Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2187


Chương 2187


€ó lẽ là từ xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, Tô Lam không đứng nhàn rỗi ở một bên, mà tay chân nhanh nhẹn đi vào giúp anh rửa rau thái thức ăn.


Cô lơ đãng quay đầu lại thì thấy trong phòng bếp lúc này sáng ngời, người đàn ông ưu nhã đứng ở trước thớt, giơ tay chém xuống, động tác vô cùng thành thạo.


Dáng vẻ nhẹ nhàng và cao quý Vẻ ngoài của Quan Triều Viễn hết sức anh tuấn, điều này chắc chản không thể nghỉ ngờ.


Chẳng qua là Tô Lam không có nghĩ tới, lúc một người đàn ông nấu cơm lại cũng có thể quyến rũ như vậy.


Một người đàn ông có vóc người và gương mặt hại dân hại nước, hơn nữa còn biết nấu cơm, đối với người phụ nữ mà nói, nhất định chính là thuốc độc chí mạng.


Tô Lam nhìn anh mà trong lòng xúc thất thường, cảm thấy mình giống như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.


Ngay khi cô chuẩn bị thu ánh mắt lại thì bất thình lình phát hiện ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn về phía bên này, khóe miệng của anh cong lên, “Nếu mà nhìn nữa không khéo sẽ yêu tôi đó.”


“Khu khụ!”


Tô Lam bị lời này của anh làm cho.


sặc nước miếng.


Cô có chút tức giận nhỏ giọng càm ràm: “Xí, người biết nấu ăn nhiều như vậy, há chẳng phải là tôi nhìn một người thì sẽ yêu một người ư.”


Quan Triều Viễn không ngẩng đầu, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cho thấy câu nói thì thầm.


vừa rồi của cô đã bị anh nghe thấy.


Động tác trên tay anh vẫn bận rộn không ngừng, “Nhưng mà trong thế giới này, người phụ nữ không biết nấu ăn lại rất hiếm có.”


Tô Lam lập tức xù lông.


Người này không biết nói chuyện thì im miệng có được không?


Trời sinh cô đã không biết nấu ăn cũng không được hả?


Ai quy định phụ nữ nhất định phải có tài nấu ăn tuyệt vời cơ chứ, không biết thì không phải là phụ nữ sao?


Nghĩ tới đây cô cũng lười giúp anh nữa, thả đồ ăn trong tay xuống, xoay người muốn bỏ đi.


Mặc dù nói cô không biết làm cơm, nhưng mà việc này cũng không có nghĩa là cô không biết kiếm tiền, sau này mời giúp việc không được sao? Cô thích thanh thản, nhàn rỗi hơn mà.


Chỉ có điều cô vừa bước đi thì Quan Triều Viễn đột nhiên xoay người, bước về phía cô hai bước, trực tiếp áp lại gần.


Tô Lam bị động tác này của anh dọa sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau liên tục, cho đến khi sau lưng đụng phải kệ bếp, “Anh làm gì đó?”


Người đàn ông duỗi cánh tay dài ra, bao vây cô ở trong bóng tối.


Hai người dựa vào nhau quá gần, loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ này khiến cho cô nghĩ tới hành động thân mật quá đáng của hai người vào đêm đó, trong lúc nhất thời, cô trở nên vô cùng hốt hoảng.


Đặc biệt là, bây giờ hai đứa nhỏ đang ở bên ngoài phòng bếp, nếu như bị chúng nó thấy được thì sẽ ảnh hưởng xấu đến tụi nhỏ.
 
Chương 2188


Chương 2188


Nhưng cũng may Quan Triều Viễn cũng không làm hành động gì quá đáng mà chẳng qua là cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Không biết nấu ăi \y thì phải ở trên giường cố gắng một chút, nếu không sẽ không có người đàn ông nào thích đâu.”


Quan Triều Viễn, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ giết chết anh!


Tô Lam giận đến mức cần răng, “Cho dù tôi ở trên giường là con cá chết cũng không liên quan đến anh. Ngược lại là anh, hai đứa bé đang ở bên ngoài, anh trêu chọc tôi như vậy thật sự thích hợp sao?”


Tô Lam đẩy anh ra, trên mặt là vẻ tức giận.


Người đàn ông này có phải cảm thấy hai người bọn họ từng có một lần như vậy nên anh ta nghĩ có thể trêu chọc cô hay không?


Quan Triều Viễn nhìn chăm chằm cô, đột nhiên nâng tay phải lên vuốt ve mặt cô.


Tô Lam giật mình, gần như là nhằm hai mắt lại theo phản xạ có điều kiện.


Nhưng sau một lúc yên lặng, xúc cảm nhồn nhột như trong tưởng tượng kia không tới như cô nghĩ.


Tô Lam thận trọng mở mắt, lập tức.


liền cảm thấy lúng túng Chỉ thấy tay của đàn ông lướt qua bên tai cô, lấy một bình gia vị ở phía sau đầu cô, “Cầm món đồ mà thôi, bác sĩ Tô, em quá nhạy cảm rồi Nhạy cảm?


Đột nhiên cô nghĩ đến đêm hôm đó, anh cất giọng khàn khàn, cũng nói bên tai cô những lời như vậy.


Anh mới nhạy cảm, cả nhà anh đều nhạy cảm.


Quan Triều Viễn hé mắt, “Ý , em không cần đề phòng tôi giống như đề phòng sói làm chỉ. Chẳng qua là nhìn biểu cảm của em, em hiểu từ ‘nhạy cảm của tôi thành ý nào rồi”


Lần này Tô Lam hoàn toàn xụ mặt.


Đối mặt với người đàn ông này, bất kể cô có phòng bị ra sao thì luôn sẽ rơi vào bẫy của anh.


Cô căn môi dưới, muốn giải thích: “Nếu anh nói anh không phải là sói, vậy thì phiền anh đàng hoàng một chút. Bây giờ anh dựa vào tôi gần như vậy, nếu như bị mấy đứa nhỏ.


thấy được, chúng nó sẽ lại hiểu lầm.”


“Bọn nhỏ lòng dạ đơn thuần, mới sẽ không hiểu lầm. Tôi thấy vẫn là em hiểu lầm mới đúng”


“Anh…”


Ngay lúc Tô Lam cảm giác mình sắp không đè nén cơn giận trong cơ thể được.


nữa thì Quan Triều Viễn đột nhiên thả cô ra.


Thức ăn trong nồi hình như đã chín hết rồi Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy thật nhanh ra ngoài, dáng vẻ như sau lưng có quỷ đang đuổi theo.


“Ùùù”


Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, Quan Triều Viễn móc điện thoại di động ra nhìn lướt qua màn hình.


Anh nhíu mày lại, bấm tắt Mấy giây sau, điện thoại di động lại rung lên lần nữa, anh có chút không kiên nhãn, nhấn nút trả lời, “Có phiền hay không?”


Thẩm Tư Huy ở đầu dây bên kia đột nhiên sững sờ một chút, ngay sau đó anh ta tặc lưỡi cười hề hề, lên tiếng, “Anh Hai, nghe giọng điệu này của anh hình như là đang khó chịu đúng không, có phải là gian kế không được như ý hay không?”


“Đừng có gấp mà, ngày đó anh để lại bóng ma lớn như vậy ở trong lòng người ta, sao có thể xoa dịu nhanh như vậy được, phải kiên nhắn.”


Nghe giọng điệu hết sức vui mừng của Thẩm Tư Huy, khóe miệng Quan Triều Viễn giật một cái, “Bên người em nhiều phụ nữ như vậy cũng không chận nổi miệng em hả?”
 
Chương 2189


Chương 2189


“Cái này hả, đều là em chặn miệng bọn họ. Cảm ơn anh!”


“Có lời gì thì nói, có rắm thì thả.”


“Đương nhiên có chuyện, hơn nữa còn là chuyện đứng đản.” Thẩm Tư Huy thu lại dáng vẻ cợt nhã, nghiêm nghị nói, “Đã điều tra rõ ràng chuyện của Tô Duy Nam, chắc chắn là anh ta ở bên trong bệnh viện kia của Tô Bích Xuân, chúng ta ra tay có thể ra tay bất cứ lúc.


nào: “Trong mấy ngày nay” Quan Triều Viễn trầm trầm nói xong lời này thì lại bổ sung một câu, “Phía nước ngoài đã thu xếp xong.”


“Nhưng có điều, đến lúc đó còn phải liên lạc với Tân Tấn Tài một chút, vết thương trên người Tô Duy Nam không nhẹ, muốn mang anh ta về nước, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản.”


“Anh sẽ liên lạc với chuyên gia đứng đầu nước ngoài, chuyện này không cần em bận tâm”


“Chặc chặc, nhìn dáng vẻ của anh Hai là tình thế bắt buộc ha”


“Em nói người này đúng là anh cô ấy sao?”


“Không chịu nổi, da gà rơi đầy đất rồi này. Anh Hai yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em”


Điện thoại bị cúp.


Quan Triều Viễn quay đầu lại, có thể thấy bóng người yếu đuối trên ghế sa lon kia.


Ánh mắt của anh sâu thảm, không biết đang suy nghĩ cái gì “Cha đã xong chưa?” Thanh âm non nớt của Tô Mỹ Chỉ vang lên ở cửa.


“Xong rồi”


Mấy phút sau, Quan Triều Viễn bưng một nồi canh thịt bò và một dĩa cá hấp đi ra, cả căn phòng đều tràn ngập mùi thơm.


Ngay cả Tô Duy Hưng cho tới bây giờ không vui vẻ cho lắm cũng cũng không nhịn được nuốt nước miếng.


Anh nhìn thời gian rồi nói, “Còn năm phút, chúng ta vừa kịp đi qua, ăn đi nhân lúc còn Cả nhà bốn miệng liền bắt đầu ăn cơm.


Khi bọn họ xuất hiện ở cửa nhà hàng gần như là thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.


Quan Triều Viễn anh tuấn cao lớn, khí chất nổi bật.


Tô Lam gương mặt tinh xảo, đoan trang ưu nhã.


Hai đứa bé bên cạnh bọn họ đẹp như tượng khắc, mịn màng như ngọc mài. Bốn người vừa đi vào xinh đẹp không nói nên lời, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây.


Lần này Quan Triều Viễn xuất hiện, thành công ngăn chặn những lời hoang đường của dân chúng.


Người trước đó còn nói mấy lời đồn nhảm lúc này đã hoàn toàn ngậm miệng lại.


Bất kể là hành động này của Quan Triều Viễn vô tình hay là cố ý, ít nhất anh đã để cho con mình lấy lại được tự tôn trong nhà trẻ.


Cho nên Tô Lam cũng không rời đi theo như kế hoạch, mà theo chân hai đứa bé và Quan Triều Viễn đợi đến khi toàn bộ hoạt động gia đình kết thúc.


Lúc rời đi, Tô Lam vốn muốn mang hai đứa bé trở về nhà mình, nhưng mà còn không chờ cô mở miệng, Tô Duy Hưng cùng Tô Mỹ Chỉ đã chui vào trong chiếc Rolls Royce màu đen kia, ngồi ở bên trong cười híp mắt vẫy tay với cô.


“Mẹ, mẹ đi mau lên.”
 
Chương 2190


Chương 2190


Quả thực không đành lòng phá hỏng tâm trạng tốt của hai đứa bé, mẹ Tô Lam.


lãng nhằng leo lên xe Lúc này Quan Triều Viễn đang nhận một cú điện thoại, sau khi lên tiếng chào chào hai đứa bé thì rời đi trước.



Không có Quan Triều Viễn ở bên cạnh, Tô Lam cảm thấy cả người cũng thoải mái hơn không ít.


Nửa giờ sau, Rolls Royce dừng ở dưới nhà bọn họ.


“Đinh đông!”


Cửa thang máy mở ra, Tô Lam mới vừa bước ra khỏi thang máy đã bất ngờ thấy cửa nhà mình lại có thêm bốn tên đàn ông mặc tây trang, vóc người khôi ngô.




Mà cửa nhà cô đang mở toang, bên trong còn có mấy người đang đường hoàng khuân đồ đi ra ngoài.


“Các người là ai?”


Tô Lam nhất thời bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch, cô vội vàng xông lên.


Nhưng mà cô mới vừa đi tới cửa đã bị vệ sĩ cản lại, “Ngài không thể đi vào.”


Tô Lam giận đến mức cả người phát run, “Bây giờ là xã hội pháp chế, đây là nhà tôi, các người dựa vào cái gì mà không để cho tôi đi vào nhà của mình? Các người mau bỏ đồ xuống, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát”


Đối mặt với tâm trạng kích động của Tô Lam, những tên vệ sĩ kia nhìn nhau một cái, ngay sau đó rất cung kính mở miệng, Thưa bà chủ, chúng tôi cũng là dựa theo yêu cầu của BOSS mà làm, nếu như ngài có ý kiến gì thì xin trực tiếp nói với BOSS”“


BOSS?


Bà chủ?


Nghe được xưng hô này, Tô Lam có phản ứng chậm đi chăng nữa thì cũng lấy lại tinh thần, cô cố nén lửa giận, “Là Quan Triều Viễn phái các người tới?”


Vào giây phút cô nói xong, vệ sĩ ở bên trong đã kéo mấy cái vali đi ra.


“Bà chủ, BOSS sai chúng tôi tới thu dọn đồ đạc, mời bà và cô chủ cậu chủ đi qua biệt thự”


Tô Lam không cản được, chỉ có thể nổi giận đùng đùng đi tới cửa thang máy, nhanh chóng bấm số điện thoại của Quan Triều Viễn.


*Tút tút tứt —— “


Sau ba tiếng chuông, rốt cuộc đường dây cũng được nối.


“Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Tô Lam thở hổn hến, giọng nói có chút bén nhọn Nhưng mà người đàn ông ở đầu dây bên kia lại có vẻ có chút lười biếng, “Chẳng lẽ hành động của những thuộc hạ kia của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?”


“Tôi đang ở yên bên này, dựa vào cái gì phải dọn nhà?”


“Bởi vì chúng ta là vợ chồng, ở riêng không thuận tiện cho tình cảm vợ chồng.”


“Anh…


Tô Lam sống hơn hai mươi năm, cũng đã gặp nhiều người không biết xấu hổ Nhưng mà da mặt dày giống như Quan Triều Viễn vẫn là lân đầu tiên nhìn thấy.


“Anh có biết hành vi này của anh chính là hành vi của bọn cướp hay không”


Hành vi của bọn cướp ?


Cướp thì cứ cướp, dù sao nhìn thấy nhưng không không ăn được cũng tốt hơn “Tôi đã giúp em trả nhà, trả lại gấp ba tiền vi phạm hợp đồng rồi, tối nay chuyển tới đây đi”


“Anh đừng hòng!”
 
Chương 2191


Chương 2191


Tô Lam thở hổn hển gào xong những lời này thì trực tiếp cúp điện thoại.



Mấy người hộ vệ kia dùng tốc độ nhanh nhất vơ vét sạch sẽ đồ đạc trong nhà cô rồi khóa cửa nhà lại.


Mấy phút sau, chủ nhà xuất hiện tựa như.


linh hồn, lấy lại hết tất cả chìa khóa đi “Bà chủ, mời bà theo chúng tôi lên xe.”


Tô Lam nhìn bao lớn bao nhỏ ở trước mặt, và cả đứa trẻ đang sững sờ khó hiểu ở trước mặt, cô giận dữ căn răng, “Anh nói cho Quan Triều Viễn, anh ta có thể giở trò làm cho.




tôi không có nhà để về. Nhưng mà tôi là một người tự do, anh ta không có quyền quyết định từ nay về sau tôi sẽ sống ở đâu.”


Sau khi cô tức giận nói xong những lời này thì cô kéo va li lên, cõng bao lớn bao nhỏ, dắt hai đứa bé xoay người rời đi.


Mấy người vệ sĩ kia không dám dùng sức mạnh, đưa mắt nhìn bọn họ vào thang máy rồi lập tức gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn: “BOSS, bà chủ không chịu đi theo chúng tôi, nhất quyết đòi ra ngoài tìm chỗ ở.”


“Để cho cô ấy đi đi.”


“Vâng.”


Sau khi cúp điện thoại, trong lòng mấy người vệ sĩ kia còn hết sức nghỉ ngờ.


Không phải là BOSS luôn để ý đến bà chủ hay sao?


Làm sao hôm nay bà chủ không chịu về mà anh lại có vẻ không chút quan tâm gì hết vậy?


Nhưng bọn họ cũng không biết, bên này vừa mới cúp điện thoại thì bên kia Quan Triều Viễn đã ra lệnh cho Lục Anh Khoa: “Bao hết toàn bộ phòng của tất cả khách sạn trong phạm vi mười mấy cây số nhà cô ấy.”


“Vâng” Lục Anh Khoa gật đầu.


“Những thứ khác, cậu biết phải nên làm như thế nào rồi chứ?”


“Thuộc hạ biết rồi ạ”


Chờ sau khi Lục Anh Khoa xoay người rời đi, Thẩm Tư Huy ngồi ở bên cạnh đột nhiên có chút im lặng nhéo mi tâm một cái, “Anh Hai, anh theo đuổi con gái như vậy sao?”


Thủ đoạn này hình như quá cứng rắn rồi.


Hơi sơ sở thì sẽ thua hoàn toàn!


“Em muốn quản sao?”


Thẩm Tư Huy cười ha ha, hết sức gian trá, “Chuyện của anh dĩ nhiên là em không dám quản, em chỉ là có chút tò mò. Không phải anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về đêm hôm đó sao? Vậy thì làm sao lại theo đuổi chị dâu nhỏ không buông tha như vậy?


Hơn nữa anh biết không? Ánh mắt mỗi lần anh nhìn chị dâu nhỏ giống như con dã thú đã đói rất lâu nhìn thấy con mồi vậy. Anh nói xem đây có phải là tính chiếm hữu của một người đàn ông với một người phụ nữ hay không?”


Anh ta vừa nói xong thì đột nhiên cảm giác được bầu không khí trong nháy mắt trở nên rất thấp.


Một giây kế tiếp, anh ta liền nhận được ánh mắt lạnh như băng của Quan Triều Viễn Thẩm Tư Huy sửng sốt một cái rồi chớp mắt, sau đó đột nhiên giống như là nghĩ ra cái gì đó, liên tục lắc đầu, “Đừng hiểu lầm!


Đêm hôm đó em luôn ở bên ngoài, không thấy cái gì cả”
 
Chương 2192


Chương 2192


Nghe lời này, khí thế tàn ác xung quanh người Quan Triều Viễn mới tiêu tan đi một ít.



Mặc dù anh đã không nhớ nổi những chỉ tiết kia, nhưng mà nếu như bị anh biết có người đàn ông nào đó dám ở bên cạnh toàn bộ hành trình thì anh nhất định sẽ móc mắt kẻ đó mà không một chút do dự.


“Ai, nhìn dáng vẻ lần này của anh Hai đúng là đắm chìm không có lối ra rồi.”


Thẩm Tư Huy lẩm bẩm đôi câu, ngay sau đó lộ ra một nụ cười xảo tị Anh ta không sợ chết, đến gần bên người Quan Triều Viễn, “Nhưng mà anh Hai à, cho dù anh không nhớ rõ chuyện kia thì cũng không sao cả, đêm hôm đó giữ ở bên ngoài là Lục Anh Khoa và những thuộc hạ của anh, nhưng mà họ phải uống trà cả một đêm. Nghe nói ga trải giường trong phòng thay ba lần, chị dâu nhỏ khóc sưng cả hai mắt, giọng cũng khàn đặc, cho nên anh có thể yên tâm, biểu hiện của anh tuyệt đối không tệ đâu.”


“Thẩm Tư Huy, em muốn chết hả!”




Cả người Quan Triều Viễn gầm nhẹ, muốn ra tay đánh người. Nhưng Thẩm Tư Huy lanh tay lẹ mắt, chạy mất bóng như một làn khói.


Lạnh nhạt thu hồi tâm mắt lại, bên tai của Quan Triều Viễn còn vang vọng những lời Thẩm Tư Huy vừa mới nói.


Cô khóc sưng cả hai mắt, giọng cũng khàn đặc?


Trí nhớ của anh về đêm hôm đó rất mơ hồ, nhưng mà lúc nửa đêm tỉnh mộng, những thứ trong mộng như thước phim cũ hiện lên trong đầu anh.


Anh khai phá cô thành một nguồn suối.


Cô bị ép buộc kêu tên anh cả đêm.


Anh ép cô lên đỉnh hết lần này đến lần khác.


Quá trình mặc dù mơ hồ, nhưng những chỉ tiết này khắc ở sâu trong đầu như những thước phim, không có cách nào quên được.


Ga trải giường đã được thay ba lần!


Khó trách cô vừa nhìn thấy mình là tựa như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, thậm chí ngay cả chân cũng run rẩy.


Quan Triều Viễn liếm môi dưới có chút khô khốc, trong lòng dâng lên chút áy náy và lúng túng.


Cũng khó trách cô luôn phải giấu giếm chuyện này, thậm chí sau khi mình biết được.


sự thật cũng trốn tránh không gặp mình Có phải anh nên hỏi Thẩm Tư Huy cách dỗ dành bà xã như thế nào mới là tốt nhất hay không?


“Thật xin lỗi, cô Tô, khách sạn của chúng tôi tối nay đã hết phòng rồi ạ”


Nhân viên tiếp tân trả lại thẻ căn cước cho cô, mặt nở nụ cười.


Tô Lam thật sự muốn chết quách cho xong, cô cố kìm nén cảm xúc muốn nổi điên trong lòng, “Thưa cô, phiên cô kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, đây đã là khách sạn thứ năm tôi tới rồi. Làm sao mà khách sạn nào cũng hết phòng rồi vậy?”


“Xin lỗi, cái này tôi cũng không rõ lắm”


Con ngươi của Tô Lam chuyển mấy vòng, làm dáng vẻ đáng thương nhìn nhân viên lễ tân, “Chị nhân viên, em một thân một mình, còn dẫn theo hai đứa bé, nếu như hôm nay không vào khách sạn thì chúng em sẽ không có nhà để về, chị có thể giúp em một chút không?”


Cô gái lễ tân nhìn hai đứa bé bên cạnh cô một cái, trên mặt hai đứa nhóc đều là dáng vẻ đáng thương, làm cho người ta ngay cả từ chối cũng không nói ra được.


Vì vậy cô ấy thấp giọng, cẩn thận giải thích với Tô Lam, “Cô Tô, không phải là tôi không chịu giúp cô, mà là hai tiếng trước có một người bao tất cả các phòng trống ở trong khách sạn của tôi, thật sự là không còn cách nào khác!”


Lại là như vậy!
 
Chương 2193


Chương 2193


Chuyện cho tới bây giờ, nếu như Tô Lam còn nghĩ không hiểu nữa thì cô coi như là sống uổng hơn hai mươi năm Cô im lặng một lát rồi nhanh chóng xoay.



người chạy ra khỏi khách sạn Hai vệ sĩ vốn đang canh giữ ở ven đường nhất thời không phản ứng kịp, bị cô bắt ngay tại trận.


Tô Lam mang gương mặt tươi cười lạnh lẽo đi tới, “Phiên các người nói cho BOSS của các người là đừng tưởng dùng thủ đoạn tồi này thì tôi có thể trở về với anh ta.


Đừng hòng! Khách sạn này không có thì tôi lại đổi một khách sạn khác. Tôi không tin, Quan Triều Viễn anh ta có thể một tay che trời, bao hết phòng của tất cả khách sạn ở thành phố Ninh Hải”


Nói xong lời này, cô liền xoay người, nổi giận đùng đùng dắt hai đứa bé rời đi.




Hai người vệ sĩ trố mắt nhìn nhau nhìn nhau một cái, ngay sau đó giơ điện thoại trên tay lên, trên màn hình còn hiển thị cuộc trò chuyện đang ra: “BOSS?”


Không sai, đầu dây bên kia không phải là ai khác mà chính là Quan Triều Viễn.


Cho nên những lời độc ác mà Tô Lam mới vừa nói, anh nghe không sót một chữ.


Ban đầu, có lẽ anh không quá hiểu Tô Lam tại sao lại tránh anh như rắn rết, nhưng sau khi Thẩm Tư Huy nói những lời kia xong, anh giống như là đã tìm được một ít manh mối “Nếu như người đã đi rồi thì các cậu cũng đừng trở lại” Quan Triều Viễn lạnh nhạt ném ra những lời này xong thì liền cúp điện thoại.


Nhìn màn hình dần dần đen lại, hai người vệ sĩ trố mắt nhìn nhau.


Bọn họ đi theo Tô Lam đến năm khách sạn, BOSS gọi điện ba lần.


Đây rõ ràng chính là biểu hiện của vô cùng lo lăng.


Nhưng vì sao điện thoại được kết nối, dáng vẻ của anh giống như sao cũng được?


Tâm tư của BOSS thật đúng là làm cho người ta khó mà suy đoán Ném điện thoại vào trong túi, hai người vệ sĩ liền đeo kính mát lên, đi theo sau lưng Tô Lam ở đãng xa “Mẹ, hai chú kia còn đi theo chúng ta ở phía saul” Tô Duy Hưng cau mày, quay đầu lại nhìn.


“Mặc kệ bọn họ” Lúc này Tô Lam đang bực bội.


“Vâng”


“Nhưng mà mẹ, Mỹ Chỉ thật là mệt, con muốn về nhà ngủ”


Tô Mỹ Chỉ lôi vạt áo của Tô Lam, tốc độ đi bộ càng ngày càng chậm.


“Ngoan, Mỹ Chỉ kiên trì thêm một chút nữa, mẹ nhất định có thể tìm được khách sạn ngay thôi” Tô Lam mở miệng an ủi.


Bây giờ đã là mười giờ tối, trên mặt Tô Duy Hưng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, ‘Mẹ, những lời này mẹ đã nói đến lần thứ này rồi đó ạ”


“..” Tô Lam lại không lời chống đỡ.


Cô do dự một chút, đưa cái cặp da nhỏ trong tay cho Tô Duy Hưng, một tay ôm Tô Mỹ Chỉ vào trong ngực, chật vật đi về phía trước, “Bảo bối, kiên trì thêm một chút nữa.”


Tô Mỹ Chi ngoẹo đầu tựa vào trên bả vai của cô, yên lặng một lát rồi đột nhiên mơ màng mở miệng nói, “Mẹ, hình như con thấy cha rồi”


“Không cho phép nhắc đến anh ta. Nếu không phải là anh ta thì làm sao chúng ta không có nhà để về chứ?”


“Nhưng mà mẹ, cha…”
 
Chương 2194


Chương 2194


“Nếu nhắc đến anh ta nữa thì mẹ sẽ không ôm con đói Tô Mỹ Chi nghe lời này thì vội vàng dùng bàn tay mập mạp nhỏ bé bịt kín miệng mình, chẳng qua là đôi mắt to sáng ngời không ngừng chớp chớp, thậm chí còn rướn cổ lên nhìn sau lưng Tô Lam.



“Mẹ, thật ra thì mẹ không cần cố gắng làm như vậy chỉ cả, chúng ta có thể đến chỗ cha ở một đêm, ngày mai lại tìm khách sạn.”


Tô Duy Hưng vừa nói xong thì nhận được ánh mắt xem thường của Tô Lam, “Im miệng, không cho pháp con làm rối loạn lòng quân nữa. Mẹ sẽ không để cho gian kế của Quan Triều Viễn được như ý.”


“Grừ—”


Bọn họ lại đi về phía trước mười mấy mét thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng rồ ga.




Chỉ nghe tiếng động cơ mạnh mẽ kia thôi cũng đủ biết, sau lưng mình nhất định là một chiếc xe thể thao Chỉ có điều bây giờ Tô Lam không có tâm trạng nhìn ngắm xe thể thao, cô mà không tìm được chỗ đặt chân thì chỉ sợ phải thật sự ngủ ở phải đầu đường xó chợ.


“Két”


Bánh xe va chạm mặt đất phát ra tiếng vang hết sức chói tai, một giây kế tiếp, chiếc xe thể thao dừng ngay ở bên cạnh bọn họ.


“Là Lamborghinil” Con trai trời sinh đã thích xe cộ, Tô Duy Hưng thấy xe thể thao đắt tiền như vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.


Tô Mỹ Chi ngoẹo đầu, lười biếng nhìn anh mình, “Là lam bò cái gì? Ăn ngon không?”


“Chỉ có biết ăn thôi, chiếc xe kia, nhưng Zsr Tô Duy Hưng còn chưa nói hết, cửa xe màu đen chạy phía sau đã bị người kéo ra Mấy người vệ sĩ đeo kính mát, mặc tây trang màu đen nhanh chóng đi xuống, khí thế hung hăng đi về phía bọn họ.


Tô Lam thậm chí còn chưa kịp phản ứng, mấy người vệ sĩ kia đã bế hai đứa bé lên.


“Các người làm gì đó? Đây là con của tôi!” Tô Lam lập tức sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.


Cô đang chuẩn bị xông lên phía trước giành con lại thì vào lúc này, cửa xe Lamborghini ở bên cạnh cô từ từ mở ra.


Một đôi chân thon dài bước xuống, ngay sau đó một người đàn ông anh tuấn cao gầy từ trên xe đi xuống.


“Cha! Là cha, cha tới đón chúng ta rồi!”


Tô Mỹ Chi vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, lập tức vui mừng huơ tay múa chân.


Nếu mấy người vệ sĩ kia là người của Quan Triều Viễn thì hai đứa nhỏ sẽ không phải chịu tổn thương.


Nỗi lo lắng trong lòng Tô Lam mới giảm xuống, cô vừa quay đầu lại thì thấy Quan Triều Viễn một tay đút vào túi đi về phía mình.


Cơn giận kiềm chế cả đêm lập tức bùng nổ vào lúc này: “Quan Triều Viễn, anh còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt tôi à, anh xem chuyện tốt mà anh đã làm đi! Anh…”


©ô chưa nói xong thì đột nhiên cảm giác được người nhẹ bng, ngay sau đó trời đất quay cưồng.


Một giây kế tiếp, đầu cô đã hướng xuống, cả người bị Quan Triều Viễn vác ở trên vai.


“Quan Triều Viễn, anh làm gì vậy? Để tôi xuống!”


Tô Lam tỉnh táo lại thì vô cùng hoảng sợ, cô hết đấm rồi lại đạp Quan Triều Viễn Người này, mới vừa rồi còn vòng vo chơi chiêu với cô Bây giờ ngay cả che giấu cũng lười, đi thẳng đến cướp người.


Xã hội này còn có luật pháp hay không!


“Quan Triều Viễn, anh mau để tôi xuống, nếu anh không để tôi xuống thì tôi sẽ báo cảnh sát, hành động này của anh gọi là lưu manh cướp gái nhà lành, tôi có thể kiện anh!”
 
Chương 2195


Chương 2195


Giống như bị cô đạp phiền, Quan Triều Viễn dứt khoát giơ tay lên vỗ vào mông cô một cái “Bốp!”



Chỉ nghe được một tiếng vang giòn dã, cả người Tô Lam tựa như bị điện giật vậy, cứng đờ lại ngay lập tức.


Tên khốn kiếp này, anh ta lại dám đánh mình…


“Quan Triều Viễn, anh khốn kiếp!”


Nghe tiếng mảng chửi đinh tai nhức nhóc của người phụ nữ, Quan Triều Viễn nhíu mày.


Khốn kiếp?




Nếu có thể vác cô về nhà thì làm tên khốn kiếp mị in cũng không sao.


Thấy Quan Triều Viễn từ đầu tới cuối không nói một lời nào, chỉ im lặng vác mình về phía chiếc xe thể thao kia Tô Lam hoàn toàn luống cuống.


Nàng luống cuống sờ điện thoại di động trong túi, “Quan Triều Viễn, nếu anh không thả tôi xuống thì tôi thật sự sẽ báo cảnh sát.”


“Báo cảnh sát?”


“Anh đừng tưởng rằng tôi không dám”


“Dĩ nhiên là tôi tin em dám, chẳng qua là tôi đang suy nghĩ em nên dùng lý do gì để báo cảnh sát. Nói cho anh cảnh sát là tôi làm bà xã bỏ nhà ra đi, còn bắt cóc hai đứa bé, khiến cho bọn chúng không có nơi để ở hay sao?”


Nghe được lời này của Quan Triều Viễn, Tô Lam thiếu chút nữa nổi giận.


Tại sao cô không có nhà để ở, bỏ nhà ra đi, còn không phải là do anh ban tặng hay sao “Mấy chuyện tranh chấp gia đình kiểu này mà em báo cảnh sát thì cẩn thận là bị tội danh quấy rối, làm lãng phí sức lực của cảnh sát. Đến lúc đó, tôi sẽ không vào tù đưa cơm cho em đâu!”


“Anh!”


Tô Lam bị anh vác lên vai, vốn dĩ người không thăng bằng, máu dồn xuống não, hai mắt biến thành màu đen.


Bây giờ còn bị một câu nói của anh chặn họng.


Trên thân thể khó chịu, còn trong lòng thì tủi thân, từ trước đến giờ cố cũng rất ít khi rơi lệ nhưng lúc này hàng trăm cảm xúc dấy lên khiến cô không kìm chế được nữa.


“Anh khốn kiếp, anh chính là một tên lưu manh!”


Nghe giọng nói mang theo nức nở của cô gái, trái tim của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên mềm nhũn ra.


“Khốn kiếp, anh để tôi xuống, tôi khó chịu.”


Tiếng nói của cô gái càng ngày càng mềm mại yêu kiều,Quan Triều Viễn nghe thấy không kìm chế được mà bước nhanh hơn Mấy giây sau, Tô Lam bị anh nhét vào xe thể thao, người đàn ông nhích lại gần, thắt dây an toàn cho cô.


Tô Lam vốn là mệt muốn ngất, mới vừa rồi lại bị anh vác ngược lên trên vai nên vào lúc này đầu óc choáng váng, căn bản không có sức để phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh nhốt mình ở trên xe.


Trơ mắt nhìn anh vòng một vòng ngồi lên ghế lái.


Khổ cực, mệt mỏi và tủi thân cả buổi tốt đột nhiên dâng lên trong nháy mắt.


Hốc mắt của Tô Lam đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn trề xuống, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu liền lộp bộp rơi xuống.


Cô khóc không tiếng động, chìm trong màn đêm âm trầm, mới ban đầu Quan Triều Viễn cũng không có nhận ra được.
 
Chương 2196


Chương 2196


Cho đến khi xe xuất phát, tốc độ đều đặn rồi anh mới nghe được bên tai truyền tới tiếng khóc thút thít thật nhỏ.



Cô lại khóc?


Quan Triều Viễn nhìn sang bên kia một cái, thì phát hiện cô gái đang vô cùng uất ức co người ở trên ghế phụ, không ngừng lau nước mắt.


Cô giống như là cố nén mới không khóc ra thành tiếng.


Quan Triều Viễn nhướng mày một cái, bẻ tay lái, xe vững vàng đậu ở bên lề đường, “Tại sao em khóc?”


Giọng nói của đàn ông mang theo mấy phần cưng chìu, Tô Lam nghe thấy vậy thì uất ức đè nén lập tức bùng nổ trong nháy mắt.




Cô nghẹn ngào hai tiếng, rồi lại oa một tiếng khóc rống lên, “Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao lại khóc nữa à? Anh không bắt nạt tôi thì làm sao tôi lại khóc? Đang ở nhà thật tại sao anh phải đuổi tôi đi?


Đuổi tôi đi cũng được đi, lại còn bao hết tất cả phòng trống ở khách sạn, tính ép tôi ngủ ở đầu đường xó chợ hay sao? Rốt cuộc tôi đã làm sao điều gì? Rõ ràng chính là anh ăn hiếp tôi trước, bây giờ còn không buông tha tôi, sao số tôi lại khổ như vậy chứ! Hu hu hui Tô Lam vừa mệt lại vừa tủi, càng khóc càng lớn, dường như bộc phát toàn bộ uất ức mà mình phải chịu đựng suốt mấy năm nay.


Thấy dáng vẻ khóc lóc như mưa của cô, Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.


Bình thường anh thấy phiền nhất là phụ nữ khóc.


Người phụ nữ vừa khóc giống như có năm trăm con vịt kêu không ngừng nghỉ bên tai anh, làm cho anh hận không thể trốn càng xa càng tốt.


Cũng không biết tại sao, nhìn dáng vẻ khóc lóc như sắp mất hơi của người phụ nữ trước mặt, trong lòng anh lại bất giác siết chặt.


“Là tôi sai. Hả?”


Anh sáp lại gần, dùng trán cạ vào trán cô, cất giọng trầm thấp dụ dõ.


“Vốn chính là anh sai, tôi ghét anh! Chỉ biết ăn hiếp tôi.” Rõ ràng là lời tố cáo đâm máu nhưng vì cô khóc quá dữ, lại còn đang thút thít cho nên lúc nói những lời này ra lại mang theo ý nũng nịu.


Trái tim của Quan Triều Viễn run lên một cái, ấn cô vào trong ngực của mình.


Mới ban đầu Tô Lam giấy giụa theo phản xạ có điều kiện.


Nhưng sức của cô nào hơn người đàn ông khôi ngô cao lớn trước mắt này được?


Giấy giụa không thành, cô cũng vứt bỏ, tựa vào trong lông ngực rộng lớn vững chãi này, vừa khóc vừa nỉ non.


Không biết qua bao lâu, cô gái trong ngực rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, dần dần không có thanh âm nào nữa.


Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn một cái, phát hiện cô lại tựa vào mình ngủ thiếp đi.


Không biết tại sao, nhìn dáng vẻ đáng thương khi trong mơ mà còn không ngừng khóc thút thít, Quan Triều Viễn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực từ trong lòng.


Anh có chút không biết nên làm sao với cô.


©ó lẽ là buổi tối ngày hôm qua thật sự quá mệt, cho nên Tô Lam ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao ba sào, cả người vẫn còn mơ màng nằm ở trên giường không chịu nhúc nhích.


Trong lúc mông lung buồn ngủ, cô trở mình, bàn tay mảnh khảnh để lên một thứ gì đó ấm áp.


“Ưm..”


Cô ngờ vực kêu lên một tiếng nhỏ, vô thức đưa tay lần mò.


Cứng rắn, hình như còn có chút nhiệt độ, thật giống như… ngực của một người đàn ông?
 
Chương 2197


Chương 2197


Người đàn ông?



Tô Lam gần như là giật mình một cái, cô chợt mở mắt.


“Chào buổi sáng!”


Giọng nói khàn khàn quyến rũ của người đàn ông mang theo mấy phần khắc chế và kiềm chế lười biếng vang lên bên tai cô.


Tô Lam quay đầu, bất ngờ thấy gương mặt của Quan Triều Viễn gần ngay trước mắt.


“Aaal”




Cô gần như là hét ầm lên theo phản xạ có điều kiện, lập tức xoay mình muốn nhảy xuống giường, nhưng bởi vì động tác quá nhanh, đạp hụt một bước, cả người trực tiếp té xuống dưới giường.


Ngay khi cô chuẩn bị tiếp xúc thân mật với sàn nhà thì sau lưng đột nhiên có hai bàn tay kịp thời duỗi tới ôm lấy eo cô.


Ngay sau đó dùng sức một cái, Tô Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một giây sau đã nằm ở trong ngực của Quan Triều Viễn.


“Sáng sớm vừa sờ, lại chui đầu vào trong ngực tôi, bà Quan không sợ tôi kìm lòng không được sao?”


Tiếng nói của Quan Triều Viễn giàu từ tính, trầm thấp như đang kìm chế.


Sau khi chạm vào ánh mắt sâu thẳm kia của anh, Tô Lam đột nhiên nhận ra được trên thân thể anh có một vị trí đang dần dần biến hóa mà không thể miêu tả thành lời được.


“Lưu manh!”


Tô Lam hét lên một tiếng, vội vàng xoay mình năm sang một tên, khuôn mặt xinh đẹp kia lại đỏ đến mức có thể nhỏ máu.


“Sáng sớm Bà Quan đã ôm tôi, tôi là một người đàn ông tràn đầy sinh lực có phản ứng cũng là chuyện bình thường, cái này chẳng lẽ không chứng minh được y thuật cao siêu của bà Quan hay sao?”


Thấy người này nói bậy nói bạ mà còn hùng hồn như vậy, Tô Lam hận không thể cầm dép ném lên mặt anh.


Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghị, từ đầu tới cuối, người này nói anh ta có bệnh khó nói chắc chắn là ngụy trang.


Mỗi lần anh ta thấy mình là dáng vẻ như sói như hổ, nào giống như là người có bệnh khó nói cơ chứ?


“Tôi mới không thèm nghe anh nói bậy nói bạ”


Tô Lam hốt hoảng xuống giường, muốn mượn việc này để che giấu sự lúng túng của mình.


Nhưng khi sau khi cô xuống giường mới phát hiện nơi này căn bản không phải là nhà cô mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.


“Đây là “Đây là nhà em.”


“Nói bậy, nhà tôi thuê là hai phòng ngủ một phòng khách, không phải biệt thự”


Quan Triều Viễn lười biếng ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên người từ từ tuột xuống khỏi ngực anh, lộ ra bắp thịt đường cong rõ ràng, “Là tôi nói sai rồi, tôi phải nói đây là nhà của chúng ta.”


Nhà của chúng ta?


Nghe được bốn chữ này, trong lòng Tô Lam nhất thời chua xót Năm năm trước, cô còn có một gia đình.


Nhưng mà cha ruột của cô lại sắp đặt đưa cô lên giường người khác, thậm chí còn mượn chuyện này đuổi cô ra khỏi nhà, từ đó về sau cô cũng không có nhà nữa.
 
Chương 2198


Chương 2198


Bây giờ Quan Triều Viễn đột nhiên nói với cô những lời này, cô chỉ cảm thấy trong lòng có muôn vàn cảm xúc, không nói nên lời.



“Tối hôm qua tôi tới đây chỉ là ở tạm, tôi cũng không đồng ý sau này sẽ ở đây”


Tô Lam có chút hốt hoảng nói xong lời này thì xoay người muốn đi “Bà Quan, phòng vệ sinh ở bên trái “


“Tôi biết, đừng nói nhảm.” Gương mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng, từ bên phải chuyển sang bên trái Vừa nấy cô tỉnh lại, nhìn đồng hồ treo tường một cái, thời gian đã không còn sớm.


Cô nhất định phải mau chóng rửa mặt chải đầu, đưa con đi nhà trẻ rồi sau đó lại đi làm Sau khi cô tắm xong, sờ thành bồn tắm một hồi lâu cũng không tìm được quần áo của mình, đột nhiên mới phản ứng được: Nơi này căn bản cũng không phải là nhà của cô, đương nhiên sẽ không có quần áo để cô thay rồi.


Làm thế nào bây giờ?




Nhìn quần áo đã bị ướt đẫm kia, Tô Lam nghĩ mãi không ra cách.


Trước khi cô tắm có thói quen thay quần áo rồi đem chúng đi ngâm, lúc này phía trên chúng đều là bọt xà phòng, cô muốn mặc tạm cũng không thể nào.


Kêu Quan Triều Viễn ở bên ngoài mang quần áo vào ư?


Nghĩ đến ánh mắt như sói như hổ vừa nãy anh nhìn mình, Tô Lam lập tức bỏ đi suy nghĩ này.


Phải biết rằng hiện tại cô không có một mảnh vải!


Một bộ quần áo cũng không có mà mặc!


Lỡ như xảy ra chuyện gì đó, anh ta lại còn muốn đẩy trách nhiệm cho mình, nói mình có ý định dụ dỗ.


Với cái tính tình khó chịu kia của anh ta, thì chuyện này rất có khả năng xảy ra.


Vậy phải làm cái gì bây giờ?


Tô Lam lo lắng nhìn bốn phía một phen, phát hiện ở dưới hộp vuông của bồn rửa tay có một chiếc áo sơ mi nam màu trằng rất sạch sẽ.


Trời cũng giúp cô!


Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhưng cũng thẳng thớm, bao bọc lấy cơ thể mảnh.


mai của cô.


‘Vạt áo vừa vặn che khuất một phần chân của cô Tuy rằng dưới hai chân cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn tốt hơn là không mặc gì cả Nghĩ thông suốt xong xuôi, Tô Lam nằm lấy vạt áo, thật cẩn thận đẩy cửa phòng tâm định đi ra.


Vừa ngẩng đầu, cô thấy cái người đàn ông kia đang ra vẻ đạo mạo đang ngồi trên ghế sô pha.


Tuy rằng bị anh ta nhìn thấy dáng vẻ này thì có chút xấu hổ, nhưng so với chuyện không mặc gì mà ra ngoài thì vẫn còn tốt chán?


Nghĩ xong, Tô Lam cản răng một cái, sau đó lấy đà, nhanh chóng phi từ toilet đi ra ngoài Cánh tay nhỏ bé, mảnh khảnh lúng túng nằm lấy vạt áo, vội vã lao về phía ban công.


Cả quá trình, cô thỉnh thoảng quay đầu lại, phát hiện tất cả sự chú ý của Quan Triều Viễn đều dồn vào trên tin tức kinh tế và tài chính trên điện thoại di động, cũng không quay đầu lại nhìn qua, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Tuy rằng Quan Triều Viễn đang ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng ánh mắt đã sớm lơ đãng ở nơi nào đó.


Cơ thể mảnh mai của cô gái được chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình bao bọc lấy, lộ ra đôi chân thẳng tắp, thoắn thoắt dưới vạt áo sơ mi.


Ánh mắt của anh dần trở nên sâu thảm, cổ họng cũng không tự giác trượt lên trượt xuống.


Tô Lam vừa chạy đến ban công, ngẩng đầu lên vừa thấy, quần áo tối qua cô đã mặc đã được giặt sạch, lúc này đang phơi nắng ở trên ban công, chiếc quần lót màu đen bắt mắt cũng đang nằm trên đó.
 
Chương 2199


Chương 2199


Cô vội vàng lấy chiếc quần lót để thay, Tô Lam kiếng mũi chân, đưa tay giữ lấy chiếc áo sơ mi.


Nhưng mà cái móc quần áo như mắc phải cái gì đó, cho dù cô có gắng thế nào.



cũng không thể nào kéo xuống được.


“Đáng giận, ngay cả mày mà cũng đối nghịch với tao!”


Tô Lam căm tức trong lòng, trên tay cũng dùng lực mạnh lên một chút, quần áo trên giá áo đều rơi hết xuống đất.


Quần áo lại bị kẹt trong kế hở của máy sấy khô.




Tô Lam dùng giá áo thử móc vài lần, nhưng cũng chưa thể móc quần áo ra.


Cuối cùng chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, thật cẩn thận với tay vào trong khe hở đó để lấy quần áo ra.


Cánh tay thon dài cố gắng vươn đến, mắt thấy sắp chạm tới quần áo, thì bỗng nhiên Tô Lam giật mình một cái.


Bởi vì cô đột nhiên cảm giác nhiệt độ sau lưng mình bỗng nhiên hạ xuống.


Đó là một loại cảm giác có ánh mắt sâu hun hút như vực sâu nhìn chăm chäm.


Chăm chú nhìn?


Trong lòng Tô Lam căng thẳng, vội vàng quay đầu lại nhìn lại.


Lúc này mới phát hiện, hóa ra cửa ban công vốn được đóng chặt nay lại đang mở rộng Một bóng dáng cao gầy đang tựa người vào cửa, ánh mắt sâu thẳm đang dừng trên người mình.


Sau đó, hầu kết của anh nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống.


Tô Lam cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy tâm mắt của anh đang… dừng sau lưng cô.


Cho đến sau đó, cô mới rõ ràng phát hiện, tư thế hiện tại của cô phóng đãng tới cỡ nào.


Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình này căn bản cũng không che được bao nhiêu.


Mọi thứ của cô không chút che lấp cứ vậy bại lộ trong tầm mắt của anh.


“AI Tô Lam thét lên chói tai, rồi hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất.


Tưởng tượng tư thái vô cùng phóng đãng vừa rồi của mình bị anh nhìn thấy không sót chút gì, chẳng những bị anh nhìn thấy, mà anh còn trâm mặc lâu đến như vậy, Tô Lam liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.


Gương mặt cô nháy mắt đỏ bừng, “Tại sao anh lại ra đây?”


Quan Triều Viễn híp híp mắt.


Anh muốn giải thích rằng: Vừa rồi anh ở trong phòng khách thấy quần áo của cô rơi xuống khe hở, cô với mãi mà vẫn với không tới, cho nên muốn lại giúp cô.


Nhưng mà khi anh mở cửa, thì trước mắt xuất hiện một cảnh vô cùng đẹp, làm anh mất tập trung.


Cô gái kia đã bày ra một tư thế cực kì quyến rũ, quỳ rạp trên mặt đất, đường cong nơi eo vô cùng cuốn hút, còn bờ mông kia lại đối diện với phía cửa.


Cho nên giữa ngắm cảnh đẹp này và bước tới giúp đỡ, anh trầm mặc lựa chọn cái trước.


Hiện tại, nghe Tô Lam lên án, anh đưa tay sờ sờ mũi, “Đây là nhà của tôi, tại sao tôi không thể ở đây.”


“Nhưng mà, nhưng mà tôi…”


Vì quá khẩn trương, nên đầu lưỡi Tô Lam bắt đầu líu lại, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể nào nói ra được.
 
Chương 2200


Chương 2200


Thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, đôi chân dài của Quan Triều Viễn nhấc lên, trực tiếp tới gần.



Tô Lam lập tức khẩn trương, “Anh muốn làm gì?”


©ó thể là bởi vì động tác dùng sức quá lớn, thế cho nên sau lưng cô ngã mạnh vào máy sấy khô bên cạnh, đau đến nỗi gương mặt cô trắng bệch.


Cô theo bản năng nâng tay lên, dựa vào anh mà đứng vững lên.


Cách chiếc áo sơ mi màu trẳng, cô có thể cảm nhận được làn da nóng bỏng của anh, hơn nữa nhịp tim đập vô cùng cuồng loạn của anh.


Tại sao có thể như vậy?




Cho tới bây giờ, người đàn ông này đều lạnh như băng, tại sao hôm nay tim anh đập nhanh như thế, chẳng lẽ là cô cảm nhận sai?


Quan Triều Viễn nhìn cô từ trên cao xuống, “Bà Quan, mới sáng sớm còn mới yêu thương ân ái, bây giờ còn…


“A, anh im miệng, không cho nói.”


Quan Triều Viễn cố ý lạnh lùng mở miệng, “Bà Quan, đây là em đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?”


“Cái gì?” Tô Lam lập tức liền trợn tròn mắt.


“Đây là nhà của tôi, biết rõ tôi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mà em lại mặc áo sơ mi của tôi, quần áo không nghiêm chỉnh mà còn lượn lừo trước mặt tôi, em nói sao tôi không thể hoài nghi em đanh cố ý dụ dỗ cho được?”


“Phụt!”


Nghe nói như thế, Tô Lam thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi.


Quần áo không nghiêm chỉnh?


Cố ý dụ dỗ?


Người này đúng là không biết xấu hổ, người mặt dày như anh ta quả nhiên là lần đầu tiên cô gặp được.


Tô Lam gắt gao cắn môi dưới, “Cậu chủ Lệ, anh đừng có mà tự kỉ như thế. Chẳng qua là tôi quên mang quần áo vào phòng tắm mà thôi, về phần tại sao lại mặc áo sơ mi của anh, chẳng qua là phương án tạm thời trong tình huống cấp bách. Nhưng anh đấy, im lặng đứng sau lưng của người khác như thế, thế mà lại trắng trợn nói tôi dụ dỗ anh?


Tôi còn không biết anh muốn làm cái gì đâu!”


Sau khi cô tức giận nói mấy lời này, Tô Lam cũng lười tranh chấp với anh.


Xoay người muốn đi.


Quần áo này cô bỏ luôn có được không?


Dù sao hành lí của cô cũng được mang hết đến đây, chỉ cần cô tìm thêm một bộ quần áo nữa để thay là không phải được rồi sao?


Chẳng qua chân cô còn chưa kịp bước đi, người đàn ông đã giang hai tay, trực tiếp giam cô trong lồng ngực.


“Quan phu nhân, em làm phu nhân của tôi, ở trước mặt tôi còn bày ra dáng vẻ này, em cho rằng một người đàn ông khí huyết khỏe mạnh như tôi thì nên làm gì?”


“Anh…


Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lam lập tức đỏ như máu, cô tức giận mắng, “Lưu manh!”
 
Chương 2201


Chương 2201


Sau khi phát tiết xong, cô lại cảm thấy mình nên giải thích chuyện này rõ ràng với anh, mặc dù là sự giải thích chưa chắc đã có tác dụng:”Chuyện này mặc kệ anh nghĩ ra sao, tôi cũng phải nói rõ ràng với anh. Lí do lúc nấy tôi quỳ trên mặt đất, là bởi vì quần áo của tôi rớt xuống. Về phần chuyện khác, thực sự là do anh nghĩ nhiều rồi.”



Nói xong lời này, Tô Lam xoay người muốn đi.


Không thểt Không thể đứng cạnh người đàn ông này thêm nữa Toàn thân anh ta đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm.


Không biết vì cái gì, Tô Lam biết rằng: Ic dây dưa với anh ta như thế, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.


Ngay lúc cô đang chuẩn đi, ngoài cửa hành lang bên kia đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.




‘ối!”


Tô Lam hoảng sợ, phản xạ có điều kiện co rụt lại trong lòng ngực của người đàn ông.


Khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên vô cùng thản nhiên.


Chưa kịp chờ Tô Lam phục hồi tinh thần lại, cả người cô đã bị một lực vừa phải kéo đến ban công, Gót chân không cẩn thận vấp một cái, trực tiếp ngã nhào vào lồng ngực dày rộng của anh.


Tô Lam chưa kịp bình tĩnh, cầm lấy tay anh chuẩn bị đứng lên, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng”Lách cách” nhỏ.


Cửa kính thông giữa ban công và phòng khách… cứ như vậy đã bị người đàn ông này khóa trái Tô Lam cả kinh, “Anh làm cái gì vậy?”


Quan Triều Viễn nắm lấy eo của cô, hai người trực tiếp đi đến sau bức rèm đã được kéo ra một nửa “Ngoan ngoãn nghe lời, khó như vậy à?”


“Anh… Ai muốn ngoan ngoãn nghe lời anh? Tôi cũng không phải là thú cưng do anh nuôi!”


Bởi vì cái đêm điên cuồng kia, Tô Lam vẫn nảy sinh ra bóng ma với người đàn ông này.


Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy anh là né không kịp.


Muốn cô mang con đến ở nhà anh, chẳng phải là cừu dâng lên tận miệng sói à?


Sau buổi tối ngày hôm đó, rõ ràng cô phải nghỉ ngơi tận một tuần thì cơ thể mới khôi phục được một chút.


Cô cũng không muốn trải qua cảm giác điên cuồng đó thêm một lần nào nữa~— Tô Lam vừa nói chuyện vừa giấy dụa.


Nhưng cho dù cô giấy dụa như thế nào đi chăng nữa, thì bàn tay của người đàn ông đặt nơi eo cô không hề nới lỏng Dường như đã nhận ra sự kháng cự của cô, rõ ràng anh vô cùng không kiên nhãn cầm lấy tay cô, ấn cô ngồi trên chiếc máy sấy khô.


Vòng eo rắn chắc của anh được hai chân thon dài của cô quặp lấy, hai tay đặt lên eo của cô Loại tư thế này..


Thật sự là rất nguy hiểm !


Tô Lam thậm chí ngay cả giấy dụa cũng không dám, sợ mình làm ra hành động gì đó khơi gợi thú tính của người đàn ông này.


Người kia, quả thực là lưu manh mà!


“Quan Triều Viễn, tôi säp đưa bọn trẻ đến nhà trẻ rồi. Anh… có thể buông tôi ra trước được không, chúng ta… Có thể nói chuyện đàng hoàng chút được không?”
 
Chương 2202


Chương 2202


Cô chịu thua còn không được sao?


Người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng, cô đã biết rồi, được chưa?



Quan Triều Viễn híp mắt nhìn cô, lại cúi sát vào cô thêm một chút, “Tôi vẫn nói chuyện đàng hoàng, người không chịu nghe đàng hoàng là em. Hơn nữa… Mười phút trước tôi còn định thả em đi, nhưng mà, tôi mới vừa đổi ý!”


Đổi ý?


Không phải là bởi vì câu “Cố ý dụ dỗ” của cô nên làm anh ta thay đổi ý định đấu chứ?


Tô Lam chán nản.




Mắt thấy gương mặt tuấn tú kia đang tới sát ngày càng gần, Tô Lam kích động nghiêng khuôn mặt nhỏ nhản sang một bên, “Không cần!”


Đôi mô bạc ghé vào môi cô quá sát!


Lạnh lạnh, cố tình lại như đang thiêu đốt trái tìm cô.


Cái loại cảm giác run rẩy quen thuộc: đang dâng trào này, làm Tô Lam suýt chút nữa kêu ra tiếng—— “Mẹ, ba, hai người đang ở đâu thế? Con và Duy Hưng sắp tới nhà trẻ rồi! Hai người không đưa bọn con đi sao?”


Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng thanh thúy của Tô Mỹ Chi.


Tô Lam sợ tới mức cả người run lên, hai tay vội vàng kéo lấy cổ áo anh, “Mỹ Chị, là Mỹ Chỉ sắp đến đây!”


“Cho nên?”


Cho nên?


Anh điếc hay là đang mù?


Tô Lam nghiến răng nghiến lợi , “Chúng ta như vậy… Bị mấy đứa trẻ nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.”


Cô đang muốn đẩy anh ra, nhưng tay vẫn chưa đụng được đến anh, hai tay đã bị anh bắt được, bắt chéo ra sau.


“Ba, mẹ? sao lại không thấy ai? Mẹ Bảo rõ ràng nói mẹ vẫn chưa rời giường mà!”


Giọng nói non nớt nghỉ ngờ của Tô Mỹ Chi càng ngày càng gần, tên lưu manh Quan Triều Viễn này vẫn mắt điếc tai ngơ.


Anh cúi đầu, nhìn cổ áo sơ mi trắng đang được mở rộng ra.


Đôi môi mỏng lơ đấng xẹt qua má của cô.


Cảm giác nhẹ như lông chim, nhưng lại làm tim của cô như đang run rẩy: “Thật sự là bại hoại! Mặc thành như vậy mà cứ lượn lờ trước mặt tôi, cái miệng nhỏ nhắn còn ngang ngạnh, không chịu nghe lời.


Nói xem, bà Quan, tôi nên trừng phạt em thế nào mới tốt?”


Tô Lam bị hù chết, nhưng lại không dám lớn tiếng phản kháng, “Quan Triều Viễn, anh bị biến thái à? Buông ra! Tôi đã giải thích với anh, đây là một sự ngoài ý muốn, anh đừng có mà ỷ mình mạnh mà tự biên tự diễn?”


Quan Triều Viễn sung sướng khóe miệng gợi lên, “Cảm ơn bà Quan khích lệ!”


vành tai và tóc mai chạm vào Không có hành ví quá giới hạn, lại cũng đủ làm cô cảm thấy vô lực.


Cho đến khi, cả người cô đã ngửa hết cỡ về phía sau, vòng eo mảnh mai kia uốn cong một đường —— “Tô Mỹ Chỉ, anh đang làm cái thế! Đi nhà trẻ I”


Giọng nói của Tô Duy Hưng vang lên.


Ngay sau đó, Tô Mỹ Chi lập tức hưng phấn hô lên, “Duy Hưng, anh đang ở trong phòng của ba mẹ đó!”
 
Chương 2203


Chương 2203


Tô Duy Hưng vững vàng địa đi đến, vươn dài cổ, nhìn lướt qua ban công bên kia, “Anh đứng ngoài cửa làm gì vậy?”


“Mẹ Bảo nói rằng mẹ đang nghỉ ngơi, nhưng anh lại không thấy ở đây”



“Không ở đây?” Tô Duy Hưng đi đến.


Tô Lam nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.


Nếu như bị hai người con trai thấy cảnh này, sau này cô đối mặt với bọn chúng như thế nào đây?


Cô khẩn trương quay đầu lại.




Chỉ thấy hai cái bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở cửa.


“Có phải ở ban công bên kia không?”


Nói xong, Tô Duy Hưng kiễng mũi chân, nhẹ nhàng đưa tay định mở cửa.


Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam, “Còn không chịu nói? Dù sao tôi ở trong lòng em đã xấu xa đến như vậy, tôi cũng không ngại xấu xa thêm một chút. Nếu không đồng ý, thì tôi sẽ ở đây, ngay tại đây, làm em.”


Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu.


“Làm trò trước mặt mấy đứa nhỏ!”


“Anh!”


Tô Lam tức giận suýt chút nữa hộc cả máu.


“Có chịu nhận hay không?” Quan Triều Viễn tới gần, tay phải đã rục rịch sắp hành động Đầu ngón tay thon dài mơn trớn da thịt bên hông cô.


Da thịt mịn màng như sữa như tơ, làm cho người ta yêu thích không buông tay.


Tô Lam hoảng sợ nhìn anh: Cô tin rằng, nếu cô không chịu mở miệng, thì người đàn ông ác liệt này nói được làm được, ở trong này..


“Tôi thua, ta chịu thua được chưa? Quan Triều Viễn, van cầu anh!”


Tô Lam luống cuống.


Giây tiếp theo, cánh môi lành lạnh nhẹ nhàng in dấu lên môi cô.


Ngay sau đó, bên hông cô được buông lỏng, người đàn ông nhoáng cái buông ra.


Anh lưu loát trở mình, chống tay lên lan can, thoải mái nhảy xuống Tô Lam thít chặt cổ họng: Đây chính là lầu hai đó!


€ô vội vàng tiến lên.


Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” nhỏ, người đàn ông nhẹ nhàng đáp đất, ung dung vô cùng.


Cũng là vào lúc này, cửa lớn ban công được mở ra.


Hai đứa nhỏ nhãn tiến vào, Tô Duy Hưng mang vẻ mặt ghét bỏ: “Tô Lam, hóa ra mẹ ở trong này ? Lần đầu tiên đến nhà của ba lại khóa trái ban công, loại chuyện này mà chắc chỉ có mẹ mới làm được thôi!”


Tô Mỹ Chi nghển cổ, nhìn trái phải một phen, “Mẹ, chỉ có mẹ ở đây một mình à? Ba đâu?”


Tô Lam theo bản năng nhìn lướt qua về phía ban công bên kia.


Tên lưu manh Quan Triều Viễn kia vừa mới nhảy xuống, nói không chừng lúc này còn đang tránh đâu đó rình mò!
 
Chương 2204


Chương 2204


Nghĩ đến đây, cô theo bản năng đưa tay kéo kéo vạt áo xuống, “Mẹ… mẹ không biết.”


Tô Mỹ Chi nghi hoặc, “Mẹ, sao mặt mẹ đỏ thế?”



Tô Lam chột dạ, “A… sao sao, có thể là do nóng quái”


“Nhưng ngay cả quần mẹ cũng không mặc, sao lại nóng được.”


Tô Lam nháy mắt đỏ bừng, “Tô Mỹ.


Chi, nếu con còn không xuống lầu, thì sẽ đến nhà trẻ muộn đấy!”


“Ai nha!”




Tô Mỹ Chỉ hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng xoay người chạy đi ra ngoài.


Khi một lớn hai nhỏ xuống lầu, tên mặt người dạ thú Quan Triều Viễn kia, đang nghiêm trang ngồi ở trên bàn ăn ăn bữa sáng “Ba ơi!”


Tô Mỹ Chi lập tức chạy qua đó, thở hổn hển ôm đầu gối của anh.


Tô Lam oán hận liếc mắt nhìn anh một cái Quan Triều Viễn dường như nhận ra ánh mắt của cô, giương mắt nhìn cô, “Tôi biết tôi đẹp, nhưng là nhìn cũng không thể no bụng. Xác.


định không ngồi xuống ăn sáng à?”


Còn ăn sáng?


Bị anh ta làm giận đến no rồi!


Không muốn chuyện người lớn làm ảnh hưởng đến tâm tình trẻ nhỏ, Tô Lam vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.


“Mẹ, về sau chúng ta đều ở với ba đúng không?” Tô Mỹ Chi bưng sữa, thật cẩn thận hỏi.


Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Lam.


Vốn Tô Lam định thốt lên lời cự tuyệt, nhưng dưới sự uy hiếp của anh, cô đành đổi.


“Ừm!”


Nghiến răng nghiến lợi nói xong lời này, Tô Lam xem đĩa trứng ốp la trước mặt, trở thành gương mặt của Quan Triều Viễn, hung hăng chọt vào!


Sau khi ăn sáng xong, Tô Lam đưa hai thăng nhóc kia đến nhà trẻ, rồi đi làm Ở trên xe, Tô Lam vẫn là không thể tiêu giận.


Oán hận nói Quan Triều Viễn, đồ lưu manh nhà anh đừng đắc ý!


Một ngày nào đó tôi sẽ trả lại anh!


“Hắt xì!”


Trong chiếc xe Bentley màu đen, Quan Triều Viễn hắt xì một cái.


Mi tâm vừa nhíu:Tại sao vừa nấy anh lại có cảm giác sau lưng rất lạnh lẽo?


Lục Anh Khoa nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, “Ông chủ, không sao chứ?”


Quan Triều Viễn lắc đầu Nghĩ vừa rồi sau khi ông chủ của anh lên xe, khóe miệng vẫn hơi hơi giương lên, thực hiển nhiên, tâm tình của ông chủ cũng không tệ lắm.


Từ trước đến nay, anh ta vốn ít nói, phá lệ lắm miệng một câu, “Ông chủ, tất cả đều đang thuận lợi?”


Quan Triều Viễn vuốt ve đầu ngón tay, trên đó dường như còn lưu lại xúc cảm da thịt của Tô Lam.


Đối mặt với vấn đề của Lục Anh Khoa, hiếm có đáp lại, “Có thể coi là thuận lợi đi.”


Lục Anh Khoa nghe anh nói xong, khóe miệng cong lên, “Đúng rồi, ông chủ, Vương Tiến Phát bên kia đã phái người đến bệnh viện xem qua. Từ sau khi ông ta tỉnh lại, bởi vì nơi đó bị phế đi, cho nên trở nên cáu gắt hơn. Mấy ngày hôm trước bị đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, người của chúng ta vẫn chưa thể tìm ra manh mối hữu dụng.”
 
Chương 2205


Chương 2205


Ánh mắt Quan Triều Viễn nguy hiểm nheo lại.



Sau khi trầm mặc một lúc, anh mới chậm rãi nói, “Vậy bắt đầu từ bên Tô Bích Xuân bên kia đi”


“Vâng!”


Quan Triều Viễn vừa mới đến công ty, trợ lí Lâm đã đưa đến một phong thư làm bằng da trâu tới.


Nhìn thấy con dấu phía trên, Quan Triều Viễn nhíu mày.


Trợ lí Lâm vội vàng giải thích, “Lần trước ngài bị thương, ông cụ đã canh chừng ngài hai ngày, sau khi ngài tỉnh, ông cụ mới quay về đế đô, đây là thư mà ông ấy vội vàng gửi tới”




“Nhìn xem ông cụ kia lại muốn làm ra trò gì nữa.”


Quan Triều Viễn ghét bỏ mở miệng.


Từ sau khi ông cụ về hưu, ở nhà cả ngày rảnh rỗi sinh nông nỗi, suốt ngày tìm việc cho anh Trợ lí Lâm mở phong thư ra, rút thứ gì đó bên trong ra.


Lộ ra tờ phong thư, trên đó ghi mấy chữ (tỏi Dưới lá thư, là một xấp rất dày, giống như ảnh chụp.


Sau khi trợ lí Lâm xem xong, nháy mắt vẻ mặt trở nên xấu hổ, miệng giật giật, không nói nên lời.


Quan Triều Viễn vừa thấy phản ứng của cô thì biết không phải là chuyện gì tốt, “Nói!”


“Ông cụ nói, ngài cả ngày không thèm để ý đến chuyện chính, chỉ biết kiếm tiền, ngay cả cháu cũng không thèm sinh cho ông…


Còn xấp ảnh chụp này, là những người phụ nữ đến tuổi mà ông ấy chọn cho anh, nói ngài nhất định phải chọn lấy một người để gặp mặt…’ Trợ lí Lâm càng nói tiếng càng nhỏ, đến cuối cùng như không nghe được nữa.


Bởi vì cô thấy mặt của ông chủ nhà mình càng ngày càng đen —— “Nói cho ông cụ…”


Trợ lí Lâm vội vàng gật đầu, “Vâng”


“Đã từng đấy tuổi, đừng được nhường một bước lại muốn tiến thêm một bước.”


“.. Vâng”


Trợ lí Lâm nhìn thoáng qua ảnh chụp của những người phụ nữ kia trên bàn, toàn là những người xinh đẹp, gia thế cũng là số một số hai, nhưng mà cho tới bây giờ, ông chủ cũng không thèm để vào mắt Trợ lí Lâm xoay người rời đi.


Mười phút sau, trong văn phòng vang lên tiếng điện thoại.


Quan Triều Viễn vừa mới cầm lấy điện thoại, giọng nói mạnh mẽ như sấm của ông cụ Quan bên kia vang lên bên tai, “Thăng nhóc thối tha, bây giờ ngay cả lời nói của ông cháu cũng không nghe phải không?”


Giọng nói Quan Triều Viễn thản nhiên, “Giờ ông mới biết được?”


“Cháu…” Ông cụ Quan biết tính cách cháu mình như thế nào.


Điển hình là ăn mềm không ăn cứng.


Vì thế, giọng nói ông ấy mềm xuống, “Nhóc con, ông chọn cho cho cháu toàn là những cô gái có gia thế tốt! Cho dù là vẻ ngoài hay địa vị, băng cấp hay nhân phẩm đều là những người tìm ngàn dặm thì mới có một. Tại sao cháu không chịu đi gặp một lần?”


Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng trước sau như một, “Bởi vì cánh đã cứng rồi.”


“.. Ông cụ Quan suýt chút nữa hộc cả máu.


Này… thế này thì ông ta nói tiếp như thế nào nữa?
 
Chương 2206


Chương 2206


Không ngờ rằng mềm dẻo cũng không có tác dụng, ông cụ Quan cũng lười nói lời hay , “Thằng nhóc thối này, người phụ nữ khác thì không nói. Cháu xem tấm ảnh cuối cùng trông xấp ảnh đi, cô bé—— chắc cháu sẽ gặp chứ?”


Cô?



Quan Triều Viễn sửng sốt một chút.


Anh xoay người đi tới bàn làm việc bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lật.


Anh lấy tấm ảnh được đặt ở dưới cùng Khuôn mặt xuất hiện trên bức ảnh kia, vậy mà có ba bốn phần tương tự với Tô Lam.


Đặc biệt là ánh mắt kia.




Chính là… ánh mắt trong suốt của Tô Lam.


Mà người phụ nữ trong bức ảnh này, ánh mắt anh sâu thẳm, giống như ẩn dấu rất nhiều bí mật.


“Nhóc thối tha? Nhóc thối? Ông đang nói chuyện với cháu đấy? Ông nói với cháu này, hai tháng nữa con bé sẽ quay lại, cháu phải quay về đế đô một chuyến… Tút tút tút——”


Ông cụ Quan còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp.


Ông cụ Quan tức giận mắng to, “Thằng nhóc thối tha này!”


Đầu bên kia điện thoại, ánh mắt Quan Triều Viễn sâu thẳm dừng trên bức ảnh.


Một hồi lâu sau, anh mới kéo ngăn kéo ra, một tay lấy tất cả ảnh chụp bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó đóng thật mạnh.


Như vậy, thật giống như không muốn nhớ lại gì đó…


Ngày mai, là bữa tiệc đính hôn của Cố Đức Hiệp và Liễu Mộng Ngân.


Nếu không phải buổi chiều Lâm Thúy.


Vân nhắn wechat nhắc cô, suýt chút nữa là cô quên luôn chuyện này.


Buổi chiều ngày hôm nay không có nhiều bệnh nhân lắm.


Sau khi tiếp hai người bệnh, Tô Lam đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, thì bỗng nhiên, di động trong túi đột nhiên vang lên.


Cô cúi đầu nhìn lướt qua, trên đó hiện lên tên của Quan Triều Viễn.


Cô khẽ nhíu mày, có chút do dự.


Ba ngày trước, cô khuất phục dưới uy lực của Quan Triều Viễn, chuyển vào biệt thự Bắc Ngự Cảnh.


Vốn cô vẫn lo lắng đề phòng, sợ tên lưu manh bại hoại này thừa dịp mình đang ngủ sẽ làm ra chuyện gì không tả nổi với mình.


Nhưng sau đó, cô mới nhận ra sự lo lắng của mình hơi thừa.


Bởi vì mấy ngày này Quan Triều Viễn bề bộn nhiều việc Buổi tối sau khi cô ngủ, anh mới về nhà.


Buổi sáng mình còn chưa tỉnh, anh lại rời khỏi nhà.


Phá lệ là, mấy ngày nay, mỗi buổi tối anh đều thành thành thật thật, thậm chí ngay cả hành vi gây rối cũng không có.


Chẳng lẽ là… Lương tâm bỗng nhiên xuất hiện?


“Ting ting, ting ting, tỉng ting Tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt bên tai.


Tô Lam đi đến bên cạnh ban công, bấm nghe.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom