Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2487


Chương 2487


Chỉ là lời cô còn chưa nói hết, cằm đã bị Quan Triều Viễn nằm lại: “Vậy cô có ý gì?”


Đối mặt với ánh mát nguy hiểm kia, trong đầu Tô Lam chỉ cảm thấy bối rối.



Thật ra thì cô muốn bày tỏ là cô rất thích những gì Quan Triều Viễn làm cho cô hôm nay.


Nói ra những lời này cũng chính là để an ủi anh.


Nhưng mà người này hình như đang hiểu lầm.


“Tôi, ý tôi là, tôi thích anh…Ưml”




Câu nói ‘Chiêu hôm nay anh lái sáu chiếc xe đến đón tôi’ sau đó trực tiếp bị Quan Triều Viễn nuốt xuống Lần này, Quan Triều Viễn vô cùng dịu dàng.


Vốn chỉ là nếm thử, nhưng ngay khi nếm được hương vị ngọt ngào của cô, anh không nhịn được mà muốn nhiều hơn Sau đó dứt khoát ôm cô vào lòng.


Thắt lưng cô gái mềm và nhỏ, chỉ cần một bàn tay cũng có thể véo được.


Đối mặt với Quan Triều Viễn như vậy, không bao lâu Tô Lam cũng cảm thấy chóng mặt.


Nụ hôn vừa kết thúc, cả người cô như.


dán chặt vào lòng ngực Quan Triều Viễn.


Khuôn mặt tươi cười, xinh xắn ửng hồng, đôi mắt to tròn, sáng ngời ngấn nước, hết sức vô tội Như vậy, Quan Triều Viễn hận không thể trực tiếp ôm cô về nhà, anh không muốn tham gia bữa tiệc quái quỷ gì nữa “Vì cô thích tôi nhiều như vậy, cho nên tôi muốn thưởng cho cô một phần thưởng nhỏ.”


Quan Triều Viễn nắm nhẹ cằm cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.


Toàn thân Tô Lam như muốn nhũn ra, thậm chí còn có cảm giác chết lặng, có cảm giác không thể nói được.


Xong đời.


Chắc là Quan Triều Viễn nghĩ cô vừa mới Tô Bích Xuân với anh.


Thật là mắc cỡ quá đi Điều đáng buồn nhất là mình vẫn không thể nói ra, đây chỉ là hiểu lâm mà thôi.


Nếu như cô nói ra, Quan Triều Viễn nhất định sẽ lo cho mình thật tốt.


Cái mạng này của cô sao lại khổ như vậy chứt Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, tâm tình Quan Triều Viễn rất tốt, cúi đầu hôn vào mặt cô một cái: “Tiếp tục cố gắng.”


Tô Lam hoàn toàn không nói nên lời.


Bên kia đường, Lục Anh Khoa đang ngồi ở trong xe Bentley, anh ta có chút do dự.


Rốt cuộc mình đi lúc nào mới thích hợp?


Nửa tiếng sau, chiếc xe Bentley màu đen kia vững vàng dừng lại trước cửa khách sạn sang trọng nhất thành phố Ninh Lâm, Alice Villa Hotel Quan Triều Viễn xuống xe trước.


Tô Lam nâng váy lên mới đứng vững, ngẩng đầu một cái đã thấy người đàn ông bên cạnh đang co tay phải lại Ý này không thể r ràng hơn, chính là để cho cô nằm cánh tay anh Bên tai Tô Lam nóng lên, nhưng vẫn thuận theo đi tới, khoác lên cánh tay anh.


Hai người nhanh chóng vào địa điểm tổ chức bữa tiệc. Trong nháy mắt họ đã trở thành tâm điểm của mọi người.


Dù sao ở Bạch Lạc, danh tiếng của Quan Triều Viễn đã được mọi người biết đến từ lâu.


Chưa kể anh lại đẹp trai như vậy.


Mà hôm nay, chỉ sau bốn tháng ngắn ngủi ở thành phố Ninh Lâm, anh đã nhảy một cú trở thành ông hoàng kim cương quý giá bậc nhất, cũng là người tình trong mộng của các cô gái đang độc thân Tô Lam chỉ đứng bên cạnh anh như vậy, duyên dáng yêu kiều.
 
Chương 2488


Chương 2488


Hai người nhìn qua giống như là Kim đồng Ngọc nữ, vô cùng xứng đôi Ai đó trong đám đông đã nhận ra Tô Lam từ sớm.



“Ôi, mọi người mau nhìn xem, người đứng bên cạnh cậu cả Quan không phải là cô hai nhà họ Tô sao?”


“Đúng thật, anh không nói thì tôi cũng không nhận ra được, đúng là cô ấy rồi.”


“Nhưng mà không phải nhà họ Tô đang nộp đơn phá sản sao? Tại sao cô ấy vẫn đi…”


“Suyt! Tôi cho các người một chút tin tức, con gái tôi là bạn học của chị cô ấy Tô Bích Xuân, nghe nói cô hai nhà họ Tô đang thiếu tiền, rất thiếu tiền, cho nên mới như thể đang được người ta bao nuôi vậy.”


“Không thể nào. Nếu người bao nuôi tôi là cậu cả Quan thì tôi cũng nguyện ý…




Ánh mắt bén nhọn của Quan Triều Viễn đảo qua nơi đó.


Những người phụ nữ mới vừa ríu rít như bị sấm đột nhiên đánh qua vậy.


Miệng đóng lại ngay lập tức.


Từng người một hoảng hốt, xoay vào trốn trong góc.


Quan Triều Viễn cũng không có thói quen gây rắc rối với phụ nữ.


Nhưng là nếu như có vài người phụ nữ muốn buôn chuyện và gây phiền thì anh không ngại mượn tay ai đó giải quyết một chút.


Khẽ cau mày, Quan Triều Viễn nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh một cái Nhưng cô ấy như thể không có chuyện gì xảy ra vậy, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười vô cùng thản nhiên Quan Triều Viễn nhìn cô một cái: “Bị người khác nói khó nghe vậy mà vẫn bình tĩnh như vậy?”


Khóe miệng Tô Lam nhếch lên một nụ cười: “Anh tôi đã từng nói cho tôi biết, nếu như chó cắn bạn, bạn luôn luôn không thể nhào tới cắn ngược lại nó. Một là tránh xa ra một tí, hai là lần sau nhất định phải thủ theo cây gậy trong tay để đánh nó thật mạnh, sau đó chắc chắn nó sẽ đàng hoàng”


Khóe miệng Quan Triều Viễn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.


Hai bên hành lang tầng hai là các phòng được chuẩn bị cho khách VIP.


Cho nên Tô Lam đi theo phía sau Quan Triều Viễn trực tiếp lên lầu hai, ngồi ngay trước trung tâm sân khấu.


Sau khi Tô Lam ngồi xuống, liếc nhìn về phía sân khấu: “Buổi tiệc này là.


“Hội đấu giá.”


Hội đấu giá?


Tô Lam trợn tròn mắt, cô thật sự không hiểu được tại sao Quan Triều Viễn lại dẫn cô đến buổi đấu giá như vậy.


Rất nhàm chán!


Như thường lệ sẽ có một số tiết mục ca mua trước khi buổi đấu giá bắt đầu. Tô Lam ngán ngẩm đến chết.


Vừa lúc đó, bên ngoài hội trường như truyền đến âm thanh tranh chấp.


Hơn nữa giọng nói này còn có chút quen tai “Anh phải trông như thế này sao? Tưởng mang chó hay mèo đến sẽ không chọc giận em sao? Đừng ngây thơ như vậy có được không, mọi người đều là người lớn hết cả rồi.”


Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Lam sáng lên, ý nghĩ muốn nhiều chuyện đang rục rịch.


Cô vễnh tai hướng về phía cửa.


Xuyên qua khe cửa khép hờ chật hẹp, quả nhiên cô thấy được một bóng người quen thuộc.
 
Chương 2489


Chương 2489


Lại là Lệ Duyệt Tư?



Cô ấy mặc một váy đầm dài màu sâm panh, khí chất ưu nhã, rõ ràng là ăn mặc rất chỉnh tê.


Nhưng mà bây giờ gương mặt tỉnh xảo đó lại có chút méo mó. Người đàn ông đứng ở đối diện cô ấy không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.


Lòng buôn chuyện của Tô Lam lại càng rục rịch.


Cô liều mạng chen về phía khe cửa.




Lỗ tai dán vào trên cánh cửa, cô muốn nghe rõ bọn họ đang nói gì.


“Em cảm thấy tôi đang giận em sao?”


Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy gọng kính vàng trên mặt một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh như băng, “Tôi biết, từ trước đến giờ anh không thích tôi tham dự những nơi như thế này, nhưng là lần này là bởi vì công việc, tôi không cách nào từ chối.”


“Hừ”


Lục Mặc Thâm đột nhiên đi về trước hai bước, ép buộc Lệ Duyệt Tư phải lui về sau một chút, cuối cùng dính vào trên tường.


Mặc dù cách tròng kính nên không thể thấy rõ ánh mắt của anh ta, nhưng Lệ Duyệt Tư đã ngửi thấy được hơi thở nguy hiểm quen thuộc trên người anh ta.


“Tập đoàn Lục Dương không thể cho em những thứ em muốn? Chỉ vì một quảng cáo còn con mà phải chạy đến cái nơi rác rưởi như thế này à?”


Cánh tay dài của Lục Mặc Thâm duỗi ra trực tiếp khống chế cô ấy, giọng nói như phảng phất từ trong địa ngục truyền tới: “Em cứ không thích Tô Lam như vậy, không phải là muốn làm cô ấy khó xử sao?”


Lệ Duyệt Tư bị chọt trúng tâm tư, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi: “Tôi nghe không hiểu những gì anh đang nói: “Âm!”


Lời của cô ấy vừa mới dứt, sắc mặt Lục Mặc Thâm liền thay đổi, đấm một quyền.


Một quyền ác liệt kia lướt qua tóc của Lệ Duyệt Tư,và đập mạnh vào tai cô ấy.


Lệ Duyệt Tư giật mình, gương mặt tinh xảo nhanh chóng tái đi.


Cô ấy thật sự không ngờ Lục Mặc Thâm sẽ mất khống chế trước mặt cô như vậy. “Em nghe không hiểu những gì tôi đang nói, vậy tôi lại giải thích rõ cho em một lần nữa.”


Giọng nói Lục Mặc Thâm chứa đựng sự tức giận đang kìm nén: “Bởi vì có Tô Lam xuất hiện, Kỷ Hân Tỉnh đã bị đá ra khỏi quảng cáo kia. Không phải em quan tâm đến Kỷ Hân Tỉnh, thứ em quan tâm là chính là mặt mũi của em, là Quan Triều Viễn lại dám không để ý đến sự tồn tại của em mà đứng bên cạnh Tô Lam”


“Bây giờ nữ chính của quảng cáo kia đã đổi thành Mộ Mẫn Loan, em không vừa mắt, cho nên đến những nơi rác rưởi này, em cũng muốn đè chết Mộ Mẫn Loan, không phải sao?”


Gương mặt tươi cười của Lệ Duyệt Tư trong nháy mắt đã trở nên trằng bệch, cô ấy không dám tin nhìn Lục Mặc Thâm: Sao, sao anh ta lại biết rõ ràng như vậy?


Người đàn ông trước mặt thật xa lạ và đáng sợ.


Không biết tại sao, khi đứng ở trước mặt anh ta, cô ấy lại có cảm giác muốn chạy trốn.


Cô ấy muốn chạy mất dạng.


Lệ Duyệt Tư thở ra một hơi thật dài, chột dạ đưa tay đẩy anh ta ra, xoay người muốn đi: “Tôi nghe không hiểu những gì anh đang nói”
 
Chương 2490


Chương 2490


“Lệ Duyệt Tư, em không nên ép tôi.”


Lục Mặc Thâm nhìn bóng lưng cô ấy xoay người rời đi, cảm giác hung ác tản ra xung quanh người anh ta.



Bước chân Lệ Duyệt Tư ngừng một lát, cô ấy chỉ cảm thấy gáy lạnh cả người.


Nhưng cô ấy vẫn kiêu ngạo như vậy, không thể cúi đầu trước anh ta.


Cô đứng thẳng lưng, giọng nói có vài phần lạnh lùng: “Thế nào? Mang chó mèo trong xó nào đó không biết về làm bạn gái, cũng là do tôu ép anh làm sao? Anh đừng quên, tôi mới là vị hôn thê của anh, có một số việc có thể vui đùa một chút, nhưng đừng đùa quá mức.”


Lạnh lùng buông ra những lời này, cô ấy đạp giày cao gót xoay người rời đi.


Tay phải Lục Mặc Thâm buông xuôi ở bên người, vẫn còn ở chảy máu, chỉ là giờ phút này anh ta không để ý tới Mà Tô Lam, người đang tránh ở một bên thấy toàn bộ quá trình trông còn choáng váng hơn.




Ý gì đây?


Sau khi làm chuyện đó, Lệ Duyệt Tư này lại muốn gây khó dễ cho cô?


Tại sao người phụ nữ này lại khó tính và phiền phức đến như vậy?


Sau khi xem náo nhiệt xong, Tô Lam đang chuẩn bị đứng lên trở lại vị trí của mình.


Đột nhiên nghe thấy một giọng nói hả hê cười trên sự đau khổ của người khác đang truyền đến: “Mục đích dẫn tôi đến đây của anh đã đạt được rồi, nhưng kết cục có vẻ không tốt đẹp như anh tưởng ha! Cô gái như tôi đây phát hiện ra rằng vị hôn thê của anh cũng không phản ứng với anh ha!”


Giọng nói này là…


Tô Lam kinh ngạc, đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài.


Thì bất thình lình sau lưng xuất hiện một đôi tay ôm lấy cô.


Cô còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã cảm thấy cả người nhẹ hẳn.


Tô Lam ngồi ngay lên đùi Quan Triều Viễn.


Hơi thở của anh phả vào tai của cô, cảm giác tê dại mê người.


Ở trên giường Toàn thân Tô Lam cứng ngắc: “Cậu Quan Triều Viễn thản nhiên nói: “Lúc nãy đã nghe đủ chuyện rồi, bây giờ em vẫn còn muốn xen vào à? Sợ mình chưa đủ phiền phức hay sao?”


Tô Lam bị nói vậy vô cùng tủi thân: “Nhưng mà, lúc nấy tôi nghe thấy giọng nói ở bên ngoài rất giống Thúy Vân”


“Lê Duyệt Tư ở đây, cô ấy không thể đến được”


“Nhưng mà…”


“Em lại không nghe lời rồi”


Quan Triều Viễn không vui, anh cau mày lại Cả người Tô Lam cứng ngắc.


Bởi vì đột nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đang xoa eo cô loạn xạ, bắt đầu hành động mờ ám Tô Lam đành dừng suy nghĩ đến việc ra ngoài chào hỏi: “Tôi không ra, tôi ở trong này vậy”


Quan Triều Viễn vừa ý hôn lên má cô “Ngoan”


Ngoan cái đầu anh!


Rõ ràng là bị anh ép buộc dụ dỗ.


Cùng lúc đó, ở bên ngoài.


Lâm Thúy Vân mặc một bộ lễ phục đen, sau lưng là mái tóc xoăn bồng bềnh quyến rũ.


Đôi môi cô ấy đỏ rực, xinh đẹp mê người.
 
Chương 2491


Chương 2491


Cô ấy dựa vào tường, gương mặt lộ ra vẻ chế giễu.


Bà nội nó chứt Chiều nay cô ấy vừa quay xong quảng cáo là đã bị tên Lục Mặc Thâm bắt ép đến đây.



Suýt nữa thì cô ấy bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.


Cô ấy còn tưởng rằng mặt người dạ thú như giáo sư Lục sẽ uốn nắn lại mình.


Không ngờ, anh ta lại đề xuất muốn tham gia bữa tiệc với tư cách là bạn nhảy.


Còn nói gì mà chỉ cần cô ấy đồng ý, cái tát trước kia coi như hết nợ.




Lâm Thúy Vân do dự chốc lát, cô ấy dứt khoát đồng ý. Vốn dĩ cô ấy cũng không muốn lắm, nhưng lúc nấy nhìn thấy nữ thần Lê Duyệt Tư của mình đá bay anh ta, Lâm Thúy Vân vô cùng sảng khoái.


“Nếu như tôi không nghe nhầm, cô đang cười trên nỗi đau của tôi?”


Lục Mặc Thâm quay đầu nhìn cô.


Lâm Thúy Vân còn lâu mới sợ.


Cô ấy vén mái tóc một cách quyến rũ: “Anh dựa vào đâu mà nói thế? Tôi còn tưởng tôi che giấu tốt chứ.”


Sau khi nhìn thấy Lục Mặc Thâm đen mặt lại, cô ấy mới nói tiếp: “Nếu như việc của tôi xong rồi thì tôi đi trước nhé. Gặp lại sau! À không đúng không đúng… Không gặp lại nữa!”


Nói xong, cô ấy quay người, dáng người thướt tha uyển chuyển bước đi.


Lục Mặc Thâm vì Lê Duyệt Tư mà tâm trạng không tốt, vậy nên anh ta cũng không phản ứng lại với lời nói của Lâm Thúy Vân.


Lúc này, giọng một người đàn ông vang lên từ góc hành lang: “Em gái, em đi một mình à? Hay là tối nay em làm bạn nhảy của tôi nhé.”


Hai tay của Lâm Thúy Vân ôm lấy ngực, cô ấy nhìn người đàn ông béo ú trước mặt, chắc cũng phải đến một trăm cân, cô ấy sợ đến xanh mặt.


Tên béo này có mắt không vậy? Mập như heo vậy mà cũng muốn mời cô ấy nhảy cùng à?


Lâm Thúy Vân khinh bỉ không thèm nói, cô ấy quay người muốn đi.


Nhưng chưa kịp bước đi, gã ta đã tới chặn cô ấy lại: “Đi đâu vậy? Ông đây đang nói chuyện với em đó, em bị điếc hay câm thế?”


Lâm Thúy Vân tức giận, cô ấy kéo váy lên định nhấc chân đạp gã ta.


Đột nhiên eo cô ấy bị ôm lấy, cả người nhẹ hẳn đi.


Cô ấy bị người ta ôm lấy quay một vòng, sau đó nằm gọn trong lòng ai đó.


Cô ấy ngước đầu nhìn, gần như chết lặng, không ngờ lại là Lục Mặc Thâm.


Ánh mắt của anh ta ấm áp, khuôn mặt dịu dàng nói: “Em yêu, tiệc còn chưa kết thúc mà em muốn đi đâu vậy?”


Em yêu?


‘Yêu cái đầu nhà anh!


Ai là em yêu của anh?


Lâm Thúy Vân đang định cãi lại, bỗng.


dưng cô ấy lại bị Lục Mặc Thâm nắm chặt tay.


Anh ta cúi xuống nhìn cô ấy nói: “Điều kiện của tôi là cô làm bạn nhảy, đương nhiên cô phải đợi đến khi bữa tiệc kết thúc mới được về chứ”
 
Chương 2492


Chương 2492


Nói xong, anh ta không quan tâm Lâm Thúy Vân có đồng ý hay không là đã kéo cô ấy quay lại căn phòng.


“Này, Lục Mặc Thâm, cái tên mặt người dạ thú! Anh mau bỏ tôi ra, anh có tin tôi đánh chết anh không…”



Lâm Thúy Vân bị kéo đi siêu vẹo, trên đường đi cô ấy vừa gọi vừa mắng, đấm đá Lục Mặc Thâm lung tung.


Lục Mặc Thâm vừa đi, vệ sĩ của anh tiến về phía người đàn ông mập.


Con lợn đáng chết!


Dám đụng vào người phụ nữ của đại ca, đáng bị chặt tay!




Khoảng tám giờ tối, buổi đấu giá đã lên đến cao trào.


Đằng trước đã có bảy tám món đồ được đấu giá rồi Tô Lam ngồi trong lòng Quan Triều Viễn, cô phát hiện ra từ đầu đến cuối anh đều không có ý muốn trả giá Tô Lam có chút tò mò nị anh không mua sao?”


“Không mua thì không được đến à?” Quan Triều Viễn lười biếng trả lời.


Tô Lam không nói nữa.


Không mua thì đến đây ngồi để làm gì?


Sao tôi không biết tổng giám đốc tập đoàn Quan Thiên lại rảnh rỗi như vậy chứ?


Căn phòng lại rơi vào im lặng Hiện tại đột nhiên MC mở lời: “Cảm ơn sự tham gia của các vị, tám món đồ trước mặt đã được đấu giá xong, bây giờ chúng ta tiếp tục đấu giá món đồ thứ chín. Đó chính là… Biệt thự của Tô Văn Tâm nằm ở núi Nam vùng Giang Ninh.”


“Gì chứ?”


Nghe thấy những lời này, Tô Lam vội đứng dậy.


Cô còn tưởng mình nghe nhầm.


Biệt thự của Tô Văn Tâm ư?


Quan Triều Viễn vẫn nhàn nhã ngồi đấy, anh không hề bất ngờ đối với phản ứng của Tô Lam: “Em không nghe nhầm đâu, chính là biệt thự nhà em.”


Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy thanh vịn, Tô Lam cắn chặt răng.


Dựa vào đâu mà Tô Văn Tâm có thể làm như thế chứ?


Căn biệt thự đó là quà sinh nhật của ông ngoại tặng cho mẹ, dựa vào đâu mà ông ta dám mang đi đấu giá chứ.


Trên sân khấu, MC tiếp tục giải thích: “Tôi tin là mọi người cũng đều biết đến tình hình của Tô Thị, Tô Văn Tâm cũng sắp phá sản. Nhưng mà căn biệt thự đó không thế không nhắc đến, nó ở nơi nhộn nhịp nhất của thành phố Ninh Hải, dù là phong thủy hay vị trí địa lý cũng đều là số một, giá khởi điểm là ba mươi lăm tỷ!”


Tô Lam đứng dậy, bừng bừng tức giận, nhưng sau khi tức giận xong lại cảm thấy bất lực.


Hiện giờ cô ngoài chuyện tức giận ra thì cũng chẳng thể làm gì Viện phí của anh trai mỗi tháng đều do Quan Triều Viễn chỉ trả, cô lấy gì để mua căn biệt thự đó chứ?


Rất nhanh, đã có người bắt đầu ra giá: “Ba mươi tám tỷ”


“Bốn mươi lăm tỷ.”


“Sáu mươi ba tỷ”


“Một trăm lẻ năm tỷ”


Sau khi có người ra giá một trăm lẻ năm tỷ, dường như cả hội trường bùng nổ.
 
Chương 2493


Chương 2493


Bởi vì chỉ trong vòng hai phút mà căn biệt thự của Tô Văn Tâm đã từ ba mươi lăm tỷ lên đến một trăm lẻ năm tỷ.


Tô Lam nhíu chặt lông mày.



Cô nhìn sang ghế số 17 bên cạnh.


Mỗi khi có người trả giá, ghế số 17 đề lập tức giơ bảng, hơn nữa mỗi lần tăng đều là mấy tỷ.


Dường như người kia phải lấy được căn biệt thự đó.


Cuối cùng ghế số 17 là ai?




“Một trăm lẻ năm tỷ lần một”


“Một trăm lẻ năm tỷ lần hai, còn ai muốn ra giá nữa không? Nếu như không có..”


Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén truyền đến từ hội trường: “Một trăm hai mươi hai tỷ”


Tô Lam cúi đầu nhìn qua.


Vừa nhìn là cô đã thấy vị trí số bảy trong hội trường, Tô Bích Xuân giơ bảng, vội đến mức cả mặt đều đỏ lên.


“Tô Bích Xuân?”


Tô Lam nhíu mày.


Sao cô ta lại ở đây?


Không phải là tập đoàn Tô Thị sụp đổ rồi sao?


Cô ta lấy đâu ra từng ấy tiên?


Tô Lam không hề biết rằng, sau khi Tô Bích Xuân bị Quan Triều Viễn đưa vào Diệp Sắc là đã tìm mọi cách để móc nối với những người có tiền ở Ninh Lâm.


Lần này, cũng chính là nghe nói biệt thự của nhà họ Tô bị đem đi đấu giá, nên mới cầu xin kim chủ của cô ta đưa đến đây.


Nghỉ ngờ của Tô Lam bắt đầu xuất hiện.


Đột nhiên người đàn ông trẻ ngồi cạnh Tô Bích Xuân đứng lên, anh ta giật tấm bảng trong tay cô ta xuống.


Người đàn ông ấy trông có vẻ là con nhà giàu có.


Nhưng lúc này, mặt anh ta đỏ lừ, dường như là thẹn quá hóa giận nhìn Tô Bích Xuân chäm chằm: “Cô bị điên rồi à? Một căn biệt thự nát mà đáng giá một trăm hai mươi hai tỉ, đầu cô bị kẹt cửa hỏng rồi tư?”


Mặt Tô Bích Xuân trắng bệch, cô ta vội vàng nắm lấy tay áo người đàn ông: “Anh Dư, không phải anh đã đồng ý với em là anh sẽ mua căn biệt thự này rồi sao? Anh, anh không được nuốt lời như vậy!”


Cậu Dư thu tay lại rồi đẩy mạnh cô ta ra.


Tô Bích Xuân không đứng vững đã ngã ra đất.


Cậu Dư lạnh lùng sỉ vả: “Cô tưởng cô vẫn còn là cô cả nhà họ Tô à? Giờ cô chỉ là đồ bỏ đi, rác rưởi, cô nghĩ mình đáng giá bao.


nhiêu? Tiêu vài trăm triệu chơi bời còn chấp nhận được, cô còn muốn tôi chỉ một trăm hai mươi hai tỷ, cô bị điên rồi à!”


Nói xong những lời này, cậu Dư quay người muốn đi.


Nhưng đi chưa được hai bước là đã bị bảo vệ chặn lại: “Thưa anh, anh đã giơ bảng số, nếu như không có ai ra giá, anh bắt buộc phải mua”
 
Chương 2494


Chương 2494


Đột nhiên sắc mặt của cậu Dư tái đi: “


Không phải, tôi không có giơ bảng!”



Thấy hai bên định xô đẩy, một giọng nói bất ngờ vang lên từ trên lầu hai: “Một trăm bảy mươi lăm tỷ”


Tròn một trăm bảy mươi lăm tỷ!


Dường như lần báo giá này làm cho cả hội trường đang náo loạn lại yên lặng trở lại.


Sau đó mọi người bắt đầu phản ứng lại: Giọng nói lúc nãy ra giá một trăm bảy mươi lăm tỷ là từ ghế tầng hai.




Tô Bích Xuân tái mặt, vội vàng quay đầu nhìn. Cuối cùng là aï2 Cuối cùng là ai cướp mất biệt thự nhà họ Tô?


Nhưng khi vừa quay đầu, cô ta đã nhìn thấy Tô Lam.


Bốn mắt nhìn nhau, cả người cô ta như: run lên Sao lại là Tô Lam?


Chả nhẽ… Chả nhẽ cô là số 17 ư?


Vì sao?


Vì sao luôn luôn là cô ta!


“Số 17! Cuối cùng vẫn là số 17”


Cả hội trường Lập tức vang lên những tràng cảm thán.


Mặc dù nói tòa biệt thự nhà họ Tô là tốt nhất, nhưng dù sao thì nó cũng là đồ cũ, một trăm hai mươi hai tỷ là quá hét giá.


Nhưng mà không ngờ lại có người trực tiếp tăng từ một trăm hai mươi hai tỷ lên một trăm bảy mươi lầm tỷ.


Như thế có phải là hơi quá rồi không.


,Mọi người đều lập tức cảm thấy hiếu kỳ với người số 17 này.


Nhưng vào lúc này, Tô Bích Xuân phát hiện sắc mặt Tô Lam có chút khó xử.


Cô đảo mắt, nhìn vào con số bên ngoài ghế.


Tô Lam là ghế số 181 Cũng tức là người lúc nãy ra giá không phải cô.


Nghĩ tới đây, Tô Bích Xuân mới thả lỏng được một chút.


Có thể tới đây, nâng giá tòa biệt thự nhà họ Tô lên một trăm bảy mươi lăm tỷ, chắc chăn Tô Văn Tâm sẽ không nói linh tỉnh nữa Huống chỉ cô ta ở với cậu Dư mấy hôm, mua không ít quần áo trang sức, tính ra cũng không thiệt. Chỉ là…


Cô ta bị ép làm việc ở Diệp Sắc, lấy da thịt để kiếm tiền. Một tháng còn có thể có thời gian nghỉ ngơi vài ngày.


Cô ta sẽ không trực tiếp mang số tiền đó về nhà, nếu không cha mẹ nhất định sẽ ép cô ta lấy ra.


Tô Bích Xuân còn đang suy nghĩ những chuyện này, MC ở trung tâm sân khấu lại lên tiếng: “Số 17 thật là hào phóng, một trăm bảy mươi lăm tỉ để mua tòa biệt thự kia thật là con số không thể ngờ tới. Tuy nhiên theo thường lệ tôi vẫn phải hỏi, không biết có ai còn muốn ra giá nữa không?”


MC vừa nói xong, hội trường đã có tiếng thở dài.


“Đến một trăm bảy mươi lăm tỷ rồi, còn ai ra giá được nữa?”


“Mọi người đều làm ăn kinh doanh, đâu có ngốc chứ”


“Ba mươi lăm tỷ tôi còn phải suy nghĩ đó”
 
Chương 2495


Chương 2495


“Nhưng mà, người số 17 là người như thế nào nhỉ? Sao lại có thể bỏ từng ấy tiền để mua tòa biệt thự cũ, người nọ có nhiều tiền quá không biết tiêu cái gì hay sao?”


“Vội gì chứ, sau khi các thủ tục hoàn thành đương nhiên sẽ biết đó là ai thôi”



“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần một”


“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần hai”


“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần ba…”


MC nhanh chóng hô ba lần.




Ngay khi chuẩn bị đưa ra kết luận cuối cùng, một giọng nói thờ ơ vang lên.


“Ba trăm năm mươi tỷ”


“Trời ơi!”


Nếu như một trăm bảy mươi lăm tỷ lúc nãy đã làm mọi người bàn tán không ngớt, nhưng ba trăm năm mươi tỷ này lập tức làm cho cả hội trường như sục sôi Người ở lầu một như thể bị kim đâm vào mông, lập tức đứng dậy.


Một trăm bảy mươi lăm tỷ là đã quá lắm rồi, sao lại có người dám trả ba trăm năm mươi tỷ chứt Điên rồi hay sao!


MC cũng ngây ra, có chút nghi ngờ, sau đó lắp bắp nói: “Bao… Bao nhiêu cơ?”


Giọng nói thờ ơ ấy lại vang lên: “Tai không tốt thì đừng có học người khác lên làm MC nữa”


MC ổn định lại tỉnh thần, khiếp sợ hét lớn: “Ba trăm năm mươi tỷ, ghế số 18 ra giá ba trăm năm mươi tỷ!”


Cái gì?


Số 18 ư?


Đó chẳng phải là..


Sau khi Tô Bích Xuân nghe số ghế xong, cô ta cảm thấy như sét đánh ngang tai Con ả đê tiện Tô Lam kia đang ngồi ở ghế số 18 Mà lúc này Tô Lam đang đứng dựa vào hành lang, dáng vẻ hoang mang Bởi vì lúc nãy cô vừa nghe rất rõ ràng người đàn ông bên cạnh mở lời: “Ba trăm năm mươi tỷ”


Những từ này do chính Quan Triều Viễn nói ra.


Cô tưởng mình bị ảo giác nhưng sau khi nghe MC hỏi lại, Quan Triều Viễn vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, không thèm nhấc mí mắt lên nhìn.


“Anh Quan!”


Tô Lam hoang mang quay đầu lại nhìn, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.


Quan Triều Viễn không thể nào vì thích mà bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua biệt thự nhà họ Tô, cô tuyệt đối không tin.


Quan Triều Viễn ngước nhìn khuôn mặt đang tỏ ra khiếp sợ của cô: “Không phải em nói đến đấu giá mà không mua gì thì không được sao?”


Tô Lam chết lặng.


Vậy nên anh bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua biệt thự nhà họ Tô à?


Mặc dù tòa biệt thự đó là ông ngoại tặng mẹ, vô cùng quý giá nhưng Tô Lam hiểu rõ tòa biệt thự đó giá cùng lắm chỉ năm mươi tỷ thôi.


“Anh Quan…”


Tô Lam muốn mở miệng nói nhưng lại chẳng biết nói gì Rõ ràng là hiện giờ cô không biết nên nói gì thì hợp lý.
 
Chương 2496


Chương 2496


Đầu ngón tay thon dài của Quan Triều Viễn lướt nhẹ trên mặt bàn.


Hiện tại biểu cảm trên khuôn mặt anh trông chẳng giống như vừa tiêu hết ba trăm năm mươi tỷ chút nào, ngược lại giống như vừa mua một chút thức ăn ở chợ vậy.



“Em đang lo lắng rằng tôi không có tiền à”


Những lời này của Quan Triều Viễn khiến cho cô suýt phun thẳng nước bọt ra ngoài.


“Sao anh biết? Riêng sáu chiếc Lamborghini cũng đã mất đến mấy trăm tỉ rồi đúng không?”


Quan Triều Viễn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng: “Không tồi, xem ra em khá hiểu về giá cả thị trường.”


Tô Lam: Cậu chủ Quan thân mến, trọng điểm ở đây hả?




Cô chỉ muốn hỏi anh rằng tại sao anh lại mua căn biệt thự đó.


Vốn dĩ cô còn nghĩ, nếu ba mươi lăm hay bảy mươi tỷ rơi vào tay kẻ khác, sau này cô sẽ cố gắng một chút, biết đâu lại có thể nghĩ ra ý tưởng xoay xở kiếm tiền để chuộc về.


Nhưng bây giờ là ba trăm năm mươi tỷ!


Không phải ba tỷ năm trăm triệu!


Cả đời cô đi làm chắc cũng chưa kiếm được nhiều tiền như thế.


Ngay lúc Tô Lam định mở miệng khuyên Quan Triều Viễn từ bỏ, đột nhiên có người gõ cửa.


” Cốc cốc cốc!”


Ba tiếng ngắn gọn và mạnh mết!


Ngay sau đó có giọng nói của Lục Anh Khoa vang đến: “Ông chủ”


“Nói”


Bên ngoài cánh cửa, tiếng nói cung kính của Lục Anh Khoa vang lên: “Ông chủ, người ở phòng số mười bảy muốn gặp”


Quan Triều Viễn lạnh lùng từ chối:“Không gặp”


Lục Anh Khoa còn chưa kịp đáp lại, bỗng dưng ngoài cửa có một giọng nói của người khác vang lên: “Cậu Quan, chỉ một phút thôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm mất nhiều thời gian”


Mấy giây sau, cảnh cửa trước mặt Lục Anh Khoa được mở ra.


Một người đàn ông có dáng người cao gầy, hào hoa phong nhã, khuôn mặt khôi ngô đi vào.


Tô Lam nhìn anh ta một cái khá lâu, cô luôn cảm thấy hơi quen nhưng cô không thể nào giải thích được.


Quan Triều Viễn lướt nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Cậu Tư, anh còn năm mươi giây”


Cậu Tư sao?


Tô Lam không nhịn được lại quay lại nhìn.


Người đàn ông được gọi là cậu Tư kia nghe thế thì nở một nụ cười nhã nhặn: “Cậu Quan, nếu nói như thế, vậy thì tôi sẽ nói thẳng chuyện chính luôn. Mặc dù tôi biết điều này rất bất lịch sự, nhưng tôi vẫn muốn nhờ anh một việc. Anh có thể nhường ngôi biệt thự đó cho tôi được không?”


“ Nhường cho anh à?”


Khóe miệng Quan Triều Viễn nhếch lên chế giễu, giống như đang cười nhạo người đàn ông trước mặt “Không có tiền thì không cần học người khác lấy lòng phụ nữ, kẻo làm trò cười cho thiên hạ.


Một câu nói “không chút lưu tình” của Quan Triều Viễn khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt anh ta bỗng chốc cứng đờ.


Nhưng sự bất mấn chỉ vụt qua trong giây lát, cậu Tư lập tức nói: “Làm gì đó cho người phụ nữ mình yêu là điều mà người đàn ông nào cũng có thể làm được. Không phải cậu chủ Quan đây cũng thế sao?”
 
Chương 2497


Chương 2497


Nói tới đây, cậu Tư liếc mắt nhìn sang Tô Lam.



Hình như Quan Triều Viễn không vui, anh liếc nhìn đồng hồ: “ Còn có hai mươi giây”


Cậu Tư tự nhiên phóng khoáng: “Hai mươi giây còn lại để cho hai người, tôi hiểu ý của cậu Quan. Đã làm phiền nhiều rồi, tôi xin từ biệt trước.”


Nói xong, anh ta xoay người bước đi.


Thấy người đàn ông này biết điều như vậy, Quan Triều Viễn cũng không cảm thấy khó chịu như vừa rồi Khóe miệng anh khẽ giật giật: “Nói với người phụ nữ của anh, biệt thự này ở chỗ tôi thích hợp hơn so với cô ấy”


“Cảm ơn” Bước chân của cậu Tư dừng lại.




Tô Lam ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, từ góc độ này làm đột nhiên trong đầu cô có một tia sáng lướt qua.


Người đàn ông này…


Cô chợt đứng dậy, cất bước định đi ra ngoài Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên cánh tay cô bị Quan Triều Viễn nằm chặt.


Anh dùng sức kéo một cái, Tô Lam đã ngã vào lòng anh.


Một vòng tay to lớn giam cầm cô trong lòng mình.


Khuôn mặt Quan Triều Viễn lạnh như băng, giọng nói của anh không vui: “Ngay trước mặt anh, em nhìn lén anh ta ba lần rồi chẳng lẽ không đủ à? Giờ còn định chạy theo anh ta, trong khi rố ràng anh cũng nhìn thấy?”


Những lời của Quan Triều Viễn khiến cho Tô.


Tô Lam hơi ngạc nhiên: * Không phải, chẳng qua tôi thấy anh ta trông hơi quen”


“Anh ta là bạn trai hiện tại của bạn gái cũ của anh trai em, em quen cái gì?”


Giọng nói Quan Triều Viễn càng thêm không vui khi nghe cô nói thế.


Vừa rồi nếu không phải tên họ Tư kia chạy nhanh, thì có khi anh đã ra tay trừng trị anh ta rồi.


“Đúng là anh ta.”


Đột nhiên vẻ mặt của Tô Lam trở nên lạnh như băng.


Quan Triều Viễn nhìn cô.


Cô nhóc này không nhận ra người đàn ông kia, cho nên mới nhìn anh ta nhiều như vậy.


Sau khi hiểu được điều này, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú kia mới dịu dàng một chút.


“Sao em phản ứng chậm thế nhỉ?”


Tô Lam lên tiến: “Không phải do tôi phản ứng chậm, tôi làm gì nhớ những người đàn ông không quan trọng chứ?”


Hơn nữa, trước đây cô cũng chỉ nghe được từ mấy tin tức bên lề đường. Nghe nói Mộ Mãn Loan đã leo lên người một chàng trai giàu có. Ngày hôm đó khi đang đi quay phim, cô tình cờ nghe được từ trợ lý của Mộ Mẫn Loan có nhắc đến cậu Tư.


Lúc ra cửa chỉ nhìn lướt qua một nửa khuôn mặt, làm sao cô nhớ được chứ?


Tô Lam không biết rằng, những lời này của cô vô hình đã lấy được lòng cậu Quan của chúng ta.


Suy cho cùng, chỉ cần nghe tiếng bước chân là cô có thể phân biệt được Quan Triều Viễn.
 
Chương 2498


Chương 2498


Đây chính là khác biệt giữa hai người.



Thứ anh muốn đã có trong tay, Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam chuẩn bị rời đi.


Hai người vừa mới ra tới cửa thì đã thấy cậu Tư cùng với Mộ Mãn Loan đã đi đến trước mặt.


Trông thấy Tô Lam, Mộ Hà Loan vội đứng lại.


Lúc này, trên khuôn mặt nghìn năm giá lạnh kia để lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Tô Lam”


Tô Lam lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Mộ bị mất trí nhớ rồi à? Cô đã quên những gì tôi nói lúc trước nhanh như vậy sao?”




Cậu Tư nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bị đối xử như vậy thì không khỏi nhíu mày.


Hình như Mộ Mẫn Loan cũng không thèm để ý: “Tôi không quên.


“Tốt nhất là cô đừng quên. Dù vậy nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, tôi không bao giờ muốn thấy điều này xảy ra một lần nữa trong tương lai. “


cậu Tư đứng ở bên cạnh có chút không chịu nổi: “Cô Tô, Mãn Loan biết ngôi biệt thự đó là quà sinh nhật của ông nội tặng cho mẹ cô, cuối cùng là để lại cho anh trai cô, cho.


nên cô ấy mới khăng khăng muốn lấy”


Anh ta còn chưa nói xong là đã bị Tô Lam mở miệng cắt ngang: “Đúng, nếu đã biết đây là đồ để lại cho anh trai tôi, vậy anh có tư cách gì để lấy nó?”


Cậu Tư khẽ nhíu mày, anh ta đưa tay định kéo Mộ Mẫn Loan rời đi.


Mộ Mẫn Loan hơi nghiêng người, cô ta né tránh sự đụng chạm của anh ta.


Cô ta quay đầu nhìn Tô Lam. Trên mặt cũng không xuất hiện chút tức giận nào, ngược lại còn để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.


Năm năm qua cô ta ở cùng anh ta, cậu Tư chưa bao giờ thấy cô ta nở nụ cười như thế này.


* Tô Lam, cô đừng giận. Chỉ là tôi không muốn ngôi biệt thự này rơi vào tay người khác thôi. Nếu tôi biết hiện tại nó là của cậu Quan, tôi cũng sẽ không nghĩ gì nhiều. Cô yên tâm đi”


Giọng nói của Mộ Mẫn Lan rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không quan tâm đến thái độ ác liệt của Tô Lam lúc này.


Nhưng càng như vậy, Tô Lam lại càng cảm thấy vô cùng tức giận.


Mỗi lần đối đầu với Mộ Mẫn Loan, cô đều cố gắng dồn hết toàn bộ sức lực.


Nhưng khi thấy thái độ này của Mộ Mẫn Loan, cô cảm thấy giống như mình đang đánh một quyền vào vải bông, một chút cảm giác sảng khoái sau khi trả thù cũng không có, ngược lại còn bực bội thêm.


* Một người phụ nữ cố níu chuyện bạn trai cũ mãi không buông, bạn trai hiện tại cũng không ngăn cản, ngược lại còn vội giúp cô ta.”


Tô Lam hừ lạnh một tiếng, cô quay đầu nhìn sang cậu Tư.


“Nói thật, tấm lòng của cậu Tư to lớn quát”


Sau khi ném ra câu đó, Tô Lam quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình “Cậu Quan, chúng ta đi trước chứ?”


Ở cạnh Tô Lam lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy cô gái nhỏ này dữ dằn như thế.


Nhưng lúc cô gái nhỏ quay đầu nhìn mình, lại là bộ mặt kiêu kỳ dễ thương, khác hẳn bộ dạng nhe nanh múa vuốt khi nấy.


Khóe miệng Quan Triều Viễn bất giác cong lên một vòng cung nhàn nhạt, anh nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Được!”
 
Chương 2499


Chương 2499


Hai người xoay lưng rời đi, bóng lưng hai người họ vừa khuất, nụ cười trên môi Mộ Mẫn Loan ngay lập tức tắt ngấm.



“Mãn Loan, cô ấy còn có chút trẻ con, em đừng quá để bụng những lời cô ấy nói.”


Cậu Tư an ủi.


Mộ Mẫn Loan xoay người bước ra cũng chẳng quay đầu lại: “Cô ấy nói không sai, thật sự là em đã quá để ý đến bạn trai cũ, chỉ có anh từ trước đến giờ không nhìn thấy rõ mà thôi.”


Nói xong, cô ta bước lên chiếc Porsche đang đậu trước cửa.


Nét mặt cậu Tư thoát chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần lại anh ta bước theo Mẫn Loan lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Mẫn Loan, hay là chúng ta đính hôn đi!




Đính hôn ư?


Mẫn Loan thấy tim mình nhói lên, cô ta đưa mắt nhìn dòng người tấp nập bên ngoài lớp cửa kính.


Nếu đã không phải là người đó, vậy thì mình cưới ai, có hạnh phúc không? Có quan trọng gì đâu?


Một lúc lâu sau, cô ta mới khẽ nhận lời: “Ừm!”


Cậu Tư thoáng chốc tưởng mình nghe nhầm, anh ta vội vàng xông tới, ngây ngẩn nằm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của Mãn Loan.


“Em nói thật không? Em thật lòng đồng ý đính hôn với anh sao?”


Mộ Mãn Loan lạnh nhạt rút tay ra, dửng dưng hỏi: “Đính hôn với anh và với người khác, có gì khác nhau không?”


Chiếc Bentley Flying Spur bon bon di chuyển trong dòng xe cộ đông đúc.


Quan Triều Viễn quay sang nhìn Tô Lam còn đang ngây người suy nghĩ.


“Lần đầu tiên anh thấy em hung dữ với người khác như vậy”


Tô Lam ngẩn ra, nhưng sau đó cô mau chóng tỉnh táo lại: “Cậu Quan có thất vọng không?


Lễ nào trong lòng anh, cô phải là một cô gái ngoan, người khác nói gì cũng không được đáp trả, không được phản kháng ư?


“Thất vọng thì không hẳn, chỉ là có chút bất ngờ”


Bất ngờ à?


Cô còn chưa kịp trả lời anh, Lục Anh Khoa ngồi phía trước đã xoay người đưa qua một xấp tài liệu.


“Ông chủ, đã làm xong thủ tục rồi”


Quan Triều Viễn gật đầu, tiện tay nhận xấp tài liệu, sau đó anh lại quay đầu nhìn Tô Lam: “Lúc nãy người họ Tư đó nói, làm mọi điều có thể cho người phụ nữ của mình là việc đáng nên làm, em nghĩ sao về lời này?”


Tô Lam sững người.


Tuy cô không có chút ấn tượng tốt nào đối với người họ Tư này, nhưng những lời anh †a nói không hề sai.


Một người đàn ông có đủ năng lực, dùng hết khả năng mình có để đem lại niềm vui hạnh phúc cho người phụ nữ mình yêu, là việc làm chính đáng.


Nghĩ đến đó, cô nhẹ gật đầu.


“Tôi thấy nói như vậy cũng chẳng có gì sai, nếu đã thực lòng yêu thương ai đó thì nhất định sẽ muốn tặng cho người ấy tất cả những điều tốt nhất trong khả năng của mình”
 
Chương 2500


Chương 2500


Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn sang Quan Triều Viễn: “Cậu Quan, anh nói với tôi chuyện này để làm gì?”


Im lặng một hồi, Quan Triều Viễn nghiêm trang gật đầu: “Em nói đúng!”



Lời còn chưa dứt, anh đã đưa xấp hồ sơ trong tay cho Tô Lam: “Vậy nên, tặng cho em thứ này!”


“Gì vậy?”


Tô Lam cau mày, cô nghi ngờ cầm xấp hồ sơ rồi lại nhìn Quan Triều Viễn một cái: “Cho tôi sao?”


Cô vừa nói vừa lấy giấy tờ bên trong túi tài liệu ra xem.


Bên trong chính là hợp đồng đấu thầu căn biệt thự nhà họ Tô.




Nghĩ đến những mảnh giấy trị giá ba trăm năm mươi tỈ trên tay mình, áp lực trong lòng Tô Lam tăng lên gấp bội.


Ánh mắt cô dời lên, nhìn đến dòng đầu trên bản hợp đồng.


Chủ sở hữu là tên của cô!


“Bang!”


Trong đầu Tô Lam như có một luồng điện xet qua, khiến cho cả người cô phát ngốc.


“Sao có thể?”


“Chủ sở hữu sao lại là mình được?”


Quan Triều Viễn bỏ ra hơn ba trăm năm mươi tỷ để mua căn biệt thự này, rồi lại âm thầm tặng nó cho mình sao?


Quan Triều Viễn vốn nghĩ rằng sau khi nhìn thấy bản hợp đồng này, cô gái nhỏ này sẽ vui mừng nhảy vào lòng mình. Nào ngờ đâu đợi một hồi lâu, Tô Lam vẫn không có chút phản ứng.


Anh nghỉ ngờ quay đầu nhìn qua, chỉ thấy gương mặt cô trắng bệch, ngón tay cũng gần như trắng bệch níu chặt xấp hồ sơ, Quan Triều Viễn cau mày.


Cô bình tĩnh đặt bản hợp đồng vào trong túi, sau đó cẩn thận cài lại miệng túi, trả lại vào tay Quan Triều Viễn.


“Cậu Quan.”


“Đừng nói những câu đại loại như: thứ này quá quý giá, em không thể nhận… anh không thích nghe.”


Biểu cảm trên mặt Tô Lam cứng lại.


“Cho dù anh không muốn nghe, những điều nên nói tôi vẫn phải nói. Trị giá bản hợp đồng này là ba trăm năm mươi tỷ, đây không phải con số nhỏ, tôi thật sự không nhận được.”


Quan Triều Viễn lười biếng ngả người ra sau, hai chân thanh lịch bắt chéo lên nhau.


“Vậy nghĩa là những câu vừa rồi em nói với anh đều là giả dối sao?”


Tô Lam ngẩn ra một chốc mới phản ứng lại, mặt cô đỏ bừng: “Có gì đó sai sai?”


Lúc nãy rõ ràng đang phân tích chuyện của Mộ Mãn Loan và cậu Tư.


Hai người kia kẻ có tình người hữu ý, lại còn sắp đính hôn, sao có thể lấy chuyện của mình ra so sánh với họ được?


“Tôi…chúng ta với hai người họ không giống nhau!”


Trong lòng Tô Lam có chút hoảng loạn, cô ấp úng không biết phải nói gì.


Quan Triều Viễn nheo mắt, khẽ nghiêng người sang chỗ cô.


Tô Lam hoảng hốt, trốn về phía sau theo phản xạ.


Hai người kẻ tiến người lùi, cô nhanh chóng bị anh vây vào góc xe.


Tô Lam hoảng sợ ngẩng đầu, toàn thân bị hơi thở của người đàn ông này bao trùm.
 
Chương 2501


Chương 2501


Anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Nói thử xem, sao lại không giống nhau?”


Trong giọng nói của anh mang theo chút lạnh lùng, đôi mắt đẹp lóe lên một chút nguy hiểm.



Lúc này Tô Lam thật sự hiểu cảm giác muốn chết cho xong Con người này ngang nhiên uy hiếp mình như vậy, làm sao mình có thể nói chuyện cho đàng hoàng đây?


“Ừm”


Thấy đến lúc này rồi mà Tô Lam vẫn còn phân tâm suy nghĩ đâu đâu, Quan Triều Viễn có chút không hài lòng nheo mắt lại.


“Tôi nói tôi nói” Tô Lam lập tức tiếp lời: “Anh ta, bọn họ là người yêu của nhau.




Nghe…Nghe nói còn sắp đính hôn rồi.


Còn…Còn…Chúng ta…”


Dường như đoán được cô sắp nói gì tiếp theo, Quan Triều Viễn lập tức ngắt lời: “Nói cho cẩn thận”


Tô Lam nghẹn lời Đầu Quan Triều Viễn cúi càng lúc càng thấp, đến hơi thở cũng càng lúc càng áp sát vào mặt cô.


Tô Lam hốt hoảng quay mặt đi nơi khác.


Quan Triều Viễn chống tay trái lên thành ghế giam cô lại Tay phải anh cũng không để yên, từng ngón tay thon dài đặt trên đùi cô từ từ men dần lên trên.


Mỗi một lần như vậy, cơ thể Tô Lam bất giác run lên từng hồi Đột nhiên đôi mắt của Quan Triều Viễn tối sầm lại, cô quá nhạy cảm rồi.


Nhìn cô như vậy, dường như anh lại phát hiện ra một điều thú vị trên cơ thể cô.


Người đàn ông vừa đe dọa vừa dụ dỗ: “Nói đi”


Toàn thân Tô Lam run rẩy, đến đầu quả tim cũng bắt đầu run lên: “Bọn họ…Bọn họ không thật lòng với nhau, cậu Tư nhìn qua có vẻ nhiệt tình nhưng thật ra chỉ là giả vờ, còn chúng ta không hề giống bọn họ”


“Tiếp tục” Quan Triều Viễn gật đầu hài lòng.


Vẫn còn muốn tiếp tục nữa ư?


Tô Lam cảm thấy mặt của mình sắp bị nướng chín rồi Tô Lam cầm lấy bàn tay Quan Triều Viễn đang dùng để chiếm tiện nghi của mình, cô làm nững nhẹ nhàng nói: “Cậu Quan…”


Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm.


Gần đây cô nhóc này càng ngày càng biết cách làm nũng, càng dùng càng thành thạo.


Nhưng lần này…


Quan Triều Viễn vươn tay ôm cô vào lòng: “Lần này cho dù em có làm nũng cũng không thoát được tội.”


Nếu anh không ép buộc cô nhóc này thì cô sẽ không hiểu rõ tình cảm của mình.


Để mỗi lần cô khỏi phải tự gạt người dối mình.


Tô Lam: ”…”


Hừi Cái tên khốn này!


Không biết cuối cùng hôm nay anh đã uống nhầm thuốc gì?


Thậm chí ngay cả mình làm nũng mà cũng không có tác dụng.


“Em nói nghe xem, chúng †a khác bọn họ như thế nào?”
 
Chương 2502


Chương 2502


“Anh, bỏ tôi ra đi…” Tô Lam nghẹn ngào cầu xin Nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô, ánh mắt Quan Triều Viễn lại càng tối hơn: “Vậy thì hãy nói đi”


Tô Lam ủ rũ gục vào bờ vai anh, cô vô cùng ngượng ngùng nói: “Chúng ta, chúng †a không phải giả vờ yêu nhau, chúng ta là tâm đầu ý hợp, tương thân tương ái, thân thể không thể có đôi cánh phượng đủ màu để bay cùng nhau, nhưng có tâm linh tương thông.”



Thấy cô sợ hãi đến thơ cũng nói ra được, trong mắt Quan Triều Viễn thoáng qua ý cười.


Hôm nay chỉ đến đây thôi!


Cô nhóc của anh bướng bỉnh ngang ngược như vậy, nếu ép quá sẽ bị phản tác dụng “Thành ngữ và thơ đều dùng rất tốt”


Quan Triều Viễn kết thúc cuộc tra tấn ngọt ngào này, đôi mắt của anh hiện lên sự cưng chiều và dịu dàng chưa từng có từ trước đến nay.




Tô Lam yếu ớt dựa vào lòng anh.


Tốt em gái của anh ý!


Đồ không biết xấu hổ.


Vậy mà anh dám đùa giỡn lưu manh ở trên xe.


Đằng trước cô có rất nhiều người đi qua đi lại, cô đã không còn mặt mũi nhìn mọi người nữa rồi.


Sau khi trêu chọc Tô Lam xong, Quan Triều Viễn thỏa mãn buông cô ra.


“Nếu chúng ta đã tâm đầu ý hợp như vậy, thân thể không thể có đôi cánh phượng đủ màu để bay cùng nhau, Nhưng nếu đã tâm linh tương thông, thì có phải em cũng như thế không? Chúc em sinh nhật vui vẻ nha.”


“Cái gì cơ?”


Tô Lam sững người, sau đó mới nhớ ra.


Hôm nay là sinh nhật của cô, thế mà cô còn quên mất sinh nhật của bản thân.


Nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói ngày sinh nhật của mình cho Quan Triều Viễn, thế mà anh có thể biết được.


Hóa ra tất cả mọi thứ anh chuẩn bị hôm nay là vì muốn tặng quà sinh nhật cho cô.


Lúc này trong lòng Tô Lam cảm thấy vô cùng ấm áp.


Cô muốn mở miệng nói, nhưng không biết phải nói gì?


Người đàn ông này vừa bá đạo vừa xấu xa, thế mà cũng có lúc thật chu đáo, cẩn thận.


Phải nói rằng, anh tặng món quà sinh nhật này còn quý giá hơn tất cả mọi thứ.


“Cảm… Cảm ơn anh.”


Tô Lam cầm chặt túi hồ sơ vào trong tay, sau đó cô vội vàng ôm nó vào lòng.


Quan Triều Viễn nhìn thấy hành động của cô, anh do dự một lúc rồi mới nói: “Người cha thật sự của hai đứa nhóc, em có từng nghĩ muốn đi tìm anh ta không?”


Đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn muốn làm một việc mà phải suy nghĩ đắn đo.


Anh muốn nói cho Tô Lam biết, người đàn ông điên cuồng với cô trong buổi tối năm năm trước chính là anh.


Nhưng anh lại nghĩ đến phản ứng của Tô Duy Hưng sau khi biết sự thật vào ngày hôm đó Đây không phải lần đầu tiên anh giữ mọi việc trong lòng.


Có những khi thứ mà mình càng quý trọng, thì bản thân càng trở nên cẩn thận hơn.
 
Chương 2503


Chương 2503


Sau khi Tô Lam nghe xong những lời này, khuôn mặt hơi tái đi Sao đột nhiên Quan Triều Viễn lại hỏi vấn đề này.


Chẳng lẽ anh ấy đang ghen ư?



Theo tính cách thường ngày của anh, câu trả lời này nhất định phải suy nghĩ kỹ càng rồi nói, nếu không rất dễ khiến anh tức giận.


Sau một hồi suy nghĩ, Tô Lam ngập ngừng nói.


“Đương nhiên là không mui Quan Triều Viễn ngạc nhiên nói: “Thật ư?”


Dường như sợ Quan Triều Viễn không tin, Tô Lam vội vàng giải thích “Đương nhiên là thật, kể từ khi tôi có hai đứa con đã thề răng sẽ không có bất cứ quan hệ nào với cha của bọn chúng”


Nét mặt Quan Triều Viễn thâm trầm: “Nếu anh ta đến tìm mẹ con em thì sao?”




Tô Lam nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của anh, còn tưởng rẵng anh đang tức giận: “


Cho dù bây giờ anh ta có đứng trước mặt tôi thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không chấp nhận.”


Quan Triều Viễn vốn đã chuẩn bị một đống lời cần nói, nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Tô Lam kiên quyết như vậy, lúc này anh có chút do dự.


Chân tướng sự việc đã đến bên miệng, nhưng từ ngày này qua ngày khác cứ phải nuốt ngược trở lại Nửa tiếng sau là bọn họ đã trở về biệt thự.


Hai đứa trẻ đã không còn kiên nhẫn đợi đã đi ngủ trước.


Tô Lam đi vào phòng tắm, khi cô chuẩn bị tầm thì phát hiện Quan Triều Viễn cũng theo vào.


“Cậu Quan”


Tô Lam ôm bộ đồ ngủ, khuôn mặt của cô nhìn anh đầy vẻ đề phòng.


Bản thân muốn đi tắm thế mà anh ý cũng theo vào.


Thế không phải là muốn cùng nhau tắm ưi Nhìn bộ dạng đề phòng của cô, đột nhiên Quan Triều Viễn muốn trêu chọc cô một chút.


Anh vừa đi vào vừa lấy tay cởi cúc áo.


“Chẳng phải muốn đi tắm sao? Tại sao em vẫn chưa cởi quần áo”


Anh không ra ngoài thì làm sao tôi dám cởi?


Thấy cô không nói gì, Quan Triều Viễn nheo mắt lại: “Hay là muốn anh giúp em?”


“Không cần, không cần, tôi có thể tự làm được”


Tô Lam vội vàng trốn vào trong góc, cô chậm chạp cởi cúc áo.


Cô nhớ tới cảnh tượng ở trên xe lúc nấy.


Nếu lúc này mà để anh giúp, không chừng anh lại giở trò cũ.


Khi cúc áo thứ ba được cởi ra, tay của Tô Lam đã bắt đầu run rẩy.


Bởi vì cô đang mặc một chiếc váy dạ hội, cho nên ở phía trong không mặc gì, làm sao có thể cởi trước mặt anh “Như vậy là muốn anh tới giúp phải không?”


Đột nhiên giọng nói trâm thấp của người đàn ông phát ra đãng sau dọa cô sợ hết hồn.


Tô Lam quay người lại theo phản xạ tự nhiên.


Cô trượt chân cả người ngã vào trong bồn tắm *Á áI Sắc mặt Quan Triều Viễn lạnh đi, anh vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, sau đó quay một vòng Bùm bùm!


Hai người cùng nhau ngã vào trong bồn tắm.
 
Chương 2504


Chương 2504


Nước bắt tung tóe khắp nơi, hai người đều bị ướt hết.


“Hựi”



©ó tiếng rên vang lên bên tai, Tô Lam mới sợ hãi vội vàng bò dậy.


Bởi vì có Quan Triều Viễn đỡ phía dưới nên cô không có bị thương.


Tuy nhiên, Quan Triều Viễn lấy tay ôm chặt vai trái của mình, anh nhíu mày lại, hình như là đã bị thương rồi.


“Anh sao vậy?”


Tô Lam vội vàng sờ soạng vai bên trái của anh.




Cô kéo tay trái của anh rồi cởi áo sơmi ra, cô thực hiện những động tác này vô cùng lưu loát, thâm chí lưu loát đến Quan Triều Viễn nhìn thấy vậy cũng phải sửng sốt.


“Hỏng bét, bị bầm rồi” Tô Lam cau mày.


Nghe nói trước kia Quan Triều Viễn đã từng đi bộ độ ¡ vậy trên người anh cũng không có chút mỡ thừa nào.


Thân hình anh rất nhanh nhẹn, những cú va chạm thông thường không thể làm anh bị thương được.


Nhưng vừa rồi anh đã đỡ cô nên bị va đập khá nhiều, vả lại còn trực tiếp đập mạnh vào cả một bồn nước to như vậy.


“Để tôi đi lấy thuốc bôi.” Tô Lam đứng lên khỏi mặt nước đang xao động, cô nhấc chân bước ra ngoài.


Nhưng anh không biết rằng chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã dính sát vào.


người cô, phác họa ra dáng người mảnh mai của cô, Cặp mắt của Quan Triều Viễn tối sầm lại, anh kéo mạnh cánh tay của cô.


“ÁI” Tô Lam khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã nhào vào vòng tay của anh, một đóa bọt nước nữa lại văng lên.


“Anh buông tôi ra, anh bị thương rồi, bây giờ tôi phải đi lấy thuốc… ÁI”


Là một nụ hôn rất cuồng nhiệt rơi xuống Nhiệt độ ngày càng nóng lên rồi.


Hai tiếng sau.


Cả người Tô Lam gần như bị treo trên thành bồn tắm. Toàn thân cô ướt sũng, cũng không biết là mồ hôi hay là nước trong bồn tắm Cô không còn một chút sức lực nào nữa.


Vào lúc này cô chỉ có thể để mặc cho Quan Triều Viễn đỡ đầu gối của cô và giúp cô bôi thuốc.


“Tôi từ chối” Tô Lam yếu ớt lên tiếng.


“Từ chối không có hiệu quả.”


Vừa nấy Quan Triều Viễn đã ăn cô sạch sẽ từ trong ra ngoài. Lúc này tâm trạng của anh thật sự vô cùng tốt Tô Lam buồn khổ cắn môi. Cô nhìn Quan Triều Viễn đang nghiêm túc bôi thuốc cho mình lẩm bẩm: “Thật là độc tài và ngang ngược!”


Khóe miệng của Quan Triều Viễn hơi nhếch lên: ” Được, vậy anh sẽ nghe xem em muốn nói gì.”


Gương mặt của Tô Lam đỏ bừng mắc cỡ: “Sau này… Có thể đừng ở chỗ này…”


Ở chỗ này làm mấy cái chuyện không thể nói ra Sau khi Quan Triều Viễn giúp cô bôi một loại thuốc tốt, anh dùng băng chống thấm nước để băng lại vết thương cho cô.


“Hồi nấy lúc anh vừa vào cũng không định tắm chung với em đâu, anh chỉ muốn giúp em bôi lại thuốc mà thôi.”


“Gì chứ?”


Vừa nghe đến đó, Tô Lam đã trợn to hai mắt.


“Là tại em hiểu lầm thôi, nếu không thì e rằng sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này đâu”
 
Chương 2505


Chương 2505


Quan Triều Viễn khuyu gối và chống hai tay lên thành bồn tầm, anh nói bằng vẻ cao ngạo và ngang tàng: “Bởi vậy hồi nấy anh hiểu là em đang mời gọi anh đó.”



“Gì chứ? Tôi mời gọi anh sao?” Thiếu chút nữa là Tô Lam cười vào bản mặt của anh rồi.


Cô sống đến chừng này tuổi và đã gặp qua không ít kẻ mặt dày vô liêm sỉ. Nhưng thật sự đây là lần đầu tiên cô gặp phải thể loại không biết xấu hổ, ăn may mà còn thích vỗ ngực khoe mẽ như thế này.


Ngay khi cô tức giận đến mức không thể kiềm chế được bản thân, Quan Triều Viễn đã vớt cô ra khỏi mặt nước.


Vốn dĩ Tô Lam muốn vùng vẫy chống cự, nhưng mà vào lúc này, người bị anh ức hiếp thậm chí còn không đủ sức mà nhấc ngón tay lên.




Quan Triều Viễn quấn khăn tắm cho cô và bế cô đặt lên giường.


Cơ thể vừa chạm đến giường, Tô Lam đã “vèo” xuống nằm lăn như một con cá, chui tọt vào trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt †o tròn và trong veo.


Quan Triều Viễn cúi đầu hôn “chụt” một cái vào môi cô: “Anh còn có một số việc phải xử lý, em ngoan ngoãn ngủ trước đi nhé.”


Bởi vì bây giờ thật sự mệt đến lả người, cho nên Tô Lam ngủ rất sâu.


Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy là đã phát hiện trên giường chỉ còn lại một mình cô.


Cuối cùng Quan Triều Viễn không hề qua ngủ, cô cũng không biết anh đã rời đi lúc nào nữa. Cô chỉ biết là eo của mình rất đau.


Sau khi rửa mặt xong, cô đi xuống lầu.


Vú nuôi vừa nhìn thấy cô là đã xoay người đi vào trong phòng bếp bưng bữa ăn sáng ra ngoài:”Thưa mợ chủ, sáng nay sau khi cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ đến nhà trẻ thì qua công ty trước rồi. Cậu chủ dặn tôi nói lại với mợ chủ.”


“Tôi biết rồi: Người này thật sự rất cưồng công việc mà. Nhưng Tô Lam cũng không phải không biết điều đó.


Trước khi quen cô, mỗi ngày Quan Triều Viễn chỉ ngủ khoảng ba hoặc bốn tiếng, tất cả thời gian còn lại anh đều dành cho công việc.


Nhưng mà bây giờ cũng khối lượng công việc y như vậy, nhưng anh dành phần lớn thời gian của mình ở bên cạnh Tô Lam, vì thế có thể tưởng tượng được những lúc khác anh bận bịu đến nhường nào.


Sau khi ăn sáng xong, Tô Lam đi đến trường vì sáng hôm nay cô có hai tiết học.


Do vận động quá sức vào tối hôm qua nên cả buổi sáng nay tinh thần của cô không được thoải mái lảm.


Giáo sư nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của cô không được tốt lắm, nên bảo cô về nghỉ ngơi trước đi.


Tô Lam cũng không khách sáo, cô định đi mua một ít đồ ăn ở cổng trường rồi về ký túc xá nãm nghỉ một lúc.


Vừa đi qua cái đình nhỏ bên cạnh hồ.


nước phía sau trường học, cô nhìn thấy một bóng người chạy vụt vào trong, sau đó năm nhoài lên bàn đá khóc nức nở: “Hu hu hu, tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”


Hình như cô gái đó đang khóc lóc rất đau khổ, toàn thân run rẩy, bàn tay co lại thành nắm đấm đang đấm liên tục không ngừng lên bàn đá.


Sau khi khóc lóc được chừng hai phút, bỗng nhiên cô gái ấy cảm thấy như có người nào đó chạm vào vai của mình.


“Liễu Minh Hoa, là cô hả?
 
Chương 2506


Chương 2506


Tô Lam vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng người đang nằm khóc ở đây lại là Liễu Minh Hoa.



Liễu Minh Hoa nhào vào vòng tay của Tô Lam, chỉ cảm thấy lồng ngực của cô rất ấm áp: “Tô Lam à, chẳng lẽ tôi thật sự đang mơ mộng hão huyền à, tôi là con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Có phải tôi không nên thích bác sĩ Nhan không?”


Liễu Minh Hoa thật sự thích Nhan Thế Khải sao?


Tô Lam cúi đầu nhìn cô ta: “Cô và Nhan Thế Khải… Đã xảy ra chuyện gì sao?”




Liễu Minh Hoa nghẹn ngào buông cô ra, cô ta vừa lau nước mắt vừa nói: “Thật ra tôi luôn biết là bác sĩ Nhan thích cô, cho nên tôi luôn đè nén tình cảm của mình dành cho anh ấy ở trong lòng. Sau này khi cô rời khỏi bệnh viện trung tâm rồi, tôi cảm thấy tôi có thể tỏ tình với bác sĩ Nhan, cho nên hôm qua…Nhưng mà anh ấy đã từ chối tôi rồi. Anh ấy nói chỉ xem tôi là em gái thôi, còn bảo tôi đừng hiểu lầm nữa”


Càng nói Liễu Minh Hoa càng đau lòng, hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã: “Vừa nãy tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng mà anh ấy cúp máy không nghe điện thoại của tôi Sau đó anh ấy gửi cho tôi một tin nhản nói là tôi hãy công tác cho tốt và đừng nghĩ ngợi quá nhiều”


Đầu óc Tô Lam trở nên tối tăm thâm nghĩ: “Điều này đúng là có hơi giống phong cách làm việc của Nhan Thế Khải”


“Tô Lam à, tôi nghĩ thông suốt rồi. Tôi sẽ không thích anh ấy nữa. Tôi sẽ chỉ xem anh ấy là một người bạn bình thường như trước đây thôi. Làm một người bạn đồng nghiệp bình thường là được rồi. Tô Lam à, bây giờ.


bác sĩ Nhan không chịu nghe điện thoại của tôi. Cô có thể giúp tôi hẹn anh ấy ra, được không? Thật ra tôi biết bác sĩ Nhan luôn muốn gặp cô, anh ấy còn nhờ tôi nói giúp với cô và khuyên cô chịu gặp anh ấy một lần Lúc đó là vì tôi ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân nên luôn không tìm cơ hội để nói với cô chuyện này.”


Tô Lam đưa mắt nhìn cô ta: “Cô nói đàn anh muốn gặp tôi sao?”


Liễu Minh Hoa vội vàng gật đầu: “Tô Lam à, cô giúp tôi có được không? Gặp được anh ấy rồi thì tôi sẽ nói rõ ràng với anh ô hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác với anh ấy nữa”


Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang đầm đìa nước mắt của Liễu Minh Hoa, Tô Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ gọi điện cho.


đàn anh sau, nhưng tôi không thể đảm bảo là anh ấy có chịu ra gặp hay không. Vả lại điều quan trọng nhất là tôi gặp anh ấy đơn Í muốn, chứ không hề liên quan gì cô. Cô và anh ấy phải tự giải quyết vấn đề giữa hai người, tôi chẳng mong dính líu gì đến chuyện của hai người đâu”


“Tôi bảo đảm”


Tô Lam gật đầu, sau đó xoay người rời đi Nhìn theo bóng lưng khuất dần của Tô Lam, Liễu Minh Hoa cúi đầu buồn bã, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập bóng tối u ám Lúc nãy giọng điệu nói chuyện của cô ta với mình, rõ ràng có cảm giác rất lạnh nhạt.


Hay là do mình lỡ thích người đang theo đuổi cô, nên cô mới nói chuyện xa lạ như vậy?


Rõ ràng là cô không hề thích Nhan Thế Khải, lẽ nào cô không thể rộng lượng với mình một chút sao?


Tác hợp cho mình với Nhan Thế Khải cũng đâu phải là vấn đề gì to tác chứ? Cô cho rằng cô thanh cao lắm hay sao?


Cũng đâu phải mình giành giật những thứ thuộc quyền sở hữu của cô đâu?


Đã có được người đàn ông hoàn hảo như Quan Triều Viễn rồi mà cô vẫn tiếc nuối không muốn để Nhan Thế Khải đến với mình.


Từ trước đến giờ Liêu Minh Hoa cũng không phải là người dễ dàng đầu hàng số phận.


Nếu Tô Lam đã mời Nhan Thế Khải thì anh ấy nhất định sẽ đến dự. Lúc đó sẽ là cơ hội cuối cùng của mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom