Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3509


Chương 3509

Khúc Thương Ly cau mày, phát hiện trên o, nhìn bộ dạng đáng lửa giận vừa mới xông mu bàn tay cô có rất nhiều vết bỏng bị dầu bản.

Chân mày anh nhíu chặt lại, nghiêng đầu nhìn về phía con trai.

Khúc Nhất Phàm rất hiểu chuyện, vừa thấy cha ôm cô ra ngoài, cậu bé đã lấy thuốc bôi tới.

Cậu bé vội vàng đưa qua.

“Cha, cha đừng giận, con và cô chỉ muốn nấu cho cha một bữa thôi.”

Khúc Thương Ly cúi đầu bôi thuốc cho Tống Chỉ Manh, không lên tiếng, Bây giờ Tống Chỉ Manh vẫn còn sợ hãi trong lòng, hai chân như nhữn ra.

Cô ấy nhìn Khúc Thương Ly, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Haizz, Tống Chỉ Manh, mày thật ngốc, không làm được gì cả, đúng là vô dụng mà!

“Khúc Thương Ly, anh tức giận sao?”

Cuối cùng, Tống Chỉ Manh vẫn không nhịn được làm bộ đáng thương.

Khúc Thương Ly ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Tôi không giận”

Tống Chỉ Manh bĩu môi, còn nói không giận, giọng cũng đổi luôn rồi.

Nhưng mà nghĩ lại thì trước kia lúc cô ấy chạm mặt với anh ấy, thái độ kia mới thật sự là Tồi tệ.

So với lúc đó, bây giờ Khúc Thương Ly vẫn lạnh mặt nhưng thái độ thì đã tốt hơn nhiều.

Tống Chỉ Manh cúi đầu nhìn anh ấy thay mình bôi thuốc.

Gương mặt người này thật đẹp, đặc biệt là lúc anh ấy nghiêm túc làm chuyện gì đó, sự tập trung đó khiến người ta không thể rời mắt.

Tâm tư vốn đã giấu sâu trong lòng lại chậm rãi lộ ra.

Đột nhiên Tống Chỉ Manh có suy nghĩ, hình như cô ấy còn thích người đàn ông này.

Cô ấy vẫn mở to mắt nhìn Khúc Thương Ly, mà trong đầu lại không ngừng xoay chuyển.

Hay là, dứt khoát thừa dịp mấy ngày này mình còn đang nương nhờ trong nhà anh ấy mà theo đuổi anh ấy lần nữa nhỉ?

Dù sao thì nữ theo đuổi nam cũng dễ hơn nam theo đuổi nữ mà.

Bất kể vì sao khi đó hai người họ chia tay, nhưng nếu như cô ấy cố gắng thêm chút nữa, có khi nào Khúc Thương Ly lại bằng lòng quay về bên cô ấy không?

Khúc Thương Ly cũng không biết trong đầu Tống Chỉ Manh đang nghĩ gì, sau khi bôi thuốc cho cô ấy thì hỏi: “Có thể đi không?”

“Gì cơ?”

Khúc Thương Ly hơi mất kiên nhẫn.

“Tôi hỏi cô có thể đi được không?”

Tống Chỉ Manh vội vàng đứng lên khỏi salon.

“Có thể chứ! Không có vấn đề gì cả, tôi còn có thể chạy đấy!”

Khúc Thương Ly âm thầm thở dài.

“Thu dọn đi, chuẩn bị ra ngoài”
 
Chương 3510


Chương 3510

Nghe lời này, Tống Chỉ Manh thầm kêu không ổn, cô ấy xoay người lại, ôm lấy Khúc Nhất Phàm.

“Tôi không đi! Khúc Thương Ly, chân toi mềm rồi, tôi đi không nổi… Tôi nghi ngờ tối qua anh đâm vào tôi, nên tôi quyết định không đi, tôi phải ở nhà dưỡng bệnh”

Nói xong, cô ấy còn giả bộ đáng thương làm nũng với Khúc Nhất Phàm: “Nhất Phàm, cháu nói với cha cháu đi, đừng có đuổi cô đi, cô bị thương, còn chưa khỏi mà!”

Từ lần trước được Tống Chỉ Manh ra tay giúp đỡ, Khúc Nhất Phàm đã có nhiều hảo cảm ơn với cô ấy.

Lúc này thấy cô ấy làm bộ đáng thương, cậu bé cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía cha mình.

“Cha, hay là để cô ở lại đây đi, cha mang cô về mà, không thể để cô chưa khoẻ đã đi được! Như vậy không tốt chút nào!”

Khúc Thương Ly: “..”

Hai người này!

Khúc Thương Ly dứt khoát đứng lên, ánh mắt liếc qua Tống Chỉ Manh đang giương mắt nhìn mình, vô cùng lạnh lùng nói: “Phòng bếp bị cô đốt rồi, không ra ngoài thì ăn bằng gì?”

“Hả?”

Tống Chỉ Manh ngơ ngác Khúc Nhất Phàm lập tức phản ứng lại “Tốt quá, cô không phải đi, cha không muốn đuổi cô đâu, là muốn dẫn chúng ta ra ngoài ăn cơm!”

Ánh mắt Tống Chỉ Manh lập tức sáng lên: “Được, tôi đi mặc áo khoác!”

Nói xong, cô ấy vui tươi hớn hở đi thay quần áo.

Khúc Thương Ly đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm không tự chủ được nhìn theo bóng lưng Tống Chỉ Manh.

Lần này, ánh mắt anh không có đề phòng, không có oán hận, chỉ tràn đầy lo lắng.

Khúc Nhất Phàm phát hiện sắc mặt cha mình không tốt lắm nên đi tới, nhẹ nhàng kéo tay áo anh ấy.

Khúc Thương Ly nghiêng đầu nhìn lại.

“Cha, có phải cha không vui không?”

“Không, cha chỉ lo lắng cho sức khoẻ của cô thôi.”

Khúc Nhất Phàm suy nghĩ rồi vỗ ngực.

“Cha yên tâm đi, con là con trai, lúc cha không có ở nhà, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô”

“Được”

“Đúng rồi cha, cuối tuần chúng ta đi công viên giải trí Disneyland, có thể đưa cô đi cùng không?”

“Con có muốn đưa cô đi cùng không?”

“Thật ra con rất thích cô”

Trên gương mặt điển trai ngàn năm không thay đổi có chút ánh sáng mơ hồ loé lên.

Anh ấy cúi đầu nhìn con trai mình, đưa tay xoa đầu cậu bé.

“Nếu vậy thì tự con đi mời cô đi, vậy mới lễ phép, hơn nữa còn có thành ý, hiểu không?”

Khúc Nhất Phàm vui vẻ gật đầu: “Con biết rồi”

Mấy ngày trước Tô Lam biết được chuyện sức khoẻ ông cụ Quan không tốt từ chỗ Tống Chỉ Manh, cô luôn lo lẳng.
 
Chương 3511


Chương 3511

Vậy nên sau khi xác định Tống Chỉ Manh không có nguy hiểm gì, cô chủ động nói với Quan Triều Viễn rằng mình muốn về thủ đô thăm ông cụ Quan.

Bây giờ là chín giờ sáng, Quan Triều Viễn vừa thay đồ xong, đang chuẩn bị ra ngoài, bất thình lình nghe Tô Lam nói lời anh, anh dừng bước, xoay người ngồi xuống mép giường.

Anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai “Có phải Tống Chỉ Manh đã nói gì với em không?”

Tô Lam có chút không vui đẩy tay anh ra.

“Nếu như chị Chỉ Manh không nói cho em biết, sợ rằng em không thể biết được chuyện ông nội làm phẫu thuật”

Càng nghĩ, Tô Lam càng cảm thấy áy náy, cô hung hăng trừng Quan Triều Viễn.

“Anh giỏi lắm Quan Triều Viễn, anh giấu chuyện này kín như thùng sắt, không để lọt chút tiếng gió nào cho em biết. Anh mau nói thật, có phải anh căn bản không xem em là người một nhà không?”

Tô Lam vừa nói xong, gương mặt anh tuấn của Quan Triều Viễn lập tức đen như đít nồi.

Anh không vui nhéo mũi cô.

“Ngốc quá, rõ ràng biết anh không có ý này mà, còn cố ý nói vậy, có phải muốn chọc giận anh không?”

“Ông nội đối với em rất tốt, ngày đó ở lễ mừng thọ, mọi người đều không thích em, chỉ có ông đứng về phía em”

“Vậy nên bắt đầu từ lúc đó, em đã xem ông như ông nội ruột rồi. Anh thử hỏi lương tâm mình xem, có cháu gái nào biết ông nội bị bệnh mà không thăm không hỏi không? Hành động giấu giếm này của anh chính là muốn em mang tiếng bất hiếu!”

Quan Triều Viễn nghe Tô Lam nói xong, vô hình cảm thấy có chút ấm lòng.

Tô Lam cũng không phải người không phóng khoáng như vậy, có lẽ anh đã thật sự thiếu suy nghĩ.

Những chuyện Bạch Ngưng Sương đã làm với Tô Lam khiến anh vô cùng bài xích nhà họ Quan.

Anh không muốn để Tô Lam quay lại vòng xoáy đó, anh chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt.

“Được, anh đồng ý với em, nhưng em phải chờ anh giải quyết hết công việc hôm nay đã, ngày mai chúng ta cùng về thủ đô, được không?”

Lúc Quan Triều Viễn nói lời này, giọng rất dịu dàng Lúc bấy giờ Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, cô híp mắt cười, vẫy tay với Quan Triều Viễn “Anh Quan nhớ đi sớm về sớm nhé”

Quan Triều Viễn nhìn vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô, trong lòng hơi rung động.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dùng tên gọi mỹ miều là “hôn tạm biệt”.

“Anh đi đây”

“Đi đi”

Mặt Tô Lam đỏ ửng, tức giận đưa tay đánh anh.

Hôn xong, Quan Triều Viễn cảm thấy rất sảng khoái Khoé miệng anh cong lên, xoay người nhanh nhẹn bước đi.

Chẳng đc bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe hơi.

Chiếc Rolls Royce kia lái ra khỏi nhà để xe của biệt thự, lúc này Tô Lam mới lười biếng ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt rồi xuống lầu ăn cơm.

Lúc này người giúp việc đã đưa hai đứa bé đến nhà trẻ.

Tô Lam mới ngồi xuống ăn sáng chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại của Lâm Thuý Vân: “Tô Lam, tối nay cậu và nam thần có rảnh không?”
 
Chương 3512


Chương 3512

Tô Lam đang uống sữa, cô nuốt ngụm sữa xuống, đặt ly xuống rồi mới nói: “Mình rảnh, nhưng mà nam thần của cậu thì còn phải đợi mình gọi hỏi xem sao đã. Sao vậy, có chuyện gì hả?”

Bên kia điện thoại, Lâm Thuý vân hơi ngượng ngùng gãi đầu.

“Ừm, bởi vì hôm nay Lục Mặc Thâm xuất hiện. Mẹ mình vừa nghe nói anh ấy xuất hiện đã suýt chút nữa mua pháo về đốt rồi, cuối cùng muốn mở tiệc tại nhà, nói muốn chúc mừng Lục Mặc Thâm xuất viện”

Tô Lam không nhịn được cười.

“Thật không ngờ cô lại có lòng như vậy, hẳn là giáo sư Lục rất vui vẻ”

“Đương nhiên anh ấy rất vui rồi, có ăn lại có uống! Cậu không biết đâu, sáng nay mẹ mình bảo Lâm An Nguyên đón anh ấy xuất viện. Sau khi vào nhà mình, ông già đó y như ông trẻ, cơm bưng nước rót tận miệng! Mình cảm thấy mình sống lâu như vậy mà chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy ở nhà bao giờ”

Lúc Lâm Thuý Vân nói lời này, giọng nói vô cùng ghen tị.

“Làm mình có lúc cũng nghỉ ngờ có phải ông trời đã tính sai đối tượng rồi không, thật ra Lục Mặc Thâm mới là con ruột của mẹ mình, mình mới là đứa con dâu không đáng đồng nào nhặt bên ngoài về!”

Tô Lam bị lời nói của cô ấy chọc cười.

“Như đi, lát nữa mình sẽ gọi cho nam thần của cậu, nếu tối nay anh ấy rảnh, chúng mình sẽ cùng tới “Được, cứ quyết định vậy đi”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam nhìn bữa sáng trên bàn, quyết định ăn xong rồi mới gọi cho Quan Triều Viễn.

Nhưng cô ăn chưa được hai miếng, chuông điện thoại lại vang lên.

Tô Lam cũng không nhìn, trực tiếp cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời: “Thuý Vân à, sao cậu nóng lòng vậy chứ?

Có thể để mình ăn sáng xong không?”

Bên kia điện thoại im lặng một hồi, cuối cùng có giọng phụ nữ truyền tới.

“Chị Tô, là em.”

Giọng nói này.

Tô Lam thầm giật mình, cô đứng lên theo bản năng.

“Âu Mỹ Lệ, là cô sao?” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mặc dù cô và Âu Mỹ Lệ không thân thiết lắm, nhưng hai người đã nói chuyện mấy lần.

Giọng Âu Mỹ Lệ, cô nhận ra được.

“Đúng vậy, là em”

Vừa nghe giọng Âu Mỹ Lệ, Tô Lam lập tức sốt ruột.

“Âu Mỹ Lệ, cô biết anh tôi đang ở đâu không?”

_.. Bên kỉa điện thoại im lặng chốc lát, giọng Âu Mỹ Lệ dường như có chút khó xử.

“Xin lỗi, giờ em vẫn không thể nói cho chị biết được.”

Nghe vậy, Tô Lam đột nhiên cảm thấy câu trả lời của cô ấy có chút không có lý lẽ.

“Tôi là em gái ruột của anh ấy, vì sao không thể nói cho tôi biết?”

“Xin lỗi chị, đây là yêu cầu của Âu Dương Hải”

Chẳng lẽ thật sự giống như Quan Triều Viễn nói, anh ta không chạy trốn mà cố ý trốn?
 
Chương 3513


Chương 3513

Vẻ mặt Tô Lam cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng lúc này, trong đầu cô đang xoay chuyển rất nhanh Cô cố gắng lấy lại tinh thần.

“Nếu cô không gọi đến để nói cho tôi biết tung tích của anh tôi thì cũng không hỏi thăm sức khoẻ của tôi đúng không?”

Đầu bên kia, rốt cuộc Âu Mỹ Lệ dùng tiếng Anh nói ra yêu cầu của mình.

“Em cần một khẩu súng”

Chân mày Tô Lam lập tức nhíu lại, thậm chí cảm thấy cô ấy nói vậy có chút buồn cười.

“Cô Âu, có phải cô nghĩ sai rồi không? Tôi chỉ là người bình thường, trước nay tôi chưa từng kinh doanh súng ống”

“Em cần một khẩu mini, là loại có thể tránh được kiểm tra an ninh. Hai ngày tới em sẽ nghĩ cách gặp Âu Dương Hải, bây giờ tình tình của anh ấy không được tốt, anh ấy cần vật này”

Tô Lam bất an cắn chặt môi: “Khi nào cần?”

Nghe Tô Lam nói vậy, Âu Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm, cô ấy biết Tô Lam đã đồng ý.

“Trước mười giờ tối nay, lúc đó em sẽ liên lạc với chị.”

“Mười giờ? Nhưng mà Tô Lam còn chưa nói hết, đầu bên kia đã truyền tới tiếng ồn ào.

“Nhớ đó, khoảng mười giờ tối em sẽ liên lạc với chị, chuyện này tuyệt đối không thể để Quan Triều Viễn biết”

Âu Mỹ Lệ nói xong, dường như Tô Lam nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền từ bên kia tới Rất nhanh, Âu Mỹ Lệ cúp điện thoại.

“A lô, a lô.

Nghe tiếng máy bận bân kia, Tô Lam lập tức đứng ngồi không yên.

Cô vô cùng suốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách.

Mình là một người phụ nữ tay không tấc sắt, lại không có bất kì quan hệ gì, cô đi đâu tìm thứ đó chứ?

Cô quả thực không hiểu được, vì sao không thể để mình đi tìm Quan Triều Viễn Dù sao đó cũng là vũ khí nguy hiểm, cô muốn lấy được cũng khó như lên trời, nhưng nếu Quan Triều Viễn muốn thì dễ như trở bàn tay.

Nếu như không thể nói cho Quan Triều Viễn, cô biết đi tìm ai giúp đây?

Tâm trạng Tô Lam càng thêm bất an, ngầu ngón tay nắm chặt lấy ly thuỷ tinh.

Ngay lúc Tô Lam đang sốt ruột, đột nhiên cô nghĩ ra một người: “Lục Anh Khoal”

Đột nhiên cô nghĩ đến Lục Anh Khoa.

Lục Anh Khoa là trợ thủ đắc lực của Quan Triều Viễn, lần trước anh ta đã đồng ý sẽ giúp mình điều tra đầu mối về anh trai, mặc dù không điều tra được anh ấy đang ở đâu, nhưng căn bản đã xác định được phạm vi hoạt động của anh ấy.

Bây giờ ngoài tìm Lục Anh Khoa, cô không còn cách nào khác cả.

Tô Lam do dự chốc lát rồi mở điện thoại tìm danh bạn, tìm được số của Lục Anh Khoa, gọi đi.

Bên kia điện thoại tút ba tiếng rồi được kết nổi, giọng điềm tĩnh mà trầm thấp của Lục Anh Khoa vang lên: “A lô, cô Tô”

Tô Lam hẳng giọng.

“Lục Anh Khoa, giờ anh có đang ở cùng Quan Triều Viễn không?”
 
Chương 3514


Chương 3514

“Cô Tô, giờ boss đang ở trong phòng là việc, có cần tôi đưa điện thoại qua đó không?”

“Không cần, tôi không tìm anh ấy, tôi tìm anh có chuyện.”

Lời nói của Tô Lam khiến Lục Anh Khoa sửng sốt, trên mặt anh ta hiện ra vẻ hết sức khó hiểu.

“Tìm tôi á?”

Tô Lam có chút nóng nảy: “Chuyện này không nói rõ qua điện thoại được, hay để tôi đi tìm anh đi?”

“Cô Tô…”

Lục Anh Khoa còn chưa nói hết, Tô Lam đã trực tiếp cúp điện thoại Anh ta nhìn màn hình đã tối lại, ánh mắt trở nên sâu thẩm khó lường.

Nhìn màn hình màu đen kia xấp xỉ một phút, anh ta bỏ điện thoại vào túi, xoay người đi tới bàn làm việc của thư kí bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Nếu có ai tìm boss, cô trực tiếp đi vào thông báo, tôi phải ra ngoài khoảng nửa tiếng.

Thư kí Lưu gật đầu.

“Được ạ, trợ lý Lục.”

Mười lăm phút sau, Tô Lam xuống khỏi taxi liền thấy Lục Anh Khoa đứng ở làn xe đối diện.

Anh ta mặc âu phục màu đen, vóc người cao lớn, được nhiều người chú ý.

“Lục Anh Khoa”

Tô Lam cất tiếng chào, đi thẳng tới, dừng lại trước mặt anh ta.

Lục Anh Khoa nhìn cô, thái độ vô cùng cung kính.

“Cô Tô, xin hỏi cô tìm tôi…”

Vẻ mặt Tô Lam có chút khó xử, lấm lét nhìn trái nhìn phải rồi mới mở miệng nói “Có thể đi chỗ nào đó nói chuyện không?”

Lục Anh Khoa ngẩng đầu, trực tiếp đưa Tô Lam vào văn phòng cao ốc phía sau.

Lúc này, phòng hội trường ở tầng một đang trống.

“Cô Tô, chuyện cô muốn nói với tôi là…”

Mặc dù chuyện này rất khó mở miệng, nhưng nghĩ tới tình cảnh của anh trai, Tô Lam vẫn nhắm mắt mở miệng nói: “Lục Anh Khoa, anh có thể giúp tôi một chuyện không?

“Cô “Tôi cần một món đồ, là thứ có thể tránh khỏi kiểm tra an ninh”

Tô Lam làm động tác tay.

Nhưng cô vừa làm xong, ánh mắt Lục Anh Khoa lập tức biến đổi.

Anh ta vô cùng do dự nhìn Tô Lam.

“Mợ chắc chắn chứ?”

Tô Lam cần chặt môi.

“Xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết vì sao tôi lại cần. Anh có thể giúp tôi một lần không? Chuyện này rất quan trọng với tôi”

Cô mở to mắt nhìn Lục Anh Khoa, khuôn mặt đáng yêu đầy vẻ cầu xin.

Lục Anh Khoa nhìn biểu hiện này của cô, trong lòng cũng hơi rung động.

Lúc này, anh ta có thể hiểu được tại sao mỗi lần Tô Lam làm nũng với boss, ông chủ luôn vô tình của mình lại thỏa hiệp với cô.
 
Chương 3515


Chương 3515

Đối mặt với người phụ nữ như vậy, phàm là đàn ông, đều không thể nào nói ra được hai chữ “không được”.

Lục Anh Khoa có chút khó xử.

“Cô Tô, chuyện này không thế nói với boss sao?”

Nếu Tô Lam thật sự cần, chỉ cần mở miệng nói với Quan Triều Viễn, có lẽ chuyện này sẽ dễ hơn.

“Không thể để anh ấy biết, nên tôi mới xin anh giúp đỡ”

Tô Lam biết, lần trước nhờ anh ta đi điều tra tung tích của Tô Duy Nam đã là chuyện rất khó rồi.

“Xin lỗi anh, Lục Anh Khoa, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai có thể giúp được tôi.”

Lúc Tô Lam nói câu này, vẻ mặt vô cùng cô đơn “Tôi biết, nếu chuyện này để Quan Triều Viễn biết, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Nếu anh cảm thấy khó quá, tôi có thể ra ngoài tìm cách khác…”

Tô Lam còn chưa nói xong, Lục Anh Khoa đã lên tiếng: “Khi nào cô cần?”

Nghe anh ta nói vậy, ánh mắt Tô Lam lập tức sáng lên.

“Anh đồng ý giúp tôi sao?”

Lục Anh Khoa không gật đầu cũng không lắc đầu: “Tôi sẽ cố gắng”

Rốt cuộc Tô Lam cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh”

Lục Anh Khoa bẵng lòng giúp đỡ, coi như lần này không thể lấy được, cô cũng không cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Nhưng lúc Lục Anh Khoa biết mười giờ đêm nay phải có đồ, chân mày anh ta khẽ nhíu lại.

Nhưng biểu hiện ấy rất nhanh đã biến mất, mặt anh ta trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày.

Sau khi nói chuyện xong, Lục Anh Khoa và Tô Lam một trước một sau đi ra khỏi phòng hội trường tầng một.

“Lục Anh Khoa, lần này thật sự vô cùng cảm ơn anh”

Tô Lam đi theo sau lưng Lục Anh Khoa, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Nhưng Lục Anh Khoa còn chưa kịp đáp lại, sau lưng hai người đã truyền tới giọng nói trầm khàn: “Cảm ơn cái gì?

Nụ cười trên mặt Tô Lam cứng lại, cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo.

Cô cứng nhắc quay đầu lại, quả nhiên thấy được Quan Triều Viễn mặc âu phục màu đen.

Anh đi ra từ thang máy VIP chuyên dụng cho giám đốc, đang đi về phía cô.

Một tay Quan Triều Viễn đút trong túi, ánh mắt sâu thẳm mà lãnh đạm Ánh mắt ác liệt kia liếc qua Tô Lam, sau đó lại liếc qua Lục Anh Khoa ở gần đó.

Anh dừng lại cách Tô Lam chưa tới một mét.

“Lục Anh Khoa giúp em làm gì vậy?

Dưới cái nhìn chăm chú của Quan Triều Viễn, Tô Lam cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh.

Giống như có thể vọt lên miệng bất cứ lúc nào.

Hai tay giấu phía sau bấu chặt vào lòng bàn tay, cô không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo.

Lục Anh Khoa đứng sau lưng Tô Lam thấy được động tác nhỏ này của cô.
 
Chương 3516


Chương 3516

Ánh mắt anh loé lên, mở miệng giải thích: “Boss, cô Tô vừa tới…

Lục Anh Khoa còn chưa nói hết, Tô Lam đã nóng lòng cắt ngang “Là thế này, vừa rồi em nhận được điện thoại của Lâm Thuý Vân, cô ấy nói giáo sư Lục xuất viện rồi, dì Lâm chuẩn bị tiệc ở nhà cho anh ấy. Em lo anh bận việc nên không muốn làm phiền anh, mà đi tìm Lục Anh Khoa hỏi tình hình”

Tô Lam hiểu rất rõ tính Quan Triều Viễn, nếu lúc này Lục Anh Khoa nói thật, kết quả của anh ta sẽ rất thảm.

Chân mày Quan Triều Viễn nhíu lại, vẻ mặt anh có chút khó hiểu.

“Vậy Lục Anh Khoa nói thế nào?”

Lục Anh Khoa cướp lời Tô Lam: “Tôi nói với cô Tô, tối nay boss không có lịch trình nào cả”

Tô Lam vội vàng gật đầu phụ hoạ.

“Vậy nên vừa rồi em nhờ anh ấy mang em lên tìm anh”

“Vậy sao?”

Giọng Quan Triều Viễn rất lãnh đạm, Tô Lam không nghe ra được anh vui hay không Vui.

Cô vô cùng thấp thỏm, giống như đang đợi Quan Triều Viễn cân nhắc quyết định vậy.

Lúc trái tim Tô Lam suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi miệng, đột nhiên Quan Triều Viễn đi tới bên cạnh cô.

“Tối nay anh rảnh, lát nữa em gọi lại báo cho Lâm Thuý Vân đi”

“Được”

Tô Lam vội vàng gật đầu.

Sau đó, Quan Triều Viễn dắt tay cô, trực tiếp đi vào thang máy VIP chuyên dụng cho giám đốc.

“Ừm… Nếu giờ anh còn làm việc thì em không lên nữa”

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Em có thể ngồi bên cạnh anh xem phim”

Được rồi, từ lần trước nhìn thấy khả năng tập trung kinh người của Quan Triều Viễn, Tô Lam phát hiện, chỉ cần anh muốn nghiêm túc làm việc gì đó, chỉ sợ động đất cũng không cắt ngang được.

Vì vậy, Tô Lam yên lặng để anh dắt, ngoan ngoãn đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Sau khi đi vào, chuyện đầu tiên Tô Lam làm là gọi cho Lâm Thuý Vân.

“A lo, Thuý Vân, tối nay nam thần nhà cậu rảnh đấy, nhớ bảo dì làm canh cá anh ấy thích ăn nhất đấy!”

Bên kia điện thoại, giọng Lâm Thuý Vân vô cùng chán ghét: “Được rồi, biết hai người yêu nhau! Yên tâm đi, mẹ mình nắm rõ khẩu vị của nam thần trong lòng bàn tay, hôm nay trên bàn ăn nhất định có món anh ấy thích”

“Được, quyết định vậy đi, tối gặp lại nhé.”

Quan Triều Viễn ngồi sau bàn làm việc, không quan tâm mà lật văn kiện trước mặt.

Ánh mắt ác liệt nhìn theo bóng lưng Tô Lam.

Ánh mắt anh hết sức bình tĩnh, nhưng chỉ cần là người hiểu anh, cẩn thận quan sát sẽ có thể nhìn ra, bên trong đầm nước sâu tĩnh lặng đó, dường như có vòng xoáy mơ hồ.

Lúc Tô Lam quay đầu lại, phát hiện Quan Triều Viễn đang yên lặng xem văn kiện trong tay.

Cô quen thuộc lấy Ipad ra, tìm Chương trình giải trí.

Nhưng mà lần này, cô lại có vẻ không yên lòng.

Khoảng bốn giờ chiều, Quan Triều Viễn tan ca trước thời gian.

Sau khi đón hai đứa trẻ, anh mang Tô Lam trực tiếp đi tới nhà Lâm Thuý Vân.
 
Chương 3517


Chương 3517

Khi bọn họ đến nhà Lâm Thuý Vân, mới vừa nhà đã có thể ngửi được mùi hương thức ăn bay đến “Em đoán dì đang nấu canh cá anh thích ăn nhất!”

Tô Lam nghiêng đầu nhìn Quan Triều Viễn, vô cùng vui vẻ nói.

Tô Duy Hưng ở bên cạnh lắc đầu.

“Mẹ, mẹ chắc chắn canh cá không phải món mẹ thích ăn nhất sao?”

Thấy mình bị vạch trần, Tô Lam không những không cảm thấy xấu hổ, trái lại còn làm cần là người hiểu anh, cẩn thận quan sát sẽ có thể nhìn ra, bên trong đầm nước sâu tĩnh lặng đó, dường như có vòng xoáy mơ hồ.

Lúc Tô Lam quay đầu lại, phát hiện Quan Triều Viễn đang yên lặng xem văn kiện trong tay.

Cô quen thuộc lấy Ipad ra, tìm Chương trình giải trí.

Nhưng mà lần này, cô lại có vẻ không yên lòng.

Khoảng bốn giờ chiều, Quan Triều Viễn tan ca trước thời gian.

Sau khi đón hai đứa trẻ, anh mang Tô Lam trực tiếp đi tới nhà Lâm Thuý Vân.

Khi bọn họ đến nhà Lâm Thuý Vân, mới vừa nhà đã có thể ngửi được mùi hương thức ăn bay đến “Em đoán dì đang nấu canh cá anh thích ăn nhất!”

Tô Lam nghiêng đầu nhìn Quan Triều Viễn, vô cùng vui vẻ nói.

Tô Duy Hưng ở bên cạnh lắc đầu.

“Mẹ, mẹ chắc chẳn canh cá không phải món mẹ thích ăn nhất sao?”

Thấy mình bị vạch trần, Tô Lam không những không cảm thấy xấu hổ, trái lại còn làm như rất có lý mà ấn lên đầu con trai: “Nhóc con thì biết cái gì, đó không phải là món mẹ thích ăn, mà là món em gái trong bụng mẹ thích ăn”

“Ngây thơ”

Tô Duy hưng lắc đầu đi vào.

Tô Lam tức giận đi sau con trai “Nhóc con mà dám nói mẹ ngây thở hả?

Con mới có mấy tuổi chứ? Lại không biết xấu hổ mà nói mẹ hả? Mẹ nói cho con biết, chuyện lần trước con chọc cô giáo ở vườn trẻ vẫn chưa xong đâu! Đây chính là vườn trẻ cuối cùng ở thành phố Ninh Giang chưa bị con gieo hoạ, nếu con vẫn không thể học tiếp, mẹ không tha cho con đâu” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Duy Hưng không thú vị liếc mắt.

Cho đến khi nhìn thấy Lục Mặc Thâm, ánh mắt cậu bé mới sáng lên, chạy nhanh đến gần.

Tô Mỹ Chỉ đi theo sau lưng, nghe mùi thơm trong phòng bếp thì đi vào.

Nhìn thấy mẹ Lâm đang loay hoay trong bếp, cái miệng của cô bé như được bôi mật: “Bà Lâm làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, có phải rất vất vả không?”

Mẹ Lâm mới vừa bưng canh cá ra, cười híp mắt ngồi xổm xuống.

“Các cháu đến cả, vất vả hơn nữa cũng đáng”

Thỉnh thoảng Tô Mỹ Chỉ len lén liếc qua mấy món ăn trên bàn, cười híp mắt khen ngợi.

“Bà Lâm thật là giỏi, chẳng những dáng người đẹp mà nấu ăn cũng ngon nữa. Bà vất vả như vậy, có cần cháu giúp không?”

Nhìn bé con nói chuyện mà nước miếng cũng muốn chảy ra, mẹ Lâm cười đến độ thấy răng không thấy mắt.
 
Chương 3518


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 3519


Chương 3519

“Còn không mau bưng trà mời khách đi Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thuý Vân viết đầy chữ uất ức, cô ấy thật không dám tin vào mắt mình, nghiêng đầu nhìn Tô Lam như muốn tố cáo.

“Tô Lam, cậu thấy chứ? Mỗi ngày mình ở nhà đều như vậy, chịu ngược đãi… đây nhất định không phải mẹ mình, ai nha..”

Lâm Thuý Vân còn chưa nói hết, mẹ Lâm đã trực tiếp túm tai cô ấy.

“Lâm Thuý Vân, bà đây đang nói chuyện với con đó, coi như gió thổi qua tai phải không? Bảo con đi bưng trà rót nước con không đi, còn dám tố cáo hả?”

“Ai nha, đau! Mẹ, mẹ buông ra đi, con đi, con đi ngay đây”

Thấy Lâm Thuý Vân đàng hoàng lại, mẹ Lâm mới buông tay, đắc ý chống nạnh.

“Vậy còn được, nhanh đi làm đi, xong rồi vào bếp giúp mẹ”

Lâm Thuý Vân hết sức không phục mạnh miệng nói: “Vì sao nha? Vì sao con phải giúp? Cha con đâu? Thằng hư hỏng Lâm An Nguyên kia đâu?

“Đương nhiên cha con phải trò chuyện với con rể mẹ và Triều Viễn rồi, còn em trai con..”

Mẹ Lâm sửng sốt, bà ấy nghiêng đầu quan sát quanh nhà một vòng.

“Lạ thật, vừa rồi rõ ràng em trai con còn đang ở nhà, sao lại không thấy đâu nữa rồi?”

“Con nó mẹ đó, bà Lâm, mẹ phản ứng thật chậm! Mấy ngày qua Lâm An Nguyên nghe điện thoại cũng tránh vào phòng, nói chuyện.

hết một hai tiếng, hoặc là chạy ra ngoài nghe điện thoại, nửa đêm mới về, mẹ cũng không thèm quan tâm! Con thấy kiểu gì nó cũng yêu rồi”

“Yêu á? Không thể nào?”

Nhà họ Lâm rất cởi mở, cũng rất dân chủ, cha Lâm và mẹ Lâm đều chưa từng cấm bọn họ yêu đương.

Nếu thật sự yêu rồi, Lâm An Nguyên cứ: mang về nhà là được, sao phải lén lút chứ?

“Ai biết được chứ? Không nói nữa, con đi pha trà cho Tô Lam và nam thần của con!”

Lâm Thuý Vân và mẹ Lâm không để bụng cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng người nói vô tình, người nghe lại có ý.

Không hiểu tại sao, Tô Lam đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở cửa thang máy trung tâm thương mại ngày đó.

Trong lòng cô mưo hồ có cảm giác không yên tâm.

Một mình suy nghĩ một hồi, cô ấy dứt khoát đứng lên, cười ngọt ngào với Quan Triều Viễn.

“Em đi giúp đỡ”

Ở trong phòng pha trà, Lâm Thuý Vân đang làm việc.

Cô ấy vừa quay đầu đã thấy Tô Lam đi về phía này, vội vàng đuổi cô ra “Tô Lam, cậu ra ngoài ngồi đi, vào đây làm gì?”

Tô Lam cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi tới bên cạnh cô ấy, giúp đỡ cô ấy pha trà.

“Lâm An Nguyên yêu đương thật sao?”

Lâm Thuý Vân ngoẹo đầu, dường như không để chuyện đó trong lòng.

“Thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết mà, coi dù yêu đương cũng không có gì lạ”

Nhưng nói đến đây, Lâm Thuý Vân lại đột nhiên tỉnh quái mở to mắt nhìn Tô Lam.
 
Chương 3520


Chương 3520

“Mình nói này Tô Lam, cậu đã có nam thần rồi, đừng có để ý Lâm An Nguyên nữa nhé! Nó không thể so với nam thần của mình đâu, kém xa một vạn tám ngàn dặm đói!”

Tô Lam hết nói nổi, đưa tay chọc cô ấy.

“Lâm Thuý Vân, cậu đừng có mà nói bậy bạt Muốn đánh phải không?”

Lâm Thuý Vân cười hì hì “Mình đùa thôi mà, đừng coi là thật!”

“Không phải nhà cậu rất dân chủ sao? Nếu yêu thì mang về mới phải, tại sao An Nguyên lại che giấu vậy chứ? Chẳng lẽ cậu không thấy lạ sao?”

Lâm Thuý Vân cũng không coi chuyện này là chuyện gì †o tát cả, nhưng nghe Tô Lam nói nghiêm túc như vậy, cô ấy không kiềm được nhíu mày, bỏ lá trà trong tay xuống.

“Tô Lam, có phải cậu biết gì rồi không?”

Tô Lam hơi do dự, nhưng vẫn nói lại chuyện xảy ra ở cửa thang máy ngày đó cho Lâm Thuý Vân nghe.

“Khi đó, mình không nhìn rõ mặt cô gái kia, nhưng mình luôn cảm thấy mình biết cô ấy”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ trước nay đều khá chính xác, hơn nữa Tô Lam luôn nhớ chuyện này, nên bây giờ mới nói với Lâm Thuý Vân.

“Cậu là chị của An Nguyên, chuyện này cậu phải để ý đấy, mình lo cậu ấy sẽ dẫm lên vết xe đổ”

Tô Lam nói đến chuyện Lâm An Nguyên bị Lê Duyệt Tư Hãm hại, bị tống vào tù, thậm chí còn bị đánh.

Lâm An Nguyên trời sinh tính tình rất đơn thuần.

Nếu như gặp phải người phụ nữ lắm mưu nhiều kế, sợ rằng chưa chắc đã là đối thủ của người đó.

Lâm Thuý Vân cũng biết tính Tô Lam, nếu không cảm thấy thật sự có vấn đề, cô cũng sẽ không nói thẳng thắn như vậy.

€ô ấy gật đầu, đưa đồ uống đã chuẩn bị xong cho cô.

“Mình biết rồi, mấy ngày nay mình sẽ nghĩ cách tìm hiểu xem sao. Đi nào, chúng ta ra ngoài trước.”

Chuyện Tô Lam muốn nói đã nói, nên bây giờ cô không còn cảm thấy chuyện của Lâm An Nguyên là gánh nặng trong lòng nữa.

Hai người mang đồ uống ra ngoài Nhưng mà hai người vừa ra ngoài đã thấy cha Lâm ngồi giữa Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm, trong tay đang làm gì đó.

Mà hai người Quan Triều Viễn và Lục mặc Thâm lại đang nghiêm túc phối hợp với ông ấy, thậm chí có lúc sẽ lộ ra vẻ lúc này mới hiểu.

“Triều Viễn, Mặc Thâm, hai người có biết không? Cái này chính là bảo bối, là nhung hươu cao cấp hai ngày trước cha vất vả lắm mới mang được từ Đông Bắc về đó. Cha nghe nói, chỉ cần cắt một miếng ăn vào là có thể tăng cường sức khoẻ, ăn hai miếng là có thể trị được bách bệnh, anh nhiều hơn thì có thể trường sinh bất tửi”

Hai người Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm nhìn sau, sau đó hết sức phối hợp mà gật đầu.

“Vô cùng thần kì”

Hai mắt cha Lâm cũng sáng lên.

“Hai con cũng cảm thấy thần kỳ đúng không! Cha đã nói rồi mà, hai con là người biết hàng, không giống hai người phụ nữ rrong nhà, đều nói cha bịa chuyện, làm sao có thể chứ? Đây chính là đồ cha đặc biệt mua về cho con rể của cha bồi bổ cơ thể, chọn mãi mới được, không thể nào bị lỗi!”

Quan Triều Viễn nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Lục Mặc Thâm.

“Cha vợ anh đối với anh thật tốt!”
 
Chương 3521


Chương 3521

Sắc mặt Lục Mặc Thâm vô cùng kì lạ, trên trán anh ta như có mồ hôi lạnh đổ xuống.

“Cảm ơn”

Lâm Thuý Vân và Tô Lam nhìn hai người cố gắng diễn, vô cùng phố hợp, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Lâm Thuý Vân im lặng lắc đầu.

“Cậu có thấy không? Nam thân và Lục Mặc Thầm vì muốn lấy lòng cha mình, ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không cần nữa! Thứ đó bán bên ngoài chỉ có một triệu rưỡi nửa cân, cha mình lại dùng hết ba mươi triệu, còn nói đó là nhung hươu nữa, mình thật không biết nên nói gì cho phải…”

Nói tới đây, Lâm Thuý Vân thở dài, lôi Tô Lam qua giúp đỡ.

“Cha, nhung hươu quý như vậy, cha cứ thu lại đi, lỡ như rơi rớt không phải là lãng phí rồi sao?”

Sau khi Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm nghe thấy Lâm Thúy Vân nói câu này, hai người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cha Lâm vất vả mới tìm thấy những người bạn tri kỷ hiểu thấu nỗi lòng của mình, cho nên không muốn để họ rời đi dễ dàng như vậy.

Dù sao thì trong cái gia đình này, căn bản cũng chẳng có ai quan tâm đến những bảo bối quý giá này của ông: “Các con quả thật là có ánh mắt tinh tường, đợi lát nữa bác sẽ lấy một ít bảo bối của mình ra cho hai con nếm thử một chút!”

Đúng lúc này, từ trong phòng bếp, mẹ Lâm bưng mấy đĩa thức ăn đi ra.

Bà ấy bước tới cạnh bàn rồi liếc nhìn cha Lâm một cái: “Ông có thể đẹp hết tất cả đi càng sớm càng tốt rồi đó! Cũng chỉ vừa mắt ông thôi, đừng để người khác phải chê cười nữa! Người ta đây là người của gia tộc lớn ở thủ đô, có loại bảo bối quý giá nào mà chưa từng thấy đâu chứt Cha Lâm lắc đầu và thở dài, tỏ vẻ sẽ không tranh chấp với phụ nữ.

Tay nghề nấu nướng của mẹ Lâm rất tốt, đồng thời bà ấy cũng làm việc rất nhanh nhẹn.

Thế nên không mất quá nhiều thời gian là đã có một bữa ăn với cơm nước thịnh soạn được bày trên bàn ăn.

Bà ấy vừa gọi nhóm người bên Lâm Thúy Vân qua ăn cơm vừa cân nhắc nói: “Thúy Vân, con đi gọi điện bảo thắng nhóc khốn kiếp An Nguyên về đây cho mẹ. Rõ ràng khi chiều đã nói với nó là buổi tối vê ăn bữa cơm liên hoan với gia đình mà sao đến giờ, tự dưng lại vẫn không thấy người đâu cả? Con hỏi nó thử xem rốt cuộc là đã đi đâu đấy!”

Lúc này Lâm Thúy Vân đã ngồi xuống ghế, cô ấy đang cầm một cái đùi gà trong tay định nhét vào miệng mình. Bỗng nhiên nghe thấy lời này của mẹ Lâm, cô ấy cảm thấy có hơi tức giận: “Bà Lâm này, tên nhóc khốn nạn Lâm An Nguyên đó lại chính là con trai ruột của bà đấy! Nó cũng đâu phải là con trai của tôi đâu, bà muốn gọi điện thoại thì tự đi mà gọi đi”

Mẹ Lâm vừa nghe xong câu nói này của cô ấy, ngay lập tức trợn tròn hai mắt. Bà ấy chống nạnh hai tay, mang dáng vẻ tuôn trào khí thế: “Con nhóc Thúy Vân này, con mà lại dám nói chuyện với mẹ như vậy à, con có tin là tối nay mình sẽ không có cơm ăn nữa không?”

Lâm Thúy Vân đầy giận dữ trừng mắt nhìn cha Lâm: “Cha, cha có thể cố gắng trông coi vợ mình một chút được không?”

“Lâm Thúy Vân!”

“Được rồi, được rồi, để con đi gọi điện thoại là được chứ gì?”

Lâm Thúy Vân miễn cưỡng đặt cái đùi gà xuống, sau đó dặn đi dặn lại Lục Mặc Thâm ngồi bên cạnh: “Giáo sư Lục, tôi phải cảnh cáo anh, anh không được phép ăn vụng đùi gà của tôi đâu đấy! Nếu như tôi quay lại và phát hiện đùi gà của tôi không còn thì sẽ chỉ tra hỏi chắc mình anh thôi đó!”
 
Chương 3522


Chương 3522

Nói xong, Lâm Thúy Vân nhanh chóng chạy ra ngoài phòng khách rồi gọi điện thoại.

Vào lúc này, ở bên ngoài biệt thự sát cạnh, có hai bóng người một cao một thấp đang do dự, chần chừ đứng trước cửa.

Chàng trai đó chính là Lâm An Nguyên, cậu †a lưu luyến không rời ngước nhìn cô gái trước mặt: “Vấn An, hay là em đi vào với anh đi! Thật ra thì cha mẹ và chị gái của anh đều là những người rất tốt! Đặc biệt là cha mẹ anh, họ vẫn luôn rất cởi mở trong phương diện tình cảm với hai chị em bọn anh. Thế nên, em hoàn toàn không cần phải lo lắng gì về những chuyện này đâu!”

Mộ Vẫn An đứng trước mặt Lâm An Nguyên và ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Cô ta nở nụ cười có phần lạnh nhạt, cúi đầu liếc nhìn thoáng qua hai bàn tay to lớn của Lâm An Nguyên đang näm chặt lấy đôi tay bản thân. Sau đó lại hờ hững, chẳng thèm đếm xỉa mà rút tay về: “An Nguyên, có phải anh đã quên mất điều kiện mà tôi đã đề cập tới trước khi đồng ý làm bạn gái của anh rồi, đúng không?”

Tất nhiên Lâm An Nguyên vẫn nhớ kỹ, chẳng qua là lúc đó cậu ta cảm thấy đối với cậu †a mà nói thì mấy điều kiện này quả thật ngoài sức tưởng tượng.

Cậu ta hơi sững người một lúc rồi nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người khi cậu ta gặp mặt Mộ Vấn An vài ngày trước.

“Vãn An, anh thật sự rất thích em. Trước khi gặp em, anh căn bản không hề tin tưởng vào tình yêu sét đánh. Mãi cho đến lúc trông thấy em, anh mới phát hiện ra rằng tất cả đều có khả năng xảy ra, vậy thì em có thể làm bạn gái của anh không?”

Đây là lời tỏ tình của Lâm An Nguyên dành cho cô ta vào ngay lần thứ ba hai người gặp nhau.

Nhưng mà, người phụ nữ đứng trước mặt cậu ta lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Bên trong đôi mắt to tròn kia hoàn toàn không có một chút xíu sự rung động nào, cô †a cứ như thế đưa mắt quan sát Lâm An Nguyên suốt năm phút đồng hồ.

Trong vòng năm phút tưởng chừng ngắn ngủi này, Lâm An Nguyên cảm giác trái tim mình đập loạn nhịp, cực kỳ hồi hộp hệt như: đang chờ đợi một quyết định không thể nào dự đoán trước được.

Tựa như lâu đến mức đã trôi qua cả một thế kỷ, lúc này Mộ Vãn An rốt cuộc cũng đã lên tiếng đáp lại: “Tôi đồng ý”

Lâm An Nguyên quả thực không dám tin vào tai của chính mình, cặp mắt đột nhiên mở lớn và trợn tròn lên. Cả người cậu ta mừng rỡ như điên nhìn cô ta: “Là thật sao? Em thực sự đã đồng ý rồi sao?”

Biểu cảm trên gương mặt của Mộ Vấn An vẫn như vậy, hình như cũng chẳng có dáng vẻ vui mừng gì: “Nếu như anh cảm thấy ngạc nhiên tới vậy thì tôi có thể từ chối anh trước.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không, không, anh không có ý đó, chỉ là anh thấy rất hạnh phúc!”

Lâm An Nguyên hưng phấn chạy đến, ôm chầm lấy Mộ Văn An vào trong lòng mình.

Sau khi niềm vui sướng của Lâm An Nguyên vơi đi, Mộ Vấn An lại hết sức bình tĩnh đưa ra một số điều kiện với cậu ta: “Muốn tôi làm bạn gái của anh thì cũng không phải là không thể, thế nhưng tôi có điều kiện”

Nghe xong, Lâm An Nguyên cảm thấy hơi †Ò mò: “Điều kiện gì?”

Chẳng lẽ điều kiện mà Mộ Vấn An nhắc tới là điều kiện về mặt tiền bạc sao?

Ngay sau đó, lúc Mộ Vấn An cất lời và nói ra điều kiện của bản thân, Lâm An Nguyên đã rất ngạc nhiên.

“Tôi có thể đồng ý ở bên anh, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng anh đi ra mắt cha mẹ của anh”

Vào lúc ấy, Lâm An Nguyên còn tưởng rằng do mối quan hệ tình cảm cá nhân giữa hai người chỉ mới bắt đầu, con gái sẽ sợ hãi phải gặp cha mẹ của chàng trai nên điều này cũng có thể thông cảm được.
 
Chương 3523


Chương 3523

Tình cảm của cậu ta dành cho Mộ Vấn An là tình yêu sét đánh, như thể củi khô đụng phải ngọn lửa bùng cháy.

Trái tìm của cậu ta đã bị Mộ Vãn An làm cho tê liệt, vì vậy cậu ta muốn lập tức ở bên cô ta, muốn tìm hiểu thêm về cô ta, muốn tới gần cô ta.

Trước khi hoàn toàn hiếu rõ về người phụ nữ này, Lâm An Nguyên cũng không có ý định gì về chuyện sẽ dẫn cô ta về gặp cha mẹ của mình.

Do đó, lúc Mộ Vãn An nói ra những lời này, Lâm An Nguyên đã không hề do dự mà trực tiếp đáp ứng.

Nhưng mà trong quãng thời gian ở chung với nhau suốt vài ngày kế tiếp, Lâm An Nguyên nhận ra dường như bản thân cậu ta đã bị người phụ nữ điềm đạm, quyến rũ và bí ẩn này mê hoặc.

©ô ta nói đến là đến, nói đi là đi. Có đôi khi căn bản là chẳng thể nào liên lạc được với cô ta Khi cậu ta chất vấn tại sao cô ta lại biến mất thì cô ta sẽ dỗ dành cậu ta vài câu rồi cho cậu †a một nụ hôn, chỉ vậy là đã có thể khiến cậu †a một lần nữa lấy lại tất cả sự ngọt ngào.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Lâm An Nguyên đã bị một người phụ nữ như thế dắt mũi Cảm xúc của cậu ta hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của người phụ nữ này. Cô ta từ chối gặp cha mẹ của cậu ta, từ chối tham dự hay có mặt ở bất kỳ chỗ công cộng nào với cậu ta, thậm chí còn cự tuyệt và chẳng chịu giới thiệu Lâm An Nguyên cho bất cứ người bạn nào của cô ta.

Nếu như là một người bình thường đưa ra kiểu điều kiện này, có lẽ đối phương sẽ nghĩ rằng cô ta chính là một kẻ dối trá và đang lừa gạt tình cảm của mình.

Thế nhưng lúc Mộ Vấn An nói ra điều này thì theo bản năng trong lòng Lâm An Nguyên lại cảm thấy rằng bản thân nên thỏa mãn toàn bộ điều kiện của cô ta Có điều tất cả những thứ này cũng chỉ là suy nghĩ ban đầu của Lâm An Nguyên mà thôi.

Trong vài ngày tiếp theo, hai người đã ở chung với nhau. Cậu ta dần dần phát hiện ra mình vậy mà lại nhớ thương người phụ nữ bí ẩn này, thậm chí trong lòng còn xuất hiện một loại cảm giác mãnh liệt muốn được ở cạnh cô ta suốt đời!

Sắc mặt của Lâm An Nguyên trở nên có phần rệu rã nhưng cậu ta vẫn vươn tay năm lấy hai tay của Mộ Vấn An, dịu dàng nhìn cô ta: “Dĩ nhiên là anh vẫn nhớ như in những gì mà anh đã đồng ý với em trước đây, thế nhưng mà..!

“Nhưng mà anh có thể làm gì được đây?

Trong suốt những ngày qua ở bên em, anh thậm chí còn cảm thấy đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình”

Lâm An Nguyên vừa mang vẻ mặt đầy bất đắc dĩ vừa lên tiếng.

Ngày hôm qua, khi họ đến công viên giải trí để hẹn hò, lúc cậu ta nhìn thấy Mộ Vấn An phấn khởi ngồi trên tàu lượn siêu tốc và phát ra âm thanh la hét vui vẻ, cậu ta thậm chí còn thấy dường như mình đã hoàn toàn bị thu hút rồi.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cậu ta cũng bắt đầu xuất hiện ý nghĩ muốn dành cả đời mình sống cùng với người phụ nữ này.

“Vấn An, chúng ta cứ thử một lần này xem được không, bây giờ em theo anh vào trong nhà ăn một bữa cơm tối đi. Nếu như em cảm thấy không thích hợp thì lần sau có thể không tới nữa. Anh nhất định sẽ không ép buộc em”’ Khi Lâm An Nguyên nói những lời này, cậu ta đã thể hiện ra cả thái độ cầu xin.

Hai mắt của cậu ta tràn ngập vẻ mong đợi nhìn Mộ Vấn An.

Mộ Văn An bị ánh mắt không hề che đậy này của cậu ta nhìn chăm chằm khiến da đầu tê dại. Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn vào bên trong biệt thự, có thể trông thấy trong căn nhà ấy đang sáng đèn, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười nói vui đùa.

Lúc Lâm An Nguyên mở miệng lần nữa, giọng điệu của cậu †a đã thay đổi tới nỗi trở nên cẩn thận từng li từng tí: “Cũng chỉ là một bữa cơm tối thôi mà, có được không?”
 
Chương 3524


Chương 3524

Đúng vào thời điểm Mộ Vấn An đang chuẩn bị cau mày từ chối thì tiếng chuông điện thoại của Lâm An Nguyên lại chợt vang lên.

Cậu ta hơi sửng sốt một chút, sau đó mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Có điều, khi nhìn thấy là Lâm Thúy Vân gọi đến, cậu ta lập tức nóng lòng muốn trực tiếp dập máy.

“Cái cô Lâm Thúy Vân này thật là, lần nào cũng phải nhằm vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này để gọi điện tới, đúng là đang muốn bị mắng chửi đây mà!”

Cậu ta vốn dĩ muốn cúp máy, thế nhưng lúc cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ngay ra rằng Mộ Vấn An đang nhìn chằm chằm vào cậu ta với ánh mắt sáng quắc.

Trong chốc lát ấy, cậu ta thấy hơi ngượng ngùng nên cười gượng: “Là chị gái của anh”

Dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Vẫn An, cuối cùng cậu ta vẫn là nhấn nút nhận cuộc gọi, đè xuống thật thấp âm lượng của giọng nói bản thân: “Lâm Thúy Vân, rốt cuộc là chị muốn làm cái gì?”

Ở đầu dây bên kia điện thoại, vừa nghe thấy giọng điệu này của cậu ta là tâm trạng của Lâm Thúy Vân lập tức trở nên không vui: “Ơ hay, cái thắng nhóc con này, vẫn còn đang nóng tính quá nhỉ, có phải không?”

Lâm An Nguyên vô thức quay đầu sang n lút liếc nhìn Mộ Vấn An một lần, ¡ nhanh chóng trả lời: “Có chuyện gì thì nói mau đi, có rảm thì cứ đánh đi cho rồi!”

“Mẹ mày kêu tao gọi lên thoại hỏi mày thử, xem tên nhóc khốn kiếp mày có còn trở về ăn cơm tối nữa không đấy!”

Lâm An Nguyên có chút không kiên nhãn: “Được rồi, em biết rồi, em sẽ về ngay đây!”

“Chị cảnh cáo em, thao tác nhanh lên đi.

Hôm nay giáo sư Lục và nam thần của chị đều tới nhà mình. Nếu như em dám để hai người họ ngồi chờ ở đây thì vị thái hậu kia sẽ không dễ dàng tha thứ cho em đâu, cẩn thận bị lột da đót”

Lâm An Nguyên hơi sửng sốt: “Chị nói giáo sư Lục và anh Triều Viễn đều đã đến nhà mình sao?”

“Chính xác là thế đấy, bởi vậy tốt hơn hết là em nên xuất hiện ngay tại đây trong vòng năm phút nữa, bằng không thì lo tự mình gánh lấy hậu quả đi!”

Sau khi nói xong lời này, Lâm Thúy Vân trực tiếp cúp điện thoại.

Cô ấy xoay người, đi thẳng về phía bàn ăn rồi ngồi xuống. Cô ấy phát hiện miếng đùi gà lớn ấy vẫn đang nằm yên trong bát của mình, vì thế bèn ném sang cho Lục Mặc Thâm một nụ cười cực kỳ thỏa mãn.

“Thúy Vân, em trai con quay về rồi chứ?”

“Cứ yên tâm đi, thái hậu của con! Nó bảo rằng đang chạy trên đường rồi, chắc chắn trong vòng năm phút sẽ xuất hiện trước mặt mẹ”

Nghe vậy, mẹ Lâm mới hài lòng mà gật đầu. Bà ấy đứng dậy, bắt đầu tiếp đón khách khứa: “Mọi người không cần phải chờ nó đâu, ăn cơm trước, ăn cơm trước đi!”

Bên ngoài biệt thự, Lâm An Nguyên cúp máy rồi cất điện thoại đi.

Cậu ta nhìn biểu cảm của Mộ Vãn An, nhận ra rằng cô ta dường như không có suy nghĩ thay đổi ý định của mình: “Vãn An, nếu như em thật sự không muốn vào, vậy thì anh cũng…”

Lâm An Nguyên vốn dĩ đã định từ bỏ việc thuyết phục cô ta nhưng vào đúng lúc này, Mộ Vãn An lại đột nhiên lên tiếng: “Tôi sẽ vào trong đó cùng anh”

Trong giây lát, đôi mắt của Lâm An Nguyên lập tức bừng sáng lên: “Có thật không?”

Mộ Vãn An cũng chẳng trả lời, mà trực tiếp xoay người đẩy cửa tiến vào.

Sau khi đi được vài bước, cô ta mới phát hiện ra rằng người đứng phía sau vẫn chưa đi theo mình nên cô ta khựng lại và quay đầu nhìn sang: “Không phải anh nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Còn đứng ở đó ngẩn người làm gì nữa?”
 
Chương 3525


Chương 3525

Hình như tới tận lúc này, Lâm An Nguyên mới tỉnh táo lại. Cậu ta vội vã gật đầu, làm ra dáng vẻ được yêu mến nên lo sợ.

Bên trong nhà, bữa tối đã bắt đầu.

Trên bàn ăn, mẹ Lâm đang tiếp đón, kêu các vị khách của mình dùng bữa.

“Giáo sư Lục, chắc là anh không biết đâu!

Thường ngày ở nhà, thái hậu của chúng tôi rất ít khi vào bếp nấu ăn. Hôm nay, nếu không phải là anh xuất viện thì làm sao mà bà ấy có thể tự mình rửa tay nấu canh như thế này được chứ?”

Lâm Thúy Vân vừa ăn cơm vừa tranh công với Lục Mặc Thâm.

“Vậy sao?”

Lục Mộc Thâm nghe được câu này, khóe miệng hơi cong lên.

Anh ta bưng ly rượu vang đỏ lên, nhìn về phía mẹ Lâm: “Cô à, cháu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”

Mẹ Lâm thấy Lục Mặc Thâm hiểu chuyện như vậy, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm tươi rói, khiến đôi mắt cũng cong cong theo.

Bà ấy vội vàng cầm ly rượu vang đỏ lên: “Con bé Thúy Vân này, cứ thích xé chuyện bé ra to! Về sau nếu như con vui vẻ thì cứ đến nhà của chúng ta bất kỳ lúc nào, ngày nào mẹ cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho con, bảo đảm mỗi bữa ăn đều sẽ khiến con hài lòng!”

Tại đây, giữa lúc mọi người đang ngồi trên bàn ăn và cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, không còn biết trời đất thì Lâm Thúy Vân đột nhiên phát hiện ra hình như nơi cửa ra vào vang lên tiếng động.

Cô ấy ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía bên đó: “Thái hậu ơi, ông tổ nhỏ của mẹ đã quay trở về rồi.”

Khi ấy, mẹ Lâm đang bận rộn tán gẫu với con rể của mình, còn chẳng thèm nhướng mi lên: “Trở về thì trở về, chẳng lẽ còn muốn mẹ đích thân ra đón nó à! Đã về rôi mà cũng không biết đàng mau mau ngồi xuống mà ăn cơm tối đi.”

Khi mẹ Lâm nói câu này, bà ấy vẫn còn đang thay hai đĩa thức ăn cho Lục Mặc Thâm và Quan Triều Viễn.

Nhưng mà món ăn đó chưa kịp bỏ vào.

trong bát của hai người thì giọng nói đã trực tiếp biến đổi của Lâm Thúy Vân lại vang lên: “Chết tiệt, hình như ông tổ nhỏ nhà mẹ không phải là một mình quay về đâu!”

Sau khi nghe thấy thế, mọi người đều đồn dập đặt đũa trong tay xuống, đồng loạt quay sang nhìn về phía cửa.

Quả nhiên, tức thì trông thấy Lâm An Nguyên đang đi trước một bước, theo sau lưng cậu ta là một cô gái trẻ trung cao gầy và xinh đẹp.

Lâm An Nguyên chào hỏi mọi người rồi quay đầu lại nhìn về phía sau: “Vấn An, mau vào đây đi.”

Mộ Vãn An đang đứng ở trước cửa, cô ta vừa ngước mắt lên là đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của phòng ăn trước mặt.

Hai người nom có vẻ hơi lớn tuổi kia chắc chắn chính là cha mẹ của Lâm An Nguyên.

Mà ngồi ở chỗ bên phải mẹ Lâm là một người phụ nữ trông khá giống Lâm An Nguyên, nên hẳn là chị gái Lâm Thúy Vân của cậu ta.

Lúc ánh mắt của Mộ Vãn An rơi vào hai người Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm, cơ thể cô ta dường như có phần mất tự nhiên và trở nên cứng đờ.

Cô ta nhìn hai người họ với ánh mắt không thể tin được, cô ta cũng không biết rằng tất cả những phản ứng nhỏ nhặt này của bản thân đều đã bị Tô Lam quan sát hết.
 
Chương 3526


Chương 3526

Đôi mắt của Tô Lam lóe lên, những ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Phải biết rằng đối với những người đàn ông xuất sắc, ưu tú như Lục Mặc Thâm và Quan Triều Viễn, chỉ cần là con gái thì sẽ ít nhiều đế lộ ra chút biểu hiện kinh ngạc vì vẻ đẹp tỏa sáng của hai người ngay vào lần đầu tiên nhìn thấy họ.

Nhưng cô gái đang đứng bên cạnh Lâm An Nguyên lại hoàn toàn không hề có bất kỳ chút cảm xúc trập trùng hay chấn động nào.

Tô Lam thậm chí còn có thể nhìn thấy một loại cảm xúc vô cùng khó tả hiện lên trong đôi mắt của cô gái đó.

Cảm xúc ấy cực kỳ phức tạp, như thể cùng lúc chứa đựng cả mặn ngọt đẳng chua cay, đầy hỗn độn.

Lâm Thúy Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Lam, lại trông thấy cô nhè nhẹ gật đầu về phía mình.

Ý của Tô Lam là cô gái này đúng là người phụ nữ bí ẩn đó ở trong thang máy lúc trước.

“Xin chào mọi người, tôi tên là Mộ Vãn An.”

Điệu bộ của Mộ Vãn An thoải mái, tự nhiên chào hỏi tất cả mọi người.

Hiện tại, mẹ Lâm cũng rất sửng sốt, dường như đang cảm thấy việc này có hơi đột ngột.

Dù sao thì cho tới bây giờ, bà ấy vẫn chưa từng nghe Lâm An Nguyên nhắc tới chuyện cậu †a đã qua lại với một cô bạn gái lần nào.

Vậy mà hôm nay, lại bất ngờ dẫn theo người quay về nhà như thế này.

Tình cảnh trở nên hơi khó xử và lúng túng một hồi nhưng rồi Lâm An Nguyên đã lên tiếng trước: “Cô ấy là bạn gái của con.”

Sau khi nói xong câu đó, cậu ta dứt khoát nằm lấy tay của Mộ Vãn An rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Lam và Quan Triều Viễn.

Mẹ Lâm là một người rất chung chung và không suy nghĩ phức tạp gì. Bà ấy cảm thấy rằng nếu Lâm An Nguyên đã đưa bạn gái về, hai người cũng đã ngồi vào chỗ rồi thì trên khuôn mặt lập tức nở ra một nụ cười, bà ấy vội vàng bắt chuyện: “Vấn An đúng không? Trông cháu thật là xinh đẹp, đến đây nào, ăn nhiều thức ăn một chút, cứ xem như chỗ này chính là nhà của mình, đừng khách sáo với chúng ta làm gì.”

Mộ Văn An mỉm cười, nụ cười của cô ta rất lịch sự và thùy mị nết na.

Tô Lam gật đầu, cũng chẳng mở miệng nói lời nào.

Có thể là do trước đó trong lòng cô nảy lên chút ít nghi ngờ, cho nên Tô Lam mới đặc biệt để ý tới cô gái Mộ Vấn An này.

Cô phát hiện ra rằng Mộ Vãn An thoạt nhìn thì trông thật sự rất xinh đẹp, thế nhưng biểu cảm của cô ta lại hết sức cứng ngắc, đặc biệt là khi cười, các cơ trên gương mặt tựa như là bị co kéo vào nhau, nom có hơi mất tự nhiên.

Mẹ Lâm thấy Tô Lam không ăn nhiều đồ ăn, không khỏi nhíu mày: “Tại sao Tô Lam lại không ăn cơm vậy?

Có phải là cháu cảm thấy không được ngon miệng không? Vẫn là chê món ăn dì nấu không ngon lành gì cả à?”

“Sao lại vậy được ạ, món của dì làm là hợp khẩu vị của cháu nhất đấy!”

“Nếu đã hợp khẩu vị rồi thì vì sao dì lại không thấy cháu ăn thêm nhiều chứ? Dì quan sát rồi, cả tối hôm nay từ khi cháu đến đây là đã mang dáng vẻ lo lắng không yên.”

Quan Triều Viễn liếc nhìn sang Tô Lam, anh cũng đã nhận ra được kể từ lúc Mộ Vấn An bước vào cửa là tâm trạng của Tô Lam lập tức trở nên không ổn lắm.

Ánh mắt của cô cứ luôn như có như không lướt trên người Mộ Vấn An mà đánh giá.
 
Chương 3527


Chương 3527

Quan Triều Viễn không lên tiếng, có điều anh vươn tay bưng bát của Tô Lam lên và múc một bát canh gà cho cô.

Sau đó, anh giải thích với mẹ Lâm: “Dì, Tô Lam đang mang thai, thế nên dạo gần đây vẫn luôn cảm giác hơi buồn nôn trong người. Chứ không phải là cô ấy không thích món ăn của dì nấu đâu ạ”

Khi mẹ Lâm vừa nghe thấy câu này, trong nháy mắt bà ấy ngay lập tức nở nụ cười thật tươi, tới nỗi lộ răng mà như chẳng còn mắt: “Ôi chao, thật là tốt quá rồi, hóa ra Tô Lam đang mang thai à!”

“Ầm!” Vào đúng lúc này, phía bên đối diện của bàn ăn chợt vang lên một âm thanh giòn giã.

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn sang, phát hiện Mộ Vãn An vốn dĩ đang ăn canh ngon lành, hai tay lại chợt giống như vô thức run rẩy khiến cái thìa trực tiếp đập vào trong bát.

Nước canh gà béo ngậy cũng theo đó bắn lên tung tóe, làm ướt một khoảng trên ngực cô 1a.

Cô ta ngước lên nhìn, nhận ra mọi người đều đang dán mắt lên bản thân, có hơi xấu hổ và lúng túng nên vội vã đứng dậy: “Thành thật xin lỗi ạ, tại tay cháu hơi bị trơn trượt, mọi người cứ ăn cơm trước đi, cháu vào nhà vệ sinh sửa sang một chút ạ”

Thấy cô ta mang bộ dạng vội vội vàng vàng rời đi, Lâm An Nguyên cũng đứng lên chạy theo sau, có phần lo lắng: “Con qua đó xem xem”

Đợi đến lúc hai người Lâm An Nguyên rời đi hết, Lâm Thúy Vân bèn cất lời dò hỏi ý kiến trước tiên: “Tô Lam, cô gái mà cậu đã nhắc đến trước đây chắc sẽ không phải chính là cô ta đấy chứ?”

Tô Lam gật “Mặc dù ngày hôm đó, mình không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái đó trông như thế nào nhưng nếu xét về thân hình mà nói thì hẳn là cô ta đó.”

Quan Triều Viễn hơi kinh ngạc mà nhìn Tô Lam: “Hai người quen biết nhau sao?”

Tô Lam lắc đầu: “Em không biết cô ta. Anh có còn nhớ có một lần lúc em đến văn phòng để tìm gặp anh không? Dọc đường đi, em bỗng dưng có biểu hiện hơi bị hạ đường huyết, vì vậy em đã xuống xe rồi đi vào siêu thị để mua một ít nước và sô cô la. Sau đó, em tình cờ đụng phải An Nguyên bên trong trung tâm mua sắm. Khi ấy, em đã nhìn ra được là hai người họ có quen biết lẫn nhau.”

Nhưng mà, Tô Lam cũng không kể lại cảnh tượng hai người họ gặp gỡ nhau lần đầu tiên.

€ô lo lắng rằng cha Lâm và mẹ Lâm sẽ không chấp nhận được chuyện đó.

Lâm Thúy Vân là người thẳng thần, cô ấy nhìn Tô Lam: “Tô Lam, cậu có để ý thấy lúc mỉm cười, gương mặt của cái cô Mộ Vấn An đó trông có vẻ hơi cứng đờ không?”

Không biết đó có phải là do trực giác của phụ nữ hay không, Tô Lam cũng chẳng hề ngạc nhiên với việc Lâm Thúy Vân và cô vậy mà lại có chung suy nghĩ: “Ý của cậu là…”

Đầu ngón tay của Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng móc móc trên bàn ăn: “Mình nghỉ ngờ là cái cô Mộ Vấn An này hoặc đã phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt của bản thân hoặc là tiêm axit hyaluronic để trẻ hóa da, chứ nếu không, sao gương mặt của cô 1a lại cứng đờ như vậy được?”

Vừa nói, cô ấy vừa khẽ đảo mắt, hình như nghĩ ra điều gì đó, cô ấy quay đầu lại nhìn mẹ Lâm: “Mẹ, con cá cược với mẹ, mẹ có tin là Mộ ‘Văn An đó chắc chắn lớn hơn thằng nhóc.

khốn nạn nhà mẹ hay không! Còn về phần lớn hơn bao nhiêu tuổi… Con suy xét rồi, nhất định cũng phải hơn ba tuổi trở lên. Thật sự không ngờ được rằng thẳng Lâm An Nguyên lại vẫn có bản lĩnh này, mẹ nói thử xem rốt cuộc là ai đã dạy nó có khả năng làm được chuyện đấy nhỉ?”

Mẹ Lâm nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức cũng thay đổi theo. Không phải do bà ấy không thể chấp nhận được việc Lâm An Nguyên tìm một người lớn tuổi hơn cậu ta Mà là bởi vì vừa nấy nghe được mấy câu đó của Lâm Thúy Vân, trong lòng tức thì cảm thấy hơi khó chịu và chán ghét.

Suy cho cùng, bà ấy vẫn không muốn con trai mình tìm người yêu có một bộ mặt giả tạo.
 
Chương 3528


Chương 3528

Trong chốc lát, bầu không khí trên bàn ăn cũng nguội lạnh dần.

Có một loạt tiếng bước chân từ phòng tảm truyền đến, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Vốn dĩ còn tưởng rằng Mộ Vấn An đã xử lý xong những vết bẩn ở trên người, nên chuẩn bị quay lại bàn ăn.

Nhưng ai biết được rằng, cô ta vậy mà lại trực tiếp cúi đầu đi về phía cánh cửa ra vào.

Lâm An Nguyên đi theo sau cô ta, hết sức khó xử báo với họ: “Cha mẹ, ừm… Chuyện là, Vấn An cảm thấy cơ thể không được thoải mái cho lắm, cho nên phải về trước rồi, giờ con ra tiễn cô ấy”’ Mẹ Lâm vội vàng đứng dậy: “Này.”

Thế nhưng. Lâm An Nguyên đã xoay người bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, mẹ Lâm tức giận đến mức trực tiếp nện gãy đôi đũa: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế trời?”

Kết quả là, bữa ăn này cứ như vậy qua loa kết thúc.

Mẹ Lâm hậm hực ăn cơm cho xong rồi đi thu dọn đồ đạc, suốt cả buổi tối hôm nay sắc mặt của bà ấy chẳng hề dễ chịu được giây phút nào.

Trái lại Lâm Thúy Vân cứ ngâm nga một đoạn giai điệu và bày mấy món ăn nhẹ mà Quan Triều Viễn mang đến cho cô ấy ra ngoài.

Dưới ánh đèn điện chiếu rọi màn đêm bao phủ khoảng sân phía trước biệt thự, bốn người họ dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi xuống trò.

chuyện với nhau Lục Mặc Thâm híp mắt lại, nhìn chằm chăm Lâm Thúy Vân đang bận rộn không hề ngơi nghỉ, từ tốn cất lò “Sao đấy, có phải là làm ra cái chuyện chia rẽ hai người yêu nhau thế này nên em cảm giác cực kỳ sảng khoái không?”

Thấy mưu kế vặt vãnh của bản thân bị chọc thủng, Lâm Thúy Vân cũng chẳng buồn giấu giếm mà thẳng thắn.

Cô ấy cầm một chiếc bánh kem nhỏ lên rồi nhét thẳng vào trong miệng mình: “Hai người họ không thích hợp làm một cặp đôi đâu!”

Lục Mặc Thâm cười khẩy, nói với Lâm Thúy Vân: “Nếu như anh nhớ không lầm thì lúc đầu em thậm chí còn coi anh như kẻ thù sống chết không đội trời chung mà!”

Khi anh ta nói đến đây, còn cố ý nhích lại gần Lâm Thúy Vân một chút. Nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thúy Vân lập tức bừng lên sắc đỏ thẹn thùng.

Lục Mặc Thâm đè thấp âm lượng giọng nói của mình xuống, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới nghe thấy được nói vào bên tai Lâm Thúy Vân: “Nhưng mà bây giờ thì sao, mặc kệ là về phương diện nào, ngay cả là khi ở trên giường, chẳng phải chúng ta cũng vô cùng hòa hợp hay sao?”

Chết tiệt, người đàn ông mặt người dạ thú này!

Lâm Thúy Vân vội vã liếc nhìn qua hướng Tô Lam và Quan Triều Viễn.

Sau khi xác định rằng họ và hai đứa trẻ không hề nghe thấy bất kỳ nội dung không lành mạnh nào bên trong, cô ấy mới nắm lấy một ít đồ ăn nhẹ và nhét thẳng vào miệng của Lục Mặc Thâm: “Dù sao thì anh cũng là giáo viên chỉ dạy biết bao nhiêu người, phiền anh chú ý của bản thân một chút có được không? Đôi mắt của Lâm Thúy Vân này chính là mắt vàng chói lửa có khả năng phân biệt thật giả, thiện ác đấy. Đã quan sát đến ai thì người đó sẽ không tài nào chạy thoát được đâu, ở cô gái đó hình như có chút gì đó không được hợp lý cho lắm!”

Nghe thấy thế, đôi mắt của Tô Lam hơi lóe sáng lên.

Hai người quả nhiên là bạn thân của nhau, toàn bộ những suy nghĩ đều hướng tới cùng một chỗ.

“Lẽ nào mọi người không cảm thấy cái cô Mộ Vấn An đó dường như trông có vẻ quen quen sao?”

Tô Lam nói ra những nghỉ ngờ nơi đáy lòng bản thân ra trước.

Đôi mắt của Quan Triều Viễn chớp sáng, những ký ức liên quan đến Mộ Vấn An bắt đầu hiện lên một lần nữa trong đầu anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom