Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2607


Chương 2607


Lục Anh Khoa từ trước tới nay đều vô cùng bình tĩnh nhưng bây giờ trên mặt anh ta lại xuất hiện cảm xúc khác lạ. Anh ta từ khi 10 tuổi đã đi theo ông chủ, hiện tại cũng đã được mười mấy năm rồi. Có thể từ trước đến nay Lục Anh Khoa chưa bao giờ thấy ông chủ bị thương nghiêm trọng như vậy.


Chưa bao giờ.


Anh ta không khỏi liếc mắt nhìn Tô Lam đang hôn mê. Lông mày khẽ nhíu lại. Ở nhà họ Quan, loại phụ nữ như thế này tuyệt đối không được phép tồn tại.


Tại bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Giang.


Thời điểm Tô Lam mở mắt chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như vừa bị một trăm người đánh hội đồng. Trên đỉnh đầu cô là trần nhà màu trắng. Không khí đều là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Mùi này đối với cô mà nói thật sự là quá quen thuộc.


Đây là ở bệnh viện.


“Tô Lam, cậu đã tỉnh! Quá tốt rồi, cậu quả thực làm tớ sợ muốn chết”


Âm thanh vui mừng cùng kinh ngạc đột nhiên vang lên ở bên tai, Tô Lam quay đầu nhìn sang chỉ thấy Lâm Thúy Vân viền mắt đỏ bừng ngồi ở đầu giường.


Không dám tới gần cô, sợ làm đau cô.


“Thúy Vân, sao cậu lại tới đây?” Tô Lam vừa tỉnh lại cũng không rõ ràng “Tớ đã ngủ rất lâu sao?”


Lâm Thúy Vân liền vội vàng tiến lên, cẩn thận đỡ cô dựa lưng vào gối “Cậu ngủ mê man gần một ngày đêm, bác sĩ nói não của cậu bị chấn động nhẹ, nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi”


Nói đến đây, cô ấy không nhịn được liền bật khóc: “Tô Lam, xin lỗi, ngày hôm đó tớ đang đóng phim, điện thoại cũng không cầm theo, tớ thật sự không biết cậu…”


Tô Lam suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến chuyện Cố Đức Hiệp bắt cóc cô, bắt cô kết hôn với anh ta, còn thiếu chút nữa đã cưỡng ép cô. Nghĩ tới đây, cô liền hỏi: “Cố Đức Hiệp thế nào rồi?”


Vừa lúc đó, ngoài cửa truyền đến một âm thanh: “Chạy rồi”


Tô Lam cùng Lâm Thúy Vân quay đầu nhìn về hướng cửa liền thấy Tân Tấn Tài mặc áo blouse trằng đi vào. So với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường quả thật rất khác nhau. Lần này vẻ mặt anh ta hết sức nghiêm túc, cẩn thận kiểm tra cho Tô Lam: “Ngày đó lúc chúng em đến liền sốt ruột mang hai người đến bệnh viện, không có để ý Cố Đức Hiệp, sau đó phái người đuổi theo thì anh ta đã chạy rồi”


Tô Lam rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói của anh ta: “Cậu nói… hai người chúng tôi sao?”


Cô mơ màng nhớ tới lúc Cố Đức Hiệp muốn cưỡng ép cô hình như có trực thăng bay đến. Còn chuyện về sau… Kí ức của Tô Lam rất lộn xộn. Cô mơ hồ nhớ hình như có một âm thanh quen thuộc đang gọi tên mình, muốn cô nhất định phải cố gắng.


Ánh mắt Tần Tấn Tài hết sức kì quái nhìn cô một cái, quái gở nói: “Anh trai cũng thật đáng thương.”


Có thể làm cho Tân Tấn Tài gọi một tiếng anh trai, ngoại trừ Quan Triều Viễn thì không có người khác.


Trái tim Tô Lam trong nháy mắt giống như bị ai bóp chặt. Cô cầm lấy cánh tay Tân Tấn Tài, sợ hãi mở miệng: “Quan Triều Viễn anh ấy làm sao? Anh ấy không phải đi công tác nước ngoài à?”


“Đi công tác?”


Tần Tấn Tài vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng nhìn cô: “Chị dâu nhỏ, chị còn có lương tâm sao? Anh trai vì cứu chị mà suýt nữa máu trong người cũng sắp chảy hết ra. Kết quả chị vừa tỉnh lại thậm chí ngay cả ai cứu chị cũng không biết sao?”


“Cậu nói cái gì?”


Cả người Tô Lam run lên, gương mặt tươi cười trong nháy mắt hoàn toàn trắng bệch: “Cậu nói cái gì? Quan Triều Viễn anh ấy làm sao?”
 
Chương 2608


Chương 2608


“Em đây là lỡ miệng”


Tân Tấn Tài tự đánh một cái vào miệng mình bởi vì anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện. Trên đường đưa Quan Triều Viễn đến bệnh viện, anh đã tỉnh lại một lần. Trong lúc mơ mơ màng màng, anh thậm chí còn không quên uy hiếp Tân Tấn Tài không được đem chuyện này nói cho Tô Lam biết.


Anh như vậy là vì sĩ diện, từ trước đến nay ở trước mặt Tô Lam đều rất lạnh lùng ít nói. Anh không những muốn cô, còn muốn có được tình yêu của cô. Vì thế anh đều không dùng những hành động như nhốt Tô Lam lại. Anh muốn cô mang một trái tim không thuần khiết tì vết mà yêu anh.


Tân Tấn Tài có chút do dự nhìn Tô Lam, liền dứt khoát nói: “Ai da, em chỉ có thể nói như vậy, còn những chuyện khác em cũng không biết”


Nói xong, anh ta quay đầu rời đi. Nhưng bây giờ Tô Lam đã sớm mất bình tĩnh.


Cô suýt nữa từ trên giường ngã xuống, một tay kéo kim tiêm trên cánh tay, thậm chí còn bắt đầu chảy máu nhưng đều không để ý tới.


Cô chạy chân trần nhanh chóng đuổi theo kéo cánh tay Tân Tấn Tài: “Anh ấy hiện tại đang ở đâu?”


“Em, ai da, em không thể nói…”


Tân Tấn Tài lúng túng không nói gì đưa tay gãi gãi sau gáy của mình. Anh ta đã đồng ý với anh trai là sẽ không nói rồi. Nếu như anh ta nói ra, chờ sau khi anh trai tỉnh lại nhất định sẽ băm anh ta.


“Bác sĩ Tân, cầu xin cậu nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, cầu xin cậu.”


Lúc này âm thanh Tô Lam run rẩy, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt.


Anh ấy vì cứu mình, gần như mất nửa số máu trong cơ thể.


Một nửa số máu Người bình thường mất máu một lần khoảng 1000cc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng…


“Tôi cầu xin cậu nói cho tôi biết”


Lâm Thúy Vân nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, viên mắt lại một lần nữa đỏ lên: “Bác sĩ Tân, anh nói cho Tô Lam biết đi, tôi nghĩ vào lúc này cậu chủ Quan cũng rất muốn nhìn thấy cô ấy”


Tân Tấn Tài nhìn Tô Lam. Trên người cô mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi càng làm lộ ra dáng người gầy gò của cô. Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch có một vết thương nhợt nhạt, trên trán còn quấn băng gạc, ngay cả cánh tay cũng có vết thương.


Trong nháy mắt Tân Tấn Tài có chút áy náy, thái độ vừa rồi của anh ta có chút không được tốt cho lắm. Chị dâu nhỏ cũng không phải muốn để cho người khác bắt cóc, mà anh trai cứu cô là tự nguyện, huống hồ cô lại là một cô gái yếu đuối còn đang bị thương nặng như vậy.


Lúc anh trai ôm cô đi tới, cô vẫn còn hôn mê, không biết ai cứu mình cũng có thể thông cảm được.


Càng nghĩ như vậy, anh ta cũng cảm thấy nhẹ lòng, cuối cùng Tân Tấn Tài cũng quyết tâm, mặc kệ anh trai muốn trách mình thế nào thì anh ta cũng phải nói “Anh ấy bị thương khá là nghiêm trọng, hơn nữa còn giấu nhà họ Quan nên anh ấy cũng không ở bệnh viện trung tâm”


Nước mắt của Tô Lam rơi lã chã.


Bởi vì cô chỉ nghe thấy hai chữ “nghiêm trọng”.


Lâm Thúy Vân ở một bên lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe: “Bác sĩ Tân, anh có thể đừng hù cô ấy nữa không? Nói cho cô ấy biết trọng điểm đi”


“Trong biệt thự trên núi Ngự Cảnh”


Tân Tấn Tài vừa dứt lời, liền cảm thấy trước ánh mắt của mình như có gì lướt qua Anh ta vừa chớp mắt, đã không thấy Tô Lam đâu.


“Tô Lam, cậu không thể đi chân đất được mài”


Khi Lâm Thúy Vân vội vàng chạy theo, Tô Lam đã chạy vào thang máy và đi xuống lầu.
 
Chương 2609


Chương 2609


“Đúng thật là…”


Tân Tấn Tài bất lực võ trán: “Nếu biết trước như này tôi không nên nói cho cô ấy biết rồi”


Dứt lời, anh ta nhặt một thứ gì đó rồi cũng đuổi theo.


Lâm Thúy Vân không yên tâm nên cũng chạy theo: “Tớ sẽ đi cùng cậu”


Từ bệnh viện đến lúc bắt taxi, Tô Lam lo lắng như lửa đốt.


Suốt đoạn đường đều để chân trần mà chạy.


“Bác tài, đi nhanh lên chút, nhanh lên, tôi đang rất vội!”


Suốt đường đi, cô ấy không ngừng thúc giục.


Bác tài nhìn thấy cô gái mắt đỏ hoe, trên người vẫn còn mặc quần áo bệnh viện.


Trông cô như người mất hồn vậy.


Đoán chừng là gia đình cô xảy ra chuyện gì, vì thế bác tài liền đạp chân ga đi thẳng.


Mười lăm phút sau họ đến biệt thự núi Ngự Cảnh.


Xe còn chưa dừng lại, Tô Lam đã mở cửa xe lao ra ngoài.


“Này cô gái, cô vẫn chưa trả tiền kìa”


Bác tài phía sau cô hét lên một tiếng.


Lúc này, Tân Tấn Tài và Lâm Thúy Vân cũng đến nơi.


Tân Tấn Tài rút ra tờ năm trăm nghìn, trực tiếp đưa cho tài xế, rồi xoay người đuổi theo Tô Lam.


Bác tài giật mình, nghĩ: Chẳng lẽ người này là bệnh nhân tâm thần trốn viện ư?


Khi Tô Lam chạy vào biệt thự, Lâm Mộc đang bận rộn trong bếp: “Thưa cô, cô đã trở lại…”


Lâm Mộc chưa kịp dứt lời thì đã bị giọng nói vô cùng lo lảng của Tô Lam cắt ngang: “Cậu chủ đâu?”


“Cậu chủ đang ở phòng khách trên tầng hai.


“Cộc cộc cội Tô Lam chân trần chạy nhanh lên lầu hai, chỉ vài bước là đến trước cửa phòng khách.


Bởi vì chạy quá nhanh, tim cô đập rất nhanh, cô tức ngực, gần như nghẹt thở.


Mãi mới chạy được đến nơi, cô lại đột ngột dừng lại.


Quan Triều Viễn, anh ấy thế nào rồi?


Anh đã tỉnh hay chưa?


Anh vẫn còn giận mình sao?


Thôi kệ, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Đó là phải gặp anh ngay lập tức!


“Cạch!”


Cửa phòng khách được mở ra, Tô Lam thận trọng đẩy cửa vào.


Mùi thuốc khử trùng nồng nặc lướt qua cô, khói đen làm mắt cô nhanh chóng đỏ lên.


Quan Triều Viễn là người mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.


Không chỉ là đồ dùng hàng ngày mà ngay cả phòng ốc cũng vậy.


Anh sẽ không bao giờ chấp nhận phòng ốc của mình có mùi kì quặc như thế này.


Nhưng bây giờ…
 
Chương 2610


Chương 2610


Cô mạnh mẽ chớp mắt hai lần, cố gắng thu lại những giọt nước mắt đang trào ra Bởi vì cô nhớ rằng Quan Triều Viễn đã từng nói với cô: “Thật bất lịch sự khi rơi nước mắt trước người bệnh.


Tô Lam thở dài thườn thượt và nhẹ nhàng đi vào trong.


Đi qua hành lang, cô có thể nhìn thấy trong căn phòng mờ mịt của anh ngay khi cô ngẩng đầu lên.


Quan Triều Viễn đang năm yên trên chiếc giường lớn.


Khuôn mặt đẹp đẽ như được Chúa tạc lên.


Còn không có một tia máu.


Thậm chí đến một hơi thở cũng khó cảm nhận được.


“Quan, cậu Quan…


Tô Lam nửa ngồi nửa quỳ ở đầu giường, hai tay khẽ run.


Muốn chạm vào mặt anh nhưng cô lại không dám.


Cô sợ nếu mình sơ suất sẽ làm đau anh Cô nhẹ nhàng phác thảo lại khuôn mặt Quan Triều Viễn trên không trung.


Tô Lam cần chặt môi, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.


Cẩn thận nắm lấy tay anh.


Nhưng cô lại phát hiện tay của anh rất lạnh, giống như không hề có nhiệt độ.


Tô Lam lấy hai tay bao lấy tay của anh.


Đặt khuôn mặt nhỏ của cô lên đó, xoa nhẹ, cố gắng làm ấm anh “Tại sao? Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”


Cô không hiểu.


Hai người họ vốn không phải vì yêu mà cưới.


Tại sao anh lại bảo vệ mình hết lần này đến lần khác như vậy?


“Không, đừng đối xử tốt với em như vậy”


Tô Lam thấp giọng nức nở: “Nếu cứ tiếp diễn thế này… Nếu cứ thế này em sẽ càng ngày càng trở nên kì lạ hơn”


“Rõ ràng… Rõ ràng, giấy đăng ký kết hôn của chúng ta chỉ là ngoài ý muốn”


“Nhưng không biết từ bao giờ, trái tim em đã không còn kiềm chế được, chỉ đơn giản là cảm thấy có gì đó không đúng”


“Em biết rõ mình không có tư cách nào để nhúng tay vào chuyện của anh, nhưng em không thể không làm vậy, em thực sự giận bản thân mình…”


Tân Tấn Tài từ bên ngoài phòng khách muốn xông vào, đột nhiên dừng lại.


Vì anh ta đã nghe thấy lời độc thoại của Tô Lam.


“Sao anh lại không vào…”


Ngay khi Lâm Thúy Vân định vươn tay đẩy cửa, Tân Tấn Tài đã ngăn cô ấy lại Cô ấy nhìn anh ta đầy khó hiểu.


Tần Tấn Tài cười bất lực: “Lúc này, nên để bọn họ có không gian riêng. Chúng ta đi vào sẽ trở thành bóng đèn phá rối đó.”


Lâm Thúy Vân gật đầu, dậm dậm chân và liếc nhìn qua khe cửa hẹp.
 
Chương 2611


Chương 2611


Tô Lam nằm úp ở trên giường, cẩn thận dụi mặt vào lòng bàn tay người đàn ông.


Cảnh tượng đó đẹp như một bức họa.


Lâm Thúy Vân đột nhiên mềm lòng, cô ấy vội vàng gật đầi “Chúng ta đi xuống trước đi”


Quan Triều Viễn nằm trong phòng vẫn luôn trong trạng thái hôn mê sâu.


Dù cho Tô Lam có nói gì đi chăng nữa, anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.


Tô Lam ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa sổ đang đóng chặt, cô định đứng dậy hé cửa để không khí tràn vào.


Nhưng khi cô vừa đứng lên, cô phát hiện, bàn tay của Quan Triều Viễn đang nảm chặt lấy tay cô, dường như không muốn cô rời đi.


“Được rồi, vậy thì em không đi nữa, em ở đây với anh”


Tô Lam lại lặp lại hành động lúc nãy, cô ôm má và nhìn Quan Triều Viễn không chớp mắt.


Trong phòng khách, Tân Tấn Tài và Lâm Thúy Vân đang ngồi trên ghế sô pha Lâm Mộc rót nước cho hai người họ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Bác sĩ Tần, hai ngày trước khi tôi thay quần áo cho cậu chủ, tôi thấy ngài ấy chảy rất nhiều máu, hơn nữa, ngài ấy đã hôn mê hai ngày rồi. Thật sự không phải nằm viện sao?”


Tân Tấn Tài bất đắc dĩ cười: “Không sao, tôi sẽ ở đây quan sát thêm”


“Được.” Lâm Mộc không yên lòng gật gật đầu.


Tân Tấn Tài lại nói: “Lâm Mộc, bà đi chuẩn bị quần áo và giày dép cho Tô Lam đi. Cô ấy vừa chạy chân đất đến đây”


“Được thôi”


“Được”


Cho đến khi Lâm Mộc quay đi làm việc, Lâm Thúy Vân mới thở dài một tiếng: “Haiz.


Tân Tấn Tài liếc mắt nhìn cô ấy: “Tôi nói này, cô thở dài cái gì thế?”


Lâm Thuý Vân không vui nói: “Tô Lam, cô ấy chính là bạn thân tốt nhất của tôi, anh Quan lại là nam thần trong lòng tôi, hai người đó bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng tôi lại không thể làm được gì cho họ, tôi không ở đây thở dài thì biết làm gì bây giờ đây?”


Tân Tấn Tài bị nghẹn một lúc, sau đó cũng đi theo thở dài một hơi: “Ài…


Lâm Thuý Vân lập tức liền trở mặt: “Ai, tôi nói anh là bác sĩ phụ trách của nam thần, nếu anh theo tôi cùng nhau ở đây thở dài, tôi còn có thể trông cậy vào ai nữa đây?”


“Máu của anh trai gần như chảy mất một nửa, ngày đó lúc cứu anh ấy trở về mặt đều đã tím tái.


Tôi không biết mình đã truyền cho anh ấy bao nhiêu máu, lúc đó ngay cả tay tôi cũng run rẩy.


Sau khi tốt nghiệp, làm bác sĩ cũng đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên tôi sợ đến như thế…”


Lúc Tân Tấn Tài nói lời này chính là thêu thào không có sức.


“Anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ bệnh tình của nam thần không ổn định sao?”


“Nếu thật sự ổn định như vậy, thì tôi còn ngồi đây than thở cái gì?”


Tân Tấn Tài lắc đầu: “Bảy mươi hai tiếng sau phẫu thật là thời khắc quan trọng nhất, bây giờ đã qua được bốn mươi tám tiếng rồi.
 
Chương 2612


Chương 2612


Chỉ cần anh trai có thể chống đỡ qua ngày mai, cơ thể không xuất hiện sốc phản vệ sau phẫu thuật, đó mới có thể gọi là ổn định thật sự”


Trên trán Lâm Thuý Vân lấm tấm mồ hôi lạnh: “Còn bây giờ thì sao?”


Giọng của Tần Tấn Tài rất âm trâm: “Thời kì nguy hiểm, trong ga-ra đang 4 chiếc xe cứu thương, bên trong có rất nhiều túi máu được niêm phong, còn có thiết bị cấp cứu khẩn cấp, lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị…”


“Choang!”


Ở chỗ rẽ của tầng 2, đột nhiên truyền đến một tiếng vang chát chúa.


Hai người Tân Tấn Tài và Lâm Thuý Vân đột nhiên quay đầu nhìn sang chỗ rẽ tầng 2 Chỉ thấy Tô Lam đang đứng ngơ ngác tại chỗ, bên chân là cốc thủy tỉnh đã vỡ.


Trên khuôn mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc, cả người lung lay sắp đổ, giống như một phút là ngã xuống “Chị dâu nhỏ!”


“Tô Lam!”


Hai người đột nhiên đứng lên.


Tô Lam đột nhiên hồi phục tinh thần, xoay người chạy về phía phòng khách.


Đến nỗi vụn thủy tinh trên mặt đất đâm qua bàn chân cô cũng hoàn toàn không có cảm giác.


“Xong rồi xong rồi!”


Tân Tấn Tài ôm đầu ảo não ngồi trên sô pha Trong hai mươi tư giờ kế tiếp, Tô Lam canh giữ ở đầu giường Quan Triều Viễn, đến mắt cũng không dám chớp một cái.


Bên trong đôi mắt to long lanh đã hän lên tia máu.


Cô gắt gao nằm chặt hai bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông, không biết đang nghĩ cái gì.


Mặc kệ là ai nói chuyện với cô, cô đều không nghe thấy.


Lâm Thuý Vân sốt ruột đến độ vành mắt cũng đỏ lên: “Tô Lam, nếu không thì để mình giúp cậu xử lý vết thương trên bàn chân một chút nhé? Tiếp tục để như vậy cậu sẽ bị nhiễm trùng đấy”


Không có bất kì phản ứng nào.


Hai mươi tư giờ này kéo dài đằng đẳng.


Tô Lam thậm chí có loại cảm giác một ngày dài như một năm vậy.


Đến mức hai đứa con muốn gặp mặt cô, cô cũng không có ư hử gì.


Lâm Thuý Vân không dám rời đi, chỉ có thể nắm tay dỗ dành hai đứa bé, để các bé không đòi vào trong phòng khách.


Cô ấy sợ tình trạng của Tô Lam và Quan Triều Viễn sẽ dọa sợ hai bé.


Mà Tô Lam chỉ có lúc Tân Tấn Tài vào làm kiểm tra, cô mới lại ngơ ngác hỏi một câu: “Bác sĩ Tân, đã hết hai mươi tư tiếng chưa?”


Mỗi lần như vậy, Tân Tấn Tài đều sẽ trả lời rằng “chưa hết”.


Sau đó cô sẽ cúi đầu oán giận: “Sao vẫn chưa hết được?”


Chỉ là cô căn bản không biết, hai mươi tư tiếng đồng hồ đã qua được năm, sáu tiếng rồi Tân Tấn Tài từ phòng khách đi ra Sau khi Lâm Thuý Vân trở về nhà một chuyến, lại vội vội vàng vàng chạy sang.


“Bác sĩ Tần, không phải nói bảy mươi hai tiếng thì ổn sao? Làm sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại? Nếu cậu Quan vẫn không tỉnh lại, Tô Lam cũng sắp đi theo luôn”
 
Chương 2613


Chương 2613


Tân Tấn Tài vội vàng ho một tiếng, ý bảo cô ấy nhỏ tiếng lại một chút: “Tôi nói bảy mươi hai tiếng là thời kì nguy hiểm, nhưng tôi có nói chỉ cần qua được bảy mươi hai tiếng anh ấy nhất định lập tức tỉnh lại đâu?”


“Má ơi!”


Lâm Thuý Vân hoàn toàn choáng váng: “Theo ý của anh, cậu Quan cũng có thể ngủ tiếp bảy mươi hai tiếng nữa cũng không nhất định sẽ tỉnh lại sao?”


Tần Tấn Tài không lên tiếng.


Lâm Thuý Vân than thở một tiếng “Thôi xong rồi! Tô Lam khẳng định cũng.


đi theo anh ấy luôn rồi Tôi mặc kệ, tiếp tục như vậy chỉ sợ là không giữ được ai hết.


Tôi nhất định phải mạnh mẽ kéo cậu ấy ra ngoài, bắt cậu ấy ăn uống”


Cô ấy chuẩn bị xoay người, đột nhiên nghe thấy trong phòng khách truyền tới một loạt tiếng vang loảng xoảng choang choang.


Giây tiếp theo, cửa phòng khách bị kéo ra.


Khuôn mặt Tô Lam trắng bệch, nhưng trong mắt cô lại có ánh sáng vụt lên: “Bác sĩ Tân, anh Quan vừa mới động đậy một chúu”


“Cái gì?”


Tân Tấn Tài cũng vội vàng xoay người chạy vào.


Ngay tại thời điểm hai người lướt qua nhau, trước mắt Tô Lam đột nhiên tối sầm, cô mềm nhũn ngã xuống một bên..


“Chị dâu nhỏ!”


“Tô Lami”


Tô Lam đang đứng trước cổng trường, vui mừng rạo rực đợi anh trai và mẹ đến đón mình.


Đột nhiên điện thoại vang lên.


Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là số của anh trai.


Cô hưng phấn ấn xuống nghe máy: “Anh, sao mọi người vẫn chưa đến vậy?


Tô Lam đợi hơn 10 phút rồi đó.”


Âm thanh đầu kia điện thoại vô cùng âm 1,một hồi lâu sau mới có giọng của một người đàn ông xa lạ vang lên: “Xin chào, tôi là cảnh sát giao thông đường Phúc Hưng, xin hỏi chủ nhân của số điện thoại này là người thân của cô sao?”


Tô Lam lập tức đờ người ra: “Đúng, tôi chính là…”


“Chủ nhân của điện thoại xảy ra tai nạn xe, cô lập tức đến đây một chuyến”


“Cái gì?”


Tô Lam điên cuồng cất bước chạy.


Đường Phúc Hưng, là ở ba ngã tư đằng trước.


10 phút sau, cô thở hồng hộc chạy đến hiện trường.


Hiện trường phát sinh là tai nạn liên hoàn của bốn chiếc xe va chạm nhau.


Xe vận tải lớn vì tránh né xe ô tô đột nhiên xuất hiện trước giao lộ, rẽ trái đạp phanh xe, liền tông vào ba chiếc xe. Mà xe của Tô Duy Nam là chiếc xe thứ 3, bị đè đến biến dạng hoàn toàn, vô cùng thê thảm.


“Không được… không được!”
 
Chương 2614


Chương 2614


Tô Lam bị dọa đến cả người phát run, ngã mạnh xuống đất.


Ngay lúc này, từ nơi xa xôi dường như có một giọng nói ấm áp truyền đến: “Đừng sợ… có anh ở đây, ngủ đi”


Tô Lam cảm thấy có người đang nằm lấy bàn tay cô, lòng bàn tay dịu dàng sưởi ấm bàn tay nhỏ bé của cô.


Làm cho trái tim nóng nảy bất an của cô, vậy mà dần dần yên ổn lại.


Cũng không biết qua bao lâu, Tô Lam cuối cùng chậm rãi mở mắt ra Đầu hơi đau, bàn chân cũng hơi đau.


Trên đầu là đèn pha lê ấm áp, Tô Lam mở to mắt, bật dậy.


Quan Triều Viễn!


Chết tiệt, cô làm sao có thể ngủ mất chứ.


Tô Lam lập tức vén chăn lên, trực.


tiếp từ trên giường bật xuống dưới.


Dưới chân truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, cô cúi đầu nhìn, phát hiện trên chân bị cuốn một vòng băng gạc.


“Cạch cạch!”


Tô Lam chạy tới cửa, đẩy mở cửa phòng ngủ chính.


Lúc này Lâm Mộc đúng lúc từ hành lang bên đó đi qua, vừa giương mắt thì nhìn thấy cô, vội vàng mừng rỡ mở miệng: “Mợ chủ, cô tỉnh rồi sao?”


Tô Lam gật đầu, xoay người chạy sang phòng khách bên đó.


“Ai da, mợ chủ…”


Tô Lam dùng một tay đẩy cửa phòng khách ra, xuyên qua cánh cửa tối om đang khép: “Cậu chủ Lệ…”


Có điều những lời tiếp theo lại nghẹn trong cổ họng Bởi vì trên giường trống rỗng, ngay cả một bóng người cũng không có!


Tại sao có thể như vậy?


Người đâu rồi?


“Mợ chủ!”


Bảo mẫu vội vàng đuổi theo.


Tay chân của cô luống cuống.


Cô đỏ vành mắt, một phát bắt được bà ấy, khóc nức nở chất vấn: “Người đâu? Người đâu rồi? Sao lại không có ai trong đây? Người đi đâu mất rồi?”


Bảo mẫu và cô sống chung với nhau một thời gian lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô.


“Mợ chủ, mợ đừng đau lòng. Cậu chủ, cậu ấy đã tỉnh lại rồi”


“Tỉnh rồi sao?”


Trong thoáng chốc cô lập tức ngây ngẩn cả người, ngơ ngác giống như không thể tin nổi mà nhìn bảo mẫu.


Bảo mẫu vội vàng gật đầu: “Bác sĩ Tần nói cậu ấy bị mất máu quá nhiều, nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, bây giờ cậu ấy đang ở ngay phía trước bên kia phơi nắng”


Sân trước, sân trước…
 
Chương 2615


Chương 2615


Cô buông bảo mẫu ra, lảo đảo chạy ra sân trước.


Vội vàng, khẩn trương, kích động, bối rối.


Cô đã lớn từng này nhưng lại chưa từng khẩn cấp muốn gặp một người đến như vậy.


“Rầm!”


Cửa thủy tỉnh trên sân thượng bị lực nằm kéo ra, cô cứ thế đứng ở cửa ra vào, lo lẳng nhìn về phía trước sân Tấm chăn lông hơi mỏng phủ lên trên đầu gối của anh.


Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng rơi xuống trên người anh, khung cảnh xinh đẹp giống như một bức tranh.


Cô ngừng thở, nhẹ nhàng bước tới Khi cô xuất hiện ở bên cạnh chiếc ghế tựa mây, Quan Triều Viễn vốn đang híp mắt cảm giác được trước mặt có bóng mờ.


Lông mi dày run rẩy, cặp mắt chậm rãi mở ra.


Bốn mắt nhìn nhau.


Một cái liếc mắt như đã vạn năm.


Bạc môi mỏng của anh khẽ mở, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tỉnh rồi sao?”


Cô cứ tiếp tục ngớ người ra nhìn anh, giống như đang nằm mơ vậy.


Anh mở to hai mắt ra nhìn cô.


Bởi vì thân thể suy nhược, giọng nói của anh cũng không còn lạnh lùng như ngày xưa nữa: “Chân vẫn còn đau phải không?”


Anh nói xong nhẹ nhàng đưa tay ra, muốn đi tới chạm vào cô.


Mắt thấy đầu ngón tay hai người sắp.


giao nhau ở cùng một chỗ, tay của cô đột ngột rút lại về sau Hốc mắt trong phút chốc đã đỏ lên.


Đúng thật là anh rồi!


Nước mắt trong phút chốc lại trào ra.


Anh nhíu mày, âm thanh thản nhiên: “Thật sự rất đau có phải không? Để tôi đi gọi bác sĩ Tân tới đây”


Nói đến đây, anh lập tức chuẩn bị đứng lên.


Cô bất thình lình đưa tay ra, nằm lấy ống tay áo của anh: “Không phải, chân không có đau.


Nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cô nhóc này, anh lại có chút bất đắc dĩ, đưa tay ra nâng căm cô lên một chút: “Thật đúng là, tôi vừa mới nhặt về một cái mạng, bây giờ lại phải bắt đầu dỗ dành em sao? Nhưng mà tôi cũng đâu có làm cái gì khiến cho em phải khóc đâu chứ?”


“Hay là nên nói… Tôi đi vùng biển quốc tế không có liên lạc với em, cho nên mới khiến cho em bị đả kích lớn như vậy à?”


Cô gắt gao cắn môi, cúi đầu thấp xuống dưới, cực kỳ nghẹn ngào mở miệng: “Vì cái gì…”


“Hả?”


“Anh vì cái gì, vì sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?”


Anh rũ mắt: “Bởi vì em là người của tôi, bảo vệ người phụ nữ của mình thì có vấn đề gì chứ?


Nhìn đến băng gạc đang quấn trên đầu của cô, trong mắt người đàn ông nọ lộ ra ý lạnh như băng.


Đây chính là người phụ nữ mà anh ngay cả một ngón tay cũng không nỡ động vào.
 
Chương 2616


Chương 2616


Lũ khốn kiếp kia vậy mà dám làm cho cô bị thương thành cái dạng nà Thế nên, nhà họ Lê, không ai có thể chạy.


thoát được.


“Đừng, đừng có lại đối xử dịu dàng với tôi như vậy nữa”


Cô đột nhiên thả tay anh ra, đẩy thân thể của anh lui về sau một chút.


Anh cau mày nhìn sang cô.


Cô nhóc kia nghẹn ngào: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ chính mình sẽ không khống chế được… Rõ ràng…


Rõ ràng tôi không có tư cách để yêu cầu gì với anh. Nhưng mà tôi cứ thế bất tri bất giác… rốt cuộc tôi càng muốn nhận thêm nhiều hơn nữa… tôi rất chán ghét bản thân mình như vậ: Lời của cô còn chưa nói xong, người đàn ông nọ đột nhiên xích lại gần cô.


Hơi thở ấm áp phả vào bên tai của cô, âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất gợi cảm: “Em… cứ như vậy mà thích tôi sao?”


Cô sửng sốt một chút, khuôn mặt thoáng cái đã đỏ bừng: “Tôi… tôi mới… a…”


Nụ hôn lần này thật dịu dàng mà lại triền miên.


€ó lẽ là vì vết thương của anh chưa lành, cho nên cảm giác giá trị xâm lược giảm xuống không ít.


Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại sợ chạm phải miệng vết thương của anh, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, mặc anh “anh cần anh cứ lấy”.


Thật lâu sau đó, anh mới buông cô ra.


“Lòng của em sẽ bởi vì nhất cử nhất động của tôi mà khiến cho tâm thần bất an không ổn định, có thể giải thích như thế được chưa?”


Cô chỉ cảm thấy trái tim mình mạnh mẽ đập thình thịch dồn dập, giống như máu toàn thân đều dồn hết lên trên mặt vậy.


“Tôi… tôi không phải…”


Đáy mắt anh lóe ra tâm tình không rõ, trực tiếp vuốt nhẹ lên môi của cô: “Thực sự là con nhóc có trái tim không đồng nhất”


Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của cô: “Đối với tôi mà nói, tôi để ý chính là người ở bên cạnh tôi có phải là em hay không thôi”


Dừng một chút, anh lại bồi thêm một câu: “Cũng chỉ có thể là em mà thôi”


Trái tim của cô giống như bị thứ gì đó hung hăng đụng qua một phát.


Vừa chua xót, vừa mãn nguyện, vừa mềm mại, tê dại.


Nước mắt chỉ trong nháy mắt đã dâng lên.


nhẹ nhàng hôn giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt của cô.


Cơ thể cô khẽ run: Không thể thích anh.


Không thể yêu anh.


Trong lòng cô đã tự nhắc nhở bản thân mình vô số lần.


Bản thân cô chỉ là một cô bé Lọ Lem, không có may mãn như thế.


Hai người ở chung với nhau lâu như vậy, thành khẩn thẳng thắng đối xử với nhau nhiều lần như vậy, mà bản thân vẫn như cũ không biết gì về anh.


Quá khứ của anh, hiện tại của anh, tương lai của anh, tất cả mọi thứ về anh.


Anh đối với cô mà nói, rốt cuộc là dạng †ồn tại như thế nào?
 
Chương 2617


Chương 2617


Thế nhưng mà, cô vẫn như cũ không thể kiểm soát được.


Cô giống như càng ngày chìm đảm luân hãm!


Anh chuyển động đôi mắt.


Đây là cô dưới trạng thái thanh tỉnh, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện đáp lại nụ hôn của anh.


Tròng mắt anh hiện lên một tia u ám, anh bất chợt nhận ra: Hóa ra một chiêu cảm động này dùng tốt như vậy sao?


Chẳng qua phần tình cảm này là cảm ơn hay là thứ gì đó khác…


Tô Lam, chính cô có thực sự rõ ràng hay không?


“Anh trai, phơi nẵng dưới ánh mặt trời ra sao rồi? Nên đổi thuốc rồi đó… Á…!”


Tân Tấn Tài xách theo hòm thuốc hứng trí bừng bừng, tiêu sái bước qua.


Vừa ngước mắt lập tức nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau, sợ tới mức lời nói trực tiếp thay đổi Tay phải vừa vươn ra, lập tức co rút trở về.


Đầu anh ta cũng không quay lại, quay người bỏ chạy: “Cái gì thế kia, tôi không nhìn thấy cái gì hết, các người cứ tiếp tục đi”


Tô Lam sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng lui về phía sau, hận không thể tìm một cái lỗ trực tiếp chui vào.


Quan Triều Viễn nhìn cô: “Gọi anh ta quay lại đây: “À, được”


Cả khuôn mặt của cô căng tới đỏ bừng Cô đang không biết phải làm sao để đối mặt với anh đây.


Thấy anh đột nhiên nói ra lời này, cô lập.


tức lảo đảo đứng dậy bỏ chạy.


Nhìn bóng lưng của cô rời đi, ấn đường của anh nhíu lại.


Mồ hôi lạnh dày đặc túa ra trên trán.


Anh cúi đầu, phát hiện cánh tay trái của mình không khống chế được mà đang run rẩy.


Quan Triều Viễn muốn năm chặt năm đất cảm giác đau đớn trên cánh tay càng khiến anh cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.


Anh yếu ớt xì một tiếng khinh bỉ.


Xem ra, cái tên Tân Tấn Tài kia không lừa anh.


Tác dụng phụ của thuốc tê xác thực là rất lớn.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lam đỏ lên, cô đi tới phòng khách.


Tân Tấn Tài vừa nhìn thấy cô, lập tức lớn giọng nói “Chị dâu nhỏ, sao chị lại ra đây rồi?


Không sao đâu, em có thể chờ, hai người cứ tiếp tục”


Khuôn mặt thanh tú của Tô Lam càng đỏ hơn.


Cô đen mặt nhìn Tân Tấn Tài: Đã như vậy rồi, sao còn có thể tiếp tục được nữa, thật là.


“Cái đó, Quan Triều Viễn bảo cậu qua đó tìm anh ấy”


Âm thanh của Tô Lam rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.


Tân Tấn Tài nghi hoặc nhìn cô: “Chị dâu nhỏ, thật sự không cần tiếp tục sao? Nhưng vừa nấy em thấy dáng vẻ anh trai dường như còn chưa được thoả mãn. Chị biết không, nếu như anh ấy chưa được thoả mãn, anh ấy sẽ nổi nóng…”
 
Chương 2618-2619


Chương 2618


“Bác sĩ Tân, Quan Triều Viễn gọi cậu lập tức tới đó.”


Tô Lam đúng lúc cắt ngang anh ta.


Cô sợ nếu như mình không cắt ngang, Tân Tấn Tài lại nói ra cái gì không thể miêu tả nữa.


Thấy Tô Lam đổi sắc mặt, Tân Tấn Tài rốt cuộc cũng từ bỏ việc khuyên nhủ.


Anh ta gãi gãi sau gáy: “Được, vậy em qua đó ngay”


Đi được mấy bước, anh ta dừng lại.


Quay đầu nhìn Tô Lam vẫn còn đứng tại chỗ, còn có chút luống cuống tay chân: “Chị dâu nhỏ, chị không đi cùng em sao?”


Tô Lam cúi đầu vội vã đi mất: “Tôi hơi khát nước, đi uống ngụm nước trước đã, lát nữa rồi qua”


“Vậy cũng được.”


Lúc Tần Tấn Tài đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn, anh ta phát hiện sắc mặt trắng xám của anh có chút khác thường.


Ngay cả trên trán cũng hiện lên mồ hôi hột li ti dày đặc.


“Anh trai, anh làm sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”


Anh ta vội vã nửa quỳ xuống, mở hộp thuốc ra.


Ánh mắt của Quan Triều Viễn vẫn ác liệt.


Nhưng lúc mở miệng, âm thanh của anh lại có hơi suy yếu: “Em cứ thử ăn một phát súng, sau đó lại bị xe đụng thử xem”


Tân Tấn Tài rụt cổ lại: “Hay là thôi đi, em cũng không có mạng lớn như anh…”


Lúc này Quan Triều Viễn còn đang sốt, tay anh cũng đau dữ dội, vốn dĩ không có chút sức lực nào đấu võ mồm với anh ta.


Tân Tấn Tài nhìn thấy bộ dạng này của anh, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Anh trai, khó trách anh bảo chị dâu nhỏ đến gọi em, hoá ra là đau không chịu nổi, sợ chị ấy phát hiện sao?”


Quan Triều Viễn lườm anh ta một cái Cho dù anh không mở miệng, Tân Tấn Tài cũng nhanh chóng hiểu được lời anh muốn nói: em lại nói nhiều rồi đấy.


“Tốn cả buổi, hoá ra là vừa nấy anh đã cố nén đau để hôn chị dâu nhỏ à?”


Tân Tấn Tài lắc đầu, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần: “Trước đây sao em không phải hiện anh lại là người thâm tình như vậy? Trong quân đội từ trên xuống dưới, tất cả đều cho rằng anh là động vật máu lạnh nữa cơ!”


“Câm miệng, có tin anh trực tiếp ném em tới đội cứu viện ở châu Phi không?”


Tần Tấn Tài le lưỡi một cái: “Chị dâu nhỏ bên kia là não bị chấn động nhẹ, chân bị kính đâm bị thương, vấn đề cũng không lớn. Có điều anh bên này thì có chút phiền phức, qua hai tháng nữa là sinh nhật ông cụ, thật khó nếu anh trở về với bộ dạng này”


“Ông tổ chức sinh nhật thì anh cần phải Về sao?”


“Sinh nhật bình thường thì thôi, nhưng lần này không giống, là mừng thọ 70 tuổi.


Nếu như anh không về thăm ông, anh đoán xem, ông ấy có thể đánh gãy chân anh hay không? Chuyện này thì cũng thôi, vì trước giờ ông cụ luôn thương anh, nhưng những bậc cha chú kia…”


“Tự anh có chừng mực.”


Dường như Quan Triều Viễn nhớ tới cái gì, sắc mặt anh trở nên hơi âm u, Con ngươi Tân Tấn Tài chuyển động, đột nhiên anh ta nhích lại gần nói nhỏ: “Anh trai, thế nào? Anh có định dẫn chị dâu nhỏ về nhà ra mắt người lớn không?”

chương 2619:

Chương 2619

Quan Triều Viễn chậm rãi nhằm mắt lại, tựa như đang suy xét cái gì Khoé môi Tân Tấn Tài nhẹ nhàng cong lên, một lần nữa đổi thuốc vết thương bên tay trái của anh: “Nói thế nào đây? Tuy rằng em chưa từng quen vô số phụ nữ như Thẩm Tư Huy, thế nhưng em cũng từng nói chuyện yêu đương, đối với một tờ giấy trắng như anh mà nói, chỉ điểm một hai thì vẫn có thể”

“Em muốn nói cái gì?”

“Em muốn nói, thực ra đối với một người phụ nữ mà nói, quan trọng nhất chính là cảm giác an toàn. Như vậy thì cảm giác an toàn của bọn họ bắt nguồn từ đâu đây? Đương.

nhiên chính là lời cam kết với cô ấy, cho cô ấy một gia đình, bước đầu tiên đương nhiên là dẫn cô ấy về ra mắt người lớn”

Quan Triều Viễn đưa tay day day mi tâm: “Có người nói cho em biết chưa, em thật sự quá dông dài.”

“Em ở đây tư vấn miễn phí cho anh cách có được bạn gái, anh lại còn ghét bỏ em dông dài? Anh trai đừng nói với em, anh không muốn chịu trách nhiệm với người ta đó nha”

Cái tên Tân Tấn Tài vẫn chưa buông tha anh: “Anh không biết đâu, lúc anh đang ở giai đoạn nguy hiểm, dáng vẻ hồn bay phách lạc của chị dâu nhỏ kia, quả thực rất khiếp sợ.

Em có cảm giác nếu như anh vẫn không tỉnh lại, chín mươi phần trăm chị ấy sẽ đi cùng anh”

“Còn mười phần trăm thì sao?”

“Đương nhiên là bận tâm đến hai đứa bé”

Tân Tấn Tài biểu cảm chân thành tiến hành phân tích: “Em cảm thấy, chín mươi chín phần trăm chị ấy cũng yêu anh”

“Cũng?” Quan Triều Viễn bắt được trọng điểm Tần Tấn Tài cười ha ha: “Được rồi anh trai, chúng ta đã quen nhau lâu như thế, anh còn giả bộ cái gì trước mặt em nữa chứ? Toàn bộ thế giới đều biết anh yêu chị dâu nhỏ đến mức chết đi sống lại rồi”

Quan Triều Viễn: “

“Có điều ngược lại thì sờ cằm, một mặt u buồn: “Chuyện này, dường như toàn bộ thế giới Tần Tấn Tài sờ đều biết nhưng chỉ có một mình chị dâu nhỏ không biết…”

“Tôi không biết cái gì?”

Tô Lam khó khăn điều chỉnh tâm tình, sau đó mới bưng một ly nước đi tới Quan Triều Viễn lạnh lùng quét mắt nhìn Tân Tấn Tài một chút, trong mắt tràn đầy ý nhắc nhở.

Tân Tấn Tài không phải kẻ ngu đâu!

Anh ta khẽ cười đi tới, đưa tay nhận lấy ly thuỷ tỉnh: “Không có gì, không có gì. Chị dâu nhỏ, bọn em chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi.”

Nhưng mà tay anh ta còn chưa đụng tới ly thuỷ tinh, Tô Lam đã thu tay lại: “Không phải cho cậu.”

Cô ngồi xổm xuống, nửa quỳ ở bên người Quan Triều Viễn, lấy ra một cái ống hút đặt vào trong ly: “Anh Quan, uống chút nước?”

“ừ”

Quan Triều Viễn nhìn cô một cái, nghe lời há miệng Tân Tấn Tài ở một bên quả thực là không còn lời nào để nói: “Cái này gọi là không phải người một nhà thì không vào một cửa đi, ngay cả chiêu qua cầu rút ván cũng dùng thành thạo như thế.

Tính ra thì lúc này thuốc cũng đã được đổi cho anh trai, cơ thể cũng đã kiểm tra xong.

Không có chuyện gì nữa thì em đi trước, đỡ phải ở đây làm kỳ đà cản mũi hai người.”
 
Chương 2620


Chương 2620


Lần này Quan Triều Viễn ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, trực tiếp phất tay.


Ra hiệu anh ta có thể cút ngay lập tức.


“Hừ! Ăn cháo đá bát!”


Tân Tấn Tài giận dỗi xoay người rời đi.


Đúng lúc đó, phòng khách bên kia đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập.


“Đến ngay đây”


Lâm Mộc vội vã chạy tới mở cửa.


Có điều cửa lớn vừa mới mở ra một cái khe nhỏ, đã có người chen lấn đi vào.


“Này, cô là ai? Cô phải chờ tôi đi thông báo một tiếng chứ!”


Lâm Mộc lo lắng đi theo sau người đến, một đường đi tới sân sau.


Động tĩnh này cũng khiến cho Quan Triều Viễn bọn họ lần lượt quay đầu nhìn lại.


Chỉ thấy một bóng người cao gầy trong nháy mắt xông vào, không phải Lê Duyệt Tư thì là aí?


Cô ấy mang một đôi giày cao gót, trên khuôn mặt nhỏ nhản xinh đẹp có sương lạnh ngưng tụ Dáng vẻ khí thế hung hăng kia, rõ ràng chính là đến để bắt lỗi.


*Ôi, nữ thần Duyệt Tư, sao cô lại tới đây?”


Tân Tấn Tài cười híp mắt giơ tay, chào hỏi cô ấy.


Nhưng mà Lê Duyệt Tư nhìn thẳng chứ không nhìn anh ta Cô ấy mang theo gương mặt lạnh lùng trực tiếp đi về phía Quan Triều Viễn bên kia.


Nụ cười của Tân Tấn Tài cứng lại trên mặt, anh ta hồ nghi nhíu mày: “Uống phải thuốc nổ rồi sao?”


Lê Duyệt Tư trầm mặt, vẫn xông tới bên cạnh ghế mây.


Cô ấy đưa mắt nhìn thấy cánh tay trái của Quan Triều Viễn bị quấn băng gạc.


Trên khuôn mặt xưa nay lạnh lẽo cũng hoàn toàn trảng bệch, một chút sắc máu cũng không có.


Toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra một loại cảm giác vô cùng yếu ớt Quan Triều Viễn anh là người như thế nào?


Là con của trời, vua của bộ đội đặc chủng.


Vậy mà anh lại bị thương đến tình trạng như thế này!


Lê Duyệt Tư tức giận đến mức cả người phát run.


Cô ấy hung ác trừng mắt nhìn Tô Lam một chút, sau đó giơ tay tát về phía mặt tó.: “Này, cô làm gì vậy chứ!”


Tân Tấn Tài nhìn thấy cảnh này thì mặt tái xanh, vội vã chạy tới định ngăn cản.


Có điều động tác của Lê Duyệt Tư hiển nhiên là nhanh hơn một bước.


Mắt thấy cái tát kia sắp đánh vào mặt Tô Lam rồi.


Đột nhiên.


Cổ tay cô ấy bị nắm lấy.


Lê Duyệt Tư giật lại mấy lần, nhưng đều không thoát được cái tay kia.


Cô ấy nghiêng đầu sang chỗ khác, viền mắt đỏ lên trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn “Triều Viễn, rốt cuộc anh bị người phụ nữ này chuốc thuốc mê gì rồi hả? Vì cô ta mà đến mạng anh cũng không cần, không lẽ anh điên rồi hay sao?”
 
Chương 2621


Chương 2621


Thời điểm Lê Duyệt Tư nói lời này, cả người có vẻ hơi điên cuồng.


Cô ấy thật sự không hiểu: Trước đây Quan Triều Viễn đối xử với cô tốt biết bao nhiêu, toàn bộ người thủ đô đều rõ như ban ngày.


Nhưng mặc dù là vậy, anh cũng chưa bao giờ biểu hiện răng anh nguyện ý vì cô mà đánh cược tính mạng.


Vậy còn bây giờ thì sao?


Một Tô Lam.


Mới quen biết mấy tháng mà thôi.


Sao trong chớp mắt anh có thể vì cô ta mà đi chết?


Lẽ nào đàn ông đều dễ thay đổi như vậy sao?


Cơ thể Quan Triều Viễn vốn dĩ đang suy yếu.


Động một chút, säc mặt anh càng thêm khó coi.


Anh cực kỳ lạnh lùng ném tay cô ấy ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Không liên quan đến em”


“Cái gì gọi là không liên quan đến em?”


Lê Duyệt Tư rất tức giận: “Hai nhà chúng ta mấy đời thân nhau, em với anh là thanh mai trúc mã, chưa kể chúng ta còn là bạn tốt. Bây giờ anh lại vì một người phụ nữ khiến bản thân mình suýt chút nữa không còn nửa cái mạng, sao có thể không liên quan đến em được đây?”


Khoé môi Quan Triều Viễn kéo căng nụ cười lạnh như băng: “Anh cứu người phụ nữ của anh, còn cần thưa chuyện với em à, em cho rằng em là ai?”


Người phụ nữ của anh!


Lê Duyệt Tư bị câu nói này hung hăng chặn lại Trong lúc nhất thời đầu óc cô ấy trống rỗng, thậm chí ngay cả lời phản bác cô ấy cũng không nói ra miệng được.


Lúc này Tần Tấn Tài cũng bận bịu chạy lên phía trước, bắt đầu hoà giải: “Ôi, tôi nói này nữ thần Duyệt Tư, cô nhìn cô một chút đi, bình thường công việc bận rộn như vậy, còn phải săn sóc người chồng chưa cưới kia của cô, đâu có nhiều thời gian tới đây quản chuyện không đâu của người khác như vậy chứ?”


Lê Duyệt Tư tức giận lườm anh ta một cái: “Lời này của anh là có ý gì?”


Tân Tấn Tài một mặt cạn lời: *Ý của tôi chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu như cô thật sự rảnh rỗi thì nên ở cùng chồng chưa cưới của cô một chút. Chạy đến đây quản việc nhà người khác làm gì?


Đây là chuyện của hai người bọn họ. Sao cô cứ phải đặt bản thân vào sai vị trí của mình chứ?”


Lê Duyệt Tư bị nghẹn đến mức một câu cũng nói không thành: “Anh…”


Ngược lại từ đầu đến cuối Tô Lam cứ yên tĩnh ở một bên như vậy, khoé môi khế nhếch mang theo ý mỉa mai, căn bản là cô ấy không cách nào không để ý tới.


Xưa nay Lê Duyệt Tư không thích người phụ nữ này.


Bây giờ thấy cô là kẻ đầu sỏ, vậy mà vẫn cây ngay không sợ chết đứng ở đây, cô ấy càng thêm giận dữ không có chỗ phát tiết: “Tô Lam, nếu như tôi là cô, hiện tại tôi sẽ không có mặt mũi mà đứng ở đây đâu”


Thấy lửa rốt cuộc cũng đốt tới trên người mình rồi, lúc này Tô Lam mới đặt ly thuỷ tỉnh trong tay xuống, chậm rãi đứng lên.


Cô thản nhiên nhìn Lê Duyệt Tư: “Trùng hợp thế, câu nói này, vừa hay tôi cũng muốn nói với cô.”
 
Chương 2622


Chương 2622


“Cô có ý gì?”


Tô Lam có chút bất đắc dĩ.


“Thật là, không phải nữ thần Duyệt Tư đã được đưa vào danh sách đề cử nữ hoàng điện ảnh sao? Ngay cả chút năng lực phân tích sao cũng không có thế? Ở đây, anh Quan nói tôi là người phụ nữ của anh ấy, bác sĩ Tân gọi tôi là chị dâu nhỏ, Lâm Mộc gọi tôi là mợ chủ. Cô cảm thấy rốt cuộc giữa hai người chúng ta ai mới là người ngoài đây?”


Thời điểm Tô Lam nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười gắn.


Ánh mắt cô châm chọc, đầy vẻ hung hăng và xem thường.


Dáng vẻ như vậy làm cho Quan Triều Viễn cũng không nhịn được khẽ nhíu mày.


Tân Tấn Tài đôi mắt sáng lên, trong khoảnh khắc bốc lên trái tim.


Chị dâu nhỏ thực sự quá tuyệt!


Đánh mặt cô ấy, đánh bôm bốp, không cho cô ấy mặt mũi!


Lê Duyệt Tư cười không nói gì, tựa như là khiếp sợ bởi vì Tô Lam dám nói ra những lời này ngay trước mặt mình.


“Tô Lam, cô quen biết Triều Viễn mới bao lâu? Tính đâu ra đấy thì cũng chỉ mới ba bốn tháng thôi nhỉ?”


Lúc Lê Duyệt Tư nói chuyện, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc: “Cô biết hai chúng tôi…”


“Đương nhiên tôi biết, hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”


Tô Lam đúng lúc cắt ngang câu chuyện của cô ta “Chỉ là tôi không biết, rốt cuộc là nữ thần Duyệt Tư cô còn muốn dùng cái danh này bao lâu?”


Tô Lam càng bình tĩnh thì Lê Duyệt Tư càng tức giận.


Giờ khắc này cô ta giống như là muốn tranh giành người yêu với Tô Lam vậy, nhất định phải so sánh cao thấp: “Đây vốn dĩ là ậ thật, mặc kệ tôi có nhắc tới hay không thì nó vẫn là sự thật.”


“Cho nên? Nếu nữ thần Duyệt Tư rất khẳng định hai người là thanh mai trúc mã, là bạn tốt cùng nhau lớn lên, vậy có phải cô càng nên đặt bản thân vào đúng vị trí của mình không? Cô có biết, bộ dạng cô chất vấn tôi bây giờ, giống như một kẻ thứ ba đang chất vấn vợ chính thức không? Vì sao lại ở bên cạnh chồng người ta? Vậy thì đối với người như cô thật sự rất không xứng với thân phận nữ hoàng điện ảnh”


“Tôi giống kẻ thứ ba?”


Lê Duyệt Tư không dám tin, dáng vẻ cô ấy thật giống như nghe được chuyện cười gì đó buồn cười nhất thế giới: “Cô dám nói tôi giống kẻ thứ ba. Cô có biết, giữa hai chúng ta rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba…”


“Lê Duyệt Tư, em quậy đủ chưa?”


Đột nhiên một giọng đàn ông âm trầm cất ngang lời Lê Duyệt Tư.


Hai người phụ nữ quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là Quan Triều Viễn.


Giờ khắc này, trên gương mặt anh dường như phủ kín băng lạnh Lê Duyệt Tư không dám tin nhìn anh, trên mặt nở nụ cười khổ sở: “Triều Viễn, đây là lần thứ hai anh vì cô ta mà quát em. Trước đây anh…”


“Bây giờ không phải trước đây.”


Quan Triều Viễn lạnh lùng cắt ngang cô ấy.


Anh trực tiếp đứng lên từ ghế mây.


Mặc dù lúc này cơ thể anh hết sức yếu ớt, thế nhưng chiều cao gần một mét chín vẫn có thể dễ dàng khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác ngột ngạt cực kỳ đè nén.
 
Chương 2623


Chương 2623


Lê Duyệt Tư không chịu khuất phục đứng tại cl “Cân nhắc thân phận của mình, đừng để anh thấy em động tay động chân với người phụ nữ của anh, bằng không…”


Quan Triều Viễn bước một bước, trực tiếp đi tới trước mặt cô ấy Khí thế mạnh mẽ này làm cho Lê Duyệt Tư theo bản năng lùi về phía sau một bước: “Có tin anh phong sát em không?”


Chỉ mấy chữ nhàn nhạt, không có quá nhiều tâm tình, nhưng tự nhiên làm cho người khác khiếp sợ.


Tác phong làm việc của Quan Triều Viễn nói một là không có hai.


Nếu như anh đã nói ngày mai sẽ phong sát, vậy thì tuyệt đối sẽ không để đến ngày hôm sau “Anh nói cái gì?”


Hình như không thể nào tiếp thu được cú đả kích khổng lồ này, dưới chân Lê Duyệt Tư mềm nhữn, suýt chút nữa đứng không vững Vì một người phụ nữ, Quan Triều Viễn nói muốn phong sát cô ấy sao?


Tại sao lại như vậy?


Sao có thể có chuyện đó?


Khuôn mặt thanh tú của Lê Duyệt Tư trắng bệch như tuyết Dáng vẻ kia thật giống như hoàn toàn không thể phục hồi tinh thần từ trong cú đả kích này.


Quan Triều Viễn vô cùng thiếu kiên nhãn, quét mắt nhìn Tân Tấn Tài một chút.


*Đuổi cô ấy đi ra ngoài cho tôi”


“Được được”


Tần Tấn Tài vội vã chạy tới, kéo Lê Duyệt Tư đi ra bên ngoài.


Lê Duyệt Tư còn đang giấy giụa không chịu đi “Anh thả tôi ra, Triều Viễn, sao anh có thể nói với em câu nói đó, anh…”


Lời của cô ấy còn chưa nói hết thì đã trực tiếp bị kéo đi.


Tân Tấn Tài cạn lời nhìn cô ấy: “Tôi nói này nữ thần Duyệt Tư, cô không thể yên phận một chút sao? Ban đầu chính cô một mực muốn đính hôn với Lục Mặc Thâm. Bây giờ cô không cam lòng như thế, lẽ nào hối hận rồi?”


Hối hận?


Như bị chạm phải cái chân đau gì đó, động tác giấy giụa của Lê Duyệt Tư đột nhiên ngừng lại Trong đầu cô ta lập tức trống rỗng, có điều rất nhanh đã hồi phục tinh thần: “Sao tôi có thể hối hận được?”


Tần Tấn Tài một mặt cạn lời: “Nếu như cô không hối hận, vậy thì nên giành nhiều thời gian và sức lực, còn cả tâm tư đặt trên người vị hôn phu của cô đi. Nếu tôi đoán không sai, cô và Lục Mặc Thâm vẫn còn đang chiến tranh lạnh đúng không? Cô không đi dỗ anh ta, ngược lại chạy tới đây đánh Tô Lam. Tôi thật sự không hiểu nổi cô suy nghĩ như thế nào nữa”


“Tôi…


Lê Duyệt Thư nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.


Khuôn mặt thanh tú của Lê Duyệt Tư nguội lại, đột nhiên cô ấy mở tay Tần Tấn Tài ra: “Thả tôi ra, tôi tự mình đi”


Nhìn thấy bóng lưng của cô ấy có chút hồn bay phách lạc, Tân Tấn Tài nhíu mày đi theo.


Lê Duyệt Tư có chút ngơ ngác đi ra ngoài, trong đầu cực kỳ hỗn loạn: Hối hận?


Sao có thể sẽ hối hận?


Người cô thích rõ ràng là Lục Mặc Thâm, hơn nữa cô ấy còn thích anh ta rất nhiều năm.
 
Chương 2624


Chương 2624


Thời điểm bọn họ đính hôn năm năm trước, cô ấy liền cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.


Cô ấy không có hối hận, chỉ là có chút không quen mà thôi.


Rõ ràng người đàn ông vẫn luôn lặng lẽ đứng phía sau mình, cho dù lúc nào quay đầu cô ấy cũng có thể nhìn thấy, bỗng chốc không thấy đâu nữa.


Chỉ cần là người, đều sẽ có chút không quen đúng không?


Cô ấy không có đố ky, không có không cam lòng.


Chỉ là không quen mà thôi.


Cô ấy chỉ đang lo lắng cho sức khoẻ của Quan Triều Viễn.


Không sai, chính là như vậy.


Sau khi tự mình tẩy não cho chính mình, cô ấy thở ra một hơi thật dài, dáng đi cũng trở nên tao nhã hơn.


“Này, cô không sao chứ?”


Tân Tấn Tài ở phía sau lên tiếng.


Lê Duyệt Tư thong thả quay đầu lại, nét mặt rõ ràng đã khôi phục sự bình tĩnh: “Tôi không sao, vừa nãy chỉ vì tôi quá lo lắng cho Triều Viễn mà thôi, cho nên mới nói mà không biết lựa lời, xin lỗi”


Tân Tấn Tài nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy cái cổ tê dại: Người phụ nữ này trở mặt cũng nhanh quá đi Sau khi nói xong, Lê Duyệt Tư trực tiếp leo lên xe bảo mẫu của chính mình.


Na Na nhìn thấy sắc mặt cô ấy có chút gì đó không đúng, thế nhưng cũng không hỏi nhiều.


Sau khi xe lái đi một hồi lâu, cô ta mới lấy ra một bó hoa từ ghế trước đưa đến: “Duyệt Tư, đây là hoa anh Lục tặng c‹ Lê Duyệt Tư quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một bó hoa bách hợp.


Cô ấy nhăn mày lại, đáy mắt né qua một tia không thích.


Vốn dĩ cô ấy không thích hoa bách hợp.


Chỉ là lần đầu tiên Lục Mặc Thâm tặng, cô ấy cũng không từ chối.


Sau đó có một lần, cô ấy vô tình nói ra một câu mình thích hoa hồng.


Sau lần đó, chỉ cần là hoa Lục Mặc Thâm tặng cô ấy, đều sẽ là hoa hồng Nhưng trợ lý của anh không biết, có lúc vẫn sẽ tặng hoa bách hợp tới.


Lê Duyệt Tư đặt hoa sang một bên: Cho dù là bách hợp thì thế nào?


Cho dù là trợ lý đặt thì thế nào?


Lục Mặc Thâm mới là người yêu cô ấy nhất.


Nghĩ thông suốt điều này, cô ấy lấy điện thoại di động ra.


Sau một tuần chiến tranh lạnh, cô ấy bấm dãy số của Lục Mặc Thâm.


Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng, đường dây được nối thông.


Đầu bên kia điện thoại, âm thanh ôn hoà tao nhã của Lục Mặc Thâm vang lên: “Alo?”


Vừa nghe được giọng nói trầm thấp mà khiêu gợi này của anh ta, Lê Duyệt Tư cũng có chút không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được anh ta.


Cô ấy muốn xác định tâm ý của chính mình.


Người cô ấy yêu chỉ có Lục Mặc Thâm mà thôi.


“Mặc Thâm, anh đang ở đâu?”


“Ở công ty”
 
Chương 2625


Chương 2625

“Em tới tìm anh.”

“ừ”

“Ngày kia anh có rảnh không?”

“Làm sao?”

“Em muốn đi chọn khăn che mặt”

“ừ”

“Lát nữa gặp.”

“Được”

Sau khi cúp điện thoại, lúc này Lê Duyệt Từ mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên người cô ấy thích là Lục Mặc Thâm.

Chỉ có anh ta mà thôi.

Mặc kệ cô ấy ồn ào chiến tranh lạnh thế nào, chỉ cần cô ấy liên hệ với anh ta.

Anh ta sẽ cho rằng những thứ không vui trước đó, xưa nay đều chưa từng xảy ra.

Mười phút sau, xe bảo mẫu màu đen dừng trong ga ra toà nhà của tập đoàn Lục.

Dương.

Lê Duyệt Tư vừa mới xuống xe, lập tức nghe được âm thanh Na Na kinh ngạc lên tiếng: “Duyệt Tư, cô xem người đàn ông kia không phải là Tổng giám đốc Vương sao?

Sao ông ta lại dẫn theo một người phụ nữ tiến vào thang máy? Đó chính là thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc. Lẽ nào người phụ nữ đó chính là người phụ nữ ở trong bóng tối mà anh Lục vừa ý hay sao?”

Biệt thự núi Ngự Cảnh.

Lê Duyệt Tư chân trước vừa mới rời đi, nét mặt Tô Lam lập tức thay đổi.

Hai hàng chân mày thanh tú kia của cô nhíu chặt.

Vừa nấy Lê Duyệt Tư quá hùng hổ doạ người, cho nên cô mới liều lĩnh mở miệng phản kích.

Trong những câu chữ đó, mang theo rất nhiều tư thái xem mình như bà chủ Quan Triều Viễn… anh sẽ không tức giận chứ?

Dù sao Quan Triều Viễn cũng nói mình là người phụ nữ của anh, đó là ý của anh.

Mà mình mở miệng nói chuyện kiểu này, thì có chút ý được cưng chiều nên kiêu ngạo rồi đó anh Quan.

Tô Lam có chút ngại ngùng xoay người.

Trong đầu nhanh chóng chuyển động, bắt đầu sắp xếp ngôn từ.

Chỉ có điều lời còn chưa nói hết, cô đã nghe thấy âm thanh trâm thấp của Quan Triều Viễn vang lên: “Tô Lam, lại đây”

Tô Lam khẽ cắn môi, nhưng cô vẫn nhằm mắt đi tới Đôi tay của Quan Triều Viễn chậm rãi ôm lấy vai cô “Anh Quan, đừng động, vết thương trên tay anh…”

Lời còn chưa nói hết, Tô Lam đột nhiên cảm giác trên người nặng nề.

Tô Lam phát hiện cả người Quan Triều Viễn đang đè lên cô.

Anh cao hơn một mét chín, to lớn như vậy nên bản thân căn bản không đỡ được.
 
Chương 2626


Chương 2626

Vì thế hai người cùng té xuống mặt đất.

Tô Lam nằm trên cỏ, thấy một cái đầu đen đang nãm sấp trên vai mình thì đột nhiên hốt hoảng.

“Cậu Quan, cậu Quan, anh làm sao vậy?”

Không trả lời lại Chắc hẳn Quan Triều Viễn chỉ bị ngất đi thôi.

Sau khi ý thức được việc này, Tô Lam sợ đến mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.

“Bảo mẫu, bảo mẫu, kêu bác sĩ Tân đến đây”

Cô gọi lớn, vội vàng đến mức hốc mắt đỏ hẳn lên.

Tân Tấn Tài bị bảo mẫu lôi đến trước cửa, vừa vào thì thấy Quan Triều Viễn ngất xỉu như vậy xém chút nữa là bị dọa đến yếu tim.

Ba người luống xuống tay chân nâng người vào phòng khách. Tân Tấn Tài kiểm tra qua, thở một hơi nhẹ nhõm: “Miệng vết thương không bị hở ra, lúc nãy chắc do nói chuyện quá nhiều quá nên lúc đứng dậy cảm thấy choáng váng”

Anh ta quay đầu, cẩn thận dặn dò Tô Lam: “Chị dâu, ngày mai tôi sẽ gọi hai người giỏi nhất đến đây giúp. Mấy ngày này, chị nhất định phải trông coi anh ấy, cố gắng đừng để anh ấy đứng dậy, phải bảo anh ấy nghỉ ngơi cho tốt”

Tô Lam vội vàng gật đầu, hoảng hốt không ngừng: “Được, tôi biết rồi.”

Bởi vì “Đại Đường vô song” vẫn còn đang trong gian đoạn chuẩn bị quay phim cho nên Tô Lam mới bớt thời giờ gọi một cuộc điện thoại xin nghỉ.

“Phương Trí Thành, tôi còn phải ở lại ba ngày nữa”

Phương Trí Thành biết chuyện cô bị bắt cóc, có chút lo lắng hỏi: *Có bị thương không, có ổn không? Có cần bọn tôi đi thăm không?”

Tô Lam thật sự cảm động: “Không phải, là cậu Quan, anh ấy mới bị bệnh, cũng rất nghiêm trọng, mấy ngày này tôi phải chăm sóc anh ấy”

Vừa nghe nói ông chủ bị bệnh, sắc mặt Phương Trí Thành thay đổi: “Không sao, không sao, cô cứ ngơi, khi nào ông chủ hết bệnh rồi làm, vấn đề bên này cứ giao cho tôi là được”

“Được”

Sau khi cúp máy, Tô Lam thở một hơi nhẹ nhõm.

Bởi vì tác dụng của thuốc tê đặc biệt kia sẽ để lại di chứng, nên thời gian này Quan Triều Viễn thường sẽ phát sốt.

Hơn nữa, toàn thân yếu ớt, vết thương sẽ rất đau.

Tuy nhiên, chuyện này đối với ông chủ Quan nhà chúng ta mà nói thì chả là gì Chỉ là nhìn thấy sự chậm chạp không có lực của tay trái, vẻ mặt anh có chút lạnh lùng.

Ba ngày sau, tình trạng Quan Triều Viễn chuyển biến tốt hơn một chút, thân thể đã hồi phục được một ít.

Tân Tấn Tài cuối cũng đồng ý cho anh xuống giường.

“Cậu Quan, anh có cần đi ra ngoài một chút không?

Tô Lam đẩy xe lăn ra Khuôn mặt đẹp trai Quan Triều Viễn lập tức tối lại như đáy nồi: “Tôi không bị liệt nên không cần thứ đó.”

Tô Lam cứng họng.

Người này!

Bị bệnh thì ngồi xe lăn là chuyện bình thường, làm gì phải bác bỏ như vậy?
 
Chương 2627


Chương 2627

Ngại vì người này vì mình mới bị thương cho nên cô mới nhẫn nhịn: “Thế muốn làm gì?”

“Tôi muốn đi tắm”

“Không được”

Tô Lam không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối: “Không những trên cánh tay anh có vết thương mà trên người cũng có.”

Nghĩ lại đến lời của Tân Tấn Tài nói với mình, Quan Triều Viễn vì cứu cô mà thậm chí bị xe đụng phải, Tô Lam cảm thấy vô cùng ấy náy.

Quan Triều Viễn nhìn cô một cái cảm thấy tôi không thể đi được à Tô Lam căn môi, thái độ cô lập tức trở nên dịu dàng vô cùng.

Cô đi tới trước mặt anh, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Cậu Quan, anh dùng loại thuốc này, vết thương sẽ rất lâu lành. Nếu chạm vào nước, sẽ bị nhiễm trùng.”

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam đang quỳ gối ở mép giường.

Cô mở to đôi mắt long lanh như nước, ngây thơ vô tội như một con nai con Bất kể kẻ nào chỉ cần thấy sự đáng thương trong đôi mắt to tròn này, chắc chắn sẽ bị không nỡ nói ra lời từ chối Ánh mắt Quan Triều Viễn tối sầm lại Đột nhiên muốn mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng hôn một cách mãnh liệt.

Chỉ tiết là tình trạng thân thể của anh bây giờ không cho phép.

Anh lên cao giọng: “Tôi có bệnh sạch sẽ.”

Tô Lam có sửng sốt một chút, cuối cùng là phản ứng lại.

Đúng rồi!

Sao cô lại quên, ông chủ Quan của chúng ta có thói quen ở sạch mà.

Ngày thường, mỗi ngày tắm ít nhất hai lần.

Mấy ngày nay vì bị thương, hình như anh đã ba ngày không tắm rồi…

Chuyện này đối với ông chủ Quan mà nói thật là không thể chấp nhận được.

Tô Lam đứng lên: “Bác sĩ Tân chẳng phải sẽ phái hai người chăm sóc đặc biệt đến đây sao? Tôi sẽ yêu cầu họ giúp anh lau người được không?”

Vừa nghe những lời này Quan Triều Viễn lập tức hướng mặt lên trời: “Không cần”

Giọng điệu của anh từ chối cực kì lạnh nhạt, nghe kĩ thì bên trong còn ẩn chứa cả sự tức giận Tô Lam vừa nghe liền biết anh đang Em không vui. Cô vội vàng nói: “Bọn họ là những nhân viên chuyên nghiệp đặc biệt đến đây để chăm sóc, sẽ không động tới những vết thương của anh để tránh bị nhiễm trùng..”

“Hừ!”

Sự chế nhạo lạnh nhạt từ trong chóp mũi Lê Triều Viễn tràn ra. Anh lạnh lùng mở miệng: “Đúng vậy, tôi ở dơ lại còn bốc mùi, em không muốn lau người cho tôi cũng là chuyện bình thường”

*Ý tôi không phải vậy, thực sự thì tôi cũng có thể, chỉ là sợ không đủ chuyên nghiệp, lỡ động đến vết thương của anh..”

Quan Triều Viễn tiếp tục lạnh lùng: “Tôi không giống em, ngày thường thơm tho, mềm mại, tôi có ôm em đi tắm gì đó thì cũng không sao. Chăm sóc đặc biệt cái gì đó cũng không cần, tôi tự đi được. Mặc kệ vết thương có bị nhiễm trùng đi, dù sao cũng không quá đau”

Nhìn sự kiêu ngạo của Lê Triều Viễn, Tô Lam bắt đầu cảm thấy đau đầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom