Dịch Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 341: Cửa cục cảnh sát chôn giấu đ�? Vật


Tôi nhìn theo ánh mắt của những bóng trắng, chợt nhận ra nơi mà chúng nhìn vào dường như chính là chỗ tôi và Trường Sinh đứng.

Nơi đặt tượng sư tử nhất định phải có một khoảng trống để đặt mắt trận, phổ biến nhất là hai con sư tử phải cách nhau một cánh cửa. Khoảng trống này cũng để hai con sư tử thuận tiện phát huy năng lực. Ngược lại nếu đặt hai con sư tử cạnh nhau thì dù có là thần thú bên người tôi cũng chẳng có chỗ xoay người.

Trước cổng cục công an có gạch hoa văn màu nâu đặt cạnh đôi sư tử đá. Chúng không được dựng sát tường như những nơi khác mà đặt ở bụi thông lùn đằng sau sư tử. 

Giữa thời tiết này mà mấy bụi thông lùn vẫn mọc vô cùng tươi tốt xanh um, trên đỉnh phần lớn đều có lá thông non.

Tầm mắt của các bóng trắng đều đặt trên đám thông lùn sau hai con sư tử đá.

Tôi nghĩ đến công dụng bình thường của mấy bụi thông lùn, cảm giác việc này sẽ hơi rắc rối rồi đây. Chỉ sợ bên dưới đám cây ấy không phải là thứ sạch sẽ gì.

Tùng bách thường được trồng rất nhiều xung quanh các phần mộ. Nhưng trước cửa cục cảnh sát mà cũng trồng nhiều tùng lùn như vậy, quan trọng hơn là chúng tôi đi ra đi vào mãi mà không phát hiện ra chúng, chứng tỏ người xếp đặt bố cục quả nhiên cao tay.

“Sao thế nhóc Dương?” Sư thúc đang ngẩng đầu chăm chú nhìn những cái bóng trắng kia. Khi thấy tôi lùi nhanh lại mấy bước thì ông ấy mới căng thẳng chạy tới hỏi: “Còn có thứ gì dọa được con cơ à?”

“Bên dưới có thứ gì đó!” Tôi chỉ bên dưới sư tử đá, giọng nặng nề: “Sư thúc không phát hiện hai con sư tử này có điểm bất thường ư?”

Sư thúc nhìn chằm chằm chúng một hồi lâu rồi kỳ quái hỏi: “Không phải con nói những cái bóng có vẻ kỳ lạ sao? Còn vật khác nữa à?”

“Đây không phải sư tử!” Tôi chỉ vào hai chiếc sừng hơi lộ ra dưới lớp lông mềm mại trên đỉnh đầu sư tử, cực kỳ tức giận nói: “Đây là hai con Niên thú! Niên thú đấy!”

Nghe đồn Niên thú là loài thú dữ ác độc vô cùng, nó cũng là lý do chúng ta tổ chức lễ mừng năm mới. Sách cổ miêu tả Niên thú rất giống với sư tử, chỉ khác ở cái sừng dài trên đầu.

Niên thú có hai tác dụng lớn cần phải giấu kín với người đời. Một là bởi vì nó là thú dữ, hiệu quả trấn áp không kém sư tử là bao. Hai là cũng vì nó là thú dữ nên nếu dùng không đúng cách sẽ dẫn tới một vài thứ khác.

Chỉ sợ lúc người kia đặt hai con Niên thú trấn trước cửa cục cảnh sát cũng đã tiện tay chôn vài món đồ bên dưới.

Sư thúc quan sát một chút rồi cũng lập tức căng thẳng lùi về phía sau mấy bước, nói: “Con không nói thì sư thúc cũng chẳng biết đâu. Má nó chứ, mấy cái bóng đã đủ sợ chết khiếp rồi, bọn họ còn dùng Niên thú thay cho sư tử. Bên dưới chúng chỉ sợ chôn thứ chẳng tốt đẹp gì, mau gọi người đào lên đi.”

“Bây giờ đào lên là chết hết cả đám đấy!” Sư thúc vừa dứt lời thì một giọng nói thanh thúy đã vang lên từ đằng sau.

Đại Hồng vẫn mặc một bộ quần áo đỏ như thường lệ. Cô ấy cùng với đầu bếp Ngụy chậm rì rì đi từ bên kia đường sang. Đại Hồng thoáng liếc qua hai con Niên thú và bóng trắng bên trên mặt kính, sau đó nói với tôi: “Trương Dương à! Sao cô lại nhát gan thế? Tôi nhớ trước đây cô không sợ ma quỷ cơ mà?”

Tôi nhịn lại.

Tôi cam đoan rằng Đại Hồng và đầu bếp Ngụy đi bộ tới đây, cả hai còn trò chuyện rất vui vẻ trên đường đi, nhìn nụ cười ngây ngô chưa dứt trên mặt đầu bếp Ngụy là biết.

Mấy người đàn ông khác ở đây thì không tốt số như đầu bếp Ngụy. Từ khi Đại Hồng xuất hiện, đội trưởng Triển đã sợ hết hồn, suýt nữa thì tè cả ra quần. Anh ta chỉ vào Đại Hồng, lắp bắp không nói nên lời.

Tuy rằng qua lời của sư thúc anh ta đã biết chúng tôi đều quen người trong mộng của bọn họ và người đó sẽ tới ngay lập tức. Nhưng khi thấy người thật cảm giác của anh ta vẫn rất khó nói.

Tôi thầm mắng Đại Hồng trong lòng rồi đưa bức tranh phác họa cho cô ấy, nói: “Chúc mừng cô đã thăng cấp thành nữ thần.”

Đại Hồng cầm lấy bức tranh kia, sững sờ nghe tôi trình bày nguyên nhân hậu quả rồi đột ngột kéo đội trưởng Triển hỏi: “Anh chắc chắn mình mơ thấy người này hả?”

Tôi bị động tác điên rồ của cô ấy dọa, vội vàng gạt tay cô ấy ra: “Chú ý hình tượng!”

“Nhóc Dương, sao cô lại động tay động chân thế?” Đầu bếp Ngụy rất nhập tâm vai diễn vệ sĩ, mau chóng nạt tôi.

Tôi nhìn Đại Hồng vẻ bất đắc dĩ, rồi chỉ vào bức tranh kia: “Không chỉ một mình anh ta mơ thấy cô, bên trong còn bảy người nữa, nội dung giấc mơ của họ đều giống nhau.”

“Ai nói với cô người này là tôi!” Đại Hồng mở bức vẽ ra, ném cho đầu bếp Ngụy đằng sau xem rồi nói: “Anh xem đây có phải em không?”

Tôi thấy thái độ lấp liếm của Đại Hồng thì cho rằng cô ấy đang sợ đầu bếp Ngụy sinh ra khúc mắc trong lòng. Thế là tôi vội vã chuyển chủ đề hỏi cô ấy có nhìn ra được bên dưới hai con Niên thú chôn gì không.

“Không cần cô ấy xem đâu!” Sư thúc cuống quít thò đầu tới, thần bí nói với cục trưởng Cao: “Chắc các anh cũng không biết bên dưới cánh cổng mình ra vào hằng ngày chôn cái gì nhỉ? Nếu các anh đồng ý thì ngày mai cục cảnh sát nghỉ một ngày rồi các anh hãy xin phong tỏa hai bên đường. Chúng tôi sẽ đào thứ bên dưới ra. Chỉ sợ cục trưởng Cao thấy nó rồi dăm bữa nửa tháng cũng ăn không ngon nổi.”

Những cái bóng trắng trên kính vẫn đang chuyển động nhưng con mắt của chúng vẫn hướng về phía sau hai con Niên thú.

Cục trưởng Cao âm trầm nhìn chúng tôi, hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến những thứ trong phòng vệ sinh không?”

“Có người đã gài bẫy cục cảnh sát từ mấy năm trước, chuyện xảy ra mấy ngày gần đây chỉ là ngòi nổ mà thôi.” Đại Hồng uốn éo, nửa úp sấp trên người tôi rồi nói: “Cho tôi đi xem mấy cậu nhóc bị hút dương khí kia chút nào.”

Đầu bếp Ngụy ở sau lưng cô ấy nghe vậy thì lập tức lườm tôi cảnh cáo.

Có trời đất chứng giám, tôi không hề nghĩ rằng Đại Hồng lại có bộ dạng như vậy. Tôi vội vàng đẩy cô ấy ra, nói: “Bây giờ cô oai phong lắm rồi, không có quan tài, linh lực đầy đủ, ở đây nào có ai địch lại cô. Cô mau bố trí trận pháp đi. Tôi sẽ bảo đám thanh niên đào ngay mấy thứ kia lên trong đêm.”

“Như thế không được!” Sư thúc vội vàng khoát tay với tôi. Với tính tình của ông ấy mà giờ cũng đã bắt đầu lo lắng chúng tôi không khống chế được thì có thể tưởng tượng ra vật chôn bên dưới đáng sợ thế nào. 

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Trường Sinh đã cười thật thà với sư thúc. Anh nhìn bụi tùng lùn đằng sau đôi Niên thú, nói: “Có tôi và Nguyên Thần Tịch ở đây, sẽ không sao đâu.”

“Nguyên Thần Tịch?” Sư thúc nhíu mày, đang định hỏi thì đã thấy Nguyên Thần Tịch đứng lên từ giữa bụi tùng lùn. 

Tôi nhìn Nguyên Thần Tịch. Anh ta đến lúc nào tôi cũng chẳng hề mảy may phát giác, thế mà Trường Sinh lại biết rõ anh ta ẩn thân ở đâu.

Tôi đột nhiên nhớ lại năm năm trước Nguyên Thần Tịch từng nói với mình anh ta và Trường Sinh có mối liên hệ. Nhưng chuyện lúc ấy nguyên nhân là do quan tài đá, giờ quan tài đá đã bị phá thì bọn họ liên hệ bằng cách nào?

“Là cậu!” Cục trưởng Cao vừa thấy Nguyên Thần Tịch thì đã nghiến răng muốn chửi người, nhưng vì bọn tôi đều còn ở đây mà Nguyên Thần Tịch rõ ràng cùng phe với chúng tôi nên ông ta đành phải nuốt cơn tức xuống. 

Có lẽ Nguyên Thần Tịch nhắc ông ta nhớ về chuyện năm năm trước cục cảnh sát bị người ta không coi ra gì, ông ta cũng chỉ biết được vào ngày hôm sau khi xem TV.

“Đây có thể là thuật Dẫn hồn, chỉ sợ chẳng bao lâu sau cục cảnh sát này sẽ biến thành đài Vọng Hồn.” Đằng sau Nguyên Thần Tịch, Vương Uyển Nhu cũng bay ra từ bụi cây, vẻ mặt trầm xuống nhìn cục cảnh sát rồi nói với tôi.

Tôi thật sự không ngờ đêm nay mọi người lại không hẹn mà cùng tụ họp ở cục cảnh sát. Nhưng có Vương Uyển Nhu cũng tốt. Ít ra cô ấy không ngả ngớn như Đại Hồng, cũng không bất ổn như Nguyên Thần Tịch. 

Mọi người đã chốt kế hoạch, chẳng thèm để ý đến những chiếc lều của đám cảnh sát dựng lên, bảo Trường Sinh hóa ra vài người giấy rồi lấy công cụ đào bới trong cục cảnh sát ra. 

Tôi mạnh mẽ ép Đại Hồng bày trận. Cô nàng này linh lực đầy tràn, không cần phải tiếc rẻ gì.

Chẳng biết có phải do tức giận hay không mà Đại Hồng chẳng hề phản đối, nhận lấy đồ đạc trong tay tôi rồi bắt đầu bố trí trận pháp, không nói dù chỉ một lời thừa.

Cục trưởng Cao và đội trưởng Triển đi giao nhiệm vụ cho đám cảnh sát đang bắt đầu dáo dác nhòm ngó chúng tôi. Cuối cùng bọn họ dứt khoát bảo tất cả mọi người tới giúp một tay, miễn cho họ bàn tán sau lưng làm phiền lòng người. 

Bảy thanh niên được đội trưởng Triển phân công cùng nhau canh giữ kho lạnh cũng bị gọi tới. Lúc bọn họ thấy Đại Hồng đang bày trận thì chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống. Nhưng sau khi bị đội trưởng Triển gào lên gọi thì họ đành phải đỏ mặt chậm rì rì chạy tới nhấc hai con Niên thú lên cùng mọi người. 

Cần họ hỗ trợ không phải vì số lượng người giấy của Trường Sinh không đủ mà như tôi đã nói, Niên thú là thú dữ, những linh thể cấp thấp bên trong người giấy nào dám tới gần chúng.

Cho nên chúng tôi chỉ có thể gọi người tới nhấc hai con Niên thú này lên rồi ở bên cạnh bố trí trận pháp hoàn thiện, phòng trường hợp xảy ra sai sót gì.

Những cái bóng trắng trên lầu dường như cũng cảm giác được chúng tôi đang làm gì, tốc độ đung đưa của chúng càng ngày càng nhanh. Cũng may cục cảnh sát mới được xây dựng ở nơi không quá đông đúc, nếu không cửa cục cảnh sát sẽ trở thành khu vực thường xuyên phát sinh sự cố bởi vì lái xe chạy ngang qua đây thấy cảnh tòa nhà quỷ này mất. 

Sau khi mọi người đã đẩy đôi Niên thú ra, tôi vội kéo sư thúc tới dán mấy lá bùa lên chúng sau đó dùng vải đỏ bọc từ đầu đến chân hai bức tượng, dùng tơ mực phong ấn lại, kẻo đôi “thần thú” được “đạo trưởng” “khai quang” này sẽ gây sự gì.

Chúng tôi giải quyết xong xuôi thì người giấy của Trường Sinh cũng đã cực kỳ thô bạo đập tan nát bụi tùng lùn và đống gạch men. Mọi người cũng không dám đứng nhìn người giấy làm việc như các lãnh đạo, tự tìm công cụ, vô cùng chịu khó cầm cuốc xẻng hỗ trợ đào lên.

Cuốc vài nhát xuống dưới vẫn là đất, nhưng đào chưa tới mười phút thì Tiểu Hà đã hét ầm lên: “Trương tiểu tiên sinh mau tới đây, ở đây có gì đó.”

Tôi liếc qua Trường Sinh đang nắm tay mình nhưng mắt vẫn nặng nề quan sát đám bóng trắng chuyển động, sau đó chạy tới chỗ Tiểu Hà.

Quả nhiên dưới chân Tiểu Hà có một cái bình màu đen lộ ra một nửa trong đất bùn. Tôi loáng thoáng thấy miệng bình đã bị người ta dùng giấy dầu bịt kín mít, còn dùng dây đỏ quấn quanh mấy vòng.

“Mọi người lùi ra sau trước đi.” Trường Sinh buông tay tôi, gấp gáp tiến lên kéo chiếc bình ra ngoài.
 
Chương 342: Nguồn gốc của bóng trắng


Vừa mới khai quật được cái bình tôi đã cảm thấy một luồng oán khí từ trong bình truyền ra, mà bóng trắng trên lầu pha lê nhanh chóng chuyển động như quay trong nồi, sau đó bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Chiếc bình thực ra cũng không lớn, giống như một bình rượu 5 cân bình thường, trên thân bình có khắc một số hoa văn cổ xưa.

“Trường Sinh cẩn thận!” Vương Uyển Nhu vốn đang bày trận với Đại Hồng thì thấy có cái gì chạy ra, vội vàng chạy tới nói với Trường Sinh: “Nơi này rất cổ quái, tôi cũng nhìn không ra là cái gì!”

Tôi cũng cuống quít nói Trường Sinh đừng vội mở ra, còn bảo Đại Hồng bố trí trận cho tốt trước, lỡ như bên trong là thứ gì không tốt chạy ra ngoài, chúng tôi muốn bắt lại cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Cũng không biết có phải Đại Hồng âm thầm làm trái lại không mà khi giọng tôi vừa dứt người này đã lập tức nói rằng trận đã sẵn sàng.

Tất cả mọi người đều dừng việc đang làm trong tay, nhìn cái bình trong tay Trường Sinh.

Trường Sinh gật đầu với tôi và sư thúc, sau đó đặt cái bình lên một cái hố lớn được đào trong bùn, lùi lại một chút rồi mới mở ra.

Nhưng tên Nguyên Thần Tịch này không đợi Trường Sinh rút lui đã lập tức rút một nhánh thông ngắn rơi xuống đất dùng sức chọc xuyên qua lớp giấy dầu.

Còn chưa kịp mở miệng trách Nguyên Thần Tịch tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối từ trong bình bốc ra, sau đó tôi nhìn thấy một con rắn nhỏ màu trắng tinh bò ra khỏi lọ, trên đuôi còn kéo theo một ít thịt.

“Oẹ!”

Tiểu Lưu nhịn không nổi trước, cầm xẻng chạy đến bên đường bắt đầu nôn mửa.

Gần đây cậu ấy bị chấn thương tinh thần, hơn nữa lại mấy ngày nay không ngủ nên nguyên khí không đủ, nhìn thấy loại chuyện này nôn mửa là chuyện bình thường.

“Xì!”

Âm Long rất phấn khích chuyển động bên hông tôi, tôi nhìn những con rắn trắng tinh lớn nhỏ như sợi tơ đang bò trong bùn, trong đầu lập tức hiện lên bộ dạng trước khi chết của mẹ Chu Tiêu.

Đây là khi còn sống bị người ta đập nát xương chôn sống, mà những cái bình này này chỉ sợ rằng cách làm khác nhau nhưng đều chung một kết quả.

“Oẹ! Oẹ!”

Chỉ sau một lúc nín thở, đã có thêm mấy cảnh sát chịu không nổi, ném đồ trên tay rồi chạy vào lề đường nôn thốc nôn tháo.

Tôi cũng chỉ thấy lồng ngực bức bối đến hoảng, vội áp đầu lưỡi vào vòm miệng, rồi niệm mấy lần Thanh Tâm chú, sau đó bấm huyệt nghinh hương, lúc này mới thoải mái một chút.

Nhưng đội trưởng Triển và cục trưởng Cao không cảm thấy tốt như vậy, hai người là lãnh đạo phải làm tấm gương tốt, nhưng mùi hôi không phải ai cũng có thể nhịn xuống được.

Chỉ chốc lát sau, vốn tất cả cảnh sát lúc đầu đang khí thế ngất trời đào cổng đã chạy sang bên đường nôn mửa, ngay cả cục trưởng Cao cũng nghẹn họng bỏ chạy!

“Xì! Xì!” 

Âm Long lè lưỡi rẵn vô cùng hào hứng nhìn tôi, lợi dụng lúc không có ai chú ý, mở những chiếc vảy ra, nhanh chóng đáp xuống thành bình ngậm chặt một con rắn nhỏ mới chỉ bò ra khỏi lọ, sau đó ở bên cạnh cắn từng miếng lớn.

“Trường Sinh, đốt thuốc lá có mùi thơm một chút đi!” Tôi nhìn Âm Long nuốt những con rắn nhỏ, trong lòng quay cuồng dữ dội, vội nói với Trường Sinh.

Tôi biết cách nuôi Âm Long, nhưng không ngờ rằng người tên Trương Âm trong cổ động lại nuôi một con còn lớn hơn Âm Long ở ngoài, còn có những người khác nuôi nhiều con nhỏ hơn như vậy.

Nghe nói Âm Long nếu muốn hóa thân thành rồng thì phải lớn lên trong Tụ Âm trì, mà Tụ Âm trì là tìm không thấy, chỉ sợ trong những bình này cũng không phải thứ gì tốt.

Đang nghĩ ngợi tới đã thấy Nguyên Thần Tịch mặt không đổi sắc thò tay vào trong bình đào ra vài con nữa.

Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng cổ họng mình phát ra âm thanh, sau đó thấy Nguyên Thần Tịch đưa tay ra rồi ném mấy con rắn nhỏ màu trắng cho Âm Long đang vui vẻ ăn, sau đó giơ thứ trong tay lên nhìn chúng tôi nói: “Đây là một cái bình đầu lâu, e rằng dưới này chắc có không ít bình như vậy!

Giọng anh ta vừa dứt bóng trắng trong thủy tinh bắt đầu khóc, không biết có phải là cảm kích hay không, dù sao một đám bóng trắng nhảy càng cao hơn.

“Hãy tiếp tục đào đi, những thứ này có lẽ là do các linh thể trong chiếc bình này tạo ra!!” Đại Hồng mím môi, vô cùng ghê tởm nói: “Cũng không biết tên này muốn làm gì, thế mà làm ra những thứ kinh tởm như vậy!”

Tôi nhìn những linh thể màu trắng kia, bất chợt thương cảm cho họ, dù họ còn sống hay đã chết, nhưng nỗi đau bị băm nhỏ, bịt kín trong bình rồi bị những con rắn nhỏ nuốt chửng từ từ, thống khổ này không thể nào che đậy được.

Trách không được vừa rồi tôi thấy phong thủy trong cục cảnh sát rất tốt, vẫn cảm thấy linh khí không ổn, hóa ra vấn đề cốt lõi nằm ở đây.

Người chôn những chiếc bình này chắc chắn phải là một chuyên gia phong thủy, biết học thuyết âm dương, độc dương không sinh đạo lý. Muốn tạo Tụ Âm trì nuôi Âm Long cũng không phải chỉ là tìm nơi thuần âm là được, mà là tìm huyệt.

Mà đi vào cảnh sát đều là cảnh sát nặng dương khí, âm khí thường không dám tụ dưới đất mà phải chìm xuống, cho nên đỉnh đồn cảnh sát là thuần dương, phía dưới là thuần âm.

Thế nên tại lối vào của đồn cảnh sát Niên Thú mới bị thu hút. Lại dùng một cây thông lùn xây mộ để giấu hũ đựng xác chết nuôi Âm Long, đây là chuyện không thể tốt hơn được.

Chỉ là theo cục trưởng Cao, những việc này đã được sắp xếp lại sau khi Nguyên Thần Tịch đột nhập vào đồn cảnh sát 5 năm trước, hơn nữa đồn cảnh sát còn có người trực 24/24.

Nói cách khác những chiếc lọ này phải được chôn trong thời gian xây dựng năm năm trước, nhưng tại sao nó không xảy ra trong những năm trước đó mà xảy ra khi xác của Lư gia?

Và mối quan hệ giữa những bóng trắng này và tám người cùng mộng xuân trong đội của đội trưởng Triển là gì?

Nhưng Đại Hồng đã nói rằng muốn tiếp tục đào, Trường Sinh chỉ đành bảo những người giấy tiếp tục nỗ lực, những cảnh sát đó không được nữa rồi, có một số người thậm chí còn bất tỉnh sau khi nôn mửa bên đường.

Tôi trực tiếp cầm mấy tấm phù đến cho đội trưởng Triển, để anh ta mua một vài chai nước rồi rót ra cho mọi người uống, hôn mê uống nước bùa xong nên đưa đến bệnh viện kiểm tra.

Đội trưởng Triển lãm cũng cảm thấy mất hết thể diện, đặc biệt là Tiểu Lưu là người đầu tiên ngất đi, chuyện này làm cho đội trưởng như anh ta thấy rất xấu hổ trước mặt một số đồng nghiệp dân sự khác.

Anh ta chính là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, cấp dưới của cảnh sát hình sự thế nhưng là người đầu tiên ngất đi, trong khi những công chức bên cạnh anh ta vẫn đang ôm ngực nôn mửa khiến anh ta khó có thể tiếp nhận.

Tốc độ của bức tượng giấy không nhanh hơn cảnh sát bao nhiêu, trong thời gian ngắn đã lấy ra không dưới mười cái bình, nhưng lần này Nguyên Thần Tịch không dám tự tiện chọc thủng lớp giấy dầu nữa mà trực tiếp để Âm Long khoan một cái lỗ trên đó rồi nuốt chửng những con rắn nhỏ, sau đó anh ta dùng đồ bịt kín miệng để ngăn mùi hôi thối thoát ra.

Tôi và sư thúc đang bận niệm kinh siêu độ, ngay cả Vương Uyển Nhu cũng ngồi xếp bằng bên trong bùn đất, tĩnh tâm niệm chú ngữ.

Bóng trắng trên lầu pha lê dần tan biến, khi chúng tôi gần như đào cổng đồn cảnh sát xuống ba thước đất, cuối cùng chúng tôi cũng đào được tất cả những cái bình.

Vui mừng nhất là Âm Long, nó có thể ăn no nguyên một nhà.

Sau khi ăn no thịt cổ một lần, nó duỗi thân rắn ra rồi ợ lên.

Khi tôi và sư thúc niệm văn kinh siêu độ xong thì thấy những bóng trắng từ khắp nơixung quanh bay vào chiếc quạt xếp của Vương Uyển Nhu.

Tôi nhìn Trường Sinh mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi Vương Uyển Nhu chuyện gì đã xảy ra với những bóng trắng này.

Cô ấy có kiến thức rộng rãi hẳn là có thể đoán ra nguyên nhân, quả nhiên sau khi cô ấy và Đại Hồng đối chiếu đã đoán được.

Những người này có lẽ đã bị người nuôi dưỡng Âm Long cho vào bình sau khi phanh thây, chỉ là trước đây bọn họ làm thể nào cũng không phá được lớp giấy dầu trên lọ, nhưng gần đây đội trưởng Triển đã dẫn người kéo xác nhà họ Lư qua cổng đồn cảnh sát, làm dương khí đi trên mặt đất có âm khí đi qua, dẫn tới một số linh thể trong 5 năm qua đã có tri giác.

Tiếp theo là tình huống không thể vãn hồi, những linh thể có thể đã phóng thích hết linh thể phong ấn trong bình, bọn họ không thể nói chuyện nên chỉ có thể dùng phương pháp của bọn họ bọn họ nhắc nhở các cảnh sát.

Tôi nhìn lá chắn bình ở gần như thế, trong lòng có chút rét run. Chuyện lớn như vậy dù là cục trưởng Cao hay cấp trên đều sẽ ém nhẹm, những người này đã chết nên cũng cũng chỉ lấy xác thịt từ trong miệng rắn nhỏ ra, không có cách nào giải oan.

Quả nhiên cục trưởng Cao đã trực tiếp cho người dùng súng đông lạnh những bình này để tránh mùi hôi thối, sau đó mang đến lò hỏa thiêu rồi  tìm một nghĩa trang tốt hơn để chôn cất.

Cục trưởng Cao lặng lẽ sắp xếp những thứ này, có hơi xấu hổ nhìn nhìn chúng tôi, nhìn những cảnh sát đã ngã sang một bên, không còn cách nào khác ngoài nhờ Trường Sinh hỗ trợ chôn đất trước, sau đó cũng mặc kệ những người đó có tỉnh táo không, cũng mặc kệ chúng tôi có nghe được hay không, bảo đội trưởng Triển mang theo những người này đi ký thỏa thuận bảo mật.

Chuyện đêm nay tuyệt đối không thể nói ra, nếu truyền ra thì danh tiếng của đồn cảnh sát sẽ bị ảnh hưởng, còn khiến người dân hoang mang.

Đại Hồng buồn chán nhìn cục trưởng Cao lo lắng sắp xếp những việc này, nhìn quạt xếp của Vương Uyển Nhu nói: “Những linh thể đó đều không hoàn chỉnh, cô thu vào làm gì?”

Tôi cũng nghĩ như vậy, lúc đầu tôi nhìn bóng trắng bên trong kính pha lê mơ hồ không rõ còn tưởng rằng là cố ý, nhưng sau khi nhìn thấy những chiếc lọ chứa xác bị phanh thây này thì tôi mới phát hiện những linh thể đó cũng bị buộc phải làm vậy, bọn họ mơ hồ là bởi vì bọn họ là linh thể không còn hoàn chỉnh.

Vương Uyển Nhu chỉ cười không nói gì, chỉ vào cặp linh thú bị tôi và Trường Sinh gói thành quà Giáng Sinh mở lời đề nói: “Mấy người có muốn hay không? Không cần thì cho tôi mượn mang đến triều đình.”

Còn đang nghĩ Vương Uyển Nhu rất lo cho gia đình, đã nghe được một tiếng hét lớn: “Đây là mơ! Đang nằm mơ, vừa rồi tôi đã gặp cô, cô không phải như thế! Đây rõ ràng là mơ!”

Vội vàng nhìn sang bên cạnh, thấy Tiểu Lục vốn đã ngất xỉu ở ven đường bị đội trưởng Triển ghét bỏ kéo đến cưae phòng bảo vệ đột nhiên đứng dậy, hét lớn một tiếng rồi đi vào đồn cảnh sát.

Nhưng đôi mắt cậu ấy lại không hề mở, vẻ mặt cũng rất đau đớn nhưng lời nói trong miệng lại rất rõ ràng.

Chuyện này như mộng du nhưng lại thanh tỉnh, biết là đang nằm mơ nhưng không có cách nào tỉnh lại.

Những người khác trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh nhìn Tiểu Lưu, đội trưởng Triển đưa tay ra muốn đánh thức cậu ấy, tôi vội ngăn lại rồi vẫy tay với Trường Sinh vẫy vẫy tay, ý bảo chúng ta mau theo cậu ấy đi vào bên trong.

Nhưng càng đi bên trong đi tôi càng thấy nơi này rất quen thuộc, vừa rồi tôi đã ở đây cùng đội trưởng Triển, còn có để cho bảy người canh giữ kho lạnh không cho người ngoài vào.
 
Chương 343: Ruồi


Nhìn Tiểu Lưu cố chấp muốn đi đến kho lạnh, nghĩ thầm cậu ấy sẽ không phải muốn làm loại chuyện đó chứ?

Càng kỳ lạ hơn là Tiểu Lưu vừa đi vào trong vừa không ngừng tự an ủi mình: “Mình đang nằm mơ, là đang nằm mơ, không phải thật, không cần sợ, mụ phù thủy Trương Dương vẫn còn ở đây, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao cả! Không có việc gì……”

Tôi nghe mà buồn cười, khi cậu ấy thức thì rất không tin tôi, bây giờ mộng du thì lại cho rằng tôi là mụ phù thủy.

Cười thì cười, nhưng loại tình huống ngủ và tỉnh này thật đúng là chưa từng thấy qua.

Nếu nói cậu ấy tỉnh táo nhưng mắt cậu ấy đang nhắm lại, hơn nữa còn liên tục an ủi mình đang nằm mơ. Nhưng nếu nói cậu ấy đang ngủ thì đầu của cậu ấy lại tỉnh táo, còn biết tự trấn an mình.

Khi sắp đến cửa kho lạnh, Trường Sinh bỗng kéo tôi lại, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm cửa kho lạnh.

Tôi cuống quýt nhìn theo ánh mắt của Trường Sinh, sợ tới mức muốn đưa tay giữ Tiểu Lưu lại nhưng bàn tay đưa được một nửa lại hạ xuống.

Từ sau khi chuyện kỳ lạ xảy ra, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của cục trưởng Cao, tất cả nhân viên trực đêm đều phải dựng lều trước bãi đất trống ở đồn cảnh sát để làm việc, ngay cả người canh cửa kho lạnh cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên tôi tin cho dù cục trưởng cho yêu cầu người canh cửa kho lạnh trông coi ở bên trong thì anh ta cũng không muốn, những nơi khác đều bị ma ám, mà kho lạnh nơi chuyên bị ma ám này không thể thật sự là nơi càng nguy hiểm càng an toàn như trong truyền thuyết.

Cho nên khi trời vừa tối kho lạnh sẽ không có người trông coi, cho dù có người canh cửa thì hẳn nên đóng lại mới đúng, nhưng bây giờ cửa kho lạnh lại được mở ra, từng luồng khí lạnh từ trong cửa tràn ra làm cả lối đi đều tỏa ra một luồng khí lạnh.

“Tiểu Lưu! Ưm……” Đội trưởng Triển vẫn luôn đi theo phía sau nhìn thấy tình huống phía trước lập tức nhỏ giọng gọi một tiếng.

Nhưng  anh ta vừa dứt lời đã bị Nguyên Thần Tịch lập tức che miệng của anh ta lại rồi lắc đầu nói với chúng tôi: “Thứ bên trong đi ra rồi, mấy người nên cẩn thận hơn đi.”

Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, những thi thể này rõ ràng đã chết nhưng từng miếng thịt sao lại làm loạn như thể chưa từng chết vậy!

Âm rận này rốt cuộc là thứ gì vậy?

Không phải nói nó là thứ để thanh lâu thu hút khách sao? Bây giờ hình như chúng tôi lại đang gặp rắc rối với mấy thi thể nữ, vốn đã loại bỏ âm rận ở trong tưởng của nhà họ Lư, hiện tại đến đồn cảnh sát lại có yêu nga tử.

Lúc này tất cả mọi người đứng ở hành lang nhìn Tiểu Lưu một mình nặng nề đi vào trong, tiếc thở dốc nặng nề của cục trưởng Cao xen lẫn tiếng kinh ngạc bị che miệng của người khác, như thể một giây sau sẽ có thứ gì đó nhảy ra từ trong kho lạnh bóp chết Tiểu Lưu vậy.

Tôi đặt ba lô ở trước ngực rồi kéo Trường Sinh đuổi theo Tiểu Lưu ở phía trước nhưng Trường Sinh lại lắc đầu với tôi, nhỏ giọng nói: “Lệ Cổ!”

Hai mắt tôi lập tức lóe lên, mình thật ngu ngốc mà, bây giờ Lệ Cổ đã không phải là con côn trùng mềm oạt kia nữa, người ta hiện giờ đã có cánh rồi đó.

Trong lòng vội goi Lệ Cổ nhưng con này vậy mà vô cùng không cam lòng, hình như đang chơi cái gì đất rất vui vẻ.

Vẫn là tôi hứa khi trở về sẽ cho nó ăn máu thì lúc này nó mới chầm chầm không cam lòng lại như phát lòng từ bi đáp một tiếng.

Lúc này Tiểu Lưu chỉ cách kho lạnh khoảng năm sáu mét mà tên này vẫn còn liên tục lắc đầu tự an ủi mình đang nằm mơ, vài người trong đội cảnh sát hình sự muốn đẩy tôi ra để giữ lấy Tiểu Lưu nhưng lại có Trường Sinh cao khỏe, còn có cục trưởng Cao và đội trưởng Triển nhìn xung quanh nên bọn họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu Lệ Cổ đã đồng ý đánh trận đầu, tôi lập tức dùng một tấm Định Thân phù dán vào sau lưng của Tiểu Lưu để bắt cậu ấy đứng yên.

“Phù!” Đội trưởng Triển thấy Tiểu Lưu đứng yên, nặng nề thở phào nhẹ nhõm rồi nói với tôi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Những thứ kia sẽ không phải còn sống chứ?”

Đối với trí tưởng tượng của cảnh sát nhân dân như đội trưởng Triển thật khiến tôi bó tay, nhưng khi nhìn khí lạnh tỏa ra ngoài từ kho lạnh lại khiến tôi không thể quyết định chắc chắn được.

Những thi thể này đều bò ra từ bức tường được vẽ phù văn của nhà họ Lư, hiện tại tác dục của phù văn đấy chúng tôi vẫn chưa rõ lắm mà những thi thể này vừa bò ra đã ra oai phủ đầu với chúng tôi, sư công còn đoán nếu chờ khi những thi thể này được luyện thành, phỏng chừng những người trong chúng tôi đều chỉ có thể tới để cung cấp đồ ăn cho chúng.

Hiện tại thì tốt rồi, bởi vì chúng tôi không nhổ cỏ tận gốc nên đã để lại tai họa cho chú cảnh sát.

Nếu đổi thành trước kia tôi nhất định sẽ xông thẳng tới, nhưng từ lần trước tôi lỗ mãng tới Hành Sơn khiến Đại Hồng và Ngụy Yến bị giám đốc Lư bắt đi, rồi tôi lại đi theo mèo trắng để cứu người khiến mình và đầu bếp Ngụy một thân đầy vết thương. Hiện tại tôi cũng không dám ra tay trực tiếp nữa, một khi bị rắn cắn thì tốt hơn nên thương lượng.

Chỉ một lát sau tôi lại ngửi được mùi hôi thối quen thuộc, Âm Long vô cùng uy vũ tỏa ra hào quang khiến nó vừa đến là tất cả mọi người đều phải nhường đường.

Tất cả mọi người nhìn Âm Long mang theo một mùi hôi thối bơi tới thì đều che miệng dựa vào tường nhìn tôi.

“Mau đi vào xem đi!” Tôi thật sự không muốn Âm Long vừa chui từ bình đựng thi thể băm nhỏ kia đã bò lên người tôi nên cuống quýt chỉ vào cửa của kho lạnh nói.

“Rít!”

“Chi!”

Âm Long và Lệ Cổ một lớn một nhỏ dùng hai đôi mắt đen trừng tôi một cái, sau đó vô cùng khinh thường nhanh chóng bơi vào kho lạnh.

Tôi cũng không thể nghĩ ra rõ ràng Lệ Cổ có cánh nhưng sao lại còn nằm sấp trên đầu Âm Long làm ký sinh trùng vậy!

“Tôi lên kéo Tiểu Lưu về, anh bảo những cảnh sát này lùi xa một chút.” Tôi nhìn một chuỗi đuôi phía sau, không dám tưởng tượng nhỡ đâu kho lạnh thật sự có một chuỗi cương thi chạy ra, vậy thì những người chúng tôi vui rồi.

Đội trưởng Triển vội vàng đồng ý, nghiêng người muốn đi lên kéo Tiểu Lưu lại bị tôi cuống quýt ngăn anh ta lại rồi gật nhẹ đầu với Trường Sinh.

Lại vội vàng nhắm mắt, trầm tâm tĩnh khí cảm ứng Lệ Cổ đã đi vào trong kho lạnh, đáy lòng lập tức có cảm giác mừng như điên, sau đó lại nghe được một ít âm thanh của khóa, hình như còn đang dần dần lớn hơn.

“Làm sao vậy?” Trường Sinh ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi tôi một câu, trong đôi mắt đen tràn đầy nghi vấn.

Tôi vội vàng mở mắt ra nhìn Trường Sinh một chút, đang muốn hỏi cậu tiếng khóa nhỏ kia là cái gì thì bên tại đã lập tức truyền đến tiếng vo ve nhỏ, sau đó là mấy chấm đen vụt qua trước mắt.

Trong đầu lập tức hiện lên phương pháp nuôi Nhục Cổ mà cô nàng mập nói lúc trước, vội vàng quay đầu hét lớn với những người đằng sau: “Mau! Tìm một căn phòng kín trốn đi! Nhanh lên!”

“Làm sao vậy?” Cục trưởng Cao còn đang trầm ổn đứng trước mấy người cảnh sát hỏi tôi.

“Nhanh lên!”

Tôi không kịp giải thích, trong lòng lại hối hận muốn chết, không nên thay đổi quá nhanh, nếu như đổi thành trước kia tôi trực tiếp xông thẳng vào, phỏng chừng sẽ không có những chuyện này.

Chuyện hai đứa Âm Long và Lệ Cổ này cân nhắc chính là chuyện chúng nó có ăn ngon hay không, có thể xuống miệng được không. 

Lôi Trường Sinh xông vào kho lạnh, Nguyên Thần Tịch cũng đã vượt qua chúng tôi để xông vào.

Thi thể vốn được đặt trên bàn ở trong kho lạnh lúc này máu thịt đã be bét, vô số mập trắng chui ra khỏi làn da vốn đã trắng bệch kia.

Trong kho lạnh đã có không ít ruồi nhặng bay xung quanh, đến thi thể vô tội phủ vải trắng ở một góc cũng bị những con ruồi này nhăm nhe.

Mà “đội tiên phong” chúng tôi đều động lúc này đang vui vẻ ăn ở đây, Âm Long vừa ợ một cái vừa nhanh chóng duỗi cái lưỡi dài ra quấn quanh thi thể đầy giòi bọ đưa vào trong miệng nuốt.

Mà Lệ Cổ cũng không yếu thế chút nào, cánh vỗ một cái là vô số sợi to màu đen xuất hiện như vứt cá vớt một lưới, sau đó cũng không thấy nó đưa vào trong miệng mà kéo thẳng về.

“Đóng cửa!” Nguyên Thần Tịch vừa thấy chúng tôi đi vào thì hét lớn: “Lúc hai người bắt đầu nhìn không phát hiện bên trong những thi thể này bị cấy Nhục Cổ à? Vẫn luôn có người thúc dục sinh trưởng đó!”

Tôi vội kéo Trưởng Sinh vào bên trong rồi nhanh chóng khóa cửa kho lạnh lại, dẫn mấy tấm Thần Hỏa phù bay xung quanh kho lạnh đốt không rất nhiều ruồi bay giữa không trung.

Nhưng hình như nhiệt độ của Thần Hỏa phù quá cao nên dưới sự thiêu đốt này, kho lạnh vốn lúc đầu khiến người ta rét run lập tức nóng lên, mà rất nhiều giòi bọ con đang kẹt trong thi thể lập tức như bị phá kén.

Lần này hình như tôi đã chọc phải tổ tiên của loài ruồi rồi, ruồi trong kho lạnh ngày càng nhiều, dù tôi có dẫn Thần Hỏa phủ đốt cháy xung quanh cũng không thể cháy hết.

Ngay lập tức mùi cháy khét cùng với mùi thối rữa của thi thể bị giòi bọ đục khoét bốc lên trong kho lạnh khiến người ta phải cay mũi, thật đúng là hơi chướng mắt.

Nhưng mũi tối nay mũi tôi đã quá quen với mùi này, ít nhất nó còn không nồng nắc như mùi lúc mới mở cái bình kia.

“Trương Dương dùng Thần Hỏa phù rồi, La Trường Sinh còn không mau thả con rắn đen lớn của anh ra ăn ruồi đi!” Nguyên Thần Tịch không ngừng dùng cành liễu trên người quật ruồi bay vào anh ta, hét lớn với chúng tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra Âm Long và Lệ Cổ cũng ăn những thứ này, con Lệ Cổ này nhìn qua hình như không có tác dụng gì cả, tôi vội vàng hét lên để Âm Long mau chóng biến lớn, miệng to mới có thể nuốt những con giòi kia.

Bởi vì trong lúc tôi đang dùng Thần Hỏa phù để nốt ruồi, tôi vẫn có thể nhìn thấy mấy con giòi kia vừa mới cui ra khỏi trứng chỉ ăn vài miếng thịt trắng bệch đông cứng là lập tức có thể phá kén rồi nở ra trong nháy mắt.

Đây hoàn toàn là tốc độ siêu nhanh đó, nếu đặt thứ này ở bên ngoài thì rất có thể sẽ gây ra mối nguy hiểm sinh học khác!

Ngẫm lại nếu ruồi thống trị thế giới này, và người nuôi ra những con ruồi này liệu có phải sẽ nuôi nhốt con người giống như nuôi nhốt heo để cho những con ruồi đó ăn không?

Ý nghĩ này lập tức bị mấy con ruồi lao tới trên người tôi phá vỡ, thì ra Thần Hòa Phủ đã bị đám ruồi đang bay loạn kia hất rơi xuống đất, còn Trường Sinh đang dùng hắc xà nuốt chửng những xác chết đang bị giòi đục khoét đến nát bét.

Âm Long sau khi bị tôi hét một tiếng cũng bắt đầu phình to, lại không chịu ăn thi thể nữa mà giống như trẻ con chọn thức ăn, duỗi lưỡi rắn ra cuốn lấy giòi trên thi thể, cảm giác to lên cũng không khác gì mấy.

Lệ Cổ thấy tôi bị mấy con ruồi đụng phải, trong lòng vô cùng khinh bỉ tôi, đôi mắt đen khinh thị liếc tôi một cái nhưng rất nhận mệnh bay đến trên đầu tôi bắt đầu kết lưới.

Tôi lại dẫn mấy tấm Thần Hỏa phù bắt đầu đốt những con ruồi kia lại đột nhiên phát hiện Thần Hỏa phù vừa cháy đã nhanh chóng bị diệt.

Mở miệng muốn bảo Trường Sinh cẩn thận một chút, hình như không đúng lắm nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy răng đau đớn, hơi thở ra vậy mà còn có thể nghe được tiếng vụn băng vỡ. 

Lúc này tôi mới cảm nhận được hình như nhiệt độ trong kho lạnh đang hạ xuống rất thấp, đây là có người tăng khí lạnh trong kho lạnh sao?
 
Chương 344: Ướp lạnh


Tôi, Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch ba người cùng đến kho đông lạnh, thấy trong tất cả các thi thể có vô số dòi bọ đang động đậy, mà những con dòi đó lớn lên bằng tốc độ ánh sáng, kết kén, phá kén rồi lại đẻ trứng.

Sau đó tôi phát hiện ra nhiệt độ trong kho đông lạnh hạ xuống rất kinh khủng nhưng những con dòi kia giống như chẳng hề bị ảnh hưởng, cứ theo chu kỳ trưởng thành bình thường mà tiếp diễn.

Lúc này tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay chúng tôi đến kho đông lạnh là để xem xét những thi thể kia, bỗng nhiên tôi phát hiện những thi thể kia trợn trừng hai mắt mà trong mắt của bọn họ lại chảy ra máu, đây là có chuyện gì.

Đó là do đám trứng trùng trong cơ thể bọn họ bắt đầu nở ra, đang hóa kén, khiến cho máu trong cơ thể chảy ra qua khóe mắt.

Tôi cũng bắt quỷ nhiều rồi nên mới luôn nghĩ theo phương hướng linh thể mà quên đi những thứ thực chất nhất.

Trong kho càng ngày càng lạnh, mặc dù tôi không biết bảng điều khiển tổng trong kho đông lạnh ở đâu nhưng ít nhất tôi biết bây giờ toàn bộ cảnh sát trong cục cảnh sát đang ở bên ngoài kho đông lạnh, bọn họ tận mắt nhìn thấy ba người chúng tôi xông vào đây, nói sao thì họ cũng không thể nào để nhiệt độ hạ xuống đến mức khiến chúng tôi bị đông chết được.

Kể cả những cảnh sát dó muốn cho chúng tôi đông chết để diệt khẩu, bên ngoài còn có đám người Vương Uyển Nhu với sư thúc nữa, họ cũng không thể để mặc cho làm loạn!

Thần Hỏa phù không thể dùng, tôi chỉ có thể đứng đó để Lệ cổ kết lưới bắt đám ruồi kia tống vào miệng, như thế cũng có một vài con ruồi bị bắt được đụng trúng người tôi, chọc cho Lệ cổ không vui, nó lại kết cái lưới to thêm một chút.

Nhưng dù cho là vậy, tôi nhìn một đám ruồi nhặng nhiều như ong vò vẽ bay đến bên người, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ đáng sợ, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy có lẽ đám xác này sẽ bị ăn cho bằng sạch mất, sau đó đám dòi kia mất đi nguồn dinh dưỡng rồi chúng tôi mới có thể xử chúng.

Trên đỉnh đầu tôi có Lệ cổ rồi, tôi vội chạy ra mở cửa nhưng kéo rồi mới phát hiện cửa kho lạnh đã bị người ta dùng chìa khóa khóa lại, dù cho tôi có kéo thế nào cũng không kéo ra được.

“Sao ngày càng lạnh đi thế này?” Những cành liễu Nguyên Thần Tịch cho mọc ra đều đứt đoạn, vị thiếu niên vẫn luôn làm mặt lạnh này đến giờ phút này mới biết nhiệt độ trong kho lạnh đã lạnh hơn mặt anh ta rồi.

Trường Sinh cũng trầm mặt nhìn tôi, cậu gọi rắn đen ra há miệng nuốt hai thi thể khác xuống.

Nhưng rắn đen nuốt xong lại vặn mạnh thân mình, hai cái đầu rắn to lớn nghiêng nghiêng rồi gầm lên, lưỡi rắn thè ra đau khổ.

“Xì!”

Âm Long đang bên cạnh rắn đen nuốt sâu dòi cũng bị dọa sợ, hai mắt tròn đen bóng nhìn tôi rồi lại căng thẳng nhìn rắn đen.

“Sao thế?” Nhìn thứ có khả năng duy nhất có thể cứu chúng tôi bây giờ là rắn đen, tôi xoa cánh tay Trường Sinh.

Trường Sinh lắc đầu đang muốn nói gì đó, thì lại thấy rắn đen thống khổ kêu lên hai tiếng, sau đó đuôi rắn đập bồm bộ trên nền đất, nỗ lực nghiêng đầu giống như muốn nhổ ra thứ gì đó.

“Grao!”

Sau đó cổ họng rắn đen đột nhiên vang lên tiếng vo ve, hai cái miệng của nó đồng thời mở lớn, bên trong có một đám ruồi đen xông ra, sau đó trong cổ họng lại có những tiếng òng ọc, hai cỗ thi thể vừa bị nuốt vào kia lập tức bị nhổ ra.

“Ọe!”

Mặc dù tôi đã thấy không ít những thứ đồ buồn nôn nhưng thứ được nhổ ra từ miệng rắn đen thực sự khiến tôi không nhịn được cảm giác nhộn nhạo trong cổ họng, tôi phát ra một tiếng nôn khan.

Cỗ thi thể kia cũng không biết là của vị mỹ nữ nào, vẻ bề ngoài của rận mu cũng không tệ nhưng nếu như vị chị gái này lúc còn sống biết bản thân mình sau khi chết đi sẽ biến thành như này có lẽ cô ấy sẽ đập đầu chết quách đi cũng sẽ không để bản thân sau khi chết bị làm thành dáng vẻ kinh tởm này.

Thi thể ban đầu không biết bị tổng giám đốc Lư nuôi dưỡng trong tường bao lâu, sau đó bị chúng tôi dẫn cổ mẫu rận mu ra rồi lại ở trong kho đông lạnh của cục cảnh sát đến hai ngày, vốn dĩ như thế đã đủ thảm rồi.

Sau đó lại bị đám dòi bọ kia đục thân thể, da thịt gần như chảy ra nước thi rồi, bây giờ còn bị rắn đen nuốt xuống rồi nhổ ra ngoài, cả người dính đầy dịch nhờn.

Kích thích thị giác này thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng.

Tôi vừa nôn khan xong, rắn đen vậy mà đau khổ co rút trên mặt đất, bốn đôi mắt to nhìn Trường Sinh đau đớn đến đổ lệ.

Mà Âm Long hình như cũng bị dọa, lè lưỡi rắn ra, thân mình lập tức thay đổi, nó vặn vặn cơ thể như rắn đen vừa rồi để thử xem có bị nôn ra giống rắn đen không.

Ruồi nhặng trong kho đông lạnh càng lúc càng nhiều, cành liễu của Nguyên Thần Tịch đã không thể mọc ra hoàn toàn nữa, mà có mọc ra thì cũng không thể dùng được trong cái kho lạnh âm mười độ này được, giống như vừa rồi anh ta chỉ cần dùng sức một chút thôi, nó sẽ vỡ vụn, tóm lại thì cũng chỉ là lãng phí sức.

Cổ trùng của Trường Sinh cũng chẳng có bao nhiêu con có thể tồn tại trong cái nhiệt độ âm mười độ này, cậu chỉ đành gọi người giấy ra dùng cách thức nguyên thủy nhất đó là duỗi tay đánh, đập đám ruồi nhặng này.

May mà tôi còn có con hàng Lệ cổ này có thể chống đỡ được, con hàng này từ xưa đến nay luôn tin tưởng vào khẩu vị của bản thân, những thứ có thể ăn ngoại trừ tơ hồn nó không nuốt được xuống bụng ta, những cái khác thứ gì nó cũng xử được hết.

Con hàng Âm Long này thử vặn mình nôn ra mấy lần nhưng không sao, lúc này nó có thể oai phong hơn rắn đen nhiều lần, nó thè lưỡi rắn càng thêm ra sức đi ăn đám dòi bọ kia, còn thi thể kia nó cũng không dám nuốt nữa.

“Hai người đi tìm xem có thứ gì có thể liên lạc với bên ngoài không, tôi đến gọi Âm Long với Lệ cổ đối phó đám trùng này là được.” Tôi thấy Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch đứng đó bó tay nhìn đám ruồi, lạnh đến run cả chân, bản thân cũng không nhịn được mà nói với hai người họ.

Nhưng lúc này vừa mở miệng ra đã hối hận, miệng đều là gió, lạnh đến răng cũng buốt.

“Ò… ò…”

Cũng không biết đám ruồi kia có chuyện gì, nhiệt độ trong kho đông lạnh ít nhất cũng xuống dưới âm ba mươi độ rồi, những thứ đồ trong tình huống bình thường cứ đến mùa đông là chỉ đến những nơi ấm áp vậy mà còn vây quanh những người kể cả là sống hay là chết.

Đến cả dòi trên đám thi thể kia cũng thế, rõ ràng nước trong cơ thể đã đông lạnh thành đá rồi mà những con dòi kia vẫn trắng trắng mập mập nhìn qua còn có vẻ rất mềm nữa, chúng còn có thể trong băng đá mà uốn éo.

“Xì!”

Độ ẩm trong kho vẫn còn đang giảm xuống, vảy của Âm Long đã kết một lớp băng mỏng phía trên, con hàng này thè ra thụt vào cái lưỡi, sau đó ngước hai mắt nho nhỏ nhìn tôi đầy kỳ quái, động tác cũng ngày càng chậm, chậm dần đến mức không động đậy nữa.

“Nó đây là sắp ngủ đông rồi!” Nguyên Thần Tịch đang duỗi tay gõ tường bằng thép của kho đông lạnh, anh ta liếc nhìn dáng vẻ của Âm Long rồi nói với tôi: “Cô hỏi Lệ cổ xem còn trụ được không, không trụ được chúng ta thực sự chỉ có thể đợi.”

Tôi nhìn Âm Long cuộn thành một đống trắng, trong lòng vẫn luôn kêu xúi quẩy nhưng tôi bắt đầu lo lắng, tình huống trong này của chúng tôi thực sự không thể nói rõ, có lẽ người bên ngoài cho rằng chúng tôi đang đối phó gì đó bên trong, căn bản không hề nghĩ tới việc giúp chúng tôi.

“O!”

Một đám nhặng lại bay qua người tôi, lưới của con hàng Lệ cổ này cứ kéo là kéo được đầy cả lưới, bây giờ nó chẳng ăn nữa, những con ruồi kia chạm vào lưới của Lệ cổ sẽ biến thành tro rồi rơi xuống đất.

Có lẽ Lệ cổ cũng thấy Âm Long ngủ đông rồi nên nó càng ra sức hơn, lưới được kết cũng ngày càng lớn hơn, ngày càng rộng hơn, có thể giăng từ đầu tôi đến chỗ những thi thể kia rồi, những con dòi đều bị độc làm cứng lại thành than.

So với những con người giấy của Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch gọi ra thì Lệ cổ trên đỉnh đầu tôi oai phong hơn nhiều lắm.

“Chít!”

Tôi còn đang đắc ý nghĩ thế thì trong lòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Lệ cổ, sau đó tấm lưới kia to ra giống như quấn tất cả đám thi thể kia lại vậy.

“Xèo! Xèo!”

Tấm lưới vừa chạm vào thi thể đã có một đám khói đen bốc lên cuồn cuộn nhưng Lệ cổ cũng kêu lên một tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa.

Tôi đang nghĩ Lệ cổ cũng không phải hoàn toàn vô dụng đây, ít nhất thì từ lúc nó hóa bướm đêm xong, kỹ năng nghe trộm đúng là không cần lo lắng nữa, thấy dáng vẻ oai phong của nó hôn này, ngày sau có lẽ không có con muỗi nào dám tìm đến tôi đây.

Suy nghĩ này vừa mới lóe lên đã cảm thấy có gì đó rơi xuống đầu, lúc đầu tôi còn cho rằng là ruồi nhặng nhưng trong lòng lại truyền đến một cảm giác vô lực.

Tôi biết có chuyện không hay rồi, vội đưa tay sờ lên, thì thấy thứ gì đó mềm mềm mủn mủn, lạnh lẽo đông cứng, tôi lấy xuống nhìn, trên người Lệ cổ cũng có một lớp băng dày.

Con hàng này nhỏ như thế, lại thêm bây giờ giống như bướm đêm ấy, bị đóng băng lại cứng như tượng, lúc này chỉ có hai cái râu là có thể động đậy nhẹ, chạm vào lòng bàn tay tôi, nó thu tấm lưới lại rồi nằm trong tay tôi bất động giống Âm Long.

“Lệ cổ cũng không ổn rồi?” Trường Sinh đang lật tìm đồ vật, thấy tôi thu Lệ cổ về, cậu lại gọi ra vài người giấy đến bảo về tôi.

Nhưng Lệ cổ không ở đây, lũ dòi bên dưới thi thể lập tức uốn éo thành từng đám, mà bọn ruồi nhặng cũng ngày càng nhiều lên.

“Bốp! Bốp!”

Người giấy không có cách nào khác chỉ có thể dùng hai tay đập, nhưng hai tay thì có thể vỗ được bao nhiêu.

Ba người chúng tôi cũng cười khổ rồi giơ tay lên, Nguyên Thần Tịch vỗ tay, mặt còn lạnh hơn nhiệt độ trong kho nữa.

Ban đầu chúng tôi còn nghĩ trốn vào trong ngăn đông của kho lạnh, Trường Sinh vừa kéo, vậy mà kéo ra được rồi!

Vừa kéo ra ruồi bên trong phi ra như ong vỡ tổ, cuộn thành một đám, nhìn có vẻ ruồi trong ngăn kho lạnh tràn lan khắp nơi rồi.

“Xem ra chúng ta thực sự bị đút cho đám ruồi này ăn rồi!” Nguyên Thần Tịch mới vỗ vài phát đã lạnh lùng nhìn chúng tôi.

Tôi cũng chẳng có cách nào, tôi còn định dùng đại chiêu như Chưởng Tâm Lôi để nổ chết đám ruồi này cơ, nhưng số lượng chỗ này quá lớn, Chưởng Tâm Lôi nổ trong không trung cùng lắm nổ được trăm con ruồi, còn phí sức hơn tôi đập trăm phát, mỗi phát được vài ba con.

“O! O!”

Ruồi nhặng ngày càng nhiều lên, ba người chúng tôi chỉ đành dựa lưng vào nhau không ngừng dùng quần áo phe phẩy, những thi thể kia bị ăn dần chỉ còn lại bộ xương, mấy người còn sống là chúng tôi đây trở thành thức ăn duy nhất của đám ruồi trong phòng.

Tôi không cầu ông trời có mắt, chỉ cầu những người ngoài kia phát hiện ra có gì đó không đúng, phái người đến tìm chúng tôi.

Nhưng dường như những người ngoài kia đã hoàn toàn quên mất chúng tôi rồi, tôi nhìn về phía đám ruồi đen nhiều như mưa trút, không thấy chút màu trắng nào.

Mà người giấy của Trường Sinh đã bị lũ ruồi nhặng làm rách thành từng mảnh, đến cả đầu cũng bị cắn mất như những thi thể kia.

Trong lúc lòng tôi dần tuyệt vọng rồi thì lại nghe thấy tiếng của Vương Uyển Nhu: “Sao các người lại thảm đến mức này hả? Thu!”

Sau đó trước mắt trống không, tôi hít sâu một hơi rồi gào lên với Vương Uyển Nhu: “Sao giờ này chị mới đến hả?”

Vương Uyển Nhu nhìn Âm Long nằm một đống dưới đất và đống xương của những thi thể kia, cô ấy nhếch môi: “Tôi cứ nghĩ chúng tôi ở ngoài kia đã đủ thảm rồi, không ngờ mấy người trong này cũng chẳng tốt hơn được là bao!”

“Vừa rồi bên ngoài có chuyện gì à?” Tôi đã bảo sao những người này lại không quan tâm gì đến chúng tôi, hóa ra bên ngoài cũng xảy ra chuyện.
 
Chương 345: Cơ thể sống nở trứng


Vương Uyển Nhu lắc đầu cười khổ với tôi, cô ấy lấy chìa khóa ném cho tôi: “Tôi đi vào bằng của chính, vừa nãy Đinh Lương cũng muốn vào giúp đỡ nhưng lại phát hiện ra không mở được cửa kho lạnh, tìm mấy người nhóm đội trưởng Triển để lấy chìa khóa mà vẫn không mở được, chúng tôi tưởng mấy người khóa cửa lại để thứ gì đó bên trong không thể thoát ra, vì thế họ mới để tôi vào giúp đỡ, không ngờ tới trong phòng này của các người lại toàn là ruồi nhặng!”

Tôi không để ý đến ngữ khí chọc cười của Vương Uyển Nhu, đầu tôi nhanh chóng phân tích trọng điểm từ lời cô ấy nói, cửa kho đông lạnh này dùng chìa khóa cũng không thể mở ra từ bên ngoài được?

“Chị Uyển Nhu.” Trường Sinh hình như cũng kiệt sức, cậu dựa vào tường, răng đánh vào nhau: “Chị không phát hiện ra trong này có gì đó không đúng sao?”

Vương Uyển Nhu ngẩn ra, nhìn ba người chúng tôi run chân xoa tay, lúc này mới phát hiện ra nhiệt độ trong phòng đã xuống cực kỳ thấp.

Cô ấy ra ngoài nhưng gần như chỉ một loáng đã lại quay lại nói với chúng tôi: “Đội trưởng Triển nói nguồn điện trong kho đông lạnh đã bị cắt đứt rồi, theo lý mà nói sẽ không thể làm lạnh nữa mới đúng chứ nhỉ? Hơn nữa nhiệt độ lạnh nhất của kho đông lạnh này cũng chỉ âm mười tám độ, sẽ không lạnh đến thế này!”

“Ha! Chị nhanh nghĩ cách mở của để bọn tôi ra ngoài đi, bảo cục trưởng Cao tìm người đến phá tường cũng được!” Tôi hà hơi vào lòng bàn tay, trong lòng chỉ mắng mẹ ơi, kiểu này là muốn làm cho bọn tôi đang sống sờ sờ bị đông lạnh mà chết hay gì.

Vương Uyển Nhu bất đắc dĩ nhìn tôi: “Cô mang điện thoại không? Cô có thể lấy ra xem thử trong này điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu là bởi vì bốn phía của kho đông lạnh đều được làm bằng vật liệu cách nhiệt, đồng thời cũng cắt đứt cả tín hiệu luôn. Hơn nữa bên ngoài vật liệu cách nhiệt còn có một lớp thép dày, rồi mới đến tường gạch bình thường.

“Những thứ đó đều không thể nổ ra được sao?” Nguyên Thần Tịch cũng lạnh không chịu được nữa rồi, anh ta dùng giọng điệu lạnh như nhiệt độ bây giờ nói: “Đừng nói có chút chuyện này mà cảnh sát cũng không làm được nhé!”

Vương Uyển Nhu nhìn Nguyên Thần Tịch, lắc đầu nói: “Cục trưởng Cao nói những tấm thép kia đều là thép chống đạn, thực ra kho đông lạnh này là khu an toàn của cục cảnh sát, lỡ như có chuyện xảy ra thì cả cục cảnh sát sẽ rút lui đến kho này!”

“Vậy thì bảo bọn họ vào đây thử xem!” Khó có khi người tốt tính như Trường Sinh cũng không chịu được nữa, cậu kéo người bị lạnh đến run rẩy là tôi vào lòng.

Trong lòng Trường Sinh còn có chút nhiệt độ, tôi ôm chặt eo cậu, thấy Vương Uyển Nhu đang nhịn cười, tôi nói: “Chị Uyển Nhu, bây giờ chị ra ngoài nói với cục trưởng Cao nhanh chóng nghĩ cách thả bọn tôi ra đi, lại giúp chúng tôi tìm vài bộ quần áo dày chút thu vào trong quạt của chị rồi mang vào đây, nếu không chúng tôi sắp bị lạnh chết rồi!”

“Vậy tôi đi đây!” Vương Uyển Nhu đồng tình nhìn tôi rồi xuyên qua tường ra ngoài.

Nguyên Thần Tịch nhìn tôi nằm trong lòng Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Đây chính là kết cục cho việc cô cứ thích lo chuyện không đâu.”

Ở cái nơi vừa mở miệng nói chuyện là đóng băng này, tôi cũng lười phân bua, tôi dứt khoát yên tâm ở trong lòng Trường Sinh cảm thụ chút hơi ấm duy nhất.

Một lúc sau, Vương Uyển Nhu lại tiến vào, lấy ra vài chiếc chăn to đùng từ trong quạt đưa cho chúng tôi, rồi lại đưa chúng tôi ba cái bình giữ nhiệt.

Đáng yêu nhất là bà chị này còn mang theo một bình khí hóa lỏng và một chiếc lò khí hóa lỏng, nhân lúc chúng tôi nhanh chóng uống nước, vị quỷ sai từ triều nhà Đường này quen tay thắp khí hóa lỏng lên.

Thấy ánh lửa màu lam bập bùng trong chiếc lò, tôi quấn chặt chiếc chăn quanh mình rồi nói với Vương Uyển Nhu: “Chị thu tôi vào trong quạt của chị đi?”

“Người sống không vào được!” Vương Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn tôi, buồn cười nói: “Quạt chỉ có thể thu vật chết.”

“Nhưng Âm Long còn có cả Đại Hồng nữa đều có thể vào trong mà?” Tôi chẳng thể hiểu nổi, nhìn lên Vương Uyển Nhu, đối với người sống mà nói thực ra người chết nặng hơn nhiều bởi vì người sống còn hít thở nên tương đối nhẹ còn người chết là một đống thịt chết nặng nề vì thế có một từ gọi là “chết nặng”, đổi qua để nói cũng giống nhau, người sống chúng tôi đối với người chết mà nói thì chỉ nhiều hơn một hơi thở thôi, nên bọn họ cũng cảm thấy chúng tôi nặng hơn.

Trong “Sưu Thần Ký”, ở phần “Tống Định Bá bắt quỷ” của Lão Thiếu Hiệp có nói, quỷ cõng Tống Định Bá cảm thấy ông ta rất nặng, nhưng đổi qua Tống Trọng Bá cõng chỉ là cõng linh thế vì thế mới không cảm thấy nặng, nếu như đổi thành thi thể thì sẽ chết nặng, chết nặng mất.

Vương Uyển Nhu nói chúng tôi không thể vào trong quạt, tôi cũng không thất vọng mấy, có một ngọn lửa sưởi ấm tôi đã là không tệ rồi.

Thấy Vương Uyển Nhu lại biến ra một chiếc bánh mì từ trong quạt sau đó quen tay nướng trên ngọn lửa, tôi đột nhiên phát hiện ra vị quỷ sai ngàn năm này cũng thật hiểu cuộc sống mà.

Giống như vừa rồi cô ấy đốt lò vậy, ra tay vô cùng nhanh, chỉ sợ khí hóa lỏng để đó lâu sẽ bị đóng băng, không đánh ra lửa được.

Bởi vì bây giờ chúng tôi đã bị đông thành người gỗ rồi, vì thế không thể xác định nhiệt độ trong kho lạnh bây giờ đã thấp đến mức nào. Ba người chúng tôi toàn bộ dựa vào chút nguyên khí vận hành trong cơ thể, nếu như đổi thành người bình thường thì đã sớm bị lạnh đến ngất đi rồi.

Vương Uyển Nhu nướng bánh mì cũng tàm tạm rồi, cô ấy đưa tôi rồi nói: “Đinh Lương với cục trưởng Cao đã cho người đi nghĩ cách rồi, điện cũng đã được kéo xuống, nhiệt độ bây giờ bị hạ xuống không phải do vấn đề về nguồn điện!”

“Cái này thực ra không phải do người làm.”

Trường Sinh đưa tay đón lấy bánh mì Vương Uyển Nhu đưa tới, nuốt xuống một miếng: “Rõ ràng chính là có người muốn nhốt chúng tôi trong này, còn khiến chúng tôi không có cách nào động thủ. Chị Uyển Nhu, chị biết có thứ đồ gì có thể làm cho nhiệt độ thấp xuống không?”

Tôi đang cắn một miếng bánh nhỏ, nghe Trường Sinh nói thế, đột nhiên tôi nhớ đến một người.

Ngẩng đầu lên nhìn Vương Uyển Nhu muốn giục cô ấy nhanh cho chúng tôi một câu trả lời nhưng lại thấy cô ấy chậm rãi lật bánh mì trên ngọn lửa màu xanh để nướng.

Một mùi thơm từ bánh mì nướng tỏa ra, Vương Uyển Nhu lại không đưa cho chúng tôi, mặc kệ rìa bánh mì đã từ từ cháy khét, cô ấy cười với chúng tôi: “dù sao thì bên ngoài kia còn đang nghĩ cách, tôi kể cho mọi người nghe chuyện vừa xảy ra bên ngoài kia nhé!”

Tôi đang muốn hỏi Vương Uyển Nhu cái người mà tôi vừa nghĩ đến có phải thực sự là người đó không nhưng vị quỷ sai đại tỷ này vậy mà lại chuyển chủ đề, tôi còn muốn rụt tay lại thì bàn tay lại bị Trường Sinh âm thầm kéo lấy, tôi nghiêng đầu nhìn cậu lại phát hiện ra hai mắt cậu nhìn thẳng về phía trước rồi lắc đầu như có như không.

“Vừa nãy trước khi các người vào đây có phải có vài con ruồi bay ra không?” Vương Uyển Nhu tự hỏi tự lật chiếc bánh mì đã tỏa mùi thơm nồng kia rồi lại tự trả lời: “Đám ruồi nhặng đó là loại ruồi nhặng của Nhục cổ, tôi nghĩ mọi người cũng biết thứ này rồi. Loại ruồi này bị người ta làm thử nghiệm trong thời gian dài vì thế chu kỳ của ấu trùng chỉ cần có đủ năng lượng thôi thì thời gian sinh trưởng sẽ được rút đến rất ngắn, nếu như có thể thì chỉ cần trong chốc lát ấu trùng sẽ trưởng thành đến giai đoạn ăn được thức ăn, chúng sẽ ăn rồi sau đó lớn lên hóa thành nhộng, nghe Đại Hồng nói những con nhện và ruồi nhặng này sinh sản đồng tính, sự tồn tại của những con nhặng này chỉ để duy trì đời tiếp theo nên chúng mới tìm thức ăn.”

Tôi nhìn những vết tro rơi khắp nơi dưới đất, chẳng trách vừa rồi Lệ cổ lại có thể ra tay oai phong như thế, vậy mà không thể hủy hết đám dòi bọ trên những cỗ thi thể kia, tôi chỉ đành hít hít cái mũi rồi nghe Vương Uyển Nhu nói tiếp.

“Những con ruồi đó bay ra đã đậu lên người người cảnh sát đang mê man rồi trực tiếp đẻ trứng lên sau đó trứng nở ra.” Vương Uyển Nhu nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn tôi: “Người cảnh sát đó lúc đầu cảm thấy cổ hơi ngứa nên mới duỗi tay gãi, sau đó lại cảm thấy tay có thứ gì đó dinh dính, trước khi sờ vào vừa nhìn đã thấy vậy mà lại là một con dòi trắng trắng tròn tròn, anh ta suýt nữa bị dọa ngất ra.”

“Cô có thể tưởng tượng ra cảm giác mà trong chớp mắt thôi, trên người một người sống sờ sờ đã nở ra một đám dòi không, người cảnh sát kia không ngừng gào lên, may mà Đại Hồng trực tiếp móc đám thịt ấy ra, bên trong có một bọc trứng vàng vàng còn chưa nở hết.” Vương Uyển Nhu kể chuyện cực kỳ sinh động nhưng bánh mì trong tay cô ấy đều không thấy cô ấy nỡ đưa cho ai ăn.

“Đám dòi đó sau khi rời khỏi cơ thể người cảnh sát vậy mà vẫn còn đang nhanh chóng trưởng thành, chỉ là lúc chúng tôi cúi đầu xuống nhìn đã thấy từng con từng con một hóa kén rồi nở ra thành ruồi rồi, sau đó một cảnh sát nữa lại kêu lên, đám ruồi lập tức nhiều lên trông thấy.”

“Tôi cũng không nghĩ đến thứ đồ này lại lợi hại thế, đến cả người sống cũng có thể đẻ trứng lên hơn nữa những quả trứng đó chỉ cần bám vào da thịt con người là lập tức nở ra rồi chui vào cơ thể, trong chớp mắt đã trưởng thành rồi biến thành ruồi. Kỳ quái là đến cả Đại Hồng cũng không hiểu tại sao đám ruồi này lại không giống như nhện, bình thường nhện nở ra thì đời trước sẽ chết mà sức sống của đám ruồi này lại cực kỳ mạnh mẽ.”

“Trên người những cảnh sát kia có không ít trứng trùng, Đại Hồng với thầy Đinh chỉ có thể kiểm tra từng người một, đợi đến khi chúng ta kiểm tra xong lai phát hiện mấy người trong đội cảnh sát hình sự vậy mà lại bắt đầu bị mộng du, hơn nữa lại còn hèn hạ đi về phía Đại Hồng, nếu như không phải Đại Hồng kéo đầu bếp Ngụy lại thì chỉ sợ đám người trong đội cảnh sát hình sự còn có cả đội trưởng Triển của bọn họ đều sẽ trở thành phế liệu của đầu bếp Ngụy rồi.”

Tôi nghe xong liền biết quả nhiên là như thế, sao đầu bếp Ngụy có thể để người khác làm bẩn người “vợ” mà ông ấy im lặng thừa nhận chứ.

Vương Uyển Nhu lật miếng bánh mì đã cháy đen lại, nói tiếp: “Đợi chúng tôi dùng súng lửa đốt hết đám ruồi, trứng cùng với dòi bọ kia xong thì mới nhớ đến mấy người, Đinh Lương sốt ruột, các người đi vào trong rồi nên ông ấy đến tìm cục trưởng Cao để mở khóa nhưng mở kiểu gì cũng không được, sau đó tôi mới vào đây giúp đỡ.”

Tôi nghe Vương Uyển Nhu nói vậy đột nhiên cảm thấy người mình hơi ngứa ngáy, tôi kéo chăn lên quấn chặt thân mình lại.

Vừa nãy mấy con ruồi đâm vào người tôi, ai biết chúng có thấy người tôi thích hợp để đẻ trứng sinh sản đời tiếp theo không.

“Chít!” Trong lòng đột nhiên truyền đến âm thanh khinh bỉ, hóa ra là tiếng Lệ cổ ẩn sâu trong cơ thể tôi, nhiệt độ cao lên một chút nên con hàng này sống lại rồi.

Vừa nãy cũng không biết nó sợ đám ruồi kia nên giả chết hay thực sự giống Âm Long, nhiệt độ xuống thấp là phải ngủ đông nữa.

Trường Sinh hình như nhìn ra được hành động của tôi, cậu cười nhẹ: “Lệ cổ trên người cô ngồi đó, những con trùng khác đến gần cô thôi cũng còn khó, kể cả là có đẻ trứng trên người cô, trứng nở ra, Lệ cổ vừa cảm nhận được cũng sẽ trực tiếp tiễn chúng đi chết thôi.”

Tôi nghĩ một hồi cũng ra, ngại ngùng nhìn Trường Sinh, thấy miếng bánh mì cháy một nửa trên tay Vương Uyển Nhu, tôi lại mở miệng mở đầu chủ đề.

Lúc này tôi nghe thấy một âm thanh trong trẻo mà yếu ớt: “Cái này nếu không ăn thì có thể cho tôi ăn không?”

Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cô bé khoảng bảy tám tuổi đầu tóc trắng như tuyết đứng giữa tôi với Trường Sinh, cô bé mặc một bộ quần áo rách rưới, cái miệng nhỏ khẽ nhếch nhìn chăm chú miếng bánh mì nướng cháy đen trong tay Vương Uyển Nhu.
 
Chương 346: Tuyết nữ


Cô bé mái tóc trắng như tuyết dài chấm đất tiến lại gần chúng tôi, dù cho ôm chăn rồi sưởi lửa tôi vẫn cảm thấy cả người lạnh run bần bật.

Bên ngoài kho đông lạnh này dùng chìa khóa cũng không mở được, chúng tôi không thể ra ngoài,cô bé này cứ như vậy xuất hiện trước mặt chúng tôi mà không hề có chút tiếng động nào, quan trọng nhất là cô bé có khuôn mặt trứng ngỗng diễm lệ.

Không giống với vẻ mị hoặc của Đại Hồng, mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng trời sinh đã mang theo cảm giác mỹ diễm, cao ngạo, lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn đã thấy giống như gặp được Cửu Thiên Huyền Nữ.

“Cho này!” Vương Uyển Nhu hào phóng đưa miếng bánh mì đã cháy một nửa qua đó, sau đó lại lấy miếng bánh mì khác ra đặt trên lửa chậm rãi nướng.

“Rột!”

Cô bé kia cũng không khách sáo, đón lấy chiếc bánh mì rồi cắn một miếng lớn, miệng bên dưới vừa hay cắn tới nửa bị cháy đen, nên phát ra âm thanh như cắn than vậy nhưng cô bé hình như hoàn toàn không nhận ra, chậm rãi nhai như nó ngon lắm vậy, sau đó cô bé đi đến ngồi giữa tôi với Trường Sinh, còn kéo chăn của tôi đắp lên chân nữa, hai mắt nhìn chiếc bánh mì khác đang được nướng trên tay Vương Uyển Nhu.

Từ lúc cô bé xuất hiện tôi đã biết cô bé là ai nhưng không ngờ tới bây giờ thực sự vẫn còn người như thế hơn nữa nhìn thì có vẻ sống cũng khá thảm.

Tương truyền ở một vài ngọn linh sơn cực tuyết, có hai người sống trên đỉnh núi quanh năm suốt tháng, một người là sơn thần quản tất cả sinh vật trên núi, người thứ hai là tuyết nữ giúp sơn thần quản lý tất cả sự vật của mùa đông.

Mà tuyết nữ lại vĩnh viễn không được phép đi ra khỏi ranh giới có tuyết bởi vì bất kể là tuyết nữ đó nhỏ tuổi hay lớn tuổi, chỉ cần cô ấy đi đến nơi nào thì nơi đó lập tức sẽ trở thành băng thiên tuyết địa, nếu như cô ấy ở một nơi quá lâu, vậy thì địa phương đó sẽ biến thành giống như đỉnh núi của núi tuyết quanh năm tích tuyết không tan vậy đó.

Đương nhiên truyền thuyết này có thể đọc được ở trong một vài thần thoại cổ của Trung Quốc nhưng nổi tiếng hơn cả thì vẫn là ở Nhật Bản, có điều ở đây không còn đơn thuần là tuyết nữ nữa mà là một loại sinh vật đẹp đẽ.

Rõ ràng bây giờ cô bé đang ngồi giữa tôi với Trường Sinh đây còn chưa đến mức như trong truyền thuyết Nhật Bản nói có thể đóng băng tình yêu của đàn ông rồi để bản thân mình hưởng thụ, bởi vì cô bé mới chỉ bảy, tám tuổi thôi, có lẽ đến cả cái gọi là tình yêu của đàn ông là gì, con bé cũng không biết.

“Rột! Rột!”

“Muốn nữa không?” Vương Uyển Nhu không nhanh không chậm nướng bánh rồi hỏi cô bé kia.

Cô bé kia nhận lấy chiếc bánh mì nướng, đôi mắt trắng thuần giống con sóc nhỏ bị thương nhìn Vương Uyển Nhu nhưng không nói chuyện.

Tôi với Trường Sinh nhìn nhau, hai người gần như cùng lúc lấy chăn trên người mình phủ một nửa lên người tuyết nữ.

Nói thực lòng, ban đầu tôi ngồi ở bên cạnh cái lò đốt khí hóa lỏng này còn chưa có cảm giác ấm áp hơn chút nào nhưng bây giờ cô bạn nhỏ tuyết nữ này ngồi cạnh tôi, tôi mới cảm thấy cả người như rớt xuống hố băng, lạnh từ từng sợi lông cho đến tận cốt tủy.

Buồn cười là cô bạn nhỏ này không hề có chút tự mình biết mình nào, cứ ăn một miếng rồi lại một miếng bánh mì mà Vương Uyển Nhu đưa đến, chúng tôi cũng không rút lại lời được.

Thực ra lúc Trường Sinh hỏi Vương Uyển Nhu có thứ đồ gì có thể làm nhiệt độ giảm xuống không, tôi đã nghĩ ngay đến tuyết nữ, chỉ là Vương Uyển Nhu lập tức chuyển chủ đề, bây giờ xem ra thì cả cô ấy và Trường Sinh đều nghĩ ra rồi, sau đó mới không cho tôi nói, mà đi nướng bánh mì để dẫn cô bé ra.

Mấy lần Nguyên Thần Tịch ngẩng lên nhìn tuyết nữ cũng không nói gì, chỉ ném chăn trên người anh ta lên người tôi, sau đó không nói một lời mà giúp Vương Uyển Nhu tách đám bánh mì đông thành một khối.

“Đây là miếng cuối cùng rồi!” Cuối cùng Vương Uyển Nhu cũng nướng xong miếng bánh mì cuối cùng rồi đưa qua, người lạnh đến mức chỉ muốn nhào vào ngọn lửa để nướng chính mình là tôi đây thở ra một hơi dài.

Cô bạn nhỏ tuyết nữ này sau khi ăn xong chắc là sẽ rời đi nhỉ?

Nhưng khiến chúng tôi thất vọng là sa khi cô bé ăn xong, vậy mà còn ngước mắt nhìn về chiếc quạt của Vương Uyển Nhu.

“Vừa rồi bé vẫn luôn nhìn bọn cô đúng không?” Vương Uyển Nhu cười nhẹ mở quạt ra, tỏ ý không còn bánh mì nữa.

Tuyết nữ kéo hai nửa chiếc chăn lên người hình như cô bé cũng lạnh, mím môi không nói gì.

Tôi nhẫn nhịn cơn lạnh buốt ở cánh tay, vừa rồi Nguyên Thần Tịch ném chăn cho tôi đều bị cô bé ôm lấy rồi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xẻo của con bé toàn là vẻ mê mang không rõ, cái gì nó cũng không biết thì tại sao lại chạy được đến nơi này đóng đá chúng tôi chứ.

Vương Uyển Nhu lại hỏi một lần nữa, tôi cũng thử dùng lực tương tác của mình nhưng rõ ràng là trước mặt cô bé tuyết nữ kia, nó chẳng có chút tác dụng nào, cuối cùng đến cả Nguyên Thần Tịch với Trường Sinh đều ra tay, cô bé vẫn không nói một lời.

Chúng tôi hoàn toàn từ bỏ rồi nhưng ít nhất cũng biết được chúng tôi bị lạnh như vậy không phải do quỷ tác quái mà là vị khách đến từ núi cao này làm.

Qua một khoảng thời gian lâu ơi là lâu vẫn không thấy cửa kho được mở ra, có tuyết nữ ở đây dù cho có mở lò đến mức cao nhất. Chúng tôi cũng không chống trụ được, công suất làm lạnh với làm nóng không thể nào so sánh.

Vương Uyển Nhu cũng không có cách nào, chỉ đành ra ngoài một chuyến, đợi đến khi cô ấy quay lại, tôi đã sắp lạnh đến ngất đi.

Nhưng cô ấy đi vào cũng chỉ thu hoạch được hai thứ, một là cục trưởng Cao đã gọi những chuyên gia mở khóa giỏi nhất toàn thành phố đến, hai là chúng tôi lại có bánh mì để nướng cho tuyết nữ.

Lần này chúng tôi đã thông minh lên rồi, dù sao thì chúng tôi cũng không thể ra ngoài trong nhất thời, nướng một lát bánh mì sẽ hỏi bạn nhỏ tuyết nữ kia một vấn đề.

Quả nhiên là chết vì miếng ăn, tuyết nữ vậy mà ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi bằng đôi mắt trắng thuần ngập vẻ không đồng ý nhưng cũng không thể không trả lời câu hỏi của chúng tôi.

Sau khi xong chiếc bánh mì thứ ba, cuối cùng chúng tôi cũng hiểu ra đại khái tại sao vị mỹ nữ nhỏ này lại đến được chỗ này rồi.

Tương Châu vốn là vùng đất hoang sơ, núi cao cũng có không ít, mà vị tuyết nữ này cũng nói không rõ bản thân ở nơi nào.

Chỉ nhớ tự cô bé từ nhỏ đã sống cùng ông nội, thực ra chúng tôi cho rằng ông nội cô bé hai trăm phần trăm là sơn thần, bởi vì thần thoại Trung Quốc bố trí như thế đó, ông nội sơn thần sống cùng tuyết nữ trên đỉnh núi, cũng chưa được nghe có ông nội tuyết thần với cô bé sơn thần xinh đẹp!

Bạn nhỏ tuyết nữ nói cô bé vẫn luôn ở trên đỉnh núi, mỗi khi mùa đông đến, lúc tuyết rơi, ông nội sẽ dắt cô đi xem những động vật nhỏ ngủ đông nhưng trước đây không lâu, trong núi truyền đến tiếng ồn ào, ông nội kéo cô dặn dò dù thế nào cũng không thể xuống núi.

Lúc tuyết nữ trả lời, trong đôi mắt tuyết trắng kia có hoa tuyết bay qua, là hoa tuyết hàng thật giá thật. Tôi cũng không biết cô bé nói trước đây không lâu là bao lâu, bởi vì cô bé không hề giống loài người như chúng tôi, hơn nữa năm nào cô bé cũng ở trên núi, có lẽ cũng không có bao nhiêu khái niệm về thời gian.

Tuyết nữ sau một ngày tỉnh lại mới phát hiện ra ông nội kính yêu của cô bé không thấy đâu nữa, cô bé tìm trên núi rất lâu, cuối cùng cô bé chỉ đành đi xuôi theo xuống núi để tìm, nói là trước đây cô bé nhớ ngày nào ông cũng xuống núi, đi một vòng rồi mang về cho cô rất nhiều quả ngon nhưng lúc cô bé đi xuống, đập vào mắt là thứ gì đó màu đen và những người không quen biết, mọi người thấy cô bé thì đuổi cô bé đi mau.

Sau đó cô bé càng đi xuống núi thì càng đen tối, dần dần cô không tìm được đường về nhà nữa, cho đến khi cô bé gặp được một chị gái xinh đẹp nói đi cùng cô ấy sẽ có thể tìm thấy ông nội nhưng chị gái lại bảo cô phải trốn trong băng, không được đi ra, nếu không sẽ không tìm thấy ông nội nữa, vì thế cô bé đến nơi này mới luôn trốn trong băng làm đông lạnh chúng tôi.

Tôi nghe từng chút một rồi mới hiểu ra, cô bé tuyết nữ này hoàn toàn bị bán đến nơi này rồi. Còn về cái gì mà núi đen lại với âm thanh ầm ầm có lẽ là do khai thác.

Sau khi bạn nhỏ tuyết nữ ăn xong, có lẽ nghĩ dù sao thì cũng nói không ít cho chúng tôi biết rồi nên cô bé mở miệng hỏi chúng tôi có biết ông nội cô bé đi đâu không.

Liên quan đến việc sơn thần đi đâu, chúng tôi thực sự không biết nhưng chúng tôi cũng không dám làm cho bạn nhỏ mang theo hiệu quả làm lạnh mạnh mẽ này chạy loạn khắp nơi.

Thấy dáng vẻ bây giờ của chúng tôi là biết rồi, lỡ như cô bé đến chỗ nào đó ở lại quá lâu, vậy nơi đó chắc là trực tiếp mở ra một khu trượt băng được luôn mất.

Bạn nhỏ tuyết nữ mím môi, lại bắt đầu có hoa tuyết bay, tôi với Trường Sinh vội dỗ cô bé, lúc này nghe thấy của kho lạnh truyền đến một tiếng kêu nhẹ, sau đó bên ngoài có tiếng hoan hô như sấm dậy, thế rồi sư thúc lao như điên vào trong.

Nhưng vừa bước vào hai bước đã rùng mình rồi lại lùi ra: “Sao lại lạnh thế này!”

Tôi nhìn cô bé tuyết nữ cực kỳ vô tội ngồi giữa tôi với Trường Sinh, bất lực dắt tay cô bé đi ra.

Kỳ quái là lòng bàn tay cô bé rất ấm áp, cực kỳ thoải mái, khi tôi nắm lấy tay cô bé, đôi mắt trắng như tuyết của cô bé trầm xuống nhìn tôi nhưng vẫn không nói lời nào như cũ.

Khi chúng tôi đều đi ra ngoài mới phát hiện ra đoàn người vừa gây ra tiếng động vang như sấm ngoài cửa đã không thấy đâu nữa, toàn bộ đều chạy ra xa, xoa xoa cánh tay rồi nhìn tôi như quái vật.

“Đi trước đã!” Sư thúc nhìn tuyết nữ đang được tôi nắm tay, trong mắt hiện lên vẻ đã hiểu rõ rồi nói với tôi.

Nhưng bạn nhỏ tuyết nữ này vừa ra ngoài đã hất tay tôi ra rồi chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô: “Chị ơi, chị ơi, em không có nói chuyện nhưng ông nội em đâu?”

Nhìn theo hướng cô bé chạy đến thì thấy hai mắt Đại Hồng dại ra, nhìn tuyết nữ mang theo khí lạnh chạy về phía cô ấy, cô ấy vội nói: “Trương Dương, cô ôm con bé trước, chúng ta về nhà rồi nói!”

“Cái đó…” Cục trưởng Cao nhìn mấy người chúng tôi lạnh đến mặt trắng bệch, mũi đỏ hồng, ông ta mở miệng còn muốn nói gì đó nhưng chỉ đành bất đắc dĩ xua tay: “Mọi người nghỉ ngơi xong rồi nói tiếp.”

“Niên thú trước cửa kia chúng tôi sẽ trực tiếp mang đi, ông không cần lo lắng, đến lúc đó bảo sư thúc tôi tìm vị cao tăng chân chính khai quang một con sư tử đá cho ông.” Tôi nhìn cục trưởng Cao thì biết vì cái  gì rồi, tôi vội lấy ra một tấm Trấn Trạch phù ở trong ba lô đưa ông ta rồi nói: “Dán tại nơi có cửa đón gió, tốt nhất là giết một con gà trống, lấy lông ở ngực chấm máu gà rồi dán bên trên.”

Cục trưởng Cao nhận lấy là bùa rồi không ngừng gật đầu với tôi, còn muốn nói gì đó thì đã nghe thấy người trong kho đông lạnh kêu lên thất thanh.

Lúc này tôi mới nhớ ra Âm Long đang ngủ đông bị tôi bỏ quên trong kho đông lạnh, tôi vội nhờ Vương Uyển Nhu thu vào trong quạt cho tôi, nếu không còn phải giải thích với cục trưởng Cao sao bên người tôi lại có một con rắn to như thế.

Dù sao thì bọn họ đều không nhìn thấy Vương Uyển Nhu, đến lúc đó nói người nhìn thấy nó bị hoa mắt là xong rồi.

Trên chiếc xe sư thúc cầm lái, tuyết nữ còn không ngừng hỏi Đại Hồng ông nội cô bé đâu.

Kết quả Đại Hồng bị hỏi đến mất kiên nhẫn, cô ấy quát lên: “Tôi biết ngay con bé sẽ dùng da của tôi để làm chuyện xấu, con bé xấu xí, có thể dùng da của tôi để người khác thấy mộng xuân! Thật là quá đáng!”

Tôi biết người mà Đại Hồng đang nói đến là ai nhưng lại chưa từng nghĩ tới “con bé” đó vậy mà lại lấy da của Đại Hồng ra ngoài gây chuyện nhưng tại sao Nguyên Linh lại chưa từng thấy được gương mặt thực sự của cô ta nhỉ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom