Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2287


Chương 2287


Bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa của Nhan Thế Khải rũ xuống không còn chút sức.


Anh ấy cười chua xót, cúi đầu nỉ non: “Hóa ra… Hóa ra là em nghĩ như vậy.”



Tô Lam cắn môi, cô cực kỳ bất lực.


Cô muốn nói với Nhan Thế Khải, cô rất là biết ơn vì sự giúp đỡ của anh ấy.


Cô chưa bao giờ cảm thấy anh ấy phiền cả.


Chỉ là cô cảm thấy bản thân mình không xứng với lòng tốt của anh ấy mà thôi Nhưng mà tất cả đều đã muộn rồi.




“Vậy… Tô Lam, anh đi trước đây. Thời gian không còn sớm nữa, lúc em về nhà nhớ chú ý an toàn.”


Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa. Đột nhiên Tô Lam che mặt khóc rống lên. Quan Triều Viễn nhìn bộ dáng khóc lóc.


như tinh thần muốn sụp đổ của cô, khuôn mặt đẹp trai của anh tối đen.


Vừa rồi anh muốn cô như vậy, chẳng qua là do anh tức giận hết mức nên phát tiết và tuyên bố chủ quyền mà thôi.


Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cô khóc lóc thế này thì làm sao anh còn có thể ra tay.


được nữa chứ?


Anh gắt gao ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay người cô lại một cách mạnh mẽ: “Anh ta đi rồi nên em đau lòng thế này sao?”


Cái thứ không có lương tâm này thật là…


Cô xem anh là không khí đúng không?


Ở trước mặt anh mà khóc lóc vì người đàn ông khác như vậy!


BOSS Quan tức đến mức muốn giết người!


“Quan Triều Viễn! Vì sao anh cứ phải làm như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ?


Nhan Thế Khải là đàn anh của tôi, cũng giống như anh trai ruột thịt của tôi vậy!


Rõ ràng anh biết anh ấy ở ngay ngoài cửa, vì sao lại còn muốn cưỡng ép tôi nữa chứ. Anh có biết anh như vậy sẽ khiến cho.


tôi cảm thấy tôi chính là một người đàn bà dâm đãng lẳng lơ, một con điếm không biết liêm sỉ hay không?


Tôi ghét anh, rất chán ghét anh!


Quan Triều Viễn! Tôi hận anh chết đi được!”


Tô Lam liều mạng đập lên người anh Nhan Thế Khải và anh trai của cô là bạn học.


Mỗi khi nhìn thấy Nhan Thế Khải thì cô mới có thể nhớ lại từng chỉ tiết nhỏ của anh trai Ở trong lòng cô, Nhan Thế Khải đã không đơn giản là đàn anh từ lâu rồi. Trên thực tế anh ấy chính là thế thân của Tô Duy Nam trong cô, là người thân duy nhất còn sót lại của cô.


Quan Triều Viễn không biết suy nghĩ trong đáy lòng cô, anh lạnh mặt và để mặc cho cô phát tiết. Cho đến khi cô đánh đến mật rồi thì ngã ngồi trên mặt đất.


“Có phải bởi vì tôi không có mẹ, cha cũng không thương tôi, cho nên các người mới có thể tùy tiện bắt nạt tôi hay không?”


Giống như là chạm phải một đi đó dưới đáy lòng của Quan Triều Viễn, ánh mắt anh lóe lên một cái.


Sau một hồi im lặng, Quan Triều Viễn giơ tay ra ôm lấy cô. Tô Lam hơi ngạc nhiên một chút, cô vội vàng né tránh: “Đừng!”
 
Chương 2288


Chương 2288


Thấy cô tránh né mình, không hiểu sao Quan Triều Viễn lại thấy rất khó chịu.


“Cốc cốc cốc…” Một hồi tiếng đập cửa vang lên.



“Người ở bên trong! Làm phiên các người ra ngoài một chút. Nơi này là phòng nghỉ của nhân viên công tác, không phải nhân viên công tác của rạp chiếu phim thì mời lập tức đi ra ngoài!”


Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Em xác định là em muốn đi ra ngoài như vậy sao?”


Tô Lam nước mắt lưng tròng.


Cô cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đều đã bị tên xấu xa này xé rách hết rồi!




Cô còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã bị ai đó bế lên. Tô Lam còn đang nổi nóng, cô giấy giụa không vui: “Anh buông tôi ra, tôi tự.


đi được! Không cần anh loI”


“Em đừng có mà được voi đòi tiên!” Bị áp suất thấp của người đàn ông uy hiếp, Tô Lam nhụt chí trong nháy mắt. Cô không dám lên tiếng nữa. Cô sợ cái tên này nổi lên thú tính rồi lại làm ra chuyện gì với cô nữa!


“Người ở bên trong! Các người có nghe rõ không? Nếu còn không ra nữa thì chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới phá cửa…


Cạch!


Cửa phòng nghỉ bị người ta mở ra từ bên trong.


Nhân viên vây quanh ở cửa bị dọa sợ một trận, đang chuẩn bị duỗi cổ nhìn vào bên trong.


Nhưng mà vừa ngẩng đầu thì đã bị khí thế mạnh mẽ của Quan Triều Viễn đè bẹp.


Một đám người hai mặt nhìn nhau, không tự chủ được mà né ra tránh một đường cho anh.


Bên cạnh có mấy cô gái mê trai vừa nhìn thấy khuôn mặt của Quan Triều Viễn, ánh mắt chỉ còn thiếu mỗi việc biến thành hình trái tim Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, khí thế thật mạnh mẽ!


Khó trách có người phụ nữ kia bãng lòng vào phòng tối nhỏ với anh.


Đổi lại các cô thì các cô cũng nguyện ý!


Vừa nghĩ như vậy, các cô lại sinh ra tò mò đối với người phụ nữ nằm trong lòng Quan Triều Viễn.


Ánh mắt chuyển một cái, mọi người đều nhìn về phía Tô Lam bên kia.


Tô Lam chỉ cảm thấy lúng túng.


Đang chuẩn bị chôn đầu vào trong lòng Quan Triều Viễn thì bất thình lình một chiếc áo vest rộng thùng thình trùm lên đầu cô.


Có người nhàm chán, thừa dịp Quan Triều Viễn xoay người rời đi mà len lén chụp lại ảnh của bọn họ.


Đang chuẩn bị xoay người rời đi đăng lên mạng xã hội thì bất thình lình bị một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen ngăn lại: “Ảnh chụp đâu? Là tự mình xóa hay là để tôi tới giúp?”


Mới nghe thì thấy Lục Anh Khoa nói chuyện rất khách khí, nhưng mà khuôn mặt lạnh như băng kia của anh lại khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.


Người phụ nữ kia sợ tới mức cả người run lên.


Cô ta run rẩy xóa hết toàn bộ tấm ảnh trong điện thoại ngay trước mặt Lục Anh Khoa.


Thật đáng tiếc mà!


Lúc đầu còn đang nghĩ có thể đăng lên mạng xã hội được hay không, bây giờ thì hay rồi, ngay cả ảnh chụp cũng đều mất hết rồi!
 
Chương 2289


Chương 2289


Tô Lam bị Quan Triều Viễn ôm ra khỏi trung tâm thương mại. Sau đó cô bị ném vào trong chiếc Rolls Royce.


Bả vai Tô Lam đập lên trên ghế, đau đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhãn nhăn lại.



Cô tức giận kéo mở cửa xe nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa trái rồi.


Khuôn mặt Quan Triều Viễn tối tăm và hung dữ. Sau khi lên xe, anh dùng sức đập cửa xe một cái.


Từ đầu tới đuôi anh không nói một câu nào cả.


Ánh mắt anh lạnh lẽo đến mức muốn đông chết người.


Bàn tay đang cầm vô lăng siết chặt đến mức lộ rõ khớp xương Tô Lam còn chưa kịp yêu cầu xuống xe thì chiếc Rolls Royce đã phóng đi như bay.




Tốc độ xe cực nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy được dòng xe cộ ở xung quanh.


Cái tên này thật là… Chẳng lẽ anh định giết chết cô sao?


Tô Lam hoàn toàn sợ rồi.


Cô cuống quýt thắt dây an toàn lại: “Quan Triều Viễn! Anh điên rồi phải không? Dừng xe, mau dừng xe lại!”


Quan Triều Viễn mắt điếc tai ngơ.


Xe bão táp chạy một đường.


Hai mươi phút sau, anh phanh gấp một cái, xe ngừng lại.


Tô Lam bị dọa đến mức trái tim gần như ngừng đập.


Hai tay cô nắm chặt lấy dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều tái nhợt vì tốc độ đáng sợi “Âm!”


Cửa xe bị kéo ra thật mạnh. Tô Lam còn chưa phản ứng lại thì đã bị Quan Triều Viễn túm ra ngoài. Tô Lam bị dọa thảm luôn: “Anh buông tay, tôi không muốn đi vào!”


Cái tên Quan Triều Viễn này bị điên thật rồi.


Lúc này cô mà về nhà với anh, nhất định kết cục sẽ vô cùng thê thảm.


Quan Triều Viễn thấy bộ dáng cô giống như con thỏ trắng nhỏ bị dọa sợ, không hiểu sao.


trong lòng anh lại thấy khó chịu.


Khuôn mặt đẹp trai tối tăm, anh không nói hai lời mà dùng một tay vác cô lên trên vai.


Thời gian không còn sớm nữa, hai đứa con trai đều đã ngủ hết rồi.


Trong phòng ngủ trên tầng hai, anh không nói hai lời mà ném người lên trên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo.


Khuôn mặt Tô Lam trắng bệt: “Tôi không muốn!”


Quan Triều Viễn lạnh lùng mà liếc mắt nhìn chằm chẵm cô, anh cũng không lên tiếng, kéo cô tới nhà vệ sinh rồi ném cô vào trong bồn tắm lớn: “Tắm rửa cho sạch sẽ Cái tên này thật là… Cái gì mà tắm rửa cho sạch sẽ? Anh đang ghét bỏ cô bẩn sao?


Tô Lam bị chọc tức: “Vừa rồi ở trong phòng tối kia, sao anh không chê tôi bẩn đi?”


Quan Triều Viễn không nói chuyện. Anh sải bước chân dài tiến vào theo: “Sao hả? Đi xem phim với người yêu cũ nên lá gan cũng lớn thêm rồi hả?”


Người yêu cũ ư?


Từ đầu tới đuôi cô cũng chỉ xem Nhan Thế Khải là bạn bè mà thôi.


Trong mắt của cô, anh ấy cũng ngang với anh trai Tô Duy Nam của cô mà thôi.
 
Chương 2290


Chương 2290


Nhưng mà vì sao lọt vào trong mắt cái tên Quan Triều Viễn kia, quan hệ lại lập tức trở nên xấu xa như vậy chứ?


Tô Lam âm thầm tức giận trong lòng: “Mặc kệ có phải là người yêu cũ hay không thì cũng không có liên quan gì đến cậu cả Quan hết. Quả thật chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi. Tôi không quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của anh, anh cũng đừng quan tâm tới tôi!”



Vốn chỉ là một câu nói trong lúc đang nổi nóng nhưng lại hoàn toàn chọc giận Quan Triều Viễn.


Anh cười lạnh: “Hả? Vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ, xem xem người yêu cũ của em có sống nổi tới ngày mai hay không!”


Sau khi ném những lời này ra, Quan Triều Viễn trực tiếp xoay người rời đi.


Dẫn đến bầu không khí trong phòng tắm cũng như có áp thấp.




Tô Lam lập tức ngây dại. Vương Tiến Phát có thân phận bối cảnh gì? Bị thương thành bộ dạng kia rồi, thế mà ngay cả một chút thông tin cũng đều không lộ ra ngoài Bởi vậy có thể thấy được thủ đoạn của Quan Triều Viễn Nhan Thế Khải chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi, cũng không có bối cảnh quyền thế che trời như vậy.


Nếu Quan Triều Viễn muốn động đến anh ấy, quả thực dễ dàng giống như bóp chết một con kiến vậy!


Trong lòng Tô Lam đột nhiên căng thẳng.


Cô vội vã cuống quýt bò ra khỏi bồn tắm.


Dưới tình thế gấp gáp, cô ôm lấy thắt lưng của Quan Triều Viễn một: “Cậu Quan, chờ một chút!”


Quan Triều Viễn lạnh mặt, nhưng vẫn dừng bước chân lại.


“Không phải. Những lời vừa rồi tôi nói chỉ là lời nói khi tức giận thôi. Nhan Thế Khải không có gì với tôi hết, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có. Tôi bảo đảm với anh, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như hôm nay nữa. Anh… Đừng nóng giận có được không?”


Lúc đầu anh bị những câu nói mềm dịu nhỏ nhẹ của cô làm dịu cơn tức đi một chút rồi, nhưng mà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hốc mắt của cô đều đỏ hết lên.


Rõ ràng chính là bộ dáng tạm thời nhường nhịn vì lợi ích toàn cục.


Trong nháy mắt hơi thở hung ác trên người Quan Triều Viễn càng nhiều hơn.


Anh nhấc chân muốn đi, tay Tô Lam.


ôm anh càng chặt hơn: “Cầu xin anh đó, được không?”


Cô thật cẩn thận mà di chuyển tới trước mặt anh.


Trên người cô còn ẩm ướt, vẫn còn có mấy giọt nước tí tách nhỏ xuống.


Áo sơ mi màu trắng ngắn tay dán lên trên người cô, trông cực kỳ mê người.


Tô Lam nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, tim cô siết chặt lại, cô kiễng mũi chân.


Chủ động hôn lên môi anh.


Ngây ngô, thẹn thùng, lại khiến cho.


người ta muốn ngừng mà không được.


Quan Triều Viễn nhìn động tác mới lạ của cô: “Vì anh ta nên em có thể làm được tới mức này sao?”


Tô Lam nhắm mắt lại, dứt khoát bám.


lấy cổ anh, dùng môi ngăn miệng anh lại.


Cái người này thật là, lời nói thật sự quá khó nghe!
 
Chương 2291


Chương 2291


Ngoại trừ chặn cái miệng này của anh lại, cô thật sự không nghĩ ra được biện pháp khác nữa.


Không thể không nói, giờ phút này cô gái vắt trên người anh có một sức hấp dẫn chết người, khiến cho anh không nhịn được mà muốn dứt bỏ hết tất cả suy nghĩ khác, chỉ muốn cưng chiều cô ấy!



Đặt cô lên trên tường, anh hóa bị động thành chủ động: “Nhớ lấy lời mà em đã nói.


Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng đấy!”


Tô Lam nơm nớp lo sợ nhìn anh.


Nhìn tình cảm nồng đậm trong mắt anh, đột nhiên tim cô đập nhanh thình thịch.


Ký ức vừa nấy đau như đứt ruột đứt gan ở trong rạp chiếu phim vẫn khắc sâu trong trí nhớ cô.




Cái tên này… Vừa rồi vẫn chưa thỏa mãn.


Bây giờ nếu anh mà muốn ức hiếp cô, cô không chết cũng sẽ tàn phế.


Nhớ đến lần đó ở trong căn phòng tối nhỏ, Tô Lam không nhịn được, hai chân bắt đầu run rẩy.


“Reng reng reng reng… Reng reng reng reng…”


Điện thoại vang lên trong thời khắc.


không thích hợp này.


Khuôn mặt Quan Triều Viễn tối sầm lại, anh quét mắt liếc nhìn điện thoại một cái.


Không nghe máy!


Thần kinh Tô Lam hết sức căng thẳng.


Điện thoại di động vẫn còn đang kiên trì vang lên không ngừng.


Tô Lam chống tay lên ngực Quan Triều Viễn, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cuối cùng vẫn nức nở lên tiếng: “Lệ.


Cuối cùng Quan Triều Viễn vẫn buông tha cho cô.


Anh xoay người, ấn nút nghe máy.


Chỉ là lúc mở miệng nói chuyện, giọng điệu của anh vô cùng cáu gắt: “Tân Tấn Tài, lần này nếu mà không có chuyện tai nạn chết người, em có tin là anh sẽ giết chết em không?”


Khuôn mặt dễ thương của Tô Lam: đỏ lên Cô vội vã trốn qua một bên.


Ở đầu dây bên kia, Tân Tấn Tài bị giọng điệu của Quan Triều Viễn dọa cho một trận. Đối lại lúc bình thường thì chắc chắn là anh ta sẽ trêu chọc một trận, nhưng lần này anh ta lại không làm vậy mà nghiêm mặt nói: “Anh Hai, lần này thật sự có chuyện rất khẩn cấp…”


Cậu cả Quan… Điện… Điện thoại kìa!”


Tô Lam đang co lại trong góc phòng, cân nhắc xem lần này có phải là mình chạy.


trời không khỏi nắng rồi hay không.


Lần này, trạng thái của Quan Triều Viễn tỉnh táo.


Cô có phải là có thể bày ra kỹ năng của bản thân, làm nững, giả vờ đáng yêu cầu xin anh… Dịu dàng một chút hay không?


Dù sao trải nghiệm lần trước ở ngôi nhà tình yêu thật sự đau đớn thảm thương.


Cô không muốn lại có lần thứ hai nữa đâu!


Nghĩ nghĩ, cô len lén giương mắt nhìn Quan Triều Viễn.


Nhìn thấy sắc mặt của anh càng lúc càng tối tăm, hình như là có người chọc tới anh!
 
Chương 2292


Chương 2292


“Anh đến ngay”



Ném những lời này xuống, Quan Triều Viễn cắt đứt điện thoại.


Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Lam dùng chăn quấn chặt lấy bản thân và chỉ lộ ra cái đầu.


Trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén của anh lập tức trở nên dịu dàng đi vài phần.


Anh xoay người đi đến trước mặt cô.


Anh còn không kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy Tô Lam lật chăn ra, dáng vẻ như thấy chết không lùi: “Cậu cả Quan, anh… Anh..




Anh dịu dàng một chút nhé!”


Quan Triều Viễn: “…”


Một bàn tay to đặt lên trên đầu cô: “Biết em gấp đến nỗi không thể nhịn được, nhưng mà bây giờ tôi có việc phải đi ra ngoài. Cứ nhịn đi, được chứ?”


Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người rời đi.


Cả người Tô Lam sững sờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.


Cái… Cái gì?


Cứ nhịn đi ư?


Cho đến lúc này, Tô Lam mới phản ứng lại được, hóa ra vừa rồi sau khi Quan Triều Viễn nhận một cuộc điện thoại xong, anh không tính động vào cô mà là… Muốn rời đi sao?


“Trời ạt”


Tô Lam vùi đầu vào trên ghế sô pha, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.


Cô… Cô thế mà còn bày ra một bộ dạng thấy chết không lùi, muốn anh dịu dàng một chút!


Không có mặt mũi nhìn người nữa rồi!


Một lát sau, dưới lầu vang lên tiếng động cơ ô tô Tô Lam căn môi, cô rối rằm trong ổ chăn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được.


Cô đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ.


Sắc trời bên ngoài tối đen, nhưng phía trước biệt thự lại sáng đèn đuốc sáng trưng.


Trên bãi cỏ đẳng trước, bên cạnh hai chiếc xe Rolls Royce màu đen kia, Quan Triều Viễn đang cúi đầu, dường như là đang bàn chuyện gì đó với Lục Anh Khoa.


Vẻ mặt của anh lạnh lùng, môi mỏng hơi mím lại Tô Lam nhìn chäm chăm vào môi anh, đột nhiên trong đầu cô còn xông ra một ý tưởng kỳ quái.


Dường như mỗi một lần Quan Triều Viễn hôn cô đều rất có kỹ xảo.


Chỉ là một cái hôn cũng đủ để làm đầu óc của cô choáng váng, tay chân không thể tự khống chế.


Như vậy… Có phải điều này đã nói rõ räng, chắc hẳn anh là một cao thủ từng trải qua hàng trăm trận chiến ở phương diện kia đúng không?


Nghĩ đến đây, dường như một góc nào đó trong lòng Tô Lam có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái xông ra.


Lúc cô đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cửa kính xe bị ai đó hạ xuống.
 
Chương 2293


Chương 2293


Cái đầu của Tân Tấn Tài lộ ra, đôi mắt sáng quäc nhìn sang và vẫy tay về phía cửa sổ trên tầng hai kia.



“Chị dâu nhỏ, có phải là chị không nỡ xa anh Hai đúng không? Nếu mà luyến tiếc thì cứ đi xuống đây tiễn anh ấy là được, trốn trên đó nhìn lén để làm gì chứ?”


Lời nói của anh ta còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn và Lục Anh Khoa cũng đã quay đầu nhìn về phía bên này.


“Chết rồi!”


Tô Lam ngạc nhiên hô một tiếng, cô vội vàng kéo rèm xuống rồi trốn ra phía sau.




Ghế sô pha đẳng sau vừa lúc ngáng chân cô một cái, cả người cô trực tiếp lăn lên trên giường, ngã chổng vó một cái.


Tân Tấn Tài cười ha ha: “Anh Hai, vừa rồi anh có nhìn thấy hay không? Hình như là chị dâu nhỏ thẹn thùng đấy!”


Lục Anh Khoa hẳng hẳng giọng, không mở mắt ra nữa.


Quan Triều Viễn thì lại lạnh như băng mà quét mắt liếc anh ta một cái: “Trên xe của tôi không cho phép có sự tồn tại của kẻ ngu xuẩn”


Ngu xuẩn ư?


Vậy chắc chản không phải là nói mình Nhưng mà vấn đề là ở đây chỉ có b: người bọn họ cộng thêm một tài xế thôi mà!


Vậy nhất định là đang nói cái tên đầu gỗ phiền phức Lục Anh Khoa kia rồi Tân Tấn Tài tiếc hận ló đầu từ trong xe ra: “Lục Anh Khoa! Nghe thấy anh Hai nói cái gì chưa hả? Lần này chỉ e là cậu phải tự lái xe tới sân bay mất rồi!”


Ánh mắt Lục Anh Khoa lạnh lùng giống như đang nhìn một tên đần vậy.


Quan Triều Viễn lên xe từ một hướng khác, anh không nói hai lời, nhấc chân trực tiếp đạp Tân Tấn Tài một cái bay xuống xe.


Sau đó anh cúi đầu lật xem văn kiện Lục Anh Khoa nhìn lướt qua Tân Tấn Tài đang lảo đảo lùi lại vài bước mới đứng vững, anh ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Cậu biết không, kẻ đáng thương nhất trên thế giới này không phải là người ngu, mà là ngay cả mình ngu bao nhiêu cũng không biết”


Lúc Tân Tấn Tài chuẩn bị lên xe lần thứ hai, vẻ mặt Lục Anh Khoa lạnh lùng đóng cửa xe lại “Thậm chí anh ta còn khóa trái lại nữa!


Anh ta lạnh nhạt hạ cửa sổ xuống: “Lời nói vừa rồi trả lại cho cậu. Tự mình lái xe tới sân bay đi, nhớ đừng đến muộn đó.”


“Cậu…”


Hai mắt trừng lớn mà nhìn chiếc xe Rolls Royce phóng đi, Tân Tấn Tài tức giận đến mức suýt chút nữa là bùng nổ.


Sau khi anh ta rít gào hai tiếng thì nổi giận đùng đùng lấy điện thoại di động ra: “Trong vòng mười lăm phút lái xe tới đây đưa ông đây tới sân bay, trễ một phút đồng hồ thì ông đây sẽ làm thịt các người!”


Chiếc xe sang trọng chậm rãi lái ra khỏi cửa lớn.


Quan Triều Viễn đang cúi đầu nghiêm túc xem văn kiện đột nhiên ngẩng đầu lên Ánh mắt anh giống như hơi đảo qua vị trí trên tầng hai, khóe miệng anh gần như có một độ cong ấm áp.


Lúc này Tô Lam đang ngã trên giường, giấu đầu vào dưới gối đầu.


Vừa nhớ đến vẻ mặt khoa trương vừa rồi của Tân Tấn Tài, cô hận không thể mất trí nhớ tại chỗ luôn thì tốt rồi.


Chắc chản cái tên Quan Triều Viễn kia đã nhìn thấy cô rồi.
 
Chương 2294


Chương 2294


Nếu anh thật sự hiểu lầm là cô luyến tiếc anh nên mới đi nhìn lén thì cô còn mặt mũi gì nữa hay không cơ chứ?



—.


Từ sau biết được lần này Quan Triều Viễn đi công tác có thể phải mất một tuần, toàn thân Tô Lam đều được thả lỏng Sáng nay sau khi đưa hai đứa con trai đến nhà trẻ, thời gian vẫn còn sớm.


Cô lại năm lên trên giường lần nữa, chuẩn bị ngủ thêm một giấc nữa Mơ mơ màng màng vừa mới muốn ngủ thì điện thoại ở bên gối đã vang lên dồn dập.


“Reng reng reng reng… Reng reng reng reng”


Tô Lam đang cực kỳ buồn ngủ, cô huơ loạn tay sờ soạng trên đầu giường một trận rồi mới ấn nút nghe điện thoại: “A loi”




“Tô Lam à! Em có đang ở nhà không?”


Là giọng nói của Nhan Thế Khải.


Từ sau khi trải qua chuyện ở rạp chiếu phim lần trước, ở bệnh viện Tô Lam đều vô tình cố ý tránh né Nhan Thế Khải.


Cô không biết mình phải đối mặt với anh ấy như thế nào nữa.


Chẳng qua, điều cô cũng không đoán được chính là…


Sau một đoạn thời gian yên lặng như vậy thế mà anh ấy lại gọi điện thoại cho cô.


“Đàn anh..


Tô Lam lập tức tỉnh táo lại.


Cô xoay người ngồi dậy, cắn môi, lúc cô đang xoắn xuýt nghĩ xem có cần phải xin lỗi vì những lời mà mình nói hôm đó hay không, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói gấp rút của Nhan Thế Khải.


“Đã là lúc nào rồi, sao em lại còn có tâm trạng ở nhà ngủ nữa chứ?”


Rất hiếm khi Nhan Thế Khải dùng loại giọng điệu nghiêm khắc thế này để nói chuyện với cô.


Tô Lam cũng lập tức trở nên lo lắng và căng thẳng: “Đàn anh! Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”


Nhan Thế Khải sửng sốt một giây: “Là lỗi của anh, anh quên mất là không thường xem diễn đàn. Bây giờ em lập tức mở máy tính ra, xem xem trang web của bệnh viện chúng ta, trên đó toàn bộ đều là…”


Nhan Thế Khải không Nhưng mà Tô Lam đã có một loại dự cảm không may.


“Em xem ngay đây.”


Sau khi cắt đứt điện thoại, cô trở người bò dậy, nhanh chóng mở máy tính xách tay ra.


Khi cô mở trang web của bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Hải ra, nội dung ở trang đầu khiến cho cô hoàn toàn sợ ngây người.


Trang web của bệnh viện đã bị hack rồi.


Tất cả các bài post ở trang đầu đến những trang sau, thậm chí là ở hậu trường, toàn bộ đều là ảnh chụp của Tô Lam.


Đáng sợ chính là..


Rõ ràng những bức ảnh này là lúc cô ở trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô và quân nhau với Vương Tiến Phát, bị người ta lấy một loại góc độ cực kỳ quỷ dị chụp lại.


Lúc đó vì tự bảo vệ mình nên cô không thể không giả vờ nịnh nọt.
 
Chương 2295


Chương 2295


Ở trong bức ảnh cô mặc bộ đồ tình thú hình thỏ nóng bỏng, ngồi trên đùi Vương Tiến Phát và đang chạm ly với ông ta.


tục nói nữa Nếu nói những bức ảnh này có thể bị người ta hoài nghi là bị Photoshop thì ngay vị trí dễ thấy nhất của trang đầu tiên có một đoạn video mơ hồ nhìn không rõ nhưng không có cách nào làm giả được.



Trong lòng Tô Lam vô cùng lo sợ. Cô cực kỳ lo lắng không yên ấn mở đoạn video.


kia ra xem.


Hắn là có người đã trộm quay lại video này.


Hình ảnh chỉ có một nửa nhưng mà cũng.




đủ để có thể nhận ra được rằng đây chính là văn phòng làm việc của Tô Lam.


Sau một loạt tiếng động sột soạt, giọng.


nói đáng khinh kia của Trưởng khoa Đàm vang lên “Em Tô à! Tôi đã đánh lên tiếng chào hỏi với bên ngoài rồi, trong vòng một giờ sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta đâu.”


“Nếu như em không chịu theo tôi thì cũng không sao, chỉ cần em hầu hạ tôi một lần là được rồi!”


“Chỉ một lần, chỉ cần tôi thoải mái thì em muốn gì tôi cũng sẽ bằng lòng cho em”


“Chắc chắn vị trí bình chọn chức danh là em chứ không thể là ai khác được.”


Lúc Trưởng khoa Đàm nói chuyện, giọng nói gấp gáp không dẫn nổi, vô cùng đáng khinh.


Sau một lát, giọng nói nũng nịu của Tô Lam cũng vang lên theo: “Trưởng khoa Đàm, anh nói không sai.”


“Một cô gái nhỏ lẻ loi một mình như tôi nỗ lực phấn đấu quả thật rất vất vả, hơn nữa bây giờ em còn phải chăm lo cho hai đứa con trai nữa.”


“Trưởng khoa à! Anh nguyện ý cho tôi cơ hội này, quả thật là tôi cầu còn không được mà sao lại từ chối được cơ chứ?”


Trưởng khoa Đàm lập tức vui vẻ xoa xoa tay: “Em đồng ý rồi sao?”


Tô Lam thẹn thùng: “Chẳng qua nơi này là văn phòng, lỡ như bị người ta thấy được thì ảnh hưởng không tốt, hay là chúng ta đi khách sạn đi?”


“Rè rè…”


Video đến đây đã bị cắt rồi.


Tuy rằng chỉ có thời gian mấy chục giây ngắn ngủn, nhưng xem xong những thứ này thì sau lưng Tô Lam đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Người đăng cái video này lên thật sự ác độc đến mức làm ho người khác giận sôi lên.


Cố ý đăng lên loại video ngắt đầu bỏ đuôi như thế này chỉ vì vu oan cho người khác.


Khi không có ai nhìn thấy tiền căn hậu quả, nhất định sẽ cho rãng đây là bằng chứng chứng minh rằng cô đã chấp nhận quy tắc ngầm.


Những bức ảnh cùng với đoạn video này cũng đã đủ để hủy hoại cô rồi.


Trên những bức ảnh này, trên biểu ngữ ở trang đầu, toàn bộ đều được phối hợp với những từ ngữ khó coi: “Sinh hoạt cá nhân phóng đãng của bác sĩ Trưởng khoa ở bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Hải.”


“Bác sĩ xinh đẹp dựa vào thân thể lên ngôi, vô liêm sỉ!”


“Kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp trong lòng các chuyên gia, ban ngày là nữ bác sĩ đoan trang, buổi tối là gái bán hoa ngủ với người khác!”


“Đuổi khu u ác tính này ra khỏi bệnh viện trung tâm!”
 
Chương 2296


Chương 2296


Bức ảnh được dán trên trang đầu, đều là do người khác cố ý chọn góc độ và chụp lại.



Mỗi vị trí đều vừa vặn lộ ra khuôn mặt của Tô Lam.


Hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mê ly lộ ra vẻ quyến rũ “Chết tiệt!”


Tô Lam căn chặt hàm răng.


Rốt cuộc là ai đã trăm phương ngàn kế muốn hãm hại cô như thế này?


Lúc này đúng là thời điểm quan trọng để bình chọn chức vị.




Vào lúc này thế mà lại xảy ra gièm pha như vậy.


Nếu không thể giải quyết được chuyện này, đừng nói là bình chọn chức vị mà e răng ngay cả công việc của cô cũng không giữ được nữa rồi!


Suy nghĩ của Tô Lam xoay chuyển rất nhanh.


Ngay lúc cô đang suy nghĩ cách ứng phó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.


Cúi đầu nhìn một cái, là Trưởng khoa Vương.


Một dự cảm không may toát ra: “A lô, chào Trưởng khoa Vương!”


“Hai”


…’ Điện thoại vừa được kết nối, Trưởng khoa Vương đã lập tức thở dài một tiếng.


Lúc mở miệng nói chuyện, giọng điệu lại vô cùng tiếc hận: “Tô Lam! Lát nữa cô đến bệnh viện một chuyến đi.”


Trong lòng Tô Lam lập tức hoảng sợ: “Trưởng khoa Vương! Có phải là bởi vì chuyện trên trang web bệnh viện không?”


Giọng nói của Trưởng khoa Vương rất bất đắc dĩ: ‘Tô Lam, cô là một bác sĩ tâm lý cực kỳ thông minh và cực kỳ chuyên nghiệp, tư duy nhạy bén, lại cẩn thận, lần này thật sự.


là quá đáng tiếc!”


Nói xong, Trưởng khoa Vương trực tiếp cúp điện thoại.


Tô Lam chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng.


E răng cô là người biết chuyện này trễ nhất đi!


So sánh với bức ảnh này, đoạn video kia đã truyền đi khắp các ngõ ngách trong bệnh viện từ lâu rồi.


Rốt cuộc là ai? Là ai đã dùng trăm phương ngàn kế muốn hãm hại cô như vậy?


Sau khi thu dọn lại một chút, Tô Lam lập tức gọi xe chạy đến bệnh viện.


Mới vừa đi tới cửa thì cô đã thấy được một bóng dáng quen thuộc đang vẫy tay về phía mình: “Tô Lami”


Vậy mà lại là Lâm Thúy Vân!


“Thúy Vân! Sao cậu lại tới đây? Không phải là cậu nói muốn đi ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió sao?”
 
Chương 2297


Chương 2297


Lâm Thúy Vân tức giận đến mức cái mũi cũng xiêu vẹo: “Cậu đều bị người ta ức hiếp thành ra như vậy rồi thì sao mình lại có thể không trở lại được chứ?”



Trong lòng Tô Lam ấm áp: “Cậu… Tin tưởng mình sao?”


Lâm Thúy Vân tức giận chọc nhẹ một cái lên gáy của cô: “Ăn nói bậy bạ cái gì vậy hả? Mình còn không hiểu cậu sao? Từ đầu đến cuối cậu đều không phải loại người như vậy, nhất định là có người hãm hại cậu!”


Tô Lam mím môi: “Cám ơn cậu.”


“Giời ạ, cảm ơn mình làm cái gì chứ? Nếu muốn cảm ơn thì cậu nên cảm ơn Nhan Thế Khải kìa”




“Đàn anh ư?”


Nhắc tới Nhan Thế Khải, ánh mắt Tô Lam lập tức trở nên xám xịt.


“Đúng vậy! Ngày đó sau khi anh ta gọi điện thoại cho cậu, anh ta sợ cậu nghĩ quẩn nên đã lập tức liên hệ với mình. Chắc lúc nãy trang web của bệnh viện đã khôi phục bình thường lại rồi, chính là anh ta tìm người làm đó”


Giờ phút này Tô Lam chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi Ngay hai ngày trước, cô vừa mới nói mấy lời quá đáng với Nhan Thế Khải.


Nhưng hôm nay anh ấy vẫn không ngại khó khăn mà giúp đỡ cô như vậy.


Lâm Thúy Vân không biết Tô Lam đang nghĩ cái gì, cô ấy chỉ cản răng nghiến lợi tức giận không thôi.


“Nếu như để mình biết là ai muốn hãm hại cậu, nhất định mình sẽ đánh cô ta răng rơi đầy đất. Lúc này cậu đến bệnh viện có phải là muốn đi gặp lãnh đạo hay không? Đi thôi, mình đi với cậu!”


Cô ấy túm lấy tay của Tô Lam, Lâm Thúy Vân xoay người muốn đi.


Dù sao đi nữa thì Lâm Thúy Vân cũng không phải là nhân viên của bệnh viện, cô ấy.


cứ đi qua như vậy thật sự không thích hợp.


Tô Lam đang nghĩ phải từ chối cô ấy thế nào thì phía sau đã truyền đến một tiếng, cười lạnh châm chọc: “Chậc chậc chậc, mọi người mau đến đây mà xem, đây không phải là người đang nổi tiếng mạng của bệnh viện chúng ta sao?


Thế nào, biết mình quá mất mặt rồi cho nên không dám đi một mình tới bệnh viện mà còn muốn kéo người khác đi theo để mất mặt theo cô sao?”


Người nói chuyện chính là một cô gái còn trẻ.


Tô Lam biết cô ta.


Cô ta tên là Dao Dao.


Lần kiểm tra thành tích này, cô là đối thủ lớn nhất của cô ta Lần trước, lúc Trưởng khoa Đàm động tay động chân với cô cũng đã từng đề cập tới cô ta. Ông ta nói rằng Dao Dao từng xách rổ hoa quả đến nhà trọ của ông ta tìm ông ta, sau đó lại bị ông ta đuổi đi rồi Bởi vì chuyện này nên Dao Dao kết thù với Tô Lam.


Cô ta đang lo không tìm thấy cơ hội làm khó dễ cô thì ai ngờ Tô Lam đã bị tuôn ra giềm pha lớn như vậy.


Quả nhiên là trời đất xoay chuyển, báo ứng khó sai!Đúng là đáng đời!


Lúc này nhìn thấy Tô Lam, tất nhiên là Dao Dao phải giễu cợt chế nhạo cô một trận. Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Dao Dao, vẻ mặt của Lâm Thúy Vân có hơi khó coi. Cô ấy dùng một tay kéo lấy Tô Lam ra phía sau mình, bảo vệ cho cô.
 
Chương 2298


Chương 2298


Cô ấy nhìn lướt qua bộ ngực của Dao Dao: “À, cô chính là… Cái người mà đưa tới cửa muốn được Trưởng khoa Đàm dùng quy tắc ngầm mà người ta cũng không thèm, cái người tên Dao Dao đúng không?”



Dao Dao không nghĩ tới ngay cả loại chuyện này mà Trưởng khoa Đàm lại đi nói khắp nơi, trong nháy mắt sắc mặt cô ta lập tức xanh mét: “Cô là cái thứ gì chứ, mảng ai đó hả?”


“Ai tiếp lời thì tôi mắng người đó! Cô tức giận như vậy đã nói rõ rằng tôi nói không sai.


Một người phụ nữ đưa lên tới cửa cho đàn ông ngủ mà cũng không được thì có cái tư cách gì đến trước mặt chúng tôi ra vẻ ta đây hả? Về nhà tắm rửa đi ngủ đi!”




Dao Dao biết Tô Lam có một người bạn thân giàu có.


Bây giờ đoán đoán thì chắc chính là cái người trước mặt này rồi.


“Hừ, đừng tưởng rãng trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn đã đắc ý rồi!”


Lâm Thúy Vân ném một cái liếc mắt xem thường qua: “Vị này không có văn hóa thì nhiều đọc nhiều sách một chút đi. Phiền cô chú ý cách chọn từ của mình một chút. Nhà của tôi cũng không phải là nhà giàu mới nổi bình thường đâu mà chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn. Tiền trong nhà tôi nhiều lắm đó. Hơn nữa tôi có tiền, tôi muốn tiếp tục làm việc thì tiếp tục làm việc, không muốn làm việc thì cứ ở nhà chơi. Không giống người nào đó, còn phải tầm rửa đưa lên tới cửa cho người ta chơi quy tắc ngầm!”


Từ đầu đến cuối Lâm Thúy Vân mắng người không có bất kỳ một từ ngữ thô tt nhưng hết lần này tới lần khác có thể khiến cho người ta tức giận đến nỗi muốn chết ngay tại chỗ.


Ngay cả tâm trạng của Tô Lam đang hết sức không tốt thế mà cũng không nhịn được bị cô ấy chọc cười!


Từ đầu đến đuôi Dao Dao không phải là đối thủ của Lâm Thúy Vân.


Cô ta thở hổn hến, lập tức chuyển hướng chĩa mũi nhọn về phía Tô Lam: “Tô Lam, cô rất kiêu ngạo vì làm người bồi rượu saog? Đã tới lúc nào rồi mà còn cười được nữa?”


“Tên đàn ông trong ảnh chụp ít nhất cũng phải năm mươi tuổi rồi chứ? Cô thật đúng là đủ ghê tởm, vì tiền thật đúng là dám trả bất cứ giá nào, giường của loại đàn ông nào cũng dám leo lên hết nhỉ “Tôi nói rồi mà, cô mới trở vê được bao lâu đâu chứ? Sao lại đè lên đầu tôi mà làm bác sĩ chính được cơ chứ?”


“Hóa ra đúng là bị người ta nói trúng rồi, là do ăn ngủ với lãnh đạo rồi chứ gì? Cô thật đúng là đồ hèn hạ không biết xấu hổi”


“Cô cứ chờ thân bại danh liệt và bị đuổi việc đi!”


Dao Dao tức giận lên thì lời nói độc ác gì cũng đều phun ra ngoài hết.


Lâm Thúy Vân nghe thấy mà muốn tức điên luôn, cô ấy đang chuẩn bị đánh trả thì bất thình lình Tô Lam lại lên tiếng trước: “Cô thì lại được xem là cái thứ gì, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân ở trước mặt tôi?”


“Dao Dao! Cô giở thủ đoạn lười biếng trong bệnh viện, có việc thì đẩy lên trên thân người khác, lợi ích thì một mình chiếm lấy.”


“Cô đi hỏi trong khoa xem có mấy ai có ấn tượng tốt đối với cô?”


“Rốt cuộc mấy bức ảnh cùng với video này là chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không có nghĩa vụ cũng không cần thiết phải giải thích với cô.”


“Ngược lại là cô thì sao, cô trèo lên trên giường của nhiều người như vậy, cô cũng đừng có nói với tôi là vì cô muốn tạo cho chồng của cô thể nghiệm giường chiếu tốt nhất nhé!”


“Nếu thật sự như vậy thì đúng là tôi muốn vỗ tay vì sự vô tư cống hiến của cô nữa đó!”
 
Chương 2299


Chương 2299


“Trên thế giới này có nhiều người không biết xấu hổ lắm, nhưng mà không biết xấu hổ giống như cô thì đúng là tôi mới gặp lần đầu luôn đó!”


Tô Lam mắng một hơi khiến cho Dao.



Dao quên mất phải nói chuyện.


Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô đang bị một đống lửa giận không đi đầu.


Với lần khác lúc này có thứ không hề biết điều đưa lên tới tận cửa, vậy thì đừng trách cô không khách khí!


Sau khi chửi rủa một trận xong, Tô Lam cảm thấy toàn thân đều thoải mái giống như là đả thông tất cả huyệt vị trong cơ thể.




Cô kéo Lâm Thúy Vân và xoay người rời đi một cách mạnh mẽ, khí phách hiên ngang.


Bình thường Dao Dao rất ghê gớm còn Tô Lam thì bình tĩnh ít nói, thế mà hôm nay cô ta bị Tô Lam trực tiếp mảng đến phát ngốc luôn.


Thậm chí ngay cả chỗ trống cãi lại cũng không có.


Lâm Thúy Vân cũng ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.


Dù sao thì bình thường Tô Lam vẫn luôn yên lặng ít nói cho nên cô ấy mới lo rằng cô sẽ bị người ta ức hiếp, vì vậy cô ấy đặc biệt vội vã trở về trợ giúp cô một tay.


Bây giờ xem ra trên thực tế sức chiến đấu của đối phương cũng không phân cao thấp với cô ấy mài Lâm Thúy Vân không nhịn được giơ ngón tay cái lên: “Tô Lam, cậu quá tuyệt vời! Đúng là số một!”


Tô Lam không nhịn được cười: “Được rồi, mình nói với cậu này, đợi lát nữa tới bệnh viện để một mình mình đi vào là được rồi”


Lâm Thúy Vân biến sắc: “Sao được chứ?”


Tô Lam nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy vẻ biết ơn.


Sao cô lại không biết ý tốt của Lâm Thúy Vân được chứ?


Nhà họ Lâm được xem là gia đình giàu có số một số hai ở thành phố Ninh Hải.


Cha của Lâm Thúy Vân rất nổi tiếng trong giới quyền quý.


Lần này Lâm Thúy Vân đi cùng với cô qua đó, đơn giản chính là vì tạo áp lực cho Viện trưởng.


Nhưng mà Tô Lam không muốn gây thêm phiền phức cho cô ấy.


Dù sao lần trước ở tiệc đính hôn của Liễu Mộng Ngâm, nếu không phải bởi vì mình, cô ấy cũng sẽ không.


“Thúy Vân, cậu tin tưởng mình đi. Mình có thể tự giải quyết chuyện này được mà”


Nhìn thấy Tô Lam lộ ra vẻ mặt kiên quyết như vậy, Lâm Thúy Vân biết lòng cô đã quyết tâm.


Sau một hồi do dự thì cô ấy mới gật đầu: “Vậy mình bên ở ngay bên ngoài chờ cậu, có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho mình.”


“ừ”


Tô Lam đứng trước cửa phòng làm việc của viện trưởng, cô thở ra một hơi thật dài, gõ gõ cửa.


“Vào đi!”


Trong phòng, giọng điệu của phó viện trưởng không tốt lắm.


‘Sau khi đi vào, Tô Lam liếc mắt một cái lập tức thấy được Trưởng khoa Vương cùng với Giám đốc Lý chuyên điều phối và quản lý nhân sự.


Sắc mặt hai người đều rất nghiêm túc, bầu không khí lại càng trầm thấp và đè nén “Chào Trưởng khoa, chào Giám đốc!”
 
Chương 2300


Chương 2300


Tô Lam vẫn lễ phép chào hỏi một cái trước.



Giám đốc Lý hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái rồi đập mạnh tư liệu trong tay lên mặt bàn.


“Âm!” Một âm thanh trầm đục vang lên làm cho Trưởng khoa Vương sợ tới mức co rụt cổ lại.


“Vương Hữu Lượng! Ông xem ban ngành của các ông đã đào tạo ra loại người gì thế này? Bệnh viện trung tâm của chúng ta chính là một trong ba bệnh viện nổi tiếng khắp cả nước, đào tạo ra biết bao nhiêu bác sĩ nổi danh trong và ngoài nước.”




“Đã bao nhiêu năm rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gièm pha như thế này! Ở trong văn phòng làm việc mà bồi rượu cho lãnh đạo…”


“Hễ là người hơi có chút liêm sỉ đều không làm ra được loại chuyện vô liêm sỉ này!”


Những lời này của Giám đốc Lý cực kỳ khó nghe.


Mới nghe thì giống như đang nói với Trưởng khoa Vương nhưng là ràng đang mắng Tô Lam.


Tô Lam lập tức siết chặt nắm tay, cô lên tiếng cắt ngang lời nói càng khó nghe hơn của ông ta: “Giám đốc Lý! Ông không thể chỉ dựa vào.


mấy tấm ảnh chụp kia mà đội lên đầu tôi cái mũ lớn như vậy, tôi không nhận.”


Thấy Tô Lam đến đây không phải là thật lòng muốn nhận sai, thậm chí còn dám tranh luận, giám đốc Lý tức giận đến mức toàn bộ tóc tai đều dựng đứng lên.


Ông ta đập mạnh một cái lên bàn rồi chỉ vào cái mũi Tô Lam mà mắng: “Cô không thừa nhận ảnh chụp, vậy còn video thì sao? Chẳng lẽ video cũng là giả nữa sao? Một đứa con gái không đứng đản như vậy, thật không biết cha mẹ cô đã dạy cô như thế nào nữa!”


Người khác oan uổng mình thì cô có thể nhịn, nhưng chắc chắn cô không thể nào chịu được bất luận kẻ nào nhục nhã mẹ của cô!


“Giám đốc Lý! Xin ông chú ý cách dùng từ của ông! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đi bồi rượu cả”


“Sở dĩ có mấy bức ảnh này là bởi vì tôi bị người ta bắt cóc, bị ép buộc. Vì tự cứu chính mình cho nên mới phải giả vờ lá mặt lá trái.”


“Chuyện này thì bên phía cảnh sát có bản tường trình, có ghi chép lại, điều tra một cái là rõ thôi.”


“Về phần chuyện của Trưởng khoa Đàm, tôi nghĩ rốt cuộc chuyện là như thế nào thì ông có thể đi hỏi Giám đốc Lưu. Lúc đó ông ấy ở ngay hiện trường!”


Nhìn thấy Tô Lam đúng lý hợp tình như vậy, Giám đốc Lý tức giận đến mức cái mũi cũng đều xiêu vẹo: “Tô Lam Tôi thấy cô chính là chết cũng không hối cải. Rõ ràng biết rằng lúc này Giám đốc Lưu đã ra nước ngoài đi giao lưu rồi, một tháng nữa cũng không thể trở về được, bây giờ cô nói loại lời này thì có tác dụng gì sao?”


Sau khi mắng xong, Giám đốc Lý quay đầu chỉ vào Trưởng khoa Vương lại chửi rủa một trận: “Vương Hữu Lượng! Ông nhìn đi, đây là cấp dưới của ông đó. Cái loại người không biết hối cải, không hề cảm thấy xấu hổ thế này mà ông còn có mặt mũi mà cầu tình cho cô ta sao?”


“Hôm nay tôi nói hết lời ở đây, loại người giống như cô ta sẽ không có tư cách đứng ở bệnh viện trung tâm!”


“Cô tên là Tô Lam đúng không? Bây giờ tôi thay mặt cho ban giám đốc, chính thức thông báo cho cô, cô bị đuổi việc rồi!”
 
Chương 2301


Chương 2301


“Mấy vết nhơ này của cô sẽ mãi mãi viết vào trong hồ sơ của cô, về sau cô cũng đừng nghĩ tới chuyện làm việc ở bất cứ bệnh viện tốt nào nữa!”


“Còn nữa, sau khi rời khỏi đây, dù thế nào đi nữa cô cũng đừng nói là mình đi ra từ bệnh viện trung tâm. Chúng tôi không gánh nổi người như vậy”



“Bây giờ mời cô lập tức rời khỏi đây, trễ một giây đồng hồ thì tôi sẽ gọi bảo vệ lên tiễn cô!”


Trưởng khoa Vương nhìn giám đốc Lý đang hổn hển, ông ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng.


Tô Lam tức giận đến mức khuôn mặt đều thay đổi: “Không cần các người đuổi, tự tôi có chân tự biết đi. Nhưng mà lời tôi muốn nói chính là, chuyện tôi chưa từng làm thì ai cũng đừng hòng ép buộc tôi thừa nhận.”


“Chắc chắn tôi sẽ điều tra ra rố ràng xem thử rốt cuộc chuyện này là ai đang hãm hại tôi, cũng sẽ trả lại trong sạch cho chính tôi.”




Sau khi ném ra những lời này, Tô Lam xoay người, lạnh lùng kiêu ngạo và bướng bỉnh xoay người rời đi.


Trong nháy mắt khi cô đẩy cửa ra ngoài, hình như còn có thể nghe thấy giọng điệu cười nhạo và châm chọc của Giám đốc Lý truyền đến từ phía sau: “Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là càng ngày càng không có liêm sỉ, quả thực chính không có là đạo đức, ghê tởm!”


Tô Lam cắn chặt môi, cuối cùng vẫn là buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay cầm cửa, đi ra ngoài.


Lâm Thúy Vân vừa nhìn thấy Tô Lam, cô lập tức bật dậy giống như một con cá chép: “Tô Lam, thế nào rồi?”


Sắc mặt Tô Lam không tốt lắm: “Chúng ta đi thôi.”


Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Lâm Thúy Vân lập tức phản ứng lại.


Cô ấy xoay người đi về phía văn phòng làm việc của giám đốc.


Tô Lam tay mắt lanh lẹ mà kéo cô ấy lại: “Thúy Vân, đừng đi!”


“Cậu nói cho mình biết, lão già hồ đồ kia thật sự tính đuổi việc cậu rồi?”


“Mình phải chứng minh sự trong sạch của mình, đây là quan trọng nhất. Bây giờ xông vào tranh luận với ông ta, đơn giản chính là lãng phí vỡ mồm”


“Nhưng.”


Lâm Thúy Vân có chút khó chịu.


Cô ấy cũng không biết bây giờ cô ấy nên an ủi Tô Lam thế nào nữa.


“Chúng ta đi thôi!”


Tô Lam kéo Lâm Thúy Vân xoay người đi về phía cửa lớn của bệnh viện.


Tô Lam cũng được xem như hoa khôi của bệnh viện rồi.


Lúc cô đi đến khiến cho không ít náo động.


Phần lớn người ở bệnh viện đều biết cô.


Hôm nay, xảy ra loại chuyện này, cô lại xuất hiện ở bệnh viện, dọc theo đường đi có không ít người đều nhận ra cô, có rất nhiều người đang chỉ trỏ sau lưng cô, khe khẽ nói nhỏ.


Tô Lam không xem là chuyện gì cả.


Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, loại xem thường nào loại ấm ức gì mà cô chưa từng chịu chứ?


Cô cũng không đến mức bởi vì chút chuyện này mà xoắn xuýt trong lòng.


Nhưng ngược lại Lâm Thúy Vân có tính tình tiểu thư thì lại không chịu nổi.
 
Chương 2302


Chương 2302


Cô ấy hung thần ác sát mà quay đầu lại: “Người nhiều chuyện mới nói huyên thuyên sau lưng người khác, có bản lĩnh thì đến trước mặt tôi đây này, tôi với cô tâm sự một hồi!”



Phần lớn người đều được chứng kiến cái cảnh vừa rồi Lâm Thúy Vân dội cho Dao Dao.


một đầu đầy máu chó Cũng biết bối cảnh của người phụ nữ hung thần ác sát này, vì thế bọn họ đều ngậm miệng lại.


“Đồ nhiều chuyện, tôi nhổi”


Lâm Thúy Vân tức giận mà xì một tiếng, sau đó cô trấn an Tô Lam: “Tô Lam, cậu đừng có quan tâm tới bọn họ. Những người này chính là thích nói huyên thuyên, cậu càng chán nản thì bọn họ càng vui vẻ. Cậu không thể để cho bọn họ thực hiện được, biết không?”




Tô Lam đang định nói gì đó, bất thình lình phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Bác sĩ Tô, tôi tin cô trong sạch.”


Lâm Thúy Vân và Tô Lam sửng sốt, cả hai đều quay đầu lại nhìn qua.


Liếc mắt một cái liền thấy được một cô gái trẻ tuổi với mái tóc dài rất thanh tú đứng ở đó, hai tay vắt phía sau lưng “Cô là… Liễu Minh Hoa?”


Tô Lam biết cô ấy.


Cô ấy là cô hộ sĩ nhỏ bên cạnh Nhan Thế Khải Lần trước, lúc Nhan Thế Khải tặng cho cô vé xem phim, cô ấy cũng ở đó, còn muốn tác hợp cho bọn cô nữa.


“Vi sao cô lại tin tôi?” Bây giờ Tô Lam không dám tùy tiện tin tưởng người khác nữa.


“Tôi…”


Lời nói của Liễu Minh Hoa còn chưa nói xong, mắt sắc của Lâm Thúy Vân nhìn thấy sau lưng cô ấy có giấu một tờ giấy.


Hình như là tờ rơi hay gì đó.


Hình như trong hình chính là người họ Tô nào đó!


“Trong tay cô là thứ gì đó?”


Lâm Thúy Vân một bên vừa hỏi, người đã tiến lên đoạt lấy thứ đồ kia, Liễu Minh Hoa bị dọa sợ một trận.


Chỉ là cô ta cũng không có giấy dụa, mà là phối hợp đưa thứ đồ này cho Lâm Thúy Vân.


“Tô Lam, cậu xem đây là cái gì!” Sắc mặt Lâm Thúy Vân thay đổi.


Tô Lam đi qua nhìn một cái, lúc này mới phát hiện bức ảnh được đăng trên trang web kia, thế mà lại bị người ta in ra thành tấm áp phích nhỏ.


Ánh mắt sắc bén của Lâm Thúy Vân trừng mắt nhìn Liễu Minh Hoa: “Là cô làm?”


Liễu Minh Hoa sợ tới mức vội vàng lắc đầu: “Không phải tôi. Là vừa rồi tôi đi ngang qua phía dưới bảng thông báo của bệnh viện thì nhìn thấy có dán mấy thứ này trên đó, nên tôi đã xé xuống.


Ánh mắt của Lâm Thúy Vân rất hung hăng, Liễu Minh Hoa bị trừng đến mức kinh hồn táng đảm: “Thật sự là như vậy?”


Tô Lam có chút bất đắc dĩ mà nở nụ cười, cô đưa tay ra kéo cô ấy lại: “Cậu đừng làm người ta sợ. Phía sau tấm áp phích này còn dán giấy báo tuyên truyền của bệnh viện, vừa thấy chính là tờ tuyên truyền bị kéo xuống theo.”


Chẳng qua là, sau khi nói xong, cô lại có ỳ: “Vì sao người khác đều hoài nghi tôi, mà cô thì lại tin tưởng tôi?”


Liễu Minh Hoa dường như là rất do dự.
 
Chương 2303


Chương 2303


Cô ta cắn môi, rối rằm nửa ngày mới lên tiếng: “Thật ra, thật ra thì ngày đó, tôi cũng ở trong biệt thự của Vương Tiến Phát, tôi đã nhìn thấy Vương Tiến Phát muốn hiếp cô…”



“Cô nói cái gì?”


“Hôm đó tôi cũng là bị bạn gọi đến cho đủ nhân số.


Bạn tôi nói bên kia có rất nhiều phú nhị đại, có thể đi nhìn thử xem có thể câu được con rùa vàng nào hay không, Tôi không muốn đi, nhưng mà lại bị cưỡng ép kéo đi Sau đó đi rồi thì mới biết được nó tối tăm rối loạn như vậy, lúc tôi đang chuẩn bị rời đi thì vừa đúng lúc nhìn thấy có người nâng cô từ trên xe xuống, đưa vào trong biệt thự.


Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn thấy hết, tôi biết cô là bị ép buộc thôi.




Lúc ấy, thiếu chút nữa tôi đã bị một tên phú nhị đại trong đó uống say khướt khiếm nhã, là bạn của cô chạy tới, anh ta mới dừng tay lại”


Vừa nói đến chuyện ngày đó, Liễu Minh Hoa vẫn là có hơi kinh hồn chưa ổn định được.


Ánh mắt Tô Lam sáng rực lên: “Cô đã nhìn thấy toàn bộ quá trình rồi, có thể làm chứng cho tôi được hay không?”


Liễu Minh Hoa gật đầu: “Bác sĩ Tô, chỉ cần cô nguyện ý, lúc nào tôi cũng có thể.”


Dừng một chút, cô ấy ngại ngùng mà cười cười: “Bác sĩ Tô, chúng ta có thể làm bạn bè được không?”


“Đương nhiên.”


Sau khi hai người để lại phương thức liên hệ, Tô Lam cười nói: “Sau khi chuyện này giải quyết xong, chúng †a đi ăn cơm cùng nhau đi.”


“Được.”


Chờ tới khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Thúy Vân nhìn lướt qua dã Thư, cô ấy ghen tị mà lầm bầm: “Tô Lam, mình cảnh cáo cậu, kết giao bạn bè thì mình không phản đối. Nhưng nếu quan hệ cậu và cô ta mà dám tốt hơn mình, mình sẽ…”


Cô ấy uy hiếp, còn bày ra một động tác cắt cổ.


Tô Lam nở nụ cười: “Yên tâm đi, vị trí của quả ớt nhỏ cậu ở trong lòng mình vĩnh viễn không ai có thể thay thế được.”


Lúc này Lâm Thúy Vân mới cảm thấy thỏa mãn mà gật đầu: “Xem như cậu thức thời.”


Chưa đi được mấy bước, cô ấy lại bắt đầu cân nhắc: “Tuy rằng Liễu Minh Hoa là một nhân chứng, nhưng mà lực thuyết phục không đủ.


Mấy ngày nay, mình sẽ nghĩ biện pháp phối hợp với Nhan Thế Khải cùng tìm ra bàn tay phía sau màn, chỉ có tìm được bàn tay phía sau màn phía sau màn thì mới có thể tìm được đầy đủ video, chứng minh rằng cậu là trong sạch.”


Nhắc tới Nhan Thế Khải, trong lòng Tô Lam áy náy một trận: “Gần đây đàn anh bề bộn nhiều việc, bằng không… Vẫn là đừng làm phiền anh ấy”


“Nói bậy bạ cái gì đó? Anh ta có thể bận bao nhiêu được chứ, cho dù có thật sự bận đi nữa, chuyện của cậu cũng rất quan trọng.


Là cậu không biết đó thôi, hôm nay lúc nghe nói cậu đã xảy ra chuyện, anh ta đã ném người bệnh đầy phòng mà lao ra ngoài. Cậu còn khách khí với anh ta nữa?”


Áy náy trong lòng Tô Lam càng sâu hơn.


Cô không biết phải giải thích với Lâm Thúy Vân như thế nào về chuyện đã xảy ra ở rạp chiếu phim nữa.


Cô đã làm tổn thương Nhan Thế Khải.


Cô thật sự không có mặt mũi gặp anh ấy nữa.
 
Chương 2304


Chương 2304


“Được rồi được rồi, chuyện này cứ giao cho bọn mình xử lý đi. Cậu cũng đừng quan tâm tới nữa, thanh thản ổn định mà ở nhà nghỉ ngơi, coi như cho mình một kỳ nghỉ, ở bên cạnh với con trai con gái nuôi của mình cho tốt đi”



Lâm Thúy Vân đưa ra kết luận.


Sau đó cô ấy gọi điện thoại kêu tài xế của mình, đưa Tô Lam trở về.


Cho dù đã được thông báo đuổi việc, Tô Lam vẫn lập tức điều chỉnh tâm tình của mình lại cho tốt.


Tuy rằng cô đã bị vu oan, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có thể điều tra rõ ràng được chuyện này.


Cô không thể bởi vì sự kiện này mà làm hoang phí công việc và học tập của bản thân…




Tô Lam cũng không biết, ngay tại căn biệt thự đối diện ở đầu đường, bên trong một chiếc xe Maybach màu đen, một người đàn ông dán ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên này.


“BOSS, bà chủ đã trở về rồi.”


Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Quan Triều Viễn không hề phập phồng: “Ừ”


“Hôm nay bà chủ đi đến bệnh viện một chuyến”


Quan Triều Viễn hơi hơi nhíu mày lại một chút.


Cái tên Nhan Thế Khải kia, giống như là ở khoa nam ngay bên cạnh.


Cùng dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.


Có phải nên nghĩ một biện pháp xử lý tên đàn ông kia hay không?


Lục Anh Khoa cũng không biết, câu nói của anh ta đã đổi lấy nhiều suy nghĩ của BOSS như vậy.


“Dường như bà chủ gặp chút phiền toái nhỏ ở bệnh viện bên kia.”


Sau khi Lục Anh Khoa khai báo xong hành trình của Tô Lam thì anh ta mới chuyển đề tài lên vấn đề chính: “Có người chụp ảnh cô ấy ở trong biệt thự của Vương Tiến Phát, hack trang web của bệnh viện rồi đăng toàn bộ mấy tấm ảnh chụp cùng với video lên trên đó.”


“Nhan Thế Khải tìm người của bộ phận internet trong bệnh viện của cha anh ta và đánh lui được hacker. Nhưng mà Giám đốc.


Lý đã hạ văn kiện xuống, muốn đuổi việc bà chủ”


Lục Anh Khoa nói xong, anh ta im lặng đợi BOSS trả lời lại.


Sau một lát trầm mê, Quan Triều Viễn lên tiếng: “Hack toàn bộ mạng lưới trang web của bệnh viện nhà họ Nhan…”


“.. Được!”


Khóe miệng Lục Anh Khoa nhếch lên một cái Anh ta nói cho BOSS nhiều thứ như vậy, tất cả lực chú ý của anh cũng chỉ dừng trên người Nhan Thế Khải thôi sao?


“Vê phần những chuyện khác, cho cậu hai ngày, xử lý sạch sẽ cho tôi.”


Giao phó xong, anh cúp điện thoại Trên khuôn mặt đẹp trai kia của Quan Triều Viễn là tâm trạng khó dò: Thật đúng là vô dụng.


Anh mới rời đi có một ngày mà thôi mà đã bị người ta ức hiếp thành như vậy rồi!


“A, hắt xì!”


Tô Lam đang chuẩn bị cho cuộc thi bác sĩ thì bất thình lình hắt hơi một cái.
 
Chương 2305


Chương 2305


Cô nhíu nhíu cái mũi, giọng nói nho nhỏ mà nói thầm: “Ai đang chửi mình vậy!”



Chờ làm xong hết toàn bộ đề kiểm tra, cô cùng với hai con nhỏ chơi trong chốc lát, dỗ bọn chúng ngủ, còn mình thì bò lên trên giường.


Lăn qua lộn lại không ngủ được, đang chuẩn bị lướt weibo đăng một cái lên dòng thời gian Tránh cho mình lại đi bị mấy thứ chuyện bát nháo này quấy rầy.


Lúc cô ấn mở weibo ra thì phát hiện gần như là một nửa tin tức bạo đều bị cùng một cái tên chiếm lấy.


Siêu mẫu, nữ thần Châu Á của diễn xuất và sắc đẹp, Lê Duyệt Tư về chơi thuyền NG đầy những câu chuyện cười Bộ phim mới nhất làm đổi mới thứ hạng phòng bán vé đã yên lặng suốt năm năm, đứng vững vị trí thứ nhất; Nữ thần rời núi, thế không thể đỡ.




Những tin tức như thế gần như là bá chiếm Lê Duyệt Tư ư?


Cái tên này… Nghe rất quen!


Không phải là nữ thần của Lâm Thúy Vân hay sao?


Kiểu người lớn lên xinh đẹp giống như Lê Duyệt Tư, lại là người có thực lực, nổi tiếng cũng là chuyện bình thường tôi.


Chẳng qua là từ trước đến nay Tô Lam không quá có hứng thú với chuyện trong giới giải trí.


Vì thế cô dứt khoát thoát ra ngoài chuẩn bị đi nghỉ ngơi cho khỏe.


Muốn biết đoạn video kia là do ai đăng lên, biện pháp trực tiếp nhất chính là đi tìm Trưởng khoa Đàm hỏi rõ ràng.


Bởi vì sự kiện dùng quy tắc ngầm lần trước bị tuôn ra thì không ít phụ nữ từng bị Trưởng khoa Đàm nhục nhã xuất hiện.


Bọn họ cùng nhau kiện Trưởng khoa Đàm lên toà án.


Lúc này chắc là Trưởng khoa Đàm còn đang bị tạm giữ đợi tuyên án.


Ngày mai cô phải đến phòng tạm giam một chuyến để hỏi cho rõ ràng.


Tô Lam trở mình một cái Nhưng mà muốn khiến cho Trưởng khoa Đàm nói thật thì chỉ dựa vào dăm ba câu của cô chỉ e là còn chưa đủ tác dụng Đến lúc đó chỉ sợ lại chỉ có thể cáo mượn oai hùm mà mượn tên tuổi của Quan Triều Viễn thôi Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lam đang chuẩn bị đi tới phòng tạm giam bên kia xem tình huống thì nhận được điện thoại của Tô Văn Tâm vừa gọi tới Cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp cắt đút.


Chẳng qua là hai giây sau, điện thoại lại vang lên.


Thật sự là không chịu nổi sự quấy nhiễu này, Tô Lam ấn nút nghe điện thoại.


Điện thoại vừa được chuyển thì lập tức truyền đến tiếng rống giận cáu gắt của Tô Văn Tâm: “Tô Lam! Bây giờ lá gan của mày to ra rồi đúng không? Ngay cả điện thoại của †ao cũng không dám không nhận nữa?”


Tô Lam cười lạnh: “Bây giờ tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh với cãi nhau với ông, cúp đây!”


“Từ từ!” Tô Văn Tâm tức giận đến mức giậm chân.


Nếu như bây giờ Tô Lam ở trước mặt ông ta, ông ta nhất định sẽ xông lên, hung hăng mà dạy dỗ cô một trận: “Cái con nhóc chết tiệt nhà mày kia, mày cho rãng tao nguyện ý gọi điện thoại cho mày sao? Tao nói cho mày biết, tao mặc kệ bây giờ mày đang ở đâu, đang làm cái gì, lập tức trở về cho tao.”


“Đúng là nhàm chán!”


Tô Lam cười lạnh, cô đưa tay muốn cúp điện thoại.


Đầu bên kia, giọng nói của Tô Văn Tâm đột nhiên cất cao lên: “Tô Lam, mẹ mày vẫn còn một vài di vật ở bên này, mày dám không trở về ngay lập tức thì tao sẽ lập tức đốt đi mà có tin không?”
 
Chương 2306


Chương 2306


Sắc mặt Tô Lam đột nhiên trầm xuống: “Ông dám!”


“Mày không nghe lời thử xem tao có dám hay không!”



“… Tôi lập tức trở về.”


Một giây trước khi điện thoại bị cắt đứt, dường như Tô Lam còn nghe được giọng nói khinh miệt của Tô Văn Tâm truyền đến từ phía bên kia: “Con nhóc con chết tiệt, cho là tao không trị được mày hả?”


Tô Lam gọi một chiếc xe đi về căn nhà trước kia.


Sau khi xuống xe, xuất hiện ở trước mắt cô là một căn biệt thự nhỏ.




Trước khi mẹ và anh trai gặp chuyện không may, nơi này là bến tàu ấm áp của cô.


Nhưng bây giờ.


Nếu không phải Tô Văn Tâm vừa dùng di vật của mẹ để uy hiếp cô, chỉ e là cả đời này cô cũng sẽ không bước một bước vào căn nhà này.


Cô vừa mới đẩy cửa ra, mấy người vốn ngồi trên sô pha đều đứng lên.


Lư Tuyết Cầm dẫn đầu đứng lên.


Người phụ nữ này, là người phụ nữ mà Tô Văn Tâm đã mang về khi mẹ cô vừa mới rời khỏi thế giới này hai tháng.


Tô Bích Xuân đạp giày cao gót, nhìn cô một cách lãnh miệt, giống như đang nhìn một con kiến vậy.


Không biết vì cái gì, Tô Lam luôn cảm thấy ánh mắt này của cô ta không có ý tốt.


Thật giống như, bên trong đang nổi lên một âm mưu đáng sợ gì đó.


Sau khi Tô Lam rời đi, một nhà ba người bọn họ mới giống như thật sự hòa thuận vui vẻ.


Lư Tuyết Cầm vẫn luôn không muốn nhìn thấy cô.


Hơn nữa, sau khi nghe nói bà ta gả cho Tô Văn Tâm, thì cũng thường xuyên ra nước ngoài, vừa đi chính là vài tháng, thần long thấy đầu không thấy đuôi.


Cực kỳ thần bí.


Hôm nay, lại không biết sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.


Thậm chí còn cười hi hi với cô, bộ dáng rất khách khí.


Chỉ thấy bà ta nhiệt tình chào hỏi cái người ngoài Tô Lam kia: “Tô Lam đã trở về rồi? Bọn dì đang chờ con về cùng ăn cơm nữa đó, mau tới đây!”


Ăn cơm sao?


Tô Lam cười lạnh.


Vừa lúc cô cũng nhìn muốn xem rốt cuộc trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì Vì thế, cô cũng không định khách khí.


Cô bày ra khuôn mặt lãnh đạm mà trực tiếp ngồi xuống vị trí của Tô Bích Xuân.


“Mày… Cái này…”


Tô Bích Xuân đang muốn nổi nóng thì lại bị Lư Tuyết Cầm kéo lại một phen, bà ta âm thâm lắc đầu, ý bảo cô ta đừng nháo.


Tô Bích Xuân tức giận mà hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống vị trí khác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom