Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1127


 

“Oal Anh ấy thật sự là thiên tài, đối với em thật tốt.”

 

“Muộn rồi, chị ngủ sớm đi! Em chơi trò chơi một lát.”

 

“Được, em chơi đi! Chị đi ngủ trước.” Kiều Nam liền thoát ra.

 

Hình Nhất Nặc tiếp tục chơi trò chơi, cô cũng không nghiện, chỉ chơi một chút để giúp cô thả lỏng tâm tình.

 

Trong một căn hộ không tính là lớn, Kiều Nam nằm trên giường, kéo xem lại ghi chép trò chuyện, cô ta nhìn chằm chằm một câu kia của Hình Nhất Nặc, trong tay Ôn Lương Diệu còn 2 bộ kịch bản đang chờ lên kế hoạch quay.

 

Hai bộ kịch bản này, mặc kệ là đề tài gì, nếu cô ta thật sự có thể nhận diễn vai nữa chính, cô ta nhất định sẽ bạo hồng.

 

Kiều Nam lại mở quyển kịch bản vừa được đưa đến tay cô ta, chủ đề nhỏ làm cô ta nhìn liền chướng mắt, thật không biết diễn cái này còn ý nghĩa gì.

 

Bất quá chính là trong những kịch bản nát, lại nhiều thêm một quyển mà thôi.

 

Không giống như Hình Nhất Nặc, mỗi bộ cô diễn đều là tuyệt phẩm, đều trở thành kinh điển, doanh thu phòng vé được đảm bảo, còn có thể khiến cô giành được danh tiếng vô cùng tốt.

 

Hiện tại, chỉ cần là phim của Hình Nhất Nặc đều có thể đảm bảo doanh thu phòng vé cao.

 

Kiều Nam cắn môi nghĩ đến lời nói hôm nay người đại diện nói với cô ta, bất cứ năng lực nào của cô ta cũng không kém hơn Hình Nhất Nặc, cô ta cũng đủ cố gắng.

 

Cô ta chỉ là không gặp được kịch bản tốt, không thể làm cô ta một lần liền nỏi tiếng.

 

Hiện tại người viết ra kịch bản tốt cũng có, nhưng mà làm sao tới lượt người ở tuyến hai như cô ta? Dù cho cô ta có đi casting, nhiều nhất cũng chỉ là một vai diễn tương đối trọng £ yếu.

 

Cô ta không muốn lại đóng những vai như vậy nữa, lâu dần, cô ta về sau ngay cả hào quang của nữ chính cũng không còn.

 

W Tuổi cô ta cũng không nhỏ nữa, 26 tuổi rồi, nếu như cô ta vẫn không được diễn một kịch bản tốt, đảo mắt cô ta liền 30 tuổi, ngay cả một vai nữ chính cũng không được nữa.

 

Trong mắt Kiều Nam lóe lên một chút dã tâm, cô ta thì thầm: “Nhất Nặc, đừng trách chị, đừng trách chị lợi dụng em, chị thật sự muốn nỗi tiếng giống em, chị muốn diễn kịch bản của Ôn Lương Diệu.”

 

Kiều Nam nói xong, cô ta ngồi dậy, đi đến bàn trang điểm, ngay ngốc nhìn gương mặt mình.

 

Cô ta thật sự cảm thấy bản thân trời sinh có mệnh của để đóng nữ chính, cô ta không thể cứ như vậy lãng phí thanh xuân của mình, cô ta phải đánh cược một phen.

 

Nếu thất bại, cũng chỉ trở thành người xa lạ với Hình Nhất Nặc, nhưng nếu cô ta thành công, cô ta liền trở thành người chiến thắng.

 

“Ôn Lương Diệu…” Trong đầu Kiều Nam hiện lên tất cả hiểu biết về anh trong hai năm qua.

 

Cùng với tính cách cùng sở thích của Ôn Lương Diệu. Anh thích ngồi yên nghe Hình Nhất Nặc nói, anh cũng thích cưỡi ngựa, thích đi đến những nơi có thể mang đến linh cảm cho anh.

 

Theo cô ta biết, ở trung tâm thành phố này còn có vài quán cà phê anh vô cùng yêu thích. Nếu cô ta có thể cùng anh gặp mặt thì tốt rồi.

 

Chính là vào thời điểm không có Hình Nhát Nặc.

 

Chỉ cần Hình Nhất Nặc không ở đó, cô ta liền có thể nắm chắc cơ hội trao đổi tình cảm cùng Ôn Lương Diệu. Kiều Nam giờ phút này, cô ta trừ bỏ muốn diễn kịch bản của Ôn Lương Diệu, cũng thật sự hy vọng có thể đoạt được tâm của Ôn Lương Diệu.

 

Được làm người yêu của một người đàn ông ôn nhu lại đẹp trai như vậy vậy thật sự là một loại may mắn.

 

Đối với nữ diễn viên mà nói, tiền cũng không phải quan trọng mà danh, mới là quan trọng nhất.

 

Phim của Ôn Lương Diệu, có thể mang đến cho một nữ diễn viên vinh quang tột đỉnh.

 

Sáng sớm.

 

Hình Nhất Nặc ở trong phòng tắm xem xét một chút, xấu hỗ nhìn gương, đã qua ngày thứ tư rồi.

 

Vẫn còn hai ngày nữa.

 

Sáng nay, Hình Nhất Nặc nhận được điện thoại của Tưởng Lam, gia đình họ chuẩn bị đi đến một ngôi chùa cỗ vô cùng nỗi tiếng dâng hương, nghe nói vô cùng linh nghiệm.

 

Tưởng Lam hy vọng cô cũng đi.

 

Hình Nhất Nặc đương nhiên cũng muốn cùng Ôn Lương Diệu đi. Ôn Lương Diệu nghe xong, liền biết đây là hoạt động của người nhà họ, anh gần đây thường xuyên đến Hình gia, loại hoạt động này thích hợp để cả nhà cùng tham dự.

 

“Nhất Nặc, em cùng ba mẹ em và mọi người đi đi! Anh hoàn thành công việc trong tay trước đã.” Ôn Lương Diệu dỗ dành cô.

 

“Thật sự không đi cùng em sao?” Hình Nhất Nặc chớp mắt.
 
Chương 1128


“Ừ! Em cùng cả nhà đi chơi vui vẻ. Hai năm nay, em đều ở bên cạnh anh, rất ít có thời gian ở cạnh người nhà. Vừa hay lần này em ở cạnh họ.”

 

Hình Nhất Nặc suy nghĩ một chút, thời điểm cô cùng Ôn Lương Diệu quay phim, cơ hồ như hình với bóng, thật sự không ở bên ba mẹ.

 

“Vậy được rồi! Có lẽ phải đi 2 ngày. Hai ngày sau em liền quay về.” Hình Nhất Nặc nghĩ thầm, dù sao cô cũng còn hai ngày nữa, đến lúc đó quay về có thể ngủ cùng anh.

 

Vừa lúc có thể cùng người nhà giải sầu, phân tán lực chú ý của cô, thời gian 2 ngày rất nhanh sẽ qua.

 

“Được rồi! Vậy em lập tức đi tìm họ.”

 

“Anh đưa em về nhà.” Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

“Được.” Hình Nhất Nặc đáp ứng khoảng 10 giờ xuất phát.

 

Ôn Lương Diệu đưa Hình Nhất Nặc đến Hình gia, anh không vào mà liền rời đi.

 

Phía sau xe Ôn Lương Diệu, một chiếc xe màu xám có rèm che đã đi theo anh từ lúc ra cửa.

 

Cho đến giờ vẫn luôn đi theo.

 

Ôn Lương Diệu đem theo máy tính, nơi anh thích đến để sáng tác là một quán trà có vườn nằm ở trung tâm thành phó. Nơi này có thể thư giãn, có thể dùng bữa, cũng vô cùng yên tĩnh.

 

Lúc này, Ôn Lương Diệu mang theo máy tính đi đến đây. Mà phía sau anh, có một người đàn ông mặc đồ đen đè thấp nón gọi cho Kiều Nam.

 

“Chị Kiều, tôi theo dõi Ôn Lương Diệu đến quán trà trong vườn, anh ta đem theo máy tính, đi một mình.”

 

“Cậu chắc chắn? Chắc chắn anh ta chỉ đi một mình không?”

 

Kiều Nam xác thực hỏi lại.

 

ï “Chắc chắn một mình. Anh ta đưa Hình Nhát Nặc về nhà liền một mình đến đây.”

 

“Rất tốt, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu. Cậu trước tiên ở đó quan sát, tôi lập tức đến.”

 

Kiều Nam không nghĩ đến, ông trời lại nhanh cho cô ta cơ hội như vậy. Tối hôm qua cô ta cùng người đại diện thương lượng, vẫn cảm thấy phái người theo dõi sẽ có cơ hội hơn.

 

Không ngờ rằng, cơ hội thật sự đến rồi.

 

Kiều Nam lập tức ở nhà thay quần áo trang điểm. Bát quá cô ta cũng không trang điểm quá cầu kỳ, mà chỉ học theo cách trang điểm thường ngày của Hình Nhất Nặc, trang điểm tinh xảo, giống một học sinh thanh thuần bình thường ra cửa.

 

Kiều Nam cũng mang theo máy tính, giả vờ đến trà quán viết lời nhạc, cô ta bình thường cũng sẽ viết nhạc.

 

Kiều Nam không đến nửa tiếng đã chạy tới, lúc này chỉ mới khoảng 10 giờ sáng.

 

Kiều Nam vào trong, ánh mắt cô ta tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy Ôn Lương Diệu ở một góc tối, anh chỉ cần một ly cà phê đơn giản.

 

Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên người anh, tràn đầy ấm áp, cộng với cảnh sắc mùa thu, người đàn ông này chính là nhân vật hoàng tử trong truyện cỗ tích.

 

Không gì có thể so sánh với sự ôn nhu của anh.

 

Kiều Nam ngây ngốc nhìn vài giây, cô ta lập tức liền giả vờ nhìn thấy anh, cô ta ôm máy tính đi đến trước mặt Ôn Lương Diệu.

 

“Ôn tiên sinh, thật trùng hợp. Anh cũng ở đây.” Kiều Nam mỉm cười chào hỏi.

 

Ôn Lương Diệu nâng mắt nhìn cô ta, cũng có chút giật mình: “Kiều tiểu thư sao cũng ở đây?”

 

“Gần đây tôi nhận bộ phim mới, đạo diễn hy vọng tôi có thể sáng tác một ca khúc, tôi liền tới đây tìm linh cảm.”

 

“Vậy cô bận rộn đi!” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có ý muốn ở một mình.

 

Kiều Nam chọn một vị trí gần anh, cô ta cười: “Tôi ngồi ở đây, sẽ không làm phiền anh chứ?”

 

Cho dù có làm phiền, Ôn Lương Diệu cũng không thể đuồi cô ta đi, đây là nơi công cộng.

 

“Sẽ không.” Anh đáp một câu.

 

Kiều Nam liền ngồi vào vị trí đối diện anh, như vậy chỉ cần bọn họ ngẳắng đầu liền dễ dàng nhìn thấy đối phương.

 

Kiều Nam gọi cà phê cùng đồ ngọt, đồng thời cô ta còn đặc biệt gọi cho Ôn Lương Diệu một phần đồ ngọt.

 

Lúc nhân viên mang tới, cũng mang một phần cho Ôn Lương Diệu, Ôn Lương Diệu sửng sốt, ngắng đầu nói với Kiều Nam: “Cảm ơn.”

 

“Không cần khách khí.” Kiều Nam tự nhiên nở nụ cười: “Tôi cùng Nhát Nặc là bạn tốt mài”

 

Cô ta biết lấy thân phận của mình tiếp cận Ôn Lương Diệu là không có khả năng. Chỉ có thể đem quan hệ của Hình Nhất Nặc ra, Ôn Lương Diệu mới không cự tuyệt cô ta tới gần.
 
Chương 1129


Ôn Lương Diệu tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay thon dài vuốt cằm.

 

Cảnh này vô cùng mê người.

 

Ánh mắt Kiều Nam vài lần nhìn lén anh, trong ánh mắt khó nén ái mộ.

 

Kiều Nam giả vờ viết viết, liền hỏi anh: “Ôn tiên sinh, có thể thỉnh giáo một vấn đề không? Bởi vì lần này tôi nhận một bộ cổ trang, cho nên trong ca từ có nhiều thi từ một chút, sẽ càng gần với kịch bản.”

 

“Cô hỏi đi!” Ôn Lương Diệu gật đầu.

 

Kiều Nam lập tức đem bản viết tay của cô ta đặt lên bàn, đi đến bên cạnh Ôn Lương Diệu, trực tiếp đem một đoạn cô ta đã viết xong cho anh xem: “Anh cảm thấy lời này tôi viết có vấn đề gì không?

 

Ôn Lương Diệu chớp mắt nhìn qua một lần, chỉ vài chỗ dùng từ cho cô ta, Kiều Nam sửa xong, quả nhiên lời bài hát liền có cảm giác hơn.

 

“Ôn tiên sinh, anh quả nhiên rất lợi hại. Tôi nghe nói trong tay anh vẫn còn kịch bản chưa lên kế hoạch, không biết anh định chọn ai làm nữ chính? Hôm qua Nhất Nặc nói muốn nghỉ ngơi rồi.” Kiều Nam thăm dò.

 

Ôn Lương Diệu nghĩ rồi nói: “Tạm thời không dự tính quay.”

 

“Kịch bản của anh quá tốt, ai đóng đều sẽ nỏi tiếng. Anh định để kịch bản nằm không vậy sao? Vậy thì quá đáng tiếc rồi.”

 

Kiều Nam giả vời tiếc nuối nói.

 

Ôn Lương Diệu nhìn cô ta: “Kiều tiểu thư còn gì muốn thỉnh giáo không?”

 

Kiều Nam lập tức cười: “Không có.”

 

Nói xong, ngượng ngụng mang máy tính trở lại bàn của mình.

 

Cô ta vừa rồi cũng thử thăm dò qua, Ôn Lương Diệu quả nhiên không tính sẽ quay. Anh là thật sự muốn đem tất cả kịch bản đều cho Hình Nhất Nặc đóng sao?

 

Người đàn ông này cũng quá có chấp rồi, giới giải trí này không thiếu nhất chính là mỹ nữ. Hình Nhất Nặc rất đẹp, nhưng cô ta cũng không kém, Ôn Lương Diệu thật sự một chút cảm giác cũng không có?

 

Kiều Nam nghĩ thầm, muốn bắt được Ôn Lương Diệu chỉ có một cách, đó là khiến anh mắc nợ cô ta, hoặc là đối với cô ta sinh ra áy náy gì đó.

 

Nhưng mà, có biện pháp gì có thể khiến anh sinh ra áy náy “

 

chứ? Hoặc nợ cô ta một ân tình? Ôn Lương Diệu căn bản không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên, lại càng không thiếu nhân mạch, anh cũng không cần phụ nữ.

 

Kiều Nam cắn môi, lướt xem tin tức, liền thấy tin trên đường có người bị ám sát.

 

Trong đầu cô ta lập tức lóe lên sáng kiến. Nếu Ôn Lương Diệu gặp chuyện tai bay vạ gió được cô ta cứu, như vậy chính là nợ một ân tình rồi!

 

Kiều Nam cắn môi, cô ta nghĩ lập tức thiết kế một kế hoạch.

 

Bởi vì Hình Nhất Nặc ở bên cạnh anh, cô ta sẽ không có cơ hội.

 

Kiều Nam đứng dậy nói: “Tôi đi nghe điện thoại, anh thay tôi nhìn máy tính được không?”

 

Ôn Lương Diệu gật đầu, nơi này cũng sẽ không có trộm.

 

Kiều Nam ra ngoài hành lang, gọi người đàn ông cô ta thuê để theo dõi còn chưa rời đi, thỏa thuận giá, chuyện này liền vô cùng thuận lợi.

 

Chỉ cần người đàn ông này chấp nhận trở thành tội phạm, cùng cô ta diễn một vở kịch.

 

Sau khi Kiều Nam đi xuống, cô đợi Ôn Lương Diệu rời khỏi trà quán, trên đường gặp phải người ám sát, cô ta chỉ cần bị thương một chút là có thể chặn được, ân huệ này chắc cũng đủ khiến Ôn Lương Diệu cảm kích rồi!

 

Kiều Nam ngồi trở lại vị trí của mình, phát hiện Ôn Lương Diệu nghiêm túc đứng lên, anh căn bản không nhìn mọi người xung quanh, cho dù cô ta ngồi ở đây anh cũng sẽ không có cảm giác.

 

Ngay cả ngẳng đầu cũng không có.

 

Lẽ nào trên thế giới này, trong mắt anh chỉ có một cô gái là Hình Nhất Nặc sao?

 

Kiều Nam vẫn luôn không tin sẽ có tình yêu kiên định như vậy, nhưng bây giờ cô ta tin rồi.

 

Bên trong trà quán, Kiều Nam không ngừng nhìn thời gian, cũng làm bộ rất vội vàng, liên tục gõ bàn phím, nhưng chỉ có mình cô ta biết, cô ta căn bản là đánh chữ lung tung.

 

Tâm trí của cô ta căn bản không đặt ở đây, cô ta đang chờ thời gian Ôn Lương Diệu rời khỏi.

 

Rốt cuộc, lúc khoảng hơn 3 giờ, cô ta liếc thấy Ôn Lương Diệu nhìn thoáng qua thời gian, mà điện thoại của anh cũng vang lên tiếng tin nhắn.

 

Kiều Nam nghĩ thầm, có phải anh muốn rời đi rồi không?

 

Ôn Lương Diệu thật sự muốn rời đi, anh nhận được tin nhắn từ bạn tốt, chuẩn bị cùng nhau tụ tập một chút.
 
Chương 1130


Kiều Nam biết gần nơi này có một bãi đỗ xe ngầm, mà cô ta cũng đã sớm hỏi qua, xe của Ôn Lương Diệu đậu ở ngay bãi đỗ xe này.

 

Kiều Nam thấy bộ dạng của anh, cô ta lập tức nhìn thoáng qua đồng hồ, giống như cũng vô cùng sốt ruột đứng dậy.

 

“Ôn tiên sinh, anh phải đi rồi sao?” Kiều Nam lập tức hỏi một câu.

 

“ỦP “Tôi vừa rồi bận suýt nữa đã quên, tôi còn một cuộc hẹn khoảng 4 giờ, anh có thể cho tôi đi nhờ đến trung tâm thương mại gần đây không? Hôm nay tôi không lái xe.” Kiều Nm nói ra khiến Ôn Lương Diệu không thể cự tuyệt, cũng tuyệt đối sẽ không làm anh phiền toái.

 

Làm bạn của Hình Nhất Nặc, cô ta cảm tháy loại thỉnh cầu này Ôn Lương Diệu hẳn là không thể cự tuyệt.

 

Có thể trở thành bạn bè của Hình Nhất Nặc cũng không đơn giản như vậy, lần đầu Kiều Nam cứu Hình Nhất Nặc, cô ta chỉ biết cô ta phải lợi dụng mối quan hệ này, cô ta dùng 2 năm không cần đoàn phim hồi báo, cẩn thận quan tâm Hình Nhất Nặc.

 

Cô ta đã làm được, cũng khiến Hình Nhất Nặc tin tưởng cô ta là một người chị ngay thẳng lại lương thiện.

 

Hiện tại, là kết quả là mọi việc, đến lúc thu hoạch rồi.

 

Ôn Lương Diệu nghĩ rồi nói: “Được, xe của tôi để ở bãi đậu xe dưới hầm.”

 

“Được, cảm ơn anh.” Kiều Nam lập tức vui mừng thu dọn máy tính theo anh.

 

Kiều Nam thấy mấy người trước cửa thang máy liếc nhìn bọn họ một cái, vào thang máy đi xuống.

 

Cô ta liền biết, kế hoạch đã được thực hiện tốt, lập tức có thể diễn một cảnh cứu người.

 

Kỳ thực cô ta cũng không làm gì, chỉ cần thay Ôn Lương Diệu chắn một dao tới. Lúc này, cô ta căn bản không cần tự làm mình bị thương, còn hơn cả bị thương thân thẻ, tinh thần bị thương mới là quan trọng nhất.

 

“Ôn tiên sinh, sao lại không thấy Nhất Nặc?” Kiều Nam tìm đề tài nói chuyện.

 

“Cô ấy cùng gia đình đi chơi vài ngày.” Ôn Lương Diệu trả lời.

 

“Vậy sao anh lại không cùng đi với cô ấy? Anh biết không? Hai người là đôi ngọt ngào nhát tôi từng thấy, Nhất Nặc thật sự rất yêu anh.” Kiều Nam cố gắng nói chuyện Ôn Lương Diệu thích nghe.

 

Câu nói này thật sự Ôn Lương Diệu thích nghe.

 

“Người của đoàn phim chúng tôi trước đây, ai cũng hâm mộ hai người.”

 

“Vậy sao?” Ôn Lương Diệu đáp.

 

“Đương nhiên. Hai người một có tài hoa, một có diễn xuất, là trời sinh một cặp.”

 

Đang nói, chỉ thấy từ một chiếc xe thương vụ màu đen ở bên cạnh có mấy người đàn ông đi xuống, trong đó có một tên cầm dao hướng về phía họ: “Cướp đây, mang vật có giá trị trên người đều lấy ra.”

 

Kiều Nam hoảng sợ, nhìn thấy người mình thuê cũng ở đây, cô ta liền yên tâm nhưng vẫn làm ra bộ dạng kinh hoảng sợ hãi, dựa vào bên người Ôn Lương Diệu.

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ban ngày ban mặt, các người cũng quá to gan rồi.”

 

“Nhanh lên, bằng không tao cho tụi mày chảy chút máu.”

 

“Các người muốn làm gì? Xin các người đừng làm chúng tôi bị thương.” Kiều Nam lập tức đánh bạo hét với bọn họ.

 

“Làm cái gì? Đem ví tiền của hai người ra, túi đồng hồ, nhanh lên, máy tính cũng giao ra đây.”

 

Tay Ôn Lương Diệu nhanh chóng giữ lấy máy tính của mình, trong máy tính này hôm nay anh vừa soạn một kịch bản mới, anh còn chưa lưu lại, cho nên tuyệt đối không thể bị cướp đi.

 

Vừa lúc Kiều Nam phát hiện điểm này, cô ta cảm thấy vừa nhắc đến máy tính, thân thể Ôn Lương Diệu liền căng thẳng.

 

Ánh mắt cô ta ra hiệu cho thủ hạ, ngón tay âm thầm chỉ máy tính của Ôn Lương Diệu.

 

Đúng lúc này, ba người đàn ông kia liền động thủ với Ôn Lương Diệu, chính là cướp lấy máy tính trong tay Ôn Lương Diệu.

 

Ôn Lương Diệu một cước đá bọn họ, nắm cổ tay Kiều Nam: “Mau chạy.”

 

“Muốn chạy, không dễ như vậy.” Nói xong, ba tên kia liền đuổi theo, Ôn Lương Diệu đem máy tính giao cho Kiều Nam: “Thay tôi bảo quản, tôi chặn bọn họ.”

 

“Không được, tôi không thể bỏ anh lại.” Kiều Nam làm sao có thể đi, cô ta còn đang muốn Ôn Lương Diệu nợ cô ta một ân tình.

 

Mà đúng lúc này, người của cô ta nháy mắt lập tức vung dao chém Ôn Lương Diệu, nhìn thấy điều này, Kiều Nam lập tức đưa tay ra chặn, người đàn ông ấy đã chém vào cánh tay cô ta.

 

Kiều Nam ôm máy tính, nói với Ôn Lương Diệu: “Nhanh chạy.”

 

Lúc này, bên cạnh có xe đi qua, đám diễn viên này chạy mau chóng bỏ trốn, làm bộ hoảng sợ chui vào xe thương vụ, lập tức chạy thẳng ra ngoài.
 
Chương 1131


Chương 1131:

 

Ôn Lương Diệu vươn tay đỡ Kiều Nam, nhìn thấy máu từ tay cô ta. Mày kiếm của anh khẽ nhíu: “Cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”

 

“Ôn tiên sinh, máy tính của anh! Tôi biết cái này với anh rất quan trọng, anh yên tâm, tôi liều chết cũng sẽ bảo vệ nó.” Kiều Nam nói xong, làm bộ có chút đứng không vững.

 

Ôn Lương Diệu lập tức giúp cô ta: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

 

Đem Kiều Nam vào ghế sau xe, Ôn Lương Diệu liền mang cô ta đến bệnh viện.

 

Cánh tay Kiều Nam có vết dao lớn, bác sĩ giúp cô ta khâu vết thương, Kiều Nam nhìn thấy miệng vết thương trên tay, chỉ hi vọng cô ta lãnh một dao này sẽ đáng giá.

 

Ôn Lương Diệu ngồi bên ngoài hành lang, gọi một cuộc điện thoại, đem chuyện vừa rồi báo cho cảnh sát, với anh mà nói đám cướp vừa rồi dù không tổn hại đến anh, khẳng định còn sẽ làm loạn, hy vọng có thể để cảnh sát xử lý.

 

Ôn Lương Diệu nhìn thấy Kiều Nam ôm cánh tay đã băng bó đi ra, liền bước qua cảm ơn: “Vừa rồi cảm ơn cô giúp tôi.”

 

Một dao kia cơ bản là chém lên người Ôn Lương Diệu, là cô ta đỡ.

 

“Đó chỉ là theo bản năng thôi, thấy mấy người kia muốn làm anh bị thương, tôi cũng không nghĩ nhiều.”

 

“Về sau đừng hành động ngu ngốc như vậy, gặp loạn chuyện này, cô chỉ cần giữ cho bản thân an toàn là được rồi.” Ôn Lương Diệu khuyên cô ta.

 

Kiều Nam lắc đầu: “Anh là người yêu của Nhất Nặc, tôi không thể nhìn anh bị thương.”

 

Ôn Lương Diệu thấy có chuyện gì xảy ra, anh nói: “Cô quay về nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không cần tiếp tục hoạt động, dưỡng thương xong rồi nói tiếp.”

 

“Cảm ơn Ôn tiên sinh.” Kiều Nam nói xong, xoay người cố ý làm ra bộ dạng cô đơn.

 

“Tôi đưa cô về.” Ôn Lương Diệu phía sau vì cô ta lần này bị thương là do cứu anh, anh đương nhiên không thể để cô ta một mình trở về.

 

“Cảm ơn.” Kiều Nam vẫn là biểu hiện vui vẻ.

 

Trên đường trở về, Kiều Nam lại hỏi một chút, nghe nói Ôn Lương Diệu đang viết kịch bản mới, trong lòng cô ta liền nãy lên.

 

Hiện tại, một bộ kịch bản tốt thật sự khó tìm, nếu cô ta có thể diễn kịch bản kia của Ôn Lương Diệu, thật sự sẽ bạo hồng.

 

Kiều Nam hiện tại cũng không vội vã, cô ta biết, cô ta không thể yêu cầu quá phận, cô ta phải đem những ân tình này tích lũy, đợi đến khi cô ta mở miệng, như vậy mới càng nắm chắc.

 

Kiều Nam về đến nhà, cô ta lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ trước tiên, để bọn họ có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiều, đồng thời, cũng không vòng vo thanh toán tiền cho bọn chúng.

 

Tuy rằng vừa ra tay liền mất đi 100 vạn, nhưng Kiều Nam tin tưởng, còn có thể thu về gấp trăm lần.

 

Ôn Lương Diệu tuy rằng để cảnh sát ra mặt, nhưng mà chiếc xe này dùng biển số giả, hung thủ cũng vô cùng giảo hoạt, có thể cần một thời gian mới tiền ra được.

 

Nhưng họ có thể thông qua nhận diện khuôn mặt mà tìm được bọn chúng đang lẫn trốn, cho nên vụ án này vẫn sẽ theo sát.

 

Buồi sáng hai ngày sau.

 

Ở thành phố gần đó, trong một ngôi chùa cổ vô cùng vương thịnh hương khói. Người nhà Hình gia từ sáng sớm đã dâng hương lễ Phật. Hiện tại Tưởng Lam cũng đã có tuổi, cho nên vô cùng tin thần phật, cầu một chút liền yên tâm.

 

Loại chuyện này, phụ nữ làm tương đối tốt, cho nên, Tưởng Lam mang theo Đường Tư Vũ cùng Hình Nhất Nặc tiến vào.

 

Ẵ Cạnh ngôi chùa có một khu vườn cô, lúc này Hình Liệt Hàn mang theo con gái nhỏ cùng con trai ở bên cạnh xem cá vàng.

 

Cô nhóc kia bình thường đều ít có những hoạt động như vậy, lúc này mừng rõ khanh khách cười, một khắc cũng không để chung quanh yên tĩnh.

 

Hình Dĩ Hi hóa thành một chuyên gia nhỏ trông em, em gí đi nơi nào, cậu bé liền chạy theo đến đó, bất kì chuyện nguy hiểm nào bé cũng nghĩ đến đầu tiên.

 

Ánh mắt Hình Liệt Hàn một khắc cũng không rời khỏi con gái.

 

Nhìn bé mặc một bổ quần áo thể thao nhỏ màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa chạy xung quanh, đáng yêu mười phần.

 

“Điềm Điềm, không được đến gần, chỗ này nguy hiểm.” Hình Dĩ Hi ngăn bé, không để bé đứng quá gần xem cá.

 

Cô nhóc kia thông minh, chạy chỗ này chỗ kia, làm anh trai bé một đầu mồ hôi.

 

“Lão ba, làm sao đây!” Hình Dĩ Hi trưởng thành, liền không gọi daddy nữa, sửa thành gọi lão ba.

 

Hình Liệt Hàn bước đến, đem cô nhóc nâng lên, ôm trong tay: “Daddy ôm con đi xem.”
 
Chương 1132


Cô nhóc ở trong lòng daddy lại an phận, hai tay nhỏ nắm hàng rào đá, nhìn cá vàng vui vẻ cười.

 

Hình Dĩ Hi mang theo một bình nước, cậu bé rót một cốc nước ấm cho cô nhóc uống.

 

Cha con ba người đi tới, liền thấy một chú chó nhỏ cũng tới, cô nhóc hưng phần muốn đuổi theo, chú chó nhỏ hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại trừng mắt.

 

Trong lòng Hình Liệt Hàn căng thẳng, cơ hồ trước tiên nhanh chống ôm con gái lên, cô nhóc kia không biết sợ, kêu lên: “Chó nhỏ…”

 

Điều này đối với ba khi giữ em bé, tỉ mỉ không thua gì phụ nữ, đem con gái ôm chặt.

 

Bất quá, họ cũng quá coi thường tinh lực của cô nhóc kia, bé không ngừng lộn xộn, loạn đi, loạn chạy.

 

Giống như mắc chứng tăng động, Hình Dĩ Hi đều không có thể lực như em gái, thường đứng một bên mệt mỏi lau mồ hôi.

 

Bất quá, cô nhóc kia chơi mệt, liền nhào đòi daddy ôm, Hình Liệt Hàn ôm bé lên, cô nhóc vài giây liền ngủ trong lòng hắn, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng hồng, ngủ không biết sâu bao nhiêu.

 

Hình Liệt Hàn cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ của con gái, ôm bé đi tìm mấy người Đường Tư Vũ.

 

Tưởng Lam cùng hai người Đường Tư Vũ đi ra. Hình Chính Đình đang đứng dưới một tàng cây, nhìn mấy ông lão chơi cờ, ông ở bên cạnh xem cũng rất nghiêm túc.

 

Đường Tư Vũ đi ra liền thấy ở hành lang bên cạnh, Hình Liệt Hàn ôm cô nhóc đang ngủ say trong lòng, cô cười đi quay: “Sao lại ngủ rồi?”

 

“Mẹ, mẹ không biết em gái chạy tốt thế nào đâu, chân con đều muốn gãy rồi.” Hình Dĩ Hi mặc dù phàn nàn, nhưng mà ánh mắt nhìn em gái vẫn rất nuông chiều.

 

Đường Tư Vũ đau lòng vuốt đầu nhỏ của cậu bé: “Con trai vất VN vả rồi.

 

Đường Tư Vũ nói với Hình Liệt Hàn: “Có muốn em ôm một chút không? Có mệt không?”

 

“Cô nhóc nhỏ như vậy làm sao mệt được.” Hình Liệt Hàn một bên nói, một bên lại ôn nhu lau hồ hôi trên trán con gái.

 

Đường Tư Vũ cầm khăn tay cần thận lau cho bé.

 

Hình Nhất Nặc cùng mẹ ởi tới, cả nhà cùng ra ngoài như vậy không khí vô cùng tốt.

 

Hiện tại ở đây, chỉ thiếu mỗi Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm hiện tại ở nước ngoài bận việc của cậu, trong thời gian ngắn sẽ không quay về nước.

 

Cả nhà ở trên núi tản bộ một vòng rồi trở về, tối nay có thể về nhà.

 

Hình Nhất Nặc tuy rằng chỉ mới xa Ôn Lương Diệu 1 ngày, nhưng trong lòng cô đã rất nhanh muốn lập tức quay về bên cạnh anh.

 

Hon nữa, lần này cô cũng cầu nhân duyên, vô cùng thuận lợi.

 

Ngay cả Tưởng Lam cũng vui vẻ thay cô, cuộc hôn nhân này của con gái thật tốt.

 

Trong tay Hình Nhất Nặc còn cầu một chuỗi vòng tay cho nam, đây là quà cô tặng anh.

 

Trong xe thương vụ xa hoa, cô nhóc trong lòng Hình Liệt Hàn đã muốn tỉnh lại, liền nháo không muốn ngồi ghế trẻ em, Hình Liệt Hàn ôn như dỗ bé, vươn tay ôm bé vào lòng.

 

Hắn để xe đi chậm một chút, phải tuyệt đối cam đoan an toàn cho người nhà.

 

Trở về thành phố A đã khoảng 8 giờ tối. Hình Nhất Nặc liền ngồi xe về nhà Ôn Lương Diệu.

 

Tưởng Lam hiện tại cũng mặc kệ cô, con gái lớn rồi, bà cũng không quản nữa.

 

Hình Nhất Nặc đến dưới lầu căn hộ của Ôn Lương Diệu, nhìn thấy nhà anh sáng đèn, cô liền vui mừng trong lòng, trên đường đi, cô cũng không báo với anh cô đang về. Cho nên, cô có thể cho anh một kinh hỉ nhỏ.

 

Thang máy Hình Nhất Nặc thẳng đến cửa nhà Ôn Lương Diệu, cô vươn tay bắm chuông.

 

Cửa rất nhanh mở ra, Hình Nhất Nặc cong mắt cười, nhìn người đàn ông có chút kinh ngạc mừng rõ: “Em về rồi.”

 

Ôn Lương Diệu thật sự cảm thấy kinh hỉ, anh vươn tay kéo cô Vào.

 

: “Sao em không báo trước với anh một tiêng?”

 

“Em chỉ muốn cho anh một kinh hï thôi!” Hình Nhất Nặc nói xong, vươn tay ôm anh: “Nhớ em không?”

 

“Em thì sao?” Ôn Lương Diệu ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.

 

“Em cầu nhân duyên của chúng ta, quẻ thượng thượng. Em còn cầu cho anh một chiếc vòng tay, tuy rằng không phải quý báo, nhưng mà anh phải nhận nha!”
 
Chương 1133


“Được, nhận chứ.” Ôn Lương Diệu cười đáp.

 

Hình Nhát Nặc lấy ra vòng tay đeo vào cổ tay anh, vô cùng hợp với anh.

 

Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn: “Về sau, anh sẽ mang nó mỗi ngày.”

 

Hình Nhất Nặc cười ôm lấy cổ anh, dán vào trong ngực anh: “Còn một kinh hỉ, anh đoán đi!”

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu toát ra chờ mong: “Còn kinh hỉ gì?”

 

“Em đó! Em chính là kinh hỉ thứ hai.” Hình Nhất Nặc sợ anh không hiểu, lập tức xấu hồ nói: “Kỳ sinh lý của em qua rồi.”

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu nháy mắt trầm xuống.

 

` “Sao em không báo trước với anh một tiêng?”

 

“Em chỉ muốn cho anh một kinh hỉ thôi!” Hình Nhất Nặc nói xong, vươn tay ôm anh: “Nhớ em không?”

 

“Em thì sao?” Ôn Lương Diệu ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.

 

“Em cầu nhân duyên của chúng ta, quẻ thượng thượng. Em còn cầu cho anh một chiếc vòng tay, tuy rằng không phải quý báo, nhưng mà anh phải nhận nha!”

 

“Được, nhận chứ.” Ôn Lương Diệu cười đáp.

 

Hình Nhát Nặc lấy ra vòng tay đeo vào cổ tay anh, vô cùng hợp với anh.

 

Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn: “Về sau, anh sẽ mang nó mỗi ngày.”

 

Hình Nhất Nặc cười ôm lấy cỗ anh, dán vào trong ngực anh: “Còn một kinh hỉ, anh đoán đi!”

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu toát ra chờ mong: “Còn kinh hỉ gì?”

 

“Em đó! Em chính là kinh hỉ thứ hai.” Hình Nhất Nặc sợ anh không hiểu, lập tức xấu hỗ nói: “Kỳ sinh lý của em qua rồi.”

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu nháy mắt trầm xuống.

 

“Máy ngày?” Ôn Lương Diệu trầm thấp hỏi.

 

“Sáu ngày.” Hình Nhát Nặc thành thật thú nhận.

 

“Không được, em như vậy rất dễ bị thương.” Trong mắt Ôn Lương Diệu chính là lo lắng cùng đau lòng đối với cô.

 

Hình Nhất Nặc lộ ra gương mặt không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng cắn môi: “Anh đây là cự tuyệt em sao?”

 

Ôn Lương Diệu thở dài một tiếng, anh so với cô nhịn còn lâu hơn, anh tin tưởng, dù mắt trí nhớ, nhưng trong lúc cô còn nhỏ, anh cũng đã chịu đựng.

 

“Anh chỉ vì suy nghĩ cho sức khỏe của em.” Ôn Lương Diệu nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tắm đi, nghỉ ngơi một lát.”

 

Hình Nhất Nặc cũng cảm nhận được anh là thật sự bảo vệ cô, quả thật hiện tại cô cũng vô cùng khẩn trương, chuyện tốt vừa đi, cô cảm thấy có chút không thoải mái, càng thêm sợ hãi.

 

“Ù!” Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn gật đầu, đi về hướng sofa.

 

Ôn Lương Diệu đối với chuyện hôm nay Kiều Nam suýt nữa gặp tai nạn anh không định nói cho cô biết, vết thương của Kiều Nam không tính là nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian liền khỏi.

 

Nhưng mà Ôn Lương Diệu không nói, không có nghĩa là Kiều Nam sẽ không nói.

 

Hình Nhất Nặc tắm xong, mặc áo ngủ thoải mái ngồi trên sofa lên mạng, mà đúng lúc này, trong phần mềm tin nhắn của cô, Kiều Nam vừa gửi một tin nhắn.

 

“Nhất Nặc đang làm gì vậy? Em trở về chưa?”

 

Hình Nhất Nặc ngắn ra, sao Kiều Nam biết cô rời khỏi thành phó?

 

“Về rồi, sao chị lại biết em ra ngoài chơi?” Hình Nhất Nặc tò mò hỏi.

 

“Trưa hôm qua chị đi đến trà quán viết bài hát, vừa hay gặp Ôn tiên sinh, mới biết em cùng người nhà đi chơi. Đi chơi vui không?”

 

Hình Nhất Nặc lúc này mới hiểu, cô trả lời: “Vui lắm.”

 

“Vậy là tốt rồi, Ôn tiên sinh có nói cho em biết không? Bọn chị suýt nữa gặp nạn rồi.”

 

“Cái gì? Hai người gặp nạn?” Hình Nhất Nặc nhanh chóng gửi tin nhắn qua: “Sao lại như thế?”
 
Chương 1134


“Bọn chị đi ra bãi xe gặp cướp, những người đó thiếu chút nữa đã cướp máy tính của Ôn tiên sinh đi rồi. Chị không cẩn thận bị dao chém lên cánh tay, cũng may Ôn tiên sinh không sao.”

 

“Chị bị thương rồi? Có nghiêm trọng không?” Hình Nhất Nặc nhịn không được lo lắng cho cô ta.

 

Kiều Nam gửi một cái mặt cười qua: “Không nghiêm trọng, đã băng bó rồi.”

 

Đúng lúc này Hình Nhất Nặc thấy Ôn Lương Diệu từ phòng tắm đi ra, cô quay đầu liền hỏi: “Anh ngày hôm qua cùng Kiều Nam gặp chuyện nguy hiểm sao? Sao anh không nói cho em biết?”

 

Ôn Lương Diệu hơi giật mình, Kiều Nam nói cho cô biết rồi?

 

“Gặp máy tên cướp đòi tiền, Kiều Nam thay anh đỡ một dao, bị thương ở tay.” Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

“Kiều Nam vì cứu anh mới bị thương sao? Là ai làm hai người bị thương?” Hình Nhất Nặc lắp bắp kinh hãi, trong lòng cảm kích Kiều Nam.

 

Ôn Lương Diệu đi đến bên cạnh cô ngồi xuống: “Những kẻ này đang đào tẫu, có lẽ là bởi vì bọn chúng muốn vơ vét một ít tiền thôi.”

 

“Em ngày mai đi thăm Kiều Nam. Chị ấy vừa nãy trong tin nhắn nói không nghiêm trọng.”

 

“Sẽ để lại sẹo!” Ôn Lương Diệu nhíu mày trả lời.

 

“Ngày mai em đi cảm ơn chị ấy. Nếu không có chị ấy, người bị thương sẽ là anh.” Hình Nhất Nặc vươn tay kéo anh, trong lòng đầy lo lắng.

 

“Được, ngày mai em đi thăm cô ấy đi!” Ôn Lương Diệu biết quan hệ của cô cùng Kiều Nam không tồi.

 

Sáng sớm.

 

í Hình Nhất Nặc liền quyết định đi thăm Kiều Nam. Ôn Lương Diệu không đi cùng, mà để cho hai trợ lý của cô cùng đi.

 

Hình Nhất Nặc đến chỗ ở của Kiều Nam. Kiều Nam cũng sáng sớm nhận được điện thoại của Hình Nhất Nặc, cô sẽ đến thăm cô ta. Kiều Nam đã chuẩn bị tốt hoa quả đồ ăn vặt đợi cô.

 

Hình Nhất Nặc mang theo quà cũng cầm theo thuốc trị sẹo tốt đến.

 

Nhìn thấy băng gạc băng bó trên cổ tay Kiều Nam, cô không khỏi thay cô ta lo lắng: “Về sau nếu có sẹo, mặc lễ phục có thể sẽ bị ảnh hưởng.”

 

“Không sao, dù sao chị cũng không có chuyện gì quan trọng để đi.” Kiều Nam làm ra một bộ không thèm để ý.

 

Đây là tính cách hai năm qua cô ta diễn với Hình Nhất Nặc, giếng như một người không cầu lợi ích.

 

Hình Nhất Nặc lập tức phản bác nói: “Ai nói vậy, vạn nhất sau này chị nhận giải, chị khẳng định phải mặc lễ phụ mài”

 

“Chị có thể cầm giải thưởng gì chứ? Chị hiện tại cứ như vậy đi!

 

Em lại không đóng phim, nếu em đóng phim, chị còn có thể trong phim của em diễn một vai phụ, hiện tại em không đóng nữa, chị còn tài nguyên gì chứ.” Kiều Nam ở trước mặt cô đáng thương, cô ta nghĩ, Hình Nhất Nặc sẽ có hảo tâm không? đem kịch bản của Ôn Lương Diệu cho cô ta?

 

Bất quá, Hình Nhất Nặc quả thật không nghĩ đến chuyện này, cô an ủi nói: “Chị yên tâm đi! Tuy em không đóng phim, nhưng nếu có tài nguyên tốt, em sẽ thay chị lưu ý.”

 

Đáy lòng Kiều Nam không khỏi tự giễu một câu, Hình Nhất Nặc khẳng định tiếc nuốt, không muốn đem kịch bản của Ôn Lương Diệu cho người khác.

 

“Được, cảm ơn em Nhất Nặc, em thật tốt.”

 

“Là em nên cảm ơn chị, chị đã cứu Lương Diệu. Nếu không phải chị, anh ấy khẳng định sẽ bị thương.”

 

“Không sao mà! Anh ấy là bạn trai của em, em lại là bạn chị, thời điểm khẩn cấp như thế chị nhất định phải làm vậy.” Kiều Nam nói xong, hỏi cô: “Em thật sự không tính đóng phim sao?”

 

“Ừ! Em định kết hôn trước rồi nói.” Hình Nhất Nặc mím môi cười: “Em không thể để anh ấy đợi em nữa, anh ấy đã đợi em rất lâu rồi.”

 

“Thật hâm mộ em.” Kiều Nam vẻ mặt chúc phúc nói.

 

Hình Nhất Nặc cũng cảm thấy hạnh phúc. Hai người hàn huyên chốc lát, Hình Nhất Nặc nhận được điện thoại của người nhà, muốn cô buổi trưa về nhà ăn cơm. Hình Nhất Nặc mới rời đi.

 

Kiều Nam sau khi tiễn Hình Nhất Nặc về. Cô ta thở ra một hơi, hiện tại chuyện cô ta bị thương, làm Ôn Lương Diệu cùng Hình Nhất Nặc đều thiếu cô ta một ân tình.

 

Bất quá cô ta cảm thấy, mặc kệ cô ta bán thảm thế nào. Hình Nhất Nặc đều sẽ không đem kịch bản của Ôn Lương Diệu cho cô ta.

 

Cho nên cô ta vẫn phải tiếp tục nghĩ biện pháp, đó là lần đánh cược cuối cùng của cô ta.

 

Vậy phải cùng Ôn Lương Diệu phát sinh tình một đêm gì đó, đến lúc đó, cô ta chỉ cần bắt lấy chuyện này, liền có thể luôn được diễn kịch bản của Ôn Lương Diệu.
 
Chương 1135


Cô ta sẽ bạo hồng, đến lúc đó, cô ta muốn cái gì cũng có thể, cũng sẽ có được tình yêu của mình.

 

Hiện tại dã tâm duy nhát của cô ta, cũng không phải muốn Ôn Lương Diệu, cô ta biết, cho dù thế giới này hủy diệt, người Ôn Lương Diệu yêu duy chỉ có mình Hình Nhất Nặc.

 

Cô ta chỉ muốn cơ hồi, chỉ muốn kịch bản của Ôn Lương Diệu mà thôi.

 

Hiện tại chỉ cần tìm được cơ hội thân cận cùng Ôn Lương Diệu, cô nhất định sẽ tìm được cơ hội này.

 

Lúc Hình Nhất Nặc quay về nhà, mới phát hiện mọi người trong Ôn gia đều đến rồi, trong nhà cực kỳ náo nhiệt.

 

Ôn Lương Diệu đang chơi đá cầu cùng mấy đứa nhỏ, Hình Dĩ Hi, Ôn Dĩ Mặc, Hình Vũ Điềm, ba cô nhóc cách tuổi nhau chơi cũng vô cùng vui vẻ.

 

Ôn Lương Diệu đưa cầu cho Hình Dĩ Hi, liền đi đến bên cạnh Hình Nhất Nặc.

 

Lúc này, Ôn Dĩ Mặc vô cùng vui vẻ gọi: “Chú, thím.”

 

Khuôn mặt Hình Nhất Nặc phiếm hồng, Ôn Dĩ Mặc thế mà lại gọi cô là thím rồi.

 

“Ôi chao! Ngoan quá.” Hình Nhất Nặc đưa tay xoa đầu cậu bé.

 

Ôn Lương Diệu trầm giọng cười: “Anh dạy nó đấy.”

 

“Vẫn chưa phải mài!” Hình Nhất Nặc cười.

 

“Chẳng bao lâu nữa đâu.” Ôn Lương Diệu nói một cách tự tin.”

 

“Cô…” Đôi tay nhỏ bé của Hình Vũ Điềm đưa tới, giọng nói non nót rất dễ thương.

 

Hình Nhất Nặc vươn tay ôm cháu gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, lại không nhịn được mà hôn một cái: “Điềm Điềm, đến đây, cô nói với con này! Người này gọi là dượng.”

 

Hình Vũ Điềm lập tức chớp chớp đôi mắt to tròn, gọi một câu không sõi lắm, khiến Ôn Lương Diệu nhướng mày cười cười, Hình Nhất Nặc cũng cười khúc khích, tiếp tục dạy cháu gái nhỏ gọi tên anh.

 

Trong vườn ngập tiếng cười nói vui vẻ, trên ban công lầu hai Đường Tư Vũ và Tô Hi cũng đang trò chuyện, Tô Hi sắp sinh, khí sắc rất tốt, khuôn mặt cũng thanh tú hồng hào.

 

Ngày trước hai người còn bàn tán mấy chuyện của con gái, giờ gặp nhau chỉ nói về con cái, trong mắt tràn đầy niềm tự hào vui sướng khi được làm mẹ.

 

“Chị tớ nói nếu có thời gian thì hẹn gặp nhau một chút, chị ấy lâu lắm không gặp cậu rồi.”

 

“Chị Thắm dạo này chắc bận lăm nhỉ!”

 

“Giờ chị ấy đang đi nghỉ dưỡng với anh rễ, cả nhà cùng qua ấy rồi.”Tô Hi ghen tị: “Tớ bây giờ chẳng đi được đến đâu, nói đến tớ cũng muốn đi đây!”

 

Tô Hi nói xong, thở dài nói: “Vốn dĩ anh rễ cũng là người bận rộn, nhưng bây giờ, anh ấy cũng coi như rảnh rang hơn chút À¡m rồi.

 

Đường Tư Vũ mỉm cười: “Đúng thế! Thăng chức một phó tổng thống, chắc cũng gánh bớt trách nhiệm giúp anh ấy rồi.”

 

Tô Hi có chút đau khổ nói: “Tớ nghe chị tớ nói là do anh rễ cưới chị, gia cảnh của ba mẹ tớ không đủ lớn, mới có người nhân cơ hội đề nghị bầu một phó tổng thống, áp lực lên anh rễ tớ, anh ấy đành đồng ý.”

 

“Tớ đã đọc các bản tin trong một năm trở lại đây. Vị phó tổng thống này có thể coi là một người rất có năng lực. Còn trẻ như vậy mà đã lên được tới cương vị ấy, cũng không tệ lắm.”

 

“Mới hai mươi tám tuổi, hơi trẻ.” Tô Hi gật đầu, gạt suy nghĩ về chủ đề này đi, nhìn đứa bé nhỏ nhắn trắng nõn dịu dàng trong bộ váy công chúa trên bãi cỏ, cô ghen tị nói: “Tớ thật muốn mau sinh đứa bé này ra, tớ rất nóng lòng muốn mua cho con bé một chiếc váy công chúa xinh đẹp.”

 

Đường Tư Vũ không khỏi bật cười: ” Đúng thế! Điều khiến tớ hạnh phúc nhất bây giờ là đi mua quần áo cho Điềm Điềm.

 

Nhìn máy bộ đồ nhỏ nhắn hồng hồng xinh xinh, trái tim tớ như muốn tan chảy luôn.”

 

“Thật vui, tớ cũng sắp có một cô con gái rồi.” Tô Hi ngay lập tức rất vui mừng.

 

“Có điều, con bé cũng quá biết cách hành người cơ, cực kỳ bám Liệt Hàn, suốt ngày bám dính lấy anh áy, thân thiết lắm.”

 

“Có thật không? Con gái bám bó, vậy thì tốt quá, sau này ông xã tớ cũng được hưởng cái đã ngộ này rồi.” Tô Hi nói xong liền phá lên cười.

 

Trong bữa ăn, hai gia đình bắt đầu bàn về chuyện hôn lễ của Hình Nhất Nặc. Do Hình Nhất Nặc đã quyết định nghỉ ngơi trong hai năm, vì vậy họ cũng có thể tận dụng cơ hội để kết hôn.

 

“Nếu không vội, hai tháng sau tổ chức hôn lễ! Như vậy, bây giờ chúng tôi có thể lo chuyện hôn lễ mà không cần quá gấp gáp.”

 

Tưởng Lam đề xuất.

 

Mọi người đều đồng ý với đề xuất này, để hôn lễ của họ được diễn ra thoải mái hơn.

 

Cả Hình Nhất Lặc và Ôn Lương Diệu đều không có ý kiến gì, cuộc sống của họ hiện tại cũng không khác gì cuộc sống vợ chồng.

 

“Mẹ đưa lấy hộ khẩu cho con đi ạ, chúng con sẽ chọn một ngày đẹp để đi đăng ký kết hôn.” Hình Nhất Nặc nói với mẹ cô.
 
Chương 1136


Tưởng Lam mỉm cười gật đầu: “Được, lát nữa con về, mẹ sẽ lấy cho con.”

 

Ỳ Ôn Lương Dịu dịu dàng nhìn cô, bà Ôn ở bên cạnh nói: “Lương Diệu, lát nữa cũng về nhà lấy nhé.”

 

“Vâng ạ.” Ôn Lương Diệu gật đầu.

 

Sau bữa tối, hai gia đình lại quây quần bên nhau, Ôn Lương Diệu và Hình Nhát Nặc trông con cho họ.

 

Ngoại trừ Hình Vũ Điềm đang bi bô học nói, cứ quáy đòi bê còn có hai cậu bé còn lại đã có thể chơi cùng nhau.

 

Bọn họ ở lại Hình gia ăn tối xong mới rời đi, Ôn Lương Diệu cùng Hình Nhất Nặc về nhà.

 

Hình Nhất Nặc đang xem ngày lành trên điện thoại, chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với anh.

 

“Thứ sáu này là ngày lành, chúng ta chọn ngày này đi!” Hình Nhất Nặc nói với người đàn ông lái xe.

 

Ôn Lương Diệu gật đầu không bình luận gì: “Ừ.”

 

“Tự nhiên em muốn uống trà sữa và ăn một ít khoai lang nướng.” Hình Nhất Nặc đột nhiên nói.

 

“Có phải là quán ở cổng trường không?” Ôn Lương Diệu biết cô thích ăn đồ ở quán đó nhát.

 

“Ù! Vậy thì tới quán đó!” Hình Nhất Nặc nheo mắt cười.

 

Xe của Ôn Lương Diệu ngay lập tức rẽ vào một quán khoai lang nướng cạnh trường trung học của cô.

 

Xe dừng bên cạnh đó, Hình Nhất Nặc ngó mặt ra nhìn, thấy quán ấy thực sự rất đông người đến mức phải xép hàng.

 

Cô nhìn hàng người đang ép hàng đợi, không khỏi nhíu mày: “Phải xếp hàng! Hay là không mua nữa.”

 

Ôn Lương Diệu biết cô rất muốn ăn, anh nói với cô: “Em ở trong xe nghe nhạc, xem phim một lát, anh sẽ đi xếp hàng.”

 

Hình Nhất Nặc lập tức cảm động nhìn anh, Ôn Lương Diệu mở cửa đi vào xếp hàng.

 

Qua cửa kính xe, Hình Nhất Nặc nhìn người đàn ông đang đứng trong đám đông, cao ráo lịch sự, không giống như có thể xuất hiện trong một cửa hàng nhỏ như vậy.

 

Nhưng giờ anh sẵn sàng kiên nhẫn xếp hàng trong đám đông này vì cô.

 

Hình Nhất Nặc không muốn chơi bắt kỳ trò chơi gì, cô chỉ muốn nhìn anh như thế này, trái tim cô tràn đầy cảm xúc.

 

Mắt gần mười lăm phút sau Ôn Lương Diệu mới quay lại, còn qua bên cạnh mua trà sữa mà cô thích.

 

Về đến nhà, Hình Nhất Nặc bắt đầu ăn, còn Ôn Lương Diệu thì ngồi bên cạnh cô, vẫn đang làm việc.

 

Thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, Hình Nhất Nặc lại đưa cho anh để anh cắn một miếng.

 

“Sau này anh muốn đứa đầu của chúng ta là gái hay trai!” Hình Nhát Nặc đã nghĩ về tương lai.

 

“Anh hy vọng đó là một bé gái.”Ôn Lương Diệu đáp.

 

“Tại sao?”

 

“Con gái là dễ thương, bám người và chu đáo.”

 

Nhất Nặc nghĩ cũng thấy đúng, nhưng cô lại nghĩ ra ý khác, chống cằm, nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Vậy thì khi nào chúng ta bắt đầu sinh con?”

 

Ôn Lương Diệu nhìn sang, Hình Nhất Nặc lập tức nhướng mày: “Bảy ngày rồi, đừng đợi nữa, được không?”

 

Ôn Lương Diệu muốn phụt cười: “Không được, đợi hai ngày nữa.”

 

“Còn đợi nữa hả?” Hình Nhất Nặc chán nản!

 

“Ừ! Chờ hai ngày nữa em mới xong, sức khoẻ em vẫn chưa hồi phục.” Ôn Lương Diệu sốt sắng thuyết phục, cũng là vì lo cho sức khoẻ của cô.

 

Hình Nhất Nặc phồng má, sau đó uống một ngụm trà sữa, nhìn anh một cách ngây ngốc.

 

Ôn Lương Diệu đang viết kịch bản, nhìn khuôn mặt ngây thơ đối diện và dáng vẻ Hình Nhất Nặc ngậm ống hút, tình tiết trong đầu anh rối bời.

 

: Anh không còn tâm tư gì để viết, ánh mắt anh đều đổ dồn vào GÓ: Nếu được, đêm nay anh thực sự không muốn nhịn.

 

Ngày quay quảng cáo của Hình Nhất Nặc đã được ấn định và quá trình quay sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa.

 

Là một quảng cáo nước hoa, lộ trình của quảng cáo là hướng đến sự cao cắp và sang trọng.

 

Vì vậy, Hình Nhất Nặc còn trẻ như vậy mà có thể nhận được quảng cáo này, đã là rất xuất sắc rồi.
 
Chương 1137


Hai ngày sau, Ôn Lương Diệu đi cùng cô đến trường quay quảng cáo.

 

Với bối cảnh nền vô cùng sang trọng, lần này Hình Nhất Nặc phải mặc một chiếc váy dài màu vàng kim, tôn lên khí chất sang trọng và hút mắt, hơn nữa thiết kế hở lưng của cô rất quyến rũ và gợi cảm.

 

Hình Nhất Nặc không có ý kiến gì, là một diễn viên, cô đã sẵn sàng cho việc này.

 

Chỉ là Ôn Lương Diệu có chút không thoải mái, nhưng thấy Hình Nhất Nặc rất thích bộ váy dạ hội này, mái tóc dài che ngang lưng, Ôn Lương Diệu cũng đành chịu.

 

Hình Nhất Nặc vào vai một thiên thần, bị thu hút bởi hương thơm của thế giới, dang đôi cánh trắng như thiên thần đáp xuống, vì vậy lần này Hình Nhất Nặc sẽ phải treo trên dây cáp.

 

Có điều, chuyện này không khó với cô.

 

Khi Hình Nhất Nặc khoác lên mình một đôi cánh lông vũ thật nhẹ và trông như thật cùng chiếc váy dạ hội lụa vàng gợi cảm và quyền rũ, khung cảnh thực sự rất đẹp, thần thái.

 

Cách trang điểm lần này cũng rất chỉnh chu với phong cách Âu Mỹ, khác hẳn phong cách thuần khiết trong sáng thường thấy, hết sức quyên rũ.

 

Ôn Lương Diệu đứng một bên quan sát, ánh mắt đã lâu không rời khỏi cô.

 

Hình Nhất Nặc đang trao đổi với đạo diễn là một đạo diễn nước ngoài rất nỗi tiếng, Hình Nhất Nặc giao tiếp với ông ấy rất tự tin, thể hiện khả năng ứng phó tuyệt vời của mình.

 

Ôn Lương Diệu ở một bên, chỉ thấy có một cảm giác tự hào, Hình Nhất Nặc có thể bình tĩnh xử lý những chuyện thế này, cũng có một phần công lao của anh.

 

Hình Nhất Nặc cuối cùng đã thành công hoàn thành tất cả các cảnh quay trước, sau đó chờ chỉnh sửa và xem hiệu ứng quảng cáo cuối cùng.

 

Mở cửa studio, Hình Nhất Nặc quay trở lại phòng làm việc của mình, hôm nay là sinh nhật của một chuyên gia trang điểm làm việc cho cô.

 

Hình Nhất Nặc đã đặc biệt đặt mua chiếc bánh lớn và chuẩn bị một món quà sinh nhật để tặng cô ấy.

 

Cả hai bên Hình Nhất Nặc đều có một đội ngũ vô cùng xuất sắc bên cạnh, là sếp, Hình Nhất Nặc rất quan tâm đến cấp dưới của mình, đồng thời cũng khiến cấp dưới của cô không một lòng một dạ, hết lòng làm việc cho cô.

 

Sau khi tham gia bữa tiệc sinh nhật của nhân viên này, về tới nhà, trời đã tối rồi.

 

Hình Nhất Nặc tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng do tính chất công việc, nên cô có muốn thực sự nghỉ ngơi, cũng không thê nhanh như vậy được.

 

Có điều ngày mai là ngày hai người đi đăng ký kết hôn rồi.

 

Buổi tối, Kiều Nam gửi một tin nhắn tới, Hình Nhất Nặc nói về vết thương của cô ta.

 

Kiều Nam đã gửi một bức ảnh sau khi vết khâu được tháo ra, vết dao rất sâu, Hình Nhất Nặc trông thấy bức ảnh còn cảm thấy đau lây.

 

“Chị Nam, chị phải nghỉ ngơi đủ đấy.”

 

“Nhất Nặc, mai em tới chơi với chị được không? Mấy nay chị hơi chán, muốn tìm một người bạn để trò chuyện.”

 

“Ngày mai sao? Được ạ, chiều em sẽ tớ thăm chị.” Hình Nhất Nặc đồng ý.

 

“Chiều mai, em sẽ đi thăm chị Nam, vết thương của chị ấy cắt chỉ rồi, trông có vẻ nghiêm trọng.” Hình Nhất Nặc nói với Ôn Lương Diệu.

 

“Được! Em cứ đi thăm cô ấy đi! Tối mai anh có hẹn đi ăn với đạo diễn, mai sẽ nhờ mấy người chị Dương đến đón em.”

 

“Vâng!” Hình Nhật Nặc gật đâu, cô không thích tham gia vào các cuộc xã giao của anh.

 

Ôn Lương Diệu biết cô không thích tham gia những chuyện này, cho nên anh không mời cô đi cùng.

 

Hình Nhất Nặc nhìn chiếc áo sơ mi trắng hôm nay anh mặc, chiếc áo sơ mi trắng có chút mỏng, làm lộ ra thân trên cơ bắp săn chắc của anh, cô lập tức cắn chặt đôi môi đỏ mọng cười mơ hồ.

 

“Anh nói rồi, hai ngày nữa! Bây giờ, đã hai ngày trôi qua rồi.”

 

Hình Nhất Nặc chống cằm, nhìn anh với vẻ mặt tinh nghịch.

 

Ôn Lương Diệu cười thầm, lộ ra một hàng răng đều tăm tắp, dưới ánh đèn, nụ cười của anh sáng chói mắt.

 

“Anh đang cười gì chứ!” Hình Nhất Nặc nhìn anh với vẻ xấu hỗ.

 

Ôn Lương Diệu nghiêm túc nghĩ tới đây, ánh mắt thâm thúy lộ một tia mê hoặc: “Đăng ký kết hôn xong, ngày mai là đêm đầu tiên của chúng ta.”

 

Hình Nhất Nặc không khỏi đỏ mặt tim đập rộn trước ánh mắt của anh, cô nuốt nước bọt: “Được rồi! Ngày mai, không được kéo dài thêm nữa đấy.”

 

Ôn Lương Diệu khế thở dài, anh ta bị sao vậy? Rõ ràng anh có thể có cô bất cứ lúc nào, nhưng cô gái này đã bắt đầu trở nên thiêng liêng trong trái tim anh.

 

Anh không muốn một đêm tuyệt vời như vậy phải kãng phí vào một ngày bình thường Vì vậy, ngày mai, ngày mai anh có thể chiếm hữu cô, để cho sự nhẫn nại bao năm qua của anh sẽ là một kết thúc viên mãn.
 
Chương 1138


Ôn Lương Diệu vươn tay ôm lấy cô, cúi xuống hôn lên tóc cô, ngày mai hai người sẽ là một nửa của nhau.

 

Sáng sớm, Hình Nhất Nặc đã không còn buồn ngủ, cô mở mắt ra nhìn giờ, mới 7:30!

 

Hình Nhất Nặc ngay lập tức rời khỏi giường, cô chỉ mặc một bộ đồ nội y cứ thế chạy qua phòng Ôn Lương Diệu, cô lập tức nghịch ngợm vén chăn chui vào Ôn Lương Diệu tỉnh dậy ngay lập tức, anh vòng tay qua, ôm chặt cô vào lòng.

 

“Không ngủ được sao?”

 

Hình Nhất Nặc thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi vòng tay anh: “Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn, em háo hức đến mức không ngủ được.”

 

Ôn Lương Diệu vuốt khuôn mặt nhỏ của cô: “Được, vậy chúng ta tới Cục dân chính sớm thôi.”

 

“Vâng, dậy thôi!” Nói xong, Hình Nhất Nặc lật chăn của ra.

 

Ôn Lương Diệu lập tức muốn lấy lại chăn để che lại, nhưng đôi mắt to của Hình Nhất Nặc vẫn nhìn thấy, cô lập tức che mặt xấu hỗ.

 

“Sao lại như vậy.” Nói xong, cô ấy xuống giường đi ra ngoài.

 

Ôn Lương Diệu vừa bắt lực vừa buồn cười.

 

Thay xong đồ ra ngoài, Hình Nhất Nặc và anh mặc áo đôi, kiểu này khi chụp ảnh sẽ rất đẹp.

 

Hai trợ lý của Hình Nhất Nặc cũng đến, Hình Nhất Nặc đeo khẩu trang, để lộ một đôi mắt trong veo, cho dù chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, đã thấy vô cùng xinh đẹp. Cục dân chính buổi sáng cũng rất đông, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu vô cùng giản dị.

 

Chỉ là trong lúc chụp ảnh, Hình Nhất Nặc đã tháo khẩu trang ra, khiến cô gái trẻ chụp ảnh vô cùng ngạc nhiên, cô vui mừng đến mức không thể lấy ngay một tờ giấy và xin chữ ký của Hình Nhất Nặc.

 

Cô đã chụp cho hai người một bức ảnh rất đẹp. Quả nhiên, vẫn không thể nhin được mà vội cầm lấy tờ giấy, nói vớ Hình Nhất Nặc: “Hình tiểu thư, cô có thể cho tôi xin chữ ký không? Tôi rất thích cô.”

 

“Chắc chắn rồi! ” Hình Nhất Nặc cười.

 

Trong lúc điền thông tin, nhân viên trong Cục dân chính truyền tai nhau, mọi người vừa làm việc, vừa không ngừng tới nhìn cô, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu rất hợp tác với tất cả, đứng bên cạnh đợi.

 

“Sao lại như vậy.” Nói xong, cô ấy xuống giường đi ra ngoài.

 

Ôn Lương Diệu vừa bắt lực vừa buồn cười.

 

Thay xong đồ ra ngoài, Hình Nhất Nặc và anh mặc áo đôi, kiểu này khi chụp ảnh sẽ rất đẹp.

 

Hai trợ lý của Hình Nhất Nặc cũng đến, Hình Nhất Nặc đeo khẩu trang, để lộ một đôi mắt trong veo, cho dù chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, đã thấy vô cùng xinh đẹp. Cục dân chính buổi sáng cũng rất đông, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu vô cùng giản dị.

 

Chỉ là trong lúc chụp ảnh, Hình Nhất Nặc đã tháo khẩu trang ra, khiến cô gái trẻ chụp ảnh vô cùng ngạc nhiên, cô vui mừng đến mức không thể lấy ngay một tờ giấy và xin chữ ký của Hình Nhất Nặc.

 

Cô đã chụp cho hai người một bức ảnh rất đẹp. Quả nhiên, vẫn không thể nhin được mà vội cầm lấy tờ giấy, nói vớ Hình Nhất Nặc: “Hình tiểu thư, cô có thể cho tôi xin chữ ký không? Tôi rất thích cô.”

 

“Chắc chắn rồi! ” Hình Nhất Nặc cười.

 

Trong lúc điền thông tin, nhân viên trong Cục dân chính truyền tai nhau, mọi người vừa làm việc, vừa không ngừng tới nhìn cô, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu rất hợp tác với tất cả, đứng bên cạnh đợi.

 

Một nhân viên rất phấn khởi khi đã rất vinh dự khi được giao cặp số đỏ cho họ.

 

“Xin chúc mừng, Ôn tiên sinh Hình tiểu thư, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, thiên trường địa cửu.”

 

“Cảm on.” Hình Nhất Nặc đón lấy cuốn số đỏ lên, cầm lên và cười với người đàn ông bên cạnh: “Được rồi.”

 

“Vậy thì đi thôi!” Ôn Lương Diệu dẫn cô đi ra ngoài, vài nữ nhân viên đặc biệt tới tiễn cô.

 

Hình Nhất Nặc giò đã là một nữ thần.

 

Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu dùng xong bữa trưa, Hình Nhát Nặc liền tới chỗ Kiều Nam.

 

Xe của bảo mẫu đưa cô đến dưới nhà Kiều Nam, Hình Nhất Nặc xách trái cây lên lầu. Ôn Lương Diệu để lại hai trợ lý, anh hẹn một đạo diễn quen để bàn chuyện.

 

Kiều Nam mở cửa và nhìn thấy Hình Nhất Nặc đến, cô ta ngay lập tức rất vui mừng.

 

“Nhất Nặc, cuối cùng em cũng đến.” Kiều Nam nắm lấy tay cô.

 

Hình Nhất Nặc nhìn vết thương đang được băng bó trên cánh tay, lo lắng hỏi: “Bác sĩ nói bao giờ mới khỏi ạ?”

 
 
Chương 1139


“Bác sĩ nói sẽ mắt khoảng nửa năm! Sau nửa năm có thể dùng thuốc trị sẹo.” Kiều Nam nói xong và giả vờ như không sao: “Không sao đâu, chị chẳng lo gì cả.”

 

“ÀI Ôn tiên sinh không đi cùng em sao? “

 

“Anh ấy đi bàn việc với đạo diễn Lưu rồi.” Hình Nhất Nặc thản nhiên đáp.

 

Niềm vui lóe lên trong mắt Kiều Nam, lẽ nào kịch bản của Ôn Lương Diệu là dành cho đạo diễn Lưu sao?

 

Nói vậy, ngay cả khi Hình Nhất Nặc không phải là nữ chính, kịch bản của anh vẫn sẽ bắt đầu bám máy? Kiều Nam cảm thấy lo lắng, cô ta phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội này.

 

“Vậy thì khi nào em và Ôn tiên sinh kết hôn? Đã tìm được ngày tốt chưa? Chị đáng ngóng được uống rượu cưới của hai người đây.

 

“Hôm nay chúng em đã đi đăng ký, hai tháng sau là ngày kết hôn.” Hình Nhất Nặc không giấu giếm gì cô.

 

“Thật sao? Hai người đã đăng ký kết hôn rồi? Vậy hai người đã là vợ chồng rồi.”

 

Hình Nhất Nặc khi nghe thấy hai chữ vợ chồng, khóe miệng cô cong lên nở ra một nụ cười ngọt ngào: “Vâng! Đúng vậy, đã kết hôn rồi.”

 

“Hạnh phúc quá đấy, chị sắp ghen tị đến nơi rồi đây.” Trong giọng nói của Kiều Nam, tới một nửa thực sự đã cho thấy nội tâm của cô ta.

 

Cô ta thực sự ghen tị với Hình Nhất Nặc.

 

Hình Nhất Nặc an ủi cô: “Chị đâu cân ghen tị với em, chị giỏi như thế, sẽ sớm gặp được nửa kia của mình.”

 

“Chị thực sự không có kế hoạch này. Chị không giống như em, có một người chồng thanh mai trúc mã. Chúng ta làm trong lĩnh vực này, làm sao có tình yêu đích thực chứ!” Kiều Nam vừa nói vừa thở dài.

 

Hình Nhất Nặc nghĩ đến điều gì đó, lập tức lấy từ trong túi xách ra một loại thuốc đưa cho cô: “Cái này là em đặc biệt tìm về cho chị. Nghe nói nó có tác dụng thần kỳ. Sau khi vết thương lành, chị có thể bôi thuốc để làm mờ vết sẹo.”

 

“Cảm ơn em Nhất Nặc.” Kiều Nam mím môi cười.

 

Lúc này, điện thoại của Hình Nhất Nặc vang lên tiếng báo tin nhắn, cô cầm lên và nhìn lướt qua, đó là vài tin nhắn quảng cáo, cô đặt điện thoại di động sang một bên, đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh.”

 

“Được rồi! Em đi đi!” Kiều Nam gật đầu.

 

Khi Hình Nhất Nặc đứng dậy rời khỏi, ánh mắt Kiều Nam lướt qua môt kế hoạch, nếu hôm nay Ôn Lương Diệu tới gặp đạo diễn Lưu, cô ta không còn thời gian do dự, phải tranh giành ngay lập tức.

 

Nhưng phải làm sao? Ánh mắt của Kiều Nam ngay lập tức chuyển sang điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, quay lại nhìn về phía phòng vệ sinh, đôi tay đang run rầy của Kiều Nam nhanh chóng cầm điện thoại di động của Hình Nhất Nặc lên.

 

Điện thoại có mật khẩu, cô ta biết rất rõ về Hình Nhất Nặc, cô ta đã thử nhập ngày sinh của Hình Nhất Nặc nhưng không được, ngay lập tức cô nghĩ đến Ôn Lương Diệu và thử lại.

 

Quả nhiên mở được.

 

Kiều Nam tìm thấy tin nhắn của Ôn Lương Diệu, rất nhanh, cô ta lập tức soạn một tin nhắn.

 

“Chồng ơi, ba giò chiều, khách sạn Peninsula, em muốn gặp anh.”

 

Sau khi gửi tin nhắn đi, Kiều Nam chỉ cảm thấy vô cùng khó thở.

 

“Sao vậy?” Bên kia trả lời ngay.

 

Kiều Nam cảm thấy tay run lên, vội vàng trả lời: “Nhớ anh rồi, nhớ tới nhé!”

 

Trả lời xong.

 

Khi Hình Nhất Nặc bước ra từ phòng vệ sinh, Kiều Nam đặt điện thoại di động của cô ở chế độ im lặng và nhanh chóng đặt nó lên bàn.

 

“Nhất Nặc chị muốn nhờ em giúp một việc, chị đã viết một vài bài hát, em có thể xem giúp chị được không.”

 

Hình Nhất Nặc gật đầu: “Được ạI”

 

“Ở máy tính trong phòng, em nhất định phải xem giúp chị, chị thấy viết rất tệ luôn.” Kiều Nam nài nỉ, kéo Hình Nhất Nặc vào phòng cô.

 

Cô bật máy tính, tìm lời bài hát mà mình đã viết, nói với Hình Nhất Nặc: “Em xem giúp chị, chị đi pha cho em một tách trà.”

 

“Để em làm cho, tay chị bị đau mà.”

 

“Không sao, đây là nhà của chị, lý nào lại để em pha trà chứ?”

 

Kiều Nam cười, ấn cô ngồi xuống, rồi đi ra ngoài.

 

Vừa đi ra, cô ta liền đi tới cạnh điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, bật lên, quả nhiên là điện thoại của Ôn Lương Diệu gọi đến.

 

Kiều Nam nghiền răng, xóa nhật ký cuộc gọi này, xóa tin nhắn, chỉ cần cô cầm điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, Ôn Lương Diệu nhất định sẽ đến khách sạn vào lúc ba giờ.
 
Chương 1140


Vì Hình Nhất Nặc không trả lời cuộc gọi của anh nên anh sẽ rất lo lắng.

 

Kiều Nam đã pha xong một tách trà, Hình Nhất Nặc đã kiểm tra lại bài nhạc, thấy cô ta đã viết rất tốt.

 

Nhưng Kiều Nam vẫn quấy rầy cô, nói chỗ này không tốt chỗ kia không hay, hy vọng Hình Nhất Nặc xem lại giúp cô ta, đương nhiên Hình Nhất Nặc sẽ nghĩ giúp cô ta.

 

Thời gian thắm thoát đã tới hai giờ rưỡi, Kiều Nam không khỏi lo lắng nói: “Nhất Nặc, chị chợt nhớ ra là có cuộc hẹn lúc 3 giờ, bây giờ chị phải đi ngay.”

 

“Thật sao? Vậy em không làm phiền chị nữa, chị đi đi!” Hình Nhất Nặc nói với cô ta: “Đối với nghệ sĩ, có một cuộc hẹn, là chuyện rất quan trọng.”

 

“Chị xin lỗi, vậy chị không giữ em lại nữa”. Kiều Nam nói xong đưa túi cho Hình Nhất Nặc: “Xe bảo an của em có gần đây không?”

 

“Vâng! Có, chị không cần lo đâu, chị đi đâu, cần em đưa đi luôn không?”

 

“Không cần đâu, chị cũng lái xe đi ra ngoài, một lát nữa em đi đâu? “

 

“Vâng! Có thể đến trung tâm thương mại gần đó để mua chút đồ, mua một vài bó hoa!” Hình Nhất Nặc nghĩ đến chuyện Đêm nay, cô muốn làm cho nó đặc biệt hơn.

 

“Được, vậy em đi đi! Tạm biệt.” Kiều Nam nói xong, vẫy tay với cô.

 

Hình Nhất Nặc đi bộ đến xe bảo mẫu của cô ấy.

 

Kiều Nam lập tức lấy điện thoại di động của Hình Nhất Nặc ra và gửi số phòng cô vừa đặt vào điện thoại di động của Ôn Lương Diệu.

 

Sau đó, cô ta lập tức lên xe chạy thẳng đến khách sạn Peninsula, cô ta không muốn đợi giây phút nào nữa..

 

Mặc dù cô ta còn muốn đợi thêm nữa, nhưng Ôn Lương Diệu đã gặp một đạo diễn, điều đó có nghĩa là kịch bản trong tay anh sắp khởi quay, cô phải giành lấy vai diễn này càng sớm càng tốt.

 

Hiện tại cô ta hơi phi lý trí, cô ta chỉ muốn vai diễn này.

 

Những hậu quả khác, cô ta cũng không nghĩ tới nữa, ngay cả khi cô ta đắc tội Ôn Lương Diệu, làm tổn thương Hình Nhất Nặc, cũng không thể so sánh với việc trở nên nổi tiếng của mình.

 

Sau khi Ôn Lương Diệu nhận được tin nhắn của Hình Nhất Nặc, anh đã gọi cho Hình Nhất Nặc nhưng không thấy trả lời, anh có chút lo lắng, vừa hay, anh có bữa trà chiều gần khách sạn. Nhìn số phòng được gửi đến, anh không khỏi suy nghĩ, lẽ nào cô quyết định lần đầu tiên là ở khách sạn.

 

Ôn Lương Diệu vì không gọi được cho Hình Nhất Nặc, vẫn vô cùng lo lắng.

 

Anh nói với đạo diễn Lưu một câu liền vội vã rời nhà hàng, anh vội tới chỗ đậu xe, lái xe về phía khách sạn.

 

Kiều Nam lúc này cũng đang trên đường tới khách sạn. Trong khi đợi đèn đỏ, chuông điện thoại của cô ta vang lên, cầm lên xem, lập tức bắt máy.”Alo, Lý Siêu, có chuyện gì?”

 

“Chị Nam, gần đây tôi có hơi kẹt tiền, chị có thể cho tôi vay một ít được không?” Điệu bộ của người đàn ông đầu dây bên kia có chút lưu manh.

 

Kiều Nhát lập tức tức giận: “Lần trước không phải tôi đã đưa cho các cậu cậu 100 vạn rồi sao? Sao vẫn chưa đủ tiêu?”

 

*400 vạn ấy, máy người chúng tôi chia ra, sao đủ tiêu được. Vả lại muốn nhờ tới mấy người ấy, bọn chúng lấy phần lớn, tôi chỉ được phần nhỏ, tôi còn lấy đâu ra tiền mà tiêu nữa.”

 

“Cậu thôi đi, tôi không thừa thời gian cho cậu.”

 

“Chị Nam, như vậy không hay đâu! Chị đừng có quên, tôi cùng chị diễn vở kịch ấy, tôi nghe ngóng được rồi, người đàn ông kia tên là Ôn Lương Diệu đúng không.”

 

Kiều Nam tái mặt, không ngờ tên Lý Siêu này lại dùng việc này để uy hiếp cô.

 

“Được, cậu muốn bao nhiêu?”

 

“Không nhiều, 50 vạn thôi!”

 

“Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

 

“Chắc chắn chị sẽ có.”

 

“Cậu đang ở đâu?”

 

“Tôi đang đi ngay phía sau xe chị.” Giọng Lý Siêu truyền đến.

 

Kiều Nam lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, đúng là xe của Lý Siêu, cô ta tức giận trừng mắt nhìn.

 

Bây giò cô ta chỉ muốn gấp rút tống khứ Lý Siêu này đi, không để hắn phá hỏng chuyện hôm nay của cô, cô ta khó khăn lắm mới lên được kế hoạch này, tuyệt đối không thể để có bất cứ một sai sót nào.

 

Lúc này còn cách khách sạn khoảng 1 km, Kiều Nam lái xe vào khách sạn ngay lập tức, Lý Siêu dừng lại phía sau, đi về phía xe của cô ta.

 

Trong túi của Kiều Nam có một tắm thẻ có đúng tròn 50 vạn nhân dân tệ. Đầy vẻ không bằng lòng đưa cho Lý Siêu: “Tôi cảnh cáo cậu, đây là lần cuối cùng. Từ giờ, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
 
Chương 1141


Lý Siêu cầm lấy chiếc thẻ: “Mật khẩu là gì?”

 

“Lát nữa tôi sẽ gửi qua tin nhắn.”

 

“Chị Nam tốt nhất đừng giờ trò với tôi! Tôi sẽ luôn nhớ về chị.”

 

Kiều Nam chỉ cảm thấy ghê tởm, nhìn đi chỗ khác.

 

Trong một chiếc ô tô màu đen bên cạnh, cửa sổ đóng chặt, Ôn Lương Diệu ngồi ở ghế lái, nhìn chằm chằm cặp đôi đang nói chuyện trước mặt.

 

Người phụ nữ là Kiều Nam, khiến anh hơi ngạc nhiên, người đàn ông đó, Ôn Lương Diệu nhìn lại máy lần, cảm thấy như thể anh đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó.

 

Ôn Lương Diệu vốn là người có trí nhớ siêu phàm, ánh mắt hơi trầm xuống, người đàn ông này lần trước không phải là một người trong băng cướp ở hầm để xe sao?

 

Hơn nữa, chính người đàn ông này đã rút dao làm rạch vào cánh tay của Kiều Nam.

 

Lúc này, Kiều Nam làm sao lại gặp hắn ta chứ? Hơn nữa cô ta vừa đưa thẻ cho người đàn ông này?

 

Ôn Lương Diệu suy tư một hồi, lúc này sau khi Kiều Nam đưa thẻ, liền vội vàng đi vào sảnh khách sạn.

 

Ôn Lương Diệu nhắc điện thoại lên và chụp ảnh người đàn ông cùng biển số xe của hắn ta.

 

Trong lòng anh cũng đã hiểu ra một số chuyện, nhưng điều khiến anh khó hiểu là bộ mặt thật của Kiều Nam, trước mặt Nhất Nặc cô ta giống như một người chị em tri kỷ, còn phía sau thì thật sự dùng mưu kế như vậy.

 

` l Mục đích thực sự của cô ta là gì? Ôn Lương Diệu nhắm mắt, lúc này anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.

 

Anh cần đi tìm Hình Nhất Nặc gáp…

 

Sự xuất hiện của Kiều Nam trong khách sạn này cũng khiến Ôn Lương Diệu ngạc nhiên, cô ta đang làm gì ở đây vậy?

 

Kiều Nam sau khi lấy thẻ phòng ở quây lễ tân, cô ta lo lắng đến phòng mình đã đặt trước, quẹt thẻ xong, cô ta lập tức cầm túi đi vào phòng tắm, cẩn thận trang điểm trước gương, đồng thời thay bộ đồ ngủ màu đỏ tía gợi cảm, mái tóc dài được búi lên, cô trước gương trông rất quyền rũ.

 

Ngay cả bản thân cô cũng có tự tin tuyệt đối, vóc dáng cân đối mảnh mai, chỗ cần lớn tuyệt đối không nhỏ.

 

Kiều Nam hít sâu một hơi, cô không biết khi nào Ôn Lương Diệu mới tới.

 

Cô ta lấy điện thoại của Hình Nhất Nặc ra, tiếp tục gửi một tin nhắn khác: “Anh Lương Diệu, anh tới chưa?”

 

Ôn Lương Diệu vừa bước khỏi thang máy, nhận được tin nhắn từ Hình Nhất Nặc, anh không thể không vội vàng đi về phía số phòng trong tin nhắn.

 

Tới trước cửa phòng, Ôn Lương Diệu bắm chuông cửa.

 

Kiều Nam nghe thấy tiếng chuông cửa liền nghẹn lại, anh ấy tới rồi sao? Có phải là Ôn Lương Diệu không?

 

ì Kiều Nam vội vàng bước tới cửa, dùng mắt mèo nhìn ra ngoài, nếu không phải Ôn Lương Diệu thì là ai chứ?

 

Anh ấy thật sự đã tới, Kiều Nam phần khích cắn môi, cô hít sâu một hơi rồi đưa tay ra mở cửa.

 

Có điều, bản thân cô ta lại trốn sau cánh của.

 

Ôn Lương Diệu không chút hoài nghi, anh bước vào.

 

Vừa bước vào phòng, cánh cửa sau lưng bị đẩy mạnh đóng chặt.

 

Ôn Lương Diệu quay đầu lại, nhìn thấy trong bộ đồ ngủ gợi cảm đang đứng phía sau anh, nhìn anh với đôi mắt háo hức và quyến rũ.

 

“Ôn tiên sinh, anh đến rồi.”

 

Ôn Lương Diệu ngay lập tức sững sờ, vội vàng hỏi: “Tại sao lại là cô? Nhất Nặc đâu?”

 

Kiều Nam lập tức trấn an anh, nói: “Đừng lo lắng, tôi vừa mượn điện thoại di động của Nhất Nặc để gửi tin nhắn, hiện tại cô ấy đang ngồi trong xe bảo an để về nhà.”

 

Ôn Lương Diệu liếc mắt một cái, lập tức nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô ta, sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ toàn thân lập tức lạnh lẽo.

 

“Kiều Nam, cô đang làm gì vậy?”

 

Kiều Nam cắn đôi môi đỏ mọng: “Ôn tiên sinh, tôi muốn đóng phim của anh, vì vậy… tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn.”

 

Sự chán ghét của Ôn Lương Diệu nổi lên rõ ràng, anh lạnh lùng nói: “Kiều tiểu thư, cô hãy mặc đồ cẩn thận vào. Tôi không có hứng thú với cô.”

 

Kiều Nam mạnh dạn bước tới định ôm anh, Ôn Lương Diệu né sang một bên, Kiều Nam hãng trượt, cô ta bắt đầu lo lắng: “Ôn tiên sinh, tôi chỉ muốn đóng một bộ phim truyền hình của anh, tôi sẵn sàng hiến thân, anh muốn làm gì tôi cũng được.”

 

Ôn Lương Diệu chỉ cảm thấy chán ghét đến cực điểm, trong lòng đột nhiên khó chịu, sao lại không phát hiện một người phụ nữ nhiều chiêu trò như vậy mai phục bên cạnh Nhất Nặc chứ?
 
Chương 1142


Ôn Lương Diệu đi tới cửa, kéo cánh cửa muốn rời đi.

 

Lúc này, Kiều Nam đột nhiên đưa tay chặn cửa lại: “Ôn tiên sinh, anh đừng đi. Tôi nghĩ tôi không kém gì Hình Nhất Nặc. Tôi sẽ không làm phiền anh. Tôi chỉ muốn đóng phim của anh thôi.

 

Xin hãy để tôi làm anh vui vẻ!”

 

Ôn Lương Diệu sắc bén nói: “Cô có tư cách gì mà so với Nhất Nặc? Nhất Nặc coi cô là bạn, còn cô lại lợi dụng cô ấy.”

 

Kiều Nam mặt đỏ bừng: “Nhất Nặc may mắn hon tôi. Cô ta chỉ vì diễn kịch bản của anh mới nỗi tiếng. Về khả năng diễn xuất, tôi cũng chẳng kém gì. Cô ta có thể nỏi tiếng là nhờ công lao của anh. Anh mới là người giỏi nhất.”

 

Nghe những lời này, Ôn Lương Diệu càng tức giận hơn, điều mà anh không thích nghe chính là sự phủ nhận và đánh giá của người khác về Hình Nhất Nặc.

 

“Cô im đi.”

 

Kiều Nam cúi đầu nhìn bản thân mình, cô cầu xin: “Ôn Lương Diệu, tôi thua kém chỗ nào chứ? Tôi rất tự ái và rất sạch sẽ.

 

Đừng lo tôi không sạch sẽ. Tôi chỉ từng có một bạn trai thôi.

 

Làm ơn, hãy chấp nhận tôi.”

 

Nói xong, Kiều Nam nắm chặt cánh tay bị thương: “Tôi vì anh mà bị thương, anh không nên nhẫn tâm với tôi như vậy, đúng không?”

 

Nhắc tới chuyện này, Ôn Lương Diệu chỉ cảm thấy tức giận, anh nắm chặt tay: “Kiều Nam, đừng giả vờ nữa. Vụ cướp ngày hôm đó rõ ràng là cô cấu kết với người khác để giở trò, đừng tưởng tôi không biết.” Ôn Lương Diệu bóc thẳng sự thật Sắc mặt Kiều Nam đột nhiên tái nhọt: “Anh nói cái gì? Không phải, tôi không có.”

 

“Ban nãy ở trước cửa khách sạn, tôi nhìn thấy cô và một người đàn ông. Cô đưa cho người đàn ông đó một tắm thẻ, lần trước chính người đàn ông làm cô bị thương. Cô còn dám chối sao?”

 

Ôn Lương Diệu nghiền răng nghiền lợi nhìn cô lạnh lùng.

 

Kiều Nam lùi lại một bước, cô ta có tính thế nào cũng không tính tới chuyện Ôn Lương Diệu có thể trùng hợp bắt gặp giao dịch của cô ta và Lý Siêu, cô ta xụp người xuống.

 

“Anh cũng biết đấy, tôi không có ý, tôi chỉ muốn đóng phim của anh.”

 

Ôn Lương Diệu không muốn dây dưa với cô ta nữa, anh lạnh lùng khịt mũi: “Đừng lãng phí thời gian của cô, kịch bản của tôi sẽ không giao cho bắt kỳ ai ngoại trừ Nhất Nặc.”

 

Nói xong, anh đưa tay ra đòi: “Đưa tôi điện thoại di động của Nhất Nặc.”

 

“Tôi…” Kiều Nam nắm chặt tay, không định đưa.

 

Ôn Lương Diệu bước tới gần chiếc túi của cô ta ở trên sô pha, lấy từ bên trong điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, càm trên tay rồi đi về phía cửa, đẩy Kiều Nam đang chặn cửa sang một bên, chuẩn bị mở cửa và rời đi.

 

Kiều Nam thở hỗn hễn, nghĩ tới chuyện anh muốn rời đi, lại nghĩ sau khi anh rời khỏi, cô ta cũng xong đời.

 

Khi Ôn Lương Diệu mở cửa, Kiều Nam gần như không còn thời gian để suy nghĩ, cô phát điên lên và nhặt một vật trang trí bằng thép bên cạnh cửa, nó là một vật dài, cô ta nhặt nó lên và đập mạnh vào sau đầu Ôn Lương Diệu. Đánh qua.

 

Ôn Lương Diệu đang mở của, thì đột nhiên đau nhức ở sau đầu, cả người như ngã nhào ra khỏi cửa.

 

Phía sau lưng, Kiều Nam sợ đến nỗi thanh thép trong tay rơi xuống sàn, cô ta lập tức hoảng sợ, không biết mình đã làm gì, cô ta lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, giật lấy chiếc túi và chạy ra khỏi khách sạn.

 

Trên hành lang, Ôn Lương Diệu nửa quỳ trên mặt đất, đầu đau như muốn vỡ tung, đồng thời lại cảm thấy trong cơn đau đớn ấy, hiện lên những cảnh tượng rõ ràng, trong đầu anh chỉ toàn là tiếng cười, giọng nói ngọt ngào, gương mặt tươi tắn thuở con gái của Hình Nhất Nặc.

 

Ôn Lương Diệu cố nhịn cơn đau, anh bám chặt lấy tường, niềm vui trong mắt khiến ngay cả cơn đau cũng bị đè nén.

 

Lúc này, một người khách gần đó đi ra, nhìn thấy anh, liền bước tới quan tâm hỏi: “Thưa anh, anh không sao chứ?”

 

“Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện được không?” Ôn Lương Diệu cố gắng chịu đựng đau đớn hỏi.

 

“Được!” Người đàn ông lập tức dìu anh đi về hướng thang máy.

 

Hình Nhất Nặc đã mua bó hoa, trên đường về nhà, nghĩ đến việc hỏi xem khi nào Ôn Lương Diệu sẽ về.

 

Cô đưa tay lấy điện thoại, phát hiện điện thoại không có trong túi xách, cô nghĩ lúc Kiều Nam đi ra ngoài, hình như điện thoại của cô đang đề trên bàn.

 

Lẽ nào điện thoại của cô rơi ở nhà Kiều Nam rồi sao?

 

Hình Nhất Nặc mượn điện thoại của trợ lý, gọi cho Ôn Lương Diệu…

 

“Alo!” Giọng nói khàn khàn của Ôn Lương Diệu phát ra từ đầu dây bên kia.

 

“Anh sao vậy? Tại sao giọng anh lại bị khàn?” Hình Nhất Nặc lập tức lo lắng.
 
Chương 1143


“Anh đang ở bệnh viện!”

 

“Sao? Anh bị sao vậy? Đừng làm em sợ, anh bị sao vậy? Bệnh viện nào?” Trái tim của Hình Nhất Nặc thắt lại.

 

Bệnh viện nơi Ôn Lương Diệu nằm không xa khu phố của Hình Nhất Nặc, cô lập tức bảo tài xé lái xe đưa cô tới.

 

Hình Nhất Nặc đẩy cửa phòng vào, nhìn thấy Ôn Lương Diệu với một vòng băng quấn quanh đầu, cô sợ hãi.

 

Hai mắt lập tức đỏ lên: “Anh sao vậy? Ai đánh anh?”

 

Trong mắt Ôn Lương Diệu thấp thoáng ý cười, anh không ngờ rằng trong cái hoạ có cái may, cú đánh của Kiều Nam, khiến anh khôi phục hoàn toàn ký ức về năm năm trước mà anh đã quên.

 

Ứ máu ở sau não của anh đã được lưu thông, thần kinh ký ức của anh đã trở lại bình thường, bây giờ anh đã là anh có đầy đủ toàn bộ ký ức.

 

“Anh còn cười nữa! Nói cho em biết, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Sau khi nói xong, Hình Nhất Nặc nhìn thấy điện thoại của mình trên tủ bên cạnh.

 

Cô kinh ngạc hỏi: “Tại sao điện thoại di động của em lại ở chỗ anh? Em rõ ràng là để rơi ở nhà Kiều Nam.”

 

Ôn Lương Diệu sau khi nhận được cuộc gọi của Hình Nhất Nặc, anh đã quyết định rằng anh sẽ không nói với cô về chuyện này.

 

Anh thà để Kiều Nam sau này tránh xa Hình Nhất Nặc ra một chút, còn hơn để cô biết rằng một người bạn mà cô thật lòng đối đãi, lại là một kẻ ác độc đâm sau lưng cô, lợi dụng cô, muốn loại bỏ cô.

 

Thế giới của Hình Nhất Nặc đã có anh, sau này, anh sẽ không bao giờ để loại người này có cơ hội lợi dụng và làm tổn thương cô.

 

Ôn Lương Diệu liếc mắt nói: “Kiều Nam đưa cho anh, Nhất Nặc, nói cho em một tin vui. Anh đã khôi phục ký ức của năm năm trước rồi.”

 

“Sao anh lại bị thương?” Đây là điều mà Hình Nhất Nặc quan tâm nhát.

 

Ôn Lương Diệu đưa tay nắm lấy tay cô: “Không sao, anh sơ ý ngã thôi.”

 

“Anh thực sự phải phục hồi trí nhớ của mình rồi sao?” Hình Nhất Nặc vẫn rất ngạc nhiên vui mừng. Kỷ niệm chung của họ trong năm năm ấy. Cô thực sự hy vọng anh sẽ nhớ ra.

 

“Đúng vậy, anh nhớ rồi!” Ôn Lương Diệu đã nhớ ra anh yêu cô như thế nào, anh kiềm chế cảm xúc ra sao để âm thầm bảo vệ cô.

 

Bảy năm nay, cô vẫn vậy, trong trẻo rạng rỡ, khiến người ta không nỡ làm hại tới cô, cho dù thế giới bên ngoài làm tổn thương cô, anh cũng muốn chịu đựng thay.

 

Anh thà để Kiều Nam sau này tránh xa Hình Nhất Nặc ra một chút, còn hơn để cô biết rằng một người bạn mà cô thật lòng đối đãi, lại là một kẻ ác độc đâm sau lưng cô, lợi dụng cô, muốn loại bỏ cô.

 

Thế giới của Hình Nhất Nặc đã có anh, sau này, anh sẽ không bao giờ để loại người này có cơ hội lợi dụng và làm tổn thương cô.

 

Ôn Lương Diệu liếc mắt nói: “Kiều Nam đưa cho anh, Nhất Nặc, nói cho em một tin vui. Anh đã khôi phục ký ức của năm năm trước rồi.”

 

“Sao anh lại bị thương?” Đây là điều mà Hình Nhất Nặc quan tâm nhát.

 

Ôn Lương Diệu đưa tay nắm lấy tay cô: “Không sao, anh sơ ý ngã thôi.”

 

“Anh thực sự phải phục hồi trí nhớ của mình rồi sao?” Hình Nhất Nặc vẫn rất ngạc nhiên vui mừng. Kỷ niệm chung của họ trong năm năm ấy. Cô thực sự hy vọng anh sẽ nhớ ra.

 

“Đúng vậy, anh nhớ rồi!” Ôn Lương Diệu đã nhớ ra anh yêu cô như thế nào, anh kiềm chế cảm xúc ra sao để âm thầm bảo vệ cô.

 

Bảy năm nay, cô vẫn vậy, trong trẻo rạng rỡ, khiến người ta không nỡ làm hại tới cô, cho dù thế giới bên ngoài làm tổn thương cô, anh cũng muốn chịu đựng thay.

 

` Hình Nhất Nặc đưa tay ra, ôm chặt lây anh: “Sao anh lại ngã được?”

 

“Anh chỉ không cẩn thận mà ngã thôi.” Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng xoa lưng cô, an ủi: “Anh không sao, đừng lo lắng.”

 

Không lâu sau khi Kiều Nam trở về nhà, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Kiều Nam nhìn qua mắt mèo, thấy hai người đàn ông mặc vest đứng ở cửa, cô ta không khỏi tò mò mở một nửa cánh cửa: “Các người tìm ai?”

 

Đúng lúc này, người đàn ông cao lớn đẩy cửa vào, Kiều Nam lập tức sợ hãi lùi lại mấy bước: “Anh là ai2”

 

“Chúng tôi là vệ sĩ của Ôn gia, thiếu gia hai lệnh cho chúng tôi tới cảnh cáo cô vài câu. Thứ nhất, sau này giới giải trí không có chỗ cho cô, không được nhân đóng phim nữa. Thứ hai, cô không bao giờ được xuất hiện trước mặt Hình tiểu thư, nếu không, hậu quả tự chịu.”

 

Kiều Nam hít một hơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Anh nói cái gì? Sao có thể thế được?”

 

“Kiều tiểu thư, tốt hơn hết cô nên nhớ rõ, nếu cô phạm phải bất cứ điều gì trong này, chúng tôi sẽ theo dõi cô đấy.” Nói xong, người mặc vest lạnh lùng quay người rời đi.

 

Lời cảnh cáo lạnh lùng và tàn nhẫn khiến Kiều Nam ngã quy xuống sô pha.
 
Chương 1144


Trong căn phòng yên tĩnh, Kiều Nam ôm cánh tay, ngồi trong căn phòng tĩnh mịch, đáy mắt của cô ta chứa đầy sự sợ hãi, Ôn Lương Diệu vậy mà hạ lệnh phong sát cô ta.

 

Lúc này, cô ta cũng coi là thức tỉnh rồi, những dục vọng dã tâm kia, trong hoàn cảnh bây giò của cô ta tất cả đều tan biến rồi.

 

Lại muốn có được thứ tuyệt đối không thuộc về cô ta, cô ta chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, đây là chuyện nhục nhã nhất từ bé đến lớn mà cô ta từng làm.

 

Cô ta còn hoang tưởng dùng bản thân mình đi câu dẫn Ôn Lương Diệu, cô ta không nhịn được nghĩ mà đau khổ, cho dù cô ta lột trần đứng trước mặt của Ôn Lương Diệu, người đàn ông này cũng sẽ không nhìn cô ta thêm một cái nào.

 

Kiều Nam gọi điện thoại cho người quản lí Lưu Diễm, Lưu Diễm sau khi nghe xong những việc mà cô ta làm, trực tiếp cúp điện thoại của cô ta.

 

Điều này khiến trái tim của Kiều Nam, lần nữa bị đâm một cái thật mạnh, cô ta biết người quản lí sẽ không tiếp tục nâng đỡ cô ta nữa, coi cô ta như kẻ bỏ đi, cô ta bây giờ e là không thể nhận được một bộ phim rồi.

 

Thế lực nhà Ôn gia, bao trùm cả tài nguyên của giới giải trí này, chỉ cần Ôn gia hạ lệnh một tiếng, cô ta làm sao còn có thể nhận được phim đây?

 

Ôn Lương Diệu đã ghét cô ta đến cực điểm rồi, cô ta phạm lỗi như vậy thì làm sao có mặt mũi đi gặp Hình Nhất Nặc chứ?

 

Nhưng mà, tóm lại trong lòng còn có chút không cam tâm, cô ta biết nếu cô ta muốn có được cơ hội đóng phim lần nữa, chỉ có đi nhận sai với Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu, cho dù hai người có hận, có ghét như thế nào, cô ta bắt buộc phải đi xin lỗi.

 

Trong bệnh viện, Ôn Lương Diệu tối đó đã xuất viện rồi, may mà mặc dù bị Kiều Nam vung tắn công, nhưng không có để lại vết thương, chỉ là sau đầu sưng lên một cục.

 

Hình Nhất Nặc sờ vị trí bị thương của anh, sắp đau lòng chết rồi, cô quả thật không nghĩ ra, anh đi đường kiểu gì, khiến bản thân ngã thành như này.

 

“Lần sau đi đường, nhất định phải cẩn thận.” Hình Nhất Nặc dặn dò nói.

 

“Không sao, trong hoạ có phúc, đem kí ức của anh tìm lại rồi.”

 

Ôn Lương Diệu lần này vô cùng hận cách làm ác độc của Kiều Nam, cho dù làm bị thương anh, anh còn có thể nhịn. Nhưng cô ta cứ như vậy đâm ở đằng sau, làm cho nội tâm của Hình Nhất Nặc tạo thành ảnh hưởng cực kì xấu, anh không thể nhịn được.

 

Vì vậy, anh chỉ mong người phụ nữ kia tự giác đừng xuất hiện trước mặt Hình Nhất Nặc. Mặc dù hình phạt như vậy đối với cô mà nói là nhẹ rồi, nhưng đối với Kiều Nam như vậy, mang theo dã tâm của người phụ nữ.

 

Khiến cô ta mắt đi công việc kiếm sống, cũng đủ khiến cô ta nhận được giáo huấn rồi.

 

Ồ “Nhất Nặc, về sau đừng gặp Kiều Nam nữa.” Ôn Lương Diệu dặn dò với người con gái trong lòng mình.

 

“Vi sao vậy?” Hình Nhất Nặc chớp mắt.

 

“Tóm lại, Kiều Nam là một người vô cùng có cơ mưu, anh không hy vọng em và cô ta kết bạn.” Ôn Lương Diệu không muốn nói cụ thể ra chuyện này.

 

“Chị Ấy sao vậy?” Hình Nhất Nặc lại kinh ngạc lên.

 

“Anh nghe nói, cô ta là người hai mặt, tóm lại, Nhất Nặc đồng ý với anh đừng gặp lại cô ta nữa.”

 

“Nhưng mà, chị ấy từng vì anh mà bị thương, như vậy có tốt không?” Hình Nhất Nặc còn nghĩ đến ân tình Kiều Nam cứu anh.

 

Ôn Lương Diệu mặc dù có ý muốn giấu giếm cô, nhưng mà muốn Hình Nhất Nặc không gặp lại Kiều Nam, bắt buộc phải nói với cô một vài tình hình thực té.

 

Ôn Lương Diệu nhẹ vuốt tóc dài của cô, híp mắt lại nói: “Cô ta là một người cơ mưu cực kì thâm trầm, lần này là cô ta tự biên tự diễn, hại chính mình bị thương, cô ta muốn gợi ra sự đồng tình của anh, để cô ta đóng kịch bản của anh.”

 

“Cái gì? Chị ấy đóng kịch?” Hình Nhất Nặc kinh hãi, Kiều Nam sao lại làm loại việc như này chứ?

 

“Hôm nay anh vô ý nghe được cô ta với một người đàn ông nói chuyện, thậm chí cô ta còn từ trong túi lấy ra một tắm thẻ đưa cho người đàn ông đó, người đàn ông đó chính là một trong những người buổi chiều hôm đó ở bãi đỗ xe cướp với đánh anh, đồng thời cũng là tên cướp đó làm bị thương cô ta.”

 

Hình Nhất Nặc kinh hãi lại không dám tin, Kiều Nam ở trước mặt cô, xây dựng hình tượng chị lớn ấm áp, đến nay hình tượng của cô ta đột nhiên bị sụp đổ, cô thật sự có chút không chấp nhận được.

 

“Chị ấy thật sự làm như vậy sao?” Hình Nhất Nặc sửng sốt hỏi lại.

 

“Nhất Nặc em phải biết ở trên thế giới này, ngoài người nhà của anh và người nhà của em là thật sự vì em, những người khác em không được tín nhiệm ai hết lòng, bởi vì em không biết lúc nào, bọn họ sẽ lấy sự tín nhiệm của em đâm cho em một dao thật mạnh.” Ôn Lương Diệu dạy cô nói.

 

Hình Nhất Nặc lúc này thật sự có một loại cảm giác bị đâm, nhân tính thật sự tối tăm như vậy sao?

 

“Buổi chiều anh gặp chị ấy sao?” Hình Nhất Nặc hiếu kì hỏi một câu.

 

Điểm này Ôn Lương Diệu không thể nói tiếp với cô nữa, nếu để cô biết Kiều Nam còn muốn dụ dỗ anh, e là cô ấy sẽ càng thêm khó chịu.

 

“Cô ta nói điện thoại của em ở trong tay cô ta, cô ta đưa nó cho anh.”
 
Chương 1145


Hình Nhất Nặc nằm trong lòng anh, ngẳng đầu lên, còn nghĩ một vài chuyện trong đầu cô, sự chăm sóc của Kiều Nam từng đối với cô thật sư là có mục đích sao?

 

Hình Nhất Nặc thở dài một hơi: “Vâng ạ, em về sau sẽ ít gặp chị ấy lại.”

 

“Tốt nhát là đừng gặp, cô ta căn bản không xứng làm bạn của em.” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có mấy phần tức giận.

 

Hình Nhất Nặc biết anh muốn bảo vệ cô mới bởi vì chuyện này mà tức giận như vậy, cô an ủi nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa, em sẽ ghi nhớ không gặp chị ấy nữa.”

 

“Anh đã cảnh cáo em tránh xa cô ta rồi, loại người phụ nữ này, anh không yên tâm để em đi gặp cô ta.” Ôn Lương Diệu nắm chặt tay cô dặn dò.

 

Hình Nhất Nặc gật gật đầu: “Được, không gặp. Anh tối nay cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Hình Nhất Nặc nằm trong lòng anh, tối nay vốn dĩ là đêm tuyệt vời của hai người. Bởi vì bác sĩ nói Ôn Lương Diệu mới hồi phục kí ức, nghỉ ngơi quan trọng nhất, đừng có để mệt thêm nữa. Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, hôn lên tóc tơ của cô, trong lòng vẫn có chút tự trách, tổn thương như vậy vẫn là anh mang đến cho cô.

 

“Bắt đầu từ mai chúng ta chuẩn bị chuyện hôn lễ đi! Tìm nhà tổ chức hôn lễ, xem nên bắt đầu từ đâu.”

 

“Đương nhiên là bắt đầu từ vây cưới và lễ phục tối của chúng ta rồi.” Ôn Lương Diệu nói với cô: “Hay là chúng ta đi du lịch một chuyền đi! Thuận tiện tìm chiếc nhẫn em thích.”

 

chuyện, thậm chí cô ta còn từ trong túi lấy ra một tắm thẻ đưa cho người đàn ông đó, người đàn ông đó chính là một trong những người buổi chiều hôm đó ở bãi đỗ xe cướp với đánh anh, đồng thời cũng là tên cướp đó làm bị thương cô ta.”

 

Hình Nhất Nặc kinh hãi lại không dám tin, Kiều Nam ở trước mặt cô, xây dựng hình tượng chị lớn ấm áp, đến nay hình tượng của cô ta đột nhiên bị sụp đổ, cô thật sự có chút không chấp nhận được.

 

“Chị ấy thật sự làm như vậy sao?” Hình Nhất Nặc sửng sốt hỏi lại.

 

“Nhất Nặc em phải biết ở trên thế giới này, ngoài người nhà của anh và người nhà của em là thật sự vì em, những người khác em không được tín nhiệm ai hết lòng, bởi vì em không biết lúc nào, bọn họ sẽ lấy sự tín nhiệm của em đâm cho em một dao thật mạnh.” Ôn Lương Diệu dạy cô nói.

 

Hình Nhất Nặc lúc này thật sự có một loại cảm giác bị đâm, nhân tính thật sự tối tăm như vậy sao?

 

“Buổi chiều anh gặp chị ấy sao?” Hình Nhất Nặc hiếu kì hỏi một câu.

 

Điểm này Ôn Lương Diệu không thể nói tiếp với cô nữa, nếu để cô biết Kiều Nam còn muốn dụ dỗ anh, e là cô ấy sẽ càng thêm khó chịu.

 

“Cô ta nói điện thoại của em ở trong tay cô ta, cô ta đưa nó cho anh.”

 

Hình Nhất Nặc nằm trong lòng anh, ngắng đầu lên, còn nghĩ “Vâng ạ! Em rất lâu rồi vẫn chưa ra nước ngoài du lịch, chúng ta đi đến nơi lãng mạn nhất, trải qua kì nghỉ trước hôn nhân của chúng ta.” Hình Nhất Nặc cũng cực kì mong chờ.

 

Hai người bắt đầu chằm chậm thương lượng lần du lịch tiếp theo, cho đến nửa đêm Hình Nhất Nặc bất giác buồn ngủ đến nỗi nằm ngủ ở trong lòng anh.

 

Sáng sớm.

 

Điện thoại của Hình Nhất Nặc đột nhiên vang lên, là tin nhắn.

 

Cô cầm lên xem là Kiều Nam gửi đến: “Nhất Nặc, chị muốn gặp mặt em và Ôn tiên sinh, em có thời gian không?”

 

Hình Nhất Nặc nhìn dòng tin nhắn này, nghĩ đến những việc Kiều Nam làm, cô trả lời lại một câu: “Chúng ta vẫn là đừng gặp nhau nữa, mỗi người tự bình yên đi!”

 

Câu nói này đã nói rõ cô niệm tình cũ rồi, không tính toán với cô ta nữa: “Nhất Nặc thay chị cầu xin Ôn Lương Diệu đi, xin anh ấy bỏ qua cho chị được không? Chị biết chị không đúng, chị không nên cầm điện thoại của em dụ anh ấy đến khách sạn, không nên mở phòng câu dẫn anh ấy, càng không nên đánh anh ấy, chị biết chị sai rồi, Nhất Nặc xin em tha thứ cho chị.”

 

Hình Nhất Nặc nhìn dòng tin nhắn, đầu nổ đoành một cái, cô quay người nhìn sang người đàn ông bên cạnh, Ôn Lương Diệu đã dậy rồi, ánh mắt anh lúc này cũng đang nhìn cô.

 

Nhìn sự kinh hãi trong ánh mắt cô, anh thở dài: “Có phải Kiều Nam nói với em cái gì không.”

 

Hình Nhát Nặc đưa tin nhắn cho anh, trong ánh mắt hiện lên sự tức giận mãnh liệt: “Chị ấy lại cầm điện thoại của em dụ anh đến khách sạn? Còn muốn câu dẫn anh? Vết thương của anh là chị ấy đánh?”

 

“Nhất Nặc em đừng kích động cái đó đều đã qua rồi.” Ôn Lương Diệu an ủi cô, sợ cô quá tức giận.

 

“Chị ấy sao có thể quá đáng như vậy chứ.” Hình Nhất Nặc tức đến nắm chặt tay lại, cả người run rấy.

 

Ôn Lương Diệu ngồi xuống, vỗ nhẹ vai cô: “Hôm qua cô ta dùng điện thoại của em nhắn tin cho anh, dụ anh đến khách sạn, cô ta muốn quay kịch bản của anh, anh tức giận từ chối, lúc ra khỏi cửa, sau gáy bị cô ta đánh trộm một cái.”

 

“Vậy chị… chị ấy có làm cái đó với anh?” Hình Nhất Nặc thật sự tức giận, Ôn Lương Diệu là người cô coi trọng hơn cả tính mạng, sao để ai làm hại đến anh chứ?

 

“Không có, lúc đó quần áo cô ta vẫn còn nguyên.” Ôn Lương Diệu an ủi cô.

 

Hình Nhất Nặc cuối cùng hiểu ra, Kiều Nam cho dù là thật tình hay là giả ý diễn kịch trước mặt cô, lúc này cô chỉ có sự tức giận với cô ta thôi.

 

Cô cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện thoại cho Kiều Nam.
 
Chương 1146


Rất nhanh liền được bắt máy: “Alo, Nhất Nặc xin lỗi, xin lỗi mà…” Kiều Nam lúc đó nức nở nói, biểu hiện vô cùng tự trách.

 

“Kiều Nam, tôi coi chị là bạn, chị lại làm việc như vậy, tôi không có cách nào tha thứ cho chị, chị tự làm tự chịu đi, tự giải quyết ổn thoả đi!” Trong giọng của Hình Nhất Nặc toả ra hơi thở lạnh lùng.

 

Ôn Lương Diệu ở một bên hơi kinh hãi, nhìn dáng vẻ cô đột nhiên mạnh mẽ lên, anh có chút vui vẻ, chí ít cô sẽ không làm cô gái nhút nhát nữa, để cho người khác bắt nạt đến.

 

“Nhất Nặc xin em đấy tha thứ cho chị đi, bảo Ôn tiên sinh cũng bỏ qua cho chị đi! Đừng phong sát chị, chị thích đóng phim, chỉ cần để chị ở lại trong giới là được rồi, về sau chị bảo đảm không xuất hiện trước mặt hai người.” Kiều Nam ở bên kia thấp giọng thành khẩn nói.

 

Hình Nhất Nặc cũng mới biết, Kiều Nam sẽ gọi điện thoại, gửi tin nhắn xin tha thứ là bởi vì Ôn Lương Diệu đã cảnh cáo cô ta, và muốn đuôi cô ta khỏi giới này.

 

“Tôi thấy chị mắt đi nhân tính và phẩm đức của một người diễn viên nên có, nếu để loại người như chị đóng phim, chỉ là làm bẩn mắt khán giả, chị vẫn là nên rút khỏi giới này đi!”

 

Hình Nhất Nặc nói xong, cúp điện thoại cô chỉ hận bản thân mình chưa đủ đanh đá, không thì cô thật sự không thể có tính khí tốt như vậy nói dăm ba câu liền xua đuồi cô ta.

 

Ôn Lương Diệu không nhịn được cong môi cười, cô bé của anh thật sự trưởng thành rồi, thành thục rồi, hiểu được tự mình phòng bị rồi.

 

“Đừng vì chuyện này mà thương tâm nữa, quên người này đi, về sau kết bạn mở mắt nhìn cho kĩ là được rồi.” Ôn Lương Diệu an ủi nói.

 

“Em tức quá, em giận quá, chị ấy muốn diễn phim của anh, thì cứ nói thẳng, lại dám câu dẫn anh!” Hình Nhất Nặc không thể nhịn được điểm này.

 

Người đàn ông này, cô đã đợi lâu như vậy, dựa vào cái gì để cho người phụ nữ khác đánh chủ ý lên chứ? Điều này quả thật muốn cô tức điên lên, người phụ nữ khác nhìn anh thêm một cái, cô đều sẽ ghen. Càng huống hồ là đối xử với anh như vậy.

 

“Về sau loại người này, em đến chào hỏi cũng sẽ không đâu.”

 

Hình Nhất Nặc cắn răng nói.

 

Kiều Nam lúc này, dọn về ở trong chung cư của cô ta, trong lòng cuối cùng mắt hết hy vọng. Lời của Hình Nhất Nặc cũng đang đâm vào cô ta, cô ta quả thực mắt đi dự tính ban đầu lúc mới đầu đóng phim, lúc đó cô ta cũng muốn lan toả năng lượng tích cực cho xã hội, muốn làm một diễn viên có phẩm cách, nhưng mà ở trong giới danh lợi này, con người thật sự sẽ trở nên xấu đi.

 

Cô ta bây giờ trở nên có dã tâm mãnh liệt đối với danh lợi, Kiều Nam cười đắng chát, bây giờ trong giới này không có đất để cô ta đứng.

 

Thời tiết đầu tháng chín, lúc này là thời gian tốt để nghỉ ngơi, đến một nơi nở đầy Tử La Lan, trải qua kì nghỉ của bọn họ.

 

Ôn Lương Diệu và Hình Nhát Nặc mua vé máy bay, chuẩn bị đi du lịch. Đầu tháng chín, cũng là mùa đi học, Ôn gia có một cậu bé bốn tuổi đã đi học nhà trẻ. Đây là bạn học nhỏ Ôn Dĩ Mặc năm thứ hai đi học, Tô Hi đưa cậu bé đến cổng trường học, còn nhớ đến lúc đầu cậu đi học, lúc đó cậu khóc ầm ï lên. Một tháng đầu, cô và Ôn Lệ Thâm lo lắng, căng thẳng, chỉ sợ con trai ở trường chịu ấm ức gì. Bây giờ Tô Hi đã cực kì kiên nhẫn đưa cậu bé đi học, cậu bé cũng biết bản thân mình sắp có em gái rồi, trở nên càng thêm ngoan ngoãn.

 

Tô Hi sau khi vẫy tay chào tạm biệt với con trai, quay người liền nghe thấy bên cạnh có tiếng khóc của bé gái, cô không nhịn được ngẳng mắt nhìn một cái, liền nhìn thấy một cô gái mặc đồ công sở ngồi xổm trên đất, đang dỗ con gái của cô ấy, khuyên cô bé đi học.

 

Tô Hi nhìn gương mặt nghiêng của cô gái, lập tức cảm giác thấy quen thuộc, cô có chút không dám, lại có chút vui mừng gọi cô ấy: “Kỷ An Tâm?”

 

Người phụ nữ bị gọi không nhịn được quay đầu, nhìn Tô Hi, cô cũng vui mừng lên: “Tô Hi?”

 

“Quả nhiên là cậu! Tớ còn cho rằng là tớ nhận nhầm người cơ!”

 

Tô Hi cười ưỡn bụng lớn đi qua đó.

 

Kỷ An Tâm nhìn dáng vẻ thai phụ xinh đẹp của cô, cô không nhịn được chúc mừng nói: “Đứa thứ hai rồi nhỉ? Máy năm trước tớ thấy cậu là tin tức cậu kết hôn, không ngờ còn có cơ hội gặp mặt.”

 

“Hồi cấp ba, cậu chuyển trường đi, tớ còn muốn gặp cậu, không ngờ chớp mắt con của chúng ta đều đi học rồi.” Nói xong, Tô Hi nhìn cô bé xinh đẹp, đáng yêu ở bên cạnh: “Đây là con gái cậu nhỉ? Máy tuôi rồi?”

 

“Mới bốn tuổi.” Kỷ An Tâm cười trả lời một câu, sau đó lắc đầu nói: “Mới từ nước ngoài chuyển về đây học, ngày đầu tiên đi học cũng không chịu đi đến trường, tớ cũng đau đầu.”

 

“Học lớp nào vậy?”

 

“Lớp B.”

 

“Cùng lớp với con tớ này! Thì ra là bạn học của con trai tớ.” Tô Hi cười nói.

 

“Trùng hợp thật, gần đây Đường Tư Vũ sao rồi?”

 

“Tư Vũ cũng ở đây! Hôm khác có thời gian chúng ta cùng nhau tụ tập đi.”

 

“Được đó! Chúng ta lâu rồi chưa tụ tập, nên ra ngoài nói chuyện rồi.” Kỷ An Tâm nói xong, ôm lấy con gái: “Tớ còn phải đưa con bé vào đã rồi nói, tớ chút nữa còn phải đi đến công ty.”

 

Tô Hi nói với cô bé ở trong lòng cô ấy: “Bạn nhỏ, đừng lo lắng, con trai của dì cũng ở lớp các con, con chút nữa có thể chơi với thằng bé, thằng bé tên Ôn Dĩ Mặc.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom