Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 660: Chương 662


“Cho nên, mợ chủ, tôi mong mợ chuẩn bị tâm lý, mỗi lần Kiếm Mặc phát bệnh nằm viện thì cần nhiều máu hơn, nếu lần này muốn cứu được cậu ấy thì có thể sẽ cần 
nhiều máu hơn nữa.

Nhưng lần trước sếp Ôn đã không chống đỡ nổi rồi, lần này hoàn toàn không có khả năng” 
Nghe Chu Lễ Thành nói thế, Tô Lạc Ly càng thêm nản lòng.

Nói cách khác, nếu Ôn Khanh Mộ thật sự ở đây thì cũng có khả năng không cứu được Tô Kiềm Mặc.

“Tôi hiểu rồi.


” 
Tô Lạc Ly lo lắng nhìn Tô Kiềm Mặc nằm trên giường bệnh.

“Thằng bé thế này có thể duy trì được bao lâu?” 
“Cái này thật sự khó nói lắm” 
Hoa viên Crystal.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu hắc mũi, trên sàn cũng vương vãi rất nhiều chai rượu.

Dạ Bân đứng ở cửa hoảng hồn với cảnh tượng trước mắt.

Bình thường anh ta thích uống rượu, cũng thích cả mùi rượu, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mùi rượu nồng nặc hắc mũi và khó ngửi đến thế.

“ội vãi, cậu có thể mở nhà máy rượu ở đây đấy” Dạ Bân gần như nhảy vào phòng ngủ.

Lúc anh ta thấy Ôn Khanh Mộ thì cũng hết cả hồn.


Có khi nào Ôn Khanh Mộ suy sụp tinh thần thế này sao? 
Tóc anh vô cùng rối, có thể thấy là đã rất lâu rồi không chăm chút, chắc là cũng lâu rồi không cạo râu nên lộ ra những sợi râu 
màu xanh, hốc mắt trũng sâu, tròng mắt đầy tơ máu.

Có lẽ quần áo trên người cũng đã mấy ngày rồi chưa thay nên trông rất nhăn nhúm.

Dạ Bân vừa đi tới thì lập tức bịt mũi mình lại.

“A Khanh, mấy ngày rồi cậu không tắm thế, người cậu thối cả lên rồi.

” 
Dạ Bân lùi lại mấy bước, mùi rượu nồng nặc trộn lẫn với mùi cơ thể của Ôn Khanh Mô càng thêm khó ngửi.

Thậm chí Ôn Khanh Mộ còn không ngước mắt nhìn anh ta mà cầm chai rượu trước mặt tu ừng ực vài ngụm.

“Cậu còn uống nữa à? Cậu muốn uống cho chết luôn sao?” Dạ Bân xông tới cướp lấy chai rượu của Ôn Khanh Mộ.

“Không uống rượu còn có thể làm gì?” Giọng Ôn Khanh Mộ khàn đặc.


“Rốt cuộc cậu làm sao thế?” 
“Cô ấy biết rồi” Ôn Khanh Mộ ngồi trên sàn, dựa đầu vào tường, trong mắt đầy tuyệt Vọng.

“Biết cái gì?” Dạ Bân suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức ngồi xổm xuống, những mùi trên người Ôn Khanh Mộ lại khiến anh ta lùi về sau.

“Lạc Ly biết thân phận của cậu rồi?” 
Ôn Khanh Mộ kể lại mọi chuyện cho Dạ Bân.

Sau khi nghe xong, Dạ Bân vô cùng kinh ngạc, không ngờ trên đời này còn có người thật sự tin vào chuyện ma cà rồng.

Nói thật, năm đó nếu không phải tận mắt chứng kiến thì chắc chắn anh ta không thể nào tin Ôn Khanh Mộ lại là con cháu của ma cà rồng.

.


 
Chương 661: Chương 663


“Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói chuyện đàng hoàng với Lạc Ly à? Có lẽ Lạc Ly không muốn rời xa cậu đâu, nếu cô ấy muốn rời khỏi cậu thì sao cô ấy còn cứu cậu chứ?” 
“Đây là hai chuyện khác nhau, suy cho cùng thì hai người ở với nhau sẽ có chút tình cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy muốn ở bên tôi.

” 
Lời nói của Ôn Khanh Mộ rất khẽ, dường như rơi vào trong cát bụi.

“Cậu chưa nói chuyện với cô ấy sao cậu biết cô ấy không muốn? Tất cả những điều này đều là suy nghĩ chủ quan của cậu.

” 

“Tôi từng thăm dò, đã biết đáp án từ lâu rồi.

Đã biết đáp án rồi thì tại sao còn phải nghe chính miệng cô ấy nói ra, có một vài đáp án tôi tự biết là được rồi, nghe chính miệng cố ấy nói ra tôi cảm thấy tàn nhẫn lắm, tôi không chịu nổi” 
Ôn Khanh Mộ cúi gằm đầu xuống.

Dạ Bân cũng chỉ có thể thở dài: “Hai người đấy, có lẽ từ lúc đầu đã không nên ở bên nhau rồi.

” 
“Giờ nói mấy cái này có ích gì?” 
“Được rồi, không có ích gì cả, tôi không nói nữa.

Nhưng cậu phải bắt đầu lại chứ, cậu xem bộ dạng câu bây giờ kìa, có ai mà tin nổi cậu là chủ tịch của tập đoàn Dark Reign 
sao” 
Ôn Khanh Mộ im lặng, anh cũng rất muốn phấn chấn lên, nhưng mỗi lần nhớ đến Tô Lạc Ly thì trái tim anh như thể bị thứ gì đó cán qua, vô cùng đau đớn.

“Tôi cảm thấy trên đời này cũng chỉ có Lạc Ly là có thể cứu lấy cậu, nhưng tôi đoán cô ấy cũng không lo cho cậu được, em trai cô ấy nằm viện rồi.

” 
“Cậu nói cái gì?” 

“Tôi nói là em trai cô ấy nhập viện rồi, bây giờ chắc cũng chẳng còn tâm trạng nào để ý đến cậu đâu.

” 
“Từ bao giờ vậy?” Thoắt cái Ôn Khanh Mộ đã trở nên căng thẳng hơn hẳn.

Dạ Bân suy nghĩ một lúc: “Hôm trước, Từ Tinh Như nói với tôi là vốn dĩ đã giành được 
một vai diễn cho Tô Lạc Ly rồi, định cuối tuần này sẽ đến đoàn làm phim rồi, nhưng mới phải lùi lịch đó lại rồi.

” 
Ôn Khanh Mộ cứ như vừa bị đốt vào dây thần kinh vậy, anh đứng phắt dậy rồi lao thẳng ra ngoài cửa.

“Ây, cậu đang làm gì thế? Người cậu đang chua làm lên rồi mà cậu còn muốn đi đầu thế?” 
“Không có thời gian chú ý nhiều chuyện thế đâu, muộn rồi!” 
Ôn Khanh Mộ chẳng còn tâm trí nào để chú ý đến hình tượng của mình nữa rồi.

Bản 
thân anh cũng hiểu rất rõ tình hình của Tô Kiêm Mặc.

Nếu như không có anh thì cậu ấy sẽ chết chắc.


Trong phòng ICD, các y tá đang đi kiểm tra thì bỗng thấy một bóng người lôi thôi lếch thếch đi đến, mà khi anh đến gần thì người anh còn tỏa ra một mùi hương chua chua nữa.

Một người lập tức bước ra cản anh lại.

“Anh gì ơi, anh định làm gì thế? Đây là phòng ICD, không được đi vào” 
Ôn Khanh Mộ dừng bước, nhìn về phía người vừa cản anh lại, tức giận trừng mắt lên.

“Ngay cả tôi mà cô cũng dám cản lại à?” 
Cô y tá kia nhìn kỹ lại, thấy rõ Ôn Khanh Mộ rồi thì lập tức bỏ tay xuống.

“Sếp! sếp Ôn, sao anh lại.

”.


 
Chương 662: Chương 664


Nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra rằng đây chính là ông chủ của bệnh viện này.

“Tô Kim Mặc đang ở phòng bệnh nào?” 
“Để tôi dẫn anh đến đó!” Y tá lập tức đi về phía trước, Ôn Khanh Mộ đi theo sau.

Đến phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, Ôn Khanh Mộ đi thẳng vào.

“Mau lấy máu của tôi đi!” Ôn Khanh Mộ vừa đi vào thì ngồi ngay xuống chiếc ghế ở cửa ra vào rồi chìa tay ra.


Chu Lễ Thành và Tô Lạc Ly đang ngồi trong phòng bệnh đều hoảng sợ.

Ôn Khanh Mộ ngước mắt lên nhìn liếc về phía Tô Lạc Ly sau đó lại nhìn thẳng vào người Chu Lễ Thành.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” 
Chu Lễ Thành lập tức đến cạnh anh rồi ngồi xuống.

“Sếp Ôn, anh có chắc là anh muốn làm thế không? Lần trước cơ thể anh đã không chịu nổi rồi, nếu lần này anh còn muốn cửu Kiếm Mặc thì! Có thể sẽ cần nhiều máu hơn nữa, còn nhiều hơn cả lần trước, anh có chắc không?” 
“cứu người đi đã rồi nói sau.

” 
Tô Lạc Ly nhìn gương mặt đượm buồn của Ôn Khanh Mộ.

Cô chưa bao giờ thấy Ôn Khanh Mộ như thế này.

Bình thường Ôn Khanh Mộ có những tiêu chuẩn rất cao dành cho mình, quần áo của anh không được nhắn dù chỉ một nếp, hằng ngày phải tắm hai lần, quần áo cũng phải thay từ trong ra ngoài.

Dù sao thì anh cũng là một người rất thích sự sạch sẽ.


Nhưng mà bây giờ anh lại tra tấn mình ra nông nỗi này rồi, có thể thấy là tuần vừa rồi anh sống không hề sung sướng chút nào.

Thậm chí Tô Lạc Ly còn ngửi thấy cả người anh đang tỏa ra mùi rượu thoang thoảng.

Cô sải bước đến bên người Ôn Khanh Mộ, túm lấy cổ tay anh.

“Không cần 
Chu Lễ Thành cũng rất hiểu chuyện, ông ta nhìn Ôn Khanh Mộ, sau đó nhìn sang Tô Lạc Ly, ông ta đoán được rằng hai người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau nên dứt khoát quyết định dành cho hai người một khoảng thời gian và không gian riêng.

Ông ta yên lặng rời khỏi phòng bệnh.

“Tại sao trước kia anh lại không nói cho em biết những chuyện này?” Giọng nói của Tô Lạc Ly vẫn rất nhẹ nhàng.

Mới đầu Ôn Khanh Mộ vẫn còn có thể nở một nụ cười rất tươi.

“Nếu như nói cho em biết thì cũng đồng nghĩa với việc cho em biết thân phận của mình cho em rồi còn gì?” 
Tô Lạc Ly ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống, cô biết rõ người đàn ông này đã hi sinh nhiều hơn rất nhiều so với những gì cô biết.

“Cũng đúng” 

Tô Lạc Ly hít vào.

“Tại sao anh lại phải đuổi em đi?” 
Ôn Khanh Mộ quay đầu sang chỗ khác, anh không dám nhìn vào mắt Tô Lạc Ly.

Anh biết rằng cô sắp khóc, nhưng điều anh sợ nhất cũng chính là nước mắt của cô, một khi cô đã khóc thì lòng dạ anh cũng nhūn het ra.

“Dù sao thì em cũng sẽ rời đi thôi, thay vì việc để em tự rời đi thì tôi thà tự đuổi em đi thì hơn.

Làm vậy thì ít ra tôi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, vì trên đời này chỉ có tôi đuổi người khác đi chứ không ai có thể vứt bỏ tôi cả.

” 
Tô Lạc Ly dùng tay lau nước mắt trên mặt.

“Sao anh lại biết rằng em sẽ rời đi?”.


 
Chương 663: Chương 665


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc nghe Tô Lạc Ly nói vậy, Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt của anh lóe lên vài tia sáng, nhưng vài giây sau đó ánh mắt của anh lại thất vọng như cũ.

“Em đừng cảm thấy biết ơn tôi, tôi giúp Kiêm Mặc không phải là vì em đâu, tôi giúp cậu ấy là vì tôi muốn làm thế, nếu không thích thì dù em có nói gì thì cũng không có tác dụng gì đâu”.

Giọng nói của Ôn Khanh Mộ rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hơi lạnh lùng.

“Chẳng lẽ trong mắt anh, bây giờ em nói thể này là vì anh đã cứu em trai em à?” Tô Lạc
Ly cười khổ.


Ôn Khanh Mộ vẫn yên lặng, không đáp lại câu hỏi của Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly cười khổ gật đầu.

“Được rồi, em đã hiểu ý anh rồi.

Nhưng mà anh không cần cứu cậu ấy nữa đâu, viện trưởng Chu đã nói với em rồi, em không muốn anh bị liên lụy bởi việc cứu em trai em."
Đây là quyết định mà Tô Lạc Ly đã đưa ra sau khi suy nghĩ thật kỹ càng rồi.

Quyết định này đã khiến ôn Khanh Mộ rất ngạc nhiên, trước giờ Ôn Khanh Mộ luôn nghĩ rằng đối với Tô Lạc Ly mà nói thì Tô Kiêm Mặc là người quan trọng nhất trên đời này.

Tô Lạc Ly có thể làm bất kỳ chuyện gì, miễn là Tô Kiềm Mặc có thể tỉnh lại.

Vậy mà bây giờ cô lại quyết định như vậy...!
“Chẳng lẽ em định trở mắt ra nhìn cậu ấy chết như vậy à? Phòng làm việc của anh cũng chỉ vừa mới làm xong thôi, chắc chắn là cậu ấy còn rất nhiều việc chưa làm xong, ít ra thì chúng ta cũng phải để cậu ấy tỉnh lại, dù chỉ kịp tỉnh lại để nói di ngôn thôi cũng được.”
Những lời này của Ôn Khanh Mộ đã khiến Tô Lạc Ly cảm thấy hơi rung động.


Không biết từ bao giờ mà Ôn Khanh Mộ đã coi Tô Kiêm Mặc như em trai mình rồi, vì Tô Kiêm Mặc là em trai của Tô Lạc Ly nên anh cũng rất thân thiết với cậu ấy.

Tô Lạc Ly cúi thấp đầu xuống, bây giờ cô cũng không biết phải quyết định thế nào.

“Em không cần phải lo cho tôi đâu, cơ thể của tôi thì tôi tự hiểu, huống chi mấy ngày trước tôi mới hút máu cầu của em còn gì.

Coi như bây giờ trả lại máu cho người nhà em thôi”.

Mặc dù ngoài miệng Ôn Khanh Mộ nói vậy,
nhưng Tô Lạc Ly biết rằng lúc trước Ôn Khanh Mộ cắn Hoắc Vũ Long, anh mới chỉ hút một chút máu thôi là đã ngừng lại rồi.

Thấy Tô Lạc Ly không nói gì, Ôn Khanh Mộ đứng dậy.

“Em còn do dự cái gì chứ? Thời gian không đợi em đâu, còn đợi nữa thì cậu ấy sẽ không thở được nữa đâu.”
“Em biết!”

“Em biết rồi mà còn không chịu đưa ra quyết định nữa à! Em muốn nhìn cậu ấy chết hay gì?”
“Nhưng mà em cũng lo cho cả anh nữa!” Tô Lạc Ly ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Tất nhiên là em muốn Kiêm Mặc có thể tỉnh lại, nhưng em không muốn anh bị giống lần trước..”
Câu nói này của Tô Lạc Ly đã khiến ôn Khanh Mộ cảm thấy rất ấm lòng.

Chứng tỏ rằng trong lòng cô vẫn luôn có anh, cô vẫn luôn lo nghĩ cho anh.

“Em không cần phải lo cho tôi đâu.”
“Sao em lại không cần lo cho anh chứ! Anh là người đàn ông mà em yêu nhất, sao em lại có thể không lo cho anh chứ.

Anh nói cho em đi, sao em có thể không lo cho anh chứ?!”
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 664: Chương 666


Bầu không khí giữa hai người vẫn yên lặng như trước.

Cả hai người đều yên lặng, nói đúng hơn thì hai người đang thầm giằng co với nhau, chẳng ai biết phải nói gì.

Ôn Khanh Mộ nhìn liếc về phía Tô Kiêm Mặc đang nằm trên giường bệnh.

“Thế này đi, chúng ta đều lùi về phía sau 
một bước, tôi sẽ cho cậu ấy một ít máu, đủ để cậu ấy tỉnh lại.


Dù sao thì cũng có thể duy trì mạng sống được một thời gian, đủ để cậu ấy có thể đi hoàn thành những nguyện vọng còn dang dở, để cậu ấy có thể làm được những việc mà cậu ấy muốn làm 
di.


Tô Lạc Ly ngước mắt lên nhìn Ôn Khanh Mộ, thật ra thì cô không muốn để cho ôn Khanh Mộ mạo hiểm chút nào cả.

Dù sao thì Chu Lễ Thành cũng đã nói rõ với cô rồi, lần trước cơ thể của Ôn Khanh Mộ đã không chịu được rồi.

“Tôi quyết định thay em rồi! Chúng ta còn chưa ly hôn với nhau, em là người phụ nữ của tôi, phải nghe theo tôi”.

Trong thoáng chốc, Tô Lạc Ly dường như thấy rằng ôn Khanh Mộ liều lĩnh, bá đạo trước kia đã quay về rồi! 
Ôn Khanh Mộ mở cửa phòng ICU ra, Chu Lễ Thành đứng ngay ở ngoài để đợi quyết định của hai người.

“Vào đây cho tôi!” Ôn Khanh Mộ quát Chu Lễ Thành một câu.

Chu Lễ Thành khép nép đi vào phòng, đợi Ôn Khanh Mộ giao việc.

“Lấy máu cho tôi đi, lấy lượng máu đủ để cậu ấy tỉnh lại rồi duy trì một khoảng thời gian ngắn là được rồi.


” 
Chu Lễ Thành nhìn về phía Tô Lạc Ly, biểu cảm của Tô Lạc Ly vẫn bối rối như lúc nãy.

“Mau lên!” Ôn Khanh Mộ lại ra lệnh tiếp, 
Chu Lễ Thành lập tức cầm các loại dụng cụ đến.

Tô Lạc Ly nhìn thấy dòng máu màu xanh da trời từ từ đi theo kim tiêm lên.

Thật ra thì Chu Lễ Thành cũng cảm thấy hơi hồi hộp, bởi vì anh cũng không biết mình sẽ bị rút bao nhiêu máu.

“Lấy thêm chút nữa đi.

” Ôn Khanh Mộ nhíu mày nói.

Biết đâu nếu lấy thêm máu nữa thì Tô Kiếm Mặc sẽ sống thêm được một ngày.

Tô Lạc Ly bước nhanh đến chỗ anh.

“Như vậy là đủ rồi, thử một lần trước đã!” 

Chu Lễ Thành nhanh chóng rút kim tiêm ra, đổ phần máu màu xanh da trời vào phần nước đang được truyền vào người Tô Kiếm Мас.

Ba người trong phòng đều yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, Chu Lễ Thành quay người lại nói với hai người: “Như này có vẻ như là đủ rồi.

” 
“Ông có chắc chắn không? Chẳng may cậu ấy không tỉnh lại thì sao? Lấy thêm ít máu nữa đi.

” 
“Viện trưởng Chu nói là đủ rồi thì tức là đủ rồi” Tô Lạc Ly phản bác lại.

“Sếp Ôn, nếu như cần nữa thì để lấy thêm máu sau cũng được, anh đi nghỉ ngơi đi da.

".


 
Chương 665: Chương 667


Tô Lạc Ly đến bên giường, nhìn mặt Tô Kiêm Mặc, mặc dù gương mặt của cậu nhìn vẫn hơi tái, nhưng dần dần thì cũng đã có sức sống hơn lúc nãy.

Ôn Khanh Mộ biết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi nên cũng lắng lặng rời khỏi phòng.

“Sếp, anh sang phòng bệnh VIP để nghỉ ngơi một lúc đi, nhỡ có việc gì cần nhờ đến 
anh thì sao?” Chu Lễ Thành vội vàng nói.

“Ừ” Ôn Khanh Mộ từ từ đi ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng về phía phòng bệnh VIP dành riêng cho anh.


Phòng bệnh này vẫn giống hệt như trước kia, chỗ này có rất nhiều ký ức liên quan đến anh và Tô Lạc Ly.

Vậy nên, bây giờ khi đứng ở căn phòng này, trong đầu anh toàn là những kỷ niệm vui vẻ giữa anh và Tô Lạc Ly.

Anh cảm thấy hơi đau lòng.

“Cộc cộc cộc!” Đằng sau lưng anh vang lên tiếng gõ cửa.

Ôn Khanh Mộ quay người lại thì thấy Tô Lạc Ly, cô từ từ giơ tay lên, trong tay cô là một túi máu tươi.

“Viện trưởng Chu bảo là anh uống cái này xong thì sẽ cảm thấy khỏe hơn một chút.

” 
Ôn Khanh Mộ đưa tay ra nhận lấy túi máu, lúc cầm túi thì anh còn chạm nhẹ vào tay của Tô Lạc Ly.

Cảm giác đó giống như vừa bị điện giật vậy, đã rất lâu rồi anh chưa được chạm vào tay CÔ.

“Cảm ơn.


” 
Ôn Khanh Mộ ngậm phần được cắt ra ở túi máu vào miệng, nhưng đúng lúc chuẩn bị uống thì anh lại thấy Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm vào mình, anh lập tức quay người đi chỗ khác.

Anh không muốn để cô thấy mình như vậy.

Tô Lạc Ly cũng biết rằng ánh mắt của mình không được thân thiện cho lắm, nên cũng quay người sang chỗ khác.

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng uống hết túi máu kia, rồi lau miệng quay người lại.

“Kiêm Mặc thế nào rồi?” 
“Viện trưởng Chu nói rằng các chỉ số đã bình thường lại rồi, nếu như tối nay không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì đêm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại, và nhờ có sự hỗ trợ của thuốc thì cậu ấy còn có thể sống thêm khoảng một tháng nữa” 
Một tháng, vậy tức là bây giờ thời gian sống của Tô Kiêm Mặc đã bắt đầu đếm ngược rội.

Đây là một sự thật tàn nhẫn biết bao! 
“Có phải là hơi ít rồi không?” 
“Không, một tháng là đủ để cho cậu ấy làm được rất nhiều chuyện rồi.

” 
“À, vậy được rồi.


” 
Bầu không khí giữa hai người bỗng trầm hẳn xuống.

Một lúc rất lâu sau, Ôn Khanh Mộ bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cần phải đi về” 
Tô Lạc Ly ngạc nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ, nhưng lại chẳng biết phải nói gì cả.

Ôn Khanh Mộ từ từ đi qua người Tô Lạc Ly, từ từ đi từ bước đến cửa.

Tô Lạc Ly bỗng ôm chầm lấy eo của Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ mở to mắt, không thể tin được là Tô Lạc Ly lại ôm lấy anh như vậy.

.


 
Chương 666: Anh Sợ Nhất Là Những Lúc Cô Khóc


“Anh có thể quay về được không?” 
“Tôi! ” Ôn Khanh Mộ không biết phải nói gì cả, anh chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp, có cảm giác như trái tim anh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.

“Anh có biết không? Trong một tuần chúng ta xa nhau, em cảm thấy rất sợ hãi, nhưng có một điều rất lạ, đó là em không sợ anh làm hại em, mà là sợ anh sẽ biến mất khỏi thế giới của em rồi không bao giờ quay lại nữa.

” 
Tô Lạc Ly bật khóc kể khổ, nhớ đến tuần vừa rồi, cô cảm thấy rất đau lòng.


Lúc cô nói vậy thì Ôn Khanh Mộ cũng giật mình, anh có cảm giác như cơ thể mình bị đóng đinh xuống đất rồi, không thể cử động nổi.

Vậy những gì mà Tô Lạc Ly vừa nói chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng cô không chế việc anh là một con quỷ nửa người nửa ma cà rồng à? Vậy tức là cô đồng ý ở bên anh đúng không? 
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng em sẽ rời đi chứ? Trong lòng anh, em là một người máu lạnh, vô tình như vậy à?” 
“Không phải, anh chỉ là, vậy.

” Ôn Khanh Mộ nói năng rất lộn xộn.

“Em yêu anh.

” 
Tô Lạc Ly mới nói mấy câu, phát hiện ra là 
mình không còn gì để nói nữa rồi, cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể dùng ba chữ đó để 
tổng kết mọi thứ lại.

Ôn Khanh Mộ chầm chậm nắm lấy tay của Tô Lạc Ly.

“Ly Ly, anh yêu em, rất rất yêu em” 

Ôn Khanh Mộ không lừa được bản thân, chỉ có trời mới biết là anh đã sống qua tuần vừa rồi thế nào.

“Vậy tại sao anh lại rời đi chứ? Sao anh lại rời khỏi em? Lại còn nói những lời nhẫn tâm như vậy nữa” 
Nước mắt của Tô Lạc Ly thấm ướt cả áo của Ôn Khanh Mộ.

“Ly Ly, em đừng khóc!” Ôn Khanh Mộ lập tức quay người lại, nâng mặt Tô Lạc Ly lên, sau đó dùng ngón tay cái lau nhẹ nước mắt trên mặt của Tô Lạc Ly.

Anh sợ nhất là những lúc cô khóc.

“Anh bảo rằng sợ nhất là những lúc em 
khóc mà.

Anh có biết là những lúc không ở cạnh anh em đã khóc nhiều đến nhường nào không? Những lúc đó thì anh không thấy sợ hả?” 
"Sợ.


Sao anh lại không sợ chứ.


Tô Lạc Ly nhào vào lòng Ôn Khanh Mộ, cuối cùng thì cô cũng được quay lại vòng tay của anh rồi.

Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong người ăn Khanh Mộ, anh nhẹ nhàng túm lấy vai của Tô Lạc Ly, từ từ đẩy cô ra.

“Chúng ta không thể ở bên nhau được đâu, nên chia tay thì hơn.

” 
“Tại sao chứ?” 
“Anh không thể sinh cho em một đứa con được.

” 
Tô Lạc Ly lau nước mắt trên mặt mình, sau đó cẩn thận suy nghĩ về những gì Ôn Khanh Mộ đã nói.

.


 
Chương 667: Chương 669


Thật ra, mấy ngày qua cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia Ôn Khanh Mộ không hề muốn sinh con, thậm chí anh còn lén cho cô uống thuốc tránh thai, có vẻ như những chuyện này đều liên quan đến thân phận của anh.

“Tại sao chúng ta lại không thể sinh con?” 
Cô nhớ là Vương Vĩ từng nói rằng lúc mẹ của Ôn Khanh Mộ sinh anh ra thì bà vẫn còn là người bình thường.


“Anh là nửa người nửa ma cà rồng đã bị phong ấn, từ trước đến giờ chưa bao giờ có trường hợp nửa người nửa ma cà rồng sinh con với người bình thường cả.

Thậm chí ban đầu anh còn không biết rằng anh có thể khiến em mang thai được” 
“Nhưng mà lần trước em từng sảy thai, chứng tỏ rằng em có thể mang thai được mà!” Tô Lạc Ly vội vàng nói.

“Ừ, em có thể mang thai, nhưng không ai rõ là chúng ta sẽ sinh cái gì ra! Mẹ của anh đã từng nhắc nhở anh rằng nếu có xảy ra quan hệ gì với con gái thì phải nhớ tránh thai!” 
Ôn Khanh Mộ không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Lạc Ly: “Dù chúng ta có thể sinh được một đứa con bình thường, không phải là quái vật thì anh cũng không muốn nó phải sống một cuộc sống như anh.


Em có biết những người chuyển giới không?” 
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy tim mình như vừa hẫng đi một nhịp.

“Cuộc sống của anh cũng giống như những người đó vậy, mới đầu họ không thể sinh hoạt được như một người phụ nữ, mà cũng chẳng thể sống được cuộc sống của người đàn ông.

Mà anh thì cũng chẳng thể sống được như ma cà rồng, cũng không sống như người bình thường được.


” 
Mặc dù bản thân Ôn Khanh Mộ cũng không 
muốn dùng cách so sánh đó, nhưng anh vẫn phải dùng, anh tàn nhẫn nói ra sự thật về bản thân mình cho Tô Lạc Ly thấy.

.


 
Chương 668: Em Muốn Nhận Mấy Đứa Con Cũng Được!”


Tô Lạc Ly cúi thấp đầu xuống, yên lặng suy nghĩ. 
Cô cũng không phải là một người cởi mở, cô không giống những người khác ở thời này, có quan điểm không muốn sinh con, chỉ muốn sống một cuộc sống hai người mãi mãi. 
Thật ra, cô là một cô gái rất truyền thống. 
Sự yên lặng này đã khiến Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất xúc động.

Anh biết rằng Tô Lạc Ly không thể chấp nhận được việc hại người không thể có con.


Mà không chỉ Tô Lạc Ly mà những người bình thường khác cũng sẽ cảm thấy chuyện này rất tàn nhẫn. 
Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly yên lặng rất lâu thì cũng hiểu đại khái ý của Tô Lạc Ly, anh từ từ quay người, chuẩn bị rời đi. 
Có đôi lúc, càng nói nhiều thì sẽ càng khiến cho người tả đau khổ hơn. 
Nhưng đúng lúc anh quay người đi, Tô Lạc Ly bỗng kéo cổ tay anh lại. 
“Chúng ta sau này chúng ta hãy nhận nuôi một đứa đi.” 
Ôn Khanh Mộ quay phắt người ra nhìn Tô Lạc Ly, lúc này cô vẫn đang cúi thấp đầu.

xuống như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn nào đó. 
“Em...!em vừa nói gì cơ?” 
Tô Lạc Ly cố gắng hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt tràn đầy nước mắt của cô. 
“Em nói là chúng ta hãy nhận nuôi một đứa bé đi, không cần phải tự sinh ra cũng được, trên thế giới này có rất nhiều cô nhi mà”.


Ngôn Tình Ngược
Ôn Khanh Mộ vui vẻ đặt tay lên bả vai của Tô Lạc Ly: “Ly Ly, em nói thật không? Em 
sẵn lòng làm vậy à?” 
Tô Lạc Ly trịnh trọng gật đầu một cái, cái gật đầu này lại càng khiến Ôn Khanh Mộ cảm thấy hưng phấn hơn, anh giang tay ra ôm Tô Lạc Ly vào lòng mình. 
Tô Lạc Ly nở một nụ cười xán lạn, mặc dù không thể sinh con nhưng sau này hai người vẫn có thể nhận nuôi một đứa bé về làm con của hai người, chuyện này cũng không phải là quá khó. 
Nghĩ đến việc sau này có thể ở chung với Ôn Khanh Mộ là cô đã thấy hài lòng rồi. 
“Ly Ly, sau này chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em, em muốn nhận mấy đứa con cũng được!” 
Tô Lạc Ly bỗng nhăn mũi lại, sau đó cố gắng giấy ra khỏi cái ôm của Ôn Khanh Mộ. 
“Sao thế? Anh còn chưa ôm em đủ mà.

Anh đã không ôm em cả tuần rồi.” Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất uất ức, lại giang tay ra, chuẩn bị ôm Tô Lạc Ly vào lòng mình lần nữa. 
Nhưng Tô Lạc Ly lại lùi về sau một bước, duỗi tháng hai tay ra, đẩy vào ngực của Ôn Khanh Mộ. 

“Người anh hôi quá! Em ngửi mà chảy cả nước mắt rồi đây này!” 
“Anh còn chưa ghét bỏ em bao giờ mà em lại dám ghét bỏ anh chứ?” 
Tô Lạc Ly bịt chặt mũi mình lại. 
“Anh hội quả! Anh không tắm mấy ngày rồi vậy?” 
“Từ lúc không được gặp em đến giờ anh chưa tắm lần nào.” 
Tô Lạc Ly khẽ thở phào một hơi. 
“Được rồi, được rồi, để em đi chuẩn bị nước tắm cho anh, lát nữa anh đi tắm luôn rồi thay quần áo mới đi.” 
Tô Lạc Ly hạ tối hậu thư với anh. 
“Vâng ạ, anh sẽ nghe lời em” Ôn Khanh Mộ bỗng trở nên dịu dàng đến lạ..


 
Chương 669: Chương 671


Nói xong, Ôn Khanh Mộ chuẩn bị hôn vào môi của Tô Lạc Ly, nhưng Tô Lạc Ly lập tức che miệng của anh lại.

“Anh hôi muốn chết! Trên người thì toàn mùi rượu! Anh mau đi tắm rửa sạch sẽ đi đã, không thì đừng hòng hôn em!”
“Hề hề, vậy lát nữa anh quay lại hôn em sau!"
Công ty Quốc tế Nghệ Tân.

Trong khoảng thời gian gần đây, sự nghiệp của Tô Nhược Vân phát triển rất nhanh, nhờ vào buổi tiệc từ thiện lần trước nên mức độ nổi tiếng của cô ta cũng đã tăng vọt.


Mặc dù gần đây cũng có tin rằng Tô Lạc Ly vẫn luôn âm thầm làm từ thiện, nên cũng có người lên tiếng rằng Tô Nhược Vân chỉ làm từ thiện để lăng xê.

Nhưng dù sao thì cô ta cũng đã quyên góp tiền rồi, dù có lăng xê thì cũng chẳng có gì đáng trách cả.

Hãng trang phục LOVE và hãng mỹ phẩm dưỡng da COULOR đều được bán rất chạy, có người từng làm thống kê, Tô Nhược Vân hiện đang là nữ minh tinh đắt giá nhất.

Nhưng dù sao thì cô ta cũng vẫn cần một tác phẩm nào đó để bảo vệ độ nổi tiếng của mình.

“Anh Thần, tôi đã đọc mấy kịch bản này rồi, nhưng chẳng có kịch bản nào khiến tôi thấy thỏa mãn cả.

Bây giờ công việc làm ăn của tôi rất bận rộn, nếu đã quay phim rồi thì phải quay bộ nào thật chất lượng, quay Xong là nổi tiếng luôn ấy.

Nếu không thì cũng chỉ tổ phí thời gian mà thôi.”
Tô Nhược Vân ném quyển kịch bản lên mặt bàn, đã có vài quyển kịch bản bị cô ta ném lên bàn như vậy rồi.


“Tôi cũng biết là bây giờ cô đang bận nhiều việc, muốn quay những tác phẩm thật xuất sắc, nhưng gần đây có rất ít tác phẩm hay” La Thần cũng chỉ biết lắc đầu.

“Tôi nghe nói là bên phía Kỳ Tích mới mua bộ tiểu thuyết nổi tiếng vẫn đang được đăng tải gần đây là “Trinh Hậu truyện”, nghe nói nó đã phá vỡ rất nhiều kỷ lục rồi, có sẵn một lượng người hâm mộ rất lớn, còn mời đạo diễn Trương về để quay nữa”
La Thần sờ vào ria mép của mình.

“Đúng là có chuyện đó.

Lúc mới đầu tôi cũng định giành lấy bộ phim đó cho cô, nhưng nào ngờ bên Từ Tinh Như lại nhanh chân đến trước rồi”
Nghe thấy tên của Từ Tinh Như thì Tô Nhược Vân lập tức nhíu mày lại, nếu Từ Tinh Như đã giành được vai diễn đó rồi thì tức là Tô Lạc Ly sẽ quay phim đó.

“Sao cô ta cứ thích giành vai với tôi thế nhỉ?”
“Bên kia vừa nghe nói là Tô Lạc Ly muốn nhận vai diễn thì lập tức quyết định luôn, còn chẳng hỏi xem tiền cát xê là bao nhiêu.

Tô Lạc Ly đã từng giành được hai cụp ảnh hậu, nên chẳng ai dám nghi ngờ gì về diễn xuất của cô ta, nên tất niên là có rất nhiều người muốn mời cô ta rồi.”

Tô Nhược Vân lườm La Thần một cái.

“Sao anh lại khen ngợi sự oai phong của người khác rồi tự hủy diệt chí khí của mình thế?”
“Nhược Vân à, chúng ta quay phim khác đi, bộ phim truyền hình này dài lắm, phải mất mấy tháng liền thì mới quay xong được, khéo có khi lại không sắp xếp được lịch mất.”
Thật ra, La Thần rất hiểu về diễn xuất của La Thần, anh ta cũng biết là Tô Nhược Vân.

không thể diễn ra được nhân vật trong kịch bản này.

“Nếu như tôi nói là tôi muốn diễn ở phim này thì sao?”
“Chuyện này.” La Thần bỗng vỗ đùi mình: “Bộ phim này đã bắt đầu bấm máy rồi, nhưng nghe nói là có vấn đề, để tôi đi nghe ngóng xem, biết đâu vẫn có hy vọng”
“Vậy thì anh đi đi, không được thì chúng ta đầu tư tiền vào đó, để xem người ta có đồng ý không?”.


 
Chương 670: Chương 672


Tô Kiềm Mặc đã tỉnh lại. 
Lần này cậu đã ngủ li bì suốt hai ngày hai đêm, lúc mở mắt ra thì cậu còn cảm thấy hơi hoang mang, không hiểu là mình đang đâu. 
“Kiềm Mặc, em tỉnh rồi à?” Tô Lạc Ly ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tô Kiềm Mặc. 
Ôn Khanh Mộ đứng ở phía sau lưng Tô Lạc 
Ly. 
Mãi một lúc sau, Tô Kiềm Mặc mới bình tĩnh lại, cậu có cảm giác người mình có vẻ khỏe hơn lúc trước. 

Tô Lạc Ly đỡ cậu dậy, sau đó kế một cái gối ra sau lưng cậu, để cậu cảm thấy thoải mái hơn. 
“Chị, em lại khiến chị phải lo lắng rồi.” 
“Nói luyên thuyên gì thế? Chị không lo cho em thì lo cho ai?” 
Tô Kiềm Mặc lẳng lặng nhìn Tô Lạc Ly. 
Mới đầu Tô Lạc Ly còn không thấy gì lạ, nhưng sau khi em trai cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình mà chẳng nói lời nào thì cô cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên. 
“Em nhìn chị làm gì thế?” 
Tô Kiềm Mặc khẽ lắc đầu. 
“Em có muốn ăn món gì không? Để chị đi làm cho em nhé” 
“Chị không cần phải làm gì đâu, lát nữa đói thì em sẽ ăn đồ ăn của bệnh viện là được rồi” 
Ôn Khanh Mộ khoác hai tay lên vai của Tô Lạc Ly: “Em mệt mỏi suốt hai ngày nay rồi, bây giờ Kiềm Mặc tỉnh lại, em đi nghỉ một lúc đi.

Nhé?” 
“Em không mệt” 

“Chị, chị nghe lời anh rể, đi nghỉ ngơi đi. 
Không cần phải trông em mãi đâu, giờ em cũng tỉnh lại rồi.

Em không sao cả.” 
Tất nhiên là Tô Lạc Ly không nỡ đi nghỉ ngơi, bởi cô biết rằng Tô Kiềm Mặc chỉ còn có thể sống thêm một tháng nữa, cô muốn bên cạnh cậu trong vòng một tháng đó. 
“Chị, chị mau đi nghỉ đi, đừng để em sốt ruột.

Anh rể sẽ ở lại đây với em mà, phải không anh rể?” Tô Kiềm Mặc nhìn về phía Ôn Khanh Mộ với ánh mắt đầy ẩn ý. 
“Đúng rồi, có anh ở đây rồi thì em còn sợ gì nữa? Em đi nghỉ ngơi một lúc đi.” Ôn Khanh Mộ thân thiết vuốt nhẹ vào mái tóc của Tô Lạc Ly. 
“Thôi được rồi, em sẽ đi một lát, nhưng có chuyện gì thì phải gọi em ngay đấy nhé? Cuối cùng thì Tô Lạc Ly cũng đứng dậy” 
Ôn Khanh Mộ tiễn Tô Lạc Ly đến cửa phòng bệnh, sau đó Tô Lạc Ly một mình rời đi. 
Ôn Khanh Mộ nhìn về phía ngoài của một 
lúc, sau đó mới đóng cửa phòng bệnh lại rồi đi vào trong. 

“Anh rể, trong lúc hôn mê em đã nghe thấy những gì anh chị đã nói với nhau ở ICU rồi.” Giọng nói của Tô Kiềm Mặc vẫn có vẻ khá yếu ớt. 
Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu. 
“Em còn sống được bao lâu?” 
Ôn Khanh Mộ biết, đây là một chuyện rất tàn nhẫn, trong lúc Tô Kiềm Mặc còn chưa tỉnh lại thì anh và Tô Lạc Ly cũng đã từng bàn với nhau xem nên thông báo sự thật tàn nhẫn đó cho Tô Kiềm Mặc kiểu gì. 
“Một tháng.

Bác sĩ nói là nếu cậu uống thuốc đúng giờ thì sẽ sống được một tháng.

Nhưng mà Kiềm Mặc, cậu đừng nản chí, trước kia bác sĩ cũng đã nói là...” 
Ôn Khanh Mộ đang định an ủi Tô Kiềm Mặc nhưng nào ngờ Tô Kiềm Mặc lại nở một nụ cười tươi rói..


 
Chương 671: Chương 673


“Còn một tháng nữa là em đã thỏa mãn lắm rồi.” 
Bỗng nhiên, Ôn Khanh Mộ không biết phải nói gì, hóa ra Tô Kiềm Mặc lại kiên cường hơn những gì hai người nghĩ rất nhiều. 
“Anh rể, cảm ơn anh em biết anh là người đã cứu em.

Thật ra, lần trước em đã nghi ngờ rồi, em từng thấy trong bình truyền nước của mình có chất lỏng gì đó màu xanh da trời” 
Ôn Khanh Mộ bỗng cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ Tô Kiềm Mặc cũng đã biết thân phận của anh rồi à? 

“Có một lần, trường em đã có một hoạt động trao đổi với viện y học, em hỏi giáo sư đó rằng có loại thuốc nào màu xanh da trời không.

Nhưng giáo sư lại nghĩ mãi, mà vẫn không thể nghĩ ra được xem có loại thuốc nào màu xanh da trời có thể tiêm được vào người.” 
“Kiềm Mặc, cậu...!cậu đừng sợ, thật ra anh...!anh.” 
“Không, anh rể, anh không cần phải giải thích đâu, nếu không có em thì nửa năm trước em đã chết rồi, anh chính là người đã kéo dài tính mạng của em, em rất cảm kích anh” 
Nghe Tô Kiềm Mặc nói thế, Ôn Khanh Mộ có cảm giác như tảng đá trong tim mình vừa được ai đó đẩy xuống. 
“Anh rể.” 
Trong phòng VIP của bệnh viện, Tô Lạc Ly ngủ rất ngon. 
Trong khoảng thời gian Tô Kiềm Mặc phát bệnh rồi nằm viện, cô hầu như không chợp mắt lấy một lần. 
Sau khi Tô Kiềm Mặc tỉnh lại rồi thì cuối cùng cô cũng có thể yên lòng ngủ một giấc thật ngon rồi. 
Tô Lạc Ly mở to mắt ra, nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ, chặn ánh năng bên ngoài lại. 
Ôn Khanh Mộ đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, có vẻ như đang ngẩn mặt ra nghĩ gì đó. 
“Chồng ơi..” Tô Lạc Ly nhẹ nhàng gọi một câu. 

Có vẻ như Ôn Khanh Mộ không nghe thấy. 
Tô Lạc Ly chầm chậm ngồi dậy. 
“Anh đang nhìn gì vậy?” 
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới hoàn hồn lại, anh lập tức quay người lại rồi đến bên giường. 
“Em dậy rồi à?”.

ngôn tình sủng
“Đúng vậy, vừa nãy anh nghĩ gì thế, em gọi 
anh mấy tiếng mà anh cũng không nghe thấy” 
“À, anh đang nghĩ về chuyện của Kiềm Mặc” Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ hơi lóe lên. 
“Kiềm Mặc làm sao thế?” Tô Lạc Ly lập tức trở nên khẩn trương. 
“Không sao cả, em không cần phải lo nhiều vậy đâu.


Thật ra cậu ấy mạnh mẽ hơn những gì chúng ta vẫn tưởng.

Cậu ấy biết rằng mình chỉ còn lại một tháng rồi.” 
Vốn dĩ Tô Lạc Ly còn đang rất lo lắng, không biết phải nói chuyện đó ra thế nào, không ngờ là cậu đã tự biết chuyện này rồi. 
“Vậy cậu ấy thế nào? Có đau khổ lắm không?” 
“Cậu ấy bình tĩnh lắm, còn nói là may còn một tháng nữa để sống.

Cậu ấy muốn dùng tháng còn lại ấy để làm nốt những chuyện còn đang dở, còn bảo với chúng ta là đừng quan tâm đến những việc đó.” 
Tô Lạc Ly nghe thấy vậy thì cũng thầm bình tĩnh lại. 
“Vậy là tốt rồi”.


 
Chương 672: Chương 674


Hai ngày sau, Tô Kiềm Mặc sốt ruột xuất viện.

Cậu ở bệnh viện thêm ngày nào thì cũng đồng nghĩa với việc rằng tuổi thọ của cậu sẽ ngắn bớt một ngày.” 
Tất nhiên là cậu không muốn lãng phí tính mạng của mình trong bệnh viện. 
Ôn Khanh Mộ chở Tô Lạc Ly và Tô Kiềm Mặc về khu Rainbow. 
“Kiềm Mặc, em muốn ăn gì không? Em muốn ăn gì thì chị cũng sẽ thỏa mãn em het." 

Sau này cô sẽ không còn cơ hội để nấu ăn cho cậu nữa rồi.” 
“Chị, em còn chưa đầy một tháng nữa thôi. 
Chẳng lẽ bây giờ em phải phí từng ấy thời gian vào chuyện vui chơi giải trí à? Em còn nhiều chuyện muốn làm lắm”. 
Vẻ mặt của Tô Kiềm Mặc đã bình thường trở lại rồi, mặc dù vẫn còn hơi tái nhưng đã khá hơn đợt trước rất nhiều. 
“Được rồi, chị cần phải đi quay phim thì cứ đi quay đi.

Chị tập trung làm việc của mình, kệ em đi.

Em phải đi ra ngoài rồi.” 
Tô Kiềm Mặc vừa đi giày thể thao ở cửa ra vào rồi nói. 
“Em muốn đi đâu thế? Để chị đi với em.

Em muốn làm gì thì để chị đi làm cùng em nhé?” 
“Chị, em lớn ngần này rồi, sao còn cần chị phải đi cùng em nữa chứ! Anh rể, anh quản chị ấy đi!” 

Tô Kiềm Mặc nở nụ cười xán lạn, nhìn cậu không hề giống một người chỉ còn sống được một tháng nữa, mà chỉ như một cậu thanh niên dạt dào sức sống. 
Ôn Khanh Mộ Vỗ vai Tô Lạc Ly rồi đánh mắt bảo cô hãy yên tâm. 
“Để cậu ấy đi đi.” 
“Chị thấy chưa, anh rể còn nói là để em đi rồi còn gì.

Bye bye!” Tô Kiềm Mặc vẫy tay với hai người rồi đi thẳng ra cửa. 
Vẻ mặt Tô Lạc Ly vẫn tràn đầy vẻ buồn phiền. 
“Em lo cho cậu ấy, nhỡ đi trên đường lại có chuyện gì thì..” Nếu như thế thì cậu ấy sẽ chẳng sống nổi được một tháng. 
“Em yên tâm đi, anh phải người đi theo cậu ấy rồi.

Một khi có chuyện gì thì họ sẽ báo cáo lại cho anh ngay, nếu chúng ta cứ đi theo sát cậu ấy mãi thì chỉ khiến cậu ấy cảm thấy vướng víu mà thôi.

Thà cứ mặc kệ để cho cậu ấy tự ý sử dụng quỹ thời gian còn lại đi.” 

Tô Lạc Ly cũng hiểu rằng Ôn Khanh Mộ nói như thế rất có lý, nên cô cũng bình tĩnh lại.

Dù sao thì cô cũng rất yên tâm với cách làm việc của Ôn Khanh Mộ. 
“Kiềm Mặc là một cậu nhóc hiểu chuyện, điều mà cậu ấy thấy không yên tâm nhất chính là em, vậy nên dù có phải giả vờ thì em cũng cứ giả vờ rằng là mình không có chuyện gì đi, như vậy thì cậu ấy sẽ có thể yên tâm rời đi.” 
Tô Lạc Ly rúc vào lòng của Ôn Khanh Mộ, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cực kỳ chua xót. 
Cứ nghĩ đến việc một tháng nữa là Tô Kiềm Mặc sẽ rời đi mãi mãi, là cô có cảm giác rất khó chịu. 
“Em đi quay phim đây.” Tô Lạc Ly khó khăn đưa ra quyết định. 
“Ừ” Ôn Khanh Mộ hôn nhẹ lên trán của Tô Lạc Ly. 
Nhà hàng Huy Định. 
Trong phòng riêng xa hoa có bốn người, Tô Nhược Vân, La Thần, đạo diễn nổi tiếng Trương Phong và nhà sản xuất Từ Kỳ Lân..


 
Chương 673: Chương 675


Trên bàn có rất nhiều món ăn, những món ăn này nhìn rất đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thèm ăn rồi.

Nhưng chẳng có ai ở đây có tâm trạng để ngồi ăn. 
“Đạo diễn Trường, nhà sản xuất Từ, mọi người cũng thấy khả năng diễn xuất của Nhược Vân từ khi Nhược Vân của chúng ta ra mắt đến giờ rồi đáy.


Vai diễn đầu tiên của cô ấy đã được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, điều này chắc hai vị cũng đã rõ.

Bây giờ độ nổi tiếng của cô ấy trong giới giải trí được xếp vào dạng số một, số hai rồi đấy”. 
La Thần vừa nói vừa rót rượu cho Trương Phong và Từ Kỳ Lân. 
“Về độ nổi tiếng của cô Tô thì tất nhiên là chúng tôi không dám nghi ngờ gì rồi” Từ Kỳ 
Lân lên tiếng đáp. 
“Chỉ tiếc rằng Nhược Vân nhà chúng tôi vẫn chưa nhận được cúp ảnh hậu, nhưng mà cô ấy đã được đề cử hai lần rồi, điều này cũng đủ để chứng tỏ thực lực của cô ấy rồi đấy.

chứ? Với cả, hai vị chắc cũng hiểu rằng giải thưởng này cũng phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới nhận được” 
“Thật ra cô Tô cũng chỉ thiếu may mắn một chút thôi” Trương Phong cũng khách sáo lên tiếng. 
“Nhược Vân của chúng tôi rất thích bộ truyện Trinh Hậu truyện, lúc cô ấy nghe nói là bộ truyện này sẽ được chuyển thể thành phim thì rất vui.


Tôi nghe nói là vai nữ chính của bộ phim này vẫn còn trống đúng không?”. 
La Thần lập tức chuyển sang chủ đề chính của vấn đề. 
Nhắc đến đó, Trương Phong không nhịn được mà thở dài. 
“Ai nói là còn trống chứ, chúng tôi đã chọn ra được Tô Lạc Ly rồi, cô ấy sắp đến tổ làm phim để quay chụp rồi, nhưng chẳng hiểu sao bên phía Tô Lạc Ly lại có chuyện gì, nói với chúng tôi là muốn hoãn thời gian bắt đầu quay phim.

Nhưng chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ để bấm máy rồi, không thể đợi một mình cô ấy được.” 
“Đúng đấy, trong bộ phim này có rất nhiều diễn viên, ai cũng phải sắp xếp thời gian, nếu như đây là một bộ phim nhỏ thì đã đành, những bộ phim này là một dự án rất lớn, không thể hoãn lại tất cả mọi thứ được.” Từ Kỳ Lân cũng kêu khổ.” 
“Về mặt diễn xuất của Tô Lạc Ly thì đúng là không còn gì để bàn nữa rồi, nhưng từ khi cô ấy giành được hai cụp ảnh hậu thì danh tiếng đã xuống dốc hẳn rồi.

Nghe nói có rất nhiều chương trình muốn mời cô ấy nhưng vì cô ấy hét giả cao quá, mọi người đều bị dọa sợ rồi bỏ chạy hết” 
La Thần bắt đầu thêm mắm dặm muối. 
“Còn có chuyện đó nữa à?” Từ Kỳ Lân và Trương Phong đều rất bất ngờ. 

“Mấy cô gái trẻ bây giờ, ai nổi tiếng rồi cũng sinh tật hết, đây cũng là chuyện bình thường.

Hai vị nhìn thử Nhược Vân của chúng tôi xem có hợp để quay phim đó không? Về nhân phẩm của cô ấy thì các vị cứ yên tâm, rất đảm bảo” 
Tô Nhược Vân ngồi cạnh anh ta, mỉm cười tự hào. 
Từ Kỳ Lân và Trương Phong quay sang nhìn nhau. 
Thật ra, khi bộ phim truyền hình này đang được lên kế hoạch thì tổ đạo diễn đã nhìn khắp giới giải trí, cuối cùng cũng chỉ ưng mắt mỗi Tô Lạc Ly. 
Họ cũng biết về khả năng diễn xuất của Tô Nhược Vân, ai cũng cảm thấy là Tô Nhược Vân không đủ khả năng để diễn ra được nhân vật này. 
“Vấn đề ở đây không phải là hợp hay không, chủ yếu là vai nữ chính của bộ phim này rất khó diễn.” Trương Phong ra vẻ áy náy. 
“Vai diễn khó thì có thể coi là một sự khiêu chiến dành cho diễn viên và đạo diễn, tôi sẵn lòng chấp nhận lời khiêu chiến này với đạo diễn Trương”.


 
Chương 674: Chương 676


Cuối cùng Tô Nhược Vân cũng lên tiếng nói chuyện, ánh mắt chắc nịch của cô ta cũng khiến Trương Phong thấy rõ được dục vọng của cô ta.

“Cô Tô, trong quá trình quay phim, vai diễn này sẽ phải chịu khổ rất nhiều, cô có sẵn lòng không?”
“Quay phim nào mà chẳng phải chịu khổ chứ, làm diễn viên thì mấy chuyện này cũng là đương nhiên mà.

Đạo diễn Trương yên.

tâm, có sự chỉ bảo của ông thì tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng.


Hơn nữa, nếu chọn tôi làm nữ chính thì bên Quốc tế Nghệ Tân sẽ đầu tư vào bộ phim này năm mươi triệu”.

Từ Kỳ Lân và Trương Phong đều hoảng sợ, năm mươi triệu tiền đầu tư, đây không phải là một con số nhỏ đâu!
“Thật không?”
“Tất nhiên rồi, tôi là bà chủ của Quốc tế Nghệ Tân, danh xứng với thực, làm gì có chuyện không giữ lời chứ?”
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Phong bỗng đổ chuông.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”
Trương Phong vội vàng nhận điện thoại.

“À, thế à? Vậy thì tốt quá! Rất tốt, rất tốt, bây giờ có thể đến tổ quay phim luôn sao?”
Trương Phong cúp máy, nhìn về phía Từ Kỳ Lân với vẻ mặt vui sướng.

“Nhà sản xuất Từ, Từ Tinh Như nói là bên phía Tô Lạc Ly có thể vào tổ quay phim luôn
rồi!”
Từ Kỳ Lân vui vẻ vỗ bàn: “Thế thì tốt quá!”
Thoáng cái, vẻ mặt của Tô Nhược Vân đã xị hắn ra.

“Đạo diễn Trường, nhà sản xuất Từ, chúng ta vừa mới nói...”

Trương Phong lập tức cắt ngang lời của La Thần.

“Xin lỗi hai người, ngay từ đầu chúng tôi đã chọn Tô Lạc Ly vào vai diễn này rồi, không hề có ý định cân nhắc những người khác.

Bây giờ cô ấy có thể quay phim được rồi nên chúng tôi cũng sẽ vào vấn đề chính luôn, nếu cô Tô còn muốn diễn thì chúng tôi vẫn còn những nhân vật khác, cô có thể chọn từ từ.”
“Tô Nhược Vân tôi là ai chứ, sao tôi có thể làm vai phụ cho Tô Lạc Ly được!”
Lúc này Tô Nhược Vân lập tức trở mặt.

“Mọi người nghĩ kỹ lại đi, năm mươi triệu
tiền đầu tư đấy, năm mươi triệu!” La Thần nói tiếp.

Từ Kỳ Lân và Trương Phong đánh mắt nhìn nhau rồi cả hai người cùng đứng dậy.

“Thật lòng xin lỗi, chúng tôi còn phải đi chuẩn bị bấm máy, bữa cơm này coi như chúng tôi mời hai người.

Nếu cô Tô thích bộ phim này thì có thể đến bất kỳ lúc nào, làm khách mời hoặc đến thăm đoàn làm phim đều được.”
Nói xong, hai người lập tức đứng lên, vội vàng rời đi.

Trên đường, Trương Phong còn hỏi Từ Kỳ Lân: “Nhà sản xuất Từ, chúng ta cử thể từ bỏ năm mươi triệu tiền đầu tư à?”

“Sao mà phải tiếc chứ? Nếu không có Tô Lạc Ly thì tất nhiên là sẽ chọn Tô Nhược Vân và năm mươi triệu tiền đầu tư, nhưng bây giờ Tô Lạc Ly quay về rồi, Tô Lạc Ly là ảnh hậu đấy, sao lại không thể kéo được năm mươi triệu tiền đầu tư chứ? Với cả, chúng ta cũng đã có đủ quỹ tài chính rồi”
Trong phòng riêng của nhà hàng, Tô Nhược Vân tức giận ném cốc trà trên bàn xuống đất.

“Nhược Vân, chúng ta đã sắp thành công đến nơi rồi mà sao Từ Tinh Như lại gọi điện vào đúng lúc đấy chứ? Chỉ thiếu chút nữa là thắng rồi! Phí cả công tôi nịnh nọt hai người họ."
Từ trước đến giờ, La Thần chưa bao giờ cảm thấy bực bội và đuối lý như lúc này.

“Chẳng lẽ anh không nhìn ra được à? Rõ ràng là đang có ý đối đầu với chúng ta mà! Sao cô ta lại có thể cắn thời gian chính xác như thế chức? Mới đầu thì tung tin đồn là không thể quay được, đợi chúng ta đến thì lại quay lại bảo có thể quay phim được.

Tô Nhược Vân nghiến răng, chỉ hận không thể băm Tô Lạc Ly ra thành trăm mảnh.

“Cũng đúng, chuyện này cũng rất kỳ lạ,
chắc chắn là cô ta đã cố ý làm ra chuyện này! Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả, chuyện đã thành ra thế rồi”
“Ai nói là không có cách nào?”
“Cô còn có cách nào khác à?”
“Uy hiếp cô ta đi!”.


 
Chương 675: Anh Ta Có Dự Cảm Chẳng Lành


La Thần nhíu mày. 
"Ý của cô là..." Anh ta có dự cảm chẳng lành. 
"Không sai! Chính là cậu ta! Chẳng phải có ta cướp vai diễn của tôi sao? Vậy tôi sẽ làm cho cô ta cũng biết thế nào gọi là đau!" 
Ánh mắt Tô Nhược Vần lóe lên sự thù hận. 
"Cô điên à? Đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người, chẳng may chết người thật thì tiêu đời đấy!" 

Lần trước, Tô Nhược Vân lợi dụng Tô Kiêm Mặc đã làm La Thần biết rõ sự ác độc của cô ta. 
Lúc đó, anh ta còn không biết Tô Kiềm Mặc - em trai Tô Lạc Ly bị bệnh tim nặng như vậy, thật may là lần trước không chết người. 
Nhưng sau khi biết được chuyện này, La Thần sợ tới toát mồ hôi lạnh. 
"Cậu ta lẽ ra phải chết rồi.

Lần trước bác sĩ nói cậu ta không sống quá mười bảy tuổi nhưng cậu ta đã sống thêm hơn hai năm! Cậu ta đến lúc phải chết rồi!” 
Sự thù hận trong mắt Tô Nhược Vân làm người đàn ông như La Thần cũng thấy sợ. 
"Chúng ta chẳng qua chỉ lợi dụng một người chết, phát huy giá trị cái chết của cậu ta tới mức lớn nhất thôi, có gì phải sợ chứ? Anh yên tâm, cậu ta bị bệnh tim nặng, chúng ta đâu phải trực tiếp giết chết cậu ta, chỉ làm cậu ta phát bệnh là được rồi." 
La Thần không khỏi thấy ớn lạnh sống lưng.


Dù sao Tô Kiêm Mặc cũng là em trai cùng bố khác mẹ của Tô Nhược Vân. 
Vậy mà cô ta lại bất chấp thủ đoạn, làm chuyện độc ác như vậy.

Mọi người đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả thật không sai. 
"Lúc đó Tô Lạc Ly chìm đắm trong nỗi đau mất em trai, tôi xem cô ta còn tâm trạng nào tranh cướp với tôi nữa!" 
Tô Nhược Vân hung hăng siết chặt nắm dám. 
Ba ngày sau, Tô Lạc Ly thật sự vào đoàn phim và bắt đầu quay. 
Ba ngày qua, Ôn Khanh Mộ vẫn luôn bận rộn xử lý chuyện của tập đoàn Dark Reign.

Lúc trước anh không ở đây đã tồn đọng rất nhiều việc. 
"Bên phía Kiêm Mặc có chuyện gì không?" Ôn Khanh Mộ vừa xử lý tài liệu trên bàn vừa hỏi. 

"Cậu ấy tạm thời không có chuyện gì, vẫn luôn ở trong Studio thời trang và không định ra ngoài". 
Ôn Khanh Mộ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Doãn Cẩn, "Cậu ấy vẫn luôn ở trong Studio thời trang à?" 
"Vâng." 
"Nếu cậu ấy không sao là tốt rồi.

Cậu giúp tôi hoãn lại mọi chuyện trong mấy ngày tới, tôi muốn ra ngoài một chuyến." 
Doãn Cẩn hơi khó xử khi nghe Ôn Khanh Mộ nói lại muốn ra ngoài..


 
Chương 676: Nhưng Chuyện Này Rất Gấp


"Sếp Ôn, sếp có chuyện gì gấp cần xử lý sao?" 
"Sao vậy?" 
"Lúc trước sếp không tới công ty có một tuần mà công ty đã loạn hết cả lên, bây giờ còn tồn đọng rất nhiều việc, sợ là mười ngày nửa tháng cũng chưa giải quyết xong.

Bây giờ sếp lại muốn đi..." 

Ôn Khanh Mộ chậm rãi thở ra một hơi. 
"Nhưng chuyện này rất gấp." 
Anh cũng biết mình đã rời đi hơn một tuần mà chẳng quan tâm tới chuyện gì, bây giờ chính là lúc cần tới sự có mặt của anh. 
"Sếp không thể chờ qua một thời gian nữa hăng đi à? Chờ xử lý xong mọi chuyện rồi sếp đi cũng không muộn mà." 
"Không được, tôi không trì hoãn được lâu như vậy.

Anh thu xếp đi, tôi sẽ cố gắng xử lý nhanh chuyện bên này.

Trong con người xanh biếc của Ôn Khanh Mộ ảnh lên sự bị thương. 
Doãn Cẩn thấy Ôn Khanh Mộ nhất quyết muốn làm vậy thì cũng hết cách, chỉ đành phải đồng ý. 

Điện thoại di động trên bàn vừa đổ chuông một tiếng, Ôn Khanh Mộ đã cầm lên. 
"Anh nhở buổi trưa ăn cơm đàng hoàng.

Mấy ngày nay chắc anh rất mệt mỏi rồi, phải chú ý nghỉ ngơi, đừng ép mình quá đấy." Tin nhắn là do Tô Lạc Ly gửi đến. 
Thấy tin nhắn do cô gửi đến, mọi mệt mỏi của Ôn Khanh Mộ lập tức biến mất. 
"Anh biết rồi, em yên tâm đi, anh ở bên này 
rất nghe lời, Em cũng phải nhớ ăn uống cho đàng hoàng và cố gắng ngủ đấy." 
"Ừ, em biết rồi.

Khoảng thời gian trước anh không tới công ty, chắc bây giờ rất bận nhỉ?" 
"Đúng vậy, chắc anh phải tăng ca mất mấy hôm, có lẽ buổi tối không có thời gian gọi điện thoại hoặc video cho em được." 

"Không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi, bao giờ hết bận lại nói sau" 
"Em phải tiếp tục quay phim đây, chúng ta nói chuyện sau nhé" 
Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại nhìn nội dung trên màn hình và trầm ngâm suy nghĩ. 
Trong studio của công ty thời trang STONE. 
Một chiếc váy cưới màu trắng treo trên manocanh đang được làm gấp. 
Lúc trước Tô Kiềm Mặc may cho Tô Lạc Ly một chiếc váy cưới tỉnh dùng trong đám cưới của cô và Ôn Khanh Mộ. 
Chiếc váy cưới này được Tô Kiềm Mặc thiết kế khi còn chưa chính thức vào Học viện Mỹ thuật học thiết kế thời trang, tất nhiên có rất nhiều thiếu sót, bản thân cậu cũng không hài lòng lắm..


 
Chương 677: Cậu Thấy Thật À


Sau đó, bởi vì Tô Lạc Ly cần mặc trang phục dạ hội gấp nên Tô Kiềm Mặc đã sửa chiếc váy cưới thành một chiếc váy dạ hội. 
Cậu chỉ còn sống được một tháng mà có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành.

Cậu biết một tháng này không đủ nên chỉ hy vọng có thể hoàn thành xong váy cưới cho Tô Lạc Ly là được rồi. 
Tô Kiêm Mặc cảm giác ngực đau thắt lại, lập tức dừng tay, móc lọ thuốc trong túi và lấy ra một viên thuốc, nuốt luôn xuống. 

Viện trưởng Chu đã nói đau ngực là hiện tượng bình thường, chỉ cần uống thuốc là 
được rồi, không nên chuyện bé xé ra to. 
Sau khi thấy bớt đau, Tô Kiềm Mặc lại tiếp tục may váy cưới. 
Trong một phòng Studio khác, các bạn học của Tô Kiếm Mặc đang gấp gáp thiết kế. 
"Ôi, sao dạo đây tôi chẳng thấy Kiểm Mặc vậy? Chẳng phải mọi khi cậu ấy là người tích cực nhất à?" Một cô gái chợt hỏi. 
"Đợt trước Kiêm Mặc phải nằm viện, bây giờ chắc đang may váy cưới trong phòng bên cạnh đấy.

Tôi nghe nói cậu ấy may cho chị Lạc Ly." Lâm Chi Hàng cùng phòng ký túc với Tô Kiềm Mặc trả lời. 
"Tôi thấy trong phòng Kiêm Mặc hình như đang để đồng hồ đếm ngược thời gian, hôm qua là hai mươi sáu, hôm nay là hai mươi lăm, không biết cậu ấy đang làm gì nữa" 
Tay Lâm Chi Hàng đang cầm bút viết chợt dừng lại. 
"Cậu thấy thật à?" 

"Thật mà, tôi hỏi cậu ấy định làm gì? Cậu ấy chỉ cười nhưng không trả lời tôi.

Cậu ấy vẫn không ngừng may váy cưới.

Tối qua tôi rời đi lúc hơn chín giờ mà vẫn thấy cậu ấy đang làm đấy". 
Lâm Chi Hàng lặng lẽ cúi đầu.

Cậu ấy ở cùng một phòng ký túc với Tô Kiềm Mặc nên vẫn biết tương đối về tình hình của cậu. 
"Đúng rồi, hình như sức khỏe của cậu ấy gần đây không tốt lắm, tôi còn nhìn thấy cậu ấy thỉnh thoảng uống thuốc." 
"Kiêm Mặc...!cậu ấy...!có lẽ không xong rồi." Lâm Chi Hàng nói rất khẽ. 

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. 
Lâm Chi Hàng nói cho mọi người biết tình trạng của Tô Kiềm Mặc. 
"Sợ là lần này cậu ấy thật sự không thể qua được, nếu không sẽ không vội may váy cưới 
cho chị Lạc Ly như vậy.

Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy muốn hoàn thành giấc mơ trước khi mất?" 
Mắt Lâm Chi Hàng hơi ướt. 
Mấy cô gái đang ngồi thậm chí òa khóc..


 
Chương 678: Thật Sự Chỉ Còn Bấy Nhiêu Ngày Thôi À


Bọn họ đều là bạn cùng lớp, mỗi ngày sớm chiều ở chung tất nhiên có tình cảm sâu nặng, lại thêm có Studio này nên bọn họ xem nhau như người thân.

Tô Kiềm Mặc ngồi dưới đất nhìn chiếc váy cưới của mình mà không khỏi nản lòng.

Áo cưới được làm bằng tay cần rất nhiều thời gian mới hoàn thành được, cậu không biết mình có đủ thời gian không nữa.

"Kiêm Mặc, cậu để bọn tôi tới giúp cậu nhé.



Tô Kiềm Mặc vừa ngước mắt đã thấy tất cả bạn học của mình đang đứng ở cửa phòng.

Trên mặt mỗi người là nụ cười tràn ngập sức sống tuổi trẻ.

Dường như trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra, không cần bất kỳ lời nói nào vẫn hiểu rõ tâm trạng của nhau.

Các sinh viên chen nhau bước tới, bắt đầu giúp Tô Kiêm Mặc may chiếc váy cưới này.

Tô Kiêm Mặc cũng vui vẻ cười.

Có mọi người giúp đỡ, cậu tin chắc có thể nhanh chóng hoàn thành được chiếc váy cưới này.

Như vậy cũng bớt được một nỗi băn khoăn trong lòng cậu.


Lâm Chi Hàng đứng bên cạnh Tô Kiêm Mặc, liếc nhìn số hai mươi lăm của đồng hồ đếm ngược trên tường, sau đó lén lút kéo cậu sang một bên.

"Thật sự chỉ còn bấy nhiêu ngày thôi à?" 
Tô Kiêm Mặc cúi thấp đầu cười rất thân nhiên, "Đúng vậy, cho nên cậu phải đối xử tốt với tôi một chút, bằng không sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu!" 
Tô Kiềm Mặc vừa nói vừa ôm vai Lâm Chi Hàng.

Trong lòng Lâm Chi Hàng thấy rất khó chịu.

Cho dù Tô Kiềm Mặc tỏ ra thoải mái nhưng lúc còn trẻ lại phải đối mặt với cái chết là chuyện tàn nhẫn đối với bất kỳ ai.

"Kiếm Mặc, Hân Hân có biết chuyện này không?" 
Tô Kiêm Mặc nghe thấy tên của Mục Nhất Hân, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mát.

"Cô ấy có biết hay không thì sao chứ?" 
"Cậu nên chào từ biệt cô ấy.



Tô Kiềm Mặc cúi đầu cố nặn ra một nụ cười lại không sao nói được một lời nào.

"Hân Hân thích cậu như vậy, nếu cậu ra đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Cho dù có ấy có vẻ tùy tiện nhưng trên thực tế là một cô gái rất dễ mềm lòng, xem phim cũng có 
thể khóc bù lu bù loa lên được.


"Cậu đừng nhắc tới cô ấy nữa" 
"Sao tôi không được nhắc tới cô ấy chứ? Thật ra tôi biết cậu thích cô ấy, đúng không?".


 
Chương 679: Anh Tìm Tôi Có Việc Gì


Tô Kiềm Mặc ngẩng đầu nhìn Lâm Chi Hàng với ánh mắt buồn bã, đột nhiên quay đầu đi và nhếch môi cười.

"Ai nói tôi thích cô ấy chứ? Nếu tôi thích cô ấy, cô ấy viết cho tôi nhiều thư tình như vậy, tôi có thể không xem à?" 
"Bởi vì cậu biết cậu không thể sống được bao lâu, lo làm chậm trễ thời gian của Hân Hân nên mới không dám ở bên cô ấy.

Kiểm Mặc, tôi lén xem qua nhật ký của cậu rồi, cậu rất thích Hân Hân, thích từ lúc huấn luyện quân sự.



Mỗi cầu mỗi chữ Lâm Chi Hàng nói đều đâm thẳng vào tim Tô Kiêm Mặc.

"Tôi thích thì sao chứ? Tôi sắp chết rồi.


"Vậy cậu càng nên chào tạm biệt cô ấy! Cậu đừng để mình phải hối hận" 
Lâm Chi Hàng khoác tay lên vai Tô Kiêm Mặc và vỗ mạnh một cái.

"Cậu đi làm chuyện cậu muốn làm đi, tôi và các bạn sẽ giúp cậu hoàn thành váy cưới 
này.


Lâm Chi Hàng nói xong lại đi về phía chiếc váy cưới, bận rộn làm việc với các bạn học.

Lời Lâm Chi Hàng nói in sâu vào trong lòng Tô Kiềm Mặc.

Thật ra cậu làm sao không muốn chứ? 
Khi cậu may váy cưới cho Tô Lạc Ly, trong đầu vẫn nghĩ đến Mục Nhất Hân.


"Mọi người làm nhé, tôi ra ngoài một lát" Tô Kiêm Mặc nói xong lại vội vàng ra ngoài.

Lâm Chi Hàng nhìn theo bóng lưng Tô Kiếm Mặc rời đi, cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng.

Cho dù kết cục rất bị thảm như vậy nhưng xét từ góc độ khác cũng xem như là một kết thúc viên mãn.

Tô Kiềm Mặc ngồi xe tới Học viện Mỹ thuật.

Bởi vì đang cuối tuần nên trong trường học hơi vắng vẻ, phần lớn các sinh viên đều ra ngoài chơi, có rất ít người còn ở lại trong trường.

Đây là trường học mà cậu thích nhưng không bao lâu nữa, cậu sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi đây.

Tô Kiềm Mặc đi tới ký túc xá nữ, kết quả người bên này nói cho cậu biết Mục Nhất Hân không ở trong phòng cũng không về nhà, không ai biết cô ấy đi đâu.

Cậu tìm khắp trường vẫn không tìm được Mục Nhất Hân.

Tô Kiềm Mặc ngồi trước hòn giả sơn trong vườn trường, nghĩ tới nghĩ lui lại gọi điện thoại cho Hoắc Tư Kiệt.


Mười phút sau, Hoắc Tư Kiệt chạy tới bên này.

Hai người không thân nhau lắm, cho dù cùng khoa nhưng không cùng chuyên ngành, ngoại trừ mấy khóa học chung thì chẳng mấy khi gặp nhau.

Nhưng vì Hoắc Tư Kiệt thích Mục Nhất Hân mà cô ấy lại thích Tô Kiềm Mặc, nên dù cậu ấy biết cậu là anh họ của mình vẫn không thân thiết lắm.

"Anh tìm tôi có việc gì?" 
Tô Kiêm Mặc Vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình.

Hoắc Tư Kiệt ngồi xuống.

"Có lẽ tôi sắp đi! ".


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom