Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3822: “Ta cũng nghe nói, không biết là thật hay giả”


Phía này, Diệp Thành tĩnh lặng ngồi quan sát, hắn cũng đang quan sát thanh tiên kiếm đó và nhìn ra được sự bá đạo của Thiên Tàn kiếm, kiếm Xích Tiêu của hắn không thể so bì, binh khí cấp bậc Đại Thánh quá hung hãn.



Thế nhưng hắn lại không tham gia vào việc đấu giá, không phải hắn không muốn có mà vì sau khi đấu giá được cái đỉnh kia số nguyên thạch của hắn đã chẳng còn là bao, còn thần kiếm Thiên Tàn nếu không có chín mươi triệu nguyên thạch thì cũng chẳng đấu giá được nó.

Advertisement



“Nếu muốn có thì ta có thể hỗ trợ”, bên trong Đan Tôn Điện, Hồng Trần Tuyết mỉm cười truyền âm.



“Thôi bỏ đi”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “cái đỉnh đó của ta cũng không tồi, tham lam quá không phải là tốt”.



“Ngươi trong kí ức của ta không phải thế này”, Hồng Trần Tuyết một tay chống cằm mỉm cười truyền âm, “trong kí ức của ta, Diệp Thành vì bảo bối mà kiên quyết mặt dày”.



“Người có rảnh không vậy?”, Diệp Thành liếc nhìn bên trên, mặt mày tối sầm.



“Hừm”, Hồng Trần Tuyết tỏ ra thản nhiên, “đó là do ngươi không cần, đừng trách ta”.


Diệp Thành sau đó lập tức đổi chủ đề, “nghe nói bảo bối lần này của Đông Hoang Cổ Thành chính là một tấm Tàng Bảo Đồ cổ xưa, việc này người có biết trước khi tới đây không?”



“Ta cũng nghe nói, không biết là thật hay giả”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai, “có điều cho dù là Tàng Bảo Đồ thì hình như cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta”.



“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, nói rồi hắn không quên liếc nhìn nhã gian của Thần tộc, Phượng Hoàng tộc và Yêu tộc, có ba tên này ở đây thì chẳng ai tranh được.



“Tiểu hữu, có thể tới phía sau đại điện được không?”, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Diệp Thành, hắn không tìm ra được nơi bắt nguồn của âm thanh, chỉ biết giọng điệu ôn hoà, là của một lão nhân.



Diệp Thành hơi cau mày, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lại liếc nhìn ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá và quả quyết không phải là ông ta, nhất định là một vị lão tiền bối của Đông Hoang Cổ Thành.



Sau khi do dự một lát cuối cùng hắn cũng đứng dậy, đi qua hội trường và đi thẳng tới đằng sau đại điện.



Thị vệ canh gác hậu điện không ngăn cản, hắn đi một mạch thông suốt, bước chân vào một đạo quang môn.



Ập vào mắt hắn là ánh sáng rực rỡ, nơi này là một biệt uyển yên tĩnh trồng đầy tiên trúc và kì hoa dị thoả, mây cùng sương lập lờ, giống như chốn bồng lai giữa nhân gian.



Ở nơi sâu trong rừng trúc, hắn nhìn thấy một ông lão mặc y phục giản dị đang ngồi pha trà trước một cái bàn đá giống như một ông già ôn hoà, đó chính là một Chuẩn Đế.









 
Chương 3823: “Đế binh bị đánh tàn phế?”


“Lục Đạo có mối quan hệ thế nào với tiểu hữu?”, ông lão mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Là tiền bối của vãn bối”, Diệp Thành lập tức trả lời, hắn thầm nhủ ông lão một tay này không phải là Chuẩn Đế tầm thường, nhất định nhìn ra chân dung của hắn nên mới cho gọi hắn tới đây.



Advertisement

“Nhà Lục Đạo lại có cả thánh thể”, ông lão khẽ mỉm cười, trong đôi mắt còn mang theo sự hoài niệm, ngoài những biểu cảm đó ra thì còn cả sự vui mừng nữa.



“Tiền bối biết tiền bối nhà vãn bối sao?”, Diệp Thành cười trừ rồi lại lần nữa nhìn sang ông ta.



“Một cánh tay của ta bị chính tiền bối của ngươi trảm”, ông lão nhìn bên tay trái của mình.



“Tiền...tiền bối nhà vãn bối trảm sao?”, Diệp Thành sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng lại.



“Năm xưa nếu không phải tay ta có đế binh thì ta đã chết từ lâu rồi”, ông lão một tay lắc đầu mỉm cười.



“Cực đạo đế binh?”, Diệp Thành kinh ngạc suýt chút nữa thì đái ra quần, một Chuẩn Đế tay cầm đế binh mà còn bị trảm mất một tay thì khả năng chiến đấu của Lục Đạo phải khủng khiếp thế nào, lẽ nào thành thần rồi?”



“Cực đạo đế binh là sự tồn tại thế nào mà lại bị cả Lục Đạo tiên tổ đánh tàn phế?”, trong nụ cười của ông lão còn mang theo sự kính nể, là sự kính nể đối với đế binh hay với Lục Đạo?




“Đế binh bị đánh tàn phế?”, Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực, sau đó vô thưc nhìn vào hư vô, “đế binh trong lời nói của tiền bối chính là thanh kiếm màu bạc còn sót lại sao?”



“Chính vậy”, ông lão một tay hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt càng rõ vẻ kính nể hơn.



Diệp Thành liếm cái miệng khô khan của mình, không nghe thì không biết, nghe rồi phải giật mình, bản thân hắn trong tương lại rốt cục hung hãn thế nào, đế binh còn bị đánh tan.



“Chiến Thần Hình Thiên mà thế nhân gọi chính là đệ nhất Đại Đế, theo như lão phu thấy, nếu như Chiến Thần Hình Thiên còn tại thế thì nhất định có thể đánh được với Lục Đạo”, ông lão một tay nói với giọng run rẩy.


“Không thể phủ nhận, tổ...tổ tiên của vãn bối rất...rất mạnh”, Diệp Thành vô thức lau đi mồ hôi, hắn có phần mất bình tĩnh, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.



Hắn có phần hoài nghi về mục đích của ông lão khi gọi hắn tới đây, trảm đi tay của người ta, phá cả đế binh, đây là mối thù thế nào, không tìm được Lục Đạo thì tìm hậu bối của ông ta để trút giận sao?



Thế rồi hắn chỉ muốn quay đầu chuồn khỏi đây, nhưng sau đó hắn tự gạt đi suy nghxi này, đây là Đông Hoang Cổ Thành, có đế binh trấn áp, với đạo hành của hắn mà muốn ra khỏi đây thì đương nhiên không thể.



Lúc này, trong lòng hắn có phần hối hận, lẽ ra nên hỏi rõ từ trước, không nên nhận Lục Đạo là người thân luôn, giờ thì hay rồi, cái nghiệp tự tạo thì phải tự gánh.



Ông lão kia như nhìn ra tâm tư của hắn nên mỉm cười: “Đều là chuyện của trước kia, cho dù ta và tiền bối nhà ngươi có ân oán với nhau thì ta cung sẽ không kéo hậu bối của ông ta vào chuyện này”.



“Vậy...vậy thì tốt ạ”, Diệp Thành mỉm cười, khong biết vì sao mà hắn vẫn muốn bỏ chạy.



“Đông Hoang Cổ Thành sắp tự phong ấn, lão hủ có một vât này, nếu năm nào tiểu hữu gặp lại tiên tổ tổ thì đưa cho ông ta”, ông lão phất tay lấy ra một cuốn cổ quyển: “Không được mở ra xem”.









 
Chương 3824: “Vì sao thả hắn đi?”


“Là vãn bối nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành lập tức nhét cổ quyển vào ngực, xong xuôi còn không quên dụi mắt, trước đó hắn nhìn thấu cổ quyển và bị phong cấm bên trong làm loá tiên nhãn.



Thấy Diệp Thành như vậy, ông lão chỉ cười chứ không nói gì, ông ta lại nhâm nhi chén trà, chốc chốc liếc mắt nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt còn hiện lên ánh sáng mờ ảo, có lẽ vì nhận ra điều gì đó.



Advertisement

Diệp Thành cũng suy nghĩ nhiều điều, không ngừng nghĩ về ông lão này, nói không chừng ông ta cao hứng còn thưởng cho hắn bảo bối gì. Ông ta là Chuẩn Đế, từ trước tới nay không thiếu bảo bối.



Có điều hắn đã nghĩ quá nhiều, ông ta rõ ràng không có ý đó, chỉ mải uống trà không nói gì, và cũng chẳng có ý định tặng gì cho hắn.



Diệp Thành ho hắng, hắn đứng dậy, nghĩ thì cũng phải, ông ta thiếu một cánh tay, không tìm ngươi tính sổ đã may rồi, còn đòi bảo bối gì nữa.



Không biết tới bao giờ mới thấy tên này ho hắng đứng dậy, trước khi đi còn không quên liếc nhìn vai trái của ông ta, ông ta mất đi một bên tay thì đối với tu vi Chuẩn Đế là điều dị thường, lại không thể tự ngưng tụ ra một cánh tay mới hoặc có thể nói Lục Đạo năm xưa quá bá đạo.



Sau khi hắn đi, bên trong rừng trúc lại có người tới, đó là một nữ tử tóc bạc phong hoa tuyệt đại, y phục tung bay như tiên nữ giáng trần.



Điều kì lạ là đôi mắt của cô ta bị mù, dùng một tấm vải trắng che đi đôi mắt, buộc về phía sau đầu tạo thành nút thắt rất đẹp.



“Vì sao thả hắn đi?”, nữ tử lãnh đạm lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, mang theo sự uy nghiêm, “không phải người quên đi mối thù năm xưa rồi chứ? Hay là vì sợ Lục Đạo?”



“Ân oán kiếp trước đừng kéo hậu nhân vào”, ông lão một tay mỉm cười, “năm xưa ông ta trảm một tay của ta, phế đi đôi mắt của này, đều là chuyện quá khứ rồi, nếu trách thì trách chúng ta không biết tự lượng sức”.







Diệp Thành đi thẳng về địa điểm đấu giá, đúng lúc cuộc đấu giá cho Thiên Tàn Thần Kiếm kết thúc, thực sự đã đấu được với giá trên trời, người có được là thần tử Yêu tộc, hắn ta đưa ra cái giá chín mươi chín triệu, đè bẹp hết tất cả mọi người.


Những người có mặt đều thầm chửi trong bụng, oán hận liếc nhìn nhã gian lầu hai, lần đấu giá này không biết bao nhiêu bảo bối đã bị ba nhà đó đấu giá hết, cảm giác như họ tới đây chỉ để xem kịch.



Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, ông lão tóc bạc là một người chủ trì xứng chức, sau khi đấu giá xong một vật lại có thêm vật nữa, hơn nữa vừa đưa ra đã lập tức thu hút sự chú ý của bốn phía, ánh mắt ai cũng sáng lấp lánh.



Diệp Thành liếc nhìn vật đó, hắn rất thích nhưng không có tiền đấu giá, đành phải đi thẳng lên lầu hai.



Khi hai ông lão hắc bạch canh gác nhã gian nhìn thấy Diệp Thành thì sắc mặt trầm xuống, chính vì tiểu tử Chuẩn Thánh này mà thần nữ và thần tử Đan Tôn Điện của họ đã thẳng thừng trở mặt.



Nhưng dù vậy hai người cũng không ngăn cản, vì Hồng Trần Tuyết đã hạ lệnh từ trước.



Diệp Thành cười gượng một tiếng rồi đi vào, đập vào mắt là thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc chuyển kiếp đang hành lễ, hơn nữa hai mắt họ đều ngấn lệ, có thể tưởng tượng được tâm trạng của họ lúc này.



Diệp Thành khẽ cười, đưa hai túi đựng đồ cho hai người họ: “Nếu đã giải trừ phong ấn thì đừng nhàn rỗi nữa, Huyền Hoang rộng lớn, Chư Thiên Vạn Vực lại càng lớn hơn, tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu”.





 
Chương 3825: “Chu Thiên Tiên Kiếm của Chu Thiên Đại Đế”.  


“Sự việc không thể chậm trễ, hai ta đi ngay đây”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc lau nước mắt, cầm lấy túi đựng đồ rồi quay người bước ra khỏi nhã gian: “Thánh chủ, hẹn khi khác gặp lại”.



“Hẹn khi khác gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười đưa mắt dõi theo, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống thoải mái uống rượu.



Advertisement

“Vừa nãy thấy ngươi đi vào hậu điện, chẳng lẽ các tiền bối của Đông Hoang Cổ Thành tìm ngươi nói chuyện à?”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười hỏi: “Có nhặt được bảo bối nào không?”



“Lại còn nhặt bảo bối, suýt nữa ta đã sợ phát khóc đây này”, Diệp Thành thở dài, nhưng không kể chuyện đó ra, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn hơi sợ, may mà lão già một tay có phong thái của tiền bối, cũng coi như nể mặt Lục Đạo, nếu không hắn đã trên đường đến Hoàng tuyền rồi.



“Hoang Cổ Thánh Thể đi tới đâu cũng được ưa thích”, Tiểu Cửu Tiên ở bên cạnh bĩu môi: “Hôm nào ta cũng bảo gia gia tìm ngươi nói chuyện, biết đâu ông ấy vui lại thưởng cho ngươi gì đó”.



“Ta hỏi hai người chuyện này”, Diệp Thành uống một ngụm rượu rồi nhìn Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên: “Hai người có biết lai lịch của Đế Binh trong Đông Hoang Cổ Thành không?”



“Điều này thì ta biết”, Tiểu Cửu Tiên cười hì hì: “Chu Thiên Tiên Kiếm của Chu Thiên Đại Đế”.



“Chu Thiên Đại Đế, tên của vị Đế này đúng là hay ho”, Diệp Thành tặc lưỡi.



“Ông ấy là vị Đại Đế đầu tiên của thời đại Hoang Cổ trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang”, Hồng Trần Tuyết xen vào: “Giống như những Đại Đế khác của Huyền Hoang, ông ấy cũng là tồn tại danh tiếng lẫy lừng”.




“Không biết Chu Thiên Đại Đế biết Đế Binh của mình bị Lục Đạo đánh vỡ, liệu có bò ra từ quan tài không nhỉ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, biết đâu đến hắn cũng bị đánh cùng.



Nói đến Lục Đạo, hắn vô thức lấy bộ sách cổ lão già một tay đưa cho ra xem, tò mò trong sách cổ phong cấm thứ gì, Tiên Nhãn của hắn không nhìn thấu, cũng không giải trừ được phong ấn bên trong.



Điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là vật trong sách cổ này chắc chắn có liên quan đến Lục Đạo, có thể nó là thứ mà Lục Đạo muốn, nhưng tiếc rằng với đạo hạnh của hắn thì chưa thể mở được.



Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên cùng nhìn sách cổ, đôi mắt cũng nheo lại, dường như cũng nhìn ra sự bất phàm của cuộn sách cổ ấy, và đó là thứ mà họ không thể nhìn được.


Nhã gian yên tĩnh nhưng phía dưới lại đấu giá sôi nổi, từng món bảo vật được đưa ra, đẩy buổi đấu giá lên tới đỉnh điểm, những người đấu giá tranh nhau mặt đỏ tía tai, suýt nữa đã lao vào đánh nhau.



Thời gian dần trôi, chớp mắt trời đã lại gần sáng, buổi đấu giá thực sự đi tới hồi kết, mọi người đều ngồi thẳng dậy, bảo vật cuối cùng sắp được đưa ra rồi, đó mới là thứ mà những người đấu giá thực sự muốn có.



“Nhanh nhanh nhanh, đại bảo bối”, Tiểu Cửu Tiên chạy tới bên cửa sổ, sau đó gọi Diệp Thành và Hồng Trần Tuyết lại cùng: “Nghe nói là bản đồ kho báu, chắc chắn là sự tồn tại nghịch thiên”.



Không cần cô ấy gọi, Hồng Trần Tuyết và Diệp Thành cũng đã đến, cùng nhìn xuống vân đài ở chính giữa phía dưới.



Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá phất tay lấy ra một cuộn tranh được phong ấn, cuộn tranh đó rất cũ kỹ, mang theo hơi thở của thời gian, đúng là bản đồ kho báu.



“Đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng của Đông Hoang Cổ Thành”, ông lão tóc bạc cười khẽ: “Theo lời đồn thì đây là một tấm bản đồ kho báu, đó là một vùng tiên địa với rất nhiều kho báu bất thế”.



“Nếu đã có kho báu thì sao Đông Hoang Cổ Thành không tự đến đó lấy?”, rất nhiều lão bối đều khoanh tay hỏi: “E là kho báu ấy không có thật phải không? Làm gì có chuyện tốt được lời cho chúng ta như thế”.









 
Chương 3826: “Có bản lĩnh thì tăng thêm đi”. 


“Tin hay không, tất cả phụ thuộc vào các vị”, ông lão tóc bạc nói xong thì giải trừ phong cấm cho bản đồ, để lộ ra một nửa nhỏ của nó: “Theo yêu cầu của thành chủ, các vị ở đây đều được xem một góc của cuộn tranh này”.



Lời này vừa dứt, ánh mắt của mọi người đang có mặt đều sáng lên, không ngờ Đông Hoang Cổ Thành lại hào phóng như vậy, nếu đã cho xem thì đương nhiên họ sẽ không khách sáo, biết đâu lại là nơi họ quen thuộc.



Advertisement

Ông lão tóc bạc chỉ để lộ ra không quá năm tấc, nhưng lại chi chít dày đặc, mọi người nhìn mà hoa mắt.



Trong nhã gian, Diệp Thành và Hồng Trần Tuyết nhìn nhau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hơi kỳ lạ, bởi vì bản đồ đó rất quen.



“Nếu ta không nhìn nhầm thì đó hẳn là Bắc Chấn Thương Nguyên của Đại Sở”, Hồng Trần Tuyết cười bảo.



“Tiền bối là Thánh chủ của Nhân Hoàng, người nói vậy thì là như vậy rồi”, Diệp Thành vô thức mỉm cười.



“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Hồng Trần Tuyết cũng cười: “Không ngờ vật phẩm đấu giá cuối cùng của Đông Hoang Cổ Thành lại là bản đồ của Đại Sở, hơn nữa còn không hoàn chỉnh, hay cho câu bản đồ kho báu”.



“Lần này có thể lừa được không ít người”, Diệp Thành liếc nhìn nhã gian của Thần tộc, Yêu tộc, Phượng Hoàng tộc, bọn họ đều quyết tâm có được, hơn nữa mức giá khởi điểm trong lòng bọn họ cao đến mức khiến người ta không dám nghĩ tới, nhưng điều khiến hắn hơi bất ngờ là bản đồ Đại Sở này Đông Hoang Cổ Thành có được từ ai? Tổ tiên để lại sao?



“Giá khởi điểm là mười triệu, bắt đầu đấu giá”, ông lão tóc bạc bên dưới đã cất tiếng.



“Lão phu ra giá…”



“Năm trăm triệu”, ông lão tóc bạc vừa dứt lời, một Đại Thánh đã đứng lên, nhưng còn chưa hét giá xong đã bị một giọng nói ngang ngược cắt ngang, đó là thần tử Yêu tộc.



“Ta… Ta vẫn nên ngồi xuống uống trà thì hơn!”, Đại Thánh kia rất xấu hổ, tu đạo hai nghìn năm chưa bao giờ xấu hổ thể này, rất muốn ra oai một phen nhưng lại bị đánh chết từ ngay trong trứng nước.


“Người giàu còn có người giàu hơn”, những lão già khác đang chuẩn bị đấu giá cũng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ của mình, nhếch mép tặc lưỡi: “Chúng ta đến số lẻ của họ cũng chẳng đủ”.



“Đều tới đấu giá cả, sao khoảng cách lớn thế?”, những tiếng than thở thế này nối nhau vang lên, năm trăm triệu nguyên thạch là ngọn núi lớn thế nào, đủ để chèo chống cả một môn phái lớn.



“Giàu thật”, Diệp Thành sờ cằm, trong mắt thoáng qua vẻ gian manh, thầm nghĩ có nên di chuyển tiền trong túi đựng đồ của ba thần tử về túi mình không.



“Yêu tộc ta nhất định phải có được bản đồ này”, thần tử Yêu tộc đứng trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, dáng vẻ như sẽ xoá sổ gia tộc kẻ nào tranh cùng lão tử.



Được rồi! Lời nói này của hắn ta khiến phía dưới không ai dám hé răng nửa lời, ngươi đã nói vậy rồi còn ai dám đấu giá nữa, cho dù có lá gan đó thì tiền cũng không đủ!



“Yêu tộc hào phóng thật”, người phía dưới không dám đấu giá, không có nghĩa không ai dám giành, thần tử Thần tộc lại nhảy ra, cũng đứng trước cửa sổ, hứng thú nhìn thần tử Yêu tộc bên này: “Thần tộc ta ra giá năm trăm năm mươi triệu, cũng nhất định phải có được”.



“Sáu trăm triệu”, thần tử Thần tộc ra vẻ không được quá ba giây đã bị thần tử Phượng Hoàng đè bẹp, ba chữ sáu trăm triệu vang vọng khắp hội trường, mang theo vẻ tàn ác và khiêu khích.

“Sáu trăm năm mươi triệu”, thần tử Yêu tộc sầm mặt: “Có bản lĩnh thì tăng thêm đi”.



 
Chương 3827: “Phượng Hoàng tộc đúng là giàu có”


“Bảy trăm triệu”, tên này vênh váo cũng chưa được ba giây đã bị thần tử Thần tộc đè bẹp.



“Bảy trăm năm mươi triệu”, thần tử Phượng Hoàng cười nhạt, so với thần tử Thần tộc và thần tử Yêu tộc, hắn ta bình tĩnh hơn nhiều, dường như mang theo rất nhiều tiền, cực kỳ tự tin.



Advertisement

“Phượng Hoàng tộc hào phóng đấy”, thần tử Yêu tộc hừ lạnh, bỏ cuộc.



“Thần tộc ta ra tám trăm triệu”, thần tử Yêu tộc sợ rồi, nhưng thần tử Thần tộc lại nghênh đón, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, dáng vẻ như muốn chiến đấu đến cùng với thần tử Phượng Hoàng.



“Tám trăm năm mươi triệu”, sắc mặt thần tử Phượng Hoàng trở nên u ám, đây đã là cực hạn của hắn ta rồi, nếu thần tử Thần tộc vẫn tăng giá thì hắn ta đành hết cách, thật sự không đủ tiền.



Hắn ta vừa tăng giá như vậy, thần tử Thần tộc tức khắc im bặt, nghiến răng ken két khiến cả hội trường đều nghe thấy, hắn ta tính toán sai rồi, không ngờ Phượng Hoàng tộc lại theo được lâu như thế.



Đại Thánh phía sau hắn ta cũng thở dài, chỉ trách lúc trước thần tử nhà họ quá ngông nghênh, ỷ mình mang nhiều tiền, bảo bối nào cũng đấu giá để rồi đánh mất tiên cơ cuối cùng.



“Còn ai tăng giá nữa không?”, ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá liếc mắt nhìn thần tử Thần tộc.



“Không tăng”, thần tử Thần tộc cắn răng nghiền lợi, cứ nghĩ lúc trước mình đã kiềm chế lắm rồi, nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại được thần tử Phượng Hoàng, tính toán sai lầm, tính toán sai lầm nghiêm trọng.



“Vậy thì cảm ơn Thần tộc nhé”, thần tử Phượng Hoàng thầm thở phào nhẹ nhõm, đánh bại thần tử Thần tộc là đánh bại toàn bộ người có mặt ở đây, bản đồ kho báu đã thuộc về Phượng Hoàng tộc.



“Bản đồ kho báu đã thuộc về Phượng Hoàng tộc”, có lẽ ông lão tóc bạc đã mệt, dứt khoát gõ chuỳ kết thúc, vật phẩm đấu giá cuối cùng đã được đấu giá xong, ông ta có thể nghỉ ngơi một lúc rồi, đầu óc lúc này đã ong ong.



“Phượng Hoàng tộc đúng là giàu có”, các lão bối chắp tay, cảm thán nhìn về nhã gian của Phượng Hoàng tộc: “Tham gia bao nhiêu buổi đấu giá, có mỗi lần này là đáng sợ”.


“Ta rất muốn thấy vẻ mặt của Phượng Hoàng tộc khi không tìm được kho báu sẽ thế nào”, Diệp Thành hơi buồn cười nhìn về phía thần tử Phượng Hoàng: “Tám trăm năm mươi triệu, cái giá này đúng là rất thu hút sự chú ý của người khác”.



“Đừng cười trên nỗi đau của người khác”, Hồng Trần Tuyết liếc nhìn hắn: “Đi xuống lấy tiểu đỉnh của ngươi đi rồi theo ta về Đan Tôn Điện một chuyến, có lẽ Đan Tôn Điện có khá nhiều người chuyển kiếp đấy”.







“Được”, Diệp Thành đáp lại rồi ra khỏi nhã gian, không quên gia trì thêm một tầng bí pháp, nhưng hắn không phát hiện trong góc có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi mình.



Buổi đấu giá kết thúc, những người đấu giá lần lượt đứng dậy, đi đến sảnh sau, cầm tiền của mình đi lấy bảo bối đã đấu giá được, quy tắc của cuộc đấu giá là như vậy, từ trước đến nay không thay đổi.



Sảnh sau vẫn rất náo nhiệt, người lấy được bảo vật dù là Thánh Vương hay Đại Thánh đều quay lưng bỏ đi, sợ bị người khác để mắt, giết người cướp của là chuyện đã xảy ra quá nhiều.









 
Chương 3828: “Tới một không gian khác”,


“Không nhận tiền?”, Diệp Thành sửng sốt, nhưng trong lòng lại vui vẻ, thầm nói chắc là mệnh lệnh của ông lão một tay, hơn chín mươi triệu nguyên thạch là số tiền lớn, thế mà ông ta lại coi như một món quà mà tặng cho hắn.



“Đi đi!”, lão già đó cười hiền hoà, nếu đã là mệnh lệnh của thành chủ thì đương nhiên thái độ phải tốt.



Advertisement

“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành cười sung sướng, cất túi đựng đồ rồi chạy đi thật nhanh, sợ lão già một tay đổi ý, nhận lại hơn chín mươi triệu nguyên thạch.



Nhưng hắn còn chưa ra khỏi sảnh sau đã bị một người chặn đường, đó là thần tử của Thần tộc, khuôn mặt hắn ta âm u đáng sợ: “Tiểu tử, ra khỏi thành, ngươi sẽ chết rất thảm”.



“Tuỳ ngươi”, Diệp Thành lãnh đạm nói một tiếng, đi ra khỏi sảnh sau rồi chuồn đi như một làn khói.



Tâm thế cảnh giác của hắn không phải vừa, ra khỏi tiên khuyết là biến mất như một bóng ma, tìm một góc không có người rồi mặc áo choàng đen lên, đi thẳng đến một tửu lâu.



Hồng Trần Tuyết đã đợi sẵn ở tửu lâu, đi cùng với bà còn có hai lão già hắc bạch và thần tử của Đan Tôn Điện.



Hồng Trần Tuyết vẫn bình thường, nhưng hai lão già hắc bạch và thần tử của Đan Tôn Điện lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ý lạnh lùng, đặc biệt là thần tử Đan Tôn Điện, sát khí lộ ra rõ ràng.




Vả lại, trong nụ cười của hắn ta còn có vẻ gian xảo, khiến người nhìn không khỏi rùng mình.



Diệp Thành chẳng buồn để ý đến ba người, đi theo Hồng Trần Tuyết bay ra khỏi Đông Hoang Cổ Thành.



Cùng lúc này, những người đấu giá cũng lục tục ra khỏi thành, rất nhiều người muốn đi dạo trong thành nhưng bị cưỡng chế rời khỏi, không ít người còn bị ném ra ngoài.



Bên ngoài thành có gần một triệu người tới tham gia đấu giá, từng tốp từng tốp đen kịt che phủ khắp đất trời, lúc này họ đều kinh ngạc nhìn về phía Đông Hoang Cổ Thành.




Có thể thấy Đông Hoang Cổ Thành nhanh chóng bị mây mù bao phủ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dần dần mờ đi trong tầm mắt của mọi người cho đến khi bị mây mù bao phủ hoàn toàn, đó là một loại bí pháp huyền diệu.



Một lúc sau, Đông Hoang Cổ Thành hùng vĩ biến mất, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một vùng đất trống trải rộng lớn, dù có đại thần thông thi triển bí pháp để tìm cũng không thấy.



“Thật sự giống như lời đồn, Đông Hoang Cổ Thành phải tự phong ấn”, các lão tu sĩ đều vuốt râu trầm ngâm: “Cả toà thành biến mất không thấy tăm hơi, chẳng lẽ ở trong không gian đại giới?”



“Thần thông che giấu lợi hại thế này, quả nhiên lai lịch của Đông Hoang Cổ Thành rất lâu đời”, tu sĩ trẻ tuổi ngạc nhiên nhìn, cả toà thành lớn nói biến mất là biến mất, người bình thường chắc chắn không làm được.



“Kỳ lạ thật, bao nhiêu thế lực lựa chọn tự phong ấn, đều là chuyện đã được bàn bạc từ trước”, có người thắc mắc: “Những môn phái lớn như Côn Luân Hư cũng thế, không biết đã đi đâu rồi”.



“Tới một không gian khác”, Diệp Thành dừng lại trong hư không, Lục Đạo Tiên Nhãn nhìn thấy rõ ràng, nơi kỳ lạ ấy trừ khi Đông Hoang Cổ Thành tự nguyện đi ra, nếu không thì không ai có thể tìm được.



“Đi thôi”, Hồng Trần Tuyết gọi một tiếng rồi quay đi đầu tiên, muốn trở về Đan Tôn Điện.



 
Chương 3829: “Đạo hữu quá khen, ta chỉ có sao nói vậy thôi”


Nhưng bà vừa mới quay lại đã bị một người chặn trong hư không, lại là thần tử của Thần tộc, hắn ta cười nhạo báng, để lộ hai hàm răng trắng như tuyết, loé lên ánh sáng ác độc.



Cảnh tượng này khiến những người đang định đi đều vô thức dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc.



Advertisement

Bọn họ biết thần tử Thần tộc, cũng biết nhóm thần nữ Đan Tôn Điện, bây giờ thần tử Thần tộc chặn đường thần nữ Đan Tôn Điện, chuyện này hẳn là không đơn giản, người thông minh vừa nhìn là biết có chuyện.



Hiện tại có gần một triệu người đang đứng ở một phía, cuộn tay trong áo, có người còn lấy vò rượu ra, ánh mắt phát sáng nhìn về phía này, dáng vẻ của những người hóng hớt.



“Thần tử có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng hỏi, giọng điệu và ánh mắt đều là vẻ lãnh đạm.



“Đan Tôn Điện và Thần tộc nước sông không phạm nước giếng, đương nhiên tại hạ sẽ không gây nguy hiểm cho thần nữ”, thần tử Thần tộc cười nhạt, nhìn Diệp Thành: “Nhưng hắn nhất định phải chết”.



“Hắn là bạn cũ của ta, không phải người mà ngươi muốn giết là giết”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn thần tử Thần tộc.



“Bản thần tử có ân oán với hắn, hôm nay phải giải quyết hết”, thần tử Thần tộc cười khẩy.







“Lời này của thần tử phải nói từ đâu đây?”, Diệp Thành tiến lên trước, hứng thú nhìn thần tử Thần tộc, cười bảo: “Tại hạ là người hiền lành, thành thật, tự nhận mình không động đến Thần tộc”.



“Vậy sao?”, thần tử Thần tộc nhếch miệng: “Ngươi đã quên chuyện ngươi giành tiểu đỉnh với ta trong buổi đấu giá rồi à? Thần thông che giấu của ngươi đúng là cao minh, nhưng khó có thể che giấu được ta”.



“Sợ rằng thần tử nhận nhầm rồi”, Diệp Thành cười nhạt: “Người giành tiểu đỉnh với ngươi không phải ta”.


“Làm cũng đã làm rồi mà còn không thừa nhận?”, không đợi thần tử Thần tộc lên tiếng, một tiếng cười giễu cợt đã vang lên, chính là thần tử Đan Tôn Điện, hắn ta đang phong độ phất nhẹ quạt gấp.



“Huynh nói linh tinh gì đấy?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng quát, không ngờ thần tử Đan Tôn Điện lại chơi chiêu này, sự chán ghét và ghê tởm đối với hắn ta lập tức tăng lên đến đỉnh điểm.



“Sư muội đừng trách ta, những gì ta nói đều là sự thật”, thần tử Đan Tôn Điện cười ý tứ: “Ta tận mắt nhìn thấy hắn bước ra khỏi nhã gian của Đan Tôn Điện, cũng tận mắt nhìn thấy hắn trốn vào trong góc hội trường sau khi cải trang, cũng chính hắn là người đã giành tiểu đỉnh cùng thần tử Thần tộc, hắn đã làm thì phải nhận, nếu không đạo hữu của Thần tộc sẽ hiểu lầm là Đan Tôn Điện ta xúi giục”.



“Huynh…”, ánh mắt Hồng Trần Tuyết trở nên lạnh lẽo, bà rất muốn giơ tay một chưởng giết chết tên khốn nạn này.



“Tiểu tử, ngươi biết nhiều đấy”, Diệp Thành quay đầu cười nhìn thần tử Đan Tôn Điện, trong đôi mắt sâu thẳm còn loé lên tia sáng lạnh lẽo, hắn không ngờ tên này lại đâm sau lưng mình, mục đích của thần tử Đan Tôn Điện rất đơn giản, đó là mượn tay thần tử Thần tộc giết hắn.



“Đạo hữu quá khen, ta chỉ có sao nói vậy thôi”, thần tử Đan Tôn Điện cũng cười để lộ hai hàm răng trắng, hắn ta đợi bao nhiêu lâu chính là để chờ thời khắc này, xua tan đi mối hận thù trong lòng.









 
Chương 3830: Cửu Tiêu Chân Nhân?”,


“Lần này bị nhận ra rồi, đương nhiên thần tử Thần tộc sẽ không có ý tốt”, không ít người nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại: “Ta biết tính của thần tử Thần tộc, hắn ta cực kỳ tàn nhẫn”.



“Được, ta thừa nhận”, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cuối cùng Diệp Thành cũng thừa nhận, thừa nhận hay không, không quan trọng, thần tử Thần tộc đã để mắt tới hắn, hôm nay hắn ta nhất định sẽ lấy hắn ra để trút giận.



Advertisement

“Rồi sao?”, thần tử Thần tộc càng cười tôi độc hơn, trong mắt còn hiện lên vẻ dữ tợn.



“Rồi sao cái gì?”, Diệp Thành xoè tay nhún vai: “Cạnh tranh trong buổi đấu giá, ai ra giá cao hơn thì người đó được, thần tử Thần tộc không lấy còn không cho ta lấy à? Ngươi làm vậy, có còn Vương pháp không?”



“Vương pháp?”, thần tử Thần tộc cười, cười một lúc tiếng cười chợt dừng lại, hắn ta tiến lên phía trước, tung ra một chưởng: “Để ta nói cho ngươi biết, ta chính là Vương pháp”.



“Ức hiếp người quá đáng”, Hồng Trần Tuyết hành động, vừa định tiến lên đã bị hai Đại Thánh của Đan Tôn Điện phía sau ngăn lại, phong cấm mạnh mẽ gia trì khiến bà bị phong ấn tại chỗ.



“Giải trừ phong cấm cho ta”, giọng Hồng Trần Tuyết lạnh lẽo, mang theo uy nghiêm vô thượng của thần nữ.

“Thần nữ, đây là chuyện của bọn họ, đừng nhúng tay vào thì hơn”, hai lão già hắc bạch đều vuốt râu, không hề có ý giải trừ phong cấm cho bà: “Yên lặng quan sát tình hình đi”.



“Hai vị các lão nói đúng, đừng vì người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm với Thần tộc”, thần tử Đan Tôn Điện cười bông đùa: “Nếu không khi sư tôn về nhất định sẽ trách tội đấy”.



“Đồ tiểu nhân”, sát khí của Hồng Trần Tuyết lan ra ngút trời, bà đã từ ghê tởm thần tử Đan Tôn Điện chuyển thành sát khí, muốn thoát khỏi phong cấm nhưng lại bị trói chặt.



Ở nơi khác, một chưởng của Diệp Thành và một chưởng của thần tử Thần tộc đã va vào nhau, cả hai đều bị đẩy lùi.

“Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, thấy sức chiến đấu của Diệp Thành không yếu, thần tử Thần tộc chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười hưng phấn hơn: “Cứ tưởng nhàm chán, nhưng bây giờ xem ra thú vị hơn nhiều rồi”.



“Thần tử muốn thế nào, chúng ta nói rõ luôn đi”, Diệp Thành xoay cổ: “Đấu một trận kết thúc ân oán giữa ngươi và ta, hay là muốn chiến đấu đến chết”.



“Muốn khiến ngươi sống không bằng chết”, thần tử Thần tộc liếm môi, xẹt qua bầu trời, bí thuật diễn hoá trong lòng bàn tay, một chưởng đẩy ra Nhật Nguyệt Càn Khôn, nghiền ép khiến không gian sụp đổ từng tấc.



Diệp Thành cũng dùng bí pháp, một chưởng bình thường nhưng lại đảo lộn càn khôn, hoá giải đòn công kích của thần tử Thần tộc, sau đó giọng nói hư ảo vang vọng khắp chư thiên: “Cửu Tiêu tiền bối, vãn bối biết người đang ở đây, mong người làm chứng cho vãn bối, trận đấu này sinh tử thành bại đều do tự nguyện”.



“Cửu Tiêu? Cửu Tiêu Chân Nhân?”, lời nói của Diệp Thành khiến mọi người tứ phương run lên, không ít người đều nhìn xung quanh dường như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó, đó là Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất Huyền Hoang.



“Nếu đã coi trọng lão hủ như vậy thì ta làm chứng cũng được”, giữa tiếng xôn xao ở bốn hướng, một tiếng cười ôn hoà và nhẹ nhang vang lên từ trên trời, sau đó một thần kiếm màu tím hiện ra trên hư thiên, tràn ra Đế uy của Chuẩn Đế, trấn áp vùng thiên địa đó, cực kỳ đáng sợ.









 
Chương 3831: “Ngươi sẽ chết rất thảm”,


Lời nói của Cửu Tiêu Chân Nhân vang vọng khắp thiên địa, mang theo uy nghiêm của bậc Chuẩn Đế.



Ông ta đã có lời rồi thì các lão bối đương nhiên không dám trái lời, huống hổ Cửu Tiêu Chân Nhân lại không thiên vị bên nào, ân oán của các hậu bối do các hậu bối tự giải quyết, làm vậy có thể coi là công bằng.



Advertisement

Cửu Tiêu Tiên Kiếm lơ lửng giữa hư thiên, vang vọng bên tai, trấn áp thiên địa cả hàng chục nghìn trượng xung quanh khiến các lão bối vô thức lùi về sau, chỉ sợ bị người phía sau hãm hại đạp vào trong.



Bọn họ có lí do tin rằng một khi bước chân vào thiên địa này thì sẽ gặp phải lôi chớp của Cửu Tiêu Tiên Kiếm, pháp khí của Chuẩn Đế một khi ra chiêu thì đủ khiến cả Đại Thánh cũng phải thiệt mạng.



Lời nói của Cửu Tiêu Chân Nhân rất rõ ràng, hậu bối đấu đá nhau các lão bối chỉ cần đứng một bên.



Lại nhìn sang Đại Thánh của Thần tộc, mặc dù không lên tiếng nhưng người nào người nấy đều nhếch miệng cười tôi độc, bọn họ rất tự tin với khả năng chiến đấu của Thần Tử, Cửu Tiêu Chân Nhân ra mặt thì đối với bọn họ chẳng có gì phải e ngại.



Hồng Trần Tuyết bị phong cấm thở phào một hơi, bà thầm nhủ Diệp Thành thật thận trọng kéo cả Cửu Tiêu Chân Nhân vào, chỉ cần các lão bối không can dự thì Thần Tử Thần Tộc sẽ không thể là đối thủ của hắn được.



Ở bên cạnh bà ta, Thần Tử của Đan Tôn Điện mỉm cười tôi độc, mặc dù các lão bối không tham chiến, chỉ dựa vào một mình Thần Tử Thần Tộc nhưng đều có thể diệt Diệp Thành, đây chính là cái bẫy mà bọn họ bày bố sẵn.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Thần Tử Thần Tộc lại tung chiêu không phân cao thấp.



“Được, được lắm”, Thần Tử Thần Tộc bật cười không hề kiêng dè, Diệp Thành không hề đơn giản như hắn nghĩ khiến hắn muốn phát điên.



“Buồn cười lắm sao?”, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn nhanh chóng sát phạt đến cách đó trăm trượng, không nói thêm lời nào, một chưởng bát hoang tung ra xuyên qua không gian, uy lực mạnh mẽ.



“Ngươi sẽ chết rất thảm”, Thần Tử Thần Tộc cười tôi độc, một chưởng tung ra dẹp bằng không gian hỗn độn.


Quyền chưởng va vào nhau, máu tươi bắt vọt hư thiên, có điều, điều khiến tứ phương phải bất ngờ đó là người bị thương lại là Thần Tử Thần Tộc, bàn tay hắn bị đánh lìa, lộ cả xương cốt ra ngoài.



“Mạnh...mạnh vậy sao?”, tứ phương kinh ngạc, người ta có phần thẫn thờ, đó là Thần Tử Thần Tộc đấy, khả năng chiến đấu có thể sánh ngang với Đông Thần, một đòn mạnh mẽ nhưng lại ở thế yếu.



“Tên tiểu tử Chuẩn Thánh đeo mặt nạ kia không hề đơn giản”, các lão tu sĩ vô thức thở dài.



“Đương nhiên không đơn giản rồi, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, các lão tu sĩ nhìn với ánh mắt cay độc như thể nhìn thấu được thân phận của Diệp Thành thông qua khí tức, chính là thánh thể Diệp Thành.



“Hắn? Thánh thể?”, một câu nói của người này mà khiến hiện trường bùng nổ, không ngờ lại là Hoang Cổ Thánh Thể, thật khiến người ta bất ngờ.



“Chẳng trách, chẳng trách mà lại mạnh như vậy”, không ít người xoa cằm, bọn họ cũng không cảm thấy khác thường như trước nữa, đã là Hoang Cổ Thánh Thể thì có sức mạnh bá đạo cũng không có gì là lạ.



“Ở đại hội Dao Trì cũng chưa từng thấy uy nghiêm của thánh thể, hôm nay được tận mắt chứng kiến rồi”, tất cả mọi người đều choáng ngợp, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch, thần thái của hắn nhất định là tuyệt thế.

“Không ngờ là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là khiến ta phải bất ngờ”, Thần Tử của Đan Tôn Điện lại bật cười, nói rồi không quên liếc nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc, đã là Hoang Cổ Thánh Thể thì hai ngươi nhất định cũng ngồi không yên, chắc chắn không thể quên nỗi sỉ nhục khi ở đại hội Dao Trì.



 
Chương 3832: “Ngươi mà cũng xứng sao?”


“Hôm nay đến rồi thì không cần phải đi nữa”, Thần Tử Phượng Hoàng tộc và Thần Tử Yêu tộc trong đám người, đến cả phía Thần Tử Thiên Phạt cũng bật cười, chuẩn bị sát phạt vào trong.



“Diệp Thành, ta đã dự trước là ngươi rồi”, Thần Tử Thần Tộc cũng nhận ra thân phận của Diệp Thành, nụ cười cũng trở nên tôi độc hơn, hắn vẫn còn nhớ như in thất bại của mình trong đại hội Dao Trì.

Advertisement



“Giờ biết rồi thì vẫn chưa muộn”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, sau câu nói đó, lớp áo bào đen và mặt nạ của hắn cũng được tháo ra, để lộ chân dung.



“Giết”, Thần Tử Thần Tộc dùng tới khả năng chiến đấu đỉnh phong, hắn đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí, hắn như con sư tử hung hãn, cứ thế sử dụng bí pháp nhất khí hoá tam thanh, một Thần Tử hoá thành ba Thần Tử, hắn muốn dùng ba địch một để đấu với Diệp Thành.



“Hôm đó ngươi chẳng ra sao, hôm nay cũng thế”, Diệp Thành vẫn tỏ ra mạnh mẽ, một chân đạp tan hư thiên, vẫn là bát hoang quyền bá đạo, một quyền tung ra khiến đạo thân của tên Thần Tử Thần Tộc kia suýt chút nữa thì tan biến ngay tức khắc, hắn lật tay tung ra một chưởng khiến hai đạo thân còn lại cũng bay khỏi hư thiên.



“Giết”, bản tôn của Thần Tử Thần Tộc lúc này sát phạt đến, phần trán có thần mang loé sáng, đó chính là bí thuật thần thương, chín đạo hợp làm một khoá chặt mục tiêu là chân thân nguyên thần của Diệp Thành như muốn tung một đòn trảm diệt Diệp Thành.



“Ngươi mà cũng xứng sao?”, Diệp Thành hắng giọng không ngừng né tránh, hắn tung chưởng, một chưởng này khiến tên kia bay đi, còn thần mang thần thương của Thần Tử Thần Tộc lại không thể công phá phượng hoàng tiên ngự.


Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ, thần thương cũng chính là chỗ dựa của hắn nhưng lại vô tác dụng với Diệp Thành, mọi thứ vì phượng hoàng tiên ngự của Phượng Hoàng tộc, đó là sự phòng ngự tuyệt đối của nguyên thần, chín đạo thần thương cũng khó phá.



Trong lúc này, Diệp Thành đã sát phạt đến, một chưởng tung ra vô cùng bá đạo khiến cho hai đạo thân của Thần Tử Thần Tộc bay đi, sau đó một đạo thái hư long cấm trấn áp về phái bản thể của Thần Tử Thần Tộc.



Thần Tử Thần Tộc tái mặt, phần trán có thần kiếm bắn ra, một kiếm trảm ra thái hư long cấm.



Có điều, mặc dù hắn phá được thái hư long cấm nhưng khó có thể chặn lại được một chưởng rợp trời của Diệp Thành, hắn lập tức bị trấn áp đến mức lảo đảo, toàn thân nứt lìa, máu tươi bắn vọt.



Thế nhưng đúng lúc Diệp Thành định ra tay trấn áp hắn thì chợt thấy sau lưng ớn lạnh.



Đó là một đạo thần mang chói lọi, dung hợp với nhiều bí pháp thần thông, uy lực lạnh lẽo mà u tịch, đó chính là đánh lén, cũng là một đòn tuyệt sát, không hề cho Diệp Thành đường lui.



Trong chớp loáng, Diệp Thành lập tức quay người, hắn tế ra lục mạch thần thông, đánh tan thần mang kia.



Trong lúc này, ở một bên còn có lôi chớp, uy lực bá đạo, cứ thế ép về phía chân thân nguyên thần của Diệp Thành, đó là một đòn tuyệt sát bay đến, khiến không gian nứt lìa.



Diệp Thành lại lần nữa ra tay, sức mạnh long hồn trỗi dậy, hắn thi triển thái hư động.









 
Chương 3833: “Đừng giả tạo nữa, nhìn đã thấy khó chịu”,


“Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả”, Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc bật cười u ám, “chỉ cần ngươi biết hôm nay ngươi phải chết là được rồi”.



“Giết”, tiếng hắng giọng lạnh lùng vang lên, Thần Tử Thần Tộc và hai đạo thân sát phạt lại từ phía tây, bản thể thần tộc cũng sát phạt tới chặn ở phía Bắc, mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời.



Advertisement

“Hừ!”, tiểu Cửu Tiên trong đám người tỏ ra khó chịu định giúp đỡ nhưng lại bị Cửu Tiêu Chân Nhân ngăn lại, ông ta không muốn cháu gái mình tham gia vào việc này, nếu không sẽ khiến sự việc thêm hỗn loạn.



“Ông, rõ ràng bọn họ ức hiếp người”, tiểu Cửu Tiên bĩu môi nhìn sang bên.



“Thế giới của kẻ mạnh nào có công bằng”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu bất lực, “cháu cần phải hiểu chỗ khó xử của ông, những gì ông có thể làm chỉ có thể là ngăn các lão bối lại thôi”.



“Đây là một đấu năm mà”, khi hai người đang nói chuyện thì tu sĩ tứ phương đã xôn xao.



“Cửu Tiêu Chân Nhân không quan tâm sao?”, có người vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Tiêu Tiên Kiếm trên cao, mẹ kiếp, hai người sát phạt vào trong rồi mà còn không thấy có phản ứng gì.



“Ngươi bị điếc hay đầu úng nước vậy?”, có người lên tiếng mắng chửi, “Cửu Tiêu Chân Nhân đã nói trước rất rõ ràng là lão bối không được tham chiến, có nói tiểu bối không được tham chiến đâu”.

“Giải phong cấm cho ta”, Hồng Trần Tuyết phẫn nộ, bà ta lạnh lùng nhìn hai lão già hắc bạch, giọng lạnh thấu xương, trận dung một đấu năm, cho dù là Diệp Thành thì cũng sẽ phải bại.



“Thần nữ đừng nóng vội”, hai lão già trầm giọng, “vì một thánh thể Chuẩn Thánh mà để Đan Tôn Điện phải đối đầu với Thần tộc, Yêu tộc và Phượng Hoàng tộc sao?”



“Sư muội, ta cũng là vì muốn tốt cho muội thôi”, Thần Tử Đan Tôn Điện nhếch miệng nhìn Hồng Trần Tuyết, “đường đường là thần nữ của Đan Tôn Điện, không thể vì chuyện cá nhân mà không mang đại cục được”.



“Đừng giả tạo nữa, nhìn đã thấy khó chịu”, Hồng Trần Tuyết nói thẳng.



“Muội...”, Thần Tử Đan Tôn điện mặt mày tối sầm, trong đôi mắt rõ hung quang, nếu không phải hai Đại Thánh của Đan Tôn điện đang ở đây thì hắn đã sỉ nhục Hồng Trần Tuyết rồi.








Trên hư thiên, trận đại chiến đã nổ ra, tiếng động ầm vang vang vọng khắp cửu tiêu, thiên địa rung chuyển.



Một mình Diệp Thành địch lại với năm người, ba bản thể Thần Tử, hai đại thân Thần Tử trấn áp hắn trên hư thiên, không một ai nương tay, chỉ cần xuất chiêu thì đều là đại thuật sát sinh không chết không nghỉ.



Diệp Thành dành sự chăm sóc đặc biệt cho Thần Tử Thần Tộc, thần thông bá đạo đánh về hắn, bản thể bị thương thì kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh cũng bị thương, đánh mình hắn bị thương thì có nghĩa là khiến ba người bị thương.



Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ gào thét như con chó điên, người của Thần tộc với khả năng hồi phục bá đạo chính là cách đánh khiến địch thương mười thì mình bị thương tám, máu tươi chói mắt.



So về độ ngông cuồng, hắn còn kém Diệp Thành một chút, sức hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể cũng không kém cạnh, lại thêm luân hồi chiến đấu bá đạo cho hắn đủ tư cách để đối đầu với Thần Tử Thần Tộc và đạo thân.









 
Chương 3834: “Sao đột nhiên lại mạnh thế này?”


Thần Tử Thần Tộc lập tức trúng chiêu, máu tươi bắn vọt, cảnh tượng choán mắt, đường đường là Thần Tử Thần Tộc mà lại bị cấm pháp nguyên thần truyền đời của nhà mình làm trọng thương, suýt chút nữa thì tịch diệt chân thân.



Vì hắn bị thương nên kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh bị thương, hai đạo thân vừa sát phạt đến, còn chưa kịp thi triển thần thông công phá hướng về Diệp Thành thì đã bị hoá thành làn khói xanh.

Advertisement



Lúc này, trận dung một đấu năm biến thành một đấu ba, vả lại Thần Tử Thần Tộc còn bị trọng thương, rơi vào trạng thái yếu ớt, thất khiếu chảy máu, hắn gào thét giữa hư thiên.



“Diệt”, Thần Tử Yêu Tộc bước trên tinh hải, cuốn theo tiên hải như muốn nuốt chửng Diệp Thành.



“Mở”, hai tay Diệp Thành chống trời, diễn hoá bí pháp, cứ thế trảm phá tiên hải của Thần Tử Phượng Hoạng, đến cả Thần Tử Yêu Tộc cũng gặp phản phệ, hắn bị đánh bay đi, trấn áp cả không gian.



“Chết đi”, Thần Tử Phượng Hoàng đã tung đòn công kích đến, tay cầm tiên kiếm trảm ra một con phượng hoàng.



“Ngươi cũng còn kém xa lắm”, Diệp Thành nhanh chóng né tránh, hắn tung chưởng tiêu diệt con phượng hoàng kia, rồi lật tay đánh vào thương không, Thần Tử Phượng Hoàng liên tục bị đánh ra khỏi đó cả nghìn trượng.

“Thật...thật là mạnh”, tu sĩ tứ phương nhìn mà rợn người, sắc mặt ai nấy tỏ ra kinh ngạc, “lần lượt tiêu diệt hai đạo thân của Thần Tử Thần Tộc, đến cả ba Thần Tử cũng liên tiếp thất bại”.



“Không phải chứ?”, có người gãi đầu, “nghe nói khi ở đại hội Dao Trì một mình Thần Tử Thần Tộc đánh thánh thể bán sống bán chết, nhưng trận dung một đấu ba này thì Diệp Thành lại chiếm ưu thế”.



“Sao đột nhiên lại mạnh thế này?”, Đại Thánh của Thần tộc, Yêu tộc và Phượng Hoàng tộc tỏ ra khó hiểu, bọn họ đã từng tới đại hội Dao Trì, lúc đó Diệp Thành không hề mạnh như vậy.



“Ông, hắn còn mạnh hơn ông nói đó”, ở một hướng khác, tiểu Cửu Tiên nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân, “ông chắc chắn khi ở đại hội Dao Trì Thần Tử Thần Tộc không hề kém hắn là bao sao?”


“Quả thực lúc này hắn mạnh hơn so với khi ở đại hội”, Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười ôn hoà, “mấy ngày nay hắn nhất định đã lại thoát biến nên khả năng chiến đấu tăng vọt, có đủ bản lĩnh một đấu ba”.



“Giết”, khi hai người nói chuyện thì lại có người sát phạt vào vòng chiến đấu, vả lại còn không phải một người mà là ba người, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Thần Tử Thiên Phạt, Thương Linh Thần Tử và Vũ Hoá Thần Thử.



“Lũ chuột bọ”, Diệp Thành hắng giọng, hắn tung chưởng đánh lùi Thần Tử Thần Tộc, một chưởng đánh bay Thần Tử Phượng Hoàng và lại vung tay đâm nhát kiếm trảm bay Thần Tử Yêu Tộc, sau đó hắn địnhh quay người hoá ra bàn tay màu vàng kim khiến Thần Tử Thiên Phạt đang sát phạt tới bị trấn áp đến mức phun ra máu.



“Nhận của ta một kiếm”, một tên thanh niên tóc trắng sát phạt vào trong, tên này không phải hạng vừa, cơ thể rắn rỏi, sát khí ngút trời, vừa sát phạt vào đã tung ra nhát kiếm tuyệt sát lạnh lùng mà u tịch.



Diệp Thành lập tức trúng chiêu, phần lưng bị rạch tạo thành vết thương sâu trào máu, thánh cốt lộ ra ngoài.



Chưa hết, không đợi hắn đứng vững thì trên trời đã lại có một bàn chân to dẫm xuống.



Đó là bí pháp đạp thiên, người ra tay chính là một tên thanh niên tóc đỏ, một đạp nặng tựa núi non, hắn dẫm đạp khiến Diệp Thành lảo đảo, thánh cốt mạnh mẽ nứt ra.



 
Chương 3835: “Hắn thật lợi hại”


Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Diệp Thành đã lấy lại được sức, hắn lấy ra vu hoàng chiến mâu, coi cây mâu như côn đánh đến mức khiến tên thanh niên tóc trắng kia máu me be bét. Diệp Thành lại lật tay đánh lùi tên thanh niên tóc đỏ.



“Đền tội đi”, lại có người xông lên, đó chính là tên thanh niên mặc áo bào tím, đó là một Chuẩn Thánh không phải là một Chuẩn Thánh bình thường, chỉ vào phía xa, phong cấm một vùng hư thiên khiến thân hình Diệp Thành cứng đơ.



“Phá”, Diệp Thành hắng giọng, khí huyết sục sôi phá tan cấm cố nhưng lại thấy phần sống lưng lạnh toát. Hắn định quay người thì thấy một cây sát tiễn màu đen mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, đó là một kẻ đánh lén, kẻ ra tay là một tên thanh niên mặc áo bào đen, sát khí ngút trời.



Advertisement

Diệp Thành giơ tay lên nắm chặt sát tiễn kia một cách chuẩn xác, ngay sau đó thì phóng vút đi, sát tiễn như thần mang đâm xuyên tên thanh niên mặc áo bào đen, khiến máu đen bắn vọt.



“Giết”, Thần Tử Phượng Hoàng, Thần Tử Thần Tộc, Thần Tử Yêu Tộc lại lần nữa sát phạt đến, mặt mày tôi độc.



“Giết”, Thần Tử Thiên Phạt, Thương Linh Thần Tử, Vũ Hoá Thần Tử cũng vây tới, hung quang lộ rõ.



“Giết”, tên thanh niên tóc trắng, tên thanh niên áo tím, áo đen và tên thanh niên tóc đỏ đều xông tới.



Đúng mười tên Thần Tử bao vây lấy Diệp Thành, trận dung thế này khiến lão tu sĩ tứ phương ngỡ ngàng, bọn họ đâu phải là hạng tầm thường, đều nổi danh khắp Đông Hoang.



Thế nhưng mọi thứ còn chưa hết, còn có không ít người xông vào vòng chiến đấu, đều là tu sĩ trẻ tuổi, tu vi đều là bậc Chuẩn Thánh, huyết mạch bất phàm, đều là thần tử một phương.



Vỗn dĩ bọn họ đều là người xem trận chiến nhưng vì Diệp Thành quá mạnh khiến họ thấy một mối uy hiếp và nguy cơ lớn, nếu thánh thể vẫn ở trạng thái đỉnh phong thì đó là một trở ngại lớn.

Cho nên bọn họ đã liên thủ lại với nhau cùng phía Thần Tử Phượng Hoàng trấn áp Hoang Cổ Thánh Thể, cơ hội ngàn năm có một, lại không bị thánh thể trấn áp, con đường thành đế của bọn họ sẽ thong thả hơn nhiều.



Diệp Thành mở ma đạo,ma khí và khí huyết vàng kim đan xen, căn nguyên huyết mạch và đạo tắc cùng hoà với nhau, tiên luân thiên sinh với sức chiến đấu luân hồi, khả năng hồi phục bá đạo, khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong.



Hắn giống như vị chiến thần bát hoang, toàn thân khoác chiến giáp, chân bước trên biển hoàng kim, đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, tay trái cầm bá long đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, một mình hắn khiêu chiến với quá nhiều Thần Tử đại giáo.



Hư thiên sáng bừng, hai mươi tám bóng hình đều như những vì sao, có thể coi là sáng chói khắp bầu trời.



Trận đại chiến hết sức khốc liệt, máu đỏ nhuốm khắp hư thiên, thấm đẫm trên mặt đất, liên tiếp có người đổ máu khiến người ta nhìn mà kinh hãi.



Thiên địa kia đã trở thành vùng đất hỗn loạn, bị tàn phá tan nát, thương không xơ xác, chấn động đến mức khiến Cửu Tiêu Tiên Kiếm rung lên.




“Hai mươi bảy Thần Tử, trận dung thật lớn”, các lão tu sĩ nhìn mà tặc lưỡi.



“Tên Diệp Thành đó thật là nghịch thiên, một mình đấu với hai mươi bảy người, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô định quả không vừa”, có người cảm khái và đã lấy kí ức tinh thạch ra ghi lại cảnh tượng này.



“Cho dù là thắng hay bại thì trận chiến ngày hôm nay thánh thể nhất định uy danh Đông Hoang”, có lão tu sĩ hít vào một hơi thật sâu, “ta chưa từng thấy một hậu bối nào mạnh đến vậy”.



“Tiên Nhi, giờ con có biết vì sao mà núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười nhìn Đế Cửu Tiên ở bên, “hắn là người sẽ dẫn đầu trên con đường tranh hùng thành đế này”.



“Hắn thật lợi hại”, tiểu Cửu Tiên bĩu môi, nếu đổi lại là cô thì chắc chắn không thể đủ sức địch lại với hay mươi bảy người rồi, luận về khả năng thiên bẩm thì Diệp Thành không bằng cô nhưng luận về khả năng chiến đấu thì cô còn kém hắn xa, đúng như người ông của cô nói, thánh thể sẽ dẫn đầu thời đại này”.



“Giải phong ấn cho ta”, thấy Diệp Thành khó khăn chống lại, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn hai lão già hắc bạch ở bên: “Các người đừng ép ta nổi điên”.



“Thần nữ, ta cũng là vì nghĩ tốt cho Đan Tôn Điện thôi, mong thần nữ đừng làm khó chúng ta”.



“Muội cho rằng hôm nay hắn thoát được sao, thật nực cười”, hai lão già còn chưa dứt lời thì đã bị Thần Tử của Đan Tôn Điện ngắt lời, hắn ta bật cười u ám nhìn Hồng Trần Tuyết.









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom