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa chỉ tay vào mình.

“Bố, mẹ, vậy bây giờ chúng ta nói thẳng với anh Ngọc luôn à?” Không ai thèm để ý đến Ôn Khanh Mộ, chỉ xem anh như không khí, bao gồm cả Tô Lạc Ly.

“Em bên phe nào? Em là vợ anh, nên đứng về phía anh!” Ôn Khanh Mộ vội vàng kéo Tô Lạc Ly sang bên cạnh mình, nắm chặt tay cô.

“Đương nhiên là em ở phe anh rồi, bây giờ em đang tìm anh trai giúp anh mà!”

“Anh không cần anh em gì hết! Giản Ngọc mà cũng xứng làm anh trai anh à? Chắc chắn anh ta không phải anh em sinh đôi của anh! Anh đẹp trai vậy mà, nhìn anh ta xem! Sao là sinh đôi được!”

Mọi người đều cực kỳ cạn lời với phát ngôn của Ôn Khanh Mộ.

“Lạc Ly, hay là con đi thử lại đi.” Mặc dù Mục Chỉ Huyên rất vui nhưng dù gì đây cũng là chuyện quan trọng, nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm.

“Thử cái gì mà thử? Đừng sai vợ con đi làm chuyện này hoài!”

Thấy Tô Lạc Ly và Giản Ngọc cùng ngắm hoàng hôn, Ôn Khanh Mộ tức muốn lên tăng xông, còn đi thử nữa à?

“Con sẽ tự chứng minh, Giản Ngọc tuyệt đối không phải là anh của con!”

Ôn Khanh Mộ lập tức tông cửa ra ngoài, để lại mọi người trong phòng không biết phải làm sao.

Rốt cuộc anh đang nổi cáu gì vậy?

Chẳng lẽ có anh không tốt à?

Giản Ngọc ra ngoài về, về đến phòng thì chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Mới vừa vào phòng tắm, bỗng dưng cảm giác có người đá văng cửa phòng, ra khỏi phòng tắm thì thấy Ôn Khanh Mộ hầm hầm bước đến, còn khoá trái cửa.

“Có chuyện gì hả?”

Ôn Khanh Mộ quan sát Giản Ngọc từ trên xuống dưới làm Giản Ngọc rợn tóc gáy.

Sao người đàn ông này có thể là anh của mình được!

“Cậu không có chuyện gì thì phiền ra ngoài cho, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Cởi quần áo ra!”

Giản Ngọc trợn mắt, anh ta có nghe nhầm không vậy?

“Tôi bảo anh cởi quần áo, không nghe thấy hả?”

“Ôn Khanh Mộ, không ngờ cậu còn đam mê này nữa à? Không sợ tôi nói với Lạc Ly hả?”

“Anh nghĩ tôi định làm gì? Anh đừng ảo tưởng, nhan sắc anh thế này sao bẻ tôi nổi? Cởi quần áo ra nhanh lên!”

“Vớ vẩn!”

“Anh có cởi không?” Ôn Khanh Mộ bắt đầu xắn tay áo lên.

“Tôi không cởi! Cậu bị dở hơi à?”

Sự kiên nhẫn Giản Ngọc dành cho Ôn Khanh Mộ cũng có giới hạn.

“Không cởi à, tôi cởi giúp anh!” Ôn Khanh Mộ nhào thẳng về phía Giản Ngọc.

Hai người túm lấy nhau.

Những người khác trong phòng nghe tiếng động vội vàng chạy ra, bất lực vì cửa phòng đã khoá trái nên họ không vào được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom