Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1650


Chương 1650


“Vô lý? Ấu trĩ? Ha ha, Tô Lam, anh xem em còn có thể nghĩ ra được từ gì khác nữa? Trong lòng em anh chỉ xứng với những từ này thôi!” Quan Triều Viễn ngồi xuống giường, nhìn đống đồ lộn xộn đang được thu dọn thì càng bốc hỏa.


“Em hi vọng anh có thể ngẫm lại việc mình đã làm, sao anh có thể làm như vậy được chứ? Đó là con của anh trai và Ớt Nhỏ, anh bảo lấy là lấy sao? Nếu anh thật sự muốn có con gái thì chúng ta có thể sinh mà, chẳng phải lần trước em nói với anh là muốn sinh con gái rồi sao?”


Tô Lam thật sự không thể hiểu nổi hành động của Quan Triều Viễn.


“Con mẹ nó chẳng phải anh vì em sao? Tại sao anh phải đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ? Anh chỉ vì em là đủ rồi, trong lòng anh chỉ có em! Không chứa thêm được ai, càng không nghĩ đến ai khác cả!”


Quan Triều Viễn tức giận chửi thề khiến Tô Lam sợ đến ngây người.


Hai người đột nhiên im lặng.


Anh nói trong lòng anh chỉ có cô, không chứa thêm được ai, cũng không nghĩ đến ai khác.


Nghe đến đây, trong lòng Tô Lam ấm áp.


“Chồng ơi, thực ra em…”


“Em nghĩ anh muốn con gái sao? Có con gái hay không với anh hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là em!”


Tô Lam bị khí thế của Quan Triều Viễn trấn áp.


“Đừng nói có con gái hay không, cho dù có con hay không thì với anh cũng chẳng quan trọng. Trong lòng anh, quan trọng nhất mãi mãi chỉ có một mình em! Tô Lam, anh sợ rồi!”


Giọng Quan Triều Viễn xen lẫn chút run rẩy khó mà nhận ra.


Để một người đàn ông luôn đứng ở trên cao phải thừa nhận rằng mình sợ, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ.


“Mỗi lần nhớ đến ba tháng em nằm trong bệnh viện là anh sẽ giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, anh lo nó lại đến một lần nữa, cho nên anh không muốn sinh con.”


Đây là lý do tại sao ngay cả lúc đám cưới Quan Triều Viễn cũng không đồng ý với cô sẽ sinh một bé gái.


Bởi vì anh thật sự sợ rồi.


Tô Lam nhìn đôi mắt đỏ ửng của Quan Triều Viễn thì hơi bối rối, cô vốn cho rằng thời gian trôi qua thì Quan Triều Viễn sẽ dần quên đi khoảng thời gian đó.


Nhưng Quan Triều Viễn không hề quên.


Tô Lam nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Quan Triều Viễn, ngồi xổm dưới chân anh.


“Chồng ơi, em xin lỗi. Em không biết anh nghĩ như vậy, em tưởng…”


Quan Triều Viễn nâng mặt Tô Lam lên: “Lam Lam, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, nhưng chuyện này anh thật sự không muốn đồng ý.”


Tô Lam bỗng cười rạng rỡ: “Là em hiểu lầm anh, chúng ta có hai con trai cũng rất tốt.”


Nghĩ đến có một người đàn ông một lòng một dạ vì mình, Tô Lam cảm thấy trên đời này cô cũng không mong gì hơn nữa.


Cuối cùng chuyện này kết thúc.


Theo thời gian, bụng của Lý Như Kiều dần lớn lên, Giản Ngọc và Lý Như Kiều sống chung với nhau ngày càng bình thường.


Hoa viên Crystal nhiều người, có vẻ cũng sôi động hơn đôi chút.
 
Chương 1651


Chương 1651


Hôm nay Mục Nhiễm Tranh và Mục Nhất Hân đến nhà, Mục Nhiễm Tranh ở Quốc tế Tinh Hoàng đang phát triển như diều gặp gió. Vì trong nhà luôn giục kết hôn nên anh xếp lịch công việc kín mít, độ nổi tiếng cũng không ngừng tăng lên.


Trong phòng khách, Mục Nhiễm Tranh và Mục Nhất Hân ngồi trên sofa, Tô Lam dắt Tam Tam xuống.


“Tam Tam, mau xem ai đến thăm con này?”


“Tam Tam, để chị bế nào!” Mục Nhất Hân vội đi tới, “Đã cao thế này rồi, ngày càng đẹp trai đấy!”


“Cơn gió nào thổi hai người đến đây vậy?” Tô Lam đưa con trai cho Mục Nhất Hân rồi ngồi xuống sofa.


“Lâu rồi không đến, chẳng phải là sợ cô với chú tôi bắt bẻ sao?” Mục Nhiễm Tranh ngồi trên sofa chơi điện thoại.


“Thím, thím đừng nghe anh ấy! Thím của cháu ngày nào cũng giục anh ấy tìm bạn gái, anh ấy thấy phiền đấy. Hôm nay không dễ gì mới về nhà, thím của cháu lại giục nên anh ấy tìm cớ đến thăm mọi người.” Mục Nhất Hân vội vạch trần bộ mặt thật của Mục Nhiễm Tranh.


“Mục Nhất Hân! Em không nói chuyện cũng chẳng ai bảo em câm đâu!”


Mục Nhất Hân thè lưỡi với Mục Nhiễm Tranh rồi lại chơi với Tam Tam.


“Đây chẳng phải chuyện bình thường sao? Anh cũng không còn nhỏ nữa, mặc dù là người nổi tiếng nhưng trong nhà vẫn hi vọng anh có thể sống cuộc sống bình thường, có kết hôn hay không thì cũng nên có bạn gái chứ.”


Tô Lam nói lời thấm thía với giọng điệu của người lớn.


“Sao lúc nào cô cũng nói giống với họ thế? Tôi thấy cô làm mẹ, già rồi nên thích lèm bèm lải nhải có phải không!”


“Nếu không phải có quan hệ họ hàng với anh thì tôi cũng lười quan tâm đến anh! Chị dâu gọi cho tôi mấy cuộc rồi, muốn tôi nói với anh, tôi còn kiếm cớ giúp anh đấy!”


“Lần sau bà ấy còn gọi cho cô nữa thì cô đừng nghe máy, phiền chết đi được.”


“Nhưng anh cứ một mình như vậy cũng không phải là cách. Làm nghề như chúng ta tìm người ngoài ngành không thích hợp lắm, trong giới có thích ai không? Có cần tôi giới thiệu cho anh không?”


Mục Nhiễm Tranh ném điện thoại sang một bên rồi nhìn Tô Lam: “Tôi nói này cô Tô Lam, cô đang đuổi tôi đi đúng không? Khó khăn lắm tôi mới tìm được một nơi yên tĩnh, cô lại cứ lèm bèm bên tai tôi!”


Tô Lam làm dấu OK: “Được, tôi không nói nữa, hôm nay muốn ăn gì, tôi nấu cho hai người.”


“Sườn xào chua ngọt, tôm cay, đậu phụ ma bà, cá bơn kho…” Mục Nhiễm Tranh nói ra vài món như đang báo tên thức ăn.


“Tôi thấy anh đến nhà chúng tôi ăn chực đúng không? Hôm nay nể mặt Hân Hân nên tôi nấu cho anh, được rồi chứ?”


“Mau đi nấu cơm đi!”


Tô Lam thấy tâm trạng Mục Nhiễm Tranh không tốt lắm thì đi thẳng vào bếp.


Bữa tối vô cùng thịnh soạn, cũng là lần nhiều người nhất.


Về phần Giản Ngọc, Quan Triều Viễn chỉ nói với người nhà họ Mục rằng Giản Ngọc là họ hàng bên phía bố anh, xem như là anh họ của anh chứ không nói anh với Giản Ngọc là anh em sinh đôi, dù sao thì giải thích chuyện này cũng rất phiền.


Mục Nhiễm Tranh cũng biết Giản Ngọc, từng gặp ở lễ cưới.
 
Chương 1652


Chương 1652


Chỉ khác là lần trước thấy Giản Ngọc vẫn còn độc thân, không ngờ nhanh như vậy mà Giản Ngọc đã ‘xử lý’ Lý Như Kiều – phù dâu của Tô Lam, bụng cũng đã lớn luôn rồi.


Trên bàn ăn, Giản Ngọc rất quan tâm săn sóc Lý Như Kiều, Quan Triều Viễn với Tô Lam vẫn luôn rất thân mật.


“Anh, anh nói xem tại sao hôm nay hai chúng ta lại đến đây vậy? Hai đứa FA chúng ta đến ăn cơm chó sao?” Mục Nhất Hân nói đùa.


“Tôi bảo này, tốc độ của anh cũng nhanh quá đấy, lúc kết hôn trông hai người cũng đâu có ý gì, mới đấy mà bụng đã lớn thế này rồi?” Mục Nhiễm Tranh cũng vô cùng bất ngờ về chuyện nay.


“Cháu tưởng ai cũng giống cháu à?” Quan Triều Viễn nói, “Có rảnh thì mau tìm bạn gái đi, bớt để mẹ cháu ngày nào cũng gọi đến đây!”


Diêu Hướng Vân gọi cho Tô Lam, tất nhiên cũng sẽ gọi cho Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn có hơi mất kiên nhẫn.


“Được rồi, ăn cơm thôi, đừng nói nhiều như vậy nữa! Nếm món sườn xào chua ngọt em làm đi.” Tô Lam gắp một miếng sườn bỏ vào chén Quan Triều Viễn.


Sau bữa cơm tối, Tô Lam kéo Mục Nhất Hân sang một bên: “Hân Hân, thím có bức thư.”


“Thư gì ạ?”


“Là lúc thu dọn quần áo của Kiêm Mặc tìm được, thư thằng bé viết cho cháu.”


Tô Lam lấy một bức thư từ trong túi ra rồi nhét vào tay Mục Nhất Hân.


Nghe thấy tên Tô Kiêm Mặc, Mục Nhất Hân vẫn sững sờ.


Cái tên đó luôn ở trong lòng cô ấy, chỉ là cô ấy rất ít khi nhắc đến với người khác.


“Hân Hân, thím biết cháu cũng buồn như thím, có vài người đi rồi thì sẽ không quay về nữa, thím tin là cháu hiểu ý thím.”


Mục Nhất Hân nhìn bức thư trong lòng bàn tay, cảm thấy nó nặng trĩu.


Mục Nhất Hân ngoan ngoãn gật đầu.


“Hân Hân, cháu nên có cuộc sống mới, không nên sống trong cái bóng của thằng bé, chúng ta đều nên bước ra.”


“Cháu biết rồi thím.”


“Ngoan lắm.”


Mục Nhất Hân và Mục Nhiễm Tranh không ở lại lâu mà lái xe về, trên đường về cả hai đều im lặng, mỗi người ôm một suy nghĩ.


Mục Nhất Hân nghĩ đến bức thư trong túi mình, cô ấy nóng lòng muốn về nhà để đọc.


Còn thứ Mục Nhiễm Tranh nghĩ thì càng nhiều hơn.


Mục Nhiễm Tranh đưa Mục Nhất Hân về nhà, bản thân anh thì không lái xe về nhà họ Mục mà về chung cư của mình.


Anh thật sự không muốn nghe mẹ mình lải nhải, anh tự thấy mình vẫn còn trẻ mà, chuyện cưới hỏi là chuyện sau này.


Hôm nay anh thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam, Giản Ngọc và Lý Như Kiều, đúng là đã bị kích thích rồi.


Người ta ai cũng ngọt ngào, hạnh phúc, có mình anh là còn cô đơn.


Quan trọng nhất là Tô Lam mà anh thích đã thành thím nhỏ của mình, đã có gia đình nhỏ ba người với chú của mình.
 
Chương 1653


Chương 1653


Có một số việc nên từ bỏ rồi.


Mục Nhất Hân về đến nhà thì vội vàng chạy về phòng mình, khoá cửa lại, vội vàng lấy lá thư trong túi mà Tô Lam đưa cho cô ra.


Nét chữ quen thuộc của Tô Kiêm Mặc đập vào mắt cô.


Hân Hân:


Đây là lần đầu tiên tôi gọi cậu như vậy nhỉ? Bạn nam bạn nữ thân với cậu đều gọi cậu như vậy, bao gồm cả chị và anh rể của tôi, nghe rất thân mật.


Nhưng tôi chưa bao giờ dám gọi cậu như vậy, tôi không muốn quan hệ của chúng ta thân hơn vì tôi biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi thế giới này.


Từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa tôi biết vào năm tôi mười bảy, căn bệnh sẽ làm tôi phải tạm biệt thế giới này. Tôi rất may vì đã sống qua mười bảy tuổi, còn sống hơn mười tám tuổi.


Trước khi lên đại học, thậm chí tôi còn đếm ngược mạng sống của mình, lúc đó tôi nghĩ ngoài chị tôi ra thì thế giới này không còn thứ gì làm tôi lưu luyến nữa, có lẽ tôi rời xa thế giới này sớm ngày nào thì chị tôi sẽ sống thoải mái hơn ngày đó.


Đến khi tôi lên đại học, được gặp cậu, tôi mới phát hiện thì ra tôi muốn sống đến vậy, sống thêm được ngày nào thì sẽ được gặp cậu thêm ngày đó, sống thêm được giây nào thì có thể nhìn cậu thêm giây nấy. Tôi rất mong mình là một người bình thường.


Tôi cũng hiểu tiếng lòng của cậu, hãy tha thứ vì tôi chưa đủ can đảm để mở lá thư tình mà cậu viết cho tôi. Tôi sợ tôi sẽ không kiểm soát được tình cảm của mình, ở bên cậu, điều này chỉ làm cậu tổn thương, vì tôi chỉ sống cùng lắm được hai năm nữa.


Xin lỗi Hân Hân, tôi không thể chấp nhận tình cảm của cậu, để trốn cậu, thậm chí tôi còn chọn cách làm cậu tổn thương. Đau dài không bằng đau ngắn, chúng ta mà ở bên nhau thì không có kết cục tốt đẹp.


Nhưng tôi không hối hận vì đã gặp được cậu, được gặp cậu vào những khoảnh khắc cuối đời là may mắn lớn nhất của tôi. Tôi mong cậu hãy nhanh chóng bước ra khỏi cái bóng mà tôi đã mang đến cho cậu, trên đời này rất nhiều người tốt, rồi sẽ có người có thể đi cùng cậu đến lúc bạc đầu.


Nếu có kiếp sau, hãy để tôi theo đuổi cậu nhé.


Tô Kiêm Mặc.


Lá thư này không dài, Mục Nhất Hân đọc từng chữ từng chữ một, đọc mấy lần liền.


Nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt nhưng khoé miệng Mục Nhất Hân lại mỉm cười.


Cậu ấy cũng thích cô, cuối cùng cô cũng biết đáp án rồi.


Có lẽ cậu ấy còn thích mình nhiều hơn mình thích cậu ấy nữa.


Tô Lam nói rất đúng, có những người đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa, người ở lại phải bắt đầu cuộc sống mới.


Mục Nhất Hân gấp lá thư thật cẩn thận, đặt vào chiếc hộp nhỏ trên bàn trang điểm.


Cậu ấy nói, nếu có kiếp sau thì đến lượt cậu ấy theo đuổi cô.


“Tô Kiêm Mặc, đàn ông phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, tôi sẽ sống thật tốt kiếp này. Nếu có kiếp sau, đợi cậu đến theo đuổi tôi.”


Mục Nhất Hân nói với chiếc hộp trên bàn trang điểm.


Cô cầm điện thoại, có hai tin nhắn WeChat của Hoắc Tư Kiệt đang nằm yên lặng trong điện thoại.


“Hân Hân, có đó không?”


“Tôi có hai vé xem phim, mai đi xem không?”
 
Chương 1654


Chương 1654


Không phải Mục Nhất Hân không hiểu tình cảm Hoắc Tư Kiệt dành cho mình, cô chỉ đang đắm chìm trong cái bóng của Tô Kiêm Mặc chưa thoát ra được nên đã nhiều lần từ chối lời mời của Hoắc Tư Kiệt.


“Được thôi, muốn ăn thịt nướng, mai xem phim rồi đi ăn thịt nướng đi, tôi mời cậu.”


Thoáng chốc Hoắc Tư Kiệt trả lời lại ngay: “Không thành vấn đề, mai tôi đến đón cậu!”


“Quyết định vậy nhé.”


Mục Nhất Hân gửi sticker vui vẻ, nhìn chiếc hộp trên bàn trang điểm rồi chuẩn bị lên giường ngủ.


Tập đoàn Dark Reign.


Sau khi làm hòa với Tô Lam thì Quan Triều Viễn vẫn đi làm như bình thường, ngày nào cũng có những cuộc họp họp hoài không hết và tài liệu phê mãi chẳng xong.


Sau khi họp xong, Quan Triều Viễn ra khỏi phòng họp, Doãn Cẩn lập tức đuổi kịp bước chân anh.


“Sếp Quan, có người muốn tìm anh!”


“Ai tìm tôi?”


“Cô chủ của tập đoàn Tương Lê.”


“Cái gì mà lê với chả liếc, không quen! Đuổi ra ngoài cho tôi!” Quan Triều Viễn không thèm quan tâm.


“Không phải đâu, Sếp Quan, là tập đoàn Tương Lê đấy, anh quên rồi à? Lần trước anh còn dùng bữa với sếp Lê của tập đoàn Tương Lê, chúng ta và họ cũng làm ăn qua lại với họ nhiều lắm.”


“Có làm ăn qua lại thì sẽ có người phụ trách đi bàn hợp đồng, có gì để nói với tôi đâu?”


“Tôi cũng nói vậy nhưng cô Lê không chịu đi, cô ta nói nhất định phải gặp anh! Chúng tôi không còn cách nào khác, cũng đâu dám đắc tội tập đoàn Tương Lê.” Doãn Cẩn bất lực.


“Vậy thì gọi bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài!” Không biết tự lúc nào, Quan Triều Viễn đã đến văn phòng của mình.


“Sếp Quan, chuyện này…”


Quan Triều Viễn mở cửa bước vào phòng, mới nhìn thoáng qua đã thấy cô gái đang ngồi trên ghế của mình!


Quan Triều Viễn lập tức nhíu mày, văn phòng của anh là nơi mà ai muốn vào là vào à?


“Bảo vệ đâu? Tại sao ai cũng cho vào hết vậy, văn phòng của tôi là chỗ ai muốn vào thì vào hả?”


Doãn Cẩn lập tức bước về phía trước: “Cô Lê, sao cô lại vào văn phòng của Sếp Quan? Chẳng phải tôi bảo cô ngồi đợi trong phòng chờ cho khách à?”


“Tôi mở cửa vào đó thôi!” Cô gái mặc bộ quần áo màu trắng, đôi chân thon dài đung đưa, xoay tròn trên ghế của Quan Triều Viễn giống như đây là nhà của cô ta vậy.


“Tôi bảo cô ra ngoài ngay!” Quan Triều Viễn tức giận nói.


Văn phòng của anh, ngoài Tô Lam ra, không ai dám tuỳ tiện bước vào!


“Sếp Quan, anh bớt giận, để tôi nói!” Doãn Cẩn biết từ trước đến nay Quan Triều Viễn không hiểu cách đối nhân xử thế mà tập đoàn Tương Lê cũng không nên làm mích lòng.


“Cô Lê, cô cũng biết tính tình Sếp Quan của chúng tôi, anh ấy không thích người khác vào văn phòng của anh ấy, cô đứng lên nhanh đi!”


Cô gái vẫn ngồi yên trên ghế: “Chúng tôi là bạn cũ, bạn cũ không được vào văn phòng, không được ngồi ghế của anh ấy à?”


“Bạn cũ?” Doãn Cẩn nhìn Quan Triều Viễn.


“Ai là bạn cũ với cô, cút ra ngoài nhanh lên cho tôi!”
 
Chương 1655


Chương 1655


“Sao anh lại giận thế, lâu rồi không gặp, anh không thể khách sáo với tôi chút à?” Cô gái đứng lên bước đến trước mặt Quan Triều Viễn.


“Anh không biết tôi thật à, anh quan sát kỹ gương mặt này đi?”


Đó là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, lớp trang điểm tinh xảo, mặt hoa da phấn, trang phục màu trắng làm tôn lên làn da của cô ta, đúng là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.


“Anh Quan, anh suy nghĩ thật kỹ xem, chúng ta đã từng gặp nhau thật mà!”


Cô gái có làn da trắng nõn nà nháy mắt nghịch ngợm, đúng là cô tiên nữ tinh nghịch.


Quan Triều Viễn lười quan tâm đến cô ta: “Tôi đã từng gặp rất nhiều người, nếu ai tôi cũng phải nhớ thì não làm gì đủ mà dùng, cút ra ngoài nhanh cho tôi!”


Cô gái chu môi, không được người ta nhớ đúng là không phải chuyện vui vẻ gì.


“Sao anh lại như vậy? Người bình thường mà sánh được với tôi à? Chẳng lẽ anh không nhớ tôi thật hả? Vậy được thôi, anh có nhớ khoảng một năm rưỡi trước, anh đã từng cứu một cô gái ở biển Tình Nhân không?”


“Biển Tình Nhân?”


Quan Triều Viễn không thường đến đó lắm, chỉ nhớ lần đó Tô Lam trốn ra ngoài, cô trốn đến biển Tình Nhân. Anh nghĩ Tô Lam định tự tử, đúng là đã cứu một cô gái từ biển.


“Ồ, thì ra là cô à…” Đúng là Quan Triều Viễn không nhớ cô gái mà mình cứu trông thế nào, anh chỉ nhớ Tô Lam của khi đó.


“Cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi, đó là tôi đấy, người mà lúc trước anh đã cứu là tôi! Tôi tên Lê Thấm Thấm!”


Doãn Cẩn thấy đúng là hai người quen nhau thật thì vội rời khỏi văn phòng.


“Cô đến văn phòng tôi làm gì?” Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng với Lê Thấm Thấm.


“Tôi đến tìm anh đó! Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi phải làm gì để đền đáp anh đây?” Lê Thấm Thấm nghiêng đầu nhìn Quan Triều Viễn với vẻ chờ mong.


“Tôi không cần cô đền đáp, cô quên chuyện đó đi.”


Quan Triều Viễn bước đến trước bàn làm việc: “Ra ngoài!”


Lê Thấm Thấm không ngờ, dù cô ta có chủ động tiết lộ thân phận thì Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng với cô ta đến vậy.


“Này! Anh bất lịch sự thật đấy? Tôi có lòng tốt muốn báo đáp anh mà anh lại bảo tôi ra ngoài?” Lê Thấm Thấm đứng lên bước đến trước mặt Quan Triều Viễn, tức đến mức giẫm chân.


“Cho nên cô đang mắng ân nhân cứu mạng của cô bất lịch sự à?”


“Hả…” Lê Thấm Thấm chợt phát hiện, nói vậy với ân nhân cứu mạng của mình đúng là bất lịch sự: “Vậy được thôi, tôi xin lỗi, tôi thật lòng muốn báo đáp anh, anh muốn tôi báo đáp thế nào? Chỉ cần anh nói, tôi đảm bảo nhất định sẽ làm được.”


Quan Triều Viễn ngồi lên ghế của mình suy nghĩ thật kỹ rồi ngẩng đầu nhìn Lê Thấm Thấm.


“Cô muốn báo đáp tôi thật à?”


“Thật mà, nếu không anh nghĩ tôi chạy một quãng đường xa đến chỗ anh làm gì!”


“Thế thì được, cô ra ngoài đóng cửa đi.”


Lê Thấm Thấm nhíu mày: “Đơn giản vậy thôi à?”
 
Chương 1656


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1656


“Đơn giản vậy thôi đó, thì sao?”


“Chuyện này không có độ khó gì cả! Đóng cửa thôi mà, anh cứu mạng tôi mà tôi giúp anh đóng cửa, vậy tôi sẽ áy náy lắm!” Lê Thấm Thấm là người phải làm việc lớn.


“Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng không làm được, cô còn mặt mũi nói báo đáp tôi à, không phải ban nãy cô nói chuyện gì cô cũng làm được hả.” Quan Triều Viễn cười mỉa.


“Được được, tôi đóng cửa giúp anh!” Nói rồi Lê Thấm Thấm ra ngoài đóng cửa lại.


Ngay tại khoảnh khắc này, Quan Triều Viễn nhanh chóng ấn nút trên điều khiển từ xa, chỉ nghe ‘tít’ một tiếng, cửa khoá lại rồi.


“Không đúng! Tôi phải vào nữa mà!” Lê Thấm Thấm phản ứng lại thì chuẩn bị mở cửa nhưng cô ta có làm thế nào cũng không mở được: “Này, anh làm vậy quá đáng lắm đó, lại đi khoá cửa à!”


“Được rồi, cô đã báo ân xong rồi, cô có thể đi được rồi đấy, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”


Quan Triều Viễn ném điều khiển từ xa sang một bên, cầm tài liệu trên bàn lên bắt đầu phê duyệt, ngày nào cũng bận muốn chết mà còn phải làm trò với cô nhóc này!


Lê Thấm Thấm phí rất nhiều sức nhưng vẫn không thể mở cửa, Quan Triều Viễn đã ấn nút rồi, trừ phi chính anh mở cửa, nếu không thì không ai có thể mở cánh cửa này ra.


“Cô Lê, cô đừng phí sức nữa, cửa này là cửa do Sếp Quan đích thân thiết kế và sắp xếp, chỉ cần anh ấy không mở thì không ai mở được đâu.” Doãn Cẩn đứng ngoài cửa nhắc nhở.


“Anh ấy còn tự thiết kế cửa à!” Lê Thấm Thấm càng sùng bái hơn.


“Công ty chúng tôi chủ yếu làm về lập trình mà? Có rất nhiều bản thiết kế đều do chính tay Sếp Quan làm, trên phương diện này thì anh ấy là thiên tài, tin rằng lúc trước cô Lê cũng có nghe nói.”


Doãn Cẩn không giấu giếm việc khoe khoang sếp mình.


“Thiên tài? Tôi thích!” Mắt Lê Thấm Thấm lấp lánh hoa đào.




Bận rộn cả ngày mà còn phải tăng ca một lúc, anh về thẳng nhà.


Buổi tối về đến nhà đã qua giờ cơm rồi, Tô Lam còn chừa phần cho anh.


“Mấy ngày nay bận lắm à?” Tô Lam ngồi trước bàn ăn nhìn Quan Triều Viễn.


Trải qua chuyện lần trước, hai người càng thân mật hơn.


“Bận muốn chết, chồng em kiếm tiền cho em bộ dễ lắm à?”


“Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em đi kiếm tiền.”


“Không được! Đàn ông nuôi phụ nữ là chuyện đương nhiên, anh đường đường là đàn ông, để phụ nữ nuôi sao được? Quan Triều Viễn vừa ăn cơm vừa tuyên bố quan điểm của mình.


Tô Lam chống tay lên má lẳng lặng nhìn người đàn ông của mình.


“Vậy thì đừng để mình mệt quá, em pha nước tắm cho anh, lát nữa anh hãy tắm cho thoải mái đi.”
 
Chương 1657


Chương 1657


“Em đang hẹn anh ngâm bồn à?” Quan Triều Viễn cười tinh nghịch chớp mắt với Tô Lam.


“Ai hẹn anh?” Tô Lam vỗ đầu Quan Triều Viễn, đứng dậy lên lầu.


Cô lên lầu đun nước rồi pha nước tắm cho Quan Triều Viễn, thử độ ấm, đúng lúc Quan Triều Viễn cũng lên rồi.


“Có muốn tắm chung không?” Quan Triều Viễn nắm tay Tô Lam chuẩn bị vào phòng tắm.


“Thôi đừng, em không muốn ngâm bồn chung với anh đâu, bộ em không biết anh đang nghĩ gì à?”


“Vậy sao em còn từ chối anh?”


“Vì em không muốn làm trong bồn tắm, cấn muốn chết. Em đợi anh trên giường.” Tô Lam nhón chân ghé sát vào tai Quan Triều Viễn.


“Vậy bây giờ làm liền đi!” Nói rồi Quan Triều Viễn chuẩn bị cởi quần áo.


“Thôi đi, anh ngâm bồn của anh đi! Nhanh đi nhanh đi!” Tô Lam đẩy Quan Triều Viễn vào phòng tắm: “Em gái tắm rửa sẽ phục vụ anh hai tư trên hai tư.”


Quan Triều Viễn vào bồn tắm, ấm áp và thoải mái cực kỳ.


“Em gái tắm rửa, có phục vụ đặc biệt nào không?”


“Có chứ, nhưng phải chờ anh Quan tắm xong mới được.”


Tô Lam ra khỏi phòng tắm, hai vợ chồng còn nói mờ ám.


Điện thoại Quan Triều Viễn reo, Tô Lam bước sang.


Đó là một tin nhắn SMS.


“Tôi là Lê Thấm Thấm, sao anh chưa chịu add Wechat của tôi, tôi đã gửi lời mời kết bạn mấy lần rồi đấy! Anh không dám đồng ý à?”


“Lê Thấm Thấm?” Tô Lam tìm tòi cái tên này thật kỹ, cảm thấy hơi quen tai nhưng lại không nhớ rốt cuộc đã từng nghe ở đâu.


Tô Lam mở điện thoại Quan Triều Viễn lên, đúng là Wechat Quan Triều Viễn có thông báo xin kết bạn.


Ảnh đại diện là hình của Lê Thấm Thấm, xinh đẹp cực kỳ, hơn nữa từ bức ảnh có thể nhận ra, đây là một cô gái rất trẻ.


Nghe giọng điệu của cô ta, hình như hai người quen nhau, ít nhất hẳn là đã từng gặp nhau rồi.


Lâu rồi không có người lạ xuất hiện trong cuộc sống của họ nên dường như Tô Lam đã quên rằng, chồng cô là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ, đẹp trai nhiều tiền, khí chất phong độ.


Tô Lam không quan tâm đến Wechat này, cũng không quan tâm tin nhắn, cô cất điện thoại của Quan Triều Viễn.


“Em gái tắm rửa, hôm nay anh muốn thấy em mặc bộ đồ ngủ màu đỏ đó, bộ đó mặc như không mặc vậy!” Quan Triều Viễn ở trong phòng tắm nói.


“Biết rồi!” Tô Lam đi tìm quần áo trong tủ quần áo.


Tối nay họ vẫn làm chuyện nên làm, thân mật thắm thiết, rất hưởng thụ.


Sau khi làm xong, Quan Triều Viễn lên giường mới lấy điện thoại sang.


Tô Lam quan sát Quan Triều Viễn thật kỹ, dường như Quan Triều Viễn không quan tâm đến tin nhắn chưa đọc và lời mời kết bạn trên Wechat.


“Chồng ơi, có phải em không còn đẹp như trước nữa rồi không?”
 
Chương 1658


Chương 1658


Tô Lam rúc vào ngực Quan Triều Viễn, giọng cực kỳ dịu dàng.


“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”


“Em là phụ nữ đã từng sinh con rồi, lo độ quyến rũ của mình sẽ giảm, mấy cô gái bên ngoài ai cũng trang điểm xinh đẹp, sợ anh bị họ dụ dỗ đi mất!”


Quan Triều Viễn cười tinh nghịch: “Vậy mỗi ngày em đều trang điểm xinh đẹp đi, thế chẳng phải không cần sợ nữa à? Ban ngày thì không cần đâu, ban đêm thì được, chỉ để mình anh ngắm thôi.”


Quan Triều Viễn duỗi tay ra ôm Tô Lam thật chặt.


“Chồng, công ty anh có thư ký hay nhân viên nào có ý với anh không?”


“Hẳn là em nên hỏi anh có ý gì với họ hay không chứ?” Quan Triều Viễn loé lên đắc chí.


“Vậy bình thường họ có tán tỉnh anh không?”


“Dám à! Ai mà chẳng biết nhà anh có hổ cái, ai dám hả!”


“Anh mới là hổ cái!”


“Em đừng suy nghĩ lung tung, ngủ đi. Nếu em không ngủ được thì hai mình làm thêm lần nữa.”


“Ngủ ngon!” Tô Lam tiến đến trước mặt Quan Triều Viễn, hôn lên mặt anh một cái.


Tô Lam cảm thấy Quan Triều Viễn vẫn giống như bình thường, hơn nữa hai người là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, không nên nghi ngờ điều gì nên cô cũng bỏ qua chuyện này.


Hôm sau cuộc sống vẫn như cũ, Quan Triều Viễn vẫn dậy sớm đến Tập đoàn Dark Reign như thường lệ. Mấy ngày nay rất nhiều việc, có lẽ là lúc trước anh nghỉ ngơi quá lâu, tự dưng bận rộn làm anh hơi muốn từ bỏ, ngày nào cũng chỉ muốn đi chơi.


Hôm nay lúc tan làm, Quan Triều Viễn vào bãi đỗ xe thì thấy Lê Thấm Thấm mặc đồ trắng đứng trước xe mình.


“Tại sao tôi add Wechat của anh mà anh không đồng ý?” Lê Thấm Thấm khoanh tay như thể phải tính sổ với anh.


“Cô add tôi thì tôi phải đồng ý à?”


May mà đêm qua Tô Lam không thấy, nếu bị Tô Lam phát hiện, chắc chắn hai người sẽ cãi nhau.


“Anh… Haiz, chẳng lẽ anh sợ vợ, chẳng lẽ vợ anh còn quản lý cả chuyện anh add Wechat ai à? Cô gái này không biết điều gì cả!” Lòng Lê Thấm Thấm khinh thường Tô Lam.


“Câm miệng cho tôi! Cô ấy là người cô được quyền nhắc đến à?” Đối diện với người nói xấu Tô Lam, tất nhiên Quan Triều Viễn không cho phép.


“Xe thể thao của anh cũng tuyệt đó, đưa tôi đi hóng gió nhé?” Lê Thấm Thấm vỗ vỗ xe của Quan Triều Viễn.


“Cô nhóc, cô làm hết bài tập chưa vậy? Chưa làm xong thì về nhà làm cho xong đi, cẩn thận bị bố mẹ cô tét mông!” Quan Triều Viễn ấn chìa khoá xe, mở cửa xe, ngồi vào.


Anh mới ngây người có chút mà Lê Thấm Thấm đã ngồi trên ghế phụ rồi.


“Xuống xe!”


“Tôi không xuống đó!” Lê Thấm Thấm vội vàng thắt dây an toàn.


“Cuối cùng cô muốn gì?”


Quan Triều Viễn hết cách với những cô gái thế này, đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái mặt dày đến vậy.


“Anh đưa tôi đi hóng gió đi, đến quán bar, nếu anh có thể chuốc tôi say thì tôi sẽ không bao giờ làm phiền em nữa!” Lê Thấm Thấm ra vẻ như đã tính hết cả rồi.
 
Chương 1659


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1659


“Cô nói đấy nhé.”


“Nếu tôi không say thì sao? Anh phải add Wechat của tôi, hơn nữa còn phải nói chuyện với tôi hai tư trên hai tư, tôi bảo anh đi đâu anh phải đi đó!”


“Được, quyết định thế nhé!” Quan Triều Viễn lái xe ra ngoài, hai người tìm quán bar gần nhất.


Vào phòng riêng của quán bar, Quan Triều Viễn bảo phục vụ mang toàn bộ rượu mạnh của quán bar lên đây, bày đầy cả bàn.


“Uống đi, tôi không tin cô không uống đến chết, tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô chết tại đây, cùng lắm tôi chỉ gọi xe cứu thương giúp cô thôi!”




“Vậy cô thua rồi, tôi đi đây.” Quan Triều Viễn đứng lên sải bước ra ngoài.


“Này, anh quay lại đây!” Đầu Lê Thấm Thấm choáng váng, ngồi trên sofa không nhúc nhích nổi.


Quan Triều Viễn mới vừa ra ngoài thì gặp hai tên đàn ông, mới đầu Quan Triều Viễn cũng không quan tâm nhưng nghe hai người đó nói đến.


“Trong đây có một cô gái, hình như uống say rồi!”


“Hình như đi một mình, đi, vào xem thử!”


Quan Triều Viễn xoay người lại, hai tên đó đã vào phòng.


Lê Thấm Thấm là một cô gái, hơn nữa còn uống say rồi, chắc chắn không thể chống nổi hai tên đàn ông này.


“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra!” Trong phòng có tiếng thét chói tai của Lê Thấm Thấm.


“Mẹ nó!” Quan Triều Viễn mắng một tiếng rồi quay lại phòng.


Hai tên đô con đó đã bao vây Lê Thấm Thấm bắt đầu động tay động chân, quần áo của Lê Thấm Thấm đã bị cởi ra.


“Em gái, em ở đây một mình có cô đơn không? Để hai anh chăm sóc cho em nhé!”


“Tôi không quen các người, các người đi ra đi! Đừng chạm vào tôi!”


“Cút ra ngoài cho tôi!” Quan Triều Viễn đứng trước cửa tức giận quát một tiếng.


“Dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ! Chúng tôi tới trước, cậu chờ lát nữa lại nói sau!” Một người đàn ông vạm vỡ kêu lên với Quan Triều Viễn ở phía sau, lại giơ tay chỉ về phía Lê Thấm Thấm.


“Các người cút ra ngoài cho tôi!” Quan Triều Viễn giận dữ hét lên.


Hai người đàn ông vạm vỡ đứng dậy, “Người anh em này muốn đánh nhau đúng không?”
 
Chương 1660


Chương 1660


“Các người có bản lĩnh thì thử xem.” Cho dù bây giờ anh không phải là ma cà rồng nhưng vẫn thừa sức đối phó với hai người đàn ông này.


“Thử thì thử!” Hai người cùng lao về phía Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn chỉ cần vài ba chiêu đã ném hai người ngã xuống đất. Hai người đàn ông vạm vỡ cũng không phải loại người chịu thua thiệt nhưng thấy mình đánh không lại thì mau chóng chịu thua.


“Đại ca, người phụ nữ này là của anh, chúng tôi đánh không lại anh, chúng tôi chịu thua!” Hai người đàn ông vạm vỡ nói xong lại chạy nhanh ra ngoài.


Quan Triều Viễn nhìn Lê Thấm Thấm nằm trên sô pha. Cô nhóc này đã uống say tới mê man bất tỉnh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quần áo bị kéo xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết.


Dáng vẻ kia thật gợi cảm mê người.


Quan Triều Viễn vỗ nhẹ vào mặt cô ta.


“Cô tỉnh lại đi! Cô tỉnh lại cho tôi!”


“Á? Sao vậy? Uống tiếp đi! Tôi mới uống không bao nhiêu, còn có thể uống được, tôi chắc chắn sẽ không thua!”


Quan Triều Viễn thấy dáng vẻ cô ta thế này không ổn rồi. Chỗ quán bar này quá hỗn loạn, nhỡ gặp phải loại người vừa rồi, một cô gái như cô ta chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.


“Thật xui xẻo mới gặp phải cô!”


Quan Triều Viễn bế Lê Thấm Thấm lên xe của anh.


Anh tìm một khách sạn gần đó, thuê một phòng và ném Lê Thấm Thấm vào trong, lúc này mới trở về nhà.


Anh vừa vào phòng ngủ, Tô Lam đã ngửi được mùi rượu nồng nặc.


“Anh uống rượu à?”


Quan Triều Viễn ợ hơi rồi vội vàng che miệng, “Anh có uống một ít.”


“Em chắc chắn không chỉ một ít. Nếu chỉ một ít thì sao có mùi rượu nồng như vậy được.” Tô Lam nghiêm mặt nhìn Quan Triều Viễn.


“Hì hì, chẳng có chuyện gì có thể giấu được em.”


“Tất nhiên rồi, em ngâm trong rượu mà lớn lên đấy, anh có thể giấu được em à? Sao anh uống nhiều vậy?”


“A… anh vui nên uống thêm vài chén thôi.”


“Được rồi, anh mau đi ngủ đi.” Tô Lam không muốn cãi nhau với anh chỉ vì chuyện uống rượu này, “Sau này anh uống ít thôi, uống nhiều có hại cho sức khỏe đấy.”


“Tuân lệnh!” Chỉ cần Tô Lam không tức giận, bảo Quan Triều Viễn làm gì cũng được.


Sau khi Quan Triều Viễn tắm rửa xong lên giường nằm, đắn đo suy nghĩ chuẩn bị nói cho Tô Lam biết về chuyện của Lê Thấm Thấm.


Lúc trước từng xảy ra chuyện như vậy, anh nói dối, sau đó đã nhanh chóng bị Tô Lam biết được.


Đến bây giờ Quan Triều Viễn vẫn còn thấy sợ.


“Lam Lam, nếu anh nói dối lừa em, em có giận anh không?”


“Anh nói thử xem?” Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn.


“Anh nghĩ em chắc chắn sẽ tức giận.”


“Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
 
Chương 1661


Chương 1661


“Vậy nếu em tức giận, em sẽ phạt anh thế nào?”


“Em sẽ cho anh ngủ riêng! Sau này em ngủ với con trai. Em có tới hai đứa con trai đấy, hừ!” Tô Lam rúc vào trong lòng Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn đành nuốt lời định nói xuống. Mình vẫn đừng nói thì tốt hơn. Dù sao Lê Thấm Thấm đã nói, chỉ cần cô ta thua sẽ không dây dưa với mình, trong cuộc đời sau này của mình sẽ không có nhân vật như vậy nữa.


“Có phải anh đã nói dối em không?” Tô Lam ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Quan Triều Viễn.


“Không có! Anh đùa với em thôi, em mau ngủ đi.”


Tô Lam tìm một tư thế thoải mái trong lòng Quan Triều Viễn rồi chìm vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau, Tô Lam đang chơi đồ chơi với Tam Tam trong phòng trẻ, Weibo trên điện thoại chợt đẩy ra một tin tức: Quan Triều Viễn uống rượu đi thuê phòng với cô gái thần bí.


Tô Lam tò mò cầm điện thoại di động lên, phát hiện tin tức này vừa được người ta đăng lên đã lập tức lên hot search Weibo, thậm chí còn có rất nhiều người đều tag mình vào.


“Nói linh tinh.” Tô Lam vừa xem đã ném điện thoại sang một bên.


Nếu bọn họ vừa mới xác định quan hệ, có lẽ Tô Lam sẽ xem thêm vài lần. Nhưng bây giờ bọn họ đã có con, còn trải qua nhiều sóng gió như vậy.


Chắc chắn là có người bịa ra tin tức này để thu hút sự chú ý thôi.


Một lát sau, Mục Nhiễm Tranh gọi điện thoại tới.


“Tô Lam, cô vào xem hot search Weibo ngay bây giờ đi!”


“Tôi đã xem rồi, trên đó nói chú anh lén gặp cô gái thần bí nào đó.” Tô Lam vừa trông Tam Tam vừa nói với vẻ không để ý.


“Úi chao! Cô xem xong còn có thể bình tĩnh như vậy à?”


“Những tin đó đều là giả thôi. Dạo này tôi không ra ngoài, bọn họ không tìm được đề tài từ tôi nên bắt đầu viết về chú anh, đám người này đã quen làm vậy rồi.”


“Nhưng người ta nói còn có thể cung cấp thêm thông tin bí mật đấy.”


“Sao chú anh có thể phản bội tôi được? Anh yên tâm đi, cho dù trời long đất lở, anh ấy cũng không phản bội tôi đâu. Tôi cúp máy trước đây.”


“Này này này…” Mục Nhiễm Tranh còn muốn nói gì đó nhưng Tô Lam đã cúp máy rồi.


Tô Lam không muốn để ý tới những tin tức này, “Tam Tam, có người nói bố con ngoại tình, con có tin không?”


Tam Tam nhìn cô cười rạng rỡ.


“Mẹ biết con không tin mà. Chúng ta đều phải tin tưởng bố con, đúng không? Mẹ đưa con và em trai đi phơi nắng nhé?”


Tô Lam nói xong lại bế Tiểu Thất đặt vào trong xe đẩy em bé. Một tay cô nắm tay Tam Tam, một tay đẩy xe đẩy em bé ra ngoài.


Khi Mục Nhiễm Tranh lái xe qua, Tô Lam vẫn còn nằm nhàn nhã trên cỏ, bên cạnh có người giúp việc chăm sóc hai đứa trẻ giúp.


“Bên ngoài đã sắp nổ tung mà cô ở đây thì tốt rồi, lại còn phơi nắng đấy!” Mục Nhiễm Tranh nhìn Tô Lam, cảm giác người phụ nữ này đúng là rộng lượng!
 
Chương 1662


Chương 1662


“Hôm nay đẹp trời như vậy, không phơi nắng chẳng phải rất đáng tiếc sao? Cơn gió nào thổi anh tới đây vậy?” Tô Lam ngồi dậy, bảo người giúp việc dẫn hai đứa trẻ đi.


“Cô thật sự không để ý chút nào sao?”


“Để ý cái gì chứ?” Tô Lam thậm chí không biết Mục Nhiễm Tranh đang nói gì.


“Chuyện của chú tôi đấy! Đề tài này đang bùng nổ trên Weibo, bây giờ thậm chí không thể ấn vào xem được nữa. Trên Weibo có vô số người tag cô mà cô đều không thấy à?”


Đúng là hoàng đế không vội, thái giám vội muốn chết!


“Tôi để điện thoại trong phòng.”


“Ôi mẹ ơi, cô đủ rộng lượng đấy! Chuyện đã rõ ràng như vậy, quán bar, khách sạn, thậm chí ngay cả biển số phòng cũng đã đăng lên, còn có ảnh chụp chú tôi và người phụ nữ kia nữa.”


Mục Nhiễm Tranh vốn tính mở Weibo cho Tô Lam xem, nhưng đề tài này quá hot, nhiều lần thông báo không thể thực hiện được.


“Ôi, ảnh chụp kia chắc chắn bị PS rồi. Tôi ở với chú anh lâu rồi, trải qua nhiều sóng gió như vậy, sao anh ấy có thể phản bội tôi chứ? Hơn nữa, bây giờ tất cả tài sản của anh ấy đều đang đứng tên tôi!”


Tô Lam xem thường.


“Nhưng tôi xem ảnh, trong ảnh đúng là chú ấy và người phụ nữ kia. Ảnh trông rất thật, không giống bị PS. Có người nói chuyện này xảy ra vào đêm qua!”


Tô Lam nghe được “đêm qua” cũng giật mình, nhớ tới những lời Quan Triều Viễn đã nói đêm qua, còn cả chuyện anh uống rượu lại về muộn nữa…


“Đêm qua chú tôi vẫn về như mọi ngày à? Nếu vậy thì tin tức này chắc chắn là giả rồi. Nếu không, chuyện này chắc chắn có vấn đề!”


“Đêm qua… anh ấy về rất muộn còn uống rượu nữa. Ôi, chắc không phải đâu! Có lẽ cô ta là đồng nghiệp trong công ty, anh ấy chỉ giúp đỡ thôi.”


Tô Lam tuyệt đối không tin chuyện Quan Triều Viễn ngoại tình.


Cô nhớ lại trước đây, minh tinh lớn như Tiêu Mạch Nhiên muốn dáng người có dáng hình, muốn mặt mũi có mặt mũi, chẳng phải vẫn không thể dụ dỗ được Quan Triều Viễn sao?


Vậy người phụ nữ khác lại càng không thể làm được!


“Những lời nói dối như vậy mà cô cũng tin được à? Trời ạ, Tô Lam, ngay cả người đàn ông như tôi cũng không dám cam đoan tương lai mình sẽ không ngoại tình, không ngờ cô lại tin tưởng chú tôi?”


“Sao anh cứ ngóng trông chú anh ngoại tình vậy?”


“Không phải tôi ngóng trông chú ấy ngoại tình, tôi còn không phải vì cô à? Tôi cho cô biết, thời buổi này không sợ chồng cô đi ôm người phụ nữ khác, chỉ sợ người phụ nữ khác tới ôm chồng cô thôi. Chú ấy ưu tú như vậy, chẳng biết có bao nhiêu người phụ nữ mơ ước vẻ đẹp và tiền của chú ấy đâu! Cô có thể để tâm hơn, trông kỹ chồng mình hơn không hả?”


Mục Nhiễm Tranh trút xuống những lời trách mắng.


“Tô Lam, dáng người cô vốn đã tệ, tính tình còn thối, bây giờ sinh con xong chỉ mải quan tâm tới con cái, dáng người thì càng tệ hơn, cô còn không chịu cẩn thận à?”


Tô Lam cúi đầu nhìn lại mình. Dáng người cô… thật sự béo hơn lúc chưa sinh con nhưng không tệ tới mức đó chứ?


“Tôi vẫn tạm được mà?”


“Tạm được cái rắm à! Đám con gái bên ngoài người nào người nấy đều trẻ tuổi, biết cách trang điểm, dáng người đẹp, cô lấy cái gì mà so với người ta chứ?”


Tô Lam cảm thấy Mục Nhiễm Tranh nói cũng có lý.
 
Chương 1663


Chương 1663


“Đêm qua chú anh thật sự hơi lạ. Không chỉ đêm qua, đêm hai hôm trước, trong điện thoại của anh ấy báo có người muốn add WeChat của anh ấy, mà còn vào hơn nửa đêm, nói là cô gái rất xinh đẹp…”


Tô Lam liên hệ những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.


“Ô hay! Chuyện lớn như vậy mà cô còn xem là không có chuyện gì à?”


“Không phải là có người add WeChat của anh ấy thôi sao? Chuyện này cũng đâu có gì lạ?”


“Bây giờ WeChat chính là thần khí để hẹn tình một đêm đấy, lẽ nào cô không biết à? Bây giờ cô sắp biến thành bà nội trợ, không hiểu về thế giới bên ngoài, sắp bị thế giới đào thải rồi, cô biết chưa?”


Mục Nhiễm Tranh đang muốn nói Tô Lam đến cái gì cũng sai.


Đúng lúc đó lại mở được Weibo, Mục Nhiễm Tranh vội vàng đưa cho Tô Lam xem.


“Chính là cô gái mặc toàn đồ trắng này.”


Tô Lam phóng to ảnh nhưng ảnh chụp quá mờ, cho dù có phóng to cũng không nhìn thấy rõ mặt cô gái này, chỉ có thể nhìn được đại khái.


“Tôi kiến nghị tối nay chú ấy về, cô phải tra hỏi chú ấy thật cẩn thận! Anh em chỉ có thể giúp cô đến đây thôi! Sau này có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”


Mục Nhiễm Tranh nói xong lại rời đi.


Lúc này, trong lòng Tô Lam cũng thấy bất an. Cô quay vào trong phòng, dùng điện thoại di động của mình vào xem Weibo, đề tài này đã bùng nổ rồi.


Quan Triều Viễn bận rộn cả ngày, gần hết giờ làm việc mới kết thúc buổi họp cuối cùng và ra khỏi phòng họp.


Doãn Cẩn vội vàng cầm điện thoại đi tới, “Sếp Quan, xảy chuyện lớn rồi!”


“Có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ? Đối với tôi bây giờ, về nhà mới là chuyện lớn nhất!”


Anh đã liên tục hai ngày không về nhà đúng giờ, hôm nay phải về sớm hơn.


Doãn Cẩn vội vàng cho Quan Triều Viễn xem tin tức.


Quan Triều Viễn làm sao ngờ được lại có Paparazzi chụp lén anh và Lê Thấm Thấm.


“Cậu lập tức liên lạc với người đăng tin này cho tôi, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải gỡ hết những tin tức này xuống!”


Đêm qua anh mới nói dối, bây giờ chẳng phải đã lập tức bị vả mặt sao?


“Được, tôi sẽ đi làm ngay!”


Quan Triều Viễn hơi hoảng, cũng không biết Tô Lam đã xem những Weibo và tin tức này chưa.


Nếu cô nhìn thấy, mình phải giải thích thế nào đây?


Quan Triều Viễn về nhà, bầu không khí trên bàn ăn tối hơi kỳ lạ, Tô Lam có vẻ rất bình thường.


Sau bữa cơm tối, Giản Ngọc gọi Quan Triều Viễn sang một bên.


“Tin tức kia là sao vậy?”


“Tin tức gì chứ?”


“Cậu đừng biết rõ còn giả vờ hồ đồ với tôi! Đêm qua cậu đi đâu hả?” Giản Ngọc nghiêm mặt chất vấn.


“Em đi đâu thì liên quan gì tới anh chứ?” Trong lòng Quan Triều Viễn vẫn luôn không phục người anh trai này.


“Tôi cho cậu biết, cậu đừng làm chuyện có lỗi với Tô Lam. Bố mẹ không còn, anh cả như bố, cậu để ý một chút cho tôi!” Giản Ngọc chọc chọc ngón tay vào ngực Quan Triều Viễn.
 
Chương 1664


Chương 1664


“Anh bớt can thiệp vào chuyện nhà bọn em, cứ lo cho bản thân anh là được rồi!”


Sau khi ăn xong, Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng về phòng ngủ. Bọn họ vừa vào cửa phòng ngủ, anh đã ôm lấy cô.


“Lam Lam, đêm qua anh nói dối nhưng em có thể đừng phạt anh phải ngủ riêng, em phạt anh chuyện khác được không?”


Tô Lam thấy Quan Triều Viễn nhanh chóng nhận sai như vậy cũng không lập tức nổi nóng.


“Anh tốt nhất nên khai báo rõ ràng đi! Có phải những gì nói trên tin tức kia đều là thật không?” Tô Lam đanh mặt, nhất quyết phải hỏi rõ sự thật.


“Là thật, à, không đúng, không phải là sự thật! Ôi, không phải như bọn họ nghĩ đâu!”


“Vậy rốt cuộc là thế nào? Anh nói rõ ràng ra, không được sai một từ nào!”


Quan Triều Viễn vẫn ôm chặt Tô Lam từ phía sau không chịu buông tay.


“Cô gái đó cứ quấn lấy anh, còn chạy đến văn phòng nữa. Hôm qua cô ta tới tìm anh, nói nếu anh uống rượu thắng cô ta thì cô ta sẽ không dây dưa với anh nữa, vì vậy bọn anh mới uống rượu. Kết quả anh uống thắng, cô ta uống say. Anh vốn định đi lại thấy có hai người đàn ông tới quấy rối cô ta. Cô ta chỉ là một cô gái, nếu xảy ra chuyện gì cũng không tốt. Chẳng phải em vẫn luôn dạy anh phải làm một người lương thiện sao?”


“…” Chuyện này còn có liên quan tới cô à?


“Cho nên anh đưa cô ta tới khách sạn, sau đó anh về nhà, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi!”


“Thật không? Lần này anh không lừa em chứ?”


“Anh thề tuyệt đối không lừa em! Hơn nữa anh đã uống thắng cô gái kia, cô ta sẽ không quay lại quấn lấy anh nữa. Anh làm sao biết được hôm qua lại bị Paparazzi chụp được chứ!”


Xem ra lúc trước mình không nên công khai hình ảnh, giờ thì hay rồi, bị Paparazzi để mắt tới.


“Sau này anh không được nói dối em nữa.”


“Được, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều lập tức nói cho em biết.”


Tô Lam xoay người nhìn Quan Triều Viễn, “Nếu anh không làm được thì sao?”


“Nếu anh không làm được, em cứ phạt anh không được ngủ với em cả một năm!” Lần này Quan Triều Viễn cũng bỏ cả vốn gốc rồi.


“Lần này em tạm tha cho anh nhưng không được có lần sau đâu đấy!”


“Cảm ơn vợ!” Quan Triều Viễn thơm khẽ lên môi Tô Lam.


Tô Lam nghe Quan Triều Viễn giải thích, cũng yên lòng. Nhưng cô vẫn mơ hồ lo lắng. Sao con gái bây giờ chủ động như vậy? Còn chạy đến tận văn phòng nữa!


Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.


Trong khu nhà sang trọng của nhà họ Lê.


Lê Thấm Thấm mặc bộ quần áo hoạt hình màu trắng mặc ở nhà, đang nằm trong căn phòng công chúa của mình vừa nghe nhạc vừa ăn trái cây và lướt Weibo.


Lê Thấm Thấm nhìn những tin tức trên mạng liên quan tới chuyện Quan Triều Viễn ngoại tình, khỏi phải nói cũng biết vui mừng tới mức nào.


Ai bảo Quan Triều Viễn có một người vợ là minh tinh lớn?


Quan Triều Viễn không biết tất cả những chuyện này đều là do Lê Thấm Thấm tự biên tự diễn, hơn nữa trò hay còn ở phía sau.
 
Chương 1665


Chương 1665


Điện thoại đột nhiên đổ chuông.


“Cô Lê, có người bên phía tập đoàn Dark Reign gọi điện thoại cho chúng tôi, muốn chúng tôi lập tức gỡ bỏ tin tức liên quan tới Quan Triều Viễn, bên kia ra giá năm triệu.”


“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Bất kể bọn họ đưa ra bao nhiêu tiền, anh đều không cần quan tâm, cứ tiếp tục đăng nội dung đã chụp được, bên phía tôi sẽ ra giá gấp đôi!”


“Được, cô Lê, vậy tôi lại nghe theo cô!”


“Chờ đã, tôi cần số điện thoại của Tô Lam, chắc bên anh sẽ lấy được chứ?”


“Cái này… Cô Lê, Tô Lam là nhân vật công chúng, hơn nữa cô ta có một người chồng lợi hại như vậy, sẽ không thể tùy tiện lấy được số điện thoại di động của cô ta đâu…”


“Anh cần bao nhiêu tiền cứ nói thẳng đi.” Giọng điệu Lê Thấm Thấm rất tinh vi.


“Cô Lê đúng là sảng khoái. Thế này đi, cô đã thanh toán không ít tiền về chuyện tin tức, chúng tôi sẽ giảm giá về số điện thoại di động, chỉ lấy cô một triệu thôi.”


“Không thành vấn đề, tôi muốn có ngay bây giờ.”


Lê Thấm Thấm cúp máy, nói với vẻ đã tính trước mọi chuyện.


“Tô Lam, tôi không tin không làm cho các người chia tay được!”


Tô Lam lười để ý tới scandal Quan Triều Viễn ngoại tình nhưng suy nghĩ đến con, cô vẫn đăng một Weibo.


“Mọi người đừng suy nghĩ lung tung, tình cảm giữa hai vợ chồng chúng tôi vẫn rất tốt, vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau. Tôi tin chồng tôi sẽ không phản bội tôi, mọi người tan đi.”


Tô Lam gắn kèm theo ảnh chụp một nhà ba người.


Dù sao cô cũng là ảnh hậu Grand Slam nên lời nói vẫn có sức ảnh hưởng, hơn nữa còn có lượng fan hâm mộ đông đảo ủng hộ, mọi người đều biết Quan Triều Viễn không có khả năng ngoại tình. Hơn nữa, trước đó anh đã sang tên tất cả tài sản của mình cho Tô Lam, chuyện này cũng dần lắng xuống.


Nhưng chuyện này xuất hiện cũng đã cảnh tỉnh Tô Lam, cô cần phải ra sức trấn áp.


Trưa hôm nay, Tô Lam tự mình nấu vài món bỏ vào trong hộp cơm, sau khi ăn cơm trưa xong lại cầm theo hộp cơm tới tập đoàn Dark Reign.


Các nhân viên đều giật mình khi nhìn thấy Tô Lam đến đây. Scandal ngoại tình mới vừa lắng xuống mà cô đã xuất hiện trong công ty, ý định trong đó đã quá rõ ràng.


Tô Lam bình tĩnh mang theo hộp cơm đi vào trong công ty, mỉm cười với các nhân viên rồi bước vào thang máy riêng của chủ tịch.


“Vợ sếp đến đây để thị sát công việc à?”


“Có lẽ cô ấy muốn tập kích bất ngờ?”


“Xem ra chuyện ngoại tình có thể là thật rồi!”


“Chẳng phải lần trước có một cô gái mặc đồ trắng đến tìm Sếp Quan sao?”


Các nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán.


Tô Lam đi thẳng lên tầng, tới văn phòng của chủ tịch. Nhưng không khéo là Quan Triều Viễn đang họp.


“Mợ chủ, mợ chờ trong văn phòng một lát, Sếp Quan đang họp. Hay mợ đưa đồ cho tôi, tôi sẽ giao Sếp Quan.” Doãn Cẩn nói.


“Tôi sẽ chờ anh ấy ở đây. Anh cứ đi làm việc đi.”
 
Chương 1666


Chương 1666


Tô Lam thấy lạ khi Doãn Cẩn vẫn không đi.


“Thư ký Doãn, anh không cần phải ở lại đây với tôi đâu, anh cứ đi làm việc đi.”


Doãn Cẩn lúng túng cười, “Mợ chủ, lẽ nào mợ không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?”


“Hỏi chuyện gì?” Tô Lam cảm thấy buồn cười.


“Chuyện liên quan tới tin tức của Sếp Quan gần đây ạ.” Doãn Cẩn nghĩ, Tô Lam cố ý chạy tới đây không phải để hỏi thăm tin tức sao?


“À, anh muốn nói về tin tức liên quan tới anh ấy gần đây à, tôi không có gì muốn hỏi.”


“Dạ?” Doãn Cẩn rất kinh ngạc, “Mợ chủ, mợ thật sự không hỏi sao?”


“Tôi thấy bây giờ không gì để hỏi, anh ấy đã nói hết với tôi và tôi cũng tin tưởng anh ấy.” Tô Lam nhìn Doãn Cẩn mỉm cười.


Doãn Cẩn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Mợ chủ, vậy có vẻ như hai người không có vấn đề gì rồi.”


“Chúng tôi đương nhiên không có vấn đề gì. Anh cứ đi làm việc đi, tôi chờ anh ấy ở đây.”


Lúc này Doãn Cẩn mới yên tâm rời đi.


Ai biết cô lại phải ngồi chờ lâu như vậy.


Quan Triều Viễn vẫn chưa họp xong. Tới buổi chiều Tô Lam thấy hơi buồn ngủ nên ngủ luôn trong phòng nghỉ.


Lúc Quan Triều Viễn họp xong trở về, nghe Doãn Cẩn nói Tô Lam tới thì vội vàng chạy vào văn phòng, kết quả chẳng thấy ai. Khi anh vào trong phòng nghỉ lại phát hiện cô đã ngủ rồi.


Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho Tô Lam, sau đó quay về bàn làm việc của mình. Mặc dù thức ăn trong hộp cơm đã nguội nhưng anh vẫn ăn ngon lành.


Anh còn chẳng nhớ nổi lần trước Tô Lam đưa cơm tới cho anh là vào lúc nào nữa.


Tô Lam tỉnh lại thì đã hơn bốn giờ. Cô dụi mắt và đi ra ngoài, phát hiện Quan Triều Viễn đang làm việc.


“Sao anh không gọi em dậy?”


Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Lam còn ngái ngủ với vẻ cưng chiều.


Anh giơ tay về phía Tô Lam, cô đi tới ngồi luôn lên đùi anh.


“Em dậy rồi à? Em ngủ ở giường anh có thoải mái không?”


“Anh về bao giờ vậy? Anh đã ăn cơm chưa?”


Quan Triều Viễn lắc hộp cơm đã ăn sạch như đang khoe khoang vậy.


“Thức ăn nguội thế, anh có hâm nóng lại không? Anh phải cẩn thận kẻo ăn xong lại khó chịu.”


“Anh ăn sạch rồi, em có thưởng không?” Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam.


“Thế em đưa cơm cho anh có được thưởng không?”


“Có, chờ đến tối anh sẽ đưa cho em!” Quan Triều Viễn tiện tay nhéo mông Tô Lam một cái.


“Đồ xấu xa! Anh làm việc đi, em về nhà đây.” Tô Lam nói xong lại ngáp một cái.


“Em về nhà làm gì chứ? Chờ lát nữa anh xong việc thì chúng ta cùng về. Bây giờ cũng sắp hết giờ làm rồi.”


Tô Lam nhìn đồng hồ thấy cũng đúng, còn chẳng bằng hai người ở lại thêm một lát.


“Vậy được rồi, em đi rửa hộp cơm, anh cứ làm tiếp đi.”
 
Chương 1667


Chương 1667


Lúc rửa hộp cơm, Tô Lam nghĩ, đồ ăn nguội thế mà anh ấy cũng ăn sạch. Trong thời gian này mình thật sự chỉ lo lắng cho con trai mà xem nhẹ anh ấy rồi.


Tô Lam rửa hộp cơm xong lại vô cùng tự giác ngồi trên đùi Quan Triều Viễn, cùng anh làm việc.


Quan Triều Viễn thậm chí không muốn về nhà vì trong không gian này chỉ có hai người bọn họ. Anh kéo dài công việc tới tận hơn sáu giờ.


“Chồng à, chúng ta hiếm khi chỉ có hai người, hay tối nay chúng ta đi xem phim hoặc ăn một bữa cũng được.”


“Được!” Quan Triều Viễn cầu còn không được đấy.


Quan Triều Viễn nắm tay Tô Lam ra khỏi công ty, các nhân viên đều trợn mắt há hốc mồm. Xem ra quan hệ của người ta tốt thật.


Tô Lam ngồi chỗ ghế phụ, thò tay sờ xuống phía dưới chợt thấy cái gì đó.


Dựa vào trực giác của phụ nữ, Tô Lam biết thứ này tuyệt đối không phải của Quan Triều Viễn.


Trời tối, Tô Lam không lấy ra mà để nguyên chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Cô không phải không tin tưởng Quan Triều Viễn mà lời Mục Nhiễm Tranh nói đã thật sự nhắc nhở cô, chuyện quan trọng nhất giữa vợ chồng là tin tưởng lẫn nhau, bất cứ việc gì cũng chờ kiểm tra rõ ràng rồi nói sau.


Hai người xem phim rồi ăn tối dưới ánh nến như thường lệ, sau đó chuẩn bị cùng về nhà.


Tô Lam vừa ngồi vào trong xe đã nói: “Hình như em quên điện thoại ở trên bàn ăn rồi.”


“Em cứ ngồi yên đấy, để anh đi lấy cho em.” Quan Triều Viễn xuống xe quay vào nhà hàng.


Lúc này, Tô Lam cuối cùng lấy thứ dưới ghế ra.


Đó là một cái quần lót ren viền hoa của nữ.


Tô Lam biết đây tuyệt đối không phải là đồ của mình, vì cô chưa bao giờ mặc đồ ren như vậy, cảm thấy mặc chúng không thoải mái.


Trong xe một người đàn ông xuất hiện một thứ đồ riêng tư của phụ nữ, hơn nữa còn là đồ lót, điều này làm Tô Lam rất khó chịu.


“Em suốt ngày quên trước quên sau.” Quan Triều Viễn quay lại, đưa điện thoại cho Tô Lam.


“Đi thôi.” Tô Lam không hỏi Quan Triều Viễn về chuyện liên quan tới cái quần lót này.


Nhưng có một số việc đã xảy ra thì vĩnh viễn không thể xem như nó chưa từng xảy ra được.


Nhưng có một số việc đã xảy ra thì vĩnh viễn không thể xem như nó chưa từng xảy ra được.


Tô Lam gọi điện thoại cho Mục Nhiễm Tranh. Anh nhanh chóng chạy tới, nhìn quần lót này với vẻ mặt phong phú.


“Cô thật sự phát hiện ra cái này ở trong xe của chú tôi à?”


“Ừ, trên ghế phụ.” Tô Lam cảm giác quá mệt mỏi.


“Cô đã có chứng cứ quan trọng như vậy, tại sao không đối chất với chú ấy? Cô hơi rộng lượng quá rồi đấy?”


Tô Lam ôm mặt gục đầu trên bàn, “Nhưng tôi thật sự không muốn nghi ngờ anh ấy, tôi cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra, có thể trong này còn có ẩn tình gì đó?”
 
Chương 1668


Chương 1668


“Có thể có ẩn tình gì chứ? Đây là quần lót chứ đâu phải áo khoác hay giày. Cho dù hai người không có chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn không làm chuyện gì tốt trong xe!”


Mục Nhiễm Tranh nhìn qua chỗ khác. Một thiếu niên trong sáng như anh nhìn một cái quần lót nữ cũng thấy rất lúng túng.


“Có lẽ là…” Tô Lam thật sự không nghĩ ra khả năng nào khiến một cái quần lót nữ rơi trên xe một người, hơn nữa còn là đồ từng mặc rồi.


“Được rồi, cô đừng bào chữa cho chú ấy nữa! Đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông quá ưu tú như chú tôi rất khó tránh được chuyện này, cho nên cô phải kịp thời kéo chú ấy về!”


Mục Nhiễm Tranh vừa nói vừa khoa tay múa chân.


“Nhưng tôi phải ngả bài với anh ấy sao?”


“Cô cứ cầm cái này tới hỏi chú ấy, không được sao?” Mục Nhiễm Tranh cầm lấy quần lót lại cảm thấy không đúng lắm, vội vàng bỏ lại.


“Tôi làm vậy, có phải không tin tưởng anh ấy không?”


“Cô đâu có nói thẳng là chú ấy ngoại tình, cô bảo chú ấy giải thích thôi, xem chú ấy có thể giải thích thế nào! Nếu chú ấy thật sự có thể giải thích rõ ràng, vậy cô lại tin tưởng chú ấy.”


Tô Lam chống cằm, vẫn không thể hạ quyết tâm được.


Sau khi tiễn Mục Nhiễm Tranh đi, cô vẫn luôn do dự.


Mà lúc này Lê Thấm Thấm còn tưởng sẽ không xuất hiện nữa lại đứng ở trước mặt Quan Triều Viễn.


“Sao cô lại tới đây?”


Lê Thấm Thấm đi thẳng tới văn phòng của Quan Triều Viễn.


“Tôi tới tìm anh! Anh không chào đón tôi à?”


“Đương nhiên là tôi không chào đón cô rồi! Chẳng phải lần trước chúng ta đã nói rõ ràng là cô thua sẽ không dây dưa với tôi nữa à? Sao cô nói mà không giữ lời thế?” Quan Triều Viễn nhíu mày nhìn Lê Thấm Thấm.


“Quân tử nói mới tính, tôi đâu phải là quân tử, tôi là con gái mà!” Lê Thấm Thấm nghiêng đầu với vẻ ngây thơ đáng yêu.


Quan Triều Viễn có cảm giác mình bị trêu đùa. Không ngờ con nhóc chết tiệt này lại làm vậy với anh.


“Nếu chẳng phải lần trước tôi cứu cô, cô đã bị ai đó cưỡng bức rồi! Vậy mà cô thậm chí còn không biết cảm ơn?”


“Tôi biết cảm ơn chứ!” Lê Thấm Thấm lập tức nhào tới trước bàn của Quan Triều Viễn, “Anh đã cứu tôi hai lần, đây chính là duyên phận của chúng ta, cho nên tôi tới báo ơn đây!”


“Được, cô muốn báo ơn đúng không? Cô lập tức biến khỏi tầm mắt tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy cô nữa!”


“Vậy thì tôi không làm được.” Lê Thấm Thấm chống cằm nhìn Quan Triều Viễn, “Tôi lấy thân báo đáp được không?”


Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn Lê Thấm Thấm, rất khó tin được đây là lời của một cô gái mới hai mươi tuổi nói ra.
 
Chương 1669


Chương 1669


Nếu trước đây Tô Lam cũng thẳng thắn như cô ta, anh cần gì phải gặp nhiều trắc trở như vậy?


“Có phải anh xiêu lòng rồi không? Bà vợ kia nhà anh có gì tốt chứ? Không phải cô ta là một minh tinh sao? Ngực thì lép, dáng người chẳng bằng tôi, cũng không xinh đẹp, trẻ trung như tôi. Không phải là cô ta sinh cho anh một đứa con trai à? Nếu anh cho tôi cơ hội, tôi sẽ sinh cho anh tám đứa, mười đứa cũng không có vấn đề gì!”


Lê Thấm Thấm cười híp mắt nhìn Quan Triều Viễn.


“Nếu cô biết tôi đã có vợ, sao còn muốn lằng nhằng với tôi?”


“Tuy hoa thơm đã có chủ nhưng tôi cứ tới xới đất đấy! Bảo loại đàn ông như anh phải chung thủy thì không có khả năng, cho nên tôi chuẩn bị đào tường nhà vợ anh!” Lê Thấm Thấm không hề che giấu dã tâm của mình.


“Cô thích tôi như vậy sao?”


“Đương nhiên rồi. Tôi đã thích anh từ lúc anh cứu tôi lần trước, vẫn luôn tìm anh nhưng không tìm được, cho đến khi anh và Tô Lam công bố đám cưới.”


Lê Thấm Thấm không khỏi trợn mắt nhìn trần nhà. Cô ta ngày đêm mong nhớ một người, đến khi tìm được thì mới biết anh đã kết hôn, khỏi nói cũng biết trong lòng cô ta tức giận tới mức nào.


“Cô còn nhỏ tuổi thì biết yêu là gì chứ! Tôi không muốn nói nhiều với cô. Tôi không thể ly hôn với Lam Lam cũng không thể cưới cô. Cô nên từ bỏ ý nghĩ này đi!” Quan Triều Viễn lấy ra một tập tài liệu tiếp tục phê duyệt.


Lê Thấm Thấm cũng không tiếp tục lằng nhằng nữa, “Vậy được rồi, chờ lúc nào anh đổi ý thì nhớ tới tìm tôi! Hoặc chờ tới lúc cuộc hôn nhân của anh bật đèn đỏ, hoan nghênh anh tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”


Lê Thấm Thấm nói xong cầm lấy điện thoại của Quan Triều Viễn. Anh vừa dùng điện thoại nên nó vẫn trong trạng thái mở khóa.


Cô ta thêm mình vào danh sách bạn bè trên điện thoại của anh.


“Tôi sẽ chặn số của cô.”


“Anh chặn số của tôi thì tôi sẽ add WeChat của vợ anh! Dù sao tôi cũng có số của vợ anh rồi. Anh không để ý tới tôi, tôi lại qua tìm cô ta, viết tắt của written by, tức là: do viếte viết tắt của written by, tức là: do viếte!” Lê Thấm Thấm không hề lo lắng Quan Triều Viễn sẽ chặn số của mình, nghênh ngang ra khỏi văn phòng.


Lần này Quan Triều Viễn thật sự gặp phải đối thủ khó chơi rồi.


Anh nhìn WeChat của mình đã thêm số của Lê Thấm Thấm, muốn chặn lại không thể không cân nhắc.


Nhỡ Lê Thấm Thấm thật sự đi tìm Tô Lam thì làm thế nào?


Anh vẫn nên tự mình giải quyết chuyện này.


Buổi tối Quan Triều Viễn về nhà vẫn luôn có vẻ khác thường, không biết phải giải thích với Tô Lam thế nào. Cô cũng có vẻ khác thường vì còn mải suy nghĩ về cái quần lót kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom