Dịch Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 160: Chương 160


Vân Thanh bị chọc tức điên lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Cô định mở miệng nói điều gì đó, nhưng vào giây phút ấy, điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm rung lên.

Hai người ở rất gần nhau, nên khi Hoắc Cảnh Thâm rút điện thoại ra, Vân Thanh dương nhiên nhìn thắy tên người gọi hiện
lên— Hai chữ “Dĩ Nhu” khiến lòng cô đau nhói.

Hoắc Cảnh Thâm không kiêng kỵ cồ đang ở đó, bắt máy.

“ Cảnh Thâm.

” Ghế sau xe rất yên ắng, giọng nói của dịu dàng của người con gái từ trong điện thoại vang lên, mang theo sự nũng nịu thân mật, “ Hai ngày nay tim em lại có chút khó chịu…”
Hoắc Cảnh Thâm cau mày: “ Phải nghe lời bác sĩ, phối hợp điều trị, không được cứng đầu.


Vân Thanh ngồi bên cạnh anh, nhìn rõ sự lo lắng trên khuôn mặt Hoắc Cảnh Thâm…
Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút châm biếm, những chuyện cô làm cho anh, dường như cháng có chút ý nghĩa nào.

“ Dừng xe!” Cô lạnh lùng lên tiếng, dùng sức vỗ vào tấm chắn.

Hoắc Cảnh Thâm khó chịu cau mày, một tay nắm chặt cồ tay Vân Thanh: “ Lảm loạn gì vậy?”
Tần Dĩ Nhu trong điện thoại đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói, cô im lặng một lúc, rồi cười: “ Là Vân tiểu thư đang ở bên cạnh sao?”
Vân Thanh bỗng nhiên có cảm giác chột dạ như thể tiểu tam bị chính thát bắt được.


Cô cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay của Hoắc Cảnh Thâm, nhân lúc anh đau, cồ lấy sức mở khóa cửa xe.

“ Hàn Mặc, dừng xe!” Hoắc Cảnh Thâm nhận ra cô muốn làm gi, ngạc nhiên cắt tiếng.

Xe phanh gấp, dừng bên lề đường, đúng lúc đó, Vân Thanh mở cửa xe bước ra ngoài, cũng không thèm ngoảnh đầu nhìn
lại.

Cập ŋhật nhanh nhất tại w*eb лhayho.

cом
Hoắc Cảnh Thâm nhìn bóng dáng người con gái đang lẩn tránh, mặt tối sầm lại.

“ Cảnh Thảm, sao vậy?” Giọng nói án cần
Hoắc Cảnh Thâm nhìn lại, lướt qua dấu ràng còn chút máu trên cổ tay mình.

Đúng là chó con mà!
Anh khồng trả lời câu hỏi của Tần Dĩ Nhu, giọng nói nhẹ nhàng: “Phải nghe lời bác sĩ phối hợp điều trị, thời gian này anh rắt bận, sau này có chuyện gì, em cứ liên hệ trực tiếp với Trần Mặc.


Tần Dĩ Nhu im lặng vài giây, giọng nói dịu dàng trả lời, “ Em biết rồi.

Vậy em không làm phiền anh nữa, nhưng anh phải hứa với em, sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt.

Khi em trở về nước, anh phải tới đón em.


” Giọng cô ta nũng nịu.

Hoắc Cảnh Thâm không đáp lời, anh nhìn ra ngoài cửa sồ, đôi mắt lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng có cảm giác cảnh cáo, không dễ nhận ra,’ Em dưởng bệnh cho
nhũng chuyện em không nên
bận tảm,
thì đừng suy.

nghĩ nhiều.


Tần Dĩ Nhu đương nhiên biết hàm ý trong câu nói của anh.

Cô ta mím môi: “Cảnh Thâm, em chỉ quan tâm anh…”
“ Đừng để anh biết được em còn điều tra tin tức của Vân Thanh.

” Hoắc Cảnh Thâm ngắt lời cô, giọng điệu nóng nảy, “Anh không muốn nhắc nhở em lần thứ hai.


Chuyện cô có tai mắt bên cạnh anh, mấy năm nay Hoắc Cảnh Thâm đều mắt nhắm mắt mở cho qua, đây là lần đầu tiên, anh cảnh cáo cố như vậy…Vì một người con gái vừa mớl xuất hiện được vài tháng!
Tần Dĩ Nhu nỏ’ nụ cười dịu dàng.

“…Em biết rồi.


Cô ta biết, người con gái đó, còn khó xử lí hơn cô dự liệu.

Hoắc Cảnh Thâm ném điện thoại xuống, vết cắn trên cổ tay có màu tím nhạt, trên nước da nhợt nhạt của anh còn hiện rõ hơn, khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

Nhóc con này, cắn đau thật.



 
Chương 161: Chương 161


Anh cảm thấy trong lòng bức bối một cách khó tả, xoa xoa ấn đường, rồi gọi điện thoại cho Tư Mộ Bạch.

“Đang ở đâu?”
V-N.

Trong một Club cao cấp, tầng ba là một sàn nhảy, sôi động nhưng không ồn ào.

Trong phòng VIP, Hoac Cảnh Thảm kéo
lỏng cổ áo, gựơng mặt vồ cảm rót hai ly rượu, ánh mắt lạnh lùng.

Tư Mộ Bạch không cần hỏi cũng biết được nguyên nhân.

“ Lại bị cô vợ nhỏ của cậu chọc tức rồi?” Anh ta uể oải dựa vào ghế, thích thú liếc nhìn khuôn mặt u ám của Hoắc Cảnh Thâm, “ Nếu như cậu thật sự thích, hãy giữ cô ấy lại.


Hoắc Cảnh Thâm sắc mặt không tốt liếc nhìn anh ta một cái, cười khẩy: “ Hai tháng sau để cô ấy trờ thành góa phụ?”
Không phủ nhận, xem ra là thật sự thích cố
ấy.

Tư Mộ Bạch cũng trở nên nghiêm túc.


“ Sau khi phẫu thuật xong, cũng không phải
Nhưng anh ta mới nói được nửa lời, thi đã
ngừng.

Cơ hội này, 50-50.

Hơn nữa, vào thời điểm quan trọng này, Hoắc Cảnh Thâm quả thực không nên có thêm một điểm yếu nữa.

Anh không nói gì, ngửa đầu uống một hớp rượu, chai rượu trống rỗng lơ lửng trên tay anh, đôi lỏng mày trong nháy mắt trở nên lạnh lùng hiện lên cảm giác bất lực.

Mãi sau, anh mới từ từ nói: “ Cô ấy lấy máu đầu tim làm thuốc dẫn cho tôi, còn bảo Lâm Vân Hạc giấu điều này.


Điềm đạm như Tư Mộ Bạch, cũng đứng hình một lúc.

Hoắc Cảnh Thâm mía mai nhếch miệng, trong dôi mắt hiện rõ sự xót thương: “Cậu
nói, sao lại cộ người con gái ngốc như vậy
chứ?”
“ Soái ca.

” Một người con gái thân hình sexy, make-up đậm, đi đôi giày cao gót bước nhanh tới chỗ Hoắc Cảnh Thâm, cười lên nhõng nhẽo, “ Để em uống với anh một ly?”

Tư Mộ Bạch không có lòng thương hoa tiếc ngọc, anh ta lắc lắc ly rượu trong tay, trong ánh mắt đào hoa hiện lên sự thích thú, chờ xem kịch hay.

Hoắc Cảnh Thảm cau mày, ánh mắt lướt qua dáng hình yêu kiều của người con gái, dưới ánh đèn lờ mờ, vô củng quyến rũ.

“ Chỉ uống rượu không thì có gì thú vị chứ? Chơi gì đó kích thích với tôi.


Người con gái mỏng manh dựa vào người anh, núng nju nói:‘ Anh muốn chơi gi, em
sẽ chơi cùng.

anh.


Hoắc Cảnh Thâm rút ra một khẩu súng lục, đặt lên trên bàn.

Anh cúi xuống nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh, nở nụ cười, đẹp tới mức rung động lòng người nhưng cũng rất nguy hiểm, rồi ung dung nói: “ Chỉ có một viên đạn trong khẩu súng, chúng ta mỗi người bắn từng viên một, đặt cược vào vận may, thế nào?
Vân Thanh đang ngủ ngon, thì bị tiếng điện thoại kêu đánh thức.

Cồ khẽ mờ mắt, cũng nhìn không rõ là ai gọi tới, trực tiếp bắt máy.

Đầu dây bên kia, người đàn ông nhắm mắt cười, gọi tên cô: “Thanh Thanh…”
Giọng nói trầm lạnh nhạt, giờ trờ nên nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.

Ván Thanh tỉnh ngủ, cảm xúc cũng có chút phức tạp, “…Hoắc Cảnh Thâm, có phải anh uống say rồi không?”
Bên kia vang lên những tiếng ồn, rồi có người khác nghe máy.



 
Chương 162: Chương 162


“ Vân tiểu thự, tôi là Tư Mộ Bạch.

” Tư Mộ Bạch hơi đau đầu, lấy tay ấn vào ấn đường, “ Hoắc Cảnh Thâm uống say, phiền cô tới đón cậu ấy.


Vân Thanh nghe được tiếng ồn ở đầu dây bên kia, đoán chừng họ đang ở quán bar.

Cô bỗng dưng nồi giận, người đàn ông sức khỏe chẳng ra sao này, còn đi uống rượu, uống say rồi còn mặt dày gọi cô tới đón!
“ Tôi sắp đi ngủ, nếu anh Tư tiện đường thi phiền anh đưa anh ấy về, nếu như không tiện, anh cử gọi điện thoại cho Hàn Mặc, để cậu ấy tới đón.


Nói rồi, Vân Thanh cúp máy.

Nhưng nửa tiếng sau, cô lại nhận được điện thoại của Hàn Mặc, nghe giọng cứ như sắp khóc vặy.

“ Phu nhân, nếu cô không tới, Tứ gia không chịu về…Nếu cô thật sự không tới, tồi chỉ có thể làm phiền Lão phu nhân.


>1 II
Vân Thanh hít một hơi thật sâu, chỉ có thể trèo xuống dưới thay quần áo, lái xe tới đón người theo địa chỉ Hản Mặc gửi.


Rất nhanh, xe đã tới trước cửa quán bar.

Tư Mộ Bạch đã đưa Hoắc Cảnh Thâm ra ngoài, cái giá phải trả…là khóe miệng anh ta sưng lên, nhếch nhác thảm hại.

Hoắc Cảnh Thảm dáng hình cao lớn dựa vảo tường, dưới ánh trăng, anh nhắm mắt lại, hai cúc trên của áo sơ mi không đóng, để lộ xương quai xanh quyến rũ,…
Có vé như…anh ấy cũng không say lắm.

Vân Thanh vừa nghĩ như vậy, Hoắc Cảnh Thâm đang nhắm mắt nghỉ dường như cảm nhận được điều gì đó.

Anh nhướng mi, đôi mắt say, ánh mắt mờ ảo mà anh không có lúc tỉnh táo, nhìn chằm chằm cô, rồi cong môi nờ nụ cười.

Cái giọng say mèm của người đàn ông, lâng lâng, gọi cô: “Vợ…”
Tựa như có một ngôi sao rơi vào trái tim cô, khiến nó nồ tung.

Trái tim Vân Thanh như lỡ một nhịp.

Cô không dám nhìn ánh mắt anh, đưa tay ra: “Về thôi.


“ ừm.



Hoảc Cảnh Thám uống say rất nghe lởi, tiến lén phía trước nấm chạt tay cò, ngoan
ngoãn ngồi lện xe.

Tư Mộ Bạch ờ bên cạnh nhìn thấy không ngừng ca thản, anh ta sờ vào vết thương ờ khóe miệng, nhìn sang Vân Thanh với ánh mắt thích thú.

“ Vân tiểu thư.


Vân Thanh vừa định lèn xe, nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Bạch, cô liền chống tay lên nóc xe, quay đầu lại nhìn.

“ Anh Tư còn có chuyện gì sao?” Giọng nói lạnh nhạt, có chút trách móc.

Rõ ràng Tư Mộ Bạch và Hoắc Cảnh Thâm là bạn bè, anh ta biết rất rõ tình trạng sức khỏe của Hoắc Cảnh Thâm, vậy mà còn đẻ anh uống thành như vậy…
Tư Mộ Bạch thông minh như vậy, đương nhiên nghe ra được sự bắt mãn trong lòng
cô.

Anh ta dễ tính nở nụ cười.

” Tỏi cũng là lần đầu tiên thấy cậu ấy uống ghê như vậy…” Tư Mộ Bạch dừng lại, ánh mắt nhìn Vân Thanh, không có hàm ý gì nói tiếp, “ Còn là vì một người con gái.


Con gái?
Vì Tần Dĩ Nhu sao?
Trong lòng Vân Thanhcười khẩy.

Xem ra, sau khi cô đi, anh và Tần Dĩ Nhu cãi nhau rồi.



 
Chương 163: Chương 163


Cãi nhau chán rồi kêu cô tới thu dọn tàn cuộc!
Những gợn sóng trong lòng Vân Thanh
vừa sinh ra,
dã biên mát, cỏ cảm thày
mình
vừa đáng thương vừa nực cười.

M Rầm-”
Cánh cửa xe đập mạnh, thể hiện sự tức giận của người chủ.

Hàn Mặc còn định lên xe sau, còn chưa kịp chạm vào cửa xe, Ván Thanh đã đạp ga lái xe đi.

Hàn Mặc không hiểu chuyện gì, “Phu nhân…hình như tức giận rồi?”
Tư Mộ Bạch thu lại ánh nhìn, uể oải quay chiếc chìa khóa xe trong tay bước về phía trước, chỉ ném lại một câu chẳng ra sao: “ Cũng không phải vợ của tôi.


Hàn Mặc:
Hoắc Cảnh Thâm thật sự uống say.

Gương mặt điển trai đỏ ửng, nhưng uống rượu say rắt ngoan, không cãi cũng không làm ồn.

Vân Thanh lái xe rất nhanh, cửa kính xe hạ xuổng, gió đêm lạnh buốt thấu xương, cũng cuốn bay nỗi buồn trong lòng cô.


Xe dừng ở Ngự Cảnh Viên.

Vân Thanh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt den sáng rực của Hoắc Cảnh Thâm.

Trên đường đi, anh đều nhìn cô như vậy, ánh mắt dịu dàng ngoan ngoãn, như thể anh rất thích cỏ…
phải Tần Dĩ Nhu.


“…Bỏ đi.


Cô tranh cãi với con ma men này làm gì
chứ?
Vân Thanh cúi người cởi dây an toàn cho anh, vừa định nhấc người dậy, đôi bàn tay lớn nóng rực của Hoắc Cảnh Thâm chạm vào làn da mềm mại sau lưng cô, cỏ kêu lên một tiểng, cả người ngã vào lòng anh.

Dưới chiếc áo sơ mi mỏng của anh, là cơ bắp rắn chắc, mặt Vân Thanh đò ửng, tâm trí rối bời ngẳng đầu nhìn anh.

“ Hoắc Cảnh Thâm!”
Người đàn ông lặng im chàm chú nhìn cô, ánh mắt chuyên tâm, đôi môi mỏng khẽ mím chặt, ấn dường hiện lên một vệt mờ.

Sau đó, anh từ từ tiến lại gần, trong hơi thờ có mang theo mùi rượu, đầu mũi kề sát người cô, nhẹ nhàng nói: “Em khỏng thích thì anh không hút thuốc nữa…Không tin, em ngửi thừ xem.



Anh dịu dàng dè dặt giải thích với cô, đôi tay to lớn xoa nhẹ lưng cô, người cúi thấp xuống, dỗ dành: “ Đừng khóc, anh chiều theo ý em hết…”
Vân Thanh đứng hình, quên cả vùng vẫy.

Tất cả cảm xúc của cồ, đều bị sự dịu dàng này lấn át.

Trong khoảnh khắc đó, cỏ đâ hy vọng,
Hoắc Cảnh Thâm sẽ không tỉnh rượu…
Nhưng mãi mãi tính một đằng ra một nẻo.

Tiếng chuông diện thoại kêu lẽn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Là điện thoại.

của Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh mau chóng tỉnh lại, rời khỏi người anh.

“ Anh nghe điện thoại.


Hoắc Cảnh Thâm khó chịu cau mày, nhìn cũng không thèm nhìn, đưa tay vào trong túi áo, nhấn tắt máy.

Vân Thanh:
Cô điên rồi mới xao xuyến vì vài câu nói khi say của một con ma men.



 
Chương 164: Chương 164


Dường như sau khi Hoắc Cảnh Thảm say rượu, tính cách anh rất tốt, ngoài việc hơi bám người một xíu, thì vẫn rất nghe lời.

Đôi mắt nhìn chằm chằm cô, rồi cười.

Ván Thanh vừa dỗ vừa kéo anh tới lầu
dáng của Lựu Phong, đứng chắn ngoài
cửa.

“ Tứ gia làm sao vậy?” Lưu Phong cau mày, nhìn đôi mắt Vân Thanh như thể ánh mắt của một người đàn bà tội lỗi.

Vân Thanh không quen nhìn anh ta, ánh mắt đung đưa như khói, liếc xéo Lưu Phong.

“ Không nhìn ra sao? Chuốc say rồi đưa anh ta lên giường tôi ngủ.


Vân Thanh cắn răng tức giận: “ Hồ ly tinh!”
Vân Thanh khẽ nhíu mày, nhìn hắn từ đầu tới chân: “ Hồ ly tinh thì sao? Chủ ngươi thích.


Lưu Phong mặt tái mét, không mắng lại được nửa.


“ Bỏ Tứ gia ra! Nếu không ta sẽ không
khách khí với cô!”
I Thấy Vân Thanh không có ý buông tay,
Ị máu lên nảo, Lưu Phong lạnh lùng, giơ tay I định tát Vân Thanh, thật ra anh ta không có ý định đánh cô, chì muốn uy hiếp người con gái mặt dày này thôi.

Nhưng anh ta còn chưa chạm được vào sợi tóc của Vân Thanh, đã bị một lực mạnh chặn lại, cái tát đó, mới được nửa chừng đã bị Hoắc Cảnh Thâm ngăn lại.

Đối mặt với đôi mắt đen lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm, Lưu Phong hoảng hốt, sợ hải, càng khó tin hơn.

“Tứ gia…”
Anh ta nhìn thấy sát khí trong đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm, giây phút đó, Lưu Phong cảm L nhặn dược cái lạnh thấu xương.

,! Thuộc hạ, sẽ tự đi chịu phạt.

” Lưu Phong quỳ xuống, dáng vẻ phục tùng.

Vân Thanh lặng lẽ cất chiếc kim bạc trong tay mình.

Cỏ ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng góc cạnh của người đàn ông, trái tim cảm nhận được sự ấm áp.

Hoắc Cảnh Thâm không thèm nhìn Lưu Phong lấy một cái, anh Ồm eo Vân Thanh, đầu hơi lệch về phía tai cô, khàn tiếng: “
Vợ, anh buồn ngủ…”

“…” Vân Thanh bị trêu chọc, mặt đỏ bừng, nhất thời không biết người này say thật hay đang đùa cô, chĩ có thể giả vờ bình tĩnh kéo anh lên lầu.

Đợi tiếng bước chân biến mất, Lưu Phong mới từ từ đừng lên, mặt anh ta trắng bệch, mờ cố tay áo ra, VỊ trí bị Hoắc Cảnh Thảm
giữ lại khi nãy, đã hiện lên một vết tím bầm.

Nếu như khi nãy lực của Tứ gia mạnh thêm chút nữa, tay này của anh, sẽ bị phế hoàn toàn.

Mặt Lưu Phong tái mét, đi được một đoạn, Lưu Phong lập tức nghe máy.

“ Tần tiểu thư!” Trong giọng nói của anh có chút kích động.

Đầu dây bên kia, là giọng nói nhẹ nhàng của Tần Dĩ Nhu.

“ Lưu Phong, giờ này gọi điện có làm phiền anh không? Nhưng tôi rất lo lắng cho anh Tư…” Giọng cố lo lắng, “ Anh Tư khi nãy không nghe điện thoại của tôi, hai người ờ cùng nhau sao?”
Anh Tư nhất định bị con hồ ly tinh kia dầu độc rồi, nếu không sao cậu ấy có thé
khỏng nghe điện thoại của Tần tiểu thư? !
Lưu Phong nghiến răng, tức giận: “ Tứ gia vừa ờ cùng con hồ ly tinh kia!”
“ Hồ ly tỉnh?” Tần Dĩ Nhu hỏi tiếp: “Anh nói là Vân tiểu thư sao?”
“ Chính là cô ta! Con hồ ly tinh đó mói xuất hiện máy thảng, tứ gia đã hai lần bị thương vì cỏ ta, bảo vệ cô ta, bỏ mặc cả tính mạng mình!” Lưu Phong càng nói càng phẫn nộ,
“ Tỏi nghĩ sớm muộn củng có một ngày, hồn Tứ gia sẽ bị cô ta lấy mất!”
Tần Dĩ Nhu nhẹ nhàng: “ Vân tiểu thư có lẻ không có ý gì xấu, anh đừng làm khó người ta.


“ Tần tiểu thư thật lương thiện! cỏ hoàn toàn không biết thủ đoạn của con hồ ly tinh đó, tòi trước giò chưa tu ng tháy Từ gia bao vệ một người như vạy!”____________________
Đầu dây bên.

kia điện thoại là sáng sớm, Tần Dĩ Nhu đứng trên ban công, vuốt ve những bông hoa được chàm bón cẩn thận, nghe mấy lời của Lưu Phong, đầu ngón tay khẽ siết chặt, những bông hoa yêu kiều bị cắt đứt, trong đôi mắt dịu dàng trong veo như nước, hiện lên tia ghen ghét đố kị…

 
Chương 165: Chương 165


Vân Thanh dùng sức đỡ Hoắc Cảnh Thâm xuống giường.

Cỏ định vào phòng khách ngủ, nhưng chưa kịp ra cửa thì cơ thể cồ đột nhiên nhẹ tênh.

Vàn Thanh giật mình, vòng tay ôm cổ Hoắc Kiến Hoa theo phản xạ.

Nhìn lại, cô tức giận ngọ nguậy.

“Hoắc Cảnh Thâm, đừng giả vờ say mà gây rối với tôi! Thả tỏi ra!”
“Không bỏ.


Người đàn ỏng say rượu không có lý trí, chẳng sợ gì ném cô trên giường.

cô, khóa chặt cô trong vòng tay anh.

Vân Thanh vừa tức giận vừa lo lắng, cán bản là không thoát được.

“Hoắc Kiến Hoa!!”
Anh nhắm mẳt lại.

“Uống say rồi, không nghe.


“…” Vân Thanh nghi ngờ tên cẳu này nhất định đang rất tĩnh táo, nhưng cô tức giận không được, vùi đầu vào trong lòng anh.


Những chiếc răng sắc nhọn xuyên qua lớp đồ ngủ mỏng manh, nếm được mùi máu tanh.

Nhưng sau khi cô cắn cô một lúc lâu, người đàn ông không phản ứng gì cả.

cờ bẳt gặp đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm.

Anh hơi nghiêng đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh tái nhợt “Cắn chỗ này càng tiện.


Vân Thanh hung hãng trừng mắt nhìn
anh.

Hoắc Cảnh Thâm ngây người cười, cúi đằu, áp mũi vào chóp mũi cô.

“Bà Hoắc tức giận trông rất đẹp.


Đánh khỏng tới, chạy không thoát, ngày cả da mặt….

Vân Thanh cam chịu nằm im.

Hoắc Cảnh Thâm dường như đã say thật rồi, đầu cọ cọ vào cổ cô, tìm một tư thế thoải mái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, hơi thờ đều đều và chậm rải.

“Hoắc Cảnh Thâm?’’ Vân Thanh nhẹ giọng gọi.


Khống phản ứng.

Dường như anh đã ngủ, nhưng khi cô nới lỏng bàn tay đang vòng qua eo cô lại siết chặt lại như một phản xạ có điều kiện, súyt mữa thì siết cổ cô.

“Đừng làm loạn.

” Hoắc Cảnh Thâm cau mày khó chịu, người không dậy nổi, sự thống trị của tôi và vô lý của kẻ duy nhất không hề giảm đi chút nào…
Vân Thanh nuốt nước miếng, chỉ đành làm gối ngủ.

Nhưng cô không ngủ được.

Trước mặt là khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng khi ngủ của người đàn ông.

“Hoắc Cảnh Thâm…” Vân Thanh bối rối nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự không thích tỏi chút nảo sao?”
Dù sao anh cũng không nghe được.

Cô tự giễu cười, giơ tay lên, nhưng lại không dám đụng vào người đang cận kề mà chỉ mơ hồ phác họa đường nét của anh ta.

“Tôi rất thích anh.

” Vân Thanh hai mắt dần dần mờ đi, cô kiềm chế thu tay lại “Nhưng tôi không thể tiếp tục thích anh nữa…”
Com buồn ngủ dần dần hiện lên, mi mắt Vân Thanh nặng trĩu, gần như lúc cô ngủ say, người đàn ông bẽn cạnh lặng lẽ mở mắt, đôi mắt sorn mài u ám mang một màu sắc phức tạp và thương cảm …
“Thích.


Không ai biết lời thú nhận, sự im lặng biến mất trong đêm tĩnh lặng.

Sảng hôm sau, khi Vân Thanh tỉnh dậy, đã không thấy Hoắc Cảnh Thâm đâu nữa.

Nhưng cô đã tìm thấy một thẻ ngân hàng chỗ Hoắc Cảnh Thâm ngủ.

Không phải đính kèm thẻ đen, mà là thẻ không giới hạn …

 
Chương 166: Chương 166


Nó giống như một cái tát thầm lặng vào mặt cô.

Ngủ với anh ta một đêm, đây là thù lao
sao?
Vân Thanh cười mỉa mai, trong lòng có chút đau nhói.

Cô gọi điện thoại cho Chung Li.

“Ra ngoài đi dạo.

em đãi chị.


Khi nói đến tiêu tiền, Chung Li là một chuyên gia.

Vân Thanh và Chung Li đi dạo quanh trung tâm mua sầm sang trọng, cuối cùng ngồi truởc cửa sổ kính suốt của quán cà phê uống dồ uống.

Chung Li nhìn khoảng hơn chục túi hàng trên mặt đất và cảm thẳy có chút đau lòng cho Vân Thanh.

Cô mua gằn 20 triệu…
“Thanh Thanh bảo bối, em phát tài à?”
Ngoài cửa sồ, trời mưa tầm tã.


phê, nhẹ nói:.

“Không cần đau lòng thay em, tiền của tên đàn ông ch* đó, cứ thế mà tiêu.


Anh dám cho thì cô dám tiêu.

Còn cho rằng cô sẽ ngại sao?
Chung Li mặc dù khồng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô kiên quyết đứng ở bèn cạnh Vân Thanh: “Cho mấy tên đàn ông ch* đó chết đi!”
Vân Thanh thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện cái gì đó, hơi nheo mắt nhìn đường đối diện.

Nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới mưa cơn mưa tầm tã một cách đáng thương.

Chung Li cũng phát hiện ra.

“Đó không phải là Vân Nghiên Thư sao? Não cỏ ta hư rồi à, chạy ra ngoài mưa?”
Làm sao một người thông minh lanh lợi như Vân Nghiên Thư làm sao có thể mắc mưa một cách vô ích.

Vân Thanh đảo mắt nhìn tòa nhà chọc trời đồ sộ bẽn kia đường.

—-Bảng hiệu của tập đoàn cố gia vô
cùng hoành tráng.


Ánh mắt Vân Thanh trong veo, nhếch môi rõ ràng, dựa vào lưng ghế, bình tĩnh uống cà phê chờ xem kịch.

Quả nhiên, một lúc sau, nhìn thấy bỏng dáng của cố Tây Trạch, vội vàng ra khỏi tòa nhà, cùng lúc đó, Vân Nghiên Thư ngất
đi.

Còn Cố Tây Trạch sẽ đau lòng mà ôm cô ta vào.

“Đang đóng kịch Quỳnh Dao ở đây sao?” Chung Li cảm thấy hơi buồn nôn “Thật kinh tởm.


Vân Thanh nhấp một ngụm cà phê, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu: “Cố Tây Trạch đã bị lừa một vố.


Lần này, để dụ cố Tây Trạch, Vân Nghiên Thư thậm chí đã sử dụng khổ nhục kế.

“A Li.

” Cô nhìn lên Chung Li “Giúp em một
việc …”
Vân Nghiên Thư bước ra từ Tập đoàn cố gia thì cũng đã tối rồi.

Áo khoác của cố Tây Trạch khoác trẽn vai cỏ ta, anh ta nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng và ngọt ngào, đầy thương cảm.

“Có hai vị khách hàng mà tôi phải đích thân tiếp dón, vì vậy anh không thề đưa em trớ
về…”
“Không sao đâu, Anh Tây Trạch, công việc của anh rất quan trọng.

” Vân Nghiên Thư giơ tay chỉnh lại cà vạt cho anh, nhẹ nhàng nói “Xong thì gửi tin nhắn cho em.



 
Chương 167: Chương 167


“ừ.

” Cố Tây Trạch củi đầu hôn lên mặt cô ta, dục vọng trong mắt anh lại bùng cháy, tay anh ta ấn vào bò’ mông đang nhô lẽn của Vân Nghiên Thư, trầm giọng nói “Vừa rồi anh có làm em đau không? Anh xin lỗi, em là lần đầu nên dịu dàng một chút….


Mặt Vân Nghiên Thư đỏ bừng, cô ngượng ngùng che miệng anh.

“Đừng nói nữa!” Cô mím môi ngẩng đầu nhìn Cố Tây Trạch, “Anh Tây Trạch, anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ?”
“Đương nhiên rồi!” cố Tảy Trạch không chút do dự, anh khè cắn đằu ngón tay cô,
rồi cụp mắt xuống nhìn cồ chằm chằm, vẻ mặt dịu dàng và quan tâm “Anh nhắt định sẽ chàm sóc em chu đáo cả đời!”
Một cô gái coi trọng trinh tiết đã trao thân cho anh trước khi kết hỏn, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể phụ cô!
Vân Nghiên Thư nở nụ cười ngọt ngào, kiễng chân lên trao cho anh ta nụ hôn, cố Tây Trạch đầu xuống muốn tiếp tục hôn, cô liền đặt ngón tay lên môi anh, quay người lại, xấu hổ bỏ chạy.

ờ góc đường, có một chiếc xe hơi màu trắng đang đợi cô ta.

“Thế nào rồi?” Vừa lẽn xe, Lý Ngọc Châu nóng lòng hỏi: “Con đả dụ dôx cố Tây Trạch đồi ý rồi à?”
Mọi người trong Vân gia đều kích động.


Chỉ sợ con vịt luộc của cố gia bay mất thi bọn họ sống lâu như vậy cũng phí!
“Mẹ đừng lo, cố Tây Trạch, con đã sẵn sàng cho anh ấy rồi!”
Vân Nghiên Thư tự hào soi mình vào gương và ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùa minh “Tiệc đính hôn sẽ được tồ chức như thường lệ vào thứ sáu tuần sau.


May mắn, cô ta đã dành rất nhiều tiền màng trinh đã đưực sửa chữa ở nước ngoài.

Khá thực tế.

Cùng với kỹ nàng diễn xuất tốt của cô ta, điều đó là quá đủ để đánh lừa cố Tây Trạch.

Nếu không phải vì bị con khốn Vân Thanh kia ép buộc đến hết cách, cô ta đá không để Cố Tây Trạch ngủ với cô ta trước khi kết hỏn!!
Ánh mắt Vân Nghiên Thư đột nhiên trở nên hung ác và phẫn hận.

“Khi tỏi trờ thành bà cố, tỏi nhất định sẽ chém chết con Vản Thanh đó ngàn nhát dao!”
Mặc dù đã bắt được hung thủ thực sự giết Vân Kiều Kiều, nhưng Lý Ngọc Câu luôn cảm tháy rằng cái chết của Vân Kiều Kiều không thề thoát khỏi liên quan đến Vân Thanh, mỗi khi nhắc đến cô bà ta chì hận không thể khóc ra máu.


“Chúng ta nhất định phải giết cô ta báo thù cho Kiều Kiều!”
Khuôn mặt cúa Vân Nghiên Thư thoáng
hiện lên một tia áy náy, cỏ ta nắm tay Lí Ngọc Châu, chợt nhớ ra điều gỉ đó, nhíu mày: “Mẹ, chuyện đầu tư lần trước, đã thay đổi chú Cổ và ắn tượng của những người khác về con khốn Vân Thanh.

Chúng ta phải làm gì đó!”
“Con có cách à?”
Vân Nghiên Thư thì thầm vài cảu vào tai Lý Ngọc Châu, Lý Ngọc Châu nghe xong, con mắt xuất hiện tia vui mừng “Nghiên Thư con thật thông minh! Con khốn đó lần này nhất định sẽ rất mất mặt!”
Những ngày gần đây, tất cả các trang giải trí lớn và thậm chí cả các trang báo tài chính đều đưa tin về chuyện đính hôn của người thừa kế tập đoàn cố gia cố Tây Trạch và con gái của tập đoàn Vân gia Vân Nghiên Thư.

Hầu như tất cả mọi người ở Bắc Thành đều biết, vô sổ tài khoản tiếp thị cũng lần lượt kết thúc, đủ loại tâng bốc tung hỏ thiên duyên trời định trai tài gái sắc của họ.

Còn ngay đêm trước tiệc đính hôn, Lý Ngọc Châu đã chủ động đến Ngự Cảnh Viện.

“Thanh Thanh! Hôm nay ta tới đây để xin lỗi con!” Vừa nhìn thấy Vản Thanh, bà ta không nói gì mà quỳ xuống.

nhất định sẽ đỡ bà ta dậy, nhưng không ngờ từ khóe mắt bà ta nhìn thấy Vân Thanh đang ngồi đó bình tĩnh uống trả, đợi bà ta quỳ xuống!
– Con khốn chết tiệt!
Lý Ngọc Châu tức giận đến mức khuỵu gối, cuối cùng củng không chịu quỳ xuống, lại tự mình đứng lên.

Một tia chế giễu trong mắt Vân Thanh.



 
Chương 168: Chương 168


“Thanh Thanh, trước đây dì Ngọc Châu đổ oan cho con, con đừng để trong lòng.

” Lý Ngọc Châu lau nước mắt đi đến bên Vân Thanh, vẻ mặt đầy xấu hồ “Cái chết của Kiều Kiều, cũng khiến ta suy nghĩ rất nhiều chuyện, tắt cả đều là báo ứng của ta, khi đó ta có lỗi với mẹ con … “
không đòi hỏi gì cả, mong con có thể tha thứ cho ta, sau này chúng ta vẫn là một gia đình … Thanh Thanh, con có thẻ cho dì Ngọc Châu một cơ hội và để ta đền bù cho con thật tốt được không?”
Nói xong, Lý Ngọc Châu lấy ra một cuốn sách cũ được bảo quản tốt từ trong cặp.

Khoảnh khắc Vân Thanh nhìn thấy cuốn sách, vẻ mặt cô trở nên hỗn loạn.

“Đây là công thức nước hoa cùa mẹ con.

Ta vẫn luôn giữ nó, bây giờ trả lại cho nguyên chủ.

” Lý Ngọc Châu đặt quyển sách vào tay Vân Thanh, ánh mắt sắc bén không chút thay đối trên mặt Vân Thanh.

Qủa nhiên, một cô gáu 20 tuổi, cho cô chút ngọt ngào cô liền thích thú.

Lý Ngọc Chảu tự hào trong lòng, vẻ mặt của bà ta trở nên chân thành hơn.

“Thanh Thanh, dì Ngọc Châu đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc váy cho con.

Nếu con tha thứ cho dì Ngọc Châu, ngày mai hãy mặc đến tiệc đính hôn của Nghiên Thư!”
Lý Ngọc Châu cằm váy đưa cho Vân Thanh như thể dâng bảo vật.


Áo sơ mi mỏng màu xanh nước biển và váy dài vừa nhẹ nhàng vừa tao nhả, vừa mang phong cách cổ điển mà không mất đi cảm giác thiết kế, lại thực sự không có chút lỗi nào.

Hai mắt Vân Thanh sáng lên không nỡ rời khỏi, nò’ nụ cười cảm kích: “Dì Ngọc Châu dì yên tâm, con nhất định sẽ mặc bộ lễ phục mà dì chuẩn bị cho con!”
Kế hoạch của Lý Ngọc Châu đã thành công, bà ta không thể ngừng cười.

như
con gái ruột của mình!””
Bà ta hài lòng bước ra khỏi Ngự Cảnh Viện, lập tức gọi cho Vân Nghiên Thư.

“Nghiên Thư, ta đã giải quyết ổn thỏa.

Ngày mai, con khốn đó nhất định sẽ mặc váy đến!”
Vân Nghiên Thư vui mừng khôn xiết: “Mẹ, mẹ thật lợi hại!”
Ngày mai, chờ xem Vân Thanh mất mặt như thế nào trước mặt của cố gla!
Ngày hôm sau là ngày đính hôn.

Tiệc đính hôn được tổ chức tại một khách sạn sáu sao dưới tên tập đoàn cố gia, khách mời đều là những người nổi tiếng.

thượng lưu của kinh thành đều ở đó.

Nhưng chỉ một số phương tiện truyền thông được mời.


Mức độ an ninh gần khách sạn rất cao, mặc dù vậy, vẫn có một lượng lớn phóng viên ngồi xồm xung quanh đó, háo hức chờ chụp ảnh những ỏng trùm quyền lực hiếm khi xuắt hiện trước cồng chúng.

Ngay khi Vân Thanh xuất hiện, Lý Ngọc Châu đang đứng trên tầng hai, nhìn thấy bóng dáng của cô, Lý Ngọc Chấu vui vẻ khi nhìn thấy Vân Thanh mặc chiếc váy mà bà ta đã tặng cho cô ngày hôm qua.

“Thanh Thanh!” Lý Ngọc Châu nhiệt tinh gọi, ngay lập tức thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người trong sảnh tiệc về phía Vân Thanh.

nhìn Lý Ngọc Châu đeo trang sức, nhiệt tình tiến lại gần bà ta.

“Dì Ngọc Châu.

” Cô cũng ân cần gọi.

“Hôm nay trỏng con thật xinh đẹp!” Lý Ngọc Châu nắm tay Vân Thanh, mỉm cười giới thiệu với những người xung quanh “Đây là Vân Thanh, tiểu thư cả của Vân gia chúng ta, con bé lớn lên ở quê, chưa từng thấy qua dịp trọng đại như vậy, có chút sợ người lạ, mong mọi người quan tâm giúp đỡ.


Có vẻ đang nói về cô, nhưng lại ẩn dụ nói rằng cô là một người quê mùa không có gì nổi bật.

Tất cả khách mời có mặt đều là người đẹp đẽ sáng ngời, trong lòng lại có chút tính toán, ánh mắt Vân Thanh càng có chút giễu cợt.

Tình huống này nằm trong dự đoán của Vân Thanh.

V
Như một con búp bê xinh đẹp, cỏ mỉm cười điềm tĩnh.

Vào lúc này, một ánh đèn chiếu rọi vào cầu thang trên tầng hai, Vân Nghiên Thư tay trong tay với cố Tây Trạch xuất hiện.



 
Chương 169: Chương 169


Cả sảnh tiệc im lặng một cách kỳ lạ.

Vô số ánh mắt quét qua quét lại Vân Thanh và Vân Nghiên Thư, xung quanh có những tiếng xì xào bàn tán.

Vân Nghiên Thư thậm chí còn kinh ngạc nhìn Vân Thanh ở dưới lầu, che miệng kinh ngạc thốt lên: “Chị, sao chị… chị lại có thể ãn mặc giống em như thế chứ?!”
Vân Nghiên Thư nép vào bên cạnh cố Tây Trạch, chiếc váy vải tuyn màu xanh nước biển trên người cô ta đẹp như mơ, nó rất hợp với bộ đồ thủ cồng haute couture màu xanh xám mà cố Tây Trạch đang mặc, giống như một cặp váy cưới.

Nhưng Vân Thanh ở dưới sân khấu, lại mặc một chiếc váy y hệt!
Vân Nghiên Thư xấu hồ đến mức hai mắt đỏ hoe, cô ta nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt vừa thất vọng vừa tức giận: “Chị à, em muốn chia sè niềm vui với chị nên trước đây mới mang độ váy này cho chị xem… Chị sao lại có thể mặc chiếc váy nhái hàng như vậy? Binh thường chị thích ở trong ánh đèn sân khấu thì thôi đi, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của đời em! Ngày hỏm nay có phải chị muốn trờ thành trung tâm cúa sự chú ý không?”
Cô ta muổn giữ nó như một điều bất ngờ, Cố Tây Trạch cũng là lần đầu tlẻn nhìn thấy nó trong ngày hôm nay.


Anh ta nắm lấy tay Vân Nghiên Thư, bảo vệ cô trong vòng tay, nhìn chằm chằm Vân Thanh đang ở dưới sân khấu, nói bẳng một giọng lạnh lùng có chút khinh bỉ: “Vân Thanh, cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Lòng tốt của Nghiên Thư liên tục bị cô lợi dụng! Từ nay về sau, Nghiên Thư sẽ là vị hôn thê của tôi, nếu cô lại dám bắt nạt cô ắy, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô!”
Cố Tây Trạch luôn là một quý ông khiêm tốn trước mặt người khác.

Bây giờ anh ta đang muốn bảo vệ vợ mình, anh ta đang tức giận với Vân Thanh, hình ảnh của anh ta ngay lập tức được nâng cao.

Đồng thời, anh ta khắng định Vân Thanh là
một người phụ nữ đầy mưu mô!
Ánh mắt của nghững người khách ở đó nhìn cô càng thêm ghê tởm, châm biếm chê cười.

“Thật không biểt xấu hổ, ngay cả tiệc đính hôn của em gái cũng muốn khoe khoang!”
“Người nhà quê đúng là không có tư cách, vô học! Vân Nghiên Thư trải qua tám đời xương máu, mới gặp phải một người chị như vậy!”

Vợ chồng cố Vân Đạt càng thêm tức tối, kìm nén cơn tức giận.

Tại biệt thự của Vân gia vào đêm hôm đó, Vân Thanh nhắc họ viết giấy chứng nhận nợ, họ nghĩ rằng cồ là một cô gái rộng lượng, trước kia họ đã hiểu lầm cô.

Nhưng không ngờ … hóa ra bộ mặt thật của cỏ lại trơ trẽn như vậy!!
“Người đâu!” cố Vãn Đạt trầm giọng gọi mấy vệ sĩ “Mời Vân Thanh tiểu thư rời khỏi đây!”
Vân Thanh lặng lẽ đứng đó từ đầu đến cuối, cô ở giữa vòng xoáy của dư luận, nhưng cô lại như người ngoài cuộc, thờ ơ và lãnh đạm không quan tâm đến những lời chửi bới khinh thường đó.

“Cố tồng muốn tôi đi, ít nhất cũng phải cho tỏi một lý do đúng không?” Vân Thanh liếc mắt nhìn vệ sĩ đi tới trước mặt mình, nghiêm nghị nói.

Ánh sáng chói lọi của đèn chùm pha lê trên đầu rơi vào mắt cô, đôi mắt long lanh kia bắn ra tia sắc bén lạnh lùng, thực sự làm cho mắt tèn cao lớn kia choáng váng.

Làm sao có thể có một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy?
cố Vãn Đạt nối khùng lên: “Cô đến dự tiệc đính hỏn của con trai tỏi mà mặc hàng nhải! Không ném cỏ ra ngoài, đã là giữ thể diện cho Vân gia rồi!”

 
Chương 170: Chương 170


“CỐ tổng có bằng chửng gì mà nói đồ trên người tôi là đồ nhái?”
Đỏi mắt Vàn Thanh lạnh lùng nheo lại, nhìn Vân Nghiên Thư đang tỏ vẻ yếu ớt trên sân khấu, cười nói “Một phẩn giả mạo, là con dâu tương lại cùa ông sao?”
Khi những lời này nói ra, một trong số khách mời đã bật ra một tràng cười ngặt nghẽo.

“Cười chết đi được, con nhỏ đó thật sự nói đồ trẽn người của Vân Nghiên Thư là hàng nhái!”
Ai mà không biết rằng chính nữ thần Veronica cúa ngành thời trang dà thiẻt kè
váy cho Vân Nghiên Thư!
Cỏ ẳy đã nghi hưu nửa nám trước và chỉ thiết kế một nảm một chiếc!”

Vân Nghiên Thư khỏng ngờ rằng Vân Thanh ngu ngốc như vậy.

Qủa nhiên, người quê mùa có lẻ chưa bao giờ nghe đến tên cùa Veronica.

Cũng tốt, để cô càng xấu hổ hơn nữa!
Vân Nghiên Thư cố nén niềm vui thầm kín trong lòng, rúc vào vòng tay của cố Tày Trạch, mắt đỏ hoe nói: “Chị, chị đừng ngụy biện nữa! Chiếc váy của em do chính nhà thiết kế nổi tiếng Veronica thiết kế, trên thế giới chỉ có một không hai!”
Vị hôn thè của người thừa kế tập đoàn cố
gia—–chỉ có thân phận của cồ ta mới
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.


cом
xứng với thiết _ké của cố Tây Trạch xem ra là đang ấm ức yếu ớt đau khổ trong vòng tay mình, anh ta càng thém che chở, tức giận nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Đuổi người phụ nữ đó ra cho
tôi!”
Người vệ sĩ khoát tay áo nhiều lần đi về phía Vản Thanh một cách quyết liệt…
Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, giọng nói lười biếng của người phụ nữ vang lên: “Yo, thật là náo nhiệt…”
Mọi người theo dõi âm thanh đó, nhìn thấy người phụ nữ với vẻ quyến rũ trưởng thành, mặc một bộ vest nữ màu trắng với thiết kếtinh xảo, cô ấy toát lên vẻ lộng lẫy quyến rủ từ đầu đến chân, dôi mắt phượng đã cuốn hút khách mờl trong sảnh tiệc.

Đám đỏng im lặng một cách kỳ lạ, một sổ ngưò’i đã thốt lên đầy phấn khích.

“Chính là Veronica!!”

 
Chương 171: Chương 171


Toàn bộ sảnh tiệc bùng nổ trong tích tắc.
“Chúa oi … Thực sự là Veronica!!”
“Tôi muốn ngất đi mất… Tôi thực sự có thế nhìn thấy chính nQ’ thần ờ đây …”
“Mặt mũi Cố gia quá lớn! Không chỉ mời Veronica đã thiết kế trang phục và mời cả cô ấy nữa!”
Fan hâm mộ lần lượt thốt lên.
Mấy năm nay Veronica ở ẩn, tìm cô ấy còn khó hơn lên trời.
Nhưng mỗi khi xuất hiện, không nghi ngờ gì cả cô ấy chắc chắn sẽ gây ra một cuộc rượt đuổi và gây chấn động ngành thời trang.
Củng giống như bây giờ, mọi ngưởi đang chụp ảnh những bộ trang phục hôn nay Veronica.
Trang phục của cô ẩy hôm nay lả trào lưu mới kế tiếp!
Cố Văn Đạt thậm chí còn xóa tan sạch đám mây mù quá khử, ngạc nhiên và vui mừng, bước đến bên cạnh cô ấy .
“Veronica tiểu thư!” cố Văn Đạt mỉm cười, nhiệt tình đưa tay ra “Tôi ngưỡng mộ tên tuồi cô từ lâu rồi, hôm nay rất vinh dự được gặp cô!”
Thời trang xa xỉ chiếm gần một nửa giang sơn của tập đào cố gia, cố Văn Đạt luồn tim cơ hội để kết thân với Veronica, tốt nhất có thể mời cô ắy vào đến làm việc tại tập đoàn cố gia, nhưng luôn có cơ hội.


Bây giờ, Veronica tất nhiên là tự mình đến!”
“Xin chào Cố tổng…” Veronica lịch sự bắt tay Cố Văn Đạt, cô nhìn xung quanh thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, cô nhếch môi tỏ vẻ đắc ý “Hôm nay tôi cũng đáp ứng lời mời của Vân tiểu thư, đến hơi muộn có chút muộn.

Đột ngột rồi.”
Vân tiểu thư?!
Đó chắc chắn là Vân Nghiên Thư!
Tất cả các khách mời đều ngạc nhiên.
“Không ngờ mặt mũi của Vân Nghiên Thư lại lớn như vậy!”
“Trước đây, nhũng tài khoản tiếp thị đó đều cho rằng cô ấy là tiểu thư số một ở Bắc Thành.

Tỏi tưởng chĩ là một trò đùa, nhưng không ngờ cô ấy lại bản lĩnh như vậy.”
“ừ, tôi còn cho rằng là cò ấy trèo cao.

cố Tây Trạch, bây giờ vừa nhìn tuy Vân gia

khỏng bằng cố gia, nhưng Vân Nghiên Thư quá nổi bật nên cô ấy đang một ngang hàng với cố Tây Trạch!”
Những người lớn tuổi có địa vị và danh tiếng không phải khồng có lòng ghen tị “Lão Cố, gia đình ông tìm được cô con dâu tốt rồi!”
Cố Vàn Đạt nghe xong nhửng lời này, có chút đỏ mặt, càng ngày càng hài lòng với Vân Nghiên Thư.
“Là Tây Trạch, nó có phúc!”
Lúc này Vân Nghiên Thư cùng cố Tây Trạch bước xuống lầu, bản thân cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cô ta đã cử người đến mời Veronica, nhưng không có phàn hồi nào cả, vì vặy cô không có hy vọng gì, cô ta cũng không mong đợi Veronica dich thản den!
“Nghiên Thư, em thực sự đã mang đến cho anh một bất ngờ lớn!”
Cố Tây Trạch hạnh phúc anh ghé vào tai cô thì thầm.
Vân Nghiên Thư cảm động đắc ý đến mức như sắp bay lên trời, nhưng cô ta vẫn giữ thải độ khiêm tốn dè dặt: “Chỉ cần có thể làm cho anh Tây Trạch và hai hai bác hài lòng, sự chuẩn bị của em sẽ không vô ích.”
Anh ta thật sự kết hôn với một người trợ giúp tốt! Không thể kim chế, cố Tây Trạch bí mật hôn lên mặt Vân Nghiên Thư.
“Hòm nay nên là lễ cưới của chúng ta!”
Vân Nghiên Thư ngượng ngùng nhẹ vỗ anh ta một cái, nhìn Veronica cười nhẹ:
I “Veronica, cám ơn cô đã đến dự tiệc đính I hôn của tôi.

Còn bộ lễ phục cô thiết kế cho L^tôi, tôi rắt thích!”
Veronica quét cô ta từ đầu đến chân, trong mắt có một chút chán ghét lạnh lùng.
Cô ấy đang định nói gì đó…

 
Chương 172: Chương 172


“À đúng rồi!” Vân Nghiên Thư đột nhiên nhớ tới cái gì đỏ, cô ta khẽ kêu một tiếng, lập tức quay đầu lo lắng nhìn Vân Thanh trong góc, rối rít giải thích cho Veronica “Veronica, đừng tức giận! Chị gái tôi là người ở quê, có thề chưa nghe đến tên cỏ, nên hôm nay chị ấy mới mặc một chiếc váy nhái, đừng trách chị ấy!”
Vân Nghiên Thư một lần nữa thu hút mọi người tới Vân Thanh, vừa rồi Veronica đột nhiên xuắt hiện, bọn họ suýt chút nữa đã quên cái thứ không biết xấu hổ!
Veronica nổi tiếng là nóng tính, cỏ ấy thậm chí còn xé xác nhiều người ngay tại chỗ khi dối phó VỚI những người đạo nhái cố ẩy.

Bây giờ Vân Thanh đang đứng trước mặt cô ấy mặc bộ đồ nhái y hệt.

Veronica có lẽ tức giận đến mức muốn giết cỏ!
Chắc chắn rồi, Veronica lạnh lùng nói: “Trong cuộc đời của tôi, điều tôi ghét nhất là một con khốn đã sao chép tôi!”
“Veronica, xin cô hãy tha thứ cho chị gái tỏi lần này…” Vân Nghiên Thư giả vờ thuyết phục, cắn môi dưới giả vờ đau khồ và bối rối, đề nghị “Tôi thấy hay là để chị tôi cởi bộ y phục đó ra là được rồi!”
Những người đến đây hỏm nay đều là những nhân vật nổi bặt ở Bắc Thành, bị lột trần trước đám đông!
Vân Thanh đó cả đời này cũng không ngẩng đầu lên được Bắc Thành!!
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi để xem chương trình hay.

Một số phóng viên phương tiện truyền thông đă điều chỉnh máy ảnh của họ, rắt phấn khích chờ đợi để chụp ảnh khỏa thân của Vân Thanh ở trước đám đông để đưa tin lớn.


“…lột trần trước đám đông.

” Veronỉca nới lỏng cổ tay, đôi mắt lạnh lùng hơi híp lại, nờ nụ cười nửa miệng “Tôi nghĩ đề nghị của cô không tồi.


Veronica tán thưởng!!
Vân Nghiên Thư cố nén kích động trong lòng, đang định nói gì đó, thì nghe thấy ‘Xoẹt ngực cỏ ta đột nhiên mát mẻ.

Veronica trong sự kinh ngạc.

Người phụ nữ điên khùng này, đến người còn không nhìn rõ sao?
“Khồng phải là cô đề nghị sao, để tôi lột đồ của những thử đạo nhái mà? Veronica tỏ vẻ vô tội.

Chuyện quái gì thế này? !
Những người khác ờ đó đều ngẩn ra, ngay cả Cổ Tây Trạch bên cạnh Vân Nghiên Thư cũng đứng bất động.


Sau đó mới vội vàng cởi áo khoác khoác lên người Vân Nghiên Thư, bực tức nói: “ Cô Veronica, vợ chưa cưới của tôi khống hề mặc hàng fake, mà là Vân Thanh – chị gái của cô ấy!”.

Cố Tây Trạch không nể mặt mà chỉ thắng vào Vân Thanh ở bên cạnh.

Cô Veronica như thể vừa nghe được một trò cười, gương mặt thanh tú lạnh lùng chế giễu: “ Trang phục do tôi thiết kế, ai mặc hàng real, ai mặc hảng fake, chẳng lẽ tỏi lại không phân biệt được? !”
Lời nói của cô không hề khách khí, giống như tiếng sét ngang tai, làm mọi người đứng hình, chìm vào im lặng.

Vân Nghiên Thư sững người.

Rốt cuộc là chuyện gi thế này? !
Trang phục trên người cỏ ta sao có thể là già chứ? ! !
Vân Nghiên Thư nôn nóng buột miệng nói ra: “ Cồ Veronica, em đã bỏ ra 8 triệu để liên lạc với trợ lí của cô, mua lại bộ trang phục do cồ thiết kế!”
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt đã thay đổi, chỉ hận không thể cắn đứt cái lưỡi của mình.

Veronica nhíu mày, cười khẩy: “ 8 triệu? Mà mời tôi thiết kế?”
Trong đám người xung quanh vang lên
những tiếng chế nhạo vô tình.

“ 8 triệu mà cũng dám mời cô Veronica? Điên à!”
“ Quả nhiên nhà nghèo chẳng thể sang lên nổi!”

 
Chương 173: Chương 173


Củng có người nói: “ Đợi một chút, nếu như trang phục Vân Nghiên Thư mặc là giả, vậy chẳng lẽ bộ lễ phục trên người Vân Thanh là thật sao? !”
Sau câu nói đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vân Thanh.

Veronica bước về phía Vân Thanh, lạnh nhạt bực tức lướt qua Vân Nghiên Thư, rồi nờ nụ cười thản mật.

“ Mời chị đến cũng không biết đường tởi đón chị! Cái con bé vò tâm này, chị may không trang phục cho mày dung là thiệt
quá!”
“ Chị, là lỗi của em, em thật sự xin lỗi.

” Vân Thanh bước tới, nở nụ cười chân thành thân thiết, cô ỏm Veronica một cái, có lẽ hai người rất thân nhau.


Tình hình đột nhiên thay đổi.

Khách khứa trong khán phòng mắt chữ A mồm chừ o, hết sức kinh ngạc.

“ Vân Thanh cô ta…quen biểt Veronica?”
“ Đâu chỉ là quen biết, cô không nghe thấy cách cô ta gọi Veronica sao? chị đấy!”
“ Không phải khi nãy Vân gia nói mấy người đó là người nhà quê sao? Thật nực cười, nếu em của Veronica là người nhà quê, vậy người ở cả cái tầng này chắc đều chân ướt chân rảo, lần đầu lẽn phố mất.


“ Thế nên, Veronica nói nhận được lời mời của Vân tiểu thư, Vân tiểu thư đó vốn không phải Vân Nghiên Thư, mà là Vân Thanh ! r
“ Cười chết mất thối, thế nên cố gia mới coi cô ta như báu vật, mà không nhìn ra Vân Thanh mới là hạt ngọc thực sự!”
Vân Nghiên Thư vốn không ngờ rằng con bé nhà quê Vân Thanh kia lại quen Veronica, mặt cô ta trắng bệch, ngẩng đầu lèn thi bắt gặp ánh mắt u ám đáng sợ của Cố Tây Trạch.

Vân Nghiên Thư sợ run lên.

“ Anh Tây Trạch…”
“… Em nói em muốn tìm Veronica để thiết kế trang phục! Anh đưa cho em 30 triệu!” Cố Tây Trạch nắm chặt cánh tay cô, hận không thé bóp nát nó, anh ta nghiến răng
nghiên lợi hạ giọng, “ Đây là bất ngờ mà em dành cho anh sao? !”

“ Không phải như vậy, anh Tây Trạch, anh nghe em giải thích đã…”
“ Đủ rồi!” Sắc mặt Tây Trạch hết sức khó coi, biết bao máy quay chĩa về phía họ, anh ta cố kiềm nén cơn giận, hạ giọng nói, “ Đi thay trang phục trước đi!”
“ Vợ sắp cưới của Cố tổng định đi đâu thế?” Vân Thanh luôn lặng im giờ mới cất tiếng, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư, khóe miệng khẽ nhếch lên, “ Tôi nhớ khi nãy cô nói, ai mặc hàng fake phải cởi quần áo trước mặt mọi người mà! Sao giờ lại lảng tránh thế? cố gia không nhặn thua được sao?”
Cô cố ý không nhắc tới Vân gla, coi Vản Nghiên Thư là vợ sắp cưới của cố Tây Trạch, vấy bần lẽn cả cố gia.

Nếu như họ muốn bảo vệ Vân Nghiên Thư, vậy thì khỏng thể tránh khỏi sự chỉ trích của khách mời và các phương tiện truyền thông, nếu như khống bảo vệ, vợ sắp cưới của người kế thừa cố gia mặc hàng fake phải còi quần áo trước mặt mọi người, thì mất mặt thế nào chứ!
Giờ Cố gia chẳng thẻ nào thoát khỏi tinh thế tiến thoái lưởng nan.

Vân Thanh cũng không có chút thương cảm.

Bị đứa con gái mưu mồ toan tính như Vân Nghiên Thư dắt mũi, cố gia chắc phải chịu khổ nhiều!
Vân Nghiên Thư năm chặt lòng bàn tay, trong lòng sớm đã muốn xé xác Vân Thanh ra hàng trảm mảnh!
Cỏ ta nhìn khuôn mặt u ám của cố Tây Trạch, biết rằng giờ cồ ta có cầu xin cũng vô dụng.


Vân Nghiên Thư cắn nhẹ mồi dưới, hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng sự sỉ nhục, mở lời giải thích, “ Em xin lỗi anh Tây Trạch, muốn gả vào cố gia đã là em trèo cao rồi, em càng không muốn anh phải tiêu pha tốn kém, thế nên thứ gì có thể tiết kiệm được em đều cố gắng tiết kiệm.

Nhưng lại biến mình thành kẻ lừa gạt người khác lúc nào không hay, 24 triệu còn lại vẫn còn trong thẻ, em đã để thẻ trong ví tiền của anh, cứ tưởng có thể làm anh vui…Em xin lỗi, anh Tây Trạch, con xin lỗi chú cố.

Em không dám ước mong mọi người tha thứ cho mình.

Dầu sao chuyện xáy ra ngày hôm nay, cũng do em quá ngu ngốc dễ dàng tin lời người khác…Em cời là được.



 
Chương 174: Chương 174


Nghe cô ta khóc lóc kể lể, Vân Thanh cũng phải cảm thán.

Có thể đổi trắng thay đen thành công như vậy, Vân Thanh quả thực đã phải dày công tôi luyện!
Thảo nào có thế xoay cố Tây Trạch như chong chóng hết lần này tới lẩn khác!
Đúng như dự đoán, sắc mặt vốn giận dữ u ám của Cố Tây Trạch, đã hiện lên sự xót thương, khoan dung.

Khi Vân Nghiên Thư nhắm mắt lại, dáng vẻ kiên quyết, định cời bộ quần áo xuống, cố Tây Trạch đã lấy áo khoác ngoài giữ chặt lấy cô ta.

“ Đú rồi!” Anh ta thương Vản Nghiên Thư,
bảo vệ cô ta phía sau lưng mình, cúi đầu trước Veronica, hạ giọng nói: “ Cô Veronica, chuyện này có chút hiểu lầm, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.


Veronica không mở lời, nhìn sang Vân Thanh ờ bên cạnh: “ về chuyện này, tôi nghĩ anh cố nên xin lỗi em gái tôi.


Cố Tây Trạch mím mồi, chuyển ánh nhìn sang Vân Thanh, nói giọng lạnh nhạt: “ Thanh Thanh, em muốn sỉ nhục Vân Nghiên Thư cũng đã làm được rồi, khoan dung một chút, nên dừng lại ờ đây thỏi!”
Vân Thanh khẽ nhíu mày: “ Tôi sỉ nhục cố ta?”
“ Lẽ nào không phải sao?” cố Tây Trạch cau mày, ánh mắt chán ghét, “ Rõ ràng em quen thản với cô Veronica, vậy mà không công khai.


Hơn nửa em biết rõ Vân Nghiên Thư bị lừa gạt, mặc hàng fake, mà củng
không nói vớj cô ấy, ngược lại còn chờ xem trò cười của cô ấy!”
Trong mắt cố Tây Trạch, cô trước giờ đều là kè mưu mố tính toán.

“ Tôi đâu có nghĩa vụ, phải báo cáo với anh việc tôi quen Veronica?” Vân Thanh cười nhạt, cô bước tới trước mặt cố Tây Trạch, đôi mắt lạnh lùng sắc bén: “ Ngay từ đầu, Vân Nghiên Thư đã chĩa vào tôi! Nếu như hôm nay, Veronica không tới, vậy thì người phải lột sạch quần áo mắt mặt trước mọi người chính là tôi! Nhưng ò’ đây có ai thấy tôi đáng thương chứ? Có ai sẽ đứng ra bảo vệ cho tôi đây? Thế nên cố Tây Trạch, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phải khoan dung với Vân Nghiên Thư?”
Vân Thanh hỏi dồn dập, khiến mọi ngưò-i có mặt ở đó đều câm nín, không ai dám nói lời nào.

Họ rõ ràng đều bị Vân Nghiên Thư dắt mũi, nhận định Vân Thanh là con tiện nhân vồ liêm sỉ…Mà Vân Thanh, từ đầu tới cuối đều chưa từng thanh minh cho bản thản, ngược lại là Vân Nghiên Thư từng bước từng bước bức ép cô!
Mặt Cố Tây Trạch đỏ bừng, đau như thể vừa nhận được một cú tát tròi giáng.

Vân Thanh lật tầy việc anh ta che giấu trước mặt mọi người.

Sự thiên vị và tính ích kỉ của anh ta cũng dần được phơi bày…
Cổ Tây Trạch tức không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Vào giây phút đó, Vân Thanh bỗng nhiẽn mỉm cười, sắc mặt thay đồi, giọng điệu đùa cợt: “ Sao sắc mặt anh Tây Trạch khó coi đến vặy? Em chỉ vừa dùa với anh thòi,
người chị này lương thiện đơn thuần như vậy, em đương nhiên sẽ tha thứ cho cô ấy.



Thái độ của cô thay đối rất nhanh, cố Tây Trạch cũng có chút bất ngờ.

Anh ta cau mày còn định hỏi gì đó, ở phía sau, Vân Nghiên Thư dè dặt kéo tay áo của anh.

“ Anh Tây Trạch, em hơi lạnh.


Cô ta không thèm để tâm tới việc con tiện nhân Vân Thanh đột nhiên đổi giọng, cô ta muốn nắm bắt cơ hội này đề mau chóng rời đi thay trang thục, để khỏi phải thất hứa Vân Thanh!
cố Tây Trạch sai người đưa Vân Nghiên Thư lên lầu trên thay trang phục.

Anh ta nói thêm vài câu hình thức, khiến cả khán phòng lại náo nhiệt trờ lại.

Khách khứa nhận được lời mời hỏm nay dều khá tinh ý, phối họp nói cười củng anh ta để bỏ qua chuyện khi nãy.

Nhưng mọi người cũng không phải kẻ ngốc, từ đó ấn tượng với Vân Nghiên Thư cũng không còn tốt như trước nữa.

“ Em cứ thế bỏ qua cho cô ta?” Veronica kề sát tai Vân Thanh hỏi nhỏ, cô hơi nghi ngờ, “Haizz, thế này thật không giống phong cách của em.


Ván Thanh không trả lời, nhếch miệng nở nụ cười nham hiểm.

Bỏ qua cho cô ta?
Có mà nằm mơ.



 
Chương 175: Chương 175


Veronica giật mình, mỗi lần thấy người em của minh cười như vậy, cỏ cảm thấy rắt sợ…
Cô đặt ly xuống, ung dung bước lẽn phía trước.

“ Anh Tây Trạch.

” Vân Thanh nở nụ cười ngọt ngào, chiếc váy dài trên người cô được đính kim cương vô cùng tinh xảo, dưới ánh đèn càng thêm lộng lẫy, như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời.

Cố Tây Trạch ngẩn người mất một lúc, dường như nhìn thấy Vân Thanh lúc nhò, ờ phía sau chạy đuổi theo anh ta, không đuổi kịp, liền ngoan ngoãn gọl một tiếng “ anh Tảy Trạch…”
Tuồi bé thơ, cồ nhóc đó chính là ánh sáng trong lòng anh…
Cố Tây Trạch hoài niệm, đi về phía Vân Thanh.

“ Thanh Thanh, hốm nay anh có hơi nặng lời…”
Tát một cái rồi nói lời xin lỗi?
Với sự do dự thiếu quyết đoán này cùng tính cách thất thường sáng nắng chiều mưa của cố Tây Trạch chẳng trách lại bị Vân Nghiên Thư chi phối.

Anh ta cần một vị thuốc mạnh hom.

Vân Thanh cười ngọt ngào: “ Không sao, em có mang quà đính hôn tới tặng anh.

” Nói rồi, cô lắy ra một phong thư trong túi

xách.

“ Đây là gì thế?” cố Tây Trạch nhận lấy, tò mò, mong chờ mờ nó ra, bên trong là hai đơn điều trị ở nước ngoài!
Cố Tây Trạch xem thật kĩ, anh ta đứng sững ờ đó.

Khuôn mặt anh tuắn ngay lập tức biến sắc, sự tức giận, cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng anh… cố Tây Trạch nắm chặt đơn điều trị, bàn tay run lên.

ị “ Anh Tây Trạch!” Vân Nghiên Thư thay xong trang phục từ trên đi xuống, nhìn thấy Vân Thanh và cố Tây Trạch đứng cùng nhau, vô cùng thân thiết, con tiện nhân Vân Thanh còn cười với cố Tảy Trạch, không chỉ vậy nó còn đưa cho anh thứ gì đó.

*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.

cом
Con hồ ly tinh này quả nhiên muốn câu dễn Cố Tây Trạch!
Vân Nghiên Thư vừa giận vừa tức, xách váy chạy đến.

Đúng như dự liệu, cố Tây Trạch quay người, ảnh mắt hung dữ, anh ta chẳng nói lời nào, nắm chặt cánh tay Vân Nghiên Thư kéo cô ta lên lầu.

Mấy nhà báo nhanh nhạy đã đánh hơi thấy gì đó, nhanh chóng vây xung quanh.

“ Cố tổng, nghi lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, cậu còn đưa Vân tiểu thư đi đâu…”

“ Hủy tiệc đính hôn ngày hôm nay!” Mặt cố Tây Trạch tối sầm lại, kéo Vân Nghiên Thư lên lầu.

Cả hội trường bàn tán ầm ĩ.

Hủy tiệc đính hôn? !
Lý Ngọc Châu hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.

Tây Trạch ơi…”
“ Cút ra!” Cố Tây Trạch quay lưng lại với ống kính, tức giận nhìn trừng trừng Lý Ngọc Châu, “Hai mẹ con cô đúng là cùng một giuộc!”
Cồ ta như chết lặng, cố Tây Trạch trước giờ chưa từng tức giận với cỏ như vậy, vẻ mặt anh hết sức đáng sợ…
“ Anh Tây Trạch…”
Vân Nghiên Thư chưa nói hết, đã bị cố Tây Trạch tát một cái ngã thẳng xuống đất, cô ta bị đánh tới mức xây xẩm mặt mày, nước mắt chảy xuống, vô cùng đáng thương.

“ Anh Tây Trạch, sao anh nỡ đánh em chứ? Có phải chị em nói gi với anh không?
!”
Nhắt định là con tiện nhân Vân Thanh dánh chết đó! !
“ Chuyện tốt mà cồ làm, còn sợ người khác nói ra? !” cố Tây Trạch giận dữ’, đỏ mặt tía tai, tới hít thờ cũng hết sức nặng nề.

anh ta ném mấy tờ giấy trong tay xuống trước mặt Vân Nghiên Thư.

Vân Nghiên Thư cúi đầu nhìn qua, cô ta ngay lập tức nhận ra đây là cái gì, ngay khi đó sắc mặt trắng bệch, dường như bị ai đó cướp đi một nửa sinh mạng, ngã bệt xuống đất.

Dưới lầu, cũng là một đám lộn xộn.



 
Chương 176: Chương 176


Vợ chồng cố Văn Đạt trấn an khách mời.

Veronica im lặng huých tay Vân Thanh một cái, tò mò hạ giọng hỏi: “ Em cho cố Tây Trạch xem thứ gì vậy?”
Vân Nghiên Thư ngước nhìn lên lầu một cái, thong dong uống một ngụm nước, rồi đáp: “ Giấy phá thai của Ván Nghiên Thư
và biên bản phẫu thuật khôi phục màng trinh của cố ta.


“ Haizz-” Veronica suýt chút nữa bị nghẹn, vồ cùng bái phục người em gái này.

Đúng là thật tàn nhẫn!
Tiệc đính hôn mà mọi người mong chở, cuối cùng lại thành trò cười, các phóng viên vây quanh cố phu nhân dò hỏi nguyên nhân hủy hôn, bữa tiệc bỗng trờ thành một mớ hỗn độn.

Vân Thanh cũng chẳng còn hừng thú xem
kịch tiếp, cô cùng Veronica quay người bước ra ngoài.

“ Con tiện nhân kia, mày đứng im đấy cho tao!” Lý Ngọc Châu hồn hển hét toáng lên ở phía sau.

Vân Thanh quay đầu lại liếc nhìn một cái, chỉ thấy ánh mắt chửa đựng đầy thù hận của bà ta đang nhìn trừng trừng cỏ, bà ta ra sức thoát khỏi đám đông, nhưng lại không cẳn thận giẫm phải váy của mình, ngã sấp mặt.

Chiếc váy nữ tính bị người ta giẫm đạp, lộ ra áo trong.


Phóng viên trong lúc này điên cuồng chụp ảnh, Lý Ngọc Châu nhếch nhác thảm hại che người đi hét lên: “ Không được chụp, đừng chụp nữa!!”
Tội lỗi tự gáy ra, đáng đời.

Vân Thanh không hề thương cảm chút nào, thờ ơ thu lại ánh nhìn rồi bước ra ngoài.

“ Đã lâu không gặp, sự tàn nhẫn của em vẫn chẳng hề thay đổi.

” Veronica cười như không bùi ngùi nói.

Vân Nghiên Thư đã phải nhặn hậu quả khi dám ra oai khoe khoang những thử hư vinh phù phiếm, chuyện cỏ ta dế Veronica thiết
kế trang phục cho mình, ngay từ đầu đã truyền tới tai Vân Thanh.

Thế nên Vân Thanh đã liên lạc trước Veronica, sau đó đợi Vân Nghiên Thư tự cho là thông minh kia nhảy xuống cái hố mà cô ta tự đảo…
Vân Thanh cười nhạt, đột nhiên nhớ tới gi đó: “ Đúng rồi chị, không phải chị nói hôm nay không có thời gian không thể tới được sao, vậy mà lại tự dưng xuất hiện?”
Sự xuất hiện của Veronica đã khiến Vân Thanh rất bất ngờ.

“ Chị vốn dĩ không rảnh, phải thay thầy giáo tới tham gia một tiệc thời trang riêng trong ngành rất quan trọng, nhưng người tổ chức sát giờ lại hủy.


“ Hủy?” Vân Thanh khè nhíu mày, lại có chuyện trùng hợp đến thế?

“ Chị củng thảy khá ki lạ, hoạt dộng này
mỗi nàm tổ chức một lần, trước giờ đều chưa từng thay đồi thời gian.

Nhưng nghe người bên phía tổ chức nói, đó là lời căn dặn của một nhân vật lớn khỏng dây vào được.

” Veronica nghĩ một lái, “ Họ gọi anh ta là cái gì…Tứ gia!”
Vân Thanh ngẩn người ra đứng đó.

Veronica không nhận ra sự khác thường của cỏ, còn nói tiếp: “Cũng không biết trong đầu nhân vật lớn này đang nghĩ gì, đang yên đang lành đột nhiên yêu cầu bên chị phải thay đồi thời gian hoạt động, nhưng như vậy chị lại có thời gian tới giúp em.


Vân Thanh mím môi, trong đôi mắt vốn dĩ xa cách đó, hiện lên chút cảm xúc phức tạp.

Tứ gia…nhất định là Hoắc Cảnh Thâm!
“ Chị cũng thầy khá kì lạ, hoạt động này mỗi năm tồ chức một lần, trước giờ đều chưa từng thay đổi thời gian.

Nhưng nghe người bẽn phía tổ chức nói, đó là lời cãn dặn của một nhân vật lớn không dây vào được.

” Veronica nghĩ một lái, “ Họ gọi anh ta là cái gì…Tứ gia!”
Vân Thanh ngẩn người ra đứng đó.

Veronica không nhận ra sự khác thường của cô, còn nói tiếp: “Cũng không biết trong đầu nhân vật lớn này đang nghĩ gì, đang yên đang lành đột nhiên yêu cầu bên chị phải thay đổi thời gian hoạt động, nhưng như vậy chị lại có thời gian tới giúp em.


“…” Ván Thanh mím môi, trong đôi mắt vốn dĩ xa cách đó, hiện lẽn chút cảm xúc phức tạp.

Tứ gia…nhất định là Hoắc Cảnh Thâm!

 
Chương 177: Chương 177


Ngoài anh ấy làm gi có người thứ hai có bản lĩnh này!
Sau khi tiễn Veronica cùng trợ lí trở về,
Vân Thanh ngồi một mình trong xe, tay nắm vồ lăng, nhưng không có ý định khởi động xe.

Cô vừa mới hủy đi giấc mơ gả vào hào môn của Vân Nghiên Thư, phải vui vẻ mới đúng…Nhưng Hoắc Cảnh Thâm có thể dễ dàng tác động tới tâm trạng của cô.

Hoắc Cảnh Thâm không ở bên cô, nhưng anh biết rõ toàn bộ kế hoạch, nhất cử nhất động của cô…Anh rõ ràng không thích cô, vậy mà lại âm thầm giúp cô?
Vân Thanh cau mày, sau đó gọi điện thoại cho Chung Ly.

“ Uống với mình vải ly.


Chung Ly nghe ra tấm trạng của cồ không tốt, cồ ấy cũng chẳng hỏi gì thêm, lập tức đặt chỗ trong quán bar rồi gửi địa chỉ cho Vân Thanh.

Tại quán bar nổi tiếng trong Bắc Thành -Soku.

Chưa nói đến phòng đặt trước, tới chỗ ngồi trong này cung rất khó đặt được.

Nhưng Vân Thanh cùng Chung Ly bước vào, quản lí đâ đích thân ra đón, kính cản dẫn họ vào chỗ ngồi.

“ Chung tiểu thư, mong cô sẽ nól mấy lời tốt trước mặt cậu Tư.



Vân Thanh hiểu ý, cười như không rồi nhìn Chung Ly, cũng không nói thêm lời nào.

Nhưng ánh mát đó thâm sâu.

Chung Ly lườm cô một cái: “ Lầy tên anh ấy đặt chỗ thì sao? Ai bảo anh ấy cầm căn cước công dân và hộ chiếu của mình chứ, thẻ ngân hàng cũng khóa, chỉ có thể dùng cái anh ấy đưa, thế chả nhẽ mình lại không dùng.


Người như Chung Ly, dù ờ bất cứ hoàn cảnh nào, cũng đều có thể sống tốt.

Cô ấy trước giờ đều sẽ không tự làm khó chính mình.

Đây cũng là điểm mà Vân Thanh ngưỡng mộ cô.

Uống được vài ly, Chung Ly đã nhận ra sự khác thường của Vân Thanh: “Cậu không sao chứ?”
Vân Thanh dựa lưng vào ghế, nhìn sang mấy đôi nam nữ đang nhảy điên cuồng
trên sàn nhảy.

Cồ nheo mắt, bỗng dưng mỉm cười: “Làm gì có chuyện gì chứ.


Khồng phải chỉ là Hoắc Cảnh Thâm sao.

Khoảng thời gian này cô sẽ quên đi anh!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, ánh mắt Vân Thanh hướng về phía cửa lớn, bỗng chốc, dừng lại, ly rượu trong tay rung chuyển, rượu vang suýt chút nữa đổ ra ngoài.


Người đàn ông mặc áo đen tóc đen kia, còn có vài vệ sĩ theo sau.

Dáng hình cao lớn mạnh mẽ, toát lên khí chắt lạnh lùng xa cách, như một cơn gió lạnh lướt qua.

Hoắc Cảnh Thâm mới có bản lĩnh đó,
nơi anh xuất hiện, bất cử lúc nào, cũng đều khiến mọi thứ xung quanh trờ thành khung nền.

Tiệc đính hôn đáng mong đợi này, cuỏi cùng lại trờ thành trò cười, phóng viên vây quanh vợ chồng cố Van Đạt dò hòi lí do hủy hôn, cả bữa tiệc vỏ cùng hỗn loạn.

Vân Thanh ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Cô kề sát tai Chung Ly nói nhỏ: “ Mình đi wc một lát.


Vân Thanh đứng dậy, lướt qua đám đông, đi thẳng lên phòng VIP trên lầu.

Cô chỉ nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm lên lầu, không biết rõ anh bước vào trong căn phòng nào, cồ theo sau người bưng rượu, đầy cánh cửa ra, liếc mắt nhìn qua một lượt.

Không có…không có…cũng không có.

Cô đứng bất động ờ đó.

Bóng dáng cồ đơn khi nãy, giống như dội mộ gáo nước lạnh, khiến cô sực tỉnh.

Tìm được Hoắc Cảnh Thâm, rồi sao chứ?
Cô trước giờ luôn là người lí trí, vậy mà giờ lại vì một người đàn ông mà lòng dạ rối bời.

Vân Thanh quay đầu, định quay người bước đi, nhưng cánh cửa căn phòng trước mặt mở ra, rất nhiều cô gái tiếp rượu ngồi trong đó, Vân Thanh bất giác nhìn thêm lần nữa, trong đám đông đó, cô thấy Hoắc Cảnh Thâm.



 
Chương 178: Chương 178


Anh cởi chiếc áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo sơ mi sẫm màu, lắc nhẹ ly rượu trong tay.

Bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, là mắy mỹ nữ ản mặc hờ hang, anh hơi cúi đầu, khống biết nói gì, mà mấy cô gái bên cạnh đều thích thú cười đùa.

Cảnh này lọt vào mắt Vân Thanh khiến cồ võ cùng đau lòng.

Cô quay người định chạy đi, nhưng lại va phải một tên quản lí.

“ Cô còn đứng ỏ’ cửa làm gì? Còn không mau vào trong tiếp rượu!” Tên quản lí cau mày, nắm lấy cổ tay Vân Thanh kéo cô vào thẳng trong phòng.

Đúng là phòng VIP của Hoắc Cảnh Thảm!
Tên quản lí khom lưng cúi đầu cười trừ: “ Con bé này tới muộn, củng tới để tiếp rượu các ngải!”
Cô bỗng dưng trờ thành người hầu rượu.

“ Vân Thanh ngẩn người, cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thảm.

Gương mặt anh tuấn đó, trông có vẻ hung
dữ.

Anh nhất định cảm thấy cô giống như con cún vướng chân, vỏ cùng phiền phức.


“ Tôi…” Vân Thanh vừa định giải thích,
Hoắc Cảnh Thâm đã thu lại ánh nhìn, coi cô như không khí.

“ Yo, còn có một món hàng tốt thế này.

” Một lão tổng khác trong càn phòng đó nhìn với ánh mắt thèm thuồng, lắc lắc ly rượu rồi đú ng dậy, “Theo luật, mỹ nữ phải uống ba chai tự phạt mình trưó’c! Nhưng, nếu cô tiếp rượu tốt, lão gia sẽ không nỡ, không
bắt cô phải uống…”
Nói rồi, anh ta đưa tay ra, nheo mắt lại chạm vào gương mặt của Vân Thanh.

Vân Thanh bất giác nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm, mà người đàn ông lại nhìn điện thoại, khồng hề ngẩng đầu nhìn cô.

Hai tay cô nắm chặt, đáy mắt ươn ướt.

“ Xin lỗi, có chút hiểu lẩm, tôi không phải người tới tiếp rượu, chĩ là người qua đường vô tình bị đẩy vào trong.

” Vân Thanh kìm nén cảm xúc, thản nhiên đẩy bàn tay đó ra.

Cô đã nhận ra người đàn ỏng trung niên to béo này, là một trong những nhân vật chủ chốt cùa Tập đoàn Hoắc thị – Phó tồng Hoắc Sùng Nhân.

Hoắc Sùng Nhân không phải người giàu bình thường, cô không thể đắc tội.


“ Đi ngang qua? Nhiều phòng như thế cô không qua, lại đi qua cản phòng của chúng tồi, tôi thấy cô muốn đi câu cá lớn thì có? Hoắc Sùng Nhân trước giờ đều có gái tiếp rượu quen rồi, làm gì có chuyện muốn mà không được chứ! Anh ta chỉ cần ra hiệu, vệ sĩ đả khóa cửa phòng lại, Hoắc Sủng Nhân thuận tay chỉ vào mấy chai rượu trẽn bàn, vênh váo hống hách, “muốn đi cũng được, nhưng phải uống hết đã!”
Cả căn phòng đều đang xem kịch hay.

Mắy tên đàn ông đó đều đang thích thú cười đùa, còn có ánh nhìn thèm thuồng khiến Vàn Thanh buồn nôn.

Cô hận không thể móc mắt chúng ra ngoài.

“ Mỹ nữ, không muốn uống cũng được, nhưng cố phải tìm được người muốn đưa cồ đi!” Hắn nhìn cồ với ánh mắt thèm muốn.

Vân Thanh không hy vọng Hoắc Cảnh Thâm sẽ ra mặt giúp cô.

Anh dối xử với cô lạnh lùng vô tình như vậy, nói không chừng cô càng dễ buông tay!
“ Nói rõ ràng, tôi uống hết mấy người sẽ để tôi đi!”
“ Tất nhiên.


Vân Thanh im lặng nhấc chai rượu trên bàn lẽn, ngửa cồ uống liên tục, khiến tắt cả mọi người trong cản phòng ngạc nhiên, đứng hình mất vài giây.

uống hết một chai, Vân Thanh uống tiếp chai thứ hai.

Đồng thời, cô cũng lặng lẽ lấy ra chiếc kim bạc, chuẩn bị châm vào huyệt vị, làm giảm đi nồng độ rượu.

Như vậy uống hết, cũng không ảnh hường quá nhiều tới sức khỏe của cô.

Nhưng khi Vân Thanh nắm chặt lấy chai rượu, một bàn tay to lành lạnh, nắm chặt lấy cổ tay cô.



 
Chương 179: Chương 179


Trong tầm mắt, bàn tay nhợt nhạt thon dài, hoàn hảo như một tác phẳm nghệ thuật.
Vân Thanh sững sờ trong chốc lát, cỏ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoắc Cảnh Thâm kéo vào trong vòng tay rồi.
Cô trực tiếp ngã vào lòng anh, nhiệt độ cơ thể hai người áp sát nhau qua lớp vải mỏng, khuôn mặt Vân Thanh hơi nóng, may mà ánh đèn mờ nên không nhìn thấy vẻ xấu hổ của cô.
I “Buông ra!” Vân Thanh ngọ nguậy muốn đứng lên.
Bàn tay to của anh trượt lên eo của cô, Hoắc Cảnh Thâm biết quá rõ điểm nhạy cảm của cô, liền ấn mạnh vào da thịt mềm mại trên eo cỏ, nửa người Vân Thanh trở nèn mềm mại, cô cắn mỏi dưới tức giận
trừng mằt nhìn anh.

.
Đỏi mắt đen láy của Hoắc Cảnh Thâm binh tĩnh, nhưng lại giống như ảo ảnh thanh thản trước cơn bão tố, khiến người ta rùng minh.
“Uống rượu thế này, không thú vị.

Chúng ta chơi trò thú vị chút đi.”
Nói xong, anh dùng tay kia cầm ly rượu nồng độ mạnh trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch rồi cúi người chặn môi cô một cách quyết liệt.


Đọng tác rất nhanh, trước khi Vân Thanh kịp hoàn hồn thì Hoắc Cảnh Thâm đã cạy răng đưa hết rượu vào miệng cô một cách mạnh mẽ và độc đoán.
Khống có một chút hòa hoãn, một cảm giác nóng như lửa trào dâng trong cổ họng.
Vân Thanh nghẹn sặc đển mức mặt đỏ bừng.
Còn trong đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm không có chút nhân nhượng nào.
Anh hực sự đang trêu chọc cỏ ấy như một cô gái quan bar!
Vân Thanh trừng mắt nhìn anh với đôi mắt tức giận, nhưng giọt nước mắt ấm ức lạnh lùng trào ra từ khóe mắt.
Con ngươi của Hoác Cảnh Thâm dường như bị đâm một nhát, có hơi siết chặt lại một chút khó có thể nhận ra.
“Cảnh Thâm, anh có hứng thú với người phụ nữ này?” Hoắc Sùng Nhon bất mãn nói.
Hoắc Cảnh Thâm vẫn chưa đủ mà buỏng người phụ nữ trong tay ra, nắm lắy áo khoác bên cạnh, ôm lấy đầu cồ rồi ôm cô vào lòng.
“Rất thú vị.” Hoắc Cảnh Thâm cười nhẹ đáp lại anh mắt của Hoắc Sùng Nhân, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ độc đoán khó tả “Người tôi đã đưa đi, chú Sáu chuyện chú vừa nói, tồi sẽ tìm thời gian thu’O’ng lưọ’ng với lào phu nhân.

Khòng đi củng chủ.”

NÓI xong, anh bỏ qua vẻ mặt phẫn nộ của Hoẳc Sùng Nhân, òm Vân Thanh ròi bước ra ngoài.
Nhận ra ý định vùng vẫy của người trong tay, Hoẳc Cảnh Thâm vô hình cau mày, thẳng tay tát vào mông cô một cái.
“Thật thà chút!“
Vân Thanh nghe thầy tiếng đóng cứa, đã ra khỏi phòng riêng.

Cõ cời ảo khoác của anh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Hoắc Kién Thâm, đé tôi xuống!”
Tên khốn kiểp này dám đánh cô!
Cô gái đỏ mặt, đỏi mắt nhìn chằm chằm vào anh vừa phẫn nộ vừa tức giận, có một tầng hơi nước.
Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô, đang định nói gì đó thì đột nhiên bị chiếc túi xách của phụ nữ đập xuống.
“Khốn nạn, anh dám àn hiếp Thanh Thanh bảo bối của tôi!” Chung Li đợi ở dưới lầu rất lâu không thấy Vản Thanh quay lại, cuối cùng lại nhìn thấy cảnh này.
Cô lấy túi đập, thấy Vân Thanh sắc mặt đỏ bừng, hai mắt đỏhoe, rõ ràng là vừa bị ức hiếp thậm tệ!
Khi đó Chung Li tức giận, tính tinh hung bạo, cho dù Hoắc Cảnh Thâm có là ai, giơ tay tiếp tục đánh.
“A Li!” Giọng của Tư Mộ Bạch tỏ vẻ hoảng sợ hiếm thấy.
Vừa họp xong, Tư Mộ Bạch đến đây để đón Chung Li về nhà nhưng không ngờ anh lại bắt gặp một cảnh khiến huyết áp cùa anh tăng vọt.
Anh ta đã sống hai mươi sáu năm, đây là lần đầu tiên anh ta bối rối như vậy, anh ta lao lên ôm lấy Chung Li định tát vào mặt Hoắc Cảnh Thâm.
I “Anh Tư, thực xin lỗi.”
Hoắc Cảnh Thâm ôm lấy Vân Thanh, hai tay không trống không bị túi của Chung Li đập mạnh, nút đinh tán trên túi trượt ngang mặt, để lại một vết máu rõ ràng.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom