Dịch Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 120: Chương 120


Càng không tới mức, cô bị hại vừa câm vừa điếc, mẹ sống không bằng chết!
Vân Thanh không thèm để tâm tới anh ta, bước qua, nhưng lại bị Cố Tây Trạch nắm chặt tay.

Anh ta tức tối, cổ gắng kiềm chế cơn tức giận: “ cồ phần của Vân gia vốn dĩ nên thuộc về Nghiên Thư, cô ấy đều đưa hết cho em, ờ đâu cũng đều nhường nhịn người chị gái là em! Cô ấy không nợ em.

Vân Thanh, em đừng có mà quá đáng!”
Vân Thanh vốn dĩ muốn ném anh ta qua một bên, nhưng nghe được lời này của Cố Tây Trạch, cô ngược lại cảm thấy vui mừng.

“ Đây là lời mà Vân Nghiên Thư kể cho anh nghe?”
cố Tây Trạch có một gương mặt ôn hòa, anh tuấn.

Nhưng giây phút đỏ anh ta đã cau mày, căm ghét nhìn chằm chằm cô.

/
“ Những chuyện em làm còn cần Vân Nghiên Thư nói sao? Vì tiền, em bằng lòng gả tới Ngự Cảnh Viên, kết hôn cùng một tên bệnh lao sắp chết! Còn giả câm giả điếc đáng thương, lấy đi cổ phần trong tay Vân Nghiên Thư!” cố Tây Trạch đếm ra “những tội trạng” của cô, trong mắt anh ta, cô hết sức quá quắt.

Cố Tây Trạch nhớ lại, sao hồi nhỏ bản thân lại có những suy nghĩ hoang đưòng đến vậy, sau này lón lên muốn lấy người con gái
này làm vợ!
Cho dù là “ con quỷ bệnh lao” hay chữ “chết”, đều khiến Vân Thanh giật mí mắt.


Hoắc Cảnh Thâm không thể sống lâu là sự thật, nhưng giờ nghe thấy người khác rủa anh như vậy, trong lòng cô thấy vô cùng khó chịu.

“ Xin Cố tiên sinh nói năng cẩn thận một chút, con quỷ bệnh lao trong lời nói của anh là chồng tôi.

” Cô lạnh lùng vung tay ra khỏi tay của cố Tây Trạch, “ Đừng để tôi nghe thấy anh mắng anh ấy nửa chữ nào nữa.


Từ khi gặp mặt tới giờ, cho dù anh tức giận thế nào, Vân Thanh cũng chỉ ra vẻ lạnh nhạt, giờ vừa nhắc tới con quỷ bệnh lao ở Ngự Cảnh Viên, cô lại tức giận.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp động lòng người mang theo sự bực tức trước mặt, trong lòng Cò Tây Trạch như bị ai đâm một nhát, tức tối mà mỉa mai: “ Sao nào? Người phụ nữ tham của như cô, giờ còn định một miếu thờ cho mình sao? Hoắc Cảnh Thâm không sống nổi hai tháng nữa, cô chờ mà ở góa đi! Vì tiền mà giẫm đạp bản thân, đây chính là kết cục của cô!”
“ Bốp—”
Vân Thanh không nhịn nổi nữa, một cái bạt tai giáng xuống mặt anh ta.

Cô dồn hết sức vào cái bạt tai này, đánh tới mức lòng bàn tay cô cũng sưng đỏ lên.

Trên mặt cố Tây Trạch hẳn rõ dấu vết 5 ngón tay, anh ta lớn
đến vậy, đây là lần đầu tiên bị đánh, sắc mặt tái dần.

“ Cô dám đánh tôi?”
Vân Thanh còn chưa kịp nói, ở phía sau, đã vang lên một giọng nói trầm lạnh nhạt.


“ Sao chứ? Đánh cậu còn cần chọn ngày lành tháng tốt sao?”
Vân Thanh lạnh sống lưng, không hề quay đầu.

Tiếng bước chân chậm rãi cùa người đàn ông ngày càng gần, dừng lại ở bên cạnh người cô.

Vân Thanh dường như cảm nhận được hơi thờ của Hoắc Cảnh Thâm, lạnh lùng mạnh mẽ, mang theo sự áp bức lớn.

Cố Tây Trạch cũng coi như đã
nhìn thấy cảnh tượng lớn, không biết vì sao lại bị khí thế cùa người đàn ông trước mắt đè nén.

Nhưng anh ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Những nhân vật có tiếng tăm trong Hoàng thành anh ta hầu như đã gặp qua, không có người này, không biết là tên trai bao từ đâu tới.

Cố Tây Trạch ra vẻ quý công tử, khiêm nhường cau mày nói: “Loại con gái này không đáng đề anh bênh vực đâu.


Một tay Hoắc Cảnh Thâm ôm chặt eo Vân Thanh, anh dáng người cao, khi đôi mắt rủ xuống nhìn người, không cần nói, cũng để lộ ra vài phần khinh thường, như thể người trưó’c mặt chỉ là rác rười.

Cơn phẫn nộ cùa cố Tây Trạch bị khơi dậy.

Anh ta dùng lực nấm chặt tay, mói có thề đè nén con tức giận.



 
Chương 121: Chương 121


” Vân Thanh, cô thật sa đọa quá ròi!”
Bỏ lại câu nói đó, cố Tây Trạch bước đi.

Đôi mắt sâu thẳm cùa Hoắc Cảnh Thâm, nhìn chằm chằm bóng dáng của anh ta, một tay mò tìm diện thoại.

Vân Thanh nhận ra anh định làm gi, giữ chặt cánh tay anh.

“ Đừng động vào anh ấy!”
Càu nói đó, rõ ràng đã giẫm đạp lên Hoắc Cảnh Thâm.

Anh to to cui dau xuong nhin co, doi m6t den nhanh, co chut dang sg.

“ Khong no?”
“ Sao co the cho?” Van Thanh bat giac phan bac, mot lat sau nhan ra ban than^da phan irng qua mipc.

binh tTnh noi them, “ Chuyen cua toi, toi se to minh xo If.

Khong dam lam phiin so giup do cua To gia.


Hoac Canh Tham nhin cham cham co, dot nhien cooi nhe.

Rut ban tay dat tren eo co lai, om ca ngooi co vao long.

“ Hole phu nhan, luc em bao ve toi khi nay, khong phai thai do nay ma.



Van Thanh ke sat dau anh, giu’a
hai cánh mũi là hơi thở mát lạnh của người đàn ỏng, thoang thoảng mùi rượu và hương thuốc lá.

Cơ thể anh đã như vậy, anh còn không thồi hút thuốc uống rượu!
Vân Thanh cau mày, vừa định ngọ ngoạy, Hoắc Cảnh Thâm đã khẽ cúi đầu kề sát cô, nói: “Uống chút rượu mừng, không có hút thuốc.

Là do trong phòng có mùi khói thuốc ám vào.


Giọng điệu của anh tự nhiên quen thuộc, như thể đang giải thích báo cáo lại với cô.

Mặt Vân Thanh hơi ửng đỏ, mắt cúi xuống không nhìn anh.

“…Ai quản anh chứ, buông ra.


Hoắc Cảnh Thâm thuận theo sự vùng vẫy của cô mà buông lỏng tay, nhưng vẫn ôm cô vào lòng.

Vầng sáng màu vàng ấm áp càng làm nền nhẹ cho bóng dáng tuấn tú lạnh lùng của anh, anh cúi mắt xuống, dịu dàng nhìn cô.

“ Thật sự thích tỏi sao?”
Lòng Vân Thanh hơi run sợ, lát sau lạnh lùng bật cười.


“ Tứ gia cũng quá tự luyến rồi? Chúng ta cũng chỉ là quan hệ họp tác mà thôi.

Khi nãy tôi bênh vực anh, cũng chỉ là muốn chọc tức Cố Tây Trạch.

Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi không có hứng thú với anh.


Rốt cuộc cũng ch] là một cô gái nhỏ, không thể che giấu, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.

Hoắc Cảnh Thâm không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm của anh, không để lộ chút cảm xúc hay manh mối nào.

Đôi bàn tay ôm eo cô cũng đã buông xuống.

“ Không hứng thú là tốt nhất.

” Đôi môi mòng hoàn mỹ của Hoăc Cảnh Thâm nhếch lên, nở nụ cười đểu, “ Tôi sống không được
bao lâu nữa, đừng lãng phi thời gian bên cạnh tôi.


Sống không được bao lâu, thì không thể chăm sóc tốt cho bản thân, gắng sức sống lâu hơn một chút hay sao? !
Vân Thanh tức tớ>mức chỉ muốn cho anh một cái bạt tai.

Nhưng cuối cùng vẫn kim nén lại được.

Anh sống hay chết, thì có liên quan gì tới cô?
Hoắc Cảnh Thâm duửng như đọc được suy nghĩ của cô.

“ Có một vài chuyện, phải làm xong trước khi tôi mất.

” vẻ mặt anh thản nhiên, như thể chẳng hề để tâm tới mệnh iệnh này của mình, ánh mắt anh dừng lại trên
khuôn mặt Vân Thanh, Hoắc Cảnh Thâm thích thú mỉm cười, hạ thấp giọng nói, “ Qua hai tháng nữa sẽ trả lại tự do cho em, nhưng trước lúc đó, em vẫn là vợ tôi, có thể kiêu ngạo một chút.



 
Chương 122: Chương 122


Vân Thanh phản ựng lại.

“ Là anh khiến Vân Hiển Tông không đặt được phòng trước sao?”
Hoắc Cảnh Thâm không phủ nhận.

Thật ra theo tác phong trước giờ của Hoắc Cảnh Thâm, anh càng muốn trực tiếp hại họ.

“ Cảm ơn tôi thế nào?” Anh uể oải nhíu đôi lông mày đen, ánh mắt lướt qua đôi môi hồng mềm mại của cô.

Vân Thanh lập tức che miệng theo phản xạ có điều kiện, đôl mắt long lanh trong veo nhìn trừng trừng anh.

Hoắc Cảnh Thâm hơi đứng hình, yên lặng phì cười.

“ Hoắc phu nhân đang nghĩ gì vậy?”
Vân Thanh thấy anh cười thẹn quá hóa giận, đánh lên vai anh: “Hoắc Cảnh Thâm!”
Dáng vẻ giận dữ của cỏ, kiều diễm đáng yêu.

Gọi cả họ tên anh như vậy, khiến anh bất giác cảm thấy cỏ rất dễ thương.

Hoắc Cảnh Thâm tiến lên phía truức vài bước, dáng hình cao ịởn chắn ánh sáng trước mắt Vân

Thanh.

Ánh mắt mang tính chiếm hữu của ngưò’i đàn ông lần này thật sự dừng lại ờ đôi môi cô.

Khi nãy anh thật sự không nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ, cũng thật sự có chút muốn hôn
cô….

“ Thanh Thanh bảo bối, sao cậu đi wc lâu vậy chứ?” Giọng nói của Chung Ly vang lên.

Vân Thanh sợ bị Chung Ly bắt gặp, vội vội vàng vàng, đầy Hoắc Cảnh Thâm vào trong phòng wc nữ, để tay sau lưng khóa cửa lại.

Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt trầm lặng pha trò của người đàn ỏng, Vân Thanh chậm chạp phản ứng lại.

Cồ đang hoảng loạn gì chử? !
Sao lại giống yêu đương vụng trộm thế này? ?
“ Thanh Thanh, cậu có trong đó không?” Chung Ly ở bên ngoài gõ cửa.

“ Anh đứng xa ra chút, đừng có lên tiếng!” Vân Thanh thì thầm dặn dò Hoắc Cảnh Thâm, định mò’ cửa.

Còn chưa đợi cố giơ tay ra, Hoắc Cảnh Thâm đã không cành báo mả đẩy cô áp sát cửa, bóng đen lập tức bị đẩy xuống, Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu hôn lên đỏi môi cô.


Chỉ cách một cánh cửa, Chung Ly còn đang đứng bẽn ngoài.

Vân Thanh mở to mắt, muốn vùng vẫy, nhưng lại nhìn thấy tay
cộn lại của Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt khóa cửa, ra vẻ sắp mờ cửa.

Cô hơi hoảng sợ, nhanh chóng nắm lấy tay anh, nhưng lại đúng ý Hoắc Cảnh Thâm, bàn tay lớn của anh đan chặt vào mười ngón tay cô.

Ban đầu cũng là rpột nụ hôn dịu dàng, rồi ngày càng trở nên mãnh liệt, Vân Thanh bị ép tới mức phải ngước đầu chịu đựng, nhưng không dám phát ra tiếng động.

ở ngoài cửa, Chung Ly nghe thấy tiếng động, hơi lo lắng, muốn mờ cửa, nhưng lại phát hiện không thể đầy vào được.

“ Thanh Thanh? Có phải cậu đang ở bên trong? Cậu không sao chứ?”
Vân Thanh không trả lời được,
hận không thể cắn chết cái tên khốn kiếp Hoắc Cảnh Thâm.

Nhưng giây tiếp theo, sự phẫn nộ trọng đôi mắt cô đã được thay thế bằng sự lo sợ, bàn tay Hoắc Cảnh Thâm không biết từ khi nào đã luồn vào trong áo của cô.

Cô vội vàng giữ chặt cổ tay anh.

Lực ngăn cản này, cũng khiến Hoăc Cảnh Thâm lấy lại lí trí.

Trước mắt, là một gương mặt nhỏ bé đỏ ừng hgổng sợ, rõ ràng là bị anh bắt nạt một cách thê thảm mà.

Ban đầu chỉ muốn trêu ghẹo cô, từ đầu tới giờ đều là anh không thể kiểm soát tốt bản thân.

.

 
Chương 123: Chương 123


Hoắc Cảnh Thâm từ từ buông tay, giọng nói khàn khàn, hạ giọng nói: “Xin lỗi.


Anh thật sự đã chuẩn bị cho việc nhận thêm một cái bạt tai nữa.

Nhưng Vân Thanh không động tay, cô chỉ đối mặt với anh, lau
mạnh môi dưới.

“ Thế này, hai chúng ta đều hết nợ.


Nói rồi, cô kéo cửa, bước ra ngoài.

Chung Ly vừa địnji gọi người tới mờ cửa, quay đầu lại nhìn thấy Vân Thanh bước ra, cô thở phào nhẹ nhõm.

“ Thanh Thanh bảo bối, cậu không sao chứ?”
“ Không sao, vừa khóa cửa bị kẹt, tớ không mờ được.


“ Nhưng, môi của cậu sưng lên
“ Bị chó cắn!” Ba chữ này, Vân Thanh nghiến răng nghiến lợị nói ra, người ở sau cửa chắc chắn
có thể nghe được.


“ Chó? Chó ờ đâu?”
Chung Ly có chút mơ hồ.

Vân Thanh không nói gì, bước về phía trước, nhìn thấy bóng dáng Hàn Mặc.

Hàn Mặc nở nụ cười tiêu chuẩn của người làm thuê với bà chù, vừa định chào hỏi, nhưng Vân Thanh không thèm liếc nhìn anh ta mà bước qua luôn.

Hàn Mặc: “…”
Chuyện gì thế này?
Cậu ấy chọc tức phu nhân sao?
Sau đó, anh ta thấy Tứ gia nhà ta từ trong phòng vệ sinh nữ bước ra….

Hàn Mặc không tìm được
biểu cảm thích hợp, lặng lẽ cúi đầu.

Vân Thanh và Chung Ly quay trờ vê phòng đã bao, ngồi thêm một chút, hai người thấy thời gian không còn sớm nữa, nên đã rời khỏi lầu Vọng Nguyệt.

Một chiếc xe Mercedes Benz đang chờ trước cửa.

Người tài xế đứng bên cạnh chiếc xe, cửa sổ ghế sau được hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Tư Mộ Bạch dưới ánh trăng càng thêm lạnh lùng xa cách.

Anh ta vẫn đang mặc bộ vest vừa tham gia hoạt động khi nãy, rõ ràng vừa kết thúc hoạt động đã nhanh chóng qua đây.

“ Lên xe.


” Ánh mắt anh ta dừng lại trẽn người Chung Ly.

Tài xể cung kính cẩn lễ phép mở cửa xe.

Chung Ly lườm một cái, rồi chuyển sang nhìn Vân Thanh: “ Thanh Thanh bảo bối, mình đi nhé.


“ Đi đi.

” /
Chung Ly không đề ý tới tài xế, trực tiếp mở cửa ghế phụ, rồi ngồi xuống.

Đóng cửa rầm một cái.

Tài xế bị dọa tới mức mặt tái mét, nhìn sắc mặt Tư Mộ Bạch ngồi ờ ghế sau.

Tư Mộ Bạch trái lại có tâm trạng tốt, nhẹ nhàng nói: “ Đi thôi.


Xe của Vân Thanh đỗ cách đó không xa, cô đi bộ tới lấy xe, đi
gần tó’i nơi, liền dừng lại.

Dưới ánh trăng, dáng hình cao gầy trầm lặng của Hoắc Cảnh Thâm đang đứng dựa sát bên cạnh xe cô, anh cởi chiếc áo vest khoác ngoài, đặt trên cánh tay, tay còn lại buồn chán nghịch chiếc bật lửa, những ngọn lửa bùng lên làm đôi lông mày ảm đạm và nghiêm nghị của người đàn ông trông như một mớ hỗn độn.

Giây phút này, Vân Thanh bắt chợt nhớ lại một câu nói.

Người đẹp trai thường giống như đang chơi golf.

.

 
Chương 124: Chương 124


Hoắc Cảnh Thâm buồn chán tới mức nghịch bật lửa, xem ra có chút khí chất u sầu mê hoặc lòng ngưòi, nếu như không phải khí thế của anh quá mạnh mẽ, Vân
Thanh sẽ không nghi ngờ gì về việc những người phụ nữ ngang qua sẽ quay đầu lại bắt chuyện với anh.

Vân Thanh mặt không biểu cảm, cũng không để ý tới Hoắc Cảnh Thâm, tự mình mờ cửa lên xe.

Tuy nhiên Hoắc Cảnh Thâm cũng đặc biệt tự giác, ngồi vào vị trí ghế phụ.

Vân Thanh nhìn trừng trừng anh: “ Anh định làm gì?”
Anh tựa vào ghế, uẻ oải thu lại ảnh nhìn, giở trò: “ uống chút rưọ’u, đưa tôi về nhà.


“…Tối nay anh về Ngự Cảnh
Viên?”
Hoắc Cảnh Thâm nheo đôi mắt say mềm cùa mình: “ Mấy ngày
nay em đều đợi tôi?”
“ Sao có thẻ chừ? Anh không ở đó tôi càng ngủ ngon!” Vấn Thanh cứng miệng.

Hoắc Cảnh Thâm cười nhẹ.


“ Nhưng tồi ngủ kịrông ngon chút nào.

Nói ra thật kì lạ, anh chỉ có thể ngủ ngon khi ờ bên cạnh cô.

Khi xe tới giao lộ chờ đèn đỏ,
Vân Thanh cúi đầu, phát hiện người đán ông ngồi bên ghế phụ đã khẽ nhắm mắt, không biết đã ngủ rồi hay chỉ đang chop mắt, dưó’i mắt có quầng thâm, là bằng chứng cho thấy anh thiếu ngủ.

Con người này đúng thật là không biết coi trọng sức khỏe, mệt lả cũng bỏ qua!
Vân Thanh nói thầm trong lòng, nhưng cũng giảm tốc độ lại một chút, thận trọng lái xe.

Qua một đoạn, cô nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện Hoắc Cảnh Thâm đã mờ mắt từ lúc nào không hay, cười như không nhìn cô.

Ủng hộ chúng mình tại лhayho.

cом
Vân Thanh trong giây lát có cảm giác như bị nhìn trúng tim đen, không thèm liếc mà nhìn chằm chằm phía trước, đạp ga tăng tốc.

Đột nhiên, hai chiếc đèn pha chói sáng ờ bên phải chiếu thẳng vào.


Vân Thanh bất giặc quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe tải lớn hung hăng lao về phía họ….

sắc mặt Hoắc Cành Thâm thay đổi, hạ giọng: “ Nằm xuống!”
Vân Thanh nhanh chóng khom lưng cúi người xuống, đạp ga, đựa tay lái cho Họắc Cảnh Thâm điều khiển.

Họ liều mình tránh chiếc xe tải, nhưng đuôi xe vẫn bị va chạm một chút.

Đây là đoạn đường vành đai, cho dù Hoắc Cảnh Thâm gắng hết sức giữ vững tay lái, nhưng lực đập mạnh của xe tải vẫn khiến xe lệch hướng, lao thẳng xuống vách núi…
Một tiếng vang lớn, ‘Rầm—”
Xe lao xuống vách núi cao và
dốc, nổ tung.

Xe tải dừng bên vách núi, kẻ giết người ngồi trên ghế lái nhìn làn khói bốc lên nghi ngút, liền ung dung gọi điện thoại: “ Phùng lão phu nhân, người tôi đã xử lí xong, số tiền còn lại chuyển tới tài khoản của tôi đi.


“ Giết chết con tiểu tiện nhân Vân Thanh kia rồi? !” Biệt thự Vân gia đèn sáng rực, Phùng Bình Chi phấn khích đứng lên khỏi sofa.

Như thể người bà ta muốn hại chết vốn dĩ không phải người cháu gái của mình, mà giống như giết gà mổ cừu.

“ Xe bị tôi đâm lao xuống vách núi, đã nổ tung.

Chắc chắn cô ta không sống được nữa!”
Phùng Bình Chi còn có chút không an tâm: “ Con tiểu tiện nhân đó quỷ kế đa đoan, sống phái nhìn thấy người, chết phải thấy xác.

Cậu cho người xuống đó tìm! Chì cần chắc chắn nó chết rồi, tôi tăng gấp đôi lương của cậu!”.

 
Chương 125: Chương 125


Vân Nghiên Thư ngồi bên cạnh, nghe được cuộc điện thoại của Phùng Bình Chi, cũng cảm thấy hết sức phấn khích.

Đợi Phùng Bình Chi gác máy, cô ta mới nóng lòng hỏi: “ Bà, Vân Thanh chết chưa?”
“ Yên tâm đi, khẳng định lần này cô ta không sống tiếp được nữa!” Đỏi mắt sắc sảo của Phùng Bình Chi sáng rực lên, ung dung nói: “ Bà tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai cản đưòrng của con!”
Phùng Bình Chi đã biết chuyện
họ mất mặt ở lầu Vọng Nguyệt tối nay.

Gần như chắc chắn là do Vân Thanh làm.

Vân Nghiên Thư là người nối nghiệp khả quan nhất của bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép con tiện nhân Vân Thanh kia kiếm chuyện, làm hỏng chuyện tốt Vân Nghiên Thư gả vào cố gia!
“ Con hẹn ngày với cố gia, mời họ tới Vân gia, bà sẽ đích thân tiếp đãi!”
“ Con biết rồi bà, con sẽ trao đổi với anh Tây Trạch!”
Biết con tiện nhân Vân Thanh kia sẽ không cản trờ nữa, Vân Nghiên Thư vui mừng hớn hở.

Sau đó, cô ta chỉ cần gả vào cố gia, một lần nữa thể hiện tài năng vượt trội của mình trong cuộc thi bậc thầy điều chế hương thơm, cuộc đời cô ta sẽ một bước lên mây!
Nghĩ tới tương lai sáng lạn, vinh hoa phú quý trong tầm tay, trong lòng Vân Nghiên Thư sớm đã kích động mà hét lên, phấn khích tới nửa đêm mới ngủ……
Mà trong đêm cùng ngày, dưới vách núi lạnh lẽo, dòng sông lặng lẽ chảy.

Bóng dáng hai người bị nước sông đẩy vào bờ.


Vân Thanh sau khi hôn mê đã tỉnh lại, chỉ cảm thấy thấy lạnh, cả người cô ướt sũng, áo quần đầy nước dính chặt vào ngưò’i, vừa dày vừa nặng mà lạnh ngắt,
ngấm cả vào xương tủy.

Cô lạnh tới mức răng run cầm cập.

Cô mờ mắt, nhìn thấy bóng Hoắc Cảnh Thâm rơi cách đó mấy bước.

May mà túi châm cừu trên người không mất, Vân Thanh tự dùng hai cây kim châm cứu cho bản thân, kích hoạt mạch máu, sau khi lấy lại chút sức lực, cô lảo đảo nhào vào người Hoắc Cảnh Thâm.

Anh vốn dĩ đã có làn da trắng, sau khi bị ngấm nước, càng không thấy da thịt hồng hào chút nào, chỉ tái nhợt như thế vừa chạm sẽ vỡ tan.

“ Hoắc Cảnh Thâm….

.

Anh mau
tỉnh lại đi!” Giọng nói Vân Thanh
cũng trở nên run rẩy, cô đưa tay sờ gương mặt lạnh ngắt của anh.


Khi xe lao xuống vách núi, Hoắc Cảnh Thâm đã ôm cô nhảy ra khỏi xe.

Từ nơi cao như vậy nhảy xuống sông, cô được anh ôm trọn vào lòng không thương tổn chút nào, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết, anh dã bị thương nặng thế nào….

Rõ ràng cơ thể anh trong tinh
trạng nguy cấp…Anh còn từng
nói, anh còn có chuyện quan trọng hơn mạng sống phải
làm….

Giờ chỉ vi cô, mà cái gì
cũng không cần nữa!
“ Hoắc Cảnh Thâm, cái tên khốn kiếp này!” Vân Thanh cắn răng nghiến lợi, nhưng mắt lại đỏ hoe, nước mắt không kiềm chê nổi mà
rơi xuong.

Chất lỏng nóng hổi rơi xuống gương mặt.

Hoắc Cảnh Thâm mờ mắt, nhìn thấy cô gái nhỏ khóc nước mắt giàn giụa, trông có vè hung dữ nhưng đôi mắt đỏ hoe đến đau
lòng, mắt nhòe đi nhìn anh…
trái tim lạnh lùng của anh, dường như một góc nào đó cũng được nhẹ nhàng xoa dịu.

Hoắc Cảnh Thâm mệt nhọc bĩu môi, giọng nói trầm khàn, có vài phần bất lực: “ Khóc gì chứ? Tồi chưa chết mà.

”.

 
Chương 126: Chương 126


“Đồ khốn nạn!” Vân Thanh đấm vào ngực anh ta, lại không dám dùng lực, nghẹn ngào chất vấn: “Không phải khống thích tôi sao, không có hứng thú với tôi sao? Thế mà bây giờ anh đang làm cái gì vậy.

Muốn tôi cạm thấy áy náy làm góa phụ sau khi anh chết à.

TÔI nói với anh không thề nào đâu, sau này anh chết, hôm sau tôi sẽ tìm một người đàn ông khác gả cho anh ta.

Tiêu tiền của anh, ờ nhà của anh, cả đời này sẽ không nhớ tới anh!”
Hoắc Cảnh Thâm yên lặng lắng nghe, chờ cô trút giận xong, dùng chút sức lực cuối cùng kéo vào trong lòng, để cô tựa vào trong ngực.
“Đừng nhúc nhích…” Anh mệt mỏi đến cực điểm, hơi thở nhẹ
như lông hồng lưó’t qua trán cô, Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, đờ đẫn nói: “Để tôi ôm cồ một lát.”
Vân Thanh có thể nghe thấy tiếng tim đập chậm của anh ta, cơ thể của anh ta rất yếu, cơ thể đã khô này còn có thế sống sót bằng cách này quả là một kỳ tích.
Cồ lặng lẽ lau đi vệt nước nơi khóe mắt, trấn tĩnh lại, cô muốn kiểm tra mạch của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng anh lại giơ tay đầy ra.
“Tỏi không sao.” Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng nói “Hàn Mặc và những người khác sẽ tới sớm thôi, gần đây chắc có một cái hang động.


Chúng ta vào đốt lửa sưởi ấm chờ bọn họ tới.


Anh càng không muốn cho cô
biết tinh hình thân thể của mình, Vân Thanh càng lo lắng không nguôi.
Cô luôn có cách để biết.
Đêm trên núi lạnh lẽo, cả người đều ướt sũng, nếu tiếp tục tốn thời gian ờ đây, cũng coi như cóng đến chết.
Vân Thanh nghiến răng nâng Hoắc Cảnh Thâm lên khỏi mặt đất, tuy rằng trông anh ta gầy nhưng cao 1,88 mét, cân nặng không phải chuyện đùa.
Hoắc Cảnh Thâm cố hết sức không đè phải cô, nhưng thân thể này rõ ràng là quá sức chịu đựng.
“Dựa vào tôi.”
Vân Thanh nhìn chằm chằm dưới chân không nhìn anh ta, đưa tay
ôm eo của Hoắc Cảnh Thâm nhứng lại cảm thấy một chút hơi nóng chảy ra từ chiếc áo sơ mi lạnh lẽo, từ từ tràn vào lòng bàn tay cô….
Cồ cảm thấy trong lòng nhói đau, giọng nói rất nhẹ nhưng lại có sức nặng: “Hoắc Cảnh Thâm, tôi không nghĩ anh yếu như vậy.

Tôi có thể cứu anh một lần, cũng có thể cứu anh lần thứ hai…”

Hoắc Cảnh Thâm ánh mắt rơi trên người tiểu cô gái bên cạnh, trong đôi mắt lạnh lùng thâm trầm hiện lên một tia khó lường.
Anh ta không nói gì, nhưng cơ thể anh ta thả lỏng.
Lần đầu tiên trong đời, anh nu’O’ng tựa vào một ai đó, và còn…là một người phụ nữ.
Là một cảm giác kì lạ.
Nhưng lại không chán ghét.
Hai người rất gần, anh cúi đầu có thề ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể Vân Thanh, trong hoàn cảnh khỏng thích hợp này, anh thực sự có ý .muốn hôn cô …
Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, nghĩ thầm bản thân bị điên rồi.
Hoắc Cảnh Thâm đã đúng, gần đó cách 100 mét có một hang động nhỏ ẩn nấp.

Vân Thanh đỡ anh vào, để anh ta dựa vào bức tường đá.
“Tôi đi nhặt củi.”
Hoắc Cảnh Thâm kiệt sức, dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Sau khi Vân Thanh đi ra khỏi
hang động, anh ta rốt cuộc khồng kìm được đau tức trong lồ ng ngực mà phun ra một ngụm máu …
Vân Thanh đi không xa, cô đứng ở bên ngoài hang động, nghe Hoắc Cảnh Thâm ho ra máu, cô nhìn xuống tay mình, lòng bàn tay đầy máu ấm chưa khô, tất cả đều là của Hoắc Cảnh Thâm…
Cô dụi dụi mắt, xoay người đi vào rừng rậm nhặt củi khô.
Ngoài vài cây củi, Vân Thanh còn tìm thấy một số loại trái cây dại, nước và thảo mộc có thể ân được.
Cô lón lên trong ngành dược phẩm, ở những ngọn núi hoang dã, ăn trái cây dại và phân biệt các loại thảo mộc, những điều này khồng khó đối với cô.
Thế là chưa tới một nén hương, cô dã trờ về hang với một đống đồ thu được.
 
Chương 127: Chương 127


Hoắc Cảnh Thâm cởi áo sơ mi, lộ ra nửa người trên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giống như vị thần đau khổ của Hy Lạp cổ đại trên bức bích họa, mạnh mẽ, xanh xao và đầy sẹo …
Vân Thanh đặt bình nước và hoa quả dại bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm rồi lặng lẽ đi nhóm lửa.

Đợi cô nhóm lừa xong, Hoắc Cảnh Thâm đả ăn mấy trái dại rồi, anh như có chút khí lực, thậm chí còn dư sức trêu chọc cô: “Hoắc phu nhân thật là hiểu những chuyến phiêu lưu hoang dã.


Vân Thanh mặc kệ anh, bước về
phía trước, không nói gì đã xé toạc quần của anh ta.

Hoắc Cảnh Thâm siết chặt cố tay cô, lòng bàn tay lạnh như bâng.

“Nóng vội vậy sao?” Anh trêu chọc, có chút lưu manh “Đây khồng phải là chỗ tốt đẻ bàn chuyện, quay về rồi tùy cô cởi.


Vân Thanh yên lặng ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại rỉ ra màu đỏ tươi.

Hoắc Cảnh Thâm hơi giật mình, nghe thấy cô nói: “Buồng tay.



Hai chữ đơn giản, lại đâm thẳng vào xương.

Hoắc Cảnh Thâm cau mày, biết cô gái này ngoan cố như bò, anh ta còn đang muốn nói gì đó, đang muốn nói cái gì, đột nhiên trên cổ có một tia đau nhói quen thuộc.

Anh ta cứng người ngay lập tức.

Khi họ gặp nhau lần đầu, cũng ờ trong hang động, cô đã tấn công anh ta bằng một cây kim bạc.

Lần đó, ành ta không nhìn thắy, mới để cô thành công.

Lần này … anh hoàn toàn không chuẩn bị!
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thảm trờ nên lạnh lùng, anh ta nhìn cô chằm chằm, cành cáo cô bằng ánh mắt ảm đạm.

Vân Thanh không chút sợ hãi, xé quần của anh ta.

Trong lòng đã sẵn sàng, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm dưới quần tây đen của anh ta, Vản Thanh vẫn không khỏi hít sâu một hơi.

Toàn bộ chân phải của Hoắc Cảnh Thâm bị cắt một khoảng dài gần như lộ rồ xương, lại bị ngâm vào nước lạnh, vết thưomg rất kinh khủng …
ỏ’ lưng, tay, ngoài ra còn các vết xước lớn nhỏ ở những chỗ khác của chân.


Đây là chuyện anh ta bị cỏ gai đâm thủng khi ôm cô lăn từ trên vách núi xuống … Là cái giá để cô không bị thương.

“Đồ khốn nạn!” Vân Thanh hung hàng dụi mắt, tức tối mắng anh ta “Không phải nói không thích tôi sao? Vậy quan tâm đến tôi làm gì? Đừng nói là vì thân phận Hoắc phu nhân cùa tôi…vô dụng! Anh lúc bắt đầu đã muốn đem tôi cho hổ ăn!”
Cỏ giã nát thảo mộc rồi đắp lên
vết thưorig của Hoắc Cảnh Thâm, sau khi buộc xong, cô mặc quân cho anh, châm cứu để kích hoạt kinh mạch và làm ấm CO’ thẻ anh.

Hoắc Cảnh Thâm không thé cử động, cò chỉ có thể xoay người anh ta.

Anh cau mày, nhìn vào đôi mắt vẫn còn đỏ của Vân Thanh, trong lòng dâng lên một cảm giác khô khốc.

Anh luôn ghét nước mắt của phụ nữ, nhưng cô gái nhỏ trước mặt anh thật sự làm mềm lòng anh, cô khóc trước mặt anh hết lần này đến lần khác, đều là do anh …
Hoắc Cành Thâm suy nghĩ có chút khó chịu, sau này, anh nên cố gắng hết sức không để cô gái
nhỏ này khóc.

Khi cô khóc, trong chốc lát, anh ta thật muốn khóc theo cô…
Bên ngoài hang động đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào.

“Mau lên, tim cẩnihận cho tôi! Ngưò’i phụ nữ đỏ sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Trái tim Vân Thanh như gương sáng, tai nạn xe đã được tính toán từ trước này khỏng phải tại Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh đã biết người muốn cô chết là ai.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Vân Thanh chùng xuống, cô ôm mặt Hoắc Cảnh Thâm, nghiêm túc nhìn vào mắt anh.

‘‘Anh ở đây đợi tôi, tôi đánh lạc hường bọn họ, sẽ trở về ngay lập tức!”

 
Chương 128: Chương 128


Hoắc Cảnh Thảm cau mày, ánh mắt gân như bùng cháy, ý định ngàn cản rất rõ ràng.

Vân Thanh mỉm cười.

Dù không thích cô nhưng ít nhất anh cũng thực sự quan tâm đến việc bảo vệ cô.

“Hoắc Cảnh Thâm, nghe cho kỹ, tôi thích anh.

Cho dù không thích tôi, tôi cũng thích anh.

Tôi sẽ không để cho anhxảy ra chuyện.


Lúc này, cô dường như dột nhiên hiểu được Mậc Từ.

Nếu thích một ai đó thì nói gì cũng xứng đáng sao?
Hoắc Cảnh Thâm trán nổi gân xanh, lại không cử động được, chỉ có thể nhìn Vân Thanh rời hang động, dùng cỏ dại che kín cửa hang.

Cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, vượt qua giai đoạn tê liệt cơ, Hoắc Cảnh Thâm đột rút chiếc kim bạc trên cổ, đứng dậy loạng choạng đi về phía cửa hang thi một tiếng hổ gầm đột ngột vang lên ngoài hang động.


Con hổ trắng phát hiện mùi xông vảo, nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm thì ngoan ngoãn như một con mèo lớn, vẫy đuôi bám vào chân.

Hàn Mặc đi theo mọi người, nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Cảnh Thâm, trong lòng kinh hãi và căng thẳng.

“Tứ gia….


“Đi tìm phu nhân của ngươi!” Hoắc Cảnh Thâm không cho anh ta cơ hội nói, trên người toát ra tàn nhẫn đáng sợ, trầm mặc nhìn con hổ dưới chân “Mày cũng đi!
Vừa dứt lời, ngẩng đầu liền nhìn thây Vân Thanh dáng người mành khảnh, nhò nhắn vội vàng chạy lại, cô chen Hàn Mặc ra rồi lao thẳng về phía con Rust bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm….

“Rust bảo bổi à~ tao nhớ mày nhiều lắm!” Vân Thanh đã lâu không gặp Rust, liền vui vẻ li3m li3m đầu cọp của Rust như một con mèo, Rust nhe răng, anh muốn hét lên để chứng minh uy vũ, lại bị chủ nhân cùa nó lạnh lùng với cái nhìn cảnh cáo, uy vũ biến mất.

Nó khồ quá mà, chỉ có thể diễn nét cưng chiều.

Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thâm lúc này ảm đạm đáng sợ, không khí
xung quanh dường như bắt đầu đóng bàng.

Vấn Thanh xấu hồ bò tay hổ xuông “Tôi đã đánh lạc hướng dẫn đoàn người đi rồi …”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, kbồng nói lời nào, cảm giác ngột ngạt áp chế ập đến.

“Tôi không bị thương, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh…” Vân Thanh cảm thấy có chút áy náy “Vừa nãy tôi lấy kim đâm vào ngưò’i anh chỉ để tiện bôi thuốc cho anh.

AI bảo anh không cho tôi CỜI quần anh … “
“Câm miệng” Hoắc Cảnh Thâm sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Hàn Mặc, đi xử lý đám người đó!”
“Không cần!” Vân Thanh nhanh chóng ngăn lại, tiếp xúc với khuôn mặt băng giá của Hoắc Cảnh Thâm, cồ trực giác thấy đại ma vương này thực sự bị cô chọc tức rồi.

Cô rất biết điều, nhẹ giọng hỏi anh: “Để tự tôi glặi quyết được không?”
Hoắc Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn cô, lửa giận trên mặt khống hề biến mất, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi kéo dài không thể tan biến.

Có lúc, anh ta muốn xử lí cái cô gái vô dụng này!
Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, kìm nén khí tức, xoay người rời đi không nói lời nào.

Vân Thanh nhanh chóng đi theo.

Núi này quá dốc khiến ô tô không thể lái được, một chiếc trực thảng lượn lờ bên ngoài.

Lưu Phong đang đứng bên cạnh trực thăng đỡ Hoắc Cảnh Thâm lên.

Vân Thanh đương nhiên định đi theo, nhưng lại bị Lưu Phong ngàn lại, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt rất không thân thiện:
“Vân tiểu thư, Hàn Mặc sẽ đưa cô trờ về Ngự Cảnh Viện.


Anh ta thậm chí phu nhân cũng không muốn gọi.

Người phụ nữ này chỉ đơn giản là một kẻ vô tích sự, người nhà Tứ gia gặp cô ta cũng chẳng có gì tốt đẹp!
Vân Thanh mặc kệ anh ta, nhìn Hoắc Cảnh Thâm ờ trong trực
 
Chương 129: Chương 129


thăng, người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn cô, thờ ơ đến cùng.

Nhưng cô không tin rằng Hoắc Cảnh Thâm thực sự ghét cô.

Vân Thanh tay buông thõng bên hông đang nắm lậy góc quần áo chậm rãi thả ra.

Sau khi xác nhận tâm tư của chính mình, cô mói cảm thấy nhẹ nhõm.

“Hoắc Cảnh Thâm, chăm sóc tốt bản thân.


Cô cười, hào phóng nói: “Nếu không được thì tìm tôi, tôi có thể chăm sóc anh.


Lưu Phong cau mày.

Người phụ nữ này, không cần mặt mũi nữa?
Hoắc Cảnh Thâm không tự chủ nâng mi mắt lên.

Vân Thanh nói tất cả những gì đáng lẽ phải nói, cũng khỏng quan tâm đến phản ứng của anh, nhìn chiếc trực thăng bay đi.


Trực thảng bay lêq giữa không trung, Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi mờ mắt ra, ánh mắt đỏ rực đáng sợ, gân xanh trên cánh tay phồng lên, đò tươi trào dằng trong cổ họng, không kìm nén được liền nôn ra máu.

“Tứ gia!”
Lưu Phong biết Hoắc Cảnh Thâm bị bệnh, lần này bệnh còn nặng hơn trước “Nhanh đến bệnh viện!”
Hàn Mặc lái xe đưa Vân Thanh trở về Ngự Cảnh Viện.

“Làm phiền anh rồi, trợ lí Hàn.

” Vân Thanh lịch sự gật đầu với anh, đẩy cửa xuống xe.

Dọc đường đi Vân Thanh không mờ miệng, Hàn Mặc nhìn bóng lưng gây gò của cô mà kìm lòng không được.

“Phu nhân…”
“Hả?”
Vân Thanh quay lại, chờ đợi những lời tiếp theo cùa anh ta.

Hàn Mặc đi tới trước mặt Vân Thanh, đột nhiên cúi đầu: “Phu nhân, tôi muốn nhờ cô thuyết phục Tứ gia chăm sóc thân thể thật tốt!”
Anh ta đã đi theo Hoắc Cảnh Thâm nhiều năm như vậy, biết rằng không ai có thể lay chuyển
được quyết định cùa anh, khồng ai dám can thiệp vào chuyện của anh ta …
Là một cấp dưới, anh ta chỉ có thể nhìn Hoắc Cảnh Thâm tiêu hao thân thề của mình như bị hành hạ, nhưng bây giờ, anh đã tìm thấy một tia sậng.

Anh chưa từng thấy Hoắc Cảnh Thâm vì ai mà căng thẳng như vậy.


Khi Vân Thanh xuất hiện hang động, anh ta thậm chí còn nhin thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Hoắc Cảnh Thâm …
“Tứ gia đối với phu nhân, thật sự không giống.

Nếu là cô nói, tôi nghĩ có lẽ có thể thuyết phục được Tứ gia…”
Hàn Mặc cúi đầu đợi một hồi, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại của phu nhân.

Anh ta nói thầm trong lòng, phu nhân chẳng qua cũng chỉ là một cô gái đôi mươi, mà đã khiến Tứ gia sợ hãi như vậy… E rằng yêu cầu của anh có khó xử cho phu nhân.

Khi Hàn Mặc đang định xin lỗi, một bàn tay đột nhiên buông xuống khỏi vai anh, khiến Hàn Mặc theo phản xạ có điều kiện bật người ra xa nửa mét, ngẩng đầu nhìn phu nhân với vè sợ hãi.

“Phu nhân, cô có điều gì muốn nói…”
Tiếp xúc thân thể VỚI phu nhân
anh ta sợ cái mạng cùa mình quá dài.

Vân Thanh rút tay về, thấy Hàn Mặc rất vừa mắt, trong mắt lộ ra vẻ đàc ý: “Trợ lý Hàn, từ nay về sau mọi người đều là người nhà, đừng khách sáo với tôi!”
Cô thích nhất người nhìn xa trông rộng.

Hàn Mặc, người nhà, vừa mừng vừa lo: “Phu nhân cố là đang nghiêm túc.


“Hoắc Cảnh Thâm sẽ bị đưa đi đâu?”
“Cái này, thuộc hạ không thể nói.


Sợ hãi và nghe lời của Hàn Mặc đối với Hoắc Cảnh Thâm đã khắc sâu trong xương cốt anh ta, không có mệnh lệnh của Hoăc Cảnh Thảm, anh ta tự nhiên không dám rò rĩ tin tức.



 
Chương 130: Chương 130


Vàn Thanh cũng không làm anh ta khó xừ, duỗi một ngón tay ra: “Hỏi câu cuối cùng.


“Phu nhân hây nói.


“Ngoài bát ngờ là tôi, Hoắc Cành Thâm có người phụ nữ khác không? Ví dụ như tình đầu trong trắng chẳng hạn.


Hàn Mặc nhìn nghiêm túc: “Chuyện riêng tư của Tứ gia, không phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp vào.


M »
NỐI như là không nói, quên đi, vẫn là có phải lự mình làm.

Vân Thanh quay trở lại phòng, lấy
ra chiếc điện thoại di động dự phòng, chiếc điện thoại cô mang theo đã bị thất lạc từ lâu khi rơi xuống vách núi.

Nhưng điều đó cũng tốt.

Cô gọi cho Tạ Lãng yêu cầu anh ta mang một hình/iộm sống động như thật bị đốt cháy không thể nhận ra gửi đến nơi cô rơi xuống vách đá.


“Lão đại, nửa đêm cô làm gi vậy?” Tạ Lãng không biết tại sao.

Vân Thanh mô tả ngắn gọn trải nghiệm suýt chết vì va đập.

Đầu bên kia, Tạ Lãng máu lên trán bật tung cả giường.

“Chết tiệt! NhQ’ng người trong Vân gia đều là dã thú!”
Vân Thanh liếc nhìn ánh trăng
sáng chói bên ngoài cửa sồ, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ khiến bọn họ trở lại.


Chuyện hay còn ở phía sau.

Đèn của biệt thự nhà Vân gia sáng suốt đêm.

Vân Nghiên Thư cả đêm không ngủ, cô ta đã thua quá nhiều lần trong tay Vân Thanh, khiến trong lòng cô ta có một bóng đen.

Con đ*mưu kế đa đoan.

Nếu không thể nhìn xác của cô, Vân Nghiên Thư dù có thế nào đl nữa cũng sẽ không yên tâm.


May mắn thay sớm ngày hôm sau tin tốt đã truyền tới.

“Tìm thấy một xác chết phụ nữ cháy đen! Và một chiếc điện thoại
di động bị hỏng!” Trong bức ảnh do kẻ giết người gửi cho, xác chết đã cháy không thể nhận ra, nhưng Vân Nghiên Thư nhìn thoáng qua đã nhận ra điện thoại di động, nỏ là của Vân Thanh!
Cô ta phấn khích đến mức gần như hét lên.

“Bà ơi, con khốn đó chết thật rồi!” Vân Nghiên Thư khâm phục Phùng Bình Chi!
Qủa nhiên là gừng càng già càng cay.

Phùng Bình Chi ban đầu là một phụ nữ nông dân bình thường, dựa vào tầm nhìn xa trông rộng và lòng dạ ác độc mới vươn tới vị trí như ngày hôm nay.

Bà ta là người duy nhất mà Vân Nghiên Thư ngưõrng mộ trong gia
đình này!
Phùng Bình Chi lộ ra vẻ tự hào và vỗ nhẹ vào tay Vân Nghiên Thư: “Bà đã nói, bà sẽ không bao giờ để con khốn đó bỏ lở đại sự trong đời của con! cố gia thì sao? Hẹ được thời gian chưa?”
“Dạ, con đã nói với anh Tây Trạch, tối mai ch và mẹ sẽ đích thân tới tận cửa!”
Phùng Bình Chi hài lòng gật đầu: “Được rồi, con nghỉ ngơi ân mặc thật đẹp, việc còn lại ta sẽ thu xếp!”
Hôn nhân của cố gia, bà ta nhất định phải giành lấy cho Vân Nghiên Thư.

Chỉ bằng cách đó, Vân gia mới có thể đạt đến một trình độ cao hơn!
Khu Mười Ba, Bệnh viện Quân y.

Trọng một phòng bệnh VIP, áp suất thấp ngột ngạt.

Hoắc Cảnh Thâm mặc đồng phục bệnh viện sọc xanh trắng, ngồi vào bàn tròn cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đọc tài liệu.

Người đàn ông sậc mặt tái nhợt, hiển nhiên vẫn chưa khỏi bệnh, nhưng cũng không yếu ớt, sự độc đoán và lạnh lùng của cấp trên được thể hiện một cách sinh động trên khuôn mặt anh.



 
Chương 131: Chương 131


Khuôn mặt đẹp trai tuyệt trần với những đường nét sắc sảo ấy, khiến ngưò’i ta không nỡ bước vào.

Trưó’c cửa phòng bệnh, cô y tá nhỏ ôm khay thuốc đang run rẩy suýt khóc …
Đây là gia gia được đưa đến tối
qua, không ai biết thân phận của anh ta, ngoài trưởng khoa kiêm bác sĩ thiên tài Lâm Vân Hạc đã thực hiện ca phẫu thuật cho cá nhân anh ta, một nhân vật nổi tiếng tuyệt đối.

Cô ấy không thề đắc tội…
Cô y tá nhò lấy hết can đảm định gõ cửa thì có ai đó vỗ vào vai cô ấy từ phía sau.

“Đưa cho tôi.


Cô y tá nhỏ quay lại nhìn thấy một khuồn mặt xinh đẹp và tinh anh với nụ cười vô hại.

Thật là xinh đẹp…
Cồ y tá nhò vẫn CÓ đạo đức nghề nghiệp: “Cô là?”
Vân Thanh cười rạng rở với hàm răng trắng nhỏ, chỉ vào phòng bệnh nói nhò “Người bên trong là chồng tỏi.


Hoắc Cảnh Thâm nghe thấy tiếng bước chân.

Đầu không nhìn lên.

“Đi ra ngoài.



Hai chữ lạnh lùng, tựa như băng rơi.

– ——– tr~
Tuy nhiên, người bên kia không có ý định nghe theo, thuốc và nước đã được đặt trước mặt anh.

Một bàn tay mảnh khảnh, nhợt nhạt vươn ra đóng tài liệu trước mặt anh.

“Uống thuốc trước đi.


Hoắc Cảnh Thâm nhướng mi, nhìn Vân Thanh xuắt hiện trước mặt, lông mày dài đen nhánh khẽ nhãn lại.

“Ai đưa cô tói đây?” Noi này không có thẻ thông hành nếu không tuyệt đối không thể vào…
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tư Mộ Bạch chân dài bước vào cửa, anh ta thản nhiên quay chiếc chìa khóa trong tay, vè ngây thơ.

“Lão Viện trưỏ’ng gọi điện thoại cho tỏi nói anh khó hầu hạ.

” Tư Mộ Bạch thản nhiên ngồi xuống
sô pha, không có ý tứ nhìn Vân Thanh ‘Tôi đây không phải nghĩ tới thân thể của anh mới đem một người có thể phục vụ tới sao.


Hoắc Cành Thâm tin anh ta là quỷ, khóe mắt và lông mày hiện lên một tia châm chọc.

“Chung Li mở miệng cầu xin anh đưa người đến?” Chiếc nhẫn trên đầu ngón tay của Tư Mộ Bạch đóng băng, không chút ngượng ngùng khi bị nói xỏ.

“À, nhân tiện, tỏi lo lắng anh sẽ chết.


Tỏi sẽ mất đi một đổi tác làm ân hoàn hảo.


Trước khi Hoắc Cảnh Thâm có thể nói, Vân Thanh đã cau mày trước: “Nói chuyện sống chết trong bệnh viện không phải là may mắn!”
Sau một giây sững sờ, anh ta mới phản ửng lại rồi cười cười:
“Được rồi, có phụ nữ bảo vệ…
Khá lắm.


Anh ta đứng dậy, Tư Mộ Bach thì tự nhiên quá lười để làm mấy loại chuyện như bóng đèn.

Trên hành lang, bắt gặp Hàn Mặc đang đi cùng một xấp tài liệu, Tư Mộ Bạch đưa tay chặn lại.

“Từ từ hẵn vào.


“Anh Tư, sao vậy?” Hàn Mặc không biết tại sao.

Tư Mộ Bạch thản nhiên cúi đầu châm một điếu thuốc, thở ra khói, sau đó nói: “Sẽ nghẹn.


Com chó sáng sớm này là dầu mỡ nhất.

Bên trong phòng bệnh.

Hoắc Cảnh Thâm ngồi ờ nơi đó, cho dù độ cao không chiếm ưu thê, nhưng khí tức vẫn rất áp chế.

Anh lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt.

Vân Thanh một tạc cũng không nhượng bộ, một tay cầm ly nước cùng thuốc trong lòng bàn tay, đưa cho anh.

Con thỏ nhỏ đang giũ’ lấy dũng khí, nghiêng mình trước mặt anh …

 
Chương 132: Chương 132


Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, anh không rời mắt khòi khuôn mặt cô, chỉ hơi nghiêng người, cúi đầu, áp đỏi mỏi mòng mát lạnh vào lòng bàn tay cô.

Anh duỗi lưỡi lăn đi viên thuốc
trong lòng bàn tay cô, tự nhiên anh cũng lau làn da ướt át mơ hồ cho cô …
Trong suốt quá trình, đỏi mắt cùa Hoắc Cảnh Thâm vẫn không ngừng nhìn cô, đôi mắt đen không đáy, vỏ cùng cám dỗ, kéo cô xuống vực sâu của d*c vọng …
Hoặc là, sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Hoắc Cảnh Thâm, bản thân sự tồn tại của anh … cũng là một loại cám dỗ.

Mặt Vân Thanh đột nhiên đò bừng, ly nước trong tay còn lại lặng lẽ lắc lư, giống như nhịp tim hoàng loạn của cô lúc đó.

Chỉ là một hành động… sự non nớt của cô ấy bị phơi bày ra.

“Chỉ có chút gan?” Hoắc Cảnh
Thâm lạnh lùng chế nhạo, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút thương hại, thật không ngờ anh lại không nhẫn tâm bắt nạt cồ gái nhỏ này, cầm lấy ly nước, nuốt viên thuốc, ánh mắt nên nhẹ hom nhiều.

Anh nói “Cô có thể đi rồi.


Hai tay Vân Thanh nắm chặt thành nắm đấm, không biết dũng khí từ đâu ra, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm.

“Chuyện tối hôm đó quá đột ngột, tỏi sợ anh sẽ quên.

” Vân Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, ngượng ngùng không chạy trốn “Vậy, tôi sẽ nói lại cho anh nghe.



Hoắc Cảnh Thâm dường như đoán được cô định nói gì, trên khuôn mặt bình thường lãnh đạm
của anh lại hiện lên một màu sắc kỳ lạ hiếm thấy.

Anh cau mày, cố gắng ngăn cản: “Vân Thanh …”
“Tôi thích anh.


 
Vân Thanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra từng chữ một: “ Hoắc Cảnh Thâm, em thích anh.


Cả căn phòng bệnh dường như chìm vào im lặng.

,
Vài giây sau, Hoắc Cảnh Thâm uống một ngụm nước, né tránh ánh mắt sáng rực của cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi không thích em.


Vân Thanh khẽ cúi đầu mỉm cười coi như không có chuyện gì: “Em biết.


Mặc dù đó là câu trả lời đã đoán trước được, nhưng chính tai mình nghe thấy, Vân Thanh vẫn rất buồn…

Hoắc Cảnh Thâm cau mày, còn
muốn nói gì đỏ, người con gái nhò bé trước mặt ngẳng đầu, khóe mắt đỏ hoe.

Không hiểu sao trong lòng anh cũng có chút khó chịu.

Trong giày lát, anh đã nghĩ, có lẽ nói thích, thì ít nhất cũng sẽ không nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này.

“Hoắc Cảnh Thâm, cho dù bây giờ anh không thích em, nhưng sau này có thể sẽ thích mà.


Cô nghĩ, anh đối xử với cô có chút khác biệt so với mọi ngưòĩ, chút khác biệt này đủ để khiến cô dũng cảm một lần.

Hoắc Cảnh Thâm nhếch miệng nói mà ý tứ không rõ ràng: “Tôi có sau này hay không, em có lẽ biết rõ chứ.


“ …Em sẽ không cho phép anh chết, anh biết y thuật cùa em mà!” Vân Thanh nắm chặt bàn tay, giọng nói nghiêm túc, “Hoắc Cảnh Thâm, em sẽ không để anh rời xa đâu, Diêm Vương cũng không thể đưa anh đi!”
Ánh mắt cô rất kiện quyết.

Hoắc Cảnh Thâm cảm giác như có hàng ngàn chiếc kim đâm vào trái tim mình, không tới nỗi đau, chỉ là có cảm giác bất lực không biết làm sao.

Người con gái ngốc ngếch này, hoàn toàn không biết, anh dù thế nào cũng không thể sống tiếp.

Cho dù không bị trúng độc, với cơ thể nảy của Hoắc Cảnh Thâm, cũng không thể tiếp tục sống…
Giọng điệu anh đột nhiên trờ nên
bực bội: “Tôi chết hay sống, cũng không liên quan tới cỏ.

Ra ngoài.

 
Chương 133: Chương 133


Trong thuốc của Hoắc Cảnh Thâm có thành phần an thần, nhưng nó không hề có bất cử tác dụng nào với cơ thể của anh.

Anh nằm trên giường, mắt nhắm lại, hy vọng người COJ1 gái này có thẻ tự biết điều mà đi ra ngoài.

Nhưng bỗng nhiên, chản được mở ra, có thứ gì đó mềm mại chui vào lòng anh, kề sát lồng ngực.

Cơ thể Hoắc Cảnh Thâm cứng đờ, không hề mờ mắt.

Áo trên người anh nhẹ nhàng bị kéo căng, cứ như bị móng chân mèo cào vào vậy.

“Hoắc Cảnh Thâm, chúng ta đã nói rồi, em ngủ cùng anh.

” Ngưò’i
cọn gái nhỏ bé trong lòng choi xâu chẳng thèm nói lí nữa, “Nếu như anh đuổi em đi, có nghĩa là anh chột dạ.

Anh chột dạ thì chắc chắn là vì cũng thích em!”
Hoắc Cảnh Thâm dường như bị chọc tới tới bật cười.

Nhóc con thật sự đã bị anh dạy hư rồi, mặt dày chẳng biết xấu hổ nữa.

Nhưng có lẽ cô thật sự là thuốc đặc trị của anh, Hoắc Cảnh Thâm như cảm nhận được hương thuốc thoang thoảng tỏa ra trên người con gái ờ trong lòng mình, tâm trạng dần ổn định, thật sự chìm vào giấc ngủ….

Đợi khi Hoắc Cảnh Thâm thức giấc, mờ mắt ra, nhìn thấy đôi mắt trong veo kia.


Vân Thanh nằm bên cạnh giường chóp mắt nhìn anh.

“ Dậy rồi sao? Anh đói không?
Em đã xuống phòng bếp của bệnh viện nấu chút đồ ăn cho anh.


Trên chiếc bàn nhỏ có rất nhiều món ăn thanh đạm vẫn còn nóng hổi.

Hoắc Cảnh Thâm vừa thức giấc, tính khí không tốt chút nào.

“ Sao cô vẫn chưa đi?”
“ Đợi anh ăn hết thì em ra ngoài.


Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày.

Vân Thanh kéo cổ tay áo anh, mắt lóng lánh: “Em hứa, anh ăn hết em sẽ lập tức biến đi ngay?”
“…Chiêu này xưa rồi, không còn tác dụng.


Hai phút sau, Hoắc Cảnh Thâm ngồi vào bàn uống nước canh.

Vân Thanh hài lòng đứng bên cạnh nhìn anh ăn, trong lúc đó, chuông điện thoại cô vang lên mấy lần, Hoắc Cảnh Thâm vô ý liếc qua, thấy tên cùa Chung Ly, khẽ chuyển ánh mắt sang hướng khác.


Đợi Hoắc Cảnh Thâm ăn xong, Vân Thanh dọn dẹp bàn, xách theo túi rác ra ngoài, lại bắt gặp Lưu Phong lạnh lùng bước tới.

Anh ta dựa vào bên cửa sổ, khoác trên mình một bộ quần áo màu đen, rõ ràng tuổi tác ngang cô, nhưng lại có khí chất của một người từng trải.

Lưu Phong nhíu mày nhìn chằm chằm cồ, rồi nối: “Cô vẫn bám lấy Tứ gia!”
Vân Thanh mỉm cười khiêu khích: “Đúng vậy, sao nào?”
Cho anh ta tức chết!
Mặt Lưu Phong tối sầm lại, một lát sau mới cười khẩy, “Tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, Tứ gia đã có người trong lòng rồi.

Dĩ Nhu tiểu thư mới là bào bối trong lòng cậu ấy!”
Nhắc đến Nhu tiều thư, giọng điệu Lưu Phong liền thay đồi, như thể nhắc tới nữ thần trong lòng mình.

Vân Thanh nhún vai: “Anh không phải Hoắc Cảnh Thâm, sao biết người trong lòng anh ấy là ai chứ? Nói không chừng người đó lại là tôi.


Cái mặt dày của cô khiến Lưu Phong vô cùng bực tức.

“Người con gái như cô, sao lại không biết xấu hồ thế chứ!”
“Người đàn ỏng như anh, sao lại lắm lời nhiều chuyện thế?”
Cãi qua cãi lại, không ai chịu nhường ai.

Khi nhỏ cô nghe bà ngoại cãi nhau với người khác, từ đầu tới cuối xóm, khống ai cãi qua được bà.

“Cô…” Lưu Phong chưa từng gặp qua kiểu con gái thế này, mặt anh ta tối sầm lại.

Vân Thanh thản nhiên đi ngang qua trước mặt anh ta, “Bịch”, cô ném túi rác vào thùng, rồi xoay người quay về.

Nhưng cái tên “Dĩ Nhu” này khắc sâu trong tâm trí cô.



 
Chương 134: Chương 134


Cửa phòng bệnh được khép lại, Vân Thanh vừa tới cửa, đang định đẩy cửa vào, liền nghe thấy giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm vang lên ờ bên trong, anh đang nghe điện thoại, giọng nói không lạnh lùng như bình thường.

Cô nghe thấy giọng nói âm áp quen thuộc của anh: “Dĩ Nhu…”
Cảnh tay Vản Thanh cứng đờ giữa không trung.

Cô không nghe thấy lúc sau Hoắc Cảnh Thâm đã nói những gì, nhưng cô nhìn gựơng mặt anh khi nghe điện thoại, không hề lạnh lùng xa cách, mà ảnh mắt vô cùng ấm áp dịu dàng…
Hóa ra, thật sự có một “Dĩ Nhu” như vậy, luyện thép trờ nẽn mềm mại.

Vân Thanh chậm rãi thu tay lại, tự cười chính mình.

Cô chưa bao giờ gặp tình địch, nhưng chỉ mỗi cái tên thôi, cũng khiến cô bị đả kích nặng nề rồi.

Vân Thanh quay người, lặng lẽ
rời đi.

Dựòng như cũng trong khoảnh khắc đó, trong phòng bệnh, Hoắc Cảnh Thâm mờ mắt, nhìn ra ngoài cửa, thấy viền áo của ai đó.

“ Cành Thâm?” Giọng nói của ngưòi con gái ở đầu dây bên kia hết sức dịu dàng.

“ Hả, tôi có chút chuyện, tôi cúp máy trước.

” Giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm trở lại xa cách như trước, tiếng gọi ‘Dĩ Nhu’ dịu dàng khi nãy, dường như chi là ảo ảnh.


Hoắc Cảnh Thâm đặt điện thoại xuống, Tư Mộ Bạch ngồi đối diện nhìn anh nói đùa, đôi môi cong lên giễu cợt.

“ Chọc người ta tức giận bỏ đi, cậu chắc chắn không hối hận chứ?”
Đỏi mắt đen láy sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thâm trở nẽn lạnh lùng, im lặng một lúc mới nói: “Giữ cô ấy lại, mới hối hận.


Anh thậm chí còn nghĩ, ngay từ đầu, không nên trêu chọc nhóc con đó…
Ban đầu chỉ là trêu đùa, nhưng dường như chuyện này càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Tư Mộ Bạch thu lại nụ cười có phần chọc ghẹo kia: “Thật sự thích cô ấy rồi?”
Hoắc Cảnh Thâm không tiếp chuyện nữa, ném tài liệu trong tay qua chỗ anh ta, “Kí xong thì biến đi.


Vân Thanh rời khỏi bệnh viện, lên xe.

Cô thấy gương mặt của mình sau kính chiếu hậu, cảm giác vắng vẻ khiên cô cảm thấy lạ lẫm.

.

Vân Thanh gắng sức cong khóe miệng, nụ cười còn xấu hơn cả khi khóc.


Dĩ Nhu…
Cô lắc lắc đầu, để bản thân khồng nghĩ nữa.

Điện thoại rung lên, Chung Ly gửi tới vài bức ảnh.

Địa điểm chụp là một nơi gặp gỡ, mặc dù chụp lén, nhưng đường nét vẫn rất rõ ràng.

Gương mặt của người đàn ông chụp được rất rõ.

Đẹp trai anh tuấn, nhưng khí chất tầm thường.

Chính là người đàn ông lái chiếc xe sang trọng tới đón Vân Nghiên Thư ở Thủy Tinh cung hôm đó.

Nhìn kĩ gương mặt này, có nảm sáu phần giống với cố Tây Trạch.

Trên thực tế, anh ta cũng có mối quan hệ thân thiết với cố gia.

Màn đêm buông xuống, ngày hôm nay của Vân gia từ trong ra ngoài đều rất náo nhiệt.

Phùng Binh Chi đứng trên ban công tầng hai, ánh mắt thâm độc lướt nhìn xung quanh, không ngoài dự liệu, nhìn vài tên thợ san ảnh lắp ờ gần đó.

Tin Cố gia tới thăm nhà là bà ta âm thầm tung ra bên ngoài, đông thời cũng cố ý để bảo vệ quanh biệt thự nới lỏng, cho mấy tên thợ sãn ảnh kia vào trong chụp…
Rất nhanh xe của cố gia đã tới, Phùng Bình Chi đưa Vân Nghiên Thư đích thân ra cửa chào đón.

“ Chú Cố, cồ Cố!” Vân Nghiên Thư nờ nụ cười nhẹ nhàng điềm tĩnh, bước nhanh tới đón tiếp, dắt tay Cố phu nhân.

Vợ chồng cố gia lại rất thích dáng vè ngoan ngoãn này của Vân Nghiên Thư, vừa nghe lời vừa hiêu chuyện, bản thân cũng rất ưu tú, mặc dù gia cảnh không bàng cố gia, nhưng đây là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con dâu.



 
Chương 135: Chương 135


Hai vợ chồng nở nụ cười hiền hòa, lãng quên bữa corn ở lầu Vọng Nguyệt không lâu trước đó.
“ Cố Tổng, cố phu nhân, sức khỏe của bà già này không được tốt không tiện ra ngoài, nên đã mời hai người tới nhà cùng ăn bữa com.

Sau này chúng ta cũng là người một nhà rồi, nên tôi không nói mấy lời khách sáo nữa.” Phùng Bình Chi am hiểu đạo lí đối nhân xử thế, chỉ đôi ba
câu đã có thể kết thân.
Cố Văn Đạt thuận theo tình thể nói hùa theo: “Những lời phu nhân nói, ngưòi một nhà thì cần chi khách sáo nữa!”
Bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
Trong phòng ân sớm đã chuẩn bị một bàn đầy ắp cao lương mỹ vị.
“ Tất cả món àn đều do Vân Nghiên Thư chuẩn bị, nó bận rộn cả ngày nay đấy, nói là muốn đề chú và cô Cố thưởng thức tay nghề nấu ản của minh.” Đối mắt Phùng Bình Chi hiện lên sự tự hào hài lòng.
Hai vợ chồng cố tồng nghe xong càng yêu thích Vân Nghiên Thư hơn.
“ Xem ra chúng ta sắp có người
con dâu lên được phòng khách, xuống được phòng bếp rồi!”
Cố Tây Trạch nắm tay Vân Nghiên Thư, đôi mắt ngập tràn sự mê đắm cưng chiều.

Nhìn ra được, cố gia rất hài lòng về Vân Nghiên Thư.
Mắt thấy thời cơ đến rồi, Phùng Bình Chi đặt tách trà xuống, dường như có điều gì không nói nên lời, gương mặt lộ rõ vẻ buồn rầu, nặng nề thở dài một cái.
“ Theo lí mà nói hôm nay cà nhà chúng tôl nên tiếp đãi thông gia, nhưng Vân Hiển Tông đang bị cồng kích nặng nề về chuyện vay tiền ở bên ngoài, nên không thể về được.”
cố Văn Đạt liền hỏi ngay: “ Có chuyện gỉ vậy?”
“ Đều là ngưòi một nhà, tôi cũng không giấu gì cố tồng.

Vân gia chúng tôi năm trước có trúng thầu một mành đất ở vịnh Bích Thủy, toàn bộ giá trị đều được siết chặt, ban đầu chỉ cần đợi lấy được khoản vay ở ngân hảng là có thể thu lại được lọi nhuận từ mảnh đất.

Nhưng bên ngân hàng thắt chặt, kéo dài thời gian không cho vay…Nếu như tháng này vẫn không lấy được tiền, Vân thị sẽ không giành được mảnh đất.” Phùng Bình Chi nói tói đây, bà ta cau mày, có chút khó xử nhìn sang cố Văn Đạt, “Vốn dĩ khỏng nên nói với cố Tổng, nhưng hai nhà chúng ta sắp trở thành thông gia rồi, dù là Vân thị hay cố thị, sau này đều thuộc vê hai đứa nhỏ chúng nó.

Thay vì tìm người khác giúp đỡ, tôi dành ra mặt xin Cố tồng giúp đỡ chuyện nhỏ này.”
Lòm này nói ra thật đường hoàng.
cố Văn Đạt đương nhiên không thể bò mặc.

“Chuyện của Vân gia, tôi có thể giúp được tôi sẽ không chối từ.
Lão phu nhân, tiền vốn thiếu khoảng bao nhiêu? cổ gia chúng tôi bù vào là được.”
Phùng Bình Chi lòng vui như mờ cờ, thứ bà ta đợi tối nay chính là câu nói này!
Bà ta kìm nén niềm vui sắp trào ra noi khóe mắt, tư thế đúng mực nói: “Chỉ cần 8 tỷ nữa là được, tôi biết con số này cũng không là gì với Cố gia.”
Con số này cố gia đương nhiên có thể lấy ra được, nhưng nhất định sẽ không dễ dàng như vậy…
Nhưng suy xét đến sau khi cố Tây Trạch và Vân Nghiên Thư kêt
hôn, nụ cười trên gương mặt kia khồng thể giấu nồi nữa, cười không ngậm được mồm: “ Vậy tồi mặt dày cảm tạ cố tồng, đợi sau này thu được lợi nhuận, tỏi sẽ lập tức trà hết.”
Phùng Bình Chi đang rất xinh đẹp, thì bắt chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ Bà nói xem, có hạng mục nào trên thế giới này là nhất định thu được lợi nhuận chứ ? Nhỡ như lỗ vốn thì phải làm sao?”
Tất cả mọi người đều chú ý vào giọng nói đó, chỉ thấy một bóng dáng thanh tú mảnh mai, chính là Vân Thanh đang chậm rãi bước vào!
Vân Nghiên Thư như thể gặp ma.

Phùng Binh Chi càng hoảng sợ
đứng đờ ở đó, đôi tay run rẩy chỉ vào cô, suýt nữa không tìm thấy giọng nói cùa chính mình: “Sao mày có thể…”
Còn đang sống?!
Cô cố gắng kìm nén những lời mình suýt buột miệng nói ra.

 
Chương 136: Chương 136


Vân Thanh mặc một chiếc váy dài màu nhạt, make up nhẹ nhàng, mái tóc dài thướt tha, vừa xinh đẹp lại ngây thơ trong sáng.

“ Con xin lỗi nhưng không phải bà từng nói, chỉ cần con muốn về thì noi đây sẽ vĩnh viễn là nhà con sao? Giờ con nghĩ kĩ rồi, quay về đây, hiếu thuận với bà.


Vân Thanh nhìn chằm chằm Phùng Bình Chi, hai chữ “hiếu thuận” nói ra vởi ý tứ sáu xa.

Phùng Binh Chi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh truyền tỏi sống lưng, sau lưng bồ ta lạnh toát.

Con tiểu tiện nhân này thế má vẫn chưa chết!
Vi người Cố gia vẫn ở đó, nên Phùng Binh Chi kìm nén sự sợ hái bình tĩnh trở lại, nỏ’ nụ cười ngượng ngập.

“ về rồi thì tốt.


Vân Thanh nhếch miệng, quay đầu, dôi mắl trong veo đơn thuần nhìn sang Cố Ván Đạt.

“ Chú Cố, 8 tỉ không phải một con sô nhỏ, nhõ’ như lỗ vốn thì sao? Ho’n nữa, nói một câu nghe không hay lắm, ngộ nhỡ sau này anh Tây Trạch không kết hôn với Nghiên Thư?”
Lời này tuy rằng khó nghe, nhưng rất có lí.


Cố Văn Đạt lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, cũng là một người tinh ranh, khi nãy bị Phùng Bình Chi làm mềm lòng, nhưng nghe mấy lời Vân Thanh nói, sự tinh anh của thương nhân cũng đã quay trờ lại.

Thấy sắc mặt cố Văn Đạt không tốt lắm, Phùng Bình Chi có chút hoảng loạn, bà ta nhanh miệng nói: “ Cho dù hạng mục này không đạt được kết quả tốt, tập đoàn Vản thị chúng tôi vân còn lợi nhuận từ những khoản đầu tư
khác, Cố tỏng yên tâm, tiền ứng phó nhu cầu cấp thiết này chúng tôi nhất định sẽ trả hết.


“ Con cũng tin bà nói lời glữ lời.

” Vân Thanh thuận theo lời Phùng Bình Chi nói, ngây thơ nói tiếp, “ Vậy làm một bản giấy ghi nợ, lãi suất cũng phải trậ, tính theo lãi suất cùa ngân hàng vậy! Chú cố, chú thấy thế nào?”
Phùng Bình Chi suýt chút nửa nổi trận lôi đình.

Nếu như tính theo lãi suắt của ngân hàng, bà ta cần gì phải trăm phương ngàn kế khiến cố gia đưa tiền chứ? !
cố Van Đạt thoạt tiên ngại làm phật lòng, nên không dám nhắc tới giấy ghi nợ.

Giờ Vân Thanh đĩnh đạc nói ra,
rất hợp với ý ông ta, ồng ta không khỏi có thêm cảm tình với Vân Thanh, còn cảm thấy lời cô gái này nól ra không giống với Vân gia, rất biết đại cục.

“ Giấy ghi nợ có thể làm một bản, nhưng lướt qua thỏi.

Lãi suất không cần cúng được.



Vản Nghiên Thư sợ Vân Thanh gây thêm chuyện, vội vàng nói chen vào: “Vậy cảm ơn chú cố nhiều lắm…”
“ Vậy sao được chứ!” Vản Thanh hoàn toàn không để ý tới lời nói của cô ta, cô day dứt quay đầu nhìn sang Phùng Bình Chi, “ Bà, trước kia con đã gây rất nhiều phiền phức cho người trong nhà, thật sự con thấy rất áy náy, lãi suất lần này cử để con trả.


Phùng Bình Chi dường như dự
càm được điều gì đó, gương mặt già nua da thịt chảy xệ hơi run rầy, bà ta muốn ngăn cản, nhưng như có gì đó chặn trước cổ họng, cuối cùng bà ta chỉ có thể trơ mát nhìn Vân Thanh lấy họp đồng 15% cổ phần của Tập đoàn Vân thị từ trong túi ra, đưa cho cố Vân Đạt trứớc mặt bà ta.

“ Chú Cố, cái này chú nhất định phải nhận!” Vân Thanh nói một cách chân thành: “ Đây là thành ý của con, nếu như chú không nhận, con thật sự không còn mặt mũi nào ở lại Vân gia nữa.


Cô nói tới mức này, cố Văn Đạt đương nhiên chi có thé thuận nước đẩy thuyền mà nhận.

“ Được, con đâ có lòng như vậy! Chú Cồ sẽ nhận.


Từ đó, ấn tượng của Cố gia dối
với Vân Thanh cũng hoàn toàn thay đổi.

Đây là đửa con gái hiểu chuyện, có lòng biết ơn, chỉ là trước đây nhất thời đi lầm đường!
Ngay cả cố Tây Trạch cũng nhìn cồ với cặp mắt khác.

Có lẽ, anh ta thật sự đã hiểu lầm cô.



 
Chương 137: Chương 137


Đó chính là cổ phần của cồ! !
Vân Nghiên Thư lần nữa thấy cồ phần của mình rơi vào tay kẻ khác, gần như tức điên lên.

Cô ta bận bịu lâu như vậy, hôm nay phí sức mà không có kết quả, cuối cùng toàn bộ cồ phần lại về tay cố gia!
Vân Th^nh nhìn đôi mắt đỏ au
tức tối của Vân Nghiên Thư, khóe miệng cong lên một đường nở nụ cười khó mà nhận ra, cô lập tức dặn dò người hầu lấy bút, giấy và mực đóng dấu tới, đích thân đưa đồ tới trước mặt Phùng Bình Chi.

Với ánh mắt chân thảnh, cô nói: “ Bà, bà là chủ gia đình, giấy ghi nợ vẫn nên để đích thân bà viết.


Phùng Bình Chi cho dù ra vẻ thế nào, lúc đó cũng không gượng cười nổi, gưorig mặt già nua cùng những nếp nhăn ở dưới ánh dèn trỏng càng khó coi hon.

Nhưng ánh mắt dò xét của cố Vàn Đạt đã nhìn qua đó.

Nếu như Phùng Binh Chi không viết bàn họp đồng, thì có nghĩa là bà ta ngay từ đầu đã không muốn trả lại khoản tiền đó! Một con sói trắng trắng tay thâm hiểm khó
lường!
Còn chưa qua cửa, Vân gia đã cư xử như vậy, hôn sự của Vân Nghiên Thư và cố Tây Trạch nhất định sẽ không thành!
Phùng Bình Chi cắn răng nghiến lợi cầm bút, viết xong giấy ghi nợ, rồi lại đóng dấu.


… Con sói trắng tay không vốn dĩ đã sắp thành công rồi!
Giở không chỉ nợ ngoài 8 tỉ, mà còn tổn thất 15% cổ phần, Phùng Bình Chi tiếc đứt ruột, mặt cắt khồng còn một giọt máu!
Chỉ khi bảm con nhỏ tiện nhân Vân Thanh thành trăm mảnh mới có thể hả được cơn giận!
“ Tôi hơi mệt một chút, muốn lên lầu trên nghi ngơi một lát.

Cố
tổng cứ thoải mái.


Phùng Bình Chi quay người còn chưa kịp đi được vài bước, đột nhiên có bóng người thoáng qua, ngã xuống đất.

“ Bà!” Vân Thanh là người đầu tiên chạy tới, đỡ bà ta dậy, cô kề sát bên tai Phùng Bình Chi, nói giọng dịu dàng, “ Bà phải giữ gìn sức khỏe, tỏi còn “quà lớn” đợi hiếu kính bà mà.


Lời này khiến Phùng Bình Chi vô cùng tức tối, bà ta còn khạc ra máu.

“Bà, bà không sao chứ?” Vân Nghiên Thư chạy tới bên cạnh Vân Thanh, lo lắng dặn dò quản gia, “ Mau chuẩn bị xe, đưa bà tới bệnh viện!”
Phùng Bình Chi lặng lẽ nắm tay Vân Nghiên Thư, ra lệnh: “ Bà không sao.

Con ờ lại đây, cùng với chú Cố! Để quản gia đưa bà đi là được.



Bà ta tuyệt đối sẽ không đề con súc sinh Vân Thanh kia có cơ hội ở riêng cùng người cố gia!
Vản Nghiên Thư đồng ý, đế quản gia đưa Phùng Bình Chi tới bệnh viện, gương mặt tràn ngập lo lắng quay đằu lại nhìn người cố gia rồi giải thích: “ Bà con có bệnh mãn tính, có thể do gần đây làm việc quá sức, nghỉ ngơi một lát là được.

Cô chú không cần lo lắng đâu.


Cố Vãn Đạt lúc này mới gật đầu.

Thời gian không còn sớm nữa, ông ta chuẩn bị đưa vợ về nhà, chỉ có mình cố Tây Trạch ờ lại, không về cùng nhau.

Vân Nghiên Thư có thể cảm nhận được rõ ánh mắt cố Tây Trạch nhìn Vân Thanh hôm nay khác mọi ngày, cô ta hết sức cảnh
giác, đây là “mỏ vàng” mà cô ta hao tâm tồn sức theo đuổi, tuyệt đối không thế để con tiện nhân Vân Thanh kia làm hỏng chuyện tốt của cỏ ta!
Cô ta cứ bám lấy cố Tây Trạch, chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của anh ta.

“ Anh Tây Trạch, có phải em vô dụng quá không.

Khiến bà vất vả như vậy, còn mệt tới mức ho ra máu…” Vân Nghiên Thư dựa vào lòng Cố Tảy Trạch, gương mặt lo âu dằn vặt, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Vàn Thanh đang ngồi trên chiếc sofa đối diện.

Vân Thanh chăm chú nhìn vào điện thoại của mình, không biết al gửi tin nhắn tới, hình một người bị nổi mụn giữa hai lông mày.

Trên màn hình, là ành Hoắc Cảnh Thảm mà Hàn Mặc chụp trộm được.



 
Chương 138: Chương 138


Anh vẫn mặc bộ quần áo của bệnh nhân, nhưng lại toát lên khí chất của một vị tồng tài, ngồi trên sofa đầu khẽ cúi xuống nhìn tài liệu, trên chiếc bàn uống trà trưó’c mặt còn một xắp tài liệu còn đang cần xử lí khác.

Hàn Mặc ngấm ngầm mách lèo: [Phu nhân, Tứ gia cậu ấy không chịu ân].

Vân Thanh đột nhiên cất điện thoại đi, đứng dậỵ bước ra ngoài, cô không thèm liếc mắt nhìn, nhanh chóng bước qua Vân Nghiên Thư và cố Tây Trạch, coi bọn họ như thể không khí.

Thái độ này của Vân Thanh, khiến Cố Tây Trạch nhíu mày.

“ Vân Thanh.


Anh ta cất tiếng gọi cô, Vân Thanh cũng không thèm đế ý, bóng hình cô khuất dần sau cánh cửa.

Vân Thanh đã rất lâu không trở về biệt thự của Vân gia, hơn nữa trời lại tối, cô vội vàng ra ngoài, không để tâm một lối rẽ trên đường, nên đã làm mắt chút thòi gian.

Vừa đi tới cổng, cố Tây Trạch đã đuổi theo đến nơi.

“ Thanh Thanh!” Anh ta kéo lấy cồ tay Vân Thanh, chạy nhanh quá nên thờ hổn hển, “Chúng ta nói chuyện.


Vân Thanh hơi nóng lòng, rút cổ tay ra khỏi tay anh ta, quay đầu lại, gu’O’ng mặt xinh đẹp kiêu

diễm, nhưng lại không chút biểu cảm nhìn người đàn ông phía sau.

“Cố thiếu gia, hình như hôm ở lầu Vọng Nguyệt chúng ta đã nói chuyện rồi.


Cố Tây Trạch thấy vẻ mặt cô rõ ràng đang rất khó chịu.

“ Hôm ở lầu Vọng Nguyệt, là thải độ của anh không tốt.

” cố Tây Trạch mở lời, “ Giờ em trở nên tự tin, anh thấy rất vui.


Lời nói của anh ta khiến Vân Thanh cảm thấy nực cười, người đàn ồng này lúc nào cũng tự cảm thấy minh tốt!
Nụ cười của cô, nhan sắc xinh đẹp này, dưới ánh trăng lại càng kiều diễm hơn, cố Tây Trạch ngây người ra một lúc.

Cảnh tượng này, đã lọt vào tầm mắt của Vân Nghiên Thư.

Cô ta chỉ vào phòng wc một lát, ra ngoài đã không thấy bóng dáng cố Tây Trạch đâu nữa, quả nhiên là chạy theo con tiện nhân Vân Thanh!
Biểu cảm say đắm cùa cố Tây Trạch khiến Vân Nghiên Thư ghen tức nắm chặt lòng bàn tay, cô ta hét lên: “ Anh Tây Trạch!” rồi chạy nhanh qua đó, ôm chặt cánh tay cổ Tây Trạch.

“Đến gặp chị tôi sao lại không nói với tôi một tiếng chứ!” Vân Nghiên Thư chế nhạo, rồi lại nhẹ nhàng nhìn Vân Thanh “Chị à, chị khồng ở lại sao? À đúng rồi, suýt chút nữa em đã quên mắt chị kết hôn rồi, nghe nói Hoắc lão phu nhân luôn muốn ôm cháu trai, chị và anh rể phải nhanh lên!”

Cô ta cố ý nhắc tới chuyện Vân Thanh đã kết hôn với quỷ bệnh tật Hoắc gia!
Bông hoa hư hại như vậy.

cô ta không tin cố Tây Trạch còn có thế động tâm!
Qủa nhiên, đôi mắt của cố Tây Trạch nheo lại rất nhiều, anh ắy trông như một quý ông, nói “Anh bảo tài xế đưa em vê.


Vân Thanh quét mắt qua nhìn thấy Vân Nghiên Thư bảm lắy cánh tay cố Tây Trạch, nụ cười trên mỏi trờ nên ngày càng nham hiểm hơn.

“Không, xe của tôi đang ờ bên ngoài.

” Vân Thanh lấy giấy bút từ trong túi ra, viết rạ một dãy số trước mặt Vân Nghiên Thư, đưa cho Cố Tây Trạch.

“Đây là số của tôi, anh có thể lưu lại.

” Vân Thanh lướt qua ánh mẳt ghen tị của Vân Nghiên Thư.

hận không thể lột da, nháy mắt với cố Tây Trạch, để lại niềm hân hoan vô hạn “Dù sao thì chúng ta cũng đã ở bên nhau nhiều năm rồi, tìm thời gian sẽ hẹn nhau vậy.


Nói xong, Vân Thanh xoay người rời đi, sau lưng uyển chuyển quyến rũ, vừa như tiên nữ’ vừa như yêu ma!
cố Tây Trạch nhìn xuống tờ giấy ghi con số trong lòng bàn tay, trên đó còn có mùi thơm thoang thoảng của cơ thề Vân Thanh
Vân Nghiên Thư vừa ghen vừa hận, phổi như sắp nồ tung.

Vân Thanh, con khốn đó, dám dụ dỗ vị hôn phu của cô trước mặt
cô!
Nhưng điều thực sự khiến trái tim của Vân Nghiên Thư loạn nhịp là Cố Tây Trạch rõ ràng đang nghĩ đến tinh cảm thuở nhỏ của mình đối với Vân Thanh!!

 
Chương 139: Chương 139


Nhận ra điều này khiến Vân Nghiên Thư càng thêm bất an.

“Anh Tây Trạch, chị gái em, chị ấy giận em sao?” Vân Nghiên Thư quá hiểu tính tình của Cô Tây Trạch, hai mắt đỏ hoe tự
trách bản thân “Vừa rồi em có nói gì sai không? Chị ấy không đế ý
tới em….


“Làm sao có thé chứ?” cố Táy Trạch rất thích cỏ.

anh bỏ tở giáy ghi số vào túi, sờ lên đầu Vân Nghiên Thư trìu mến “Em thật quá tốt bụng, tất cả đều là vi người khác.


Vân Nghiên Thư ôm lấy cổ cố Tây Trạch, kiễng chân lên hốn anh một cách đầy tinh cảm.

Cố Tây Trạch lue đầu hơi bị động, nhưng nhanh chóng bị Vân Nghiên Thư khơi dặy một cách khéo léo.

Van Nghiên Thư khẽ rên rì ôm lấy anh, dường như có chút dè dặt nhưng không cổ sức mà ấn bàn tay to của cố Tây Trạch xuyên qua quần áo của cỏ.

“Tây Trạch…”

Đôi mắt Cố Tây Trạch u ám, trong sâu thẳm có khát vọng h@m muốn cháy bỏng.

Anh ta thi thầm: “Nghiên Thư, khi nào chúng ta mới có thể?”
Khuôn mặt Vân Nghiên Thư đầy ngưọrng ngùng.

“Em muốn để dành lần dầu tiên cho bữa tiệc đính hồn cùa chúng
ta …”
Nhưng tay cô ta lại từ từ chạm vảo Cố Tây Trạch.

Cố Tây Trạch hít một hơi thật
sâu.

*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.

cом
Vân Nghiên Thư kiễng chân lên bên tai Cố Tây Trạch “Nhưng mà, em có thể giúp anh theo nhưng
cách khác …
Cố Tây Trạch có chút kích động khó tin.

“Nghiên Thư…”

Vân Nghiên Thư ngượng ngùng, mạnh dạn kéo anh vào bóng cây khuắt gần đó.

Cô ta đã treo cố Tây Trạch lâu như vậy, bây giờ, cô ta phải cho anh ta một chút ngọt ngào … Chỉ cằn anh ta không làm bước cuối cùng đó, anh ta sẽ luôn quan tâm đến cô ta trước khi kết hôn!
Sau khi nhìn cố Tây Trạch lên xe rời đi, nụ cười dịu dàng trên khuỏn mặt Vân Nghiên Thư biến mắt, thay vào dó là vẻ mặt tàn nhẫn.

Cô ta lấy tờ giấy bạc mà Vân
Thanh để lại cho cố Tây Trạch trong túi và xé nó ra từng mảnh!
Vân Nghiên Thư xoay người đi về phía biệt thự, trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người đàn ông.

Anh ta nhìn cô, trong mắt hiện lên tia dữ tợn.

“Cô làm anh trai tôi rất thoải mái
đấy!”
Vân Nghiên Thư sừng sốt: “Cố Khải?! Sao anh lại ờ đây?”
Cô ta lo lắng cảnh giác nhìn xung quanh.

“Làm sao? Sợ tôi làm mất mặt cô!” Cố Khải thô bạo siết chặt cổ tay cô ta, cả người đầỵ rượu, khuôn mặt có phần giống với cố Tây Trạch, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác, uống đến mức nhìn cỏ với ta với với đôi mắt đỏ hoe “Phụ nử thối, cô đã rất tích cực khi leo lên giường của tôi để hỏi thăm tin tức của cố Tây Trạch!”
cố Tây Trạch là người thừa kế duy nhất của tập đoàn cố gia, nhưng cố Văn Đạt thời thiếu niên thì phong lưu, cố Khải là món nợ
cùa mối tinh phong lưu đó.

Người nhà iại càng không chấp nhận anh.

Vân Nghiên Thư biết rất rõ rằng không thể câu kết với cố Tây Trạch hếu chỉ dira váo thân phận của cô ta.

vì vậy một năm trưó’c cô ta đã tìm cố Khải…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom