Dịch Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 140: Chương 140


Vân Nghiên Thư dùng một số thủ đoạn để dỗ dành anh ta, choi xong rồi vỗ tay rời di.

Thật không ngờ người luôn nghe lời như Cố Khải đêm nay lại tim tới Vân gia.

“Anh Khải, anh đang nói cái gì vậy ?!” Khuôn mặt Vân Nghiên Thư dầy bất bình tình với đôi mắt đỏ hoe “Anh biết không, trong lòng em chỉ có anh thôi.

Hơn nửa nãm nay vì anh mà em chưa hê chạm vào Cố Tây Trạch! Nhưng
bâỵ giờ con đ* Vân Thanh đó xuất hiện, nếu cố ta dụ dỗ cố Tây Trạch, kê hoạch của chúng ta sẽ thât bại, vỉ vậy em mói cho cố Tây Trạch nếm một chút ngọt ngào!”
“…Thật?”
“Đương nhiên là thật!” Thảy biều hiện của cố Khải hơi nới lỏng,
Vân Nghiên Thư vùi đầu vào lòng anh ta, vòng tay qua eo anh ta “Anh Khải, em làm tắt cả nhũng điều này vì tương lai của chúng ta! Một khi em kết hôn với cố Tây Trạch, chúng ta sẽ cùng nhau hơp tác để giành lại tập đoàn cố gia!
Giọng cô ta dịu dàng mềm mại, khiến người ta thần kinh tê dại, nhưng ờ nơi mà cố Khải không thề nhìn thấy, trong đôi mắt xinh đẹp kia lại hiện lên một tia sát
khí… cái thứ ngu xuẩn này sớm muộn gì giừ nó lại cũng là tai họa!
Cố Khải đã bị cô ta làm một phen tự trách.

“Vân Nghiên Thư, là anh hiểu lằm em…là anh khinh suất rồi! Làm em lại tủi thân một khoảng thòi gian, khi nào em và cố Tây Trạch kết hôn, anh sẽ tìm cơ hội giết hắn!”
“Vâng, em sẽ nghe lời anh… Anh Khải, đi thôi, ba em và những người khác sắp về rồi!”
Vân Nghiên Thư nói cho có lệ, cô ta không muốn nghe những điều vô nghĩa của anh ta chút nào, cô ta thấp thỏm lo âu lo lắng gần đây sẽ có mấy tay sân ảnh đụng phải chuyện của họ, cô ta vừa dố dành vừa để cố Khái mau chóng
rời đi.


Cố Khải bị Vân Nghiên Thư dỗ dành, cách biệt thự Vân gia không xa, một chiếc xe thể thao màu bạc đang chờ bên đường bật đèn pha hai lần.

Cố Khải bước tới* quen thuộc mở cửa xe và ngồi vào.

“Tiểu Tạ, ngươi thật là trung thành, còn đang đợi ta! Chúng ta trỏ* về hộp đêm tiếp tục uống rượu!” Tạ Lãng cười rạng rỡ hé ra hàm răng trắng bóng: “Tối nay có thể làm quen anh, cũng là vinh dụ của tôi!”
Cố Khái ngã xuống đang ngủ say, Tạ Lãng yên lặng lấy ra máy ảnh thu nhỏ từ trên người hắn, đồng thòi cầm tai nghe bên tai, nói nhỏ: “Lão đại, xong rồi.


Lập tức, từ trong tai nghe truyền đến tiếng nói của Vân Thanh.

“Vất vả rồi, chỉ cần trông chừng hắn một thời gian.

’”
“Đã nhận.


Vân Thanh tháo tai nghe Bluetooth ra, xe đã dừng lại ở bệnh viện.

Mang theo đồ ân tối vừa mua trên đường, cô bước nhanh đến phòng bệnh của Hoắc Cảnh Thâm.


Khu song thất đơn lập bên ngoài có vẻ tối tăm, nhưng thật ra có rất nhiều vệ sĩ bảo hộ trong bóng tối, Vân Thanh di hết một vòng cũng khỏng có ai ngăn cản, đáng lẽ ra phải là Hàn Mặc giải thích trước.

Nhưng khi cô bước tới cống,
bóng dáng Lưu Phong đã chắn đường cô như một bóng ma.

“Sao lại đến đây?” Anh khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn cô.

Vân Thanh đã quen với thái độ thù địch của anh.

“Tránh ra.


Lưu Phong khoanh tay đứng trên bậc thang, bộ dáng ngưng trọng bất động.

“Tứ gia phải nghỉ ngơi, tôi không thẻ cho người ngoài vào.


Vân Thanh ngẩng đầu liếc nhìn ánh sáng từ cửa số cao đến trần nhả lằu hai, ánh mắt rơl vào trẽn khuôn mặt lạnh lùng của Lưu Phong.

Cô nhìn thắng vào anh ta, chợt
nở nụ cười: ‘Lưu Phong, anh có tình ý với tôi sao?”
“….

’’Câu hòi bắt ngờ này quả thực khiến Lưu Phong nghẹn họng một lúc, cùng với vết nửt trên khuôn mặt giống như mặt nạ tảng bàng, cổ tức giận đỏ bừng, cảm xúc trầm mặc hiếm thấy “Cô nói vớ vẳn cái gì vậy!”

 
Chương 141: Chương 141


Vân Thanh ngây thơ nhún vai “Anh hết lần này đến lần khác tìm tỏi, trước mặt tôi thì bày ra vè tồn tại.

Anh không tìm được lý do nào khác ngoài việc phải lòng tôi và cố gắng thu hút sự chú ỷ của tôi.


Lưu Phong suýt nữa nôn ra máu.

“Cô… đồ phụ nữ, cô là một kẻ tự kiêu vỏ liêm sỉ!”
“Vậy mà anh vẫn thích?” Vân Thanh chớp mắt thích thú.

“Ai thích cô?!” Lưu Phong sắp điên rồi, muốn cúi đầu tìm mọt con dao.

Vân Thanh đi ngang qua anh ta không khỏi liếc mắt: “Anhngãn cán tôi là bởi vì thích tôi.


Lưu Phong tay vựa duỗi ra đã cứng ngắc trên không trung, cuối cùng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Vân Thanh đi lên lầu.

“Thật là một người đàn bà vô liêm sỉ!” Anh nghiến ràng nghiến lợi.

“Đừng để Tứ gia nghe thấy.

” Hàn Mặc xuất hiện ở phía sau, sốt sắng nói: “Từ bỏ đi, Tứ gia không có cách nào bắt cô ấy, anh còn nghĩ sẽ được lên trời sao?”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng: “Làm thế nào mà Tứ gia có thể
nhìn trúng cỏ ta.


Người phụ nữ duy nhất đủ tiêu chuẩn đẻ đứng bên cạnh Tứ gia chỉ có Dĩ ôn tiểu thư.


Khi Dĩ Ôn tiểu thư trở về Trung Quỏc, người thay thế này sẽ đi thôi!
Cánh cửa của phòng ở tầng hai đã đóng lại, lộ ra một người đàn ông nhợt nhạt.

Vân Thanh nhẹ nhàng mở cửa, bóng dáng của Hoắc Cảnh Thâm chìm trong bóng tổỉ trên sô pha, u ám và thâm trầm, ngay cả chỉ cần ngồi ở đó cũng có một luồng khí ngột ngạt… Chẳng trách, mọi người đều sợ anh.

Vân Thanh lưó’t qua ngọn đèn hòng rồi bước vào.

Hoắc Cảnh Thâm nhướng mi, đối
mắt sâu và lãnh đạm toát ra vẻ lạnh lùng âm thầm.

Thảo nào những cô y tá nhỏ bé kia sợ hãi đến phát khóc khi cho anh uống thuốc.

Bàn bên cạnh đầy những món ngon đã nguội, món nào cũng đắt.

Vân Thanh bước tới, gạt đống tài liệu trên bàn trước mặt sang một bên, bày món hoành thánh mang tói.

Cô mở nắp và mùi thơm của thức ăn tỏa ra.

“Mang cho anh, thử xem.


” Vân Thanh đưa chiếc thìa nhựa rè tiền cho Hoắc Cảnh Thâm.

Cô đang ngồi xồm, anh đang ngồi ngẩng đầu nhìn lên, Vân Thanh
thậm chí có thể nhìn thấy sự thờ O’ trong mắt anh.

Anh nói: “Còn chưa kết thúc?”
Vân Thanh sững sờ, thả lỏng vài giây, cảm thấy có chút tức giận đến buồn cười.

Làm thế nào có thể có một người thô lỗ như vặy?
Anh ta là người khiêu khích trước, nhưng khi lao vào thì anh ta tỏ ra xa cách, cao cao tại thượng rồi ngược lại còn sốt ruột hỏi bạn rằng: “Chưa kết thúc?”
Vân Thanh chậm rãi đứng dậỵ, nhìn một chút góc độ của Hoắc Cảnh Thâm nhìn vào đôi mắt đen lânh đạm và xa lánh kia, bình tĩnh mà ngang bướng: “Ăn xong tôi sẽ rời đi.


Hoắc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn rồi nhìn tô hoành thánh hấp giá rẻ: “Cô nghĩ tồi sẽ ăn cái này…”
“Án thử đi, tôi phải xếp hàng mới mua được phần cuối này đó!”
Vân Thanh hoàn toàn không đế ý đến lời nói của anh ta, múc một viên hoành thánh hấp trực tiếp cho vào miệng “Ngon không?”
Cô nhln anh không chóp mắt, ánh mắt lấp lánh chờ mong.

Như thể đang chờ đợi lời khen của anh ta.

Trên thực tế, mùi vị này thật sự rất binh thường đối với Hoắc Cảnh Thâm vốn đã quen ản ngon … Hoắc Cảnh Thâm nuốt nước bọt, tránh đôi mắt trong veo đầy sao trước mặt, nhếch môi nói: “Ăn xong cô nhanh đi.


Giọng điệu của Vân Thanh khá chiếu lệ: “Được, được, anh ăn trước đi.


Mười phút sau, Hoắc Cảnh Thâm ăn xong hoành thánh, bắt đầu đuối người.

“Cô có thể đi rồi.

”.

 
Chương 142: Chương 142


“Đừng vội, anh uống thuốc xong tôi sẽ đi.”
Nhập mật khẩu: 9067 Truy cập web nhayhȯ.

čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị .

Mong bạn thông cảm.

Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Hoắc Cảnh Thâm
Sau khi uống thuốc, anh nhìn thấy người phụ nử nhò bé khống ngừng nói rằng cố ấy sẽ rời đi, ngược lại bò lên giường một cách có ý thức.
Hoắc Cành Thâm khóe miệng hơi giật giật.


“Cô làm gì vậy?”
“Làm ấm giường cho anh.” Vân
Thanh mở to mắt vô tội trả lời,
“Anh trước kia chính mình nói, mỗi đêm tôi sẽ phải làm ấm giường cho anh rồi ngù với anh.

Con người tôi rất trung thành…”
Hoắc Cảnh Thâm kông ngờ có ngày mình sẽ nhảy xuống cái hố do chính mình đào.
Cồ gái nhỏ này thật ra dùng cách anh từng xử lý cô khi dính lấy anh.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác kỳ lạ không thề kiểm soát được ở cô …
Nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng dậy đi về phía minh, dôi mắt đen như vực sâu không đáy nhìn chằm chằm cô, cả người toát ra khí nguy hiềm.
Vân Thanh đột nhiên hoảng sợ.
Cô khống ngây thơ đến mức bởi vì Hoắc Cảnh Thâm lúc này trông yếu ớt xem nhẹ mà quên đi bản chất đại ác ma cùa anh … Xem ra, sự nhẫn nại của Hoắc Cảnh Thâm đã bị cô mài mòn, cho nên anh mới thực sự quan tâm đến cô.
Tương lai còn dài, nhưng cô vẫn còn non lắm.
Vân Thanh ngoan ngoãn lập tức, chuẩn bị chống lại: “… Tôi sẽ rời
đi ngay.”

Hoắc Cành Thâm không nói gì,
I liếc nhìn cô một cái chế nhạo, rồi I chậm rãi cúi đầu tháo đồng hồ đeo tay, giống như đang chuẩn bị cho một vụ giết người.
Nó khiến tâm lý của Vân Thanh trờ nên nặng nề, da đầu tê dại.
Chắc chắn, cồ không thể quá kiêu ngạo trước Hoắc Cành Thâm, hơi quá xa rồi…
Cô nhanh chóng mang giày vào, chuẩn bị rút lui.
Thế nhưng Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn không cho cô cơ hội này, cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh móc vào thắt lưng cô, trực tiếp ấn người trờ lại giường.
“Chạy cái gi?” Hoắc Cảnh Thâm đứng bên cạnh giường, dáng người cao gầy mang theo cảm giác áp chế chiếm hữu, anh chậm rãi nghiêng người tiến lại gân, hai tay đặt ở bên hông Vân Thanh, khóa chặt cả người cô dưới cơ thề mình.
Khí thế hung hãn trên người anh tràn ngập, Vân Thanh co rụt lại.
Lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm tràn ra một tiếng cười khúc khích từ tính và trầm thấp, ý tứ mỉa mai rất hiền nhiên.
“Chút gan bé xíu mà cũng dám can đảm trèo lên giường của
tôi?”
Khóe miệng anh cười cười, anh trở lại thái độ lạnh nhạt thường ngày, Hoắc Cảnh Thâm đang định đứng dậy thì đột nhiên Vân
Thanh nẩm lấy cà vạt của anh giật mạnh.
Lần này, cô mất cảnh giác, lại dùng toàn lực, Hoắc Cảnh Thâm thật sự bị kéo đến loạng choạng, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng hiếm thấy.
“Vân Thanh!”
Còn chưa kịp nói xong, cô gái nhỏ không biết từ đâu sinh ra khí lực, liền xoay người hướng anh trên giường.
Cô dang rộng hai chân gầy gò kẹp lấy eo anh, khoác vai anh, hai tay đặt trên ngực anh, vè mặt có chút dừ tợn.
“Hoắc Cảnh Thâm, anh xem thường ai?”.

 
Chương 143: Chương 143


Những lời nổi khó nghe trên khóe môi nhưng dưới ánh đèn trắng, cả người cô gái nhó đều đỏ bừng, với vẻ trong suốt gằn như đáng yêu phản bội sự giật mình cùa cô.

Nhập mật khẩu: 9067
Truy cập web nhayhȯ.

čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị .

Mong bạn thông cảm.

Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Trẻ tuồi như vậy, còn hỏi xem anh xem thường ai…
Trong lòng Hoắc Cảnh Thâm có chút xót xa khó tả.

Anh cười nhạt, khống vùng vẫy cũng không chống cự, thậm chí còn đưa hai tay ra sau đầu tùy ý, động tác đề cô muốn làm gì thì làm.


Sau đó, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ đang ngồi trên ngưòi mình, sau khi nói những lòi độc ác, toàn thân cô hoàn toàn cứng đờ trên người anh, cô không biết phải làm gì tiếp theo.

Hoắc Cảnh Thâm thực sự bị cô làm chọ thích thú, toàn bộ lống ngực đều phát run.

“Hoắc phu nhân, đừng miễn cưởng….


Vân Thanh vừa giận vừa thẹn, cúi đầu, hung hãng chặn môi anh.

Cô hoàn toàn không có bất kỳ kỹ năng hôn nào, giống như đang cắn anh một cách điên cuồng, không theo quy tắc nào.

Non trẻ như vậy, Hoắc Cảnh Thâm quả thực phát hiện mình có phản ứng …
Cô vừa động, liền bị Hoắc Cảnh Thâm giữ chặt lưng, ngẩng đầu muốn nhìn thắy khuôn mặt của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng lại bị anh trực tiếp đè lên ngực cô.

“Đừng nhúc nhích.


Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, đè nén d*c vọng đen tối hừng hực, ôm người phụ nữ nhò bé đang chơi với lửa trong tay, khàn giọng đe dọa “Nếu không tôi sẽ làm vởi cô!”
Vân Thanh bất động không dám động đậy, nằm đè lên người anh.

Ủng hộ chúng mình tại лhayho.

cом
Nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông ò’ bên tai cô, sau đó, cô từ từ có phàn ứng lại.

Cô sợ cái gì chứ?
Hoắc Cảnh Thâm làm loại chuyện đó với cô, đối với cô mà nói lẽ nào còn răn đe cô?
Cô chỉ thích anh ta!
Muốn hiểu được điều này, Vân
Thanh dứt khoát lựa chọn giãy dụa xoay người, cọ sát vào người anh.

Nó tương đương với việc đốt lửa ở khắp mọi nơi.

Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm tối sầm lại, kiên nhẵn hít sâu một hơi, lật người đè cô.

“Muốn chỉnh đốn?” Trên trán anh nồi gân xanh, hơi thờ nặng nề.

.
 
Chương 144: Chương 144


Còn cỏ gái nhỏ phía dưới thì đỏ bừng mặt, nhưng cũng không biết dũng khí từ đâu mà vươn cái cổ thon dài, hôn lên má anh một cái.

Hoắc Cảnh Thâm, tôi thích anh.

” Cô nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa “Trử khi anh nói với tôi rầng trong lòng anh đã có người khác.

Anh ghét tôi, cả đời này anh sẽ cũng không bao giờ thích tôi, khiến tôi giết chết trái tim này.

Vậy thì tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, chỉ cần chính miệng anh nói với tôi.


Đòi mắt của Hoắc Cảnh Thâm ảm đạm như nước, nhìn vào đỏi mắt trong veo ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bực bội khó tả.

Nhưng chỉ cần nói một vài câu, một vài câu nói cũng khién cô từ bỏ hoàn toàn, dề bản
thán cũng tránh khỏi phiền phức.

Nhưng lời đến miệng thì không nói ra
được.

“•••” Vòng tay qua cố Hoắc Cảnh Thâm không ngừng siết chặt, cảm xúc không ngừng tích tụ, nhưng lại không nói lời nào.

Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ phải gặp lại người phụ nữ này nữa … Điều đó khiến anh cảm thấy không đành lòng.


Cuối cùng, Hoắc Cảnh Thâm buông tay, xuống giường, quay người vào phòng tắm, nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cỏ còn ở đây khi tôl đi ra.


Vân Thanh xoa xoa cổ tay đò bừng, ngã trên giường trở mình, dùng chăn bông che mặt cười nhẹ.

anh ta có chút thích cò?
Hoác Cảnh Thâm tắm nước lạnh, hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.

Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, cản phòng rắt yên tĩnh, người lẽ ra phải rời đi.

Tuy nhiên, khi anh bước đến cạnh giường, anh thấy có một hình vòng cung dưới lớp chăn bông.

Hoắc Kiến Thâm ánh mắt khẽ động, duỗi tay ra, kéo chăn bông xuống một chút, liền nhìn thấy Vân Thanh cuộn mình ngủ một
giấc.

Cô ngủ một cách không phòng thủ, lỏng mày giãn ra, để lộ vẻ ngây thơ.

Cô gái thông minh và lém lỉnh như vậy khi anh ấy thức, giống như một con thỏ nhò khi anh ắy ngủ.

Hoác Cảnh Thâm chậm rãi vươn tay sờ lên khuôn mặt mềm như đậu hũ của cô.

Người phụ nữ nhỏ đang ngủ trong vô thức cọ vào lòng bàn tay anh.


Như thẻ một sợi lông vũ có dòng điện tinh vi quét qua, một cảm giác tê dại khó tả bò từ lòng bàn tay đến tận cùng trái tim.

Một nét bối rối hiếm thấy hiện lên trong đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm.

… Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ chơi theo ý thích, nhưng bây giờ, dường như anh đã mất kiểm soát.

Anh không đánh thức người, tự bản thân nẳm xuống.

Chiếc giường rất lớn, có một khoảng cách giữa anh và cỏ.

Nhưng cô gái nhỏ ngủ không yên, thuận theo độ lún của giường, cuộn vào trong cánh tay anh, ý thức tìm vị trí thoải mái nhất, dùng cánh tay làm gối.

Hoàc Cảnh Thâm có chút vô lực, cuối cùng 3ùng nuông chiều cô.

Cô gái nhỏ này thực sự có thể là thuốc ngủ của anh, anh ngửi được mùi thuốc quen thuộc trên người cô, không bao lâu sau, Hoắc Cảnh Thâm thở đều rồi chìm vào giấc ngủ.

Còn Vân Thanh trong tay anh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sáng lên.

Trên thực tế, cô đả thức dậy ngay sau khi Hoắc Cảnh Thâm ngủ.

Mùi thơm dưọ’C liệu trên người cô thật sự có tác dụng thần kỳ dối với Hoắc Cảnh Thảm, có thé khién anh nhanh chóng chim
vào giâc ngủ.

Vân Thanh đợi một hồi chắc chắn rằng Hoắc Cảnh Thâm đã ngủ.

cô nhẹ nhàng leo xuống giường, lấy trong túi ra một miếng mỡ dược có mùi tương tự như mùi thơm cơ thể của cô, châm lên đầu giường.

Sau đó, Vân Thanh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, vừa ra đến cửa liền nghe thấy một tiếng điện thoại di động rung lên.



 
Chương 145: Chương 145


Đó là điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm ném trên ghế sô pha đổ chuông.

Vân Thanh do dự một chút, sau đỏ bước lên phía trước liếc nhìn màn hình, cô sửng sốt một chút, liền nhìn thấy rõ ràng ID người gọi: Dĩ ôn.

Đây là ngón tay mềm mại của Hoắc Cảnh Thâm sao?
Trai tim của Vân Thanh như vắt vài giọt nước chanh, chua chua và buổt da.

Người bên kia không thế đợi lâu để nhận được phản hồi và ngắt cuộc gọi.

Nhưng sau vài giây, cuộc gọi tiếp theo lại đến, hình như Hoắc Cảnh Thâm không trả lời, cô ta sẽ không bỏ cuộc.

Vân Thanh bắt ngờ vươn tay, cầm điện thoại di động bước nhanh ra ban công.

Cỏ hít một hơi thật sâu, kim nén sự hoảng sợ và trả lời cuộc gọi.

Một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra.

“Sao lâu như vậy mới nhấc máy? Em làm phiền anh sao?”
Điều này chắc chắn truyền tải một tin thẳng thán nhât đên Vân Thanh: cỏ ấy rắt quen thuộc với Hoắc Cảnh Thâm.


Vân Thanh cũng không ngờ rằng có một ngày, chỉ vì một lời nói của người phụ nữ mà cô chưa từng quen biết, trái tim cô sẽ càm thấy khó chịu như bị một nhát búa bóp nghẹt.

Cô hơi siết chặt tay đang cầm điện thoại và nói “… Tôi không phải là Hoắc Cảnh Thâm.


“A, tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng Cảnh Thâm.

” Người phụ nữ bên kia điện thoại nói lời xin lỗi, nhưng lại không có gì là ngạc nhiên, cô ta thậm chí còn mỉm cười hỏi “Cô là Vân Thanh, phải không?”,
Cô biết tôi?
Điều này khiến Vân Thanh cảm thấy rắt bất ngờ.

“ Đúng vậy.


“ Chào cô, Vân tiểu thư, tôi là Tần Dĩ Nhu, tính cách cùa Cảnh Thảm…có lẽ khiến Vân tiểu thư phải chịu không ít tủi thân trong thời gian qua?” Tần Dĩ Nhu ra vẻ bất lực, giọng nói thể hiện thái độ quở trách Hoắc Cảnh Thâm, vô hình khoe khoang sự thân thiết giữa hai người họ.

Lòng bàn tay cầm điện thoại của Vân Thanh tê dàn, cô định bác bỏ: “ Tứ gia anh
ấy…”
“ Tới khi trờ về nước tôi nhất định sẽ mời Ằ
Vân tiẻu thư một bữa đề đền bù.


” Tần Dĩ Nhu dịu dàng ngắt lời cô,” Cảnh Thảm, anh ấy cũng thật là, cho dù chỉ lấy một người vợ để qua mắt mọi người, thì cũng không thể bắt nạt con gái chứ! Vân tiểu thư, cô yên tâm, tôi sẽ nói chuyện này với anh ấy!”
Lời nói của Vân Thanh như bị nghẹn lại trong cổ họng, dường như ngay cả lập trường bác bỏ cô cũng không có.

Vài câu nói nhẹ nhàng cùa Tần Dĩ Nhu, đã khiến mối quan hệ giũa cô và Hoắc Cảnh Thâm tan vỡ.

Cô thậm chí chẳng thể can đảm tới hỏi mối quan hệ giữa Tần Dĩ Nhu và Hoắc Cảnh Thâm…
Vân Thanh lặng im trong giây lát, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Hoắc Cảnh Thâm đã kể chuyện của tỏi cho cô nghe?”
I “ Ngoài anh ấy ra, còn có người khác nữa sao?” Tần Dĩ Nhu tỏ vẻ ngỡ ngàng, một lúc sau mới phản ứng lại, ảy náy nói: “ Sức khỏe của tôi không được tốt lắm, luôn ở nước ngoài điều trị.

Cảnh Thâm anh ấy sợ tòi buồn, cũng lo tôi không có cảm giác an toàn, nên việc to việc nhỏ đều nói hết với tôi.

Cô đừng để tâm nhé, Vân tiếu thư, chuyện liên quan tới cô tôi nhất định sẽ không kể với ai.


Vàn Thanh nghĩ gương mặt minh bảy giờ ■ có lẽ rất khó coi, vừa đố kỵ vừa nhục nhã, cò còn chưa gặp mặt Tần Dĩ Nhu mà đã thua ra nông nỗi này…
Cô kim nén sự run rẩy của bản thân, bình tĩnh nói: “ TÔI và Hoắc Cảnh Thâm, chỉ là mối quan hệ hợp tác.

Tôi sẽ không đế ý gì cả, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi, nôn…”
“ Vậy tỏi không làm phiền cô nửa, chúc
Ván tiéu thư ngủ ngon.


Vân Thanh đặt diện thoại xuống, màn hình tối đen phản chiếu dáng vẻ của cô, cô bỗng nhiên cảm thắy mình chẳng khác nào một chú hề.



 
Chương 146: Chương 146


Thích một người đi chảng nữa, cô cũng có lòng tự trọng của mình.

Cô có thể chủ động, có thề theo đuổi, nhưng tuyệt đối sẽ không rẻ mạt tới mức trờ thành tiéu tam…Càng huống hồ cả đời này cô ghét nhắt chính là tiểu tam!
Vân Thanh im lặng đặt điện thoại về chỗ củ, bước ra khỏi phòng bệnh, cò không rời đi, mà tới phòng thuốc bí mật mở riêng cho Hoắc Cảnh Thâm.

“ Cồ chủ?” Lâm Vân Hạc đang ờ trong phòng nâu thuốc, thấy Vân Thanh xuất hiện nên có chút bất ngờ.

Vân Thanh lướt qua những dược liệu đế
I trên bàn, nhìn theo dược tính, liền biết đều chuẩn bị cho Hoắc Cảnh Thảm…
Cơ thể anh, thật sự kiệt sức rát nhanh.

Vân Thanh lấy ra một binh thuốc nhỏ màu đỏ đưa cho Lâm Vân Hạc.

“ Cái này, làm thuốc dẫn cho anh ấy.

Một lằn mười hạt, dùng hết ông tới tìm tối lấy thêm.


Lâm Vân Hạc lẩy ra một viên thuốc, ngửi thử, như thể lấy được báu vật, đỏi mắt sáng rực lên.

“ Đây là viên thuốc Ninh Hương chỉ có minh Lão các chủ mới có! Nghe nói là bảo bổi của Y Thần Các không truyền ra ngoài, cô chù sao cô có…” Lâm Vân Hạc chưa nói hết lời, đột nhiên sắc mặt thay đổi, viên thuốc Ninh Hương này ông ta đả may mắn nhận được một viên, cũng có nghiên cứu
qua, nẳm chắc nó trong lòng bàn tay, ông la nhớ viên thuốc Ninh Hương màu trắng, nhưng những viên thuốc trong bình mà Vân Thanh đưa đèu màu đỏ, bên trong còn có những thứ khác nữa…
Lâm Vân Hạc bất chọt nhặn ra điều gì đó, kinh ngạc nhln sang Vân Thanh, khó mà tin nổi: “Cô chủ, bên trong cô có thêm cả…”

“ Máu dàu tim của lôi.

” Vân Thanh thản nhiên tiếp lời, “Từ nhỏ.

tôi đả đưoc thầy cho uống rất nhịều thần dược, thể chất đặc biệt, máu đầu tim của tôỉ, sẻ là thuốc dẫn tốt nhắt.


Cô nói hời hợt, nhưng lắy máu đầu tim không phải chuyện dễ dàng…Hơn nửa cả bình mười viên thuốc Ninh Hương, lấy máu của cô ỉám thuốc dẫn, khiến màu thuốc biến thảnh mảu đỏ…ở dây có biết bao giọt máu chứ.

Lâm Vân Hạc không dám nghĩ lúc lấy thuốc dẫn, sẽ đau đớn thế nào.

“ TÔI nói rồi, sẽ không để anh ấy chết, anh áy nhất định phải sống.

” Vân Thanh nhẹ nhàng nói.

Ánh trăng ngoài cửa sồ chiếu lên thân người cô tựa như phủ một lởp sương bạc, có một loại cảm giác cố chấp ngang bướng.

Nhưng cỏ cũng chỉ có thể làm tới bước này.

Tình yêu của cô dành cho Hoắc Cảnh Thâm, cũng chỉ có thể tới đây thôi…
Vân Thanh không tới bệnh viện nữa, Hàn Mặc không biết chuyện này, vẫn báo cáo tin về Hoắc Cảnh Thâm cho cô nghe.

Cô không trả lời.


Nhưng có Lâm Vân Hạc ỏ’ đó, ít nhất có thể đảm bảo Hoắc Cành Thảm uống thuốc đúng giờ.

Thế là đủ rồi.

Lúc sau cô bất ngờ nhặn được một tin nhắn.

— [Thanh Thanh, anh là cố Tây Trạch.

Tối nay em có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một lát.

]
Vân Thanh nhếch miệng, góc nghiêng ngược chiều ánh sáng trông vừa lạnh lùng
vừa xa cách, cô nhắn lại một chữ: [ Được.

]
Cố Tây Trạch nhanh chóng gửi thời gian và địa điểm tới, rồi gọi điện thoại cho cô.

“ Thanh Thanh, anh tới đón em có được không?” cố Tây Trạch nhíu mày, cố gắng đé giọng nói của bản thân nghe không có sự chán ghét, phiến diện.

“ Nhưng nghe nói Hoắc gia của Ngự Cảnh Viên kia, dường như có chút kỳ quặc, cũng không thích người ngoài tới thăm…”
Tiếng xấu của Hoắc Cảnh Thâm ở bèn ngoài thật sự đã lan xa.

Thật kì lạ, trong giới thượng lưu ở Hoàng Thánh, hầu như không có ai nhìn thấy gương mặt thật sự của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng tất cả mọi người đều biết anh.

Ngoài việc sức khỏe không tốt, thì không có bất cứ lời đồn đại nào về Hoắc Cảnh Thâm.

Đây chỉ đơn giản là tin đồn thất thiệt, hay là do anh cố tình tạo ra?
Vân Thanh thoát khỏi những suy nghĩ đó, để bản thân không nghĩ tới Hoắc Cảnh Thâm nữa.



 
Chương 147: Chương 147


Cô còn rất nhiều việc phải làm.
“ Không cần, tôi tự qua đó được.”
Vân Thanh có mặt đúng giờ tại nhà hàng mà Cố Tây Trạch đã đặt trước.
Cô mặc một chiếc váy dài hai dây màu đỏ tôn lên dáng người thanh mảnh của mình, vỏ cùng xinh đẹp.

Vừa bước vào nhà hàng, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“ Thanh Thanh!” cố Tây Trạch ngồi ờ vị trí gần cửa sổ vẫy tay chào cô.
Vân Thanh bước tới, không bỏ lỡ ánh mắt kinh ngạc của cố Tây Trạch.
Anh ga làng kéo ghế giúp cồ.

“ Tờ giấy em đưa cho anh anh làm mắt rồi, may mà trí nhó’ anh tốt, nhớ được số điện thoại của em.”
Là mất rồi, hay là Vân Nghiên Thư không thể nhặn nổi?
Trong lòng Vân Thanh biết rõ, cô điềm tĩnh nhấp một ngụm rượu vang.
“ Hôm nay anh hẹn tôi, chắc không chỉ đơn giản là bữa cơm ôn lại chuyện cũ nhỉ?”
Ánh mắt Cố Tây Trạch mặt cỏ, kỳ thực gương khác hồi nhỏ chút nào, thay đổi rất nhiều.
dừng lại trên khuôn mặt bây giờ chẳng nhưng khí chất đã
Cô trông có vẻ thanh lịch, điềm đạm, có sự trầm tĩnh trưởng thành hơn tuồi rất nhiều.
Cố Tây Trạch bỗng nhiên trở nên ngại ngùng, anh kéo lí trí quay trở lại, chân thành nghiêm túc nói: “Tuần sau, anh và Nghiên Thư đính hôn, cả hai bọn anh đều mong em sẽ tới.”
Ngón tay Vân Thanh vuốt nhẹ ly rượu vang, nheo mắt lại, cười như không: “ Anh chắc chắn, Vân Nghiên Thư muốn tôi tham dự.”
“ Tất nhiên, em là chị của cô ấy mà, cô ấy luôn hy vọng mối quan hệ giữa em và Vân gia có thể trở nên tốt hơn.” cố Tây Trạch ngừng lại, tiếp tục nói, “ Hơn nữa, hôm đính hôn đó, giới thượng lưu toàn thành và phóng viên của các phương tiện truyền thông đều sẽ tới.Vừa hay nhân cơ hội này, chứng minh mối quan hệ hòa thuận giữa chị em trong Ván gia.

Việc này sẽ tốt cho
cả hai nhà chúng ta.”
Vân Thanh khi đó mới hiểu.
Mời cô tới tiệc đính hôn, điều quan trọng nhất là để thanh minh cho Vân gia.
Dau sao, vụ kiện giữa cô và Vân Nghiên Thư đâ gây ra nhiều ồn ào.

Sau tiệc đính hôn, hai nhà Vân cố sẽ trở thành người một nhà, một nhà làm ăn phát đạt, một nhà thua lỗ, mà cố Tây Trạch trước giờ luôn chú trọng hình tượng của bản thân, sao có thể để nhà vợ chưa cưới có vết nhơ nào chứ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh ta?
Cố Tây Trạch lấy ra một tấm thiệp đưa cho cô, ra vẻ người hòa giải, không phán xét bất cứ điều gì.
“ Đây là sự bù đắp của anh dành cho em,
em hãy bỏ qua ân nghĩa và sự oán hận với Vân gia đi.”
Vân Thanh uể oài đưa tay ra nhận lấy tấm thiệp trong tay cố Tây Trạch, cúi đầu nhìn con số bên dưới.
“ 500 vạn, anh cố thật hào phóng.” Cô uể oải dựa vào lưng ghế, mỉm cười, trong ánh mắt không cỏ chút ấm áp, cô lạnh nhạt nhìn gương mặt cao cao tại thượng của anh ta, mỉa mai nhếch môi,” Cây kim không đám tới người cố Tây Trạch anh, anh vẫn thật không biết đau.

Anh có tư cách gì mà khuyên tôi bỏ qua? Anh cỏ biết tôi đã trải qua những gì không? Một người cha thánh thiện như anh, sét đánh phải cẩi thận đấy, tránh trời không nhìn thấy, lại cho sét đánh qua người anh!”
cố Tây Trạch bị Vân Thanh chế nhạo, sắc mặt trắng bệch.
” Vân Thanh!”
Vân Thanh cười lớn.
“ Cố Tây Trạch, anh đừng tức giận, người từ dưới quê lên như tôi không biết cách nói chuyện, đó chỉ là nói đùa với anh thôi.” Cô tiện tay nhét tấm chi phiếu vào trong túi, tiền được cho có kẻ ngu mới không lấy.


Vân Thanh cười híp mắt, “ Anh yên tâm, tiệc đính hôn của hai người, tôi nhất định sẽ đến.

Hơn nữa, còn chuẩn bị một ‘món quà’ cho hai người!”
Sắc mặt Cố Tây Trạch trở nên hiền hòa: “ Em đển chính là món quà tuyệt vời nhất dành tặng bọn anh.”
Thế sao được chứ? Tôi cũng đã cầm tiền của anh rồi, nhất định phải mang quà tới dự.” Thậm chí Vân Thanh còn chủ động nâng ly rượu lên.
Ánh mắt Cố Tây Trạch thả lỏng, anh ta nở nụ cười, nâng ly rượu cùng cụng ly với Vân Thanh.
‘Keng

 
Chương 148: Chương 148


Khi hai ly thủy tinh chạm vào nhau, ò’ một góc trên tầng hai, có tiếng nghiến ràng ‘ken két—’
“ Đáng khinh.


Lục Tu nhỏ cả miếng bò bít tết trong miệng ra, mắt mở to nhìn trừng trừng hai người đang cười nói vui vẻ dưới lầu.

Anh Tư của anh ta bị cắm sừng rồi? ?
Lục Tu quả quyết chụp trộm ảnh gửi vào nhóm bạn thân của bọn họ.

Còn kèm theo một bức tranh thảo nguyên xanh mướt.

Lục Tu: [ @Anh Tư @ Anh Tư, anh có thấy đầu mình mọc sừng rồi không?]
Trong phòng bệnh của bệnh viện quân y.

Hoắc Cảnh Thâm cầm chiếc điện thoại đang rung lên, lướt mắt nhìn qua một cái, gương mặt lạnh lùng kia không một chút biểu cảm, nhưng nhiệt độ trong phòng rõ ràng đang không ngừng hạ xuống.

Lục Ki Hữu ngồi đối diện với anh, cũng đang xem điện thoại, tin nhắn trong nhóm hiện lẽn, anh ta cũng tiện tay nhấn vào, khi nhìn thấy liền trầm ngâm suy nghĩ.

Người uống rượu cùng vợ anh, hình như
lả cố Tây Trạch?” Lục Kỳ Hữu nhỉn sắc mặt của Hoắc Cảnh Thâm, nói mà không hề suy nghĩ, “ Hai người bọn họ có vẻ như đã từng quen biết, là thanh mai trúc mã, giờ trông cũng khá xứng đôi…”
Trai thẳng Hàn Mặc ở bên cạnh bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“ Thảo nào hal ngày nay phu nhân không tới bệnh viện, hóa ra là cùng bạn cũ ôn lại kỷ niệm xưa.



Hàn Mặc vừa dứt lời, nhiệt độ ban đầu đã thấp của phòng bệnh, giờ lại càng trờ nên lạnh lẽo hơn.

Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng, mắt nhếch lèn vô cảm, Hàn Mặc suýt chút nữa định quỳ xuống lấy cái chết để tạ tội.

Lục Tu ờ bên kia gửi liền ba cái ảnh vào trong nhỏm
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.

cом
Trong bức ảnh, Vân Thanh hình như săp ngã, Cố Tây Trạch đỡ lấy cánh tay cô.

Lục Tu: [@anh Tư @anh Tư @anh Tư @anh Tư! ! ! Anh Tư, cái thằng kia nắm lấy tay của chị dâu! ! Anh có nhìn thấy không? Em phóng to lên cho anh xem! ! !]
Giây tiếp theo, Lục Tu nhặn được một tin nhắn nhắc nhở: “ Bạn đã bị anh Tư đá ra khỏi nhóm trò chuyện.

]
Lục Tu: “…? ? ? ?”
Anh ta chỉ là một nhân viên vận chuyển lắm lời.

Lục Kỳ Hữu mỉm cười một cách xấu xa.

Anh ta nhấc điện thoại lên, vẻ mặt hơl nghiêm túc: “Không xem sao?”
một cái: “ Cô ta ản cơm với ai, liên quan gì tới tôi chứ?”

Hai chữ ‘khỏ chịu’, hiện rõ mồn một trên khuôn mặt anh.

Lục Kỳ Hữu cũng lười vạch trần anh, thờ ơ nhún vai, nói: “Anh thấy không liên quan là được.


Dù sao cũng khồng phải vợ của anh ta.

‘ Nhưng tinh anh em bao nhiêu nàm qua, Lục Kỳ Hữu vẫn lấy tư cách là người qua đường nói thêm một câu: “Có những người bỏ lỡ sẽ là bỏ lỡ, hối hận cũng không còn Ị kịp nữa.


Hoắc Cảnh Thâm trong lòng buồn bực một cách khỏ hiểu, cau mày: “ Cậu toàn nói mấy lời vô ích.


M Tứ gia, uỏng thuỏc thôi.


Lâm Vân Hạc đúng giờ đẩy cửa mang thuốc vào trong, phải nhìn Hoắc Cảnh Thâm uống hết, anh ta mới hài lòng.

Thuốc hai ngày nay, vị không giống như trước kia, dược tính dường như cũng tốt hơn.

Hoắc Cảnh Thâm có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể của mình.

“ Trong thuốc có thêm thứ gì sao?”
Lâm Vân Hạc cúi đầu mập mờ nói: “ Là viên Ninh Hương và một thuốc dẫn vị mới.


Hoắc Cảnh Thâm nheo mắt, đôi mắt sắc bén thàm dò dường như có thể nhìn thấu lòng người.



 
Chương 149: Chương 149


Lâm Vân Hạc bất giác trờ nên căng thẳng.

May mà, Hoắc Cảnh Thâm không hòi rõ:
“ông làm việc tiếp đi.


Lâm Vân Hạc thở phào như trút được gánh nặng, ông ta mang chiếc bát thuốc trống không rời khỏi phòng bệnh.

Đi xuống lầu, Lâm Vân Hạc vừa đi về phòng thuốc, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Vân Thanh, báo cáo lại tình hình.

“ Phu nhân, Tử gia uống thuốc hai ngày nay, đá có những dấu hiệu tích cực.

Chỉ là cô lấy máu đầu tim làm thuốc dẫn cho cậu ấy sẽ làm tồn hại cơ thể, tôi sẽ tìm phương thuốc khác thay thế…”
Ông ta vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chưa đợi Lâm Vân Hạc quay đầu, phía sau lưng đã vang lên giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm.

1 Thuốc dẩn mà ỏng nói, là máu của cô
Lâm Vân Hạc giật nảy mình, suýt chút nữa làm rơi chiếc bát trong tay.

Ông ta quay đầu nhìn người đàn ông đứng ờ phía sau, có chút ngượng ngập: “Tứ…Tú gia.



Hoắc Cảnh Thâm có gương mặt tuyệt đẹp, những chỉ cần anh lạnh lùng, thì gương mặt đó sẽ trờ thành một lưỡi dao sắc bén có thể giết người, giống như đang ờ nơi địa ngục sâu thẳm, ngồi trên ngai vàng củng rất nhiều mãng xà quấn quanh, xung quanh toàn những linh hồn ma trơi quỷ dữ’.

Đúng vào giây phút đó, thậm chí anh chẳng cần thay đổi biểu cảm của minh, đôi môi mỏng khép lại, toát ra sự âm u ớn lạnh, cũng đủ để khiến người ta quỳ xuống xin tha tội.

“ Tôi hỏi lại ông một lằn nữa, rốt cuộc thuốc dẫn là gi?”
Vân Thanh từ trong phòng wc bước ra, sấy khô tay, liền tháy tin của Lâm Vản Hạc, ông ta già rồi nên nhắn tin khồng tiện, bình thường đều gửi tin nhắn thoại cho cô.

Vân Thanh mở lẽn nghe xong, liền gửi lại một tin nhắn thoại: “ Không sao, đợi anh ấy uống hết ông cứ nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị thêm thuốc mới.


Vài giày sau, tin nhắn đã được đọc, nhưng Lâm Vân Hạc không trả lời lại.

Vân Thanh cũng không để tâm.

Cô nhìn mình trong gương, lắy tay kéo cổ áo xuống thắp, ờ ngực hiện lên những vết thương mới cỡ bằng đồng xu.

Nhớ lại cảm giác đau đớn khi lắy máu, Thanh hít một hơi thật sâu.

Haizz, đau thật sự rất đau…
Dường như kiếp trước cô đã mắc nợ Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh đánh thêm son, bước ra khỏi phòng wc, đối diện với ánh mắt câm ghét tức tối, định tát vảo mặt cô.


“ Con tiện nhân mất nết, mày dám dụ dỗ chồng chưa cưới cùa tao! Ị”
Vân Thanh phản ứng nhanh, nắm chặt cổ tay của người phụ nữ đỏ.

Cô lạnh lùng nhìn gương mặt vi đố kị, ghen ghét mà trở nên hung dữ cùa Vân Nghiên Thư.

“ Đến củng khá nhanh.


I Cô không bát ngờ khi Vân Thanh lại xuất hiện ờ đây.

Dẫu sao Cố Tây Trạch cũng ‘ngon’ như vậy, có biết bao phụ nử hao tâm tốn sức theo đuối anh ta, Vân Nghiên Thư sao có thể không dùng thủ đoạn đưa anh ta vào tròng chứ?
” Con đàn bà lẳng lơ! Kết hồn rồi còn dám quyến rũ người đàn ông của tao!” Vân Nghiên Thư hung dữ giơ tay lên, vẻ mặt ‘ giận dừ, cắn răng nghiến lợi mắng chửi.

Vân Thư không thèm để ý tới cô ta, ung dung vén lọn tóc trước mặt.

‘‘Mắt nhìn của tôi không có thấp đến vậy, không hứng thú VỚI đàn ồng ngu xuẩn.

Hơn nữa cố phải biết rõ, là cố Tây Trạch chủ động mời tôi.


Vân Nghiên Thư hận khỏng thế xé nát
gương mặt giả vờ thanh cao kia của Vân Thanh.

“ Nếu không phải cô lẳng lơ quyến rũ anh ấy trước, cố Tây Trạch sao có thể hẹncô?
Vân Thanh cười khầy, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng Vân Nghiên Thư.

“ Tây Trạch?”

 
Chương 150: Chương 150


Biểu cảm hung dữ trên mặt Vân Nghiên Thư cứng đờ, lập tức đồi sang gương mặt dịu dàng vô tội, quay đầu lại: “ Anh Tây Trạch…”
Lại phát hiện phía sau khống có bóng dáng Cố Tây Trạch!
là đủ rồi.

“ Kỹ năng diễn xuất này của cô không tham gia giới nghệ thật, quả thực là lãng phí nhân tài!”
Vân Nghiên Thư mặt tái mét, đôi mắt nhìn trừng trừng Vân Thanh như sắp bốc hỏa.

“ Tiện nhân, mày dám trêu tao? !”
Vân Thanh điềm tĩnh mỉm cười, sự giận dữ’ của Vân Thanh chẳng thể làm gì được cố.

Vân Nghiên Thư cắn chặt ràng, kìm nén cơn tức giận của bản thân, tự nói với bản thân tương lai còn dài.

Đợi cỏ ta gả vào cố gia, trở thành cố phu nhân, sẽ có cách xử con tiện nhân này!
“ Tao cành cáo mày, cách cố Tây Trạch xa
ra!”
Vân Thanh khẽ mỉm cười, lại lần nữa nhìn về phía sau cô ta, tỏ vẻ bất ngờ: “Cố Tây Trạch? 14
Vân Nghiên Thư đương nhiên không tin, cô ta cười khẩy ôm lấy cánh tay: “ Đồ ngu vô liêm sỉ, cùng một chiêu trò cô tưởng tôi sẽ tin lần thứ hai sao?”
Cô ta vừa dứt lời, phía sau lưng đã vang lẽn giọng nói của cố Tây Trạch.


“ Nghiên Thư, sao em lại ở đây?”
Vân Nghiên Thư khi đó đứng hình, cô ta hoảng loạn quay đầu lại, thấy cố Tảy Trạch khẽ cau mày, ánh mắt nhìn cô có chút lạ lùng.

“ Em vừa nói gì?”
Mặt Vân Nghiên Thư trắng bệch.

cố Tây Trạch chắc chắn đã nghe thấy.

Trước mặt cố Tây Trạch, Vân Nghiên Thư dịu dàng lương thiện, chưa từng lớn tiếng nói chuyện, sao có thẻ nói ra những lời khó nghe như vậy? ?
Anh khó mà tin được, càng khống thể không hoài nghi, mình thật sự hiểu người con gái này sao?
“ Anh Tây Trạch, em khi nãy, bị chị chọc tức.

” Vân Nghiên Thư tủi thân, đưa tay ra muốn kéo cồ tay áo cố Táy Trạch, nhưng lần đầu tiên, bị anh né tránh.

Anh ta cau mày, biểu cảm nghi ngờ khiến Vân Nghiên Thư hoảng sợ.

“Anh Tây Trạch…”
gian nhìn trà xanh đong đưa đàn ông ngu xuẩn.

“ Hai người từ từ giải thích, tồi đi trước.



Dựa vào chiêu trò của Vân Nghiên Thư, dỗ dành Cố Tây Trạch chỉ là chuyện nhỏ, Vân Thanh không trông mong chỉ dựa vào mỗi lần này mà có thể khiến cố Tây Trạch nhìn rõ khuôn mặt thật của Vân Nghiên Thư… Dẫu sao chuyện hình tượng con người sụp đồ này, phải làm từng bước mới có thể triệt •để.

Bước ra khỏi nhà hàng, Vân Thanh đang đứng bên đường đợi xe.

Một chiếc xe thể thao màu đò khá chói dừng trước mặt cô.

“ Chị dâu!” Lục Tu đang ngồi trong xe, nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt trẻ điển trai cao ngạo.

Vân Thanh khá quý Lục Tu.

Vừa nhìn anh đã biết anh chưa từng phải chịu khổ, lớn lên trong nhung lụa, cử chỉ hành động cũng rất cởi mở.

“ Chị dâu, chị về Ngự Cảnh Viên sao? Để em đưa chị vềr
Vân Thanh suy nghĩ một lát, cố không từ chối.

“ Được.


Trên đường đi, Lục Tu ngồi nghiêm chỉnh lái xe, thỉnh thoảng lại thiếu tự tin nheo mắt nhìn người con gái bên cạnh.

Nhân lúc Vân Thanh khỏng để ý, anh ta lặng lẽ bấm chiếc điện thoại trong túi ảo, gọi điện cho anh Tư của anh ta.



 
Chương 151: Chương 151


chị tới đây ăn cơm cùng ai thế?”
Vân Thanh không ngẳng đầu: “ Hòi cái này làm gì chứ?”
Anh ta không tiện nói, là để thảm dò tình địch của anh Tư? Lục Tu gượng cười,
“ Em chỉ tò mò.


“ Đừng tò mò nữa, vô ích thôi.


“ồ.


Chị dâu anh ta giữ tiếng, anh ta lại nhát gan, không dò la được chuyện gì.

Vân Thanh đang định chợp mắt nghỉ ngơi một lát, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên, cô cúi đầu lướt nhìn màn hình, hiện lên người gọi ‘Hoắc Cảnh Thâm’.

Vân Thanh đơ người ra một lúc, trong lòng nghĩ có phải anh gọi nhằm.

____
Nhưng cô nhấc máy điện thoại lẽn chờ nử phút sau, đổi phương cũng không có ý địn cúp máy.

Vân Thanh hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay trắng muốt bất giác run rẩy, nhấn nghe máy.


“Alo?”
Bên tai, là giọng nói trầm ấm của Hoắc Cảnh Thâm.

“ Tới bệnh viện.


Ánh mắt của Vân Thanh dừng lại ngoài cửa xe, ánh đèn rực rỡ trong hàng ngàn ngôi nhà, làm đêm tối sáng rực.

Nó rắt xa, sự náo nhiệt dường như chẳng liên quan gì tới cô.

hôm khác.

Hoắc Cảnh Thâm im lặng, bình tĩnh khác thường nói: “Em không muốn, hay không dám gặp tôi?”
Đây đúng là phong thái của Hoắc Cảnh Thâm, tấn công trực tiếp, khồng vòng vo, không nói lời ngọt ngào.

Chưa đợi Vản Thanh nói, anh đã nói hậu quả trước mắt cho cô nghe.

“ Nếu như em không dám, sáng sớm mai tôi sẽ cho người về đưa em đến.

Nếu như em không muốn, giờ tôi sai người đưa em đến trước mặt tôl ngay.



Không dám, cô còn cơ hội nghỉ ngơi lấy lại tinh thần và sự dũng cảm.

Nhưng nếu như ‘không muốn’…, anh ép tới mức cơ hội từ chối cũng không cho cô.

Dựa vào đâu?
Anh rõ ràng đã có người trong lòng, sao vẫn không buông tay cô chứ?
Vân Thanh hạ giọng cười, giọng nói lạnh lùng.

“ Hoắc Cảnh Thâm, anh thật sự có bản lĩnh thì đưa xác tôi qua đó!”
Nói rồi, cô trực tiếp cúp máy, vứt điện thoại • vào trong túi.

Lục Tu ngồi bên cạnh lái xe bất lực, không cả dám thở mạnh, nhưng trong lòng đang thầm sùng bái Vân Thanh.

Mẹ ơi, chị dâu tuyệt quá, dám cãi lại Hoắc Cảnh Thâm, còn tắt điện thoại cùa anh ấy – Đây đúng là xúc phạm người có quyền có thể mà, điện Diêm Vương bày đầy những vật phấm thượng hạng tính mệnh! Ị
Lục Tu cho rằng, sau này phối hợp cùng chị dâu sẽ càng có tiền đồ hơn.

Cúp điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm, còn nhanh chóng nói chuyện này với anh, thực ra thật sự kiểm tra tâm lý anh một chút.

Sau khi Vân Thanh bình tĩnh trở lại, chân cò mềm nhũn.

Điều gi sẽ xảy ra nếu tên khốn Hoắc Cảnh Thâm đó thực sự tức giận, cho người giết cô thì làm thế nào?
Lưu Phong bên cạnh nhất định sẽ rát vui vè đích thản làm việc đó …
Vàn Thanh thả Rust ra khòi lồng nhốt ờ cửa phòng.

Cô sờ sờ đẩu nó, sốt sắng nói: “Rust, tính mạng của tao giao cho mày canh giữ, chủ nhân của mày không phải người!”
Rust bất mản rên rỉ, cỏ chút cáu kỉnh hất đuôi.



 
Chương 152: Chương 152


Những con người ngu ngốc này đang làm
gì vậy?
Chỉ là một con hổ, không phải chó trông nhà …
Vân Thanh về phòng ngủ, không ngờ lại ngủ rất say.

Buổi sáng tỉnh dậy, Vân Thanh vừa mở cửa đã thấy Rust vẫn đang ngồi xồm ở cửa phòng, duy trì tư thế cao quý lạnh lùng cùa đêm qua, nhân tiện chải bộ lông trắng uy nghiêm bằng chiếc lưỡi gai cùa minh, mà trước mặt nó là ba con thò rừng dẫm máu, một bẩy bọ bị nó bắn chết.

Đó là tất cả những sinh vật đã cố gắng đột nhập vào phòng của cô đêm qua!
Nó cố tình để xác lại cho cô xem.

Vân Thanh:
Con hổ lớn này đúng là theo chủ, khi ra tay tàn bạo sẽ không chừa một mảnh áo giáp.

Lông của Rust cũng không sao, còn chưa kịp khen ngợi, nó đã lộ ra răng nanh, kéo ống quần của cô, dụi đầu vào lòng bàn tay Vân Thanh.

Đây là bị mèo vuốt vào đầu …
Vân Thanh không nhịn được cười, sờ sờ đầu hồ khen: “Rust thật giỏi.

Có muốn thêm thịt bò cho bữa sảng của mày không?”

Nó rung mình một cách oai vệ, rồi kiêu hãnh ngậm một con thỏ rừng trong miệng, lao vào rừng rậm ở ngọn núi phía sau với một tư thế mạnh mé.

Con thú cao ngạo và hoạt bát này cũng giống như chủ nhân của nó ….

Sau khi cúp điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm vào tối hôm qua, anh dường như không còn kiên nhẫn đế ý đến cô nữa.

Không có cuộc điện thoại thứ hai, cũng không có người tới bắt cô gặp anh… Vân Thanh nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn là có chút mất mát.

Cô và Hoắc Cảnh Thâm có lẽ sẽ khồng bao giờ gặp lại nhau.

Vậy cũng tốt, như điều cô muốn.

Vân Thanh buộc mình phải vui lên, còn rất nhiều việc phải làm.

cô vẫa
Rất nhanh “chuyện” đã chủ động đến cửa.

luôn tỏ ra giả vờ, Vân Thanh cỏ chút buồn nôn, ước chừng còn có người vây quanh xem cô biểu diễn.

“Có chuyện gì thi nói đi, đừng làm tỏi buồn nôn.


” Vân Thanh không cho cỏ ta chút mặt mũi.

“Chị vẫn còn giận em vì chuyện hôm qua sao?” Đầu dây bên kia điện thoại, Vân Nghiên Thư nức nở cầu xin chị thương xót “Em xin lỗi chị, em biết là em không thể đấu lại chị? Chị có thể bỏ qua cho em không? Đừng phá hỏng cuộc hôn nhân của em VỚI Cố Tây Trạch? Đổi lại, em đồng ý đem công thức hương liệu của Khương gia trả cho chị!”
“Trả?” Vản Thanh cười một nụ cười lạnh “Đó vốn dĩ là của tôi, cô lấy mặt mũi đâu mà nói ‘trả’?”
nhờ mà dám đem tất cả của mẹ cô đều coi như trở thành của họ hết rồi!
Trong mắt Vân Thanh hiện lên tia lạnh lùng.

Vân Nghiên Thư lập tức xin lỗi, ngũ’ khí cô ta phải thành khẩn như cô ta muốn: “Là em nói sai rồi, chị hây đến buồi hòa nhạc Vân gia, em sẽ đợi chị trong phòng.

Những bí mật của nước hoa được trả lại cho nguyên chủ! Em xin chị hạ thủ lưu tình, để tôi kết hôn với Cố Tây Trạch được không? Em thật sự rất yêu anh ấy.


Yêu anh ta hay yêu tiền bạc và quyền lực của gia đình của cố gia?
Vân Thanh không có nhấc máy, thản nhiên đáp: “Tôi sẽ tới.


Cô bỏ điện thoại xuống, buồn bực trên vẻ mặt của cô ngay lập tức biến mất.

Vân Nghiên Thư quay đầu nhìn về phía người đàn ồng cao lớn phía sau, đôi mắt đẹp lộ ra tia hung ác.

“Sau này làm chuyện tốt cho tôi! Đừng bỏ qua cho con nhỏ đó!”
Cô đã bị lừa bời kế hoạch của con khốn đó tối qua, cô đã tốn rất nhiều công sức để dỗ dành Cố Tây Trạch và khôi phục lại hình ảnh của mình.

Cỏ không thể nuốt trồi cơn tức này!

 
Chương 153: Chương 153


“Yên tâm đi Vân tiểu thư! Các anh trai của chúng ta nhất định sẽ khiến cô ta ‘lên trời’!!”
Người đàn ông đi đầu nở một nụ cười xấu xa.
Vân Nghiên Thư nhếch lên đỏl môi sáng ngời, giống như rắn độc phun ra chữ, dương dương đắc ý.
Vân Thanh tâm đến mẹ cô như vậy, công thức nước hoa của Khương gia là mồi nhừ ngon nhắt.
Lần này, cô ta chết chắc!
Vân Nghiên Thư lấy điện thoại, vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện cho cố Tây Trạch “Anh Tây Trạch, em đã hẹn chị gái gặp mặt trong buồi hòa nhạc, em muốn xin lỗi chị ấy.

Nhưng em hơi sợ, anh đi cùng em nhé.”
Nửa giờ sau, Vân Thanh xuất hiện ở buổi hòa nhạc với một cặp kính râm lớn.
Cô vừa lộ diện đã được chào đón bởi một người phục vụ đang mỉm cười.
“Vân Thanh tiểu thư, đúng không? Phòng riêng dã được đặt trước.

Mời đi theo tôi.”
Vân Thanh đi theo người phục vụ lên lầu hai, đi qua hành lang được chiếu sáng kỳ lạ, dừng lại trước một chiếc túi lớn sang

trọng.
Vân Thanh vừa mở cửa, hai bóng người đột nhiên lao ra từ càn phòng riêng tối om và kéo cô vào.
Bên kia có vài người, họ không cho cô một chút cơ hội kêu cứu đâ dùng một miếng khản tay tầm thuốc kích dục bịt chặt miệng và mũi…
Người phục vụ đang canh cửa áp tai vào cửa, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng kêu dâm đãng của một người phụ nữ từ bên trong.
Kêu đến nỗi nóng ran cả người.
Miệng anh ta khô khốc, anh lập tức gửi tin nhắn cho Vân Nghiên Thư.
[Vân tiểu thư, mọi việc đã xong!]
“Anh Tây Trạc, chúng ta nhanh chút, đừng đẻ chị đợi lâu!” Chiếc xe Mercedes-Benz màu xanh dừng ở lối vào buổi hòa nhạc, Vân Nghiên Thư nhanh chóng kéo cố Tây Trạch ra khỏi xe và đi thẳng đến phòng riêng trên tầng hai.
“Sao em lại vội vàng như vậy?” cố Tây Trạch hiếm khi thấy Vân Nghiên Thư vội vàng như vậy, không khỏi hơi nhíu mày.
Vân Nghiên Thư nhận ra vẻ hớ hênh của mình, lặp tức tươi cười giải thích: “Em sợ chị mất kiên nhẫn chờ lâu nên sẽ rờl đi.

Anh cũng biết tính khí của chị em mà …”
Cố Tây Trạch hai lần tiếp xúc với Vân Thanh, cô quả thực quá kiêu ngạo và lạnh lùng.
¡ chuyện hốm qua.


Em không cần phải dùng thái độ thấp kém xin lỗi cô ấy.”
“Chị ấy dù sao cũng là người nhà của em,
I chỉ cần gia đình hòa thuận, em chịu ấm ức một chút thì có gì đâu.

Với lại…” Vân Nghiên Thư nắm chặt tay cố Tây Trạch, đôi mắt e thẹn nhẹ nhàng nó “Em hy vọng đám cưới của chúng ta sẽ hoàn hảo, không có bất kỳ sai sót nào.”
Trong lòng cố Tây Trạch thấy ấm áp, thấy ánh mắt cô ta ngày càng trờ nên đáng thương hơn.
Vọ’ sắp cưới của anh ẩy thực sự là người có đạo đức, có lý trí, và nói chung là hiểu biết!
Trong tương lai, nhất định sẽ là người trợ giúp tốt nhất.
kéo Cố Tảy Trạch đi thẳng vảo phòng riêng ở cuối tầng hai.
Những tiếng rên rỉ kích thích và dâm đãng có thể được nghe thấy một cách yếu ớt.
Càng tiến về trước, càng trở nên rỏ ràng hơn.
Cố Tây Trạch đương nhiên biết chuyện gi đang xảy ra, một phụ nữ, vài người đàn
ông …
Anh cau mày kinh tởm.
Thật không biết xấu hổ!
Ánh mắt Vân Nghiên Thư lóe lên hưng phán, trong lồng ngực tim đập càng ngày càng nhanh!
Hôm nay, tôi sẽ cho cố Tây Trạch nhìn thấy bộ mặt ghèm tứm nhất của con khốn đó!

 
Chương 154: Chương 154


“Chị đang làm gì bẽn trong vậy?” Vân Nghiên Thư dừng lại bên kia cánh cửa phòng cuối hành lang, những tiếng kêu dâm đãng không thể chịu đựng được đó càng ngày càng rõ ràng, hết tiếng này đến lần khác, cho đến khi mặt của cố Tây Trạch tái xanh.

Đúng là một con đ* không biết xấu hổ!!
Vẻ tự mãn trong mắt Vân Nghiên Thư gẩn như tràn ra, cô ta dứt khoát đẩy cánh cửa không khóa.

Một mùi đàn hương thối rữa trong phút chốc xông ra, trong ánh sáng lờ mờ cỏ thề nhìn thấy vài người đàn ồng trần truồng vây quanh một người phụ nữ trần truồng, bọn họ còn đang mạnh mẽ phát tiết…
Vân Nghiên Thư sợ hãi mà chi gọi.

“Chị đang lảm gì vậy ?!” Cô ta đau lòng “Sao chị… sao chị có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy!”
Còn Cố Tây Trạch bên cạnh cô ta đâ bị kích động bởi cảnh tượng dâm đãng này, khuôn mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi!
Điều anh thích nhất ở Vân Nghiên Thư là sự trong trắng của cô ấy!
Điều anh ta ghét nhất lả một người phụ nữ đa mưu túc trí!!
Bàn tay to buông thõng bên hông của cố Tây Trạch siết chặt.

“Vân Nghiên Thư nói đúng, Vân Thanh … cô là một con khốn vô liêm sỉ !!”
“Hừm…” Một tiếng chế nhạo đột nhiên vang lên từ phía sau.


Giọng nổi lạnh lùng và lười biếng của người phụ nữ vang lẽn lạnh lùng “Ngay cả người cũng nhìn khống kỹ, đem nước bẩn tạt vào tôi.

Cố Tây Trạch, sự thông minh của anh thật sự khiến tôi lo lắng về tương lai của tập đoàn cố gia.


Gần như ngay khi giọng nỏi cùa Vân Thanh rơi xuống, anh nghe thấy một tiếng ‘cụp-‘, đèn trong phòng riêng được bật lên và đèn sáng.

Hình ảnh khoả thân xấu xí và trằn trụi trên ghế sô pha được phơi bày dưới ánh sáng.

Họ dường như đã bị đánh thuốc mê và vẫn còn đang ngất ngây.

Nhưng khuôn mặt của người phụ nữ bây giờ đã rõ ràng.

Phong trần rõ ràng, căn bán không phải Vân Thanh.

Vân Nghiên Thư toàn thân như nhũn ra, như bị nhựa cây đâm vào, đầu óc choáng váng … Máu trên mặt cô ta mờ đi sạch sẽ, cồ ta không thé tin dược nhưng gì đang
xảy ra trước mặt mình!
Làm sao có thể?

Tất cả đều đã sắp xếp, rõ ràng là mười phút trước, mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của cồ … Sao lại có thể thành như thế này?!
Cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Vản Thanh đang bước vào.

“Cò cho rằng người phụ nữ trên ghế sô pha bị lột quằn áo và để đàn ông thay phiên nhau làm là tôi sao?” Vân Thanh đọc được suy nghĩ của cỏ ta, khẽ mỉm cười, chiếc mũi thon và thẳng đang đeo kinh râm, rõ ràng nó phản chiểu khuôn mặt tái nhợt của Vân Nghiên Thư “Tôi rất xin lỗi vì đã làm cố thắt vọng một lần nữa.


Cố Tây Trạch đã hoàn toàn bình tâm lại sự kinh ngạc, nghe Ván Thanh nói, vẻ mặt anh
ta trầm xuống, ánh mát nghi ngờ rơi vào Vân Nghiên Thư.

“Nhũng thứ này… là do em sắp xếp?!”
“Đương nhiên không phải!” Vân Nghiên Thư đương nhiên sẽ phủ nhận, cô ta ám ức giải thích “Anh Tây Trạch, chúng ta cùng đến một chỗ, em chỉ là muốn xin lỗi chị Vân Thanh mà thôi…” cô ta quay lại với đôi mắt đỏ hoe, bày ra bộ dạng nạn nhân nhìn về phía Vân Thanh, rưng rưng nước mắt chất vấn “Chị, sao chị lại đồ oan cho em như vậy? Em hẹn chị tới, chỉ là muốn làm hòa với chị, chỉ mong chị đừng ngán càn chuyện em kết hôn với cố Tây Trạch mà thôi.

Chị ghét em đến thế sao?”
Đỏi mắt Vân Thanh sau cặp kính râm khẽ nheo lại, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt “Tài nâng diễn xuất của cồ, không vào showbiz thì phí.


“Anh Tây Trạch, em thật sự không có!” Vân Nghỉèn Thư ôm lấy tay của cố Tây Trạch, nước mắt rơi lã chã, khóc lóc với anh ta “Chúng ta hẹn hò lâu như vậy, anh nên hiểu em, em làm sao cổ thể làm ra chuyện hùy hoại thanh danh của chị ặy như vậy.


Sắc mặt của Cố Tây Trạch có chút chặt vật.



 
Chương 155: Chương 155


Xét cho cùng, Vản Nghiên Thư trước mặt anh ta là một người hiền lảnh, tốt bụng và trong sáng, sẽ không làm tổn thương đến những con vật nhỏ …
Vân Nghiên Thư đã nhìn thấy toàn bộ biểu hiện của cố Tây Trạch, cỏ ta kịp thơi gạt nước mát, nhẫn nhịn, trầm giọng nói: “Anh Tây Trạch, em chỉ nhìn thấy chị, nếu anh thực sự chọn tin chị em chứ không phải em, em chỉ có thể thừa nhận điều đó, em chỉ không ngờ rằng mối quan hệ giữa chủng ta]ại dẻ bỉ tồn thương như vậy …
Những lời này, cán cản trong lòng cố Tây Trạch đã hoàn toàn nghiêng ngả.

Anh ta đả hẹn hò với Vân Nghiên Thư được hơn nửa năm.

về phần Vân Thanh, đã mười một năm không gặp, vài lần gặp mặt, cô ắy đã làm ầm ĩ lên rồi!
Hơn nữa, người phụ nữ này có thể bán mình vì tiền … những chuyện làm hại em gái minh, cô ta có thể không làm ra sao?
Cố Tây Trạch tỉnh táo lại, đồng thời cảm thấy xấu hổ vì vài cáu nói của một người phụ nữ’ như Vân Thanh đã bị rung động!
anh tin tưởng em là một như thế nào!”
Vân Thanh lần này thật sự cười ra tiếng, mang theo ý cười vồ cùng mỉa mai.

Trà xanh cùng người đàn ông ngốc nghếch thực sự là một cặp trời ban.

Cố Tây Trạch bất mãn nhìn cô: “Vân Thanh, cô làm loạn đủ chưa? Cô như vậy là muốn khiêu khích quan hệ của ta VỚI Nghiên Thư sao?! Tôi nói cho cô biết, một người phụ nữ đầy mưu mô như cô sẽ chỉ khiến tôi kinh tởm!”
Vân Thanh tháo kính râm ra và đưa tay lau vết nước trên khóe mắt khi nay cười.

Cô cũng lười nói nhảm, lớn tiếng nói: “Đưa người vào.



Hơi thở nhẹ nhõm vừa rồi của Vân Nghiên Thư lập tức tảng trở lại, cỏ ta lo lắng quay
đầu nhìn về phía cừa, chỉ tháy người phục vụ vừa nảy thông báo cho cồ ta bị Tạ Lãng phía sau đá vào.

“Nghiên Thư tiểu thư!”Anh nhìn thấy Vân Nghiên Thư giống như nhìn thấy một vị cửu tinh, anh ta chạy đến bên chân cô “Nghiên Thư tiểu thư, xin hãy giúp tôi! Anh.

, anh ta là tên điên.


Đối với Tạ Lãng mà nói, thẳm vấn tên lưu manh này thật dễ dàng.

Anh ta, tất nhiên là đang đề cập đến Tạ Lâng.

Vân Nghiên Thư mặt đen lại, dùng sức kéo váy ra khỏi tay người phục vụ, tức giận phản bác: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi hoàn toàn không biết anh!”
Cô liên tục nháy mảt cảnh cáo người phục
Nhưng người phục vụ sợ hãi Tạ Lãng, chỉ muốn tóm lấy cô ấy làm rơm cứu mạng.


“Nghiên Thư tiểu thư, tôi làm mọi thứ theo lệnh của cô! Cô … cô không thể qua cầu rút ván được.


“Anh nhận bao nhiêu tiền mà đổ oan cho tỏi vậy hả?” giọng của Vân Nghiên Thư thay đổi, cô trừng mắt nhìn người phục vụ, tủi thân và giận dữ “Anh có biết tôi là ai không? Anh không sợ mất việc sao?!”
Cô ta lấy thân phận của minh ra để ép anh
ta.

Nhưng vào lúc này, trong mắt của người phục vụ, Tạ Lãng hiển nhiên càng sợ hơn.

“Tồi… tôi không nói dối! Tôi có chứng cử!” Anh vội vàng cúi đầu láy điện thoại ra.

Sắc mặt Vân Nghiên Thư đột nhiên tái đi, cô ta nắm chặt lòng bàn tay, trong điện thoại của cô có ghi âm cuộc gọi của bọn họ … Cô ta hét toáng lên “Người đâu mau lại đây, lôi cái tên điên nói láo này sa thải cho
Ngay lập tức hai nhân viên bảo vệ lao vào giữ người phục vụ từ.

Tạ Lãng định ra tay giúp đỡ, nhưng lại nhận được ánh mắt ngàn cản của Vân Thanh, mặc dù không biết tại sao nhưng vẫn nghe lời rút lui.

“… Tôi không nói dối! Tôi có bằng chứng trong điện thoại!!” Người phục vụ hét lên và bị kéo đi.

Lúc đó Vân Nghiên Thư mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng quay đầu lại bắt gặp ánh mắt kinh hãi cùa cố Tây Trạch.

Cô bị dọa cho sợ hãi.

“Anh Tây Trạch”

 
Chương 156: Chương 156


Cố Tây Trạch chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám, tức giận như vậy.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta lúc này tái xanh đến đáng sợ, cơ bắp ở cổ bộc phát, anh ta nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc sắp bùng nồ.

Vân Thanh bình tĩnh nhìn mọi thứ, khóe môi nờ nụ cười nhàn nhạt.

Bây giờ, bằng chứng trong tay của người phục vụ có thể lấy lại được hay không cũng không quan trọng nữa.

Cố Tây Trạch quả thực không đủ thông minh, nhưng chắc chắn anh ta không phải là kẻ ngốc khi được nuồi dưỡng trong một gia đình ưu tú như vậy.

Phản ứng và hành động vừa rồi của Vân Nghiên Thư đã chứng minh tất cả đều ngụy
tạo …
“Các người cừ từ từ nói, tôi đi trước.

Á ___1……………………….

-….


đúng rồi…” Vân Thanh bước ra cửa, quay lại nhìn Vân Nghiên Thư mỉm cười “Tôi nhất định sẽ tới dự tiệc đính hôn của cô.



Vân Nghiên Thư cắn chặt môi dưới, đôi mắt như bàng giá, hận không thể nuốt sống cô!
Cô ta lại bị con khốn đó tát một cái!
“Anh Tây Trạch!” Nhìn thấy cố Tây Trạch cũng quay người bước ra ngoài với vẻ mặt u ám, Vân Nghiên Thư càng lo lắng chạy tới, ôm lấy eo anh “Anh Tây Trạch, đừng đi, em thật sự không làm hại chị ấy….


“Đủ rồi!” Cố Tây Trạch mở từng ngón tay ra.

Anh ta quay lại nhìn cô ta vói ánh mắt vỏ cùng xa lạ và thất vọng “Cô thực sự cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Nếu người phục vụ dó không có chừng cừ trong tay, làm
sao cô có thể phản ứng mạnh mẽ như
vậy?”
Nói đến cùng cố Tây Trạch không tự chủ được cao giọng nói.

Anhta khồng vạch trần cô ta, chỉ để giữ lại thể diện cho cô và chính anh!
Tại sao vị hôn thê của cố Tây Trạch lại là một cô gái ngoan độc cố tình âm mưu chống lại chị gái mình?
Vân Nghiên Thư lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ, hai mắt mờ đi vi nước mắt, vội vàng kéo tay cố Tây Trạch.

“Anh Táy Trạch, hãy nghe em giải thích…”
“Hai ngày này chúng ta sẽ không gặp lại nhau, anh muốn xem xét lại chuyện đính hôn của chúng ta!”
Sau khi Cố Tày Trạch lạnh lùng nói xong, quay lưng lại vói cô, bóng lưng tàn nhẫn và lãnh đạm.

“Thanh Thanh!”

Vân Thanh bước ra khỏi quán bar, giọng nói của Cố Tảy Trạch đuổi sau lưng cô.

Cô nhìn lại người đàn ông đang bước nhanh, vẻ mặt bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Thái độ thản nhiên và thờ ơ của cô khiến Cố Tây Trạch dường như đang giả vờ mạnh mẽ.

“Em vẫn còn giận anh sao?” Anh bĩu môi nói: “Vừa rồi là anh hiểu lầm em…”
Vân Thanh không khỏi bật cười: “Anh cũng không phải là làm phiền tỏi một hai lần, tôi nếu cứ tức giận như vậy thì sớm dả tức
chết rồi.


Cố Tây Trạch có chút bất lực: “Thanh Thanh đừng nói lời tức giận với anh, anh không thể ngờ Vân Nghiên Thư lại làm ra chuyện như vậy.

Anh thay cô ấy xin lỗi em.


“Không cần, đó là chuyện giữa tôi và Vản Nghiên Thư.

” Vân Thanh và cố Tây Trạch thực sự không có gì để nói, nếu không phải vì tình cảm khi còn nhỏ, cô ấy sẽ không quan tâm đến cố Tây Trạch “Tôi đi trước.


“Đợi một chút, anh tiễn em.

” cố Tây Trạch nắm lấy cánh tay của cồ.

Xuyên qua lớp vải mỏng, hơi nóng và sự kiềm chế xa lạ trong lòng bàn tay người đàn ông khiến Vân Thanh bất giác nhíu mày, cô ghét bị chạm vào …
Vừa định tránh ra, đột nhiên, trước mặt cồ xuất hiện hai tia lạnh như bàng.

Vân Thanh che tay còn lại ở trước mắt, nhìn qua ngón tay ngược sáng, nhưng nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc …

 
Chương 157: Chương 157


Cô hơi giật minh, đó chẳng phải là xe của Hoắc Cảnh Thâm sao?
Chiếc Maybach đen lặng lẽ dừng lại trong bóng đêm, không bấm còi, không đến gần, không đi xa.

Giổng như chủ nhân trong xe, anh ta thật xa cách, lạnh lùng cao quý, chờ cô như thiêu thân lao tới, không chút do dự xông tới.

Vân Thanh trong lòng chế nhạo, nhói không thể giải thích được.

“Người này muốn làm gì? Có tư chất không thế?” Cố Tây Trạch không biết chiếc xe đó, nhưng cái đèn xe cứ lắc như thế, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, lần này lại có chút tức giận.

Anh ta định đi tới tìm người trong xe, nhưng lại bị Vân Thanh kẻo lại.

“Đừng quản anh ta.

” Vân Thanh liếc nhìn cửa kính xe màu mực, ngẩng mặt lên cười với Cố Tây Trạch “Không phải anh nói muốn tiễn tôi sao? Đi thôi.


Trong xe, Hàn Mặc ngồi ở ghế lái chính mắt nhìn thấy phu nhân cười với người đàn ông kia, sau đó kéo tay anh ta hoàn toàn không để ý đến bọn họ, đi về hướng ngược lại.

Hàn Mặc nuốt nước bọt, cũng không dám quay đầu nhìn người ngồi bên ghế phụ, bất chấp nhìn vào kính chiếu hậu.


Nhìn thấy khuôn mặt của đều Hoắc Cảnh Thâm chìm trong bóng tối, đường nét điêu khắc hoàn hảo của anh sắc bén và lạnh lùng, anh không thể nhìn thấy một chút cảm xúc nào, không khí trong xe dường như đang đóng băng.

vỏ cảm ấn một dãy sổ … Cùng lúc đó, điện thoại di động trong túi Vân Thanh vang lên
Cô lấy ra xem thử, ID người gọi là Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh liền ngắt máy.

Quả nhiên Hoắc Cảnh Thâm không gọi điện thoại lần thứ 2.

Anh kiêu ngạo như vậy, quen coi thường mọi thử, bỏ qua tất cả, vậy làm sao có thể vướng vào cô?
Vân Thanh lên xe của cố Tây Trạch nhưng không thực sự muốn anh ta đưa mình về nhà.

Cô cúi đầu thắt dây an toàn “Đưa tôi đến ngả tư phía trước.


Cô vừa dứt lời, thân xe đột nhiên xốc lên, không phải va chạm mạnh, nhưng cố Tây Trạch dột nhiên có chút choáng váng.

Chiêu trò quen thuộc nảy, Vân Thanh gần như hiểu được ngay lập tức, ngấng đầu nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên là xe của Hoắc Cảnh Thâm.

Cô nghiến ràng cầm lắy chiếc điện thoại đang rung.

“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy ?!”
“Xuống xe.

” Người đàn ông có chút cồn trong người giọng nói lạnh lùng, không thể xem vào.

Vân Thanh hít sâu một hơi, cúp điện thoại nói lời xin lỗi với cố Tây Trạch, đẩy cửa xuống xe.

Hoắc Cảnh Thâm cũng xuống xe.

Cuối hè đầu thu, trời đã hơi se lạnh về đêm, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xám khói mỏng manh, chiếc
_ ị

tay áo được xắn lẽn, đẻ lộ một cánh tay nhợt nhạt.


Mái tóc đen nhánh xõa trước trán khiến cho đôi mắt đen càng trở nên lạnh lẽo như một vũng nước lạnh dưới ánh tràng, ánh mắt ngưng trọng có thể đỏng cứng xương người.

Hoắc Cảnh Thâm dửng đó, như thể thợ sản đang chờ con mồi rơi vào bẫy.

Vân Thanh nghiến răng hàm sau, từng bước đi về phía anh.

“Thanh Thanh!” cố Tây Trạch cũng xuống xe, bước lên phía trước, nhin thấy đuối xe bị hư hòng, anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Cảnh Thâm rồi cau mày, trong lòng lộ rõ vẻ không hài lòng “Sao lại là anh? Anh rốt cuộc muốn làm cái gi?”
Hàn Mặc đưa ngân phiếu: “Cố tiên sinh, đây là tiền sửa xe của anh.


Trong cả quá trình, Hoác Cảnh Thâm không thèm nhìn anh ta một cái, hoàn toàn lấy anh ta làm không khí.

Cố Tây Trạch cũng là một trong những thiếu gia giỏi nhất thành, đi đến đâu cũng thấy đầy tràng sao, từ bao giờ lại bị coi thường như vậy!
Tâm trạng anh ta vốn đã tồi tệ giờ hoàn toàn bùng cháy.

“Thái độ của anh là sao?” cố Tây Trạch xông lên túm lấy cồ áo của Hoắc Cảnh Thâm.

Sát khí lạnh như băng và sự thù địch trong mắt của Hoắc Cảnh Thâm tàng lẽn, Vân Thanh giật minh, giây tiếp theo, cô nghe
thấy một tiếng ‘Rắc–‘.

“A!”
cố Tây Trạch hét lên, cổ tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông sắp bị bẻ gãy.


“Đủ rồi!” Vân Thanh lớn tiếng ngàn lại.

Hoắc Cảnh Thâm nhướng mi liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên sát ý.

Vàn Thanh run lên.

Lại nhớ đển lúc gặp Hoắc Cảnh Thâm lần đầu tiên … Có lẽ sau này anh ta tốt với cô đến mức cô quên luôn người đàn ông này máu lạnh và tàn nhẩn như thế nào.

“Thả anh ấy ra.

” Vân Thanh bình tĩnh lại và nhìn thẳng vào Hoắc Cảnh Thâm “Tôi sẽ đi với anh…”
Vẻ mặt tức giận của Hoắc Cảnh Thâm không giảm mà còn tăng lên, cố Tây Trạch đã đau đến mưc sắc mặt tái đi, trực tiếp quỳ xuống.

“Cô thế này.

.

,” Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ’ nhỏ trước mặt, giọng nói lạnh như băng “Vì anh ta mà cỏ chịu thỏa tiệp với tôi?”

 
Chương 158: Chương 158


Vân Thanh rắt rõ, nếu như cô dám gật đầu, hôm nay cố Tây Trạch sẽ phải phế đi đứa con trai này.

Hoắc Cảnh Thâm không để tâm thân phận của Cố Tây Trạch là gì…
Tay Vân Thanh buông thõng bên người nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng kia của Hoắc Cảnh Thâm.

“ Em cũng muốn nói chuyện với anh.


Hoắc Cảnh Thâm Im lặng nhìn chằm chằm cỏ, hai giây sau, nới lỏng tay, quay người lên xe.

Vân Thanh thương cảm nhìn cổ Tày Trạch đau đớn ỏm cánh tay ngả dưới dắt, cò chạy theo phía sau Hoắc Cảnh Thâm.

Chiếc Maybach đang chạy băng băng trên đường, Hàn Mặc ngồi lái xe ở ghế trước tự giác nâng tấm chắn lên.

Hàng ghế sau rơi vào im lặng đến nghẹt thở.

Vân Thanh đắn đo, vừa định mở miệng, giọng nói lạnh nhạt mỉa mai của người đàn ồng bên cạnh vang lèn.


“ Tôi thật không dám xu nịnh mắt chọn đàn ồng của em.


Vân Thanh trả đũa lại,44 Đúng vậy, đúng là em mắt nhìn không tốt, trước đây mới thích anh.


Người đàn ông bên cạnh, chậm rãi quay đầu, anh nheo mắt ra vẻ nguy hiểm:
“Trước đảy?”
Nhiệt độ trong xe đột nhiên hạ xuống thàp.

Vân Thanh càm thấy muốn trốn chạy, nhưng ý đồ đã bị lộ, Hoắc Cảnh Thâm đã phát hiện ra.

Anh kìm nén sự nóng nảy của minh mấy ngày liền, giờ mới bộc phát.

“ Xem ra, em vẫn chưa nhớ rõ thân phận hiện giờ của mình…” Đôi bàn tay trắng xanh lạnh buốt của người đàn ỏng, nắm chặt lấy hàm dưới của cô, không cho phép cô trốn tránh, gương mặt điển trai kia trờ nên tàn nhẫn, “Khi em vẫn còn là Hoắc phu nhân, đừng đế tôi thấy bất cứ người đàn ông nào khác xuất hiện bên cạnh em!”
Vản Thanh tức tới mức cả người run rẩy.

Anh rõ ràng khồng thích cô, rỏ ràng trong lòng đâ có Tần Dĩ Nhu…Cô lấy hết dũng khí nói ra lòng mình, là để anh col như trò đùa thế sao?
Cồ khống thẻ mất đi sự tự tồn cuối cùng của mình!

“ Vậy giờ chúng ta li hôn đi!” Vân Thanh cố gắng không để bản thân mất kiểm soát, điềm tĩnh nhìn thẳng Hoắc Cảnh Thâm, thậm chí cười như chẳng có chuyện gi, “Dù sao giờ tôi không thích anh nữa, anh cũng không thích tỏi.

Hay là Hoắc Tứ gia anh vẫn nghĩ tôi còn có giá trị lợi dụng, không muốn…!”
Từng lời cô nói ra, đều dồn lên tâm trí Hoắc Cảnh Thâm, thái dương anh nhói lên, trước khi lí trí trở lại, anh cúi đầu chặn cái miệng nhỏ xinh đang không ngừng nói nhảm kia.

Gương mặt dửng dưng ban đầu của Vân Thanh trờ nên kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe mở to, cô khỏ mà tin nổi nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của Hoắc Cảnh Thảm.

Máu trên môi chảy ra, khiến Vân Thanh
đau đớn cau mày.

Điều khó chịu hơn cả cảm giác này, là nỗi nhục nhã lớn dằn lên trong lòng.

Anh có lẽ, đã dịu dàng hôn Tần Dĩ Nhu, còn dùng cái miệng này, nói ra những lời ngọt ngào với cô ấy…
vết máu trên mặt Vân Thanh được lau sạch.

Cô không đầy được Hoắc Cảnh Thâm, chỉ có thể dùng đầu ràng sắc nhọn cắn mạnh lên đôi môi anh, mùi máu càng kích thích Hoắc Cảnh Thâm, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên màu đỏ tươi khiến người ta kinh hãi, hung hãn như một con mãnh thú, cực kỳ nguy hiểm.

Đôi bàn tay to lớn nắm chặt hàm dưới của Van Thanh, ép cô mở miệng, trực tiếp lấy thứ anh muồn.

Bầu không khí ở hàng ghế sau trong xe trò’ nên nóng bỏng.

I Trong đỏi mắt Vân Thanh hiện lên sự tức giận, trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.



 
Chương 159: Chương 159


Anh sớm đã nhìn thấu tất cả, trước khi cô ra tay, anh đã giữ chặt hai cồ tay cô, ấn xuống ghế ngồi.

Đột nhiên, trước ngực lạnh ngắt, toàn thân Vân Thanh bất động, một tay còn lại của Hoắc Cảnh Thâm, đã luồn vào bên trong
cổ áo cô.

Vân Thanh cảm thấy nhục nhã hận không thể cắn lưỡi tự vẫn, cô ra sức quay đầu né tránh đôi môi của người đàn ông, “Hoắc Cảnh Thảm! r
Sau đó, cô bất động.

Ngón tay lạnh buốt của Hoắc Cảnh Thâm, không một chút dục vọng, dịu dàng sờ vào những vết sẹo khi cồ lấy máu đầu tim…
“ Đau lắm phải không?” Giọng nói trầm ấm xót thương của người đàn ông vang lên bên tai cô, chầm chậm vang lên.

Ván Thanh cúi mắt xuống, che đậy sự hoảng loạn sâu trong đáy mắt.

“ Tôi khồng biết anh đang nói gì cả…”
“ Đồ lừa đảo!” Hoắc Cảnh Thâm cắn nhẹ lẽn tai cô.

Nếu như cô thật sự nói không thích là không thích, có lẽ anh, đã có thể dễ dàng buông tay.

Nhưng nhóc con khẩu thị tám phi này…anh lằn nữa cảm thấy bất lực mất kiểm soát.

Nẽn đốl xử với cô thế nào?
“Ai thích anh.


chứ? Đồ vô liêm sỉ.

” Vân Thanh ngồi dịch sang bên cạnh.

Hoắc Cảnh Thâm cũng không lật tẩy, chỉ nhìn cỏ pha trò.

Ánh mắt đó, khiến Vân Thanh cảm thấy bản thân ở trước mặt anh, giống như trong suốt…tâm tư trong lòng đều không có chỗ ẩn nấp.

Cô gắng sức kéo xa khoảng cách giữa cô và Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm không ngăn cản, đợi khi cả người cô sắp tựa sát vào cửa, cánh tay dài bất ngờ vươn ra, lần nữa kéo cô vào lòng.

Vân Thanh mất cảnh giác nằm gọn trong lòng anh, tim đập loạn nhịp, mang tai đò cả lên.

“ Hoắc, Cảnh, Thâm!”
Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy bản thản có thể có xu hưởng tự ngược, nếu không tại sao mỗi lần nghe cô nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh, anh đều cảm thấy thú vị?
“ Để tôi ỏm một lát.

” Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi bàn tay lớn xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành cục cưng yêu quý của mình, nhò giọng nói: “Mười phút là được.

” Có chút mệt mỏi trong giọng nổi của anh.


Sự vùng vẫy của Vân Thanh cũng trở nên yếu dần.

Khoáng thời gian này mặc dù cô không gặp Hoắc Cảnh Thâm, nhưng ngày ngày Hàn Mặc đều chăm chỉ nhắn tin cho cô, báo cáo lại tình hình của Hoắc Cảnh Thâm, như, sức khỏe của anh đã có những dấu hiệu tích cực, nhưng lại bắt đầu làm việc cả
Anh tranh thủ từng phút từng giây, chạy đua cùng thời gian…
“ Đừng làm chuyện ngu ngốc lắy máu chế thuốc cho tôi nữa.

” Giọng nói trầm ấm của Hoắc Cảnh Thâm vang lên trên đỉnh đầu cô, anh nói, “ Em không thể cứu sống tôi.


Vân Thanh không nhịn nối cải lại: “Chỉ cần anh phối hợp điều trị, tôi có thể…”
Cô chưa nói dứt lời, đã bị Hoắc Cảnh Thâm đẩy ra, người đàn ông không vui cau mày, đồi mắt đen lạnh lùng.

“ TÔI sẽ không nói điều này lần thứ hai.

” Anh dùng hai tay nắm chặt hàm dưới của cô, giọng nói không dễ kháng cự, “Đừng lãng phí thời gian thích tôi.


Vân Thanh cũng giận dỗl.

“ Vậy giờ anh có ý gi? Néu như anh thật sự
không thích tôi, tại sao còn lo chuyện tôi ở bên người khác?”
Đôi lông mày sắc bén của Hoắc Cảnh Thâm cau lại, “ Vi cố Tây Trạch không xứng.


Hóa ra là như vậy.

Vợ cùa Hoắc Cảnh Thâm anh, dù là giả, cũng chĩ có anh mới có quyền không cần, người khác sao có thể nhặt chứ?

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom