Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1280-1281


Chương 1280

“Mục Nhiễm Tranh, thật ra anh với bạn gái ở bên nhau vui vẻ là được, tôi chỉ nói linh tinh thôi, anh không cần để ý nhiều.” Lê Thấm Thấm đỏ mặt, cười ngốc nghếch với Mục Nhiễm Tranh.

“Tôi cũng không biết mình có vui không, gia đình tôi đều rất hài lòng về cô ta, ban đầu tôi cũng rất hài lòng, nhưng về sau không biết có vấn đề ở chỗ nào mà tôi cứ thấy có gì đó không ổn.”

“Có thể là vì anh vừa mới yêu, tôi cũng chưa yêu bao nhờ nên không hiểu.”

“Ha ha ha, có quỷ mới tin cô chưa yêu bao giờ!”

“Tôi thật sự chưa yêu mà! Tôi thề, tôi chưa từng yêu ai!” Lê Thấm Thấm trịnh trọng giơ tay lên.

“Được, cứ coi như cô chưa yêu đi.”

“Sao anh không tin tôi? Khi còn đi học có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích ai cả!”

Cuối cùng cả hai người đều uống say, lăn ra ngủ trong phòng khách.

Mục Nhiễm Tranh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh mơ màng cầm điện thoại lên, nheo mắt nhìn màn hình thì thấy là Phương Đoá gọi tới.

Anh lập tức lấy lại tinh thần rồi nghe máy.

“A lô, Phương Đoá, hôm qua tôi…”

“Anh không cần nói gì cả, chúng ta đính hôn đi.”

Mục Nhiễm Tranh đột nhiên bừng tỉnh, thậm chí anh còn nghi ngờ mình nghe nhầm!

Quán cà phê Orlane.

Trong phòng VIP riêng nho nhỏ, Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá ngồi đối diện nhau, vì chuyện tối qua nên Mục Nhiễm Tranh vẫn thấy hơi lúng túng.

Nhưng Phương Đoá lại có vẻ ung dung không hề gì.

“Tối qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, hai chúng ta đều không còn trẻ nữa. Anh là đàn ông và đang ở độ tuổi có nhu cầu sinh lý rất mãnh liệt, tôi có thể hiểu điều này, vậy nên chúng ta đính hôn đi.”

Hôm nay Mục Nhiễm Tranh vốn định giải thích cho Phương Đoá chuyện xảy ra hôm qua, nhưng anh không ngờ Phương Đoá dường như không hề quan tâm, còn đề nghị đính hôn với anh.

“Tôi và Lê Thấm Thấm…”

“Anh thật sự không cần nhắc lại nữa, tôi không để ý đâu. Chúng ta chỉ là bạn trai bạn gái, cho dù anh với cô ta thật sự có gì đó thì tôi cũng không có quyền hỏi.”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn Phương Đoá với vẻ không thể tin được. Cô ta là bạn gái anh nhưng lại không để ý việc anh ở cùng người phụ nữ khác, không ngờ cô ta còn nói mình không có quyền hỏi.

Có thể nhiều người đàn ông sẽ cho rằng đây là một chuyện tốt, nhưng Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy rất khó chịu.

“Trong định nghĩa của tôi, mặc dù đính hôn là một nghi thức, nhưng theo ý nghĩa truyền thống thì sau khi đính hôn chúng ta đã là vợ chồng chưa cưới, đôi bên có một số ràng buộc với nhau.”

Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới hiểu ý Phương Đoá.

“Sau khi đính hôn, nếu anh muốn quan hệ với tôi thì tôi cũng có thể chấp nhận.”

Phương Đoá nói rất thẳng thắn, dứt khoát, đây không phải lần đầu tiên Mục Nhiễm Tranh được thấy sự thẳng thắn vô tư của cô ta.

“Vậy anh có chấp nhận lời đề nghị đính hôn của tôi không?”

Chương 1280

“Mục Nhiễm Tranh, thật ra anh với bạn gái ở bên nhau vui vẻ là được, tôi chỉ nói linh tinh thôi, anh không cần để ý nhiều.” Lê Thấm Thấm đỏ mặt, cười ngốc nghếch với Mục Nhiễm Tranh.

“Tôi cũng không biết mình có vui không, gia đình tôi đều rất hài lòng về cô ta, ban đầu tôi cũng rất hài lòng, nhưng về sau không biết có vấn đề ở chỗ nào mà tôi cứ thấy có gì đó không ổn.”

“Có thể là vì anh vừa mới yêu, tôi cũng chưa yêu bao nhờ nên không hiểu.”

“Ha ha ha, có quỷ mới tin cô chưa yêu bao giờ!”

“Tôi thật sự chưa yêu mà! Tôi thề, tôi chưa từng yêu ai!” Lê Thấm Thấm trịnh trọng giơ tay lên.

“Được, cứ coi như cô chưa yêu đi.”

“Sao anh không tin tôi? Khi còn đi học có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích ai cả!”

Cuối cùng cả hai người đều uống say, lăn ra ngủ trong phòng khách.

Mục Nhiễm Tranh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh mơ màng cầm điện thoại lên, nheo mắt nhìn màn hình thì thấy là Phương Đoá gọi tới.

Anh lập tức lấy lại tinh thần rồi nghe máy.

“A lô, Phương Đoá, hôm qua tôi…”

“Anh không cần nói gì cả, chúng ta đính hôn đi.”

Mục Nhiễm Tranh đột nhiên bừng tỉnh, thậm chí anh còn nghi ngờ mình nghe nhầm!

Quán cà phê Orlane.

Trong phòng VIP riêng nho nhỏ, Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá ngồi đối diện nhau, vì chuyện tối qua nên Mục Nhiễm Tranh vẫn thấy hơi lúng túng.

Nhưng Phương Đoá lại có vẻ ung dung không hề gì.

“Tối qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, hai chúng ta đều không còn trẻ nữa. Anh là đàn ông và đang ở độ tuổi có nhu cầu sinh lý rất mãnh liệt, tôi có thể hiểu điều này, vậy nên chúng ta đính hôn đi.”

Hôm nay Mục Nhiễm Tranh vốn định giải thích cho Phương Đoá chuyện xảy ra hôm qua, nhưng anh không ngờ Phương Đoá dường như không hề quan tâm, còn đề nghị đính hôn với anh.

“Tôi và Lê Thấm Thấm…”

“Anh thật sự không cần nhắc lại nữa, tôi không để ý đâu. Chúng ta chỉ là bạn trai bạn gái, cho dù anh với cô ta thật sự có gì đó thì tôi cũng không có quyền hỏi.”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn Phương Đoá với vẻ không thể tin được. Cô ta là bạn gái anh nhưng lại không để ý việc anh ở cùng người phụ nữ khác, không ngờ cô ta còn nói mình không có quyền hỏi.

Có thể nhiều người đàn ông sẽ cho rằng đây là một chuyện tốt, nhưng Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy rất khó chịu.

“Trong định nghĩa của tôi, mặc dù đính hôn là một nghi thức, nhưng theo ý nghĩa truyền thống thì sau khi đính hôn chúng ta đã là vợ chồng chưa cưới, đôi bên có một số ràng buộc với nhau.”

Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới hiểu ý Phương Đoá.

“Sau khi đính hôn, nếu anh muốn quan hệ với tôi thì tôi cũng có thể chấp nhận.”

Phương Đoá nói rất thẳng thắn, dứt khoát, đây không phải lần đầu tiên Mục Nhiễm Tranh được thấy sự thẳng thắn vô tư của cô ta.

“Vậy anh có chấp nhận lời đề nghị đính hôn của tôi không?”
 
Chương 1282


Chương 1281

Mục Nhiễm Tranh cúi đầu trầm tư, chuyện này đáng ra nên là đàn ông nhắc trước, để một người phụ nữ đề nghị như vậy ít nhiều gì anh cũng vẫn thấy hơi xấu hổ.

Nếu bây giờ anh lại từ chối nữa…

“Cô có cần suy nghĩ lại không?” Mục Nhiễm Tranh hỏi.

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, mặc dù chúng ta ở bên nhau chưa lâu, nhưng tôi tin anh cũng hiểu tôi ở một mức độ nhất định. Tôi sẽ không đưa ra quyết định khi chưa cân nhắc kỹ càng, vậy nên bây giờ chỉ chờ anh thôi.”

Giọng điệu Phương Đoá vẫn rất kiên quyết.

“Được, tôi đồng ý.” Mục Nhiễm Tranh còn có thể nói gì nữa, anh chỉ có thể đồng ý.

“Được rồi, tôi sẽ về nói chuyện với bố mẹ tôi, anh cũng nói chuyện với bố mẹ anh đi rồi chúng ta tổ chức lễ đính hôn.”

Phương Đoá im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Nhiễm Tranh à, nếu đã quyết định đính hôn, bây giờ anh muốn quan hệ với tôi thì tôi cũng không có ý kiến.”

“Phương Đoá, thật ra tôi… Cô thật sự nghĩ rằng tôi là người… Thôi bỏ đi.”

Phương Đoá đưa tay nắm lấy tay Mục Nhiễm Tranh: “Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa, anh cũng quên đi, tôi đã nói sẽ cho anh năm cơ hội.”

Bàn tay Phương Đoá ấm áp, Mục Nhiễm Tranh nhìn cô ta rồi mỉm cười.



Hoa viên Crystal.

Tam Tam đang ngồi trên đất chơi với các khối gỗ nhỏ, Tô Lạc Ly ngồi trên sofa vừa nhìn cậu bé vừa nói chuyện với Mục Nhiễm Tranh.

“Sắp đính hôn rồi? Hai người tiến triển nhanh vậy à?”

Ôn Khanh Mộ dùng đôi mắt sắc bén nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Có phải cháu đã ngủ với con nhà người ta rồi không?”

Mục Nhiễm Tranh cúi đầu không nói.

“Ngủ thì ngủ thôi, đều là người lớn cả, chuyện này có gì không được?” Tô Lạc Ly vội nói giúp Mục Nhiễm Tranh.

“Chú cũng không nói không được ngủ, nhưng cháu phải chú ý, đừng để có con! Lớn rồi thì phải có chừng mực!”

“Sao anh lại giáo dục cháu trai như vậy? Lúc đầu anh làm thế nào?”

“Sao lúc nào em cũng đốp lại anh thế?”

Mục Nhiễm Tranh nhìn hai người anh một câu em một câu, anh đến đây không phải để ăn cơm chó được không hả?

“Ai đốp lại anh? Không phải đang nói chuyện của Hắc Thổ sao?”

Ôn Khanh Mộ lại tiếp tục quay đầu nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Bao giờ đính hôn? Đã định ngày chưa?”

“Mẹ cháu nói thứ hai tuần sau là ngày tốt nên đang định chọn ngày đó.” Mục Nhiễm Tranh thành thật trả lời.

Tô Lạc Ly dường như nhìn ra được tâm trạng Mục Nhiễm Tranh không tốt lắm: “Tam Tam, con muốn ăn pudding bí đỏ không?”
 
Chương 1283


Chương 1283

Mục Nhiễm Tranh đã thuyết phục thành công Tô Lạc Ly, cô đã hứa với anh sẽ không nói chuyện của Lê Thấm Thấm cho Lê Hán Giang.

“Không phải lần trước anh nói muốn nuôi chó sao? Đàn con của Như Ý có thể cai sữa được rồi.”

Mắt Mục Nhiễm Tranh đột nhiên sáng lên, Như Ý nhà họ là giống chó thuần chủng được Ôn Khanh Mộ tìm về cho Tô Lạc Ly để khiến cô vui vẻ.

Cát Tường đã từng sinh một lứa, tiếc là Mục Nhiễm Tranh không thích giống Chihuahua mà chỉ thích giống Bull như Như Ý này.

Tô Lạc Ly đưa Mục Nhiễm Tranh lên lầu, đến phòng nuôi chó.

“Có bốn con, hai đực, hai cái. Anh thích con nào thì cứ lấy đi, nhưng anh phải hứa với tôi, chăm sóc nó cho tốt.”

“Biết rồi, biết rồi, tôi biết mấy con chó này là cục cưng của cô rồi! Cô thân mật với chó như vậy không sợ chú tôi ghen à?” Mục Nhiễm Tranh lại gần ổ chổ.

“Đừng nói linh tinh!”

Bốn chú chó con màu trắng như tuyết đang cắn nhau đùa giỡn, Như Ý ngồi yên lặng bên cạnh, cuối cùng cũng không phải cho con bú nữa.

“Sao lại có một con bị khập khiễng thế này?” Mục Nhiễm Tranh phát hiện có một con đi khập khiễng, một chân rõ ràng ngắn hơn.

“Đừng nhắc nữa, con đó là do không chú ý, nó tự chui xuống dưới gầm của lồng rồi bị đè lên chân, khi đi khám thì bác sĩ nói đã muộn rồi. Anh chọn con khác đi.”

Chú chó con què quặt chạy đến bên chân Mục Nhiễm Tranh, cắn dây giày anh rồi lắc đầu nguầy nguậy.

“Cũng nghịch lắm đấy chứ!”

“Nó thọt một chân vậy thôi chứ rất nghịch, chơi hăng lắm.”

Dường như chú chó con không hề sợ người lạ, nó chơi dưới chân Mục Nhiễm Tranh rất vui vẻ.

“Chỉ có nó dám lại gần tôi, tôi sẽ lấy nó.”

“Anh chọn con khác đi, anh vốn đã không có nhiều thời gian chăm sóc chó rồi, mà nó còn bị thọt nữa, anh lại càng không chăm nổi.”

“Tôi chọn nó!” Mục Nhiễm Tranh bế chú chó con lên.

“Thôi được rồi.”

Dù sao đến khi anh hết kiên nhẫn, không nuôi nổi nữa chắc chắn sẽ gửi lại.

Mục Nhiễm Tranh mang chó con về nhà, nhưng đi vào lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

“Mày ở đây chơi một lát nhé.”

Mục Nhiễm Tranh lên lầu, đi vào phòng dành cho khách, cửa phòng đang mở, còn Lê Thấm Thấm thì đang nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.

Mục Nhiễm Tranh rón rén bước tới vốn định doạ cô, nhưng bỗng phát hiện trên bàn có cuốn sổ đang đặt dưới cánh tay Lê Thấm Thấm.

Anh cẩn thận rút cuốn sổ ra.

Đây là một quyển tập vẽ, tất cả đều được vẽ bằng tay.

Những bức tranh vẽ tay này đều rất có ý nghĩa, hầu như mỗi bức đều có một số triết lý, thỉnh thoảng còn có một vài câu chuyện ngắn.

Mục Nhiễm Tranh lật từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng.
 
Chương 1284


Chương 1284

Lê Thấm Thấm dụi mắt tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh về rồi à?”

“Những bức tranh này đều do cô vẽ?”

“Nếu không thì ai?”

“Không ngờ cô còn biết vẽ đấy!”

“Tôi rất đa tài đấy, tôi biết nhiều thứ lắm!” Đôi mắt Lê Thấm Thấm còn đang ngái ngủ, khuôn mặt cô đầy vẻ tự hào.

“Cô biết chơi piano, khiêu vũ, vẽ tranh, cô còn biết gì nữa?”

Mục Nhiễm Tranh chợt phát hiện không phải Lê Thấm Thấm không có ưu điểm, mà chính xác là cô có rất nhiều ưu điểm.

“Tôi học khá nhiều loại nhạc cụ, nhưng cũng quên kha khá rồi.”

“Tôi có một cô em gái học ở Học viện Mỹ thuật, cô vẽ rất đẹp, sao không phát triển trong lĩnh vực này?”

Lê Thấm Thấm dẩu môi: “Trước đây mẹ tôi là dân khiêu vũ nhưng sau này bị thương ở chân nên bà không nhảy nữa, ở nhà làm một người vợ đúng nghĩa. Bà đặt tất cả tâm tư vào tôi, đăng ký cho tôi tham gia rất nhiều lớp học, sau khi mẹ qua đời tôi cũng không còn đến lớp học vẽ nữa.”

Mục Nhiễm Tranh đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa dưới lầu: “Thôi chết, quên mất nó rồi!”

Mục Nhiễm Tranh vội vội vàng vàng chạy xuống, không biết sao chó con lại chui được vào thùng rác rồi không tự ra được, rác rơi đầy sàn nhà.

“Nhóc con à, tự biết mình bị thọt mà vẫn còn nghịch như vậy!”

Mục Nhiễm Tranh mau chóng giải cứu chú chó con ra khỏi thùng rác.

“Moá! Đây là cái gì?” Lê Thấm Thấm đứng ở bậc thang thứ ba không dám bước xuống.

“Chó đó, cô chưa thấy chó Bull bao giờ à?”

“Anh mau đưa nó đi đi, tôi ghét thứ có lông!” Lê Thấm Thấm ngồi phịch xuống cầu thang, không dám đi xuống.

“Có gì đáng sợ đâu? Nó vui lắm! Cô ở nhà chú tôi mấy ngày mà không phát hiện nhà họ nuôi cả một phòng đầy chó sao?”

“Tôi chưa đến phòng đó ở nhà họ bao giờ! Anh mau mang nó đi đi!”

Lê Thấm Thấm nổi da gà.

“Không sao đâu, cô lại đây sờ nó đi, nó rất nghe lời.”

Mục Nhiễm Tranh bế chó con tới trước mặt Lê Thấm Thấm.

“Đừng đừng đừng, anh đừng lại đây!”

Nhưng Mục Nhiễm Tranh vẫn bế chó con tới trước mặt Lê Thấm Thấm, cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

“Chạm vào nó thích lắm!”

Mục Nhiễm Tranh đưa con chó tới trước mặt Lê Thấm Thấm rồi kéo tay cô lại.

“Đừng mà, đừng mà!” Lê Thấm Thấm kháng cự từ tận đáy lòng.

Chú chó nhỏ đột nhiên lè lưỡi liếm tay Lê Thấm Thấm, cô sợ hãi giật nảy mình.

“Cô xem, không sao đúng không? Nó rất thích cô!”

“Thật ấm.” Lê Thấm Thấm hơi kinh ngạc.

“Chó là người bạn trung thành nhất của loài người, chúng sẽ không làm hại cô.”
 
Chương 1285


Chương 1285

Một lúc sau Lê Thấm Thấm đã có thể ôm chó con trong lòng, cô không còn quá sợ nữa.

“Mẹ tôi sợ chó, cũng dị ứng với lông chó, còn từng bị chó cắn nên bà không bao giờ cho tôi chạm vào chúng, từ nhỏ tôi đã luôn sợ những thứ có lông. Hế, chân này của nó bị sao thế?”

“Lúc mới sinh không chú ý nên nó bị đè vào rồi thọt.”

“Thật đáng thương.”

“Cô đặt tên cho nó đi, nó vẫn chưa có tên.”

Lê Thấm Thấm nhìn chiếc chân bị tật đó: “Chúng ta gọi nó là Táo đi.”

“Táo? Cô thích ăn táo à?”

“Cái gì chứ? Không phải có câu ‘Thượng đế thích ai thì sẽ cắn người đó thêm một cái’ sao? Tôi quên mất câu đó thế nào rồi, tóm lại là quả táo bị cắn một miếng đó.”

Mục Nhiễm Tranh xoa đầu chó con: “Táo à, sau này mày có tên rồi.”

Táo ổn định cuộc sống ở nhà Mục Nhiễm Tranh.

Đồng thời, Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá cũng bắt đầu chuẩn bị đính hôn. Vì Mục Nhiễm Tranh là người của công chúng, mà anh cũng không định công bố tin mình kết hôn sớm như vậy, dù sao anh cũng là thần tượng của bao cô gái, nếu công bố tin này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.

Mà Phương Đoá cũng rất tán thành quyết định của Mục Nhiễm Tranh, điều này khiến nhà họ Mục một lần nữa cảm thấy Phương Đoá thực sự là một cô gái tốt và biết điều.

Mặc dù lễ đính hôn không tổ chức hoành tráng, nhưng người nhà họ Mục cảm thấy cũng không thể để Phương Đoá chịu thiệt thòi nên vẫn chuẩn bị đàng hoàng.

Lê Thấm Thấm vẫn sống ở nhà Mục Nhiễm Tranh, mấy ngày nay cô và Táo ngày càng thân thiết hơn.

Mục Nhiễm Tranh đứng một mình trước cửa sổ ngắm trăng, Lê Thấm Thấm bế Táo đi vào.

“Anh sắp đính hôn rồi mà sao nhìn có vẻ buồn thế?”

Mục Nhiễm Tranh nở nụ cười gượng gạo: “Đính hôn hẳn là một chuyện rất vui nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, đính hôn xong chẳng phải sẽ chuẩn bị kết hôn sao? Đây là chuyện vui mà, vui lên đi!” Lê Thấm Thấm vỗ vai Mục Nhiễm Tranh: “Táo, bố con sắp đính hôn rồi!”

“Bố?” Mục Nhiễm Tranh không quen với xưng hô này.

“Anh là bố của Táo, tôi là mẹ của Táo! Những nhà khác nuôi thú cưng chẳng phải cũng đều như vậy sao?” Lê Thấm Thấm cười rạng rỡ.

Táo giãy giụa trong lòng Lê Thấm Thấm có vẻ muốn xuống đất, cô đành đặt nó xuống.

“Tuy chân Táo bị tật một chút nhưng nó chơi rất vui. Hôm nay tôi được truyền cảm hứng từ Táo, tôi sẽ làm một bộ truyện tranh nhẹ nhàng để xoa dịu tâm hồn dựa trên hình mẫu của Táo, sau đó kết hợp với các truyện tranh trước đây của tôi, tôi nghĩ chắc chắn sẽ rất được mọi người đón đọc, anh nghĩ sao?”

Đây là lần đầu tiên Lê Thấm Thấm muốn vẽ đến vậy, cô muốn làm tốt chuyện này, không muốn tiếp tục sa sút tinh thần nữa.

Mục Nhiễm Tranh nhìn chăm chú vào khuôn mặt non nớt của Lê Thấm Thấm, anh nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong cô, đó là một bước nhảy vọt trẻ trung khiến người ta say mê.

Lê Thấm Thấm phát hiện Mục Nhiễm Tranh nhìn mình chằm chằm thì đỏ mặt.

“Trên mặt tôi có gì à?”

“Không phải!” Mục Nhiễm Tranh xấu hổ vội quay đầu đi.
 
Chương 1286


Chương 1286

Không hiểu sao giữa hai người lại có vẻ hơi ngượng ngùng.

“Vậy tôi về phòng trước đây.” Lê Thấm Thấm chỉ vào cửa rồi chuẩn bị ra ngoài, quên mất còn Táo dưới chân.

Cô vô tình giẫm phải chân Táo, nó kêu lên một tiếng khiến cô giật mình, vội vàng rụt chân lại nhưng trọng tâm không vững…

“Cẩn thận…” Mục Nhiễm Tranh đưa tay kéo Lê Thấm Thấm, vì chuyện xảy ra bất ngờ nên anh trượt chân, sau đó ngã luôn xuống đất cùng cô.

Nhưng Mục Nhiễm Tranh phản ứng rất nhanh, anh đảo lại để Lê Thấm Thấm nằm trên mình.

Môi Lê Thấm Thấm chuẩn xác đặt trên môi Mục Nhiễm Tranh.

Lê Thấm Thấm mở to mắt hoảng hồn, phát hiện Mục Nhiễm Tranh trở thành đệm thịt của mình, không ngờ hai người còn vô tình hôn nhau!

Lê Thấm Thấm vội vàng ngẩng đầu, rời khỏi môi Mục Nhiễm Tranh.

“Không sao chứ?”

“Không… không sao.”

Cảnh tượng này thật sự rất xấu hổ, Mục Nhiễm Tranh chưa bao giờ hôn cô gái nào ngoài những lúc đóng phim, cho dù người yêu anh là Phương Đoá nhưng trước giờ hai người vẫn luôn giữ khoảng cách lịch sự với nhau.

Lê Thấm Thấm quay đầu đi, không dám nhìn Mục Nhiễm Tranh, quên cả đứng dậy.

Mục Nhiễm Tranh lần đầu tiên ôm một cô gái trong lòng như thế này, anh chợt cảm thấy máu trong người mình như dồn hết lên đỉnh đầu, cảm giác rất kỳ lạ.

Dường như Lê Thấm Thấm cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể Mục Nhiễm Tranh, dù sao hai người cũng đang dựa sát vào nhau.

Cô nhanh chóng đứng dậy mà không nói gì, vội vàng lao ra ngoài, chạy về phòng mình rồi đóng cửa lại.

Ngồi trên giường rồi cô vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lê Thấm Thấm đưa hai tay lên che mặt: “Trời ơi nóng quá, không phải bị sốt đấy chứ?”

Mà Mục Nhiễm Tranh ở bên kia cũng có cảm giác trước đây chưa từng có, trong người như có thứ gì đó cần phải giải phóng ngay lập tức.

Anh vỗ trán: “Mục Nhiễm Tranh! Cô ấy mới chỉ hai mươi tuổi thôi! Mày có thể tỉnh táo hơn không?”

Nói ra thì Mục Nhiễm Tranh cũng thấy mình rất đáng thương, anh chỉ nhỏ hơn chú Ôn Khanh Mộ của mình một tuổi, chú anh đã có hai cậu con trai rồi, mà anh còn chưa từng động vào phụ nữ!

Nếu để người ngoài biết anh vẫn là trai tân thì thật sự rất mất mặt!

Đêm nay hai người ở trong hai phòng đều mất ngủ.

Lê Thấm Thấm ôm Táo vào trong chăn: “Táo à, mẹ không ngủ được, con chơi với mẹ được không?”

Dường như Táo có thể nghe hiểu tiếng chủ, nó phát ra tiếng kêu ư ử.

“Đó là nụ hôn đầu mà mẹ đã giữ gần hai mươi năm! Nếu đổi lại là người khác thì mẹ đã tát từ lâu rồi, nhưng lần này mẹ lại rất căng thẳng!”

Lê Thấm Thấm vừa xoa đầu Táo vừa nói.

“Không phải mẹ thích Mục Nhiễm Tranh rồi chứ? Không đúng, mẹ thích chú Ôn Khanh Mộ của anh ấy mà! Anh ấy hơn mẹ những mấy tuổi! Nhưng Ôn Khanh Mộ cũng hơn mẹ rất nhiều tuổi… Ai da, phiền quá!”

Táo nhìn mẹ tự nói một mình, dù sao nó cũng không hiểu.
 
Chương 1287


Chương 1287

Lê Thấm Thấm dẩu môi: “Táo à, mẹ nên làm gì đây? Nụ hôn đầu mất rồi! Không ngờ nụ hôn đầu của mẹ lại trao cho một người đàn ông sắp đính hôn! Bực quá!”

Sáng hôm sau hơn mười giờ Lê Thấm Thấm mới dậy, khi cô dậy thì trong nhà vô cùng yên tĩnh, chắc Mục Nhiễm Tranh đã ra ngoài nhỉ?

Cô pha cho mình một gói yến mạch, ăn sáng xong lại cảm thấy buồn chán. Khi đi ngang qua phòng Mục Nhiễm Tranh phát hiện cửa mở nên cô bước vào.

Trên tủ đầu giường có một chiếc hộp đựng nhẫn, Lê Thấm Thấm bước tới cẩn thận mở hộp ra.

“Woa, thật đẹp!”

Đó là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, trong suốt, lấp lánh.

Lê Thấm Thấm nhìn về phía cửa, Mục Nhiễm Tranh vẫn chưa về.

Cô cười thầm rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó giơ tay lên hướng về phía cửa sổ.

Những ngón tay thon dài trắng nõn, chiếc nhẫn kim cương màu hồng được đeo trên ngón tay như thể nó được thiết kế riêng cho cô vậy.

Lê Thấm Thấm rất vui, đây là lần đầu tiên cô đeo nhẫn, lại còn là một chiếc nhẫn đẹp như vậy.

Vì xuất thân từ gia đình giàu có nên cô cũng có chút hiểu biết về mấy thứ này, kim cương màu hồng như này chắc chắn rất đắt tiền.

Lê Thấm Thấm bĩu môi: “Chắc là nhẫn đính hôn tặng người phụ nữ kia đây mà!”

Không hiểu sao cô lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tối qua Mục Nhiễm Tranh cướp đi nụ hôn đầu của cô, nhưng anh vẫn tỉ mỉ chuẩn bị nhẫn và lễ đính hôn cho người phụ nữ khác!

“Hay là ăn trộm chiếc nhẫn này nhỉ?”

Lê Thấm Thấm chợt có suy nghĩ này, cô cũng phải giật mình vì nó!

Có được nhẫn kim cương hồng không hề dễ, nếu mất thì anh cũng không thể tuỳ tiện tìm một chiếc nhẫn khác thay thế được đúng không?

Dù sao nhà họ Mục cũng là gia tộc lớn, Mục Nhiễm Tranh lại còn là con trai trưởng, cháu đích tôn, lễ đính hôn của anh chắc chắn rất được coi trọng!

Đúng, quyết định vậy đi!

Lê Thấm Thấm cầm chiếc nhẫn chuẩn bị ra ngoài, vừa đi tới cửa thì gặp Mục Nhiễm Tranh đã về.

Cô vội giấu tay sau lưng.

“Cô làm gì trong phòng tôi đấy?” Mục Nhiễm Tranh thấy Lê Thấm Thấm ở trong phòng mình thì rất ngạc nhiên.

“Tôi… tôi không làm gì cả, thấy cửa phòng mở còn tưởng anh ở đây.”

“Tôi ra ngoài chạy bộ.”

Tối qua Mục Nhiễm Tranh mất ngủ, đến tận sáng anh cũng không không ngủ được, anh rất ít khi ra ngoài chạy bộ, chỉ là anh muốn khiến mình bình tĩnh lại.

“Ồ…”

Mục Nhiễm Tranh vừa liếc đã thấy chiếc hộp đựng nhẫn trên tủ đầu giường đang mở!

Mục Nhiễm Tranh phát hiện Lê Thấm Thấm cứ giấu tay sau lưng mãi, anh cũng đã đại khái đoán được điều gì đó.

“Vậy tôi về trước đây!” Lê Thấm Thấm giấu tay sau lưng, chuẩn bị chạy trốn.
 
Chương 1288


Chương 1288

“Tặng cô chiếc nhẫn đó.”

“Hả?” Lê Thấm Thấm giật mình, làm trộm còn bị bắt ngay tại chỗ, cô ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ định mượn chơi một lúc thôi.”

Lê Thấm Thấm tháo chiếc nhẫn ra đặt trong lòng bàn tay: “Trả anh này.”

Mục Nhiễm Tranh nắm lấy tay Lê Thấm Thấm: “Tôi vừa nói rồi, tặng cô đó.”

“Hả? Nhưng đây chẳng phải nhẫn đính hôn của anh sao?”

Lê Thấm Thấm nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng xinh đẹp trong lòng bàn tay.

“Đúng là ban đầu vốn định dùng cho lễ đính hôn, chiếc nhẫn này là do chú tôi đưa. Chú ấy nói Phương Đoá cũng là người từng trải, có tầm nhìn rộng, phải chọn nhẫn kim cương xịn một chút, không thể đối xử tệ với người ta, nhưng nếu cô thích thì cứ cầm đi.”

Mục Nhiễm Tranh rất hào phóng.

“Cái này rất đắt đúng không? Tôi nhận có được không?” Mặc dù Lê Thấm Thấm rất vui, nhưng cô cũng biết mình không thể nói nhận là nhận thứ đồ đắt tiền thế này.

“Chú tôi có nhiều lắm, hơn nữa viên kim cương màu hồng này không hợp với Phương Đoá.”

“Nhưng tôi vẫn thấy nó quá đắt, trả lại anh thì hơn.”

Lê Thấm Thấm cầm tay Mục Nhiễm Tranh, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh rồi bỏ chạy.

Mục Nhiễm Tranh buồn bã nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, anh lại cất vào hộp.

Cả nhà họ Mục đều đang chuẩn bị cho lễ đính hôn của Mục Nhiễm Tranh, ngay cả người chú Ôn Khanh Mộ của anh cũng không nhàn rỗi.

Tô Lạc Ly cũng đang chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu dâu tương lai của mình.

Trong kho của Ôn Khanh Mộ thật sự có rất nhiều thứ đáng giá, Tô Lạc Ly chọn cũng hoa mắt.

“Chồng à, tặng nguyên viên kim cương thô màu hồng này cho Phương Đoá để sau này nếu thích thì cô ấy làm đồ trang sức được không?”

Tô Lạc Ly cầm viên kim cương thô màu hồng lên, đây là thứ Ôn Khanh Mộ đấu giá được từ cuộc đấu giá trước đó.

“Sáng nay khi Nhiễm Tranh đến đã chọn một chiếc nhẫn kim cương màu hồng và cầm đi rồi, nếu lại tặng kim cương hồng nữa sẽ bị trùng.” Ôn Khanh Mộ liếc nhìn viên kim cương hồng rồi nói.

“Sáng nay anh ta đến chọn nhẫn kim cương?”

“Là anh bảo nó đến. Nhà họ Phương cũng được coi là gia đình giàu có nên nhẫn kim cương không thể chọn bừa. Viên kim cương màu hồng đó cũng lớn, sẽ không bị nói là keo kiệt.”

Tô Lạc Ly vừa chọn quà vừa nói: “Anh chàng này có tâm tư thiếu nữ từ bao giờ thế, không ngờ còn chọn kim cương hồng! Nhưng em thấy nếu là nhẫn kim cương thì chắc Phương Đoá sẽ không thích màu hồng đâu.”

“Anh vốn định bảo nó chọn đá ruviết tắt của written by, tức là: do viết hay là sapphire sẽ hợp với khí chất của Phương Đoá hơn, nhưng nó lại tự chọn viên kim cương màu hồng đó.”

Tô Lạc Ly cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Không lẽ… hoặc có thể chúng ta nhìn thấy chỉ là bề ngoài của Phương Đoá thôi, có lẽ Hắc Thổ hiểu rõ bạn gái hơn nên mới chọn viên kim cương màu hồng đó.”

Ôn Khanh Mộ không nói gì nữa, tiếp tục chọn cùng Tô Lạc Ly.

Mí mắt Tô Lạc Ly giật giật, cô đưa tay che mắt.

“Sao thế?”
 
Chương 1289


Chương 1289

“Không sao, mí mắt em cứ giật suốt, trong lòng luôn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Anh nói xem Lê Thấm Thấm ở nhà Hắc Thổ mãi, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Ôn Khanh Mộ đột nhiên mở to mắt: “Em nói gì? Lê Thấm Thấm ở nhà Nhiễm Tranh?”

Lúc này Tô Lạc Ly mới nhận ra mình đã lỡ lời, cô chưa nói chuyện này cho Ôn Khanh Mộ.

“À, anh nghe nhầm rồi, chúng ta tiếp tục chọn quà đi!”

Ôn Khanh Mộ lập tức nắm lấy cổ tay Tô Lạc Ly, đẩy cô lên giá: “Em có chuyện giấu anh?”

Tô Lạc Ly cười ngượng ngùng nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên: “Em đã hứa sẽ không nói rồi, anh coi như không nghe thấy được không?”

“Tô Lạc Ly, chuyện lớn như vậy mà em lại không nói cho anh biết! Xem tối nay anh xử em thế nào! Không đánh cái mông này nở hoa thì anh không phải chồng em!”

Ôn Khanh Mộ buông Tô Lạc Ly ra, vội vàng ra khỏi nhà kho, Tô Lạc Ly giậm chân thật mạnh.

“Lần này toang rồi, chắc chắn Hắc Thổ sẽ hận mình chết mất!”



Vì chuyện lễ đính hôn nên Mục Nhiễm Tranh đang ở nhà máy rượu bàn bạc chuyện rượu cưới trong buổi lễ.

Có rất nhiều vấn đề chi tiết cần phải trao đổi, khi từ trong hầm đi lên, điện thoại Mục Nhiễm Tranh liên tục đổ chuông.

“A lô, Lạc Ly, sao thế??”

“Sao điện thoại anh gọi mãi không được thế?” Giọng nói lo lắng của Tô Lạc Ly truyền đến trong điện thoại.

“Vừa nãy tôi ở trong hầm nên không có tín hiệu.”

“Được rồi, không nói nhiều nữa, bây giờ anh lập tức về nhà đưa Lê Thấm Thấm đi đi!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Một hai câu không nói rõ được, anh mau về nhà đi, mau lên!”

Mục Nhiễm Tranh cúp máy, lấy chìa khoá xe ra, chuẩn bị lái xe rời đi.

“Cậu Mục, cậu định đặt số rượu này thế nào?”

“Chúng ta liên lạc sau nhé, giờ tôi đang có chuyện gấp!” Mục Nhiễm Tranh không lo được những chuyện này, anh vội vàng quay đầu xe về nhà.

Tô Lạc Ly sốt ruột như vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện!

Mục Nhiễm Tranh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, không ngờ anh lại quan tâm cô nhóc Lê Thấm Thấm kia nhiều như vậy.

Lê Thấm Thấm ở nhà một mình, cô đang uống sữa chua, nằm bò ra bàn vẽ tranh, còn Táo thì nằm trong lòng cô.

“Táo, con xem có phải rất đáng yêu không?” Gần đây Lê Thấm Thấm rất có hứng vẽ tranh, ngày nào cũng dành rất nhiều thời gian để vẽ.

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

Lê Thấm Thấm đặt Táo xuống đất: “Sao bố con lúc nào cũng quên mang theo chìa khoá thế?”
 
Chương 1290


Chương 1290

Lê Thấm Thấm vừa phàn nàn vừa đi xuống lầu.

“Anh có thể đừng lúc nào cũng quên chìa khoá không? Lúc trước tôi không ở đây thì anh làm sao?”

Lê Thấm Thấm vừa mở cửa vừa cằn nhằn, khi cửa mở ra cô giật nảy mình.

Lê Hán Giang xanh mặt đi vào, theo sau còn có một nhóm vệ sĩ.

“Bố…” Lê Thấm Thấm vội vàng lùi về sau, nếu biết trước cô đã nhìn qua mắt mèo thì sẽ không mở cửa rồi!

“Theo bố về nhà!” Mấy ngày nay Lê Hán Giang không làm gì, chỉ đi tìm Lê Thấm Thấm!

Ông sắp sốt ruột chết rồi, tóc bạc lại nhiều thêm vài sợi!

“Con không muốn về! Bố cứ coi như không có đứa con gái là con đi! Dù sao bố cũng có con trai, có người thừa kế gia sản của bố rồi, bố còn quản lý con làm gì?”

“Hỗn láo!” Lê Hán Giang giơ tay lên tát cô.

Đây không phải lần đầu tiên bị đánh nên Lê Thấm Thấm cũng không có sự bàng hoàng như lần đầu.

“Bố đánh đi, đánh chết con luôn đi, đánh chết con thì bố cũng không có đứa con gái này!”

“Con… thật sự làm bố tức điên lên rồi! Mau về nhà với bố!”

“Con không về nhà! Con không về!”

Lê Hán Giang ra hiệu bằng ánh mắt cho vệ sĩ, các vệ sĩ lập tức tiến lên bắt Lê Thấm Thấm.

“Buông tôi ra, đừng đụng vào tôi, tôi không muốn về!” Lê Thấm Thấm ra sức giãy giụa, nhưng cô nào phải đối thủ của những vệ sĩ này.

Mục Nhiễm Tranh lái xe về vừa lúc bắt gặp Lê Hán Giang chuẩn bị đưa Lê Thấm Thấm đi.

“Mục Nhiễm Tranh, cứu tôi!”

“Cậu Mục…”

“Ồ, cậu Mục à, cảm ơn cậu nhé, thời gian này làm phiền cậu rồi!”

Lê Thấm Thấm ngạc nhiên nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Mục Nhiễm Tranh, là anh! Không ngờ anh lại bán đứng tôi! Uổng công tôi tin tưởng anh! Đồ khốn!”

“Đưa con bé lên xe đi!” Lê Hán Giang ra lệnh, vệ sĩ lập tức bắt Lê Thấm Thấm lên xe.

Lê Hán Giang gật đầu với Mục Nhiễm Tranh.

“Cảm ơn cậu Mục đã cho con gái tôi ở lại. Lần trước chúng tôi mang lại cho gia đình cậu bao nhiêu phiền phức, không ngờ cậu lại bỏ qua hiềm khích trước đây mà chứa chấp con bé, đúng là ơn đức to lớn. Lê mỗ tôi xin ghi nhớ, sau này cần giúp gì thì cậu cứ nói, giúp được nhất định tôi sẽ giúp.”

Mục Nhiễm Tranh còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nghe Lê Hán Giang nói một tràng những lời này.

“Vậy tôi đưa con bé về trước đây!”

Lê Hán Giang cũng lên xe.

Mục Nhiễm Tranh trơ mắt nhìn Lê Thấm Thấm bị Lê Hán Giang đưa đi, thực sự thì anh cũng không ngăn được. Lê Thấm Thấm là con gái Lê Hán Giang, người ta chờ con gái mình là lẽ hiển nhiên.

Lê Thấm Thấm ngồi trong xe giơ ngón giữa lên với Mục Nhiễm Tranh qua cửa sổ.

Mục Nhiễm Tranh biết chắc chắn Lê Thấm Thấm cho rằng mình bán đứng cô, nói tin cô ở đây cho Lê Hán Giang.

Một chiếc xe khác vội vã chạy tới, Tô Lạc Ly xuống xe.

“Sao rồi?”
 
Chương 1291


Chương 1291

“Bị đưa đi rồi.”

Tô Lạc Ly thở dài, cô vội vội vàng vàng tới đây nhưng vẫn không kịp.

“Đều tại tôi, hôm nay lúc chọn quà cho Phương Đoá cùng chú anh, tôi đã vô tình lỡ miệng, chú anh rất giận rồi gọi cho Lê Hán Giang ngay lập tức, thậm chí còn nói với ông ấy là anh bảo anh ấy gọi.”

“Chẳng trách ông ấy cứ luôn miệng cảm ơn tôi.” Mục Nhiễm Tranh rất ủ rũ.

“Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cô ta cũng là con gái, nam nữ có sự khác biệt, ở lại chỗ anh mãi cũng không tiện. Hơn nữa anh sắp đính hôn với Phương Đoá rồi, để cô ấy biết cũng không hay.”

Tô Lạc Ly an ủi Mục Nhiễm Tranh, nhưng cô lại nhìn thấy trong mắt anh có điều gì đó khác lạ.

“Được rồi, không phải chuyện của cô, cô về đi.”

Tô Lạc Ly lên xe về nhà, Mục Nhiễm Tranh cũng vào nhà.

Táo vụng về trèo xuống cầu thang, vì chân nó ngắn mà lại có một chân bị tật nên gần như là lăn xuống.

Mục Nhiễm Tranh thấy thế lập tức co chân chạy tới, bế Táo lên.

“Gừ gừ…” Táo kêu lên, có vẻ là vì Lê Thấm Thấm đã lâu không quay lại.

“Có thể cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Ánh mắt Táo cũng hơi thất vọng, nó cứ ngồi đó rên hừ hừ mãi.

Mục Nhiễm Tranh ngồi trên sofa, lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo ra hút.

Anh cũng không biết mình làm sao, anh của trước đây luôn vui vẻ, bây giờ dường như đã biến mất sau khi yêu.

Khi về nhà, mọi người vẫn khen ngợi anh hết lời, nói anh đã trưởng thành, chín chắn, còn nói đó đều là công lao của Phương Đoá.

Nhưng tại sao trong lòng anh lại cảm thấy không vui?

Nếu trưởng thành và chín chắn đồng nghĩa với việc không vui thì anh muốn mình không bao giờ trưởng thành.

Nhà họ Lê.

Cửa phòng bị khoá chặt, Lê Thấm Thấm quỳ trên đất, trước mặt là di ảnh của mẹ cô.

“Tương Nhi, anh tìm được con gái rồi, hôm nay anh muốn cho nó một bài học trước mặt em! Nó thật sự quá hư đốn!”

Lê Hán Giang nói mà vẫn không giấu được sự tức giận trong lòng mình.

Lê Thấm Thấm quỳ trên đất không nói gì.

“Nói đi chứ! Con câm rồi à? Không phải vừa nãy nói nhiều lắm sao?”

Lê Thấm Thấm quay đầu đi: “Bố muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều như vậy làm gì!”

“Con, được lắm! Thấm Thấm, bố chưa đánh con bao giờ, nhưng bây giờ điều bố hối hận nhất là không dạy dỗ con tử tế, lúc nên đánh lại không đánh!”

Lê Hán Giang lấy roi mây vợ ông đã từng dùng ra.

Trước đây vợ ông toàn dùng cây roi mây này dạy dỗ con gái. Từ nhỏ Lê Thấm Thấm đã rất nghịch ngợm, đi học lớp nghệ thuật không trốn học thì lại gây rối.

Vì thế vợ ông đã đánh Lê Thấm Thấm không ít, lần nào cũng là ông bảo vệ con gái.
 
Chương 1292


Chương 1292

Sau khi vợ mất, ông cảm thấy con gái vốn đã rất đáng thương khi không có mẹ ở bên, vậy nên dù có mắc lỗi lớn đến đâu ông cũng không giờ động đến cô.

Nhưng chuyện xảy ra gần đây thật sự khiến Lê Hán Giang không thể kìm nén được lửa giận.

Ông giơ cây roi lên, do dự một lúc rồi vẫn đánh vào mông Lê Thấm Thấm.

“A…” Lê Thấm Thấm cắn môi, hét lên một tiếng.

“Con cũng biết đau sao? Vậy con đã biết sai chưa? Sau này có thay đổi không?’

“Con không sai, người sai là bố!”

“Được, con không nhận sai đúng không? Vậy bố sẽ đánh đến khi nào con nhận sai thì thôi!” Lê Hán Giang giơ cây roi lên, quất liên tục vào người Lê Thấm Thấm.

Lê Thấm Thấm cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng.

Khi còn nhỏ vì nghịch ngợm, phá phách nên bị mẹ đánh, nhưng cô chưa bao giờ thế này, roi còn chưa hạ xuống cô đã khóc ra tiếng và nhận lỗi.

Đôi khi mẹ cũng sẽ vì cô rơi nước mắt mà đánh nhẹ hơn hoặc không đánh nữa.

Nhưng dường như cô đang chống đối bố mình nên sống chết không chịu nhận sai!

“Con có nhận sai không? Quỳ trước di ảnh mẹ con, nói cho mẹ con biết con có sai không?”

“Con không sai, không sai! Bố có bản lĩnh thì đánh chết con luôn đi!”

“Bố phải đánh chết đứa con không nghe lời là con!” Lê Hán Giang bị lời của Lê Thấm Thấm làm cho tức suýt ngất, đánh càng ngày càng mạnh.

Ôn Lam ở ngoài gõ cửa thật mạnh: “Đừng đánh nữa! Ông cứ đánh như vậy làm sao con bé chịu được! Không phải con bé đã về rồi sao? Tha cho nó lần này đi!”

Vì cửa đã khoá nên bà ta cũng không vào được.

Lê Hán Giang như không nghe thấy lời Ôn Lam nói, vẫn ra sức quất cây roi.

Ôn Lam ở bên ngoài sốt ruột sắp điên đến nơi: “Ông đừng đánh nữa! Coi như tôi cầu xin ông được không? Thấm Thấm, con mau xin lỗi bố con đi, nhận lỗi đi con!”

Lê Thấm Thấm ở bên trong lại càng không nghe lời bà ta.

Người giúp việc vội vàng mang chìa khoá đến: “Bà chủ, chìa khoá đây rồi!”

“Mau mở cửa!”

Cuối cùng cửa cũng được mở, Ôn Lam lao vào ôm lấy Lê Thấm Thấm, Lê Hán Giang trong lúc nhất thời không kiểm soát được cây roi nên Ôn Lam vẫn phải chịu một roi vào lưng.

Bà ta đau đớn kêu lên.

Lê Hán Giang lập tức ném roi mây xuống đất: “Bà làm gì đấy?”

“Ông còn hỏi tôi muốn làm gì? Tôi mới là người hỏi ông muốn làm gì đấy! Ông muốn đánh chết Thấm Thấm à? Vậy ông đánh cả tôi luôn đi! Ông cưới tôi về là để tôi dạy bảo con bé, là tôi không dạy được nó! Tất cả là lỗi của tôi!”

Người Lê Thấm Thấm đau ê ẩm, cô đã sắp ngất đi, nếu không phải vì không có sức thì cô đã đẩy Ôn Lam ra rồi.

Nghe thấy những lời này của Ôn Lam, Lê Thấm Thấm bỗng cảm thấy người mẹ kế của mình có vẻ cũng không xấu xa lắm.

“Bà còn bảo vệ nó làm gì? Trước đây nó đối xử với bà thế nào hả? Tôi thấy bà đúng là lành sẹo thì quên đau mà!”

Trước đây Lê Thấm Thấm chưa bao giờ đối xử lịch sự với mẹ kế.
 
Chương 1293


Chương 1293

“Con bé vẫn còn là một đứa trẻ, dạy dỗ vài câu là được rồi, lẽ nào ông thật sự định đánh chết con bé!” Ôn Lam vẫn ôm Lê Thấm Thấm trong lòng: “Ông còn đánh con bé trước mặt mẹ nó, nếu mẹ con bé còn sống sẽ đau lòng lắm đấy!”

“Bà cứ bảo vệ nó đi! Tôi lấy bà là để bà dạy dỗ nó tử tế, bà thì hay rồi, lúc nào cũng chiều nó!”

“Tôi…” Ôn Lam cảm thấy mình rất uất ức, làm mẹ kế vốn đã khó rồi.

Lê Hán Giang nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng.

Lê Thấm Thấm nghe Lê Hán Giang nói thế cũng thấy Ôn Lam rất uất ức, bà vốn có thể mặc kệ cô, nhưng cuối cùng bà lại quan tâm cô nên bị trách mắng.

“Người đâu? Còn ngây ra đấy làm gì? Mau đưa cô chủ về phòng!”

Lê Thấm Thấm được mấy người giúp việc đưa về phòng mình.

Ôn Lam vội cho người mang thuốc mỡ tới.

“Thấm Thấm, dì biết con đau, nhưng đau cũng phải bôi thuốc, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ phiền to. Con cố gắng chịu đựng nhé.”

Ôn Lam cẩn thận cởi áo và quần của Lê Thấm Thấm ra, vết thương lộ ra khiến mọi người thấy mà đau lòng.

Từng vết chằng chịt chồng lên nhau, có vết còn rỉ máu.

“Bố con cũng thật là, đánh không biết nặng nhẹ gì!”

“Bà chủ, để tôi làm cho, bà cũng đang bị thương.” Người giúp việc Phương Phương vội vàng bước đến.

“Không cần, để tôi tự làm.”

Ôn Lam bôi thuốc cho Lê Thấm Thấm: “Thấm Thấm, con cũng đừng trách bố con nhẫn tâm. Mấy ngày nay con bỏ nhà đi ông ấy tìm con muốn phát điên lên được, tóc bạc nhiều thêm vài sợi, tối đến cũng không ngủ được. Nếu con không muốn ra nước ngoài thì dì sẽ nói với ông ấy không bảo con đi nữa.”

“Dì ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Lê Thấm Thấm đầu đầy mồ hôi, cô đang cố nén để không kêu thành tiếng chứ thật sự người cô đang đau rát.

“Được rồi, con ngủ một lát đi, dì không quấy rầy con nữa.” Ôn Lam đắp chăn cho Lê Thấm Thấm rồi ra ngoài.

Lê Thấm Thấm nằm trên giường làm gì có tâm trạng để ngủ?

Cô rất bối rối, cô có thể nhìn ra được đúng là Lê Hán Giang đã già đi rất nhiều, Ôn Lam đối xử với cô như vậy trong lòng cô cũng khá cảm động, còn có Mục Nhiễm Tranh nữa, cô tin tưởng anh như vậy mà anh lại bán đứng cô!

Mà lúc này, ngay đêm đầu tiên Lê Thấm Thấm đi, Mục Nhiễm Tranh đã mất ngủ.

Mặc dù hai người không ở chung một phòng, nhưng cứ nghĩ đến phòng khách bên cạnh không có Lê Thấm Thấm là lòng anh lại thấy trống rỗng.

Chắc chắn bây giờ Lê Thấm Thấm hận anh lắm.

“Ẳng, ẳng…” Ngoài cửa vang lên tiếng của Táo.

Mục Nhiễm Tranh đứng dậy mở cửa, thấy Táo đang ở trước cửa phòng dành cho khách. Trước đây Táo đều ngủ ở phòng Lê Thấm Thấm, bây giờ chủ nhân không ở đây nữa, Táo cũng không quen.

“Có phải con cũng rất nhớ mẹ không?” Mục Nhiễm Tranh bế Táo vào phòng mình, vì được nằm trong lòng bố nên cuối cùng Táo cũng tìm được cảm giác an toàn mà chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 1294


Chương 1294

Buổi chiều hai ngày sau Phương Đoá tới, đã sắp đến ngày hai người họ đính hôn, nhưng vì thời gian này cả hai đều rất bận nên không gặp nhau.

Vừa vào cửa Phương Đoá đã thấy Táo nằm cuộn tròn: “Không ngờ anh còn nuôi chó nữa à?”

“Ừ, tôi lấy từ chỗ chú về.” Mục Nhiễm Tranh rót cho Phương Đoá một cốc nước, anh biết cô ta không thích uống nước ngọt.

“Sao nó lại bị tật thế?”

“Lúc mới sinh vì không cẩn thận, không nhìn thấy nên bị đè vào làm gãy chân, nhưng nhóc này vui lắm nên tôi đã bế nó về.”

Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá cùng ngồi trên ghế, Mục Nhiễm Tranh bế Táo lên để nó ngồi lên đùi, Phương Đoá lập tức tránh sang một bên.

Động tác này của cô ta khiến Mục Nhiễm Tranh hơi xấu hổ.

“Nó rất sạch, chú tôi cũng đã tiêm phòng cho nó rồi.”

Phương Đoá mỉm cười: “Lẽ nào anh không biết cho dù chó có tiêm phòng thì khi bị nó cắn, mình cũng phải tiêm phòng dại sao?”

“Vậy à, tôi không hiểu lắm. Sau này chắc tôi phải học hỏi thêm từ Lạc Ly thôi, cô ấy là chuyên gia nuôi chó đấy, hai con chó trước đây cũng đều do cô ấy chăm sóc.”

Phương Đoá nghe đến tên Tô Lạc Ly cũng không thấy lạ.

“Có người nói chó là người bạn trung thành nhất của con người, thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Chó là chó, người là người, vì lòng nhân ái của con người nên chó mới sống được nên đương nhiên nó phải trung thành với con người. Việc này cũng giống như nhân viên làm việc cho ông chủ, nếu ông chủ không trả lương cho nhân viên thì nhân viên sẽ ngay lập tức vỗ mông bỏ đi, đây là một đạo lý.”

Mục Nhiễm Tranh biết Phương Đoá lại bắt đầu nói về những đạo lý sâu xa.

“Cô đã chuẩn bị xong lễ phục cho lễ đính hôn của chúng ta chưa?” Mục Nhiễm Tranh vội chuyển chủ đề, đây là lần đầu tiên anh không nghiêm túc lắng nghe Phương Đoá nói về những đạo lý to tát.

Đương nhiên Phương Đoá cũng hiểu: “Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ cho hôn lễ rồi. Còn về con chó này, nếu anh muốn nuôi thì cứ nuôi tiếp đi.”

Mục Nhiễm Tranh đặt Táo xuống đất.

Phương Đoá đột nhiên đưa tay cho Mục Nhiễm Tranh, anh cầm lấy tay cô ta sau đó cô ta dắt tay anh lên lầu.

Khi đến phòng Mục Nhiễm Tranh, Phương Đoá buông tay anh ra.

Bây giờ đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu vào từ tấm kính, phủ thêm một lớp vàng kim cho căn phòng.

Cô ta đón ánh mặt trời, từ từ đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm lại, chặn tất cả ánh sáng từ ngoài cửa.

Tim Mục Nhiễm Tranh đột nhiên đập nhanh hơn, anh không biết Phương Đoá muốn làm gì.

Phương Đoá đứng trước cửa sổ, không quay người lại.

“Nhiễm Tranh, chúng ta sắp đính hôn rồi, anh có mong chờ giây phút này không?”

“Mong chờ.”

Ngoài việc đáp lại “mong chờ”, Mục Nhiễm Tranh cảm thấy nói gì cũng là không đúng.

“Mọi người đều nghĩ tôi là một người phụ nữ hoàn hảo, mục tiêu của tôi từ khi còn nhỏ cũng là mong muốn bản thân trở nên hoàn hảo, nhưng có lẽ hoàn hảo đã trở thành khuyết điểm của tôi. Trước đây tôi đã nói với anh rồi, hai người phải thường xuyên trao đổi, vậy nên nếu anh có gì không hài lòng về tôi thì anh cứ nói.”
 
Chương 1295


Chương 1295

“Không có gì, nếu cô không hài lòng về tôi thì cô cũng cứ nói.” Mục Nhiễm Tranh lúng túng trả lời.

“Tôi biết có lẽ tôi đã khiến anh đợi lâu, mặc dù chúng ta chưa chính thức đính hôn nhưng tôi quyết định giao bản thân cho anh.”

Mục Nhiễm Tranh còn đang suy nghĩ “giao bản thân cho anh” nghĩa là gì thì Phương Đoá đã từ từ cởi cúc áo.

Chiếc áo sơ mi trắng của cô ta trượt xuống để lộ làn da trắng như tuyết.

Cặp xương hồ điệp của cô ta vì thường xuyên tập thể dục nên rất đẹp, rãnh lưng sâu cũng đầy cám dỗ.

Tim Mục Nhiễm Tranh vọt lên tận cổ họng, lẽ nào “giao bản thân cho anh” mà Phương Đoá nói là muốn ngủ cùng anh?

Đồ lót của Phương Đoá có màu trắng tinh, cô ta nghiêng mặt lại nói: “Anh giúp tôi cởi những thứ còn lại được không?”

Mục Nhiễm Tranh lắp bắp không nói nên lời.

“Anh còn ngây ra đó làm gì? Tôi đang chờ anh đó.”

Mục Nhiễm Tranh bước về phía trước như ma xui quỷ khiến…

Mục Nhiễm Tranh đi đến phía sau Phương Đóa, phải công nhận là vóc dáng của Phương Đóa rất đẹp.

Cả người từ trên xuống dưới đều không có chút mỡ thừa nào, quan trọng hơn là vòng một của cô ta về kích cỡ hay hình dáng đều có thể gọi là hoàn hảo.

Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, một người đàn ông không thể nào cưỡng lại được một người phụ nữ có thân hình đẹp.

Phương Đóa mỉm cười nhìn về phía trước, Mục Nhiễm Tranh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô ta. Lúc này, Phương Đóa bỗng xoay người hôn lên môi Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh vô cùng bất ngờ, trên người Phương Đóa có mùi nước hoa thoang thoảng.

Không hiểu sao trong đầu anh lại xuất hiện cảnh tượng hôn Lê Thấm Thấm, anh bỗng lùi lại một bước.

Phương Đóa hơi bất ngờ.

“Xin lỗi, tôi vẫn chưa chuẩn bị.” Mục Nhiễm Tranh có vẻ hơi hoảng hốt.

Tất nhiên Phương Đóa hơi thất vọng, có điều người hoàn hảo như cô ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.

“Không sao, tôi sẽ cho anh thời gian để chuẩn bị.”

Mục Nhiễm Tranh xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Phương Đóa mặc xong quần áo của mình rồi xuống lầu, Mục Nhiễm Tranh đang nhắm mắt tựa lưng vào sofa.

“Hình như tâm trạng anh không tốt lắm?”

Phương Đóa biết chuyện Lê Thấm Thấm bị đưa ra khỏi đây, nhưng cô ta im lặng không nhắc đến.

Trong lòng cô ta, Lê Thấm Thấm không thể nào so với cô ta được.

“Không phải tâm trạng không tốt, chỉ là đang nghĩ rất nhiều việc.” Mục Nhiễm Tranh mở mắt.

“Đang nghĩ gì thế?”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn Phương Đóa: “Phương Đóa, cô yêu tôi không?”

Nghe thấy câu hỏi này, Phương Đóa sửng sốt.
 
Chương 1296


Chương 1296

“Đều là người trưởng thành rồi, nói chuyện tình yêu gì đó chẳng phải là rất ấu trĩ và giả tạo sao?”

“Tình yêu là nền tảng của hôn nhân, không có tình yêu thì sao có thể trải qua cuộc sống hôn năm kéo dài hàng chục năm chứ?”

“Hóa ra ý anh nói là cái này à. Anh yên tâm đi, tôi sẽ làm cho cuộc sống hôn nhân của chúng ta đầy màu sắc.” Phương Đóa nhàn nhạt cười như trong lòng đã có dự tính.

Mục Nhiễm Tranh có hơi không đáp lại được: “Lấy chuyện ban nãy ra nói, tôi cảm thấy có tình yêu trước rồi mới có tình dục, không có tình yêu thì sao mà làm?”

“Quan điểm của tôi với anh khác nhau, tình dục chỉ là quá trình loài người sinh con cháu thôi, nó cũng là công cụ để nam nữ lấy lòng nhau, không liên quan gì đến tình yêu cả. Nếu không, sao xã hội này lại có nhiều đàn ông và phụ nữ ra ngoài tìm tình một đêm chứ?”

Mục Nhiễm Tranh bất giác cười: “Được rồi, cô nói cũng có lý.”

Phương Đóa đặt tay lên vai Mục Nhiễm Tranh: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngày mai chúng ta đính hôn rồi, nếu anh muốn thì cũng có thể tổ chức lễ cưới sớm.”

“Cần tôi tiễn cô không?”

“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi, tạm biệt.”

Mục Nhiễm Tranh đưa Phương Đóa ra cửa, nhìn xe cô ta đi rồi mới một mình quay lại phòng khách.

Ngày mai phải đính hôn rồi, anh thật sự muốn ở bên một người phụ nữ như vậy sao?

Đêm nay Mục Nhiễm Tranh lại mất ngủ.

Hôm sau là ngày đính hôn của Mục Nhiễm Tranh và Phương Đóa, tầng cao nhất của nhà hàng Hoàng Gia được nhà họ Mục bao trọn.

Tầng cao nhất của nhà hàng Hoàng Gia là nơi cao cấp nhất của nhà hàng này, mặc dù chỉ có hai nhà cùng ăn bữa cơm, người cũng không nhiều, nhưng nhà họ Mục vẫn bày tỏ thành ý lớn nhất.

Cả tầng đều được trang trí lại, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cũng đến. Dịp quan trọng như vậy, tất nhiên họ phải tham gia rồi.

Vì lúc đầu nói là hai nhà cùng ăn bữa cơm, cũng không có nghi thức gì đặc biệt quan trọng, nghi thức duy nhất là hai người trao nhẫn đính hôn.

Mục Nhiễm Tranh mặc một bộ vest đen trông bảnh bao khôi ngô, ngoài lúc tham gia lễ trao giải ra thì rất ít khi anh mặc vest.

Tô Lạc Ly vỗ vai Mục Nhiễm Tranh: “Hắc Thổ, hôm nay trông giống con người đấy!”

“Đáng ghét! Mau đi trông con đi!” Mục Nhiễm Tranh có vẻ hơi cáu kỉnh.

Tô Lạc Ly chỉ có thể hiểu sự cáu kỉnh này là vì căng thẳng, cô cũng không quan tâm đến Mục Nhiễm Tranh nhiều mà dẫn Tam Tam vào chỗ ngồi.

“Cô dâu tương lai của chúng ta đến rồi!” Không biết ai hô lên khiến mọi người đều dồn mắt nhìn Phương Đóa.

Hôm nay Phương Đóa mặc một bộ chiếc váy dạ hội màu trắng, kiểu dáng ôm người tôn lên thân hình hoàn hảo của cô ta, lúc cô ta bước đi, những hạt cườm trên váy lấp lánh trông rất đẹp.

Phương Đóa cũng trang điểm đậm hơn đôi chút, lộ ra vẻ cao quý và khí chất.

“Đẹp thật! Nếu lúc kết hôn mặc váy cưới, thế chẳng phải khiến mọi người đều lóa mắt sao.”

“Đúng đấy, Nhiễm Tranh nhà chúng ta đúng là may mắn quá.” Người nhà họ Mục không ngớt lời khen với Phương Đóa.

Tô Lạc Ly cầm quà đi tới trước Phương Đóa.
 
Chương 1297


Chương 1297

“Phương Đóa, đây là quà đính hôn tôi với chú của Nhiễm Tranh chọn cho hai người, không biết cô có thích không.”

Đây là một bộ trang sức bằng ruviết tắt của written by, tức là: do viết mà Tô Lạc Ly đã ở trong kho chọn trái chọn phải mới chọn được.

Chất ruviết tắt của written by, tức là: do viết này rất tốt, hiếm khi mua được trên thị trường, cũng chỉ có Ôn Khanh Mộ mới có.

Phương Đóa nhìn thấy bộ trang sức này cũng không tỏ ra quá hài lòng mà chỉ khẽ gật đầu với Tô Lạc Ly.

“Cảm ơn, rất đẹp.”

Tô Lạc Ly vốn cho rằng Phương Đóa nhìn thấy bộ trang sức này chắc là sẽ rất vui, dù sao thì bộ trang sức này là cô lựa chọn rất kỹ, hơn nữa lúc đầu cô cũng không nỡ lấy ra.

Cô cười gượng gạo rồi quay lại ngồi bên cạnh Ôn Khanh Mộ.

“Không vui?” Ôn Khanh Mộ vừa nhìn đã thấy được suy nghĩ của Tô Lạc Ly.

“Sao em cứ cảm thấy Phương Đóa giống như chẳng có hứng thú với chuyện gì vậy nhỉ, lúc nào cũng nở nụ cười tiêu chuẩn, em đột nhiên cảm thấy nó rất giả tạo.”

“Có lẽ là cô ta thấy nhiều trang sức như vậy rồi.” Ôn Khanh Mộ giải thích.

“Cho dù thấy nhiều rồi, nhưng như thế cũng hơi lạnh lùng quá đúng không? Bản thân em cũng rất thích bộ trang sức đó đấy!”

“Em thích thì anh về mua cho em!”

Mặc dù trong lòng Tô Lạc Ly rất khó chịu, nhưng suy cho cùng thì đây là lễ đính hôn của người ta, cô cũng không tiện nói gì.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Lạc Ly cảm thấy Phương Đóa dường như không hoàn hảo như mọi người thấy, bạn mãi mãi không biết trong lòng cô ta đang nghĩ những gì.

Tô Lạc Ly nhìn Mục Nhiễm Tranh, có vẻ Mục Nhiễm Tranh cũng đang nở nụ cười tiêu chuẩn.

Có người nói, hai người ở bên nhau thì ngày càng trở nên giống nhau, bao gồm cả biểu cảm và tính cách.

Nếu Mục Nhiễm Tranh cũng trở thành người như vậy, Tô Lạc Ly thật sự không dám tưởng tượng.

Mục Nhiễm Tranh đi tới bên cạnh Phương Đóa: “Vừa rồi Lạc Ly tặng quà cho cô, có phải vẻ mặt của cô lạnh lùng quá không?”

“Vậy sao? Tôi cảm thấy tôi làm rất tốt mà, tôi cũng không thể vui như một đứa trẻ khi thấy trang sức quý giá đắt tiền được đúng không? Thế thì mất giá quá.”

Mục Nhiễm Tranh cười bất lực.

“Có phải cô dâu và chú rể tương lai nên trao nhẫn rồi không? Hai người đừng đứng đó thì thầm nữa!”

Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn hai người họ.

“Chúng ta trao nhẫn đi, trao nhẫn xong là kết thúc rồi.”

Phương Đóa lấy nhẫn ra trước, Mục Nhiễm Tranh cũng lấy nhẫn ra.

Thứ mọi người mong chờ nhất chắc chắn là nhẫn đính hôn rồi.

Phương Đóa lấy nhẫn đính hôn ra, đó là một chiếc nhẫn trông rất mạnh mẽ nam tính, bên trên khảm kim cương nhỏ lấp lánh. Dù sao thì nhẫn của nam khác với nhẫn của nữ, nhẫn được làm từ nhiều kim cương nhỏ như vậy có thể thấy được thành ý của nhà họ Phương.
 
Chương 1298


Chương 1298

Điều quan trọng tiếp theo là chiếc nhẫn đính hôn mà Mục Nhiễm Tranh chọn.

Mục Nhiễm Tranh mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng đá quý màu vàng rất lớn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ đưa mắt nhìn nhau.

“Chẳng phải anh ta chọn chiếc nhẫn kim cương hồng sao? Đổi lại lúc nào thế?” Tô Lạc Ly vô cùng khó hiểu.

“Nó chưa từng đổi.”

“Vậy thì lạ thật, vậy chiếc nhẫn kim cương hồng đó giữ lại đến khi kết hôn à?” Tô Lạc Ly tỏ vẻ vô cùng ngờ vực.

Chiếc nhẫn đá quý màu vàng này rất hợp với khí chất cao quý của Phương Đóa, người nhà họ Phương cũng gật đầu không ngớt.

Dường như Phương Đóa không có cảm xúc gì quá lớn với bất kỳ món đồ trang sức nào, cô ta duỗi tay ra, đợi Mục Nhiễm Tranh đeo chiếc nhẫn mang tính tượng trưng này vào ngón tay mình.

Mục Nhiễm Tranh nhìn chiếc nhẫn trong tay, đây là chiếc nhẫn mà anh đã dùng gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để mua ở trong cửa hàng đồ trang sức. Hai năm nay, trong nhà cũng nới lỏng đôi chút về tài chính của anh, vì thế anh mới có chút tiền tiết kiệm, cuối cùng vì chiếc nhẫn này mà đã quay về ‘trước giải phóng’ chỉ trong một đêm.

Hiện trường yên tĩnh, ai cũng đang đợi thời khắc thiêng liêng này.

Nhưng Mục Nhiễm Tranh lại chậm chạp không đeo nhẫn vào ngón tay Phương Đóa.

“Nhiễm Tranh, con còn đợi gì nữa? Phương Đóa người ta đang chờ con kìa!” Diêu Hướng Vân ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Mục Nhiễm Tranh nhìn ngón tay nhỏ nhắn của Phương Đóa, anh cầm nhẫn lên, vào khoảnh khắc chiếc nhẫn sắp chạm vào ngón tay Phương Đóa thì anh đột nhiên rút lại!

“Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên suy nghĩ lại, đính hôn rồi thì không còn đường để quay đầu nữa.”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn Phương Đóa: “Xin lỗi.”

Nói xong, anh cầm lấy nhẫn xoay người rời đi.

Mọi người có mặt đều không biết xảy ra chuyện gì, ai cũng ngơ ngác.

Lúc mọi người phản ứng lại thì Mục Nhiễm Tranh đã rời khỏi nhà hàng.

Mục Nhiễm Tranh đi thẳng đến bãi đỗ xe rồi ngồi vào xe của mình, vừa ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, anh dứt khoát tắt máy, lái xe nghênh ngang rời đi.

Lần đầu tiên ở tầng cao nhất của nhà hàng Hoàng Gia trải qua chuyện gượng gạo như vậy.



Tô Lạc Ly ngồi xe của nhà mình đưa Tam Tam về hoa viên Crystal, một cậu bé như Tam Tam làm sao biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc ở lễ đính hôn luôn ngủ gà ngủ gật, trên đường về thì ngủ say.

Đến nơi, Tô Lạc Ly bế Tam Tam xuống xe.

“Tam Tam, dạo này con nặng thật, mẹ sắp không bế nổi con rồi!” Tô Lạc Ly vừa lẩm bẩm vừa bế Tam Tam vào nhà.

Vừa đến phòng khách, người giúp việc đã tới nói: “Mợ chủ, cậu Mục…”

Tô Lạc Ly giao Tam Tam cho người giúp việc rồi đến phòng khách phụ gặp Mục Nhiễm Tranh.
 
Chương 1299


Chương 1299

“Mọi người đều đang tìm anh, anh thì hay rồi, chạy đến đây! Anh không sợ chú anh về sẽ lột da anh à?” Tô Lạc Ly ngồi bên cạnh Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh dựa vào sofa: “Cho nên tôi mới đến tìm cô, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cô phải giúp tôi.”

“Anh chắc là tôi sẽ giúp anh sao?”

Mục Nhiễm Tranh thẳng người: “Nếu cô không muốn giúp tôi, vậy tôi thừa nhận mình xui.”

Ôn Khanh Mộ chưa về mà cùng giải quyết chuyện này với người nhà họ Mục, dù sao thì chú rể tương lai ở lễ đính hôn đã bỏ chạy, cần phải cho người nhà họ Phương một lời giải thích, mà Ôn Khanh Mộ là người có quyền nhất trong tộc, anh ở lại nhất định sẽ có lợi cho nhà họ Mục.

Vì Tam Tam ngủ rồi nên Tô Lạc Ly mới về trước.

Tô Lạc Ly lập tức dặn người giúp việc không được tiết lộ tin Mục Nhiễm Tranh đang ở đây ra ngoài, mọi người đều biết Ôn Khanh Mộ yêu vợ, vì thế không ai dám làm trái lời dặn dò của Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly thu xếp cho Mục Nhiễm Tranh ở một tòa nhà khác, trước đây Ôn Khanh Mộ đã giấu Lý Như Kiều ở tòa nhà này, có thế nào thì anh cũng không thể nghĩ rằng Tô Lạc Ly sẽ giấu Mục Nhiễm Tranh ở đây.

Mục Nhiễm Tranh quan sát kỹ căn phòng, rộng rãi sáng sủa, không tệ.

“Anh định trốn đến bao giờ?” Tô Lạc Ly khoanh tay nhìn Mục Nhiễm Tranh.

“Tôi cũng không biết, trốn được lúc nào hay lúc ấy, ở đó thế nào rồi?”

“Anh còn biết hỏi ở đó thế nào à? Nhà họ Phương rất tức giận, chú anh đang ở đó nên họ mới không dám làm gì. Tất nhiên bố mẹ anh cảm thấy rất mất mặt, còn ông nội anh thì tức đến tăng xông rồi! Đứa con trưởng, cháu đích tôn như anh đúng là khiến gia đình tự hào!”

Bộ dạng Tô Lạc Ly như người lớn.

“Tôi cũng không thể đính hôn với một người phụ nữ tôi không yêu được đúng không? Đính hôn rồi thì thật sự không còn đường quay lại nữa.” Mục Nhiễm Tranh vô cùng phiền muộn, ngồi trên giường.

Tô Lạc Ly không tiếp lời Mục Nhiễm Tranh.

“Hôm qua Phương Đóa đến nhà tôi, tôi hỏi cô ta có yêu tôi không, nhưng cô ta lại nói tình yêu rất ấu trĩ, nói gì mà chúng tôi đều là người trưởng thành rồi, còn nói tình dục là để sinh ra con cháu và là công cụ để đàn ông với phụ nữ lấy lòng nhau. Tôi thật sự không thể nào hiểu được, cô ta hoàn toàn không yêu tôi.”

Mục Nhiễm Tranh nhìn Tô Lạc Ly với đôi mắt khát khao: “Có lẽ người phụ nữ như vậy sẽ không bao giờ yêu người khác.”

Tô Lạc Ly ngẫm kỹ lời nói của Mục Nhiễm Tranh, cô cũng cảm thấy Phương Đóa có vẻ bất chấp lý lẽ, không có tình yêu thì làm thế nào duy trì hôn nhân được?

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng thuyết phục chú anh, anh cứ ngoan ngoãn ở đây trước đi. Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ bảo người giúp việc thông báo kịp thời đến anh.”

“Mợ chủ, cậu chủ về rồi!” Một người giúp việc vội chạy đến báo.

Tô Lạc Ly vội vàng quay về tòa nhà chính với người giúp việc.

Mục Nhiễm Tranh vẫn chưa tùy hứng đến mức sẽ biến mất theo ý mình muốn, dù sao thì anh cũng là con trưởng, là cháu đích tôn trong nhà.

Nhưng, con đường tiếp theo nên đi thế nào?
 
Chương 1300


Chương 1300

Lúc Tô Lạc Ly về đến phòng khách tòa nhà chính thì Ôn Khanh Mộ đã về rồi, vẻ mặt anh tức giận như thể sẽ lập tức bùng nổ.

“Tìm được người chưa?”

“Tìm được thì anh có thể về nhà sao? Thằng nhóc đó chạy nhanh đấy, không ngờ lại không tìm được! Đừng để anh tìm ra nó, nếu không chắc chắn anh sẽ lột da nó, đánh gãy chân nó!” Ôn Khanh Mộ hung dữ ngồi trên sofa.

Tô Lạc Ly cầm ấy tách trà nóng người giúp việc mang tới, để vào tay Ôn Khanh Mộ.

“Trời rất lạnh, uống chút trà nóng trước đi. Em cảm thấy anh ta lớn vậy rồi, chắc chắn cũng không cố ý làm vậy đâu, có lẽ đã xảy ra mâu thuẫn gì đó với Phương Đóa thì sao?”

“Khỉ khô! Nó không cố ý mới lạ! Thằng nhóc này có phúc mà không biết hưởng!” Bây giờ Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không nghe vào những lời này.

“Chắc anh đói rồi đúng không? Em đi nấu cho anh chút đồ ăn nhé?”

“Nếu đơn giản thôi, anh ăn xong còn phải ra ngoài nữa.”

“Ờ, được.”

Ôn Khanh Mộ ăn xong chuẩn bị ra ngoài, vừa đến cửa thì anh dừng lại.

“Ly Ly, nó không đến tìm em đấy chứ?”

“Không có, em gọi cho anh ta rồi nhưng tắt máy mãi.”

Diễn xuất của Ảnh hậu chắc chắn không phải tầm thường!

“Ờ, vậy nếu nó liên lạc với em thì em nghĩ cách giữ chân nó trước.” Ôn Khanh Mộ dặn, anh cảm thấy người có khả năng để Mục Nhiễm Tranh liên lạc nhất là Tô Lạc Ly.

“Được, em sẽ làm thế.” Trái tim Tô Lạc Ly rỉ máu, chồng ơi chồng, em chỉ đành có lỗi với anh vậy.

Ôn Khanh Mộ dặn dò xong rồi hôn lên trán Tô Lạc Ly, sau đó anh mới bịn rịn rời đi.

Tô Lạc Ly thở dài, may mà cô đoán được Ôn Khanh Mộ sẽ hỏi nên đã đề phòng trước, nếu không chỉ một biểu cảm nhỏ của cô thôi nhất định sẽ bán đứng cô rồi!

Tất nhiên lần này Ôn Khanh Mộ ra ngoài vẫn không thu hoạch được gì, bởi vì giờ đây cháu trai thân yêu của anh đang được giấu trong nhà của anh.

Nhà họ Lê.

Lê Thấm Thấm vẫn nằm bò trên giường không thể dậy được, bởi vì mùa đông nên vết thương này không dễ lành, hơn nữa cô ta lại không muốn đối diện với bố của mình nên dứt khoát nằm mãi trên giường.

Người giúp việc đẩy cửa đi vào với bữa tối trên tay.

“Cô chủ, ăn cơm thôi.” Người giúp việc đặt thức ăn xuống bàn rồi lại đến bên giường đỡ Lê Thấm Thấm dậy. Lê Thấm Thấm xuống giường ăn cơm thôi cũng là cực hình, bước đi mà mông đau như muốn nứt toạc ra.

Hơn nữa lúc ăn cơm cô ta chỉ có thể đứng ăn.

Nhìn mấy món trên bàn, Lê Thấm Thấm bỗng không còn thấy ngon miệng gì, tất cả đều là món thanh đạm, món thịt duy nhất chính là món thịt xào. Với người có khẩu vị nặng mà nói, mấy món này quả thực là nhạt như nước ốc!

“Ai da, ngày nào cũng ăn mấy món này, thịt đâu? Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, gà cay! Tệ nhất thì cũng phải cho tôi thịt xào ớt xanh chứ!”

“Cô chủ, không giấu gì cô, mấy hôm nay bà chủ không khỏe nên không thể nấu ăn được, mấy món này đều là đầu bếp làm, ông Lê cũng dặn cô chủ đang dưỡng thương nên ăn uống thanh đạm một chút.” Người giúp việc vội giải thích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom