Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3529


Chương 3529

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại tại bóng lưng xoay người rời đi của cô ta.

Hình như quả thật đúng như lời Tô Lam nói, cô ta có mấy phần quen mắt.

Lâm Thúy Vân dường như cũng đã nhận ra: “Đúng rồi, Tô Lam! Nếu cậu không nói thì mình cũng chẳng nhận ra. Cậu bảo vậy, mình mới thực sự nhớ ra rồi! Bóng lưng đó thực sự nhìn rất quen, nhưng mà dù mình đã bới móc khắp cả đầu thì vẫn không thể nghĩ ra được rốt cuộc Mộ Vãn An đó giống ai? Chưa biết chừng chỉ là dáng người tương tự nhau thôi.”

Sau khi Lâm Thúy Vân đưa ra ý kiến này, Tô Lam phát hiện rằng dường như cũng chỉ có thể giải thích theo cách này.

Dù sao thì nhìn quen mắt chính là thành quen mắt, kể cả khi có nhìn quen mắt đến mấy, mình không quen biết người đó thì vẫn sẽ là không quen bi Lâm Thúy Vân duỗi tay ra và vỗ vỗ lên vai của Tô Lam: “Yên tâm đi, mình sẽ trông chừng An Nguyên thật kỹ càng, đảm bảo sẽ không đế nó lại phạm phải sai lâm lần nữa”

“Dẫu sao, đó cũng là chuyện riêng của An Nguyên, mà bây giờ thật giống như mình còn bận tâm hơn cả cậu ấy! Nói không chừng thực sự chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều thôi”

“Mặc kệ có phải là cậu hiểu lâm hay không, chí ít mình vẫn có thể chắc chắn được một điểm…

Tuy rằng nhìn qua Lâm Thúy Vân thì cô ấy dường như luôn mang bộ dạng cà lơ phất phơ, thế nhưng trong lòng cô ấy lại hiểu rất rõ ràng, từ đầu đến cuối ở đây vẫn có một cái cân dùng để ước lượng!

Lục Mặc Thâm tò mò nhìn cô ấy: “Điểm nào?”

Lâm Thúy Vân nghiêng người lại gần về phía Lục Mặc Thâm, sau đó giơ tay chỉ vào Tô Lam và Quan Triều Viễn: “Giáo sư Lục, anh để ý quan sát ánh mắt nhìn nhau của hai người họ khi đối diện với đối phương đi”

Ánh mắt khi đối diện lẫn nhau?

Nghe vậy, Quan Triều Viễn và Tô Lam vô thức cùng lúc nhìn về phía người còn lại.

Tâm mắt của hai người va chạm, ánh nhìn của Quan Triều Viễn đầy cưng chiều mà lại quá đối dịu dàng.

Còn ánh mắt của Tô Lam thì rất lệ thuộc, bầu không khí dường như ngập tràn hương vị ngọt ngào.

“Nhìn thấy chưa?”

Lâm Thúy Vân vội vàng dùng cùi chỏ đụng vào Lục Mặc Thâm một cái.

Lục Mặc Thâm cũng rất thông minh, anh 1a lập tức hiểu ý ngay, nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười.

Lúc này, Lâm Thúy Vân mới giải thích: “Chỉ có loại ánh mắt này mới đúng là dáng vẻ mà một cặp đôi yêu nhau tâm đầu ý hợp nên có!”

Lục Mặc Thâm nâng ly rượu vang đỏ trước mặt lên, lắc nhẹ: “Cho dù cô Mộ Vãn An đó không nhìn em trai của em bẵng kiểu ánh mắt này, thế nhưng cũng không đồng nghĩa là em trai của em không dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta đâu!”

Lâm Thúy Vân sửng sốt trong giây lát, quả thật khi đang ăn cơm cô ấy đã quan sát Lâm An Nguyên rất kỹ.

Cậu ta, chết tiệt, vậy mà lại như người mất hồn, hai con mắt cứ dán chặt trên người Mộ Vấn An.

Không những ân cần lấy thêm thức ăn cho cô ta mà còn hỏi han xem có hợp khẩu vị của cô ta hay không Trước cảnh tượng đó, đôi mắt của Lâm Thúy Vân và mẹ Lâm đều tràn đầy vẻ ghen tị.

Suy cho cùng, họ đã nuôi nấng thăng nhóc khốn nạn nhà mình nhiều năm như vậy, vậy mà cho tới bây giờ cậu ta vẫn chưa từng quan tâm hay đối xử dịu dàng với họ như thế.
 
Chương 3530


Chương 3530

Khóe miệng Tô Lam khẽ nhếch: “Thúy Vân, chẳng phải mình đã nói qua cho cậu biết rồi sao? Cô ta rất ghê gớm, cô ta dùng một chiêu lạt mềm buộc chặt này cực kỳ lưu loát đấy!”

Lâm Thúy Vân khịt mũi khinh thường: “Ha ha! Lạt mềm buộc chặt à? Bà cô này đã chơi chán chiêu đó, chẳng thèm nó nữa từ mười mấy năm trước rồi, đã được chưa? Cảm ơn rất nhiều!”

Lục Mặc Thâm nhìn cô: “Vậy nên, ban đầu lúc hai chúng ta quen biết nhau, chẳng lẽ việc ngày nào em cũng tranh cãi với anh là một biểu hiện kiểu lạt mềm buộc chặt đó sao?”

Lâm Thúy Vân gần như sắp trợn mắt với ông trời: “Thôi cho tôi nhờ, giáo sư Lục, anh có thể để cho chúng †a giữ chút mặt mũi còn sót lại được hay không hả? Rõ ràng khi trước là do anh thèm muốn khuôn mặt xinh đẹp của tôi đến nhỏ dãi nên trong lòng mới mang ý đồ xấu đối với tôi, chẳng phải sao?”

“Thế à?”

Lục Mặc Thâm cố tình biểu lộ ra một vẻ mặt đầy vô tội: “Nhưng mà tại sao anh lại nhớ là lúc hai chúng †a ở trong phòng tầm, hình như là em đã cưỡng bức anh… AI”

Lục Mặc Thâm còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Lâm Thúy Vân, tựa như một con hố dữ xuống núi, quơ lấy một nắm đồ ăn vặt nhét vào trong miệng anh ta, chặn lại tất cả những gì anh ta đang định nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thúy Vân đỏ bừng lên, cô ấy khẽ uy hiếp: “Lục Mặc Thâm, anh có còn là đàn ông nữa không hả?”

Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy, khóe miệng lộ ra nụ cười khoái chí vì trêu ghẹo thành công: “Về chuyện anh có phải là đàn ông hay không, chẳng phải em đã trải nghiệm thử từ lâu rồi sao? Anh vẫn nhớ như in, cũng bởi vì anh thật sự là một người đàn ông đích thực nên mới có người vừa khóc lóc vừa quát mắng lại đồng thời van xin anh tha cho đấy!”

“Lục Mặc Thâm, đồ chết tiệt!”

Lâm Thúy Vân nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp dùng lực nhét thẳng hai miếng bánh ngọt vào miệng anh ta, sau đó mạnh mẽ bịt kín miệng anh ta lại: “Đã nhiều thứ như vậy rồi mà vẫn không ngăn nổi được cái miệng thối này của anh có phải không? Anh có tin là tôi sẽ giết chết anh không!”

Đối mặt với sự hành hạ tàn bạo và độc ác của Lâm Thúy Vân, Lục Mặc Thâm cũng không hề kháng cự.

Trái lại, anh ta chống hai tay còn lại của mình ra phía sau lưng cô ấy, dù sao thì chỉ cần nổi giận là cô nàng đanh đá chua ngoa này sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Cũng sẽ không để ý răng hai người đang ở tư thế gì, nhất định phải là dáng vẻ sống chết đánh nhau cho bằng được.

Anh ta không muốn chân mình vẫn chưa lành hẳn, lại bị té ngã thêm một lần nữa đâu.

“Lục Mặc Thâm, anh có tin là tôi sẽ giết chết anh không!”

Lâm Thúy Vân trông vô cùng dữ tợn và hung ác, như thể cô ấy sẽ thực sự liều mạng với anh ta.

Lục Mặc Thâm lại chỉ né tránh kiểu tượng trưng cho có hai lần, mà còn luôn giữ vững một nụ cười trên môi.

Tô Lam ở bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng hai người bọn họ thế này, không nhịn được bật cười theo: “Giáo sư Lục, anh cũng thật là cưng chiều Thúy Vân quá rồi!”

Khi nghe cô nói vậy, Quan Triều Viễn có vẻ hơi không vui: “Em nói cứ như thể là anh không cưng chiều em ấy”

Tô Lam lườm anh: “Hai người chúng ta sao giống như vậy được chứ! Chúng ta là cặp vợ chồng già, không thể nào so sánh với đôi lứa yêu nhau thế này được.”

Cặp vợ chồng già?

Quan Triều Viễn nghe đến đây thì lông mày cũng nhíu lại.
 
Chương 3531


Chương 3531

Anh nhìn Tô Lam, dường như là đang cân nhắc xem liệu lời của cô có phải còn hàm chứa ý nghĩa gì đó sâu xa hơn không.

Tô Lam bị tầm mắt của anh dán chặt trên người tới nỗi trở nên hơi mất tự nhiên: “Sao anh lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ trên mặt em có hoa à?”

“Ý của em chính là em đã chán anh rồi ư?”

Sau khi Tô Lam nghe thấy thế, cô suýt chút nữa đã nôn ra ngoài hết cả bữa cơm tối mới ăn Quan Triều Viễn, cái tên này, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành cao gần một mét chín, nhưng mà suy nghĩ lại có phần nhạy cảm quá thể rồi!

Tô Lam hắng giọng, đàng hoàng trịnh trọng nâng mặt anh lên: “Quý ông họ Quan thân mến, em cảm thấy hiện tại anh thật giống như là đang làm trái ngược so với lẽ bình thường rồi!”

“Hả?”

Quan Triều Viễn nhíu mày, nhìn Tô Lam.

“Bình thường thì khi hai người ở bên nhau lâu ngày, phụ nữ mới là người sẽ lo lắng mà đặt ra câu hỏi này. Thế nhưng, tại sao mỗi lần trường hợp đó xảy đến với chúng ta, người lo lắng cứ luôn luôn là anh vậy?”

Lúc Tô Lam đang nói câu này giữa chừng, cô chợt vươn tay ra và nhéo nhéo khuôn mặt của anh.

Tuy rằng cô là một người cực kỳ đơn thuần và dễ thương nhưng tới thời điểm nói mấy lời tâm tình kiểu này, cô vẫn không hề úp úp mở mở chút nào: “Anh Quan à, anh trông đẹp trai như vậy, lại còn chung thủy, và quan trọng nhất là có rất nhiều tiền nha! Dù cho châm lửa thắp sáng đèn lồng thì cũng không thể nào tìm ra một người đàn ông tốt như anh đâu. Em đây đã vất vả biết bao nhiêu để lừa được anh rơi vào trong tay mình, chỉ khao khát mong muốn có thể buộc anh trên dây thắt lưng quần của bản thân suốt cả ngày đấy. Làm sao mà em mất hứng thú hay chán ngán anh được cơ chứ?”

Trong khi đang nói lời tâng bốc này, Tô Lam cùng lúc duỗi tay ra và dùng sức nhào nặn trên mặt của anh: “Chỉ cần có khuôn mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết này thôi, là cũng đủ để em ngắm nhìn cả đời, mãi mãi không chán rồi!”

Hai mắt của Quan Triều Viễn lóe sáng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên buồn bã Anh biết răng lời của Tô Lam ít nhiều có chứa đựng một vài yếu tố phóng đại.

Thế nhưng nếu như cô đã sẵn lòng bày tỏ thẳng thắn ra ngoài với anh như vậy, thì điều đó chứng tỏ được rằng chí ít cũng có một nửa độ tin cậy trong những điều cô nói Quan Triều Viễn nhẹ nhàng giật khóe miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên anh cảm thấy sắc mặt của Tô Lam có gì đó không đúng.

Anh trông thấy cả mảng bên tai cô đỏ bừng, anh cau mày quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên đúng như dự đoán, Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm đang nhìn hai người họ với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Lâm Thúy Vân lại càng hết sức khoa trương, run rẩy toàn thân: “Trời đất ơi, nổi hết cả da gài”

Lục Mặc Thâm cũng rất phối hợp mà nhìn Quan Triều Viễn, có vẻ cực kỳ ghét bỏ: “Boss Lệ này, chẳng phải anh đã xác định hình tượng của bản thân là vô cùng lạnh lùng hay sao? Nhưng mà, vì sao lúc này lại ở ngay trước mặt chúng tôi, không chút e dè gì mà thể hiện khoe khoang tình yêu rồi còn nói cả lời yêu thương âu yếm cơ đấy. Thật sự thích hợp ư?”

Quan Triều Viễn lạnh lùng, thậm chí còn cực kỳ chán ghét liếc nhìn Lâm Thúy Vân đang ngồi trên chân trái của Lục Mặc Thâm: “Ít nhất thì chúng tôi còn chưa đến mức tiếp xúc thân thể. Như hai người đây mới phải bị gọi là thô tục, hiểu không?”

Lâm Thúy Vân ngây người một lúc, sau đó cúi đầu xuống, tức thì nhìn thấy.

Bấy giờ, cô ấy mới phát hiện ra rằng vừa nãy khi hai người nói chuyện với nhau, cô ấy đã dũng cảm quên mình hăng hái nhảy vọt lên, trực tiếp dạng chân và ngồi trên chân trái của Lục Mặc Thâm.
 
Chương 3532


Chương 3532

Lại thêm hành động bịt kín miệng Lục Mặc Thâm của cô ấy, hai người thực sự đang kề sát thân mật quá mức, thậm chí còn có một chút yếu tố mờ ám bên trong.

So với Quan Triều Viễn và Tô Lam, quả thật đúng là có phần phản cảm.

“Cái đó… là hiểu lâm, hoàn toàn là hiểu lầm thôi”

Lâm Thúy Vân lập tức trở mình rồi lùi lại, cứ như có nước tiểu chảy dính vào mông cô ấy vội vã trở về ngồi xuống vị trí lúc đầu của bản thân.

Nhưng như thế lại khiến Lục Mặc Thâm trong nháy mắt nhíu chặt lông mày.

Cô gái nhỏ thơm mát, mềm mại đã chạy khỏi vòng tay của mình làm anh ta cảm thấy hơi không vui.

Anh ta liếc nhìn Quan Triều Viễn, người đã làm hỏng “Tôi là chồng tương lai của cô ấy, cho dù có tiếp xúc thân thể cũng hoàn toàn là chuyện bình thường”

Quan Triều Viễn không hề khách sáo, oán hận mở miệng; “Chúng tôi còn là vợ chồng hợp pháp đấy, chẳng phải càng là chuyện bình thường hơn sao?”

Trông thấy hai người một lời không hợp đã tức khắc giống hệt mũi nhọn đấu với dao sắc, Tô Lam bỗng chốc thấy răng hai thãng cha này thật sự quá là ấu trĩ mà.

Khi cô đang chuẩn bị tiến lên khuyên bọn họ đừng so kè nhau nữa, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Tô Lam thuận tay lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

Tâm mắt nhẹ nhàng quét qua, nhìn thấy cái tên ‘Lục Anh Khoa’ nhấp nháy trên màn hình, trong lòng ‘lộp bộp’ chùng xuống.

Gần như theo bản năng cô lướt nhìn về phía Quan Triều Viễn, phát hiện ra lúc này anh vẫn đang đảm chìm trong thế giới thù oán lẫn nhau với Lục Mặc Thâm, khi ấy trong lòng mới có chút thở phào nhẹ nhõm.

Cô lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi áo, rồi đứng dậy: “Mình đi rót cốc nước đã nhé”

Lâm Thúy Vân nghe vậy, cô ấy vội vàng vẫy tay: “Tô Lam, lấy cho mình một ly sinh tố xoài với, cảm ơn nha.”

Tô Lam xoay người, bước về phía phòng khách.

Vẫn hờ hững không để ý lắm liếc một cái mà lại vô cùng nhạy bén nhận ra rằng tay trái của cô đang bỏ trong túi áo khoác.

Hơn nữa nhìn từ góc độ này, anh có thể thấy được khóe miệng của cô hơi hạ thấp xuống.

Quan Triều Viễn thật sự hiểu cô quá rõ, chỉ những lúc cực kỳ căng thẳng thì Tô Lam mới để lộ ra vẻ mặt này.

Trong chớp mắt, ánh mắt của anh lập tức tối sầm lại.

Lục Mặc Thâm vốn dĩ đang hăng say chiến đấu với anh, chợt thấy sắc mặt của Quan Triều Viễn đột ngột thay đổi, bèn lên tiếng trêu chọc: “Làm sat ? Hai người cũng đã là đôi vợ chồng già cả šy mới tách ra đi rót ly nước một lúc mà đã luyến tiếc rồi sao?”

Quan Triều Viễn nhàn nhạt nguýt anh ta một cái: ậ “Đúng thế đấy, dù chỉ là một giây một phút cũng chẳng thể tách rời”

Lục Mặc Thâm không kìm được cảm thấy buồn nôn và ớn lạnh, Lâm Thúy Vân đứng bên cạnh cũng theo sau rùng mình một cái: “Quả thực không ngờ được rằng anh vậy.

mà lại là một nam thần như vậy!”

Tối hôm nay không phải là lần đầu tiên Lục Mặc Thâm nghe thấy Lâm Thúy Vân ở ngay trước mặt mình gọi Quan Triều Viễn là nam thần.
 
Chương 3533


Chương 3533

Anh ta nheo mắt lại, trên mặt lộ ra tia khó chịu.

Cô nàng đanh đá chua ngoa này thật là, xem ra còn cần phải cố gắng dạy dỗ cho cô ấy nhiều hơn nữa, bãng không sẽ không nhớ được lâu dài!

Trong phòng trà, ngay khi Tô Lam vừa bước vào thì đã như thiêu như đốt gấp gáp móc điện thoại di động ra và gọi lại: “Lục Anh Khoa, thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi đang ở cùng với Quan Triều Viễn”

Phía đầu dây bên kia, giọng nói của Lục.

Anh Khoa rất bình tĩnh “Mợ Tô, hiện tại mợ đang ở cạnh ông chủ àø”

Tô Lam gật đầu.

Cô xoay đầu, thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, phát hiện thì ra bây giờ đã là chín giờ năm mươi phút tối Ban nấy, cô đã quá tập trung vào chuyện của Lâm An Nguyên, thậm chí còn không thèm chú ý tới cả thời gian.

Hiện giờ đã là hai mươi mốt giờ năm mươi phút rồi, sao Âu Mỹ Lệ vẫn chưa gọi điện thoại cho cô?

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư?

Tô Lam đột nhiên nghĩ đến, trước khi Âu Mỹ Lệ cúp máy, bên kia đã truyền tới một loạt tiếng bước chân cực kỳ lộn xộn, chẳng lẽ cô ấy đã bị ai đó tìm thấy rồi sao?

“Bây giờ tôi đang ở bên cạnh Quan Triều Viễn, chúng tôi đang ăn cơm tối tại nhà của Thúy Vân. Lục Anh Khoa, anh đã lấy được món đồ rồi sao?”

“Đã lấy được, nhưng mà hiện tại mợ đang ở cùng ông chủ, tôi không có cách nào có thể đưa sang cho mợ được.”

Tô Lam khẽ cắn môi và suy nghĩ một hồi: “Như thế này đi, anh cứ về biệt thự trước.

Ở cánh cửa ra vào biệt thự có một vườn hoa nhỏ. Anh chôn thứ đó xuống bên cạnh bông hoa hồng trắng. Đợi tới lúc tôi trở về sẽ tìm cách đi lấy nó”“

“Vâng ạ”

Tô Lam thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh”

“Không có gì.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau khi Tô Lam cúp máy, cô quay người và bắt đầu rót một ly sinh tố xoài cho Lâm Thúy Vân.

Lúc cô đang bưng khay, định xoay mình thì bồng nhiên phát hiện ra có một bóng người trải dài đang đứng trước cửa.

“A”

Tô Lam giật cả mình, động tác tay run lên, khiến chiếc khay suýt chút nữa đã bay ra ngoài.

May mãn thay, Quan Triều Viễn nhanh tay lẹ mắt, đỡ được cái đĩa trước một bước.

Tô Lam theo dõi từng thao tác vững vàng và thong thả của anh, chỉ cảm thấy trái tim của bản thân như sắp nhảy bật ra khỏi miệng mình: “Anh… Tại sao anh lại ở đây?”

Thực ra, điều mà Tô Lam muốn hỏi nhất chính là rốt cuộc anh đã đứng sau lưng cô bao lâu rồi.

Thêm nữa, anh đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô và Lục Anh Khoa được bao nhiêu?

Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên và nhìn chăm chằm vào Tô Lam.
 
Chương 3534


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 3535


Chương 3535

Tô Lam vội vàng nháy mắt với cô Lâm Thúy Vân phải mất một khoảng thời gian mới lấy lại được tinh thần: “Tô Lam, cậu bị làm sao vậy? Sao cậu lại nháy mắt liên tục thế, hai mắt khó chịu à?”

Tô Lam: “…”

Quan Triều Viễn đi ngang qua Lâm Thúy Vân, liếc nhìn säc mặt tái xanh của Lục Mặc Thâm rồi trực tiếp đứng lên.

Anh cúi đầu xuống, nhìn lướt qua đồng hồ đeo trên tay: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi.”

Lâm Thúy Vân nghe thấy anh bỗng nhiên bảo là phải đi, lập tức ngây ngẩn cả người: “Ơ, phải quay về rồi sao?”

Tô Lam hiểu rõ rãng Quan Triều Viễn làm thế là đang để cho Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân có thời gian nói chuyện với nhau Vì vậy, cô cũng đứng dậy theo: “Đã mười giờ rồi. Cậu không thấy hai đứa nhỏ đều đã buồn ngủ đến mức thiếp đi rồi sao?”

Vừa nói câu này, Tô Lam vừa tới gần Lâm Thúy Vân, đè thấp âm lượng giọng nói của bản thân xuống cất lời: “Thúy Vân, cậu đã bàn bạc chuyện cậu dự định đi ra nước ngoài bồi dưỡng với giáo sư Lục chưa?”

Lâm Thúy Vân hơi sững sờ trong giây lát, thậm chí còn chẳng kịp phản ứng lại đã trả lời “Tại sao phải bàn bạc cùng anh ấy chứ?

Mình muốn đi du học, không phải cứ đến đó là được sao?”

Lúc Lục Mặc Thâm nghe thấy câu nói vô tâm và không chút nghĩ ngợi này của cô ấy, trong nháy mắt khuôn mặt của anh ta đen lại như lộn chống vó lên trời.

Tô Lam hoàn toàn bó tay, chẳng mở miệng nói thêm được lời nào nữa.

Chỉ số thông minh cảm xúc của Lâm Thúy ‘Vân này thật sự khiến người khác đau lòng thay cho giáo sư Lục.

Trước khi rời đi, Tô Lam còn duỗi tay vỗ nhẹ lên vai của Lâm Thúy Vân và hết sức tốt bụng nhắc nhở: “Thúy Vân à, nói sao thì giáo sư Lục cũng là bạn trai của cậu mà? Nếu cậu ra nước ngoài du học thì hai người coi như là phải yêu xa rồi.

Giáo sư Lục là người học rộng, lại có nhiều tài năng, đã đẹp trai rồi còn giàu có nữa. Trước đây, hồi vẫn ở trường Đại học Lan Ly, cậu cũng đã biết rõ được anh ấy nổi tiếng tới mức độ nào. Chẳng lẽ cậu lại thực sự muốn vứt bỏ anh ấy ở lại một mình tại thành phố Ninh Lâm này, sau đó trơ mắt nhìn anh ấy bị người khác cướp mất sao?”

Lâm Thúy Vân lập tức sửng sốt một lúc.

Cô ấy đứng trước cánh cửa, quay đầu lại nhìn vào bên trong thì trông thấy Lục Mặc Thâm đang lặng lẽ ngồi trước vườn hoa.

Vào thời khắc này, cô ấy mới muộn màng phát hiện ra rằng áp suất không khí quanh cơ thể của Lục Mặc Thâm quả thật quá thấp!

Cứ như thể là ai đó đang thiếu nợ anh ta hơn ba chục tỉ vậy!

Thảo nào vừa nấy khi nói chuyện với Tô Lam, cô ấy luôn cảm thấy lạnh gáy.

Cô ấy còn tưởng rằng là gió nổi lên rồi, quay đi quay lại nửa ngày, hóa ra là sự bực dọc phát ra từ trên người Lục Mặc Thâm!

Chỉ có điều…

Lâm Thúy Vân nhìn về hướng Tô Lam đang rời đi, cực kỳ mơ hồ nhớ lại những gì cô vừa mới nói với bản thân: “Bạn trai… Yêu xa sao?”

Cô ấy vẫn chưa bao giờ thực sự xem xét qua vấn đề này.

Cho tới hiện tại, Lục Mặc Thâm luôn luôn là người mặt dày mày dạn quấn lấy cô ấy không tách rời.
 
Chương 3536


Chương 3536

Lâm Thúy Vân lúc nào vô thức cũng cảm thấy rằng bản thân cô ấy đang bị ép buộc.

Khó khăn lắm mới có cơ hội chạy trốn, thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh ta, cho nên cô ấy cứ nghĩ mình phải không kiêng nể gì mà đốt pháo chúc mừng mới phải!

Thế nhưng tại sao cô ấy vẫn luôn không kìm lòng được mà cứ hồi tưởng lại trong đầu lời nói ban nãy của Tô Lam chứ?

Cứ nghĩ tới chuyện Lục Mặc Thâm sẽ làm những việc mà từng trải qua khi ở bên cạnh cô ấy với những người phụ nữ khác là ngay lập tức, ngọn lửa giận dữ trong lòng cô ấy sẽ lại bùng lên rực cháy.

Ngay khi Quan Triều Viễn và Tô Lam vừa đi khỏi, mẹ Lâm cũng bước ra ngoài.

Bà ấy nói với Lục Mặc Thâm: “Con rể này, mẹ giúp con dọn dẹp xong phòng dành cho khách rồi. Hôm nay đã trễ như vậy, con đừng quay về nữa!”

Nếu là trước đây, chỉ cần mẹ Lâm lên tiếng thì Lục Mặc Thâm căn bản sẽ không từ chối Thế nhưng bây giờ, trên khuôn mặt của anh ta chỉ hiện lên một nụ cười lịch sự nhàn nhạt: “Cô ơi, tài xế của cháu đã lên đường, hôm nay muộn quá rồi, cháu vẫn nên về nhà thì hơn.

Mẹ Lâm sững sờ một lúc, rốt cuộc cũng nhận ra rằng tâm trạng của Lục Mặc Thâm hình như có mấy phần không được ổn lắm: “Có điều… hiện giờ đã là mười giờ đêm rồi, con vẫn là ở lại đây đi! Phòng dành cho khách đó chính là chỗ con từng ở trước đây, cho nên chắc chăn sẽ không cảm thấy lạ lãm chút nào.

đâu”

Nhưng mà, Lục Mặc Thâm vẫn như cũ chống nạng đứng dậy: “Cám ơn cô ạ, lần sau chúng ta lại nói chuyện với nhau”

Nhìn thấy thái độ dứt khoát như thế của Lục Mặc Thâm, mẹ Lâm lập tức phục hồi lại tinh thần của mình: “Ồ, vậy thì, con cứ ngồi yên ở đó một lát đã đi. Chẳng phải người lái xe cho con còn đang trên đường tới đây sao? Mẹ thay con đi xem một chút, con đừng sốt ruột quá!”

Sau khi nói xong câu này, mẹ Lâm mạnh mẽ bắt Lục Mặc Thâm ngồi xuống ghế, quay người mang khí thế hùng hổ đi về phía Lâm Thúy Vân.

Một tiếng ‘Âm vang lên, cơn rùng mình dữ dội cứ như vậy giáng xuống đầu Lâm Thúy.

Vân, khiến cô ấy đau đớn tới nỗi hoài nghỉ tính mạng của chính bản thân, liệu còn sống hay đã chết.

Lâm Thúy Vân ôm lấy đầu mình và quay đầu lại: “Mẹ, mẹ làm gì thế, tại sao mẹ lại đánh con?”

Mẹ Lâm tức giận đến hộc máu: “Con nhóc chết tiệt này, con mau nói cho mẹ biết, con lại làm gì con rể mẹ rồi?” Lâm Thúy Vân sửng sốt: “Con chẳng làm gì cả mài”

Ngay cả nếu thật sự đã làm gì đó thì cũng là Lục Mặc Thâm làm gì cô ấy mới đúng chứt “Con còn dám ngụy biện! Nếu như không phải là do con khiêu khích cậu ấy, tại sao cậu ấy lại nhất quyết phải đi, không chịu ở lại hả?

Con xem chân của cậu ấy đi, đi đứng đã không tiện rồi, sao con còn chọc tức cậu ấy nữa vậy! Người ta là vì con nên mới bị thương, đầu óc của con không thể phát triển lên một chút được à? Bà tổ nhỏ của mẹ ơi, Lục Mặc Thâm, người ta đã đẹp trai, học hành lại giỏi giang, chỉ số thông minh còn cao nữa! Điều.

quan trọng nhất là cậu ấy có thể chịu đựng được cái tính nết hay nổi nóng của con! Con đi đâu tìm được một người đàn ông tuyệt vời, hoàn hảo như vậy chứ? Con cứ làm thế cho mẹ, đợi đến một ngày nào đó làm không được nữa, thì xem xem chính mình khóc lóc khổ sở như thế nào!”

Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân lập tức đầy choáng váng: “Mẹ đây là đang nói cái gì vậy?”

“Mẹ nói là con mau đi dỗ dành người ta đi!
 
Chương 3537


Chương 3537

Nếu như đêm nay cậu ấy vẫn nhất quyết đòi đi thì cứ chờ đó mà xem mẹ đánh gấy cái chân chó của con!”

Lâm Thúy Vân: “Bà Lâm à, mẹ có chắc mẹ thực sự là người đã sinh ra con không đấy?

Sao mà bây giờ, con cảm thấy cực kỳ hoài nghỉ liệu con có phải là được nhặt về hay không!”

“Nhanh cút đi cho mẹ!”

Trông thấy lần này mẹ Lâm đã thực sự lo.

lắng và sốt ruột, tới lúc ấy Lâm Thúy Vân mới gãi đầu và lẩm bẩm thầm thì: “Rõ ràng không phải chỉ là nói con muốn ra nước ngoài bồi dưỡng thêm thôi sao, cũng đâu đến mức đó đâu!”

“Con nói cái gì cơ?”

Ngay khi mẹ Lâm vừa nghe thấy câu này, cao độ giọng nói của bà ấy đã trực tiếp tăng lên tám nốt.

Bà ấy thực sự không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Lâm Thúy Vân: “Con đang nói cái gì thế? Đi nước ngoài!

Chuyện này xảy ra khi nào, sao mẹ không biết gì cả?”

Chính bản thân Lâm Thúy Vân cũng không còn gì để nói: “Con vừa mới nảy ra ý nghĩ này thôi. Hồi trước khi còn ở Lan Ly, con đã nhận được lời mời giao lưu học thuật nước ngoài. Con chỉ là không muốn từ bỏ lý tưởng của mình thôi mà”

Mẹ Lâm chính thức bó tay rồi: “Con muốn làm gì thì cứ làm đi!”

Đối mặt với Lâm Thúy Vân, mẹ Lâm dĩ nhiên đã cạn lời, bà ấy hậm hực xoay người bỏ đi.

Còn Lâm Thúy Vân thì quay đầu lại quan sát Lục Mặc Thâm, sau đó khế thở dài một hơi.

Người đàn ông Lục Mặc Thâm này chắc sẽ không vì tình yêu chân thành của bản thân mà yêu đến nỗi chết đi sống lại đâu nhỉ?

Tâm mắt xa xăm của cô ấy dừng lại trên đùi phải vẫn đang bó thạch cao của anh ta.

Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy có một nỗi cảm xúc mềm mại mà chua xót xuất hiện nơi góc nào đó trong trái tim mình, cô ấy bước qua bên đó: “Giáo sư Lục, anh nhất định phải về à?”

Lục Mặc Thâm nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái: “Đúng vậy.”

Lâm Thúy Vân suy nghĩ một lúc, kéo chiếc ghế của cô ấy lại gần anh ta một chút, chặn ngay trước mặt anh ta “Có cần tôi đi cùng tiễn anh không?”

Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên một nụ cười lạnh đầy châm chọc: “Không cần đâu, đợi thêm một lúc nữa là trợ lý Liễu sẽ tới rồi, tôi không cần đến lòng tốt của cô đâu.”

Lâm Thúy Vân cứ như thế nhìn chằm chằm vào anh ta, với một cặp mắt tỏa sáng lấp lánh: “Vậy thì tôi sẽ ở đây, chờ cùng anh được”

Khuôn mặt điển trai của Lục Mặc Thâm trong nháy mắt đen lại như lộn chổng vó lên trời, cô nàng đanh đá chua ngoa và chẳng có chút lương tâm này căn bản chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn giữ anh ta lại.

Cười khẩy!

Lục Mặc Thâm vô cùng lạnh lùng nghiêng đầu sang một bên, trong lòng thầm nghĩ lúc trước bản thân chắc chăn là đã bị cửa kẹp chặt, cho nên mới thích một kẻ vô lại lòng lang dạ sói như vậy.

Nhìn phản ứng trẻ con của anh ta, Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà trên mặt vẫn phải kéo căng ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng, giả bộ mơ hồ: “Giáo sư Lục, anh nghĩ thế nào về việc tôi đi nước ngoài bồi dưỡng thêm?”

Ngay khi tiếng nói của cô ấy rơi xuống, Lâm Thúy Vân rõ ràng có thể cảm giác được áp suất không khí xung quanh mình đột ngột giảm mạnh.

Chậc chậc chậc!

Người đàn ông này có thể khống chế kìm nén cảm xúc của bản thân lại một chút được hay không vậy, thậm chí đến cả một người chẳng nhạy bén tẹo nào như cô ấy cũng đã nhận ra.
 
Chương 3538


Chương 3538

Lục Mặc Thâm giễu cợt: “Không phải lúc nấy cô đã nói là mình muốn đi nước ngoài thì cứ đi thôi sao, không cần phải bàn bạc cùng với bất kỳ ai cả ạ sao bây giờ lại phải tt kiến của tôi chứ”

Lâm Thúy Vân híp mắt lại, cô ấy đã xác định chắc chắn rằng quả nhiên bởi vì chuyện ấy nên anh chàng này mới trở nên bực bội như vậy!

Rõ ràng đây chỉ là ý nghĩ của cô ấy thôi mà, cô ấy cũng có định biến nó thành hành động thật sự đâu!

Thế nhưng cô ấy vừa mới nói dút lời, thì đã bị mấy người Tô Lam cực kỳ oán giận rồi.

“Có điều vấn đề ở đây, anh chính là người đàn ông của tôi mà, tôi đương nhiên phải hỏi ý kiến của anh chứ!”

Đôi mắt của Lâm Thúy Vân chợt vụt sáng lên, đàng hoàng và trịnh trọng nhìn anh ta.

Nhưng mà sau khi Lục Mặc Thâm nghe thấy lời này, cơn tức giận vừa mới bị cưỡng chế đè nén xuống lại đột nhiên bùng nổ.

Anh ta quay đầu lại nhìn chãm chäm vào.

Lâm Thúy Vân, gần như là nghiến răng nghiến âm Thúy Vân, có phải lần nào cũng phải đợi đến khi có người khác tới nhắc nhở em thì em mới có thể nhớ ra rằng anh là người đàn ông của em không!”

Lâm Thúy Vân lập tức ngây người ra đó, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Lục Mặc Thâm bóp lấy hai má cô, bên trong đôi mắt phảng phất như đang có ngọn lửa tức giận bùng cháy dữ dội: “Có phải là từ đầu đến cuối, em đều cảm thấy là anh ép buộc em đúng không? Hiện tại vất vả lắm mới tìm ra được lý do chạy trốn xa khỏi người anh, vậy nên em rất chỉ là vui vẻ, đúng không? Rất khoái chí đúng không? Đang nóng lòng muốn đốt pháo chúc mừng, đúng không?”

Lâm Thúy Vân ngay lập tức trợn tròn mắt: “Người đàn ông này có kỹ năng đọc được suy nghĩ của người khác à? Anh ấy vậy mà lại có khả năng nhìn thấu được cả mấy chuyện này!

Mà phản ứng đó của Lâm Thúy Vân đã rơi vào trong mắt Lục Mặc Thâm, từ đấy cắt đứt sợi dây lý trí cuổi cùng trong đầu anh ta.

Anh ta nheo mắt, nhếch khóe miệng cười nhạt: “Anh nói có đúng hay không?”

Trong lòng Lâm Thúy Vân hoảng hốt, cô ấy luôn cảm thấy nụ cười của Lục Mặc Thâm thật sự khiến người khác sợ hãi quá rồi, làm cô ấy nhất thời cũng bắt đầu nói năng hơi lộn xộn: “Anh nói không sai, ban đầu đúng là tôi đã nghĩ như vậy, có điều…”

“Anh hiểu rồi” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lục Mặc Thâm đột nhiên lên tiếng, ngắt lời cô ấy.

Lâm Thúy Vân thấy rõ bên trong đôi mắt vốn dĩ đang hừng hực lửa giận của anh ta, như thể có một trận mưa to gió lớn đột ngột ập đến.

Tất cả ngọn lửa trong nháy mắt đều bị dập tắt, chỉ còn lại bóng tối trải dài bất tận.

Không hiểu vì sao, Lâm Thúy Vân, người vừa rồi còn cười đùa tí tửng muốn trêu đùa anh ta, trong chớp mắt cũng cảm thấy hơi luống cuống.

Nhìn thấy Lục Mặc Thâm đứng lên, Lâm Thúy Vân cũng lập tức đứng dậy theo: “Lục Mặc Thâm, tôi không có ý đó.”

“Vậy nói cho anh biết đi, rốt cuộc ý của em là gì?”

Lâm Thúy Vân nhất thời sửng sốt: Làm sao cô biết được ý của mình là gì đây nhỉ?

Câu nói lúc nãy của cô ấy còn chưa nói xong đã bị ngắt lời “Tôi… Thực ra, ý của tôi là…’ Lâm Thúy Vân mới nói được nửa câu thì trước cửa biệt thự bỗng nhiên có ánh đèn chợt lóe lên.

Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại của Lục Mặc Thâm vang lên.
 
Chương 3539


Chương 3539

Anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, vô cùng thờ ơ mà liếc nhìn, phát hiện đó là trợ lý Liễu gọi tới.

Như vậy thì chiếc xe đậu bên ngoài biệt thự có lẽ cũng là do trợ lý Liễu lái tới đây!

Chỉ có điều, Lục Mặc Thâm không nhận điện thoại, mà chăm chú nhìn Lâm Thúy Vân với ánh mắt sáng rực, giống như là đang muốn chờ lời giải thích tiếp theo của cô ấy.

Cho tới tận bây giờ, Lâm Thúy Vân cũng chưa từng đối mặt với một Lục Mặc Thâm như thế này, anh ta cực kỳ cố chấp muốn có được câu trả lời.

Trong lúc nhất thời, cô ấy chợt cảm thấy hơi căng thẳng, thậm chí còn lắp ba lắp bắp và không biết nên nói gì cho phải.

“Mình muốn biểu lộ cho anh ấy thấy tấm lòng của bản thân sao?”

Nói cho anh ta biết rằng lúc đầu cô ấy đúng thật là đã cảm thấy rằng bản thân bị ép buộc, hơn nữa cô ấy vẫn luôn coi Lục Mặc Thâm như kẻ thù.

Nhưng mà sau khi biết được anh ta chính là nam thần trong nhà vệ sinh của mình, cả suy nghĩ lẫn tình cảm của cô ấy đã xảy ra những thay đổi như long trời lở đất.

€ó lẽ từ lúc nào đó, Lục Mặc Thâm đã thay đổi một cách vô tri vô giác, ngầm hiện diện trong lòng cô ấy.

Chẳng qua là trong giây phút ngắn ngủi khi rơi xuống sườn dốc, cô ấy mới bắt đầu nhận ra rằng, thật ra mình cũng thích anh ta.

Biết bao lời muốn nói chất đầy bụng đã lên đến tận cổ họng rồi nhưng cuối Thúy Vân chỉ biết nói ra một câu ngắn ngủi: “Hmm… Điện thoại của anh cứ reo kìa, nếu không có gì thì anh nghe máy trước đi?”

Lục Mặc Thâm khẽ nhếch miệng, rất nhanh sau đó lại lạnh lùng cười.

Anh ta xoay người, đồng thời nhấn nút trả lời “Boss, tôi đã đến trước cửa nhà cô Lâm rồi”

Trợ lý Liễu vốn có hẹn với Tần Tấn Tài cùng chơi Vương giả vinh diệu kia mà.

Dựa theo thói quen trước kia, chỉ cần Boss đi đến nhà cô Lâm ăn cơm chiều thì thường sẽ không về nhà.

Vì vậy, sau khi anh ta suy đoán xong cất bao lớn bao nhỏ hành lý rồi to gan yên tâm chạy đến bệnh viện trung tâm chơi với Tân Tấn Tài.

Thế nhưng, cmn, khi bọn họ đang đánh hăng, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì điện thoại rung, là Lục Mặc Thâm gọi tới Anh ta ném một câu ngắn gọn, mnười phút nữa đón tôï, sau đó thẳng thừng tắt máy.

Vẻ mặt trợ lý Liễu trở nên mơ hồ, mọi việc quá nhanh, anh ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đã kết thúc rồi Cho nên anh ta đành phải lấy cớ đi WC, sau đó dùng tốc độ ánh sáng chuồn tới.

Cmn, tự khiến cho một pháp sư đang sống sờ sờ thành cái khiên thịt, anh ta tức đến mức suýt chút nữa là thẳng tay đập nát điện thoại di động của mình.

“Họ Liễu kia, mẹ nó, ông đây muốn báo cáo cậu!”

Trợ lý Liễu ngồi trong xe rùng mình một cái, sau đó tiếp tục đờ đẫn chờ Lục Mặc Thâm lên xe.

Trước biệt thự, Lục Mặc Thâm cầm điện thoại, hờ hững mở miệng: “Tôi chuẩn bị ra đây”

Nói xong câu đó, anh ta lại tiếp tục cúp điện thoại, quay đầu nhìn lướt qua Lâm Thúy Vân, phát hiện cô nhóc đanh đá kia vẫn còn đang ngơ ngác nhìn anh ta, hoàn toàn không hề có một chút thái độ nhận sai nào cả.

Được, được lắm.

Lục Mặc Thâm chống gậy, bước đi tập tễnh, quay người muốn rời đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng anh ta lướt qua trước mặt cô ấy, Lâm Thúy Vân mới hồi phục tinh thần: “Giáo sư Lục, anh đi đâu thế?”

Dường như là ngay cả đầu Lục Mặc Thâm cũng không quay lại, cứ thế nói: “Về nhà”
 
Chương 3540


Chương 3540

“Không cho phép đi”

Lâm Thúy Vân vội vàng đuổi theo, hai tay mở lớn ngăn trước mặt Lục Mặc Thâm, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Không cho phép đi!”

Lục Mặc Thâm càng có thêm nhiều tia hy vọng, nhìn vào mắt cô ấy rồi hỏi: “Vì sao?”

Lâm Thúy Vân do dự một chút, sau đó mở miệng: “Mẹ tôi nói muốn giữ anh…

Lúc này, Lâm Thúy Vân còn chưa kịp nói xong thì Lục Mặc Thâm đã lập tức xoay người rời đi, không quay đầu lại, cũng không chút do dự.

Lâm Thúy Vân đứng yên tại chỗ đó, lập tức trợn tròn mắt: “Lục Mặc Thâm!”

Hét lớn tiếng như vậy nhưng Lục Mặc Thâm vấn không hề quay đầu lại.

Lâm Thúy Vân chỉ có thể đứng sừng sững ở nơi đó, trơ mắt nhìn Lục Mặc Thâm được trợ lý Liễu dìu lên xe.

Chiếc xe màu đen kia không dừng lại thêm một giây nào cả, cứ như vậy mà lướt đi…

“Lục Mặc Thâm…”

Lâm Thúy Vân phát hiện ra chỗ không đúng, nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng khi cô ấy chạy ra đến cửa, ngay cả bóng dáng chiếc xe của Lục Mặc Thâm cô ấy cũng không nhìn thấy.

“Lâm Thúy Vân… Lâm Thúy Vân, mày điên rồi sao! Bình thường lanh lợi lắm cơ mà, bây giờ sự lanh lợi ấy chạy đi đâu hết rồi hả?”

Lâm Thúy Vân đứng ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Rốt cuộc là hôm nay Lục Mặc Thâm bị làm sao vậy nhỉ?

Bình thường anh ta tích cực với mình lắm cơ mà, đâu như thế này đâu. Chẳng lẽ anh ta giận thật à?

Lâm Thúy Vân ủ rũ trở về phòng, muốn gọi điện thoại cho Lục Mặc Thâm.

Nhưng khi nhìn thấy mấy chữ “Lục cầm thú” trên màn hình, ngón tay cũng không ấn xuống được.

Mẹ Lâm đi ra không thấy Lục Mặc Thâm đâu, vô cùng kinh ngạc: “Con bé kia, con rể mẹ đâu, sao không thấy đi vào?”

Lâm Thúy Vân uể oải nói: “Đã đi rồi”

Mẹ Lâm trực tiếp giơ chân lên: “Mày nói cái gì? Đi rồi? Lâm Thúy Vân, vừa rồi mẹ đã dặn mày thế nào hả? Mày lại để người chạy mất? Mày bị làm sao thế hả con?”

Lâm Thúy Vân bực mình lên tiếng: “Mẹ ơi, người ta cũng trưởng thành rồi, cũng có tay có chân, anh ta muốn đi con làm sao mà ngăn được đúng không?”

Mẹ Lâm bây giờ mới phát hiện ra, tâm tình của Lâm Thúy Vân hình như có gì đó không đúng: “Này, cãi nhau rồi hả?”

Lâm Thúy Vân bực tức trừng mắt liếc mẹ mình một cái: “Con mệt rồi, muốn về phòng ngủ, gặp lại mẹ sau!”

Thấy con gái nhà mình thở hồng hộc leo lên tầng hai, chân mày mẹ Lâm xiết chặt lại: “Xong đời, lần này cãi nhau thật rồi nhỉ?”

Mẹ Lâm suy nghĩ một lúc, rồi vội vã quay lại phòng khách đi tới chỗ bên cạnh chiếc điện thoại Lúc ăn cơm tối cha Lâm có uống chút rượu, bây giờ đang năm trên ghế sô pha bên cạnh nghỉ ngơi Vừa nhìn thấy mẹ Lâm đi tới chỗ điện thoại thì cau mày: “Vợ này, bà đang làm gì thế?

“Tôi còn có thể làm gì được nữa, Thúy Vân với con rể chúng ta cãi nhau rồi, ông nói xem có phải con bé Thúy Vân Kia gây chuyện không, đột nhiên nói với con rể là nó phải ra nước ngoài du học, chäc chăn con rể của tôi đã cảm thấy tức giận, tôi phải đi giải thích lý do cho thật tốt!”
 
Chương 3541


Chương 3541

Nghe nói như vậy, cha Lâm lảo đảo đứng dậy, ngăn cản hành động của mẹ Lâm: “Bà làm cái gì thế hả? Đây là chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ!”

“Nhưng vấn đề là EQ của Lâm Thúy Vân giống hệt ông, thấp vô cùng thấp! Nếu như tôi không xen vào, con rể có thể bị người ta câu dẫn chạy mất thì phải làm thế nào?”

“Trông bà như vậy chắc là không hiểu rồi, bởi vì EQ của con gái chúng ta quá thấp, nên căn bản cũng chẳng cảm nhận được con rể thích nó bao nhiêu, hai đứa nó sống chung với nhau, thỉnh thoảng cãi nhau một chút để hâm nóng tình cảm, bà xem vẻ mặt đăm chiêu ủ dột của Thúy Vân vừa rồi là biết, bà nhất định phải nhìn xa trông rộng vào! Chuyện này cứ để chúng nó tự xử lý đi, bà ở giữa, chỉ biết tạo thêm phiền phức!”

Vẻ mặt mẹ Lâm hoài nghỉ: “Có thật thế không?”

“Còn không phải vậy à! Chuyện vợ chồng trẻ người ta xích mích, đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp, nếu như bề trên nhúng tay vào, có thể khiến mọi chuyện biến nên dù thế nào đi chăng nữa bà cũng chớ nhiều chuyện!”

Mẹ Lâm suy nghĩ một lúc, rồi mới chịu gật đầu và đặt điện thoại xuống: “Ông nói cũng phải”

Chỉ có điều suy nghĩ một lúc, bà đột nhiên lại cáu kinh: “Ngày hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì đây, thăng nhóc khốn kiếp Lâm An Nguyên kia chọc cho tôi tức giận còn chưa tính, cái con bé Lâm Thúy Vân này cũng không để tôi bớt lo được chút nào, thật là tức chết đi được!”

Lục Mặc Thâm lên xe không lâu sau, xe lập tức khởi động.

Lúc lái xe, trợ Lý Liễu rõ ràng cảm thấy tâm trạng của Boss nhà mình vô cùng không tốt.

Trước kia mỗi khi từ nhà họ Lâm về, không lần nào là không sảng khoái đầy mình.

Hôm nay nhiệt độ trong không khí sao lại thấp thế nhỉ?

Qua kính chiếu hậu, trợ lý Liễu lén nhìn boss nhà mình mấy lần.

Cuối cùng vào lần thứ N mà anh ta nhìn trộm, Lục Mặc Thâm cuối cùng cũng không nhịn được: “Nhìn cái gì mà nhìn, cậu có tin tôi móc mắt cậu ra không?”

Trợ Lý Liễu bị dọa tới mức co rụt cổ lại, vội vã chuyển ảnh mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ chuyên chú vào việc của mình là lái xe.

Nhưng chỉ vừa im lặng được vài giây, anh ta vẫn không sợ chết mở miệng nói: “Boss hôm nay anh sao vậy, không vui sao?”

Lục Mặc Thâm còn chẳng thèm cho anh †a một cái liếc mắt: “Mắc mớ gì tới cậu!”

“Boss, tôi là nhân viên của anh, đang quan tâm anh, sao anh lại thô lỗ vậy chứ.

Lục Mặc Thâm cũng chẳng buồn để ý tới anh ta, anh chọn yên lặng.

Trợ lý Liêu thấy sắc mặt của Lục Mặc Thâm không ổn, nghĩ phải rời sự chú ý của anh ta một chút.

“Boss, bữa cơm tối hôm nay ăn có ngon không? Theo lý mà nói thì cô ấy nên nghĩ hết tất cả các cách để giữ anh lại… “

“Anh còn con mẹ nó không câm miệng lại thì có tin là tôi sẽ đạp thẳng anh xuống hay không?”

Lục Mặc Thâm nổi khùng lên.

Trợ lý Liễu vội vàng câm miệng, không dám nói năng gì nữa.

“Xong đời rồi, hình như lần này boss giận thật rồi!”

Ánh mắt tăm tối của Lục Mặc Thâm nhìn xe cộ đi lại như mắc cửi phía ngoài cửa xe.

Nếu dựa theo phong cách bình thường của anh ta thì anh ta nhất định sẽ không nói không rãng kéo Lâm Thúy Vân lại dạy dỗ một phen.

Cô nàng đanh đá chua ngoa này bình thường thì rất hung ác, nhưng lần nào ở trên giường cũng bị anh ta phạt đến ngoan ngoãn mới thôi.

Nhưng lúc này Lục Mặc Thâm không muốn làm như vậy nữa.
 
Chương 3542


Chương 3542

Anh ta muốn Lâm Thúy Vân nhìn rõ trái tim của cô ấy.

Cho dù có là loại tình cảm gì đi chăng nữa, nếu như chỉ có một bên cứ cố gắng mãi mà không có được bất cứ câu trả lời nào thì một ngày nào đó cũng sẽ mệt mỏi chán ngán mà thôi.

Nếu Lâm Thúy Vân không muốn trực tiếp đối mặt thì anh ta sẽ ép cô ấy làm vậy là được.

‘Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên mình ép buộc cô ấy như vậy”

Lục Mặc Thâm rũ mắt xuống, ánh mắt cực kì phức tạp.

Lại nói đến Lâm Thúy Vân, sau khi trở lại phòng của mình thì cô ấy ngã xuống giường một cái thật mạnh.

Cô ấy úp mặt xuống gối, trong đầu liên tục hiện ra hình ảnh khi Lục Mặc Thâm rời đi.

Ánh mắt của anh ta khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.

Lâm Thúy Vân cản chặt môi mình, sau khi ở trên giường lăn qua lộn lại một trận thì cô ấy không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Tô Lam.

Lúc này Tô Lam còn đang trên đường về nhà.

Khi cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên thì rõ ràng là bị dọa cho sợ hết hồn.

Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên, sau khi cô thấy là Lâm Thúy Vân gọi điện thoại tới thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Alo, Thúy Vân à?”

“Tô Lam ơi, mình nên làm gì bây giờ?”

Điện thoại vừa mới kết nối thì cô đã nghe được tiếng Lâm Thúy Vân rên rỉ “Làm sao thế? Thúy Vân, cậu nói chậm một tí đi”

Sau khi Quan Triều Viễn nghe cô nói như thế thì nhìn Tô Lam một cái theo phản xạ như: đang dùng ánh mắt dò hỏi cô: ‘Làm sao vậy?

Tô Lam lắc đầu: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lâm Thúy Vân rầm rì hơn nửa ngày mới ngượng ngượng ngùng ngùng mở miệng: “Lục cầm thú đi rồi. .

“Đi rồi? Ý cậu giáo sư Lục về nhà rồi ấy hả?”

Lâm Thúy Vân lúng búng nói: “từ”

“Làm sao thế? Chuyện này thì có vấn đề gì à? Chẳng lẽ lúc trước anh ấy vẫn ngủ lại ở nhà cậu à?”

Lâm Thúy Vân cũng chẳng để ý đến chuyện có nói lỡ miệng hay không nữa: “Nhưng nếu giống như lúc trước thì anh ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế ăn vạ trong nhà mình rồi, lần này hình như anh ta giận thật đấy”

Lâm Thúy Vân kể lại chuyện sau khi họ rời đi cho Tô Lam nghe, càng kể càng chột dạ.

Tô Lam càng nghe thì lông mày càng nhăn chặt lại, đến cuối cùng thì cô đã sắp.

không nghe nổi nữa rì “Lâm Thúy Vân, mình nói này, rốt cuộc là sự thông minh mọi khi của cậu biến đi đâu vậy hả? Cậu nói như thế thì sao giáo sư Lục có thể không tức giận được? Người ta chờ cậu đi dỗ để anh ấy ở lại, cậu thì hay rồi… “

“Tô Lam, mình thật sự biết sai rồi mà, thế nhưng… . thế nhưng từ xưa đến nay mình đã nói mấy lời buồn nôn với Lục Mặc Thâm bao giờ đâu, lúc đó trong đầu mình thật sự là chết máy mà, cái gì cũng không nói ra khỏi miệng được. .. Tô Lam, mình nên làm cái gì bây giờ?”

Lâm Thúy Vân thực sự đã choáng váng cả người rồi.

Trước khi gặp Lục Mặc Thâm thì cô ấy vẫn là một tờ giấy trằng, đừng nói đến tiếp xúc thân mật mà ngay đến cả nắm tay với người khác cũng không có, Lục Mặc Thâm chính là Cô ấy chưa từng trải qua bất cứ mối tình nào cả, càng không biết nên xử lý quan hệ giữa hai người như thế nào.
 
Chương 3543


 

Chương 3543

Vậy nên ngoại trừ việc tìm Tô Lam giúp đỡ thì cô ấy không biết phải làm gì nữa cả “Thúy Vân, trước khi mình giúp cậu nghĩ cách thì cậu phải trả lời mình vài câu trước đã”

“Cậu hỏi đi”

“Ở trong lòng cậu thì rốt cuộc giáo sư Lục được cậu đặt ở vị trí nào?”

“Cái gì?”

“ý của mình là, cậu có thích anh ấy không?”

Lần này Lâm Thúy Vân không hề do dự chút nào, cô ấy rất nghiêm túc gật đầu: “Mình thích”

“Vậy cậu có yêu anh ấy không?”

“Yêu ư?”

Lâm Thúy Vân lập tức ngẩn cả người r cô ấy thậm chí còn cảm thấy tới bây giờ cô ấy vẫn không hiểu đến cùng thì cái gì mới là yêu “Yêu chính là người kia ở trong lòng mình một cách vô điều kiện, cho dù có đi tới đâu thì lúc nào cũng sẽ nhớ kỹ người ấy trong lòng. Thậm chí vì người đó, cậu có thể chịu đựng được đau đớn trên thân thể, dẫn vặt trên tỉnh thần, muốn đào tim đào phổi, đưa những thứ tốt nhất trên toàn thế giới cho người đó.”

Những lời Tô Lam lời tràn ngập tình cảm, có lẽ trong khi ở chung với Quan Triều Viễn thì cô mới cảm nhận được cái gì gọi là yêu Vậy nên khi Lâm Thúy Vân hỏi vấn đề này thì cô mới có thể nói được rõ ràng và tự nhiên như thế.

Lâm Thúy Vân do dự một chút: “Thực ra mình cũng không hiểu lắm, mình chỉ biết là khi anh ta bị thương thì mình sẽ rất khó chịu. Anh ta ở bên cạnh cô gái khác thì mình lại càng đau khổ đến nghẹt thởi Khi người nhà anh ta không cho mình và anh ta ở bên nhau thì mình cũng sẽ đau lòng, thế nhưng mình vẫn muốn tiếp tục!”

Từ xưa đến này, Lâm Thúy Vân là người có tính tình qua loa, vậy mà khi cô ấy nói những lời này thì đột nhiên lại thấy hai mắt cay cay, rõ ràng là cô ấy cũng đã yêu Lục. thế nhưng mỗi lần ở bên anh ta lại không kiểm soát được bản thân mình, cứ nhất định phải khoác cái vẻ đanh đá chua ngoa lên.

Đây không phải là Lâm Thúy Vân thực sự, Lâm Thúy Vân thức sự là người dám yêu dám hận, tuyệt đối sẽ không lo trước lo sau như thết Ở bên kia điện thoại, sau khi Tô Lam nghe được câu trả lời của Lâm Thúy Vân thì viên đá trong lòng mới rơi xuống đất.

“Nếu bé cưng Thúy Vân nhà mình đã có thể nói ra những lời này thì có nghĩa là ít nhất cậu ấy cũng đã sắp hiểu ra rồi. Như vậy thì chuyện sau này cô ấy cũng sẽ xử lí tốt thôi” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tô Lam, mình biết nên làm như thế nào rồi Khóe miệng Tô Lam cong lên: “Thúy Vân nhà ta đúng là thông minh nhanh trí, vừa nói đã hiểu rồi! Sau này cậu định làm gì?”

Đôi mắt to xinh đẹp của Lâm Thúy Vân nheo lại, bên trong có một tia sáng trong vắt chợt lóe lên: “Làm gì ư? Còn có thể làm gì nữa! Từ trước đến giờ phong cách của Lâm Thúy Vân này đều là mạnh mẽ dứt khoát, bây giờ mình sẽ ra ngoài chặn trước cửa nhà anh ta luôn!”

Nói xong lời này thì Lâm Thúy Vân lộn mèo một cái rồi lao từ trên giường xuống: “Tô Lam, mình không nói chuyện với cậu nữa, mình phải tranh thủ thời gian đây”

Tô Lam nói không sai, nếu như thật sự yêu một người thì phải có can đảm nói ra mới được.

Ở tầng dưới, khi mẹ Lâm đang thấp thỏm bất an thì đột nhiên nghe được một chuỗi tiếng bước chân cực kì dồn dập truyền đến từ chỗ rẽ trên tầng hai Khi bà ấy quay đầu nhìn lại thì Lâm Thúy

Vân cầm túi xách trong tay rồi vọt xuống như một cơn gió.

Mẹ Lâm thấy dáng vẻ hấp tấp của cô ấy thì sốt ruột đến mức lập tức nhảy dựng lên: “Bà tổ nhỏ, con định làm cái gì đấy?”

Lâm Thúy Vân vừa đỡ tay vịn cầu thang nhanh chóng chạy xuống, vừa vẫy tay: “Còn có thể làm gì nữa, con đi dỗ con rể của cha mẹ về đây!”

Vừa mới nói dứt lời thì Lâm Thúy Vân đã chạy mất tiêu rồi, chỉ còn dư lại một mình mẹ Lâm ngơ ngác đứng tại chỗ, mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại được.

Mẹ Lâm thậm chí còn không dám tin tưởng mà quay đầu nhìn về phía cha Lâm: “Cha nó ơi, tôi không nghe lầm đấy chứ?”
 
Chương 3544


Chương 3544

Cha Lâm cười híp mắt gật đầu: “Bà không nghe lâm đâu, cuối cùng thì con gái của chúng ta cũng hiểu ra rồi! Tôi đã bảo với bà rồi mà, chuyện của hai đứa nhỏ thì cứ để cho chính chúng giải quyết, những người lớn tuổi như chúng ta tuyệt đối đừng xen vào bên trong làm bậy làm bừa, đỡ phải càng giúp càng loạn!”

Mẹ Lâm vừa nghe lời này thì cuối cùng cũng vui rạo rực ngồi xuống: “Tối hôm nay ầm ï nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng có một việc làm tôi vừa lòng rồi”

Mẹ Lâm cảm thán hai câu rồi lại đứng phắt dậy: “Ôi chao, không được, tôi phải đi dọn dẹp phòng khách trước đã, lúc nữa con rể tôi còn đến chứ!”

Nói xong lời này thì mẹ Lâm ngâm nga hát rồi đi lên tầng dọn dẹp.

Chiếc Rolls-Royce màu đen của Quan Triều Viễn lao nhanh trong dòng xe cộ, sau khi Tô Lam cúp điện thoại thì vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Quan Triều Viễn cũng nhìn cô một cái: “Hóa ra em còn là chuyên gia trong chuyện tình cảm cơ à?”

Trên mặt Tô Lam thoáng qua một nụ cười ngượng ngùng: “Chuyên gia tình cảm gì đâu! Chẳng qua là em yêu đương sớm hơn cậu ấy một chút thôi, thực ra em cũng không biết ý kiến của em có thích hợp hay không nữa”

Ánh mắt của Quan Triều Viễn đột nhiên hơi lóe lên: “Bà Quan thân yêu, anh đang có một vấn đề tình cảm muốn được em tư vấn cho một chút”

“Anh nói xem”

Tô Lam trả lời rất nhanh, thế nhưng trong đầu cô lại bắt đầu suy nghĩ.

Quan Triều Viễn có vấn đề về tình cảm ư?

Chuyện này có đến chín mươi chín phần trăm là có liên quan đến mình rồi!

“Nếu như một người phụ nữ khi gặp khó khăn thì ngay lập tức nghĩ đến một người đàn ông, vậy có phải điều đó có nghĩa là người phụ nữ đó có sự ỷ lại, có cảm tình với người đàn ông kia không?”

Âm thanh của Quan Triều Viễn rất nhẹ, nhưng khi lời nói này rơi vào trong tai Tô Lam thì lại đột nhiên khiến lòng cô trĩu xuống.

Ánh mắt của cô hơi lấp loé, thậm chí lúc này cô còn chẳng có can đảm để nhìn thẳng vào Quan Triều Viễn nữa.

“Có phải anh ấy đã biết cái gì rồi hay không? Lẽ nào anh ấy hỏi mình chuyện này là đang ám chỉ mình và Lục Anh Khoa ư? Không, không thể nào… ?

Dựa theo tính tình của Quan Triều Viễn, nếu như anh thật sự biết chuyện này rồi thì chắc chắn sẽ giận tím mặt chứ không thể nào ngậm bồ hòn làm ngọt như thế này được.

Tô Lam ôm một tia may gượng gạo ho khan hai thích: “Chuyện này… thực ra em cảm thấy chuyện như vậy cũng không thể nói quá chắc chắn được, có lẽ là người kia có chuyện gì khó nói nên lời chăng?”

“Thật không?”

Sau khi Quan Triều Viễn lạnh nhạt trả lời lại một câu thì không nói gì thêm nữa.

Bầu không khí vốn đã thoải mái hơn nhờ cuộc điện thoại của Lâm Thúy Vân thì lúc này lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo.

Lúc này Tô Lam chỉ cảm thấy như đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than, nhưng may mà cho đến khi họ đến biệt thự rồi xuống xe trở về phòng thì Quan Triều Viễn cũng không nhắc lại chuyện này nữa, giống như đây chỉ là một vấn đề mà anh đột nhiên thuận miệng hỏi tới mà thôi.

Sau khi hai người tắm rửa xong xuôi thì Quan Triều Viễn ôm cô rồi bình tĩnh nói: “Đi ngủ sớm thôi.”

Lúc này Tô Lam vừa chột dạ vừa căng thẳng.
 
Chương 3545


Chương 3545

Cô chỉ có thể để mặc Quan Triều Viễn ôm mình nằm trên giường, cho dù cô rất muốn đi vào vườn hoa lấy đồ nhưng lại không có cách nào đi ra được cả Tô Lam đầy bụng tâm sự nằm trong lồng ngực Quan Triều Viễn lăn qua lộn lại mãi cho đến khuya thì mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi Trong khoảng thời gian này, cũng đã nhiều lần Tô Lam không nhịn được muốn nói thẳng với Quan Triều Viễn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn thì trong lòng cô lại bắt đầu bồn chồn.

Cô có một bụng lời giải thích nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tô Lam tỉnh lại thì Quan Triều Viễn đã không ở bên cạnh cô nữa rồi.

Cô mơ mơ màng màng rời giường, lúc cô rửa mặt xong xuôi, đi tới phòng khách thì phát hiện hai đứa bé đã đi nhà trẻ rồi, chỉ có một mình Lâm Mộc đang làm việc ở trong phòng bếp.

Lâm Mộc vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Tô Lam đi xuống tầng nên vội vã bưng bữa sáng ra: “Sao bà chủ lại thức dậy sớm như vậy, cô không ngủ thêm một lúc nữa à?”

‘Sớm ự?

Tô Lam nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện bây giờ cũng mới bảy giờ mà thôi Bình thường thì cho dù trong công ty có chuyện phải giải quyết thì Quan Triều Viễn cũng sẽ đợi đến khoảng tám giờ rưỡi mới ra khỏi nhà, sao ngày hôm nay mới sáng sớm thế này đã không thấy người đâu rồi?

“Bà có biết ông chủ đi đâu không?”

“Ông chủ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, còn dặn tôi đừng đánh thức cô, cho cô nghỉ ngơi nhiều một chút nữa. Ông chủ bảo hôm nay sẽ về hơi muộn một chút nên cô cứ ở trong nhà làm việc gì mình muốn cũng được”

“Sớm như vậy đã đi ra ngoài… ° Tô Lam vừa nói thầm vừa ngồi xuống bên cạnh bàn ăn bưng cốc sữa bò lên uống một ngụm.

Đột nhiên cô cảm thấy trong đầu có một tỉa sáng lóe lên Cô vội vã đứng dậy rồi xoay người đi về phía vườn hoa bên ngoài.

Suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện quan trọng nhất rồi!

Tô Lam nhanh chóng tìm được một cây mẫu đơn trắng, sau đó cô quỳ một chân xuống đất rồi đào bới xung quanh xem có chôn dấu món đồ gì hay không.

Nhưng Tô Lam tìm một lúc lâu mà trong đất bùn phía dưới cây mẫu đơn trằng này lại không có một chút dấu vết bị đào bới ra gì cả.

Đồ vật đó giấu ở đây, chỉ cần chăm chú tìm một lúc thì nhất định có thể tìm được, nhưng Tô Lam đã lật tung cây mẫu đơn trắng này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài một lần rồi mà lại không thấy bất cứ dấu vết nào của khẩu súng bị giấu ở đây cả.

Tô Lam ngay lập tức ngẩn cả người ra, cô suy nghĩ một lúc rồi về phòng lấy ra điện thoại di động của mình.

Cô định gọi điện thoại cho Lục Anh Khoa, nhưng do dự một lúc rồi đổi thành gửi tin nhắn, chỉ có điều tin nhắn này cứ thế mất tăm mất tích, không nhận lại được bất cứ câu trả lời nào của Lục Anh Khoa cả.

Tô Lam nghĩ, có thể là lúc này Lục Anh Khoa đang làm việc với Quan Triều Viễn nên không tiện trả lời tin nhắn, vậy nên cô đặt điện thoại di động xuống rồi hơi thấp thỏm trở lại phòng khách tiếp tục ăn sáng.

Lúc Tô Lam ăn gần xong bữa sáng thì chuông cửa bên ngoài biệt thự đột nhiên vang lên.

Lâm Mộc vừa mới xin phép Tô Lam, lúc này bà ấy đã ra ngoài mua thức ăn rồi nên trong cả căn biệt thự cũng chỉ còn lại có một mình Tô Lam mà thôi.

Cô đứng dậy đi tới cửa rồi mở cửa ra Xuất hiện ở trước mặt cô là một người đàn ông có vóc dáng cao gây đáng ngưỡng mộ và gương mặt cực kì đẹp trai.

Người đó mặc áo khoác jacket màu đỏ thắm, tóc ngắn màu nâu nhạt xoăn nhẹ tự: nhiên, dáng vẻ có hơi nữ tính.

Chỉ có điều vẻ mặt của người đàn ông này cực kì tối tăm, người đó đang căm ghét nhìn chăm chằm vào Tô Lam.
 
Chương 3546


Chương 3546

Tô Lam chỉ cảm thấy người đàn ông này trông rất quen, đặc biệt là đôi mắt cáo của người đó, khi tràn ngập tình cảm thì có thể khiến phụ nữ bị quyến rũ dễ như ăn cháo, nhưng khi trong đôi mắt cáo này tràn ngập sự độc ác và bạo lực thì lại khiến cho người ta cảm thấy trong lòng run sợ.

Trong lòng Tô Lam đột nhiên tràn đầy cảm giác không an toàn, cô gần như là theo phản xạ lùi về phía sau một bước.

Nhưng đột nhiên trong đầu cô có một tia sáng lóe lên, cô nghĩ ra rồi!

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô không phải là người lúc trước động tay động chân với cô trong tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên hay sao?

Hình như tên cậu ta là… Quan Hạo Nhân!

Nhưng sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ cậu ta đến tìm Quan Triều Viễn ư?

Tô Lam cũng không có một chút ấn tượng tốt nào đối với người đàn ông này cả, cô hơi nhíu mày lại: “Cậu đến tìm Quan Triều Viễn à? Anh ấy không có ở đây đâu”

Quan Hạo Nhân lạnh lùng nhìn chảm chäm vào cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thậm chí còn mang theo sự khinh bỉ ghét bỏ cực kì rõ ràng: “Tôi không đến tìm anh hai, tôi đến tìm cô”

Quan Hạo Nhân khiến Tô Lam cảm thấy hơi bất an, dù sao ngay trong lần đầu tiên hai người gặp nhau thì người đàn ông này đã táy máy tay chân với cô rồi, cách ăn nói cũng không sạch sẽ gì Bây giờ nhìn thấy cậu ta, Tô Lam nhíu chặt hai hàng chân mày lại, rõ ràng là cô cũng.

không tin câu nói này của cậu ta: “Tìm tôi ư?”

Sau khi Quan Hạo Nhân nhìn thấy phản ứng này của cô thì nụ cười mỉa mai trên mặt cậu ta lại càng rõ ràng hơn: “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không động vào người đàn bà của anh em mình đâu, nhận thức tôi vẫn phải có! Chỉ tiếc là có những người lại không hiểu được đạo lý này!”

“Cậu nói như vậy là có ý gì?”

Quan Hạo Nhân không trả lời câu hỏi của cô mà lấy một cái túi giấy kraff từ túi tiền phía Sau ra.

Gương mặt của cậu ta rất lạnh lùng, cả người từ trên xuống dưới đè nén lửa giận khó có thể che lấp được, cậu ta đưa bàn tay đang cầm cái túi ra trước mặt Tô Lam: Tôi không quan tâm tại sao cô lại muốn thứ này, thế nhưng lần này cô đã hại Lục Anh Khoa tt Tô Lam kinh ngạc nhìn cậu †a: “Cậu nói cái gì? Cậu nói. .. Lục Anh Khoa anh ta làm sao vậy?”

Quan Hạo Nhân lạnh lùng nhìn cô: “Tôi cho răng cô là người phụ nữ của Quan Triều Viễn thì phải hiểu rõ người đàn ông của mình nhất mới đúng, thế nhưng lúc này cô lại cứ khăng khăng làm một chuyện cực kì ngu xuẩn. Cô thật sự cho răng anh hai không biết gì hết hay sao? Từ lần đầu tiên cô nhờ Lục.

Anh Khoa giúp đỡ thì anh ta cũng đã rơi xuống bùn rồi. Nếu như cô không phải là người phụ nữ của anh hai thì chắc chản là bây giờ tôi đã cho kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng như cô một viên đạn rồi!”

Sau khi Tô Lam nghe cậu ta nói như vậy thì hoàn toàn sợ ngây người, cô thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này nữa: “Lục Anh Khoa anh ta. .. nếu anh ta biết Quan Triều Viễn đã phát hiện ra từ lâu rồi thì tại Sao anh ta vẫn còn. . “

Tô Lam còn chưa nói hết cậu đã bị Quan Hạo Nhân thẳng thừng cắt lời: “Tôi cứ nghĩ rằng cô có thể xem như một người phụ nữ thông minh, thế nhưng hiện tại tôi mới phát hiện, trình độ giả ngu của cô còn tốt hơn! Vì một người phụ nữ mà làm trái lệnh của anh hai, thậm chí lẻn vào skynet sau lưng anh ấy để tìm kiếm manh mối về Tô Duy Nam cho cô, cô thật sự cho là anh ta làm như thế chỉ vì cô là người phụ nữ của ông chủ anh ta thôi sao?”

Ở sâu trong đầu óc cô như có một sợi dây thần kinh đột nhiên đứt đoạn, Tô Lam sợ hãi trợn tròn hai mắt, không dám tin tưởng mà lắc đầu: “Không, Lục Anh Khoa tuyệt đối sẽ không có tình cảm với tôi. . “
 
Chương 3547


Chương 3547

Quan Hạo Nhân lạnh lùng cười một tiếng: “Đúng là một người phụ nữ bạc tình bạc nghĩal”

Sau khi nói xong lời này thì Quan Hạo Nhân xoay người định rời đi, nhưng cậu ta còn chưa đi được mấy bước thì lại đột nhiên ngừng lại: “Nếu như lần này Lục Anh Khoa còn có mạng sống trở về, nếu cô dám đến gần anh ta nửa bước thì không quan tâm cô có phải là người phụ nữ của anh hai hay không, tôi đều sẽ không tha cho cô đâu!”

“Tôi.. “

Tô Lam cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Cô nhìn Quan Hạo Nhân xoay người muốn đi mà chỉ cảm thấy trong lòng võ cùng hổ thẹn bất an, cô nhanh chóng đuổi theo ngăn lại đường đi của cậu †a: “Bây giờ Lục Anh Khoa thế nào rồi? Cậu có thể nói cho tôi biết hay không?”

Quan Hạo Nhân lạnh lùng cười: “Nói cho cô biết ấy hả?”

“Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ tôi nên tôi sẽ nghĩ cách!”

“Nghĩ cách ư? Cái cách mà cô nói có phải là đi tìm anh hai cầu xin không?”

Tô Lam sửng sốt.

Nếu không thì làm sao bây giờ? Bây giờ ngoài việc cầu xin Quan Triều Viễn ra thì cô chẳng làm được gì nữa cả Đáy mắt Quan Hạo Nhân trồi lên một tia căm ghét: “Đủ rồi đấy! Cô đừng có ở chỗ này tự cho mình là thông minh nữa! Người đàn ông của cô tính tình thế nào mà cô còn không biết hay sao? Tôi cho cô biết, cô vĩnh viễn đừng mở miệng nói chuyện của Lục Anh Khoa với anh ấy thì có lẽ Lục Anh Khoa còn có thể giữ được mạng sống, nếu như cô đi cầu xin thì anh ta chết chắc rồi! Vậy nên tôi cầu xin cô cách anh †a xa một chút! Tôi thay mặt anh ta cám ơn cô!”

Mãi đến tận khi bóng người của Quan Hạo Nhân hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì cô mới dần dân hoàn hồn lại: “Lục Anh Khoa… sao lại có thể cơ chứ?”

Sao Lục Anh Khoa có thể thích cô cơ chứ?

Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn ở bên cạnh Quan Triều Viễn, cho dù là trong mắt hay trong lòng thì từ xưa đến nay cô vẫn chỉ có một mình Quan Triều Viễn.

Cho dù cô có mang đến không ít phiên phức cho Quan Triều Viễn, thậm chí còn gây ra rất nhiều rắc rối cho anh, thế nhưng chắc chản.

là cô chưa từng thể hiện một chút tình cảm nào đối với người đàn ông khác cả.

Sao Lục Anh Khoa lại thích cô được cô chứ?

Lần này, cô thật sự không nhận ra được một chút nào cả Nàng cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy, cô nhìn túi giấy kraff trong tay mà chỉ cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Làm sao bây giờ?

Vì thứ này mà cô không chỉ hại Lục Anh Khoa mà còn làm tổn thương tình cảm của Quan Triều Viễn nữa.

“Tô Lam, cái đồ ngu ngốc này!”

Cô đau khổ che mặt ngồi xổm trên mặt đất.

Từ xưa đến nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô sẽ ngu xuẩn đến nước này!

Làm sao bây giờ? Cô đã hại Lục Anh Khoa, thậm chí cô còn không biết phải đối mặt với Quan Triều Viễn như thế nào nữa.

“Bà chủ, cô làm sao vậy? Có phải có nơi nào không thoải mái không?”

Lâm Mộc đi mua thức ăn trở về, bà ấy vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Lam ngồi xổm trên mặt đất nên sợ đến thay đổi cả sắc mặt.

Lúc này Tô Lam rất khó chịu, nhưng có muốn khóc cũng không khóc ra được: “Tôi thấy hơi buồn nôn”
 
Chương 3548


Chương 3548

Lâm Mộc đoán là các phản ứng nôn nghén của cô lại tới nữa rồi: “Đây đây, để tôi dìu cô đi lên tầng, cô nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi, ngày hôm nay tôi sẽ nấu vài món khiến cô ăn ngon miệng hơn.”

“Vâng”

Tô Lam ngơ ngác đi lên tầng, từ đầu tới đuôi trong lòng cô vẫn ôm cái túi giấy kraff kia.

Mãi đến tận khi Lâm Mộc đóng cửa phòng lại thì cô mới chậm rãi ngồi dậy.

Cô mở túi ra, bên trong là trang bị vũ khí loại nhỏ Vì nguyên liệu tạo nên thứ này cực kì đặc biệt nên khi đi qua cửa an ninh cũng sẽ không bị phát hiện ra.

Thứ này không mua được trên thị trường mà nhất định phải mua bên trong chợ đen.

Lục Anh Khoa đi chợ đen mua vũ khí thì sao Quan Triều Viễn có thể không biết được?

Tô Lam nghĩ đến đây thì hận không thể cho mình hai cái tát!

Cô thực sự là quá ngu ngốc, thà rằng cô đi tìm Thẩm Tư Huy, Tân Tấn Tài. .. thế nhưng cô lại cứ khăng khăng đi tìm người không nên tìm nhất.

Nếu như lúc ấy cô biết tình cảm của Lục Anh Khoa đối với cô thì có chết cô cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Hiện tại cô nên làm gì đây?

Ngay khi Tô Lam đầu óc không tỉnh táo, tay chân luống cuống thì điện thoại di động bên cạnh cô vang lên.

“Reng reng reng, reng reng reng.”

Tiếng chuông lanh lảnh kéo lý trí của cô lại.

Tô Lam vốn không có tâm trạng nghe điện thoại, nhưng chuông điện thoại di động vẫn cứ vang lên không ngừng, không chịu yên tĩnh lại dù chỉ một giây.

Tô Lam phiền muộn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. Nhưng khi thấy màn hình nhấp nháy hiển thị một dấy số lạ, ngay lập tức, trái tim cô như bị siết chặt lại.

Đó là bởi vì dãy số này rất giống với số điện thoại mà hồi trước Âu Mỹ Lệ dùng để gọi cho cô.

Tô Lam vội vàng nghe điện thoại: “A lô.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó, giọng nói mệt mỏi của Âu Mỹ Lệ truyền tới: “Chị Tô, thứ mà em muốn, chị đã chuẩn bị xong chưa?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Lam nghe thế, cảm thấy giọng điệu của Âu Mỹ Lệ có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không dám hỏi quá nhiều. Cô nhìn thoáng qua chiếc túi giấy kraft trên tay, trả lời: “Đã chuẩn bị xong xuôi”

Sau khi nghe được những lời này, tinh thần của Âu Mỹ Lệ mới hồi phục lại đôi chút: “Chút nữa em sẽ gửi địa chỉ đến điện thoại di động của chị, có thể phiền chị chạy một chuyến hay không?”

Tô Lam căng thẳng ngồi ngay ngắn lại: “Có thể”

“Cảm ơn chị!”

“Cô Âu, tôi có thể hỏi một chút hay không, không biết tình hình hiện tại của anh trai tôi như thế nào? Cô có thể cho tôi nói chuyện với anh ấy một câu thôi được không?”

Âu Mỹ Lệ vô cùng khó xử: “Rất xin lỗi, chuyện này e là em không làm được”

“Nhưng mà tôi thực sự rất lo lắng cho anh.

Mỹ Lệ vừa nói dứt lời, „y Âu Mỹ Lệ có thể nhận thấy được cảm xúc hỗn loạn của Tô Lam, do dự một lúc, cô ấy mới lên tiếng: “Em sẽ nghĩ biện pháp, cố gắng để có thể gặp anh ấy một lần, sau đó chuyển tin nhắn của chị cho anh ấy. Nhưng mà em không thể đảm bảo rằng anh ấy sẽ có cơ hội gọi điện thoại cho chị đâu”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom