Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3469


Chương 3469

Tô Lam nhận lấy điện thoại.

“Alo?”

Quan Triều Viễn khẽ giật khóe miệng, giọng nói của Tô Lam rất dịu dàng và êm tai, khiến anh nghe xong thì cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

“Đang ở nhà một mình sao?”

Tô Lam cười: “Còn có Lâm Mộc và cục cưng trong bụng của em nữa”

“Có muốn đến phòng làm việc của anh không?”

“Hôm nay không phải anh vẫn có nhiều việc cần làm sao? Anh bận như vậy mà vẫn còn rảnh rồi thế tr?”

“Trợ lý của Mộ Mẫn Loan vừa đến đây”

Vẻ mặt của Tô Lam thay đổi.

Tại sao bây giờ Quan Triều Viễn nói những lời này với cô? Lẽ nào anh định nói thật với cô về tình hình của Tô Duy Nam sao?

Cô do dự một chút.

“Em sẽ đến đó ngay lập tức.”

“Lục Anh Khoa có việc đi ra ngoài rồi nên em tự mình bắt taxi đến đây được không?”

“Vâng, em biết rồi”

Tô Lam chuẩn bị một chút và lên đường.

Bởi vì ra ngoài khá vội vàng nên cô không mang theo bất cứ thứ gì.

Khi xe chạy được nửa đường, cô đột nhiên cảm thấy có hơi chóng mặt.

Hầu hết phụ nữ mang thai đều thỉnh thoảng bị choáng váng, nguyên nhân là do tụt huyết áp và hạ đường huyết gây ra.

Lúc trước, các bác sĩ khoa sản đã giải thích cho cô về điều này rồi.

Quan Triều Viễn luôn dặn dò Tô Lam phải mang theo một ít sô cô la hoặc đồ ngọt hay.

các loại đồ ăn vặt khác để trong túi xách.

Nếu thấy hoa mắt, chóng mặt thì phải bổ sung thức ăn kịp thời để tránh xảy ra chuyện.

Vừa rồi đi ra ngoài, Tô Lam có chút sốt ruột cho nên không mang theo cái gì.

Lúc này, cô dựa vào cửa sổ của xe taxi và phát hiện ở phía trước không xa có một siêu thị nhỏ.

Vì vậy, cô vội vàng nói với người tài xế.

“Bác tài, làm phiền bác dừng lại, tôi muốn xuống chỗ này”

Sau khi xuống xe, Tô Lam lập tức đi đến siêu thị nhỏ kia.

Trên tầng hai của siêu thị là trung tâm mua sắm, Tô Lam đi mua một ít sô cô la và một chai nước.

Khi đang định rời đi, cô đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở lối vào thang máy của tầng hai.

Đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang đứng ở cửa thang máy với mấy người cùng tuổi khác, nhìn có vẻ như đang muốn chặn người nào đó lại.

Bởi vì tất cả thang máy trong trung tâm thương mại đều được lắp đặt bằng kính trong suốt cho nên Tô Lam đứng ở góc này cũng có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một cô gái trong thang máy.

Hơn nữa không hiểu vì sao mà cô luôn cảm thấy bóng dáng đó có hơi quen thuộc.

Chàng trai đó không phải ai khác mà chính là em trai của Lâm Thúy Vân, tên là Lâm An Nguyên.
 
Chương 3470


Chương 3470

Hôm nay cậu ấy ăn mặc rất khác so với lúc ở nhà họ Lâm. Cậu ấy có mái tóc màu vàng dựng thẳng trên đầu và ở một bên tai trái còn có một cái khuyên tai bằng bạc vô cùng khoa trương.

Cậu ta mặc một chiếc quần punk có treo cái dây xích sắt nhìn rất bắt mắt, trông cậu ta giống như một nghệ sĩ nhạc rock có thể lên sân khấu bất cứ lúc nào.

Tô Lam nhíu mày, trong lòng không kìm được có chút khó hiểu.

Dù sao thì lần trước ở nhà họ Lâm, cách ăn mặc của Lâm An Nguyên rất lịch sự.

Một thanh niên gọn gàng chỉn chu với một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean.

Nhưng thật sự không ngờ rằng hóa ra cậu †a lại mặc loại quần áo này ở bên ngoài Mặc dù nói răng không thể trông mặt mà bắt hình dong nhưng điều này vẫn khơi dậy sự tò mò của Tô Lam.

Vì vậy cô đứng cách đó không xa mà nhìn cậu ta.

“Chị gái à, chị đẹp quá, hay là chị cho tôi số điện thoại đi”

Lâm An Nguyên lên tiếng nói chuyện, trên môi nở nụ cười nghịch ngơm.

Khi cậu ta vừa dứt lời thì nhóm bạn bên cạnh lập tức hùa theo, ồn ào nói: “Đúng vậy, chị gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nhìn chị đẹp quá, chị có bạn trai chưa?”

“Chị gái ả, chị có biết người đang xin số điện thoại của chị là ai không? Đó là cậu chủ của một nhà giàu rất nổi tiếng ở thành phố Ninh Lâm của chúng ta đấy, cho nên chị đừng bỏ qua cơ hội tốt như thế này nhé.”

Những lời nói của các chàng trai này càng ngày càng quá đáng và cũng càng ngày càng trắng trợn.

Lâm An Nguyên đứng bên cạnh, trên khuôn mặt cậu ta vẫn nở nụ cười tươi tắn, giống như đã quá quen với những lời tâng bốc như vậy từ những người xung quanh.

Tô Lam đứng ở góc này nên cô không thể nhìn thấy rõ ràng cô gái trong thang máy trông như thế nào, nhưng có thể nghe thấy loáng thoáng cô gái đó đang nói chuyện. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ta nói với một giọng điệu rất lạnh lùng và có chút khinh thường.

“Chỉ như vậy thôi sao? Mấy người còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, mau trở về trường học mà học tập đi”

“An Nguyên, chị gái này vậy mà lại nói chúng ta chưa mọc đủ lông đủ cánh này: “Nếu đã muốn trêu chọc chị ta thì hay là cậu cởi quần cho chị ta nhìn xem lông của cậu đã mọc đủ hết chưa đi”

“Ha ha ha ha ha ha”

Những lời này lập khiến cho mọi người cười vang một trận.

Bình thường, các cô gái sẽ cảm thấy rất xấu hổ và sợ hãi khi gặp phải tình huống này.

Dù sao cô gái cũng chỉ có một người mà ở trước mặt có khoảng bảy, tám người thanh niên trông giống như những tên côn đồ lưu manh.

Khi tất cả mọi người đều đang chờ xem cô gái này xấu hổ thì họ nhìn thấy cô ta nở nụ cười vô cùng lạnh lùng.

Thậm chí còn lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại.

Mọi người đều nghĩ cô ta định báo cảnh sát, nhưng họ lại thấy cô ta từ từ chuyển điện thoại sang chế độ quay phim, sau đó giơ lên cao nhắm vào Lâm An Nguyên Cô ta thản nhiên nói: “Không phải nói muốn cho tôi xem sao? Nào, cởi quần ra đi.”

Những lời này trực tiếp khiến mọi người sững sờ không nói nên lời Ngay cả người da mặt dày như Lâm An Nguyên cũng cảm thấy trên mặt mình có chút nóng.
 
Chương 3471


Chương 3471

Cô gái trẻ này nhìn thì xinh đẹp nhưng không ngờ lại bạo dạn đến như vậy.

“Không cởi?”

Người phụ nữ kia cười lạnh, trực tiếp đem chức năng chụp hình tắt đi, sau đó nhấn phím 113 trên bàn phím.

Có điều đầu ngón tay của cô chỉ đặt hờ hững trên nút gọi không có ý định nhấn xuống.

Cô đưa điện thoại di động giơ lên, nhìn mấy gương mặt trẻ tuổi phía trước: “Cho các cậu một phút, toàn bộ lập tức biến mất trước.

mặt tôi, nếu tôi sẽ báo cảnh sát các cậu chặn đường quấy rối tôi Mấy tên côn đồ cắc ké đi theo sau lưng Lâm An Nguyên cũng lắm cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi.

Vừa nghe thấy cô gái này nói thật sự sẽ báo cảnh sát thì lập tức không còn can đảm đùa giỡn với cô nữa.

Bọn họ nhìn về phía Lâm An Nguyên sau đó bất đắc dĩ võ vai cậu một cái nói: “An Nguyên, chị gái này thật sự quá khó chơi, chúng ta không giải quyết được. Cậu xem rồi từ làm đi nha. Chúng tôi đi trước!”

Sau khi nói xong, đám loai choai đều tựa như một làn khói mà bay biến sạch, chỉ còn lại một mình Lâm An Nguyên đứng ở cửa thang máy.

Người phụ nữ kia nhìn Lâm An Nguyên, khóe miệng cong lên ý cười: “Nơi này không phải trường học, không nên dùng cách mà cậu cưa cẩm một cô gái ở đó áp dụng ở đây, sẽ khiến cậu trông rất ngây thơ lại dốt nát!”

Trong nháy mắt Lâm An Nguyên đứng ở đây đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngượng ngùng Thật ra thì cậu chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngày thường đều tuân thủ nội quy.

Đôi lúc cũng sẽ phạm phải chút sai lầm nhỏ, cũng có lúc sẽ gặp phải chút xúc động như vậy, nhưng nói tóm lại thì vẫn chưa làm chuyện gì quá khác người.

Lần này, là bởi vì cậu ta ăn sinh nhật qua hai mươi tuổi cùng một đám anh em ở bên ngoài lại chơi trò chơi lời nói thật lòng thật nguy hiểm.

Lâm An Nguyên chọn mạo hiểm, cho nên mới ăn mặc cái bộ dáng này đi theo đám anh em kia chạy đến cửa thang máy muốn xin số điện thoại của một người khác giới Vốn dĩ cậu chỉ muốn đùa giỡn một chút, nhưng ai ngờ lại chạm phải một hòn đá khó nhai.

Lâm An Nguyên có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót sau gáy áy náy nói xin lỗi: “Chị gái, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi với chị”

Người phụ nữ thấy bộ dáng cậu ta thấy cậu ta vậy mà có chút ngốc ngốc thì trên gương mặt vốn dĩ lạnh như băng kia lại hiện ra chút nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt giống hồ ly chợt lóe, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Giống như tâm tình cô đột nhiên tốt lên, thậm chí trực tiếp lôi lôi kéo kéo quần áo cậu qua, sau đó dùng lực kéo một cái Lâm An Nguyên bị động tác này của cô làm sợ hết hồn, cả người nhào tới phía trước một cái, hai tay cậu ta chống lên trên thang máy.

Đang so sánh, cách người phụ nữ cao gầy xinh đẹp này gần trong gang tất, hô hấp phun lên trên mặt cậu ta.

Lâm An Nguyên đột nhiên cảm thấy gò má nóng lên, hô hấp đều bắt đầu trở nên có chút dồn dập.

“Không bằng… để chị gái tôi đến dạy cậu cách ghẹo gái?”

Bên trong ánh mắt của người phụ nữ lóe lên hàn quang của hồ ly, cô nhìn chằm chằm.

Lâm An Nguyên, sau đó trực tiếp hôn lên.

Nụ hôn này cực kỳ hời hợt.
 
Chương 3472


Chương 3472

Ngay thời điểm Lâm An Nguyên còn chưa phục hồi tỉnh thần hai tay cô dùng thức đẩy một cái trực tiếp đẩy cậu ta ra.

“Ôi Thậm chí Lâm An Nguyên còn chưa phục hồi tinh thần lại, người phụ nữ trước mặt đã cực kỳ ưu nhã đè lên nút đóng cửa.

Ngay thời điểm cậu ta giằng co muốn đuổi theo thì cửa thang máy đã đóng lại, thang máy rất nhanh đi xuống dưới.

Lâm An Nguyên chỉ cảm thấy bên tai nóng lên. Mặc dù trước kia cậu ta cũng có một người bạn gái nhưng mà cũng được không lâu lắm thì hai người liền mỗi người một ngã.

Giữa hai người bọn họ, cũng chỉ làm đến mức nắm tay là cùng, thậm chí ngay cả gò má cũng đều chưa hôn qua Lần này thật sự là nụ hôn đầu của cậu.

Không nghĩ tới nụ hôn đầu của cậu vậy mà lại bị một người phụ nữ thành thục cướp đi mất?

“Chị gái, chờ chờ tôi chút!”

Sau khi Lâm An Nguyên phục hồi tinh thần lại liền xoay người chạy về phía cầu thang bộ.

Nhìn bộ dạng cậu ta đuổi theo người phụ nữ kia.

“An Nguyên!”

Đột nhiên Tô Lam chạy ra ngoài gọi tên của Lâm An Nguyên.

Chỉ tiếc là tất cả sự chú ý của cậu ta đều dồn hết lên người người phụ nữ kia, căn bản cũng không có nghe thấy giọng nói của Tô Lam.

Rất nhanh cậu ta đã chạy đến không thấy bóng dáng nào nữa, chỉ còn lại một mình Tô Lam đứng tại chỗ.

Không biết tại sao, mặc dù không có thấy rõ ràng nhan sắc của người phụ nữ kia nhưng Tô Lam luôn có một loại ảo giác, cô cảm thấy bóng hình của cô gái kia có chút quen mắt, hai người thật giống như đã gặp nhau ở đâu rồi vậy.

Mà bên kia, thời điểm Lâm An Nguyên đuổi đến nơi thì thang máy đã trống không, cậu ta chưa từ bỏ ý định, vào thang máy đi lại tâng ba tầng bốn.

Cho tới khi toàn bộ tám tầng đều đã tìm hết một lần, cũng không tìm thấy bóng dáng người phụ nữ kia.

“Rốt cuộc thì chị ta là ai cơ chứ?”

Cái vấn đề này một mực lẩn quẩn ở trong đầu Lâm An Nguyên. Thậm chí cậu ta không muốn cứ thế mà buông tha vẫn ở bên trong tìm đi tìm lại hơn nửa giờ.

Người phụ nữ kia giống như biến mất một cách thần kì vậy, không tìm thấy bất kì bóng dáng nào cả thì Lâm An Nguyên cũng buông tha, có chị ũ cúi đầu đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp. Thỉnh thoảng cậu còn quay đầu lại nhìn mấy lần muốn có kỳ tích nào đó xuất hiện Ngay tại thời điểm Lâm An Nguyên rời đi không lâu, người phụ nữ hồ ly thần bí kia lại từ cửa bên hông của cửa hàng tổng hợp đi ra.

Cô chỉ liếc mắt một cái liền thấy được bóng lưng có vẻ thất hồn lạc phách kia của Lâm An Nguyên.

Bên cạnh người phụ nữ đó còn có một người phụ nữ khác. Tuổi tác của cô hơi lớn một chút, trên mặt là sự khôn khéo mà chỉ có những người thương nhân mới có.

Cô nhìn theo bóng lưng của Lâm An Nguyên rồi đột nhiên mở miệng: “Không phải chỉ là một tên nhóc miệng còn chưa dứt sữa thôi sao? Đáng giá để cô phải hi sinh lớn đến như vậy?”

Ý của cô chính là chỉ nụ hôn vừa rồi Trước kia đàn ông ở bên cạnh cô nhiều đến mức đếm không xuể. Ngay cả một cái liếc mắt cô cũng không thèm để ý đến chứ đừng nghĩ đến chuyện lần đầu tiên gặp mặt đã dâng lên nụ hôn của mình. Nhất định đây chính là điều không thể tưởng tượng nổi!
 
Chương 3473


Chương 3473

Người phụ nữ kia quan sát bóng lưng Lâm An Nguyên. Bên trong cặp mắt hồ ly kia giống như dâng trào gợn sóng mãnh liệt, sâu không thấy đáy: “Tôi nhớ đất nước này có một câu nói là “không vào hang cọp, làm sao bắt được Cọp con”

“Nhưng vấn đề chính là, cô làm như vậy, đem tiện nghi cho người ta chiếm nhưng lại không lưu bất kỳ một phương thức liên lạc nào của cậu ta. Lần sau hai người làm sao có thể gặp mặt nhau nữa?”

“Nếu đã có lần tình cờ đầu tiên, vậy tất nhiên sẽ có lần thứ hai thứ ba, không cần phải quá gấp gáp làm chi”

Người phụ nữ vô cùng lạnh lùng nhìn theo phương hướng mà Lâm An Nguyên rời đi, trong lòng âm thầm thề: Đồ thuộc về cô, cô nhất định sẽ đoạt trở lại!

Nếu như không đoạt lại được, vậy thì thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!

Lâm An Nguyên đi ra cửa hàng tổng hợp chưa được bao xa thì đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một tràng thanh âm quen thuộc.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tô Lam mặc một bộ váy liền màu trắng đang đứng cách đó không xa nhìn về phía cậu “Chị Tô Lam, sao chị lại ở chỗ này vậy?”

Ở cái nơi này mà lại đụng phải Tô Lam, biểu hiện trên mặt của Lâm An Nguyên có chút kinh ngạc, nhưng cậu ta vẫn dừng chân trước.

Tô Lam cười một tiếng gật đầu coi như là chào hỏi, một đôi mắt to lại không tự chủ được mà nhìn một vòng từ trên xuống dưới toàn bộ người cậu ta.

Lúc này Lâm An Nguyên tựa như phát hiện có chút gì đó không đúng, cậu ta cúi đầu nhìn trang phục trên người mình một chút, trong nháy mắt gương mặt liền đỏ ửng như muốn xung thiên.

Cậu ta có chút lúng túng giải thích: “Chị Tô Lam, thật ra thì đây chỉ là hiểu lầm. Mới vừa rồi chính là do em đánh cược với đám bạn, bọn em cùng nhau chơi trò sự thật và hành động, em thua nên sau đó phải…”

Lâm An Nguyên có chút bất đắc dĩ nhún vai.

Tô Lam cười gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Đây là trò chơi yêu thích của mấy người trẻ tuổi, ai cũng đã từng chải qua thời trẻ, chị hiểu”

Lâm An Nguyên nhìn Tô Lam, có chút không phục: “Chị Tô Lam, chị hình như còn nhỏ tuổi hơn Lâm Thúy Vân một chút, tính ra cũng lớn hơn em mấy tuổi thôi, làm sao nói giống như người lớn tuổi vậy!”

Tô Lam cười nhạt, rất nhanh quay trở lại chủ đề cũ: “Cái kia… Tuy rằng chị biết có một số việc là việc riêng của em, chị không nên hỏi, nhưng xuất phát từ sự tò mò, chị vẫn muốn lắm miệng hỏi một chút, cô gái trong thang máy vừa rồi, em quen à?”

Nhắc tới cô gái trong thang máy kia, mặt Lâm An Nguyên lập tức đỏ lên.

Cậu có chút xấu hổ gãi sau gáy: “Cái kia..

Em cũng không quen biết cô gái kia”

“Thật sự không quen biết sao? Một chút ấn tượng đều không có?”

Lâm An Nguyên gật đầu: “Nếu như em quen biết, vừa nấy đã không đi thẳng lên lầu”

Lời nói của cậu bây giờ, trong giọng nói nồng đậm sự bất đắc dĩ.

Nói đi nói lại, trong trường học của Lâm An Nguyên cậu cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng.

Vóc người cao ráo, lớn lên lại đẹp trai, mấy cô gái xoay quanh cậu cũng không tính là ít.

Chỉ có điều, một người con trai ưu tú như cậu, đối với một vài nữ sinh không có đầu óc, thực sự không gợi được chút hứng thú nào.

Trái lại lần này, cô gái thần bí như hồ ly kia, đúng là để cậu có chút cảm giác động lòng.
 
Chương 3474


Chương 3474

Có điều biển người mênh mông, cậu lại không biết đi tìm cô gái đó ở đâu?

Nói không chừng chỉ gặp thoáng qua một lần, lần sau cũng không có cơ hội chạm mặt lần nữa.

“Hóa ra là như vậy!”

Lúc Tô Lam nói lời này, trong đầu mơ hồ hiện lên bóng dáng cô gái kia.

Cô vẫn tương đối tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, nếu như có thể nhìn rõ mặt của cô gái đó, cô có thể chắc chẳn mình có quen biết cô gái đó hay không Lâm An Nguyên nhìn vẻ mặt của Tô Lam, trong lòng nổi lên một tia hi vọng: “Chị Tô Lam, chị có biết cô gái đó không?”

“Không chắc, chẳng qua chị nhìn thấy cô ấy hơi quen mắt, có điều trên thế giới này nhiều người giống nhau như vậy, cũng có khả năng là chị nhận nhầm đi!”

Lâm An Nguyên vừa nghe lời này, trên mặt xuất hiện một tia thất vọng.

Thôi bỏ đi, nếu như không có duyên phận, đã lỡ rồi thì cho qua luôn vậy.

Nếu như hai người bọn họ thật sự có duyên, nói không chừng lần sau lại có cơ hội gặp mặt!

Trong lòng cậu âm thầm tự trấn an chính mình vài câu, sau đó nhìn về phía Tô Lam: “Chị Tô Lam, chỉ có một mình chị đi ra ngoài thôi à?”

“Ừm, vừa nấy chị có hơi váng đầu, cho nên xuống xe taxi muốn mua một chút nước và sô cô la.”

Ánh mắt Lâm An Nguyên sáng lên, lập tức nói: “Chị Tô Lam, xe của em ở ngay sau cửa hàng tiện lợi, chị muốn đi đâu? Em đưa chị đi!”

Bây giờ là giờ tan tâm buổi trưa cũng là giờ cao điểm, nên rất khó bắt xe, Tô Lam không từ chối ý tốt của cậu: “Vậy thì làm phiền em”

“Ấy, chị đừng nói cảm ơn em, nếu như bị chị em biết, nhất định đánh chết em!”

Tô Lam bị lời nói của cậu ta chọc cười.

Cô lên xe của Lâm An Nguyên, khoảng mười mấy phút sau, xe dừng tại trước cửa công ty của Quan Triều Viễn.

“An Nguyên, đến nơi rồi, vậy chị xuống xe trước nhé.”

“Được, chị tự mình chú ý một chút, em mặc thành như thế này, thực sự là không tiện đưa chị xuống xe!”

Sau khi  Lâm An Nguyên, Tô Lam trực tiếp tiến vào văn phòng của Quan Triều Viễn.

Cô vừa mới bước vào đại sảnh, đã nhìn thấy Lục Anh Khoa đứng đợi sẵn: “Cô Tô, Ông chủ chờ cô trên tầng bảy”

Lục Anh Khoa đi lên phía trước, cung kính mở miệng nói chuyện.

Tô Lam gật đầu, cười vô cùng khách khí, xoay người đi theo anh ta vào thang máy ‘VIP chuyên dụng dành cho tổng giám đốt Bên trong phòng làm việc, Quan Triều Viễn vừa cúp điện thoại, hơi nghiêng đầu lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa: “Vào đi”

Cửa lớn của văn phòng được đẩy ra, Lục Anh Khoa dẫn Tô Lam đi vào.

Lúc này Quan Triều Viễn mới khép notebook lại, anh đứng lên, đi tới trước mặt Tô Lam, đưa tay lên gò má cô nhẹ nhàng véo một cái, cúi đầu thuận tiện nhìn lướt qua thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Làm sao trễ như vậy?”

Như bình thường mà nói, từ biệt thự trên núi Ngự Cảnh đến tòa nhà này, cộng thêm kẹt xe, cùng lắm cũng chỉ mất thời gian khoảng bốn mươi phút.

Nhưng từ lúc Tô Lam gọi điện thoại cho anh đến bây giờ, đã gần nửa giờ, bây giờ cô mới chậm rãi đến muộn.
 
Chương 3475


Chương 3475

Giữa đường Quan Triều Viễn cũng từng gọi điện thoại cho cô, có thể tín hiệu di động bị yếu, nên gọi không được.

Tô Lam biết Quan Triều Viễn quan tâm cô, giải thích: “Vừa rồi ở trên xe taxi có chút váng đầu, em đi siêu thị mua một chút nước và sô cô la, ai biết trùng hợp gặp phải Lâm An Nguyên, chính là em trai của Thúy Vân, nói qua hai câu, mới làm lỡ một chút thời gian”

Quan Triều Viễn rất nhanh bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cô: “Đầu choáng váng như nào? Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa? Phải đi bệnh viện khám sao?”

Tô Lam xoay người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, lấy sô cô la và nước suối trong ba lô ra: “Những thứ này đều là hiện tượng bình thường, phụ nữ có thai vốn dễ bị hạ đường huyết. Sáng sớm đi ra ngoài gấp, cho nên cũng không mang theo đồ ăn vặt, không muốn anh chuyện bé xé ra to, động một chút là dẫn em đi bệnh viện, em là một bác sĩ, trong lòng hiểu rõ”

Nghe Tô Lam nói như vậy, Quan Triều Viễn cũng cưng chiều mà cười.

Anh đi vài bước tới sô pha, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó thay cô xé mở hộp sô cô la: “Được, là anh không đúng, coi như Lục Anh Khoa không có thời gian, anh cũng nên tự mình đi đón em mới đúng!”

Lục Anh Khoa sau khi nghe được câu này lại nói thêm một câu: “Cô Tô, vừa rồi có tổ chức khẩn cấp một cuộc họp cấp cao, cho nên ông chủ không thể đi đón được cô.”

Tô Lam quay đầu nhìn Lục Anh Khoa một chút, có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi chỉ tùy ý đùa một chút thôi, hai người cũng khẩn trương quá đi!”

Lục Anh Khoa có chút không tiện cúi đầu: “Ông chủ, cô Tô, vậy tôi đi ra ngoài trước”

Chờ sau khi Lục Anh Khoa xoay người rời đi, Tô Lam quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Trong điện thoại anh vừa nói với em Mộ Mẫn Loan xảy ra chuyện rồi?”

Ngoài mình ra, người duy nhất Mộ Mẫn Loan có thể liên lạc là anh trai.

Cho nên nếu cô ta bị Tư Vũ Chiến mang đi, hậu quả khó mà lường được.

Vì thế Tô Lam rất lo lăng, lúc đó sau khi nhận được điện thoại, cô liền vội vàng chạy tới đây.

Quan Triều Viễn gật gù, thuật lại một lần nội dung mà buổi sáng Bối Bối đã nói cho anh.

Coi như Tô Lam đã từng tận mắt chứng kiến thái độ cha Mộ và mẹ Mộ đối xử với Mộ Mẫn Loan, nhưng hôm nay sau khi nghe Quan Triều Viễn nói xong, chỉ cảm thấy tam quan của mình sụp đổ.

Coi như Mộ Mẫn Loan chỉ là con gái, nhưng nói thế nào cũng là đứa con dứt ruột đẻ ra của mẹ Mộ!

Làm một người mẹ, làm sao có thể vì lợi ích của mình, muốn khống chế cô ấy mà bỏ thuốc con gái mình, sau đó còn làm giám định tinh thần phân liệt nữa?

Bây giờ Tô Lam thật sự bắt đầu có chút hoài nghi, Mộ Mẫn Loan rốt cục có phải là con gái ruột của cha Mộ và mẹ Mộ không.

Dù sao người ta cũng có câu “Hổ dữ không ăn thịt con”, hai người kia lại hoàn toàn biến Mộ Mãn Loan thành cây rụng tiền.

Vì đạt được lợi ích, bọn họ căn bản không xem cô ấy là con người, mà biến cô ấy thành một món hàng hóa, dùng tiền tài và lợi ích để cân nhắc mua bán.

Không biết tại sao, Tô Lam đột nhiên cảm thấy mình có chút may mắn.

Tuy rằng cô có một người cha tồi tệ, nhưng mẹ cô và anh trai lại hết sức thương yêu cô.

So với Mộ Mãn Loan, cô đã rất hạnh phúc.

“Trên người Mộ Mãn Loan dấu điện thoại di động, anh suy đoán, sở dĩ cô ấy cam tâm đi theo Tư Vũ Chiến, có lẽ do bản thân cô ấy tự nguyện!”
 
Chương 3476


Chương 3476

Nghe được Quan Triều Viễn nói như vậy, trong đầu Tô Lam lóe lên: “Ý của anh là, lần này Mộ Mẫn Loan một lần nữa quay lại bên cạnh Tư Vũ Chiến, là để tìm hiểu một vài cơ mật trong phương diện làm ăn của anh ta?”

Quan Triều Viễn gật gù: “Khó mà nói chính xác khả năng này. Trưa nay trợ lý của cô ấy đã gọi cho anh. Nếu như có tin tức, Mộ Mẫn Loan sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh. Cho nên anh mới suy đoán, cô ấy dự định nằm vùng bên cạnh Tư Vũ Chiến, nghĩ cách giúp chúng †a cung cấp một vài tin tức có lợi. Hơn nữa…”

Quan Triều Viễn dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu như Tư Vũ Chiến thật sự tìm được anh trai em, cô ấy cũng có thể truyền được tin tức cho anh”

Sau khi nghe xong, Tô Lam đột nhiên trở nên trầm mặc không nói.

Đến tận giờ phút này, cô mới hơi hiểu một chút, vì sao trước đây anh trai lại lựa chọn quen cô ấy.

Người phụ nữ này, thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng thực ra hoàn toàn là trong nóng ngoài lạnh.

Mà tất cả sự nhiệt tình trên người cô ấy, toàn bộ đều chỉ dành cho một mình Tô Duy Nam.

Lúc trước mình đã từng hỏi Tô Duy Nam, tại sao người đó lại là Mộ Mẫn Loan, mà không phải Lý Mẫn Loan, Lưu Mẫn Loan?

Dù sao một thiên tài như anh trai cô, cô thực sự không tin, anh trai chỉ bởi vì coi trọng khuôn mặt của cô ấy mà yêu.

Sau đó Tô Duy Nam đã từng cho cô một câu trả lời, có điều đáp án kia rất mơ hồ.

Anh nói, bởi vì cô ấy không phải người khác, cô ấy chính là Mộ Mãn Loan.

Chuyện đến nước này, Tô Lam đại khái có thể lý giải một chút về ý nghĩa câu nói của anh trai cô.

Cô quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, trong giọng nói có một chút lo lắng: “Mộ Mẫn.

Loan có thể gặp phải nguy hiểm hay không?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Quan Triều Viễn nắm chặt tay nhỏ của cô, động viên tâm trạng của cô: “Yên tâm đi, cô ấy rất thông minh”

“Em biết cô ấy rất thông minh, nhưng tên Tư Vũ Chiến kia cũng không ngu!”

“Như anh hiểu biết về Tư Vũ Chiến, sở dĩ anh ta sống chết cắt chặt lấy Mộ Mẫn Loan không tha, không nẫm ngoài hai nguyên nhân.

Thứ nhất, bởi vì cô ấy đã từng là người yêu của anh trai em, giữ lấy cô ấy làm cho anh ta có cảm giác chiến thắng anh trai em. Thứ hai, Mộ Mẫn Loan là diễn viên, một cô gái như vậy ở cạnh anh ta, sẽ làm anh ta cảm giác mình là một người vô cùng thành công”

Quan Triều Viễn nhàn nhạt phân tích: “Chỉ cần hai nguyên nhân này, Tư Vũ Chiến sẽ không dễ dàng ra tay với cô ấy. Cái anh ta cần là bề ngoài, cũng cần một cô gái như vậy, thể hiện cho mọi người thấy anh ta thành công”“

Quan Triều Viễn phân tích một hồi, giống như rất có đạo lý.

Hơn nữa hiện tại, Tô Lam ngoại trừ chờ đợi, thì đúng là không còn biện pháp nào hay hơn.

Trong phòng làm việc, hai người Quan Triều Viễn và Tô Lam, đang nói chuyện phiếm, đột nhiên cửa kính bị người ta đẩy ra Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái truyền vào: “Triều Viễn, nghe nói trong phòng làm việc của cậu có khách?”

Giọng nói này thực sự quá quen thuộc, Tô Lam vừa nghe thấy lập tức quay đầu nhìn sang.
 
Chương 3477


Chương 3477

Chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác gió màu vàng nhạt đi vào, bên trong áo gió là áo chữ T và váy dài, chân nhỏ trơn bóng đi giày cao gót.

Giọng nói lớn như vậy, hơn nữa có thể tùy ý ra vào trong công ty của Quan Triều Viễn, ngoại trừ Tống Chỉ Manh còn có thể là ai?

“Chị Chỉ Manh?”

Tô Lam mừng rỡ mở miệng.

Tống Chỉ Manh tháo kính râm xuống, tập trung nhìn lại Thế mới biết, thì ra trước đây nói có khách tới, lại chính là Tô Lam.

Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười sáng lạn.

Cô trực tiếp mở hai tay ra cho Tô Lam một cái ôm mạnh mẽ: “Tô Lam, có nhớ chị hay không?”

Tô Lam đặc biệt yêu thích tính cách phóng khoáng hào sảng như Tống Chỉ Manh, bởi vì ở chung với người như vậy, cũng giống như Lâm Thúy Vân mang đến sự ung dung thoải mái.

“Đương nhiên là có, em rất nhớ chị!”

Tống Chỉ Manh nghe nói như thế, rõ ràng có chút không vui.

Cô ấy cố ý ngoác miệng ra, đưa ra ánh mắt hoài nghỉ nhìn cô: “Chị không tin được, em nói nhớ chị, nhưng mà từ trước tới giờ không thấy em tới thủ đô thăm chị bao giờ!”

Tống Chỉ Manh nói xong, trên mặt Tô Lam có chút lúng túng.

Không phải cô không muốn đi thủ đô, thực ra cô rất muốn đi thăm ông cụ và Tống Chỉ Manh, nhưng cô cũng hiểu rõ, có rất nhiều người nhà họ Quan không hoan nghênh cô.

Quan Triều Viễn tức giận trừng Tống Chỉ Manh: “Hôm nay chị nói nhảm hơi nhiều.”

Tống Chỉ Manh nhận ra sắc mặt Tô Lam giống như có gì đó không đúng, trong nháy mắt phản ứng lại, tự biết mình nói sai Có chút lúng túng cười nói: “Thật không phải rồi, chị là người như vậy. Nói chuyện thường không suy nghĩ trước sau, Tô Lam em đừng có để trong lòng!”

Tô Lam lắc lắc đầu: “Em làm sao để bụng chuyện đói”

Quan Triều Viễn chỉ cần vừa nhìn thấy Tống Chỉ Manh, trên mặt sẽ lộ ra vẻ mặt vô cùng “Tôi nhớ chị nói cuối tuần mới tới, làm sao đến sớm như vậy?”

“Vì sao chị về sớm? Vậy còn không phải bởi vì chị nhớ các cậu sao, nhớ hai đứa cháu ngoại trai đáng yêu của chị! Đúng rồi, còn có một đứa trong bụng Tô Lam nữa’“

Nói tới đây, Tống Chỉ Manh giống như trở nên càng hưng phấn, cô đưa tay kéo cánh tay của Tô Lam: “Tô Lam, em không biết chị vất vả như thế nào đâu, chị từ tối qua tới tận sáng hôm nay, đi xe ròng rã tám giờ liền, mới từ thủ đô về được thành phố Ninh Lâm!”

Sau khi Tô Lam nghe xong, không khỏi nhíu mày: “Từ thủ đô đi máy bay tới đây, chỉ mất hai giờ thôi?”

“Chị Chỉ Manh, một mình chị lái xe đến đây rất nguy hiểm!”

Chỉ Manh có chút vô tội nhún vai một cái: “Nhưng chị cần phải chuẩn bị quà cho cháu ngoại trai chưa ra đời, đương nhiên phải tự mình mang đến rồi!”

Tô Lam đi theo sau cô, trực tiếp đi tới nhà để xe dưới hầm lấy quà.

Đến bây giờ, mới biết Tống Chỉ Manh rốt cục mua bao nhiêu thứ.

Tống Chỉ Manh lái một chiếc xe SUV cỡ lớn, ngoại trừ chiếc vali nhỏ bị nhét trong một góc nỏ, là chứa các đồ dùng cá nhân hàng ngày của cô, tất cả các không gian khác có thể để đồ trong xe đều được nhét đầy đồ trẻ em như tã lót, bình sữa trẻ em, đồ chơi, quần áo, giày dép,…

Tống Chỉ Manh gần như đã mua hết tất cả những thứ mà cô có thể nghĩ đến được.
 
Chương 3478


Chương 3478

Vì vậy không chỉ có cốp xe bị nhét đầy đồ, mà ngay cả ghế ngồi sau hay ghế trước cô cũng không buông tha.

Tô Lam cảm thấy vô cùng thích thú, cũng có vài phần cảm động.

Chính vì điều này mà cô chợt nhớ đến những bức ảnh mà mình đem ra từ tiệm bánh nhỏ đó.

Tại sao Tống Chỉ Manh lại quan tâm đến việc mang thai của cô như vậy?

Cảm giác cô ấy còn hồi hộp hơn cả bản thân cô đang mang thai, chẳng lẽ đây là bản năng vô thức của một người mẹ sao?

Hay Tống Chỉ Manh thực sự đã từng sinh con?

Hoặc có thể, năm xưa cô và Khúc Thương Ly ở với nhau đã có một đứa con, nhưng không hiểu là tại sao cô đã phá thai.

Vì đứa bé vô tình bị mất đi, vì vậy cảm xúc của cô bị đả kích rất lớn, dẫn đến hàng loạt những hành vi mất trí nhớ sau này?

Thực ra nếu nghĩ theo cách này, mọi chuyện đều có thể hiểu được.

“Tô Lam, em đang nghĩ gì vậy?”

Tống Chỉ Manh thấy Tô Lam ngẩn người, đưa tay ra vẫy nhẹ trước mặt cô.

Suy nghĩ của Tô Lam nhanh chóng bị kéo lại, cô cười cười xấu hổ: “Chị Chỉ Manh, cảm ơn chị rất nhiều!”

Tống Chỉ Manh ôm lấy tay cô một cách thân mật: “Cùng là người một nhà cả, cần gì phải khách sáo với chị như vậy?”

Nói xong, cô lấy điện thoại ra nhìn một cái: “Giờ chị cũng hơi đói rồi, hình như đến giờ ăn trưa Triều Viễn, hay là chú đưa chúng tôi ra ngoài ăn trưa đi!”

“Tôi đã đặt nhà hàng từ sớm rồi, nhưng bây giờ, có vẻ tôi cần bổ sung thêm một ghế rồi”

“Ông chủ lớn của chúng ta rất nhiều tiền.

Thêm một người là tôi chắc cũng không ăn đến mức sập tiệm được đâu. Anh yên tâm đi!”

Vì vậy, ba người họ đến nhà hàng đã đặt trước, vừa cười vừa nói chuyện.

Đây là một nhà hàng mới mở với phong cách thiết kế rất đặc biệt Cách đây ít lâu, Quan Triều Viễn từng đưa Tô Lam và hai con đi cùng Lúc đó nhà hàng đang tổ chức một bữa tiệc ma cà rồng, Tô Lam và hai đứa nhỏ đã chơi rất vui vẻ.

Vì vậy, sau này mỗi lần Quan Triều Viễn đưa Tô Lam ra ngoài ăn, anh đều trực tiếp đưa cô đến đây.

Ba người lần lượt bước vào nhà hàng.

Tô Lam rất thích thú khi phát hiện răng chủ đề của nhà hàng ngày hôm nay hóa ra là Disneyland.

Trong đại sảnh, nhiều phụ huynh đều đưa con em mình đến dùng bữa.

Có một lâu đài đệm khí khổng lồ được bày ở trung tâm của đại sảnh.

Các nhân viên phục vụ của nhà hàng cũng đều thay trang phục của những nhân vật hoạt hình trong Công viên Disney.

Những hình ảnh cổ điển như chuột Mickey và Bạch Tuyết thậm chí còn sống động hơn.

Ban đầu, Quan Triều Viễn đã đặt một phòng ‘VIP, nhưng nhất thời có thêm Tống Chỉ Manh nên cần phải đổi thành phòng ba người, nhưng tất cả các phòng VIP khác đều đã được đặt trước.

Người phục vụ chỉ có thể xin lỗi rồi dẫn họ đến ghế VIP bên ngoài.

Nhìn thấy những đứa trẻ đang nô đùa trong lâu đài, Tô Lam chợt cảm thấy trong lòng có điều gì đó.
 
Chương 3479


Chương 3479

Cô cúi đầu xoa nhẹ bụng, tưởng tượng sau khi sinh đứa thứ ba sẽ như thế nào.

Thức ăn rất nhanh liền được bưng ra, Tống Chỉ Manh bắt đầu ăn như thuồng luồng.

Cô rất ngạc nhiên mà phát hiện ra rằng đồ ăn của nhà hàng này không ngờ lại ngon đến thết Đĩa sashimi mà phục vụ bưng ra sau cùng là món cô thích nhất.

Tuy nhiên, vì Tô Lam vẫn đang mang thai nên khi ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng của món sashimi, cồ liền cảm thấy tức bụng và muốn nôn.

Tô Lam nhìn miếng phi lê cá trơn tuột, đột nhiên cô nôn khan một trận, khiến Tống Chỉ Manh sợ đến mức trực tiếp ném đũa sang một bên: “Tô Lam, em có sao không?”

Quan Triều Viễn nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ: “Chị không biết phụ nữ mang thai không ngửi được mùi tanh sao? Chị còn nhất định đòi ăn món sashimi này.”

Tổng Chỉ Manh đến lúc này mới nhận ra tại sao Quan Triều Viễn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt khi cô gọi món sashimi vừa rồi Sau khi Tô Lam giúp cô nói vài câu, anh mới chịu bỏ qua.

“Tô Lam, nếu em không ăn được món này thì phải nói với chị sớm chứ! Nếu biết trước chị đã không gọi món này, hay là bảo nhân viên dọn món này đi.”

Tống Chỉ Manh định đứng dậy gọi người phục vụ, nhưng cô chưa kịp đưa tay vẫy thì đã bị Tô Lam kéo xuống.

“Chị Chỉ Manh, em không sao, chỉ là em đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Cũng không nghiêm trọng lắm. Em vào nhà vệ sinh một lát là ổn”

Khi Tống Chỉ Manh nghe thấy điều này liên nhanh chóng đứng dậy: “Chị đi với em.”

Tô Lam chưa kịp từ chối thì Quan Triều Viễn ở bên đã dửng dưng lên tiếng: “Tôi sẽ đi cùng cô ấy. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chị bây giờ là ăn hết sashimi trước khi chúng tôi quay lại.”

“Gì cơ? Ăn hết sạch?”

Tống Chỉ Manh nhíu mày một cách khổ sở, cô là một diễn viên!

Điều quan trọng nhất của một diễn viên là giữ gìn vóc dáng!

Nếu hôm nay cô ăn hết chỗ sashimi này, cô ấy sẽ không được ăn bất cứ thứ gì vào buổi tối!

Mặc dù có chút không vui trong lòng, nhưng đứng trước sự uy hiếp của Quan Triều Viễn, Tống Chỉ Manh vẫn cần răng chịu đựng và ăn hết sạch chỗ sashimi đó.

Quan Triều Viễn liếc cô một cái, sau đó xoay người đỡ Tô Lam vào nhà vệ sinh.

Tống Chỉ Manh coi những miếng còn lại là Quan Triều Viễn, nhét chúng vào miệng một cách hẫn học.

Khi cô đã ăn được một phần ba bữa ăn rồi, Tô Lam và anh ta vẫn chưa quay lại Tống Chỉ Manh trong lòng không khỏi lẩm bẩm.

“Không phải nghiêm trọng rồi chứ?”

Cô cân nhắc một lúc, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Vì vậy, cô đặt đũa xuống, xách túi xách và đi về phía nhà vệ sinh.

Từ chỗ ngồi VIP đi đến nhà vệ sinh bắt buộc phải đi qua lâu đài đệm khí ở giữa sảnh.

Khi Tống Chỉ Manh đi ngang qua, cô đột nhiên nghe thấy tiếng một đứa trẻ hét lên và cãi vã từ bên trong lâu đài.

Một cậu bé mập mạp trông chừng bảy tám tuổi đang đứng chắn trước cải cổng quan trọng nhất của lâu đài, chặn tất cả những đứa trẻ khác ở ngoài, không cho ai vào chơi.

“Lâu đài này là nơi công cộng, cậu không được chiễm hữu một mình!”

Một giọng nói khác cũng vang lên, có phần non nớt nhưng mang đầy chính nghĩa và nghiêm nghị.
 
Chương 3480


Chương 3480

Tống Chỉ Manh cảm thấy có chút quen thuộc, liền quay đầu nhìn sang.

Sau khi cô nhìn rõ khuôn mặt của đứa trẻ, đồng tử của cô đột nhiên co rút mạnh: “Làm sao có thể là nó?”

Hóa ra là con của Khúc Thương Ly?

Cô nhớ rằng lần trước Tô Lam dường như đã nói qua, tên của cậu là Khúc Nhất Phàm.

Khúc Nhất Phàm ở đây, có nghĩa là Khúc.

Thương Ly cũng sẽ ở đây?

Sau khi Tống Chỉ Manh nghĩ đến đây, tim ột nhiên đập loạn xạ.

Cô nhìn quanh, nhưng không thấy Khúc Thương Ly.

Sau khi xác nhận là Khúc Thương Ly không có mặt, Tống Chỉ Manh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Vừa định xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy tên mập mạp hống hách cao ngạo n¡ “Thứ rác rưởi, còn không mau cút khỏi đây! Ở đây tao là lớn nhất, chúng mày phải nghe lời tao!”

Khúc Nhất Phàm chống tay lên hông, thẳng thắn nói: “Hành động của cậu là sai, tôi sẽ đi nói cho mẹ cậu biết!”

““Hahaha, đi mách mẹ tao đi! Dù sao thì cho dù có chuyện gì xảy ra, mẹ tao nhất định sẽ đứng về phía tao!”

Tên nhóc mập mạp đắc thẳng, bàn tay còn lại của cậu nhóc chỉ vào Khúc Nhất Phàm một cách hung dữ, gần như muốn chọc thẳng vào mắt cậu.

“Tao vừa thấy mày chỉ đi cùng ba mày tới đây. Tao đoán chắc chắn mày là đồ chó hoang không có mẹ!”

Đây chỉ là lời nói tùy tiện của tên mập kia, nhưng không ngờ nó lại đánh trúng vào nơi nhạy cảm nhất trong trái tim của Khúc Nhất Phàm.

Tuy còn trẻ nhưng cậu đã có lòng tự trọng rất cao.

Điều cậu ghét nhất là người khác nói cậu là đồ chó hoang không có mẹ.

Vì vậy, ngay khi Khúc Nhất Phàm nghe thấy câu nói này, sắc mặt đột ngột thay đối.

Nhưng cậu vẫn tương đối bình tĩnh, kìm được tức giận, chỉ vào tên mập mạp tức giận nói: “Cậu nói nhảm, cậu đang nói nhảm! Cậu xin lỗi tôi ngay lập tức!”

Tên mập thậm chí còn không nhìn thẳng vào mặt cậu: “Cái gì, xin lỗi á? Tao lớn đến từng này rồi, trước giờ chỉ có người khác xin lỗi tao, chứ tao chưa bao giờ xin lỗi ai cả. Mày mơ đi nhát”

Sau khi thốt ra câu nói này, tên béo đặc ý quay người lại, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lần này Khúc Nhất Phàm lại kiên trì bước lên trước, túm lấy cánh tay cậu ta.

“Cậu đứng lại, hôm nay cậu nhất định phải xin lỗi tôi!”

Tên mập này tỏ ra có chút nóng nảy: “Đúng là đồ con hoang không có mẹ, con hoang!”

Sau khi mảng xong, tên mập giơ năm đấm lên và đập mạnh vào người Nhất Phàm, khiến cậu bé trực tiếp ngã xuống đất.

Sau khi đánh xong, tên mập dường như vẫn chưa đủ để trút giận, lại đá vào cậu một cái: “Mày là ai chứ? Dám bắt tao phải xin lỗi.

Mày là đồ con hoang, tao không xin lỗi là không xin lỗi!”
 
Chương 3481


Chương 3481

Từ “con hoang” đã khiến cho Nhất Phàm hoàn toàn trở nên tức giận.

Cậu vẫn năm sấp trên mặt đất như thế, cay đắng nhìn lên tên mập.

Tên mập bước tới trước mặt Khúc Nhất Phàm, hai tay chống nạnh, giương giương tự đắc nói: “Đồ con hoang, mày dám nhìn tao sao? Cho dù có nhìn tao chằm chằm thế nào đi nữa, mày vẫn là đồ con hoang”

Tên mập lạnh lùng, buông ra một câu xong, liền xoay người bỏ đi.

Lúc này, Khúc Nhất Phàm đột ngột đứng dậy và chạy vào phía sau tên mập rồi đâm sâm vào hẳn.

Tên mập trực tiếp bị đẩy cho ngã xuống đất, Khúc Nhất Phàm còn ngồi lên người cậu ta.

Giây sau đó, hai cậu bé đánh nhau lộn mấy vòng dưới đất.

Tống Chỉ Manh sững sờ khi nhìn thấy điều này.

Bởi vì Khúc Nhất Phàm trông hơi gầy, nhưng phản ứng của cậu lại rất nhanh nhạy, nhìn dáng vẻ đánh nhau của cậu dường như là đã trải qua tập luyện vậy.

Tuy rằng tên mập lớn hơn cậu một chút, nhưng phản ứng của cậu ta rất chậm, động tác cũng rất chậm chạp.

Hai cậu bé đánh qua đánh lại vài lần, khuôn mặt của tên mập cũng bị Khúc Nhất Phàm đánh cho thâm tím, thậm chí quần áo của anh ta cũng bị xé rách.

Tên mập chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này!

Rốt cuộc thì từ khi mới học mẫu giáo đến tiểu học, cậu ta luôn là người đi bắt nạt người khác.

Lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên cậu bị đánh!

Mặc dù tên mập này đã quen với sự kiêu ngạo và độc đoán, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, sau khi nhận vài cú đấm từ Khúc Nhất Phàm, cậu ta trực tiếp ngồi trên mặt đất và bắt đầu khóc.

Mẹ của tên mập đang ở gần đó gói bánh ngọt cho cậu ta chuẩn bị mang về, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của con trai mình và vội vã chạy đến.

Ngay khi tên mập nhìn thấy mẹ mình, cậu 1a lập tức nhào vào vòng tay của bà rồi mách lẻo: “Mẹ, nó đánh con!”

Mẹ tên mập liếc nhìn Khúc Nhất Phàm, trong lòng vẫn có chút hoài nghi.

Rốt cuộc, đứa trẻ trước mặt bà trông chỉ có bốn hoặc năm tuổi, bé hơn con trai bà một chút, nhưng lại gầy hơn rất nhiều.

Nhưng khi bà nhìn xuống và thấy khuôn mặt của con mình, cơn tức giận của bà nổi lên ngay lập tức.

Bà ta thậm chí còn lao thẳng đến trước mặt Khúc Nhất Phàm và đẩy cậu thật mạnh: “Tên nhóc này, mày bị sao vậy? Sao mày lại đánh con tao ra thế này?”

Khúc Nhất Phàm đột nhiên mất thăng bằng và ngã thẳng xuống đất.

Khi mẹ tên mập nghe thấy tiếng con trai khóc lóc thảm thiết, rất đau lòng và càng tức giận hơn.

Bà ta lao tới, nắm lấy cổ tay Khúc Nhất Phàm, trực tiếp kéo cậu lên, sau đó tức giận một cách vô lý mà nói: “Còn cha mẹ mày thì sao? Cha mẹ mày ở đâu? Thật quá đáng! Còn nhỏ như vậy mà dám đi đánh người khác. Nếu hôm nay không cho tao một lời giải thích, không ai được phép rời đi!”

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Tống Chỉ Manh ở bên cạnh chỉ cảm thấy một cơn tức giận không tên cũng theo đó mà dâng trào lên.

Khi cô định lao ra kéo Khúc Nhất Phàm về trong vòng tay của mình, thì bất ngờ có một bóng người cao lớn lao đã lao tới và giật Khúc Nhất Phàm ra khỏi vòng tay của người phụ nữ đó.
 
Chương 3482


Chương 3482

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Tống Chỉ Manh đã vô thức lùi lại vài bước, cô cố ẩn mình sau những chậu cây cảnh to lớn: “Nếu như Khúc Thương Ly đến rồi, chắc Khúc Nhất Phàm sẽ không có vấn đề gì nữa”

Tống Chỉ Manh không muốn đối đầu trực tiếp với Khúc Thương Ly nữa, nên cô do dự một chút, định quay người rời đi.

Nhưng ngay khi cô định cất bước, cô đã nghe thấy giọng nói của Khúc Thương Ly với sự tức giận bị kìm nén: “Khúc Nhất Phàm, con đang làm cái trò gì vậy? Bố dạy con ‘Taekwondo là để tự vệ, không phải để con đi bắt nạt những đứa trẻ khác!”

“Bố, con không cói”

Khúc Nhất Phàm uất ức nhìn Khúc Thương Ly, nhưng trước khi cất giọng, cậu đã bị mẹ của tên mập cắt ngang: “Còn dám nói là chưa có! Nhìn xem nó đánh con trai tôi thành ra cái gì này? Còn dám nói dối nói là chưa có?’ Nói xong mẹ tên mập quay đầu nhìn Khúc Thương Ly, bà ta dường như không nhận ra, người đứng trước mặt bà ta chính là ảnh đế.

Bà ta giận dữ nhìn anh và buộc tội: “Anh này, hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích. Nếu anh không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức”

“Dù cả hai đều là trẻ con, nhưng con trai anh cũng ra tay quá nặng! Nhìn con trai tôi bị đánh như thế nào này?”

“Quần áo trên người nó đều rách nát. Thật là kinh khủng! Tôi nói câu hơi khó nghe chút, con trai anh cứ thế này, sau này ra ngoài xã hội sẽ bị gọi là đồ không có giáo dục!”

Mẹ tên mập bắt đầu giảng đạo của Khúc Thương Ly hơi thay đổi.

ý, sắc mặt Anh quay lại nhìn con trai mình, sau đó ngồi xổm trước mặt và nói nhỏ: “Nhất Phàm, hay là chúng ta xin lỗi trước đi, có được không?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Có lẽ ở trong mắt người lớn, nếu muốn giải quyết loại chuyện như thế này, trước tiên phải cúi đầu xin lỗi để làm nhỏ chuyện.

Nhưng ở trong thế giới của trẻ con, chúng chỉ biết rằng đúng là đúng và sai là sai.

Khúc Nhất Phảm bướng binh đứng trước mặt Khúc Thương Ly, mặc dù lúc này nước mắt cậu đã bắt đầu trào ra.

Nhưng cậu vẫn nghiến răng, không hề xuống nước: “Con không sai, con sẽ không bao giờ xin lỗi Sau khi mẹ tên mập nghe thấy những lời này, bà ta càng tức giận đến sắp bốc khói: “Nhìn xem nhìn xem, trẻ con bây giờ không biết được giáo dục thế nào nữa!”

“Không cần biết người khác được giáo dục như thế nào, nhưng tôi nghĩ sự giáo dục của bà và con trai bà nhất định cũng không cao!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau đám người, hiển nhiên vẫn còn mang theo chút tức giận.

Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại Sau khi Khúc Thương ly nghe thấy ai đang nói, đồng tử anh ta hơi co lại: Làm sao có thể là cô ấy?

Chỉ thấy Tống Chỉ Manh tay cầm túi xách, đi đôi giày cao gót, bước vài bước tiến lên, khí thế hùng hồ mà đứng bên cạnh bọn họ.

Khúc Thương Ly đứng dậy và quay lại nhìn cô.
 
Chương 3483


Chương 3483

Anh cau mày và hạ giọng: “Tống Chỉ Manh, cô định làm gì?”

Tống Chỉ Manh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh c tôi muốn làm có liên quan gì đến anh không? Người không tin cả con ruột của mình thì có tư cách gì để làm bố?”

Những lời nói của Tống Chỉ Manh đã khiến cho nét mặt của Khúc Thương Ly biến sắc Anh định mở miệng đuổi Tống Chỉ Manh đi, nhưng đột nhiên nhìn thấy cô nửa quỳ xuống trước mặt Khúc Nhất Phàm.

“Nhất Phàm, chuyện vừa xảy ra, cô đứng ở bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng, chuyện này cháu không sai chút nào, cũng không cần phải xin lỗi bọn họ, hiểu chưa?”

“Tống Chỉ Manh!”

Khúc Thương Ly cau mày.

Tống Chỉ Manh uể oải đứng dậy và liếc nhìn Khúc Thương Ly: “Tôi không điếc, nên không cần phải to tiếng nói chuyện với tôi như vậy!”

Mẹ tên mập nhìn Tống Chỉ Manh nói: “Cô là ai?”

“Bà không cần quan tâm tôi là ai. Tôi đến đây chỉ vì lúc nấy tôi đến bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ quá trình của sự việc. Tôi ở đây chỉ để nói ra sự thật”

Nói xong, Tống Chỉ Manh quay lại nhìn chằm chằm vào tên mập.

Lúc này cậu ta vừa bị đánh nên vẫn đang khóc rống lên.

“Cô nói này, vừa rồi khi cháu bắt nạt người khác, còn gọi người ta là đồ con hoang mà còn dám động tay đánh người, không phải cháu rất kiêu ngạo sao? Lúc này sao lại khóc lóc thảm thiết như vậy!”

Sau khi nghe sự thật, khuôn mặt của Khúc.

Thương Ly đột nhiên thay đổi: “Cô nói gì?”

Khúc Nhất Phàm là do một tay anh nuôi nấng, nên anh hiểu rõ nhất cơn giận của con mình là gì.

Khúc Nhất Phàm sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai nói rằng mình là đồ con hoang.

Tên mập dường như đã cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Khúc Thương Ly, và đột nhiên cậu ta có chút sợ hãi.

Cậu quay đầu lại và túm lấy áo của mẹ, khóc lóc và bắt đầu nói dối: “Mẹ, không phải, là do con khỉ gầy này. Nó nhất định giành lấy đồ chơi của con! Vốn dĩ con đã nói rồi. Con sẽ đưa cho nó sau khi con chơi xong. Nhưng nó không đồng ý, và sau đó nó đã đánh con.”

Mẹ tên mập nhìn Tống Chỉ Manh nghi ngờ: “Con trai tôi nói răng nó không đánh ai cả.

Chính đứa nhỏ đối diện là người đã động thủ trước. Tôi tin con trai tôi, nó sẽ không bao giờ.

làm ra những chuyện không có giáo dưỡng như vậy!”

“Bà có chắc không? Rất dễ dàng để chứng minh xem ai đang nói dối.”

Bà ta hãn là hiể rõ con trai mình, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, làm sao bà có thể đứng về phía người ngoài?

Vì vậy, bà chỉ có thể cắn răng và nói: “Cho dù thế nào đi nữa, thì đó chỉ là xích mích nhỏ giữa hai đứa trẻ, đẩy đẩy đánh đánh vài cái là được rồi. Nhưng đánh người khác thành ra như thế này thì thật là quá đáng và ác độc quá rồi!”

“Vừa rồi bà có nói bọn chúng đều là trẻ con. Trẻ con đánh nhau là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng là một người trưởng thành, bà chỉ vì nhìn thấy con mình khóc mà lao lên đẩy ngã đứa bé, thậm chí còn không hỏi rõ ngọn ngành vấn đề. Về chuyện này tôi có thế kiện bà về tội cố ý làm hại, bà có biết không?”
 
Chương 3484


Chương 3484

Mẹ tên mập bị Tống Chỉ Manh nói như vậy thì sắc mặt đột nhiên biến sắc, trở nên vô cùng nhợt nhạt.

Lúc này, Khúc Thương Ly nhìn thấy phản ứng của bà ta, đại loại cũng biết sự việc rốt cuộc là như thế nào rồi.

Anh nhìn người phụ nữ và con trai bà ta ở đối diện với vẻ mặt lạnh lùng, áp lực khủng khiếp toát ra từ toàn thân của anh khiến người phụ nữ phải lùi lại hai bước.

“Nhà hàng này có gắn camera. Sự việc rốt cuốc là như thế nào? Đợi chút chúng ta tìm nhân viên của nhà hàng để xem lại camera là có thể làm rõ mọi chuyện”.

Khi Khúc Thương Ly nói những lời này, anh rất bình tĩnh, cũng không mất đi phong thái của mình: “Nếu là vấn đề của con trai tôi, cần bao nhiêu tiền thuốc men chữa trị, tôi một đồng cũng không thiếu cho các người! Nhưng nếu sự thật giống như lời cô gái này nói, bà hãy chờ nhận được thư mời của luật sư đến đồn cảnh sát đi!”

Ngay khi tên mập nghe thấy ba từ “đồn cảnh sát”, cậu ta đã bị sốc đến mức tè ra quần.

Cậu ta ôm chặt đùi mẹ và bắt đầu khóc lớn: “Mẹ, con không muốn đến đồn cảnh sát, con không muốn bị nhốt! Vừa rồi… quả thị là con đánh nó trước, con còn mắng nó là con hoang, sau đó còn đá nó, sau đó nó mới kháng cự. Con không nói dối. Lần này con thực sự không nói dối, đừng đưa con đến đồn cảnh sát….“

Khuôn mặt của người phụ nữ càng trở nên xấu hổ.

Cô nhìn Khúc Thương Ly nịnh nọt, ôm lấy con trai và bắt đầu xin lỗi: “Anh à, nếu … nếu vấn đề này chỉ là hiểu lầm, anh hãy nể mặt hai đứa nhỏ, bỏ qua nó đi.”

Khúc Thương Ly hờ hững liếc nhìn bà: “Đúng vậy, hai đứa bọn chúng chỉ là trẻ con, cho nên tôi muốn truy cứu cũng không có cách nào. Nhưng cô không phải trẻ con nữa.

Nếu thật sự cô đẩy con trai tôi, thì chúng ta hãy gặp nhau ở đồn cảnh sát đi!”

Buông ra câu nói này xong, Khúc Thương Ly ôm theo Khúc Nhất Phàm, xoay người đi về phía quầy lễ tân.

Nhìn cử động của anh ta, chắc là đi xem camera Tên mập hiến nhiên bị ba chữ “đồn cảnh sát” làm cho hoảng sợ.

Nó rú lên òa khóc, ngồi bệt xuống đất và bắt đầu lăn lộn.

“Mẹ, con không muốn, con không muốn đi đồn cảnh sát! Con có chết cũng không muốn đến đồn cảnh sát!”

Người phụ nữ quá khó chịu trước tiếng khóc của cậu ta, đến mức kéo con trai lên khỏi mặt đất và tát vào mặt cậu một cách nặng nề: “Đồ ngu ngốc! Đã gây ra bao nhiêu phiền phức, đợi về nhà tao sẽ đánh chết mày!”

Tại quầy lễ tân của nhà hàng, Khúc Thương Ly đang thương lượng với người phục vụ và yêu cầu được sao lưu camera khu vực đó.

Người phụ nữ và con trai đang đứng trên rìa của tòa lâu đài.

Đi không được, ở lại cũng không xong, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng Tống Chỉ Manh nhìn theo bóng lưng của Khúc Thương Ly và biết rằng chuyện hôm nay gần như đã được giải quyết.

Vì vậy, cô năm lấy túi xách trên tay, xoay người rời đi.

Nhưng trước khi cô kịp bước, có một giọng nói non nớt đã vang lên phía sau cô: “Cô ơi”
 
Chương 3485


Chương 3485

Tống Chỉ Manh dừng lại, quay đầu nhìn sang thì thấy Khúc Nhất Phàm đang đứng cách cô không xa.

Hai tay rối rít ôm trước mặt, khuôn mặt non nớt mang theo vẻ cảm kích.

Khúc Nhất Phàm vốn dĩ đã rất dễ thương, Tống Chỉ Manh nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, không kiềm chế được mà tan chảy.

Cô nhanh chóng bước đến và ngồi xổm trước mặt Khúc Nhất Phàm: “Nhất Phàm, cháu đang gọi cô à?”

Khúc Nhất Phàm gật đầu, cẩn thận nắm lấy tay của Tống Chỉ Manh.

Sau đó, cậu moi trong túi ra một lúc lâu mới lấy ra được một mặt dây chuyền hình gấu ‘Winnie to bằng lòng bàn tay: “Cô à, cảm ơn cô vừa rồi đã tin tưởng cháu và giúp cháu làm chứng. Con gấu Winnie này là món đồ chơi cháu yêu thích nhất, bây giờ cháu sẽ tặng nó cho cô”

Tống Chỉ Manh không có cách nào từ chối món quà của Khúc Nhất Phàm Cô mỉm cười gật đầu, đưa tay ra bóp má nhỏ của cậu: “Cảm ơn cháu!”

Nói xong, cô quay đầu liếc nhìn Khúc.

Thương Ly vẫn đang đứng ở quầy, rồi nói tiếp: “Nhất Phàm, cô có thể hỏi cháu một câu được không?”

Khúc Nhất Phàm gật đầu “Vừa rồi cha của cháu không làm rõ trắng đen mà yêu cầu cháu xin lỗi người ta. Cháu có giận cha không?”

Sau khi nghe điều này, khuôn mặt của Khúc Nhất Phàm rõ ràng cứng lại một chút.

Cậu cũng làm theo cử động của Tống Chỉ Manh, quay đầu nhìn về hướng bố.

Nhưng một lúc sau, cậu nói: “Mặc dù vừa rồi cháu thực sự rất tức giận, nhưng cha đã xin lỗi cháu ngay khi biết được sự thật. Vì vậy, cháu quyết định rằng cháu vẫn sẽ tha thứ cho ông ấy”

Tống Chỉ Manh vô cùng thương xót nhìn đứa trẻ trước mặt, vươn tay xoa đầu: “Nhất Phàm thực sự là một cậu bé ngoan, biết cư xử lại dịu dàng và chu đáo!”

Khúc Nhất Phàm mím miệng, có vẻ hơi không vui Cậu cúi thấp đầu và lấm bẩm: “Nhưng cháu ngoan ngoãn như vậy, dịu dàng và chu đáo như vậy, mà cháu vẫn chưa có mẹ.”

Kể từ khi được Tô Lam dạy gia sư, cậu đã học hành rất nghiêm túc, và cũng rất tích cực đi giao lưu với bạn học khác.

Mọi người đều rất thích cậu, cậu thậm chí đã đạt hơn chín mươi điểm trong mọi môn học.

Nhưng ngay cả khi cậu nghiêm túc như vậy, cô Tô Lam vẫn không thể làm mẹ của cậu.

Tống Chỉ Manh nói: “Nhất Phàm, mọi người mẹ nào cũng sẽ không bao giờ không cần con của mình, cháu phải tin rằng mẹ của cháu có lẽ có chuyện gì đó không thể nói ra được. Mà cháu đáng yêu như vậy, mẹ của cháu nhất định sẽ không bao giờ bỏ cháu lại.”

“Cô à, vậy nếu như cháu lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy, một ngày nào đó mẹ sẽ trở lại không?”

“Đương nhiên, cô đảm bảo với cháu!”

Sau khi nói xong, Tống Chỉ Manh thấy rằng chuyện của Khúc Thương Ly đã được xử lý gần hết, vì vậy cô liền đứng dậy.

Không biết tại sao, Khúc Thương Ly hình như có chút hiểu lầm cô, mỗi lân nhìn thấy cô đều tràn đầy thù hận.

Mỗi lần Tống Chỉ Manh xảy ra mâu thuẫn với anh, cô đều cảm thấy tim mình ngột ngạt, cho nên lần này cô lựa chọn rời đi sớm, không muốn trực tiếp đối đầu với anh.
 
Chương 3486


Chương 3486

“Nhất Phàm, quà của cháu cô nhận rồi, nhưng cha của cháu có vẻ không thích cô cho lắm, nên cô phải đi trước, kẻo cô và cha cháu gặp mặt sẽ dễ cãi nhau.”

“Tạm biệt, cô”

Khi Khúc Thương Ly bước tới, anh thấy chỉ còn lại Khúc Nhất Phàm đứng ở gần lâu đài đệm khí.

Tống Chỉ Manh không biết đã đi từ khi nào.

Không biết tại sao, Khúc Thương Ly lại cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc rất khó giải thích.

Anh đứng đó, không biết đang nghĩ gì.

Khúc Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn cha mình, đưa tay ra và kéo mạnh tay áo: “Cha, có phải cha muốn tìm cô lúc nấy ạ?”

Giọng nói của con trai khiến Khúc Thương Ly tỉnh táo trở lại, anh quay lại và ôm lấy Khúc Nhất Phàm, nhưng không trả lời câu hỏi của con trai: “Nhất Phàm, vừa rồi con không làm gì sai. Bố không nên bắt con xin lỗi. Bố nhận lỗi với con”

Khúc Thương Ly cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh con trai mình bị người khác xúc phạm là đồ con hoang.

Cần phải biết, cảm giác tội lỗi này đã hành hạ anh suốt năm năm qua, anh cũng không biết nó sẽ kéo dài bao lâu nữa.

Bây giờ Khúc Nhất Phàm vẫn còn nhỏ, có một số vấn đề cậu vẫn không hiểu.

Nhưng đợi đến khi cậu lớn lên chút nữa thì sao?

Anh phải giải thích thế nào với cậu về mẹ của cậu?

Khúc Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy cổ Khúc Thương Ly, giọng tỉnh bơ nói: “Cha, cha đừng buồn nữa. Vừa rồi cô đã nói với con rằng chỉ cần con tiếp tục ngoan ngoãn như vậy, có một ngày mẹ sẽ rở về, mẹ nhất định sẽ trở lại với chúng ta!”

Khuôn mặt Khúc Thương Ly hơi thay đổi, anh thở dài thườn thượt và nhìn xuống con trai mình: “Nhất Phàm, con rất muốn mẹ quay trở về sao?”

Khúc Nhất Phàm gật đầu không chút do dự: “Cô nói với con rằng, người làm mẹ không thể nào bỏ rơi đứa con của mình. Mẹ chắc chăn gặp phải rắc rối nào đó không nói nên lời nên mới bỏ đi, khi giải quyết xong chuyện mẹ sẽ quay lại”

“Những lời này là do cô vừa rồi nói với con sao?”

Khúc Nhất Phàm gật đầu: “Vâng, là do cô nói với con, cô còn nói có vẻ cha không thích cô, nên cô phải đi trước để tránh xung đột với bố”

Đôi mắt của Khúc Thương Ly trở nên hơi khó hiểu: “Nhất Phàm, nếu mẹ con thật sự trở lại, con sẽ không ghét bà ấy chứ?”

Khúc Nhất Phàm ngước nhìn cha mình, rồi lắc đầu nguây nguẩy: “Cha, cha biết không?

Con sắp tròn sáu tuổi rồi. Điều ước sinh nhật năm nào của con cũng là mẹ sẽ trở về bên con. Nếu mẹ về, con sẽ rất rất vui. Tại sao con lại phải ghét mẹ?”

Khúc Thương Ly cảm thấy không nói nên lời sau khi nghe những gì con trai mình nói €ó lẽ đây là thế giới của trẻ thơ, hồn nhiên và trong sáng.

Chúng thậm chí không biết oán hận là gì.

“Nhất Phàm, cha biết hôm nay con chơi không vui. Để đền bù và xin lỗi, cuối tuần cha sẽ đưa con đến Disneyland chơi một ngày.

Con thấy sao?”

“Tốt quá, cha muôn năm, con yêu cha đến chết”
 
Chương 3487


Chương 3487

Khúc Nhất Phàm sung sướng nhào lên người Khúc Thương Ly, không quên hôn lên mặt anh.

Khi sự việc đã được xử lý ổn thỏa, Khúc Thương Ly dắt Khúc Nhất Phàm và rời đi..

Mặt khác, khi Tống Chỉ Manh quay lại bàn, Tô Lam và Quan Triều Viễn cũng đã quay trở lại.

Tô Lam thấy răng khuôn mặt của Tống Chỉ Manh dường như có gì đó không ổn: “Chị Chỉ Manh, chị có chuyện gì vậy? Không thoải mái sao? Sao em nhìn sắc mặt chị có chút không ổn”

Tống Chỉ Manh vốn tính ngay thăng, chưa bao giờ biết ăn nói mập mờ, khi nghe câu hỏi của Tô Lam, cô chỉ biết thở dài ôm má đầy bất lực: “Lúc nãy thấy em đi vệ sinh lâu như vậy, vì vậy chị muốn đến đó xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi chị đi được nửa đường, em có biết chị đã gặp được ai không?”

Quan Triều Viễn liếc nhìn cô: “Một giây trước còn sinh khí dồi dào, một giây sau đã ủ rũ uể oải rồi. Trên đời này ngoài ảnh đế của chúng ta có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai nữa”

” Khúc ảnh đế?”

Tô Lam sững người trong giây lát.

Nhưng Tống Chỉ Manh thở dài: “Nhưng tôi không nói chuyện với anh ấy. Tôi chỉ thấy con trai anh ấy bị bắt nạt, vì vậy tôi đã đến giúp một chút.”

Quan Triều Viễn ở bên cạnh chế nhạo: “Vậy rõ ràng là ra tay làm việc nghĩa mà. Chị làm việc thiện sao lại vẫn uể oải như vậy?”

Tống Chỉ Manh tức giận mà lườm anh một cái: “Nghe xem chú nói gì kia, đúng là ăn no không biết cảm giác của người đói! Gia đình chú hạnh phúc mỹ mãn, đương nhiên không nổi sự đau khổ của những người cô đơn như: tôi Mỗi khi nghĩ đến sự thờ ơ và thái độ thù địch của Khúc Thương Ly đối với mình, cô lại cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Dù mối quan hệ này đã qua lâu như vậy nhưng Tống Chỉ Manh vẫn không thể buông bỏ nó.

Đã sáu năm trôi qua, nhưng nếu cô không thể để nó trôi qua thì sao?

Khúc Thương Ly bây giờ đã có một đứa con trai, hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa, đã đến lúc phải buông bỏ một số chuyện.

Nhìn thấy Tống Chỉ Manh một mình ngây ngốc, Tô Lam và Quan Triều Viễn vô thức liếc nhìn nhau một cái.

Cô nhẹ nhàng hắng giọng, dường như đang cố gảng tìm từ ngữ cho thích hợp: “Ừm -. Chị Chỉ Manh, chị cho rằng chị và anh Khúc còn cơ hội quay lại không?”

Tống Chỉ Manh bị những lời nói của cô chọc cười: “Chị và anh ấy, cả đời này …. có lẽ là vô duyên rồi, dù sao thì bây giờ anh ấy cũng đã có gia đình và con cái. Như em biết đấy, chị là một người kiêu ngạo, chị nhất định sẽ không làm mẹ kế cho người khác.”

Khi Tống Chỉ Manh nói những lời này, cô vẫn mang một giọng điệu có phần giễu cợt.

Tô Lam do dự một lúc rồi ngập ngừng nói: “Chị Chỉ Manh, lẽ nào việc năm đó chị lại chia tay với anh Khúc, chị không nhớ được một chút nào hay sao?”

Tống Chỉ Manh lấy hai tay đỡ má, vẻ mặt đờ đẫn, cả khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ: “Nếu chị thật sự biết, có lẽ nút thắt này đã được giải št rồi, cũng không cần kéo dài lâu như vậy”

Cô không muốn đến gặp Khúc Thương Ly để hỏi rõ ràng toàn bộ sự việc.

Không biết tại sao, mỗi lân Khúc Thương Ly nghe được câu hỏi này đều nổi giận đùng đùng.

Không có cách nào để hai người tiếp tục nói chuyện nữa.
 
Chương 3488


Chương 3488

Thật ra Tống Chỉ Manh cũng cảm thấy uất ức, cô thực sự không giả vờ là mình không nhớ, mà là thật sự không nhớ.

Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, ánh mắt cô dường như đang hỏi anh.

Quan Triều Viễn đương nhiên biết ý của Tô Lam, anh nhẹ nhàng gật đầu như một lời động viên cô.

Vì vậy, Tô Lam mỉm cười và năm tay Tống Chỉ Manh: “Chị Chỉ Manh, nếu không, đêm nay chị đừng ở khách sạn, cứ ở nhà em đi”

Tống Chỉ Manh đã châm chọc Tô Lam: “Có phải là ngày ngày ở cùng với tên vô vị Triều Viễn này, nên em cảm thấy vô vị rồi đúng không?”

Tô Lam giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Đó là lý do tại sao em phải mời chị Chỉ Manh, hạt dẻ cười này đến nhà để giúp em điều chỉnh không khí trong nhà một chút! Không biết chị Chỉ Manh có hứng thú với chuyện này hay không?”

Tống Chỉ Manh đưa tay ôm trước ngực, cố ý làm ra vẻ vẫn cần phải cân nhắc: “Ồ, vì em đã mời chị rất chân thành, vậy thì chị sẽ miễn cưỡng đồng ý!”

“Cảm ơn chị yêu!”

Sau bữa trưa, Tống Chỉ Manh và Tô Lam theo Quan Triều Viễn đến văn phòng làm việc của anh.

Trong khoảng thời gian này, Tống Chỉ Manh còn đứa Tô Lam đi dạo quanh tòa nhà bên cạnh, chọn một vài bộ quần áo bà bầu.

Tô Lam không thể đi bộ quá lâu, sau khi đi dạo một chút, hai người chọn một quán cà phê yên tĩnh và sang trọng để ngồi nghỉ ngơi.

Tô Lam nhìn Tống Chỉ Manh ngồi đối diện với mình, bộ dạng do dự không biết có nên nói hay không.

“Chị Chỉ Manh, chị gọi em đi mua sắm.

Chắc không phải đơn giản chỉ là mua vài bộ váy bầu thôi đúng không? Có chuyện gì muốn nói với em mà chị không thể nói trước mặt Triều Viễn vậy?”

“Tô Lam, em thật sự rất thông minh! Lần này chị đến thành phố Ninh Lâm, ngoài vì buổi biểu diễn đó, chị còn có một trách nhiệm nặng nề!

Nhìn biểu hiện của cô, Tô Lam có thể mơ hồ đoán được điều gì đó: “Có phải dì bảo chị qua đây?”

Người cô mà Tô Lam nói đến là Bạch Ninh Hương.

Ngày hôm đó ở bên ngoài bệnh viện trung ương, bà ta đến gặp cô, nhưng không đạt được kết quả như mong muốn, theo logic mà nói, bà ta sẽ không từ bỏ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng ai biết rằng sau khi Tống Chỉ Manh nghe thấy điều này, đầu cô ta lập tức bị chấn đống mạnh “Không, không phải, em đừng đổ oan cho chị, chị không phải là do mẹ phái qua đây!”

Tống Chỉ Manh nhìn Tô Lam với ánh mắt rực lửa: “Tô Lam, em có biết không? Tất cả quà trên xe mà chị mang đến đây, có một nửa là do chị mua, nửa còn lại là do ông cụ tặng cho em.”

Một tia ấm áp trào dâng trong lòng Tô Lam: “Sức khỏe của ông dạo này thế nào ạ?”

Biểu cảm của Tống Chỉ Manh rất ngạc nhiên: “Không phải chứ! Tô Lam, không phải đến chuyện này em cũng không biết chứ?”

“Sao vậy? Có phải là ông không khỏe không?”

“Đợt trước, ông vì chuyện của Triều Viễn mà tức giận đến mức dẫn đến đau tim, phải nhập viện chữa trị, nhưng lại cứng đầu không muốn phẫu thuật. Nhất định phải chờ Triều Viễn đến bệnh viện ông mới chịu chấp nhận.”

Khi Tống Chỉ Manh nói điều này, cô đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Lam và thấy rằng khuôn mặt của cô rất bối rối.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom