Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2247


Chương 2247


€ó vẻ như anh còn phải chăm chỉ tiếp tục làm việc trong vài ngày nữa “Cô chính là bác sĩ Tô à?”



Sáng sớm hôm nay, một người phụ nữ trung niên nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Lam.


Tô Lam vừa mới sắp xếp lại thông tin của bệnh nhân cuối cùng, khi cô nhìn lên đã thấy bà ấy tới, hơn nữa còn cảm thấy có chút quen mắt.


“Đúng vậy, là tôi.” Cô nhìn lướt qua hệ thống đăng ký: “Quý bà chính là Vương Bích Vân sao?”


Vương Bích Vân không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.




Tô Lam bị nhìn chăm chăm đến da đầu có chút tê dại: “Bà Vương, xin hỏi không biết bà cảm thấy không khỏe ở đâu?”


Khóe miệng của Vương Bích Vân giật giật ngồi xuống: “Cô không phải là bác sĩ tâm lý hay sao? Đương nhiên tôi tới nơi này của cô là vì trong lòng không thoải mái.”


Giọng điệu này, làm thế nào cũng giống như tìm người để tra hỏi ấy nhỉ?


“Bà Vương, tuy tôi là bác sĩ tâm lý nhưng tôi không có khả năng có thể đọc được suy nghĩ. Nếu bà muốn hồi phục càng sớm càng tốt thì đầu tiên bà có thể nói cho tôi biết tình hình gần đây của bà được không?”


Vương Bích Vân cười lạnh: “Gần đây nhà của tôi gặp phải một biến cố thật lớn.”


“Mời bà tiếp tục.”


“Một trong những người thân yêu nhất của tôi đã bị thương, là loại tổn thương mà một người bình thường vốn không có cách nào tiếp nhận. Nó bị kích thích cực lớn không bao lâu sau đã nổi điên. Nhưng nó lại là cháu trai duy nhất của nhà chúng tôi, nos điên rồi thì nhà chúng tôi cũng không còn con cháu nối dõi. Cô có biết không? Đối với gia đình giàu sang như chúng tôi mà nói thì không còn con cháu chính là việc ác độc nhất trên đời này!”


Lúc Vương Bích Vân nói ra lời này, đôi môi hung ác vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Lam, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.


Bất chợt ở trong lòng Tô Lam có chút không thoải mái, cô nhích lại gần hơn: “Cho nên bà Vương hi vọng tôi tư vấn tâm lý cho bà hay là tư vấn cho người thân của bà?”


Dường như Vương Bích Vân nhận ra bản thân mình có chút mất lịch sự.


Bà ta điều chỉnh lại hô hấp, cầm ra một tấm thẻ từ trong ví: “Trong đó có một trăm năm chục triệu! Chỉ cần cô đồng ý tới khám bệnh tại nhà, mặc kệ là trị được hay không thì số tiền này cũng sẽ thuộc về cô.”


Một trăm năm chục triệu ư?


Chỉ cần tới khám bệnh tại nhà thôi à?


Nếu là trước kia, nhất định Tô Lam sẽ cho răng chuyện này là chuyện tốt, không nhận chính là đồ ngốc.


Nhưng hiện tại Từ sau lần bản thân mình bị Tô Bích Xuân cho sử dụng thuốc mê rồi đưa tới bên cạnh Vương Tiến Phát, cô đã học được cách đề phòng nhiều hơn.


“Bà Vương, bà nói thật hay nói giỡn đó.


Quy định của bệnh viện Trung tâm là không tới không chẩn trị, nếu bà thật sự cần như vậy thì có thể đưa người tới đây…”


“Bác sĩ Tô, theo như tôi biết tiền lương của cô chỉ có vài chục triệu đồng một tháng, Một trăm năm mươi triệu cũng đã gần bằng thu nhập nửa năm của cô rồi, cô thật sự không cân nhắc một chút sao?”


“Tôi vẫn sẽ nói những lời như nấy, nếu bà tin tưởng tôi thì xin hãy đưa bệnh nhân tới đây, tôi nhất định sẽ cố hết sức.”


Nhìn thấy Tô Lam dầu muối không ăn, Vương Bích Vân cũng không tiếp tục kiên trì.
 
Chương 2248


Chương 2248


Bà ta đứng dậy: “Một khi đã như vậy, tôi cũng không muốn cậy mạnh gây khó khăn cho người khác.”



Sau khi xoay người đi được vài bước, đột nhiên bà ta xoay người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lam: “Bác sĩ Tô, có phải cô có hai người con không?”


Vẻ mặt Tô Lam thay đổi: “Bà nói gì vậy?”


“Ha ha, bác sĩ Tô đừng căng thẳng như vậy” Vương Bích Vân chỉ chỉ vào tấm hình trên màn hình, nở một nụ cười kỳ lạ: “Hai đứa nhỏ rất giống cô, bọn chúng đều vô cùng đáng yêu. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, cô nhất định phải để ý cho thật kỹ”


Không biết vì sao,Tô Lam cảm giác được Vương Bích Vân có chút không bình thường.




Hôm nay bà ta tới đây, mỗi một câu nói đều giống như có ý nghĩa khác.


Đặc biệt là ánh mắt của bà ta khi nhìn cô, cực kỳ u ám khiến lưng cô tê dại.


Vì sao lúc nhìn thấy bà ta, cô lại có cảm giác hơi quen mắt chứ?


Có phải đã từng gặp nhau ở đâu đó không?


“Tô Tô?”


Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô.


Tô Lam sợ tới mức hét lên một tiếng.


Nhan Thế Khải cũng sửng sốt, cà phê cầm trên tay ngay lập tức bắn tung tóe trên mặt anh ấy.


“Ôi, đàn anh, anh không sao chứ?” Tô Lam vội vàng lấy khăn lau cho anh ấy.


Nhan Thế Khải lau: “Làm sao vậy? Nhìn em giống như có gì đó lo lắng không yên.”


Tô Lam lắc đầu: “Vừa rồi em có một bệnh nhân khá kỳ lạ “


“Bệnh nhân kỳ lạ à?” Nhan Khải nhíu mày: “Có phải….Là người đàn ông kia không?


Người đàn ông kia…..Ý là chỉ Quan Triều Viễn.


Mấy ngày hôm nay, việc có người tặng hoa cho Tô Lam vào mỗi sáng sớm đã truyền đi khắp bệnh viện.


Nhan Thế Khải muốn làm như không biết cũng không được.


Tô Lam xấu hổ ho khan: “Không phải.”


“Thật sự không phải sao?”


Tô Lam không muốn rước lấy phiền phức: “Thật sự.”


Nhan Thế Khải nhẹ nhõm thở dài một hơi.
 
Chương 2249


Chương 2249


“Đàn anh, lúc này phòng khám nam khoa bên kia hẳn là có không ít bệnh nhân đúng không? Vì sao bây giờ anh lại chạy tới chỗ em thế? Có phải có chuyện gì muốn hỏi em không?”



Nhan Thế Khai bị hỏi như vậy, khuôn mặt vốn trằng nõn đột nhiên có chút đỏ lên.


Mu bàn tay của anh ấy đan vào nhau: “.


Thật ra không có gì quan trọng! Chỉ là… Thật ra anh…


Chưa kịp nói xong thì bỗng dưng hai tay trống rỗng.


Một gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn đột nhiên tới gần, là y tá Liễu Minh Hoa của bên nam khoa.




Cô ta cầm hai vé xem phim trên tay lắc lắc trước mặt Tô Lam: “Bác sĩ Nhan, nếu anh cảm thấy xấu hổ thì để tôi tới giúp anh nói: Nhan Thế Khai lập tức đỏ mặt, anh ấy muốn vươn tay cướp lấy: “Liễu Minh Hoa, cô đang làm gì vậy?”


“Bác sĩ Nhan, thích thì phải lớn tiếng nói ra. Anh không biết gần đây có người đang điên cuồng theo đuổi bác sĩ Tô hay sao? Hoa hồng cầm lên không buông xuống được, nếu anh không nhanh chân thì sẽ không kịp đâu.”


Liễu Minh Hoa đặt vé xem phim lên bàn làm việc của Tô Lam: “Bác sĩ Tô, thứ bảy tới có bộ phim của Lê Duyệt Tư – nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc trẻ tuổi nhất, đây là vai diễn đóng vai điệp viên đầu tiên của cô ấy sau năm năm, rất được mong chờ, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ đó nha!”


“Chuyện này…” Tô Lam cau mày, đang định mở miệng từ chối.


Nhưng cô nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Nhan Thế Khải thì lời định nói ra nghẹn lại ở cổ họng.


Trong lúc cô còn đang đắn đo từ chối thế nào để không khiến anh ấy mất mặt thì Liễu Minh Hoa đã kéo tay Nhan Thế Khải đi khỏi mất rồi Lúc họ đến cửa còn không quên quay.


đầu lại vẫy tay với cô: “Bác sĩ Tô, nhất định phải đi đó! Nếu như cô mà dám cho bác sĩ Nhan leo cây thì y tá nam của khoa chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu!”


Tô Lam: ”…”


Cô cúi đầu xuống nhìn tấm vé xem phim đang cầm trên tay.


Thứ bảy tới, còn năm ngày nữa.


Đến lúc đó thì tính sau vậy.


Sau khi tan làm, Tô Lam chuẩn bị đến nhà trẻ đón hai nhóc nhà mình.


Nhưng giờ tan tầm thế này là giờ cao điểm, rất khó gọi xe, cô đợi một lúc lâu mới có một chiếc xe taxi từ từ lái tới trước mặt cô: “Cô gì ơi, đi đâu vậy?”


Tô Lam không nghĩ gì nhiều, bước lên xe luôn: “Nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ.”


“Được”


Taxi từ từ chạy đi.


Không biết có phải do ban ngày hơi mệt hay không mà mới lên xe không được bao lâu Tô Lam đã mơ màng ngủ thiếp đi.


Đến khi cô giật mình tỉnh dậy thì cô phát hiện xe đã lái đến một con đường khá hẻo lánh.


Xung quanh không có xe cộ và người qua lại gì hết.


Trong lòng cô vang lên một hồi chuông báo động mãnh liệt, cô ngẩng đầu lên.


Đúng lúc tài xế taxi đang nhìn cô qua gương chiếu hậu.
 
Chương 2250


Chương 2250


Bỗng nhiên Tô Lam nổi hết cả da gà lên, cô nhanh chóng dịch đến gần cửa xe, kéo tay cầm: “Dừng xel”


Tài xế cười cợt: “Cô Tô đừng lo lắng, tôi không phải người xấu”



“Anh không phải người xấu mà đưa tôi đến nơi vắng vẻ thế này hả? Điện thoại của tôi có hệ thống định vị đó, nếu anh không dừng xe lại, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức”


Tô Lam giơ tay lên nhấn 113.


Tài xế cũng không sợ: “Cô Tô, quan hệ giữa cô và anh Quan không đơn giản. Ở thành phố Ninh Lâm này, chưa từng có một ai dám đối xử với anh ấy như thế, trên xe lắp đặt thiết bị ngăn sóng điện từ rồi, cô không gọi điện thoại đi được. Chúng ta sắp đến nơi rồi, hay cô cứ xem thử thế nào rồi nói tiếp, được không?”


Sắp xếp kín kẽ đến vậy sao?




Tô Lam căng thẳng, tóc gáy dựng hết cả lên Nhưng bây giờ cô đã vào hang cọp rồi, chỉ có thể yên lặng xem tình hình thế nào.


Tài xế này nói không sai.


Nếu như anh ta biết quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn rồi thì ít nhất chứng tỏ được rằng bọn họ vẫn để ý tới điều này, bọn họ sẽ không làm cô bị thương.


Mãi đến tận khi.


Xe chậm rãi lái vào một viện điều dưỡng tư nhân.


Có người tới mở cửa xe: “Cô Tô, mời xuống xe”


Tô Lam bước xuống xe, bị người ta mời vào đại sảnh.


Cô vừa mới ngồi xuống ghế, tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên từ phía sau: “Bác sĩ Tô, không ngờ phải không, chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy!”


Tô Lam quay đầu lại, hóa ra người đang đi tới là bệnh nhân nữ lúc sáng — Vương Bích Vân.


“Bà Vương, chẳng lẽ bà không biết bà làm thế này là tôi có thể kiện bà tội bắt cóc sao?”


Tô Lam cau mày lại.


Vương Bích Vân cười lạnh một tiếng: “Bắt cóc á? Nhà họ Vương chúng tôi vì cô mà sắp không còn người nối dõi đến nơi rồi, cô nói tôi bắt cóc cô? Cô có tư cách ấy sao?”


Có lẽ đang ở địa bàn của mình nên Vương Bích Vân vô cùng hung hăng.


Tô Lam cảm thấy hình như mình phải nằm vững cái gì đó: “Tôi không hiểu bà đang nói gì hết. Nếu như bà muốn tôi khám bệnh cho người nhà của bà thì mời đến bệnh viện.


Bây giờ tôi phải đi!”


Cô vừa mới đứng dậy, mấy vệ sĩ cao to khỏe mạnh xuất hiện ở cửa ngay lập tức.


Vương Bích Vân cười khẩy, đột nhiên liếc mắt với người trợ lý một cái.


Trợ lý hiểu ý, đi ra ngoài bằng cửa hông.


Hai phút sau, anh ta đẩy một cái xe lăn ra, một người trung niên bị bại liệt ngồi trên đó.


Người gầy trơ xương, khuôn mặt hốc hác, tóc bạc trắng nửa đầu.


Là Vương Tiến Phát!


Tô Lam ngạc nhiên, chẳng trách cô thấy người phụ nữ trước mặt quen như vậy.


Bây giờ nhìn thấy Vương Tiến Phát, cô mới thấy người phụ nữ giống Vương Tiến Phát đến bốn, năm phần.


Vương Tiến Phát mơ màng nhìn thấy Tô Lam, ông ta cứ như bị cái gì đó kích thích, đột nhiên giấy giụa điên cuồng.
 
Chương 2251


Chương 2251


Ông ta trợn mắt nhìn Tô Lam, giơ nanh múa vuốt.



Nếu như ông ta không bị vải buộc chặt vào xe lăn thì e là đã xông lên căn chết cô luôn.


“Giết chết mày! Con điếm thối tha, là mày hại tao, tao căn chết mày, tao phải giết chết mày!”


Tô Lam lùi về phía sau hai bước, cau mày nhìn ông ta.


“Bây giờ bác sĩ Tô biết vì sao tôi phải mời cô đến đây rồi chứ? Em trai tôi bị cô hại thành thế này, chỗ đó… Bây giờ, nó không thể có con, không thể để lại đời sau, nhà họ.




Vương chúng tôi không thể có con cháu nữa rồi. Em trai tôi điên rồi, chúng ta phải tính món nợ này thế nào đây?” Vương Bích Vân hơi quá khích.


Tô Lam lạnh lùng nói: “Bà Vương, bà nói thế này thì không phải rồi. Lúc đầu, nếu như ông ta không bỏ thuốc tôi trước, lại đắc tội Quan Triều Viễn thì ông ta cũng không rơi vào bước đường này. Ông ta biến thành thế này là do ông ta gieo gió gặt bão. Tôi cũng chỉ là người bị hại, nếu như bà muốn tính sổ với tôi thì món nợ của tôi phải tìm ai tính?”


“Ha ha! Quả nhiên cô ta nói không sai, cô đúng là cái đồ điếm ăn cháo đá bát!”


“Ai?”


Vương Bích Vân không trả lời Tô Lam, chỉ lạnh lùng cười: “Nói thế nào thì cô và em trai tôi cũng có một đêm xuân nồng nàn với nhau, sao cô có thể quên nhanh như vậy hả?”


Nhắc đến buổi tối năm năm trước, mặt Tô Lam trẳng bệch: “Bà đang nói gì vậy hả? Tôi chẳng hiểu gì hết.


“Giả bộ đi, cô cứ tiếp tục giả bộ đi. Cho dù cô giả bộ thế nào thì cũng không thể che giấu được sự thật ấy…” Vương Bích Vân nói xong thì lấy một bức ảnh trong túi ra.


Đó là bức ảnh chụp Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ đang dắt tay nhau đứng ở cổng nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ.


“Các người muốn làm gì?” Giọng nói chói tai của Tô Lam vang lên.


“Bác sĩ Tô chớ lo lắng! Bây giờ đang là xã hội của pháp luật, huống hồ cô còn có Quan Triều Viễn làm chỗ dựa, chúng tôi sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc như bắt cóc người đâu!”


Hai đứa trẻ ấy là tử huyệt của Tô Lam.


Tô Lam cố gắng hết sức khiến mình không e dè trước họ: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”


“Tôi muốn làm gì hả, vừa nấy nói chưa đủ rõ sao? Nhà họ Vương chúng tôi là nhà giàu sang quyền quý, chín đời đơn truyền, bị người ta hại không còn khả năng giao hợp. Cũng may trời cao thương tình, vẫn giữ lại cho nhà họ Vương chúng tôi hai đứa cháu! Nếu là người nhà họ Vương thì đương nhiên chúng tôi phải đưa về! Bây giờ… Cô hiểu rồi chứ?”


“Không thể nào!” Tô Lam ngạc nhiên thốt lên: “Đó là con của tôi, là con của một mình tôi, tôi tuyệt đối không giao cho bà”


“Con của một mình cô á? Nực cười! Một mình cô sinh được sao? Bây giờ cô sinh cho tôi xem đi! Nếu như cô không sinh được thì tôi phải dẫn đứa trẻ đi!”


“Các người… Các người là lũ cướp!”


Vương Bích Vân cười chế giễu: “Tôi không cần biết cô nói thế nào, cô coi bọn tôi là kẻ cướp cũng được. Dù sao, chuyện này cũng do cô mà ra, cô phải chịu trách nhiệm.


Cô nói đi, ngoan ngoãn giao con cho tôi hay muốn tôi dùng tới pháp luật? Quan Triều Viễn có tiền thì làm được gì chứ? Dưới xã hội pháp chế, anh ta không thể đổi trắng thay đen.


Chỉ cần làm giám định ADN xác định em trai tôi là cha của hai đứa trẻ thì nhà họ Vương chúng tôi có tám mươi phần trăm thẳng vụ này trên tòa.


Đến lúc đó, cho dù cô chấp nhận hay không thì chúng tôi vẫn sẽ mang hai đứa trẻ đi. Chỉ như dã tràng xe cát mà thôi, chẳng bằng bây giờ chúng ta gặp nhau rồi chia tay trong vui vẻ.
 
Chương 2252


Chương 2252


Vương Bích Vân nói xong thì nháy mắt với trợ lý.



Trợ lý hiểu ý ngay, lấy một cái vali từ phía sau ra.


Vali được mở ra, bên trong toàn là tiên mặt.


“Từ trước đến nay, nhà họ Vương chúng tôi rất công bằng, cô đã nuôi hai đứa trẻ suốt bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cô. Đây là mười lăm tỷ, đủ để vị bác sĩ nghèo như cô không cần lo cơm ăn áo mặc suốt một đời.”


Vương Bích Vân nhìn Tô Lam đang đứng ngây như phỗng, cười khinh bỉ: “Tôi biết cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế này bao giờ, nhưng cũng đâu đến mức nhìn phát ngốc vậy chứ? Bây giờ cô giao con cho chúng tôi, cô sẽ có mười lăm tỷ trong tay.


Nếu như chúng ta lên tòa gặp nhau thì không những cô phải giao con ra mà còn chẳng được một đồng nào. Bác sĩ Tô, cô là một người thông minh, tôi tin cô biết chọn cái nào”




“Đúng vậy, mười lăm tỷ lận đó!” Tô Lam chậm rãi đi tới cạnh chiếc vali tiền, vươn tay nhẹ nhàng vuốt qua đống tiền kia, n “Nếu như chỉ đi làm không thôi thì e rằng cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền thế này!”


Vương Bích Vân nhìn cô với ánh mắt khinh thường.


Bà ta tưởng răng Tô Lam là người trong sạch, cao thượng lắm cơi Không ngờ cô cũng y như chị mình, thấy tiền là sáng mắt lên.


Biết trước thế này thì bà ta đưa ít tiền hơn chút cho rồi Với loại người chưa từng thấy tiền thế này thì ba tỷ là đủ lắm rồi.


Mười lăm tỷ, quá lãng phí.


“Nếu thế thì cứ quyết định vậy nhé”


Vương Bích Vân chẳng muốn lãng phí nước bọt nữa, đứng dậy chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện.


Nhưng một giây sau, bà ta thấy Tô Lam xách vali lên Sau đó…


“Ầm!”


Trực tiếp lật ngược vali xuống.


Một vali đầy tiền úp ngược lại khiến tiền rơi lả tả xuống Tô Lam đứng dưới cơn mưa tiền, ánh mắt lạnh lẽo: “Mới có mười lăm tỷ mà muốn mua hai đứa con của tôi ư? Chẳng lẽ bà cũng điên như Vương Tiến Phát rồi?”


Vương Bích Vân bị tiền đập vào mặt, trợn tròn mắt lên: “Cô… Cô muốn nhiều hơn nữa sao? Quả là lòng tham không đáy, mười lăm tỷ mà còn thấy chưa đủ sao?”


“Đương nhiên không đủ! Hai đứa của tôi là bảo vật vô giá, mười nhà họ Vương cũng không mua nổi một ngón chân của hai đứa.


Muốn tôi giao hai đứa ra, trừ phi tôi chết!”


Hai đứa trẻ là bảo bối của Tô Lam.


Ai muốn động vào hai đứa, cô biến thành quỷ cũng không buông tha cho bọn họ.


Dường như Vương Bích Vân bị Tô Lam làm cho chấn động, đột nhiên lùi về phía sau, ngã ngồi trên mặt đấ Bà ta nhếch nhác bò dậy: “Tôi nhổ vào!


Tô Lam, cái con đĩ này, cô bỡn cợt tôi hả?


Ngay từ đầu cô đã không có ý định giao con ra rồi!”


“Cả đời này, thậm chí cả đời sau, các người cũng đừng mơ tưởng nữa!”


“Được, được lắm! Đây đều do cô tự chuốc lấy! Tôi nói cho cô biết, nếu cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thì chúng ta gặp nhau trên tòa.”


Tô Lam lạnh lùng nhìn bà ta một lúc, đứng thẳng lưng lên, quay người đi ra ngoài.
 
Chương 2253


Chương 2253


©ó lẽ phong thái của cô quá mạnh mẽ nên những vệ sĩ bên cạnh không dám ngăn cản cô.


Mãi đến tận khi Tô Lam đi rồi, trợ lý mới đi lên phía trước: “Tổng giám đốc Vương, số tiền này… “



“Mấy người con đứng trơ ra đấy làm gì?


Còn không mau nhặt lên cho tôi! Tức chết tôi rồi, con đĩ này làm tôi tức chết mất thôi!”


Vương Bích Vân tức đến mức suýt ngất xỉu.


Đúng lúc đó, một dáng người yểu điệu bước vào từ cửa hông, “Chị Vương, nhất định chị phải bình tĩnh!




Lúc này, nếu như chị mà tức giận thì trúng kế của cô ta đó!”


Vương Bích Vân tức giận trừng người phụ nữ kia một cái: “Ôi, minh tinh lớn Tô Bích Xuân, không phải trước đó cô bảo người phụ nữ này dễ nói chuyện lắm sao? Cô cố ý muốn để cô ta làm tôi tức chết đúng không?”


Tô Bích Xuân cười: “Chị Vương, chị nghe tôi nói đã. Chị cũng biết tôi có ý với Lê Triều Viễn mà, chúng ta có chung một mục tiêu, chắc chắn tôi đứng về phía chị!”


“Thế bây giờ con nhóc thối kia có chết cũng không chịu nhả ra, chẳng lẽ chúng ta phải lên tòa thật sao?”


“Đương nhiên phải làm đơn kiện! Không những kiện, mà còn phải đi hỏi thăm hết tất cả luật sư, không ai đứng ra giúp cô ta hết.


Đến lúc đó, chỉ cần có bản giám định quan hệ cha con, thì hai đứa bé chính là người nhà họ Vương rồi!”


“Cô chắc chắn hai đứa trẻ đó là người nhà họ Vương chúng tôi sao? Em trai tôi có nhiều phụ nữ như vậy nhưng tới tận giờ vẫn chẳng có ai mang thai cả, chúng tôi cũng từng nghỉ ngờ…”


“Chị Vương à, tôi chỉ muốn hỏi chị một câu, có muốn nhà họ Vương không có con cháu nối dõi không?”


“Đương nhiên là không rồi, cái này còn phải hỏi sao?”


“Đã như vậy thì chị cứ nhất quyết nói hai đứa trẻ kia là người nhà họ Vương là được.


Chuyện còn lại, chị cứ giao cho tôi xử lý”


Vương Bích Vân hơi do dự, đi tới cạnh vali tiền, vỗ một cái: “Tôi biết rồi, gần đây cô đắc tội Quan Triều Viễn, mấy đại diện quảng cáo của cô đều bị cắt mất, tài chính rất căng đúng không? Thế này đi! Nếu như chuyện này mà thành công thì tôi cho cô gấp hai lần số này!”


Hai lần chính là ba mươi tỷ?


Hai mắt Tô Bích Xuân sáng lên: “Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ xử lý chuyện này thật hoàn hảo giúp chị”


Vương Bích Vân nói được làm được, ngày hôm sau Tô Lam nhận được một thư mời của tòa án.


Tô Lam bị cưỡng chế phải đưa hai đứa trẻ đi làm giám định ADN với Vương Tiến Phát.


Cô không biết một ngày đó trôi qua thế nào.


Ngày hôm qua, sau khi trở về lúc nào cô cũng ngơ ngẩn.


Suốt cả một buổi tối, cô đều ở bên hai đứa trẻ, không dám rời đi.


Cô sợ lúc cô đi khỏi, hai đứa trẻ sẽ bị người ta mang đi mất.


Lúc trước, vụ tai nạn xe đã cướp mẹ và anh của cô đi mất, đây là lần thứ hai cô nếm trải loại đau khổ tột cùng này.


Hai đứa trẻ là tính mạng của cô, nhất định cô phải bảo vệ hai đứa thật tốt.


Tô Lam không có ý định để hai đứa trẻ làm giám định với Vương Tiến Phát.


Nhưng mà, sau khi tan làm, cô đến đón hai đứa trẻ thì Vương Bích Vân dẫn nhân viên của tòa án đến.
 
Chương 2254


Chương 2254


Tô Lam ôm hai đứa trẻ thật chặt theo bản năng.


Vương Bích Vân cười khẩy: “Các anh thấy chưa? Bây giờ mẹ hai đứa trẻ tỏ thái độ thế này đây. Nếu như cô ta phối hợp thì hôm nay.



tôi cũng không cần làm phiền các anh đến rồi”


Nhân viên tòa án nói: “Cô Tô, chúng tôi chỉ dựa vào chứng cứ để thụ lý vụ án. Nếu như hai đứa trẻ không có quan hệ máu mủ với anh Vương thì đương nhiên sẽ không giao hai đứa trẻ cho họ.”


Tô Lam cúi đầu không nói gì Vương Bích Vân càng đắc ý hơn: “Không cần nói nhiều với cô ta làm gì, nhìn cái vẻ kia là biết cô ta đang chột dạ rồi”


Nhân viên tiến lên nói: “Cô Tô, xin hãy hợp tác làm việc của chúng tôi, nếu cô không hợp tác, chúng tôi có thể phải áp dụng biện pháp cưỡng chế”.




Biện pháp cưỡng chế?


Tô Lam không muốn mấy đứa nhỏ nhìn thấy cảnh tượng xấu xí như vậy.


Cô nửa ngồi xổm xuống, ôn nhu trấn an nói: “Duy Hưng, Mỹ Chỉ, lát nữa chúng ta đi cùng mấy chú này đến bệnh viện, lấy một ít mẫu máu. Sẽ không đau lắm, qua một lúc là được rồi, được chứ?”


Mỹ Chỉ vừa nghe phải đi lấy máu để thử máu, cái miệng nhỏ liền mếu máo muốn khóc.


Ánh mắt sắc bén của Tô Duy Hưng quét qua Vương Bích Vân, như thể đã đoán được điều gì đó.


Bé không nói gì, chỉ cắn môi gật đầu.


Với sự hợp tác của Tô Lam, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.


Sau khi lấy máu, nhân viên nhìn Tô Lam, “Cô Tô, ba ngày nữa sẽ có kết quả giám định này. Nhân viên bệnh viện sẽ liên lạc với cô lúc đó, cảm ơn cô đã hợp tác.”


Từ đầu đến cuối, Tô Lam không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hai đứa con của mình.


Vương Bích Vân nhìn bóng lưng đang rời đi của Tô Lam với ánh mắt lạnh lùng: “Cử vài người đến giám sát, nếu cô ấy chạy đi trước khi có kết quả giám định thì sao?”


“Vâng”


Vài vệ sĩ ngay lập tức bám theo sau Trên đường về nhà, Tô Lam có phần mất hồn mất vía.


Trái lại, Tô Duy Hưng quay đầu nhìn lại, nhanh chóng nhận ra vài người đang đi theo họ cách đó không xa.


Mãi sau khi trở về nhà, Tô Lam rủ Tô Mỹ Chi ngủ xong, Tô Duy Hưng mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng cô.


Cánh cửa không đóng, và tiếng nức nở kìm nén của Tô Lam phát ra từ bên trong, “Tô Lam…”


Tô Lam ngẩng đầu lên với đôi mắt sưng đỏ, nhìn thoáng qua đã thấy con trai mình đứng trước mặt mình.


Cô vội vàng định lau nước mắt, nhưng Tô Duy Hưng đã đưa khăn tay cho cô trước, “Tô Lam, mẹ đừng khóc.”


Nghe con trai an ủi, những cảm xúc kìm nén ban đầu lại bùng nổ.


Cô ôm lấy con trai, “Duy Hưng, mẹ không nên quay lại.”


Tô Duy Hưng đợi đến khi mẹ khóc mệt rồi mới chán ghét đưa tờ giấy cho cô, “Mẹ không biết mẹ khóc trông rất xấu xí sao?”


Tô Lam suýt chết vì tức giận, “Nhóc thối này, sắp có người giật con khỏi tay mẹ, mẹ còn không được khóc sao?”


Tô Duy Hưng: “Là … Là cha của chúng con?”


Tô Lam cắn môi, nhìn con trai, cuối cùng gật đầu.
 
Chương 2255


Chương 2255


Tô Duy Hưng nhíu chặt lông mày, “Vương Tiến Phát?”



Tô Lam sửng sốt, “Làm sao con biết?”


Hôm nay, sau khi nghe xong vài lời đó, Tô Duy Hưng liên kiểm tra thông tin của nhà họ Vương trên mạng rồi phân tích ra.


“Vương Tiến Phát vừa già và xấu mà mẹ cũng xuống tay được kiểu gì thế? May mà gen của mẹ vượt trội đấy, nếu không Cận Cận với con xấu chết!”


Thấy lời nói của Tô Duy Hưng quá thẳng thản, khuôn mặt của Tô Lam đỏ bừng, cô xấu hổ: “Vấn đề rất phức tạp. Ngày hôm đó mẹ… Thậm chí còn không nhìn thấy rõ người đó là ai”


Nói đến đây, Tô Lam hai mắt đột nhiên sáng ngời, “Con trai, hay là chạy đi?




Ngày trước lúc quay về thành phố chúng ta còn không phải gì cũng không có trong tay đấy sao? Chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại một lần nữa như thế khi rời khỏi đây.


Tô Duy Hưng lắc đầu, lôi kéo cô đến bên cửa sổ, cẩn thận nâng lên một góc, “Mẹ, nhìn mấy tên vệ sĩ bên ngoài.”


“Vương Bích Vân này!”


Niềm hy vọng cuối cùng tan tành, trái tim Tô Lam lại chùng xuống.


Tô Duy Hưng chớp chớp mắt hai cái, “Hay là, chúng ta gọi ba ba đi?”


“Không được!” Tô Lam lập tức từ chối, “Quan Triều Viễn không phải cha ruột của các con, anh ta không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta. Chuyện này tim ai cũng được, nhưng không được phép tìm anh ta.”


Có lẽ, người ta bây giờ còn ở nơi nào đó mây mưa khoái lạc với phụ nữ khác ấy chứ! Chính mình đi tìm anh ta còn không phải khiến người chán ghét?


“Mà này, không phải ba ngày nữa trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ sẽ tổ chức dã ngoại phụ huynh sao? Khi đó, mẹ bí mật thu dọn đồ đạc, tranh thủ lúc hỗn loạn, chúng ta trực tiếp ra sân bay.”


Tô Duy Hưng hoài nghỉ, “Mẹ, mẹ có chắc là chuyện này khả thi không?”


”Tin mẹ đi.”


Thời gian nhanh chóng trôi đến ba ngày sau đó.


Ở cửa văn phòng trung tâm thẩm định, Vương Bích Vân khí định thân nhàn. vắt chéo chân chờ đợi.


Tô Lam đứng dựa vào tường, vẻ mặt lạnh như tiền.


“Hừ, giả vờ, tiếp tục giả vời Chờ có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, tôi xem cô còn giả vờ như thế nào!”


Vương Bích Vân mở miệng khiêu khích.


Tô Lam phớt lờ cô ta.


Cô ta dường như còn chưa hết giận, đứng thẳng: “Tô Lam, kết quả thẩm định sẽ ra sau mười lắm phút nữa. Cô vẫn còn mười lăm phút cuối cùng để suy nghĩ. Chỉ cần cô gật đầu, 15 tỷ là của cô, thế nào?”


Tô Lam lạnh lùng nhìn lên, “Cô Vương, hình như cô mới ngoài bốn mươi tuổi đúng không?”


Vương Bích Vân ngu người luôn: “Cái gì?”


“Ý tôi là, cô bị mắc bệnh Alzheimer của người già ở tuổi bốn mươi à? Lời tôi vừa nói vài ngày trước, đã quên sớm như vậy?”


“Cô!”


Vương Bích Vân suýt chút nữa tức giận đến một búng máu.
 
Chương 2256


Chương 2256


Nếu không phải ngại đây là bệnh viện, cô đã đánh chết người phụ nữ kiêu ngạo này rồi.


“Cô điên rồi! Tôi thật muốn nhìn xem, có kết quả giám định xong cô còn ngông cuồng được kiểu gì, bây giờ cô đối xử với tôi như này, sau này lúc mang bọn nhỏ đi, tôi sẽ để mấy người không bao giờ gặp mặt nhau nữa!



“Hai người, xin hãy yên lặng. Đây là bệnh viện” Một bác sĩ bước ra ngay lập tức, cau mày.


Vương Bích Vân vội vàng đứng lên, “Bác sĩ, xin hỏi kết quả giám định của mấy bé Tô Duy Hưng thế nào rồi?”


Khi nghe thấy tên con trai mình, trái tim Tô Lam lập tức thắt lại.


Bác sĩ Cổ gật đầu, giao kết quả trong tay cho cô ta, “ Đã có kết quả, các cô có thể tự mình xem”


Vương Bích Vân định đưa tay ra đón, nhưng Tô Lam đã giật lấy, ” Người phụ nữ này, cô có học không đấy hả?”


Cô ta gân họng lên mảng Tô Lam không để ý tới cô ta, đọc nhanh như gió, nhanh chóng lật đến trang cuối cùng: “Thế nào lại…”




Nhìn thấy biểu hiện của Tô Lam, Vương Bích Vân cũng vội vàng nghiêng người: “Ha ha ha, hay lắm! Xác suất 99,99 phần trăm, mấy đứa bé quả nhiên là con của em trai tôi!”


Cả người Tô Lam như bị rút hết khí lực, lung lay sắp đổ.


Vương Bích Vân nhìn thấy sắc mặt cô xám xịt, lập tức tự đắc, “Thứ thấp kém mạt rệp, vừa rồi tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng là cô không trân trọng.


Bây giờ không những không lấy được tiền mà con cái cũng không giữ được! Tuyệt lắm, hay lắm!


Đây gọi là quả báo, cô hại em trai tôi thê thảm như vậy, quả báo của cô đến rồi!


Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, tôi sẽ cho cô cơ hội nữa nhé?


Thực ra nhà họ Vương của chúng tôi chỉ cần bé trai kia để nối dõi tông đường, còn bé gái đó có hay không cũng không quan trọng.


Mặc dù nhà họ Vương của chúng tôi cũng không thiếu gì một suất cơm này, nhưng con gái là thứ lỗ vốn Nếu cô sẵn sàng quỳ xuống lạy tôi và xin lỗi, tôi có thể cân nhắc việc để bé gái đó đi theo cô. thế nào hả?”


Tô Lam chỉ cảm thấy cả người rét run, tai ù đi.


Mới đây thôi khi đứng đây, cô vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.


Nói cho cùng, dù Tô Bích Xuân đã nói với cô người đàn ông đã cùng cô trải qua đêm phóng đãng đó là Vương Tiến Phát.


Nhưng đêm đó tối đến nỗi cô giơ tay của chính mình ra cũng không thể nhìn thấy, và cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt của Vương Tiến Phát.


Ngoài ra, hai đứa trẻ cũng không có điểm gì giống với Vương Tiến Phát.


Chính vì những lý do đó mà trong lòng Tô Lam vẫn còn hy vọng cuối cùng Nhưng giờ đây, cuộc giám định quan hệ cha con này đã phá hủy hoàn toàn hy vọng của cô Hai đứa trẻ thực sự là con của Vương Tiến Phát!


“Nghe chưa? Chỉ cần cô quỳ xuống, đứa nhỏ sẽ trả lại cho cô! Quỳ xuống, quỳ lạy tôi nhận lỗi!”


Tô Lam giật mình, trong đầu chỉ còn lại một thanh âm.


Thật vậy không?


Chỉ cần cô quỳ gối, quỳ gối thừa nhận lỗi lầm của mình, đứa trẻ sẽ không bị giật mất.


Cô khó xử đến mức chân mềm nhữn ra, thực sự sắp quỳ xuống.


“Mẹ Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên.


Nhanh chóng kéo sự tỉnh táo của Tô Lam trở lại, khi cô quay đầu lại, cô thấy Tô Duy Hưng đã đi về phía cô không biết từ lúc nào.


Chớp đôi mắt đắm lệ, Tô Lam thất thần nói: “Duy Hưng, sao con lại ở đây?”


Tô Duy Hưng mạnh mẽ kéo cô ra sau lưng mà bảo vệ, căm hận nói: “Con không tới, không lẽ trơ mắt nhìn mẹ bị người khác ức hiếp sao?”


Vương Bích Vân đắc thẳng cười, “Tô Duy Hưng, xem con nói gì kìa. Từ nay về sau, bác sẽ là bác của con, dì sao có thể bắt nạt mẹ con được? Bác chỉ đang thực hiện một nguyện vọng của cô ấy thôi.”


Tô Duy Hưng lạnh lùng trừng cô ta một cái, “Ngại quá, tôi không có người bác nào kinh tởm như thế”


“Con…


Tô Duy Hưng quay đầu nhìn Tô Lam, “Tô Lam, mẹ sao vậy? Lúc bình thường không phải rất thông minh sao? Sao hôm nay mẹ lại ngốc như vậy? Bà cô này rõ là đang đùa giốn mẹ sỉ nhục mẹ, kể cả mẹ có quỳ xuống thật đi nữa, cô ta cũng sẽ không giao em gái cho mẹ đâu.”


Tô Lam cả kinh.
 
Chương 2257


Chương 2257


Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt đắc thắng dào dạt của Vương Bích Vân ngay lập tức.


Quả nhiên, cô ta chỉ muốn sỉ nhục cô.



Cô thật sự lo lẳng sốt ruột đến mức suýt bị lừa.


“Quả nhiên không hổ là người của nhà họ Vương chúng ta. Thật sự là rất thông minh cơ trí. Duy Hưng, con mau ngoan ngoãn gọi bác, sau đó đi theo bác đi. Chỉ cần đi theo bác, con sẽ sở hữu toàn bộ tài sản lớn của nhà họ Vương trong tương lai. Việc gì phải đi theo mẹ con chịu khổ?” Vương Bích Vân ngồi xổm xuống mỉm cười.


Tô Duy Hưng nhìn cô ta chăm chằm, “Muốn tôi đi cùng cô cũng không phải là không thể.”


Tô Lam sợ hãi, “Tô Duy Hưng!”




Vương Bích Vân lập tức bật cười, “Quả là nhóc con biết thức thời. Nói cho bác nghe xem, làm thế nào con mới nguyện ý đi theo bác?”


Tô Duy Hưng quay đầu liếc mắt nhìn lại, từ trong góc một cô bé trắng nộn xinh xắn ngay lập tức đi ra.


Đây không phải Tô Mỹ Chi sao?


Tô Duy Hưng nằm tay Tô Mỹ Chỉ, “Muốn tôi ngoan ngoãn đi theo cô thì giao Tô Duy.


Hưng cho mẹ tôi. Nếu không, dựa vào chỉ số IQ của mấy người thì đấu không lại tôi đâu”


Vương Bích Vân trợn tròn mắt.


Đây là lời mà một đứa trẻ bốn tuổi nên nói sao?


Thật kiêu ngạo.


Y như…Một bản sao của Quan Triều Viễn!


“Con cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, dựa vào đâu mà nói như vậy?” Vương Bích Vân khinh thường.


Tô Duy Hưng cười nhạt, “Không tin thì chờ đấy”


Chắc chẳn, một phút sau, người trợ lý từ bên ngoài chạy vào trong hoảng hốt, “Cô Vương, không ổn rồi. Tài khoản ngân hàng của công ty đã bị hack, tiền trong tài khoản đã thất thoát, tổn hại 15 tỷ!”


“Cái gì? Vương Bích Vân trợn tròn mắt ngay lập tức Tô Duy Hưng mỉm cười nhìn cô ta chăm chẵm, “Nếu cô không đồng ý, tổn thất sẽ không dừng ở 15 tỷ thôi đâu.”


Vương Bích Vân không tin quay đầu nhìn lại, đã thấy dữ liệu ngân hàng của tập đoàn nhà họ Vương ở trong chiếc ipad Tô Duy Hưng đang cầm trên tay.


“Là mày thật sao?”


“Tôi đã nói rồi, chỉ số IQ của mấy người không thể đánh bại tôi. Nếu cô không đồng ý với điều khoản của tôi, tôi sẽ để cho cô người lẫn tiên đều mất”


‘Vương Bích Vân chấn kinh triệt để rồi.


Cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được mình lăn lộn ở thương trường hơn 20 năm, thế mà bây giờ lại bị một đứa trẻ vài tuổi đe dọa!


Nhìn ngân quỹ đang điên cuồng thất thoát, Vương Bích Vân nghiến răng nghiến lợi, “Tao hứa với mày!”


*Tôi đã ghi âm những gì cô vừa nói rồi, cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý nếu thất hứa” Tô Duy Hưng huơ huơ chiếc bút ghi âm trong tay.


Vài giây sau, trợ lý trả lời một cuộc điện thoại và kinh ngạc nói: “Cô Vương, tài khoản ngân hàng đã trở lại bình thường.”


Vương Bích Vân vội vàng hỏi: “Tiền trong đó thì sao?”


“…Bộ phận mạng nói trang web vừa rồi là giả mạo thôi, thật ra tài khoản không bị hack chút nào… Trợ lý nói đến đây, giọng càng ngày càng nhỏ.
 
Chương 2258


Chương 2258


“Thăng nhãi con, mày dám chơi với tao hả?” Vương Bích Vân tức giận muốn điên rồi.



Tô Duy Hưng cười nhếch mép” Đây là trả thù cô lúc nãy đùa giỡn mẹ tôi một chút thôi gì căng”


Dù rất tức giận nhưng Vương Bích Vân vẫn không quên mục đích chính của mình.


Kìm nén lửa giận, cô ta còn phải mang đứa trẻ về báo cáo kết quả công tác với bà cụ nhà nữa!


“Duy Nhất, con thật là nghịch ngợm! Lần này bác không so đo với con, nhưng lần sau không được đùa giốn kiểu này nữa! Hay là hôm nay con về nhà với chúng ta luôn đi?”


Vương Bích Vân gấp không chờ nổi muốn mang Tô Duy Hưng đi.




Tô Duy Hưng quay người đi đến bên cạnh Tô Lam, “Ngày mai là buổi đi chơi mẫu giáo của ba mẹ con chúng tôi, tôi sẽ đi theo mấy người khi hoạt động kết thúc.”


Vương Bích Vân nhìn họ đầy nghỉ ngờ.


Nghĩ đến việc bọn họ 1 người phụ nữ với hai đứa trẻ con cũng không làm được cái thủ đoạn gì cho cam.


“Được rồi” Vương Bích Vân bước tới chỗ Tô Lam, “Nể tình cô nuôi con nhiều năm như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, trân trọng nó! Không có lần saul”


Nói xong, Vương Bích Vân quay đầu lại cười nhìn Tô Duy Hưng, “Vì bây giờ đã xác định con là con cháu của nhà họ Vương chúng ta nên phải chăm sóc thật tốt. Từ nay về sau bác để lại cho hai chú để bảo vệ con.”


Sau khi để lại hai vệ sĩ, cô ta tiêu sái rời đi.


Vương Bích Vân bước lên một chiếc xe ô tô Mercedes-Benz màu đen bên lề đường.


“Chị Vương, thế nào? Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, đúng không?”


Đang ngồi trong xe không phải ai xa lạ, là Tô Bích Xuân.


Nhìn thấy giấy giám định quan hệ cha con trong tay Vương Bích Vân, cô thành công bật ra một nụ cười chế nhạo.


“Ừ!” Vương Bích Vân gật đầu.


Người trợ lý lập tức lấy ra chỉ phiếu.


“Đây là 15 tỷ. Ngày mai chờ đứa nhỏ đến Tô Bích Xuân thấy tiền mắt sáng lên, cười thấy răng không thấy mắt, “Cảm ơn chị Vương”


Ngay khi Vương Bích Vân cùng đoàn người rời khỏi, Tô Lam hai mắt đỏ lên vì lo lắng, “Tô Duy Hưng, sao con lại hứa với cô †a chuyện này?”


Tô Mỹ Chi lo läng kêu lên, “Không, em không muốn tách khỏi anh hai!”


“Mẹ, tin tưởng con.”


“Nhưng Mặc dù con trai cô có chỉ số IQ siêu cao, cơ trí hơn người, nhưng vẫn là một đứa trẻ bốn tuổi Nếu để đối cứng, bé con đến một ngón tay của hai tên vệ sĩ kia cũng đánh không lại Tô Lam còn định nói gì đó, nhưng hai vệ sĩ đi sau đã từ từ tiến lại gần.


Cô không nói gì nữa.


Hai vệ sĩ đi theo họ suốt quãng đường về nhà, thậm chí còn mạnh mẽ xông vào vào nhà của họ, tất nhiên là ở ngoài phòng khách.


Tô Lam cũng không thể thoát ra ài, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc thu mình trong phòng ngủ, còn khóa cửa lại.


Sáng sớm hôm sau, xe buýt của trường mẫu giáo đến đón bọn họ.


Sau khi Tô Lam và hai đứa nhỏ được đưa lên xe buýt của trường, hai vệ sĩ đã bị chặn lại bên ngoài xe buýt, “Tôi xin lỗi hai người, hai người không thể lên được.”
 
Chương 2259


Chương 2259


Nhiệm vụ của hai vệ sĩ là theo dõi Tô Duy Hưng và ngăn bé trốn thoát.



Hơn nữa, nhiều đứa trẻ ở trường mâu giáo Mặt Trời Nhỏ là con của các quan chức cấp cao và quý tộc ở thành phố Ninh Hải, họ không dám gây chuyện.


Đành phải gọi xe bám sát phía sau.


Cuối cùng cũng có không gian, Tô Duy Hưng lập tức tiết lộ kế hoạch của mình cho Tô Lam.


Sau chuyến dã ngoại, xe buýt của trường sẽ lần lượt đưa phụ huynh và các em trở về.


Đến lúc đó, hai người Tô Lam và Tô Mỹ Chỉ đi trước, bé sẽ tìm cách xử lý hai tên vệ sĩ, sau đó gặp nhau ở lối vào ngoại ô, cùng nhau rời khỏi thành phố.




Vé máy bay Tô Duy Hưng cũng đã đặt rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra Giờ này ngày mai họ sẽ đang ở nước ngoài rồi Tô Lam vẫn luôn có chút lo lắng, “Duy Hưng, mẹ lo lắng.”


Trừ ba ba ra, hiện tại không ai có chỉ thể sánh với con, chúng ta hẹn đúng giờ thì gặp mặt.”


Nhìn thấy con trai mình tràn đầy tự tin, Tô Lam không còn cách nào khác là gật đầu.


Nhưng họ không biết rằng nội dung mà họ lén lút thảo luận vừa rồi tình cờ bị người ngồi ở hàng ghế đầu nghe thấy.


Và người ngồi ở hàng ghế đầu không phải ai khác, chính là mẹ Đồng Hào!


Điều mà Tô Duy Hưng đã làm với cô ta lần trước, cô ta vẫn luôn ghi thù, giờ cô ta không thể để lỡ cơ hội trả đũa!


Cô ta không bao giờ nghĩ tới việc này thế mà lại bị cô ta phát giác.


“Cô như vậy là muốn làm cho mọi người mất hứng sao? Hơn nữa, chúng tôi không phải là không đi hỗ trợ, chỉ là từ từ rồi nói sau.”


Phụ huynh khác nghe xong những lời này cũng phụ họa theo: “Chuyện này phụ huynh đó nói đúng đấy. Chung quy lại cũng không thể vì một đứa nhỏ bướng bỉnh, làm chậm trễ buổi tiệc liên hoan của chúng ta được, đúng không?”


Dù sao tất cả mọi người cũng rất vội, có thể bớt chút thời gian giúp đỡ đứa bé là chuyện không dễ dàng, họ đều không muốn bị làm phiền.


Cô giáo Bạch Tuyết không còn cách nào khác: “Vậy đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa vậy”


“Duy Hưng, Duy Hưng”


Tô Lam đi vào trong cánh rừng, bước từng bước về phía trước thật cẩn thận.


Cô không biết mẹ của Đồng Hào chỉ đường cho cô là hướng sai.


Bên kia, Tô Duy Hưng vừa mới tìm thấy túi sách của mình, phía sau đột nhiên xuất hiện mấy người vạm vỡ, ín mồm của cậu bé lại, lập tức ôm cậu bé “Ô, ô, ô… Mẹ…”


Tô Duy Hưng liều mạng không đứng dậy.


Dưới tình thế khẩn cấp, cậu bé nhanh tay lấy cái gì đó từ trong túi sách ra, cầm ở lòng bàn tay, sau đó ném túi sách xuống đất “Duy Hưng, Duy Hưng! Con đang ở chỗ nào vậy?”


Tô Lam đi sâu vào cánh rừng tối tăm, đi được nửa tiếng, đừng nói là Tô Duy Hưng, ngay cả động vật còn sống cũng không nhìn thấy.


Bốn phía khung cảnh im lặng làm cho cô sởn cả tóc gáy.


“Duy Hưng”


Tô Lam nhìn thấy rừng cây tối om phía trước, cảm thấy suy sụp.
 
Chương 2260


Chương 2260


Tô Duy Hưng tuy rằng thông minh, nhưng từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng rời đi quá xa khỏi người cô.



Nếu như đi lạc trong rừng rậm như thế này, thắng bé nhất định sẽ rất sợ hãi.


Không được.


Bản thân phải lập tức đi tìm thãng bé.


Tô Lam tự làm ấm người, đang chuẩn bị đi tiếp vào sâu trong cánh rừng thì phía sau đột nhiên truyền đến những tiếng hô hoán rất lớn.


“Mẹ Duy Hưng, mẹ Duy Hưng”




Cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô giáo Bạch Tuyết cùng mấy người đàn ông đầu đầy mồ hôi chạy đến.


“Cô giáo Bạch Tuyết, có phải đã tìm được Duy Hưng rồi hay không?”


Tô Lam nghiêng ngả lảo đảo đi tới.


Trên mặt cô giáo Bạch Tuyết lộ ra vẻ khó xử, lắc đầu: “Vừa rồi giáo viên chúng tôi đã huy động rất nhiều phụ huynh đi tìm, ngoại trừ tìm thấy cái này ở bên cạnh khe suối ra thì…


Nói đến khe suối càng làm cho Tô Lam cảm thấy lo lắng.


Cảnh vật xung quanh ở đây rất phức tạp.


Có một vách đá nhỏ bảy tám mét, thậm chí có những cái núi nhỏ cao hơn mười mét.


Tô Lam thấy cô giáo Bạch Tuyết đưa ra một cái túi nhỏ màu đen, trên mặt túi bị bẩn, tất cả đều là dấu vết của nước bùn “Duy Hưng…”


Mắt Tô Lam tối sầm lại, chỉ cảm thấy trời đất như đảo lộn.


Sắc trời đã hoàn toàn tối đen lại.


Được các phụ huynh khác đưa về, chỗ này đã được phong tỏa, bốn năm xe của cảnh sát dừng ở chỗ này.


Tô Lam không biết bản thân đã hôn mê bao nhiêu lâu, khi cô tỉnh lại thì phản ứng đầu tiên đó là muốn đi tìm Tô Duy Hưng.


Chỉ là mấy cảnh sát đã ngăn cô bước xuống dưới: “Rất xin lỗi, cô Tô. Bây giờ trời cũng đã tối rồi, ngọn núi này có địa hình phức tạp, cô không thể đi vào trong”


“Tôi muốn đi vào, con trai tôi còn ở bên trong! Tối như vậy, thằng bé nhất định sẽ sợ hãi”


“Sợ hãi? Cô cũng biết sợ hãi? Tô Lam, cô rõ ràng nói sau chuyến dã ngoại của phụ huynh và các con lần này, cô sẽ mang đứa nhỏ giao cho tôi. Cô chính là đang thực hiện lời hứa của mình đó sao? Tôi nói cho cô biết, nếu cô không mang đứa nhỏ giao ra đây, ngày mai tôi sẽ đi lên toà án tố cáo cô.”


Vương Bích Vân đứng ở bên cạnh, tức giận mảng.


Tô Lam làm gì còn tâm tình nào mà đấu võ mồm nữa, cô liều mạng giấy giụa để vượt qua vạch cảnh báo: “Các người buông ra. Đó là con trai của tôi, không ai có quyền ngăn cản tôi lại”


“Cô Tô, cô bình tĩnh một chút”


“Tôi làm sao có thể bình tĩnh được, đó là con của tôi. Tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, là miếng thịt trên người của tôi, anh nói cho tôi biết làm sao tôi có thể bình tĩnh được.”


Vương Bích Vân cười khẩy: “Không thể bình tĩnh, lúc trước không chăm sóc tốt cho đứa bé. Bây giờ ở trong này nổi điên”


Tô Lam bị lời nói vừa rồi làm cho người cứng đờ lại.
 
Chương 2261


Chương 2261


Nước mắt giống như hạt đậu rơi xuống, cô che mặt, không tiếng động mà khóc nấc lên.


Đều là cô sail Cô nên lúc nào cũng phải nhìn chằm chăm thăng bé, một giây cũng không để cho thằng bé rời khỏi tầm mắt mình.



*Ngu ngốc, chuyện ấy cũng làm không xong, có phải từ lúc rời khỏi tôi thì cô sống không được không?”


Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói trầm thấp mang theo sự khinh miệt.


Âm thanh này sao lại quen tai đến như vậy?


Tô Lam ngẩng đầu lên nhìn.




Liếc mắt một cái nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen, mệt mỏi xuất hiện trước mặt mình.


Khuôn mặt anh tuấn nhưng trên mặt còn có vẻ mệt mỏi.


Phía sau anh còn mang theo túi da.


Con người ưa sạch sẽ như anh, vậy mà trên chiếc cặp và giày được làm thủ công kia, dính đầy bùn đất lầy Là Quan Triều Viễn.


Hai mắt Tô Lam đầy nước mắt nhìn thấy anh đang cởi áo khoác của mình, ném lên người cô.


Ấm áp, còn có nhiệt độ cơ thể của anh.


Tô Lam bất ngờ khóc lớn hơn, cô không quan tâm gì nữa mà chui vào lòng của anh: “Không tìm thấy Duy Hưng đâu, đều là lỗi của tôi.”


Cơ thể Quan Triều Viễn cứng đờ, tay khẽ vuốt phía sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi”


Không biết tại sao, vừa rồi cô gần như sụp đổ, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, vậy mà lại có chút bình tĩnh trở lại.


“Duy Hưng chỉ có bốn tuổi, rừng rậm lại lớn như vậy, cũng không biết có gặp phải thú dữ hay không. Triều Viễn, tôi cầu xin anh…”


“Tôi ở đây, cho dù thế nào cũng sẽ không bỏ cuộc, được chứ?”


Tô Lam không biết vốn dĩ kế hoạch của Quan Triều Viễn anh là hai ngày sau mới trở về.


Nhưng bắt đầu từ hôm qua, trong lòng anh luôn có cảm giác không thích hợp cho lắm, cho nên hôm nay đã giải quyết những khó khăn kia để quay trở lại.


Vừa mới bước xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Thẩm Tư Huy, nói Tô Duy Hưng gặp chuyện không may, Tô Lam bị dọa cho ngất xỉu.


Quan Triều Viễn không nói hai lời, lập tức chạy ngay đến đây.


Bởi vì rất lo lẳng, nên chưa có sắp xếp được gì.


Cứ như vậy bước trước bước sau, giãm lên bùn đất đi đến đây.


Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, Tô Lam giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, mạnh mẽ bám lấy.


Vương Bích Vân bên cạnh kinh hãi, độc ác liếc nhìn Tô Lam một cái: “Tô Lam, cục trưởng phụ trách khu vực này đã tới đây, cô nên đi tìm ông ấy ngay lập tức đi.


Loại chuyện nhỏ này cũng cần cậu Quan ra mặt Sao.”


“Con trai của tôi mất tích là chuyện nhỏ?


Nếu người bị mất tích trong rừng này là bà?


Bà còn có thể thấy nhỏ được nữa không?”
 
Chương 2262


Chương 2262


“Cô… Sao cô có thể nói như vậy được chứ? Tôi là người bị vạ lây? Cô là đầu sỏ gây nên chuyện này, dựa vào đâu lại tức giận lên người tôi?”



“Im hết đi” Quan Triều Viễn đột nhiên quay đầu, âm thanh lạnh như băng Trong lòng Vương Bích Vân run lên, không dám nói nữa.


Cô lo lắng nên vẫn đi theo lên.


Quan Triều Viễn đi đến cổng vào, cục trưởng Lý đã lập tức đi tới: “Triều Viễn, chúng tôi đã phái đội cứu viện chuyên nghiệp đến rồi, đang tiến hành điều tra hiện trường. Nếu cậu bé còn ở trong rừng, khẳng định sẽ tìm thấy. Anh ở đây chờ tin tức là được”


Quan Triều Viễn quay đầu, nhìn thoáng qua Tô Lam đang nước mắt lưng tròng, nói: “Tôi tự đi tìm”




“Chỉ là đường đi gập ghềnh khó di…”


Quan Triều Viễn nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “Mưa rồi, trời tối đường trơn, ở chỗ này chờ tôi, được chứ?”


“Tôi đi cùng anh” Tô Lam kiên định vô cùng.


Triều Viễn không nói thêm gì nữa, dẫn cô lên một chiếc xe việt dã, xuất phát theo đội cứu trợ.


Tốc độ xe rất nhanh, trong xe có mở hệ thống máy sưởi, nhưng cơ thể Tô Lam vẫn còn run rẩy.


Quan Triều Viễn biết đứa bé là sinh mệnh của cô: “Yên tâm đi, đội cứu việc đã cử bốn phân đội, lân này chúng ta đi là để đón thằng bé”


*Ừ..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lam tái nhợt, cô gật gật đầu.


Cô rất áy náy.


“Nghe nói, trong mấy ngày tôi không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện?” Quan Triều Viễn mở miệng hỏi, muốn làm giảm sự chú ý của cô.


Có lẽ bởi vì vừa rồi rất sợ hãi, cho nên bây giờ nhìn Quan Triều Viễn, Tô Lam không kìm lòng được mà muốn nói hết ra: “Nhà họ Vương… Muốn đưa hai con trai đi”


“Nhà họ Vương?”


*Ừ. Chúng tôi đã làm xét nghiệm DNA, hai đứa bé…”


Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam không thể nói tiếp được nữa, lập tức đoán ra được kết quả xét nghiệm DNA.


Sâu thẳm trong con ngươi lóe lên ánh sáng, trong đầu hiện lên bộ dáng đáng yêu của hai đứa nhỏ: “Nếu cô không muốn, hai đứa bé vẫn mãi mãi mang họ Tô”


Tô Lam ngạc nhiên một chút.


Quay đầu nhìn anh.


Đột nhiên nhớ tới những lời của Vương Bích Vân nói.


Bây giờ xã hội được cai trị bởi luật pháp, đều có thể giở thủ đoạn được. Đổi trắng thay đen sẽ là một chuyện rất lớn.


Cô lắc đầu: “Tôi biết anh có thể làm được việc này, nhưng sức mạnh dư luận không thể nào lường trước được…”


Xe đột nhiên đi chậm lại Khuôn mặt anh tuấn của Quan Triều Viễn tiến tới gần: “Cô… Đang lo cho tôi sao”


Tô Lam nhăn mày lại: “Tôi không có, “Làm bác sĩ của tôi, lo lắng cho tôi cũng là chuyện bình thường, không cần phải vội vàng phủ nhận như vậy. Chỉ là bác sĩ Tô hãy làm tròn lời hứa lúc đầu của mình, dùng kỹ thuật cao siêu của cô làm cho tôi hạnh phúc đi”
 
Chương 2263


Chương 2263


Tô Lam ngẩn người bởi vì cô đột nhiên nhớ tới cái đêm điên cưồng kia, giọng nói anh trầm thấp, điên cưồng gọi tên cô.


Rốt cuộc thì anh cũng tìm được, người phụ nữ có thể cho vào rồi.



Lúc đó, Tô Lam quả thực có chút nghỉ ngờ, anh không phải mất trí chứ: “Quan Triều Viễn, cảm ơn anh đã dùng chuyện tán gẫu để dời đi sự chú ý của tôi, anh vẫn nên tập trung lái xe đi”


Người đàn ông cười: “Cô vừa rồi, có phải đã suy nghĩ hình ảnh gì đó không lành mạnh không?


“Tôi không có” Tô Lam cao giọng nói.


“Chắc chẳn có.”


“Anh đừng nói bậy” Mặt Tô Lam đỏ lên trong nháy mắt.




Bởi vì anh đã đoán đúng rồi.


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của người phụ nữ, Quan Triều Viễn không nhịn được mà nhéo nhéo hai má của cô một chút: “Đồ nghĩ một đẳng nói một nẻo”


Tô Lam đẩy tay anh ra, tiếng nói không kìm lòng nổi mà nói nhẹ nhàng: “Anh đừng nói hươu nói vượn.”


Lúc này, Quan Triều Viễn không véo má cô nữa, buông lỏng tay ra: “Vậy thì xuống xe đi”


“Hả?”


Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của người phụ nữ này, cặp mắt to đầy nước mắt nhìn mình, Quan Triều Viễn lại có cảm giác xúc động muốn hôn cô.


Anh nhìn cô: “Đường lên núi rất khó đi, xe không vào được. Cô nghĩ rằng tôi và cô xuống xe làm gì?


Tô Lam lập tức xấu hổ.


Xuống xe, nhìn ngọn núi là một màu đen âmu Đêm đã khuya, ngọn núi này rất lạnh.


Phía trước có ánh đèn lờ mờ, có tiếng loáng thoáng nói chuyện truyền đến.


Tô Lam lập tức tỉnh táo, chạy nhanh đuổi theo.


Cô rất muốn biết tin tức của Duy Hưng.


Đường núi lầy lội, Tô Lam bước từng bước về phía trước, mỗi bước đi rất khó khăn.


Đột nhiên, cổ tay bị nằm lấy.


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nắm lấy, kéo cô đến bên cạnh mình: “Ngu dốt”


Cô cần môi, cô không có sống ở vùng núi, loại đường này cô không có kinh nghiệm đi Cô bước đi gặp rất nhiều khó khăn Không được vài bước lại suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.


Quan Triều Viễn dừng lại, quỳ gối xuống: “Lên đây”


Tô Lam cắn môi, chỉ là cô không từ chối.


Sức khỏe của cô không được tốt, bản thân cố gắng chỉ làm chậm thời gian tìm kiếm lại Cô ngoan ngoãn lên lưng Quan Triều Viễn để anh cống.


Cơ thể anh rất ấm áp, lưng rộng, làm cho người ta có một cảm giác an toàn.


Tim Tô Lam đập nhanh, nói: “Cảm ơn anh”


Quan Triều Viễn là aï?


Là tổng giám đốc của tập đoàn Quan Thiên, người đàn ông khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, một tay che trời.


Tự nguyện vì mình và đứa bé, ở trong rừng núi rậm rạp này, nắm tay mình, cõng mình, chân tay lầy lội…


Cô không ngốc, cô hiểu hết được tất cả chuyện này.
 
Chương 2264


Chương 2264


Dù sao, hai đứa con trai và anh không có quan hệ máu mủ.


Như vậy Quan Triều Viễn lại làm cho nội tâm Tô Lam dao động.



Quả thật…


Anh tuy xấu xa, nhưng cũng trọng tình trọng nghĩa.


Nếu người phụ nữ nào có được tình yêu của anh, chỉ sợ thế giới này cô ấy là người may mản có một không hai?


“Phải cảm ơn tôi đấy, giữ chút sức lực đi”


“Sức lực?”




“Một lần không có nhớ gì nữa, thật sự là đáng tiếc. Bác sĩ Tô có thể cố gắng làm, để cho tôi hoàn toàn nhớ lại.”


“Lưu manh…”


Tên lưu manh này.


Vừa mới cảm thấy anh rất tốt Quả nhiên là không thể đổi được cái tính xấu xa được mà.


Tuy Tô Lam không nặng, nhưng dù sao cũng là cống một người.


Chậm chạp đi nên hai người bị lạc khỏi đội ngũ tìm kiếm.


Cũng may trên tay Quan Triều Viễn có cầm bộ đàm, có thể liên lạc với đội ngũ tìm kiếm.


“Quan Triều Viễn, chúng tôi vừa phát hiện ra rằng chiếc iPad của Duy Hưng có gắn một thiết bị theo dõi bên trong. Nhưng không thể tìm thấy được dấu vết, chúng tôi nghi ngờ đồ vật này vẫn còn trên người cháu bé. Chứng tỏ cháu bé vẫn đang ở trên ngọn núi này, chúng tôi đang phong tỏa đường đi”


Vừa nghe thấy tin tức của bên kia truyền đến, ánh mắt Tô Lam sáng lên.


Quan Triều Viễn cười một cái: “Không nghĩ rằng cô ngu dốt như vậy mà lại sinh ra một đứa bé thông minh đến như thế”


“Anh có thể khen Duy Hưng thông minh, nhưng có thể đừng đá xéo tôi được không?”


Biết được có thể sẽ tìm được Duy Hưng, Tô Lam cũng bỏ được tảng đá trong lòng xuống.


Cô thấy đường núi ở đây cũng tốt, lập tức giãy giụa muốn xuống.


Quan Triều Viễn cười nói: “Cô ở chỗ này chờ tôi một chút.”


Tô Lam đưa mắt nhìn xung quanh, tối om.


Trong lòng quýnh lên, cô vội vàng ôm lấy tay anh: “Quan Triều Viễn, anh đi đâu vậy? Tôi với anh cùng đi”


Quan Triều Viễn lấy đèn pin soi đến đoạn suối cạnh vách đá: “Cô xác định muốn đi cùng tôi sao?”


Anh muốn đi tìm chút nước uống.


Vừa mới xuống máy bay, bản thân lại đi đường xa như vậy, khẳng định là rất mệt và khát.


“Tôi, tôi ở đây chờ anh”


Tô Lam ngượng ngùng nói.


Quan Triều Viễn đi rồi, bóng dáng càng ngày càng nhỏ.


Tô Lam nhìn bốn phía tối om, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong Thời gian trôi qua từng giây, giống như đã rất lâu rồi Sao Quan Triều Viễn vẫn chưa trở về?


Cô rất sợ.


“Quan Triều Viễn, anh có ổn không?” Tô Lam to giọng gọi, đi đến chỗ Quan Triều Viễn vừa đi.
 
Chương 2265


Chương 2265


Không có tiếng đáp lại.


Bên kia rất yên ảng Vừa rồi anh đi đến con suối ở bên cạnh vách đá đen, chẳng lẽ anh đã ngã xuống dưới rồi?



Vì tưởng tượng vậy nên trong lòng Tô Lam lại càng thêm lo sợ.


Cô dò dẫm đi tới bên kia: “Quan Triều Viễn, anh nói chuyện đi? Lê Triều Viễn… Anh đừng như vậy, tôi sợ lắm… Tôi! A”


“A!” Khi Quan Triều Viễn nâng người từ trong nước lên, phía sau anh đột nhiên truyền đến một đợt âm thanh rơi xuống nước nặng nề.


Anh kinh hãi, nhanh chóng chạy lại: “Tô Lam?”


Đèn pin nhấp nhoáng lên, lại phát hiện bên cạnh vị trí vừa rồi của bọn họ có một hồ nước lớn.




Áo khoác âu phục của anh rơi xuống bên cạnh bờ hồ, mặt nước còn có những gợn sóng nước, nhưng lại không nhìn thấy dấu vết Tô Lam giấy giụa.


Chẳng lẽ cô lại không biết bơi sao?


“Đáng chết!”


Quan Triều Viễn chửi thầm một tiếng, anh không nói hai lời, một bước nhảy vào trong nước.


Nhiệt độ trên núi giữa đêm khuya vốn dĩ rất thấp, nhiệt độ trong nước lại càng lạnh lẽo thấu xương.


Lúc anh nhảy xuống, đã cảm thấy lạnh đến run rẩy, chứ đừng nói đến người phụ nữ nhỏ bé kia?


Với ánh sáng mờ nhạt, anh lặn sâu xuống nước nhiều lần.


Rốt cuộc đến lần lặn xuống thứ tư, anh đã tìm được Tô Lam.


Chân cô bị những loài cỏ dưới nước quấn lấy, cơ thể đã không còn động tĩnh nào nữa.


Quan Triều Viễn cúi đầu chửi thâm một šng, rồi nhanh chóng bơi qua cứu cô “Ào ào!”


Người phụ nữ nhỏ nhắn được anh đưa lên bờ, anh mạnh mẽ truyền không khí cho cô, đồng thời nhấn vào ngực cô.


“Phụt! Khụ khu!”


Tô Lam đột nhiên phun ra một ngụm nước, rốt cục cũng sống sót trở về.


Nhưng trên người cô lạnh lẽo, giống như bị rót chì, không thể nhúc nhích được.


Quan Triều Viễn nhíu mày thật chặt, từng ngụm từng ngụm làm hô hấp nhân tạo cho cô.


Sau khi nhấn mạnh lên ngực mấy chục cái, anh mạnh mẽ nâng cơ thể cô lên, dùng sức vỗ sau lưng cô.


“Khụ khụ!”


Tô Lam ho ra rất nhiều nước, hô hấp rốt cuộc cũng thuận lợi.


Đôi mắt cô cũng chậm rãi mở ra.


Quan Triều Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh lại trở nên căng thẳng: “Em là heo sao? Sao lại không biết bơi chứ?”


Khi còn bé, lúc học bơi Tô Lam đã bị sặc nước, cho nên đến bây giờ cô đều có nỗi ám ảnh với việc bơi.


Vừa rồi lúc rơi xuống nước, cô đã sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, thật vất vả mới cứu được cái mạng nhỏ, mà cô lại bị Quan Triều Viễn la mắng Cô nghẹn ngào hai cái, trong nháy mắt lập tức khóc ra Hơn nữa, càng lúc càng khóc dữ dội hơn.


Tiếng khóc cũng ngày càng lớn!


Nhìn như vậy, cô có bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu tủi thân.
 
Chương 2266


Chương 2266


“Sức mạnh như hổ mẹ nhỏ lúc bình thường của em đâu rồi? Sao bây giờ lại khóc lớn như vậy? Em lại khóc nữa thì có tin tôi sẽ xử lý em không?”



“Hu hu hu…” Tô Lam càng khóc càng lớn: “Tôi khóc thì có liên quan gì đến anh chứ? Nếu anh không thích nghe có thể bịt tai vào cơ mà. Mạng nhỏ của tôi thiếu chút nữa là không còn rồi, anh không an ủi người ta thì cũng đã đành, vậy mà còn la mắng tôi một trận. Anh thực sự là một người đàn ông tồi có trái tim sắt đá!”


Quan Triều Viễn: “…”


“Sao anh lại không nói gì? Hu hu hu… Tôi biết là anh sẽ không quan tâm mà. Nói cho anh biết, tôi tủi thân thì tôi sẽ khóc. Nếu không muốn nghe, sao anh lại phải cứu tôi, mà không ném tôi xuống nước đi. Hu hu!”


Nhìn bộ dáng mềm mại ồn ào của cô, trái tim Quan Triều Viễn chợt nóng lên Anh dứt khoát tiến lên một bước, một tay ôm cô lên: “Em còn mạnh miệng có phải hay không? Không phải bảo em ở lại đó chờ tôi sao, tại sao em không nghe lời chứ?”


“Em không muốn nghe, em… AI”




Một tiếng bốp vang lên.


Một cái tát đánh lên mông cô, khiến cô đau đớn không khỏi kêu lên một tiếng.


Cô tủi thân ngậm miệng, không dám lên tiếng, cũng không dám khóc nữa.


Trên người cô ướt đẫm, lạnh lẽo, cái mông nhỏ cũng bị anh đánh đau.


Lúc này người cô treo trên người anh, lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể túm cổ áo anh vì sợ rơi xuống.


Vừa rồi đèn pin rơi xuống hồ, điện thoại di động cũng bị nước làm ướt, nơi này tối đen như mực, chỉ có chút ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, căn bản không đủ để Quan Triều Viễn phân biệt đường dưới chân.


Gió thổi mạnh vào ban đêm.


Từng đợt gió thổi khiến người đàn ông lạnh đến mức run rẩy.


Quan Triều Viễn có chút chịu không nổi, huống chỉ người con gái trong lòng Ban đầu cô còn nằm sấp trên ngực anh ồn ào thúc giục: “Quan Triều Viễn, nhanh lên.


Tôi lo lẳng về Duy Hưng quá!”


Không đi được mấy bước, cô lại đã mơ mơ màng màng: “Quan Triều Viễn, tôi lạnh”


Môi cô cũng bắt đầu run rẩy: “Chúng ta còn bao lâu nữa… Thật buồn ngủ…”


Cuối cùng, cô cũng không run rẩy nữa, giọng nói cũng đã biến mất.


Quan Triều Viễn cảm giác được cơ thể cô lạnh như băng, ngay cả hô hấp phả trên cổ anh cũng bắt đầu trở nên yếu ớt.


Anh vội vàng dừng lại: “Tô Lam?


Thức dậy đi , em không được ngủ. Em có nghe tôi nói không?”


Ngay cả sức lực để run rẩy Tô Lam cũng không còn Quan Triều Viễn cúi đầu, cọ qua mặt cô, lạnh như băng, “Chết tiệt!”


Cô đã ngất xỉu rồi!


Quan Triều Viễn nóng nảy gầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy đi tìm một nơi trú ẩn và đốt lửa lên.


Anh mượn ánh sáng mới nhìn thấy sắc mặt cô thật xanh xao, hiển nhiên là cô đã bị đông lạnh quá mức.


Không, không thể được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom