Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3449


Chương 3449

Anh ta ghét bỏ liếc mắt nhìn anh trai mình, nói: “Bây giờ mới biết đau lòng sao, biết trước như vậy sao không cẩn thận luôn đi?”

Quan Triều Viễn tức giận trừng mắt nhìn Tân Tấn Tài: “Tâm trạng anh đang không tốt, đừng có mà được nước làm tới!”

Tân Tấn Tài vội xoay người tránh xa Quan Triều Viễn.

Tâm tình anh không tốt? Please, em anh còn vừa mới hoàn thành một cuộc phẫu thuật dài bốn tiếng đây nè!

Vất vả mãi mới được nghỉ ngơi một chút mà lại bị hai vợ chồng nhà anh chiếm thời gian, tâm tình em cũng không tốt đó có được không?

“Chị dâu, bây giờ chị đang mang thai, không giống với lúc bình thường nên nhớ chú ý một chút”

Quan Triều Viễn đứng một bên cau mày: “Không cần dùng thuốc gì sao?”

Tân Tấn Tài tự dưng cảm thấy không nói nên lời: “Anh trai ơi, chị dâu bây giờ đang mang thai, phụ nữ mang thai thì không thể dùng thuốc tùy tiện được. Về nhà anh giúp chị ấy chườm lạnh là được, không có vấn đề gì đâu: Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Tô Lam sau đó nửa ngồi xuống cạnh cô: “Có thấy đỡ hơn không?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Lam vẫn như trước quyết tâm không để ý đến anh.

Quan Triều Viễn lúc nãy đúng là có phần đáng sợ, lúc ấy anh làm Tô Lam không nhận ra Quan Triều Viễn mọi khi nữa rồi Tuy rằng Nhan Thế Khải nói những lời đó có chút không đúng, nhưng chắc cũng phải có lý do gì đó thì anh ta mới nói vậy.

Vậy mà Quan Triều Viễn vừa nghe xong đã giận dữ, lao vào đánh Nhan Thế Khải đến suýt nữa mẹ anh ta cũng không nhận rai Hon nữa khi mình đến ngăn cản anh ấy còn không nghe, lại còn đẩy mình ra.

Tô Lam đột nhiên cảm thấy oan ức, người đàn ông này tại sao lại ngang ngược như thế chứ? Sao lại độc tài như thế? Hoàn toàn không cho người ta cơ hội giải thích.

Lúc này Quan Triều Viễn đang rất tức giận nhưng khi thấy mắt cá chân của Tô Lam hơi sưng đỏ lên thì vẫn cố kiềm chế không nổi giận lên Thật là tức điên mài Vừa nãy nghe Nhan Thế Khải nói những lời như thế, lại nhìn thấy anh ấy nắm lấy cánh tay của Tô Lam nên tất nhiên là anh đánh mất hết lý trí rồi.

“Chúng ta đi về nhà trước nào”

Giọng nói của Quan Triều Viễn rất dịu dàng, anh nhấc bổng Tô Lam lên và bế cô đi.

Tô Lam không hề vùng vẫy cũng không phản kháng lại mà chỉ cứ thế yên lặng mặc cho anh bế đi, cũng không hề trả lời anh câu nào.

Tân Tấn Tài dõi theo bóng lưng của họ và lắc đầu trong bất lực: “Đúng là một đôi oan gia mà Sau khi về nhà, Lâm Mộc nhìn thấy Tô Lam bị Quan Triều Viễn bế vào trong phòng thì bỗng chốc trở nên gấp gáp.

Bà ấy nhanh chóng chạy lên hỏi: “Ông chủ, bà chủ, làm sao thế?”

Quan Triều Viễn còn chưa mở miệng thì Tô Lam đã trả lời trước: “Tôi không sao đâu, chỉ là vừa nãy không cẩn thận bị trật chân thôi”

Lâm Mộc cúi đầu nhìn thì quả nhiên nhìn thấy phía mắt cá chân của cô hơi sưng đỏ lên.

Bà ấy lo lắng chau mày lại: “Trời đất, sao lại không cẩn thận thế hả! Tôi đi chuẩn bị đồ cho cô đắp chân rồi sẽ nhanh chóng giảm sưng thôi”

Quan Triều Viễn bình thản mở miệng nói: “Không cần đâu, tôi bế cô ấy lên lầu rồi sẽ giúp cô ấy đắp”

“Vâng ông chủ, vậy tôi đi nấu cơm tối trước.”

Quan Triều Viễn trực tiếp bế Tô Lam đi lên phòng ngủ ở phía lầu hai Anh đặt Tô Lam ngồi lên ghế sô pha rồi lại đi lấy khăn lông và nước lạnh ra đắp cho cô Quan Triều Viễn quỳ một chân ở dưới đất và cẩn thận cởi đôi vớ ra giúp cô.
 
Chương 3450


Chương 3450

Anh đặt bàn chân trắng nõn thon thả lên lòng bàn tay của mình, sau đó lại dịu dàng cẩn thận giúp cô đắp lạnh bằng chiếc khăn lông, Tô Lam nhìn người đàn ông trước mặt mình vừa dịu dàng và tỉ mỉ, so với bộ dạng hung dữ vừa nãy hoàn toàn là hai con người khác nhau.

Trong lòng cô đột nhiên có chút do dự: Lúc nấy mình đã cầu xin anh ấy như thế thì tại sao anh ấy lại không thể bình tĩnh lại một chút chứ?

Bây giờ lại như thế!

Tô Lam hướng ánh mắt của mình sang phía bên cạnh, sau khi đắp khoảng mười phút, Quan Triều Viễn cũng đã thay hai ba lần nước rì Nhìn thấy mắt cá chân của cô đã hơi giảm sưng đi một chút thì anh mới buông tay ra.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ thì anh mới ngồi xuống bên cạnh Tô Lam: “Còn đau không?”

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai mình.

Tô Lam vẫn không màng đến anh.

Quan Triều Viễn thở dài cái rồi đưa tay ra giữ lấy vai cô và xoay cô ngồi đối diện với mình: “Nhóc con có phải định mãi mãi không màng đến anh nữa không?”

Tô Lam chỉ cúi đầu xuống mà không nói gì cả, Quan Triều Viễn không còn cách nào khác chỉ có thể bế cô ngồi vào trong lòng mình Anh ôm lấy cô và nói với giọng rất bất lực: “Tại sao em không thể hiểu tâm ý của anh đối với em cơ chứ?”

Tô Lam vừa nghe thấy những lời này đã cảm thấy có ngọn lửa tức giận đột nhiên bùng lên Cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra để hai người giữ một khoảng cách với nhau.

Nhưng Quan Triều Viễn lại không chịu buông tay ra, Tô Lam chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi của anh: “Nếu như anh đã nói em không hiểu gì cả thì còn ôm lấy em làm gì chứ? Buông tay ra!”

“Bởi vì anh không thể không có em”

Quan Triều Viễn nhìn cô nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ, nếu như là thường ngày thì Tô Lam chắc chắn sẽ cảm thấy rất cảm động, Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô chỉ cảm thấy rất phiền phức và chỉ muốn một mình ngồi đó yên lặng suy nghĩ thôi.

Quan Triều Viễn không muốn cô biết đến chuyện của Tô Duy Nam thì cô không nói, không nhắc cũng không hỏi han gì cả.

Cô cũng không muốn Quan Triều Viễn biết Nhan Thế Khải đến tìm cô để làm gì, không muốn Quan Triều Viễn tiếp tục ra tay với Nhan Thế Khải nữa.

Hai người rõ ràng là rất yêu thương nhau, cho dù làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho đối phương trước, tại sao bây giờ lại thành ra thế này chứ?

Tô Lam đột nhiên bất lực thở dài một cái, cô mặc kệ Quan Triều Viễn ôm chầm lấy cô và không muốn tiếp tục phản kháng nữa: “Em mệt rồi”

Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt thon thả của cô quả thực là trông rất mệt mỏi nên anh đã bế cô đứng dậy đi về phía giường ngủ.

Đầu tiên là nhét cô vào trong chăn, sau đó bản thân Quan Triều Viễn cũng nằm ở bên cạnh quàng tay ôm lấy cô.

Tô Lam chau mày lại: “Quan Triều Viễn, anh đang làm cái gì vậy?”

“Ngủ với em”

“Em không cần, bây giờ em mệt lắm, em chỉ muốn ngủ một mình thôi.”
 
Chương 3451


Chương 3451

Quan Triều Viễn nhìn cô một cái sau đó chui ra khỏi chăn.

Chính trong lúc Tô Lam cứ ngỡ anh đã bỏ đi rồi thì lại thấy anh trực tiếp năm ở mặt trên của tấm chăn, anh vẫn dựa vào người cô và dùng đôi tay ôm lấy cô.

“Quan Triều Viễn, anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”

“Không phải em nói muốn ngủ một mình sao? Vì vậy anh không ngủ trong chăn nữa, anh để em ngủ một mình”

Tô Lam cảm thấy rất tức giận nhưng lúc này cô thực sự là hết cách với Quan Triều Viễn rồi Tên này trước kia không phải rất lạnh lùng sao? Từ khi nào lại trở nên mặt dày như thế chứ?

Tô Lam bôn ba suốt cả ngày, bây giờ thật sự cảm thấy rất mệt mỏi nên cô cũng không còn sức lực tiếp tục tranh luận với anh nữa.

Cô nghiêng người qua một bên nằm tựa đầu lên gối nhắm nghiền mắt lại, sau khi thả lỏng đầu óc đã nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.

Quan Triều Viễn nằm bên cạnh cô và dõi theo bóng lưng thon dài của cô, ánh mắt dường như có chút gì đó hụt hãng.

Anh muốn bảo vệ cho cô thật tốt, không để cô phải chịu bất cứ sự tổn thương nào cả.

Nhưng…

“Có phải là anh cho rằng mình dùng tiền dùng quyền lực cố ép cô ấy ở bên cạnh anh là được rồi không, anh có bao giờ tôn trọng ý nguyện của cô ây chưa? Bây giờ cô ấy vẫn còn là một học sinh trong trường, đến lễ tốt nghiệp còn chưa hoàn thành nữa mà anh lại để cô ấy mang thai…”

Những lời nói của Nhan Thế Khải cứ không ngừng luẩn quẩn bên tai anh.

Anh yêu cô chiều chuộng cô nên tất nhiên cũng tôn trọng lý tưởng của cô.

Chỉ có một điều anh thật sự vẫn chưa suy nghĩ chu toàn cho lãm, thậm chí có thể nói là thất bại.

Chính là việc Tô Lam mang thai.

Lúc đó anh chỉ cảm thấy Tô Lam là người phụ nữ của anh, hai người đã kết hôn với nhau rồi nên việc có con cũng là điều đương nhiên thôi.

Trước kia Tô Lam lén uống thuốc tránh thai sau lưng anh đã khiến anh nổi giận lôi đình, không phải bởi vì anh rất muốn có một đứa con.

Mà là anh cho răng Tô Lam không muốn có con với anh.

Những lời nói của Nhan Thế Khải hôm nay đột nhiên khiến anh bừng tỉnh.

Rõ ràng anh biết Tô Lam rất muốn hoàn thành Chương trình tốt nghiệp ở Lan Ly.

Nếu bụng của Tô Lam ngày càng lớn hơn thì với thân phận học sinh trong trường, tất nhiên cô sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Kết tỉnh tình yêu của hai người đến cuối cùng lại trở thành vết nhơ trong cuộc đời của Tô Lam.

Điều này anh quả là tắc trách quá Bây giờ cái thai đã gần bốn tháng rồi nhưng anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bảo Tô Lam đi phá thái, tất nhiên Tô Lam cũng sẽ không bao giờ đồng ý với việc này.

Quan Triều Viễn thở dài một cái, sau đó chầm chậm nhầm nghiền mắt lại và tựa vào người Tô Lam.

Có lẽ do dạo gần đây công việc quá bận rộn, vốn dĩ Quan Triều Viễn chỉ dự định chợp mắt một chút xíu thôi nhưng nào ngờ khi anh thức dậy thì trời đã tối rồi, trong phòng ngủ tối đen như mực.

Quan Triều Viễn đưa cánh tay ra sờ sờ bên cạnh trong vô thức nhưng lại không có ai cả.

Tô Lam đâu?
 
Chương 3452


Chương 3452

Quan Triều Viễn vội vàng ngồi dậy và lật tấm chăn lên “Tách” một tiếng, ánh đèn trong phòng ngủ được bật sáng lên.

Tô Lam không có ở bên cạnh.

Vừa nhớ đến thái độ của Tô Lam đối với mình lúc chiều thì thần kinh Quan Triều Viễn đã bắt đầu trở nên căng thắng lên.

Anh bước xuống giường, cả người cảm thấy khó chịu vô cùng và xông ra bên ngoài.

Lúc này, trong đầu anh dường như lướt qua hàng ngàn cái suy nghĩ vấn vơ.

Tô Lam chắc không phải lại bỏ nhà ra đi giống lần trước chứ?

Lúc nấy khi anh thức dậy có nhìn lướt qua cái đồng hồ treo trên tường thì phát hiện đã là một giờ sáng rồi.

Bây giờ cô còn có thể đi đâu được chứ?

Đến nhà Lâm Thúy Vân hay là đến tìm Nhan Thế Khải rồi?

Vừa nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trong lòng mình đang khó chịu vô cùng, anh lao đi những mũi tên về phía hành lang.

Vừa mới đi ra đến khúc quanh ở cầu thang thì đột nhiên nghe thấy phía dưới lầu vang lên những âm thanh xì xâm nhỏ.

Quan Triều Viễn dừng bước chân của mình lại và phát đang sáng đèn.

Những âm thanh thỏ thẻ và tiếng động hình như cũng được truyền đến từ phía đó.

Quan Triều Viễn bởi vì vội vã nên không kịp đi giày, cứ thế từng bước từng bước đi xuống lầu.

Ở phía bàn ăn anh nhìn thấy một hình bóng cô đơn của ai đó.

Bóng lưng trước mặt mình khá quen thuộc, không phải Tô Lam thì còn ai chứ?

Con tim đang lo lắng thấp thỏm ban nãy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Nhưng rất nhanh chóng lại hiện lại một nghỉ vấn khác, bây giờ đang là nửa khuya cô phòng khách dưới lầu một ấy ngồi đây làm gì chứ?

Quan Triều Viễn tiến lên phía trước một rất nhiều sự nghỉ vấn.

Khi anh đi về phía cô còn cách một khoảng không xa thì Tô Lam đột nhiên bắt đầu ho một cách sặc sụa.

“Khu khụ khu…”

Khuôn mặt Quan Triều Viễn biến sắc và nhanh chóng chạy qua đó “Em sao thế?”

Tô Lam đột nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa cho một phen, ngụm sữa tươi vừa uống vào đột nhiên sặc một cái trực tiếp phun hết về phía Quan Triều Viễn Quan Triều Viễn cũng không hề né tránh má cứ thế đứng đó để mặc cho Tô Lam phun ướt đãm hết khuôn ngực của anh.

“Khụ khụ..”

Tô Lam khó khăn lắm mới bình tĩnh lại: “Anh…anh đêm hôm khuya khoắt tự nhiên lại đứng sau lưng người ta làm gì thế? Anh có biết như thế sẽ dọa chết người không hả?”

Trái tim bé nhỏ của cô tới bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi lên đây!

Quan Triều Viễn chau mày lại, ánh mắt lướt qua cái bàn trước mặt Tô Lam.

Trên bàn đang ở một bát mì tương đen còn nóng hổi, kế bên còn có một đĩa trái cây được gọt sẵn, bên cạnh bàn tay được đặt một ly sữa tươi vừa uống xong Dường như nhận ra ánh mắt của Quan Triều Viễn nên khuôn mặt Tô Lam đột nhiên đỏ bừng đi.
 
Chương 3453


Chương 3453

Cô có chút ngượng ngùng cao giọng nói: “Không phải em muốn ăn đâu, là con gái của anh đói đấy”

Lúc này Quan Triều Viễn mới nhớ ra trước đó khi anh bế cô lên lầu thì hình như cô vẫn còn chưa ăn cơm tối nữa.

Lâm Mộc sau khi nấu cơm xong xuôi có lên gọi họ xuống ăn nhưng phát hiện họ đã ngủ rồi nên không đánh thức họ dậy.

Bà bầu Tô Lam tới nửa đêm bị cơn đói đánh thức, vì vậy đã một mình lén lén mò xuống lầu tìm thức ăn.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn bộ dạng khờ khạo của cô rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, anh giúp cô lau đi vết nước sốt dính bên khóe miệng, sau đó dùng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng giúp cô liếm sạch sẽ: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh rồi sao?

Hành động tình tứ của anh khiến hai tai của Tô Lam đỏ ửng lên, cô ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.

Chết tiệt! Trước đó mình rõ ràng đang giận anh ấy mà, thế mà vừa rồi bị dọa cho một phen sao đột nhiên lại quên mất cơ chứ?

Ánh mắt Tô Lam hơi chuyển động một cái, cô muốn đánh trống lảng nhưng vừa quay đầu qua đã nhìn thấy vết sữa tươi bị bám bẩn phía trước ngực anh nên cô đã lấy hai tờ khăn giấy chuyên cho anh: “Lau sạch đi! Dơ bẩn chết đi được!”

Quan Triều Viễn nhìn cô: “Em lau giúp anh đi.”

Tô Lam tức giận trực tiếp rút tay lại nhưng động tác của cô đã chậm một chút.

Khi đó cánh tay của cô đã bị Quan Triều Viễn nắm chặt lấy.

Anh nắm lấy tay cô rồi trực tiếp lau chùi phía trước ngực mình: “Là em làm dơ đấy, em phải chịu trách nhiệm với anh đó!”

Chịu trách nhiệm cái gí chứ, tên khốn này cố tình ăn nói một cái mờ ám mà Tô Lam vốn muốn vùng vẫy rút cánh tay về nhưng Quan Triều Viễn lại không cho cô làm thế, thế là hai người cứ thế giống như kéo cưa vậy, vết vấy bẩn trước ngực cũng được lau chùi khá sạch sẽ rồi.

Khuôn mặt của Tô Lam đã hoàn toàn đỏ ửng lên, cô thừa cơ hội rút cánh tay về: “Cái đó…Em ăn no rồi, em đi lên lầu đây”

Cô vừa chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy phần dưới eo của mình trở nên nặng nề, sau đó cả người bỗng bị nhấc lên khỏi mặt đất.

Ngay sau đó, cả người cô đã yên vị trên bắp đùi săn chắc của Quan Triều Viễn rồi.

“Quan Triều Viễn, anh đang làm cái gì vậy?

Anh mau buông em rai”

Quan Triều Viễn ôm chầm lấy cô rồi tựa đầu vào vai cô, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô: “Không được giận nữa, biết không?”

Tô Lam nhìn cái đâu đen láy đang tựa lên vai mình má có chút bất lực thở dài một cái.

Nếu đổi lại là trước đây khi mình năm bên cạnh Quan Triều Viễn, chỉ một cử động khẽ thôi anh cũng sẽ lập tức thức dậy.

Nhưng hôm nay anh lại mệt mỏi đến mức ngủ rất say, cho đến khi Tô Lam thức dậy vẫn có thể nhìn thấy quầng thâm mắt màu tím bầm dưới mắt anh.

Gần đây bởi vì chuyện của công ty mới và chuyện của Tập đoàn u Thị chắc anh cũng cảm thấy rất mệt mỏi rồi!

Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng nên không hề vùng vẫy nữa.

Một lúc sau cô mới mở miệng nói: “Anh có đói không?”

Cô nhớ hình như tên này sau khi bế cô lên thì luôn ở bên cạnh cô nên cũng chưa ăn cơn tối.
 
Chương 3454


Chương 3454

Quan Triều Viễn tựa đầu vào vai cô và trả lời một cách yếu ớt: “Ừ”

Tô Lam khẽ đẩy anh ra: “Đứng dậy nào, em đi nấu cho anh một bát mì.”

Trong lòng Quan Triều Viễn cảm thấy rất ấm áp nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên: “Hãy để anh ôm em thêm chút nữa”

Tô Lam không cử động nữa mà ngồi yên lặng để mặc anh tựa vào người.

Không biết bao lâu trôi qua cô mới cảm thấy có chút khó chịu mà cử động cơ thể của mình: “Em muốn đứng dậy rồi”

Lúc này Quan Triều Viễn mới buông cô ta và quay đầu qua nhìn bát mì trên bàn đã bị cô ăn gần hết sạch: “Em còn đói bụng không?”

Tô Lam khuôn mặt đỏ bừng, những món trên bàn đã bị cô ăn gần hết Cũng không biết vì sao từ khi cái thai được ba tháng thì khẩu vị của cô hình như đột nhiên được khai phá, cho dù ăn món gì cũng đều cảm thấy rất ngon miệng.

Nói một cách chính xác thì sau khi ăn hết những trên bàn cô cũng chỉ mới no khoảng sáu phần thôi Thật ra cô vẫn có thể ăn thêm nữa nhưng ở trước mặt Quan Triều Viễn cô không muốn bị anh chê bai.

Vì thế nên cô vội vàng lắc đầu: “Không cần nữa đâu, em không phải là con lợn”

Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng do dự vừa rồi của cô nên cười nói: “Nào, đến đây giúp anh”

Cứ thế Tô Lam bị anh kéo vào trong nhà bếp.

Miệng thì nói là giúp đỡ nhưng thật ra là giúp anh đeo tạp đề rồi đứng ở trước cửa nhìn anh làm thôi.

Bận rộn khoảng mười mấy phút, anh giống như nhà ảo thuật bưng lên cho cô một bát mì lạnh trông hết sức ngon miệng.

Ngoài ra anh còn chiên một đĩa trứng gà thịt xông khói kèm theo một đĩa rau xanh nữa.

Tô Lam cắn một miếng thật to, chỉ cảm thấy hương thơm lan tỏa, rất ngon.

Lúc này, ngón tay cái trực tiếp dựng đứng lên: “Anh Quan, nếu anh trở thành một đầu bếp, anh có khi sẽ kinh doanh thành công hơn bây giờ đấy!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn biểu cảm có chút phóng đại của cô, Quan Triều Viễn cảm thấy tâm trạng của mình có vẻ tốt hơn: “Em có thích nó không?”

Tô Lam vừa ăn vừa vội vàng gật đầu: “Thích quá, quả thật là mỹ vị nhân gian mà!”

Lời khen này rất hữu ích đối với Quan Triều Viễn: “Anh còn rất nhiều món mà em chưa nếm thử. Lần sau anh sẽ làm cho em”

Tô Lam vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào anh: “Không có việc gì mà tự nhiên lại ân cần, không phải gian xảo thì cũng là đạo chích!”

“Hôm nay anh đã đắc tội với bà Quan, tự nhiên anh phải làm việc tốt một phen. Bà Quan ăn uống vui vẻ như vậy, chắc là chuyện này cũng qua rồi nhỉ?”

Lời nói của anh khiến biểu cảm trên gương mặt Tô Lam cứng đờ, chiếc đũa cầm rau đang duỗi ra dừng lại giữa không trung Tô Lam nhẹ nhàng đặt đũa xuống, và đột nhiên im lặng Quan Triều Viễn dứt khoát đi đến chỗ cô rồi ngồi xuống “Có phải là bởi vì những lời mà Nhan Thế Khải nói hay không?”

Tô Lam läc đầu: “Không, em chưa bao giờ hối hận khi mang thai, và em chưa bao giờ nghĩ con bé sẽ là vết nhơ trong cuộc đời em.
 
Chương 3455


Chương 3455

Ngược lại, sau khi có con bé, em cảm thấy rất hạnh phúc”.

“Mặc dù em biết rằng anh có thể không vui khi em nói những điều này, nhưng em vẫn muốn nói với anh”

“Nhan Thế Khải, anh ấy lớn lên cùng em, có lẽ anh ấy cũng có chút tình cảm anh em ruột thịt với em. Nhưng em thực sự từ đầu đến cuối chỉ coi anh ấy như một người bạn, anh à”

“Những điều hôm nay anh ấy nói với em ấy, tuy rằng nghe xong anh sẽ rất tức giận, nhưng theo quan điểm của anh ấy, anh ấy thực sự lo lắng cho em. Hai người đều không sai?

Lần này, Quan Triều Viễn không nói và lắng nghe một cách cẩn thận.

Tô Lam rất vui khi Quan Triều Viễn ngồi xuống và lắng nghe cẩn thận những gì cô ấy nói về Nhan Thế Khải.

“Triều Viễn, đừng quan tâm đến Nhan Thế Khải nữa được không? Đừng làm anh ấy đau nữa”

Tô Lam đưa tay ra nắm lấy tay Quan Triều Viễn và giữ trên ngực: “Như anh ấy nói, nếu ai đó biết rằng em có thai, em sẽ bị Lan Ly cho nghỉ học, hoặc trở thành đối tượng chế giễu, em có thể làm gì?

Em không hối hận. Nếu em phải lựa chọn giữa việc học và con bé, em sẽ chọn con em mà không do dự. “

Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy lồng ngực dường như được lấp đầy bởi thứ gì đó.

Anh ôm mặt Tô Lam và hôn lên trán Cô: “Đừng lo lăng, anh sẽ bảo vệ em”

Anh sẽ bảo vệ sự ra đời suôn sẻ của con cái chúng ta và sự tốt nghiệp bình yên của em.

Nếu ai muốn làm tổn thương em, anh sẽ làm cho người ấy không thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai.

Quan Triều Viễn nói với chính mình trong im lặng.

Tô Lam cũng nhäm mắt lại hưởng thụ sự ấm áp của giây phút này, về phần anh trai, nếu Quan Triều Viễn không muốn nói cho cô ấy biết thì hãy quên đi, cô ấy nhất định sẽ tự mình tìm hiếu.

Tập đoàn cao ốc Tư Thị Trong phòng họp lớn trên tầng 16, Tư Vũ Chiến đang ngồi ở vị trí hội trưởng chủ trì cuộc họp cấp cao.

“Ông chủ, cổ phiếu của Tập đoàn u Thị sắp đạt đến giới hạn lần thứ năm, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng nửa tháng nữa, tập đoàn u Thị chắc chẵn sẽ phá sản. Vậy thì chúng ta sẽ mua lại trong một lần ngã giá, mọi chuyện sẽ xong xuôi.”

Tư Vũ Chiến nheo mắt lạnh lùng nhìn màn hình lớn trên tường, khóe miệng hiện lên một nụ cười tàn nhãn: “Mọi người, tập đoàn u Thị luôn là một đại gia tộc tiêu biếu ở Hoa Kỳ, nếu có thể mua lại công ty của họ lần này thì lợi bất cập hại. Đây là một trận chiến cam go. Chúng ta nhất định phải thẳng. Mọi người hiểu chưa?”

“Vâng, thưa ông chủ!”

Tư Vũ Chiến đảo mắt và đột nhiên nói: “Cho tới bây giờ, vẫn chưa tra được thông tin về u Mỹ Lệ của Tập đoàn u Thị? Và vị hôn phu của cô ấy sao?”

“Ông chủ, theo logic mà nói, cổ phiếu của Tập đoàn u Thị đã giảm như thế này. Với tư cách là chủ tịch, u Mỹ Lệ nên công khai quan hệ với vị hôn phu của mình càng sớm càng tốt”

“Nhưng cánh cửa của Tòa nhà u Thị đang đóng, ngày nào cũng có người chặn cửa và gây ồn ào, và một số người còn dọa nhảy khỏi tòa nhà”

“Ngay cả khi räc rối nghiêm trọng như vậy, u Mỹ Lệ và chồng chưa cưới của cô ấy đã không xuất hiện. Chúng tôi suy đoán rằng hai người họ đã trốn về Mỹ hoặc không có gan ra mặt”

“Cứ theo đà này, tập đoàn u Thị chắc chắn không sống nổi quá nửa tháng, nhất định phải bị đóng cửa”
 
Chương 3456


Chương 3456

Tư Vũ Chiến nghe báo cáo xong, cười rất vui vẻ: “Bây giờ còn không dám lộ diện, vậy trò chơi tiếp theo chúng ta sẽ chơi với ai đây?”

Nói xong, anh ta ngoắc ngoäắc tay về phía trợ lí tổng giám đốc bên kia, trợ lí Matt lập tức đi tới.

Tư Vũ Chiến ghé vào tai anh ta thì thầm: “Không phải cậu vừa nói có người dọa nhảy khỏi tòa nhà sao? Cậu có thể thu xếp răng khi thị trường đóng cửa vào thứ Sáu tới, hãy để người đó trực tiếp nhảy khỏi tòa nhà của Tập đoàn u Thị”

Trợ lí Mã rõ ràng đã quen với việc làm kiểu này, sau khi nghe Tư Vũ Chiến chỉ dẫn, mặt anh ta không thay đổi chút nào: “Được ông chủ.

Tư Vũ Chiến cười âm ngoan: Một người nào đó của Tập đoàn u Thị đã nhảy khỏi tòa nhà, và cho dù Tô Duy Nam có cách, anh ta cũng không thể xóa bỏ vụ bê bối.

Đến lúc đó, tập đoàn u Thị sẽ không còn chỗ đứng vững nữa.

Ngay khi Tư Vũ Chiến đang nghĩ cách đưa Tô Duy Nam vào ngõ cụt, một nữ thư ký đột nhiên gõ cửa phòng họp.

Cô cúi người bước vào với nụ cười hối lỗi trên khuôn mặt.

Thư ký nhanh chóng đi đến bên cạnh trợ lí Mã và nhỏ giọng nói vài câu.

Trợ lí Mã cau mày, quay người bước đến bên cạnh Tư Vũ Chiến: “Ông chủ, có một người phụ nữ trung niên ở quầy lễ tân tầng một, người này tự xưng là mẹ vợ của anh. Bà ấy phải lên gặp anh”

Tư Vũ Chiến sắc mặt sa sầm, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

Một người phụ nữ trung niên tự nhận là mẹ vợ của anh?

Anh ta có thể đoán được đó là ai khi anh †a di chuyển ngón chân của mình, ngoại trừ người mẹ vô độ của Mộ Mẫn Loan, còn ai ở đó!

Lần này tôi không lừa được Mộ Mẫn Loan đồng nào nên tôi đến đây?

Tư Vũ Chiến nhếch miệng nhẹ nhàng: “Cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc tại đây, và cuộc họp sẽ được hoãn lại.”

Sau khi mọi người rời khỏi phòng họp, anh †a quay người và đi về văn phòng của mình.

Ngay lập tức, anh ta từ tốn ra lệnh cho nữ thư ký của mình: “Để cho bà ấy đợi thêm một chút ở bên dưới, sau đó mang về.”

“Vâng ông chủ.”

Mẹ Mộ ở dưới lầu đợi hơn nửa giờ, rốt cục thấy một nữ thư ký đi đến.

Cô đứng dậy với một cái “xuýt xoa”: “Cô gái nhỏ, chủ tịch của cô có băng lòng muốn gặp tôi không?”

Nữ thư ký uể oải gật đầu: “Vừa rồi ông chủ đang họp, bao giờ họp xong, bà có thể lên với tôi “Được rồi, tôi sẽ ở đây”

Mẹ Mộ hai mắt sáng lên, vui vẻ đi theo nữ thư ký đi lên.

Văn phòng của Tư Vũ Chiến rất lớn và trang trí rất lộng lẫy.

Đi dọc đường, mắt mẹ Mộ đều tái đi Bà không bao giờ ngờ rằng Tư Vũ Chiến này lại giàu có đến vậy!

Bà bán Mộ Mẫn Loan với giá mười triệu, bà thật sự rất ngốc!

Hơn nữa, Tư Vũ Chiến có hứa rãng sẽ chia cho họ 1% cổ phần nhưng lại không làm, mà mỗi tháng chỉ cho họ 1 tỷ rưỡi tiền hoa hồng.
 
Chương 3457


Chương 3457

Khi mẹ Mộ đi về phía trước, bà tự hỏi làm thế nào để xin tiền Tư Vũ Chiến sau này.

Chẳng bao lâu, cô ấy được đưa vào văn phòng của Tư Vũ Chiến.

Khi bà bước vào, Tư Vũ Chiến đang phì phèo điếu thuốc, cả văn phòng ngập trong khói thuốc và bị sặc.

Sau khi mẹ Mộ bước vào, bà cố nén lại sự khó chịu và ho vài lần: “Vũ Chiến, mấy ngày nay cháu có bận không? Sao cháu không nghe điện thoại của di?”

Tư Vũ Chiến bóp tàn thuốc trong tay, anh ta chế nhạo nói: “Dì à, dì đang nói cái gì vậy?

Ngay từ đầu Mẫn Loan đã muốn chia tay với tôi. Tôi khuyên thế nào cũng không nghe. Thậm chí tôi còn qua lại với các người.

Làm sao tôi có thể không nghe lời của Mẫn Loan?”

“Chiến à, cháu thật sự hiểu lầm rồit! Mẫn Loan là một con bé ngốc, bao nhiêu năm nay cháu đối xử tốt với con bé như nào, chúng ta đều nhìn thấy hết”

Tư Vũ Chiến chế nhạo: “Thật sao? Vậy bà nói cho tôi biết, hôm nay sao bà lại đến gặp tôi”

“Chiến à, dì biết dạo này công ty của cháu có rất nhiều việc, nhưng dì thực sự là hết cách rồi. Mọi chuyện là như thế này…”

Mẹ Mộ ý thức ngồi đối diện với Tư Vũ Chiến, hành động của bà có vẻ hơi cẩn trọng: “Bởi vì em trai của Mẫn Loan sắp kết hôn, mà nhà gái lại có gia thế lớn, thăng bé phải mua một chiếc xe và một căn nhà với món quà 15 tỷ…

“Nhưng mà, cháu nói xem, hai vợ chồng già chúng ta lấy đâu ra tiền! Hôm qua, dì và chú cháu đi tìm Mẫn Loan, đứa trẻ này đúng là ác như một con quỷ, không chỉ chửi bới chúng ta, mà còn lấy chổi đuổi chúng ta, vậy chúng 1a thực sự không thể không… “

“Vậy bà thật sự không thể không tới tìm tôi mượn tiền, đúng không?”

“Đó không phải là những gì dì muốn nói, dì chỉ muốn mượn cái này, dì có thể để cho Mẫn Loan suy nghĩ về nó.”

Vừa nói xong, mẹ Mộ suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói: “Hay là, Tư Vũ Chiến, cháu chuyển đổi tất cả 1% cổ phần trước đó thành tiền mặt, chúng ta không cần những cổ phiếu đó. Cháu nghĩ sao? Dù gì thì chúng ta cũng là một cặp vợ chồng già”

“Hahaha”

Tư Vũ Chiến đột nhiên bật cười, còn mẹ Mộ thì chết lặng vì tiếng cười đó.

Một lúc sau, Tư Vũ Chiến đột nhiên ra tay.

Vẻ mặt của anh ta rất gớm ghiếc, anh ta chỉ vào mũi mẹ Mộ mảng: “Đồ già, bà bệnh à?

Tôi đã bỏ ra 30 tỷ để mua Mộ Mẫn Loan, vậy mà bây giờ cô ta bỏ chạy, tôi không †ìm bà lấy lại 30 tỷ. Còn đến tìm chia cổ phần? Tin hay không, hôm nay tôi cho bà đi luôn!”

Mẹ Mộ chưa bao giờ thấy Tư Vũ Chiến trông hung tợn và xấu xa như vậy, bà ta lập tức.

sợ hãi, Bà run rẩy đứng đó, mặt tái mét: “Chiến à, bình tĩnh đi, dì chỉ là… dì chỉ là nói tùy tiện, cháu đừng có tưởng thật”

Tư Vũ Chiến khit mũi lạnh lùng, chán ghét nói: “Bà già à, bà muốn tiền, chỉ cần bà có thể đáp ứng điều kiện của tôi, tôi tự nhiên có thể đưa cho bà. Nhưng nếu bà muốn làm sói mắt trắng, thì nên gạt bỏ đi càng sớm càng tốt, tôi không phải kẻ dễ bị ức hiếp.”

Mẹ Mộ trợn tròn mắt, như là nghĩ đến cái gì, nhanh chóng lấy trong túi xách tài liệu ra, đưa qua: “Đây…. đây là sổ tài khoản của Mãn Loan, cũng như chứng minh thư và một số thông tin của con bé. Còn đây là hợp đồng của con bé với công ty môi giới cũ của nó. Dì đã kiểm tra, hợp đồng này sẽ hết hạn sau khoảng một tuần. Ban đầu là dì ký hợp đồng cho con bé với tư cách là người giám hộ. Khi hợp đồng hết hạn, dì vẫn có thể sử dụng danh tính này để thay đổi hợp đồng. “
 
Chương 3458


Chương 3458

Mẹ Mộ có chút run rẩy nhìn Tư Vũ Chiến “Chiến à, dì biết cháu thích Mẫn Loan nhà dì ồi. Lần này dì có thể trực tiếp ký nhiều năm rồi hợp đồng 30 năm với cháu, cháu cũng có thế tăng bồi thường thanh lý gấp mười lần, thậm chí một trăm lần. Đó là mấy nghìn tỷ đấy. Mẫn Loan đời này chắc cũng không kiếm được  nhiều tiền như vậy đâu! Cho nên chỉ cần ký hợp đồng, con bé nhất định sẽ không dám gây chuyện trước mặt cháu. Cháu nghĩ sao về ý kiến của dì?”

Sau khi nghe những lời này, Tư Vũ Chiến nhướng mày chấp nhận giao kèo.

Anh ta dường như không ngờ rắng mẹ Mộ, một người phụ nữ quê mùa, lại có thể ác độc thành cái dạng này.

“Hừ, dì, dì có biết giá trị của Mộ Mẫn Loan bao nhiêu tiền không? Dì định lấy 15 tỷ để bán cả đời của con gái dì?”

Tư Vũ Chiến tùy ý lật bản hợp đồng trên tay hai lần, lạnh lùng cười: “Mộ Mẫn Loan cũng thật xui xẻo, bị mẹ ruột của mình bán một lần còn chưa nói, bây giờ lại sắp bị bán lần thứ hai”

Mẹ Mộ bị Tư Vũ Chiến nói như vậy, trên mặt không có một chút áy náy nào, ngược lại bà ta còn cực kỳ đúng lý hợp tình nói: “Vũ Chiến, cũng không thể nói như vậy. Mẫn Loan là dì sinh ra, không có dì thì không có nói”

“Hơn nữa, khi nó còn nhỏ dì và cha nó đã tốn không ít tiền để nuôi nó, bây giờ nó trưởng thành rồi, vốn dĩ nên phải báo đáp chú dì”

“Huống chi, một đứa em trai của nó như vậy, nếu nó bỏ mặc em trai nó, nó còn xứng làm người sao?”

“Dù sao dì cũng cảm thấy dì làm như vậy là không sai, dì làm hết tất cả đều là vì con trai của dì, nếu không phải vì con trai dì, sao dì có thế tiêu tốn nhiều tiền như vậy để nuôi nó chứ?”

Sau khi nghe mẹ Mộ nói xong những lời này, Tư Vũ Chiến lắc lắc đầu, giọng nói vô cùng châm chọc: “Nếu bà không phải mẹ của Mộ Mẫn Loan, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ cực kỳ phỉ nhổ loại người như bà, nhưng bà lại là mẹ của cô ấy. Cho nên tôi lại cảm thấy bà rất lợi hại, ngay cả bán con gái đều có thể bán đến đúng lý hợp tình như vậy”

Lúc này mẹ Mộ chỉ nghĩ đến tiền, lễ nghỉ liêm sỉ gì đó bà ta không quan tâm.

Hai mắt bà ta chỉ trông mong nhìn chăm chằm Tư Vũ Chiến: “Vũ Chiến, phía trên bản hợp đồng này, dì đã ký xong hết rồi, tiền ví phạm hợp đồng cháu cứ tùy tiện điền vào. Bây giờ dì chỉ vì con trai của dì, dì không trông cậy vào cha nó nữa, đời này dì cũng chỉ có thể sống vì con trai dì, cháu cảm thấy như thế nào?”

Tư Vũ Chiến cười lạnh một tiếng, xoay người ấn lên nút loa điện thoại: “Trợ lý Mã, đi vào đây một chút”

Rất nhanh trợ lý Mã đi đến, anh ta cung cung kính kính chào hỏi Tư Vũ Chiến: “Ông chủ”

“Chờ chút nữa chuyển vào trong khoản dì ấy 18 tỷ”

Trợ lý Mã gật gật đầu: “Vâng ông chủ”

Tròng mắt mẹ Mộ xoay chuyển, như là đột nhiên ý thức được gì đó: “Cậu Mã, chờ một lát đã”

Nhìn thấy trợ lý Mã dừng bước, lúc này mẹ Mộ mới quay đầu nhìn về phía Tư Vũ Chiến: “Vũ Chiến, cháu xem như vậy được chưa? Dì viết thêm một số thẻ nữa ở đây, cháu chuyển hết tất cả tiền vào số thẻ này, lúc trước thẻ kia là của chú cháu, ông ta chạy theo hồ ly tinh ở bên ngoài…”

Tư Vũ Chiến đưa mắt ra hiệu cho trợ lý Mã, trợ lý Mac hiểu ý nhớ ký số thẻ ngân hàng mẹ Mộ đưa tới.

Ánh mắt mẹ Mộ nhìn chăm chẵm theo trợ lý Mã Bà ta vội vàng tạm biệt Tư Vũ Chiến, trực tiếp đi theo tới phòng hành chính.

Mười phút sau, trên di động của bà ta nhận được tin nhản chuyển khoản 18 tỷ, không thiếu một xu!

Thật tốt quá, thật tốt quá! Lễ cưới của con trai có chỗ dựa rồi!
 
Chương 3459


Chương 3459

Lúc này, bà ta phải nghĩ cho mình, dùng 600 triệu cho con trai kết hôn, còn lại 1 tỷ 200 triệu 400 mình dữ lại đề phòng sau này.

Dù sao mình cũng ở chung với con trai và con dâu, có lẽ cũng không tiêu đến tiền.

Mẹ Mộ cân nhắc như vậy, cầm thẻ ngân hàng trong tay, vui rạo rực xoay người rời đi.

Sáng sớm hôm nay, Quan Triều Viễn đi tới công ty một chuyến.

Giữa trưa, Lục Anh Khoa dựa theo lời anh dặn, mua cho Tô Lam một phần bánh kem ở bên ngoài mang về biệt thự.

Tiếng chưồn cửa vang lên, Tô Lam vừa mở cửa thì nhìn thấy được Lục Anh Khoa, và cả một phần bánh kem ở trong tay anh ta: “Là cho tôi sao?”

Lục Anh Khoa gật gật đầu, đưa bánh kem qua: “Cô Tô, đây là ông chủ cố ý chọn, ông chủ vốn định tự mình mang tới, nhưng mà gần đây công ty rất bận”

Tô Lam nghĩ chuyện ngày đó mình nghe được ở trong nhà Mộ Mẫn Loan, Lục Anh Khoa nói công ty anh rất bận, có phải bởi vì công ty mới của Quan Triều Viễn chịu liên luy từ tập đoàn u Thị?

Trên mặt Tô Lam xẹt qua một tia sầu lo: “Là bởi vì giá cổ phiếu của tập đoàn u Thị tụt dốc, cho nên anh ấy mới bận đến sứt đầu mẻ trán sao?”

Lục Anh Khoa sửng sốt một chút, tựa như không ngờ Tô Lam cũng biết loại chuyện này: “Cô Tô, cô đã biết hết tồi?”

Nụ cười của Tô Lam có chút chua xót: “Tôi không ngu ngốc như trong tưởng tượng của mọi người”

Lục Anh Khoa đứng tại chỗ im lặng một lát, khi nhìn thấy Tô Lam chuẩn bị trở về phòng, anh ta đột nhiên lên tiếng: “Cô Tô”

“Sao vậy?”

“Tôi đã điều tra u Mỹ Lệ và anh trai của cô một chút, đều không có lịch sử ghi chép đã ra khỏi nước. Hơn nữa bên trong camera Skynet, cũng không có quay được bọn họ ra khỏi thành phố Ninh Lâm. Tôi cho rằng, có thể là bọn họ trốn ở chỗ tối không lộ diện. Còn việc có phải bọn họ vẫn còn ở thành phố Ninh Lâm hay không, tôi vẫn đang điều tra, nhưng mà điều duy nhất có thể chắc chắn chính là, bọn họ nhất định chưa quay về nước Mỹ”

Quả nhiên bọn họ không ra nước ngoài!

Tâm trạng Tô Lam đột nhiên trở nên có chút phức tạp, nhưng mà cô vẫn cực kỳ khách sáo gật đầu: “Lục Anh Khoa, cảm ơn anh”

“Đừng khách sáo” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sau khi Lục Anh Khoa nói xong câu này, thì xoay người rời đi Sau khi anh ta lên xe, Tô Lam mới đóng cửa quay về phòng.

Có tin tức của Lục Anh Khoa, chứng tỏ ít nhất Tô Duy Nam vẫn an toàn. Khi Lục anh khoa đang chuẩn bị khỏi động động cơ, di động củ anh ta đột nhiên vang lên.

Anh ta lạnh nhạt quay đầu lại nhìn, phát hiện lại là Quan Hạo Nhân.

Sao tên công tử bột này lại đột nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho anh ta?

Lục Anh Khoa nhíu mày, ấn xuống nút nghe máy.

Trong âm thanh của Quan Hạo Nhân vô cùng táo bạo: “Lục Anh Khoa, mẹ nó có phải cậu điên rồi không?”

“Tôi là cấp dưới đặc biệt chịu trách nhiệm thông tin ở chỗ anh hai, cậu đừng nói với tôi người mấy ngày nay lén lút xâm nhập Skynet không phải là cậu!”
 
Chương 3460


Chương 3460

Lúc trước khi Quan Hạo Nhân ở quân đội, chính là trinh sát đắc lực nhất dưới tay Quan Triều Viễn Tuy rằng danh tiếng của cậu ta không tốt lắm, nhưng mà ở trên phương diện điều tra thông tin, cơ hồ là thiên tài không có ai địch nổi.

Cho nên dù Lục Anh Khoa có động tác rất nhỏ gì, căn bản là không trốn thoát khỏi đôi mắt cậu ta.

Sau khi Lục Anh Khoa bị tra hỏi, sắc mặt không có sự thay đổi gì: “Đúng là tôi”

“Tôi đã từng nói bóng nói gió hỏi thăm anh hai, anh ấy cũng không yêu cầu cậu xâm nhập vào Skynet. Hơn nữa người cậu điều tra là Tô Duy Nam, là anh trai của Tô Lam, mẹ nó, có phải đầu cậu bị nước vào hay không! Đó là người phụ nữ của ai cậu không biết rõ sao?”

Lông mày Lục Anh Khoa đột nhiên nhíu chặt lại: “Tôi biết”

“Cậu biết? Mẹ nó cậu biết cái rắm! Anh hai quan tâm người phụ nữ kia như thế nào, mỗi ngày cậu đi theo bên cạnh anh ấy, sao cậu có thể không biết?”

Khi Quan Hạo Nhân ở đầu bên kia điện thoại nói những lời này, quả thực lửa giận đầy cả một bụng.

Lúc trước ở trong văn phòng Quan Triều Viễn, sở dĩ cậu ta dám động tay động chân với Tô Lam, đó là bởi vì trước kia hình thức ở chung của hai người bọn họ chính là như vậy.

Quan Triều Viễn là một người đẹp trai tài giỏi, hơn nữa lại còn độc thân, tất nhiên cũng có rất nhiều oanh oanh yến yến vây xung quanh.

Mỗi lần nhìn thấy những người phụ nữ phiền toái, Quan Triều Viễn đều ngầm đồng ý để Quan Hạo Nhân ra mặt đối phó.

Hơn nữa dường như mỗi một lần cậu ta đều bách chiến bách thắng Có một lần, cậu ta tưởng rằng Tô Lam cũng là người phụ nữ đến để quấn quít lấy Quan Triều Viễn, vì vậy mới ra tay với cô.

Thế nhưng cũng là vào lần đó, suýt chút nữa đã bị Quan Triều Viễn chặt đứt cánh tay rồi.

Ngay đến cả cậu ta cũng biết được Tô Lam ở trong tim của Quan Triều Viễn rốt cuộc là có vị trí gì.

Cái tên Lục Anh Khoa này ngày ngày đều đi theo bên người anh, làm sao có thể không hiểu rõ được chứ?

Ở đầu bên này điện thoại, Lục Anh Khoa vẫn luôn trầm lặng, không hề mở miệng giải thích “Lục Anh Khoa, trong mấy người anh em, quan hệ của tôi với cậu là thân thiết nhất, vì vậy tôi mới phải nhất định nhắc nhở cậu một chút, phụ nữ ở trên thế giới này có rất nhiều, cậu tốt nhất đừng đem những ý niệm trong đầu đặt lên người ông chủ của chính mình, hậu quả này cậu căn bản không thể gánh vác nổi đâu, có hiểu không hả?”

Ánh mắt của Lục Anh Khoa tối sầm lại: “Tôi tự có chừng mực”

Quan Hạo Nhân ở bên kia chờ đợi hồi lâu, kết quả đợi được một câu không mặn không nhạt “Tôi tự có chừng mực” như vậy.

Nếu như lúc này cậu †a đang đứng ở trước mặt của Lục Anh Khoa, nhất định sẽ xông lên cho anh ta hai quyền thật là mạnh, để cho anh †a tỉnh táo, sáng suốt lại.

Thời điểm Quan Hạo Nhân mở miệng nói chuyện, ngữ khí khinh miệt vô cùng: “Bây giờ cô ấy chỉ là yêu cầu cậu giúp cô ấy điều tra một chút về sự việc của anh trai cô ấy, thế còn lần sau thì sao? Lần sau cô ấy bảo cậu đi giết người phóng hỏa, cậu có phải cũng sẽ đi hay không hả?”

“Nếu như là phân phó của ông chủ, tôi nhất định sẽ làm theo”

“Thôi được rồi, lúc đó ở bên trong bộ đội cậu chính là một tên khó hiểu, mặc dù tôi là một tên công tử nhà giàu, thế nhưng có quan hệ tốt nhất với cậu, cậu thích loại hình như thế nào tôi là người rõ ràng nhất rồi! Tôi nhắc nhở cậu lần cuối cùng, Tô Lam là người phụ nữ của Quan Triều Viễn”
 
Chương 3461


Chương 3461

Sau khi không nhịn được mà đem lời nói hết ra, Quan Hạo Nhân trực tiếp ngắt kết nối cuộc điện thoại.

Cậu ta ở trong phòng nghiên cứu khoa học cảm thấy bực tức vô cùng, nhìn hình nền đang hiển thị trên màn hình máy tính, đột nhiên cảm thấy rối não đau đầu cực kỳ.

Lục Anh Khoa quả thực cũng được xem là cao thủ trên phương diện máy vi tính, thế nhưng nếu so sánh anh ta với Quan Hạo Nhân quả thực là còn thua kém rất nhiều Quan Hạo Nhân rất ung dung liền đã có thể điều tra ra được người đột nhập vào hack nội bộ skynet là ai.

Chỉ cần hack máy tính liền nhất định sẽ để lại dấu vết, thế nhưng muốn xóa đi những dấu vết này quả thực là phiền toái vô cùng.

Thế nhưng hiện tại, Quan Hạo Nhân lại không thể không nghĩ biện pháp thay anh ta ngăn chặn lại những rắc rối này.

Lúc trước ở trong bộ đội, cậu ta cùng với Lục Anh Khoa chính là hai tên vô cùng cực đoan.

Thế nhưng không ngờ tới răng, quan hệ của hai người bọn họ vậy mà lại tốt nhất.

Vì vậy cậu ta hiểu rõ được sở thích của Lục Anh Khoa, bất kể là tính cách của anh ta, hay là loại hình con gái mà anh ta thích.

Lục Anh Khoa từ trước đến nay trong lòng vẫn luôn xem Quan Triều Viễn là thần, vì vậy ở trong tiền thức, sẽ đem những thứ mà Quan Triều Viễn yêu thích cũng chụp lên trên người bản thân.

Sau này đụng phải Tô Lam, tận mắt nhìn thấy quá trình hai người bọn họ chung sống với nhau, bất tri bất giác liền nảy sinh ra một loại tình cảm khác lạ không đồng dạng với CÔ.

Quan Hạo Nhân lúc trước đó đã có thể lờ mờ cảm nhận được Lục Anh Khoa có điểm gì đó không thích hợp.

Thế nhưng lần này, cậu ta lại càng xác định hơn rồi, vì vậy mới như thiêu như đốt mà gọi cho Lục Anh Khoa cuộc điện thoại này.

lần đều giao cho ông đây cái loại việc đi chùi đít này, phiền chết đi được!”

Quan Hạo Nhân mặc dù oán giận, thế nhưng cậu †a vẫn ngồi xuống, bắt đầu loại bỏ những dấu tích bên trong máy tính.

Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Quan Triều Viễn phát hiện ra được, nếu như bị anh phát hiện ra, sau đó chỉ cần truy vấn thì nhất định sẽ phát hiện ra được manh mối.

Đến lúc đó kết cục của Lục Anh Khoa, phỏng chừng là sẽ sống còn đau khổ hơn là chết đi Mà ở một bên khác, phía bên ngoài biệt thự, Lục Anh Khoa chậm rãi lái xe đi ra ngoài.

Ánh mắt của anh ta bình tĩnh vô cùng, biểu tình trên mặt vẫn như cũ không chút mảy may thay đổi, không biết trong lòng anh ta rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì nữa.

Sau khi Mộ Mẫn Loan nhận được hợp đồng của Quan Triều Viễn, mới sáng sớm ngày hôm nay đã xuất phát đi đến công ty mới của anh ký ước.

Lúc cô cùng với Bối Bối chuẩn bị đi ra ngoài, phát hiện ra một chiếc xe bảo mẫu màu đen cực kỳ sang trọng đang dừng ở bên ngoài cổng biệt thự.

Bối Bối vô cùng kinh ngạc cùng với Mộ Mẫn Loan hai mắt nhìn nhau, ánh mắt trong nháy mắt liền sáng rực cả lên: “Chị Mẫn Loan, chẳng lẽ là ông chủ Lệ ở bên kia phái người đến đón chúng ta sao?”

Ánh mắt của Mộ Mẫn Loan chợt lóe lên, sau khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông bước ra từ trong chiếc xe bảo mẫu kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Bối Bối phát hiện vẻ mặt của cô ta không bình thường, lập tức quay đầu lại nhìn.

Vậy mà lại là Tư Vũ Chiến bước xuống từ trên chiếc xe xuống!

Ở phía sau người anh ta còn có hai vệ sĩ vóc người vạm vỡ đi theo.
 
Chương 3462


Chương 3462

Mộ Mãn Loan vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết rằng lai giả bất thiện, cô ta lợi dụng lúc Tư Vũ Chiến còn chưa bước đến đây, lập tức chuyển điện thoại sang chế độ im lặng cất vào trong túi của chiếc váy, sau đó ung dung thản nhiên nhìn Bổi Bối nói: “Một lát nữa bất kể là xảy ra sự tình gì, cô cứ đi trước, ngàn vạn lần cũng đừng có đi theo. Nếu như tôi bị anh ta đưa đi, cô liền nghĩ biện pháp đi tìm cậu Lệ. Tôi đã cầm theo điện thoại trên người rồi, khi nào có cơ hội tôi sẽ lập tức liên hệ cho anh ấy”

Bối Bối vừa nghe thấy những lời này, đột nhiên liên trở nên kích động, đồng thời cả gương mặt cũng đều trắng bệch rồi: “Chị Mẫn Loan…

“Bình tĩnh”

Mộ Mãn Loan nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay của Bối Bối, đi về phía Tư Vũ Chiến ở bên kia “Mẫn Loan, mới sáng sớm như thế này, đây là đang có dự định đi đâu vậy?”

Tư Vũ Chiến chỉ vài bước chân đã đứng chắn ở trước mặt của Mộ Mãn Loan rồi.

Mộ Mẫn Loan nhìn lướt qua hai người vệ sĩ ở phía sau người anh ta đã bắt đầu rục rích muốn động thủ, cười lạnh lùng nói: “Mặc kệ là hôm nay tôi có dự định đi đâu, nhìn trận địa này của cậu Tư, chỉ sợ răng là không muốn để cho tôi thuận lợi đi ra ngoài đâu nhỉ!”

“Mẫn Loan, nếu như lúc em đối mặt với Tô Duy Nam mà dáng vẻ cũng bình tĩnh thông minh như lúc này vậy thì tốt biết bao nhiêu!”

“Ở trước mặt người đàn ông mà mình yêt thích làm một kẻ đần độn, cũng không có gì không tốt cả. Ở trước mặt người đàn ông mà mình chán ghét, mới phải giả vở thông minh, nếu không rất dễ dàng bị chịu thiệt có đúng không nào?”

Lời mỉa mai tỉnh bơ này của Mộ Mẫn Loan khiến cho sắc mặt Tư Vũ Chiến lộ rõ vẻ có chút mất hứng.

Có điều lần này anh ta tới đây, cũng không phải là cùng với Mộ Mãn Loan tranh đấu võ mồm: “Đừng có đánh trống lảng nữa, em xem cái này trước đi”

Tư Vũ Chiến sau khi vừa nói xong lời này.

liền ngoäc ngoắc ngón tay, hai người vệ sĩ phía sau lưng lập tức tiến lên phía trước, đưa một tập văn kiến đến trước mặt cô ta.

Mộ Mẫn Loan vô cùng phối hợp mở tập văn kiện ra, có điều sau khi cô ta nhìn rõ nội dung bên trên văn kiện, ánh mắt ngay lập tức liền trở nên lạnh như băng, Cầm trong tay là một bản văn kiện sao chép hợp đồng, chính là bản hợp đồng mà ngày hôm qua mẹ Mộ đã đưa cho Tư Vũ Chiến.

“Đây là hợp đồng mà mẹ em đã ký kết với tôi, cũng chính là hợp đồng kinh tế của em, kim ngạch mười lăm tỷ đồng, tôi đã cho mẹ em mười tám tỷ đồng, một tuần sau thì em chính là ngôi sao lớn được dồn toàn lực nâng đỡ của tập đoàn Tư Thị rồi, có phải là thấy rất vui hay không?”

Mộ Mẫn Loan nhìn phần hợp đồng ở trong †ay, tức đến mức sắc mặt đều trắng bệch cả rồi Cô ta bất kế như thế nào cũng không nghĩ tới rằng, mẹ ruột của chính mình vậy mà có thể vì đồng tiền mà bán cô ta đến lần thứ hai!

Chỉ vì mười lăm tỷ đồng không hề quan trọng, một lần nữa bà ta lại bán cô cho Tư Vũ Chiến!

Hơn nữa kỳ hạn hợp đồng là ba mươi năm, trong khoảng thời gian ba mươi năm này, chỉ cần phạm phi hoạt động của cô vượt quá nội dung đã định của Tư Vũ Chiến, phí vi phạm hợp đồng là 3600 tỷ.

Sau khi cơn tức giận đến cực đồ của Mộ Mẫn Loan đi qua, bắt buộc bản thân mình phải nhanh chóng bình phục lại cảm xúc.

Bối Bối vẫn luôn đứng ở bên cạnh Mộ Mẫn Loan, vì vậy nội dung của bản hợp đồng này cô ta cũng đã nhìn rất rõ nội dung của bản hợp đồng này.

Cô ta quả thực là không dám tin vào mắt nhìn của bản thân nữa.
 
Chương 3463


Chương 3463

“Ôi trời đất ơi! Đây có chỗ nào giống hợp đồng người đại diện chứ hả? Cứ như là khế ước bán thân đấy! Trên thế giới này sao lại có thể có người mẹ ruột như thế này chứ, bà ta đây là đang bán con gái sao?”

Mộ Mẫn Loan lạnh lùng cười ra tiếng: “Cô nói đúng rồi đấy, bà ta đã bán tôi một lần rồi, thật không dễ dàng mới có thể bán được lần hai, vậy thì làm sao mà có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?”

Đôi lông mày của Bối Bối gắt gao nhíu chặt lại: “Chị Mẫn Loan, chị đừng lo lẳng, bản hợp đồng này là do bác gái ký tên, chị đã là một người trưởng thành rồi, pháp luật quy định rằng nếu không có chữ ký của chị, bản hợp đồng này không được tính”

Tư Vũ Chiến cứ như vậy cười khinh bỉ nhìn Bối Bối, anh ta cảm thấy người phụ nữ này vẫn còn quá non nớt rồi.

Bởi vì cô ta căn bản không biết răng, năm đó cha Mộ và mẹ Mộ vì để kiểm soát Mộ Mẫn Loan, quả thực là đã tìm mối quan hệ để đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, được ban hành một bức thư quyết định không có trách nhiệm nhân sự.

Lúc đó thời điểm đang làm giám định, hai người bọn họ sợ rắng bản thân không thể kiểm soát nổi Mộ Mãn Loan, liền đánh thuốc cô ta, khiến cho hành vi của cô ta trở nên thất thường trong khoảng thời gian ngắn.

Vì vậy giấy chứng nhận do bệnh viện tâm thần cấp, tuyệt đối là công bãng chính trực không thiên vị, hơn nữa còn chính đáng và có lợi ích hợp pháp.

Tất cả các bản hợp đồng của Mộ Mẫn Loan đều nhất định phải do người giám hộ ký tên mới có hiệu lực pháp luật.

Cô ta cũng chính vì điều này, vì vậy mới vẫn luôn bị cha mẹ của cô ta kiểm soát mọi thứ.

Bối Bối sau khi nghe được những nội dung này, chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân đều bị sụp đổ cả rồi.

Trên thế giới này tại sao lại có loại cha mẹ như vậy chứ, bọn họ căn bản là không hề xem con gái của chính họ là con người!

Năm đó vào thời điểm nuôi dưỡng cô ta, liền đã tính đến thiên trường địa cửu rồi.

Bọn họ đã nghĩ tới, về phương diện tinh thân của Mộ Mẫn Loan nhất định sẽ ngày càng trở nên phong phú đồi dào hơn, cách nghĩ cũng sẽ ngày một nhiều hơn nữa, con người cũng sẽ ngày càng không chịu tiếp nhận sự kiểm soát của bọn họ.

Vì vậy bọn họ đã có chuẩn bị từ sớm rồi, dùng một tờ văn kiện giám định để khống chế lại Mộ Mẫn Loan.

Loại cha mẹ như thế này quả thực chính là không bằng cả cầm thú!

Những năm gần đây, Mộ Mẫn Loan không phải là chưa từng nghĩ đến việc đi làm lại một tờ văn kiện giám định bao giờ cả.

Thế nhưng bởi vì cô ta vẫn luôn phải ở lại bên cạnh Tư Vũ Chiến, Tư Vũ Chiến mặc dù biểu hiện bên ngoài đối với cô ta chính là bảo sao nghe vậy, cực kỳ nuông chiều, thế nhưng ở sau lưng lại tiến hành giám sát cô ta vô cùng nghiêm ngặt.

Có lẽ anh ta đích thực là yêu thích Mộ Mẫn Loan, thế nhưng loại yêu thích này lại là một loại biểu hiện hết sức không bình thường về mặt tâm lý.

Đó là một loại mong muốn kiếm soát biến thái bất thường để nắm giữ bạn chặt chế trong lòng bàn tay của anh ta, cho dù bạn có muốn chấp nhận hay không.

Bởi vì có một câu nói gọi là “thứ không thể có được vĩnh viễn làm cho con tim rối bời”

Tư Vũ Chiến thấy trên mặt Mộ Mẫn Loan không hề có bất cứ biểu tình gì, liền biết rõ trong lòng cô ta đã hiểu rõ rồi: “Mẫn Loan, bây giờ em muốn tự mình đi về theo tôi? Hay là muốn để tôi bảo người mời em trở về đây?”

Sắc mặt của Bối Bối ngay tức khắc thay đổi, cô ta vội vàng näm chặt lấy tay của Mộ Mẫn Loan, căng thẳng nhìn cô ta: “Chị Mẫn Loan..”

Bối Bối còn chưa nói hết lời, cánh tay đột nhiên bị Mộ Mãn Loan cầm lấy.
 
Chương 3464


Chương 3464

Cô ta cứ như vậy mà nhìn Bối Bối, trên mặt đem theo một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không sao cả, Tư Vũ Chiến anh ta sẽ không làm gì với tôi cả đâu. Ngược lại là cô đó hợp đồng ngày hôm nay đoán chừng là không ký kết được rồi, chỉ sợ rãng cô phải đi xin lỗi giúp tôi một chuyến rồi”

Tư Vũ Chiến vô cùng hài lòng với sự thức thời như vậy của Mộ Mẫn Loan, anh ta nở một nụ cười nói: “Mẫn Loan lên xe thôi nào, tôi đã sớm chuẩn bị cho em một nơi ở mới, ở ngay gần nhà của tôi, rất anh toàn, bảo đảm sẽ không ai có thể tìm ra được”

Mộ Mẫn Loan nhẹ nhàng mà nhéo cổ tay của Bối Bối một cái, sau đó xoay người lại, vô cùng tự giác mà bước về phía chiếc xe bảo mẫu màu đen ở phía sau người kia.

Mặc dù trước kia Mộ Mẫn Loan đã dặn dò bản thân cô ta rồi, thế nhưng trong lòng Bối Bối vẫn là cảm thấy hết sức lo lăng không yên.

Bởi vì những chuyện liên quan đến việc ân oán giữa Tư Vũ Chiến cùng với Mộ Mẫn Loan, cô ta dù ít hay nhiều thì vẫn là biết được một chút.

Cái tên Tư Vũ Chiến kia hoàn toàn chính là một tên bị bệnh thần kinh, bề ngoài trông thì có vẻ hào hoa phong nhã, thế nhưng có lúc ngay cả phụ nữ cũng ra tay đánh được!

Bối Bối thật sự rất lo lắng cho Mộ Mẫn Loan rời đi cùng anh ta, liệu cơ thể có bị chịu thương tổn hay không đây.

Thế nhưng hiện tại, cô ta cũng không còn biện pháp nào khác nữa rồi.

Nếu như cô ta cứ nhất định muốn đi theo, chỉ sợ răng sẽ không có người nào biết được.

Mộ Mẫn Loan rốt cuộc là đã đi đâu rồi “Chị Mẫn Loan, vậy thì chị nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Tư Vũ Chiến lạnh lùng liếc nhìn Bối Bối một cái.

“Đem hủy bỏ toàn bộ các bảng thông báo trong tay của Mộ Mẫn Loan đi, trong vòng một tuần lễ, tôi muốn nhìn thấy tin tức về họp báo tuyên bố em ấy sẽ rút khỏi giới giải trí”

Sắc mặt của Bối Bối thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn là đem những lời muốn nói đang nhộn nhạo trong bụng nghẹn trở lại: “Tôi đã biết thưa cậu Tư” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khóe miệng của Tư Vũ Chiến khẽ giật giật, xoay người bước lên xe.

Chiếc xe bảo mẫu màu đen rất nhanh liền khởi động, Mộ Mẫn Loan ngồi ở hàng ghế thứ hai, Tư Vũ Chiến liền ngồi ở bên cạnh cô ta.

Ngày hôm nay Mộ Mẫn Loan đã trang điểm vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa trên người cũng có mùi hương nhàn nhạt.

Cô ta yên lặng ngồi ở đó, cũng không hề nhúc nhích, giống như là một đóa hoa sen ra khỏi bùn lắng mà không hề bị vấy bẩn.

Biểu tình trên gương mặt của cô ta vẫn cứ lãnh đạm như cũ, an tĩnh lại còn hết sức nhu thuận ngồi ở bên cạnh Tư Vũ Chiến.

Tư Vũ Chiến đột nhiên nảy sinh ra một loại ảo giác, hai người bọn họ giống như lại quay trở về khoảng thời gian trước kia rồi.

Kỳ thực mà nói, ngay đến cả bản thân Tư Vũ Chiến cũng không biết được rằng anh ta có phải là thật lòng yêu Mộ Mẫn Loan hay không.

Ngày đó thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, liền bị làm cho kinh diễm.

Vê sau thì hình dung nhung nhớ vạn phần, ngay cả trong giấc mơ, anh ta cũng không biết rằng cùng với Mộ Mẫn Loan đã điên loan đảo phượng không biết bao nhiêu lần.
 
Chương 3465


Chương 3465

Thế nhưng mỗi lần tỉnh lại từ giấc mơ, nhìn thấy Mộ Mãn Loan ngoan ngoãn nghe lời lại nhu thuận ở bên cạnh Tô Duy Nam, trong đầu anh ta liền đột nhiên xuất hiện một ý niệm đem cô ta đi làm của riêng.

Thời gian càng dài, ý niệm trong đầu này cũng càng ngày càng ăn sau bến rễ trong đầu.

Đến cuối cùng, đã trở thành một cái chấp niệm.

Anh ta nhất định phải đánh bại được Tô Duy Nam, có được người phụ nữ của Tô Duy Nam!

Về sau này, mọi thứ đều đã như ý nguyện rồi, Tư Vũ Chiến đột nhiên phát hiện ra, người phụ nữ Mộ Mẫn Loan này đích thực là có chút thú vị.

Cô ta rất đẹp, tưởng như chính là một dòng chảy sạch sẽ trong giới giải trí.

Hầu như tất cả mọi người đều đang nói rằng Tư Vũ Chiến có thể có được Mộ Mẫn Loan, quả thực chính là đã vớt trái đất.

Bởi vì một đại mỹ nhân giống như Mộ Mẫn Loan này, ở trong giới giải trí, từ trước tới giờ sẽ không cùng đàn ông dây dưa nói thừa một câu nào, cũng sẽ không cho người khác một sắc mặt hòa nhã bao giờ.

Cho dù là đưa Mộ Mẫn Loan đi tham dự bất cứ một buổi tiệc nào, chỉ cần người phụ nữ này ở bên cạnh bản thân mình, anh ta liền liền trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Bởi vì người phụ nữ ở bên cạnh này, vừa có tên tuổi lại vừa có nhan sắc, hơn nữa còn có khí chất cực kỳ.

Nhìn một người đàn ông xem họ có thành công hay không, chỉ cần nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai thì có thể biết được rồi Mà Mộ Mẫn Loan trong lòng anh ta, chính là tượng trưng cho sự thành công.

Phải biết rằng, người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng như cô ta, còn đã từng là người phụ nữ của Tô Duy Nam đấy!

Chỉ là nghĩ đến điều này, cho dù là Mộ Mẫn Loan làm bất cứ điều gì, thì cũng để cho anh ta trực tiếp cảm thấy high vô cùng rồi “Tôi nói em này Mẫn Loan, hà tất gì em cứ phải như vậy chứ?”

Tư Vũ Chiến vươn tay ra cầm lấy bàn tay của Mộ Mãn Loan.

Giống như thể giữa hai người bọn họ từ trước đến giờ chưa bao giờ phát sinh ra chuyện gì không vui vẻ cả.

Lúc này đây, Mộ Mãn Loan không hề phản kháng lại, ánh mắt cô ta chỉ nhàn nhạt nhìn về phía đãng trước: “Cậu Tư muốn nói cái gì đây?”

Mẫn Loan “Anh muốn nói rằng, sớm biết có ngày.

hôm nay rồi thì hà tất gì lúc trước cứ phải như vậy?”

Tư Vũ Chiến một bên vừa lắc đầu thở dài, một bên thì nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Mộ Mẫn Loan: “Không lẽ tôi đối với em không tốt hay sao? Tại vì sao em cứ luôn muốn chạy trốn khỏi tôi vậy chứ?”

Khóe môi của Mộ Mẫn Loan đột nhiên cong lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Đối xử tốt với tôi sao? Đem tôi trở thành một mặt hàng mà buôn buôn bán bán, sau đó phá đi đứa con của tôi, sai người hai mươi từ giờ đồng hồ đều giám sát tôi, đây gọi là đối xử tốt với tôi sao? Xin lỗi nhé, cái loại tốt như này tôi thật sự là không thể chịu nổi! Bằng không thì cậu Tư anh đi đối xử với cái cô Bạch Tuyết kia tốt một chút đi!”

Bạch Tuyết chính là ngôi sao nhỏ đang.

mang thai trong mình đứa con của anh ta thì đột nhiên lại bị sinh thiếu tháng “Mẫn Loan, em nói những câu như thế nà khiến cho tôi cảm thấy là em đang ghen đấy/ Mộ Mẫn Loan lạnh lùng cười khinh bỉ một tiếng, sau đó không thèm đếm xỉa tới rút ray mình trở lại: “Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ”

“Mẫn Loan, em cứ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi đi, giống như lúc trước vậy. Chỉ cần em ngoan ngoãn, em có thể có được cả danh lẫn lợi. Em cho rằng rời khỏi tôi rồi, thì em có thể nhận được cái gì chứ hả? Tất cả những bảng thông báo đã bị hủy đi rồi thì thạm thời không nói đến nữa, một tên Tô Duy Nam liền khiến cho em kiệt quệ về thể chất và tinh thần sao? Anh ta hiện tại chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang mà thôi, chẳng lẽ em vẫn còn có thể trông cậy vào anh ta tới cứu em hay sao?”
 
Chương 3466


Chương 3466

“Anh ấy là chó nhà có tang? Ha ha, ngày đó khi mà anh vẫn chỉ là một con chó nhà có tang, nếu như không có anh anh ấy kéo anh lên, anh đã sớm chết từ lâu rồi! Hóa ra anh báo đáp với ân nhân của mình như vậy sao?”

Cả đời này ký ức mà Tư Vũ Chiến không.

muốn nhớ lại nhất chính là đoạn ký ức về năm đó anh ta nghèo túng sa sut đến mức phải đi cầu cứu Tô Duy Nam ra tay giúp đỡ.

Thời thời khắc khắc anh ta đều muốn hủy diệt nó, thế nhưng lần nào Mộ Mẫn Loan cũng đều gợi lên đoạn khiến cho đoạn ký ức này của anh ta lại càng sâu thêm.

Tư Vũ Chiến dưới sự thẹn quá hóa giận đã nắm lấy cằm của cô ta thật mạnh: “Mộ Mẫn Loan, tốt nhất là đừng có bao giờ được một tấc lại muốn tiến một thước nữa! Tin rằng.

không lâu sau, em rất nhanh sẽ nhìn thấy dáng vẻ Tô Duy Nam giống như chó nhà có tang quỳ gối ở trước mặt tôi, bộ dạng đau khổ cầu xin tôi buông tha cho hắn!”

Mộ Mẫn Loan lạnh lùng trừng lớn mắt nhìn anh ta, không nói một lời nào.

Ở một nơi khác, nhìn thấy chiếc xe bảo.

mẫu màu đen kia càng lúc càng xa, Bối Bối nhanh chóng quay người chạy về phía khu biệt thự.

Ở bên kề đường, cô ta tỳ tiện chặn một chiếc xe taxi, chui vào trong xe.

“Cô gái nhỏ, đi đâu đây?”

“Tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Lệ Thiên, bác tài, làm phiền bác lái xe nhanh lên giúp.

cháu với, cháu có việc thật sự rất gấp!”

“Được thôi, ngồi cho vững đấy”

Hai mươi phút sau, chiếc xe taxi cuối cùng cũng dừng lại.

Bối Bối nhanh chóng thanh toán tiền xe, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào bên trong.

một toàn nhà thương mại ở bên cạnh của tổng bộ tập đoàn Lệ Thiên.

Lúc này, Quan Triều Viễn đang có một cuộc họp của cao tầng, vừa mới kết thúc Lục Anh Khoa liền nhận được cuộc điện thoại từ lễ tân gọi tới.

Lục Anh Khoa nhè nhẹ gõ cửa, sa đó bước vào trong phòng làm việc của Quan Triều Viễn: “Ông chủ, trợ lý của cô Mộ đã tới nơi rồi ạ”

“Đưa cô ta đến phòng họp đi”

Năm phút sau, Bối Bối được quầy lễ tân trực tiếp dẫn vào bên trong một căn phòng họp ở bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc. Quan Triều Viễn đang đọc lướt qua thông tin hợp đồng mà Lục Anh Khoa đã chuẩn bị, sau khi nghe thấy tiếng bước chân vọng đến liền ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.

€ó điều anh lại chỉ nhìn thấy một mình Bối Bối, bỏ tập văn kiện trong tay xuống, Quan Triều Viễn mở miệng nói: “Chỉ có một mình cô thôi?”

Khí thế của Quan Triều Viễn quá mạnh mẽ, vì vậy ở trước mặt anh, Bối Bối lộ ra vẻ có chút cẩn trọng:” Vâng, chỉ có một mình tôi thôi”

Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng của cô ta dường như rất khẩn trương, kéo một chiếc ghế ra cho cô ta ngồi: “Ngồi xuống rồi nói tiếp”

Sau khi ngồi xuống, Bối Bối mới cảm thấy được tâm trạng căng thẳng kia dân dần được tả lỏng ra một chút. Cô ta nắm chặt lấy chiếc.

cốc thủy tinh ở trước mặt, không dám ngẩng đầu lên đối diện với Quan Triều Viễn: “Mộ Mẫn Loan tại sao lại không đến?”
 
Chương 3467


Chương 3467

Vừa rồi bởi vì thật sự là quá khẩn trương, thế cho nên Bối Bối suýt chút nữa quên mất mục đích của bản thân chuyến này đến đây để làm gì Bị Quan Triều Viễn hỏi một câu như vậy, cô ta mới giật nảy lên rồi đứng bật dậy, ngay đến cả nước bên trong chiếc cốc thủy tinh cũng bị đổ cả lên ngực: “Cậu Lệ, cầu xin anh cứu chị ấy với!”

Quan Triều Viễn cau mày lại: “Ngồi xuống đi, có gì thì từ từ nói!”

Bối Bối lại một làn nữa ngồi xuống, nhanh chóng đem sự việc vừa xảy ra ban nãy kể lại một lượt.

Gô ta cũng khá là thông minh, các điều lệ trong lúc nói chuyện cũng rất rõ ràng.

Chỉ chốc lát sau, liền đem toàn bộ chân tướng ngọn nguồn của sự việc kể ra vô cùng rõ ràng.

“Ý của cô là Mộ Mẫn Loan bị người ta đưa đi rồi?”

“Không chỉ có như vậy, mẹ Mộ còn ký với Tư Vũ Chiến hợp đồng ba mươi năm, cái này tương đương với hoàn toàn đem bán chị Mãn Loan đi với giá mười tám tỷ cho Tư Vũ Chiến rồi còn đâu! Hơn nữa bà ta còn làm cho chị Mẫn Loan một tờ giấy giám định thần kinh, bà †a có thể toàn quyền đại diện ký tên thay cho chị Mẫn Loan!”

Lục Anh Khoa sau khi nghe được những lời này, đầu lông mày nhịn không nổi mà giần giật.

Biểu tình trên mặt của Quan Triều Viễn mặc dù không có sự thay đổi gì cả, thế nhưng người thông minh đều có thể phát hiện, ánh mắt của anh đã trở nên lạnh như băng rồi.

Nhà họ Mộ này rốt cuộc là một gia đình biến thái đến mức nào chứ?

Chỉ vì đồng tiền, vậy mà có thế cho con gái của chính mình dùng thuốc, sau đó mang đi làm giám định tâm thần phân liệt?

Thậm chí còn dùng tờ giấy giám định này.

để kiểm soát con gái của chính mình!

Cũng chẳng trách tính cách của Mộ Mẫn Loan lạnh lùng như vậy, nếu như Tô Duy Nam biết được sự việc này, không biết liệu răng sẽ tiếp tục che giấu trốn tránh như vậy nữa hay.

không.

“Mộ Mẫn Loan trước khi đi có để lại tin tức gì hay không?”

Bối Bối suy nghĩ một lúc, vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa đến trước.

mặt Lục Anh Khoa: “Cậu Lệ, bên trên là số điện thoại của chị Mãn Loan, chị ấy đã lén lút giấu điện thoại ở bên người rồi, nói rằng nếu tìm được cơ hội sẽ gọi điện cho anh”

Lục Anh Khoa giao số điện thoại cho Quan Triều Viễn.

Người phụ nữ Mộ Mẫn Loan này vẫn coi như là thông minh, cô ta biết răng ở thành phố Ninh Lâm này, cũng chỉ có một mình Quan Triều Viễn có thể tìm được Tô Duy Nam mà thôi.

Quan Triều Viễn cất tấm danh thiếp đi: “Vừa rồi cô nói rằng, hợp đồng của Mộ Mãn Loan với công ty quản lý trước đây bao giờ thì hết thời hạn?”

“Vào tuần sau, Tư Vũ Chiến muốn tôi chuẩn bị tất cả các buổi họp báo cho chị Mẫn Loan. Tôi dự định là đến thời điểm đó sẽ trực tiếp ký hợp đồng với chị Quan Triều Viễn gật đầu: “Biết rồi”

Sau khi nói xong lời này, anh liếc nhìn Lục Anh Khoa một cái: “Tiên cô ta ra ngoài.”

“Vâng thưa ông chủ”

Bối Bối đứng dậy, thời điểm cô ta chuẩn bị rời đi, hơi thở gắt gao căng thẳng kia vẫn như cũ không thả lỏng ra được.

“Cậu Lệ, cầu xin anh đấy, cầu xin anh giúp đỡ cho chị Mẫn Loan! Con người chị ấy vô cùng đáng thương…”

Lời của Bối Bối còn chưa kết thúc, Lục Anh Khoa đã ngăn cản cô ta lại: “Xin mời đi bên này”
 
Chương 3468


Chương 3468

Bối Bối gắt gao căn chặt môi lại, xoay.

người cùng anh ta đi ra ngoài.

Lúc cô ta đi đến cửa ra vào, đột nhiên nghe được Quan Triều Viễn ở phía sau nói một câu: “Yên tâm đi”

Ánh mắt của Bối Bối ngay tức khắc trở nên sáng ngời, cô ta vội vàng quay đầu lại cúi đầu thật thấp hướng về phía Quan Triều Viễn ở đẳng kia: “Cảm ơn cậu L.

Sau khi rời khỏi tòa nhà này, Bối Bối cảm thấy cả thế giới này dường như đều trở nên ảm ơn cậu Lệ!”

sáng rực cả lên.

Quan Triều Viễn kia là người như thế nào, mọi người ai ai cũng biết cả.

Anh đã nói với bản thân rằng yên tâm đi, vậy có nghĩa là nhất định sẽ không có bất cứ vấn đề gì cải Sau khi tiễn Bối Bối rời đi xong, Lục Anh Khoa một lần nữa quay trở lại phòng làm việc: “Ông chủ?”

Đầu ngón tay có khớp xương rõ ràng của.

Quan Triều Viễn gõ nhẹ lên bàn.

“Anh bảo Quan Hạo Nhân nghĩ cách điều tra ra vị trí của Tô Duy Nam đi”

Đôi mắt Lục Anh Khoa lóe lên.

“Vâng, ông chủ”

“Được rồi…

Lục Anh Khoa đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn, anh ta lập tức dừng lại “Hôm qua tôi nói anh đưa bánh ga tô cho.

Tô Lam, cô ấy nói gì không?”

Lời nói của Quan Triều Viễn khiến vẻ mặt của Lục Anh Khoa hơi cứng lại.

Anh ta vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau Không biết tại sao mà Lục Anh Khoa cảm thấy như có thứ gì đó đang thôi thúc anh ta chạy trốn Đôi mắt của Quan Triều Viễn rất sâu, khiến người ta không thể nhìn ra được cảm xúc bên trong đôi mắt đó là gì Lục Anh Khoa chỉ thấy những giọt mồ hôi lạnh trên trán mình như đang muốn rơi xuống.

“Cô Tô chỉ nói một câu cám ơn”

Quan Triều Viễn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.

Một lúc sau, anh mới nhìn sang chỗ khác.

“Anh đi đi”

“Vâng, ông chủ”

Cho đến khi Lục Anh Khoa đi ra khỏi phòng làm việc, anh ta vẫn cảm thấy dường như ở phía sau có gai nhọn đang đâm vào sau lưng mình Thậm chí anh ta còn có thế cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén của Quan Triều Viễn.

Sau khi Lục Anh Khoa đi ra ngoài, Quan Triều Viễn suy nghĩ và nhìn chiếc điện thoại trong tay.

Anh như đang cân nhắc điều gì đó, cầm điện thoại lên ngắm một lúc rồi có chút do dự.

Nhưng sau khi suy nghĩ, anh vẫn cầm điện thoại lên và bấm số của Tô Lam.

Ở biệt thự trên núi Ngự Cảnh.

Lúc này Tô Lam đang đi dạo trong vườn. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy.

Lâm Mộc đang cầm điện thoại đi đến “Là điện thoại của anh Quan.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom