Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2427


Chương 2427


Tô Duy Hưng mặc dù chỉ có bốn tuổi, nhưng cậu bé đã nhận diện được hầu hết các chữ.


Nhìn thấy Nhan Thế Khải cứng đờ đưa báo cáo giám định qua, cậu bé nhanh chóng mở túi ra, nhanh nhẹn lật đến trang cuối cùng.



Lúc này, Quan Triều Viễn đang ngồi trong chiếc xe Lincoln, trong lòng cũng thắt lại khó tả.


Qua tấm kính dày đặc, anh nhìn chäm chằm vào biểu cảm của Tô Duy Hưng.


Anh phát hiện cậu nhóc này không biết đã nhìn thấy những gì, đột nhiên lại sững sờ.


Một lúc sau, cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nhìn lấy Nhan Thế Khải “Chú Nhan, chắc chắn là không sai đúng không ạ?”


Ánh mắt của Nhan Thế Khải sâu xa, anh ấy bất giác liếc nhìn về phía ven đường.




Chợt nhìn thấy chiếc xe Lineoln đang đậu ở bên đường.


Tài xế ngồi ở hàng ghế đầu rất quen mắt.


Nhìn thoáng qua, anh liền nhận ra đó chính là cấp dưới đi theo Quan Triều Viễn.


Sắc mặt đột nhiên trở nên buồn bã, Nhan Thế Khải đưa tay ra sờ vào đầu của Tô Duy Hưng: “Đây là báo cáo của tổ chức quyền uy, đương nhiên là sẽ không sai rồi”


Tô Duy Hưng sắc mặt tái nhợt.


Sau một hồi sửng sốt, cậu bé đưa tay ra xé bản báo cáo giám định thành từng mảnh, nhanh chóng chạy ra ngoài.


“Duy Hưng”


Nhan Thế Khải sắc mặt thay đổi, đang chuẩn bị đuổi theo.


Nhưng Duy Hưng đã chặn một chiếc xe buýt lại và nhanh chóng ngồi lên trên.


Nhan Thế Khải đuổi đến bên đường thì xe buýt đã nổ máy, anh ấy chỉ đành bất lực đứng yên tại chỗ.


Nằm đấm buông thống bên hông đột nhiên siết chặt lại, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ áy náy: Xin lỗi.


Chú thực sự không thể từ bỏ mẹ của các cháu được.


Nếu như đó là một người khác, có lẽ…


Nhan Thế Khải thở dài thườn thượt rồi quay người trở lại bệnh viện.


Cửa xe Lincoln được mở ra, Quan Triều Viễn sải chân dài bước đến bên cạnh thùng rác.


Nhặt lấy bản báo cáo giám định ADN vụn vặt.


Anh ghép nó lại đến trang cuối cùng, bỗng nhiên nhìn thấy trên đấy hiển thị, hai người không có quan hệ cha mẹ – con cái.


Đột nhiên siết chặt nắm đấm lại, ánh mắt của Quan Triều Viễn bỗng trở nên u ám.


Sao lại có thể được?


Tô Duy Hưng lại không phải là con của anh?


Quan Triều Viễn vốn tưởng mọi thứ đều đã xua tan mây mù, lập tức có được sự thật.


Nhưng vào lúc này, sự xuất hiện đột ngột của bản xét nghiệm ADN lại giáng đòn cảnh tỉnh xuống cho anh Nếu như Tô Duy Hưng không phải là con của anh, vậy người ở cùng với anh năm năm trước, thì cũng rất có thể không phải là Tô Lam.


Không lẽ ký ức cơ thể của anh đối với Tô Lam thực sự chỉ là một sự trùng hợp?


Sắc mặt của Quan Triều Viễn ngay lập tức trở nên vô cùng u ám Lục Anh Khoa đứng bên cạnh anh cũng nhìn rõ bản báo cáo giám định, anh ta dường như có chút do dự: “Sếp, mẫu máu của cô nhỏ và cậu nhỏ đã được đưa đến bên Tân Tấn Tài rồi ạ. Có cần tiếp tục tiến hành xét nghiệm ADN không ạ?”
 
Chương 2428


Chương 2428


Hai tay của Quan Triều Viễn đã vặn bản báo cáo xét nghiệm ADN vỡ vụn thành một nắm.


Giờ phút này trong lòng Quan Triều Viễn rất lo lắng, căn bản là không rảnh đi trả lời câu hỏi của Lục Anh Khoa.



Đột nhiên anh xoay người lên xe.


Lục Anh Khoa biết tâm tình anh không tốt, không dám hỏi nhiều, cũng đi theo lên xe.


Sau khi quay lại bệnh viện, Nhan Thế Khải do dự một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Tô Lam.


Điện thoại ở vang lên ba tiếng thì có người nhận.




Nơi Tô Lam thực ồn ào, dường như vừa mới tan học, tiếng người ồn ào: “A lo, đàn anh?”


“Tô Lam, có chuyện… Anh cảm thấy rằng anh nên nói cho em”


Nghe thấy giọng điệu nghiêm trọng Nhan Thế Khải, Tô Lam lập tức nghiêm túc theo: “Chuyện gì? Đàn anh, anh nói đi.”


“Ba ngày trước, Duy Nhất đưa tới một mẫu máu, kêu anh giúp nó xét nghiệm ADN cha con”


“Anh nói cái gì?”


Tô Lam trực tiếp bị tin tức này làm kinh ngạc đến ngẩn ngơ, “Tiền bối anh nói cho em biết, nó lấy mẫu máu của ai.”


Nhan Thế Khải sửng sốt một chút, vẫn nói rõ ra: “Quan Triều Viễn”


“Cái gì?”


Vốn Tô Lam vừa đi trên đường vừa nghe điện thoại đến lúc nghe đến đoạn này, trực tiếp trợn tròn mắt.


Cô há miệng đứng tại chỗ không dám tin Con trai thực sự có chỉ số thông minh rất cao, thực thông minh.


Hơn nữa chưa bao giờ làm những chuyện không nằm chắc, nó làm như vậy nhất định là có lý do của nó.


“Duy Nhất nói với anh, năm năm trước Quan Triều Viễn từng xuất hiện ở khách sạn Ái Lệ Ti, hơn nữa anh ta cũng bị dị ứng với đậu phông. Hơn nữa có một lần, nó đã kiểm tra với Vương Tiến Phát thì phát hiện cũng không có quan hệ cha con gì, cho nên nó nổi lòng nghi ngờ. Hai ngày trước đã lấy được mẫu máu của Quan Triều Viễn đưa tới.”


Tô Lam không dám tin, bưng kín miệng.


Tất cả chuyện này, thế mà cô không biết gì hết Tim Tô Lam đập thình thịch, sau một lát cô do dự: “Đàn anh, kết quả kiểm nghiệm kết quả thì sao?”


Lúc cô nói lời này, trong giọng nói mang theo chút khẩn trương mà ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, thậm chí còn có một tia chờ đợi.


Dường như đã nhận ra sự khẩn trương và lo lắng của Tô Lam đầu bên kia điện thoại, trong lòng Nhan Thế Khải nhói lên từng đợt.


Thực ra Tô Lam khẩn trương như vậy, cũng là bởi vì trong lòng cô ấy vẫn ôm một tia hi vọng chăng?


Cô cũng hy vọng Tô Duy Nhất và Tô Chỉ Chỉ chính là con của Quan Triều Viễn sao?


Sự ghen tị và không cam lòng đột nhiên nổi lên, Nhan Thế Khải nặng nề nói ra một câu: “Xem xét kết quả xét nghiệm, bọn họ cũng không có quan hệ cha con nào.”


“Không có…”


Tô Lam cúi đầu nỉ non một câu.


Vốn cơ thể đang căng cứng cũng thả lỏng.


Ngay cả chính cô cũng không biết, rốt cuộc là cô đang thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng.


“Em đã biết.”
 
Chương 2429


Chương 2429


Nghe giọng nói của Tô Lam đột nhiên nhỏ dần đi, ở trong lòng Nhan Thế Khải âm thầm tự nói: Tô Lam, thực xin lỗi rôi Tô Lam, sau khi duy nhất biết kết quả kiểm tra này, nhìn rất đau lòng, chạy vội lên xe buýt số hai mươi tám. Bây giờ anh có một ca giải phẫu, thật sự là không thể đi theo nó được.”



Tô Lam nháy mắt hoàn hồn: “Em lập tức xin phép nghỉ rồi đi tìm nó.”


Sau khi cúp điện thoại, cô liền vội vàng viết giấy phép, rồi vội vàng bắt xe chạy đi Quan Triều Viễn này là người cha mà Tô Duy Nhất và Tô Chỉ Chỉ tự mình nhận định.


Tô Lam chưa từng thấy con của mình tỏ ra hảo cảm với một người đàn ông nào như vậy.


Sau khi biết được mình có thể là con trai của Quan Triều Viễn, Tô Duy Nhất nhất định rất vui vẻ?


Nhưng mà tờ giấy giám định cha con kia lại làm hi vọng của bé tan biến, sau đó chắc chắn nó sẽ rất khó chấp nhận.




Tô Lam hiện tại vô cùng muốn tìm ra con trai mình.


Lúc Tô Lam tới trạm xe của tuyến xe số hai mươi tám, cô vừa mới mới vừa xuống xe, liền thấy bên trong bến xe, một chiếc Lincoln xa hoa đang dừng ở đó.


Dù chiếc xe kia cố gắng khiêm tốn, nhưng dáng người đang đứng tựa vào thân xe lại làm cho mắt sáng của Tô Lam rực lên.


“Lục Anh Khoa!”


Tô Lam vội vàng chạy qua Chẳng qua cô mới vừa hô tên của Lục Anh Khoa, liền nhìn thấy anh xoay người lại ra hiệu nhỏ tiếng với mình.


Tô Lam sửng sốt một chút Cô chạy chậm lại, nghi ngờ bước nhẹ qua.


Đến lúc cô bước đến bên cạnh xe, thấy một cảnh trước mắt, mắt đột nhiên đỏ lên.


Chỉ thấy cửa sau xe Lincoln mở ra, Quan Triều Viễn ngồi ở trên đó, bóng dáng nhỏ nhỏ của Tô Duy Nhất đang cuộn lại trong lồng ngực anh.


Hai người họ đều đang ngủ Thắng nhóc kia đang nằm chặt vạt áo của Quan Triều Viễn, hốc mắt hồng hồng, dường như vừa mới khóc xong.


Mặt mày Quan Triều Viễn thường ngày lạnh như tiền, giờ phút này lại vô cùng dịu dàng.


Lục Anh Khoa đè thấp tiếng nói: “Sau khi cậu chủ nhỏ nhìn thấy kết quả xét nghiệm thì rất đau lòng, một mình chạy đi, Boss lo lắng cho nên theo lại đây”


Mắt Tô Lam càng đỏ, nước mắt lưng tròng.


“Boss nhìn thấy cậu chủ nhỏ khóc vô.


cùng đau lòng, nên tới đó ôm cậu ấy. Nói cho cậu ấy, cho dù boss không phải là ba ruột của cậu ấy, thì ngài ấy cũng sẽ yêu thương cậu ấy như ba ruột.”


Rốt cục, nước mắt của Tô Lam: không kìm được nữa Cô bụm miệng, tùy ý để nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.


Cô không dám khóc thành tiếng, sợ quấy nhiễu cha con trên xe.


Nếu. Nếu, bọn họ thật sự là cha con ruột, thì thật là tốt biết bao!


Thời gian rất nhanh đã là cuối tuần.


Bởi vì Tô Lam phải học ở Lan Ly, cho nên vì công tác, trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không thì cô sẽ ở kí túc xá trong trường học từ thứ hai đến thứ sáu.


Cô vừa mới sắp xếp mọi thứ chuẩn bị về nhà, thì tiếng chuông di động vang lên.


Là một tin nhắn ngắn.


Tô Lam vừa thấy, là thông báo thanh toán thành công của bệnh viện Hà Hải.
 
Chương 2430


Chương 2430


Ba trăm triệu.


Nhìn thấy tin nhắn thông báo này, trong lòng Tô Lam ngũ vị tạp trần Từ sau khi đón Tô Duy Nam về, mỗi tháng đều cần một khoản phí chữa bệnh.



€ó lẽ này ba trăm triệu này đối với người khác thì không tính là cái gì.


Nhưng mà đối với Tô Lam mà nói, là một con số lớn.


Mấy tháng qua, tất cả phí bệnh viện đều do Quan Triều Viễn một mình gánh chịu.


Càng là như vậy, thì trong lòng cho Tô Lam càng thêm khó chịu.




Bởi vì ba trăm triệu này sẽ làm cho Tô Lam cảm thấy như đang được Quan Triều Viễn bao nuôi vậy.


Nếu như không được bao lâu, bệnh tình của anh trai có chuyển biến tốt đẹp, vậy muốn phẫu thuật thì lại cần thêm một khoản tiền lớn nữa Xem ra mình phải mau chóng liên hệ với đội ngũ bác sĩ.


Cân nhắc vấn đề nên kiếm tiền như thế nào, Tô Lam vừa mới đi ra khỏi Lan Ly, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang dừng cách đó không xa.


Kia không phải chiếc Rolls-Royce của Quan Triều Viễn sao?


Sao anh ấy lại ở đây?


Dường như người trong xe đã nhìn thấy Tô Lam, rất nhanh liền chạy đến trước mặt của cô.


Lục Anh Khoa xuống xe, thay cô mở cửa xera Tô Lam nghiêng đầu nhìn, liền thấy Quan Triều Viễn đang ngồi phía sau Cô biết mình phải ngoan ngoãn lên xe, “Cậu chủ Lệ, anh là đang đợi tôi sao?”


Quan Triều Viễn vẫn cúi đầu lật xem tài liệu không thèm ngẩng lên một cái, “Tiện đường.”


Tiện đường?


Lục Anh Khoa nghe thấy hai chữ này, khóe miệng nhịn không được co rút.


Bên này chính là thành Bắc.


Tòa nhà của tập đoàn Quan thị ở thành Nam.


Chính anh phải chạy xe suốt bốn mươi phút mới đến được đây, nhưng lại phải dừng ở ngã tư tận mấy chục phút.


Đây là tiện đường trong miệng của boss miệng?


Nhưng mà những lời này Lục Anh Khoa chỉ dám nói thầm trong lòng, đương nhiên là không dám nói ra Chờ Tô Lam an toàn lên xe, anh ta yên lặng đạp chân ga Chỉ có Tô Lam mang vẻ mặt ngốc nghếch gật gật đầu, ‘Ồ.”


Đến lúc này Quan Triều Viễn mới bỏ tài liệu trong tay xuống, nhìn cô một cái: “Bổ túc cảm giác như thế nào?”


Tô Lam cau mày liếc mắt nhìn anh một cái Quan Triều Viễn gần đây có phải rảnh quá không vậy?


Nếu không tại sao rảnh rỗi tìm mình tám chuyện thế?


Chẳng lẽ gần đây công việc ở công ty không tốt lắm?


Trong lòng cô oán thầm, nhưng miệng.


thì vấn thành thành thật thật trả lời : “Tất cả đều tốt, thuận lợi, trước đó có quen một đàn anh bây giờ đang làm giám đốc bệnh viện. Mấy ngày hôm trước, anh ta gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi cùng gia nhập đoàn bác sĩ…”


Quan Triều Viễn nhíu mày, anh vô cùng nhạy cảm chuẩn xác bắt được hai chữ đàn anh.


Đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, chợt nghe thấy di động của Lục Anh Khoa đích vang lên: “… Được, tôi biết rồi.”


Cúp điện thoại, Lục Anh Khoa nhìn lướt qua kính chiếu hậu: “Boss, cô Quan đã xảy ra chuyện.”
 
Chương 2431


Chương 2431


Quan Triều Viễn nhíu mày: “Như thế nào?”



“Tình huống cụ thể thì không rõ lắm, hình như là trong lúc đang quay thì nổi lên tranh chấp với người ta, bị người ta đẩy xuống cầu thang, hiện tại đang ở bệnh viện Hà Hải, đang hôn mê.”


Gương mặt Quan Triều Viễn vô cảm, chỉ thản nhiên nói, “Đi bệnh viện.”


“Vâng”


Lục Anh Khoa phanh lại, vội vàng quay đầu xe, chạy qua khu phố nơi bệnh viện Hà Hải.


Tô Lam ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng nhìn lén Quan Triều Viễn một cái.




Lời nói vừa rồi của Lục Anh Khoa, cô đều nghe được hết, cho nên hiện tại anh muốn đi xem Lê Duyệt Tư sao?


“Cậu chủ Lệ, để Lục Anh Khoa dừng bên kia chút đi, giao lộ phía trước là nhà ga, tôi có thể bắt xe quay lại”


Quan Triều Viễn không thèm nâng mắt “Cùng đi với tôi.”


Tô Lam không khỏi nhíu mày: Hai ngày trước Lê Duyệt Tư mang khí thế rào rạt chạy đến Lan Ly để gây sự với cô.


Bây giờ cô đối mặt với cô ta thế nào được?


Tô Lam vốn đang tính toán tranh thủ một chút, ai biết Quan Triều Viễn đột nhiên mở miệng : “Không phải các em đang muốn gặp nhau sao? Giờ lại đúng lúc.”


Tô Lam lập tức liền ngây ngẩn cả người: Thế mà anh đã biết chuyện này?


Dường như là nhận thấy được tâm tình của Quan Triều Viễn không tốt cho lắm, cho nên Tô Lam cũng không mở miệng Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, không nhắc lại chuyện xuống xe trước đó.


20 phút sau, xe vững vàng dừng trước trung tâm bệnh viện.


Quan Triều Viễn lạnh mặt đi tới cửa phòng bệnh, Na Na vừa thấy anh đến lập tức đứng lên: “Cậu chủ Lệ, rốt cục anh cũng đến đây.”


Chẳng qua cô ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tô Lam đi theo sau anh, khuôn mặt kia nhất thời trầm xuống.


Quan Triều Viễn không đáp, trực tiếp đẩy cửa đi rồi đi vào.


Chỉ thấy Lê Duyệt Tư nằm ở trên giường bệnh, trên đầu dường như đang quấn băng ic này đã tỉnh táo.


Quan Triều Viễn quét một vòng trong phòng bệnh: “Anh ta đâu?”


Lê Duyệt Tư có chút lúng túng Điều này cô ta phải trả lời như thế nào?


Sao có thể nói là bởi vì cô ta điều tra chuyện Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm cãi nhau, nên anh đã giận dữ quay về đế đô ?


Lời này cô ta cũng không biết nên nói ra khỏi miệng như thế nào.


“Mặc sâm vừa mới nhận một án tử, gần đây anh ấy có chút bận rộn. Hơn nữa công việc của em có chút đặc thù, nên suy cho.


cùng thì anh ấy cũng không thế ở cạnh em, huống chỉ chút vết thương nhỏ ấy…”


“Não chấn động là vết thương nhỏ, còn chết mới được xem như là vết thương lớn?”


Lê Duyệt Tư sửng sốt một chút, không ngờ rằng Quan Triều Viễn sẽ dùng giọng điệu nghiêm khắc đến như thế để nói chuyện với mình.


Cô bất đắc dĩ cười cười: “Anh biết em không có ý này mà “Ai, Tô Lam, sao cô lại tới đây?”
 
Chương 2432


Chương 2432


Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui vẻ của Tân Tự Dạng.



Lê Duyệt Tư sửng sốt một chút, vẻ tươi cười trên mặt lập tức cứng lại Cô ta vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tân Tự Dạng đang cùng Tô Lam lại đây.


“Ôi, anh hai, sao anh lại ở đây? Mang chị dâu nhỏ của chúng em đến thăm đại minh tỉnh à?”


Chi dâu nhỏ?


Nghe nói như thế, Lê Duyệt Tư biến sắc.


Cô ta theo bản năng nhìn về phía Quan Triều Viễn.




Lại thấy anh không nói gì, cũng không có mở miệng phủ nhận.


Với sự hiểu biết của mình đối với anh, anh không mở miệng tức là đang thừa nhận.


Cô ta nắm chặt tay, trên gương mặt Lê Duyệt Tư nháy mắt lộ ra vẻ phức tạp.


Cô ta tức giận chịu không nổi Nhưng mà vốn dĩ cô ta là một diễn viên, chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó, cảm xúc của cô ta lập tức được bình ổn Trên gương mặt Lê Duyệt Tư xuất hiện vẻ tươi cười xen lẫn chút xin lỗi: “Tô lam, tôi không biết cô đang ở cùng với Triều Viễn, hóa ra hai người có hẹn à?”


Gương mặt Tô Lam ra vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt nhìn cô ta lại mang theo chút trào phúng.


Cô đang chuẩn bị mở miệng thì lại bị Quan Triều Viễn giành trước một bước: “Có”


Tô Lam sửng sốt một chút.


Sao cô lại không nhớ rõ cô và Quan Triều Viễn có hẹn nhỉ?


Lê Duyệt Tư vội vàng ngượng ngùng xin lỗi: “Tô Lam thực ngại quá. Na Na biết tôi ở Hà Hải thành bên này không bạn bè nào cả, hơn nữa Mặc Thâm lại bận quá , cho nên đã thoại cho Triều Viễn, nếu như hai người đã có hẹn thì đi trước đi thôi, đừng trễ nải chuyện chính.”


Khóe miệng Quan Triều Viễn giương lên: “Lục Mặc Thâm bận quá nên không thể gọi, cho nên liền gọi điện thoại cho tôi, ý của cô là tôi đang rất rảnh?”


“Em không có ý này”


Tân Tự Dạng ở phía sau lại chêm vào: “Lời nói này, sao cứ như thể, tôi và đám Thẩm Tư Thần cũng không phải là bạn bè của cô vậy?”


Lê Duyệt Tư khó chịu nhíu mày: “Nếu như: anh lại đây thăm tôi, vậy cám ơn anh. Nếu không phải, thì phiền anh đi ra ngoài trước đi: “Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, nếu ở trong thành Hà Hải cô cũng chỉ quen mỗi anh hai, chỉ có mỗi anh hai là bạn bè, đương nhiên tôi cũng không cần thiết phải ở đây.”


Nói xong lời này, Tân Tự Dạng xoay người bước đi ra ngoài Quan Triều Viễn nhìn cô ta, “Ekip của cô đâu “Đạo diễn đã muốn báo cảnh sát, hiện tại mấy người kia hẳn là đang ở trong cục cảnh sát.”


“Bên này tôi sẽ liên hệ phía cảnh sát, nhưng tôi chỉ xử lí chuyện này đến đây thôi, còn lại thì tự cô và Lục Mặc Thâm giải quyết.”


Nói xong lời này, Quan Triều Viễn liền xoay người rồi đi ra ngoài.


Trong phòng, cũng chỉ còn lại Tô Lam và Lê Duyệt Tư.


Lê Duyệt Tư kiêu căng giật giật thân mình.


Cô ta nhìn Tô Lam, mang theo tư thế của người thẳng cuộc: “Ngại quá, thực sự tôi không biết rằng hai người đang có hẹn.”


Tô Lam đứng ở cửa, cũng không tiến vào: “Mặc kệ có hẹn hay không, thì cô cũng đoán được Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ đến đây, không phải sao?”


Lê Duyệt Tư cười nói: “Chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi bị thương, anh ấy đến thăm cũng không phải chuyện lạ gì.”


“Cô Lê, tôi cảm thấy lời nói của cậu chủ Quan vừa rồi, có thể cô đã không hiểu rõ. Ý của anh ấy có thể là, nếu cô có thể gọi bạn trai mình giúp đỡ, hẳn là anh ấy sẽ được giảm rất nhiều phiền toái.”
 
Chương 2433


Chương 2433


Những lời này thực hiển nhiên chọc trúng nỗi đau của Lê Duyệt Tư.



“Tô Lam, cô mới quen được anh ấy được bao lâu, dựa vào cái gì mà đoán được ý của anh ấy?”


“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, phụ nữ phải biết điểm dừng thì mới đáng yêu Nhưng nếu như quá tham lam, ăn trong bát, nghĩ trong nồi, kết quả cuối cùng thì cả trong bát và trong nồi đều không thành công đâu.”


Lúc nói lời này, vẻ mặt Tô Lam thực sự lãnh đạm, không để lộ ra chút tâm tình nào.


“Cô đã bị thương, vậy thì nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi không quấy rây”


Nhìn thấy bóng dáng Tô Lam xoay người tao nhã rời đi, Lê Duyệt Tư không thể chịu đựng được nữa, sắc mặt thay đổi.




Tô Lam nói lời này rốt cuộc là có ý gì?


Cái gì mà ăn trong bát, nghĩ trong nồi?


Rõ ràng từ đầu tới cuối cô ta chỉ yêu mỗi mình Lục Mặc Thâm mà thôi?


Tô Lam mới vừa đi ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại của cô liền vang lên.


“A lô, Thúy Vân?”


Đầu kia điện thoại , giọng nói của Lâm Thúy Vân dồn dập: “Tô Lam, An Nguyên đã xảy ra chuyện.”


Lâm ngang, là em trai của Lâm Thúy Vân.


“Sao lại thế này? Anh đừng sốt ruột, từ từ nói “Tình huống tôi cũng không rõ, hình như là đánh nhau với người khác, làm người ta bị thương, bị dẫn đến cục cảnh sát. Vốn ba mẹ tôi muốn nộp tiền bảo lãnh, cũng không biết vì sao, lúc nãy người lại bị bät đi, hơn nữa nghe nói còn bị đánh, ba mẹ tôi thì té xỉu. Cậu có thể sang đó h‹ giúp tôi được không? Bây giờ tôi đang quay ở bên ngoài, ngày mai mới có thể trở về.”


“Cậu nhắn địa chỉ cho tôi, tôi qua đó ngay lập tức.”


Tô Lam cúp điện thoại, xoay người chạy về phía thang máy.


Cửa thang máy vừa mới mở ra, cô nhìn thấy Tân Tự Dạng đang mặc áo dài màu trắng bước ra: “Chị dâu nhỏ, chị định đi đâu vậy?”


Tô Lam cũng không quay đầu, vội vàng đóng cửa thang máy.


Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô, Tân Tự Dạng không hiểu ra sao.


Anh ta quay đầu nhìn lướt qua cửa phòng bệnh của Lê Duyệt Tư.


Thấy dáng vẻ hoảng hốt vừa rồi của chị dâu nhỏ, nhất định là bị người phụ nữ Lê Duyệt Tư kia bắt nạt.


Mắt anh ta đảo quanh, Tân Tự Dạng lấy ra di động, không chút do dự gọi vào một dãy số.


“Anh cả, vừa rồi em nhìn thấy chị dâu rất hoảng hốt, đau lòng chạy ra khỏi bệnh việt ngay cả khi em chào hỏi, thì chị ấy cũng không để ý tới em.”


“Sao lại thế?”


“Sao mà em biết được? Dù sao em thấy chị ấy đi ra khỏi phòng của đại minh tinh Anh hai, không phải em nói anh đâu, Lê Duyệt Tư gặp chuyện không may, đương nhiên sẽ có vị hôn phu của cô ta ra mặt. Anh còn chạy đến đây thăm cô ta, còn mang theo cả chị dâu nhỏ đến đây, là phụ nữ thì ai mà vui cho được… Alo alo?”


Tần Tự Dạng buồn bực nhìn màn hình di động đã tắt ngóm.


“Làm sao thế không biết, người ta còn chưa nói xong vụ châm ngòi ly gián đâu, thế mà đã cúp điện thoại.”
 
Chương 2434


Chương 2434


Lúc Tô Lam vội vã chạy ra đi, bên ngoài trời đã sắp mưa Cô đội mưa gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng đến đồn công an.



Nửa giờ sau, cô lấy chiếc áo khoác đã ướt đẫm, đi vào đồn công an.


“Xin chào, tôi muốn tìm cảnh sát Vương.”


Tô Lam đi tới chỗ tiếp khách.


Người cảnh sát phụ trách tiếp đãi than nhẹ hai câu: “Sao lại thế này? Hôm nay đã có một đám đến tìm lão Vương rồi Nói xong anh ta quay đầu lại chỉ m người cảnh sát trung niên lớn tiếng g: Vương lại có người đến tìm ông này.”




Vương cảnh sát đi ra, trong tay còn cầm một xấp tài liệu dày.


Ông ta nhìn Tô Lam đang ướt đẫm với vẻ mặt nghỉ ngờ: “Xin hỏi cô là ai?”


Tô Lam lau lung tung bọt nước trên mặt: “Xin chào cảnh sát Vương, tôi là chị của Lâm An Nguyên, bây giừo tôi có thể gặp cậu ấy được không?”


Cảnh sát Vương quay đầu lại nhìn lướt qua văn phong bên trong, ông ta do dự một lát, vẫn cau mày nói: “Vậy cô theo tôi vào đi”


Cách song sắt, Tô Lam thấy được mặt mũi bầm dập của Lâm An Nguyên.


Giờ phút này cậu ta mang vẻ mặt vô cùng uể oải.


“An Nguyên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”


Tô Lam vừa thấy cậu ta, trên chiếc áo sơ mi dính không ít máu, nhất thời hết hồn, “Ai đánh cậu?”


Lâm An Nguyên ngẩng đầu nhìn Tô Lam, rõ ràng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.


Cậu ta có chút phiên nào gãi gãi tóc: “Chị Tô Lam, sao chị lại tới đây? Có phải Lâm Thúy Vân ngu ngốc kia lại gọi điện thoại cho chị? Ai nha, nói không có việc gì , chỉ là đánh nhau chút thôi. Trước kia thường xuyên đánh nhau với người khác, qua không bao lâu, ba mẹ tôi sẽ lại bảo lãnh tôi ra ngoài thôi, chị đừng lo lắng, đi đi thôi!”


“Cậu nói bậy bạ gì đó? Nếu ba mẹ cậu có thể bảo lãnh cậu ra thì cậu sẽ chẳng vào lại đây. Cậu có biết vừa rồi cảnh sát Vương kia nói cái gì không? Đối phương tố cáo cậu có ý định mưu sát, cậu mau nói rõ ràng cho chị rốt cuộc sao lại thế này!”


“Cái gì, mưu sát?”


Lâm An Nguyên lập tức đứng lên, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Tôi chẳng qua là lỡ tay đẩy cô ta một cái, sao lại biến thành mưu sát ? Người phụ nữ kia sợ là muốn tiền đến điên rồi”


“Mẹ cậu không có cách nào đưa cậu ra, đã lo lảng đến độ té xỉu. Chị cậu cũng đang trên đường tới, bây giờ cậu vẫn không chịu nới với chị, có phải hay không?”


Lâm An Nguyên ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ rằng chuyện lại nghiêm trọng đến mức này.


Nói như thế nào nhà họ Lâm cũng coi như là nhà giàu có số một số hai ở thành phố Hà Hải.


Cho dù anh ta có gây ra gì, chỉ cần có nhà họ Lâm ở sau lưng làm chỗ dựa, cùng lắm là bồi thường thêm chút tiền mà thôi, sao lại đến nông nỗi này?


“Nếu như cậu không chịu nói, thì bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây.”


Tô Lam gắn từng chữ, Lâm An Nguyên lập tức kích động đứng lên: “Kỳ thật, kỳ thật không phải tôi cố ý. Bạn gái tôi làm trong đoàn làm phim, hôm nay tôi qua đó thăm cô ấy. Ai biết, vừa mới đến cầu thang thì đụng phải trợ lí của người phụ nữ kia, miệng không sạch sẽ, đang bịa chuyện về chị, nói rằng chị đang được bao nuôi các thứ.”


“Thật sự là tôi quá tức giận nên chạy lại tranh cãi với cô ta, ai biết sau đó cô ta và Lâm Thúy Vân cùng nhau mắng tôi. Nhất thời dưới tình thế cấp bách tôi liền đẩy cô ta một phen, căn bản là tôi không dùng bao nhiêu sức, cũng không biết sao chuyện lại…”
 
Chương 2435


Chương 2435


Tô Lam nhất thời quá sợ hãi: “Người phụ nữ cậu nói có phải là…”


Lâm An Nguyên có chút xấu hổ cúi đầu xuống: “Chính là cái gì mà… nữ thần quốc dân mới được phong, Lê Duyệt Tư.”



Hóa ra lại là cô ta.


Dưới chân Tô Lam mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững.


“Chị Tô Lam, chị không sao chứ?”


Tô Lam nhìn thấy gương mặt buồn bã của Lâm An Nguyên, mắt đỏ lên.




Ngay vừa rồi Lâm An Nguyên nói người cậu ấy đẩy là ai, Tô Lam cũng đã suy nghĩ cẩn thận.


Vì sao với thế lực như vậy của nhà họ.


Lâm, lại không thể giải quyết một chuyện nhỏ như vậy.


Tại sao đã nộp tiền bảo lãnh và ra ngoài, còn có thể lại một lần nữa bị bị bắt vào, còn bị đánh.


Đó là bởi vì Quan Triều Viễn ra tay.


Tô Lam lấy ra một khăn tay đưa vào: “Đừng sợ, chị sẽ nghĩ cách.”


Nói xong lời này, cô xoay người rồi đi ra ngoài.


Vị cảnh sát Vương kia nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, không khỏi nói nhiều hơn một câu: “Vốn chỉ là một vụ xây xát nhỏ, nhưng mà người bị hại bên kia cứ đòi lập án, lại tố cáo mưu sát, chúng tôi cũng không có cách nào.


Nếu cô có cách nào liên lạc với bên bị hại, có thể hòa giải với bên kia, nói không chừng còn có đường sống”


Hòa giải?


Nếu là người khác, có lẽ còn có thể.


Nhưng bây giờ người bị thương chính là Lê Duyệt Tư, người ra tay giúp cô ta lại là Quan Triều Viễn, điều này giải hòa thế nào?


Ngay tại lúc Tô Lam thất thần, văn phòng cảnh sát bên kia, một người đàn ông mặc vest đen đi ra.


Anh vừa mới cúp điện thoại, khuôn mặt tuấn tú kia lạnh lẽo, không khí quanh thân lại thấp đến đáng sợ.


Đúng là Quan Triều Viễn.


Anh vừa ngẩng đầu thì thấy được Tô Lam.


Trên người cô vẫn đang ướt sũng, sợi tóc vẫn đang không ngừng nhỏ nước long tong xuống sàn.


Trên gương mặt kia dù đang cười nhưng vẫn trắng bệch, mắt vẫn đang đỏ đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.


Lúc này cô đang cúi đầu thảo luận gì đó với cảnh sát Vương, cho nên cũng không hề chú ý gì sắp đụng đến máy lọc nước phía bên này tới nơi.


Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của cô, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy một sự tức giận vô danh đột nhiên xông lên.


Anh bước vội đi lên, một cước đá cái máy lọc nước ra.


“Äm!”


Một tiếng ầm vang lên.


Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên: “Đi đường mà không nhìn à?”
 
Chương 2436


Chương 2436


Tô Lam hoảng sợ, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy được gương mặt lạnh như băng kia của Quan Triều Viễn: “Cậu chủ Lệ, sao anh lại ở chỗ này?”


“Tân Tự Dạng nói, em có việc gấp đi trước. Hóa ra là vì một người đàn ông sắp sửa trở thàng tội phạm giết người nên thất hồn lạc phách khóc lóc?”



Anh, đã biết.


Đúng vậy!


Lấy địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Hà Hải, Lâm An Nguyên điều tra một cái là ra.


Tô Lam cần môi, đột nhiên nằm lấy ống tay áo của anh: “Cậu chủ Lệ, cầu xin anh giúp tôi được không?”


Lời cầu xin này làm cho gương mặt của Quan Triều Viễn càng thêm u ám: “Em cầu xin tôi? Em kiêu ngạo như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên mở miệng, dùng từ xin này đấy nhỉ?”




“Cậu ấy khác.”


Nếu không phải vì cô thì Lâm An Nguyên cũng sẽ xung đột với Lê Duyệt Tư, càng sẽ không đẩy ngã cô ta.


“Cậu ta thì khác?” Quan Triều Viễn cười lạnh một tiếng, khóe miệng cong lên lạnh như băng: “Không giống đến mức nào mà có thể làm em đến khép nép cầu xin tôi?”


Lạnh lùng ném ra những lời này, Quan Triều Viễn nổi giận đùng đùng xoay người bước đi.


Tô Lam đứng ở tại chỗ há miệng thở dốc, không nói nổi một câu.


Quan Triều Viễn đi tới cửa, đột nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Còn không đi?”


Tô Lam cắn môi, sau một lúc rối rắm vẫn đi theo anh.


Lục Anh Khoa ở cửa miễn cưỡng đứng chờ, nhìn thấy Quan Triều Viễn đi ra, lập tức theo sau anh Cũng không biết Quan Triều Viễn nói gì đó, Lục Anh Khoa lại dừng bước.


Sau khi thấy Tô Lam đi ra, anh ta mới miễn cưỡng đi tới cạnh cô, cầm ô che mưa cho cô.


Mưa không ngừng rơi, bên trong Rolls-Royce, vẻ mặt Quan Triều Viễn lạnh lùng ngồi phía sau.


Tô Lam do dự một lát, vẫn lên xe.


Xe rất nhanh liền khởi động, đi dưới mưa.


“Cậu chủ Lệ…”


Tô Lam vẫn chưa kịp mở miệng, một chiếc khăn vàng rơi xuống, bao trùm lấy cô.


Quan Triều Viễn giơ tay, vẻ mặt lạnh lùng, động tác mạnh mẽ lau tóc cho cô.


Tô Lam không có phản kháng, dịu dàng mềm mại.


Cho đến khi tóc cô sắp khô, Quan Triều Viễn mới mở miệng: “Đừng vì người đàn ông khác mà lộ ra vẻ mặt đáng thương này trước mặt tôi, chẳng lẽ không em không biết em làm như vậy rất dễ chọc giận tôi sao?”


Nói xong, anh giữ khăn mặt một cái, rồi trùm lên người cô.


Tô Lam nhìn anh, đáng thương kéo lấy cánh tay anh: “Cầu xin anh.”


“Có phải em muốn cãi nhau với tôi?”


Tô Lam tủi thân cúi đầu “Hiện tại tôi cầu xin anh, lấy lòng anh còn không kịp, nào dám cãi nhau với anh.”


“Nhưng dáng vẻ đáng thương này của em, sẽ chỉ làm tôi càng thêm tức giận thêm thôi.


“An Nguyên, cậu ấy là bạn của tôi, cũng là người em trai duy nhất của tôi. Nếu không phải tôi, Thúy Vân cũng sẽ không.


Nghĩ đến Lâm Thúy Vân bởi vì cô mà đã đánh mất lần đầu tiên, mà em trai của cô ấy cũng vì mình mà phải ra tòa, Tô Lam chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.
 
Chương 2437


Chương 2437


“Tôi biết quan hệ giữa anh và cô Lê, cũng biết vị trí của cô ấy trong lòng anh, nhưng mà…



Cảm đột nhiên bị anh nắm lấy, Quan Triều Viễn nhích lại gần, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi và cô ta có quan hệ gì, cô ta ở trong lòng tôi có vị trí thế nào, em không biết?”


Tô Lam mặc dù có chút đau, nhưng vẫn kiên trì: “Bởi vì bạn của tôi không cẩn thận đẩy cô ta một chút, lại tố cáo cậu ấy tội mưu sát, này còn không đủ để chứng minh cái gì sao?


Có đôi khi tôi thậm chí suy nghĩ, nếu sau này tôi không cẩn thận đẩy ngã cô ta một cái, có phải anh sẽ trực tiếp giết tôi.”


Vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, Quan Triều Viễn liền cảm thấy vô cùng tức giận.


Nếu có thể, quả thực anh rất muốn mở đầu cô ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là chứa cái gì “Tô Lam, có phải gần đây tôi chiều em quá rồi đúng không.”




Tô Lam cười khổ: Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.


Quan Triều Viễn chiều chuộng cô, dường như đang giăng một tấm lưới, làm cho cô không thể trốn đi đâu được.


Nếu có thể, cô thà rằng không nhận lấy sự yêu chiều mà phải lo lắng đề phòng thế này.


Bởi vì cô sợ hãi.


Sợ rằng sẽ có một ngày cô sẽ rơi vào tay giặc.


Ánh mắt của Quan Triều Viễn lóe lóe, nhìn thấy Tô Lam mang dáng vẻ cố nén khóc, đột nhiên có một loại cảm giác vô lực.


Anh phiền muộn xoa xoa mi tâm: “Vừa rồi là tôi quá lời, chuyện của Lê Duyệt Tư tôi chỉ quản đến đây. Ngày mai bắt đầu, vị hôn phu của cô ấy sẽ thay cô ấy toàn quyền xử lý, nghe hiểu chưa?”


Lục Mặc Thâm?


Tô Lam một cái chớp mắt đã nghĩ tới cái người đàn ông giảo hoạt kia Có thể làm đối thủ của Quan Triều Viễn, căn bản là không phải là hạng người tâm thường.


Huống chi Thúy Vân còn từng dây đến người đàn ông kia.


“Không xong.”


Mặt Tô Lam trăng bệch, vội vàng thúc giục Lục Anh Khoa: “Lục Anh Khoa, Lục Anh Khoa, dừng xe, dừng xe.”


Lục Anh Khoa không dừng xe, mà là nhìn qua kính chiếu hậu, đang đợi phản ứng của Quan Triều Viễn.


Mà giờ phút này, lửa giận của Quan Triều Viễn hiển nhiên đã cực hạn.


Anh kéo tay của Tô Lam, kéo cô đến trước mặt mình: “Tô Lam, em có biết mình đang làm cái gì không?”


Tô Lam thở dài một hơi, gẫn từng tiếng nói “Nếu cậu chủ Quan không muốn hỗ trợ, tôi cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách.”


Quan Triều Viễn nhướng mày, giọng nói nháy mắt trầm xuống: “Em nói lại lần nữa xem?”


Khí thế của anh thật sự là quá mạnh mẻ.


Nói thật, lúc đối mặt với lửa giận của anh, trong lòng Tô Lam thật sự có chút sợ hãi.


Nhưng mà cứ tưởng tượng đến hậu quả mà Lâm An Nguyên có thể nhận, ánh mắt của Tô Lam trở nên vô cùng kiên định: “Tôi nói, tôi phải xuống xe.”


Bầu không khí trong xe đột nhiên yên tĩnh chết chóc.


Giống như trải qua một thế kỷ vậy.
 
Chương 2438


Chương 2438


Quan Triều Viễn đột nhiên buông lỏng tay cô ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía trước: “Sang bên đường dừng xe”



“Vâng, Boss.”


Lục Anh Khoa rất nhanh đã dừng xe ở ven đường.


Tô Lam chậm rãi thở dài một hơi.


Cô đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, thình lình lại nhìn thấy Quan Triều Viễn mở cửa xe, đi xuống.


Ngay lúc cô đang vô cùng kinh ngạc, bên tai vang lên giọng nói lạnh như băng của Quan Triều Viễn: “Dẫn cô ấy đến nơi cô ấy muốn đi đi”




“Vâng, BOSS”


Rất nhanh xe đã khởi động Tô Lam quay đầu nhìn bóng dáng của Quan Triều Viễn cách cửa sổ xe, càng ngày càng xa.


Cô cắn môi dưới, chỉ cảm thấy lòng mình như bị kim châm, đau lòng không thôi.


Người kia thật sự tức giận sao?


Chắc lúc này anh về chuẩn bị ly hôn?


“Phu nhân, cô muốn đi đâu?”


Tô Lam nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay: “Đi bệnh viện trung tâm đi, cám ơn.”


Đọc theo đường đi, trong xe đều đảm chìm trong một bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ Lục Anh Khoa thỉnh thoảng đảo qua kính chiếu hậu, có thể nhìn đến khuôn mặt của Tô Lam, dường như là có chút mất hồn mất vía.


Sau khi do dự một lúc lâu, anh ta vẫn mở miệng : “Phu nhân…”


“Ừm?” Tô Lam sửng sốt, rất nhanh phục hồi tinh thần.


“Kỳ thật Boss và cô Lê, không phải như trong tưởng tượng của cô đâu.”


Lục Anh Khoa rất rõ ràng, Boss không thích xen bào chuyện của người khác.


Những lời này vốn cũng không đến phiên anh ta lắm miệng, nhưng mà nội dung hai người vừa mới cãi nhau, anh ta đều nghe được hết.


Hai người bọn họ, một thì quật cường không chịu nói, một thì kiêu ngạo cũng không chịu giải thích, làm những người ngoài cuộc như anh ta thấy mà không chịu được.


Tô Lam hạ mắt: “Hiện tại tất cả những chuyện này không quan trọng nữa, thư kí Lục, anh cứ đưa tôi đến trung tâm bệnh viện đi, còn anh thì đi về trước đi.”


Lục Anh Khoa trầm mặc chút, rồi lập tức gật gật đầu: “Được.”


Nửa giờ sau.


Trong phòng VỊP của bệnh viện.


Tô Lam đi tới cửa, đang định gõ cửa, thì phát hiện cửa phòng bệnh đang khép hờ, cũng không hề đóng lại Bên trong truyền đến giọng nói chanh chua của Na Na “Duyệt Tư, em yên tâm đi, vừa rồi bên cục cảnh sát đã gọi điện thoại tới. Chúng ta bên này cứ kiên trì kiện người kia mưu sát, hơn nữa có cậu chủ Quan ra mặt, cho dù không.


có tội mưu sát không được, thì chắc chắn trốn không nổi bảy tám năm tù.”


Lê Duyệt Tư dường như không có hứng thú nói chuyện, giọng nói của cô ta có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, việc này giao cho chị xử lý là tốt rồi, em không thích quan tâm chuyện này.”


Na Na vội vàng cười gật đầu: “Vậy em cứ nghỉ ngơi nghỉ ngơi ở đây, chị đi xuống mua cho em chút cháo.”
 
Chương 2439


Chương 2439


Na Na đi tới cửa, vừa mới bước ra cửa phòng, liền thấy được Tô Lam đứng ở cửa.



Trên mặt cô ta hiện lên một tia châm chọc cười lạnh: “Ngại quá, Duyệt Tư phải nghỉ ngơi, cô đến không đúng lúc rồi, trở về đi”


Tô Lam thản nhiên nhìn cô ta một cái: “Cô ta phải nghỉ ngơi, vậy người vừa rồi nghe cô nói nhảm là quỷ?”


Nói xong lời này, nàng một cô đẩy Na Na ra, rồi đi vào.


“Này, cô có chút văn hóa nào không thê?


Cô mau dừng…”




Na Na theo cô tiến vào, đang chuẩn bị ngăn Tô Lam bên ngoài Thình lình nghe được giọng nói của Lê Duyệt Tư: “Na Na, chị đi ra ngoài trước đi.”


Na Na hung tợn trừng mắt nhìn Tô Lam một cái, lúc này mới xoay người tức giận rời đi.


Dường như có chút ngoài ý muốn khi Tô Lam lần thứ hai xuất hiện ở đây, Lê Duyệt Tư kinh ngạc mở miệng, “Cô tìm tôi?”


Tô Lam chẳng có bao nhiêu hảo cảm với vị minh tinh này nữa.


Cho nên lúc này đây, cô đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói: “Người mà đẩy cô là bạn của tôi.”


Vẻ mặt của Lê Duyệt Tư hơi hơi sửng sốt, lập tức cười lớn: “Tôi biết, cậu ta cũng là em trai của bạn thân cô, đúng hay không?”


“An Nguyên không cố ý muốn thương tổn cô’ Lê Duyệt Tư cười lạnh: “Cô cũng không phải anh ta, sao cô biết được anh ta không phải cố ý”


“Tại sao cậu ấy lại cãi nhau với cô?


Nguyên nhân chuyện này, tôi nghĩ cô và người trợ lí kia hẳn là càng thêm rõ ràng”


Lê Duyệt Tư quét mắt liếc Tô Lam.


một cái, “Sao, thái độ này của cô là đang cảm thấy bất công thay cho cậu ta à?”


“Không phải, cậu chủ Quan nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa tố cáo cậu ấy có ý định mưu sát. Chuyện mưu sát này, cô hẳn là rõ ràng, căn bản cậu ấy không phải cố ý.”


Lê Duyệt Tư giả bộ n‹ “Cô nói như vậy, làm tôi thấy thực ra cậu ta chỉ đẩy tôi một chút, lực trên tay cũng không phải quá nặng, nhưng lúc ấy tôi đi giày cao gót, hơn nữa đứng ở bên cạnh cầu thang, lúc tôi ngã xuống vốn anh ta muốn đưa tay đỡ lấy tôi, nhưng lại chậm một bước không giữ kịp.”


Nói đến đây, cô ta còn giơ tay ra: “Đây còn có dấu vết anh ta nằm lấy tôi.”


Nghe thế, Tô Lam không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nếu là như vậy, tôi hy vọng cô Lê có thể rút đơn kiện.”


Lê Duyệt Tư cười như không cười nhìn cô một cái: “Nhưng chính cô vừa rồi cũng nói, Triều Viễn đã nhúng tay , cho nên chuyện này chẳng lẽ không phải cô nên tìm anh ấy sao?”


“Nếu anh ấy dễ dàng đồng ý như vậy, tôi cần gì phải xuất hiện ở đây.”


Trên mặt của Lê Duyệt Tư lộ ra tươi cười của người thắng cuộc: “Tôi biết Triều Viễn nhiều như vậy năm , anh ấy rất cố chấp, anh ấy đã quyết định thứ gì đó, thì sẽ không bao giờ thay đổi.”


“Cô Lê, bây giờ cô cũng đừng đắc ý vội.


Cậu chủ Lục coi trọng cô như vậy, biết được.


cô gặp chuyện không may, anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới. Nếu bị anh phát hiện chuyện khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là anh ta mà là Quan Triều Viễn, tôi cảm thấy chắc anh ta cũng Nói đến đây, cô ta còn giơ tay ra: “Đây còn có dấu vết anh ta nằm lấy tôi.”
 
Chương 2440


Chương 2440


Nghe thế, Tô Lam không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nếu là như vậy, tôi hy vọng cô Lê có thể rút đơn kiện.”



Lê Duyệt Tư cười như không cười nhìn cô một cái “Nhưng chính cô vừa rồi cũng nói, Triều Viễn đã nhúng tay , cho nên chuyện này chẳng lẽ không phải cô nên tìm anh ấy sao?”


“Nếu anh ấy dễ dàng đồng ý như vậy, tôi cần gì phải xuất hiện ở đây.”


Trên mặt của Lê Duyệt Tư lộ ra tươi cười của người thắng cuộc: “Tôi biết Triều Viễn nhiều như vậy năm , anh ấy rất cố chấp, anh ấy đã quyết định thứ gì đó, thì sẽ không bao giờ thay đổi.”


“Cô Lê, bây giờ cô cũng đừng đắc ý vội.




Cậu chủ Lục coi trọng cô như vậy, biết được.


cô gặp chuyện không may, anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới. Nếu bị anh phát hiện chuyện khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là anh ta mà là Quan Triều Viễn, tôi cảm thấy chắc anh ta cũng không vui vẻ gì cho cam?”


Ánh mắt Lê Duyệt Tư lạnh lùng, “Cô đang ra điều kiện với tôi?”


“Tôi không có gia thế, không có bối cảnh, lợi thế cũng không nhiều, nhưng mà có một điều kiện tôi tin răng cô Lê chắc hẳn là sẽ có hứng thú”


Lê Duyệt Tư nhìn cô, chờ câu kế tiếp của cô.


“Cô rút đơn kiện, tôi sẽ rời khỏi anh ấy”


Dù sao thì cô đã gây ra chuyện, cho dù cô không đề cập tới chuyện ly hôn, Quan Triều Viễn phỏng chừng cũng đã chuẩn bị Gương mặt lạnh như băng của Lê Duyệt Tư đột nhiên lộ ra tươi cười: “Cũng tốt, tôi biết cô vì tiền thuốc men của anh trai mình nên mới ở cạnh anh ấy.


Nếu như cô rời khỏi anh ấy, tiền thuốc men còn lại tôi sẽ thay anh ấy giúp cho cô.”


Tô Lam không lên tiếng, xoay người rời đi Cô biết Lê Duyệt Tư là người trời sinh tính kiêu ngạo, nếu cô ta đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời Sau khi trở lại ký túc xá, sắc trời đã tối sâm.


Tô Lam mắc mưa, lại vẫn không thay quần áo, cho nên mới một lát đã cảm thấy người có chút không thoải mái.


Người bạn cùng phòng La Minh Khiết thấy bộ dạng của Tô Lam như vậy liền đỡ cô lên giường: “Tô Lam, cậu không sao chứ?”


Tô Lam lắc đầu và nói nhỏ: “Tôi không sao cả, ngủ một giấc là khỏe ấy mà”


Nói xong, cô leo lên giường và bắt đầu trùm chăn kín đầu, ngủ say.


Ngày hôm sau, Lê Duyệt Tư rút đơn kiện và Lâm An Nguyên được ra tù Buổi chiều, Lâm Thúy Vân đứng chờ ở cửa đồn cảnh sát, cô ấy đang vô cùng sốt ruột chờ đợi Từ xa, cô ấy đã thấy Lâm An Nguyên với khuôn mặt bầm dập, sưng tấy, toàn thân nhếch nhác, thảm hại đi ra ngoài “An Nguyên”


Lâm Thúy Vân kêu to một tiếng, vội vàng chạy đến.


Lâm An Nguyên cứ tưởng là sẽ được chị gái ôm vào lòng thật chặt, nhưng ai ngờ rằng, Lâm Thúy Vân vừa đến gần đã cho cậu ta một cái cốc đầu.


“Cái thẳng này, xảy ra chuyện gì thế? Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi đánh nhau với người ta chứ, em có bị làm sao không vậy?”


Đánh nhau?


Lâm An Nguyên hơi sững sờ một chút: Chẳng lẽ chị Tô Lam không nói rõ tất cả những chuyện đã xảy ra cho Lâm Thúy Vân sao?


“Cái đồ đàn bà thô lỗ này, nhẹ nhàng một chút đi! Chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi, làm sao chị phải gọi chị Tô Lam đến vậy? Để chị ấy nhìn em xấu hổ quá”
 
Chương 2441


Chương 2441


“Em còn không biết xấu hổ hay sao mà nói thế, nếu không phải là em của chị Tô Lam, em tưởng hôm nay em còn có thể ra đây một cách bình an vô sự sao?”



Mặc dù khi nói chuyện, Lâm Thúy Vân vẫn rất dữ tợn và hẳn học, nhưng đôi mắt của cô ấy lại đỏ hoe.


Nhìn thấy Lâm Thúy Vân luôn luôn hung dữ như thế này, Lâm An Nguyên muốn cãi lại nhưng cũng không nói được gì.


Cậu ta chỉ cười hì hì một tiếng, rồi ôm vai bá cổ Lâm Thúy Vân: “Được rồi, được rồi, còn mẹ có ổn không?


Chúng ta mau về đi, nghe nói cha mẹ đều bị dọa sợ chết khiếp.”




Lâm Thúy Vân xoa đầu cậu ta: “Xem ra tên nhóc con này còn có chút lương tâm đấy chứ, đợi chút nữa sau khi thăm cha mẹ xong, em hãy đi gặp Tô Lam cùng với chị. Lần này nhất định em phải thật lòng cảm ơn cậu ấy.”


“Trời ơi, em biết rồi, tại sao người phụ nữ này lại lải nhải nhiều như vậy chứ”


Hai chị em vừa lên xe vừa nói cười rôm rả.


Mãi cho đến khi chiếc xe Bentley màu đen từ từ đi xa, ở bên kia đường, cửa sổ của một chiếc xe Bugatti mới từ từ hạ xuống.


Phía sau tấm kính cửa xe kia hiện ra một khuôn mặt đẹp trai, đường nét rõ ràng là vô cùng tuấn tú.


Người đàn ông đẩy gọng kính trên mặt, ánh mắt sâu thảm: “Ông chủ, cậu nhóc vừa mới đi ra kia chính là người đã đẩy cô Lê, chúng ta còn cần bám theo sau không?”


Lục Mặc Thâm nhàn nhạt thu ánh mắt về: “Không cần”


Phòng bệnh VIP của bệnh viện trung ương Quan Triều Viễn sải bước đi vào, thần thái lạnh lùng, u ám, hung ác và nham hiểm bao.


trùm khắp cả người.


Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt của Lê Duyệt Tư lập tức sáng lên: “Triều Viễn?”


Bước chân của người đàn ông dừng lại trong nháy mắt, đôi mắt của anh cũng trở nên cực kỳ u ám, tối tăm: “Lê Duyệt Tư, có phải anh đã cảnh cáo em là không nên xen vào chuyện của anh với cô ấy hay không?”


Lê Duyệt Tư?


Quan Triều Viễn thậm chí còn gọi đầy đủ họ tên của cô Hơn nữa, lại còn dùng kiểu giọng điệu thiếu kiên nhẫn này.


Hình như sắc mặt của Lê Duyệt Tư có chút không kìm nén được cơn giận: “Triều Viễn, có phải anh đang nhầm lẫn gì hay không vậy? Anh để một người phụ nữ ký hợp đồng với Mặc Thâm, anh bắt anh ấy phải lo chuyện gia đình và chỉnh đốn nhà họ Cố.


Vốn dĩ anh cũng không yêu thương gì người phụ nữ kí, tại sao anh phải tiêu tốn công tốn sức như vậy? Nếu chỉ đơn giản là anh làm.


điều đó để chọc giận em thì thực sự là quá ngây thơ rồi. Em không muốn anh xuất hiện bên cạnh danh tiếng và địa vị của em vì em đã đính hôn rồi, anh hiểu không? Em đây chỉ là muốn tốt cho anh thôi.”


Sau khi nghe những lời này, khóe miệng của Quan Triều Viễn cong lên: “Bởi vì em đã đính hôn nên anh mới tùy ý tìm một người phụ nữ để trút giận sao? Anh tốn biết bao nhiêu tiền bạc và công sức như vậy để dụ dỗ một người phụ nữ, chỉ để chọc giận em thôi hay sao? Lê Duyệt Tư, anh hỏi em, rốt cuộc sự tự tin của em từ đâu tới vậy?”


Cả người Lê Duyệt Tư bị rùng mình, trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức tái đi, trắng bệch.
 
Chương 2442


Chương 2442


Thực sự cô ấy không thể tin được Quan Triều Viễn vậy mà lại sẽ nói ra những lời như thế này với cô ấy.



Ánh mắt của Quan Triều Viễn lạnh như băng: “Chắc hẳn em đã biết tính cách của anh rồi, vậy nên đừng thách thức giới hạn của anh”


Anh lạnh lùng buông ra những lời này, rồi xoay người rời đi Cửa vừa mở ra, anh liền thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lục Mặc Thâm đang dựa vào cánh cửa.


“Quan Triều Viễn, ai cho phép anh nói chuyện với người phụ nữ của tôi như thế?”


Lục Mặc Thâm uể oải nhìn anh.




Quan Triều Viễn tiện tay đóng cửa lại, biểu cảm trên mặt hết sức ảm đạm: “Tôi có nói như thế nào cũng không ai được xen vào, lại còn anh, nếu rảnh rỗi quá thì hãy quan tâm, chăm sóc người phụ nữ của anh nhiều hơn đi, gần đây cô ấy có vẻ nhàn rỗi quá.”


“Tôi muốn chăm sóc người phụ nữ của tôi như thế nào cũng không cần anh phải quan tâm”


“Đương nhiên là tôi không rảnh rỗi để quan tâm, nhưng nếu như cô ấy làm phiền người phụ nữ của tôi, rất dễ chọc giận tôi, hiểu không?”


Quan Triều Viễn lạnh lùng buông ra những lời này rồi quay người đi về phía thang máy.


Lục Mặc Thâm nhìn bóng lưng anh đang rời đi, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, rồi anh †a quay người bước vào phòng bệnh.


Lê Duyệt Tư đang ngồi ở đầu giường, thế nhưng cả bát cháo mà Lục Mặc Thâm vừa mới đưa vào đã bị hất tung xuống đất.


Lục Mặc Thâm xoay người đi vòng ra chỗ ban công, ánh mắt u ám không thể hiểu: “Không hợp khẩu vị sao?”


Lê Duyệt Tư tức giận quay mặt đi, không nói gì Khóe miệng của Lục Mặc Thâm hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Thế nào? Chỉ vì Quan Triều Viễn nói vài câu nặng lời với em mà em tức giận đến mức ngay cả cơm cũng không thể ăn được nữa sao?”


“Triều Viễn vẫn luôn là kiểu đàn ông điềm đạm, chín chắn và khí chất. Em thực sự không thể hiểu được tại sao anh ấy lại bị một nữ bác sĩ nghèo túng mê hoặc, làm cho đầu óc rối mù cơ chứ. Thật sự là điên rồi mà!”


Dường như Lê Duyệt Tư vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi buồn của chính mình, cô ấy không hề chú ý tới sắc mặt của Quan Triều Viễn đã hoàn toàn xám xịt.


“Sở dĩ em làm tất cả những chuyện này đều là vì muốn tốt cho anh ấy, cho dù anh ấy có không cảm kích đi chăng nữa, vậy mà lại còn nói với em…”


Chưa kịp nói hết lời, khuôn mặt của cô ấy đột nhiên bị một người bóp chặt.


Cô ấy hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền va vào ánh mắt lạnh như băng của Lục Mặc Thâm: “Em có biết bộ dạng này của em trông như cái gì không? g như một người phụ nữ bị bỏ rơi đầy oán giận vậy.”


Lê Duyệt Tư hơi sửng sốt một chút, sắc mặt thay đổi.


Cô ấy bỏ tay của Lục Mặc Thâm ra: “Lục Mặc Thâm, anh nói vậy là có ý gì?


Anh đã đính hôn với em rồi, chẳng lẽ anh còn không tin em sao?”


Lục Mặc Thâm uể oải quay lại và dựa vào ban công: “Không phải là không tin em, mà là anh không tin vào chính bản thân mình”


Giọng anh ta trầm xuống, như thể là đang tự nói với chính mình.


Thế nhưng cũng lọt vào tai Lê Duyệt Tư khiến cho cô ấy hơi chột dạ.


Sau khi do dự, chần chừ một lúc, cô ấy vén chăn lên, bước ra ban công.


Từ phía sau, cô ấy vươn tay ôm eo Lục Mặc Thâm, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng: “Mặc Thâm, ngày mai em sẽ xin nghỉ phép. Chúng ta cùng nhau đi chọn nhãn cưới nhé, có được không?”
 
Chương 2443


Chương 2443


Lục Mặc Thâm không nói gì, ánh mắt anh ta có chút thay đổi, đúng lúc đó anh ta nhìn thấy bóng dáng mảnh mai bước xuống từ chiếc xe Bentley ở cách đó không xa Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên: “Hiện tại anh có chuyện cần giải quyết, ngày mai anh sẽ tới đón em.”



“Được.”


Trong thang máy của bệnh viện, dường như khuôn mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn được bao phủ bởi một lớp băng lạnh lẽo.


Xung quanh anh toát ra một luồng khí lạnh mà không ai có thể đến gần được.


Anh đưa tay, lấy điện thoại trong túi ra.


Trượt đầu ngón tay, xuất hiện một tin nhắn đã xem.




“Quan Triều Viễn, những lời anh nói ngày hôm qua khiến tôi rất đau lòng, cho nên, tôi quyết định phải ly hôn với anh”


Không phải giọng điệu hỏi thăm mà là thông báo trực tiếp.


Xem ra nhóc con của anh vẫn ăn uống được trong hai ngày gần đây.


Ngay cả gan hùm mật gấu cũng dám ăn cơ mà.


Quan Triều Viễn dùng sức nằm chặt chiếc điện thoại, lực năm rất lớn, mặc cho chiếc điện thoại kia sắp bị bóp méo đến biến dạng.


“Đing đong!”


Cửa thang máy được mở ra, đúng lúc Quan Triều Viễn vừa dập máy cuộc gọi thứ sáu cho Tô Lam.


Lúc anh bước ra khỏi thang máy, khuôn mặt tuấn tú kia đã hoàn toàn tối sầm lại biến thành đáy nồi.


Anh vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên một giọng nói mừng rỡ vang lên sau lưng anh: “Quan Triều Viễn!”


Bước chân của Quan Triều Viễn dừng lại Lâm Thúy Vân vội vàng đuổi theo và đi vòng qua trước mặt anh: “Quan Triều Viễn, thật sự là anh đấy sao?”


Quan Triều Viễn có quen biết cô gái này.


Cô ấy là bạn thân của Tô Lam.


Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Có chuyện gì không?”


Thái độ kiêu ngạo và lạnh nhạt, thờ ơ, Tô Lam thực sự không nói oan cho anh.


Chỉ có điều, kể từ ngày nhìn thấy sự chèo kéo điên cuồng của anh trong lễ đính hôn của Cố Đức Hiệp, Lâm Thúy Vân đã phong anh là nam thần trong lòng mình.


Cho dù nam thần có lạnh lùng, ngông cưồng thì đó cũng là cá tính.


Vì vậy, lúc này, khi vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, Lâm Thúy Vân ngay lập tức không còn vẻ lạnh lùng thường thấy nữa, trong giây lát trở thành một người hâm mộ nhỏ bé: “Quan Triều Viễn, có phải anh định đi Lan Ly không? Anh cũng biết Tô Lam bị bệnh sao?”


“Bị bệnh?”


Lâm Thúy Vân sững sờ: “Anh không biết sao?”


Khi nói đến đây, cô ấy mới thấy có chút áy náy, mở miệng: “À, thật ra, chuyện này nói đi nói lại đều là do đứa em trai không biết điều kia của tôi.


Nếu nó không gây chuyện thì Tô Lam cũng sẽ không dính mưa, hơn nữa cũng không bị bệnh. Vì vậy, tôi mới đến thăm cha mẹ tôi và chuẩn bị cho Tô Lam một chút thuốc, hay là anh giúp tôi mang tới được không?”
 
Chương 2444


Chương 2444


Lâm Thúy Vân nảm được điểm mấu chốt của Quan Triều Viễn trong tay.


Cô ấy còn đang định dặn dò thêm điều gì đó thì đã thấy Quan Triều Viễn vội vàng quay lưng, rời đi.



Nhìn thấy bóng lưng anh vội vàng rời đi, dường như trong mắt Lâm Thúy Vân hiện lên toàn là màu hồng: “Nam thần đúng là nam thần, vô cùng đẹp trai luôn!”


“Đồ trẻ con ngu ngốc!”


Đột nhiên, sau lưng Lâm Thúy Vân vang lên tiếng cười khẩy mỉa mai châm chọc.


Lâm Thúy Vân vừa quay đầu lại, bỗng nhiên bắt gặp khuôn mặt của Lục Mặc Thâm.




Mắt anh ta nheo lại…


“Nước… nước.


Trong ký túc xá của trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, Tô Lam đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền và khuôn mặt đỏ bừng bừng Kể từ sau hôm đi về bị dính mưa, sau khi cô gửi một tin nhản chia tay cho Quan Triều Viễn, là cô bắt đầu trùm chăn kín đầu ngủ say như chết.


Sáng ngày hôm sau, cô bắt đầu bị sốt, ý thức trong lúc sốt có chút không rõ ràng Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên bên tai Thế nhưng, cô thậm chí còn không có đủ sức để cầm điện thoại lên nghe máy.


“Khụ khụ khu…”


Sau một tràng ho dữ dội, Tô Lam mơ màng mở mắt ra.


Cổ họng cứ như bị lửa thiêu đốt, đau không chịu nổi.


Cô gắng sức ngồi dậy, cố gắng đi ra lấy điện thoại trên mặt bàn.


Cô đau đầu, đau họng và đau khắp cả người, thậm chí đau đến mức sắp không thể thở nổi, có lẽ cô phải vào bệnh viện.


Vừa nhìn thấy đầu ngón tay sắp chạm vào điện thoại, cơ thể cô đột nhiên mềm nhữn ra, cả người ngã xuống đất.


“BụpI”


Bên tai vang lên một tiếng trầm trầm, một bóng người cao lớn đột nhiên xông vào.


Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Lam chỉ cảm thấy mình ngã vào một vòng tay quen thuộc.


Cô lắc lắc đầu và rơi vào trạng thái hôn mê.


Không biết giấc ngủ này kéo dài bao lâu, cuối cùng Tô Lam cũng tỉnh lại.


Di chứng của cơn sốt cao khiến đầu óc cô hơi quay cuồng.


“Tô Lam, cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi, thật tốt quá.”


Giọng nói mừng rỡ của Lâm Thúy Vân vang lên bên tai cô.


Tô Lam được cô ấy đỡ ngồi dậy.


Cô ngờ vực nhìn một vòng bốn xung quanh: “Ở đây là…


“Đây là bệnh viện đấy! Cậu bị sốt cao, ngủ mê man trong phòng đến nỗi hôn mê luôn. Nếu anh Quan Triều Viễn không đến kịp thời đưa cậu đến bệnh viện, hậu quả thế nào thực sự không thể tưởng tượng nổi mà.”


“Quan Triều Viễn sao?”


Trong lòng Tô Lam hơi chột dạ, và cô nhìn bốn xung quanh một vòng theo bản năng.


Lâm Thúy Vân cười trông cực kỳ kỳ lạ: “Không cần phải nhìn đâu, hình như anh Quan Triều Viễn có chuyện cần giải quyết nên đi trước rồi.”
 
Chương 2445


Chương 2445


Tô Lam gật đầu một cái, không biết đang nghĩ gì.



Ở một bền, Lâm Thúy Vân đang chống cảm, cười tủm tỉm và nhìn cô chằm chằm.


Bị ánh mắt của cô ấy nhìn chăm chăm sau lưng, Tô Lam nói với giọng tức giận: “Làm sao? Trên mặt của mình mọc hoa rồi hay sao? Tại sao cậu lại nhìn mình như vậy: “Đương nhiên là bởi vì mình hâm mộ cậu rồi”


“Hâm mộ mình á? Hâm mộ mình cái gì thế? Hâm mộ mình bị sốt cao, mất giọng, lại còn không đánh rằm được sao?”


“Không phải! Hôm qua mình tình cờ gặp anh Quan Triều Viễn trong bệnh viện, anh ấy vừa nghe tin lh, ngay lập tức lao đi như thiêu thân. Vậy nên, bây giờ, mình đã quyết định, kể từ ngày anh ấy chính đốn nhà họ Cố, anh ấy đã trở thành nam thần của mình rồi.”




Nam thần?


Tô Lam lạnh sống lưng.


©ó phải là Rõ ràng là không phải Quan Triều Viễn chỉnh đốn nhà họ Cố, mà là Lục Mặc Thâm cơ mà?


Cô có định nói chuyện này với Thúy Vân không?


Thôi quên đi.


Dù sao cô và Lục Mặc Thâm cũng có chút xung đột.


“Tô Lam, thực ra, mình cảm thấy anh Quan Triều Viễn thật lòng thích cậu đấy chứ.”


Đột nhiên, Tô Lam chợt nghĩ đến những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.


Chỉ cần nghĩ đến việc Quan Triều Viễn vì Lê Duyệt Tư mà kể cả một phần cứu vấn cũng không chịu dành cho cô, trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ ấm ức, bực bội: “Dù sao thì tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi”


Lâm Thúy Vân lập tức trợn tròn hai mắt: “Cái gì cơ?”


Tô Lam ôm đầu gối, ánh mắt hơi thẫn thờ, nhìn chằm chăm vào một chỗ: Kể từ sau khi cô gửi tin nhắn đó cho Quan Triều Viễn, Lê Duyệt Tư nhanh chóng rút lại đơn kiện.


Không phải tất cả những chuyện này đều là có chủ ý cả, Lê Duyệt Tư đã xử lý xong rồi sao?


Tô Lam ở lại bệnh viện theo dõi thêm một ngày.


Trong thời gian đó, bảo mẫu cũng đưa hai đứa trẻ đến thăm cô.


Sau khi được Quan Triều Viễn vỗ về, tâm trạng của Tô Duy Hưng mới không còn thấp thỏm, buồn bã như trước nữa Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu bé, trong lòng Tô Lam càng cảm thấy khó chịu Đứa trẻ vừa phải chịu một đả kích, nếu cô lại còn ly hôn với Quan Triều Viễn nữa…


Tô Lam thực sự không dám nghĩ đến sẽ xảy ra hậu quả gì Chiều ngày hôm sau, cô vừa mới làm xong thủ tục xuất viện.


Trong lúc cô đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, điện thoại trên tay đổ chuông Là Quan Triều Viễn.


Đột nhiên, trái tim của Tô Lam đập loạn xạ hết cả lên: Kể từ sau khi anh đưa cô đến bệnh viện, anh đã hoàn toàn biến mất, bây giờ, đột nhiên anh lại gọi điện thoại tới…


Tô Lam nắm chặt điện thoại di động trong tay, ngồi trên đầu giường, sau một hồi lâu loay hoay, cô ấn nút trả lời: “Alo?”
 
Chương 2446


Chương 2446


Ở đầu dây điện thoại bên kia, một giọng nói trầm và mờ ám của người đàn ông vang lên: “Tôi còn tưởng rằng em sẽ không dám nghe điện thoại của tôi nữa.”



Tô Lam: “…”


“Tôi thực sự đã đánh giá thấp em rồi, ai cho em gan to nói lời chia tay với tôi vậy?”


Chia tay?


Vốn dĩ hai người họ chưa từng nói những lời yêu, vậy làm sao có thể chia tay được đã đủ rõ ràng. Nếu như nó vẫn chưa đủ ràng, tôi cũng không ngại nhắc lại một nữa: Những lời anh nói ngày hôm đó đã làm cho tôi rất đau lòng, vì vậy tôi muốn ly hôn với anh.”


“Hình như bây giờ em đã quên những gì tôi từng nói rồi.”




“Anh đã nói nhiều điều như vậy, làm sao mà tôi biết được anh muốn nói đến câu nào.”


Tô Lam cắn môi, giọng nói yếu ớt.


“Vậy hôm nay tôi sẽ nhắc lại cho em một lần nữa.”


Quan Triều Viễn đứng trước cửa sổ sát đất của tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Quan Thiên, ánh mắt sâu thẳm, mang toàn bộ khung cảnh thành phố Ninh Lâm vào trong mắt: “Một khi đã bước vào địa ngục này của tôi, đến chết cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra”


Giọng nói anh rõ ràng là rất trầm và chậm rãi, thế nhưng khi Tô Lam nghe vào tai lại khiến cô phải giật nảy mình “Tối nay khi tôi về nhà mà không thấy em thì tự mình gánh chịu hậu quả nhé.”


“Quan Triều Viễn, anh.. “


“Xem ra dạo này tôi thực sự đã chiều hư em rồi. Nếu em bằng lòng, tôi không ngần ngại cho em mở mang kiến thức một chú, xem khi một người đàn ông muốn có được một người phụ nữ, anh ta có thể không từ một thủ đoạn nào.”


Tô Lam còn chưa kịp nói thì điện thoại đã bị cúp máy.


Quan Triều Viễn ném điện thoại lên bàn làm việc, quay đầu liếc nhìn mấy người đang đứng cách đó không xa: “Nói tiếp đi.”


“Lần này, về việc hợp tác với tập đoàn Lục Dương, đối phương đã đưa ra bản kế hoạch, đầu tiên là làm một bộ phim truyền hình với nhân vật nữ chính trong trang phục cổ trang”


“Mời Lê Duyệt Tư à?”


“Là nữ minh tinh số một, Lục Mặc Thâm đã chỉ đích danh phải dùng cô Lê, chỉ có điều, cô Lê thực sự có sức ảnh hưởng, vì vậy các giám đốc điều hành khác cũng không có ý kiến phản đối.”


Quan Triều Viễn không nói, cầm lấy tài liệu, ký tên và xua tay đi.


“Ông chủ, hôm nay mợ chủ xuất viện, có cần đến đón không?”


Quan Triều Viễn còn chưa nói gì, cánh cửa văn phòng đã được một người đẩy vào.


Âm thanh như thể muốn ăn đoàn kia cũng vang lên theo sau: “Đương nhiên là cần rồi, cái này còn cần phải nói hay sao?”


Tần Tấn Tài cởi áo khoác trắng bước vào, cười tửm tỉm đi đến, chào hỏi bọn họ.


Quan Triều Viễn lại lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Không cần.”


“Anh hai, chẳng lẽ anh không biết khi một người bị bệnh, cho dù là thể hay tinh thần cũng đều là những thứ dễ bị tổn thương nhất. Đây thật sự là thời cơ tốt để anh quan †âm ân cần, sao có thể lãng phí được chứ?”


Sắc mặt của Quan Triều Viễn lạnh tanh: “Anh làm gì cần em phải dạy hay sao?”


“Em nào có dám dạy dỗ anh chứ? Chỉ là em nhắc nhở anh, anh lạnh lùng như vậy, chắc hẳn chị dâu phải tổn thương đau lòng lắm”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom